Cập nhật mới

Dịch Long Vương Xuất Thế

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: C40: Anh muốn ăn sao


Khi Thẩm Thu Thủy bước vào, chỉ có một mình cô dám ngồi xuống, còn những người khác vẫn đứng bên cạnh, sợ làm Thẩm Bằng Bân bất mãn.

Dù trong hoàn cảnh này, Thẩm Băng Bân không thể nói gì khi mọi người ngồi xuống, nhưng nếu hắn ta không hài lòng và muốn trả thù ai đó thì không cần phải có lý do!

Hơn nữa, nói trằng ra, đây đều là những quản lý cấp cao nhất của tập đoàn Thẩm thị, tuy Thẩm Băng Bân đã rời khỏi nhà họ Thẩm được hai năm, nhưng trong cơ thể hẳn ta đang chảy dòng máu của nhà họ Thẩm, ai dám khiêu khích Thẩm Bằng Bân?

Lúc 3:50 phút, Tê Thiên xuất hiện ở tầng dưới của tập đoàn Thẩm thị và đi thẳng đến phòng họp.

Trong phòng họp, Thẩm Bằng Bân nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn nói: “Nếu người đã đến đông đủ rồi thì bắt đầu họp đi, ông đây không có nhiều thời gian rảnh như vậy.”

Một giám đốc điều hành công ty bị Thẩm Băng Bân mua chuộc đêm qua nói: "Cậu Thẩm, vẫn còn một người chưa tới đây.

Thẩm Băng Bân xua tay: "Không đến thì đừng đợi, chúng †a bắt đầu họp!". Ngôn Tình Nữ Phụ

Thẩm Thu Thủy sắp xếp tài liệu trước mặt, lên tiếng: “Thời gian cuộc họp được ấn định là đúng bốn giờ.”

Thẩm Băng Bân ngoáy ngoáy tai nói: "Là ai đã ấn định đúng bốn giờ, nếu không có người đến thì không cần đợi!"


Một giám đốc điều hành cấp cao bên phía Thẩm Thu Thủy nói: "Cậu Thẩm, thời gian này là do sếp Thẩm ấn định."

Sau khi người giám đốc điều hành cấp cao này nói xong, ông ta ngồi xuống chỗ của mình, đây là để bày tỏ thái độ của ông ta với Thẩm Bằng Bân.

Nhìn thấy người này ngồi xuống, ánh mắt Thẩm Bảng Bân dán chặt vào ông ta như một con rắn độc, nhìn chăm chằm đối phương!

Hai tên tay sai phía sau Thẩm Băng Bân cũng dùng ánh mắt hung ác nhìn qua.

Ngay lúc này, quản lý cấp cao của Thẩm thị vừa ngồi kia chợt cảm thấy một áp lực vô hình đè lên người mình, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo hơn, phía sau lưng vô thức toát ra mồ hôi lạnh.

Dưới áp lực như vậy, người giám đốc điều hành cấp cao của Thẩm thị rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, đứng dậy và đi sang một bên.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Thẩm Thu Thủy trở nên khó coi, cuộc đối đầu giữa hai người bắt đầu từ lúc họ bước vào phòng họp, mà đến lúc này, Thẩm Băng Bân đã chiếm hết ưu thế.

Không còn cách nào khác, Thẩm Băng Bân có tiếng hung ác, lại còn mang trong mình dòng máu của nhà họ Thẩm.



Thẩm Băng Bân khẽ mỉm cười, lúc này mới dời ánh mắt đi, hét lớn: "Bắt đầu họp!"

Sau khi Thẩm Bằng Bân hét lên lời này, mọi người chậm rãi đi về phía bàn hội nghị, nhưng vẫn không ai dám ngồi xuống.

Hiện tại là 3:53 phút, vẫn còn bảy phút nữa mới đến thời gian do Thẩm Thu Thủy quy định.

Thẩm Băng Bân võ tay tựa như đang dẫn dắt cuộc họp: “Nào, ai chủ trì, chúng ta bắt đầu cuộc họp.”

Một giám đốc điều hành cấp cao khác bị Thẩm Bằng Bân mua chuộc nói: “Vậy cuộc họp hôm nay sẽ do tôi chủ trì...”


Người này vừa nói được một nửa thì cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa phòng họp, họ thấy Tê Thiên cầm một cây kem trong tay, sải bước đi vào, đặt mông ngồi bên cạnh Thẩm Thu Thủy.

Động tác của Tê Thiên từ khi bước vào đến khi ngồi xuống đều rất tự nhiên, không hề có chút rụt rè nào.

Chỉ vài hành động đơn giản này đã làm gián đoạn hoàn toàn tiết tấu mà Thẩm Băng Bân vừa tạo ra, làm cho cuộc họp chuẩn bị bắt đầu trước bảy phút bị đột ngột ngưng giữa chừng.

Cũng như vừa rồi, ánh mắt Thẩm Bằng Bân dán chặt vào Tề Thiên như một con rắn độc.

Những tên tay sai đứng sau Thẩm Bằng Bân cũng gây áp lực lên Tê Thiên.

Mọi người đều đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, cho nên lúc này, sự tập trung của mọi người đều đổ dồn vào Tê Thiên, ngay cả Thẩm Thu Thủy cũng đang âm thầm quan sát anh.

Nhưng loại áp lực vô hình mới khiến người khác không thể chịu nổi dù chỉ là trong vài giây, lại như không có tác dụng gì với Tê Thiên.

Tê Thiên đang ăn kem, thấy Thẩm Băng Bân đang nhìn mình chằm chăm, anh hơi sửng sốt, sau đó đưa cây kem trong tay ra nói: “Anh muốn ăn sao?”

Anh muốn ăn sao?


Khi nói ra những chữ đơn giản này, Tê Thiên dùng giọng điệu giống như đang trêu chọc một đứa trẻ, khiến tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.

Bầu không khí do Thẩm Bằng Bân cố tình tạo ra cũng bị phá vỡ một cách nhẹ nhàng.

Thẩm Thu Thủy không khỏi nhướng mày, liếc nhìn Tê Thiên thêm mấy lần.

Thẩm Băng Bân nhếch miệng cười, vết sẹo dữ tợn trên mặt cũng biến dạng theo.

Tê Thiên bĩu môi: "Mất lịch sự quá!"

Nói xong, Tê Thiên tiếp tục ăn kem, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh "xì xụp", điều này khiến cuộc họp không thể tiếp tục được nữa.

Chờ đến đúng bốn giờ, Tê Thiên mới ăn xong cây kem, anh tiện tay ném vỏ vào thùng rác.

Thẩm Thu Thủy cũng lập tức đứng dậy, thu hồi quyền chủ động mà tuyên bố: “Cuộc họp bắt đầu!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: C41: Tập đoàn văn tôn là thứ gì vậy


Trong một cuộc đối đầu ngắn ngủi, từ việc Thẩm Bằng Bân chiếm ưu thế cho đến khi Thẩm Thu Thủy giành lại quyền chủ động, tất cả chỉ là do Tê Thiên nhúng tay với với một cây kem.

Khung cảnh tưởng chừng đơn giản này, lại chứa đựng rất nhiều điều.

Khi Thẩm Thu Thủy tuyên bố bắt đầu cuộc họp, lập tức có người bước ra và nói về những vấn đề liên quan đến lợi ích của công ty.

Thẩm Băng Bân không kiên nhẫn ngoáy tai: “Vào vấn đề chính đi.”

Thẩm Thu Thủy lên tiếng: "Bây giờ Thẩm thị đã đạt được quan hệ đối tác chiến lược với tập đoàn Văn Tôn, đây sẽ là trọng tâm phát triển trong tương lai."

Mối liên hệ với tập đoàn Văn Tôn là kế sách chính của Thẩm Thu Thủy dùng để đối phó với Thẩm Bằng Bân lúc này.

Thẩm Băng Bân khẽ cười một tiếng: "Tập đoàn Văn Tôn là thứ gì vậy?"


Một giám đốc điều hành cấp cao từ phía Thẩm Thu Thủy cho biết: "Cậu Thẩm, chúng ta là một tập đoàn, không phải một xã đoàn, tập đoàn Văn Tôn nắm giữ hoàn toàn 30% thị phần của Thiên Ngân."

"Ha ha, cho nên tôi mới nói, tập đoàn Văn Tôn là thứ gì vậy!" Thẩm Bãng Bân tỏ ra khinh thường: "Chỉ là thị trường "Thiên Ngân, thị phần còn chỉ có 30%, lại khiến các người coi đó là trọng tâm? Vậy hãy xem thử hợp đồng của tôi đi!”

Thẩm Bằng Bân phất tay.

Tên tay sai phía sau lấy từ trong túi ra một tập hồ sơ và đưa cho Thẩm Băng Bân.

Thẩm Băng Bân thản nhiên ném tập tài liệu lên bàn hội nghị: “Hai năm trước, tôi rời khỏi Thẩm thị, Thẩm thị cũng chỉ phát triển như vậy, hai năm sau vẫn y như vậy, trong suốt thời gian hai năm, Thẩm thị không có chút tiến triển nào à, ai đó, đến và sao chép mọi thứ trong này ra đi! Để những kẻ vô dụng này nhìn cho kỹ!"

Vài phút sau, hàng chục bản sao nội dung trong tập hồ sơ đã được sao chép và giao đến tay mỗi người.


Nhìn vào phần văn kiện sao chép này, trên mặt mỗi người đều có những biểu cảm khác nhau, có người thì lộ vẻ vô cùng vui mừng, còn có người thì ra vẻ buồn bã.

Thẩm Băng Bân châm một điếu thuốc, nở nụ cười tự tin nói: "Đây là hợp đồng hợp tác của tập đoàn An thị - Thanh Đăng, chỉ cần ký tên, bản hợp đồng này sẽ thuộc về chúng ta, tôi nghĩ mọi người đều biết tập đoàn Thanh Đằng, doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, năm nay nó đã hoàn tất việ cấp vốn và đưa ra thị trường vào tháng 1, giá trị thị trường hơn 70 tỷ, một tập đoàn như vậy, liệu tập đoàn Văn Tôn có thể so sánh được không?”

Văn bản hợp đồng này viết băng tiếng nước ngoài, nhưng đối với những giám đốc điều hành cấp cao có trình độ học vấn cũng cao ở đây thì không khó, mọi người đều có thể thấy rõ rằng một khi hợp đồng này được ký kết sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho Thẩm thị!

Ngoài ra, xét theo trình độ phát triển hiện tại của Thẩm thị, một khi hợp đồng này được ký kết, Thẩm thị sẽ có thể thăng tiến vùn vụt ít nhất ba năm!

"Tốt! Tốt lắm! Hợp đồng này có thể mang lại lợi ích to lớn cho chúng ta! Cậu Thẩm đúng là cậu Thẩm, vừa trở về đã mang đến một món quà lớn như vậy cho tập đoàn!"

"Với hợp đồng này, Thẩm thị của chúng ta có thể kết nối trực tiếp với các công ty lớn như Thanh Đăng, nếu đạt được sự hợp tác đôi bên cùng có lợi, theo hợp đồng, thị phần của chúng †a trên thị trường thậm chí có thể vượt qua tập đoàn Văn Tôn!"

Sắc mặt Thẩm Thu Thủy có chút khó coi, nội dung của hợp đồng này quả thực có thể mang lại lợi ích to lớn cho tập đoàn Thẩm thị!

Thẩm Bằng Bân có thể đưa ra bản hợp đồng này, Thẩm Thu Thủy không bao giờ ngờ tới, cho dù hiện tại có đạt được hợp tác với tập đoàn Văn Tôn thì cũng không thể áp chế được sức ảnh hưởng của bản hợp đồng này!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: C42: Có vấn đề sao


Mọi người ở bên phía Thẩm Thu Thủy đều lo lắng sốt ruột.

Thẩm Băng Bân đưa mắt nhìn chung quanh, hút xong một điếu thuốc, Thẩm Bằng Bân búng nhẹ, lên tiếng nói: "Các vị đều là người có học thức, không biết các vị còn có thắc mắc gì không?"

Mọi người cứ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai nói gì cả.

Nụ cười trên mặt Thẩm Bằng Bân càng lúc càng lớn, cuối cùng hắn ta tập trung chú ý vào Tê Thiên: “Vừa có người nói Thẩm thị là một tập đoàn, không phải một xã đoàn, nếu đã như vậy thì không thể có tình trạng vàng thau lẫn lộn được, không phải ai cũng có thể ngồi trong này đúng không, tôi nghe nói chồng sắp cưới của em tôi là một tiến sĩ có trình độ học vấn cao mới từ nước ngoài trở về, tôi nghĩ anh có thể có quan điểm khác, tại sao anh không chia sẻ ý kiến của mình đi?”

Thẩm Băng Bân vừa nói xong, Thẩm Thu Thủy liền nói: "Không cần, chỉ cần trong nội bộ chúng ta bàn bạc hợp đồng này là được.". Bạ𝒏‎ có‎ biế𝐭‎ 𝐭𝒓a𝒏g‎ 𝐭𝒓u𝘆ệ𝒏‎ --‎ 𝐭𝒓ùm𝐭𝒓u𝘆ệ𝒏.V𝒏‎ ‎ --

Thẩm Thu Thủy biết rất rõ thân phận tiến sĩ từ hải ngoại trở về của Tề Thiên giả đến mức nào, xét theo trình độ của Tề Thiên, anh căn bản không thể hiểu được bản hợp đồng này chứ đừng nói đến việc đưa ra bất kỳ ý kiến nào.


"Em gái thân mến của tôi, không thể nói như vậy được, cậu Tê này đang thay mặt cho tập đoàn Văn Tôn ngồi đây, tôi thật sự rất muốn nghe ý kiến của anh ta đó chứ”

Tê Thiên liếc nhìn Thẩm Thu Thủy.

Thẩm Thu Thủy lắc đầu với Tê Thiên, ra hiệu cho anh đừng đồng ý, theo thỏa thuận giữa hai người vào buổi trưa, mọi vấn đề sẽ do Thẩm Thu Thủy giải quyết.

