Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 800


Quả nhiên đây là tin tức khiến Hách Uyên Minh phải cực kỳ kinh ngạc.

“Xem ra, giang sơn Đại Thuận đang có những biến đối rồi, ngay cả chó, mèo mà cũng có thể làm hoàng tử.”

Mặc Cửu Diệp biết nhạc phụ tận trung với Đại Thuận nên dứt khoát nói toàn bộ những thứ hắn biết cho ông.

“Còn nữa, Nam Hằng cấu kết với hoàng hậu Nam Cương, bây giờ đã hài tử, Thụy vương đưa Đức Phi nương nương rời khỏi kinh thành sống mai danh ẩn tích ở nơi khác. Bởi vậy, sau này giang sơn Đại Thuận rơi vào tay ai, mong nhạc phụ hiểu rõ trong lòng.”

Tin tức Mặc Cửu Diệp mang đến cho Hách Uyên Minh, tin nào cũng khiến người ta phải chấn kinh.

Mặc Cửu Diệp thấy ông ngẩn người cũng không giải thích kỹ càng, bởi vì lúc này đã có người gõ cửa phòng.

"Hách đại nhân, tiểu nhân đã chuẩn bị y phục xong."

Hách Uyên Minh vội vàng thu lại cảm xúc, ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, tự tay mở cửa phòng.

Ông ta đang chuẩn bị nhận lấy quần áo từ tay quản gia, chỉ thấy quản gia tay cầm bình sứ vừa mới còn sinh long hoạt hổ nay đã ngã trên mặt đất.

Cùng lúc đó, cơ thể Hách Uyên Minh bị Mặc Cửu Diệp mạnh mẽ kéo ra phía sau.

"Cẩn thận." Mặc Cửu Diệp nhắc nhở.

Ngay khi Hách Uyên Minh chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Mặc Cửu Diệp đã bắt được một con sâu.

Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột nên Mặc Cửu Diệp không có cầm theo đồ vật bên người, vì vậy cổ trùng cứ giãy giụa không ngừng trên tay hắn.

Nếu không phải muốn để lại chứng cứ tố cáo Cửu vương gia cho nhạc phụ thì hắn sẽ trực tiếp bóp c.h.ế.t con cổ trùng này.

Tuy Hách Uyên Minh không tận mắt nhìn thấy cổ trùng, nhưng ông thấy dáng vẻ nữ tế khẩn trương thì có thể đoán được Cửu vương gia đã sai người hạ cổ ông.

Ông nhìn con sâu ghê tởm trong tay nữ tế, vội vàng đưa một chén trà trên bàn cho Mặc Cửu Diệp.

Mặc Cửu Diệp nhận chén trà, thả con sâu vào lập tức đậy lại.

"Không ngờ Cửu vương gia lại hành động nhanh như vậy."

Mặc Cửu Diệp nghĩ hắn vừa mới báo tin tức này cho Phí Nam Vũ không lâu, cho dù hắn ta và Nam Kì cùng nhau sắp xếp kế hoạch để giải quyết chuyện này thì e là cũng cần một ít thời gian.

Nhưng không tốt rồi, đã có đại thần bị trúng cổ.

May mắn thay, hắn đã đưa nhạc phụ tới nơi này, vả lại ông vẫn chưa rời đi. Nếu không kiểu văn nhân trói gà không chặt như nhạc phụ chắc chắn khó mà trốn thoát.

Nghĩ vậy, Mặc Cửu Diệp run sợ một hồi, hắn cảm thấy thật may mắn, nếu nhạc phụ bị trúng cổ, hắn trở lại Tây Bắc không biết phải giải thích thế nào với tức phụ.

"Nhạc phụ, người cất cổ trùng vào, sau này sẽ có lúc dùng đến."

Hách Uyên Minh biết rõ cổ trùng này là thứ vô cùng đáng sợ, ông sợ rằng một chén trà khó mà nhốt được, nên vội vàng lấy khăn tay trong người ra, quấn kín xung quanh chén trà.

"May mà có con ở đây, ta mới có thể hữu kinh vô hiểm thoát được kiếp nạn này."

Lúc này Mặc Cửu Diệp không nói gì thêm, hắn đi tới cửa kéo quản gia vào trong phòng.

"Nhạc phụ, Cửu vương phủ sẽ nhanh đại loạn, ngài nên rời khỏi nơi thị phi càng sớm càng tốt." Mặc Cửu Diệp thật lòng, thật dạ nhắc nhở.

Hách Uyên Minh gật đầu: "Ta sẽ tiến cung bẩm báo việc này với Hoàng thượng."

Mặc Cửu Diệp biết nhạc phụ là người thông minh, cho dù ông tiến cung thì cũng chỉ nói về chuyện xảy ra ở Cửu vương phủ, chứ sẽ không đề cập đến thân phận của Phí Nam Vũ và Nam Ki.

Còn sau này, với kinh nghiệm nửa đời người của mình, chắc chắn ông có thể tìm được cơ hội thích hợp để giải quyết chuyện này.

Nguy hiểm của nhạc phụ được giải trừ, Mặc Cửu Diệp không định ở lại.

"Nhạc phụ, con không thể ở lại đây, cáo từ."
 
Chương 801


Hách Uyên Minh thấy Mặc Cửu Diệp phải đi, hơi luyến tiếc: "Nữ tế, con khó khăn lắm mới tới kinh thành, hay là tới phủ thượng thư một lát, để cho nhạc mẫu gặp con một lần."

Mặc Cửu Diệp từ chối nói: "Con còn có chuyện quan trọng phải giải quyết, sau này có cơ hội chắc chắn con sẽ dẫn Nhiễm Nhiễm cùng hài tử về quý phủ vấn an ngài và nhạc mẫu."

"Nếu đã như vậy, ta không giữ con lại nữa, con nhất định phải làm việc cẩn thận đấy, Nhiễm Nhiễm đang ở Tây Bắc đợi con trở về."

Thật ra Hách Uyên Minh muốn mời Mặc Cửu Diệp về nhà còn có mục đích khác.

Ông muốn cho Mặc Cửu Diệp cầm ít tiền trở về, lúc đó bọn họ đột ngột rời khỏi kinh thành, đến phút chót ông mới nghĩ ra cách cùng phu nhân tiễn đưa bọn họ, nên tiền bạc cho nữ nhi cầm theo không hề đủ.

Lần này nữ tế vào kinh, ông định cho hắn một ít bạc, đáng tiếc bình thường khi ra cửa, ông không có thói quen cầm theo ngân phiếu bên người.

Hôm nay gặp hắn, Hách Uyên Minh tự thấy xấu hổ, trên người ông chẳng có thứ gì giá trị để cho nữ tế cầm đi cả.

Nhưng Hách Uyên Minh không định bỏ qua như vậy.

"Nữ tế, các con đang ở chỗ nào Tây Bắc?"

Về chuyện này, Mặc Cửu Diệp lại không nghĩ nhiều.

Người ta quan tâm nơi nữ nhi ở cũng không đáng trách, lúc trước hắn từng đề nghị Hách Tri Nhiễm viết thư nhà báo bình an nhưng Hách Tri Nhiễm lo lắng vấn đề thân phận hiện giờ sẽ có ảnh hưởng với người nhà, không muốn mang đến phiền phức không cần thiết cho người nhà, bởi vậy nàng nhẫn nhịn chịu đựng không viết thư gửi về.

Bây giờ đã gặp nhạc phụ, nói ra lời thì chỉ có ông và hắn biết, ai cũng không bắt được nhược điểm của bọn họ, nên tất nhiên Mặc Cửu Diệp sẽ nói rõ địa chỉ.

"Nhạc phụ, bây giờ chúng con đang sống ở thôn Tây Lĩnh tại Dõan Thành Tây Bắc."

Hách Uyên Linh nhắc lại vài lần trong lòng, nhớ được địa chỉ sau đó cùng Mặc Cửu Diệp một trước một sau ra khỏi phòng.

Hách Uyên Minh là khách mời nên đương nhiên có thể đường đường chính chính ra khỏi phủ, Mặc Cửu Diệp thì ngược lại, hắn thi triển khinh công vượt tường rời đi.

Trước mắt hắn đã khôi phục lại gương mặt vốn có, vì đề phòng người quen nhận ra, hắn vừa rời khỏi vương phủ thì ngay lập tức đi tới chợ gần nhất mua một cái mũ rơm đội trên đầu.

Ra khỏi thành rất thuận lợi không có chuyện gì đặc biệt phát sinh, thủ vệ cửa thành không hề nghi ngờ.

Mặc Cửu Diệp dùng tốc độ nhanh nhất để đi đến nơi hội họp lại với hai vị huynh trưởng.

Lúc này Tư Manh tiên sinh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, dẫn theo một người như vậy đi cũng không tiện, mấy huynh đệ quyết định tạm thời sẽ ở lại nơi này.

Có Mặc Cửu Diệp, Ngũ ca có thể an tâm ra cửa mua nguyên liệu nấu ăn, buổi tối bọn họ muốn ăn đơn giản một chút.

Ngũ ca vừa rời đi, không biết là do thể trọng của Tư Manh tiên sinh đặc thù hay vì nguyên nhân khác mà thời gian hắn ta tỉnh lại lâu hơn hẳn một ngày so với dự kiến.

Lúc này Mặc Cửu Diệp đang lo cho nhạc phụ, không biết ông cầm theo cổ trùng vào cung bẩm tấu thì Thuận Vũ Đế có tin lời ông nói hay không.

Đúng lúc này, tiếng Lục ca truyền tới.

"Cửu đệ, đệ mau tới đây."

Mặc Cửu Diệp nghe được tiếng Lục ca gọi vội vàng thu hồi suy nghĩ, quay lại phòng trông coi Tư Manh tiên sinh.

Tư Manh tiên sinh mở to hai mắt nhìn Lục ca. "Ngươi là Mặc Cẩn Niên?"

Lục ca hừ lạnh một tiếng: "Hừ, không ngờ tới có phải không, chúng ta lại gặp mặt bằng cách này."

Trong lúc trúng cổ, tuy không biết mấy năm đã xảy ra chuyện gì.
 
Chương 802


Nhưng Lục ca không cần nghĩ cũng biết cổ trùng trên người hắn ta là do người trước mắt ra tay, chắc chắn bọn họ đã tiếp xúc nhiều lần.

Lúc này Tư Manh tiên sinh ý thức được hoàn cảnh của hắn ta vô cùng bất lợi.

Nhất là sau khi nhìn thấy Mặc Cửu Diệp đi tới, hắn ta hiểu rõ bản thân đã rơi vào tay huynh đệ Mặc gia.

Nghĩ vậy hắn ta thầm hối hận, đều do lúc trước hắn ta sơ ý mới để cho Mặc Cẩn Niên có cơ hội cứu bọn họ ra.

Đồng thời hắn ta cũng có thể kết luận, người cứu Mặc Cẩn Niên ở Nam Cương chính là Mặc Cửu Diệp.

Cho dù Tư Manh tiên sinh đoán được bảy tám phần nhưng dù thế nào hắn ta cũng không nghĩ ra, rốt cuộc là cao nhân phương nào đã giải cổ của hắn ta.

Với địa vị hắn ta trong giới nuôi cổ, hắn ta tự xưng thứ hai chắc chắn không ai dám đứng nhất.

Không thể nào có người giải được cổ trùng do hắn ta hạ.

Chẳng lẽ trong lúc hắn ta không để ý đã xuất hiện cao thủ nuôi cổ còn lợi hại hơn cả hắn ta sao?

Ngay khi Tư Manh tiên sinh còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, Mặc Cửu Diệp phẫn nộ tiến lên đá hắn ta một cái.

Cùng lúc đó Tiểu Bạch vừa mới bay về đi theo chủ nhân cũng phi vào trong phòng, thấy chủ nhân tức giận thì nó hưng phấn bay quanh đỉnh đầu hắn, trong miệng còn phát ra tiếng kêu lanh lảnh.

Một cước này của Mặc Cửu Diệp không hề lưu tình, hắn đá mạnh lên người Tư Manh tiên sinh.

Mặc dù Tư Manh tiên sinh cũng luyện võ công nhưng cũng không chịu nổi.

Tay chân Tư Manh tiên sinh đều bị trói bằng dây thừng, hắn ta không thể động đậy, ngay lúc hắn ta đang định chửi mắng Mặc Cửu Diệp thì lại thấy sủng vật của hắn ta.

"Bảo bối, mau cắn hắn."

Hắn ta biết rõ sức mạnh sủng vật của mình, một khi tiểu tử kia lộ nanh vuốt ra, tính công kích rất cao.

Hôm nay hắn ta bị huynh đệ Mặc gia nắm trong tay, e là không còn hy vọng sống sót trở về.

Nếu như vậy còn không bằng dẫn theo sủng vật hắn ta yêu thích đi xuống, ít nhất trên đường xuống hoàng tuyền sẽ không cô đơn.

Nhưng làm hắn ta bất ngờ chính là Tiểu Bạch không hề nghe lệnh của hắn ta mà cứ làm nũng với Mặc Cửu Diệp.

Tư Manh tiên sinh vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn ta không tin bảo bối của hắn ta sẽ không nghe lời hắn ta nói, có thể do đã lâu tiểu tử kia không thấy mình nên hơi hưng phấn thái quá chăng...

Trong lòng tính toán một lượt, hắn ta lại định sai Tiểu Bạch tấn công huynh đệ Mặc gia.

Ai ngờ lần này Tiểu Bạch lại chủ động biến ra miệng ưng mổ vào mắt hắn ta.

Tư Manh tiên sinh thấy vậy thì bị giật mình ngay tức khắc. Nếu không bị giật mình thì với công phu của hắn ta, cho dù tay chân bị trói cũng có thể tránh được.

Tuy nhiên Tiểu Bạch cũng không mổ một cách chuẩn xác vào mắt hắn ta, nên nó mổ mạnh, dứt một miếng thịt dưới khoé mắt hắn ta.

Máu tươi chảy xuống theo góc mặt Tư Manh tiên sinh, vả lại bộ dáng hắn ta vừa đau đớn vừa khiếp sợ khiến người ta nhìn vào thấy vô cùng dữ tợn.

Mặc Cửu Diệp thấy vậy vươn một cái cánh tay, Tiểu Bạch lập tức đậu vững trên tay.

Hắn cố ý làm trò, khen Tiểu Bạch trước mặt Tư Manh tiên sinh.

"Tiểu Bạch, làm tốt lắm."

"Không có khả năng, đây là sủng vật mà ta cẩn thận nuôi dưỡng mười mấy năm, không thể nào lại như vậy được."

Lúc này Tư Manh tiên sinh còn nghĩ rằng bản thân đã nhận sai sủng vật, bảo bối của hắn ta không thể nào nhận người khác là chủ.

Mặc Cửu Diệp mặc kệ suy nghĩ của hắn ta, hiện giờ kẻ thù lớn nhất của Mặc gia đang ở ngay trước mắt, hắn cũng không có tâm trạng nhiều lời với hắn ta ở đây.
 
Chương 803


Lục ca vào thẳng chủ đề.

"Nói, ngươi đã dấu phụ thân và huynh trưởng ta ở nơi nào?"

Nghe Lục ca hỏi vậy, con ngươi Tư Manh tiên sinh co rụt lại đồng thời hắn ta cũng ý thức được rất nhiều chuyện đã bị phá vỡ so với hắn ta nghĩ.

Đối với huynh đệ Mặc gia mà nói, Tư Manh tiên sinh chính là kẻ thù lớn nhất.

Đồng dạng ở trong lòng Tư Manh tiên sinh, sau khi người Mặc gia chịu đủ tra tấn, thì hắn ta sẽ chôn bọn họ cùng người trong lòng của hắn ta.

Cứ tưởng chuyện sẽ nhanh thôi, nhưng chưa đầy một năm thì nảy sinh nhiều tình huống mới.

Lúc này hắn ta chỉ có thể bình tĩnh, đối phó người trước mắt sau đó lại nghĩ cách trốn thoát.

Nghĩ xong, Tư Manh tiên sinh lập tức bình tâm lại.

"Ta không biết các ngươi đang nói cái gì, chúng ta không quen nhau vì sao các người lại bắt ta?"

Mặc Cửu Diệp cười lạnh: "Ha ha... cáo già, không phải vừa rồi ngươi còn kêu tên Lục ca ta sao? Làm sao? Nhanh như vậy đã không quen biết rồi?"

Tư Manh tiên sinh tiếp tục giả vờ hồ đồ.

"Thần tướng mạnh mẽ Mặc gia lừng lẫy đại danh, từng có người trong nhà thờ bức tranh của hắn, ta có thể nhận ra cũng không có gì kỳ quái?"

Điểm này đúng là như vậy.

Lục lang Mặc gia trời sinh mạnh mẽ, thậm chí người dân còn lưu truyền một cây búa trong tay hắn ta ít nhất phải nặng trăm cân.

Năm đó Mặc Cẩn Niên chủ quân ở biên cảnh đánh cho quân lính Nam Cương người ngựa tan rã, lúc ấy sự việc này lan rộng bốn phương. Nhưng hai huynh đệ Mặc gia làm sao mà tin hắn ta cho được.

Hai huynh đệ cũng không muốn lãng phí thời gian, tốn lời với người như thế này nhưng trong lòng bọn họ đều biết rằng, trước khi tìm được phụ thân và huynh trưởng thì người này không thể chết.

Bởi vậy vấn đề thẩm vấn bị hạn chế rất lớn.

Bọn họ cũng không dám làm quá gấp gáp lỡ như tên này cá c.h.ế.t lưới rách thì sẽ liên lụy đến tính mạng phụ thân và huynh của bọn họ.

"Huynh đệ chúng ta chỉ muốn biết tung tích của phụ thân và huynh trưởng mà thôi, nếu ngươi nói thật lòng ta có thể suy nghĩ thả cho ngươi một con đường sống."

Mặc Cửu Diệp nói vậy chỉ là miễn cưỡng kìm nén lửa giận để dùng kế hoãn binh, hắn sợ Tư Manh tiên sinh sẽ nghĩ không thông mà làm ra chuyện gì đó gây bất lợi cho mục đích của hắn.

"Phụ thân và huynh đệ của ngươi không phải đã c.h.ế.t trận nơi sa trường rồi sao? Làm sao ta biết tung tích của bọn họ được nữa."

Tư Manh là một lão cáo già, ngươi đã quanh co với ta, ta cũng có thể giả vờ hồ đồ.

Mặc Cửu Diệp không hề có kiên nhẫn, thấy hắn ta như vậy thì không khống chế được lửa giận trong lòng.

Hắn cũng đã nhận ra rằng, cứ quanh co ở đây với hắn ta thì sẽ không hỏi được gì cả.

Vì thế hắn lấy ra một cái bình sứ nhỏ trong lòng.

Bên trong là một lọ phấn ngứa tức phụ đã chuẩn bị cho hắn.

Đây là chuyện đầu tiên Hách Tri Nhiễm nghĩ tới, bọn họ thành công bắt được Tư Manh tiên sinh ở kinh thành, không thể tra tấn quá mạnh tay vì có thể gây c.h.ế.t người, trong tình huống đó hắn không dễ dàng để tìm hiểu về tin tức.

Bởi vậy nàng mới cố ý tạo phấn ngứa.

Chỉ thấy Mặc Cửu Diệp mở cái bình ra rải bột phấn về phía Tư Manh tiên sinh. Nhìn thấy động tác của Mặc Cửu Diệp, theo bản năng Tư Manh tiên sinh ngừng thở. Hắn ta hiểu, Mặc Cửu Diệp đang dùng độc với hắn ta.
 
Chương 804


Nhưng mà hắn ta không rõ đây là độc gì, hắn ta nghĩ chỉ cần miệng và mũi không hít vào thì bản thân hắn ta sẽ có cơ hội chạy thoát.

Ai ngờ hiểu biết của hắn ta nông cạn, đâu phải chỉ có hít vào mới là độc?

Công phu bế khí của Tư Manh tiên sinh đúng là lợi hại, bản thân hắn ta không hề hít vào chút độc phấn nào.

Đang lúc hắn ta đắc ý, bỗng nhiên cơ thể hắn ta bắt đầu có cảm giác ngứa khó chịu.

Hắn ta không ngừng vặn vẹo cơ thể, như muốn xua tan cảm giác không ổn trong người.

Tiếc là hắn ta càng giãy giụa thì cảm giác ngứa ngáy càng mãnh liệt.

Đồng thời hắn ta cũng ý thức được, Mặc Cửu Diệp không dề dùng độc qua hệ hô hấp mà là độc làm toàn thân hắn ta ngứa ngáy.

Đây là lần đầu tiên Tư Manh tiên sinh thấy loại độc này.

Điều đó khiến hắn ta cảm thấy Mặc gia đang có cao nhân giúp đỡ.

Có thể lấy ra loại độc mà ngay cả hắn ta cũng chưa từng thấy, còn có thể giải hết Khôi Lỗi cổ trên người Mặc Cẩn Niên, nếu không có cao nhân trợ giúp, đánh c.h.ế.t hắn †a cũng không tin.

Cảm giác ngứa ngáy trên người ngày càng mãnh liệt, Tư Manh tiên sinh không thể tập trung suy nghĩ được nữa.

Thân thể hắn ta không ngừng vặn vẹo như một con côn trùng vậy, thậm chí hắn ta còn có suy nghĩ muốn tìm đến cái chết.

"Các ngươi g.i.ế.c ta đi... Các ngươi g.i.ế.c ta đi... A... Thật là ngứa..."

Hai huynh đệ Mặc Cửu Diệp và Mặc Cẩn Niên khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Tư Manh tiên sinh đau đớn lăn lộn, không mảy may có bất kỳ tia thương hại nào. So với những chuyện hắn ta đã làm đối với Mặc gia thì loại hành hạ này không là gì cả. Mắt thấy trán Tư Manh tiên sinh đã đầy mồ hôi, thậm chí tiếng rên rỉ thống khổ cũng dần dần trở nên yếu ớt.

Mặc Cửu Diệp biết, hiện tại ý thức của hắn ta yếu hơn vừa rồi rất nhiều, liền nhân cơ hội hỏi:

"Nói, hiện tại phụ thân và huynh trưởng của ta đang ở đâu?"

Lúc này Tư Manh tiên sinh cũng ý thức được tình cảnh của mình khó khăn hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

Nhất là cảm giác ngứa ngáy trên cơ thể, khiến hắn ta càng nhận rõ một sự thật.

Đó là hôm nay hắn ta chỉ có hai sự lựa chọn.

Thứ nhất, hắn ta nói ra tung tích của Mặc gia, có lẽ đối phương sẽ cho hắn ta một cái c.h.ế.t thống khoái.

Thứ hai, đồng vu quy tận cùng hai huynh đệ Mặc Cửu Diệp và Mặc Cẩn Niên, thuận tiện còn có thể đưa Mặc Kình theo.

Tuy nhiên cho dù chọn cái nào cũng không thể hoàn thành kế hoạch báo thù cho người trong lòng.

Nhưng muốn hắn ta cứ như vậy mà nói ra tung tích của phụ tử Mặc gia là chuyện không thể nào. Hắn ta tình nguyện đồng vu quy tận cùng huynh đệ Mặc gia, như vậy, khi hắn ta xuống dưới hoàng tuyền gặp người trong lòng cũng dễ ăn nói hơn.

Hơn nữa, hiện tại hắn ta cũng không thể hoàn toàn xác định rốt cuộc có bao nhiêu nam nhân Mặc gia bị khống chế đã được cứu đi.

Vì vậy, Tư Manh tiên sinh quyết định.

Cổ trùng của hắn ta vẫn còn, đặc biệt là bản mệnh cổ, chỉ cần hắn ta chết, thì bản mệnh cổ sẽ cùng hắn ta đi đến hoàng tuyền.

Đến lúc đó, không chỉ có một mình hắn ta, mà người bị hắn ta dùng bản mệnh cổ thao túng là Mặc Kình cũng sẽ đi theo.

Cho dù Mặc gia quen biết cao nhân giải cổ cũng không có khả năng cứu được tính mạng của ông ấy. Ngoài ra, khi hắn ta cho nổ bản mệnh cổ, cơ thể hắn ta cũng sẽ phát nổ, một khi huynh đệ Mặc gia chạm vào m.á.u độc trong cơ thể hắn ta, cho dù là đại la thần tiên tới cũng không cứu được mạng bọn họ.
 
Chương 805


Tuy nói không thể mang nam nhân Mặc gia tới cúng tế trước mộ phần của người trong lòng, nhưng có thể mang Mặc Kình và hai con trai của ông ấy theo cùng, cũng coi như là đã thành công một nửa.

Mặc dù Tư Manh tiên sinh đã có quyết định, nhưng ai lại chê mình sống quá lâu chứ?

Hắn ta muốn vì bản thân mà tranh thủ một lần cuối cùng, nếu như không được, hắn ta sẽ đồng vu quy tận cùng Mặc Kình.

Vì báo thù cho người trong lòng, Tư Manh tiên sinh đã lên kế hoạch rất nhiều năm, chắc chắn tâm tính và trí tuệ của hắn ta, người bình thường không thể so sánh được.

Mặc dù hắn ta bị trói tay chân, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, những bảo bối trong người mình đã sớm bị hai huynh đệ này tịch thu.

Nói cách khác, hiện tại trên người hắn ta không có bất kỳ loại độc dược nào, mà ngay cả cổ trùng cũng không có.

Thật may hắn ta đã luyện hóa bản mệnh cổ, cổ trùng này đang ở ngay trong cơ thể hắn ta.

Cho dù hai huynh đệ Mặc Cửu Diệp thông minh đến mức nào, sợ rằng cũng không thể nghĩ ra điểm này.

Vì vậy, hắn ta cố gắng nhẫn nhịn cảm giác ngứa ngáy trên người, tập trung tinh thần lực kêu gọi bản mệnh cổ của mình.

"Mặc Cẩn Niên, Mặc Cửu Diệp, ta hỏi các ngươi một lần cuối cùng, các ngươi có chừa cho ta một con đường sống không hay là muốn ta đồng vu quy tận cùng với các ngươi và phụ thân các ngươi?"

Mặc dù Mặc Cửu Diệp luôn lạnh lùng đứng ở bên cạnh nhìn tình cảnh bi thảm của Tư Manh tiên sinh, nhưng lại chưa từng buông lỏng cảnh giác.

Lúc Tư Manh tiên sinh tập trung tinh thần kêu gọi bản mệnh cổ, hắn lập tức phát hiện có gì đó không đúng.

Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn thấy tình huống như vậy, nhưng hắn không hề cảm thấy bỡ ngỡ.

Lúc trước hắn và thê tử đã xem quyển "Cổ thuật toàn thư" cũng không phải là vô ích, hắn biết, phản ứng trước mắt của Tư Manh tiên sinh, khả năng rất lớn là đang kêu gọi bản mệnh cổ của hắn ta.

Chỉ có điều, hắn không biết Tư Manh tiên sinh còn giữ lại cho bản thân một đường lui như vậy, sau khi bản mệnh cổ c.h.ế.t sẽ làm cho cơ thể hắn ta tự phát nổ, giải phóng m.á.u độc trong tim.

Chuyện hắn lo lắng chính là hành động kế tiếp của Tư Manh tiên sinh.

Lỡ như thật sự hắn ta đang thúc giục bản mệnh cổ, như vậy, rất có thể phụ thân và huynh trưởng của mình sẽ c.h.ế.t theo hắn ta mất.

Không, không phải có thể, mà là chắc chắn...

Bây giờ, Mặc Cửu Diệp chỉ có thể tùy cơ ứng biến, tạm thời ổn định đối phương trước.

"Ta có thể bỏ qua cho ngươi, nhưng mà ta muốn đổi lấy tin tức của phụ thân và huynh trưởng, điều kiện này không hề quá đáng, phải không?"

Tư Manh tiên sinh cũng không muốn chết, nếu không phải vừa rồi muốn tranh thủ tìm đường sống cho mình, hắn ta sẽ không nóng vội như vậy.

Hắn ta thấy thái độ Mặc Cửu Diệp đã hoãn hòa lại một chút, rồi cảm thấy mình thật sự có cơ hội chạy thoát, nói điều kiện.

"Ta có thể nói cho ngươi những điều ngươi muốn biết, chỉ có điều, ngươi phải giải độc trên người ta trước."

Vấn đề này, đúng là Mặc Cửu Diệp không thể làm được, thê tử chỉ cho hắn phấn ngứa, chứ không đưa thuốc giải.

Hắn hướng về phía Tư Manh tiên sinh bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Không có thuốc giải." Tư Manh tiên sinh vừa nghe không có thuốc giải, từng giọt mồ hôi hột trên trán không ngừng lăn xuống.

Nếu không phải không muốn biểu hiện quá mức yếu đuối trước mặt huynh đệ Mặc gia, hắn ta cũng không cần phải cắn răng chịu đựng như vậy.

Ai ngờ, hắn ta đã dùng uy h.i.ế.p như vậy, thế nhưng người ta lại không có thuốc giải...
 
Chương 806


Bây giờ hắn ta đã nghĩ rõ ràng, e là huynh đệ Mặc gia sẽ không tùy tiện bỏ qua cho bản thân, lần này khiến cho cơ thể mình ngứa ngáy khó chịu, lần sau không biết sẽ dùng phương pháp gì hành hạ hắn ta nhận tội.

Thay vì dây dưa cùng bọn họ khiến bản thân chịu tội, không bằng trực tiếp chọn cách thứ hai, như vậy, hắn ta cũng còn chút tôn nghiêm.

Trông thấy Tư Manh tiên sinh lại có dấu hiệu thúc giục bản mệnh cổ, Mặc Cửu Diệp vội vàng lấy s.ú.n.g gây mê ra.

Chỉ nghe "bịch một tiếng, Tư Manh tiên sinh còn chưa kịp phản ứng, liền ngã xuống hôn mê.

Lục ca vừa mới nhìn ra một ít manh mối, hắn ta biết, Cửu đệ bị ép phải làm vậy.

"Cửu đệ, lão hồ ly này rất xảo quyệt, sợ là rất khó mà hỏi được tin tức hữu dụng."

Về điểm này, Mặc Cửu Diệp cũng không phủ nhận.

"Xem ra hôm nay chỉ có thể giữ lại mạng của hắn ta trước, sau đó sẽ từ từ nghĩ biện pháp tra hỏi."

"Nhưng mà, chúng ta lấy được tin tức muộn một ngày, phụ thân, đại ca và nhị ca sẽ phải chịu tội thêm một ngày." Hiển nhiên Lục ca có chút nóng nảy, ngặt nỗi, hiện tại hai huynh đệ cũng không còn cách nào khác.

Mặc Cửu Diệp thở dài.

"Trên người hắn có bản mệnh cổ, vừa rồi nếu không phải ta kịp thời đánh hắn ta ngất xỉu, hắn ta đã chuẩn bị thúc giục bản mệnh cổ, đến lúc đó, không phải chỉ c.h.ế.t một mình hắn ta, người bị hắn ta dùng bản mệnh cổ thao túng cũng sẽ chôn theo."

Lục ca không hiểu về cổ thuật, nghe Mặc Cửu Diệp nói đến những chi tiết này, cũng bị dọa đến mức toàn thân xuất mồ hôi lạnh.

"Nhưng... Nhưng chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy tới kinh thành, bắt sống Tư Manh tiên sinh, chẳng lẽ vẫn phải bó tay chịu c.h.ế.t hay sao?" Mặc Cửu Diệp suy nghĩ một lát, mở miệng nói: "Trước mắt, chúng ta chỉ có thể nhanh chóng mang người này về Tây Cảnh hội họp cùng nhóm Tam ca, xem xem bọn họ có tra được tin tức gì có ích hay không."

"Chỉ cần chúng ta có thể tìm được phụ thân và hai vị huynh trưởng trước một bước, giải trừ cổ trùng trên người bọn họ, thì có thể băm vằm người này thành trăm mảnh báo thù rửa hận cho nam nhân Mặc gia chúng ta."

Lục ca gật đầu một cái: "Xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy."

Hai huynh đệ bàn bạc đối sách xong thì nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa.

Lục ca nhanh chóng đi về phía cửa: "Ta đi xem một chút."

Hắn ta mới vừa đẩy cửa ra, liền thấy Ngũ ca đánh một chiếc xe ngựa và dắt hai con ngựa chạy về.

Không đợi Mặc Cẩn Niên lên tiếng hỏi, Ngũ ca đã mở miệng trước: "Lục đệ, ta vào thành mua sắm, thuận tiện mang ngựa của chúng ta về, ta còn mua thêm một chiếc xe ngựa."

Nghe Ngũ ca nói một hồi, Mặc Cửu Diệp không thể không bội phục sự chu đáo của hắn ta.

Vừa rồi hắn và Lục ca đã quyết định, trước dẫn theo Tư Manh tiên sinh cùng đến Tây Bắc, đúng lúc đang thiếu một chiếc xe ngựa.

Trên đường đi, mấy huynh đệ bọn họ cũng cần phải thay ngựa, Ngũ ca chỉ mới ra ngoài một chuyến, đã giải quyết được tất cả.

Vốn dĩ kế hoạch của Mặc Cửu Diệp là ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, thuận tiện thẩm tra Tư Manh tiên sinh một chút, nếu như hôm nay có thể hỏi ra một vài tin tức hữu ích gì đó thì tốt, cho dù không thể, cũng có thể hiểu một chút về kẻ đứng sau.

Ngoài dự đoán, biểu hiện của Tư Manh tiên sinh lại kích động như vậy, vì an nguy của phụ thân và huynh trưởng, không thể để cho hắn ta chết, nhất thời Mặc Cửu Diệp cảm thấy hơi bất lực.

Đúng lúc Ngũ ca mang theo xe ngựa trở lại, hắn cũng đã lãnh giáo căn bản về Tư Manh tiên sinh, nên giờ không còn lòng dạ nào ở lại đây, trên đường sẽ từ từ nghĩ đối sách.
 
Chương 807


"Ngũ ca, bây giờ chúng ta lập tức lên đường, ra roi thúc ngựa nhanh chóng chạy tới Tây Cảnh, xem xem nhóm Tam ca có tiến triển gì hay không, sau đó sẽ cùng nhau nghiên cứu đối sách."

Thấy vẻ mặt của Mặc Cửu Diệp, Ngũ ca biết tình huống hết sức khẩn cấp.

"Được, bây giờ chúng ta lập tức lên đường, vừa vặn ta đã mua một ít lương khô, trong lúc lên đường chúng ta có thể duy trì mấy ngày."

Ba huynh đệ ném Tư Manh tiên sinh vào xe ngựa, cho dù hắn ta còn đang trong trạng thái hôn mê, nhưng cũng không ai dám xem thường.

Lão hồ ly này, tuyệt đối không thể để cho hắn ta có cơ hội chạy trốn.

Vì vậy, Lục ca phụ trách đánh xe ngựa, Ngũ ca cưỡi một con ngựa lại dắt một con ngựa, Mặc Cửu Diệp ở bên trong xe ngựa, phụ trách trông chừng Tư Manh tiên sinh, một khi hắn ta tỉnh lại, bọn họ lại nghĩ biện pháp tiếp tục thương lượng với hắn ta.

Có lẽ là tiềm thức Tư Manh tiên sinh không muốn tỉnh lại để tránh phải chịu đựng cảm giác ngứa ngáy kia, cho nên mãi đến khi xe ngựa chạy ra ngoài trăm dặm, đến đêm khuya, hắn ta mới có dấu hiệu tỉnh lại.

Dọc theo đường đi, từ đầu đến cuối Mặc Cửu Diệp đều duy trì trạng thái thanh tỉnh để quan sát động tĩnh của Tư Manh tiên sinh, ngọn đèn dầu cũng luôn sáng.

Vì vậy, thời điểm Tư Manh tiên sinh vừa thoáng có phản ứng, Mặc Cửu Diệp lập tức phát hiện.

Dẫu sao trong vòng một ngày Tư Manh tiên sinh đã trúng thuốc mê hai lần, hiển nhiên giờ phút này đầu óc hắn ta hơi mơ màng.

Cảm giác đầu tiên của hắn ta chính là toàn thân bị trói chặt, không thể tự do hoạt động.

Nhưng mà rất nhanh, hắn ta liền ý thức được tình cảnh nguy hiểm của mình.

Mượn ánh sáng đèn dầu, hắn ta cũng thấy rõ diện mạo của người trước mặt. "Mặc Cửu Diệp, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"

Mặc dù tạm thời Mặc Cửu Diệp chưa nghĩ ra biện pháp xử lý hắn ta, nhưng quyết không thể thua khí thế.

"Dĩ nhiên là muốn lôi tin tức từ trong miệng ngươi."

Tiếng đối thoại giữa hai người không hề nhỏ, mà bọn họ cũng không có ý định giấu diếm ai.

Lục ca đang đánh xe ngựa ở bên ngoài nghe được rất rõ ràng.

Hiện tại bọn họ đang đi qua vùng hoang vu, không cần phải cố kỵ điều gì.

"Lão hồ ly, nếu ngươi còn tiếp tục không thức thời nữa, có tin ta một chùy đập c.h.ế.t ngươi hay không?”

Lục ca và Mặc Cửu Diệp đều có cùng suy nghĩ, chính là muốn hù dọa hắn ta một chút, chỉ cần Tư Manh tiên sinh luyến tiếc tính mạng, hắn cũng không tin hắn không hỏi ra được chút xíu tin tức hữu dụng nào từ trong miệng hắn ta.

Đáng tiếc, biện pháp mà hắn ta và Mặc Cửu Diệp sử dụng với Tư Manh tiên sinh căn bản không dùng được.

Hai huynh đệ bọn họ không hề biết, hiệu lực của phấn ngứa trên người Tư Manh tiên sinh đã hết, hắn ta không còn cảm thấy khó chịu như vậy nữa, trái lại dấy lên một tia hy vọng sống sót.

Tuy nhiên, hắn ta sẽ không thể hiện ra ở trước mặt huynh đệ Mặc gia.

"Hừ! Nam tử hán đại trượng phu, muốn c.h.é.m muốn g.i.ế.c tùy các ngươi, hà tất phải ở chỗ này hù dọa người."

Mặc Cửu Diệp đã nhìn rõ, lão hồ ly này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nhanh chóng giơ tay lên hướng đầu hắn ta thăm hỏi một chút.

Vốn là huyết hải thâm cừu của Mặc gia, giờ phút này Mặc Cửu Diệp thật sự không thể nhịn được nữa.

Mặc dù Tư Manh tiên sinh có võ công trên người, nhưng căn bản không thể so sánh với hai huynh đệ Mặc Cửu Diệp, vả lại tay chân hắn ta còn bị trói chặt, không gian trong xe ngựa lại nhỏ, hắn ta muốn tránh cũng không có chỗ để tránh, chỉ có thể chấp nhận mặc cho Mặc Cửu Diệp đánh đập.
 
Chương 808


Lần này Mặc Cửu Diệp thật sự rất tức giận, hắn đánh hắn ta như để phát tiết.

Đánh mấy cái, gương mặt Tư Manh tiên sinh đã biến dạng nghiêm trọng, căn bản không thể nhìn ra khuôn mặt ban đầu.

"Mặc Cửu Diệp, ngươi muốn ta đồng vu quy tận với phụ thân và huynh trưởng của ngươi sao?"

Sau khi Tư Manh tiên sinh nói ra những lời này, rất nhanh đã ý thức được điều không đúng.

Huynh đệ Mặc gia cũng phản ứng cực nhanh, nghe ra điểm mấu chốt trong câu nói của hắn ta.

Lục ca đã ngừng xe ngựa, mở cửa buồng xe, căm tức nhìn Tư Manh tiên sinh.

“Nói mau, ngươi đã làm gì phụ thân ta?”

Ngũ ca cũng nhanh chóng đi đến, thân thể cao lớn của hai huynh đệ đứng chắn ở cửa buồng xe, nhìn chằm chằm vào Tư Manh tiên sinh.

Mặc Cửu Diệp cũng vậy, quả đ.ấ.m vốn đã giơ lên thật cao lập tức dừng ở đỉnh đầu, không rơi xuống, chính là muốn chờ hắn ta trả lời.

Tư Manh tiên sinh thấy dáng vẻ mấy huynh đệ khẩn trương như vậy, trong lòng hối hận vì tự mình nói bậy, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nếu đã nói ra, hắn ta cũng hiểu rõ bản thân tiếp tục tranh cãi cũng không có ý nghĩa gì, biết đâu còn có thể lợi dụng Mặc Kình để bàn điều kiện với mấy huynh đệ Mặc gia.

"Không sai, đúng là Mặc Kình trúng cổ của ta. Các ngươi biết rồi thì làm được gì nào? Nếu ta không nói ra tung tích của ông ta, thì cho dù các ngươi có đi mòn gót chân cũng không tìm được. Ha ha ha ha ha..."

Tư Manh tiên sinh quyết định trong lòng, không hiểu sao rất sung sướng, lớn tiếng cười đắc ý. Huynh đệ Mặc gia nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn ta, thì muốn đánh lắm, chẳng qua hắn ta cậy vào bọn họ vì lo lắng cho tánh mạng của phụ thân nên không dám g.i.ế.c hắn †a mà thôi.

Trừ cái này ra, ý đồ uy h.i.ế.p trong đó không đáng nói đến. Tóm lại, hành động của Tư Manh tiên sinh, khiến cho huynh đệ Mặc gia hết sức khó chịu.

Bọn họ khó chịu thì hậu quả chỉ có một, đó chính là đánh hắn ta một trận tơi bời nhưng điều kiện tiên quyết là phải giữ lại tánh mạng của hắn ta.

Vừa rồi là Mặc Cửu Diệp đánh, lần này đổi thành Lục ca.

Chỉ thấy hắn ta nắm vào bên cạnh, nhún người một cái đã nhảy lên sàn xe, ngay sau đó xách cả người Tư Manh tiên sinh lên vứt xuống đất.

Ngũ ca thấy vậy cũng không nhẫn nại thêm nữa, nhấc chân đá thật mạnh vào người Tư Manh tiên sinh.

Huynh đệ Mặc gia đều xuất thân từ nhà binh, cho nên hiểu rất rõ đánh vào chỗ nào là đau nhất mà lại không mất mạng.

"A... A... A... Các ngươi sẽ trả giá thật lớn cho việc làm ngày hôm nay..."

Thấy hai vị huynh trưởng đánh Tư Manh tiên sinh tơi bời, nhưng Mặc Cửu Diệp cũng không hề có ý định ngăn cản.

Một mặt là hắn tin tưởng hai vị huynh trưởng có chừng mực, quan trọng nhất chính là hắn biết rõ Tư Manh tiên sinh muốn thúc giục bản mệnh cổ, thì hắn ta cần phải tĩnh tâm lại.

Trước mắt, hắn ta đang bị đánh, căn bản không thể tĩnh tâm được, cho nên hắn ta không thể nào thúc giục bản mệnh cổ.

Đúng là Ngũ ca và Lục ca tự có chừng mực nhất định, cảm giác lửa giận đã giảm bớt liền dừng tay.

Lúc này cơ thể Tư Manh tiên sinh đã nằm gục trên đất giống như một bãi bùn nát vậy.

Đừng nói cơ thể hắn ta bị trói không nhúc nhích được, cho dù là thời điểm hoạt động tự do, bị đánh thành như vậy, hắn ta muốn đứng lên cũng khó khăn.

Tuy nhiên Mặc Cửu Diệp không dám buông lỏng, lúc nào cũng quan sát nhất cử nhất động của hắn ta, đồng thời luôn cầm s.ú.n.g gây mê trong tay, một khi đối phương có phản ứng gì không đúng, hắn sẽ lập tức nổ súng.
 
Chương 809


Tư Manh tiên sinh tê liệt trên đất, cố gắng thở hổn hển.

Chỉ có điều, từ trước đến giờ hắn ta luôn tâm cao khí ngạo, làm sao có thể cúi đầu như lúc này?

"Mấy người các ngươi sẽ hối hận vì tất cả những gì đã làm với ta ngày hôm nay."

Lời nói vừa dứt, hắn ta cố gắng ổn định tâm trạng, tập trung tất cả ý chí lực về một nơi, chuẩn bị thúc giục mẫu cổ tự sát.

Mặc Cửu Diệp liếc mắt lập tức nhìn ra ý đồ của hắn ta, thời điểm đang chuẩn bị nổ súng, bỗng nhiên lồng n.g.ự.c có cảm giác chấn động nhè nhẹ.

Hắn biết, người nuôi cổ muốn thúc giục bản mệnh cổ tự sát, ít nhất cần thời gian nửa nén hương, vì vậy, hắn cũng không lập tức nổ súng, mà là đưa tay thò vào trong ngực, lấy ra một túi vải nhỏ.

Bên trong túi vải nhỏ đó đều là cổ trùng lục soát được ở chỗ Tư Manh tiên sinh.

Nương theo ánh trăng có thể thấy, trong đó có một bình sứ hơi lớn, không ngừng lay động trong lòng bàn tay hắn.

Nói cách khác, cảm giác chấn động vừa rồi chính là xuất phát từ cái bình sứ này.

Cùng lúc đó, Tư Manh tiên sinh cũng nhìn thấy đồ vật Mặc Cửu Diệp cầm trong tay.

Nếu ánh sáng tốt hơn, nhất định mấy huynh đệ bọn họ sẽ thấy con ngươi của hắn ta có màu đỏ như máu.

Mặc dù không thấy rõ màu sắc con ngươi của Tư Manh tiên sinh, nhưng mà, mấy huynh đệ đều biết, lão hồ ly đang nhìn chằm chằm vào mấy cái chai đang nằm trong tay Mặc Cửu Diệp.

Đối diện với kẻ thù, Mặc Cửu Diệp không muốn bỏ qua cơ hội có thể khiến cho đối phương nổi điên.

Hắn quơ quơ mấy cái bình sứ trước mặt Tư Manh tiên sinh. "Làm sao? Nhìn thấy bảo bối của mình cho nên sốt ruột? Đáng tiếc, những thứ đồ hại người này đều đang ở trong tay ta, căn bản ngươi không lấy được."

Hắn oán hận Tư Manh tiên sinh như vậy, không đơn giản chỉ là muốn trổ tài nhanh mồm nhanh miệng cho hắn ta nghe đâu.

Mặc Cửu Diệp đang gián tiếp kéo dài thời gian, bởi vì hắn có thể cảm nhận được, tần số lay động của bình sứ càng ngày càng cao.

Trước khi làm rõ tình huống, hắn không muốn có bất kỳ mạo hiểm nào.

Vì lý do an toàn, cuối cùng Mặc Cửu Diệp vẫn bóp cò s.ú.n.g gây mê, Tư Manh tiên sinh lại rơi vào trạng thái hôn mê một lần nữa.

Đối với hành động của Mặc Cửu Diệp, Ngũ ca và Lục ca không cảm thấy kỳ quái chút nào, bởi vì trong tay bọn họ cũng có cái vũ khí như vậy.

Chẳng qua vừa rồi bọn họ còn chưa hiểu rõ tình huống, không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết nhanh như vậy.

Lúc này, hai huynh đệ không thể không hâm mộ Cửu đệ được sử dụng vũ khí cao cấp, hai người nhìn chằm chằm Tư Manh tiên sinh hỏi:

"Cửu đệ, chúng ta phải làm như thế nào, tiếp tục lên đường sao?"

Mặc Cửu Diệp gật đầu một cái: "Tiếp tục lên đường, cố gắng đến Tây Cảnh càng sớm càng tốt."

Hiện tại hắn không thể không lo lắng, Tư Manh tiên sinh đã hai lần biểu hiện ra ý định tự sát, nếu còn trì hoãn nữa, Mặc Cửu Diệp lo lắng hắn ta sẽ c.h.ế.t ở trên đường.

Cho dù mấy huynh đệ bọn họ nhìn chằm chằm, không để cho hắn ta thúc giục bản mệnh cổ tự sát, nhưng nếu hắn ta kiên quyết không chịu ăn uống, sợ là cũng c.h.ế.t đói trên đường.

Đối với vấn đề này, Mặc Cửu Diệp khá là nhức đầu.

Huynh đệ bọn họ ngàn dặm xa xôi chạy tới kinh thành, người thì bắt được rồi, nhưng Tư Manh tiên sinh này rất giảo hoạt, cứ thế này thì bọn họ chẳng hỏi được một chút tin tức hữu dụng nào. Cũng không thể nói không hề có chút tin tức hữu dụng nào, vừa rồi lão hồ ly lỡ miệng nói ra, hắn đã biết phụ thân đang bị dùng bản mệnh cổ khống chế.
 
Chương 810


Đồng thời biết được một sự thật, phụ thân còn sống. Tuy nhiên chỉ có một manh mối duy nhất này mà thôi, hiện tại rốt cuộc người đang ở nơi nào, bọn họ cũng không biết.

Trong lúc Mặc Cửu Diệp suy nghĩ rất nhiều vấn đề thì xe ngựa lần nữa lên đường.

Mặc Cửu Diệp biết Tư Manh tiên sinh sẽ không tỉnh lại vào lúc này, liền ngồi dựa vào thành xe nhắm mắt suy nghĩ.

Hắn đang nhớ lại các ghi chép về bản mệnh cổ trong “Cổ thuật toàn thư”.

Suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên Mặc Cửu Diệp lóe lên một ý tưởng.

Hình như trong một đoạn ghi chép có đề cập tới, đại đa số cổ sư đều nuôi bản mệnh cổ ở trong người, tuy nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ.

Những người ngoại lệ này là những người luyện đồng thời cả độc và cổ, vì điều chế ra loại độc cao cấp hơn, bọn họ thường xuyên đích thân thử nghiệm dược tính của độc dược.

Để tránh trúng độc, bọn họ sẽ lợi dụng một loại công phu đặc thù, ép toàn bộ độc trong cơ thể đến một góc tim, lợi dụng m.á.u tim bao lấy chất độc, giữ cho chất độc không lan tới những vị trí khác trong cơ thể, từ đó có thể bảo vệ tính mạng của mình.

Vừa rồi rõ ràng Tư Manh tiên sinh đã có biểu hiện thúc giục bản mệnh cổ tự sát, mà cái bình sứ trong tay hắn lại không ngừng lay động, cái này đã nói lên, khả năng rất lớn, Tư Manh tiên sinh chính là loại người khác biệt mà trong sách nhắc tới.

Sách còn đề cập tới, loại bản mệnh cổ này có thể tách khỏi người nuôi cổ, m.á.u đầu tim có chứa kịch độc, một khi hắn ta thúc giục bản mệnh cổ tự sát, thì thân thể cũng sẽ nổ tung theo.

Vũ khí sắc bén nhất của hắn ta chắc chắn sẽ lập tức hiện ra, đó chính là m.á.u tim có chứa kịch độc, chỉ cần b.ắ.n lên trên da một chút xíu, cũng không có hy vọng sống sót. Nháy mắt Mặc Cửu Diệp có cảm giác đã thông suốt tất cả.

Thì ra, bản mệnh cổ của Tư Manh tiên sinh đang nằm trong tay của mình.

Mà hắn ta đang định lợi dụng mẫu cổ tự sát làm nổ cơ thể mình, chẳng những khiến cho bản mệnh cổ thao túng phụ thân bỏ mạng, còn muốn ba huynh đệ bọn họ chôn cùng.

Mặc Cửu Diệp nhìn gương mặt Tư Manh tiên sinh bị bọn họ đánh đến mức thay đổi hình dạng, loại người thâm độc như vậy, hắn hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ta ngay lập tức.

Chỉ có điều, bây giờ hắn vẫn không thể làm như vậy.

Bởi vì hắn đã nghĩ được biện pháp phòng ngừa Tư Manh tiên sinh thúc giục bản mệnh cổ tự sát.

Đó chính là dùng m.á.u đầu tim của hắn ta tới nuôi dưỡng bản mệnh cổ, bản mệnh cổ sẽ không bài xích kịch độc trong cơ thể của chủ nhân, ngược lại sẽ càng có sức sống hơn.

Bất luận chủ nhân điều khiển như thế nào, nó cũng sẽ không lựa chọn tự sát.

Về phần làm sao để lấy m.á.u đầu tim của Tư Manh tiên sinh, Mặc Cửu Diệp không dám khinh thường.

Lúc nãy dưới tình thế cấp bách hắn đã nghe được tin tức phụ thân bị bản mệnh cổ khống chế, đến nay vẫn chưa rõ tình huống của đại ca và nhị ca, quan trọng hơn là hắn còn muốn hỏi ra tung tích của phụ thân và các huynh.

Nếu đổi thành người khác, Mặc Cửu Diệp sẽ không phí nhiều tâm tư như vậy, chỉ lấy m.á.u đầu tim mà thôi, c.h.é.m một đao là giải quyết xong.

Cũng may, hắn đã biết chính xác vị trí m.á.u đầu tim ở đâu. Lúc ra khỏi cửa, vì thuận tiện cho hắn giải cổ giúp phụ thân và huynh trưởng, thê tử đã đưa cho hắn rất nhiều dụng cụ giải phẫu.

Về phần thiết bị khử trùng gì đó, chỉ cần Tư Manh tiên sinh không c.h.ế.t là được, loại người tội đại ác tày trời như hắn ta, căn bản không xứng đáng khử trùng.
 
Chương 811


Mặc Cửu Diệp đi tới đi lui, âm thầm lên kế hoạch hồi lâu, cảm thấy không có gì sai sót, hắn mới mở cửa buồng xe ra.

"Lục ca, tìm một chỗ yên tĩnh dừng lại trước."

Lục ca theo bản năng nghiêng đầu qua nhìn Tư Manh tiên sinh, cứ tưởng hắn ta đã xảy ra chuyện gì.

Kết quả Lục ca nhìn thấy Tư Manh tiên sinh vẫn ngủ mê man như cũ.

Hắn ta hơi nghi ngờ hỏi: "Cửu đệ, lão hồ ly sao vậy?"

Vừa rồi lúc hắn ta và Ngũ ca hạ thủ đã khống chế lực đạo, nhưng hắn ta vẫn không yên tâm, nhỡ đâu xuống tay quá nặng tiễn lão quỷ này về tây thiên luôn rồi.

"Lục ca, huynh đừng lo lắng, ta đã nghĩ ra biện pháp thu thập lão hồ ly này rồi." Mặc Cửu Diệp giải thích.

Lục ca nghe vậy, dường như những lo lắng tích tụ trong lòng nháy mắt tan đi hơn một nửa.

Mặc dù hắn ta và Cửu đệ nhiều năm không gặp, nhưng thông qua tiếp xúc trong khoảng thời gian này, hắn ta phát hiện, Cửu đệ đã không còn là tên tiểu tử trước kia nữa.

Có thể là do biến cố gia đình trong những năm này, Cửu đệ đã trở nên thành thục hơn, ngay cả trí tuệ cũng vượt trội hơn những huynh đệ khác.

Vì vậy, chỉ cần Cửu đệ nói, hắn ta sẽ tin tưởng vô điều kiện.

"Được, ta sẽ tìm một chỗ yên tĩnh."

Cuộc đối thoại của hai huynh đệ không thoát khỏi lỗ tai của Ngũ ca.

Mặc dù hắn ta không nói chen vào, nhưng trong lòng cũng có cùng suy nghĩ với Lục đệ, Cửu đệ nói nghĩ ra biện pháp, thì nhất định sẽ không có bất cứ sai lầm nào.

Ba huynh đệ đánh xe ngựa tới một chỗ vừa kín đáo vừa bằng phẳng trong rừng, Lục ca siết dây cương.

"Cửu đệ, ta thấy nơi này cũng được."

Kỳ thực Mặc Cửu Diệp cũng không quá lo lắng, chẳng qua là nghĩ đến thân phận ba huynh đệ bọn họ tương đối đặc thù, lại mang thêm một Tư Manh tiên sinh, cho nên hắn muốn cố gắng tránh khỏi phiền toái không cần thiết.

Hắn mở cửa buồng xe kiểm tra một lượt.

"Lục ca, chỗ này không tệ, ở đây đi."

Việc này không nên chậm trễ, hắn định nhân lúc Tư Manh tiên sinh chưa tỉnh lại để lấy m.á.u đầu tim của hắn ta.

"Lục ca, huynh ở bên ngoài canh gác giúp chúng ta, nếu gặp nguy hiểm sẽ kịp thời ứng phó, Ngũ ca, huynh lên xe hỗ trợ ta."

Ngũ ca cùng Lục ca trịnh trọng gật đầu một cái, tất cả đều thực hiện nhiệm vụ của mình.

Ngũ ca tiến vào buồng xe, không kịp đợi hỏi: "Cửu đệ, cần Ngũ ca làm gì?"

Mặc Cửu Diệp không lập tức giải thích, mà lấy ra hai con d.a.o giải phẫu thê tử đưa cho hắn.

"Ngũ ca, huynh cởi áo lão quỷ này xuống."

Ngũ ca không biết rốt cuộc là Cửu đệ muốn làm gì, nhưng mà, hắn ta chỉ ngẩn người trong một cái chớp mắt, lập tức bắt đầu động thủ.

Tuy rằng bỏ qua bước khử trùng, nhưng yêu cầu về ánh sáng để làm phẫu thuật là cực cao, dẫu sao vẫn chưa tới lúc để kết thúc sinh mạng của Tư Manh tiên sinh.

Mặc Cửu Diệp trầm tư một lát, bất đắc dĩ từ trong túi lấy ra một cái đèn pin nhỏ nhắn nhưng rất sáng, còn lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu trắng.

Ngoài ra, nghĩ đến trong m.á.u Tư Manh tiên sinh có chứa kịch độc, hắn cũng không thể mang tánh mạng của huynh đệ mình ra làm trò đùa.

Mặc Cửu Diệp lại lấy cho bản thân và Ngũ ca mỗi người một bộ găng tay cao su y tế.

Ngũ ca thấy hắn lấy ra nhiều món kỳ quái như vậy, hắn ta thấy vừa kinh ngạc vừa thắc mắc.

"Cửu đệ, những thứ này là gì?"

Mặc Cửu Diệp đã nghĩ đến việc mình lấy những thứ này ra trước mặt các vị huynh trưởng, nhất định sẽ bị thắc mắc.
 
Chương 812


Vì vậy hắn bình tĩnh nói: "Những thứ này đều là người phương Tây đưa cho ta, ban đầu còn cảm thấy không có ích gì, là do đệ muội của huynh cẩn thận, lo lắng chúng ta sẽ cần đến trên đường, kiên quyết nhét vào trong túi của ta."

Nói tới người Tây phương, quả thật Ngũ ca tin tưởng không chút nghi ngờ.

Không nói tới cái khác, chỉ xét tới thủy tinh để xây phòng trong nhà, hắn ta nghe Bát đệ nói, đây là do hai phu thê Cửu đệ mua từ chỗ người phương Tây.

Thứ đặc biệt như thủy tinh mà người phương Tây cũng có thể chế tạo được, huống hồ những vật nhỏ như này!

Mặc Cửu Diệp không hề biết suy nghĩ trong lòng của Ngũ ca, hắn cũng biết mình giải thích quá qua loa, nhưng dù sao có cớ vẫn tốt hơn.

Lúc này, hắn đang tập trung toàn bộ tinh thần.

Hắn cầm d.a.o không chuyên nghiệp như Hách Tri Nhiễm, đặc biệt là hắn không thể làm tổn hại đến tánh mạng của Tư Manh tiên sinh, vì vậy, hiện tại hắn vô cùng khẩn trương.

Hắn cố gắng nhớ lại dáng vẻ lúc thê tử phẫu thuật cho người khác, tìm được đúng vị trí, d.a.o giải phẫu sắc bén rất nhanh liền cắt lên da thịt Tư Manh tiên sinh.

Ngũ ca nhìn động tác của Cửu đệ, trong lòng cũng thay hắn đổ mồ hôi hột.

Tuy rằng Mặc Cửu Diệp hiểu được một vài nguyên lý cơ bản, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên ra tay, tất nhiên thao tác sẽ hơi vụng về.

May mắn thay hết thảy đều tiến hành theo đúng kế hoạch, không xuất hiện bất cứ sai lệch gì.

Ngũ ca ở một bên chăm chú nhìn Mặc Cửu Diệp làm việc, chợt nghe hắn vội vàng nói: "Ngũ ca, chuẩn bị lấy máu."

Mặc Cửu Diệp đã nhanh chóng nhắm đúng động mạch chủ giữa tim Tư Manh tiên sinh, nơi đó chính là vị trí của m.á.u đầu tim. Ngũ ca vội vàng đưa bình sứ vào vị trí thích hợp, mở nắp bình ra.

Để phòng ngừa m.á.u độc văng tung tóe, thao tác của Mặc Cửu Diệp trở nên hết sức nhẹ nhàng.

Hắn dùng cái nhíp nhẹ nhàng cố định mạch máu, sau đó kéo một đoạn nhắm ngay miệng chai.

Lần nữa giơ tay cứa xuống, m.á.u đầu tim của Tư Manh tiên sinh thuận lợi chảy vào bên trong bình sứ.

Mặc Cửu Diệp làm việc ổn thỏa, m.á.u độc cũng không có dấu hiệu văng tung tóe, đây cũng là điều khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Máu đen chậm rãi chảy ra, Ngũ ca lấy được gần nửa chai, màu m.á.u mới dần dần lui về bình thường.

Bởi vì Mặc Cửu Diệp đã đọc được chuyện này ở trong sách, cho nên không cảm thấy chấn động lắm.

Nhưng mà Ngũ ca lại không như vậy, hơn nửa chai m.á.u tim màu đen, hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của hắn ta.

"Cửu đệ, đây là gì?"

Lục ca canh gác ở ngoài xe nghe được hai huynh đệ nói chuyện, cũng tò mò tình huống bên trong.

Nếu không phải hắn ta phải tiếp tục giữ vững cương vị không dám lơ là thì hắn ta đã vào trong để hóng chuyện rồi.

Lấy m.á.u đầu tim của Tư Manh tiên sinh để hóa giải nguy cơ trước mắt, nhất định Mặc Cửu Diệp phải giải thích rõ chuyện này cùng hai vị huynh trưởng.

Vì vậy, hắn vừa động thủ vá lại vết thương giúp Tư Manh tiên sinh, vừa thuật lại những chuyện mình biết một lượt.

Hai huynh đệ nghe Cửu đệ giải thích, lập tức thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thấy sợ hãi.

Nếu không phải lúc nãy Cửu đệ phản ứng mau lẹ, Tư Manh tiên sinh thật sự thúc giục bản mệnh cổ tự sát, sau đó sẽ nổ m.á.u độc trong tim, đến lúc đó đừng nói là cứu phụ thân huynh trưởng, ngay cả ba huynh đệ bọn họ cũng phải chôn theo.

Không ngờ rằng kiến thức Cửu đệ lại rộng rãi như vậy, còn hiểu được những thứ này.
 
Chương 813


Nhất là Ngũ ca, chính mắt hắn ta nhìn thấy Cửu đệ thành công lấy m.á.u đầu tim của Tư Manh tiên sinh, lòng khâm phục đối với Cửu đệ không cách nào dùng lời nói mà hình dung được.

Mặc Cửu Diệp giải thích rõ mọi chuyện, cùng lúc cũng đã xử lý xong vết thương của Tư Manh tiên sinh.

Ngũ ca đóng chặt nắp bình sứ, thận trọng cất đi, rồi mới cùng nhau chỉnh lại y phục.

Để phòng ngừa hắn ta chạy trốn, hai huynh đệ lại trói chặt hắn ta lại.

Lúc này Mặc Cửu Diệp mới lấy bình sứ có chứa m.á.u độc đầu tim, cẩn thận rót một ít vào trong bình sứ chứa bản mệnh cổ của Tư Manh tiên sinh.

Nương theo ánh đèn có thể thấy, ngay lúc bản mệnh cổ bên trong bình sứ vừa gặp phải m.á.u độc đầu tim của chủ nhân, nó lộ vẻ vô cùng hưng phấn, hơn nữa không hề có ý định thoát khỏi bình sứ.

Điều này chứng tỏ, cách làm của Mặc Cửu Diệp là hoàn toàn chính xác, chỉ cần bản mệnh cổ thường xuyên được tiếp xúc với m.á.u đầu tim của chủ nhân, thì sẽ sống mãi, cho dù chủ nhân muốn nó tự sát, nó cũng sẽ không làm theo. Làm xong những việc này, trời bên ngoài đã bắt đầu hừng sáng.

Mấy huynh đệ đi đường suốt đêm, lại lấy m.á.u tim cho Tư Manh tiên sinh, đến lúc này đã hơi buồn ngủ rồi.

Vì vậy ba người quyết định thay nhau nghỉ ngơi một lát, đợi sau khi trời sáng, quan sát tình trạng của lão hồ ly khi tỉnh lại rồi mới tiếp tục lên đường.

Mấy huynh đệ Mặc Cửu Diệp mới vừa vượt qua một cửa ải khó khăn, cùng lúc đó thôn Tây Lĩnh cũng gặp phải thử thách.

Căn nhà mà Mặc gia xây dựng giờ đã hoàn thành cơ bản, Hồ Thông cũng mời rất nhiều thợ mộc tới đóng đồ dùng trong nhà. Còn các chuồng trại và địa điểm nuôi gia súc, gia cầm mà Mặc Cửu Diệp chưa thể hoàn thành lúc hắn còn ở nhà. Nam Thụy cũng dần phát hiện gần nơi hắn ta ở Mặc gia vẫn chưa khởi công.

Đột nhiên hắn ta nhận ra, hắn ta và mẫu thân ở đây sẽ làm trễ nãi thời hạn xây dựng nhà của người ta.

Dù sao hắn ta cũng đã mua một mảnh đất ở trong thôn, sớm muộn gì cũng sẽ dọn ra khỏi nơi này, nên hắn ta quyết định thuê một sân nhỏ của thôn dân để ở tạm.

Hồ Thông đã sắp xếp xong nhân công cho sân mới của hắn ta, đang tiến hành xây dựng.

Nam Thụy vừa dọn đi, Hách Tri Nhiễm lập tức sắp xếp thuê người hỗ trợ xây chuồng nuôi gia súc gia cầm.

Về phần đất hoa màu, nhờ có hạt giống đặc biệt nên dù thời tiết ít mưa thì tình hình sinh trưởng vẫn rất khả quan.

Nếu không phải mọi người đều đang lo lắng cho an nguy của mấy huynh đệ, thì không khí Mặc gia gần đây vẫn luôn vui vẻ và yên bình.

Cho dù vậy, mọi người cũng không làm trễ nãi mọi chuyện, đều rất cố gắng làm đồ thủ công của mình.

Ban đêm Hách Tri Nhiễm sẽ vào bên trong không gian nghỉ ngơi, trước khi trời sáng sẽ rời khỏi.

Nàng mới vừa ra khỏi không gian, liền nghe được tiếng chó sủa loạn.

Cùng lúc đó, ngoài cửa cũng truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Cửa phòng bị gõ.

"Cửu đệ muội, nương bảo ta dẫn muội trốn ra khỏi thôn trước."

Là giọng của Bát tẩu.

Hách Tri Nhiễm vội vàng mở cửa phòng ra.

"Bát tẩu, đã xảy ra chuyện gì?" Bát tẩu vội nói: "Trên núi có người Man Di tới cướp bóc, Thất ca và Bát ca đã mang vũ khí đi đến đó, nương lo lắng cái thai của muội đã lớn, nên bảo ta dẫn muội ra khỏi thôn trước."

Hách Tri Nhiễm không bị tin tức người Man Di tới cướp bóc hù dọa.

Việc đầu tiên nàng muốn làm chính là tìm hiểu rõ ràng tình huống cụ thể.

"Bát tẩu, trước tiên tẩu đừng gấp, tẩu nói cho ta nghe về tình hình cụ thể đi."
 
Chương 814


Kỳ thực, Bát tẩu cũng không biết tình huống cụ thể như thế nào.

"Lúc ta đang ngủ, liền nghe được tiếng chó sủa ngày một to. Sau đó Bát ca của muội vội vàng ngồi dậy đi kiểm tra, cuối cùng chàng ấy chạy trở lại thông báo cho mọi người, người Man Di xâm phạm.”

Bát tẩu cứ nghĩ lời nói người Man Di thỉnh thoảng vượt núi đến chỗ này cướp bóc chỉ là lời đồn của các dân làng mà thôi.

Nhưng mà, Mặc Sơ Hàn nói người Man Di xâm phạm, điều này khác một trời một vực so với khái niệm cướp bóc.

Hách Tri Nhiễm cẩn thận nghe ra được manh mối trong lời nói của Bát tẩu.

"Bát tẩu, Bát ca nói với tẩu là người Man Di xâm phạm mà không phải là cướp bóc sao?"

Bát tẩu ngơ ngác một lát, dường như là đang nhớ lại, ngay sau đó, nàng ấy dùng sức gật đầu một cái: "Đúng đúng đúng, chàng ấy nói xâm phạm."

Hách Tri Nhiễm nghe Bát tẩu nói, đột nhiên cảm thấy chuyện không đơn giản.

Ngay lúc nàng đang suy tư, Mặc lão phu nhân đã dẫn theo một đám nữ quyến chạy đến.

Hách Tri Nhiễm chủ động nghênh đón: "Nương, chuyện không đơn giản, người mau dẫn các tẩu tẩu và Hàm Nguyệt đến chỗ an toàn."

Mặc lão phu nhân đợi ở cửa đã lâu nhưng không thấy bóng dáng Hách Tri Nhiễm đi ra cho nên mới dẫn theo các nữ quyến tới đây thúc giục.

Ai ngờ, Cửu nhi tức lại bảo bà dẫn các nữ quyến rời đi.

Có thể Bát nhi tức không không biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nhưng nàng ấy sẽ không phạm sai lầm như vậy.

"Không được, số lượng người Man Di đến quá nhiều, chỉ dựa vào con và hai vị huynh trưởng căn bản không thể ngăn cản nổi." Trong lúc nói chuyện, Mặc lão phu nhân từ trong lòng n.g.ự.c lấy ra s.ú.n.g gây mê mà lúc trước trên đường đi lưu đày Hách Tri Nhiễm đã đưa cho các nàng.

"Thân là nữ nhân Mặc gia, cho dù không có nam nhi, cũng phải cố gắng bảo vệ gia viên của mình."

Bà nhìn bụng Hách Tri Nhiễm đã nhô lên thật cao.

"Bây giờ con mang thai đứa cháu duy nhất của Mặc gia ta, vì vậy không thể có bất kỳ sơ xuất nào, nghe lời nương, con cùng Bát tẩu vào thành thông báo cho Mạnh đại nhân nghĩ biện pháp, chúng ta ở chỗ này vẫn có thể ngăn cản được một thời gian ngắn."

Nghe Mặc lão phu nhân giải thích, cộng thêm vẻ mặt vội vàng của bà, Hách Tri Nhiễm đã ý thức được chuyện này rất nghiêm trọng.

Đứng trước thời khắc nguy cấp như thế này, bản thân kiếp trước làm quân nhân, làm sao nàng có thể bỏ lại người nhà mà rời đi một mình chứ?

Huống chi, bên trong không gian của nàng còn có vũ khí tân tiến có thể ngăn chặn địch nhân, nếu như gặp phải nguy cơ không hóa giải được, nàng tình nguyện bại lộ bí mật cũng phải bảo vệ tính mạng cả nhà.

Nàng không lo lắng cho an nguy của mình, có không gian ở đây, muốn bảo vệ tánh mạng nàng là điều rất đơn giản.

"Nương, con không thể đi, người biết con có năng lực như thế nào rồi mà, con có thể ở lại."

Mặc lão phu nhân thấy nàng cố chấp, giọng nói càng trở nên gấp gáp.

"Không được, ta là trưởng bối ở Mặc gia, có ta ở đây, các con phải nghe theo ta."

Đối với tất cả nữ quyến Mặc gia, không ai dám cãi lại lời của bà.

Hách Tri Nhiễm cũng không ngoại lệ, nàng biết, Mặc lão phu nhân lấy uy nghiêm đương gia chủ mẫu ra lệnh cho nàng.

Loại thời điểm này, nếu như tiếp tục nói phải trái với đối phương, không những làm trễ nải thời gian cứu viện, mà còn không thể kịp thời giúp mấy vị huynh trưởng hóa giải áp lực.

Mặc dù vậy, nhưng Hách Tri Nhiễm vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Nương, Tứ ca hành động không thuận tiện, nếu thân thể con nặng nề, chi bằng để con ở nhà chiếu cố huynh ấy."
 
Chương 815


Nàng nghĩ, cho dù không thể trực tiếp cùng các nữ quyến trong nhà cùng nhau ngăn địch, thì ở lại thôn Tây Lĩnh, ngộ nhỡ gặp phải tình huống khẩn cấp gì, nàng ra tay hỗ trợ cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Dường như Mặc lão phu nhân nhìn thấu suy nghĩ của nàng, không hề nghĩ ngợi trả lời:

"Tứ ca của con là nam nhi Mặc gia, há lại có đạo lý tham sống sợ chết? Ta đã để lại vũ khí cho hắn, một khi có người Man Di g.i.ế.c tới, cho dù là chết, hắn cũng phải kéo thêm mấy người chịu tội cùng."

Hách Tri Nhiễm rất rõ, quả thật nam nhi Mặc gia chưa bao giờ làm đào binh, cho dù là người vẫn còn đang dưỡng thương như Tứ ca cũng không ngoại lệ.

Hắn ta tình nguyện c.h.ế.t một cách anh dũng, chứ không muốn làm con rùa đen rụt đầu núp sau lưng người nhà.

Nếu như biện pháp này cũng không thể thực hiện được, Hách Tri Nhiễm chỉ có thể từ bỏ chống cự, sau đó nàng sẽ nghĩ biện pháp khác.

"Nếu đã như vậy, con xin vâng lời mẫu thân, cùng Bát tẩu vào thành thông báo cho Mạnh đại nhân."

"Được, việc này không nên chậm trễ, các con đi mau."

Mặc lão phu nhân nói xong, liền gọi các nữ quyến ra cửa, bảo Hách Tri Nhiễm và Bát tẩu nhanh chóng rời đi.

Thấy hai người đã đi xa, Mặc lão phu nhân trịnh trọng nói với các nữ quyến còn lại: "Mặc dù chúng ta đều là những nữ tử tay trói gà không chặt, nhưng cũng không thể để mặc người ngoài bắt nạt. Giờ đây, gia viên chúng ta vất vả xây lên đang bị người Man Di tập kích, chúng ta quyết không thể cho bọn họ được như ý nguyện."

Nghe những lời đầy căm phẫn của bà bà, Nhị tẩu dẫn đầu lấy s.ú.n.g gây mê ra.

"Nương nói đúng, làm người Mặc gia, quyết không thể để cho người khác áp bức." Những tẩu tẩu khác thấy vậy, cũng rối rít phụ họa theo.

Một đám nữ nhân đều căng thẳng cầm s.ú.n.g gây mê, chuẩn bị tham gia chiến đấu bảo vệ gia viên.

Hách Tri Nhiễm đành để cho Bát tẩu đỡ nàng, đi ra ngoài cửa lớn.

Đập vào mắt nàng chính là khung cảnh toàn bộ dân làng đang giơ cuốc và những vật dụng khác chạy về hướng chân núi.

Như vậy có thể tạm thời kết luận, có hai vị huynh trưởng và bầy chó trông nom ở nơi đó, những kẻ Man Di xâm lấn vẫn chưa thể xông vào thôn.

Đồng thời, nàng cũng có thể cảm nhận được, tiếng kêu của đàn chó càng ngày càng ít, âm thanh g.i.ế.c chóc vang lên bên tai không dứt.

Thấy Hách Tri Nhiễm dừng lại, Bát tẩu thúc giục: "Cửu đệ muội, chúng ta đi mau, sau khi đưa muội vào thành bình an, ta cũng phải trở lại sóng vai chiến đấu cùng mọi người."

"Bát tẩu, tẩu có nghĩ tới hay không, nếu như chúng ta cứ như vậy mà trốn vào thành, lúc quay trở lại, có thể sẽ không thể tham gia chiến đấu nữa?"

Hách Tri Nhiễm biết, Bát tẩu bình thường không quá mức mưu trí, vì vậy dự định từng bước từng bước dụ dỗ nàng ấy.

Quả nhiên, Bát tẩu nghe nàng nói xong, càng không muốn rời đi.

Chỉ có điều, nàng ấy phải nghe lời bà bà.

"Ta dẫn muội vào thành an toàn, có thể chạy trở lại."

"Người muội nặng đi bộ chậm, chúng ta cũng không biết đánh xe ngựa, đến lúc này Bát tẩu quay trở về, sợ là đã qua một ngày rồi."

Hách Tri Nhiễm đoán, hẳn là Bát tẩu không biết nàng biết đánh xe ngựa, muốn dùng cái này để làm nàng ấy lung lay.

"Vậy làm sao bây giờ?" Quả nhiên Bát tẩu có chút khó xử, nàng ấy cũng không thể để cho một mình Cửu đệ muội ôm bụng bự đi vào thành. Hách Tri Nhiễm thấy Bát tẩu đã mắc câu, thành khẩn nói: "Ta biết Bát tẩu cũng đang nhớ Bát ca, tẩu nhìn bụng ta có hơi lớn, nhưng hành động rất nhanh nhẹn, một mình đi vào thành cũng không có vấn đề."

Bát tẩu do dự.
 
Chương 816


Đúng là nàng ấy muốn ở lại chống người Man Di cùng phu quân. Bất kể sống chết, cuộc đời này nàng ấy cũng không muốn phải tách khỏi phu quân thêm một lần nữa. Cho dù là chết, hai phu thê bọn họ trên đường xuống hoàng tuyền cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Bát tẩu theo bản năng sờ cây s.ú.n.g gây mê trong ngực, mặc dù nàng ấy không mở miệng nói chuyện, nhưng suy nghĩ của nàng ấy đã bị Hách Tri Nhiễm thu hết vào mắt.

"Bát tẩu, tẩu nghe ta, tình huống hiện tại khẩn cấp như vậy, nhiều thêm một người là, huống chi trong tay tẩu còn có vũ khí lợi hại như vậy, nếu không thể phát huy tác dụng thì rất đáng tiếc."

Bát tẩu hoàn toàn bị d.a.o động, tuy nhiên nàng ấy vẫn chưa hoàn toàn mất lý trí.

Nàng ấy lấy s.ú.n.g gây mê trong n.g.ự.c giao cho Hách Tri Nhiễm.

"Cửu đệ muội, muội cầm lấy cái này, trên đường có thể dùng để phòng thân, ta sẽ dùng cuốc giống như những thôn dân kia."

Bát tẩu không biết trong tay Hách Tri Nhiễm có loại vũ khí này hay không, lúc nàng ấy gọi nàng ra khỏi cửa, Cửu đệ muội vẫn trong dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, chắc chắn nàng không kịp mang theo vũ khí ra ngoài.

Để cho nàng đi vào thành một mình vốn đã vi phạm lệnh của bà bà, nếu như lại để cho một phụ nữ có thai dưới tình huống trong tay ngay cả một vật để bảo toàn tánh mạng cũng không có, một thân một mình rời đi, e rằng trong lòng nàng ấy sẽ càng áy náy.

Trong không gian của Hách Tri Nhiễm muốn bao nhiêu s.ú.n.g gây mê mà không có?

Nàng vốn định cự tuyệt, nhưng nàng lại lo lắng, một khi bản thân cự tuyệt, Bát tẩu lại thay đổi chủ ý thì mất sẽ nhiều hơn được.

Vì vậy, nàng đưa tay nhận lấy s.ú.n.g gây mê.

"Bát tẩu yên tâm, ta nhất định sẽ tự chăm sóc mình." Bát tẩu thấy nàng nhận lấy vũ khí, thế là thở phào nhẹ nhõm.

"Cửu đệ muội, ta nghe được tiếng la hét càng ngày càng gần, việc này không nên chậm trễ, muội mau rời khỏi đây đi tìm Mạnh đại nhân đi."

"Được, Bát tẩu cẩn thận."

Hách Tri Nhiễm xoay người, giả vờ tiếp tục đi về phía trong thành.

Quay đầu lại lần nữa, nàng thấy Bát tẩu đã biến mất không còn bóng dáng, những thôn dân tham chiến kia cũng đều chạy về phía chân núi.

Hách Tri Nhiễm quả quyết quay trở lại.

Chỉ có điều, nàng phải tìm cách né tránh, nếu để cho người nhà phát hiện, sẽ lại rước lấy phiền phức.

Mặc dù Hách Tri Nhiễm mang thai, nhưng bản thân lại không yếu ớt. Lúc Mặc Cửu Diệp không nhìn thấy, nàng thường xuyên tập thể dục, vì vậy, cho dù hiện tại nàng ôm bụng bầu lớn, nhưng hành động cũng không lộ vẻ cồng kềnh.

Nàng cố ý không đi đường lớn trong thôn, mà là tìm theo âm thanh ở đồng ruộng, nơi có ít người để đi.

Tiếng gào thét cùng với tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng gần, còn có âm thanh đồ sắt va vào nhau.

Hách Tri Nhiễm biết, nơi này cách hiện trường đánh nhau không xa.

Nàng cũng không có liều lĩnh chạy đến, mà là cẩn thận lắng nghe những âm thanh kia, dự định căn cứ vào điểm này để phán đoán tình hình chiến đấu.

Mặc Cửu Diệp từng nói, khẩu âm của người Man Di gần giống với dân chúng Tây Bắc, nhưng mà, cũng có một điểm rất khác biệt.

Đó chính là, người Man Di sẽ xưng là "ta.

Vì vậy, Hách Tri Nhiễm có thể thông qua chữ này để xác định người bên nào đang nói chuyện.

Nàng tiếp tục thăm dò từng chút từng chút, lén lút đi về phía trước, âm thanh truyền vào tai cũng càng ngày càng gần.

"Lên cho "ta, g.i.ế.c hết những kẻ liều mạng này, đến lúc đó, hết thảy trong thôn đều thuộc về chúng ta"."

"Các ngươi đừng hòng." Đây là tiếng của Bát ca.

Hách Tri Nhiễm nghe rõ, lúc Bát ca nói chuyện giọng hơi khàn khàn, có thể thấy giờ phút này trong lòng hắn ta cũng không hề bình tĩnh như vậy.
 
Chương 817


Hơn nữa từ trong tiếng reo hò, Hách Tri Nhiễm có thể xác định, ít nhất có năm trăm người trở lên.

Gộp cả nam nhân trung niên ở thôn Tây Lĩnh cũng chỉ hơn trăm người, có thể thấy lần này Man Di thật sự muốn động binh khí.

Chỉ có điều bây giờ nàng không thấy được dáng vẻ của người Man Di, không biết đến tột cùng bọn họ là dân chúng bình thường tổ chức cùng nhau hay là quân đội chính quy.

Ngay sau đó, nàng lại nghe được giọng của Nhị tẩu.

"Nương, vũ khí của chúng ta lợi hại, không bằng lấy ra dùng đi?"

Giọng Nhị tẩu lớn, Hách Tri Nhiễm có thể nghe rõ, Mặc lão phu nhân trầm ổn lễ độ, trước nay lúc nói chuyện chưa bao giờ cao giọng, cho nên Hách Tri Nhiễm không nghe thấy bà trả lời như thế nào.

Nhưng mà, một lúc vẫn chưa có tiếng s.ú.n.g gây mê vang lên, nàng có thể kết luận, hẳn là bà bà ngăn cản hành động của Nhị tẩu.

Từ đó cho thấy, tình huống chiến đấu cũng không hề nguy cấp, nếu không bà bà sẽ không ngăn cản mọi người sử dụng s.ú.n.g gây mê.

Bà bà làm như vậy cũng là cân nhắc chu toàn, dẫu sao loại vũ khí như s.ú.n.g gây mê này quá mức nghịch thiên, nếu không phải gặp trường hợp nguy hiểm đến tánh mạng, bà không muốn rước lấy phiền toái cho gia đình.

Nếu chiến sự không căng thẳng như trong tưởng tượng, Hách Tri Nhiễm dứt khoát lại tiến gần hơn một chút, nàng định âm thầm quan sát, chỉ cần không bị người nhà phát hiện là được.

Nàng tiếp tục đi về phía trước một đoạn, nấp ở phía sau một cây đại thụ.

Tầm mắt nơi này cực tốt, có thể thấy rõ ràng tình huống phía trước.

Bát ca dũng mãnh nhất, quơ đại đao bổ đầu, có thể nói một đao c.h.é.m xuống là tiễn một người xuống hoàng tuyền.

Thất ca cũng không thua kém, hắn ta đã thấy nữ quyến nhà mình cũng chạy tới, vì bảo vệ các nàng không dính phải thứ m.á.u tanh này, cho nên phải liều mạng chống cự, dáng vẻ không thua Mặc Sơ Hàn chút nào.

Mặc dù các nữ quyến Mặc gia không tiến lên c.h.é.m g.i.ế.c địch nhân cùng hai vị nam nhi, nhưng từng người dưới sự hướng dẫn của Mặc lão phu nhân bày trận chờ đợi, giấu s.ú.n.g gây mê dưới ống tay áo, từng giây từng phút đều chuẩn bị công kích.

Trước khi nhìn thấy hiện trường đánh nhau, Hách Tri Nhiễm đã đoán được số người Man Di.

Nàng cho rằng, với đội ngũ như thế này thì không thể nào là dân chúng bình thường được.

Nhưng mà, khi nàng tận mắt chứng kiến lại là một cảnh tượng khác.

Những người Man Di này ăn mặc không thống nhất, nhìn chẳng khác gì dân chúng bình thường.

Chỉ có điều, nàng cảm thấy cách tấn công của những người này không đơn giản như những người dân thường, thoạt nhìn trông vô cùng đều đặn.

Còn có một trăm chú chó chăn cừu Đức của nàng, tất cả chúng đều đến chi viện.

Không cần hai vị huynh trưởng gọi, tất cả bọn chúng cũng sẽ tấn công những kẻ xâm nhập.

Tuy bọn man di kia không làm được gì dưới sự tấn công dữ dội của lũ chó, nhưng chắc chắn chúng đang cầm trên tay những thanh đao sáng loáng.

Lũ chó liều mạng để bảo vệ quê hương, nhưng không tránh khỏi bị đối phương c.h.é.m trúng người khi không kịp né tránh.

Dù vậy, chúng vẫn cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng cắn chặt thân xác kẻ thù, nhất quyết không để bọn chúng chạy thoát.

Những dân làng vừa chạy tới có lẽ là lần đầu tiên gặp phải trận đấu của những kẻ man di như vậy, nếu không phải Triệu lý chính vẫn còn chút tỉnh táo, gào kêu mọi người cùng nhau xông lên thì sợ rằng bọn họ đều sợ đến đơ người ra rồi.

Thế nhưng, khi nghĩ tới việc quê hương mình bị giày xéo bởi những kẻ man di này, tức thì họ liền xốc lại tinh thần chiến đấu, cầm cuốc lao về phía trước.

Tiếng la hét g.i.ế.c chóc ngày càng lớn, huynh đệ Mặc gia và lũ chó thế như chẻ tre.
 
Chương 818


Tuy nhiên, những dân làng đó có vẻ như yếu hơn rất nhiều, bọn họ đều lần lượt bị thương.

Nhị tẩu nhìn thấy cha và huynh đệ của mình trong đội ngũ dân làng.

Bọn họ đều là những người chỉ biết học hành hai tay trói gà không chặt, hôm nay lại vì bảo vệ quê nhà mà cầm cuốc lên tham gia chiến đấu.

Khi nhìn thấy có dân làng ngã xuống, nàng liền lo lắng liệu người tiếp theo ngã xuống có phải là cha hay huynh đệ của mình không.

“Mẫu thân, hay chúng ta cũng lên đi?”

Trong lúc nói, cây s.ú.n.g gây mê lộ ra trong tay nàng, nhắm chuẩn vào kẻ địch theo phương pháp đã học hồi trước.

Có điều, nhị tẩu lần đầu tiên sử dụng s.ú.n.g gây mê, tuy hiểu rõ nguyên lý, nhưng thứ nàng ấy thiếu là thực hành.

Nàng giơ s.ú.n.g ra hiệu hồi lâu, nhưng cũng không nghe thấy mẹ chồng nói gì, rốt cuộc nàng cũng không bấm được cò.

Đồng thời, sau khi quan sát, Hách Tri Nhiễm cũng phát hiện ra manh mối.

Sở dĩ nhóm người này có thể giữ bình tĩnh, hoàn toàn là do có người đang chỉ huy từ phía sau.

Vị trí của nàng không cao lắm, nhưng thỉnh thoảng nàng có thể nhìn thấy một lá cờ tung bay phía sau những người man di.

Những kẻ man di này sẽ thay đổi đội hình hoặc mục tiêu tấn công theo tần suất bay của cờ.

Nói cách khác, người cầm cờ trên tay chính là tổng chỉ huy của nhóm người này.

Cách giải quyết tình huống này vô cùng đơn giản, đó là muốn bắt kẻ trộm thì phải bắt tên thủ lĩnh trước. Trước đây với tình huống này, Hách Tri Nhiễm có thể sẽ chọn sử dụng ám tiễn mini để giải quyết.

Nàng ước tính trực quan khoảng cách đến lá cờ đó, có vẻ như nó nằm ngoài tầm b.ắ.n của ám tiễn.

Trong trường hợp này, bắt buộc phải đổi sang vũ khí có tầm b.ắ.n xa hơn.

Nghĩ đến đây, ý thức của Hách Tri Nhiễm nhanh chóng tiến vào không gian và mua một chiếc nỏ tiễn hạng nặng với tầm b.ắ.n xa hơn trên Taobao.

Loại nỏ này không dễ mang theo như ám tiễn nhỏ, nhưng hơn ở chỗ có tầm b.ắ.n xa hơn và đầy đủ trọng lực.

Hách Tri Nhiễm có thể chắc chắn rằng chỉ cần bản thân có thể nhắm chính xác vị trí của người chỉ huy, nhất định có thể hạ gục hắn ta bằng một đòn.

Nàng quan sát tứ phía xung quanh, phát hiện cách đó không xa có một tảng đá lớn.

Hách Tri Nhiễm cẩn thận đứng dậy nhích lên, tư thế này vừa vặn, hoàn toàn có thể nhìn thấy đỉnh đầu của tên thủ lĩnh.

Với nàng mà nói, thế này là đủ rồi.

Hách Tri Nhiễm giơ chiếc nỏ tiễn cỡ lớn lên, nhắm vào giữa lông mày của người đàn ông.

Chỉ nghe "Vù..." một tiếng, mũi tên như sao băng, trong nháy mắt cắm vào lông mày của người đó.

Lá cờ nhỏ vừa rồi vẫn vẫy liên tục đã lập tức biến mất khỏi tầm mắt nàng.

Quả nhiên, sau khi lá cờ nhỏ biến mất, thế trận của đám người man di kia nhanh chóng trở nên tán loạn.

Mặc dù vậy, họ không hề có ý định rút lui, vẫn tiếp tục tấn công nhằm vào huynh đệ Mặc gia và những người khác. Hai anh em Mặc gia cũng phát hiện ra sự khác thường của đám người man di, tần suất tấn công của chúng hỗn loạn hơn rất nhiều.

Họ không thể nghĩ nhiều, chỉ hy vọng với sức mạnh của hai người bọn họ có thể khiến đám man di này bị tiêu diệt hoàn toàn.

Dù sao địch nhiều ta ít, huynh đệ Mặc gia có dũng cảm đến đâu cũng phải rất lâu mới có thể g.i.ế.c từng người một.

Họ càng không thể để ý tới người khác.

Mặc dù cuộc tấn công của dân làng cũng đạt được một chút hiệu quả, nhưng thương tích của chính họ cũng ngày càng nghiêm trọng.

Hách Tri Nhiễm vốn nghĩ rằng những kẻ man di không còn chỉ huy thì sẽ tự động bỏ chạy.
 
Chương 819


Không ngờ, họ lại không hề có ý định rời đi.

Hơn nữa, nàng vừa đứng trên tảng đá quan sát đám người man di kia, phát hiện ra bọn chúng ai nấy đều gầy giơ xương, thiết nghĩ đều đang rất đói.

Hách Tri Nhiễm dựa vào đó để suy đoán tâm lý của những người này.

Điều mà bọn chúng nghĩ có lẽ là, dù sao quay trở lại cũng sẽ c.h.ế.t đói, chi bằng liều một phen ở nơi này. Vậy tại sao không chiến đấu ở đây lần nữa?

Nói cách khác, họ đã trèo đèo lội suối với quy mô lớn như vậy để tới đây, chẳng qua chỉ vì kiếm miếng ăn.

Chỉ đáng tiếc, họ đã sử dụng sai phương pháp.

Thiên hạ có vô số những người đáng thương, việc sử dụng phương pháp bạo lực như vậy để mưu sinh không đáng được thông cảm chút nào.

Hách Tri Nhiễm cũng không phải là vị thánh không vụ lợi, thời khắc này, nàng chỉ hy vọng gia đình mình không chịu bất cứ tổn hại nào.

Đặc biệt, nơi diễn ra cuộc chiến hiện giờ là địa bàn của Mặc gia, tuyệt đối không cho phép người ngoài giẫm đạp lên đó. Xem ra, nàng không thể không xuất hiện.

Vừa hay khi gần đây không có việc gì làm, nàng đã lợi dụng độc tố trong cơ thể con ếch bảy màu để chế tạo ra khá nhiều thuốc mê.

Loại thuốc mê này có tác dụng kém hơn một chút so với thuốc mê chế từ rắn cạp nong, nhưng cũng đủ để đối phó với đám người này.

Lúc này đây, nàng không thể tiếp tục ẩn mình nữa.

Hách Tri Nhiễm xuống khỏi tảng đá lớn, nhanh chân bước về phía hiện trường trận đấu.

Vị trí mà Thất ca đang chiến đấu với đám man di tương đối gần, Hách Tri Nhiễm vừa đi vừa hét lên. "Thất ca... Thất ca..."

Nghe thấy giọng nói của Cửu đệ muội, Thất ca ra dấu vài cái, rồi rút về phía sau.

Đồng thời lúc này, nữ quyến Mặc gia cũng đã phát hiện sự xuất hiện của nàng.

"Cửu đệ muội, muội đừng qua đây, ở đây rất nguy hiểm." Tam tẩu hét lớn, nàng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà người đáng lẽ nên vào thành lại xuất hiện ở đây.

Nhưng điều đầu tiên Tam tẩu nghĩ đến là không được để Cửu đệ muội gặp bất cứ nguy hiểm gì.

Mặc lão phu nhân cũng đã nhìn thấy nàng dâu thứ chín không nghe lời này.

Trong lòng bà rõ hơn ai hết, rằng cô con dâu thứ chín là người có chủ ý, nàng ấy nếu đã xuất hiện ở đây vào giờ phút này, e là sẽ không nghe lọt lời của ai nữa.

Vì vậy, những lời trách móc của bà lại nuốt ngược trở về.

Hách Tri Nhiễm không có thời gian giải thích quá nhiều với nữ quyến trong nhà, khi tiếp cận được Thất ca, nàng nhanh chóng nhét mấy bao thuốc mê vào tay hắn.

"Thất ca, xin hãy nghe ta chỉ huy."

Thất ca khẽ bóp thứ cầm trong tay, ngay lập tức biết đó là gì.

Khi Ngũ ca, Lục ca và Cửu đệ lên kinh thành, Cửu đệ muội đã chuẩn bị cho họ những gói giấy nhỏ như thế này, nghe nói bên trong là một loại thuốc gây mê, để họ dùng cho trường hợp khẩn cấp.

Thất ca trịnh trọng nhìn Hách Tri Nhiễm gật đầu, để ngăn những kẻ man di làm tổn thương nàng, hắn cố tình gây ra vài tiếng động lớn, đánh bại những kẻ man di bị hắn thu hút tới.

Hách Tri Nhiễm lại quay về phía tảng đá lớn, thả Cơm Nắm đang ngủ yên trong không gian ra.

"Bảo bối, đến lúc ngươi phải giúp rồi." Sự tình cấp bách, nàng không còn kiên nhẫn như trước nữa mà đi thẳng vào chủ đề. Cơm Nắm dường như đã nhìn ra tính nghiêm trọng của sự việc, không làm nũng tỏ ra đáng yêu ngay khi nhìn thấy chủ nhân, mà cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Đồng thời, tiểu gia hỏa cũng phát ra âm thanh "ừm ừm" đáp lại chủ nhân.

Hách Tri Nhiễm chỉ về phía trước nói: "Bảo bối, gọi lũ chó kia quay lại đây."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top