Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 500: Chuyện đến nước này, còn muốn giấu bao lâu


Nụ cười vô hại của Tiểu Nhu, rất nhanh làm cho lũ trẻ căm phẫn.

“Tiểu Nhu công chúa làm sao có thể trộm đồ của mày? Mày mới là kẻ cướp, rõ ràng là mày nói dối!”

Cô trăm miệng cũng không thể bào chữa, chỉ có thể nhìn di vật của mẹ bị người khác chiếm mất.

So với khuôn mặt luôn vui vẻ của Tiểu Nhu, khi đó cô cực kỳ giống cô bé lọ lem, không ai chịu tin tưởng cô, không ai chịu đứng về phía của cô cả.

Từ đó về sau, trong mắt lũ trẻ, cô là đứa có tâm địa rắn rết, ác độc, xấu xa.

Lại sau đó, một buổi sáng, Tiểu Nhu bị một cô giáo gọi, sau đó không quay lại.

Nghe lũ trẻ đồn thổ, Tiểu Nhu được một nhà giàu nhận nuôi, nghe nói nhà kia rất có tiền, cho viện trưởng bao nhiêu lợi lộc.

Bọn trẻ đều nói, nhà kia đến cô nhi viện nhận người thân, thấy miếng ngọc bội trên cổ Tiểu Nhu, liền mang theo.

Tiểu Nhu không còn quay lại nữa.

Bọn nhở đều ao ước không ngớt, được nhà tốt thu nhận, là chuyện mà bao đứa trẻ không với tới được.



Từ trong suy nghĩ, cô bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, Vân Thi Thi bỗng nhiên ngẩng đầu lên,con mắt đỏ một vòng, trên mặt đều là căm phẫn nhưng đầy tối tăm.

Những ký ức âm u kia cũng phá kén mà ra, nhưng chuyện cũ không muốn nhớ kia cứ như thế hiện lên trước mặt cô!

Là cô ta…

Cô ta chính là đứa bé đó!

Chính cô ta trộm ngọc bội của cô, còn vu cho cô là kẻ trộm!

Là cô ta, khiến cô bị bọn trẻ bắt nạt, bài xích, sỉ nhục!

Vân Thi Thi áp sát Mộ Uyển Nhu môt bước, chậm rãi đưa tay ra, âm thanh lạnh lẽo nhưng kiên định: “Trả ngọc bội cho tôi!”

Mộ Uyển Nhu nghe vậy cả người rùng mình, khó có thể tin, trừng mắt nhìn cô, ánh mắt nghi ngờ không thôi lập lòe, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Cô ta… nhận ra mình sao?

Làm sao có thể?

Dung mạo của cô ta khi con bé khác nhiều như vậy, làm sao cô ta nhận ra được?

“Cô…”

“Cô chính là Tiểu Nhu, đúng không?” Vân Thi Thi lạnh lùng nói, mở tay ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô ta, trong đôi mắt hằn lên tia máu, có vẻ thê thảm cực kỳ.

“Tôi không hiểu cô nói cái gì?”

Mộ Uyển Nhu né tránh không được ánh mắt ấy, từng bước lùi về sau, tái nhợt vì chính mình dám cãi lại!

“Chuyện đến nước này, cô còn muốn giấu bao lâu!?” Vân Thi Thi phẫn nộ mà trợn to hai mắt, trong mắt rưng rưng lệ, âm thanh có chút run run,” Trả lại ngọc bội cho tôi! Đó la thứ cuối cùng của mẹ để tôi nhớ nhung, xin cô trả lại nó cho tôi!”

“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì!” Mộ Uyển Nhu bị cô làm cho không thể lui được nữa, cuồng loạn mà rít gào lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, không chút máu.

Ngải Luân một mặt sốt sắng đỡ lấy vai Mộ Uyển Nhu, một mặt nhìn về Vân Thi Thi, ánh mắt cảnh giác: “Cô tính làm gì? Điên rồi sao?”

Bờ môi Vân Thi Thi cắn chặt, cô xiết nắm đấm thặt chặt, nước mắt tuôn ra không ngừng như vỡ đê.

Những kí ức đen tối phá kén mà ra, quanh quẩn trong đầu, trước sau không tan!

Những kí ức ở cô nhi viện kia từng tí từng tí như là một bàn ủi nóng, trong lòng cô không thể xóa được.

“Cô có biết hay không, bởi vì cô, mà tôi ở trong cô nhi viện nếm bao nhiêu chật vật! Mười lăm năm, nên đủ rồi chứ! Nên có chừng mực đi! Tôi rốt cuộc đã làm gì mà cô lại đối xử với tôi như vậy?”
 
Chương 501: Có thể trả lại cho tôi không?


Tố cáo đến khàn cả giọng, gần như đã khiến cô tiêu hết sức lực. 

Vân Thi Thi lảo đảo, từng bước ép sát cô ta, đôi mắt nhìn cô ta chằm chằm: "Trả lại cho tôi đi! Trả lại thứ cô cướp từ trên người tôi đi! Miếng ngọc bội kia, có thể trả lại cho tôi không? Mộ Uyển Nhu!"

"A! Câm miệng! Không được nói nữa!" Mộ Uyển Nhu bịt chặt tai lại, hét lớn: "Cô nói hươu nói vượn gì thế! Tôi không có cướp đồ của cô! Tôi không có! Cô vu khống cho tôi, tôi không phải là kẻ trộm, cô mới là kẻ trộm, đừng nói nữa, không được nói nữa! Cô câm miệng cho tôi! Nếu không tôi sẽ xé rách miệng cô!"

Sau khi kích động hét lên, thân thể Mộ Uyển Nhu run run, mí mắt co giật, sau đó chân mềm nhũn, ngã vào trong ngực Ngải Luân bất tỉnh. 

Ngải Luân hoảng hồn, ôm lấy cô ta, hoảng hốt gọi mấy tiếng: "Uyển Nhu? Cô làm sao vậy?"

Thấy cô ta ngất đi, Ngải Luân vô cùng đau lòng, một tay ôm ngang người cô ta, chợt ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Vân Thi Thi một cái: "Cô hài lòng chưa? Lần này cô đã hài lòng chưa? Cô là người lòng dạ độc ác, cô là muốn ép cô ấy đến chết mới chịu bỏ qua sao?"

Nói xong, anh ta ôm lấy Mộ Uyển Nhu sải bước ra khỏi cửa. 

Vân Thi Thi ngây người tại chỗ, cười giễu một tiếng, trong lòng không tránh được cảm giác ớn lạnh.

Cô hài lòng chưa sao?

Cô là người lòng dạ độc ác sao? 

Tại sao người đàn ông này có thể hoang đường như vậy?

Tại sao thế giới này lại có thể hoang đường như vậy?!

Mộ Uyển Nhu là người bị hại sao? Còn cô là người lòng dạ độc ác sao? 

Mộ Uyển Nhu mới chính là kẻ trộm! Cô ta trộm đi di vật cuối cùng mà mẹ ruột để lại cho cô, còn khiến cô phải chịu đựng hàng nghìn hàng vạn lời chửi rủa, phải chịu đựng ánh mắt cười nhạo của bao nhiêu người, phải chịu đựng sự coi thường ức hiếp của người khác!

Kết quả là quay đầu lại, cô lại bị coi là người lòng dạ độc ác sao?

Không phải là quá hoang đường sao? 

Mộ Nhã Triết có biết không?

Anh có biết chuyện này không?

Mộ Uyển Nhu không phải là vì miếng ngọc bội đó mới được nhận về nhà họ Mộ sao? Như vậy anh có biết chủ nhân thực sự của miếng ngọc bội kia chính là cô không? 

Mộ Uyển Nhu có thai sao? Vừa rồi cô ta có phản ứng nôn nghén rõ ràng như vậy, hẳn là mang thai rồi.

Phải...

Là con của anh sao? 

Hẳn là con của anh rồi! Nếu không thì còn có thể là của ai?

Mộ Uyển Nhu là vị hôn thê của anh, như vậy những lời trước đây anh nói với cô được tính là gì?

Anh nói rằng sẽ công khai quan hệ của bọn họ cho toàn thế giới đều biết, đây là kể chuyện cười cho cô nghe phải không? 

Có phải là cô rất dễ bị lừa gạt, một cái cam kết đơn giản đã khiến cô tin là thật, cho rằng anh sẽ cho cô toàn bộ thế giới?

Nhưng quay đầu lại thì sao? Vị hôn thê của anh lại có thai.

Không phải Mộ Uyển Nhu không thể mang thai sao? Vậy thì chuyện này là như thế nào? 

Tranh chấp kịch liệt khiến cho nhân viên phục vụ đến tận nơi hỏi thăm tình huống, Vân Thi Thi lại không giữ được thăng bằng mà ngã khuỵu trên sàn, hai bàn tay run rẩy chậm rãi che lại khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt trống rỗng và tuyệt vọng.

Tần Chu nghe được tin vội chạy tới, thấy cô nằm co quắp trên sàn, hoảng sợ đến mức ngẩn ra, vội vàng đi đến: "Thi Thi, em làm sao vậy?"

Ánh mắt Vân Thi Thi đờ đẫn, giọng nói run run: "Tần Chu... Em không phải là kẻ trộm, anh có tin em không?" 

Tần Chu bị câu hỏi đột ngột của cô làm cho đầu óc mơ hồ, không biết đầu cua tai nheo thế nào chỉ có thể cười khan mấy tiếng, đáp lại: "Thi Thi, em đang nói cái gì vậy? Tại sao em lại là kẻ trộm được?"

"Em không phải là kẻ trộm..."

"Nhưng mà... Bọn họ đều nói em là kẻ trộm!" Vân Thi Thi che mắt lại, khóc òa lên. 
 
Chương 502: Mộ uyển nhu mới là kẻ trộm


"Nhưng mà... Bọn họ đều nói em là kẻ trộm!" Vân Thi Thi che mắt lại, khóc òa lên.

Dường như trở lại trong cô nhi viện mười mấy năm trước, cô bị đám trẻ vây quanh, kinh hồn bạt vía mà nghe những lời chỉ trích xoi mói lạnh lùng kia.

Trí nhớ bị đè nén mười mấy năm bỗng chốc thoát khỏi lồng giam, những lời nói độc ác kia quanh quẩn bên tai, những khuôn mặt lạnh lùng ác độc kia dường như hiện lên ngay trước mắt, những tiếng chửi rủa, tiếng đấm đá lần lượt vọng về, giống như đang đâm từng nhát dao vào trong lòng cô, liên tục hành hạ cô.

Âm thanh ồn ào bên tai khiến cô không chịu nổi, Vân Thi Thi dùng tay ra sức che lỗ tai, gần như không thể hít thở nổi, lớn tiếng khóc lên: "Tôi không phải là kẻ trộm! Tôi thật sự không phải là kẻ trộm, Mộ Uyển Nhu mới là kẻ trộm, cô ta trộm đồ của tôi! Đó là đồ của tôi..."

Tần Chu ngẩng đầu nhìn bốn phía, lại thấy mấy nhân viên phục vụ vây quanh đều đang hết sức lúng túng, nụ cười lịch sự ban đầu cũng dần trở nên cứng nhắc, hai bên nhìn nhau hồi lâu, thấy ánh mắt nghi ngờ của Tần Chu thì lắc đầu một cái, bọn họ cũng chỉ vừa mới tới, căn bản không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Lúc nghe thấy tiếng động chạy tới, Vân Thi Thi đã mất hồn mất vía, cứ lẩm bẩm một mình như thế này rồi.

Tần Chu lại cúi đầu, nhìn Vân Thi Thi đang nhắm chặt hai mắt, toàn thân không ngừng run rẩy, cả người quỳ trên sàn, co rụt người lại, đầu vai rung rung, dáng vẻ tuyệt vọng như vậy khiến cho Tần Chu không tránh khỏi đau lòng.

Anh ta không biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi đến mức hoảng loạn này của cô, anh ta cũng không kiêng dè gì nữa, đưa tay ra ôm lấy bả vai cô, kéo cô vào trong ngực.

Bàn tay nhẹ nhàng che trên đầu cô, chậm rãi vuốt ve mái tóc cô. Anh ta cúi đầu, dịu dàng an ủi: "Thi Thi, anh tin em, đừng sợ, anh ở đây!"

Vân Thi Thi cắn chặt răng, bên tai truyền đến tiếng ồn gần như muốn phá thủng màng nhĩ của cô.

Những âm thanh sỉ nhục kia đã bị lãng quên nhiều năm, giờ phút này đều lần lượt ùa về, không ngừng hành hạ cô.

Nếu như lúc đầu có một người đứng ra nói rằng tin tưởng cô, che chở cho cô, chắc chắn sẽ không có tình cảnh ngày hôm nay.

Cô đã cố gắng chôn giấu những ký ức như cơn ác mộng kia, nhưng hôm nay phần ký ức kia lại trỗi dậy, sự uất ức và khủng hoảng đã bị đè nén nhiều năm bây giờ cùng lúc đổ ập xuống.

Tần Chu thấy cô không đủ sức gượng dậy bèn khẽ cắn răng, đỡ lấy cô, nhưng hai chân cô dường như đều đã mềm nhũn ra, anh ta không thể làm gì khác là bế cô lên.

