Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Long Vương Xuất Thế

Chương 80: C80: Anh đang đợi em


Tê Thiên chỉnh lại cổ áo, xoay người đi về phía cửa.

“Tê Thiên!” Thẩm Bằng Bân nghiến răng nghiến lợi hét lên hai chữ này.

Tê Thiên dừng lại, quay người, dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn Thẩm Bằng Bân: "Có chuyện gì à?"

Vẻ mặt khó hiểu của Tề Thiên sắp khiến cơn tức giận trong lòng Thẩm Bằng Bân hoàn toàn bùng nổ.

"Tê Thiên, mày thật sự hoàn toàn phớt lờ Thẩm Bằng Bân tao sao!"

Tê Thiên khó hiểu: “Mày giải thích cho tao nghe xem, tại sao tao lại phải chú ý đến mày.”

"Được! Được! Được!" Thẩm Bằng Bân gật đầu thật mạnh: "Tê Thiên, mày thật ngông cuồng! Tao không biết Cố Văn đã hứa hẹn với mày điều gì mà mày dám kiêu ngạo như vậy trước mặt tao, tao cũng không muốn biết! Nhưng địa bàn của Thẩm Bằng Bân tao, không phải là nơi mày muốn đến thì đến, muốn đi thì đi! Mày thực sự cho rằng mình đã từng ở tù thì tao sợ mày sao?"


Thẩm Bằng Bân chống tay trên ghế đứng dậy: “Tao nói cho mày biết, người từng vào tù, tao đã thấy, từng giết người tao cũng đã gặp, cũng có người từng ngông cuồng trước mặt Thẩm Bằng Bân tao, nhưng tất cả bọn họ đều được ăn Tết Thanh Minh năm sau hết rồi!”

Ngay lúc Thẩm Bằng Bân vừa nói xong ba từ "Tết Thanh Minh", một loạt tiếng bước chân vang lên từ tầng trên của biệt thự, sau đó bảy tám gã đàn ông cao to lao xuống dưới lầu, đây đều là những người mà Thẩm Bằng Bân tin tưởng mang về từ bên ngoài.

Tề Thiên nhìn thấy cảnh này, cười khẽ một tiếng: "Ha ha, nhìn tình hình này, mày muốn giữ tao lại sao?"

Tê Thiên vừa nói xong, những người ngoài cửa cũng ùa vào, bọn họ chính là người được Cố Văn giao cho Tề Thiên.

Năm chiếc Land Rover và 20 vệ sĩ tư nhân đã qua huấn luyện!

Tình hình giữa hai bên đang căng thẳng!

Sắc mặt Thẩm Bằng Bân âm trầm nhìn Tề Thiên, số người của hai bên chênh lệch rất lớn, nếu thật sự đánh nhau, Thẩm Bằng Bân biết rõ, bên hắn ta nhất định sẽ bị thiệt!

Vài giây sau, Thẩm Bằng Bân xua tay ra hiệu cho người của mình rút lui, sau đó nói: "Tê Thiên, mày hay lắm! Vậy để tao xem thử mày có thể kiêu ngạo được bao. lâu!"

Tề Thiên nhún vai, không để ý đến Thẩm Bằng Bân, xoay người dẫn người rời đi. Bên ngoài biệt thự, năm chiếc Land Rover lái đi.

Cánh cửa biệt thự bị Tê Thiên đá mở không thể đóng lại được.

Thẩm Bằng Bân thở hổn hển, cố gắng bình tĩnh lại cơn tức giận trong lòng, nhưng cơn tức giận lại không thể nguôi ngoai được!


"Chết! Tê Thiên, mẹ nó tao muốn mày phải chết!"

Thẩm Bằng Bân đập chiếc bình trên bàn vỡ thành từng mảnh.

Hít sâu vài hơi, Thẩm Bằng Bân nhấc điện thoại di động lên gọi điện: "Cho người chuẩn bị mọi công việc để giải quyết tốt hậu quả, tối mai hành động! Tao không muốn xảy ra bất cứ sai lầm gì!"

Sau khi rời khỏi nơi ở của Thẩm Bằng Bân, đến một góc đường, Tê Thiên một mình xuống xe, sau đó lấy điện thoại di động ra ấn nút trả lời: “Nói.”

"Đại nhân, Đông Đường thất bại hai nhiệm vụ liên tiếp, đã nảy sinh nghi ngờ, theo thông tin mà tay trong cung cấp, Đông Đường đã cử người đến quan sát những người xung quanh Thẩm Thu Thủy."

Tê Thiên nghe được tin tức này cũng không có chút kinh ngạc, liên tiếp hai nhiệm vụ đều thất bại, nếu Đông Đường không phát hiện ra điều gì thì có chút chậm.

Thế lực của Đông Đường bao trùm toàn bộ khu vực. Tây Bắc.

Thập Phương Hội cũng vậy, nhưng so với Đông Đường thì Thập Phương Hội có vẻ thua kém rất nhiều, Đông Đường có thể phát triển lớn như vậy, đương nhiên cũng không phải chỉ là một đám vô dụng.


Tề Thiên duỗi eo, nếu Đông Đường đã phái người tới, thì nhất định phải bắt đầu từ những người thân cận nhất với Thẩm Thu Thủy.

"Tình hình này thì cần giao lưu một chút cảm tình mới được."

Tê Thiên khế mỉm cười, bắt taxi đi thẳng đến tập đoàn Thẩm thị.

Bây giờ là giờ ăn trưa, nhưng có rất nhiều người tụ tập ở tầng dưới của tập đoàn Thẩm thị, trong giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, mọi người không chọn ăn trưa mà lại tập trung ở đây.

Mặt đất ở lối vào tập đoàn Thẩm thị đã hoàn toàn bị bao phủ bởi những cánh hoa hồng.

Đường Tử Tấn cầm bó hoa đứng ở chỗ này, nhìn Thẩm Thu Thủy đang chuẩn bị rời khỏi công ty, trên mặt tràn đầy trìu mến: “Thu Thủy, anh đang đợi em.”
 
Chương 81: C81: Đường tử tấn tỏ tình


Ở tầng dưới của tập đoàn Thẩm thị, đám đông bu lại hóng chuyện.

Khuôn mặt tuấn tú của Đường Tử Tấn và sự lãng mạn của hoa hồng rải đây đất đã khơi dậy trí tưởng tượng của nhiều cô gái nhỏ.

"Rốt cuộc là cô gái nào mà lại hạnh phúc đến thế?" "Nếu nữ chính đổi thành tôi thì hay biết mấy!"

Thẩm Thu Thủy chỉ tan sở như bình thường, nhưng không ngờ trước cửa công ty lại gặp phải cảnh tượng như vậy.

Khi Thẩm Thu Thủy xuất hiện, cánh hoa hồng bay đầy trời, thật lãng mạn.

Đường Tử Tấn chậm rãi bước trên cánh hoa hồng đi về phía trước, đi đến trước mặt Thẩm Thu Thủy.

"Thu Thuỷ bé nhỏ của anh, nhiều năm như vậy, em vẫn luôn ở trong lòng anh, không thể thoát ra được, em có biết không, đêm qua khi anh đáp xuống Thiên Ngân, biết được chuyện đã xảy ra với em, anh đã hận chính mình, hận mình tại sao trước đó không xuất ở trước mặt em, nếu có anh ở bên cạnh em, em đâu thể gặp phải những bất công như vậy được? Nhưng may mắn thay, hôm nay mọi chuyện đều kết thúc, có anh che ở trước mặt em, anh sẽ vì em ngăn chặn tất cả."

Đường Tử Tấn nói bằng giọng nhẹ nhàng trìu mến, vẻ mặt dịu dàng.

"Lãng mạn quá đi!"

"Anh ấy vừa đẹp trai lại vừa dịu dàng, lãng mạn, không thể được, tôi yêu anh ấy rồi".

Tiếng hét chói tai của mấy cô gái trẻ vang lên từ trong đám đồng.


Thẩm Thu Thủy nhìn Đường Tử Tấn đang đi về phía mình, khẽ cau mày: "Đường sư huynh, anh có hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta không? Hơn nữa, tôi cũng đã đính hôn rồi."

“Không quan trọng.” Đường Tử Tấn lắc đầu: “Anh yêu em, yêu mọi thứ thuộc về em.”

Một giọng nam vang lên trong đám đông: "Mẹ kiếp, người ta đã đính hôn rồi mà còn đến tán tỉnh, thật kinh tởm."

Khoảnh khắc giọng nam này xuất hiện, vô số giọng nữ lập tức hét lại: "Anh biết cái gì! Người ta như vậy mới gọi là yêu sâu đậm!"

"Đúng vậy! Nếu như có một đàn ông vừa đẹp trai vừa dịu dàng như vậy đến tỏ tình với tôi, tôi cũng không cần chồng và con trai nữa!"

"Người phụ nữ kia, cô đừng có mà không biết điều, đính hôn còn có thể hủy, nhanh chóng đồng ý với anh ấy đi"

Nhiều giọng nói khác nhau vang lên từ đám đông,

nhưng hầu hết đều là những người bị mê hoặc bởi khung cảnh lãng mạn này.

Đường Tử Tấn dừng lại trước mặt Thẩm Thu Thủy, cầm bó hoa trong tay đưa lên trước mặt Thẩm Thu Thủy.

"Thu Thủy, cho anh một cơ hội được không?”

Đường Tử Tấn nhẹ giọng nói, khiến những cô gái trẻ đang vây xem đều có cảm giác như chính mình là người được tỏ tình.


Trong đám đông, không biết ai là người dẫn đầu hét lên.

"Đồng ý đi!"

Âm thanh này vừa thốt ra lập tức thu hút vô số tiếng phụ họa, trong lúc nhất thời, ba chữ “đồng ý đi” không ngừng vang lên.

"Đồng ý đi!"

"Đồng ý đi!"

Nụ cười trên mặt Đường Tử Tấn càng lúc càng tươi.

Những âm thanh này truyền vào tai Thẩm Thu Thủy, Thẩm Thu Thủy d1ch sang bên cạnh một bước: “Đường Tử Tấn, tôi còn có việc phải làm.”

Đường Tử Tấn trực tiếp đưa tay chặn đường Thẩm Thu Thủy: “Em đi đâu, anh đi cùng em."

Thẩm Thu Thủy cắn môi đỏ mọng, không biết nên giải quyết thế nào, nếu bình thường Thẩm Thu Thủy đã trực tiếp bỏ đi.

Nhưng hôm nay Đường Tử Tấn đã giúp cho Thẩm Thu Thủy một việc lớn, điều này khiến Thẩm Thu Thủy rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Đột nhiên có những tiếng kêu vang lên từ đám đông người xem.

"Anh là ai vậy! Chen cái gì mà chen?” "Gấp chen lên trước đi đầu thai hay sao vậy!"

"Người ta đang tỏ tình, anh chen làm gì, làm như có liên quan tới anh không bằng."

Một số giọng nữ vang lên, tất cả đều nói với một người đàn ông.
 
Chương 82: C82: Anh đang tìm đường chết à


Tề Thiên hoàn toàn không để ý tới, chen qua đám đông, đi tới phía trước, ôm Thẩm Thu Thủy vào lòng.

Thẩm Thu Thủy giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Tề Thiên, cô theo bản năng muốn thoát khỏi vòng tay của Tề Thiên, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại và để Tê Thiên ôm mình.

Đây là sự ăn ý giữa hai người, khi chỉ có hai người, họ sẽ nói thẳng ra, khi ở trước mặt người ngoài, thì vẫn giữ hình ảnh yêu đương.

Đường Tử Tấn cau mày, nhưng vẫn dùng một tay chặn trước mặt Thẩm Thu Thủy, một tay cầm hoa: “Thu Thủy, em biết tình cảm của anh đối với em.”

Tê Thiên không kiên nhẫn liếc nhìn Đường Tử Tấn: “Anh có thể bỏ bàn tay bẩn thỉu của mình ra rồi.”

Ánh mắt Đường Tử Tấn dần dần di chuyển về phía Tê Thiên: “Anh đang nói chuyện với tôi à?”

Tê Thiên cảm thấy buồn cười, hỏi lại: "Chứ còn ai nữa? Còn có tay của ai bẩn thỉu như tay anh sao?"


"Ha ha." Đường Tử Tấn khẽ cười một tiếng, "Nể mặt Thu Thủy, tôi cho anh một cơ hội nữa để sắp xếp lại ngôn ngữ, nói lại lần nữa."

Tề Thiên dùng lại lời Đường Tử Tấn vừa nói: "Anh đang nói chuyện với tôi sao?"

"Đúng vậy." Đường Tử Tấn gật đầu, "Đang nói với anh đó, suy nghĩ cho kỹ, anh chỉ có một cơ hội, tôi sẽ không tha thứ cho người nào chọc giận tôi lần thứ hai, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, thật đó."

Tề Thiên nhún vai: “Vậy xin lỗi, để tôi đổi cách nói.”

Đường Tử Tấn mỉm cười.

Tề Thiên nhìn chằm chằm Đường Tử Tấn, găn từng chữ một: "Bây giờ anh có thể cút rồi!"

Đường Tử Tấn sửng sốt một lát: “Anh nói cái gì?” Tề Thiên ngoáy tai nói: "Anh có thể cút rồi."

“Ha ha.” Khóe miệng cười của Đường Tử Tấn càng nhếch lên, “Anh đang tìm đường chết à?”

"Anh mới là người tìm đường chết, cút đi!" Tê Thiên đột nhiên đá ra, trực tiếp đá Đường Tử Tấn văng vào trong đám người.

Đường Tử Tấn khó khăn lắm mới đứng vững nhờ sự giúp đỡ của những người khác, anh ta dùng một đôi mắt âm u nhìn chằm chằm vào Tề Thiên.

Tê Thiên cũng không thèm nhìn Đường Tử Tấn, nói với bảo vệ gác cổng của tập đoàn Thẩm thị phía sau, nói: "Làm ăn cái gì không biết, sao không biết xử lý. những thứ rác rưởi ở trước cửa này đi, nhanh tới dọn dẹp đi"


Đám bảo vệ nhìn thấy chồng chưa cưới của Thẩm đổng lên tiếng cũng không dám chần chừ, nhanh chóng cầm công cụ tiến lên.

