Cập nhật mới

Dịch Full Ly Rượu Pha Vội

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 98


Sáng hôm sau, hơn tám giờ một chút, người chuyên pha cà phê ở Starbucks bên kia phố Pearl, cơ quan của Paul nhếch lông mày ngạc nhiên nhìn tôi. 

Vui thật, tôi nghĩ. Tưởng chừng như trước kia cô ta chưa bao giờ thấy một người đàn bà đầu tóc rối bời, xúc động hỏi mua hết lớp trên hộp bánh nướng vậy. 

Sau lễ hiển linh ở công viên Battery đêm qua, tôi gọi điện cho Paul bảo anh rằng Bonnie muốn tôi lưu lại trong thành phố để tưởng nhớ thời xưa. Rồi tôi lang thang lên Broadway như một kẻ vô gia cư đến tận nửa đêm. 

Tôi đã đi suốt quãng đường đến The Midtown, đến phía nam Ed Sullivan Theater, chân tôi mỏi rời. 

Tôi chỉ còn đủ sức quăng cái khăn trải giường màu cam có nhiều vết lốm đốm đáng ngờ vào một góc căn phòng thuê ba trăm đôla một đêm, rồi thiếp đi. Khá đắt, nhưng Paul có thể trả được. 

Bảy giờ sáng tôi thức giấc, không tắm rửa, tôi rời khách sạn và bắt taxi trên đại lộ Bảy, nhằm khu thương mại đến quận tài chính. 

Lần đầu tiên trong tháng, tôi sắp đặt một trò chơi. Tôi biết chính xác mình phải làm gì. 

Chất vấn Paul. 

Tôi không cần biết nó đạt được gì. Tôi vừa là cảnh sát giỏi vừa là cảnh sát tồi. Tôi liều mang theo cuốn danh bạ điện thoại khách sạn phòng khi phải bắt anh ta nói ra sự thực. Một việc chắc chắn. Paul sẽ phải thuật lại với tôi diễn biến sự việc nếu đấy là việc cuối cùng anh ta từng làm. 

Theo cách tôi cảm nhận khi đứng trong cửa hàng Starbucks bên kia văn phòng Paul, đấy là khả năng dễ thấy. 

- Còn gì nữa không ạ? - Cô nhân viên hỏi và đẩy bữa sáng năm calo qua quầy. 

- Cô chẳng còn gì nữa hết, - tôi bảo cô ta. 

Trong chiếc ghế bành bọc nhung đỏ tía ngoại cỡ cạnh cửa sổ, tôi đọc báo cáo của FBI từ đầu chí cuối. 

Tôi đăm đăm nhìn các bản chụp bằng tia phóng xạ - những mã số kẻ sọc theo chiều thẳng đứng của AND - của hai hiện trường tội ác cho đến lúc mờ mắt. 

Không hề nhầm lẫn, không thể phủ nhận những điều hiển hiện trên giấy. Tôi không cần biết số biến thiên lặp lại hoặc điểm STR nghĩa là gì, cũng thấy hai mẫu giống hệt nhau. 

Tôi để bản báo cáo xuống và để mắt tới cái cửa quay ở tòa nhà công sở lắp kính đen của Paul bên kia đường phố hẹp, tôi bắt đầu việc ăn uống bắt buộc theo kỷ lục thế giới. Đấy, phải cai tiệt rượu và thuốc lá. Làm cảnh sát mang thai có bực mình không kia chứ? 

Mười lăm phút sau, tôi đang liếm kem sôcôla trên ngón tay thì phát hiện ra mái đầu vàng hoe của một người đàn ông tầm vóc như Paul giữa đám complê công sở và cà vạt. Không thể phủ nhận là anh chàng rất điển trai. Đấy là người đã từng và đang là chồng tôi. Có lẽ là người duy nhất. 

Tôi uống nốt ngụm expresso nâu nâu, từ tốn sửa sang lại và chộp lấy báo cáo của FBI. 

Đi ra và giơ tay lên, Paul, tôi nghĩ lúc băng qua đường phố Pearl hẹp, rợp bóng. Mụ vợ khốn nạn của mi, mụ vợ đang có thai của mi có súng trong xắc đây. 

Nhưng lúc đứng trong hàng sau một anh chàng nhân viên bưu điện bên bàn an ninh, tôi chú ý đến một việc kỳ quặc. 

Paul đã ở trong cửa của một thang máy mở. Chúng ta lại đến đây, tôi nghĩ. 

Không như đội quân tài chính tràn lan, complê kẻ sọc nhỏ, anh đi ra như con cá hồi bơi ngược dòng, một con cá hồi lẻ loi. 

Dù gì đi nữa, tôi nghĩ và len qua đám đông bước nhanh tới chỗ anh ta. Nó tiết kiệm cho tôi một chuyến thang máy. 

Nhưng lúc đến gần hơn, tôi nhận ra cái ba lô bắt chéo qua ngực anh. Tay anh xách túi mua hàng. 

Túi màu xanh lơ của hãng Tiffany. 

Tôi chết lặng dừng lại, và lặng lẽ quan sát anh đi ra cửa. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 99


BA LÔ? TÚI TIFFANY? Paul định đi đâu vậy? Bây giờ đang có chuyện quái quỷ gì đây? Tôi có thực sự muốn biết không? 

Có! Tôi quyết định phải khám phá bằng được, lúc nhìn anh vẫy taxi. 

Xe của anh vừa chuyển bánh thì tôi huýt gió gọi và vẫy được chiếc tiếp theo đỗ lại. 

- Nghe có vẻ liều, - tôi bảo người lái xe quấn khăn xếp màu cam. - Đi theo chiếc xe kia. 

Chúng tôi đi. Lên Midtown Manhattan. Rồi qua đường hầm Midtown lên đường cao tốc Long Island. 

Khi xe chúng tôi đến đường cao tốc Brooklyn- Queens, tôi gọi vào di động của Paul. 

- Chào Paul. Có chuyện gì thế? - Tôi nói lúc anh trả lời sau vài tiếng chuông reo. 

- Lauren, - Paul nói. - Đêm qua em ngủ ra sao? - Tôi nhìn thấy anh qua gương chiếu hậu của chiếc taxi trước tôi, tay cầm điện thoại. 

- Rất ngon, - tôi nói. - Nghe này, Paul. Em chán lắm. Em đang nghĩ gặp anh cùng đi ăn trưa nay. Có được không, anh? 

Ngay ở đây, Paul. Thời điểm để anh nói thật. 

- Không được đâu, bé ạ, - Paul nói. - Em thừa biết các ngày thứ Hai là không thể được. Bọn anh có sáu bảng lương phải rà soát, làm đi làm lại. Em có thể thấy lúc này sếp anh còn đang bên bàn làm việc. Ông ấy vừa uống thuốc trợ tim kia kìa. Tối nay nếu anh ra khỏi đây lúc tám giờ là may lắm rồi. Anh xin lỗi. Anh sẽ đền em, hứa đấy. Em thấy thế nào? 

Biển hiệu màu xanh lúc chúng tôi tăng tốc “Sân bay Laguardia”. Tôi phải bịt chặt ống nghe để chặn tiếng nức nở. 

- Anh giữ sức khỏe nhé, Paul, - một giây sau, tôi nói. - Đừng lo cho em. Hẹn gặp anh tối nay. Nếu không sớm hơn, anh chàng điển trai ạ! 

Tại sân bay, tôi phải chìa phù hiệu và thẻ NYPD ra để qua cửa an ninh mà không cần vé. Rồi tôi lẩn vào dòng người lúc theo Paul đi xuống đám đông khởi hành, qua các quầy báo chí, cửa hàng bán đồ lưu niệm và các quán bar. 

Đi trước tôi khoảng ba chục mét, anh ta bỗng dừng lại. Rồi ngồi xuống bên cổng 32. 

Giữ khoảng cách bằng một dãy bốt điện thoại, tôi cảm thấy vết loét trong dạ dày tôi nổ tung khi nhìn thấy điểm đến của anh ta. 

Washington DC.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 100


Tôi mất 175 đôla kiếm một ghế ở giây phút cuối cùng trên chuyến bay của Paul. Biết nói gì đây? Paul đáng giá 175 đôla. Hay thật. 

Quan sát từ một hàng ăn ở bên kia phòng đợi xuất phát, tôi thực sự nao núng lúc Paul làm thủ tục bằng thẻ doanh nhân. 

Nhân viên ở quầy đã làm một việc khá kỳ cục sau khi đưa cuống vé cho Paul. 

Anh ta đấm vào nắm tay Paul vui vẻ như họ là những người bạn cũ! Mọi chuyện này là gì đây? 

Tôi vớ vội tờ báo bỏ ở nơi soát vé che mặt lúc đi qua cabin đằng trước, nhưng tôi chẳng cần phải lo. Liếc nhìn cũng đủ cho tôi thấy Paul đang mải chuyện với người ngồi bên tay phải, tôi đoán là một khách bay thường xuyên. 

Nếu có việc tốt lành để nói là chỗ ngồi của tôi ở hàng cuối khoang, nên Paul và tôi sẽ chẳng lo chạm trán nhau trong chuyến bay. Nó có một túi nôn. Thứ tôi dùng ngay sau khi cất cánh. 

Có mang, nôn nao và quan sát thế giới chao đảo, chập chờn là một sự kết hợp rất tệ. 

- Xin lỗi bà, - tôi nói với người phụ nữ ở ghế bên đang nghe điện thoại, rõ là bối rối. - Tôi có thai. Buổi sáng thường khó chịu. 

Lúc hạ cánh ở Washington phải rất khéo léo. Paul cùng những người khác trong cái giới tẻ ngắt ấy ra trước. Vì thế tôi phải ra khỏi cổng thật nhanh để kịp xem anh ta đi đường nào. 

Nhưng lúc tôi tìm taxi trên phố đã chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu nữa. 

Khỉ thật, khỉ thật, khỉ thật! Phí hoài cả chuyến đi đến đây. 

Tôi rẽ hai chỗ, đến thang cuốn thì nhìn thấy Paul từ phòng vệ sinh nam đi ra. Anh ta đã thay quần jeans, áo len dài tay màu xanh lịch sự, và không đeo kính nữa. 

Tôi không biết cái gì đã giữ tôi không quát gọi tên Paul ngay tại đây, ngay lúc ấy. 

Thay vào đó, tôi chỉ tính thời gian xuống cầu thang để tiếp tục theo vết người chồng lừa lọc. 

Paul đi thẳng qua dãy taxi, qua những lớp cửa kính trượt ra phố. Cánh cửa đang đóng thì tôi nhìn thấy anh ta làm một việc khiến tôi dừng lại trên đường và nhìn trân trân. 

Anh ta mở cửa một chiếc Range Rover đen bóng đỗ bên lề đường. 

Lúc đó, tôi quyết chạy theo. 

Lúc tôi ra ngoài được ba mét, chiếc xe SUV sang trọng, đẹp dáng ấy đang chuyển bánh, lốp xe rít lên lúc vượt một chiếc xe buýt nhỏ và lao vào làn đường trái. 

Mắt tôi căng ra nhìn biển xe lúc tôi cố chạy theo trên vỉa hè. 

Đó là biển số DC, bắt đầu bằng số 99. 

Tôi đành bỏ phần còn lại trên biển xe và cố nhìn người lái xe thật nhanh. Tôi muốn biết là ai, nhất là giới tính người vừa đón chồng tôi. 

Nhưng cửa xe lắp kính màu. Cũng trong khoảnh khắc đó, tôi phát hiện ra một thực tế nho nhỏ là tôi vấp phải một cái túi đánh golf, tạo cớ thiêng liêng để giơ tay, đấm ngực nồng nhiệt chào thủ đô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 101


Không biết bắt đầu tìm Paul từ đâu, tôi quyết định đến thăm Roger Zampella, thám tử ký tên trên báo cáo của FBI. 

Lẽ tất nhiên tôi chưa bao giờ gặp mặt Roger. Hóa ra anh là người Mỹ gốc Phi, to con, ăn vận chải chuốt, có nụ cười còn sáng hơn cả cái khóa dây đeo quần của anh. 

Lúc tôi gọi điện cho anh từ sân bay, anh ta lập tức mời tôi đến phòng làm việc của đội ở ga Metro DC, quận Hai ở đại lộ Idaho. Tôi đến và bắt gặp anh vừa bắt đầu ăn bữa trưa ngay tại bàn làm việc. 

- Cô không phiền nếu tôi vừa ăn vừa nói chuyện chứ, thám tử? - Anh nói và vắt chiếc cà vạt sọc hồng- xanh dương qua vai. Anh ta nhét khăn ăn vào trong cổ áo trắng muốt của chiếc sơ mi hai màu xanh lơ trước khi để nghiêng cái túi màu nâu đựng bữa trưa lên bàn bằng động tác bay bướm. 

Một quả táo nhỏ lăn ra ngoài cùng một cái bánh bột yến mạch Quaker, cỡ bằng bánh xà phòng. 

Anh ta hắng giọng. 

- Vợ tôi đã thấy kết quả xét nghiệm cholesterol mới nhất của tôi, - anh ta giải thích lúc dùng răng xé giấy bọc bánh. - Tôi bị F âm. Cô nói trên điện thoại là muốn nói chuyện với tôi về một vụ cướp? Tôi phải nói với cô rằng hiện nay tôi ở Đội Điều tra các vụ giết người. 

- Vụ đó xảy ra gần năm năm trước, - tôi nói. - Tôi tự hỏi liệu anh có thể thuật lại mọi chi tiết vụ đó không? Số của vụ đó là 37345. Một vụ cướp có vũ trang tại khách sạn Sheraton Crystal City ở Arlington, Virginia, ở bên kia sông của thủ đô. Thủ phạm... 

- Để lại một ít máu, - thám tử Zampella nói ngay không ngập ngừng. - Một vụ về môi giới vé. Tôi nhớ vụ đó. 

- Anh có trí nhớ tốt thật, - tôi nói. 

- Không may là cô chẳng bao giờ quên những vụ chưa phá được, - anh nói. 

- Anh vừa nói gì về người môi giới vé? 

Zampella ngửi thỏi bánh trước khi cắn một miếng nhỏ nhẻ. 

- Sheraton là một trong những khách sạn gần sân bay nội địa Reagan, là nơi đón tiếp các huấn luyện viên bóng đá của NCAA[52] đến Hội nghị hàng năm, - anh nói lúc nhai xong. – Năm nào, huấn luyện viên và trợ lý huấn luyện viên của các trường lớn cũng nhận được vé miễn phí bốn trận cuối. Những kẻ mua bán vé này - nếu cô muốn biết ý kiến tôi, thì đó là những kẻ đầu cơ thượng thặng - lập cửa hàng ngay trong khách sạn và mua hết số vé. Trả tiền mặt ngay lập tức. Lẽ tất nhiên là bất hợp pháp, nhưng chúng ta đang nói về các hội viên mới của Hội. Họ rất biết bẻ cong một vài quy định. 

- Chúng ta đang nói đến bao nhiêu tiền mặt, hở Roger?

- Nhiều lắm, - Zampella nói. - Một số cuộc thi đấu tới một ngàn đôla một vé. 

- Thế là có một vụ cướp? 

Zampella cắn một miếng nhỏ nữa, rồi mặc kệ, anh cho cả thỏi bánh vào miệng. Anh nhai hai lần, nuốt rồi hắng giọng. 

- Một trong những người môi giới này đến trước hội nghị vài đêm, - anh kể. - Ắt là có kẻ đồn thổi ông ta là ai và bọn chúng cướp vali đựng tiền mặt của ông ta. 

- Có miêu tả không? - Tôi nói. - Có chút nào không? Zampella lắc đầu: 

- Thằng cha ấy trùm mặt nạ kín đầu. 

Mặt nạ kín đầu? Chao ôi, Paul thật lập dị. Chưa nói đến hoàn toàn mất trí. 

- Máu ở đâu? Chảy ra từ người nào? 

- Khi người môi giới đưa vali, ông ta chợt nghĩ lại và đấm vào cằm tên cướp. Tôi đoán hắn bị chảy máu. Làm bẩn cả tấm thảm. 

- Sau đó tên cướp làm gì? 

- Hắn rút súng dọa bắn chết người kia. Lúc đó người môi giới đành nhượng bộ. 

- Hắn lấy được bao nhiêu? 

- Nửa triệu đô, có khi hơn. Người môi giới nói chỉ có bảy ngàn, nhưng vì ông ta không muốn gặp rắc rối với Cơ quan Thuế vụ hoặc bọn du thủ du thực. Gã này hẳn là một tay đầu cơ vé chủ chốt. 

- Còn các nghi phạm? - Tôi hỏi. 

- Không dính dáng gì đến vết máu. Chúng tôi đã hỏi vài vị khách cùng tầng với người môi giới. Đêm hôm ấy có khoảng hai ngàn người dự hội nghị. Chúng tôi không thể làm loạn cả thế giới để tìm một kẻ khôn khéo, chắc cũng là một tên môi giới vé nói dối như Cuội ngáng chân chúng tôi. Chúng tôi rà theo sổ sách và cô biết rồi đấy, tiếp theo đó là quên mọi chuyện. Cho đến bây giờ, vậy đấy. Mà cô đang làm gì vậy? Thu thập tài liệu mới để phục hồi Những bí mật chưa được giải quyết chăng? 

- Đây là việc cá nhân, - tôi nói với viên thám tử. - Một người bạn tôi bán đồ châu báu vừa bị tấn công và bị cướp trong một khách sạn ở Midtown Manhattan tháng trước. Tôi nhớ đã nhìn thấy bản tóm tắt về vụ của các anh khi nghiên cứu vụ đó. Liệu anh có bản sao đăng ký khách sạn không? 

- Tôi để một bản trong hồ sơ, - Zampella nói và xem đồng hồ. - Nhưng để làm gì kia? Năm năm rồi mà? Chúa mới biết họ vùi nó ở đâu. 

- Tôi biết mình đang quấy quả anh, - tôi nói. - Nhưng anh có thể gọi vài cú điện hộ tôi được không? Lẽ tất nhiên sau đó tôi sẽ mời anh đi ăn trưa. DC có nhà hàng Morton phải không? 

Zampella liếc nhìn quả táo còm cõi của anh. Rồi anh với áo vét khoác trên lưng ghế: 

- Thực ra thì có một bản ở ngay đây, ở Arlington. - Anh nói và đứng dậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 102


Hai giờ với hai suất thăn bò nướng khéo tuyệt ngon, chúng tôi trở lại văn phòng của Zampella và tôi kiểm tra tỉ mỉ bản đăng ký khách sạn mà tôi cần xem gấp. 

Zampella tưởng anh ta bị bệnh tim ư? Khi liếc nhìn vào đầu trang thứ hai, tôi ngỡ phải dùng máy khử rung và một phát thuốc trợ tim. 

Tên Paul Stillwell rành rành trên giấy trắng mực đen. Một cái gì đó xáo động dữ dội trong tôi. Ngay cả sau khi có mọi chứng cứ, tôi vẫn mong được hủy bỏ vào giờ thứ mười một. Ở đây là ngược lại. Thêm chứng cứ nữa của Paul là gì nhỉ? Tình trạng mất trí? Cuộc sống bí mật? 

Tôi không thể tin nổi. Paul đã cướp nửa triệu đôla tiền vé thể thao thật ư? 

Tôi đã ngỡ việc phát hiện ra bí mật về Scott Thayer hỏng bét. Bọn đàn ông sao tệ hại đến thế? Tất cả bọn họ đều hóa rồ về mặt pháp lý chăng? 

Không, tôi tự trả lời. Không phải tất cả. Chỉ những kẻ không may làm quen với tôi mà thôi. Hoặc vòng vo theo kiểu khác. 

Tôi nghĩ đến chiếc xe Range Rover, cái túi Tiffany, và sự kiện Paul không đeo kính khi xuống đây, ở DC. 

Tôi quay sang Zampella đang gà gà ngủ sau bàn. Anh ta đã uống martini với thịt nướng. 

- Anh có thể làm ơn giúp tôi một việc nữa được không, Roger? Chỉ một việc thôi, rồi tôi sẽ đi. 

- Nói đi, - anh ta nói. 

- Tôi đang tìm danh sách chủ nhân các xe Range Rover 2007. Biển số DC bắt đầu bằng số 99. 

- Lại thêm một tài liệu cho Những bí mật chưa được giải quyết, hả? Thôi được, cô cầm lấy đi. Nhưng giữ kín sự hợp tác của cảnh sát đấy, đây là quy định cuối cùng. Trung úy của tôi đi họp sắp về bây giờ. Ngay dưới khu nhà này có một hiệu sách. Sao cô không kiếm gì đó mà đọc, khoảng một giờ nữa tôi gặp cô nhé. 

Mất hơn nửa giờ. Tôi đang ngồi trước giá tạp chí, giở một tờ Vanity Fair thì Zampella vỗ vai tôi. 

- Tôi nghĩ cô bỏ quên cái này, thưa cô, - anh nói và đưa cho tôi cái phong bì rồi nháy mắt trước khi tiến thẳng ra cửa. 

Tôi bóc toạc tờ giấy khỏi phong bì. Hai mươi mốt ôtô trong bản danh sách dài. Tôi lần ngón tay theo cột chủ nhân, tìm tên Stillwell. 

Không có. Tôi tìm lại chậm hơn. Vẫn không thấy. Tôi dụi cặp mắt mệt mỏi, quá nhiều cà phê. Cái quái gì thế này? Một vụ cầu may đáng giá đây. 

Tôi vào quán cà phê trong hiệu sách, ngồi xuống và rút tờ danh sách khách của khách sạn. Tôi lần lượt kiểm tra chéo từng chủ nhân chiếc Range Rover với danh sách khách sạn. Có lẽ mười lăm phút sau, mông đã ê ẩm tôi mới tìm ra thứ phù hợp. 

Veronica Boyd. 221 Riggs Place. 

Veronica? Tôi suy nghĩ, giận dữ. Tôi biết mà! Một người đàn bà! Paul, mi là đồ chó đẻ! 

Tôi bật khỏi ghế và lao ra cửa. Tôi cần thuê một chiếc ôtô. Có lẽ làm một số việc theo dõi. 

Đây là lúc tìm ra chính xác việc Paul đã làm - và chao ôi, quan trọng nhất là làm vì ai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 103


Ngôi nhà gạch duyên dáng trên một đường phố thuộc vùng phía bắc Dupont Circle, không quá ồn ào và rõ ràng là dành cho giới thượng lưu. Những cây irit rực rỡ bên ngoài chấn song quán cà phê và nhiều nhà hàng nằm trong các tòa nhà cổ, trang nghiêm gợi tôi nhớ đến Greenwich Village và những vùng có nhiều thanh niên quý tộc. 

Tôi đỗ chiếc xe Ford Taurus thuê được ở góc phố, từ đó tôi dán mắt vào cánh cửa màu đen lấp lánh của số nhà 221 Riggs Place. 

Nhìn nhanh khắp khu nhà, tôi không thấy chiếc Range Rover màu đen giữa vài nhãn xe sang trọng khác đỗ dọc đường phố hẹp, ba làn xe. 

Bạn có biết gì không? Tôi nghĩ lúc liếc nhìn các cánh chớp cửa sổ trên cao của ngôi nhà. Hình như Paul làm tốt công việc vá víu cho bản thân trong cuộc sống bí mật của mình. 

Nhưng đây là nhà anh ta? Tôi thực sự không muốn là thế. Nếu tôi muốn mình nhầm một điều gì đó, thì chính là điều này. 

Hãy giải thích đi, Paul. Một việc mà tôi có thể tha thứ. 

Tôi định quay một vòng tìm nhà vệ sinh thì cửa trước bật mở. Chẳng ai khác ngoài Paul đi xuống ngôi nhà gạch, xách cái túi Tiffany màu xanh. 

Anh ta bóp dây đeo chìa khóa trong tay, và đèn pha chiếc Jaguar bỏ mui màu xanh dương ở tít góc phố sáng lóe cùng tiếng bíp bíp. 

Như thế là không công bằng, tôi nghĩ, cố kìm sự thôi thúc lao cả chiếc xe thuê vào chiếc Jaguar. Sao chúng tôi không thể có chiếc Jag giống hệt? 

Tiếp đó, tôi theo Paul trong dòng xe cộ buổi chiều. Chúng tôi vòng qua phố 14, qua nhiều đường phố khác, phố S, phố R rồi theo Paul vào phố Q, đến phố 13 và vòng sang phố O. Tôi quan sát anh ghé vào bãi xe của một ngôi nhà gạch phủ dây thường xuân. 

Trường Chamblis, tấm biển đồng gắn trên tường ghi rõ. Việc này chẳng có gì hay ho. Không phải dịp để tôi khám phá ra một kết cục hạnh phúc. 

Tôi đỗ xe bên vòi nước máy, cảm thấy mê mụ lúc Paul ra khỏi chiếc Jag, xách chiếc túi Tiffany. 

Veronica Boyd là cô giáo? Tôi hình dung ra cô. Có học, xinh xắn và tóc vàng. Chưa kể là trẻ trung. Và đương nhiên là rất hấp dẫn. 

Mọi việc này là gì đây? Tôi vừa nghĩ vừa bắt đầu hút thuốc trong xe. Bất hòa với người cũ, hài lòng với người mới ư? 

Tôi quan sát ba phút sau, Paul trở lại chiếc Jag. Gì thế này? 

Một cô bé ba hoặc bốn tuổi mặc áo choàng carô quàng cánh tay quanh cổ Paul. Anh ta nhắm nghiền mắt lúc ôm ghì con bé rồi mở cái túi. Con bé lấy ra một con gấu bông trắng muốt, đeo dây chuyền bạc ở cổ và hôn nó. 

Paul nhấc bé lên và cẩn thận đặt bé cùng con gấu vào ôtô. 

Tôi vẫn ngồi, bất động khi Paul lượn chiếc Jag quanh những chiếc SUV, Hummer của các bậc cha mẹ khác đến đón con. Lúc anh đỗ ở góc phố, tôi nhìn rõ cô bé qua cửa sau. 

Phổi tôi khô quắt lại. Không hít vào. Không thở ra. Tôi nhận ra cái mũi thẳng, cặp mắt xanh biếc, mái tóc vàng hoe ấy. Cô bé xinh đẹp y như Paul điển trai. 

Nó thừa hưởng mọi nét của Paul. 

Tôi không thể tin nổi, hoàn toàn không tin. Nỗi đau này không thật, không thể hình dung tôi đang trải qua như một cuộc mổ phanh tim không gây mê. 

Sự việc xảy ra một ngàn lần đau hơn tôi tưởng. Paul đã thực hiện một trò gian trá tàn nhẫn nhất có thể. 

Một đứa con. 

Paul đã có một đứa con. 

Mà không cần có tôi.

___________
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 104


Tôi trở lại 221 Riggs Place đúng lúc thấy Paul trở về nhà cùng cô bé, một chiếc xe đạp Dora the Explorer hoàn hảo, nhiều bánh xe để tập đi. Tôi gật đầu mỉa mai khi anh đẩy đứa bé đang cười trên xe đi xuống hè đường phía nam. 

Chắc là ra sân chơi. Tôi biết Paul sẽ là người cha tuyệt vời. 

Khi họ khuất tầm nhìn, tôi ra khỏi chiếc Taurus và tiến đến cái cổng vòm nhỏ. Làm thêm một việc nữa ở đây, tôi nghĩ lúc trèo lên các bậc một cách máy móc và bấm chuông. Một chi tiết cẩn thận cuối cùng. 

Tôi chỉ cần rứt những mảnh lẻ cuối cùng khỏi trái tim tôi. 

- Vâng. - Người phụ nữ mở cửa nói. Cô ta tóc vàng nhưng không trẻ trung. Và không nhỏ nhắn. Ít nhất là bộ ngực. Tôi đoán cô ta trạc tuổi tôi, và thật lòng, tôi chẳng nhẹ nhõm tí nào. Tôi chăm chú nhìn cách cô ta trang điểm thật đậm, cái váy đen bó chặt hằn rõ bụng. Nom cô ta như mới lên cân. 

Một phụ nữ hấp dẫn chiến đấu một cách tuyệt vọng với tuổi gần bốn mươi. Chào mừng người cùng hội. 

Tôi nhìn chằm chằm vào cặp mắt nâu sẫm dưới vệt tóc vàng hoe, đối chọi gay gắt như ánh sáng và bóng tối. Lúc ngửi thấy mùi nước hoa của cô ta, một thứ lạnh buốt cắt ngang bụng tôi. Như lưỡi dao cạo. 

- Chị là Veronica? - Cuối cùng, tôi nói. 

- Vâng, - cô ta lại nói. Tôi chú ý cô ta nói giọng miền Nam, chắc là dân Texas. 

Tôi chìa phù hiệu. 

- Tôi là thám tử Stillwell, - tôi nói. - Tôi có thể hỏi chị vài câu được không? 

- Về việc gì ạ? - Cô ta nói, căng thẳng và không rời khỏi cửa. Tôi không biết vì cô ta không ưa tôi hay chỉ không ưa cái phù hiệu. 

Tôi rút ra bản dữ liệu của DMV[53] lấy của Zampella.

- Chị có một chiếc Range Rover 2007 màu đen? - Tôi hỏi người phụ nữ tóc vàng. Người vợ khác của Paul? 

- Vâng, - cô ta nói. - Có chuyện gì thế?

- Tôi đang điều tra một vụ đụng xe. Tôi có thể vào trong nhà không? Chỉ mất một lúc thôi. 

- Sao một thám tử của thành phố New York lại muốn điều tra về vụ đụng xe ở Washington DC? - Cô ta hỏi và vẫn giữ cửa. 

Tôi có sẵn câu trả lời: 

- Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi nên giải thích. Ba ngày trước, mẹ tôi xuống đây cùng nhóm Giáo hội của bà. Mẹ tôi là nạn nhân. Nếu có vấn đề gì, tôi sẽ tiến hành và bắt giữ xe của chị. 

- Mời vào, - cô ta nói và bước tránh sang bên. - Chắc có nhầm lẫn nào đó. 

Trong tiền sảnh có một tấm gương của quán rượu trắng nhờ và một bàn xinh xắn dây vệt cà phê. Thiết kế hiện đại, thẩm mỹ vừa phải. Các phòng sáng sủa và ấm cúng. 

Cô ta dẫn tôi vào bếp, nơi cô đã lựa chọn những đồ dùng theo lối cổ. Một máy trộn màu hồng đặt trên thớt kê cạnh túi bột mì. Cô ta đang nấu ăn cho Paul? Một phụ nữ dịu dàng. 

- Hôm nay là sinh nhật con gái tôi, Caroline tròn bốn tuổi. Tôi phải làm một chiếc bánh Dora the Explorer hoặc thế giới sẽ tuyệt diệt, - Veronica nói và nhìn đăm đăm vào mắt tôi. 

Thế giới đang tuyệt diệt, tôi muốn nói thế lúc nhìn lảng đi. 

- Chị uống cà phê nhé? - Cô ta hỏi. 

- Thế thì hay quá, - tôi nói. - Cảm ơn chị. 

Cô ta mở và đóng cái tủ bên trên bồn rửa. Tôi như người mê sảng, cố đứng cho vững. Tôi đang làm cái quái gì ở đây? Tôi đang cố tìm gì ở ngôi nhà này? 

Dưới hành lang, tôi phát hiện một bức tường phù hoa, nhiều tấm ảnh trên những cái giá di động. 

- Tôi có thể dùng nhà vệ sinh được không? - Tôi hỏi. 

- Dưới hành lang, bên tay phải. 

Các bức tường dường như đổ sụp lên người tôi lúc tôi nhìn thấy Paul trong một bức ảnh. Anh ta ở trên bãi biển đầy nắng cùng Veronica và đứa trẻ, có lẽ là cô bé lúc nãy. Sóng vỗ tung tóe, cát trắng như đường bột. Bức ảnh bên cạnh - như bắn vào tim tôi - là họ, Cha và Mẹ, má áp má, đang cười, những ngọn đèn của thành phố nhấp nháy phía sau họ. 

Bức ảnh thứ ba như một lưỡi cưa cứa vào giữa hai mắt tôi. Veronica khoác áo choàng đêm, nửa trần truồng, Paul tỳ cằm lên vai cô lúc vòng tay ôm lấy cái bụng bầu của cô. 

Lúc tôi tiến đến bức ảnh thứ tư, bức cuối cùng, một tiếng thét vang vang trong đầu tôi. Paul, mi là đồ khốn. 

Hơi thở của Veronica bỗng ở ngay sau lưng tôi. 

- Chị không đến đây để hỏi về tai nạn ôtô, - cô ta tuyên bố. 

Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh cưới của họ, mắt tôi khô khốc. Cũng trên bãi biển ở bức đầu tiên. Một mục sư đứng đó. Những bông hoa trắng muốt cài trên tóc Veronica. Paul mặc sơ mi lụa trắng, mở khuy cổ. Anh đang mỉm cười. Hết sức rạng rỡ. 

Cô ta khôn ngoan nhảy tránh đường lúc tôi vấp phải cửa trước.

_____________
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 105


MỌI THỨ ĐỀU VÔ TÍCH SỰ! Không chỉ những chuyện xảy ra trong tháng qua mà toàn bộ cuộc hôn nhân của tôi. 

Ý nghĩ ấy kêu o o như dòng điện cao thế chạy qua đầu lúc tôi lao về hướng Paul đi cùng đứa con gái nhỏ, Caroline. 

Mọi sự che giấu của tôi. Hủy hoại bao tình bạn. Đập tan sự nghiệp cảnh sát của tôi thành muôn mảnh. Tôi đã chẳng hăm dọa viên Chưởng lý quận đó sao? 

Tôi đưa tay lên che miệng. Tôi chẳng còn lại gì hết. 

Tôi đến góc phố. Bên kia đường phố náo nhiệt là một công viên. 

Tôi nhìn một nhóm ba nhạc công trên phố và một toán các ông già chơi cờ dưới bóng cây. Những người khác đang tản bộ trên con đường nhỏ hoặc thơ thẩn quanh vòi phun nước lớn màu trắng. Tất cả lốm đốm nắng như trên bức tranh nổi tiếng của Renoir[54] in trong các cuốn sách mỹ thuật. 

Lúc đi qua vòi phun nước, tôi nhận ra Paul đang đẩy con gái trên đu. Anh ta đỡ Caroline xuống và dẫn nó đến cái hộp cát lúc tôi tiến gần hàng rào. Hình như hai bố con rất yêu quý nhau. 

Tôi đi vòng sang đầu kia sân chơi và đến cách cái ghế Paul ngồi vài bước chân thì đứa bé lên bốn chạy nhào tới anh. 

- Bố, bố ơi! - Nó gọi. 

- Gì thế, con yêu? - Paul nói. 

- Con uống nước được không?

Paul với tay vào giỏ xe và lấy hộp nước quả. Tôi cảm thấy nó trong dạ dày tôi lúc Paul cắm cái ống hút. Rồi anh quỳ xuống và ôm lấy con bé. 

Dù ở đằng sau, tôi có thể cảm nhận niềm vui tỏa rạng rỡ của Paul lúc anh dẫn cô con gái bé bỏng đến cây đu.

- Chỗ này có ai ngồi không? - Tôi nói lúc anh ta trở lại ghế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 106


Lúc đầu Paul đông cứng người. 

Rồi sửng sốt, sợ hãi, lo âu và buồn phiền chạy khắp mặt anh ta. Trong giây lát, tôi tưởng anh ta sẽ bỏ chạy và lao đến cửa công viên. 

Thay vào đó, anh ta bỗng rơi phịch xuống ghế và chúi đầu vào giữa hai đầu gối. 

- Em muốn tôi bắt đầu từ đâu? - Cuối cùng, anh ta nói khẽ lúc day day thái dương. 

- Để xem nào, - tôi nói và gõ ngón tay vào môi dưới. - Có nhiều lựa chọn. Lần đầu tiên anh lừa tôi chẳng hạn? Hay lần anh ăn cướp của người môi giới vé ở Sheraton? Hoặc không, không, không. Cái ngày anh bí mật kết hôn. Gượm đã, tôi biết việc ấy rồi. Người yêu quý của tôi ạ. Hãy cho tôi biết lần anh có con không cần tôi! 

Những giọt nước mắt nóng hổi giàn giụa trên mặt tôi. 

- Tôi hiếm muộn và anh cần có một đứa con? Phải thế không? “Xin lỗi Lauren, cô vô sinh, uổng phí cả đời. Tôi cần có con và sinh sôi nảy nở với người đàn bà khác sau lưng cô” phải không? 

- Không phải thế, - Paul nói và nhìn tôi, rồi nhìn ra phía con gái. - Nó là một rủi ro. 

- Anh coi thường những việc như thế sao? - Tôi nói, mặt tôi bỏng rát vì giận dữ. 

Paul lau mắt và nhìn tôi. 

- Hãy cho tôi một giây, - anh ta nói và đứng dậy. - Rồi tôi sẽ kể với em. Tôi muốn kể với em mọi chuyện. 

- Thận trọng quá đấy, - tôi nói. 

Paul lăn cái xe đến chỗ những người giữ trẻ tụ tập. Anh nói gì đó với một người rồi quay trở lại, không còn cái xe. 

- Imelda làm việc cho những người ở nhà bên. Cô ấy sẽ đưa Caroline về. Sao chúng ta không đi dạo và nói chuyện? Tôi biết rồi có ngày việc này sẽ xảy ra. 

Tôi lắc đầu: 

- Tôi thì không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 107


- Chuyện này xảy ra gần năm năm trước, - Paul nói lúc chúng tôi đi trên con đường nhỏ vòng quanh công viên. 

- Tôi gặp cái gã ngắn ngủn ấy trong cái hội nghị các nhà phân tích ngớ ngẩn ở DC, em nhớ không? Tôi đang bực mình. Mọi việc giữa tôi và em không được suôn sẻ và...Tôi đang trong phòng khách ở Sheraton, một căn phòng đẹp, có đàn piano, cố uống để quên một cuộc họp ngớ ngẩn khác nữa thì gã say mềm, ồn ào lao vào đòi bật trò chơi Người yêu nước. 

- Tôi muốn nghe về cái gia đình bí mật của anh kia, Paul. Chứ không phải cái chuyện ở quầy rượu khách sạn ngớ ngẩn nọ, - tôi vặc lại. 

- Tôi đang kể đây, - Paul nói. - Mỗi lần một người ngã, anh chàng này lại nốc thêm một chai brandy cam. Đến giữa hiệp bốn, anh ta đã hạ tám hoặc chín tay súng và quẳng tất cả qua quầy. 

“Tôi đang kể về trận đánh!” Lúc người bồi rượu quẳng gã ra ngoài, tôi nhìn xuống và thấy Veronica đang đứng ở bên kia gã, mắt mở to như tôi vậy. Tôi nói: “Chúng ta mừng vì hắn không ở lại ăn mừng sau trận đánh”. Chúng tôi đã gặp nhau như vậy. 

- Chà, nghe hay ho và ngồ ngộ, - tôi nói mỉa. - Đêm hôm ấy, anh đã vui thú ra trò chứ gì? 

Paul nhìn tôi. 

- Tôi có thể tranh cãi hoặc giải thích. Nhưng cả hai đều không.

- Hoặc bắn những thứ trong bìu ra, - tôi nói. - Anh đã làm thế chứ gì? 

- Tôi sẽ nói tiếp chứ, Lauren? - Anh ta hỏi. 

- Nếu anh muốn, - tôi nói. - Tôi không thể đợi nghe nốt câu chuyện hay ho của anh đâu. 

- Vậy thì, cô ấy mời tôi uống với cô ấy. Tôi thề là hoàn toàn vô tội. Tôi không thử gì hết. Tôi không mong em tin, nhưng đó là sự thực. Uống thêm vài cốc, chúng tôi chỉ ngồi đấy, trò chuyện, kể chuyện đời thì anh chàng to bè bè này bước vào. 

Veronica nhìn gã ta chằm chặp rồi nói rằng cô biết gã. Hóa ra Veronica từng là cổ động viên của Tampa Bay Buccaneers. 

- Bóng đá? - Tôi nói và nghiêng đầu. - Ngộ nhỉ. Cứ xem những quả bóng rổ dưới áo cô ta, tôi thiên về NBA[55] hơn. 

- Cô ấy hay đi với một trong các trợ lý huấn luyện viên của Tampa Bay, - Paul nói tiếp. - Và cô ấy nhớ ra gã ở quầy rượu đang mua vé Super Bowl của bạn cũ cô ta. Cô ta chỉ cái cặp gã kia xách và nói chắc chắn nó đầy những tờ một trăm đô. Chúng tôi uống thêm và bàn sẽ làm gì với số tiền này. Cuối cùng, Veronica đứng dậy. 

Paul dừng bước và nhìn tôi chăm chú. 

- Em có chắc muốn nghe chuyện này không? 

- Anh muốn bảo vệ cảm xúc của tôi lúc này chắc? - Tôi nói. - Lẽ tất nhiên tôi muốn nghe điểm mấu chốt. 

Paul gật, dường như đau đớn. 

- “Tôi cam đoan với anh”, cô ấy thì thầm vào tai tôi. - Tôi ở phòng 206. - Rồi cô ấy đi. 

Thế là tôi ngồi và uống. Ba cốc scoth nữa, tôi thấy cái gã to bè bè ấy đứng dậy và xách cặp. Tôi để gã đi. Nhưng lúc đó, tôi thấy mình đứng lên, đi theo gã. Như một trò đùa, tôi tự nhủ. Lẽ nào mình sắp ăn cướp của người nào đó. Nhưng tôi theo đến tận phòng gã. 

Lúc đó, tôi không biết cái gì choán lấy người tôi. Tôi như lên cơn nghiện, hoang mang, lẻ loi và háo hức cùng một lúc. Vài phút sau, tôi gõ cửa phòng gã và lúc gã mở cửa, tôi đấm thẳng vào mặt gã. 

Paul và tôi cùng dạt khỏi con đường lúc một người đạp xe vèo qua giữa chúng tôi. 

- Gượm đã, - tôi nói. - Báo cáo viết anh có một khẩu súng. 

Paul lắc đầu. 

- Không, chúng tôi chỉ đánh nhau. Hẳn nhiên gã tin vào lợi thế của mình. Gã ta rất khỏe. Gã thoi cho tôi một quả chảy máu mũi, nhưng tôi quá sợ bị thua. Tôi bắt đầu tấn công gã cho đến khi gã quỵ. Rồi vồ lấy cái cặp, tôi chạy biến. 

- Đến phòng 206? - Tôi hỏi. 

- Đến phòng 206, - Paul nói và gật đầu khẳng định.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 108


Tôi vấp suốt dọc đường như người sống sót duy nhất sau một trận ném bom khủng bố. Tôi nhớ nơi chúng tôi đã ở trong cuộc hôn nhân của chúng tôi. Không phải là nơi khá giả gì. Đấy là sau khi chúng tôi biết mình không thể làm cha mẹ. Một năm sinh hoạt tình dục giống y như cuộc thí nghiệm khoa học. Paul rất nhục vì những cái chén nhựa chuyên dụng ở đằng sau phòng vệ sinh của chuyên gia. Tất cả đều vô tích sự. 

Hồi đó chúng tôi trở thành thù địch của nhau. Chúng tôi không tuyên bố ra lời, nhưng giờ đây tôi nhìn thấy điều đó thật sinh động. Sau những chuyện đã xảy ra. 

Tôi quyết định không thể bất cẩn được. 

Tôi dừng lại đột ngột và tát Paul. Thật mạnh! Mạnh hết sức có thể. 

- Kể tiếp chứ? - Anh ta nói lúc xoa xoa quai hàm. 

- Đoán giỏi đấy, - tôi nói. 

- Sáng hôm sau tôi thức giấc và việc đầu tiên là tôi nghĩ mình ở đâu hoặc đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Trên bàn có hai chồng tiền một trăm đôla chia cẩn thận. Veronica mặc áo choàng tắm ngồi đó, đang rót cà phê. Mười lăm phút sau, tôi ra khỏi phòng cô ta với một cái túi thể thao đựng đầy những tờ một trăm đôla. 

Tôi lắc đầu. Tôi buồn ngủ quá chăng? Tôi đang lơ mơ. 

Không, tôi hiểu rõ mà. Tôi đang đi dạo. Tôi đã bị gây mê tại nơi nào đó trong suốt cái ngày kỳ quái này. Tôi dụi mắt. Paul biến đi trong một chuyến công việc và thực hiện vụ cướp? 

Tôi hỏi câu tiếp theo, rất hợp lý: 

- Anh đã làm gì với số tiền ấy?

- Caymans, một trong những người bạn ở tổ đặc trách thương mại đã lo toan cho tôi. Nếu trong việc này có một mặt tốt thì chính là đó. Hơn bốn năm đầu tư ráo riết, chúng tôi đã có hơn hai triệu đô một chút. 

Tôi cố để cho khoản tiền khổng lồ ấy chìm đi. Dù sao, tôi cũng đã nếm trải những khó khăn to lớn. 

Paul nói tiếp: 

- Ba tháng sau khi tôi có số tiền đó, tôi nhận được một cú điện thoại làm máu tôi đông lại. Đó là Veronica. Cô báo tin đã có thai. Lúc đầu tôi rất hoang mang. Tôi bảo muốn có xét nghiệm quan hệ cha con, tôi muốn nói chuyện với luật sư của tôi, nhưng cô ấy bảo cứ bình tĩnh, cô không rung cây dọa khỉ đâu. Cô chỉ muốn yên ổn. Cô cho là tôi nên biết tôi đã có một đứa con gái trên đời, vậy thôi. Còn tôi muốn gì là việc của tôi. 

Thế là trong một thời gian dài, tôi suy nghĩ và không làm gì hết, nhưng cuối cùng, tôi xuống gặp Caroline. Việc này tiếp việc khác, và... Mỗi tuần một lần, tôi đi máy bay xuống đây và làm người cha. 

- Trong suốt bốn năm? - Tôi hỏi. - Cơ quan anh có biết chuyện này không? 

Paul lắc đầu. 

- Tôi chỉ trao đổi qua thư tín. 

- Còn Veronica? Anh muốn tôi tin là anh vẫn không ngủ với cô ấy? 

- Đó là sự thực, - Paul nói. 

Một giây sau, tôi thấy mình rít lên, hai bàn tay tôi quanh cổ Paul: 

- Nhảm nhí! Anh đã cưới cô ta! - Tôi hét lên. - Tôi đã nhìn thấy những tấm ảnh trong phòng khách! 

Paul gỡ tay tôi ra. 

- Không, không, không! - Anh ta nói và giơ tay ra trước mặt đề phòng lúc lùi lại. - Tất cả vì ích lợi của Caroline thôi. Chúng tôi muốn con bé nghĩ nó có một người cha bình thường như những đứa trẻ khác. Thế thôi. Nó tưởng tôi là phi công. 

Mắt tôi như bị đổ đầy axit, hốc mắt cháy bỏng. 

- Còn Veronica nghĩ anh là ai? 

Paul nhún vai: 

- Cô ấy thừa biết, - anh ta nói. 

- Điều đó khiến cô ấy thành thiểu số, Paul, anh có nghĩ thế không? - tôi hỏi. - Cô ấy có biết về tôi không?

- Biết ngay từ đầu.

- Anh là đồ khốn! - Tôi nói. Tôi quẫn trí vì giận dữ. Tôi thấy muốn cắn xé anh ta. - Anh có biết anh là ai không, hả? Vì tôi không biết. Công việc mới của anh cũng là chuyện bịa đặt?

- Không, đấy là việc hoàn toàn thật, - Paul nói và đột ngột ngồi xuống một chiếc ghế trống. 

- Chúng ta hãy đối mặt với sự việc này, Lauren, - lát sau, Paul nói. - Khi em và tôi biết rằng chúng ta không thể có con, cuộc hôn nhân của chúng ta bắt đầu trượt dốc. Cả hai chúng ta đều thấy bị tổn thương, khó xử. Sau đó em được đề bạt vào Đội Điều tra những vụ giết người, Lauren, và đó là tất cả những gì cô ấy định trước. Bước ngoặt này tiếp theo bước ngoặt khác. Những thay đổi tăng gấp đôi, gấp ba. Đừng bảo tôi nhầm, tôi không trách em đâu. Tôi chỉ không gặp em nhiều. Tôi thực lòng không nghĩ lại có dịp chúng ta trở lại bên nhau. 

Nhưng giờ đây sự việc đã khác hẳn rồi, Lauren. Em đã có thai. Giống như có người ấn nút “dừng”, rồi sau bốn năm nhớ ra chúng ta và ấn nút “chạy tiếp” lần nữa. Caroline trong trái tim tôi, nhưng tôi sẵn sàng từ bỏ nó vì em. Lại thực sự có “chúng ta”, có tương lai. Tôi sẵn sàng làm mọi việc vì điều đó. 

Paul nắm chặt bàn tay tôi. 

- Tôi luôn muốn có chúng ta. Em biết thế mà. Ngay từ lần đầu tiên tôi để ý tới em. Chúng ta có thể làm được. Còn chuyện ấy... chỉ là một cuộc đi chệch đường ngớ ngẩn, khó chịu. Giờ mọi dối trá đã chấm dứt. 

- Nghe ngọt ngào gớm, Paul ạ, - tôi nói và rút tay ra. - Thật hay ho và đẹp đẽ, trừ một việc. Một chi tiết nho nhỏ. 

Anh ta nhìn tôi, vẻ hơi trêu chọc. Giờ đến lượt tôi làm anh ta đau đớn. Để xem anh ta có thích trái tim tan nát hay không. 

- Anh đã quên một điều. Một điều thực sự quan trọng, Paul ạ. Tôi đã nhìn thấy anh giết viên cảnh sát đó. Tôi ở đó khi anh giết Scott, đồ ngu ạ.

______________
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 109


Mặt Paul như vỡ vụn trước tôi. 

- Cô đã ở đâu? - anh ta hỏi. 

- Ở nhà Scott tại Riverdale, - tôi bảo anh ta. - Anh đã đọc các e-mail của chúng tôi mà không đoán ra ư? Anh quá chậm. Anh ta đã ở cùng tôi, Paul. Ngay trước khi anh đập vỡ sọ Scott, chúng tôi đã lên giường với nhau. Đảo chiều là chơi đẹp đấy chứ? Anh thấy sao, hả? 

Rõ ràng là chẳng có gì hay ho. Miệng Paul há hốc. 

- Vậy là cô đã... Sao lại... - anh ta lắp bắp.

- Đúng thế đấy, Paul, - tôi nói. - Ngạc nhiên chưa? Tôi chộp cổ tay anh ta, vặn mạnh hết mức. 

- Anh tưởng ai đã giữ cho anh khỏi tù tội trong thời gian này, hả? Một bà tiên đỡ đầu cho anh chắc? Tôi đã che giấu tất cả vì anh, tôi đã hủy hoại sự nghiệp của tôi - mọi thứ tôi có - để giữ cho anh khỏi bị bắt giam. Tôi thực sự thấy tiếc cho anh. Anh có hình dung ra chuyện đó không, hả? 

Paul giơ bàn tay về phía mặt tôi. Tôi đập nó xuống. Những người tản bộ khác quanh chúng tôi bắt đầu tránh xa. 

- Thử nghĩ xem, - tôi gầm lên. - Sao anh dám giết Scott trong khi anh thừa biết anh không chung thủy với tôi? Anh là cái thá gì vậy, hả? Là đồ trộm cướp. Là kẻ giết người. Phạm tội có hai vợ. Tôi mất gì đây? 

Tôi lại tát anh ta và thấy hả hê. 

- Scott có vợ và ba đứa con! 

Paul giật khỏi tôi và tránh ra. Tôi đoán anh ta đứng ven đường để tôi không thể đánh lần nữa. Lát sau, anh ta làm một việc thật kinh hoàng. Anh ta bắt đầu cười. 

- Anh muốn biến tôi thành trò cười ư? - Tôi nói, đỏ mặt tía tai tiến đến chỗ anh ta. - Tôi có thể dùng que gãi sườn ngay bây giờ. 

Paul quay sang tôi: 

- Chắc vậy, - anh ta nói. - Ở đây có một điểm nút: tôi không giết Scott vì hắn ngủ với cô. Tôi không hề nghĩ đến chuyện đó, Lauren. 

Anh ta khoanh tay trước ngực và lại cười to. Tôi không chịu nổi một lời anh ta nói. 

- Tôi giết hắn vì hắn tống tiền tôi, - Paul nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 110


Giờ đến lượt tôi chúi đầu vào giữa hai đầu gối. 

- Tống tiền anh? - Tôi hỏi. 

Paul gật. - Một năm trước, Veronica đến New York. Cô ấy có bạn làm người mẫu hoặc gì đó, kiếm việc cho cô ấy. Mười một giờ sáng, cô ấy bị rơi vào một cuộc vây bắt ma túy, còn tôi nhận được một cú điện thoại điên rồ ở sở gọi đến và cố giúp cô ấy thoát ra. 

Tôi vào căn hộ ấy ở SoHo, tưởng có một triệu cảnh sát, nhưng ở đấy chỉ có một người. Scott Thayer. Song tôi đến quá muộn, vì Veronica quá sợ đã kể với hắn chúng tôi có tiền. Hắn dẫn tôi vào bếp và bảo hắn là người biết điều. Hắn sẽ thả mọi người với giá mười ngàn đôla tiền mặt. 

Đột nhiên, tôi cảm thấy cổ họng đau rát. Da tôi lạnh và ẩm ướt. 

- Thế là tôi phải nộp cho hắn, - Paul nói. - Một tháng trôi qua. Một hôm, sau giờ ăn trưa tôi về bàn làm việc, thấy Thayer ngồi đó, cầm tấm ảnh của cô. Hắn bảo rằng hai người cùng làm việc trong một tòa nhà, và đòi hai mươi ngàn nữa, để hắn không xoay tôi nữa - hắn là một anh chàng dễ thương - hắn sẽ không kể với cô về Veronica. 

Paul nhìn tôi. Tôi nhìn trả chằm chằm, miệng tôi há hốc. 

- Thế là tôi cho tiền hắn. Khi hắn trở lại lần thứ ba, tôi hiểu rằng sẽ không bao giờ kết thúc. Hắn đòi năm chục ngàn. Thay vì cho hắn tiền, tôi quyết định thà liều gói gọn sự việc theo cách của tôi còn hơn. 

Tôi lắng nghe tiếng sáo ở đâu đó trong công viên. Nó vọng đến như bài ca truy điệu trong tang lễ của tôi vậy. 

Tôi ngỡ Paul chiến đấu vì tôi. Giết Scott là vì tôi. Nhưng nó chỉ chấm dứt vụ tống tiền. 

- Cô phải hiểu rằng Thayer không thỏa mãn với việc tiếp tục tống tiền tôi, - Paul nói tiếp. - Hắn muốn có tất. Hắn theo đuổi cô để bày thêm một cái bẫy cho tôi. Đấy là mọi thứ hắn muốn ở cô, Lauren. 

- Vì thế mà anh giết anh ta, hở Paul? - Tôi nói, chua xót. - Giờ anh là một tên găngxtơ? Cướp của và bắn chết cảnh sát. Có khi anh nên làm một album nhạc rap. 

Paul liếc nhìn mặt đất rồi nhún vai: 

- Hầu như mọi việc cứ xảy ra liên tiếp. Việc này dẫn đến việc kia. 

Trong lòng tôi dâng lên một chút thương cảm. Thương cho cả bản thân mình nữa. Tôi cố hết sức gạt nhanh sự thương cảm sang một bên. Thương Paul là việc cuối cùng nên làm. 

- Nghe này Lauren, - Paul nói. - Tại sao chúng ta không gọi nó là người đẻ ra tình trạng khủng hoảng tuổi trung niên? Tôi sẽ làm mọi thứ em muốn. Trả lại tiền. Hoặc chúng ta chỉ việc ra đi. Chúng ta sẽ lái xe từ đây thẳng đến Reagan International. Một triệu cổ phiếu hai đôla miễn thuế là một khoản tiền lớn. Sao chúng ta không ra đi và tiêu xài nhỉ? Nuôi nấng con cái trên du thuyền. Giờ em đang giận điên lên, nhưng em cũng đã phản bội tôi, nhớ chưa? Chúng ta chỉ... đi thôi. Nào, Lauren. Chúng ta có thể làm việc này cùng nhau. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 111


Tôi ngồi đó, trừng trừng nhìn gã đàn ông, người chồng bội tín khác thường của tôi. Anh ta là kẻ dối trá đến lạ lùng. Rồi hạ mắt xuống vỉa hè, vai tôi sụm xuống. Cả cõi nhân gian dường như chậm hẳn lại, tiếng nhạc trong không khí, âm thanh của xe cộ. 

Đây là nghi thức. Tôi đã hiến cho Paul mọi thứ có thể. Tình yêu, công việc, thanh danh của tôi. Giờ đây, tôi chỉ còn lại một số 0 tròn trĩnh. 

Tôi vẫn còn ngồi đó, đau đớn thì con gái Paul lại xuất hiện. Người giữ trẻ mà Paul nói đứng cách đó vài bước với một đứa trẻ khác, mới lẫm chẫm và chiếc xe của Caroline. 

- Bố ơi! - Nó gọi. - Ảnh đâu ạ? Con muốn cho cô Imelda xem ảnh. 

- Không phải lúc này, con yêu, - Paul nói với đứa bé. - Để sau, con nhé. 

- Nhưng chúng nó là các em của con, - con bé nói và rút một bức ảnh đen-trắng khỏi túi áo khoác của Paul trước khi anh ta kịp ngăn lại. Bức ảnh rơi xuống đất lúc Paul cố giằng lại. 

- Bố ki bo lắm, - cô bé lên bốn bĩu môi nói. - Con muốn Imelda nhìn thấy các em sinh đôi mới của con mà. 

Mắt tôi căng lên trong hốc mắt. Gì thế này! 

Paul nhìn trân trân xuống tấm ảnh nhỏ, vuông vắn, yết hầu anh ta nhô lên thụt xuống. 

- Cho cô ấy xem sau, Caroline, - Paul quát. Imelda nhìn anh ta rồi nắm vội bàn tay Caroline và kéo đi. 

Tôi cúi xuống nhặt tấm ảnh quý giá khỏi vỉa hè. Tôi gật đầu một lần, rồi hai lần. 

Nó là một ảnh siêu âm. Hai bào thai. Sinh đôi. Tôi lại mường tượng ra Veronica. Tất nhiên là trông cô như mới lên cân. Cô ta có thai! 

Tôi nhìn vào mặt Paul, gần như thôi miên. Anh ta nói dối tôi thật dễ dàng. Hết lần này đến lần khác. 

Tôi hiểu anh ta sẽ không bao giờ ngừng. Trong Paul có một cái gì đó sai, hỏng sâu sắc, khác thường. Anh ta nói mọi điều, làm mọi thứ. Sao lại có người dối trá nhường ấy? Sao có người làm những việc khủng khiếp như anh ta? Ngay cả cách anh ta quát đứa con gái bé bỏng. Tôi đã che chở một con ác quỷ. 

- Tôi biết chính xác bây giờ chúng ta sẽ làm gì, - tôi nói, để rơi tấm ảnh đen-trắng lên sỏi. - Lẽ ra tôi nên làm ngay từ khi toàn bộ chuyện này bắt đầu. 

Tôi rút cái còng và bập lên cổ tay anh ta: 

- Paul, anh đã bị bắt.

_________________
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 112


Các cô giữ trẻ, những người chơi cờ và tản bộ ngay lập tức há hốc miệng lúc tôi lôi Paul bị còng tay khỏi công viên. Lẽ tất nhiên họ nhìn chúng tôi. Lạy Chúa lòng lành, anh ta to lớn gấp đôi tôi. 

- Cô có chắc làm thế này là đúng không, Lauren? - Paul rên rỉ lúc tôi dẫn giải anh ta qua hai khối nhà dài đến chiếc Taurus của tôi. 

- Một triệu đôla nhé? Cô vẫn yêu tôi nếu không đã chẳng che giấu cho tôi. Việc này chẳng hay ho gì cho cô. Cô sẽ bị quy là kẻ đồng lõa trong vụ giết người. Đứa con sẽ ra đời sau song sắt. Cô chưa suy nghĩ cho thấu đáo mọi nhẽ. 

- Không may cho anh rồi, Paul, tôi đã chán suy nghĩ, - tôi nói. - Suy nghĩ khiến tôi rơi vào một mớ bòng bong. Tôi chỉ làm việc đúng đắn. Đằng nào thì cũng thử xem. 

Tôi dừng đột ngột lúc chúng tôi đi qua chiếc Jaguar của Paul. 

- Chìa khóa đâu, Paul? Chúng ta hãy kết thúc chuyện này thật sành điệu nào. Hãy để tôi nếm thử triệu đô đó. Có khi tôi thay đổi ý kiến và lái thẳng đến sân bay cũng nên. 

Tôi đẩy vào phần dưới lưng Paul: 

- Nhưng đừng đánh cược đấy nhé. 

Tôi lấy chìa khóa trong túi áo khoác của anh ta rồi đẩy Paul vào ghế của khách. Tôi đi vòng sang bên kia. Tôi đang cắm chìa vào ổ khóa thì Paul bật mở ô đựng đồ vặt. 

Một giây sau, tôi cảm thấy một thứ cứng ngắc chọc vào nách phải. 

- Đến lúc chấm dứt mọi chuyện vớ vẩn này rồi, Lauren, - Paul nói và ấn mũi khẩu súng lục xinh xắn vào sườn tôi. 

Ngu thật! Tôi nghĩ. Tất nhiên là anh ta có súng. Người môi giới vé không nói dối. Paul có súng. 

- Này, tôi tưởng anh nói không có súng, - tôi nói. 

- Cô vẫn không chọn đúng chủ đề - Paul nói. - Tôi chỉ kể cho cô những thứ cô cần nghe. Giờ tháo còng cho tôi. Ngay bây giờ! 

- Sau đó thì sao? Anh sẽ bắn tôi? - Tôi nói lúc làm theo lời anh ta. Tôi không còn lựa chọn. - Có khi thế lại hay, Paul ạ. Anh đã làm mọi thứ cho tôi. 

- Này, cô là người khơi ra trò chơi này. Cô đã còng tay tôi, - Paul nói. 

- Thế anh tưởng đây là gì hả? - Tôi nói. - Một trò chơi chắc? Tin tức lan nhanh lắm, Paul. Anh đã giết một người. Anh là tên gi-ế-t ng-ư-ời. 

Mặt Paul méo đi vì tức giận. Anh ta đỏ mặt tía tai, cặp mắt bừng bừng phẫn nộ. 

- Tin tức lan nhanh ư? Hãy để tôi nói cho cô biết điều này. Cô biết có một người vợ hòn dái to hơn chồng nghĩa là gì không? Trong khi cô ra ngoài hành hạ con người, thì tôi bận bịu ở khu thương mại bợ đỡ những thằng ngu để cô có đủ thứ đẹp đẽ. Nhưng thế vẫn CHƯA ĐỦ CHO CÔ!!! 

Paul hung dữ đập khẩu súng vào bảng đồng hồ, rồi ấn nòng súng vào thái dương tôi. 

- Cô có muốn biết tôi cảm thấy như thế nào khi Veronica gợi ý ở Sheraton không? Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình là một người đàn ông! Tôi có dịp thoát khỏi cái công ty đầu tư nhạt nhẽo này, thoát khỏi những quan hệ luật pháp, những chuyện nhảm nhí khiến tôi hoài phí cả đời. 

Paul hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Khẩu súng vẫn dí vào thái dương tôi. 

- Tôi đã làm việc đó, Lauren, - anh ta thì thào hung hãn. - Tôi đã lấy thứ mà tôi muốn, rồi đi và hưởng phần thưởng. Để tôi kể cho cô điều này. Tôi nhớ từng giây lúc đó. Tuyệt lắm, Lauren ạ. Veronica liếm sạch máu ở khớp ngón tay tôi. Tôi như một con bò đực giống, làm cô ấy có thai. 

- Muốn nói gì thì nói, đồ tâm thần, - tôi nói. 

- Cô nói đúng. Tôi giết thằng cha Scott ngứa mắt đó. Nó tưởng nó có thể can thiệp vào việc của tôi. Cô nên nhìn thấy vẻ mặt nó khi nó nghênh ngang. Nó đàn ông hơn người, và nó biết thế. Tôi đã cho thằng bạn trai của cô đúng thứ sẽ đến với nó. Tôi không thèm quan tâm đến vợ con hắn. 

Có tiếng còi hú xa xa. Hẳn có người báo cảnh sát về cảnh tượng Paul và tôi gây ra. Ơn Chúa là có điện thoại di động! 

- Anh nghe thấy còi hú không? - Tôi nói. - Đấy là âm thanh của sự thật và kết quả sẽ đến với anh, Paul. 

- Không gì đến với tôi hết, bánh nướng nhỏ ạ, - Paul nói và mở cửa, xô tôi ra ngoài. - Đến lúc ly thân thử đây. 

Lốp chiếc Jag bốc khói khi anh ta lao về phía đường Riggs. 

Tôi đứng giữa hai vết trượt, hoàn toàn mất phương hướng. Xin ai vui lòng cho tôi biết chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra? Mấy giờ vừa qua dường như siêu thực, quá quắt. Suy nghĩ liên miên làm gì. Hãy cố nghĩ đến vài phút vừa qua thôi. 

Tóc tôi bay về phía sau khi nhận ra hai chiếc xe cảnh sát DC hú còi, phóng hết tốc lực đuổi theo Paul. 

Việc này là gì vậy? Tôi nghĩ. Chuyện này sẽ kết thúc ra sao? 

Tôi phát hiện chiếc ôtô thuê của tôi đỗ ở bên kia đường, cách nửa khối nhà phía bắc. 

Mình phải giúp thôi, tôi nghĩ lúc vừa chạy vừa rút chìa khóa. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 113


Nhiều phút sau, tôi dận ga, cắn đuôi chiếc xe cảnh sát DC đang đuổi theo Paul. Tôi cảm thấy muốn cho anh ta thấy sự nhanh nhẹn của tôi. Tránh ra! Cảnh sát New York len qua đây! Paul là của tôi. Hãy xếp hàng! Đấy là người chồng lừa gạt, dối trá, giết người của tôi đang cố tẩu thoát. 

Chúng tôi lao qua một vùng sang trọng khác. Chúng tôi đang ở Georgetown chăng? Những ngôi nhà gạch phủ kín dây thường xuân và phục hưng kiểu Hy Lạp mờ mờ lướt qua kính chắn gió xe tôi. Paul định đi đâu? Anh ta vẫn tin là có thể thoát khỏi chuyện này? 

Tôi đang hình dung mọi sự thì nhận ra ngọn tháp của cây cầu sau sân bay. Nó cách nửa dặm, hiện ra lờ mờ, nổi bật trên những mái nhà lợp đá phiến bên trái tôi. 

Tôi ngoặt trái ở chỗ rẽ tiếp theo, vượt đèn đỏ và lao thẳng vào phố M, tăng tốc lên cầu, cắt ngang Paul nếu có thể. 

Tôi bấm còi lúc trượt vào chỗ đỗ - trung tâm không hoạt động ở lối vào cầu Francis Scott Key. 

Lúc đó, tôi nhảy ra khỏi xe và đứng trong ô cửa mở. 

- Dọn cái mông điên rồ ra khỏi đường đi! - Một lái xe buýt cáu kỉnh ấn còi và quát tôi. - Cô tưởng mình làm cái quái gì trên thế giới xanh của Chúa này hả? 

Anh tưởng tôi biết sao? Tôi thấy mình muốn nói với anh ta. Nhưng tôi không có sức lực và thời gian. 

Bị tắc nghẽn về phía bắc, Paul đang tới gần, còn cảnh sát DC sát theo sau. Lúc anh ta tới dòng xe, tôi lùi lại, anh ta lái chiếc Jaguar lao lên vỉa hè. Không hề do dự. Một xe bán xúc xích và một quầy báo bị khung chiếc Jaguar cuốn theo trước khi nó bắn vọt vào giao lộ. 

Tôi nhảy đến bên trái chiếc Taurus, choán chỗ duy nhất thích hợp với xe Paul. Người lái xe buýt hét lên lúc chiếc Jag đâm thẳng vào tôi. Tôi là thứ duy nhất chắn giữa Paul và cây cầu. 

Tôi đứng đó, sững sờ. Paul sẽ dừng lại. 

Anh ta không thể chẹt tôi. Anh ta không thể giết tôi. 

Song, chiếc xe vẫn lao tới. Rất nhanh. 

Vào giây cuối cùng, tôi lao bổ sang bên phải. 

Chiếc Jag bay qua tôi như một tên lửa điều khiển màu xanh sẫm. Vặn sái cả lưng, tôi quan sát Paul lao vòng quanh xe tôi và trở lại đường trên cầu. Tên khốn sắp làm bằng được việc đó. Hắn muốn chẹt chết tôi, không còn nghi ngờ gì nữa. 

Nhưng đúng lúc đó, bánh sau bên phải xe hắn sát vào lề đường, nổ bốp một tiếng dữ dội và chiếc xe bay tung lên. 

Một cảnh tượng sửng sốt. 

Một tiếng rắc chói tai giống như tiếng cái chai nhựa khổng lồ bị cuốn vào máy tái chế lúc chiếc Jaguar va vào trụ cầu bê tông. 

Kính bắn tứ tung trong không khí như những hạt bụi khi chiếc Jag bẹp rúm. Sau đó, chiếc ôtô tan nát từ đầu chí đuôi lao vun vút qua các cây ven sông trước khi nổ tung vào làn nước xanh đầy bùn của dòng sông Potomac. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 114


Chiếc Jaguar biến mất và Paul biến cùng với nó. Tôi vấp vào một chiếc xe bán hàng bị vùi một phần lúc tôi nửa chạy nửa ngã xuống đê. Giờ là gì đây? Tôi đã lộn một cú ba vòng nguy hiểm trước khi đập bụng rất đau vào dòng sông. Rồi tôi đạp chân, lao thẳng xuống và nhìn khắp làn nước tối tăm tìm chiếc Jag và Paul. 

Tôi không biết vì sao mình lại can đảm hoặc ngu ngốc đến thế - gọi việc này thế nào cũng được. Có lẽ vì đây là một việc đúng đắn nên làm. 

Tôi định ngoi lên hít thêm ít không khí thì phát hiện ra một mảnh kim loại vỡ, cong queo. Tôi bơi thẳng đến chỗ đó. 

Không! 

Là chiếc Jag. Paul vẫn bị dây an toàn buộc vào ghế, đằng sau túi khí đã nổ. 

Mắt anh ta nhắm nghiền, mặt bị nhiều vết rách, máu chảy thành nhiều vệt. Anh ta đã ở trong nước bao lâu? Khi nào thì não bắt đầu bị hỏng? Tôi nghĩ và giật mạnh cửa xe. 

Tôi cúi xuống Paul, vật lộn một cách tuyệt vọng với cái túi khí để gỡ dây vắt qua vai anh ta. Sợi dây chết tiệt không chịu mở. 

Lúc đó tôi cảm thấy đôi bàn tay anh ta bấu chặt vào cổ tôi. 

Anh ta đang làm gì thế này? 

Cổ họng tôi bắt đầu nóng rát. Tôi không thể tin nổi. Tôi thấy mình mới là người đầu óc hỏng bét! Tôi ở đây, cố cứu anh ta, còn anh ta muốn giết chết tôi dưới đáy dòng Potomac. Paul điên thật rồi. 

Nước sông bỏng rát khoang mũi lúc tôi vùng vẫy. Tôi sắp kiệt sức và hết ôxy ngay bây giờ. Rồi sau đó? Rất đơn giản - tôi sẽ chết chìm. 

Tôi cố chống lại anh ta, nhưng không được. Paul quá to lớn, quá khỏe. Tôi phải tìm cách khác. Và nhanh lên! 

Tôi đạp mạnh vào kính chắn gió. Rồi huých ngược khuỷu tay vào cổ họng Paul. Sau đó, tôi huých mạnh lần nữa! 

Sức ép lên cổ tôi nới lỏng lúc một bong bóng khí to tướng ùng ục thoát ra khỏi miệng Paul. Tôi chúi đầu xuống dưới cánh tay Paul. Tuy vậy, tôi cảm thấy mình sắp bất tỉnh. 

Paul vồ lấy bàn chân tôi lúc tôi cố vùng vẫy thoát khỏi anh ta. Paul vẫn mắc trong xe, cặp mắt mở, lồi hẳn ra. Anh ta muốn dìm tôi chết cùng, nếu đây là việc cuối cùng có thể làm được. 

Tôi đá lung tung trong nước, rồi đạp thẳng vào mũi Paul. Chắc tôi đã làm vỡ mũi anh ta. Máu nở bung quanh mặt Paul. Rồi tay anh ta buông ra và tôi đạp vào chiếc ôtô, lấy đà lao thẳng lên chỗ sáng. 

Tôi nhìn lại và thấy mặt Paul bên dưới. Anh ta đang chảy máu và hình như đang hét. Rồi anh ta chết. 

Tôi trồi lên mặt nước và hớp lấy hớp để không khí quý giá thì bị luồng nước mạnh cuốn đi. Tôi bập bềnh trôi đến tận cây cầu, có nhiều ngọn đèn của cảnh sát quay tròn và hàng chục bộ mặt đang nhìn chăm chú. Cây cối ven sông lắc lư trong tiếng rít của cánh quạt trực thăng. 

Một người lính cứu hỏa gào to và ném cho tôi chiếc áo phao. Tôi vồ lấy nó và giữ chặt để thoát chết. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 115: Phần kết


Sau đó, tôi được cảnh sát DC chăm sóc rất chu đáo. Họ kiểm tra danh sách chuyến bay của chúng tôi, cho rằng Paul và tôi đang đi nghỉ và anh ta bị nạn đột xuất. 

Tôi không nói gì để họ đổi ý. Thực ra, sau khi tôi trình thẻ cá nhân, tôi không nói thêm chút gì. 

Một giờ sau, thám tử Zampella tới hiện trường và bác bỏ câu chuyện với các phương tiện truyền thông địa phương. Rồi Zampella đưa tôi ra khỏi nơi đó. 

Tôi cần được ấm áp ở một nơi nào đó. Nhưng không phải ở DC. 

Tôi không muốn bay, vì thế tôi vào chiếc ôtô thuê và lái đến Baltimore trước khi những người kia ùa đến chỗ tôi. 

Tôi nhớ đã từng ở lại khách sạn Sheraton xinh đẹp gần cảng nội địa một thời, và tôi tìm thấy khách sạn đó trên phố Charles. 

Khách sạn Sheraton Cảng Nội địa. Với tôi, chưa bao giờ có khách sạn nào trông đẹp hơn. Tôi lấy một phòng nhìn thấy mặt nước, thay cho căn phòng nhìn xuống công viên Otiole ở Camden Yards. Đó chẳng phải là điều tôi thực sự quan tâm lúc này. 

Căn phòng màu xanh lơ và màu kem, đúng là thứ tôi cần vì tôi là một du khách mệt mỏi đến rã rời. 

Cái giường cực êm, chỉ quá lớn, và suốt buổi chiều tôi nằm bất động, gần như mê đi, nhìn trân trân lên trần nhà. Khi tình trạng tê liệt qua đi, tôi cảm thấy buồn, giận, lo âu, xấu hổ, tất cả ùa đến cùng một lúc. Cuối cùng, tôi thiếp đi. 

Lần sau ngước nhìn, trời vẫn tối. Tôi nhìn đăm đăm vào những bức tường của căn phòng xa lạ, lúc đầu không nhớ ra mình đang ở đâu. Lúc liếc nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy hải cảng sáng ngời, mọi việc trở lại với tôi. Một con tàu lớn tên là The Chesapeake. Baltimore - Khách sạn Sheraton Cảng Nội địa. 

Rồi những hình ảnh khác đến. 

Paul. Veronica. Cô bé Caroline tóc vàng. Chiếc Jaguar trong dòng sông Potomac. 

Tôi nằm trong bóng tối và nghĩ đến mọi việc suốt từ lúc đầu. Những việc tôi đã làm. Lúc này tôi nghĩ ra sao. Bao nhiêu tình cảm và kỷ niệm sinh động lần lượt hiện ra. Mùi nước hoa của Scott. Vị mưa trong nụ hôn của anh ta. Cảm nhận làn nước mưa trên ống chân lúc tôi nhìn đăm đăm vào cái xác méo mó của anh. Cuối cùng là Paul trong chiếc Jaguar. 

Hơi thở của tôi nghẹn lại khi nhớ tới sự việc tiếp theo. Tôi nhớ đến ánh sáng trắng như bạc ùa vào các cửa sổ nhà thờ, nơi Paul và tôi tổ chức hôn lễ. Bàn tay trái của tôi co rúm lại lúc cảm thấy chiếc nhẫn vàng trượt đi. 

Nỗi tuyệt vọng choán khắp người tôi như cơn tai biến ngập máu. Tôi cảm thấy nó như một thứ luôn có trong người tôi. Sự chán nản tràn ngập ấy đã đợi đơm hoa kết trái từ ngày tôi lấy chồng. 

Trong suốt hai tiếng tiếp theo, tôi chẳng làm gì ngoài khóc. 

Cuối cùng, tôi tìm điện thoại, gọi bánh mì kẹp và bia ở quán Orioles Grille trong khách sạn. Tôi bật tivi. Trong bản tin mười một giờ, có một bức ảnh ghê rợn chụp cây cầu ở DC, nơi xảy ra tai nạn và chiếc ôtô của Paul đang được trục vớt lên từ dưới nước. 

Tôi lại sắp khóc, nhưng cố thở sâu để kìm lại. Lúc này, thế là đủ lắm rồi. Tôi lắc đầu với màn hình lúc người đưa tin gọi đó là một tai nạn bi thảm. 

- Anh không biết một nửa sự thực đâu, - tôi nói. - Anh không hề biết anh đang nói gì đâu, thưa quý ông. Không biết gì hết. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 116


Vài phút cuối cùng của cuộc chạy kéo dài một tiếng của tôi bao giờ cũng cực nhọc. Tôi cố nhìn xoáy vào làn nước trắng bạc liếm lên cát, coi thường lớp đất ướt dưới vết lõm bàn chân tôi. 

Chạy xong, tôi gục xuống bãi biển, phổi bỏng rát, ngạc nhiên vì thành tích của mình. Năm dặm trên cát. 

Là buổi sáng không biết thứ bao nhiêu, mặt trời nhô lên khỏi chân trời, và tôi được chứng kiến khoảnh khắc kỳ diệu, khi nước và bờ biển trở nên vàng óng. 

Tôi chăm chú nhìn suốt đường cong của bãi biển tôi vừa chạy. Trông như một lưỡi liềm cong nằm nghiêng. Một đường khâu đẹp mắt. 

Tôi xem đồng hồ. Sắp muộn mất rồi, Lauren. 

Tôi thấy chiếc xe máy của tôi trong bãi xe gần như trống rỗng. Tôi xỏ đôi dép tông và đội mũ bảo hiểm. An toàn trên hết. Tôi gật đầu chào mấy người dân chài trông quen quen, vòng qua những tay lướt sóng rám nắng đang huýt sáo trong một chiếc ôtô bỏ mui màu hoàng yến và lượn vào con đường ven biển tới thị trấn. 

Sự việc kết thúc thật ngộ, tôi nghĩ lúc chạy vo vo dọc con đường hẹp rải nhựa. 

Sau khi Paul chết ba tháng, một gói chuyển phát nhanh tới. Bên trong có một bức thư. Thư đánh máy trên loại giấy đắt tiền, do một luật sư thuộc Ngân hàng Ủy thác quần đảo Caymans. 

Paul để lại khoản tiền trộm cướp cộng tiền lãi là 1.257.000,22 đôla theo tên tôi. 

Dù sao đi nữa, tôi vẫn chưa sẵn sàng tha thứ cho anh ta. 

Tôi muốn trả lại số tiền ấy, có thể cho một tổ chức từ thiện nào đó. Trong lúc tôi đang phân vân, không gì bằng cái đạp của đứa con khiến tôi hiểu rằng đây không còn là việc riêng nữa. Tôi gửi hai trăm năm mươi ngàn đôla cho gia đình Thayer, như tôi thấy cần làm một việc đúng đắn. Dù sao tôi cũng cố làm một việc tốt nhất. 

Tôi ghé vào ngôi nhà kính chon von trên một vách đá dựng đứng bên trên bãi biển. Mái nhà thủng lỗ chỗ và các chấn song han rỉ, nhưng không thể thay đổi được phong cảnh và sự riêng tư. 

Con trai bé bỏng của tôi cười reo lên lúc tôi quỳ trước quả bóng nảy lên của nó. Làm sao mà không thích kia chứ? Tôi vốn là người say mê đàn ông trẻ hơn mà. 

Tên nó là Thomas. Đặt theo tên cha tôi. 

Một phụ nữ Tây Ban Nha nói với tôi ở cửa bếp. 

- Cô làm gì ở đây thế, cô Lauren? - bà ta nói. - Cô đừng quên hôm nay là ngày làm việc đầu tiên của cô đấy. 

- Tôi chỉ muốn hôn và ôm Tom thêm một cái thôi. - Tôi nói. 

Bà ta chỉ tay ra cửa. 

- Basta, - bà nói. - Cô có thể về đây ăn trưa. Và gặp Tom. Giờ thì vámonos. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,016
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 117


Phòng làm việc của tôi chỉ cách đó mươi phút, ngay trên một quán ăn có tiếng trên đường phố tấp nập khách du lịch. 

Tôi trèo lên cầu thang và cởi quai mũ lúc nhìn chằm chằm vào tấm biển “Thiên đường điều tra” gắn trên cánh cửa phai màu vì mưa gió. Hay thật. Nhìn nhận đúng, cảm nghĩ đúng. 

Tôi xuống cầu thang rồi vào quán, len giữa một rừng những tượng thánh và cây cọ. 

Người bồi rượu đang giở trang cuối tờ New York Daily News số Chủ nhật gần nhất và ngước nhìn tôi. 

Cộng sự cũ của tôi, Mike Ortiz, tròn mắt rồi cười rộng mở, kiểu cười chỉ anh mới có. 

- Này mật thám, - anh nói. - Cô không nghĩ chuyện chắn đường cái gã độc ác này đấy chứ? Mà tôi đã bảo cô về bà cô Rosa của tôi chưa nhỉ? Nếu cô vẫn về nhà, bà ấy sẽ nghĩ cô không tin bà ấy trông bé Thomas. 

Như thể chúng tôi đang ngồi cạnh nhau trong căn phòng làm việc cũ của đội, ngoại trừ việc Mike đang mặc chiếc sơ mi Hawaii trông như một vũ công balê đúng kiểu. Hình như anh đã điều chỉnh cuộc sống khá cừ sau khi bỏ việc. 

Anh bảo tôi nhìn gương anh, và tôi đã làm thế. Không giống như tôi đã từng đi bất cứ nơi nào. Hơn nữa, Mike là người đàn ông chân thành duy nhất tôi biết. Và tôi bắt đầu để ý thấy anh thực sự có duyên. 

- Tôi đã nhìn thấy biển hiệu mới của cô ở tầng trên, - Mike nói. - Rất hay. Mà cô biết nước này nói tiếng Tây Ban Nha chứ? Cô nghĩ sẽ kiếm được bao nhiêu việc nếu biển hiệu viết bằng tiếng Anh? 

- Thì ít hết mức vậy, ngốc ạ, - Tôi nói. - Một phụ nữ có thể kiếm được chén gì giải sầu ở đây không? 

- Để tôi nghĩ xem, - Mike nói, - trong lúc đó, tôi thết cô cà phê đã nhé. 

Rồi Mike nói thêm, rất đúng lúc: 

- Cô cừ lắm, Lauren ạ. Cô và Thomas. 

Tôi đỏ bừng đến tận ngón chân. Tôi cho rằng chỉ vì tôi vẫn chưa quen được khen ngợi. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom