Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Dịch Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 400: Cha con thành anh em


Lúc này, tâm tình của cậu không tốt, hơn nữa tưởng người đi vào là người hầu, miệng quát: “Vào phòng không gõ cửa à?”

Tiếng bước chân không hề ngừng lại.

Sao người hầu này lại vô lễ thế?

Cậu bực bội đứng dậy, xoay người, nhưng vừa thấy người đàn ông như từ trên trời giáng xuống, nhất thời khó tin mở to miệng, không nói nên lời.

Mộ Nhã Triết mặc tây trang giày da, đút túi quần, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy kinh ngạc và không thể tin của cậu, bật cười nói: “Cừa không khóa, cha liền vào, không quấy rầy con chứ?”

“Không hề...” Tiểu Dịch Thần ngơ ngác dụi dụi mắt, vẫn tưởng đang nằm mơ đây!

Chẳng phải cha nói, hôm nay có cuộc họp rất quan trọng sao? Sao lại về sớm vậy?

“Cha, sao cha về giờ này?”

“Đón sinh nhật cùng bảo bối của cha!” Mộ Nhã Triết dịu dàng ngồi xổm xuống trước mặt cậu, tuấn mâu bình tĩnh nhìn cậu nhóc, khóe môi cong lên: “Sao? Chẳng phải con nói muốn cùng cha đi công viên trò chơi đấy thôi? Còn muốn đi không?”

Thấy cậu ngẩn ngơ không nói gì, Mộ Nhã Triết vươn tay gò má non nớt của cậu: “Sao lại không nói gì?”

“Đi!” Tiểu Dịch Thần bỗng hoan hô nói: “Cha thật là giỏi! Cha cố ý quay về đưa con đi đúng không?”

“Ừ.” Mộ Nhã Triết ôm cậu vào lòng: “Vậy giờ chúng ta đi thay quần áo trước, được không?”

“Được!” Tiểu Dịch Thần hưng phấn hồng cả mặt.

Cuối cùng Mộ Nhã Triết cũng tặng cho cậu sự vui mừng lớn nhất!

Thời tiết tháng sáu, thay đổi thất thường.

Hôm qua trời còn đầy mây, hôm nay mặt trời lại chiếu chói chang.

Mộ Nhã Triết cố ý mặc cho cậu bộ đồ thoải mái, áo màu trắng, quần màu xanh lam, đôi giày lót đế, đỉnh đầu đội mũ nồi, phối với cặp kính râm, như hóa thân thành một tín đồ thời trang nhỏ.

Ngũ quan của Tiểu Dịch Thần tuấn mĩ, da trắng nõn, phối hợp với bộ đồ này, còn tuấn tú đẹp trai hơn cả người mẫu trẻ em.

Mộ Nhã Triết cũng mặc bộ đồ cha con với cậu, áo thun màu trắng, quần dài xanh lam, đi giày thể thao, bớt đi phong phạm tinh anh giới buôn bán, trong bộ trang phục thoải mái như trẻ đi mấy tuổi. Khuôn mặt anh vốn trẻ trung, dù sắp hai mươi chín nhưng hôm nay mặc như thế, giống hết sinh viên mới ra trường, tràn ngập tuổi xuân, vô cùng điển trai.

Hai cha con đứng cạnh nhau, không hề giống cha con, mà giống anh em hơn!

Tiểu Dịch Thần hớn ha hớn hở đi chuẩn bị ba lô. Đây là lần đầu tiên cậu đi chơi với cha, cũng là lần đầu tiên đến công viên trò chơi, vì thế dưới sự hưng phấn, nhét rất nhiều bánh ngọt và đồ ăn vặt.

Bất đắc dĩ cái ba lô của cậu không đủ lớn, không chứa nổi nhiều bánh ngọt và đồ ăn vặt như vậy.

Nhìn ba lô đã căng phình ra, Tiểu Dịch Thần khoanh tay, hơi buồn rầu!

Mộ Nhã Triết hết cách lấy tất cả đồ ăn vặt ra, Tiểu Dịch Thần nhìn mà cực kì đau lòng, đứng bên cạnh cắn môi, như thể trong lòng đang rỉ máu.

Cậu thích đồ ngọt, ngày thường bữa trà chiều chắc chắn không thể thiếu.

Mộ Nhã Triết lại nghĩ, trong công viên trò chơi này có không ít đồ ngọt, đến lúc đó vào mua cũng được.

Nếu như mang theo một túi đồ ngọt vào, đảm bảo là sẽ không tiện chơi đùa.

Nhìn vẻ mặt tủi thân của Tiểu Dịch Thần, anh không định giải thích thêm, đến khi vào công viên, cậu nhóc nhất định sẽ hưng phấn đến phát điên, nói không chừng sẽ ném đống đồ ngọt này ra sau gáy!
 
Chương 401: Còn trẻ như vậy mà


Nhìn vẻ mặt tủi thân của Tiểu Dịch Thần, anh không định giải thích thêm, đến khi vào công viên, cậu nhóc nhất định sẽ hưng phấn đến phát điên, nói không chừng sẽ ném đống đồ ngọt này ra sau gáy!

Nếu vẫn muốn ăn thì lúc đó dẫn cậu đến quán bánh ngọt là được. Không chừng đây cũng được coi như là một niềm vui đấy!

Vì vậy, anh cho ví tiền, DV và một chiếc sạc pin dự phòng bỏ vào balo, rốt cuộc đã chuẩn bị xong.

Cứ như thế, hai cha con xuất phát.

Khi tới công viên trò chơi đã là 11 giờ.

Nhưng dòng người xếp hàng ở cửa không hề giảm bớt, thậm chí, vì là ngày quốc tế thiếu nhi, trước cửa công viên vẫn là hai hàng dài dằng dặc.

Thung lũng cổ tích là khu vui chơi nổi tiếng nhất thủ đô, do công ti Nhạc Trí và tập đoàn N.E đồng sáng lập, lịch sử hai năm, đã thu hút không ít người.

Khi ba hạng mục lớn được khai phá đã thu hút không ít vị phụ huynh mang con từ vạn dặm xa xôi tới, thậm chí thu hút rất nhiều bạn nhỏ nước ngoài.

Vì vậy Mộ Nhã Triết một tay ôm Tiểu Dịch Thần, một tay cầm balo, trong ánh mắt hâm mộ khôn kể của mọi người, đi thẳng vào cửa VIP.

“Trời ạ... mau nhìn người đàn ông kia xem, thật đẹp trai quá! Có phải là minh tinh nào không?”

“Không thể nào? Chưa từng thấy trong giới giải trí có ai đẹp trai như vậy đâu? Anh ấy còn bế đứa bé? Còn trẻ như vậy mà đã làm cha rồi à?! Trời ạ, thật quá trẻ mà!”

“Sao có thể chứ! Người đó thoạt nhìn chỉ khoảng hơn 20 tuổi, sao có thể làm cha được! Rõ ràng đứa bé kia là em trai anh ấy!”

“Nếu quả thật đã làm cha, vậy thật ngưỡng mộ mẹ đứa bé! Cha đẹp trai, cục cưng đáng yêu, đúng là người thắng cuộc đời mà!”

“Sao anh ấy không xếp hàng? Có đặc quyền à?”

“Cậu không biết à? Chắc chắn anh ấy mua vé khách quý VIP rồi.”

Có vé khách quý VIP không cần xếp hàng, có điều vé khách VIP rất đắt, người bình thường sẽ không chọn.

Dù sao vé vào cửa phổ thông chỉ tốn 300 đồng, vé trẻ em còn được giảm một nửa, nhưng vé khác quý bất luận là người lớn hay trẻ em đều là 3000.

Đắt thì đắt, nhưng vé khách quý có cái tốt của nó, không những không cần xếp hàng đợi, thậm chí tất cả trò chơi bên trong công viên đều được miễn phí.

Nói đơn giản, 3000 đồng, ở trong công viên trò chơi, chơi thỏa thuê, tất cả đều miễn phí, hơn nữa ở từng trò chơi sẽ có đường dành riêng cho khách quý, không cần xếp hàng!

Đối với nhà bình thường mà nói, có thể không có lợi. Đưa trẻ em đi chơi, căn bản không thể chơi được nhiều trò như vậy.

Thế nhưng đối với Mộ Nhã Triết mà nói thì vô cùng có lợi.

Quan trọng là... không cần chờ xếp hàng, đây là điều quan trọng nhất.

Vào sân chơi, Tiểu Dịch Thần cực kì hưng phấn.

Cửa vào Thung lũng cổ thích có ba con linh vật đáng yêu, đài phun nước, lâu đài, còn có cả xe hoa diễu hành, tất cả khung cảnh được xây dựng thành thế giới cổ tích, một khi bước vào thì như lạc vào thế giới thần tiên.

Tiểu Dịch Thần vội kêu la: “Cha, cha, con muốn xuống!”

“Được.” Mộ Nhã Triết đặt cậu xuống, cậu nhóc lập tức vui sướng chạy về phía xe lửa du hành.

“Oa! Cha, cha mau nhìn nè! Là công chúa Bạch Tuyết nha!”

Tiểu Dịch Thần chỉ vào cô công chúa xinh đẹp mặc bộ trang phục thánh khiết trên xe hoa, kinh ngạc kêu.

Mộ Nhã Triết thấy cậu vui như vậy, khóe môi cũng cong lên.

Anh vốn không thích đến công viên trò chơi. Dù sao cũng đã là người trưởng thành, từng trải, dù nơi đây có là thiên đường mộng ảo đi nữa anh cũng cảm thấy nhàm chán vô vị.
 
Chương 402: Có cha bảo vệ con!


Anh vốn không thích đến công viên trò chơi. Dù sao cũng đã là người trưởng thành, từng trải, dù nơi đây có là thiên đường mộng ảo đi nữa anh cũng cảm thấy nhàm chán vô vị.

Nhưng thấy cậu nhóc thỏa mãn, tâm tình anh cũng theo đó mà rất tốt.

Mộ Nhã Triết mang cậu đi chơi mấy trò chơi.

Trò chơi ở thung lũng cổ tích nhiều vô vàn, nói chung, trong mấy công viên trẻ em khác, phần lớn đều có rất ít trò chơi dành cho trẻ em, dù sao trò chơi mà trẻ em có thể chơi được cũng có hạn. Nhưng Thung lũng cổ tích thì khác, ở những chỗ khác cẩm trẻ em dưới sáu tuổi chơi trò chơi kích thích, trong Thung lũng cổ thích, trẻ em sáu tuổi cũng có thể chơi!

Có điều trò chơi độ cao thì sẽ không quá cao, trò tàu lượn thì sẽ không đi nhanh, thiết kế bảo hộ chắc chắn hơn!

Lúc đầu, Mộ Nhã Triết còn lo lắng cậu nhóc sẽ không thích ứng được với những trò kích thích, bèn mang cậu đi chơi mấy trò đơn giản, ví dụ như xe qua núi, xem phim 4D, kiểu kiểu thế.

Suốt cuộc hành trình, cậu nhóc rất vui sướng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, lúc này có thể nhìn ra tính cách mà đứa trẻ 6 tuổi nên có trên người cậu!

Vô lo vô nghĩ, ngây thơ hồn nhiên!

Hóa ra, tính cách lạnh lùng của đứa trẻ không phải do trời sinh, mà là do thiếu người bầu bạn!

“Cha, con muốn chơi tháp chọc trời!” Tiểu Dịch Thần chỉ tòa tháp cao tới ba mươi mấy mét, hưng phấn đề nghị.

Vừa dứt lời, từ chỗ tòa tháp vọng tới tiếng thét chói tai, nhìn có vẻ vô cùng mạo hiểm.

“Cao như vậy, con không sợ sao?” Mộ Nhã Triết nhíu mày.

Tiểu Dịch Thần bày ra vẻ không sợ trời không sợ đất, tin tưởng nói: “Không sợ! Có cha ở đây, cha sẽ bảo vệ con!”

“Được, chúng ta đi.”

Dứt lời, anh nắm tay cậu nhóc, đang muốn đi đến tháp chọc trời.

Đằng sau chợt truyền đến giọng nói kinh ngạc: “Anh Mộ...?”

Mộ Nhã Triết quay đầu lại, thấy một cô gái còn trẻ một tay cầm bóng bay, tay còn lại dắt một cô bé tầm năm sáu tuổi, ngạc nhiên đi tới chỗ anh.

Nếu là người có mắt nhìn, nhất định sẽ nhìn ra trên vai cô ấy đeo cái túi giá trị xa xỉ.

Cô gái đi tới trước mặt Mộ Nhã Triết, nở nụ cười dịu dàng: “Anh Mộ, thật trùng hợp quá, sao anh cũng ở đây?”

Mộ Nhã Triết thấy cô, cũng hơi bất ngờ: “...Ân Nhã?”

Tiểu Dịch Thần đang vui vẻ, quay đầu nhìn thấy người đi tới, vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt nhanh chóng xụ xuống.

Tại sao lại là bọn họ?

Cô gái này tên Tống Ân Nhã, cô bé mà cô ta đang nắm tay là em gái cô ta, Tống Ân Hi.

Đối với Tống Ân Nhã, Mộ Nhã Triết có tình cảm đặc biệt, ở nhiều phương diện rất nuông chiều cô ta. Không vì nguyên nhân gì khác, mà là vì mẹ của Tống Ân Nhã là Giang Khởi Mộng.

Giang Khởi Mộng, là cháu gái của Giang Ý San, vợ của Tống Chính Quốc, bà cả nhà họ Tống.

Nhà họ Tống cũng là danh gia vọng tộc ở thủ đô, lịch sử hơn trăm năm! Đến thời ông nội của Tống Ân Nhã, tham gia cách mạng, ông cụ Tống lúc còn trẻ đã tham gia tranh giành thiên hạ, là một trong mười người có công lập quốc.

Người có công lớn lập quốc!

Địa vị này cực kì quan trọng!

Dưới ông có hai con trai, con cả là Tống Kiến Quốc, là thủ trưởng quân khu thủ đô, quyền cao chức trọng.

Mà con trai thứ Tống Chính Quốc, là thị trưởng thủ đô, cũng là một nhân vật máu mặt.

Người tài nhà họ Tống xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nhất là ông cụ Tống, khiến bao người phải kính nể.
 
Chương 403: Muốn cướp cha cậu?!


Người tài nhà họ Tống xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nhất là ông cụ Tống, khiến bao người phải kính nể.

Giang Khởi Mộng và Tống Chính Quốc có một trai, hai gái.

Con trai cả tên Tống Vân Tích, là một thanh niên tài tuấn, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã là sĩ quan quân đội quân khu thủ đô.

Bởi vậy Tống Ân Nhã và Tống Ân Hi có quan hệ họ hàng với Mộ Nhã Triết.

Mà Mộ Nhã Triết cũng vô cùng săn sóc cô ta, là bởi vì khuôn mặt của Tống Ân Nhã, có bảy phần tương tự Giang Ý San.

Rất giống, nhất là thần thái duyên dáng, cũng vô cùng tương tự.

Nhiều lần, anh như đang nhìn thấy dáng vẻ còn trẻ của mẹ.

Sau khi mẹ qua đời, khoảng thời gian đó Tiểu Ân Nhã luôn ở bên cạnh anh.

Xuất phát từ sự tưởng nhớ với mẹ, vì thế với anh mà nói, Tống Ân Nhã giống như một sự ký thác tâm linh.

Tống Ân Nhã mỉm cười, làm như hoàn toàn không thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tiểu Dịch Thần đứng bên cạnh, cúi đầu nói với Tống Ân Hi: “Ân Hi, còn không mau gọi chú Mộ(1)?”

“Chú Mộ!” Tống Ân Hi ngọt ngào gọi, âm thanh non nớt ngọng nghịu, không để ý đến tay Mộ Nhã Triết đang nắm tay Tiểu Dịch Thần, rời khỏi tay Tống Ân Nhã, sà đến trước mặt Mộ Nhã Triết, vung hai tay: “Chú Mộ, chú Mộ, Ân Hi muốn ôm một cái, Ân Hi muốn ôm một cái!”

Tiểu Dịch Thần vừa nghe xong, vẻ không vui hiện rõ!

Trong lòng thầm chán ghét hai chị em nhà họ Tống, sớm không hiện muộn không hiện, tự dưng chui ra ngay lúc này, nhất là Tống Ân Hi này, còn muốn chiếm cái ôm của cha cậu, không thể tha thứ!

Đang thầm chửi bới, Mộ Nhã Triết chợt buông tay cậu ra, Tiểu Dịch Thần bỗng khẩn trương muốn nắm lấy tay người đàn ông, lại thấy anh hơi cúi người, bế Tống Ân Hi lên.

Tống Ân Hi ỷ ôi trong lòng Mộ Nhã Triết, vẻ mặt hạnh phúc như được nếm mật, tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, vô cùng vui vẻ: “Ân Hi thích chú Mộ nhất!”

Nói rồi, ở một góc Mộ Nhã Triết không nhìn thấy, quay sang làm mặt quỷ khiêu khích với Tiểu Dịch Thần đang khó chịu.

Mặt Tiểu Dịch Thần càng thêm đen thùi.

Đây là gì, đây rõ ràng là diễu võ dương oai mà!

Sao, rất đắc ý hả? Chiếm được sự nuông chiều của cha cậu nên đắc ý như vậy sao?

Tống Ân Hi này, chính là người mà Tiểu Dịch Thần ghét nhất.

Không vì gì khác, mà là cô nhóc này rất đáng ghét.

Khi bốn tuổi, Tống Ân Nhã mang theo Tống Ân Hi đến nhà họ Mộ làm khách, giống rất nhiều đứa trẻ nghịch ngợm khác, Tống Ân Hi đến nhà họ Mộ, có lẽ do tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, đi gây rắc rối.

Không biết nhà họ Tống dạy dỗ đứa trẻ ra sao, chắc do quá nuông chiều, không chỉ làm hỏng đồ chơi của Tiểu Dịch Thần, còn làm vỡ một bình hoa cổ nhà họ Mộ, hơn nữa còn nghĩ cách hắt chậu nước bẩn lên trên đầu Tiểu Dịch Thần!

Quả thực Tiểu Dịch Thần oan khuất không có chỗ kể.

Cuối cùng, còn thế nào được nữa? Mặc dù nhà họ Mộ biết Tống Ân Hi đang nói dối, nhưng không thể cứ vạch trần thẳng thừng.

Dù sao, nhà họ Tống cũng thuộc dòng dõi thư hương trong thủ đô, ông cụ Tống lại là một trong những người có công lớn lập quốc, cho nên ngoài mặt vẫn phải tôn trọng.

Hơn nữa, cha Tống dĩ nhiên biết tính tình con gái mình như thế nào, biết bình hoa cổ này nhất định là do Tống Ân Hi đánh vỡ, vì thế thầm cho nhà họ Mộ không ít chỗ tốt, chuyện này cứ thế cho qua.

Chuyện này tuy đã là quá khứ, nhưng vẫn để lại một cái gai trong lòng Tiểu Dịch Thần.

Cha sẽ không thích quỷ nói dối này chứ!

(1) Vốn Tống Ân Nhã, Tống Ân Hi có quan hệ họ hàng với Mộ Nhã Triết, theo vai vế phải gọi Triết một tiếng “chú”, nhưng một phần nhỏ là vì Tống Ân Nhã chỉ kém Triết vài tuổi, và một phần lớn còn lại tất nhiên là vì cô ta có ý với Mộ Nhã Triết, nên cô ta gọi Triết là “anh”, chứ không phải “chú”, mà kéo theo đó, Triết cũng chỉ gọi cô ta là “em”, chứ không phải là “cháu”.
 
Chương 404: Cậu nhóc bị thất sủng (1)


Cha sẽ không thích quỷ nói dối này chứ!

Nghĩ như vậy, lại nghe thấy Mộ Nhã Triết nói: “Ừ, chú cũng thích Ân Hi nhất!”

Tiểu Dịch Thần quả thực bị chọc đến muốn giận sôi lên!

Thích Ân Hi nhất?

Gì cơ?

Vậy cậu là cái gì?

Cha thích con nhóc kia nhất, vậy còn cậu?

Cha không thương cậu sao?

Trong lòng cậu nhóc tủi thân, đau khổ nói tuột ra: “Cha thích Ân Hi nhất, vậy còn con? Còn con thì sao?”

“Haha, anh Mộ, anh xem, Tiểu Dịch Thần cũng biết ghen nha.” Tống Ân Nhã cười, ngồi xuốm xuống, dỗ dành cậu: “Tiểu Dịch Thần ngoan, dì cũng thích con nhất!”

Tiểu Dịch Thần bĩu bĩu môi, hiển nhiên không muốn đón nhận sự lấy lòng của cô ta, chui ra sau lưng Mộ Nhã Triết: “Nhưng con không thích dì.”

Mộ Nhã Triết hơi khó xử: “Dịch Thần ngoan, con là anh, nên nhường em một chút.”

Tống Ân Hi nhỏ hơn Tiểu Dịch Thần một tuổi, bởi vậy tốt xấu gì cũng phải gọi cậu một tiếng anh.

Điều này cậu hiểu, nhưng nhìn con nhóc ngoe nguẩy trong lòng cha dương dương đắc ý, Tiểu Dịch Thần không thể hào phóng nổi.

Nhưng cha đã lên tiếng, cũng phải cho cha chút thể diện đúng không?

Vì vậy, cực kì không tình nguyện, cậu nhóc khẽ gật đầu, thỏa hiệp với Mộ Nhã Triết.

Tống Ân Nhã cười nói: “Anh Mộ, hôm nay sao rảnh rỗi vậy, chắc là muốn dẫn Dịch Thần ra ngoài chơi ạ?”

“Đưa nó đi chơi sinh nhật.” Mộ Nhã Triết lời ít ý nhiều nói, trong giọng điệu có sự kiên nhẫn hiếm thấy!

Đối với phụ nữ, từ trước đến nay anh vốn không có sự nhẫn nại.

Nhưng Tống Ân Nhã lại là ngoại lệ.

Đơn giản vì đây là cô em họ anh quý mến nhất.

“Ôi, vậy chúc Tiểu Dịch Thần sinh nhật vui vẻ nha! Do gặp gỡ đột ngột quá, không kịp chuẩn bị quà cho bảo bối!”

Tống Ân Nhã cười, chúc một câu mừng sinh nhật hời hợt, nghe cũng có chút thành ý, nhưng chẳng qua là chút tỏ vẻ bên ngoài thôi, Tiểu Dịch Thần nghe mà thấy lúng túng.

Chợt thấy cô ta bảo: “Thực sự là khéo, nếu đã gặp nhau, chi bằng cùng đi chơi với nhau được không? Đi chơi cùng nhau rất thú vị đó.”

“Ân Hi muốn chơi với chú Mộ! Chú Mộ, chú Mộ, chú Mộ...”

Tống Ân Hi trong lòng không ngừng mè nheo, mặt mày hớn hở quơ tay, trình độ ỷ lại Mộ Nhã Triết không cần phải bàn.

Mộ Nhã Triết khẽ gật đầu, vươn tay nhéo mũi Tống Ân Hi, coi như đồng ý!

Trên thực tế, so với con trai, anh càng thích con gái hơn.

Đàn ông mà, luôn thích có một cô công chúa nhỏ để nâng niu trong lòng bàn tay, thích cô bé thẹn thùng đáng yêu làm nũng, đối với Tống Ân Hi, anh đối xử như nửa con ruột!

Tống Ân Hi lập tức hoan hô một tiếng, đôi mắt cong lên thành hai vầng trăng, vô cùng dễ thương, ồn ào trong ngực anh, nhìn hòa thuận ấm áp.

Tống Ân Nhã ở bên cạnh nhìn thấy cũng cười nhẹ, hoàn toàn quên mất Tiểu Dịch Thần, mắng yêu: “Ân Hi, em đừng làm rộn, mau xuống đi, sao lại bắt chú Mộ ôm em?”

Tuy nói vậy nhưng không hề vươn tay, không có ý muốn đón lấy đứa bé từ trong lòng Mộ Nhã Triết.

Bức tranh này đập vào trong mắt Tiểu Dịch Thần, nhìn kiểu gì cũng thấy giống như một nhà ba người đang ấm cúng dạo chơi trong công viên, cười cười nói nói!

Mà cậu, như thể một người ngoài cuộc!

“Cha...”

Tiểu Dịch Thần vẻ mặt oán niệm mở miệng, lời còn chưa nói hết, chợt Tống Ân Nhã “A” một tiếng, nhìn hai tấm vé khách quý trong tay Mộ Nhã Triết, đôi mắt mở to.
 
Chương 405: Cậu nhóc bị thất sủng (2)


Chợt Tống Ân Nhã “A” một tiếng, nhìn hai tấm vé khách quý trong tay Mộ Nhã Triết, đôi mắt mở to, ngạc nhiên nói: “Anh Mộ anh mua hai vé khách quý sao?”

“Ừ.”

“Thật tốt quá, nếu như vậy anh và Tiểu Dịch Thần chơi trò gì cũng không cần xếp hàng. Ôi, hôm qua em lên mạng săn vé, nhưng vẫn không lấy được.”

Vé khách quý mỗi ngày chỉ bán khoảng 200 tấm, cho thấy phải là thượng khách cao quý mới dùng được, do đó không phải cứ có tiền là có thể mua được.

Mộ Nhã Triết muốn có vé khách quý liền lấy lấy điện thoại ra gọi, không lâu sau liền có người của công ti Nhạc Trí phụ trách cầm hai tấm vé khách quý đưa đến tận tay anh.

Nếu đã gặp nhau, như vậy chi phí của chị em Tống Ân Nhã, anh tính vào khoản của mình.

Tống Ân Nhã nghịch ngợm lè lưỡi, mặc dù trong lòng nhảy nhót, trên mặt lại biểu hiện rụt rè: “Để anh Mộ phải tốn kém rồi!”

Người đàn ông cười khẽ, giá hai tờ khách quý, đối với anh chẳng đáng là gì.

Tiểu Dịch Thần lạc lõng đứng đó, bỗng cảm giác mình bị bỏ rơi.

Chẳng biết tại sao, cậu trơ mắt nhìn ba người không ngừng đi về phía trước, thấy Mộ Nhã Triết một tay cầm balo của cậu, một tay ôm Tống Ân Hi, Tống Ân Nhã cầm bóng bay đứng cạnh, ba người cười nói rộn ràng, trái tim của cậu chẳng hiểu sao lại vô cùng khó chịu.

Hai chị em nhà họ Tống tự nhiên xông vào sinh nhật cậu, chiếm lấy người cha vốn muốn đưa cậu đi chơi cả ngày, mà bây giờ, người vốn nên là nhân vật chính hôm nay là cậu, lại cô đơn lẻ bóng!

Không biết tại sao, cậu chẳng còn mong đợi đối với sinh nhật này như trước nữa!

Bởi vậy, xuất phát từ giận dỗi, hoặc do muốn khiến Mộ Nhã Triết chú ý đến cậu nhiều hơn, cậu cố ý đi rất chậm, thậm chí tụt lại ở một khoảng cách rất xa, mong cha có thể để ý đến cậu.

Mong ước như vậy, có vẻ vô cùng hèn mọn.

Trong lòng Mộ Nhã Triết cũng nhớ đến cậu, thấy cậu có vẻ đi rất chậm, hết nhìn đông lại nhìn tây, vì vậy thỉnh thoảng gọi: “Tiểu Dịch Thần, mau theo sát! Ở đây nhiều người, cẩn thận không bị lạc đấy.”

Tiểu Dịch Thần ngeh xong, trong lòng càng thêm buồn bã.

Cha ngốc, cậu cố ý đi chậm như vậy, lẽ nào chỉ để chờ một câu nói này sao?

Điều cậu muốn không phải một câu nói đơn giản như vậy!

Chẳng lẽ, trẻ em phải khóc mới có kẹo ăn sao?

Lẽ nào cho tới giờ, biểu hiện của cậu độc lập tự chủ, thậm chí còn trải qua dã ngoại huấn luyện sinh tồn, cho nên cha không lo lắng cho cậu như những đứa trẻ bình thường khác?

Là như vậy đúng không?

Tiểu Dịch Thần luôn cảm thấy ngực vừa đau vừa xót! Mặc dù cậu biết cha chỉ cưng chiều Tống Ân Hi ở bên ngoài, trong tim cha thương cậu nhất nhưng...

Nhìn hình ảnh đó, cậu không thể giả bộ vui vẻ nổi, dần dà, không còn sự hăng hái dạo chơi công viên nữa, cả người ủ rũ, lê lết theo sau, so với dáng vẻ hô to gọi nhỏ khi vừa đến công viên vô cùng trái ngược.

Sinh nhật này...thực sự còn tệ hơn cả lúc trước.

“Chú Mộ, con muốn chơi vòng xoay ngựa gỗ!” Tống Ân Hi chỉ vòng xoay ngựa gỗ phong cách mộng ảo, hai mắt tỏa sáng.

“Nhàm chán!” Tiểu Dịch Thần cúi đầu nói một câu, trên mặt đầy ghét bỏ.

Trò này thì có gì hay đâu!

“Chú Mộ, chơi cùng Ân Hi đi! Chơi cùng Ân Hi đi!”
 
Chương 406: Cậu nhóc bị thất sủng (3)


“Chú Mộ, chơi cùng Ân Hi đi! Chơi cùng Ân Hi đi!”

Tống Ân Hi không ngừng làm nũng, dáng vẻ chu môi, rõ ràng không ai có thể cự tuyệt nổi.

Mộ Nhã Triết quay đầu hỏi Tiểu Dịch Thần: “Dịch Thần, muốn chơi không?”

Tiểu Dịch Thần không hề nghĩ ngợi đáp: “Vòng quay ngựa gỗ chẳng vui gì cả, con không thích chơi.”

“Vậy con chờ cha ở đây, nhé?” Mộ Nhã Triết nói rồi bế Tống Ân Hi đi chơi, Tống Ân Nhã cũng nhấc váy theo sau.

Cậu nhóc hừ lạnh một tiếng, cơ thể dựa trên tay vịn, cứ thế nhìn ba người trên vòng xoay ngựa gỗ.

Loại cảm giác này, như đang ở hai thế giới cách biệt!

Mà cha, không ở trong thế giới của cậu!

Bé gái luôn thích những thứ lãng mạn huyền ảo, vòng xoay ngựa gỗ của Thung lũng cố tích hợp với sở thích của Tống Ân Hi, ngồi trên ngựa gỗ, như đang ở trong mộng cảnh đẹp đẽ.

Khi kết thúc một vòng, Tống Ân Hi vẫn chưa thỏa mãn, không ngừng la hét muốn chơi lần nữa.

Tống Ân Nhã không lay chuyển được, không thể làm gì khác hơn là dùng ánh mắt mong đợi nhìn Mộ Nhã Triết, nhưng hiển nhiên Mộ Nhã Triết không muốn ngồi lần nữa.

Một người đàn ông, thân cao mét chín, cặp chân dài ngồi trên ngựa gỗ không có chỗ để, dành phải ôm đứa bé ngồi một bên.

Hết vòng này đến vòng khác, ít nhiều ánh mắt tập trung trên người anh, khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Không thích cảm giác này!

Vì vậy anh nói: “Em chơi cùng cô bé đi, anh qua xem Tiểu Dịch Thần!”

Tống Ân Nhã cũng biết nhìn sắc mặt người khác, biết mặc dù Mộ Nhã Triết chiều chuộng chị em bọn họ, nhưng kiên nhẫn có hạn!

Bởi vậy không kiên trì nữa, ôm Tống Ân Hi đi.

Tống Ân Hi trơ mắt nhìn Mộ Nhã Triết, miệng dẩu thật cao, có chút tủi thân, có chút thất vọng, nhưng không khóc nháo.

Mộ Nhã Triết đi đến chỗ Tiểu Dịch Thần, thấy dáng vẻ cô đơn ủ rũ dựa vào lan can của cậu, dáng vẻ không hăng hái lắm, biết mình đã vắng vẻ cậu, vì vậy cảm thấy rất xấu hổ!

“Muốn chơi gì, cha chơi với con!” Mộ Nhã Triết bế cậu, dịu dàng dỗ dành cậu.

Cậu nhóc quay mặt sang một bên, rũ mi mắt, không vui vẻ là bao: “Không có gì đặc biệt muốn chơi lắm!”

“Chẳng phải con vừa bảo muốn đi tháp chọc trời sao?”

Mộ Nhã Triết nhẹ giọng nói: “Cha đi ngồi cùng con nhé.”

“Con không thích!” Tiểu Dịch Thần giận dỗi, quay ngoắt lưng lại, không muốn để ý đến anh nữa!

Mộ Nhã Triết không quan tâm cậu giận dỗi, ôm cậu vào trong lòng, đi về phía tháp chọc trời.

Lúc đầu, Tiểu Dịch Thần còn mất hứng phản kháng, giùng giằng trong ngực anh, nhưng dù giãy dụa như nào, đối với Mộ Nhã Triết mà nói, cũng chỉ như chú mèo con đùa nghịch. Trẻ con rất dễ dỗ, dễ dàng an ủi tâm trạng của cậu, cùng cậu ngồi lên tháp chọc trời.

Thắt dây đai an toàn xong, tâm tư của cậu nhóc bị tiếng động cơ khởi động hấp dẫn, nhìn xung quanh, căng thẳng mà hưng phấn.

“Ba, hai, một...”

Kèm theo tiếng đếm ngược, động cơ vận hành càng nhanh, nháy mắt đưa người lên cao ba mươi mét!

Sự lên cao đột ngột, không khí dồn nén cùng thị giác trên cao, dưới chân lơ lửng khiến Tiểu Dịch Thần không nhịn được hét lên!

Mộ Nhã Triết ngồi cạnh thì lại nhàn nhã.

So với huấn luyện đặc chủng nhảy dù từ trên cao mà nói, trò chơi này khó tránh khỏi quá con nít.
 
Chương 407: Cậu nhóc bị thất sủng (4)


So với huấn luyện đặc chủng nhảy dù từ trên cao mà nói, trò chơi này khó tránh khỏi quá con nít, có điều ở trên độ cao hơn 30 mét tuy mang đến cảm giác hời hợt với anh, nhưng với trẻ con thì khác, bất kể sức khỏe hay tâm lý đều yếu hơn rất nhiều, bởi vậy trong quá trình lên xuống không ngừng, Tiểu Dịch Thần không ngừng la hét và cười vang!

Trò chơi kết thúc, Tiểu Dịch Thần vẫn chưa hoàn hồn, cũng chưa thỏa mãn, cảm thấy tháp chọc trời rất kích thích, chơi rất vui, đối với trò này, phần lớn trẻ em đều muốn chơi thêm lần nữa, cậu cũng không ngoại lệ.

Mộ Nhã Triết bèn cùng cậu chơi thêm lần nữa, lần thứ hai bước xuống khỏi tháp, Tiểu Dịch Thần nắm tay Mộ Nhã Triết, hưng phấn hoa tay múa chân, nói liên miên về cảnh đẹp nhìn thấy khi lên cao.

Nhất thời, sự khó chịu ban nãy như tan thành mây khói!

Trẻ em ngây thơ lại đáng yêu như vậy, chuyện gì cũng sẽ không ghim lâu.

Sau đó, dường như ý thức được lúc trước mình luôn ôm Tống Ân Hi, bỏ rơi Tiểu Dịch Thần, ôm tâm tình áy náy, Mộ Nhã Triết ôm Tiểu Dịch Thần trong ngực suốt, không hề buông ra.