Hoa hồng rải rác trên mặt đất được Đường Tử Tấn chuẩn bị kỹ lưỡng đã được dọn sạch chỉ trong mười mấy giây.

"Như vậy thoải mái hơn nhiêu." Tê Thiên mỉm cười với Thẩm Thu Thủy: "Vợ yêu à, trưa nay em muốn ăn gì?"

Tề Thiên cười lớn: "Ha ha! Em vẫn luôn như vậy, vậy cứ theo ý anh như cũ đi." Tề Thiên nói xong, ôm Thẩm Thu Thủy bước ra khỏi đám người.

Trong đám người, có người vỗ tay sau khi xem xong cảnh tượng này: "Mẹ kiếp, người ta có chồng chưa cưới rồi mà còn làm như vậy, bị đánh mới thấy dễ chịu sao!"

Cũng có người bất mãn: "Người đàn ông kia có ý gì, sao lại tự nhiên đánh người ta, không phải chỉ thổ lộ tình cảm với vợ anh ta thôi sao, vậy cũng không được đánh người ta chứ!"

"ĐÐ*t, tôi nghĩ đâu óc cậu không bình thường đúng không!"

Trong đám đông đột nhiên trở nên ồn ào. Hai vệ sĩ tiến tới hỗ trợ Đường Tử Tấn.


Ánh mắt Đường Tử Tấn u ám liếc nhìn về hướng Tê Thiên và Thẩm Thu Thủy rời đi.

Một vệ sĩ thấp giọng hỏi: "Sếp Đường, bây giờ chúng tôi đi qua cho anh ta một bài học nhớ đời!"

"Không cần." Đường Tử Tấn lắc đầu, chỉnh lại quần áo: "Loại người này thì bất cứ lúc nào cũng có thể dạy dỗ anh ta, đây là phương pháp đơn giản nhất, tôi không cần, tôi muốn xem khi Thẩm Thu Thủy chủ động nhào vào trong lòng tôi, anh ta sẽ có biểu cảm như thế nào, không phải sư muội Thu Thủy của tôi sáng nay đã hẹn tôi đi ăn trưa sao, vậy tôi sẽ tham gia vào buổi hẹn hò của họ."

Trong một nhà hàng Trung Quốc khá ngon. Thẩm Thu Thủy chọn một phòng riêng.

Tê Thiên và Thẩm Thu Thủy ngồi đối diện nhau trong phòng riêng.

Tề Thiên rót một ly nước: “Tâm trạng của cô tựa hồ không được tốt lắm.”

Thẩm Thu Thủy nhìn Tê Thiên đổ đầy nước vào cốc, lúc này mới nói: “Phương pháp làm việc của anh có nhất thiết phải cực đoan như vậy không?”
 
Chương 83: C83: Anh không phải là một người bạo lực


"Cực đoan?" Tề Thiên mỉm cười, "Có sao?"

Thẩm Thu Thủy hít sâu một hơi: “Tê Thiên, tôi biết rất rõ lai lịch của anh.”

"Ừ" Tê Thiên gật đầu, "Tôi hiểu."

Từ lúc Thẩm Thu Thủy nói làm giả thân phận bằng cấp cho Tề Thiên, thì Tê Thiên đã nhận ra rằng Thẩm Thu Thủy đã biết thân phận và quá khứ của anh.

Tê Thiên không hề ngạc nhiên, cho dù bất cứ ai khi đột nhiên phải đính hôn với một người xa lạ, cũng sẽ điều tra thông tin chỉ tiết của đối phương, hơn nữa, nếu. một người như Thẩm Thu Thủy mà không điều tra tường tận mọi thứ về anh thì mới là điều kỳ lạ.


Tê Thiên cũng hoàn toàn không che giấu thân phận và lý lịch của mình, những điều này không thể giấu được. ai.

Thẩm Thu Thủy đặt tay lên bàn: “Tôi không biết môi trường trong tù như thế nào, cũng không biết nơi đó sẽ có ảnh hưởng như thế nào đối với một người, nhưng cảm giác mà anh mang lại cho tôi tất cả đều là bạo lực, đêm đó tại KTV, anh đã chọn trực tiếp ra tay, sáng nay khi đối mặt với Thẩm Bằng Bân, anh vừa nói đánh người là đánh người, và vừa rồi, anh vẫn như cũ chọn giải quyết vấn đề bằng cách đánh nhau."

Tề Thiên mỉm cười gật đầu: “Tôi chỉ lựa chọn phương pháp nhanh và tiện nhất mà thôi, hơn nữa cũng rất có hiệu quả đúng không?”

"Vậy thì anh cũng phải chuẩn bị sẵn sàng gánh chịu hậu quả!" Thẩm Thu Thủy nhìn chằm chäm Tề Thiên: "Ngày đó ở KTV, anh không cần ra tay, nhà họ Thẩm của chúng tôi ở Thiên Ngân vẫn có chút thể diện, nhưng sáng nay anh lại ra tay với Thẩm Bằng Bân, anh có biết Thẩm Bằng Bân là loại người như thế nào không?"

Tê Thiên gật đầu: “Tôi cũng từng nghe nói một chút, có người nói anh ta là người tàn nhẫn độc ác, nhưng trong tù tôi cũng từng gặp rất nhiều người như vậy.”

“Ha.” Thẩm Thu Thủy cười lạnh một tiếng: “Gặp qua trong tù rồi, anh cho rằng đó là một trải nghiệm rất huy hoàng sao!”

Tê Thiên xòe tay ra: “Tôi chỉ muốn nói là tôi hiểu tâm lý của loại người này.”

"Không! Anh không hiểu!" Thẩm Thu Thủy đập bàn: "Những người anh đã từng gặp trong tù cho dù có hung ác cỡ nào, thì họ cũng đã bị bắt, trong đó có những quy †äc để hạn chế họ, nhưng Thẩm Bằng Bân thì khác, anh ta được tự do, anh ta có thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn! Đúng, hôm nay anh đã trút giận được, nhưng tiếp. theo thì sao? Anh định làm gì? Tiếp tục đấu với Thẩm Bằng Bân sao? Anh có Cố Văn chống lưng cho anh! Nhưng anh đã bao giờ nghĩ tới nếu có một ngày Cố Văn không chống lưng cho anh nữa, thì anh phải làm sao?"


Tê Thiên nhìn bộ dạng kích động của Thẩm Thu Thủy, anh đưa tay lên sờ mũi: “Sao tôi lại cảm thấy cô đang quan tâm đ ến tôi vậy?

Sắc mặt Thẩm Thu Thủy lạnh lùng: “Thực xin lỗi, nhưng cảm giác của anh sai rồi, chỉ vì anh đã giúp tôi mấy lần, nên tôi cũng không muốn anh tiếp tục phạm sai lâm! Bên phía Thẩm Bằng Bân tôi sẽ đi tìm anh ta, tôi cũng sẽ đi gặp cả Đường Tử Tấn, tôi sẽ tìm cách đè ép xuống việc anh làm hôm nay, sau này tốt nhất anh nên thay đổi phương thức để giải quyết vấn đề đi, được không?”

Tề Thiên nhún vai: “Tôi thực sự không đến nỗi cực đoan như cô nghĩ đâu.”

Tê Thiên thật sự đang nói thật, nếu anh thực sự cực đoan thì bây giờ anh đã chôn Triệu Thành và Vương Dung rồi, sở dĩ Tê Thiên còn để hai người ở bên ngoài là để bố trí.

Bao gồm cả Đông Đường, thế lực của Đông Đường chắc chắn không bằng Long Vương Điện, tuy nhiên, Tê Thiên vẫn muốn che giấu tung tích của mình để tìm hiểu lý do tại sao Đông Đường lại làm như vậy.

Nếu Tề Thiên chỉ biết dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, thì e rằng toàn bộ thế lực ngầm ở phía Tây Bắc giờ đây đã nổi lên một trận gió tanh mưa máu.


Thẩm Thu Thủy nghe Tề Thiên giải thích, lắc đầu: "Anh không cần nói nhiều như vậy với tôi, chúng ta ở cùng nhau bản thân đã là giao dịch rồi, tôi chỉ muốn cảnh báo cho anh biết mà thôi."

Nói đến đây, Thẩm Thu Thủy đột nhiên chú ý đến †rên tay Tê Thiên có vài vết thương.

"Tay của anh làm sao vậy?”

Tê Thiên lắc đầu: “Vô tình thôi.”

Thẩm Thu Thủy chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể đoán được: “Đúng như anh nói, anh không phải là một người bạo lực.”
 
Chương 84: C84: Có thể cùng nhau đi thưởng thức


Tề Thiên bất đắc dĩ nói: “Thật sự không phải do đánh nhau.”

"Tôi đã nói rồi, anh không cần giải thích với tôi, gọi món đi."

Thẩm Thu Thủy cầm thực đơn lên và gọi người phục vụ.

Cửa phòng riêng bị đẩy ra, nhưng người bước vào không phải người phục vụ mà là Đường Tử Tấn.

"Thu Thủy, em không phiền thêm một đôi đũa chứ?"

Tuy rằng Đường Tử Tấn dùng giọng điệu dò hỏi, nhưng động tác cơ thể lại không hề khách khí, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Thẩm Thu Thủy.

Tề Thiên cau mày, đang định mở miệng chửi anh ta, thì thấy Thẩm Thu Thủy đang dùng ánh mắt nhìn về phía mình ra hiệu cho anh không được nói chuyện.

Tề Thiên lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, dựa lưng vào ghế.


Thẩm Thu Thủy khẽ mỉm cười: "Tôi đương nhiên không ngại, đông người cũng vui, đúng rồi sư huynh, tôi còn chưa giới thiệu với anh."

Thẩm Thu Thủy nói xong đứng dậy, đi vòng qua phía sau Tê Thiên, đặt hai bàn tay ngọc ngà lên vai Tê Thiên: “Đây là chồng chưa cưới của tôi, Tê Thiên.”

Đường Tử Tấn bắt chéo chân nói: "Ha ha, tên thì anh mới nghe nói đến, nhưng tính tình thì đã được trải nghiệm rồi."

Thẩm Thu Thủy cười xin lỗi, tiện thể ngồi xuống bên cạnh Tề Thiên, chủ động ôm cánh tay Tề Thiên: “Vừa rồi có chút hiểu lầm, nhưng chúng ta đều là bạn bè, cũng coi như không đánh không quen biết."

"Đúng vậy." Đường Tử Tấn gật đầu, "Không đánh thì không quen biết, anh cũng rất thích tính cách của anh Tê, nhưng nếu anh Tê cũng có thể có sức mạnh như vậy khi đối phó với người khác thì tốt rồi, nếu vậy, thì tên Tào Hữu kia cũng sẽ không đến mức kiêu ngạo như vậy, không cần Đường Tử Tấn tôi phải ra tay thì Tào Hữu mới chịu bỏ cuộc.”

Tê Thiên cảm thấy buồn cười: "Anh ra tay? Tôi rất muốn nghe thử cách hay mà vị Đường tiên sinh này nói."

"Không cần." Đường Tử Tấn xua tay nói: "Không phải là người cùng một thế giới, có một số việc có nói thì anh cũng không hiểu, đợi một ngày nào đó anh nhìn thấy Tào Hữu, có thể nói chuyện được với ông ta, anh có thể hỏi ông ta thử, đến lúc đó có lẽ anh sẽ hiểu ra anh đã may mãn thế nào khi vẫn được ngồi đây nói chuyện”.

“Được.” Tê Thiên gật đầu: “Vậy đợi khi tôi gặp được ông ta, tôi sẽ hỏi ông ta một cách cẩn thận."


Thẩm Thu Thủy thầm nhéo Tề Thiên một cái, ra hiệu Tề Thiên đừng tranh cãi với Đường Tử Tấn nữa.

"Đường sư huynh, đã lâu không gặp, hôm nay nhất định phải uống vài ly cũng coi như xin lỗi anh vì chuyện vừa rồi, Tê Thiên chỉ là quá quan tâm tới tôi, cho nên mới kích động như vậy."

"Đương nhiên, anh nhất định phải nể mặt sư muội của anh rồi." Đường Tử Tấn thản nhiên cười nói: "Sư muội, anh nhớ rõ khi còn đi học, em rất thích triển lãm tranh, hai ngày nữa triển lãm tranh của họa sĩ Figol sẽ được tổ chức ở Thiên Ngân, anh có hai tấm vé, chúng ta có thể cùng nhau đi thưởng thức."

Đường Tử Tấn nói rồi đưa hai tấm vé tham dự triển lãm tranh ra, trong đó một tấm cho Thẩm Thu Thủy, một †ấm cho chính anh ta, còn về phần Tê Thiên, Đường Tử Tấn tự nhiên không để ý tới anh.

Lúc này Đường Tử Tấn đưa ra vé xem triển lãm tranh, chỉ là để Thẩm Thu Thủy không thể từ chối, nếu không Thẩm Thu Thủy vừa xin lỗi giúp Tề Thiên lại từ chối vé của Đường Tử Tấn đưa, thì có vẻ có chút vô ơn.

Suy cho cùng, những gì Đường Tử Tấn nói chỉ là đi xem triển lãm tranh mà thôi.

Thẩm Thu Thủy đang định nói thì Tê Thiên đã lên tiếng trước.

"Vậy thì cảm ơn sếp Đường."

Tề Thiên cầm lấy cả hai tấm vé trong tay, đưa một †ấm vé cho Thẩm Thu Thủy, tấm còn lại nhét vào túi mình.

Đường Tử Tấn tỏ vẻ không hài lòng: "Anh Tề thật sự quá gấp gáp, nhưng những thứ như triển lãm tranh này, anh phải xem hiểu mới được."

Tê Thiên cười ha ha: “Không phiền sếp Đường phải lo.
 
Chương 85: C85: Ký hiệu của mật mã này hay đấy


Đường Tử Tấn thấy bộ dáng của Tề Thiên như một tên vô lại, liền nhìn Thẩm Thu Thủy nói: “Tôi thì không sao, nhưng mà những buổi triển lãm tranh như thế này, nếu đến đó mà không hiểu gì cả, có thể sẽ gây ra chuyện xấu hổ gì đó cũng không chừng, đến lúc đó không chỉ mất mặt của Tề Thiên anh, mà còn mất mặt của Thu Thủy."

Tê Thiên bĩu môi: "Anh Văn tôi còn hiểu được thì hội họa có gì mà không hiểu."

Đường Tử Tấn sửng sốt một lát, chợt cười to, cười đến sắp chảy cả nước mắt: "Ha ha ha ha! Được rồi! Vậy thì tôi rất mong chờ ngày đó! Sư muội Thu Thủy, em tìm đâu ra một người xuất sắc như vậy, ha ha ha hai!"

Đường Tử Tấn không ngừng vỗ tay, giống như nghe được một câu chuyện cười cực kỳ buồn cười, khiến anh †a không thể dừng cười được.

Anh văn chỉ là một kỹ năng ngôn ngữ, làm sao có thể so sánh với nghệ thuật hội họa được!

Theo những gì Tề Thiên nói, có vẻ như việc hiểu hội họa còn dễ hơn học tiếng Anh, anh ta thực sự muốn xem theo thử ý của Tê Thiên khi nói mình hiểu hội họa là hiểu như thế nào, và Tề Thiên sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ như thế nào!


Trong bữa cơm trưa này, Đường Tử Tấn và Thẩm Thu Thủy đều không có tâm trạng ăn nhiều, mà ngược. lại Tê Thiên ăn đến miệng đầy dầu, cho đến khi anh ợ một cái thật no mới kết thúc bữa ăn.

Lúc đứng dậy rời khỏi phòng riêng, Tê Thiên vòng tay ôm lấy eo thon của Thẩm Thu Thủy, thân thể Thẩm Thu Thủy khế run lên, trên mặt nở một nụ cười có chút cứng đờ.

Tề Thiên ghé vào tai Thẩm Thu Thủy thì thầm: “Nụ cười của cô có chút giả tạo, cười cho thật chút đi.”

Mùi hương đặc trưng của đàn ông nhẹ nhàng xẹt qua bên tai của Thẩm Thu Thủy, cảm giác tê dại này khiến Thẩm Thu Thủy đỏ mặt, nụ cười trên mặt vô thức trở nên tự nhiên hơn.

"Như vậy mới đúng chứ."

Tề Thiên ôm eo Thẩm Thu Thủy, sải bước ra khỏi nhà hàng.

Đến cửa nhà hàng, Tê Thiên nhìn thấy Trần Tĩnh đang đứng canh ở đây, Trần Tĩnh khẽ gật đầu với Tê Thiên.

Tề Thiên vẫn luôn ôm lấy eo Thẩm Thu Thủy, thu hút ánh nhìn ghen tị của rất nhiều đàn ông, mãi cho đến khi đưa Thẩm Thu Thủy trở lại văn phòng, lúc này Tề Thiên mới rời đi.

Sau khi rời khỏi tập đoàn Thẩm thị, mới bước ra cửa, Tề Thiên đã nhìn thấy một chiếc taxi đậu trước cửa, có một vị khách vừa bước xuống xe taxi.

Tê Thiên sải bước tới, mở cửa sau của taxi rồi ngồi xuống, tiện tay xé một miếng dán hoạt hình bên trong trên cửa sổ sau của xe taxi. Chiếc taxi di chuyển chậm rãi.

Tê Thiên đem miếng dán hoạt hình cầm trong tay ngắm nghía, đồng thời nói: “Nói đi.”


Người tài xế taxi nhìn thẳng về phía trước, từ đầu đến cuối không hề nhìn lại phía sau, nói: “Đã tìm ra tung tích của ba kẻ sát thủ của Đông Đường.”

“Ồ?” Tê Thiên khá kinh ngạc: “Sát thủ của Đông Đường tự bại lộ sao?”

Người tài xế taxi trả lời: "Hình như họ đến đây vì một nhiệm vụ khác, hiện tại họ đang ở trong một quán trà, nhiệm vụ cụ thể vẫn chưa rõ."

"Không quan trọng." Tê Thiên lắc đầu, "Đưa tôi đến đó đi, để tôi tâm sự với bọn họ."

Nửa giờ sau, xe taxi dừng trước cửa một quán trà.

Tâ Thiên đem miếng dán hoạt hình trên tay dán lên trên ghế dựa: “Ký hiệu của mật mã này hay đấy.”

Nói xong, Tê Thiên xuống xe đi vào quán trà.


Nói là quán trà nhưng thực chất là phòng chơi cờ và chơi bài hơi cao cấp.

Lúc này trong phòng chơi cờ và chơi bài không có khách.

Tà Thiên vén rèm cửa bước vào, mùi khói thuốc nồng nặc xộc thẳng vào mặt, anh nhìn thấy một người đang ngồi ở bàn mạt chược trong góc đại sảnh.

Khi Tê Thiên bước vào cửa, ánh mắt của người này lập tức dán chặt vào Tề Thiên.

Tề Thiên cũng nhìn đối phương, đó là một người đàn ông tầm 27-28 tuổi, tóc dài, đôi mắt sắc bén như chim ưng.

Tê Thiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cách đối phương không xa.
 
Chương 86: C86: Có khách tới


Ánh mắt của người đàn ông tóc dài chưa từng rời khỏi người Tê Thiên, sau mười mấy giây, người đàn ông tóc dài nói: "Cút đi, hôm nay nơi này đóng cửa."

Tề Thiên không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra, giơ về phía người đàn ông tóc dài rồi chụp một cái.

"Tách!"

Ánh đèn flash sáng lên, chiếu thẳng vào khuôn mặt của người đàn ông tóc dài.

Người đàn ông tóc dài sửng sốt một lúc, sau đó tức giận, đứng phát dậy định ra tay.

Nhưng ngay khi người đàn ông tóc dài vừa đứng dậy, anh ta cảm thấy một lực rất lớn truyền đến vai mình, đẩy anh ta trở lại trên ghế một lần nữa.

Sức mạnh này khiến người đàn ông tóc dài không có cơ hội phản kháng.


Người đàn ông tóc dài mở to mắt nhìn chăm chằm Tề Thiên, anh ta thậm chí không nhìn ra được người này đi đến chỗ anh ta từ lúc nào.

"Ngồi xuống đi, tôi hỏi anh vài câu." Tê Thiên cũng ngồi trước mặt người đàn ông tóc dài.

"Tại sao Đông Đường của các người lại muốn giết Thẩm Thu Thủy?"

Đồng tử của người đàn ông tóc dài đột nhiên co lại! Cho dù là hai từ Đông Đường mà người đàn ông trước mặt này nói ra hay nhiệm vụ giết Thẩm Thu Thủy, đều khiến người đàn ông tóc dài bị kinh ngạc.

Người đàn ông tóc dài nhìn chăm chằm Tê Thiên: “Anh là ai?”

Tề Thiên khế mỉm cười: “Tôi có từng nói để anh hỏi tôi sao?”

Vừa nói, Tê Thiên vừa nắm lấy ngón tay của người đàn ông tóc dài dùng sức bẻ một cái.

Một âm thanh giòn giã vang lên, người đàn ông tóc dài ngay tức khắc hét lên thảm thiết.

Người đàn ông tóc dài lại nhìn lại bàn tay mình, ngón tay út vặn vẹo khiến người ta kinh hãi, nhưng dù sao anh ta cũng là một sát thủ đã qua huấn luyện, người đàn ông tóc dài nhanh chóng bình tĩnh lại.

Tê Thiên vỗ tay: "Quy tắc rất đơn giản, tôi hỏi anh trả ếu tôi không hài lòng, tôi sẽ đánh gãy một bộ phận trên cơ thể anh, có thể sống sót rời đi hay không, phải xem biểu hiện của anh."

“A” Người đàn ông tóc dài hít một hơi: “Nếu anh biết thân phận của tôi thuộc Đông Đường, lại đến đây vì chuyện của Thẩm Thu Thủy, có lẽ đã không có ý định để tôi sống sót rời đi!”


"Nhìn xem, anh lại vi phạm quy tắc." Tê Thiên lại nắm lấy một ngón tay của người đàn ông tóc dài, dùng sức. bẻ gấy.

Lần này người đàn ông tóc dài chỉ r3n rỉ lên một tiếng.

"Có vẻ như tố chất của các thành viên ở Đông Đường khá tốt." Tê Thiên nhìn người đàn ông tóc dài bằng ánh mà tán dương.

"Quy tắc? Phì!" Người đàn ông tóc dài nhổ một ngụm nước bọt xuống đất: "Anh dựa vào đâu mà đặt ra quy tác!"

"Dựa vào đâu à... Tê Thiên suy nghĩ một chút: "Chỉ vì tôi mạnh hơn anh, nếu như anh cảm thấy không công bằng, anh có thể lựa chọn phản kháng.". Nhanh nhấ𝒕 𝒕ại ⩶ TrUmTr u𝘆ện.Vn ⩶

Đôi mắt người đàn ông tóc dài u ám, không nói gì.

Người đàn ông tóc dài là cao thủ, cũng bởi vì anh ta là cao thủ nên chỉ sau một lần tiếp xúc ngắn ngủi, anh ta đã biết người đàn ông trẻ tuổi trước mặt đáng sợ đến mức nào! Anh ta không có cơ hội phản kháng!

Bên ngoài quán trà, có tiếng bước chân vang lên, âm thanh dày đặc, nghe thì hình như có tới mấy chục người.


"Có khách tới." Tê Thiên lẩm bẩm.

Vừa nói, Tê Thiên vừa xách người đàn ông tóc dài lên, đi lên lầu.

Tề Thiên vừa mới đi được nửa đường, đã nghe thấy phía sau vang lên một tiếng hét lớn: "Dọn chỗ đi! Ai không có liên quan thì mau chóng rời đi!"

Tê Thiên nhẹ nhàng ném người đàn ông tóc dài về phía góc cầu thang, quay người lại thì thấy một nhóm người đang tràn vào quán trà, những người này đều không quá lớn tuổi, người trẻ một chút thì khoảng hai mươi tuổi, người lớn tuổi nhất cũng chỉ mới đầu ba mươi.

Đám đông tản ra, một người đàn ông chậm rãi bước ra từ trong đám người, Tê Thiên đã từng nhìn thấy người đàn ông này trước đây, chính là Lưu Ký, người mà anh mới gặp ở KTV của chị Hồng mấy ngày hôm trước.

Lưu Ký ngậm điếu thuốc trong miệng, khi nhìn thấy Tê Thiên đứng trên cầu thang, Lưu Ký nhếch miệng cười: “Ồ, đây không phải người nào đó sao, đừng sợ, tôi không đến đây để đánh cậu."
 
Chương 87: C87: Là thứ rác rưởi


Tất cả những người đứng phía sau Lưu Ký dàn hàng ra.

Lưu Ký ngậm điếu thuốc trong miệng, một tay đút vào túi quần, tay kia không ngừng vẫy vẫy Tê Thiên: “Đừng sợ, xuống đi.”

Sự xuất hiện của Lưu Ký thực sự khiến Tề Thiên rất bất ngờ.

Lúc này ở đây có rất nhiều người, Tê Thiên cũng không tỏ ra có gì khác biệt, bước xuống cầu thang.

Lưu Ký ngậm điếu thuốc trong miệng, chậm rãi đi đến trước mặt Tê Thiên, hít một hơi thật sâu, từ từ phun ra một làn khói phả vào mặt Tê Thiên, rồi hỏi một cách hài hước: “Mày có biết nơi này là nơi nào không?”

Tề Thiên nhún nhún vai: "Hiển nhiên đây là một quán trà. "Không." Lưu Ký lắc đầu, "Đây là chiến trường, là một chiến trường thuộc về một thế giới mà mày không thể chạm vào, hiểu không?"

Lưu Ký rút điếu thuốc ra khỏi miệng, búng nhẹ một cái: "Chồng chưa cưới của Thẩm Thu Thủy phải không, bây giờ nghe tao nói, bước ra ngoài, đừng quay đầu lại, cút càng xa càng tốt, hiểu không? Được rồi, cút đi."

"Ha ha ha, đây là chồng chưa cưới của Thẩm Thu Thủy sao?"

"Trông cũng chẳng ra gì cả."


Trong đám người vang lên một trận cười to, trong tiếng cười này tràn đầy sự giễu cợt.

Tề Thiên không để ý tới những người này, đi ra khỏi quán trà, những người này không xứng để Tề Thiên để ý.

Lưu Ký nhìn Tề Thiên tuyệt vọng rời đi, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Chuyện xảy ra ở KTV ngày hôm trước, vẫn luôn như một cái gai đâm vào lòng Lưu Ký, khiến Lưu Ký vô cùng. khó chịu, anh ta đang nghĩ nếu lại có một cơ hội khác, anh ta nhất định sẽ đứng lên, làm sao có thể để một người đàn ông khác cướp mất sự nổi bật được chứ!

Cảnh tượng hiện tại khiến Lưu Ký cảm thấy mình đã lấy lại được mặt mũi, trong lòng đã thoải mái hơn rất nhiều.

Lưu Ký xua tay ra lệnh: "Được rồi, mọi người tìm chỗ ngồi đi, bọn họ sắp đến rồi, chuẩn bị tinh thần đi!"

Mấy chục người do Lưu Ký mang đến ngay lập tức. lấp đầy toàn bộ quán trà.

Một lúc sau, một chiếc Mercedes-Benz màu đỏ dừng trước cửa quán trà, cửa xe mở ra, Kiều Lăng đeo kính râm bước xuống xe đi vào quán trà.

Sự xuất hiện của Kiều Lăng đã thu hút sự chú ý của tất cả đàn ông trong quán trà, mái tóc ngắn đầy năng động và cặp kính râm đen, vừa xinh đẹp lại có phần đẹp trai, khiến nhiều người đàn ông phải mơ mộng.


Sau khi Kiều Lăng bước vào cửa, cô ấy nhìn Lưu Ký hỏi: "Chuẩn bị thế nào rồi, có chắc chắn không?"

"Yên tâm." Lưu Ký tự tin mỉm cười: "Nếu công ty bọn anh dám thu tiền thì hoàn toàn có thể chắc chắn về những gì mình làm, trong mắt các em, thế lực ngầm có thể rất đáng sợ, nhưng đối với bọn anh mà nói, ha ha..."

Nói đến đây, Lưu Ký nhìn về phía sau, lớn tiếng hỏi: "Các anh em, hãy nói cho cô Kiều biết, những thế lực ngâm đó là thứ gì!"

"Là thứ rác rưởi! Ha ha hal"

Tiếng cười lớn vang lên.

Kiều Lăng cảm thấy hơi lo lắng khi nhìn thấy vẻ mặt tự tin của đám người Lưu Ký.

Hôm nay ở bệnh viện, Kiều Lăng đã suy nghĩ về vấn đề này kể từ khi biết được tin tức từ Tề Thiên.

Kiều Lăng biết rất rõ chất độc trên cây là do đâu mà ra, đó chỉ là lời cảnh cáo mà đối phương muốn đưa ra cho gia đình cô ấy, chính là vì mật mã đó!

Những người đó đều đến từ thế lực ngầm!

Các thế lực ngầm là một thế giới xa lạ đối với Kiều Lăng và cô ấy hoàn toàn không hiểu biết gì về nơi đó!

Đối mặt với những thế lực như vậy, Kiều Lăng không còn lựa chọn nào khác, người duy nhất cô ấy có thể nghĩ đến có thể tiếp xúc với họ là Lưu Ký, theo những gì Lưu Ký thường hay nói, Lưu Ký chắc hẳn cũng có địa vị cao trong các thế lực ngầm.

Mấy chục người ngồi trong quán trà, chẳng mấy chốc, sương khói tràn ngập trong không khí.
 
Chương 88: C88: Chỉ có hai người thôi sao


Một thanh niên hỏi: “Sếp Lưu, bên kia có bao nhiêu người?”

Lưu Ký cười nói: “Đối phương nếu dám tới, ít nhất cũng có hai mươi người.”

Một người không kiên nhãn nói: “Việc này quá nhàm chán! Đối phương sợ hãi không dám tới sao?”

Lưu Ký kiêu ngạo nói: "Loại chuyện này không phải là bình thường sao? Ở địa bàn Thiên Ngân này, nghe đến †ên nhà họ Lưu của tôi rồi sợ chiến còn ít sao?"

"Ha ha ha, đám này cũng vậy." Tiếng cười lớn phát ra từ đám người.

Tiếng cười vang lên khắp quán trà, rèm cửa quán trà đột nhiên bị ai đó vén lên.


Đập vào mắt là một đôi chân thon dài, đây là một người phụ nữ có thân hình rất quyến rũ, cao tới 1,75 mét, mặc áo khoác da và quần da, đôi chân dài kia được chiếc quần da tôn lên trông càng dài hơn.

Người phụ nữ vừa bước vào cửa, đã khiến một loạt tiếng huýt sáo vang lên, mọi người đều nhìn chằm chăm vào người phụ nữ này.

Phía sau người phụ nữ, một người đàn ông tráng kiện cao hai mét cũng bước vào, người đàn ông tráng kiện để đầu trọc, chỉ mặc một cái áo ba lỗ, cơ bắp cuồn cuộn trên người ẩn chứa sức mạnh kinh khủng.

Hai người bước vào quán trà, đối mặt với rất nhiều người có sắc mặt không tốt trong quán trà, vẻ mặt của họ vẫn không hề thay đổi.

Lưu Ký nháy mắt ra hiệu.

Một người đàn ông tầm 27-28 tuổi đứng dậy, lảo đảo bước đến trước mặt người phụ nữ chân dài kia, rồi nhìn chăm chú vào dáng người kiêu hãnh của cô ta, sau đó nói một cách ngả ngớn: "Người đẹp, hôm nay chúng tôi đóng cửa, nếu cô muốn chơi thì có thể để lại số điện thoại, tối nay anh đây sẽ chơi với cô."

Sau khi người đàn ông này nói xong, trước tiên anh ta liếc nhìn người đàn ông cường tráng phía sau người phụ nữ, thấy vẻ mặt của người đàn ông kia không hề thay đổi, người đàn ông này càng thêm tự phụ, đưa tay ra định trực tiếp chạm vào ngực của người phụ nữ.

Đúng lúc tay người đàn ông chuẩn bị chạm vào cơ thể của người phụ nữ, thì người phụ nữ bất ngờ ra tay, nắm lấy cổ tay người đàn ông và vặn mạnh.

“A” Người đàn ông hét lên một tiếng, một cánh tay bị vặn thẳng ra sau lưng khiến anh ta không thể cử động.

Người phụ nữ tiếp tục di chuyển, giơ đôi chân dài lên, rồi dùng đầu gối đập mạnh vào cánh tay của người đàn ông.

Chỉ nghe một tiếng “rắc” giòn vang, cánh tay của người đàn ông uốn cong một cách kỳ dị, đồng thời, tiếng kêu như giết heo của người đàn ông cũng vang lên một cách thảm thiết.


"AI Đau quá! Giết con con khốn này!"

Người đàn ông tráng kiện tiến lên một bước và đá tên này bay ra xa.

Cảnh tượng này xảy ra khiến mọi người trong quán trà đều thay đổi sắc mặt, tất cả đều đứng dậy.

Nhìn mấy chục người trước mặt, người phụ nữ chân dài và người đàn ông tráng kiện kia đầu không hề lo lắng chút nào.

Người phụ nữ chân dài dùng gót chân móc một chiếc ghế dựa, nhẹ nhàng ngồi lên đó, nhìn mấy chục người trước mặt rồi nói: "Ai là người họ Kiều?"

Lưu Ký tiến lên một bước, ánh mắt dừng lại trên người phụ nữ chân dài và người đàn ông tráng kiện, sau vài giây mới nói: "Các người là kẻ muốn lấy đồ phải không? Lén lút cũng chẳng ích gì, gọi tất cả người của các người ra hết đi."

"Gọi người ra?" Người phụ nữ chân dài lộ ra vẻ khó hiểu, sau đó mỉm cười, "Chỉ có hai người chúng tôi, à không, còn một người nữa, nhưng chắc anh ta đang ăn trưa và sẽ đến đây sau."


"Chỉ có hai người thôi sao?" Lưu Ký hiển nhiên không tin, "Chỉ dựa vào hai người các người mà dám tới đây đòi lấy đồ từ chúng tôi? Có phải các người quá coi thường nhà họ Lưu ở Thiên Ngân không?"

Người phụ nữ chân dài khế nhíu mày, nhìn người đàn ông tráng kiện, nghi hoặc hỏi: "Nhà họ Lưu ở Thiên Ngân là thứ gì vậy? Anh từng nghe nói qua chưa?"

Người đàn ông tráng kiện không nói gì, chỉ lắc đầu.

Người phụ nữ chân dài dùng vẻ mặt tiếc nuối nói với Lưu Ký: "Anh bạn nhỏ, thật xin lỗi, không phải thứ chó mèo nào cũng có thể lọt vào tai tôi, tôi hỏi lại lần nữa, ai họ Kiều?”

Lưu Ký hít sâu một hơi: "Các người thật ngông cuồng rồi! Dám không coi nhà họ Lưu ở Thiên Ngân ra gì! Muốn tìm đồ, tìm người đúng không? Vậy cứ bày ra thực lực của mình đi! Đánh cho tôi!"

Lưu Ký vung tay lên, ra lệnh một tiếng, người của anh †a lập tức rút vũ khí lao về phía một nam một nữ kia.
 
Chương 89: C89: Người nhà họ kiều


Nhìn đám người đang lao về phía mình, người phụ nữ chân dài duỗi người nói với người đàn ông cường tráng: "Tôi vừa ăn xong, lười di chuyển quá, anh giải quyết đi."

Người đàn ông cường tráng vẫn không lên tiếng, chỉ gật đầu và bước về phía trước.

Lưu Ký lạnh lùng nhìn hai người, hừ lạnh nói: "Kiêu ngạo là phải trả cái giá rất đắt! Cho bọn họ một bài học. đáng nhớ đi!"

Trong khi nói chuyện, Lưu Ký cũng lấy trong người ra một cây dùi cui và bước về phía trước.

Trước kia Lưu Ký sẽ không bao giờ tham gia chiến đấu, nhưng lần này thì khác, đây là một trận chiến mà bất kỳ ai cũng có thể thấy là nó đang nghiêng hẳn về một phía, Lưu Ký đương nhiên cũng muốn tham gia đánh cho đã tay, thể hiện uy lực của mình!

"Mẹ nó đều nhường chỗ hết cho tôi, tôi muốn xem thử họ dựa vào đâu mà kiêu ngạo như vậy!"

Lưu Ký hét lên, vung vẩy cây dùi cui trong tay.


Mấy người đứng che trước mặt Lưu Ký, khiến Lưu Ký kêu gào vô ích.

"Mẹ nó, tránh ra hết cho tôi!"

Lưu Ký vừa định kéo tên đàn em đang chặn trước mặt ra, nhưng trước khi tay anh ta kịp chạm vào tên đàn em này, anh ta đã nhìn thấy tên đàn em bay thẳng về phía mình, lực quán tính cực mạnh kia trực tiếp khiến tên đàn em kéo theo cả Lưu Ký cùng nhau bay ra xa.

Lưu Ký bị đụng ngã xuống đất, còn chưa kịp đứng dậy khỏi mặt đất, anh ta đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh ta vô cùng sợ hãi.

Chỉ thấy người đàn ông cường tráng kia đã hạ gục hai tên đàn em của mình chỉ bằng một cú đấm và một cú đá.

Trong lúc này, cây dùi cui trong tay những người khác đang đánh vào người đàn ông cường tráng, nhưng người đàn ông đó không hề có phản ứng gì cả.

Lưu Ký không có cơ hội tiếp xúc với Đông Đường nên anh ta không biết sự đáng sợ của Đông Đường, trong một tổ chức như thế này, những người có thể ra ngoài để thực hiện nhiệm vụ đều đã được huấn luyện nghiêm ngặt, khả năng chịu đựng cơ bản của họ mạnh hơn rất nhiều lần so với những người bình thường.

Người đàn ông cường tráng liên tiếp xoay người đá vào mấy người, tràn đầy khí thế, có một người bước tới thì bị người đàn ông kia đấm một cú vào đầu, ngay lập tức hai mắt đỏ ngầu, ngất xỉu trên mặt đất.

Cảnh tượng này xảy ra khiến những người vốn muốn lao về phía trước phải dừng lại, cầm vũ khí la hét trước mặt người đàn ông cường tráng, nhưng không ai dám tiến tới.

Người đàn ông cường tráng tỏ ra khinh thường và tiến lên một bước.

Khi người đàn ông cường tráng tiến lên một bước, những người đó liền lùi lại một bước.


Người đàn ông cường tráng dời ánh mắt nhìn về phía Lưu Ký, nhếch miệng cười: “Cậu là tên dẫn đầu à?”

Lưu Ký muốn từ trên mặt đất đứng lên, lại phát hiện hai chân đã nhũn ra, chỉ có thể đá tới đá lui trên mặt đất, dựa vào sức mạnh của đôi tay dần dần rút lui về phía sau.

Sự tự tin trên mặt Lưu Ký hoàn toàn biến mất, đây là lần đầu tiên Lưu Ký nhìn thấy một người đáng sợ như vậy, chỉ một người mà có thể đánh bại nhiều người như vậy!

Vẻ mặt của Lưu Ký giống như vừa nhìn thấy ma.

Người đàn ông cường tráng lại bước một bước tới, túm lấy cổ áo của Lưu Ký: "Tôi hỏi cậu, cậu là tên dẫn đầu à?"

"Tôi tôi tôi tôi tôi..." Lưu Ký run rẩy, thanh âm cũng run lên, không dám nhìn về phía người đàn ông cường tráng.

Khi quay mặt tránh đi, Lưu Ký nhìn thấy một tên đàn em đang nằm trên mặt đất, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của cậu ta, có lẽ là sắp chết!

Cảnh tượng này khiến Lưu Ký sợ đến mức không thể nói thành lời, sắc mặt anh ta tái nhợt.


"Rác rưởi." Người đàn ông cường tráng ném anh ta thật mạnh xuống đất.

Một tiếng "bịch" trầm vang, Lưu Ký cảm thấy nội †ạng của mình như bị xô lệch vị trí sau cú đập mạnh này, anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu và không thể thở được.

Người đàn ông cường tráng đạp một chân lên ngực Lưu Ký, đần dần dùng lực: "Nói cho tôi biết, người họ Kiều ở đâu?"

Lưu Ký bị lực đè trên ngực làm cho sợ hãi, mùi nước tiểu nồng nặc xộc lên, phần lớn quần của Lưu Ký lập tức ướt đẫm.

Lúc này Lưu Ký đâu còn hơi sức để lo lắng tới chuyện mặt mũi gì nữa, run rẩy đưa tay ra, chỉ vào Kiều Lăng đang đứng ở một bên.

Người đàn ông cường tráng nhìn Kiều Lăng: "Người nhà họ Kiều?"
 
Chương 90: C90: Quấy rầy mọi người một chút


Kiều Lăng cũng bị sức chiến đấu của người đàn ông cường tráng này làm cho chấn động, nhưng giờ phút này, Kiều Lăng không còn lựa chọn nào khác, Kiều Lăng tháo kính râm xuống, nhìn thẳng vào người đàn ông cường tráng, gật đầu nói

Người đàn ông cường tráng nhếch miệng, đá một cú làm Lưu Ký trượt ra xa mấy mét: "Ha ha, nhà họ Kiều hết người rồi sao, mà lại để một cô gái tới đây."

Sau khi người đàn ông cường tráng nói xong, anh ta chậm rãi đi về phía Kiều Linh.

Thân hình cao hai mét và cơ bắp cuồn cuộn của người đàn ông cường tráng mang theo cảm giác áp bức. mãnh liệt, anh ta đi đến đâu thì những người mà Lưu Ký mang theo lui đến đó.

Người đàn ông cường tráng đi tới trước mặt Kiều Lăng, đưa tay ra: "Đưa đồ cho tôi."

Kiều Lăng hít sâu một hơi: “Tôi có thể đưa đồ cho anh, nhưng...”

Kiều Lăng vừa nói đến đây, đột nhiên nhảy lên, đá thẳng về phía đầu của người đàn ông cường tráng kia.


Kiều Lăng là một người biết võ, cô ấy cũng biết, trong chiến đấu thì một động tác bị mất đi trọng tâm là cực kỳ nguy hiểm, giống như nhảy lên không trung, nhìn thì đẹp nhưng lại không thực dụng chút nào.

Nhưng đối với Kiều Lăng lúc này, cô ấy không có lựa chọn nào khác, cô ấy ý thức rất rõ về chênh lệch sức mạnh giữa mình và người đàn ông cường tráng này, dùng đòn đánh của mình đánh vào người đàn ông cường tráng này là hoàn toàn vô dụng, cô ấy chỉ có thể tấn công vào điểm chí mạng của đối phương.

Kiều Lăng vừa mới chú ý tới, trong lúc chiến đấu, người đàn ông cường tráng này sẽ luôn vô thức bảo vệ thái dương của mình, đây rõ ràng là điểm yếu của anh 1a.

Đây là cơ hội duy nhất để Kiều Lăng ra tay.

Nhìn thấy chân mình sắp đập vào đầu người đàn ông cường tráng, trong mắt Kiều Lăng lộ ra vẻ vui mừng, nhưng giây tiếp theo, Kiều Lăng trực tiếp bay lên bay ngược về phía sau, đập mạnh vào bức tường phía sau rồi lại ngã xuống đất.

Người đàn ông cường tráng thu nắm đấm lại và sải bước về phía Kiều Lăng.

Kiều Lăng giấy giụa đứng dùng một tay che bụng lại, nơi đó đau nhức dữ dội khiến cô ấy khó thở.

Nhìn thấy người đàn ông cường tráng đang đến gần, Kiều Lăng nhịn đau đấm ra một cú, nhưng bị người này dễ dàng ngăn cản.

Người đàn ông tráng miệng trở tay tóm lấy cổ Kiều Lăng, ấn Kiều Lăng vào tường và nhấc cô ấy lên.

Trong mắt người đàn ông cường tráng lộ ra vẻ hung bạo: “Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu, món đồ đâu?”


Những người do Lưu Ký mang đến đều trốn ở phía xa theo dõi cảnh tượng này.

Sắc mặt Kiều Lăng đỏ bừng, một cảm giác không thể thở nổi đang bao trùm lấy cô ấy, khiến tứ chỉ Kiều Lăng bất giác giãy giụa lung tung.

Người phụ nữ chân dài ngồi đó và nhìn Lưu Ký với ánh mắt khinh thường.

Lưu Ký cảm nhận được ánh mắt khinh thường của người phụ nữ chân dài, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ có thể quay đầu sang một bên, giả vờ như không nhìn thấy, hy vọng sẽ không liên lụy đến mình.

Về phần đạo đức nghề nghiệp gì đó, Lưu Ký hoàn toàn không quan tâm, cùng lắm là sau khi mọi chuyện kết thúc thì anh ta sẽ trả lại tiền cho nhà họ Kiều!

Bàn tay của người đàn ông cường tráng đang bóp chặt cổ Kiều Lăng dần dần siết lại: "Cô có mười giây để cân nhắc, lựa chọn cái chết hay nói cho tôi biết đồ vật ở đâu."

Trong toàn bộ quán trà, bầu không khí lặng ngắt như tờ, đám người Lưu Ký cũng không dám thở mạnh.

Trong bầu không khí im lặng này, thời gian trôi qua từng giây.


Mỗi giây trôi qua, vẻ mặt Kiều Lăng liên càng thêm đau đớn.

"À việc là, quấy rầy mọi người một chút!" Một giọng nói đột ngột phá vỡ sự im lặng trong quán trà.

Người phụ nữ chân dài và người đàn ông cường tráng gần như cùng lúc nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Thì thấy ở chỗ cầu thang tầng hai, Tê Thiên xách một người đàn ông tóc dài chậm rãi đi xuống: “Đây là bạn của các người đúng không? Anh ta hơi yếu ớt, chỉ mạnh miệng được vài câu đã không chịu nổi, cho nên có một số câu hỏi, tôi phải hỏi các người mới được."

Vừa dứt lời, Tê Thiên đã ném người đàn ông tóc dài xuống đất, khuôn mặt của người đàn ông tóc dài vặn vẹo, tứ chỉ uốn cong một cách kỳ lạ, hiển nhiên là anh ta đã bị tra tấn cực kỳ thảm thiết.

Khuôn mặt của người phụ nữ chân dài và người đàn ông cường tráng kịch liệt thay đổi ngay khi họ nhìn thấy người đàn ông tóc dài!
 
Chương 91: C91: Xem ra các người không hợp tác cho lắm


Bàn tay đang bóp cổ Kiều Lăng của người đàn ông vạm vỡ vô thức buông lỏng.

Kiều Lăng ngã ngồi trên mặt đất, thở hổn hển.

Lưu Ký mở to mắt nhìn Tê Thiên đang đứng trên cầu thang, anh ta vừa tận mắt nhìn thấy Tề Thiên rời khỏi quán trà, vậy tại sao bây giờ anh lại có mặt ở đây? Còn người đàn ông bị Tê Thiên ném xuống cầu thang là chuyện gì vậy?

Nhìn thấy bộ dáng thê thảm của người đàn ông tóc dài kia, Lưu Ký bất giác nuốt nước bọt!

Người phụ nữ chân dài vốn đang bình tĩnh ngồi trên ghế đứng dậy, cô ta và người đàn ông vạm vỡ liếc nhìn nhau, hai người cùng nhau đi về phía vị trí của Tê Thiên.

Tê Thiên liếc nhìn chung quanh, rồi nở nụ cười xin lỗi với người đàn ông vạm vỡ và người phụ nữ chân dài: “Xin lỗi vì đã làm gián đoạn nhiệm vụ của hai người, nhưng tôi nghĩ chuyện của tôi quan trọng hơn, nên vẫn ưu tiên bên tôi trước đi.”

Người đàn ông vạm vỡ và người phụ nữ chân dài tản ra hai bên, đứng trong góc nhìn chằm chằm vào Tê Thiên.

Tề Thiên tiếp tục: "Ừm... Nhắc nhở một chút, quy tắc của tôi rất đơn giản, tôi hỏi một câu, các người trả lời..."


Tê Thiên chỉ vừa mới nói được một nửa, thì người phụ nữ chân dài và người đàn ông vạm vỡ cùng nhau di chuyển! Tất cả đều lao về phía Tê Thiên!

Khóe miệng Tề Thiên hiện lên một nụ cười: "Xem ra các người không hợp tác cho lắm."

Người phụ nữ chân dài và người đàn ông vạm vỡ di chuyển cực nhanh!

Kiều Lăng vừa mới đứng dậy từ dưới đất mở to hai mắt, cô ấy phát hiện mình không thể nhìn rõ tốc độ của hai người này! Đây là sức mạnh gì vậy?

Kiều Lăng không khỏi hít một hơi, Tê Thiên có thể đối phó với họ được không?

Người phụ nữ chân dài và người đàn ông vạm vỡ tấn công Tề Thiên từ hai bên trái phải, đôi chân dài của người phụ nữ kia tự nhiên tạo ra lợi thế cho cô ta, cô ta đá vụt một chân về phía eo của Tê Thiên.

Đôi chân được bó sát bởi chiếc quần da, làm cú đá vút này trông đây sức mạnh!

Vừa rồi một tên đàn em của Lưu Ký đã bị người phụ nữ này dễ dàng dùng đầu gối đá gãy tay, điều này cho. thấy người phụ nữ này có sức lực rất lớn.


Kiều Lăng nhịn không được hét lớn: "Cẩn thận!" Đối mặt với cái chân đang vút tới của người phụ nữ này, Tê Thiên không có động tác né tránh hay chống cự nào, như thể còn chưa kịp phản ứng.

Nhưng vào lúc chân của người phụ nữ sắp chạm vào eo của Tề Thiên, Tê Thiên đột nhiên duỗi tay trái ra, tóm lấy như có vẻ rất bình thường.

Người phụ nữ này dùng hết sức của chân mình để đá ra nhưng lại bị Tê Thiên bắt được một cách dễ dàng, dù cho cô ta có cố gắng thế nào thì chân cô ta vẫn bị Tê Thiên tóm được.

Người phụ nữ chân dài chỉ cảm thấy lòng bàn tay của đối phương như một chiếc kìm sắt, dù có thế nào cũng không thể thoát ra được.

Giây tiếp theo, Tê Thiên dùng cùi chỏ đánh vào xương bắp chân của người phụ nữ.

"Rắc!"

Đôi chân dài giống như một tác phẩm nghệ thuật này đã bị gãy dưới tác động này của Tề Thiên!

Cảnh tượng này tác động đến thị giác đặc biệt mạnh mẽ, bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng này đều sẽ vô thức cảm thấy bắp chân đau nhức.

Tê Thiên xoay người đá ra một ra một cú, đá văng người phụ nữ chân dài ra xa vài mét, liên tục đụng đổ hai bàn mạt chược mới dừng lại.

Lưu Ký trợn to hai mắt, tim đập nhanh, anh ta không thể ngờ t: hôn phu của Thẩm Thu Thủy lại là một người tàn nhẫn như vậy! Nhìn anh đánh gãy chân người †a mà nét mặt không hề có một chút thay đổi nào!

Tất cả những hành động này nói thì dài dòng nhưng kỳ thực chỉ diễn ra trong vỏn vẹn hai giây, sau khi Tề Thiên đá người phụ nữ chân dài ra xa, người đàn ông vạm vỡ kia cũng lao tới.
 
Chương 92: C92: Cô dẫn đường đi tìm một nơi an toàn


Cơ bắp kh ủng bố trên cơ thể người đàn ông vạm vỡ kia khiến mỗi cử động của anh ta đều mang theo một sức mạnh mà người bình thường khó có thể chống lại.

Người đàn ông vạm vỡ không có chiêu thức nào khác, anh ta chỉ giơ cánh tay còn to hơn đùi của người bình thường lên và đấm về phía đầu của Tê Thiên!

Sức mạnh ẩn chứa trong cú đấm này có thể đấm thủng một lỗ trên tấm thép chứ đừng nói đến đầu người.

Đối mặt với cú đấm từ người đàn ông vạm vỡ, Tê Thiên cũng chọn cách đáp trả bằng nắm đấm của mình, anh cũng tung ra một cú đấm tương tự.

Quyền đối quyền!

Hai nắm đấm có tỷ lệ hoàn toàn khác nhau va vào nhau giữa không trung, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy năm đấm của Tề Thiên khi được đặt trước nắm đấm của người đàn ông vạm vỡ, thì giống như sự chênh lệch giữa nắm tay của trẻ con và người lớn.


Chỉ một giây tiếp theo, năm đấm đang siết chặt của người đàn ông vạm vỡ đột nhiên buông lỏng, sau khi cơ thể dừng lại tại chỗ trong một giây, thân hình to lớn của anh ta bay về phía sau như một quả đạn pháo và đập mạnh xuống đất.

Nhìn lại, tay phải của người đàn ông vạm vỡ đây những tia gân máu, cú đấm vừa rồi khiến tay phải của anh ta bị gãy hoàn toàn!

Kiều Lăng ngơ ngác nhìn một màn này, mặc dù Kiều Lăng đã biết một ít về thân phận của Tề Thiên, cũng †ừng nhìn thấy một ít kỹ năng của Tê Thiên, nhưng theo Kiều Lăng thì anh cũng chỉ nhỉnh hơn cô ấy một chút mà thôi, nhưng vào lúc thấy cảnh tượng này, Kiều Lăng không biết nên diễn tả như thế nào.

Thể trạng của Tề Thiên trông không khác gì so với một người bình thường, nhưng sức mạnh bùng phát từ cơ thể anh đủ để hạ gục người đàn ông cơ bắp đó trong giây lát, thể trạng và sức mạnh không cân xứng này hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của Kiều Lăng!

Khác với sự kinh ngạc của Kiều Lăng, Lưu Ký sợ đến mức không dám thở mạnh, anh ta không bao giờ nghĩ rằng người này sẽ đáng sợ như vậy, lại nghĩ đến thái độ không tốt trước đây của mình đối với Tề Thiên, trái tim của Lưu Ký gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng của anh †a.

Tê Thiên chậm rãi đi về phía trước. Lưu Ký nhìn thấy Tề Thiên đi về phía mình, liền vội vàng nói: "Xin... Xin lỗi, trước đó là tôi..."

Lưu Ký nhanh chóng nhận sai, nhưng anh ta lại phát hiện ra rằng Tê Thiên hoàn toàn phớt lờ anh ta, trực tiếp đi ngang qua anh ta mà không thèm liếc nhìn lấy một cái.

Tề Thiên mỗi bên tay tóm lấy người phụ nữ và người đàn ông vạm vỡ đang nằm trên mặt đất và kéo họ lên cầu thang.

"Mọi người, tôi muốn dùng hai người này trước một lúc, chuyện của mọi người từ từ giải quyết sau đi, ừm... nếu đến lúc đó họ vẫn có thể nói chuyện được."

Tê Thiên kéo hai người lên lầu mà không hề quay. đầu lại.


Tầng dưới là một hiện trường hỗn loạn sau trận chiến, nhưng lại có sự im lặng đến đáng sợ, những người có mặt không ai dám lên tiếng.

Hầu như tất cả những người mà Lưu Ký mang theo đều nhìn Lưu Ký, họ vẫn còn nhớ rõ khi Lưu Ký mới vào quán trà, anh ta đã chế nhạo người đàn ông mạnh mẽ kia.

“Đi mau. Đi”

Lưu Ký lấy hết can đảm đứng dậy, đâu còn dám ở lại nữa, mặc cái quần ướt sũng nước tiểu lảo đảo chạy đi, đôi chân vẫn còn nhữn ra như cũ, ra ngoài còn bị vấp ngã.

Những người mà Lưu Ký mang theo cũng khiêng những người bị thương trên mặt đất và nhanh chóng bỏ chạy.

Trong phòng riêng trên lầu, Tả Thiên đang ngồi trên ghế, một người đàn ông mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ mặt quỷ màu đen dễ dàng vặn gấy cổ người đàn ông vạm vỡ, người phụ nữ chân dài kia cũng đã chết trước người đàn ông vạm vỡ này từ rất lâu.


"Haiz." Tê Thiên thở dài: "Người của Đông Đường được huấn luyện rất bài bản, mồm mép cứng rắn, lần sau lại tìm cơ hội bắt bọn họ, các người xử lý đi."

Tề Thiên lắc đầu, đứng dậy đi xuống lầu.

Dưới lầu, ngoại trừ số bàn ghế bị đụng ngã, chỉ còn lại người đàn ông tóc dài đã chết từ lâu và Kiều Lăng đang ngồi trong góc.

Lúc này ánh mắt Kiều Lăng đờ đẫn, ngơ ngác nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ gì, nhìn thấy Tê Thiên đi xuống lầu, Kiều Lăng đột nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt Tê Thiên.

"Đổi chỗ khác nói chuyện đi." Tê Thiên đi thẳng đến cửa quán trà, "Theo quy tắc của bọn họ, nếu trong một khoảng thời gian nhất định không có tin tức gì, sẽ có người tới kiểm tra."

Tề Thiên đi ra cửa quán trà, đứng trước chiếc Mercedes-Benz màu đỏ: “Cô dẫn đường đi, tìm một nơi an toàn.”
 
Chương 93: C93: Ngứa tay vẽ mấy nét


Nửa giờ sau, Tê Thiên ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, nhìn cách trang trí xa hoa ở đây.

Nằm trên tầng 16 với mặt bằng rộng 300 mét vuông, đây từng là ngôi nhà mơ ước của Tê Thiên, cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn nhìn ra khung cảnh tuyệt đẹp. xung quanh, phía sau 72 hồ nối liền chạy qua toàn tỉnh Ninh.

Kiều Lăng rót cho Tê Thiên một tách trà, sau đó không nhịn được nói: “Anh mạnh cỡ nào?”

Tề Thiên nhún nhún vai: "Tôi không thể trả lời được, đây là một mệnh đề chưa chính xác, mạnh cỡ nào thì phải có người để tham chiếu mới biết được."

Kiều Lăng hít sâu một hơi: “Những người mà anh vừa đối phó, thế lực đằng sau bọn họ có mạnh băng anh không?”

Tê Thiên lắc đầu: "Không có." "Dạy tôi!"

Tê Thiên nằm ngửa trên sô pha, ngẩng đầu nhìn Kiều Lăng đứng trước mặt mình, thắc mắc: "Tại sao? Chúng †a thân nhau lắm sao?"

Kiều Lăng có chút kích động nói: "Chỉ cần anh chịu dạy tôi, anh muốn cái gì tôi đều cho anh, tiền, tôi có thể cho anh tất cả tiền mà tôi có, chỉ cần anh có thể khiến tôi mạnh hơn bọn họ."

"Ha ha." Tê Thiên cười khẽ một tiếng, "Cái này còn chưa đủ, đổi cái khác đi."


Kiều Lăng trầm mặc một giây, trong mắt hiện lên một tia do dự, nhưng chỉ trong chốc lát, tỉa do dự kia đã biến thành quyết tâm, Kiều Lăng lắc vai, tự nhiên hạ tay xuống, chiếc áo khoác trên người rơi xuống đất, để lộ chiếc eo thon thả và cơ bụng mà không biết có bao. nhiêu phụ nữ đã từng ghen tị.

Thân hình kiêu hãnh của cô ấy chỉ được che lại bởi một chiếc đai đeo bó sát người.

Đối mặt với cảnh đẹp trước mắt, vẻ mặt Tê Thiên không có chút nào thay đổi, lắc đầu: "Tôi cũng không cần thân thể, tiếp tục đổi cái khác đi."

Thân thể Kiều Lăng khẽ run lên, ngực cô ấy không ngừng phập phồng lên xuống, hô hấp trong im lặng dần trở nên gấp gáp.

Tê Thiên đứng lên nói: “Cô có mối thù lớn không thể buông bỏ được sao? Tôi có thể cảm nhận được trong lòng cô đang rất rối bời.”

Vừa nói, Tề Thiên vừa cúi người nhặt chiếc áo khoác rơi trên mặt đất của Kiều Lăng lên, khoác lại lên người Kiều Lăng, che đi khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt.

"Cảm xúc của cô đã sắp sụp đổ rồi, có khi muốn hét thì cứ hét lên, hét xong rồi, khóc xong rồi thì rửa mặt và thay quần áo sạch sẽ, dưới lầu có trung tâm hoạt động dành cho thanh thiếu niên, tôi xuống dưới ngồi điều hòa chờ cô, trời nóng thế này thật là tra tấn."

Tê Thiên vỗ vỗ vai Kiều Lăng, xoay người mở cửa phòng đi ra ngoài.


Ngay lúc cửa phòng vừa đóng lại, Tê Thiên nghe được tiếng gào khóc của Kiều Lăng truyền ra từ trong phòng, xen lẫn tiếng nức nở.

Tề Thiên lắc đầu, đi xuống lầu.

Hơn mười phút sau, sau khi tắm rửa thay quần áo. sạch sẽ, Kiều Lăng xuất hiện ở cửa Trung tâm hoạt động thanh thiếu niên, cô ấy đi một đôi giày trắng và mặc váy dài màu vàng nhạt, vẻ ngoài trẻ trung nhưng trưởng thành cùng với khuôn mặt xinh xắn của cô ấy đã thu hút nhiều người nhìn qua.

Kiều Lăng nhìn quanh đám người, cuối cùng nhìn thấy Tê Thiên đang ngồi trước một chiếc bàn dài.

Khi Kiều Lăng đi tới, liền nhìn thấy Tề Thiên ngồi ở trước bàn dài, trong tay cầm bút lông mềm vẽ một ngọn núi xanh trên tờ giấy Tuyên Thành mới tỉnh.

Kiều Lăng không hiểu về tranh, nhưng cô ấy cũng có thể cảm nhận được, dù là trên giấy, thì ngọn núi xanh này vẫn mang đến cho người ta cảm giác bàng bạc.

Kiều Lăng ngoài ý muốn hỏi: “Anh cũng có thể vẽ sao?”

Tê Thiên nghe thấy thanh âm của Kiều Lăng, buông bút lông xuống, cười nói: “Trước đây có học một chút từ người khác.”

Tê Thiên đưa tờ giấy Tuyên Thành cho một cậu bé: “Tặng cho em, được rồi, bây giờ đi chơi đi.”

Cậu bé mười mấy tuổi, vui vẻ chạy đi với tờ giấy vẽ.

Tê Thiên cười: “Ở đây đợi chán quá, thấy có người vẽ tranh, nên ngứa tay vẽ mấy nét thôi."
 
Chương 94: C94: Không còn cách nào khác


Kiều Lăng nhịn không được nói: “Anh biết y thuật, còn biết vẽ tranh, thực lực cũng mạnh, tôi nghe Thu Thủy nói qua, tại đại hội cổ đông lần thứ nhất sau khi Thẩm Bằng Bân trở về, anh đã giúp cô ấy tìm ra cái bẫy trong hợp đồng của tập đoàn Thanh Đăng, lại còn thành thạo Anh văn, nếu chỉ nhìn vào những điều này, thì anh cũng là một chàng trai chất lượng cao."

Tềê Thiên nhún nhún vai: "Tôi cũng nghĩ như vậy."

Kiều Lăng che miệng cười: "Không biết xấu hổ."

"Chúng ta đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện." Tê Thiên đứng dậy đi ra khỏi trung tâm hoạt động, bên ngoài là quảng trường sự kiện.

Tê Thiên và Kiều Lăng đi dạo trong quảng trường sự kiện.

Kiều Lăng nhìn người đi lại xung quanh mình, nói: “Trước đó anh nói muốn tôi tìm một nơi an toàn không có người, bây giờ lại đến quảng trường, anh sợ ở nhà tôi tôi sẽ làm gì anh sao?”


Tề Thiên gật đầu, cũng không phủ nhận. Sắc mặt Kiều Lăng đỏ lên, đang muốn nói gì đó.

Giọng nói của Tề Thiên vang lên: “Cảm xúc của cô đang trên bờ vực sụp đổ, sự xuất hiện của tôi khiến tôi có cảm giác như cô là người sắp chết đuối chộp lấy phao cứu mạng, thường thì ngay lúc này con người sẽ đưa ra một số quyết định sai lầm và vô lý, giống như cô. lúc nãy vậy, tôi cũng sợ mình sẽ làm gì đó, dù sao cô cũng là một phụ nữ xinh đẹp, còn tôi cũng là một người đàn ông bình thường.”

Kiều Lăng khế nhướng đôi mày liễu: “Vậy nên anh sợ?”

"Không phải là tôi sợ." Tê Thiên lắc đầu, "Cô và Thẩm Thu Thủy là bạn tốt, còn tôi là hôn phu của Thẩm Thu Thủy, mặc dù chúng ta đều biết rõ mối quan hệ giữa Thẩm Thu Thủy và tôi chỉ là một cuộc giao dịch, nhưng nhưng cho dù là giao dịch thì mối quan hệ của chúng tôi cũng rõ rành rành ra đó, đừng nhắc tới chuyện này nữa, nói việc khác đi.”

Kiều Lăng bất ngờ liếc nhìn Tê Thiên: “Anh rất lý trí.”

“Không còn cách nào khác.” Tề Thiên cười khổ nói: “Trước đây lúc còn bốc đồng đã làm những chuyện ngu xuẩn, cho nên tôi tự nhủ với chính mình là không bao giờ. được xúc động nữa.”

Kiều Lăng nhìn Tê Thiên, không nói gì.

“Sao vậy?” Tê Thiên sờ sờ mặt mình: “Tôi lại đẹp trai hơn sao?”

Kiều Lăng trợn mắt nhìn Tề Thiên, "Tôi chỉ đang thắc. mắc, rốt cuộc anh là người như thế nào, đúng rồi, hôm nay anh nói muốn hỏi những người kia một chuyện, anh đang nói về chuyện gì vậy?”


"Bí mật." Tề Thiên lắc đầu, "Tôi chỉ có thể nói cho cô biết, những người kia đều là người của Đông Đường.".

||||| Truyện đề cử: Dưỡng Thành Hoàng Hậu Nho Nhỏ |||||

Kiều Lăng bối rối: “Đông Đường?”

"Ừm..." Tê Thiên suy nghĩ một chút, "Để tôi cho cô một sự so sánh, cô cảm thấy thế lực nhà Lưu Ký thế nào?"

Kiều Lăng thở dài: “Mặc dù hôm nay tôi phát hiện nhân phẩm của Lưu Ký không ra gì, nhưng không thể không nói, thực lực của nhà họ Lưu vẫn rất mạnh, nếu không hôm nay tôi cũng sẽ không bỏ ra nhiều tiền để giao phó cho anh ta, tất cả những nhân vật lớn ở Thiên Ngân khi gặp phải một số việc bí mật, đều đến tìm nhà họ Lưu để giải quyết."

Tê Thiên gật đâu: “Cô có nhớ chị Hoành xuất hiện ở KTV ngày đó không?”

"Nhớ chứ." Kiều Lăng gật đầu, "Đó là người đã khiến Lưu Ký sợ đến mức không dám nói lời nào, Lưu Ký nói rằng chị Hoành là người quyền lực nhất trong toàn bộ thế lực ngầm của Thiên Ngân."


"Cũng không khác mấy." Tê Thiên trả lời, sau đó giải thích nghi vấn của Kiều Lăng: "Chị Hoành là thành viên cấp cao của Thập Phương Hội Thiên Ngân, nhưng vẫn không phải là người có cấp bậc cao nhất trong Thập Phương Hội Thiên Ngân, phía trên Chị Hoành còn có một người phụ trách, mà Thập Phương Hội đều có người giống như người lãnh đạo trực tiếp của Chị Hoành ở mỗi thành phố trong toàn bộ khu vực Tây Bắc.”

Kiều Lăng mở to mắt: "Mỗi thành phố!" Tề Thiên gật đầu: “Đúng rồi."

Kiều Lăng hít một hơi, ngay cả một công ty hàng đầu ở Tây Bắc cũng không dám nói có thể kinh doanh ở mỗi thành phố ở Tây Bắc.

Kiều Lăng phải mất hơn mười giây để tiêu hóa tin tức này, sau đó hỏi: "Vậy thì Đông Đường này chiếm vị trí gì trong Thập Phương Hội? Có phải là thế lực trực thuộc của Thập Phương Hội không?"

“Không.” Tề Thiên lắc đầu, “Thập Phương Hội phải nghe theo Đông Đường.”
 
Chương 95: C95: Cho tôi một cơ hội


Bước chân đang tiến về phía trước của Kiều Lăng đột nhiên khựng lại, tin tức Tê Thiên mang đến cho cô ấy thật sự quá chấn động!

Thập Phương Hội mạnh mẽ kia, thứ mà Kiều Lăng chỉ có thể ngước nhìn khi nghĩ về nó, vậy mà vẫn phải nghe theo Đông Đường!

Ánh mắt Kiều Lăng trở nên mờ mịt, thật lâu không thể hồi phục tinh thần.

Tê Thiên không nói thêm gì nữa, anh muốn cho Kiều Lăng thời gian để tiêu hóa chuyện này.

Một lúc lâu sau, Kiều Lăng mới mở miệng: “Còn anh thì sao?”

Tề Thiên im lặng lắc đầu, Tê Thiên không biết phải giải thích thế nào cho Kiều Lăng hiểu về khoảng cách chênh lệch giữa Đông Đường và Long Vương Điện, việc này quá phức tạp.

Nhìn thấy Tề Thiên lắc đầu, trong lòng Kiều Lăng thở dài, nếu thế lực của Đông Đường lớn như vậy, vậy thì Tê Thiên nhất định không thể mạnh hơn Đông Đường.


Kiều Lăng chậm rãi bước đi: "Vậy anh nói xem, có phải là tôi không có cơ hội hay không? Ngay cả chị Hoành kia tôi cũng không thể liên lạc được, huống chỉ là thế lực như Đông Đường."

Tề Thiên nghi hoặc hỏi: “Đông Đường tìm cô có mục đích gì?”

"Bọn họ muốn lấy mật khẩu." Kiều Lăng thành thật nói: "Ông nội tôi để lại, tôi cũng muốn tìm Đông Đường, hỏi tin tức về ông nội."

Tề Thiên không hỏi thêm gì nữa, đây là chuyện riêng của gia đình Kiều Lăng, Tê Thiên cũng không muốn biết quá nhiều.

"Nếu cô muốn biết về thế lực ngầm, cứ liên hệ với tôi trước buổi chiều mai, tôi sẽ dẫn cô đi xem thử, đến lúc. đó cô muốn làm gì thì nói cho tôi biết."

Tề Thiên vẫy tay chào Kiều Lăng rồi sải bước rời đi.

Kiều Lăng nhìn bóng lưng của Tê Thiên, trong mắt lộ ra một tia mịt mờ, thế lực của Đông Đường đáng sợ đến như vậy, hiện giờ bọn họ đã tìm tới đây, sự kiên trì của cô ấy còn có ý nghĩa sao?

Tê Thiên nhìn thời gian, đã là năm giờ chiều, anh duỗi người, ra ngoài mấy ngày, mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải làm, lịch trình của anh cũng gần như dày đặc.

Người của Đông Đường đã vào chỗ, bắt đầu giám sát những người xung quanh Thẩm Thu Thủy, vào buổi trưa Tề Thiên đã diễn một vở kịch ở bên cạnh Thẩm Thu Thủy, nhưng anh còn cần phải đến chỗ Cố Văn để diễn một vở kịch nữa.

Nếu không, với thân phận của một tên tội phạm lao động cải tạo mà đính hôn với Thẩm Thu Thủy, thì sẽ gây ra sự nghi ngờ, cần phải xóa tan mọi nghi ngờ mới được!

Trong khi bắt taxi đi thẳng đến tập đoàn Văn Tôn, Tê Thiên đã liên lạc với Cố Văn.


Khi anh đến tập đoàn Văn Tôn thì đã đúng 5 giờ 30, Tê Thiên và Cố Văn gặp nhau ở nhà ăn nhân viên.

Tập đoàn Văn Tôn còn lo cả bữa ăn chiều cho nhân viên.

Thời gian tan làm của Tập đoàn Văn Tôn lúc 5 giờ chiều, có nhiều người sẵn sàng đợi thêm nửa tiếng để đến đây ăn tối.

Trong giờ ăn, có rất nhiều người ở nhà ăn.

Văn Tố Hoa đang đứng ở cửa sổ phục vụ đồ ăn cho người khác, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tề Thiên, vừa định đưa tay ra chào hỏi thì nhìn thấy Cố Văn cũng đang ở đó, bên cạnh còn có vài giám đốc điều hành công ty, hình như đang bàn bạc công việc với Tề Thiên, Văn Tố Hoa thu tay lại, không làm phiền Tề Thiên.

Người phụ nữ lúc sáng cãi nhau với Văn Tố Hoa cũng nhìn thấy Tê Thiên, nhìn thấy Tê Thiên và Cố Văn ngồi cùng nhau, bà ta ngạc nhiên liếc nhìn Văn Tố Hoa, sau đó kéo người bên cạnh đến nói nhỏ điều gì đó, thỉnh thoảng còn đưa tay ra chỉ vào Văn Tố Hoa và Tề Thiên đang ngồi cùng bàn với Cố Văn.

Đột nhiên, Cố Văn quăng đũa xuống đất, lớn tiếng mắng: Việc nhỏ như vậy cũng không làm được! Vô dụng!"

Cố Văn mắng lớn tiếng, khiến nhiều người nhìn về phía này.


Cố Văn tiếp tục mắng: "Tề Thiên, cậu nghĩ là cậu đang làm gì? Với những gì cậu đã từng trải qua, tôi có thể cho cậu đến đây làm việc, đó là sự may mắn của cậu! Cậu không có quyền tự mình đưa ra quyết định!"

Sau khi mắng xong, Cố Văn tức giận bỏ đi.

Cảnh tượng này bị rất nhiều người chứng kiến, có người đặt đ ĩa xuống, rời khỏi nhà ăn, có người tìm một nơi vắng vẻ và lấy điện thoại di động ra.

Một Tập đoàn Văn Tôn, một nhà ăn nhân viên, chỉ những gì xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi này đã gây ra phản ứng dây chuyền ngay lập tức.

Thẩm Sơn trở lại công ty vì Thẩm Bằng Bân muốn cướp quyền, đang ngồi uống trà trong văn phòng thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, nghe nội dung trong điện thoại, Thẩm Sơn nở nụ cười.

"Cố Văn đã nổi giận ở trước công chúng sao? Ông ta tức giận mắng Tề Thiên, hơn nữa còn làm nhục quá khứ Tề Thiên? Được rồi! Được rồi! Tê Thiên, đây là cậu đang cho tôi một cơ hội!"
 
Chương 96: C96: Thân phận bị lộ


Thẩm Sơn ngay lập tức gọi điện, liên lạc riêng với những người điều hành cấp cao của công ty đã bị Thẩm

Bằng Bân mua chương trước đó.

Sáu giờ chiều, Thẩm Thu Thủy xử lý xong tài liệu, vừa bước ra khỏi văn phòng thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.

Bên ngoài văn phòng của Thẩm Thu Thủy, Thẩm Sơn dẫn đầu hơn chục giám đốc điều hành công ty đến chặn ở đây.

Thẩm Thu Thủy khẽ cau mày: “Các người có việc gì sao?”

Thẩm Sơn tiến lên một bước, lớn tiếng nói: “Sếp Thẩm, chúng tôi đều tin tưởng cô nên hủy bỏ hôn ước!”

Trên mặt Thẩm Thu Thủy lộ ra vẻ tức giận: "Thẩm Sơn, không phải là ông đang quá lo chuyện bao đồng sao?"


"Có sao? Tôi không nghĩ như vậy chút nào!" Thẩm Sơn nói với giọng điệu nghiêm nghị: "Là cổ đông của công ty, tôi cần nhắc nhở sếp Thẩm, cô nhất định phải bảo vệ lợi ích của công ty! Với tư cách là chủ tịch của Tập đoàn Thẩm thị, mọi lời nói và hành động của cô đều đại diện cho công ty, chưa kể đến người đàn ông mà cô đã chọn, giờ đây một tên tội phạm lao động cải tạo đã trở thành hôn phu của chủ tịch Thẩm thị, điều này gây ra sự xấu hổ cho Thẩm thị của chúng tôi!"

Nghe thấy Thẩm Sơn công khai nhắc đến từ "tội phạm lao động cải tạo, tim Thẩm Thu Thủy đập thình thịch, sau đó quát lớn: "Thẩm Sơn, ông có biết là ông đang nói cái gì không vậy? Nếu không có chứng cứ, thì ông có thể tùy tiện nói bậy sao?”

Thẩm Sơn ngẩng cao đầu: “Thẩm Sơn tôi đã sống tới từng tuổi này rồi, tôi biết rõ lời nào nên nói hay không, Thẩm Thu Thủy, hoặc là cô hủy hôn hoặc là từ chức để nhường vị trí cho người xứng đáng hơn, Thẩm thị chúng tôi không thể chịu đựng được sự sỉ nhục như: vậy!”

Thẩm Sơn nói xong liền ném một chiếc điện thoại di động cho Thẩm Thu Thủy.

Thẩm Thu Thủy theo bản năng nhận lấy điện thoại, trên màn hình đang tạm dừng một đoạn video, khi Thẩm Thu Thủy nhấn nút phát, đoạn video chiếu ra cảnh Cố Văn măng Tê Thiên ở nhà ăn.

"Quá khứ, ha ha!" Thẩm Sơn cười lạnh, "Quá khứ của cậu Tề Thiên cũng không khó điều tra, ba năm trước cậu ta đã lái xe tông trúng người gây thương tích nghiêm trọng, khiến người ta phải vào bệnh viện, bị giam ba năm, vừa mới được ra tù, một ngày sau thì đính hôn với sếp Thẩm! Sếp Thẩm, cô không thực sự muốn làm Thẩm thị của chúng tôi phải mang tiếng của tội phạm lao động cải tạo đó chứ!

Sắc mặt Thẩm Thu Thủy không ngừng thay đổi, ngay từ khi biết thân phận của Tê Thiên, Thẩm Thu Thủy đã biết đây sẽ là một quả bom hẹn giờ, nhưng Thẩm Thu Thủy cho rằng chỉ cần giải quyết xong chuyện của Thẩm Bằng Bân trước khi quả bom này phát nổ là được, nhưng không ngờ được, quả bom này lại phát nổ nhanh như vậy!

Hơn nữa nhìn cách Cố Văn nổi giân trước công. chúng, thì rõ ràng là Tê Thiên đã chủ động kích nổ quả bom này!

Các giám đốc điều hành cấp cao của công ty đứng sau Thẩm Sơn cũng lên tiếng vào lúc này, gây áp lực cho Thẩm Thu Thủy.

Những đoạn video trong tay Thẩm Thu Thủy và giọng nói liên tục của những giám đốc điều hành công ty này vẫn luôn k1ch thích thần kinh của Thẩm Thu Thủy.


“Tránh ra hết đi!” Thẩm Thu Thủy sải bước về phía trước, nhét điện thoại vào tay Thẩm Sơn rồi rời đi.

Lúc Thẩm Thu Thủy muốn rời đi, đương nhiên không có người nào ngăn cản, mục đích của bọn họ đã đạt được, trên mặt mọi người đều nở nụ cười.

Một cảm xúc táo bạo lan tràn trong lòng Thẩm Thu Thủy.

Vị hôn phu là một tội phạm lao động cải tạo đột nhiên bước vào cuộc đời cô, những chữ đó bắt đầu trở nên vô cùng gay gắt.

Giữa tiếng phanh xe đột ngột, Thẩm Thu Thủy trở vê biệt thự, vừa bước vào cửa đã thấy Tê Thiên đang ngồi trong phòng khách xem TV.

Tề Thiên liếc nhìn Thẩm Thu Thủy, chào hỏi: “Cô đã trở lại."

Nhìn thấy Tề Thiên ngồi đó nhàn nhã xem TYV, lúc này cơn giận của Thẩm Thu Thủy đã hoàn toàn bùng nổ.

"Tê Thiên, anh vẫn còn tâm trạng xem TV phải không? Anh đã làm chuyện tốt gì kìa!"


Vẻ mặt Tê Thiên khó hiểu: “Tôi đã làm gì?”

Vẻ mặt Thẩm Thu Thủy đầy tức giận: “Hôm nay chuyện gì đã xảy ra ở tập đoàn Văn Tôn, anh còn cần tôi nhắc nhở sao? Tôi đã nói với anh từ lâu rồi, làm việc gì cũng phải dùng đầu óc! Anh có biết là vì chuyện xảy ra chiều nay, vì thân phận là một tội phạm lao động cải tạo. của anh, đã gây ra tác động như thế nào không! Nếu không có gì ngoài ý muốn, thì sáng mai anh sẽ thấy những tiêu đề báo chí bay khắp bầu trời, nói rằng Chủ tịch Tập đoàn Thẩm thị đã kết hôn với một tên tội phạm lao động cải tạo!”

Thẩm Thu Thủy ném túi xách lên tủ giày, tức giận đi lên lầu.

Tề Thiên cầm điều khiển từ xa, tắt TV, nhìn bóng lưng Thẩm Thu Thủy đang bước lên lầu, đột nhiên nói: “Thẩm Thu Thủy, cô giải thích cho tôi một chút.”

Thẩm Thu Thủy đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Tê Thiên đang đứng ở đó, đôi mắt nhìn chằm chằm cô.

"Thẩm Thu Thủy, cô nói rõ ràng cho tôi, tội phạm lao động cải tạo thì đã sao?"
 
Chương 97: C97: Tôi đi mở cửa


Tề Thiên chậm rãi đi về phía Thẩm Thu Thủy.

Nhìn vào mắt Tê Thiên, Thẩm Thu Thủy cảm giác như mình đang bị dã thú theo dõi, ánh mắt như vậy. khiến trong lòng Thẩm Thu Thủy dâng lên một cảm giác sợ hãi!

Thẩm Thu Thủy hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói: "Tề Thiên, tôi không muốn tranh cãi với anh về vấn đề này:

"Tôi cũng không muốn tranh cãi gì cả." Tê Thiên lắc. đầu, cởi áo khoác ra: "Thẩm Thu Thủy, chúng ta hãy nói sự thật đi, cô có nhớ vết sẹo này không?”

Tề Thiên giơ cánh tay phải lên, hôm qua ở vị trí đó còn có một miếng băng gạc được thắt thành nơ bướm, lúc này đã bị Tê Thiên tháo ra, vết sẹo mới vẫn còn rất mềm.

"Đây là do một tên tội phạm lao động cải tạo đã chặn lại cho cô, nếu không có tên tội phạm lao động cải tạo này, thì con dao đó đã chém vào đầu hay cổ của cô?"

“Bẫy hợp đồng của tập đoàn Thanh Đằng cũng là do một tên tội phạm lao động cải tạo giúp cô phát hiện ra!”

"Thẩm Bằng Bân tiến công mạnh mẽ, cũng là một tên tội phạm lao động cải tạo giúp cô phá vỡ tình thế bế tác.

"Cô cứ luôn miệng nói về tội phạm lao động cải tạo, trong mắt lại đầy vẻ mỉa mai, Thẩm Thu Thủy, tôi hỏi cô, tội phạm lao động cải tạo thì đã sao?"


Mỗi khi Tê Thiên nói một câu, anh lại tiến lên phía trước một bước, khi vừa dứt lời, Tê Thiên đã đi tới trước. mặt Thẩm Thu Thủy.

Khoảng cách giữa hai người chưa đến nửa mét.

Thẩm Thu Thủy thậm chí có thể ngửi được mùi đặc trưng của người đàn ông này.

Tê Thiên bỗng nhiên nhếch miệng cười, trong mắt mang theo vẻ khinh thường: “Thẩm Thu Thủy, cô đừng tỏ vẻ như bậc bề trên ở trước mặt tôi như vậy, tôi không nợ cô, cô không hài lòng về việc đính hôn, để tôi nói cho cô biết, tôi cũng không hài lòng! Đừng làm như Tê Thiên tôi đang cầu xin cô.”

Tê Thiên đi vòng qua Thẩm Thu Thủy, sải bước lên lầu, trở về phòng ngủ của mình, đóng cửa phòng một cái thật mạnh.

Thẩm Thu Thủy đứng ở bậc thang, trầm ngâm suy nghĩ.

Tề Thiên trở về phòng, tâm tình buồn bực đứng bên cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài, thì tiếng chuông điện thoại reo lên.

Tề Thiên liếc mắt nhìn người gọi, điều chỉnh lại tâm trạng, bắt máy: "Mẹ... Được rồi, bây giờ con sẽ về, được."


Tề Thiên cất điện thoại, hít sâu một hơi, lại mở cửa phòng bước ra ngoài.

Thẩm Thu Thủy vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt đỏ hoe, nhìn thấy Tê Thiên sải bước hướng về phía cửa, Thẩm Thu Thủy chợt hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Tề Thiên tiếp tục đi tới: “Về nhà ăn cơm!”

Tề Thiên sải bước ra ngoài, trở về nhà liền thấy bố mẹ đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Tê Đông Thịnh ra hiệu cho Tề Thiên ngồi xuống, sau đó hỏi: “Tiểu Thiên, nghe mẹ con nói, hôm nay cấp trên của con đã phê bình con ở trước mặt mọi người đúng không?”

Tề Thiên thản nhiên xua tay: “Bố, không sao đâu.”

Tề Đông Thịnh lắc đầu: “Tiểu Thiên, bây giờ con đã lớn rồi, có chính kiến của mình, bố hiểu được, mặc dù cấp trên của con không hề làm ra vẻ, là người rất tốt, nhưng dù thế nào đi nữa, ông ấy vẫn là cấp trên của con, ở trong công việc, con nên cố gắng hợp tác, nếu con đã nhận lương thì làm việc nghiêm túc là thái con hiểu không?"

Tê Thiên cười khổ: "Bố, thật sự không có chuyện gì đâu! Bố và mẹ đừng lo lắng."

Văn Tố Hoa thở dài: "Tiểu Thiên, mẹ biết con không muốn làm cho bố mẹ lo lắng, nhưng đã nhiều năm như vậy còn có chuyện gì mà bố mẹ chưa từng thấy, con..."

Văn Tố Hoa vừa nói được một nửa thì có người gõ cửa.

“Tôi đi mở cửa.” Tê Đông Thịnh đứng dậy. Văn Tố Hoa tiếp tục ngồi đây dạy dỗ Tề Thiên.
 
Chương 98: C98: Cũng coi như không tệ


Tê Đông Thịnh vừa mở cửa ra, nhất thời sửng sốt khi nhìn thấy người đang đứng trước cửa.

"Anh Tề, ha ha." Người xuất hiện ở cửa là Cố Văn, Cố Văn cười lớn: "Anh Tề, quấy rầy, quấy rầy."

"Cái này... mời vào." Tê Đông Thịnh làm động tác mời.

Cố Văn vừa bước vào cửa vừa nói: “Hôm nay ở công ty đã xảy ra một chút chuyện, tôi nghĩ có lẽ chị dâu đã nhìn thấy, tôi sợ chị dâu lo lắng, nên nhanh chóng tới đây giải thích một chút.”

Cố Văn vừa vào cửa đã nhìn thấy Tê Thiên, ông ta cũng hơi kinh ngạc, lập tức nói: "Tiểu Tê cũng ở đây à."

Tê Thiên gật đầu.

Cố Văn bước vào nói với Văn Tố Hoa: “Chị dâu, tôi phải giải thích với chị một chút, hôm nay ở công ty, tôi và tiểu Tê đã phối hợp cùng diễn một vở kịch, tiểu Tê làm việc rất tốt, hai người hoàn toàn không cần phải lo lắng, tôi chỉ sợ hai người nghĩ nhiều nên mới nhanh chóng tới đây để nói rõ.”

Sự xuất hiện của Cố Văn hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tề Thiên, anh không hề thông báo cho Cố Văn biết, đây là do Cố Văn đã chủ động đến đây.


Tê Thiên không khỏi âm thầm gật đầu, nếu như có một số việc giao cho người như Cố Văn, thì anh thật sự

có thể hoàn toàn yên tâm, ngay cả việc giải quyết tốt hậu quả Cố Văn cũng có thể làm rất tốt.

Cố Văn đích thân đến thăm, cũng coi như giúp Tê Thiên khỏi phải giải thích phiền toái, nếu không, mặc kệ Tê Thiên có nói gì, bố mẹ anh cũng sẽ không tin.

Cố Văn mang tới hai bình rượu ngon, Văn Tố Hoa lại nấu thêm hai món ăn nhấm rượu, tâm trạng của Tê Thiên cũng có chút buồn bực, liền ngồi vào bàn uống mấy ly.

Sau bữa tiệc rượu, đã là mười một giờ rưỡi tối.

Xe của Cố Văn đưa Tề Thiên đến Bích Thủy Xuân Thành.

Trên xe, vẻ mặt Cố Văn cung kính: "Cậu Tề, tiếp theo. tôi cần phải làm gì?"

Tề Thiên ra lệnh: “Tập đoàn Thanh Đằng chuẩn bị tiến vào Thiên Ngân, tôi muốn từ phương hướng này can thiệp vào chuyện của Đông Đường, tôi sẽ thành lập một công ty, từ giờ trở đi ông giúp tôi tạo đà, sau khi Thanh Đằng tiến vào Thiên Ngân, tôi muốn liên lạc với họ càng sớm càng tốt.”

“Đã hiểu.”

Chiếc xe dừng lại khi đến một ngã tư cách khu dân cư một đoạn.

Tê Thiên xuống xe một mình đi về nhà, anh không biết được ai là tai mắt của Đông Đường, tất cả mọi việc đều phải cẩn thận.

Đi trong khu dân cư, gió đêm khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lếo, khi đi đến cửa biệt thự, biệt thự tối đen như mực, hiển nhiên Thẩm Thu Thủy đã ngủ.

Tề Thiên nhẹ nhàng mở cửa, cảnh tượng đập vào. mắt khiến sắc mặt Tề Thiên thay đổi.

Toàn bộ phòng khách đều lộn xộn, hiển nhiên đã bị ai đó lục soát!


Tề Thiên sải bước phóng nhanh lên lầu, phòng ngủ chính, phòng ngủ dành cho khách và phòng làm việc, Tê Thiên đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng đều không thấy bóng dáng của Thẩm Thu Thủy!

Mọi ngóc ngách của căn phòng đều bị lục lọi, toàn bộ biệt thự trở nên lộn xộn!

Trong lòng Tê Thiên trâm xuống, sau vụ tay súng ngày hôm đó, Tê Thiên đã bố trí người canh gác xung quanh biệt thự, nhưng hôm nay vì vấn đề tai mắt của Đông Đường, Tê Thiên để những người này tạm thời rút lui.

Tê Thiên bấm số gọi cho Thẩm Thu Thủy, nhưng bên kia không có ai bắt máy, gọi liên tục nhiều cuộc cũng đều giống như vậy.

Tề Thiên lao ra khỏi biệt thự, dùng điện thoại di động phát ra một mệnh lệnh: Tìm kiếm tung tích Thẩm Thu Thủy trong toàn thành phố!

Cùng lúc đó, Tề Thiên đi thẳng về phía nam thành phố.

Trong một biệt thự nhìn ra hồ ở phía nam thành phố.

Triệu Thành bị gãy chân, Vương Dung bị Tê Thiên xé miệng, và Thẩm Bằng Bân bị đánh trong phòng họp của Thẩm thị vào buổi sáng, cả ba đều đang ngồi trong phòng khách của biệt thự.

Nghe được tin tức mà Thẩm Sơn mang đến, trên mặt ba người đều nở nụ cười.

Triệu Thành cười to: "Ha ha ha ha! Tên Tê Thiên này. quá kiêu ngạo! Nếu Cố Văn không chống lưng cho anh ta, để xem anh ta sẽ làm sao bây giờ?"


Thẩm Bằng Bân ánh mắt mờ mịt: “Thân phận tội phạm cải tạo lao động của Tê Thiên đã bị vạch trần, chức chủ tịch của Thẩm Thu Thủy đã không còn vững chắc nữa! Trước khi chết tên Tê Thiên này vẫn có thể tạo ra một ra một chút tác dụng, cũng coi như không tệ!"

"Ngày mai, trước tiên lợi dụng thân phận của tên họ Tê kia để đuổi Thẩm Thu Thủy ra khỏi chức chủ tịch, sau đó buổi tối sẽ làm thịt Tê Thiên!"

Ba người âm mưu lên kế hoạch, trên môi nở nụ cười, như thể họ đã nhìn thấy kết cục bi thảm của Tề Thiên.

Tiếng cười của họ ngày càng không kiềm chế được.

Thẩm Bằng Bân thậm chí còn khui một chai rượu vang đỏ để ăn mừng.

Vào lúc chai rượu vang đỏ được mở ra, cánh cửa biệt thự vừa được sửa xong lúc chiều, phát ra một âm thanh nặng nề!

"Bùm!"

Cánh cửa lại bị đá văng ra, bên ngoài tối đen, bóng dáng của Tê Thiên chậm rãi xuất hiện từ trong bóng tối.
 
Chương 99: C99: Thẩm thu thủy đâu


Ba người đang cười to đắc ý trong phòng khách, chợt vừa nhìn thấy Tê Thiên, lập tức nụ cười của họ biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

Thậm chí trên mặt Vương Dung và Triệu Thành đều lộ ra vẻ hoảng sợ.

Sắc mặt Thẩm Bằng Bân càng ngày càng u ám, hắn †a nhận ra tên Tê Thiên này thật sự không coi hắn ta ra gì: “Đây là nhà của Thẩm Bằng Bân tao! Chỗ của Thẩm Bằng Bân tao! Mỗi lần Tê Thiên mày đi tới đều đạp hư cửa, làm ra bộ dạng rất kiêu ngạo, mày coi Thẩm Bằng Bân tao là ai!"

Tề Thiên đi vào nhà, dưới ánh đèn thân hình ảnh càng rõ ràng hơn: "Ba người cười cái gì vậy? Có chuyện gì vui vẻ, chia sẻ cho tôi biết đi?"

Te Thiên bước tới một cách chậm rãi, Triệu Thành ngồi trên xe lăn vô thức lăn bánh xe lùi về phía sau.

Vương Dung cũng yên lặng lui về phía sau.

Về phần vấn đề của Tê Thiên, đương nhiên bọn họ không thể trả lời, bọn họ cũng đâu thể nói cho Tề Thiên biết, chúng tôi đang bàn cách giết anh, đúng không?

Thẩm Bằng Bân đứng dậy và đi về phía Tê Thiên: "Tê Thiên! Mày cho rằng địa bàn của tao là chỗ nào?"

Tê Thiên nhìn quanh một lượt, sau đó hỏi: “Thẩm Thu Thủy ở đâu?”


Thẩm Bằng Bân sửng sốt một chút: “Cái gì?”

Ánh mắt Tề Thiên nhìn chằm chằm vào Thẩm Bằng Bân, hỏi: "Thẩm Thu Thủy ở đâu?”

Thẩm Bằng Bân lớn tiếng chửi: “Tao đ*t mày...”

“Bốp!”

Tê Thiên tát một cái vào mặt Thẩm Bằng Bân, cắt ngang những gì Thẩm Bằng Bân đang định nói, sau đó đá Thẩm Bằng Bân một chân.

"Nói cho tôi biết, Thẩm Thu Thủy ở đâu?"

"Tê Thiên, mẹ nó mày hơi khinh người rồi đó!" Thẩm Bằng Bân từ trên mặt đất đứng dậy, tùy tiện vớ lấy một món đồ rồi xông về phía Tề Thiên.

Tề Thiên lại đá Thẩm Bằng Bân văng ra ngoài một lần nữa, sau đó bước tới chỗ Triệu Thành đang ngồi trên xe lăn và tát liên tục hai bạt tai vào mặt Triệu Thành.

“Bốp bốp” hai âm thanh vang to rõ ràng.

Dù chỉ là hai cái tát tai, nhưng với sức mạnh của Tê Thiên, Triệu Thành bị đánh tới hai mắt đầy sao xẹt.

"Thẩm Thu Thủy đâu?”

"Không... Tôi không biết." Triệu Thành run rẩy trả lời, thanh âm lắp bắp.

Tề Thiên lại tát hắn hai cái: “Có nói hay không!”

Triệu Thành bị tát bốn cái liên tiếp khóc không ra nước mắt: "Tôi thật sự không biết! Làm sao tôi biết được Thẩm Thu Thủy ở đâu!"


Tề Thiên lại đi tới trước mặt Vương Dung, không hề có chút đồng tình nào, đá Vương Dung một chân ngã lăn xuống đất: “Nói cho tôi biết, Thẩm Thu Thủy ở đâu?”

"Không... không... không biết." Vương Dung run rẩy trả lời: "Chúng tôi thật sự không biết!"

Tề Thiên quay lại và thấy Thẩm Bằng Bân đang nhìn anh với ánh mắt gần như muốn giết người.

"Được rồi, xem ra Thẩm Thu Thủy thật sự không có ở đây, xin lỗi đã làm phiền."

Tề Thiên xua tay và rời khỏi biệt thự của Thẩm Bằng Bân.

Nhìn Tê Thiên cứ như vậy mà đi khỏi, anh tới đây rồi đánh tất cả mọi người, chỉ để hỏi Thẩm Thu Thủy có ở đây không.

Cảm giác nhục nhã này khiến Thẩm Bằng Bân đặc biệt khó chịu.

"Tê Thiên! Mẹ nó mày cứ chờ đi! Buổi tối ngày mai, chính là ngày chết của mày, tao cam đoan!"

Thẩm Bằng Bân nắm chặt nắm đấm, trên người nổi lên gân xanh! Tề Thiên rời khỏi chỗ của Thẩm Bằng Bân, gọi điện thoại ra ngoài: “Lập tức cung cấp cho tôi thông tin của tất cả những người có mâu thuẫn với Thẩm Thu Thủy!”

Ngay sau đó, một lượng lớn thông tin đã được gửi đến điện thoại di động của Tê Thiên.


Tê Thiên nhìn địa chỉ gần nhất rồi tìm kiếm.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Anh Cũng Có Ngày Này
2. Ngây Ngô
3. Cành Đào Sum Suê
4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi
=====================================

Đêm càng lúc càng sâu.

Thiên Ngân tối nay nhất định không bình yên.

Trong một căn nhà kho, một gã cường tráng có hình xăm kín trên lưng trói một thanh niên vào một cây cột, gã cường tráng cầm một con dao sắc nhọn kề vào cổ thanh niên: “Mau lên! Gọi người gửi tiền đến đây cho tao, nếu không tao sẽ cắt một bên tai của mày!"

Chàng trai trẻ sợ hãi đến mức bật khóc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom