Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 820


Sở dĩ nàng làm thế này là vì không muốn thuốc mê làm tổn hại đến chúng, thương tật mà chúng phải hứng chịu vì bảo vệ quê nhà đã đủ khiến người ta đau lòng rồi, nếu chúng còn bị ngất bởi thuốc mê, nàng thực sự sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.

Cơm Nắm rất vâng lời, sau khi nhìn lũ chó thì phát ra một tràng âm thanh kỳ lạ, nàng nhìn thấy lũ chó chạy như bay về phía mình như gặp phải hồng thủy mãnh thú nào đó.

Cùng lúc đó, Hách Tri Nhiễm cũng hét lên với Thất ca: “Thất ca, được rồi.”

Nàng vừa dứt lời, Thất ca liền tự bịt miệng và mũi mình lại, rắc thứ bột trắng về phía đám man di trước mặt.

Trong chớp mắt, tất cả những tên man di tiếp tục bao vây hắn đều ngã xuống.

May thay Bát ca ở cách đó hơi xa nên không bị ảnh hưởng.

Năm đó trên chiến trường, Thất ca chính là do bị thuốc mê ảnh hưởng nên mới trở thành con rối của Tư Manh tiên sinh.

Hiện tại nhìn thấy loại bột màu trắng tương tự này, hắn theo phản xạ muốn tránh né, cho dù bịt miệng bịt mũi, ít nhiều vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc, hắn cũng có cảm giác hơi choáng váng.

Có thể thấy, thuốc mê mà Cửu đệ muội đưa còn lợi hại hơn cả thuốc của Tư Manh tiên sinh.

Không nghĩ được nhiều, Mặc Sơ Hàn bên này vẫn đang vật lộn với lũ người man rợ.

Thất ca nắm chặt thuốc chạy về phía hắn ta.

Vừa rồi khi Mặc Sơ Hàn đang chiến đấu với đám man di, hắn đã nhìn thấy chuyển động của Thất ca từ khóe mắt.

Hắn không biết Thất ca rốt cuộc đã dùng cách gì khiến đám man di đó ngã xuống, nhưng lúc này Thất ca chạy tới, nhất định là muốn giúp hắn, trong chốc lát hắn cảm thấy sĩ khí bừng bừng dâng lên.

Thất ca chạy tới bên cạnh hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: "Bát ca, che miệng và mũi lại."

Tuy bình thường Mặc Sơ Hàn hơi vô cảm, nhưng phản ứng của hắn vẫn rất nhanh.

Nghe Thất ca nhắc, hắn lập tức nhử vài động tác giả, nhảy ra khỏi vòng tròn rồi bịt miệng và mũi lại.

Thất ca cũng rải thuốc mê theo cách tương tự, đám man rợ vừa định truy sát Mặc Sơ Hàn liền ngã xuống đất ngay lập tức.

Hắn rải hai mẻ bột thuốc mê, thành công hạ gục nửa đám man di, cộng thêm những kẻ hắn và Bát ca vừa c.h.é.m hạ, lúc này chỉ còn lại mấy chục tên còn đứng vững.

Khi mấy chục người này nhìn thấy người phe mình ngã xuống như ngả rạ thì lập tức mất đi sức chiến đấu, thậm chí có người còn rút về phía sau.

Dân làng đã chuẩn bị sẵn sàng dù phải bỏ mạng, nhưng không ngờ, những kẻ man di đang áp đảo này lại gục ngã trong chớp mắt.

Trong lúc dân làng còn đang bàng hoàng, hai huynh đệ Mặc gia đã cầm vũ khí trên tay đuổi theo.

Bát ca thậm chí còn tức giận nói: "Khốn nạn, các ngươi cho rằng đây là nơi các ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?"

Thất ca cũng không có ý định để đám man di đó đi dễ dàng.

"Nếu không muốn c.h.ế.t thì đứng lại ngay lập tức."

Khi giọng nói vừa dứt, một tên man di chạy chậm đã bị hai anh em đánh gục.

Những người chạy phía trước nhìn thấy cảnh tượng này, sợ đến nhữn cả chân ra.

Thậm chí không cần huynh đệ Mặc gia ra tay, kẻ nào nhát gan đều tự gục xuống.

Mấy tên man di vội vàng nhìn nhau, sau đó có người hét lên với hai anh em họ: "Hảo hán tha mạng, chúng ta cũng chỉ bất đắc dĩ thôi..."

Nhìn thấy đồng đội cầu xin tha thứ, bọn người man di đột nhiên không còn ý nghĩ gì khác, đều quay người hướng về hai anh em nhà Mặc mà quỳ xuống. Thất ca và Bát ca đồng thời dừng tay, nhìn xuống những người này. Loại khí chất bức người bẩm sinh của nam nhi Mặc gia khiến đám man di không ngừng rùng mình.
 
Chương 821


Nhìn thấy những người này bị huynh đệ bọn họ làm cho khiếp sợ, Thất ca mới cất giọng hỏi: "Nói, rốt cuộc các ngươi là ai?"

Thấy hắn hỏi, một tên man di dè dặt trả lời: "Chúng tôi... chúng tôi đều là dân man di, từ đầu xuân đến nay, chỗ chúng tôi không có nổi một giọt mưa, rễ cỏ vỏ cây trên núi cũng đã ăn sạch chẳng còn lại gì, không còn cách nào khác, chúng tôi đành phải tới Đại Thuận tìm đường sống."

Thấy vậy, những người khác cũng nhao nhao phụ họa: "Đúng vậy, chúng tôi thật sự hết đường sống rồi nên mới mạo phạm ngài."

Những gì họ nói, Thất ca không tin hoàn toàn.

Vừa rồi khi chiến đấu, hắn có thể cảm giác được những người này hầu như không có công phu gì, miễn cưỡng mà nói thì là dùng chút bạo lực để tiến hành chiến đấu.

Hơn nữa, vũ khí mà bọn họ sử dụng, chỉ có rất ít người cầm kiếm, lại còn là loại vừa nhìn đã biết lâu ngày không dùng nên gỉ sét.

Phân tích từ điểm này, thì quân đội chính quy không thể nào sử dụng vũ khí như vậy.

Những người khác thậm chí còn khoa trương hơn, thứ bọn họ cầm trong tay trừ cuốc giống với thôn dân thôn Tây Lĩnh ra, thậm chí còn có người sử dụng roi ngựa.

Điều này đủ để chứng minh rằng những người man di này hoàn toàn không phải từ quân đội chính quy, khả năng cao chỉ là dân thường.

Tuy nhiên, hắn nhìn thấy rõ ràng có người phất cờ chỉ đạo từ phía sau, cho nên đám man di này mới không hề bị loạn thế trận.

Chỉ là không biết tại sao người cầm cờ chỉ huy đó lại đột nhiên ngã xuống.

Hắn ta lại hỏi: "Ta muốn biết ai đã tổ chức cho các ngươi đến Đại Thuận cướp bóc?"

Khi được hỏi, mấy chục người man di đưa mắt nhìn nhau, có vẻ như vấn đề này rất khó trả lời. "

Thấy họ hồi lâu không trả lời, đôi mắt của Mặc Sơ Hàn tối sầm lại, hắn lạnh lùng nói: "Nếu các ngươi không biết, sống cũng không có ích gì nữa."

Vừa nói, hắn vừa nhìn Thất ca bên cạnh.

"Thất ca, ra tay chứ?"

Thất ca lãnh đạm gật đầu: "Ừ, làm thôi."

Đám người man di thấy hai anh em họ lại giơ vũ khí lên, liền chỉ về phía sau và hét lên: "Chính là người cầm cờ kia, hắn nói, chỉ cần chúng tôi nghe theo mệnh lệnh của hắn, thì nhất định có thể lấy được lương thực của người dân Đại Thuận."

Kỳ thực, câu hỏi vừa rồi của Thất ca là muốn biết thân phận của người cầm cờ.

"Người đó là ai?"

Đám người man di lắc đầu thật mạnh.

"Chúng tôi không biết hắn là ai, tóm lại hắn rất tài giỏi, dành mười ngày để dạy chúng tôi nghe theo lệnh của hắn, nói rằng bằng cách này có thể đảm bảo rằng chúng tôi mang được lương thực từ Đại Thuận về."

Hai anh em Mặc gia nghe xong liền rơi vào trầm tư.

Những người man di thấy bọn họ lần lữa không tỏ thái độ gì, có người bước tới nói:

"Hôm đó tôi nghe trộm được chỉ huy nói chuyện với ai đó."

"Nói chuyện gì?" Thất ca hỏi.

"Chỉ huy nói với người đó, hắn nhân cơ hội dẫn chúng tôi đến Đại Thuận cướp bóc, thăm dò sự thật về người của Mặc gia."

"Sau đó thì sao?" Mặc Sơ Hàn lại hỏi.

Đám man di tiếp tục trả lời: "Những gì bọn họ nói chưa đầy đủ lắm, sau đó hình như bọn họ còn nói, nơi Mặc gia cư ngụ quá gần biên giới phía Tây, chỉ cần không tham dự, bọn họ vẫn có thể tính toán điều gì đó."

Hắn nhìn hai huynh đệ Mặc gia, sắc mặt vẫn khó coi như trước, vội vàng bổ sung: "Tôi chỉ biết có bấy nhiêu, đều nói hết cho các ngài rồi."

Mặc dù sự việc mà những người man di kể lại chưa đầy đủ, nhưng hai anh em Mặc gia với tư cách là tướng lĩnh của đất nước ít nhiều gì vẫn có thể phân tích được một chút.
 
Chương 822


Những kẻ man di thường gây rối ở biên giới phía Tây của Đại Thuận, mà khoảng cách từ biên giới phía Tây tới Dõan thành không hề xa.

Trước đây, người man di sợ nhất là nam nhân Mặc gia bọn họ, cho dù muốn tấn công Đại Thuận thì cũng sẽ lựa chọn lúc người nhà Mặc gia trấn giữ biên giới phía Nam.

Muốn từ biên giới phía Nam đến biên giới phía Tây, phải đi qua cả Đại Thuận, dù là ngựa khỏe thúc roi phi tới cũng phải mất hơn nửa tháng.

Những kẻ xâm lược người man di sẽ lợi dụng khoảng thời gian nửa tháng này để khiến Đại Thuận trở tay không kịp.

Hai huynh đệ bọn họ đoán đám man di chắc chắn đã nghe nói về việc Mặc gia bị đày về phía Tây Bắc.

Bỏ qua chuyện những huynh đệ khác của họ còn sống hay không, chỉ riêng một mình Cửu đệ cũng đủ khiến đám người man di phải khiếp sợ.

Người man di lo lắng Mặc gia yêu nước thái quá, cho dù có bị lưu đày tới đây cũng không muốn nhìn thấy bọn họ xâm chiếm lãnh thổ Đại Thuận.

Vì vậy, họ mới nhân cơ hội xúi giục người man di tới cướp bóc thôn Tây Lĩnh để thám thính sự thật về Mặc gia.

Ngoài những điều này ra, họ không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác.

Mặc gia hiện nay đã thất vọng hoàn toàn với triều đình Đại Thuận, họ có thể sống sót đã là không dễ dàng, làm sao còn có thể quan tâm tới những chuyện kia?

Tuy vậy, loại chuyện này chỉ có Mặc gia tự hiểu rõ trong lòng, trong mắt người ngoài, nam nhân Mặc gia tận trung báo quốc, một khi đất nước gặp nạn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi người man di có những lo lắng như vậy.

Từ đó có thể thấy được, lần này người man di tới đây cướp bóc chỉ là mục đích của những người dân thường này, mà kẻ chủ mưu đứng sau thì muốn nhân cơ hội nghe ngóng tin tức về Mặc gia.

Hai huynh đệ bọn họ đã đoán ra chuyện này, cũng không hề có ý định giải thích với ai, trước mắt còn nhiều người man di như vậy chưa xử lý, bọn chúng sống hay là c.h.ế.t nhất định phải có một kết luận.

Thất ca trước tiên nhìn thôn dân thôn Tây Lĩnh, những người bị thương đã được Triệu lý chính chỉ huy khiêng vào trong thôn.

Vẫn còn rất nhiều người bị thương, dù sao cũng là va chạm đồ sắt, tuy có huynh đệ Mặc gia chắn trước mặt nhưng dân làng cũng không hoàn toàn tránh khỏi....

Hách Tri Nhiễm bên này cũng không nhàn rỗi, lũ chó vừa được Cơm Nắm gọi về đều bị thương ở các mức độ khác nhau, thậm chí có con còn không thể quay lại.

Những chú chó này là đích thân nàng mua trong không gian, nàng chứng kiến quá trình trưởng thành của chúng, thấy chúng mỗi ngày đều trung thành canh giữ quê hương, khi không có việc gì chúng sẽ vẫy đuôi trước mặt nàng để lấy lòng.

Nghĩ đến đây, hốc mắt Hách Tri Nhiễm hơi đỏ lên, nhưng hiện tại không phải lúc để nàng quá đau buồn.

Trước mắt, vẫn còn rất nhiều con ch.ó còn sống bị thương nghiêm trọng.

Hơn nữa nàng còn trông thấy rất nhiều người dân trong làng cũng bị thương.

Nàng đưa Cơm Nắm vào không gian, đồng thời, ý thức của nàng nhanh chóng thu thập một lượng lớn thuốc điều trị vết thương ngoài da, băng vải và các vật phẩm khác, gói chúng thành một túi lớn và mang ra khỏi không gian.

May mà nàng đã chuẩn bị trước, những loại thuốc này đã được đổi thành đựng trong lọ sứ, băng vải cũng được làm từ vải bố trắng của thời đại này, sau khi khử trùng ở nhiệt độ cao, khi sử dụng không khác gì băng gạc hiện đại.

Bất luận là người hay chó, số lượng cần được chữa trị cũng rất đông, chỉ dựa vào mỗi mình nàng, e rằng sẽ làm chậm trễ việc chữa trị.
 
Chương 823


Hách Tri Nhiễm thấy Thất ca và Bát ca đã xử lý ổn thỏa tất cả những người man di thì mới hô lên với nữ quyến Mặc gia: "Mẫu thân, các tẩu tẩu, mau qua đây giúp một chút."

Các nữ thân quyến lúc này vẫn đang kinh sợ, ban nãy bọn họ chỉ trông thấy Cửu đệ muội đi tới nói vài câu với Mặc Nguyên Sách, tiếp sau đó đám người man di đều ngã gục xuống...

Dù sao bọn họ cũng chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy, cũng không biết nhiều về những thứ như bột trắng, bọn họ chỉ nghĩ rằng đó là bụi bay lên khi đánh nhau.

Tất cả những điều này thật quá khó bề tưởng tượng, đến nỗi họ không thể tiêu hóa nó một cách nhanh chóng.

Nghe thấy Hách Tri Nhiễm gọi, tất cả mọi người ngoại trừ Mặc lão phu nhân đều cảm thấy như tỉnh khỏi cơn mê.

Mặc lão phu nhân biết nàng dâu thứ chín sẽ không vô duyên vô cớ gọi bọn họ nên bà liền nhắc nhở:

"Mau đi thôi, xem xem Cửu đệ muội của các con có chuyện gì."

Sau khi nghe được mẹ chồng nhắc nhở, những người phụ nữ dần dần phục hồi mạch suy nghĩ, rồi theo bà nhanh chân chạy về phía Hách Tri Nhiễm.

Nhìn thấy người nhà mình đến, Hách Tri Nhiễm không nói lời nào, đặt cái bao lớn trước mặt mọi người.

"Mẹ, các tẩu tẩu, lũ chó của chúng ta bị thương, một mình con không thể xử lý được, cần mọi người giúp đỡ."

Các nữ thân nhân của Mặc gia cũng cảm thấy không vui khi nhìn thấy những con ch.ó toàn thân đầy m.á.u trước mặt, thậm chí còn có người mềm lòng và bắt đầu lau nước mắt.

Nhị tẩu đau lòng nói: "Tội nghiệp lũ chó, vì bảo vệ chúng ta mới thê thảm như vậy."

Mặc lão phu nhân là người bình tĩnh nhất, thấy các con dâu còn ở đó đa sầu đa cảm, bà vội thúc giục: "Nếu thương xót những con ch.ó này thì hãy nghe Cửu đệ muội của các con sắp xếp và giúp chữa trị vết thương ngay lập tức."

Khi còn trẻ, bà đã cùng lão Quốc công đến biên ải, những trận chiến như vậy bà đã chứng kiến nhiều rồi.

Có điều, lúc đó thứ bà thấy đều là những người bị thương, còn bây giờ lại thấy những con ch.ó bị thương.

Cảm giác cũng vậy, nhìn vào đều khiến người ta cảm thấy xót xa.

Dù mẹ chồng không nói, các tẩu tẩu cũng sẽ dốc hết sức giúp đỡ chữa trị, chỉ là họ không hiểu về y học nên chỉ có thể nhìn về phía Hách Tri Nhiễm, chờ đợi chỉ thị của nàng ấy.

Hách Tri Nhiễm mở chiếc túi lớn ra.

"Mọi người nhìn này, trước tiên hãy lau miệng vết thương bằng thứ này, có thể tránh về sau bị lở loét, còn nữa, cái này là để cầm máu, sau khi bôi lên thì chỉ cần buộc lại bằng một miếng băng vải..."

Không chỉ có dược phẩm, Hách Tri Nhiễm còn chuẩn bị sẵn vài chiếc d.a.o cạo.

Thứ này mọi người đều không xa lạ gì, thân là nữ tử thời cổ đại, khi tỉa râu cho phu quân ai cũng sẽ dùng nó.

"Còn cái này nữa, cần phải cạo sạch lông ở vùng bị thương của lũ chó để thuận tiện cho việc điều trị vết thương".

Thời gian không chờ đợi ai, Hách Tri Nhiễm phân phát d.a.o cạo râu cho mọi người xong thì nói tiếp: "Còn nữa, nếu gặp phải những con ch.ó bị thương nặng thì hãy giao tất cả cho muội, mọi người chỉ cần chăm sóc vết thương ngoài da là được."

Tất cả những nữ thân quyến, bao gồm cả Mặc lão phu nhân và Mặc Hàm Nguyệt đều trịnh trọng gật đầu, tất cả ngay lập tức bắt đầu kiểm tra vết thương cho lũ chó.

Kỳ thực, trong lòng họ cũng rất sợ phải xử lý những vết thương đẫm máu.

Nhưng khi họ nghĩ rằng vì sợ hãi mà làm chậm trễ việc chữa trị, thì chính họ sẽ trở thành những tội nhân vô dụng. Với niềm tin này, những người phụ nữ đều nỗ lực vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, mạnh dạn thử tìm cách chữa trị cho lũ chó.
 
Chương 824


Hách Tri Nhiễm quan sát một lúc và nhận thấy Mặc Hàm Nguyệt là người biểu hiện xuất chúng nhất, hơn nữa thủ pháp của nàng ấy có vẻ thành thạo hơn những người khác rất nhiều.

Thực ra, Hách Tri Nhiễm không biết rằng những con thỏ do tiểu nha đầu ấy nuôi ngày thường cũng sẽ đánh nhau và bị thương, nàng ấy đều sẽ tự tay băng bó cho chúng.

Đối với Mặc Hàm Nguyệt mà nói, những chú chó này trừ việc đầu to hơn một chút thì cách chữa trị cho chúng cũng không khác so với bọn thỏ là bao.

Hách Tri Nhiễm nhìn động tác của nàng ấy, thậm chí khá hài lòng, đồng thời dặn những người còn lại có gì không hiểu thì hỏi Mặc Hàm Nguyệt.

Việc chữa trị cho lũ chó ở đây đã có Mặc Hàm Nguyệt lo, nàng có thể rảnh tay đi kiểm tra tình trạng của dân làng.

Thôn Tây Lĩnh không có đại phu, muốn chữa trị buộc phải vào thành mời người, đi đi lại lại một chuyến, sợ rằng sẽ trì hoãn rất nhiều thời gian cứu chữa.

Lỡ như có ai đó bị thương nặng, rất có thể sẽ vì điều này mà mất mạng.

Lúc này, những nữ nhân trong thôn nghe tin đã ngừng cuộc chiến, lần lượt kéo đến, thấy người nhà của mình bị thương, tiếng khóc lóc thảm thiết.

Lúc Hách Tri Nhiễm vừa đến là cảnh tượng đã như thế.

Nàng đẩy đám người ở phía trước ra.

"Mọi người nhường đường để ta xem vết thương của họ."

Dân trong thôn đều quen thuộc với Hách Tri Nhiễm, có người biết nàng hiểu y thuật.

"Mau, mau, mau nương tử lão Cửu gia tới rồi, mau nhờ nàng xem giúp."

Rất nhanh, đám người tự động lùi ra thành một lối đi, thậm chí có một số nữ nhân thấy thân thể nặng nề của nàng liền tốt bụng bước tới đỡ nàng. Hách Tri Nhiễm đứng ở giữa đám người, nhìn qua một lượt những người tham gia trận chiến.

Nam Thụy người đầy m.á.u đứng cách đó không xa, trong tay cầm một thanh bảo kiếm sáng bóng, lo lắng nhìn những thôn dân bị thương.

Hách Tri Nhiễm nghe Mặc Cửu Diệp nói rằng Nam Thụy không giỏi võ công, hiện sống ở thôn Tây Lĩnh và giải tán hết hộ vệ.

Một công tử cao quý trói gà không chặt vào thời khắc quan trọng có thể cùng bá tánh chống lại giặc ngoài thì thật sự không dễ dàng, điểm này Hách Tri Nhiễm rất coi trọng hắn ta.

May mắn là, mặc dù Nam Thụy trông có vẻ thê thảm nhưng hắn ta không bị thương.

Lúc này nàng không thể chào hỏi Nam Thụy, nhanh chóng kiểm tra xem bao nhiêu thôn dân bị thương, nàng thấy thì khoảng hai mươi người bị thương.

May mắn thay, họ đều chỉ bị thương ngoài da, nhưng vết thương rất sâu, thậm chí có thể nhìn thấy xương và m.á.u không ngừng tuôn ra.

Vết thương này đối với Hách Tri Nhiễm không khó xử lý, điều duy nhất khiến người khác đau đầu là có quá nhiều người bị thương.

Trong hoàn cảnh như vậy, nếu Mặc Cửu Diệp ở đây thì tốt quá, chàng đã dày công tôi luyện học cách xử lý vết thương ngoài da, thậm chí còn học cách khâu vết thương nữa.

Nghĩ đến Mặc Cửu Diệp, chàng đã xa nhà hơn nửa tháng, không biết chàng ở kinh thành sự tình có ổn không.

Lần đầu tiên Hách Tri Nhiễm có cảm giác nhớ một người đến như vậy.

Dù nhớ nhung trong lòng nhưng nàng cũng không quên việc quan trọng trước mắt cần phải làm.

Lúc này, Triệu lý chính với vẻ mặt lo lắng đi tới trước mặt nàng: "Nương tử lão Cửu gia, vết thương của bọn họ có thể chữa khỏi không?" "Triệu thúc, ta có thể chữa trị vết thương cho bọn họ, nhưng quá nhiều người, chỉ sợ một mình ta xử lý không kịp."

Vừa nói, nàng vừa nhìn những thôn dân không bị thương.

"Các người có ai tình nguyện phụ giúp không?”

Trong tình huống hiện tại, Hách Tri Nhiễm chỉ có thể nhờ những người dân làng này giúp đỡ, không cần bất kỳ kỹ năng nào, chỉ cần kỹ lưỡng là được.
 
Chương 825


Triệu Trạch Xuyên là người đầu tiên đứng dậy, mặc dù hắn ta không bị thương, nhưng áo xanh của hắn ta lại dính đầy máu, nhìn có chút nhếch nhác.

"Cửu thẩm, ta có thể giúp được. Cần phải làm việc gì thẩm cứ dặn dò cho ta."

Phương Truyền Châu và Tạ Thiên Hải cùng dắt người nhà bước ra phía trước.

"Nương tử lão Cửu gia, chúng ta cũng có thể làm được."

Tiếp theo đó, Nam Thụy cũng đi tới, nói: "Ta cũng có thể giúp được".

Còn có Hồ Thông, đương nhiên là không thể từ chối.

Hách Tri Nhiễm trước tiên xem qua mấy người, chỉ có chút vết thương ngoài da, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.

"Được rồi, vất vả cho các vị rồi."

"Không vất vả, chúng ta đều nên làm."

Có vài người lúc trả lời có chút hổ thẹn, người ta một nữ nhân bụng đã to có thể không do dự mà đến cứu người thì bọn họ sao có thể sợ vất vả?

Cứu người giống như dập lửa, Hách Tri Nhiễm không kịp giải thích nhiều, liền vội phân phó: "Các người rửa tay sạch sẽ rồi đến chỗ ta lấy thuốc."

Mọi người nghe xong lần lượt chạy về phía con sông gần đó để rửa sạch tay, sau đó nhanh chóng chạy về tìm Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm đã bắt đầu chuẩn bị băng bó vết thương cho những người bị thương nặng nhất.

Nàng vừa thuần thục băng bó vết thương cho người đó, vừa chỉ vào loại thuốc mình mang theo dạy vài người cách băng bó vết thương.

Rất nhanh, mọi người bắt đầu thử làm theo phương pháp mà Hách Tri Nhiễm đã nói.

Lúc này trời đã sáng, những người dân ngoài thôn đang làm công xây trạch gia cho Mặc gia cũng lần lượt đến nơi.

Trước tiên họ kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt.

Ở dưới chân núi là nhà trạch mới của Mặc gia, tất cả bọn người Man Di đó đã bị Thất ca dùng thuốc mê làm cho bất tỉnh nằm ngổn ngang ở đó, lại thêm vết m.á.u xung quanh, lập tức làm cho người ta cảm giác như xác c.h.ế.t rải rác xung quanh.

Người gan dạ nhìn thấy hai huynh đệ Mặc gia đang trói những người đó thì thận trọng tiến về phía họ.

"Thất gia, Bát gia, đây là?"

Thất gia quay đầu lại, tuy không biết người nói chuyện với mình nhưng huynh ấy biết đó là người làm công trạch gia của mình.

"Mau, kêu mọi người tới giúp trói những người này lại." Thất ca chỉ vào bọn người man di đang nằm trên mặt đất nói.

Người làm công bị lời của huynh ấy nói mà làm dọa cả người.

"Thất... Thất gia, người c.h.ế.t cũng cần phải trói sao?"

Nhìn vẻ mặt của người vừa nói chuyện này, Thất ca mới nhận ra có sự hiểu lầm.

"Bọn họ chưa chết, chỉ bất tỉnh thôi."

"Thật... thật sự chưa c.h.ế.t à?" Người làm công có chút không dám tin được.

"Đa số đều còn sống hết, chỉ cần trói sống bọn họ là được." Thất ca hiển nhiên có chút lo lắng, bọn man rợ nhiều như vậy mà không có ai phụ giúp, huynh ấy và Bát đệ trói họ đến khi nào xong?

Người làm công thấy vậy, ngơ ngác gật đầu, sau đó quay đi kêu người tới phụ giúp.

Nhiều người tới tham gia, không lâu sau, tất cả bọn người Man Di xâm lược đều bị trói bằng thắt lưng của chính mình.

Ngay sau đó, không cần huynh đệ Mặc gia phân phó, những người làm công tiện thể dọn dẹp hiện trường vụ đánh nhau.

Khi Thất ca và Bát ca bắt đầu giao chiến với nhau, bọn họ cũng không có ý định dễ dàng bỏ qua cho bọn người này, bởi vì, trước khi bọn Man Di này bị trúng thuốc hôn mê, ít nhất đã có một trăm người chết.

Những người còn sống ít nhiều cũng bị thương.

Tình hình như vậy, cho dù không đi chữa trị thì người cũng không c.h.ế.t.

Ngày nay thân phận của Mặc gia chỉ là bá tánh bình thường, thậm chí có thể nói không bằng bá tánh người thường, dẫu sao họ cũng đều là những người bị hạ thánh chỉ tịch thu nhà cửa và đi lưu đày.
 
Chương 826


Mặc Sơ Hàn lau mồ hôi trên trán.

"Thất ca, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, đệ cảm thấy cần phải đi nha môn báo cho Mạnh đại nhân một tiếng, để nghe ý kiến của ngài ấy nên xử lý như thế nào với bọn người này.”

“Được, vậy nhọc lòng cho Bát đệ nhanh phi ngựa đến nha môn huyện.” Thất ca cũng tán thành với điều này.

"Vâng, đệ đi ngay đây, nơi này giao cho Thất ca vậy.”

Mặc Sơ Hàn nói xong liền quay lưng rời đi.

Dưới sự hướng dẫn của Mặc Hàm Nguyệt, những nữ quyến càng thành thạo băng bó cho những con ch.ó bị thương, tốc độ không hề chậm.

Các nàng thực sự thấy tội nghiệp cho những con ch.ó này và nghĩ rằng động tác mau lẹ thì những con ch.ó sẽ bớt đau.

Hách Tri Nhiễm ở bên này cũng vậy, nàng phụ trách chữa trị cho những thôn dân bị thương nặng, tiếp theo chỉ cần giao việc còn lại cho Phương Truyền Châu và những người khác.

Với sự đồng lòng trợ giúp của mọi người, sau một canh giờ cuối cùng vết thương của những thôn dân và những con ch.ó cuối cùng đã được băng bó chữa trị.

Thôn dân được người thân khiêng về, đàn chó cũng được những người làm công cẩn thận từng li từng tí ôm về chuồng nơi nó thường nghỉ ngơi, Mặc Hàm Nguyệt tình nguyện chăm sóc chúng.

Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, làm người người hoảng sợ, việc xây trạch gia cho Mặc gia đành ngưng một ngày.

Mặc dù vậy, những người làm công vẫn chưa rời đi, dưới sự lãnh đạo của Thất ca, cùng với thôn dân làng, chất toàn bộ xác của bọn Man Di đã c.h.ế.t sang một bên.

Việc có người bị g.i.ế.c bởi mũi tên nỏ của Hách Tri Nhiễm, Mặc Sơ Hàn rất quan tâm.

Dẫu sao, thân phận của hắn ta rất đáng ngờ, nếu từ trên người hắn ta có thể tìm ra được vài manh mối thì thật tốt.

Thất ca đối với việc điều tra manh mối cũng không có xa lạ gì, giống như lúc trước khi huynh ấy ra trận bắt được tên cầm đầu của đối phương, thì huynh ấy sẽ làm lại như thế này, trước tiên huynh ấy lục soát một lượt trên cơ thể của tên cầm đầu Man Di đó.

Ngoài việc tìm ra miếng lệnh bài đặc biệt ra, dường như còn có một chiếc bình sứ nhỏ đựng cổ trùng.

Bình sứ nhỏ đó Thất ca không dám động vào, huynh ấy sợ sinh ra mầm tai vạ nên chờ Cửu đệ muội về định đoạt.

Huynh ấy cất chiếc bình sứ nhỏ đi, rồi cầm miếng lệnh bài ra quan sát tỉ mỉ.

Miếng lệnh bài này huynh ấy luôn cảm giác từng thấy ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

Lúc huynh ấy đang ưu sầu trong lòng thì trước mặt có hai người từ xa xuất hiện.

Đó chính là Mặc Sơ Hàn và Mạnh Hoài Ninh.

Mặc Sơ Hàn biết tình hình rất cấp bách nên khi vào thành hắn ta thậm chí không cưỡi ngựa mà gia tăng tốc độ khinh công nhanh nhất.

Khi họ quay về đi như thế, Mạnh Hoài Ninh cũng là người biết võ công, họ đều biết khinh công của mình nhanh hơn cưỡi ngựa rất nhiều, nên họ cùng thi triển khinh công quay về.

Các quan sai khác đã bị họ bỏ lại phía sau rất xa.

Khi Thất ca nhìn thấy hai người, liền đưa ngay miếng lệnh bài đã khiến huynh ấy ưu sầu đã lâu ra.

"Các người đến đúng lúc, mau nhìn xem cái lệnh bài này, có ấn tượng gì không?"

Mặc Sơ Hàn nhìn thấy miếng lệnh bài này cũng cau mày.

"Thất ca, đây là?" Thất ca chỉ vào t.h.i t.h.ể của tên cầm đầu trên mặt đất dẫu môi nói: "Lục soát được trên người hắn ta."

Mặc Sơ Hàn cầm miếng lệnh bài, xem tới xem lui, sau đó đưa lại cho Thất ca.

"Đệ chưa thấy qua thứ này."

Mạnh Hoài Ninh ngó đầu nhìn xem, cũng không nhận ra.

Không nhận ra thì không nhận ra, nhưng hắn ta ấy tinh tế hơn hai huynh đệ Mặc gia.
 
Chương 827


"Thất ca, Bát ca, ngươi nhìn xem, đường vân của miếng lệnh bài có chút kỳ quái, nhìn lại có chút giống lá của hoa Mạn đà la."

Nghe Mạnh Hoài Ninh nhắc tới, hai huynh đệ cũng phát hiện ra.

"Còn phải nói, đường vân này đích thực rất giống với lá hoa Mạn đà la." Thất ca nói.

Sau đó ba người nhìn nhau, tựa hồ đoán được cái gì.

"Mạn đà la là quốc hoa của Nam Tân Cương. Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Nam Tân Cương?" Thất ca nhịn không được hỏi.

Đây cũng là suy đoán trong đầu của Mạnh Hoài Ninh và Bát ca.

"Ta nghĩ rất có thể là người của Nam Tân Cương đang giở trò." Giọng điệu của Mặc Sơ Hàn có chút khó chịu.

Mạnh Hoài Ninh cũng không có đoán bừa như vậy, hắn ta nhìn bọn người Man Di không bị trúng thuốc mê, rồi bước tới họ.

"Bổn quan hỏi các ngươi, tên tướng lĩnh lúc nói chuyện là có dùng giọng man di của các ngươi không?"

Mạnh Hoài Ninh mặc một bộ quan phục tới đây, từ xưa đến nay bá tánh đều sợ quan lại, bọn người man di này cũng không ngoại lệ, đặc biệt là từ khi bọn họ thủ đoạn cướp bóc đối với bá tánh Đại Thuận, trong lòng càng sợ mất mạng hơn.

Vì vậy, khi Mạnh Hoài Ninh hỏi, bọn họ đều giành trả lời, hy vọng mình có thể có cơ hội lập công chuộc tội.

"Đại nhân, ta biết."

"Đại nhân, giọng nói tên đó có khác với chúng ta, tuyệt đối không phải là người man di."

"Đại nhân, giọng nói của hắn lúc nói chuyện có chút giống giọng phía Nam, mấy năm trước ta có đi phía Nam nên phân biệt được tuyệt đối không thể sai." "Đại nhân..." l

Tới đây, huynh đệ Mặc gia và Mạnh Hoài Ninh còn có điều gì mà không hiểu chứ?