Sức lực của anh kinh người, Tiểu Dịch Thần nặng hơn Tống Ân Hi rất nhiều, nhưng anh vẫn cứ ôm trong tay, nhất quyết không buông.

Mỗi khi Tống Ân Hi giơ hai tay muốn Mộ Nhã Triết ôm thì Tiểu Dịch Thần sẽ ôm lấy vai Mộ Nhã Triết, coi như không tiếng động tuyên bố quyền lợi dành riêng cho cậu!

Mỗi lúc như thế sẽ đến lượt Tống Ân Hi bĩu môi, tức giận giậm chân, tâm tình không vui!

Nhưng dù không vui, khóc nháo ra làm sao, Mộ Nhã Triết cũng không ôm cô bé nữa!

Ít nhất là hôm nay, phải ở bên cậu nhóc, nếu không, sinh nhật mà anh gấp gáp quay về với cậu sẽ không còn ý nghĩa!

Tiểu Dịch Thần hài lòng, mới là chuyện quan trọng nhất hôm nay, những thứ khác đối với anh mà nói, không quan trọng!

Tống Ân Hi nhìn Tiểu Dịch Thần ‘tú hú chiếm tổ chim khách’ trong lòng Mộ Nhã Triết, sắc mặt xấu xí như nuốt phải ruồi, mỗi khi chơi xong trò nào đó đều muốn Mộ Nhã Triết ôm một chút, nhưng Tiểu Dịch Thần lại cứ chiếm lấy Mộ Nhã Triết, cô nhóc cũng hết cách!

Tống Ân Hi tức giận đến nhăn nhó cả mặt.

Nhìn dáng vẻ méo xẹo của cô nhóc, Tiểu Dịch Thần cảm thấy tâm tình của mình như ánh mai tươi sáng.

Tống Ân Hi để ý, ghen ghét trong lòng, bởi vậy, khi mọi người muốn nghỉ ngơ, cô bé bảo muốn ăn đồ ngọt, Mộ Nhã Triết cũng đang muốn mua bánh ngọt cho Tiểu Dịch Thần ăn, bèn để bọn họ ngồi ở chỗ chờ, đến tiệm đồ ngọt.

Tống Ân Nhã dặn dò vài câu rồi cũng đi theo.

Bên này, chỉ còn lại hai cô cậu bé.

Tiểu Dịch Thần nhàn rỗi buồn chán, lấy đồ chơi ra chơi.

Tống Ân Hi nhìn, cũng muốn, vì vậy vươn tay định cướp.

Tiểu Dịch Thần nhanh tay né móng vuốt của cô nhóc, khó chịu nói: “Mẹ cậu không dạy cậu thế nào là lễ phép à? Sao lại có thể tùy tiện lấy đồ của người khác như thế!”

Tống Ân Hi hừ lạnh: “Xí! Đồ hẹp hòi! Cậu cho rằng tôi thèm đồ chơi của cậu lắm đấy hả?”

“Tôi đâu cần cậu thích, ai là đồ hẹo hòi chứ!” Tiểu Dịch Thần thè lưỡi, giả mặt quỷ.

Điều này khiến cô nhóc vô cùng tức giận.

“Hừ. Tôi thấy rõ ràng là cậu đang ghen tị với tôi, ghen tị chú Mộ thích tôi, chứ không thích cậu!”

“Cậu đang nói linh tinh gì đấy?” Tiểu Dịch Thần lạnh lùng cười: “Rõ ràng cha tôi yêu tôi nhất, cậu là gì chứ?”

“Rõ ràng chú Mộ muốn bế tôi, bởi vì tôi ngoan hơn cậu, đáng yêu hơn cậu, nghe lời hơn cậu!” Tống Ân Hi chống hông, chỉ vào mặt cậu cao ngạo tuyên bố ‘sự thật’ này.
 
Chương 408: Cắn cậu!


Tống Ân Hi chống hông, chỉ vào mặt cậu cao ngạo tuyên bố ‘sự thật’ này.

Tiểu Dịch Thần hơi bị chọc tức, vốn cậu không muốn quan tâm, nhưng vừa nghĩ tới ánh mắt dịu dàng của cha khi ôm Tống Ân Hi thì tim như bị đâm một cái, quả thực, không thoải mái!

Do đó, ngay cả giọng nói của cậu nhóc cũng không có sự kiên định: “Cậu nói bậy!”

“Sao tôi phải nói bậy? Cậu không thấy à, chú Mộ rất thích tôi, cậu đừng keo kiệt không thừa nhận!”

Tống Ân Hi được gia đình chiều hư, vì vậy ăn nói không suy nghĩ, thích gây gổ với người khác.

Tiểu Dịch Thần cả giận nói: “Cậu cho cậu là ai, cậu là người nhà họ Tống, là người ngoài, cha sao có thể thích cậu? Cha thích tôi nhất, chính là tôi! Cậu xem, hôm qua cha còn tặng tôi quà sinh nhật, rất oai nha!”

Nói rồi, cậu đắc ý giơ đồng hồ đeo tay ra với cô nhóc, lông mi đắc ý vểnh ngược lên, diễu võ dương oai!

Tống Ân Hi bị đồng hồ của cậu thu hút.

Cô nhóc chưa từng thấy đồ mới lạ như thế, vì vậy nhoài lên muốn xem.

Vẻ mặt Tiểu Dịch Thần chán ghét đẩy đầu cô nhóc ra: “Đừng tới đây, đi ra đi!”

“Sao cậu lại đẩy tôi?” Tống Ân Hi thẹn quá hóa giận, siết chặt nắm tay, hét lên với cậu.

“Bởi vì cậu xấu, hừ, đồ xấu xí!” Tiểu Dịch Thần độc ác châm chọc một câu.

Nhưng không ngờ câu này lại khiến Tống Ân Hi nổi sùng!

Cô gái nhỏ, tuy mới năm tuổi, nhưng đã biết xấu đẹp!

Từ khi sinh ra tới nay, Tống Ân Hi vẫn luôn được tôn sùng là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tống, nâng trong lòng bàn tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.

Từ nhỏ đã nhận được vô vàn sự yêu thương, mọi người đều khen ngợi cô bé ‘xinh xắn, dễ thương, ngoan ngoãn, ngọt ngào’.

Bởi vậy, cô bé vẫn luôn tự tin mình dễ thương, xinh đẹp, nhưng Tiểu Dịch Thần lại thình lình thốt ra từ ‘đồ xấu xí’ chọc cô bé tức giận.

Dưới cơn giận, Tống Ân Hi nhoáng cái nhào tới Tiểu Dịch Thần, cắn cổ tay cậu một cái, cắn hết sức, hận không thể cắn đứt một miếng thịt trên tay cậu.

Tiểu Dịch Thần không ngờ cô bé lại cắn người, trong cơn đau đớn, theo tiềm thức cố gắng đẩy cô bé ra.

Nhưng phải biết, cậu khác với những đứa trẻ khác.

Con trai tầm tuổi cậu có bao nhiêu sức lực?

Cậu đã trải qua đợt huấn luyện trẻ em địa ngục, sức không phải quá lớn, nhưng có thể dễ dàng ôm một khẩu Barret M99*, cú đẩy như thế khiến Tống Ân Hi bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo lùi mấy bước, sau đó chật vật ngã oạch ra sau!

*Barret M99: một loại súng bắn tỉa, nặng khoảng 11kg, dài hơn 1 mét.

Tiểu Dịch Thần vội nhìn về phía cánh tay bị cô bé cắn, hai dấu răng rất sâu, không thấy máu, nhưng có thể nhìn ra rất dùng sức.

Cậu tức giận nhíu mày, ngẩng đầu thấy Tống Ân Hi ôm đầu, không động đậy.

Trận yên lặng ngắn ngủi qua đi, Tống Ân Hi ngồi dưới đất, ôm cái ót bị đập, gào khóc kinh thiên động địa!

Không biết ở đâu mà nhiều nước mắt như vậy, có thật đau đớn đến thế không, chỉ thấy vẻ mặt Tống Ân Nhi suy sụp, những giọt nước mắt như những chuỗi vòng ngọc trai bị đứt thi nhau rơi.

Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Tiểu Dịch Thần không hiểu ra sao! Cậu vốn không cố ý, nhưng cũng không dùng nhiều sức đến thế.
 
Chương 409: Tôi không đẩy cậu!


Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến Tiểu Dịch Thần không hiểu ra sao! 

Cậu vốn không cố ý, nhưng cũng không dùng nhiều sức đến thế, chẳng qua do đau đớn nên phản kháng trong tiềm thức mà thôi, sao cô nhóc này lại yếu ớt vậy chứ?

Có mấy du khách tốt bụng lập tức bước tới, đỡ Tống Ân Hi lên, nhưng sờ gáy cô bé thấy tay dính máu, càng hoảng sợ.

“Ôi, đầu đập bị vỡ, chảy cả máu rồi, mau gọi xe cấp cứu đi!”

“Đúng vậy, có vẻ nghiêm trọng đấy!”

Tiểu Dịch Thần thấy thế, sợ hãi lùi về sau, không thể ngờ sự việc sẽ đến nông nỗi này!

Cậu... đâu dùng hết sức, hơn nữa, cậu cũng đâu cố ý...

Cậu nhớ rõ, tay cậu có khống chế sức lực mà...

Ngay đúng lúc ấy, Mộ Nhã Triết và Tống Ân Nhã mua đồ ngọt quay về, xa xa chợt nghe thấy tiếng bé gái khóc khàn cả giọng.

Trong lòng Tống Ân Nhã giật thót, vội vã chạy tới, vừa thấy Tống Ân Hi ngồi dưới đất khóc thương tâm gần chết, mấy du khách bên cạnh không ngừng dỗ dành nhưng không ăn thua.

“Ân Hi!” Tống Ân Nhã sợ trắng bệch cả mặt, ném đồ ngọt sang một bên, vội bế Tống Ân Hi lên.

Có cái ôm này, hơn nữa lại là người nhà, đứa trẻ khó tránh khỏi càng thêm chuyện bé xé ra to.

Vì thế Tống Ân Hi khóc lóc càng thêm hăng, to tiếng hơn, chỉ vào Tiểu Dịch Thần vẫn đứng bên cạnh không nhúc nhích lên án: “Cậu ta...cậu ta bắt nạt em! Cậu ta đẩy em, còn bảo em là đồ xấu xí...hu hu hu....Ân Hi đau quá...”

Tống Ân Nhã thấy cô bé khóc mà đau lòng muốn chết, khóe mắt nhìn quanh, trông thấy trên tay một du khách có dính máu, càng kinh hãi hơn, sờ gáy của Tống Ân Hi, đầu ngón tay chạm vào vết máu sền sệt, tim như ngừng đập!

Mộ Nhã Triết đã đi tới, không hề biết chuyện gì xảy ra, thấy Tống Ân Hi khóc thương tâm, khi anh nhìn thấy trên tay Tống Ân Nhã dính máu thì nhất thời sắc mặt trở nên nghiêm nghị.

“Chuyện gì xảy ra?” Anh hỏi.

Thấy người đàn ông hỏi, Tống Ân Hi trong lòng Tống Ân Nhã khóc rất kinh, miệng nức nở nói: “Đều tại Mộ Dịch Thần! Do Mộ Dịch Thần đẩy con... huhu... cậu ấy bảo con là đồ xấu xí, bảo chú Mộ không thích con, còn đẩy con...”

Sự đau lòng của Tống Ân Nhã bị phá vỡ, ánh mắt độc ác nhìn về phía Tiểu Dịch Thần!

Tiểu Dịch Thần không hề sợ ánh mắt của cô ta, cũng trợn mắt nhìn lại!

Tống Ân Nhã thấy cậu vẫn khí thế nhìn lại, bị chọc tức. Có điều Tiểu Dịch Thần là đứa con Mộ Nhã Triết yêu thương nhất, không phải con cô ta thì không đến lượt cô ta mắng, bởi vậy chỉ có thể lườm xéo cậu.

Nhất thời, tất cả mọi chỉ trích đều tập trung về Mộ Dịch Thần.

Cậu sững sờ cả người, trong đầu chợt rối loạn, không biết rốt cuộc tại sao lại vậy, cậu tự dưng trở thành đối tượng bị lên án!

Không phải như thế, những điều con nhóc kia nói không phải sự thực mà!

Trong đầu Tiểu Dịch Thần hỗn độn, theo bản năng đi đến bên cạnh Mộ Nhã Triết, cẩn thận cầm lấy bàn tay dày rộng của người đàn ông.

Đáp lại, Mộ Nhã Triết cũng nắm chặt tay cậu.

Tiểu Dịch Thần điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Mộ Nhã Triết nghiêm trọng nhìn cậu: “Chuyện gì xảy ra? Dịch Thần, cho cha một lời giải thích.”

“Cha, con...” Tiểu Dịch Thần gấp gáp mở miệng, tủi thân nói: “Con không đẩy nó mà...”

Cậu chỉ vì bị đau mà có phản ứng phòng vệ thôi!
 
Chương 410: Xin lỗi!


Cậu chỉ vì bị đau mà có phản ứng phòng vệ thôi!

Tống Ân Nhã bị chọc tức, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ giận dữ: “Dịch Thần, con hơi quá đáng rồi đấy! Cô nể tình anh Mộ mới cố nén không trách mắng con! Nhưng Ân Hi đã thế này rồi, đầu bị đập chảy cả máu, giờ con không biết nhận lỗi, lại còn trốn tránh trách nhiệm! Cô nghe nói, nhà họ Mộ nuôi dạy trẻ con thì sẽ nuôi dạy ý thức trách nhiệm trước tiên, nếu con có ý thức trách nhiệm bằng một nửa con thì sẽ không nói vậy!”

Như chưa nguôi giận, cô ta còn bế Ân Hi đến trước mặt cậu, ép hỏi: “Lẽ nào, ý của con là, Ân Hi tự mình ngã xuống, sau đó đổ cho con ư? Ân Hi nhà cô sẽ không nói dối! Huống chi, cô bé đang rất tốt, tự dưng lại vô duyên vô cớ ngã xuống? Con cho rằng cô bé đang nói dối sao?”

Tiểu Dịch Thần bị sự ép hỏi này làm mặt đỏ tới tận mang tai.

Cậu siết chặt quả đấm, giả vờ bình tĩnh nói: “Không phải con, không phải con đâu! Con là nam tử hán, không nói láo!”

Tống Ân Nhã nói: “Con tự xưng là nam tử hán, lẽ nào nam tử hán không biết chịu trách nhiệm à? Con bảo con không nói láo, vậy con nói cho cô biết, tại sao Ân Hi nhà cô lại bị ngã?”

“Huhuhu... Chị, cậu ta đang nói dối, rõ ràng là cậu ta đẩy em!”

Trong ngực tiếng khóc của Tống Ân Hi càng thêm càn rỡ, gào khan, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Tiểu Dịch Thần giận đến mất ký trí: “Rõ ràng là nó cắn con trước, là nó, rõ ràng là nó bắt nạt con trước!”

“Cắn con trước thì con có thể bắt nạt lại cô bé như vậy sao?”

Sắc mặt Tống Ân Nhã tối tăm nói: “Con là anh mà, Ân Hi không hiểu chuyện, con không thể nhường em chút sao?”

“...?!” Tiểu Dịch Thần thực sự không nói nên lời!

Tại sao? Tại sao lại cứ chất vấn cậu như vậy?

Lẽ nào là bởi, kết cục của câu chuyện, là Tống Ân Hi bị thương nghiêm trọng nhất, cho nên tất cả sai lầm sẽ được tha thứ sao?

Mà cậu chẳng qua là vì tự vệ, dù cuối cùng ra tay không khống chế được sức lực, khiến người ta bị thương, cậu phải là người bị mắng sao?

Hơn nữa cậu nhớ rõ, mới vừa rồi cậu không dùng nhiều lực, thực sự không có dùng nhiều lực mà!

Nếu như cậu dùng sức, luôn biết có điểm dừng!

Lấy sức lực ban nãy của cậu, Tống Ân Hi cùng lắm là bị đẩy qua một bên, sẽ không bị nặng như vậy!

Nhưng nếu cậu nói con nhóc đó tự mình ngã xuống, sẽ có người tin cậu ư?

Cha có tin cậu không?

Tiểu Dịch Thần lo lắng nhìn Mộ Nhã Triết, thấy đôi mắt lạnh lùng trong trẻo của anh nhìn mặt Tống Ân Hi, thấy hiện trường om sòm hết lên, anh bỗng mở miệng: “Nói xong hết chưa?”

Chỉ một câu này, xung quanh nhất thời yên tĩnh lại.

Có thể người đàn ông này là quý tộc trời sinh, chỉ cần anh mở miệng muốn yên tĩnh, mọi người nhất định sẽ im ắng hết lại.

Cục diện chỉ vì một câu nói của anh, được ổn định lại.

“Giờ có tranh luận cũng không có ý nghĩa gì! Việc cấp bách trước tiên là đưa cô bé đi bệnh viện, chụp phim xem có gì đáng ngại không.”

“Ôi... Làm sao bây giờ, Ân Hi chưa từng phải chịu đau như vậy...”

Tiểu Dịch Thần đứng một bên tức giận không thèm lên tiếng, chút đau ấy có đáng gì!

Cậu ở doanh trại đặc huấn, có nỗi đau gì chưa được nếm qua!

Cái vết thương nhỏ như con muỗi ấy, khâu hai đường là cùng.

Mộ Nhã Triết ngổi xổm xuống, đặt tay lên vai Tiểu Dịch Thần, trầm giọng nói: “Dịch Thần, nói xin lỗi với em ấy trước, nhé?”

“Không!” Tiểu Dịch Thần kiên quyết đáp.
 
Chương 411: Là nó cắn con trước


“Không!” Tiểu Dịch Thần kiên quyết đáp.

Sắc mặt Mộ Nhã Triết nháy mắt lạnh xuống: “Ngay cả cha nói cũng không nghe sao?”

“Cha nói sai, con không nghe!” Trong lòng Tiểu Dịch Thần tủi thân, nhưng biểu hiện vẫn là vẻ mặt kiên quyết, ngay trước mặt chị em Tống Ân Nhã, cậu không thể chịu thua cúi đầu: “Việc con không làm, sẽ không xin lỗi!”

“Vậy con nói cho cha, con có đẩy em hay không?” Mộ Nhã Triết nghiêm túc hỏi.

Tiểu Dịch Thần nghẹn lời một lúc, khó khăn nhả ra một chữ: “Đẩy...”

Ngay sau đó cậu vội vã giải thích: “Đó là bởi em cắn con trước, hơn nữa con không...”

“Nếu đã đẩy, em bị ngã sấp, không nên xin lỗi sao?” Mộ Nhã Triết dẫn dắt từng bước.

Anh mặc kệ đứa trẻ khác có làm gì sai không, anh chỉ để ý con mình có ý thức trách nhiệm hay không. Dù không cố ý, nhưng đã đẩy, Tống Ân Hi ngã xuống cũng ít nhiều có trách nhiệm của Tiểu Dịch Thần, cho nên anh bắt Tiểu Dịch Thần phải cúi đầu nói xin lỗi.

“Con nên tự kiểm điểm lại sai lầm của mình!”

Đối với lời của Mộ Nhã Triết, Tiểu Dịch Thần luôn nghe răm rắp, cảm thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng, bởi vậy mặc dù vẫn không phục nhưng không trái lời nữa, cúi đầu với Tống Ân Hi: “Xin lỗi, Ân Hi, là anh sai, anh không nên đẩy em!”

Nhưng câu xin lỗi của cậu không khiến Tống Ân Hi ngừng khóc.

Song điều có thể làm, chỉ có thể là xin lỗi!

Cậu đã làm rồi, có được tha thứ hay không, cậu không quan tâm!

“Chú Mộ ôm...” Tống Ân Hi không để ý đến Tiểu Dịch Thần xin lỗi, chỉ mở to hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Mộ Nhã Triết vươn tay.

Lần đòi ôm này, Mộ Nhã Triết không từ chối.

Nhận lấy cô bé từ trong lòng Tống Ân Nhã, Tống Ân Hi như đạt được mục đích, tiếng khóc hơi ngừng lại.

Trong bụng Tiểu Dịch Thần bực bội, hơn nữa lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy sự đắc ý khi âm mưu thành hiện thực trong mắt Tống Ân Hi, móng tay bấm sâu vào bàn tay.

Người quản lí của công ti Nhạc Trí vội vã chạy đến, hôm nay, trùng hợp Lý Hàn Lâm đang khảo sát hạng mục mới ở Nhạc Trí, biết có một đứa trẻ xảy ra chuyện, bèn dẫn nhân viên y tế chạy tới.

Vừa thấy mấy người trước mắt, khóe mắt khẽ co giật.

“Hiệu trưởng Lý?” Mộ Nhã Triết híp mắt, rõ ràng là liếc mắt đã nhận ra ông.

“Haha... thật trùng hợp quá?” Lý Hàn Lâm lúng túng nói: “Giám đốc Mộ, chào anh.”

Nhân viên y tế mang cáng cứu thương tới, muốn đón lấy Tống Ân Hi trong lòng Mộ Nhã Triết, nhưng tiểu Ân Hi không chịu, sống chết ôm chặt lấy Mộ Nhã Triết, cuối cùng đành phải thương lượng.

“Chú Mộ, chú sẽ đi cùng con chứ?”

“Ừ, ngoan, chú Mộ đi với con.”

“Ưm... Có chú Mộ bên cạnh con, con không sợ gì nữa.” Tống Ân Hi thút thít nói, dáng vẻ rất đáng thương.

Tiểu Dịch Thần cô đơn đứng yên một chỗ, trơ mắt nhìn Mộ Nhã Triết ôm Tống Ân Hi lên xe cứu thương, dưới sự nôn nóng, vội hỏi: “Cha, cha không đưa con đi chơi tiếp sao?”

“Cùng lên xe đi, đưa Ân Hi đi bệnh viện trước đã.”

“Nhưng... Hôm nay là sinh nhật con mà...!” Tiểu Dịch Thần miễn cưỡng nở nụ cười nói.

Ánh mắt Mộ Nhã Triết lạnh đi, giọng nói cũng trầm xuống: “Lần sau đi chơi cùng con, hôm nay chỉ có thể đến đây thôi!”

Đến đây thôi... Sao có thể chỉ đến đây thôi?

Tiểu Dịch Thần bướng bỉnh đứng yên, ấp úng nói: “Con không muốn...”

“Cái gì?”
 
Chương 412: Dịch Thần bị vứt bỏ


“Cái gì?”

“Con nói con không muốn! Con không muốn lần khác, con chỉ muốn hôm nay, cha đi chơi cùng con!” Tiểu Dịch Thần phát tiết hết những tủi thân và chua xót kiềm nén trong lòng ra, cậu rất ít khi khóc, nhưng khi nói những lời này, viền mắt không kìm được mà ươn ướt.

Gì mà lần tới, thật sự sẽ có lần tới ư?

Nhưng... dựa vào đâu chứ, hôm nay là sinh nhật cậu mà?

“Dịch Thần, không được quá tùy hứng!”

“Con muốn ở lại chơi, con không muốn đến bệnh viện với nó, con không muốn!” Tiểu Dịch Thần bĩu môi.

Sự tùy hứng của cậu khiến Mộ Nhã Triết khó chịu, vì vậy lạnh lùng ném lại một câu: “Vậy con tự chơi đi!”

Dù sao, anh đã sớm dặn dò người quản lí Thung lũng cổ tích, dù anh không ở đây thì cũng sẽ có người chăm sóc cậu nhóc, cậu đã muốn chơi, vậy thì để cậu tự chơi cho sướng ở công viên đi!

“Phập” một tiếng, cửa xe đóng lại.

Xe cứu thương hú còi đi.

Tiểu Dịch Thần trợn mắt há mồm đứng sững tại chỗ, mãi đến khi xe rời đi rất lâu, vẫn chưa có phản ứng.

Đây là cha... bỏ rơi cậu sao?

Không cần cậu nữa sao?

Để cậu lại đây một mình, là đang trừng phạt cậu sao?

Nhưng cậu đã làm gì sai? Lại trừng phạt cậu như vậy?!

Rõ ràng là Tống Ân Hi kia dùng thủ đoạn, muốn cướp cha cậu đi mà?

Cậu vốn nên ngoan ngoãn lên xe, không nên tùy hứng như vậy, bảo muốn ở lại chơi là do tức quá mà nói, không muốn cúi đầu thỏa hiệp.

Đây không phải chấp niệm với sinh nhật, mà là cậu tủi thân, dựa vào đâu tất cả những điều cậu mong đợi, đều dễ dàng bị phá hủy như vậy.

Rõ ràng cậu không làm gì sai, rõ ràng không thẹn với lương tâm, nhưng cha không tin cậu, vậy có thể làm gì được?

Tiểu Dịch Thần cúi đầu, khóe miệng run run, muốn khóc, nhưng cậu không muốn rơi nước mắt nên cố nuốt vào trong.

Như đang giận dỗi, lấy tay lau mạnh khóe mắt ươn ướt, ngẩng mặt lên, là biểu cảm lạnh băng không nói một lời.

Phải đi thôi!

Đi thôi! Một mình cậu, vẫn có thể chơi rất vui vẻ!

Lý Hàn Lâm bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Dịch Thần, trong lòng thầm than, khuôn mặt của cậu nhóc này thật sự quá giống giám đốc Vân a.

Bình thường, sinh đôi rất ít người lớn lên giống y hệt nhau.

“Cậu Mộ...” Lý Hàn Lâm cười híp mắt sán tới, có chút lấy lòng.

Tiểu Dịch Thần quay mặt đi lạnh lùng nói: “Đừng chạm vào tôi.”

Mộ Nhã Triết không ở đây, cậu như khôi phục lại làm Tiểu Dịch Thần trước kia, lạnh băng, trầm mặc ít nói.

Đeo balo lên, Tiểu Dịch Thần đi về phía mục tiêu tiếp theo, bỏ lại một câu: “Tự tôi chơi được, các người không cần đi theo.”

Lý Hàn Lâm sao có thể nghe theo lời cậu được, trước khi Mộ Nhã Triết đi đã dặn ông phải chăm sóc cậu bé cho tốt.

Vì vậy, bảo mẫu Lý lên tiếng: “Phái mấy người thầm theo sau bảo vệ cậu ấy, đừng để cậu ấy phát hiện!”

“Dạ.”

Vì vậy, một đám vệ sĩ trùng trùng điệp điệp rồi lại cẩn cẩn thận thận đi theo sau Tiểu Dịch Thần.

Từ nhỏ đã trải qua huấn luyện đắc chủng, Tiểu Dịch Thần há có thể không nhận ra sao?

Nhưng cậu không muốn để tâm nhiều như vậy.

Nếu đã tới đây, tôi sẽ tự mình chơi thật vui.
 
Chương 413: Sinh nhật ghét nhất


Nếu đã tới đây, tôi sẽ tự mình chơi thật vui.

Vì vậy, tháp chọc trời, vòng xoay lửa, núi băng vực tuyết, bất kì trò chơi kích thích gì cũng chơi hết, ngồi trên xe núi, theo khí thế lao xuống hăng hái của xe núi, cậu trút hết tất cả bất mãn và uất ức bằng cách thét lên! Dường như chỉ có vậy, trong lòng cậu mới có thể dễ chịu hơn!

Từ trước tới nay cậu không phải một đứa trẻ yếu đuối, nhưng chuyện xảy ra hôm nay, đã để lại vết thương nhất định trong lòng cậu.

Cậu vẫn cho rằng, các bé gái vốn ngây thơ mơ mộng, nhưng Tống Ân Hi đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của cậu về bé gái.

Bé gái đáng ghét!

Tống Ân Hi đáng ghét!

Khi Tiểu Dịch Thần bước xuống khỏi xe núi, thân thể hơi choáng váng.

Cậu ngẩng mặt nhỏ lên nhìn trời, hôm nay ánh nắng chói chang, khí trời ấm áp, nhưng dù ánh nắng có chói chang cỡ nào đi chăng nữa, cũng không thể sưởi ấm trái tim của cậu!

Bất kể có chơi đùa như thế nào, cũng không thể có sự hạnh phúc và hân hoan như khi cha ở bên cạnh làm bạn!

“Sinh nhật...mình ghét nhất...” Tiểu Dịch Thần cô đơn ngồi trên ghế băng, ôm chặt balo, tủi thân thầm thì.

...

“Thi Thi, hôm nay vất vả rồi!”

Quay chụp xong, Mộc Tịch đưa Vân Thi Thi đến ngoài tòa cao ốc, mỉm cười nói: “Chờ có ảnh chụp, em sẽ cho chị xem nhé.”

“Ừ, cảm ơn nhiều.”

Mộc Tịch chợt nhớ đến điều gì, vội hỏi: “Đúng rồi, chị có weibo* không?”

“Weibo?”

“Đừng nói là chị không có weibo nhá.”

“Ừ... không biết dùng weibo.” Vân Thi Thi thành thật đáp: “Bình thường chị bận nhiều việc, cho nên...”

“Haha! Dù có bận thế nào đi nữa thì thời gian lướt weibo vẫn nên có chứ! Chị thật giống chị gái em, có con rồi, ngày nào cũng vây quanh đứa bé, cho nên ngay cả thời gian lướt weibo cũng không có.” Mộc Tịch dở khóc dở cười.

Vân Thi Thi ngẩn ra, hình như bị cô ấy nói trúng rồi.

Lúc trước công tác bề bộn nhiều việc, thời gian về đến nhà đều dành cho Hữu Hữu, mấy thứ như weibo, cô ngay cả tài khoản cũng không có.

Có điều Mộc Tịch không biết một điều là, tạm thời gạt chuyện đứa bé sang một bên, đối với đời sống cá nhân, cô muốn bảo vệ chu đáo chặt chẽ, ít nhất không hi vọng sau này, cuộc sống của Hữu Hữu bị quấy nhiễu.

Vì vậy, cô lập tức cười nói: “Ừ, chị về sẽ lập một cái.”

“Ừ! Lập được rồi thì nói với em, em sẽ xin chứng thực V cho chị.” Mộc Tịch nói, vẫy vẫy tay với cô: “Vậy gặp lại sau nha! Chờ tin của em nhé!”

“Ừm!”

Vân Thi Thi vội vã chạy về nhà, Vân Thiên Hữu ngồi trong phòng khách ngóng trông đã lâu, thấy cô trở về, khuôn mặt nhỏ trong nháy mắt rạng rỡ hẳn lên.

Vốn cậu cho rằng mẹ rất bận rộn, không biết có thể giữ lời hẹn giữa bọn họ hay không, Hữu Hữu không ôm hi vọng quá lớn!

Bởi vậy khi ngồi trên ghế sô pha xem tạp chí kinh tế tài chính, Hữu Hữu không dám ao ước xa vời!

Nhưng khi nhìn thấy Vân Thi Thi quay về đúng giờ, tâm tình luôn bình tĩnh của Hữu Hữu cũng trở nên kích động.

“Mẹ!”

Trên mặt như tỏa ánh nắng, Hữu Hữu ôm lấy Vân Thi Thi xoay hai vòng, rồi nhào vào trong lòng cô.

“Mẹ, Hữu Hữu yêu mẹ!”

“Ngoan, chờ lâu rồi đúng không.” Vân Thi Thi nhìn thấy cậu, dường như tất cả khó chịu lúc trước đều tan thành mây khói.

Bảo bối thật có bản lĩnh, nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cậu, mọi u ám, muộn phiền đều được thổi bay đi hết.
 
Chương 414: Mẹ đừng nghịch ngợm!


Bảo bối thật có bản lĩnh, nhìn vẻ mặt rạng rỡ của cậu, mọi u ám, muộn phiền đều được thổi bay đi hết.

“Không đâu không đâu, mẹ về rất sớm mà.”

Nói rồi, Hữu Hữu kéo Vân Thi Thi vào phòng, lấy ra hai chiếc áo thun nói: “Mẹ, chúng ta thay áo này đi! Là đồ mẹ con đó!”

Áo mẹ con này màu xanh nhạt, thiết kế phổ thông, chỉ có khác biệt nho nhỏ là, đây là trang phục mẹ con của công ti Nhạc Trí. 

Đây là áo do chính Hữu Hữu tự thiết kế, trên áo thun là nét vẽ đơn giản, có cha, có mẹ, ở giữa là một cậu bé, lối vẽ non nớt nhưng tỉ mỉ, bán rất chạy.

Bức tranh này, vốn là cậu muốn tặng cho mẹ, nhưng cảm thấy mình vẽ không được đẹp lắm, bởi vậy giấu nhẹm đi, không lấy ra nữa, sợ mẹ không thích.

Không ngờ ý nghĩ kỳ lạ này, nhàm chán phác thảo lên trang phục, lại rất được hoan nghênh.

“Chiếc áo này là...”

“À, ông ngoại mua cho.” Hữu Hữu nói: “Hôm qua con và ông ngoại đi dạo phố, con thấy bộ áo mẹ con này rất thú vị nên...”

“Ừm! Nét vẽ trên chiếc áo này rất đẹp, có vẻ ngây ngô!” Vân Thi Thi cười nói.

“Thật sao?” Trên mặt Hữu Hữu hiện lên màu đỏ ửng ngượng ngùng, mẹ bảo bức tranh này đẹp, có nghĩa là thích cậu vẽ.

Hữu Hữu che miệng cười trộm, đuôi lông mày đắc ý nhếch lên, bởi một câu khen ngợi này của Vân Thi Thi mà trong lòng hài lòng ngọt ngào.

Vân Thi Thi cầm áo thay, sau đó quay sang thay quần áo cho Hữu Hữu, Vân Thi Thi rất thích chăm chút cho trang phục của cậu.

Hữu Hữu trời sinh đáng yêu, bởi vậy mỗi khi đưa cậu ra ngoài sẽ hấp dẫn vô số ánh mắt.

Vân Thi Thi buộc cho cậu một cái khăn quàng cổ phong cách Anh, kết hợp với đôi giày thiết kế theo quốc kì nước Anh, đeo thêm cặp kính râm, cậu nhóc lập tức hóa thân thành người mẫu trên tạp chí thời trang trẻ em, tuấn tủ đáng yêu.

Hôm nay nhiệt độ hơi cao, bởi vậy không quên đội cho cậu một cái mũ, xoay vai cậu ngắm nghía, Vân Thi Thi lập tức bày ra vẻ si mê nói: “Em nhỏ Thiên Hữu thật đẹp trai nha!”

Hữu Hữu bị Vân Thi Thi khen ngợi chọc cho mím môi cười, trên mặt càng thêm thẹn thùng, song không che giấu được sự hớn hở: “Mẹ đừng làm rộn!”

Hai mẹ con đứng trước gương, cười nói với nhau.

Tất cả đều đã chuẩn bị xong, xuất phát!

Hai mẹ con ngồi taxi, đi đến chỗ mục tiêu!

Dọc đường đi, ngoài cửa sổ ngập tràn ánh nắng!

Vẻ mặt Vân Thiên Hữu thích ý dựa vào Vân Thi Thi, đầu gối lên cánh tay cô, nhìn hàng cây không ngừng vút qua ngoài cửa sổ.

Những tia nắng đầu hè loang lổ, chiếu vào trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của cậu, lấp lánh như sao.

“Mẹ...”

“Ừ?”

Hữu Hữu ngẩng đầu, trong mắt hiện lên sự ngây ngô: “Mẹ nói xem, nếu con vĩnh viễn không trưởng thành thì tốt biết bao?”

Vân Thi Thi ngạc nhiên hỏi: “Sao lại nói vậy?”

“Như vậy, sẽ có thể luôn dính lấy mẹ nha.”

Hữu Hữu chậm rãi nói: “Con mãi mãi không lớn lên, mẹ mãi mãi không già đi, chúng ta cứ như này, thật tốt đúng không?”

Cậu nói những câu này vô cùng trịnh trọng, Vân Thi Thi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu mà buồn cười, nhưng lông mày cậu bỗng nhíu chặt lại.

“Thế nhưng cũng không được.”

“Ừ?”

“Chỉ khi Hữu Hữu trưởng thành thì mới có thể bảo vệ mẹ, không cho bất cứ ai bắt nạt mẹ.”
 
Chương 415: Hai bảo bối lướt qua nhau


“Chỉ khi Hữu Hữu trưởng thành thì mới có thể bảo vệ mẹ, không cho bất cứ ai bắt nạt mẹ.”

Hữu Hữu ôm cánh tay của Vân Thi Thi ngọt ngào nói: “Bất kể như nào, Hữu Hữu vẫn sẽ bảo vệ mẹ đến già! Dù là bất cứ ai, Hữu Hữu cũng không cho phép bắt nạt mẹ! Mẹ, sau này ai bắt nạt mẹ, nhất định phải nói với Hữu Hữu, Hữu Hữu sẽ giúp mẹ trả thù nha!”

Vân Thi Thi vui vẻ mỉm cười gật đầu, nhưng không quá để lời nói của cậu vào trong lòng.

Chi cho rằng, đồng ngôn vô kỵ.

*Đồng ngôn vô kỵ: không nên để ý lời trẻ con

Khi Vân Thi Thi và cậu nhóc đến Thung lũng cổ tích, đã đến trưa.

Hàng người xếp trước cửa giữa trưa vẫn dài dằng dặc, nhiệt tình không hề suy giảm. Rất nhiều du khách từ các tỉnh vùng xa thậm chí là nước ngoài cũng tới, mua phiếu lục tục đi vào.

Mặc dù hàng người không phô trương như buổi sáng, nhưng người vẫn phủ kín sân.

Từ cánh cổng chính có thể thấy trong công viên người đi tấp nập.

Sở dĩ Vân Thiên Hữu cố ý lựa chọn Thung lũng cổ tích để đến chơi lần này vì, thứ nhất đây là chuyến đi chơi hiếm hoi với mẹ, nhất định phải chọn chỗ nổi tiếng, để mẹ nhân dịp rảnh rỗi hiếm có này mà thả lỏng tâm trạng.

Thứ hai, cậu cũng lấy thân phận cổ đông công ti Nhạc Trí để tới đây thị sát.

Vân Thiên Hữu đứng ở cửa Thung lũng cổ tích, ánh mắt tỏa sáng nhìn trang trí ở cửa công viên, trong lòng thầm đánh giá những thiếu sót trong đó, rồi mặc cho Vân Thi Thi nắm tay đi qua cổng VIP vào công viên.

Thung lũng cổ tích khánh thành được hai năm, nhưng một năm trước, danh tiếng của Thung lũng cố tích kém hơn những chỗ vui chơi khác.

Vân Thiên Hữu cho rằng, lĩnh vực vui chơi có cơ hội rất rộng, nếu biết khai thác thật tốt thì chỗ vui chơi sẽ đem tới cho công ti lợi ích khách quan không gì sánh bằng.

Vì vậy, cậu lấy thân phận cổ đông, cùng Lý Hàn Lâm âm thầm khảo sát, từ thiết kế trò chơi cho đến hạng mục máy móc, rồi đến hợp đồng hợp tác với tập đoàn N.E, mấy tháng sau khi hạng mục mới được làm xong, Thung lũng cổ tích như được hồi sinh, danh tiếng vang dội như vũ bão.

Trong đó có không ít hạng mục do chính cậu thiết kế, bởi vậy khi vào công viên, không cần xem bản đồ chỉ dẫn, cậu nhắm hai mắt lại, trong đầu hiện lên từng li từng tí bản vẽ, khu vực phân chia không sót cái gì.

“Mẹ, chúng ta đi khu vườn mộng ảo chơi đi!” Vân Thiên Hữu đề nghị.

“Được!”

Vân Thi Thi mỉm cười dắt tay cậu, cùng cậu nhóc đi tới khu vườn mộng ảo.

Nhưng hai người đang hăng hái không hề để ý đến trên ghế dài cách đó không xa, một bóng dáng cô đơn tịch mịch.

Khóe mắt Tiểu Dịch Thần loáng thoáng nhìn thấy bóng hình quen thuộc của hai người, lúc ngẩng đầu lên, bóng dáng của Vân Thi Thi và cậu nhóc đã biến mất trong đám người đông đúc.

Trong mắt cậu lóe lên sự hoang manh, đứng dậy, đưa mắt tìm kiếm trong đám người, nhưng chỉ toàn thấy những khuôn mặt xa lạ!

“Em trai...?” Mày Tiểu Dịch Thần chau lại.

Cậu có sự dự cảm rất mãnh liệt, cậu bé hay xuất hiện trong giấc mơ của cậu, ngay lúc này đang đứng trên cùng một nơi với cậu!

...

Chủ đề thiết kế của khu vườn mộng ảo nhắm vào trẻ em dưới 8 tuổi, ở đây phần lớn các khu vực đều khá thích hợp cho cả gia đình cùng vui chơi.

Ví dụ như vòng xoay ngựa gỗ, xe đụng, tháp hỏa tiễn...
 
Chương 416: Mẹ con ấm áp


Ví dụ như vòng xoay ngựa gỗ, xe đụng, tháp hỏa tiễn...

Hữu Hữu vốn nhớ nhung mấy trò chơi kích thích trên cao, nóng lòng muốn thử trò người bay trong không trung, nhưng cơ thể của cậu không thích hợp chơi những trò kích thích.

Những ai bị bệnh tim thiếu máu không thích hợp để chơi những trò chơi trên cao.

Tuy có chút tiếc nuối, nhưng thân thể là trên hết, bỏ qua đi.

Trong khu vườn mộng ảo vẫn có rất nhiều trò chơi thú vị, chơi được mấy trò chơi, hai mẹ con vẫn không biết mệt, Vân Thiên Hữu tạm gạt những suy nghĩ ngổn ngang sang một bên, chăm chú vùi đầu vào ngày nghỉ hạnh phúc.

Vân Thi Thi nhân cơ hội này chụp cho cậu mấy tấm ảnh.

Cậu nhóc khá ăn ảnh, khả năng nhận biết ống kính cũng rất tốt, chỉ cần đứng yên một chỗ, không cần làm động tác gì, chỉ cần nở nụ cười, ảnh chụp ra sẽ cực kì giống người mẫu nhí điển trai, cực kì dễ thương!

Chơi hết một vòng ở khu vườn mộng ảo, hai mẹ con như không biết mệt là gì, chỉ nghỉ ngơi một lát ở tiệm đồ ngọt, rồi lại hừng hực khí thế dự định đi đến điểm tiếp theo!

Vân Thi Thi rất sợ trời nóng, vì vậy ở tiệm đồ ngọt mua cho cậu nhóc kem.

Lúc này, ưu thế của vé khách quý được bộc lộ.

Chỉ cần vé khách quý, mọi thứ bên trong công viên đều là miễn phí!

Trong lòng Vân Thi Thi thầm kinh ngạc, cô không biết giá hai tấm vé khách quý, chỉ thầm khen Lý Hàn Lâm chu đáo.

Nhưng cô không biết là, thân là cổ đông lớn nhất của công ti Nhạc Trí, hai tấm vé khách quý đối với Vân Thiên Hữu mà nói chỉ là một cú điện thoại.

Hữu Hữu thích vị xoài và vị dâu tây, vì thế Vân Thi Thi cố ý mua cho cậu kem hai vị xoài và dâu tây, đặt trong bàn tay cậu.

Hữu Hữu thỏa mãn liếm liếm môi, xúc một thìa kem, rồi đưa đến bên miệng Vân Thi Thi: “A~ mẹ, mẹ cũng thử đi!”

“Cảm ơn bảo bối!” Vân Thi Thi nếm một miếng kem, kem rất mềm và thơm, vào miệng tan ngay, cô ngạc nhiên nhướng mày, giơ ngón tay cái: “Ăn thật ngon, Hữu Hữu mau ăn đi!”

Đôi mắt Hữu Hữu lấp lánh, cũng ăn một miếng, vị kem thơm mềm hòa tan giữa răng môi, còn có hương hoa quả ngọt ngào, ngọt mà không ngấy.

Chỉ một thìa kem đã có nếm được vị kem thuần túy, chắc chắn là dùng hoa quả thật để chế biến, không bớt xén nguyên liệu.

Vì thế, Vân Thiên Hữu cảm thấy hết sức hài lòng.

“Thi Thi...?”

Cách đó không xa truyền đến tiếng gọi như có như không.

Đám người ồn ào, Vân Thi Thi không nghe quá rõ, chỉ chú tâm chăm sóc cậu nhóc vừa đi vừa ăn kem, tất cả lực chú ý đều tập trung hết lên người cậu, bởi vậy không nghe thấy người đằng sau gọi cô.

Mãi đến khi một cô gái nắm tay một đứa bé đi tới trước mặt cô, vỗ vỗ vai cô: “Cậu là Thi Thi đúng không? Vân Thi Thi...?”

Vân Thi Thi ngẩn ra, quay đầu lại, thấy một cô gái trẻ ăn mặc thành thục, diện mạo đậm đà, ngũ quan không tính là xuất sắc, nhưng vẫn coi là đẹp.

“Thi Thi! Thật sự là cậu à? Mình còn tưởng rằng mình nhận nhầm người chứ!?” Cô gái kia hơi kích động nói: “Cậu còn nhận ra mình không?”

“Khương Lê...?” Vân Thi Thi kinh ngạc từ trong miệng thốt ra một cái tên.
 
Chương 417: Đây là con trai cậu à


“Khương Lê...?” Vân Thi Thi kinh ngạc từ trong miệng thốt ra một cái tên.

“Ai da ai da, vẫn nhớ rõ mình à! Haha! Không uổng công chúng mình học với nhau lâu vậy, đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp nhau ở đây!” Khương Lê cười khách khí, nắm chặt tay cô, tỏ vẻ vô cùng thân thiết.

Vân Thi Thi cũng cố nở nụ cười, phụ họa cô ta mấy tiếng, nhưng trong lòng thì hết sức khó xử!

Lại nói tiếp, Khương Lê này là bạn học của cô thời đại học, cũng là người nhiều lần ngồi cùng bàn với cô.

Dựa theo bình thường mà nói, bạn học cũ gặp lại, nhất định sẽ vô cùng kích động, thậm chí ôm nhau mà khóc.

Dù sao 4 năm đại học cũng để lại cho bản thân vô số kí ức thanh xuân tươi đẹp.

Nhưng Vân Thi Thi không hề có tâm tình kích động ấy.

Đơn giản vì khi học đại học, nhân duyên của cô không được tốt.

Chính xác mà nói, từ khi đi học tới nay, nhân duyên của cô tương đối bình thường, cùng học với nhau thì chỉ gặp mặt gật đầu hời hợt, ngoại trừ Tiếu Tuyết, bên cạnh cô không còn người bạn nào có thể tâm sự chân thành.

Học nhiều năm như vậy, cô không có bạn bè gì nhiều.

Một trong những nguyên nhân là do khi đó tính cách của cô hơi khép kín, không thích giao tiếp với người khác, cũng không biết nói chuyện với nhau như nào, sự cản trở về mặt giao tiếp khiến cô không có cách nào dung nhập với tập thể.

Nhưng ở trong mắt người khác, cô lại trở thành nữ sinh thanh cao kiêu ngạo.

Thanh cao thì thanh cao, cô vốn không quá để ý ánh mắt của người khác.

Sau khi tốt nghiệp đại học, thanh xuân cũng kết thúc.

Các bạn cùng lớp để lại weibo, weixin, QQ, địa chỉ gia đình thậm chí là số điện thoại, nhưng cô, chỉ cầm bằng tốt nghiệp rồi biến mất, không thể lại bất kì thông tin gì, như thể từ trước tới giờ chưa từng tồn tại trong lớp học đó.

Thiếu cô, số bạn học tụ họp không bao giờ đủ.

Khó trách Khương Lê đối với cuộc gặp mặt ngẫu nhiên hôm nay lại hưng phấn như thế.

Dù sao Vân Thi Thi khi học đại học cũng là một hoa khôi giảng đường truyền kỳ, thanh nhã trời sinh, dung mạo xinh đẹp, tạm nghỉ học, sinh con riêng...

Lời đồn đại về cô quá bí ẩn, bởi vậy, đây được coi là một nhân vật thần bí trong lịch sử trường đại học!

Hữu Hữu đang cầm kem đứng bên cạnh Vân Thi Thi cũng thầm quan sát người phụ nữ trước mắt này.

Tuy có nghe thấy là bạn thời đại học của mẹ, nhưng ngoại hình hơi già, nếu không phải biết bằng tuổi mẹ cậu, cậu còn tưởng rằng người phụ nữ đã hơn 30.

Không thể trách Hữu Hữu cảm thấy như vậy.

Sau khi Khương Lê tốt nghiệp liền chia tay với bạn trai quen thời đại học, dưới sự sắp xếp của người nhà vội vã kết hôn, giờ đã là mẹ của hai người con.

Khôi phục sau sinh không tệ, nhưng sinh hai thai vẫn để lại ảnh hưởng không nhỏ tới cơ thể, bởi vậy đứng chung một chỗ với Vân Thi Thi, nhìn có vẻ già hơn!

Hôm nay nhân ngày quốc tế thiếu nhi mang con gái lớn tới đây chơi. Khương Lê bế con gái mình lên, nói: “Thiên Thiên, mau gọi cô đi!”

“Cô!” Cô bé nhút nhát gọi một tiếng, tầm ba bốn tuổi, dáng vẻ nhìn vô cùng dịu dàng đáng yêu.

Vân Thi Thi cười khẽ: “Thiên Thiên ngoan!”

Khương Lê nhanh chóng bị cậu nhóc đang nhìn chằm chằm quan sát cô ta thu hút, trong ánh mắt có sự kinh ngạc nói: “A, cậu bé này thật đáng yêu, là con cậu sao?”

“Ừ, là con mình, tên Hữu Hữu.” Vân Thi Thi đáp, cũng cầm tay Hữu Hữu, mớm lời: “Hữu Hữu, còn không mau gọi cô?”
 
Chương 418: Nếu không phải nể mặt mẹ cậu...


Vân Thi Thi đáp, cũng cầm tay Hữu Hữu, mớm lời: “Hữu Hữu, còn không mau gọi cô?”

“Chào cô, cháu là Hữu Hữu! Cô thật có khí chất!”

Hữu Hữu ngọt ngào gọi một tiếng, trên mặt nở nụ cười sáng lạn, không hề lúng túng.

“Ai da ai da... Thật đáng yêu quá! Một tiếng ‘cô’ này, nghe mà mềm cả tim!”

Khương Lê là một người phụ nữ rất thích trẻ con, không thể chống đỡ được sự tấn công ngọt ngào của Hữu Hữu, hôn lên mặt Hữu Hữu một cái mới bỏ qua.

“Chụt ---------“

Tuy Hữu Hữu không tình nguyện, nhưng lúc này vẫn rất nể mặt, cũng hôn lại lên má cô ta, Khương Lê hớn ha hướn hở cười: “Hữu Hữu thật dễ thương! Thi Thi, cậu thật có phúc nha!”

Trên mặt Hữu Hữu nở nụ cười, nhưng lại thầm quay lưng lấy khăn tay từ trong túi ra, lau mạnh đôi môi.

Chết tiệt, toàn là phấn...

Nếu không phải nể mặt mẹ...

Mãi đến khi lén lau miệng sạch sẽ đã thấy Khương Lê để Thiên Thiên xuống, cô bé đi tới trước mặt cậu, ánh mắt si mê, nhìn cậu, cũng giang hai tay, xấu hổ nhìn cậu lí nhí: “Thiên Thiên cũng muốn... được anh thơm thơm!”

Nụ cười hoàn mĩ của Vân Thiên Hữu hơi cứng, khóe môi co giật, cơ thể thầm tránh phía sau Vân Thi Thi.

Thiên Thiên bèn đi đến trước mặt câu, ôm chầm lấy vai Hữu Hữu.

“...Đừng.” Hữu Hữu nhân lúc Khương Lê không chú ý, vẻ mặt ghét bỏ vươn tay đặt lên khuôn mặt cô bé, lạnh lùng đẩy ra.

Thiên Thiên không hiểu chuyện, chỉ đơn thuần yêu thích anh trai ngoại hình thanh tú đáng yêu trước mặt, bị đẩy ra, biểu cảm hơi tủi thân, lại vẫn giang tay về phía Hữu Hữu, rất dính người.

Hai đứa bé chạy vòng quanh Vân Thi Thi chơi trò anh chạy tôi bắt.

Khương Lê cười nói: “Bảo bối nhà cậu thật đáng yêu, bao tuổi rồi?”

“Sáu tuổi.” Vân Thi Thi mỉm cười, thẳng thắn đáp.

Lần này, đến lượt Khương Lê ngạc nhiên.

“Sáu tuổi...?”

Sáu tuổi... vậy chẳng phải nghĩa là, Vân Thi Thi mười tám tuổi đã sinh ra đứa bé này?! Mười tám tuổi, khi còn đang học đại học, đã làm mẹ rồi?!

Khương Lê sững sờ nói: “Thi Thi, chẳng lẽ là thật sao? Khi học đại học, trong trường xôn xao cậu chưa lập gia đình đã sinh con...”

“Tất cả là quá khứ rồi.” Hiển nhiên Vân Thi Thi không muốn nhắc quá nhiều tới chuyện thời đại học.

Khương Lê gật đầu, thông minh không nhắc nữa!

Nếu đã gặp nhau, Khương Lê bèn đề nghị đi chơi chung, mặc dù Vân Thi Thi không muốn lắm, nhưng ở thời đại học Khương Lê cũng có giúp đỡ cô, bởi vậy không thể từ chối thẳng được.

“Sẽ không quấy rầy cậu chứ?” Khương Lê lo lắng hỏi: “Không ngại thì tốt quá, cậu xem Thiên Thiên nhà tớ này, có vẻ rất thích Hữu Hữu nhà cậu!”

Chỉ thấy Thiên Thiên không ngừng bám đuôi Hữu Hữu, vẻ mặt mê muội si mê.

Vân Thiên Hữu cười ngoài mặt, trong lòng lại chán ghét con nhóc này vô cùng.

Bốn người chỉnh đốn một phen, rồi đi đến địa điểm tiếp theo.

Cách đám người không xa, Tiểu Dịch Thần lưng đeo balo theo sát phía sau, thỉnh thoảng cậu giơ cổ tay lên nhìn, trên cổ tay chính là quà sinh nhật Mộ Nhã Triết tặng cho, đồng hồ đeo tay đa năng.

Đồng hồ này có khả năng định vị, nếu hai đồng hồ giống nhau cách nhau chưa đến 100 mét thì thông qua bluetooth có thể định vị được nhau.
 
Chương 419: Em trai, nhất định tìm được em!


Đồng hồ này có khả năng định vị, nếu hai đồng hồ giống nhau cách nhau chưa đến 100 mét thì thông qua bluetooth có thể định vị được nhau.

Trùng hợp là, hôm nay Vân Thiên Hữu cũng đeo chiếc đồng hồ đó.

Hơn nữa, còn quên tắt chức năng bluetooth.

Tiểu Dịch Thần lần theo chấm tròn nhấp nháy trên màn hình đồng hồ, theo sát.

“Mẹ, mẹ xem, ở đây tập trung thật nhiều người nha!” Hữu Hữu chỉ tay vào nơi cách đó không xa đang có rất nhiều du khách đứng vòng trong vòng ngoài, nhìn có vẻ vô cùng náo nhiệt.

Vân Thi Thi men theo ngón tay cậu nhìn sang, thấy người đi tập nập, ồn ào nhộn nhịp.

“Thật nhiều người quá!”

“Thật náo nhiệt, nhất định là trò chơi rất thú vị, chúng ta qua xem đi!” Hữu Hữu nũng nịu nói.

Dĩ nhiên Vân Thi Thi sẽ đồng ý.

“Mẹ, Hữu Hữu muốn được ôm!” Hữu Hữu giang hai tay trước mặt cô ngọt ngào yêu cầu.

Thời tiết hôm nay hơi nóng, cậu nhóc lại là người thiếu tính kiên nhẫn, đường đi dài như vậy, hơn nữa còn đeo balo, khó trách lại thấy mệt mỏi!

Khương Lê thì đang ngồi trên ghế dài đăng hình lên weixin, chụp ảnh chuyến đi chơi hôm nay chia sẽ với vòng bạn bè, nhanh chóng thu hút không ít lượt thích và bình luận.

Bình thường cô ấy không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích lướt weibo và vòng bạn bè.

Rất nhanh, các bạn học cùng trường đại học bùng nổ.

Có người @ cô ấy: “Cô gái kia nhìn quen mắt quá!”

Bên dưới có người phụ họa: “Hình như rất giống Vân Thi Thi cùng lớp hồi trước a!”

“Vân Thi Thi...? Chính là hoa hậu giảng đường hồi trước của trường chúng ta?”

“Khi tốt nghiệp thì cô ấy chỉ cầm bằng tốt nghiệp rồi biến mất luôn, không để lại bất kì phương thức liên lạc gì, cứ mai danh ẩn tích như thế, sáu năm rồi không nghe tin của cô ấy!”

Trong sáu năm, lớp của Vân Thi Thi đều tổ chức họp lớp mỗi năm một lần, nhưng bởi mọi người không có thông tin của Vân Thi Thi, bởi vậy mỗi lần họp lớp đều không được coi là viên mãn.

Vì thế lớp trưởng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

“Khương Lê, cậu đang ở cùng với cô ấy sao? Mau nói cho bọn mình biết, người kia có phải là Vân Thi Thi không?”

Khương Lê cầm điện thoại di động, nhanh chóng đáp lại: “Đúng nha đúng nha! Hôm nay ngẫu nhiên gặp ở Thung lũng cổ tích, là tớ nhận ra cậu ấy trước, đã lâu không gặp mà cậu ấy vẫn nhớ tên tớ! Hơn nữa, dáng vẻ vẫn xinh đẹp như vậy, bây giờ chúng mình đang đi chơi cùng nhau đó!”

“Thật hay giả vậy! Lúc còn đi học, tớ bắt chuyện với cậu ấy mà cậu ấy lại luôn tỏ vẻ lạnh lùng hờ hững...”

Khương Lê trả lời rất nhanh: “Đâu có, khi cậu ấy nói chuyện với tớ rất nhỏ nhẹ, không hề làm kiêu chút nào.”

“Cậu ngồi cùng bàn với cậu ấy, tốt xấu gì cũng có cảm tình, bọn tớ thì khác, bình thường rất lạnh nhạt với bọn tớ.”

Lúc này, lớp trưởng bỗng kích động chui ra: “Trời ạ! Vân Thi Thi... Mai danh ẩn tích lâu như vậy, không ngờ lại để cho cậu tóm được người!”

Khương Lê nở nụ cười, Thiên Thiên bên cạnh kéo ống tay áo của cô, làm nũng nói: “Mẹ, đừng nghịch điện thoại nữa được không! Chúng ta vào chơi đi! Vào trong đó chơi đi!”

Đứa trẻ trước mặt cô nôn nóng, mắt thấy Vân Thi Thi và Vân Thiên Hữu đã hòa vào trong đám người, không biết đi chơi trò gì, nhưng Khương Lê vẫn cứ ngồi yên nghịch điện thoại không quan tâm đến cô bé, cô bé không thể không sốt ruột.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top