Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lão Công Phúc Hắc - Mạn Vũ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Lão Công Phúc Hắc - Mạn Vũ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,440
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Lão Công Phúc Hắc - Mạn Vũ

Lão Công Phúc Hắc - Mạn Vũ
Tác giả: Mạn Vũ
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Mạn Vũ

Thể loại: Ngôn Tình, Hài Hước, Sủng, Tổng Tài

Team dịch: Hướng ngoại part time

Giới thiệu

Kết hôn với ông chồng tổng tài bá đạo.

Anh ấy nói với tôi: "Thầy phong thủy bảo tôi phải kiêng kỵ ba năm, tôi sẽ chuyển về nhà cũ ở."

Tôi bình thản đáp: "Người có thể đi, nhưng thẻ phải để lại."

Anh ấy để lại cho tôi một chiếc thẻ đen cao cấp và bảo tôi cứ thoải mái mà tiêu.

Ba năm sau, cô bạn thân nhắn tin cho tôi: "Tớ vừa thấy một anh chàng siêu đẹp trai, thân hình cực kỳ chuẩn ở phòng gym, mau đến ngay!"

Tôi lái chiếc Ferrari thẳng đến phòng gym và thành công xin được WeChat của anh chàng đẹp trai ấy.

Trước khi rời đi, tôi nói với anh ta: "Hẹn hôm khác nhé, chồng tôi đã mất ba năm rồi, giờ tôi mạnh mẽ lắm."

Tối về nhà, tôi bất ngờ thấy anh chàng đẹp trai mà tôi vừa làm quen ở phòng gym quấn khăn tắm bước ra từ phòng tắm.

Tôi trợn to mắt: "Anh theo dõi tôi sao? Khụ khụ, nói thật với anh, chồng tôi vẫn chưa chec."

Phó Cảnh Thần nhếch môi cười lười biếng: "Có thể nào... tôi chính là chồng em không?"
 
Chương 1


Buổi tối.

 

Tôi trở về nhà.

 

Đèn trong nhà bật sáng một cách lạ thường.

 

Trong phòng tắm còn vang lên tiếng nước chảy.

 

Chuyện gì vậy?

 

Chẳng lẽ nhà tôi bị trộm đột nhập?

 

Tôi đang băn khoăn không biết nên gọi báo cảnh sát trước hay xác định người trong phòng tắm là ai thì...

 

Cửa phòng tắm mở ra.

 

Một người đàn ông quấn khăn tắm bước ra từ bên trong.

 

Tôi nhìn kỹ.

 

Hả? Người đàn ông này chẳng phải là anh chàng đẹp trai tôi đã làm quen ở phòng gym chiều nay sao?

 

Anh ta làm thế nào mà tìm được đến nhà tôi?

 

Chẳng lẽ chỉ vì trước khi đi, tôi đã nói với anh ta: "Hẹn hôm khác nhé, chồng tôi đã mất ba năm rồi, giờ tôi mạnh mẽ lắm."

 

Khi nghe câu đó, sắc mặt anh ta rõ ràng khựng lại.

 

Thậm chí còn xác nhận đi xác nhận lại: "Chồng em thật sự đã mất rồi à?"

 

Tôi gật đầu: "Ừ."

Khi tôi và Phó Cảnh Thần kết hôn, ban đầu tôi còn vui mừng vì lấy được một ông chồng tổng tài vừa đẹp trai vừa giàu có.

 



Muốn cùng anh ấy từ từ vun đắp tình cảm, biến hôn nhân thành tình yêu.

 

Ai ngờ, ngay trong đêm tân hôn, anh ấy lạnh lùng nói: "Thầy phong thủy bảo tôi phải kiêng cữ ba năm, tôi sẽ chuyển về nhà cũ ở."

 

Nghe là biết đang viện cớ.

 

Kiêng cữ ba năm cái gì chứ.

 

Tôi nghĩ anh ấy là không muốn chạm vào tôi, tìm lý do thôi.

 

Hoặc là anh ấy có vấn đề về giới tính, hoặc là đang có người khác bên ngoài.

 

Người thì không giữ được, nhưng tiền thì tôi phải nắm chắc.

 

Vì vậy, trước khi anh ấy chuyển đi, tôi bình thản nói: "Người có thể đi, nhưng thẻ phải để lại."

 

Anh ấy đưa cho tôi một chiếc thẻ đen cao cấp, bảo tôi cứ thoải mái mà tiêu.

 

Trong ba năm qua, tôi dùng chiếc thẻ ấy quẹt không ngừng.

 

Ban ngày đầu tư vào các ngôi sao hàng đầu.

 

Buổi tối đến quán bar tìm người mẫu nam.

 

Nửa đêm thì tặng quà tên lửa cho các streamer đẹp trai.

 

Không biết Phó Cảnh Thần có để ý đến lịch sử tiêu tiền của tôi không.


 

Nhưng anh ấy không hề quan tâm, cũng chưa từng bảo tôi phải tiết chế.

 

Tôi sống cuộc sống rất sung túc.

 

Tiền trong thẻ xài mãi không hết, nhưng vẫn phải giữ cái đạo làm vợ c.h.ế.t tiệt này.



 

Thật sự có hơi khó cho tôi.

 

Nói đi nói lại...

 

Chẳng lẽ, anh chàng đẹp trai ở phòng gym thấy tôi lái Ferrari, nhận ra tôi là một bà giàu có nên đã bám theo về nhà vì không muốn cố gắng nữa?

 

Ngừng dòng suy nghĩ lại.

 

Tôi nhìn chằm chằm vào anh chàng đẹp trai mà tôi đã làm quen ở phòng gym: "Anh theo dõi tôi sao? Khụ khụ, nói thật cho anh biết, chồng tôi vẫn chưa chết."

 

Người đàn ông nhếch môi cười lười biếng: "Có thể nào... tôi chính là chồng em không?"

 

"Không thể nào." Tôi lấy điện thoại ra, tự tin nói: "Làm sao tôi có thể không nhận ra chồng mình được chứ?"

 

Nói xong, tôi bấm gọi cho Phó Cảnh Thần.

 

Từ trên sofa vang lên tiếng chuông điện thoại.

 

Được rồi...

 

 

Hóa ra anh ta thật sự là chồng tôi.

 

Rất tốt.

 

Còn ai ngốc hơn tôi nữa?

 

Ngay cả chồng mình cũng không nhận ra.

 

 

 

 
 
Chương 2


2

Tôi lúng túng cúp điện thoại, cố lấy dũng khí hỏi:

 

"Sao anh lại nỡ quay về?"

 

Phó Cảnh Thần mỉm cười trêu chọc:

 

"Nghe nói bây giờ em mạnh mẽ đáng sợ lắm?"

 

"Nếu tôi không về, bước tiếp theo em định dẫn người đàn ông nào về nhà đây?

 

"Là ngôi sao hạng A? Người mẫu nam ở quán bar? Hay streamer trai đẹp?

 

"Hoặc đơn giản là một người đàn ông mà em làm quen ở phòng gym?"

 

Hóa ra anh ấy đều biết hết chuyện tôi tiêu tiền như nước cho các ngôi sao, người mẫu, và streamer. Mà lại còn là tiền của anh ấy nữa.

 

Đúng là có hơi quá đáng thật.

 

Nhưng mà, là anh ấy bỏ rơi tôi trước.

 

Tôi không thể thua về khí thế được.

 

"Anh có biết ba năm qua tôi sống thế nào không? Tôi chỉ phạm lỗi mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng sẽ phạm phải thôi.”

 

"Nếu không phải vì anh không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, tôi có cần phải để ý đến những người đàn ông khác bên ngoài không?"

 



Phó Cảnh Thần nghe xong, im lặng một lúc, dường như đang suy ngẫm:

 

"Vậy nên, là lỗi của tôi?"

 

Xem ra anh ấy không tức giận.

 

Quả không hổ danh là tổng tài sở hữu tài sản nghìn tỷ.

 

Không chỉ dư dả tiền bạc, mà còn rộng lượng.

 

Tôi gật đầu: "Ừ, anh biết lỗi là được rồi. Tôi không chấp anh, anh cũng đừng chấp tôi."

 

Ánh mắt anh trầm xuống, khẽ nói: "Đi tắm đi, tối nay tôi sẽ bù đắp cho em."

 

Tôi nhìn anh.

 

Ở phòng gym, anh mặc quần áo thôi mà đã thấy dáng người cực chuẩn.

 

Giờ đây, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm.

 

Bộ n.g.ự.c rắn chắc mạnh mẽ.

 

Cơ bụng hiện rõ từng múi.

 

Đường nhân ngư gợi cảm mê người.

 

Chậc… đúng là cực phẩm trong các cực phẩm.

 



"Anh không cần kiêng kỵ nữa à?" Tôi nuốt nước bọt một cách vô thức.

 

Anh gật đầu: "Ba năm đã qua rồi."

 

Hê.

 

Chồng mình cơ mà.

 

Thế thì tôi còn khách sáo làm gì?

 

Tôi đưa ngón tay khẽ chọc vào cơ bụng của anh, mỉm cười: "Đợi em chút nhé."

 

Hôm nay tôi chẳng thèm ngâm mình trong bồn tắm.

 

Chỉ xả nước tắm qua loa, rồi mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng manh.

 

Mái tóc xoăn sóng lớn kiểu tiểu tam được vén hờ sang một bên.

 

Để lộ xương quai xanh tinh tế và chiếc cổ thiên nga thanh thoát.

 

Tôi còn xịt chút nước hoa thoang thoảng sau tai.

 

Nhìn mình trong gương, tôi mỉm cười hài lòng.

 

 

Vợ mình xinh đẹp thế này, tôi không tin tối nay anh ấy có thể kìm chế được.

 
 
Chương 3


3

Tôi bước ra khỏi phòng tắm.

 

Phó Cảnh Thần đang rót rượu vang.

 

Ngẩng đầu thấy tôi, ánh mắt anh lóe lên vẻ kinh ngạc.

 

Anh đưa cho tôi một ly rượu, chạm ly với tôi.

 

Khi thưởng thức rượu vang, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi tôi.

 

Tôi khẽ nhấp một ngụm rượu vang, không để lộ cảm xúc gì.

 

Trong ánh mắt thoáng qua một tia lửa, như muốn thiêu đốt mọi thứ.

 

Chỉ một cái nhìn, tôi đã làm anh ấy bùng cháy.

 

Khi vừa uống cạn ly rượu, anh ấy lập tức bế tôi lên, hướng về phòng ngủ.

 

Đúng lúc trời sắp đánh sấm, đất sắp nổ lửa, thì...

 

Điện thoại của anh ấy vang lên, phá hỏng bầu không khí đầy mê hoặc.

 

Anh ấy nhíu mày, bế tôi quay lại ghế sofa.

 

Chậc, đến cả lúc nghe điện thoại cũng không muốn đặt tôi xuống.

 

Nếu ba năm qua anh ấy sống ở nhà, e rằng chẳng kiêng kỵ nổi chút nào.

 

Anh ấy ngồi xuống sofa, bắt máy, giọng nói lộ vẻ khó chịu:

 

"Có chuyện gì to tát vậy?"

 

Đầu dây bên kia, thư ký rụt rè:

 

"Phó tổng, hợp đồng 200 triệu với nhà họ Vương đã sẵn sàng để ký, cần ngài xác nhận lại chi tiết."

 

"Giờ tôi không rảnh, để mai..."



 

Chưa kịp để anh ấy nói hết câu, tôi nháy mắt ra hiệu:

 

"Chồng à, công việc quan trọng, anh cứ lo trước đi."

 

Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt trở nên sâu thẳm:

 

"Chắc chứ?"

 

"Ừ, coi như anh giúp em kiếm tiền tiêu vặt." Tôi khẽ gật đầu, ra hiệu anh ấy nhận lời thư ký.

 

Phó Cảnh Thần có vẻ không vui.

 

Nhưng cuối cùng vẫn nghe theo lời tôi.

 

Anh ấy bế tôi về giường, đặt tôi xuống, hôn lên trán tôi một cách kiềm chế:

 

"Đợi anh nhé, anh xử lý xong việc sẽ quay lại nhanh thôi."

 

"Ừm ừm." Tôi gật đầu.

 

Dù rằng Phó Cảnh Thần thật sự khiến người khác muốn "ăn sạch", nhưng không kiếm tiền thì đúng là đi ngược lại đạo lý trời đất.

 

200 triệu đối với anh ấy không là gì nhưng với người bình thường thì là cả một đời không chạm tới nổi.

 

Anh ấy kiếm thêm một chút, tôi tiêu xài càng thoải mái.

 

Dù sao thì chuyện phòng the lúc nào chẳng có thể bù lại.

 

Phó Cảnh Thần vừa rời đi, tôi đã nhận được cuộc gọi từ cô bạn thân Lâm Lộ.

 


Lâm Lộ: "Tối nay sao im ắng thế? Ra ngoài uống rượu đi, gặp nhau ở chỗ cũ. Tiện thể đẩy WeChat của anh chàng đẹp trai ở phòng gym cho tớ."

 

Tôi: "Chồng tớ về rồi. Nói ra cậu chắc không tin, anh chàng đẹp trai cậu bảo tớ làm quen ở phòng gym hôm nay, chính là chồng tớ."

 

Lâm Lộ bật cười:

 

"Phụt! Không thể nào? Ngay cả chồng mình mà cậu cũng không nhận ra? Buồn cười c.h.ế.t mất. Thế giờ anh ấy đang ở bên cậu à? Tớ có làm phiền hai người không?"



 

Tôi: "Anh ấy về công ty giải quyết chút việc."

 

Lâm Lộ: "Hả? Việc gì mà quan trọng hơn cậu?"

 

Tôi: "Anh ấy cũng không muốn đi đâu, nhưng đó là hợp đồng 200 triệu. Tớ phải giục anh ấy đi."

 

Lâm Lộ: "200 triệu à? Thế thì giục đúng rồi. Dù sao anh ấy kiếm tiền cũng để cậu tiêu mà."

 

Tám chuyện với nhau một lúc, Lâm Lộ hỏi tôi:

 

"Giờ cậu ngủ được không? Không ngủ được thì ra ngoài quẩy đi."

 

Thật sự là tôi không ngủ được.

 

Vừa nãy mũi tên đã lên dây cung, vậy mà vì 200 triệu mà phải kiềm chế.

 

Đời người ngắn ngủi, cần phải tận hưởng kịp thời.

 

Dù sao thì chồng tôi cũng không về nhanh thế.

 

Hay là, đi quẩy một chút rồi tính tiếp?

 

Tôi nhanh chóng cởi chiếc váy ngủ, thay một bộ đồ s.e.x.y của mấy cô nàng "chơi lớn", nói với Lâm Lộ:

 

"Chờ tớ, tớ đến ngay!"

 

Vừa bước vào quán bar quen thuộc, tôi nhận được tin nhắn từ Phó Cảnh Thần:

 

"Em ngủ chưa? Anh cần khoảng hai tiếng nữa mới về đến nhà."

 

Hai tiếng cơ à, đủ để tôi quẩy xong luôn rồi.

 

Thôi thì không nói với anh ấy là tôi đang ở bar nữa.

 

Tôi nhắn lại: "Chưa ngủ, em đợi anh nhé."

 

Còn kèm theo một biểu tượng hôn môi.
 
Chương 4


4

Lâm Lộ từ phòng VIP bước ra.

 

Chúng tôi quẩy được một tiếng, mệt rã rời.

 

Đang định quay lại phòng thì gặp một người quen.

 

Đó là chị Linh, quản lý của đỉnh lưu Cố Tự Hoài.

 

Chị ấy xã giao chào tôi:

 

"Vân Khê, thật tình cờ, Tự Hoài đang ở phòng bên cạnh. Để chị gọi cậu ấy qua uống vài ly với em nhé."

 

Lâm Lộ hùa theo: "Gọi đi, để tớ uống với cậu ấy!"

 

Tôi gật đầu đồng ý với chị Linh.

 

Năm phút sau, Cố Tự Hoài đẩy cửa bước vào phòng VIP, ngồi xuống cạnh tôi.

 

Cậu ấy nâng ly rượu lên, kính tôi một ly:

 

"Chị Vân Khê, cảm ơn chị đã giúp đỡ tôi lúc khó khăn. Ly này tôi kính chị."

 

Ba năm trước, tôi đầu tư vào một bộ phim truyền hình.

 

Khi đó, sự nghiệp của Cố Tự Hoài đang xuống dốc, gần như bị giới tư bản ruồng bỏ, không có phim để đóng.

 

Chính tôi đã chỉ định cậu ấy làm nam chính, kéo cậu ấy dậy trong giai đoạn khó khăn nhất.

 

Tầm nhìn của tôi khá tốt, hai năm nay, Cố Tự Hoài đã trở thành đỉnh lưu.

 

Bộ phim tôi đầu tư mất một năm để quay, bị "đắp chiếu" thêm hai năm.

 

Giờ sắp phát sóng rồi.

 

Tôi hy vọng bộ phim sẽ hot, để tôi kiếm được chút lãi.

 

Lý do ban đầu tôi đầu tư cho Cố Tự Hoài chủ yếu là vì khuôn mặt đẹp đến mức thần thánh của cậu ấy.

 

Nếu là hôm qua, có lẽ tôi sẽ không nhịn được mà ngắm thêm vài lần.

 

Nhưng tối nay, sau khi chồng tôi về nhà, tôi chẳng còn hứng thú với người đàn ông nào khác.

 

Hoa dại làm sao sánh bằng hoa nhà?

 

Cô gái "lăng nhăng" như tôi tạm thời thu mình lại.

 

Nếu không có lẽ tôi đã uống say sưa với Cố Tự Hoài rồi.

 

Nửa tiếng sau, tôi liếc nhìn đồng hồ và nói với Lâm Lộ:

 

"Tớ phải về rồi."



 

"Ừ, hẹn hôm khác." Lâm Lộ vẫn muốn giữ Cố Tự Hoài ở lại uống cùng.

 

Cố Tự Hoài đứng dậy, nói: "Để tôi tiễn chị."

 

Chúng tôi vừa bước ra khỏi phòng VIP, liền chạm mặt một bóng dáng quen thuộc.

 

Trời ơi!

 

Người đáng lẽ đang ở nhà ngủ giờ lại xuất hiện ở bar, chính là chồng tôi.

 

Phó Cảnh Thần bước ra từ một phòng khác.

 

Anh ấy nhìn thấy tôi và Cố Tự Hoài đứng cùng nhau, lập tức sững người.

 

Tôi hạ giọng nói với Cố Tự Hoài:

 

"Cậu đi trước đi, tôi gặp chồng tôi rồi."

 

Cố Tự Hoài hơi ngẩn ra, giọng đầy tiếc nuối:

 

"Chị kết hôn rồi à?"

 

"Ừ." Tôi gật đầu.

 

Trước đây mỗi lần đến đoàn phim, tôi đều không công khai chuyện mình đã kết hôn.

 

"Vậy để sau liên lạc." Cố Tự Hoài liếc mắt nhìn về phía Phó Cảnh Thần, sau đó quay lại phòng của mình.

 

Phó Cảnh Thần tiến tới, dừng lại trước mặt tôi:

 

"Anh đến để ký hợp đồng. Còn em?"

 

Tôi chột dạ: "Em có thể giải thích mà."

 

Ánh mắt anh ấy sâu thẳm, không rõ vui hay giận:

 

"Vậy thì em giải thích đi. Nếu giải thích hay, anh cho em 200 triệu tiêu vặt. Còn nếu giải thích không hay thì..."

 

Với một người dày dạn kinh nghiệm hay trêu ghẹo các nam streamer đẹp trai trong các buổi livestream như tôi, bài kiểm tra này chẳng làm khó được.

 

Tôi tiến lên, nâng tay chỉnh lại cà vạt cho anh ấy, nhẹ giọng giải thích:

 

"Vừa rồi bị anh trêu đến mức không ngủ được.”

 

"Nên ra ngoài quẩy với bạn thân để phân tán sự chú ý.”

 

"Giải thích như vậy, anh hài lòng chứ?"

 

"Hài lòng." Sắc mặt Phó Cảnh Thần dịu đi đôi chút.

 

Nhưng ngay sau đó, anh đổi giọng:

 



"Nhưng đã nói là đi quẩy với bạn thân, vậy sao lại có cả nam minh tinh họ Cố?"

 

Nghe giống như đang ghen với Cố Tự Hoài vậy.

 

Tôi giữ vẻ bình thản, đáp:

 

"Em đầu tư một bộ phim, cậu ấy đóng vai nam chính. Vừa rồi tình cờ gặp, uống với nhau hai ly. Anh có thể hiểu như đó là việc xã giao."

 

Tôi vừa giải thích, Phó Cảnh Thần liền tin ngay, thật dễ dỗ dành.

 

Sắc mặt anh lập tức quang đãng:

 

"Ừm, 200 triệu tiêu vặt, ngày mai anh chuyển vào thẻ cho em."

 

Tôi vui mừng khôn xiết:

 

"Cảm ơn ông xã."

 

Anh nắm lấy tay tôi, giọng nói trầm thấp:

 

"Về nhà thôi, làm nốt chuyện dang dở."

 

Chúng tôi đang chuẩn bị rời đi thì Lâm Lộ từ trong phòng bước ra, gọi tôi lại:

 

"Vân Khê, đây là chồng cậu à? Giới thiệu chút đi."

 

Tôi giới thiệu nghiêm túc với cô ấy:

 

"Đây là chồng mình, Phó Cảnh Thần."

 

Lâm Lộ đưa tay ra chào:

 

"Không ngờ Phó tổng lại trẻ trung và tài giỏi thế này, hân hạnh."

 

Tôi quay sang giới thiệu với Phó Cảnh Thần:

 

"Đây là bạn thân của em, Lâm Lộ."

 

Phó Cảnh Thần vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, không buông, cũng không muốn bắt tay với Lâm Lộ.

 

"Không cần giới thiệu, ba năm qua em quen biết ai, anh đều rõ cả."

 

Anh dừng lại một chút, rồi nhẹ nhàng nói với tôi:

 

"Vợ à, chúng ta về nhà thôi."

 

"Ừm." Tôi vẫy tay chào Lâm Lộ:

 

"Đi đây."

 

"Liên lạc sau nhé." Cô ấy ngượng ngùng rụt tay lại, nhìn theo bóng dáng chúng tôi mà ngẩn ngơ.

 
 
Chương 5


5

Về đến nhà, tôi vừa bật đèn phòng khách lên thì tay đã bị Phó Cảnh Thần ép chặt lên tường.

 

Đèn tắt, nụ hôn nồng cháy ập đến.

 

Trong bóng tối, tia lửa nhỏ bùng cháy thành biển lửa.

 

Phó Cảnh Thần ấn nút tắt điện thoại:

 

"Lần này, dù có là hợp đồng 10 tỷ cũng đừng mong quấy rầy chúng ta."

 

Đúng lúc cao trào, tôi chần chừ hỏi:

 

"Đợi đã, anh nói cho em biết, tại sao thầy lại bắt anh kiêng cữ ba năm?"

 

Phó Cảnh Thần giải thích:

 

"Ba năm trước, anh cùng một nhóm bạn leo núi khám phá Ailao Sơn.”

 

"Khi trở về thì phát hiện mình bị trúng cổ trùng.”

 

"Loại cổ trùng này sống bằng cách hút dục niệm trong cơ thể con người. Dục niệm càng mạnh, độc tính của cổ trùng càng cao.”

 



"Thầy giúp anh giải cổ dặn anh trong ba năm không được gần gũi phụ nữ, cũng không được ở chung phòng với người mình yêu. Vì chỉ cần khơi dậy dục vọng, cổ trùng sẽ mọc lại.”

 

Hóa ra là như vậy.

 


Nghe thật kỳ lạ nhưng gần đây Ailao Sơn thực sự rất hot, thu hút vô số người đến khám phá.

 

Lâm Lộ còn từng nói muốn đi chụp ảnh cùng tôi ở đó nhưng tôi đã từ chối.

 

Giờ nghĩ lại, nơi nguy hiểm như vậy đúng là không thể đến.

 

Phó Cảnh Thần tiếp tục:

 

"Kết hôn với em là kế hoạch từ lâu của anh. Khó khăn lắm mới cưới được em, làm sao anh có thể kiềm chế không động vào em?”

 

"Nên anh mới chuyển ra ngoài ở, thậm chí không dám liên lạc với em vì sợ bản thân không kìm nén nổi."

 

Tôi ngẩn người:

 


"Chẳng phải chúng ta là hôn nhân sắp đặt giữa hai gia đình sao?"

 

"Đó chỉ là bề ngoài. Thực chất là anh đã thích em từ trước, mới sắp xếp để hai gia đình đồng ý cuộc hôn nhân này."

 



Hóa ra là vậy, cuộc hôn nhân này tôi đã trèo cao rồi.

 

Gia đình tôi thuộc hàng trung lưu, còn anh là gia đình danh giá thực thụ.

 

Nếu thực sự là hôn nhân gia tộc, thì đã chẳng đến lượt tôi.

 

"Ba năm qua anh nợ em, anh sẽ bù đắp gấp đôi, được không?"

 

Ba năm qua, tôi tiêu của anh hơn chục tỷ.

 

Mua không ít bất động sản, cũng đầu tư kha khá.

 

Anh chưa bao giờ phàn nàn tôi tiêu xài hoang phí.

 

Chỉ vì điều này, tôi đã tha thứ cho anh rồi.

 

Tôi gật đầu: "Ừm…"

 

Màn đêm bao phủ, gió lớn thổi qua mặt biển.

 

Những con sóng vỗ mạnh vào chiếc thuyền nhỏ, nuốt chửng và nhấn chìm nó.

 

Một cơn mưa lớn kéo dài cả đêm, mãi đến sáng mới ngừng.
 
Chương 6


6

Kể từ hôm đó.

 

Phó Cảnh Thần dọn từ nhà cũ về nhà chúng tôi.

 

Chuyến tàu đã đỗ ở sân ga suốt ba năm, giờ vừa được nạp đầy nhiên liệu, lập tức lao vun vút trên thảo nguyên, không cách nào dừng lại.

 

Một buổi tối nọ khi đang nấu ăn, tôi không nhịn được hỏi:

 

"Ông xã, cổ trùng thật sự sẽ không mọc lại nữa chứ?"

 

"Ừ, không mọc lại nữa đâu." Phó Cảnh Thần cúi đầu nhìn tôi: "Sao đột nhiên lại hỏi thế?"

 

Tôi đỏ mặt đáp: "Không có gì, chỉ là gần đây ăn uống nhiều quá, toàn món sơn hào hải vị, muốn ăn chay một chút."

 

"Mới nửa tháng mà đã ngán rồi à?" Phó Cảnh Thần nhếch mép cười khẩy: "Trước đây ai nói mình dẻo dai lắm cơ mà? Vậy mà thế này à?"

 

Tôi vội nhận sai: "Ông xã, em sai rồi. Sau này trước mặt anh, em nào dám mạnh miệng nữa."



 

Đang lúc tôi ngoan ngoãn chịu trận, thì Lâm Lộ gọi video tới.

 

Tôi tắt máy.

 

Cô ấy lại gọi tới lần nữa, có vẻ có chuyện gấp.

 

Tôi bắt máy, ra hiệu với Phó Cảnh Thần đừng lên tiếng.

 

Trong màn hình, Lâm Lộ đang ở quán bar, tiếng ồn ào vang lên:

 

"Vân Khê, ra quẩy đi."

 

Tôi từ chối: "Chuẩn bị đi ngủ rồi, không đi đâu."

 


"Chồng cậu dính cậu như sam hả? Bảo sao mặt mũi hồng hào hẳn."

 

Cô ấy thở dài: "Haiz, có chồng rồi là quên bạn thân. Xem ra tối nay lại phải một mình nhậu say rồi."



 

"Để hôm khác nhé." Tôi viện cớ muốn cúp máy.

 

Lâm Lộ vội giữ tôi lại: "Khoan đã, cậu nhận được thiệp mời dự tiệc từ thiện chưa? Tớ nhận được rồi. Mai chúng ta đi thử váy nhé."

 

Bữa tiệc từ thiện mà Lâm Lộ nói đến sẽ diễn ra vào cuối tuần sau.

 

Mấy ngày trước, tôi và Phó Cảnh Thần cũng nhận được thiệp mời và đã bàn nhau sẽ cùng đi.

 

Tôi đáp: "Nhận được rồi, vậy mai hẹn nhau."

 

Dù biết tôi không tiện nhưng Lâm Lộ vẫn không chịu cúp máy, bắt đầu nói đủ chuyện:

 

"Tớ nghe nói Cố Tự Hoài cũng sẽ tham dự. Đúng rồi, hôm nay tớ gặp anh ấy ở quán bar. Anh ấy đang uống rượu với nhà đầu tư, thực sự rất cố gắng…"

 

"Tập trung vào." Phó Cảnh Thần nhíu mày, có vẻ không muốn tôi nói chuyện với Lâm Lộ thêm.

 

"Khụ khụ, ông xã em bảo khi ăn phải tập trung, nếu không dễ bị nghẹn. Cúp máy đây." Tôi vội vàng ngắt cuộc gọi.
 
Chương 7


7

Hôm sau.

 

Tôi và Lâm Lộ đi thử váy.

 

Tôi không chọn được chiếc nào ưng ý nhưng Lâm Lộ thì chọn được ngay.

 

Rời khỏi cửa hàng, chúng tôi ghé vào một quán cà phê.

 

Lúc lướt Weibo, Lâm Lộ tròn mắt kinh ngạc:

 

"Đây không phải là video cậu và Cố Tự Hoài ở quán bar sao? Sao lại lên hot search rồi?"

 

Tôi lấy điện thoại ra xem.

 

Từ khóa #Đỉnh lưu Cố Tự Hoài uống rượu với phú bà ở quán bar# đang đứng đầu bảng xếp hạng tìm kiếm.

 

Đám paparazzi đã tung đoạn video quay cảnh tôi và Cố Tự Hoài uống rượu trong phòng VIP quán bar hôm đó.

 

Có thể nhận ra đây là đoạn cắt từ camera giám sát.

 

Dù thực tế chỉ là một buổi xã giao bình thường, nhưng từ góc quay, trông chúng tôi khá mờ ám.

 

Một paparazzi livestream, tiết lộ:

 

"Trong ba năm qua, đỉnh lưu họ Cố có thể lội ngược dòng, tất cả đều nhờ sự giúp đỡ của phú bà. Nỗ lực của anh ấy không uổng phí. Làm phú bà hài lòng cũng là một loại bản lĩnh."

 

Lời lẽ ám chỉ Cố Tự Hoài được phú bà bao nuôi.

 

Danh tính của tôi cũng bị cư dân mạng đào ra.

 

Bình luận nổi bật:

"Thì ra phú bà chính là phu nhân của tổng tài tập đoàn Phó thị - Hạ Vân Khê. Đúng là gia tài kếch xù."

 

"Có giàu đến mấy cũng là tiền của chồng, lấy tiền chồng bao đỉnh lưu, chồng cô ấy không để ý sao?"

 



"Hôn nhân hào môn đều chơi riêng cả thôi."

 

"Tôi tra được, ba năm trước Hạ Vân Khê đầu tư một bộ phim do Cố Tự Hoài đóng chính. Cuối tháng này sẽ phát sóng."

 

"Hóa ra bộ phim đó được đầu tư để nâng đỡ Cố Tự Hoài, thảo nào tài nguyên tốt thế."

 

"Người ta dùng thân xác để đổi tài nguyên, có gì mà đáng tự hào?"

 

"Nhưng phú bà năm nay mới 25 tuổi, còn nhỏ hơn Cố Tự Hoài hai tuổi, lại vừa đẹp vừa dáng chuẩn. Cố Tự Hoài chẳng thiệt gì."



 

Lâm Lộ bức xúc thay tôi:

 

"Tớ quen ông chủ quán bar. Để tớ hỏi xem chuyện gì xảy ra."

 

Cô ấy gọi điện cho ông chủ quán bar.

 

Một lúc sau, cô ấy cúp máy, nói với tôi:

 

"Ông chủ nói có một nhân viên lén quay lại từ camera giám sát rồi bán giá cao cho paparazzi.”

 

"Nhân viên đó đã nghỉ việc trước khi hot search được tung ra. Hiện tại, ông ấy cũng không biết người này đang ở đâu."

 

Mọi chuyện nghe có vẻ hợp lý.

 

Nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng.

 

Thấy tôi im lặng, Lâm Lộ hỏi:

 

"Chồng cậu thấy hot search này có để bụng không?"


 

Vừa dứt lời, Phó Cảnh Thần gọi tới.

 

Tôi nghe máy, nghĩ rằng anh sẽ hỏi chuyện hot search.

 

Không ngờ anh chỉ hỏi tôi đang ở đâu, nói sẽ bảo tài xế tới đón tôi về công ty.

 



Tôi gửi vị trí quán cà phê cho anh.

 

Anh bảo tài xế sẽ tới trong mười phút.

 

Trong lúc chờ xe, Lâm Lộ nhấp một ngụm cà phê, cảm thán:

 

"Cố Tự Hoài vất vả lắm mới nổi tiếng. Nếu giờ bị sụp đổ hình tượng, thật đáng tiếc."

 

Tôi đau đầu: "Đúng là đáng tiếc. Ở thời điểm nhạy cảm này mà có tin tiêu cực, sẽ ảnh hưởng đến bộ phim tôi đầu tư."

 

Lâm Lộ chắc nịch:

 

"Tớ đoán là đối thủ của Cố Tự Hoài muốn chơi xấu anh ấy. Mấy thủ đoạn này trong giới giải trí quá quen thuộc rồi."

 

Tôi trầm ngâm: "Chưa chắc đâu…"

 

Lâm Lộ tò mò: "Chưa chắc? Nếu không phải đối thủ của Cố Tự Hoài, thì còn ai vào đây?"

 

Điện thoại của tôi reo lên.

 

Là tài xế gọi:

 

"Thưa phu nhân, tôi đang đợi ở cửa quán cà phê. Mời bà ra xe."

 

"Ừ." Tôi đứng dậy, nói với Lâm Lộ:

 

"Tớ đi trước nhé."

 

Lâm Lộ gọi với theo bóng lưng tôi:

 

 

"Bữa tiệc từ thiện cậu và chồng vẫn đi chứ?"

 

Tôi thản nhiên đáp:

 

"Đi chứ, sao không? Gặp cậu ở đó."
 
Chương 8


8

Tập đoàn Phó Thị.

 

Tôi đẩy cửa bước vào văn phòng tổng giám đốc.

 

Phó Cảnh Thần đang nói chuyện điện thoại.

 

Tôi ngồi trên ghế sofa, đợi anh kết thúc cuộc gọi.

 

Hóa ra anh đang sắp xếp người điều tra nhân viên phục vụ đã tung ra đoạn video giám sát:

 

"Dù phải trả giá nào, cũng phải tìm ra hắn.”

 

"Hơn nữa, kiểm tra lịch sử giao dịch gần đây của Lâm Lộ, xem cô ta có chuyển tiền cho nhân viên đó không.”

 

"Xóa hết tin tức nóng. Tên vợ tôi không được phép xuất hiện cùng bất kỳ người đàn ông nào khác."

 

Khụ khụ, bá đạo đến thế sao?

 

Phó Cảnh Thần cúp máy, từ ghế tổng giám đốc đứng lên, tiến về phía tôi.

 

Tôi vẫn đang lưỡng lự không biết giải thích thế nào:

 

"Chồng ơi..."

 

Phó Cảnh Thần ngắt lời tôi:

 

"Không cần giải thích, anh biết em bị người khác tính kế. Đợi anh tìm ra người đó, sẽ bắt cô ta trả giá."

 

"Anh nghĩ, đối phương làm vậy với mục đích gì?"

 

Trên đường đến đây, tôi đã suy nghĩ về vấn đề này.

 

Nếu nhằm vào Cố Tự Hoài, thì trong hai năm qua, anh ấy đã thành công với hai bộ phim, không cần thiết phải chọn thời điểm trước khi bộ phim mới phát sóng.

 

Công việc của anh ấy rất chăm chỉ, gặp gỡ không ít nhà đầu tư.

 

Nếu muốn dìm anh ấy, sao không tung ra những video khác mà lại chọn video có tôi?

 



Chín phần mười là nhằm vào tôi.

 

Xem ra, suy đoán ban đầu của tôi không sai.

 

"Không muốn thấy em hạnh phúc gia đình, càng sợ em vừa có danh vừa có lợi."

 

Phó Cảnh Thần có cùng quan điểm với tôi.

 

Anh kéo tôi vào lòng, nhìn ánh nắng tràn ngập căn phòng, hỏi:

 

"Muốn uống trà chiều không?"

 

Tôi lắc đầu, uể oải nói:

 

"Vừa mới uống rồi."

 

Anh nắm tay tôi, kéo đến ngồi trên ghế tổng giám đốc.

 

Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý:

 

"Trà chiều vừa rồi, sao có thể giống bây giờ?"

 

Phó Cảnh Thần gọi thư ký mang trà chiều vào.

 

Sau đó căn dặn thư ký, nếu không có việc gì thì đừng vào.

 

Ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, dưới ánh nắng, uống trà chiều quả thật là một sự hưởng thụ.

 

Điện thoại trên bàn không ngừng rung lên.

 

Tôi nhấc điện thoại lên, thấy Lâm Lộ gửi tin nhắn:【Chồng cậu nói gì?】


 

Tôi không trả lời, mà quay sang hỏi Phó Cảnh Thần:

 

"Cô ấy có vẻ quan tâm đến anh nhỉ? Em ghen tị rồi đó."

 

Phó Cảnh Thần khẽ hừ một tiếng, giọng đầy khinh thường:

 



"Ghen tị cái gì? Anh có thể để mắt đến cô ta sao?"

 

Tôi nhớ đến chuyện trước đây:

 

"Ở phòng gym, cô ấy tiếp cận anh thế nào?"

Phó Cảnh Thần nói:

 

"Cô ta theo dõi anh hai ngày, ban đầu anh tưởng em cử cô ta đến để theo sát anh, ai ngờ cô ta lại hỏi anh có hẹn không."

 

Tôi cứng họng:

 

"..."

 

Xem ra Lâm Lộ không nói thật với tôi.

 

Cô ta từng kể rằng, ở phòng gym gặp một anh chàng đẹp trai.

 

Cô ta lấy cớ không biết cách sử dụng thiết bị tập, nhờ anh chàng giúp đỡ.

 

Nhưng anh chàng lạnh lùng nói: "Hỏi nhân viên đi."

 

Lâm Lộ bị từ chối, mới gọi tôi đến thử.

 

Lời nói của Phó Cảnh Thần kéo tôi về hiện thực:

 

"Em đoán xem, khi cô ta tiếp cận anh, có biết anh là chồng em không?"

 

Cô ta rõ ràng biết Phó Cảnh Thần là chồng tôi, vậy mà vẫn tiếp cận?

 

Là vì biết rằng tôi và chồng đã sống riêng ba năm?

 

Sau khi thất bại, để giữ thể diện, cô ta mới gọi tôi đến.

 

Tạo cho tôi ảo giác rằng cô ta không quen biết chồng tôi.

 

Tốt lắm, tốt lắm.

 

Mánh khóe này lại dùng trên người chồng tôi?

 
 
Chương 9


9

Lâm Lộ thấy tôi không trả lời tin nhắn, lại gửi thêm vài tin khác:

 

【Cậu và chồng không cãi nhau chứ?】

 

【Tối nay có muốn đi uống rượu không?】

 

【Đã nghĩ ra cách xử lý truyền thông chưa?】

 

【Người ta đang đoán, nếu cậu và chồng ly hôn, cậu có thể chia bao nhiêu tài sản.】

 

【Hai người sẽ không ly hôn chứ?】

 

Bị những tin nhắn liên tục làm phiền, tôi không kiên nhẫn trả lời:

 

【Không ly hôn, đang dỗ...】

 

Phó Cảnh Thần liếc qua tin nhắn, mỉm cười:

 

"Chắc chắn em đang dỗ anh chứ?"

 

Tôi đưa quả anh đào trên bánh kem cho anh:

 

"Dỗ anh ăn trà chiều không tính sao? Còn phải dỗ thế nào nữa?"

 

"Tính, rất ngọt." Anh cúi đầu ăn tiếp.

 

Tôi chợt nhớ đến buổi tiệc từ thiện tuần sau, nhắc nhở:

 

"Buổi tiệc từ thiện, em sẽ mặc váy hở vai."

 

Anh hơi ngẩn ra, ngay lập tức hiểu ý:

 

"Ừ, anh sẽ cho người vận chuyển những mẫu váy hở vai mới nhất về để em chọn."

 

Sau buổi trà chiều.

 

Những tin tức nóng đã biến mất không dấu vết.

 

Toàn mạng không còn một bức ảnh hay video nào liên quan.



 

Công chúng còn chưa kịp bàn tán thì dư luận đã bị dập tắt.

 

Tôi vừa thoa son, vừa cảm thán:

 

"Không có gì là tiền không giải quyết được. Cảm ơn chồng."

 

Phó Cảnh Thần lau vết son dính trên môi anh:


 

"Không có gì là trà chiều không giải quyết được. Lần sau vợ còn đến uống trà với anh chứ?"

 

Tôi đỏ mặt đáp:

 

"Ừ."

 

Chẳng mấy chốc đã đến ngày buổi tiệc từ thiện.

 

Tôi mặc một chiếc váy dạ hội cao cấp màu xanh nước biển, thiết kế mới nhất.

 

Mỗi bước đi, đuôi váy như làn sóng gợn nước, tựa nàng tiên cá bước ra từ biển cả.

 

Phó Cảnh Thần diện một bộ vest cao cấp, nhan sắc và dáng dấp của anh, dù đặt giữa các ngôi sao nam nổi bật, cũng thuộc hàng xuất sắc.

 

Chúng tôi khoác tay nhau tham dự buổi tiệc từ thiện, xóa tan tin đồn bất hòa.

 

Buổi tiệc chưa chính thức bắt đầu, Phó Cảnh Thần gặp một số đối tác làm ăn.

 

Nhân lúc anh bận rộn, tôi đi tới phòng tranh, thưởng thức một số tác phẩm đấu giá tối nay.

 

Lâm Lộ bước tới, đưa tôi một ly rượu vang:

 

"Vân Khê, sao giờ cậu mới đến? À đúng rồi, tôi vừa gặp Cố Tự Hoài, anh ấy nói có việc gấp muốn bàn với cậu. Anh ấy bảo cậu đến phòng hóa trang của anh ấy."

 

Tôi cầm ly rượu, khẽ lắc:

 

"Phòng hóa trang của anh ấy ở đâu?"

 

Lâm Lộ chỉ về phía cuối hành lang, chạm ly với tôi:

 

"Ở phòng cuối cùng của hành lang. Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, cậu đi nhanh rồi quay lại nhé."



 

"Ừ." Tôi giả vờ nhấp một ngụm rượu, rồi quay người bước đi.

 

Đến phòng cuối hành lang, tôi gõ cửa:

 

"Cố Tự Hoài, anh ở đó không?"

 

Giọng anh vang lên từ bên trong:

 

"Có."

 

Tôi đẩy cửa bước vào.

 

Trong phòng hóa trang chỉ có một mình Cố Tự Hoài.

 

Anh ngửa đầu dựa trên ghế, trông có vẻ khó chịu.

 

Tôi bước tới hỏi:

 

"Cố Tự Hoài, anh không khỏe à?"

 

"Hình như bị sốt." Anh cố kìm nén cảm giác nóng rực trong ánh mắt, "Vân Khê, sao em biết phòng hóa trang của anh ở đây?"

 

Tôi hỏi lại:

 

"Không phải anh bảo tôi đến sao?"

 

"Ai nói với em vậy?"

 

Lời anh vừa dứt, cửa phòng hóa trang bị người bên ngoài khóa trái.

 

Chúng tôi nhìn nhau, lập tức hiểu ra mình bị gài bẫy.

 

Tôi đi mở cửa, nhưng dù thế nào cũng không mở được.

 

"Là cô bạn thân của em, Lâm Lộ nói à? Tôi vừa gặp cô ta ngoài kia, còn uống một ly rượu cô ta đưa..."

 

Cố Tự Hoài nhìn chằm chằm vào ly rượu trong tay tôi:

 

"Ly rượu này, cũng là cô ta đưa cho em? Em uống chưa?"
 
Chương 10


10

“Chỉ nhấp môi một chút thôi.” Thật ra tôi chỉ để môi chạm vào một chút, hoàn toàn không nuốt xuống.

 

Nếu là trước đây, khi Lâm Lộ đưa rượu cho tôi, tôi sẽ uống cạn ngay lập tức.

 

Nhưng gần đây, tôi đã không còn tin tưởng cô ấy, nên lúc đó đã đề phòng.

 

Việc giả vờ nhấp môi chỉ để cô ấy thấy vậy mà thôi.

 

“Không uống thì tốt, tôi nghi ngờ trong rượu có thuốc...” Cố Tự Hoài dừng lời, không nói hết câu.

 

Có thể thấy được thuốc trong người anh ta đã bắt đầu phát tác.

 

Ngay sau đó, phòng hóa trang đột nhiên bị ngắt điện.

 

Xung quanh chìm vào một màn đen kịt.

 

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Phó Cảnh Trần, nhưng phát hiện không có chút tín hiệu nào.

 

Bên ngoài vang lên tiếng người dẫn chương trình qua micro.

 

Có vẻ tiệc từ thiện đã bắt đầu.

 

Các thiết bị điện tử tại buổi tiệc từ thiện quá nhiều, tín hiệu đều tập trung ở hội trường.

 

Khu vực góc này tín hiệu đã bị chặn.

 

Lúc này, chắc hẳn Phó Cảnh Trần cũng đang tìm tôi, đúng không?

 

Lâm Lộ lập mưu là muốn khiến Phó Cảnh Trần hiểu lầm tôi.

 

May mà tôi không uống ly rượu đó, nếu không... hai người trúng thuốc bị nhốt trong một căn phòng tối om như thế này...

 

Dù không xảy ra chuyện gì cũng khó mà giải thích được.

 

Phòng hóa trang không lớn, tôi và Cố Tự Hoài mỗi người ngồi một bên ghế, ở hai góc đối diện của phòng.

Hơi thở của Cố Tự Hoài dồn dập, nghe như đang cố gắng kiềm chế.

 



Tôi lên tiếng hỏi: “Anh ổn chứ?”

 

“Còn chịu được, chỉ cần chờ ai đó mở cửa là ổn.”

 

Khoảng năm phút sau, tôi nghe thấy tiếng run rẩy từ phía Cố Tự Hoài.

 

Anh ta đang run.

 


Tôi lo lắng hỏi: “Khó chịu lắm sao?”

 

Giọng anh ta khàn đặc, mang theo chút run rẩy: “Tôi bị chứng sợ không gian kín.”

 

Trời đất ơi, anh ta lại bị chứng sợ không gian kín!

 

Nếu bị nhốt trong không gian kín, anh ta sẽ hoảng sợ, thở gấp và cảm giác như sắp chết.

 

Thêm vào đó, giờ lại bị cúp điện và trúng thuốc.

 

Điều này chẳng khác gì lấy mạng anh ta.

 

“Tại sao anh lại bị chứng sợ không gian kín?” Tôi cố gắng để anh ta mở lòng.

 

Nếu tháo gỡ được nút thắt trong lòng, có lẽ sẽ có cách giải quyết.

 

Anh ta từ tốn nói: “Đừng nhìn tôi hiện tại hào nhoáng như thế này, thực ra, tôi là một đứa trẻ bị bỏ lại ở vùng núi nghèo khó.”

“Bố mẹ tôi đi làm xa, tôi lớn lên cùng ông nội. Mỗi khi ông ra ngoài làm ruộng, ông sẽ nhốt tôi trong một căn phòng tối nhỏ.”

 

“Có lần, ông lên núi đào măng và không bao giờ trở về nữa.”

 

“Tôi bị nhốt trong căn phòng tối đó, đói lả đi, ba ngày sau mới được dân làng phát hiện.”

 

“Ông tôi mất khi đang đào măng trên núi. Ba ngày bị nhốt trong căn phòng tối đó, tôi cảm giác như bị cả thế giới lãng quên.”

 

“Từ đó, tôi mắc chứng sợ không gian kín.”

 

Hóa ra, tuổi thơ của anh ta lại khổ cực đến thế.

 

Tôi nghĩ ra một cách, liền nói: “Cố Tự Hoài, để tôi hát cho anh nghe nhé.”

 



“Được...” Anh ta đang cố gắng kiềm chế cơn run và cảm giác cận kề cái chết.

 

Tôi mở điện thoại, tìm bài hát gốc của Cố Tự Hoài, bài Ánh sáng trong bóng tối, rồi hát theo phần nhạc và lời bài hát.

Cố Tự Hoài dần dần bình tĩnh lại.

 

Đôi mắt anh ta trong bóng tối ánh lên một tia sáng rực rỡ, giống như những ngôi sao lấp lánh.

 

Có lẽ, anh ta đã được chữa lành phần nào qua bài hát của tôi.

 

Hát xong một bài, tôi lại hát thêm bài khác.

 

Càng hát càng nhập tâm.

 

Thậm chí, ngay cả bản thân tôi cũng say đắm trong giọng hát của mình.

 

Dù trong bóng tối chỉ có một khán giả, nhưng tôi lại hát như thể đang tổ chức một buổi hòa nhạc.

 

Đến bài thứ năm, bên ngoài vang lên tiếng huyên náo.

 

Phó Cảnh Thần dẫn theo nhân viên hội trường tới.

 

Anh ra lệnh: “Phá khóa ra!”

 

Khóa cửa bị phá, đèn trong phòng hóa trang cũng được bật lên.

 

Phó Cảnh Thần bước vào, xác nhận tôi không sao, liền thở phào nhẹ nhõm.

 

Cố Tự Hoài đứng lên, giải thích: “Anh Phó, tôi và Vân Khê trong sạch.”

 

“Không cần giải thích, tôi tin tưởng vợ tôi.” Phó Cảnh Thần nắm tay tôi, bỏ lại một câu:

 

“Cậu nên cảm thấy may mắn vì không có ý đồ xấu với vợ tôi. Nếu không, sự nghiệp của cậu coi như chấm dứt.”

 

Cố Tự Hoài nghe ra sự ghen tuông và lời cảnh cáo trong giọng nói của Phó Cảnh Thần.

 

Anh ta hạ giọng nói: “Vân Khê là ân nhân của tôi, tôi nào dám có ý đồ xấu?”

 

“Không có thì tốt.” Phó Cảnh Thần ôm tôi rời khỏi phòng hóa trang.
 
Chương 11


11

Về đến nhà, Phó Cảnh Thần đã chuẩn bị sẵn nước tắm cho tôi, bảo tôi ngâm mình trong bồn tắm hoa.

 

Tôi vừa ngâm mình trong nước, thì anh ấy bước vào.

 

Tôi dùng tay vớt một đóa hồng lên.

 

Đóa hồng đỏ thắm giống như m.á.u đông lại, khiến Phó Cảnh Thần nhớ lại cảnh Cố Tự Hoài bị thương.

 

Anh ấy giọng đầy ghen tuông: “Đau lòng cho anh ta à?”

 

“Đâu có.” Tôi đặt cánh hoa trở lại trong nước.

 

Tôi còn chưa nghĩ đến chuyện đó.

 

Nhưng Phó Cảnh Thần lại không nghĩ vậy: “Anh ta thà tự làm mình bị thương để lên sân khấu, chỉ để hát cho em nghe sao?”

 

Tôi ngẩn ra.

 

Cố Tự Hoài hát bài đó cho tôi sao?

 

Tôi chợt nhớ ra, anh ta đã sửa một câu trong lời bài hát.



 

Câu gốc là: “Anh muốn trở thành ánh sáng của em, chiếu sáng cho em.”

 

Anh ta đã sửa thành: “Em là ánh sáng mà tôi không thể với tới.”

 

Chẳng lẽ anh ta thật sự vì tôi mà tự làm mình bị thương, lên sân khấu hát bài Ánh sáng trong bóng tối?

 

Thật là ngốc.

 

Đang mải nghĩ, Phó Cảnh Thần lại lẩm bẩm: “Vừa rồi em hát bài đó cho Cố Tự Hoài nghe sao? Em hát cho anh ta nghe, anh ta hát cho em nghe, thật là lãng mạn đấy.”

 

Tôi bật cười, anh ấy đang tính tính toán trò chơi này à.

 

Anh ấy tin tưởng tôi vô điều kiện trước mặt người ngoài, về nhà đóng cửa lại thì vẫn ghen như thường.

 

“Chỉ là trùng hợp thôi, em cũng không biết anh ta sẽ hát bài đó trong buổi tiệc từ thiện.”

 

Tôi ấp úng nói, “Anh ta hát cho khán giả và trẻ em vùng núi nghe, đâu phải hát cho em nghe.”

 

Phó Cảnh Thần ánh mắt tối lại: “Cái nhìn lúc anh ta bước ra khỏi thang máy nhìn em, là ánh mắt đầy kìm nén tình cảm. Lòng thầm yêu em rõ ràng quá rồi. Nếu em không kết hôn, anh ta chắc chắn sẽ theo đuổi em.”

 

“Em còn nói với Lâm Lộ là nếu chưa kết hôn em sẽ theo đuổi Cố Tự Hoài?”

 



“Vậy là hai người cùng chạy theo nhau, anh trở thành người thừa sao?”

 

Kêu ghen thì cũng ghen thật sự!

 

Tôi giải thích: “Em làm sao có thể ăn giấm được, hiện tại người sở hữu em là anh, không phải anh ta.”

 

Nghe tôi nói vậy, Phó Cảnh Thần càng xiết chặt tôi hơn vào lòng.

 

“Mới nghĩ đến việc em ở trong một căn phòng tối với anh ta nửa tiếng đồng hồ, anh đã ghen lắm rồi.”

 

“Lần này em định dỗ tôi thế nào? Hả?”

 

Hóa ra anh ấy muốn mượn cớ ghen để đòi hỏi thêm quyền lợi.

 

Tôi giọng dịu dàng nói: “Em đang dỗ anh mà, còn muốn dỗ kiểu gì? Đừng có tham lam quá.”

Không nói thì thôi, vừa nói xong là anh ấy lại càng tham lam hơn.

 

Anh ấy nhân cơ hội trong lúc tôi đang nghe lời, thì nói vào tai tôi: “Phải dỗ anh suốt đêm mới được, ghen mới hết được.”

 

Nói là tôi phải dỗ anh ấy suốt đêm, nhưng thực ra chính anh ấy đã dỗ tôi suốt đêm.

 

Đàn ông hay ghen, thật sự rất chiếm hữu.
 
Chương 12: Hoàn


12

Tối hôm đó, Lâm Lộ hẹn một người đàn ông vào khách sạn, bị vợ chính thức bắt gặp.

 

Cô ta gọi điện cho tôi: “Vân Khê, cứu tôi với! Cái bà già đó nói sẽ khiến tôi mất hết danh tiếng, cậu nhờ Phó Cảnh Thần giúp tôi đi, anh ấy có thể làm được mà.”

 

Tôi lạnh lùng đáp: “Không giúp được, từ nay đừng gọi cho tôi nữa.”

 

Cúp máy, tôi đã chặn luôn WeChat của cô ta.

 

Không lâu sau, Lâm Lộ bị vợ chính thức đó làm cho mất hết thanh danh.

 

Scandal của cô ta bị phanh phui, mất việc luôn.

 

Phó Cảnh Thần cũng ra tay, khiến cô ta không thể tiếp tục sống ở thành phố này.

 

Cô ta thu xếp hành lý rồi phải lủi về quê.

 

Dự án phim tôi đầu tư lên sóng và đạt được mức rating kỷ lục.

 

Cố Tự Hoài lại nổi lên một lần nữa và giành giải thưởng Nam Chính Xuất Sắc đầu tiên trong sự nghiệp của anh ta.

 

Tương lai rộng mở.

 

Tôi cũng thu được rất nhiều lợi nhuận, trở thành một nhà đầu tư vàng với con mắt nhìn nhận sắc bén.

 

Sau đó, Cố Tự Hoài không chỉ tiếp tục nổi tiếng trong ngành điện ảnh, anh ta còn phát hành nhiều album và tổ chức vài buổi hòa nhạc.

 

Mỗi lần anh ta tổ chức hòa nhạc, tôi đều nhận được vé mời.

 



Có lẽ vì anh ta sợ Phó Cảnh Thần hiểu lầm, nên mỗi lần đều gửi hai vé mời.

 

Nhưng tôi và Phó Cảnh Thần chưa bao giờ đi.

 

Cho đến ba năm sau.

 

Tôi lại nhận được vé mời đi hòa nhạc của Cố Tự Hoài.

 

Hiện giờ, anh ta đã là ngôi sao nổi bật, có quyền lực lớn, không còn phải gượng cười trước mặt các nhà đầu tư,

cũng không phải đi tiếp khách nữa.

 

Phó Cảnh Thần thấy tôi cầm vé hòa nhạc, ngẩn người, rồi bỗng nhiên lại tỏ ra rộng rãi: “Em muốn đi thì đi đi, anh không đi cùng em đâu, sợ anh sẽ ghen điên lên.”

 

Tôi thử dò xét: “Vậy em thật sự đi sao?”

 

Phó Cảnh Trần ánh mắt sâu thẳm: “Ừ.”

Tôi đi xem hòa nhạc của Cố Tự Hoài.

Trong phần hát chính, anh ta đã hát bài Ánh sáng trong bóng tối.

Khi giai điệu vang lên, anh nhìn về phía tôi đang ngồi ở ghế VIP, nhẹ nhàng nói: “Bài hát này dành tặng cho người đã từng là ánh sáng trong bóng tối của tôi, cảm ơn em đã cho tôi dũng khí để tiếp tục bước đi trong những ngày tháng khó khăn. Giờ đây, tôi đã sáng chói như ngôi sao, em có thấy không?”

 

Đúng vậy, tôi nhìn thấy.

 

Anh ta thật sự sáng chói và giờ anh ta đã trở thành ánh sáng trong lòng rất nhiều người.


 

Sau khi hòa nhạc kết thúc, Phó Cảnh Thần lái xe đến đón tôi: “Hòa nhạc hay không?”

 

Tôi chân thành khen ngợi: “Rất hay.”

 



Anh giúp tôi thắt dây an toàn và hôn nhẹ lên khóe môi tôi: “Anh đã chuẩn bị sẵn bữa khuya cho em rồi.”

 

Hôm nay anh không ghen?

 

Thật là kỳ lạ.

 

Tôi nghi ngờ có gì đó không ổn: “Thật sự là bữa khuya à?”

 

Anh cười nhẹ: “Còn gì nữa đâu?”

 

Tôi khen ngợi: “Anh càng ngày càng biết quan tâm đến gia đình rồi.”

 

Về đến nhà.

 

Trên sân thượng có một bữa khuya tinh tế, cùng với rượu vang.

 

Ánh sáng lung linh, nến thơm cháy sáng trên bàn, tạo thêm không khí lãng mạn cho đêm nay.

 

Phó Cảnh Thần nói không ghen là giả dối.

 

Con sói đội lốt cừu này, định để tôi ăn no rồi mới tính sổ.

 

Tôi và Phó Cảnh Thần cụng ly, từ xa pháo hoa nở rộ.

 

Dưới bầu trời pháo hoa, chúng tôi vui vẻ thưởng thức bữa tối và rượu vang, tận hưởng đêm này, chỉ thuộc về chúng tôi.

 

 

 

(Hoàn Thành)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top