Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Mang Theo Wechat Làm Thần Côn - Khương Chi Ngư
Chương 300


"Lần này phiền đến Lục đạo trưởng rồi"

"Cũng đưa người đàn ông đó về."

Thôn Giang Thủy đã trở nên yên tĩnh trở lại.

Khi Lục Kiến Vị và Trương Hữu Sơn trở về, cả thôn như lúc mới vào đêm, yên ắng đến rợn người.

Những đạo sĩ đều ngồi ngoài hiên các nhà sàn.

Họ ngồi từng nhóm nhỏ bàn luận: "Những ma nhi này rốt cuộc là từ đâu ra! Có phải là bị người trong thôn này giết chết không?”

"Chắc chắn rồi! Vì thế chúng mới đến đây để trả thù! Thôn này quả thật quá tàn nhãn, dám làm những chuyện như vậy."

Việc dọn dẹp quá khó khăn, chúng không có ý thức, chỉ biết tấn công.

Những đạo sĩ này đã từng chứng kiến nhiều chuyện và những gì xảy ra ở thôn Giang Thủy thực sự khiến họ rùng mình, có thể nói là một trong những sự kiện kinh hoàng nhất.

Trước đó khi Trần Huệ trở về, bọn họ nhìn thấy cô ấy và tự nhiên cũng thấy đứa trẻ song sinh trong vòng tay cô ấy.

Sự việc bắt đầu rõ ràng hơn một chút.

Đến khi Lục Kiến Vi và Trương Hữu Sơn trở về, Tô Khúc Trần và Trần Viễn Phương vội vàng tiến lại: "Sư phụ không sao chứ?"

Lục Trường Lan đưa cho cô một tờ khăn giấy, nhăn mặt: "Biết vậy, lúc nãy đệ đã đi cùng sư tỷ." Lục Kiến Vi nhận lấy: "Không sao."

Trân Hữu Hà đang bị trói, được Trương Hữu Sơn dân về! Trương Hữu Thủy lập tức tiến lên, lắng nghe anh ấy †óm tắt sự việc.

Nghe xong, những đạo sĩ xung quanh đều tức giận nhìn hắn ta.

Trần Hữu Hà cúi đầu, không dám nhìn họ.

Lục Kiến Vi nói: "Đưa hắn ta đến nhà trưởng thôn, tôi đã báo cảnh sát! Vài giờ nữa lực lượng chức năng sẽ đến để điều tra."

Việc này cứ để cho cảnh sát quyết định sẽ tốt hơn.

Một đạo sĩ của phái Chính Nhất nói: "Lục đạo trưởng làm rất tốt."

Nhà trưởng thôn ngay ở đó, mọi người đều biết nên trực tiếp dẫn Trần Hữu Hà đến, cánh cửa bị đóng sầm lại.

Tô Khúc Trần thực sự cảm thấy như thế giới quan của mình đã sụp đổ: "Thôn trang này sao lại ngu muội thết Trẻ em dị tật làm sao có thể là quái vật."

Họ nên tìm ra nguyên nhân gây ra dị tật bẩm sinh để phòng tránh chứ?!

Phải mất đến năm phút, cửa nhà trưởng thôn mới được mở ra từ bên trong... Thấy Trần Hữu Hà bị trói, trưởng thôn sững sờ.

Ông ta có linh cảm xấu, cũng đoán ra chuyện gì đã xảy ra.

Nhiều người lạ đến hôm nay đứng ngay trước cửa nhà mình, cái nhìn của họ đầy uy hiếp! Ông ta đã nên đoán ra điều này từ sớm.

Trần Hữu Hà cúi đầu: "Trưởng thôn! Xin lỗi..." Trưởng thôn mặt vô biểu cảm đóng cửa lại, khiến mọi người đứng bên ngoài ngỡ ngàng, không ngờ ông ta lại làm như vậy.

Cửa lại được gõ vang, trưởng thôn không mở cửa nữa.

Trương Hữu Sơn ngăn cản một người định phá cửa bằng vũ lực: "Đợi chút, chờ cảnh sát đến! Họ không thể chạy đâu được."

Mọi người tối nay cũng đã mệt! Vì vậy quyết định thay phiên trực đêm.

***

Khi trời bắt đầu sáng, lực lượng cảnh sát đã đến.

Vì Lục Kiến Vi nói tình hình rất nghiêm trọng, nên người đến rất đông, kể cả đội lặn, tổng cộng có hàng chục người.

Vừa vào thôn, các cảnh sát đã cảm thấy không khí yên tĩnh đến bất thường.

Lục Kiến Vi nghe thấy tiếng động, mở mắt ra! Cô vừa ngủ dậy nên tinh thần đã tốt hơn nhiều, từ hiên nhà sàn bước ra.

Cô đi xuống đường, nói: "Tôi là người đã báo cảnh sát, thôn trang này bị tình nghi đã làm chết đuối trẻ sơ sinh."

Một trong những cảnh sát đến đây hôm qua từ khách sạn Quân Thanh, nhìn thấy những người đạo sĩ này liền ngỡ ngàng: "Lại là các người?"

Làm sao mà mỗi vụ án đều có thể liên quan đến những người đạo sĩ này.

Nhìn sang bên kia... Thôi được rồi! Công dân nhiệt tình Lục đạo trưởng cũng ở đây.

Trương Hữu Sơn cũng đi ra, chỉ vào cửa nhà trưởng thôn nơi Trân Hữu Hà đang đứng: "Người này muốn dìm chết con mình, chúng tôi phát hiện và đã trói hắn ta lại! Thôn trang này đã làm những chuyện như vậy."

Nghe đến câu cuối, lực lượng cảnh sát lập tức trở nên nghiêm túc.

Khi vào thôn, họ cũng thấy con sông, chắc chẳn đó là nơi làm chết đuối trẻ em, không trách họ nhắc nhở phải mang theo dụng cụ vớt lên.
 
Chương 301


Nếu điều này là thật thì mức độ nghiêm trọng của vụ việc này rất lớn, không kém gì một số vụ án nổi tiếng †oàn quốc.

Một cảnh sát nói gì đó với đội lặn phía sau, chia thành hai nhóm! Một nhóm ở trong thôn, một nhóm đến bên sông.

Khi đã có cảnh sát vào cuộc, dù trưởng thôn có cố chống cự cũng vô ích.

Nhóm chuyên gia lặn mang theo dụng cụ đến bên sông bắt đầu trục vớt! Mỗi lần vớt được gì đều đưa lên bờ.

Một số đạo sĩ đã nghỉ ngơi đầy đủ cũng theo đến.

Các cảnh sát ban đầu nghĩ rằng chỉ là một số vật thể bình thường, ai ngờ những gì được vớt lên toàn là hài cốt... Còn là không thể đếm xuể.

Bờ sông gần như đã chất thành một ngọn đồi nhỏ, khiến người ta không khỏi rùng mình.

Vô số hài cốt đã nằm dưới con sông này... Hôm nay, cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh sáng.

Người có mắt thường cũng có thể nhận ra những bộ xương kia rất nhỏ, đều là của những đứa trẻ mới sinh hoặc chỉ một hai tuổi mà thôi.

Những người trong đội trục vớt đều run tay.

Họ đã từng vớt xác những người chết do lũ lụt, vớt xác những người bị giết một cách ác ý bị vứt bỏ nhưng lần này là lần đáng sợ nhất.

Những kẻ làm những chuyện này, không sợ bị trời phạt sao? Hai đạo sĩ của phái Chính Nhất cũng tức giận đến đỏ mắt! Trước đây, họ chưa từng đến bên bờ sông, không biết chuyện gì đã xảy ra, bây giờ thấy tận mắt thật sự là tức chết người.

Những đứa trẻ ma này đều nhờ ngày lễ vu lan để tìm đến thôn dân bên sông trả thù, có lẽ mỗi năm họ đều phải chịu một lần như vậy cho nên đêm khuya mới không dám ra ngoài.

Trương Hữu Sơn hiểu rõ nhất.

Ban đầu khi vào thôn, anh ấy đã từng thử nước sông dưới sự gợi ý của Lục Kiến Vi, vị đắng không thể tả, hóa ra nguyên nhân chính là ở đây.

Hôm qua nhiều đạo sĩ đã dùng nước sông nấu ăn, đã có người than phiền là đắng nhưng vị đắng bị một số gia vị lấn át, chỉ nghĩ là không hợp khẩu Vị.

Dìm chết nhiều đứa trẻ như vậy, làm sao mà không đắng được?

Thôn trang này vẫn dùng con sông này làm nguồn nước sinh hoạt! Có lẽ họ đã quen với vị đẳng này.

Dìm chết con mình ở đây mà vẫn sử dụng nguồn nước đó, tâm lý họ rốt cuộc là biến thái tới mức độ nào mới chịu được.

Đội trục vớt vân không dừng lại, một lần nữa lại vớt lên được nhiều hơn nữa... Một chỗ vớt xong lại tiếp tục đi một đoạn, lại vớt lên được những hài cốt mới, tựa như không có hồi kết.

Cảnh sát dẫn đầu nhìn mãi, lẩm bẩm: "Những bộ xương này quá nhiều, đếm cũng không xuể! Không được, phải điều thêm người tới đây."

Vụ việc quan trọng như vậy, một mình ông ấy chịu trách nhiệm chắc chắn không xong, phải khiến vụ việc này được chú ý, một thôn trang nhỏ lại có thể xảy ra chuyện xấu xa như vậy.

Ban đầu nghe người báo cảnh sát kể lại, ông ấy nghĩ rằng có thể là giết mấy người nhưng bây giờ nhìn thì không phải mấy người, phải có đến hàng trăm người.

Sau khi gọi điện thoại, phía bên kia đã ngay lập tức coi trọng vấn đề này.

Lục Kiến Vi đứng bên bờ sông, bình tính nói: "Hôm nay vì người đàn ông tên Trần Hữu Hà trong thôn tới đây muốn dìm chết con của hắn ta bị chúng tôi đã phát hiện..."

Cô ấy không nói tên Trần Huệ.

Cảnh sát Hà người phụ trách vụ này, nói: "Chúng tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng vụ này, quá đáng lắm rồi!"

Ông ấy cũng có con, nhìn thấy điều này càng cảm thấy tàn nhẫn.

Trương Hữu Sơn bổ sung: "Chúng tôi đã hỏi qua, hắn ta nói vì đứa trẻ dị dạng nên mới muốn làm cho xong chuyện bằng cách làm nó chết đuối mà không quan tâm đến sự ngăn cản của vợ mình."

Nghe vậy, cảnh sát Hà suy đoán: "Có vẻ như lý do xuất hiện nhiều bộ xương ở đây cũng giống như hắn ta."

Lục Kiến Vi nói: "Nếu không nhầm thì chính là như vậy."

Vì mê tín nên họ coi những đứa trẻ dị dạng như quái vật, như biểu tượng của điều không lành, không quan tâm đến máu mủ và tình thân, trực tiếp làm chúng chết đuối.

Đúng lúc ấy, bên trong thôn đột nhiên vang lên một tiếng súng.

"Cảnh sát Hà! Bên đó xảy ra chuyện."
 
Chương 302


Mọi người bên bờ sông đều im lặng, cảnh sát Hà bỗng nhiên quay người: "Các người cứ coi chừng ở đây, tôi qua đó xem."

Tiếng súng vang lên chắc chắn là cấp thiết, ai làm cảnh sát đều hiểu rõ hơn ai hết.

Bên này bờ sông không có thôn dân nào tới, Lục Kiến Vi cũng trở lại.

Vừa vào thôn, họ đã thấy tất cả thôn dân của thôn Giang Thủy đều tập trung trước cửa nhà trưởng thôn.

Cảnh sát Hà quát: "Các người muốn nổi loạn?"

Đây là sự vô pháp vô thiên, một thôn trang nhỏ lại dám có hành động như vậy với cảnh sát, rõ ràng là không coi pháp luật ra gì.

"Thả trưởng thôn raI"

"Đúng vậy! Thả trưởng thôn của chúng tôi!"

"Nếu không thả thì chúng tôi không cho các người rời đi! Mau thả trưởng thôn!"

Sau một câu nói của cảnh sát Hà, những người dân trong thôn đều như nổ tung, từng người cầm dụng cụ nông nghiệp lên gào thét dữ dội.

Một viên cảnh sát bên trong hét lên: "Cảnh sát Hài"

Họ đã kéo trưởng thôn ra khỏi nhà nhưng vừa ra đến cửa đã bị những người dân này chặn lại, đánh người dân thường là không thể, chỉ có thể đe dọa một chút.

Vẻ mặt của những người dân này dường như đều cho rằng họ đúng.

Cảnh sát Hà tức giận nói: "Bây giờ các người không nhường đường phải không? Lát nữa tất cả sẽ bị bắt!"

Ông ấy tiến lên trực tiếp, những người dân kia còn muốn động thủ với ông ấy.

Lục Kiến Vi không thể nhìn cảnh này được nữa, lập tức rút ra vài tờ phù chú, ném vào người những kẻ dẫn đầu.

Y như Trần Hữu Hà, những người này cũng coi Lục Kiến Vi như một con quái vật, định lao lên đánh cô.

Lục Kiến Vi không phải là dạng người dễ bắt nạt, cảnh sát đánh người không tốt nhưng cô không sao, đến một người đánh một người, những người dân này chỉ là cọp giấy, không có tài cán gì.

Chẳng bao lâu sau đã có một vòng người nằm trên mặt đất.

Những người còn lại đều là loại người nhát gan sợ sệt, không dám tiến lên! Thậm chí dám lùi lại phía sau, chỉ dám nói mạnh miệng.

Cảnh sát Hà nhìn Lục Kiến Vi mỉm cười biết ơn.

Sau lần tại khách sạn Quân Thanh, họ đều biết Hiệp hội Đạo giáo liên quan đến những cấp trên! Mặc dù thấy phù chú và những thứ tương tự thấy rất kỳ diệu nhưng cũng không còn mù quáng nữa.

Trên thế giới này vẫn còn rất nhiều cao nhân.

Một viên cảnh sát trẻ đứng ở cửa, thấp giọng nói: "Cảnh sát Hà, vừa rồi là cô ấy cảnh báo..."

Cảnh sát Hà võ vai cậu ấy: "Tôi biết đã xảy ra chuyện gì rồi! Không sao! Sau khi trở về, chúng ta sẽ nói chỉ tiết chuyện này sau." Việc cảnh báo là để ngăn chặn một số người thực hiện các tội phạm bạo lực, hành vi vừa rồi của những người thôn dân chính là xu hướng bạo lực, hành động này không được coi là quá đáng.

"Đây chính là trưởng thôn của họ."

Trưởng thôn của thôn Giang Thủy khoảng năm mươi tuổi, nếp nhăn đã xuất hiện khá nhiều, đôi mắt đã mờ đục.

Lúc này ông ta đang bị hai cảnh sát áp giải, không thể thấy được cảm xúc trên mặt.

Trân Hữu Hà cũng đi theo sau.

Cả hai người có lẽ đều không ngủ được suốt đêm, vì vậy trên mặt họ đều có thể thấy sự mệt mỏi, đặc biệt là trưởng thôn, còn có cả máu trong mắt.

Còn đối với Trân Hữu Hà, ông ta đã từ bỏ hết hy vọng.

Từ lúc bị bắt, ông ta biết mình có lẽ không cứu được nữa, chắc chắn là sẽ bị bắt giữ.

Đối với cảnh sát, số lần ông ta gặp họ bằng không! Ban đầu không sợ nhưng sau khi nghe thấy tiếng súng thì thực sự sợ hãi.

Bây giờ trời vẫn chưa sáng hẳn, mới chỉ năm sáu giờ.

Những người được cử đến sau vẫn chưa tới, cảnh sát Hà trực tiếp cho người áp giải trưởng thôn và Trân Hữu Hà vào nhà trưởng thôn, trực tiếp hỏi tại đây trước, nếu không đưa về cũng khó xử lý.

Dù ông ta hỏi thế nào, trưởng thôn cũng không mở miệng nói về việc này.

Các thông tin khác thì trưởng thôn không giấu giếm, ông ta họ Trần, tên là Trần Gia Vĩ, đã làm trưởng thôn Giang Thủy được hai mươi năm.

Cảnh sát Hà lại hỏi: "Chuyện xương cốt trong sông là thế nào?”

Khi được hỏi về vấn đề này, Trần Gia Vĩ lại không nói gì.

Làm cảnh sát lâu như vậy, cảnh sát Hà nhìn là biết họ giấu giếm chuyện không nhỏ, vì vậy mới không dám nói.
 
Chương 303


Vì thôn Giang Thủy không lớn, nhà trưởng thôn cũng không quá lớn, trong nhà cũng có rất ít người.

Lục Kiến Vi xử lý xong những người bên ngoài rồi tiến vào.

Cảnh sát Hà có ấn tượng tốt với cô, không để thuộc hạ ngăn cản.

Lục Kiến Vi vừa vào đã nghe thấy câu hỏi này, nhìn Trần Gia Vĩ im lặng, cười không thành tiếng: "Tối qua, thôn Giang Thủy xảy ra chuyện mà ông thật sự không biết sao?"

Thật sự không biết, cô đã viết ngược tên mình.

Trần Gia Vĩ có ấn tượng với cô, hôm qua Trương Hữu Sơn đã nói với ông ta về một cô gái, nhưng ông ta không ngờ rằng nguồn gốc sự việc lại từ đây.

Ông ta cảm thấy lạnh người, nói: "Tôi không biết cô đang nói về cái gì.

Hôm qua, các cô đến đây và chúng tôi đã sắp xếp chỗ ở cho các cô tốt, không ngờ rằng..."

Lục Kiến Vi cắt ngang lời ông ta: "Nói nhiều."

Trần Gia Vĩ mặt mày không vui, lạnh lùng nhìn cô.

Lục Kiến Vi quay sang chỉ thị cho Tô Khúc Trần và Trần Viễn Phương đi lấy một số thứ, bao gồm lư hương và nhang, cũng như máu của trưởng thôn.

Cảnh sát Hà không biết cô đang định làm gì, thì thâm hỏi: "Lục đạo trưởng, cô định làm phép à?”

Lục Kiến Vi vừa sắp xếp vừa nói: "Bởi vì trưởng thôn không chịu mở miệng, cảnh sát Hà sẽ sớm biết, tôi không làm những việc vô ích."

Cảnh sát Hà suy nghĩ một chút, không ngăn cản.

Tô Khúc Trần và Trần Viên Phương hành động rất nhanh, Lục Trường Lan đã lấy được máu của Trân Gia Vĩ, đặt vào trong bát.

Bên ngoài trời mới tờ mờ sáng.

Lục Kiến Vi rút ra một tờ phù chú, thắp một nén nhang cắm vào lư hương, miệng niệm gì đó rồi vung phù chú quanh lư hương ba vòng... Sau đó, cô đốt cháy nó và cho vào bát.

Mọi người trong phòng đều không dám mở miệng.

Cảnh sát Hà còn muốn hỏi điều gì đó, Lục Trường Lan ngăn lại: "Cảnh sát Hà hãy chờ thêm một chút, sư tỷ làm việc biết chừng mực." Ngay khi tiếng nói vừa dứt, căn phòng bỗng lạnh đi.

Dưới ánh mắt của mọi người, vài bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mắt! Tất cả đều chen chúc bên cạnh cái bát đựng máu của Trần Gia Vĩ.

Bọn chúng trông giống hệt những ma nhi đêm qua.

Lục Kiến Vi cười lạnh, nói: "Trưởng thôn Trần thật là tàn nhẫn."

Trần Gia Vĩ nhắm mắt lại không dám nhìn.

Cảnh sát Hà nhận ra vẻ ngoài của họ có vẻ giống trẻ dị dạng, ngạc nhiên đoán: "Ông ta đã giết nhiều đứa trẻ như Vậy sao?"

Nhìn qua, đã có năm đứa, cả nam lẫn nữ! Tất cả đều chưa đầy một hai tuổi, có đứa thậm chí còn là trẻ sơ sinh.

Xung quanh rất lạnh, ông ta vẫn nhắm mắt, nghe thấy những lời nói của họ, trong lòng có linh cảm không lành.

Trần Gia Vĩ từ từ mở mắt... Nhìn thấy trước mặt mình xuất hiện thêm vài bóng đen... Những bóng dáng đó, ông ta nhớ tất rõ.

Lục Kiến Vi hỏi: "Trưởng thôn còn nhớ chứ?"

Những đứa trẻ này khi chết bao nhiêu tuổi thì sẽ mãi giữ nguyên dáng vẻ đó, đứa lớn nhất chỉ cao tới dưới đùi người lớn.

Môi Trần Gia Vĩ rung động, không nói nên lời.

Những hồn ma mà Lục Kiến Vi gọi đến đều có quan hệ huyết thống thân thiết với ông ta! Bởi vậy cần sử dụng máu của ông ta mới có thể gọi lên được.

Cô giải thích với cảnh sát Hà: "Những đứa trẻ này đều là bị ông ta hại chết."

Cảnh sát Hà lạnh sống lưng, truy vấn Trần Gia Vĩ: "Ông hại chết chính con ruột của mình trong sông này mà không có gì để nói sao?"

Mắt ông ta đầy tơ máu, môi run rẩy.

Mọi người nghĩ Trần Gia Vĩ sắp nói ra lời thú tội thì nghe ông ta hét lên: "Chúng đều là quái vật! Quái vật thì không thể ở lại trong thôn."

Thôn Giang Thủy không thể có quái vật.

Mắt Trần Gia Vĩ gần như trợn ngược, gào thét: "Bọn chúng có đứa ba chân, có đứa không nam không nữ! Nếu đó không phải quái vật thì là gì?"

Cảnh sát Hà thực sự mở mang tâm mắt: "Ông bảo họ là quái vật? Tôi thấy ông mới là quái vật." Quả nhiên con người cần phải học hành.

Cảnh sát Hà cảm thấy thôn Giang Thủy này ít đọc sách, ngay cả kiến thức phổ thông cũng không biết.

Nguyên nhân xuất hiện trẻ dị dạng có rất nhiều, dù do bệnh tật hay lý do khác, lỗi không nên đổ lên đầu chúng.
 
Chương 304


Mỗi ngày vẫn có trẻ dị dạng ra đời nhưng bây giờ với sự phát triển nhanh chóng của y học, nhiều trẻ em vẫn có thể sống bình thường.

Cảnh sát Hà suy nghĩ một chút, quyết định trở lại đồn cảnh sát để điều tra thêm.

Vụ việc này hết sức quan trọng, tâm trạng của Trần Gia Vĩ bây giờ đã bị kích động, chỉ cần hỏi thêm chắc chắn sẽ lấy được sự thật.

Tiếng la hét của Trân Gia Vĩ trong mắt họ chỉ thấy buồn cười.

Nhưng suy nghĩ của họ đã ăn sâu vào xương tủy thông qua hàng chục năm! Dù bây giờ có giải thích thế nào họ cũng không chịu tin.

Cảnh sát Hà nói với Lục Kiến Vi: "Lục đạo trưởng, chúng tôi chuẩn bị đưa họ về đồn! Các cô cũng cần làm biên bản một lần... Đừng lo! Sẽ không mất nhiều thời gian đâu."

Lục Kiến Vi biết quy trình, đáp "Được."

Cảnh sát Hà yên tâm/Lần này phiền Lục đạo trưởng rồi."

Hiệp hội đạo giáo và cảnh sát có mối liên hệ, ông ấy đã từng thông qua điện thoại xác nhận một lần... Không thể xảy ra xung đột.

Lục Kiến Vi nói: "Tôi cũng không thể nhìn được nữa."

Những đạo sĩ đến đây đều thuộc Hiệp hội đạo giáo, cũng đều đã qua sự lọc lựa tại khách sạn Quân Thanh nên hầu hết đều là người tốt.

Tội ác của thôn Giang Thủy đã làm sốc nhiều người.

Cảnh sát Hà có thể đoán... Nếu vụ án này được công khai, mạng xã hội sẽ bùng nổ như thế nào.

Trên đời này không có bức tường nào không có kế hở, họ đưa nhiều người về thẩm vấn, chắc chắn sẽ bị rò rỉ ra ngoài.

Khi đó, việc kiểm soát dư luận chắc chắn là cần thiết, cảnh sát Hà nghĩ đến điều này đầu óc có chút đau.

Lục Kiến Vi nhớ đến chuyện của Trần Hữu Hà, bất ngờ nói: "Vợ của Trân Hữu Hà là Trần Huệ, con của cô ấy là trẻ song sinh dính liền, cô ấy tối qua không muốn vứt bỏ con mình."

Lục Kiến Vi vẫn nhớ rõ chuyện tối qua Trần Huệ vì con đã quỳ xuống...

Cảnh sát Hà ghi nhớ: "Được." Ngày hôm sau khi trời sáng, lực lượng hỗ trợ của cảnh sát cũng đã đến.

Nhìn thấy số lượng hài cốt không thể đếm xuể bên bờ sông, thế giới quan của mọi người đã hoàn toàn thay đổi! Trước khi đến không ai có thể tưởng tượng được cảnh tượng như vậy.

Thôn trang này ngu muội đến mức nào.

Người phụ trách đội vớt tức giận đến đỏ mắt, nói: "Cảnh sát Hà! Muốn trục vớt hết còn mất vài giờ nữa! Chúng tôi dự định sẽ trục vớt từ đầu đến cuối con sông này một lượt."

Họ quyết tâm trục vớt lên từng bộ hài cốt.

Những đứa trẻ này sau khi sinh ra chưa từng thực sự trải nghiệm thế giới này, lân này nhất định phải minh oan cho chúng.

Cảnh sát Hà vỗ vai cậu ấy: "Cậu không nói tôi cũng sẽ làm vậy, khi vớt xong chúng tôi sẽ mời pháp y tới."

Cần những chuyên gia để xác định chính xác có bao nhiêu hài cốt.

Sau đó, cảnh sát đã đưa tất cả mọi người ở thôn Giang Thủy vê đồn, phân tách từng người ra để ghi chép.

Những người này chỉ là hành động của thế hệ này, những gì thế hệ trước đã làm! Cảnh sát muốn điều tra cũng rất khó.

Từng người dân trong thôn được áp giải ra ngoài, một số vẫn nghĩ mình không làm gì sai, cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng đã bị còng tay lại.

Sau đó, mười mấy chiếc xe cảnh sát rời đi mang theo tất cả người dân thôn Giang Thủy.

Vì hài cốt vẫn còn ở bên sông để lại một đội nhỏ! Số còn lại thì lên xe cảnh sát trở về.

Xe của Tô Khúc Trân dừng lại bên đường.

Họ không phải là tù nhân nên tất nhiên không đi xe cảnh sát mà trực tiếp đi xe của hắn trở về! Còn các đạo sĩ khác thì phải tự tìm cách.

Một nhóm đạo sĩ đứng đó phồng má trợn mắt nhìn theo xe của Tô Khúc Trân đây ngưỡng mộ.

Tô Khúc Trần nói: "Thật không ngờ."

Lục Kiến Vi mặt không biểu cảm, nói: "Thế giới này có rất nhiêu người như vậy."

Lục Trường Lan đứng một bên không nói gì.

Hiện tại, anh đang ở Xuất Vân Quan và cảm thấy bản thân rất may mắn vì anh chỉ bị cha mẹ bỏ rơi chứ không bị dìm chết.

Gặp được sư phụ và sư tỷ là điều anh biết ơn nhất.

Lục Kiến Vi xoa xoa mặt Lục Trường LanĐừng nghĩ nhiều quá."

Lục Trường Lan nở một nụ cười, nói: "Sư tỷ không cần lo! Đệ không cần quá bi quan."

Lục Kiến Vi thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
 
Chương 305


Cô chỉ sợ Lục Trường Lan tức cảnh sinh tình, nhớ lại chuyện ngày xưa! Cô đã mất khá nhiều thời gian mới khiến anh mở lời.

Khi vê đến đồn cảnh sát đã là hơn chín giờ.

Người dân thôn Giang Thủy hiện tại khoảng vài trăm người, mỗi nhà ít nhất có hai người, những trẻ em trong gia đình cũng đã được đưa tới.

Vì vậy, cuộc thẩm vấn được tiến hành trong nhiều phòng khác nhau.

Trần Gia Vĩ với tư cách là trưởng thôn tự nhiên được cách ly riêng.

Cảnh sát Hà trực tiếp chịu trách nhiệm về ông ta, do tình trạng tỉnh thần của Trần Gia Vĩ rất tôi tệ sau những gì Lục Kiến Vi làm ở thôn Giang Thủy.

Vừa hỏi, Trần Gia Vĩ đã chống cự một lúc rồi thú nhận.

Ông ta tiết lộ một sự thật gây sốc.

Sự thật này đã bị giấu kín ở thôn Giang Thủy trong hàng chục năm, thậm chí hàng trăm năm và chưa bao giờ ai phát hiện ra.

****

Thôn Giang Thủy vốn không tồn tại, sau đó xảy ra chiến tranh, những người chạy nạn đã đến đó và ở lại, từ đó mới có thôn Giang Thủy.

Tính đến nay, lịch sử của thôn này cũng gần trăm năm, mọi người qua nhiều đời vẫn sinh sống tại đó.

Trần Gia Vĩ là con trai duy nhất của trưởng thôn trước.

Cha ông ta làm trưởng thôn được bốn mươi năm! Sau khi ông ấy qua đời Trần Gia Vĩ lập tức trở thành trưởng thôn và thôn dân cũng không phản đối.

Thôn Giang Thủy tách biệt với bên ngoài, chỉ đến vài năm gần đây, một số thanh niên mới bắt đầu ra ngoài, sau đó rất ít khi trở về.

Toàn bộ thôn Giang Thủy chủ yếu là họ và con cái họ.

Trần Gia Vĩ khi còn nhỏ thấy một số họ hàng mang bầu nhưng sau đó những đứa trẻ sinh ra đều biến mất.

Lúc đó, ông ta còn nhỏ nên không nhận thấy có điều gì bất thường.

Trong thôn thường xuyên xảy ra tình trạng này, nhiều phụ nữ mang thai nhưng sau đó lại không có trẻ em xuất hiện.

Từ nhỏ, trong ký ức của ông ta đã cảm thấy có rất nhiều người mang thai nhưng số trẻ em thực sự xuất hiện thấy lại rất ít.

Cho đến một lần, ông ta đi chơi về muộn ngang qua một ngôi nhà trên con đường nhỏ, nghe thấy tiếng nói chuyện của người trong nhà.

Cặp vợ chồng đó ông ta biết, họ đang cãi nhau và nội dung tranh cãi là đứa trẻ bị dị tật, là một quái vật.

Ông ta rất tò mò quái vật là gì?! Nên nhân lúc họ không chú ý mà nhìn vào! Sau đó bị dọa đến mức nguyên đêm gặp ác mộng.

Đứa trẻ được đặt trên giường chỉ có một cánh tay.

Chuyện này luôn được chôn giấu trong lòng Trần Gia Vĩ, ông ta chưa bao giờ kể cho ai! Ngay cả cha mẹ mình cũng không.

Cảnh sát Hà nghe đến đây, hỏi: "Lúc đó ông cũng nghĩ đó là quái vật?" Trân Gia Vĩ nói: "Khi anh còn nhỏ, nếu anh nhìn thấy điều đó không cũng nghĩ vậy sao?"

Ông ta nhìn thấy đứa trẻ chỉ có một cánh tay thì sững sờ, cũng nhớ lại lời cha mình đôi khi nói về "quái vật".

Cảnh sát Hà lạnh lùng cười, nói: "Không! Cha mẹ tôi không dạy tôi như vậy bởi vì họ đều đã được học hành."

Cha mẹ của ông ấy sẽ nói cho ông ấy biết sự thật.

Không giống như người dân thôn Giang Thủy, từ thế hệ này sang thế hệ khác, cả quá trình giáo dục đêu méo mó.

Trần Gia Vĩ mấp máy môi.

Cảnh sát Hà nói: "Tiếp tục."

Trần Gia Vĩ cúi đầu im lặng khoảng vài phút, mới lại mở miệng: "Khoảng khi tôi mười tuổi, cha tôi bắt đầu nói cho tôi về những chuyện này..."

Bởi vì lúc đó ông ta đã bắt đầu được đào tạo để trở thành trưởng thôn.

Chuyện phải xử lý quái vật lần đầu tiên xuất hiện trong tâm mắt ông tai Chính lúc đó, Trần Gia Vĩ mới biết tại sao có phụ nữ mang thai nhưng đứa trẻ lại mất tích.

Bởi vì tất cả đều là quái vật, tất cả đều đã bị xử lý.

Lúc đó Trần Gia Vĩ không thấy có gì bất thường, ông ta cũng nghĩ những đứa trẻ đó là quái vật, chỉ là những người phụ nữ mỗi lần đều khóc rất đáng sợ.

Sau này ông ta kết hôn với một cô gái trong thôn! Một năm sau họ cũng có con đầu lòng... Là một quái vật.

Khi thấy điều đó, Trân Gia Vĩ hoàn toàn choáng váng! Sau đó chính ông ta đã ném đứa trẻ đó xuống sông.

Cảnh sát Hà run rẩy tay, ghi lại: "Ông đã tự tay làm chết đuối đứa con đầu lòng của mình."
 
Chương 306


Trân Gia Vĩ nói: "Phải! Sau đó còn có đứa thứ hai, thứ ba..."

Bởi vì chúng đều là quái vật.

Cảnh sát Hà chưa kịp nói gì, Trần Gia Vĩ đã lên tiếng: "Vì vậy cho đến bây giờ tôi vẫn không có con."

Một nữ cảnh sát bên cạnh mắt đỏ hoe, không kìm được nói: "Con của ông đều bị ông giết nên tất nhiên ông không có con."

Cô ấy có con, nghe Trân Gia Vĩ nói vậy thực sự muốn đánh chết người này.

Trần Gia Vĩ không phản bác nữ cảnh sát.

Cảnh sát Hà hỏi: "Cứ mỗi lần xuất hiện trẻ dị dạng là các ông xử lý như vậy sao?" Trần Gia Vĩ gật đầu: "Đúng vậy! Thôn Giang Thủy không cho phép xuất hiện quái vật."

"Bao nhiêu năm nay, các ông đã làm chết đuối vô số trẻ em." Cảnh sát Hà đổi câu hỏiCó bao nhiêu? Ông biết không?"

Họ cần biết số lượng để ghi chép vào hồ sơ.

Trần Gia Vĩ nói nhỏ: "Có... Đều có... Trưởng thôn Giang Thủy đều có một cuốn sổ, trên đó đều ghi lại..."

Đến lượt ông ta thì đã có đến năm cuốn sổ dày.

Cảnh sát Hà ngay lập tức gọi điện cho đồng nghiệp ở lại thôn Giang Thủy, yêu cầu họ tìm cuốn sổ này ở nhà trưởng thôn.

Khoảng mười mấy phút sau, điện thoại reo lên.

Đồng nghiệp bên kia báo cáo: "Cảnh sát Hà, chúng tôi tìm thấy tổng cộng năm cuốn sổ như anh mô tả và đã lật xem qua, bên trong ghi chép mỗi gia đình đánh dấu..."

Cảnh sát Hà nhìn Trần Gia Vĩ và nói: "Các anh phải giữ kỹ những cuốn này, đừng để mất, đó là bằng chứng."

"Được"

Năm cuốn sổ... Phải có bao nhiêu nạn nhân?! Cảnh sát Hà không dám tưởng tượng.

Ông ấy quay lại, nói với Trần Gia Vĩ: "Các ông chưa bao giờ suy nghĩ tại sao lại có trẻ dị dạng, chỉ nghĩ đến việc giết chết chúng, cách làm này thật là buồn cười."

Không tìm nguyên nhân, chỉ làm như vậy... Cho đến nay, tất nhiên có vô số trẻ dị dạng xuất hiện.

Giống như cách người ta xử lý một số bệnh cách đây trăm năm, không bao giờ suy nghĩ bệnh đó xuất phát từ đâu, chỉ đơn thuần loại bỏ bệnh nhân.

Cách làm này làm sao có ích, ngược lại càng lúc càng rắc rối, thôn Giang Thủy bây giờ chính là ví dụ điển hình.

...

Phương pháp này giống như thế kỷ trước, người ta chôn cất bệnh nhân, xử lý họ đi mà không tìm kiếm nguyên nhân gây bệnh hay thuốc chữa trị.

Vì vậy mới càng ngày càng trở nên phi lý và không thể dừng lại.

Cảnh sát Hà đã có gân mười năm kinh nghiệm, am hiểu rõ ràng cách thẩm vấn, đã khai thác được nhiều chuyện ở thôn Giang Thủy.

Khi khai thác, cả thôn Giang Thủy như lộ ra từ địa ngục sâu thẳm.

Trân Gia Vĩ biết chuyện thôn Giang Thủy từ trước khi ông ta làm trưởng thôn, do chính người cha, trưởng thôn thế hệ trước, đã nói với ông ta như thể rửa não.

Trong thôn có rất ít người biết chữ, ông ta cũng do cha dạy, biết không nhiều chữ, còn lại những tên khác là nhờ những người làm hồ sơ hộ khẩu trước đây.

Do cách xa và không có chuyện gì xảy ra, nơi này hầu như không có ai từ bên ngoài đến, còn chuyện mang thai và sinh con thì đều do người trong thôn Giang Thủy tự giải quyết, tự cung tự cấp.

Điều này có nghĩa là, bao năm qua không ai bên ngoài biết thôn đã sinh ra bao nhiêu đứa trẻ, hay đã có bao nhiêu đứa trẻ chết đi.

Sau khi Trần Gia Vĩ lên làm trưởng thôn, ông ta tiếp tục theo nguyên tắc của cha mình, cộng thêm trải nghiệm thuở nhỏ, ông ta không hề thông cảm với trẻ sơ sinh dị dạng.

Khi thấy đứa con mình sinh ra, ông †a vừa sợ hãi vừa kinh hoàng, liền xử lý ngay đứa trẻ trong đêm.

Cứ thế tiếp tục, tổng cộng có năm đứa... Lúc này, người vợ từ sự giãy giụa, mắng nhiếc ban đầu đến lúc tê liệt và tự sát khi đứa con thứ năm bị ném xuống sông.

Kể từ đó, Trần Gia Vĩ không còn lấy vợ nữa, chuẩn bị chọn một đứa trẻ sinh ra trong thôn để đào tạo thành trưởng thôn mới.

Mỗi khi có trẻ sơ sinh dị dạng, chúng đều bị ném xuống sông.

Từ xưa đến nay, thôn Giang Thủy đã quen với điều này, chỉ có đôi khi một số phụ nữ sẽ giấy giụa phản kháng nhưng cuối cùng vẫn bị áp bức.

Trần Gia Vĩ cũng không nghĩ một ngày nào đó mình sẽ bị phát hiện.

Ông ta không thấy có gì sai, quái vật không nên được sống sót, nếu không sau này cả thôn Giang Thủy sẽ toàn là quái vật.

Trong phòng thẩm vấn ánh đèn rất sáng, làm nổi bật vẻ mặt tái mét của Trần Gia Vĩ.

Môi trường tĩnh lặng càng làm tăng cảm giác áp lực.
 
Chương 307


Cảnh sát Hà đột nhiên đặt một câu hỏi: "Trần Gia VĩI Ông biết thôn Giang Thủy ban đầu có bao nhiêu người không?"

Trân Gia Vĩ bối rối một chút.

Ông ta có ký ức về điều này nhưng cũng khá xa xôi, suy nghĩ một hồi lâu mới do dự mở miệng: "Rất nhiều người, rất nhiều người."

Trần Gia Vĩ không đếm xuể, cha mình đã nói là có rất nhiều người.

Thôn Giang Thủy từng có rất nhiều người trong ký ức của cha ông ta, một thôn trang lớn, mọi người sống hạnh phúc bên nhau.

Hà Cảnh Sát gõ mạnh lên bàn, nói một cách vừa cười vừa không: "Bây giờ ông là trưởng thôn! Ông biết hiện tại thôn Giang Thủy có bao nhiêu người không?"

Trần Gia Vĩ là trưởng thôn, tất nhiên hiểu được, mặt mày tái nhợt.

Kể từ khi ông ta trở thành trưởng thôn, ông ta phải quan tâm đến mọi việc của thôn Giang Thủy, trong đó số lượng người là một yếu tố rất quan trọng.

Khi cảnh sát Hà nhắc đến, ông ta mới nhớ ra sự kiện dường như đã bị quên mất này.

Dân số thôn Giang Thủy mỗi năm đều giảm, hàng nghìn căn nhà sàn mỗi năm có những căn bị bỏ trống hoặc bị phá hủy, từ hàng nghìn giảm xuống còn vài trăm, đến số người hiện tại...

Đã gần như tuyệt chủng.

Hà Cảnh Sát nói: "Từ lần đầu tiên các ông làm việc này, thôn Giang Thủy của các ông đã đi đến hồi kết." Trần Gia Vĩ không có gì để nói, muốn phản bác nhưng không tìm được lời.

Hà Cảnh Sát lại hỏi: "Thôn Giang Thủy được những người tị nạn xây dựng, ông biết đứa trẻ dị dạng đầu tiên sinh ra như thế nào không?”

Trần Gia Vĩ lắc đầu.

Ông ta không biết mà chỉ nghe cha nói, khi quái vật đầu tiên chào đời, cả thôn rơi vào tình trạng hoảng loạn, lúc nào cũng trong sự sợ hãi.

Cho đến khi quái vật đó được xử lý, người phụ nữ kia cũng chọn nhảy sông tự tử vì lời chỉ trích của mọi người.

Ban đầu mọi người đều nghĩ rằng chuyện này đã kết thúc, ai ngờ đó mới chỉ là sự bắt đầu, quái vật thứ hai và thứ ba liên tiếp xuất hiện.

Trong tình huống đó, trưởng thôn đã đứng ra... Đưa ra quyết định giống như trước! Từ đó về sau, thôn Giang Thủy đã định ra cách xử lý mặc định này.

Điều đó tiếp tục kéo dài cho đến ngày nay.

Nữ cảnh sát bên cạnh không thể nhịn được mà hỏi ông ta: "Các ông có biết trẻ sơ sinh dị dạng ra đời như thế nào không?"

Trần Gia Vĩ dĩ nhiên là không biết.

Nữ cảnh sát kìm nén cơn tức giận,/Nguyên nhân sinh ra trẻ dị dạng, phổ biến nhất là do di truyền và môi trường sinh trưởng! Ngoài ra, còn có chấn thương, loại trừ hai yếu tố sau, di truyền ông có biết không? Là do các ông, không có các ông thì những đứa trẻ dị dạng kia cũng không thể ra đời."

Trần Gia Vĩ như bị một gậy đập vào đầu, cả người hoàn toàn bị sốc.

Cảnh sát Hà thực sự ngỡ ngàng trước cách suy nghĩ của mọi người trong thôn này, ông ấy không giải thích thêm nữa, chỉ sắp xếp hồ sơ và rời khỏi phòng thẩm vấn.

Còn về những gì Trần Gia Vĩ nghĩ, đó là chuyện của ông ta.

...

Bản ghi chép mà Lục Kiến Vi làm không có gì đáng kể.

Cô và Trương Hữu Sơn là nhân chứng phát hiện Trần Hữu Hà và Trần Huệ xảy ra xung đột do vứt bỏ trẻ con! Mặc dù Trần Hữu Hà cáo buộc cô và Trương Hữu Sơn hành vi bạo lực nhưng điều đó không có tác dụng.

Bởi vì Trần Hữu Hà vẫn nhảy nhót linh hoạt, không hề thấy có vết thương.

Còn về những gì ông ta nói... Cái gì dán vào người là đau đớn như chết đi sống lại, cùng với cáo buộc Lục Kiến Vi là yêu quái, không ai tin.

Nói như hát, sao không đi đóng phim truyền hình.

Sau khi cảnh sát Hà ra ngoài, Lục Kiến Vi cũng vừa đi ra, hai người gặp nhau/Lần này thực sự là nhờ các bạn, nếu không thì không biết còn bao nhiêu đứa trẻ phải chịu cái xử lý này."

Lục Kiến Vi không nói gì, mà đột nhiên đề xuất: "Con sông kia là dòng sông nào! Các anh có thể điều tra mẫu nước."

Cảnh sát Hà được nhắc nhở/Được! Chúng tôi sẽ làm."

Ông ấy ban đầu không nghĩ đến chuyện này, chỉ cho rằng trẻ con bị ném vào sông! Bây giờ nghĩ lại, vẫn còn là một vấn đề là trẻ sơ sinh dị dạng đầu tiên xuất hiện như thế nào.

Vấn đề trẻ con dị dạng xuất hiện nhiều cũng rất quan trọng.

Lục Kiến Vi đột nhiên nhớ lại chuyện lần trước ở đồn cảnh sát, hỏi: "Lần trước có một người hô hào là có ma, bây giờ thế nào rồi?"

Cảnh sát Hà nói: "Đang bị giam giữ trong đồn."
 
Chương 308


Ông ấy không thể tiết lộ quá nhiều thông tin về vụ án, chỉ nói một câu như vậy.

Lục Kiến Vi không hỏi thêm nữa, sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, cô nhận được thông báo từ Hiệp hội Đạo giáo.

Lần này họ coi như đã qua nhưng để lấy được Thất Tinh Kiếm thì phải chờ Hiệp hội Đạo giáo đánh giá.

Lục Kiến Vi nghĩ một chút, người có cơ hội thắng cao nhất là cô.

Minh Nhai đạo trưởng cũng gọi điện cho cô: "Thực ra thôn trang đó chúng tôi cũng mới điều tra gần đây, không có sự kiện lễ Vu Lan chúng tôi đã báo cảnh sát ngay."

Lục Kiến Vi nói: "Bên đó có lẽ cần được thanh lọc một chút."

Minh Nhai đạo trưởng, nói: "Điều này không cần lo lắng, chúng tôi sẽ cử người đến! Đợi cảnh sát điều tra xong sẽ thanh lọc."

Nơi đó đã bị ô nhiễm, không thể tiếp tục như vậy! Nếu không sau này vùng xung quanh dòng sông đó sẽ không còn cỏ mọc.

Lâu ngày, biết đâu sẽ bị một số tà thuật lợi dụng.

Sau khi cúp máy, Lục Kiến Vi và ba người khác lên xe trở vê khách sạn.

Tài xế thấy họ từ đôn cảnh sát ra còn có chút nghi ngờ, chỉ sợ mình bị bịt miệng, nên không nói gì.

Khi bọn họ trở lại ngõ Hoàng Hoa đã là buổi trưa.

Lục Kiến Vi không ăn gì vào buổi sáng nên bây giờ cô cảm thấy rất đói! Vì vậy họ đã trực tiếp vào một quán ăn nhỏ bên ngoài khách sạn.

Quán này chuyên phục vụ món ăn Tứ Xuyên, vị cay đã thay thế cho vị đẳng trong ký ức của cô.

Tô Khúc Trần bỗng nhiên nhớ ra một điều: "Nước sông có vị đẳng... Có phải do việc ném trẻ con xuống không?"

Hắn cảm thấy... Chắc chắn phải suy nghĩ về vấn đề này.

Một dòng sông làm sao có thể có vị đẳng, trừ khi bên trong có thứ gì đó! Lý do duy nhất có thể nghĩ ra chỉ có thể là vậy.

Lục Kiến Vi gật đầu, nói: "Đúng là có lý do đó."

Những đứa trẻ đó không có nhiều ý thức nhưng oán khí thì có! Mỗi lần thêm một đứa... Cứ thế tích tụ lại, những oán khí này phủ kín cả dòng sông, khiến nước có vị đẳng.

Ban đầu mùi vị rất nhẹ nhưng đến bây giờ đã trở nên rất đắng nếu chưa phát hiện ra, nó chỉ càng ngày càng đẳng, cuối cùng sẽ biến thành sông đẳng.

Trần Viễn Phương cảm thán: "Sự ngu muội thực sự rất đáng sợ."

"Dòng sông đó đắng như vậy, tôi không hiểu họ làm sao có thể uống được." Tô Khúc Trần nói: "Họ đã ném trẻ con xuống rồi mà vẫn dám uống, tôi không thể hiểu nổi."

Nếu hắn là một người dân của thôn Giang Thủy, hắn chỉ muốn càng ngày càng xa dòng sông! Dù có chết cũng không bao giờ uống nước từ đó.

Trần Viễn Phương nói: "Bây giờ nghĩ lại, việc cậu nói chúng ta mua đồ ăn vặt để mang theo quả thật là rất khôn ngoan."

Họ đã sử dụng nước khoáng.

Những người đạo sĩ đi cùng đã vừa bước ra khỏi phòng thẩm vấn và bắt đầu nôn mửa, một số thậm chí còn chuẩn bị đi bệnh viện để kiểm tra xem mình có bị bệnh không?!

Lục Kiến Vi xoa xoa trán, nói: "Uống một lần không sao đâu, họ là người mà ngày nào cũng uống, oán khí vào người! Xuyên suốt theo thời gian nên tình trạng càng ngày càng trở nên nghiêm trọng."

Ngay khi bước vào thôn Giang Thủy, cô đã cảm nhận được điều bất thường! Sau đó khi đến gần dòng sông, cô nhận thấy phía trên dòng sông là khói oán khí tụ lại, lơ lửng trên không trung.

Theo thời gian trôi qua, những oán khí đó cô có thể thấy chúng gần như đã hóa thành thể rắn.

Một khi đã hóa thể, ngày tận thế của thôn Giang Thủy sẽ đến, những hồn ma của những đứa trẻ đó sẽ trực tiếp huỷ diệt thôn trang này.

Tô Khúc Trần run lên một chút/"Thành phố lớn vẫn tốt hơn."

Nếu những người dân trong thôn của họ đều được đi học! Được về sinh học và kiến thức cơ bản, họ chắc chắn sẽ biết nguyên nhân sinh ra trẻ dị dạng và cách phòng ngừa, sẽ không để dẫn đến Tình trạng như vậy.

Lục Kiến Vi liếc nhìn Tô Khúc Trần một cái! Cuối cùng vẫn không vạch trần nỗi đau của hắn.

Thành phố lớn có những điều kinh khủng của thành phố lớn, nông thôn có những điều kinh khủng của nông thôn, một số vì ngu dốt, một số khác là biết nhiều hơn mới làm.

Những trường hợp cô từng được mời đến xử lý đều là những ví dụ.
 
Chương 309


Chuyện của thôn Giang Thủy diễn ra đúng như cảnh sát Hà đã đoán, không biết từ đâu chuyện này đã bị rò rỉ, tin tức trên mạng đã bùng nổ.

Thôn Giang Thủy trở thành tiêu điểm của tất cả các tin tức chỉ trong một đêm.

"Lần đầu tiên thấy một thôn trang như thế... thật là may mắn bây giờ đã bị cảnh sát bắt giữ, không thì không biết còn bao nhiêu bi kịch sẽ xảy ra."

"Trẻ dị dạng thì sao? Chúng không xứng đáng được sống sao?"

"Yêu cầu phải phạt thật nặng, bao nhiêu năm qua biết bao nhiêu mạng người đã bị họ hủy hoại, không trừng phạt không được." "Tôi có một người thân sinh ra trẻ dị dạng, vẫn nuôi lớn được, bây giờ là sinh viên của một trường đại học chủ chốt, nếu ở thôn trang này, e rằng không sống nổi ba tiếng đồng hồ."

"Những người trong thôn này đều là người có vấn đề à? Một người sống sờ sờ ra đó, lại còn là con mình, làm sao họ có thể ra tay được?"

Đồng thời cũng có một số tài khoản marketing lợi dụng sự việc này để bắt đầu bịa đặt, mỗi ngày đăng tải những bình luận tiêu cực, kiểm soát dư luận.

Chỉ trong một buổi chiều, dư luận đã bùng nổ.

Cảnh sát chỉ có thể cố gắng chọn lọc những thông tin có thể công bố để công bố, đồng thời cũng đang tiến hành phản bác, kêu gọi mọi người chờ đợi kết quả.

Đội cứu hộ đã trở về từ thôn Giang Thủy, những người chuyên môn khác đang ở lại đó.

Cảnh sát Hà nhớ lại lời nhắc nhở của Lục Kiến Vi, đã yêu cầu cấp trên điều động chuyên gia đến điều tra và lấy mẫu nước trong sông.

Kết quả sẽ sớm được làm rõ.

...

Sau khi cô trở lại khách sạn, người phụ trách tu sửa Xuất Vân Quan đã gọi điện báo rằng họ đã hoàn thành công việc, có thể tiến hành nghiệm thu.

Thế là bọn họ lại đến Xuất Vân Quan.

Sau khi được tu sửa, đạo quan quả thật như được hồi sinh, trông giống như một đạo quan chính thống! Mặc dù không thể sánh được với sự giàu có của Quy Dương Tự.

Tô Khúc Trần đứng đan tay sau lưng, như một nhà lãnh đạo đang kiểm tra phòng của mình, cảm thán nói: "Sau này tôi chính là Tô Bán Tiên thực thụ."

Bên cạnh đó, Trần Viễn Phương cũng nói: "Sau này tôi chính là Trân Bán Tiên thực thụ! Ai dám nói tôi lừa đảo, tôi sẽ đánh chết người đó."

Cả hai người đều vô cùng vui vẻ.

Trái lại, Lục Kiến Vi và Lục Trường Lan thì rất bình tĩnh.

Vì không có vấn đề gì, họ đã thanh toán số tiền cuối cùng ngay trong ngày hôm đó.

Ngày hôm sau, Lục Kiến Vi thức dậy sớm cùng mọi người quay lại Xuất Vân Quan dọn dẹp! Như vậy có thể sớm dọn về đạo quan, không cần ở khách sạn nữa.

Ở khách sạn hạng sang nhưng cô vẫn không cảm thấy thoải mái như nhà mình.

Tô Khúc Trần tất nhiên không tự mình dọn dẹp, hắn đã thuê vài nhân viên chuyên nghiệp đến tổng vệ sinh.

Sau đó hắn cũng cho người mang đồ đạc của mình vào phòng, coi như chính thức chuyển vào ở tại Xuất Vân Quan, trở thành hàng xóm với Trần Viễn Phương.

Tô Khúc Trần đứng ngoài chỉ huy: "Đặt cái tủ này ở đây.

Đúng... Cái giường đặt bên cạnh tường kia..."

Vài người đàn ông lớn lập tức làm theo chỉ thị.

Sau đó hắn lại đến bên cạnh cô, hỏi: "Có cần tôi thêm gì cho đạo quan không?"

Cô trả lời: "Không cần đâu, tôi không thiếu thứ gì cả." Tô Khúc Trần lại quay về phòng của mình.

Trái lại với hắn, Trần Viễn Phương thì kém may mắn hơn, không những ít đồ đạc mà còn phải tự mình xử lý.

Nhưng chỉ cân nghĩ đến việc sau này sẽ không thiếu thứ gì, cũng không cần phải lừa đảo nữa khiến anh ấy cảm thấy rất mãn nguyện! Dù sao cũng có rất nhiều người không thể vào Xuất Vân Quan.

Cả ngày hôm đó họ đều ở trong Xuất Vân Quan tổng vệ sinh... Khi mọi người dừng tay bước ra ngoài thì trời đã Tối.

Lục Trường Lan dẫn Tô Khúc Trần đi mua đồ.

Lục Kiến Vi cùng Trần Viễn Phương trở lại khách sạn.

Sau khi ra khỏi ngõ Hoàng Hoa, phía trước truyền đến tiếng hét ầm ï thu hút anh ấy nhìn về phía đó.

Đó là một chiếc ô tô bốn chỗ đang đánh võng, nhiều người đi đường đều đang la hét! Cuối cùng, chiếc xe đâm vào dải phân cách mới ngừng lại.

Đầu xe bị móp méo, không rõ người bên trong thế nào.

Trần Viễn Phương nói: "Mọi người xem chiếc xe đánh võng như vậy! Chắc chắn là lái xe khi say rượu, may mà không đâm trúng người."

Lục Kiến Vi nhìn về phía đó.

Chiếc xe dừng lại trên dải phân cách, người qua đường đều đang nhìn về phía đó... Cũng có người đã gọi điện báo cảnh sát.

Lục Kiến Vi nói: "Đi qua xem thử."

Trân Viễn Phương không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn đi theo cô.

Vì sợ bị vu oan, không có nhiều người dám lại gần, ngoại trừ vài người đến xem tài xế có còn sống không.
 
Chương 310


Lúc này trên đường không có nhiều người qua lại, chỉ có ánh đèn đường màu vàng, đèn xe liên tục nhấp nháy, hơi chói mắt.

Trần Viễn Phương thấy tài xế dường như bị mắc kẹt trên ghế lái, không thể tự thoát ra.

Một người bên cạnh nói: "Chúng tôi đã gọi xe cứu thương."

Trần Viễn Phương đang định lui ra xa một chút thì dường như thấy có một người phụ nữ ngồi trên ghế sau nhưng trong chớp mắt người phụ nữ đó đã biến mất.

Anh ấy dụi mắt lẩm bẩm: [Có phải mình có bị hoa mắt không?]

Nhưng ngay lập tức, Trần Viễn Phương phủ định! Sau khi bái Lục Kiến Vi làm sư phụ và trải qua nhiều sự kiện, anh ấy cũng biết một số chuyện về tâm linh.

Trần Viễn Phương nói nhỏ: "Vừa rồi †ôi thấy có một người phụ nữ ở ghế sau."

Lục Kiến Vi không hề ngạc nhiên, gật đầu nói: "Đúng vậy, chính vì điều này mà tôi đến đây."

Nếu không phải vì một vụ tai nạn xe bình thường, người ta đã báo cảnh sát và gọi xe cứu thương thì cô không cần phải quan tâm.

Cửa sổ xe đã vỡ một lỗ, có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Lục Kiến Vi nói: "Chiếc xe này đã có người chết."

Tài xế vốn đã sợ mình sẽ chết trong tai nạn xe, nghe thấy câu này liên nghĩ đến chuyện vừa xảy ra... Anh ta cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Anh ta đang lái xe bình thường thì đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ ngồi ở ghế sau thông qua kính chiếu hậu! Sau đó, cô ta còn lao lên cướp lấy vô-lăng của mình.

Vì vậy tài xế bắt đầu lái xe đánh võng, suýt nữa đã đâm vào người.

Lục Kiến Vi nói với tài xế: "Xe cứu thương sắp tới rồi! Sau khi anh xuất viện có thể đến Xuất Vân Quan tìm tôi, sẽ được giảm giá 5%."

Tài xế: "..."

Anh ta như thể nghe thấy một điều kỳ lạ.

Ngay sau khi Lục Kiến Vi nói xong, tiếng xe cứu thương đã vang lên từ phía xa... Cô lùi lại một chút, nhân viên y tế nhanh chóng xuống xe.

Xe cảnh sát cũng đến, họ trước tiên mở cửa xe! Sau đó mới giải cứu tài xế, chân anh ta đã bị thương, may mắn là không bị ép quá nặng.

Rất nhanh, hai chiếc xe lại rời đi.

Lục Kiến Vi và Trân Viễn Phương đi bộ trở về.

Trần Viễn Phương tò mò hỏi: "Ma nữ đó có muốn lấy mạng anh ta không?”

Lục Kiến Vi gật đầu: "Ma nữ trong xe muốn lấy mạng anh ta nhưng không thành công! Lần sau cô ta sẽ tiếp tục."

Trần Viễn Phương hỏi: "Vậy ma nữ đó có phải là người từng bị tài xế này hại không?"

Lục Kiến Vi nhìn anh ấy một cái: "Nếu thật sự là do anh ta hại chết! Tôi đã không lại nói chuyện rồi."

Trần Viễn Phương run rẩy: "Thời nay, không thể phòng bị hết được."

Lái xe cẩn thận mà vẫn có thể gặp phải chuyện như vậy.

Lục Kiến Vi nói: "Anh sẽ gặp nhiều hơn thế nữa! Được rồi! Bây giờ về nghỉ ngơi đi... Việc này đến ngày mai sẽ rõ."

Trần Viễn Phương gật đầu! Anh ấy giờ không còn tỏ ra mạnh mẽ nữa, chuyện giả hòa thượng đuổi ma trước đây vẫn là quá khứ đen tối của anh ấy.

****

Sáng hôm sau, tài xế của đêm qua đến Xuất Vân Quan.

Tài xế tên là Lộ Hữu Tiền, quả thật là một người giàu có, một tháng trước anh ấy trúng một tấm vé số trị giá một triệu, thành công từ một người dân thường trở thành người giàu có.

Mặc dù đối với một số người, sự giàu có của anh ấy chỉ là mức bình thường nhưng đối với nông dân như Lộ Hữu Tiền, đây đã là sự giàu có lớn.

Sự việc tối hôm qua khiến anh ấy mất ngủ suốt một đêm.

Cảnh sát đã điều tra camera giám sát, cũng kiểm tra xem anh ấy có lái xe khi đã uống rượu không?! Cuối cùng xác định đây là tai nạn, nên xử lý như thế nào thì xử lý thế đó.

Ngày hôm sau, Lộ Hữu Tiền đã xuất viện.

Sau khi ra viện, anh ấy không làm gì khác mà đi tìm hiểu xem Xuất Vân Quan ở đâu và lập tức đến đó.

Lúc đó, Lục Kiến Vi đang ăn sáng.

Vì Xuất Vân Quan đã mở rộng phạm vi khu vực phía sau sân nên giờ đây cơ sở vật chất được cải thiện hơn, phòng vệ sinh cũng được xây mới riêng biệt và bếp cũng lớn hơn.

Tô Khúc Trần đã mời một đầu bếp đến làm việc tại đây.

Thực ra đó là một cô gái mới tốt nghiệp, cô ấy rất hào hứng vì công việc nấu ăn ở Xuất Vân Quan rất nhẹ nhàng! Mỗi ngày chỉ cần nấu một bữa ăn là có thể kiếm được mức lương từ năm đến sáu triệu và còn thường xuyên nhận được tiền thưởng.

Nữ đầu bếp rất hạnh phúc, cảm thấy Xuất Vân Quan thực sự rất giàu có.

Tô Khúc Trần vừa ra đã cảm thán: "Sáng nay là bữa sáng kiểu Quảng Đông! Cô đầu bếp kia thật biết cách nấu."

Quả nhiên không nhầm người.

Hắn lại nhìn trước mặt Lục Kiến Vi vẫn là bữa sáng như cũ/Sư phụ! Bữa ăn của cô cũng quá đơn giản."
 
Chương 311


Lục Kiến Vi nói: "Tôi đã quen rồi."

Trần Viễn Phương kéo Tô Khúc Trần một cái, ra hiệu,"Ngồi xuống ăn đi! Không ăn thì tôi ăn hết đấy."

Tô Khúc Trần không hiểu gì nhưng vẫn ngồi xuống.

Trần Viễn Phương liên tục nhắn tin cho hắn: "Cậu không thấy bữa sáng đó là của Trần ký sao? Sư thúc trước khi đi đã mua."

Sư thúc tất nhiên là chỉ có một sư thúc.

Tô Khúc Trần đột nhiên hiểu ý, gật đầu liên tục, không nói thêm gì nữa, tự ăn của mình.

Đúng lúc đó, tiếng động vang lên bên ngoài.

Lục Kiến Vi nhíu mày;/Có người đến"

Dù họ đang ở bên trong và cửa lớn của Xuất Vân Quan mở ra trông có vẻ không an toàn nhưng thực tế lại không phải vậy.

Mỗi khi có người vào, Lục Kiến Vi đều cảm nhận được.

Nếu ai đó muốn động vào đồ của Xuất Vân Quan, đó là điều hoàn toàn không thể.

Trần Viễn Phương đặt xuống bữa sáng,"Tôi đi xem thử."

Lục Kiến Vi gật đầu;Nếu không nhầm, đó là tài xế gặp tai nạn hôm qua! Mời anh ta vào."

Tô Khúc Trân nghĩ: [Làm sao sư phụ biết được điều này?]

Sau khi Trần Viễn Phương dẫn người vào, anh ta cảm thấy Lục Bán Tiên đúng là bán tiên! Sư phụ đúng đỉnh.

Từ nay, anh ta chắc chắn không dám nghỉ ngờ Lục Bán Tiên nữa.

Tài xế Lộ Hữu Tiền mất ngủ cả đêm, mắt thâm quầng trông như gấu trúc, như vừa bị ai đánh vài cú đấm.

Anh ta cảm thấy nhẹ nhõm khi gặp đúng người.

Lộ Hữu Tiền mở miệng nói: "Cái đó... không biết nên gọi người cao nhân là gì, tôi là người hôm qua nhớ ra Xuất Vân Quan và tìm đến đây."

Tô Khúc Trần nói: "Gọi là Lục Bán Tiên là được."

Lục Kiến Vi không nói gì thêm, sau đó hỏi: "Ra viện khá nhanh nhỉ, anh đến đây vì chuyện tối qua à?”

Lộ Hữu Tiền gật đâu: "Đúng vậy, đúng vậy, cô nói hôm qua tôi đã nghe thấy, tôi thực sự bị quỷ ám mất rồi!"

Họ gọi việc va chạm với ma là "bị quỷ ám, rõ ràng là hôm qua chỉ có một mình tôi trong xe, chẳng phải là bị quỷ ám sao.

Lục Kiến Vi đặt bát xuống/Anh nói đi."

Lộ Hữu Tiền nói: "Tôi hôm qua lái xe bình thường, nhưng trên đường bỗng nhiên thấy qua gương chiếu hậu có một người phụ nữ ngồi đó, tôi không hề biết cô ấy, tôi đã hỏi cô ấy là ai..."

Trần Viễn Phương thương hại anh, đem cho anh một cái ghế.

Lộ Hữu Tiền vội vàng nói cảm ơn rồi ngồi xuống và nói: "Nhưng khi tôi quay đầu lại thì không thấy ai cả, như thể không hề có người xuất hiện, tôi tưởng mình nhìn nhầm, nhưng sau đó khi lái xe, người phụ nữ đó bỗng nhiên xuất hiện giật lấy vô-lăng của tôi, tôi đã cố gắng giữ và cuối cùng đâm vào dải phân cách"

Lộ Hữu Tiền kêu lên: "Tôi thực sự không quen biết người phụ nữ đó, tôi mới mua xe, và không biết cô ấy là người hay là ma."

Anh ta càng nghĩ về chuyện này càng sợ hãi.

...

Lộ Hữu Tiền bây giờ không chắc chắn nữa.

Anh ta nói lắp bắp: "Chiếc xe này tôi mua ở cửa hàng 4S, họ không dám bán xe cũ đâu nhỉ..."

Nếu một cửa hàng 4S bán xe đã dùng, không phải họ đang tự hủy hoại thương hiệu sao?

Lục Kiến Vi không quan tâm xe mới hay cũ, chỉ nói: "Vì đã có người chết trong đó, điều đó chứng tỏ đã có người sử dụng."

Nếu không ai sử dụng, làm sao lại có người chết được.

Tô Khúc Trân nghi ngờ: "Liệu có phải là xe đã qua sử dụng được tân trang không?"

Mặc dù anh ta chưa từng trải qua, những chiếc xe anh ta mua toàn xe hạng sang, không ai dám tân trang lại, vì không dám làm mất lòng các đại gia thế hệ thứ hai.

Lộ Hữu Tiền mở to mắt: "Chắc là không phải đâu nhỉ?"

Dù không phải như vậy cũng khó giải thích, Lộ Hữu Tiền suy nghĩ một lát, vân quyết định gọi ngay cho cửa hàng 4S.

Đối phương rõ ràng không thừa nhận rằng chiếc xe này đã được sử dụng, còn gửi cho anh ấy tài liệu chứng minh rằng xe mới xuất xưởng chưa lâu.

Người phụ trách nói: "Những chiếc xe trong cửa hàng chúng tôi đều là mới, không thể có chuyện xe cũ được bán như xe mới, nếu ông Lộ không tin có thể nhờ cơ quan khác kiểm tra."

Nghe họ nói một cách quả quyết, Lộ Hữu Tiền cũng bắt đầu nghi ngờ.

Một cửa hàng 4S của thương hiệu nổi tiếng thực sự không cần bán lại xe cũ, họ đều hợp tác với các thương hiệu lớn, chỉ việc lấy xe là xong.

Lộ Hữu Tiền cúp điện thoại rồi nói: "Lục Bán Tiên, cô xem có phải là có hiểu lâm không, họ bảo nếu không tin có thể đi kiểm tra, chiếc xe này chắc chắn là mới."

Nếu không phải mới, họ cũng không thể nói như vậy.

Dù sao, xe cũ được tân trang, nhờ chuyên gia kiểm tra một cái là có thể nhận ra ngay, nếu người phụ trách cửa hàng thực sự làm vậy thì chắc chắn không dám nói như thế.

Lục Kiến Vi nói: "Đợi chút nữa anh dẫn tôi đến xem chiếc xe."
 
Chương 312


Cô chưa ăn xong bữa sáng, dù trời có lớn đến mấy, bây giờ ma ở đó cũng không thể chạy đi đâu được, ăn uống vẫn là quan trọng nhất.

Lộ Hữu Tiền vội vàng nói: "Được! Được! Được."

Tô Khúc Trần giống như vô tình hỏi: "Sư thúc sáng sớm đã đi đâu mất rồi?"

Lục Kiến Vi lau miệng, nói: "Cậu ấy đã nhận một nhiệm vụ."

Những ngày này cô đã từ chối vài cái! Sau khi nhiệm vụ lễ Vu Lan kết thúc, cô chắc chắn sẽ đi... Dù sao đó cũng là chuyện liên quan đến mạng người.

Tô Khúc Trần gật đầu, cảm khái nói: "Trước khi sư thúc đi còn mua đồ ăn sáng cho sư phụ, thật là chu đáo." Lục Kiến Vi đột nhiên dừng động tác.

Cô ngẩng đầu nhìn Tô Khúc Trần, nói: "Hôm nay anh rảnh không? Nếu rảnh thì đi xem xe với tôi."

Tô Khúc Trân cười gượng: "Đi... Đi... Đi"

Sau khi mọi người ăn sáng xong, cô bếp ra dọn dẹp.

Lộ Hữu Tiền liên tục băn khoăn trong lòng, đây còn là đạo quan thanh tịnh nữa không?

Sao trông nó lạ thế nhỉ.

Trần Viễn Phương đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Tin tức về thôn Giang Thủy đã phát ra."

Tô Khúc Trần hỏi: "Ở đâu? Tôi muốn đi xem."

Trần Viễn Phương đặt màn hình trước mặt hắn: "Nhìn này, truyền thông chính thức đã chia sẻ, video điều tra của các phóng viên đã được phát..."

Dù sao chuyện thôn Giang Thủy quá kinh khủng, có quá nhiều mạng người... Điều này rất thu hút sự quan tâm của dư luận.

Video trên điện thoại đã có vài chục nghìn lượt chia sẻ, bình luận còn nhiều hơn, đã vượt quá mười mấy nghìn và vẫn tiếp tục tăng.

Chính phủ công bố mẫu nước ở đó có vấn đề, do đó mới làm tăng khả năng sinh ra trẻ dị dạng.

[Không trách được tôi nói sao tần suất trẻ dị dạng lại cao thế, quả nhiên là có chỗ không ổn, thật là đáng sợ.]

[Họ vừa là nạn nhân vừa là thủ phạm! Vậy bây giờ muốn xử lý thế nào, †ôi rất quan tâm đến điều này.]

[Sau này vẫn phải kiểm tra mẫu nước nhiều hơn, nếu uống phải nước có vấn đề, cả người sẽ hỏng.]

[Hiệu quả thật cao nhưng tôi vẫn không thể tha thứ cho hành vi hại chết những đứa trẻ dị dạng của họ, dù có vấn đề cũng không thể che giấu tội ác này.]

[Vậy đã đếm rõ ràng bao nhiêu chưa? Tôi rất quan tâm đến con số này, sao ở đó lâu như vậy không ai điều tra]

Trong các bình luận, ngoài một số bình luận có xu hướng dẫn dắt, phần còn lại đều là những bình luận như thế này.

Sau khi xem hết video, mọi người đều im lặng.

Chuyện thôn Giang Thủy quá nghiêm trọng, không thể so sánh với những chuyện trước đây, không biết nên nói gì.

Đúng lúc này, điện thoại của Lục Kiến Vi đột nhiên reo lên, cô nhận máy.

Là Minh Nhai đạo trưởng gọi điện thông báo: "Lục đạo trưởng! Vì các cô là người phát hiện nên chúng tôi cũng phải thông báo kết quả cho mọi người.

Trong quá trình cảnh sát tìm kiếm, họ đã tìm thấy một thứ từ thượng nguồn, đó là một búp bê huyết sứ."

Ban đầu không ai chú ý đến thứ này, chỉ là tình cờ có người ở đó đã nghỉ ngờ nên gửi nó đến đây.

Lục Kiến Vi hỏi: "Búp bê huyết sứ?”

Búp bê huyết sứ là cái gì vậy?! Cô chưa bao giờ nghe thấy thứ gì đen tối như thế này... Trừ khi là do người khác tự †ạo ra.

Minh Nhai đạo trưởng lặp lại: "Đúng vậy, búp bê huyết sứ giống như loại sứ làm bình hoa, chỉ là nguyên liệu sứ của con búp bê này đã được pha lân máu của những đứa trẻ dị dạng."

Nghe qua là biết đây là phương pháp rất đen tối, trẻ dị dạng bị giết chắc chắn sẽ có oán khí, lại còn sử dụng máu của chúng... Điều đó càng trầm trọng hơn.

Lục Kiến Vị cảm thấy rùng mình, hỏi: "Búp bê huyết sứ được đặt vào sông vào lúc nào, có thể biết được không?"

Khởi nguyên sự ra đời của những đứa trẻ dị dạng là gì?! Bây giờ chỉ có thể đoán mò vì không thể biết được nữa.

Nhưng phải tìm ra lý do tại sao số lượng sau đó lại nhiều như vậy.

Đã công bố ra bên ngoài nên những người liên quan đến làm việc này, tất nhiên phải tiếp tục điều tra.

Minh Nhai đạo trưởng nói: "Chúng tôi dự đoán là khoảng hơn mười năm trước! Theo thông tin từ cảnh sát, trong khoảng mười năm qua, số lượng trẻ dị dạng ở thôn Giang Thủy đã tăng vọt, đã vượt xa số lượng của vài chục năm trước đó."

Trong năm cuốn sổ, bốn cuốn là của hơn mười năm qua.

Vì điều này không thể công bố ra ngoài, cũng là sau khi những người của Hiệp hội Đạo giáo đi kiểm tra mới biết được.

Việc công bố ra ngoài chỉ có thể là có yếu tố trong sông đã ảnh hưởng đến cơ thể thôn dân, dẫn đến sự ra đời của trẻ dị dạng! Sau đó kết hợp với hôn nhân cận huyết khiến số lượng tăng dần.
 
Chương 313


Thực tế, họ dự đoán nguyên nhân xuất hiện trường hợp trẻ dị dạng đầu tiên chính là do hôn nhân cận huyết! Bởi vì vào thời điểm đó, thôn Giang Thủy không kết hôn với người ngoài nên có khả năng xảy ra hôn nhân cận huyết.

Nhưng số lượng này không nhiều! Mỗi năm chỉ xuất hiện vài trường hợp.

Cho đến hơn mười năm trước, búp bê huyết sứ đó được đặt vào dòng sông, thôn dân uống nước sông bị ảnh hưởng, bắt đầu thay đổi.

Kết hợp với nguyên nhân hôn nhân cận huyết, hai yếu tố tương tác với nhau, dẫn đến phần lớn trẻ em sinh ra ở thôn Giang Thủy, trong mười đứa thì có tám đứa là trẻ dị dạng.

Càng ngày càng nhiều trẻ dị dạng được sinh ra! Sau đó đều bị thôn dân ném vào sông cho chết đuối, dẫn đến có nhiều hài cốt như vậy.

Trọng tâm Lục Kiến Vi đã phỏng đoán được con số.

Búp bê huyết sứ chắc chắn là có người cố ý đặt, vấn đề là người đó là ai?!

Chuyện này nghe có vẻ quen thuộc, trước đây cũng có người làm việc tương tự... Chuyện tầng hai mươi chín kia, cũng không biết liệu đây có phải là người đó làm không?!

Minh Nhai đạo trưởng đột nhiên nói: "À, phần thưởng của hoạt động lễ Vu Lan, Thất Tinh Kiếm! Ngày mai, cô có thể đến lấy, chúng tôi đã chuẩn bị xong."

Lục Kiến Vi lấy lại tỉnh thần, tâm trạng tốt hơn một chút: "Được."

Thất Tinh Kiếm mới là mục tiêu lần này của cô! Cuối cùng, cô cũng có thể lấy được.

Minh Nhai đạo trưởng lại nhớ ra điều gì đó, bổ sung: "Ngày mai cô cũng có thể đến xem cái búp bê huyết sứ đó, chúng tôi sẽ đóng gói nó... Sau... Sau đó sẽ không thể xem được nữa."

Lục Kiến Vi nheo mắt: "Ừm."

Cô thực sự muốn biết cái búp bê huyết sứ này trông như thế nào?! Thôn Giang Thủy tự gây họa cho mình, cộng thêm hành động của người khác, cả thôn này đã hỏng bét.

Sau khi cúp điện thoại, Lục Kiến Vi bước ra khỏi phòng.

Lộ Hữu Tiền đang nghe Tô Khúc Trần, một thiếu gia thực thụ của giới nhà giàu, giải thích cách sống của người giàu trong lòng vẫn còn khinh thường.

Một đạo sĩ lại có thể khoác lác đến thế.

Lục Kiến Vi nói với Lộ Hữu Tiền: "Được rồi! Dẫn chúng tôi đến xe của anh."

Lộ Hữu Tiền gật đầu: "Được."

Vì hôm qua có chuyện xảy ra trong xe nên hôm nay anh ta không dám lái xe mà đã đi taxi đến.

Sau khi ra ngoài, ban đầu anh ta định gọi taxi cho Lục Bán Tiên nhưng họ lại từ chối, nói: "Chúng tôi có xe."

Lộ Hữu Tiền tự hỏi họ sẽ có chiếc Xe dì.

Sau khi thấy chiếc xe sang trọng của Tô Khúc thì Trần Lộ Hữu Tiền im lặng không nói gì nữa... Anh ta không có tiền, có nên đổi tên không?!

Người ta thực sự là người giàu chứ không phải kiểu giả vờ như anh ta nghĩ.

Chiếc xe của Lộ Hữu Tiền đã được đưa đi sửa hiện vẫn đang ở nơi sửa xe.

Nửa giờ sau mọi người đến nơi.

Nhân viên sửa xe thấy mấy người Lộ Hữu Tiền đến liền dẫn bọn họ đi xem xe.

Lộ Hữu Tiền tận dụng cơ hội, hỏi: "Chiếc xe này có dấu hiệu của việc được †ân trang không?"

Nhân viên sửa xe rất có kinh nghiệm: "Không! Xe này rất mới làm sao có thể là xe tân trang, phần trước bị đâm còn cần sửa lại và sơn lại các chức năng khác đều tốt."

"Vậy tốt! Cảm ơn cậu." Lộ Hữu Tiền thở phào nhẹ nhõm, trong lòng anh ta thực sự sợ mua phải xe đã qua sử dụng.

Sau đó, anh ta tìm cớ để đuổi người đi.

****

Anh ta chỉ vào một chiếc xe: "Đây rồi." Chiếc xe rất mới không thể nhìn ra điều gì! Chỉ là phân đầu xe do va chạm bị hư hỏng nhiều.

Lần này Lục Kiến Vi không để Trần Viễn Phương đến mà để Tô Khúc Trần đến! Cô nhờ hắn bôi tro cúng lên vô lăng.

Tro cúng là từ lò hương của Xuất Vân Quan vốn phải rơi xuống nhưng lại dính hết trên vô lăng.

Lục Kiến Vi chỉ vào ghế lái: "Anh ngồi vào khởi động xe đi."

Lộ Hữu Tiền bắt đầu sợ hãi trong lòng nhưng nghĩ đến vị cao nhân vẫn đang ở đây, anh ta vẫn ngồi vào ghế lái và run rẩy khởi động xe.

Sau đó anh ta liên tục chú ý đến gương chiếu hậu và không dám làm bất cứ động tác gì.

Khoảng vài phút sau, đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ trong gương chiếu hậu.

Tô Khúc Trần cũng nhìn thấy đối phương và giật mình vì hắn đã mở mắt âm dương từ trước.

Người phụ nữ mặc váy đỏ ngồi trên ghế sau, là hình mẫu ma nữ thường thấy trong phim kinh dị, đầu tóc bù xù cúi gằm không nhúc nhích.

Lộ Hữu Tiền sợ đến mặt mày tái mét: "Lục... Lục Bán Tiên?”
 
Chương 314


Ma nữ đã đến rồi sao còn không hành động.

Ngay sau câu nói đó, ma nữ đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía ghế lái và lập tức vươn đôi tay tái nhợt ra để giật lấy vô lăng.

Lộ Hữu Tiền đâu dám cạnh tranh với cô ta, liền buông tay ra.

Vô lăng bị ma nữ nắm lấy, xe lập tức lao về phía trước, Lộ Hữu Tiền vội vàng đạp phanh, chưa kịp làm gì, ma nữ đã kêu lên thảm thiết và rụt tay lại.

Đôi tay cô bị làm cho cháy đen dấu vết, tro cúng đã ảnh hưởng đến cô, nên cô cũng không dám vươn tay nữa.

Lục Kiến Vi mở cửa xe: "Được rồi! Anh xuống đi." Lộ Hữu Tiền vội vàng xuống xe, run rẩy đứng sau lưng Tô Khúc Trần, vươn cổ ra để xem chuyện gì đang xảy ra.

Lục Kiến Vi hạ cửa sổ xe xuống! Sau đó mới chuyển ánh mắt về phía ma nữ ngồi ghế sau với đôi mắt đang rỉ máu.

Cô nói: "Có oán trả oán, anh không hề hại cô."

Lộ Hữu Tiền chỉ là kẻ xui xẻo mà thôi....

Người vừa mới trở thành quỷ vẫn còn lý trí, Lục Kiến Vi nhìn qua liên nhận ra ngay đối phương mới thành quỷ được nửa tháng.

Mặc dù chỉ mới nửa tháng nhưng oán khí đồi dào đến mức có thể ảnh hưởng đến Lộ Hữu Tiền khi lái xe.

Ma nữ còn muốn hành động với Lục Kiến Vi nhưng bị cô đánh một trận thừa sống thiếu chết.

Tô Khúc Trần đã quen với việc Lục Kiến Vi đánh quỷ nhưng đây là lần đầu tiên Lộ Hữu Tiền chứng kiến, anh ta tròn mắt nhìn.

Lục Kiến Vi hỏi: "Cô chết trên chiếc xe này như thế nào?"

Lúc này ma nữ mới ngẩng đầu lên, mọi người bên ngoài mới thực sự nhìn thấy diện mạo của cô ta! Bỏ qua những vết máu và thương tích, ma nữ này là một cô gái khá xinh đẹp.

Giọng cô ta khàn đặc: "Tôi bị người †a giết chết."

Hóa ra ma nữ này bị người ta hại chết trên xe, vì thế linh hồn cô ta chỉ có thể lưu lại trên chiếc xe này.

Trong lòng Lục Kiến Vi hiểu rõ! Bởi vì oán khí này không giống như là tự tử.

Lộ Hữu Tiền không nhịn được nói: "Cô gái! Dù cô bị người ta giết chết nhưng cũng không nên cố ý hại tôi trên chiếc xe của tôi chứ? Đâu phải tôi hại cô."

Ma nữ ngẩng đầu nhìn anh ta làm Lộ Hữu Tiền lại hoảng sợ thu mình lại.

Lục Kiến Vi mở cửa xe phía sau, tự mình ngồi vào, nói: "Bây giờ cô vẫn còn nhớ nhưng không lâu nữa sẽ quên! Hãy tranh thủ kể lại nguyên nhân mọi chuyện trong khi còn nhớ”

Ma nữ dịch chuyển sang một bên, nhường chỗ cho cô, cúi đầu do dự một lúc lâu... Cuối cùng vẫn mở miệng.

Cô ta thực sự là một con ma mới.

Ma nữ tên thật là Triệu Thu Vân, năm nay hai mươi tuổi, là sinh viên năm ba của một trường đại học tại Lâm Thành, gia cảnh khá giả, có thể nói là một tiểu thư giàu có.

Nửa tháng trước, cô ta đi du lịch trở về, do máy bay đáp xuống vào ban đêm, và khi tài xế đưa cô về tới nửa đường thì xe hỏng, Triệu Thu Vân đành phải tự gọi taxi.

Trước khi cô ta gọi taxi, đã có một chiếc xe dừng ngay trước mặt cô, cô có xe riêng và cũng biết một chút về xe, biết rằng chiếc xe này có giá không tồi.

Triệu Thu Vân tự tin vào ngoại hình của mình, nghĩ rằng đối phương muốn theo đuổi mình nên sau hồi suy nghĩ liền lên xe.

Sau đó, tai nạn bất ngờ xảy ra.

Ban đầu Triệu Thu Vân đang nhắn tin trên điện thoại với bạn bè và gia đình nhưng khi ngẩng đầu lên, cô ta thấy con đường càng lúc càng vắng vẻ, thậm chí cả đèn đường cũng dần ít đi! Lúc đó dù là người ngốc cũng biết có điều không ổn.

Cô ta tự nhiên hỏi tài xế - một người đàn ông trẻ tuổi và sau một hồi tranh cãi, mục đích thực sự của anh ta đã lộ rõ.

Cuối cùng, chiếc xe dừng lại ở một nơi vắng vẻ.

Lúc đó Triệu Thu Vân đã muốn nhảy khỏi xe, nhưng xung quanh hoàn toàn không có ai khác ngoài cô ta, hơn nữa bản thân là phụ nữ, không đủ sức mạnh so với đối phương.

Vì vậy cuối cùng cô ta bị kéo trở lại Vào xe.

Đối phương thấy cô ta xinh đẹp liền nảy sinh ý đồ xấu, Triệu Thu Vân đã vùng vẫy mạnh mẽ, cuối cùng khiến cho đối phương tức giận, trực tiếp siết cổ cô ta và còn dùng vật gì đó ở ghế lái đập vào mặt cô ta.

Đó cũng là lý do vì sao mặt cô ta có vết máu.

Ngay sau đó Triệu Thu Vân đã chết trong xe.

Lộ Hữu Tiền nghe xong vừa sợ vừa tức: "Người ta ở tiệm 4s nói với tôi rằng đây là xe mới, hóa ra thực tế lại là xe đã qua sử dụng!"

Xe mới gì, đây rõ ràng là xe cũ rồi!

Tô Khúc Trần nhắc nhở: "Có thể người phụ trách không biết chuyện này, hoặc có thể họ biết nhưng thấy anh không thể phát hiện ra nên mới nói như vậy."
 
Chương 315


Dù sao thì người sửa xe cũng nói đây là xe mới.

Lục Kiến Vi sờ cằm: "Vì chiếc xe này đã được bán đi, kết quả cuối cùng là xác đã bị vứt bỏ."

Nữ quỷ mặt biến dạng, cắn răng nói: "Đúng! Tôi chỉ muốn tìm thấy xác của mình!"

Lục Kiến Vi nói: "Nhưng việc cô ta cướp lấy vô lăng của người khác cũng không đúng."

Nữ quỷ cúi đầu, không dám nói thêm.

Việc này thực sự là lỗi của cô ta, nhưng cô ta không cam lòng, xác của mình đã bị kẻ sát nhân vứt bỏ, cô ta đến giờ vẫn không thể tái sinh.

Lục Kiến Vi hỏi: "Cô ta có biết xác của mình ở đâu không?"

Nữ quỷ cũng bối rối, cô ta chỉ biết hình dạng của nơi xác mình bị vứt, nhưng không biết đó là nơi nào.

Cô ta đắm chìm trong ký ức: "Tôi chỉ nhớ nơi đó rất vắng vẻ, có một con sông, trong sông toàn là bụi lau, tôi bị ném xuống nước..."

Thực ra đã có rất nhiều thông tin quan trọng.

Ở Lâm Thành có những nơi có sông, trong sông có nhiều bụi lau sâu, nơi rất văng vẻ, và theo như chiếc xe này hiện †ại có thể tra cứu camera giám sát.

Nước mắt máu chảy xuống từ mắt Triệu Thu VânPhần còn lại tôi không nhớ nữa..."

Chính cô ta cũng không nhớ được mình đã bị vứt ở đâu, nếu có thể rời khỏi chiếc xe này, cô ta đã đi giết hung thủ rồi.

Nhưng cô ta không thể rời đi, bởi vì cô ta bị trói trong xe.

Lục Kiến Vi đã liên lạc với cha mẹ của Triệu Thu Vân.

Khi nghe cô nói con gái họ đã chết, cha Mẹ của Triệu Thu Vân ngay lập tức cho rằng cô là kẻ lừa đảo nên đã cúp máy.

Lục Kiến Vi gọi lại.

Lần này, họ không cúp máy ngay, mà bảo không tin: "Nói bậy bạ gì thế, Thu Vân đang đi du lịch ở nước ngoài rất tốt, làm sao có chuyện gì xảy ra?"

Họ lập tức cúp máy.

Lục Kiến Vi không tức giận, ngược lại cô cảm thấy có chút lạ.

Tô Khúc Trần và Lộ Hữu Tiền đều không hiểu/Tại sao họ không biết con gái mình đã gặp nạn?”

Đã nửa tháng rồi, làm sao họ không biết.

Lục Kiến Vi nhíu mày: "Điều này chứng tỏ hung thủ đã chuẩn bị kỹ."

Triệu Thu Vân yêu cầu cô gọi lại.

Lục Kiến Vi vẻ mặt không biểu cảm, rất bình tĩnh gọi lại... Lần này, cô để cho Triệu Thu Vân tự mình nói chuyện với họ.

Khi nghe giọng của con gái, ban đầu cha Mẹ của Triệu Thu Vân vẫn không tin nhưng sau khi cô nói về một số chuyện chỉ có người trong gia đình mới biết, họ cuối cùng cũng tin tưởng và vội vã đến ngay.

Nhưng trên đường đến, họ vẫn nghĩ rằng đây là trò đùa ác ý, không biết con gái có tâm trạng không tốt, cố tình trêu đùa họ.

Khi đến tiệm sửa xe, hai người thấy Triệu Thu Vân với dáng vẻ đây máu trên ghế sau, đều sững sờ.

Bây giờ nghĩ lại những gì đã nghe, họ đều sụp đổ.

Chỉ là một chuyến du lịch vui vẻ, con gái bảo bối đã rời xa họ mãi mãi.

Mẹ của Triệu Thu Vân lau nước mắt, nói: "Thu Vân đi du lịch! Vì luôn nhắn tin về nên chúng tôi không hề nghỉ ngờ..."

Hơn nữa, trang cá nhân của Triệu Thu Vân vẫn cập nhật hình ảnh.

Cô mở WeChat cho họ xem, trên trang cá nhân hôm nay Triệu Thu Vân vẫn cập nhật một bức ảnh, trong đó cô ta cười rạng rỡ.

Lộ Hữu Tiền nhìn thấy cũng thấy rợn người.

Triệu Thu Vân đã bị giết chết nửa tháng trước nhưng trang cá nhân của cô †a vẫn cập nhật mỗi hai ba ngày một lần, tạo ra dấu hiệu như thể người vẫn còn sống, đây cũng là lý do ban đầu cha mẹ Triệu không tin.

Rõ ràng là hung thủ sợ người khác biết mình đã giết người nên mới hành động như vậy.

Cha của Triệu Thu Vân nói: "Như vậy, bây giờ điện thoại của con gái tôi chắc chắn đang ở trong tay hung thủ, tôi đi báo cảnh sát!"

Tô Khúc Trần nói: "Cảnh sát có tin không?"

Lục Kiến Vi cho họ thời gian, sau đó mới nói: "Trước tiên đi tìm xác của Triệu Thu Vân đi! Bây giờ là mùa hè..."

Những lời còn lại cô không nói ra nhưng những người có mặt đều hiểu ý của Lục Kiến Vi! Trời nóng như thế, thi thể còn giữ được đến mức nào?!

Ông bà Triệu Vân tức giận đến đỏ mắt.

Họ gật đầu nói: "Được."

Cha của Triệu Thu Vân tìm một số người để tìm nơi mà Triệu Thu Vân đã mô tả! Khoảng một giờ sau, có người đã trả lời.

Nơi đó ở ngoại ô, con sông đó không có tên.

Cha mẹ của Triệu Thu Vân lập tức kêu một nhóm người đến! Sau đó, Lộ Hữu Tiền lái xe của mình đưa một nhóm người đi đến đó.

Lộ Hữu Tiền bây giờ không sợ mình bị cướp vô lăng nữa.

Sau một giờ lái xe mới đến con đường đó, Triệu Thu Vân nhớ rất rõ, cả người run rẩy.

Ông bà Triệu chỉ có thể an ủi cô ta.

Họ biết từ giờ trở đi họ sẽ không bao giờ gặp lại con gái nữa nhưng kẻ giết người nhất định phải bị bắt.
 
Chương 316


Cuối cùng xe dừng lại một nơi.

Nhìn sang phải bên đường, đi khoảng mười mấy mét là thấy toàn cảnh bụi lau, có diện tích bằng khoảng năm tòa nhà.

Tô Khúc Trần nhăn mày: "Việc tìm kiếm này sẽ rất vất vả chứ?"

Lục Kiến Vi lắc đầu,"Không đâu! Bởi vì hung thủ còn mang theo thi thể nên nơi chôn giấu chỉ ở gần đây."

Một nhóm người do Cha của Triệu Thu Vân tìm đến đã xuống nước.

Vì sự che chắn của bụi lau, việc tìm kiếm vẫn rất khó khăn, thêm vào đó trời nóng, dưới đó toàn là bùn.

Một số người đợi ở bờ khoảng hai giờ, mới có tiếng từ bụi lau vọng ra: "Tìm thấy rồi!"

Cha của Triệu Thu Vân lập tức nhảy dậy,Ở đâu?"

Một số người cẩn thận đưa xác ra khỏi bụi, thực tế đã không còn nhận ra được nữa.

Bề mặt xác của Triệu Thu Vân toàn bùn và cỏ dại! Tuy đã phân hủy nặng nhưng vẫn có thể nhận ra đó là cô ta.

Mẹ của Triệu Thu Vân ngất xỉu, được đưa trở lại xe.

Cha của Triệu Thu Vân tức giận đến mức huyết áp tăng cao, run rẩy không nói nên lời.

Lục Kiến Vi nói: "Báo cảnh sát."

Tô Khúc Trần tò mò hỏi: "Không cần siêu độ cho cô ấy sao?"

Lộ Hữu Tiền cẩn thận hỏi: "Như vậy... Nữ quỷ này sau này sẽ không làm phiền tôi nữa chứ?”

Anh ta lo sợ rằng mình vẫn sẽ gặp phải chuyện này nên về chiếc xe này bây giờ anh ta không muốn lái nữa.

Lục Kiến Vi giải thích: "Đừng nghĩ quá nhiều, chỉ cần hung thủ bị pháp luật trừng trị, cô ta sẽ tan biến oán khí, không còn ảnh hưởng đến anh nữa."

Dù sao Tô Khúc Trần đã theo học hỏi Lục Kiến Vi một thời gian dài nên hắn nhanh chóng hiểu ngay... Loại oan hồn này chỉ vì oán khí mới thành quỷ, điều cô †a muốn nhất là giết kẻ đã hại chết mình nhưng vì hung thủ không có mặt, ma nữ chỉ có thể hại người vô tội.

Đó cũng là may mắn của Lộ Hữu Tiền, lần tai nạn xe đó anh ta không chết.

Vì nếu thêm thời gian nữa, Lộ Hữu Tiền không thể bình yên vô sự như vậy mà ít nhất cũng phải mất nửa mạng.

Lộ Hữu Tiền thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó anh ta lại nghĩ đến điều gì đó/Mặc dù hung thủ đã dùng chiếc xe này để giết người nhưng hoàn toàn có thể tìm kiếm camera giám sát và còn có thể định vị điện thoại."

"Tô Khúc Trân gật đầu.

Chỉ cần một lần định vị là có thể biết được hung thủ là ai? Dù sao cũng chỉ có hung thủ mới rảnh rỗi hàng ngày giả vờ Triệu Thu Vân vẫn còn sống.

Cha của Triệu Thu Vân ở bên cạnh đã báo cảnh sát.

Việc này ông ấy nhất định sẽ điều tra đến cùng! Nếu không tìm ra hung thủ sát hại con gái thì ông ấy không xứng làm cha.

Cảnh sát đến rất nhanh và đã đưa xác của Triệu Thu Vân đi, họ cũng đến đó để làm biên bản.

Lục Kiến Vi và những người khác cũng đến đồn cảnh sát.

Trong đồn cảnh sát mọi người đều bận rộn với công việc của mình, cảnh sát Hà vừa kết thúc một cuộc thẩm vấn, khát nước đi ra ngoài uống nước, vừa nhìn thấy những người vừa vào.

Ông ấy ngạc nhiên một chút: "Lục đạo trưởng lại đến đây à? Hôm nay lại có án mạng ở đâu à?"

Lục Kiến Vi gật đầu: "Phải."

Một cảnh sát bên cạnh nói: "Hà đội! Sao anh biết?"

Ông ấy nhếch mép, vẫy tay: "Đừng hỏi tôi biết thế nào, các cậu mau đi xử lý đi"

Cảnh sát Hà nghĩ trong đầu, mỗi lần Lục đạo trưởng đến đồn cảnh sát không phải vì có án mạng xảy ra, lần nào cũng là người dân nhiệt tình.

Nếu mỗi vụ án đều có tiền thưởng, mỗi lần đều phải trao cho cô.

...

Lục Kiến Vi cũng không phải lần đầu làm biên bản, cơ bản thủ tục cô đã hiểu hết, làm xong thì ra ngoài chờ.

Thi thể của Triệu Thu Vân đã được Tìm thấy, thêm vào đó là thông tin bạn bè do bố mẹ Triệu cung cấp, rất nhanh có thể khóa chặt mục tiêu.

Trước đó, cha Triệu đã gọi vào điện thoại của Triệu Thu Vân nhưng đối phương không nghe máy mà trả lời qua "WeChat rằng không tiện nghe điện.

Câu trả lời này khiến cha Triệu càng tức giận.

Con gái mình bị hắn ta giết chết! Vậy mà hắn ta còn cầm điện thoại của con gái mình lừa gạt mọi người, muốn tô vẽ sự yên bình.

Nếu hôm nay Lục đạo trưởng không phát hiện, chẳng phải sau này ông ấy sẽ không bao giờ biết con gái bảo bối đã xảy ra chuyện sao?!

Đến đồn cảnh sát, Triệu Thu Vân không thể rời khỏi vì vậy cô ta ở lại trong xe, mẹ Triệu cũng ở lại.

Dù con gái mình là ma thì bà ấy cũng chấp nhận được.

Vì chiếc điện thoại quả thật ở nơi kẻ sát nhân, mục tiêu được khóa chặt rất nhanh! Chỉ sau một giờ, cảnh sát đã tìm ra nghỉ phạm.

Người đó tự nhiên được đưa về đồn cảnh sát.

Lộ Hữu Tiền nhận ra ngay,"Là cậu!"

Anh ta tự nhiên là biết, xe mình mua ở cửa hàng 4S, chính người này phụ trách! Lúc đó, Lộ Hữu Tiền không chú ý nhiều, không ngờ sự việc lại xảy ra với mình.

Cảnh sát xem lại dữ liệu của hắn ta: "Nghi phạm tên là Trương Tuấn Hưởng, năm nay 25 tuổi, là nhân viên đang làm việc tại cửa hàng 4S."
 
Chương 317


Lộ Hữu Tiền gật đầu: "Đúng vậy! Khi tôi đi mua xe, chính hắn ta phụ trách làm thủ tục, chiếc xe này cũng là hắn ta bàn giao cho tôi! Có lẽ... Người lái trước đó chính là hắn ta."

Dù cảnh sát tin tưởng nhưng họ vẫn cần theo thủ tục kiểm tra camera giám sát.

Trong camera giám sát quả thật có hình ảnh của hắn ta khiến Trương Tuấn Hưởng biết rằng hành động của mình đã bị bại lộ.

Nhân chứng vật chứng đầy đủ khiến hắn ta không thể chối cãi mà cúi đầu nhận tội.

Khi Lộ Hữu Tiền mua xe, cửa hàng 4S của họ không có sẵn nên chỉ có thể đến nhà máy lấy! Vì anh ta cần gấp, không thể đợi xe được chuyển đến.

Cuối cùng là Trương Tuấn Hưởng tự thân đến nhà máy lấy xe lái về cửa hàng 4S! Sau đó, hắn ta bàn giao xe cho khách là hoàn tất nhiệm vụ.

Nghe hắn ta nói vậy, Lộ Hữu Tiền cuối cùng cũng hiểu tại sao.

Chiếc xe này quả thực là xe mới chứ không phải xe tân trang lại! Từ phía cửa hàng 4S, đây thực sự là một phương pháp và rất nhiều người đều biết điều này.

Nhưng Trương Tuấn Hưởng đã sử dụng chiếc xe này để thực hiện hành vi giết người.

Trương Tuấn Hưởng cúi đầu nói: "Trên đường tôi lái xe về cửa hàng thì nhìn thấy Triệu Thu Vân... Dục vọng trỗi dậy khiến tôi không kiểm soát được bản thân! Tôi đã giả vờ đây là xe của mình và mời cô ta lên xe..."

Ban đầu chỉ định tán tỉnh một chút... Nhưng Triệu Thu Vân không phải là người tính cách bình thường, khi trò chuyện WeChat với mọi người, hắn ta đã biết một số thông tin.

Triệu Thu Vân thật sự rất xinh đẹp, Trương Tuấn Hưởng thật sự không muốn để một cô gái xinh đẹp như vậy rời khỏi xe của mình nên theo bản năng lái xe vào nơi vắng vẻ.

Dù sao thì một cô gái khi gặp chuyện này thường sẽ vì danh tiếng mà không công khai, hắn ta thậm chí còn có thể chụp ảnh để đe dọa.

Không ngờ Triệu Thu Vân lại nhảy khỏi xe và bỏ chạy! Trương Tuấn Hưởng tất nhiên là vì bản thân mình mà đuổi theo... Hai người đã xảy ra tranh cãi kịch liệt.

Sau đó, hắn ta liền sinh ra ác ý, trực tiếp giết người.

Lúc đó lại là đêm khuya nên sau khi giết người vì bốc đồng hắn ta đã mất một thời gian cả người đều lơ mơ! Nhưng cuối cùng, hắn ta vẫn nghĩ đến việc xử lý bằng cách vứt xác.

Trương Tuấn Hưởng rất quen thuộc với khu vực này... Hắn ta đã ném Triệu Thu Vân vào bụi lau sậy ven sông, nơi đó không có nhiều người! Chờ một thời gian, mọi thứ sẽ hoàn toàn biến mất.

Để phòng ngừa, hắn ta đã tìm người bẻ khóa điện thoại của Triệu Thu Vân, phát hiện bên trong có rất nhiều ảnh chụp du lịch, hắn ta liền cách vài ngày lại đăng một tấm, khiến người ta tưởng cô †a vẫn còn sống.

Về việc trò chuyện với người khác... Trước đó, hắn ta cũng tham gia nên biết cách Triệu Thu Vân trò chuyện với bạn bè rất dễ mô phỏng.

Ban đầu, hắn ta còn lo lắng! Sau đó phát hiện ra không có ai phát hiện ra nên dần dà trở nên lưu loát.

Mãi cho đến hôm nay, hắn ta mới bị cảnh sát bắt.

Khi ra khỏi đồn cảnh sát, cha Triệu đã chặn Lục Kiến Vi lại và gọi: "Lục đạo trưởng, xin chờ một chút."

Lục Kiến Vi dừng lại "Còn việc gì sao?"

Cha Triệu nói: "Lục đạo trưởng, ngài đã giúp chúng tôi rất nhiều, tôi không biết phải báo đáp thế nào nên chỉ có thể dâng lên chút hương khói, cái này..."

Ông ấy đã nghe Lộ Hữu Tiền nói trước đó, hình như là Xuất Vân Quan.

Lục Kiến Vi suy nghĩ một chút... Cô đồng ý nhưng không nói con số cụ thể.

Cha Triệu nghĩ rằng, dù Lục đạo trưởng không yêu cầu nhưng ông ấy cảm thấy mình cần phải làm, đã có thể gặp lại con gái mình một lần nữa ông ấy đã rất mãn nguyện.

Bây giờ còn có thể bắt được hung thủ, ông ấy cũng rất may mắn.

Lục Kiến Vi không từ chối/Ba ngày sau cô ấy sẽ đi đầu thai! Mọi người hãy tạm biệt thật tốt."

Cha Triệu lập tức hào hứng nói: "Cảm ơn Lục đạo trưởng!"

Ba ngày này, bọn họ đã cảm thấy rất mỹ mãn.

Sau khi rời khỏi, Lộ Hữu Tiền cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng vân còn ám ảnh tâm lý với chiếc xe của mình nên anh ta nghĩ có nên bán đi và mua mới không.

Anh ta hơi sợ hãi, cẩn thận hỏi: "Chiếc xe này tôi bán đi... Chủ nhân sau này sẽ không sao chứ?"

Tô Khúc Trần nói: "Sẽ không! Triệu Thu Vân ba ngày sau sẽ đi đầu thai! Lúc đó chiếc xe của anh sẽ không có chuyện gì nữa."

Lộ Hữu Tiền suy nghĩ một chút, không vấn đề gì thì tốt.
 
Chương 318


Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Lục Kiến Vi đến Hiệp hội Đạo giáo.

Bên Hiệp hội Đạo giáo vẫn là Minh Nhai đạo trưởng đang ở đó, lần này đến không cần người dẫn đường, trực tiếp tự mình đến.

Trên đường Lục Kiến Vi còn gặp một đạo sĩ mà trước đó cô đã dán một lá bùa, nhìn vẻ mặt anh ta gần đây có vẻ cũng khá xui xẻo, điều này thì không liên quan gì đến cô.

Người kia dường như rất kiêng kị cô, thấy thì nhanh chóng tăng tốc rời đi.

Lục Kiến Vi lịch sự nói: "Minh Nhai đạo trưởng."

Minh Nhai đạo trưởng đã chuẩn bị sẵn liền lấy ra một chiếc hộp dài/"Đây là Thất Tinh Kiếm! Xuất Vân Quan của các cô đã nhận được nó! Sau này hãy cố gắng phát huy hết tác dụng của nó nhé!"

Đạo sĩ thắp hương, cầm kiếm niệm chú, đây là việc rất chính quy, câu "gấp gáp như lệnh" cũng không phải để đùa.

Lục Kiến Vi mở hộp ra.

Thất Tinh Kiếm là kiếm tiên của đạo gia, tất nhiên không phải kiếm thường có thể so sánh được, cô lập tức thích cảm giác đó.

Lục Kiến Vi lấy kiếm ra, vung lên không trung vài đường cảm thấy rất thuận tay, hoàn toàn không có cảm giác khó chịu.

Minh Nhai đạo trưởng nhìn thấy cũng rất cảm kích, chuẩn bị sau khi tiễn khách xong nhất định phải vào nhóm nói chuyện một chút.

Lục Kiến Vi đặt kiếm trở lại... Sau đó, cô như nghĩ ra điều gì đó, hỏi: "Còn búp bê huyết sứ kia thì sao?"

Cô chưa quên thứ đã gây ra cái chết của nhiều trẻ em dị dạng.

Minh Nhai đạo trưởng chỉ ra ngoài,"Theo tôi qua đây, đồ vật không ở đây, đến muộn hơn một chút thì nó đã bị niêm phong rồi."

Hiệp hội đạo giáo vẫn còn nhiều ngôi nhà, nơi để hồ sơ lần trước và lần này cũng không giống nhau.

Lục Kiến Vi hơi ghen tị, có tiên thật tốt, Hiệp hội đạo giáo thật là giàu có, những ngôi nhà này trông rất xa hoa.

Minh Nhai đạo trưởng dẫn cô đến một căn phòng! Sau đó từ ngăn kéo trên tường lấy ra một hộp gõ.

Khi mở hộp gỗ, một búp bê sứ màu trắng như tuyết nằm bên trong, trông không kém gì đồ cổ được trưng bày trong viện bảo tàng.

Minh Nhai đạo trưởng đặt hộp lên bàn: "Đây là búp bê huyết sứ, nhìn không ra phải không, sứ trắng đẹp như vậy là pha lẫn máu trẻ em, oán khí rất mạnh."

Lục Kiến Vi hỏi: "Có thể chạm vào không?"

Minh Nhai đạo trưởng nói: "Được."

Lục Kiến Vi vươn tay chạm vào... Nó rất lạnh! Nhưng sau khi cô chạm vào lại có cảm giác muốn mang búp bê huyết sứ này về nhà để sưu tầm.

Minh Nhai đạo trưởng giải thích: "Búp bê huyết sứ này hiện đã hấp thụ rất nhiều oán khí của quỷ nhi thôn Giang Thủy, hiện tại oán khí còn mạnh hơn lúc mới tạo."

Lục Kiến Vi thu tay về, hỏi: "Các anh biết ai là người làm ra nó không?" "Đang trong quá trình điều tra." Minh Nhai đạo trưởng đậy nắp hộp, đặt trở lại "Khi kết quả điều tra ra, chúng tôi sẽ đi tìm người đó."

Người làm ra thứ này chắc chắn là không thể để yên.

Đã làm từ nhiêu năm trước, lại đặt ở đó, chắc chắn là cố ý, muốn tập hợp những thứ này làm gì đó, không ngờ đã bị họ chặn lại.

Lục Kiến Vi trong lòng đã có suy đoán.

Sau khi rời khỏi Hiệp hội Đạo giáo đã là chiều tối, Lục Kiến Vi trực tiếp về lại hẻm Hoàng Hoa.

Cô gọi một chiếc taxi dừng lại ở ngã tư, không ngờ vừa xuống xe đã thấy hai hòa thượng từ Quy Dương Tự vội vã đi ra.

Chiếc taxi của Lục Kiến Vi vừa lúc chặn họ lại.

Bởi vì không đi xa, cộng thêm tai mắt tinh tường, cô rất rõ ràng nghe thấy điểm đến của họ, thật không ngờ là đồn cảnh sát.

Đồn cảnh sát cần tìm người từ Quy Dương Tự làm gì?

Lục Kiến Vi không tránh khỏi tò mò vì sở cảnh sát là nơi có chính khí rất mạnh, bình thường tiểu quỷ không dám tới đó.

Nếu là chuyện thường thì thôi! Nhưng nếu không phải, có thể là chuyện lớn.

Lúc trước gặp cảnh sát Hà vẫn rất bình thường nhưng sau khi cô rời đi thì... Mong là mình nghĩ quá.

Chỉ là khi Lục Kiến Vi vừa đến cửa Xuất Vân Quan, tiếng thông báo WeChat vang lên.

Đã cách thời gian cô hoàn thành nhiệm vụ trước rất lâu, không ngờ hôm nay lại kích hoạt.

Lục Kiến Vi vừa vào trong vừa mở ra, quả nhiên là nhiệm vụ mới.

[Bức Tranh Sát Nhân]

[Giới thiệu: Đây có thật sự là khả năng tiên tri cái chết hay chỉ mang lại tai ương?]

[Người liên quan: Trần Minh Kiệt]
 
Chương 319


Đó là tên của một người lạ, Lục Kiến Vi không quen biết.

Tuy nhiên, tên của nhiệm vụ này lại khiến cô nhớ đến một bộ phim kinh dị, có vẻ như cũng liên quan đến một bức tranh có thể vẽ ra cảnh tử vong của người khác.

Lục Kiến Vi đang chuẩn bị tiếp tục đọc thì cảm thấy quần của mình bị kéo một cái.

Cô cúi xuống, nhấc người giấy nhỏ đang nghịch ngợm lên, giả vờ trách mắng: "Sao lại ở đây..."

Người giấy nhỏ đu đưa trong không khí, vặn mình, dùng tay che mặt, lộ ra đôi mắt đen như hạt mè, nhìn cô.

Nó ngày càng táo bạo, hàng ngày đều nằm dài trước điện nhìn ra ngoài, không biết bao nhiêu lần muốn trèo ra ngoài xem nhưng lại không dám.

Khi rảnh rỗi, nó ôm hòn sỏi nhỏ ngủ trên bồ đoàn, sống một cuộc đời vô cùng nhàn nhã.

Lục Kiến Vi dặn dò: "Lần sau đừng chạy như thế! Nhỡ bị giẫm lên thì thành xấu xí mất."

Trong Xuất Vân Quan không có mấy người, người giấy nhỏ cũng không sợ, chạy lung tung khắp nơi, mỗi góc khuất nào cũng đã từng lọt vào, thường xuyên trở ra phủ đầy bụi, lại phải có người giúp nó làm sạch.

Lục Kiến Vi không nổi giận với nó! Mỗi lần như vậy đều nhấc nó lên đưa trở lại phía sau.

Người giấy nhỏ rất hài lòng.

Tô Khúc Trần từ phía sau đi ra"Sư phụ trở lại rồi?"

Trần Viễn Phương nghe thấy tiếng, cũng mở cửa, mắt sáng rực nhìn: "Đó là Thất Tinh Kiếm sao? Trông như thế nào?"

Lục Kiến Vi nói: "Anh tự lên mạng xem hình ảnh không phải đã thấy rồi Sao."

"Hình ảnh làm sao bằng được nhìn thực tế" Trần Viễn Phương nói, xoa †tay,"Đây là lần đầu tiên tôi được thấy."

Lục Kiến Vi cho họ xem một cái, sau đó mới thu lại.

Trông có vẻ rất mạnh mẽ, Tô Khúc Trần và Trần Viễn Phương hài lòng trở về phòng mình.

Sau khi Lục Kiến Vi về phòng, cô đặt người giấy nhỏ lên giường! Sau đó, cô mới mở lại WeChat, chuẩn bị xem chỉ tiết nhiệm vụ phía dưới.

Nội dung của poster linh dị khiến Lục Kiến Vi bất ngờ.

Phông nên của poster là một bức tranh sơn dầu nhưng nội dung của bức tranh lại khá trống trải, một người đàn ông đứng phía trước rồi quay đầu lại nhìn.

Người đàn ông này hẳn là Trần Minh Kiệt.

Trong bức tranh, có vài bóng ma từ bên trong chui ra, những thân hình quái dị đều đang vươn về phía Trân Minh Kiệt, như muốn vồ lấy anh ấy.

Biểu cảm trên mặt Trần Minh Kiệt là sự kinh hoàng, đây là một poster tiên tri và kết quả rõ ràng là anh ấy sẽ chết dưới tay những hồn ma này.

Lục Kiến Vi nhìn xuống thời gian tiên đoán phía dưới, còn ba ngày nữa.

Thời gian còn rất dư dả, cô có thể điều tra kỹ lưỡng xem chuyện này là như thế nào, còn người này là Trần Minh Kiệt, cũng phải điều tra cho rõ ràng.

Cô tiếp tục xem video tiên đoán linh dị.

Sau khi mở video, bên trong là một phòng nhỏ, chỉ có một chiếc giường và một cái bàn nhỏ tựa vào tường, người liên quan Trần Minh Kiệt đang ở trong hình.

Anh ấy có vẻ như đang sợ hãi, luôn †ỏ ra vô cùng hoảng loạn, liên tục nhìn quanh, sợ hãi nhìn thấy điều gì đó.

Và ngay lập tức, hình ảnh trở nên tối sầm lại.

Trần Minh Kiệt la lên một tiếng, Lục Kiến Vi rõ ràng thấy có vô số cánh tay nắm lấy mặt anh ấy, nắm chặt mặt anh ấy lại, như thể lát nữa có thể nắm nát được vậy.

Lục Kiến Vi nhíu mày nhìn hình ảnh đó.

Trong hình, Trần Minh Kiệt vùng vẫy kêu lên: "Có người không! Đây có mai Có người không! Đây có mai"

Lục Kiến Vi nghe thấy câu này có vẻ quen quen.

Cô bỗng nhớ ra, có vẻ như trước Lễ Vu Lan đã nghe thấy ở đồn cảnh sát, không biết có phải là cùng một người không, giọng hơi quen.

Vậy những hòa thượng tối nay đến đồn cảnh sát là vì chuyện này sao?

Lục Kiến Vi nghĩ vê khía cạnh này nhưng cũng không chắc chắn lắm, chỉ là trong lòng cô đoán rằng những bóng ma này có lẽ là bò từ trong tranh ra.

Hình ảnh trong video kết thúc tại đây.

Lục Kiến Vi cất điện thoại: "Bây giờ đã quá muộn, chuyện này để ngày mai xử lý...

Sáng hôm sau, Lục Kiến Vị ăn sáng xong.

Vừa trở về từ bên ngoài, Trần Viễn Phương vội vàng chạy đến, phấn khích nói: "Các ngươi có biết không, có một phú ông chỉ số tiền lớn để tìm đại sư?"

Tô Khúc Trần tỏ ra khá quan tâm: "Phú ông nào vậy?"

Trần Viễn Phương suy nghĩ một chút: "Người ta tên là Tạ Nhất Tổ, làm ăn trong lĩnh vực trung tâm thương mại, các ngươi có biết không? Trung tâm thương mại liên hoàn nổi tiếng của chúng ta chính là do gia đình ông ấy mở."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top