Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 840


Tại thời điểm đó, có thể nói ông ta là một nhân vật có tầm ảnh hưởng trong giới quý tộc miền nam Tân Cương, không chỉ có văn võ song toàn, mà còn có một gia thế danh giá, được nhiều nữ nhân quyền quý điên cuồng mê mẫn. Khi đó mọi người gọi ông ta là Thiệu Hâm, công tử Thiệu Hâm.

Tuy nhiên ông ta chỉ yêu một người duy nhất, đó chính là Viên Manh, đại công chúa của miền nam Tân Cương lúc bấy giờ. Viên Manh không chỉ xinh đẹp, thông minh mà còn thông thạo binh pháp. Thiệu Hâm nghĩ khắp miền nam Tân Cương này, người có thể sánh đôi với ông ta chỉ có thể là đại công chúa. Viên Manh cũng rất coi trọng bản thân, xem xét toàn bộ miền nam Tân Cương, cũng chỉ có Thiệu Hâm được coi là xuất sắc nhất. Thiệu Hâm giành được sự sủng ái của công chúa, có thể nói rằng đã đạt những gì mình mong muốn, dành hết tâm tư cho Viên Manh.

Cho đến một ngày, ngoại hình của Mặc Kình đã phá vỡ mọi vẻ đẹp nguyên bản, từ đó trở đi, Viên Manh không còn có thiện cảm với ông ta nữa, bà ta thậm chí còn nhờ ông ta giúp mình tìm cách chiếm được trái tìm của Mặc Kình. Đối mặt với yêu cầu từ nữ nhân mà mình yêu nhất, Thiệu Hâm có thể nói chính là bất lực.

Tuy nhiên, để nữ nhân mình đạt được mong muốn của mình, ông ta chỉ có thể làm những việc trái với lương tâm của mình, hy vọng rồi một ngày nào đó Viên Manh sẽ nhận ra tình cảm mà ông ta dành cho nàng và trở lại như ngày trước. Không ngờ sau lần thất bại, Viên Manh vẫn không chịu bỏ cuộc, thay vào đó bà ta ngày càng mê muội Mặc Kình, đến mức ông ta chẳng còn cách nào khác toàn tâm toàn lực giúp đỡ bà ta.

Dù là lỗi của ai, thì nữ nhân mà ông ta yêu cũng đã c.h.ế.t trong tay Mặc Kình. Viên Manh có thể không yêu ông ta, nhưng chỉ cần bà ta vẫn còn sống thì ông ta có thể nhìn ngắm nàng bất cứ lúc nào, nhưng Mặc Kình đã cắt đứt mọi hy vọng của ông ta. Trong trường hợp này, những ai họ Mặc đều phải bị chôn cất cùng nữ nhân mà ông ta yêu. Sau khi Viên Manh qua đời, Thiệu Hâm mất hết hy vọng và trở nên suy sụp chỉ sau một đêm.

Để đạt mục đích trả thù cho bà ta, ông ta không ngần ngại bí mật bán đi toàn bộ gia sản của mình và tìm một cao nhân dạy hắn tu luyện tà thuật. Sau khi gia đình biết được ông ta đã bí mật bán hết tài sản của mình, họ đã tức giận cắt đứt quan hệ với ông ta. Không chỉ vậy, ông ta còn phải trả một cái giá rất đắt để có thể trở thành cổ sư hạng nhất. Có vẻ như ông ta đã không còn là một nam nhân được mọi người ngưỡng mộ như xưa rồi...

Khi đó ông ta đã tìm được cổ sư đầu tiên ở miền nam Tân Cương để dạy ông ta cổ thuật và đưa tất cả số tiền mà ông ta có được từ việc bán tài sản cho sư phụ. Kết quả là sư phụ nói với ông ta rằng dương khí trong cơ thể ông ta quá mạnh, khó có khả năng để trở thành một bậc thầy cổ sư. Để trả thù cho Viên Manh, ông ta đã chặt đứt gốc rễ đời sau của mình và làm cho dương khí trong cơ thể ông ta trở nên mỏng đi.

Có thể nói, ông ta đã ấp ủ nhiều năm để trả thù cho nữ nhân mình yêu và đã phải đánh đổi rất nhiều thứ. Thiệu Hâm đã từng thề rằng, vào ngày giỗ của Viên Manh, ông ta sẽ đưa tất cả nam nhân mang họ Mặc đến cúng bái trước mộ bà ta, điều này nhằm an ủi linh hồn bà ta nơi chín suối.

Nhiều năm như vậy, ông ta vẫn luôn tính toán từng bước một, cho đến bây giờ, không ngờ lại rơi vào thời khắc mấu chốt nhất.
 
Chương 841


Vốn dĩ ông ta nghĩ rằng bằng cách bắt được Mặc Cửu Diệp và tìm thấy Mặc Trọng Viễn bị mất tích, cứ thế sẽ bắt được trọn vẹn nam nhân Mặc gia. Không ngờ thời khắc quan trọng nhất đã đến nhưng mọi chuyện không còn diễn ra theo đúng kế hoạch của ông ta nữa, ông ta không những không bắt được Mặc Cửu Diệp mà còn lần lượt vụt mất những nam nhân Mặc gia vốn đã nằm trong tay hắn.

Không tính Mặc Cửu Diệp, mấy ngày nay còn có hai người xuất hiện. Từ góc độ này, những nam nhân mất tích khác của Mặc gia cũng được cứu, nhưng lần này họ không xuất hiện trước mặt ông ta. Nghĩ tới đây trong lòng ông ta tràn ngập tuyệt vọng.

Lúc này ông ta chỉ muốn c.h.ế.t ngay bây giờ để Mặc gia không bao giờ tìm thấy Mặc Kình và con trai hắn. Nhưng nhìn vào tình huống trước mắt, căn bản là ông ta không thể nào c.h.ế.t được. Tư Manh tiên sinh cố gắng bình tĩnh lại và hỏi: "Rốt cuộc các ngươi muốn gì?"

Mặc Cửu Diệp hừ lạnh một tiếng: "Ta có cần phải giải thích rõ điều ta muốn không?"

Tư Manh tiên sinh thốt ra một loạt tiếng chế nhạo: "Ha ha... Dù sao thì ta cũng sẽ không sống sót được bao lâu nữa, nên cứ thoải mái làm bất cứ điều gì mà ngươi muốn đi!"

Ông ta tin chắc rằng mình có thể chịu đựng mọi sự tra tấn của đối phương, không tiết lộ tung tích của Mặc Kình mà chỉ cần chiến đấu đến c.h.ế.t và kéo theo hai cha con kia cùng xuống địa ngục.

Mặc Cửu Diệp đã nghĩ tới việc Tư Manh tiên sinh sẽ không dễ dàng gì tiết lộ tung tích của phụ thân và ca ca mình như vậy, thay vì ở đây lãng phí thời gian nói những điều vô nghĩa với ông ta, thì nên làm điều gì đó đơn giản sẽ tốt hơn. Nghĩ đến đây, Mặc Cửu Diệp vươn tay lấy ra một gói bột ngứa, rắc thẳng vào người ông ta mà không có ý nhiều lời đe dọa vô nghĩa. Tư Manh tiên sinh là chuyên gia sử dụng chất độc và đã thuộc lòng mùi vị của loại bột gây ngứa này, khi Mặc Cửu Diệp mở gói thuốc ra, ông ta muốn nói điều gì đó, thế nhưng, Mặc Cửu Diệp lại không cho hắn một chút cơ hội nào mở miệng.

Cơn ngứa ngáy thấu tim lập tức lây lan khắp toàn thân Tư Manh tiên sinh, điều này khiến ông ta cười còn khó coi hơn cả khóc, ông dùng lực ngẩng đầu lên có ý muốn đập mình vào cỗ xe ngựa.

Huynh đệ Mặc Cửu Diệp và Mặc Trọng Viễn nhìn chằm chằm vào ông ta, làm sao họ có thể cho ông ta như vậy được?

Mặc Trọng Viễn bước tới không nói một lời nào mà chặn miệng, thậm chí không cho ông ta cơ hội phát tiết qua âm thanh. Đôi mắt Tư Manh tiên sinh toát ra vẻ đầy đau đớn, đến mức ông ta chảy cả nước mắt. Cả Mặc Cửu Diệp và Mặc Trọng Viễn đều có thể cảm nhận được rằng lúc này Tư Manh tiên sinh chắc chắn đang ở trong tình trạng còn tệ hơn cả cái chết. Nhưng nếu đem so với những gì mà ông ta đã làm với người nhà họ Mặc và những thuộc hạ đó, chỉ với cơn đau nho nhỏ này thôi thì chẳng khác gì một cơn mưa phùn.

Đôi mắt của Mặc Cửu Diệp đỏ bừng, hắn lại lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ. Thứ này cũng là do Hách Tri Nhiễm đưa cho hắn, loại độc dược làm cho vết thương lở loét mưng mủ. Bất quá Hách Tri Nhiễm đã cải tiến nó hơn trước, khi đổ thuốc lên người, có thể khiến vết thương mưng mủ, thậm chí lộ cả xương, nhưng không có khả năng lan rộng. Loại độc dược như vậy sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng của Tư Manh tiên sinh nhưng sẽ khiến cuộc sống của ông ta trở nên tồi tệ hơn cả cái chết. Đặc biệt là bộ dạng vết thương sau khi đã mưng mủ, quả thực sẽ rất khó nhìn.
 
Chương 842


Mặc Cửu Diệp nắm lấy mái tóc trắng của Tư Manh tiên sinh và bắt ông ta ngồi thăng dậy. Sau đó hắn đổ độc dược lên vết thương ở chân, từ góc độ này Tư Manh tiên sinh có thể nhìn rõ khoảnh khắc ấy. Mục đích hắn làm như vậy là để cho tên cáo già này tận mắt nhìn thấy da thịt của ông ta đang mưng mủ từng chút một cho đến khi xương cốt lộ ra.

Tư Manh tiên sinh ánh mắt càng ngày càng sợ hãi, nhưng căn bản là ông ta không có khả năng để phản kháng, chỉ có thể chịu đựng ngứa ngáy trên người để mặc người khác thao túng. Mặc Trọng Viễn cũng nhìn thấy ý đồ của Mặc Cửu Diệp, bước tới kéo quần của Tư Manh tiên sinh, để lộ vết sẹo trên chân do bị huynh đệ họ đánh. Mặc Cửu Diệp mở lọ thuốc trước mặt Tư Manh tiên sinh, trầm giọng nói: “Ông có biết đây là gì không?”

Mặc dù Tư Manh tiên sinh không biết đó là gì nhưng ông ta chắc chắn đó là thứ dùng để tra tấn mình. Nghĩ đến tất cả những gì mình đã phải chịu đựng trong hai ngày qua, Tư Manh tiên sinh cảm thấy thực sự sợ hãi.

Ông ta muốn cầu xin sự thương xót, tìm lý do nào đó để che giấu tung tích Mặc Kình, Đại Lang và Nhị Lang của Mặc gia, tuy nhiên, miệng ông ta đã bị bịt kín và không thể diễn đạt được gì, ông ta chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Mặc Cửu Diệp với ánh mắt kinh hoàng, bật ra một loạt tiếng nức nở. Mặc Cửu Diệp có thể nhìn ra rằng tên cáo già này đang cầu xin sự thương xót của hắn, nhưng hắn lại không có ý định bỏ qua dễ dàng cho kẻ thù của mình như vậy.

Mặc Cửu Diệp nhanh chóng mở nắp lọ, đổ từng chút độc dược lên vết thương trên chân của Tư Manh tiên sinh. Chỉ trong vài giây, vết thương của Tư Manh tiên sinh đã bắt đâu mưng mủ từng chút một thẩm thấu dưới ánh mắt của chính ông ta.

Dần dần, vết thương đang còn dính liền thịt xuất hiện một lỗ đẫm máu. Dịch mủ nhớt nhác ghê tởm chảy ra từ lỗ máu, Tư Manh tiên sinh sợ đến nỗi đổ mồ hôi khắp người, kết hợp với cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ trên cơ thể, như thể muốn đòi mạng ông ta. Mặc Cửu Diệp lại cười khẩy, cầm chiếc bình sứ trong tay lên đe dọa, giả vờ đổ lên vết thương khác của Tư Manh tiên sinh. Ông ta hướng đến Mặc Cửu Diệp lắc đầu mạnh mẽ, liên tục phát ra loạt âm thanh khó hiểu. Mặc Cửu Diệp biết lão hồ ly này có chút choáng không thích ứng kịp, không chịu đựng nỗi.

Mục đích hắn làm như vậy là để lấy được tin tức hữu ích từ Tư Manh tiên sinh, vì đối phương muốn thỏa hiệp nên hắn cho ông ta cơ hội được lên tiếng.

Dù sao bây giờ Tư Manh tiên sinh đã ở trong tay bọn họ, muốn hành hạ ông ta để trả thù cho phụ thân và ca ca hắn cũng không vội. Vì vậy, Mặc Cửu Diệp cất chiếc bình nhỏ đi và kéo miếng vải chặn miệng Tư Manh tiên sinh ra.

"Hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói, nếu không ông còn phải đối mặt với những thứ nặng nề hơn nữa đó."

Tư Manh tiên sinh thở hổn hển, đầu óc ông ta quay cuồng nghĩ cách để vượt qua những chuyện này. Không ngờ lại bị hắn trực tiếp nhắc nhở, xem ra nếu ông ta không tỏ ra thành thật một chút, e rằng cơn bão tiếp theo sẽ càng dữ dội hơn.

"Cứ việc hỏi những gì ngươi muốn biết!"

Mặc Cửu Diệp cũng không nói những lời nhảm nhí không cần thiết: "Phụ thân cùng hai huynh đệ của ta hiện tại ở đâu?"

Mặc dù bị tra tấn về thể xác nhưng tinh thần Tư Manh tiên sinh không hề mất đi sự tỉnh táo. Đồng thời, ông ta cũng ý thức được, tình trạng hiện tại bản thân rơi vào trong tay huynh đệ họ Mặc, khó có thể sống sót.
 
Chương 843


Nhưng ông ta không chịu nhượng bộ, nếu không thể báo thù cho người mình yêu, cho dù có c.h.ế.t dưới lòng đất, ông ta cũng sẽ cảm thấy không cam lòng. Nhưng nếu không nói cho hắn biết thì c.h.ế.t tử tế cũng là một điều xa xỉ.

Mặc Cửu Diệp thấy ông còn chưa chịu nói chuyện, liền biết lão phu này đang nghĩ tới biện pháp đối phó. Đối mặt với một người như vậy, không thể nương tay cho ông ta cơ hội để thở. Vì vậy, trong khi Tư Manh tiên sinh còn đang suy nghĩ thì hắn lại mở nắp lọ và đổ độc dược lên vết thương còn lại của ông ta. Tư Manh tiên sinh cảm thấy đau đớn về thể xác liền khiến ý thức của ông ta trở lại ngay lập tức.

"Đừng... đừng hành hạ ta nữa, ta sẽ nói cho ngươi biết tung tích của Mặc Kình."

"Nói."

"Hắn ta ở phía tây."

"Chỗ nào của phía tây?"

Khi trả lời câu hỏi của Mặc Cửu Diệp, Tư Manh tiên sinh luôn kiểm soát từ ngữ và tính toán cách diễn đạt. Ông ta chắc chắn rằng Mặc Cửu Diệp rất muốn cứu Mặc Kình và hai người huynh đệ của mình.

"Khắp giang sơn này, chỉ có mỗi ta là biết tung tích của Mặc Kình, nếu ngươi muốn gia đình có thể đoàn tụ thì phải chấp nhận một điều kiện của ta."

Mặc Cửu Diệp không có ý định thuận theo loại người đã bức hại cả gia đình mình. Hắn hơi đứng dậy và đá vào cái lỗ đẫm m.á.u trên chân Tư Manh tiên sinh.

"Biết mình sắp c.h.ế.t rồi mà còn muốn cùng ta thương lượng, ngươi thật biết mơ mộng ha." Cú đá của Mặc Cửu Diệp không hề nhẹ, Tư Manh tiên sinh phát ra một loạt tiếng hét đau đớn.

"Đừng... đừng đánh nữa mà..."

Mặc Cửu Diệp đương nhiên phải đề phòng, lão hồ ly này đã bị huynh đệ bọn họ hành hạ không ít, hơn nữa hắn mới vừa nếm phải độc dược khiến mất không ít máu, thân thể bị tổn thương nghiêm trọng, nếu dùng vũ lực quá mức sẽ không cầm cự được lâu. Mặc Cửu Diệp dừng lại, trừng mắt nhìn hắn ta.

"Nói, phụ thân và hai huynh trưởng của ta đang ở đâu?"

Tư Manh tiên sinh cầu xin sự thương xót nhưng vẫn muốn tìm chút lợi cho mình.

"Chỉ cần ngươi hứa với ta, cho ta c.h.ế.t một cách nhẹ nhàng, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Mặc Cửu Diệp thậm chí còn không buồn đối phó với kẻ thù lớn nhất cuộc đời mình. Hắn lại tiếp tục mở nắp bình sứ, đổ thuốc lên vết thương khác của Tư Manh tiên sinh.

"Không cần thương lượng với ta, ngươi không có tư cách."

Tư Manh tiên sinh nhìn thấy việc hắn đang làm và đã quá muộn để ngăn cản hắn lại.

"Đừng... đừng dùng nó nữa, ta xin ngươi..."

Mặc Cửu Diệp không hề tỏ ra thương xót, độc dược tiếp tục lại được đổ thẳng lên vết thương của Tư Manh tiên sinh. Ông ta đau đớn đến toát mồ hôi lạnh, cộng với cảm giác ngứa ngáy tột độ trên người, cảm thấy khó chịu như sắp chết. Tuy nhiên, trong thâm tâm hắn ta biết mình không thể để ngất đi được, chỉ có thể chịu đựng cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo.

"Ta sẽ không nói về điều kiện nữa, sẽ không nói về nó nữa!"

Huynh đệ Mặc Cửu Diệp và Mặc Trọng Viễn im lặng nhìn ông ta.

"Nói."

"Mặc Kình ở tiểu Khâu sơn, ở biên giới phía tây."

Nghe tới ngọn núi tiểu Khâu sơn hai người đều rất quen thuộc. Khi họ đang trấn thủ khu vực phía tây, đều đã đến núi tiểu Khâu. Núi tiểu Khâu cách biên giới không xa, sở dĩ nó có tên gọi như vậy là bởi vì nó được tạo ra từ vô số ngọn đồi nhỏ khác.

Những ngọn đồi xếp chồng lên nhau và liên kết với nhau tạo thành một ngọn núi hoàn chỉnh. Ở đó có rất nhiều động vật hoang dã và thú dữ, nên hầu như không ai dám đi sâu vào trong. Mặc Cửu Diệp và Mặc Trọng Viễn không ở đó lâu, chỉ đi vòng quanh bên ngoài ngọn núi, chưa bao giờ thực sự tiến vào trong núi.
 
Chương 844


Tuy nhiên, cả hai huynh đệ đều biết núi Tiểu Khâu rất lớn, Tư Manh tiên sinh chỉ điểm tên một ngọn núi chứ không biết vị trí chính xác, muốn tìm được cha và ca ca của họ thật không hề dễ dàng. Mặc Cửu Diệp tiến lên nắm lấy cổ áo ông ta, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc là ở đâu trong núi Tiểu Khâu?”

Quỷ Cốc Tử biết rằng ông ta khó mà yên thân thoát nạn, mắt ông ta trợn lên, tùy ý đề cập đến một địa điểm: “Đến ngọn núi gần biên giới phía Tây, trong một hang động trên sườn núi."

Sau khi nghe Tư Manh tiên sinh nói xong, hai người cùng nhau cười khẩy. Dù là ngọn núi nào thì trên núi cũng sẽ có vô số hang động, quả thật ông ta cũng chỉ nói cho qua chuyện. Rõ ràng là tên cáo già này không muốn nói cho họ biết vị trí thực sự của phụ thân và huynh đệ họ. Lần này, Mặc Trọng Viễn bước tới, nắm lấy mái tóc trắng bù xù của Tư Manh tiên sinh và dùng một lực mạnh nhấc ông ta lên.

“Lão cáo già, ngươi nghĩ chỉ cần nói như vậy là bọn ta sẽ tin ngươi sao?”

Trong ấn tượng của Tư Manh tiên sinh, những những nam nhân của Mặc gia đều có xuất thân là tướng quân, tất cả những gì họ có chỉ là lòng dũng cảm hiếu thắng của những chiến binh, nhưng trong một cuộc đấu trí thì có lẽ ông ta có thể nhỉnh hơn một chút. Thật không ngờ, ông ta đã bịa ra một vị trí như vậy mà đã bị phát hiện ngay. Vào lúc này nếu thú nhận, thì ngay cả khi ông ta nói sự thật họ cũng sẽ không tin. Thay vì làm điều đó, thì cứ kiên định với những lời vừa nói ra.

"Ta không hề lừa dối ngươi, Mặc Kình thật sự đang ở nơi đó."

Ngũ ca thấy ông ta vẫn còn nói như vậy, buông lỏng tay một chút, ném người vào xe ngựa.

"Lão già này, ngươi còn muốn lừa gạt huynh đệ chúng ta."

Vừa nói, ngũ ca đã rút một con d.a.o găm sáng chói ra, kề vào cổ Tư Manh tiên sinh. Mặc Cửu Diệp nhìn thấy điều này, nhanh chóng bước tới ngăn cản hắn ta. Hắn không lo lắng ngũ huynh sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t tên cáo già này, nhưng hiển nhiên, Tư Manh tiên sinh lúc này đang muốn chết, nếu như đột nhiên dùng vũ lực cầm d.a.o găm lao về phía hắn ta, kết thúc mạng sống của ông ta là một chuyện hoàn toàn dễ dàng. Nhưng nếu làm vậy, làm sao hắn có thể tìm ra phụ thân và huynh đệ của mình ở đâu?

"Ngũ ca, cứ để ta."

Mặc Cửu Diệp nói xong, mở thức ăn mà hôm qua ngũ ca đã vào thành mua, trong đó có muối dùng làm gia vị để nấu ăn trên đường đi. Hắn cầm muối ăn trong lòng bàn tay, sau đó dùng chút lực, muối ban đầu giống như hạt cát lập tức biến thành bột. Mặc Cửu Diệp rắc lượng muối đó lên vết thương đang còn đẫm m.á.u trên cơ thể của Tư Manh tiên sinh. Chỉ trong chốc lát bên trong cỗ xe ngựa truyền ra tiếng kêu la thảm thiết: "A aaa..."

May mắn thay, địa điểm họ chọn là nơi xa xôi heo hút không có người ở, nếu không với tiếng kêu này chắc chắn sẽ khiến người qua đường kinh hãi. Dù vậy, Tiểu Bạch đang đứng trên nóc xe cũng giật mình, đập cánh bay lên. Hai huynh đệ Mặc Cửu Diệp và Mặc Trọng Viễn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tư Manh tiên sinh đang vật vã đau đớn như sắp chết. Một lúc lâu sau, hắn mới ngừng la hét, lúc này Mặc Cửu Diệp mới hỏi: "Bây giờ ngươi đã nghĩ ra bản thân phải nói cái gì chưa?"

"Nghĩ... đã nghĩ ra rồi..." Tư Manh tiên sinh có vẻ yếu đuối.

"Nói, phụ thân và ca ca ta đang ở đâu?"

"Bọn họ... quả thật đang ở núi tiểu Khâu, sau khi đại công chúa qua đời, t.h.i t.h.ể của nàng được đưa về miền nam Tân Cương, vì ý nghĩ của mình nên ta đã đích thân xây dựng một ngôi mộ cho nàng ở núi tiểu Khâu, cha của ngươi đang canh giữ ở đó."
 
Chương 845


Hai người họ phần nào tin tưởng vào câu trả lời này. Ít nhất, việc trả thù cho Viên Manh quả thực là một trong những động cơ của Tư Manh tiên sinh.

"Ngôi mộ ở đâu?" Mặc Cửu Diệp hỏi.

"Trên ngọn đồi thứ sáu."

Ngọn đồi thứ sáu này không xa lạ gì với hai người, bởi vì núi tiểu Khâu bao gồm vô số ngọn đồi, người dân địa phương cũng sẽ gọi nó bằng thứ tự của ngọn đồi đó. Mặc dù họ không hoàn toàn chắc chắn liệu những gì Tư Manh tiên sinh nói có đúng hay không nhưng câu trả lời này đáng tin cậy hơn câu trả lời vừa rồi. Để xác nhận thêm, Mặc Cửu Diệp một lần nữa nắm lấy một nắm muối trong lòng bàn tay.

"Theo ta được biết, ngọn đồi thứ sáu toàn là rừng gai, ở đó có thể xây dựng một ngôi mộ sao?" Kỳ thực hắn căn bản không biết về địa hình trên ngọn đồi thứ sáu, hắn nói ra những lời này chỉ là để thử lòng ông ta thôi.

Tư Manh tiên sinh lắc đầu mạnh mẽ: "Điều này là không thể. Ngoại trừ việc trên ngọn đồi thứ sáu có nhiều dã thú hung dữ hơn các ngọn đồi khác thì không có một chút gai góc nào. Sở dĩ ta chọn nơi đó để xây dựng lăng mộ là vì có thú rừng và không một ai làm phiền chúng ta."

Huống chi xung quanh ông ta còn bố trí rất nhiều cạm bẫy độc dược, một khi có người tới gần đó chắc chắn sẽ khó mà thoát khỏi được. Và tất nhiên, ông ta sẽ không nói với huynh đệ Mặc gia về chuyện này. Tuy rằng ông ta hiện tại không thể đạt được mục đích, nhưng chỉ cần anh em họ Mặc dám đến đó cứu người, bọn họ sẽ không bao giờ có thể quay trở lại, cuối cùng sẽ được chôn vùi cùng với ông ta và những người thân yêu của mình.

Về phần Mặc Kình, hắn đang bị ông ta điều khiển bởi "mẫu cổ", bình thường ông ta sẽ thực hiện nó khoảng mười ngày một lần, điều này có thể khiến Mặc Kình ngoan ngoãn trông chừng ngôi mộ của Viên Manh.

Hiện tại, đã là bốn ngày trôi qua kể từ lần cuối cùng ông ta điều khiển Mặc Kình bằng cách điều khiển tà thuật. Nói cách khác, trong sáu ngày, nếu Mặc Kình mất kiểm soát, hắn ta sẽ mất hết khả năng di chuyển, thậm chí cả bản năng ăn uống cũng sẽ mất đi.

Ông ta tin rằng ngoài mình ra không ai có thể sống sót khi bước vào bẫy độc, cho dù anh em họ Mặc có tìm được lăng mộ cũng không thể cứu được Mặc Kình.

Đặc biệt từ đây đến biên giới phía Tây, dù có cố gắng đến mấy cũng phải hơn mười ngày, đến lúc đó chỉ sợ Mặc Kình đói đến c.h.ế.t rồi.

Còn về Đại Lang và Nhị Lang của Mặc gia, họ cũng ở đó, nhưng họ làm những việc khác với Mặc Kình. Hai người cũng bị một "mẫu cổ" khác điều khiển, thời gian điều khiển của họ  khoảng hai mươi ngày. Ở đó, họ chủ yếu chịu trách nhiệm săn thú rừng gần tòa mộ, đồng thời chịu trách nhiệm về chế độ ăn uống của ba người. Tóm lại, lập luận cuối cùng của Tư Manh tiên sinh là Mặc Cửu Diệp và những người khác sẽ không thể vào lăng mộ thành công, và họ có nhiều khả năng c.h.ế.t trong bẫy sương độc do ông ta đặt ra. Nói cách khác, Mặc Kình và một số con trai của hắn ta sẽ bỏ mạng trên ngọn đồi thứ sáu. Nghĩ đến đây, Tư Manh tiên sinh cảm thấy mình không có gì phải lo lắng.

"Không biết ngươi nghe ai nói ngọn núi thứ sáu đầy gai, ở đó không có gai, nhưng dã thú nhiều hơn, cây cối cũng cao hơn, với năng lực của cha ngươi, đối phó với một số loài thú hoang dã không thành vấn đề." Ông ta không chủ động nói rằng nam nhân nhà họ Mặc đều ở đó, bởi vì ông ta không muốn đối phương nghĩ rằng mình quá chủ động, có thể sẽ lừa họ.
 
Chương 846


Mặc Cửu Diệp vốn là lừa ông ta, thấy ông nói như vậy, trong lòng cũng có chút chủ ý gì đó, tiếp tục hỏi: “Đại ca và nhị ca của ta đâu?”

“Họ cũng ở cùng Mặc Kình.” Trả lời xong câu này, Tư Manh tiên sinh nhắm mắt lại, giả vờ sẵn sàng chết. Trước khi tìm được phụ thân và sư huynh của mình, làm sao Mặc Cửu Diệp có thể để ông ta c.h.ế.t được chứ.

Xét rằng phải mất một thời gian mới rời khỏi kinh thành, ông ta sớm muộn gì cũng sẽ c.h.ế.t đói nếu không ăn gì. Để giữ ông ta sống sót, Mặc Cửu Diệp hét lên về phía bên ngoài xe ngựa: “Lục ca, hãy đem đây một ít nước và thức ăn.”

Lục ca nghe bên trong ồn ào, đã sớm muốn xem trong xe xảy ra chuyện gì, nghe được Cửu đệ gọi mình, hắn liền ôm túi nước và đồ ăn vội vàng nhảy lên xe. Mặc Cửu Diệp mang nước và thức ăn đến cho Tư Manh tiên sinh.

“Ăn chúng đi, hiện giờ ngươi không thể c.h.ế.t được.”

Tư Manh bị tra tấn đến mức tuyệt vọng, ông ta tưởng dù anh em Mặc gia không lấy mạng thì ông ta cũng sẽ c.h.ế.t đói nếu không ăn uống, ai có thể ngờ rằng Mặc Cửu Diệp lại cho ông ta ăn. Dù sao thì thật sự lâu ngày không ăn cũng có chút đói, nhưng lại không muốn ăn, chỉ có không ăn không uống mới có khiến ông ta chết.

Nhìn vẻ mặt thờ ơ của hắn ta, Mặc Cửu Diệp đã đoán được hắn ta đang nghĩ gì. Ngũ ca tiến đến bắt lấy cằm ông ta, tức giận nói: "Há miệng ra, c.h.ế.t cũng không dễ dàng như vậy."

Nói xong, Mặc Cửu Diệp đã mở nắp túi nước, đổ nước vào miệng ông ta. Tư Manh tiên sinh không để ý, ông ta bị sặc nước và ho liên tục. Anh em họ Mặc cũng không để ý đến tình cảnh của ông ta, thấy ông ta mở miệng, Mặc Cửu Diệp lại lấy một miếng thức ăn khô lớn khác nhét vào. Tư Manh tiên sinh buộc phải ăn, nhắm mắt yếu ớt.

Trên thực tế, anh em Mặc gia đã cùng nhau đưa Tư Manh tiên sinh lên đường, không những không được nghỉ ngơi tốt mà thậm chí còn không thèm ăn uống. Bất kể đúng hay sai, cuối cùng cũng hỏi được một điều, điều này khiến một số người cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Tuy rằng hắn đang vội vã lên đường nhưng xét cho cùng thì không có gì là bất khả chiến bại, ngựa cũng vậy, nếu không phải đây là thiên lý mã do Hách Tri Nhiễm lấy nó từ không gian, thì đã kiệt sức và tê liệt lâu rồi, đi một quãng đường dài liên tục như vậy mà.

Môi trường ở đây không tệ, không ai có thể quấy rầy họ, mọi người quyết định nghỉ ngơi tại chỗ một lát. Ba người lần lượt nhìn Tư Manh tiên sinh rồi cuối cùng cũng nghỉ ngơi một lúc. Biết được tung tích của phụ thân và ca ca mình, không ai muốn lãng phí quá nhiều thời gian, giải cứu họ càng sớm càng tốt là mục tiêu duy nhất lúc này. Nghỉ ngơi đến buổi chiều, Mặc Cửu Diệp nhìn bầu trời, đề nghị: "Ngũ ca, lục ca, chúng ta tiếp tục lên đường, mau chóng đến Tây Vực sớm một chút."

"Được rồi, giờ chúng ta cùng xuất phát." Ngũ ca vừa nói vừa cầm dây cương.

Lục ca cũng lên ngựa, Mặc Cửu Diệp chịu trách nhiệm trông coi Tư Manh tiên sinh ở trong xe, đề phòng phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Xe ngựa vừa lăn bánh, Tiểu Bạch trên nóc xe ngựa phát ra thanh âm ục ục.

Lúc này, Mặc Cửu Diệp mới nhớ ra bản thân vì quá mải lo thẩm vấn Tư Manh, mà quên mất Tiểu Bạch.

Hắn mở cửa sổ xe để Tiểu Bạch bay vào.

Tiểu Bạch ngoan ngoãn đậu trên vai hắn, không ngừng khoe khoang sức mạnh của mình với tên Tư Manh đang nằm giống như một con ch.ó chết.

Mặc Cửu Diệp vừa cười vừa đút cho nó một ít đồ ăn, sau đó nhân lúc Tư Manh tiên sinh vẫn đang hôn mê, viết bức thư bình an rồi cột vào chân Tiểu Bạch.
 
Chương 847


Thư viết cho Hách Tri Nhiễm, đại khái nội dung là, thông báo mọi chuyện đều thuận lợi, hắn cũng đã thành công bắt được Tư Manh tiên sinh, và đang trên đường đưa ông ta về phía Tây.

Sau khi Tiểu Bạch ăn uống no, lập tức vỗ cánh mang bức thư của Mặc Cửu Diệp bay về phía thôn Tây Lĩnh.

Cả quãng đường của ba huynh đệ diễn ra vô cùng suôn sẻ, để có thể sớm ngày về phía Tây, miễn là còn chút sức lực họ vẫn sẽ kiên trì đi tiếp.

Với tốc độ như vậy, cuối cùng sau mười ngày ròng rã họ cũng đã đến biên giới phía Tây.

Dù sao đây cũng là nơi có thành trì, thủ vệ cũng khá nghiêm ngặt, lính canh sẽ kiểm tra khi có người ra vào cổng thành.

Bây giờ Tư Manh tiên sinh đã yếu lắm rồi, nếu không phải vì không muốn ông ta chết, bọn họ đến một hạt cơm cũng không muốn cho ông ta ăn.

Chỉ là chở một người đầy vết thương như vậy trong xe ngựa, chắc chắn không thể vượt qua được cổng thành, thậm chí còn có thể rước thêm không ít phiền phức.

Lục ca có chút lo lắng hỏi: "Cửu đệ, làm sao bây giờ?"

Mặc Cửu Diệp nhìn người dân đang xếp thành hàng dài trước mặt.

"Chúng ta cứ xếp hàng trước, ta đi chuẩn bị một chút."

Người ta thường nói chỉ cần có tiền thì sẽ có thể xoay chuyển thiên hạ, Mặc Cửu Diệp không tin đám lính canh này sẽ không thích tiền.

Nhân lúc xe ngựa đang xếp hàng, Mặc Cửu Diệp nhanh chóng tiến về phía đám linh canh tỏ ra vô cùng sốt ruột.

Khi đám quan binh nhìn thấy một nam nhân đang chạy về phía mình, bọn họ cho rằng hắn muốn xông vào cửa thành, liền giơ vũ khí lên ngăn lại.

"Làm gì? Muốn vào thành thì xếp hàng đi." Mặc Cửu Diệp vốn không quan tâm đến tiền bạc, chỉ cần thuận lợi vào thành là được.

Vì vậy, hắn vừa dò hỏi đám quan binh, vừa lấy ra một thỏi bạc nhét vào tay họ.

Ngay sau đó chỉ vào chiếc xe ngựa ở phía sau, nói: "Nhà ta có người bị bệnh nặng, đang vội vào thành khám bệnh, ngài xem xét xem có châm chước được hay không?"

Sau khi tên lính nhận lấy tiền, lập tức trở nên vô cùng hứng khởi.

Từ kích thước thỏi bạc, hắn có thể biết được chừng này cũng phải được năm lượng, từng này đã bằng một năm quân lương của hắn ta rồi.

Tên quan binh lập tức thay đổi sắc mặt, thái độ quay ngoắt 180 độ.

"Khám bệnh quan trọng hơn, không được chậm trễ."

Dứt lời, hắn nhanh chóng giải tán hàng người dài đang chắn trước lối đi qua một bên, để xe ngựa đi qua.

Xe ngựa thuận lợi tiến vào, đến thẳng núi Tiểu Khâu mà Tư Manh tiên sinh đã nhắc đến.

Mặc dù nơi đó có rất ít người, nhưng đội quân Đại Thuận vẫn đóng quân ở đó.

Tất nhiên trong đội quân vẫn sẽ có người nhận ra huynh đệ bọn họ, cho nên bọn họ càng phải cẩn thận hơn để không để lộ danh tính.

Vậy nên, huynh đệ bọn họ quyết định tìm một nơi cách xa quân doanh một chút để lên núi.

Đương nhiên, một người sẽ phải ở lại để trông chừng Tư Manh tiên sinh, nếu như ông ta nói sai vị trí, huynh đệ bọn họ còn có thể tiếp tục thẩm vấn.

Mặc dù Mặc Cửu Diệp có biết đôi chút về cổ thuật, nhưng cũng chỉ là một chút kiến thức nguyên lý mà thôi, không rõ chi tiết lắm.

Đặc biệt là Khôi Lỗi cổ, về vấn đề thao túng thời gian cũng không rõ ràng lắm.

lão gia Tư Manh tiên sinh này vô cùng xảo quyệt, không có lời nào là thật cả.

Theo lý mà nói, sau khi đám người Mặc Cửu Diệp đến biên giới phía Tây, trước tiên bọn họ nên tìm đám người Tam ca trước để hỏi xem có tìm thấy manh mối nào không mới phải.

Nhưng xét đến thời gian thao túng của con rối cỗ, Mặc Cửu Diệp không dám bất cẩn.
 
Chương 848


Bọn họ bắt được Tư Manh tiên sinh cũng đã được nửa tháng, thậm chí còn tịch thu toàn bộ cổ trùng của ông ta, hơn nữa còn lấy đi bản mệnh cổ trong thân thể hắn ra.

Nói cách khác, Tư Manh tiên sinh cũng ít nhất đã nửa tháng không dùng cổ vật ra lệnh cho Khôi Lỗi kia rồi, hắn lo rằng thời gian trôi qua, cha và huynh của hắn sẽ c.h.ế.t đói vì không còn sức để di chuyển.

Vì vậy, hắn mới quyết định tạm thời không đi tìm Tam ca, trước tiên theo vị trí mà Tư Manh tiên sinh nói đi tìm phụ thân cùng đại ca và nhị ca.

Chỉ cần thành công tìm được người, hắn có thể dựa theo cách của phu nhân nhà hắn, loại bỏ Khôi Lỗi cổ ra khỏi cơ thể họ, giữ được tính mạng mới là quan trọng nhất.

Cuối cùng huynh đệ bọn họ bàn bạc rồi quyết định, Ngũ ca cẩn thận hơn sẽ ở lại chân núi canh chừng Tư Manh tiên sinh, Mặc Cửu Diệp và Lục ca cùng nhau lên ngọn đồi thứ sáu của núi Tiểu Khâu.

Mặc Cửu Diệp nhìn sắc trời thấy cũng đã vào giờ Thân buổi chiều.

Mặc dù núi Tiểu Khâu được tạo thành từ nhiều ngọn đồi nhỏ khác nhau, nhưng để leo lên được ngọn đồi thứ sáu thì trước hết phải leo qua năm ngọn đồi.

Nhìn phía xa, tuy ngọn đồi đầu tiên trông không quá lớn, nhưng để đi bộ vẫn phải đi một quãng đường xa.

May mắn thay, Mặc Cửu Diệp và Lục ca đều có võ công cao cường, cả quãng đường hai huynh đệ bọn họ đều dùng khinh công vượt qua chỉ trong một canh giờ.

Giây phút ngọn đồi thứ sáu hiện ra trong tầm mắt, lập tức khiến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt so với các ngọn đồi khác.

Trên các ngọn đồi khác, cây cối thưa thớt nên không cản trở tâm mắt khi nhìn từ xa.

Nhưng ngọn đồi thứ sáu lại hoàn toàn khác biệt, vừa đi lên, đập vào mắt bọn họ là một mảng xanh um tùm tươi tốt bao trùm khắp đỉnh đồi, không những không thấy đường đi, mà ngay cả mặt đất gần đó cũng đã bị bao phủ bởi một lớp rêu dày.

Đến chim chóc bay qua đây còn phải chọn bay vòng qua, có thể thấy ngọn đồi này nguy hiểm đến mức nào.

Theo kinh nghiệm phán đoán, đây là nơi có nhiều xà trùng chuột kiến nhất, một khi có người đi vào, thật không biết sẽ gặp phải điều nguy hiểm gì nữa.

Lục ca lấy ra từ trên người một con d.a.o găm và cầm nó trong tay.

"Cửu đệ, ta đi trước." Hắn ta định đi trước để mở đường.

Trong thâm tâm Mặc Cửu Diệp cũng hiểu rằng, trong tình huống như vậy, đây chính là cách duy nhất.

Vì vây, hắn cũng lấy ra một con d.a.o găm và cầm trong lòng bàn tay, nhưng hắn không lập tức hành động, mà lấy ra từ trong người một túi bột Hùng Hoàng, rắc lên người mình và Lục ca.

Như vậy, sau khi đi vào trong rừng có thể tránh được xà trùng và các độc vật khác.

Đương nhiên chuyện cứu phụ thân và huynh quan trọng, nhưng nếu ngay cả an toàn của bản thân cũng không đảm bảo được thì sao có thể nói đến việc cứu người?

Sau khi cả hai huynh đệ một lần nữa kiểm tra lại, họ cùng nhau bước vào rừng cây.

Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, trái phải mỗi bên đều dọn sạch vật cản đường, đồng thời luôn nâng cao cảnh giác, chú ý đến các loài xà trùng có thể xuất hiện xung quanh.

May mắn thay, Mặc Cửu Diệp đã rắc bột hùng hoàng lên hai người rồi, nên suốt dọc đường vì ngửi thấy mùi hương nên đám rắn độc đều tự động tránh xa.

Cũng vì vậy, hai huynh đệ thuận lợi tiến vào ngọn đồi thứ sáu.

Mặc dù có một vài loài rắn độc không sợ mùi hương của hùng hoàng, nhưng đều đã bị huynh đệ hai người nhanh tay g.i.ế.c chết.

Càng đi sâu vào trong, bầu không khí xung quanh càng trở nên kỳ dị.

"Cửu đệ, chúng ta có nên dừng lại quan sát chút không."
 
Chương 849


Không biết vì sao trong lòng Lục ca lại cảm thấy hoang mang, thậm chí đến việc hít thở bầu không khí xung quanh cũng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.

Mặc Cửu Diệp cũng cảm thấy như vậy, thông thường trong những khu rừng nguyên sinh thế này, bầu không khí phải rất tươi mát mới đúng.

Vậy nhưng hắn lại ngửi thấy một mùi hôi thối.

Hai huynh đệ nhìn nhau, ngầm hiểu ý cùng dùng khinh công nhảy lên một cái cây to lớn gần đó.

Nhìn xuống dưới, vẫn là rừng cây với lá cây xanh um tươi tốt không thể nhìn thấy mặt đất.

May thay, cái cây mà bọn họ đứng khá cao, vì vậy họ đã leo lên một chút lập tức có thể nhìn thấy xa hơn.

Lúc này, hai huynh đệ bọn họ cảm thấy trước mắt như sáng rực lên.

Phía bên ngoài cách nơi này hai dặm, không còn rừng cây nữa mà thay vào đó là một đồng cỏ bằng phẳng.

Ở giữa đồng cỏ có một cái hồ nhỏ, hai huynh đệ bọn họ có thị lực rất tốt, mơ hồ có thể nhìn thấy có một vài người đang nằm ở bên cạnh hồ nước.

Đúng vậy, chính là một vài người.

"Cửu đệ, hình như ở đó có người." Lục ca nói.

Bởi vì khoảng cách quá xa, những người đó trông như thế nào không thể thấy rõ được, hai người chỉ có thể thấy được hình dáng của họ mà thôi.

Một cảm giác bất an bỗng dấy lên trong lòng Mặc Cửu Diệp.

"Lục ca, chúng ta qua đó xem thử."

Mặc dù lo lắng, nhưng Mặc Cửu Diệp không hề đánh mất lý trí. Hắn tiến về phía trước, cầm trong tay viên thuốc giải độc phu nhân nhà hắn điều chế, hơn nữa còn đưa cho Lục ca một viên.

"Lục ca, đây là thuốc giải độc, vào lúc nguy hiểm có thể cứu mạng."

Lục ca trịnh trọng gật đầu, tiếp lấy viên thuốc.

Mặc dù hai huynh đệ bọn họ không biết những vùng lân cận có độc hay thứ gì đó tương tự vậy hay không, nhưng nếu đây thực sự là nơi ở của Tư Manh tiên sinh thì việc có độc là điều không thể tránh khỏi.

Tất nhiên, bọn họ cũng biết rằng Tư Manh tiên sinh có thể nói ra ngọn đồi thứ sáu đã tốt lắm rồi, nếu còn tiếp, không điều gì có thể đảm bảo rằng ông ta không dẫn huynh đệ bọn họ vào một cái bẫy nào đó.

Thay vì để ông ta lừa, chẳng bằng để huynh đệ bọn họ tự tìm sẽ an toàn hơn.

Hai huynh đệ cùng nhau loại bỏ các chướng ngại vật trước mắt, Mặc Cửu Diệp cũng không quên cẩn thận quan sát xung quanh.

Dựa theo kinh nghiệm đi đến sơn trang của Tư Manh, đã là địa bàn của Tư Manh thì độc hay những thứ tương tự như vậy nhất định không thể thiếu.

Ngay khi Mặc Cửu Diệp loại bỏ chướng ngại vật trước mắt, dưới chân lập tức hiện ra một cái hố.

Hắn liền giơ tay ngăn Lục ca lại.

"Lục ca cẩn thận."

Lục ca lập tức thấy không ổn, vừa nói, huynh đệ bọn họ cùng lùi về phía sau vài bước.

Một lần nữa cẩn thận kiểm tra phía trước, quả nhiên phía trước bụi gai vừa dọn là một cái hố sâu chắn ngang.

Trên núi xuất hiện các loại hố sâu như này cũng không hiếm thấy, hầu hết đều do con người làm ra.

"Cửu đệ, cái hố này có điều gì đó không ổn." Lục ca nhắc nhở.

Mặc Cửu Diệp gật đầu: "Ta nghi ngờ bên trong có độc." Nói đến độc, Lục ca cũng không cách giải quyết, nhưng dù sao đi nữa hắn ta vẫn không quên thuốc giải mà Cửu đệ cho mình.

"Cửu đệ, chúng ta có nên dùng thuốc giải độc hay không?"

"Khoan đã, để ta qua đó xem xét một chút." Mặc Cửu Diệp nói xong, liền tiến về phía trước thăm dò thêm lần nữa.

Lục ca nhắc nhở: "Cẩn thận." Cùng lúc hắn ta cũng nâng cao cảnh giác, một khi Cửu đệ gặp chuyện, hắn ta sẽ lập tức xông lên.

Mặc Cửu Diệp mở những bụi gai đã bị hai người chặt đến thưa thớt ra, từng chút từng chút tiến về phía trước.
 
Chương 850


Lúc nhìn vào cái hố, dù đã từng trải qua rất nhiều chuyện, nhưng hắn vẫn bị sốc trước cảnh tượng trước mắt.

Giữa hố sâu là vô số bọ cạp, từng con một không ngừng vươn ra cái đuôi chứa độc của chúng, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy toàn thân tê dại.

