Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 20


Khoảng cách thời gian hạ chỉ tịch biên lưu đày càng lúc càng gần.

"Chàng chờ một lát."

Nàng nói xong thì xoay người ra khỏi phòng, chạy thẳng đến nhĩ phòng.

Ý thức tiến vào không gian, Hách Tri Nhiễm đau lòng lấy toàn bộ đồ vật không quan trọng ra, chất đầy khắp nơi nhĩ phòng.

Tuy đau lòng, nhưng ngẫm lại có thể dùng những thứ này đổi lấy bảo bối trong quốc khố, nàng cũng nhẹ nhõm hẳn.

Nàng quay về phòng tân hôn, nàng nhìn Mặc Cửu Diệp vẫn ngồi trên giường tân hôn: “Chàng còn đi được không?”

Mặc Cửu Diệp nhanh nhẹn đứng dậy đeo giày, vẻ mặt vô ý nhíu mày của hắn, đã bán đứng sự đau đớn lúc này của hắn.

Hách Tri Nhiễm quan tâm nói: "Ta biết một ít y thuật, hay là ta xem thử giúp chàng trước?"

Mặc Cửu Diệp từ chối: "Không sao, chúng ta phải tranh thủ thời gian."

Hắn dứt lời, nhanh nhẹn mở tủ quần áo, lấy hai bộ dạ hành y từ bên trong ra.

Hắn ném một bộ cho Hách Tri Nhiễm, bảo nàng thay vào, bộ còn lại thì mặc lên người mình.

Bộ y phục này là của Mặc Cửu Diệp, tuy Hách Tri Nhiễm mặc vào hơi rộng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại của nàng.

Mặc Cửu Diệp tiện tay cầm lấy nhuyễn kiếm treo trên vách tường, kéo Hách Tri Nhiễm cùng nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

Hai chân Hách Tri Nhiễm vừa chạm đất, thì cảm thấy thân thể lại bay lên không trung.

Đại anh hùng được đời sau ca tụng quả nhiên danh bất hư truyền, khinh công lại lợi hại như thế. _

Chỉ thấy hắn lên xuống vài lần, bèn đã nhảy ra khỏi phạm vi phủ Quốc Công.

Hách Tri Nhiễm tự nhận tài năng kiếp trước của mình không tệ, nhưng cũng chỉ là học tập chiến thuật cận thận, e rằng thua kém công phu thật trước mắt của người này không chỉ một chút.

Trong lúc Hách Tri Nhiễm nể phục công phu của Mặc Cửu Diệp, hắn đã dẫn theo nàng đáp xuống một viện lạc có phần cũ nát.

Hách Tri Nhiễm không thể tưởng tượng nổi, nhẹ giọng hỏi: "Quốc khố mà chàng nói chính là nơi này?”

Mặc Cửu Diệp cũng không trả lời, mà là chỉ dẫn nàng đi vào một góc phòng.

Hắn thông thạo đi tới phía trước một giường sưởi thoạt nhìn cũng sắp sụp xuống, đẩy mấy cục gạch ra, một hố đen sâu không thấy đáy bèn xuất hiện ở trước mặt hai người.

Mặc Cửu Diệp nhẹ giọng giải thích: "Nơi này là mật đạo thông tới quốc khố."

Hách Tri Nhiễm thật sự muốn hỏi hắn làm sao biết được nơi này, nhưng nghĩ đến nàng vừa yêu cầu người ta không được tìm tòi nghiên cứu bí mật của mình, như thế, tốt nhất nàng cũng có thể làm được điều này.

Bởi vậy, thoáng chốc câu hỏi gần như muốn thốt ra bị nàng nuốt về lại.

Nàng theo sát bước chân của Mặc Cửu Diệp, tiến vào cửa hang.

Dường như Mặc Cửu Diệp không xa lạ gì với nơi này, tuy tối đen như mực không hề nhìn thấy gì, nhưng hắn đi lại hầu như không cần mò đường.
 
Chương 21


Bọn họ đi được khoảng mười phút, Mặc Cửu Diệp giơ tay mở một tấm ván trên đỉnh đầu ra, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, hai người đã xuất hiện ở trong quốc khố.

Quốc khố chính là quốc khố, chẳng những diện tích lớn, vật phẩm chất chứa bên trong cũng rực rỡ muôn màu, thoạt nhìn mỗi một món đều có giá trị xa xỉ.

Đặc biệt là hai viên dạ minh châu khiến cả khố phòng sáng như ban ngày, quả thực có thể lóe sáng mù mắt chó.

"Thời gian có hạn, động tác nhanh tí." Mặc Cửu Diệp thấy hai mắt của Hách Tri Nhiễm không đủ nhìn lắm, không thể không nhắc nhở một phen.

Lúc này Hách Tri Nhiễm cảm thấy mình chính là một tên nhà quê chưa từng trải đời, cảm thấy mỗi một thứ ở nơi này đều tốt như thế kia.

Nàng cũng biết rõ, giờ phút này không phải lúc nàng tham quan.

"Ta muốn chàng né tránh một lát."

Đương nhiên Mặc Cửu Diệp hiểu rõ ý của nàng, đơn giản chính là không muốn mình nhìn thấy nàng thao tác như thế nào.

"Được." Mặc Cửu Diệp không hề do dự, mở tấm ván dưới sàn nhà chui vào trong.

Hách Tri Nhiễm tận mắt thấy tấm ván khép lại, hơn nữa không có một khe hở nào, lúc này mới bắt đầu vơ vét đồ tốt xung quanh.

Dù sao vị trí có thể chất chứa vật phẩm trong không gian có hạn, quốc khố có nhiều đồ vật như vậy, nàng không thể nào đều mang đi.

Nàng liếc mắt nhìn quanh một vòng, Hách Tri Nhiễm sử dụng ý niệm, cất toàn bộ ngân phiếu, đĩnh bạc, vàng bạc châu báu vào không gian.

Sau đó nàng lại sử dụng ý niệm tiến vào không gian xem xét, quả nhiên, vẻn vẹn những thứ này thì gân như đã chất đầy không gian.

Tuy nhiên, nàng cũng chưa thỏa mãn. Vì thế Hách Tri Nhiễm sử dụng ý niệm, cố gắng sắp xếp những thứ kia gọn gàng hơn, một số vật phẩm không phải to lắm đều chất đống ở trong phòng bếp và nhà vệ sinh, không gian lại trống ra một ít vị trí.

Nàng tính toán vị trí, lại cất thêm một số tranh chữ không quá chiếm chỗ, còn có vài rương đồng tiên cũng cất vào hết.

Hách Tri Nhiễm lần nữa kiểm tra không gian, nàng cũng say mê mất.

Lúc này trong không gian đã chất đầy ắp, chỉ còn lại vị trí có thể dung nạp nàng tiến vào.

Mặc dù Hách Tri Nhiễm không cam lòng, nàng cũng biết rõ không thể lấy thêm nữa.

Nhưng hai viên dạ minh châu sáng loáng kia, nàng kiên quyết không thể bỏ qua.

Nàng cất dạ minh châu vào không gian, chợt quốc khố trở nên tối sầm lại.

Hách Tri Nhiễm gõ nhẹ tấm ván: "Ta xong rồi, chúng ta có thể đi."

Nàng vừa dứt lời, tấm bản lập tức từ bên trong mở ra.

Hách Tri Nhiễm đỡ vai Mặc Cửu Diệp đi xuống mật thất.

Nàng quay đầu lại nhìn quốc khố bị mình quấy phá đến nỗi hơi hỗn độn, tức khắc nảy sinh một ý nghĩ.

"Đồ đạc quá nhiều, ta không thể dọn đi hết, còn dư lại rất nhiều tơ lụa."

"ý của nàng là?" Dường như Mặc Cửu Diệp đã đoán được suy nghĩ của nàng.
 
Chương 22


Thừa dịp trời tối, Hách Tri Nhiễm dùng ý niệm lấy một chai rượu từ trong không gian ra, tung về phía quốc khố.

Mặc Cửu Diệp cũng hết sức phối hợp, sau khi vẩy rượu ra ngoài, hắn lập tức lấy ống thắp lửa từ trong n.g.ự.c ra đốt cháy, ném sang đó.

Rượu gặp lửa, chỉ phút chốc quốc khố trở thành ánh lửa cao ngút.

Mặc Cửu Diệp kéo theo Hách Tri Nhiễm, nhanh chóng rời khỏi hiện trường...

Tuy hai người đều không nói gì, nhưng đều có cảm giác sảng khoái lòng người với việc lửa đốt quốc khố này.

Đặc biệt là Mặc Cửu Diệp, giờ phút này dường như có một ý vị trả được mối thù lớn.

Thậm chí hắn còn muốn tận mắt nhìn dáng vẻ tức giận của hoàng thượng sau khi biết được quốc khố bị đốt.

Hai người thuận lợi về tới phủ Hộ Quốc Công, thay xong dạ hành y, Mặc Cửu Diệp tiếp tục trở lại giường.

Hách Tri Nhiễm tinh mắt nhìn thấy vết m.á.u trên mặt đất.

"Chàng chảy m.á.u rồi, ta nhất định phải xử lý sơ vết thương giúp chàng."

Đừng coi thường vết thương ngoài da, kiếp trước có bao nhiêu người vì không xử lý tốt vết thương bị nhiễm trùng mà chết. Nàng cũng đã cố gắng hết sức đi cứu vớt tính mạng của những người ở phủ Quốc Công, làm sao có thể để Mặc Cửu Diệp gặp phải nguy hiểm trên vết thương nhỏ này chứ?

"Không, vết thương của ta không có gì đáng ngại."

Thật ra, bản thân Mặc Cửu Diệp biết rõ tình hình vết thương của mình, tuy rằng có đệm lót bảo vệ, nhưng dù sao cũng bị đánh hết năm mươi đại bản, tình hình vết thương như thế nào đều không thể nào quá nhẹ. Chẳng qua là nghĩ đến bộ phận bị thương của mình nằm ở mông, hắn cự nự không muốn Hách Tri Nhiễm đi xem.

Trong nhận thức của Hách Tri Nhiễm, bệnh nhân không phân biệt nam nữ.

Bởi vậy, nàng không hề kiêng ky chuẩn bị đưa tay vén y phục Mặc Cửu Diệp lên.

Mặc Cửu Diệp né tránh theo bản năng.

"Không được, vị trí bị thương không thích hợp cho một nữ nhân như nàng xem."

Lúc này Hách Tri Nhiễm mới phản ứng lại, hóa ra nguyên nhân mấu chốt người này cự nự không cho nàng giúp đỡ trị liệu là ở đây.

"Một nữ nhân như ta cũng chưa nói gì, một đại nam nhân như chàng còn lo lắng bản thân sẽ chịu thiệt ư?"

Nàng nói như vậy, cũng là vì giảm bớt sự gượng gạo của Mặc Cửu Diệp, sớm xử lý vết thương giúp hắn, sớm lên kế hoạch cho chuyện tiếp theo.

Bị một nữ nhân nói như thế, bỗng chốc khuôn mặt của Mặc Cửu Diệp đỏ bừng.

Hắn vẫn cự nự né tránh.

Hách Tri Nhiễm hết cách, chỉ đành nói: "Đừng quên, chúng ta là phu thê, chàng hiểu phu thê, là phải thẳng thắn thành khẩn với nhau."

Nàng chỉ muốn thuyết phục Mặc Cửu Diệp phối hợp trị liệu với mình, giờ phút này đã hoàn toàn quên mất, mình đang ở cổ đại, nói những lời này với một cổ nhân có tư tưởng phong kiến ăn sâu bén rễ, cũng giống như đổ thêm dầu vào lửa.
 
Chương 23


Mặc Cửu Diệp trố mắt nghẹn lời nhìn nàng, trong chốc lát không nói nên lời.

Dù sao người ta nói cũng có đạo lý, bọn họ đã là phu thê.

Nhưng lời này là một nữ nhân có thể tùy ý nói ra miệng sao?

Nghĩ đến đây, Mặc Cửu Diệp càng thêm tò mò với Hách Tri Nhiễm.

Là trạng thái tâm lý như thế nào mới có thể khiến nàng không thay đổi sắc mặt nói ra những lời này?

Ngay khi Mặc Cửu Diệp thầm thì trong lòng, Hách Tri Nhiễm đã nhanh nhẹn vén áo ngoài của hắn lên.

Hôm qua hai người đại hôn, trong ngoài Mặc Cửu Diệp đều đang mặc màu đỏ thâm.

Mặc dù như vậy, sau khi vén áo khoác của hắn lên, cảnh đập vào mắt vẫn khiến Hách Tri Nhiễm giật mình phát hoảng.

Chỉ thấy phía trên quần lót màu đỏ thẫm của Mặc Cửu Diệp đã bị m.á.u tươi thấm ướt, vải vóc màu đỏ thâm bị nhuộm thành màu đỏ sậm.

Nghĩ đến vừa rồi Mặc Cửu Diệp còn dẫn theo nàng thi triển khinh công đi trộm quốc khố, rốt cuộc tâm tính của nam nhân này cứng cỏi tới mức độ nào, mới có thể kiên trì lâu như thế kia?

Hách Tri Nhiễm nghĩ đến đây, càng kính trọng Mặc Cửu Diệp thêm vài phần.

Mặc Cửu Diệp thấy mình không lay chuyển được Hách Tri Nhiễm, chỉ đành ngoảnh đầu đi, mặt hướng về tường nhắm mắt lại, tỏ tư thế cam chịu số phận.

Thấy tâm nhìn của Mặc Cửu Diệp không nhìn thấy mình, Hách Tri Nhiễm không hề áp lực lấy một chai rượu cồn ra. Kết quả, nàng lại có một phát hiện khiến người ta kinh ngạc.

Nếu như nàng không nhớ lầm, trong không gian vốn chứa ba bình rượu cồn, vừa rồi lúc lửa đốt khố phòng dùng hết một bình, hẳn là còn dư lại hai bình mới đúng.

Thế nhưng, nàng mới phát hiện, số lượng rượu cồn không có ít đi, vẫn là ba chai.

Lúc này nàng cũng không dám hoàn toàn xác định, không gian có chức năng tái sinh hay không.

Nhưng mà, lần này nàng cẩn thận kiểm tra rượu cồn trong không gian, xác định là hai chai, chờ sau khi xử lý xong vết thương giúp Mặc Cửu Diệp lại kiểm tra một phen, nếu biến thành ba chai rượu cồn thì chứng tỏ nàng lần nữa khai quật được một chức năng mới của không gian.

Hách Tri Nhiễm thu hồi suy nghĩ, nàng lại lấy nhíp, bông thấm nước từ trong không gian ra, nhẹ nhàng cởi bỏ quần của Mặc Cửu Diệp.

Vết thương khiến người ta nhìn thấy bèn có cảm giác giật mình phát hoảng, cho dù là Hách Tri Nhiễm đã thấy nhiều các loại vết thương cũng không ngoại lệ.

Có thể tưởng tượng, tâm tính của nam nhân này cứng cỏi cỡ nào, vết thương như vậy, đặt lên trên người khác, đừng nói dẫn theo nàng đi dọn sạch quốc khố, chỉ sợ ngay cả động đậy cũng không dám.

Chỉ thấy da thịt của Mặc Cửu Diệp đã nổi màu xanh tím, còn có vài vết thương bị rách, đang chảy m.á.u đỏ tươi ra ngoài.
 
Chương 24


Hơn nữa diện tích bị thương vô cùng lớn, phần m.ô.n.g cộng thêm bộ phận đùi hầu như không có chỗ nào tốt.

Có thể thấy người hành hình dốc hết sức chừng nào.

Bỗng nhiên Mặc Cửu Diệp cảm thấy trên người lạnh buốt, theo bản năng đưa tay đi kéo quần của mình.

Nghề nghiệp của Hách Tri Nhiễm sai khiến, giờ phút này nghiêm chỉnh hóa thân thành một bác sĩ có đạo đức nghề nghiệp.

Giọng nói nghiêm túc của nàng còn toát lên vẻ không được nghỉ ngờ.

"Đừng động đậy lung tung."

Nghe vậy, chợt bàn tay vừa kéo thắt lưng quần của Mặc Cửu Diệp cứng đờ ở đó.

Hách Tri Nhiễm không cho phép nói gì kéo tay hắn ra.

"Tuy chàng không bị tổn thương đến xương, nhưng tình hình vết thương trước mắt cũng không nhẹ, đừng xem thường vết thương ngoài da, xử lý không kịp thời cũng sẽ gây ra mạng người."

Mặc Cửu Diệp nghe nàng ở đó không ngừng thuyết giáo mình như một bà mẹ, rốt cuộc hắn vẫn cam chịu số phận thu hồi bàn tay kia.

Hắn nhắm mắt lại, mặc cho Hách Tri Nhiễm ở đó xử lý vết thương giúp mình.

Động tác của Hách Tri Nhiễm rất thông thạo, nàng đổ một ít cồn lên bông gòn trước, sau đó dùng nhíp kẹp bông, nhẹ nhàng lau vết thương của Mặc Cửu Diệp.

"Sẽ hơi đau, chàng chịu đựng tí."

"Ừm"" Xác thực hơi đau, nhưng đối với Mặc Cửu Diệp, đây cũng không tính là gì.

Sau khi khử trùng vết thương, Hách Tri Nhiễm lại lấy một gói bột thuốc trắng Vân Nam từ không gian ra. Tình hình vết thương của Mặc Cửu Diệp, sử dụng loại thuốc này có tác dụng nhất.

Nàng nhẹ nhàng rắc đều bột thuốc lên vết thương của Mặc Cửu Diệp, ngón tay vô tình chạm vào da hắn.

Cảm giác này khiến thân thể của Mặc Cửu Diệp không khỏi run rẩy, đồng thời, hắn cũng nhận thức được một cách rõ rệt, khuôn mặt của mình có cảm giác bốc lửa.

Hách Tri Nhiễm toàn tâm toàn ý xử lý vết thương giúp Mặc Cửu Diệp, cũng không biết cảm nhận của hắn, giờ phút này, nàng đã dán băng vải lên vết thương.

Nàng lại nhanh nhẹn tiêm một mũi uốn ván cho hắn.

Đột nhiên Mặc Cửu Diệp cảm nhận được cánh tay truyền đến cảm giác đau như bị kim đâm, thân thể lập tức muốn trốn theo bản năng.

"Đừng nhúc nhích." Hách Tri Nhiễm lên tiếng nhắc nhở.

Cơ thể Mặc Cửu Diệp tức khắc cứng đờ, cho đến khi cảm giác kim đ.â.m biến mất, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Xử lý xong những thứ này, Hách Tri Nhiễm nhìn về phía quần lót đã nhuốm m.á.u của Mặc Cửu Diệp.

"Y phục của chàng để ở đâu, ta đi lấy một cái quần sạch sẽ giúp chàng."

Mặc Cửu Diệp biết rõ mình đang đỏ mặt, bị hỏi cũng không dám quay đầu lại.

"Tủ bên trái đều là y phục của ta."

Hách Tri Nhiễm đi vào tủ y phục tùy ý lấy một cái quần lót màu trắng đặt lên giường, tiện tay cởi quần đã bị nàng cởi đến tận đầu gối.
 
Chương 25


Mặc Cửu Diệp vội vàng ngăn cản: "Ta tự làm."

Hắn đã đủ thẹn thùng, nếu còn để nữ nhân này thay quần giúp mình, vậy hắn chẳng phải cần tìm một cái khe đất chui vào sao?

Hách Tri Nhiễm căn bản không nghĩ nhiều về mặt này như thế kia.

Dù sao kiếp trước nàng cũng giúp bệnh nhân làm những thứ này không ít.

"Vết thương của chàng mới xử lý xong, vẫn là đừng động đậy bừa bãi, lỡ như lại chảy máu, thì ta bận rộn vô ích rồi."

Mặc Cửu Diệp vẫn kiên trì: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ta làm sao có thể để nàng thay quần giúp ta?

Hách Tri Nhiễm nghe vậy, không nhịn được phì cười một tiếng, lời nói ra không thể để ý tới cảm nhận của Mặc Cửu Diệp.

"Phần m.ô.n.g của chàng đều đã bị ta nhìn hết, còn thiếu thay một cái quần sao?"

Mặc Cửu Diệp...

Lúc này trong lòng hắn giống như bị chặn một tảng đá lớn, bị nghẹn đến nỗi suýt nữa một hơi không lên được.

Nữ nhân này đúng là, chuyện không nên nói thì nói việc đó.

Nhưng ngẫm lại, người ta nói cũng không sai, phần mông của mình đã phơi nửa ngày ở đây, nếu hắn còn đẩy ba chặn bốn về việc thay quần, có vẻ hơi già mồm.

"Khụ khụ... Cái... Cái đó, nếu ta còn có thể sống sót, thì nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng."

Trong lòng Mặc Cửu Diệp, sự việc này tương đương với việc hắn và Hách Tri Nhiễm có thân mật, là một nam tử hán đội trời đạp đất, tuyệt đối không thể để nữ tử chịu thiệt ở chỗ hắn. Hách Tri Nhiễm nghe hắn nói xong, lại không nhịn được bật cười.

Tuy nhiên, nàng cố gắng kiểm soát tiếng cười của mình không bị hạ nhân bên ngoài nghe thấy.

"Ha ha ha... Chàng đừng nghiêm túc như vậy được không, ta chữa thương giúp chàng, hoàn toàn là đạo đức cơ bản nhất của một thầy thuốc, gì mà chịu trách nhiệm hay không, chàng đừng nghĩ nhiều như thế."

Nói thật lòng, Hách Tri Nhiễm chưa từng nghĩ tới tương lai của mình và Mặc Cửu Diệp.

Tuy nàng sùng bái vị anh hùng này, nhưng dù sao hai người cũng mới quen biết, căn bản không hề có tình cảm.

Đối với linh hồn Hách Tri Nhiễm đến từ đời sau này, nàng chỉ đơn thuần muốn Mặc Cửu Diệp có thể sống sót trên con đường lưu đày.

Về phần những thứ khác, mọi thứ tùy duyên.

Có thể nói, Hách Tri Nhiễm vẫn tương đối lý trí trong mối quan hệ với Mặc Cửu Diệp, nàng sẽ không vì đối phương là anh hùng thần tượng của mình, bèn mặc kệ chấp nhận mối quan hệ hôn nhân vốn không thuộc về nàng.

Đương nhiên, nếu hai người có thể nảy sinh tình cảm với nhau trong lúc tiếp xúc, nàng cũng sẽ thử kết giao với Mặc Cửu Diệp, cho đến khi hai người đều cảm thấy đối phương là một nửa mà mình muốn, ở bên nhau cũng chỉ là một chuyện hợp lẽ.

Nhưng trước mắt cũng không phải lúc suy nghĩ những thứ này, ngày sau con đường lưu đày còn rất dài, việc nàng cần nghĩ chính là muốn ứng đối như thế nào.
 
Chương 26


Hách Tri Nhiễm nén lại tiếng cười, cẩn thận thay quần giúp Mặc Cửu Diệp. Sau khi Mặc Cửu Diệp cảm thấy hai ống quần được phủ lên, hắn nói gì cũng không cho Hách Tri Nhiễm giúp đỡ nữa.

"Còn lại để ta tự làm là được."

Hách Tri Nhiễm cũng không miễn cưỡng, hắn đều có thể dẫn theo mình vượt nóc băng tường, cẩn thận tí xách quần lên vẫn là không thành vấn đề.

Thừa dịp trước khi Mặc Cửu Diệp trở mình, nàng đã cất dụng cụ trị liệu vào không gian.

Nàng còn không quên kiểm tra lại số lượng rượu cồn.

Thoạt nhìn, chợt Hách Tri Nhiễm nở gan nở ruột, lại thật sự có ba chai rượu cồn.

Ngay cả thuốc bột trắng Vân Nam, băng, thuốc uốn ván, ống tiêm dùng một lần vừa được sử dụng cũng đã trở lại số lượng ban đầu.

Điều càng khiến người ta kinh ngạc vui mừng chính là, ngay cả cây nhíp mà nàng sử dụng cũng tăng thêm một cây.

Điều này nói lên gì?

Chứng tỏ những vật phẩm vốn có trong không gian của nàng, xác thực có chức năng tái sinh vật tư.

Tất nhiên, những thứ nàng đưa vào ở cổ đại thì không có, dù sao mấy đồ vật nàng để ở nhĩ phòng đều không có xuất hiện lại.

Mặc dù vậy, Hách Tri Nhiễm cũng đã rất thỏa mãn.

Có chức năng này, Hách Tri Nhiễm cảm thấy sống lưng mình thẳng tắp hơn khá nhiều.

Bởi trong không gian của nàng không chỉ đơn giản là có những thiết bị y tế này. Nàng biết, giờ phút này cũng không phải lúc vui sướng, thời gian cấp bách, nàng còn có rất nhiều việc chưa xử lý.

Hách Tri Nhiễm nghĩ đến đây, lần nữa lấy hai tờ khế ước bán thân đó đi ra ngoài.

Xảo Ngọc vấn luôn canh giữ trước cửa, trông thấy nàng đi ra, vội vàng cung kính hỏi han: "Đại tiểu thư, có chuyện gì cần nô tỳ đi làm?"

"Xảo Ngọc, vào phòng của ngươi đi, ta có chuyện nói với ngươi và Xảo Tâm."

Hách Tri Nhiễm dứt lời, bèn dẫn đầu đi về phía gian phòng của nha hoàn.

Xảo Ngọc đi theo đại tiểu thư nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên thấy dáng vẻ trịnh trọng như vậy của nàng, vội vã cất bước đi theo.

Đồng thời trong lòng nàng ta cũng đang bồn chồn: Nhìn vẻ mặt của đại tiểu thư, chắc chắn là có việc gì quan trọng.

Hai nha hoàn gả chung của Hách Tri Nhiễm ở chung một phòng, hôm nay là Xảo Ngọc trực, Xảo Tâm sớm đã đi ngủ.

Tiếng mở cửa đánh thức Xảo Tâm, nàng tưởng Xảo Ngọc đã trở về, lơ mơ hỏi: "Xảo Ngọc, sao ngươi lại vê rồi?"

"Là ta." Hách Tri Nhiễm lên tiếng giải thích thắc mắc thay nàng ta.

Xảo Tâm lập tức ngồi dậy, vội vàng đeo giày xuống đất.

"Đại tiểu thư, là có chuyện gì muốn dặn dò sao?"

Hách Tri Nhiễm không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp đặt hai tờ khế ước bán thân lên bàn.
 
Chương 27


"Các ngươi cầm lấy khế ước bán thân, rời khỏi phủ Quốc Công trong đêm đi, từ nay về sau, các ngươi chính là người tự do."

Hai người không hiểu, đại tiểu thư đây là đang làm trò gì.

"Đại tiểu thư, Xảo Tâm chỗ nào không làm tốt, người cứ việc đánh chửi là được."

"Đúng vậy, đại tiểu thư, Xảo Ngọc cũng muốn hầu hạ người cả đời."

Hách Tri Nhiễm biết rõ hai tỳ nữ này trung thành và tận tâm với mình.

Nàng bất đắc dĩ nói: "Vừa rồi Quốc Công gia trở về nói, chàng ấy đã chọc giận hoàng thượng, nếu không ngoài dự đoán, hoàng thượng sẽ trị tội phủ Quốc Công.

Đến lúc đó, chúng ta đều tự thân khó bảo toàn, làm sao còn có thể lo lắng sống c.h.ế.t của các ngươi.

Thay vì các ngươi bị quan phủ bán đi lần nữa, chi bằng bây giờ ta thả tự do cho các ngươi."

Hách Tri Nhiễm dứt lời, mượn ống tay áo che lại, lấy bốn mươi lượng bạc ra, đưa cho mỗi người hai mươi lượng.

Hai tiểu nha đầu không ngờ rằng đại tiểu thư thả bọn họ rời đi lại là nguyên nhân này, trong phút chốc còn không cách nào chấp nhận sự thật này lắm.

Dù sao tư tưởng bọn họ phải hầu hạ bên cạnh đại tiểu thư cả đời đã ăn sâu bén rễ.

"Đại tiểu thư, Xảo Tâm không đi."

"Xảo Ngọc cũng không đi."

Nếu đổi lại là mọi khi, Hách Tri Nhiễm sẽ lựa chọn giải thích từng tí một với bọn họ, nhưng mà, giờ phút này nàng không có nhiều tinh lực và thời gian như thế kia để làm những chuyện này.

"Việc này không cho phép các ngươi phản đối, giờ đây tức khắc thu dọn đồ đạc, một khắc sau, ta sẽ phái người đưa các ngươi rời khỏi phủ." "Đại tiểu thư..."

Hách Tri Nhiễm thấy Xảo Ngọc còn muốn nói gì đó, nàng giơ tay ngăn nàng ta lại: "Được rồi, không cần nhiều lời nữa."

Nàng ở đây thả hai nha hoàn tự do, bên Mặc Cửu Diệp cũng không nhàn rỗi.

Sau khi Hách Tri Nhiễm rời đi, hắn lập tức gọi mấy người sai vặt đắc lực thường xuyên hầu hạ bên mình tới đó, dùng cách y chang thả tự do cho bọn họ.

Về phần nhiều hạ nhân hơn trong phủ Quốc Công, thì xem mẫu thân và các tẩu tẩu tự mình quyết định.

Trả lại toàn bộ khế ước bán thân và đuổi những hạ nhân này đi, trời cũng đã sáng.

Hách Tri Nhiễm liếc nhìn đồng hồ treo tường trong không gian, đã đến năm giờ mấy sáng.

Phòng bếp phủ Quốc Công bị Hách Tri Nhiễm dọn sạch, sau đó lại vì muốn đi chuyển vật tư trong quốc khố, nàng lấy tất cả dụng cụ phòng bếp chiếm chỗ chất đống trong nhĩ phòng.

May mà trong viện của Mặc lão phu nhân có phòng bếp nhỏ.

Cho dù thật sự phải lưu đày, cũng cần ăn no rồi mới đi, bởi vậy, Mặc lão phu nhân trực tiếp dặn dò người nấu cháo ở phòng bếp nhỏ của mình.

Lúc này, cháo đã nấu xong, một số bà cụ hơi lớn tuổi bèn tới phòng tân hôn mời người tới đó dùng bữa sáng.
 
Chương 28


Còn về việc ngày đầu tiên Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp tân hôn phải kính trà bà bà, đều bị phớt lờ mất.

Hách Tri Nhiễm nhìn Mặc Cửu Diệp vẫn nằm trên giường: "Chàng đến bên mẫu thân dùng bữa sáng không?”

Mặc Cửu Diệp lắc đầu: "Ta không đi, tiếp tục giả vờ hôn mê."

Trong lòng Hách Tri Nhiễm biết rõ, hành động của Mặc Cửu Diệp là chính xác.

Nếu đêm qua hoàng thượng lựa chọn kêu hắn vào cung tiến hành làm khó dễ, chẳng qua là vì để hắn bị thương nặng c.h.ế.t trên đường lưu đày đó sao?

Nếu như hắn vui vẻ tung tăng đi ra ngoài, sau khi hoàng thượng biết được, khó bảo đảm còn sẽ nghĩ ra cách khác để đối phó Mặc gia.

Thay vì khó lòng đề phòng bị người ta ám hại, chỉ bằng giả vờ hôn mê, có thể tránh được một kiếp là một kiếp.

"Ta sang đó xem thử trước, thuận tiện mang chút đồ ăn về cho chàng."

Hách Tri Nhiễm nói xong, đi theo bà lão đến viện tử của Mặc lão phu nhân.

Người Mặc gia đều rất hiểu quy củ, mấy vị tẩu tẩu và tiểu cô sớm đã trước một bước đến viện tử của lão phu nhân.

Một đám phụ nhân đều phép tắc ngồi trước bàn cơm trong phòng khách, chỉ cần Mặc lão phu nhân không lên tiếng, ai cũng sẽ không động đũa trước.

Mặc lão phu nhân suy nghĩ, chờ sau khi Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm tới, mọi người cùng nhau dùng bữa.

Nói như thế nào đi nữa, hôm nay cũng là ngày đầu tiên nhi tử tân hôn, dù sao vẫn phải chính thức một chút.

Thấy chỉ có một mình Hách Tri Nhiễm đến, thì Mặc Hàm Nguyệt còn chưa biết Mặc gia sắp gặp đại nạn đã nhiệt tình chào đón. Nàng ấy tươi cười khoác cánh tay của Hách Tri Nhiễm: "Cửu tẩu, sao Cửu ca ta không đi cùng tẩu vậy?"

Thoạt nhìn trạng thái của Mặc Hàm Nguyệt, chính là không biết tình hình xảy ra trong nhà.

Hách Tri Nhiễm dứt khoát tiếp tục giấu giếm: "Tối qua Cửu ca muội đi hoàng cung về muộn, lúc này mới ngủ thiếp đi."

Đối với Mặc Hàm Nguyệt, lời giải thích này không hề có nghi ngờ.

"Cửu ca vất vả, cứ để huynh ấy ngủ thêm một lát đi, Cửu tẩu mau tới đây, chúng ta dùng bữa sáng."

Mặc lão phu nhân và mấy vị tẩu tẩu khác đều biết tình hình ra sao, cũng không có truy hỏi như Mặc Hàm Nguyệt.

Chỉ có điều, sắc mặt của mọi người đều không tốt lắm.

Mặc lão phu nhân thấy Hách Tri Nhiễm đi tới trước bàn, đích thân mời nàng ngồi xuống.

"Hách thị à, con cũng biết tình hình trong nhà, ngày đầu tiên tân hôn của con, cũng không có chuẩn bị gì, chúng ta cơm canh đạm bạc đỡ vậy."

"Mẫu thân, như vậy cũng đã rất tốt rồi."

Hách Tri Nhiễm nói xong bèn ngồi xuống cạnh Mặc Hàm Nguyệt.

Nàng nhìn sơ chén cháo để trước mặt, lập tức cau mày lại.

"Mẫu thân, các vị tẩu tẩu, cháo này là do ai chuẩn bị thế?"
 
Chương 29


Mặc lão phu nhân bưng chén lên, vừa định ăn một ngụm cháo, nghe thấy Hách Tri Nhiễm hỏi, lại để xuống.

"Là bà tử trong viện ta chuẩn bị, sao vậy?"

"Mẫu thân, các vị tẩu tẩu, trong cháo này có độc."

Nghe vậy, mấy vị tẩu tẩu và Mặc Hàm Nguyệt cũng cuống quít buông chén cháo trong tay xuống, đồng loạt đưa ánh nhìn về phía Hách Tri Nhiễm.

"Hách thị, con nói trong cháo có độc?" Trong mắt Mặc lão phu nhân ngập tràn không thể tưởng tượng nổi.

Hách Tri Nhiễm nói một cách chắc chắn: "Mẫu thân, nếu con không nhìn lầm, đây là một loại kịch độc không màu không mùi, con người chỉ cần ăn vào, bèn không còn bất cứ khả năng sống sót nào."

Nàng vừa dứt lời thì có bà tử hoang mang chạy vào bẩm báo: "Không hay rồi lão phu nhân, không biết Trần bà tử và Thúy Nha bị gì, sau khi uống một ngụm nước, bỗng nhiên ngã xuống mặt đất miệng sùi bọt mép..."

"Ngươi nói gì?" Mặc lão phu nhân vội vàng đứng lên, bước từng bước nhỏ đi ra ngoài.

"Hai người họ đang ở đâu?"

"Hồi lão phu nhân, bọn họ đều đang ở nhĩ phòng!"

Mấy vị tẩu tẩu và Hách Tri Nhiễm đi theo Mặc lão phu nhân tới nhĩ phòng.

Quả nhiên, hai người mà Trần bà tử nói miệng sùi bọt mép nằm dưới sàn nhà, toàn thân co giật, mí mắt lật lên, mắt thấy có vẻ như sắp tắt thở.

Mặc lão phu nhân xem xét xong, xoay người đi ra, đưa ánh nhìn lên người Hách Tri Nhiễm.

"Quả nhiên là có người hạ độc." Khi Hách Tri Nhiễm nghe thấy Trần bà tử bẩm báo, thì cũng đã có phân tích.

Hai hạ nhân kia là uống nước trúng độc, cháo trên bàn bọn họ cũng có độc, rất có thể chính là có người đầu độc trong giếng.

"Mẫu thân, trong phòng bếp nhỏ dùng nguồn nước từ đâu?"

"Giếng nước ngay sau viện tử của ta."

Không thể nghĩ nhiều, Hách Tri Nhiễm gấp rút đi vê phía giếng nước.

Vừa xách một thùng nước lên, ngón tay nàng nhẹ nhàng chạm sơ, sau đó dùng đầu lưỡi l.i.ế.m thử.

Mọi người nhìn động tác gần như liền mạch của Hách Tri Nhiễm, đều không dám thở mạnh.

Cho đến khi nàng để thùng gỗ sang một bên, Mặc lão phu mới hỏi: "Nước này có độc không?”

Vẻ mặt của Hách Tri Nhiễm vô cùng nghiêm túc: "Độc xuất phát từ giếng nước này.

Nghe vậy, Mặc lão phu nhân lập tức nghiêm mặt lại.

Tuy phủ Quốc Công sắp gặp phải tai bay vạ gió, nhưng uy nghiêm của vị đương gia chủ mẫu như bà vẫn còn.

"Người đâu, tức khắc đi điều tra, ta muốn xem thử rốt cuộc là người nào hạ độc."

Các nha hoàn bà tử trong viện lập tức bắt đầu hành động, chẳng bao lâu thì có người đến bẩm báo.

"Lão phu nhân, Lưu bà tử thắt cổ trong phòng rồi."
 
Chương 30


Các chủ tử lấy Mặc lão phu nhân làm đầu, xôn xao đi vê phía phòng hạ nhân.

Chỉ thấy t.h.i t.h.ể của Lưu bà tử treo trên xà nhà, đã hoàn toàn tắt thở.

Mặc lão phu nhân dặn dò, khiêng t.h.i t.h.ể của Lưu bà tử xuống.

Hách Tri Nhiễm nhìn mọi thứ trước mắt, phản ứng đầu tiên chính là, Lưu bà tử rất có thể là sợ tội tự sát.

Nếu thật sự như vậy, kẻ xúi giục sau lưng bà ta chắc chắn là kẻ thù của phủ Hộ Quốc Công.

Trong lịch sử ghi chép, Mặc gia ngoài bị hoàng thượng kiêng ky ra, cũng chưa từng nói còn có những người khác cũng có hận ý với Mặc gia.

Tuy nhiên, hoàng thượng cũng đã tính toán cho cả nhà Mặc gia lưu đày, không tới mức lại phái người đến hạ độc.

Như thế, rốt cuộc người sai khiến sau lưng này sẽ là ai đây?

Trong lúc nàng nghi ngờ, Mặc lão phu nhân đã tỏ ra khí thế đương gia chủ mẫu, sai người tiến lên lục soát trên người Lưu bà tử và chỗ ở của bà ta.

Trên người Lưu bà tử ngoài mấy đồng xu ra, cũng không hề có thứ gì.

Nhưng phát hiện được một túi giấy nhỏ ở góc giường của bà ta.

Hạ nhân đưa túi giấy nhỏ tìm thấy đến trước mặt Mặc lão phu nhân.

Mặc lão phu nhân nhận lấy túi giấy nhỏ, cẩn thận dè đặt mở ra trước mặt mọi người.

Bên trong túi giấy nhỏ là trống rỗng, nhưng thông qua một ít bột phấn màu trắng sót lại trên giấy có thể kết luận, trong túi giấy nhỏ này đã từng gói bột thuốc.

Nếu đổi lại là mọi ngày, Mặc lão phu nhân nhất định sẽ mời thái y tới giúp xem xét một phen. Thế nhưng ngày nay không giống xưa kia, đêm qua Mặc Cửu Diệp bị đánh ra nông nỗi kia, cũng không mời được thái y, nghĩ chắc hiện giờ đi mời cũng không làm nên chuyện gì.

Ngay khi bà đang suy xét phải xử lý như thế nào, Hách Tri Nhiễm tiến lên một bước.

"Mẫu thân, con từng học một ít y thuật, hay là để con xem thử đi!"

Mặc lão phu nhân liếc nhìn Hách Tri Nhiễm, chỉ là chân chừ một lát bèn đưa túi giấy cho nàng.

"Đây rất có thể là độc dược, con cẩn thận tí."

Hách Tri Nhiễm nhận lấy túi giấy nhỏ, đầu tiên là đặt dưới mũi ngửi sơ, sau đó lại chấm một chút đưa lên đầu lưỡi.

Ngay sau đó, Hách Tri Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn sang Mặc lão phu nhân: "Mẫu thân, đây chính là độc dược bỏ xuống giếng."

Mặc lão phu nhân nghe vậy, hai tay siết chặt: "Khi Lưu bà tử còn trẻ thì đã đi theo bên người ta hầu hạ, ta tự nhận đối đãi bà ta không tệ, tại sao bà ta phải làm như thế?"

"Mẫu thân, sau lưng Lưu bà tử nhất định có người sai khiến."

Hách Tri Nhiễm thấy Mặc lão phu nhân tức giận, không nhịn được nhắc nhở.

"Rốt cuộc là ai, lại căm thù Mặc gia ta như vậy?"
 
Chương 31


Trong phút chốc, Mặc lão phu nhân cũng không đoán ra được rốt cuộc người sai khiến sau lưng này là ai.

Tuy nhiên, trong lòng bà biết rõ một sự thật, trước mắt phủ Hộ Quốc Công đã tự lo không xuể, nào có tinh lực gì đi điều tra những thứ này?

Mặc lão phu nhân thở dài: "Tạm thời bỏ qua chuyện này, chờ bàn bạc với Cửu Diệp xong hãy định đoạt."

Cùng lúc đó, tất cả mọi người nhìn Hách Tri Nhiễm với ánh mắt cảm kích.

"Cửu đệ muội, hôm nay may mà muội kịp thời phát hiện trong cháo có độc, bằng không thì cả nhà chúng ta đã mất mạng." Đại tẩu lên tiếng cảm kích Hách Tri Nhiễm trước.

"Đúng vậy, cũng may có Cửu đệ muội ở đây, chúng ta mới có thể tránh được một kiếp này."

"Cửu đệ muội, Tứ tẩu đa tạ muội."

"Cửu đệ muội, muội thật lợi hại."

Hách Tri Nhiễm làm như vậy, chỉ là xuất phát từ chủ tâm, chứ không có ý định cần cảm kích gì đó.

Nàng thấy các tẩu tẩu thật lòng nói lời cảm tạ, nàng vừa mỉm cười vừa nói: "Chúng ta đều là người một nhà, các tẩu tẩu không cần khách sáo như thế."

Mặc lão phu nhân nhìn đám nhỉ tức phụ vẫn chưa biết mùi vị sầu muộn, trầm giọng nói: "Cửu đệ muội các con nói rất đúng, đều là người một nhà, nếu các con có lòng cảm kích, sau này dùng hành động chứng minh là được."

Thấy bà bà nghiêm túc lên tiếng, các vị tẩu tẩu vội vàng ngậm miệng. Mặc lão phu nhân lườm một vòng: "Hãy xử lý t.h.i t.h.ể của Lưu bà tử trước, sau đó đi giếng nước của những viện tử khác múc chút nước, nấu lại bữa sáng."

Bà suy nghĩ, nếu như hôm nay bị lưu đày, về sau muốn ăn một bữa cơm no thì khó khăn rồi, cho nên, mọi người nhất định phải ăn tốt bữa cơm này.

Hạ nhân nghe xong dặn dò, nhanh chóng đi làm việc.

Mặc lão phu nhân dẫn theo một đám nữ quyến lần nữa trở về phòng khách.

"Đêm qua bảo các ngươi chuẩn bị đều như thế nào rồi?" Nhân lúc đám hạ nhân chuẩn bị bữa sáng, Mặc lão phu nhân hỏi.

"Mẫu thân, con đã làm theo lời của Cửu đệ muội, may một cái túi trên áo lót, dùng bông gòn bọc ngân phiếu lại bỏ vào."

"Mẫu thân, của con cũng đã chuẩn bị xong."

"Ta cũng chuẩn bị xong rồi."

Tám vị tẩu tẩu tới tấp tỏ ý mình đã chuẩn bị thỏa đáng.

Mặc lão phu nhân gật đầu: "Như vậy thì tốt, lỡ như thật sự có chuyện gì xảy ra, các con ai nấy đều khôn khéo tí."

Mặc Hàm Nguyệt căn bản không nghe hiểu mẫu thân và các tẩu tẩu đang nói gì.

"Mẫu thân, các tẩu tẩu, mọi người đang chuẩn bị gì vậy?"

Mặc lão phu nhân nhìn nữ nhi tính tình đơn thuần của mình, vẫn không đành lòng nói ra tình hình thực tế.

"Hàm Nguyệt, con là một cô nương gia, không cần việc gì cũng hỏi."

Mặc Hàm Nguyệt có phần không phục, nhưng nàng ấy cũng có thể nhìn ra được, hôm nay tâm trạng của mẫu thân không phải rất tốt, vì không chọc mẫu thân tức giận, nàng ấy cũng chỉ đành ngoan ngoãn im miệng.
 
Chương 32


Chẳng mấy chốc, hạ nhân một lần nữa đưa bữa sáng chuẩn bị xong sang đây.

Sau khi Hách Tri Nhiễm kiểm tra một phen xác định không có vấn đề gì, mọi người mới bắt đầu động đũa.

Tuy nhiên, bầu không khí của bữa cơm này hơi lạ.

Trông mọi người đều ủ rũ, giống như đang ăn bữa cơm cuối cùng của cuộc đời.

Hách Tri Nhiễm cũng không nói gì, nhanh chóng ăn một chén cháo, sau đó đứng dậy.

"Mẫu thân, con bưng một ít đồ ăn về cho phu quân."

Hiện tại nàng có chút nóng lòng gặp Mặc Cửu Diệp, dù sao vẫn chưa biết người phía sau sai khiến Lưu bà tử hạ độc là ai.

Có lẽ, có thể tìm được đáp án ở chỗ Mặc Cửu Diệp.

Nàng về tới phòng tân hôn, Mặc Cửu Diệp đã giữ tư thế ban đầu nằm sấp ở đó.

Hắn thấy Hách Tri Nhiễm trở về, hỏi han: "Bên ngoài có động tĩnh gì không?"

Hách Tri Nhiễm để thức ăn lên bàn cách đầu giường không xa.

"Bên ngoài không có động tĩnh gì, nhưng có người đầu độc ở giếng nước trong viện tử của mẫu thân, may mắn ta phát hiện kịp thời, bằng không, tính mạng của mọi người trong phủ đều phải toang mất."

Nghe vậy, Mặc Cửu Diệp mặc kệ tình hình vết thương, thoáng chốc ngồi dậy.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Hách Tri Nhiễm biết Mặc Cửu Diệp sốt ruột, kể lại toàn bộ sự việc và suy đoán của mình.

"Chàng có thể nghĩ đến là người nào sai khiến Lưu bà tử hạ độc không?"

Mặc Cửu Diệp nhíu mày, trong ánh mắt thỉnh thoảng toát ra vẻ tàn nhẫn. Mặc dù hắn không nói lời nào, Hách Tri Nhiễm vẫn có thể từ vẻ mặt của hắn nhìn ra được, trong lòng Mặc Cửu Diệp tuyệt đối có đối tượng nghi ngờ.

Trước giờ Hách Tri Nhiễm đều không phải kiểu người nhiều chuyện, đồng thời cũng cân nhắc lúc này Mặc Cửu Diệp chưa phải hoàn toàn tin tưởng mình.

Nếu như vậy, nàng cũng không định tự đi tìm mất mặt.

Chỉ cần trong lòng hắn hiểu rõ, chắc chắn sẽ làm tốt phòng bị từ sớm.

Trong phòng yên lặng hồi lâu, Hách Tri Nhiễm chỉ vào bữa sáng trên bàn nhắc nhở: "Đồ ăn nguội rồi, nhân lúc người của hoàng thượng vẫn chưa tới, chàng mau ăn một ít"

Nói đến người của hoàng thượng, Mặc Cửu Diệp nhìn ra ngoài phòng.

"Đã sắp giờ Thìn rồi."

Hách Tri Nhiễm cũng rất kỳ lạ, nếu như không nhớ lầm lịch sử, hoàng thượng phái người vây đánh phủ Hộ Quốc Công chính là lúc dậy sớm.

"Chẳng lẽ là bởi chuyện quốc khố bị mất trộm mà chậm trễ?" Nàng trực tiếp nói ra suy đoán của mình.

Mặc Cửu Diệp cũng không phủ nhận.

"Quốc khố mất trộm lại bị phóng hỏa, đây không phải chuyện nhỏ, chắc hẳn giờ phút này hoàng thượng đã sứt đầu mẻ trán, không để ý tới ta nữa."

Hắn vừa dứt lời, lập tức có hạ nhân đến bẩm báo, nói là có người cầu kiến Quốc Công phu nhân.

Hách Tri Nhiễm và Mặc Cửu Diệp nhìn nhau, hai người đều không nghĩ ra, ai lại tới cầu kiến người ta vào ngày thứ hai tân hôn.
 
Chương 33


Huống hồ, nguyên chủ rất ít qua lại với người ngoài, trong phút chốc Hách Tri Nhiễm không nghĩ ra người tới sẽ là ai.

Gặp hay không gặp, Mặc Cửu Diệp không có quyết định giúp nàng, mà là cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Dễ nhận thấy, hắn giao quyền quyết định này cho Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm đứng lên: "Ta ra ngoài xem thử."

Người tới cũng không có đi cửa chính của phủ Quốc Công, mà là cửa nhỏ ra vào ở hậu viện của bọn nô bộc.

Hách Tri Nhiễm được người dẫn tới hậu viện, người tới ăn mặc như gia đinh, nhìn rất quen mắt, chỉ là bỗng chốc nàng không nhớ ra là ai.

Gia đinh nhìn thấy Hách Tri Nhiễm, vội vàng cung kính hành lễ: "Đại tiểu thư, là lão gia phái ta tới tìm người."

Hách Tri Nhiễm nhìn vẻ ngoài của người đó, cẩn thận tìm tòi trong trí nhớ, xác định người này là tùy tùng của người cha hời kia.

"Sao ngươi lại tới đây?"

"Đại tiểu thư, tiểu nhân có chuyện quan trọng bẩm báo." Cùng lúc hắn ta nói chuyện, còn không quên liếc nhìn người dẫn đường cho Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm tức khắc sai người đó đi nơi khác.

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Thật ra, nàng ít nhiều đã đoán ra đại khái, chẳng qua là muốn nghe chính miệng người này chứng thực mà thôi.

Tùy tùng nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư, lão gia bảo ta thông báo cho người, hoàng thượng sắp phái người đến tịch biên phủ Quốc Công, kêu người chuẩn bị sẵn sàng."

Quả nhiên như thế.

"Cha ta có nói, khi nào người của hoàng thượng đến không?" "Tiểu nhân không biết điều này, lão gia còn bảo ta chuyển lời cho đại tiểu thư, người là nữ nhi của Hách gia, không thể làm chuyện thất tín bội nghĩa, mặc cho phủ Hộ Quốc Công gặp phải chuyện gì, người cũng không được rời đi."

Đối với lời dặn dò này, Hách Tri Nhiễm căn bản không để trong lòng, nàng vốn cũng không có dự tính rời khỏi Mặc gia.

Nếu không hỏi được tin tức gì hữu dụng từ chỗ hắn ta, Hách Tri Nhiễm bèn xua tay bảo hắn ta rời đi.

Chính tai nàng nghe thấy tin tức này, còn chân thật hơn biết được trong lịch sử nhiều.

Hách Tri Nhiễm không hề dám chậm trễ một phút giây nào, chạy nhanh về phòng tân hôn.

Không đợi Mặc Cửu Diệp hỏi, nàng kể lại tin tức do người sai vặt đưa đến.

Trên mặt Mặc Cửu Diệp không nhìn ra vui mừng tức giận, một hồi lâu mới lạnh lùng nói một câu: "Điều nên đến thì sớm muộn cũng sẽ tới."

Tuy Mặc Cửu Diệp không biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng Hách Tri Nhiễm vẫn có thể từ trong giọng điệu của hắn nghe ra được, hắn nản chí ngã lòng như thế nào.

"Chàng hãy nhìn thoáng tí, chỉ cần chúng ta cố gắng sống sót, tin rằng sớm muộn cũng có ngày cất đầu dậy."

"Hô hô... Ta đường đường nam nhi tám thước, lại phải cả nhà nữ quyến đi theo ta chịu liên lụy, còn nói ngày cất đầu dậy gì chứ." Mặc Cửu Diệp lạnh lùng châm biếm nói.
 
Chương 34


Hách Tri Nhiễm biết, lúc này tâm trạng của Mặc Cửu Diệp đang trong thời kỳ sa sút, mình nói nhiều đạo lý hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì, tương lai chỉ có thể từ từ khuyên bảo.

Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng thét chói tai của Bát tẩu: "Á... Sao bồn nước và nồi lớn trong bếp, với đồ đạc trong khố phòng đều ở nhĩ phòng trong viện tử của Cửu đệ?"

Hách Tri Nhiễm không ngờ, chỉ một sơ suất của mình đã để người ta phát hiện sự khác thường của nhĩ phòng.

Trong lòng nàng biết rõ nhất tình hình trong đó tồi tệ như thế nào.

Lúc này chỉ cần là vật phẩm lớn mà nàng cất vào không gian cơ bản đều ở nhĩ phòng.

Thậm chí còn có một số bình hoa trang trí trong khố phòng...

Lần này, e rằng nàng nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.

Mặc Cửu Diệp chỉ hơi ngước mắt lên thì trông thấy vẻ mặt hoảng hốt thoáng qua của Hách Tri Nhiễm.

"Nếu bọn họ hỏi tới nguyên do, đều đổ lên người ta."

Hách Tri Nhiễm cũng chỉ thất thần trong giây lát, chẳng mấy chốc thì bình tĩnh lại.

Đặc biệt là có Mặc Cửu Diệp chịu tội thay mình, nàng càng thêm tự tin.

Nàng đi tới cửa nhĩ phòng, chỉ thấy mấy vị tẩu tẩu và Mặc lão phu nhân đều đứng ở nơi đó.

Vẻ mặt hầu như giống nhau, toàn bộ há miệng, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Thấy Hách Tri Nhiễm đi tới, Tam tẩu lập tức kéo cánh tay nàng.

"Cửu đệ muội, sao đồ đạc khố phòng và phòng bếp bị mất của chúng ta lại ở đây?"

Hách Tri Nhiễm học theo dáng vẻ của bọn họ, tỏ vẻ kinh ngạc, trừng to mắt lắc đầu thật mạnh. -

"Tối qua lúc ta tới thu xếp của hồi môn vẫn chưa có như vậy, tại sao những đồ vật này lại xuất hiện ở nơi này?"

"Tên trộm này cũng thất đức quá đấy? Trộm khố phòng thì thôi đi, lại ngay cả nồi sắt đen như vậy cũng không buông tha." Lục tẩu có chút lòng đầy căm phẫn.

"Đúng thế, đoán chừng lấy xong lại cảm thấy không có giá trị gì, lén lút đưa đến nơi này."

"Ta chỉ muốn biết, tên trộm này là thần tiên sao? Lại có thể thân không biết quỷ không hay chuyển nhiều đồ đạc như vậy."

Nghe các tẩu tử ngươi một câu ta một câu ở đó mắng tên trộm, Hách Tri Nhiễm hơi dở khóc dở cười.

Nhưng vào lúc này, nàng không dám lộ cảm xúc ra.

Trong lúc nàng còn muốn nói gì đó, Mặc Cửu Diệp nhắm mắt theo đuôi khó khăn bước tới.

"Tất cả mọi người đừng nghi ngờ nữa, là do ta làm, vốn không muốn để mấy thứ này hời cho người ngoài, sau đó ngẫm lại chúng ta lại không thể mang theo nhiều đồ như vậy, dứt khoát chất hết ở trong nhĩ phòng."

Tuy lời giải thích của hắn hơi gượng ép, nhưng mọi người cũng không định đào sâu.

Dù sao Cửu đệ đầy bản lĩnh, muốn làm những việc này, cũng không phải việc gì khó.
 
Chương 35


Trong lúc tám vị tẩu tẩu còn muốn khen ngợi Mặc Cửu Diệp có bản lĩnh, Mặc lão phu nhân đã mở miệng.

"Được rồi, nếu Cửu đệ muội các con không quên thu xếp của hồi môn của mình, thì các con đừng lo những chuyện không quan trọng này nữa."

Ngày thường các tẩu tẩu nghe lời bà bà nhất, thấy bà đã lên tiếng, vội vàng ngậm miệng lại.

Mặc Cửu Diệp mời mọi người vào phòng, báo tin của Hách phủ phái người đưa tới.

Chợt các tẩu tẩu vốn còn có chút tươi cười trên mặt nghiêm túc hẳn lên.

Trong lòng bọn họ đều biết rõ, nếu đã có tin tức chuẩn xác, trước mắt việc cần làm chính là... Chờ.

Chờ hoàng thượng phái người đến tịch biên....

Hoàng cung, trên Kim Loan điện.

Thuận Vũ Đế nổi trận lôi đình.

"Trẫm nuôi mấy giá áo túi cơm như các ngươi có tác dụng gì? Quốc khố lại có thể mất trộm, lại còn bị cháy sạch."

Văn võ bá quan ai nấy đều cúi đầu, y như chim cút không nói một lời nào.

Trong lòng bọn họ cũng thắc mắc, rốt cuộc là ai lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể dọn sạch quốc khố còn thiêu hủy.

Tuy nhiên, những người này đều biết rõ tính tình của Thuận Vũ Đế, lúc này ai dám nói chuyện, người đó sẽ trở thành nơi trút giận của người ta.

Cuối cùng vẫn là đại hoàng tử Hằng Vương cẩn thận lên tiếng nhắc nhở.

"Phụ hoàng, xin người bảo trọng long thể, ngoài ra, hôm nay còn có sự việc quan trọng hơn cần làm, chuyện quốc khố mất trộm có thể từ từ điều tra." Bị nhắc nhở như vậy, Thuận Vũ Đế mới lấy lại tinh thần từ trong cơn giận dữ.

Hằng vương nhắc nhở rất đúng, hôm nay ông ta có một chuyện lớn vẫn chưa làm.

Thuận Vũ Đế đè nén lửa giận trong lòng, bảo thái giám bên người trực tiếp tuyên đọc thánh chỉ Mặc Cửu Diệp phản quốc.

Khá nhiều đại thần sớm đã biết được việc này, cũng không có tỏ ra kinh ngạc lắm.

Vua một nước không muốn cho ai sống tốt, thì người đó phải rửa sạch cổ ở đó chờ.

Nhưng mà, dù sao cũng chỉ có một số ít đại thân tâm phúc của hoàng thượng sớm biết chuyện, Hách Uyên Minh cũng là vô ý nghe thấy tin tức này trong khi người khác nhỏ giọng nói thầm, lúc này mới lặng lẽ tìm người đi phủ Hộ Quốc Công đưa tin.

Trong lòng ông biết rõ, cho dù sớm đưa tin tức tới đó, cũng không thể thay đổi việc gì, chỉ hy vọng người Mặc gia có thể sớm làm chút chuẩn bị, tránh trên con đường lưu đày, trong túi một nghèo hai trắng không cách nào sinh tồn.

Có thể nói Thuận Vũ Đế đúng là dốc hết sức lực để đối phó phủ Hộ Quốc Công.

Vì để chúng đại thần không có nhiều hiềm nghi như thế kia, ông ta còn cố tình nắm điểm yếu của mấy quan viên không quan trọng, đi theo phủ Hộ Quốc Công cùng nhau chịu tội.

Thậm chí còn liên hệ tội danh của bọn họ với Mặc Cửu Diệp...
 
Chương 36


Làm như vậy, có ba lợi ích với Thuận Vũ Đế.

Thứ nhất, có thể khiến phủ Hộ Quốc Công tội thêm một bậc.

Thứ hai, để những đại thần muốn xin tha thứ giúp Mặc Cửu Diệp câm như thóc.

Thứ ba, trên đường lưu đày còn có thể cho Mặc Cửu Diệp tấm tức.

Quả nhiên, kế hoạch của ông ta không chê vào đâu được, thánh chỉ vừa ra, toàn bộ triều đình lặng ngắt như tờ, chỉ có thể trông thấy ánh mắt hơi bất bình thay Mặc Cửu Diệp của một vài đại thần.

Thuận Vũ Đế hoàn toàn không để ý những điều này, chỉ cần có thể thuận lợi xử trí Mặc Cửu Diệp, những thứ khác đều không hề hấn.

Thuận Vũ Đế cố ý phái Tào Nhân một võ tướng từng bị Mặc Cửu Diệp quát mắng đi truyền chỉ tịch biên.

Mục đích chính là để hoàn cảnh của phủ Hộ Quốc Công càng thêm thê thảm.....

Mặc lão phu nhân dẫn theo một đám nữ quyến trong phủ chờ trong phòng tân hôn.

Mắt thấy giờ Thìn đã qua, cũng không hề có động tĩnh.

Bà bất an nhìn sang Mặc Cửu Diệp vẫn đang nằm sấp trên giường.

"Cửu Diệp, có phải phán đoán và tin tức của con sai không?"

Bà vừa dứt lời, còn chưa đợi Mặc Cửu Diệp trả lời thì đã có hạ nhân luống cuống chạy tới bẩm báo.

"Quốc Công gia, lão phu nhân, không hay rồi, phủ Quốc Công bị người cho bao vây, Tào tướng quân đã dẫn theo một đội người xông vào đây."

Lão phu nhân nghe vậy, không biết nên làm sao nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Ôi... Ta không nên ôm ấp tâm lý may mắn gì mà."

Mặc Hàm Nguyệt không biết chuyện nghe thấy tin tức này, lập tức kéo cánh tay của Mặc lão phu nhân.

"Mẫu thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tám vị tẩu tẩu cũng khẩn trương nhìn về phía Mặc lão phu nhân, đã không còn bình tĩnh như vừa rồi.

"Nếu đã đến thì chúng ta phải ung dung đối mặt, mọi người theo ta cùng đi xem thử"

Đưa mắt nhìn mọi người rầm rầm đi theo Mặc lão phu nhân ra ngoài, Hách Tri Nhiễm mới nhìn sang Mặc Cửu Diệp không hề động đậy.

"Chàng đừng lo lắng, ta sẽ giúp mẫu thân cùng nhau ứng phó."

Dù sao hiện tại Mặc Cửu Diệp cũng đang trong giai đoạn hôn mê, hắn không thể nào đi ra ngoài với mọi người.

Trong ánh mắt đen nhánh của Mặc Cửu Diệp hơi buồn bã, còn có phần chế nhạo.

Nhưng hắn vẫn hết sức nghiêm túc trả lời Hách Tri Nhiễm.

"Nói với bọn họ, đừng làm vùng vẫy vô nghĩa, bảo vệ tốt chính mình."

Còn về những thứ khác, đều đã đến lúc này, Mặc Cửu Diệp căn bản sẽ không ảo tưởng có bước chuyển ngoặt gì, hắn chỉ mong tất cả mọi người có thể toàn vẹn bước lên con đường lưu đày.

"Được, ta hứa với người, chỉ cần có ta ở đây, Mặc gia sẽ không ít đi một người nào."

Tận mắt nhìn thấy anh hùng và gia quyến bị hôn quân xử oan, lúc này tâm trạng của Hách Tri Nhiễm cũng có phần nặng nề.
 
Chương 37


Nhưng nàng vẫn là cố gắng để mình thả lỏng tâm trạng, nghiêm túc đi ứng đối chuyện hôm nay.

Hách Tri Nhiễm chạy nhanh vài bước, đuổi theo đám người Mặc lão phu nhân.

Đi ra không bao xa, thì truyền tới một loạt tiếng bước chân lộn xộn.

Đồng thời, còn có một số tiếng van xin của hạ nhân.

Khoảng chừng mấy chục người mặc trang phục quan sai thống nhất, quây quần Tào Nhân tỏ vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác ở phía trước, đang đi sang hướng bọn họ.

Người còn chưa tới gần thì đã có người hô to về phía bọn họ: "Tất cả đừng động đậy, phụng chỉ tịch biên."

Mặc lão phu nhân dừng bước trước, cố tỏ ra vẻ bình tĩnh nhìn người đó.

Mặc Hàm Nguyệt sợ sệt tới mức nắm c.h.ặ.t t.a.y của mẫu thân, cũng không hề dám thở mạnh.

Mặc dù đêm qua tám vị tẩu tẩu ăn nói hùng hồn, sống là người Mặc gia, c.h.ế.t cũng phải làm ma của Mặc gia.

Thế nhưng, đối mặt với tình cảnh như vậy, vẫn sợ hãi đến nỗi cả người run rẩy.

Chỉ có Hách Tri Nhiễm đứng ở cuối đám người, không biến sắc chăm chú nhìn đám quan sai kia.

Đồng thời, nàng còn lấy một d.a.o găm sắc bén ở không gian ra, mượn ống tay áo che chắn, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Luôn chuẩn bị bảo vệ an nguy của người Mặc gia.

Tào Nhân tay cầm thánh chỉ nở nụ cười tà ác tiến lên.

"Người Mặc gia chuẩn bị tiếp chỉ đi!" Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Tào Nhân không ngừng đảo nhìn xung quanh.

"Thánh chỉ của hoàng thượng, Hộ Quốc Công lại không đích thân nghênh đón, đây là đại bất kính biết không?"

Hắn ta dứt lời, nhìn sang quan sai phía sau.

"Ngươi đích thân chạy một chuyến, mời Hộ Quốc Công đến tiếp chỉ."

Mắt thấy quan sai cáo mượn oai hùm sắp chạy về phía hậu viện, Mặc lão phu nhân tức khắc lên tiếng ngăn cản.

"Đêm qua Hộ Quốc Công bị hoàng thượng triệu vào cung, đánh năm mươi đại bản, lúc này còn đang hôn mê, sợ là không thể tới tiếp chỉ."

Trong lòng Tào Nhân biết rõ Mặc Cửu Diệp không xuất hiện chính là nguyên nhân này, hắn ta chẳng qua là cố ý muốn ở đây làm khó người Mặc gia mà thôi.

"Gì cơ? Ngươi nói đêm qua Hộ Quốc Công bị hoàng thượng đánh ư?"

Vẻ mặt của hắn ta cực kỳ khoa trương, cố tình làm bộ như không biết việc này, trong lòng lại đang vui sướng trên nỗi đau của người khác.

Mặc lão phu nhân lạnh lùng hừ một tiếng: "Tào tướng quân, nghĩ ngươi cũng là trọng thần trong triều, truyền chỉ thì truyền chỉ, không cần phải ở đây giậu đổ bìm leo."

Đại tẩu cũng lấy can đảm mở miệng.

"Người kinh thành đều biết, Mặc gia ta ngoài Cửu đệ ra đều là nữ quyến, ngươi diễu võ dương uy ở trước mặt một đám nữ quyến, chắc hẳn truyền ra ngoài cũng không vẻ vang."

"Đúng vậy, chúng ta bất lực đi chăng nữa, nương gia cũng đều có người làm quan trên triều đình, khó bảo đảm việc này sẽ bị bọn họ biết." Tam tẩu cũng tiến lên nhắc nhở.

Tào Nhân cũng biết rõ đạo lý này.
 
Chương 38


Ăn h.i.ế.p một đám nữ quyến, hơn nữa còn đều là nữ quyến có chút bối cảnh, xác thực dễ dàng bị lan truyền ra ngoài.

"Nếu như thế, Tào mỗ không làm khó các ngươi nữa, mọi người của phủ Hộ Quốc Công tiếp chỉ."

Tuy căm hận Thuận Vũ Đế, nhưng phép tắc nên có không thể phế.

Mặc lão phu nhân dẫn đầu quỳ xuống.

Tám vị tẩu tẩu và Mặc Hàm Nguyệt thấy thế, cũng quỳ xuống theo.

Hách Tri Nhiễm không muốn quỳ, nhưng lại không thể biểu hiện quá khác người.

May mắn y phục của cổ nhân làn váy rộng rãi, nàng kéo nhẹ làn váy, che lại chân của mình, ngồi xổm ở phía sau của tất cả mọi người.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, trải qua kiểm tra, Hộ Quốc Công Mặc Cửu Diệp cấu kết ngoại tặc, chiếm riêng lương thảo, cùng đại thần trong triều làm ra nhiều chuyện mưu phản.

Đương kim thánh thượng nhân từ, niệm tình bậc tiền bối Mặc gia trung thành báo quốc, miễn tử tội cho Mặc gia.

Hiện tại tịch biên tất cả tài vật của Mặc gia, toàn bộ nô bộc bán ra, người Mặc gia lưu đày Tây Bắc..."

May mắn người Mặc gia sớm có chuẩn bị tâm lý, mới không đến nỗi bị một đạo thánh chỉ bất công như vậy làm cho sụp đổ.

Thậm chí, ngay cả kêu oan cũng miễn.

Bởi trong lòng bọn họ biết rõ, hoàng thượng thành tâm trừng trị Mặc gia, mặc cho cầu xin thương tình kêu oan cũng không làm nên chuyện gì.

Chỉ từ người phái từ tịch biên là có thể nhìn ra được, hoàng thượng căn bản không muốn cho Mặc gia sống tốt, bằng không, sẽ không phái tiểu nhân Tào Nhân này đến.

Mặc lão phu nhân tiếp nhận thánh chỉ, dẫn theo một đám nữ quyến mới đứng lên.

Tào Nhân bèn đã không chờ được dặn dò bắt đầu lục soát, thậm chí tuyên bố ngay cả hang chuột cũng không được bỏ qua.

Còn những nữ quyến trước mắt này, tất nhiên là phải lục soát người.

Nhìn từng người có vẻ ngoài như hoa như ngọc, trong mắt Tào Nhân hiện lên một vẻ dâm tà.

"Hô hô, niệm tình làm quan cùng triều với Mặc Cửu Diệp, thân thể của nữ quyến các ngươi do bổn tướng quân đích thân lục soát."

Mọi người nghe thấy Tào Nhân nói thế, theo bản năng lùi về phía sau vài bước.

Tuy bọn họ đều là quả phụ, nhưng cũng trong sạch, làm sao có thể để một đại nam nhân giở trò trên người mình?

Mặc lão phu nhân cũng vô cùng tức giận, trầm giọng nói: "Tào đại nhân làm như vậy không hợp lý, tuy Mặc gia ta bị tội, nhưng những nữ quyến này cũng không phải tùy ý có thể sỉ nhục."

Lúc bà nói lời này, đã có lòng c.h.ế.t chắc.

Sự trong sạch của nữ nhân lớn hơn trời, bà thà đi chết, cũng sẽ không ở đây để người ta làm nhục.

Tào Nhân căn bản không để ý tới lời nói của Mặc lão phu nhân.

Theo hắn ta, hiện nay Mặc gia chính là châu chấu sau thu, cho dù bây giờ không chết, cũng sẽ c.h.ế.t trên đường lưu đày.
 
Chương 39


"Lão thái thái, ngươi đừng mời rượu không uống uống rượu phạt, bổn tướng quân đích thân lục soát người, đó là đề cao các ngươi, nếu ngươi không bằng lòng, bổn tướng quân không ngại để tất cả quan sai cùng lên."

Tính tình Mặc lão phu nhân kiên cường khí khái, làm sao có thể nghe lời tục tĩu như vậy?

"Tào Nhân, hôm nay ta liều mạng với ngươi."

Mặc lão phu nhân nói xong, rút cây trâm trên đầu vồ về phía Tào Nhân.

Dù sao Tào Nhân cũng xuất thân võ tướng, nào có thể bị một nữ nhân hù dọa?

Mượn cơ hội này diệt trừ người, có lẽ còn nhận được tán thưởng của hoàng thượng.

Mắt thấy Tào Nhân đã làm ra tư thế phản kích, Hách Tri Nhiễm nhanh như bay tiến lên một bước, nhanh nhẹn kéo Mặc lão phu nhân đến vị trí an toàn.

Hành động này của nàng khiến Tào Nhân đá ra một cước bổ nhào vào không trung.

Tào Nhân giận dữ nhìn người phá hỏng chuyện tốt của hắn ta.

Chỉ thấy nữ nhân này chải búi tóc phụ nhân, thoạt nhìn dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày tinh xảo, khắp người một váy áo màu lam nước tao nhã tôn lên màu da càng thêm trắng nõn.

Đúng là một giai nhân, hắn ta lại không biết, trong phủ Hộ Quốc Công lại có sắc đẹp tuyệt trần như thế.

Tào Nhân quan sát Hách Tri Nhiễm vài giây, lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười.

"Hô hô... Không biết ngươi là góa phụ của vị nào trong Mặc gia?"

Nếu có thể, Tào Nhân dự tính thay xà đổi cột, đưa nữ tử tuyệt sắc này đến trong phủ của mình.

Nhìn thấy vẻ mặt như vậy, Hách Tri Nhiễm cảm thấy buồn nôn.

Nhưng nàng vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đối phương.

"Tào Nhân to gan, ngươi lại bỏ mặc luật lệ triều đình, trêu ghẹo gia quyến phạm quan."

"Ối chà... Tiểu nương tử khá dữ đấy, bổn tướng quân chỉ trêu ghẹo ngươi, ngươi có thể làm gì bổn tướng quân?"

Sắc mặt Hách Tri Nhiễm không đổi.

"Triều đình luật lệ quy định, lúc quan viên chấp hành công vụ, không được tổn thương gia quyến chưa phán tử hình, càng không cho phép trêu ghẹo gia quyến phạm quan.

Bây giờ ngươi công khai trêu ghẹo ta, không sợ bị hoàng thượng xử trí sao?"

Đương nhiên Tào Nhân biết rõ luật lệ của triều đình, chẳng qua là hắn ta vẫn luôn cho rằng Mặc gia đều là nữ quyến, bọn họ căn bản không biết những thứ này, chính cho dù mình muốn làm gì thì làm, cũng không ai dám làm gì hắn ta.

Không ngờ rằng một tiểu nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, lại giảng triều đình luật lệ với mình trước mặt nhiêu người như vậy.

Điều này khiến hắn ta ít nhiều có phần chột dạ.

Nhưng Tào Nhân vẫn chưa từ bỏ, suy nghĩ người trước mắt chẳng qua là một tiểu nữ tử, chỉ cần mình hù dọa một phen, thì nàng phải sợ hãi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top