Từ lời nói của bọn man di này với miếng lệnh bài kia thì hiểu được, tên tướng lĩnh này là người của Nam Tân Cương phái tới.

"Chẳng lẽ Nam Tân Cương và bọn man di đang cấu kết với nhau để lên kế hoạch cùng khai chiến với Đại Thuận?" Mặc Sơ Hàn nói ra suy đoán trong lòng.

Thất ca sờ cằm, cau mày nói: "Không phải là không thể."

Mặc dù Mặc gia bị lưu đày, căm hận Thuận Vũ đế, căm hận triều đình, nhưng lòng yêu nước như rễ cắm sâu vào lòng họ không thể biến mất như thế này.

Khi nghe tin kẻ thù ngoài muốn tấn công Đại Thuận, thì bản năng liên có sự thôi thúc muốn chống cự.

Nhưng không bao lâu, họ nhận ra thân phận hiện tại của mình.

Thất ca thở dài, vỗ vai Mạnh Hoài Ninh: "Chuyện này rốt cuộc như thế nào thì chỉ có Mạnh huynh là có thể bận tâm thôi. Mặc gia ta đây chỉ muốn yên ổn sống qua ngày mà thôi."

Mạnh Hoài Ninh hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của huynh đệ Mặc gia, dù gì gia tộc của mình cũng bị Thuận Vũ đế đàn áp rồi.

Tuy nhiên, Mạnh gia đỡ hơn Mặc gia là không đến mức phải bị lưu đày, cả nhà đặt hết hy vọng thay đổi lên người hắn ta.

Vì vậy, Mạnh Hoài Ninh dù đối với triều đình không mấy coi trọng, nhưng cũng không thể ngồi yên bỏ qua chuyện lớn như vậy.

"Ừ, lát nữa ta sắp xếp và sẽ ghi chép lên sổ báo về kinh thành."

Nói là ghi chép lên sổ, thực ra hắn ta đang viết thư cho Phí Nam Vũ.

Tuy rằng hắn cùng Phí Nam Vũ tiếp xúc không nhiều, nhưng có thể cảm giác được họ là người cùng chung một hướng.

Đặc biệt, Phí Nam Vũ vì tình hình dịch hạch đã giúp đỡ hắn ta rất nhiều, hắn ta có thể đến Dõan thành nhậm chức mà không phải bị bãi chức quan là do công lao của Phí Nam Vũ.

Bất kể cân nhắc điểm nào, hắn ta đều sẽ lựa chọn báo tin cho Phí Nam Vũ.

Tất nhiên, huynh đệ Mặc gia sẽ không quan tâm Mạnh Hoài Ninh đem chuyện này báo cho ai, vấn đề họ cần giải quyết trước mắt là để bọn Man Di này lưu lại hay rời đi, và việc bảo hộ nhà cửa ở thôn Tây Lĩnh cũng phải đề lên lịch trình hàng ngày.
 
Chương 828


Bất luận bọn Man Di hay Nam Tân Cương thì người họ kiêng kỵ đều là người của Mặc gia của họ.

Mặc dù họ không ý định góp sức cho triều đình nhưng người ngoài cũng không rõ tâm tư của họ.

Vì vậy, về sau trên dưới Mặc gia sau này càng phải đề cao cảnh giác, việc đầu tiên cần làm chính là phải tự bảo hộ chính mình.

Thất ca nhìn khuôn mặt đầy cầu khẩn của bọn người Man Di này, hỏi Mạnh Hoài Ninh.

"Mạnh huynh đệ, bọn người này dự định xử lý như thế nào?"

Trên đường đi, Mặc Sơ Hàn đã kể cho Mạnh Hoài Ninh biết tình hình chung về những gì đã xảy ra ở đây.

Hắn ta biết bọn người Man Di này bị huynh đệ Mặc gia bắt giữ đều là bá tánh bình thường.

Đồng thời, hắn ta cũng biết cuộc sống của bọn người Man Di quả thực rất khó khăn, từ vẻ ngoài gầy gò của họ, có thể kết luận rằng bọn họ chắc chắn đang đói.

Người đáng thương tất có chỗ đáng ghét, Mạnh Hoài Ninh không phải không đồng tình với bọn họ, nhưng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì khó có thể đảm bảo an toàn cho bá tánh Doãn Thành.

Lúc hắn ta đang nghĩ cách xử lý thì Hách Tri Nhiễm đã chữa trị xong một số người bị thương vết ở bên kia, lại được Bát tẩu áy náy trong lòng giúp đỡ dìu đi qua đây.

"Mạnh huynh đệ, Thất ca, Bát ca, sự việc xử lý như thế nào rồi?" Hách Tri Nhiễm hỏi.

Mặc gia hiện đã hình thành một nếp sống, đó là lấy phu thê Mặc Cửu Diệp ra làm đầu.

Khi Mặc Cửu Diệp ở nhà, bất kể mọi chuyện lớn nhỏ cũng đi tìm phu thê họ để thương lượng.

Vì vậy, họ thấy Hách Tri Nhiễm hỏi, liền sự việc tìm hiểu được kể đầu đuôi gốc ngọn ra hết.

Hách Tri Nhiễm nghe được mình đã g.i.ế.c c.h.ế.t nhân vật mấu chốt nhất thì cảm thấy phiền não trong lòng.

Dưới tình thế cấp bách, nàng không còn cách nào khác.

Thất ca thấy nàng lần lữa không phản ứng, vội lấy chiếc bình sứ nhỏ ra.

"Cửu đệ muội, muội xem, đây chính là thứ ta lục được trên người của người kia. Ta nghi ngờ trong đó có cổ trùng nên không dám mạo hiểm mở ra."

Thất ca biết Cửu đệ muội biết giải độc, thì hẳn là biết nhiều hơn về cổ độc, cái loại này giao cho nàng xử lý là cách làm để mọi người yên tâm nhất.

Hách Tri Nhiễm cầm lấy bình sứ, áp vào tai, lắc nhẹ vài cái.

Nếu thật sự có cổ độc ở trong đây, lại được tên cầm đầu đó nuôi, ngoại trừ Quỷ Lỗi cổ ra thì một khi chủ nhân chết, cổ độc sẽ không thể tiếp tục sống.

Nàng làm vậy để khẳng định thêm rằng nếu cổ độc đã c.h.ế.t thì nàng dùng phương pháp này để có thể nghe thấy tiếng va chạm nhẹ trong bình, ngược lại nếu cổ độc còn sống thì sẽ tự ẩn náu tránh được va chạm.

Kết quả thí nghiệm chứng minh, nàng nghe được là tiếng cổ độc va vào thành bình, vì thế nàng có thể kết luận cổ trùng đã chết.

Hách Tri Nhiễm nhẹ nhàng mở nút bình, đổ cổ độc bên trong vào lòng bàn tay.

Cổ độc có màu vàng nâu, nhìn bề ngoài có thể xác định đây là cổ độc được nuôi chưa trưởng thành hoàn toàn, bởi vì cổ sâu còn chưa trưởng thành nên Hách Tri Nhiễm không xác định được nó là loại gì.

Trước mắt hình thức cổ độc thì không thể sinh sản thêm cổ độc để đi hại người, cũng có nghĩa là, tên cầm đầu đó mới tập nuôi.

Tuy nhiên, điều này càng khẳng định thân phận của hắn ta là người Nam Tân Cương. "Thất ca, Bát ca, về sau chúng ta thật sự cần phải gia tăng đề phòng, để tránh có kẻ gây rối lại lẻn vào thôn Tây Lĩnh."

Suy nghĩ của nàng gần như trùng khớp với suy nghĩ của hai vị huynh trưởng, bất luận Nam Tân Cương hay người Man Di thì bọn chúng kiêng ky đều là người của Mặc gia.
 
Chương 829


Hơn nữa, Mặc gia đã bị lưu đày sớm đã không có gì là bí mật, nếu có người muốn biết tình hình của bọn họ, tự nhiên sẽ tìm cách trà trộn vào đây.

Nhưng tại sao Nam Tân Cương lại hao phí gây rối như vậy?

Muốn nghe ngóng tình hình Mặc gia, trực tiếp phái người giả dạng người Đại Thuận tới đây là được rồi.

Điểm này khiến cho Hách Tri Nhiễm phải suy nghĩ sâu xa.

Thấy hai vị huynh trưởng không có phản bác ý kiến của mình, nàng nói tiếp:

"Muội nghi ngờ người Tân Cương một mặt muốn tìm hiểu về Mặc gia, quan trọng hơn là họ muốn mượn thế lực của Man Di để diệt trừ Mặc gia."

Thất ca nghe xong liên tục gật đầu.

"Cửu đệ muội phân tích rất đúng, xem ra chúng ta thật sự cần phải nhanh chóng đề phòng."

Ngay lúc Hách Tri Nhiễm đang định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ hướng thôn truyên tới.

Mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Nhìn thấy Đào Nhiên đang dẫn một nhóm nam nữ nhân già trẻ lớn bé đều có, đi về phía họ.

Đào Nhiên là gia nhân cũ của Mặc gia, bị Tư Manh tiên sinh dùng thủ đoạn bắt làm người chế dược vì ông mà bán cả sinh mạng, may thay Hách Tri Nhiễm đã giúp hắn ta giải độc.

Sau khi hồi phục lại, hắn ta nói lời tạm biệt và rời đi.

Lần này, cùng hắn ta trở về thôn Tây Lĩnh là những gia nhân cũ khác của Mặc gia đều bị Tư Manh tiên sinh dùng thủ đoạn bắt làm người chế dược.

Từ cả đám người này có thể thấy được, họ thực sự kéo theo gia quyến đến để nhờ cậy.

Nhìn thấy bọn họ, Thất ca và Bát ca hiển nhiên rất vui mừng, hai người lần lượt đón họ.

"Đào Nhiên, các ngươi trở về vừa đúng lúc." Bát ca là người thẳng thắn, vừa rồi huynh ấy đang nghĩ nếu như Đào Nhiên bọn ngươi trở về sớm hơn thì tốt biết mấy, có bọn họ ở đây, họ sẽ có thêm một hàng rào bảo vệ chống lại kẻ thù ngoài.

Phải biết rằng những người này là những chiến binh thực sự đã trải qua trăm trận chiến, nói không quá lời là một người có thể đánh bại cả trăm người.

Kết quả điều huynh ấy muốn đã thành hiện thực, trong lòng đang nhắc tới Đào Nhiên bọn họ, thì bọn họ đã đến.

Đào Nhiên vừa bước vào thôn, nhận thấy có gì đó không ổn và dẫn mọi người tìm kiếm mọi tới nơi này.

"Thất gia, Bát gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

Cảnh tượng trước mắt đối với Đào Nhiên mà nói rất quen thuộc, đây chẳng phải là hiện trường sau một trận chiến kịch liệt sao?

Trong lúc nói chuyện, Đào Nhiên không quên cẩn thận nhìn xem Mặc Nguyên Sách và Mặc Sơ Hàn, thấy bọn họ không có việc gì, hắn ta mới yên tâm.

Gặp phải chuyện như vậy, Mặc Sơ Hàn không cần nói nhiều với Đào Nhiên, huynh ấy kể cho mọi người nghe chuyện xảy ra sáng nay và kết quả phân tích của họ.

Đào Nhiên nghe xong liền phẫn nộ nói: "Những người này thật là, Bát gia yên tâm. Lần này bọn ta đến đây đều dắt theo con cái của mình và bọn ta sẽ định cư ở đây một thời gian dài.

Những người bọn ta không có năng lực nào khác, nhưng việc c.h.é.m chém g.i.ế.c giết kẻ thù ngoài là không cần phải nói rồi."

Những gia nhân khác thấy vậy cũng lần lượt bước tới bày tỏ mình tự nguyện bảo vệ nơi đây.

Mạng sống thứ hai là do người Mặc gia ban cho, bọn họ trước khi rời đi nơi này đã quyết định, kiếp này chỉ nguyện ý hy sinh mạng sống của mình cho Mặc gia. Mặc Sơ Hàn phấn kích võ vai vài người. "Được rồi, có các ngươi ở đây, ta tin tưởng cả nhà chúng ta nhất định sẽ an toàn." Vì việc xử lý bọn Man Di này giao cho Mạnh Hoài Ninh nên huynh đệ Mặc gia không để ý nữa, kêu Đào Nhiên và những người khác về nhà nghỉ ngơi.
 
Chương 830


May mà, Hách Tri Nhiễm đã nhanh tay mua lại hết gia trạch và đất đai của Thôi gia.

Dưới sự sắp xếp của huynh đệ Mặc gia, tất cả đám người Đào Nhiên đều được phân công định cư trong sân riêng của họ.

Mặc dù Hách Tri Nhiễm không xa lạ gì với việc sắp xếp chiến tranh, nhưng nàng biết rõ cả hai huynh trưởng là người đều có kinh nghiệm trong nhiều trận chiến nên việc bảo vệ và sắp xếp như vậy thì không cần nói tới, thậm chí còn giỏi hơn nàng nhiều.

Vì vậy, sự sắp xếp của đám người Đào Nhiên, nàng không định tham gia vào nhiều mà toàn bộ giao cho hai huynh trưởng làm là được.

Chật vật bấy lâu nay, thật sự là quá sức chịu đựng đối với một phụ nữ mang thai như nàng.

Nàng thấy việc cần làm của mình đã xong, nàng lê thân hình mệt mỏi về nghỉ ngơi.

Thấy bước chân nặng nề của nàng, Mặc lão phu nhân chủ động bước tới dìu đỡ nàng.

Lão thái thái biết, chuyện xảy ra ngày hôm nay con dâu thứ chín này vất vả rất nhiều, nếu thực sự theo sự sắp đặt của chính mình mà đi vào thành, với nhiều người Man Di như thế thì hai nhi tử của bà thật sự chống đỡ không nổi.

"Nương thay mặt cả nhà cảm ơn con."

Mặc lão phu nhân chân thành cảm ơn con dâu, đồng thời cũng thương xót Hách Tri Nhiễm, bụng nàng to như vậy lại hoài thai hai đứa, nàng vì mọi người mà lại không quan tâm đến bản thân mình như vậy.

Hách Tri Nhiễm mỉm cười vỗ vỗ tay lão thái thái.

"Nương, con làm đều có chừng mực, nương đừng lo lắng."

Bà Mặc nghe vậy lên tiếng quở mắng: "Còn nói là có chừng mực, bước ở đi lại còn có chút lê lết" — -

"Hì hì... Nương, con chỉ hơi mệt, nghỉ ngơi một chút là khỏi à." Hách Tri Nhiễm cố ý ra vẻ thoải mái nói.

Sau khi được mẹ chồng đích thân dìu đỡ về nhà, Hách Tri Nhiễm liền cúi đầu vào trong không gian.

Giờ này nàng vô cùng đói và chỉ muốn nhanh chóng bổ sung sức lực.

Trong không gian muốn cái gì có cái đó, nếu không đủ nàng có thể mua nó trên ứng dụng mua sắm Taobao.

Không chỉ vậy, khi tiểu nhà sưu tập biết tin nàng có thai, nó còn đặc biệt giúp nàng mua mấy món ăn ngon lớn từ các nhà hàng cao cấp hiện đại, đóng gói và bán lại cho nàng với giá rẻ, đây thực sự khiến Hách Tri Nhiễm được hưởng thụ món ngon đã lâu chưa được ăn.

Nàng đang nhàn nhã thưởng thức đồ ăn trong không gian, thì bên Mạnh Hoài Ninh lại đau đầu.

Đối mặt bá tánh Man Di như thế, những người đã c.h.ế.t rồi ngược lại xử lý dễ dàng hơn, ai bảo bọn họ đến Đại Thuận cướp bóc làm gì?

Đây là cái giá phải trả cho việc làm điều xấu, c.h.ế.t cũng không có gì sai.

Tuy nhiên, đối với những người còn sống, việc đánh đập hay trừng phạt đều không phù hợp.

Nếu đánh họ, sẽ bị thương không thể rời đi, còn trừng phạt, thì bọn người này sẽ không có một xu dính túi.

Nhưng để họ rời đi như thế này thì về lý lại không hợp.

Thời điểm hắn ta khó giải quyết, Hồ Thông đã đến tìm hắn.

"Mạnh đại nhân thấy nan giải vì xử lý những người này sao?"

Mạnh Hoài Ninh cười khổ gật đầu: "Dù gì thì bọn họ cũng là bá tánh bình thường, không giống như binh lính mà tìm hoàng đế Man Di thương lượng để đổi tài sản lấy người. Theo tình hình hiện giờ của người Man Di, hoàng đế Man Di còn mong có nhiều người c.h.ế.t hơn để họ có thể tiết kiệm một ít lương thực."

Hồ Thông không thể phủ nhận điều này.

Hắn ta đến đây để nghĩ cách giải tỏa nỗi lo lắng của Mạnh Hoài Ninh.

"Ta quả thực có một biện pháp không biết có làm được không, hay ta nói ra cho Mạnh đại nhân định đoạt?"
 
Chương 831


Mạnh Hoài Ninh đang đau đầu vì chuyện này, nghe Hồ Thông nói có biện pháp thì bèn vội vàng hỏi: "Hồ ca, có biện pháp là cái gì?"

Hồ Thông có chút xấu hổ nói: "Mạnh tiên sinh chắc chắn đã nghe qua, lúc ta ở kinh thành, ta có đội ngũ công trình của ta."

Nghe đến đây, Mạnh Hoài Ninh như nghĩ tới cái gì đó.

"Ý của Hồ ca là huynh định thu những người này đi làm công trong đội ngũ công trình của huynh phải không?"

Hồ Thông gật đầu: "Ta quả thực có ý nghĩ này, ta thấy những người này đều gầy gò, chắc là cuộc sống ở Man Di gặp khó khăn.

Còn một tháng nữa, việc xây dựng ở đây cơ bản sẽ hoàn thành, ta dự định sau này sẽ sống bằng nghề xây dựng nên việc có một đội trong tay là rất cần thiết."

Mạnh Hoài Ninh rất hiểu về nội tình của Hồ Thông cũng như biết rất nhiều điều về hắn ta.

Nhưng hắn không nghĩ ra được, bá tánh Đại Thuận nhiều như vậy, tại sao lại chọn người Man Di không hiểu gốc rễ đó đi làm chứ?

"Hồ đại ca, huynh lập một đội ngũ công trình, thuê bá tánh Đại Thuận chúng ta không tốt sao?"

Hồ Thông mỉm cười, tiếp tục giải thích: "Bá tánh Đại Thuận ta cũng muốn thuê, trước mắt những người đó đang giúp Mặc gia xây gia trạch, có một số người được ta nhìn vừa ý. Ta là người tương đối nghiêm khắc, làm việc mà chưa đạt được sự hài lòng của ta, chắc chắn sẽ không vào được đội ngũ công trình của ta.

Hơn nữa, bản thiết kế ngôi nhà hiện giờ ta đang xây là do Mặc Cửu phu nhân tự đưa ra, nếu nàng ấy đã tin tưởng ta như vậy, giao phó cho ta một bản thiết kế đẹp như vậy, ta phải đảm bảo không để nó lan truyền từ tay ta.

Việc thuê những người Man Di này quả thực có khả năng bị lộ, nhưng Mạnh đại nhân không biết rằng, trước đây một thời gian ta cùng Cửu phu nhân đã thương lượng qua, giúp nàng ấy nghiên cứu và chế tạo ra một loại thuốc viên.

Thuốc viên này không độc lắm, nhưng thuốc giải phải uống đúng giờ, mới có thể khống chế những người đó trung thành với mình."

Về chi tiết của dược hoàn, Hồ Thông cũng không đề cập với Mạnh Hoài Ninh.

Quả thực lúc đầu hắn ta có đi tìm Hách Tri Nhiễm, hy vọng có thể lợi dụng việc xây tứ hợp viện để kiếm tiền.

Và sau mấy lần thương nghị xong, đã đạt được hiệp ước, chính là lợi nhuận của hắn ta và Hách Tri Nhiễm sẽ chia 50/50.

Kiếm được bạc, Hách Tri Nhiễm không thể phản đối, hơn nữa, nàng ấy cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ che giấu việc thiết kế xây dựng tứ hợp viện không cho ai biết.

Vì Hồ Thông sẵn lòng, đồng thời nàng ấy kiếm được lợi nhuận cho mình, cũng vui vẻ thành toàn.

Tất nhiên, nàng và Hồ Thông cũng thảo luận về vấn đề của đội công trình.

Cuối cùng, chính Hách Tri Nhiễm đã nghĩ ra ý tưởng tồi tệ như vậy.

Nàng quả thực có thể phối được loại thuốc độc mà Hồ Thông nhắc đến và uống thuốc giải đúng lúc.

Tuy nhiên, với tư cách là người hiện đại, nàng không muốn dùng cách này để khống chế bá tánh bình thường.

Vì vậy nàng đã tạo ra một loại thuốc xổ có tác dụng kéo dài.

Thuốc này không có hại cho cơ thể con người, đúng như tên gọi, tác dụng lâu dài là một trăm ngày.

Một khi một người uống viên thuốc này, nếu một trăm ngày sau không uống viên thứ hai thì trong hai ngày đầu sẽ bị đau bụng nhẹ và ngày thứ ba bắt đầu xuất hiện triệu chứng tiêu chảy.

Sau khi tiêu chảy vài lần, toàn bộ độc tố trong cơ thể sẽ được đào thải. Không chỉ vậy, Hách Tri Nhiễm còn bổ sung thêm một số thành phần giải độc vào viên thuốc, điều này không những không ảnh hưởng đến cơ thể người dùng mà còn loại bỏ độc tố tích tụ trong cơ thể họ.
 
Chương 832


Có thể nói đây không những không phải là thuốc độc mà còn là thuốc dưỡng sinh diệu kỳ hiếm có.

Tuy nhiên, người dùng không thể nào phát hiện ra đặc tính của loại thuốc này và chắc chắn sẽ nghĩ rằng mình bị phát độc vì không uống viên thuốc tiếp theo.

Với viên thuốc này, Hồ Thông cực kỳ chắc chắn rằng có thể khiến những người làm công dưới tay mình sẽ tận tụy trung thành.

Mạnh Hoài Ninh vốn đã đau đầu vì vấn đề của đám Man Di này, tuy rằng phương pháp của Hồ Thông đối với hắn không phải hoàn hảo, nhưng vẫn tốt hơn là không có gì.

“Hồ đại ca, dù là bá tánh Đại Thuận hay Man Dị, bọn họ có thể ở lại chỗ huynh làm việc thì đây là chuyện tốt, nhưng ta hy vọng ngàn vạn không được làm tổn thương thân thể của bọn họ.”

Thân là quan phụ mẫu, phải xem mạng sống của bá tánh quan trọng hơn.

Mạnh Hoài Ninh không thể vì lợi ích của mình mà giúp người xấu làm điều ác.

Hồ Thông biết Mạnh Hoài Ninh quan tâm đến bá tánh nên vội vàng giải thích: "Mạnh đại nhân, xin yên tâm, thuốc Cửu phu nhân điều chế vô cùng nắm chắc."

Mạnh Hoài Ninh từ tận đáy lòng đã tin tưởng Hách Tri Nhiễm, cho nên khi nghe Hồ Thông nhắc đến thuốc là từ tay của nàng, không hiểu sao liền cảm thấy an tâm rất nhiều.

"Nếu đã như vậy, Hồ đại ca chờ sau khi những người này tỉnh lại thì an bài đi nhé!"

Hồ Thông thấy Mạnh Hoài Ninh không phản đối, liền đưa tay che miệng, ho nhẹ một tiếng.

"Ặc ặc... Mạnh đại nhân, ta cần nhiều nhất là năm mươi người."

Mạnh Hoài Ninh ngơ ngác, trước mặt hắn ít nhất có ba đến bốn trăm người Man Di còn sống, Hồ Thông chỉ có thể để lại năm mươi người, so với việc không tìm ra cách xử lý có gì khác biệt chứ?

Hồ Thông nhìn thấy vẻ mặt của Mạnh Hoài Ninh, đại khái đoán được hắn đang suy nghĩ gì trong lòng.

"Mạnh đại nhân đừng lo lắng, cho dù ta không thể chứa thêm người ở đây thì vẫn có cách giải quyết."

Mạnh Hoài Ninh nhướng mày: "Hồ đại ca có biện pháp nào hay không?"

"Ta hiểu ý của Mạnh đại nhân, chỉ là để những người này dễ dàng trở về ta cảm thấy có chút không cam lòng. Hơn nữa, những người này đều là bá tánh, không thể g.i.ế.c được."

Mạnh Hoài Ninh liên tục gật đầu: "Đúng là như vậy."

Hồ Thông tiếp tục nói suy nghĩ của mình: "Ta nghĩ những Man Di này không phải đều là kẻ làm điều ác, nếu có đủ ăn thì ai lại đi cướp bóc.

Lát nữa, đợi họ tỉnh lại, nếu Mạnh đại nhân có thể tin tưởng ta thì hãy giao cho ta xử lý."

Mạnh Hoài Ninh không biết Hồ Thông có biện pháp hay gì.

Chỉ cần những người này có thể thuận lợi đưa đi, sau này đều làm người tốt, không phạm tội nữa, hắn liền yên tâm.

"Được, vậy giao cho Hồ đại ca xử lý."

Mạnh Hoài Ninh không hề nghi ngờ năng lực của Hồ Thông, dù gì người làm quan trong triều đã nhiều năm thì năng lực xử lý mọi việc nhất định phải có.

Loại thuốc mê của Hách Tri Nhiễm tác dụng không có lâu và những người Man Di bị hôn mê không đầy một canh giờ sau lần lượt bắt đầu tỉnh lại.

Những người Man Di vừa tỉnh dậy trên mặt đều sững sờ căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra, đã vậy còn bị trói bằng thắt lưng của chính mình.

Tại đây, Mạnh Hoài Ninh đã giao toàn quyền cho Hồ Thông xử lý và càng không làm ra phản ứng gì. Các quan sai vừa chạy tới cũng đứng bên cạnh Mạnh Hoài Ninh, chỉ cần đại nhân không lên tiếng, bọn họ sẽ không hề có hành động nào.

Hồ Thông lãnh hội được ý của Mạnh Hoài Ninh, sải bước đi tới trước mặt những người đó.

Hắn chỉ vào những người không bị hôn mê và nói: "Các ngươi tự mình giải thích cho họ biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
 
Chương 833


Chuyện như thế này thì để người của mình giải thích mới rõ ràng hơn nhiều.

Những người Man Di đó không hề choáng váng mà chỉ muốn sống sót, đương nhiên sẽ không tiếc công sức giải thích lý do cho đồng đội của mình.

Mọi người sau khi tìm hiểu được tình huống, giống như những người đồng đội, không hề choáng váng cũng không ngừng cầu xin sự thương xót.

Tình cảnh như vậy, Hồ Thông vẫn không bị lay động.

Hắn giống như Mạnh Hoài Ninh, chẳng tăng lên được bao nhiêu sự đồng cảm đối với những người này.

"Chớ làm ồn, muốn giữ mạng sống thì nghe lời ta."

Giọng Hồ Thông trầm xuống, người Man Di nháy mắt liền an tĩnh lại, toàn bộ khiếp sợ nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Chỉ thấy Hồ Thông khoanh tay đứng cách đó không xa, một thuộc hạ ôm một chậu bánh bao nóng hổi rất to đi tới.

Hồ Thông đích thân nhận lấy cái chậu, xích lại gần những người Man Di. Đây là sau khi hắn trưng cầu sự đồng ý của Mạnh Hoài Ninh, cố ý giao phó người đi làm nó.

Những chiếc bánh bao lớn vừa mới ra lò, mùi hương thơm nức mũi tỏa ra tứ phía khiến cho người ta phải nuốt nước bọt.

Người Man Di này có lẽ đã mấy tháng liền không có một bữa cơm no, chứ nói gì đến những chiếc bánh bao trắng phóc nóng hổi như vậy.

Không ngoài dự đoán của Hồ Thông, người Man Di sau khi nhìn thấy những chiếc bánh bao đó cũng không tự chủ được mà bắt đầu nuốt nước bọt, trong mắt không ngăn được lộ rõ ra vẻ khát vọng.

Hồ Thông lại còn rất trêu ngươi, còn cố ý cầm bánh bao xích lại gần họ thêm một chút.

Nếu như không phải người Man Di kia đang bị trói tay trói chân, sợ rằng cũng phải nhảy cẵng lên cướp mất.

Hồ Thông thấy đạt tới hiệu quả như ý hắn muốn, mới thoáng lùi về sau mấy bước.

"Các ngươi có muốn ăn không?"

Người Man Di lại lần nữa nuốt nước bọt, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào mấy cái bánh bao kia, ngơ ngác mà gật đầu.

Mặc dù Hồ Thông hỏi như vậy nhưng cũng không lập tức đưa bánh bao cho bọn họ ăn.

"Nếu muốn ăn no mặc ấm thì phải tự lao động mà đổi lấy, còn nếu như muốn dùng cách cướp bóc để lấy được những thứ này thì là điều mãi mãi không thể nào, thậm chí còn phải đánh đổi cả cái mạng nhỏ của mình."

Vừa nói, hắn vừa đi về hướng người Man Di vừa chép chép miệng: "Nhìn thấy chưa? Những người này chính là ví dụ tốt nhất."

Rất nhiều người Man Di bị c.h.ế.t đều có người thân hay bạn bè còn sống sót, Hồ Thông cẩn thận quan sát biểu cảm của bọn họ.

Mỗi khi có ai đó buồn hay khóc, dù có năng lực đến đâu hắn ta cũng sẽ không bỏ lại họ phía sau.

Những người như vậy có khoảng chừng 30 người, Hồ Thông trực tiếp để quan sai lên trước, đem bọn họ đến một bên.

Ngay sau đó, Hồ Thông tiếp tục nói:

"Bây giờ ta có thể cho các ngươi một cơ hội được ăn no, các ngươi có ai bằng lòng?”

Không ngoài dự liệu, nghe thấy có thể được ăn no, người Man Di còn lại đều nhao nhao bày tỏ ra bản thân rất bằng lòng.

Cùng lúc đó, Hồ Thông lần nữa quan sát biểu cảm của bọn họ, nhất là ánh mắt, nhìn xem có đủ sự chân thành hay là không.

Dĩ nhiên, số lượng người Man Di rất đông, để cho hắn ta có thể chắc chắn ngay trong tức khắc là điều không thể. Nhưng hắn ta lại bắt gặp được khá nhiều ánh mắt không mấy thiện cảm.

Hồ Thông lần nữa lại để cho quan sai đem những người này qua một bên, còn lại chưa đến hai trăm người. Các thành viên trong nhóm kỹ sư tương lai của hắn ta sẽ được chọn từ hai trăm người này.

"Các ngươi có sở trường gì có thể tự mình nói ra."
 
Chương 834


Người Man Di ý thức được, người trước mặt này là đang chọn người trong số bọn họ. Tuy bọn họ không biết sau khi bị chọn trúng sẽ làm gì hay là có thể giữ lại mạng sống hay không.

Nhưng khi nhìn thấy một cái chậu lớn có hơn trăm cái bánh bao, người Man Di này cảm thấy bản thân liều mạng tới nơi này cướp bóc, không phải vì miếng cơm manh áo sao?

Trước mắt chính là cơ hội có được một bữa ăn no, cho dù có c.h.ế.t bọn họ cũng muốn được làm ma no. Vì vậy, sau khi hắn ta nói xong liền có người trả lời ngay.

“Ta biết chăn cừu, từ nhỏ ta đã chăn cừu cho nhà phú hộ.”

“Ta rất khỏe, cái gì cũng có thể làm.”

"Ta biết xây nhà."

"Ta biết làm mộc."

"Ta không có sở trường gì cả, nhưng bảo làm gì ta cũng làm."

Hồ Thông ở đó lẳng lặng nghe bọn họ xung phong nói ra sở trường của mình.

Qua lúc lâu, âm thanh dần bé lại, hắn ta mới khoanh tay trước mọi người.

"Được rồi, không náo loạn nữa, người nào biết xây nhà với biết làm mộc thì đứng lên."

Mặc dù những kẻ này bị trói trong tư thế nửa ngả lưng, tuy không thể di chuyển nhưng đứng lên thì không có vấn đề gì cả. Rất nhanh đã có khoảng sáu mươi người đứng lên.

Số lượng này, thật sự có vượt qua dự tính của Hồ Thông.

Ở trong ấn tượng của hắn ta, khu đất của người Man Di rất cằn cỗi, dân chúng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, người có tiền cũng không nhiều, xây nhà hay biết làm đồ nội thất lại càng ít.

Không ngờ được lại có nhiều người biết xây nhà và làm mộc đến vậy.

Hắn ta định chọn ra năm mươi người trong bọn họ, hắn ta thậm chí còn nghĩ chỉ cần năm mươi người đó chịu làm việc, cho dù không có tay nghề thì cũng không thành vấn đề, hắn ta có thể từ từ dạy bảo.

Bây giờ thì tốt rồi, xung phong nhận việc có tới sáu mươi người. Xem ra, bản thân vẫn còn có thể lựa chọn.

Trong lúc Hồ Thông đã nghĩ cách thử thách những người này kiểu gì thì sáu mươi người đứng dậy không kiềm chế được mà cả gan thăm dò.

"Xin hỏi, ngài có muốn giữ lại bọn ta đi làm công không? Ta không cần tiền lương. Ta chỉ hi vọng đồng đội của ta có thể mang chút lương thực về nhà. Ta bằng lòng làm trâu làm ngựa ở đây cả đời."

Sau khi nói xong, lại có rất nhiều người bày tỏ nguyện ý giống như vậy.

Đây cũng là bước tiếp theo mà Hồ Thông nghĩ tới, nếu như đã có người nói ra thay hắn ta, hắn ta ngược lại rất là vui vẻ, lại bớt được thêm chuyện.

"Ở lại chỗ ta làm việc, ta đảm bảo các ngươi có thể ăn no, nhưng mà các ngươi làm sao để có thể đảm bảo trung thành với ta?"

Nói tới trung thành, người Man Di toàn bộ trố mắt nhìn nhau, ngay sau đó có người hét lớn: "Ta đảm bảo trung thành, siêng năng làm việc."

Hồ Thông bật cười: "Ngươi nói ra một câu dễ dàng như thế nhưng làm cách nào có để đảm bảo được đây?"

"Cái này..." Kẻ man rợ á khẩu không trả lời được.

"Ta cũng không cần các ngươi phải làm trâu làm ngựa, chỉ cần làm lụng thật tốt đảm bảo có thể ăn no."

Hồ Thông ngắt quãng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng điều kiện tiên quyết là tuyệt đối phải trung thành với ta.

Nhưng mà, cái trung thành này không thể chỉ nói suông một cách đơn giản như vậy, chỗ ta có một loại thuốc độc, uống vào sau một trăm ngày thì độc sẽ phát tác.

Đến lúc đó ta sẽ cho các ngươi viên thuốc giải độc để bảo toàn tính mạng, hơn nữa sẽ không ảnh hưởng tới tuổi thọ.

Nói cách khác là các ngươi chỉ cần trung thành với ta thì ta sẽ đúng hạn mà đưa cho các ngươi thuốc giải."

Nghe đối phương muốn dùng thuốc độc để đổi lấy sự trung thành của bản thân, rất nhiều bộ phận người cũng kinh hãi.
 
Chương 835


Tuy nhiên, cũng có những người táo bạo trong số những người này.

Những người này thậm chí không có chút do dự nào, liền nói: "Ta có thể uống thuốc độc, đảm bảo tuyệt đối trung thành với ngài."

"Ta cũng nguyện ý, chỉ cần có thể được ăn no, để cho ta làm cái gì cũng được."

Thấy có người ra mặt, cũng có những người liên tục bày tỏ thái độ. Còn sót lại mấy người nhát gan, chôn chân ở đó không đưa ra quyết định.

Hồ Thông đếm người thấy đã đạt đến con số mà bản thân đã dự tính thì cao giọng nói: "Tốt lắm, những người này đi theo ta."

Những người Man Di được giữ lại thì vui mừng khôn xiết nhưng trong lòng vẫn có chút băn khoăn.

"Bọn ta kiếm được thức ăn, có thể mang về một ít cho người nhà không?"

Đây cũng là tiếng lòng của mọi người, hôm nay bọn họ không còn ràng buộc nào khác ngoài nó cả, chỉ hi vọng bản thân có thể ăn no đồng thời người nhà cũng không bị đói.

Hồ Thông phát hiện ra rằng những người Man Di này ngày càng trở nên chính trực, mọi thứ đều diễn ra theo đúng như ý hắn ta.

"Ta có thể phát cho các ngươi một tháng tiền công trước thời hạn, mua lương thực cho người nhà của các ngươi."

Hồ Thông tự nhận bản thân cũng không phải là nhà từ thiện, bảo cho hắn ta miễn phí cho những người thân của họ lương thực thì là điều không thể nào, có điều bọn họ sau khi uống thuốc, hắn ta có thể trả trước tiền công một tháng cho bọn họ.

Đến lúc đó những người này cũng có thể đi mua những đồ dùng cần thiết.

Người Man Di tự nguyện ở lại, vốn chỉ nghĩ là bụng không bị đói là được, đồng thời có thể tiết kiệm được một ít lương thực tìm cách đưa về nhà. Thật không ngờ, bọn họ lại có cả tiền công. Không những như vậy, còn được trả trước một tháng tiền công, đối với bọn họ mà nói thì đây là một miếng bánh ngon như rơi từ trên trời xuống vậy.

Có thể mang ít lương thực về nhà cho người thân, đừng nói là bọn họ uống thuốc độc, cho dù là lập tức c.h.ế.t đi cũng xứng đáng.

"Bọn ta nguyện ý uống thuốc độc, vĩnh viễn trung thành với ngài."

"Đúng, bọn ta nguyện ý..."

Thấy những người tự nguyện kia có những đãi ngộ tốt như vậy, những người vừa mới do dự lại bắt đầu cảm thấy hối hận.

"Ta cũng muốn ở lại."

"Ta cũng muốn."

Nói như vậy, Hồ Thông cũng là người nghiêm khắc đâu phải ai cũng chọn đâu cơ chứ

Những người này vừa mới do dự không đứng lên ngay lúc được hắn ta hỏi, những người có nhân phẩm như vậy, Hồ Thông tuyệt đối không cần.

Hắn ta căn bản không để ý tới những người đó, mà còn đếm lại số người sót lại đó, tổng cộng có bốn mươi lăm người.

Tuy ít hơn năm người so với dự tính của hắn ta nhưng cũng không thành vấn đề.

Hắn ta cần người phải có phẩm hạnh tốt để có thể đảm bảo. Hồ Thông để bốn mươi năm người này đứng sang một bên, rồi sau đó đi đến trước mặt Mạnh Hoài Ninh.

"Mạnh đại nhân, ta đã chọn người xong rồi, những người còn sót lại thì ta nghĩ nên để cho họ dọn dẹp và mang những t.h.i t.h.ể kia trở về."

Mạnh Hoài Ninh có chút không cam tâm chỉ như vậy mà bỏ qua cho những kẻ đã quấy rầy nhân dân, chẳng qua là trước mắt cũng không nghĩ ra được biện pháp gì để đối phó với bọn họ.

Phỏng đoán rằng nếu hắn đem những người này nhốt lại một thời gian, ngược lại biết được những tâm tư của bọn họ, bọn họ tối thiểu còn có miếng cơm miễn phí để mà ăn.

"Nếu đã như vậy, thì làm theo như lời Hồ đại ca nói đi, người Man Di cướp của g.i.ế.c người nhiều như vậy, dù gì cũng cần phải dạy dỗ bọn họ một chút, phải cho chúng biết không phải cái gì cũng có thể cướp được của dân, thay vào đó là phải trả giá bằng cả mạng sống của mình."
 
Chương 836


Hồ Thông đồng ý nói: “Đúng là như vậy.”

Hai người thương lượng xong, Hồ Thông liền đi tới Mặc gia tìm Hách Tri Nhiễm lấy thuốc.

Hách Tri Nhiễm nghe nói Hồ Thông dùng biện pháp như vậy để giữ lại đám người Man Di thì cũng biểu thị ý tán thành với bọn họ.

Bất luận là người của nước nào, đều có sự phân rõ thiện và ác, chỉ cần Hồ Thông có thể nhận ra vậy là được.

Hồ Thông lấy được thuốc, vội vã trở về dưới chân núi. Nơi đó các quan sai đang nhìn chằm chằm những người Man Di kia đang dọn dẹp bãi chiến trường.

Nơi này chính là địa bàn của Mặc gia, gia đình vợ tương lai của Mạnh Hoài Ninh, hắn ta phải nhân lúc hai anh vợ không ở đây mà phải biểu hiện thật tốt, đưa nơi này trở về trạng thái ban đầu.

Người Man Di đã hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu, người nào cũng nghe lời quan sai phân phó giao việc để làm.

Những người được Hồ Thông chọn thì vẫn đang đứng ở chỗ cũ, Hồ Thông phát cho mỗi người một viên thuốc, chính mắt nhìn thấy bọn họ nuốt vào sau đó thì đưa cho mỗi người mười lăm đồng tiền công.

Điều khiến cho những người này càng vui hơn nữa chính là một chậu bánh bao trắng nõn nóng hổi vừa rồi chính là bữa sáng của bọn họ.

Hách Tri Nhiễm biết chế tạo thuốc, Hồ Thông thật sự không biết công dụng của những viên thuốc do Hách Tri Nhiễm chế tạo, hắn thật sự cho rằng số thuốc đó là thuốc độc, vì vậy nên mới nhìn những người Man Di này một cách hết sức yên tâm.

Những người Man Di muốn ở lại thì được ăn bánh bao, còn những người sót lại kia đang phải quét dọn những t.h.i t.h.ể trên chiến trường, bọn họ thực sự không nghĩ rằng ở lại thì được ăn bánh bao ngon như vậy.

Hồ Thông không quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ, thấy thủ hạ của mình mình có thể ăn no, lại lần nữa đưa ra phúc lợi.

"Các ngươi bây giờ có thể cầm tiền công vào thành mua đồ."

Hắn ta chỉ những người Man Di đang quét dọn chiến trường nói: "Nếu có người đáng tin cậy trong số bọn họ, các ngươi có thể nhờ bọn họ mang ít lương thực về cho người nhà của các ngươi."

Mọi người vừa nghe, ánh mắt liền nhất thời sáng lên, trong đầu nghĩ rằng thuốc độc mà bọn họ đã uống vào người thật đáng giá biết bao, rối rít quỳ lạy Hồ Thông, bày tỏ sự cảm tạ rồi mới đi vào thành mua đồ.

Đến giữa trưa, đám người Man Di đã dọn dẹp xong khu đất của Mặc gia, dưới sự sắp xếp của Mạnh Hoài Ninh, bọn họ mang theo t.h.i t.h.ể và lương thực mà người ở lại nhờ mang về.

Mạnh Hoài Ninh không lập tức rời đi, bây giờ ở Doãn thành không có quân đội đóng quân, người duy nhất giữ gìn trật tự trong thành chỉ có thuộc hạ của hắn ta.

Tính cả Mặc Sơ Hàn trong thành thì cũng chỉ có ba mươi quan sai. Nếu như không có huynh đệ Mặc gia ở đây thì hậu quả quả thật không thể lường được.

Nếu như hôm nay hắn ta để cho những người Man Di này trở về, thì tương đương với việc thả hổ về rừng.

Nhưng nếu không thả thì phải làm đây?

Hắn ta cũng không thể đem nuôi nhốt những người Man Di này lại cơ chứ?

Dù Mạnh Hoài Ninh có khôn ngoan đến đâu, gặp phải chuyện như này cũng phải gãi đầu.

Lúc này, Mặc Sơ Hàn đã cùng Thất ca quay trở lại, sau khi giải quyết xong những cựu binh đào ngũ, hiện tại bọn họ đang tạm trú tại ngôi nhà cũ của Thôi gia.

Thôi gia vốn đã khá hơn hai nhà còn lại, nhà của bọn họ cũng cơ bản toàn gạch ngói, tuy so với tứ hợp viện mới xây của Mặc gia có kém một chút, nhưng chỉ cần có thể che mưa che gió là được rồi. Đợi anh em bọn họ kiếm được nhiều tiền trong tương lai, họ sẽ cân nhắc giúp thuộc hạ sửa sang nhà cửa.
 
Chương 837


Hai huynh đệ Mặc gia biết Mạnh Hoài Ninh vẫn còn đang ở dưới chân núi xử lý chuyện của những người Man Di, bọn họ sắp xếp thuộc hạ xuống dưới tìm hắn ta.

"Mạnh huynh đệ, gặp phải chuyện khó khăn gì rồi sao?"

Mặc Sở Hàn cười khổ một tiếng, đem những lo âu về phương thức xử lý đám người Man Di kia nói ra.

Tình huống như vậy, Mạnh Hoài Ninh đã nghĩ tới rồi, hai huynh đệ Mặc gia cũng có thể cũng đã nghĩ tới.

Không phải là bọn họ vô cớ nghĩ nhiều, vốn là nghe những thôn dân kia nói, người Man Di tới đây cướp bóc cùng lắm cũng chỉ có vài chục người.

Đây là do bọn họ đã phát hiện ra kịp thời, người Man Di căn bản là không cướp được thứ gì thậm chí còn nhận lại một trận đòn nặng nề.

Nếu thật sự là như vậy, Mặc gia dĩ nhiên sẽ không lo lắng. Có thể mọi việc sẽ đều xảy ra việc ngoài ý muốn, cũng như chuyện hôm nay, có tới hơn trăm người Man Di, thậm chí còn có người chỉ huy đáng sợ như vậy.

Một khi còn có tình huống như vậy phát sinh, cũng sẽ mang lại cho người ta rất nhiều phiền phức.

Bản thân bị quấy rầy ở gia viên như vậy, nếu đổi lại là người khác thì cũng sẽ thấy nhức đầu mà thôi.

Huống chi, Cửu đệ cùng các Cửu đệ muội vẫn còn có nhiều hoạch định, sau này trong nhà nuôi gia súc gia cầm cũng ngày càng nhiều, nếu như không bảo vệ đúng cách thì sẽ bị những người Man Di này hủy mất, mất mát còn nhiều hơn.

Mặc Sơ Hàn với Mặc Nguyên Sách mặc dù trong đầu ít nhiều cũng đã có đối sách, nhưng đó cũng chỉ là muốn bảo vệ gia đình của mình, nếu có thể nhiều hơn, bọn họ có thể bảo vệ được cả thôn Tây Lĩnh. Thậm chí là cả Doãn thành, bọn họ sợ là không có cái năng lực đó lại càng không muốn có cái năng lực đó.

Dù sao thì thân phận của người Mặc gia cũng khá là đặc thù, họ đã hoàn toàn mất đi niềm tin đối với triều đình.

Nói một cách khó nghe hơn, bọn họ không tạo phản đã là trung thành lắm rồi.

Mặc Sơ Hàn coi như là người cầm đầu, cực kỳ khó hiểu về tình hình của Doãn thành.

"Mạnh huynh đệ, xảy ra chuyện lớn như vậy, ta đề nghị hay là huynh nhờ sự giúp đỡ của phủ Hướng Châu để giải quyết cho thỏa đáng đi."

Mạnh Hoài Ninh gật đầu một cái: "Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy, Doãn thành không có binh lực trấn thủ, một khi người Man Di xâm phạm thêm lần nữa, thương là thương cho những người dân vô tội đó."

Mặc dù hắn ta nói như vậy nhưng trong lòng lại rõ nhất, có điều Tây Bắc cằn cỗi, căn bản không được triều đình coi trọng, cho dù là binh lực của Châu phủ thì cũng không thể so sánh được với những nơi khác.

Cho dù hắn ta có nêu vấn đề này với Tri phủ đại nhân thì cũng có thể sẽ không được hỗ trợ.

Bất kể như thế nào, xảy ra chuyện lớn như thế, hắn ta cũng cần phải báo cáo lên cấp trên, về phần binh lực có thể giải quyết được hay không, Mạnh Hoài Ninh cũng không có ôm hi vọng gì cả, sợ rằng cuối cùng hắn ta còn phải tự nghĩ ra biện pháp.

Thật ra thì, huynh đệ Mặc gia lại thấy lạc quan hơn Mạnh Hoài Ninh một chút về vấn đề của người Man Di.

"Không có gì bất ngờ xảy ra, lần này người Man Di cướp bóc không thành, lại còn mất mát nhiều người như vậy, chắc chắn trong khoảng thời gian sắp tới sẽ không dám hành động gì đâu.

Dân chúng nhát gan, bọn họ nếu không phải là bây giờ không có lương thực sống qua ngày thì chắc hẳn cũng chẳng dám làm gì mạo hiểm.
 
Chương 838


Thứ mà ta lo lắng nhất đó chính là đám người Man Di đã nghĩ đến việc tấn công Vương triều Đại Thuận, nếu quân đội có tấn công vào thì không thể tiến vào từ thôn Tây Lĩnh.

Dẫu sao nơi này núi cao hiểm trở, bọn họ chở lương thực đi qua rất bất tiện.

Cái cần bận tâm bây giờ phải là triều đình, trước mắt chỗ nguy hiểm nhất chính là Tây cảnh.”

Từ lúc làm quan khởi, Mạnh Hoài Ninh chính là Huyện lệnh, dù sao cũng là một quan văn, chức vị lại không cao, khoảng thời gian này lại chú trọng việc cai quản địa phương, về phương diện quân sự quả thật không thể nhìn xa trông rộng được giống như huynh đệ Mặc gia.

Nghe được Thất ca nói, Mạnh Hoài Ninh như được khai sáng.

"Mặc dù Doãn thành chỉ cách Tây cảnh một đoạn, một khi chiến tranh xảy ra, người dân ở bên đó sẽ nhờ cậy phía bên này, xem ra ta cũng sớm phải chuẩn bị mới được."

Với tư cách là quan phụ trách của Doãn thành thì hắn ta cũng không thể nhúng tay vào được, nhưng hắn ta cũng phải đảm bảo được những người dưới quyền của hắn ta được bảo vệ.

Nghĩ tới những thứ này, Mạnh Hoài Ninh cảm thấy bản thân phải hoạch định ra được một cái kế hoạch thật chi tiết.

Hắn ta đưa tay làm thành nắm đ.ấ.m về phía hai huynh đệ Mặc gia: "Đa tạ hai vị huynh trưởng đã nhắc nhở, lần này ta quay trở về nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ."

Xảy ra chuyện lớn như vậy, huynh đệ Mặc gia biết rằng Mạnh Hoài Ninh sẽ phải xử lý rất nhiều chuyện nên không có giữ hắn ta lại, một mực tiễn hắn ta đến cổng thôn rồi mới quay trở lại.

Quay về đến nơi thì cũng đã tối. Trên đường chính cách kinh thành ba trăm dặm. "Cửu đệ, lão già kia tỉnh rồi." Giọng của Ngũ ca có chút khàn khàn, kể từ khi họ lấy m.á.u độc ra khỏi cơ thể Tư Manh tiên sinh, họ vẫn luôn để mắt đến ông ta, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lúc này Mặc Cửu Diệp phụ trách đánh xe ngựa, Lục ca cưỡi ngựa chạy theo sau.

Nghe được tiếng kêu gào của Ngũ ca, Mặc Cửu Diệp vội vàng đem xe ngựa dừng lại ở phía bụi rậm ven đường, sau đó tiến vào buồng xe.

Lục ca cũng muốn vào buồng xe nhìn một chút, nhưng vì sự an toàn của mọi người mà hắn chỉ có thể đứng ở ngoài buồng xe để làm công việc canh gác.

Bởi vì Ngũ ca vẫn luôn trông chừng Tư Manh tiên sinh, ông ta có thoáng gì đó bất thường thì sẽ phát hiện ra ngay.

Vì vậy, khi hắn thấy Tư Manh tiên sinh đã cử động mí mắt liền lập tức thông báo cho Mặc Cửu Diệp.

Có điều Tư Manh tiên sinh cũng đang muốn tỉnh dậy.

Chắc hẳn vết thương của ông ta rất đau đớn, hoặc bị trói tay chân lại đến tê liệt, trước khi mở mắt ra hoàn toàn, ông ta đã phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn.

"Tỉnh rồi thì cũng không cần phải tiếp tục giả chết." Mặc Cửu Diệp không có chút kiên nhẫn với người có thù địch với nhà mình gì cả, nếu không phải có lời còn muốn hỏi thì hắn còn hận không thể có thể lập tức giải quyết ông ta ngay lúc này.

Tư Manh tiên sinh vốn còn có chút mơ màng, nhưng sau khi nghe được giọng nói này thì ông ta nhanh chóng nháy mắt tỉnh táo.

Ông ta dùng sức nặng nề để đẩy mí mắt lên, đập vào mắt chính là hai huynh đệ hận không thể g.i.ế.c mình của Mặc gia.

Ông ta không biết là trong người đã mất đi m.á.u độc, nghĩ rằng sự đau đớn trên người của mình chính là do hai huynh đệ Mặc gia đã đánh ông ta.

"Ta nói lại lần nữa, đừng đối xử với ta như vậy, ta tin các ngươi cũng đâu có ngu đến nỗi muốn chôn theo ta chứ?"

Dứt lời, Tư Manh tiên sinh nghĩ là mình vẫn còn ưu thế, lại còn nở nụ cười nhạt.
 
Chương 839


Vốn tưởng rằng uy h.i.ế.p như vậy sẽ đem tới hiệu quả giống nhau, thật không ngờ được rằng ánh mắt của hai huynh đệ Mặc gia càng lúc càng vui tươi, cảm giác như đang coi ông ta thành kẻ ngu vậy.

Tư Manh tiên sinh vô thức cảm thấy không được thỏa mái, nhất là vị trí ở trước ngực, thật sự rất đau, cái loại đau đớn so với cái cảm giác đau do bị đánh có chút không được giống nhau lắm.

Ông ta bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt cũng thêm phần hoảng loạn và bất an.

"Ngươi... Các ngươi đã làm gì với ta?"

Tư Manh tiên sinh không dám tin đây là sự thật, ông ta vừa nói chuyện vừa đồng thời thử bấm vào chỗ côn trùng độc đang kí sinh của mình, kết quả lại không có chút phản ứng nào cả.

Lại nghĩ tới Mặc Cẩn Niên sống sờ sờ xuất hiện trước mặt ông ta, cuối cùng ông ta cũng có được kết luận rằng Mặc gia nhất định đã tìm được cao nhân, khống chế được côn trùng độc, nếu không ông ta cũng sẽ không thể giao tiếp được với côn trùng vào lúc này.

Đồng thời, ông ta cũng cảm thấy trước n.g.ự.c truyền tới một trận đau đớn, mà cái vị trí kia chính là chỗ mà ông ta đã bị dính m.á.u độc.

Chẳng lẽ, m.á.u độc trong người ông ta cũng đã biến mất?

Không thể không nói, Tư Manh tiên sinh này vẫn rất thông minh.

Mặc dù ông ta không biết đối phương đã làm cách nào, nhưng cũng đã ý thức được vấn đề nghiêm trọng.

Nhìn ánh mắt không chút sợ hãi của hai anh em Mặc gia, ông ta thậm chí còn cảm thấy điều mình nghĩ là sự thật.

"Các ngươi thật hèn hạ" "Hèn hạ? Người hèn hạ là ngươi mới đúng." Ngũ ca cắn răng nghiến lợi trả lời.

Mặc Cửu Diệp hôm nay ngược lại lại rất yên tĩnh, cũng không có vẻ gì là tức giận với Tư Manh tiên sinh.

Mục đích của hắn chỉ có một, đó chính là hỏi ra được tung tích cha và anh trai của mình.

"Bây giờ ngươi, muốn tìm đến cái c.h.ế.t cũng là một điều xa xỉ."

Đây là chuyện cuối cùng mà hắn nhắc nhở, hi vọng Tư Manh tiên sinh có thể nhận thức rõ được, không để cho huynh đệ bọn họ tốn công sức thẩm vấn ông ta.

Tư Manh tiên sinh vốn rất cao cao tại thượng, bị huynh đệ Mặc gia bắt đi, vốn nghĩ rằng nếu có phải c.h.ế.t thì cũng phải c.h.ế.t thật cao ngạo, lôi được cả hai huynh đệ bọn họ đi cùng mới xứng đáng.

Không ngờ rằng, m.á.u độc trong cơ thể lại vô hình biến mất, không còn cách nào khống chế được côn trùng độc, chuyện này xảy ra khiến ông ta có chút ứng phó không kịp, lại gặp phải lời nói uy h.i.ế.p của Mặc Cửu Diệp, ông ta lập tức ý thức được tình cảnh hiện giờ đang rất không ổn.

Nhưng mà, ông ta vốn không có lợi dụng điểm yếu của đối phương để uy hiếp.

Huống chi anh em Mặc gia lại coi ông ta như kẻ thù, ông ta thực sự tin lời mặc Cửu Diệp nói, tìm đến cái c.h.ế.t cũng là một điều xa xỉ.

Ý thức được tình hình, Tư Manh tiên sinh bắt đầu luống cuống.

Bây giờ ông ta không sợ cái chết, mà là không thể báo thù được cho người mà ông ta yêu mến, mà còn phải đối mặt với việc bị hành hạ tới sống cũng không bằng chết.

Mặc Cửu Diệp thấy Tư Manh tiên sinh chậm chạp không muốn mở miệng thì cũng nhận ra được ông ta đã nắm rõ được tình cảnh hiện giờ của mình.

"Không muốn bị hành hạ thì mau nói ra tung tích của cha và ca ca ta ra đi, ta sẽ cân nhắc cho ngươi có thể được một khoảng thời gian vui vẻ."

Tư Manh tiên sinh vẫn không để ý đến Mặc Cửu Diệp, suy nghĩ của ông ta trong thời khắc này đã bay xa rất xa, xa tới tận ba mươi năm về trước...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top