Tần Chu lái xe, không trở về công ty mà đưa Vân Thi Thi trở lại phòng trọ của anh ta.

Sau khi vào nhà, Tần Chu ôm cô đến đặt trên giường, đắp chăn lên cho cô.

Vân Thi Thi cúi đầu, chui vào trong chăn, cả người co rúm lại, ôm chặt lấy chính mình, giống như không hề có chút cảm giác an toàn nào, chỉ có thể tự mình bảo vệ bản thân, vô cùng bất lực.

Tần Chu thở dài một tiếng, nhưng cũng không có cách nào khác, trên đường đi anh ta đã không ngừng hỏi nhưng cô cũng chỉ co người ngồi vào trong góc, đầu cúi gằm, dường như không nghe thấy câu hỏi của anh ta, không hề trả lời tiếng nào.

Anh ta chưa từng thấy qua người nào bị mất tự chủ đến mức này.

Anh ta ngồi ở mép giường, im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng nói: "Thi Thi, cho dù như thế nào đi nữa, em cũng nên nghỉ ngơi một chút đi!"
 
Chương 503: Cô ta có thai sao?


"Thi Thi, cho dù như thế nào đi nữa, em cũng nên nghỉ ngơi một chút đi! Nếu em không muốn nói, anh sẽ không hỏi nữa. Nhưng chỉ cần em muốn nói ra, lúc nào anh cũng sẽ tình nguyện lắng nghe."

Vân Thi Thi vùi đầu vào trong lòng bàn tay, theo từng tiếng an ủi của Tần Chu, những âm thanh khó chịu kia dần dần biến mất.

Vân Thi Thi chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lộ ra bên ngoài chăn, nặng nề mở mắt ra, cô ngẩng đầu lên nhìn Tần Chu, tinh thần dần hồi phục trở lại.

"Ngủ một chút đi?" Tần Chu thấy cô rốt cuộc đã mở mắt ra nhìn anh ta, vui mừng cười một tiếng.

Vân Thi Thi chỉ lẳng lặng gật đầu một cái, vẫn không hề lên tiếng.

Tần Chu đắp chăn cho cô, đứng dậy đi ra khỏi phòng, nhân tiện khép cửa lại cho cô.

Vân Thi Thi mở trừng hai mắt, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, dần thiếp đi.

...

Trong bệnh viện.

Mộ Uyển Nhu nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh.

Ngải Luân ngồi trước bàn làm việc, thỉnh thoảng dò xét sắc mặt bác sĩ, căng thẳng hỏi thăm: "Bệnh tình cô ấy thế nào?"

Bác sĩ lấy tay khẽ đẩy gọng kính, bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, lại tiếp tục ghi ghi viết viết vào trong bệnh án.

Ngải Luân có chút đứng ngồi không yên, vội giục một tiếng: "Bác sĩ, bệnh tình cô ấy thế nào rồi?"

"Anh là gì của cô ấy?" Bác sĩ không đổi sắc mặt, hỏi một câu.

Ngải Luân sửng sốt một chút, hơi chột dạ, nói: "Chỉ là bạn bè bình thường."

"Bạn bè bình thường? Tôi thấy hai người rất thân mật, nhìn không giống bạn bè bình thường." Trong mắt bác sĩ có chút nghi ngờ.

Ngải Luân có chút lúng túng, hỏi ngược lại một câu: "Điều này rất quan trọng sao?"

"Đương nhiên là quan trọng! Nếu như anh là người thân hoặc là bạn trai của cô ấy, tôi có thể nói với anh một tiếng chúc mừng. Nhưng vừa rồi anh nói anh chỉ là bạn bè bình thường của cô ấy, tôi nghĩ có lẽ còn phải gọi điện thoại cho người nhà cô ấy đến bệnh viện một chuyến." Bác sĩ vừa nói vừa cúi đầu ghi gì đó lên bệnh án.

Ngải Luân ngẩn mặt ra, nhất thời không hiểu được ý của bác sĩ, nhưng lại nhanh chóng nhận ra được trong lời vừa rồi có chút ý tứ sâu xa, vội hỏi lại một câu: "Cô ấy bị mắc bệnh gì sao?"

Bác sĩ cau mày nói: "Anh có quen người nhà cô ấy không? Gọi điện thoại gọi người nhà cô ấy đến đây, giúp cô ấy làm mấy cái xét nghiệm xem có phải là đã có thai rồi không."

Có thai?!?

Ngải Luân trợn to hai mắt sửng sốt hồi lâu, cho rằng bác sĩ đang đùa giỡn với anh ta, không khỏi có chút nghi ngờ: "Bác sĩ, thật xin lỗi, cho phép tôi ngắt lời một chút, cô khẳng định cô ấy có thai thật chứ?"

"Còn phải tiến hành xét nghiệm nữa mới có thể khẳng định chắc chắn, thế nào?" Bác sĩ cười lạnh mấy tiếng: "Chuyện nghiêm túc như vậy mà anh lại cho rằng tôi đang đùa với anh sao?"

"Không thể nào..." Ngải Luân do dự hồi lâu mới chậm rãi nói: "Lúc trước cô ấy làm kiểm tra ra kết quả là không thể mang thai. Vì thế gia đình... người nhà của cô ấy từng tìm rất nhiều bác sĩ nhưng tất cả đều nói cô ấy bẩm sinh đã không có khả năng sinh con..."

"Làm sao có thể như vậy được? Thân thể cô gái này rõ ràng là rất bình thường, những bác sĩ kia căn cứ vào đâu mà nói là cô ấy không thể mang thai?" Bác sĩ cảm thấy rất buồn cười: "Nếu anh đã không tin lời của tôi thì hãy đưa cô ấy đi làm kiểm tra HCG, đợi kết quả cũng không mất nhiều thời gian, anh có ở đây tốn lời với tôi cũng vô ích."

Ngải Luân nhíu mày một lúc, chần chừ rất lâu vẫn không có quyết định.

Anh ta cũng rất muốn làm kiểm tra HCG cho Mộ Uyển Nhu, muốn biết tình hình rốt cuộc là như thế nào!

Nhưng anh ta không thể.
 
Chương 504: Không phải là cô ta không thể mang thai sao?


Lỡ như... thật sự là có thai thì phải làm sao?

Tuy rằng đây là bệnh viện tư nhân, nhưng chỉ cần là bệnh viện trong thành phố này, cho dù chỉ lưu lại hồ sơ bệnh án thì cũng có thể bị nhà họ Mộ tra được.

Nếu như Mộ Uyển Nhu thật sự có thai thì phải làm sao?

Không đầy hai ngày thì tin tức này sẽ truyền tới nhà họ Mộ.

Anh ta còn nhớ, Mộ Uyển Nhu và Mộ Nhã Triết căn bản chưa từng phát sinh chuyện tiếp xúc thân thể.

Mà lúc này lại truyền ra tin tức Mộ Uyển Nhu có thai...

Mộ Uyển Nhu không thể không giết anh ta.

Tạm không bàn đến chuyện cô ta rốt cuộc có khả năng sinh con hay không, cũng tạm không bàn đến chuyện cô ta rốt cuộc có thai thật hay không, cho dù thật sự có thai thì đứa bé trong bụng cô ta cũng không thể giữ lại được.

Nếu như xét nghiệm ra kết quả là thật sự có thai, như vậy...

Đối với nhà giàu có mà nói, chưa kết hôn đã có thai, đứa bé còn không phải là con của Mộ Nhã Triết, chuyện này đương nhiên sẽ trở thành một vụ tai tiếng lớn.

Suy nghĩ cẩn thẩn một chút, chuyện cô ta có thai cũng không phải là không thể.

Lúc hai người làm chuyện đó, đại khái là bởi vì biết rằng Mộ Uyển Nhu không thể mang thai cho nên chưa từng sử dụng biện pháp an toàn. Nếu thật sự là có thai, chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

...

Ngải Luân đứng dậy, nói: "Tôi đi thông báo cho người nhà của cô ấy, sau đó sẽ quyết định. Hôm nay tôi đưa cô ấy về nhà trước!"

Bác sĩ ngẩng đầu lên, "A" một tiếng, chỉ cảm thấy người đàn ông này vô cùng kỳ lạ nhưng cũng không muốn nhiều chuyện, chỉ dặn dò anh ta mấy câu, rồi bảo anh ta đi thanh toán viện phí.

Lúc Ngải Luân ôm Mộ Uyển Nhu vào trong xe, Mộ Uyển Nhu đã dần tỉnh lại.

Thấy cô ta tỉnh lại, Ngải Luân hơi căng thẳng: "Em tỉnh rồi?"

"Đây là ở đâu?" Mộ Uyển Nhu vô cùng nhức đầu, xoa mi tâm, nhìn ra bên ngoài cửa sổ lại nhìn thấy biển hiệu bệnh viện, trong lòng giật mình: "Tại sao lại tới bệnh viện?"

"Vừa rồi em bị ngất xỉu, anh lo lắng cho em nên đưa em tới bệnh viện kiểm tra một chút!" Ngải Luân nói được một nửa thì dừng lại, không nói tiếp nữa, vẫn đang suy nghĩ xem có nên nói chuyện này cho cô ta biết hay không.

Hôm nay cũng chỉ là nghi ngờ mang thai, còn chưa xác định là có đúng hay không.

Mộ Uyển Nhu không biết anh ta đang nghĩ cái gì, đột nhiên nhớ lại chuyện xảy ra trước lúc ngất đi, nhớ tới Vân Thi Thi kia khản giọng tố cáo cô ta, nhịp tim dừng lại mấy giây, trong lòng có chút bất an.

Vân Thi Thi phát hiện ra rồi sao?

Vân Thi Thi đã nhớ lại chuyện trước kia rồi sao?

Vân Thi Thi đã nhớ ra được bao nhiêu rồi?

Chỉ là nhớ lại chuyện cô ta ăn trộm ngọc bội, hay là còn biết miếng ngọc bội này tượng trưng cho thân phận gì?

Đáng chết!

Ngải Luân thấy sắc mặt cô ta hốt hoảng, nhớ tới lời dặn vừa rồi của bác sĩ, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng với cô ta: "Uyển Nhu?"

"Chuyện gì? Nói!" Cô ta đang phiền muộn trong lòng, vì vậy giọng nói cũng không mấy dễ chịu.

Ngải Luân do dự mấy giây, chậm rãi hỏi: "Trước kia emhám ra kết quả là không thể mang thai, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Anh ta chợt nhắc đến chủ đề này, Mộ Uyển Nhu ngẩn ra, ngay sau đó trong lòng hơi nhói lên, vẻ mặt không vui, nói: "Tự dưng anh hỏi chuyện này để làm gì?"

Không thể mang thai, đây vẫn luôn là chuyện cô ta không cách nào quên được.

Nếu có thể mang thai sinh con thì cô ta đã sớm kết hôn với Mộ Nhã Triết rồi.

Chính là bởi vì cô ta không thể mang thai nên địa vị ở nhà họ Mộ mới không vững chắc.

Từ xưa tới nay, đạo lý trong nhà giàu có vẫn luôn là mẹ nhờ phúc con.

Nếu không sinh được một đứa con trai, sẽ không thật sự có được địa vị gì.

Cô ta chính là mắc phải thiếu sót này, không thể sinh con trai cho Mộ Nhã Triết, đương nhiên địa vị không thể vững chắc.

Mộ Uyển Nhu vừa uất ức vừa đau lòng, cắn móng tay: "Nếu như không phải là tôi không thể mang thai, nói không chừng tôi đã kết hôn với anh ấy rồi!"
 
Chương 505: Làm sao tôi có thể mang thai


Mộ Uyển nhu vừa uất ức vừa đau lòng, cắn móng tay: "Nếu như không phải là tôi không thể mang thai, nói không chừng tôi đã kết hôn với anh ấy rồi!"

"Có ý gì? Em nói rõ ràng cho anh!" Ngải Luân nổi nóng, lập tức hỏi tới.

Mộ Uyển Nhu hồi tưởng lại, nói: "Sáu năm trước, vốn là tôi và anh ấy đã chuẩn bị đính hôn, nhưng mà anh ấy lại nói, trước khi đính hôn thì tiến hành kiểm tra sức khỏe trước. Nhưng mà cuối cùng bác sĩ lại nói cơ thể tôi không tốt, bẩm sinh đã không thể mang thai, ông nội đã từng tìm đủ cách, mời rất nhiều bác sĩ tới chữa trị cho tôi, nhưng tất cả đều nói rằng đời này tôi không có hy vọng mang thai!"

"Làm sao lại có thể như vậy?" Ngải Luân kinh ngạc nhíu mày.

Vừa nãy bác sĩ kia đã nói rằng thân thể Mộ Uyển Nhu không có vấn đề gì, nhưng bên kia đã từng mời rất nhiều chuyên gia, bọn họ đều khẳng định cô ta không thể mang thai.

Hai bên quá mức mâu thuẫn, không thể nào giải thích được.

Rốt cuộc có thai thật hay không, chỉ cần một vị bác sĩ đã có thể kết luận được.

Nhưng có thể mang thai hay không, trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.

Rốt cuộc là có vấn đề gì?

"Tôi làm sao mà biết được!"

Mộ Uyển Nhu ngân ngấn nước mắt, nói: "Mấy bác sĩ và chuyên gia danh tiếng kia đều là do Mộ Nhã Triết mời từ nước ngoài về, đều là những người rất nổi tiếng! Bọn họ đều nói như vậy rồi, tôi còn có cách gì khác sao? Tôi cũng muốn thử một chút, nhưng căn bản là anh ấy không hề cho tôi cơ hội, ngay cả đụng đến tôi còn chưa từng!"

"Thật sự anh ta chưa từng chạm qua cô sao?" Ngải Luân nửa tin nửa ngờ hỏi.

"Thật, anh ấy thực sự là rất ghét tôi!" Mộ Uyển Nhu tự giễu cười một tiếng: "Từng có một lần anh ấy uống say, tôi đỡ anh ấy lên giường, vốn là muốn... Nhưng mà anh ấy lại đẩy tôi ra! Tôi thậm chí còn từng nghi ngờ anh ấy có phải là một người đàn ông bình thường thật hay không! Cho dù là tôi trần truồng đứng trước mặt anh ấy thì anh ấy cũng không hề có chút phản ứng nào! Anh ấy không hề muốn đụng vào tôi! Anh ấy ghét chạm vào người tôi!"

Cô ta gác cằm lên đầu gối, lẩm bẩm: "Cho nên tôi mới ghen tỵ với Vân Thi Thi như vậy! Nếu như tôi có thể sinh con trai cho nhà họ Mộ thì đến phiên cô ta tới tranh giành tình cảm với tôi sao?"

Trên mặt Ngải Luân hiện lên vẻ nghi ngờ.

Anh ta nhíu mày, vẫn cảm thấy trong chuyện này có cái gì đó rất kỳ quặc.

Mộ Uyển Nhu nhìn anh ta một cái, bực mình nói: "Sắc mặt anh như vậy là có ý gì?"

"Uyển Nhu, nếu như anh nói cho em biết em có thể mang thai, em có tin hay không?" Ngải Luân chần chừ, rốt cuộc nói ra băn khoăn trong lòng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sắc mặt biến đổi không ngừng của cô ta.

Mộ Uyển Nhu sửng sốt hồi lâu, bỗng dưng cười giễu cợt, nói: "Anh đùa đủ chưa?"

Ngải Luân ngẩn người: "..?"

"Tôi căn bản là không thể mang thai, cũng không thể sinh con! Như vậy đã đủ chưa? Anh nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ anh bắt tôi phải đi chất vấn mấy chuyên gia nổi tiếng kia sao?"

Ngải Luân nói: "Nhưng mà, vừa rồi anh mới đưa em đến bệnh viện."

"Sau đó?" Cô ta không thèm liếc mắt.

"Bác sĩ nói em có dấu hiệu có thai, bảo anh đưa em đi kiểm tra HCG."

Mộ Uyển Nhu sửng sốt một chút, đờ người ra, lúng ta lúng túng nói: "Làm sao có thể? Tôi không thể mang thai được."

"Uyển Nhu, em suy nghĩ cẩn thận một chút, em thật sự chắc chắn rằng thể chất của em có vấn đề, thật sự không thể mang thai sao? Lời của mấy chuyên gia kia cũng không thể tin hoàn toàn được! Không có ai hiểu rõ thân thể hơn chính bản thân mình, có đúng không?"

Ngải Luân nghiêm túc nắm bả vai cô ta, nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói: "Em nghĩ một chút xem, chúng ta làm chuyện đó nhiều lần như vậy, trước giờ chưa từng dùng biện pháp an toàn. Bây giờ kiểm tra ra có dấu hiệu có thai, em cảm thấy đây chỉ là trùng hợp thôi sao?"
 
Chương 506: Triệu chứng có thai


Ngải Luân nghiêm túc nắm bả vai cô ta, nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói: "Em nghĩ một chút xem, chúng ta làm chuyện đó nhiều lần như vậy, trước giờ chưa từng dùng biện pháp an toàn. Bây giờ kiểm tra ra có dấu hiệu có thai, em cảm thấy đây chỉ là trùng hợp thôi sao?"

Mỗi một câu một chữ mà anh ta nói đều vô cùng chuẩn xác, đúng là rất hợp lý.

Mộ Uyển Nhu lập tức yên lặng!

Đúng là cô ta và Ngải Luân từng làm chuyện đó nhiều lần, có lẽ là bởi vì biết mình không thể mang thai cho nên cô ta chưa từng lo lắng, cũng chưa từng dùng biện pháp an toàn, mà Ngải Luân cũng không phòng ngừa.

Nhưng nghĩ cẩn thận, mấy ngày nay đúng là có cái gì đó không đúng.

Mỗi buổi sáng trước khi ăn cơm đều cảm thấy buồn nôn, lúc đầu triệu chứng không nghiêm trọng lắm, nhịn một chút là được, cô ta cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Nhưng mấy ngày nay cảm giác choáng váng và mệt mỏi càng ngày càng nghiêm trọng, lúc ăn cơm cũng không có khẩu vị, luôn cảm thấy uể oải, nhưng cô ta cũng chỉ cho rằng bởi vì mấy ngày nay liên tục gặp ác mộng, ngủ không ngon giấc mà thôi.

Bởi vì sự kiện kia, mấy ngày nay cô ta luôn không yên lòng, thậm chí đã quên mất một chuyện.

Chính là kỳ sinh lý của cô ta thực sự bị trễ, đã rất lâu rồi vẫn chưa xuất hiện.

Thể chất của cô ta cũng coi như là không tệ, từ trước tới giờ chu kỳ sinh lý khá đều đặn, nhiều lắm cũng chỉ sai lệch vài cha ngày, nhưng lần này đã chậm mất mấy tuần, điều này đối với cô ta quả thực là bất thường!

Mới đầu cô ta không để ý lắm, chỉ cho rằng ngủ không ngon giấc, cho nên đây là hiện tượng bình thường.

Hôm nay suy nghĩ cẩn thận lại thì không tránh khỏi kinh hãi.

Sắc mặt Mộ Uyển Nhu lập tức trở nên khó coi, cô ta cảm thấy rất khó tin, cúi đầu xuống, hai tay che lấy bụng, lòng bàn tay nhẹ nhàng úp lên, tạm thời vẫn chưa thể tin được.

Cô ta... có thai?

Nghĩ đến chuyện này hoàn toàn có khả năng, trong lòng cô ta nhất thời rối bời, không biết nên mừng hay nên lo!

Đây là ý gì?

Ông trời đang đùa cô ta sao?

Không phải là cô ta bẩm sinh đã không thể mang thai sao? Những chuyên gia nổi tiếng kia đã khẳng định chắc chắn cô ta không thể mang thai, sinh con, vậy tại sao hôm nay cô ta lại có triệu chứng có thai?

Mặc dù cô ta không hề có kinh nghiệm đối với chuyện mang thai này, nhưng được Ngải Luân nhắc nhở, cô ta quả thật nhận ra mấy ngày nay thân thể xuất hiện triệu chứng khác thường, hơn nữa còn rất giống triệu chứng mang thai!

Cô ta thật sự đã có thai sao?

Nói cách khác, cô ta không phải là không thể mang thai, cô ta vẫn có hy vọng có thể mang thai, có cơ hội sinh con nối dõi cho nhà họ Mộ?

Mộ Uyển Nhu vừa nghĩ đến đây, lại nghĩ đến có thể sinh con cho Mộ Nhã Triết, là con của bọn họ, là ruột thịt của chính mình, trái tim cô ta liền cảm thấy vô cùng vui mừng.

Cô ta run rẩy bưng kín mặt, đôi mắt kích động rưng rưng nước mắt.

Mộ Uyển Nhu vui mừng đến mức mở to hai mắt, chợt rướn người dậy, đưa tay bắt lấy cổ áo Ngải Luân, mừng rỡ như điên mà nói: "Anh nói là tôi có thể mang thai sao? Nói cách khác, tôi vẫn còn cơ hội mang thai phải không?"

Ngải Luân nhìn chằm chằm khuôn mặt vì vui mừng mà trở nên biến dạng của cô ta, trong lòng nhất thời cảm thấy chua xót, buồn vui lẫn lộn.

Một mặt là vui mừng, vui mừng bởi vì cuối cùng Mộ Uyển Nhu đã có thể hoàn thành giấc mộng làm mẹ của mình, mà nay đứa bé trong bụng cô ta là của anh ta, mơ hồ cảm nhận được trách nhiệm của một người sắp làm cha.

Mặt khác lại cảm thấy chua xót, bởi vì buồn vui của cô gái này rốt cuộc vẫn là không có quan hệ gì với anh ta.
 
Chương 507: Đứa bé này là con hoang


Anh ta được coi là cái gì?

Chẳng lẽ từ trước tới giờ đều chỉ là anh ta đơn phương tình nguyện sao?

Hoặc là nói, cô gái mà anh ta yêu, ngay từ khi bắt đầu đều chỉ là lợi dụng tình cảm của anh ta?

Thấy anh ta thừ người ra, Mộ Uyển Nhu cũng không còn vui vẻ nữa, hỏi ngược lại: "Ngải Luân, anh không cảm thấy vui mừng cho tôi sao?"

"Ừ?" Ngải Luân hơi nhướng mày, nhìn chằm chằm vào cô ta, lại không nói câu nào.

Mộ Uyển Nhu ôm bụng, sắc mặt rạng rỡ hẳn lên, nói: "Tôi có thể mang thai! Tôi không phải là không thể mang thai sinh con, tôi có thể sinh con cho Mộ Nhã Triết, đứa bé còn có thể là người thừa kế tương lai của Mộ thị! Đây chẳng phải là một chuyện đáng để vui mừng hay sao?"

"Uyển Nhu..."

Trong mắt Ngải Luân có chút tối tăm, khẽ hạ mi mắt xuống, nắm chặt bả vai cô ta, khóe môi khẽ cong lên cười khổ: "Trước hết, cô có thể mang thai, từ tận đáy lòng tôi cảm thấy rất vui mừng!"

"Ừ!" Mộ Uyển Nhu cong môi cười một tiếng, ánh mắt mềm mại như gợn sóng.

Ngải Luân lại nói tiếp một câu khiến cô ta sững người như bị sét đánh trúng: "Nhưng mà em không nghĩ tới sao? Đứa bé trong bụng em bây giờ là con của ai? Uyển Nhu, đó là con của chúng ta, không phải là con của em và Mộ Nhã Triết! Uyển Nhu, em sẽ bỏ nó sao?"

Trong nháy mắt, cả người Mộ Uyển Nhu cứng đờ như đá, ngẩn ra.

Thấy vẻ mặt cứng đờ của cô ta, trong lòng Ngải Luân đau xót, trong mắt lóe lên vẻ ảm đạm. Anh ta cúi người bên cạnh Mộ Uyển Nhu, ôm cô ta vào trong ngực, dịu dàng nói: "Uyển Nhu! Có lẽ em có thai rồi, nếu như là thật sự có thai, như vậy đứa bé này chính là con của chúng ta. Anh tình nguyện thừa nhận nó, cũng tình nguyện chịu trách nhiệm với em! Trong lòng anh không hề muốn bỏ đứa bé này! Còn em thì sao? Em có đồng ý sinh đứa bé này ra không?"

Sắc mặt Mộ Uyển Nhu biến đổi, theo bản năng siết chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt trở nên lạnh lẽo!

Muốn cô ta sinh đứa bé này ra sao?

Làm sao có thể?

Đúng vậy, làm sao cô ta lại quên mất điều này? Tuy rằng cô ta có thai, nhưng đứa bé trong bụng là con của ai? Không phải là của Mộ Nhã Triết mà là của Ngải Luân!

Đây chính là một đứa con hoang, làm sao cô ta có thể sinh nó ra?

Nếu như nhà họ Mộ biết cô mang thai, mà đứa bé không phải là con của Mộ Nhã Triết, lấy thủ đoạn của Mộ Nhã Triết mà nói, nhất định sẽ đích thân đuổi cô ra khỏi cửa! Đến lúc đó, cho dù cô ta có ỷ vào sự nuông chiều của ông Mộ thì cũng làm được gì sao?

Trong nhà giàu có, một người phụ nữ bất trung với chồng chính là điều đại kỵ.

Đây chắc chắn sẽ là một vụ tai tiếng!

Nếu như nhà họ Mộ biết chuyện này, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta!

Nghĩ tới đây, sắc mặt vui mừng của Mộ Uyển Nhu hoàn toàn biến mất, lập tức trở nên trắng bệch như tờ giấy, trán đổ mồ hôi lạnh.

"Đứa bé này, không thể giữ lại được..."

"Tại sao?" Ngải Luân hoảng sợ trợn to hai mắt, nắm chặt lấy vai cô ta, để cho cô ta đối diện với mình, vô cùng đau khổ hỏi ngược lại: "Đứa bé này là cốt nhục của em, là đứa bé đầu tiên của em, em có thể nhẫn tâm như vậy sao?"

"Tôi có thể làm gì? Tôi có thể làm gì đây!" Mộ Uyển Nhu ôm chặt lấy anh ta, sắc mặt trắng bệch hỏi lại: "Giữ nó lại sao? Giữ đứa con hoang này lại sao? Ngải Luân, chúng ta làm như thế này là trái với luân thường đạo lý, đứa bé này vốn không nên tồn tại! Anh đừng quên, tôi là vị hôn thê của Mộ Nhã Triết, là mợ chủ tương lai của nhà họ Mộ, tôi phải làm mợ chủ, làm sao có thể giữ lại con của anh? Anh đang nằm mơ sao?"

Ngải Luân ngẩn ra, sắc mặt vô cùng khó coi, lời của Mộ Uyển Nhu quá tàn nhẫn, khiến cho anh ta bị chọc giận!
 
Chương 508: Mộ nhã triết có thể cho em hạnh phúc sao


"Cái gì gọi là trái với luân thường đạo lý? Cái gì gọi là con hoang? Đó là con của em, tại sao em lại có thể nhẫn tâm như vậy, gọi nó là con hoangg?" Ngải Luân nắm chặt bả vai cô ta, hai mắt đỏ như máu, ánh mắt xoáy thẳng.

Mộ Uyển Nhu run sợ một hồi lâu, chợt cười lạnh hỏi lại một câu: "Ngải Luân, không phải là anh thật sự có tình cảm với tôi chứ?"

Ngải Luân kinh sợ, ánh mắt có chút không thể tin được nhìn cô ta.

Mộ Uyển Nhu lại nói: "Không phải là anh thật sự nảy sinh tình cảm với tôi chứ? Ngải Luân, chúng ta cũng chỉ là vui đùa với nhau một chút mà thôi, anh không nên lún vào quá sâu! Tôi đối với anh chỉ là nhu cầu thể xác, cho nên..."

Mặc dù cô ta chỉ là phụ nữ nhưng cũng có thể có nhu cầu sinh lý, Mộ Nhã Triết không đụng tới cô ta, cho nên đối với Ngải Luân, cô ta nhiều nhất cũng chỉ có suy nghĩ như vậy!

Nam nữ vui vẻ cùng nhau cũng chỉ là nhu cầu thể xác mà thôi, tình cảm sao? Ai nói chuyện tình cảm với anh ta?

"Đủ rồi!" Ngải Luân không thể nhịn được nữa cắt ngang lời cô ta: "Mộ Uyển Nhu, tại sao em lại có thể tàn nhẫn như vậy?"

"..?"

"Đúng vậy, tôi thật sự có tình cảm với em! Mộ Uyển Nhu, tôi (1) yêu em!" Ngải Luân nâng mắt lên, nhìn thẳng vào mắt cô ta, nói rõ từng chữ một: "Từ lúc học đại học, tôi đã đặt em ở trong lòng rồi! Vì em, cho nên tôi mới bước vào tập đoàn tài chính Đế Thăng! Huống hồ, tôi đối với em có tình cảm hay không, em thật sự không rõ sao? Em chính là người rõ ràng nhất! Hơn nữa, em còn lợi dụng tình cảm của tôi, nhưng như vậy thì thế nào chứ? Tôi yêu em, cho nên vì em, tôi có thể không màng sống chết, tất cả đều cam tâm tình nguyện!"

Mộ Uyển Nhu sửng sốt một lúc.

Thì ra... anh ta biết rõ cô ta đang lợi dụng mình?

Có phải là anh ta rất ngu xuẩn hay không?

"Hiện tại, em đã biết là tôi thật lòng rồi chứ?" Ngải Luân buồn bã cười một tiếng: "Uyển Nhu, tôi yêu cô, lúc đầu biết tin em có thể đã có thai, trong lòng tôi thật sự rất vui mừng, vui đến mức muốn nổi điên! Nhưng nếu em đồng ý giữ con của chúng ta lại, tôi có thể dẫn em đi! Bất kể là chân trời hay góc biển tôi cũng sẽ bảo vệ em, không để em phải chịu uất ức, tôi sẽ cố hết sức để cho em một cuộc sống hạnh phúc nhất, em tình nguyện cao chạy xa bay với tôi chứ?"

Mộ Uyển Nhu ngẩn ra, ngay sau đó lắc đầu một cái: "Anh đang nói đùa sao?"

Sắc mặt Ngải Luân lập tức lạnh như băng.

"Làm sao tôi có thể giữ lại đứa bé này? Anh muốn đi cứ đi, tôi sẽ không đi với anh!" Mộ Uyển Nhu ra sức đẩy anh ta ra, kiêu ngạo hất mặt lên, cười lạnh một tiếng: "Tôi muốn bỏ đứa bé này! Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta hoàn toàn cắt đứt, đừng bao giờ qua lại với nhau nữa. Sau này tôi vẫn sẽ là thiếu phu nhân của nhà họ Mộ, còn anh vẫn là trợ lý đi theo vị hôn phu của tôi. Giữa chúng ta không có quan hệ gì với nhau nữa!"

"Sao? Biết mình có thể mang thai cho nên muốn một cước đá văng tôi sao?" Ngải Luân cười lạnh một tiếng, cũng đã nhìn thấu sự nhẫn tâm của cô ta, trong lòng chỉ cảm thấy buốt lạnh.

"Anh có ý gì?" Mộ Uyển Nhu nghiêm mặt, nhìn anh ta chằm chằm.

"Những lời này không phải nên là tôi hỏi em sao?" Trong lòng Ngải Luân vừa đau khổ lại vừa thất vọng: "Làm mợ chủ của nhà họ Mộ thì có gì tốt? Mộ Nhã Triết có thể cho em hạnh phúc sao? Anh ta có thể đảm bảo cả đời này chỉ có một mình em sao? Đừng có nằm mơ!"

"Làm sao anh biết anh ấy không thể cho tôi hạnh phúc? Anh ấy sẽ là một người chồng tốt! Anh ấy và anh không giống nhau, anh ấy là một người đàn ông có trách nhiệm, là người đàn ông mà Mộ Uyển Nhu tôi nhìn trúng!" Mộ Uyển Nhu lại nói: "Chỉ cần tôi nói cho anh ấy biết, tôi không phải là không thể mang thai, tôi có thể sinh con cho anh ấy, anh ấy sẽ không lạnh lùng với tôi như vậy nữa!"

"Như em mới là đang nằm mơ!"

(1)Beta-er: Mối quan hệ giữa Mộ Uyển Nhu - Ngải Luân rất phức tạp, nó không phải chỉ vì đó là mối quan hệ vụng trộm, mà còn do tình cảm, suy nghĩ mà hai nhân vật này dành cho nhau nữa, kéo theo đó, xưng hô của họ cũng rất rắc rối. Cho nên, nếu độc giả thấy có sự khác biệt của xưng hô giữa hai nhân vật này ở các đoạn khác nhau, thì đừng thấy lạ nhé. Beta-er cũng rất buồn khổ, chỉ có thể tùy cơ ứng biến
 
Chương 509: Mộ uyển nhu, nhìn rõ thực tế đi


"Như em mới là đang nằm mơ!" Ngải Luân không chút nể nang nào, nói: "Trong lòng anh ta chỉ có Vân Thi Thi, anh ta không đụng vào em, chẳng qua là vì trong lòng anh ta có người phụ nữ khác, không hề có chút hứng thú nào với em!"

"Câm miệng!" Mộ Uyển Nhu trợn mắt, sắc mặt hung dữ cắt ngang lời anh ta: "Anh ấy đối với Vân Thi Thi chẳng qua là vui đùa một chút mà thôi, đàn ông ấy mà, tôi còn không rõ sao? Đối với Vân Thi Thi, anh ấy cùng lắm chỉ là hứng thú nhất thời, qua giai đoạn nhiệt tình ban đầu, tình cảm phai nhạt thì sẽ vứt bỏ thôi! Anh cho rằng một cô gái nhà quê như Vân Thi Thi có thể thay thế được vị trí của tôi sao?"

Ngải Luân cười lạnh một tiếng, nhắc nhở cô ta: "Em quên rồi sao? Cần tôi nhắc em sao? Rốt cuộc ai mới thật sự là mợ chủ của nhà họ Mộ? Tất cả những thứ mà hôm nay em có đều là giành được từ trong tay Vân Thi Thi..."

"Câm miệng!" Mộ Uyển Nhu hét lên một tiếng, bàn tay phải nâng lên.

"Chát" một tiếng, một cái tát tàn nhẫn rơi lên mặt Ngải Luân.

Ngải Luân cũng không vì vậy mà dừng lại: "Còn không phải là lúc đầu em cướp mất ngọc bội của cô ấy, trời xui đất khiến được ông Mộ đưa về nhà họ Mộ sao! Người ở bên cạnh Mộ Nhã Triết hiện giờ nên là Vân Thi Thi chứ không phải là em! Mộ Uyển Nhu, cho tới giờ em vẫn chưa nhìn rõ sự thật sao? Vốn dĩ Mộ Nhã Triết không thuộc về em, không nên thuộc về em, cho dù em cưỡng cầu sẽ không có kết quả!"

"Câm miệng! Câm miệng câm miệng!"

Mộ Uyển Nhu giống như nổi điên lên, lấy tay bịt chặt lỗ tai, thấy Ngải Luân vẫn chưa chịu dừng lại, cô ta lại giơ tay lên cao lần nữa, nhưng lần này bị Ngải Luân đưa tay lên giữ chặt.

"Uyển Nhu, coi như em muốn giết đứa bé này, vậy em nói cho tôi biết, em làm cách nào để lừa gạt nhà họ Mộ, làm thế nào để qua được tai mắt người khác, bỏ đi đứa bé này mà thần không biết quỷ không hay?"

Ngải Luân cười lạnh một tiếng: "Em đừng quên, thành phố này lớn như vậy, tất cả các bệnh viện đều có tai mắt của nhà họ Mộ! Thế lực nhà họ Mộ lớn thế nào, chắc em phải biết rõ chứ? Hay là em định đi tìm một phòng khám nhỏ để lén phá thai?"

Mộ Uyển Nhu nghe vậy thì run sợ một lúc lâu.

Làm sao cô ta lại không hiểu chuyện này.

Toàn bộ bệnh viện trong thành phố này đều có quan hệ với nhà họ Mộ.

Cho dù chạy ra khỏi thành phố này cũng chưa chắc đã thoát khỏi nguy hiểm.

Trước mắt chỉ có mấy phòng khám nhỏ mới có thể che dấu tai mắt người khác.

Nghĩ tới đây, Mộ Uyển Nhu hạ giọng: "Chỉ cần có thể bỏ đứa bé này, phòng khám nhỏ thì sao chứ?"

"Em cứ như vậy mà nhẫn tâm làm tổn hại chính mình sao?"

Ngải Luân hoàn toàn bị chọc giận: "Đây là con của chúng ta, là một sinh mạng!"

"Được! Vậy tôi sẽ giữ lại." Mộ Uyển Nhu dừng một chút, ngay khi trên mặt Ngải Luân hiện lên nụ cười, cô ta lạnh lùng nói: "Lấy thân phận là huyết mạch của nhà họ Mộ!"

"Có ý gì?" Ngải Luân kinh sợ chất vấn.

"Nếu như bây giờ không thể bỏ đứa bé này đi, vậy thì tôi sẽ giữ nó lại, nói với Mộ Nhã Triết rằng đây là con của anh ấy!"

"Em quá ngây thơ rồi! Em cho rằng Mộ Nhã Triết là kẻ ngốc hay sao? Có phải là con của anh ta hay không, em cho rằng nhất thời lừa gạt được anh ta, nhưng có thể lừa gạt được cả đời sao?"

Ngải Luân không khỏi chế giễu cô ta thật ngu ngốc.

"Chuyện này không có quan hệ gì tới anh!"

Mộ Uyển Nhu lạnh lùng nói: "Dù sao thì tôi cũng không thể cao chạy xa bay cùng anh được! Anh cho rằng chỉ cần tôi và anh rời đi là mọi chuyện sẽ yên ổn sao? Anh cho rằng nhà họ Mộ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Rốt cuộc thì ai mới là kẻ ngây thơ đây?"

Ngải Luân còn muốn mở miệng lại bị Mộ Uyển Nhu lạnh lùng cắt ngang: "Được rồi, tôi không muốn nghe anh nói nhảm nữa! Trước khi tôi nghĩ ra biện pháp giải quyết chuyện này thì anh tuyệt đối phải giữ kín miệng! Tôi không muốn bất cứ người nào biết chuyện tôi có thai!"
 
Chương 510: Quét sạch tội nghiệt (1)


"Được rồi, tôi không muốn nghe anh nói nhảm nữa! Trước khi tôi nghĩ ra biện pháp giải quyết chuyện này thì anh tuyệt đối phải giữ kín miệng! Tôi không muốn bất cứ người nào biết chuyện tôi có thai! Bây giờ chúng ta ngồi cùng một thuyền, anh đừng hòng giở thủ đoạn gì."

Ngải Luân cười khổ một tiếng, vẫn không nói gì, mặt không đổi sắc lên xe.

Mộ Uyển Nhu ngồi trên xe, dọc đường đi đều cúi đầu nhìn xuống chiếc bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, trong ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.

...

Xe Bentley chậm rãi lái vào bãi đậu xe của công ty giải trí.

Lý Hàn Lâm xuống xe, đi tới chỗ ngồi phía sau, mở cửa ra.

Vân Thiên Hữu xuống xe, Lý Hàn Lâm cúi người, ôm lấy cậu.

Cậu bé ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn tòa nhà công ty giải trí cao lớn, thấp giọng nói: "Chuyện của người phụ nữ kia đã điều tra xong rồi sao?"

"Đã điều tra xong rồi!"

"Vào đi thôi!"

Lý Hàn Lâm gật đầu một cái, ôm Vân Thiên Hữu đi vào tòa nhà công ty giải trí.

Trên đường, nhân viên công ty thỉnh thoảng quay đầu nhìn bọn họ với ánh mắt kinh ngạc, thư ký đi ngang qua nhìn thấy Lý Hàn Lâm ôm một cậu bé diện mạo thanh tú thì trong lòng kinh ngạc, vui mừng hỏi: "Quản lý Lý, ông đã tới rồi! A, đứa bé này thật là đáng yêu! Là gì của ông thế ạ?"

Vân Thiên Hữu không vui cau mày, nhàn nhạt mở miệng: "Thời gian làm việc còn có thể nhàn hạ thoải mái nói chuyện phiếm sao?"

Lý Hàn Lâm lập tức trách mắng: "Đi làm việc đi, đừng nói nhiều!"

Vị thư ký kia kinh ngạc một hồi, lập tức vội vàng quay trở lại chỗ ngồi.

Trong lòng không khỏi kinh ngạc, đứa bé này nhìn qua còn rất non nớt, giống như là còn chưa dứt sữa, thế mà mở miệng lại có khí thế bức người như vậy?

Vẻ thành thục không giống như của một đứa bé!

Lý Hàn Lâm ôm Vân Thiên Hữu vào phòng làm việc, đặt cậu ở trên ghế, Vân Thiên Hữu tao nhã ngả người về phía sau, ánh mắt lướt qua, quan sát khắp phòng.

Từ sau khi nắm giữ sáu mươi phần trăm cổ phần công ty giải trí, đây là lần đầu tiên cậu đi vào tòa nhà công ty.

Lý Hàn Lâm rót cho cậu một chén hồng trà Tích Lan, sau đó đặt một tập tài liệu dày lên tay Vân Thiên Hữu.

"Toàn bộ đều ở trong này?"

"Phải! Toàn bộ đều ở trong này."

Vân Thiên Hữu uống một hớp hồng trà, ngay sau đó cúi đầu tỉ mỉ lật nhìn tài liệu, nhanh như gió đọc hết một lượt, khóe mày chậm rãi nhíu chặt lại.

Trong tài liệu có nói đến, mẹ ruột của Mộ Uyển Nhu là một người phụ nữ làm nghề xoa bóp ở quán bar, thân phận đê tiện, sau khi sinh Mộ Uyển Nhu thì bỏ rơi đứa bé ở cửa bệnh viện.

Sau đó, cô ta được một đôi vợ chồng nhặt được, cho đến khi xảy ra một vụ tai nạn xe, cô ta mất cha mẹ, bị đưa vào cô nhi viện. Lúc chín tuổi cô ta được nhà họ Mộ nhận nuôi, mang về.

Tài liệu ở cô nhi viện cũng ghi chép rất đầy đủ, cặn kẽ.

Vân Thiên Hữu ngả người về phía sau lật mấy tờ nữa, ánh mắt bỗng nhiên ngẩn ra, giật mình sợ hãi.

Lý Hàn Lâm thấy sắc mặt cậu khó coi, ánh mắt rơi vào trong tài liệu, ở đó viết, viện trưởng cô nhi viện đã bị bỏ tù cha năm trước vì tội "xâm hại trẻ em", trong danh sách người bị hại có đề cập đến mười mấy đứa trẻ mồ côi trong cô nhi viện, trong đó không ít là những bé trai còn rất nhỏ tuổi.

Viện trưởng cô nhi viện tên là La Hàn Kim, năm mươi tuổi, chuyện này từng gây xôn xao dư luận, mọi người đều biết.

Người bị hại phần lớn đều là trẻ em mồ côi, trong đó nhỏ tuổi nhất mới chỉ được sáu tuổi.

Vụ bê bối này bị truyền thông đưa ra ánh sáng, là bởi vì một cô bé bị mắc bệnh lây qua đường sinh dục bị cô nhi viện bỏ lại ở bệnh viện, bác sĩ kiểm tra ra phần thân dưới của cô bé đã bị lở loét đến mức sưng mủ, ngay sau đó thì báo cảnh sát.
 
Chương 511: Quét sạch tội nghiệt (2)


Cảnh sát nhận được vụ án này thì cực kỳ coi trọng, sau khi lấy lời khai của cô bé kia thì lập tức tiến hành điều tra.

Sau khi điều tra toàn diện đã bắt được La Hàn Kim.

Sau khi La Hàn Kim bị bắt, hoàn toàn phủ nhận chuyện xâm hại trẻ em, ra sức kháng nghị với các tổ chức từ thiện trong toàn xã hội.

Cuối cùng, các tổ chức công ích đều tham gia vào, tất cả trẻ em trong cô nhi viện đều được kiểm tra, kết quả cho thấy mười mấy đứa trẻ trong đó có mức độ tổn thương khác nhau, có vài đứa trẻ đã bị mắc phải các bệnh lây qua đường sinh dục, khiến cho người ta vô cùng căm phẫn.

Cuối cùng, chứng cứ xác thực, La Hàn Kim bị tố cáo, hoàn toàn thừa nhận chuyện xâm hại trẻ em, lúc đầu còn cố gắng dùng đến quan hệ để đè chuyện này xuống, không để cho tai tiếng lan rộng khiến xã hội phẫn nộ, nhưng bởi vì tình tiết nghiêm trọng, đã dính đến tội xâm hại trẻ em nên bị tòa án xử tội chung thân.

"Thật là cầm thú..."

Lý Hàn Lâm lắc đầu một cái.

Vân Thiên Hữu nhíu mày: "Cháu nhớ, mẹ cháu được Vân Nghiệp Trình thu nhận từ cô nhi viện này..."

Lý Hàn Lâm nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng: "Tổng giám đốc vân, cháu đang lo lắng..."

Vân Thiên Hữu nắm chặt tay vịn, đốt ngón tay trắng bệch, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Tôi muốn gặp ông ta!"

Lý Hàn Lâm nói: "Hiện giờ La Hàn Kim đang ở trong tù, nhưng nếu cháu muốn gặp ông ta, chú có thể sắp xếp!"

"Lập tức sắp xếp đi."

"Được."

Ngay sau đó Lý Hàn Lâm lấy điện thoại di động ra, đi sang bên cạnh.

Vân Thiên Hữu lại chăm chú tiếp tục đọc tài liệu, phía cuối là danh sách kèm theo ảnh tất cả trẻ mồ côi được cô nhi viện thu nhận từ trước đến nay.

Ánh mắt của cậu lướt qua, ngay sau đó rơi vào một bức ảnh.

Chỉ thấy trong ảnh là một bé gái xinh đẹp mặt không biểu cảm nhìn vào ống kính, trên mặt không rõ vui buồn, khóe mày tĩnh lặng như nước hồ, ánh mắt trống rỗng.

Mái tóc đen nhánh làm nổi bật khuôn mặt gầy gò của cô bé, thoạt nhìn giống như do thiếu chất lâu ngày mà thành, sắc mặt trắng bệch, ảm đạm không chút sức sống. Bộ quần áo trên người cũ kỹ, nghèo khổ.

Đây là... mẹ khi còn bé sao?

Tại sao lại có thể gầy đến như vậy?

Vân Thiên Hữu đau lòng cau mày, ngón tay chậm rãi vuốt ve bức ảnh, trái tim giống như bị kim châm vào, không ngừng đau nhói.

"Mẹ..."

Lý Hàn Lâm cúp điện thoại đi tới, lại nhìn thấy Vân Thiên Hữu đang nhìn một bức ảnh tới mức ngẩn người, theo tầm mắt của cậu nhìn vào thì thấy Vân Thi Thi lúc chín tuổi ở trong cô nhi viện bị bắt chụp ảnh, đột nhiên nhớ ra cái gì đó.

"Hôm nay lúc chú đến cô nhi viện tìm hiểu có nghe được một chút tin tức."

"Nói."

"Nhân viên trong cô nhi viện có nhắc đến chuyện mười mấy năm trước, một cô bé bởi vì trộm đồ cho nên ở trong cô nhi viện bị giáo viên và những đứa trẻ khác chèn ép, còn vì vậy mà bị mắc chứng trầm cảm."

"Chứng trầm cảm?"

"Phải. Bởi vì bị trầm cảm cho nên từng tuyệt thực, sau đó được đưa vào bệnh viện chữa trị nửa năm, vì thế khi cô bé này được nhận nuôi, gia đình thu nhận đã phải đóng cho cô nhi viện một số tiền mặt không nhỏ. Chính là cô bé này."

"..." Khóe mắt Vân Thiên Hữu run lên, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Chứng trầm cảm? Tuyệt thực? Nghiêm trọng thế sao!"

"Phải, rất nghiêm trọng. Lúc bệnh nặng thì sẽ cảm thấy chán sống." Lý Hàn Lâm lại cúi đầu liếc mắt nhìn bức ảnh kia, chợt cảm thấy có chút quen mắt.

Lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Vân Thiên Hữu thì lập tức kịp phản ứng, kinh ngạc đến mức thốt không nên lời: "Tổng giám đốc, người trong hình này, không phải là..."
 
Chương 512: Em là người nhà của anh


"Kẻ trộm! Kẻ trộm, kẻ trộm không biết xấu hổ!"

"Đều là cô, cũng bởi vì cô nên mới khiến Tiểu Nhu tức giận bỏ đi! Sao một tên trộm như cô lại có thể hạ tiện như vậy chứ..."

"Tôi không phải là kẻ trộm, tôi thật sự không phải là kẻ trộm..."

...

Trong giấc mơ, Vân Thi Thi níu chặt lấy chăn, trán toát đầy mồ hôi.

Đèn trong phòng chợt sáng lên.

Tần Chu đẩy cửa ra đi vào, vừa rồi anh ta đứng ở ngoài gõ cửa hồi lâu nhưng không có tiếng đáp lại, vì lo cho cô nên đánh liều bước vào phòng.

Bây giờ ngoài cửa sổ trời đã bắt đầu tối.

Gió đêm phe phẩy vào cửa sổ, rèm cửa bay phấp phơ.

Anh ta lập tức đi tới, đóng cửa sổ lại.

Chút động tĩnh nho nhỏ khiến người đang nằm mơ trên giường chợt tỉnh giấc.

Vân Thi Thi mở mắt, trong tầm mắt mơ hồ nhìn thấy trần nhà, ngay sau đó khuôn mặt anh tuấn đang mỉm cười của Tần Chu rơi vào mắt.

"Em tỉnh rồi sao?"

Vân Thi Thi cảm thấy đầu có chút đau âm ỉ, mơ mơ hồ hồ thiếp đi, trong giấc ngủ lại liên tục gặp ác mộng, đã thức giấc mấy lần. Cô chậm rãi ngồi dậy, Tần Chu lập tức cầm một tấm đệm đi đến kê phía sau cô.

Lúc xoa bả vai cô, đầu ngón tay bị da thịt nóng hổi của cô làm cho giật mình. Anh ta hơi hoảng sợ, lập tức đưa tay lên sờ trán cô, hoảng hốt nói: "Em hơi phát sốt rồi!"

"Hả?" Vân Thi Thi mơ mơ hồ hồ trợn tròn mắt, lúc này đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, phản ứng có phần chậm chạp.

Tần Chu thở dài một tiếng, lập tức đi tìm hộp thuốc, ngồi ở bên cạnh giường, lấy nhiệt kế ra cho cô ngậm vào miệng.

Vân Thi Thi ngoan ngoãn làm theo, một phút sau, Tần Chu lấy nhiệt kế ra nhìn, 38 độ, quả thực là phát sốt rồi!

"Có lẽ là do lúc em ngủ không đóng cửa sổ, khu nhà này chính là như vậy, cứ tối đến sẽ rất lạnh, có lẽ là em bị cảm rồi! Đều là tại anh." Tần Chu ảo não, vội vàng rót nước, giục cô uống thuốc.

"Cảm ơn anh."

"Khách sáo cái gì chứ?" Tần Chu nói đùa: "Thi Thi, coi như là em may mắn. Em đi đâu mà tìm được một người đại diện dịu dàng chu đáo như anh chứ?"

Vân Thi Thi bị giọng điệu tự luyến của anh ta làm cho bật cười: "Phải, là em tốt số, có thể có một người đại diện chu đáo như anh chăm sóc, đúng là tích đức từ kiếp trước!"

"Đúng vậy." Tần Chu được cô khen, trong lòng có chút lâng lâng. Hai người lại nói chuyện phiếm hồi lâu, Tần Chu chợt cười hỏi: "Hiện giờ tâm tình đã ổn định rồi chứ?"

Vân Thi Thi chậm rãi gật đầu một cái.

"Vậy em và anh nói chuyện một chút, rốt cuộc lúc trưa đã xảy ra chuyện gì?" Tần Chu thay đổi sắc mặt bất cần thường ngày, hiếm khi tỏ ra nghiêm túc quan tâm một người.

Vân Thi Thi yên lặng hồi lâu, ánh mắt theo suy nghĩ có chút xa xăm.

Tần Chu lại vô cùng kiên nhẫn, không hề quấy nhiễu suy nghĩ của cô, một hồi lâu sau, Vân Thi Thi chậm rãi nói: "Mấy chuyện này đều là chuyện cũ, không biết có nên nói với anh không."

Những ký ức kia, cô vốn đã chọn quên đi, nhưng tranh chấp với Mộ Uyển Nhu hôm nay đã khiến những chuyện cũ nghĩ lại mà sợ kia cùng lúc ùa về.

"Nếu em sẵn lòng nói với anh thì anh sẵn lòng lắng nghe, nhưng nếu em không muốn thì anh cũng sẽ không ép. Nhưng anh muốn nói cho em biết, mặc dù trên danh nghĩa anh là người đại diện của em, nhưng trong lòng anh vẫn luôn coi em như người nhà. Sau này chúng ta đồng tâm hiệp lực, họa phúc cùng chịu. Cho nên, đối với anh, em không cần đối đãi như người ngoài." Vẻ mặt Tần Chu nghiêm túc, lời nói cũng vô cùng thành khẩn.

Vân Thi Thi gật đầu một cái, liền nói rõ chuyện ân oán giữa cô và Mộ Uyển Nhu cho anh ta nghe.

Tần Chu nghiêm túc lắng nghe, hết sức kiên nhẫn.
 
Chương 513: Thân thế mập mờ


"Nói như vậy, Mộ Uyển Nhu chính là người đã trộm ngọc bội của em mười lăm năm trước sao?" Tần Chu nói ra nghi vấn trong lòng.

Vân Thi Thi gật đầu một cái, ánh mắt u ám.

"Anh nghe nói, Mộ Uyển Nhu được nhà họ Mộ nhận về mười lăm năm trước, nghe nói, trước kia ông Mộ có một người con gái nuôi tên là Mộ Khuynh Thành. Mặc dù không phải huyết mạch của nhà họ Mộ nhưng ông Mộ vẫn rất yêu thương bà ấy, nâng niu như hòn ngọc quý trên tay. Nhưng mà hơn hai mươi năm trước, Mộ Khuynh Thành chưa lập gia đình đã có thai, ông Mộ vì muốn che giấu chuyện xấu này nên đã bắt bà ấy bỏ đứa bé đi. Nhưng mà sau đó... Mộ Khuynh Thành lại mất tích. Ông Mộ vì tìm con gái nuôi mà lật tung cả thành phố lên nhưng vẫn không hề có chút tung tích. Mặc dù vậy, cho dù chỉ có một chút manh mối thì ông ấy cũng chưa từng bỏ qua. Sau đó, anh nghe nói..."

Giọng của Tần Chu đột nhiên thấp xuống: "Mộ Khuynh Thành thì đã tìm được, nhưng mà... đã chết."

Tim Vân Thi Thi như dừng lại một nhịp: "Chết rồi sao?"

"Phải. Chết vì một vụ tai nạn xe, vô cùng thê thảm." Tần Chu lắc đầu một cái, có chút bất đắc dĩ: "Ông Mộ vì thế mà đau lòng đến mức không muốn sống nữa, sau đó lại bắt đầu tìm kiếm tung tích hai đứa con của Mộ Khuynh Thành."

"Mộ Khuynh Thành..." Vân Thi Thi kinh ngạc nói: "Em chỉ biết mẹ ruột của em họ Tần tên Trừng."

"Mẹ em chưa từng nhắc qua thân thế của em sao?" Tần Chu nghi ngờ hỏi.

"Không có!"

Vân Thi Thi lắc đầu một cái, lại nói: "Đối với thân thế của em, mẹ em vẫn luôn giữ im lặng, chỉ nói với em rằng trong thành phố này có một nhà họ Mộ, trong nhà họ Mộ có một người tên là Mộ Thịnh, là người tàn nhẫn độc ác nhất trên đời, bảo em cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không được bước vào cửa nhà họ Mộ."

"Mộ Thịnh?"

Tần Chu kích động đứng bật dậy, nghiêm túc nói: "Ở thành phố này chỉ có một nhà họ Mộ, chủ của nhà họ Mộ chính là Mộ Thịnh, mẹ của em không phải chính là Mộ Khuynh Thành chứ?"

"..." Vân Thi Thi chợt im lặng.

Tần Chu lại nói: "Chẳng lẽ Mộ Uyển Nhu trộm mất ngọc bội của em, mà miếng ngọc bội kia còn là tín vật bên người mẹ em, ông Mộ nhận ra món đồ kia, cho nên mới cho rằng Mộ Uyển Nhu là con gái của mẹ em, sau đó nhận về nhà họ Mộ?"

"Có lẽ là... đúng như thế!"

"Nói như vậy, em mới thật sự là cô chủ của nhà họ Mộ sao? Là vợ chưa cưới thực sự của Mộ Nhã Triết?" Tần Chu khẽ nhướng mày, cảm thấy đời người thật sự là biến hóa khôn lường.

Từ trước tới giờ, thiên kim tiểu thư của nhà họ Mộ là giả mạo!

Mà tiểu thư thật sự lại trời xui đất khiến bị lưu lạc vào nhà tầm thường.

... Chuyện này quả thực là quá kịch tính, có thể dựng thành một bộ phim truyền hình.

"Em sẽ không trở về nhà họ Mộ, em chỉ muốn cô ta trả miếng ngọc bội kia về đúng chủ!" Vân Thi Thi ngẩng mặt lên nói: "Đó là di vật cuối cùng mẹ để lại cho em, bởi vì sự ích kỷ của cô ta nên ở trong cô nhi viện em mới bị người ta ức hiếp..."

"Em nói đến cô nhi viện kia, hình như anh có chút ấn tượng." Tần Chu cẩn thận suy nghĩ một chút, chợt vỗ gáy một cái, nói: "Viện trưởng của cô nhi viện kia có phải tên là La Hàn Kim hay không?"

Vân Thi Thi nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Từ trước tới giờ cô đều không biết viện trưởng cô nhi viện tên là gì, nhưng ở trong cảm nhận của cô, ông ta là một tên quỷ, là một ác ma vô cùng đáng sợ, đáng bị đưa xuống địa ngục!

Tần Chu không nhận ra được sự thay đổi trong sắc mặt của cô, chỉ lẩm bẩm một mình: "Tên La Hàn Kim kia mấy năm trước không phải là dính vào một vụ bê bối bị đưa ra ánh sáng sao? Nói rằng ông ta xâm hại trẻ em, cưỡng hiếp bé gái. Chuyện này đã từng rất ầm ĩ, trong cô nhi viện có rất nhiều trẻ em được kiểm tra ra là bị xâm hại ở mức độ khác nhau, khiến cho mọi người đều căm phẫn."
 
Chương 514: Sự đen tối của xã hội


"Tên La Hàn Kim kia mấy năm trước không phải là dính vào một vụ bê bối bị đưa ra ánh sáng sao? Nói rằng ông ta xâm hại trẻ em, cưỡng hiếp bé gái. Chuyện này đã từng rất ầm ĩ, trong cô nhi viện có rất nhiều trẻ em được kiểm tra ra là bị xâm hại ở mức độ khác nhau, khiến cho mọi người đều căm phẫn. Cô nhi viện kia là đứng dưới danh nghĩa tư nhân, ngoài mặt thì treo tấm biển cô nhi viện làm việc công ích đàng hoàng, phía sau thì lại âm thầm bán mấy bé gái xinh xắn cho mấy kẻ giàu có, nuôi ngựa gầy ốm."

"Có ý gì?"

Vân Thi Thi phục hồi tinh thần, có chút không hiểu lời anh ta nói.

Nuôi ngựa gầy ốm là có ý gì?

Sắc mặt Tần Chu hơi đổi: "Em không biết ngựa gầy ốm là có ý gì sao?"

"Không hiểu lắm. Ngựa gầy ốm?"

"Không liên quan gì đến ngựa! Anh thấy em đúng là không hiểu rồi. Ha ha, đúng là một cô gái đơn thuần!" Tần Chu cong khóe môi, cười cười: "Dương Châu ngựa gầy ốm, em từng nghe qua chưa?"

Vân Thi Thi mơ hồ lắc đầu một cái.

Tần Chu giải thích cho cô: "Hiện tại trong giới giải trí có rất nhiều người đẹp thành danh, đừng chỉ nhìn bề ngoài lộng lẫy của bọn họ, thật ra ở đằng sau đều có người chống lưng. Ví dụ như hiện tại có SWEET GIRLS đang rất nổi, nhưng thật ra là ngựa gầy do công ty đĩa nhạc bồi dưỡng, rất nhiều người giàu có cũng thích trò bao dưỡng này, loại tập tục này rất phổ biến trong giới thượng lưu."

"Rốt cuộc nuôi ngựa gầy ốm là có ý gì?" Vân Thi Thi bị lời anh ta nói làm cho mơ hồ.

"Câu này nếu nói từ nguồn gốc sâu xa thì là chuyện đã rất lâu về trước, ở vùng sông nước Giang Nam có rất nhiều cô gái trẻ tuổi được bồi dưỡng để gả vào các nhà buôn giàu có làm thiếp, những cô gái này phần lớn được lựa chọn theo tiêu chuẩn gầy mới đẹp, cho nên được gọi là ngựa gầy ốm. Đến thời Minh Thanh, nuôi ngựa gầy ốm đã trở thành một loại buôn bán đem lại món lời kếch sù, có một nhóm người chuyên làm loại kinh doanh này."

Tần Chu dừng một chút, liếc mắt nhìn Vân Thi Thi, lại tiếp tục giảng giải: "Những cô gái kia đặc biệt được lựa chọn từ các gia đình nghèo khó, họ bị coi như món hàng mà chọn, mặt mũi phải xinh xắn, sau đó bồi dưỡng tài nghệ, tứ thư ngũ kinh, cầm kỳ thi họa, mọi thứ đều phải tinh thông, cuối cùng bán với giá cao cho nhà giàu có để làm tiểu thiếp. Nhưng không phải tất cả "ngựa gầy ốm" đều được gả cho nhà giàu có, những người còn lại thì được đưa vào lầu xanh. Phần lớn ca kỹ ở bên sông Tần Hoài đều có xuất thân từ "ngựa gầy ốm"."

Vân Thi Thi nghe vậy, trong lòng nửa tin nửa ngờ, trên đời còn có chuyện như vậy.

Thấy vẻ mặt cô khó tin, Tần Chu cười cười, nói: "Cô nhi viện kia ngoài mặt là tổ chức từ thiện, thu nhận trẻ mồ côi, nhưng lại âm thầm lựa ra những cô bé xinh đẹp để bán cho người giàu, mấy cô bé này đều được gắn giá bán cụ thể."

Vân Thi Thi nhíu chặt lông mày, thì ra trong xã hội này còn nhiều điều đen tối khiến người ta sợ hãi như vậy.

Trong lòng cô cảm thấy vô cùng đáng sợ.

Bóng ma tuổi thơ ở cô nhi viện, đối với La Hàn Kim vô sỉ và xấu xa kia, cô cũng coi như là đã từng được lãnh giáo.

Nhưng Vân Nghiệp Trình xuất hiện đã đưa cô cách xa nơi nước sôi lửa bỏng kia, vì thế, cô vô cùng cảm kích Vân Nghiệp Trình.

Nếu không có Vân Nghiệp Trình, không biết cô đã biến thành dạng gì.

Trong lúc cô xuất thần, Tần Chu đã nấu xong cháo bưng tới. Đặt một chiếc bàn con lên giường cho cô xong, anh đưa cháo và chút thức ăn đặt lên trước mặt cô, cười một tiếng, nói: "Chắc là đã đói bụng rồi! Tới nếm thử một chút cháo trắng mà Tần Chu anh đích thân nấu cho em xem tay nghề thế nào."

Vân Thi Thi kinh ngạc: "Anh nấu cho em?"

"Nếu không thì sao? Anh thấy em trưa không ăn cơm, cả buổi chiều đều ngủ, tỉnh lại đương nhiên là đã đói bụng rồi!"
 
Chương 515: Thẩm vấn


"Em nên cám ơn anh đi!" Hai cánh tay Tần Chu vòng trước ngực: "Em nhìn xem, anh không chỉ là người đại diện của em mà còn là bảo mẫu của em đấy! Từ trước tới giờ anh chưa từng đối xử với ai chu đáo đến mức này đâu!"

Anh ta ngồi ở mép giường, chợt nghiêm túc nói: "Thi Thi, có một số chuyện đã qua rồi thì không cần nghĩ ngợi nhiều nữa. Nếu cảm thấy khổ sở thì nên buông ra, đừng cố nắm chặt không buông làm gì. Từ trước đến giờ anh vẫn luôn tin vào luật nhân quả. Xuất khẩu thành nghiệp, nếu làm chuyện tốt thì sẽ nhận được kết quả tốt, làm chuyện ác thì sẽ phải nhận kết quả xấu. Mộ Uyển Nhu kia, trong lòng không ngay thẳng, sớm muộn gì cũng sẽ tự mình ăn phải quả đắng!"

Vân Thi Thi cảm thấy lời anh ta nói rất có lý: "Tần Chu, anh tin vào Phật sao?"

"Không tin Phật, nhưng anh tin vào nhân quả." Tần Chu một tay nâng má, chậm rãi nói: "Thiện ác cuối cùng đều có báo đáp, phong thủy luân chuyển, có vài người làm chuyện ác, cho dù báo ứng đến muộn thì cuối cùng cũng không tránh được!"

...

Trong lối đi dài giữa nhà tù, tiếng xiềng xích kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.

Một người đàn ông trung niên tóc hoa râm từ phòng giam đi ra, người coi ngục không chút nể nang đạp ông ta một cái.

"Đi nhanh lên một chút!"

Cửa nhà giam từ từ mở ra.

Trong phòng thẩm vấn, Vân Thiên Hữu ngồi trên ghế, Lý Hàn Lâm đứng bên cạnh.

Người đàn ông kia vừa bị người coi ngục kéo vào phòng thẩm vấn đã nhìn thấy một đứa bé mặt mũi xinh xắn ngồi trên ghế, dáng vẻ tao nhã như một thân sĩ nhỏ tuổi.

Chẳng qua trên khuôn mặt cậu nhóc lại hoàn toàn là vẻ lạnh lùng.

La Hàn Kim bị đẩy tới ghế thẩm vấn, hai tay bị còng lại.

Lý Hàn Lâm trao đổi ánh mắt với người coi ngục, người sau lập tức hiểu ý, cung kính lui ra ngoài.

Trong lòng La Hàn Kim cực kỳ khó hiểu, ông ta vào tù đã nhiều năm như vậy, hôm nay bỗng dưng lại bị gọi đến bất ngờ, hơn nữa còn là đến gặp một đứa bé chưa tới bảy tuổi, đây là gặp quỷ sao?

Ông ta vô cùng cảnh giác nhìn Lý Hàn Lâm bên cạnh Vân Thiên Hữu, hỏi: "Cậu là ai?"

Lý Hàn Lâm không đổi sắc mặt nhìn ông ta, không hề mở miệng, cậu bé bên cạnh lại thờ ơ mà lên tiếng: "Ông không cần phải quan tâm chúng tôi là ai. La Hàn Kim, tôi tới hỏi ông mấy chuyện, ông hãy trả lời đàng hoàng cho tôi. Cho dù chỉ giấu diếm một chút thì cũng đừng trách tôi không khách khí."

"Cậu là ai? Một đứa bé con như vậy mà khẩu khí cũng lớn thật nhỉ?" Trên mặt La Hàn Kim có vẻ không vui, hiển nhiên là không để đứa bé này vào trong mắt.

Ông ta cũng đã từng trải qua cuộc sống giàu sang, mặc dù hiện giờ đã cùng đường nhưng trước mắt thấy tình thế đã thay đổi, thời hạn thi hành án đã giảm, vốn là bị xử tù chung thân, thời hạn thi hành án lại giảm chỉ còn mười năm, thời gian ra tù cũng cách không xa nữa.

Vì vậy, ông ta căn bản không coi Vân Thiên Hữu là cái gì.

Ông ta nói năng lỗ mãng khiến Lý Hàn Lâm cực kỳ bất mãn, lạnh lùng quát lớn: "La Hàn Kim, ông đừng tưởng rằng ông sắp ra tù rồi thì mọi chuyện liền yên ổn. Ông có tin tôi có thể cho ông ngồi chồm hổm trong tù thêm mấy năm nữa không?"

"Ha ha! Mấy người còn chưa nói mấy người là ai? Cho rằng tôi là quả hồng mềm sao? Con mèo con chó mà cũng chạy tới đây giương oai với tôi sao?" La Hàn Kim khinh thường cười cười, trên mặt cà lơ phất phơ, có chút không phối hợp.

Vân Thiên Hữu âm trầm cười một tiếng, trong đôi mắt xinh đẹp là vẻ lạnh lùng: "Xem ra không cho ông chịu chút đau khổ thì ông còn chưa biết trời cao đất rộng!"

"Cậu có ý gì?"

La Hàn Kim hoài nghi nhìn cậu nhóc, lại thấy Lý Hàn Lâm đi tới cửa, vỗ tay một cái, chỉ chốc lát sau, hai tên coi ngục cầm theo côn đi vào.

Một gậy giáng xuống đầu ông ta, La Hàn Kim đau đến mờ mắt.
 
Chương 516: Thủy hình (1)


La Hàn Kim nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm, thấy Lý Hàn Lâm đi tới cửa, vỗ tay một cái, chốc lát sau đã có cảnh ngục đi đến, cầm gậy cảnh sát tới bắt chuyện.

Bị đập một gậy lên đầu, La Hàn Kim đau tới choáng váng.

Lý Hàn Lâm ra lệnh: "Tội phạm không hợp tác, lập tức dùng hình."

"Có ý gì? Các người muốn làm gì?"

La Hàn Kim kêu lên, cái ghế bị quật ngã, ngay lập tức cảnh ngục đã lấy khăn chùm đầu hắn lại, nước được đổ xuống.

"Đừng đừng..."

Thủy hình, hình phạt tàn nhẫn nhất trong tất cả các hình phạt.

Khăn mặt từ từ ướt đẫm nước, nước không ngừng ngấm xuống, dưới sự hấp thụ nước của khăn lông, lỗ mũi của La Hàn Kim bị bít chặt, không tài nào có thể hít thở được.

Cảm giác ngạt thở giống như bị một ngọn núi đè nặng.

Cả người căng cứng, tứ chi bị còng số tám khóa chặt, không thể nhúc nhích.

"Keng keng" tiếng chuông kim loại vang lên.

Vân Thiên Hữu ung dung nâng chén trà lên nhấp một ngụm, ngẩng đầu nhắc nhở một tiếng, Lý Hàn Lâm lập tức phất tay một cái, cảnh ngục vội vàng kéo khăn mặt xuống, La Hàn Kim mắt trợn tròn, thở gấp, giống như vừa trở về từ cõi chết, nét mặt vặn vẹo dữ tợn.

"Đã tỉnh táo rồi chứ?" Vân Thiên Hữu đặt chén trà xuống, hỏi một câu.

Cảnh ngục đập một gậy vào vai hắn: "Tỉnh chưa? Hỏi mày đấy?"

"Tỉnh... tỉnh rồi!" La Hàn Kim hoảng sợ hỏi: "Người anh em, hai người bọn họ là ai?"

"Ai là anh em với mày?" Cảnh ngục tức giận tát hắn một cái: "Hỏi ông cái gì ông lập tức trả lời cái đấy, thành thật một chút, bằng không thì đừng hòng dễ chịu!"

"Vâng vâng, tôi biết rồi!" La Hàn Kim ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Vân Thiên Hữu với ánh mắt kính sợ.

"Thức thời một chút!" Cảnh ngục nói xong, nhìn Lý Hàn Lâm nịnh nọt, người phía sau liếc một cái, bọn họ lập tức ngoan ngoãn lui xuống.

"Sớm nghe lời như vậy, có phải là bớt một chút đau khổ rồi không?" Vân Thiên Hữu chậm rãi nói: "Ông phạm tội gì mà bị bắt tới, có biết không?"

"Tôi biết." La Hàn Kim ở trong tù cũng nếm không ít đau đớn từ cảnh ngục, kinh nghiệm tất nhiên cũng nhiều hơn.

Đứng ở trước mặt đứa trẻ này, tuy trong lòng rất khó tin rằng một đứa trẻ lại có khí độ lớn như vậy, nhưng từ trong nội tâm hắn vẫn có sự kính sợ nhất định.

"Ta tới để hỏi ông về chuyện của hai người này, ông biết cái gì thì nói rõ mười mươi ra!"

Vân Thiên Hữu nói, lấy ra hai tấm hình từ tay Lý Hàn Lâm đặt trước mặt hắn.

La Hàn Kim ngơ ngác nhìn, tấm hình của hai cô bé, vừa nhìn đến một tấm hình trong đó thì chợt nhớ ra.

"Tiểu Nhu?"

La Hàn Kim ngẩng đầu khó hiểu nhìn Lý Hàn Lâm: "Cô gái này?"

"Có nhớ rõ cô ta được ai nhận nuôi không?"

"Nhớ, nhà họ Mộ ở thủ đô, là cụ Mộ đích thân đến dẫn người đi." La Hàn Kim đáp.

"Ông cụ nhà họ Mộ tại sao lại muốn nhận nuôi cô ta?"

"Bởi vì trên người cô ta có một miếng ngọc bội! Hình như là tín vật thiếp thân. Trên người ông cụ cũng có một khối giống như vậy, hai miếng này vừa vặn một đôi." La Hàn Kim hồi tưởng lại: "Tôi nhớ rõ, ông cụ nhà họ Mộ nói đấy là thân nhân thất lạc của ổng."

"Chỉ dựa vào một miếng ngọc mà có thể kết luận như vậy?" Lý Hàn Lâm hoài nghi nói.

La Hàn Kim gật đầu một cái, nói: "À! Miếng ngọc này là cổ vật có một không hai trên đời này."

(1) Thủy hình, biện pháp tra tấn sử dụng nước, cụ thể là sử dụng giấy tuyên thành phủ lên mặt của phạm nhân rồi từ từ rót nước lên trên, lớp giấy sẽ chồng nhiều hơn cho đến khi người hành hình ép cung thành công, do giấy tuyên thành là giấy xếp và có độ mỏng đặc thù cho nên khi bị nước thấm vào sẽ co lại bít chặt ngũ quan như mắt, mũi, miệng,... khiến phạm nhân bị ngột thở, mà tác dụng của nước lại giữ cho phạm nhân luôn tỉnh táo từ từ cảm nhận cái chết đến gần, cho nên tinh thần bị hoảng loạn vô cùng, do đó hình phạt này được coi là một trong những dạng tra tấn tàn nhẫn nhất. Có một số nơi khi dùng hình còn thay thế giấy tuyên thành bằng lụa mỏng hoặc các vật liệu tương tự.
 
Chương 517: Nhà họ mộ nhận nhầm con cháu


"Ngọc bội?" Vân Thiên Hữu ánh mắt thâm trầm.

"Hai miếng ngọc bội kia khi ghép lại sẽ thành một tấm ngọc bài. Nghe nói là vật tổ truyền của nhà họ Mộ, truyền đời đời." La Hàn Kim chỉ biết có vậy.

Vân Thiên Hữu tâm tư thâm sâu, đầu ngón tay vô thức gõ lên bàn, giống như đang tính toán chuyện gì.

"Nhắc tới chuyện ngọc bội, làm tôi nhớ tới một việc."

"Ông nói xem."

"Lúc đó, các giáo viên ở viện mồ côi đều nói rằng miếng ngọc bội đó không phải là của Tiểu Nhu, mà là nó lấy từ trên người một đứa trẻ khác."

"Không phải của cô ta?" Lý Hàn Lâm nét mặt có chút ngoài ý muốn.

"Đúng! Ở viện mồ côi mỗi đứa trẻ được gửi vào đấy đều được lập hồ sơ, các vật phẩm mang theo cũng đều được ghi lại. Tiểu Nhu là cô nhi, lúc mới vào viện mồ côi không có miếng ngọc bội này. Chuyện này tất cả những người làm công và giáo viên trong viện đều biết. Tôi sau này cũng mới biết... " La Hàn Kim nói.

"Nói cách khác là nhà họ Mộ đã nhận nhầm con cháu?"

La Hàn Kim phẫn nội gật đầu: "Có thể nói như thế!"

Vân Thiên Hữu ngước nhìn, buồn bã nói: "Hoặc là nói, cô ta đoạt ngọc bội của người khác, thay thế thân phận của người ta, sau đó được nhà họ Mộ nhận về?"

"Đúng... Chuyện này tôi chỉ biết có thế." Chẳng biết tại sao, cứ mỗi khi Vân Thiên Hữu mở miệng, tim của hắn lại đập nhanh hơn.

Đứa bé này rõ ràng là tuổi vẫn còn rất nhỏ.

Nhưng khí chất trên người lại lợi hại vô cùng.

Mặc dù là thể hiện bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt, nhưng mỗi một câu nói đều khiến hắn cảm thấy run sợ.

"Ông đã biết như vậy, tại sao lại không nói ra?"

"Tôi lúc đó thì chưa biết được chuyện này." La Hàn Kim vội vàng giải thích: "Đứa trẻ tên Tiểu Nhu này... ở trong viện mô côi được rất nhiều người yêu quý, mấy đứa trẻ và các thầy cô đều rất thích nó! Miếng ngọc bội này mặc dù là lấy trộm, nhưng cũng không ai tin, các giáo viên luôn bao che cho nó, chắc chắn sẽ không vạch trần."

"Đứa bé này cũng là "sủng vật" của ông nuôi hả?" Lý Hàn Lâm hơi ngạc nhiện: "Tôi nghe nói ông có sở thích này, rất "đặc biệt" đấy."

"Cái này..." La Hàn Kim cười cười, nhưng không tiếp lời.

Chỉ là không thể nói thành lời.

Đứa bé tên Tiểu Nhu này, hắn đã chơi qua. Đứa trẻ này khác với những đứa khác, lần đầu tiên thì nó vẫn có chút mâu thuẫn, nhưng về sau hắn tỏ ra chiều chuộng nó nhiều hơn, nó hình như cũng hiểu, từ đó nếm được mùi ngon ngọt.

Sau đó, lại phát sinh thêm loại chuyện kia, nó liền chiều theo hắn.

"Đã chơi qua rồi sao?" Lý Hàn Lâm là người trưởng thành, dùng giọng trưởng thành hỏi hắn một câu.

La Hàn Kim trầm ngâm một lát, phẫn nộ gật đầu: "Đã chơi qua..."

"Khá khen." Lý Hàn Lâm cảm thấy chán ghét, nói: "Một đứa bé gái mà cũng không buông tha?"

Mặt La Hàn Kim nóng lên.

"Các người đang nói cái gì?" Vân Thiên Hữu nhíu mày.

"Không có gì!"

Lý Hàn Lâm đổ mồ hôi lạnh.

Chuyện này không thể nói với Hữu Hữu, có một số chuyện, không phù hợp cho trẻ con.

"Còn một đứa bé gái nữa, ông có biết không?"

Lý Hàn Lâm chỉ một tấm hình khác, La Hàn Kim cẩn thận nhìn, vắt óc suy nghĩ mãi, sau đó kinh ngạc gật đầu: "Biết chứ, có chút ấn tượng, nhưng không nhớ rõ lắm."

"Không nhớ rõ?" Vân Thiên Hữu nhíu mày, cảm thấy không vui lắm đối với giọng điệu lập lờ có ý trốn tránh của hắn.

Lý Hàn Lâm túm lấy tóc của hắn, đem đầu hắn dí sát vào tấm ảnh: "Mau nhìn cho kỹ!"

"Vâng, phải phải! Tôi nhớ lại một chút!" La Hàn Kim nịnh nọt cười, cố gắng nghĩ lại, ánh mắt sáng lên: "Nhớ ra rồi, cô gái này gọi là Tiểu Thi, cũng là một đứa trẻ được nhận nuôi!"
 
Chương 518: Đây chính là động cơ của mộ uyển nhu


La Hàn Kim nhìn chằm chằm ảnh chụp một hồi, ký ức ùa về, chậm rãi nói: "Tôi hình như nhớ ra rồi... miếng ngọc bội mà Tiểu Nhu lấy được là từ trên người của đứa bé này..."

"Lấy?"

"Trộm, trộm..." La Hàn Kim sửa cách dùng từ.

Vân Thiên Hữu ngẩn ra, biến sắc: "Nói như vậy, miếng ngọc bội kia vốn là của Tiểu Thi?"

"Chắc là không nhớ nhầm đâu, lúc mới vào viện mồ côi, trên người nó ngoài miếng ngọc bội ra thì còn có một chuỗi vòng tay, đều là vật trân quý, nhưng quần áo thì lại toàn đồ rách rưới, việc này làm tôi nhớ rất lâu."

Vân Thiên Hữu chớp mắt.

Mộ Uyển Nhu muốn trừ khử Vân Thi Thi là bởi vì có liên quan đến thân thế của cô ta.

Lời khai của tên sát thủ trước khi chết vẫn cứ văng vẳng bên tai.

Vân Thiên Hữu nhíu mày, đem tất cả sự việc xâu chuỗi lại, tựa hồ mọi thứ đều đã sáng tỏ.

Lý Hàn Lâm cũng sắp xếp lại tư duy.

Mộ Uyển Nhu và Vân Thi Thi đều cùng ở một viện mồ côi, mà miếng ngọc bội này vốn là tín vật thiếp thân của Vân Thi Thi bị Mộ Uyển Nhu lấy trộm được, ma xui quỷ khiến thế nào cô ta liền được ông cụ nhà họ Mộ nhận thức đem về nuôi.

Cho nên, hiện giờ Mộ Uyển Nhu đang giả mạo thân phận của Vân Thi Thi?

Tất cả mọi thứ mà cô ta đang có, vốn thuộc về Vân Thi Thi.

Vì vậy, việc Vân Thi Thi xuất hiện, làm cho Mộ Uyển Nhu bị động, mới không từ thủ đoạn nhằm diệt trừ mối họa trong lòng này?

Mà vị hôn thê chân chính của Mộ Nhã Triết, vốn nên là Vân Thi Thi?

Vì tất cả lý do này, cho nên động cơ giết người của Mộ Uyển Nhu là muốn diệt khẩu?

"Tôi nghe nói ông phạm tội nên bị bắt, nói rõ ràng cho tôi, đừng hòng nói dối!"

Lý Hàn Lâm vỗ vỗ vào mặt hắn, nói: "Ông có làm chuyện gì táng tận lương tâm đối với đứa bé này không?"

"Không có!" La Hàn Kim ngay lập tức lắc đầu: "Thật không có!"

"Không có!?" Lý Hàn Lâm quát lớn.

La Hàn Kim sợ muốn tè cả ra quần: "Tôi thề với trời, thật là không có! Đứa trẻ này có chứng tự kỷ nhẹ, không thích nói chuyện, cũng không gần gũi với bất cứ ai! Tôi chỉ mới động chạm tay chân một chút, chứ... chưa hề làm gì nó cả!"

"Động chạm tay chân?" Vân Thiên Hữu chớp mắt, gương mặt đẹp trai hiện lên vẻ tàn nhẫn.

Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm La Hàn Kim khiến hắn đổ mồ hôi hột, lập tức cầu xin tha thứ: "Thật sự là chưa hề làm gì cả!"

"Động chạm như thế nào? Nói rõ ràng!" Lý Hàn Lâm quát.

La Hàn Kim liên tục gật đầu, kể rõ từng tí một.

Lúc Vân Thi Thi mới được viện mồ côi thu nhận, La Hàn Kim nhận thấy dung mạo xinh đẹp của đứa bé này, vì thế bèn đem ảnh chụp của nó đưa cho mấy ông chủ giàu có xem.

Giống như lời Tần Chân nói, tên La Hàn Kim này đem mấy bé gái có bộ dáng xinh đẹp lợi dụng danh nghĩa nhận nuôi để bán giá cao cho các ông chủ giàu có.

Đám nhà giàu có vẻ khá chuộng phương thức này.

Mà tướng mạo của Vân Thi Thi lại vừa vặn hợp mắt không ít đại gia.

Rất nhiều người cảm thấy thích thú với bé gái này, vì vậy La Hàn Kim liền cho Vân Thi Thi học ít tài nghệ để bán với giá cao.

Có lẽ cũng vì lý do này mà Vân Thi Thi từ bé đã có khuynh hướng tự kỷ, sau lần tai nạn giao thông đó, mất đi tình thương của mẹ, rồi được viện mồ côi nhận nuôi, vì quá đau buồn mà gầy rạc đi.

Thường ngày thường không thích nói chuyện, khiến người khác không ưa, bộ dạng lúc nào cũng thẫn thờ như con rối không có linh hồn.

Chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp thì có ích gì, cũng không thể làm người khác vui vẻ.
 
Chương 519: Tay của mày, thật bẩn thỉu


*từ chương này thay đổi cách xưng hô vì Vân Thiên Hữu đang phẫn nộ việc mà Vân Thi Thi đã phải chịu.

Những đại gia kia đều không thích trẻ em bị tự kỷ.

Không có nguồn tiêu thụ, La Hàn Kim bị nhục, liền đem cô bé này ra đánh một trận cho hả giận.

Hắn bắt đầu sinh ác ý đối với cô.

Cũng động chạm tay chân với cô một chút, nhưng cô bé phản kháng kịch liệt, làm hắn từ bỏ ý định.

Sau đó, cô bé ấy được nhà họ Vân nhận nuôi, còn quyên góp cho viện mồ côi một khoản tiền lớn.

"Tôi xin thề, tôi thực sự chưa có làm gì đứa bé đó cả! Cái gọi là động chạm tay chân, là chỉ sờ nắn tay nó một chút... " La Hàn Kim kinh hoảng đổ mồ hôi lạnh.

Lý Hàn Lâm nghe xong, ánh mắt lộ vẻ chán ghét.

Quay đầu nhìn Vân Thiên Hữu, đã thấy gương mặt của cậu ta trở nên âm trầm đáng sợ.

"Sờ nắn tay?"

Vân Thiên Hữu ánh mắt tối tăm, khóe môi khẽ nhếch: "Đôi tay này của mày, thật là bẩn."

La Hàn Kim liên tục gật đầu: "Vâng, bẩn, ha ha! Cậu nói nó bẩn, thì chính là nó bẩn."

"Mày mà cũng biết bẩn sao, vậy giờ phải làm sao?" Vân Thiên Hữu một tay ưu nhã chống cằm, đầu ngón tay của bàn tay kia gõ xuống bàn: "Tự mình phế nó đi, nhỉ!"

Lý Hàn Lâm ném cho La Hàn Kim một con dao nhỏ: "Tự làm đi."

"Cái gì... là sao?"

"Ngón tay nào của mày chạm vào người bé gái đó, thì chặt ngón tay đó." Vân Thiên Hữu lạnh lùng ra lệnh.

"..." toàn thân La Hàn Kim cứng ngắc, ngây ngẩn cả người.

Đứa bé này, đang nói đùa với hắn sao?

Tại sao mà một đứa trẻ lại có thể thản nhiên nói ra những lời ngoan độc như thế?

Đây thật sự chỉ là một đứa trẻ mới sáu tuổi sao?

"Cậu đang đùa tôi đúng không?"

"Có đôi khi, luật lệ của cái thế giới này lại rất thực tế. Mày để lại cho những đứa trẻ kia một dấu ấn là một cơn ác mộng đầy đau đớn mà cả đời này chúng không thể nào quên được, bây giờ mày đã bị bắt giam, giảm hình phạt, mày thực sự cho rằng chỉ cần ngồi tù là có thể đền được tội ác mà mày đã gây ra sao?"

Vân Thiên Hữu chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt hắn, nhìn hắn với ánh mắt chàn ngập sự chán ghét.

"Cậu... cậu hỏi tôi cái gì tôi đã thành thật trả lời hết! Cậu còn muốn thế nào nữa?"

"Tao muốn như thế nào sao? Tao còn muốn moi tim mày ra, xem xem bên trong rốt cuộc có phải là màu đen hay không!" Vân Thiên Hữu chậm rãi gằn từng chữ một: "Chỉ là, tao ngại bẩn."

La Hàn Kim nghe được như vậy run sợ trong lòng, đổ mồ hôi lạnh không ngừng.

Hắn thật sự không dám hoài nghi khả năng của thằng bé này, cũng càng chắc chắn đấy không đơn giản chỉ là một lời đe dọa.

"Vì sao? Cậu vì sao lại... "

Hắn giống như chợt nghĩ ra cái gì, liền cúi đầu liếc nhìn khuôn mặt trong ảnh của bé gái kia, biến sắc, cứng ngắc ngẩng đầu, vẻ mặt sợ hãi nhìn mặt Vân Thiên Hữu.

Ngũ quan rất giống.

Nhất là điểm ở giữa hai lông mày, cực kỳ giống nhau.

"Đó... đứa bé đó là gì của cậu?"

"Tự mình ra tay đi! Đừng để tay tao phải nhiễm bẩn." Vân Thiên Hữu thờ ơ nói: "Nếu để tao động thủ, thì không chỉ đơn giản là chặt tay đâu!"

La Hàn Kim kinh sợ, đối diện ánh mắt âm trầm khiến người khác run rẩy của Vân Thiên Hữu, toàn thân chìm vào sợ hãi, lạnh run!

Hắn chưa từng tin vào báo ứng.

Kể cả lúc sự việc bị bại lộ, rồi phải ngồi tù, nhưng thời gian qua cũng lo lót không ít, cho nên được giảm án, hắn càng vững lòng tin hơn, rằng ác giả ác báo chỉ là một câu nói đùa.

Nhưng báo ứng thật sự đã đến.

Chính là lúc này đây.

Hắn nhìn ra được đứa bé này không phải là một nhân vật đơn giản.

Toàn thân La Hàn Kim run bần bật, tinh thần rơi vào trong tuyệt vọng.

Lý Hàn Lâm có ý tốt nói: "Muốn tao giúp mày không?"

"Không cần! Tôi... tôi tự mình làm!" Bộ dạng giống như đang khóc nức nở, tay La Hàn Kim run rẩy cầm lên con dao, nhằm về vị trí mu bàn tay, hung hăng đâm xuống một nhát!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top