Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,377
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Tác giả: Khuyết Danh
Tình trạng: Đã hoàn thành




Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Gia Đấu, Nữ Cường, HE, Hài Hước, Ngược, Sủng, Cung Đấu, Xuyên Không, Hư Cấu Kỳ Ảo, Cưới Trước Yêu Sau, Ngọt

Team dịch: Ớ Hậu Quê

Giới thiệu:

Thân là một người quân y đặc chủng, cô không theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái anh hùng. Chủ nhân Mặc Cửu Diệp của lăng mộ này, chính là một trong số những anh hùng mà cô ngưỡng mộ.

Mặc Cửu Diệp là đệ nhất mãnh tướng dưới triều Đại Thuận, ông đã nhiều lần dẫn đại quân của mình đánh giặc ngoại xâm, khiến cho bọn chúng sợ chết khiếp. Tuy nhiên, chính là một vị anh hùng như vậy, nhưng vì công cao át chủ mà lại làm dấy lên sự kiêng kỵ của Hoàng thượng lúc bấy giờ, đến nỗi cuối cùng ông lại bị cách chức đi lưu đày.

Hách Tri Nhiễm nghe lời giới thiệu khoe khoang của hướng dẫn viên, trong lòng không ngừng cảm thán. Chỉ có thể nói rằng, vị anh hùng này sinh ra không đúng thời đại, nếu như Mặc Cửu Diệp có thể sống thêm vài năm nữa, đợi đến khi Tân đế lên ngôi, ông chắc chắn sẽ được sửa lại án sai, chỉ đáng tiếc là số phận trêu người đã khiến cho ông chết ở trên đường lưu đày...

Đúng lúc Hách Tri Nhiễm đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên cảm thấy dưới chân cô rung chuyển dữ dội.

Có người lớn tiếng hét lên:

- "Nhanh chạy đi, động đất rồi." Với khả năng của Hách Tri Nhiễm, cô hoàn toàn có thể thuận lợi thoát khỏi loại thiên tai này, tuy nhiên, cô lại vì cứu người mà vĩnh viễn lưu lại ở nơi này. Trước khi ý thức biến mất, khóe môi Hách Tri Nhiễm hơi nhếch lên:

- "Như thế này cũng tốt, có thể an giấc bầu bạn cùng với anh hùng."...
 
Chương 1


"Cả nhà hãy nhìn xem, đây là lăng mộ của vị tướng quân nổi tiếng Mặc Cửu Diệp trong lịch sử."

Hướng dẫn viên vẫy lá cờ nhỏ trong tay, dẫn du khách tới lối vào cung điện dưới lòng đất.

Không biết tại vì sao, nhưng khi đến nơi này, Hách Tri Nhiễm lại có một loại cảm giác nghiêm túc và trang trọng.

Thân là một người quân y đặc chủng, cô không theo đuổi thần tượng, chỉ sùng bái anh hùng.

Chủ nhân Mặc Cửu Diệp của lăng mộ này, chính là một trong số những anh hùng mà cô ngưỡng mộ.

Mặc Cửu Diệp là đệ nhất mãnh tướng dưới triều Đại Thuận, ông đã nhiều lần dẫn đại quân của mình đánh giặc ngoại xâm, khiến cho bọn chúng sợ c.h.ế.t khiếp.

Tuy nhiên, chính là một vị anh hùng như vậy, nhưng vì công cao át chủ mà lại làm dấy lên sự kiêng ky của Hoàng thượng lúc bấy giờ, đến nỗi cuối cùng ông lại bị cách chức đi lưu đày.

Hách Tri Nhiễm nghe lời giới thiệu khoe khoang của hướng dẫn viên, trong lòng không ngừng cảm thán.

Chỉ có thể nói rằng, vị anh hùng này sinh ra không đúng thời đại, nếu như Mặc Cửu Diệp có thể sống thêm vài năm nữa, đợi đến khi Tân đế lên ngôi, ông chắc chắn sẽ được sửa lại án sai, chỉ đáng tiếc là số phận trêu người đã khiến cho ông c.h.ế.t ở trên đường lưu đày...

Đúng lúc Hách Tri Nhiễm đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên cảm thấy dưới chân cô rung chuyển dữ dội.

Có người lớn tiếng hét lên:

- "Nhanh chạy đi, động đất rồi." Với khả năng của Hách Tri Nhiễm, cô hoàn toàn có thể thuận lợi thoát khỏi loại thiên tai này, tuy nhiên, cô lại vì cứu người mà vĩnh viễn lưu lại ở nơi này.

Trước khi ý thức biến mất, khóe môi Hách Tri Nhiễm hơi nhếch lên:

- "Như thế này cũng tốt, có thể an giấc bầu bạn cùng với anh hùng."...

(Phần trên là ở thế giới hiện đại nên mình vẫn để xưng hô theo kiểu hiện đại, còn phần tiếp theo là giai đoạn xuyên không về cổ đại nên mình sẽ dùng xưng hô theo kiểu cổ đại.)

Triều Đại Thuận.

Phủ Hộ Quốc công treo đèn kết hoa, trống nhạc vang trời!

- "Nhất bái thiên địa!"

Cùng với một giọng hét kéo dài, Hách Tri Nhiễm chỉ cảm thấy bản thân như một con rối.

- "Nhị bái cao đường!"

- "Phu thê giao bái!"

- "Đưa vào động phòng..."

Đầu Hách Tri Nhiễm vẫn còn chút choáng váng, nhưng điều đó cũng không làm chậm trễ việc nàng tiếp nhận ký ức của thân thể này.

Bỏ qua những lời chúc mừng ồn ào cùng những lời cát tường không ngừng của bà hỉ, ý thức của Hách Tri Nhiễm hoàn toàn bị mắc kẹt trong những suy nghĩ của chính nàng.

Sắp xếp xong những ký ức này, nàng không thể không chấp nhận sự thật chính là nàng đã xuyên không rồi.

Hơn nữa còn xuyên thành thê tử mới cưới của vị đại anh hùng, thần tượng trong lòng của nàng...

Nguyên chủ cùng tên với nàng, cũng tên là Hách Tri Nhiễm, là đích trưởng nữ của Hộ bộ Thượng thư đương triều Hách Uyên Minh, từ nhỏ đã định hôn ước cùng với Mặc Cửu Diệp.
 
Chương 2


Mặc gia mấy đời trung lương, toàn bộ nam nhân đều vì quốc gia mà hy sinh, bây giờ chỉ còn lại một đứa con nối dõi duy nhất là Mặc Cửu Diệp.

Năm năm trước, sau khi vị huynh trưởng hy sinh trên chiến trường, cuối cùng Mặc Cửu Diệp mới mười tuổi đã phải cầm quân ra trận.

Bây giờ, Mặc Cửu Diệp chiến thắng trở về, tại Mặc gia, Trương La Hạ lão phu nhân chọn ngày tốt để thành hôn.

Tuy nhiên, nguyên chủ lại một lòng muốn hủy hôn, nàng không muốn giống với những nữ nhân trong Phủ Hộ Quốc Công kia, cả đời làm quả phụ.

Suy cho cùng, nam nhân của Mặc gia có một người tính một người, đều là tuổi còn trẻ mà đã c.h.ế.t trên chiến trường.

Nguyên chủ vì chuyện này mà làm trời làm đất, không biết làm thế nào mà nàng có một vị chính trực lại nhiều thành thật, bất luận như thế nào thì Hách Uyên Minh cũng không đồng ý hủy mối hôn sự này.

Vì để nguyên chủ có thể thuận lợi gả vào Phủ Hộ Quốc công, Hách Uyên Minh và Hách phu nhân Lăng Tuyết Diễm không còn cách nào khác đành phải hạ thuốc nguyên chủ, muốn đợi đến khi gạo nấu thành cơm, con gái cũng chỉ có thể chấp nhận số phận.

Không biết có phải do bọn họ không nắm rõ liều lượng thuốc hay không, làm cho nguyên chủ c.h.ế.t ở trên kiệu hoa, lúc này Hách Tri Nhiễm mới xuyên tới.

Tuy nhiên, việc khiến cho Hách Tri Nhiễm có chút mờ mịt là đoạn lịch sử này nàng biết, thẳng đến khi Mặc Cửu Diệp bị lưu đày, đều không có đề cập qua việc hắn có thê tử.

Lẽ nào là nguyên chủ thật sự c.h.ế.t ở trên kiệu hoa, không thể bái đường cùng Mặc Cửu Diệp, nên mới không có ghi chép?

Tại thời điểm nàng đang nghĩ ngợi lung tung, tiếng ồn ào bên ngoài hỉ phòng ngày càng lớn. Nha hoàn hồi môn Xảo Ngọc nhẹ nhàng chạm vào cánh tay nàng:

- "Đại tiểu thư, cô gia đến rồi."

Hách Tri Nhiễm nhẹ giọng đáp lại:

- "Ừm"

Một đám người vây quanh Mặc Cửu Diệp mặc một hỉ phục đỏ bước vào hỉ phòng.

- Quốc công gia, hãy vén khăn trùm đầu lên đi! Đừng bỏ lỡ giờ lành." Bà hỉ tươi cười rạng rỡ đưa cho Mặc Cửu Diệp một cây cân được buộc bằng một dải vải đỏ.

- "Cửu đệ, nhanh lên đi, mọi người đều đang đợi xem Cửu đệ muội đó!"

- "Đúng vậy, đúng vậy, Cửu đệ, đừng ngại ngùng..."

Mặc Cửu Diệp cầm lấy cây cân, đi đến chỗ Hách Tri Nhiễm đang bị mấy tẩu tử vây quanh phía trước.

Hắn dừng bước, dưới cái nhìn của mọi người, hắn nhẹ nhàng nâng chiếc khăn trùm đầu màu đỏ đang che khuất tầm nhìn của Hách Tri Nhiễm lên.

Hách Tri Nhiễm theo bản năng nhìn về phía người trước mặt.

Theo đánh giá, hắn cao khoảng một mét tám lăm, thân hình thẳng tắp, tứ chi mạnh mẽ và cơ bắp.

Ngũ quan rõ ràng như một bức điêu khắc, có góc cạnh lại đẹp lạ thường, nó có phần giống với bức chân dung trong lăng mộ.

Khuôn mặt khi không cười của hắn có ánh nhìn sắc bén, không tự giác cho người khác một loại áp bức!
 
Chương 3


Trong lòng Hách Tri Nhiễm, đại anh hùng của nàng phải có dáng vẻ như vậy.

Trong lúc nàng đang choáng váng, Mặc Cửu Diệp lạnh lùng mở miệng:

- "Nhìn đủ chưa?"

Lúc này Hách Tri Nhiễm mới ý thức được rằng bản thân vừa rồi có chút thất thần.

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm đó, Hách Tri Nhiễm buột miệng nói:

- "Ừm, nhìn đủ rồi, cũng chỉ như vậy."

Không phải nàng không tôn kính đại anh hùng, mà là trước mặt nhiêu người như vậy, người nam nhân này một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho nàng, nàng cũng không cần phải cố ý nịnh nọt.

Nhìn hai người vừa mới thành thân này đã mang theo nồng nặc mùi thuốc súng, đại tẩu Đặng Lôi nhanh chóng bước ra giải quyết ổn thỏa.

- "Cửu đệ, Cửu đệ muội, các ngươi mới thành thân, phải bỏ đi thói quen cũ, uống rượu giao bôi rồi nghỉ ngơi sớm đi."

Tam Thành cũng tiến lên nói:

- "Đúng vậy, các ngươi phải cố gắng chăm chỉ hơn, sinh cho Mặc gia chúng ta nhiều con trai mới phải."

Nghe những lời như vậy của các tẩu tẩu, ngay cả Hách Tri Nhiễm người có linh hồn hiện đại cũng không khỏi đỏ mặt.

Kiếp trước một người độc thân 24 năm như nàng, một lòng chỉ muốn phục vụ tổ quốc, nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày nàng sẽ gặp phải tình huống đáng xấu hổ như vậy.

Vì không để người khác phát hiện ra mặt nàng đỏ, nàng liền nhanh chóng cúi đầu.

Nhưng hành động này lại khiến người khác hiểu lầm.

Tứ tẩu Tiêu Tình Nhi kéo tay Hách Tri Nhiễm: - "Cửu đệ muội đừng xấu hổ, sau này cùng các tẩu tử quen thuộc là tốt, bọn họ chính là thích đùa giỡn."

Hách Tri Nhiễm nỗ lực giải thích:

- "Ta không có xấu hổ."

Ngay khi những tẩu tử khác còn muốn nói gì đó, thì ngoài cửa liên truyền đến âm thanh của tùy tùng.

- "Quốc công gia, Hoàng thượng phái người truyền khẩu dụ, truyền ngài lập tức tiến cung."

Nghe vậy, Hách Tri Nhiễm luôn muốn đi cùng.

Mắt thấy Mặc Cửu Diệp đã quay ngươi đi ra cửa, nàng kéo nha hoàn bên cạnh hỏi:

- "Xảo Ngọc, bây giờ là ngày tháng năm nào?”

Xảo Ngọc sửng sốt một chút, vẻ mặt khó hiểu trả lời:

- "Đại tiểu thư, người ngay cả ngày đại hôn của bản thân cũng quên rồi sao? Hôm nay là ngày 8 tháng 7 năm Đại Thuận năm thứ mười chín."

- "Toang rồi!"

Nhìn theo bóng hình Mặc Cửu Diệp đi đã xa, phản ứng đầu tiên của Hách Tri Nhiễm chính là, nếu như nàng đã đến đây, cần phải cố gắng hết sức khiến cho anh hùng thần tượng của nàng sống sót.

Hách Tri Nhiễm đột nhiên đứng dậy, bất chấp cơ thể vẫn còn yếu ớt và những ánh nhìn khó hiểu của các tẩu tẩu, vén váy đuổi theo ra ngoài.

Nếu như nàng nhớ không nhầm, thì hôm nay Mặc Cửu Diệp bị Hoàng thượng triệu vào cung giữa đêm khuya, thật ra là buộc tội hắn lén lút đột nhập hậu cung, đánh hắn một trăm roi.

Ngày hôm sau, Mặc Cửu Diệp bị buộc tội thông đồng với địch phản quốc, phán Phủ Hộ Quốc công bị tịch thu và đưa đi lưu đày.
 
Chương 4


Hách Tri Nhiễm vừa chạy vừa gọi, sợ rằng không đuổi kịp bước chân của Mặc Cửu Diệp.

"Mặc Cửu Diệp, chàng đợi đã..."

Hách Tri Nhiễm đuổi theo thật xa, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng hình màu đỏ của Mặc Cửu Diệp.

Mặc Cửu Diệp xoay người lại, trên mặt vẫn không có cảm xúc nhìn nàng: "Có việc ư?"

Hách Tri Nhiễm thở hồng hộc chạy đến trước mặt Mặc Cửu Diệp, kéo cánh tay của hắn đi về.

"Nàng muốn làm gì?" Mặc Cửu Diệp nhíu mày hỏi.

Hách Tri Nhiễm không biết phải giải thích mục đích của mình như thế nào, chỉ có thể ậm ờ nói: "Ta có linh cảm, e rằng lần này chàng tiến cung sẽ bị người khác mưu tính."

Lúc nói ra những lời này, Hách Tri Nhiễm đều đã chuẩn bị sẵn sàng bị Mặc Cửu Diệp chất vấn.

Thế nhưng, Mặc Cửu Diệp không có làm như thế kia, mà là hỏi ngược lại: "Nàng đã nghe nói điều gì?"

Thật ra, trong khoảng thời gian Mặc Cửu Diệp từ biên quan trở vê kinh thành, bèn thấp thoáng có cảm giác bị người khác chống đối, đặc biệt là hoàng thượng, lúc nói chuyện với hắn luôn tạo một cảm giác giả dối cho người ta.

Dù sao Hách Tri Nhiễm cũng không thể nói mình hiểu rõ đoạn lịch sử này, sau khi bị hỏi ngược, chỉ có thể cứng đầu trả lời.

"Ta đã nói rồi, ta chỉ là có linh cảm không hay."

Trong mắt Mặc Cửu Diệp, lời giải thích của nàng quá mức gượng ép, nhưng lúc này hắn vội vã tiến cung, cũng không có ý nghĩ truy vấn gì. Hắn mặc cho Hách Tri Nhiễm lôi kéo, nhường quyền chủ động cho đối phương.

Hách Tri Nhiễm đi dạo quanh một vòng ngoài sân phòng tân hôn, cuối cùng dừng tầm nhìn trên kiệu hoa mà nàng ngồi.

Nàng buông tay đang kéo Mặc Cửu Diệp, chạy vào trong kiệu hoa, sau đó lấy một cái đệm thật dày ra.

Khi nguyên chủ ở nương gia, đây là đồ vật thường xuyên mang theo, mặc dù là ngồi kiệu hay là xe ngựa, nàng đều chê bai xóc nảy, Hách phu nhân tỉ mỉ bèn dặn dò hạ nhân làm một cái đệm lót mềm cho nàng.

Hách Tri Nhiễm bóp nhẹ độ dày của đệm lót, vẫn coi như được, xoay người lại giao cho Mặc Cửu Diệp.

"Nếu tin tưởng ta, thì chàng hãy lót cái này ở phía sau, có lẽ giúp được chàng một ít."

Nàng khựng lại, nói tiếp: "Còn nữa, nếu có người lấy cớ hoàng thượng triệu kiến chàng ở hậu cung dẫn chàng sang đó, chàng cũng tuyệt đối đừng đi."

Hiện giờ việc nàng có thể làm chỉ có bấy nhiêu đây, về phần Mặc Cửu Diệp có thể tránh được nỗi khổ da thịt hay không, thì phải xem tạo hóa của chính hắn.

Mặc Cửu Diệp chần chờ hết một phút chốc, vẫn là nhận lấy đệm lót kia.

Lúc hắn quay người đi, có nói một câu: "Sắc trời đã tối, nàng không cần chờ ta, nghỉ ngơi sớm đi!"

Mắt thấy bóng lưng của Mặc Cửu Diệp càng đi càng xa, Hách Tri Nhiễm vẫn không nhịn được nhắc nhở một câu: "Đừng quên lót đệm ở phía sau."

Không nhận được câu trả lời của Mặc Cửu Diệp, Hách Tri Nhiễm chỉ đành quay về theo đường cũ.
 
Chương 5


Nàng về tới sân, chỉ thấy tám vị tẩu tẩu và một tiểu cô đồng loạt chờ ở nơi đó.

Tám vị tẩu tử đều là người từng trải, thấy Hách Tri Nhiễm quay về, không nhịn được tiến lên an ủi.

"Cửu đệ muội, muội đừng sốt ruột, hoàng thượng gọi Cửu đệ tiến cung muộn như vậy, nhất định là có sự việc gì khẩn cấp, chắc sẽ không chậm trễ quá lâu đâu."

"Đúng vậy, Cửu đệ nhất định sẽ kịp thời trở vê động phòng với muội mà."

Các tẩu tử quá nhiệt tình, Hách Tri Nhiễm cũng biết bọn họ đều có thiện ý với mình, thế nhưng, giờ phút này nàng căn bản không thể nghe lọt những lời nói của bọn họ.

Hách Tri Nhiễm nhìn tám vị tẩu tử đều rất trẻ tuổi, nàng có chút chua xót.

Những nữ nhân hiền lành này số khổ, tuổi còn trẻ thì đã thành quả phụ.

Cuối cùng còn phải lưu lạc đến kết cục bị lưu đày.

Hách Tri Nhiễm suy đi nghĩ lại, vẫn định nhắc nhở một phen.

"Các vị tẩu tẩu, mấy ngày nay ta cứ mơ một giấc mộng quái lạ, nói là phủ Quốc Công chúng ta sẽ bị tịch biên lưu đày."

Thôi Bích Đình đại tẩu luôn luôn điềm tĩnh bước lên kéo cánh tay của nàng, dịu giọng nói: "Cửu đệ muội, lời này không được nói lung tung, phủ Hộ Quốc Công chúng ta mấy đời trung lương, làm sao có thể sẽ bị tịch biên lưu đày?"

"Xí xí xí... Lời xui xẻo này cũng không được nói lung tung, Cửu đệ muội, hôm nay bọn ta coi như không nghe thấy lời này." Nhị tẩu Tạ Phương lập tức phun hai ngụm xuống mặt đất.

Hách Tri Nhiễm biết, sau khi mình nhắc nhở sẽ là hiệu quả này, nhưng nàng không dự tính bỏ cuộc như vậy.

"Các tẩu tẩu, ta cũng hy vọng đây không phải thật, nhưng giấc mơ này quá mức chân thật, hơn nữa mỗi ngày đều là cảnh tượng giống nhau, cho nên ta cảm thấy, chúng ta thà tin là có, chuẩn bị trước một chút cũng sẽ không tổn thất gì."

Mọi người thấy Hách Tri Nhiễm nói như thật, chợt trở nên rối rắm.

Bình thường tiểu cô Mặc Hàm Nguyệt được nhiều huynh tẩu che chở lớn lên như thế kia, nhát gan nhất.

Nàng ấy nghe Hách Tri Nhiễm nói xong, đã bị dọa sợ.

Tiểu cô nương nói với tiếng khóc nức nở: "Các tẩu tẩu, ta sợ, đây nhất định sẽ không phải thật đâu."

Đại tẩu thấy vậy, ôm người vào lòng nhẹ giọng vỗ về: "Hàm Nguyệt đừng sợ, người ta đều nói nằm mơ là trái ngược."

Mặc Hàm Nguyệt lau nước mắt nơi khóe mắt, nũng nịu vào trong lòng đại tẩu.

Đại tẩu nhìn các trục lí: "Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay Cửu đệ muội vất vả, để muội ấy nghỉ ngơi sớm đi!"

Hách Tri Nhiễm không biết có ai tin lời mình nói hay không, tóm lại, những gì nàng nên làm đều đã làm, còn về sau này như thế nào, cũng chỉ có thể đi từng bước một.

Nàng trở về phòng, mấy nha hoàn hầu hạ nàng vệ sinh xong xuôi, thì Hách Tri Nhiễm đuổi toàn bộ người ra ngoài.
 
Chương 6


Bây giờ nàng cần yên lặng, chỉ có yên tĩnh, nàng mới có thể yên lòng suy xét bước tiếp theo phải làm sao.

Mượn ánh sáng của nến đỏ, có thể nhìn thấy cả phòng tân hôn rực rỡ muôn màu, chỉ đáng tiếc, nàng không có năng lực mang những thứ này đi.

Nếu như vậy, nàng chỉ có thể đặt mục tiêu lên ngân phiếu thuận tiện mang theo nhất.

Nàng không biết hiện nay phủ Hộ Quốc Công có bao nhiêu ngân phiếu, trong của hồi môn của cha mẹ nguyên chủ cho nàng, lại có để hai ngàn lượng ngân phiếu.

Hách Tri Nhiễm nghĩ tới đây, vội vàng đứng dậy, khoác một bộ y phục đi ra khỏi phòng.

Xảo Ngọc vội vàng nghênh đón: "Đại tiểu thư có dặn dò gì."

Hách Tri Nhiễm xua tay: "Không gì, ta không ngủ được, đi xem thử của hồi môn, ngươi không cần đi theo."

Xảo Ngọc từ nhỏ đã bắt đầu hầu hạ Hách Tri Nhiễm, vô cùng hiểu rõ tính tình nói một không hai của vị đại tiểu thư này, thấy nàng không cho mình đi theo, tức khắc đáp một tiếng ngoan ngoãn ở lại chỗ cũ.

Hôm nay vừa mới khiêng của hồi môn vào phủ Hộ Quốc Công, còn chưa kịp cất lên, lúc này toàn bộ để bên trong nhĩ phòng.

Hách Tri Nhiễm trực tiếp mở cái rương đựng ngân phiếu, lấy một xấp ngân phiếu từ trong đó ra, kiểm tra một phen, không nhiều không ít vừa vặn hai ngàn lượng.

Hách Tri Nhiễm cầm ngân phiếu trong tay, ý nghĩ đầu tiên của nàng chính là, lúc tịch biên, nhất định sẽ có người lục soát, giấu những ngân phiếu này ở đâu mới không bị người ta tìm thấy?

Nếu nàng cũng giống như những nữ xuyên không trong tiểu thuyết, sở hữu một không gian thì tốt rồi, cất ngân phiếu vào trong không gian, an toàn không gì bằng, chỉ đáng tiếc...

Trong lúc nàng oán giận đại thần xuyên không không công bằng, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.

Nàng hết sức quen thuộc với cảnh tượng trước mắt, nơi này lại là phòng y tế của nàng.

Chẳng lẽ, nàng chưa chết?

Chẳng mấy chốc thì Hách Tri Nhiễm đã bị sự thật vô tình đánh bại.

Nàng thử đẩy cửa phòng y tế ra, nhưng cánh cửa kia giống như trang trí, căn bản không có bất kỳ phản ứng gì, thậm chí ngay cả khe hở cũng không nhìn thấy.

Cửa sổ cũng y chang, cứ như đã bị hàn chất...

Chỉ chốc lát thì Hách Tri Nhiễm đã sắp xếp lại suy nghĩ, nàng quả thực đã xuyên không, phòng y tế này chính là cái gọi là ngón tay vàng xuyên không.

Để nhanh chóng nắm bắt được thao tác của không gian này, Hách Tri Nhiễm nhẹ giọng thốt lên một câu: "Ra ngoài."

Quả nhiên, thân thể của nàng lập tức lần nữa xuất hiện trong nhĩ phòng cất giữ của hồi môn.

Nàng cầm một cái rương lên trước, ý niệm khẽ động, cả người và cái rương xuất hiện trong không gian, có thể chứng tỏ, không gian này là cho phép vật ngoài tiến vào.

Hách Tri Nhiễm đặt cái rương xuống, lần nữa rời khỏi không gian, lại thử dùng ý niệm đưa mấy rương của hồi môn đó vào không gian.
 
Chương 7


Thí nghiệm chứng minh, phương pháp này cũng có tác dụng, chỉ cần trong đầu nàng nghĩ cất thứ gì vào không gian, thì vật kia sẽ nhanh chóng biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện bên trong không gian.

Không gian trong phòng y tế cũng không lớn lắm, sau khi Hách Tri Nhiễm bỏ toàn bộ rương của hồi môn vào, khoảng đất trống đã bị chiếm hết một nửa.

Nhìn không gian có chút nhỏ hẹp, Hách Tri Nhiễm chỉ đành thử sử dụng ý niệm thao tác, để tất cả rương xếp chồng lại ở vị trí dựa sát tường.

Thao tác này một lần nữa chứng minh một việc, không gian này còn khá nhân tính hóa, không cần nàng tốn nhiều hơi sức hơn để động tay di chuyển vật phẩm, mọi thứ chỉ cần ý niệm của nàng là được.

Hách Tri Nhiễm hiểu rõ phương thức sử dụng không gian, nàng cũng không tiếp tục ở lại nhĩ phòng, mà là quay về phòng tân hôn.

Tuy nàng đã có không gian, nhưng trước khi hạ chỉ lưu đày, nàng chắc chắn phải lập ra một kế hoạch hợp lý, để tiện mang theo nhiều vật tư hơn.

Hách Tri Nhiễm ngồi trên giường ngẫm nghĩ.

Nếu như trong lịch sử ghi chép không sai, Mặc Cửu Diệp bị gọi đi hoàng cung, là sáng sớm bị người khác khiêng về.

Nghe nói lúc bấy giờ người đã hôn mê, bị đánh đến nỗi chỉ còn lại một hơi thở.

Mặc Cửu Diệp trở về phủ chưa tới một canh giờ, thì hoàng thượng phái binh bao vây phủ Hộ Quốc Công, đồng thời hạ thánh chỉ tịch biên lưu đày.

Hách Tri Nhiễm nhìn đồng hồ treo tường trong không gian, đã hiển thị mười giờ tối.

Nói cách khác, cùng lắm còn có mười tiếng đồng hồ thì truyền đạt thánh chỉ.

Hách Tri Nhiễm dự tính tận dụng tối đa thời gian còn lại.

Có ý nghĩ, nàng lách mình tiến vào không gian, lục lọi hết một vòng, tìm thấy một bộ đồ lính thường xuyên mặc để đi làm nhiệm vụ ở kiếp trước trong tủ quần áo tạm thời.

Hách Tri Nhiễm thay xong quân phục, búi tóc gọn gàng thành một củ tỏi đơn giản, đeo dây thép móng sắt leo tường, né tránh khỏi tâm mắt của nha hoàn ra khỏi sân.

Vì quan sát địa hình trong phủ Hộ Quốc Công, Hách Tri Nhiễm linh hoạt trèo lên một gốc cây to thô chắc.

Hách Tri Nhiễm đứng trên cây to nhìn xung quanh, nàng có thể kết luận bước đầu, viện lạc của nàng hơi nghiêng về phía tây, muốn đi đến nơi viện lạc tương đối dày đặc, cần đi sang phía đông.

Nhưng nàng không làm như thế.

Theo hoàn cảnh trên phân tích, những viện tử phía đông hẳn đều là nơi ở của các vị tẩu tẩu và bà bà, mặc dù chỗ bọn họ có tí tài vật, cũng đều là một số của cải riêng.

Tuy nhiên, đối với tình hình cấp bách trước mắt, thay vì vơ vét từng viện như tên trộm, chỉ bằng tìm được khố phòng dễ dàng hơn.

Hách Tri Nhiễm đưa ra quyết định bèn mò mẫm tiến về phía tây.

Không hổ danh là phủ Hộ Quốc Công, thủ vệ có thể nói là hết sức nghiêm ngặt.
 
Chương 8


Trên đường đi, Hách Tri Nhiễm thường có thể đụng phải mấy gia đinh cầm vũ khí tuần tra.

Hơn nữa nàng phát hiện, càng đi về phía tây thì càng nhiều thủ vệ.

Nàng dựa vào bản lĩnh của kiếp trước, lợi dụng thủ đoạn phản trinh sát đi tới trước một viện lạc.

Nói là viện lạc, thật ra chỉ là một gian phòng tương đối lớn tí.

Hách Tri Nhiễm đứng cách đó không xa quan sát, phát hiện nơi đó lại có hai thủ vệ trông coi.

Không nghi ngờ gì, Hách Tri Nhiễm suy đoán, chỗ này nhất định có thứ gì đó quan trọng, rất có thể chính là khố phòng của phủ Hộ Quốc Công.

Vì dẫn dắt thủ vệ, nàng nhặt một hòn đá nhỏ dưới mặt đất lên, ném về phía hồ cách đó không xa.

Hòn đá nhỏ rơi xuống hồ, phát ra một tiếng "Tõm", có vẻ càng đột ngột trong đêm khuya yên tĩnh này.

"Người nào?”

Chẳng mấy chốc thì thủ vệ phát hiện điều không đúng, xách theo vũ khí chạy sang phía hồ.

Hách Tri Nhiễm không dám chậm trễ, vội vàng đi tới trước phòng.

Nơi có thủ vệ chuyên trách, tất nhiên sẽ có cái khóa giữ cửa.

Không cho phép Hách Tri Nhiễm suy nghĩ nhiều, ý thức nàng nhanh chóng tiến vào không gian, lấy một cây nhíp đầu nhọn nhỏ nhất ra, đầu nhíp chuyển động vài cái trong mắt khóa, khóa bèn đã mở ra.

Thừa dịp thủ vệ vẫn chưa trở về, Hách Tri Nhiễm mở cửa đi vào với tốc độ nhanh nhất. Bên trong tối đen như mực, mượn ánh trăng yếu ớt có thể nhìn thấy, bày biện xung quanh toàn là kệ để đồ.

Hách Tri Nhiễm không màng tới xem xét kỹ càng, chỉ đưa tay sờ thử vật phẩm trên kệ gân mình nhất, cảm giác trơn trượt, giống như một loại vải.

Xem ra, nơi này chính là khố phòng của phủ Hộ Quốc Công không gì khác rồi.

Để tiết kiệm thời gian, Hách Tri Nhiễm trực tiếp sử dụng ý niệm, cất toàn bộ vật phẩm trong khố phòng vào không gian, chỉ chừa lại những kệ đựng vật phẩm.

Bên nàng vừa cất xong đồ đạc, thì đám thủ vệ đi xem xét tiếng động bên ngoài đã quay lại.

"Ta thấy tinh thần của ngươi chính là quá mức căng thẳng, nào có người gì, hại chúng ta uổng công chạy một chuyến."

"Rõ ràng ta nghe thấy bên hồ có tiếng động."

"Mùa này, có nhiều con cóc lắm, nhảy vào hồ, cũng có thể phát ra tiếng đó."

"Được rồi được rồi, xem như ta nhiều chuyện, đừng ồn nữa, chúng ta yên lòng đứng trực.

Hai thủ vệ này đã quay lại, bây giờ Hách Tri Nhiễm cần suy nghĩ chính là, phải làm sao mới có thể rời đi một cách thần không biết quỷ không hay.

Nàng suy nghĩ một hồi, chợt nhớ ra trong không gian còn có một chiếc máy bay mini không người lái mới mua.

Có đối sách, Hách Tri Nhiễm linh hoạt nhảy lên xà nhà, nhẹ nhàng đẩy một miếng ngói ra, sau đó thả máy bay không người lái ra ngoài.
 
Chương 9


Nàng cầm dụng cụ điều khiển từ xa trong tay, thông thạo điều khiển máy bay không người lái bay về phía xa hơn, lúc cảm thấy khoảng cách ổn rồi, nàng lần nữa dùng dụng cụ điều khiển từ xa thắp sáng đèn laser và sóng âm của máy bay không người lái.

Thủ vệ mới tìm được vị trí đứng vững, thoáng chốc bị tiếng đó thu hút sự chú ý, sau đó lại nhìn thấy một tia sáng màu trắng b.ắ.n thẳng vào một viện tử nào đó.

"Đó là gì vậy?"

"Có thích khách."

"Chúng ta mau đi xem.”

Nghe bước chân của thủ vệ bên ngoài càng lúc càng xa, Hách Tri Nhiễm mau chóng bước ra khỏi khố phòng, còn không quên khóa kỹ lại cái khóa kia.

Nàng chạy đến khoảng cách an toàn, nhảy lên một gốc cây to, sử dụng điều khiển từ xa tắt đèn laser và sóng âm của máy bay không người lái, tin rằng những người đó không tìm thấy mục tiêu, tự nhiên sẽ quay về.

Quả nhiên, thủ vệ tìm hết một vòng, cho đến khi ánh sáng đó biến mất, mới không cam lòng trở về phía trước cửa khố phòng.

"Đêm nay đúng là kỳ quặc, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

"Ta cũng cảm thấy rất quái lạ, có cần bẩm báo với Quốc Công gia không?"

"Hôm nay Quốc Công gia đại hôn, ngươi to gan cỡ nào, dám đi quấy rầy người ta động phòng?”

"Cũng đúng, không được thì sáng mai hãy nói vậy, dù sao bên khố phòng an toàn là được."

Thấy hai tên thủ vệ kia đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, Hách Tri Nhiễm mới nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống, điều khiển máy bay không người lái trở lại tay mình, sau đó cất vào không gian. Hách Tri Nhiễm tiếp tục né tránh tâm mắt của bọn thủ vệ tìm kiếm mục tiêu thu hoạch, đồng thời ý thức cũng tiến vào trong không gian xem xét.

Vốn tưởng rằng phủ Hộ Quốc Công tình hình bên trong phong phú, sẽ có chút của cải.

Ai ngờ, ngoài một số vải vóc trông màu sắc có phần sặc sỡ ra, chính là một ít lương thực, lương thực phụ lương thực tỉnh đều có, ngoài ra, còn có nửa rương đĩnh bạc.

Về phần đồ cổ tranh chữ, vàng bạc châu báu gì đó, đã ít lại càng ít.

Đường đường phủ Hộ Quốc Công, lại nghèo khốn như thế, có thể thấy sự thanh liêm của người Mặc gia.

Nhưng mà, chính là một gia tộc mấy đời trung lương như vậy, lại gặp phải kiêng kỵ của kẻ thượng vị, quả thực là trời xanh không có mắt.

Nửa rương bạc kia, xem ra cũng chỉ có một vạn lượng, tuy ít hơn tưởng tượng rất nhiều, Hách Tri Nhiễm tin chắc, trên đường lưu đày có còn hơn không.

Hách Tri Nhiễm cứ như thế vừa nghĩ ngợi vừa hành động, chỉ cần là nơi nàng dễ dàng đi vào, vật phẩm đều được cất vào không gian, cho tới khi bên trong không gian thật sự không chứa nổi vật phẩm, mới bất đắc dĩ trở về viện tử của mình.

Lúc này, sau khi nàng đi ra đã trôi qua hơn một canh giờ.
 
Chương 10


Xảo Ngọc vẫn trung thành với cương vị đứng ngoài cửa, Hách Tri Nhiễm trực tiếp nhảy từ cửa sổ vào phòng ngủ.

Nàng mới thay bộ quân trang trên người, thì nghe thấy ngoài kia truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập.

"Quốc Công gia bị sao vậy?"

Hách Tri Nhiễm nghe thấy tiếng hỏi han sốt ruột của Xảo Ngọc, vội vàng bước ra.

Chỉ thấy Mặc Cửu Diệp bị hai tên thị vệ khiêng bằng ván cửa, đang đi vào trong phòng.

"Phu nhân, Quốc Công gia bị thương rồi, thuộc hạ đưa người về trước, lập tức đi mời thái y."

Hai tên thị vệ nói xong, đã di chuyển Mặc Cửu Diệp từ ván cửa lên trên giường.

Hai tên thị vệ rời đi, Xảo Ngọc đỏ mắt đi tới bên cạnh Hách Tri Nhiễm.

"Đại tiểu thư, vừa rồi lúc Quốc Công gia đi ra ngoài còn yên lành, chỉ chốc lát như vậy, sao lại bất tỉnh nhân sự rồi?"

Hách Tri Nhiễm cũng đang quan sát tình hình của Mặc Cửu Diệp, chỉ thấy hai mắt hắn nhắm chặt, giống như hôn mê.

"Ngươi đi canh cửa trước đi, thái y tới thì lập tức dẫn sang đây."

Việc đầu tiên nàng làm chính là kêu Xảo Ngọc rời đi, sau đó kiểm tra tình hình vết thương giúp Mặc Cửu Diệp.

"Vâng!" Xảo Ngọc đáp một tiếng, xoay người rời khỏi.

Hách Tri Nhiễm điều chỉnh hai cây nến tân hôn đỏ thẫm đến trạng thái sáng nhất đặt ở đầu giường, chuẩn bị kiểm tra tình trạng của Mặc Cửu Diệp.

Ai ngờ, nàng mới đưa tay ra, thì Mặc Cửu Diệp đã mở mắt.

“Ta không sao." Nghe giọng nói của hắn, tràn đầy sức mạnh, nghĩ chắc xác thực không có gì đáng ngại.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Hách Tri Nhiễm hỏi.

Mặc Cửu Diệp chân chờ một hồi, hơi nghiêng người lại.

Đôi mắt lạnh lẽo của hắn nhìn chằm chằm Hách Tri Nhiễm.

"Nàng là từ đâu biết được hôm nay ta tiến cung, sẽ bị hoàng thượng hãm hại?"

Dọc đường từ hoàng cung trở về, Mặc Cửu Diệp nằm sấp trên ván cửa, trong lòng vẫn luôn suy đoán, Hách Tri Nhiễm làm sao biết được những việc này.

Khả năng lớn nhất chính là, Hách Uyên Minh nhạc phụ của hắn sớm đã biết được việc này, bằng không, hắn căn bản không thể giải thích mọi thứ này.

Nếu như vậy, Hách Uyên Minh không thể nghi ngờ chính là người bên phía hoàng thượng, mà cũng không loại trừ khả năng Hách Tri Nhiễm là gián điệp của đối phương.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Mặc Cửu Diệp nhìn sang Hách Tri Nhiễm càng thêm sâu thẳm.

Nếu đổi thành những tiểu thư khuê các của thời đại này, chỉ sợ đều bị dọa khóc.

Hách Tri Nhiễm biết Mặc Cửu Diệp đang nghi ngờ mình, nhưng nàng không hề chột dạ.

"Ta liên tục mấy ngày đều nằm mơ giống nhau, mơ thấy chàng có kiếp nạn này, mặc cho chàng tin hay không, ta đều giải thích như vậy."
 
Chương 11


Nhìn đôi mắt to trong suốt linh động của nàng, rõ ràng Mặc Cửu Diệp không tin lý do thoái thác của nàng, lại thần kỳ không tiếp tục ép hỏi.

Hách Tri Nhiễm cũng không biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, lần nữa mở miệng: "Chàng có phải đã bị thương không, ta biết một ít y thuật, có thể xem giúp chàng."

Nàng vừa dứt lời, chỉ thấy Mặc Cửu Diệp ở trước mặt nàng, kéo đệm lót do nàng đưa từ sau lưng ra.

Tấm đệm có nhiều chỗ rách nát, phía trên thấp thoáng có thể nhìn thấy vết máu.

"Chàng vẫn là đã tiến vào hậu cung? Sau đó bị đánh một trăm đại bản?"

Trong lịch sử chính là ghi chép như vậy, hiện nay Mặc Cửu Diệp bị người ta khiêng về, trên đệm còn có vết máu, chứng tỏ mọi thứ đều đã trở thành sự thật.

Mặc Cửu Diệp khẽ lắc đầu: "Ta không có vào hậu cung, hoàng thượng nhấn tội danh kháng chỉ không tuân theo cho ta, đánh ta năm mươi đại bản."

Hắn nói xong, lại nhìn đệm lót nhuốm m.á.u kia, chân thành nói một câu: "Đa tạ lời nhắc nhở và tấm đệm của nàng, mới khiến ta tránh được kiếp nạn này."

Nghĩ đến đây, lúc này Mặc Cửu Diệp vẫn còn sợ hãi.

Hắn được người khác dẫn vào cung, quả nhiên như lời nhắc nhở của Hách Tri Nhiễm, hoàng thượng gọi hắn đi hậu cung gặp mặt.

Nghĩ đến trước khi đi Hách Tri Nhiễm tận tình khuyên bảo dặn dò, Mặc Cửu Diệp lấy lý do nam nhân bên ngoài không thể vào hậu cung, từ chối tiến vào.

Hoàng thượng thấy sự việc không phát triển theo kế hoạch của mình, dưới cơn thịnh nộ, nhấn một tội danh kháng chỉ không tuân theo cho Mặc Cửu Diệp.

Nếu nói kháng chỉ không tuân chính là tội chết, thế nhưng, hoàng thượng cũng biết rõ ông ta lấy cớ này trừng phạt Mặc Cửu Diệp vô cớ xuất binh, một khi sự việc bại lộ, vua một nước như ông ta không còn mặt mũi. Tuy nhiên, ông ta lại không muốn cứ như vậy buông tha Mặc Cửu Diệp, sau khi cân nhắc, sai người đánh hắn năm mươi đại bản.

Mặc Cửu Diệp chịu đòn ít đi năm mươi đại bản là một mặt, còn có Hách Tri Nhiễm đưa đệm lót bảo vệ cho hắn từ sớm, lúc này mới khiến hắn chỉ bị thương một ít ngoài da.

Nhưng vì che giấu tai mắt người khác, Mặc Cửu Diệp cố tình giả vờ hôn mê, bị người khác khiêng về phủ Hộ Quốc Công.

Trong nhận thức của Mặc Cửu Diệp, hắn cảm thấy có lẽ Hách Tri Nhiễm còn biết một số chuyện khác.

"Trong giấc mơ của nàng, còn có chuyện khác xảy ra chứ?"

Hách Tri Nhiễm chỉ chờ Mặc Cửu Diệp chủ động hỏi han, nàng mặc kệ hắn có tin mình biết được những điều này trong giấc mơ hay không, nói một cách trịnh trọng: "Ta còn mơ thấy phủ Hộ Quốc Công bị tịch biên lưu đày."

"Tịch biên lưu đày?" Mặc Cửu Diệp trừng to hai mắt, dễ nhận thấy hơi kinh ngạc.
 
Chương 12


Hách Tri Nhiễm nghiêm túc gật đầu: "Nếu thời gian không sai thì chính là sáng mai."

"Sáng mai?"

"Ừm, chính là sáng mai, sau khi tảo triều bắt đầu, sẽ có gián quan buộc tội, còn có chứng cứ chàng thông địch bán nước mà bọn họ chuẩn bị từ trước."

Không biết tại sao, Mặc Cửu Diệp không có bao nhiêu nghi ngờ với lời nói của Hách Tri Nhiễm.

Dù sao trước khi rất nhiều chuyện xảy ra, cũng không phải chẳng hề có điềm báo trước.

Ví dụ như tối nay vô cớ bị triệu tiến cung, sau đó chịu đòn năm mươi đại bản.

Còn có những thứ khác, trong lòng Mặc Cửu Diệp không phải chẳng hiểu rõ tí nào.

Lúc này, Mặc Cửu Diệp đã chìm vào ngẫm nghĩ.

Mặc cho những lời nói của Hách Tri Nhiễm có thành sự thật hay không, hắn đều cảm thấy cần phải chuẩn bị trước một phen.

Nghĩ đến đây, Mặc Cửu Diệp nhìn về phía Hách Tri Nhiễm.

"Bây giờ nàng tức khắc phái người đi báo tin mẫu thân và các vị tẩu tẩu, nói ta từ hoàng cung trở về bị thương nặng hôn mê, bọn họ nhất định về đây thăm ta, đến lúc đó, ta sẽ đề cập việc này với bọn họ."

Không biết tại sao, lúc này Mặc Cửu Diệp vô cớ tin tưởng nữ nhân không tính là quen thuộc trước mắt này.

Đồng thời, hắn cũng giữ trạng thái tâm lý giống như Hách Tri Nhiễm, thà tin là có chứ đừng không tin, cho dù bận rộn một phen, vẫn tốt hơn lúc sự việc xảy ra luống cuống tay chân.

Hách Tri Nhiễm cũng cảm thấy chuyện này cần phải báo trước một tiếng, huống hồ, Mặc Cửu Diệp đích thân nhắc nhở, nói chuyện có trọng lượng hơn một người mới đến như cô.

"Được, ta sẽ sai người đi mời bọn họ tới đây."

Sau khi Hách Tri Nhiễm dặn dò mấy hạ nhân ở ngoài cửa, lần lượt đến các viện mời người, lần nữa quay về phòng.

Nàng hỏi Mặc Cửu Diệp: "Trong lòng chàng có sắp xếp gì tốt không?"

"Nàng và các tẩu tẩu có thể lấy hưu thư rời đi." Lúc này Mặc Cửu Diệp có thể nghĩ đến chính là càng ít người bị liên lụy càng tốt.

Hách Tri Nhiễm cũng không phản bác điều này.

Tuy nàng và tám vị tẩu tẩu tiếp xúc không nhiều, nhưng cũng có thể nhìn ra được, bọn họ đều là người có lòng dạ lương thiện.

Tuổi còn trẻ ở góa thì đã đủ đáng thương, lại cùng nhau lưu đày chịu tội, xác thực khiến người ta không đành lòng.

Về phần nàng, ngược lại không nghĩ nhiều như thế kia.

Nàng thương hại với cảnh ngộ của Mặc gia, hơn nữa, nàng cũng hy vọng dựa vào sức một mình, có thể thay đổi vận mệnh c.h.ế.t sớm của Mặc Cửu Diệp.

Không bao lâu sau, lão phu nhân và các tẩu tẩu Mặc gia lần lượt gấp rút tới nơi.

Hách Tri Nhiễm có thể nhìn ra được, sự quan tâm đối với Mặc Cửu Diệp trên mặt mọi người không giống như giả bộ.
 
Chương 13


Mặc lão phu nhân dẫn đầu đi đến trước giường nhi tử, tuy trong mắt rưng rưng, để người ta nhìn vẫn cứng cỏi như cũ.

"Cửu Diệp, con bị thương như thế nào?"

"Mẫu thân, hài nhi không sao, chỉ là một ít thương ngoài da."

"Cửu đệ, tại sao đệ lại bị thương?"Tứ tẩu quan tâm hỏi.

Mặc Cửu Diệp nhìn một vòng.

"Chờ các tẩu tẩu đến đông đủ, ta sẽ nói cho mọi người biết."

Thấy Mặc Cửu Diệp nói như vậy, mọi người không ai tiếp tục truy hỏi, mà là chân thành quan tâm tình hình vết thương của hắn.

Một lát sau, mấy vị tẩu tẩu cách nơi này xa một chút cũng đã đến nơi.

Hách Tri Nhiễm cảnh giác ra ngoài dặn dò hạ nhân, canh cửa cẩn thận, không cho phép bất cứ ai vào.

Đối với sự tỉ mỉ của Hách Tri Nhiễm, Mặc Cửu Diệp cảm thấy rất thỏa đáng, đồng thời, nhận thức trước kia của hắn đối với Hách Tri Nhiễm đã có chuyển biến khá lớn.

Nếu không có cảnh ngộ lần này, có lẽ hắn sẽ thử sống chung cả đời thật tốt với đối phương.

Chỉ đáng tiếc, tạo hóa trêu người, ông trời không cho hắn cơ hội như vậy.

Mặc Cửu Diệp thu hồi suy nghĩ bay xa, trầm giọng nói: "Mẫu thân, các vị tẩu tẩu, hôm nay ta tiến cung bị hoàng thượng làm khó dễ, bị đánh năm mươi đại bản."

Nghe vậy, các vị tẩu tẩu hoàn toàn mất bình tĩnh.

"Cửu đệ, rốt cuộc đệ đã làm sai gì, hoàng thượng lại đánh đệ?"

"Đúng vậy Cửu đệ, đệ bị thương có nặng không, năm mươi đại bản cũng không phải đùa giỡn." "Cửu đệ..."

Nghe một loạt quan tâm, dù là con người kiên cường như Mặc Cửu Diệp cũng cảm thấy ấm áp.

Gia đình hài hòa như thế, e rằng từ hôm nay trở đi thì sẽ không còn tồn tại nữa.

Mặc dù trong lòng không nỡ, nhưng việc nên làm vẫn phải làm.

"Mẫu thân, các vị tẩu tẩu, xem xét từ chuyện hôm nay, hoàng thượng đã không dung nạp được sự tồn tại của phủ Hộ Quốc Công ta, chỉ sợ chẳng mấy chốc thì sẽ hạ chỉ trừng phạt, nhẹ thì lưu đày nặng thì chặt đầu."

Mặc Cửu Diệp cố ý nói sự việc nghiêm trọng một chút, hy vọng những tẩu tẩu đó có thể biết khó mà lui.

Nghe vậy, ánh mắt của tám vị tẩu tẩu đồng loạt hướng về Hách Tri Nhiễm.

Lúc bọn họ rời khỏi bên phòng tân hôn này, Cửu đệ muội cũng từng nhắc nhở như vậy.

Lúc đó bọn họ còn không để bụng, cho rằng Cửu đệ muội ở đó lải nhải buồn lo vô cớ.

Tuy nhiên, nghe thấy lời như vậy từ trong miệng của Mặc Cửu Diệp, không thể không khiến bọn họ bắt đầu coi trọng.

Hách Tri Nhiễm chạm vào những ánh mắt dò xét kia, chỉ là trịnh trọng nhẹ nhàng gật đầu với bọn họ, dùng cách này để chứng minh vừa rồi mình không nói bậy.

"Cửu Diệp, con nói thật sao?" Giờ phút này Mặc lão phu nhân luôn điềm tĩnh cũng hơi mất bình tĩnh.
 
Chương 14


"Mẫu thân, tám chín phần mười sẽ như thế." Mặc Cửu Diệp cũng không có nói cụt, dù sao hắn cũng chỉ là nghe Hách Tri Nhiễm nói, lại kết hợp một số phân tích của mình ở bên trong.

Mặc lão phu nhân nghe vậy, thân thể run lên.

"Nghĩ lại Mặc gia ta mấy đời trung lương, nam nhỉ trong nhà hy sinh thân xác vì nước, cuối cùng lại nhận được một kết cục như vậy sao?"

Mặc lão phu nhân nói xong, lại nở nụ cười lạnh lùng.

"Lúc trước ta đã từng khuyên phụ thân con, giải giáp quy điền, gì mà công danh lợi lộc, đều không thực tế bằng cả nhà bình an, nhưng ông ấy khăng khăng không nghe.

Nói gì mà sứ mệnh của Mặc gia chính là bảo vệ triều Đại Thuận, một câu nói này của ông ấy, khiến ta mất đi trượng phu và tám đứa nhi tử.

Dùng sinh mạng bảo vệ giang sơn Đại Thuận thì sao?

Hô hô... Đúng là một trò cười...

Tám vị tẩu tẩu cũng lòng đầy căm phẫn như nhau.

"Thật quá đáng, Mặc gia chúng ta đã làm sai chỗ nào, lại phải chịu đựng những thứ này?”

"Ta không phục, bây giờ ta tức khắc về nương gia, kêu cha ta giúp đỡ nói lời hay."

"Ta cũng đi tìm đại ca ta, hy vọng huynh ấy có thể giúp đỡ một tí."

Mặc Cửu Diệp lắc đầu.

"Các tẩu tẩu vẫn là từ bỏ đi! Hoàng thượng quyết tâm muốn diệt trừ Mặc gia, làm sao có thể nghe lọt lời khuyên nhủ?"

"Thế phải làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta cứ chờ bị người ta tùy ý gán một tội danh?" Thất tẩu Dương Mạn không phục hỏi. Mặc Cửu Diệp không trả lời, mà là nhìn về phía Mặc lão phu nhân.

"Nương, nhi tử suy nghĩ, thay vì để các tẩu tẩu đi theo Mặc gia cùng nhau chịu tội, chi bằng nhân cơ hội này cho bọn họ mỗi người một bức hưu thư?"

Mặc lão phu nhân nghĩ ngợi một hồi, trịnh trọng nói: "Ừm, Cửu Diệp nói có lý, các tẩu tẩu của con vốn đáng thương, Mặc gia chúng ta không thể tiếp tục liên lụy bọn họ nữa, còn có Hách thị, vừa vào cửa, thì phải nhận tội chung với Mặc gia, quả thực hơi oan uổng."

"Mẫu thân, Cửu đệ, ta không cần hưu thư, Thôi Bích Đình ta sinh là người của Mặc gia, c.h.ế.t cũng phải làm ma của Mặc gia."

"Ta cũng vậy, cho dù Mặc gia sẽ bị cả nhà c.h.é.m đầu, Tạ Phương ta cũng đi tiếp tới cùng."

"Ta cũng không cần hưu thư, ở lại sống c.h.ế.t cùng Mặc gia."

"Ta từng hứa với phu quân, mặc cho như thế nào cũng sẽ tận hiếu thay chàng ấy trước mặt mẫu thân."

“Ta cũng không đi."

Tám vị quả phụ Mặc gia, mỗi người lòng đầy căm phẫn, ai cũng không chịu lấy hưu thư rời khỏi.

Cho dù là con đường sống duy nhất, bọn họ cũng không muốn, ắt phải sống c.h.ế.t cùng Mặc gia.

Nhìn thấy tám vị nhi tức có thể như vậy, Mặc lão phu nhân cảm động, đồng thời chuyển ánh nhìn tới trên người Hách Tri Nhiễm.

"Hách thị, còn con thì sao?"
 
Chương 15


"Con cũng muốn ở lại." Hách Tri Nhiễm không hề suy nghĩ, lớn tiếng trả lời.

Mặc lão phu nhân lại nhìn sang Mặc Cửu Diệp: "Cửu Diệp, con cũng thấy đấy, nữ quyến nhà chúng ta ai nấy đều kiên cường khí khái, mẫu thân cũng muốn thành toàn cho bọn họ."

Nghe vậy, Mặc Cửu Diệp trịnh trọng nhìn về phía mọi người, trong ánh mắt của hắn xen lẫn một vẻ sùng bái.

"Các tẩu tẩu, sinh mệnh chỉ có một lần, nếu có thể sống, ai sẽ lựa chọn đi c.h.ế.t chứ, ta hy vọng chuyện này các tẩu đừng hành động theo cảm tính."

"Cửu đệ, ý ta đã quyết, đệ đừng nói nữa."

Dưới sự dẫn đầu của đại tẩu, mấy vị tẩu tẩu khác cũng lần nữa đưa ra lựa chọn giống nhau.

Mặc lão phu nhân vẫn rất hiểu rõ tính tình của những nhỉ tức này, tuy rằng bình thường khi mọi người ở chung, khó tránh sẽ có tí xung đột nhỏ, nhưng đến giây phút quan trọng, ai cũng sẽ không làm kẻ đào ngũ.

Đây chính là dáng vẻ nên có của nữ nhân Mặc gia.

"Nếu như vậy, ta và Cửu Diệp sẽ không nói chuyện này nữa, trước mắt quan trọng nhất chính là chúng ta phải sớm chuẩn bị sẵn sàng.

Nếu thật sự là cả nhà c.h.é.m đầu, chúng ta chỉ có thể cam chịu số phận, nếu lưu đày, muốn không c.h.ế.t đói ở trên đường, thì trong tay nhất định phải có tiền bạc."

"Mẫu thân, của riêng của con có ba trăm lượng, chỉ cần dọc đường tiết kiệm một chút, hẳn là đủ dùng." Lục tẩu nói đầu tiên.

Nói đến của riêng thì Bát tẩu không tự tin lắm.

"Mẫu thân, người cũng biết con người ta, ngày thường hơi háu ăn, cho nên, đều đã lấy bạc tháng đi mua đồ ăn vặt, nhưng ta còn có mấy món trang sức ra dáng, nghĩ chắc có thể đổi ít bạc." "Chỗ ta cũng có một số đồ vật đáng giá, toàn bộ đổi thành ngân phiếu mang theo."

Nghe các tẩu tẩu ngươi một câu ta một câu, tích cực nói ra tài sản của mình.

Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm bất giác đưa mắt nhìn nhau.

Trong lòng hai người đều biết rõ, tuy trong tay các tẩu tẩu có một số của riêng, nhưng những thứ này khác với ngân phiếu, hoàng thượng làm sao có thể cho bọn họ lộ liễu mang đi?

Nếu là như vậy, người ta tịch biên chẳng phải là tịch thu trống vắng sao?

"Các vị tẩu tẩu, ta biết các tẩu đều không có tư lợi, cũng đã đến lúc này, căn bản không kịp đổi những thứ kia thành ngân phiếu."

Lời nói của Mặc Cửu Diệp, giống như một chậu nước lạnh, dội lên tám vị tẩu tẩu.

Chợt mấy người không còn chủ ý.

"Cửu đệ, thế đệ nói phải làm sao đây, tuy đồ vật trong tay bọn ta không đáng bao nhiêu tiền, nhưng dù sao cũng không thể hời cho những tên khốn kiếp kia." Dưới sự sốt ruột, Lục tẩu lại chửi tục.

Đối với điểm này, Mặc Cửu Diệp cũng không phải không cân nhắc tới, chỉ là, hắn cũng không thể nghĩ ra kế hay.
 
Chương 16


Trong lúc mọi người không biết phải làm thế nào cho phải, Hách Tri Nhiễm mở miệng.

"Mẫu thân, các vị tẩu tẩu, ta đề nghị mọi người may một cái túi lót thân, tìm một ít bông gòn bọc kỹ ngân phiếu để vào trong đó.

Bông gòn tương đối mềm, cho dù có người lục soát cũng không nhất định có thể sờ ra được, còn về những vật phẩm khác, thời gian còn lại mọi người hãy từ từ nghĩ cách."

Mặc lão phu nhân tán thành nói: "Ừm, Hách thị nói có lý, cứ làm theo lời nàng ấy, bây giờ mọi người hãy trở về chuẩn bị."

Theo lý, bà bà đều đã lên tiếng, mọi người nên lập tức quay về làm việc, thế nhưng, thái y chậm chạp chưa tới kiểm tra vết thương cho Mặc Cửu Diệp, bọn họ còn có phần lo lắng tình hình của Mặc Cửu Diệp không muốn trở về.

Bình thường Mặc lão phu nhân tội nghiệp những nhi tức này không có trượng phu, sẽ không dễ dàng bày ra cái giá bà bà gì đó với bọn họ.

Hiện giờ tình thế khẩn cấp, không phải lúc để bọn họ bướng bỉnh.

Vì thế, Mặc lão phu nhân lạnh lùng nói: "Tất cả các con đừng ngây người ra nữa, mau trở về chuẩn bị."

Tám vị tẩu tẩu thấy thế, chỉ đành một người đi theo một người rời khỏi.

Thấy những người này rời đi, ánh nhìn của Mặc lão phu nhân lần nữa hướng về Mặc Cửu Diệp.

"Người đi mời thái y đi ra ngoài đã bao lâu? Ta và các tẩu tẩu của con tới đây cũng gần một canh giờ, thái y lại còn chưa tới."

Bà vừa dứt lời, lần lượt có người sai vặt đi ra ngoài mời thái y quay về bẩm báo.

Tin tức mà bọn họ mang về đều là cái cớ của những thái y không thể tới xem vết thương giúp Mặc Cửu Diệp. Hách Tri Nhiễm bẻ ngón chân cũng có thể hiểu ngọn nguồn trong đó, đơn giản chính là hoàng thượng không muốn để Mặc Cửu Diệp sống tốt, thậm chí không muốn hắn sống sót rời khỏi kinh thành, mới cố ý dặn dò thái y làm như vậy.

Chuyện như vậy, dường như Mặc Cửu Diệp sớm đã dự đoán được, cũng không có biểu hiện ra bất kỳ khác thường nào.

Tuy nhiên, vì có thể khiến mẫu thân yên lòng hơn, hắn vẫn là nói: "Mẫu thân, vết thương của con không có gì đáng ngại, người không cần lo lắng."

Mặc lão phu nhân cũng không phải người trong lòng không tính toán được, chuyện đã đến nước này, mặc dù bà lo lắng cho tình hình vết thương của nhi tử, cũng vô kế khả thi.

Huống hồ, nhìn trạng thái trước mắt của Mặc Cửu Diệp, hẳn là vấn đề không lớn.

"Nếu như vậy, ta cũng trở về chuẩn bị."

Mặc cho như thế nào, dù sao Mặc Cửu Diệp cũng là thật sự chịu đòn năm mươi đại bản, muốn bước xuống đất đi lại vẫn hơi khó khăn.

Hách Tri Nhiễm chủ động tiễn Mặc lão phu nhân ra khỏi sân.

Sau khi nàng quay về phòng, mượn ống tay áo che lấp, nàng lấy hai tờ khế ước bán thân từ không gian ra.
 
Chương 17


Một tờ là của Xảo Ngọc, một tờ là của một nha hoàn gả chung khác.

"Hoàng thượng hạ chỉ cho phủ Quốc Công lưu đày, trên đường chắc chắn không thể dẫn theo hạ nhân cùng đi, ta dự định trả lại khế ước bán thân của nha hoàn gả chung, thả tự do cho bọn họ."

Mặc Cửu Diệp cũng không phản đối việc này, bởi trong lòng hắn cũng có ý nghĩ như vậy.

"Ừm, nàng cảm thấy thích hợp là được."

Trong lúc Mặc Cửu Diệp còn muốn nói gì đó, có thị vệ hoảng hốt chạy tới báo tin.

"Khởi bẩm Quốc Công gia, khố phòng trong phủ bị trộm, hơn nữa bị trộm sạch sẽ, chỉ còn lại kệ để đồ trống rỗng."

Thị vệ vừa dứt lời, đại tẩu và nhị tẩu cũng luống cuống chạy tới.

"Cửu đệ, ta và đại tẩu vào phòng bếp chuẩn bị một ít lương khô, ai ngờ, đồ đạc trong phòng bếp đều không thấy."

"Cửu đệ, phủ Quốc Công chúng ta nhất định là bị trộm rồi."

Nghe đại tẩu nói phủ Quốc Công bị trộm cắp, Hách Tri Nhiễm ít nhiều có phần chột dạ, dù sao nàng chính là "Trộm trong miệng người ta.

Nhưng chỉ phút chốc thì nàng đã nhẹ nhõm, nàng cũng không phải thật sự muốn trộm đồ, làm như vậy hoàn toàn là vì tốt cho mọi người.

Nghe vậy, Mặc Cửu Diệp cũng chẳng hiểu ra sao.

Tuy rằng phủ Quốc Công lập tức sẽ suy bại đến tình trạng bị tịch biên lưu đày, nhưng dù sao vẫn chưa xảy ra.

Đám thủ vệ đều tuần tra một cách bình thường, đừng nói làm to chuyện trộm sạch sẽ khố phòng, cho dù tùy ý trộm một ít vật nhỏ, cũng sẽ không có việc chẳng hề gây nên tiếng động. Trực giác nói cho hắn biết, chuyện này nhất định có liên quan tới Hách Tri Nhiễm.

Dù sao hành vi của nữ nhân này quá mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Hắn xua tay với thủ vệ: "Ngươi đi xuống trước đi, ta sẽ đích thân điều tra chuyện này."

"Cửu đệ, thế còn chuyện phòng bếp bị trộm thì sao?" Đại tẩu truy hỏi.

Mặc Cửu Diệp hết cách trả lời: "Đại tẩu, đồ đạc mất rồi cũng tốt, dù sao chúng ta cũng không thể mang đi, thay vì tràn đây quốc khố của kẻ thù, chỉ bằng hời cho tên trộm kia."

Có vẻ như đại tẩu vô cùng tán thành lời nói của Mặc Cửu Diệp, nàng ấy trịnh trọng gật đầu: "Cửu đệ nói cũng có lý, nếu vậy thì ta và nhị tẩu đi bận đây."

Đưa mắt nhìn hai vị tẩu tẩu rời đi, trong phòng chỉ còn lại Mặc Cửu Diệp và Hách Tri Nhiễm.

Từ đầu đến cuối ánh nhìn sâu thẩm của Mặc Cửu Diệp dừng lại trên người Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm đối mặt với ánh mắt sắc bén của hắn, lại không hề tỏ ra bất kỳ nỗi sợ hãi nào.

Một hồi lâu, Mặc Cửu Diệp mới trầm giọng hỏi: "Những sự việc này đều có liên quan tới nàng?”

Ngoài mặt lời nói này là câu nghi vấn, nhưng trong đó ẩn chứa ý vị khẳng định.

Dù kiếp trước Hách Tri Nhiễm luyện thành bản lĩnh hờ hững, lúc này nàng vẫn bị hỏi đến nỗi có phần bối rối.
 
Chương 18


Không vì điều gì khác, nàng hoàn toàn có thể kết luận từ trong giọng điệu của Mặc Cửu Diệp, đối phương đã triệt để nhận định là nàng gây nên.

Gặp phải chuyện như vậy phải phá như thế nào?

Bỗng chốc Hách Tri Nhiễm thật sự không biết phải giải thích ra sao.

Tuy rằng lịch sử ghi chép Mặc Cửu Diệp làm người chính trực, nhưng dù sao bọn họ ngay cả quen thuộc cũng không tính, nàng cũng không thể nói cho người ta biết, mình có một không gian nhỉ?

Ngay khi Hách Tri Nhiễm còn đang chần chừ không biết nên qua loa tắc trách việc này như thế nào, Mặc Cửu Diệp lần nữa mở miệng.

"Con người đều có bí mật, nếu nàng không muốn nói, ta cũng sẽ không ép hỏi.

Hiện nay hoàn cảnh của Mặc gia ta đã đủ tồi tệ, mẫu thân và các tẩu tẩu đều là người đáng thương, ta chỉ hy vọng nàng đừng có ý nghĩ lệch lạc gì."

Gặp phải người khiến người ta suy xét không thấu như vậy, Mặc Cửu Diệp không dám đánh cược, cũng không muốn đánh cược, một mình hắn như thế nào cũng dễ nói, nhưng hắn không thể dùng tính mạng cả nhà đi đánh cược.

Chỉ mong một phen lời nói xuất phát từ đáy lòng của mình, có thể rung động Hách Tri Nhiễm, một khi nàng thật sự rắp tâm hại người gì đó, Mặc Cửu Diệp hy vọng nàng có thể nể tình những tẩu tẩu đáng thương kia, buông tha bọn họ.

Hách Tri Nhiễm hoàn toàn có thể hiểu được sự nghi ngờ của Mặc Cửu Diệp.

Dù sao biểu hiện của mình quá mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, Mặc Cửu Diệp không nghi ngờ nàng, mới càng khiến người ta bất an trong lòng.

"Ta không có ác ý với Mặc gia, về điểm này xin chàng yên lòng."

Nàng liếc nhìn Mặc Cửu Diệp, dù sao người ta cũng đã thẳng thắn thành khẩn với mình, Hách Tri Nhiễm cảm thấy, mình cũng có thể thử nói rõ một ít.

Con đường lưu đày sẽ rất dài, những vật tư được nàng cất vào không gian chắc chắn sẽ có một ngày lấy ra sử dụng, dù sao nàng cũng không thể mỗi lần đều phải vắt hết óc viện cớ.

Nàng muốn giúp đỡ Mặc Cửu Diệp thoát khỏi kiếp nạn này, nhưng lại không muốn dùng hết tinh lực vào việc kiếm cớ như thế nào.

Hơn nữa, dựa vào sự khôn khéo của Mặc Cửu Diệp, muốn giấu giếm trước mặt hắn, cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Hách Tri Nhiễm suy nghĩ một phen, nàng thử thăm dò nói:

"Con người đều có bí mật, ta có, tin rằng chàng cũng có.

Vừa rồi ta đã có nói, ta không có ác ý với Mặc gia, cho nên, ta mong chàng có thể tôn trọng ta, không đi tìm tòi nghiên cứu bí mật của ta.

Ta cũng có thể thành thật nói cho chàng biết, phủ Quốc Công mất trộm, xác thực có liên quan tới ta, ta một mặt cân nhắc những thứ kia không thể hời cho kẻ thù, trong tay có chút vật tư, trên đường lưu đày cũng có thể thoải mái hơn."

Hách Tri Nhiễm nói đến đây, nàng đã nói đủ nhiều rồi.
 
Chương 19


Nếu Mặc Cửu Diệp vẫn không buông tha hỏi han, nàng cũng chỉ đành lựa chọn rời khỏi nơi này.

Hách Tri Nhiễm tin tưởng, dựa vào bản lĩnh của mình, cho dù nàng đi tới chỗ nào, đều có thể sống một cách đ.â.m chồi nảy lộc, không cần phải ở đây dâng hiến tình yêu thương, còn bị người ta nghi ngờ.

Về phần tính mạng cả nhà Mặc gia, nàng cũng bất lực...

Một hồi lâu, Mặc Cửu Diệp mới nặng nề mở miệng: "Ta hứa với nàng không tìm tòi nghiên cứu bí mật của nàng nữa."

Trực giác nói cho hắn biết, nữ nhân này không có nói dối.

Hơn nữa chuyện nàng làm đều là đang giúp đỡ phủ Quốc Công, chứ không hề có ý vị giậu đổ bìm leo.

Còn về việc nàng làm sao mang đi nhiều vật tư như thế kia, mặc dù trong lòng Mặc Cửu Diệp tò mò, cũng nhịn lại không hỏi nữa.

Tạm thời hai người đạt thành nhận thức chung, bỗng chốc trong phòng tân hôn chìm vào yên lặng.

Một lúc lâu sau, Mặc Cửu Diệp mới thăm dò hỏi: "Nếu nàng đã có bản lĩnh im hơi lặng tiếng dọn sạch khố phòng, nếu ta dẫn nàng đến một nơi nhiều của cải hơn, có thể dọn hết không?"

Hách Tri Nhiễm nghe thấy nơi nhiều của cải hơn, hai mắt lập tức sáng ngời.

Tuy không gian của nàng đã bị đủ thứ vật phẩm lấp đầy, nhưng rất nhiều đều là chất chứa vật phẩm không có tác dụng gì.

Sau khi lưu đày, có trời mới biết sẽ gặp phải sự việc đột ngột xảy ra như thế nào, trong tay có nhiều tiên bạc hơn, mới là quan trọng nhất.

Nàng cũng tin tưởng nhân phẩm của Mặc Cửu Diệp, nếu hắn đã đồng ý với mình sẽ không tìm tòi nghiên cứu bí mật của nàng nữa, thì nhất định sẽ không hỏi tiếp. Chỉ cần hắn không hỏi, mặc cho đi sử dụng không gian bằng cách bịt tai trộm chuông cũng tốt.

Ít ra không cần che giấu quá mức.

"Chàng muốn dẫn ta đi đâu?"

Nghe giọng điệu của nàng, Mặc Cửu Diệp biết, nữ nhân này đã đồng ý.

"Ta định đi trộm quốc khố, chỉ cần nàng có thể mang đồ đạc đi, chuyện tiến vào cứ giao cho ta."

"Quốc khố?"

Hách Tri Nhiễm hơi kinh ngạc, nàng tuyệt đối không ngờ tới, lòng ham muốn của Mặc Cửu Diệp còn lớn hơn nàng, lại suy nghĩ dọn sạch quốc khố.

Tuy nhiên, không gian của nàng quá nhỏ, nghĩ chắc căn bản không thể chứa nhiều tiền của như thế kia.

Mặc Cửu Diệp thấy Hách Tri Nhiễm do dự, hắn hỏi: "Sao vậy? Nàng không dám?"

"Ta có gì không dám chứ, ta chỉ là đang suy nghĩ, trong quốc khố có nhiều đồ đạc như vậy, phải cất giữ như thế nào."

"Cất giữ?" Mặc Cửu Diệp không nhịn được hỏi.

Chỉ phút chốc thì Hách Tri Nhiễm phản ứng lại: "Chàng đã nói không hỏi mà."

"Xin lỗi, là ta đã đi quá giới hạn." Trái lại Mặc Cửu Diệp thẳng thắn vô tư, lập tức xin lỗi Hách Tri Nhiễm.

Ý thức Hách Tri Nhiễm tiến vào không gian, liếc nhìn thời gian, đã là hai giờ sáng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top