Thấy Tề Thiên im lặng, Thẩm Băng Bân đương nhiên sẽ không bỏ qua, một tên tội phạm lao động cải tạo, là con chó của Cố Văn, nếu chuyện này bị vạch trần tại cuộc họp thì hoàn toàn có thể đẩy Thẩm Thu Thủy vào hàng ngũ của những kẻ thất bại.

Thẩm Băng Bân ngẩng đầu: “Thẩm Thu Thủy, cô chọn người câm làm chồng, hay chọn một tên vô dụng làm chồng vậy?"

Thẩm Thu Thủy khế vuốt tóc mái trên trán: "Thẩm Bằng Bân, chuyện của tôi không cần anh phải lo lắng làm gì!"

Thẩm Băng Bân nhún vai: "Vậy xem ra cô vừa tìm một tên vô dụng, chẳng lẽ vị tiến sĩ Tê từ nước ngoài trở về này không nhận ra những chữ này sao? Muốn tôi tìm người dịch cho anh không?"

Thẩm Thu Thủy nghe được lời này thì tim đập thình thịch, trong hoàn cảnh hiện tại, mỗi lời Thẩm Băng Bân nói đều có ý đồ riêng của nó!

Mà bây giờ Thẩm Băng Bân nhắc tới chuyện này, chẳng phải là Thẩm Bãng Bân đã biết một ít manh mối sao?


Nếu là bình thường, Thẩm Thu Thủy sẽ không sợ hãi, dù sao giấy cũng không thể gói được lửa!

Nhưng trong trường hợp này, thân phận của Tề Thiên tuyệt đối không thể bị vạch trần!

Chủ tịch của một công ty lại có chồng chưa cưới là một tên tội phạm, trong tình huống quan trọng hiện nay, ảnh hưởng thực sự rất lớn!

Ánh mắt Thẩm Băng Bân lại dán chặt vào Tê Thiên lần nữa: "Cậu Tê, anh có muốn thay mặt tập đoàn Văn Tôn nói vài lời không?"

Tê Thiên nặng nề thở dài: "Nói thế nào đây nhỉ, hợp đồng này có vấn đề nên không thể ký."

Tê Thiên vừa nói những lời này, các lãnh đạo cấp cao của Thẩm thị đang đứng về phía Thẩm Bằng Bân lập tức cười lớn.

"Có vấn đề sao? Có vấn đề gì? Chẳng lế anh cho rằng tập đoàn Thanh Đăng này là công ty ma? Để tôi nói cho anh biết, hợp đồng này có dấu chống làm giả của tập đoàn Thanh Đằng, muốn làm giả cũng làm không được đâu!"


"Tôi muốn nghe thử xem cậu Tề có ý kiến gì hay!"

Thẩm Thu Thủy lén lút dùng bàn tay nhỏ bé nhéo vào đùi Tề Thiên dưới bàn hội nghị, ý bảo Tê Thiên đừng nói nhảm nữa.

Dù sao Thẩm Thu Thủy cũng đã đọc bản hợp đồng này, nếu có vấn đề, Thẩm Thu Thủy sẽ không bao giờ nói ra câu “sau này sẽ thảo luận nội bộ”, ngay cả bản thân Thẩm Thu Thủy cũng không thể tìm ra được bất kỳ sai sót nào trong bản hợp đồng này, hiện tại Tê Thiên nói có vấn đề, với trình độ học vấn của Tê Thiên, thậm chí anh còn không hiểu được nội dung của hợp đồng, làm sao có thể nêu ra ý kiến gì được?

Còn nếu lời nói vô căn cứ, những người ở đây đều không phải là kẻ ngốc, nói lung tung sẽ chỉ trở thành trò cười mà thôi!

Nghe tiếng cười lớn, Tê Thiên lộ vẻ mặt khó hiểu: “Dám tuyên bố loại hợp đồng này có thể ký được, các người là người vô học sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: C43: Vô học


Vô học?

Giọng nói của Tê Thiên vừa vang lên, vô số người lập tức tức giận nhìn anh.

Thẩm Băng Bân cười lớn vỗ tay: “Ha ha, lời nói của cậu Tề rất xuất sắc! Xuất sắc lắm! Tôi rất muốn biết, em rể tương lai của tôi rốt cuộc có tự tin gì mà nói ra những lời như vậy?"

Một thành viên cấp cao của Thẩm thị ở bên phía Thẩm Bằng Bân hừ lạnh: "Người đại diện của tập đoàn Văn Tôn có lời khuyên gì?”

Thấy Tê Thiên bị nhắm vào, trong lòng Thẩm Thu Thủy lo lảng, nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể thầm trách Tề Thiên nói quá nhiều, không biết nhãn nhịn, cô đã dặn anh là không được nói bậy trong cuộc họp, nhưng anh vẫn nhanh mồm nhanh miệng, bây giờ không biết phải giải thích thế nào!


Những người đứng bên phe của Thẩm Thu Thủy lúc này cũng rất lo lắng, bọn họ không thể ngờ răng vị hôn phu của Sếp. Thẩm lại nói những lời như vậy.

Công khai chế giễu mọi người thì cũng được thôi, nhưng ít nhất phải đưa ra được lý do sau khi chế nhạo xong, nếu không thì việc chế nhạo mọi người trong hoàn cảnh này thực sự chỉ là làm trò cười cho đối thủ mà thôi!

Thấy Tê Thiên không nói lời nào, Thẩm Bằng Bân nói tiếp: “Sao thế, em rể tương lai của tôi, anh vừa mới lớn tiếng nói mọi người đều là người vô học, vậy thì tôi rất muốn nghe thử xem, mọi người vô học như thế nào, mời người đại diện của tập đoàn Văn Tôn đưa ra lời khuyên!"

Tại hiện trường toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào Tê Thiên.

Đầu óc Thẩm Thu Thủy đang nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ nên tìm lý do gì để từ chối.

Vài giây sau, Thẩm Bằng Bân cười lớn nói: “Ha ha, xem ra người đại diện của tập đoàn Văn Tôn cũng chỉ biết mạnh miệng mà thôi, tôi nói này em gái, dưới sự lãnh đạo của cô, trong cuộc họp quan trọng của tập đoàn Thẩm thị, cả con mèo. con chó gì cũng có thể tham gia được sao?"

Một giám đốc điều hành cấp cao ủng hộ Thẩm Bằng Bân chế nhạo: "Theo tôi thì những kẻ có ý đồ xấu xa không muốn Thẩm thị của chúng ta tốt lên!"

"Nếu Thẩm thị thực sự hợp tác với một người như vậy thì sẽ chỉ đi theo hướng lụn bại thôi!"


“Còn cậu hai Thẩm lại thật sự lại hết lòng vì lợi ích của tập đoàn, dù xa nhà hai năm, nhưng việc đầu tiên khi trở về cũng là nghĩ đến lợi ích của tập đoàn!"

Tình thế lúc này bắt đầu nghiêng về phía Thẩm Bằng Bân!

Sắc mặt những người bên phía Thẩm Thu Thủy ngày càng khó coi, rất nhiều người đều dùng ánh mắt trách móc nhìn Tê Thiên, nếu không phải do anh thì tình huống này còn có thể hòa giải, sẽ không bị động như bây giời

Tê Thiên đưa tay gõ gõ bàn: "Tập đoàn Thanh Đằng quả thực là doanh nghiệp có vốn nước ngoài, hợp đồng này đều viết bằng tiếng Anh, nhưng bất cứ ai có chút học thức đều biết rằng vẫn có sự khác biệt trong cách viết giữa tiếng Anh - Mỹ và tiếng Anh - Anh, ví dụ như, tiếng Anh - Anh có rất nhiều hậu tố sẽ chứa "me", về cơ bản dịch là "tôi", và những câu này xuất hiện trên hợp đồng..."

Tê Thiên chỉ tay vào một dòng trên hợp đồng.

“Ở đây nói rằng “Nếu bên B hoàn thành dự án hợp tác thì sẽ nhận được 10% số tiền thanh toán”, nhưng nếu đổi hậu tố này sang cách đọc của tiếng Anh - Mỹ thì sẽ thành “Nếu bên B hoàn thành dự án hợp tác thì bên còn lại sẽ nhận được 10% của khoản thanh toán”, các vị không hiểu được một cái bẫy hợp đồng đơn giản như vậy sao?”


Tê Thiên vừa nói ra những lời này, sắc mặt Thẩm Băng Bân lập tức thay đổi!

Thẩm Băng Bân có thể lấy được hợp đồng từ tập đoàn Thanh Đăng, hắn ta biết rất rõ mình làm thế nào để có được hợp đồng này, quả thực là một hợp đồng bấy!

Nhưng cái bẫy trong hợp đồng rất tinh vi, cái bẫy chỉ tồn tại ở sự khác biệt trong cách viết tiếng Anh! Sự khác biệt này rất tinh tết Nó đã qua tay rất nhiều nhóm luật sư nước ngoài và không ai có thể nhận ra!

Thẩm Băng Bân không ngờ rằng, hôm nay, ở một nơi nhỏ bé này lại có người phát hiện ra manh mối!

Tim Thẩm Thu Thủy đập thình thịch, cô không hề để ý tới điểm này, nếu Tê Thiên không nhắc tới, cô căn bản sẽ không. chú ý tới!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: C44: Sếp thẩm


Đây chỉ là sự khác biệt tinh tế nhất trong ngữ pháp!

Nói cách khác, nếu không rành về cách viết của hai loại ngữ pháp này thì sẽ không bao giờ phát hiện được điều này!

Thẩm Thu Thủy và những người khác tuy hiểu ngoại ngữ, nhưng họ chỉ dừng lại ở việc hiểu! Họ có thể hiểu, nhưng rành rẽ viết và nói thì khó làm được!

Rất nhiều giám đốc điều hành cấp cao khác cũng nhìn vào dòng chữ mà Tê Thiên chỉ ra, mọi người có mặt đều không phải kẻ ngốc, chỉ là vừa rồi bọn họ không nhìn ra sự khác biệt nhỏ nhặt đó, nhưng bây giờ, sau khi Tê Thiên nhắc nhở, làm sao bọn họ có thể không nghĩ tới âm mưu trong đầu được!

Hơn nữa, theo những gì Tê Thiên nói, sau khi tìm ra một số điểm khác biệt về ngữ pháp, họ đột nhiên phát hiện ra răng bản hợp đồng này hoàn toàn là một hợp đồng bấy!

Nói trắng ra! Một khi hợp đồng này được ký tên, Thẩm thị thực hiện theo thì sẽ biến thành Thẩm thị làm việc không công cho tập đoàn Thanh Đăng, đến lúc đó sẽ không nhận được một xu nào, mà còn bị kiện bởi tập đoàn Thanh Đäng!

Vốn dĩ Thẩm Thu Thủy đang ở thế bị động vì Thẩm Bãng Bân lấy ra hợp đồng này, nhưng hiện tại tình thế đã lật ngược!


Và tất cả điều này là nhờ Tê Thiên!

Không cần phải nói, Thẩm Thu Thủy có thể đảm nhận vị trí chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, năng lực của cô không cần phải bàn cãi, nằm bắt được điều này, Thẩm Thu Thủy ngay lập tức bắt đầu phản công Thẩm Bằng Bân.

Đối mặt với sự phản công của Thẩm Thu Thủy, bên phe phái của Thẩm Bằng Bân, không ai có thể nói được một lời nào, sắc mặt Thẩm Bằng Bân cũng âm trầm không nói nên lời, chỉ là thỉnh thoảng hắn ta nhìn Tả Thiên bằng ánh mắt cực kỳ hung ác, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống anh!

Đối mặt với ánh mắt của Thẩm Bằng Bân, Tê Thiên hoàn toàn không thèm để ý!

Trong mắt Tê Thiên, Thẩm Bảng Bân chỉ là một nhân vật nhỏ, mục đích thực sự của Tê Thiên là người đứng sau Thẩm Băng Bân!

Năm giờ chiều, cuộc họp kết thúc, Thẩm Thu Thủy mang vẻ mặt vui vẻ rời khỏi phòng họp, cuộc họp cấp cao này kết thúc với phần thắng thuộc về Thẩm Thu Thủy!

Trong phòng chủ tịch, Tê Thiên đang ngồi trên sô pha tiếp khách, uống trà nóng do thư ký Lý pha.

Vẻ mặt Thẩm Thu Thủy tò mò nhìn Tê Thiên: “Anh thực sự hiểu ngoại ngữ sao?”

Tê Thiên gật đầu: “Tôi học mấy năm nay.”

Thẩm Thu Thủy gật đầu, không nói thêm gì nữa, rất nhiều người sẽ tự học thêm nhiều thứ trong khoảng thời gian nhàm chán khi ngồi tù, Tê Thiên có thể tự học, điều đó có nghĩa là anh cũng không phải là kẻ vô dụng.


"Cảm ơn anh vì chuyện hôm nay, tôi nợ anh một ân tình."

Tê Thiên thản nhiên cười: “Giữa hai chúng ta không cần phải nói những lời này.

Thẩm Thu Thủy khẽ cau mày: “Cuộc họp đã kết thúc, tôi còn có việc bận, anh có thể về trước.”

Tê Thiên bưng trà nóng lên, nhấp một ngụm: "Dù sao tôi cũng không có việc gì, tôi đợi cô tan làm."

Thẩm Thu Thủy vừa định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa văn phòng, một bóng người cao gầy bước vào.

"Sếp Thẩm"

Tê Thiên nhìn thoáng qua, đây là một phụ nữ có mái tóc ngắn, làn da rám nắng khỏe mạnh, có thể thấy răng cô ta thường xuyên tập luyện, Tề Thiên đã quan sát thấy cô ta có một số vết chai ở mu bàn tay, cô ta là một người biết võ.

"Trần Tĩnh, chuyện này chắc cô đã hiểu rõ, trong khoảng thời gian này phải làm phiền cô rồi."


Trần Tĩnh gật đầu: "Công ty chúng tôi luôn có mối quan hệ hợp tác thân thiện với Thẩm thị, sếp Thẩm yên tâm, kể từ hôm nay, tôi sẽ là vệ sĩ kiêm tài xế riêng của cô."

Thẩm Thu Thủy gật đầu, đóng tài liệu trên mặt bàn lại: “Được rồi, vậy đi thôi, tối nay tôi phải dự một bữa tiệc.”

Thẩm Thu Thủy ném chìa khóa xe của mình cho Trần Tĩnh. _

Tê Thiên vội vàng đứng dậy: “Tôi cũng muốn đi

Thẩm Thu Thủy liếc nhìn Tê Thiên, nhấn mạnh: "Đây là tiệc rượu tư nhân"

Tê Thiên tựa hồ hoàn toàn không hiểu được ý tứ trong lời nói của Thẩm Thu Thủy: "Không sao đâu, tôi không ngại."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: C45: Thẩm thu thủy


Thẩm Thu Thủy nhìn chằm chằm vào Tề Thiên.

Tê Thiên nhún vai: "Ông cụ Thẩm nói, muốn hai chúng ta tiếp xúc với nhau nhiều hơn."

Nghe Tề Thiên lấy ông nội ra đe nẹt mình, sự cảm kích trong lòng Thẩm Thu Thủy dâng lên ban nãy nháy mắt tan thành mây khói.

Thẩm Thu lạnh như băng nói: "Tùy anh." Nói xong, cô đi ra khỏi văn phòng.

Tê Thiên cũng đi theo ra ngoài cửa, chờ đến khi ra khỏi phòng làm việc, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Thẩm Thu Thủy biến mất không dấu vết, cô đi bên cạnh Tề Thiên, dù là ai, khi nhìn vào đều cảm thấy đôi nam nữ này đang đắm chìm trong hạnh phúc của giai đoạn vợ chồng son.

Trần Tĩnh ở phía sau hai người nhìn thấy hết tất cả, không để lộ ra bất kỳ sự khác thường nào, đây chính là đạo đức nghề nghiệp của Trần Tĩnh.

Đợi đến khi lên xe, Thẩm Thu Thủy ngồi ở hàng sau, Tề Thiên cũng không hề khách khí, anh cũng ngồi ở hàng ghế sau, xe chạy đi.

Khi xe chạy đến một con đường nhỏ thì lại giảm tốc độ, phía trước có một bà lão chống gậy đang từ từ qua đường, Trần Tĩnh dừng xe lại.

Nhưng khi bà lão kia nhìn thấy chiếc xe cũng khá đắt tiền thì bèn chống gậy, chậm rãi đi về phía bên này. Khi tới trước đầu xe khoảng một mét, bà lão đột nhiên ném cây gậy đi, trực tiếp năm ở trước đầu xe.


Thấy cảnh tượng như vậy, Trân Tĩnh và Thẩm Thu Thủy sao có thể không biết chuyện gì đang xảy ra, họ đã gặp phải kẻ chuyên ăn vạ rồi!

Trân Tĩnh hơi nhíu mày, lên tiếng: "Xin cô Thẩm chờ một lát, tôi đi giải quyết một chút."

Thẩm Thu Thủy gật đầu.

Trần Tĩnh vừa định mở cửa xuống xe, Tề Thiên đột nhiên đưa tay ngăn lại động tác của cô ta, lạnh lùng nói: "Đừng quan tâm! Đâm sang đó đi!"

Trân Tĩnh nhìn Tề Thiên, không lên tiếng.

Gặp phải những kẻ ăn vạ, trong đầu của rất nhiều người đều sẽ có loại cảm xúc kích động trực tiếp đâm qua đó, làm như vậy đương nhiên là sẽ rất sảng khoái, hả giận, nhưng tiếp theo thì sao?

Thẩm Thu Thủy nhíu mày nói: "Anh yên lặng ngồi trên xe là được."

Trong lúc nói chuyện, Trần Tĩnh đã mở khóa cửa, chiếc xe phát ra một tiếng vang nhỏ.

Cũng trong khoảnh khắc khóa cửa mở ra, Trần Tĩnh và Thẩm Thu Thủy đều nhìn thấy rất rõ ràng, bà lão đang nằm vật trước đầu xe nhảy dựng lên như cá giấy, nhanh nhẹn xông về phía cửa xe, một tay kéo cửa xe ra.


Cùng lúc đó, bởi vì chiếc xe đã được mở khóa, cửa sau xe cũng bị người mở ra từ phía bên ngoài.

Trong lòng Tề Thiên giật mình, vị trí anh ngồi căn bản không có cách nào thuận tiện quan sát tình hình xung quanh, mà khi xe dừng lại, người ngoài xe có thể âm thầm tiếp cận!

Khi cửa xe bị mở ra, chỉ thấy một tên bịt kín mặt, trên tay cầm dao chém về phía Thẩm Thu Thủy.

Tại vị trí nà Thẩm Thu Thủy đang ngồi, hoàn toàn không có không gian để tránh né.

Thẩm Thu Thủy có thể nhìn thấy rõ ràng, con dao sáng chói mắt kia đang cách mình càng ngày càng gần! Lưỡi dao rất sắc bén!

Thẩm Thu Thủy biến sắc, không có chỗ nào để cô tránh cả.

Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Thẩm Thu Thủy đột nhiên cảm giác được có một bàn tay to lớn mạnh mẽ kéo mình một cái, rôi sau đó, một cánh tay khác chắn trước người mình.

Con dao sáng loáng chém thẳng vào cánh tay đó, máu tươi phun ra.

Sắc mặt Thẩm Thu Thủy trắng bệch, giây sau, một cái chân thò từ bên trong ghế ra, đạp cho tên cầm dao này ngã ngửa.

Một loạt hành động này xảy ra cực nhanh, khi đầu óc Thẩm Thu Thủy còn trống rỗng, Tê Thiên đã đóng cửa xe lại, khóa trái để cho tên cầm dao không thể động thủ thêm lần nữa.

Mà bên kia, võ thuật của Trần Tĩnh quả nhiên rất cao cường, cô gái này đã giải quyết xong người nằm ở phía trước đầu xe, tóc giả của “bà lão” rơi xuống, hóa ra là một người phụ nữ trẻ tuổi đóng giải

Tê Thiên ngồi ở ghế sau hét lớn một tiếng: "Lái xe! Chạy bill
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: C46: Không đúng


Lần này Trần Tĩnh không chút do dự đạp chân ga, lập tức rời đỉ.

Chờ sau khi xe chạy đi được mấy trăm mét, Thẩm Thu Thủy mới tỉnh táo lại, chỉ là sắc mặt vẫn cực kì khó coi.

Thẩm Thu Thủy đột nhiên nhìn về phía Tê Thiên, khi nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên cánh tay của anh, khuôn mặt cô tràn đầy sự hoảng loạn.

"Tê... Tê Thiên... Anh thế nào rồi?"

Giờ phút này, ngay cả nói chuyện, Thẩm Thu Thủy cũng lắp bắp không thành câu.

Tề Thiên lắc đầu, xé vạt áo, dùng miệng cắn lấy một đầu, tùy tiện quấn một vòng trên cánh tay.

Vết thương như thế này không tính là gì đối với Tê Thiên, khi vừa mới bắt đầu huấn luyện với ông cụ Khương, cả cơ thể anh đều là vết thương, mỗi ngày đều bị đánh đến mức bong da tróc vảy.


Trần Tĩnh lái xe, đồng thời cũng quan sát Tê Thiên thông qua kính chiếu hậu một cái, cô ta không nói gì nữa, tình huống vừa rồi thế nào, Trần Tĩnh rất rõ ràng, người phụ nữ cải trang thành bà lão kia chỉ là người hỗ trợ, kẻ chủ mưu giết người thật sự là tên cầm dao ở phía sau. Hôm nay cô ta để xảy ra sai lầm lớn trong công tác chuyên môn! Nếu như không có người đàn ông này thì nhiệm vụ của mình cũng đã thất bại rồi!

Tề Thiên thấy Thẩm Thu Thủy lo lắng đến mức tay cũng không biết để đâu, lệ đảo quanh hốc mắt thì không khỏi cười.

Chuyện này cũng không thể trách Thẩm Thu Thủy được, cho dù là ai gặp phải tình huống như vậy thì đều có suy nghĩ như cũ, thậm chí rất nhiều người xử sự còn không bằng Thẩm Thu Thủy.

Một số vệ sĩ chuyên nghiệp gặp phải tình huống bất ngờ thì còn bị đứng hình tạm thời, chứ đừng nói đến Thẩm Thu Thủy chỉ là một cô gái chỉ biết kinh doanh.

"Tôi không sao." Tê Thiên xua tay.

Trên cánh tay Tê Thiên, máu đã thấm ướt phần vải quấn ở phía trên, nhìn cực kì đáng sợ.

Thẩm Thu Thủy lau nước mắt: "Đi bệnh viện trước!"

Trần Tĩnh nhìn vết thương của Tê Thiên qua kính chiếu hậu, mở miệng nói: "Cô Thẩm, lúc này không thể đi bệnh viện được, có thể đối phương biết được tuyến đường di chuyển của chúng ta nên mới phái tên cầm dao đứng mai phục, chứng tỏ chiếc xe này có vấn đề, bây giờ chúng ta đi đến bất cứ nơi công cộng nào cũng sẽ không an toàn."

"Nhưng Tề Thiên bị thương rồi!" Trong mắt Thẩm Thu Thủy là sự tự trách sâu sắc: "Không cần quan tâm nhiều vậy nữa, đi bệnh viện."

"Không phải vết thương nặng!" Tê Thiên vẫn xua tay: "Về nhà đi, tôi nhớ trong nhà có hòm thuốc, băng bó lại một chút là được, vết thương nhỏ mà thôi."

Thẩm Thu Thủy nhấn mạnh: "Phải đi bệnh viện!

Tê Thiên không để ý tới Thẩm Thu Thủy, ngẩng đầu nói với Trần Tĩnh: "Nghe tôi, vê nhà, Bích Thủy Xuân."


Hơn nửa giờ sau, xe dừng lại trước cổng biệt thự.

Thẩm Thu Thủy là người đầu tiên lao xuống xe, chạy vào nhà tìm hòm thuốc.

Tề Thiên nhìn bộ dáng nôn nóng của Thẩm Thu Thủy thì không khỏi bật cười, cô gái này cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài đâu.

Cảm giác ngày thường cô gái này lạnh nhạt quá, không ngờ thực tế không phải vậy.

Trần Tĩnh và Tề Thiên cùng xuống xe, Trần Tĩnh không nhịn được mà hỏi: "Sao anh nhìn ra người kia có vấn đề?"

Trân Tĩnh còn nhớ rõ, lúc bà lão kia giả vờ đến ăn vạ, Tê Thiên đã la lên là phải lái xe đi.

Tê Thiên sờ mũi: "Chiếc xe thứ ba ngay đằng sau chúng ta chính là Bentley, bà ta không chọn Bentley ăn vạ mà lại quay sang ăn vạ chúng ta làm gì?"

Tề Thiên nói xong thì đi vào cổng biệt thự.

Trần Tĩnh gật đầu, cô ta suy ngẫm lại, cũng đúng, tuy răng chiếc Mercedes này của Thẩm Thu Thủy không phải là kém nhưng so với Bentley thì thua quá xa, bây giờ mấy người chuyên ăn vạ đều đã học thuộc nằm lòng các hãng xe rồi.


Không đúng!

Trân Tĩnh đột nhiên giật mình!

Tê Thiên ngồi ở ghế sau, một người ngồi ở ghế sau thì làm sao có thể phân biệt được rõ ràng chiếc xe thứ mấy ở phía sau là hãng gì?

Trừ phi! Người đàn ông này luôn quan sát mọi thứ xung quanh suốt quãng đường đi!

Nghĩ đến đây, Trần Tĩnh đột nhiên cảm thấy có chút đáng Sợ.

Người ngoài ngành thường chỉ hóng chuyện, người trong ngành xem chuyên môn, nếu là người khác nhìn vào sẽ chỉ cảm thấy lực quan sát của Tê Thiên không tệ.

Nhưng đối với người trong ngành như Trần Tĩnh, dù cô ta là người lái xe kia thì cũng không có cách nào nhớ kỹ càng những chiếc xe xung quanh! Mà một người ngồi sau xe lại có thể làm được, lực quan sát và trí nhớ này quá ư là đáng sợ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: C47: Xong rồi


Trong sảnh biệt thự, Thẩm Thu Thủy cầm hòm thuốc ngồi xổm trước mặt Tề Thiên.

Tê Thiên nhìn Thẩm Thu Thủy vụng về bôi thuốc cầm máu cho mình, cười khổ một tiếng: "Để tôi làm."

Tê Thiên nói xong bèn vươn tay. Thẩm Thu Thủy đẩy tay Tê Thiên ra.

"Anh chỉ có một tay, làm sao mà làm được? Ngoan ngoãn ngồi đấy!

Nói xong, Thẩm Thu Thủy tiếp tục vụng về bôi thuốc cho Tê Thiên, đầu ngón tay thỉnh thoảng lướt qua cánh tay của anh mang theo từng đợt ngứa ngáy.

Nhìn vết thương trên cánh tay Tề Thiên vẫn rỉ máu vì bảo vệ mình, nước mắt Thẩm Thu Thủy lại không kiềm được mà chảy xuống.

Khoảng hơn nửa giờ sau, Thẩm Thu Thủy mới xử lý xong vết thương giúp Tê Thiên.

"Xong rồi!"


Thẩm Thu Thủy hài lòng thắt nút phần cuối của băng gạc, gật đầu tán thưởng cho thành quả của bản thân.

Tê Thiên nhìn nút thắt hình nơ trên cánh tay, cười còn khó coi hơn khóc.

Trần Tĩnh đi đến, lên tiếng nói: "Cô Thẩm, trên xe có hai thiết bị định vị theo dõi."

Trái tim Thẩm Thu Thủy trầm xuống, đây là xe của cô, không phải của công ty, là ai cài máy theo dõi vào xe của cô?

Trần Tĩnh tiếp tục nói: "Cô Thẩm, tiệc rượu hôm nay không nên tham gia thì tốt hơn, tôi vẫn chưa tháo gỡ thiết bị theo dõi, vẫn cần tiếp tục để trên xe, cố gắng dẫn dụ kẻ đứng đằng sau ra.

Thẩm Thu Thủy gật đầu: "Việc này cô cứ tự sắp xếp đi."

Tê Thiên thấy hai người nói chuyện thì bản thân yên lặng trở về phòng, cũng sắp xếp người đi điều tra về chuyện có liên quan đến thiết bị theo dõi.

Nhìn đồng hồ, vừa đúng đến sáu giờ, cuộc gọi của chị Hồng cũng gọi đến vào lúc này.


"Cậu nhóc đẹp trai, tôi tỉnh ngủ rồi, cậu thật đáng ghét, sao cứ phải bắt tôi mơ về cậu thế"

Giọng nói lười biếng của chị Hồng từ trong điện thoại truyền ra, ngập tràn sự quyến rũ.

Tê Thiên cười nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng nhớ cô suốt ngày đây."

"Đồ đáng ghét, chỉ biết lừa chị Hồng, nếu như đã nhớ thì tôi chờ cậu ở quán bar nha."

Chị Hồng để lại âm thanh mơ màng khiến người ta suy nghĩ viển vông rồi cúp điện thoại.

Tê Thiên suy nghĩ một lát, mặc áo khoác dài tay đi ra ngoài, dù thế nào cũng phải che nút thắt hình cái nơ trên cánh tay lại.

Tê Thiên vừa ra khỏi cửa thì nhận được điện thoại Tê Đông Thịnh gọi tới, hỏi Tê Thiên khi nào thì về nhà ăn cơm.

Tê Thiên tính toán thời gian: "Khoảng bảy giờ rưỡi ạ." "Vậy thì đúng lúc, bố và mẹ con đang chuẩn bị đồ ăn.” Lúc sáu giờ hai mươi, Tê Thiên cũng đã đến quán bar.

Tê Thiên trực tiếp đi vào bên trong, đẩy cánh cửa phòng VỊP ngày hôm qua ra.

Vừa vào phòng, mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào. mũi, Tề Thiên nhìn lại, bên trong căn phòng này có mười mấy người đẹp đang ngồi đó, tất cả đều là những cô gái chân dài, dáng vừa gầy vừa cao, rất mê người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: C48: Tôi không tin


Mà sếp Triệu tối qua đang ngồi an vị ở trong đám người đẹp, động tay động chân rất vui vẻ.

Chị Hồng ngồi ở bên cạnh, một mình uống rượu.

Có nhiều người đẹp tề tụ cùng một chỗ như vậy, tuổi tác của chị Hồng là lớn nhất, nhưng lại là người thu hút nhất, mang theo ý nhị chỉ thuộc về phụ nữ trưởng thành, cùng với sự hấp dẫn mà bản thân chị ta, đẹp lấn át tất cả mọi loại hoa thơm cỏ lạ.

Sếp Triệu đang sờ s0ạng vui vẻ, sau khi nhìn thấy Tả Thiên đi vào, ông ta nhướng mày, nhìn về phía chị Hồng hỏi: "Chị Hồng, đây là khách mà cô nói muốn chờ đó sao?"

Chị Hồng bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một cái, chậm rãi gật đầu.

Sếp Triệu khó chịu nói: "Chị Hồng, cô có ý gì vậy, đây là địa bàn của cô, việc mà tôi giao cho cô giải quyết hôm qua chẳng xong, kết quả bị thằng oắt con này phá hỏng, hôm nay nó còn nghênh ngang xuất hiện trước mặt tôi, cô không coi tôi ra gì sao?"

Chị Hồng khế cười nói: "Sếp Triệu, đừng sốt ruột, có câu “không đánh không quen biết” mà, võ nghệ của cậu nhóc đẹp. trai này không tệ, có lẽ sau này chúng ta sẽ trở thành bạn bè."


"Bạn bè?" Sếp Triệu hừ lạnh một tiếng: "Không phải loại chó mèo nào cũng có tư cách làm bạn với tôi! Chị Hồng, tôi chỉ hỏi cô, cô có chịu xử thằng ranh này không? Nếu như cô không ra tay, vậy cũng đừng trách họ Triệu tôi chẳng kiêng nể nhé!”

"Ha ha." Chị Hồng che miệng cười duyên một tiếng, nhìn về phía Tê Thiên: "Cậu nhóc đẹp trai, lần này đúng là khiến cho. tôi rất khó xử đấy."

Tê Thiên mỉm cười: "Không sao, không làm khó cô đâu! Sếp Triệu muốn một câu trả lời thỏa đáng, vậy tôi sẽ cho ông †a một câu trả lời thỏa đáng là được rồi."

Sếp Triệu nhìn Tề Thiên: "Coi như thắng oät con này biết điều, đến đây đi, để cho tôi nhìn xem câu trả lời thỏa đáng mà cậu nói là cái gì, ông nội nhắc nhở cậu một chút, ông nội rất thích cô gái ngày hôm qua, tắm rửa sạch sẽ cho cô ta rồi mang đến giường cho ông nội. Nhắc cho cậu hay, chỉ có một cơ hội, cậu nên suy nghĩ kỹ."

"Đương nhiên tôi biết chỉ có một cơ hội." Tê Thiên đi về phía sếp Triệu.

Ngay khi Tê Thiên đi tới trước mặt sếp Triệu, anh đột nhiên giơ tay ra, một tay đè đầu ông ta xuống mặt bàn, sau đó rút con dao gọt hoa quả trong mâm trái cây, cắt xẹt một cái ngay tại chỗ.

Máu tươi chảy lênh láng, một lỗ tai rơi xuống mặt bàn. Sếp Triệu phát ra tiếng kêu thảm thiết như chọc tiết heo. Mà hai người đẹp bên cạnh sếp Triệu thấy thế thì lại không

hề có một chút biểu cảm sợ hãi nào, thậm chí ánh mắt còn rất có hứng thú đánh giá Tê Thiên.

"Giọng ông kêu có hơi khó nghe." Tê Thiên ghim con dao lên mặt bàn trước mặt sếp Triệu.

Lưỡi dao này cách chóp mũi sếp Triệu rất gần, chỉ cần lệch về phía trước một xentimet thôi là có thể chém luôn mũi của sếp Triệu xuống.

Tiếng kêu thảm thiết như chọc tiết heo của sếp Triệu dừng lại.

Tê Thiên đá sếp Triệu sang một bên, ông ta cuộn tròn như con heo chết, không dám lên tiếng.


Tê Thiên nhìn về phía chị Hồng: "Bây giờ còn khó xử không?"

Chị Hồng lắc đầu, đứng dậy rồi chủ động đưa tay khoác. lên cánh tay của Tê Thiên: "Giữa cậu nhóc đẹp trai và ông ta, tôi làm sao có thể khó xử được?"

"Đúng vậy, chúng tôi đều rất thích cậu nhóc đẹp trai."

Những cô nàng đỏm dáng xung quanh đều phát ra tiếng cười duyên.

Chị Hồng võ tay: "Cho mấy người tới, đưa sếp Triệu về."

Cửa phòng VỊP bị đẩy ra, hai gã đàn ông khỏe mạnh đi vào, không hề khách sáo mà kéo sếp Triệu ra ngoài.

Chị Hồng giơ ngón tay ngọc ngà của mình ra vẽ vòng tròn trước ngực Tề Thiên: "Cái tên nhóc nhà cậu, bộ dạng đẹp trai như vậy, ra tay lại tàn nhẫn như thế, tôi thật sự lo là một ngày nào đó mình cũng biến thành thịt cá nằm trên thớt của cậu đấy.

"Yên tâm." Tâ Thiên cố ý đưa tay đặt lên đùi chị Hồng: "Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nhẫn tâm đối với người đẹp."

"Ha ha." Chị Hồng mặt không cảm xúc bỏ chân ra, chị ta rất biết nằm giữ trái tim của đàn ông: "Cái này còn không chắc. được, tôi cần phải có được một thứ đảm bảo, nếu không, chờ sau này cậu vứt bỏ tôi rồi thì cũng không ai nuôi tôi lúc già yếu đâu, đàn bà đúng là người thê thảm nhất, ngày mà hoa tàn ít bướm, dù rất cần nhưng nào còn ai muốn nữa."


Tê Thiên đột nhiên nhìn về phía chị Hồng: "Tặng toàn bộ thế lực ngầm khu Tây Bäc cho cô thì sao?"

Chị Hồng hơi sửng sốt, chợt lắc đầu: "Tôi không tin."

Tê Thiên gật đầu: "Tôi biết cô không tin, cho nên, chờ đến khi cô tin thì gọi cho tôi."

Tê Thiên nói xong, đứng dậy rời đi.

Tê Thiên rời đi không chút do dự như vậy, điều này năm ngoài dự đoán của chị Hồng.

Sau khi Tề Thiên đi ra khỏi phòng bao, nụ cười trên mặt chị Hồng càng sâu hơn: "Vui thật! Sếp mới khi nào đến?”

“Ngày mốt.” Chị Hồng gật đầu, lấy điện thoại di động ra nhắn một tin cho Tê Thiên: "Cậu nhóc đẹp trai, ngày mốt cùng nhau ăn tối nha!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: C49: Cố văn nhận được điện thoại


Tê Thiên đi ra khỏi quán bar thì nhìn thấy tin nhắn mà chị Hồng gửi tới đồng thời cũng nhận được một thông tin khác.

“Thưa sếp, người phụ trách mới của Thập Phương Hội Thiên Ngân sẽ đến vào ngày mốt.”

Thời gian trùng hợp như thế, Tê Thiên dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết có vấn đề.

“Người phụ nữ này đúng là không thấy được lợi ích thì không hành động mà.”

Tê Thiên mỉm cười, đón xe đi thẳng về nhà, đến cổng khu nhà thì mua chút hoa quả, Tê Thiên suy nghĩ một lát, gọi điện thoại cho Cố Văn, gọi Cố Văn tới nhà.

Về việc sắp xếp công việc cho bố mẹ ở tập đoàn Văn Tôn, Tê Thiên nghĩ để Cố Văn ra mặt thì tốt hơn, nếu không, chỉ dựa vào lời nói của mình, bố mẹ rất khó tin tưởng.

Cố Văn nhận được điện thoại của Tề Thiên thì lập tức lên đường.


Trong căn nhà hai phòng ngủ ấm áp này, vợ chồng Tê Đông Thịnh đang bận rộn trong bếp.

Trong phòng khách, hai nam một nữ, một nhà ba người ngồi trên ghế đánh giá căn nhà hai phòng ngủ này.

Đây là gia đình chú hai Tề Thiên, thanh niên là em họ Tê Thiên tên là Tê Châu

Tê Châu nói với Tê Đông Thịnh: "Bác trai, thuê căn nhà này hết bao nhiêu tiền vậy ạ?”

Tê Đông Thịnh từ trong phòng bếp đi ra, cầm khăn lau tay, trên khuôn mặt có tia tự hào không thể che giấu: "Căn này không tốn tiền, đây là nhà mà công ty Tiểu Thiên phân phối cho gia đình công nhân viên."

“Nhà bên công ty cấp à?” Khuôn mặt của Tê Châu lộ ra vẻ khó hiểu: "Tẻ Thiên không phải mới từ trong tù ra sao? Đã tìm được việc rồi à?”


Tê Đông Thịnh cười cười: "May mắn nên được ông chủ coi trọng.”

Thím hai của Tề Thiên xỉa xói: “Là ông chủ lớn nào có tấm lòng bồ tát thế? Em nói này anh cả, nhà các anh cần phải để ý hơn một chút đi. Nghe em đi, tìm việc làm thì phải tìm công việc ổn định, có độ tin cậy cao giống như Tề Châu nhà chúng em ấy. Thăng bé mới tốt nghiệp đại học được một năm là đã vào làm việc tại tập đoàn Văn Tôn. Đây chính là công việc mà biết bao nhiêu người mơ ước đó!”

Bác hai của Tề Thiên tên Tê Đông Lâm cũng nói: "Đúng vậy, anh cả, hôm nay bọn em tới đây là để bàn với nhà anh chuyện này. Tê Thiên cũng đã lớn tướng còn ngồi tù ba năm, anh nói xem, trong cái xã hội này, có tiền án thì khó sống lắm, để Tề Châu nhà em giúp tìm giúp Tê Thiên một công việc, cũng coi như có chén cơm nuôi sống mình!"

Thím hai của Tê Thiên tiếp tục mở miệng nói: "Bây giờ, đến cả một công việc đàng hoàng, Tề Thiên cũng không có, vậy thì sẽ không tìm được bạn gái đâu. Tê Châu nhà em đã tìm được một cô bạn gái, sắp bàn đến chuyện kết hôn rồi. Nếu căn nhà cũ kia Tê Thiên không dùng tới thì không bằng cho Tê Châu nhà chúng em dùng tạm trước cũng được."

Văn Tố Hoa đang ở phòng bếp nấu ăn, tai thì vẫn luôn nghe ngóng chuyện ở ngoài phòng khách. Bà vốn còn đang nghỉ ngờ sao tự dưng cả nhà chú hai này lại đột nhiên tới thăm. Phải biết rằng, trong khoảng thời gian Tề Thiên ngồi tù, hai vợ chồng họ rất khổ sở, cả nhà chú hai lại tránh họ như tránh ôn thần. Bây giờ nghe thế thì hiểu ra, họ muốn tranh giành căn nhà cũ đây mà!

Nhà cũ là nhà ông nội Tê Thiên để lại trước khi về quê, ông cụ Tê chỉ có hai người con, về phần chia căn nhà thì cũng không thiên vị ai cả, mỗi người một nửa.

Căn nhà cũ kia tuy rằng đã cũ kĩ rồi, nhưng lại năm ở khu gần trường học, giá nhà vẫn luôn rất cao, bán đi cũng được. một triệu ba.

Văn Tố Hoa buông xẻng xào rau, đi tới phòng khách nói: "“Thím hai, không thể nói như vậy được. Lúc trước, khi mà bố về quê thì cũng nói rồi, để lại căn nhà này cho hai nhà chúng ta, để chúng ta tự mình xử lý. Chúng ta lúc ấy cũng đã bàn bạc xong, ai muốn lấy căn nhà cũ, vậy thì dựa theo giá thị trường, trả một nửa tiền mua đứt của bên kia. Có cái nhà chung mà bảo là dùng tạm sao được.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: C50: Tê đông thịnh đã hạ lệnh đuổi khách rồi


Thím hai của Tê Thiên tên Vương Tùng Phượng liếc mắt nhìn Văn Tố Hoa, giọng điệu không tốt: "Em nói này chị dâu, lời này của chị quá ích kỷ đó! Người một nhà mà sao chẳng biết chia sẻ gì thế! Hơn nữa, căn nhà này để trống đấy thì được tích sự gì. Tê Thiên nhà các chị là thằng tù tội, tìm một công việc cũng khó chứ đừng nói là kết hôn, sao nào, các chị không dùng đến, chẳng lẽ cũng không muốn cho người ta xài sao?"

"Đúng vậy bác gái, nhà bác lại không dùng đến, cứ để cháu dùng tạm trước thì có làm sao?" Tê Châu cũng lên tiếng: "Hơn nữa, nhà bác cũng không thiệt thòi gì, cháu tìm người, dựa vào. quan hệ tìm một công việc giúp Tê Thiên, hai bác phải biết kẻ từng ngồi tù khó kiếm việc làm lắm"

Văn Tố Hoa nghe thế thì sửng cồ: “Chúng tôi chẳng những. làm việc cho ông chủ của tập đoàn Văn Tôn, mà còn từng nói chuyện với ông ấy rồi cơl"

Vương Tùng Phượng cười nhạo.

Tê Châu cũng bĩu môi: "Bác gái, nhà ai thế nào, mọi người đều biết, có mấy câu khoác lác không nên dùng đâu ạ, bác biết ông chủ lớn của chúng cháu là nhân vật thế nào không? Tê Thiên còn làm cho ông ấy, các bác còn nói chuyện với ông ấy à? Ha ha ha.”

Sự châm chọc trên khuôn mặt của Tê Châu không hề che dấu.


Đúng lúc này, cửa nhà mở ra, Tê Thiên xách theo hai túi hoa quả vào nhà.

Vừa mới vào cửa, Tê Thiên đã nhìn thấy cả nhà chú hai của mình.

Tê Thiên nhíu nhíu mày, cách đối nhân xử thế của cả nhà chú hai như thế nào, Tề Thiên vẫn luôn rất rõ.

“Chà, đây không phải là Tê Thiên sao!” Ánh mắt Vương Tùng Phượng chĩa về phía anh: "Tê Thiên, cuộc sống cũng không tệ nhỉ, mới vừa ra khỏi tù đã có người cấp nhà ở cho. cháu rồi?"

Tuy Tê Thiên không quá thích nhà chú hai, nhưng anh vẫn rất lễ phép chào hỏi bề trên, sau đó trả lời câu hỏi của Vương Tùng Phượng: "May mẫn thôi."

“May mảắn? Ha ha” Tê Châu cười lạnh một tiếng: "Nghe nói anh làm việc tại tập đoàn Văn Tôn, lại còn làm công cho ông chủ lớn? Trùng hợp thật, em cũng làm việc tại tập đoàn Văn Tôn, có thời rảnh thì hai ta trao đổi giao lưu thêm nhé. Em làm ở bộ phận hậu cần, anh có viết bộ phận hậu cần không? Là bộ phận mà người khác muốn vào cũng khó đó, tiền lương cao nhất tập đoàn!”

Tê Thiên gật đầu: "Biết một chút.”

Tê Châu thấy bộ dạng này của Tê Thiên thì không chịu buông tha: "Còn anh thì sao? Làm ở bộ phận nào?”

Tê Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Một bộ phận đặc biệt."


“Bộ phận đặc biệt?” Hai tay Tê Châu khoanh trước ngực: "Sao em chưa từng nghe nói trong tập đoàn có bộ phận đặc biệt vậy? Nói ra cho em mở mang tầm mắt đi? Làm công việc gì”

Tê Thiên trầm ngâm một phen rồi lắc đầu: "Khó nói lắm.”

Tê Thiên đúng là không biết nên nói như thế nào, cũng không thể nói là mình chỉ mang mác làm việc ở tập đoàn Văn Tôn để cưới Thẩm Thu Thủy - cô gái đẹp nhất Thiên Ngân nhỉ?

“Ha ha ha ha!" Tê Châu cười to ra tiếng: "Đúng đúng đúng, khó nói mà.”

Vương Tùng Phượng liếc mắt một cái: "Thím nói này Tê Thiên, đến cả việc nói dối mà cháu cũng không biết luôn à, còn bộ phận đặc biệt nữa cơ, khó nói hay là không có công việc, nói thẳng xem nào!"

Thấy bầu không khí ngày càng căng thẳng, Tê Đông Thịnh mở miệng: "Được rồi, ăn cơm trước đi, chú hai, nếu như nhà các người bận gì thì làm đi, chuyện khác bàn saul"

Tê Đông Thịnh đã hạ lệnh đuổi khách rồi.


Nhưng mà cả nhà Tê Đông Lâm cũng không có ý định rời đi. Lần này bọn họ tới là để giành cho bằng được căn nhà cũ, không đạt được mục đích thì làm sao dễ dàng rời đi?

Tê Đông Lâm cười nói: "Đã lâu không ăn cơm chị dâu nấu, hôm nay xem như có lộc ăn rồi, anh cả, không ngại thêm đôi đũa chứ?". Chương mới nhất tại { t𝗋u mt𝗋uy𝙚n﹒𝚟n }

Rất nhanh, hai gia đình, tổng cộng sáu người ngồi ở trên bàn ăn. Nhưng mà ngoại trừ Tê Đông Lâm thỉnh thoảng gắp một miếng đồ ăn để làm dáng, hai người Vương Tùng Phượng và Tê Châu đều không động đũa.

Ngược lại Tê Thiên ăn rất ngon miệng, miệng dính đầy dầu mỡ.

Qua hơn mười phút, Vương Tùng Phượng không nhịn được mà mở miệng: "Anh cả, anh cứ nói thẳng đi, có đồng ý cho bọn em căn nhà này hay không! Nếu như không đồng ý, vậy thì bọn em sẽ về quê bàn bạc lại với ông cụ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: C51: Đúng vậy


Tính tình của Tê Đông Thịnh khá hiền, vừa rồi người nhà Tề Đông Lâm nhắc đến căn nhà cũ, Tê Đông Thịnh cũng không nói gì, cuối cùng còn lên tiếng để hòa giải.

Nhưng bây giờ, khi Vương Tùng Phượng nói muốn về quê †ìm ông cụ để nói chuyện, Tê Đông Thịnh lập tức đập đũa xuống bàn, tức giận nói: “Muốn nói chuyện gì với ông cụ?”

Tề Đông Thịnh đột nhiên nổi giận khiến Vương Tùng Phượng giật mình.

Vương Tùng Phượng dùng giọng điệu mỉa mai nói: “Anh cả, chúng ta đều đã già rồi, con cái đều đã đến tuổi kết hôn, anh đừng nghĩ đến việc dùng thân phận để gây áp lực cho em dâu là tôi! Tôi có thể nói gì với ông cụ? Đương nhiên là nói chuyện cháu trai nhỏ của ông ấy muốn kết hôn, nhưng không có nhà tân hôn! Cháu trai lớn không có năng lực đó, còn chiếm chỗ không nhường!”


Tê Châu nói đỡ: “Đúng vậy, ông nội trước khi về quê đã để nhà lại, chẳng phải là để sau này chúng ta tốt hơn sao? Vậy bây giờ cháu có bạn gái, cũng sắp kết hôn, cháu chỉ cần nhà cũ mà thôi, chúng ta đều là người một nhà, các người không muốn thấy nhà chúng cháu sống tốt sao?

Văn Tố Hoa cũng ném đũa xuống, lạnh lùng nói: “Nhà chú hai này, nếu đã nói đến mức này rồi, vậy tôi cũng nói rõ ra luôn đi, Văn Tố Hoa tôi cũng không phải là người vô lý, đúng, chúng ta là người một nhà, nhưng các người đã làm những việc mà người một nhà nên làm chưa? Mấy năm nay tôi và lão Thịnh sống như thế nào các người đâu phải không biết, căn nhà cũ vẫn luôn cho thuê, tiền thuê nhà là cả nhà các người lấy, khi tôi và lão Thịnh không có chỗ để ở, chúng tôi muốn lấy tiền thuê nhà, các người có cho không? Lúc đó các người có coi chúng tôi là người một nhà sao?"

Tề Châu trợn trắng mắt, lẩm bẩm nói: "Các người không có chỗ ở đâu phải là do cháu, hơn nữa, đúng lúc cháu cần tiền, các người sống ở đâu mà không được."

Tê Đông Lâm nói: “Chị dâu, đâu thể nói như vậy được, tình huống lúc đó đâu giống như bây giờ được? Dù sao chúng tôi chỉ nói một câu, Tê Châu nhà chúng tôi kết hôn là vì nối dõi tông đường cho nhà họ Tề, nếu các người không đồng ý thì chúng tôi sẽ về quê nhờ ông cụ phân xử! Xem ông ấy muốn giao căn nhà cho Tê Châu nhà chúng tôi lấy vợ sinh con, hay là ông ấy muốn tiếp tục duy trì Tê Thiên, một đứa cháu trai vô dụng!"

"Ăn nói nhảm nhí!" Văn Tố Hoa hét lớn: "Tôi nói cho cậu biết Tê Đông Lâm, con trai của tôi cũng không kém hơn bất cứ ai khác!"


Vương Tùng Phượng chế nhạo: “Đã từng vào tù rồi còn không kém gì chứ? Bây giờ thậm chí còn không có việc làm! Còn khoe khoang việc mình làm ở tập đoàn Văn Tôn! E răng cửa lớn tập đoàn Văn Tôn còn không vào được đấy chứ! Ngay cả một người quét dọn cũng không nhận người từng ngồi tù đâu!"

Bầu không khí ngày càng trở nên căng thẳng, hai bên có xu hướng bắt đầu cãi vã.

Trong lúc mọi người đang cãi nhau, Tề Thiên ăn sạch cơm trong chén rồi buông chén cơm xuống, lấy khăn giấy lau miệng rồi nói với vợ chồng Tề Đông Thịnh: “Bố mẹ, hôm nay con về là chuyện muốn nói với hai người, con đã giúp hai người tìm được hai công việc tại tập đoàn Văn Tôn, bên phía tập đoàn Văn Tôn cũng đồng ý là sẽ bù đắp bảo hiểm an sinh xã hội cho hai người trong vài năm qua, công việc không mệt nhọc, lương cũng không tệ, hai người xem có muốn đi hay không, nếu muốn ởi thì có thể sắp xếp cho hai người nhận việc vào sáng mai.

Sau khi Tê Thiên nói xong, vợ chồng Tê Đông Thịnh còn chưa kịp nói chuyện, Vương Tùng Phượng đã chế nhạo: "Tê Thiên, cậu thật sự là nghiện làm màu trước mặt chúng tôi rồi!"


Tề Châu cũng nói: "Đúng vậy, còn nói sắp xếp hai vị trí, còn để tập đoàn Văn Tôn bù đắp an sinh xã hội, sao anh không nói ngài Cố Văn - chủ tịch của tập đoàn Văn Tôn là đàn em của anh luôn đi?"

Tê Đông Lâm nói: "Tê Thiên, mặc dù nhà họ Tê chúng ta không phải là một gia đình có tiền có thế, nhưng con người sống thì phải luôn trung thực, cháu nhìn lại mình đi, bây giờ cháu đã trở thành người như thế nào, miệng toàn nói phét nói, thực sự làm người khác thất vọng! Cháu nghĩ nếu mình nói như vậy với ông nội thì ông ấy có tin không?

Vương Tùng Phượng nói: "Có người hiện tại chỉ là muốn †ìm chút thể diện, không chịu thừa nhận mình là rác rưởi, nhưng muốn khoe khoang thì cũng phải tìm lý do gì thích hợp một chút chứt"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: C52: Con đi mở cửa


Vợ chồng Tề Đông Thịnh nghe những gì con trai họ nói thì trong lòng hiểu rõ, Tê Thiên chỉ nói như vậy trước mặt gia đình Tê Đông Lâm, ngay cả bản thân Tê Thiên cũng mới đến tập đoàn Văn Tôn, làm sao có thể sắp xếp công việc cho bọn họ được?

tập đoàn Văn Tôn cũng đâu phải là một tổ chức từ thiện!

Văn Tố Hoa võ võ vai Tề Thiên: "Tiểu Thiên, bố mẹ đã già rồi, bây giờ chỉ muốn yên tâm ở nhà, con không cần phải lo lắng những chuyện này."

"Đừng!" Vương Tùng Thiện Vương lập tức nói: "Tê Thiên nhà các người không phải đã nói là được trả lương cao, công việc không mệt mỏi sao, các người còn chưa đến năm mươi tuổi đâu, thậm chí còn chưa đủ tuổi để nghỉ hưu, không phải nói là ngày mai có thể đi làm sao, vậy đi đi, để cho Tê Châu nhà chúng tôi đi xem môi trường làm việc của các người thế nào!

"Đúng vậy." Tê Châu châm biếm: "Bác trai bác gái, hai người đi đi, ngày mai cháu cũng đi xem để mở mang tâm mắt!"

Tê Thiên cũng gật đầu: “Mẹ, thật ra con nghĩ hai người đi thì tốt, cũng có việc để làm, công việc con đã thống nhất rồi, hai người muốn đi thì đi, không thì đi thì ở nhà nghỉ ngơi cũng được."


"Ha ha ha hai" Tê Châu cười lớn: "Tê Thiên, anh thật sự làm tôi buồn cười chết mất! Anh thật sự cho rằng tập đoàn Văn Tôn này là của nhà anh sao? Còn muốn đi thì đi?"

Tề Thiên thậm chí còn không thèm nhìn Tê Châu, mấy năm nay, tính tình của Tê Thiên đã thay đổi, nếu là mấy năm trước Tê Thiên còn tranh cãi với người khác, nhưng hiện tại anh đã hiểu rất rõ một điều, sự thật mạnh hơn lời nói!

Tề Thiên nhìn cha mẹ, chờ đợi câu trả lời của họ.

Văn Tố Hoa liếc nhìn Tê Đông Thịnh, vẻ mặt khó xử: "Tiểu Thiên, mẹ nghĩ...". Ngôn Tình Hay

Văn Tố Hoa còn chưa nói xong, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa không nặng cũng không nhẹ, có nhịp điệu nhất định, chỉ từ điểm này có thể thấy người gõ cửa có tấm lòng cung kính.

"Con đi mở cửa."

Tề Thiên đứng dậy mở cửa.

Cố Văn đứng ở ngoài cửa, trên tay cầm hai bình rượu ngon, trên mặt mỉm cười, nhìn thấy Tê Thiên mở cửa, Cố Văn khẽ cúi đầu.


"Tới là được rồi, còn đem đồ theo làm gì, vào đi!"

Cố Văn biết bố mẹ Tề Thiên ở nhà, liền khách khí nói: "Đến đây ăn cơm ké, nên mang chút đồ uống tới, haha."

Cố Văn bước vào nhà nói: "Anh Tê, chị dâu, không phiền nếu tôi đến ké một bữa chứ?"

Vợ chồng Tề Đông Thịnh nhìn thấy Cố Văn thật sự tới nhà, họ đều ngạc nhiên và nhanh chóng đứng dậy: "Ngài Cố, hoan nghênh hoan nghênh."

Cố Văn cười lớn: "Anh Tê, lần trước chúng ta đã tính rồi, anh lớn hơn tôi hai tuổi, cứ gọi tôi bằng em là được, ồ, nhà anh Tê đang có khách sao."

Cố Văn nhìn thấy cả nhà của Tê Đông Lâm.

Tề Châu vốn đang cà lơ phất phơ ngồi trên ghế, khi vừa nhìn thấy Cố Văn liền ngồi thẳng dậy, trong mắt hiện lên vẻ khó tin!


Tê Châu đã gặp Cố Văn, tuy chỉ gặp một lần trong buổi họp động viên hàng năm của tập đoàn, những ký ức của Tề Châu vẫn còn mới mẻ, khi đó hắn ta chỉ có thể đứng nhìn từ xa, ngay cả khi tài xế của Cố Văn đi tới, tất cả các quản lý bộ phận của Tề Châu đều phải lịch sự tiếp đón và giữ thái độ khiêm tốn.

Khi đó Tê Châu đã mơ ước có một ngày mình có thể đi theo những nhân vật lớn như vậy, cho dù làm một tên đàn em tép riu, cũng có thể làm rạng danh tổ tiên của nhà họ Tề và trở nên nổi bật!

Vương Tùng Phượng không biết Cố Văn, nhưng nhìn thấy hai chai Mao Đài trên tay Cố Văn, Vương Tùng Phượng không vui nói: "Này, nhà anh cả còn có một người bạn giàu có thế này à, sao vậy, không giới thiệu sao?”

Cố Văn không biết thân phận của Vương Tùng Phượng, nhưng Vương Tùng Phượng đang ở nhà Tê Thiên, Cố Văn cũng rất khiêm tốn nói: "Xin chào, tôi họ Cố, Cố Văn!"

“Mẹ” Tề Châu thận trọng đưa tay chọc Vương Tùng Phượng: “Đây là chủ tịch tập đoàn của con.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: C53: Đều là hư danh cả


Nghe Tê Châu nói xong, Vương Tùng Phượng gật đầu: "Con quen biết à, tập đoàn của con..."

Vương Tùng Phượng đang nói được nửa chừng thì đột nhiên trợn tròn mắt: "Con nói cái gì! Chủ tịch tập đoàn của con? Chủ tịch tập đoàn Văn Tôn sao?"

Tề Châu không nói gì, chỉ gật đầu.

Cố Văn cười nói: "Đều là hư danh cả, không đáng nhắc tới, đây là danh thiếp của tôi."

Cố Văn lịch sự đưa danh thiếp của mình ra.

Khi Tê Đông Lâm và Vương Tùng Phượng nhìn thấy danh hiệu trên danh thiếp, họ đã vô cùng sửng sốt!

Thật sự là chủ tịch của tập đoàn Văn Tôn! Không phải giải! Ai lại mang theo danh thiếp giả trên người chứ? Hơn nữa, điều này đã được Tề Châu xác nhận!

Nhưng! Chủ tịch tập đoàn Văn Tôn! Nhân vật t0 lớn như vậy! Tại sao ông ta có thể xuất hiện ở nhà Tề Thiên, còn gọi Tê Đông Thịnh là anh!


Hơi thở của Vương Tùng Phượng trở nên nặng nề, não bộ rơi vào trạng thái ngừng hoạt động, bà ta không hiểu chuyện gì đang xảy ral

Cố Văn nhìn về phía Tê Châu, cười nói: "Cậu cũng làm việc ở tập đoàn Văn Tôn sao?"

"Đúng đúng đúng." Tê Châu hưng phấn gật đầu, hắn ta không ngờ có một ngày chủ tịch có thể nói chuyện riêng với hắn ta: "Tôi tên Tê Châu, làm ở bộ phận hậu cần!"

"Ừm" Cố Văn gật đầu, ngồi xuống, khui chai rượu rồi tham gia vào bữa tiệc.

Bầu không khí trên bàn ăn vốn đang căng thẳng nay đã hoàn toàn biến mất sau khi Cố Văn đến, gia đình Tê Đông Lâm ngồi vào bàn, có cảm giác như thở cũng không dám thở mạnh.

Cố Văn thì lại cảm thấy rất thoải mái, ăn hai chén cơm lớn: "Ngon quá! Đúng là ăn rất ngon, chị dâu, tay nghề nấu nướng của chị thật sự rất tuyệt vời!"

Cố Văn vươn ngón tay cái lên. Văn Tố Hoa ngượng ngùng cười: "Ngài Cố quá khen."

Cố Văn ra vẻ trách móc: "Chị dâu, tôi đã nói là chị cứ gọi tôi bằng em là được, hai người cứ luôn gọi tôi là ngài, vậy thì quá xa lạt". 𝑅a‎ chươ𝓷g‎ 𝓷ha𝓷h‎ 𝓷hất‎ tại‎ _‎ 𝑇𝑅UM𝑇𝑅U‎ YỆ𝑁.v𝓷‎ _


Cố Văn nâng ly rượu lên: "Chị dâu, vì bữa ăn này tôi mời chị một ly."

Sau một ly rượu, Cố Văn nói: "Anh Tê, chị dâu, hôm nay tôi đến đây có hai việc, việc thứ nhất là đến ăn chực một bữa cơm, ha hai Việc thứ hai là tôi nghe Tề Thiên nói, anh Tê từng làm bên hậu cần thu mua, năng lực làm việc của Giám đốc Hậu cần ở công ty chúng tôi cũng bình thường, tôi chỉ muốn xem anh Tề có thời gian đến công ty chúng tôi hướng dẫn công việc hay không.”

Cố Văn vừa nói những lời này, đôi mắt của Tê Châu và Vương Tùng Phượng đều mở tol

Bản thân Tê Châu là người của bộ phận hậu cần nên hắn †a biết rất rõ sức nặng của chức vụ Giám đốc Hậu cần!

Hơn nữa Vương Tùng Phượng cũng từng nghe Tề Châu nhắc đến, bộ phận hậu cần là bộ phận béo bở nhất, chưa kể đến lương cơ bản, chỉ là phần kiếm chác thêm mỗi năm cũng đã lên tới hàng triệu!

Tê Đông Thịnh nghe vậy, liên tục xua tay: "Cậu Cố, việc này không thể được, tôi chỉ biết làm theo mệnh lệnh của người khác, làm sao có được năng lực đói"

Cố Văn cười lớn, trước khi đến Tê Thiên đã nói với ông ta rằng nếu giao chức vụ cao cho ba mẹ anh thì chắc chắn họ sẽ không yên tâm.

Cho nên những gì Cố Văn vừa nói chỉ là lời dẫn, nếu không với thân phận của Tê Thiên, cho dù có bắt Cố Văn trực tiếp giao lại tập đoàn Văn Tôn, Cố Văn cũng sẽ không từ chối.

Dù sao, tập đoàn Văn Tôn giàu nhất Thiên Ngân, cũng là một trong rất nhiều công ty trực thuộc Long Vương Điện! Thậm chí còn không có tên tuổi gì ở Long Vương Điện!

Cố Văn tiếp tục nói: "Anh Tề, tôi chỉ muốn anh giúp hướng dẫn một chút thôi, anh xem, anh còn từ chối tôi làm gì."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: C54: Cái này không được


Tê Đông Thịnh liên tục xua tay: "Cái này không được."

Cố Văn nâng ly: "Được rồi, vậy cứ làm theo ý của anh Tê, nhưng chị dâu, anh Tề vừa mới từ chối tôi, chị cũng không thể từ chối tôi nữa, tay nghề nấu nướng của chị thật sự rất tuyệt! Nhân viên của tập đoàn chúng tôi ngày nào cũng nói cơm công ty không ngon, nếu chị dâu đồng ý thì coi như giúp tôi một việc, chị giúp tôi trông nom công việc sau bếp của công ty"

Văn Tố Hoa sửng sốt, cũng xua tay: "Việc này tôi không thể làm được, tôi..."

Cố Văn ngắt lời Văn Tố Hoa: “Chị dâu, chị và anh Tê không thể từ chối tôi hết như vậy, hơn nữa tôi chỉ muốn chị dạy tay nghề nấu ăn, chị muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi, chẳng ai nói gì cả."

Những gì Cố Văn nói hoàn toàn giống với những gì Tề Thiên nói vừa rồi.

Cả gia đình Tả Đông Lâm ngồi bên cạnh nghe, nhất thời cảm thấy sợ hãi!




Gia đình Tê Đông Thịnh thực sự có thể làm việc tại tập đoàn Văn Tôn! Hơn nữa phúc lợi cũng rất tốt!

Thấy mẹ vẫn muốn từ chối, Tê Thiên lên tiếng nói: "Mẹ, chú Cố đã giúp con nhiều như vậy, mẹ chỉ cần giúp chú ấy một chút là được, dù sao dạo này mẹ cũng rảnh rỗi ở nhà”"

Nghe Tề Thiên nói xong, Văn Tố Hoa không nói gì nữa, nâng ly với Cố Văn.

Cố Văn cười lớn, nâng ly uống cạn.

Khi mọi người đã dần quen thuộc trong bữa tiệc rượu, tiếng cười ngày càng nhiều, nhưng gia đình Tê Đông Lâm lại càng ngày càng khó chịu, giữa bữa tiệc họ đã kiếm cớ bỏ về trong sự chán nản.

Trên đường gia đình Tê Đông Lâm về nhà, Vương Tùng Phượng không ngừng lẩm bẩm: "Sao có thể chứ! Một người như Tề Thiên làm sao có thể làm việc với Cố Văn được? Ông có thấy thái độ của Cố Văn không? Khách khí đến mức trông không giống nhà giàu số một chút nào! Tê Đông Lâm, ông nói xem, chúng ta nên làm sao bây giờ? Nếu Tề Thiên thật sự làm việc với Cố Văn, chúng ta còn có thể lấy lại căn nhà từ tay ông cụ sao?”

T8 Đông Lâm châm một điếu thuốc, cũng cau mày, trước khi ông cụ về quê đã nói rõ ràng căn nhà cũ sẽ được chia như thế nào, sở dĩ bọn họ dám đến đòi căn nhà cũ là vì họ tin rằng Tê Thiên không có tương lai, có lẽ ông cụ sẽ từ bỏ đứa cháu trai vô dụng này, giao nhà cũ cho Tề Châu.

Nhưng nếu Tề Thiên thật sự giỏi giang, có tương lai, ông cụ có thể bất công giao lại căn nhà cũ sao? Điều đó là tuyệt đối không thể rồi!

Tê Châu sốt ruột đến mức dậm chân: “Ba mẹ, vậy phải làm sao bây giờ? Con kết hôn thì nhất định phải có một căn nhà! Nếu không có được căn nhà cũ này, với tiền lương hiện tại của con thì không thể mua nhà nổi, con cũng không muốn vay ngân hàng, sống như vậy rất mệt mỏi!”


Vương Tùng Phượng cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịul

Việc hôm nay không lấy được nhà cũ khiến Vương Tùng Phượng rất khó chịu!

Nhìn thấy gia đình Tề Thiên đang sống tốt, Vương Tùng Phượng càng cảm thấy khó chịu hơn!

Cảm giác này khiến Vương Tùng Phượng muốn gào thét rồi!

Vương Tùng Phượng đảo mắt, suy nghĩ một lúc rồi nói với Tề Châu: “Ngày mai con đến công ty hỏi thử xem rốt cuộc là Tê Thiên đang làm việc gì! Mẹ luôn cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao một tù nhân cải tạo lao động như cậu ta mà lại được Cố Văn vừa sắp xếp nhà ở vừa sắp xếp công việc cho bố mẹ! Việc này chắc chăn có vấn đề gì đó!”

Tê Châu gật đầu thật mạnh.


Mười giờ tối, Tê Thiên từ trong nhà đi ra, trở về Bích Thủy Xuân Thành, đèn trong phòng khách đã tắt, chỉ có đèn trong thư phòng còn sáng, hiển nhiên Thẩm Thu Thủy còn đang làm việc.

Khi Tê Thiên đi ngang qua thư phòng để về phòng ngủ, anh nghe thấy giọng nói giận dữ của Thẩm Thu Thủy từ trong thư phòng truyền ra.

"Nói cho hắn biết! Tuyệt đối không được! Hắn còn có thủ đoạn bẩn thỉu gì, Thẩm Thu Thủy tôi sẵn sàng đón nhận! Tập đoàn Thẩm thị có thể làm được như ngày hôm nay, cũng không phải nhờ ai phải bán thân mà có!"

Tê Thiên đứng ở cửa, vốn định mở cửa đi vào hỏi một chút, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì quyết định từ bỏ.

Trở lại phòng ngủ, Tê Thiên vừa tắm rửa xong, nằm xuống thì nhận được tin nhắn.

Tập đoàn Hữu Hoành ban đầu hợp tác với Thẩm thị đột ngột chấm dứt hợp tác, Tào Hữu - chủ tịch tập đoàn Hữu Hoành, thậm chí còn buông lời bảo Thẩm Thu Thủy phải ngủ với hắn một đêm, nếu không dự án sẽ bị chấm dứt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: C55: Tối nay lại không thể ngủ sớm


Khi Tê Thiên nhận được tin tức này, tất cả thông tin về Tào Hữu, chủ tịch tập đoàn Hữu Hoành, cũng đã được gửi đến điện thoại di động của anh.

Long Vương Điện có mạng lưới tình báo rộng lớn và vô cùng kh ủng bố.

Theo thông tin tình báo, tập đoàn Hữu Hoành và tập đoàn Thẩm thị là đối tác nhiều năm, mối quan hệ hai bên cùng có lợi trong nhiều năm.

Đối với Thẩm thị mà nói, tập đoàn Hữu Hoành đã phát triển thành một trong những đối tác quan trọng nhất, nếu Thẩm thị cắt đứt hợp tác với tập đoàn Hữu Hoành thì sẽ mất ít nhất hơn một tỷ doanh thu mỗi năm.

Việc này khó chịu như một người bị chặt đứt một cánh tay vậy.

Thẩm thị cảm thấy tồi tệ khi cắt đứt hợp tác với Hữu Hoành, thì Hữu Hoành đương nhiên cũng không khá hơn là bao.

Sở dĩ Tào Hữu có thể đưa ra lựa chọn như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, là vì Thẩm Bằng Bân đã xen vào giữa.

Theo thông tin tình báo, sau khi cuộc họp cấp cao của Thẩm thị kết thúc vào chiều nay, Thẩm Bằng Bân đã bí mật bàn chuyện với Tào Hữu suốt ba tiếng đồng hồ, sau đó Tào Hữu đã tuyên bố răng không cần kinh doanh cũng được, nhưng phải có được Thẩm Thu Thủy!


Đây rõ ràng là muốn cấu kết với nhau làm bẩn thanh danh của Thẩm Thu Thủy.

Đối với Thẩm Thu Thủy mà nói, đây là một vấn đề nan giải. Tập đoàn Hữu Hoành thà hy sinh lợi ích của mình để loại bỏ Thẩm Thu Thủy, điều này chỉ có thể nói là Thẩm Bằng Bân đã bỏ ra quá nhiều.

Đọc xong thông tin, Tê Thiên vươn vai ngồi dậy khỏi giường.

“Tối nay lại không thể ngủ sớm được rồi.”

Tê Thiên mở cửa sổ phòng ngủ, nhẹ nhàng nhảy ra, đáp xuống giữa sân tâng một.

Nhảy ra đường cửa sổ không phải để che giấu hành động lặng lẽ của mình, chỉ là Tê Thiên cảm thấy làm vậy sẽ thuận tiện hơn, không cần phải đi xuống cầu thang.

Rời khỏi sân biệt thự, Tê Thiên búng ngón tay, một bóng người mặc đồ đen lặng lẽ xuất hiện sau lưng Tê Thiên, bước chân của người này không hề tạo ra tiếng động, người này bẩm sinh là sát thủ, thân hình dường như hòa vào màn đêm.

Tề Thiên không quay đầu lại hỏi: “Thẩm Bằng Bân và Tào Hữu đã nói những gì?”


Người mặc đồ đen cúi đầu: “Xin lỗi đại nhân, việc này sẽ mất một khoảng thời gian, chậm nhất là trước bình minh chúng tôi sẽ tìm hiểu rõ ràng.”

Ngay cả một tổ chức tình báo như Long Vương Điện cũng không thể lập tức có được nội dung cuộc họp riêng của đối phương chỉ trong vài giờ.

Sau lưng Thẩm Bằng Bân có bóng dáng của Đông Đường, vì vậy cũng không thể làm những hành vi lộ liễu như gắn máy nghe trộm trên người Thẩm Bằng Bân được.

"Thôi quên đi, không cần đâu." Tê Thiên khẽ lắc đầu: “Nói cho tôi biết Tào Hữu ở đâu, có lẽ Thẩm Thu Thủy sẽ không thể lường được động thái của Thẩm Bằng Bân trong cuộc họp công ty sáng mai.”

Sau khi cái bóng kia nói một địa chỉ, người đó lại ẩn nấp vào trong bóng tối.

Đêm khuya, tại một biệt thự hẻo lánh ở ngoại ô.

Tào Hữu bốn mươi tám tuổi đang nằm trên một chiếc giường lớn, mỗi bên trái phải đều ôm một cô gái tóc vàng mắt xanh.

Đối với những người như Tào Hữu, cái đẹp không còn là thứ gã theo đuổi nữa mà quyền lợi và ích lợi mới là thứ gã quan tâm.

Trước quyền lực và lợi ích, sắc đẹp chỉ là món quà tặng kèm mà thôi.

Tào Hữu lấy ra hai xấp tiền từ trên tủ đầu giường, ném cho hai người phụ nữ, phất tay như xua đuổi bảo họ rời đi, sau đó nằm một mình tại đây, châm một điếu thuốc.

Tào Hữu nheo mắt lại: “Thẩm Thu Thủy, cô không nên trách tôi, muốn trách thì trách cô đã chọc nhầm người, không phải ai cũng có thể tùy ý khiêu khích người như Thẩm Bằng Bân được đâu, tuy nhiên, tôi thực sự rất tò mò cô sẽ lựa chọn như thế nào khi phải đối mặt với tình hình áp lực vào ngày mai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: C56: Cậu muốn cái gì


Tào Hữu lè lưỡi li3m môi, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó. "Ông chủ Tào rất có hứng thú nhỉ." Một giọng nói đột nhiên truyền vào tai Tào Hữu.

Tào Hữu đột nhiên giật mình, nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy một bóng người ngồi trong bóng tối ở góc phòng, khuôn mặt của người kia ẩn trong bóng tối, Tào Hữu nhìn không rõ.

Tim Tào Hữu đập thình thịch, ở ngoài biệt thự có vệ sĩ riêng của gã, gã không thể hiểu nổi tại sao người này lại có thể lặng lễ đi vào được.

Nhưng rốt cuộc Tào Hữu là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, trên mặt Tào Hữu không nhìn ra có chút hoảng sợ nào, gã thậm chí còn rít một hơi thuốc, giả vờ không quan tâm nói: "Có thể xuất hiện trước mặt tôi vào lúc này, cậu cũng có chút bản lĩnh đấy, nói đi, là ai phái cậu tới đây, mục đích là gì?"

Tề Thiên ngồi trong góc khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: “Xem ra ông chủ Tào gần đây đã đắc tội rất nhiều người, nên cũng lười đoán rồi”

"Ha." Tào Hữu khẽ cười một tiếng, trên mặt mang theo vẻ khinh thường: "Tào Hữu tôi đã tung hoành trong thương trường nhiều năm, tôi không nhớ nổi mình đã đắc tội ai, tôi cũng không nhớ nổi ai muốn giết mình, chuyện nhỏ như vậy không đáng để tôi phải bận tâm”


“Ồ” Tề Thiên gật đầu.

Nếu là một người bình thường ở trước mặt Tào Hữu, không chừng sẽ thực sự bị vẻ ngoài điềm tĩnh của Tào Hữu đánh lừa.

Nhưng cố tình người đứng trước mặt Tào Hữu lại là Tâ Thiên.

Tuy rằng mặt ngoài Tào Hữu giả vờ bình tĩnh, nhưng cơ bắp căng thẳng theo tiềm thức và ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn vị trí của vệ sĩ ở bên ngoài phòng đều đang tiết lộ một tin tức cho Tề Thiên!

Tào Hữu rất sợi Tề Thiên đứng dậy từ trong góc.

Ngay lúc Tào Hữu muốn xem Tề Thiên định làm gì, thì Tê Thiên đột nhiên tăng tốc, tốc độ của Tề Thiên nhanh đến mức Tào Hữu thậm chí không thể nhìn rõ!

Giây tiếp theo, Tê Thiên đã lao tới trước mặt Tào Hữu, túm tóc Tào Hữu, trực tiếp đập đầu gã vào tủ đầu giường bên cạnh.

"Bịch" một tiếng trầm vang.

Với một đòn này, đôi mắt của Tào Hữu đầy sao xeẹt, đầu óc trống rỗng, cơn đau nhói trên trán nhắc nhở Tào Hữu đòn tấn công của đối phương tàn nhãn đến mức nào.

Đầu mẫu thuốc lá bay khỏi tay Tào Hữu, Tê Thiên thuận tay chụp lấy, đem tàn thuốc ấn vào mặt Tào Hữu.

“Xèo xèol”


Một mùi như lông heo cháy bỗng chốc dâng lên, Tào Hữu hét lên một tiếng kêu thảm thiết.

"Ông chủ Tào, xem ra ông cũng không hề bình tĩnh như lời mình đã nói."

Tê Thiên xách Tào Hữu lên, lên gối một cú vào bụng của Tào Hữu, sau đó ném Tào Hữu xuống đất như ném một thứ rác rưởi.

Tào Hữu nằm cuộn tròn ở đó, bụng, mặt và trán truyền đến cơn đau nhức dữ dội, điều này khiến Tào Hữu cảm thấy như sắp chết.

"Ông chủ Tào, đây là sự nhắc nhở dành cho ông, tiếp theo, dùng thái độ khác để nói chuyện với tôi đi."

Tê Thiên trở lại trong góc ngồi xuống, lặng lẽ nhìn Tào Hữu.

Tào Hữu mất mấy phút mới lấy lại bình tĩnh, sắc mặt gã đã tái nhợt, đầu đây mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn trời, sắc mặt không còn bình tĩnh như trước, toàn thân run rẩy.


Tê Thiên hỏi: “Bây giờ ông có thể giữ thái độ thẳng thắn được chưa?”

Tào Hữu gian nan nuốt một ngụm nước miếng: "Cậu... rốt cuộc cậu là ai? Cậu muốn cái gì?"

“Tôi hỏi, ông trả lời” Tê Thiên bắt chéo chân: “Thẩm Bằng Bân đã cho ông lợi ích gì để ông đối phó với Thẩm Thu Thủy?”

Tào Hữu chợt giật mình: “Thì ra là Thẩm Thu Thủy phái người tới, Ha ha, không ngờ người phụ nữ này còn có thủ đoạn như vậy.”

Tề Thiên nói: “Trả lời vấn đề.”

Tào Hữu chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, cầm lấy chiếc áo khoác bên giường mặc vào, khẽ lắc đầu: “Nếu cậu là do người khác phái tới, có lẽ tôi vẫn sẽ kiêng dè ba phần, nhưng nếu cậu là do Thẩm Thu Thủy phái tới, haha, vậy thì cậu cứ giết tôi đi, xem Thẩm Thu Thủy có gan để tôi chết hay không!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: C57: Cậu có biết mình đang nói lời ngu xuẩn gì không


Khi Tào Hữu nói những lời này, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn. Tê Thiên đã biết tất cả thông tin về Tào Hữu. Tào Hữu thuộc loại tự lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng.

Ở khu vực Tây Bắc ngày đó, điều quan trọng nhất đối với người tự lập nghiệp không phải là ai có đầu óc mà là ai tàn nhãn hơn!

Ở thời đại mà ngành khai thác than phát triển, muốn có được than đá, thì đều phải liều mạng!

Tào Hữu là người đến từ thời đại đó, dù hiện tại đã thay đổi nghề nghiệp hơn mười năm nay, nhưng Tào Hữu vẫn mang trong mình sự tàn nhẫn ngày nào.

Tào Hữu vốn đã sợ sẽ có người tới lấy mạng gãi

Nhưng bây giờ nghe nói có liên quan đến Thẩm Thu Thủy, Tào Hữu hoàn toàn không còn sợ hãi nữa!

Tào Hữu biết rất rõ, Thẩm Thu Thủy không dám lấy mạng gã! Điều mà Thẩm Thu Thủy lo sợ là sẽ không thể tiếp tục hợp tác với tập đoàn Hữu Hoành!


Đối với tình hình hiện tại của Thẩm thị, một khi hợp tác với Hữu Hoành bị cắt đứt, vậy thì Thẩm Thu Thủy đừng mơ tưởng còn có thể tiếp tục ngồi vào ghế chủ tịch của Thẩm thị nữa!

Tào Hữu có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra bản chất của vấn đề, điều này loại bỏ hoàn toàn nỗi sợ hãi trong lòng gã, thậm chí còn châm thêm một điếu thuốc nữa, cười nhìn Tê Thiên: “Làm tôi sợ à? Đe dọa tôi? Có thủ đoạn gì thì cứ tung ra hết đi, để tôi xem thử, hôm nay cậu có thể làm gì được tôi? Tôi muốn xem chủ của cậu, Thẩm Thu Thủy, phái cậu tới đây thì có thể thay đổi được gì!

Tề Thiên cười khẽ một tiếng: “Ha ha, đúng là như những gì tình báo đã nói, Tào Hữu ông là một người có bản lĩnh, trên người còn có một sự tàn nhẫn, nhưng dù sao ông cũng là một doanh nhân, chịu từ bỏ nhiều lợi nhuận mỗi năm như vậy để đối phó với Thẩm Thu Thủy, điều đó có nghĩa là những lợi ích mà Thẩm Bằng Bân mang lại cho ông lớn hơn con số này rất nhiều, nhưng tôi chỉ không biết những lợi ích mà Thẩm Bằng Bân mang lại cho ông có xứng đáng để toàn bộ tập đoàn Hữu Hoành chôn cùng với ông hay không?”

Tào Hữu nghe vậy, sửng sốt một chút, sau đó phát ra tiếng cười lớn: "Ha ha ha! Cậu có biết mình đang nói lời ngu xuẩn gì không? Khiến toàn bộ tập đoàn Hữu Hoành chôn cùng tôi sao? Không phải là tôi coi thường Thẩm Thu Thủy, nhưng ngay cả Cố Văn của tập đoàn Văn Tôn tới thì cũng không dám nói lung tung ở đây đâu! Các người thực sự cho rằng Tào Hữu tôi không biết gì sao?”. Đam Mỹ Hiện Đại

Tê Thiên nhún nhún vai: “Tin hay không thì tùy ông không sao cả, nhưng tôi nghĩ nhất định phải thử một chút xem, ông sẽ lựa chọn như thế nào, ông chủ Tào.”

Tề Thiên nói xong liền lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, ra lệnh trước mặt Tào Hữu: “Trong vòng một phút, tìm một chút việc vui cho tập đoàn Hữu Hoành đi.”


Nói xong, Tề Thiên cúp điện thoại, nhìn Tào Hữu nói: "Ông chủ Tào, tôi rất chờ mong sự lựa chọn của ông sau một phút nữa.

Tào Hữu cười, nụ cười từ tận đáy lòng, trong nụ cười mang theo một sự châm chọc mãnh liệt: "Anh bạn trẻ, loại thủ đoạn này cậu đến nhà trẻ chơi một chút thì được, trong vòng một phút sao? Ha ha ha ha! Cậu cho rằng tập đoàn Hữu Hoành của tôi là cái gì? Do đậu phụ chất lên mà thành àI”

Tào Hữu búng búng tàn thuốc và nói: "Tôi cũng cho cậu một phút, đến trước mặt tôi, quỳ xuống, dập đầu, nhận lỗi, tôi sẽ chọn tha cho mạng chó của cậu."

Tào Hữu nói xong liền cầm điện thoại lên nhắn tin: “Cho người đi lên.”

Tào Hữu vừa nhắn tin xong, liền nghe thấy dưới lầu truyền đến một trận tiếng la hét.

"Nhanh lên! Đi gặp ông chủ!" Ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Tào Hữu rít một hơi thuốc, tùy tiện ném điện thoại lên bàn: “Còn ba mươi giây.”

Tê Thiên không nói lời nào, vẫn ngồi ở trong góc bóng tối, không thấy được biểu tình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: C58: Cút hết đi


Tiếng bước chân dày đặc từ dưới lầu truyền đến càng ngày càng gần, chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng có thể biết có không dưới mười người đang đến!

Vẻ mặt Tào Hữu khinh thường: "Một phút sắp hết rồi, đáng tiếc, người phải lựa chọn không phải là tôi, mà là cậu."

Tào Hữu vừa dứt lời, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Tiếng chuông vang lên đột ngột lúc nửa đêm có chút chói tai.

Tào Hữu thản nhiên liếc nhìn người gọi, khẽ cau mày.

Hiện tại Tào Hữu đang làm mậu dịch, mà cuộc gọi này đến từ trạm hậu cần rộng hơn 30.000 mét vuông có kết nối khắp vùng Tây Bắc của gãt

Đã nhiều năm như vậy, trừ khi có trường hợp khẩn cấp, nếu không trạm hậu cần sẽ không bao giờ gọi cho gã vào lúc nửa đêm.

Tào Hữu suy nghĩ một lúc rồi nhấc máy: “Nói!"


Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng hoảng sợ: “Sếp Tào! Đã xảy ra chuyện! Chúng ta bị điều tra, họ nói phát hiện cả ba thùng container đều là hàng cấm! Hiện tại toàn bộ trạm hậu cần đã bị niêm phong, tất cả phương tiện đều bị tịch thuI Nhưng chúng ta chưa bao giờ làm điều này! Có người đang cố tình gây sự với chúng tai”

Sắc mặt Tào Hữu đột nhiên thay đổi, Tào Hữu còn chưa kịp nói gì thì âm thanh báo bận trong điện thoại lại vang lên, điều này có nghĩa là có người đang gọi điện, Tào Hữu nhìn thoáng qua thì thấy lúc này có không chỉ có một cuộc điện thoại gọi đến!

Đêm khuya thế này, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, lại có nhiều cuộc điện thoại gọi đến như vậy, điều nữa khiến Tào Hữu có một dự cảm rất không tốt!

Tào Hữu nhanh chóng dặn dò một câu qua điện thoại ổn định tình hình trước rồi cúp máy, Tào Hữu còn chưa kịp gọi lại cuộc gọi nhỡ vừa nấy, thì lại có một cuộc gọi khác đến.

"Lão Tào! Ông đã làm cái quái gì vậy! Vì hàng hóa mà ông vận chuyển mà toàn bộ nhà máy của tôi đã bị niêm phong! Ông giấu thứ gì trong hàng hóa! Mẹ kiếp!"

Người trong điện thoại đang chửi bới ầm ï.

“Lão tào! Ông làm cái quái gì thế hả!” Tào Hữu còn chưa kịp giải thích thì một chiếc điện thoại di động khác đặt ở đầu giường vang lên, đây là điện thoại cá nhân của Tào Hữu, chỉ có một số ít người biết số này, bình thường dùng để giải quyết những việc quan trọng nhất.

Tiếng chuông của chiếc điện thoại tư nhân này vang lên, khiến Tào Hữu hoàn toàn hoảng sợ, nhấc máy.

"Tào Hữu! Mẹ nó, muốn chết thì cũng đừng liên lụy ông đây! Tôi nói cho ông biết, từ nay về sau, tôi và ông không liên quan gì đến nhaul"

Tào Hữu hoàn toàn choáng váng khi nghe thấy giọng nói này!

Người gọi điện thoại tới có thể nói là người có ảnh hưởng nhất trong số những người mà Tào Hữu biết, hàng năm Tào Hữu phải cống nạp cho đối phương gần 100 triệu, đồng thời phải đối xử hết sức chu đáo, trước mặt đối phương phải bảo gì nghe nấy!

Nhưng bây giờ, ngay cả người như vậy cũng gọi điện thoại tới, hơn nữa từ giọng điệu của đối phương có thể nghe được, lúc này đối phương rất sợ hãi!


Rốt cuộc là chuyện lớn như thế nào, mới có thể khiến một nhân vật t0 lớn sợ hãi như vậy?

Tào Hữu vô thức nhìn Tê Thiên đang ngồi trong góc.

Tề Thiên tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nói: "Ông chủ Tào, xem ra người nên đưa ra lựa chọn, vẫn là ông."

Lúc này, tiếng bước chân dày đặc từ dưới lầu đã tới cửa phòng, gõ cửa.

Tào Hữu đột nhiên hét lớn về phía cửa: "Không được tiến vào!"

Ngoài cửa, một vệ sĩ tư nhân nói: "Ông chủ, xảy ra chuyện gì vậy?"

"Cút hết đi!" Tào Hữu lập tức hét lên: "Đầu cút xuống lầu hết đi! Không có mệnh lệnh của tôi, thì không ai được phép lên! Cút khỏi đây!"

Rất nhanh, những tiếng bước chân đó lại rút lui.

Tào Hữu nhìn về phía Tẽ Thiên đang ngồi trong bóng tối, lúc này Tào Hữu chỉ cảm thấy, người này giống như một con quỷ đến từ địa ngục, nhìn không rõ mặt của cậu ta, nhưng bất cứ cử động nào của cậu ta cũng có thể g iết chết anh.


Tào Hữu không sợ có người giở trò độc ác với mình, dù sao gã cũng đã giở trò độc ác quá nhiều, khi còn trẻ cũng là kẻ rất liều mạng.

Nhưng cuộc điện thoại vừa rồi đã khiến Tào Hữu hoàn toàn sợ hãi! Ngay cả một nhân vật tai to mặt lớn như vậy cũng bắt đầu sợ hãi! Tào Hữu biết rất rõ, người đang ở trước mặt mình có năng lực, khiến mọi thứ mình sở hữu dễ dàng biến thành hư vô!

"Ông chủ Tào, nói cho tôi biết lựa chọn của ông đi." "Bụp!"

Không chút do dự, Tào Hữu quỳ gối xuống đất, cứ như vậy mà quỳ trước mặt Tề Thiên.

Từ góc độ này, Tào Hữu có thể nhìn thấy khuôn mặt Tề Thiên ẩn trong bóng tối, trên khuôn mặt trẻ tuổi đó mơ hồ nở nụ cười nhạt, trên mặt đối phương không có sự kiêu ngạo, cũng không có thái độ đắc thắng!

Điều đó có nghĩa là gì! Nó cho thấy trong mắt đối phương, việc bóp ch ết chính mình dễ dàng như bóp ch ết một con kiến, hiện tại đối với đối phương mà nói, kết quả như vậy căn bản không cần có một chút dao động cảm xúc nào trong đó!

Hai bên căn bản là không hề cùng đẳng cấp!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
602,268
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: C59: Đã hiểu


Nhìn Tào Hữu quỳ ở đó, Tê Thiên không nói gì. Bầu không khí rơi vào im lặng.

Vài giây sau, Tào Hữu chủ động mở miệng: “Chiều hôm qua Thẩm Bằng Bân đến tìm tôi, hứa hẹn sau khi hắn đảm nhận chức chủ tịch tập đoàn Thẩm thị, chúng tôi sẽ tiếp tục hợp tác, hơn nữa cho tôi thêm 70% lợi nhuận.”

"Cũng khá nhiều đấy." Tê Thiên mỉm cười: "Nhưng ông chủ Tào cũng không phải là kẻ ngốc, cho dù Thẩm Bằng Bân có nói bao nhiêu đi nữa, nếu anh ta vẫn chưa ngồi lên vị trí đó thì cũng chỉ là lời hứa suông mà thôi."

"Đúng vậy." Tào Hữu dùng sức gật đầu: "Nhưng dựa vào thực lực mà hôm qua cậu ta thể hiện cho tôi thấy, cậu ta có thể ngồi ở vị trí đó, tài nguyên phía sau cậu ta thì Thẩm Thu Thủy căn bản không thể so được!"

Tê Thiên rất có hứng thú: “Nói thử xem.”

Tào Hữu hít một hơi thật sâu: “Từ những gì Thẩm Bằng Bân thể hiện, có thể thấy rằng cậu ta có khả năng trực tiếp hủy diệt Thẩm Thu Thủy, tôi biết cậu ta rất rõ, tuy tuổi không lớn lắm, nhưng cho dù ở thời đại của chúng tôi, xét về mức độ tàn nhẫn thì cậu ta cũng sẽ được xếp vào top ba của Thiên Ngân, bây giờ Thẩm Bằng Bân lại càng vô nhân tính hơn! Lần này Thẩm Bằng Bân sẽ tấn công với lực lượng rất lớn, đằng sau cậu ta là một tập đoàn tài chính khổng lồ, Thanh Đằng! Chỉ là Thẩm Bằng Bân tựa hồ có chút băn khoăn về điều gì đó nên không dám để Thanh Đằng lộ diện, nhưng chỉ cần để Thanh Đằng hỗ trợ cũng đủ đối phó Thẩm Thu Thủy." "Thanh Đằng à, ha ha!" Tê Thiên khế mỉm cười.


Tào Hữu có thể nhìn thấy sự khinh thường trong nụ cười của Tê Thiên, nhưng đối với Tào Hữu hiện tại mà nói, ông ta không hề cảm thấy Tê Thiên kiêu ngạo chút nào.

Bởi vì ngay cả tập đoàn Thanh Đằng có thể xem là ngang hàng với ông lớn mà ông ta biết cũng không thể nào làm ông lớn kia có thái độ như vậy trong thời gian ngắn!

Tề Thiên nói: "Sáng mai, trong cuộc họp định kỳ của Thẩm Thu Thủy, tôi không muốn chuyện của ông làm Thẩm Thu Thủy khó xử, ông hiểu ý tôi chứ?"

Tào Hữu liên tục đáp: "Tôi hiểu! Tôi hiểu!"

Tê Thiên cảnh cáo: "Còn nữa, chuyện đêm nay không nên có người nào khác, không kẻ nào được biết tôi tới đây, băng không, hậu quả thế nào, chính ông có thể tự mình đoán ra rồi đó."

Tê Thiên nói xong liền đứng dậy rời đi.

Sau khi Tê Thiên rời đi, Tào Hữu năm liệt xuống đất, †oàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Ở Thiên Ngân nỗ lực nhiều năm như vậy, Tào Hữu cũng có địa vị nhất định, có thể nói ở Thiên Ngân này, Tào Hữu dám đi ngang trên đường chẳng sợ ai, địa vị cao hơn ông ta cũng chỉ có một số ít, nhưng bọn họ cũng không cao hơn ông ta bao nhiêu!

Nhưng chuyện vừa xảy ra khiến Tào Hữu nhận thức được rằng hiện tại, ở Thiên Ngân này đã có người mà ông ta không thể đắc tội được, chính là người thanh niên vừa rồi, giờ cả Thẩm Thu Thủy cũng vậy!


Tào Hữu hít sâu vài hơi, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, lập tức gọi điện yêu cầu tài xế đưa ông ta đến công ty!

Việc xúc phạm Thẩm Thu Thủy, cần phải làm gì đó để bù đắp!

Về phần Thẩm Bằng Bân, đằng sau không phải có tập đoàn Thanh Đằng sao? Toàn bộ tập đoàn Thanh Đăng chẳng là gì trước mặt người đó!

Mười hai giờ, đêm đã khuya. Tê Thiên đi dưới ánh trăng, gọi cho một số điện thoại: “Kiểm tra cho tôi mối quan hệ giữa Đông Đường và tập đoàn Thanh Đằng.”

Dưới mệnh lệnh của Tề Thiên, cỗ máy tình báo khổng lồ bắt đầu hoạt động.

Đêm đã khuya, giám đốc điều hành cấp cao của Thanh Đăng cũng ra khỏi giường và bắt đầu tra cứu thông tin.


Tại sân bay Thiên Ngân, một chiếc máy bay tư nhân đã hạ cánh.

Chiếc máy bay tư nhân trị giá 120 triệu tệ này tràn ngập sự sang trọng, cô tiếp viên xinh đẹp và quyến rũ mở cửa khoang, một chàng trai trẻ tóc ngắn đẹp trai mặc áo sơ mi hàng hiệu bước ra khỏi máy bay.

Nữ thư ký trẻ xinh đẹp đi theo bên cạnh chàng trai trẻ, dùng tốc độ rất nhanh nói: “Vừa nhận được tin Tào Hữu của tập đoàn Hữu Hoành tuyên bố sẽ ngừng hợp tác với tập đoàn Thẩm thị, trừ khi Thẩm Thu Thủy ở lại với ông ta một đêm.”

"Ha ha." Chàng trai cười khẽ một tiếng: "Thẩm Bằng Bân này khá có năng lực, có thể thuyết phục được Tào Hữu, nhưng chỉ bằng một Tào Hữu mà muốn đối phó với Thu Thủy bé nhỏ của tôi thì không đủ, cho người ra tay †ạo áp lực với Hữu Hoành, tôi muốn xem thử ông ta đối phó với người phụ nữ của tôi như thế nào!"

Thư ký cúi đầu: "Đã hiểu."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom