Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 902: Một Đôi Giày Rách


Tiếu Tuyết tức giận nói: "Các người tại sao lại nói như thế? Vân Thi Thi là cô gái tốt nhất tôi từng gặp! Chỉ là tính tình của cô ấy có chút quật cường, khép kín mình. Vậy thì thế nào? Chí ít cô ấy làm người chân thành! Ý đồ xấu? A! Chí ít xưa nay Vân Thi Thi không ở sau lưng nói xấu người khác!"

Nói xong, cô trừng mắt nhìn Hoàng Lệ Lệ: "Không giống một số người, chỉ có thể bịa đặt sinh sự! Buồn nôn."

Hoàng Lệ Lệ cười lạnh, xem thường.

Có người huýt sáo một tiếng: "Ôi, người có thiện cảm đây rồi! Hoàng Lệ Lệ người ta nào có nói xấu Vân Thi Thi? Chỉ nói là tận mắt nhìn thấy sự thực thôi! Tiếu Tuyết, ngày hôm nay cô ăn trúng thuốc nổ à? Chúng tôi lại không có nói cô."

Đáy mắt Đỗ Gia Ngạn lóe lên chút trào phúng, lập tức hòa giải nói: "Được rồi được rồi, hiếm khi được họp lớp, có thể đừng tổn thương hòa khí, mọi người nói chuyện khác đi."

Hoàng Lệ Lệ nói với Mộ Nhã Triết: "Tôi cảm thấy anh thật đáng thương, thấy anh là một nhân tài, chớ để cho chuyện nhìn thấy trước mắt lừa bịp! Vân Thi Thi không phải thứ gì tốt, không sạch sẽ, quãng thời gian trước tôi còn nhìn thấy bạn của Khương Lê gửi đi một video, con trai của cô ta đã sáu tuổi, tìm ai làm bạn gái không được, lại đi tìm một đôi giày rách!?"

Mộ Nhã Triết nổi giận, ánh mắt lộ hết ra sự sắc bén.

Nhưng mà chẳng kịp chờ anh tỏ thái độ...

"Rầm" ——

Chẳng biết lúc nào Tiếu Tuyết đã bưng ly rượu đứng lên, ly đế cao đựng rượu Tây Lyon, hắt thẳng vào mặt cô ta.

Hoàng Lệ Lệ đang ngồi trên ghế, rượu dọc theo đỉnh đầu của cô ta trút xuống, trượt vào mắt, cay xè, cả người chật vật không thôi.

Cô ta kinh ngạc nói không nên lời, hiển nhiên không thể tin được Tiếu Tuyết dám hắt rượu vào cô ta, cả người kinh ngạc đứng tại chỗ, ngực nhấp nhô không ngừng, bừng lên cơn giận.

"Cô dám hắt rượu vào người tôi?!"

"Giày rách? Tôi thấy cô mới là giày rách! Cô nói Thi Thi là giày rách, tại sao lại không chịu nhìn chính mình thử xem? Lúc đi học cả đêm không về, thường xuyên bám lấy quán bar, muốn tôi liệt kê cho bạn trai cô biết cô bị bao nhiêu người mở bao qua sao? Hoàng Lệ Lệ, chỉ dựa vào chút chuyện hư hỏng đó của cô, tôi đã khinh thường nhắc tới! Vừa nhắc tới đã cảm thấy buồn nôn!"

Tiếu Tuyết kích động nói, mặt đỏ tía tai.

Tình cảnh hoàn toàn mất khống chế.

Cả đám người hoảng sợ đến ngẩn người, hoàn toàn chưa từng ngờ tới, tình thế sẽ biến thành thế này.

Đỗ Gia Ngạn đang ngồi bên cạnh cũng đứng lên, nắm chặt lấy tay Tiếu Tuyết.

"Cô làm gì thế?! Điên rồi sao? Cô là người phụ nữ đanh đá sao?!"

"Buông tay! Cũng không nhìn một chút đến cùng ai mới là người phụ nữ đanh đá! Hoàng Lệ Lệ, cô chính là một con chó điên, cắn người linh tinh khắp nơi!"

"Câm miệng cho tôi!" Đỗ Gia Ngạn trợn to hai mắt, ánh mắt uy hiếp.

Bây giờ lần họp lớp này, Tiếu Tuyết hắt nước bẩn lên người Hoàng Lệ Lệ, không thể nghi ngờ là đang hắt nước bẩn lên người anh ta, làm sao mà anh ta có thể chịu đựng được?

"Làm càn!"

Cao Nam nổi giận đứng lên, đẩy Đỗ Gia Ngạn ra, bảo vệ Tiếu Tuyết ở bên người: "Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của anh chạm vào cô ấy!"

"Anh dựa vào cái gì đẩy tôi!? Anh có tư cách gì nói chuyện với tôi?" Rốt cuộc Đỗ Gia Ngạn cũng là người trẻ tuổi nóng tính, thấy Cao Nam không biết trời cao đất rộng, dám đẩy mình, trong lúc nhất thời cũng nổi trận lôi đình.

"Cho anh chút mặt mũi, đã tự coi mình là Hoàng thái tử sao!?" Cao Nam khinh thường anh ta.

Lúc trước do thấy đêm nay là ngày họp lớp của Tiếu Tuyết, không muốn làm quá ầm ĩ.

Nhưng nếu như Đỗ Gia Ngạn trở mặt, anh cũng sẽ không nhường nhịn anh ta!

"Cao Nam..."

Cao Nam lập tức xoay người nắm chặt tay của cô, cẩn thận kiểm tra, nơi vừa mới bị Đỗ Gia Ngạn nắm, đã đỏ một mảnh!

Nhất thời đau lòng không ngớt.

Cao Nam xoay người, đánh Đỗ Gia Ngạn một quyền.
 
Chương 903: Ai Cũng Đừng Hòng Chạy!


Cao Nam xoay người, đánh Đỗ Gia Ngạn một quyền.

Đỗ Gia Ngạn bất ngờ không phòng ngự, chịu một đấm này của anh ta, gục trên mặt bàn, bát canh trên bàn trong nháy mắt bị lật đổ hết.

Thật là không xong, áo sơmi trắng anh ta mặc hôm nay đã trở nên dơ bẩn không chịu nổi.

"Anh làm gì vậy! Sao anh dám đánh Gia Ngạn!?" Hoàng Lệ Lệ cũng tức giận đứng lên, đẩy bạn học nữ tốt bụng đưa khăn tay tới ra, bày ra bộ dạng người đàn bà chanh chua, "Tiếu Tuyết, bạn trai cô đúng là giỏi lắm! Còn dám động thủ nữa hả? Vân Thi Thi đúng là đồ sao chổi, Tiếu Tuyết, cô muốn đối nghịch với tôi đúng không?"

"Mắc mớ gì đến Thi Thi! Cô đừng có tạt nước bẩn lên người cô ấy!"

Đỗ Gia Ngạn được người ta đỡ lên, miệng nhúc nhiech1, bỗng dưng phun ra một ngụm máu, một quyền này của Cao Nam, đánh gãy một cái răng của anh ta, anh ta giận đến không kiềm được!

Anh ta lại nhìn người mình, dơ bẩn không chịu nổi, nhất thời càng giận, tức giận ngẩng đầu tới, gương mặt hung ác: "Tiếu Tuyết, hôm nay cô cùng bạn trai của cô, ai cũng đừng hòng chạy!"

"Sao hả? Uy hiếp tôi?"

Mặt Cao Nam xanh mét: "Được lắm! Tôi cũng rất muốn xem, Đỗ Gia Ngạn anh tới cùng có bản lãnh gì, có thể làm gì được tôi!"

Sự bảo vệ của anh ta, khiến Tiếu Tuyết cảm động không thôi, tay vòng qua eo của anh ta, đồng thời oán hận trừng Hoàng Lệ Lệ.

"Hoàng Lệ Lệ, cô rất biết ỷ thế hiếp người nha! Không nghĩ tới sau khi cô tốt nghiệp, bản tính vẫn không thay đổi! Thù hận lúc còn đại học, tôi còn chưa tìm cô tính sổ nữa mà!"

Cao Nam vừa nghe Tiếu Tuyết nói vậy, không khỏi hơi nghi ngờ, hỏi: "Khi đó đại học hai người còn có thù?"

"Phải đó!"

Tiếu Tuyết hừ lạnh một tiếng: "Lúc ấy cô ta đến trường mua một túi xách LV làm giả rất tinh tế, em đã nhìn ra rồi, nói túi xách của cô ta chỉ là hàng loại A, sau đó gây gổ nhau. Kết quả... Cao Nam, anh đoán được không? Cô ta vậy mà dám kêu một bọn du côn ngoài trường tới trước cửa trường học bao vây em! Nếu không nhờ có Thi Thi bảo vệ em, vụng trộm báo cảnh sát, không biết em sẽ bị những người mà Hoàng Lệ Lệ kêu tới làm gì nữa!"

Nói xong, tức giận của Tiếu Tuyết bị khơi gợi lên, căm giận bất bình nói tiếp: "Hừ! Sau đó em mới nghe được, người đứng đầu những tên lưu manh đó là một kẻ sống tạm bợ trên đường, nghe nói cũng là người yêu cô ta!"

"Cô nói bậy!" Hoàng Lệ Lệ giận chỉ vào cô, "Tiếu Tuyết, tôi cảnh cáo cô, cô đừng phỉ báng tôi!"

"Tôi phỉ báng cô à? Phỉ báng cô có gì tốt cho tôi không? Cô thì luôn miệng nói Thi Thi là người đàn bà dâm đãng, cũng không nhìn lại bản thân cô xem, lúc đến trường đã quen bao nhiêu người bạn trai, nạo thai bao nhiêu lần, những đứa bạn xấu của cô, muốn tôi báo tên từng người từng người ra cho mọi người cùng nghe sao? Tôi thấy bạn trai mới của cô khá là thương yêu cô đấy, không biết bị cô đeo cho bao nhiêu cái nón xanh (cắm sừng!)! Thi Thi vẫn luôn giữ mình trong sạch, cũng không liếc mắt đưa tình với bất kì nam sinh nào, cô có thể so với cô ấy sao?!"

"Cô...!"

Hoàng Lệ Lệ bị mấy câu nói của cô ấy kích tới mặt đỏ tai hồng, cô ta theo bản năng nhìn thoáng qua Đỗ Gia Ngạn sau lưng, đã thấy anh ta chau mày, nhất thời lại càng bối rối hơn."Gia Ngạn, anh hẳn không tin mấy lời châm ngòi ly gián của cô ta chứ!?"

Mặt Đỗ Gia Ngạn nặng nề, lại không nói lời nào.

Tiếu Tuyết lại hừ lạnh: "Vì sao tôi phải châm ngòi ly gián các người chứ? Hai người các người đều là tai họa, hai người yêu nhau, quả thực là trừ hại cho dân mà! Quá xứng đôi!"

Tiếu Tuyết nói rất cay độc.

Nhưng mà không trách tính tình cô ấy được.

Những việc cô ấy nói, đều là sự thật, không chút giả dối, cũng không thêm mắm thêm muối.

Nhưng mà sau khi tốt nghiệp, cô ấy và Hoàng Lệ Lệ coi như đã xóa bỏ mẫu thuẫn trước kia, không nhắc chuyện cũ.
 
Chương 904: Không Dám Nghĩ Tiếp


Họp lớp trước kia, cô cũng chưa bao giờ vắng mặt.

Vẫn luôn rất thân thiện với Hoàng Lệ Lệ.

Nhưng mà hôm nay Vân Thi Thi tham gia, Hoàng Lệ Lệ lại cứ mãi nhằm vào cô, còn nói ra những chuyện rối tung rối mù của năm đó.

Lôi chuyện cũ ra nói sao?

Tiếu Tuyết không sợ.

Nợ cũ của Hoàng Lệ Lệ nhiều như vậy, cô không ngại lật lại từng tờ giấy nợ của cô ta ra!

Tiếu Tuyết nói xong, có bạn học nam hơi không dám tin tưởng nói: "Tiếu Tuyết, những lời này của cô đều là thật sao?"

"Thật chứ! Tôi gạt mọi người làm chi? Mọi người đã bị Hoàng Lệ Lệ lừa bấy lâu nay rồi!"

Tiếu Tuyết dừng một chút, bỗng nhiên khinh miệt cười, lạnh lùng nói: "Hoàng Lệ Lệ, có một câu đặc biệt thích hợp với cô đó! Là: " Một đóa sen trắng thương quân tử, bất đắc dĩ trà xanh* đúng là kỹ nữ!"

*lục trà biểu: Green Bi*ch Tea; trong đó lục trà là trà xanh, biểu là kỹ nữ

"Cô...!"

Hoàng Lệ Lệ hoàn toàn bị chọc giận, giương nanh múa vuốt đánh móc sau gáy Tiếu Tuyết.

Cao Nam lanh tay lẹ mắt kéo Tiếu Tuyết ra phía sau, Hoàng Lệ Lệ thình lình bổ nhào lên người anh ta, móng tay để lại một vết máu thật sâu trên cánh tay anh ta.

"Cút ngay!" Vẻ mặt Cao Nam xem thường, đẩy Hoàng Lệ Lệ ra.

Hoàng Lệ Lệ bị đẩy trọng tâm không vững, ngã nhào trên đất, rất là thê thảm.

"Đừng có đụng tôi, rất bẩn." Cao Nam cầm khăn ướt trên bàn, hung hăng lau chỗ vừa rồi Hoàng Lệ Lệ đụng vào.

Động tác này của anh ta, không thể nghi ngờ là đã làm nhục Hoàng Lệ Lệ, nhất thời cũng chọc giận Đỗ Gia Ngạn.

"Anh có ý gì?!"

"Tay cô ta bẩn."

Cao Nam lạnh lùng lặp lại, sự kiêu ngạo của anh ta, càng lúc càng chọc giận Đỗ Gia Ngạn, anh ta mạnh mẽ vươn chân ra, muốn giẫm lên.

Tiếu Tuyết hoảng hốt kêu một tiếng, đâu nghĩ đến Đỗ Gia Ngạn nói đánh là đánh.

Cao Nam nhanh nhẹn ôm lấy Tiếu Tuyết, đẩy cô ấy sang một bên, cũng đánh lại Đỗ Gia Ngạn, hai người đàn ông bắt đầu đánh nhau.

Hoàng Lệ Lệ ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm.

Mạnh Thanh Hạ vội vàng đi lên muốn khuyên can, nhưng mà lúc này đi lên can ngăn, tự nhiên không phải hành động sáng suốt, ăn một nắm tay của Đỗ Gia Ngạn, lại trúng thêm một cú đá của Cao Nam, lại không thể kéo hai người ra.

Tiếu Tuyết bị một màn này khiến cô bắt đầu lo lắng đề phòng, sợ Cao Nam chịu thiệt.

Nhưng mà Cao Nam đâu phải kẻ ngồi không?

Anh ta cũng là một nửa người luyện võ, thời niên thiếu, từng học Judo, biết một chút quyền cước, so với anh ta mà nói, Đỗ Gia Ngạn không có bất kì ưu thế gì, trên mặt đã trúng vài quyền liên tiếp, vô cùng khó coi.

Một phen đọ sức, rơi vào thế yếu, nghiễm nhiên đã lọt vào hoàn cảnh xấu.

"Đừng đánh nữa!"

"Đừng đánh đừng đánh nữa... A..."

Hiện trường nhất thời vô cùng hỗn loạn.

...

Trong toilet, Vân Thi Thi đỡ lấy bồn rửa mặt, chỉ cảm thấy một trận cuộn trào mãnh liệt trong bụng, một trận nước chua cuồn cuộn dâng lên.

Cô cảm thấy ghê tởm một trận, nôn khan không ngừng.

Nhưng cố gắng một hồi lâu, lại không nôn ra gì cả, chỉ nôn ra một ít nước chua.

Vốc một chút nước đánh vào đôi má, cũng không biết là do cồn hay là nguyên nhân gì khác, muốn nôn, lại không nôn ra, khó chịu vô cùng.

Gương mặt gây sự hung dữ của Hoàng Lệ Lệ thình lình hiện ra trong đầu.

Bỗng nhiên cô hơi hối hận rồi!

Lần họp lớp này, là Hồng Môn Yến* không thể nghi ngờ.

*Hồng môn yến: là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn Yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng.

Nhìn gương mặt xấu xí xu nịnh dối trá, cô vô cùng mệt mỏi.

Cô lấy khăn ướt ra, nhẹ nhàng lau hết nước đọng trên mặt, lại cảm thấy muốn nôn một trận, vịn bồn rửa mặt nôn khan một trận...

Trái tim đột nhiên cứng lại.

Cô nhớ rõ, hôm nay cô uống rượu không nhiều lắm.

Sao lại...

Vân Thi Thi che ngực, suy nghĩ loạn lên.

Giờ nghĩ lại, kì sinh lý của cô, hình như đã chậm khá lâu, đến nay vẫn không thấy dấu hiệu.

Hẳn là không...

Vân Thi Thi ngẩn ra, hơi không dám nghĩ tiếp rồi.
 
Chương 905: Nổi Bão!


Cô nhìn khuôn mặt trong gương, nhíu mày rồi lại nhíu lại, nhất thời, trong mắt hiện lên từng tia phức tạp.

Kỳ sinh lý của cô rất ổn định.

Tối đa cũng chỉ lệch hai ba ngày.

Sao giờ lại...

Chẳng lẽ...?

...

Mọi người chân tay luống cuống đứng ở một bên, hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm gì cho phải!

Mạnh Thanh Hạ nhìn thoáng qua chỗ Mộ Nhã Triết, đã thấy anh tao nhã ung dung ngồi tại chỗ, chậm rãi cầm cốc có chân dài, chậm rãi nhấp một ngụm rượu đỏ, đôi mắt từ đầu đến cuối không thèm nhìn qua trận xung đột bên này, chỉ là yên lặng buông mi mắt xuống.

Giống như hoàn toàn không đếm xỉa đến trò cười trước mắt, hoàn toàn không liên quan mình.

Trong lòng anh ta âm thầm kinh ngạc, người đàn ông này, đã đến nước này, anh lại còn nhàn hạ thoải mái một mình thưởng thức rượu?

Nhưng mà, anh ta cũng biết là.

Mặc dù anh ta là đàn ông, lại cũng hiểu được trên người Mộ Nhã Triết có một khí chất độc đáo, giống như người tôn quý quen đứng trên cao, trên người lộ ra một phong độ bễ nghễ thiên hạ*.

*bễ nghễ thiên hạ (睥睨天下): nhìn đời bằng nửa con mắt, chẳng coi ai ra gì.

Không phải người bình thường.

Đáy lòng Mạnh Thanh Hạ âm thầm nhận xét.

Bỗng nhiên trong lòng anh ta chắc chắn, người đàn ông này tuyệt đối không đơn giản như Vân Thi Thi nói vậy.

Công nhân viên chức?!

Trên người một công nhân viên chức có thể có khí độ quân lâm thiên hạ* như vậy!?

*quân lâm thiên hạ (君临天下)vốn chỉ quân chủ quản hạt, sau nói về thống trị hoặc khống chế

Khí chất như vậy, là nhân vật lơn đã hưởng thụ danh lợi, trải qua nhiều trận gió tanh mưa máu, mới có khí khái phi phàm đến thế!

Lúc này, hiện trường rất bừa bãi.

Cái bàn đã bị lật ngã, những món đồ ăn có tiếng đều rơi xuống thảm, khó coi.

Hoàng Lệ Lệ thấy Đỗ Gia Ngạn đang rơi vào hoàn cảnh xấu, không thể trơ mắt nhìn tiếp, lập tức xông lên phía trước, gắt gao ôm lấy eo của Cao Nam.

Sức lực cô ta không nhỏ, Cao Nam nhất thời không thể động đậy.

Miệng Hoàng Lệ Lệ cắn cánh tay anh ta, Cao Nam chỉ cảm thấy trong lòng buồn nôn một trận.

Đỗ Gia Ngạn tìm đúng thời cơ, thừa dịp lúc này, một quyền vung lên, đánh trúng mặt Cao Nam.

Cao Nam bất ngờ không phòng ngự, thình lình chịu một quyền xé gió này, lui về sau một bước, Đỗ Gia Ngạn thừa cơ tiếng lên, liên tục đấm mấy quyền, trực tiếp đánh Cao Nam té trên mặt đất.

Tiếu Tuyết ở một bên nhìn mà kinh hồn bạt vía, thấy Hoàng Lệ Lệ dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, cũng muốn xông lên.

Lại bị Mạnh Thanh Hạ gắt gao cản lại.

"Mạnh Thanh Hạ! Sao anh lại cản tôi!?" Tiếu Tuyết giận đỏ hai mắt.

"Tiếu Tuyết, sao cô cũng đi không bình tĩnh theo rồi hả?! Đừng có làm lớn chuyện!" Mạnh Thanh Hạ gấp đến đổ mồ hôi lạnh.

Sao một buổi họp lớp vốn tốt đẹp, lại biến thành như vậy.

Huống hồ, còn lại ở nơi như vậy.

Phải biết rằng, trong căn phòng này này có biết bao nhiêu bình cổ, nếu không cẩn thận làm vỡ, vậy thì gay go rồi!

Tiếu Tuyết giận quá thành cười nói: "Đừng có làm lớn chuyện!? Là tôi làm loạn à? Chuyện tới nước này anh còn bảo vệ cô ta sao? Một lần họp lớp tốt đẹp, Thi Thi không phải người thích gây chuyện thị phi, là Hoàng Lệ Lệ này, bụng dạ hẹp hòi, có một tên bạn trai có tiền, thì tự cho là đúng, cảm thấy mình rất giỏi sao?! Sao hả? Khi dễ bạn trai Thi Thi không có quyền thế bằng bạn trai cô ta hả?! Khi dễ tính tình Thi Thi tốt hả? Bốn năm đại học, không giây phút nào nào cô không nhằm vào Thi Thi, Thi Thi có nói gì không?! Bốn năm! Thi Thi nhẫn nhịn cô bốn năm rồi, còn chưa đủ sao?! Cô bịa đặt Thi Thi chưa cưới đã sinh con, lại còn bịa đặt Thi Thi bị người ta bao dưỡng! Hoàng Lệ Lệ, sao lòng dạ cô ác độc như vậy? Cô đúng là độc ác như rắn rết, không biết xấu hổ!"
 
Chương 906: Người Và Chó Điên Thì Không Thể Trò Chuyện


Tiếu Tuyết như đã điên rồi, chỉ vào Hoàng Lệ Lệ giận không kiềm được mà mắng chửi, hoàn toàn mất đi lý trí.

Sắc mặt Hoàng Lệ Lệ khó coi, xanh đỏ đen trắng đan xen, lại cũng chỉ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô.

"A! Ha ha! Cảm thấy có một bạn trai có tiền thì giỏi lắm chứ gì!? Sao không hỏi thăm nhà họ Tiếu!? Hoàng Lệ Lệ, tôi nói cho cô biết, đừng tưởng rằng lên lên một nhà họ Đỗ thì giỏi lắm rồi! Khi dễ Thi Thi, thì cô không xong với tôi đâu! Không xong với tôi, cũng là không xong với nhà họ Tiếu!"

"Nhà họ Tiếu?" Sắc mặt Đỗ Gia Ngạn khẽ thay đổi, mắt khó có thể tin nhìn Tiếu Tuyết, "Cha cô là Tiếu Chính sao?"

"Đúng vậy."

Tiếu Tuyết ngẩng đầu ưỡn ngực.

Nếu Hoàng Lệ Lệ ba lần bốn lượt lấy nhà của Đỗ Gia Ngạn tới chèn ép Thi Thi.

Vậy cô cũng không ngại so gia thế với cô ta.

Hoàng Lệ Lệ lại lạnh lùng trào phúng: "Tiếu Tuyết, cô nghĩ rằng cô làm vậy là rất có nghĩa khí hả? Cô nhìn bạn trai Thi Thi đi, bạn trai người ta cũng không kích động như cô!"

Mọi người lập tức nhìn Mộ Nhã Triết.

Thấy anh bình tĩnh ngồi trên ghế, tay cốc có chân dài thưởng thức, lạnh lùng không nói một câu.

Tiếu Tuyết cũng hơi tức giận, đi đến trước mặt Mộ Nhã Triết, chỉ vào Hoàng Lệ Lệ nói: "Anh... anh không tức giận sao? Cô ta nhục nhã Thi Thi như vậy, anh thật sự thờ ơ như vậy sao?"

Mộ Nhã Triết chậm rãi uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, không thèm để ý bật ra một câu vàng ngọc: "Người và chó điên không có cách nào trò chuyện được."

Tất cả đứng hình.

Sắc mặt Tiếu Tuyết cũng rất đặc sắc, khuôn mặt vốn hùng hổ, bỗng nhiên tức cũng không được, cười cũng không xong.

Nhất là sắc mặt Hoàng Lệ Lệ và Đỗ Gia Ngạn, lại càng vô cùng đặc sắc, một trong chớp mắt đã đen như đáy nồi.

Anh nói cái gì?

Anh dám cao giọng nói bọn họ là chó điên?

Đỗ Gia Ngạn lập tức nổi giận, ngẩng đầu bước tới trước mặt Mộ Nhã Triết, từ trên cao nhìn xuống anh, cười như không cười nói: "Anh biết tôi là ai không?"

"Ai?"

"Anh có biết nhà họ Đỗ của thủ đô không?! Hả?!" Đỗ Gia Ngạn gầm lên giận dữ, khí thế ngút trời.

Mới vừa rồi bị bẽ mặt trước mặt Tiếu Tuyết, giờ muốn đòi lại trên người người đàn ông này.

Nhà họ Tiếu, anh ta không đắc tội nổi.

Nhưng một viên chức nho nhỏ, còn không phải anh ta thích bóp tròn dẹt thế nào cũng được sao.

"Không có ấn tượng." Mộ Nhã Triết nói.

Trong ấn tượng của anh, cũng không nghe nói nhà họ Đỗ nào của thủ đô cả.

Trong vòng tròn của nhân vật nổi tiếng cũng chưa từng nghe có nhà giàu nào họ Đỗ cả.

Đỗ Gia Ngạn đang muốn phát tác, cửa bỗng nhiên được phục vụ cung kính gõ rồi mở ra.

Tiếng động trong phòng bao đã lan đến tai Vương Xuyên Đức.

Ông ta vừa lúc theo đi ngang qua chỗ này, nghe bên trong truyền ra tiếng tranh chấp, ra lệnh cho phục vụ tới mở cửa, nhìn coi cuối cùng có chuyện gì.

Nói tới Vương Xuyên Đức này, là ông chủ của câu lạc bộ này, mà câu lạc bộ Vĩnh Dạ này, cũng chỉ là một nhánh trong số sản nghiệp của ông ta mà thôi.

Thân phận đáng chú ý nhất của Vương Xuyên Đức, là tổng giám đốc của công ty kinh doanh nhà đất Vạn Kha, đại danh đỉnh đỉnh.

Công ty Vạn Kha, nằm trong top năm công ty nhà đất lớn nhất trong nước, Vương Xuyên Đức đã là ông chủ của giới này, giá trị con người trên trăm triệu.

Trong thủ đô này, có rất nhiều câu lạc bộ cao cấp giống như vậy.

Mà câu lạc bộ Vĩnh Dạ lúc trước, chỉ là một nơi mà Vương Xuyên Đức mở ra, chuyên dùng để chiêu đãi các đối tác của mình.

Nói chuyện làm ăn, là không thể thiếu rượu.

Người Trung Quốc có một nguyên tắc bất thành văn, không rượu không phải tiệc.

Sau đó, Vương Xuyên Đức phí rất nhiều sức lực và của cải, cải tạo nơi này thành câu lạc bộ.

Trên thực tế, hiệu quả kinh tế và lợi ích mà câu lạc bộ mang đến, vẫn ở trạng thái thua lỗ.
 
Chương 907: Nịnh Bợ


Trên thực tế, câu lạc bộ tư nhân phải chịu tổn thất không nhỏ về mặt hiệu quả và lợi ích kinh tế.

Giá đất xa xỉ, trang hoàng xa hoa, mỗi món đồ dùng để trang trí bên trong câu lạc bộ đều là đồ cổ mà Vương Xuyên Đức hao tâm tổn trí thu thập về.

Nhưng câu lạc bộ có thể tiếp tục duy trì việc kinh doanh chủ yếu vẫn là dựa vào mối quan hệ với một số người máu mặt.

Vương Xuyên Đức vừa đi vào cửa, nhìn thấy một bãi lộn xộn trước mặt thì không khỏi nhíu chặt mày.

Ông đứng ở đó, bày ra dáng vẻ chủ nhà tôn quý.

Đỗ Gia Ngạn nhìn thấy ông, trên mặt lập tức hiện lên vẻ nịnh nọt: "Thì ra là giám đốc Vương!"

Vừa rồi trước mặt Mộ Nhã Triết anh ta còn giơ tay múa chân ra vẻ hống hách, bây giờ đứng trước mặt Vương Xuyên Đức lại khúm núm, cúi đầu khom lưng như thể một con chó đang vẫy đuôi trước mặt chủ.

Anh ta lập tức đưa tay xoa xoa ống quần, cung kính duỗi tay về phía Vương Xuyên Đức.

Vương Xuyên Đức liếc mắt nhìn bàn tay đang chìa ra của anh ta, lại đưa mắt đánh giá anh ta một chút, nhìn thấy nước canh dính đầy trên quần áo anh ta, dáng vẻ vô cùng chật vật thì không khỏi nhíu mày, nhưng ngay cả tay cũng không muốn đưa ra để bắt tay với anh ta.

"Giám đốc Vương, không biết ông còn nhớ tôi không?"

Đỗ Gia Ngạn nhún nhường, ăn nói rất cẩn thận.

"Anh là?"

"Cha tôi là Đỗ Bác Hùng, tôi là con trai ông ấy, Đỗ Gia Ngạn!"

"Đỗ Bác Hùng?"

Vương Xuyên Đức trầm ngâm một hồi, nhướng nhường mày, hình như có chút ấn tượng nhưng lại không nhớ rõ lắm.

Trong giới thượng lưu, mỗi ngày ông gặp gỡ bao nhiêu nhân vật có máu mặt, một nhân vật nhỏ nhoi như Đỗ Bác Hùng đương nhiên không khiến ông để trong lòng.

Cái tên này thật sự có phần quen thuộc, nhưng nhà họ Đỗ cùng lắm chỉ có thể coi là nhà giàu mới nổi, cũng chưa tính là gia đình giàu có gì, bởi vậy Vương Xuyên Đức không để trong lòng cũng là chuyện dễ hiểu.

Đỗ Gia Ngạn thấy ông im lặng thì khó tránh khỏi ngượng ngùng buông tay xuống, cảm thấy mặt nóng lên, Vương Xuyên Đức ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, anh ta cảm thấy thật là mất mặt!

Hoàng Lệ Lệ thấy có người tới, trong lòng thầm nhủ, vừa nhìn đã thấy người đàn ông trung niên này có khí chất nổi bật, xem ra là người có máu mặt, thậm chí ngay cả Đỗ Gia Ngạn bình thường kiêu ngạo hống hách cũng phải cúi đầu nịnh nọt, chắc hẳn là người vô cùng có quyền thế!

Vì vậy, cô ta lập tức luống cuống tay chân chỉnh đốn lại tóc tai hỗn độn, nâng váy đi qua, đến trước mặt Vương Xuyên Đức mỉm cười, tự cho là quyến rũ hấp dẫn nháy mắt với Vương Xuyên Đức, học theo Đỗ Gia Ngạn chào một câu: "Xin chào, giám đốc Vương! Tôi là bạn gái của Đỗ Gia Ngạn, tên là Hoàng Lệ Lệ."

Trên mặt cô ta là nụ cười cung kính, trong lòng lại đang oán thầm: thân phận người đàn ông này dường như còn lợi hại hơn Đỗ Gia Ngạn rất nhiều thì phải?

Nếu không tại sao ngay cả Đỗ Gia Ngạn cũng ra sức nịnh bợ, cứ như thể muốn bám lấy ông ấy như vậy?

Cô ta chắc chắn đây phải là một người có địa vị.

Vương Xuyên Đức cũng không thèm nhìn cô ta.

Ông là người hiểu biết sâu rộng, lăn lộn trong giới thượng lưu, những kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ như Hoàng Lệ Lệ cũng không phải là ít!

Chỉ cần nhìn một cái cũng biết là loại người gì.

Loại phụ nữ như vậy lấy tư cách gì mà đòi nói chuyện với ông?

Bởi vậy ông không thèm để cô ta vào mắt, hoàn toàn lơ đi sự nịnh bợ của Hoàng Lệ Lệ, coi cô ta như không khí.

Trên mặt Hoàng Lệ Lệ không tránh khỏi xấu hổ.

Trước mặt nhiều người như vậy, cô ta lại bị Vương Xuyên Đức bày ra bộ mặt lạnh nhạt không thèm để mắt đến, đương nhiên là cảm thấy vô cùng mất mặt!

Xem ra thân phận của vị giám đốc Vương này còn cao quý hơn cả tưởng tượng của cô ta.

Thế cho nên mặc dù ông tỏ ra xa cách lạnh nhạt thì Đỗ Gia Ngạn vẫn cứ tươi cười hớn hở mà chào đón ông, hẳn là một nhân vật không thể đắc tội được.

Đỗ Gia Ngạn càng ra sức cười nịnh bợ.

"Sao lại thế này?"
 
Chương 908: Cậu Họ


"Sao lại thế này?"

Vương Xuyên Đức đi vào phòng bao, giữa một đám người đang đứng lộn xộn thì nhìn thấy một người đàn ông ngồi yên ở giữa, dáng vẻ nghiêm túc lạnh nhạt, sắc mặt âm trầm, chỉ chăm chú ngắm nghía chiếc ly đế cao trong tay, không hề quan tâm tới bất kỳ ai khác.

Trong lòng ông liền cảm thấy không vui.

Cao Nam được Tiếu Tuyết dìu đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn thấy Vương Xuyên Đức, trên mặt lộ vẻ tươi cười.

"Ơ... Cậu họ..." Cao Nam sửng sốt.

Cậu họ?

Cách xưng hô của Cao Nam lập tức khiến tất cả mọi người ở đây đều ngây ra.

Đặc biệt là Đỗ Gia Ngạn, anh ta mở to cả hai mắt, vẻ mặt lập tức tỏ vẻ không vui: "A! Chắc chắn là anh nhận nhầm người rồi! Tôi nói cho anh biết, vị này chính là tổng giám đốc Vương của Vạn Kha, anh cũng đừng có chột mắt mà nhận là họ hàng!"

"..." Cao Nam lạnh lùng nhìn anh ta, mặc kệ anh ta mà đi tới trước mặt Vương Xuyên Đức.

Đỗ Gia Ngạn đang muốn ngăn cản anh ta thì lại thấy sắc mặt Vương Xuyên Đức thay đổi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Cao Nam, sao cháu lại ở đây?"

Vương Xuyên Đức vừa mở miệng, lập tức khiến cho Đỗ Gia Ngạn kinh hãi đến mức chân cũng mềm nhũn, cả người cứng ngắc tại chỗ, biểu cảm nghẹn họng trân trối nhìn rất buồn cười.

Cái gì?

Tại sao bạn trai của Tiếu Tuyết lại gọi giám đốc Vương là cậu họ?

Vấn đề là, Vương Xuyên Đức quả thật là cậu họ của anh ta?

Khoan đã...

Bạn trai của Tiếu Tuyết tên là Cao Nam?

Mà ở bên cạnh, Hoàng Lệ Lệ cũng bị tình cảnh này khiến cho mất hết hồn vía.

Sau khi Cao Nam đi vào, toàn bộ sự chú ý của cô ta đều tập trung trên người Vân Thi Thi, vì vậy cô ta cũng không hề quan tâm bạn trai của Tiếu Tuyết có thân phận hay lai lịch như thế nào.

Nhưng mà... Cao Nam này vậy mà lại là họ hàng thân thích của tổng giám đốc Vương?

Trong lòng Hoàng Lệ Lệ lo sợ bất an.

Nghĩ đến vừa rồi cô ta đắc tội Cao Nam, mà người này dường như có lai lịch không hề đơn giản, sau này có thể sẽ tính sổ cô ta không?

Càng nghĩ, Hoàng Lệ Lệ lại càng lo lắng không yên, lo sợ nhìn về phía Đỗ Gia Ngạn, thấy mặt anh ta cũng trắng bệch.

"Bạn gái cháu tham gia họp lớp, cháu đi cùng cô ấy."

Cao Nam giải thích.

Trên mặt Vương Xuyên Đức không có biểu cảm gì, chỉ là sắc mặt đã dịu hơn một chút so với lúc nãy đứng trước mặt Đỗ Gia Ngạn.

Lại nói đến quan hệ giữa Vương Xuyên Đức và Cao Nam, Cao Nam phải gọi ông một tiếng "cậu họ" là bởi vì Vương Xuyên Đức là cháu của ông ngoại Cao Nam. Mẹ của Cao Nam gọi ông là anh họ.

Trước kia Vương Xuyên Đức đi theo con đường chính trị, sau đó lại lui xuống đầu tư vào kinh doanh, dựa vào mối quan hệ rộng rãi nên việc làm ăn thuận lợi, thành lập Vạn Kha, sau đó sản nghiệp và địa vị cũng tăng lên, tiếng tăm lừng lẫy.

Đối với đứa cháu họ này, trước giờ ông vẫn luôn tiếc rèn sắt không thành thép*, vốn là muốn nhân lúc Cao Nam còn trẻ mà đưa anh ta vào quân đội mài dũa, chỉ tiếc mẹ Cao Nam quá nuông chiều con trai, không chịu thuận theo đề nghị của Vương Xuyên Đức, dù sao cũng chỉ có một đứa con trai như vậy, làm sao bà có thể để nó vào quân đội chịu khổ?

* chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: xuất phát từ lòng quan tâm nên có yêu cầu nghiêm khắc với người khác, mong muốn họ được tốt hơn

Vương Xuyên Đức cũng vì thế mà từ bỏ ý định.

Đối với Cao Nam, Vương Xuyên Đức luôn rất nghiêm khắc, bởi vậy dù ở trước mặt mọi người, ông nói chuyện với Cao Nam cũng có vẻ mặt rất nghiêm trang, lời nói cũng rất nghiêm nghị.

"Đây là có chuyện gì?"

Vương Xuyên Đức nhìn cảnh tượng bừa bãi trong phòng bao, lớn tiếng hỏi.

Cao Nam lườm Đỗ Gia Ngạn và Hoàng Lệ Lệ một cái, cũng không muốn làm lớn chuyện, hơn nữa chuyện này truyền ra ngoài cũng chẳng tốt đẹp gì.

Con cháu một gia đình có danh tiếng như nhà họ Cao lại đi đánh nhau với con trai một nhà giàu mới nổi, loại tin đồn này lan truyền ra ngoài thì rất khó nghe.

Vì thế anh ta nói: "Ừm... Chỉ là hiểu lầm thôi ạ!"

"Đúng đúng đúng! Tổng giám đốc Vương, tôi và anh Cao chỉ là hiểu lầm một chút thôi!" Đỗ Gia Ngạn lập tức cúi đầu khom lưng phụ họa theo, lập tức phủi sạch trách nhiệm.
 
Chương 909: Hóa Ra Là Cậu Mộ Đại Giá Quang Lâm


"À... vậy sao!" Vương Xuyên Đức trầm ngâm một tiếng.

Vốn là nhìn thấy phòng bao bị biến thành cảnh tượng như vậy, dựa theo tính tình của ông mà nói, cho dù là ai cũng mặc kệ, đã gây sự trong câu lạc bộ của ông thì đương nhiên ông sẽ đuổi ra ngoài.

Nhưng mà có vẻ như Cao Nam cũng không muốn so đo nhiều.

"Cao Nam, tuổi cháu cũng không nhỏ nữa, đừng có gây chuyện ở bên ngoài!" Vương Xuyên Đức dạy dỗ một câu.

Bề trên dạy dỗ, Cao Nam đương nhiên là sợ hãi, liên tục vâng dạ.

Vương Xuyên Đức xoay người, nhìn mấy người trong phòng bao một cái, định rời đi.

Đỗ Gia Ngạn lườm Mộ Nhã Triết vẫn luôn ngồi im bên bàn một cái, cũng không biết là bị trúng tà gì, bỗng nhiên tiến lên một bước, ngăn cản đường đi của Vương Xuyên Đức.

Vương Xuyên Đức dừng lại, liếc mắt nhìn anh ta, giọng lạnh băng: "Có chuyện gì?"

"Tổng giám đốc Vương, là thế này, hôm nay là buổi họp lớp của bạn gái tôi, vốn nên là mọi người vui vẻ gặp gỡ nói chuyện, thế nhưng lại có một người chẳng liên quan chen vào, biến cuộc họp trở thành như thế này! Tôi cũng là vì ngài nên mới lo lắng mà thôi! Một nơi cao cấp như Vĩnh Dạ không nên để cho mấy kẻ đầu đường xó chợ này trà trộn vào, lỡ như đụng phải mấy thứ đồ cổ ở đây thì chẳng phải là làm khó tôi rồi sao? Vẫn phải nhờ tổng giám đốc Vương sai người đuổi người này ra ngoài rồi!"

Nói xong, anh ta chỉ vào người đàn ông ngồi ở vị trí kia: "Chính là người này, cũng không biết là có thân phận gì, sở dĩ hôm nay tình cảnh trở thành như thế này đều là do anh ta gây ra!"

Lần này, anh ta đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Mộ Nhã Triết, phủi sạch trách nhiệm của mình.

Thứ nhất, anh ta ít nhiều muốn vớt vát chút mặt mũi trước mặt Vương Xuyên Đức, miễn để Vương Xuyên Đức cho rằng phòng bao trở thành như vậy đều là do anh ta gây ra.

Thứ hai, Đỗ Gia Ngạn nhìn Mộ Nhã Triết không vừa mắt, muốn mọi người đồng loạt nói xấu để đuổi anh ra khỏi phòng bao.

Vương Xuyên Đức nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi ở đằng kia, từ đầu tới cuối đều không nói câu nào, nhìn từ đằng sau đã có cảm giác thâm trầm khó lường.

Ông xoay người, nhìn anh một cái, hỏi: "Anh là ai?"

Mộ Nhã Triết không đáp lại.

Vương Xuyên Đức nhíu mày, ông lăn lộn nhiều năm nhưng chưa từng thấy ai có thái độ bất nhã với ông như vậy.

Thế mà người này lại làm như thể không thấy ông.

Trong lòng ông tức giận.

Vì thế, liếc mắt một cái, bảo vệ bên cạnh lập tức ngầm hiểu, đi về phía Mộ Nhã Triết.

Đỗ Gia Ngạn có vẻ vui sướng khi nhìn người khác gặp họa, muốn chờ xem Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi sẽ bị đuổi ra khỏi phòng bao như thế nào, trong lòng vô cùng sảng khoái.

Hoàng Lệ Lệ cũng vô cùng kích động.

Cô ta hy vọng mượn tay Vương Xuyên Đức để cho hai người kia chịu nhục.

Nhưng mà bảo vệ vừa đến gần, Mộ Nhã Triết lại bỗng nhiên chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt anh tuấn dần hiện ra trước tầm mắt Vương Xuyên Đức.

Vương Xuyên Đức chống lại tầm mắt sâu xa của Mộ Nhã Triết, tim đập mạnh, lập tức sắc mặt kinh hãi, lớn giọng ngăn cản: "Khoan đã!"

Ông bỗng nhiên lên tiếng, Đỗ Gia Ngạn ngạc nhiên đến mức nhảy dựng lên.

Anh ta vội vàng đi lên, cung kính hỏi: "Tổng giám đốc Vương, tại sao lại thôi không...?"

Vương Xuyên Đức cũng không chờ anh ta nói xong, một tay đẩy Đỗ Gia Ngạn sang một bên, nhanh chân bước đến chỗ Mộ Nhã Triết.

Mộ Nhã Triết không đứng dậy, vẫn nhàn nhã thoải mái ngồi bên bàn.

Vương Xuyên Đức đi tới trước mặt anh, xác định thật sự là anh, trên mặt lập tức hiện lên ý cười: "Thì ra là cậu Mộ đại giá quang lâm..."

Mộ Nhã Triết đưa tay ngăn lại lời nói của ông: "Tôi chỉ đi dự tiệc cùng người phụ nữ của tôi, không cần phải ra mặt!"

Vương Xuyên Đức lập tức biết điều mà ngậm miệng lại, chỉ là vẻ tươi cười trên khuôn mặt còn chưa biến mất.
 
Chương 910: Nghe Nói Có Người Muốn Đuổi Tôi Ra Ngoài?


Mọi người lập tức bị một màn này dọa cho ngây người, đưa mắt nhìn nhau khó hiểu, nhất là Đỗ Gia Ngạn và Hoàng Lệ Lệ. Ngay cả Cao Nam đứng bên cạnh cũng ngẩn ra.

Tại sao cậu họ nhìn thấy người đàn ông này lại có vẻ khách khí như thế?

Rốt cuộc người đàn ông này có thân phận gì?

Cao Nam nhìn trước ngó sau cũng không thấy có người nào khác, trong lòng vẫn nghi ngờ không biết có phải cậu họ của anh ta nhận nhầm người rồi không, vì vậy anh ta vội vàng đi lên trước, hỏi: "Cậu họ, kẻ này là..."

"Không được vô lễ!" Vương Xuyên Đức lập tức quát lên, bảo anh ta ngừng lại.

Cao Nam cũng là một người thức thời, hiểu được nhìn mặt mà lựa lời, nếu có thể khiến cậu họ anh ta khom lưng cung kính như vậy thì chắc chắn là người có vai vế không đơn giản!

Bởi vậy anh ta cũng biết điều, không lên tiếng nữa.

"Tổng giám đốc Vương, đã lâu không gặp."

"Đúng vậy đúng vậy! Không ngờ có thể gặp được cậu Mộ ở đây, thật là trùng hợp!" Vương Xuyên Đức liên tục gật đầu, vừa rồi còn là dáng vẻ của người từ trên cao nhìn xuống, bây giờ trên mặt vừa vui mừng lại vừa cung kính biết nhường nào.

"Không biết là cậu Mộ đến, tôi không thể tiếp đón từ xa, mong cậu Mộ thông cảm, bỏ qua cho!"

"Không cầu câu nệ mấy thứ này." Mộ Nhã Triết lời ít ý nhiều: "Vừa rồi hình như tôi nghe thấy có người nói muốn đuổi tôi ra ngoài sao?"

"Ai dám!" Vương Xuyên Đức lập tức đứng thẳng lên, đưa mắt nhìn bốn phía, lạnh giọng quát một tiếng, ánh mắt sắc bén: "Cậu Mộ đến đây, đương nhiên là khách quý của tôi! Là ai có mắt không tròng mà lại dám làm mất mặt cậu Mộ? Là ai lớn tiếng nói muốn đuổi cậu Mộ ra ngoài? Đúng là không coi mặt mũi Vương Xuyên Đức này ra gì rồi!"

Đỗ Gia Ngạn bị ánh mắt sắc bén của Vương Xuyên Đức nhìn chòng chọc một lúc lâu, anh ta cũng không dám ngẩng đầu, vội vàng xoa tay cười nịnh, hiển nhiên là vô cùng chột dạ.

Hoàng Lệ Lệ nhìn Vương Xuyên Đức, lại nhìn Đỗ Gia Ngạn không dám mở miệng bên cạnh, trên mặt không cam lòng, vẫn còn mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại bị Đỗ Gia Ngạn kéo sang một bên, nhỏ giọng khiển trách: "Không được gây chuyện!"

"... Hứ!" Hoàng Lệ Lệ cắn cắn môi, chỉ có thể cúi đầu.

Vân Thi Thi từ nhà vệ sinh quay lại, vừa đi vào phòng bao liền cảm giác được bầu không khí rất kỳ lạ.

Ngoài cửa có ba người mặc âu phục đen, vẻ mặt nghiêm trang.

Cô bị dọa sợ.

Nhưng mà vừa bước vào, nhìn thấy một đám nhân viên phục vụ đang thu dọn đống rác bừa bãi, mà mọi người lại đều đang ngồi trong phòng tiếp khách, Hoàng Lệ Lệ và Đỗ Gia Ngạn lại ngồi trên ghế sô pha, có vẻ đứng ngồi không yên.

Tiếu Tuyết và Cao Nam ngồi ở bên cạnh.

Vân Thi Thi nhìn một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Nhã Triết đâu.

Thấy cô trở về, ánh mắt mọi người nhìn cô càng trở nên phức tạp.

Nhưng mà ở trong mắt bọn họ, Vân Thi Thi lại nhìn thấy vẻ kính sợ khó hiểu.

...

Sao lại thế này?

Tiếu Tuyết vừa thấy cô, lập tức đón chào: "Thi Thi, sao cậu lại đi lâu như thế? Đi đâu vậy hả?"

"Nhà vệ sinh, tớ hơi khó chịu trong người." Vân Thi Thi dừng một chút, lại giải thích: "Cậu cũng biết đấy, tớ không uống được nhiều rượu, hơi choáng đầu một chút."

"Ừ."

"Sao lại thành ra thế này? Tại sao cả bàn ghế cũng đều bị lật tung lên thế, xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Hừ! Thi Thi, cũng may vừa rồi cậu không ở đây, Hoàng Lệ Lệ thừa dịp cậu không có mặt, nói xấu cậu trước mặt người đàn ông của cậu đấy!"

Trên mặt Hoàng Lệ Lệ lập tức hiện lên vẻ luống cuống như thể đang ngồi trên đống lửa: "Tiếu Tuyết, cô đừng nói bừa..."

Vừa rồi cô ta vẫn còn ngang ngược hống hách trước mặt Tiếu Tuyết, nhưng sau khi biết được quan hệ giữa bạn trai Cao Nam của Tiếu Tuyết và nhân vật lớn kia, cô ta đối với Tiếu Tuyết cũng khách khí hơn hẳn.

"Tôi nói bừa? Tôi có nói bừa sao? Hừ! Vừa rồi là ai nói Thi Thi lúc còn học đại học đã được bao nuôi, chưa cưới đã sinh con..."
 
Chương 911: Không Phải Chỉ Là Nhân Viên Công Ty Thôi Sao?


Tiếu Tuyết bỗng nhiên im bặt, nhận ra mình nói như vậy chẳng khác nào đã xúc phạm Thi Thi lần nữa, vội vàng im lặng.

"Thi Thi, dù sao thì cô ta cũng nói xấu cậu rất nhiều."

"Cho nên... Hai người đánh nhau rồi à?" Vân Thi Thi híp mắt.

Cẩn thận ngẫm lại, tính cách Tiếu Tuyết xốc nổi, thích làm việc nghĩa, nếu Hoàng Lệ Lệ nói xấu cô trước mặt Tiếu Tuyết, Tiếu Tuyết đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua, chắc chắn còn ngang bướng hơn Hoàng Lệ Lệ.

Vân Thi Thi lại nhìn về phía Đỗ Gia Ngạn và Cao Nam đang hỗn loạn, đầu óc mờ mịt!

Tiếu Tuyết kể lại những chuyện mới xảy ra cho cô.

Vân Thi Thi nghe xong thì không nói nên lời.

"Tiếu Tuyết, cậu cũng quá xúc động rồi, chó điên cắn người, cậu lại đi chấp nhặt với chó điên à?"

Tiếu Tuyết ngẩn người, lập tức bị những lời nói đùa của cô chọc cười.

"Cậu sao thế?" Vân Thi Thi dở khóc dở cười nhìn cô ấy.

Tiếu Tuyết bật cười: "Vừa rồi bạn trai của cậu cũng nói giống như vậy."

Nói xong, cô ấy bắt chước vẻ mặt cao quý lãnh diễm của Mộ Nhã Triết, lạnh lùng nói: "Người và chó điên tất nhiên không thể nói chuyện tới nhau."

Nói xong, vừa cười vừa ngã vào trên người cô.

Vân Thi Thi cũng cười, lời này đúng là phong cách của Mộ Nhã Triết.

Nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng của anh lúc nói ra câu nói ngoan độc đó, Vân Thi Thi cũng thấy thú vị đến chết.

Các cô đều cười.

Nhưng lúc này, những người khác muốn cười lại không dám cười.

Sau khi biết xuất thân của bạn trai Vân Thi Thi không đơn giản, bọn họ liền cảm thấy khoảng cách của mình và cô rất lớn, có mấy bạn học nữ còn ghen tị đến tận xương tủy, chẳng qua là không thể hiện ra mặt.

Vân Thi Thi cười xong, nhìn bốn phía, vẻ mặt nghi hoặc: "Thế mấy người kia đâu?"

"Đang ở cùng tổng giám đốc Vương trong văn phòng riêng." Tiếu Tuyết chỉ vào cánh cửa phòng đóng chặt.

Đó là một phòng họp nho nhỏ.

"Tổng giám đốc Vương?" Tổng giám đốc Vương là ai?

"Nhắc tới cũng khéo, tổng giám đốc Vương là cậu họ của Cao Nam, tổng giám đốc của Vạn Kha, hôm nay lại gặp nhau ở đây!"

Dừng một chút, Tiếu Tuyết đột nhiên hỏi: "Thi Thi, người đàn ông của cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tớ thấy cậu họ của Cao Nam rất khách khí!"

"Tôi nghe cậu họ gọi anh ta là "cậu Mộ"." Cao Nam bỗng nhiên nhíu mày: "Thi Thi, bạn trai cô rốt cuộc là ai?"

Vân Thi Thi nhíu mày, lại không để ý tới anh ta.

Hoàng Lệ Lệ cũng thấp thỏm lo âu hỏi han: "Thi Thi, lúc trước có nhiều hiểu lầm, hy vọng cô bỏ qua cho!"

Trải qua chuyện vừa rồi, Hoàng Lệ Lệ nào dám tìm Vân Thi Thi gây phiền toái nữa, trên mặt hoàn toàn không thấy vẻ khinh miệt như lúc trước, chỉ tràn đầy vẻ cung kính.

"Tôi không biết cô... bạn trai cô lại có thân phận như vậy! Nhưng mà không phải cô nói bạn trai cô chỉ là nhân viên công ty thôi sao? Tại sao... tổng giám đốc Vương vừa nhìn thấy anh ta liền thay đổi sắc mặt như thế!"

Hoàng Lệ Lệ hoảng hốt, đến giờ cũng chưa phản ứng kịp.

Lúc trước Vương Xuyên Đức thấy Đỗ Gia Ngạn vẫn có vẻ rất khinh thường, nhưng lúc gặp Mộ Nhã Triết lại tỏ ra hết sức cung kính.

Nhưng mà lời này cũng không thể nói thẳng ra ngoài.

Mới vừa rồi Vương Xuyên Đức luôn cung kính mời Mộ nhã Triết vào phòng họp, nghe nói là có một vụ làm ăn muốn thoả thuận.

Mộ Nhã Triết không cự tuyệt, ít nhất là hiện giờ đang ở trên địa bàn của Vương Đức Xuyên, đương nhiên phải cho ông ta chút thể diện.

Vân Thi Thi vuốt tay: "Ừm, đúng vậy, là nhân viên công ty thôi."

"Nhưng.."

"Hoàng Lệ Lệ, cô ít đọc sách, hiểu biết cũng hạn hẹp phải không?" Vân Thi Thi giải thích: "Tổng giám đốc cũng là nhân viên công ty."

Hoàng Lệ Lệ nhất thời xấu hổ không thôi.

Trong lòng mọi người thổn thức một hồi.

Trong lòng càng coi thường Hoàng Lệ Lệ.
 
Chương 912: Trên Mặt Nóng Rát


Bạn trai Vân Thi Thi là tổng giám đốc, thế mà cũng không khoe khoang như Hoàng Lệ Lệ, xem ra Hoàng Lệ Lệ thật sự quá hư vinh!

"Bạn trai cậu tên là gì?" Tiếu Tuyết hỏi.

Cao Nam nhíu mày, nói: "Tôi nghe thấy cậu họ gọi anh ta là "cậu Mộ". Ở thành phố này, có thể khiến cậu họ tôi gọi là "cậu Mộ", ngoại trừ nhà họ Mộ ra sẽ không có người thứ hai."

Anh ta vừa dứt lời, sắc mặt Đỗ Gia Ngạn càng trắng bệch!

Mọi người xì xào bàn tán.

"Không thể nào?"

"Mộ Nhã Triết... Tôi từng nghe nói đến cái tên này, nghe nói là người nhà họ Mộ, chính là tổng giám đốc tập đoàn Đế Thăng!"

"Trời ạ... Không thể nào! Tổng giám đốc tập đoàn Đế Thăng?!"

"Vừa rồi tôi nghe Thi Thi nói bạn trai là nhân viên tập đoàn Đế Thăng, tuy cũng họ Mộ, nói không chừng là bà con anh em của Mộ Nhã Triết thì sao!? Giống như bạn trai Tiếu Tuyết và tổng giám đốc Vương đấy! Chưa chắc là Mộ Nhã Triết kia."

"..."

"Vừa rồi hình như bạn trai Hoàng Lệ Lệ nói anh ta biết Mộ Nhã Triết, hơn nữa còn cùng nhau đánh golf! Nhưng mà tôi thấy bộ dáng bạn trai Vân Thi Thi giống như không quen biết anh ta."

"Ha ha! Không thể nào! Bạn trai Vân Thi Thi không thể nào là Mộ Nhã Triết chứ? Không phải Đỗ Gia Ngạn nói anh ta biết giám đốc của Mộ Thị sao? Nếu đó đúng là Mộ Nhã Triết, chẳng lẽ anh ta không nhận ra?"

Mọi người nhao nhao.

Đỗ Gia Ngạn chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, vì thế, cẩn thận hỏi: "Vân Thi Thi, bạn trai cô có phải Mộ Nhã Triết?"

Nếu đúng là Mộ Nhã Triết...

Đỗ Gia Ngạn nghĩ đến chuyện lúc trước anh ta dõng dạc nói phét rằng đã từng gặp mặt Mộ Nhã Triết mấy lần, thậm chí cùng chơi golf, lại còn nói đã từng nói chuyện với Mộ Nhã Triết!

Trời ạ, thực sự anh ta chưa từng gặp qua, những điều này chẳng qua là nói phét thôi!

Như thế, nếu như bạn trai Vân Thi Thi thật sự là Mộ Nhã Triết, chẳng phải anh ta mất hết mặt mũi rồi sao?

Vừa nghĩ đến đây, cả khuôn mặt Đỗ Gia Ngạn trắng bệch, càng lúc càng đứng ngồi không yên, chỉ hận trên mặt đất không có cái lỗ cho anh ta chui vào.

Vân Thi Thi lại không để ý anh ta.

Lúc này cô đang ngồi trên ghế sofa.

Phục vụ đưa tới một ít đồ ngọt.

Hoàng Lệ Lệ cũng đói bụng, mới vừa rồi gây ra một trận khôi hài, cô ta cũng chưa ăn được mấy miếng, vì thế liền mặt dày đứng dậy đi lấy.

Phục vụ lại lễ phép cự tuyệt: "Thật xin lỗi! Đồ ngọt này là tổng giám đốc Vương chuẩn bị cho cô Vân."

Khóe môi Hoàng Lệ Lệ giật giật.

Tiếu Tuyết ôm bụng cười to: "Hoàng Lệ Lệ, cô còn có mặt mũi mà ăn sao? Cất cái tay bẩn thỉu của cô đi, nhìn thật là ghê tởm!"

Hoàng Lệ Lệ tức giận lại không dám nói gì, phẫn nộ rút tay về.

Lần họp lớp này, mặt mũi của cô ta thật sự là mất sạch rồi.

Cao Nam đứng một bên, tâm tư phức tạp.

Mới đầu, sở dĩ anh ta tới tham gia họp lớp chủ yếu là bởi vì Vân Thi Thi, nhưng mà đêm nay cô lại mang theo một người đàn ông tới tham gia, anh ta còn tưởng rằng là do chuyện lần trước nên cô mới cố ý mang theo vệ sĩ để bảo vệ!

Nhưng mà, khi anh ta biết được người đàn ông đó đúng là Mộ Nhã Triết nổi danh ở thành phố này thì trong lòng phức tạp.

Ngay từ đầu anh ta đã có hứng thú với Vân Thi Thi.

Dù sao, phàm là người phụ nữ anh ta nhìn trúng, anh ta sẽ dùng toàn bộ thủ đoạn, đối với Vân Thi Thi, anh ta nhất định phải có được, đến lúc đó sẽ nắm cô trong tay mà chơi đùa.

Chỉ là, bạn trai của cô đúng là Mộ Nhã Triết, xem ra chuyện này không đơn giản!

Chuyện này rất khó nói.
 
Chương 913: Chơi Đùa Người Phụ Nữ Của Mộ Nhã Triết!


Vân Thi Thi là người phụ nữ của Mộ Nhã Triết, cho nên trong lòng Cao Nam có chút không nắm chắc!

Dù thế nào thì anh ta cũng đấu không lại Mộ Nhã Triết.

Dù sao, với thân phận của Mộ Nhã Triết, xét mặt nào cũng đều hơn hẳn anh ta.

Làm sao có thể đấu với Mộ Nhã Triết?

Lại còn mơ tưởng cướp đoạt người phụ nữ của anh?

Nhưng Cao Nam thấy không cam lòng!

Đối với Mộ Nhã Triết, anh ta hiểu biết không nhiều lắm, nhưng đối với nhà họ Mộ, anh ta lại hiểu rất rõ, đó là gia tộc quyền quý có thể dùng một tay che trời.

Như vậy Mộ Nhã Triết đương nhiên là nhân vật lớn!

Chỉ là, đàn ông mà, ai chẳng có thói hư tật xấu.

Chẳng lẽ anh ta còn không hiểu rõ bản tính đàn ông?

Mộ Nhã Triết là ai, có thể chung tình với Vân Thi Thi sao? Đại khái cũng chỉ là chơi đùa mà thôi!

Anh ta nghĩ như vậy.

Mộ Nhã Triết quyền quý như vậy, không thể nào chỉ chung tình với một người phụ nữ. Phụ nữ ấy à, chỉ là để chơi đùa thôi, cái gì mà cả đời chỉ yêu một người, cái gì mà bạc đầu chẳng chia xa, đều là gạt người!

Thế giới này thật sự có chung tình sao?

Ha ha! Nhất là người hô mưa gọi gió như Mộ Nhã Triết càng không cần nói, chắc chắn sẽ không chung tình với một người phụ nữ!

Thân là đàn ông, anh ta đoán rằng, Mộ Nhã Triết đối với Vân Thi Thi bất quá chỉ là hứng thú nhất thời, sớm muộn gì cũng sẽ chán mà thôi. Như thế, sao không chờ Mộ Nhã Triết chơi chán rồi thì anh ta lại đoạt Vân Thi Thi vào tay mình, đến lúc đó, anh ta muốn chơi như thế nào thì chơi, chẳng cần phải lo trước lo sau!

Hiện giờ chỉ có thể nhẫn nại!

Chờ Mộ Nhã Triết chơi xong, sau đó là đến phiên anh ta rồi.

Chơi đùa phụ nữ của Mộ Nhã Triết chẳng phải là càng thú vị sao!

...

Trong phòng họp.

Mộ Nhã Triết ngồi trên ghế, thân thể lười biếng.

Vương Xuyên Đức nói với anh về một vụ làm ăn, ông ta dự định mở một nhà hàng mới, nhưng mà trước hết đương nhiên là cần phải nắm được quyền thầu đất.

Mảnh đất này là tài nguyên quý báu, muốn đoạt được quyền đấu thầu mảnh đất này, tất nhiên phải có chút quan hệ với chính quyền.

Mẹ Vương Xuyên Đức là em gái của ông ngoại Cao Nam, mà ông ngoại Cao Nam lại là người có công lớn đối với chính quyền.

Chỉ là, tuy nói là người có công lớn với chính quyền, địa vị hiển hách, nhưng mà tuổi đã lớn, đã sớm về hưu, trong tay đã không có thực quyền, lời nói đương nhiên cũng không có giá trị!

Nhưng nhà họ Mộ lại khác.

Mộ Lâm Phong, chú tư của Mộ Nhã Triết là người nắm quyền trong quân đội, thế lực hùng hậu, nếu như lần này Vương Xuyên Đức có thể hợp tác với nhà họ Mộ, mảnh đất cạnh tranh đấu thầu này chắc chắn sẽ rơi vào tay ông ta.

Thực lực của tập đoàn tài chính Đế Thăng cũng vô cùng hùng hậu, nếu như đàm phán thành công thì trong tương lai, hạng mục này vô cùng có tiềm năng!

Lúc trước, Vương Xuyên Đức vẫn muốn hẹn Mộ Nhã Triết bàn bạc hạng mục này, nhưng lo sợ Mộ Nhã Triết công việc bề bộn, từ chối lời hẹn của hắn.

Không ngờ lần này đúng dịp, Vương Xuyên Đức đương nhiên không dễ dàng buông tha.

Nhà họ Mộ tài lực hùng hậu, bối cảnh lớn, nếu có thể hợp tác với Mộ Thị, Vương Xuyên Đức tất nhiên là vô cùng vui mừng!

Về phương diện lợi nhuận, Vương Xuyên Đức cũng rất hào phóng, tuyên bố nếu Mộ Thị nguyện ý vì Vạn Kha mở ra một con đường, như thế ít nhất lợi nhuận cũng lên đến mười con số.

Thật là một món lợi lớn!

Vương Xuyên Đức vì muốn hợp tác với Mộ Thị mà đành cắn môi, giảm tiền vốn ban đầu.

"Vạn Kha mua được mảnh đất này, chỉ dự định xây biệt thự sao?"

"Chẳng lẽ tổng giám đốc Mộ còn có phương án nào khác sao?" Vương Xuyên Đức nghe ra ý tứ của anh, khiêm tốn thỉnh giáo.
 
Chương 914: Sự Quyết Đoán Của Mộ Nhã Triết


"Tổng giám đốc Vương hẳn là biết, sản nghiệp của Mộ Thị chủ yếu là chuyên về lĩnh vực kinh doanh biệt thự, tổng giám đốc Vương nói muốn xây khu biệt thự sinh thái trên mảnh đất này, thứ cho kẻ sinh sau như tôi mạo muội, về sức cạnh tranh, tôi thấy, Vạn Kha khó có thể cạnh tranh với Mộ thị, đúng không?"

Lời nói ngạo mạn nhưng lại rất thỏa đáng.

Nhất là ở trước mặt Vương Xuyên Đức, Mộ Nhã Triết tự xưng là "kẻ sinh sau", nhìn ra được anh đủ tôn trọng Vương Xuyên Đức.

Thật ra cũng không phải Mộ Nhã Triết ngạo mạn.

Bất động sản của Mộ Thị đúng là đứng hàng đầu, chiếm phân nửa thị phần bất động sản cả nước.

Mà ở lĩnh vực bất động sản, Mộ Thị vẫn tập trung nhiều nhất vào việc khai thác biệt thự, gần đây, hạng mục Mộ Thị nhắm tới là "Vân Sơn ý thơ" đã bắt đầu mở bán. Vân Sơn ý thơ là khu biệt thự sinh thái cao cấp, đây là điều không chối cãi được!

Trên lĩnh vực này, Vạn Kha càng không thể cạnh tranh.

Nhưng mà chu dù Vạn Kha có thể xây được một khu biệt thự cao cấp hơn cả Vân Sơn ý thơ thì chắc gì Vạn Kha đã có thể trở thành đối thủ cạnh tranh của Mộ Thị?

Mộ Nhã Triết há lại để cho người khác tới tranh giành chén canh của anh?

Mộ Thị lại càng không hợp tác với một đối thủ cạnh tranh.

Ý tứ trong lời nói của Mộ Nhã Triết rất đơn giản.

Ưu thế trên lĩnh vực biệt thự, Mộ Thị vẫn đang nắm đại cục trong tay, đương nhiên sẽ không để cho công ty bất động sản khác xâm phạm quyền lợi của mình!

Vương Xuyên Đức bị sự quyết đoán của anh doạ đến mức kinh ngạc.

Người đàn ông trước mắt này, tuổi còn trẻ mà đã có khí thế, cuồng ngạo nhưng cũng không vô lễ, cháu trai của mình thật sự không thể so được

Đúng là núi cao còn có núi cao hơn!

Mặc dù Vương Xuyên Đức cũng là người mưu mô xảo quyệt, nhưng lúc nói chuyện với Mộ Nhã Triết cũng không thể không nể phục.

"Mảnh đất mà tổng giám đốc Vương nhìn trúng kia hẳn là Kim Quế Viên?"

"Đúng vậy."

"Mộ Thị đã mua mảnh đất bên cạnh Kim Quế Viên, có ý định phát triển thành trung tâm thương mại, hơn nữa đường sá ở Kim Quế Viên thuận lợi, tương lai Mộ Thị còn có thể khai thác được nhiều. Nếu như tổng giám đốc Vương không ngại, vậy thì hai bên cùng hợp tác, ông thấy thế nào?"

"Được. Bước đầu cứ định như thế!"

Vương Xuyên Đức cười lên.

Mộ Nhã Triết bỗng nhiên nói: "Người tên Cao Nam kia là cháu bên ngoại của ông sao?"

Anh vừa nói, sắc mặt Vương Xuyên Đức liền thay đổi, lập tức chấn chỉnh vẻ mặt, thật cẩn thận hỏi han: "Cậu Mộ, có phải thằng nhóc không biết trời cao đất dày đó đắc tội cậu rồi không?"

"Hừ..." Anh hừ lạnh một tiếng nhưng không mở miệng, chỉ là ánh mắt lạnh đi vài phần!

Vương Xuyên Đức lăn lộn trên thương trường lâu như vậy, tâm tư thông minh lanh lợi, tất nhiên là hiểu được cái gọi là nhìn mặt đoán ý, thấy sắc mặt của Mộ Nhã Triết âm trầm thì ông ta cũng toát mồ hôi lạnh, trong lòng cũng đoán ra, đại khái là đứa cháu trai kia đã đắc tội anh, cho nên lập tức cúi đầu xin lỗi.

Nhưng mà ông ta lại không biết Cao Nam đắc tội anh như thế nào, cho nên liền dò hỏi, Mộ Nhã Triết chậm rãi mở miệng: "Cháu trai của ông thật không hiểu lễ độ!"

"A...? Lời này của cậu Mộ là ý gì, không ngại nói tôi nghe một chút chứ? Nếu thằng nhóc kia có chỗ nào không đúng, tôi nhất định sẽ dạy bảo lại thật đàng hoàng!"

"Anh ta cũng không còn nhỏ nữa, thế nhưng thói ăn chơi mãi không thay đổi, phong lưu đã thành tính. Đây là việc của nhà họ Cao, tất nhiên tôi không thể nhúng tay vào. Nhưng phàm là chuyện liên quan đến tôi, tổng giám đốc Vương, ông cũng biết thủ đoạn của tôi rồi đấy, đến lúc đó cũng đừng trách tôi không nể mặt ông!"
 
Chương 915: Kịch Vui Kết Thúc


Mộ Nhã Triết nói thật rõ ràng, cũng có phần hơi nghiêm trọng.

Vương Xuyên Đức cảm giác được mồ hôi lạnh ướt lưng.

Cháu trai của ông ta có chút tài nhưng cũng có không ít tật, dù công việc của Vương Xuyên Đức bận rộn nhưng ông ta cũng nghe được chút tin đồn!

Cháu trai của ông ta, khuyết điểm lớn nhất chính là quá phong lưu.

Đây là thói hư tật xấu của rất nhiều đàn ông, nhưng tật xấu này ở trên người Cao Nam lại quá mức khoa trương!

Nhất định là Cao Nam không có mắt nên mới đụng phải Mộ Nhã Triết!

"Có phải... thằng cháu trai hư hỏng của tôi đã đắc tội người phụ nữ của cậu Mộ không?"

Ông ta hỏi.

Mộ Nhã Triết không đáp, chỉ lạnh lùng liếc xéo ông ta.

Vương Xuyên Đức nhìn ánh mắt anh cũng biết suy đoán của ông ta được chứng thực, lập tức nghiêm mặt nói: "Cậu Mộ, thật không phải! Thằng nhóc này bị em gái tôi chiều chuộng nên sinh hư, vốn tưởng rằng nó lớn tuổi thì sẽ trưởng thành hơn một chút, không ngờ là càng lớn càng hư hỏng! Nhưng cậu Mộ yên tâm, tôi nhất định sẽ dạy bảo nó thật tốt!"

Dứt lời, ông ta vẫn còn không quên nói tốt vài câu: "Cậu Mộ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cháu trai tôi chỉ cần bằng nửa cậu thôi tôi cũng cảm thấy vui mừng!"

Lúc Mộ Nhã Triết cùng Vương Xuyên Đức đi ra khỏi phòng họp, những người ngoài cửa đều đã phải chờ rất lâu, nhưng mà lại nhất trí hiểu ngầm, không ai dám có nửa câu oán hận.

Hoàng Lệ Lệ và Đỗ Gia Ngạn dẫn đầu đứng lên, vẻ mặt mất tự nhiên.

Nhất là Đỗ Gia Ngạn, anh ta nhìn vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt của Mộ Nhã Triết, khẩn trương chà xát lòng bàn tay, muốn tiến lên chào hỏi, hàn huyên vài câu, ít nhất là hoá giải những hiểu lầm vừa rồi.

Nhưng mà, nhìn thấy ánh mắt rét lạnh của Mộ Nhã Triết, anh ta lại không dám tiến lên.

Hoàng Lệ Lệ đẩy anh ta, âm thầm nhắc nhở: "Làm sao bây giờ? Chúng ta đắc tội với nhân vật lớn rồi phải không?"

"Cô còn dám nói? Không phải đều tại cô sao?" Nhắc tới việc này, Đỗ Gia Ngạn liền tức giận: "Nếu không phải tại cô thì sẽ đắc tội với nhiều người như vậy sao?"

Mộ Nhã Triết đi đến ngồi bên cạnh Vân Thi Thi, ôm eo cô, dịu dàng hỏi: "Chờ lâu không?"

"Không có."

Mộ Nhã Triết cong môi, nhẹ nhàng hôn ên trán cô, trong mắt đầy vẻ cưng chiều.

Hoàng Lệ Lệ ở bên cạnh đỏ mắt đến mức muốn nhỏ máu.

Lúc trước, khi mới nhìn thấy Mộ Nhã Triết, trong lòng cô ta cũng không tránh khỏi xao xuyến một hồi.

Người đàn ông này đẹp như một thiên thần.

Nhưng mà về sau cô ngẫm lại, đẹp trai thì có ích lợi gì, chỉ là một nhân viên công ty bình thường thì có thể có năng lực gì?

Chỉ là hiện giờ, hoàn cảnh đã trái ngược rồi.

Nhìn bộ dáng cung kính của Vương Xuyên Đức đối với Mộ Nhã Triết, cô ta cảm giác chính mình quả thực không có cách nào so với Vân Thi Thi.

Vì sao?

Vân Thi Thi rốt cuộc có điểm gì tốt?

Vì sao tất cả đàn ông đều yêu thích cô?

Từ lúc học đại học đã như vậy, hiện giờ vẫn là như thế!?

Lòng ghen tị muốn nổ tung luôn rồi!

Vương Xuyên Đức nhìn thoáng qua Cao Nam, thấy ánh mắt anh ta đặt trên người Vân Thi Thi, không chút che đậy dã tâm trong mắt.

Điều này càng chứng thực suy đoán của ông ta.

Tên nhóc này dám mơ tưởng đến người phụ nữ của Mộ Nhã Triết sao?!

Đúng là ăn tim gấu mật hổ!

Ông ta lại nhìn Vân Thi Thi một cái, trong lòng rất kinh ngạc!

Khó trách có thể khiến cậu Mộ và đứa cháu trai của ông ta thần hồn điên đảo, người phụ nữ này đúng là có tư chất mê hoặc người khác.

"Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi." Mộ Nhã Triết nói.

Trò cười nên dừng lại ở đây thôi!

Về phần Đỗ Gia Ngạn và Hoàng Lệ Lệ, anh sẽ xử lý sau.

Vân Thi Thi gật đầu.
 
Chương 916: Tặng Quà Cho Cậu


Dưới bầu trời đầy sao, Mộ Nhã Triết ôm Vân Thi Thi định rời đi, Đỗ Gia Ngạn lại lấy hết dũng khí bước lên trước, Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn anh ta nhưng dường như chẳng thèm để ý, ánh mắt lạnh lùng lướt qua lập tức khiến anh ta dừng bước đứng sững lại.

Đỗ Gia Ngạn bị ánh mắt đó của anh dọa cho sợ, không dám tiến lên bước nào nữa.

Mộ Nhã Triết ung dung ôm lấy Vân Thi Thi rời đi.

Lúc gần đi, Vân Thi Thi ngoái đầu nhìn lại mỉm cười, giống như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, bất chợt quay đầu nói với Mộ Nhã Triết mấy câu.

Mộ Nhã Triết gật gật đầu, đi ra cửa chờ cô.

Cô xoay người bước trở lại.

Đỗ Gia Ngạn thấy cô đi tới, trên mặt lập tức bày ra vẻ nịnh nọt muốn nghênh đón cô nhưng lại bị mừng hụt, nhìn thấy Vân Thi Thi đi tới trước mặt Mạnh Thanh Hạ, ngẩng đầu nhìn anh ta.

"Lớp trưởng, nghe nói cậu chuẩn bị ra nước ngoài, gấp gáp quá nên tớ cũng không kịp chuẩn bị quà tặng."

Mạnh Thanh Hạ lập tức xua tay: "Thi Thi, cậu đừng khách khí, quà cáp cái gì chứ!"

"Cảm ơn cậu." Vân Thi Thi mím môi, bày tỏ lòng biết ơn.

Mạnh Thanh Hạ lại có chút không hiểu: "Sao thế? Tại sao bỗng dưng lại cảm ơn tớ?"

"Lúc đó học đại học, tớ không có bạn bè gì, chỉ có cậu vẫn luôn chiếu cố tớ. Cậu chuẩn bị ra nước ngoài, tớ cảm thấy thật là đáng tiếc, cho nên... Tớ có chuẩn bị cái này!"

Nói xong, cô mở túi xách, lấy ra một hộp quà được gói rất cẩn thận.

Cũng không biết là cái gì, Mạnh Thanh Hạ có chút hồi hộp nhận lấy món quà.

Lúc học đại học, trong lòng anh ta rất thích Vân Thi Thi.

Xinh đẹp, thuần khiết, dịu dàng, học tập lại rất xuất sắc.

Anh ta vẫn luôn coi cô như nữ thần trong lòng, không người nào có thể thay thế được.

Khi đó, bởi vì những tin đồn nhảm xung quanh Vân Thi Thi nên trong lớp không có ai muốn gần gũi thân thiết với cô.

Nhưng Mạnh Thanh Hạ tin tưởng cô, thậm chí đã từng nói với cô: "Thi Thi, đừng để ý đến mấy tin đồn nhảm đó, thanh giả tự thanh, tớ tin tưởng cậu!"

* thanh giả tự thanh: trong sạch tự mình biết, ý nói người ngay thẳng trong sạch thì cho dù bị nói xấu, vu oan cũng không cần phải giải thích hay thanh minh mà sự thật sẽ được phơi bày, người khác sẽ nhìn ra sự trong sạch và ngay thẳng của mình

Sự tin tưởng này, Vân Thi Thi chưa từng có cơ hội nói lời cảm ơn.

Vì vậy, đây chính là một trong những mục đích mà cô tham gia bữa tiệc tối nay.

"Trước giờ vẫn chưa có cơ hội cảm ơn cậu, hy vọng cậu sẽ thích món quà này, đây là đồ mình tự tay làm!"

Nói xong, cô mỉm cười, sau đó xoay người rời đi.

Đỗ Gia Ngạn còn muốn đuổi theo giải thích, nhưng Vân Thi Thi hoàn toàn không thèm để mắt tới anh ta.

Mạnh Thanh Hạ nhìn cô rời đi, khóe miệng cong lên vui vẻ.

Lần họp lớp này, anh ta cũng không còn gì tiếc nuối nữa.

Ít nhất cũng đã có thể đặt dấu chấm hết cho một đoạn tình cảm thuở thanh xuân.

Ít nhất là đã cho bản thân một câu trả lời thỏa đáng.

Anh ta cúi đầu nhìn món quà Vân Thi Thi đưa, đầu ngón tay vuốt phẳng, hốc mắt không kìm được mà ươn ướt.

Tiếu Tuyết đi đến, cười hỏi: "Lớp trưởng, mở ra thử xem Thi Thi tặng cậu cái gì?"

"Đi ra chỗ khác đi." Anh ta cười mắng, đẩy cô ấy sang một bên.

Tiếu Tuyết nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh ta, lại thấy hốc mắt ươn ướt của anh ta, không khỏi kinh ngạc: "Lớp trưởng, không phải là cậu thầm mến Thi Thi chứ?"

"Đâu có!" Mạnh Thanh Hạ nhíu mày.

"Chắc chắn là có!"

Cứ như vậy vui đùa ầm ĩ một hồi.

Sau đó, nhân viên phục vụ đưa hóa đơn đến, Đỗ Gia Ngạn nhận lấy, nhìn chằm chằm lên hóa đơn, tổng chi phí là 510 vạn!

Hai mắt anh ta suýt nữa hoa lên, hai chân mềm nhũn, gần như ngã ngửa.

Hoàng Lệ Lệ cũng chen đến, vừa nhìn thoáng qua đã sợ đến mức mặt mày xa xẩm!

Trời ạ! 510 vạn, số tiền này đủ để mua đến mấy cái túi xách GUCCI đấy!

...

Mạnh Thanh Hạ đi ra khỏi câu lạc bộ tư nhân, ngồi lên xe, mở hộp quà ra.

Là một tấm ảnh tốt nghiệp.
 
Chương 917: Nổi Giận Đùng Đùng


Là một tấm ảnh tốt nghiệp.

Nhưng mà, có dấu vết của photoshop.

Ảnh tốt nghiệp của Vân Thi Thi được chèn lên ở một góc.

Lúc tốt nghiệp, Vân Thi Thi chỉ chụp một bức ảnh duy nhất, sau đó vội vàng rời đi, không có bức ảnh chụp chung nào với cả lớp.

Ảnh tốt nghiệp của cả lớp, bởi vì không có cô nên cũng không thể xem như trọn vẹn.

Đây coi như một phần tấm lòng của cô!

Mạnh Thanh Hạ mím môi, xúc động rơi nước mắt.

"Thi Thi, cám ơn..."

Cô vĩnh viễn là nữ thần trong lòng anh ta.

Lúc Cao Nam và Tiếu Tuyết rời khỏi câu lạc bộ tư nhân, vốn là anh ta muốn đưa Tiếu Tuyết về nhà, nhưng vừa ra đến cửa thì nhận được điện thoại của Vương Xuyên Đức, bảo là muốn "gặp mặt" anh ta.

Cao Nam cúp điện thoại, có chút áy náy với Tiếu Tuyết: "Một mình em về có được không?"

"Hử?" Tiếu Tuyết phản ứng kịp, có chút tủi thân: "Cao Nam, anh không đưa em về sao?"

"Cậu họ của anh nói muốn gặp anh, ông ấy đang đợi, chắc là có việc gì đó! Em lái xe của anh về đi."

"Em không mang theo bằng lái xe." Tiếu Tuyết mấp máy môi, nhưng cũng không muốn làm anh ta khó xử, vì thế nói: "Vậy để em gọi xe về!"

Trong lời nói khó giấu vẻ tiếc nuối.

Cao Nam lập tức tiến lên, hôn lên trán cô ấy một cái, áy náy nói: "Thật xin lỗi! Sau này anh nhất định sẽ bồi thường cho em!"

"Được rồi được rồi! Cậu họ anh tìm anh chắc chắn là có chuyện quan trọng, em cũng nên nghĩ cho anh!" Tiếu Tuyết nói như vậy.

Cao Nam nhếch môi cười, sự săn sóc của cô ấy khiến cho anh ta cảm động.

Tiếu Tuyết đúng là không giống những cô gái khác! Ít nhất là cô ấy biết suy nghĩ cho anh ta.

Anh ta đứng cùng Tiếu Tuyết, đợi cho cô ấy lên xe, lại cố ý dặn lái xe nhất định phải đưa tới tận cửa, lúc này mới an tâm để cho cô ấy rời đi.

Anh ta quay người đi vào bên trong câu lạc bộ tư nhân.

Trong văn phòng, Vương Xuyên Đức ngồi trước chiếc bàn gỗ dài, tao nhã thưởng trà, dường như đã chờ anh ta lâu lắm rồi.

"Cậu họ, cháu đến rồi!" Cao Nam mỉm cười, chào một tiếng, xoay người đóng cửa.

"Xoảng" một tiếng...

Một tách trà bay về phía anh ta, rơi ngay dưới chân anh ta, vỡ thành bốn, năm mảnh.

Tiếng vang đột ngột khiến anh ta bị dọa sợ, kinh ngạc nhảy dựng lên.

Cao Nam xoay người lại, nhìn thấy Vương Xuyên Đức ngồi trước bàn trà với vẻ mặt phẫn nộ, trong mắt đầy tức giận, khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh ta nhìn thấy cậu họ mình có ánh mắt đáng sợ như thế, vì vậy anh ta vừa thấp thỏm vừa lo sợ, nói: "Cậu họ... Cậu sao thế ạ?"

"Cháu còn mặt mũi mà hỏi cậu sao thế à? Mặt mũi của cậu cũng bị cháu làm cho mất hết rồi!"

Vương Xuyên Đức giận tới mức cơ mặt căng hết lên.

Hiện tại trong phòng không có người ngoài. Trước mặt Cao Nam ông ta cũng không cần duy trì vẻ cao cao tại thượng, vừa rồi ông ta phải cúi mình trước mặt Mộ Nhã Triết, sự nhẫn nhịn vừa rồi bây giờ đều biến thành tức giận, trút tất cả lên người anh ta!

Cao Nam nghe ông ta nói vậy thì có chút mù mờ không hiểu, nhưng anh ta cẩn thận "nghĩ lại", lúc này mới mỉm cười, đi tới bên cạnh ông ta, đặt hai tay lên vai ông ta, nhẹ nhàng xoa bóp: "Cậu họ, cậu đừng nóng giận! Cháu biết cháu không nên tham gia mấy bữa tiệc như thế. Nhưng không phải cháu chỉ là đi theo bạn gái thôi sao? Lần sau sẽ không có chuyện như thế nữa!"

"Thằng nhóc cháu còn đòi có bạn gái nghiêm túc sao?" Vương Xuyên Đức không tin.

Cao Nam phong lưu đã thành tính, bên người có vô số phụ nữ, Vương Xuyên Đức còn lâu mới tin anh ta!

"Vừa rồi, cô ấy tên là Tiếu Tuyết, cậu đã gặp rồi, là con gái nhà họ Tiếu ở thành phố này!"

"Nhà họ Tiếu?"

Nhà họ Tiếu ở thành phố này cũng có chút tiếng tăm!
 
Chương 918: Không Thể Đụng Vào Cậu Mộ!


Nhà họ Tiếu ở thành phố này cũng có chút tiếng tăm!

Ông ta đã từng nghe nhắc đến, nhưng lại chưa từng tiếp xúc qua.

Vương Xuyên Đức hơi híp mắt, lập tức nói: "Cha con bé là Tiếu Chính của tập đoàn tài chính Tiếu thị sao?"

Danh tiếng của nhà họ Tiếu trên thương trường cũng không nhỏ. Nếu như nhà họ Cao và nhà họ Tiếu kết thông gia đương nhiên là chuyện tốt.

Nhà giàu, thứ coi trọng đương nhiên chính là môn đăng hộ đối.

Ít nhất là tốt hơn hẳn những cô gái trong làng giải trí!

Ít nhất là thân phận trong sạch rõ ràng!

"Vâng ạ!"

"Bắt đầu quen nhau từ khi nào?"

"Mới hơn nửa tháng thôi ạ."

"Ừm..." Vương Xuyên Đức trầm ngâm một lát, vẻ tức giận trong mắt đã nhạt hơn một chút: "Thứ lỗi cho cậu nói không phải, nhưng cháu cũng trưởng thành rồi, mẹ cháu vẫn luôn miệng nhắc chuyện chung thân đại sự của cháu trước mặt cậu đấy! Đàn ông mà, đến tuổi này cũng nên thành gia lập nghiệp rồi, đừng cứ liên tục dây dưa với mấy cô gái trong làng giải trí nữa! Ta thấy cô bé này rất được, tìm một ngày tốt mà dẫn về cho mẹ cháu xem, cũng để cho bà ấy yên tâm một chút!"

"Vâng, được ạ! Chỉ là thành gia lập nghiệp lúc này chẳng phải là hơi sớm rồi sao?" Đối với hôn nhân, Cao Nam vẫn luôn chỉ sợ tránh không kịp.

Cứ nghĩ đến chuyện kết hôn là đau đầu.

Anh ta còn trẻ, sao phải kết hôn sớm như thế chứ?

Vương Xuyên Đức trách mắng: "Sớm? Cháu cũng sắp 28 rồi, chẳng mấy chốc mà 30, thế mà còn sớm sao? Cháu nên sớm tu tâm dưỡng tính đi! Ông ngoại cháu vẫn cứ nhắc chuyện muốn bồng chắt đấy, lải nhải cả ngày, cháu kết hôn rồi ông ấy cũng yên tâm!"

Cao Nam không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nói qua loa cho xong chuyện.

Còn tưởng rằng Vương Xuyên Đức tìm anh ta là vì chuyện này.

Nhưng mà ngay sau đó lại nghe Vương Xuyên Đức nghiêm túc nói: "Cháu và cậu Mộ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao mấy người các cháu lại kéo nhau tới chỗ này của cậu? Cậu cảnh cáo trước cho cháu biết, cháu đừng có động đến loại người như cậu Mộ, cũng đừng dính líu đến mấy thứ tà môn ma đạo kia! Cậu Mộ không phải loại người cháu có thể đắc tội được!"

Cao Nam nhanh chóng hiểu ra: "Có phải tên Mộ Nhã Triết kia đã nói gì với cậu không?"

Vương Xuyên Đức cao giọng: "Nói năng có phép tắc một chút! Tên cậu ta mà cháu có tư cách gọi thẳng như thế à?"

Đối với chuyện này, Cao Nam thật sự không phục.

Anh ta và Mộ Nhã Triết là cùng tuổi, ngang hàng, gọi thẳng tên thì có sao?

Dường như Vương Xuyên Đức nhìn thấu tâm tư anh ta, hừ lạnh nói: "Cháu đừng có bày ra cái sắc mặt như thế! Không phải cậu họ coi thường cháu, đều là 28 tuổi, nhưng cháu và cậu ta có thể giống nhau sao? Nói ra cũng không tự biết xấu hổ! Cháu xem cậu Mộ người ta đi, còn trẻ như thế đã là nhân vật hô mưa gọi gió ở thành phố này rồi! Cháu nhìn lại bản thân mình đi? Ai, thôi cậu cũng không nói cháu nữa! Cháu đứng trước mặt cậu ta thì gọi một tiếng "cậu Mộ", coi như là nể mặt cậu đi, nếu không..."

"Cậu họ..." Cao Nam nói: "Sao cậu lại nỡ đối xử với cháu cậu như thế chứ!"

"Cậu chỉ là cảnh cáo cháu thôi, về sau, nếu gặp phải cậu Mộ thì cháu không được đụng đến, hiểu chưa?" Ánh mắt Vương Xuyên Đức sắc bén, không cho người khác ngắt lời.

Chuyện này, ông ta cũng không muốn nói nhiều, chỉ nghiêm khắc nhắc nhở, tránh cho thằng nhóc kia lại tiếp tục gây chuyện thì không biết sẽ rước phải tai họa gì!

"Biết rồi biết rồi ạ!" Cao Nam ngoài miệng thì nói biết rồi, nhưng trong lòng làm sao đã chịu đi vào khuôn phép.

Người phụ nữ mà anh ta nhìn trúng, đợi đến ngày nào đó Mộ Nhã Triết chơi chán rồi, anh ta sẽ chơi lại còn không được sao?

Dù sao thì muốn anh ta ngoan ngoãn nghe theo cũng là chuyện không có khả năng!

Nhưng những suy nghĩ này của anh ta, làm sao Vương Xuyên Đức có thể không nhìn ra cơ chứ!

Hai người mặt đối mặt, mỗi người đều có tâm tư.
 
Chương 919: Cha Và Mẹ Ôm Nhau


"A... Về đến nhà rồi!"

Vừa về đến nhà, Vân Thi Thi liền ném túi xách đi, cởi giày cao gót, nhào thẳng lên chiếc sô pha mềm mại.

Nào có điểm nào giống một nữ thần nữa.

Mộ Nhã Triết đóng cửa lại, đi đến trước sô pha, anh vừa ngồi xuống, Vân Thi Thi liền chui vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh.

Mộ Nhã Triết đưa bàn tay to lên xoa tóc mái của cô, ngón tay thon dài chậm rãi gạt mấy sợi tóc vương trên trán cô, quấn mấy vòng quanh ngón tay rồi lại buông ra.

Anh lười biếng nghiêng người dựa lên ghế, một tay giữ sau gáy, một tay luồn vào giữa mái tóc cô.

Mái tóc đen bóng làm nổi bật làn da trắng như ngọc.

Dường như cảm thấy chơi rất thú vị, anh mãi không chịu buông tay ra.

Vân Thi Thi đã mệt nhoài, cũng để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Trong phòng ngủ, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nghe được tiếng mở khóa cửa, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau.

"Mẹ về rồi sao?"

"Ừ! Chắc là vậy."

Vì thế, hai cậu nhóc mở cửa, chạy ra phòng khách, nhưng Tiểu Dịch Thần nhanh mắt, nhìn về phía sô pha, thấy một màn kia giữa Mộ Nhã Triết và Vân Thi Thi thì lập tức xoay người, ôm Hữu Hữu về phòng.

Hữu Hữu chỉ thấy trước mắt lóe lên một cái đã bị Tiểu Dịch Thần ôm về đến phòng rồi.

Vừa muốn lên tiếng, Tiểu Dịch Thần đã lập tức bịt chặt miệng cậu, ý bảo chớ có phát ra tiếng động.

"Xuỵt..."

"Tại sao lại phải làm như vậy?"

"Cha và mẹ đang ôm nhau đấy!" Tiểu Dịch Thần kích động đến mức mặt đỏ bừng lên.

"Cái gì?"

Hữu Hữu biến sắc, liền muốn đi ra phòng khách.

Tiểu Dịch Thần lập tức giữ chặt cậu nhóc.

Tiểu Dịch Thần sức lớn, chỉ một tay cũng dư sức kéo cậu nhóc lại.

Vẻ mặt Hữu Hữu khó chịu: "Mộ Dịch Thần, rốt cuộc là anh muốn làm gì?"

"Chính là không để cho em phá hoại chuyện tốt giữa cha và mẹ đấy!" Tiểu Dịch Thần bĩu môi: "Không dễ gì mới nhìn thấy cha và mẹ có tiến triển, em không được quấy rầy!"

Hữu Hữu im lặng: "..."

"Hữu Hữu..." Tiểu Dịch Thần nháy mắt với cậu mấy cái, làm ra vẻ vô tội.

Hữu Hữu thấy cậu như vậy thì cũng hết cách: "Em chỉ nhìn thôi, em sẽ không quấy rầy!"

"Là chính miệng em nói nhé!"

Hữu Hữu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Phải! Là em nói!"

"Ngoéo tay!" Tiểu Dịch Thần vẫn không tin.

Cậu chìa ngón tay út ra.

Hữu Hữu thật sự đã không thể kiên nhẫn hơn nữa rồi.

"Mộ Dịch Thần..."

"Ngoéo tay nào!" Tiểu Dịch Thần coi như không nhìn thấy vẻ nhẫn nhịn trên mặt cậu nhóc kia, vẫn chìa ngón út ra.

Hữu Hữu mím môi, ngoéo tay một cái.

Hai cậu nhóc rón ra rón rén trốn ở vách tường, nhìn lén ra sô pha ngoài phòng khách như thể tên trộm.

"Này!"

Vân Thi Thi ngẩng đầu, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc lên ngực người đàn ông kia.

"Hử?"

Mộ Nhã Triết nhíu mày, liếc cô một cái: "Sao hả?"

"Hôm nay họp lớp, có phải là rất chán hay không?"

Mộ Nhã Triết trầm ngâm một lúc: "Không có."

"Ồ!" Vân Thi Thi mở to mắt, có vẻ khó tin: "Em còn tưởng rằng anh thấy rất chán cơ đấy!"

"Không phải là rất thú vị sao? Mấy người bạn học đó của em thật là hay ho."

Vân Thi Thi co người trong lòng anh, ngón tay chọc chọc, trong lòng có chút bất an, nhớ tới mấy lời Tiếu Tuyết nói với cô lúc nãy, bọn họ nhân lúc cô đi vào nhà vệ sinh mà nói xấu cô!

Mặc dù đều là mấy chuyện vô căn cứ, nhưng anh đều đã nghe được, mà trên đường về cũng không thấy anh hỏi đến, không biết là anh có để mấy chuyện đó trong lòng không.

Mộ Nhã Triết thấy vẻ mặt cô phức tạp, môi mím lại không biết đang nghĩ cái gì, anh nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt cô: "Đang nghĩ cái gì đấy?"

"Đang nghĩ..."

Vân Thi Thi im lặng một lúc, bỗng nhiên nghĩ, hay là cứ hỏi anh chuyện này.

"Có phải Hoàng Lệ Lệ nhân lúc em vắng mặt mà nói xấu em không?"
 
Chương 920: Chính Là Thích Sự Ngốc Nghếch Của Em


Cô căng thẳng nhìn anh chăm chú, không bỏ sót bất cứ sự biến chuyển nào trên khuôn mặt anh.

Mộ Nhã Triết nhíu mày, cũng không hề giấu diếm: "Ừ."

"Có phải là nói, lúc em học đại học thì được người ta bao nuôi..." Vân Thi Thi lại thăm dò.

Mộ Nhã Triết lại nhíu mày: "Ừ."

"Vậy anh..." Vân Thi Thi bối rối, đột nhiên hỏi: "Anh tin sao?"

"Em nghĩ thế nào?"

Mộ Nhã Triết đương nhiên cảm thấy câu hỏi của cô rất thừa thãi.

"Em cảm thấy anh sẽ không tin." Vân Thi Thi nói.

"Mấy lời bịa đặt vụng về như thế cũng chỉ có người ngu dốt, chỉ số thông minh có vấn đề mới tin được." Mộ Nhã Triết thẳng thắn nói.

Vân Thi Thi cười: "Đúng vậy, nhưng mà..."

Đang nói giữa chừng lại đột ngột im lặng, Vân Thi Thi bỗng nhiên phản ứng kịp, vừa rồi anh nói lời đó chính là đang chê bai chỉ số thông minh của cô, ý cười trên mặt bỗng nhiên rút đi, có chút tức giận trừng mắt với anh, thấy khóe môi anh thấp thoáng ý cười không hề che giấu, cô bất mãn: "Này! Sao anh lại chê cười em chứ?"

"Anh chê cười em lúc nào?"

"Vừa rồi anh nói chỉ số thông minh của em có vấn đề."

"Đây là sự thật, cô nàng ngốc nghếch ạ."

Mộ Nhã Triết cảm thấy cung phản xạ của cô quá dài, phản ứng chậm như vậy!

"Em đâu có ngốc nghếch!" Vân Thi Thi biện hộ cho chính mình: "Nếu như em ngốc nghếch thì sao có thể sinh ra một bảo bối thông minh như Hữu Hữu chứ?"

Hữu Hữu trốn ở góc tường nghe được lời này thì cảm thấy rất thỏa mãn, đứng thẳng người lên, vuốt tóc sang một bên mỉm cười.

Tiểu Dịch Thần ở bên cạnh liếc cậu một cái, cảm thấy cậu em trai này thật là đỏm dáng!

Trên sô pha, Mộ Nhã Triết lại nghiêm túc hỏi lại: "Em khẳng định, thằng bé là di truyền gen của em?"

"Không phải thế thì thế nào?"

"Nếu như em không ngốc nghếch, có lẽ Hữu Hữu còn thông minh hơn nữa đấy!" Mộ Nhã Triết nói lời từ đáy lòng.

Vân Thi Thi bị đả kích nặng nề, tủi thân nhăn mặt, chu miệng lên: "Em đâu có ngốc nghếch, rõ ràng là em rất thông minh, có được không hả?"

"..."

"Khen em đi mà! Mau khen em thông minh đi!" Vân Thi Thi không chịu thua, tiếp tục làm loạn trong lòng anh, nắm tay đấm nhẹ lên ngực anh.

Như thế này quả thực là đang làm nũng với anh rồi!

Chẳng mấy khi cô làm nũng, nhưng đã làm nũng thì liền rất ra dáng.

Người đàn ông chẳng mấy chốc mà phải chịu thua.

"Được được được, em thông minh." Mộ Nhã Triết cũng không chấp nhặt với cô, vừa dỗ dành vừa vỗ về cô.

"Anh nói lời trái với lương tâm...!"

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Thi Thi, Mộ Nhã Triết liền tiến sát lại cọ cọ chóp mũi cô, một nụ hôn lập tức rơi lên khóe môi cô, đôi mắt sâu nhìn thẳng vào mắt cô.

"Chính là thích sự ngốc nghếch của em."

Chính là thích dáng vẻ vô cùng ngây thơ của cô, đúng là khiến cho người ta yêu mến, cứ như thể thưởng thức thế nào cũng không đủ!

Vân Thi Thi bị lời của anh làm cho mặt đỏ tim đập, lúc này hơi nín thở, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, bị hơi thở quen thuộc của anh làm cho tim đập loạn nhịp!

Cô hơi cắn cắn môi, hàm răng trắng lưu lại nụ hôn nhẹ trên cánh môi mềm mịn.

Ánh mắt của anh rơi vào khóe môi đang cắn chặt của cô, không kìm lòng được hôn xuống một cái.

Chạm nhẹ, sau đó lại không nhịn được, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, không kiêng nể gì hôn lên, dịu dàng cạy mở khóe miệng cô, cuốn sạch mùi vị ngọt ngào hấp dẫn của cô.

Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu đang trốn trong góc không hẹn mà cùng che kín mắt lại.

Con nít không nên nhìn! Con nít không nên nhìn!
 
Chương 921: Cho Anh Ăn


Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu không hẹn mà cùng nhau che kín mắt, nhưng mà, hai đứa lại không nhẫn nại được sự hiếu kỳ của bản thân, khẽ

mở bàn tay ra, nhìn lén, nhưng không khỏi bị một cảnh trước mắt làm cho mặt đỏ bừng.

Một cảnh quá hoàn mỹ!

Hoàn toàn đẹp hơn những diễn viên gì gì đó trên phim.

Mộ Nhã Triết đỡ gò má cô, nhẹ nhàng tiến tới, ngay sau đó, khẽ chạm vào bờ môi ấy, thực hiện một nụ hôn nhẹ.

Vân Thi Thi cũng giơ tay lên ôm lấy vai anh, đáp lại nụ hôn của anh.

Một nụ hôn nóng bỏng, cả hai đều bị sự ngọt ngào ấy cuốn lấy, không thể kiềm chế bản thân.

Tiểu Dịch Thần nhìn không nổi, liền che mắt kéo Hữu Hữu về phòng.

Hữu Hữu lại phất tay phản đối: "Làm gì vậy? Em còn chưa nhìn đủ đâu."

"Nhìn lén cha mẹ hôn nhau, Hữu Hữu thật háo sắc!" Tiểu Dịch Thần bưng lấy khuôn mặt đã đỏ bừng, lên án cậu.

Hữu Hữu tựa như bị nói trúng tim đen, nói giọng không vui: "Mộ Dịch Thần, tại sao gọi em là háo sắc? Không phải anh cũng xem sao?"

"Anh..."

Tiểu Dịch Thần nói không ra lời, cũng không thèm cái nữa, chỉ ôm lấy Hữu Hữu, lên giường.

"Hữu Hữu, ngủ đi!"

Hữu Hữu: "..."

Nhưng mà vừa nhìn thấy một cảnh kia, Hữu Hữu thực sự không thể ngủ được.

Cậu chứng kiến cha mẹ tràn trề hạnh phúc, lần đầu tiên trong đời, cậu thấy sự hạnh phúc lộ ra trong mắt mẹ, không hề che giấu.

Xem ra mẹ, thực sự rất thích ba!

Nếu đã như vậy, cậu nhất định sẽ bảo vệ cái hạnh phúc này cho mẹ, không cho bất cứ ai đến phá hỏng nó.

Trong phòng khách, nhiệt độ không ngừng tăng lên.

Mộ Nhã Triết muốn xốc váy cô lên, di rời nụ hôn của mình, nhưng đúng lúc này, lại nghe "ục" một tiếng.

Vân Thi Thi sắc mặt đình trệ.

Mộ Nhã Triết cũng sửng sốt không kém.

"Là ai đang gọi vậy?"

"Ục..." Lại một tiếng nữa, âm thanh truyền đến từ bụng Mộ Nhã Triết.

Không khí nhất thời tràn đầy ngượng ngùng.

Cái nóng bỏng cũng theo đó mà tan mất.

Cô hơi mất tự nhiên, dán mặt vào bụng anh, ngẩng đầu nháy mắt một cái, khẽ nở nụ cười: "Đói bụng rồi à?"

Mộ Nhã Triết nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi như hoa của cô, anh thật sự đói bụng rồi!

Bất kể là nghĩ theo cách nào, anh cũng đang đói.

"Em cho anh ăn trước, được không?" Vân Thi Thi ngồi dậy.

Mộ Nhã Triết nghe theo lời cô, chậm dãi ngồi dậy theo.

Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy ánh mắt của anh, Vân Thi Thi lập tức đỏ bừng, lập tức biết anh đang nghĩ gì.

Cô đẩy mặt anh ra: "Này, đừng xuyên tạc lời nói của em chứ!"

"Xuyên tạc?" Mộ Nhã Triết ánh mắt khẽ nhíu lại, làm như khó hiểu.

Hình như người hiểu sai là cô, chứ không phải anh!

Vân Thi Thi mặt hơi đỏ lên, mấp máy môi, nói: "Em nói, là anh đói, em đi nấu chút gì cho anh ăn! Anh đừng lầm tưởng, ok?"

Mộ Nhã Triết cũng cười, nhưng không trêu cô nữa: "Được!"

Anh thực ra cũng đang rất đói rồi.

Vì vậy Vân Thi Thi liền đi vào bếp.

Lục tung bếp lên, nguyên liệu trong nhà cũng chẳng còn gì, nói chung, Hữu Hữu chuẩn bị cơm rất chú ý đến nguyên liệu, chỉ có vừa đủ chứ

không có thừa nhiều hoặc thiếu. Dù có thừa lại cũng chỉ là vài thứ lặt vặt, sẽ không để đến bữa sau.

Vì vậy, trong nhà chỉ còn lại vài gói mì.

Vân Thi Thi nhíu mày, dù sao có còn hơn không vậy.

Cô liền mở bếp lên, đun nước, đem mì đổ vào trong, lại cho thêm vào 2 quả trứng, trong tủ lạnh vẫn còn một chút nguyên liệu nấu ăn, vậy nên

cô quyết định làm thêm một đĩa thức ăn nhỏ nữa.

_______________________
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top