Hơn nữa những con bò cạp đó giống như cảm nhận được có hơi thở xa lạ đang tiến đến gần, không ngừng leo lên phía miệng hố.

Lục ca thấy hắn đứng đó như trời trông, nóng lòng dò hỏi: "Cửu đệ, tình hình sao rồi?"

Mặc Cửu Diệp giơ tay lên ra hiệu Lục ca đừng nói, ngay sau đó lần nữa lấy ra một túi bột hùng hoàng rắc lên những con bò cạp đang định bò ra ngoài.

Nào ngờ, bột hùng hoàng có thể đối phó với rắn độc, nhưng khi gặp bọ cạp hiệu quả lại không rõ ràng lắm.

Chúng nó chỉ né tránh một chút, ngay sau đó như chưa có chuyện gì tiếp tục bò lên.

Mặc Cửu Diệp hít sâu, đây là lần đầu tiên hắn thấy bò cạp, bột hùng hoàng cũng không có tác dụng.

Lúc này, hắn không thể ngồi chờ c.h.ế.t như vậy được, liền vội lấy ra một hũ nhỏ, đổ chất lỏng bên trong về phía đám bọ cạp độc đang bò lên.

"Lục ca, châm lửa."

Lục ca nghe hắn nói vậy, lập tức châm một mồi lửa và ném về phía hố sâu.

Mặc Cửu Diệp nhanh chóng xoay người, kéo Lục ca ra xa.

Trong hố sâu phát ra vài âm thanh trầm đục, sau đó bùng lên ngọn lửa cao hơn đầu người.

Không những vậy, âm thanh và mùi bò cạp cháy lần lượt xuất hiện. Lục ca nhìn cảnh tượng trước mắt, có chút khó tin.

"Cửu đệ, như vậy là được rồi sao?"

Mặc Cửu Diệp cũng không chắc đám bò cạp đó đã hoàn toàn bị thiêu c.h.ế.t hay chưa, tóm lại hắn tin những đồ vật phu nhân nhà hắn chuẩn bị cho hắn chắc chắn có tác dụng.

Rất nhanh ngọn lửa cũng dần dần tắt, bầu không khí xung quanh tràn ngập mùi cháy khét.

Lần này Lục ca chủ động tiến lên: "Để ta đi xem."

Mặc dù Lục ca đi kiểm tra, nhưng Mặc Cửu Diệp cũng không dám sơ xảy, dù sao đồ cứu mạng đều nằm trong tay hắn.

Hắn cùng theo Lục ca đi kiểm tra, chỉ thấy bên trong hố sâu dày đặc tro tàn.

Dù vậy, Mặc Cửu Diệp vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm được, hố sâu như vậy, nếu như những nơi ngọn lửa không thiêu đến vẫn còn bò cạp sống thì sao, chúng vẫn sẽ g.i.ế.c người.

Hắn cũng chỉ có thể đảm bảo hiện giờ hắn và Lục ca sẽ an toàn mà thôi.

Việc này không được chậm trễ, Mặc Cửu Diệp nhắc nhở: "Lục ca, giờ chúng ta đi qua đó đi."

Lục ca gật đầu, cùng Mặc Cửu Diệp vượt qua hố sâu.

Phía trước vẫn bị những bụi gai che lấp, nhưng giờ hai người đã có phương hướng, họ không còn phải lang thang không mục đích nữa rồi.

Sau khi tiến về phía trước một lúc, Mặc Cửu Diệp đột nhiên cảm thấy mình đạp lên một thứ gì đó mềm mềm.

Cúi đầu liền thấy, hắn vừa đạp lên lưng một con ếch bảy màu.

Cùng lúc đó, xung quanh cũng xuất hiện những con ếch bảy màu giống vậy đang nhảy về phía của hắn và Lục ca.

Trong tình cảnh này, Mặc Cửu Diệp cũng bị dọa đến toát mồ hôi lạnh. Nhưng hắn và phu nhân nhà hắn đã gặp đám ếch bảy màu giống vậy dưới giếng trong sơn trang của Tư Manh rồi, chỗ nào trên thân đám ếch bảy màu này cũng chứa độc.

Nói cách khác, mặc dù hắn chỉ dẫm lên con ếch bảy màu này thôi, nhưng không loại trừ khả năng hắn đã trúng độc.

Hắn nhanh chóng cho thuốc giải vào miệng, thậm chí còn nhắc nhở Lục ca chuẩn bị sẵn sàng, một khi đã chạm vào đám ếch bảy màu này rồi, lập tức uống thuốc giải ngay.

Cùng lúc đó, hắn cũng lấy ra bột hùng hoàng rắc xung quanh.
 
Chương 851


Lần trước ở sơn trang Tư Manh, chính Cơm Nắm đã thuần hoá đám ếch bảy màu này, hắn cũng không chắc lúc này bột hùng hoàng có tác dụng hay không nữa.

Quả nhiên bột hùng hoàng không hề có tác dụng với đám ếch bảy màu này, hắn và Lục ca không kịp tránh đi nên đã tiếp xúc với đám ếch bảy màu.

May thay họ đã uống thuốc giải, nên có thể chống lại được độc tính của ếch bảy màu.

Đối với Mặc Cửu Diệp, những thứ độc vật như vậy không nên tồn tại trên đời, hắn một lần nữa châm mồi lửa thiêu sạch đám ếch bảy màu.

Hắn và Lục ca vì nóng lòng đi kiểm tra danh tính người nằm bên hồ, nên cũng không còn tâm trạng nào ở lại xem, hai người tiếp tục tiến về phía trước.

Tưởng rằng phía trước còn xuất hiện thêm độc vật hay những thứ tương tự như vậy, nhưng không.

Phía trước là một màn sương trắng xoá, che khuất hoàn toàn tầm nhìn của hai huynh đệ.

"Cửu đệ, mùi hương có vẻ quen." Lục ca nhanh chóng suy nghĩ, tự hỏi bản thân đã ngửi thấy mùi hương này ở đâu.

Hắn chắc chắn đã từng ngửi thấy, đây chính là mê dược mà trước đây Tư Manh tiên sinh đã đưa cho các tướng lĩnh Nam Cương dùng để mê hoặc huynh đệ Mặc gia.

May mắn hai người họ đã dùng thuốc giải, nên mới không trúng độc từ màn sương này.

Mặc Cửu Diệp cũng không xa lạ gì với mùi hương này, lần đầu tiên đối đầu với Tư Manh tiên sinh ở Nam Cương, ông ta đã dùng loại mê dược này để đoạn hậu và sau đó chạy trốn mất dạng.

Mặc dù viên thuốc mà phu nhân nhà hắn đưa có thể giải trăm loại độc, nhưng trên đời này luôn có điều bất trắc không ai ngờ tới, vậy nên hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm vì loại chuyện như vậy.

"Lục ca, bịt mũi và miệng lại, chúng ta mau mau đi qua chỗ này."

"Được."

Hai huynh đệ nín thở che mũi và miệng lại, nhanh chóng qua màn sương độc.

Trước mắt, cảnh tượng sáng bừng lên.

Nhưng họ không còn tâm trạng đi kiểm tra xung quanh, mà chỉ tập trung tiến đến bên cạnh mấy người nằm bên hồ.

"Cửu đệ, là Tam ca và Lương Hạo." Nhìn thấy huynh đệ của mình nằm ở đó, ngữ khí Lục ca có chút gấp gáp.

Mặc Cửu Diệp không trả lời, nhanh chóng tiến đến cạnh hai người.

Không đợi hai huynh đệ bọn họ đến gần, bỗng nhiên có hai người nhảy ra từ trong bụi cây, không nói một lời giơ vũ khí lên tấn công bọn họ.

Mặc Cửu Diệp và Lục ca cùng lúc nhanh chóng lùi về phía sau, quan sát bộ dạng của hai người đang đến.

Hai người kia vô cùng nhếch nhác, đặc biệt là phần tóc mái rủ xuống che khuất toàn bộ đường nét trên mặt bọn họ.

Dáng người của hai người nọ cao gầy hơn rất nhiều so với người bình thường.

Nhưng Mặc Cửu Diệp và Lục ca vẫn có thể dễ dàng tìm được manh mối từ chi tiết cử chỉ hành động của họ.

"Lục ca, bọn họ là Đại ca và Nhị ca."

Không đợi Lục ca trả lời câu hỏi của Mặc Cửu Diệp, Đại ca và Nhi ca đã vung vũ khí tấn công về phía bọn họ một lần nữa.

Có thể gặp được huynh đệ mà họ cực khổ tìm kiếm ở đây thật tốt, nhưng rõ ràng Đại ca và Nhị Ca vốn đã không còn ý thức nữa.

Trạng thái này chính là đã bị Khôi Lỗi cổ hoàn toàn thao túng.

Đối mặt với huynh đệ của mình, Mặc Cửu Diệp và Lục không thể nào dùng những chiêu thức tàn nhẫn như dùng với kẻ thù được, nhưng nếu họ không dùng những chiêu thức tàn nhãn thì không thể ngăn được sự tấn công của hai người họ.

Mặc Cửu Diệp nảy ra một ý, lấy ra từ trong người một bao mê dược tung về phía hai huynh trưởng.

Rất nhanh cơ thể của hai người vẫn đang không ngừng tấn công bọn họ khẽ run lên vài cái, sau đó lập tức có dấu hiệu ngã xuống.
 
Chương 852


Mặc Cửu Diệp và Lục ca nhanh chóng chạy tiến đến tiếp được, sau đó nhẹ nhàng đặt họ nằm xuống đất.

Lúc này Mặc Cửu Diệp cũng không vì thấy Đại ca và Nhị ca mà vui mừng không chú ý đến mọi việc, bởi vì Tam Ca và Lương Hạo vẫn còn nằm bên hồ không rõ sống chết.

Nghĩ đến các loại độc mà hắn gặp trên đường, đám người Tam ca có thể đến được đây chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Chỉ hy vọng rằng hắn không đến quá muộn.

Mặc Cửu Diệp không nghĩ nhiều, chạy như bay về phía đám người Tam ca.

Hắn nhanh chóng kiểm tra hơi thở của Tam ca, vô cùng yếu ớt nhưng vẫn chưa đến mức tắt thở.

Nhìn những vết bầm tím trên mặt, hắn chắc chắn, Tam ca đã trúng độc.

Thực ra Mặc Cửu Diệp và Lục ca cũng không biết rằng hàng rào độc tên cáo già Tư Manh tạo ra không đơn giản chỉ là mê dược.

Tam ca nắm chặt một chiếc khăn trong tay, nếu đoán không nhầm, hắn ta cũng đã phát hiện ra hàng rào độc nên đã dùng khăn che mũi và miệng lại.

Mặc dù cách chống độc của Tam ca không hoàn hảo nhưng cũng đã thành công, nếu không thứ hắn nhìn thấy bây giờ chính là t.h.i t.h.ể của Tam ca.

Tiếp tục kiểm tra tình trạng đám người Lương Hạo, so với Tam ca cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, đều đang ở trong tình trạng kề cận cái chết.

Loại tình huống này, Mặc Cửu Diệp cũng có chút khó xử lý.

Việc hắn có thể làm bây giờ chính là cho bọn họ uống thuốc giải độc, hy vọng vẫn còn kịp.

Mặc Cửu Diệp lấy thuốc giải độc từ trong người ra, đưa cho Lục ca, rồi cùng nhau cho đám người Tam ca dùng thuốc. Thế nhưng, đám người Tam ca đã hoàn toàn mất ý thức, không thể nào tự nuốt được.

Việc này khiến Lục ca lo lắng.

"Cửu đệ, làm sao bây giờ, bọn họ không nuốt viên thuốc xuống được."

Lúc này Lục ca đã đổ mồ hôi khắp trán.

Thế nhưng, Mặc Cửu Diệp bình tĩnh hơn một chút, hắn lấy ra một viên thuốc khác, rồi nghiền nát trong lòng bàn tay.

"Lục ca, mau đem nước tới đây.

Lục ca nhanh chóng gỡ túi nước bên hông xuống, khi Mặc Cửu Diệp đổ hết bột thuốc vừa nghiền vào miệng Tam ca, cùng lúc hắn cũng đưa tay ra đổ nước vào trong miệng.

Đúng như vậy, cách này của Mặc Cửu Diệp quả nhiên hữu dụng, Tam ca đã thành công uống thuốc giải độc.

Cùng cách làm đó, hai huynh đệ bọn họ cũng đã cho đám người Lượng Hạo uống thuốc giải.

Sau khi làm xong việc, hai huynh đệ không còn cách nào khác ngoài chờ đợi.

Bọn họ cùng nhau cầu nguyện, mong sao thuốc giải độc này có thể cứu mạng Tam ca.

Mục tiêu của bọn họ là cứu Phụ thân và huynh, nhưng cũng không muốn huynh đệ khác xảy ra điều gì sơ xuất.

Thuốc giải độc quả thực hữu dụng, chưa đến một nén nhang, những vết bầm tím trên mặt đám người Tam ca và Lương Hạo đã hầu như biến mất, hô hấp cũng đã ổn định hơn rất nhiều, chỉ là bọn họ vẫn chưa có bất kỳ dấu hiệu tỉnh lại.

Mặc dù vậy, hai người Mặc Cửu Diệp và Lục ca cũng đã nhẹ nhõm hơn.

Bọn họ có thể chắc chắn đám người Tam ca không nguy hiểm đến tính mạng, việc tỉnh lại chỉ còn là vấn đề thời gian. Không còn lo lắng đến an toàn của đám người Tam ca nữa, lúc này Mặc Cửu Diệp mới chuyển sự chú ý sang Đại ca và Nhi ca.

Khi ấy phu nhân nhà hắn đã đưa cho hắn hai loại mê dược, hai loại mê dược này chỉ khác nhau ở thời gian hiệu quả mà thôi.

Trên đường một phần vì đề phòng Tư Manh tiên sinh giở trò, mê dược có thời gian dài đều dùng lên người hắn.

Bây giờ Mặc Cưu Diệp chỉ còn giữ mê dược thời gian ngắn ở trong tay mà thôi, nói cách khác, loại mê dược hắn dùng lên người Đại ca và Nhi ca chỉ khiến bọn họ hôn mê một khoảng thời gian ngắn, sau khi hết thời gian bọn họ sẽ tỉnh lại.
 
Chương 853


Từ tình huống vừa rồi của hai huynh trưởng, bọn họ vốn dĩ không có ý thức, tất cả đều bị Khôi Lỗi cổ thao túng.

Loại tình huống này, nếu không kịp thời giải độc, hậu quả chính là, sau khi bọn họ tỉnh lại sẽ tấn công hắn và Lục ca thêm lần nữa.

Vì vậy, Mặc Cửu Diệp quyết định trước khi Đại ca và Nhị ca tỉnh lại, bọn họ phải loại bỏ Khôi Lỗi cổ ra khỏi cơ thể họ.

Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn tự mình giải độc, nhưng dù sao hắn cũng đã chứng kiến phu nhân nhà hắn làm rất nhiều lần.

Cuộc giải phẫu loại bỏ Khôi Lỗi cổ vô cùng đơn giản, hơn nữa vị trí cũng không phải nằm ở chỗ yếu hại trên cơ thể, ngoài ra Mặc Cửu Diệp còn từng lấy m.á.u của Tư Manh tiên sinh, vì vậy cuộc giải phẫu lần này đối với hắn đơn giản chỉ là lấy tay cầm và bóp nát mà thôi.

Dù sao đây cũng là nơi thoáng lộ thiên, với lại dã thú có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Mặc Cửu Diệp nhìn xung quanh một vòng, thấy một cửa hang không lớn.

"Lục ca, chúng ta khiêng người vào đi."

Không chỉ có đại ca, nhị ca, còn có tam ca bất tỉnh và Lương Hạo cũng được khiêng vào.

Trước hết đảm bảo được an toàn cho họ, Mặc Cửu Diệp mới có thể yên tâm giải Khôi Lỗi cổ cho hai vị huynh trưởng.

Trên mặt đất ở trước hang động, không có rêu và cỏ dại, hiển nhiên nơi đây thường xuyên có người qua lại.

Bên trong hang có hai chiếc giường đơn được làm từ những phiến đá xanh, đã được mài nhẫn, thậm chí còn rất bóng loáng.

Hơn nữa vừa rồi đại ca và nhị ca cũng từ hướng này tấn công về phía họ, từ đó có thể kết luận, đây là nơi hai huynh trưởng đã sống nhiều năm qua.

Trong hang đơn sơ vô cùng, chỉ có phiến đá trụi lủi. Không có chăn gối, càng không có quần áo để thay.

Đối với điều này, hai người hoàn toàn có thể nhận thấy qua lúc chiến đấu với Đại ca và Nhị ca.

Nền trong hang rải rác xương thú màu trắng, chất thành đống vô cùng bừa bộn, hiển nhiên là không có người dọn dẹp.

Từ những chi tiết này có thể thấy, đại ca và nhị ca đã sống cuộc sống không phải của con người trong nhiều năm qua.

Không cần suy nghĩ nhiều, Mặc Cửu Diệp gọi Lục ca tới, đặt đại ca và nhị ca lên hai phiến gạch đá.

Hắn không vội giải cổ trùng cho hai huynh trưởng của mình, trước kia phu nhân hắn đã từng làm qua, nàng ấy sẽ lợi dụng không gian của mình dùng dụng cụ tiên tiến để tiến hành kiểm tra, chỉ sau khi xác định được vị trí, mới có thể tiến hành phẫu thuật để loại bỏ cổ trùng.

Ưu điểm lớn nhất của việc này là có thể được xác định chính xác vị trí của cổ trùng để không có sơ xuất trong quá trình phẫu thuật.

Nhưng tại thời điểm này, Hắn không có nhiều điều kiện như vậy cả.

Mặc dù Mặc Cửu Diệp có thể xác định đại khái được vị trí của cổ trùng nhưng hắn cũng không dám vội vàng hành động.

Cổ trùng trong cơ thể một khi cảm nhận được nguy hiểm, nó sẽ chạy trốn đến nơi khác của cơ thể, một khi gặp phải tình huống như vậy, việc giải cổ trùng có thể sẽ thất bại.

Để xác định chính xác hơn vị trí của cổ trùng, Mặc Cửu Diệp lấy ra chiếc bình sứ nhỏ có đựng xác mẫu trùng mà hắn đã tìm được từ Tư Manh tiên sinh.

Hắn không thể xác định được tử trùng của mẫu trùng nào đang khống chế cơ thể của huynh trưởng mình, nên chỉ có thể lắc nhẹ để kiểm tra. Chỉ cần mẫu trùng có chuyển động khi ở trong chiếc bình sứ, thì tử trùng mà nó điều khiển cũng sẽ vặn vẹo nơi cơ thể nó kí sinh.

Mặc Cửu Diệp và Lục ca phối hợp, mỗi người nhìn chằm chằm vào cánh tay của một vị huynh trưởng.

Hắn ngập ngừng do thám lắc chiếc bình sứ.
 
Chương 854


Rất nhanh, trên cánh tay của Nhị ca đã có một khối u phồng rõ rệt.

Có thể nhìn thấy bằng mắt thường đó là một khối phình to bằng hạt đậu nành dưới da.

Mặc Cửu Diệp xác nhận được vị trí của tử trùng, không dám lơ là chút nào, nhanh chóng đưa cho lục ca một chiếc bình sứ.

"Lục ca, chút nữa khi nhìn thấy cổ trùng, mau chóng cho nó vào bình sứ."

Lục ca trịnh trọng gật đầu, trong tay cầm chắc bình sứ, nhìn chằm chằm động tác của Cửu đệ không chớp mắt.

Mặc Cửu Diệp giơ d.a.o lên và rạch một vết trên cánh tay của Nhị ca

Một con cổ trùng màu đen xuất hiện trước mặt hai huynh đệ.

Lục ca không hề do dự chút nào, nhanh chóng bỏ tử trùng mới lú đầu ra vào trong bình.

Mặc Cửu Diệp nhanh chóng khử trùng và cầm m.á.u vết rạch của Nhị ca rồi khâu lại, tuy kỹ thuật khâu của hắn không được tốt lắm nhưng bù lại ở chỗ hiệu quả rất tốt.

Tiếp tục cách làm đó, Mặc Cửu Diệp tìm thấy mẫu trùng đang điều khiển đại ca của mình, và tiến hành loại bỏ.

Sau khi mọi việc đã được giải quyết xong, trán Mặc Cửu Diệp đã hiện rõ mồ hôi.

Hắn cũng không quên trấn an Lục ca.

Đại ca và Nhị ca đều đã được lấy cổ trùng ra, chỉ cần chờ thuốc mê hết tác dụng thì họ sẽ tỉnh lại."

Sau khi ước lượng thời gian, hai huynh trưởng sử dụng thuốc mê đã hơn nửa canh giờ, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn họ sẽ sớm tỉnh lại.

Cơ thể của Đại ca và Nhị ca, cả người họ gầy trơ da và xương, khuôn mặt già hơn nhiều so với trong ký ức.

Đặc biệt là Đại ca, trên trán còn có một vết sẹo dài.

Bất quá, so với Tứ ca và Thất ca, thì tình hình tốt hơn rất nhiều, ít nhất tứ chi cũng không bị thương nặng.

Lúc Mặc Cửu Diệp đang cẩn thận quan sát tình hình của Đại ca và Nhị ca, đột nhiên cảm thấy phía sau có tiếng động nhẹ.

Hắn cùng lục ca đồng thời quay lại, liền thấy Tam ca đã hơi mở mắt.

Chỉ là không biết có phải vì chất độc trong cơ thể vẫn chưa biến mất hoàn toàn, đôi mắt huynh ấy trông hơi sưng vù.

"Tam ca, huynh tỉnh rồi à?" Vừa nói, Mặc Cửu Diệp cùng Lục ca đã ở trước mặt. Nhìn thấy hai đệ, Tam ca vẫn không dám tin đây là sự thật.

Hắn dụi mạnh đôi mắt có chút khó chịu của mình và nhìn lại.

"Lục đệ, Cửu đệ, đây là đâu?"

"Tam ca, chúng ta hiện đang ở hướng Tây núi Tiểu Khâu."

Sau khi nghe là núi Tiểu Khâu, ý thức của Tam ca bắt đầu dần dần quay trở lại.

Nhìn thấy Tam ca cố gắng muốn ngồi dậy, Mặc Cửu Diệp cùng Lục ca nhanh chóng đỡ lên.

"Tam ca, huynh đừng sốt ruột, có chuyện gì hãy từ từ nói."

Trước hết, Tam ca nhìn xung quanh, thấy Lương Hạo và những người khác nằm cách không xa, vẫn trong trạng thái hôn mê.

Ngoài ra còn có hai người nằm trên hai phiến gạch đá, trông giống như những người ăn xin, nhưng dung mạo nhìn không rõ.

"Lục đệ, Cửu đệ, bọn người Lương Hạo thế nào rồi?"

Hắn không nhận ra hai vị huynh trưởng của mình, lúc này điều quan tâm đầu tiên phải là những người huynh đệ tốt của hắn đang gặp nguy hiểm.

"Tam ca yên tâm, Lương Hạo bọn họ đã uống thuốc giải rồi, bọn họ không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại."

Nghe Cửu đệ nói vậy, Tam ca cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó tiếp tục hỏi: "Tại sao họ lại xuất hiện ở đây? Chất độc trên ngọn đồi thứ sáu không làm hai đệ bị thương phải không?"

Nghĩ đến những chất độc gặp phải sau khi vào ngọn đồi thứ sáu, Tam ca vẫn còn sợ hãi.

Nếu không phải võ công mấy người họ cao cường, kịp thời trốn lên cây, bọn họ đã trở thành bữa ăn ngon cho lũ bọ cạp đó.

Mặc Cửu Diệp biết, Tam ca đưa Lương Hạo và những người khác lên đồi thứ sáu, chắc chắn cũng gặp những độc vật như hắn và Lục ca.
 
Chương 855


Tuy nhiên, hắn và Lục ca đã dùng thuốc giải độc nên không có gì nguy hiểm.

Tam ca và những người khác không có chuẩn bị đầy đủ, vẫn còn giữ được một hơi thở đợi hắn tới cứu đã vô cùng may mắn.

Để không làm Tam ca lo lắng, Mặc Cửu Diệp kể ngắn gọn việc hai huynh đệ vào kinh bắt Tư Manh tiên sinh, rồi đến đây tìm phụ thân và huynh trưởng.

Tam ca nghe xong, ánh mắt nhìn vào Đại ca và Nhị ca đang bất tỉnh trên phiến đá.

"Cửu đệ, bọn họ là Đại ca và Nhị ca?"

Mặc Cửu Diệp trịnh trọng gật đầu: "May mắn không mất mạng, chúng đệ vừa tới nơi, Đại ca và Nhị ca liền xuất hiện, nhưng họ cũng bị trúng Khôi Lỗi cổ của Tư Manh tiên sinh, hoàn toàn không có ý thức, đệ chỉ có thể tạm thời làm họ hôn mê sau đó giải cổ trùng cho họ.

Hiện tại Đại ca và Nhị ca đã giải cổ trùng thành công, không bao lâu nữa họ sẽ tỉnh lại.

Tam ca hưng phấn nắm lấy cánh tay Mặc Cửu Diệp, mượn lực của hắn để đứng dậy.

Tuy nhiên, cho dù độc trong cơ thể Tam ca đã được loại bỏ, nhưng vẫn còn để lại di chứng cho sau này.

Điều mà mấy huynh đệ không biết, rào chắn chất độc căn bản không chỉ đơn thuần là một loại thuốc mê hay một chất kịch độc c.h.ế.t người.

Tư Manh tiên sinh đa mưu quỷ kế, vì để ngăn chặn huynh đệ nhà họ Mặc tìm thấy đến nơi này để cứu người, lão đã đặc biệt thêm chất độc làm mềm xương vào đó.

Hiện Tam ca hôm nay chính là như vậy, chân yếu đến mức không thể đứng dậy được.

"Cửu đệ, ta đây là bị sao vậy, cảm giác toàn thân đều mềm nhũn, tay chân khó điều khiển được?" Mặc Cửu Diệp biết giải cổ độc và xử lý một số vết thương bên ngoài, hắn chỉ đơn thuần học được một chút trong khi giúp đỡ phu nhân mình.

Trước tình hình hiện tại của Tam ca, hắn thực sự không thể giải thích được.

Nhưng hiện Tam ca có thể sống sót thì tốt rồi, sau khi tìm được phụ thân, sẽ cùng họ trở về thôn Tây Lĩnh, nhất định có thể chữa khỏi hoàn toàn.

"Tam ca, huynh đừng gấp, cổ độc của huynh vừa mới được giải trừ, cơ thể chỉ còn có chút sức mạnh, sau này nghỉ ngơi tốt sẽ bình phục lại."

Mặc Cửu Diệp chỉ có thể an ủi như vậy.

Cùng lúc đó, Lương Hạo và những người khác cũng lần lượt tỉnh dậy, họ và Tam ca cũng gặp tình trạng tương đồng, đều là toàn thân đều không có sức lực, tay chân yếu ớt.

Hiện tại, tất cả huynh đệ nhà họ Mặc cuối cùng đã được tìm thấy, ưu tiên hàng đầu của mấy huynh đệ là tìm ra tung tích của phụ thân mình.

Chỉ là lúc này Đại ca và Nhị ca vẫn chưa tỉnh lại, Tam ca và Lương Hạo bọn họ cũng không tiện di chuyển.

Mặc Cửu Diệp đành phải ở lại đợi Đại ca và Nhị ca tỉnh lại, kiểm tra xem tình hình rồi sau đó mới đi tìm phụ thân.

Lục ca thì ổn, nhưng hắn không có nhiều phương pháp bảo mạng như Mặc Cửu Diệp, một khi ra ngoài gặp nguy hiểm, không những không thể thành công tìm được phụ thân mình, mà ngược lại còn có thể trở thành gánh nặng cho huynh đệ họ.

Vì vậy, dù trong lòng hắn lo lắng, nhưng hắn cũng không có yêu cầu đi tìm người ngay.

Bây giờ không thể ra ngoài làm gì, Mặc Cửu Diệp đơn giản hỏi Tam ca, họ đã xảy ra chuyện gì sau khi bọn họ tới Tây Vực.

"Tam ca, mấy huynh làm sao tìm được nơi này?"

"Bọn ta tìm được nơi này, cũng có thể coi là may mắn." Tam ca giọng nói có vẻ bất đắc dĩ. Dừng một chút hắn ta nói tiếp: "Sau khi đến được Tây Vực, bọn ta tìm kiếm manh mối khắp nơi.

Chúng ta đã ở đây gần ba tháng, thậm chí còn muốn lật ngược toàn bộ Tây Vực, nhưng không có phát hiện ra bất kỳ dấu vết khả nghi nào.
 
Chương 856


Cuối cùng chỉ còn lại núi Tiểu Khâu là chưa tìm kiếm, nên huynh đặt hết hi vọng cuối cùng vào nơi đây. Lúc đầu huynh nghĩ, nếu không tìm được manh mối nào ở núi Tiểu Khâu thì huynh sẽ lập tức chạy về Doãn thành, rồi huynh đệ chúng ta sẽ nghĩ cách khác.

Khi bọn ta đến ngọn đồi thứ sáu, huynh cảm thấy có gì đó không ổn ở đây.

Đặc biệt là những cây cối và bụi gai khác hẳn với những ngọn đồi khác, khiến huynh nảy sinh ý định nhất định phải tới tìm kiếm.

Không ngờ, vừa bước vào ngọn đồi thứ sáu không được bao lâu thì xuất hiện vô số bọ cạp có độc, may mắn thay Lương Hạo đi phía trước đã nhanh trí, nhắc mọi người dùng khinh công để lên cây nên mới thoát được một kiếp.

Sau đó, bọn ta lại gặp phải những con cóc đủ màu sắc, may mắn thay, nhờ bột hùng hoàng mà đệ và Cửu đệ muội cho huynh. Nhờ đó lại thoát được một kiếp nạn.

Huynh quan sát môi trường hoàn cảnh sống của những độc vật đó, chắc chắn chúng được con người nuôi, vậy nên huynh đoán rằng đây rất có thể là nơi giam giữ phụ thân và các huynh đệ.

Vốn tưởng rằng phía sau sẽ xuất hiện những cạm bẫy tương tự như vậy, nên đã chuẩn bị sẵn sàng đề phòng, ai ngờ, cuối cùng là một hàng rào chất độc đã xuất hiện.

Hàng rào độc tố đó ban đầu không mạnh lắm, chúng ta đoán chỉ cần nín thở và bịt mũi miệng lại là không vấn đề. Thế nhưng càng đi sâu vào bên trong, độc tính thì càng mạnh.

Trong trường hợp như vậy, muốn quay về thì đã quá muộn, chỉ có thể tiếp tục đi tiếp, hy vọng trước khi độc tính bộc phát có thể nhanh chóng thoát khỏi hàng rào chất độc trước.

Mặc dù phương pháp có thể kiểm soát việc bản thân hít phải chất độc, nhưng vẫn khó tránh khỏi. Hơn nữa huynh cảm nhận được chất độc đó giống với mùi mà huynh ngửi được khi bị người dân Nam Cương bắt giữ, do đó, huynh kết luận đây là một loại thuốc mê. Huynh nghĩ, chỉ cần thành công tìm được nguồn nước trước khi hôn mê, thì có thể giảm bớt việc trúng độc.

Sau khi vượt qua hàng rào độc, nhìn thấy nguồn nước trước mặt, nhưng chất độc lây lan rất nhanh đến mức bọn ta không thể chống đỡ cho đến khi đến được nguồn nước và đã hôn mê."

Tam ca còn chưa biết, nếu không có Lục đệ cùng Cửu đệ đã xuất hiện kịp thời, e rằng huynh ấy đã c.h.ế.t trong tay Đại ca và Nhị ca.

Nghĩ tới đây, Mặc Cửu Diệp trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng nguy hiểm đã được giải quyết, lúc này cũng không phải lúc nói quá nhiều về việc đã qua, nên hắn cũng không ngắt lời.

Vào thời điểm này, người cách Đại ca và Nhị ca gần nhất là Lục ca khẽ cử động một chút.

"Nhị ca, huynh tỉnh rồi à?"

Tam ca và đám người Lương Hạo lúc này cử động bất tiện, nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cơ thể Nhị ca, Mặc Cửu Diệp nhanh chóng đi tới đó, cẩn trọng nhìn vào Nhị ca.

"Nhị ca, huynh nhận ra đệ không?”

Mặc Gia Thành còn chưa mở mắt hoàn toàn, ngón tay hắn chỉ khẽ cử động một cái, Lục ca còn tưởng rằng hắn đã tỉnh.

Đích thực hắn ta đã có ý thức tỉnh lại, cảm thấy đại não choáng váng, như thể vừa chịu đựng một đòn nặng nề.

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc vang lên bên tai, miễn cưỡng mở mắt ra một khe nhỏ.

Mặc Gia Thành nhẹ giọng nói: “Lục đệ?”

Nhìn thấy Nhị ca nhận ra bản thân mình, Mặc Cẩn Niên hưng phấn gật đầu nhẹ: "Nhị ca, đệ là Cẩn Niên, huynh đã chịu khổ rồi."

Mạc Cửu Diệp cũng chạy tới gần: "Nhị ca, huynh nhìn xem đệ là ai?" Ánh mắt của Nhị ca chuyển động, rơi vào trên người Mặc Cửu Diệp. "Đệ là Cửu đệ à?"
 
Chương 857


Khi hắn xảy ra chuyện, Mặc Cửu Diệp còn là thiếu niên mười mấy tuổi, bây giờ đã trưởng thành thành một nam tử hán cao lớn tuấn tú, Nhị ca nhìn thấy hắn sẽ có chút nghi vấn cũng không trách được.

“Nhị ca, là đệ, đệ là Cửu Diệp.”

Giây phút này đầu của Nhị ca lúc này cảm thấy có chút không đủ dùng.Người đứng trước mặt quả thực có vẻ ngoài giống Cửu đệ, nhưng trong ấn tượng của hắn thì hắn có vẻ dày dặn kinh nghiệm hơn Cửu đệ rất nhiều.

“Đệ thật sự là Cửu đệ sao?”

Bị tra hỏi, Mạc Cửu Diệp không hề ngạc nhiên chút nào, lần cuối hắn gặp Nhị ca của mình, đã là thời gian hơn năm năm trước rồi.

"Nhị ca, đệ là Cửu Diệp, năm nay đệ đã hai mươi hai tuổi."

"Đệ nói cái gì?" Nhị ca càng thêm bối rối hơn.

Ngay lúc Mặc Cửu Diệp đang có ý định giải thích ngắn gọn thì bên Đại ca cũng có động tĩnh.

"Nhị ca, lát nữa đệ sẽ giải thích cho huynh."

Khi họ đang nói chuyện, Mặc Cửu Diệp và Lục đệ đã đến trước giường đá của Đại ca.

Lục ca nắm lấy tay Đại ca, nhẹ nhàng gọi: "Đại ca... Đại ca... đệ là Cẩn Niên."

Mặc Cửu Diệp cũng làm như vậy, đứng trước mặt Đại ca và gọi.

Dung mạo Mặc Quân Duệ dường như có tình trạng tốt hơn so với Nhị ca, khi đồng thời được gọi, hắn đã ngồi dậy nhờ mượn sức mạnh của cánh tay Lục đệ.

"Lục đệ, Cửu đệ, huynh như vậy là bị sao vậy?"

Khi nhìn thấy Mặc Cửu Diệp, hắn nhất thời cũng không dám nhận, nhưng vừa rồi trong lúc mơ mơ màng màng, hình như hắn tựa như nghe được Cửu đệ nói bản thân đã hai mươi hai tuổi.

Hơn nữa nhìn người trước mặt từ nét mặt chân mày có thể khẳng định chắc chắn người này chính là Cửu đệ.

Lục đệ càng không cần phải nói, khuôn mặt hắn vẫn như vậy, chỉ là trưởng thành hơn chút thôi.

Thấy thân phận đệ đệ của mình không bị Đại ca hoài nghi, Mặc Cửu Diệp giải thích đơn giản.

"Đại ca, Nhị ca, năm xưa trên chiến trường mấy huynh gặp nạn là bị người Nam Cương tính toán..."

Mặc Cửu Diệp kể lại và giải thích ngắn gọn sự việc đã qua.

Nhị ca chăm chú lắng nghe, khi nghe tin nam nhi của người Mặc gia gặp phải nhiều tai bay vạ gió, tới việc Mặc gia lại bị Hoàng đế Thuận Vũ tịch thu tài sản và bị đày ải, thì vô cùng tức giận.

Hắn ta dùng nắm đ.ấ.m rồi đ.ấ.m mạnh vào chiếc giường đá phát tiết sự tức giận trong lòng.

Trong hang động vang lên một âm thanh trầm đục, giường đá vỡ tan thành từng mảnh.

Nhị ca đang nằm trên giường cơ thể nhanh nhẹn bật dậy, ổn định xuống đất, tức giận nói.

"Những tên khốn kiếp này, nam nhi nhà họ Mặc trung thành với Đại Thuận, nhưng cuối cùng lại thành ra như vậy."

Dứt lời, hắn cúi đầu nhìn xuống thân thể mình, nói hắn không mảnh vải che thân cũng không quá đáng.

Nếu không phải hắn quanh năm bị nhốt ở đây không rửa mặt, đen đến có thể phát sáng, người khác hẳn sẽ nhận ra lúc này mặt hắn đỏ như m.ô.n.g khỉ.

Giống như cảnh tượng thịnh nộ của Nhị ca như vậy, Mặc Cửu Diệp đã nhìn thấy rất nhiều lần. Sau khi mỗi vị huynh trưởng được giải cứu và tỉnh lại, trong lòng họ sẽ bộc lộ sự bất mãn ở mức độ khác nhau.

So sánh với nhau thì Đại ca bình tĩnh hơn nhiều.

"Lục đệ, Cửu đệ, vừa rồi hai đệ vừa mới nói phụ thân cũng gặp nạn giống như huynh đệ chúng ta, nhưng hiện vẫn chưa tìm được phụ thân người sao?"

"Đúng rồi, bây giờ chúng ta ra ngoài tìm người đi, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, phụ thân hẳn cũng ở gần đây."

Mặc Cửu Diệp dứt lời, chân đi về hướng phía cửa hang động.

Hắn thấy, mặc dù Đại ca và Nhị ca đều trúng Khôi Lỗi cổ, nhưng may mắn ở việc Tư Manh tiên sinh không để bọn họ c.h.ế.t đói, nhìn thân thể bọn họ cũng không có vấn đề gì lớn.
 
Chương 858


Đặc biệt là Nhị ca, nội lực so với năm ấy vẫn như trước không giảm nhiều, có thể đập vỡ phiến đá dày như vậy chỉ bằng một đòn.

Nhị đệ lúc này cũng tỉnh táo phản ứng lại, vừa rồi quả thực hắn đã không khống chế được cảm xúc của mình, sau khi trút giận xong, lý trí trong nháy mắt đã trở lại.

"Chúng ta hãy chia nhau tìm kiếm."

Nghe được ý của Cửu đệ, hắn ta và Đại ca chắc hẳn là đã sống ở đây một thời gian dài, nhưng lại rất xa lạ với môi trường hoàn cảnh ở đây, không có một chút ấn tượng nào.

Cũng khó trách được, sau khi trúng Khôi Lỗi cổ, căn bản sẽ không có ý thức của chính mình, làm sao hắn có thể quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh được?

Khi đi ngang qua Mặc Vân Phong và đám người Lương Hạo, Đại ca và Nhị ca cũng chỉ chào hỏi bọn họ, dù sao việc quan trọng trước mắt hiện tại chính là tìm ra tung tích của phụ thân.

Mặc Vân Phong thấy mấy huynh đệ ra ngoài tìm người, trong lòng ngày càng lo lắng hấp tấp.

"Cửu đệ, thật sự không có biện pháp tốt nào để khiến huynh có thể đứng lên sao?"

Vừa rồi hắn đặc biệt cảm nhận được, chân và bàn chân đã không còn yếu nữa, chỉ là muốn đứng dậy vẫn có chút khó khăn.

Mặc Cửu Diệp biết trong lòng Tam ca đang rất lo lắng, bèn an ủi nói: "Tam ca, mọi người cứ ở đây nghỉ ngơi đi, chờ tìm được phụ thân của chúng ta, thời gian đầu tiên chúng huynh đệ sẽ liền tới đây."

Trong lòng Tam ca biết rất rõ, dù bản thân có nóng vội cũng không giúp ích được gì, nên chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: "Được, huynh sẽ đợi ở đây."

Không ai biết lần này ra ngoài sẽ gặp phải những chuyện gì.

Hơn nữa, vẫn chưa biết phụ thân có thực sự ở trên ngọn đồi thứ sáu hay không. Nơi Tam ca và những người khác hôn mê có những gói hàng rải rác của họ, Mặc Cửu Diệp biết bên trong đó có thể có lương thực và những thứ khác, trước khi rời đi, hắn đã lấy lại tất cả các gói hàng giao lại cho Tam ca, đồng thời đổ đầy nước vào túi.

May mắn thay trong gói đồ của Tam ca và những người khác lại có y phục để thay, giờ đây, Đại ca và Nhị ca không còn phải ngại ngùng xấu hổ nữa.

Hai người nhanh chóng thay y phục, đi theo Mặc Cửu Diệp và Mặc Cẩn Niên cùng nhau rời khỏi hang động tìm người.

Diện tích của ngọn đồi thứ sáu rất rộng lớn, không gian rộng mở trước mặt hồ cũng không hề nhỏ.

Xung quanh khoảng đất trống, được bao quanh bởi núi rừng, với lại cây cối ở đây tươi tốt, rậm rạp, nếu không có người gạt bỏ những cành cây và gai nhọn cản trở tầm nhìn thì sẽ không thể nhìn xa hơn được.

Với kinh nghiệm đã từng đến đây, Mặc Cửu Diệp không dám để các huynh trưởng và bản thân mình cách xa nhau quá xa.

Nơi ở của Tư Manh tiên sinh, làm sao có thể không có chất độc được?

Hắn lo lắng nếu các huynh trưởng và bản thân mình bị tách khỏi, nếu lỡ gặp phải vật gì có độc, hắn sẽ không thể giải cứu họ kịp thời.

Nếu tình hình như vậy thì được nhiều hơn mất.

Vì vậy, khi các huynh trưởng của hắn đề nghị chia nhau ra hành động, hắn kiên quyết từ chối, lý do đã nói rất rõ ràng, đó là để tránh cho mọi người bị trúng độc.

Đúng như dự đoán của Mặc Cửu Diệp, lúc tiến bước tới một hướng khác họ lại phát hiện thấy kết giới độc tương tự vậy.

Sau khi vượt qua kết giới độc, con cóc bảy màu lại xuất hiện, theo sát là bọ cạp độc.

Từ đó có thể kết luận, đây chắc hẳn là lối đi dẫn đến ngọn đồi thứ bảy.

Tư Manh tiên sinh đã bố trí những thứ này để ngăn chặn bất cứ ai từ hướng ngọn đồi thứ sáu đi vào.
 
Chương 859


Mặc Cửu Diệp quyết định dứt khoát từ bỏ phương hướng này.

“Các huynh, bây giờ chúng ta lui quay lại đi, tìm phương hướng đi khác.”

Phán đoán của Mặc Cửu Diệp như vậy, không có nghĩa tất cả mọi người đều như vậy.

“Cửu đệ, nơi này rõ ràng không giống nhau, vì sao chúng ta phải đi hướng khác?”

Mặc Cửu Diệp chỉ vào phương hướng họ đến và nói: “Đây chính là chướng ngại vật giống như khi chúng ta tiến vào ngọn đồi thứ sáu, đáng lẽ nó phải được lão hồ ly dựng lên để ngăn chặn người ngoài xâm nhập.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, từ đây đi ra, chắc hẳn cũng không xa ngọn đồi thứ bảy.

Hắn là một cao thủ độc dược, nhất định rất tự tin vào kỹ năng độc dược của mình, theo hiểu biết của hắn, không có khả năng có người đột nhập vào khoảng đất trống trên ngọn đồi thứ sáu mà còn sống sót.

Vì vậy, lão không cần thiết lập hai kết giới độc, những nơi chúng ta vừa đi qua chắc chắn là do lão thiết lập, để ngăn cản bất cứ ai từ hướng này đi vào."

Lục ca cùng Mặc Cửu Diệp tiếp xúc nhiều hơn, hắn biết Cửu đệ thông minh hơn hắn rất nhiều, cho nên, khi Mặc Cửu Diệp lên tiếng, hắn biểu hiện là người tin chắc nhất.

"Cửu đệ nói rất có lý, Đại ca, Nhị ca, chúng ta nghe Cửu đệ, rồi trở về đi."

Đại ca và Nhị ca đối với ấn tượng Mặc Cửu Diệp vẫn dừng ở năm mười sáu mười bảy tuổi, đối mặt với một đệ đệ thông minh sáng suốt như vậy, bọn họ cảm thấy vẫn có chút xa lạ.

Nhưng khi nghĩ lại những gì Cửu đệ nói, đích thực cũng có lý.

"Được rồi, nghe Cửu đệ, bây giờ chúng ta quay trở về."

Khi quay trở lại khu đất trống, trời cũng đã dần tối. Dù vậy, mấy huynh đệ vẫn không hề có ý định từ bỏ việc tìm kiếm.

Đại ca và Nhị ca tìm được một số thanh gỗ to dày, Lục ca lấy que lửa ra và thắp sáng làm dụng cụ soi đường.

Mấy huynh đệ mỗi người cầm một ngọn đuốc và tiếp tục tìm kiếm.

Ngay khi mặt trăng vừa lên, một tiếng hổ gầm đột nhiên vang lên từ phía sau.

Mọi người dừng bước chân, Mặc Cửu Diệp và Lục ca đã rút d.a.o găm ra.

Trong chớp mắt, một con hổ đủ màu sắc bay lao về phía mấy huynh đệ.

Đại ca và Nhị ca lúc tại gia, đã quen với việc phải chăm sóc mấy đệ đệ, vì vậy, khi nhìn thấy con hổ đến gần, hai người họ theo bản năng đứng trước mặt Mặc Cửu Diệp và Mặc Cẩn Niên cản lại.

Trong tay mấy huynh đệ bọn họ không có vũ khí, cho dù có hổ đến trước mặt, bọn họ cũng chỉ có thể tay không đánh với nó. Tuy là làm vậy có thể giảm thương tích cho mình, nhưng cũng không thể dùng một kích đánh c.h.ế.t nó được.

Thân thể liên tiếp bị đánh mấy quyền khiến nó đau đớn, lui về phía sau trốn đi.

Huynh đệ bọn họ cảm thấy phương hướng con hổ chạy có chút kỳ lạ.

Trước khi trời tối hẳn, bọn họ tới hướng đó kiểm tra. Nơi đó có một bãi đầm lầy diện tích không lớn lắm, nếu như không biết khinh công thì không có cách nào vượt qua được.

Dựa vào cảm giác nhạy cảm của động vật, cho dù có là chạy thoát thân bọn chúng cũng sẽ không tới những nơi như thế này.

Như vậy có hai trường hợp có thể xảy ra. Thứ nhất, có thể con hổ đó đã bị Đại ca và Nhị ca đánh thành ngu ngốc, mất đi khả năng phán đoán. Thứ hai, cái đầm lầy kia nhìn qua không đơn giản.

Mặc Cửu Diệp dẫn đầu đuổi theo, không quên nhắc nhở mấy vị huynh trưởng.

"Chúng ta cùng nhau qua đó kiểm tra một chút."

Mấy huynh đệ lần theo hướng mà con hổ đã chạy trốn. Tốc độ của Mặc Cửu Diệp nhanh nhất, hắn vừa mới đuổi kịp đến bãi đầm lầy liền thấy được bóng dáng to lớn của con hổ nhanh chóng biến mất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top