Cập nhật mới

Dịch Long Vương Xuất Thế

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120: C120: Các người có thể làm được còn tôi thì không


“Tê Thiên!” Thẩm Sơn hoàn toàn hoảng sợ: “Cậu đã làm gì con trai tôi!"

Tề Thiên cười nói: "Tôi nói tôi không thích ánh mắt mà ông nhìn tôi." Nhìn thấy thái độ ra vẻ ta đây của Tê Thiên, Thẩm

Sơn đang định nổi giận, nhưng nhanh chóng thu hồi lại, và thay bằng một nụ cười.

Tê Thiên nhướng mày hỏi: “Ông vừa ức hiếp vợ tôi?”

Thẩm Sơn mở miệng: “Tôi... Thẩm Sơn ấp úng hồi lâu, vẫn không nói nên lời.

Tê Thiên nhìn quanh: “Nghe nói hôm nay các người †ổ chức cuộc họp gia đình thường lệ, vì vợ tôi đã sa thải một người trong cuộc họp, tôi rất tò mò, với tư cách là chủ tịch, sa thải một người thì có vấn đề gì sao? Thẩm Sơn, nói cho tôi biết đi.”

"Không! Không thành vấn đề!" Thẩm Sơn liên tục xua tay.

Tề Thiên hỏi: “Vậy là ông cũng cảm thấy vợ tôi làm đúng phải không?”


"Đúng! Đúng vậy! Tôi rất đồng tình." Thẩm Sơn gật đầu.

Tê Thiên lộ vẻ tiếc nuối: “Vậy tại sao lại có người cho. rằng vợ tôi đã làm sai, còn phải tổ chức họp mặt gia đình làm gì?”

Thẩm Sơn vội vàng nói: “Tê tiên sinh, cậu không cần quan tâm bọn họ nghĩ gì, bọn họ thậm chí còn không đến công ty, làm sao có thể biết trong công ty xảy ra chuyện gì, người đó đã phạm rất nhiều sai lầm trong công việc, gây ra tổn thất nặng nề cho công ty, lẽ ra đã phải sa thải từ lâu rồi.

"Vậy thì tốt." Te Thiên gật đầu, nhìn chung quanh,

"Thẩm Sơn nói đúng, mấy người các người còn không đến công ty, còn ở đây nói cái gì?"

Thẩm Hỏa hét lên: "Tê Thiên, đủ rồi! Đây là nhà họ Thẩm!"

Tê Thiên hỏi ngược lại: "Ông đã gọi cho Cố Văn rồi sao? Cố Văn nói cái gì?"

Thẩm Hỏa im lặng, đương nhiên ông ta không dám gọi cuộc gọi này, mặc dù ông ta là bậc cha chú của Thẩm Thu Thủy, nhưng từ góc độ công ty, ông ta chỉ có thể được coi là một cổ đông nhỏ, làm sao ông ta dám gọi cho Cố Văn vào lúc này?


Tê Thiên cười: “Tốt nhất là ông nên hỏi rõ ràng trước, nếu không dự án hơn một tỷ này sẽ không thương lượng được, cho dù ông muốn gánh trách nhiệm này, chỉ sợ ông cũng không xứng.”

Có Tề Thiên ở đây, nói đến nỗi Thẩm Hỏa không còn gì để nói, lại làm Thẩm Sơn sợ đến mức phải cung kính.

Thẩm Thu Thủy ngồi bên cạnh Tê Thiên, trong lòng có một thanh âm vẫn không ngừng nói với Thẩm Thu Thủy rằng làm những vậy là không tốt! Nhưng trong lòng Thẩm Thu Thủy lại đặc biệt vui mừng!

Ở nhà họ Thẩm này, Thẩm Thu Thủy đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi, điều mà những người này thường làm nhất là lợi dụng địa vị người có vai vế lớn để trấn áp, nhắm vào cô, thèm muốn chức chủ tịch này.

Đối với tất cả những điều này, Thẩm Thu Thủy chỉ có thể chịu đựng, không có cách nào đánh trả.

Ông cụ Thẩm đang ngồi ở ghế chính cuối cùng cũng lên tiếng: "Thu Thủy, Tê Thiên tới, đi rót một tách trà."

Khi ông cụ Thẩm nói, mọi người đều ngừng nói và nhìn về phía ông cụ Thẩm.

Ông cụ Thẩm nhìn Tề Thiên và nói: "Tê Thiên, đây là nhà họ Thẩm."

Tê Thiên gật đầu: “Tôi biết.”. Тrang gì mà ha𝙮 ha𝙮 𝒕hế # Тr𝐔mТru 𝙮ện.𝘷n #

Ông cụ Thẩm khẽ cau mày: “Họ Thẩm tôi, sống cả đời này coi trọng nhất là chữ tín, cậu và Cố Văn cầm giấy hôn thư kia đến đây, tôi đồng ý gả cháu gái cho cậu, không phải vì tôi sợ cái gì, nhưng lúc trước đã hứa chuyện này với người ta, tôi sẽ làm được, nhưng điều này không có nghĩa là cậu có tư cách đổi khách thành chủ ở nhà họ Thẩm tôi, cậu hiểu không?"

“Tôi không hiểu.” Tê Thiên lắc đầu: “Có người ức. hiếp vợ tôi, tôi còn muốn cười với họ sao? Các người có thể làm được, còn tôi thì không.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121: C121: Ông đã bỏ thuốc lá lâu rồi


Thái độ của Tê Thiên đối với ông cụ Thẩm đã khiến mọi người trong nhà họ Thẩm đều kinh ngạc, nhưng trong lòng lại chợt trở nên vui mừng.

Những người của nhà họ Thẩm đều biết rất rõ tính cách của ông cụ Thẩm như thế nào, Tê Thiên cư xử kiêu ngạo như vậy, cho dù anh là người đại diện của tập đoàn Văn Tôn, ông cụ Thẩm cũng sẽ không cho anh một cái nhìn tốt!

Đúng thật, ông cụ Thẩm cau mày, trên mặt lộ vẻ không vui, hừ lạnh một tiếng: "Có một số người, thực sự. không coi nhà họ Thẩm của tôi ra gì, cũng không biết là cậu có thực lực này hay không!"

Ông cụ Thẩm đứng dậy khỏi chỗ ngồi và hét vào. mặt Thẩm Thu Thủy bên cạnh: "Thẩm Thu Thủy, đi theo ông!"

Nói xong, ông cụ Thẩm phất tay áo, đi vào sảnh bên, không hề có ý định nói chuyện với Tề Thiên.


Khi mọi người trong nhà họ Thẩm nhìn thấy tình cảnh này, nụ cười trong lòng đã lan ra cả khuôn mặt.

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của ông cụ Thẩm, Thẩm Thu Thủy không khỏi đổ mồ hôi thay cho Tề Thiên.

Sau khi theo ông cụ Thẩm vào sảnh bên, Thẩm Thu Thủy đặt trà mới pha sang một bên.

Ông cụ Thẩm ra lệnh: “Đóng cửa lại.”

Sau đó, ông cụ Thẩm ngồi xuống ghế ở sảnh bên và nhìn Thẩm Thu Thủy, hơn mười giây sau, ông cụ Thẩm mới nói: "Con đang trách ông nội à?”

Thẩm Thu Thủy chậm rãi lắc đầu: "Con không dám."

Ông cụ Thẩm cười tự giễu, nói: “Ông biết con đang trách ông, ông cũng đang tự trách chính mình, đời người có hạn, có một việc khi đã làm sai thì không còn cơ hội làm lại lần nữa, mà cả đời này của ông đã làm sai quá nhiều chuyện, khiến con chịu khổ, ông biết con đang trách ông, rõ ràng là ông đã sắp xếp cuộc hôn nhân này cho con, nhưng vừa rồi, ông lại không hề lên tiếng giúp con.


Ông cụ Thẩm lắc đầu, lấy ra một cái tẩu thuốc và bao thuốc lá từ chiếc bàn gỗ bên cạnh.

Thẩm Thu Thủy nhìn, nói: “Ông đã bỏ thuốc lá lâu rồi”

“Không phải là bỏ thuốc, chỉ là bình thường không muốn hút thôi.” Ông cụ Thẩm mỉm cười: “Trước kia khi vui vẻ thì muốn hút một chút, khi phiền lòng cũng muốn hút một chút, hút mãi thành hút nhiều, nhưng khi già đi, thì không nghĩ nhiều như vậy."

Ông cụ Thẩm châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu: “Hôm nay có việc khiến ông lo lắng, người của nhà họ Thẩm chúng ta, cùng chảy một dòng máu trong cơ thể, nhưng bây giờ lại đầy hận thù lẫn nhau, chỉ vì một chút lợi ích, ông thật sự cảm thấy rất khó chịu, nhưng ông cũng chỉ có thể đứng nhìn, vì ông hiểu rằng mình không thể thiên vị bất kỳ ai cả, nếu ông làm một cách công bằng, gia đình này vẫn có thể nể mặt ông già này ngồi lại với nhau vài ngày trong năm, nhưng nếu sự cân bằng này bị phá vỡ, ngày hôm sau toàn bộ nhà họ Thẩm sẽ hoàn toàn sụp đổ, vì vậy, ông không thể nói thay bất kỳ ai cả, nhìn thấy con như vậy, người đau lòng nhất chính là ông, con là cháu gái ruột của ông, còn họ cũng là con ruột, cháu ruột của ông.”

Thẩm Thu Thủy im lặng không nói gì, cô có thể hiểu được nỗi thống khổ trong lòng ông cụ Thẩm, không ai có thể thoải mái khi nhìn thấy máu mủ của mình đấu tranh với nhau.

Ông cụ Thẩm lại hút một hơi thuốc nữa, trên mặt nở nụ cười: “Tuy nhiên, hôm nay có một việc khiến ông rất vui mừng, Thu Thủy, ông nội luôn tự mình đưa ra quyết định, cho dù đó là cuộc hôn nhân của con, ông cũng đã biết thân phận của Tề Thiên từ trước khi các con đính hôn, Cố Văn cầm một tờ hôn thư đến đây, đây là thỏa thuận mà ông nội đã lập với người khác từ nhiều năm trước, ngày các con đính hôn, ông rất đau lòng, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, ông không thể nói cho con biết tờ hôn thư đó có ý nghĩa gì, tất cả những gì ông có thể nói là ông không thể từ chối, ông tự hỏi liệu ông có đang làm hại con, khi để một tên tội phạm lao động cải †ạo vừa ra tù trở thành vị hôn phu của con.”


Nói đến đây, nụ cười trên mặt ông cụ Thẩm càng ngày càng nhiều: “Nhưng hôm nay, ông không nghĩ vậy, Tề Thiên rất tốt, ít nhất ông rất hài lòng khi có cậu ấy ở bên cạnh con, trên người cậu ấy có một sự to gan, sự †o. gan này lại có thể khống chế được các bác của con, ông rất vui khi có một người như vậy đến với nhà họ Thẩm, mặc dù ông nội của con đã già cả mắt mờ, nhưng nhìn người rất chính xác, Tề Thiên là một người có trách nhiệm và đáng tin cậy, tuy thân phận một tội phạm lao động cải tạo của cậu ấy thật sự khó coi, nhưng nếu cậu ấy thực sự tốt với con và chân thành bảo vệ con, thì cho dù một tội phạm lao động cải tạo thì đã sao? Ông rất thích cậu ấy.”

Thẩm Thu Thủy mím đôi môi đỏ mọng.

Ông cụ Thẩm cười lớn: “Con có nhìn thấy vừa rồi không, chỉ là vì ông không lên tiếng giúp con, mà tên nhóc to gan đó dám chống đối cả ông, có cậu ấy ở bên cạnh con, ông hoàn toàn yên tâm, có lẽ đây là quyết định đúng đắn nhất trong tất cả những quyết định mà ông đã đưa ra."

Ông cụ Thẩm đặt ống tẩu sang một bên, đứng dậy và chậm rãi bước đến trước mặt Thẩm Thu Thủy: "Thu Thủy, ông nội biết rằng trong lòng con rất phản đối cuộc. hôn nhân này, con người đều mơ mộng về nửa kia của mình, những cô gái trẻ như con nghĩ gì ông đều biết hết, muốn nửa kia của mình đẹp trai, tài giỏi, hiền lành và ân cần, nhưng thực tế thường không tốt như trong tưởng tượng, con nên cố gắng mở lòng của mình ra và thử tiếp xúc với tên nhóc Tê Thiên này một chút."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122: C122: Cậu ấy rất tốt


Ông cụ Thẩm võ vai Thẩm Thu Thủy: “Ông nội già rồi, có một số việc muốn làm cũng không có sức mà làm, thế giới tương lai thuộc về giới trẻ các con, vì vậy Thu Thủy hãy mạnh dạn lên, sau khi con đã thử, nếu còn cảm thấy không thích hợp, cứ nói cho ông nội biết, dù ông nội có bỏ đi bộ mặt già này cũng sẽ hủy bỏ hôn ước này cho con."

Ông cụ Thẩm nói xong xoay người đi về phía phòng ngủ ở hành lang bên cạnh: "Đã muộn rồi, các người mau trở về đi, tôi cũng đi ngủ, mọi người giải tán hết đi!"

Ông cụ Thẩm nói xong đóng cửa phòng ngủ lại.

Thẩm Thu Thủy đứng một mình ở sảnh bên, suy nghĩ về những gì ông cụ Thẩm nói và nghĩ đến những chuyện đã xảy ra khi cô ở cùng Tề Thiên.

Ngày đầu tiên, hai người nói chuyện riêng với nhau trong biệt thự, vẻ mặt bất cần đời pha chút bá đạo của Tê Thiên.

Tại cuộc họp công ty vào ngày đầu tiên Thẩm Băng Bân trở lại, Tê Thiên đã giúp cô phá vỡ tình thế bế tắc, còn chỉ ra cái bẫy trong hợp đồng của Tập đoàn Thanh Đằng.

Khi trở về nhà, vào thời điểm quan trọng đó, khiến đầu óc cô trống rỗng, Tề Thiên đã giúp cô chặn lại một dao đó.


Tề Thiên đánh Thẩm Băng Bân một cách thô bạo trong phòng họp.

Khi Đường Tử Tấn tỏ tình với cô, Tê Thiên xuất hiện một cách bá đạo.

Và khi cô không trả lời điện thoại, Tê Thiên đã làm ầmĩ cả đêm.

Nghĩ đến đây, khóe môi Thẩm Thu Thủy dần dần nở nụ cười, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, tựa hồ có vẻ khá phấn khích.

Khi Thẩm Thu Thủy bước ra từ sảnh bên, cô nhìn thấy Tê Thiên đang dựa vào ghế với vẻ mặt ngạo mạn, mà những người còn lại của nhà họ Thẩm không dám nói lời nào, còn Thẩm Sơn thì thành thật đứng đối diện với Tề Thiên.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thẩm Thu Thủy không khỏi bật cười.


"Mọi người, ông nội đi nghỉ ngơi rồi, giải tán đi."

Tê Thiên ngáp một cái: "Tôi đã nói rồi, bây giờ là mấy giờ rồi, tôi cũng buồn ngủ, đi thôi, chúng ta về nhà đi"

Tề Thiên bước tới, nắm lấy cổ tay của Thẩm Thu Thủy và bước ra khỏi nhà mà không thèm nhìn những người lớn kia của nhà họ Thẩm.

Thẩm Sơn vội vàng đuổi theo.

“Bình tĩnh chờ đợi một đêm.” Tê Thiên không quay đầu lại nói.

Lúc này Thẩm Sơn mới dừng lại.

Tê Thiên liếc nhìn trong sân, tò mò hỏi: “Vợ, hôm nay em lái xe nào?”

Thẩm Thu Thủy hất tay Tề Thiên ra, trợn mắt nhìn Tê Thiên: “Ai là vợ của anh? Anh gọi đến nghiện rồi sao?”

Thẩm Thu Thủy sải bước tiến tới mở cửa một chiếc xe, Tê Thiên nhanh chóng mở cửa ghế phụ ngồi vào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123: C123: Cô ấy kêu anh thả cô ấy xuống


Thẩm Thu Thủy lái xe, Tê Thiên vui vẻ ngồi ở ghế. phụ.

Xe lái ra khỏi biệt thự số 3.

Khi đi ngang qua biệt thự số 4, Thẩm Thu Thủy đạp. phanh lại, nhìn Tê Thiên đang ngồi ở ghế phụ: “Có cần cho anh xuống trước không?”

Tề Thiên cười khổ: “Người ta là mấy cô gái trẻ thì mới để bụng chứ, Chủ tịch Thẩm cũng đâu phải mấy cô gái trẻ con đó, đúng không?”

Thẩm Thu Thủy hừ lạnh một tiếng: "Người phụ nữ nào cũng là mấy em gái trẻ cả! Xuống đi! Tìm chị gái tri kỷ của anh đi!"

“Không xuống.” Tà Thiên khóa cửa xe lại: “Mau lái xe đi, tôi muốn về nhài” Thẩm Thu Thủy nhìn chằm chảm Tê Thiên: “Đừng

nói là tôi không cho anh cơ hội, xuống đi!”

"Tôi không xuống!" Bộ dạng của Tề Thiên giống như một tên lưu manh.

"Vậy thì khi chị gái tri kỷ của anh trách anh không trải qua một đêm tuyệt vời với chị ta, thì anh đừng ghét tôi!" Thẩm Thu Thủy đạp ga, chiếc xe phóng nhanh đi.


Tề Thiên ngồi ở ghế phụ, nhìn cảnh tượng đang lướt qua bên ngoài: “Có phải cô chưa ăn tối không?”

Vẻ mặt của Thẩm Thu Thủy không hề có chút biểu cảm trả lời: "Không muốn ăn."

Tề Thiên thử dò hỏi: “Tôi chưa ăn cơm, cô có muốn đi ăn với tôi không?”

Thẩm Thu Thủy läc đầu: “Không muốn ăn, anh đi một mình đi.”

"Được." Tê Thiên gật đầu. Nửa giờ sau, xe dừng trước Bích Thủy Xuân Thành.

Sau khi Thẩm Thu Thủy xuống xe, cô không thèm để ý đến Tê Thiên mà đi về phía trong nhà.

Tề Thiên đưa tay ngăn cản Thẩm Thu Thủy: “Thật sự không đi ăn khuya sao?”

“Không đi.” Thẩm Thu Thủy hất tay Tề Thiên ra: “Tự anh đi đi, đừng cản đường tôi.”

Tề Thiên bỗng nhiên bật cười.

Từ nụ cười của Tề Thiên, Thẩm Thu Thủy có một linh cảm không tốt lắm.

"Anh cười cái gì?" "Đi một mình thì chán lắm, đi chung đi."

Thẩm Thu Thủy lạnh lùng nói: “Tôi đã nói, không. muốn ăn, không đi!”

“Việc này không phải do cô quyết định!” Tê Thiên trực tiếp cúi người, vác Thẩm Thu Thủy lên vai, sải bước chạy nhanh ra khỏi sân.

Hành động của Tề Thiên khiến Thẩm Thu Thủy ngơ ngác.

"Tê Thiên, anh thả tôi ra! Anh có nghe không!"


Thẩm Thu Thủy nằm trên vai Tề Thiên, liên tục dùng năm đấm mềm mại đánh vào lưng Tề Thiên.

Tuy nhiên, nằm đấm mềm mại của Thẩm Thu Thủy chỉ giống như đang xoa bóp cho Tề Thiên.

Tê Thiên cười lớn nói: "Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, hẳn là cô nên đi ăn khuya với tôi."

“Ai nói tôi gả cho anh!” Thẩm Thu Thủy liên tục đấm: “Tề Thiên, anh thả tôi xuống!”

"Xời, chúng ta đã đính hôn rồi, chuyện cô gả vào nhà họ Tê của tôi chỉ là chuyện sớm muộn thôi." Tê Thiên huýt sáo và sải bước về phía trước, cõng một người trên vai hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến Tề Thiên.

Thẩm Thu Thủy thấy có làm gì Tê Thiên cũng không chịu buông ra, cô mở miệng, trực tiếp cắn vào vai Tê Thiên.

Tề Thiên đau đớn kêu lên: "Thẩm Thu Thủy, cô tuổi chó àI"

“Anh mới tuổi chó đó!” Thẩm Thu Thủy trừng đôi mắt to.

Tề Thiên cứ vậy mà khiêng Thẩm Thu Thủy đi bộ đến chợ đêm.

Lúc này đã hơn mười một giờ đêm, trên đường cũng không có nhiều người lắm.


Cảnh tượng Tề Thiên khiêng Thẩm Thu Thủy thu hút sự chú ý của không ít người, nhưng từ cách hai người cãi nhau có thể thấy rõ đây là một cặp đôi trẻ đang đùa giỡn với nhau.

Mấy tên thanh niên đứng bên đường hút thuốc nhìn về phía này, tuy rằng Thẩm Thu Thủy bị Tề Thiên khiêng trên vai, nhưng chỉ nhìn dáng vẻ cũng có thể thấy được cô chắc chắn là một người đẹp với thân hình quyến rũ!

Mấy tên thanh niên liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương có ý gì, giữa bọn họ căn bản không hề giao lưu, bọn họ đi về phía trước, hai người chặn đường Tê Thiên, mấy người còn lại thì chặn phía sau Tê Thiên, Tê Thiên hoàn toàn bị bao vây.

"Người anh em, xảy ra chuyện gì vậy?" Một tên thanh niên tóc vàng ngậm điếu thuốc trong miệng: "Đây là buôn người đúng không? Thả người xuống!"

Tề Thiên cau mày: “Việc này có liên quan gì tới các người? Cút ra một bên đi.”

"Ồ, cũng mạnh miệng đấy!" Thanh niên tóc vàng hít một hơi thuốc lá thật sâu: "Anh cứ thử mạnh miệng với tôi lần nữa nữa xem?”

Những người đứng phía sau Tê Thiên lúc này cũng nhìn rõ khuôn mặt của Thẩm Thu Thủy, chỉ liếc nhìn một cái, mấy người lập tức hưng phấn, người phụ nữ này còn đẹp hơn những minh tinh nổi tiếng trên TVI

"Tê Thiên, mau thả tôi xuống!" Thẩm Thu Thủy lại kêu lên một cách duyên dáng.

Tên tóc vàng cười lạnh: "Người anh em, anh không nghe thấy người đẹp nói gì sao? Cô ấy kêu anh thả cô ấy xuống!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124: C124: Anh ức hiếp người khác


Tề Thiên phớt lờ tên tóc vàng, hỏi Thẩm Thu Thủy: "Cô có chắc là muốn tôi thả cô xuống! Tôi khuyên cô tốt nhất là không nên."

Thẩm Thu Thủy lại kêu lên duyên dáng: "Mau lên! Thả tôi xuống!"

“Được.” Tề Thiên gật đầu, đặt Thẩm Thu Thủy xuống: “Vậy cô đi ăn khuya với tôi chứ?”

"Tôi nói! Anh tự đi đi! Tôi không đi!" Thẩm Thu Thủy phồng má, trông cực kỳ đáng yêu.

Tề Thiên nhún vai: “Được thôi, vậy tôi tự đi.”

Nói xong, Tê Thiên đi về phía trước.

Tên tóc vàng để Tê Thiên đi qua trước mặt mình, mấy người bọn họ dần dần vây quanh Thẩm Thu Thủy.

Thẩm Thu Thủy vừa định rời đi, đã bị tên tóc vàng đưa tay ngăn lại.


Thẩm Thu Thủy lùi lại một bước, nhìn những người này: “Các người đang làm gì vậy?”

Khi tên tóc vàng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ của Thẩm Thu Thủy, không khỏi đưa lưỡi li3m môi: "Người đẹp, chúng tôi đã cứu cô, không phải cô nên cảm ơn chúng tôi một chút sao? Đi uống với mấy anh em tôi vài ly?"

Thẩm Thu Thủy nhìn thấy những người này không hề có ý tốt vây quanh mình, xung quanh tối tăm, cũng không có người qua lại, điều này khiến Thẩm Thu Thủy hoảng sợ.

Thẩm Thu Thủy lạnh lùng nói: "Tôi không quen biết các người! Vừa rồi tôi chỉ đang đùa với bạn trai của tôi thôi, mời các người tránh rat"

Tên tóc vàng liếc nhìn Tê Thiên đã đi xa, cười d@m đãng: "Người đẹp, chúng tôi đã cứu cô, cô lại nói đó là bạn trai của cô? Sao cô không nói tôi là bạn trai của cô đị?"

Tên tóc vàng vừa nói vừa đưa tay ra định sờ s0ạng trước người Thẩm Thu Thủy.

Thẩm Thu Thủy lại lùi một bước về phía sau để tránh khỏi móng heo của tên tóc vàng, nhưng đây đã là bước cuối cùng, phía sau Thẩm Thu Thủy đã bị một bức tường chặn lại.

Thẩm Thu Thủy vội vàng lấy điện thoại di động ra: "Các người mau tránh ra! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!"

"Gọi cảnh sát?" Tên tóc vàng giật lấy điện thoại di động của Thẩm Thu Thủy: "Để tôi xem cô lấy cái gì gọi cảnh sát, người đẹp, nghe tôi khuyên một câu đi, nếu không thể phản kháng thì hãy tận hưởng đi, mấy anh em tôi rất khỏe mạnh, bảo đảm cô sẽ cảm thấy thoải mái!

"CútI" Thẩm Thu Thủy đẩy tên tóc vàng ra.

"Cũng hung dữ đó chứt Để tôi xem tiếp theo cô còn có thể hung dữ được nữa không!" Tên tóc vàng giơ tay lên tát về phía gương mặt của Thẩm Thu Thủy.

Cái tát thật mạnh này của tên tóc vàng đã bị dừng lại giữa không trung.

Chỉ vì một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay tên tóc. vàng như một chiếc kìm sắt, dù tên tóc vàng có cố sức thế nào thì tay hắn ta cũng không thể cử động được, điện thoại di động trên tay cũng bị lấy lại.


Tề Thiên xuất hiện trước mặt Thẩm Thu Thủy với nụ cười trên mặt: “Cô nhìn đi, tôi đã khuyên cô rồi, cứ năm trên vai tôi thì tốt rồi.”

Thẩm Thu Thủy nhìn nụ cười trên mặt Tê Thiên, nghiến răng nghiến lợi: "Tê Thiên, anh là tên khốn kiếp!"

"Ha ha!" Ta Thiên cười lớn: "Vậy bây giờ, tên khốn kiếp này mời cô đi ăn khuya, cô có đi không?”

Thẩm Thu Thủy vừa định từ chối...

Nhưng trước khi cô lên tiếng, thì giọng nói của Tê Thiên đã vang lên trước: "Cô nghĩ kỹ rồi hãng trả lời tôi, nếu cô nói không đi, tôi sẽ rời đi ngay lập tức, cô nghĩ kỹ xem, có đi hay không?”

Thẩm Thu Thủy nhìn đám côn đồ xung quanh mình, oán hận thốt ra một từ: "Đi!"

"Vậy mới đúng chứ!" Tê Thiên hài lòng gật đầu, nhìn tên tóc vàng: "Tôi cho các người thời gian, tôi đếm ba tiếng để cút đi, sau ba tiếng, muốn cút cũng không có cơ hội đâu."

Tên tóc vàng cười dữ tợn, mắng to: "Nhãi ranh, mẹ nó mày muốn chết à! Đánh cho tao!"

Tề Thiên tiếc nuối lắc đầu: “Xem ra các người không muốn rời đi.”


Vừa dứt lời, Tê Thiên đã đá tên tóc vàng bay ra ngoài.

Chỉ là một cú đá, Tê Thiên thậm chí còn không thèm nhìn tên tóc vàng thêm một lần nào nữa, anh biết rất rõ với cú đá này của anh, tên tóc vàng kia sẽ không thể đứng dậy được nữa.

Đối với những tên côn đồ còn lại, Tê Thiên đều không thèm coi trọng, gần như cứ một cú đấm là xử lý một tên, trong vòng mười mấy giây, những tên côn đồ này đã nằm lăn trên mặt đất.

Tề Thiên nắm lấy cổ tay Thẩm Thu Thủy nói: “Đi thôi, đi ăn khuya.”

Lần này Thẩm Thu Thủy không còn phản kháng nữa, mặc cho Tê Thiên kéo mình về phía trước.

Đi được gần trăm mét, Tê Thiên đột nhiên nghe thấy một tiếng thút thít, quay người lại thì thấy hốc mắt Thẩm Thu Thủy ươn ướt, miệng nhỏ nhếch lên, trông rất tủi thân.

"Tại sao lại khóc?"

"Tê Thiên! Anh ức hiếp người khác!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 125: C125: Không có ai đưa tôi tới đây ăn vặt


Những giọt nước mắt trong suốt rưng rưng trong mắt Thẩm Thu Thủy.

Tê Thiên cũng hơi hoảng sợ: “Không phải chứ, sao cô lại khóc?”

Thẩm Thu Thủy rốt cuộc không kìm được nước mắt nữa, nước mắt không ngừng chảy ra: “Tê Thiên, anh thấy bắt nạt tôi vui lắm sao?”

"Không phải, không phải." Tê Thiên liên tục xua tay: “Tôi chỉ đùa giỡn với cô một chút thôi."

“Đùa giỡn?” Thẩm Thu Thủy lau nước mắt: “Đùa giỡn mà anh lại vừa bỏ tôi lại đó, những người đó vây quanh tôi, anh có biết tôi sợ đến thế nào không!”

Trong giọng nói của Thẩm Thu Thủy kèm theo tiếng nức nở, bộ dạng khóc thút thít này vừa nhìn đã thấy thương.


Tề Thiên đưa tay nhẹ nhàng lau gò má Thẩm Thu Thủy: “Sao tôi có thể thật sự bỏ cô lại được, cô yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, thì sẽ không bỏ cô lại, được rồi, đừng khóc, cô xem bây giờ cô làm gì có bộ dạng của một tổng tài bá đạo nữa.

Thẩm Thu Thủy vội vàng xoay người sang chỗ khác, lau sạch nước mắt: “Anh mới là tổng tài bá đạo đó, ai nói với anh tôi là tổng tài bá đạo gì đó chứ.”

"Chuyện ngày hôm nay tôi đã nghe hết rồi, trong cuộc họp cấp cao của công ty, nói chuyện không hợp là sa thải người khác, như vậy không phải là bá đạo sao?” Tê Thiên cười nói: "Tôi không ngờ được mình lại có sức. quyến rũ như vậy, khiến một người như Chủ tịch Thẩm tức giận vì tôi.”

“Anh bớt đỏm dáng lại đi!” Thẩm Thu Thủy trợn mắt xem thường: “Ai vì anh! Tôi đã không hài lòng với những người đó từ lâu rồi.”

"Đúng vậy, nếu không hài lòng thì cứ đuổi việc tất cả bọn họ, sau này nếu có ai còn dám trợn mắt nhướng mày với cô, thì cứ sa thải hết, không tha một ail"

"Xí." Thẩm Thu Thủy bĩu môi: “Đuổi việc hết thì công ty phải làm sao, anh đến làm việc sao!"

"Được." Tê Thiên giơ cánh tay lên: “Thấy chưa, đây là cơ bắp, việc gì tôi cũng có thể làm được."

“Được.” Trên mặt Thẩm Thu Thủy dần dần lộ ra nụ cười: “Đợi ngày mai anh dọn dẹp vệ sinh trong sân đã rồi nói tiếp!”

"Không thành vấn đề!" Tề Thiên làm cử chỉ OK: “Nhưng nếu muốn con ngựa chạy thì phải cho nó ăn no trước đã, đi thôi, chúng ta đi ăn khuya."

Đi bộ đến khu chợ đêm, mặc dù đã ở trong tù ba năm nhưng Tề Thiên cảm thấy nơi này vẫn không hề thay đổi, quán ăn cũ nơi anh từng ăn khi còn học đại học vân đông khách như vậy.

Tề Thiên hỏi Thẩm Thu Thủy: “Muốn ăn gì?”


"Tôi không biết." Thẩm Thu Thủy lắc đầu đi theo bên cạnh Tê Thiên, ngó trái ngó phải, trong đôi mắt to kia tràn đầy sự tò mò.

Trước một quầy hàng có rất nhiều người xếp hàng, Thẩm Thu Thủy tò mò hỏi Tề Thiên: “Đó là cái gì vậy?”

Tề Thiên mở to mắt: “Bánh thịt bò nổi tiếng nhất ở đây, cô biết không sao?”

“Không biết.” Thẩm Thu Thủy lè lưỡi: “Thơm quá.”

Từ trưa đến bây giờ Thẩm Thu Thủy vẫn chưa ăn gì cả, nên đã đói bụng từ lâu rồi, bây giờ mùi thơm của các. quầy hàng trong chợ đêm không ngừng đánh vào vị giác của Thẩm Thu Thủy, Thẩm Thu Thủy cảm thấy miệng mình ứa nước miếng.

"Đi, mua cho cô một cái." Tê Thiên vung tay lên, anh đã ăn no, nãy giờ không ngừng kêu muốn ăn khuya, chủ yếu là mang Thẩm Thu Thủy tới.

Ngay từ trên xe Tê Thiên đã chú ý tới, khi anh hỏi Thẩm Thu Thủy có ăn khuya không, Thẩm Thu Thủy đã âm thâm nuốt nước bọt, đương nhiên cử chỉ âm thâm này không thể giấu được đôi mắt của Tê Thiên, nếu không thì sao Tề Thiên lại cố chấp kéo Thẩm Thu Thủy đến đây như vậy.


Xếp hàng ở phía sau hàng dài, Thẩm Thu Thủy vẫn đang nhìn quanh, thỉnh thoảng hỏi Tê Thiên quầy hàng đó bán gì, quầy hàng này bán gì, giống như một đứa trẻ †ò mò vậy.

Tề Thiên nghỉ ngờ hỏi: “Tôi nói này, không phải là cô chưa từng tới đây đó chứ?”

“Không.” Thẩm Thu Thủy lắc đầu: “Ở đây có nhiều người quá, tôi cảm thấy về đêm ở phía bắc của Duyệt Thành cũng không có nhiều người như vậy.”

Phía bắc Duyệt Thành của Thiên Ngân có thể nói là nơi tụ tập đông đảo giới trẻ nhất Thiên Ngân, tới ba bốn giờ sáng cũng có thể thấy rất nhiều quán bar đông đúc.

Tê Thiên lắc đầu: “Đây là phố ăn vặt lớn nhất Thiên Ngân, đã nổi tiếng mười mấy năm rồi, hồi cấp 3 tôi và các bạn cùng lớp tới đây ăn thịt xiên, vậy mà cô không biết sao?”

Thẩm Thu Thủy rụt cổ: “Không có ai đưa tôi tới đây ăn vặt.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 126: C126: Món hàng nhái cao cấp này mua với giá bao nhiêu


Tề Thiên nghe vậy, thân thể khế run lên, ánh sáng trong mắt có chút ảm đạm, không khỏi nhìn về phía Thẩm Thu Thủy.

Chỉ thấy Thẩm Thu Thủy lúc thì nhìn cái này, lúc lại nhìn cái kia, còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Chưa bao giờ đến đây để ăn vặt...

Đây là điều mà Tề Thiên không thể hiểu được, mỗi khi ra ngoài chơi đều phải ăn ở phố ăn vặt gì đó, nhưng ánh mắt tò mò của Thẩm Thu Thủy thì đúng thật là lần đầu tiên đến một nơi như vậy.

Tê Thiên hít sâu một hơi, cố nặn ra một nụ cười: “Vậy lúc đi học cô làm gì?”

Thẩm Thu Thủy nói một cách tự nhiên: “Sau giờ học: tôi sẽ về nhà, sau đó tôi sẽ đọc sách tài chính và quản lý kinh doanh, cuối tuần sẽ đi học thanh nhạc và rèn luyện lễ nghỉ, sau khi vào đại học, tôi lại học thêm ba môn nữa, sau khi tốt nghiệp thì vào công ty làm việc.”

Tề Thiên không nói nữa, mỗi ngày đều bận học tập, đó là kỳ vọng của biết bao nhiêu cha mẹ đối với con cái.


Nhưng đối với con trẻ, tuổi thanh xuân chỉ có mấy năm, khi trôi qua, là thật sự qua đi.

Trốn học lên mạng, đúng là một việc rất tệ, nhưng đó chẳng phải là một trong những điều hạnh phúc nhất của tuổi trẻ sao?

"Để tôi nói cho cô biết, bánh thịt bò này phải kết hợp với mấy xiên thịt, tôi sẽ mua cho cô thêm một ly sữa lắc lạnh, ngoài ra còn có một số quán ăn rất ngon, lát nữa cô phải cùng tôi nếm thử."

Những gì Tê Thiên nói là cùng tôi.

Đôi mắt Thẩm Thu Thủy cong thành hình trăng non: “Được!”

Nói xong, Thẩm Thu Thủy nhìn quầy bán bánh thịt bò, thấy dòng người xếp hàng càng ngày càng gần, không khỏi mong chờ.

"Ồ, Tê Thiên?" Một giọng nói vang lên.

Tề Thiên nhìn sang bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười: "ÐĐ*L, Đại Thôi!"

Người đó là một người đàn ông mập mạp nặng hơn 200 cân, cao hơn 1,8 mét, xông tới ôm chặt Tê Thiên.

Tề Thiên cũng đấm một đấm vào người đàn ông mập mạp, đây được coi là sự tương tác thân mật nhất trong tình bạn giữa những người đàn ông.


Đại Thôi cười lớn: “Thằng nhãi này, nhiều năm như: vậy không có tin tức, cậu đi đâu vậy?”

Tê Thiên lắc đầu: phiền toái, mới vừa trở về.”

Mấy năm nay gặp phải một ít

“ÐĐ*t, vậy chúng ta phải họp mặt thật vui vẻ.” Đôi mắt Đại Thôi sáng lên, nhìn Thẩm Thu Thủy nói: “Tê Thiên, sao cậu không giới thiệu người đẹp này đi?”

Tề Thiên liếc nhìn Thẩm Thu Thủy, anh cũng không biết nên giới thiệu thân phận của Thẩm Thu Thủy với Đại Thôi như thế nào.

Thẩm Thu Thủy cũng không nói gì, nhìn Tê Thiên, dường như đang đợi Tê Thiên lên tiếng trước.

Sao Đại Thôi có thể không nhìn ra được, giơ ngón tay cái lên cho Tê Thiên: "Người anh em! Cậu hay thật đấy! Em dâu trông còn đẹp hơn cả minh tinh! Thế quái nào mà cậu lại may mắn vậy!"

Tê Thiên gật đầu tán thành: “Gặp phải may mắn lớn.”


“Ha ha!” Đại Thôi cười lớn, quay đầu nhìn vài lần, sau đó kéo một cô gái tầm hai mươi lại gần: “Tê Thiên, để tôi giới thiệu với cậu, đây là bạn gái tôi Lưu Hàm, Lưu Hàm, đây là Tê Thiên, người bạn tốt mà anh hay nhắc đến với em trước đây, và đây là bạn gái của Tề Thiên, cô ấy tên là..."

"Thẩm Thu Thủy." Thẩm Thu Thủy thoải mái hào phóng đưa tay ra.

Lưu Hàm bôi phấn mắt dày, liếc nhìn Thẩm Thu Thủy đầy ác ý, cuối cùng ánh mắt rơi vào chiếc túi trong tay Thẩm Thu Thủy: “Người chị em, đây là sản phẩm mới của Chanel, giá 180.000 tệ đúng không?”

Thẩm Thu Thủy liếc nhìn túi xách của mình, mỉm cười lắc đầu: “Tôi cũng không biết rõ lắm.”

Thẩm Thu Thủy thực sự không biết rõ lắm, mỗi khi thương hiệu lớn cho ra mắt mẫu mới, người phụ trách những thương hiệu đó ở Thiên Ngân sẽ chủ động gửi sản phẩm cho thư ký của Thẩm Thu Thủy, vì vậy Thẩm Thu Thủy không biết đây có phải là mẫu mới hay không, cũng không biết nó có giá bao nhiêu.

Lưu Hàm bĩu môi: "Món hàng nhái cao cấp này mua với giá bao nhiêu vậy?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 127: C127: Không biết đi xe đạp


Hàng nhái cao cấp?

Thẩm Thu Thủy sửng sốt một lát.

Đại Thôi cũng không ngờ Lưu Hàm lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, anh ta nhanh chóng kéo Lưu Hàm ra phía sau, không ngừng nháy mắt với Lưu Hàm.

Lưu Hàm không vui nói: "Sao vậy, em chỉ hỏi một chút thì có sao?"

Đại Thôi trừng mắt nhìn Lưu Hàm, sau đó nói với Tê Thiên: “Tê Thiên, em dâu, chúng tôi còn có việc phải đi trước, mấy ngày nữa chúng ta họp lớp, tôi sẽ gọi thoại cho cậu, nhất định phải uống với nhau vài ly."

"Được, nhất định." Tê Thiên gật đầu.

Đại Thôi kéo Lưu Hàm vội vàng rời đi, sợ Lưu Hàm sẽ nói thêm điều gì nữa.

Lưu Hàm bị Đại Thôi kéo đi xa, vẻ mặt không vui: "Anh kéo em làm gì! Đó vốn là hàng nhái cao cấp, nếu không cô ta có thể mua được đồ thật sao?"


Sắc mặt Đại Thôi tối sầm lại: “Làm sao em biết người ta không mua nổi hàng thật?”

"Xời." Lưu Hàm khoanh tay, "Loại túi mới nhất này ở Thiên Ngân chỉ có vài chiếc, có tiền cũng không mua được, em có một cô bạn làm quản lý ở cửa hàng Chanel, sao em không biết được?”

“Được rồi, em lo chuyện người ta nhiều như vậy làm gì?” Đại Thôi xua tay: “Đi thôi.”

Đại Thôi đi đến bãi đỗ xe, mở cửa chiếc xe Toyota hầm hố.

Lưu Hàm nhìn chiếc xe này, li3m môi: “Đại Thôi, anh nói với anh trai anh hai ngày nữa hẳn trả xe lại cho anh ấy được không?”

Đại Thôi khó hiểu: “Tại sao?”

Lưu Hàm nhướng mày nói: "Hai ngày nữa không phải anh sẽ đi họp lớp sao, lái chiếc xe này tới đó mới nở mặt nở mày!"

Đại Thôi xua tay: "Họp lớp là các bạn học cũ gặp gỡ và trò chuyện với nhau, làm mấy chuyện này để làm gì!"

Lưu Hàm chống tay lên hông: “Anh thì nghĩ là họp. lớp, nhưng thực ra là một ngày hội đua đòi, dù sao em cũng không quan tâm, nếu anh không lái chiếc xe này tới đó, thì em sẽ không đi, tự anh đi một mình đi, em không muốn bị người khác coi thường."

Đại Thôi nghe vậy thở dài: "Được rồi, vậy thì lái thêm hai ngày nữa."

Tại quây hàng ở chợ đêm, Thẩm Thu Thủy cầm cái bánh thịt bò mới nướng xong, vừa ăn trên mặt vừa mỉm cười, đôi môi đỏ mọng dính dầu càng thêm bóng loáng, khiến người ta có một cảm giác không nhịn được muốn khám phá vẻ đẹp đó.

Hai mắt Thẩm Thu Thủy sáng ngời: "Tê Thiên, anh còn muốn ăn cái gì? Tôi đi với anh!"


"Tôi à..." Tê Thiên sờ sờ cằm, nhìn bốn phía, lời nói vừa rồi của Lưu Hàm cũng không ảnh hưởng tới hứng thú của bọn họ.

Trong khi Tê Thiên đang suy nghĩ, Thẩm Thu Thủy đột nhiên chỉ vào quầy hàng trước mặt: “Tôi ăn cái đó với anh được không!"

Tề Thiên cười lớn: "Được!"

Gần một tiếng đồng hồ, Tề Thiên và Thẩm Thu Thủy lượn lờ trong các quầy hàng trong chợ đêm, nếu không phải Thẩm Thu Thủy không ăn nổi nữa, chắc chắn bọn họ còn có thể tiếp tục đi loanh quanh.

“Được rồi, ăn no rồi, cũng nên về rồi.” Tê Thiên kiểm tra thời gian.

Thẩm Thu Thủy bình tĩnh xoa bụng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng nói: "Tê Thiên, chúng ta gọi chiếc taxi nha?"

Thẩm Thu Thủy ăn quá nhiều nên thực sự không muốn đi bộ, nhưng lại ngại nói ra.

"Đi taxi? Ở đây không bắt được taxi."

Tê Thiên lắc đầu, chỉ về phía ven đường, thì thấy có không dưới mười nhóm người đang đón xe taxi, khi một chiếc taxi dừng lại, có mấy nhóm người xông tới bắt đầu tranh nhau, thậm chí có người còn bắt đầu cãi vã.


Ở đây có rất nhiều xe, nhưng người ở chợ đêm càng nhiều hơn.

Thẩm Thu Thủy rụt cổ lại, cô không muốn tranh giành với người khác, nhưng nếu bây giờ gọi tài xế của công ty tới, thì chạy tới đây thôi cũng phải hơn nửa giờ.

"Chúng ta đạp xe đi, đón gió đêm, rất thoải mái." Tê Thiên giơ điện thoại lên, đi đến bên cạnh một chiếc xe đạp công cộng, quét mã lấy một chiếc ra rồi đẩy cho. Thẩm Thu Thủy.

Sau đó Tề Thiên lại đổi phần mềm, quét mã chiếc xe thứ hai của một hãng khác, đối với Tê Thiên mà nói, đây là thao tác cơ bản, trước đây anh còn sẽ tính xem chiếc nào có phiếu giảm giá, có thể đi miễn phí.

Tê Thiên lên xe đạp, đạp xe tới trước mặt Thẩm Thu Thủy: “Đi thôi!"

“Cái này...” Thẩm Thu Thủy nhìn Tê Thiên đang đạp xe, có chút xấu hổ nói: “Tôi không đi được.”

"Cô không biết đi xe đạp?" Tê Thiên trợn tròn mắt! Điều này còn khó tin hơn việc biết Thẩm Thu Thủy chưa từng đến chợ đêm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 128: C128: Anh có tin là tôi sẽ đánh anh không


Có người không biết đi xe đạp sao?

Trong mắt Tê Thiên, đây là kỹ năng cần thiết, ít nhất học sinh lớp ba tiểu học cũng có thể thành thạo!

Khi anh học lớp sáu, anh đã đạp xe của mẹ và chạy đua với những người khác!

Thẩm Thu Thủy nhướng mày: "Sao vậy! Ai quy định nhất định phải biết đi xe đạp!"

Tất nhiên Tê Thiên không thể tưởng tượng được, một người từ khi sinh ra đã có tài xế riêng trong nhà, đương nhiên sẽ không biết đi xe đạp.

Tề Thiên thở dài, xuống xe trước, sau đó đỡ chiếc xe đạp của Thẩm Thu Thủy rồi nói với Thẩm Thu Thủy: “Cô ngồi lên trước đi, giống như tôi vừa rồi.”

Thẩm Thu Thủy sửng sốt nhìn chiếc xe đạp trước mặt: "Hả? Tôi không thể đi được!"

“Không sao đâu, cô cứ ngồi lên là được, tôi đỡ cô." Tề Thiên thúc giục.

"Ồ." Thẩm Thu Thủy mím đôi môi đỏ mọng, nắm lấy tay lái, vụng về ngồi lên yên xe, chiếc xe lắc lư, có thể thấy cơ thể đang hồi hộp của Thẩm Thu Thủy hơi run lên, đây là phản ứng tự nhiên của một người khi không thể khống chế được sự thăng bằng.

“Không được đặt chân xuống đất, đặt chân lên bàn đạp!" Tê Thiên ở bên cạnh chỉ huy: “Đúng rồi, nắm lấy tay lái, đừng lắc lư!”


Tề Thiên vừa nói vừa thả tay ra.

“Tê Thiên!” Thẩm Thu Thủy hét lên một tiếng, sau đó thanh âm lập tức nhỏ lại, cô căng thẳng nói: “Anh đừng buông tay, đừng buông!”

"Yên tâm, tôi sẽ không buông ra." Tê Thiên dùng một †ay năm lấy tay lái của Thẩm Thu Thủy để ổn định thân xe, tay kia kéo một chiếc xe đạp khác tới rồi cưỡi lên.

Thẩm Thu Thủy nhìn động tác của Tề Thiên, trợn mắt: “Anh định làm gì?”

"Tôi sẽ dẫn cô đi! Đi thôi!"

Tề Thiên cười lớn, leo lên xe đạp, tay trái nắm lấy ghi đông của chính mình, tay phải nắm lấy ghi đông xe đạp của Thẩm Thu Thủy rồi trực tiếp xuất phát.

Đạp một chiếc xe, đẩy một chiếc xe, là những kỹ năng mà Tề Thiên đã thành thạo từ khi học lớp 6, khi đó, Tê Thiên chưa đủ khỏe nên chiếc xe mà anh đẩy thì không thể chở người được.

Nhưng bây giờ đã khác, bây giờ sức mạnh và khả năng giữ thăng bằng của Tê Thiên gần như đã đạt đến mức độ cực hạn mà cơ thể con người có thể đạt tới, việc đẩy một chiếc xe đạp có người ngồi trên đó không có vấn đề gì.

Thẩm Thu Thủy không cần đạp, chỉ cần ngồi ở trên đó, nắm lấy tay lái, xe đã bắt đầu chạy.


Có thể thấy, hai tay nắm tay lái của Thẩm Thu Thủy đang hơi run rẩy, cảm thấy vô cùng căng thẳng.

"Tê Thiên! Anh đừng buông tay!"

"Tôi sẽ không ngã chứ!"

"Chậm lại! Chậm lại đi!"

Âm thanh không ngừng phát ra từ miệng Thẩm Thu Thủy.

Tê Thiên cười lớn, anh có thể bảo đảm an toàn 00%.

Xe tiến về phía trước, Thẩm Thu Thủy cũng ngồi vững vàng hơn, tay không còn run nữa, thân thể cũng không còn phải cúi thấp như vậy nữa, cô ngồi thẳng dậy, cảm nhận làn gió đêm thổi qua mặt, đặc biệt thoải mái.

Trên mặt Thẩm Thu Thủy lộ ra một nụ cười, nhìn chung quanh, cô dần dần buông tay lái, dang rộng hai tay, như đang ôm lấy cơn gió nhẹ thổi tới.

Tê Thiên nhìn bộ dáng của Thẩm Thu Thủy, lắc nhẹ tay lái.

Thẩm Thu Thủy bị hành động này làm cho sợ hãi, vội vàng ngồi vững vịn xe, khi Thẩm Thu Thủy nhìn thấy vẻ mặt thích thú của Tề Thiên, cô lập tức hiểu ra vừa rồi là do Tề Thiên cố ý.

Thẩm Thu Thủy phồng má, giơ nắm đấm hồng hồng lên: "T Thiên! Anh có tin là tôi sẽ đánh anh không!"

“Ngồi cho chắc!” t Thiên lập tức tăng tốc.

"Chậm lại! Chậm lại..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 129: C129: Tớ bị mất ngủ muốn tâm sự với cậu


Đêm khuya, khi trở về nhà, khuôn mặt nhỏ của Thẩm Thu Thủy vẫn đỏ bừng.

Trải nghiệm tối nay thật bình thường, nhưng đối với Thẩm Thu Thủy, việc thử một thứ mà cô chưa từng thử trước đây, khiến cô cảm thấy rất thú vị.

Dù là những món ăn ngon muôn hình muôn vẻ ở quầy hàng chợ đêm, hay là đạp xe đạp về nhà, đều làm Thẩm Thu Thủy cảm thấy vô cùng mới lạ.

Tê Thiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi nhìn thấy ý cười trong mắt Thẩm Thu Thủy.

"Buồn ngủ quá, ngủ!" Tê Thiên duỗi người, chạy tới phòng khách ngủ.


Thẩm Thu Thủy cũng tắm rửa xong, ngồi ở trên giường trong phòng ngủ chính, nhìn ánh trăng xuyên qua khe hở trên rèm, Thẩm Thu Thủy khẽ mỉm cười, đắp. chăn lên, rồi vui vẻ chìm vào giấc ngủ.

Ngay lúc vừa nằm xuống chuẩn bị ngủ, trong đầu Thẩm Thu Thủy vô thức nhớ lại cảnh tượng chiều nay cô đã nhìn thấy ở trang viên Bắc Sơn, người phụ nữ ôm cánh tay Tề Thiên, như thể đang ra oai với cô!

Cảnh tượng này hiện lên trong đầu, lập tức xua tan cơn buồn ngủ của Thẩm Thu Thủy!

Thẩm Thu Thủy ngồi dậy, cầm điện thoại lên, xem danh bạ, cuối cùng mở phần trò chuyện với Kiều Lăng, gửi tin nhắn Wechat qua: “Kiều Lăng, cậu ngủ rồi à?”

Lúc này Kiều Lăng cũng đang mất ngủ, Kiều Lăng đã nằm trên giường từ mười giờ tối nhưng đến bây giờ cô ấy vẫn chưa ngủ được.

Trải nghiệm tối nay có tác động rất lớn đến Kiều Lăng, thậm chí nó còn thay đổi thế giới quan của cô ấy.

Cô ấy vốn nghĩ rằng cái gọi là thế lực ngầm cũng giống như những xã đoàn hay thấy trong các bộ phim trước đây, nhưng bây giờ có vẻ như không phải vậy.

Hành động hôm nay, những vũ khí nóng mà Kiều Lăng không bao giờ nghĩ rằng sẽ xuất hiện trong đời thường đã được bày ra trước mặt Kiều Lăng, mà cô gái Thứ Phong kia hóa ra là bạn học cấp ba của cô ấy, và từ lúc đó Thứ Phong cũng đã gia nhập thế lực ngầm!

Những cú sốc này khiến Kiều Lăng rất lâu không thể ngủ được, quan trọng hơn là những người này đều nghe theo lệnh của Tê Thiên, hôm nay Kiều Lăng cũng âm thầm quan sát hành động của Tề Thiên ở sảnh lớn biệt thự, sự bình tĩnh đó, sự bá đạo khi đối mặt với kẻ thù, là điều mà ngày thường Kiều Lăng không thể nhìn thấy ở trên người Tề Thiên!


Kiều Lăng không thể tưởng tượng được, những người hoạt động trong thế giới ngầm, rốt cuộc là loại người như thế nào! Ông nội của cô ấy đã từng giao tiếp với những người này trước đây sao?

Kiều Lăng đang suy nghĩ lung tung thì nhận được tin nhắn từ Thẩm Thu Thủy.

Kiều Lăng nhấc điện thoại lên, nhìn lướt qua mới trả lời: “Còn chưa ngủ, có chuyện gì vậy?”

Thẩm Thu Thủy: “Tớ bị mất ngủ, muốn tâm sự với cậu.”

Kiều Lăng không hề do dự trực tiếp gọi điện qua. Đêm khuya, hai người phụ nữ bắt đầu trò chuyện.

"Kiều Lăng, cậu nói xem tớ và Tê Thiên nên sống chung như thế nào? Chiều nay tớ nhìn thấy anh ấy và một người phụ nữ xuất hiện ở biệt thự Bắc Sơn, tớ biết hôn ước giữa chúng tớ chỉ là một giao dịch, nhưng nó khiến tớ cảm thấy khó chịu... "


"Chiều nay... Kiều Lăng lập tức nhớ tới người phụ nữ Thẩm Thu Thủy đang nói đến là ai, nhanh chóng an ủi cô: "Thu Thủy, có lẽ là cậu đang suy nghĩ quá nhiều, có phải Tê Thiên đang bận việc gì đúng không?"

"Không thể nào." Thẩm Thu Thủy kiên quyết nói: "Cậu không thấy được anh ấy thân thiết với người phụ nữ kia cỡ nào đâu, hơn nữa bận việc gì mà lại đi đến một nơi hẻo lánh như biệt thự Bắc Sơn."

Kiều Lăng không biết phải giải thích thế nào với Thẩm Thu Thủy, chỉ có thể an ủi cô từng chút một.

Cuộc trò chuyện này kéo dài đến khoảng ba giờ sáng, hai người cảm thấy buồn ngủ, không chịu nổi nữa mới đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thu Thủy đến công ty, mặc dù đêm qua đã trò chuyện rất nhiều với Kiều Lăng, Thẩm Thu Thủy cũng cố gắng tự nhủ với mình không cần quan tâm về việc Tề Thiên có gì với ai, dù sao thì quan hệ giữa hai người đều rành rành ra đó, nhưng cảnh tượng buổi chiều hôm qua vẫn không ngừng hiện lên trong đầu Thẩm Thu Thủy, khiến Thẩm Thu Thủy đặc biệt khó chịu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 130: C130: Tuyệt đối không phải


“Cốc cốc cốc!”

Có tiếng gõ cửa lớn vang lên.

Thẩm Thu Thủy cau mày: “Mời vào!”

Cửa bị đẩy ra, Thẩm Sơn xuất hiện ở cửa văn phòng.

Thẩm Sơn vừa vào cửa liền bắt đầu tức giận trách mắng: "Thẩm Thu Thủy! Sao trước đây tôi không nhìn ra

cô là một người là phụ nữ độc ác như vậy!"

Thẩm Thu Thủy lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Tôi không hiểu ông đang nói cái gì." “Giả vờ giả vịt phải không?” Thẩm Sơn quát lớn, sau


đó quay người nói về phía sau: “Đẩy người vào!”

Thẩm Thu Thủy nhìn thấy Thẩm Bằng Bân ngồi trên xe lăn bị đẩy vào, lúc này, sắc mặt Thẩm Bằng Bân tái nhợt, trông vô cùng yếu ớt!

"Thẩm Thu Thủy! Cô thật tàn nhẫn! Cô có rất nhiều cách phải không! Để tên họ Tề kia bắt con trai tôi cả đêm? Cô chờ đó, việc giữa chúng ta còn chưa xong đâu!"

Thẩm Sơn để lại một câu nói đe dọa, rồi kêu người đẩy Thẩm Bằng Bân rời đi.

Từ đầu đến cuối Thẩm Thu Thủy đều không ý thức được chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên nghĩ tới cuộc nói chuyện của Tê Thiên và Thẩm Sơn ngày hôm qua, Thẩm Thu Thủy lập tức ý thức được điều gì đó.

Thẩm Thu Thủy gọi điện thoại cho Kiêu Lăng.

Ngày hôm qua phải tới nửa đêm Kiều Lăng mới đi ngủ, khi trả lời điện thoại cô ấy vẫn còn ngơ ngác.

Thẩm Thu Thủy hỏi thẳng: "Kiều Lăng, cậu có nhớ người phụ nữ ở KTV lần trước không? Là cái ngày mà Tề Thiên và Lưu Ký đều có mặt?"

“Nhớ chứ.” Kiều Lăng trả lời trong sự mơ màng: “Người phụ nữ đó làm sao?”

Thẩm Thu Thủy nói: "Ngày hôm qua Tề Thiên đã ở cùng người phụ nữ kia, người phụ nữ kia có thân phận gì?"


Kiều Lăng biết rất rõ chị Hồng là ai, nhưng việc này có liên quan đến thế lực ngầm nên không thể giải thích rõ với Thẩm Thu Thủy được, chỉ có thể nói: “Hình như là một thế lực nào đó, giống như những gì đám người Lưu Ký làm, tương tự như một xã đoàn, có chuyện gì vậy?”

“Tớ hiểu rồi.” Thẩm Thu Thủy cúp điện thoại.

Ngồi vào bàn làm việc, Thẩm Thu Thủy hít sâu một hơi, liên kết những chuyện ngày hôm qua lại với nhau, Thẩm Thu Thủy lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra! Cô cũng đã hiểu tại sao ngày hôm qua Tề Thiên lại xuất hiện ở đó.

Thẩm Thu Thủy nhấc điện thoại lên, gọi cho Tê Thiên, hỏi: “Đêm qua, anh đã cho người bắt Thẩm Bằng Bân."

Tê Thiên phủ nhận: “Tôi không có bắt anh ta.”

Tê Thiên nói thật, đêm qua là Thẩm Bằng Bân đã đến tìm anh để gây chuyện, nhưng không thành, sau khi Tề Thiên rời đi, anh cũng không trói Thẩm Bằng Bân, anh cũng để Thẩm Bằng Bân rời đi, chỉ là không cho phép. Thẩm Bằng Bân nghe điện thoại của bất kỳ ai mà thôi.

Nghe Tê Thiên trả lời, giọng nói của Thẩm Thu Thủy lập tức cao lên vài bậc: "Tê Thiên! Anh nói thật cho tôi biết! Chiều hôm qua lúc anh xuất hiện ở trang viên Bắc Sơn, có phải là để tìm người phụ nữ kia bàn bạc cách đối phó với Thẩm Bằng Bân không!"

“Không phải!" Tê Thiên vội vàng phủ nhận, “Tuyệt đối không phải!”


Thẩm Thu Thủy hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng: "Tê Thiên, tôi nói cho anh biết! Cũng là câu nói đó! Trước khi làm việc gì, anh phải nghĩ đến hậu quả! Anh cảm thấy ngày hôm qua anh bắt Thẩm Bằng Bân để giúp tôi giải quyết nguy cơ là rất ngầu sao? Nhưng tôi nói cho anh biết! Điều này không ngâu chút nào! Và nó rất ngu ngốc! Cực kỳ ngu ngốc! Anh làm ơn sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa!"

Thẩm Thu Thủy nói xong, nhấn nút cúp máy, ném điện thoại sang một bên, thở hổn hển.

Trong lòng Thẩm Thu Thủy rất tức giận, nhưng cô lại không thể giận Tê Thiên được! Bởi vì Thẩm Thu Thủy. hiểu rằng Tề Thiên làm việc này là vì chính mình!

Thẩm Thu Thủy tức giận là tại sao Tê Thiên luôn dùng thủ đoạn như vậy! Anh có biết rằng một khi anh đã làm những chuyện như vậy, thì sẽ không thể quay đầu lại được nữa, bây giờ Cố Văn đang bảo vệ anh! Một khi Cố Văn không bảo vệ anh được, Tề Thiên căn bản không chịu nổi cơn giận của Thẩm Bằng Bân và Thẩm Sơn!

Và người phụ nữ đó! Người phụ nữ khiến Lưu Ký phải cúi đầu, khom lưng sợ hãi đến cùng cực! Hợp tác với một người như vậy không khác gì việc uống rượu độc để giải khát! Sớm hay muộn, có một ngày nào đó sẽ tự làm hại chính mình!

Thẩm Thu Thủy giận là giận việc vì sao Tề Thiên lại không màng đến bản thân mình!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 131: C131: Tôi đã dạy cho cậu tất cả những gì có thể dạy


Tê Thiên đứng trước nhà tù Thiên Ngân, nghe tiếng cúp máy trong điện thoại, lắc đầu, anh có thể đoán được đại khái vì sao Thẩm Thu Thủy lại hỏi vấn đề này, chắc chắn là Thẩm Sơn đến gây rắc rối.

Chuyện Thẩm Bằng Bân đầu hàng, người ngoài cũng không biết, ngay cả bên phía Thẩm Sơn cũng không biết, Thẩm Bằng Bân tuyệt đối không dám truyền ra ngoài, nếu không, có chuyện gì xảy ra, Thẩm Bằng Bân biết rõ tính mạng của mình sẽ gặp nguy hiểm.

Tê Thiên lắc đầu, trong chuyện này có một số thứ nhất định phải giấu Thẩm Thu Thủy, nên sẽ dẫn đến một ít hiểu lầm.

Tuy nhiên, loại hiểu lầm nhỏ nhặt này, Tề Thiên lắc. đầu không nghĩ nữa, mà bước vào nhà tù Thiên Ngân.

Nhà tù Thiên Ngân bề ngoài trông rất bình thường, nhưng bên trong chắc chắn không đơn giản như vậy.

Một nhà tù bình thường, hầu hết các tù nhân bị giam giữ ở đó, gần như đều là những người giống như Ác Giao Bắc Hải.


Trên thực tế, Tê Thiên vẫn luôn thắc mắc tại sao mình lại bị giam ở đây, nhưng trước nay không có ai giải thích những nghỉ ngờ này cho Tề Thiên.

Bước vào nhà tù, chỉ sau một thủ tục đơn giản đã có thể gặp được ông cụ Khương.

“Lại tới nữa.” Ông cụ Khương vui vẻ ngồi đối diện Tê Thiên.

Tê Thiên nói: "Tập đoàn Thanh Đằng là một doanh nghiệp thuộc về đất nước tự do, họ đã liên lạc với Đông Đường từ sáu năm trước, bí mật giúp đỡ và cung cấp lực lượng, để Đông Đường có thể nhanh chóng kiểm soát †oàn bộ thế lực ngầm ở vùng Tây Bắc."

Ông cụ Khương gật đầu: “Bên phía các nước tự do, tôi đại khái có thể đoán được là ai.”

Sau đó ông cụ Khương hỏi Tề Thiên: "Còn phát hiện được cái gì?"

Tê Thiên nhìn chằm chằm ông cụ Khương, hỏi: “Rốt cuộc nhà họ Thẩm có thứ gì mà Đông Đường muốn có?”

"Ha hat" Ông cụ Khương cười lớn, "Nhóc con, cậu cũng giỏi thật, đúng là tôi đã không nhìn nhầm người, mới ra ngoài có mấy ngày liền phát hiện được điểm này, đúng vậy, Đông Đường muốn một thứ, nói chính xác thì là người đứng sau tập đoàn Thanh Đằng muốn, cụ thể là thứ gì, thì chờ sau này có lẽ cậu sẽ biết, nhưng hiện tại, tuyệt đối không thể để bất cứ ai chạm vào thứ đó, chỉ cần đảm bảo không có ai khác đảm nhận vị trí người đứng đầu nhà họ Thẩm, thứ đó sẽ không xuất hiện, đúng rồi, cậu và con bé Thẩm Thu Thủy đó thế nào rồi?

Tê Thiên trợn mắt: "Lão Khương, ông là người nhiều chuyện như vậy sao?"


"Tôi chắc chắn phải tò mò chứ." Ông cụ Khương cười nói: "Cậu là đệ tử mà tôi đích thân truyền dạy, có một câu nói rất đúng, một ngày làm thầy cả đời làm cha, tôi chắc chắn phải quan tâm đ ến chuyện quan trọng cả đời của cậu chứ, con bé Thu Thủy khá tốt, đừng nhìn vẻ ngoài lạnh lùng như vậy, nhưng đó chỉ là sự ngụy trang của con bé thôi, cũng giống như nhóc con cậu đó, cả hai đều gặp phải một số chuyện, bây giờ sẽ không dễ dàng thể hiện thiện ý với người khác, nhưng hãy nghe ông già này khuyên một câu, có đôi khi vấp ngã một lần cũng không đáng sợ, phải dũng cảm đối mặt, cố gắng cởi bỏ khúc mắc và hòa hợp với người ta, điều này còn tốt hơn 10.000 lần so với cô bạn gái mà cậu tìm trước đây!"

Tê Thiên bĩu môi: "Người thì ở trong tù, nhưng cũng biết nhiều chuyện thật!"

"Tôi ở trong này chỉ là để làm cho người nào đó yên †âm thôi." Ông cụ Khương võ võ vai Tê Thiên, "Được rồi, mấy ngày tới tôi sẽ đổi chỗ, sau này có chuyện gì cậu tự xử lý là được, tôi đã dạy cho cậu tất cả những gì có thể dạy trong ba năm qua.".

||||| Truyện đề cử: Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa |||||

Ông cụ Khương nói xong, cười lớn xoay người rời đi.

Tê Thiên nhìn bóng lưng ông cụ Khương, thở dài, đối với chuyện giữa anh và Thẩm Thu Thủy, Tê Thiên biết rất rõ, đúng như ông cụ Khương đã nói, anh có khúc mắc trong lòng không thể buông bỏ.

Mọi người trên thế giới đều giống nhau, sẽ nảy sinh thiện cảm với người đẹp.


Từ góc nhìn của một người đàn ông, Thẩm Thu Thủy xinh đẹp, đoan trang khéo léo, dáng người hoàn mỹ, không có tì vết, rất khó để người ta không có ấn tượng tốt với cô ấy.

Mà Tề Thiên và Thẩm Thu Thủy lại có mối quan hệ đính hôn như vậy, mỗi ngày đều sống chung một nhà, kiểu tiếp xúc này chắc chản sẽ khiến mối quan hệ giữa hai bên tiến triển vượt bậc.

Nhưng Tê Thiên lại cố tình tránh né một số tiếp xúc, sự việc của Vương Dung khiến Tề Thiên không muốn đặt mình vào mối quan hệ nam nữ ở giai đoạn này.

Sau khi rời khỏi nhà tù Thiên Ngân, Tề Thiên bắt taxi đến chỗ chị Hồng, vừa vào KTV liền phát hiện trong phòng có rất nhiều người, những cô gái chân dài xinh đẹp và đám bảo vệ đều có vẻ mặt nghiêm nghị.

Việc có nhiều người xuất hiện ở KTV vào sáng sớm như vậy là điều rất bất thường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 132: C132: Đã có người giao tiếp với chúng ta


Chị Hồng lập tức đi lên ngay sau khi nhìn thấy Tê Thiên.

Tề Thiên liếc nhìn một cái, hỏi: "Đang chuẩn bị xuất phát sao?"

“Đúng vậy.” Chị Hồng gật đầu: “Đưa người qua đó sắp xếp trước, làm rõ một ít thông tin rồi ra tay.”

Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy nhiệt tình của chị Hồng, Tề Thiên hài lòng gật đầu, sau khi dặn dò một số việc với chị Hồng, Tề Thiên liền chạy đến tập đoàn Văn Tôn.

Công ty mới do Cố Văn đăng ký đã được phê duyệt, bây giờ Tề Thiên cần đến đó để đưa ra một số quyết định.

Mười một giờ trưa.

Điện thoại di động đặt trên bàn của Thẩm Thu Thủy reo lên.

Thẩm Thu Thủy liếc nhìn người gọi đến, suy nghĩ một chút rồi nhấc máy: “Đường sư huynh.”

Giọng nói của Đường Tử Tấn vang lên trong điện thoại: “Thu Thủy, lát nữa anh sẽ đến đón em nha?”


Thẩm Thu Thủy nghỉ hoặc: “Đón tôi?”

"Ö, Thu Thủy bé nhỏ của anh, em thật sự làm sư huynh đau lòng quá." Trong điện thoại Đường Tử Tấn phát ra một âm thanh có vẻ tủi thân, "Chẳng lẽ em đã quên cuộc hẹn của chúng ta rồi à, hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau tham dự triển lãm tranh của họa sĩ Figor."

Lúc này Thẩm Thu Thủy mới nhớ tới chuyện này.

Giọng nói của Đường Tử Tấn lại vang lên: “Nghe nói sư muội vẫn luôn muốn mở ra con đường hợp tác với An thị, anh nghe nói hôm nay sếp Phương của Thương mại Bảo Đức thuộc An thị cũng sẽ xuất hiện tại triển lãm tranh, anh nghĩ đây là một cơ hội gặp mặt rất tốt."

Thẩm Thu Thủy vốn đang muốn tìm cớ để từ chối, nghe vậy, trong mắt có vẻ suy tư, sau đó gật đầu: “Được, nhưng không làm phiền Đường sư huynh, tôi tự mình đi tới đó là được."

"Ồ, nhân tiện." Đường Tử Tấn nhắc nhở: "Sếp Phương là một người hiểu tranh và yêu tranh, cho nên khi Thu Thủy đến, cố gắng đừng để những người không chuyên nghiệp ở bên cạnh, nếu không làm sếp Phương phản cảm, thì không có lợi ích gì đối với việc hợp tác cả."

Ý tứ trong lời nói của Đường Tử Tấn tự nhiên là đang nói đến Tề Thiên.

Thẩm Thu Thủy không trực tiếp trả lời vấn đề này, sau khi khách khí vài câu, cô liền cúp điện thoại.

Thẩm Thu Thủy mở danh bạ ra, nhìn số điện thoại của Tề Thiên, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không gọi, Thẩm Thu Thủy rất rõ ràng lý do ngày đó vì sao Tề Thiên lại nhận vé vào cửa, nếu hôm nay cô đi cùng Tề Thiên thì Đường Tử Tấn tất nhiên sẽ gây phiền toái cho Tê Thiên, lúc đó sẽ chỉ khiến Tê Thiên càng thêm xấu hổ mà thôi.


Nghĩ đến đây, Thẩm Thu Thủy gọi điện cho Kiều: “Kiều Lăng, chúng ta cùng đi xem triển lãm tranh

Trong văn phòng của chủ tịch tập đoàn Văn Tôn.

Tê Thiên ngồi ở ghế chủ tịch, nhìn báo cáo trước. mặt.

Cố Văn đứng ở một bên, bản báo cáo này rất phức †ạp, Cố Văn đã chuẩn bị quá nhiều thứ để tạo đà cho công ty mới, cho dù Thẩm Thu Thủy có nhìn vào, cũng cần phải suy nghĩ và phân biệt kỹ càng, việc này phải cần đến một ngày.

Nhưng đối với Tê Thiên mà nói, đây cũng không phải là một việc khó khăn gì, Tê Thiên chỉ dùng hơn một giờ đã xem hết những báo cáo này, sau đó đóng báo cáo lại: "Bản báo cáo này không tệ, hẳn là có công ty liên lạc với chúng ta rồi đúng không?”

"Đúng vậy." Cố Văn gật đâu, "Thương mại Bảo Đức của An thị cảm thấy rất có hứng thú, đã có người giao tiếp với chúng ta."

Tê Thiên gật đầu nói: Rất tốt, nhưng tạm thời không cần để ý tới."

Đang nói chuyện, điện thoại của Tề Thiên vang lên, là Kiều Lăng gọi.

"Tâ Thiên, anh ở đâu?"

Tề Thiên trả lời: "Ở tập đoàn Văn Tôn, có chuyện gì vậy?"

Âm thanh của Kiều Lăng ép xuống rất thấp: "Anh có thể tới triển lãm tranh không? Tôi cảm thấy hôm nay có gì đó không ổn, tôi và Thu Thủy đều ở đây."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 133: C133: Đã hiểu


Lúc này Tề Thiên mới chợt nhớ tới buổi triển lãm tranh, tấm vé Tê Thiên lấy được từ Đường Tử Tấn đã được đưa cho Thẩm Thu Thủy khi anh trở về nhà.

Tê Thiên rời khỏi tập đoàn Văn Tôn, gọi một cuộc. điện thoại: “Tìm cho tôi một vé tham dự triển lãm tranh Figor, bây giờ tôi phải đến trung tâm triển lãm.”

Khi Tề Thiên đến trung tâm triển lãm, anh nhìn thấy một ông lão người nước ngoài mặc vest đứng ở lối vào. †rung tâm triển lãm, trên bức tường bên ngoài của trung †âm triển lãm còn có một tấm áp phích của ông lão người nước ngoài này, đây chính là họa sĩ tranh sơn dầu hiện đại nổi tiếng Figor.

Figor đưa mắt nhìn quanh, khi nhìn thấy bóng dáng của Tề Thiên, Figor vội vàng bước tới đón anh, dùng ngón trỏ tay phải gõ nhẹ vào giữa hai mày.

Tê Thiên kinh ngạc liếc nhìn Figor, lúc mới đến anh đã nhìn thấy tấm áp phích kia, biết thân phận của ông lão ngoại quốc này.

Tê Thiên bình tĩnh đi đến nơi không có người.


Figor nhanh chóng đi theo, đưa tay trái ra trước người thực hiện một nghi thức chuẩn mực.

"Figor xin chào đại nhân!" Figor cứ vậy mà quỳ một chân xuống đất, đối mặt với Tê Thiên, sau khi chào hỏi, trong mắt Figor hiện lên một loại cuồng nhiệt.

Những cử chỉ trước đó và nghỉ thức đặc biệt vừa rồi dường như chỉ ra một điều cho Tề Thiên, Figor này cũng là người đến từ Long Vương Điện!

Điều này khiến Tê Thiên hơi kinh ngạc, nhưng anh vẫn nói: “Đứng dậy nói đi.”

Figor đứng dậy, cung kính nói: “Thưa đại nhân, tôi vừa nhận được thông báo ngài muốn tham gia triển lãm tranh, nên tôi đã đến đón ngài, bởi vì không biết vị trí chính xác của ngài, nên không có tiếp đón từ xa, xin đại nhân trách phạt."

Những gì người khác nói về việc không có tiếp đón từ xa chỉ là lời nói khách sáo.

Nhưng lúc này Figor nói ra, thì không hề có ý khách sáo chút nào.

Tê Thiên xua tay: “Tôi cũng không biết có mặt ông trong điện.”

Figor khom lưng nói: "Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, không đáng để ngài phải quan tâm, gần đây Tây Bắc loạn lạc, cho nên tôi đã đi thu thập một ít tin tức hữu ích ở Tây Bắc."


Tề Thiên nghe xong lập tức hiểu ra, lại một lần nữa cảm thán thế lực to lớn của Long Vương Điện, lần này triển lãm tranh của họa sĩ Figor là một cuộc triển lãm lưu động ở vùng Tây Bắc với sự hỗ trợ của phía chính phủ, tuy nhiên, anh không ngờ rằng một cuộc triển lãm lưu động như vậy chỉ là Figor đang thu thập một số thông tin tình báo.

Tê Thiên nói: "Thân phận của tôi không thể bại lộ, ông đi làm việc của mình đi, chỉ cần cho tôi một tấm vé vào cửa là được."

"Đã hiểu." Figor cúi đâu: “Thưa ngài, ngài có cần gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào."

Nói xong, Figor đưa cho Tề Thiên một tấm thẻ thân phận, rồi rời đi một mình.

Trong triển lãm tranh.

"Thu Thủy, Phương tổng là người yêu tranh, nhưng hôm nay ông ấy đến đây không phải vì tranh sơn dầu mà là vì một bức tranh Trung Quốc."

Triển lãm tranh hôm nay không chỉ có tranh sơn dầu của Figor, mà còn có một số bức tranh Trung Quốc do. Figor sưu tầm, đều sẽ được trưng bày cùng nhau.


Phương tổng của Thương mại Bảo Đức tên là Phương Hải, đang cầm một bức tranh cuốn tròn, đứng trước một bức tường, cẩn thận quan sát bức tranh trước mặt.

Trên tường có một bức tranh Thiên nữ có xuất xứ từ thời nhà Đường do Ngô đại sư thực hiện.

Phương Hải ngoài bốn mươi tuổi, hôm nay mặc trang phục chỉnh †ề, chứng tỏ ông ấy rất coi trọng buổi triển lãm này, lúc này ông ấy đang cẩn thận quan sát bức tranh Thiên nữ đồ này, cau mày.

Thẩm Thu Thủy và Đường Tử Tấn đứng ở một bên đi cùng ông ấy, còn Kiều Lăng đi cùng Thẩm Thu Thủy tới đây, lại đang ngó trái ngó phải.

Không giống như Thẩm Thu Thủy, từ nhỏ đã tiếp xúc. với sự hun đúc của cầm kỳ thư họa, Kiều Lăng đã luyện võ từ khi còn nhỏ, cô ấy không hiểu về hội họa, không biết phải thưởng thức và đánh giá chất lượng từ góc độ nao.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 134: C134: Đều là thật


Nhưng Kiều Lăng luôn có một cảm giác, tác động của những bức tranh nổi tiếng này đối với cô ấy còn không mạnh mẽ bằng ngọn núi hùng vĩ mà Tê Thiên đã ngẫu nhiên vẽ vào ngày hôm đó tại trung tâm hoạt động.

Cho dù ngọn núi đó chỉ tồn tại trong tranh, cũng mang lại cho Kiều Lăng một cảm giác hùng vĩ.

Phương Hải đang xem bức tranh đột nhiên quay lại hỏi Thẩm Thu Thủy và Đường Tử Tấn: "Sếp Thẩm, sếp Đường, hai người nghĩ thế nào về bức tranh Thiên nữ đồ. này?"

Thẩm Thu Thủy vừa định nói, Đường Tử Tấn liền giành nói: “Bức tranh Thiên nữ đồ này là do Ngô đại sư ở thời nhà Đường thực hiện, nét vẽ của Ngô sư rất đặc biệt, nhìn thoáng qua đã để lại ấn tượng sâu sắc, nhìn những đường nét phác họa này, trong sự mạnh mế nhưng không mất đi vẻ đẹp mềm mại.”

Phương Hải lắc đầu: Sếp Thẩm, cô thấy thế nào?"

Thẩm Thu Thủy cẩn thận quan sát rồi nói: “Tôi luôn cảm thấy màu mực này có gì đó không ổn.”


"Đúng vậy, màu mực có vấn đề." Phương Hải gật đầu: “Hai người nhìn thử bức tranh của tôi xem."

Phương Hải mở bức tranh cuộn tròn trong tay ra, khi bức tranh cuộn tròn mở ra, lại xuất hiện một bức tranh "Thiên nữ đồ khác!

Nó giống hệt như bức tranh trên tường! Hai bức tranh Thiên nữ đồ!

Nếu lúc này người khác lấy ra một bức tranh Thiên nữ đồ khác, nhất định sẽ bị nói là giả!

Nhưng lúc này, chính Phương Hải đã lấy bức tranh này ra, ai trong nghề mà không biết Phương Hải là một người đam mê sưu tầm, người như vậy không thể sưu tầm hàng giả được, cũng không muốn thấy hàng giả xuất hiện, thì làm sao ông ấy có thể lấy ra một bức tranh giả được!

Đường Tử Tấn giật mình, buột miệng nói: “Hai bức tranh Thiên nữ đồ!”

Mọi người đều biết, bức tranh Thiên nữ đồ của Ngô đại sư thời nhà Đường chỉ có một bức, một trong hai bức tranh chắc chắn có một bức là đồ giả.

Nhưng chủ nhân của hai bức tranh này, một người là họa sĩ Figor, một họa sĩ nổi tiếng quốc tế, tuy chuyên về tranh sơn dầu nhưng những bức tranh Trung Quốc này đều được họa sĩ Figor sưu tầm, nên không thể nào là giả được.

Tuy nhiên, bức tranh mà Phương Hải sưu tầm được. cũng không thể là giả!

Phương Hải nói với Thẩm Thu Thủy: “Sếp Thẩm, gần đây tôi không có tâm trạng cân nhắc về việc hợp tác mà cô vừa nói với tôi, gần đây, sau khi nghe tin có bức tranh "Thiên nữ đồ trong triển lãm tranh của họa sĩ Figor, tôi vẫn luôn suy nghĩ về việc chứng thực, tôi cũng đã đi thăm hỏi nhiều nơi và gặp gỡ nhiều bậc thầy về hội họa truyền thống Trung Quốc, và đi đến kết luận rằng bức tranh trong tay tôi là hàng thật.”

Nói đến đây, Phương Hải chuyển chủ đề, lại nhìn bức tranh Thiên nữ đồ trên tường: “Nhưng bức tranh này cũng đã được rất nhiều bậc thầy về hội họa truyền thống. Trung Quốc xác nhận cũng là tác phẩm thật, trên đời này không thể có hai bức tranh Thiên nữ đồ đều là thật được, hai người đều là những người hiểu tranh, có thể nhìn ra gì không?”


Đường Tử Tấn im lặng không nói gì, anh ta cũng chỉ biết một chút, nhưng với kiến thức của anh ta thì việc. biệt thật giả vẫn còn rất khó khăn, nói trắng ra là một bức tranh giả đã có thể làm khó Đường Tử Tấn, huống chỉ là hai bức tranh sưu tầm này!

Trong lòng Thẩm Thu Thủy thở dài, hôm nay cô tới đây là muốn liên lạc với Phương Hải, thuận tiện nị chuyện hợp tác, dù sao cơ hội nói chuyện trực tiếp với Phương Hải cũng không có nhiều, lần này Phương Hải đến Thiên Ngân là một cơ hội hiếm có, nhưng ai biết được, sự chú ý của Phương Hải hoàn toàn không đặt vào công việc, trong đầu ông ấy chỉ có hai bức tranh này.

Thẩm Thu Thủy biết lân hợp tác này nhất định không thể bàn bạc được, cô chỉ có thể chờ đợi cơ hội tiếp theo, về phần đánh giá hai bức tranh này, Thẩm Thu Thủy tự biết mình còn chưa có năng lực đó.

Thẩm Thu Thủy lắc đầu, đang định trả lời thì lại nghe thấy một giọng nói từ phía sau vang lên.

"Việc này rất đơn giản, hai bức tranh "Thiên nữ đồ này đều là thật."

Âm thanh đột ngột này khiến mấy người có mặt giật mình.

Thẩm Thu Thủy và Kiều Lăng nhận ra chủ nhân của giọng nói đó là ai.


Khi Đường Tử Tấn quay người lại, nhìn thấy người nói chuyện, suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười! Tên Tề Thiên này thật biết tạo thêm đất diễn cho chính mình! Tuy nhiên, lần này thực sự là vô cùng ngu ngốc!. đam mỹ hài

Phương Hải cau mày, nhìn Tê Thiên, lạnh lùng nói: "Cậu là ai?"

Tề Thiên chủ động đưa tay ra: “Hôn phu của Thẩm Thu Thủy, Tề Thiên.”

Nhìn Tề Thiên đưa tay ra, Phương Hải hừ lạnh một tiếng, không để ý tới: "Hội họa Trung Quốc là sự kế thừa của nghệ thuật và sự khéo léo, cậu có thể không hiểu, nhưng cũng đừng nói bậy!"

Phương Hải là một người yêu tranh, ông ấy đã thức trắng đêm vì không thể phân biệt được tính thật giả của hai bức tranh, điều đó cho thấy ông ấy rất tôn trọng hội họa Trung Quốc, lúc này ông ấy lại nghe thấy có người trắng trợn nói rằng cả hai bức tranh đều là thật!

Nếu không phải nghe người đàn ông này nói mình là hôn phu của Thẩm Thu Thủy, Phương Hải nhất định đã lên tiếng măng chửi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 135: C135: Là đồ thật hay giả chỉ cần nhìn thử chẳng phải sẽ biết rõ sao


Thẩm Thu Thủy cũng khẽ cau mày, mặc dù cô chỉ hiểu biết chút về tranh, nhưng cô vẫn biết chuyện trên thế giới này chỉ còn lại một bức “Thiên nữ đồ.

Đường Tử Tấn lên tiếng: "Tê Thiên, cậu không hiểu thì không trách cậu, nhưng cũng đừng tùy tiện lên tiếng, có đôi khi cứ yên lặng đứng đó cũng là một đức tính tốt, cậu thấy đúng không?”

Tê Thiên gật đầu: “Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên tôi nghĩ rằng anh có thể câm miệng lại.”

Đường Tử Tấn sửng sốt, hỏi: "Cậu nói cái gì?" Tề Thiên không để ý đến Đường Tử Tấn nữa, mà nhìn

Phương Hải cười nói: “Tôi thường xuyên nghe vị hôn thê của tôi nhắc đến sếp Phương, nói rằng sếp Phương là một nhà sưu tập có tiếng trong giới, cô ấy cũng thường xuyên bảo tôi giao lưu với sếp Phương nhiều hơn, tôi cũng luôn muốn gặp sếp Phương một lần, nhưng hôm. nay nhìn thấy ông, khiến tôi cảm thấy rất tiếc nuối, hóa ra người được gọi là nhà sưu tập nổi tiếng trong ngành lại có trình độ như vậy. "

Sự chế nhạo trắng trợn của Tề Thiên đối với Phương Hải đã khiến Thẩm Thu Thủy rất kinh ngạc, cô không biết tại sao Tề Thiên lại làm điều này!


Phương Hải cau mày: "Cậu Tê, hôn phu của sếp Thẩm phải không, nếu cậu Tề đã nói như vậy, thì tôi thật sự muốn nghe thử ý kiến cao siêu của cậu Tê."

"Ha ha." Tê Thiên cười khẽ: "Không có ý kiến gì cao siêu, chỉ là một ít kiến thức cơ bản thôi, bức tranh “Thiên nữ đồ trong tay ông và bức trên tường đều là thật, đây là sự thật rất đơn giản, ông không hiểu sao?"

"Tê Thiên, mau câm miệng đi!" Đường Tử Tấn châm chọc, nói: "Đừng có ở đây làm mất mặt Thu Thủy!"

Thẩm Thu Thủy cũng đi đến bên cạnh Tê Thiên, âm thầm kéo Tê Thiên, ra hiệu cho Tê Thiên đừng nói nữa.

Sắc mặt Phương Hải lộ vẻ tức giận: “Được rồi! Tôi không hiểu kiến thức cơ bản, vậy thì nhờ cậu Tề giúp tôi giải thích nghi vấn, tôi muốn nghe thử xem tại sao cậu Tề lại cho rằng hai bức tranh “Thiên nữ đỡ này đều là thật! Đúng là chuyện nực cười nhất trên đời!”

Tề Thiên nhún nhún vai, hỏi: "Sếp Phương, tôi rất tò mò, ông đánh giá một bức tranh có phải là hàng thật hay không bằng cách nào?"

"Điều này còn cần phải hỏi sao?" Đường Tử Tấn mỉa mai nói: "Từ cảm giác về niên đại của chất liệu làm nên bức tranh, con dấu, đường nét phác họa của bút lông, vân vân, có rất rất nhiều, có nói thì cậu cũng không hiểu."

Tề Thiên cau mày: “Đường Tử Tấn, hình như tôi không có nói chuyện với anh đúng không?”

Phương Hải nói: “Chúng tôi cũng dùng những phương pháp này.”


Tê Thiên gật đầu như chợt hiểu ra: “Chỉ dựa vào những điểm đơn giản này để phân biệt, chẳng trách các. người lại bị vấn đề đơn giản này làm cho bối rối.”

"Đơn giản?" Phương Hải cười khẩy: “Vậy tôi muốn nghe thử những ý kiến sâu xa của cậu Tê."

Tề Thiên nhún vai: "Rất đơn giản, bức tranh “Thiên nữ đồ này được vẽ bởi Ngô đại sư vào thời nhà Đường, về mặt công nghệ, thì thời nhà Đường đã sử dụng giấy Tuyên Thành, quy trình chế tạo ra giấy Tuyên Thành, nói một cách đơn giản, là thông qua việc ép liên tục làm cho nhiều mảnh giấy kết lại với nhau để tạo ra một hoa văn độc đáo”

Tê Thiên nói rồi đi đến trước bức tranh của Phương Hải và nói tiếp: “Còn nói về bản thân Ngô đại sư, ông ấy nổi tiếng với những nét vẽ mạnh, dù là trong thư pháp hay hội họa, ông ấy đều có những nét bút rất sắc sảo, từ góc độ họa mà nói, cho dù là nét vẽ của Ngô đại sư, cảm giác cũ của giấy, hay các chỉ tiết của con dấu đều không có vấn đề gì, vấn đề duy nhất ở đây là độ dày của giấy Tuyên Thành! Và sự khác biệt về màu mực!”

Sự khác biệt về màu mực là điều vừa rồi Phương Hải và Thẩm Thu Thủy đã đề cập, nhưng không ai để ý đến độ dày của giấy Tuyên Thành!

Tê Thiên liếc nhìn nét mặt của Phương Hải, nói tiếp: “Độ dày của giấy Tuyên Thành này rõ ràng có gì đó không ổn, và sự khác biệt lớn nhất giữa hai bức tranh là màu mực, rõ ràng, hai bức tranh vốn là một, nhưng lại bị người ta dùng tay nghề cực cao rạch từ giữa ra, đêm bức tranh “Thiên nữ đồ duy nhất trên thế giới này chia làm hai! Biến nó trở thành hai bức tranh!


Như vậy, hai bức tranh “Thiên nữ đồ này đều là thật, điểm khác biệt duy nhất là sự phân chia đậm nhạt của màu mực, mực đậm là lớp trên, mực nhạt là lớp dưới, tôi nói này, khi nhìn vào bức tranh, các người không xem xét bối cảnh của thời đại sao?"

Tề Thiên vừa nói ra những lời này, Phương Hải liền lập tức ngây người.

Ngay cả Thẩm Thu Thủy cũng có vẻ trầm ngâm.

Đường Tử Tấn tỏ vẻ không tin: "Tôi nói này Tề Thiên, cậu đứng đây nói những điều mơ hồ đó, cuối cùng lại đưa ra một lời giải thích như vậy? Cậu nói bức tranh này bị chia làm hai thì chắc chắn là vậy sao? Bằng chứng ở đâu? Nếu nói như cậu, trên thế giới có rất nhiều hàng nhái cao cấp, có phải tất cả chúng đều có thể dùng cái cớ này để được định nghĩa là đồ thật không?”

Tề Thiên nhìn Đường Tử Tấn như thể đang nhìn một kẻ ngốc: "Tôi nói này Đường Tử Tấn, hình như đầu óc của anh hơi có vấn đề, tranh vẽ có thể bắt chước, nhưng hoa văn trên giấy có thể bắt chước được sao? Là đồ thật hay giả, chỉ cần nhìn thử chẳng phải sẽ biết rõ sao?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 136: C136: Sao anh lại biết nhiều như vậy


Phương Hải đang sửng sốt ở một bên, nghe vậy thì tiến lên hai bước, đem bức “Thiên nữ đồ trên tay mình đặt lên tường đối chiếu.

Bức tranh “Thiên nữ đồ trên tường đã được đóng khung, nhưng khi Phương Hải đặt bức tranh lên đó, vẫn có thể nhìn rõ hoa văn qua ánh sáng xuyên thấu!

Càng nhìn, Phương Hải càng kinh ngạc! Hơi thở của ông ấy cũng trở nên dồn dập hơn.

Nếu để sao chép bức tranh này thì có thể mất mấy năm, hoặc là mấy chục năm để bắt chước từng chút một, để đạt đến trình độ trông giống như thật, nhưng hoa văn của giấy Tuyên Thành thì tuyệt đối không thể bắt chước được!

Nhưng khi Phương Hải đem bức tranh cuộn tròn in lên, thì lại phát hiện ra rằng hoa văn trên toàn bộ tờ giấy đầu khớp lại với nhaul

Điều đó có nghĩa là gì! Có nghĩa là tờ giấy này vốn là cùng một tờ! Thật sự đúng như lời Tê Thiên nói, nó đã bị người nào đó chia làm đôi từ giữa!


Hai bức tranh “Thiên nữ đỡ này đều là hàng thật!

Sau khi so sánh cẩn thận, Phương Hải lấy bức tranh “Thiên nữ đồ trong tay ra, quay về phía Tề Thiên, cúi đầu thật sâu: "Cậu Tê, Phương Hải đã học được một bài học! Vừa rồi cảm xúc của tôi hơi kích động, mong cậu Tê hãy tha thứ cho tôi."

Phương Hải nghiên cứu hội họa Trung Quốc nhiều biết từ cảm giác về niên đại

năm, ông ấy vẫn luôn nỊ và nét vẽ của họa sĩ, vân vân, nhưng lại bỏ qua bối cảnh thời đại, hôm nay Tê Thiên xem như đã dạy cho Phương Hải một bài học nhớ đời!

Thái độ của Phương Hải đã nói lên tất cả.

Thẩm Thu Thủy mở to mắt nhìn Tề Thiên, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

Đường Tử Tấn muốn thốt ra mấy lời châm chọc, nhưng lại không nói ra được.

Kiều Lăng đứng ở một bên quan sát, bởi vì biết thân phận của Tê Thiên nên từ đầu đến cuối Kiều Lăng đều có niềm tin khó hiểu đối với Tê Thiên, mặc dù không hiểu Tề Thiên đang nói gì, cũng không biết anh hiểu biết đến đâu.

Tê Thiên cười: “Sếp Phương là người yêu thích tranh, vừa rồi có hơi kích động cũng là hợp lý, tôi có thể hiểu được.”


Phương Hải cất bức tranh cuộn tròn đi, thở dài một hơi: “Việc này đã khiến tôi phiền muộn rất lâu, hôm nay có thể giải quyết được vấn đề này, hòn đá đè nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống, những gì cậu Tề nói hôm nay cũng mở ra một cánh cửa mới cho tôi, không biết khi nào cậu Tề có thời gian, tôi muốn mời cậu Tề và sếp Thẩm cùng nhau dùng một bữa cơm xoàng và xin cậu Tề tư vấn thêm. ”

Trên mặt Thẩm Thu Thủy lộ ra vui mừng, điều này có nghĩa là Phương Hải chấp nhận nói chuyện hợp tác với cô.

Thẩm Thu Thủy ôm lấy cánh tay của Tề Thiên, không ngừng nháy mắt với Tề Thiên.

Tề Thiên cười lớn: “Ha ha, sếp Phương từ xa đến, dù

thế nào đi nữa chúng tôi cũng phải cố gắng làm đủ lễ nghĩa của chủ nhà, nếu sếp Phương không ngại, vậy thì chúng ta hẹn gặp tối nay, sếp Phương thấy thế nào?”

"Ha ha, cậu Tề, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, chuyện đè nặng trong lòng tôi xem như được giả quyết, tôi đi xử lý chuyện bức tranh cuộn tròn trước, tối nay tôi đợi điện thoại của sếp Thẩm."


Phương Hải chủ động đưa tay, Tê Thiên cũng không keo kiệt, bắt tay với Phương Hải.

Sau khi Phương Hải rời đi, Thẩm Thu Thủy tò mò hỏi Tề Thiên: “Sao anh lại biết nhiều như vậy?”

"Tôi đã nói với cô từ lâu rồi." Tề Thiên bĩu môi: “Tôi thậm chí còn có thể nói được tiếng Anh, hiểu hội họa không phải là điều bình thường sao, tiếng Anh khó hơn hội họa nhiều!"

Vẻ mặt Đường Tử Tấn u ám đứng ở một bên, vốn tưởng rằng có thể làm Tê Thiên mất mặt, không ngờ lại làm Tề Thiên trở nên nổi bật!

Đường Tử Tấn nhìn Thẩm Thu Thủy và Tề Thiên đứng cùng nhau, không nhịn được lên tiếng nói: "Thu Thủy, anh vừa liên lạc với bạn của anh, đạt được tư cách vào phòng nghỉ, đây là cơ hội có thể chụp ảnh chung với họa sĩ Figol, điều này sẽ mang lại lợi ích to lớn cho cả em và cả Thẩm thị!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 137: C137: Cậu không có tư cách đi vào


Tê Thiên nhìn Thẩm Thu Thủy, tò mò hỏi: “Cô muốn chụp ảnh chung với Figor sao?”

Thẩm Thu Thủy im lặng gật đầu.

Là một bậc thầy vẽ tranh sơn dầu nổi tiếng quốc tế, Figor có một địa vị nhất định, được tiếp xúc và chụp ảnh với một người như vậy chắc chắn cũng sẽ giúp nâng cao. đẳng cấp.

Sự khác biệt giữa người mới giàu và những nhà quyền thế nằm ở đẳng cấp.

Với tư cách là chủ tịch Tập đoàn Thẩm thị, nếu Thẩm Thu Thủy có thể nâng lên một đẳng cấp, thì sẽ có lợi cho toàn bộ Tập đoàn Thẩm thị.

Thẩm thị tuy lớn, nhưng cũng chỉ lớn ở khu vực Thiên Ngân này, nếu không có triển lãm du lịch của họa sĩ Figor, thì sẽ không thể tiếp xúc với những nhân vật như vậy.


Tê Thiên gật đầu: “Được, vậy đi thôi.”

Đường Tử Tấn đưa tay ngăn cản, trên mặt mang theo nụ cười đắc thắng: "Thu Thủy, để Tê Thiên về trước đi, trong phòng nghỉ không được vào quá nhiều người."

Thẩm Thu Thủy nhìn Tê Thiên, lại nhìn Đường Tử Tấn, thở dài nói: "Quên đi, thật ra tôi cũng không phải rất cần chụp ảnh chung với họa sĩ Figor, bây giờ Thẩm thị còn chưa kinh doanh đến trình độ đó."

Đường Tử Tấn nói: "Thu Thủy, chuyện này không thể nói như vậy được, chỉ cần Thẩm thị phát triển, sớm muộn gì em cũng sẽ có những nhu cầu như vậy, hiện tại chúng ta chỉ đang giải quyết những vấn đề cần giải quyết trong tương lai, bây giờ họa sĩ Figor đang ở ngay đây, đây là một cơ hội hiếm có."

Tề Thiên cũng gật đầu: "Tôi cảm thấy Đường Tử Tấn nói đúng, nếu đã có nhu cầu, Figor cũng ở đây, hôm nay chỉ là chụp ảnh chung mà thôi, cũng rất tiện, chúng ta đi thôi."

Tề Thiên nói rồi đi về phía phòng nghỉ phía sau phòng triển lãm.

"Tê Thiên!" Đường Tử Tấn ngăn cản Tề Thiên: "Xem ra cậu không hiểu những gì tôi vừa nói, cậu không có tư cách tiến vào phòng nghỉ này, cậu ở bên ngoài đợi đi."

Vẻ mặt Tề Thiên kỳ quái: "Tại sao tôi lại không có tư cách đi vào?"

Trên mặt Đường Tử Tấn lộ ra vẻ khinh thường: "Còn cần tôi phải nói rõ ràng ra sao, vậy để tôi nói cho cậu biết, cậu không có tư cách, đẳng sau đây là khu nghỉ ngơi của họa sĩ Figor, không phải loại người nào muốn vào cũng được, hiểu không?"

“Không hiểu.” Tê Thiên lắc đầu: “Chỉ chụp ảnh chung thôi thì có sao đâu?”


Tê Thiên nói xong, tiếp tục đi về phía trước.

Nhìn thấy bộ dáng của Tề Thiên, Đường Tử Tấn không ngăn cản nữa, đứng ở đó cười lạnh: "Thứ tự cho mình là đúng, để tôi xem ai mới là người mất mặt!"

Tề Thiên dẫn Thẩm Thu Thủy đi tới, đẩy cửa phòng nghỉ ra. Ngôn Tình Cổ Đại

Phía sau cánh cửa có hai nhân viên bảo vệ đang canh gác ở đây, khi cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, ánh mắt của hai nhân viên bảo vệ lập tức tập trung vào Tề Thiên.

“Nơi này cấm đi lại.” Một nhân viên bảo vệ đưa tay chặn đường.

Đường Tử Tấn đi tới, cười lạnh: "Tôi đã nói rồi, cậu không có tư cách đi vào."


Tề Thiên chán ghét nói: "Đường Tử Tấn, anh có biết anh rất giống một con ruồi không, cứ kêu vo ve, làm người ta thấy rất phiền."

"A." Đường Tử Tấn khinh thường nói: "Tôi chỉ nhắc nhở cậu thôi, tự cậu mất mặt cũng được, nhưng đừng dẫn theo Thu Thủy cùng mất mặt, không phải cậu nói muốn chụp ảnh chung sao, vào đi chứ."

Người bảo vệ có dáng người cao lớn nói: “Đây là khu vực riêng tư, cấm vào.”

Thẩm Thu Thủy kéo cánh tay Tề Thiên, nhỏ giọng nói: "Quên đi, họa sĩ Figor đang nghỉ ngơi bên trong, chúng ta không có hẹn trước, cũng không quen biết, chắc chắn không vào được."

"Không đâu." Tê Thiên lắc đầu, "Chỉ là chụp ảnh chung thôi, đâu phải việc gì to tát, chỉ cần nói một tiếng không phải là được sao, ông ấy cũng đâu phải không có. chút thời gian này."

Nói xong, Tê Thiên nói với nhân viên bảo vệ đang chặn trước mặt và nói: "Làm phiền nói với Figor là chủ tịch Thẩm của tập đoàn Thẩm thị và vị hôn phu của cô ấy Tề Thiên muốn chụp ảnh chung, mời ông ấy đến đây. một chút."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 138: C138: Tôi đã tìm được hết rồi


Tề Thiên vừa nói xong, Đường Tử Tấn liền bật cười: "Ha ha ha ha! Tề Thiên, cậu thật sự cho rằng mình là người như thế nào! Còn mời họa sĩ Figor tới đây, cậu cho. rằng cậu là ai?"

Hai nhân viên bảo vệ nhìn nhau, một người đi vào báo cáo, họ không có quyền từ chối mà không báo cáo, nếu người trước mặt là bạn của họa sĩ Figor thì sao?

Đường Tử Tấn khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm Tề Thiên như thể đang xem kịch hay: “Để tôi xem thử cậu có mặt mũi gì để mời họa sĩ Figor đi ra, không phải đợi một lúc lại bị đuổi ra ngoài đó chứ, vậy thì quá buồn cười rồi."

Đường Tử Tấn đang nói chuyện, liền nghe thấy tiếng bước chân vội vã truyền đến, rất nhanh, một ông lão người nước ngoài mặc vest xuất hiện trước mặt mấy người.

Nhìn thấy ông lão ngoại quốc này xuất hiện, Thẩm Thu Thủy và Đường Tử Tấn đều trợn tròn mắt, đương nhiên là hai người bọn họ biết người này, đây chính là họa sĩ Figor!

Họa sĩ Figor nở nụ cười lịch sự: "Chủ tịch Thẩm là ai? Mau mời tới."

Nghe giọng nói của họa sĩ Figor, Thẩm Thu Thuỷ cảm thấy không chân thật, sửng sốt hai giây mới nói: “Là tôi.”

"Xin chào sếp Thẩm, đây là cậu Tê Thiên đúng không, mời vào."

Đường Tử Tấn há to miệng, không dám tin nhìn cảnh tượng trước mắt, họa sĩ Figor thực sự đã đi ra!

Tê Thiên mỉm cười với Thẩm Thu Thủy, nói: "Nhìn đi, tôi đã nói mà, chỉ là chụp ảnh chung thôi, đi thôi."


Nói xong, Tê Thiên dẫn Thẩm Thu Thủy vào khu vực nghỉ ngơi riêng, Kiều Lăng cũng đi theo sau.

Đường Tử Tấn nhìn mấy người đi vào khu nghỉ ngơi riêng, cũng vội vàng định bước vào, tuy nhiên, anh ta vừa bước tới một bước đã bị bảo vệ chặn lại.

"Họa sĩ Figor đang tiếp khách, không được phép vào.

Đường Tử Tấn gấp gáp la lên: “Chúng tôi đi cùng nhau, đây không phải là...”

"Xin lỗi, vừa rồi họa sĩ Figor cũng không mời anh."

Hai nhân viên bảo vệ chặn đường, Đường Tử Tấn chỉ có thể đợi ở cửa.

Hơn mười phút sau, Đường Tử Tấn nhìn họa sĩ Figor đưa đám người Tê Thiên ra ngoài.

Vẻ mặt Thẩm Thu Thủy vẫn đầy kích động, cô nói với Tê Thiên: "Không ngờ họa sĩ Figor lại khách sáo như vậy, †ôi còn tưởng rằng những họa sĩ nổi tiếng quốc tế đều có sự kiêu ngạo của riêng mình."

Tâ Thiên xua tay: “Cũng không tốn nhiều thời gian của ông ấy, chỉ là chụp ảnh chung thôi mà, tôi thấy rất bình thường.”


Ba người đi xa. Đường Tử Tấn nghe lời Thẩm Thu Thủy, liền nói với họa sĩ Figor: "Họa sĩ Figor, tôi cũng muốn chụp ảnh chung!"

"Cậu?" Figor liếc nhìn Đường Tử Tấn: "Cậu cho rằng mình là ai?"

Nói xong, Figor không nhìn Đường Tử Tấn nữa, bước vào phòng nghỉ.

Cửa phòng nghỉ cũng bị hai nhân viên bảo vệ đóng lại, chặn Đường Tử Tấn ở ngoài cửa.

Đường Tử Tấn ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng nghỉ đóng kín, không nghĩ ra rốt cuộc là tại sao.

Khi đang đi dạo trong triển lãm tranh, Tề Thiên lấy cớ đi vệ sinh và đi đến một góc.

Một lúc sau, Kiều Lăng cũng đi tới.

Tê Thiên hỏi: "Tôi vừa quan sát sơ qua, chung quanh không có ẩn giấu kiếm khách, xung quanh khu vực triển

lãm cũng không thích hợp cho tay súng bắn tỉa mai phục, làm sao cô nhận ra có gì đó không đúng?"

Kiều Lăng sửng sốt một chút: “Tôi không phải nói có kiếm khách mai phục, ý tôi là Đường Tử Tấn có vấn đề gì đó, anh ta luôn tìm cách đến gần Thu Thủy, anh ta là người của Dược phẩm Đường thị, thủ đoạn của anh ta rất kinh tởm!"

Kiều Lăng vẫn còn nhớ cái hố mà Dược phẩm Đường thị đã đào cho bệnh viện của họ ngày hôm đó.

Tề Thiên nhất thời không nói nên lời khi nghe Kiều Lăng nói, anh còn tưởng rằng Thẩm Thu Thủy đang gặp nguy hiểm nào đó.

"Đúng rồi." Kiều Lăng nói: "Những dược liệu mà anh yêu cầu lần trước, tôi đã tìm được hết rồi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 139: C139: Biết nên làm như thế nào đúng không


Hai mắt Tê Thiên sáng lên, những dược liệu đó đều không dễ tìm, nói cách khác, do Kiều Lăng vừa vặn làm †rong ngành này, nếu không cũng không thể tìm được nhanh như vậy.

Nếu đã tìm được rồi, vậy thì có thể bắt đầu chữa trị cho chân của Liễu Y.

Nghĩ đến cô gái ngồi trên xe lăn, mỗi ngày đọc sách pháp luật và ghi chép cẩn thận, Tê Thiên cũng cảm thấy đau lòng.

Ở một mức độ nào đó, cả hai đều là nạn nhân của vụ việc xảy ra ba năm trước đây, nếu Tề Thiên không gặp được ông cụ Khương trong tù, thì số phận của hai người bọn họ trong cả đời này e là đã được định sẵn.

Tê Thiên nói với Kiều Lăng buổi tối anh sẽ đến bệnh viện, để Kiều Lăng chuẩn bị tất cả dược liệu.

Hai người trò chuyện một chút rồi quay lại.


Khi quay lại sảnh lớn của phòng triển lãm, họ nhìn thấy Đường Tử Tấn đang đứng cạnh Thẩm Thu Thủy, liên tục nói gì đó.

Kiều Lăng đương nhiên không thích Đường Tử Tấn.

Còn Thẩm Thu Thủy thì có quan hệ sư huynh muội với Đường Tử Tấn, Thẩm Thu Thủy cũng cho rằng lần trước Đường Tử Tấn đã giúp cô giải quyết chuyện của Tào Hữu, nên đương nhiên là phải giữ chút thể diện cho Đường Tử Tấn.

Khi Kiều Lăng đi tới, Thẩm Thu Thủy nói: "Kiều Lăng, tớ vừa nghe Đường sư huynh nói giữa hai người các cậu có thể có chút hiểu lầm..."

"Đó không phải là hiểu lầm!" Sắc mặt Kiều Lăng lạnh lùng nói: "Thu Thủy, nếu những lời tiếp theo cậu muốn nói đỡ cho Đường Tử Tấn, vậy thì quên đi."

Trên mặt Thẩm Thu Thủy cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cô chủ động nói lời này, chắc chắn là Đường Tử Tấn đã nói gì đó, Thẩm Thu Thủy cho rằng cô nợ Đường Tử Tấn một ân tình, nên khó có thể từ chối.

Kiều Lăng nhìn Đường Tử Tấn và nói: "Đường Tử Tấn, nếu Dược phẩm Đường thị của các người muốn vào cuộc, Kiều Lăng tôi không thể kiểm soát được, anh còn bất kỳ thủ đoạn bẩn thỉu nào khác, thì cứ việc dùng đi, Kiều Lăng này sẽ sẵn sàng tiếp chiêu, nhưng tôi cảnh cáo anh, đừng nghĩ cách từ phía Thu Thủy, nếu anh muốn chơi, thì chúng ta hãy chơi cho thật đàng hoàng!"

Đường Tử Tấn lại trở về với bộ dạng phong độ lịch thiệp kia: "Sếp Kiều, cô hiểu nhầm rồi, Dược phẩm Đường thị của tôi mới đến đây, chúng tôi chỉ muốn cho. đối tác thấy sức mạnh của mình thôi, cũng không có nhiều ý tưởng như Sếp Kiều nói."

Kiều Lăng hừ lạnh một tiếng: "Dược phẩm Đường thị của anh nghĩ thế nào, thì trong lòng anh rõ ràng hơn ai khác!"

Kiều Lăng nói xong, không để ý đến Đường Tử Tấn, mà quay sang nói với Thẩm Thu Thủy: "Thu Thủy, công ty của tớ còn một số việc cần xử lý, tớ đi trước, ngày mai chúng ta cùng nhau ăn cơm."

Kiêu Lăng nói xong, xoay người rời đi.


Đường Tử Tấn liếc nhìn bóng dáng rời đi của Kiều Lăng, lại nhìn Tê Thiên đang đứng cạnh Thẩm Thu Thủy, anh ta biết hôm nay mình sẽ không tìm được cơ hội nên chào hỏi rồi rời khỏi phòng triển lãm trước.

Sau khi rời khỏi phòng triển lãm, Đường Tử Tấn gọi cho một dãy số: “Giám đốc Lưu, hai ngày nay ông thế nào rồi?"

Trong điện thoại vang lên giọng nói nịnh nọt của một người đàn ông: “Sếp Đường, nhờ anh mà mọi việc đều ổn”

"Vậy là tốt rồi." Đường Tử Tấn gật đầu: “Hai ngày nay ông chuẩn bị thế nào rồi? Bên phía ông không có vấn đề gì chứ?"

"Tuyệt đối không có vấn đề gì! Học trò của tôi từ khi vào bệnh viện đã đi theo tôi, rất trung thành.”

"Rất tốt. Đường Tử Tấn hài lòng gật đầu: “Đêm nay lô hàng đầu tiên sẽ đến, ông đi nhận hàng đi, những việc còn lại tôi sẽ sắp xếp, ông hẳn là biết nên làm như thế nào đúng không?”

Đầu bên kia điện thoại bảo đảm: "Sếp Đường yên tâm, tôi hiểu rất rõ!”


"Được rồi, lát nữa nhớ kiểm tra số dư." Đường Tử Tấn cúp điện thoại, nhìn về phương xa, ánh mắt trở nên nham hiểm.

"Kiều Lăng? Ha ha, bạn thân của Thẩm Thu Thủy, tôi rất thích tính cách nóng nảy, trước khi nắm lấy Thu Thủy, chơi với cô trước cũng không tệ lắm."

Đường Tử Tấn lè lưỡi li3m môi rồi bước sang một bên.

Ước chừng nửa giờ sau, Tê Thiên và Thẩm Thu Thủy cũng xuất hiện ở cửa phòng triển lãm.

Bây giờ vẫn còn quá sớm để ăn tối, Thẩm Thu Thủy chào tạm biệt Tê Thiên rồi quay lại công ty giải quyết công việc.

Tê Thiên nhìn thời gian, đã là ba giờ rưỡi chiều, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì chị Hồng đã đến địa điểm đầu tiên rồi!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom