Cập nhật mới

Dịch Full Ly Rượu Pha Vội

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 18


Lạy Chúa tôi, xin hãy giúp con, tôi nghĩ. Ý nghĩ sau đó còn quái gở hơn.

Năm tôi lên bảy, tôi bị một người đàn ông ném bóng mềm trúng ngực. Tôi đang cổ vũ cha tôi, một trung úy cảnh sát tuần tra nhảy vút lên giao bóng trong cuộc đấu hàng năm của Đội Cảnh sát New York với Sở Cứu hỏa New York ở vùng Bronx Irish. Tôi không nhớ quả bóng đập vào tôi, không nhớ việc ấy tí nào. Người ta kể tim tôi đã ngừng đập. Cha tôi phải xoa bóp tim tôi cho đến khi hồi phục. Tôi không nhớ tí tẹo nào về ánh sáng cuối đường hầm hoặc bất cứ thiên thần hộ mạng có gương mặt dịu dàng nào vẫy gọi tôi lên thiên đường. Chỉ nhớ những khuôn miệng đau đớn và lặng lẽ mấp máy của người lớn nhìn xuống tôi, trông như qua một lớp kính dày khác thường.

Lúc nhìn xuống, tôi thấy y hệt cảm giác phân cách đó. Tôi nhìn thấy cách một bàn chân nước mưa đầy máu, cặp mắt nâu ấm áp ngước nhìn tôi chằm chằm.

Tôi suýt ôm ghì Scott ngay tại đó, ngay lúc này.

Gần như để nguyên quần áo quỵ xuống nước bên cạnh anh, vòng tay ôm lấy anh.

Ngoại trừ tôi không thể nhúc nhích.

Tôi nhớ lại lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau tại số 48 Predinct, dưới đường cao tốc Cross Bronx. Tôi làm việc ngoài giờ trong phòng Đội Điều tra các vụ giết người trên gác, máy soda ở phòng họp chung không chịu nhận đồng đôla của tôi. Anh cho tôi một đôla của anh và lúc tôi ấn nút, hai chai Diet Coke rơi xuống.

- Đừng lo, - Scott nói và mỉm cười. Hầu như có thể nghe thấy tiếng cách khi mắt chúng tôi gặp nhau. - Tôi sẽ báo với bên Nội vụ.

Tôi nén lòng lúc mưa rơi quanh tôi. Tôi nhìn những vòng tròn nhỏ xíu trên cặp mắt ngây dại của Scott.

- Một trong những nhận dạng cho biết anh ta tên là Scott Thayer. - Mike nói. - Anh ta là thám tử Đội chống ma túy. Một người của chúng ta, Lauren ạ. Đây là một chuyện rất tệ. Kẻ nào đó đã giết một cảnh sát.

Bàn tay tôi đưa lên cặp mắt lộ tẩy của tôi. Tôi những muốn rứt chúng ra.

- Anh ta bị đánh rất dã man, - cộng sự của tôi nói tiếp, tiếng Mike như vọng từ nơi nào đó trên sao Diêm Vương.

Tôi gật đầu. Hãy kể cho tôi điều gì tôi chưa biết đi, tôi nghĩ.

Lúc đó Mike nói.

- Bị đánh đến nát bét, - Mike nói, nỗi giận dữ thấm vào giọng nói. - Rồi kẻ đó bắn chết anh ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 19


BẮN CHẾT ANH TA?

- Cô có thấy đường vào của vết thương dưới hàm bên trái không? - Người cộng sự của tôi chỉ, trong lúc tiếp tục nói bằng giọng khe khẽ, thương xót.

Tôi nhìn đăm đăm, gật đầu. Tôi không thể tin là đã bỏ qua chi tiết đó. Trông nó giống cái rốn đặt không đúng chỗ. Tôi rùng mình lúc chợt nhớ tới cảm giác râu Scott mọc lởm chởm cọ trên bụng tôi.

- Và giác mạc.

Tôi gật. Cái chết đôi khi làm giác mạc mờ đi sau vài giờ. Giác mạc của Scott vẫn trong, chứng tỏ anh vừa mới chết.

- Anh ấy đeo bao súng ở mắt cá chân, nhưng khẩu súng bị mất, - Mike nói. - Bao súng nhỏ, nên tôi không chắc là vũ khí để làm việc... hoặc có khi bị ném đi trong trường hợp anh ta bị một phát đạn đáng ngờ. Ai biết anh ta đang làm gì ở đây? Đằng nào thì mười hai người cố công cũng tốt hơn sáu người. Nhưng trông như Scott đã bỏ lỡ một ngày tình tự. Chúa phù hộ anh ấy.

Đây là một lý do không nên vương vấn mối tình lãng mạn nào trong cơ quan, tôi nghĩ lúc bước ra khỏi vòi phun và sụp xuống, dựa lưng vào thành bể ướt át, lạnh lẽo trong vài phút.

Đầu óc tôi mất khôn một nửa vì cứ quanh quẩn với một từ lúc tôi ngồi đó. Nó đập mạnh vào sọ tôi, nảy bật vào bên trong như một con chim mắc bẫy đang tìm đường thoát thân.

Tại sao?

Tại sao? Tại sao? Tại sao?

Scott còn sống kia mà. Tôi đã nghe thấy tiếng anh rên rỉ lúc Paul mang anh ra xe. Tôi là thám tử Đội Điều tra các vụ giết người, một chuyên gia được huấn luyện kỹ càng những thứ đó.

Lúc đó, Scott hãy còn sống.

Hãy còn sống, tôi nghĩ, hết liếc nhìn tấm vải nhựa lại đến mặt đất dưới chân tôi. Lát sau, tôi nhận ra đấy không phải là tấm vải nhựa. Nó là một tấm Neat Sheet.

Tôi lắc đầu không tin. Tôi nhớ rõ lần đến Stop & Shop mua tấm phủ dùng cho các kỳ nghỉ, Paul vẫn cất nó trong thùng xe của anh.

Paul, anh là thằng ngốc, tôi nghĩ lúc những giọt nước mắt nóng hổi trào khỏi mắt tôi.

Anh ngốc quá, ngốc thảm ngốc hại.

- Tôi hiểu mà, Lauren, - Mike nói lúc ngồi xuống cạnh tôi.

- Có thể người nằm đó là cô, - anh nói. - Cũng có thể là tôi. Hãy hình dung mọi việc anh ấy đã làm. Mọi thứ anh ấy đã có. Kể cả những trù tính.

Mike lắc đầu dứt khoát.

- Rồi bị ném vào vòi phun Bronx như một đống rác. Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy nặng trĩu tội lỗi. Ý nghĩ thú tội đe dọa tôi như một cơn tuyết lở. Việc tôi cần làm là quay sang người cộng sự và thổ lộ tâm can. Kể hết với anh ta. Mở đầu đoạn kết của  đời tôi như tôi đã biết.

Nhưng tôi không thể thốt ra một lời. Dù sao cũng không phải lúc này. Mong muốn bảo vệ Paul có phải là bản năng không? Tự vệ nữa? Tôi không biết, thành thật mà nói là tôi không biết.

Nhưng tôi không nói gì với người cộng sự và khoảnh khắc ấy trôi qua.

Tôi giữ kín ý nghĩ trong lòng và run rẩy vì khóc.

_______________
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20


Tôi vẫn đang lau mắt lúc một đôi giày đen đóng vụng xuất hiện trước đôi ủng cao su của tôi.

Tôi ngẩng đầu và thấy sếp của tôi, trung úy Pete Keane. Ông là người Irish, da trắng, bộ mặt trẻ thơ và gầy guộc. Lãnh đạo Đội Đặc nhiệm Bronx điều tra các vụ giết người có tiếng là một lễ sinh già cỗi, chưa kể đến cặp mắt xám khắc nghiệt của ông.

- Lauren, - ông nói. - Cô đến đây khi nghe tin dữ, hả? Tôi rất hài lòng thấy cô làm thế. Tiết kiệm cho tôi một cuộc gọi. Tôi muốn cô là người điều tra chính trong vụ này. Cô và Mike sẽ là một nhóm hoàn hảo. Hai người là những tay cự phách của tôi, đúng không?

Tôi nhìn Pete Keane chằm chặp. Mọi việc diễn ra với một tốc độ quay cuồng. Tôi khó mà thích ứng được với thực tế là Scott đã chết, và giờ đây sếp lại muốn cử tôi điều tra vụ này?

Tôi chợt tự hỏi liệu Keane có biết về mối tình của chúng tôi không. Chúa ơi. Có khi ông ta ngờ tôi biết gì đó về cái chết của Scott và thử tôi chăng? Nó là gì vậy?

Không, tôi nghĩ. Không thể thế được. Trong cơ quan không ai biết. Scott và tôi đã trải qua một thời gian dài cẩn trọng để tin chắc điều đó. Ngoài ra, giữa chúng tôi chẳng có gì hơn những lời tán tỉnh và vài bữa ăn. Lẽ tất nhiên, cho đến tối nay.

Thực ra, dường như từng việc diễn ra giữa Scott và tôi tối nay là có thể hiểu được.

Âu chỉ là Pete Keane muốn tôi làm một vụ quan trọng, tôi hiểu rõ sau một hơi thở xua tan sự hoang tưởng. Trong đội tôi có nhiều thám tử lâu năm hơn, nhưng tôi, “nữ luật sư cảnh sát” như ông thích gọi, là một người cầu toàn. Tôi đưa kiến thức học được ở trường Luật vào công việc của đội. Tôi áp dụng có phương pháp, thấu đáo và hữu hiệu nên tỷ lệ thành công rất cao. Trên thực tế, các trợ lý của Chưởng lý hạt Bronx tranh nhận các vụ của tôi vì họ chỉ cao giọng đọc các báo cáo tôi viết để khởi tố.

Tôi hiểu rằng trong một vụ đau đầu như thế này, các báo cáo gần như là tất cả. Rồi trên thực tế, sẽ nhận được hàng loạt mệnh lệnh gần như gửi tới hàng giờ.

Tôi chẳng muốn gì hơn là ra khỏi cái nơi tệ hại này. Tôi cần thời gian để suy nghĩ, phân tích từng mảnh đời tan nát của tôi.

Tôi cảm thấy bụng tôi vặn xoắn như cái mở nút chai. Rốt cuộc, nó chứng tỏ sự bất tài của tôi, không sao tìm ra cớ hợp lý để không nhận nhiệm vụ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi không sao tìm ra lời để nói.

- Bất cứ việc gì ông muốn, Pete, - tôi thấy mình nói vậy. Sếp của tôi gật đầu.

- Scott Thayer, - ông nói và mệt mỏi lắc đầu. - Mới hai mươi chín tuổi. Không thể tin nổi. Các bạn biết anh ta chứ?

Mike uống cạn tách cà phê, lắc đầu. Sếp quay sang tôi:

- Còn cô thì sao, Lauren? - Ông ta hỏi.

Làm sao tôi có thể phủ nhận Scott? Tôi nghĩ. Mới vài giờ trước, anh đã nhìn đăm đăm vào mắt tôi lúc vuốt ve tóc tôi trên giường anh. Giờ anh nằm đó, lạnh giá trên phiến đá, vẻ mặt đau đớn chỉ những người chết hoàn toàn lẻ loi mới có.

Đoàn tàu số 4 rít lên ở đường sắt trên cao khi vào đại lộ Jerome phía sau chúng tôi. Đèn tàu sáng màu xanh-trắng, nổi bật trên bề mặt tối tăm của những căn hộ bao quanh.

- Tôi thấy cái tên nghe quen quen, - tôi nói dối lúc tháo chiếc găng cao su.

Lời nói dối đầu tiên của tôi, tôi nghĩ lúc nhìn ra một biển những cảnh sát New York màu xanh lơ và ánh sáng loá của đèn xe cấp cứu.

Tôi có cảm giác đây sẽ không phải là lời nói dối cuối cùng của tôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21


- Hãy nói tôi nghe những gì hai người biết cho đến lúc này, - Keane nói. - Cảnh sát trưởng mới rời Whitestone. Tôi cần một số thứ để ông ta dịu lại, và giữ cho sự việc tiếp diễn. Các vị đã biết những gì tại hiện trường? Những ấn tượng hoặc bất cứ thứ gì đó?

- Nhiều vết rách lớn và bầm dập trên mặt, - Mike nói. - Một vết thương do đạn dưới hàm trái. Có lẽ còn nhiều hơn nữa, nhưng chúng tôi đang đợi nhân viên kỹ thuật rồi mới lật anh ta.

- Cỡ đạn?

- Trung bình. Có lẽ ba mươi tám, - Mike nhún vai, phỏng đoán.

- Có vũ khí làm việc hoặc phù hiệu ở nơi nào không? Mike lắc đầu dứt khoát:

- Cảm tưởng đầu tiên là có kẻ nào đó lao vào Thayer, đánh anh ta dữ dội, bắn chết rồi quẳng anh ta xuống đây. Một kẻ khá hoảng hốt.

- Cô đồng ý chứ, Lauren? - Sếp tôi hỏi. Tôi gật đầu, hắng giọng.

- Có vẻ như thế, - tôi nói.

- Sao anh lại nói “quẳng anh ta”? - Keane hỏi tiếp. - Anh khá tin là Thayer không bị giết tại đây?

- Trong vòi phun không có nhiều máu. Hơn nữa, quần áo anh ta đầy bùn và nhiều vết cỏ, - Mike nói. - Công viên này không hề nhìn thấy cỏ từ khi có dân Iroquois[14].

- Tiến hành ngay những phát hiện của các vị, - Keane nói. - Nói chuyện với nhân viên kỹ thuật và hiện trường, rồi đến phòng làm việc của Thayer, kiểm tra các vụ anh ta đã giải quyết.

Xem vụ nào đã mở, vụ nào đang làm. Trong lúc chúng ta nói chuyện, các thành viên khác trong Đội Đặc nhiệm chống ma túy đã được triệu tập. Hãy nói chuyện với họ khi họ đến. Nói với từng người trong đội.

Keane quay đi lúc một xe lao nhanh, có bốn xe tùy tùng từ hướng Nam lao tới. Ông vỗ nhẹ vào lưng tôi, hiền hậu như một người cha.

- Chắc là họ đang cố làm thế này với những người khó tính trong Vụ Quan trọng đây, nhưng tôi sẽ không để họ làm thế đâu. Chuyện này thường xảy ra trong nhà của chúng ta làm tôi cáu tiết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22


Làm sếp tôi cáu ư? Tôi lặng người suy nghĩ lúc Keane đi khỏi.

Thế là tôi sẽ bắt tay vào việc.

Gượm đã, tôi nghĩ. Paul ở đâu? Quá mải giận anh, tôi không nghĩ đến việc xem anh có ổn không. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy ớn lạnh.

Theo những điều tôi biết, anh cũng có thể bị bắn! Điều đó thực sự làm tôi xúc động.

Trước hết, tôi cố gọi vào di động cho Paul. Bụng tôi chùng xuống lúc thấy anh chọn trả lời tự động.

Mình phải nhìn thấy xem Paul có ổn không.

- Khỉ thật, - tôi nói và đập điện thoại lên trán lúc ngước nhìn người cộng sự. - Anh sẽ không tin việc này, nhưng đêm qua tôi mất ngủ ghê gớm, thế là lúc nướng bánh, tôi đã để quên cái gì đó trong lò. Tôi cần tạt qua nhà, Mike. Anh có thể đợi tôi khoảng nửa giờ được không?

- Cái gì? - Mike nói và lắc đầu. - Vụ lớn nhất trong đời chúng ta... Mà này, bánh gì vậy?

- Bánh sôcôla hạnh nhân.

- OK, Betty Crocker, - Mike nói với một cái lắc đầu làm tôi điếng người. - Bây giờ tôi đành che giấu cho cô vậy. Đằng nào chúng ta cũng phải đợi chuyên viên kỹ thuật. Ai hỏi, tôi sẽ bảo cô ghé qua phòng làm việc của Scott. Nhưng tốt hơn hết là cô vù đi, thưa nhà điều tra chính. Tôi không nghĩ trung úy vui lòng lúc quay trở lại không thấy cô ở đây, dù cô có mang cho ông ấy cả một bị quà trưa.

Nhưng lúc leo lên đỉnh phố cụt và phát hiện ra ôtô của Paul trên đường, phòng ngủ của chúng tôi sáng đèn, tôi giảm ga. Làn sóng nhẹ nhõm cuốn lấy tôi.

Ít ra thì Paul đã ở nhà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23


Chiếc ôtô gợi cho tôi một ý nghĩ. Rốt cuộc, đầu óc tôi lại bắt đầu hoạt động. Tôi tắt hết đèn pha, còi hú và nhẹ nhàng lao tới phía nhà tôi như thể sắp thực hiện một vụ trộm. Tôi cần tìm hiểu đến mức tối đa trước khi đối mặt với Paul. Tôi đỗ xe trên phố, cách ba khối nhà và đi bộ nốt quãng còn lại.

Cửa chiếc Camry đã khóa, nhưng với Slim Jim tôi lấy trong thùng xe Mini của tôi, nó chỉ là tạm thời. Tôi dừng lại bên cửa tài xế vì một thứ mùi đập vào mũi tôi. Mùi chất tẩy rửa đượm hương nhựa thông. Có người đã dọn sạch sự hỗn độn. Gạt bỏ xúc động, tôi hít một hơi và bấm chiếc Mini Maglite.

Tôi tìm thấy vài giọt máu dưới băng ghế sau và trên thảm trải sàn.

Mất độ ba phút tôi đã tìm ra lỗ đạn.

Nó nằm dưới chỗ tựa đầu của lái xe. Nó vào nhưng không thấy đường ra. Tôi dò cái lỗ bằng lưỡi dụng cụ Leatherman tôi luôn mang theo và nghe thấy tiếng cách khi chạm vào thứ rắn. Sau vài cái kéo qua kéo lại, viên đạn chì bẹt như cái nấm rơi khỏi lỗ vào bàn tay tôi.

Tôi cho vào xắc, rồi nhắm mắt lại và ghép các mảnh của sự việc lại cho thật khớp.

Chắc là Paul đang lái xe lúc Scott nằm ở ghế sau tỉnh lại. Mất phương hướng và sợ mất mạng, Scott đã rút khẩu súng ở mắt cá chân và bắn Paul. Viên đạn thứ nhất trúng cái tựa đầu.

Paul quay lại và cố giằng khẩu súng. Rồi súng nổ lần nữa.

Trúng hàm Scott. Lạy Chúa tôi.

Tôi hít một hơi chất tẩy rửa trước khi tiếp tục lập luận. Sau đó, ắt Paul hoảng sợ. Dù là tự vệ, anh thừa hiểu bắn chết một cảnh sát sẽ khó lòng thoát tội. Thế là anh vạch nhanh một kế hoạch, tốt hết mức có thể. Scott là một cảnh sát. Ai hay giết cảnh sát? Bọn buôn bán ma túy. Thế là Paul lái xe đến Bronx và không dừng lại cho đến khi tìm ra một khu buôn bán ma túy tấp nập. Lúc đó anh ném xác Scott, rồi về nhà và rửa sạch xe.

Tôi lắc đầu lúc nước mắt lại dâng đầy lần nữa. Tôi quỳ gối nơi Paul đã giết Scott mà nức nở đến dăm phút, cho đến lúc mắt đau nhức.

Chuyện này không công bằng. Không đúng. Một phán xử sai lầm và bây giờ ba con người bị tan nát hoàn toàn. Cuối cùng, tôi lau nước mắt và ra khỏi xe rồi tiến về nhà. Và về với Paul.

Nhưng trước hết tôi cần làm một việc phụ nho nhỏ đã.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24


Tôi là thám tử chuyên điều tra các vụ giết người, và là một thám tử khá cừ, nên dễ dàng tìm thấy khẩu súng và phù hiệu của Scott ở kho chứa đồ trong vườn nhà tôi.

Phải mất nhiều công sức và chất tẩy rửa mới xóa được hiện trường tội ác. Tôi không tìm ra chứng cứ nào trong thùng rác, nên tôi đến nơi giấu hợp lý tiếp theo. Một cái túi Stop & Shop chúng tôi dùng đựng rác treo ở sau cánh cửa nhà kho. Nó đầy ắp khăn giấy dây máu hồng hồng.

Bên dưới cái túi là phù hiệu của Scott và khẩu súng Paul đã dùng giết anh.

Đó là một khẩu súng lục ổ quay Colt 38 nòng ngắn, loại dành riêng cho thám tử. Nó là vũ khí chuyên dụng. Tôi dùng một trong những khăn giấy cầm nó lên. Tôi đổ ổ đạn và nhìn những cái lỗ đen ngòm, nơi khuyết hai viên đạn.

Tôi cẩn thận để nó lại dưới cái túi rồi khóa cửa nhà kho. Tôi đang leo lên đường dành cho xe đến cửa trước thì điện thoại của tôi rung.

Tôi nhìn tên người gọi, rồi nhìn cửa sổ phòng ngủ của tôi sáng đèn. Tôi nép mình vào bóng tối bên cánh cửa gara.

Đó là Paul.

Anh ta muốn gì? Tôi có nên nghe điện thoại không? Anh ta đã nhìn thấy tôi chưa? Tôi không nghe và để máy ở chế độ nhận tin nhắn. Vài giây sau, tôi bấm nút “chạy” nghe tin nhắn của anh:

- Chào Lauren. Anh đây. Anh đang ở nhà. Anh gặp một số trục trặc với chuyến bay. Anh sẽ giải thích sau nhé. Em cũng có vấn đề với chuyến bay sao? - Paul nói.

- Anh thấy ôtô của em không có đây. Em đi làm việc à? Hãy gọi cho anh khi có dịp, nhé? Anh lo cho em.

Lo cho tôi? Tôi nghĩ và nhìn trừng trừng lên cửa sổ. Tại sao? Tôi chẳng giết ai hết.

Chuyện này còn gì kỳ quái hơn? Ít ra anh ta cũng ổn, tôi nghĩ và gập điện thoại lại.

Paul ổn về thể xác, chứ không phải thứ khác.

Đến bên bậc hè, tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị bước vào và đối mặt với anh ta, thì điện thoại rung lần thứ hai.

Nhưng lần này không phải Paul.

Là cộng sự của tôi. Tôi trở lại bóng tối cạnh gara rồi mới nhận điện.

- Mike?

- Hết giờ rồi, Lauren, - anh nói. - Keane đang đến. Tôi không thể trì hoãn hộ cô lâu hơn. Cô phải trở lại đây ngay bây giờ.

- Tôi đang trên đường, - tôi nói.

Tôi ngước nhìn cửa sổ buồng tôi lần nữa. Tôi đợi quái gì ở đấy? Tôi nghĩ. Sao tôi phải lẩn lút trong bóng tối bên ngoài nhà mình? Tôi cần vào trong và nói chuyện với Paul. Cứ để cho cuộc khủng hoảng tiến triển. Gọi một luật sư giỏi. Hãy xử sự có lý trí. Hãy là người trưởng thành. Suy tính chuyện này bằng cách nào đó đi chứ.

Chỉ còn việc nhìn thẳng vào mắt Paul và nói:

- Vâng, em đã lừa dối anh. Đêm nay, em đã làm tình với một người đàn ông khác, và bây giờ chúng ta phải giải quyết cái hậu quả khủng khiếp của việc anh đã làm.

Tôi đã nghĩ như thế lúc mưa lại tiếp tục rơi quanh tôi. Bản tính tôi không phải là người hay chần chừ, nhưng trong trường hợp này, tôi đã làm một ngoại lệ.

Tôi men theo những cái bóng trong lúc lảo đảo trở lại ôtô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25


Tôi để xe ở một ngã ba rộng và đi bộ xuống phố 193 trong trạng thái mê mụ, cố nghĩ cách thoát khỏi thảm họa này. Tôi gặp Mike ở lối vào phía nam công viên, cách xa nơi các sếp đặt Trung tâm chỉ huy trên phố Jerome.

Tôi không thể không chú ý đến nửa tá xe lấy tin đỗ dọc phố. Hay thật. Công chúng có quyền được biết. Lẽ ra tôi phải hỏi: Tại sao lại thế?

- Có ai chú ý đến việc tôi vắng mặt không? - Tôi hỏi Mike thay lời chào.

Vẻ mặt anh phiền muộn:

- Tin xấu đây, Lauren. Cảnh sát trưởng đã đến cách đây mươi phút, mọi người rất bất bình vì không biết cô ở đâu.

Bụng tôi đau thắt.

- Nhưng cô biết tôi rồi, - Mike nói. - Tôi chỉ cố vỗ về ông ta và nói chuyện rồi đưa ông ta về xe đặc chủng, chỗ của ông ta.

Tôi đấm vào cánh tay người cộng sự luôn luôn thông minh của tôi. Trên thực tế, quan hệ của chúng tôi rất tốt.

- Tôi rất cảm kích, - tôi nói. Mike không hình dung nó đáng giá biết chừng nào.

Mưa vẫn rơi đều đều lúc chúng tôi đến các căn nhà trên đại lộ Creston ở phía đông công viên. Nếu như hai sân bóng ném bằng bê tông rộng rãi, những vòng bóng rổ han gỉ và những cây đu cho trẻ em có thể coi là một công viên.

Tôi không biết James có phải là thần hộ mệnh hay không, nhưng tôi có linh cảm khác thường: những ngôi nhà cổ quanh công viên không phải là nơi bán cần sa, côcain và hêrôin. Tuy nhiên, căn cứ vào vẻ mặt của những thanh niên buồn chán, mũ trùm đầu sùm sụp dưới mái hiên bằng nhựa đỏ ở tiệm rượu góc phố, sự có mặt của chúng tôi làm việc mua bán chậm đi nhiều.

- Cho tôi biết những tin tức anh thu thập được, Sarge, - Mike nói với một cảnh sát da đen chắc nịch đang điền vào báo cáo trong cửa một xe cảnh sát mở rộng.

Anh ta ngước nhìn, bộ mặt chán ngán. Tốt, tôi nghĩ, thất vọng thế kia là ổn rồi.

- Chúng tôi tìm ra Amelia Phelps, một bà già Mỹ gốc Phi tám mươi tuổi sống trong cái nhà cà khổ đằng kia kìa, - viên trung sĩ nói và chỉ một căn nhà sườn che vải nhựa ở góc phố. – Bà ta nói đã nhìn thấy một cái ôtô đỗ gần đường dành cho xe của bà ấy, - viên trung sĩ tiếp tục, - và một người đàn ông vác một thứ gì đó ra khỏi xe.

- Là da trắng, da đen hay Tây Ban Nha? - Mike hỏi. Chợt một tiếng quát to ngắt lời anh:

- ĐẤY LÀ THỨ CHÚNG MÀY VỚT ĐƯỢC!

Đó là một trong những tên đội mũ trùm xám trước tiệm rượu. Cánh tay và bàn tay gã dang rộng.

- TỶ SỐ 5-0 CUỐI CÙNG ĐÃ ĐẾN VỚI HỌ! - Gã lại gào lên. - LÚC VẬT LỘN!

Mike lao ra đường phố có quán rượu nhanh đến mức tôi phải lóc cóc chạy theo mới kịp.

- Thế là gì hả? - Anh nói và lấy tay bịt tai lúc chúi xuống dưới sợi dây chăng quanh hiện trường rồi len vào giữa đám người trước cửa hàng.

Hầu hết những người mua, bán ở St. James đã khôn ngoan tản vào các khối nhà, nhưng kẻ kích động, một gã Tây Ban Nha gày gò, mắt xanh, da trắng không hiểu sao vẫn đứng trơ trơ tại chỗ. Gã trạc hai mươi tuổi.

- Gì hả? Các người không muốn nghe sự thật à? - Gã nói lúc hếch cái đầu của một võ sĩ hạng gà vào Mike. - Nào, làm gì thì làm đi, thằng ngu.

Mike nhấc bổng cái thùng rác bằng kim loại ở góc phố, nâng bằng cả hai tay và ném vào gã kia như ném bóng rổ. Mép bằng thép đập thẳng vào lưng gã rồi bắn vào rãnh nước. Mike nhấc cái thùng lên và đổ ụp xuống, vùi gã kia vào đống rác rưởi.

- Hắn là đồ vô dụng, - tôi thì thầm vào thái dương anh sau khi bắt kịp. - Anh muốn mắc kẹt vào cái chuyện đáng nản này à? Hãy mở mắt ra, Mike. Các sếp ở khắp nơi kìa.

Mike xoa xoa mạch máu đập rộn ở thái dương lúc anh để tôi lôi đi.

- Cô nói đúng. Cô nói đúng, đồng sự ạ, - anh lẩm bẩm, đầu cúi gục. - Xin lỗi, tôi sai rồi.

Đấy là lúc tôi nhớ ra.

Mike là một cảnh sát thế hệ thứ hai, cha anh đã bị giết trong lúc thực thi nhiệm vụ. Cha của Mike là cảnh sát giao thông, ông bị bắn vào mặt khi bước vào một ôtô dưới đường hầm đang diễn ra vụ cưỡng hiếp. Đấy là một trong rất ít vụ giết cảnh sát trong lịch sử của NYPD chưa bao giờ được làm sáng tỏ.

Vì thế, chỉ có một thứ làm người cộng sự điềm đạm của tôi nổi điên, tôi nghĩ lúc kéo anh tới nhà nhân chứng.

Đó là việc một cảnh sát bị giết.

Sự việc tiến triển mỗi lúc một hay hơn đây.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26


Nhân chứng của chúng tôi ở đây. Chính xác thì bà ấy đã thấy những gì?

Amelia Phelps bé nhỏ, già lão, da đen, là giáo viên môn Anh ngữ của trường Trung học Bronx đã nghỉ hưu.

- Các vị uống trà nhé? - bà hỏi, phát âm rất chuẩn lúc dẫn chúng tôi vào phòng khách bụi bặm, cũ kĩ của bà. Sách phủ kín khắp nơi và xếp thành chồng cao đến ngang ngực như rác trong bãi thải.

- Hay quá, thưa bà Phelps, - Mike nói, lấy cặp kính hai tròng và đeo vào.

- Cô Phelps, - bà sửa lại.

- Tôi xin lỗi, - Mike nói. - Cô Phelps, như cô đã biết, thi thể một sĩ quan cảnh sát được tìm thấy trong công viên. Chúng tôi là thám tử điều tra. Cô có thể giúp đỡ chúng tôi không?

- Chiếc xe tôi nhìn thấy là một chiếc Toyota, - cô Phelps nói. - Tôi tin là một chiếc Camry kiểu mới.

Người đàn ông bước ra là người da trắng, có lẽ cao xấp xỉ mét tám. Anh ta đeo kính và mặc quần áo đen.

Lúc đầu, tôi tưởng anh ta đến đây vì lý do đáng tiếc như hầu hết những người da trắng đến cộng đồng chúng tôi: ấy là mua ma túy bất hợp pháp của các gã thanh niên ở khu vực này. Nhưng lạ thay, tôi thấy anh ta mở cửa sau rồi xuất hiện với một cái gì đó to tướng cuộn tròn trong tấm nhựa màu xanh. Chắc chắn đó là một xác người. Gần năm phút sau anh ta trở lại, tay không và lái xe đi.

Tôi liếc nhìn Mike, trông anh sửng sốt, vui sướng trong khi tôi mất hết can đảm.

Vị nhân chứng Bronx này, cựu giáo viên này thực sự là hiếm có. Chúng tôi đã chụp ảnh trạm xăng lúc giữa trưa, ở đấy không ai trong hai chục người nhìn thấy gì. Những đám cưới đi qua, cả hai họ đều chẳng nghe thấy hoặc nhìn thấy gì. Lúc này, vào lúc nửa đêm, chúng tôi có một đống việc ở nơi bán ma túy, có vẻ là khó khăn nhất trong các vụ giết người phải tháo gỡ, và chúng tôi ngẫu nhiên gặp một bà già có trí nhớ chính xác như chụp ảnh.

- Bà có nhớ được số xe không? - Mike hỏi, đầy hy vọng.

Không, tôi nghĩ và nhăn mặt. Lạy Chúa, xin Người khiến bà ta nói không.

- Không, - cô Phelps nói.

Tôi phải cố lắm mới lặng lẽ thở phào.

- Vì trời tối quá? - Mike nói, thất vọng.

- Không phải, - cô Phelps nói và nhìn anh như một học trò quên giơ tay. - Không có biển xe.

- Cô có gọi cho cảnh sát và thuật lại những gì cô nhìn thấy không? - Tôi nói.

Cô Phelps vỗ nhẹ lên đầu gối tôi.

- Thám tử ạ, trong khu vực này, tránh những việc của người khác là điều cần thiết.

- Vậy sao cô lại nói với viên cảnh sát gõ cửa nhà cô rằng cô đã nhìn thấy gì đó? - Mike nói, tò mò.

- Vì họ hỏi, và tôi không phải là kẻ dối trá, - cô Phelps gật đầu nghiêm nghị và nói.

Nó làm một trong chúng tôi nói dối, tôi nghĩ.

- Cô có thể nhận ra người đàn ông cô nhìn thấy trong một hàng người không? - Tôi hỏi với nụ cười căng thẳng.

- Chắc chắn rồi, - cô Phelps nói.

- Tuyệt, - tôi nói và đưa cho cô Phelps danh thiếp của tôi. - Chúng ta sẽ giữ liên hệ.

- Cô có thể dựa vào cái này, - Mike nói thêm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27


Mike kéo cặp kính hai tròng lên đỉnh đầu lúc chúng tôi rời nhà Amelia Phelps và trở lại công viên. Anh phấn khởi lẩm bẩm một mình vì những ghi chép trong cuộc phỏng vấn. Chắc anh cảm thấy chúng tôi đang đến gần kẻ giết người. Tôi biết, đây là một cảm giác tuyệt vời. Anh là một thám tử, và là một anh chàng cừ khôi.

Tôi vô cùng bế tắc.

Tôi xấu hổ vì nói dối Mike và những cảnh sát đang lang thang dưới mưa đằng kia. Khi một cảnh sát qua đời, tất cả cảnh sát đều cảm nhận điều đó. Lẽ tất nhiên, trước hết là giận dữ, nhưng ẩn bên dưới là nỗi sợ hãi bồn chồn. Tôi có sai lầm khi chọn cái nghề nguy hiểm này không? Có đáng phải chết vì nó không?

Tôi hiểu các bạn và đồng sự của tôi đang choáng váng. Kể lại sự thật, tôi có thể xóa bỏ sự căng thẳng, lo âu của họ. Ý nghĩ thêm người đau đớn khiến tôi gần như phát ốm.

Tôi nhắm mắt, lắng nghe tiếng nói lạo xạo trong radio cảnh sát và tiếng mưa rơi trong đám cây.

Tôi không nói gì với ai về những điều tôi biết, về những việc thực sự xảy ra cho Scott.

Tôi vẫn cúi đầu và ngậm miệng.

Tôi chỉ ngước lên lúc nhìn thấy sự xáo động ven vòi phun.

Vài chục cảnh sát xếp thành hai hàng song song từ vòi phun đến toa xe của nhân viên pháp y.

- Họ đang đưa anh ấy ra, - tôi nghe thấy một trong các cảnh sát nói lúc chạy qua tôi, chiếm chỗ trong hàng.

Một hàng rào danh dự gồm sáu cảnh sát cẩn thận bước xuống nước ở vòi phun và đỡ thi hài của Scott trong bao màu xanh đen từ các nhân viên đội pháp y. Họ đối xử với anh như thể anh là một bệnh nhân vẫn còn sống. Ôi, lạy Chúa tôi, ước gì đó là sự thật. Ước gì tôi có thể trở lại đêm hôm ấy, từng giây một.

Cùng với hàng ngũ màu xanh lơ đứng im phăng phắc lúc nửa đêm, ai đó bắt đầu hát Danny Boy bằng giọng nam cao, trong trẻo, đầy ám ảnh, giọng hát có thể làm Ronan Tynan ghen tị.

Bạn muốn có một định nghĩa về sự tuyệt vọng không? Về sáu cảnh sát chầm chậm khiêng một đồng đội đã chết qua khe mái các căn nhà trong mưa rơi và tiếng kèn túi ngân nga. Scott là người Irish? Tôi không biết. Tôi cho rằng các cảnh sát từ trần đều là dân Irish.

Tôi ngắm mưa rơi như nước thánh rảy lên cái bao đựng xác lúc đoàn diễu hành đi qua tôi. Những người đàn ông ở khắp mọi chỗ khóc nức nở, không giấu giếm. Tôi còn quan sát cả cảnh sát trưởng khum bàn tay che mắt, đứng cạnh xe tang của Đội Pháp y.

Đoàn tàu số 4 chạy trên cao, phát ra tiếng trống dạo khúc quân hành lúc thi hài Scott trượt vào đằng sau toa như một ô ngăn kéo.

Nước mắt tôi giàn giụa, dường như tuyến lệ của tôi bị rách.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28


Tôi chợt thấy một bóng trắng mờ mờ bên khóe mắt, rồi đột nhiên tôi ở trong vòng tay ấm áp của ai đó.

- Ôi Lauren, - Bonnie Clesnik, bạn cùng lớp với tôi ở đại học, thì thầm vào tai tôi lúc kéo tôi vào sát bên chị. - Chuyện này khủng khiếp quá. Tội nghiệp anh ấy.

Bonnie học ở Đại học Tổng hợp New York rồi bỏ ngang để làm cảnh sát, hiện giờ chị là trung úy trong Đội Hiện trường tội ác. Là những phụ nữ duy nhất có nghề, lại học trong một lớp đầy những anh chàng Long Island mặt mũi nhẵn nhụi, phần lớn mới hai mươi hai tuổi, chúng tôi nhanh chóng thân thiết. Tôi đã nhiều lần ghé qua căn gác xép của chị và Tatum, cộng sự của chị ở quảng trường St. Mark.

Bonnie rút một khăn giấy và lau khóe mắt, rồi cũng đưa tôi một cái.

- Nhìn chúng mình xem, - chị nói và cười. - Những cảnh sát hùng hổ chưa? Cái gì thế này? Một năm rồi sao? Cậu làm tóc kiểu gì thế này? Mình thích đấy.

- Cảm ơn, - Mike nói và bước vào giữa chúng tôi. - Tôi chỉ đi nhờ thôi. Còn đây là ai?

- Bonnie à, anh chàng ngốc này là Mike, cộng sự của mình, - tôi giới thiệu họ với nhau. - Mình tưởng cậu làm ca ngày.

- Nghe tin là mình chạy tới đây, cũng như những người khác thôi, - Bonnie nói. - Từ hôm 11 tháng Chín, mình chưa bao giờ nhìn thấy nhiều cảnh sát ở cùng một chỗ như thế này. - Chị cởi cái túi ướp lạnh đeo chéo trên ngực, cạnh mấy cái máy ảnh. - Tuy vậy, mình mừng là đã làm thế, Lauren ạ. Mình thực sự mừng. Mình nghĩ mình đã tìm thấy thứ gì đó.

Tôi nhận cái túi lạnh từ tay chị và giơ lên.

Các ngọn đèn trong công viên và phía xa dường như sáng trắng, gay gắt. Tôi cảm thấy như mưa rơi xuyên qua tôi.

Tôi lật cặp kính gọng kim loại, ánh màu bạc của Paul trong tay.

- Nó ở trong tấm vải quấn Scott, - Bonnie nói. - Mình đã gọi một anh chàng trong Đội chống ma túy. Scott không đeo kính này. Nếu đây là kính thuốc, bọn mình có thể kiểm tra hồ sơ của từng bác sĩ nhãn khoa trong ba bang kề nhau và tóm cổ thằng chó đẻ bốn mắt nào đã làm việc này.

Tôi thấy ngứa ran sau mắt trái lúc Mike reo to và đập vào lòng bàn tay Bonnie hân hoan.

Lát sau, radio của Mike phát ra một chuỗi tiếng nói.

- Sếp đấy, Lauren ạ, - anh ta nói. - Cảnh sát trưởng đã vào xe đặc chủng và muốn có chỉ dẫn tường tận.

- Cậu ổn chứ, Lauren? - Bonnie nói và đặt tay lên lưng tôi. - Trông cậu không hăng hái lắm.

Tôi nhìn chị, nhìn vẻ ân cần trong mắt chị. Chúa ơi, tôi ước ngã quỵ xuống ngay tại đây, ngay lúc này. Bonnie là một người bạn, một phụ nữ và một cảnh sát. Trong tất cả mọi người, chị có thể là người thấu hiểu nhất. Hãy bảo tôi phải làm gì đi. Hãy giúp tôi với.

Nhưng tôi nói gì đây với chị? Tôi đã ăn nằm với người đã chết, và người đó lại do chính chồng tôi giết ư? Tôi tránh cái nhìn của Bonnie. Tôi hiểu rằng không ai có thể giúp được tôi. Tôi chỉ dựa vào mình tôi mà thôi.

- Mình ổn, - tôi nói.

- Tất cả chúng tôi đều khá bối rối, - Mike giải thích với Bonnie lúc anh đưa tôi tới chiếc xe của Trung tâm chỉ huy. - Một vài tên trong bọn buôn bán ma túy cũng chảy nước mắt khi viên cảnh sát tóc đỏ hát Danny Boy.

Mike quàng tay ôm tôi lúc chúng tôi bước đi. Anh thực sự là một chàng trai tốt bụng, một trong những người tốt nhất.

- Sếp của chúng ta đang bấn lên, Lauren ạ. Lúc đầu tôi tưởng chúng ta mới bối rối. Cô cũng như tôi thừa biết giải quyết cả đống việc khó khăn biết chừng nào. Nhưng xem này. Hết sai lầm này đến sai lầm khác.

Chúng ta thấy đây là một tay nghiệp dư. Tôi hầu như đã khiến ông ta nghĩ là chính ông làm mất dấu vết, nhưng đầu óc ông ta đang sôi sùng sục và ông ta làm hỏng hết, chỉ ép chúng ta đến gần hơn và gần hơn mà thôi. Một nhóm mười hai thằng đực rựa nói vào giờ này ngày mai, chúng tôi sẽ đét vào bộ mông đáng thương của ông ta. Cô mệt lắm à?

Tôi lắc đầu lúc cố đứng vững, cố tiến thẳng tới chiếc xe buýt.

- Không sao đâu, Mike, - tôi nói. - Tôi không nhận những vụ cá cược ngu xuẩn đâu.

_________________
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29


Một lát sau, tôi buộc mình phải đứng thẳng trong khoảng sáng rực, vô trùng bên trong xe Trung tâm chỉ huy.

Khắp mọi chỗ là các cảnh sát trước màn hình máy tính. Các sếp sơ mi trắng muốt đang quát vào điện thoại di động. Một bản đồ khu vực chiếu lên màn hình rộng. Giống như một phòng làm việc trong Lầu Năm góc, hoặc giống như trong chương trình 24 giờ trên tivi.

Tôi cảm thấy tiếng tim tôi đập điên cuồng trong màng nhĩ, đằng sau mắt tôi.

- Thưa cảnh sát trưởng, - sếp tôi nói với vẻ trang trọng không ngờ. - Đây là thám tử Stillwell, điều tra viên chính trong vụ này.

Một bàn tay rộng bắt tay tôi, và tôi ngước nhìn vào bộ mặt nổi tiếng, đen sẫm hiền như người cha của Ronald Durham, cảnh sát trưởng New York.

- Rất mừng được gặp cô, thám tử Stillwell, - Durham nói bằng giọng ấm áp, ngọt ngào. - Một số báo cáo của cô đã qua bàn tôi. Cô làm việc rất giỏi.

Lạy Chúa tôi, tôi lại cảm thấy chóng mặt. Câu “rất giỏi” đầu tiên của tôi từ miệng cảnh sát trưởng. Đặt thêm chiến tích nữa trong sự nghiệp.

Rồi tôi suy sụp như một kẻ nghiện sau ba ngày liền hút xách liên miên khi chợt nhớ tới vật chứng sờ sờ - cặp kính của Paul.

Miếng pho mát trong tủ lạnh của tôi còn tồn tại lâu hơn sự nghiệp của tôi.

- Cảm ơn ngài, - tôi ấp úng.

- Hãy cho tôi biết cô đã làm những gì rồi, - Durham nói tiếp. Đôi mắt ông to và xoáy vào mắt tôi.

Tôi thuật lại tất cả. Những vết thương của Scott, sự miêu tả rành mạch của Amelia Phelps về Paul và chiếc ôtô của anh ta, cặp kính chúng tôi tìm thấy. Toàn bộ phương pháp thực hiện cho thảm họa của riêng tôi.

Khi tôi nói xong, cảnh sát trưởng gõ gõ ngón tay trỏ lên môi. Không như nhiều vị lãnh đạo trơ tráo, Durham thực sự là một thám tử theo cách của riêng ông.

- Cô đã xem các vụ đã mở của anh ta chưa? - Cảnh sát trưởng hỏi.

- Tôi chưa có dịp, thưa ngài. Đấy là việc tiếp theo trong danh sách của tôi.

Durham gật đầu.

- Cô tiến nhanh đấy, - ông nói. - Tính thiết thực là thứ duy nhất có thể khiến mọi người ở đây đỡ choáng váng.

Không phải với tất cả đâu, tôi nghĩ.

- Này thám tử, - cảnh sát trưởng nói và mỉm cười. - Tôi biết ông sắp yêu cầu tôi điều gì. Vì sao thì tôi không rõ. Tôi chỉ biết rằng ở NYPD, sau khi sếp “xoa” thì cú “đấm” sẽ không còn xa.

- Thưa ngài? - Tôi nói, cố che giấu sự căng thẳng trong giọng nói và rất khó khăn.

- Tôi muốn nhắc cô việc thông báo với gia đình Scott. Quai hàm tôi cứng lại và tôi ngạc nhiên thấy răng tôi không đánh vào nhau lập cập. Lạy Chúa tôi, tôi đã quên bẵng! Báo với gia đình là phần việc đầu tiên của tôi.

Scott đã kể với tôi anh có mẹ và một cô em gái ở đâu đó tại Brooklyn. Làm cái việc đau đớn ấy ra sao đây? Lẽ nào tôi có thể thản nhiên đút tay vào túi?

- Vâng, thưa ngài, - tôi nói.

- Tôi biết đây là phần việc đáng tiếc nhất của cô, - cảnh sát trưởng Durham nói, ông vỗ nhẹ vai tôi như một người cha. - Tôi chỉ nghĩ phải làm xong trước khi có người tiết lộ tên Scott cho báo chí. Tôi nghĩ họ nghe tin từ một người cùng công sở sẽ hay hơn. Lát sau tôi có thể tới. Hãy cố làm dịu cú sốc này.

- Tôi hiểu, - tôi nói.

Cảnh sát trưởng thở dài.

- Dù tôi biết chúng ta làm gì đi nữa cũng chẳng là gì so với sự hủy hoại cho vợ Scott, - Durham nói, nghiêm trang. - Chưa kể ba đứa con nhỏ của cậu ấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30


Scott đã có vợ?

Tôi cố đứng thẳng trên đôi chân đột nhiên tê dại, hoàn toàn dựa vào lý trí.

Là cha của ba đứa con?

Chắc chắn anh chưa bao giờ nhắc đến chuyện này. Chưa bao giờ nói đến vợ. Hoặc các con. Scot đã kể với tôi anh là chàng độc thân đủ tư cách nhất trong NYPD.

- Tôi hiểu, - cảnh sát trưởng nói. - Chuyện này chỉ ngày càng tệ hơn. Chúng ta có mặt ở đây tối nay đã là một bi kịch. Vợ Scott, Brooke, mới hai sáu tuổi. Ba đứa con mới lên bốn, lên hai và mới sinh.

Một cái vỗ vai hiền hậu nữa, báo hiệu cuộc gặp của chúng tôi chấm dứt. Tôi có cảm giác ắt hẳn những cái vỗ về như cha con kia là một mục thử nghiệm thăng chức của NYPD.

- Trung úy của cô có địa chỉ, - cảnh sát trưởng nói. - Tiến hành đi, thám tử. Chúc may mắn.

Sau khi chúng tôi chào cảnh sát trưởng và rời xe của Trung tâm chỉ huy khoảng hai chục phút, chúng tôi đứng trước ngôi nhà kiểu thực dân Hà Lan duyên dáng ở giữa một khối nhà dài xếp

thành hàng.

Các cửa sổ nhà Thayer tối om. Nhiều bông hoa rực rỡ men theo con đường uốn cong màu xám đen xuyên qua bãi cỏ cắt tỉa gọn gàng.

Cuối con đường ngắn dành cho xe là tấm ván hậu bóng rổ Fisher-Price. Tôi phải quay ngoắt khỏi cảnh ấy. Tôi xem đồng hồ. Mới sắp bốn giờ sáng.

Gượm đã, tôi nghĩ, điên rồ. Tôi có phải vào ngôi nhà này không? Tôi có thể bỏ đi được không? Quên tất cả đi. Quên tôi là một cảnh sát. Quên tôi là một người vợ. Ý tôi là, vì sao lại cứ phải theo quy ước? Tôi đang ở nơi mua bán để đổi đời. Biết đâu tôi có thể bỏ chạy đến một tu viện và làm pho mát.

- Sẵn sàng chưa, Lauren? - Mike đứng cạnh tôi hỏi.

- Chưa, - tôi nói và tiện tay mở cánh cửa bảo vệ. Rồi tôi đập cái vòng đồng lên cánh cửa bên trong vài lần.

Đẹp quá, đấy là ý nghĩ đầu tiên của tôi lúc nhìn gương mặt người phụ nữ nhỏ nhắn da ngăm ngăm trả lời bên cửa.

Tại sao Scott lại lừa dối người phụ nữ trẻ đẹp đến hoàn hảo này? Người mẹ của ba đứa con anh.

- Ai đó? - Brooke Thayer nói, mắt cô mở to hết nhìn tôi đến Mike rồi lại quay sang tôi.

- Chào chị Brooke, - tôi nói và giơ phù hiệu của tôi cho cô nhìn. - Tên tôi là Lauren. Tôi là thám tử ở phân khu của Scott.

- Lạy Chúa tôi, - Brooke nói, hiểu ngay lập tức và nói rất nhanh. - Scott làm sao? Không! Có chuyện gì thế? Anh ấy bị thương? Anh ấy bị thương ư?

Báo tử thường theo nhiều kiểu, và không kiểu nào dễ nói. Một số thám tử nói thẳng. Những người khác làm dịu cơn sốc bằng cách ban đầu nói nạn nhân bị thương nặng rồi dẫn đến cái chết.

Lần đầu tiên trong đêm nay, tôi nói thẳng thừng:

- Anh ấy bị bắn, Brooke. Tôi rất tiếc. Anh ấy đã mất. Tôi quan sát mắt cô ta lạc đi. Đấy là thứ không bao giờ quen được. Theo dõi một người đang đứng thẳng trước mặt ta biến mất. Rút vào bản thân.

Lúc đó Brooke loạng choạng lùi lại, rời cánh cửa, chân cô quờ quạng từ bên này sang bên kia như một trung vệ cố bắt bên dưới quả bóng đang bay. Cuối cùng, cô khuỵu gối.

- Không! - Brooke Thayer gào to.

Tôi cũng quỵ gối cùng cô trong tiền sảnh tối tăm, bàn tay tôi - bàn tay tội lỗi, phản bội, kinh tởm của tôi - xoa xoa lưng cô khi cô gào mỗi lúc một to.

- KHÔÔÔNG! KHÔÔÔNG! KHÔÔÔNG!

- Tôi biết, - tôi thì thầm vào tai cô. - Tôi hiểu mà.

- CHỊ KHÔNG HIỂU CÁI QUÁI GÌ HẾT! - Cô quát vào mặt tôi, cào xé đẩy tôi ra. Tôi lùi lại, náu mình. Móng tay dài của cô đã rạch một đường đỏ bầm chéo qua trán tôi. Rồi cô ngã nghiêng trên sàn.

- Chị không hiểểểểu! - cô la hét vào sàn gỗ. - Chị không hiểu! Chị không hiểu!

________________
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31


Mike nâng Brooke Thayer, đặt cô lên đi văng phòng khách. Sau khi đóng cửa, tôi phát hiện một cô bé tóc vàng hoe mặc bộ pyjamas màu hồng. Cô bé đứng ở đầu cầu thang nhìn tôi chằm chằm. 

- Chào cháu bé, - tôi nói. - Mẹ cháu sẽ khỏe lại ngay. Cô tên là Lauren. 

Cô bé đáng yêu không nói gì. Cặp mắt to, xanh biếc chỉ nhìn tôi trừng trừng. 

- Có lẽ cháu nên ngủ lại đi, cháu yêu quý, - tôi nói và bước lên một bậc thang. 

Lúc đó cô bé hét lên. Tiếng hét the thé và dữ dội đến mức tôi phải ngoảnh đi và bưng chặt hai tai. 

Brooke lao vọt qua tôi lên gác, tiếng lanh lảnh tắt ngay lúc cô con gái cuộn tròn trong vòng tay mẹ. 

Tôi đứng đó trong lúc hai mẹ con Brooke đu đưa tới lui. Trên một cái bàn kê sát tường trong phòng khách, tôi thấy một bức ảnh Scott mặc cảnh phục. Cánh tay anh ôm Brooke đang có thai. Trông như chụp ở một công viên nào đó. Mặt trời chiếu sáng rực rỡ.  

Lúc Brooke và con gái bắt đầu hét the thé như nhau, tôi chợt nghĩ đến khẩu súng trong xắc tôi. Tôi hình dung ra nó. Ánh thép sáng lên dưới đèn. Nó giống như những đường cong của phụ nữ. Tôi hình dung nòng súng lạnh ngắt dí vào thái dương tôi, khớp thứ hai bên trong ngón trỏ phải chạm vào cò súng rất nhạy. 

Tôi đứng trong nhà Scott và nghĩ đến khẩu súng của tôi, đến việc tôi đã làm và tự hỏi tôi còn phải chịu đựng bao nhiêu nữa trong chuyện này. 

Mi không phải là người xấu, tôi cố tự nhủ. Ít ra là trước tối nay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32


Brooke tội nghiệp đang đu đưa cô con gái bốn tuổi thì đứa trẻ mới sinh khóc ở đâu đó trên gác, đằng sau họ. 

Chậm rãi, tôi trèo lên đầu cầu thang. 

- Chị có muốn tôi xem cháu không? - Tôi hỏi Brooke. Cái nhìn của Brooke dường như xuyên thấu qua tôi. Cô không nói gì, không một lời nào. 

- Cố tìm sổ địa chỉ trong ngăn kéo nào đó trong bếp và gọi cho người nhà tới, - tôi gọi xuống cho Mike. 

Tôi đi qua Brooke, lần theo tiếng khóc đến phòng trẻ phía sau ngôi nhà. 

Một đôi găng hở ngón và cái vợt đung đưa trên cái giường cũi, một ngọn đèn đêm chiếu sáng. 

Thằng bé chưa đến sáu tháng. Tôi bế đứa trẻ nhỏ xíu đang khóc lên. 

Cả người bé run lên theo từng tiếng khóc, mỗi âm thanh dường như quá lớn so với vóc người nó. Tôi ôm bé vào ngực và nó nín ngay lập tức. Tôi ngồi xuống ghế xích đu và ôm nó sát hơn, thầm biết ơn vì thoát được tiếng ồn bên dưới trong chốc lát. 

Ngay trong tình cảnh thảm hại, tôi vẫn thấy bé tỏa mùi thơm phức. Tinh khiết làm sao. Cuối cùng, tôi nuốt khó nhọc lúc thằng bé mở cặp mắt to. Mắt bé màu nâu, to và ấm áp. 

Nhìn bé giống Scott lạ lùng. 

Lúc này, tôi bắt đầu khóc. Chú bé trong vòng tay tôi không còn cha nữa, tôi nghĩ. 

Đi thôi, Lauren. Đi đi.

- Đưa nó cho tôi, - Brooke gắt, bất ngờ lao vào phòng, tay cầm cái chai. Thằng bé hình như mỉm cười với tôi lúc tôi trao cho mẹ nó. Brooke vẫn khóc, nhưng dường như đã qua được cơn sốc ban đầu. 

- Tôi gọi người đến giúp chị nhé? - Tôi gợi ý. 

- Tôi đã nói chuyện với mẹ tôi, - Brooke nói. - Bà đang trên đường đến đây. 

Lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào mặt tôi. Cặp mắt nâu của cô ân cần lạ lùng. 

- Xem này, - cô nói. - Tôi đã cào chị. Tôi xin lỗi. Tôi...  

- Không sao đâu, - tôi nói nhanh. - Chị đừng xin lỗi. Giờ chị là người cần giúp đỡ. Chị và các cháu. 

- Tôi muốn nghe chị kể chuyện này, - Lát sau, Brooke nói. 

Tôi nhìn cô chằm chặp, mở to mắt. Nét mặt cô mộc mạc trong ánh đèn đêm, cặp mắt không gợn ẩn ý. 

- Gì kia? - Tôi nói. 

- Tôi muốn nghe chị kể chuyện xảy ra với chồng tôi. Tôi rất cảm kích vì sự chân thành của chị. Nam giới chỉ muốn bảo vệ cảm xúc của mình. Tôi cần biết chính xác đã xảy ra chuyện gì để tiện bề xử lý. Những đứa trẻ này cần tôi biết cách giải quyết mọi việc. 

- Chúng tôi thực sự không biết, Brooke, - tôi nói. - Chúng tôi tìm thấy anh ấy bị bắn trong công viên St. James ở Bronx. Đấy là khu vực buôn bán ma túy. 

Mặt cô méo đi, môi run run. Mắt trái cô bắt đầu giật giật. 

- Ôiiiiiiiiiii! Tôi biết mà, - cuối cùng, cô nói và gật đầu dứt khoát.  

- Công việc của một đặc tình, Brooke ạ. Lúc nào họ cũng theo dõi chúng tôi. - Không phải lúc nào cũng thế đâu, cô là đồ ngốc thảm hại - tôi tự nhủ. 

Tôi nặn óc xem nên nói những gì trong lúc im lặng sau đó. Các bức tường dường như đè lên người tôi. Tôi cần ra khỏi nơi này ngay. Một thứ gì đó bắt đầu quấy đảo trong tôi. Tôi cần không khí. 

Tôi không biết những câu bình thường vẫn nói trong các cuộc điều tra có là quá nhiều không? Tôi lại rút sổ tay ra. 

- Chị gặp Scott lần cuối vào lúc nào? - Tôi hỏi cô, cố xử sự như một thám tử. 

- Anh ấy rời nhà khoảng tám giờ tối nay. Anh ấy bảo có việc phải đi trong vài tiếng. Anh ấy tuân thủ giờ giấc rất nghiêm. Scotty hầu như không về nhà muộn bao giờ. 

- Anh ấy có nói cụ thể là đi đâu không? Trước khi anh ấy đi có cuộc gọi nào không? 

- Lúc này tôi không thể nhớ ra. Không. Tôi nhớ không có cuộc gọi nào. 

Brooke bất ngờ nói oang oang. 

- Ôi, Chúa ơi. Bà mẹ tội nghiệp và em gái anh ấy... họ ở gần đây. Họ sẽ... Tôi không biết có thể nói chuyện với họ không. Không, tôi... Chị nói hộ nhé? Thám tử...? 

- Lauren. 

- Chị có thể gọi điện cho bà ấy không, Lauren? Ý tôi là mẹ của Scott. Chị sẽ gọi nhé? 

- Tất nhiên rồi, - tôi nói. 

- Chị cùng đơn vị với anh ấy? 

- Không, - tôi nói. - Tôi ở Đội Điều tra các vụ giết người. 

- Chị có biết Scotty không? - Cô hỏi. 

Trong im lặng, tôi nghe thấy tiếng con trai Scott ngốn ngấu tu hết bình sữa. 

- Không, chúng tôi cùng một phân khu, nhưng chưa bao giờ có dịp làm việc cùng nhau. 

- Tôi xin lỗi vì việc xảy ra với Taylor. Con bé lên bốn của tôi ấy, - Brooke nói. - Nó không bao giờ phản ứng hợp lý với người lạ. Cháu nó mắc chứng tự kỷ. 

Tôi đứng đờ người, nghẹn thở.  

Ra thế. 

Nó đấy. Cái thứ rốt cuộc đã đưa tôi đến cao trào. 

- Tôi hy vọng không làm cháu sợ, - tôi nói lúc gần như chạy khỏi phòng. - Tôi có thể dùng buồng tắm của chị được không?

- Ở dưới nhà, bên tay phải chị. 

Cơn buồn nôn ập đến trước khi tôi tới nhà vệ sinh. Tôi mở cả hai vòi nước để át tiếng nôn oẹ. Rồi để nước chảy lên nắp ấm đun trà - những tiếng rít chói tai thoát từ họng tôi. 

Tôi dùng hết cuộn giấy vệ sinh để lau chùi. Tôi đã rút súng ra lúc ngồi trên nắp bồn xí trải thảm hồng. Tôi tự hỏi liệu nhân viên điều tra về những vụ chết bất thường có ghi: Chết vì có tội vào giấy chứng tử của tôi không. Rốt cuộc, tôi cất súng đi và xuống dưới nhà. Không phải vì tôi không muốn tự tử nữa. Tôi chỉ nghĩ thế này đã là một đêm quá tồi tệ cho Brooke Thayer rồi. 

Trong bếp, Mike đề nghị gọi cho bà mẹ. 

- Phải rồi, Mike, - Tôi nói, mỉm cười đờ đẫn lúc quay số trong danh bạ. - Vì sao lại phá vỡ tiền lệ? 

Tôi giơ ống nghe xa tai sau khi nói với mẹ Scott là con trai bà đã chết. Tôi nhìn người cộng sự qua căn bếp lúc những âm thanh thảm thiết vọng ra từ ống nghe. 

Mike cầm bức tranh vẽ chì nguệch ngoạc chặn dưới thanh nam châm trên tủ lạnh và lắc đầu. Một trong những đứa trẻ vẽ con rồng hai đầu. 

- Các vị phải tìm ra hung thủ, - vài phút sau, Brooke nói với tôi lúc chúng tôi đi ra cửa. Lúc này cháu bé lên hai cũng thức giấc. Nó bám lấy chân cô chị lên bốn, lôi thôi lếch thếch. Đứa trẻ trên tay Brooke lại bắt đầu khóc. 

- CÁC VỊ PHẢI TÌM RA BỌN CHÚNG! - tiếng hét đuổi theo chúng tôi đến tận cửa. - TÌM RA KẺ GIẾT SCOTTY!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33


Ngoài những lời của Brooke vẫn còn rung lên trong tai tôi, dọc đường từ Bronx trở về chúng tôi lặng ngắt. 

Đội Đặc nhiệm chống ma túy nhiều cơ sở của Scott đang đợi chúng tôi trong phòng làm việc của họ ở tầng hai nhà 48 Precinct. Đội của tôi ở tầng bốn. Lúc vừa bước lên cầu thang, tôi mặt ngoảnh khỏi ngưỡng cửa phòng họp, nơi Scott và tôi đã gặp nhau. 

Những người trong đội Scott trông chẳng giống cảnh sát tí nào, kể cả với tôi. Trong giây lát, tôi ngỡ mình rẽ nhầm và rơi vào cuộc họp của câu lạc bộ lướt ván. 

Jeff Trahan, sếp của Đội Đặc nhiệm chống ma túy (DEFT), mật vụ thuộc Ủy ban chống ma túy (DEA) là người cao ráo, có mái tóc vàng hoe hơi dài của một tay lướt sóng đứng tuổi. Trợ lý chính của Scott - hoặc “chó săn” như người ta gọi - là Roy Khương, người Mỹ gốc Á, có bộ mặt trẻ thơ, chắc sẽ gặp nhiều rắc rối khi mua thuốc lá. Thám tử bang New York, Dennis Marut có diện mạo như một Doogie Bowser[15] Đông Á. Thành viên cuối cùng của đội là Thaddeus Price, cao lớn sừng sững, quấn da và vàng từ đầu xuống ngón chân, trông giống vệ sĩ cho một ca sĩ rap hơn là một mật vụ của DEA. Tôi đoán đấy là vẻ ngoài được phép của anh.  

Tôi đứng dưới ngọn đèn huỳnh quang kêu vo vo, gần như tiều tụy trong những cái nhìn chằm chằm, khắc nghiệt của những người đàn ông. 

Nhưng lát sau, tôi nhận ra vẻ mặt của họ giống hệt những người tôi đã nhìn thấy suốt đêm, tổn thất pha lẫn giận dữ và sửng sốt. Tôi thấy gần như mình, chí ít thì cũng là một phần những điều tôi cảm thấy. 

Với Đội chống ma túy, mất một đặc tình là cơn ác mộng hiển hiện. Giống như phần lớn những người sống sót sau vụ giết người, trông họ như có một quả bom vừa nổ, họ bị bắn tung khắp nơi, lần tìm phương hướng, ý niệm làm gì tiếp theo. 

- Chúng tôi ở đây để giúp đỡ bằng mọi cách có thể, - Trahan nói trang trọng sau lời giới thiệu. - Xin hãy cho biết chúng tôi có thể làm gì cho Scott. 

Tôi còn giữ vững được trò chơi đố chữ này bao lâu? Tôi tự hỏi lúc nhìn lảng lên trần nhà ố nước, tránh nỗi đau đớn của toàn đội. Một ôtô mười tám bánh của Long Island lách cách chạy qua cửa sổ, che khuất góc phố. Tôi rút cuốn sổ tay ra. 

- Scott hiện đang làm vụ gì? - Tôi nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34


Trahan hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu: 

- Scott là đặc tình chính của chúng tôi trong vụ đang làm về anh em nhà Ordonez buôn bán Ecstasy[16] từ Hunts Point, - anh nói. - Ordonez anh là phi công của Không quân, vận chuyển đồ tiếp tế tới Đức. Hóa ra, hắn bay về với nạng đuôi rỗng trên chiếc C130 của hắn. Scott đã tiến hành mấy cuộc mua bán giữa chừng với bọn chúng. Chúng tôi dự định làm một mẻ lớn vào tuần sau và bắt giữ cả bọn. 

- Gần đây Scott có liên hệ với bọn chúng không? - Tôi hỏi. 

- Ba ngày trước anh ấy đã ghi âm một cuộc gọi với chúng, - Roy Khương xen vào. - Nhưng có thể tối nay anh ấy có một cuộc gọi ngoài nhiệm vụ. 

- Liệu Scott có đi gặp ai mà không nói với các anh không? - Tôi nói. 

- Không, nếu anh ấy có thể xoay xỏa được, - Roy nói. - Nhưng đặc tình là một công việc nguy hiểm và dựa vào trực giác. Chị hiểu điều đó chứ, thám tử. Đôi khi không kịp gọi trợ giúp. 

- Ý anh là có thể Scott bị kẻ nào đó áp sát bất ngờ, đề nghị đi cùng bọn chúng và anh ấy phải làm thế để khỏi bị chúng nghi ngờ, - Mike nói. 

- Đúng thế, - Thaddeus Price nói. - Và việc đó đã xảy ra. 

Trahan bổ sung: 

- Hoặc Scott bị một kẻ ở vụ trước áp sát. Một kẻ đã bị anh bắt nay đã ra tù. Đấy là nỗi sợ kinh khủng nhất mỗi khi bạn đi trên phố. Bạn đang ở trong Burger King với con và gặp một người bạn đã từng bắt giữ. 

Tôi nghe thấy cộng sự của tôi lầm bầm vì câu Trahan nói. Có đến hàng trăm mối ngờ trong vụ giết Scott.

- Việc đầu tiên chúng tôi cần làm là thẩm vấn anh em Ordonez, - Mike nói. - Vụ này vì một khoản tiền lớn đây. Có khi bọn chúng đón Scott để trấn lột. Scott bị đánh rất dã man. Có lẽ bọn chúng tra tấn bắt anh ấy nói ra nơi cất số tiền hai trăm năm mươi ngàn đô. Chúng ta cần bắt bọn chúng. Chúng ta có biết những con chó lai ấy hiện giờ ở đâu không? 

- Thằng anh, Mark, đang làm việc ở Lakehurst Naval Air Station ở Nam Jersey. Chúng tôi sẽ nói chuyện với sĩ quan chỉ huy của hắn và khám nhà hắn ở Tom River, - Trahan nói. - Nhưng thằng em Victor có ba hoặc bốn căn hộ ở Brooklyn và Bronx. Có nhiều bạn gái và họ hàng thân thiết. Sẽ mất vài giờ để xác định xem bọn chúng ở đâu. Chúng tôi sẽ sử dụng đường dây riêng của chúng tôi và xem có thể tìm được gì.

- Trong lúc này, - Thaddeus nói, - tôi sẽ tập hợp hồ sơ các vụ Scott đã bắt trước kia để tham khảo xem ai đã ra tù.

- Nhiều hồ sơ lắm, - Trahan nói và kiên quyết lắc đầu. - Scott đã tóm cổ hàng trăm tên. Anh ấy là một trong những đặc tình cừ nhất tôi từng làm việc. 

Chắc chắn Scott đã lừa tôi, tôi nghĩ khi nhớ tới vợ và gia đình anh. 

Tôi tránh nhìn nỗi đau trong cặp mắt đỏ ngầu của Trahan. Trông anh ta như mất một người bạn thân nhất hơn là một đồng sự. 

- Gượm đã, - thám tử Marut nói. - Đã báo cho gia đình Scott chưa? Lạy Chúa, Brooke sẽ xoay sở ra sao đây? Bọn trẻ con nữa. Tôi nghĩ là bốn đứa. 

- Ba đứa. Chúng tôi vừa báo xong, - tôi nói. - Chị ấy xử lý tốt hết mức các anh có thể mong. 

Bỗng cộng sự của Scott, Roy Khương, đá vào cạnh bàn như tiếng súng nổ. Giấy tờ bay tung tóe lúc anh gạt từ trên bàn xuống sàn trước khi lao ra khỏi phòng. 

Mike lắc đầu, rút di động ra và bấm số.  

- Anh gọi ai đấy? - Tôi hỏi. 

- Gọi cho nhân viên trực tổng đài, - anh nói. - Bảo anh ta bắt đầu kiểm tra LUD ở nhà và điện thoại di động của Scott. 

Tôi nghẹn thở. LUD là các chi tiết sử dụng điện thoại nội hạt, in từ hồ sơ của công ty điện thoại, ghi rõ từng cuộc gọi đi, gọi đến của Scott. Gồm cả những cuộc gọi cho tôi! 

Năm phút sau, Mike dừng lại trên cầu thang dẫn lên phòng của đội chúng tôi. 

- Lauren, mắt cô xám xịt kìa, - anh nói. 

- Anh nói gì thế? Mắt tôi xanh mà, - tôi đáp. 

- Ý tôi là mắt cô nhợt ra, - Mike nói. - Từ khi chuyện này bắt đầu, cô cứ lao vèo vèo. Lúc này chúng ta đang phải đợi. Buổi sáng, chúng ta sẽ thực sự giải quyết mọi sự. Cô ở cách đây khoảng mươi phút. Sao cô không biến về nhà chợp mắt lấy vài giờ? Tôi đã lên lịch rồi. Tôi sẽ tạm thời chịu trách nhiệm cho.  

Tôi có phần không muốn để mặc người cộng sự, nhỡ bỏ lỡ điều gì. Ai mà biết sau đây sẽ xảy ra việc gì? Nhưng bên ngoài cửa sổ cầu thang bụi bặm đằng sau Mike, tôi không thể không chú ý đến những ngọn đèn đường như bắt đầu trôi. Tôi kiệt sức quá rồi. 

Bất cứ ai nói dọn nhà và ly dị là hai việc gây căng thẳng nhất trong đời là người chưa bao giờ có chồng bắn chết người tình của mình. 

Tôi cho rằng suy sụp chẳng giúp được gì. 

- Thôi được, Mike. Nhưng cứ gọi tôi nếu nghe được điều gì nhé. Bất cứ điều gì. 

- Về nhà đi, Lauren. 

- Vâng. Tôi đi đây. Tôi sẽ ra khỏi chỗ này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35


Tôi nổ máy chiếc Mini Cooper của tôi trong gara và đang lái ra ngoài thì nghe thấy tiếng gì là lạ tận góc trong cùng. Chắc là tôi hơi giật mình, vì tôi rút phắt khẩu Glock và chĩa vào giữa cái đống giống hình người ngồi gục ở đằng kia. 

Cho đến lúc tôi nhận ra Paul. 

Tôi bật đèn trước khi cho súng vào bao. 

Paul đang ngáy trên cái ghế bọc vải gai mịn cạnh bàn để dụng cụ. Trên sàn bê tông, ngay cạnh anh là một chai Johnnie Walker. Có lẽ trong chai chỉ còn lại một ngụm. 

Trời ạ, Paul không mặc quần áo. Anh trần như nhộng. Trông anh tiều tụy. Say mềm. Say bí tỉ, như người ta vẫn nói. 

Tôi nhận ra thật tệ hại làm sao, lúc nhìn chằm chằm vào bộ mặt rối loạn, mê man của Paul, tôi cảm thấy tối nay không phải là một phần nhỏ những sự việc đang diễn ra với anh. 

Tôi tợp nốt ngụm cuối cùng trong chai rồi cố đánh thức anh dậy. Không một phản ứng.  Một con mắt của anh nhấp nháy mở lúc tôi giật mạnh dái tai của anh. Tôi kéo bàn tay phải của anh cho đến lúc anh đứng dậy được. 

Anh lẩm bẩm gì đó nhưng tôi không thể luận ra lúc tôi mang anh vào nhà. Chưa bao giờ tôi thấy anh xỉn như thế. 

Tôi gần như ngả hẳn ra sau mới lái được anh vào phòng ngủ. Rốt cuộc, tôi đặt được anh lên giường, và mang cái giỏ rác đến phòng khi anh nôn mửa.

Tôi chỉ có thể lao vào buồng tắm trước khi những căng thẳng dồn nén bùng ra khỏi tôi thành những tiếng nức nở dữ dội. 

Mọi chuyện quái quỷ này rồi sẽ đi đến đâu? Tôi biết nghĩ gì về việc mình đang làm, đóng vai ngớ ngẩn trong cuộc điều tra? Đây không phải là một trò chơi. Scott Thayer đã chết. Trên đời, ít thứ được xem xét cẩn thận như việc một cảnh sát của NYPD bị giết. Liệu tôi có tìm được cách thoát khỏi chuyện này? Tôi điên chăng? 

Tôi lại nghĩ đến Brooke Thayer. Đến đứa con gái bị bệnh tự kỷ của cô. Cả hai đứa con trai kia nữa. Tôi thấy mình thật đồi bại. Xấu xa. Tôi muốn tự khai báo. Lúc này, tôi chỉ muốn làm bất cứ việc gì để cất được gánh nặng đen tối. 

Nhưng tôi không phải là người bị trừng phạt. Người đó là Paul.  

Vậy thì, giờ đây tôi phải làm gì?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36


Ba phút sau, tôi vẫn chưa nghĩ ra lúc tôi hoàn toàn suy sụp trong lúc tắm. 

Tôi đứng đó một lát, xoa dầu gội lên tóc rồi nặng nhọc ngồi xuống sàn sứ lạnh lẽo, nước rỏ tong tỏng trên người và chân. 

Tôi ép trán vào lớp gạch ướt lúc toàn bộ các sự kiện đêm nay thấm khắp người tôi. Điều khiến tôi mệt mỏi nhất là khó mà lựa chọn. Sự lừa dối trắng trợn của Paul? Hoặc nhìn chăm chăm vào bộ mặt đã chết của Scott? Hay chăm chú nhìn vào mặt vợ anh ấy? 

Nhắm mắt lại, tôi thèm tan ra thành nước, chảy xuống đáy bồn và ùng ục rút cạn. 

Một phút sau chẳng xảy ra sự gì, tôi ngẩng đầu khỏi lớp gạch và mở mắt. 

Chuyện này sắp xong chưa? Tôi cần làm một việc gì đó. Nhưng việc gì? 

Tôi cân nhắc các lựa chọn. 

Trước hết, nếu tôi thú nhận với Paul, sẽ xảy ra chuyện gì?  Tôi biết rất rõ hệ thống tư pháp hình sự Bronx. Giống một người bán lẻ đối mặt với một khối lượng thời gian khổng lồ, Văn phòng Ủy viên công tố quận sẵn sàng hoàn tất những thỏa thuận mua bán với những kẻ phạm tội, đưa ra xét xử ở mức thấp. Nhưng tôi biết rằng bản chất vụ Scott là rất công khai, tạo nên sự nghiệp cho bên nguyên. Nếu Paul chống lại hệ thống, cả hệ thống đều biết chắc chắn rằng đây là vụ họ sẽ thắng, và thắng hơn cả mong đợi. 

Tôi nghĩ đến hàng núi các điều luật. Chi phí bảo lãnh cho Paul. Nếu như anh được phép bảo lãnh. 

Dẫu cho có biện hộ vì tự vệ, kịch bản tối ưu là tội ngộ sát cũng phải năm năm tù giam. Tôi lắc đầu. Năm năm. Bất cứ lúc nào ghé thăm một tù nhân ở Rikers, sau năm phút tôi đã thèm được vẫy vùng trăm cái trong bể xà phòng sát khuẩn. Tôi nhăn mặt nhớ tới những kẻ đáng khinh trong phòng lục soát. Tiếng những đứa trẻ sơ sinh khóc và cảnh làm tình dưới gầm bàn trong phòng thăm. 

Tôi hình dung Paul nhìn tôi qua cái bàn nhơ nhuốc, vẻ ghê tởm trong cặp mắt thẫm lại của anh. 

- Chuyện là thế nào, Lauren? - Anh sẽ nói. - Tôi tưởng cô thích những ly rượu pha vội. 

Đấy là chưa kể đến nỗi kinh hoàng với giới báo chí New York. Còn gì đáng thèm cho những tờ báo lá cải hơn một mối tình tay ba tội lỗi, dính dáng đến hai cảnh sát, và một trong hai người đó đã chết! Chúng tôi sẽ bị coi là nỗi ô nhục lâu dài ở đây. 

Là vật liệu xây Trụ sở mất thanh danh. 

Bị các phương tiện truyền thông làm nhục. 

Chúng tôi cũng không được quên những gì sẽ xảy ra cho gia đình Scott. Hiện giờ, Brooke đang được coi là vợ một anh hùng. Nhưng khi sự thật bị phanh phui, rằng Scott bị chồng người đàn bà lừa dối giết, sẽ vĩnh biệt khóc trên bờ vai cảnh sát trưởng, vĩnh biệt Brooke, vĩnh biệt những đứa trẻ. 

Mắt tôi gần như lồi ra khi tôi cân nhắc đến các chi tiết này. 

Thôi thì nên để gia đình Thayer được hưởng trợ cấp hy sinh trong khi làm nhiệm vụ! 

Tôi hình dung Brooke đang đu đưa cùng đứa con gái tội nghiệp. Thay vì được nhận trợ cấp của Scott, cô sẽ phải rời khỏi căn nhà ấy. 

Tôi đứng dậy dưới vòi hương sen. Cố lấy lại hơi thở. Cuộc gặp quyết định vấn đề quan trọng của tôi đành hoãn lại. 

Nếu chỉ riêng tôi, tôi sẽ nộp mình. Tôi sẽ vào phòng tôi ngay bây giờ, ăn vận chỉnh tề và đến văn phòng của sếp. Tôi sẽ thú nhận. 

Nhưng chuyện này không chỉ liên quan đến tôi. Mà còn với Paul. Và Brooke nữa. 

Hơn hết thảy là ba đứa con mất cha của cô. 

Tôi đang lừa gạt ai đây? Không còn lựa chọn nào khác, ít ra là lúc này. 

Tôi phải sắp xếp lại mọi sự cho đúng. 

Nước réo trong tai tôi như tiếng sấm lúc tôi giơ mặt dưới vòi phun. 

Nhưng tôi có thể sắp xếp lại bằng cách nào đây?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
626,793
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37


Paul vẫn ngáy lúc tôi đi làm. Tôi muốn nói chuyện với anh. Nói nhẹ nhàng là chúng ta có nhiều việc cần giải quyết. Nhưng vì tôi không biết trong tù người ta có cho phép tư vấn hôn nhân không, tôi hiểu rất rõ rằng phải trở lại làm việc để xem có cách nào cứu chồng tôi thoát khỏi tù tội. 

Lúc tôi bước vào phòng làm việc của đội, Mike đang viết tên Scott lên bảng tin. 

Tôi gần như ngạc nhiên một cách vui vẻ khi thấy không người nào nhìn tôi ngờ vực. Tôi cho rằng sự dâng trào adrenaline và nỗi khiếp hãi ngẫu nhiên giống nhau như hiện tượng mắt sáng và đuôi xù. Qua lớp kính mờ của văn phòng phía sau, tôi có thể nhìn thấy trung úy Keane đang nghe điện thoại bàn trong lúc bấm số di động. 

- Chúng ta có gì rồi? - Tôi nói và đưa cho Mike một cốc cà phê pha sẵn trong cái túi giấy màu nâu tôi xách theo. 

- Khốn kiếp, - Mike nói và giơ tay qua bàn bật nắp cốc cà phê vì anh đang ngồi. - Không có dấu hiệu nào của anh em Ordonez. Hóa ra tên phi công này nghỉ đến thứ Tư tuần sau, và vắng nhà. Chúng tôi cũng không tìm ra dấu vết của Victor, thằng em còn cặn bã hơn.  

Mike đưa cho tôi một cặp đựng hồ sơ. 

- Kiểm tra album gia đình xem. 

Anh em Ordonez là con duy nhất của những người Dominican di cư. Mark, người anh là phi công Không quân tầm thường đến ngạc nhiên. Năm hai mốt tuổi bị bắt vì tội hành hung. Nhưng hồ sơ tội phạm của tên em trai Victor thì dài và đáng chú ý để đọc. 

Từ năm mười sáu, Victor đã ra tù vào tội, là tội phạm bị truy nã khẩn cấp. Trộm cắp, buôn bán ma túy, hiếp dâm có chủ ý, hành hung bạn tù trong lúc bị giam, sở hữu vũ khí nguy hiểm. 

Với tôi, có một lời buộc tội nổi bật dường như được đánh dấu bằng bút neon. 

Chủ ý giết một sĩ quan cảnh sát. 

Sự khó hiểu là miêu tả ở tuổi mười bảy, trong lúc chống cự bắt giữ, Victor đã rút khẩu 380 nửa tự động chĩa vào mặt cảnh sát và bóp cò vài lần. Sau khi bị đè sấp xuống đất mới vỡ lẽ rằng ngẫu nhiên khẩu súng không nổ vì Victor còn lơ ngơ với thế giới tuyệt vời của những thứ nửa tự động, đã quên đẩy vào khe trượt chữ V để ổ đạn quay vòng. Bạn thấy chưa, hệ thống tư pháp hình sự New York hầu như khe khắt mà trong thời kỳ tội phạm lan tràn đầu những năm 90, Victor chỉ bị một năm tù. 

Tôi chớp chớp nhìn tờ giấy, không tin nổi. 

Xem chừng Victor Ordonez thích hợp với vụ giết Scott, tôi gần như tin hắn làm việc đó. 

Tôi chúi mũi vào những chồng hồ sơ phủ kín các bàn làm việc kê sát nhau của chúng tôi và trên sàn lúc ngồi xuống. 

- Các vụ trước kia của Scott về ma túy? - Tôi nói. Mike gật đầu. Anh quăng cặp kính lên bàn và dụi mắt. 

- Tôi đến gẫy sống lưng vì một trong những chiến công này cho đến lúc chúng ta nói chuyện với các ông bạn Dominican của chúng ta. - Anh nói. - Tôi cho rằng tin vui duy nhất là tôi kiếm được lệnh đòi công ty điện thoại ra hầu toà. Lúc này họ đang thu thập các cuộc gọi của Scott. Trong vòng mươi phút họ sẽ fax cho chúng ta.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom