Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 40


"Miệng mồm lanh lợi trước mặt bổn tướng quân vô dụng, hôm nay bổn tướng quân để lại lời nói tại đây, chỉ cần ngươi theo bổn tướng quân, chuyện lục soát người có thể thương lượng, bằng không thì đừng trách bổn tướng quân không thương hoa tiếc ngọc."

Hách Tri Nhiễm sống hai đời, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người vô sỉ như thế.

Lúc này, nàng đã đổi d.a.o găm trong tay thành cây s.ú.n.g nhỏ.

Chỉ cần Tào Nhân dám động tay, nàng tuyệt đối sẽ không nương tay.

Mặc dù Hách Tri Nhiễm đã chuẩn bị như vậy, nhưng lựa chọn đầu tiên của nàng vẫn là lý trí.

Dù sao còn có Mặc gia nhiều nữ quyến như có mặt ở đây như thế kia, một khi nàng nổ s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t Tào Nhân, ắt sẽ liên lụy đến bọn họ.

"Tào Nhân, ta khuyên ngươi một câu, Mặc phủ lưu đày, người nương gia của những nữ quyến như bọn ta nhất định sẽ đi tiễn đưa.

Ta tin tưởng ngươi cũng hiểu được đạo lý giấy không gói được lửa, chỉ cần là vị tẩu tẩu nào của ta gặp được người nương gia, nói việc này ra, ngươi có biết sẽ có hậu quả như thế nào không?

Còn nữa, tuy Mặc gia bị tịch biên lưu đày, nhưng mẫu tộc của bọn ta đều không bị liên lụy.

Dù phụ thân ta tệ đi chăng nữa cũng là vị thượng thư, nếu lúc ông ấy tiễn đưa không nhìn thấy ta, lại nghe nói ta c.h.ế.t trong tay ngươi, ngươi thử nghĩ phụ thân ta sẽ làm ra chuyện gì?"

Lời nói năng có khí phách, khiến tám vị tẩu tẩu càng có sức mạnh.

"Tào Nhân, nếu lúc đại ca ta tiễn đưa không thấy ta, chắc chắn sẽ báo thù cho ta." "Cha ta cũng vậy, nếu ngươi tiếp tục khư khư cố chấp, giờ đây ta lập tức đập c.h.ế.t tại nơi này.

Tào Nhân nhìn dáng vẻ lòng đầy căm phẫn của đám nữ quyến Mặc gia, chợt cũng không biết phải làm sao lắm.

Hắn ta tuyệt đối không nghĩ tới, những nữ quyến này lại không hề sợ hắn ta.

Đặc biệt là người xinh đẹp nhất, nói phụ thân nàng là thượng thư đương triều.

Tuy người ta không nói rõ là vị thượng thư đại nhân nào, nhưng trong lòng hắn ta biết vô cùng rõ ràng.

Mặc gia chỉ có một vị phu nhân là nữ nhi của thượng thư.

Đó chính là thê tử tân hôn của Mặc Cửu Diệp vào ngày hôm qua, đích nữ của hộ bộ thượng thư Hách Uyên Minh.

Hách Uyên Minh là quan lớn chính nhị phẩm của triều đình, một võ tướng tứ phẩm nhỏ bé như hắn ta làm sao chống lại người ta?

Còn có mấy vị quả phụ Mặc gia, nương gia của bọn họ đều là người làm quan trong triều, không thiếu người có chức quan lớn hơn mình.

Suy đi nghĩ lại, Tào Nhân quyết định chịu thua lần này.

Nhưng hắn ta không muốn vứt bỏ khí thế.

"Hừ! Bổn tướng quân niệm tình các ngươi ở góa nhiều năm, hết sức đáng thương, hôm nay bèn tha cho các ngươi."
 
Chương 41


Tào Nhân nói xong, hắn ta thì thâm vài câu với quan sai phía sau, quan sai tức khắc chạy đi.

Không bao lâu, quan sai kia dẫn theo vài bà tử có vẻ hung dữ trở về.

Trong tay của mỗi bà tử đều đang ôm một cái bao lớn.

Tào Nhân dặn dò: "Mấy người lục soát kỹ càng thân thể của bọn họ, nếu có người dám nương tay, xách đầu tới gặp."

"Vâng!" Mấy bà tử đáp một tiếng, đi về phía các nữ quyến.

Mặc Hàm Nguyệt sợ tới mức núp sau lưng Mặc lão phu nhân.

"Nương, Hàm Nguyệt sợ."

Mặc lão phu nhân nghiêm khắc nói: "Đứng thẳng lưng, không được làm mất mặt liệt tổ liệt tông Mặc gia."

Nghe vậy, Mặc Hàm Nguyệt run rẩy đứng thẳng người, nước mắt vẫn từng giọt rơi xuống.

Bà tử lục soát người hoàn toàn không nể mặt, vì lục soát được tỉ mỉ hơn, trực tiếp dẫn những nữ quyến đó vào trong phòng lân cận, bảo bọn họ cởi bỏ y phục trên người tiến hành kiểm tra.

Cứ như vậy, mọi người dựa theo cách của Hách Tri Nhiễm, cũng không giấu được túi may ở trong áo lót.

Không một ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ ngân phiếu giấu trong túi áo bị lật tung, kể cả trang sức trên đầu bọn họ, đều bị lục soát mất.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hách Tri Nhiễm cảm thấy vô cùng may mắn, phòng y tế của mình xuyên không chung với mình, mới có thể khiến nàng không hề có áp lực mang đi những tài sản kia.

Cuối cùng, những bà tử kia ngay cả y phục tơ lụa trên người nữ quyến Mặc gia cũng không buông tha, kêu tất cả bọn họ thay bằng vải thô áo gai mà mình mang đến. Nhìn những y phục này, chẳng những màu sắc xám xịt, hơn nữa còn có không ít chỗ vá, các tẩu tẩu nhức đầu.

Bát tẩu không phục nói: "Y phục của bọn ta nào đáng bao nhiêu tiền, cũng không đến nỗi lấy đi chứ?"

Bà tử nhe hàm răng vàng, nở nụ cười lạnh lùng nói: "Nhìn rõ tình cảnh trước mắt của mình, có bộ y phục che thân cho các ngươi, thì không tệ rồi, còn chê bai gì hả?"

Bát tẩu còn muốn nói gì đó, bị Mặc lão phu nhân ngăn lại.

"Triệu thị, không cần nhiều lời."

Mặc lão phu nhân nói xong bèn tùy ý cầm lấy một bộ y phục có miếng vá, khoác lên người mình.

Hách Tri Nhiễm cũng không hề hấn gì, theo sát động tác của Mặc lão phu nhân, tùy tiện khoác một bộ lên người.

Những trục lý khác và Mặc Hàm Nguyệt thấy thế, chỉ đành cố nén cơn tức giận trong lòng, từng người tự lấy một bộ y phục lên mặc.

May mắn là đôi giày dưới bàn chân của bọn họ vẫn là giày của mình.

Các bà tử thấy bọn họ đều đã mặc xong y phục, mới mang theo "Chiến lợi phẩm lục soát được xoay người bước ra cửa.

Bọn họ giao hết những ngân phiếu và đồ trang sức kia cho Tào Nhân.
 
Chương 42


Tào Nhân nhìn bà tử giao vẻn vẹn hơn một ngàn lượng ngân phiếu đó đến trong tay mình, chê bai cất vào trong ngực, về phần đồ trang sức kia thì hắn ta để ở trong rương gỗ chuẩn bị sẵn từ trước.

Ngân phiếu cất giấu bị lấy đi, các tẩu tẩu ai nấy đều lòng như tro nguội.

Không có bạc, bọn họ muốn sống sót đến Tây Bắc, đúng là khó càng thêm khó.

Mặc lão phu nhân cũng không còn bình tĩnh như vừa rồi, trong tay không có bạc, trên đường lấy gì để đút lót những quan sai ăn thịt người không chớp mắt kia?

Trong lúc trong lòng các nữ quyến vô cùng mất hết sức buồn bã, người lục soát những viện tử khác trong phủ Hộ Quốc Công cũng lần lượt quay về.

Tin tức do bọn họ mang về gần như có thể khiến Tào Nhân nổi giận.

"Khởi bẩm Tào tướng quân, trong khố phòng phủ Hộ Quốc Công trống rỗng."

"Ngươi nói gì cơ?" Tào Nhân tỏ vẻ mặt không thể tin nổi.

Quan sai rụt rè nói lại một lần: "Tào tướng quân, trong khố phòng thật sự không có gì cả."

"Tào tướng quân, không chỉ trong khố phòng không hề có gì, ngay cả phòng bếp cũng trống không." Một vị quan sai khác cũng bổ sung.

Tào Nhân giận dữ, nhìn sang đám nữ quyến: "Nói, của cải của phủ Hộ Quốc Công có phải đều đã bị các ngươi dời đi từ trước hay không?"

Mặc lão phu nhân trầm giọng trả lời: "Tào tướng quân, hôm nay hoàng thượng vừa hạ thánh chỉ tịch biên, chẳng lẽ Mặc gia ta có bản lĩnh biết trước, biết dời của cải đi trước ư?"

Thấy Mặc lão phu nhân nói như vậy, Tào Nhân cũng biết rõ là đạo lý này.

Chỉ là, hắn ta không cho rằng đường đường phủ Hộ Quốc Công sẽ nghèo đến mức độ này. Trong lúc hắn ta nghi ngờ, lại có quan sai quay về bẩm báo.

"Khởi bẩm Tào tướng quân, thuộc hạ tìm được vài vại nước trong viện tử của Mặc Cửu Diệp, còn có một số đồ chơi không đáng giá."

"Khởi bẩm Tào tướng quân, thuộc hạ tìm được một ít đồ trang sức của nữ nhân ở mấy viện tử."

"Thuộc hạ tìm được mấy chục lượng bạc."

Tào Nhân nghe những người này bẩm báo, đã có thể nhận định một sự thật.

Không phải người Mặc gia dời của cải đi từ sớm, mà là Mặc gia thật sự rất nghèo.

Nếu người ta thật sự dời của cải đi trước, không thể nào còn có những món đồ trang sức và ngân lượng này.

Không ngờ đường đường phủ Hộ Quốc Công, trong nhà lại còn nghèo hơn một tướng quân tứ phẩm nhỏ bé như hắn ta.

Khó trách, cả ngày Mặc Cửu Diệp mặc bào đen, chưa từng thấy hắn thay y phục.

Hóa ra là vì nghèo.

Hắn ta nào biết, từ khi Mặc Cửu Diệp hiểu chuyện thì trong nhà thường xuyên làm tang sự cho các huynh trưởng.

Mặc Cửu Diệp cũng là vì tưởng nhớ các huynh trưởng trong nhà hy sinh vì nước, mới cả ngày mặc bào đen.
 
Chương 43


Hắn không phải chỉ có một bộ bào đen, chẳng qua đều là kiểu dáng y hệt mà thôi!

Nghĩ đến đây, chợt Tào Nhân có một cảm giác ưu việt tài trí hơn người ở trước mặt Mặc gia.

"Không ngờ đường đường phủ Hộ Quốc Công lại là cái xác không, cũng khó trách, một đám nữ tử, lại làm sao kiếm tiền tài?"

Một gã quan sai nghe vậy vội vàng phụ họa: “Tào tướng quân nói cực kỳ đúng."

Tào Nhân thích cảm giác được người khác tâng bốc như vậy, hắn ta liếc nhìn một vòng, thấy người lục soát đều đã trở về, dặn dò rằng: "Mấy người hãy canh chừng tài vật lục soát được và hạ nhân trong phủ, chờ hoàng thượng hạ chỉ xử lý."

"Những người còn lại phụ trách áp giải phạm nhân đến ngoại ô."

Tào Nhân nói xong, vẫn không quên liếc nhìn Hách Tri Nhiễm, có chút không nỡ rời đi.

Hách Tri Nhiễm lần nữa bị ghê tởm bởi ánh mắt này.

Thừa dịp những quan sai kia đưa mắt nhìn Tào Nhân, nàng nhanh chóng rời khỏi dòng người.

Hách Tri Nhiễm đi đến nơi tầm mắt mọi người không nhìn thấy, nhanh nhẹn xắn váy lên, leo lên một gốc cây to thô chắc.

Ý niệm tiến vào không gian, lấy một khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa mà nàng cất giữ ở đó ra.

Nạp đạn, ngắm trúng.

Ống ngắm vẫn luôn hướng về phía sau đầu của Tào Nhân.

Cho đến khi Tào Nhân đi ra khỏi phủ Hộ Quốc Công, cưỡi lên con ngựa cao lớn, cuối cùng nàng cũng ấn cò súng.

Chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang, thoáng chốc Tào Nhân vừa mới còn diễu võ dương oai trước mặt Mặc gia nghiêng người, ngã xuống ngựa... Cùng lúc đó, Hách Tri Nhiễm lập tức tiến vào không gian.

Tiếng s.ú.n.g này vang lên như sấm nổ, mọi người nhất định sẽ tìm kiếm theo nguồn phát ra tiếng.

Nàng dự định tạm thời tránh né trong không gian, chờ lúc mọi người dời tầm nhìn khỏi nơi này mới hiện thân.

Nếu không phải Tào Nhân liên tục chạm vào giới hạn của nàng, Hách Tri Nhiễm cũng không muốn gây chuyện vào lúc này.

Người như vậy, sống lâu thêm một phút, đều là đang lãng phí không khí.

Lại không hay biết, một loạt động tác của Hách Tri Nhiễm đều bị Mặc Cửu Diệp trốn trong bóng tối thu hết vào đáy mắt.

Rốt cuộc nữ nhân này là ai, tại sao lại có vũ khí lớn mạnh như thế?

Hơn nữa, nàng còn có thể biến mất tại chỗ...

Chẳng lẽ, nàng là thần tiên sao?

Mặc Cửu Diệp lắc đầu, cảm thấy hai ngày nay hành vi của Hách Tri Nhiễm đã vượt quá nhận thức của hắn.

Cho dù như thế nào, chỉ dựa vào khi nãy biểu hiện che chở người Mặc gia của Hách Tri Nhiễm, và ra tay không hề nể nang với Tào Nhân, hắn ít nhiều có thể kết luận một điểm.

Đó chính là xét theo Hách Tri Nhiễm trước mắt, cũng không có ác ý với Mặc gia.

Mắt thấy sau khi nghe thấy tiếng vang kia, toàn bộ đám quan sai tìm tiếng động chạy về phía cây to, hơn nữa giờ phút này nữ quyến Mặc gia cũng không có nguy hiểm, Mặc Cửu Diệp nhảy lên, lách mình rời khỏi chỗ cũ.
 
Chương 44


Mặc cho bên ngoài hỗn loạn như thế nào, sau khi Hách Tri Nhiễm tiến vào không gian, lần nữa nhận được một kinh ngạc đáng vui thật lớn.

Vừa rồi nàng lấy d.a.o găm ra, s.ú.n.g nhỏ và khẩu s.ú.n.g b.ắ.n tỉa trong tay, mỗi loại đều có thêm một cây.

Đối với Hách Tri Nhiễm, những thứ này là tốt nhất, dọc đường có thể bảo toàn tính mạng, càng nhiều càng tốt.

Hách Tri Nhiễm đợi trong không gian khoảng chừng mười phút, mới lách mình đi ra, không còn thấy tất cả quan sai, nữ quyến Mặc gia cũng biến mất tại chỗ.

Nàng vội vàng nhảy từ trên cây xuống, trở về phòng tân hôn.

Chỉ thấy mấy vị tẩu tẩu đã khiêng Mặc Cửu Diệp lên ván cửa dưới sự giám sát của quan sai.

Bốn vị tẩu tẩu tốn sức khiêng cánh cửa đi ra ngoài.

Quan sai còn không ngừng thúc giục.

"Đi nhanh lên, đừng lề mề."

Mặc Cửu Diệp bị mấy tẩu tẩu khiêng đi, trong lòng hắn hết sức áy náy.

Là hắn vô dụng, để những tẩu tẩu này đối mặt khốn cảnh, đồng thời còn phải đi chăm sóc hắn.

Mắt thấy các tẩu tẩu nhọc nhằn tiến bước, bỗng nhiên Hách Tri Nhiễm nhớ tới khi nãy quan sai có lục soát được một chiếc xe ván gỗ.

"Đợi đã."

Quan sai dẫn đầu quay đầu lại, không vui hỏi: "Có chuyện gì?"

"Chẳng phải các người gấp rút đưa bọn ta đến ngoại ô sao?" Hách Tri Nhiễm nói một cách không nhanh không chậm. "Đúng thì sao?" Phản ứng đầu tiên của quan sai chính là nữ nhân này muốn giở trò, vừa rồi bọn họ tận mắt nhìn thấy cảnh nàng giận dữ cãi lời Tào tướng quân đấy.

Hách Tri Nhiễm chỉ vào bốn tẩu tẩu đang khiêng ván cửa: "Ngươi cũng thấy rồi, người lưu đày của Mặc gia bọn ta, ngoài phu quân ra toàn là nữ quyến, muốn tốc độ nhanh căn bản không thể nào."

"Ngươi muốn thế nào?" Quan sai hỏi.

"Vừa rồi lúc các ngươi lục soát, có một chiếc xe ván gỗ, cũng không đáng giá bao nhiêu, chi bằng dùng để đẩy phu quân, tốc độ đi còn có thể nhanh hơn."

Con ngươi của quan sai đảo quanh.

"Được, chiếc xe ván gỗ kia bèn hời cho các ngươi."

Lấy được xe ván gỗ, khiêng Mặc Cửu Diệp lên, Hách Tri Nhiễm đích thân đẩy người ra ngoài.

Các tẩu tẩu xôn xao nhìn Hách Tri Nhiễm với ánh mắt kính phục.

Có xe ván gỗ, vừa tiết kiệm thời gian lại đỡ tốn sức, chẳng mấy chốc thì quan sai đã áp giải mọi người đi tới trước cửa phủ Quốc Công.

Lúc này, trước cửa phủ Quốc Công bị vây chật như nêm cối.

Có người đi ngang nơi này định xem thử náo nhiệt, còn có mấy người là gia quyến của các tẩu tẩu, sau khi nghe nói hoàng thượng hạ chỉ tra xét Mặc phủ thì chạy sang đây thăm người nhà mình.

Kết quả, bọn họ còn chưa thấy người của phủ Quốc Công bước ra, thì đã bị giật mình bởi một tiếng âm vang.
 
Chương 45


Sau đó bọn họ tận mắt nhìn thấy sau gáy Tào Nhân xuất hiện một lỗ m.á.u to, cả người ngã từ trên ngựa xuống mặt đất.

Đã có người mời Kinh Triệu Doãn tới đây.

Kinh Triệu Doãn không nói hai lời, dặn dò ngỗ tác khám nghiệm vết thương.

Rất dễ nhận thấy, vết thương dẫn đến Tào Nhân tử vong chính là lỗ m.á.u sau gáy của hắn ta.

Thế nhưng, ngỗ tác lại không cách nào kết luận là loại ám khí nào gây nên.

Dù sao Tào Nhân cũng là mệnh quan triều đình, lúc chấp hành công vụ tử vong, đây không phải chuyện đùa.

Tuy sự việc xảy ra bên ngoài phủ Hộ Quốc Công, chuyện đêm qua Mặc Cửu Diệp bị hoàng thượng đánh năm mươi đại bản đã không phải bí mật gì, nghe nói người là bị khiêng trở về, căn bản không thể nào ra tay với Tào Nhân.

Huống hồ, trước mắt người có thể hành động tự nhiên trong Mặc gia chỉ còn lại một đám nữ quyến tay trói gà không chặt, càng không thể nào có hiềm nghi ra tay với Tào Nhân.

Suy đi nghĩ lại, Kinh Triệu Doãn cảm thấy mình không thể phá án, vội vàng sai người khiêng t.h.i t.h.ể Tào Nhân tới Đại Lý Tự.

Khi người Mặc gia đi ra, t.h.i t.h.ể của Tào Nhân đã được khiêng đi.

Phần lớn người vừa mới dự tính vây xem ở đây đều chạy tới Đại Lý Tự coi náo nhiệt.

Còn lại vài người, cơ bản đều là gia quyến của các tẩu tẩu.

Người đầu tiên chạy tới chính là người nhà của Tam tẩu Phùng Thúy Liên.

Phẩm cấp quan chức của người Phùng gia không tính là cao, không có tư cách vào triều.

Bọn họ nhìn thấy Tào Nhân dẫn người đi về phía phủ Hộ Quốc Công, sai người ra ngoài thăm dò được tin tức này.

Nghe thấy tin tức này, mẫu thân Tam tẩu lập tức khóc lóc năn nỉ huynh trưởng nàng gấp rút chạy sang đây với nàng.

"Thúy Liên, nữ nhi của ta, nương không có bản lĩnh, cũng không hề giúp được ngươi... Hu hu hưu..."

Lão phu nhân Phùng gia nắm tay nữ nhi khóc rống lên.

Phùng Thúy Liên nhìn thấy mẫu thân, lập tức vồ vào trong lòng bà ấy gào khóc thảm thiết.

Cảnh tượng này khiến mọi người có mặt đều ướt át hốc mắt.

Lão phu nhân Phùng gia run rẩy lấy một hầu bao từ trong n.g.ự.c ra lén lút nhét vào trong tay Phùng Thúy Liên.

"Nương ra đây hơi vội, không có chuẩn bị gì, số bạc này đều là bạc riêng của nương, con cất kỹ, giữ lại trên đường chuẩn bị cho lúc cần đến."

Nếu không phải bạc giấu trong áo lót bị lục soát được, Phùng Thúy Liên là không muốn lấy bạc của mẫu thân đâu.

Trong lòng nàng ấy, Mặc gia không hề mang theo gì ra đây, nếu không nhận lấy số bạc này, e rằng rất khó sống sót đến Tây Bắc.

Nàng ấy siết chặt hầu bao của mẫu thân đưa, nghẹn ngào nói: "Nương, người không cần lo lắng cho con, có bà bà và các trục lý đi chung, còn có Cửu đệ, bọn con nhất định có thể thuận lợi đến Tây Bắc."
 
Chương 46


Cùng lúc này, nương gia của Tứ tẩu, người Tiếu gia cũng đã tới nơi, bọn họ cũng lén lút nhét một hầu bao cho Tiếu Tình Nhi.

Khi bọn họ đưa lên hành lý giúp đỡ chuẩn bị, bị quan sai từ chối rồi.

Lý do chính là phạm nhân không có tư cách sử dụng mấy thứ này.

Những người khác không có gia quyến đến tiễn đưa, ai nấy đều ngưỡng mộ nhìn hai trục lý.

Lúc này Hách Tri Nhiễm cũng suy đoán trong lòng, liệu người Hách gia có tới tiễn đưa hay không.

Kết quả chính là Hách gia không có người tới.

Mắt thấy đã gần tới thời gian, quan sai thúc giục người Mặc gia rời đi, cưỡng chế xua đuổi người Tiếu gia và người Phùng gia đưa tiễn.

Lần nữa liếc nhìn cửa lớn khí phái của phủ Hộ Quốc Công, Mặc lão phu nhân dẫn đầu bước ra bước đầu tiên.

Mặc Hàm Nguyệt còn có chút sợ hãi quá mức theo sát phía sau mẫu thân.

Tiếp đó chính là Hách Tri Nhiễm dùng xe ván gỗ đẩy Mặc Cửu Diệp, sau đó là tám vị tẩu tẩu.

Dọc đường đi, nhìn đường phố phồn hoa, thi thoảng hai bên truyền đến tiếng rao hàng của người bán hàng rong.

Giờ phút này trong lòng người Mặc gia biết rất rõ, từ nay về sau, phồn hoa của kinh thành không còn liên quan tới bọn họ nữa...

Dưới ánh nhìn chăm chú của dân chúng, người Mặc gia bị quan sai áp giải đã đi ra khỏi cổng lớn kinh thành.

Ngoài Tam tẩu và Tứ tẩu gặp được người nhà ra, bảy vị trục lý bao gồm cả Hách Tri Nhiễm, đều không thấy người nương gia đến tiễn biệt.

Các tẩu tẩu vốn còn ôm ấp một tia hy vọng, trong khoảnh khắc bước ra khỏi cổng thành kia, triệt để nản chí ngã lòng.

Không khỏi cảm thán lòng người dễ thay đổi, ngày thường người nương gia hòa thuận như thế kia, vào lúc này lại ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ ra.

Hách Tri Nhiễm lại chẳng có gì với chuyện này, dù sao trước mắt nàng vẫn coi mình là một người từ ngoài đến, cũng không ôm ấp quá nhiều kỳ vọng với phụ mẫu của nguyên chủ.

Cả đám người mỗi người ấp ủ nỗi tâm sự của mình, bất giác đã đến ngoại ô kinh thành.

Điều khiến người ta bất ngờ là, ngoài quan sai phụ trách áp giải bọn họ ra, còn có khá nhiều phạm nhân bị lưu đày giống như bọn họ đang chờ ở nơi đó.

Hơn nữa có thể nhìn ra được từ vị trí đứng của những phạm nhân kia, cũng là kiểu lưu đày gia tộc này.

Hách Tri Nhiễm quen cảnh giác rồi, mặc cho đi đến đâu, đều phải quan sát một phen trước.

Quan sát này không sao cả.

Nàng phát hiện trong ánh mắt của phần lớn phạm nhân nhìn người Mặc gia đều xen lẫn thái độ thù địch.

Để xác nhận mình không phải hoa mắt nhìn lầm, Hách Tri Nhiễm xoa ấn đường lại quan sát một phen, vẫn như cũ.
 
Chương 47


Thậm chí đã có người không kiềm chế được, chỉ vào phía người Mặc gia chửi ầm lên.

"Mặc Cửu Diệp, ngươi chính là sao chổi, khắc c.h.ế.t cả phụ huynh trong nhà, bây giờ lại khắc tới chúng ta."

"Người Mặc gia, ta nguyền rủa các ngươi không được c.h.ế.t yên."

"Nếu không phải vì ngươi, sao Hà gia bọn ta lại có thể gặp tai bay vạ gió như thế?"

Nghe những người đó càng mắng càng sôi nổi, quan sai lại không hề có ý muốn ngăn cản.

Điều này khiến Hách Tri Nhiễm nghĩ tới đầu tiên là để những người này lưu đày với Mặc gia, chắc chắn là cẩu hoàng đế đã sắp xếp từ sớm, mục đích chính là vì thêm tấm tức cho Mặc gia.

Chỉ có điều, nàng làm sao cũng không nghĩ thông, tại sao những người này lại mắng Mặc Cửu Diệp là sao chổi?

Xem ra, có mấy người này ở đây, dọc đường đi cũng sẽ không vắng lặng nữa...

Mặc Cửu Diệp nghe tiếng chửi của những người này, cố gắng khống chế cảm xúc của mình, tránh kích động đứng dậy ra tay với những người đó.

Nhưng hắn vẫn muốn xem thử rốt cuộc là ai đang chửi hắn.

Vì thế, hắn mượn một cọng tóc trên trán che chắn, nheo đôi mắt lại thành một khe hở, nhìn về phía phát ra tiếng.

Hắn xác thực có quen biết vài người ở đây, đều là quan viên của triều đình.

Không cần nghĩ, người mắng chửi chính là gia quyến của các quan viên kia.

Điều khiến người ta khó hiểu là tại sao những người này phải chửi mình?

Đầu óc của Mặc Cửu Diệp nhanh chóng chuyển động, đang suy ngẫm hắn có xích mích gì với mấy người này hay không.

Chỉ chốc lát thì hắn xác định đáp án.

Trong đó có một vị quan viên họ Hà, từng đảm nhiệm chức hộ bộ thị lang, lúc hắn đánh giặc ở biên quan, chính là Hà Chí Viễn này phụ trách việc phát lương thảo.

Kết quả, Hà Chí Viễn lại vì ham muốn cá nhân, lén lút cắt xén lương thảo, hắn vì việc này dâng thư Thuận Vũ Đế, yêu cầu tra rõ việc này.

Còn có Lý Lương, là biên tu Hàn Lâm Viện, hắn vừa về kinh thành không bao lâu, thì Lý Lương đã chủ động tìm hắn, muốn gả thứ nữ của mình cho hắn làm thiếp, bị hắn lập tức từ chối.

Ngoài ra, hắn và Lý Lương cũng không có tiếp xúc gì khác.

Lại nhìn cả nhà mắng chửi sôi nổi nhất, là binh bộ thị lang Phương Truyền Châu.

Phương Truyền Châu từng nhậm chức binh bộ thị lang, chưa từng có xích mích với Mặc Cửu Diệp.

Hắn và Hách Tri Nhiễm có thắc mắc như nhau, tại sao những người này lại chửi mình là sao chổi?

Chẳng lẽ là lúc hoàng thượng phán tội bọn họ, mang cả mình vào trong?

Trong lúc Mặc Cửu Diệp nghĩ mãi không ra, Nhị tẩu Tạ Phương kèm theo tiếng khóc nức nở chạy sang phía mắng chửi người.

"Cha, nương, đại ca, tiểu đệ, sao các người cũng chịu tội vậy?"
 
Chương 48


Khó trách người nhà thương nàng ấy nhất không có đi tiễn nàng ấy.

Vẻ mặt Tạ phụ u sầu, đối mặt với nữ nhi của mình, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.

"Là cha đã làm sai chuyện, bị hoàng thượng trách phạt."

"Cha nói bậy, rõ ràng Tạ gia chính là bị phủ Quốc Công liên lụy, tại sao người phải che giấu tỷ của con?" Tạ Minh tỏ vẻ mặt không cam lòng, cùng lúc nói chuyện còn đang căm tức nhìn Mặc Cửu Diệp nằm sấp trên xe ván gõ.

Khi Tạ Phương đang chuẩn bị hỏi rõ ràng, Tạ phụ mở miệng quát mắng Tạ Minh.

“Tạ Minh, con câm miệng cho ta, nơi này là nơi nói chuyện sao?”

Tạ Minh không cam lòng liếc nhìn lão tử nhà mình, hết cách ngậm miệng lại.

Nhị tẩu cũng không phải không hiểu những quanh co này, huống hồ còn có nhiều người đang nhìn Tạ gia như thế kia, cho dù sốt ruột tìm hiểu tình hình thực tế, cũng không thể nóng lòng trong phút chốc.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm thấy Nhị tẩu chạy đi nói chuyện với người nương gia, đều đã vểnh tai lên dự tính nghe kỹ càng ngọn nguồn, ai ngờ, Tạ phụ vẫn là thận trọng, hai người nghe thấy trống vắng.

Cũng bất đắc dĩ như Nhị tẩu, muốn biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ đành tìm lại cơ hội.

Mặc lão phu nhân lại là một người thận trọng, nhìn thấy cả nhà thông gia, mặc kệ người ta có thái độ tốt với mình hay không, lễ phép gật đầu nhẹ, xem như chào hỏi.

Bên quan sai giao nhận xong xuôi, mới tượng trưng đi ngăn cản những người đó nhục mạ Mặc gia.

Trong chốc lát những người đó còn chưa hoàn toàn tiến vào vai phạm nhân, có thể nói là bảy người không phục tám người bất bình với quan sai quát lớn.

Ngươi một lời ta một câu ở đó chống đối. Trong mắt quan sai, mấy người này giống như một người chết, nào sẽ nuông chiều bọn họ.

Có người tức khắc gỡ roi bên hông xuống, quất về phía mấy người nói chuyện sôi nổi nhất.

"Lão tử thấy các ngươi chán sống rồi, không muốn sống đến Tây Bắc thì cứ nói thẳng."

Roi quất vào người, thoáng chốc cảm giác đau đớn kéo lý trí của bọn họ trở về.

Bọn họ lại cúi đầu nhìn xem vải thô bao gai còn không bằng dân chúng bình thường trên người, không thể không tin tưởng sự thật đã bị tịch biên lưu đày.

Những người đó lại nhìn về sang cây roi trong tay quan sai, không hề dám xù lông nữa.

Nhưng bọn họ vẫn trừng mắt nhìn người Mặc gia.

Nữ quyến Mặc gia lấy Mặc lão phu nhân làm đầu, căn bản không nhìn sắc mặt của những người đó.

Điều này khiến đám người đó có cảm giác như một cú đ.ấ.m đánh vào bông gòn.

Quan sai hô to một tiếng: "Nhân lúc hôm nay còn sớm, chúng ta lập tức lên đường."

Hắn ta vừa dứt lời thì thấy một chiếc xe ngựa từ kinh thành chạy tới.

"Chờ đã... Xin dừng bước..." Người đánh xe hô lớn.
 
Chương 49


Mọi người bao gồm cả quan sai híp mắt nhìn sang đó. Chẳng mấy chốc thì xe ngựa dừng trước mặt một hàng đội ngũ. Người đánh xe lập tức nhảy xuống, sau đó vén rèm xe lên.

Chỉ thấy hai người trùm kín đầu và mặt mũi từ bên trong đi ra ngoài.

Nhìn thân hình của bọn họ, là một nam một nữ, hơn nữa có vẻ đều hơi lớn tuổi.

Hai người vừa xuống xe, ánh nhìn bèn tìm kiếm trong đám người, cuối cùng đưa về phía Hách Tri Nhiễm.

Hách Uyên Minh đi nhanh vài bước, lấy một thỏi bạc lớn từ trong n.g.ự.c ra đưa cho quan sai dẫn đầu.

Dường như ông không muốn để lộ thân phận của mình, giọng điệu nói chuyện với quan sai vô cùng khách sáo.

"Làm phiền thuận tiện chút?"

Quan sai ước lượng thỏi bạc trong tay.

"Cho ngươi thời gian một nén nhang, tranh thủ tí."

"Được." Hách Uyên Minh đáp một tiếng, kéo Lăng Tuyết Diễm bước nhanh về phía Hách Tri Nhiễm.

Lúc bọn họ đi ngang bên cạnh Mặc lão phu nhân, Hách Uyên Minh cố tình kéo khăn trùm đầu trên mặt xuống.

Mặc lão phu nhân nhận ra đối phương, biết điều dẫn theo những người khác đi xa một chút, chỉ để lại một mình Hách Tri Nhiễm.

Lăng Tuyết Diễm nhìn thấy khắp người nữ nhi vải thô áo gai, nước mắt của bà giống như hạt ngọc trai đứt dây, từng giọt rơi xuống.

Bà ôm chặt lấy thân hình mảnh khảnh của Hách Tri Nhiễm, nghẹn ngào nói: "Nhiễm Nhiễm, là nương có lỗi với con... Hu hu hu... Nương không nên ép con gả vào Mặc gia với cha con... Hu hu hu... Là nương sai rồi..."

Kiếp trước phụ mẫu của Hách Tri Nhiễm ly dị, từ khi hiểu chuyện, trong mắt phụ mẫu tồn tại của nàng cứ như con ghẻ.

Chưa bao giờ cảm nhận được tình thân trên người bọn họ.

Hiện nay nàng được mẫu thân của nguyên chủ ôm thật chặt vào trong lòng, cảm giác này khiến người ta chẳng hiểu ra sao, nhưng nàng lại không hề bài xích.

Hách Tri Nhiễm tới lui làm động tác giơ tay, buông xuống vài lần, cuối cùng vẫn là đặt tay lên lưng của Lăng Tuyết Diễm, vỗ nhẹ vài cái.

Nàng học theo tình tiết trong phim truyền hình của kiếp trước, nhẹ giọng võ về.

"Nương, con chẳng qua là lưu đày, cũng không phải đi chịu chết, người đừng buồn bã."

Hách Tri Nhiễm không nói như vậy còn tốt, thấy con gái hiểu chuyện hơn trước, Lăng Tuyết Diễm khóc dữ dội hơn.

Tuy Hách Uyên Minh không khóc sướt mướt như Lăng Tuyết Diễm, nhưng hốc mắt cũng đỏ hoe.

Trong lòng ông biết rõ thời gian có hạn, đưa tay kéo Lăng Tuyết Diễm đến bên cạnh mình.

Ông nghiêm mặt nói với Hách Tri Nhiễm: "Xác thực là cha nương có lỗi với con, để ngày hôm sau tân hôn của con thì gặp tai bay vạ gió như thế."

Hách Uyên Minh nói xong bèn lấy một hầu bao căng phồng từ trong n.g.ự.c ra lặng lẽ đặt vào tay của Hách Tri Nhiễm.
 
Chương 50


Ngoài ra, ông lại nhét thêm một gói đồ không lớn không nhỏ cho Hách Tri Nhiễm.

Bọn quan sai cũng không có can thiệp việc này, dù sao bọn họ cũng đã lấy chỗ tốt lợi ích của người ta.

Huống hồ, trong tay những phạm nhân này có tiền bạc, trên đường đi chẳng phải cũng biếu cho bọn họ.

"Đây là lộ phí của cha nương chuẩn bị cho con, đừng không nỡ tiêu, trên đường ngoài đút lót cho những quan sai kia ra, lại nhờ bọn họ giúp đỡ chuẩn bị đồ ăn ngon tí.

Còn nữa, con từ nhỏ đã thích sạch sẽ, nương con có mang vài bộ áo lót cho con thay giặt."

Hách Uyên Minh nói một hồi, cũng không thể nói tiếp lắm.

Ông ngoảnh đầu đi, không dám nhìn Hách Tri Nhiễm nữa, cuối cùng vẫn nói một câu: "Là cha sai rồi, không nên ép con gả vào Mặc gia."

"Cha." Tiếng cha này, Hách Tri Nhiễm gọi một cách không hề áp lực.

Mặc cho là Hách Uyên Minh trong trí nhớ của nguyên chủ, hay là vị từ phụ đau lòng nữ nhi trước mắt này, khiến Hách Tri Nhiễm có thể xác định, ông là một phụ thân tốt.

Đối với người như vậy, Hách Tri Nhiễm cam tâm tình nguyện gọi một tiếng cha.

"Trước kia là nữ nhi không hiểu chuyện, thường xuyên chọc cha nương tức giận.

Hiện giờ, nữ nhi đã gả cho Mặc Cửu Diệp, về sau chính là người của Mặc gia.

Hai người yên lòng, con nhất định sẽ sống thật tốt, đợi đến ngày trở mình, nữ nhi chắc chắn sẽ hiếu thảo nhị lão thật tốt."

Nghe Hách Tri Nhiễm nói xong, Lăng Tuyết Diễm lại khóc không thành tiếng.

Trong một đêm thì nữ nhi của bà trở nên hiểu chuyện, đáng tiếc, nữ nhi hiểu chuyện như vậy lại bị lưu đày đến Tây Bắc chịu khổ.

Lăng Tuyết Diễm càng nghĩ thì trong lòng càng khó chịu, bà lần nữa ôm chầm Hách Tri Nhiễm gào khóc _

Hách Uyên Minh cũng không khống chế được nữa, ở một bên không ngừng lau nước mắt.

Có lẽ là nguyên nhân hòa hợp vào tình cảm của nguyên chủ, cũng có thể là Hách Tri Nhiễm hết sức quý trọng phần tình thân này, nước mắt của nàng cũng rơi lã chã theo.

Hách Uyên Minh tương đối lý trí, thấy đã sắp hết thời gian, ông vỗ nhẹ lưng của hai người.

"Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, ta còn muốn gặp cô gia."

Hách Tri Nhiễm quay đầu liếc nhìn Mặc Cửu Diệp đang nằm sấp trên xe ván gỗ cách đó không xa.

"Cha, chàng ấy còn đang hôn mê."

Tuy biết cha nương sẽ không bán đứng bọn họ, nhưng xung quanh còn có nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm bọn họ như thế kia, Hách Tri Nhiễm không dám lơ là.

Hách Uyên Minh gật đầu một cách nặng nề, ánh mắt nhìn sang Hách Tri Nhiễm càng thêm áy náy.

"Cha biết, thân thể cô gia bị thương."

Ông nói xong thì đã đi nhanh về phía Mặc Cửu Diệp.

Hách Uyên Minh tận mắt nhìn thấy Mặc Cửu Diệp hôn mê bất tỉnh, ông thật sự hối hận vì đã gả nữ nhi cho hắn.
 
Chương 51


Lúc bấy giờ nữ nhi cũng đã từng nói, không muốn giống như những nữ quyến Mặc gia đó, vào cửa không bao lâu thì đã làm quả phụ.

Nhưng ông chính là không muốn làm loại tiểu nhân thất tín bội nghĩa kia, khăng khăng chuốc thuốc mê cho nữ nhi, cưỡng chế gả người vào Mặc gia.

Kết quả, mới một ngày thì Mặc gia đã bị tịch biên lưu đày.

Trông dáng vẻ của Mặc Cửu Diệp, cũng là chưa biết sống chết.

Ông là đại nguyên nhị phẩm của triều đình, làm sao có thể không biết rõ gian khổ của con đường lưu đày chứ.

Đừng nói bây giờ Mặc Cửu Diệp như vậy, cho dù lúc này hắn rất tốt, muốn bình an đến nơi lưu đày cũng không dễ dàng như thế kia.

Xem ra, nữ nhi làm chắc quả phụ này rồi.

Chỉ hy vọng nàng có thể phúc lớn mạng lớn tạo hóa lớn, bình an đến Tây Bắc.

Chờ hoàng thượng kiêng kỵ Mặc gia ít hơn, ông sẽ nghĩ cách đón nữ nhi từ Tây Bắc trở về.

Nhìn thấy Mặc Cửu Diệp, Lăng Tuyết Diễm chính là không ngừng lau nước mắt, càng thêm thương xót Hách Tri Nhiễm.

Cùng lúc này, nàng cũng có suy nghĩ giống như Hách Uyên Minh, đều đang hối hận vì đã khăng khăng gả nữ nhi vào Mặc gia.

Hách Uyên Minh cố gắng điều chỉnh cảm xúc, tìm một góc độ mà quan sai không nhìn thấy, lấy một bức thư từ trong n.g.ự.c ra nhét vào trong lòng Mặc Cửu Diệp.

Ông lập tức đứng lên, liếc nhìn Mặc lão phu nhân: "Thông gia, Nhiễm Nhiễm đã bị nhà bọn ta chiều hư, nếu như nàng ấy có chỗ nào không làm tốt, ngươi hãy đại nhân đại lượng, nhân nhượng nhiều một chút."

"Thông gia nói gì chứ, hài tử Hách thị đó thông minh lanh lợi, ta thích lắm." "Nếu như vậy, thì ta xin cáo từ đây." Hách Uyên Minh không nói nhiều, kéo Lăng Tuyết Diễm còn đang khóc nức nở xoay người rời đi.

Lăng Tuyết Diễm bước ba bước quay đầu lại một lần, luyến tiếc nhìn Hách Tri Nhiễm một hồi lâu, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của nữ nhi nữa...

Tình thân bất thình lình này khiến trong lòng Hách Tri Nhiễm cảm xúc xen lẫn.

Nàng thật sự rất ngưỡng mộ nguyên chủ, có cha nương hiểu lý lẽ như thế lại thương tiếc nàng.

Chỉ đáng tiếc, nguyên chủ bạc mệnh, chỉ có mười bảy năm ngắn ngủi với duyên phận tình thân này.

Như thế, tương lai cứ để nàng thay thế nguyên chủ đi hiếu thảo cha nương vậy!

Tuy lời thề này hơi xa xôi, nhưng Hách Tri Nhiễm tin tưởng, chỉ cần Mặc Cửu Diệp có thể sống sót thật tốt, Mặc gia nhất định sẽ có ngày trở lại kinh thành.

Mấy vị tẩu tẩu thấy Hách Tri Nhiễm đứng đó thương cảm, vội vàng tiến lên an ủi.

"Cửu đệ muội đừng buồn, Hách đại nhân làm quan thanh liêm, chắc chắn sẽ bình an.”

"Đúng vậy, Cửu đệ muội, muội xem muội hạnh phúc biết bao, cha nương đích thân đuổi theo xa như vậy để tiễn đưa, đâu giống như ta, trong nhà ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy."

Hách Tri Nhiễm cảm nhận được thiện ý của các tẩu tẩu, mỉm cười đáp lại.

"Các tẩu tẩu yên lòng đi, ta tin rằng chúng ta nhất định sẽ có ngày trở về."

Trong lúc mấy vị tẩu tẩu còn muốn nói gì đó, quan sai đã bắt đầu thúc giục.

"Được rồi, đều đừng đứng đó nữa, tranh thủ thời gian lên đường."

Hách Tri Nhiễm dùng ống tay áo lau nước mắt còn sót lại nơi khóe mắt, đẩy xe ván gỗ rời đi.

Tam tẩu vội vàng đuổi theo. "Cửu đệ muội, để ta giúp muội."

Mặc lão phu nhân cũng nói: "Đẩy xe lên đường cũng không nhẹ nhõm, chúng ta hãy thay phiên nhau."

Cổ đại đều là đường đất, còn thường xuyên xuất hiện một số hố, khiến xe đẩy dọc theo đường đi đều không ngừng lung lay lắc lư.

Cộng thêm đã hơn nửa tháng không có mưa, thời tiết lại hết sức oi bức, khiến mọi người toát đầy mồ hôi.

Thỉnh thoảng nổi lên một cơn gió, thổi bụi bặm đều dính lên da thịt lộ ra bên ngoài của bọn họ.
 
Chương 52


Cho đến nỗi lúc chạng vạng chuẩn bị nghỉ ngơi, mọi người kể cả quan sai ai nấy đều là dáng vẻ mặt xám mày tro.

Người Mặc gia nhìn nhau, phối hợp với vải thô áo gai chồng chất chỗ vá trên người, còn có giày thêu dưới chân đã không thấy rõ màu sắc, chính là một đám ăn mày.

Tuy Hách Tri Nhiễm chỉ đẩy xe ván gỗ chưa tới nửa canh giờ, nhưng vẫn vô cùng mệt mỏi.

Dù sao trước kia thân thể này vẫn luôn được nuông chiều từ bé, căn bản không có sức lực gì.

Chỉ là một buổi chiều đi đường, nàng cũng đã mệt mỏi ngồi phịch xuống đất không muốn dậy.

Những người khác cũng y chang, từng người mệt đến nỗi ngay cả sống lưng cũng không thẳng nổi, liên tục kêu khổ.

Huống hồ, bọn họ còn là dậy sớm ăn cơm, đây cũng đã một ngày, sớm đã tiêu hao gần hết chút năng lượng đó, giờ phút này đã đói tới mức n.g.ự.c dán sau lưng.

Ngày đầu tiên Hách Tri Nhiễm lưu đày, cũng không biết thức ăn của bọn họ sẽ như thế nào.

Tóm lại, nàng chưa từng ôm hy vọng gì là được.

Ngay lúc trong lòng nàng suy ngẫm, quan sai dẫn đầu lớn tiếng thét lên.

"Dùng bữa tối thôi, màn thầu thô miễn phí, mỗi người một cái.

Màn thầu trắng một lượng bạc hai cái, không có bạc thì đừng có mơ tưởng."

Nghe quan sai thét to, Hách Tri Nhiễm suýt nữa phá công bật cười.

Những quan sai này đúng là được lắm, công khai yết giá thức ăn, hơn nữa, giá cả này y như cướp tiền.

Nghe vậy, Mặc Hàm Nguyệt giữ chặt cánh tay của Mặc lão phu nhân, ấm ức nói: "Nương, con không muốn ăn màn thầu thô."

Tuy nàng chưa từng ăn màn thầu thô, nhưng có nghe những hạ nhân kia nói, màn thầu thô đều có thể cạo rách cổ họng người ta, suy nghĩ thôi thì sợ hãi.

Hiện nay trên người Mặc lão phu nhân không có một xu dính túi, nhìn thấy nữ nhi đều bị lưu đày, còn ở đó thanh tao kén chọn, tức khắc nghiêm mặt lại.

"Hàm Nguyệt, nếu con muốn ăn màn thầu trắng, thì lấy bạc đi đổi."

Mặc Hàm Nguyệt trừng to mắt nhìn Mặc lão phu nhân, tỏ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

“Nương, con nào có bạc gì chứ?”

"Không có bạc thì có gì ăn đó." Mặc lão phu nhân không phải không thương xót nữ nhi, chỉ là, lúc bà bước ra khỏi Mặc phủ, ngân phiếu giấu trên người đều bị lục soát mất, hiện giờ bà cũng không có xu dính túi.

Tuy rằng trong tay mấy tức phụ có bạc, nhưng một người làm trưởng bối như bà, dù sao cũng không thể mở miệng đòi tiền vãn bối.

"Nương, chỗ con có ít bạc, hay là con đi mua chút màn thầu trắng với những quan sai kia?"

Tam tẩu thấy tiểu cô bình thường hoạt bát đáng yêu rơi nước mắt vì miếng ăn bèn hơi đau lòng.

"Tam tẩu, đừng nóng vội, xem thử người khác làm như thế nào."

Đây là ý định ban đầu của Hách Tri Nhiễm, bạc của cả quốc khố nằm trong không gian của nàng, tất nhiên nàng sẽ không đau lòng đi mua một ít màn thầu trắng cho người trong nhà ăn.

Tuy nhiên, hiện tại mới ngày đầu tiên lưu đày, vẫn chưa tìm hiểu rõ ràng tình hình của mấy quan sai kia và những phạm nhân khác, nàng không muốn quá bộc lộ.

"Hách thị nói có lý, quan sát trước rồi nói sau." Mặc lão phu nhân cũng tán thành đề nghị của Hách Tri Nhiễm.

Toàn bộ người Mặc gia nghe lời không có bất kỳ hành động gì, giữ trạng thái quan sát. ¬¬

Nói ra, bốn nhà khác bị lưu đày đúng là xui xẻo.

Khi bọn họ nhận được thánh chỉ tịch biên lưu đày, hầu như cùng lúc với Mặc gia, không hề có chuẩn bị, có thể nói là chợt Thuận Vũ Đế nảy lòng tham mà làm.

Chính vì vậy, có thể nói trên người bốn nhà này là một nghèo hai trắng.

Áp giải phạm nhân lưu đày vốn là một công việc béo bở.
 
Chương 53


Từ trước đến nay bọn họ đều là mắt nhăm mắt mở với những người thân chạy tới tiễn đưa, hơn nữa còn vui vẻ từ tận đáy lòng.

Chỉ có như thế, trong tay các phạm nhân mới có tiền bạc.

Phạm nhân có tiền thì bọn họ sẽ được hưởng lợi.

Ai ngờ, gọi một lượng bạc hai cái màn thầu trắng hết một hồi lâu, lại không có một người nào lấy bạc mua.

Dưới cơn tức giận, quan sai đổi số lượng mỗi người một cái màn thầu thô miễn phí thành mỗi người nửa cái.

Người Mặc gia còn đỡ, ngoài Mặc Cửu Diệp ra đều là nữ quyến, bình thường lượng cơm ăn cũng không nhiều.

Các tẩu tẩu đều suy nghĩ, tuy chỉ có nửa cái màn thầu, chỉ cần không c.h.ế.t đói là được.

Ai ngờ, cầm màn thầu trên tay, bọn họ lập tức trợn tròn mắt.

Màn thầu thô đó cứng như đá, đoán chừng cắn một miếng cũng có thể cấn hết răng...

"Nương, màn thầu cứng như vậy, con không cắn nổi." Mặc Hàm Nguyệt lại rơi nước mắt.

"Đúng vậy, nương, nếu dọc đường chúng ta đều dựa vào màn thầu này mà sinh tồn, e rằng không bị c.h.ế.t đói cũng sẽ bị nghẹn chết."

"Nương, con và Tam tẩu đều có chút bạc, hay là đi mua một ít màn thầu?"

Nghe thấy lời nói của mấy tức phụ và nữ nhi, không biết tại sao, Mặc lão phu nhân rất tự nhiên nhìn về phía Hách Tri Nhiễm.

Tuy Mặc lão phu nhân không hiểu nhiều về tức phụ mới vào cửa này, nhưng có thể nhìn được ra, Hách Tri Nhiễm là một người có chủ kiến. Hách Tri Nhiễm không nhanh không chậm khẽ lắc đầu với Mặc lão phu nhân.

“Nương, bình tĩnh một chút chớ nóng vội, hãy nhìn xem.”

Nàng vừa dứt lời, bên đội ngũ Tạ gia cách bọn họ gần nhất truyền đến một loạt tiếng gào thét của hài tử.

Nhị tẩu nhanh chóng đứng dậy chạy đi kiểm tra.

"Đại ca, Lâm Nhi bị sao vậy?”

Trong mắt Tạ Siêu đầy đau nhói, bàn tay duỗi thẳng đưa đến trước mặt Tạ Phương.

"Răng cửa hơi lung lay của Lâm Nhi bị màn thầu cắn mất rồi."

Lại nhìn Tạ Lâm chỉ mới năm tuổi, mép môi còn dính vết máu.

Tạ Lâm là tôn tử duy nhất của Tạ gia, hơn nữa hài tử này được giáo dục một cách cực tốt, từ nhỏ thì đã nghe lời hiểu chuyện.

Tạ Phương và Mặc Nhị Lang thành thân vẻn vẹn ba tháng, bèn truyền tới tin dữ Mặc Nhị Lang c.h.ế.t trận sa trường.

Điều đáng tiếc là, sau khi nàng thành hôn chưa thể mang thai con của mình.

Nàng ấy biết rằng cả đời này mình sẽ không có hài tử, bèn đặt toàn bộ tâm tư trên người điệt tử ngoan ngoãn hiểu chuyện, thậm chí còn muốn để điệt tử dưỡng lão chăm sóc cuối đời cho mình.

Bởi vậy, tình cảm của Tạ Phương đối với Tạ Lâm sâu đậm hơn cô điệt bình thường nhiều.

Tạ Phương thấy Tạ Lâm vì khóc lóc, mép môi còn không ngừng tràn vết m.á.u ra, đau lòng khó nhịn.

Nàng giành lấy màn thầu thô trong tay Tạ Lâm ném xuống đất, xoay người đi tìm quan sai lý luận.

"Tuy bọn ta bị lưu đày, nhưng dù sao vẫn chưa bị phán tử hình, bọn ta còn có quyền lợi sống.

Cho bọn ta ăn những màn thầu thô cứng rắn, cũng không biết để hết bao lâu này, bọn ta làm sao có thể còn sống đến Tây Bắc?"

Hách Tri Nhiễm biết sự việc không ổn, gấp rút chạy về phía Nhị tẩu.

Bởi nàng tinh mắt phát hiện, khi Nhị tẩu mở miệng chỉ trích thì đã có quan sai lấy roi ra.

Có thể nói, nàng đến rất đúng lúc.

Mắt thấy cây roi sắp quất lên người Tạ Phương, Hách Tri Nhiễm tiến lên một bước nhanh như bay, vững vàng đỡ được đầu roi, mới để Tạ Phương tránh được nỗi khổ da thịt.

Làm quan sai áp giải nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên bị thua thiệt trong tay phạm nhân, hơn nữa còn là một tiểu nữ tử.

Chợt quan sai tối sâm mặt, mắng chửi đĩnh đạc chuyển mục tiêu phát tiết sang Hách Tri Nhiễm.
 
Chương 54


Mặc Cửu Diệp nằm sấp trên xe đẩy lắng nghe mọi thứ này, có thể nói là lòng nóng như lửa đốt.

Thậm chí có xung động muốn đứng lên ngăn cản.

Cơ thể căng chặt của hắn bị Mặc lão phu nhân tỉ mỉ phát hiện, vội vàng vỗ nhẹ lưng hắn, ý bảo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Mặc lão phu nhân vỗ về Mặc Cửu Diệp xong, cũng đứng dậy đi tới bên cạnh hai tức phụ.

Trong nhận thức của Mặc lão phu nhân, nam nhân Mặc gia anh dũng, nữ nhân cũng không được làm kẻ hèn nhát, có chuyện thì phải cùng nhau gánh vác.

Tạ Phương biết rõ mình đã manh động gây họa, lại nhìn thấy quan sai chuẩn bị quất roi lên Cửu đệ muội, vội vàng chắn trước mặt nàng.

"Những lời đó là ta nói, có căm giận gì cứ việc ngắm vào ta, đừng giận lây Cửu đệ muội ta."

Hách Tri Nhiễm đã chuẩn bị sẵn sàng đối kháng với quan sai này, ai ngờ lại bị Nhị tẩu chắn ở phía trước.

Nàng nóng lòng, nắm lấy cổ áo của Nhị tẩu, xách người trở về, một tay khác lần nữa đỡ lấy cây roi hất tới của quan sai.

Nàng dùng sức một cách khéo léo, giành lấy cây roi, nắm ngược trong tay mình.

Những quan sai khác vốn còn ở đó cố tình há to miệng ăn màn thầu trắng, dự định kích thích những phạm nhân này, thuận tiện xem kịch vui.

Khi nhìn thấy đồng bọn bị cướp roi, bọn họ cũng không thể xem kịch hay nữa.

Bọn họ buông màn thầu trong tay xuống, rút bội đao bên hông ra vây quanh ba người bà tức.

Khí thế Hách Tri Nhiễm hoàn toàn bung mở. "Đám hèn nhát này, nam nhi Mặc gia ta đầu rơi m.á.u đổ, đổi lấy ngày tháng yên ổn giờ đây của các ngươi.

Trước mắt Mặc gia ta bị hãm hại lưu lạc đến đây, các ngươi lại học theo giậu đổ bìm leo như những tiểu nhân kia, diễu võ dương oai ở trước mặt những nữ tử yếu đuối như bọn ta.

Nhìn dáng vẻ nhát gan của các ngươi, cũng chỉ còn lại chút bản lĩnh này, nếu đưa các ngươi ra chiến trường c.h.é.m g.i.ế.c quân địch, e rằng đầu đã chuyển dời từ lâu."

Hách Tri Nhiễm nói năng có khí phách, thoáng chốc Mặc lão phu nhân cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.

"Nói đúng lắm, đây mới là dáng vẻ nên có của nữ nhân Mặc gia ta."

Mặc lão phu nhân vừa nói vừa liếc mắt nhìn vẻ mặt của những quan sai kia.

Có thể thấy, đám quan sai cũng không hẳn là người gian ác, có người đã lặng lẽ cất vũ khí lên, tỏ vẻ quan sát.

Hai bên cứ giằng co như vậy, ai cũng không ra tay trước.

Hách Tri Nhiễm không ra tay, không phải sợ hãi đám quan sai này, mà là nàng không muốn làm lớn chuyện.

Dù sao con đường sau này còn rất dài, vì chút chuyện nhỏ này thì vung tay, cũng không có lợi ích gì với Mặc gia.

Mà những quan sai không buông bỏ vũ khí đó, thật sự là bị khiếp sợ bởi khí thế của Mặc lão phu nhân và Hách Tri Nhiễm.

Cùng lúc đó, những nữ quyến khác của Mặc gia, bao gồm Mặc Hàm Nguyệt nhát gan đều vây quanh sang đó.

Mặc dù trong lòng bọn họ còn có phần run sợ, nhưng đã kiên định đứng ở nơi đó, trợ uy cho bà bà và Cửu đệ muội.

Trong lúc hai bên giằng co, người của ba gia tộc ngoài Tạ gia ra mở miệng.

"Quan gia, các ngươi đừng bị nữ quyến Mặc gia lừa dối, bọn họ chính là muốn lấy việc này để mê hoặc các ngươi, miễn đi nỗi khổ da thịt mà thôi." "Hắn nói rất đúng, Mặc gia hy sinh vì nước đó là lão Quốc Công và tám vị nhi tử của ông ấy.

Cho dù bọn họ không c.h.ế.t trận sa trường, cũng sẽ bị tên phản tặc Mặc Cửu Diệp này làm cho tức chết.

Kể cả những người như bọn ta, đều bị Mặc Cửu Diệp liên lụy, đối đãi người như vậy, còn nể mặt gì chứ?"

"Đúng vậy, nữ quyến Mặc gia đều bị Mặc Cửu Diệp chuốc thuốc mê rồi, sớm đã một lòng với hắn, không có một người tốt."

"Quan gia, đánh bọn họ, đừng nương tay."
 
Chương 55


Lúc này người Tạ gia khó xử, bọn họ căm ghét Mặc gia, thế nhưng trong lòng lại biết chuyện này là Tạ Phương gây nên, người Mặc gia giúp đỡ Tạ Phương, cũng là đang gián tiếp giúp bọn họ.

Suy đi nghĩ lại, Tạ phụ vẫn bước ra nói một câu công đạo.

“Ta mặc kệ Mặc Cửu Diệp làm những chuyện kia, ta chỉ biết, phần lớn những nữ quyến này đều là quả phụ của anh hùng.

Phu quân của bọn họ vì giang sơn Vương triều Đại Thuận mà c.h.ế.t trận sa trường, điều này tuyệt đối không thể nghi ngờ.”

Hà gia, Lý gia, Phương gia, vốn cho rằng Tạ gia sẽ chung một lòng với bọn họ, nào ngờ, bọn họ lại ngốc đến mức đi nói chuyện giúp kẻ thù hại mình bị tịch biên lưu đày.

Trong phút chốc, người ba nhà nhắm hết mũi nhọn sang Tạ gia.

"Tạ Thiên Hải, ngươi đừng quên, tại sao cả nhà các ngươi lại bị lưu đày."

"Tạ Siêu, Tạ Minh, e rằng cha ngươi là lão hồ đồ, mau dẫn người về đi, đừng bước ra xen vào."

Thấy sự việc đã lộn xôn, có quan sai vội lên tiếng quát lớn.

"Câm miệng hết cho ta, muốn bị đánh phải không?"

Nghe vậy, chợt hiện trường trở nên lặng ngắt như tờ.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy quan sai vung roi, ai cũng không muốn đi chịu nỗi khổ da thịt kia.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Bành Vượng quan sai dẫn đầu thốt lên một tiếng hét kinh ngạc, vội vàng ngồi xổm che bắp chân phải lại.

"Á... Có rắn..."

Những quan sai khác thấy thế, hấp tấp giơ vũ khí trong tay lên, trở nên cảnh giác.

Ý định ban đầu của Hách Tri Nhiễm là muốn tạo mối quan hệ tốt với những quan sai này, dù sao trên đường có người chăm sóc một chút, hy vọng sinh tồn của Mặc gia sẽ lớn hơn.

Ai ngờ, đột nhiên lại xảy ra sự việc vừa rồi, vì cứu Nhị tẩu, nàng cũng là hành động bất đắc dĩ.

Lúc này Bành Vượng bị rắn cắn, nàng suy nghĩ, cơ hội của mình đã tới.

Trong lúc đám quan sai giơ vũ khí trong tay đi khắp nơi tìm kiếm rắn, Hách Tri Nhiễm đã vung cây roi giành được.

Không nghiêng lệch vừa vặn đánh vào chỗ bảy tấc của rắn.

Thân thể này hơi mềm yếu, tất nhiên sức mạnh không thể so sánh với kiếp trước.

Tuy đánh trúng con rắn, nhưng con rắn kia vẫn lượn vòng tại chỗ, chẳng qua là tốc độ chậm hơn khá nhiều.

Chình vì hành động của nàng, đám quan sai cũng tìm được rắn, có người nhanh tay lẹ mắt giơ đao c.h.é.m vào.

Tuy không phải Hách Tri Nhiễm tự tay g.i.ế.c rắn, nhưng nàng cũng là người có công lớn nhất.

Nếu không phải nàng kịp thời phát hiện vị trí của con rắn, khó bảo đảm các quan sai khác cũng bị cắn một phát.

Chỉ có điều, thói quen bao năm qua khiến bọn họ không thể nào chịu thua một phạm nhân.

Huống hồ, ai biết nàng có thật lòng giúp bọn họ hay không, lỡ như chỉ là chó ngáp phải ruồi thì sao?

Hách Tri Nhiễm cũng không nhìn vẻ mặt của đám quan sai kia, mà là đưa mắt nhìn về phía con rắn.

Nàng biết loại rắn này, chính là rắn cạp nong vô cùng kịch độc.

Độc tố của rắn cạp nong là độc tố thần kinh, sẽ ảnh hưởng đến chức năng của hệ thần kinh. Đau cục bộ sẽ xảy ra trong giai đoạn đầu của vết cắn, nhưng cơn đau không rõ rệt lắm, bình thường sau vài giờ bị cắn sẽ xuất hiện hiện tượng buồn ngủ, rối loạn thần kinh vận động, mí mắt chảy xệ, con ngươi giãn rộng, yếu cục bộ, khó thở, suy hô hấp.

Nếu không được điều trị kịp thời sẽ gây tử vong.

Hách Tri Nhiễm là một y giả, nàng lòng tốt nhắc nhở.

"Rắn này độc tính mạnh, tốt nhất các ngươi hãy tìm sợi dây thừng siết chặt phía dưới đầu gối của hắn ta trước, phòng ngừa độc tố khuếch tán, sau đó lại..."

"Ở đâu ra nhiều rắn độc như thế kia, nếu thật sự là rắn độc, ta còn có thể nhảy nhót tung tăng như bây giờ?
 
Chương 56


Vừa rồi ta chỉ là bị giật mình, lúc này vết thương đã không còn đau lắm nữa, không có gì đáng ngại."

Để chứng thực mình không sao, Bành Vượng lưu loát đứng lên.

"Ngươi lại đây, cất kỹ con rắn này, để làm bữa ăn khuya tối nay."

Thấy Bành Vượng hoàn toàn không để ý, Hách Tri Nhiễm dứt khoát ngậm miệng lại.

Điều nên nói thì nàng đã nói hết, người ta không tin, nàng cũng không có cách nào.

Chỉ chờ những người này chủ động đến cầu xin mình thôi.

Lằng nhẵng theo đuôi không phải lối!

Hách Tri Nhiễm xoay người: "Nương, chúng ta trở về thôi!"

"Được, tất cả quay về." Mặc lão phu nhân ra lệnh một tiếng, toàn bộ nữ quyến Mặc gia trở về vị trí của mình.

Đã xảy ra chuyện như vậy, vừa rồi Hách Tri Nhiễm lại là người đầu tiên tìm được vị trí của con rắn kia, đám quan sai cũng định mắt nhắm mắt mở không truy cứu việc này nữa.

Mọi người vừa tìm chỗ ngồi xuống, thì Nhị tẩu đã đến bên cạnh Hách Tri Nhiễm, nói với giọng điệu áy náy: "Cửu đệ muội, đa tạ muội giúp ta, mới để ta tránh được nỗi đau da thịt."

"Nhị tẩu, chúng ta đều là người một nhà, giúp tẩu là việc nên làm mà."

"Ôi... Đều tại ta manh động, biết rõ mấy quan sai đó sẽ đánh người, vẫn không nhịn được muốn đi đòi công đạo cho điệt tử."

Hách Tri Nhiễm cũng phát hiện được, tính tình của Nhị tẩu này dễ xung động.

Tuy nàng không trách Tạ Phương, nhưng nên nhắc nhở vẫn phải nói.

"Nhị tẩu, hiện nay tình cảnh của chúng ta không giống như ngày trước, có chuyện gì thì cố gắng thương lượng với mọi người rồi mới quyết định."

"Cửu đệ muội yên lòng, sau này có việc gì, ta đều sẽ nói với nương và muội trước."

Lời dặn dò như vậy, Hách Tri Nhiễm cảm thấy điểm dừng là được.

Nàng đứng dậy, phủi bụi trên người.

"Xung quanh chúng ta đều là bụi cỏ, khó bảo đảm còn có rắn xuất hiện, ta đi kiểm tra thử."

Mặc Cửu Diệp nghe Hách Tri Nhiễm nói thế, càng thêm tò mò về nàng.

Người mà nhiều năm trước đã định sẵn hôn ước với mình, hắn không thể nào hoàn toàn không biết gì về nàng.

Trong nhận thức của Mặc Cửu Diệp, Hách Tri Nhiễm chính là một đại tiểu thư n.g.ự.c to không não, hơn nữa còn bướng bỉnh.

Thế nhưng, chỉ tiếp xúc một ngày, trên người nữ nhân này không hề có dáng vẻ nên có trong nhận thức của hắn.

Không chỉ như vậy, nàng còn có bản lĩnh im hơi lặng tiếng dọn sạch quốc khố, còn có vũ khí mà nàng dùng để g.i.ế.c c.h.ế.t Tào Nhân, quả thực chính là chưa bao giờ nhìn thấy, mặc cho Mặc Cửu Diệp vắt hết óc cũng không rõ nguyên do trong đó.

Lại nghe lời nàng nói ra từng câu lanh lảnh có sức, tuyệt đối không thua những quan viên giỏi ăn nói trong triều đình.

Mặc Cửu Diệp từng nghi ngờ nàng không phải Hách Tri Nhiễm thật sự.

Nhưng vừa rồi hắn nhìn thấy cảnh nhạc phụ và nhạc mẫu đến tiễn đưa, hắn lại có thể nhận định, đây chính là đích nữ Hách gia hàng giả bao đổi.

Trong lúc Mặc Cửu Diệp suy nghĩ rối bời, Hách Tri Nhiễm đã cẩn thận dè đặt bắt đầu lục soát trong bụi cỏ.

Tuy độc tính rắn cạp nong hơi mạnh, nhưng trên thân toàn là bảo bối, nếu có thể tìm được nhiều rắn cạp nong hơn thì tốt rồi.

Đến lúc đó, nàng có thể tìm cơ hội tinh luyện độc tố rắn cạp nong, chế thành độc dược phòng thân.

Khi nãy người của mấy gia tộc khác cũng đã nhìn thấy Hách Tri Nhiễm và đám quan sai đánh rắn.

Suy đoán có lẽ xung quanh nơi này còn có rắn tới lui, một số nữ quyến và hài tử đã bị dọa đến nỗi gào khóc thảm thiết.

Đám nam nhân to gan chút hết cách, chỉ đành học theo dáng vẻ của Hách Tri Nhiễm, tìm cành cây thô chắc một chút, tìm kiếm trong bụi cỏ gần đó, phòng ngừa buổi tối đi ngủ bị rắn cắn.
 
Chương 57


Quan sai cũng không có phản đối hành vi của phạm nhân, dù sao buổi tối bọn họ cũng phải qua đêm ở chỗ này, có thể an toàn hơn cớ sao mà không làm?

Tuy nhiên, các phạm nhân có thể lục soát, nhưng không được rời khỏi tâm nhìn của bọn họ.

Thật ra, Hách Tri Nhiễm đi lục soát vùng lân cận còn có rắn hay không chỉ là một mục đích trong số đó.

Vừa rồi ở nơi nàng lý luận với đám quan sai, nàng phát hiện bên trong bụi cỏ xung quanh có thảo dược.

Trên đường lưu đày, người nhà khó bảo đảm sẽ có một số tình hình đau đầu nhức óc gì đó, dù sao nàng cũng không thể lấy những dược phẩm hiện đại kia từ không gian ra chữa bệnh cho bọn họ.

Một khi bị người ta hỏi tới, nàng còn phải tốn công nghĩ cách giải thích.

Mà thảo dược hái được thì khác, là trải qua công khai.

Cho dù là những thảo dược này không thể trị đúng bệnh, nàng lại lấy thuốc từ không gian cũng có lời giải thích hợp lý.

Hách Tri Nhiễm tìm kiếm thảo dược, đương nhiên tốc độ đi chậm hơn những người khác.

Mấy vị tẩu tẩu và Mặc Hàm Nguyệt trông thấy Hách Tri Nhiễm lạc đàn, đều lo lắng lỡ như nàng gặp phải rắn sẽ có nguy hiểm.

Đại tẩu có chút không thể ngồi yên.

"Ta đi xem thử Cửu đệ muội."

"Ta cũng đi."

“Ta cũng đi."

Mấy vị tẩu tẩu khác cũng đứng lên. Mặc Hàm Nguyệt liếc nhìn Mặc lão phu nhân, thấy bà không phản đối, cũng gia nhập vào đó.

Cả đám người chạy đến phía trước Hách Tri Nhiễm, thấy nàng dùng vạt áo ôm một đống cỏ.

"Cửu tẩu, chẳng phải tẩu đang tìm rắn à, sao lại nhổ nhiều cỏ như vậy?" Mặc Hàm Nguyệt hỏi.

"Những thứ này đều là thảo dược thường dùng, ta suy nghĩ dọc đường có thể sẽ dùng đến, bèn hái một ít."

Mặc Hàm Nguyệt nghe nói đống này lại là thảo dược, chợt hai mắt sáng ngời.

"Cửu tẩu, tẩu nói những thứ này đều là thảo dược?"

Hách Tri Nhiễm gật đầu, tùy ý lấy một ngọn thảo dược từ trong vạt áo kiên nhẫn giải thích: "Đây gọi là tục đoạn, có công hiệu thanh nhiệt giải độc.

Đây là xa tiền thảo, chẳng những chữa được bệnh, còn có thể nấu ăn..."

Mặc Hàm Nguyệt nghe Cửu tẩu nói mấy thứ này, càng nghe càng cảm thấy hứng thú.

"Cửu tẩu, ta đều đã nhớ kỹ những thảo dược mà tẩu nói, ta hái chung giúp tẩu."

Tuy tám vị tẩu tẩu không có hỏi tới hỏi lui giống như Mặc Hàm Nguyệt, nhưng cũng có nghiêm túc nghe Hách Tri Nhiễm giảng giải.

"Cửu đệ muội, bọn ta cũng giúp đỡ."

Mãi cho đến khi quan sai gọi toàn bộ người trở về, không tìm được rắn cạp nong, mười nữ nhân Mặc gia lại hái được khá nhiều thảo dược về.

Lúc này Mặc Hàm Nguyệt đã tan hết nỗi lo không có màn thầu trắng ăn vừa rồi, ôm chiến lợi phẩm của mình đi tới chỗ Mặc lão phu nhân tranh công.

"Nương, người mau xem, những thảo dược này đều là con hái đấy."

Mặc lão phu nhân trìu mến xoa đầu của nàng ấy.

"Cửu tẩu của con là một người có trí tuệ, sau này con hãy học hỏi theo nàng ấy." "Con biết rồi nương."

Nhân lúc trời vẫn chưa tối, các tẩu tẩu và Mặc Hàm Nguyệt cùng nhau hái sạch sẽ rồi phân loại cất kỹ theo phương pháp của Hách Tri Nhiễm.

Người của mấy gia tộc khác chê bai liếc nhìn hành động của các nữ quyến Mặc gia.

"Ta thấy người Mặc gia đúng là đói điên rồi, lấy về nhiều cỏ dại như vậy, không phải chuẩn bị ăn chứ?"

"Chậc chậc, to gan thật, cũng không sợ trong số cỏ này có độc."

"Có độc càng tốt, nếu người Mặc gia bị độc chết, cũng coi như đã báo thù cho chúng ta."

Bởi có chút khoảng cách, giọng nói của những người đó lại không lớn, người Mặc gia không có nghe thấy.

Hách Tri Nhiễm mới để thảo dược được mọi người xử lý xong xuống bãi đất trống, thì nghe thấy bên quan sai có người hô to.

"Chỉ huy, ngươi bị sao vậy?"

"Mau tới đây, chỉ huy không thở nổi rồi..."
 
Chương 58


Tất cả mọi người nhìn sang phía đám quan sai.

Chỉ thấy vài quan sai đang vây quanh Bành Vượng ở giữa.

"Liệu có phải con rắn vừa cắn chỉ huy thật sự là rắn độc?"

Nghe thấy tiếng chất vấn này, đám quan sai lập tức nhớ tới lời nhắc nhở của Hách Tri Nhiễm.

Có người nhanh chóng quyết định.

"Nhanh, khiêng chỉ huy đi tìm phụ nhân miệng mồm lanh lợi Mặc gia kia."

Mạng người quan trọng, đám quan sai ai cũng không dám chậm trễ, vội vàng khiêng Bành Vượng chạy về phía người Mặc gia.

Người Mặc gia đều đã nghe thấy lời của quan sai.

Tầm mắt của bọn họ đồng loạt tập trung trên người Hách Tri Nhiễm.

"Hách thị, phải lượng sức mà làm." Mặc lão phu nhân nhắc nhở.

Từ chuyện khi nãy Hách Tri Nhiễm dẫn theo nữ quyến Mặc gia hái thuốc, có lẽ nàng hiểu được một ít dược lý.

Thế nhưng, Bành Vượng bị rắn độc cắn cũng không phải chỉ biết một ít dược lý là được đâu.

Lỡ như Bành Vượng thật sự c.h.ế.t mất, những quan sai này vì bắt người chịu tội thay, khó đảm bảo sẽ không đổ trách nhiệm lên người Hách Tri Nhiễm.

Tất nhiên Hách Tri Nhiễm hiểu rõ dụng ý nhắc nhở của bà bà.

"Nương yên lòng, con sẽ không dễ dàng ra tay đâu."

Trong lúc nói chuyện, đám quan sai đã khiêng Bành Vượng đi tới vị trí của Mặc gia.

"Hách thị, hãy lặp lại một lần phương pháp giải độc rắn của ngươi."

Hách Tri Nhiễm ung dung thản nhiên nhìn đối phương, nói chuyện cũng chậm rãi. "Phương pháp ta nói chỉ có tác dụng tại thời điểm bị rắn cắn."

"Thế ngươi nói bây giờ phải làm sao đây?" Quan sai sốt ruột.

Hách Tri Nhiễm biết rõ sau khi bị rắn cạp nong cắn, con người sẽ không c.h.ế.t nhanh như thế kia.

Bởi vậy, nàng cố tình làm động tác chậm lại, từ từ đi về phía Bành Vượng, mục đích chính là khiến những quan sai kia sốt ruột.

Quả nhiên, quan sai nhìn thấy động tác chậm chạp của nàng bèn nổi giận.

"Ngươi động tác nhanh chút, rốt cuộc phải làm sao?"

Hách Tri Nhiễm bị thúc giục cũng không giận, nàng dứt khoát đứng yên tại chỗ.

"Hiện giờ là các ngươi xin ta giúp đỡ, đây là thái độ van xin của các ngươi ư?"

Những quan sai này diễu võ dương oai trước mặt phạm nhân quen rồi, Hách Tri Nhiễm cũng không muốn tiếp tục nuông chiều bọn họ.

Con đường về sau còn rất dài, nàng không muốn mỗi ngày nhìn sắc mặt người ta sống qua ngày.

Chắc chắn phải nhân cơ hội này, để những quan sai này nhìn nhận rõ, Hách Tri Nhiễm nàng không phải người bị tùy ý hù dọa bèn thỏa hiệp.

Trương Thanh thấy thế, muốn tiếp tục quát lớn, thậm chí đã đưa tay sờ lên cây roi quấn ở trên lưng theo thói quen.

Chu Lão Bát vội vàng ngăn hắn ta lại.

"Tính mạng của chỉ huy quan trọng hơn."

Chợt Trương Thanh dừng động tác lại, hung hăng trừng mắt nhìn Hách Tri Nhiễm, không nói gì nữa.

Chu Lão Bát đứng dậy: "Có điều kiện gì, ngươi cứ việc nói."

Hách Tri Nhiễm không vội đưa ra điều kiện, là một bác sĩ chuyên nghiệp, việc đầu tiên nàng phải làm chính là tìm hiểu tình hình của bệnh nhân.

Tuy nàng biết Bành Vượng trúng độc của rắn cạp nong, nhưng trước khi chưa hoàn toàn xác định có thể trị liệu, nàng sẽ không không có mức độ như thế kia.

Hách Tri Nhiễm ngồi xổm phía trước Bành Vượng, nàng đẩy mí mắt của hắn ta lên kiểm tra trước, sau đó lại sờ thử mạch đập, cuối cùng kiểm tra vết thương trên đùi.

Trước mắt xét từ trạng thái của Bành Vượng, đoán chừng trễ hơn nửa canh giờ tới tìm nàng, cũng sẽ hết cách cứu vẫn.

May mắn là trong phòng y tế của nàng có mấy lọ huyết thanh đúng bệnh.

Cũng có thể nói, Bành Vượng gặp được nàng, coi như là mạng không nên tuyệt.

Sau khi xem xét, Hách Tri Nhiễm chậm rãi đứng lên, trong ánh nhìn của mọi người, đi về phía trước đống thảo dược đã thu xếp xong.

Nàng tìm một gốc cây long đởm thảo mùi vị đắng nhất quay lại.
 
Chương 59


Hách Tri Nhiễm giao cây long đởm thảo cho Trương Thanh mới hô to gọi nhỏ với mình.

Long Đởm Thảo trị độc rắn cũng không đúng bệnh, nhưng nàng khăng khăng lại là tính cách mang thù.

"Ngươi cắn nát thứ này, lát nữa dùng để đắp vết thương."

Trương Thanh không bằng lòng.

"Tìm hai tảng đá đập nát chẳng phải được rồi sao, tại sao phải ta đi cắn nát?"

"Dùng đá nghiền nát, nước thuốc sẽ trôi mất." Dễ nhận thấy Hách Tri Nhiễm hơi mất kiên nhẫn.

Trong lòng Trương Thanh biết, vì tính mạng của lão đại, hắn ta chắc chắn phải đi nhai nát thảo dược này.

Chẳng qua là hắn ta cũng không hoàn toàn tin tưởng Hách Tri Nhiễm.

"Liệu có phải ngươi vì trả thù ta mới quát mắng ngươi, nên cho ta ăn cỏ độc chứ?"

Hách Tri Nhiễm trợn mắt trắng, không ngờ quan sai này lại khá là cảnh giác.

"Nếu sợ thì ngươi không cần làm nữa, sống c.h.ế.t của lão đại các ngươi đâu có liên quan gì đến ta."

Chu Lão Bát thấy thế, hối thúc: "Trương Thanh, vì tính mạng của lão đại, ngươi hãy nghe Hách thị đi!"

Khuôn mặt của Trương Thanh đã nhăn lại, tỏ ra vẻ chuẩn bị anh dũng hy sinh.

Trong lúc hắn ta vừa đưa long đởm thảo đến bên miệng, có một nữ tử trẻ tuổi nhanh chóng chạy từ phương hướng của Lý gia tới đây.

"Quan gia, các ngươi đừng nghe lời của Hách Tri Nhiễm, nàng ta vốn không hiểu y thuật, tuyệt đối đừng bị nàng ta lừa mất."

Hách Tri Nhiễm nheo mắt nhìn đối phương, tìm kiếm ký ức của nguyên chủ, đúng là một người quen.

Thứ nữ Lý gia... Lý Nhu Nhi.

Người duy nhất được nguyên chủ xem là tỷ muội tốt, Hách Tri Nhiễm nhìn sơ bèn nhận ra nàng ta.

Hơn nữa, nguyên chủ sống c.h.ế.t không muốn gả vào Mặc gia, có quan hệ rất lớn với Lý Nhu Nhi này.

Cả ngày Lý Nhu Nhi lải nhải với nàng, chỉ cần là người gả vào Mặc gia, người nào không phải vào phủ không bao lâu bèn trở thành quả phụ.

Tuổi còn trẻ thời gian quý báu, dựa vào điều gì phải đi ở góa?

Tóm lại, nội dung trò chuyện giữa Lý Nhu Nhi và nguyên chủ, câu nào cũng không rời hai chữ ở góa.

Cho tới mức nguyên chủ nảy sinh nỗi sợ hãi với việc gả vào Mặc gia, mới có sự việc sau đó phu thê Hách Uyên Minh chuốc thuốc mê.

Có thể nói, cái c.h.ế.t của nguyên chủ có quan hệ trực tiếp với Lý Nhu Nhi.

Nghĩ tới đó, ánh mắt của Hách Tri Nhiễm nhìn về phía Lý Nhu Nhi tức khắc sắc bén hơn, huống hồ, nàng ta chạy sang phá đám mình, đây đâu phải dáng vẻ nên có của tỷ muội tốt?

"Lý Nhu Nhi, nếu ngươi nói ta không hiểu y thuật, thế thì độc của Bành quan gia cứ để ngươi giải được rồi."

Hách Tri Nhiễm nói xong, quay người rời đi.

Lý Nhu Nhi đối mặt với thái độ của Hách Tri Nhiễm, đầu tiên là sững sờ.

Trước kia Hách Tri Nhiễm là mình bảo sao nghe vậy, chưa bao giờ cứng rắn với nàng ta như vậy.

Hiện nay dường như Hách Tri Nhiễm đã thay đổi thành một người khác.

Chẳng lẽ nàng đã nghĩ thông suốt, bằng lòng gả vào Mặc gia?

Trong lúc Lý Nhu Nhi thì thầm trong lòng, Chu Lão Bát không vui nhìn sang nàng ta. "Ngươi là người nhà ai, chạy tới làm loạn gì hả?"

Lý Nhu Nhi bị quát mắng, vội vàng thu hồi suy nghĩ.

"Quan gia, ta đều là nói sự thật, ta và Hách Tri Nhiễm thường xuyên bên nhau, chưa từng nghe nói nàng ta biết y thuật gì, các ngươi đừng bị nàng ta lừa dối."

Thấy Lý Nhu Nhi nói một cách lời thề son sắt, các quan sai đều do dự rồi.

Nhưng sau khi nhìn thấy Bành Vượng đã hấp hối, bọn họ lại xác thực vô kế khả thi.

Đặc biệt là ở nơi hoang vu hẻo lánh này, muốn mời đại phu đến đây căn bản không thể nào.

Mấy quan sai tụ lại thương lượng, cuối cùng quyết định còn nước còn tát, tiếp tục để Hách Tri Nhiễm giải độc giúp chỉ huy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top