Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 962: Bình Thường Và Đơn Giản


"Cô gái ngốc."

Đúng là không chịu nổi trêu chọc mà.

Mộ Nhã Triết nắm tay cô đi đến cửa hàng ấm áp kia.

Mới vừa đi vào cửa, thì thấy một đứa bé vẻ mặt hưng phấn dán mình trên quầy trưng bày bánh, trong đôi mắt xinh xắn lộ ra ra chờ mong.

Một người phụ nữ tóc ngắn đứng kế bên, bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ ngây ngốc của đứa bé, nhịn không được nhéo nhéo gương mặt của cậu.

Vân Thi Thi nhìn cậu, không khỏi nhớ tới dáng vẻ Hữu Hữu lúc hai ba tuổi.

Hữu Hữu rất thích đồ ngọt, có khi Vân Thi Thi tan tầm sớm, sẽ dẫn cậu đến tiệm bánh ngọt, thắng nhóc kia cũng giống như vậy, nhón mũi chân ghé vào trước quầy, tham lam nhìn đồ ngọt trưng bày trong tủ.

Bây giờ thì không vậy nữa.

Vân Thi Thi gọi một phần bánh su, ngồi yên đợi cùng với Mộ Nhã Triết.

Chủ cửa hàng bưng một phần bánh su kem bơ lên, đứa bé gấp gáp dùng một tay cầm lên một chiếc bánh su kem, tham lam đưa vào trong miệng.

Chủ của hàng bị dáng vẻ đáng yêu của cậu chọc cười ha ha, trêu chọc, "Đứa bé nhà cô thật là đáng yêu!"

Người phụ nữ nhíu mày một cái, nhàn nhạt nói, "Đáng yêu thì tặng cho anh nhé? Thằng nhóc này, vô cùng ầm ĩ."

Bỗng nhiên Vân Thi Thi ngẩn ra, quay đầu lại mỉm cười nhìn cô gái kia, đã thấy cô ấy miễn cưỡng vỗ vỗ đầu đứa bé, nói, "Thằng nhóc này, rất khó khiến người bớt lo."

Dứt lời, người phụ nữ xoa tóc mái nhỏ vụn của đứa trẻ, nửa đùa nửa thật lảm nhảm oán giận, "Anh đừng nhìn lúc này cậu bé có vẻ ngoan ngoãn, lúc làm ầm ĩ đúng là khiến người ta đau đầu."

"Trẻ con mà, nhất là con trai, đều rất nghịch ngợm." Chủ cửa hàng lại cười nói.

Mộ Nhã Triết lười biếng ôm bả vai Vân Thi Thi, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi: "Con của tôi lúc lớn như vậy, cũng rất phá phách!"

Ánh mắt Vân Thi Thi lộ ra kinh ngạc, không nghĩ tới Mộ Nhã Triết cũng giống người bình thường, tán gẫu việc nhà với người khác.

Cảm thấy rất kì lạ!

Có lẽ, từ trước tới nay hình tượng Mộ Nhã Triết trước mặt cô, luôn là tinh anh của tổ quốc, đứng trên chỗ cao vời vợi, người điều khiển gió tanh mưa máu, giống như thiên thần vậy.

Lại không nghĩ rằng, anh cũng có một mặt bình thường như vậy.

Mặt Vân Thi Thi hơi hơi đỏ lên, cái gì vậy, Mộ Nhã Triết cũng là người thôi.

"Hô hô, thật vậy chăng?" Người phụ nữ hơi hơi kinh ngạc, "Anh đẹp trai này, anh bao nhiêu vậy, nhìn không giống như là người đã có con."

"28."

"Wow - - thật trẻ! Vị này là vợ của anh sao?"

Mộ Nhã Triết cúi đầu, nhìn thoáng qua Vân Thi Thi bên người mình, lập tức cười dịu dàng, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

"Phải! Cô ấy là vợ của tôi."

Mặt Vân Thi Thi càng đỏ hơn, cô hơi thẹn thùng cúi đầu.

- - cô ấy là vợ của tôi!

Một câu này, khiến mặt cô đỏ lên tim cũng đập nhanh, lập tức, một dòng nước ấm nhanh chóng chảy vào trái tim!

Lần đầu tiên trong đời, cô cảm nhận được sự ấm áp xa lạ như vậy!

Người phụ nữ dẫn đứa bé đi ra khỏi tiệm, tầm mắt Mộ Nhã Triết nhìn chằm chằm bóng lưng họ, mãi đến lúc bọn họ biến mất trong màn đêm, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Vân Thi Thi giơ túi bánh su lớn quơ quơ trước mắt anh, buồn bực hỏi, "Mộ Nhã Triết, anh làm sao vậy?"

Mộ Nhã Triết lấy lại tinh thần, mỉm cười lắc lắc đầu nói, "Không có gì, chỉ là cảm thấy, hơi hâm mộ."

"Ừ?" Vân Thi Thi không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của anh.

"Có đôi khi, rất hâm mộ, gia đình bình thường và đơn giản như vậy!" Mộ Nhã Triết nói từ đáy lòng.

Anh từng cho rằng, có một gia đình bình thường và đơn giản, là một hy vọng vô cùng xa vời với anh!
 
Chương 963: Mặt Vợ Chồng


Vân Thi Thi giật mình.

Hiếm khi nghe lời nói cảm tính như thế từ miệng của anh.

Lúc này, cô không khỏi cảm thấy thật mới lạ.

Vân Thi Thi rất có hứng thú nhìn anh.

Mộ Nhã Triết liếc xéo cô một cái: "Nhìn cái gì, đi thôi."

"Đợi một chút."

Vân Thi Thi túm chặt tay anh, cầm di động kéo anh đến cạnh mình, mặt kề sát mặt anh, giơ đi động lên, mở cameras, "Nào, cười một cái."

"Em muốn làm gì."

Vân Thi Thi nói, "Cười một cái đi, chúng ta còn chưa có một tấm ảnh chung nào."

Mộ Nhã Triết nhíu mày, "..."

"Anh đừng bày ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy! Rất đáng sợ! Cười lên cho em."

Mộ Nhã Triết đờ đẫn nhìn màn ảnh, đột nhiên lộ ra ý cười băng lãnh.

"Tách tách"!

Vân Thi Thi chụp một, nhìn nhìn, nhíu mày, không hài lòng nói: "Mộ Nhã Triết, anh cười rất tà ác."

"Tà ác?"

Vân Thi Thi cũng mặc kệ, chụp mấy tấm, ngây ngất đăng lên vòng bạn bè một trạng thái, "Mặt vợ chồng phải không, người nào đó cười đến vô cùng tà ác...!"

Cô ngẩng đầu hỏi, "Nói đi, Mộ Nhã Triết, anh có Microblogging không?"

"Anh không có xin."

"Vì sao không xin? Quá lạc đàn rồi." Vân Thi Thi nhịn không được phê bình.

Mộ Nhã Triết bật cười, "Không có hứng thú."

"Xin một tài khoản đi, em đi xin chứng thực cho anh."

"Không cần."

"Vì sao lại không cần?"

"Rất phiền toái."

"Vậy em tạo giúp anh nhé?"

Mộ Nhã Triết bất đắc dĩ, "Microblogging vô cùng nhàm chán, anh không hiểu nó có gì hay."

"Anh Mộ Nhã Triết, cuộc sống của anh không có bất kì tình thú gì cả."

Nói xong, Vân Thi Thi lấy một cái bánh su ra, đưa đến bên môi anh, ý cười tràn đầy nói, "Nào, nếm thử bánh su kem của tiệm này đi, ăn rất ngon đó...!"

Mộ Nhã Triết hơi hơi nhíu mày, nhìn cái bánh su căng mềm kia, trên mặt là vẻ không muốn, không chịu mở miệng.

Anh không thích ăn đồ ngọt, căn bản chưa từng ăn bánh su kem.

Vân Thi Thi thấy vẻ mặt anh ghét bỏ, than vãn nói: "Anh có vẻ mặt như vậy là có ý gì, em đút anh ăn bánh su kem căng mềm chứ không phải thạch tín, sao anh làm như em muốn hạ độc anh vậy?"

Mộ Nhã Triết nói: "Anh không thích ăn."

"Vậy thì cũng nếm một miếng thôi, ăn đi mà, nha, a - -" nói xong thì nhét vào miệng anh.

Mộ Nhã Triết bị ép phải cắn xuống, trong phút chốc, vị bơ nồng đậm tràn đầy giữa răng và môi. Anh không thích hương vị này, nuốt cũng không được, nhả ra cũng không xong, nhíu mày thật sâu.

Vân Thi Thi thấy anh xanh cả mặt, ngạc nhiên mở to mắt, khó hiểu hỏi han: "Này... anh làm sao vậy? Không có việc gì chứ?!"

Mộ Nhã Triết há mồm cắn xuống, vị bơ tràn đầy giữa răng và môi, anh ngạc nhiên mở to mắt, anh rõ ràng thấy viên bánh này tròn tròn, không nghĩ tới bên trong lại có bơ.

Anh không thích ăn đồ ngọt, nhất là bơ, ăn vào sẽ cảm thấy buồn nôn.

Thấy mặt anh hơi xám ngắt lại, Vân Thi Thi hoảng sợ, vội hỏi: "Làm sao vậy? Rất khó ăn hả?"

Mộ Nhã Triết cố gắng nhịn xuống mới không phun ra hết, vừa nuốt vào thì cảm thấy trong bụng trào lên vị ngán.

Vân Thi Thi thấy vẻ mặt của anh quá đáng yêu, bỗng nhiên cười xấu xa, lại lấy ra một cái bánh su nữa, quơ quơ trước mặt anh, sau đó cắn xuống ngay trước mặt anh.

Trơ mắt nhìn cô cắn vào cái bánh su căng mềm kia, bơ màu trắng bị đè ép chảy ra ngoài, bỗng nhiên Mộ Nhã Triết lại cảm giác rất ngán, giống như mình lại là vô ý liên tiếp nuốt vào mấy miếng bơ nữa, tuy bơ không vào miệng mình, vẫn cảm thấy buồn nôn như cũ.
 
Chương 964: Cách Ăn Bánh Su Kem Đặc Biệt


Vân Thi Thi hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt này của anh, nhất thời cảm thấy vô cùng thú vị, lại nuốt mấy cái bánh su kem, miệng căng phồng, bơ dính lên cánh môi.

Mộ Nhã Triết nhíu mày quay đầu không nhìn cô.

Vân Thi Thi nhất thời mừng rỡ cười ha ha, nói: "Hóa ra anh không thích ăn bơ!"

Mộ Nhã Triết dè bỉu: "Là tướng ăn của em quá ghê tởm đó chứ."

Vân Thi Thi im lặng rồi.

Thấy anh đi đằng trước, vì thế bước nhanh đi theo, vô cùng nịnh nọt dâng bánh su kem lên, nhướng mày hỏi: "Ha ha, em vẫn còn mấy cái bánh su kem này, anh không ăn sao?"

Mộ Nhã Triết xoay đầu, "Không ăn."

Vân Thi Thi sụt sịt một tiếng, rầu rĩ không vui đứng tại chỗ.

Được rồi!

Anh không thích ăn thì không thích ăn, vì sao phải làm ra vẻ mặt như vậy, giống như anh vô cùng ghét bỏ thứ mà cô đang ăn!

Cô cúi đầu, phẫn nộ hếch lên môi, cầm cái bánh su kem cuối cùng, mới vừa cắn, còn chưa nuốt vào miệng, cằm dưới đã bị một bàn tay giữ lấy nâng lên.

Vân Thi Thi ngẩng đầu, thấy khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Mộ Nhã Triết, đôi mắt phượng hẹp dài tà tứ híp lại, môi mỏng hơi hơi mở ra.

Ngay sau đó, khẽ cắn chặt một nửa chiếc bánh su kem kia của cô, cánh môi mềm nhẹ dán lên miệng của cô, bơ tràn ra ngoài.

Anh hơi hơi nhếch môi, đầu lưỡi chạm vào bọt sữa bên môi cô, liếm liếm. Vừa hôn vừa mút, Vân Thi Thi nhất thời cả kinh mặt đỏ tai hồng, ngây ngẩn ngay tại chỗ, sau một lúc lâu cũng không nói ra lời!

Mộ Nhã Triết cắn nửa chiếc bánh su kem ngẩng đầu lên, bên khóe còn ý cười kế hoạch thành công, hình như ý còn chưa hết, đầu lưỡi ngoéo... liếm bơ trên cánh môi, thoải mái nói: "Hương vị không tệ."

Cách nói chế nhạo, cũng không biết cuối cùng là đang nói bánh su kem, hay là có hàm ý gì.

Vân Thi Thi mấp máy môi, đáy mắt hiện lên hờm giận, dỗi nói một câu: "Anh..."

Cô nói còn chưa xong, tay đã được anh dịu dàng nắm lấy, Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Em vui không?"

"Sao? Cái gì?"

"Lần hẹn hò đầu tiên." Mộ Nhã Triết mỉm cười xoa tóc mái của cô, "Đã trễ thế này, có về được chưa?"

Vân Thi Thi vốn muốn gật đầu, nhưng mà nghĩ đến sau khi trở về sẽ buồn ngủ, thì không vừa ý, vì thế lại nói: "Một hồi nữa đi, bây giờ còn sớm mà."

Mộ Nhã Triết lành lạnh liếc cô một cái, đưa tay chuyển đồng hồ tới trước mặt cô, nhíu mày hỏi: "Giờ mấy giờ rồi hả?"

Vân Thi Thi nhìn thoáng qua, ngoan ngoãn trả lời: "Mười một giờ rồi."

"Đã trễ thế này, anh còn phải về công ty."

Nhớ tới công việc chồng chất thành núi trong công ty, Mộ Nhã Triết đã hơi cảm thấy đau đầu.

Vừa nghe nói anh phải về công ty, bỗng nhiên ý cười trên mặt Vân Thi Thi cứng lại rồi.

"Mộ Nhã Triết, anh có thể... đừng đi công ty không?"

Cô cần anh.

Cô đã quen có anh, đã quen mỗi ngày vừa mở mắt, thì cảm thấy rất an toàn khi được anh ôm vào trong ngực, cũng đã quen mùi hương tươi mát trên tóc anh.

Có phần, không thể buông tay!

Mộ Nhã Triết nắm chặt cằm dưới của cô, chóp mũi vô cùng thân thiết cọ vào mũi cô: "Sao hả? Không nỡ rời xa anh?"

"Em muốn anh cùng em..."

Vân Thi Thi ngập ngừng nhả ra một câu.

Mộ Nhã Triết nhìn cô, ánh mắt khẽ thay đổi.

Đã thấy cô bò lên cánh tay anh, ôm lấy thắt lưng của anh: "Em muốn anh đi cùng em, anh đừng về công ty, đêm nay ở nhà với em, có được không?"

"Được, chúng ta về nhà."

Mộ Nhã Triết cười cười, không khỏi kéo cổ tay cô đi tới chỗ đỗ xe ven đường thuyền, "Ngoan, về sớm một chút còn nghỉ ngơi."

Lời nói của anh lộ ra sự chiều chuộng, khiến cô cảm nhận được một tia ngọt ngào nho nhỏ.
 
Chương 965: Sao Không Tiếp Tục Vậy?


Lời nói của anh lộ ra sự chiều chuộng, khiến cô cảm nhận được một tia ngọt ngào nho nhỏ.

Được anh nắm tay như vậy, người đàn ông cao như vậy đi tại ngay trước mình, gắt gao nắm tay cô, không biết vì sao, trong lòng cô nổi lên một tia thỏa mãn ngay cả bản thân cô cũng không phát hiện.

Đêm nay, anh* đẩy hết chuyện công ty sang một bên, anh không thức đêm, ngủ sớm với cô.

Trong bóng đêm, Vân Thi Thi gắt gao ôm lấy eo của anh, gối đầu lên ngực của anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

"Thùng thùng thùng - - "

Chỉ nghe như vậy, cô lại cảm thấy vô cùng an tâm.

Vân Thi Thi không khỏi ôm anh chặt thêm một chút.

Nhưng mà lúc muốn ngủ, trong đầu, lại thình lình vang lên tiếng cười nhạo của Lục Cảnh Điềm.

- - Cô chỉ là một con chim hoàng yến bị anh ta nuôi nhốt trong lồng, lúc vui vẻ thì trêu chọc, chơi chán, cũng chỉ như thế thôi! Cho nên tôi cảm thấy cô rất đáng thương! Cô xem anh ta là cả thế giới, còn anh ta hả, chỉ coi cô như đồ chơi thôi! Cô còn tưởng rằng anh ta để ý cô thật sao...

Giọng nói này sao mà rõ ràng, chói tai, giống như vang vọng ngay bên tai.

Vân Thi Thi bị lời nói đột ngột vang lên trong đầu làm sợ hãi bừng tỉnh.

Mặc dù cô hiểu rõ rằng, những lời này của Lục Cảnh Điềm, chỉ muốn chọc giận cô mà thôi, nhưng mà, cô vẫn cảm thấy có một chút không yên lòng như cũ.

Phụ nữ luôn luôn thiếu cảm giác an toàn.

Trên thực tế, cô cũng là một người vô cùng thiếu cảm giác an toàn.

Có phần, lo được lo mất quá nhiều!

Nhất là, người đang ông của cô, là một người luôn đứng trên chỗ cao vời vợi như thế này, hô gió gọi nữa, rồng phượng trong loài người.

Có quá nhiều phụ nữ dành tình cảm cho anh.

Nhưng anh, thật sự từ đầu tới cuối chỉ có mình cô sao?

Vân Thi Thi ngẩng đầu, nhìn người đàn ông, lúc này, trong bóng đêm, anh nhắm mắt lại, bóng tối như đã ban tặng cho anh vẻ hấp dẫn đặc biệt.

Ngũ quan đẹp đẽ, mặt mày sâu sắc, dáng vẻ mạnh mẽ, nhất là đuôi mắt hẹp dài kia, dù là nhắm mắt lại, vẫn lộ ra vẻ cao ngạo khinh thường nhìn xuống mọi người.

Anh là một người đàn ông ngạo mạn như thiên thần.

Mặc dù anh ở ngay bên người cô, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy không chân thật như thế!

Bỗng nhiên cô ghé sát vào người anh, in một nụ hôn lên môi anh.

Cảm giác hôn anh tốt đẹp như thế, thế nên cô cầm lòng không đậu, thật lâu sau cũng không nhúc nhíc môi, che lại cánh môi ấm áp của anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở khóe miệng của anh, trượt vào.

Bỗng nhiên người đàn ông mở to mắt, liếc xéo cô.

Vân Thi Thi lập tức ngẩng đầu, thấy anh đã tỉnh lại, đỏ mặt, ngượng ngùng mấp máy môi.

"Anh... anh chưa ngủ sao?" Mặt cô ngượng nghịu, cười gượng một tiếng.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh như thế, lại bị anh bắt gặp... Vì thế, có chút xấu hổ rồi.

Trên thực tế, anh đã ngủ thiếp đi.

Chỉ là, anh luôn luôn ngủ rất cạn, có chút động tĩnh, là tỉnh lại ngay.

Mở mắt ra, thì thấy cô chủ động hôn mình, lúc này, cảm thấy khá ngạc nhiên.

Chưa từng thấy cô chủ động như vậy.

"Sao vậy? Sao không tiếp tục nữa?" Giọng của anh khàn khàn, lộ ra vài phần nặng nề.

Dứt lời, anh trở mình, đè cô bên dưới, bù đắp nụ hôn không đầy đủ vừa rồi, xâm nhập vào môi của cô.

Anh đột nhiên chìm vào cô.

Cho đến lúc tận hứng, mới ngừng tấn công.

Trước lúc ngủ, anh ôm cô vào lòng, người trong lòng đã cạn hết sức lực, sau cuộc điên loan đảo phượng, cả người xụi lơ đến khó tin.

Hai người ôm nhau, đi vào giấc ngủ.

Đêm nay, Vân Thi Thi ngủ vô cùng an tâm, một đêm không mộng mị.
 
Chương 966: Chính Là Cô Bắt Nạt Em Gái Tôi Sao?


Vân Thi Thi bị tiếng động bên cạnh làm cho tỉnh lại.

Lúc này Mộ Nhã Triết đã mặc âu phục và xỏ giày da xong rồi.

Tinh thần của người đàn ông này luôn khôi phục rất nhanh.

Cô thì vẫn đang còn mệt mỏi rã rời, mà tinh thần của anh đã tỉnh táo hoàn toàn rồi!

Cảm thấy hơi hâm mộ người này!

Thấy cô mở mắt, anh ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vuốt nhẹ gò má cô: "Sao đã dạy rồi, ngủ thêm chút đi."

Vân Thi Thi giơ tay lên, chạm lên mu bàn tay của anh: "Anh phải tới công ty à?"

Mộ Nhã Triết hôn nhẹ lên trán cô: "Ừ, em ngủ tiếp đi, anh đi."

Dứt lời, anh đứng dạy, chuẩn bị rời đi.

Vân Thi Thi bỗng nhiên ngồi dạy, gọi với: "Mộ Nhã Triết!"

Anh liền xoay người lại.

"Ơ..." cô cắn nhẹ môi, nói: "Hôm nay anh có về không?"

Trên mặt cô biểu lộ nét mặt chờ đợi.

Mộ Nhã Triết nhìn cô, dịu dàng nói: "Anh sẽ về sớm thôi!"

Nói xong liền đóng cửa lại, tiếng bước chân đi xa dần.

Vân Thi Thi nằm ở trên giường, chợp mắt một lát, rồi rời giường, chuẩn bị bữa sáng, đích thân đưa hai tiểu bảo tới trường học.

Lúc xế chiều, Vân Thi Thi lại đón hai nhóc về nhà, thời tiết đang nóng, Tiểu Dịch Thần lôi kéo Hữu Hữu đi ra cổng mua kem.

Hữu Hữu mặc dù không tình nguyện nhưng vì không chịu nổi bộ dạng mè nheo của cậu bé, nên đành đi theo cùng.

Không bao lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

Vân Thi Thi cảm thấy lạ, chẳng nhẽ là hai thằng nhóc quên không mang theo tiền? Vì vậy vội ra mở cửa, vừa mới mở cửa thì đã thấy một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt!

"Tống Ân Nhã?" Cô hơi kinh ngạc, thấy bên cạnh Tống Ân Nhã còn có Lục Cảnh Điềm đi theo, ngoài ra còn có thêm một người đàn ông lạ.

"Vân Thi Thi, thì ra là Mộ Nhã Triết đem cô giấu ở chỗ này, “kim ốc tàng kiều" đó nhỉ?"

Tống Ân Nhã nói một cách lạnh lùng, sau đó chân đạp mạnh một cước lên cửa, xông vào cùng với Lục Cảnh Điềm.

Vân Thi Thi lui lại mấy bước, sắc mặt lạnh lùng thêm vài phần, hai người này khí thế hung hăng, sắc mặt không tốt đẹp gì, rõ ràng là tới trả thù!

Ánh mắt Tống Ân Nhã hung ác, đi tới, chủ động tóm lấy cánh tay của cô, lực đạo rất mạnh, nắm chặt, cổ tay bị nắm đỏ hằn cả lên, giống như là hận không thể trực tiếp bóp gãy tay cô vậy!

Vân Thi Thi kháng cự, Tống Ân Nhã liếc mắt, Lục Cảnh Điềm lập tức tiến lên, túm chặt cánh tay còn lại của cô.

Lần này, Vân Thi Thi bị kìm chặt khó mà động đậy được.

"Anh! Mau tới đây! Chính là con tiện nhân này, lần trước chính cô ta đánh em, ngày hôm qua còn đánh cả Cảnh Điềm, không biết xấu hổ dụ dỗ anh Mộ, còn bắt nạt em, chính là nó! Anh mau lên nhìn rõ mặt mũi nó!"

Tống Ân Nhã gọi với ra hướng cửa.

Lập tức Tống Vân Tích liền vọt vào, thân hình cao lớn lẳng lặng đứng trước mặt cô, nhìn từ cao xuống, trên mặt biểu lộ sự thờ ơ.

Vân Thi Thi nhìn anh ta, người đàn ông trước mắt này dáng người cao lớn, thân hình gầy gò, nhưng khí chất sang quý lồ lộ, vừa nhìn là biết cho dù không giàu có thì cũng là kẻ có quyền thế.

Trên người của anh ta, thể hiện sự linh hoạt bản lĩnh, thoạt nhìn có thể thấy được anh ta chắc chắn xuất thân từ một quân nhân, khí thế cứng rắn như một người lính.

Tống Vân Tích tuổi còn trẻ nhưng đã là giáo úy trong quân đội ở thủ đô.

Anh ta nhìn về phía Vân Thi Thi, quan sát cô, ánh mắt sắc bén như diều hâu: "Người bắt nạt em gái tôi, chính là cô?"

Chất giọng đàn ông kiêu ngạo mà lạnh lùng.

Bắt nạt!?

Vân Thi Thi cười lạnh một tiếng: "Các người đột nhiên xông vào nhà tôi, muốn làm gì?"
 
Chương 967: Dập Đầu Xin Lỗi Cho Tôi


"Làm gì ư? Cô nói đi?"

Tống Ân Nhã tiến tới đánh mạnh một bạt tai.

Cái tát này, đánh rất mạnh, trực tiếp tát Vân Thi Thi lệch cả mặt đi, trên mặt nhanh chóng xuất hiện dấu hằn đỏ rõ cả năm ngón tay.

Vân Thi Thi lảo đảo lùi mấy bước, tóc tai toán loạn, trông rất chật vật.

Cô lấy tay che mặt, cảm giác thấy da mặt nóng rát, trong lòng đau sót, cái người tên Tống Ân Nhã này cậy vào người đông thế mạnh, vừa đến đã lên mặt nạt người (vênh váo hung hăng không coi ai ra gì), giống như hận không thể đập nát khuôn mặt của cô!

Màng nhĩ của cô còn chưa khỏi hẳn, lập tức long lên ong ong.

"Các người đang làm cái gì?"

Vân Thi Thi ngẩng đầu, quát một tiếng, trong mắt toát ra một tia rét lạnh, hung hăng trừng mắt lườm Tống Ân Nhã.

Lúc này Lục Cảnh Điềm bị ánh mắt đầy sát khí của cô làm khưng lại.

Cũng không biết là do cố ý hay giả bộ, hay là vì sao cô ta liền quay lại hướng về phía Tống Vân Tích nói: "Anh Vân Tích, anh xem kìa! Ánh mắt của cô ta trông như muốn ăn sống nuốt tươi chúng ta vậy! Thật dữ đấy!"

Tống Vân Tích trừng mắt với cô, lạnh lùng nói: "Ân Nhã, Cảnh Điềm, các em không phải sợ. Nếu như ả đàn bà này dám bắt nạt các em, còn có anh ở đây!"

"Hừ, đồ đàn bà đê tiện, đánh cô ta còn sợ làm bẩn thay mình đấy!"

Lục Cảnh Điềm hừ lạnh nói một câu, mặc dù ngoài miệng thì nói ra lời như vậy, nhưng chỉ giây lát sau cũng giơ chân nhấc tay, đánh xuống một cái tát.

Vân Thi Thi cười lạnh một tiếng, cả giận nói: "Bản lĩnh của các người cũng lớn quá nhỉ. Ba người bắt nạt một người? Cái này thì gọi là gì!? Ý đông hiếp yếu sao?"

Tống Ân Nhã lúc này giống như một công chúa nhỏ điêu ngoa thành tính, tỏ ra cao ngạo nhìn lại cô, ánh mắt như đang nhìn một tên dân đen.

(*đoạn này đánh nhau gay gắt nên đổi xưng hô một chút)

"Miệng lưỡi cũng thật sắc bén! Vân Thi Thi, tao nói cho mày biết, tao lớn như vậy, chưa từng có ai dám động tới tao! Mày, lần đầu tiên có người dám đánh tao! Mày tính là cái quái gì, dám lấn lướt trên đầu tao như vậy? Hả, một kẻ nghèo rớt mùng tơi, ỷ vào được anh Mộ yêu chiều, là có thể vô pháp vô thiên sao?! Mày biết tao là ai không? Dám đánh tao! Có tin tao chặt đứt đôi tay dơ bẩn của mày mà chả có ai dám ho he cái gì không?"

Vân Thi Thi nghe vậy, giận quá hóa cười, khẩu khí của Tống Ân Nhã thật sự quá kiêu ngạo, nhất nhất một lời đòi chặt tay cô?!

"Luật ở đâu ra!? Giữa thanh thiên bạch nhật, muốn ỷ thế hiếp người sao?"

"Luật sao?"

Tống Ân Nhã giống như vừa nghe được chuyện cười vậy, cười thành tiếng, lạnh lùng nói: "Vân Thi Thi, lời nói của tao bây giờ chính là Luật pháp! Nếu bây giờ mày chịu ngoan ngoãn dập đầu xin lỗi tao, tao còn có thể cân nhắc bỏ qua cho mày, không thèm chấp nữa!"

Xin lỗi!? Còn dập đầu?

Vân Thi Thi chân thực cảm thấy khó mà nhẫn nhịn nổi, khóe môi vểnh lên một đường cong đùa cợt: "Tại sao tôi phải dập đầu xin lỗi cô? Tôi đã làm gì sai?"

"Ăn nói ngang ngạnh, tao nghĩ mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không! Đừng tưởng rằng được anh Mộ yêu chiều, thì mày liền có thể không biết trời cao đất dày thế nào nữa nhé! Ân Nhã là người nhà họ Tống, lẽ nào mày chưa từng nghe tới nhà họ Tống ở thủ đô hả? À, mặc dù mày ngu dốt, nhưng chắc cũng biết hiện giờ ai là người đứng đầu thủ đô chứ hả? Người đắc tội với Ân Nhã, một câu xin lỗi đơn giản không giải quyết được đâu!"

Lục Cảnh Điềm vừa nói, vừa đẩy ngã Vân Thi Thi ra đất, vật lộn đánh nhau với cô.

Tống Ân Nhã cũng xông vào, đè bả vai của Vân Thi Thi xuống, nhưng Vân Thi Thi làm sao có thể ngoan ngoãn chịu nhục để bọn họ bắt nạt?
 
Chương 968: Buông Mẹ Tôi Ra!


Nhà họ Tống?

Nhà họ Tống thì làm sao?

Có gia thế hiển hách, liền có thể dẫm đạp lên tôn nghiêm của người khác sao?

Vân Thi Thi tóm lấy tay Lục Cảnh Điềm, giằng ra, đẩy cô ta ngã xấp xuống đất, xoay người ngồi đè lên người của Lục Cảnh Điềm, tay nhằm ngay mặt của cô ta đánh xuống, bao nhiêu cái tát mà đối phương cho, cô trả lại bấy nhiêu.

Lục Cảnh Điềm mạnh mẽ giằng co, Tống Ân Nhã xô tới, vật lộn với cô!

Con gái đánh nhau không rứt tóc thì cũng là tát qua tát lại, riêng Tống Ân Nhã và Lục Cảnh Điềm thì lại càng ra sức phát huy càng nhiều động tác này càng tốt.

Nhất là Lục Cảnh Điềm, tay không ngừng túm chặt lấy tóc của Vân Thi Thi.

Tống Ân Nhã thì hết sức vả Vân Thi Thi liên tục, cho nên đánh lộn một hồi, khóe môi của Vân Thi Thi trầy ra một vết rách, be bét máu.

Vân Thi Thi cảm thấy khóe miệng có mùi vị hơi ngai ngái, biết rằng đã bị thương rồi, ánh mắt rét lạnh.

Tống Ân Nhã đánh rát cả tay, mấy lần liền vừa cào cấu vừa đánh Vân Thi Thi.

Giờ thì nào còn bộ dáng ngày thường luôn tỏ ra hiền hòa ngoan ngãn nữa, ra tay độc ác, hận không thể đem bộ mặt đáng ghét này của Vân Thi Thi tươi sống xé nát ra!

Bọn họ hai người đồng thời liên thủ với nhau, chiếm ưu thế.

Có điều?

Chuột vào đường cùng còn cắn cả mèo đấy!

Vân Thi Thi bị dồn ép mất đi lý trí, không biết là sức lực từ đâu, ngay cả hai người Tống Ân Nhã và Lục Cảnh Điềm cũng bắt đầu bị yếu thế hơn.

Mắt thấy cục diện bắt đầu thay đổi, Tống Vân Tích chứng kiến Vân Thi Thi liên tục cứ một tát rồi lại thêm một tát, đánh xuống trên mặt Tống Ân Nhã, nhìn không nổi nữa rồi.

Tiến lên, trước tiên kéo hai người Lục Cảnh Điềm và Tống Ân Nhã ra, sau đó một tay tóm lấy hai tay của Vân Thi Thi, lôi xềnh xệch cô tới phòng khách.

Vân Thi Thi cảm nhận được tiếng khớp xương bị trật ra, đau đớn ê ẩm, bị ném xuống mặt đất, lưng va đập mạnh xuống nền gạch men lạnh như băng, đau đến nghẹt thở.

Tống Vân Tích nổi giận.

Ân Nhã vẫn luôn được anh ta cưng chiều từ bé tới lớn, chưa bao giờ để chịu một chút thương tổn gì.

Cưng đến tận trong cốt tủy, chứng kiến em gái bị người phụ nữ này bắt nạt, Tống Vân Tích nhất thời chả còn đoái hoài gì tới cái gọi là phong độ đàn ông nữa, hung hăng bóp cổ cô, con ngươi long sòng sọc hằn lên tia máu.

"Anh, đánh đi, đánh nó thật đau vào!! Đánh chết nó là tốt nhất!"

Tống Ân Nhã vừa rồi bị Vân Thi Thi đánh đến đỏ mặt tía tai, vẻ mặt dữ tợn cổ vũ.

Vừa lúc đó, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân của hai đứa trẻ.

Vân Thiên Hữu nhìn thấy cửa nhà mở toang, lại nghe thấy tiếng động nhốn nháo, tâm vừa động, liền bước vội vào, chạy nhanh tới phòng khách, đúng lúc thấy Tống Vân Tích đang bóp chặt cổ Vân Thi Thi, ánh mắt trừng lớn, cây kem trong tay rớt xuống đất.

"Làm sao vậy?"

Tiểu Dịch Thần ở phía sau cũng chạy vào phòng khách, trông thấy một màn trước mắt mà chua sót trong lòng, trên mặt biểu lộ sự tức giận!

Tức giận, tay bóp nát que kem đang cầm.

"Các người đang làm cái gì? Buông mẹ tôi ra!"

Tiểu Dịch Thần chạy lên trước, đá một cước vào đầu gối của Tống Vân Tích.

Một cước này đá ra, bởi vì quá tức giận mà lực đạo có thể mạnh ngang ngửa một người trưởng thành.

Ngay cả người từng được rèn luyện trong quân ngũ như Tống Vân Tích cũng nhăn mặt vì đau đớn, lảo đảo giật lùi lại, ngã ngồi về phía sau.

Thằng nhóc này, thể lực rất kinh người!

Trong chốc lát do không kịp phòng bị bị trúng một cước, hình như xương bánh chè cũng bị đạp vỡ rồi!
 
Chương 969: Không Cho Phép Các Người Làm Loạn Ở Nhà Tôi


Tiểu Dịch Thần gianh hai tay che ở trước người Vân Thi Thi, vừa lúc nhận ra mặt của hai người.

Dĩ nhiên là... Tống Ân Nhã và Tống Vân Tích.

Hữu Hữu hoảng loạn chạy lên trước, ngồi xổm xuống trước mặt Vân Thi Thi, đã thấy đầu tóc của cô toán loạn, trên mặt sưng đỏ khắp, khỏe miệng tràn ra vệt máu, máu vẫn còn đang chảy chưa kịp khô.

Cậu cả kinh, tim bỗng nhiên hẫng đi một nhịp, đau lòng tới nỗi hít thở không thông, nước mắt dâng trào, khàn khàn gọi: "Mẹ ngốc..."

Tiểu Dịch Thần quay đầu lại, trông thấy bộ dạng chật vật của Vân Thi Thi, đau lòng tột cùng.

Lại nhìn thấy trên người cô, khắp nơi đều là vết giầy bẩn, vô cùng thê thảm, ai ngờ được rằng các cậu chỉ chạy ra ngoài có một lúc, đến tột cùng là làm sao lại xảy ra cơ sự này!

Tống Ân Nhã nhìn thấy Tiểu Dịch Thần, hơi kinh ngạc, nhưng đến khi nhìn thấy Hữu Hữu đứng sau cậu, hai khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc, trong chốc lát đờ cả người ra.

Làm sao...

Đứa bé này lại có thể giống Tiểu Dịch Thần đến vậy?

Sinh đôi?

Suy nghĩ đầu tiên chính là nghĩ đến Vân Thiên Hữu và Tiểu Dịch Thần là sinh đôi.

Lại vừa nghe được cách gọi vô cùng thân mật giữa Hữu Hữu và Vân Thi Thi...

Lẽ nào, đứa bé này là do Vân Thi Thi lén giấu đi?

Suy nghĩ trong đầu chợt dừng lại vài giây.

Tống Ân Nhã chợt nảy ra một suy nghĩ!

Chẳng lẽ là năm đó lúc Vân Thi Thi mang thai hộ cho nhà họ Mộ đã sinh đôi, nhưng liền vì lòng riêng mà lén giấu đi một đứa trẻ.

Sau đó lợi dụng đứa con, muốn mẫu bằng tử quý (dựa nhờ con cái, con vinh mẹ hưởng), đây là muốn lợi dụng con cái để trèo cao sao?

Thảo nào!

Thảo nào anh Mộ lại yêu chiều người đàn bà này như vậy?!

Đây chẳng phải là nể tình con cái sao!

Người đàn bà tên Vân Thi Thi này cũng thật khôn ngoan đấy!

Rõ ràng là muốn lợi dụng con cái để tiến thân.

Từ xưa đến nay, các nhà quyền thế đều dựa vào mẫu bằng tử quý.

Nhà họ Mộ cũng như vậy!

Nghĩ rõ ràng xong, Tống Ân Nhã càng tỏ ra tức giận khinh miệt, chỉ vào Vân Thi Thi mắng: "Đồ đàn bà đê tiện, lòng dạ mày thật hiểm ác! Dám ngang nhiên giấu con cháu của nhà họ Mộ, mưu toan muốn nhờ con cái mà tiến thân, gả vào nhà giàu có?! Lòng dạ thâm sâu như vậy, anh Mộ nhất định là đã bị mày lừa gạt!"

"Câm miệng!"

Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu đồng loạt lên tiếng.

Tống Vân Tích đứng dạy, vừa ngẩng đầu đã thấy Tiểu Dịch Thần đang đứng chắn trước mặt của Vân Thi Thi, nhất thời cũng hơi sững người một chút.

Tiểu Dịch Thần thì anh ta đã từng gặp, còn một đứa bé nữa là ai vậy?

"Anh, anh có thấy không?" Tống Ân Nhã kéo cánh tay Tống Vân Tích, chỉ mặt Vân Thi Thi, tức giận nói: "Người này mang thai hộ cho anh Mộ, dám đem giấu đi một đứa trẻ, vọng tưởng nhờ con mà trèo cao, quạ đen muốn làm phượng hoàng. Vân Thi Thi quả nhiên là một ả đàn bà tâm kế thâm sâu."

Trong lòng Hữu Hữu nặng chĩu, trước tiên đem Vân Thi Thi dìu lên sa lon ngồi, vừa quay đầu, sắc mặt đã nguội lạnh như hàn băng ngàn năm, đôi mắt sáng đen trắng rõ ràng, ánh mắt tỏa ra sát khí ngùn ngụt!

Khí thế trên người trở nên âm trầm mạnh mẽ, nhanh chóng lan tỏa khắp phòng khách!

Lục Cảnh Điềm đứng cạnh không hiểu sao tự động rùng mình, vai liên tục run run.

Hữu Hữu nắm chặt hai tay, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng bọn họ: "Các người là ai?"

Tống Ân Nhã hừ lạnh: "Người lớn đang nói chuyện, trẻ con đừng xía vào!"

"Nơi này là nhà của tôi! Không cho phép các người đến đây làm loạn!" Vân Thiên Hữu lạnh lùng nhắc nhở, giọng điệu cứng rắn.

Tống Ân Nhã ánh mắt cả kinh trừng lớn, giật mình!
 
Chương 970: Cút Ra Ngoài!


Giờ khắc này, trên người cậu bé, Tống Ân Nhã thấy được bóng dáng của Mộ Nhã Triết!

Nhất là đôi mắt lạnh lùng khiến người khác sợ hãi kia, giống y như đúc.

Hữu Hữu chỉ tay ra cửa, giọng gằn từng chữ: "Cút ra ngoài!"

"Có quyền gì mà đuổi người?" Tính khí ngang ngạnh của Tống Ân Nhã cũng nổi lên, chống đối nói: "Cái thằng nhóc này miệng lưỡi y như mẹ nó! Mẹ của mày là đồ đê tiện, mày cũng là đồ đê tiện!"

"Cút ra ngoài! Nhân lúc tôi vẫn còn kiên nhẫn!"

Hữu Hữu chỉ vào cửa lần nữa, trong mắt lóe ra sát khí: "Không nên xuất hiện ở trước mặt mẹ tao nữa, vừa nhìn đến sắc mặc của đám đàn bà chanh chua, liền thấy chán ghét!"

Cậu rất ít khi mắng chửi người khác, bởi vì từ nhỏ mẹ đã dạy, một đứa con trai nên đối xử dịu dàng lịch sự với các bạn nữ.

Nhưng có lẽ là do lúc này khi thấy mẹ cậu bị người ta đánh thành bộ dạng như vậy, cậu căm hận Tống Ân Nhã vô cùng, đối xử lễ độ với ả sao?!

"Mày, mày dám chửi tao là người đàn bà chanh chua?!" Tống Ân Nhã giận dữ tiến lên, tay hướng về phía mặt của cậu mà đánh xuống một cái tát.

Chính trong khoảng khắc đó, tay của Tiểu Dịch Thần đưa tới nhanh nhẹn giữ lấy cổ tay của ả.

Vân Thi Thi vội vàng ôm lấy Hữu Hữu vào lòng.

Tiểu Dịch Thần vừa nghĩ tới Tống Ân Nhã mắng mẹ mình và em trai mình là đồ đê tiện, tức giận khó mà kiềm chế được bùng nổ lên.

Cánh tay giữ chặt tay của Tống Ân Nhã, ra sức bóp mạnh, ánh mắt trừng trừng nhìn Tống Ân Nhã.

Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, cổ tay Tống Ân Nhã đã bị cậu bé vặn cho trật khớp!

"A --!" Tống Ân Nhã kêu thảm, lui lại mấy bước, ôm tay trốn sau Tống Vân Tích.

Lục Cảnh Điềm nhìn cách tay của Tống Ân Nhã, la lên thất thanh: "A! Ân Nhã... tay cậu... tay cậu trật khớp rồi!"

Tiếng thét kinh hãi của cô ta lôi kéo sự chú ý của Tống Ân Tích.

Anh ta nâng lên cánh tay của Tống Ân Nhã, thấy khớp lồi lên.

Tống Ân Nhã rơi nước mắt, bị đau đến òa khóc.

Tống Vân Tích ánh mắt hiện lên tia không nỡ, không quản những chuyện khác, ôm Tống Ân Nhã rời đi.

Lục Cảnh Điềm mắt thấy hai người kia rời đi, cũng đi theo.

Trước khi đi, cô ta còn quay mặt trừng mắt lườm Vân Thi Thi, còn định mở miệng chửi rủa, nhưng khi ánh mắt Vân Thiên Hữu và Tiểu Dịch Thần nhìn lại, cô ta chợt rùng mình một cái, miệng giật giật, hậm hực giậm chân bỏ đi.

Người đi rồi, sự cảnh giác của Vân Thi Thi lúc này mới buông lỏng, người hơi gục xuống, cúi đầu, tất cả sự chịu đựng gắng gượng bùng lên, cắn chặt môi, lệ nóng dâng trào.

Tại sao phải khi nhục cô như vậy?

Vì sao...

Lẽ nào có quyền có thế, là có thể xem thường tôn nghiêm của người khác như vậy sao?!

Lẽ nào có quyền có thế, là có thể tùy tiện dẫm đạp tự tôn của người khác?!

Thiên Hữu đỡ bả vai cô, thấy bộ dạng cô chật vật như vậy, trong lòng vô cùng đau đớn, dường như bị dao cứa vào da thịt chảy máu, mặc dù không phải trực tiếp tổn thương cậu, nhưng tim cậu lại bị đau đớn uất nghẹn.

"Mẹ... có đau không?"

Tiểu Dịch Thần ôm lấy bả vai cô thật chặt, đau lòng rơm rớm nước mắt, môi mím chặt.

Hữu Hữu vội vã lục tung khắp nơi tìm hộp sơ cứu, lấy bông băng, cẩn thận lau rửa vết thương.

Vân Thi Thi cắn chặt môi, muốn tự tay làm.

Thiên Hữu né tay cô ra: "Mẹ, đừng động đậy, ngoan ngoãn ngồi yên."

Vân Thi Thi lúc này mới an tĩnh xuống.
 
Chương 971: Mẹ Ngốc, Hữu Hữu Bên Cạnh Mẹ!


Khắp người cô đâu đâu cũng là vết thương, đều do hai người Tống Ân Nhã và Lục Cảnh Điềm dùng móng tay cào cấu mà tại thành.

Có chỗ chỉ trầy nhẹ, có chỗ thì rách thành một đường dài, rỉ máu.

Nhất là ở khuỷu tay có một vết thương rất sâu, Vân Thiên Hữu thấm thuốc vào bông, cẩn thận bôi lên, nước mắt kìm không được chảy dài, tí tách rơi trên tay cô.

Thật đau lòng...

Tại sao lại đối xử với mẹ như vậy?!

Đau lòng tới nỗi hít thở không thông.

Cậu tình nguyện chịu thay cho mẹ những vết thương này.

Tiểu Dịch Thần nhẹ nhàng từng tí một gỡ rối từng sợi tóc, nhỡ tay chải hơi mạnh đã làm rụng ra vài sợi.

"A..."

Tiểu Dịch Thần sợ hãi.

Con mắt lại hơi đỏ lên.

Ngay cả tóc cũng rụng ra dễ dàng như vậy, "cuộc chiến" vừa nãy chắc chắn diễn ra rất thảm!?

Thật quá đáng! Dựa vào cái gì mà có thể bắt nạt mẹ của cậu!

Tiểu Dịch Thần nghiến răng, đáy lòng nổi lên vô số oán hận không thể giải tỏa, cả khuôn mặt nhỏ nhắn bừng bừng tức giận.

Hữu Hữu cẩn thận lau rửa vết thương, nâng lên khuôn mặt của cô, thấy khóe môi chảy dài một vệt máu, cảm thấy chua sót.

"Hữu Hữu thổi thổi, mẹ ngốc không đau!"

Hữu Hữu phù phù vài cái nhẹ nhàng, miệng nhỏ ấm áp hơi chạm nhẹ lên vết thương, giống như nhờ nó mà giảm bớt đau đớn cho cô.

Vân Thi Thi ôm hai nhóc vào lòng, một bụng ấm ức dịu hẳn xuống, nước mắt dưng dưng, quật cường không chịu rơi.

"Mẹ ngốc à, Hữu Hữu bảo vệ người, sẽ không để cho kẻ xấu bắt nạt mẹ!"

Hữu Hữu đau lòng nghẹn ngào nói: "Là Hữu Hữu không tốt, Hữu Hữu không nên rời mẹ nửa bước! Mẹ bị thương, tim Hữu Hữu đau quá..."

"Hữu Hữu..." Thanh âm của Vân Thi Thi hơi ngập ngừng, khàn giọng nói.

Hữu Hữu ôm chặt lấy cô: "Mẹ ngốc tủi thân thì mẹ hãy khóc đi. Không cần phải sợ, có Hữu Hữu ở đây rồi."

Vân Thi Thi cắn chặt môi, nhưng vẫn không chịu bộc lộ sự yếu đuối trước mặt hai bé!

Hữu Hữu ôm lấy Vân Thi Thi, ánh mắt lạnh lùng băng hàn!

Dám bắt nạt mẹ ngốc của cậu, chết tiệt!

Tội lớn tày trời!

...

Lúc này, Tống Ân Nhã được Tống Vân Tích đưa vào bệnh viện, nắn lại khớp tay, lúc về nhà, Tống Ân Nhã làm bộ oan ức nhào vào lòng Giang Khởi Mộng, tủi thân gào khóc.

Chạng vạng tối, Giang Khởi Mộng gọi một cuộc điện thoại, "bẩm báo tội trạng" của Vân Thi Thi cho Mộ Nhã Triết.

Mộ Nhã Triết nhận được điện thoại trong lúc đang trên đường chạy xe về nhà, Giang Khởi Mộng không chút nể tình, lớn tiếng trách mắng: "Nhã Triết, nghe Ân Nhã nói, người phụ nữ mà cậu lén bao nuôi ở bên ngoài, gọi là Vân Thi Thi đúng không? Người phụ nữ này thật sự không coi ai ra gì cả! Từ nhỏ đến lớn chị đâu có dám để con bé chịu chút tổn thương gì, nhưng đằng này thì?! Cái người tên là Vân Thi Thi kia, thật giỏi quá đi, thế mà dám làm trật khớp tay của Ân Nhã! Cậu nói xem, chuyện này tính thế nào?"

"Có ý gì? Tôi nghe không hiểu!" Mộ Nhã Triết bị mấy câu chất vấn không đầu không đuôi của bà ta làm cho phiền loạn.

"Cậu hỏi chị là có ý gì sao? Sao không trở về tự mình hỏi cái người đê tiện kia xem?" Giang Khởi Mộng lại luôn miệng chê trách.

Hiếm khi sắc mặt Mộ Nhã Triết sa sầm, vẻ mặt âm trầm ngồi trong xe, đôi mắt băng hàn.
 
Chương 972: Khởi Binh Vấn Tội


Tậm trạng của anh rất buồn bực, mà Giang Khởi Mộng thì không ngừng nói: "Trong gia đình Ân Nhã vẫn luôn là hòn ngọc quý, tính tình nó mặc dù hơi nhu nhược nhưng cũng không phải đứa xấu bụng! Thế nhưng cái người tên Vân Thi Thi kia, tuổi còn trẻ như vậy mà lại có dụng tâm độc ác, thẳng tay bẻ trật cổ tay của Ân Nhã?! Bây giờ là thời đại xã hội văn minh rồi, tại sao lại còn có một kẻ không phân biệt tốt xấu hành xử lỗ mãng như vậy? Đừng trách chị không nể mặt cậu nhưng chuyện này dù đúng dù sai thế nào, thì cô gái kia cũng phải cho nhà họ Tống một lời giải thích! Nhẹ thì cho cô ta phải tự mình tới cửa mà xin lỗi, cũng may đây chỉ là trật khớp cổ tay, chứ nếu làm gãy đầu khớp xương, chị nhất định kiện cô ta ngồi tù!"

Sau đó, điện thoại liền bị cúp.

Mộ Nhã Triết tức giận, ném điện thoại di động sang một bên, suy nghĩ, anh mới rời đi có một ngày, rốt cuộc tại sao lại xảy ra sự việc này!

Ân Nhã trật khớp tay rồi?

Bị Vân Thi Thi làm trật?

Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Mộ Nhã Triết quả thật rất buồn bực.

Vì vậy, lúc về nhà, vừa đẩy cửa ra, anh đi thẳng một mạch vào phòng khách, bên trong tối sầm, không có ai.

Anh lập tức bước vào phòng trong, liền thấy Vân Thi Thi đang nằm ở trên giường, trong phòng không bật đèn, không khí lạnh lẽo.

Mà cô thì đang cuộn mình trên giường, cũng không biết là đã ngủ rồi hay là chỉ đang nằm, nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, cô lại bàng quang như không có gì!

Anh muốn tiến lên hỏi rõ sao cô lại làm bị thương Tống Ân Nhã?

Vì vậy, anh lên tiếng.

"Vân Thi Thi!"

Vân Thi Thi đã tỉnh lại rồi, cô bước xuống từ trên giường, vừa thấy anh trở về, trên mặt liền nở nụ cười, nhưng khi cô thấy sắc mặt lạnh lùng ẩn hiện tức giận của anh, thì nụ cười trên mặt lại tắt dần.

"Em với Tống Ân Nhã đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh nghe nói em làm cô ấy trật khớp tay?" Mộ Nhã Triết mở lời trước, vừa hỏi đã nói thẳng một câu như vậy.

Vì thế biểu tình trên mặt của Vân Thi Thi nguội lạnh hẳn.

Anh gọi đầy đủ tên của cô, giọng lạnh lùng, mà lại gọi Tống Ân Nhã thì giọng điệu lại thân thiết như vậy!

Đây... nghĩa là gì?

Đây có phải là?

Chẳng lẽ Tống Ân Nhã mách lại sự việc với anh, nên anh mới có cái bộ dạng hỏi tội hùng hùng hổ hổ như vậy?

Cô còn tưởng rằng, mặc kệ là có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ như cô, tin tưởng cô vô điều kiện, mặc kệ người khác nói với anh cái gì thì anh vẫn có thể bình tĩnh hỏi cô là đã xảy ra chuyện gì.

Kết quả vừa về đã tỏ ra tức giận với cô như vậy, giống như cô đã gây ra tội ác tày trời vậy!

Là lỗi của cô sao?

Là Tống Ân Nhã mang người xông vào nhà của cô, đánh cô một trận, nhưng vì sao người bị hỏi tội lại là cô?

Lẽ nào anh không hỏi thử nhà họ Tống xem, Tống Ân Nhã đã làm những gì với cô?

Vân Thi Thi cười khẩy, im miệng không nói, quật cường im lặng.

Dáng vẻ lãnh đạm này giống như đang muốn so độ kiên nhẫn với anh.

Mộ Nhã Triết nhìn thấy sắc mặt thờ ơ của cô, trong lòng càng thêm tức giận.

"Sao nào? Gây chuyện mà còn làm ra vẻ ngang nhiên như vậy? Anh hỏi em, tại sao em lại làm trật khớp tay của người ta? Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

"Anh muốn bảo vệ cô ta sao!" Vân Thi Thi gượng cười, bùi ngùi nói.

Mặc dù cô cười, nhưng trong lòng lại trào dâng chua xót!

"Nghe nói cô ta bị thương, anh đau lòng hả? Cho nên mới vội trở về, khởi binh vấn tội phải không?

Cô hờ hững hỏi.

Bỗng nhiên có cảm giác ghen tỵ với Tống Ân Nhã.

Rõ ràng là cô ta gây sự trước, làm điều sai trái mà chỉ cần rơi vài giọt nước mắt là đã có cả đám người tới dỗ dành.

Mà cô thì?
 
Chương 973: Có Cần Phải Nặng Tay Như Vậy Không?


Thật không công bằng.

Trong lòng cô lạnh lẽo thở dài.

Mộ Nhã Triết thấy giọng mỉa mai, khẽ nhăn mày, lại thấy cô cười hỏi lại: "Vì vậy, hiện tại có phải anh muốn em tới đó cúi đầu xin lỗi không?? Em làm cô ta bị thương, mà nhà họ Tống lại có quyền có thế, có khi còn có thể bắt em ngồi tù nhỉ? Đúng là người có quyền lực trong tay có khác, không giống như người thường, có thể một tay che trời! Em thật chả tính là gì, chỉ như châu chấu đá xe, một dân đen tiểu tốt làm sao có thể so với con gái cưng của nhà họ Tống đây?"

Thần sắc của anh biểu lộ sự không vui, tiến lên, giơ tay tóm lấy cằm cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: "Anh đang hỏi em, có cần phải ra tay nặng như vậy không?"

Nặng tay?

Vân Thi Thi rưng rưng nước mắt, bật cười. Nhẫn nhịn không khóc, giả vờ bình tĩnh hỏi ngược lại: "Vậy anh muốn em phải làm sao? Em làm cô ta bị thương ở tay đấy, chính em đánh đấy, còn tát cô ta nữa! Em còn mắng cô ta là tiện nhân không biết xấu hổ..."

"Em--" Mộ Nhã Triết tức giận gằn thành tiếng, lực đạo trên tay tăng thêm vài phần.

"Anh chỉ hỏi em là đã xảy ra chuyện gì, em có cần phải nói cái giọng như thế không?"

Vân Thi Thi cảm thấy cằm sắp bị anh bóp lệch cả rồi, trong lúc nhất thời càng cảm thấy tủi nhục.

Lời còn chưa dứt nước mắt đã ầng ậc chảy xuống, từng giọt từng giọt nóng bỏng không ngừng, rơi xuống trên mu bàn tay của anh.

Tâm tư của phụ nữ luôn rất nhạy cảm, xảy ra chuyện như vậy, cô mong mỏi chờ đợi anh về, tưởng rằng khi về anh sẽ để cô ôm lấy, vỗ về an ủi, để cô có thể giãi bày nỗi lòng uất ức này.

Không mong cầu anh phải vì cô mà đòi lại công bằng, nhưng nào ngờ khi trở về, lại khí thế hung hăng như vậy, luôn miệng muốn nói lý lẽ với cô.

Hay lắm! Có cái gì mà đúng mà sai?

Chuyện tới nước như vậy mà còn phải nói nhiều lời làm gì?

Vân Thi Thi cắn môi, thanh âm khàn khàn khó chịu, ngắt quãng, khinh thường nói: "Mộ Nhã Triết, anh muốn em phải làm sao?..."

"Không được khóc!" Anh rất sợ cô rơi nước mắt.

Cô vừa khóc, anh liền không biết phải làm gì cả!

Anh không cho phép cô khóc, cô càng khóc dữ dội, từng giọt từng giọt, long lanh như những hạt sương, không ngừng rơi xuống.

"Thích anh, thật là một việc mệt mỏi! Một người ưu tú như vậy, cao không thể với tới! Mà em thì, vừa hèn mọn lại vừa dơ bẩn... Mộ Nhã Triết, thích anh, em mệt mỏi lắm..."

Cô cắn cắn cánh môi đỏ mọng, lau đi nước mắt, không muốn để cho người đàn ông này chứng kiến sự yếu đuối của mình.

Mộ Nhã Triết tự tay, kéo cô vào lòng, Vân Thi Thi đẩy anh ra, tung chăn lên, cuộn mình vào trong, không muốn cho anh đụng vào.

Đây là cố ý tỏ ra xa lánh anh!

Anh sẽ không cho phép cô xa lánh mình!

Anh đi tới, xốc chăn lên, ôm cô vào lòng.

Vân Thi Thi điên cuồng giãy dụa, cả giận nói: "Không được động vào em, cút đi!"

"Đừng làm loạn, ngoan, nghe lời" anh ôm cô thật chặt, không cho cô tiếp tục giãy dụa nữa.

Sức lực của anh lớn như vậy, lại bá đạo như vậy, làm cho cô không thể phản kháng được.

Đợi cô tỉnh táo lại, anh lại ôm cô chặt hơn, trầm giọng nói: "Vừa rồi, anh hơi mất bình tĩnh, anh không muốn tỏ ra như vậy, anh trở về không phải là chất vấn em, là muốn nghe em giải thích! Cho nên em cũng không phải tỏ ra gay gắt như vậy."

Vân Thi Thi vẫn im lặng, nhưng trong ánh mắt cũng hơi hòa hoãn một chút.

Anh nói không phải là vội về hỏi tội cô, nhưng vừa về tới nhà, sắc mặt đã khó chịu như vậy, rõ ràng là muốn chất vấn cô còn gì?
 
Chương 974: Hôm Nay Anh Mới Thấy Bộ Mặt Thật Của Em Sao?


Nếu như anh có thể tin tưởng cô nhiều hơn thì sẽ không tỏ thái độ như vậy.

Lẽ nào Tống Ân Nhã nói với anh cái gì anh cũng tin một cách vô điều kiện.

Vậy cô thì sao?

Cô giải thích, anh sẽ nghe hả?

Mà để có thể tin tưởng thì lại phải giải thích trước sao?

Mộ Nhã Triết không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, thấy cô im lặng liền ghé sát tai cô, nói thầm: "Anh không biết là giữa em và Ân Nhã đã xảy ra chuyện gì, có điều cô ấy là con gái cưng của thị trưởng thành phố, từ nhỏ đến lớn đã quen được chiều chuộng như công chúa, tính cách có hơi kiêu căng, nhưng bản tính không xấu. Em lớn tuổi hơn cô ấy nên nhường nhịn một chút. Không cần biết giữa hai người ai đúng ai sai, chỉ là em đã làm tay cô ấy bị thương, tốt nhất nên xin lỗi..."

Tim Vân Thi Thi lạnh xuống.

Cô nặng nề lau nước mắt, một bụng nghẹn uất như sóng chiều cuồn cuộn dâng lên, không ngừng ghìm lấy tâm cô.

"Tay cô ta bị trật sao, đáng đời." Cô chậm rãi nói từng từ, giọng nói bình thản lạnh tanh.

Ánh mắt của Mộ Nhã Triết lóe ra tia rét lạnh: "Cái gì?"

"Em nói!" Cô ngẩng đều lên, nhìn thẳng vào mắt anh, gằn từng chữ: "Tay cô ta bị trật khớp như vậy là đáng lắm."

"Câm miệng."

Anh quát cô!

Trên mặt khó nén được tức giận, ánh mắt băng lạnh, hàn ý thấu xương.

"Cho em ba giây, thay đổi những lời này!"

"..."

Thay cách nói?

Thay đổi những lời này sao?

Vân Thi Thi khó tin nhìn anh!

Anh có thể vì Tống Ân Nhã, mà lớn tiếng quát cô, ánh mắt lạnh lùng, biểu tình trên mặt thật sự rất dữ tợn!

Không phải là cô quá đa nghi, nhưng hiện tại, cô rất tò mò trong lòng anh Tống Ân Nhã chiếm vị trí như thế nào?

Thật sự chỉ là quan hệ anh em họ thôi sao?

Đến nỗi mà vừa về đến nhà một câu cũng không hỏi đã đùng đùng nổi giận, rõ ràng là muốn trách cứ cô mà!

Cô nói một câu đáng đời, anh lại tỏ thái độ phản đối, lạnh lùng nói một câu bắt cô thu lại lời đã nói.

Lẽ nào anh không suy nghĩ thử xem ai mới là người gây sự trước sao?

Vân Thi Thi ương ngạnh không nói, nhất quyết không, đôi mắt mở to, nước mắt cứ thế mà dâng trào, nhưng nhất định kiềm nén để nước mắt không chảy xuống.

Cô gái ngốc này, muốn cứng đối cứng với anh sao?

"Vân Thi Thi, thái độ này của em là sao vậy?"

Cô sững sờ chốc lát, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng hơi thất thần, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi giương lên: "Tại sao em phải thay đổi lời đã nói."

Anh cau mày lại.

Cô hờn giận như trẻ con, đôi tay nhỏ bé nắm chặt ga giường, không muốn nhượng bộ.

"Rõ ràng là cô ta đáng bị vậy..."

"Mau thu hồi lại những lời này..."

Anh ngắt lời cô lần nữa, giọng điệu không chút nể tình, băng lãnh làm cho người khác cảm thấy xa cách.

Vẻ mặt Vân Thi Thi đỏ lên, tay vò vò góc chăn.

"Mộ Nhã Triết! Tại sao anh lại như thế với em? Rõ ràng em không sai, rõ ràng là..."

Ngón tay nắm cằm cô nhấn mạnh hơn, đau đớn khiến cô muốn ngừng thở.

Hai người lặng lẽ giằng co, ánh mắt anh hàm chứ sự nguy hiểm, càng ngày ánh mắt càng lạnh lùng hơn.

"Anh sẽ không nói lần thứ ba." Tiếng nói của anh trở nên cứng ngắc, ánh mắt âm độc: "Vân Thi Thi, độ kiên nhẫn của anh có hạn."

Vân Thi Thi mím môi, nước mắt kìm không được, chảy dài.

Ánh mắt của anh hơi híp lại: "Anh vốn cho rằng, em là một cô gái hiểu chuyện, thật không ngờ em lại là một người ngang ngạnh như thế!"

"Đúng thế đấy, hôm nay anh mới biết rõ bộ mặt thật của em sao!"
 
Chương 975: Em Chính Là Mẫu Phụ Nữ Lòng Dạ Ác Độc Đấy


Vân Thi Thi đột nhiên cười thảm thiết, nhếch môi: "Lòng dạ em vừa độc ác, lại vừa không hiểu chuyện, còn ngang ngạnh, em chính là người phụ nữ vậy đấy, anh giờ mới biết sao?"

Ánh mắt của Mộ Nhã Triết trở nên lạnh lùng đáng sợ, cô lập tức thoát khói khống chế của anh, mất bình tĩnh nói: "Anh yêu thương cô ta như vậy, vậy thì em làm thương cô ta như nào thì em trả lại như vậy là được rồi phải không?"

Sau đó, cô lập tức nắm cánh tay mình đi tới sát tường, hung hăng đập vào tường."

Phịch một tiếng!

Trầm đục mạnh mẽ!

Ánh mắt anh ngẩn ra, đứng phắt dạy, đi tới bên cạnh nắm lấy tay cô!

Vừa cúi đầu nhìn, trên nắm tay, các đốt gồ của các ngón đã bị sưng đỏ rồi.

"Vân Thi Thi, em làm gì vậy?"

Mộ Nhã Triết nổi giận, người phụ nữa này thế mà có thể vì muốn hơn thua tới cùng với anh mà tự làm tổn thương mình!

"Em nhất định phải ngang bướng vậy sao?"

Mộ Nhã Triết định trách cứ, nhưng vừa lúc cúi đầu nhìn cô thì lại thấy được trên vai cô có vài vết xước bất thường.

Anh không nói, mà kéo áo cô xuống, vạch ra thấy toàn là vết móng tay cào cấu tới rỉ máu.

Rách thịt thì không nhưng vết xước lại rất sâu.

"Đây là gì?" Anh hỏi.

Vân Thi Thi đưa tay, đẩy anh ra, ôm lấy vai mình ngồi thụp xuống.

Bộ dáng bơ vơ cô đơn, như người một mình lênh đênh trên biển, mỏng manh chao đảo bị sóng đẩy qua lại, đầy bất lực và tuyệt vọng.

Anh cúi người, ôm cô vào lòng, cũng không ngại cô giãy dụa, kiểm tra thân thể cô.

Không chỉ là đầu vai.

Cánh tay, khuỷu tay, đầu gối, chân, eo lưng, bất kể chỗ nào mà da thịt lộ ra đều xuất hiện các vết cào cấu, độ nông sâu khác nhau.

Nhẹ thì hơi đỏ không bị trầy da, nặng thì rách một đường đã thoa thuốc vào rồi, nhưng vẫn có thể hình dung ra được mức độ tổn thương lúc đầu nghiêm trọng cỡ nào.

"Ai làm vậy?" Giọng anh giận dữ hỏi, sao mà trên người cô lại có nhiều vết thương như vậy được?"

Đây rõ ràng là dấu tay người!

Động não một chút liền nghĩ tới cảnh đánh lộn giữa phụ nữ với nhau.

Đàn ông con trai đánh nhau, đều so nắm đấm, phụ nữ thì lại ưa thích dùng loạn thủ đoạn điên cuồng này.

Không phải túm tóc, chính là bạt tai, không thì cũng là cào cấu!

Một thân đầy vết thương như vậy chắc chắn là do phụ nữ gây ra!

Vân Thi Thi cúi đầu, cũng không để ý phản ứng của anh, kêu đau vài tiếng nhỏ tới nỗi không lắng tai khó mà nghe thấy.

Anh kiểm tra khắp người cô.

Thấy cô im lặng, anh lại nâng cằm cô lên, quan sát kĩ hơn chút cũng thấy được dấu tay sưng đỏ ở trên khuôn mặt.

Chỗ tóc mai còn thấy được hẳn dấu ngón tay đỏ dài hơi mờ mờ, cô vẫn luôn cúi đầu, chứ không thì chỉ cần thoáng nhìn đã có thể thấy được.

Trong ánh mắt anh nổi lên tia sắc lạnh, ánh mắt tinh nhậy nhìn thấy ở khóe môi cii có một đường rách khá sâu.

Vừa nhìn mà giật mình!

Trong mắt anh, phụ nữ vốn luôn yếu ớt, mềm mượt như hoa, chỉ cần hơi không chú ý cũng có thể làm tổn thương họ.

Dù sao sức lực giữa nam và nữ vẫn khá chênh lệch nhau!

Vì vậy đối với cô anh vẫn luôn rất cẩn thận, sợ động hơi mạnh sẽ làm đau cô.

Nhưng mà giờ, người phụ nữ mà anh vẫn luôn cẩn thận nâng niu, lại bị người khác làm bị thương thành vậy, cơn tức giận trong lòng không ngừng nổi lên.

Anh có thể đoán được kha khá diễn biến sự việc rốt cuộc là như thế nào rồi!
 
Chương 976: Anh Sẽ Đau Lòng!


Sâu chuỗi lại sự việc, anh cũng đoán được ra, các vết thương này do ai gây ra!

Thế mà... cô ấy lại không nói ra?

Mộ Nhã Triết hơi giận, cô bị thương như thế mà không nói với anh!

"Là Ân Nhã làm phải không?"

Anh nắm cằm cô, ánh mắt lạnh lẽo: "Trả lời anh."

Cô tỏ ra bướng bỉnh đầy ra, quay mặt đi.

"Có liên quan gì tới anh?"

"Sao lại không liên quan tới anh?" Anh càng tức giận hơn, túm lấy tay cô, kéo mạnh, ôm ghì cô vào lòng.

"Không cho phép em nói như thế!"

Vân Thi Thi hít sâu một hơi, ngẩng đầu, ánh mắt hồng hồng nhìn anh: "Được, là anh hỏi đấy nhé? Em nói cho anh biết. Ngoại trừ Tống Ân Nhã ra thì ai có thể làm việc này? Vô cớ xông đến nhà, mang theo Lục Cảnh Điềm và một người đàn ông lạ tới, không nói hai lời, đã tát em một bạt tai! Còn bảo là người nhà họ Tống mà em cũng dám đắc tội sao? Dựa vào cái gì mà cô ta có thể hùng hổ chà đạp tôn nghiêm của người khác như vậy. Còn không phải vì nhà họ Tống quyền cao chức trọng sao, ỷ thế hiếp người, không những thế, còn muốn em phải quỳ xuống xin lỗi cô ta. Vì thế chúng ta đánh nhau. Em đã nói hết sạch rồi, anh hài lòng chưa? Anh hài lòng rồi chứ hả?"

Câu nói cuối cùng dùng sức gào lên, giống như là dồn hết khí lực để thét lên vậy.

Mộ Nhã Triết giật mình!

Vân Thi Thi xả một tràng xong, lập tức thở gấp, một hồi mới khôi phục bình tĩnh, mím môi, thanh âm hơi khàn khàn run rẩy nói: "Em phải làm sao chứ? Chẳng nhẽ phải dập đầu xin lỗi cô ta thật hả? Em có phải là ti tiện tới nỗi, phải nhẫn nhịn để cho cô ta dẫm đạp mình phải không?"

Tôn nghiêm của bản thân bị người khác dẫm đạp lên, cảm giác này quả thật là sống không bằng chết.

Nói xong cô ngồi co ro lại, chúi mặt vào lồng ngực anh, thật sự không muốn cho người đàn ông này thấy bộ dạng tủi thân của mình!

Nếu có thể tìm được một chỗ an tĩnh "liếm láp vết thương" thì tốt biết mấy?!

Anh ôm cô, cách một lớp áo mỏng, có thể ẩn ẩn cảm nhận được hơi thở nóng ấm phập phồng của cô cùng với hơi nước ẩm thấm nhẹ vào áo.

"Đừng khóc, vừa rồi là anh không tốt!"

Vừa nãy là do thái độ của anh hơi bất thường!

Vì vậy, thả lỏng tâm tư, thì thầm bên tai cô, tỏ vẻ áy náy.

"Xin lỗi."

Một từ này nặng tựa ngàn vàng.

Anh là người kiêu ngạo như vậy, lại là người thừa kế của nhà họ Mộ, tương lai trở thành gia chủ, cho tới nay vẫn là nhân tài xuất chúng.

Anh chưa từng phải cúi đầu trước bất kỳ ai, càng chưa từng phải nói lời xin lỗi với ai.

Đây chính là lần duy nhất anh nói ra lời này.

Cũng là lần đầu tiên anh hạ mình bỏ hết sự kiêu ngạo để đối xử với một người.

"Là do anh không hiểu rõ sự việc, đã tức giận với em, là anh sai, em đừng khóc, nếu không... anh sẽ đau lòng!"

Cô khóc, tim của anh cũng đau theo.

Anh vốn không có kiên nhẫn đối với phụ nữ.

Nhất là trước nước mắt của họ.

Nhưng mà riêng với nước mắt của cô, anh lại bó tay không biết nên hành động thế nào.

Cô vừa khóc, anh liền mềm lòng, mọi cứng rắn đều tan chảy.

Mi mắt của Vân Thi Thi khẽ chớp động, có cảm giác khó tin đối với từ "xin lỗi" mà anh vừa nói.

Mơ hồ như vừa tỉnh lại từ trong mơ.
 
Chương 977: Anh Cố Ý Đúng Không?


Lửa giận trong lòng cùng sự tủi thân hòa lẫn trong xúc động, nháy mắt tan rã.

Vân Thi Thi cảm thấy giận chính mình, sao lại không có chí khí như vậy, vốn định sẽ không bao giờ tha thứ cho anh rồi mà.

Nhưng mà vừa nghe anh nói ra lời như vậy, sự cương quyết trong lòng thoáng cái đã sụp đổ hoàn toàn.

Mộ Nhã Triết ôm cô ngồi xuống, kéo cô dựa vào ngực anh, muốn cởi bỏ quần áo của cô.

Cô cau mày ngăn lại: "Anh làm gì thế?"

"Ngoan, đừng nhúc nhích! Để anh xem một chút!"

"Chớ có nhìn!"

Cô vội từ chối, nhưng mà cô từ chối thì anh sẽ để yên sao?

Không nói một lời, đã vén cao áo của cô lên, cảnh tượng đập vào mắt anh làm lòng anh hơi chua xót!

Thì ra vết cào cấu vẫn là nhẹ!

Chỉ thấy trên cần cổ trắng nõn của cô, có vết bầm tím! Vừa nhìn đã biết là bị người dùng tay mạnh mẽ bóp chặt!

Cô gái này vốn rất mẫn cảm, thường ngày lúc ở trên giường là đã đủ hiểu rồi.

Chỉ cần anh không cẩn thận mạnh tay một chút là sẽ để lại dấu tích trên thân thể cô.

Vì vậy, anh luôn rất cẩn thận đối xử với cô!

Anh rất thích làn da ngọc ngà của cô, mà bây giờ lại bị phá hư như vậy.

Ánh mắt anh trở lên lạnh lùng, lòng bàn tay xoa nhẹ những vết thương kia, hơi thở từ từ dồn dập.

"Đau..."

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần mua thuốc về, vừa đẩy cửa phòng ngủ, liền bắt gặt cảnh này. Hữu Hữu đỏ mặt lên, còn tưởng rằng cha mẹ đang làm việc gì tế nhị, nhưng nhìn kỹ lại, thì ra Mộ Nhã Triết đang kiểm tra vết thương trên người cô.

"Cha!" Cậu gọi to, buồn bực đi tới, đem thuốc giảm sưng đau trị vết thương bầm tím đưa cho anh.

"Mẹ còn đau không?"

Cậu quay mặt ra đối diện cô, nhưng không nhìn trực diện, quan tâm hỏi.

Vân Thi Thi hơi cảm thán.

Tuổi còn nhỏ mà đã hiểu được nên giữ khoảng cách giữa nam với nữ rồi.

"Không đau." Vân Thi Thi nói.

Hữu Hữu mấp máy môi.

Cậu căn bản không biết đầu đuôi mọi chuyện vì mẹ cậu không nói gì cả, nếu như để cậu biết nguyên nhân mà Tống Ân Nhã tìm tới cửa, lúc này chắc chắn sẽ không thèm để ý tới anh rồi.

"Mới vừa đi mua thuốc hả?" Mộ Nhã Triết hỏi.

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần gật đầu.

"Ăn cơm chưa?"

"Chưa sao, vậy để con đi làm đồ ăn nhé, cha có muốn ăn không?"

"Không cần, Cha ăn rồi."

Hữu Hữu gật đầu, nhìn cô, thấy tâm trạng cô đã ổn định hơn, lúc này mới đi ra ngoài.

Mộ Nhã Triết cầm lấy thuốc trị thương, bóp một ít ra tay, nhẹ nhàng thoa lên vết thương, chậm rãi dịu dàng.

Vân Thi Thi đau đến nỗi nhíu chặt hai hàng lông mày: "Đau..."

"Cố chịu một chút, bôi thuốc xong, sẽ không đau nữa!"

Mộ Nhã Triết nói, động tác trên tay khẽ thêm chút nữa, lại lấy thêm một ít thuốc, tiếp tục bôi.

Hiếm khi có thể chứng kiến bộ dạng kiên nhẫn này của anh.

Tim cô cảm thấy được ấm áp, nhưng vừa nghĩ tới thái độ lúc nãy của anh, khó nhịn được mà lại nổi giận.

Cô bắt đầu lầu bầu: "Đừng tưởng rằng làm vậy thì em sẽ tha thứ cho anh."

Mộ Nhã Triết khép mi, liếc nhìn cô, lực đạo trên tay tăng lên.

Vân Thi Thi đau quá kêu thành tiếng, lập tức tức giận trừng anh: "Anh cố ý phải không?"

"Ngoan nào!"

Cô gái này, anh mới tỏ ra nhường nhịn một chút là lại được thế làm mình làm mẩy.

Vân Thi Thi cắn môi, hơi xấu hổ, nhưng cũng không tỏ thái độ chống đối nữa.
 
Chương 978: Mẹ Ngốc Tha Thứ, Con Thì Tuyệt Đối Không Bỏ Qua


Im lặng một lát, cô dò hỏi: "Tống Ân Nhã thích anh, anh có biết không?"

"Hả?" Mộ Nhã Triết phản ứng không kịp, hơi nhíu mày, sau đó hiểu được ý hỏi của cô, lại trầm mặc xuống.

"Anh biết?" Cô không nhận được đáp án rõ ràng, đẩy anh một cái.

Anh lúc này mới nói: "Biết!"

"Anh biết?"

Ánh mắt cô ngạc nhiên: "Không phải là tình cảm thông thường, là..."

"Anh biết em muốn nói gì!"

Mộ Nhã Triết chớp mắt, cô gái ngốc này cho rằng anh cũng ngốc như cô sao?

Anh đương nhiên biết Tống Ân Nhã có tâm tư gì đối với anh.

Vân Thi Thi giật mình.

Anh biết mà còn phản ứng như vậy?

Cô không vui than thở: "Các cô gái thích anh thật nhiều nhỉ?!"

Anh liếc cô, giống như chất vấn lại cô cũng không thiếu người theo đuổi.

Thế mà anh thoáng thấy trên mặt cô có biểu cảm không vui, chợt cười thành tiếng: "Sao nào? Em ghen?"

Vân Thi Thi cắn môi không đáp.

Lực cổ tay hơi nhấn xuống một chút, cố ý làm cho cô thấy đau, không cho cô làm lơ: "Trả lời đi."

Vân Thi Thi thẹn quá thành giận: "Anh thật quá đáng."

Ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt tuấn tú của anh sáp gần, môi mỏng áp lên môi cô, hút lấy hơi thở thơm tho của cô.

Nhẹ nhàng từng chút một, không giống như trước đây cuồng dã mãnh liệt, một mực chiếm cứ, mà lần này là dịu dàng khẽ hôn, mút lấy cánh môi mềm mại như hoa của cô, lại chạm nhẹ vào vết thương nơi khóe môi, rồi từ từ chuyển dời nụ hôn đi, trán, chóp mũi, hai má, mỗi nơi đều chạm qua, cuối cùng trở lại vị trí môi của cô, hôn thật sâu.

Cô mím chặt môi, không muốn anh tiến vào, lực tay anh tăng lên, ấn cằm của cô, làm cô bị đau mà mở miệng, hít một ngụm khí lạnh, anh liền thừa cơ mà vào.

Có hơi muốn cô.

Nhưng mà, không phải bây giờ, giờ hẳn là phải nghỉ ngơi.

Nghĩ như vậy, anh liền áp chế dục vọng trong người xuống, khép mắt, dập tắt ngọn lửa hừng hực ở đáy mắt!

Thay cô rửa vết thương, rồi để cô nghi ngơi sớm.

Trải qua "cuộc chiến vô lý" lúc chiều, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đầu tựa hờ lên gối, mau chóng thiếp đi.

Đắp kín chăn cho cô, rời phòng, Vân Thiên Hữu vừa làm xong cơm rang, thấy anh, lập tức nói: "Cha, mẹ sao rồi?"

"Đã ngủ."

Anh tự tay xoa nhẹ đầu Hữu Hữu: "Ngoan, không phiền mẹ, để mẹ ngủ một chút nhé."

"Vâng."

Hữu Hữu bỗng nhiên cau mày lại, hỏi: "Cha, chuyện xảy ra lúc chiều, cha có biết không??"

"Có chút."

Mộ Nhã Triết trông thấy khóe mắt của cậu lộ ra sát khí, trong hiểu được, nếu để cho cậu biết được là ai, chỉ sợ...

Đứa con trai này của anh, biểu hiện nhẹ nhàng, giống như một học sinh ngoan, nhưng một khi bị động vào nghịch lân (giới hạn chịu đựng/điểm mấu chốt/điều cần bảo vệ), sẽ làm ra những việc điên cuồng.

"Chuyện này, con không cần xen vào, để cha xử lý." Anh nói.

Anh sẽ khiến cho Tống Ân Nhã phải tự mình tới xin lỗi.

"Cha xử lý thế nào?" Hữu Hữu đột nhiên hỏi vặn, giống như đã đoán được "phương thức xử lý" của anh, không muốn chỉ đơn giản như vậy là xong. "Chuyện này không thể giải quyết qua loa được. Cho dù mẹ ngốc tha thứ, nhưng con thì tuyệt đối không buông tha đâu!"
 
Chương 979: Anh Mộ, Em Đau...


Vân Thi Thi là nghịch lân của cậu, xúc chi tất nộ. (1)

Mộ Nhã Triết nhíu chặt mày, đứa bé này ở trên phương diện này cực kỳ cố chấp. Điểm tính cách này rất giống với anh.

Chỉ có điều, trẻ nhỏ tính tình cố chấp đơn thuần, không giống như người lớn phải nghĩ thấu đáo mọi mặt.

Nhưng mà xử lý việc gì cũng không nên quá mức cực đoan mà lầm đường lạc lối.

Tiểu Dịch Thần lúc này cũng đi tới, nhìn cậu rồi lại nhìn anh.

Mộ Nhã Triết và Hữu Hữu đối diện nhau, giống như đang đấu tranh tư tưởng!

Hữu Hữu siết chặt nắm đấm, mãi mới bình tĩnh được, nói: "Được, hiện giờ, con tôn trọng quyết định của cha! Nhưng cũng chỉ lúc này thôi!"

Không có lần thứ hai!

Coi như nể mặt người này là cha của cậu!

"Ngoan!"

Mộ Nhã Triết nói xong, chậm rãi đi ra cửa.

Tiểu Dịch Thần ánh mắt chợt lóe: "Cha, hôm nay cha không ở lại sao?"

"Không được." Anh nhàn nhạt trả lời một câu rồi rời đi.

...

Đêm đã khuya.

Tối nay bầu trời đêm rất âm u, giống như một màu đen vô tận, chặt chẽ đè nặng lên tâm trạng của Tống Ân Nhã bây giờ.

Cô ta nằm trên giường, trằn trọc, tâm tư phiền loạn, không sao ngủ được.

Lấy điện thoại ra, nhắn vài tin cho Mộ Nhã Triết, kể tội Vân Thi Thi. Nhưng chờ rất lâu vẫn không thấy tin nhắn trả lời của anh.

Cô ta còn tưởng rằng, anh mà biết được cô ta bị thương sẽ lập tức chạy tới ngay, ân cần hỏi thăm cô mới đúng!

Chỉ là đêm khuya rồi mà một cuộc điện thoại cũng không có.

Khó tránh khỏi, tâm trạng mất mát.

Cảm thấy Mộ Nhã Triết không thân thiết như trước đây đối với cô, có khoảng cảnh xa cách nhất định, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?!

Nhất định là do Vân Thi Thi!

Vừa nghĩ tới cô, Tống Ân Nhã liền thấy tức giận, cảm thấy chiều nay ra tay còn rất nhẹ, cô ta nên bẻ gãy tay của cô mới đúng, một bụng tức giận không có chỗ để trút, khiến cô ta buồn bực tới nỗi hít thở không thông, lồng ngực thấy uất nghẹn.

Tống Ân Nhã tức giận ngồi dạy, cầm gối giày vò một lúc, giống như sắp vò nát nó rồi, cô ta mới bóp mạnh một cái, nhưng cuối cùng vẫn không hết tức.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô ta bối rối nhìn màn hình hiển thị báo là Mộ Nhã Triết, lập tức vui vẻ nghe!

Tống Ân Nhã nhận điện thoại, giả bộ tỏ ra nhu nhược nói: "alo, anh Mộ..."

"Ân Nhã, ngủ chưa?" Đầu dây truyền đến chất giọng nam tính trầm thấp của Mộ Nhã Triết.

"Chưa... khó chịu trong lòng, không ngủ được..." Tống Ân Nhã giả vờ nức nở, giống như bị tủi thân, giọng nghẹn như sắp khóc, trong lòng lại vì Mộ Nhã Triết gọi mà vui vẻ không ngớt.

"Tay đã khỏi chưa? Thanh âm của anh nhàn nhạt, vừa giống quan tâm lại vừa giống như thờ ơ mà hỏi.

Tống Ân Nhã không rõ là anh có thật sự quan tâm cô ta không, nên oán trách nói: "Tay bị trật khớp, đã chỉnh lại, nhưng còn rất đau..."

Làm sao mà vô cùng đau chứ?

Chỉ là trật khớp bình thường mà thôi, căn bản là không đau lắm.

Nhưng mà cô ta lại cố ý nói như vậy vì muốn anh thương tiếc.

Đầu bên kia đột nhiên im lặng.

Sự im lặng đột ngột này khiến cô ta cảm thấy bất an.

Tống Ân Nhã nói: "Anh Mộ, anh có biết không? Cái cô Vân Thi Thi kia, thật sự rất quá đáng! Cô ta thật..."

"Chuyện buổi chiều, anh biết rồi" Anh cắt ngang lời cô ta, thanh âm trầm xuống: "Chuyện này vốn là do em quá đáng!"

(1) Nghịch lân là chỉ chiếc vảy ngược mọc trên bộ vảy của rồng, nơi này là yếu điểm của rồng, nối liền với gân, toàn bộ thân rồng như một bộ ráp cứng chắc đao kiếm thường khó xâm nhập, riêng bộ phận này, mỗi khi rồng bị va chạm hoặc bị tấn công vào, nó sẽ trở nên điên cuồng mà đáp trả lại - xúc chi tất nộ (vừa động đã nổi điên): ý của tác giả là Vân Thi Thi vô cùng quan trọng đối với Hữu Hữu, bất kỳ ai động chạm tới cô thì cậu nhất định sẽ không để yên.
 
Chương 980: Có Vài Người Không Thể Động Tới


"Em..." Tống Ân Nhã ngẩn người.

Thật không ngờ anh lại nói như vậy.

Từ nhỏ đến lớn, anh luôn rất bao dung đối với cô ta.

Dù cô ta có làm sai chuyện gì thì anh cũng không hề trách mắng cô ta.

Đây là lần đầu tiên cô ta bị anh nặng lời như vậy.

"Anh Mộ, anh có ý gì vậy?"

Cô ta hơi cong môi lên, giọng nói không vui: "Em làm gì mà quá đáng?"

"Không phải trong lòng em hiểu rõ nhất sao?" anh dừng một chút, nói: "Chuyện hôm nay, khiến anh rất giận! Anh không muốn nó lại xảy ra lần nữa! Niệm tình em còn nhỏ không hiểu chuyện, anh cũng không so đo với em! Dù sao, anh cũng không phải cha mẹ của em, không có nghĩa vụ dạy dỗ em! Nhưng em phải tự mình tới nói xin lỗi!"

Anh cố ý nhấn mạnh từ "tự mình", giọng không chút mềm lòng.

Tống Ân Nhã ngây ngẩn cả người!

Khi cô ta kịp phản ứng lại, tính tình điêu ngoa ương bướng nổi lên, không cam lòng nói: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà bắt em xin lỗi cô ta? Em chả làm gì sai cả!"

"Em có sai hay không, trong lòng em tự biết!"

Giọng điệu của anh khó chịu, không hề cho cô ta chút mặt mũi nào, lạnh lùng nói: "Tống Ân Nhã, em nhớ kỹ, anh nuông chiều em, nhưng không phải là vô điều kiện! Nhớ kỹ, có một vài người, em không thể động vào!"

Lời này nói rất thẳng thừng.

Tống Ân Nhã kinh sợ, hoàn toàn không ngờ rằng, Vân Thi Thi lại chiếm vị trí quan trọng như vậy trong lòng anh, đây là lần đầu tiên anh nặng lời với cô như vậy!

"Bây giờ, anh không so đo với em, nhưng sẽ không có lần thứ hai! Nếu để cho anh biết..."

Anh cũng không nói hết, muốn để cho cô ta còn chút đường lùi.

Nói xong, cúp máy.

Tống Ân Nhã cầm chặt di động trên tay mà thân thể run run, khi cô ta ổn định lại tinh thần thì điện thoại đã rơi trên đất rồi.

Dựa vào gì mà bắt cô ta phải xin lỗi?

Dựa vào cái gì?

Anh có thể che chở cho Vân Thi Thi như vậy?

Nói cái gì mà không thể dung túng vô điều kiện, trước đây đâu có thế!

Tống Ân Nhã bưng mặt khóc, toàn thân run khẽ.

Tất nhiên là cô ta sẽ không hạ mình mà tới xin lỗi Vân Thi Thi!

Ở nhà họ Tống cô ta cực kỳ cao ngạo vì được cưng chiều vô pháp vô thiên (ý nói ở nhà họ Tống, TAN được cưng chiều hết mực tới nỗi không còn biết thế nào là trời cao đất dày, coi trời bằng vung, không biết sợ bất kỳ ai)

Muốn người như cô ta phải cúi đầu trước một người để xin lỗi, còn là một kẻ không hề có chút bối cảnh thân phận gì, tuyệt đối là không thể được!

Sau đó mỗi lần cô ta gọi cho Mộ Nhã Triết đều bị hủy cuộc gọi.

Có lẽ là trước khi cô ta chịu tới xin lỗi Vân Thi Thi, thì anh sẽ không thèm để ý tới Tống Ân Nhã.

Tống Ân Nhã thật sự cảm thấy rất buồn bực, nhưng sẽ không chịu mất mặt để tới xin lỗi Vân Thi Thi.

...

Vai diễn của Doãn Hạ Thuần và Doãn Đông Vũ quay xong, Vân Thi Thi nhận được thông báo, mấy ngày tiếp theo luyện thanh nhạc.

Cố Tinh Trạch viết một ca khúc làm nhạc phim cho , là một bài tình ca êm dịu ngọt ngào, hát song ca nam nữ.

Vân Thi Thi luyện thanh xong, liền vào phòng thu thu âm một bản DEMO.

Lúc đầu mới qua bản dạo, Cố Tinh Trạch nghe còn chưa thấy hài lòng, anh sửa lại một chút lời nhạc, ghi âm mấy lần, cuối cùng cũng hài lòng.

Bởi vì là ca khúc chủ đề cho phim nên không cần quay MV, chỉ cần cắt ghép cẩn thận các cảnh phim rồi chế tác thêm hiệu ứng cho đẹp mắt, lại thêm hình ảnh ghi âm trong phòng thu, là có thể đăng báo ban hành ca khúc chủ đề lên mạng online rồi.

Ca khúc vừa được tung ra, đã nhanh chóng leo lên bảng xếp hạng.

Bởi vì độ hót của bản cải biên từ tiểu thuyết, cộng thêm lực ảnh hưởng phi phàm của Cố Tinh Trạch, ca khúc đã leo lên vị trí đầu bảng.
 
Chương 981: 《nhật Ký Tình Yêu》


Phong cách nhẹ nhàng, quyến rũ, ngọt ngào lại ấm áp, bộ phim nhanh chóng thu hút sự chú ý rộng rãi.

Phần đông mọi người xem xong trailer thì đều hết sức mong chờ bộ phim được công chiếu.

Phim đã được ấn định lịch chiếu là vào tuần lễ vàng cuối năm, bởi vì nhắm vào thị trường chủ yếu là học sinh, sinh viên, cho nên sẽ được chiếu vào kỳ nghỉ đông.

Đối với doanh thu từ việc bán vé, Lâm Phượng Thiên ôm rất nhiều kỳ vọng, theo dự đoán sơ bộ thì doanh thu bán vé có thể lên đến hơn hai mươi tỷ!

Mấy ngày nay việc quay phim đã gần hoàn thành, tiếp đó sẽ tiến vào giai đoạn chế tác hậu kỳ. Đoàn phim đã bắt đầu tiến hành chuẩn bị cho việc chiếu phim.

Dường như muốn lựa ý hùa theo tình tiết trong phim, vì mục đích tuyên truyền tác phẩm, Hoàn Vũ cố ý ghép Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi thành một cặp để tuyên truyền.

Cái gọi là ghép cặp tuyên truyền này chính là cách thức dễ dàng nhất để trở thành đầu đề báo chí, là một loại thủ đoạn đã cũ trong làng giải trí.

Nhưng tâm lý bát quái của dư luận chưa bao giờ hạ nhiệt, cho nên chiêu này dùng lúc nào cũng thành công.

Tần Chu thay Vân Thi Thi nhận vài bản thảo, trong đó 《Nhật ký tình yêu》 là bản thảo đáng được cân nhắc nhất.

《Nhật ký tình yêu》 là chương trình thực tế được Tranh Quang đầu tư dựa trên "tình yêu giả tưởng".

Trong chương trình, các minh tinh đang nổi sẽ đóng vai người yêu giả tưởng của nhau, tiến hành một cuộc hẹn hò.

Sau khi phát sóng mấy kỳ, chương trình nhanh chóng trở thành tiết mục nổi đình nổi đám.

Cố Tinh Trạch và Vân Thi Thi được ghép thành một cặp "người yêu giả tưởng".

Nhờ sức hút của Cố Tinh Trạch nên hai người nhanh chóng trở thành một cặp "người yêu" được công chúng chú ý.

Đương nhiên, cái gọi là chương trình thực tế thật ra cũng có kịch bản gốc, dù sao cũng cần có một vài mánh khóe để tăng thêm tính hồi hộp. Nếu không làm sao có thể tăng được tỷ lệ người xem?

Tiết mục của hai người đã được định sẽ quay vào tháng sau, trước đó Vân Thi Thi sẽ nhận được kịch bản gốc, đến lúc đó chỉ cần dựa vào kịch bản này mà ghi hình.

Vân Thi Thi vừa nghe Tần Chu nhắc đến tiết mục này thì có chút không nói nên lời.

Tần Chu liếc cô một cái: "Sao thế? Không muốn sao? Thi Thi à, em cũng nên tính toán lâu dài một chút đi! Rất nhiều nữ minh tinh muốn quay 《Nhật ký tình yêu》 với Cố Tinh Trạch, muốn hưởng ké một chút vận may của Cố Tinh Trạch đấy!"

"Ha ha, nói vậy em đúng là rất may mắn rồi." Thi Thi thè lưỡi.

"Em biết vậy là tốt!" Tần Chu cốc đầu cô: "Kịch bản mấy ngày nay cũng đã quay xong rồi, chỉ còn một tiết mục tối nay nữa thôi."

"Tiết mục gì?"

"《Chạm tới ngôi sao》,em biểu hiện tốt một chút cho anh!" Tần Chu nói xong, lập tức đưa cho cô một tập kịch bản mỏng: "Đây là kịch bản, em xem trước một chút."

Trên kịch bản đều là những câu mà người dẫn chương trình sẽ hỏi, nên trả lời như thế nào cũng đã được viết sẵn rồi, cô chỉ cần học thuộc lòng là được.

《Chạm tới ngôi sao》 là một chương trình trò chuyện rất có tiếng trong giới giải trí, người chủ trì chương trình tên Lục Phi là một người dẫn chương trình hàng đầu, cực kỳ có tài dẫn dắt, hơn nữa còn có hiểu biết sâu rộng, nói chuyện lại dí dỏm, hài hước. Dưới sự dẫn dắt của anh ta, bầu không khí của chương trình vô cùng vui vẻ, trong lúc cười đùa cũng có thể nói ra vài câu triết lý khiến người ta tỉnh ngộ. Những tiết mục do anh ta dẫn dắt đều rất thoải mái, không cần cố gắng tìm ra mánh lới nào để gây cười cho khán giả.

Thông thường, mỗi tiết mục sẽ mời đến mười vị khách quý, chia làm nửa trước và nửa sau.

Vân Thi Thi và Cố Tinh Trạch được xếp vào nửa trước chương trình.

Phần này được chiếu vào giờ vàng, có tỷ lệ người xem truyền hình cao nhất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top