Cập nhật mới

Dịch Full Ly Rượu Pha Vội

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 78


Nghe thực cám dỗ. Tôi đã phải giữ quá nhiều bí mật trong thời gian quá lâu. Đã nói dối các bạn bè và đồng nghiệp. 

Sự khao khát tự thanh minh, rũ bỏ gánh nặng gần như không chịu nổi. Lúc đầu tôi muốn giải thích vì sao song lại e sợ, và mọi sự diễn ra quá nhanh. Tôi chỉ muốn bảo vệ Paul, chồng tôi. Tôi đã làm tất cả vì anh. 

Giờ thì tôi hiểu vì sao trong những năm qua, nhiều nghi phạm tôi thấy có quyền bỏ tù, trước khi họ minh oan, đã chịu đầu hàng. Thú tội là bước cuối cùng đến tha thứ, chẳng phải là trò lừa bịp sao? 

Nhưng lúc đó tôi nhớ ra. Tôi không cần tha thứ. 

Tôi có phương án B khá hay. 

Tôi đã làm một việc mà tôi ngờ rằng Jeff Buslik không hay gặp trong văn phòng kín đáo đầy quyền lực của anh. Tôi dựa lưng vào ghế đối diện với Jeff, khoanh tay lên lòng phủ váy chật căng và mỉm cười. 

Rồi tôi quyết nhún chân nhảy qua hàng rào! 

- Tôi thấy anh có nhiều chứng cứ bằng giấy tờ ở đây, Jeff, - tôi nói. - Nhưng tôi tự hỏi liệu anh có chứng cứ bằng băng video không? 

- Cái gì? - Sếp phó Chưởng lý hỏi. Trên mặt anh ta có một vẻ trước kia tôi chưa hề thấy. Hoàn toàn ngỡ ngàng. 

- Lauren, xin cô. Giờ không phải lúc nói vớ vẩn. Tôi có việc để làm ở đây, và nếu cô không muốn chính thức bước theo hướng đúng đắn, tôi cho là chúng tôi phải... 

- Chứng cứ bằng băng video, Jeff, - tôi nói tiếp. - Bằng chứng bằng băng video là không thể chối cãi. Lý do duy nhất khiến tôi nói đi nói lại câu đó, vì trong quá trình điều tra, tôi đã bắt gặp... ờ... 

Tôi rút laptop trong xắc ra, bật máy và ấn nút “chạy”. 

- Có lẽ anh nên tự xem cái này, - tôi nói. - Anh rất nên xem đấy, Jeff.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 79


Tôi để Jeff xem từ đầu đến cuối cuộc giám sát, không xen ngang. Tôi ngồi, đăm đăm nhìn khán đài trên sân vận động qua cửa sổ. Lần đầu tiên cha tôi đưa tôi đến đây xem là khi tôi lên tám. Tôi không hiểu cú đánh cho phép trong bóng chày, nhưng tôi nếm vị bia đầu tiên lúc một người say đằng sau cha con tôi buông rơi chai bia lên đầu tôi. 

Tôi tự hỏi nếu biết tất cả chuyện này, cha tôi sẽ nghĩ sao về tôi. Ông có xấu hổ không? Hay sẽ tự hào vì tôi có khả năng khai thác sự quỵ lụy và bẩn thỉu cho cuộc đấu sống còn của mình? Tôi lắng nghe tín hiệu của người cha lúc tôi đợi. Nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng đoàn tàu số 4 rầm rầm chạy qua. 

Lúc xem xong đĩa DVD, Jeff Buslik đóng laptop đánh tách và nhìn rất lâu ra cửa sổ. 

Chúng tôi cùng lắng nghe sự im lặng nặng nề một lát. Băng video về John Meade, sếp của Jeff, nhưng về mặt nào đó, giá là Jeff còn hay hơn nhiều. Jeff đang chạy đua chức vụ Chưởng lý vào tháng Mười một sang năm, khi Meade hết nhiệm kỳ, và anh là ứng viên sáng giá, dễ giành phần thắng nhất. Jeff không chỉ săn lùng chức vụ mà cả tiếng tăm. Sáng ngời như kim cương, da đen, vóc dáng như một ngôi sao, Jeff đã được báo chí tung hô là Barack Obama[39] của Bronx. 

Nhưng sự thật của đời làm chính trị là Jeff cần đến phúc lành của sếp. John Meade là người nổi danh ở Bronx, và Jeff là cánh tay phải của ông ta. Ít nhất cho đến ngày bầu cử, họ liên quan chặt chẽ với nhau. 

Cho đến ngày bầu cử, nếu John Meade đổ, Jeff sẽ tiêu ma cùng ông ta. 

Dường như Jeff thấm thía điều này y như tôi vậy. Trông ông ta như bị đau dạ dày bất ngờ. Một cơn đau dữ dội. Cuối cùng, ông ta chuyển cái nhìn chằm chằm, cay đắng lên tôi.

- Chứng cứ, - tôi nhắc lại. - Anh có. Tôi cũng có. Anh nghe này, tôi không có những cảm giác gay gắt. Tôi hiểu rằng thỏa hiệp với tôi sẽ khiến anh rạng rỡ. Có khi thành nhân vật nổi tiếng cỡ quốc gia. Tôi nghĩ việc này rất hay cho người muốn tiến lên. Nhưng nếu anh thách đấu với tôi, thề có Chúa, lần sau anh sẽ nhìn thấy những cảnh này trên kênh Fox News. 

Jeff suy nghĩ giây lát. 

- Cô đã giết anh ấy phải không, Lauren? - Cuối cùng, anh hỏi. - Cô giết Scott Thayer thật sao? 

- Không, - tôi nói. - Anh không đọc báo à? Victor Ordonez giết. Đằng nào, tôi cũng đang xin từ chức. Tôi không thể chịu đựng cái chuyện điên rồ này thêm được nữa. Tôi nghĩ tốt hơn hết là ra đi với tiếng tốt. Cũng như sếp của anh vậy. Anh có thấy thế là hay hơn cả không? 

Tôi đứng dậy và lấy đĩa DVD ra khỏi laptop. 

- Chúng ta xong ở đây nhé? - Tôi nói. - Cuộc chuyện phiếm nho nhỏ của chúng ta ấy? 

Jeff ngồi lặng lẽ thêm phút nữa. Rồi anh xoay người, và tiếng máy hủy giấy rít lên hai lần, gần như hân hoan lúc anh ta cho dữ liệu điện thoại và vé xe của Scott vào. 

- Chúng ta đã xong, Lauren, - Jeff nói khẽ với bức tường phía xa. Giọng anh chan chứa nỗi buồn. Anh không ngoảnh lại cho đến lúc tôi đi ra. 

“Tôi không giết anh ấy”, cuối cùng tôi nói, nhưng chỉ sau khi đã ra khỏi tòa nhà và trên đường ra ôtô của tôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: Phần ba: cuộc tình ở washington


- Thêm nước sủi tăm, signora[40]? Chianti[41] nữa, signore[42]? 

- Si[43], - Paul và tôi đồng thanh. Hãy tận hưởng thời gian thoải mái! 

Cậu hầu bàn râu lởm chởm tươi tắn rót đầy cốc của chúng tôi, như thể chúng tôi vừa ban cho cậu ta lời chúc trường thọ. Đằng sau cậu ta, những bức tường màu nhạt của Monticiano, nhà hàng Ý mới nhất và đắt tiền nhất ở Greenridge, Connecticut, rực rỡ như một buổi hoàng hôn Tuscan. 

Bữa tối bất ngờ tại nhà hàng bốn sao của Ý ở hạt Litchfield phía Bắc của Paul được tôi nồng nhiệt hưởng ứng sau buổi sáng kiệt sức tại trụ sở tòa án. 

Sau khi thắng Jeff Buslik, tôi xứng đáng một chuyến đến Tuscany[44] thực sự, tôi vừa nghĩ vừa cắn thêm một miếng thịt sốt nấm. 

- Signora, signore này đề nghị nâng cốc, - Paul nói. 

- Uống vì tương lai, - anh nói. 

- Vì tương lai. 

Chúng tôi chạm cốc. 

Chúng tôi sẽ an toàn và bên nhau mãi mãi, tôi nghĩ lúc nhấp một ngụm San Pellegrino mát lạnh, trong veo. 

Paul uống hết cốc vang và dựa vào lưng ghế, mỉm cười. Anh có vẻ thấy mọi sự đều tuyệt, lúc này sự điên rồ đã chấm dứt và cuộc sống mới của chúng tôi - cuộc sống thực sự của chúng tôi - vừa bắt đầu. 

Trong ánh nến lung linh, tôi nhìn Paul chăm chú, hầu như là lần đầu tiên. Mái tóc anh vàng hoe, cặp mắt xanh thăm thẳm, đôi tay khỏe khoắn của anh - đôi tay đã đánh nhau vì tôi. 

- Em yêu, nghe này, - Paul nói và nhoài người qua bàn sang phía tôi. - Em có tin được không? 

Trong loa, Frank Sinatra[45] đang hát The Way You Look Tonight. 

Bài ca hôn lễ của chúng tôi. 

Liệu có sự hoàn hảo nào cực kỳ hơn không? Trái tim tôi bập bềnh như những bong bóng trong cốc của tôi. Tôi cho rằng nó khẳng định Paul và tôi sẽ mãi mãi bên nhau. Hạnh phúc và tự do. Với đứa con chúng tôi hằng mong đợi. 

- Em nghĩ sao? - Paul hỏi khi bài hát ngừng. 

- Mì sợi nhé? - Tôi nói. 

- Không, - Paul đáp. - Đến khu vực mới. Greenridge có lẽ chỉ là một thị trấn New England nhỏ, xinh đẹp khác, trừ những gallery nghệ thuật đắt tiền, những cửa hàng rượu vang đắt tiền và những spa ban ngày đắt tiền trên phố Main. Phong cách của Norman Rockwell[46] gặp SoHo[47]. Nhà hàng Monticiano cũng là một trạm chữa cháy hồi thế kỷ mười chín sang sửa lại. Tôi đọc trong New York rằng nhiều nhà thiết kế thời trang thành phố New York có nhà nghỉ nông thôn ở đây. Với tỷ lệ tội phạm thấp thứ hai trong toàn vùng Đông Bắc, sao họ lại không làm thế kia chứ? 

- Cứ nghĩ đến việc chúng mình sẽ dọn đến một nơi nào đó mà ngại, - tôi nói. - Nhưng đến đây? 

- Em chưa nhìn thấy ngôi nhà đấy, - Paul nói. - Chuyến đi sẽ bắt đầu sau món tráng miệng. 

Một ngôi nhà mới, tôi nghĩ. Ý tôi là một mái nhà không bị dột? Cánh cửa đóng lại là sẽ đóng chắc? Tôi lắc đầu sửng sốt. 

Đầu óc tôi vẫn đang quay cuồng khi mươi phút sau, người hầu bàn trở lại.

- Signora uống cappuccino[48]? Món tráng miệng đặc biệt tối nay là bánh ngọt cannoli với kem chanh. 

- Si, - tôi nói lúc dựa vào ghế dài, đắm mình trong sự nổi bật của mình, trong ánh sáng vàng rực rỡ của ban đêm, vận may điên rồ của chúng tôi. - Si, si, si.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81


Nửa giờ sau, Paul lái chiếc Camry nhanh hơn tốc độ cho phép. Dây chằng qua vai và bụng tôi cùng căng lên lúc anh phanh đột ngột, ngoặt khỏi con đường thôn dã ngộ nghĩnh và lượn lên đỉnh đồi rồi xuống thung lũng. 

Bên ngoài cửa sổ, tấm biển “Evergreens” gắn ở chân hàng rào đá, chắc nhờ lòng tốt của dân miền rừng hoặc của chính Robert Frost[49]. 

Trong ánh sáng nhạt nhòa, bóng các cây thông lắc lư nhè nhẹ ven đường, in một vệt vàng vàng ở bên kia lớp nhựa đường mới trải. 

- Em thấy thế nào? - Paul nói và dừng xe.

- Càng đi càng kinh hoàng, - tôi nói lúc nhìn quanh. 

- Em nghe thấy gì không? - Paul nói và hạ cửa kính xe xuống. 

Tôi lắng nghe. Tôi chỉ nghe thấy tiếng gió xào xạc trong lá cây. 

- Nghe thấy gì cơ? Paul mỉm cười. 

- Chính xác thì, - anh nói. - không có tiếng gầm của các máy khoan, tiếng động cơ ôtô hoặc những người vô gia cư rên rỉ. Anh đã đọc điều này ở đâu đó. Anh nghĩ, đấy chính là sự yên bình và tĩnh lặng. 

- Còn các thứ xam xám ven đường, trên đỉnh màu xanh kia là gì? - Tôi nói lúc nhìn qua cửa kính. 

- Những cái đó gọi là cây, - Paul nói. - Người ta đã nói về chúng trong các cuốn sách quảng cáo. Chúng trồng cùng ngôi nhà, nhỡ em muốn nâng cấp các phòng. 

Paul lại nổ máy và tiếp tục leo lên đỉnh đồi, anh dừng lại đó cho tôi có thể nhìn khắp các ngôi nhà trong vùng. Chúng đều đẹp. Có đến năm, sáu ngôi nhà New England theo phong cách thực dân, rộng rãi và xuôi xuống một thung lũng cuồn cuộn.

- Đẹp lắm, - tôi nói. - còn mặt tiêu cực là gì? Chúng ta đang ở trên đường băng hạ cánh của một sân bay phải không? 

- Rất tiếc, - Paul nói lúc chúng tôi bắt đầu xuống đồi. - Greenridge có quy định chống tiêu cực. Hơn nữa, chúng ta đã có đủ thứ tiêu cực kéo dài cho hai cuộc đời rồi. 

Paul không biết một nửa số đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82


Chúng tôi chạy qua một sân thể thao rộng, nhiều sân tennis và một sân bóng rổ được chăm sóc chu đáo. Tôi nhìn những vạch trắng mới toanh, kẻ chính xác. Phải, trông nó như một vùng ngoại ô thực thụ. Có lẽ cứ mặc xác mọi sự. Đầu óc tôi tiếp tục quay cuồng. 

Mặt trời gần như lặn hẳn khi chúng tôi dừng lại trước một ngôi nhà rộng rãi cạnh công viên có suối chảy.

- Gì thế này? Văn phòng mua bán ư? - Tôi hỏi. Paul lắc đầu. Anh rút ra một chiếc chìa khóa. 

- Đây là câu lạc bộ, - anh nói. - Đi nào, anh sẽ chỉ cho em vị trí mảnh đất. 

Bên trong có nhiều phòng họp, vài tivi màn hình phẳng, một phòng tập tạ. Ruồi muỗi đậu trên bảng tin đăng tìm người giữ trẻ và những cuộc liên hoan. Có một tờ giới thiệu một thứ gọi là bữa ăn cấp tiến, giá một đô rưỡi một suất. 

- Họ đang làm một bể bơi vào mùa xuân, - Paul nói và ngồi phịch xuống đivăng da trong khoảng hành lang vòm.

- Làm sao mà... - tôi bắt đầu. - Ngay cả khi anh được tăng lương, nhà này hình như...

- Nhà đắt, nhưng nó khá xa thành phố nên rẻ hơn em tưởng. Lương mới của anh đủ cho chúng ta trang trải và thừa một chút. Em muốn xem nhà của chúng mình không? Nó sẽ là của chúng mình, nếu em cũng ưng nó như anh. 

Tôi giơ tay lên.

- Cho em một giây để em đỡ hàm trước đã. 

Một vòng ánh sáng cuối cùng trùm lên những quả đồi phía tây lúc chúng tôi rời con đường đã lát vào đường đất đang xây dựng. Chúng tôi bò chầm chậm qua những đống đá vụn và máy móc nặng nề. 

- Anh phải đi chậm vì có nhiều đinh, vít rải rác khắp công trường. Anh không muốn bị thủng lốp. - Paul nói. - Dừng ở đây, chúng ta đến rồi. 

Ngôi nhà màu xám xanh Paul đỗ đằng trước... chao ôi, đẹp hoàn hảo. Tôi vào hiên trước, ống khói bằng gạch vươn cao, những cửa sổ mái duyên dáng trên tầng ba. Gượm đã, có tầng ba ư? Mọi thứ trông như đã xong trừ đầu cầu thang mà tôi chắc cũng sẽ đẹp mắt. 

- Đi nào em, - Paul nói. - Anh sẽ chỉ cho em dãy phòng của chủ nhân. 

- Chúng ta được phép ở lại đây ư? Không phải đợi cho đến lúc hoàn tất chứ? Anh chắc không? 

- Chắc chứ, anh tin chắc, - Paul nói và cười phá. - Anh sẽ bật đèn pha chiếu sáng để chúng ta có thể thấy mình sắp ở đâu. 

Chúng tôi đi qua ụ đất, và Paul mở cánh cửa không khóa. Bỗng anh hất tôi qua vai trong tư thế người cứu hỏa và giả vờ vấp lúc bế tôi qua ngưỡng cửa. Tiếng cười và tiếng chân của chúng tôi vang vọng trên sàn nhà lát gỗ cứng lấp lánh. 

- Em yêu nơi này mất rồi, - tôi thì thầm. - Em thực sự thích nó, Paul ạ. 

- Và đây là nơi có thể làm phòng trẻ, - Paul nói và ôm ghì tôi tại một trong các căn phòng trên gác. 

Bên ngoài cửa sổ “phòng trẻ”, những vì sao lấp lánh như bụi kim cương trên nền trời nửa đêm, bên trên các ngọn cây đen sẫm. Nước mắt tôi bắt đầu trào ra. Đây là sự thực bất ngờ. Con chúng tôi sẽ lớn lên trong phòng này. Tôi thấy mình bế cái bọc thơm thơm mùi sữa và thủ thỉ, chỉ cho con các chòm sao, mặt trăng đang lên. 

Paul lau nước mắt trên má tôi và hôn lên cổ tôi. 

- Thế là xấu lắm, nhé? - anh thì thầm. Bỗng, tôi nín bặt như lúc bật khóc. 

Vì lúc đó, đèn pha xe Paul đang chiếu sáng ngôi nhà bỗng nhiên tắt phụt. 

Những giọt nước mắt lạnh giá trên má tôi lúc ngôi nhà trở nên tối đen như những khoảng không giữa các vì sao.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83


- Gì thế? - Paul nói trong bóng tối. - Có phải vì ắc quy không? Em nghĩ sao, Lauren? 

Tôi nhìn anh chằm chằm. Chuyện quái quỷ gì đây? 

Dù là gì đi nữa, tôi cũng không thích.

- Ờ, gượm đã. Anh hiểu rồi, - Paul nói. - Lỗi của anh. Hôm qua anh đã thấy bình xăng gần cạn, song anh quên đổ đầy. Đi những chuyến như thế này, chắc chúng ta đã dùng hết xăng. 

- Anh chắc không? - Tôi nói. Tôi thực sự hơi hoảng. Tôi cho là vì tôi chưa quen với nơi này. 

- Bình tĩnh nào, Lauren. Đây không phải là là Nam Bronx đâu, thám tử ạ, - Paul nói và cười. - Anh chắc là thế mà. Quanh đây chắc phải có trạm xăng đủ thiết bị. Em ở lại đây nhé. Anh lấy cái đèn pin đi thám thính xem sao.

- Em đi cùng anh, - tôi nói. Trong giây lát, ngôi nhà tăm tối mất hẳn vẻ ấm cúng. 

- Anh này, - tôi ngẫm nghĩ và tỉnh táo lại. - Thay vì đi tìm nhiên liệu, sao anh không gọi Triple A bằng di động? - Hay tốt hơn hết là gọi 911, tôi nghĩ lúc liếc nhìn xuống các bậc thang chìm trong bóng tối. 

Một phút sau, Paul cười to. 

- Thế mới đúng là Lauren của anh, - anh nói và thọc tay vào túi. - Lúc nào cũng ngộ nghĩnh ngay trong cảnh bực mình. 

Bàn tay anh rút ra trống không. 

- Anh để di động của anh đang sạc pin trong xe rồi, - Paul nói. - Chúng ta phải dùng của em vậy.

- Em để nó trong xắc, trên ghế xe. 

- Đợi ở đây nhé. Anh ra lấy. 

- Cẩn thận đấy, - tôi gọi Paul. 

- Đừng lo. Đây là Connecticut, em yêu ạ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84


Năm phút sau đó trôi qua chậm chạp. Làn gió lạnh buốt bỗng thổi qua cửa sổ vào nhà. Tôi đăm đăm nhìn ra những cái cây đu đưa, lúc này nom chúng như trong phim Dự định của phù thủy Blair. Ma quỷ không đến các ngôi nhà mới chứ? 

Tôi lại xem đồng hồ. Paul có trở lại bây giờ không? Sao lấy di động trong xe mà lâu thế? 

Tôi ra cầu thang và nhẹ hẳn người khi nghe thấy tiếng bước chân của Paul. Anh đang đứng ở ngưỡng cửa trước để mở, tay cầm đèn pin sáng lóa. Anh đã lấy đèn trong thùng xe?

- Anh lấy được chưa? - Tôi gọi xuống.

Ánh đèn chiếu thẳng vào mặt tôi, làm tôi lóa mắt. Rồi những bước chân nặng nề gõ thình thịch lên cầu thang. 

- Tắt đi, Paul, - tôi nói. - Đừng đùa nữa. 

- Nhầm rồi, mụ phù thủy, - một giọng xa lạ nói. - Rồi một bàn tay thô bạo thộp ngực tôi và tôi bị đẩy ngã ngửa trên sàn. 

Không phải chuyện đùa. Không phải Paul. 

Trong nửa phút sau đó, tôi không thể làm được gì. Nhìn, thở, suy nghĩ đều làm tim tôi đau nhói. Khi lại có thể tập trung ý nghĩ, tôi giơ tay lên che và liếc nhìn bộ mặt của bóng người đứng im lìm khó chịu sau ánh đèn sáng chói mắt. 

- Anh là ai? - Tôi nói.

- Mày không biết à? - Giọng nói hằn học. - Mày có phải vắt óc nghĩ ra một cái tên không hả? Mày đúng là một con sói cái khốn nạn. 

Ánh đèn đột ngột chiếu thẳng lên mặt gã đàn ông. 

Ôi, lạy Chúa. 

Tôi nén tiếng kêu, thay vào đó buột ra một tiếng rên rỉ. 

Môi tôi run rẩy lúc nhớ lại tấm ảnh căn cước. Da ngăm ngăm, cặp mắt vô hồn trên gò má cao và rỗ. 

Tôi trân trân nhìn Mark Ordonez. Anh trai tên Victor đã chết!

Ý nghĩ tiếp theo của tôi là: Súng của mình đâu? 

Một tiếng cách khẽ của kim loại vang lên cạnh ngọn đèn.

- Mày để quên súng trong xe, đồ ngu ạ, - đọc được ý nghĩ của tôi, tên buôn bán ma túy nói.

- Nghe này, đây không phải là cách giải quyết chuyện này, - tôi nói nhanh. - Hãy tin tôi đi, không giải quyết được gì. 

Ordonez trả lời tôi bằng cách vặn ngoéo cánh tay tôi ra sau lưng.

- Đứng dậy! - Hắn hằm hè. 

Tôi đứng lên, cảm thấy lạ lùng và bất lực. Tôi cảm thấy mình như không trọng lượng lúc tên buôn bán ma túy túm chặt đằng sau cổ áo tôi, ấn tôi xuống cầu thang.

- Ra ngoài này mà xem, - Ordonez nói lúc chúng tôi bước ra nền đất xốp của sân trước. 

Hắn chiếu đèn lên một thân hình nằm cạnh ôtô của chúng tôi. Tôi thấy hình ảnh nhòe nhoẹt như qua một màn hình tivi bị nhiễu. Đó là Paul, mặt ngửa lên trời, cả người gần như nằm dưới chiếc ôtô. Máu dưới đầu anh đọng thành vũng trên đất. Anh không cựa quậy.

- Lạy Chúa tôi! - Tôi nói và quỵ xuống. - Ôi, không, không! Không! Paul! 

Miệng tôi khô khốc ngay lập tức lúc Ordonez giật phắt tôi dậy và lôi tôi xềnh xệch quanh một đống đất, và tôi nhìn thấy chiếc xe tải. Cánh cửa bên sườn xe mở rộng, ô cửa dẫn vào một màu đen ngòm. 

Âm thanh duy nhất là tiếng chân chúng tôi nghiến trên sỏi. 

Tôi mất đâu một chiếc giày. Sau khi tôi nhảy lò cò một lúc, Ordonez dừng lại, cúi xuống và giật phắt nốt chiếc giày kia. Hắn ném chiếc giày vào bóng tối.

- Mày không cần nó nữa đâu, - hắn nói. - Cứ tin tao đi. 

Đi xuống quả đồi phía sau xe, tôi ngắm từng cửa sổ sáng đèn của các ngôi nhà xa xa. Tôi hình dung một gia đình đang ngồi quanh bàn ăn, bọn trẻ đang bày đĩa và các đồ ăn bằng bạc, ông bố tháo cà vạt. Vô số vì sao nhấp nháy bên trên các ngôi nhà. 

Không dành cho ngươi đâu, tôi nghĩ lúc bị ném vào ô cửa xe mở toang hoác. 

Sàn kim loại lạnh lẽo đập vào má tôi, rồi sau đó chỉ còn bóng tối và tiếng sầm sầm của cánh cửa đóng lại. Âm thanh của kim loại vang vọng trong tai tôi. 

Đấy là âm thanh của cõi nhân gian sập cửa vào mặt tôi vĩnh viễn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85


Tôi không thể ngừng nghĩ đến thân hình Paul đang nằm trên đất cạnh ôtô của chúng tôi. 

Khoảng mươi phút sau tôi hết run rẩy và có thể nói được. 

- Anh đưa tôi đi đâu? - Tôi nói và hướng về phía trước của chiếc xe. 

Mark Ordonez đang hí hoáy nghịch một đồ dùng bằng bạc trên bảng đồng hồ trong lúc lái xe. Tiếng nhạc bỗng tràn ngập trong xe. Nhạc cổ điển, có nhiều kèn co. Trong tình huống như vậy, tiếng nhạc vang lên nghe thật lố bịch.

- Có thích XM không? - Hắn gọi với tôi. - Đây là bản Fly Me to the Moon. Chỗ của thằng khốn Frank[50] là cái áo mưa của ông bố. 

Hắn quay tròn cổ. Tóc cắt kiểu đầu đinh, trông hắn giống một bản sao của Victor em trai hắn, song tự chủ hơn, có kỷ luật hơn. Thứ duy nhất hắn đeo lóe sáng là chiếc đồng hồ tay, một chiếc Rolex bằng thép. Sao hắn lại làm tôi sợ hơn em trai hắn? Bên cạnh khuỷu tay hắn có một cái cốc cắm trong giá. Hắn cầm cốc lên và nhấp một ngụm. 

- Chúng ta đến đâu đây? - Tôi hỏi lại. 

- Chẳng đến đâu hết, - hắn nói. - Lên một chiếc Piper trong sân bay, bay qua biên giới Connecticut ở Rhode Island. Tao sẽ đưa mày bay một chuyến nho nhỏ. Mày đã sẵn sàng chưa? 

Câu đó làm tim tôi như rụng xuống. Tôi muốn kêu, nhưng kêu là quá lo lắng cho bản thân. Lúc này, điều cuối cùng tôi muốn làm sau mọi đau đớn và tàn phá tôi đã đem lại cho những người gần gũi là lo cho bản thân. 

Tình trạng tê cóng, khô héo choán lấy tôi lúc tôi nghĩ đến Paul. Lạy Chúa lòng lành, tôi cầu nguyện. Hãy phù hộ cho Paul tai qua nạn khỏi. Tôi thực sự sửng sốt mong Chúa nhận lời thỉnh nguyện của tôi lúc này. 

Tôi nằm đó, im lặng lúc chiếc xe chạy lúc lắc. 

- Này, - Ordonez nói và vặn nhỏ radio. - Tao sẽ cho mày biết chúng ta đi đâu nếu mày nói cho tao biết việc này. 

Tôi quan sát cặp mắt xám lạnh lẽo của hắn tìm gặp mắt tôi trong gương chiếu hậu.

- Hãy cho tao biết vì sao mày và cộng sự của mày lại giết em trai tao rồi đổ cho nó là kẻ giết người? Nó không giết thằng cớm đó. Mày biết thế, và tao cũng biết thế. Ý tao là có chuyện quái gì vậy? Tại sao, hả?

Tôi thấy chút hy vọng lúc chiếc xe vẫn lăn bánh. Ordonez tưởng tôi có thứ hắn muốn. Thông tin về em trai hắn. Tôi phải dùng điều đó để trì hoãn hắn, làm hắn mất thăng bằng để tạo dịp thoát thân.

- Chúng tôi nhận được tin từ một chỉ điểm, - cuối cùng, tôi nói. 

- Một chỉ điểm? - hắn hỏi. - Tiện cho chúng mày quá nhỉ. Thằng hớt lẻo đó có tên chứ? 

- Chắc là có, song tôi không biết, - tôi nói. - Nguồn tin từ đội đặc nhiệm của Scott. Có kẻ trong tổ chức của anh, tôi có thể nói điều đó là sự thực. Hãy cho tôi cơ hội, tôi sẽ giúp anh tìm ra hắn.

- Ái chà chà, - Ordonez nói. - Mày nói dối giỏi chẳng kém gì thằng Scott. Nó lúc nào cũng thích những đứa đầu óc sắc sảo như mày, kể từ hồi trong trường. 

Tôi nghển cổ lên, nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu. 

Hắn vừa nói gì vậy? 

- Anh quen Scott? - Tôi buột nói to. 

- Scott là đồng hương của tao, - tên buôn bán ma túy nói và đảo tròn mắt. - Hồi tao và Vic còn vận chuyển các bao niken, chúng tao đã quen với những vụ bắt giữ giả mạo cùng Scott. Chúng tao chia nhau tiền của ông chủ. Tao thường báo cho hắn về các cuộc cạnh tranh, những khách có tiền. Hắn báo cho tao những cuộc vây bắt. 

Ordonez cười phá khi thấy vẻ sửng sốt của tôi. 

- Cái đêm Scott chết, tao đã hẹn gặp hắn. Nhưng hắn hoãn. Hắn bảo hắn có một cú điện của một thám tử xinh đẹp trong Đội Điều tra các vụ giết người. Ở Yonkers. Mày biết con mèo đó là ai không? 

Tôi nhắm nghiền mắt, nghiến chặt hàm răng. Tôi không thể tin mình lại ngu đến thế. 

- Ờ, Scott là một thằng dẻo mỏ, - Ordonez nói. - Có điều, tao đoán đêm hôm ấy nó chuồn đi với mày. Nó đã từng hỏi ý kiến mày để lợi dụng mày chưa hả? Lẽ tất nhiên ngoài cái việc đút vào trong quần lót của mày. Vì nó chưa bao giờ làm việc gì mà không có lý do ngoắt ngoéo nào đấy, cứ tin tao đi. Scotty là một Freddy Krueger đeo phù hiệu, trơn hơn lươn. 

Chúng tôi im lặng sau câu chuyện khá ngạc nhiên đó. 

- Mày còn muốn tao cho biết sắp đến đâu không? - Giây lát sau, Ordonez nói. 

Tôi gật đầu:

- Có chứ. 

Ordonez nháy tôi trong gương. 

- Đại Tây Dương, - hắn nói. - Cách đất liền khoảng một trăm rưởi dặm. Giờ thì nghe cho kỹ, việc này mới hay: tao sẽ rạch toang bàn tay, bàn chân mày. 

Hơi thở của tôi bắt đầu chìm trong những tiếng nức nở. 

- Đừng lo, thưa quý cô. Không chết người đâu, - Ordonez nói. - Nhưng sau đó tao sẽ giảm tốc độ, hạ độ cao và đẩy mày qua cửa xuống biển cả xanh thẳm. Bây giờ mày đã hình dung ra chưa? Mày hiểu ý tao chưa? 

Tôi bỗng thấy ngạt thở. Nếu tay không bị còng, ắt là tôi đã bịt chặt hai tai.

- Từ lúc đó, mày chỉ có hai lựa chọn, - hắn nói tiếp lúc tôi bị cơn suyễn đầu tiên trong đời. - Chết đuối, hoặc cố mà sống sót. Hình như mày thích loại can đảm. Tao đoán mày nghĩ là sẽ gặp may - một con tàu hoặc máy bay đi qua phát hiện ra mày, vớt mày lên. Có điều chuyện đó sẽ không xảy ra.

Ordonez uống một ngụm và điều chỉnh gương chiếu hậu. Hắn lạnh lùng nhìn tôi. Rồi lại nháy mắt, khủng khiếp. 

- Lúc mày vùng vẫy trong nước, máu sẽ rỉ ra. Rồi cá mập sẽ lao tới, Lauren, - hắn nói. - Không phải một, hai con. Tao nói cho mà biết, hàng trăm con. Đủ loại: cá mập đầu búa, xanh, hổ cát, có khi cả một hoặc hai con cá mập trắng loại lớn, chúng sẽ làm cho mày thành một mớ thịt nhừ. Lúc đó, Lauren, tao không đùa đâu, tao muốn thông báo cho mày đầy đủ, mày sẽ trải qua một cái chết đau đớn nhất có thể tưởng tượng. Lẻ loi, giữa đại dương, bị ăn sống nuốt tươi. 

Nếu mày còn băn khoăn, thì nghe đây: tao yêu em trai tao như một người anh. 

Ordonez đột ngột vặn to radio, tôi đoán hắn muốn thể hiện sự khinh bỉ tôi. 

Dù thứ tôi nghe thấy là không thể. Nhưng đúng là thế. 

Frank Sinatra. 

Thật trớ trêu, Ordonez lại xem đồng hồ Rolex và uống ngụm nữa. Giống như cách em nhìn...- hắn hát theo Sinatra, vui vẻ bật ngón tay tanh tách, đêm nay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86


Khoảng mươi phút sau, sự kinh hoàng choán hết người tôi. Tôi nằm úp mặt xuống sàn xe, im lìm như một cái xác trong xe tang. Mark Ordonez lái rất êm, giữ ở tốc độ năm mươi nhăm cây số giờ nhằm không bị chú ý. 

Từ những tiếng ầm ầm của các xe tải lướt qua, tôi đoán chúng tôi trên đường I-84 nhằm phía đông đảo Rhode. Còn bao lâu nữa mới tới sân bay? Một giờ? 

Tôi dần tỉnh khỏi cơn mê. Đúng lúc nhận ra khắp người đau nhức. Tôi lật nghiêng, co đầu gối cho đến khi gần chạm vào bụng. 

Dù con là ai mẹ cũng xin lỗi, tôi nói với đứa con trong bụng lúc run lên vì thất vọng. Mẹ xin lỗi, rất xin lỗi con, con bé bỏng của mẹ.

Tôi bị lắc rất mạnh lúc chiếc xe đột ngột ngoặt sang phải. 

- Này! - Ordonez quát, hắn nhìn chằm chằm vào gương lúc chúng tôi lại lùi ra sau lần nữa.

- Thằng cha này say quá. Vào đúng đường đi, ông bạn. 

Cú va chạm mạnh thứ hai thúc vào bụng tôi. Ngay sau đó, một tiếng ầm răng rắc, thành bên tay lái chiếc xe tải cong hẳn vào trong. Lạy Chúa! Cái gì thế? 

Tiếng va chạm đều đặn cùng sự rung lắc dữ dội trùm lên chiếc xe tải. Tôi nhận ra chúng tôi đã vượt qua những đường khía nhằm giữ lái xe khỏi ngủ gật. Âm thanh như tiếng đồng hồ báo thức kỳ quái tắt hẳn trong đầu tôi lúc trán tôi đập như dùi trống lên sàn xe. 

- Đồ chó đẻ! - Ordonez hét lên lúc dận chân ga. Động cơ xe tải gầm vang, sự chấn động ầm ầm ngừng hẳn lúc chúng tôi lao sang trái, trở lại làn đường. 

Tôi lăn về phía đối diện và đập vào thành xe bên kia như một hộp bánh pizza bị bỏ quên.

- Này! Hắn không say, - Ordonez quát gọi tôi. - Thằng lái xe đầy máu. Tao không thể tin nổi! Sao mày có thể mê cái của cứt đái này? Đấy là thằng chồng mày! 

Hắn dận chân ga mạnh hơn. Động cơ rền rĩ, chiếc xe tải bắt đầu loạng choạng vì tăng tốc quá nhiều. 

- Thằng da trắng này tưởng nó mạnh lắm, hử? Muốn đâm xe chắc? - Tên buôn ma túy cười khẩy trong gương chiếu hậu lúc vượt qua. 

Bụng tôi quặn thắt lúc nhìn thấy hắn với tay cài dây an toàn qua vai. Tôi không có lấy một sợi dây kìm giữ. 

- Đúng thế, mày là đồ chó đẻ. Đồ bốn mắt! Thế đấy. Làm sao mày lại thích những... 

Có tiếng rít của kim loại và cao su lúc Ordonez nhấn phanh.

-... thằng như thế! - Hắn gào lên. 

Trong giây lát, âm thanh duy nhất là tiếng tôi trượt thẳng tới chỗ ghế ngồi của khách. 

Rồi phía sau chiếc xe tải bay vào trong với tiếng ầm ầm điếc tai. 

Tôi trồng cây chuối lúc chiếc xe tải lao về trước, rồi đập bụng xuống lúc nó nảy dữ dội và tụt lại đằng sau. Tôi bàng hoàng nhìn thấy khói đằng trước cái từng là chiếc Camry của Paul qua khe hở những cánh cửa kép đằng sau cong oằn. Trên nóc mui xe quăn queo, qua kính chắn gió vỡ nát, tôi nhìn thấy Paul. Anh đẫm máu, nhưng ít ra còn chớp chớp mắt lúc anh sờ cái túi khí trên lòng. 

Tôi quay sang Ordonez đúng lúc nghe thấy một tiếng cách to của kim loại. Hắn giơ cho tôi thấy khẩu Glock của tôi lúc mở cửa. 

- Đừng lo, Lauren, - hắn nói. - Chuyến đi của chúng ta vẫn theo đúng lịch trình. Tao sẽ trở lại ngay thôi, cô nàng ạ. 

Lúc hắn bước ra khỏi xe, một ý nghĩ xuyên suốt người tôi như một nhát búa tạ. 

Hắn đi giết Paul! Sau mọi chuyện này, Paul sẽ chết!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87


Lúc đó tôi hét lên. Một trong những tiếng gào trong cổ họng, không thành lời vang trong tai tôi lúc tôi trườn bằng cả hai tay vẫn bị còng sau lưng. 

Lao đầu đi trước, hấp tấp, không kịp nghĩ, tôi trườn tới cánh cửa mở toang phía lái xe. Tôi cách cánh cửa mở đến một dặm, song cố hết sức đập đầu vào bánh lái trước khi ngã lộn ngược vào khoảng trống dưới ghế lái xe. Không thể tin nổi. 

Động cơ chạy không rồ lên lúc tôi ấn vào chân ga đằng sau. Tôi đá chân, cố tạo một lực đòn bẩy để thoát ra ngoài. Chân tôi bị mắc vào giữa bánh lái và chân ga. 

Tôi cố đá, cố thoát thân. 

Ôi chao. 

Chân ga trượt khỏi chân tôi, cái xe bỗng chuyển bánh. Chiếc xe tải đang vào số! 

Nhờ những tiếng còi xe gay gắt và tiếng kèn kéo dài từ một ngôi nhà, tôi đoán mình đã vào dòng xe cộ. 

Tôi cố nép sang một bên lúc Ordonez chạy tới và nhảy đại vào xe qua cánh cửa mở toang. 

- Mày định đi đâu, con chó điên kia? - Hắn quát. Hắn tát vào mặt tôi, túm lấy tôi và ném tôi lên ghế. Sau đó hắn lái chiếc xe tải vào lề đường. 

Hắn tắt động cơ, kéo phanh và đút chìa khóa vào túi trước khi bước ra ngoài. 

Ordonez giơ một ngón tay dọa tôi và cười gằn, hiểm ác: 

- Chúng ta thử lần nữa nhé, - hắn nói. - Mày vẫn... Tôi không bao giờ nghe được hết câu hắn nói. 

Một xe chở hàng cỡ lớn cuốn phăng hắn và cánh cửa của chiếc xe tải. Một chiếc Chevy Tahoes chất đầy hàng và kêu ken két như một bãi xe trong cơn lốc xoáy. Hẳn nó đang chạy với tốc độ bảy nhăm hoặc tám mươi dặm. 

Một giây trước Ordonez còn đứng đó, giây sau hắn đã mất rồi. Biến hẳn, như trong một trò quỷ thuật. 

Trò hay nhất tôi từng xem.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88


Tôi ngồi đó, chớp chớp mắt nhìn kính chắn gió của chiếc xe tải. Chiếc xe chở hàng không dừng lại. Thậm chí không giảm tốc độ. Hình như người lái xe không chú ý. Tôi bắt gặp cái gì đó động đậy trong bụi cây ven đường cách đó khoảng ba chục mét. Cửa chiếc xe tải hay tên buôn ma túy, tôi không biết chắc. 

Sau cùng, có lẽ Chúa đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi. Hoặc nghe thấy lời ai đó cầu nguyện cho tôi. 

Paul nằm trên đất đằng sau chiếc xe tải tan tành. Tôi nhìn thấy thân hình anh lúc tôi cố ra khỏi chiếc xe tải. Tim tôi lại nhảy thót lên tận cổ.

- Paul, em đây, - tôi nói lúc chạy và quỳ gối cạnh anh. Tôi cầu cho anh qua khỏi. Tôi chỉ cố kéo căng đôi tay bị còng sau lưng ra để cấp cứu. 

- Lauren, - anh nói. Răng anh đánh vào nhau lập cập. - Anh thấy đèn hậu chiếc xe chạy đi, và anh... 

- Anh đừng nói, - tôi bảo. 

Hình như máu chảy ra từ sau gáy Paul, chỗ tên buôn bán ma túy đánh trộm, chắc là vài lần. Hơi thở của tôi nghẹn lại khi những từ xuất huyết màng não lóe lên trong trí tôi. Tôi thường đọc chữ đó trong các biên bản điều tra về nguyên nhân cái chết. Thực ra, việc Paul tỉnh lại cũng như một trong hai chúng tôi còn sống đã là điều kỳ diệu. 

- Nằm im nào, - tôi thì thầm vào tai anh. - Đừng cử động. 

Nhiều ôtô trên đường cái lướt qua chúng tôi lúc tôi ngồi xuống đống thủy tinh vỡ cạnh Paul. Những ngọn đèn xanh, đỏ bắt đầu nhấp nháy xa xa. Máu Paul ấm cả chân tôi. 

- Anh đã cứu em, Paul ạ, - tôi thì thầm lúc hai chiếc xe tuần tra của cảnh sát bang tách khỏi dòng xe cộ và đỗ kít ngay trước chúng tôi. 

Anh đã cứu em lần nữa, tôi nghĩ nhưng không nói ra lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89


- Sữa và đường nhé? - Cảnh sát Harrington nói lúc đến chỗ tôi trong phòng đợi của Trung tâm Y tế UConn. 

Từ lúc cô và đồng sự, cảnh sát Walker nhìn thấy phù hiệu của tôi, họ đối xử hết sức ân cần. Thay vì đợi xe cấp cứu, họ đặt Paul vào ghế sau xe của Harrington và chỉ hỏi khi chúng tôi nhằm tới bệnh viện gần nhất. Cảnh sát Harrington còn cho tôi mượn đôi dép trong túi đồ của cô trên thùng xe và lồng vào bàn chân trần, đau đớn của tôi.

- Chồng và con chị thế nào? - Cô muốn biết.

- Siêu âm cho thấy ổn cả, - tôi nói. - Nhưng Paul bị chấn thương và phải khâu. Họ muốn giữ anh ấy qua đêm để theo dõi. Ơn Chúa, bác sĩ cho là anh ấy sẽ ổn. Cảm ơn cô và đồng sự của cô. 

- Không thể nói như thế về gã Ordonez, - người nữ cảnh sát lắc đầu. - Tôi đã gọi điện đến hiện trường. Họ tìm thấy hắn trong cỏ, cách đường cái vài chục mét. Chiếc xe chở hàng đã cuốn hắn đi. Người ta bảo trông hắn như một đồng xu để quên trên đường ray. Đấy là mặt trái của việc tìm kiếm những rắc rối, phải không nào? Đôi khi ta tìm thấy hơn dự tính một chút. Quan trọng nhất là chị khỏe mạnh. Cả chồng con chị nữa chứ. Cả gia đình chị an toàn. Còn cần gì hơn nữa? 

Tôi nhìn vào gương mặt ân cần của người nữ cảnh sát. Mái tóc vàng hoe của cô chải gọn ra sau, đôi má nhẵn nhụi, cặp mắt xanh xám thông minh của cô tràn trề cảm thông. Có lẽ cô mới ra trường được một, hai năm. Ngày xưa tôi đã từng sốt sắng, nghiêm chỉnh như thế sao? Tôi cho là thế. Dường như cách một triệu năm trước vậy. Và trên một hành tinh khác. Tôi vừa khâm phục vừa ghen tị với cô. 

- Đội Điều tra các vụ giết người New York như thế nào? - Cô hỏi. Trong mắt cô lấp lánh vẻ háo hức. - Thực ra nó giống cái gì? Tôi hy vọng không giống như trong phim Luật pháp và Mệnh lệnh. 

- Đừng nghe cô ấy, - một giọng nói oang oang phía sau chúng tôi. - Cô ấy nói dối như Cuội. 

Tôi quay nhìn bộ mặt tươi tỉnh đã một thời gian tôi không thấy. Dường như lâu lắm rồi. 

Đó là cộng sự của tôi, Mike.

- Anh làm gì ở đây? - Tôi nói. 

- Một trong những anh chàng Connecticut lanh chanh gọi cho Keane, và ông ấy gọi cho tôi, - Mike nói lúc xiết chặt bàn tay tôi. - Tôi đến thẳng đây. Các bạn đã đến giúp cô hả? Không thể tin nổi. Một chuyến đi kinh khủng. Cô cừ lắm, Lauren ạ. Đấy là những tin tốt lành nhất tôi đã nghe suốt ngày. 

Tôi gật đầu. Cuối cùng, tôi bật khóc. Tôi đã đối xử với Mike như với kẻ thù, còn lúc này anh ở đây, nắm tay tôi, ủng hộ tôi như thường lệ. 

- Tôi xin lỗi Mike, - tôi nói. - Tôi... 

- Sẽ mua cho tôi bữa ăn khuya nhé? - Mike nói, nối kết khuỷu tay chúng tôi lúc đỡ tôi dậy. - Tốt, nếu cô muốn thế. 

Chúng tôi tìm thấy một quán ăn mở suốt đêm ngay trên phố có bệnh viện. 

- Có gì mới không, Lauren? - Mike hỏi lúc chúng tôi đã yên vị. Anh trở lại là một cảnh sát dí dỏm. 

Tôi uống cà phê trong khoảng im lặng lúng túng giữa chúng tôi. Niềm vui chan chứa và chua xót. Giống như những điều lúc này tôi phải thú nhận. 

Mike nháy mắt với tôi: 

- Nói đi, Lauren. Tôi đã giết một tên Ordonez, - anh nói khẽ. - Giờ cô giết nốt một tên Ordonez. Nếu cô không thể nói với tôi, thì còn với ai nữa nào? 

Tôi kể hết với anh. Nhìn đăm đăm vào tách cà phê, tôi thuật lại toàn bộ câu chuyện. Tôi đã biết những gì. Biết khi nào. Từng thay đổi nhớp nhúa và từng diễn biến hào nhoáng. 

Mike uống ngụm Diet Coke cuối cùng của anh thật to và nhìn những ngọn đèn pha lướt qua.

- Cô có hiểu gì không, Lauren? Tôi lắc đầu. 

- Cứ gọi tôi là kẻ đê tiện, nhưng ngay cả khi nghe xong toàn bộ chuyện này, tôi hầu như mừng vì sự thể đã diễn ra. Có lẽ bọn chúng không giết Scott, nhưng cả hai tên Ordonez này đều thuộc loại ác hiểm đáng sợ. Nếu thằng anh Mark nói đúng về việc Scott dính dáng với bọn chúng, thì Trời ạ, có khi cậu ta có một chuyện gì đó. Lạy Chúa, - Mike nói. - Chắc cậu ấy làm việc theo nhiều cung cách bí ẩn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90


Tôi lắng nghe tiếng đĩa bát lách cách trong quán. Một thứ gì đó kêu xèo xèo trên vỉ nướng. Trên tivi đằng sau người tiếp tân, một phóng viên lảm nhảm như một thằng ngốc về chuyện anh ta bị cơn cuồng phong trong trận bão ở Florida vùi dập. 

- Chính vì thế tôi bỏ đi, - cộng sự của tôi bỗng nói. - Em trai tôi có một quán bar ở San Juan. Nó mời tôi xuống đấy. Tôi đã nộp đơn. Tôi đang làm thủ tục lĩnh tiền nghỉ việc, vì thế hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của tôi. Tôi sẽ ra đi. 

- Nhưng... 

- Nhưng gì hả, Lauren? - Mike nói. - Tôi đã hiến cả thời gian của tôi và cô có biết không? Nó chẳng đi đến đâu hết, nên phải dứt thôi. Nếu cô nhầm lẫn ở nhà máy và có người bị thương, điều tồi tệ nhất xảy ra là gì? Cô sẽ bị mất việc. Trong nghề của chúng ta, nếu cô sai lầm, khả năng là cô mất việc và bị tống giam. Mà vì cái gì kia chứ? Năm chục ngàn đôla một năm ư? 

Thậm chí, chúng ta không được phép đình công. Thế đấy. Cô có biết tôi đã làm bao nhiêu người chết không? Bao nhiêu bà mẹ khóc thương không? Chẳng bõ chút nào. Tôi chấm dứt thôi. Bài hát ấy là gì nhỉ, Lauren? Kể cả những bức tường cũng sụp đổ. 

Tôi lại khóc tức tưởi, khóc thực sự.

- Đúng, - tôi cố nói. - Và tôi là người đang cầm búa tạ. 

Mike đưa ngón tay cái lên lau nước mắt trên má tôi.

- Khỉ thật, - anh nói. - Tôi kéo cái cò súng ấy mà chẳng làm được gì cho cô. 

Tôi nhìn anh đăm đăm: 

- Chẳng gì ư?

- Phải, - anh nói và bóp ngón tay trỏ với ngón tay cái vào nhau. - Có lẽ chỉ một tí xíu thôi. 

Tôi đấm vào cánh tay anh.

- Nhưng tôi tha cho cô, Lauren, - anh nói. - Chúng ta là đồng sự. Nhưng khi nó trở thành một việc đúng đắn cho gia đình cô, sự việc bị đẩy rất nhanh, phải không? Tôi là ai mà phán xét? Chẳng là ai cả. Không gì hơn. Chính vì thế tôi ra đi. Dù tôi rất tiếc một thứ?

- Thứ gì vậy? - Tôi hỏi.

- Không được ở đó để thấy cái cười méo mó trên bộ mặt bóng nhẫy của Jeff Buslik khi cô hăm dọa hắn. Tôi luôn biết cô là một con ngựa háu đá, nhưng Trời ạ. Cô tấn công thẳng cổ đối thủ nếu cần phải thế.

- Hoặc thấp hơn, - tôi nói và lau cặp mắt đỏ hoe. - Trong bất cứ tình huống nào.

Mike nhấc chai sốt cà chua nấm và làm dấu thánh giá cho tôi.

- Giờ ta tha thứ cho những tội lỗi của con, con của ta. Con hãy đi vào lòng đất và sẽ không còn tội lỗi, - anh nói và đứng dậy. - Tôi nói rồi, Lauren. Cô là người tốt. Đừng quên điều đó nhé. 

Anh cúi xuống, hôn lên trán tôi rồi đứng thẳng lên. 

- Nếu cô tiện đường xuống San Juan, hãy tìm tôi nhé. Cộng sự cũ mà, dẫu là một người siêu rồ như cô, cũng đáng để nâng cốc margarita thâu đêm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 91


Sáng thứ Hai tuần sau đó, tôi tắm xong thì thấy Paul đợi sẵn. Một tay anh cầm tách cà phê cho tôi, tay kia cầm áo choàng tắm. 

- Phục vụ chu đáo gớm, - tôi nói và tươi tắn cười với anh. - Em hầu như không thể chịu nổi. Hầu như thôi. 

- Đấy là điều tối thiểu anh có thể làm trong một ngày trọng đại như thế này, - anh nói và đặt nụ hôn lên mũi tôi vẫn rỏ nước ròng ròng. 

Một ngày trọng đại, tôi nghĩ lúc long trọng khoác áo choàng. Tôi nhấp một ngụm cà phê và lấy ống tay áo lau hơi nước trên gương rồi ngắm mình. 

Ngày đầu tiên tôi trở lại làm việc. 

Và là ngày cuối cùng trong sự nghiệp của tôi. 

Tôi đã quyết làm theo lời chỉ bảo của Mike. Hôm nay tôi sẽ nộp đơn xin từ chức, rồi sẽ ra đi. Tôi biết là một sự thay đổi cho tôi. Nó sẽ là một đòn nặng khi đã quen là một cảnh sát. Nhưng với những chuyện xảy ra trong mấy tuần qua, tôi phải thừa nhận đây là thời điểm tốt nhất để di chuyển. 

Hai mươi phút sau, mặt mũi và phù hiệu đã đánh bóng, Paul hôn tôi cái nữa ở cửa gara. 

Anh đã ăn vận chỉnh tề, trông rất tuyệt, điển trai như mọi ngày. Ơn Chúa, anh chỉ bị chấn động qua loa đúng như các bác sĩ nghĩ. Ngoài hai chục mũi khâu ở sau gáy, anh hoàn toàn khỏe khoắn. 

Anh cũng đang thu xếp nơi làm việc. Giờ mọi sự đã xong. Hôm thứ Sáu, chúng tôi đã làm xong giấy tờ ở công ty di chuyển. Cả hai đều xong. Công việc mới của Paul ở Connecticut và cuộc sống mới của chúng tôi sẽ bắt đầu trong sáu tuần tới. 

Nếu như chúng tôi qua được tám giờ tiếp đó. Không có cái gì là chắc chắn, khi nghĩ đến chuyện vừa qua của chúng tôi. 

- Cả nhà ta sẽ cùng rời bỏ cuộc đua sống còn này... - tôi nói. 

- Luôn ở bên nhau, - Paul nói lúc tiếng lách cách của lớp thép không rỉ vang dội các bức tường gara.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 92


Tôi đến gặp trung úy Keane trong văn phòng của ông lúc tôi vào phòng của đội. Ông chỉ ngước khỏi trò đố chữ trên tờ Post sau khi tôi đóng cửa phòng ông. 

Cặp mắt xanh sắc sảo của ông quét khắp mặt tôi. Bỗng nhiên, ông đập mạnh tờ giấy và cái bút xuống sàn. 

- Này, - ông nói. - Không thể là cô. Đừng có nói cô xin đi. Không thể được. Sao lại có chuyện vô lý thế này, hả Lauren? Chúng ta đã mất một cảnh sát, giờ lại mất thêm hai người nữa? 

- Không phải thế đâu, thưa trung úy. Ông đọc nhầm đấy. 

- Tôi xin cô. Trông tôi ngu lắm hả? Nếu cô lo lắng về bọn IAB, tôi sẽ đẩy họ đi và... 

- Tôi có mang, Pete ạ, - tôi nói. 

Keane nhìn tôi trừng trừng như thể tôi vừa bắn một vòng lên trần. Đầu ngón tay ông dụi dụi mắt. 

Cuối cùng, ông miễn cưỡng mỉm cười. Rồi ông đứng dậy và đi vòng quanh bàn, trìu mến ôm tôi như một người cha. Tôi tin là cái ôm đầu tiên ông tặng tôi. Và cũng là cuối cùng. 

- Tốt lắm, cô bạn ạ, dù tôi không nhớ là cho phép cô có thai, xin chúc mừng cô và Paul. Tôi mừng cho cả hai bạn. 

- Tôi rất cảm kích, thưa sếp.

- Chắc cô cũng gặp một số thứ phiền toái, như tôi nhớ. Tôi cũng thế, trước khi có hai đứa sinh đôi. Thật tuyệt vời cho cả hai. Chắc các bạn phải sướng mê. Tôi rất phiền lòng vì cô ra đi, nhưng rồi sẽ quen thôi. Tôi biết chắc là sẽ nhớ cô. Tôi cho là ra đi sẽ thoát khỏi những chuyện này. Chúng ta có thể mừng sự kiện này được chứ? Một bữa sáng chẳng hạn? 

Sếp tôi gọi món ở quán ăn trong khu liên cơ và chúng tôi ngồi đó suốt nửa buổi sáng, ôn lại chuyện cũ trong lúc ăn trứng bác, quesadilla[51] và uống cà phê. 

- Chà, nếu tôi biết vui như thế này, tôi đã xin nghỉ từ mấy năm trước, - tôi nói và lau giọt nước sốt nóng trên má. 

Điện thoại trên bàn Keane réo vang lúc chúng tôi đang uống nốt cà phê. 

- Alô? - Ông nói vào máy. - Kỳ quá. Rất lạ lùng. Thôi được, cứ đưa bà ta lên đây. 

- Ai vậy? - Tôi hỏi, giọng hơi run. 

- Nhân chứng trong vụ Scott. Tên bà ta là gì? Bà giáo già ấy? 

Tim và bụng tôi quặn lên. Amelia Phelps! 

Giờ là gì đây? 

- Bà ấy muốn gì? - Tôi hỏi. 

Keane hất cái cằm nhọn về phía chấn song cầu thang ở phòng của đội, nơi Amelia Phelps đang đứng. 

- Cô có thể bắt đầu hai tuần xin thôi việc bằng cách tự khám phá. Đến nói chuyện với bà ta đi. 

Tôi đứng lên và ra xem có chuyện gì. 

- Chào bà... à cô Phelps, - tôi nói và dẫn bà già đến bàn tôi. - Hôm nay tôi có thể làm gì cho cô? 

- Tôi cứ đợi một cuộc gọi, - bà ta nói, tháo đôi găng trắng lúc ngồi xuống. - Nhưng không thấy ai liên hệ, nên tôi nghĩ nên ghé qua và hỏi xem có thể giúp gì không. 

Tôi buột một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

- Tôi xin lỗi, cô Phelps, lẽ ra tôi nên gọi cho cô. Chúng tôi đã bắt được nghi phạm nên không cần sự giúp đỡ của cô nữa. Song cô đã có lòng tốt đến đây, tôi có thể lái xe đưa cô về nhà được không? Không có gì phiền đâu ạ. 

Tôi thường không lái xe cho các nhân chứng, nhưng bà Phelps là người già cả. Ngoài ra, bà là người mách nước cuối cùng trong toàn bộ cuộc thử thách này. Tôi đưa bà ra khỏi đó càng sớm càng hay. 

- Được, được thôi, - bà nói. - Cô thật tốt bụng, thám tử ạ. Trước kia tôi chưa bao giờ đi xe cảnh sát. Cảm ơn cô. 

- Cô cứ tin tôi, - tôi nói lúc lái bà ra cửa. - Không phiền gì đâu ạ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 93


Phần ngày còn lại, tôi gọi điện cho phòng nhân sự. Bám riết lấy phòng nhân sự hay hơn là xoay xỏa qua những tệ quan liêu giấy tờ trong việc xin thôi việc của tôi. 

Các bạn trong đội lần lượt ghé qua thể hiện sự ngạc nhiên và chúc mừng tôi. Họ nhất quyết bắt tôi khoảng bốn giờ chiều đến The Sportsmen, quán rượu trong khu liên cơ để liên hoan chia tay. 

Mặc dù bàng quang của tôi suýt vỡ ở quán - tất nhiên là vì Diet Coke -, tôi rất cảm động vì sự quan tâm và tôn trọng của các bạn đồng sự. 

Họ còn tặng tôi một thiếp mừng ngoại cỡ, có toàn bộ chữ ký của mọi người. 

Mặt trước tấm thiếp in dòng chữ Hẹn gặp lại. 

Bên trong là Đừng thành bà cụ non nhé. 

- Chao ôi, các bạn, - tôi sụt sịt nói. - Tôi cũng nhớ các bạn. Và cũng không muốn thành bà cụ non đâu. 

Cuối cùng, khoảng bảy giờ tôi khẩn khoản mới rời được khỏi đó và về nhà. 

Vui thật, tôi nghĩ lúc lái xe vào làn đường. Tôi không nhìn thấy xe của Paul. Anh thường gọi cho tôi biết mỗi khi anh phải làm việc muộn. 

Tôi đang mở di động gọi anh thì chú ý thấy cái gì đó là lạ trong ô cửa sổ bên trên gara. Có một khe hở đen ngòm giữa các sợi mành mành. Tôi vừa bấm số của Paul vừa cố nhớ lại lần cuối cùng tôi mở nó là khi nào. 

Tôi từ từ nhìn lại, rất thận trọng rồi đóng di động đánh tách. 

Khe hở trên mành mành đã khép lại. 

Gượm đã, - tôi nghĩ. - Bình tĩnh nào. 

Đầu óc tôi vội vã lướt qua mọi khả năng. Có lẽ đây là một trong những tên bạn của anh em Ordonez? Hay một người anh em khác mà tôi chưa biết? 

Hoặc có thể chỉ vì quá mệt mỏi và hoang tưởng, tôi nghĩ. Có khi vì uống quá nhiều Diet Coke ở The Sportsmen. 

Tôi lấy khẩu Glock và cài vào đằng sau thắt lưng váy. Hầu như là làm dáng, tôi nghĩ. Nhưng thà hoang tưởng còn hơn là hối tiếc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 94


Tôi rút chìa khóa lúc trèo lên bậc, tự nhiên như thường lệ. Lúc ra khỏi tầm nhìn của ô cửa sổ, tôi rút súng và chạy vòng ra phía sau nhà. 

Tôi liếc nhìn các cửa sổ. Mọi thứ có vẻ y nguyên. Không có dấu hiệu bị đột nhập. Cũng không có gì bất an. 

Trên rèm cửa sau có một khe hở nhỏ. Tôi nhìn chăm chú qua đó, quan sát hành lang từ trước ra sau một lúc. Không có chuyển động gì. Không gì hết. 

Sau vài phút, tôi cảm thấy mình ngốc nghếch. Chẳng có ai ngoài tôi.

Lúc đó, ở cuối hành lang gần cửa, bỗng có gì đó vút qua căn phòng tối tăm. Một cái bóng to lớn chuyển động rất nhanh. Tôi tin chắc thế. 

Khốn kiếp! Tôi nghĩ lúc mạch đập dồn. Chúa ơi! Tôi có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch. 

Đúng lúc đó tôi nghĩ đến Paul. Có lẽ anh đang ở nhà. Có một ai đó ở cùng anh. Đang chạy qua trong bóng tối. Ai? Vì một lý do hợp lý nào chăng? 

Mình phải vào bên trong, tôi hít một hơi thật sâu và quyết định. 

Tôi cởi giày, cố mở khóa cửa sau thật khẽ và xoay nắm đấm hết sức từ từ. 

- Suỵt, - tôi nghe thấy ai đó nói. Không phải với tôi. Tôi giơ khẩu Glock về phía tiếng động, sẵn sàng nhả đạn thì các ngọn đèn bật sáng.

- NGẠC NHIÊN CHƯA! - mấy chục giọng nói đồng thanh. 

Tôi còn biết nói gì nữa! Lạy Chúa, đây là bạn bè và gia đình tôi. Ít ra là cánh nữ. Thật may mắn, tôi đã không nổ súng. Cảm tạ khẩu súng lục an toàn. 

Tôi ngẩn người vì những quả bóng Myllar, những món quà tặng gói giấy vàng - xanh, cái xe ba bánh cho trẻ tập đi dựng ở góc phòng. 

Rốt cuộc không phải là một cuộc đột nhập. Không có tin xấu hoặc thảm họa gì. 

Đây là bữa tiệc mừng con tôi! 

Căn cứ vào những bàn tay giơ lên che miệng há hốc, những bộ mặt không còn hạt máu, tôi biết họ thực sự sửng sốt. 

Tôi hạ thấp cái nhìn từ giữa mắt dì Lucy già lão của tôi. Bà bắt đầu thở lại. 

- Mẹ nhìn kìa, - đứa cháu gái lên bốn, con của chị gái Michelle tôi nói trong sự lặng ngắt. - Dì Lauren có súng. 

- Ổn cả rồi, thưa các vị, - Paul nói và mỉm cười lúc tiến tới, giúp tôi cho vũ khí vào bao. Anh ôm ghì tôi để giúp tôi hoàn hồn. 

- Sao anh lại tổ chức tiệc mừng lúc này? Em mới có thai mười một tuần thôi, - tôi thì thầm lúc anh hôn lên má tôi. 

- Anh muốn em có tiệc mừng trước khi chúng ta chuyển đi, - Paul nói và quay sang đám đông. - Giờ, hãy cười lên nào. Cười thật to. Chúng ta cùng vào tiệc. 

- Mọi sự ổn rồi, - Paul nhắc lại. - Chỉ là một ngày nữa trong đời một cảnh sát anh hùng. Ai muốn uống nào?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 95


Tiệc mừng là một thành công lớn, mọi người đều rất vui, nhất là tôi. Tôi có những người bạn tốt như thế, và họ hàng của tôi phần lớn đều dễ thương. Cuối cùng thì cuộc đời lại bắt đầu có ý nghĩa nào đó. Rồi sau đó... 

- Này, người lạ! - Bonnie Clesnik nói, chị buông tờ thực đơn và suýt lật đổ bàn lúc ôm ghì lấy tôi giữa Dragon Flower phố Mott, ngày Chủ nhật sau tiệc mừng. 

Tôi nhìn khắp nhà hàng rực rỡ thái quá. Chỗ nào cũng có bể cá trông vẩn đục. Khi người bạn cũ của tôi, trung úy Bonnie gọi tôi ra ngoài với chị, tôi tưởng là một quán ăn xoàng, các món nướng rán làm lấy, có thể vài chai Virgin Mary. 

Tôi chớp mắt lúc cầm thực đơn, thấy hình con rùa và ếch. Ái chà. Bữa lỡ ngày Chủ nhật ở khu phố Tàu đây. Tôi đoán Bonnie chưa bao giờ bị buồn nôn buổi sáng. 

- Mình không thể tin là bị nhỡ bữa tiệc tiễn cậu về hưu và mừng cậu có thai, - Bonnie nói lúc chúng tôi đã yên vị. - Có người ở ca ba gọi điện báo ốm, và cậu có biết không? Mình bị đến thay. 

- Để dành sự nuối tiếc lại, Bonnie, - tôi nói và mỉm cười. - Mình đang ở đây này. Thế này mới vui chứ. Hoàn hảo. - Miễn là tôi chịu được món ăn Tàu.

- Này, - đang ăn dở đĩa tỉm sắm, Bonnie nói. - Bỗng dưng cậu thay đổi nhiều thứ thế. Mình cứ ngỡ họ phải bẩy cậu khỏi công việc kia đấy. Tất nhiên là mình mừng cho cậu và Paul, nhưng... mình không biết nữa. Mình đã thấy cách cậu giải quyết các vụ rồi, Lauren. Ánh lấp lánh trong mắt cậu. Cậu có thể không biết sợ là gì. Mà này, mình không phải là nữ cảnh sát duy nhất được cậu truyền cho cảm hứng. Mình nghĩ là thật khó hình dung được cậu quay gót ra đi. Dù sao mình cũng không thể coi cậu như một người mẹ bận bịu tối ngày vì con cái. 

Thôi nào, Bonnie. Cảm ơn sự tin cậy của cậu, tôi nghĩ. Đây chẳng phải là dịp kỷ niệm sao? Cứ để cho nó thoải mái đi chứ? 

Bonnie bỗng đặt đũa xuống. 

- Suýt quên, - chị nói. - Mình có quà tặng cậu. Bonnie lấy trong xắc một phong bì lớn bằng giấy tơ chuối và đưa cho tôi. Tôi mở nắp. 

- Chỉ là thứ mình luôn muốn có, - tôi nói và nhìn những trang giấy rồi đăm đăm nhìn bạn, chế nhạo. - Một bản dữ liệu máy tính. 

Bây giờ là chuyện gì nữa đây? 

- Mình nhận được từ phòng thí nghiệm của FBI hôm thứ Sáu, - Bonnie nói. Chị lấy khăn ăn thấm nhẹ lên miệng và nhìn thẳng vào mắt tôi, vẻ ân cần. - Đây là kết quả xét nghiệm ADN mình tìm thấy trên tấm đắp bọc xác Scott Thayer. 

Trong giây lát, cả thế giới trắng lóa lúc một luồng nóng bỏng đột ngột xuyên suốt người tôi. 

Tấm Neat Sheet khốn kiếp của chúng tôi! Tôi nhớ rõ cuộc picnic mà Paul đã cung cấp mẫu ADN của anh! 

Đó là dịp kỷ niệm đầu tiên của chúng tôi. Paul đưa tôi và hai chai champagne đến công viên Rockwood Hall tuyệt đẹp ở Bắc Tarrytown. Còn gì đẹp hơn với chúng tôi nữa? Tôi do dự. Cuối hè. Rượu champagne, tiếng dế nỉ non, và chỉ có hai chúng tôi. Đây là lần đầu tiên chúng tôi cố có thai. 

Tôi liếc nhìn những trang giấy, rồi nhìn cô bạn. 

- Cậu đang nói gì vậy? - Tôi hỏi Bonnie. - Mình tưởng cậu đã nói là chỉ tìm thấy máu của Scott. 

- Sau khi cạo sạch máu, mình chú ý đến một thứ khác, một vệt cũ hơn. Hóa ra là tinh dịch khô. Chỉ đủ xét nghiệm ADN. 

Tôi liếc nhìn trang giấy. Nó sẽ là gì với vụ Scott đã đóng lại? Tôi tự hỏi. Nước thánh ư? Đóng cọc qua tim ư? Bắn bằng viên đạn bạc ư? 

Khốn khổ nhất là lúc này tôi biết nói gì đây? Hình như Bonnie đợi một điều gì đấy ở tôi. 

- Sao trước kia cậu không nói với mình việc này? - Cuối cùng, tôi thu hết can đảm hỏi. 

- Mình đã thử, - Bonnie nói. - Nhưng đúng vào buổi sáng Ordonez bị bắn, mình không thể liên hệ được với cậu. Ngày hôm sau, khi mình gọi cho trung úy của cậu, ông ấy bảo mình ỉm cái này đi. Người ta đã tìm thấy súng của Scott trên người Victor Ordonez, và vụ này là vụ xúc động và hiệu quả. 

- Thế vấn đề là gì? - Tôi nói. Bonnie buột một tiếng thở dài. 

- Mình có thể nói gì với cậu đây? ADN không phải của Ordonez. Mình tin chắc thế. 

Tôi đọc được ngay những hàm ý. Họ đã có ADN của Paul! Nó sẽ hủy hoại anh, hủy hoại cả hai chúng tôi. Kể cả đứa con là ba. 

- Thế thì của ai? - Tôi thận trọng hỏi. 

- Bọn mình không biết, - Bonnie trả lời. 

Tạ ơn Chúa, tình hình không đến nỗi tệ hại, tôi nghĩ. Nhưng không may, Bonnie chưa nói hết. 

- Nhưng bọn mình đã lấy được một mẫu ở hiện trường khác, - Chị nói. - Thế thì sao đây? 

Sao kia? Tôi sẽ tự tử ở đây, tại Dragon Flower ư? 

Lời ám chỉ kinh sợ và mơ hồ giáng thẳng vào giữa ngực tôi như một quả đấm. 

- Lại cho mình xem vậy, - tôi nói với Bonnie. 

- Cơ sở dữ liệu của FBI đã thu thập các mẫu ADN ở các hiện trường trong vùng để tìm danh tính thủ phạm. Hóa ra trùng ADN với tinh dịch trên tấm mền trong vụ của cậu, đã tìm thấy ở hiện trường khác, một vụ cướp có vũ trang ở Washington DC. Xảy ra từ năm năm trước. Vụ này chưa bao giờ khép lại. 

Sự kinh hãi cồn cào trong bụng tôi bỗng thay đổi cách tấn công và chẹn ngang họng tôi. Tôi băn khoăn suy nghĩ tuy vẫn giữ tư thế ngồi rất thẳng. 

Không. Không thể thế được. Điều Bonnie nói có nghĩa là... 

Paul dính dáng đến một tội ác khác? Một vụ cướp có vũ trang?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 96


Người phục vụ tới và Bonnie trả tiền. Rồi chị với tay qua bàn và vỗ nhẹ vào bàn tay tôi. 

- Mình không có ý đổ dồn mọi chuyện này lên cậu cùng một lúc, Lauren, - Bonnie nói. - Mình cũng sửng sốt không kém gì cậu. 

Muốn chắc ăn ư? Tôi nghĩ và hạ cái nhìn xuống bàn. 

- Một vụ cướp có vũ trang ở DC? - Tôi thì thào, miệng tôi bỗng nhiên như nhét đầy bông. - Cậu có chắc không, Bonnie? 

- Họ đã gửi cho bọn mình bản tóm tắt về sự trùng khớp với ADN ở mẫu máu tìm thấy trong vụ cướp có vũ trang tại một khách sạn ở DC. Nhưng vụ đó chưa phá được, và vẫn còn mở. Sự trùng khớp có nghĩa là bọn mình có những chất dịch vô danh ở hai hiện trường khác nhau. Tinh dịch trên tấm mền dùng gói Thayer. Và máu trong một phòng khách sạn ở DC. 

Như thế có nghĩa gì? Rõ ràng họ chưa biết những thứ đó là của Paul. Dường như đấy mới là vấn đề, tôi nghĩ lúc vùi cái đầu tàn tạ vào hai bàn tay. Hình như mọi sự kết thúc ở điểm này. 

Bonnie vẫn nói nhưng tôi hầu như không nghe thấy chị nói gì. Tôi chỉ còn biết chớp mắt và gật đầu. Điều không thể đã xảy ra. Lần đầu tiên, tôi thực lòng thôi quan tâm đến vụ của Scott. Tôi đã có một thứ sao lãng mới mẻ. 

Gần năm năm trước, Paul đã dính dáng đến một vụ cướp có vũ trang trong một phòng khách sạn? Đầu tôi quay cuồng vì ý nghĩ ấy, rồi nhanh chóng dừng lại. 

Vì điều đó là không thể. Nhưng ADN không nói dối. 

Lúc tôi ngước nhìn, tôi thấy Bonnie đăm đăm nhìn mình, đợi một lời bình luận. 

- Vậy việc này có nghĩa gì? - Tôi nói như thể không biết câu trả lời. - Victor Ordonez không giết Scott ư? 

Bonnie nhìn đám đông trên phố Mott qua cửa sổ. Trong mắt chị lộ vẻ đau đớn. 

- Mình không biết. Làm sao mà biết được, hả Lauren? Có lẽ hắn chỉ mượn tấm mền của một người bạn, nhưng rõ ràng là đã gây nhiều nghi ngờ. - Chị nói. - Loại ngờ vực mà luật sư biện hộ có thể nói cả ngày. Chưa kể đến giới báo chí. 

Tôi nhìn những chữ Tàu bằng neon trong tủ kính nhà hàng. Một con lươn màu đen trong bể nuôi cạnh ngăn chúng tôi đang đập đầu vào kính như cố làm tôi chú ý và nói điều gì đó. Này, Lauren. Sao cô không gào lên và chạy khỏi nhà hàng? Đừng ngừng lại cho đến lúc tới Bellevue. 

Bonnie vuốt thẳng những tờ giấy trên mặt bàn, cho vào phong bì và nhét tất cả vào xắc của tôi. 

- Nhưng mình quyết định rằng đây là loại nghi ngờ mà thành phố này, cơ quan này, vợ Scott và nhất là cậu, Lauren ạ, chẳng cần bác bỏ. 

Chị chỉ cái xắc của tôi: 

- Chính vì thế mình tặng nó cho cậu. Vụ này rút cạn sức lực của những người liên quan. Đây là món quà mình tặng cậu nghỉ hưu. Tên của thám tử ở DC và thông tin liên hệ ở đâu đó trong những tờ giấy này, nếu cậu còn muốn theo đuổi riêng. Hoặc cậu có thể vứt nó qua cầu Brooklyn. Tùy cậu. 

Bonnie đặt nụ hôn thắm thiết lên trán tôi lúc chị đứng dậy. 

- Có điều mình biết rằng là một cảnh sát, cậu làm những điều có thể. Đây không phải lỗi của chúng ta khi không làm trọn vẹn. Lauren ạ, cậu là bạn mình, mình yêu quý cậu và cậu xứng đáng được thế. Hẹn gặp lại cậu. 

_________________
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 97


Vài giờ sau, tôi đứng trong bóng tối ở công viên Battery, cực Nam Manhattan. 

Manhattan, cha tôi hay nói trước khi chúng tôi bắt đầu những cuộc tản bộ ba lần một tuần ở chính công viên này. Guồng quay vĩ đại nhất trên đời. 

Bài tập thể dục hàng ngày sau khi nghỉ hưu của ông gồm đi xe điện ngầm từ đây đến ga cuối, đi bộ qua Broadway, xem ông đi được bao nhiêu dặm đường bê tông của Manhattan thì mệt và nhảy lên xe điện ngầm về nhà. Suốt thời gian học ở trường Luật, tôi đi cùng ông mỗi khi có dịp. Lắng nghe ông kể về các tội ác, những vụ bắt giữ xảy ra trên vô số giao lộ. Chính từ một trong những cuộc tản bộ với cha khiến tôi muốn trở thành cảnh sát hơn là luật sư. Tôi muốn được giống cha. 

Chính ở nơi này, bắt đầu chuyến đi bộ một mình, cha tôi đã mất vì một cơn đau tim. Dường như ông không có cách nào khác là dạo qua các nẻo đường trong thành phố mà ông đã phục vụ và yêu quý. 

Tôi để bản báo cáo của FBI dựa vào chấn song han gỉ trước mặt lúc lắng nghe những làn sóng mơ hồ vỗ vào cầu tàu bằng bê tông. 

Chỉ khi nào con hoàn thành trò chơi đố chữ gay cấn nhất này, cha ạ, tôi nghĩ. 

Con đã được giao phó một thứ bất thường. Câu chuyện đời con gần đây. 

- Con phải làm gì hở cha? - Tôi thì thầm lúc nước mắt chảy dài trên má. - Con không biết làm gì bây giờ. 

Tôi biết chính xác chỉ có hai lựa chọn. 

Tôi có thể vứt món quà của Bonnie đi như một chứng cứ còn lại, rồi đến với cuộc sống mới ở Connecticut, làm một người mẹ hạnh phúc. 

Hoặc có thể tát vào mặt mình vì từ bỏ và hình dung cuộc sống sắp tới của tôi đầy khổ ải với người chồng khó hiểu của tôi. 

Tôi giơ chiếc phong bì lên trên chấn song. Việc này thật dễ dàng. 

Chỉ cần tôi mở các ngón tay ra là xong. 

Tôi sẽ đi tàu lên phương Bắc, nơi an toàn, yên ổn, chồng tôi và cuộc sống mới của tôi đang đợi. 

Một cơn gió mạnh cuốn nước, vỗ cái phong bì phần phật trong tay tôi. 

Buông nó ra, tôi nghĩ. Buông nó ra, buông nó ra. Nhưng rốt cuộc, tôi cấu móng tay vào phong bì và ấp chặt nó vào ngực. 

Tôi không thể. Tôi cần đi tới tận cùng vụ này, dù nó khó khăn, xấu xa đến chừng nào. Ngay cả sau tất cả những việc tôi đã làm, những điên rồ, tổn thương bạn bè và che giấu sự việc, tôi vẫn còn một mảnh của thám tử trong con người tôi. Có lẽ còn hơn một mảnh. 

Tôi nhắm nghiền hai mắt. Tôi cảm thấy ở nơi nào đó trong bóng tối của công viên đằng sau tôi, một ông già đang duỗi chân, khởi động cho cuộc tản bộ. Lúc quay ngoắt lại tìm chiếc taxi, tôi cảm thấy qua khóe mắt một người đang gật đầu về phía tôi, nụ cười hiện trên gương mặt. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom