Cập nhật mới

Dịch Full Lan Nhân Nhứ Quả

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Lan Nhân Nhứ Quả

Lan Nhân Nhứ Quả
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Lan nhân nhứ quả

Chuyển ngữ: Dĩ Ái

_______________

Giang Dũ Bạch phải lòng con gái nhà đồ tể, mẹ Giang an ủi ta, lấy được người vợ hiền lành đảm đang.

Thế là ta chu đáo đặt một chiếc thuyền sớm hơn một ngày cho Giang Dũ Bạch để đưa hắn đi học, tránh được cái cơ ngơi rách nát của nhà đồ tể.

Ta và hắn cưu mang nhau trong lúc khó khăn, trở thành một đôi vợ chồng mà ai nấy trong kinh thành đều hết lòng khen ngợi.

Những năm cuối đời, Giang Dũ Bạch đưa một cô gái trẻ về, đứa con gái ấy khiến cho hai đứa con trai của ta tranh nhau mà huynh đệ tương tàn, ta tức giận đến mức ngã vật ra.

Trong lúc hấp hối Giang Dũ Bạch lại nói cho ta biết, nàng ta là con gái của Chu Phù.

Đây đều là do ta nợ Chu Phù, mọi thứ mà ta có vốn dĩ nên là của Chu Phù.

Trọng sinh lại một kiếp, ta đứng ở bến đò, xin người lái đò trả lại tiền cho ta.

Chẳng phải hắn nói mọi thứ ta có đều thuộc về Chu Phù sao?

Ta lại muốn chống mắt lên xem xem, của cải trên trời rơi xuống hắn có trả nổi hay không.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Kiếp trước ta thay Giang Dũ Bạch giao hẹn rằng lẽ ra là thuyền đánh cá ngày mai, bàn bạc nửa lượng bạc xong xuôi, vì ta đổi ý trước hôm ấy một ngày, nên bị người lái đò tính giá gấp đôi.

Lúc ấy ta cắn răng, thà rằng để bản thân mình nhịn ăn nhịn mặc, bỏ thêm số tiền này vào trước hôm đưa Giang Dũ Bạch đi.

Vì lúc ở tú lâu ta nghe nói, Chu đồ tể là một tay cờ bạc, nợ sòng bạc rất nhiều tiền, nên đã bị sòng bạc nhốt lại rồi.

Sòng bạc bảo là, nếu trong vòng ba ngày hắn vẫn không trả hết nợ cờ bạc, thì sẽ bán con gái hắn là Chu Phù cho bên trung gian.

Vợ hắn cuống đến mức chạy đi khắp nơi nhờ vả.

Nghèo ở phố xá sầm uất không có ma nào hỏi thăm, huống gì nợ cờ bạc kiểu này, lãi mẹ đẻ lãi con là một cái hố không đáy, thân thích Chu gia đã sớm đóng cửa không tiếp.

Cuối cùng người của sòng bạc chỉ cho Chu Phù một chiêu, bảo nàng ta đi cầu xin Giang Dũ Bạch bảo lãnh.

Giang Dũ Bạch từ 5 tuổi đã biết làm thơ vẽ tranh, từ nhỏ đã là thần đồng nổi tiếng khắp nơi.

Trong lễ hội hoa, hắn nhất kiến chung tình với Chu Phù, người con gái thanh tú hơn hoa, giữa trán có một chấm son đỏ. Hắn vẽ Chu Phù càng hoa nhường nguyệt thẹn, mỗi một nét bút đều như nói lên nỗi lòng hắn.

Tình yêu Giang Dũ Bạch dành cho Chu Phù rất rầm rộ, ai ai cũng biết. Chỉ cần nàng ta mở miệng, Giang Dũ Bạch cũng nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng, không hề hối tiếc.

Ta ở kiếp trước không đành lòng nhìn Giang Dũ Bạch gánh cả nhà Chu Phù trên vai, lãng phí tài năng, liền trả tiền thuyền thay hắn, tiễn hắn đi trước khi Chu Phù đến tìm.

Trên đường đi, Giang Dũ Bạch gặp được một học sĩ họ Thẩm từ kinh thành về quê thăm người thân, được Thẩm học sĩ chỉ điểm, sau đó trở thành đồ đệ của ông ấy.

Đây là bước đi đầu tiên của hắn khi bước vào cổng kinh thành, cũng là một trong những nguyên nhân giúp hắn có chỗ đứng trong kinh thành sau này.

Còn Chu Phù bị người của sòng bạc bắt giữ, qua tay nhiều người, sau đó trở thành tiểu thiếp của một thương gia nhỏ, bị chính thất bạo ngược mà ch/ết.

Về sau ta dương dương đắc chí, coi đây là quyết định thông minh nhất của ta, có thể giúp Giang Dũ Bạch sau này có tương lai tốt.

Nhưng không ngờ lần đưa tiễn này lại biến thành hận thù.

Ta thu lại ký ức, chìa tay ra. Lần này, ta không những không trả thêm tiền để thay đổi lộ trình, ta còn đòi người lái thuyền tiền đặt cọc ngày mai lại.

“Sao vậy, ngươi không quan tâm đ ến lang quân Giang gia nữa à?”

Thuyền phu tức giận, giọng điệu hắn rõ ràng là đang chế nhạo ta lúc trước tự đổ Giang Dũ Bạch, lần này bị tổn thương nên mới hối hận.

“Ta cũng không phải mẹ hắn, việc gì phải quan tâm?” Ta mỉm cười nhét tiền vào túi.

Quần quật thêu thùa ở tú lâu hai tháng trời mới đổi được nửa lạng bạc. Dùng số tiền này cho Giang Dũ Bạch đúng là đáng tiếc thật.

Huống hồ, ngày mai hắn sẽ không đến.

2.

Giang Dũ Bạch thấy ta quay về, hắn đứng trước cửa dò hỏi, “Sao hôm nay không đến tú lâu nữa?”

Ta với hắn từ nhỏ đã quen biết nhau hơn mười năm, mỗi nhất cử nhất động của ta đều ở trong mắt hắn.

Kiếp trước ta tự cho rằng đó là ưa thích, ngay cả mẹ Giang cũng trêu đợi ta lớn lên sẽ bảo Giang Dũ Bạch đến hỏi cưới ta.

Sau này Giang Dũ Bạch gặp được Chu Phù ở lễ hội hoa, hắn về nhà liền đóng cửa, ngồi vẽ nàng ta cả một đêm.

Ngày hôm sau khi ta nhìn thấy bức tranh đó, Giang Dũ Bạch thẹn quá hóa giận, nổi giận lôi đình bảo ta không được tự ý vào thư phòng của hắn.

Ta sửng sốt, rõ ràng người nên tức giận mới là ta chứ.

Thư phòng mà Giang Dũ Bạch nói chẳng qua là một nhà tranh nhỏ, mỗi cây mỗi cột đều là ta mua cho hắn. Giấy Tuyên Thành hắn dùng để vẽ Chu Phù cũng là do ta lên núi hái thuốc để đổi lấy.

Ta khi đó vẫn không hiểu được sao hắn lại thay lòng đổi dạ, mẹ Giang nói: “Dũ Bạch còn nhỏ, đợi nó lớn rồi sẽ biết cái tốt của con.”

Ta khi đó vẫn chắc chắn, không chút nghi ngờ sẽ có một ngày Giang Dũ Bạch sẽ hiểu được điểm tốt ở ta.

Mà bây giờ ta đã hiểu rồi, ta đối với Giang Dũ Bạch chẳng qua là vì hơn mười năm bên nhau trở thành thói quen, giống như khi thức dậy sẽ duỗi thẳng eo vậy, tự nhiên nên cũng không để ý.

Ta trả lời: “Sau này không đến tú lâu nữa.”

Quả nhiên, Giang Dũ Bạch cũng không hỏi thêm nữa. Mà ta cũng nhắm mắt làm ngơ chuyện hắn không đến học đường nữa.

Khi nhìn thấy đóa hoa dâm bụt trước cửa đã biến mất, ta liền biết Chu Phù đã đến.

Giang Dũ Bạch chau mày tựa người trước cửa, mẹ Giang dậm chân đấm ngực chạy đến kể khổ với mẹ ta, bà ấy muốn ta khuyên nhủ Giang Dũ Bạch.

Mẹ ta nhìn ta khó xử, ta biết bà ấy là đau lòng cho ta, cũng biết bà ấy không đành lòng nhìn Giang Dũ Bạch lầm đường lạc lối.

Nhưng mỗi lần ta nhớ tới kiếp trước, hắn lạnh lùng vô tình nói những thứ ta có đều là ta nợ Chu Phù, thì ta không muốn dính dáng gì đến hắn nữa.

Ta ho hai tiếng, “Nương, con đã từ việc ở tú lâu rồi.”

“Cái gì?”

Lúc này mẹ ta cũng không còn quan tâm Giang Dũ Bạch Giang Dũ Hắc cái gì nữa, đuổi theo ta vào phòng rồi đóng cửa lại.

Nhà nào cũng có chuyện riêng cả. Sau này chuyện nhà ai thì tự giải quyết nhà nấy đi.

3.

Cổng vừa đóng lại, cả nhà ta thức khuya dậy sớm cả tuần nay. Ba người ngồi trước lò luyện đan chờ đợi thành quả lò đầu tiên.

“Có được không?” Mẹ ta đã hỏi câu này lần thứ 300 trong suốt tuần qua.

Cha ta ngẩng đầu, gương mặt lấm lem vì khói trừng mắt nhìn mẹ ta một cái, “Quyết định của khuê nữ nhà chúng ta có khi nào sai không hả?”

“Hơn nữa, nếu lần này không được, thì còn có lần sau, con còn muốn bao nhiêu quả dương mai, cha đều có thể đi hái cho con.”

Ta nhìn vào đôi mắt xanh đen của họ, nhất thời không nói nên lời.

Cha mẹ ta đã già rồi mới có con gái, ta trước nay ở trong nhà nói một là một, nói hai là hai, kiếp trước ta với Giang Dũ Bạch còn chưa có danh phận đã đi theo hắn đến kinh để thi, cha mẹ cũng không nói lời nào liền lấy toàn bộ số tiền tích góp được cho ta.

Sau này ta ra vào đại viện Cao Môn ở kinh thành cũng không bao giờ khom lưng quỳ gối, bây giờ mới nhận ra sự tự tin của ta trước nay đều không phải do Giang Dũ Bạch mang đến.

Mà là ta biết, phàm là khi ta quay đầu lại, sẽ luôn có một ánh đèn hai bóng người thay ta chống đỡ bão gió, mà ta luôn có một căn nhà để trở về.

Ta khịt mũi, vội bảo bọn họ mau quay về nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay, cha ta mới tờ mờ sáng đã vội lên núi hái dương mai và mận, còn ta với mẹ thì chạy đôn chạy đáo khắp các đạo quán để tìm lò luyện đan phù hợp.

Kiếp trước ta từng uống rượu hoa quả do sứ đoàn cống nạp, nó rất ngọt ngào, đậm đà hơn của Trung Nguyên.

Ta tìm hiểu kĩ mới biết ngay cả cách pha chế cũng khác nhau hoàn toàn.

Hơn nữa ta thấy Giang Dũ Bạch trong yến tiệc hôm đó cũng phải uống thêm mấy ly, bèn lén lút xin chỉ dạy cách làm.

Cách làm không khó, khó ở chỗ đồ dùng đặc biệt. Yêu cầu phải hai lớp ngăn cách trong ngoài.

Ta đến chợ tìm mấy ngày cũng không có vật gì thay thế, cho đến khi mẹ ta kéo ta đến chùa dâng hương.

Ta nhìn thấy lò luyện đan liền vui mừng khôn xiết.

Nhiệt độ vào tháng 7, tháng 8 rất thích hợp để lên men, ủ hai ba ngày là được, sau đó đun vào bếp lò, đợi đến khi hơi nước xuyên qua ống lạnh ngưng tụ thành hạt, cho vào lò rượu, là sẽ đại công cáo thành.

Cách này không những gia tăng khẩu giác, hơn nữa chu kỳ chế biến cũng ngắn hơn rất nhiều so với cách làm thông thường.

Tính toán kỹ lưỡng thì bình đầu tiên ngày mai hẳn là được rồi.

Sợ nửa đêm không đủ nhiệt độ, ta bèn ra ngoài nhặt thêm ít củi. Lại nhìn thấy căn nhà tranh bên cạnh đèn sáng rực rỡ.

Sắp đến mùa thu, Giang Dũ Bạch tốt xấu gì cũng biết là phải chuyên tâm học hành chuẩn bị cho kỳ thi.

Ta nhặt củi lên lại nghe thấy một giọng nữ thanh tú vang lên trong gió chiều.

“Giang lang, đã đọc xong chưa, ta ngồi mệt rồi.”

Dưới ánh nến, hai bóng người đứng cạnh nhau, Giang Dũ Bạch cầm bút chấm trên nốt chu sa giữa trán Chu Phù.

Giống như lễ hội hoa năm ngoái, giữa vô vàn những khóm hoa xinh đẹp, nàng ta chợt quay đầu lại, nốt chu sa giữa trán, mê hoặc say đắm.

Khi ấy, Giang Dũ Bạch cầm bút vẽ lại Chu Phù vào khoảnh khắc đó, kinh diễm mỹ miều.

Người trong tranh, họa như tiên.

Bức họa của Giang Dũ Bạch trở nên nổi tiếng, các nhà quý tộc trong vùng lần lượt đến tìm hắn cầu bút mực. Thậm chí có người bỏ ra hàng ngàn lượng để mua bức họa mỹ nhân đó.

Giang Dũ Bạch cảm thấy tình cảm sâu sắc của hắn đã bị vấy bẩn, liền lập tức ngưng bút. Tài tử phong lưu, được truyền lại như một giai thoại.

Bức họa sau đó thay thế vị trí của Khổng Tử, treo ở chính giữa gian nhà.

Bên nặng bên nhẹ, hoá ra đã sớm có từ lâu rồi.

Ta chỉnh lại y phục, khoảnh khắc đó ta đột nhiên hiểu ra được, kiếp trước ta có lẽ không hề dựa dẫm Giang Dũ Bạch. Mà ta đang đẩy hắn đi về phía trước.

Lan nhân nhứ quả, hoa nở hoa tàn tự có thời.

Ta quay lại sân, nhìn mọi thứ ngăn nắp gọn gàng, trong lòng tràn đầy hài lòng.

Con đường ở phía trước, phía sau có người nhà, cho dù không có người cùng đồng hành, ta cũng có thể tiến về phía trước. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


4.

Sáng sớm ngày hôm sau, ta vừa mới tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng nói cười khen ngợi của mẹ ta.

Bà ấy với cha ta không nhịn được mà uống mấy ngụm rượu hoa quả vừa nấu, sau đó liền nói cười rôm rả như chim hỉ thước mới đến báo tin mừng, miệng cười toe toét đến tận mang tai.

Thành quả đầu tiên tuy là đậm đà hơn so với rượu gạo trên chợ, nhưng nó vẫn chưa đạt đến mùi vị mà ta mong đợi.

Ta bèn bán nửa hũ rượu này cho một quán nước nhỏ ven đường với giá rẻ để dùng thử. Nửa hũ còn lại ta đem cho các thương lái du ngoạn uống thử, hi vọng bọn họ khi đi đến bất cứ nơi nào cũng sẽ khen rượu ta một vài câu.

Mà ta lại nghe được từ những tiểu thương, Giang Dũ Bạch làm người bảo lãnh cho Chu đồ tể, nếu trong vòng một năm Chu đồ tể không thể trả hết số bạc đã nợ, Giang Dũ Bạch sẽ thay ông ta trả hết số nợ trong vòng hai năm, hơn nữa còn phải trả thêm khoản tiền lãi trong hai năm đó.

Kỳ thi khoa khảo ba năm một lần đang sắp đến gần, người của sòng bài là đang đe dọa đến tiền đồ của Giang Dũ Bạch.

Thương khách than thở, không ngờ một thần đồng như vậy mà lại không có đầu óc.

Ta lại không có thời gian để cảm khái, bây giờ đang vào mùa nấu rượu ngon, ta phải tranh thủ thời gian để nấu rượu nữa.

Lần nấu rượu này, vừa mở ra ta đã ngửi thấy mùi thơm nồng nhẹ trong lòng liền như nở hoa. Hương vị trở nên êm dịu, cha mẹ với ta cũng thành thục hơn nhiều rồi.

Dần dần, có vài người đã bắt đầu hỏi thăm trên chợ về loại rượu hoa quả có sức ngậm chậm kia là từ đâu đến. Thậm chí còn có nhiều chưởng quầy tửu lâu đến tìm tận cửa để đặt trước, còn bảo ta nhanh đặt một cái tên để có thể dễ dàng bán.

Ta nhìn ngôi nhà tranh đó, mới phát hiện những chân nến ở đó đã rất lâu rồi không được thay. Khi xưa lúc bọn ta xây ngôi nhà tranh đó, Giang Dũ Bạch vô cùng hăng hái nói với ta sẽ đỗ Tam Nguyên*, sẽ đi từ ngôi nhà tranh này đến điện Kim Loan.

*Tam Nguyên: đỗ đầu khoa thi Hương gọi là Giải nguyên, đỗ đầu khoa thi Hội gọi là Hội nguyên, đỗ đầu khoa thi Đình gọi là Trạng nguyên, gọi chung là Tam nguyên, ý chỉ người sẽ đỗ đầu ba kì thi này.

Mà bây giờ…

“Sắp đến kì thi khoa khảo rồi chi bằng gọi Giải Nguyên Lộ, Hội Nguyên Nhưỡng và Trạng Nguyên Hồng đi.”

Xem như cho ta một điềm tốt đi.

Chỉ là ta không ngờ, chúc may mắn cho ta lại trở thành câu chuyện cho người khác chế nhạo ta.

5.

“Tẩu tẩu, hôm nay trên phố ta nghe được một chuyện rất thú vị, tẩu có muốn nghe không?”

Ta đem rượu đến một thư đường, vừa mới bước ra cửa liền nghe thấy một giọng nam tử quen thuộc.

Lúc trước Lý công tử vì ta và Giang Dũ Bạch là thanh mai trúc mã nên từng gọi ta là tẩu tẩu.

Ta trước nay chưa từng trả lời lại hắn, nhưng bây giờ đã có người đáp lại.

“Đệ nói thử xem, nếu như không thú vị, ta sẽ bảo Giang lang phạt đệ.”

“Mọi người có biết thứ gì rất nổi tiếng trên chợ không? Đó chính là rượu hoa quả nương tử Ôn gia nấu. Chuyện này không có gì thú vị, nhưng tên rượu lại gọi là Giải Nguyên Lộ, có nực cười không chứ.”

Giọng điệu cao vút này của Lý công tử, ta thậm chí không cần quay qua nhìn cũng có thể đoán được thần sắc kiêu ngạo của hắn như thế nào.

“Ta cá chắc lão nương Ôn gia một chữ bẻ đôi cũng không biết, ngay cả hai chữ Giải Nguyên cũng không biết viết, mà cũng dám dùng cái tên này, đúng là không biết xấu hổ.”

Ta với Lý công tử chỉ quen biết nhau một chút, hắn có vẻ không biết nương tử Ôn gia nấu rượu đó là ta. Song Giang Dũ Bạch biết chuyện cũng không thay ta phân trần.

Ngược lại là Tạ Diễm, người ta chỉ mới có duyên gặp qua một lần lại thay ta biện bạch.

“Ta lại nghĩ nương tử Ôn gia là người rất gan dạ sáng suốt, thói đời ngày nay vốn không dễ dàng gì với nữ tử, nhưng nữ tử lại có thể bỏ qua những phong tục cũ để bàn chuyện thương gia với đám nam tử, mang trên mình gánh nặng nuôi sống gia đình, gánh vác này còn vượt xa muôn vàn nam tử, nực cười ở chỗ nào chứ.”

Nói xong, hắn quay người trông thấy ta liền sửng sốt giây lát, cúi người chào ta, “Đa tạ cô nương đã chỉ điểm, hôm đó ta lên đường sớm quả nhiên gặp được Thẩm học sĩ trên đường về quê thăm người thân, Tạ mỗ đã tìm cô nương rất lâu rồi, không ngờ lại là nương tử Ôn gia tiếng tăm lẫy lừng trên trấn.”

“Tạ công tử quá lời rồi, tiếng tăm lẫy lừng thì phải nhắc đến Tạ công tử đây mới đúng.”

Hắn là đồng môn với Giang Dũ Bạch, lại là một nhánh họ của gia tộc Tạ thị giàu có, hắn cũng là nhân vật đứng nhất đứng nhì trong thư đường, nhưng cuối cùng lại bị danh tiếng thời niên thiếu của Giang Dũ Bạch làm cho lu mờ.

Chuyến này đến tỉnh phủ để học, nghe được Thẩm học sĩ chỉ điểm, sách luận tiến bộ vượt bậc, nhận được sự yêu thích của các học sĩ khác.

Quay về thư đường thì danh tiếng càng lẫy lừng hơn nữa.

Mà những cái này, vốn thuộc về Giang Dũ Bạch.

Dưới lời nói của Tạ Diễm, nét mặt của ba người đứng ở chỗ ngoặt khi nhìn thấy ta phải nói là vô cùng đặc sắc.

Lý công tử nét mặt kỳ quái như ăn phải một con ruồi chết. Chu Phù nhìn thấy ta bèn khoác tay Giang Dũ Bạch, chỉnh lại chiếc kẹp ngọc trai trên đầu, như thể đang nói cho ta biết cái kẹp đó là Giang Dũ Bạch mua cho nàng ta vậy.

Còn Giang Dũ Bạch lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, trong mặt lộ rõ vẻ oán trách và không cam lòng.

Ta cũng thờ ơ lạnh nhạt, chẳng vui mà về.

Kể từ hôm Tạ Diễm biết ta là nương tử Ôn gia, đã đặt tận mấy vò rượu, rời khỏi Tạ phủ đã là trăng l3n đỉnh đầu.

Nhìn thấy bóng hình lâu ngày không gặp ở ngôi nhà tranh, ta bước chậm rãi lại.

Giang Dũ Bạch nghiêng người ra, hờ hững hỏi: “Về rồi à?”

Lời nói thân mật, giọng điệu lại xa lạ, cả hai người đều cảm thấy khó chịu.

Ta biết hắn là cố ý chờ ta, bèn dừng lại. “Làm sao muội biết được Thẩm học sĩ sẽ về quê thăm người thân?”

Giang Dũ Bạch tò mò cũng là chuyện thường, suy cho cùng kiếp trước ta bảo hắn sớm ngày lên đường là cũng có nguyên do, nhưng hắn gặp được Thẩm học sĩ lại là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

“Tình cờ nghe được.” Ta bịa chuyện không muốn nói chuyện với hắn nữa.

“Tại sao muội lại không nói với ta?”

Ta nghe xong, hít một hơi thật sâu, cười nói, “Vậy ta nói với huynh thì sao, nếu huynh đi rồi, thì ai cứu Chu cô nương chứ?”

Lần nhập học này là số người thư đường đề ra, bởi vì là danh sĩ giảng dạy, nên chỉ có những người tài giỏi được thư trưởng quận huyện tiến cử mới được ghi danh. Còn Giang Dũ Bạch vì cứu Chu Phù, xoa dịu tâm tình nàng ta, mà từ bỏ cơ hội ngàn vàng hiếm có.

“Hoặc là, huynh là muốn ta quyết định giúp huynh, trong lúc huynh không biết gì đưa huynh đến huyện thành, huynh tránh được phiền toái, còn giành được một tiền đồ tươi sáng rộng mở, cuối cùng huynh còn có thể trách ta là tội nhân khiến cuộc đời Chu Phù khốn khổ.”

Mọi chuyện đều có tội nghiệt, khó xoa dịu được lòng người.

Cho dù ta có làm gì đi nữa thì trong mắt hắn đều là việc sai trái, tốt nhất là chẳng quan tâm chuyện gì, chẳng làm điều gì nữa.

Sắc mặt Giang Dũ Bạch nhợt nhạt, “Sao muội lại nghĩ ta như vậy?”

Bởi vì ta đã làm những chuyện này ở kiếp trước.

Ta nhìn chằm Giang Dũ Bạch. Thời niên thiếu con đường hắn thành danh quá thuận lợi, không có ai để hắn lựa chọn. Thậm chí hắn còn không hiểu nên lấy hay bỏ.

Ta tiến về phía trước, không muốn có thêm nhiều vướng mắc nữa.

Ta nghĩ ta cũng không có hận Giang Dũ Bạch. Bởi vì bản chất của hận chính là yêu.

Mà tình yêu, là cùng nhìn về một phương xa.

Kiếp trước, Giang Dũ Bạch chính là phương xa của ta.

Nhưng kiếp này, ta đã có con đường riêng của ta.

6.

Sau khi rượu hoa quả của ta trở nên nổi tiếng, đã khiến không ít người phải ghen tỵ.

Ta cũng không bận tâm, tháng tám là vào mùa hoa quả chín, ta phải tận dụng hai tháng này để có thể tích trữ được nhiều tiền hơn.

Cha ta không muốn những người khác đến xem trộm bí kíp, bèn xây tường nhà ngày một cao hơn. Chỉ là bức tường cao hơn cũng không ngăn được những người đến lén lút học nấu rượu, cũng không ngăn được suy nghĩ vô lý của hàng xóm.

“Nha đầu, ngươi nói ngươi đi sớm về tối là đang mưu đồ chuyện gì vậy? Đến tuổi này rồi chung quy vẫn phải xuất giá.”

Mẹ Giang tựa người vào cửa, bà ấy không giống với những người đến lén lút học bí kíp, thứ bà ấy muốn không phải là mấy vò rượu kia, mà là ta.

“Qua mấy ngày nữa là Dũ Bạch phải tham gia kì thi hương rồi, nó là một đứa trẻ rất biết ơn, ai tốt với nó, nó đều sẽ khắc ghi.”

Kiếp trước là như vậy, mẹ Giang nói ba phần, chỉ cần là liên quan đến Giang Dũ Bạch, ta đều sẽ dốc hết sức mình.

Ta có thể kiên định bám gót Giang Dũ Bạch, mặc cho hắn ta yêu Chu Phù sâu sắc không muốn từ bỏ, cũng phải kể đến công lao của mẹ Giang.

Ta bận rộn làm việc cũng không để ý, Giang Dũ Bạch mất cha từ nhỏ, một mình mẹ Giang nuôi nấng hắn, nếu không phải ta thường xuyên trợ giúp, Giang Dũ Bạch khó có thể làm một thiếu niên thiên tài không lo kiếm sống mà chuyên tâm học hành được.

Bây giờ ta đã ngừng trợ giúp, mẹ Giang là một người thông minh, muốn cầu ta nhưng lại không muốn mất thể diện.

Đúng như dự đoán, bà ấy bị ta thờ ơ không những không rời đi mà còn bước vào, cầm chồng giấy Tuyên Thành ta để bên bếp lò ném vào lửa.

“Bà làm cái gì vậy?” Ta nóng vội, giọng nói hơi lớn.

Đó là những chữ mà ta cẩn thận giữ lại, mỗi ngày ngồi quan sát rượu lên men, ta bèn lấy nó ra viết, kiếp trước ta bận rộn làm tròn trách nhiệm người vợ người mẹ, không có thời gian để học tập, bây giờ ta tự lực cánh sinh mới phát hiện đúng là dốt đặc cán mai, ngay cả khế thư ta cũng xem không hiểu, vô cùng gian nan.

“Ta thấy lửa nhỏ nên giúp ngươi đốt thêm.” Mẹ Giang trong lòng biết bà đã làm chuyện xấu, nhưng từ trước đến nay đã quen được ta kính thuận rồi, cũng không dễ gì cúi đầu, “Dù sao thì Dũ Bạch biết viết, lát nữa về ta bảo nó viết cho ngươi mấy tờ sau.”

“Huống hồ nữ tử vô tài mới là đức, ngươi biết nhiều chữ để làm gì, cuối cùng cũng xuất giá sinh con.”

Nữ tử vô tài mới là được, câu nói này giống như chốt cửa, buông bỏ cơn tức giận cùng sự xấu hổ ti tiện ở kiếp trước.

“Ta không hiểu, tại sao bụng của nam tử có thể chứa tri thức, còn bụng của nữ tử lại là sinh con đẻ cái, không sai đời đời kiếp kiếp đều là như vậy cả, bà cũng sống như vậy, còn ta không muốn sống giống như bà.”

“Ngươi!” Mẹ Giang tức giận ôm lấy đầu, kiếp trước bà ấy cũng giả vờ bị bệnh như vậy, lừa ta thay bà ấy làm rất nhiều việc đồng áng, bây giờ ta sẽ không mắc phải lỗi lầm này nữa.

Ta cầm lấy số giấy còn lại trên tay bà ấy, tiễn bà ấy ra ngoài.

Nhưng cánh cửa lại bị một bóng thanh y xanh thẳng chặn lại.

“Ôn Nguyệt, sao muội có thể nói chuyện với mẹ ta như vậy?”

Đây là lần thứ hai Giang Dũ Bạch gọi tên đầy đủ của ta.

Lần trước là khi hắn sắp ch/ết ở kiếp trước, hắn nói: “Ôn Nguyệt, là ngươi nợ Chu Phù.”

Một cái tên đơn giản, nói lên sự căm phẫn của hắn, vạch rõ ranh giới sâu sắc giữa ta và hắn.

“Ta đã nói sai cái gì à?”

“Muội oán trách nam tử có kiến thức nữ tử lại chỉ có thể sinh con đẻ cái, chuyện này vốn là khác thường rồi.”

Có thể hắn cảm thấy tam cương ngũ thường là quá khó hiểu với ta rồi, Giang Dũ Bạch bèn thay cách nói khác.

“Ta không giống muội nói đạo lý, bách tính thường nói thiên công địa mẫu, muội có biết tại sao thiên là công địa là mẫu không?”

“Tôn giả vi thượng, ti giả vi hạ muội có hiểu không hả?”

Giang Dũ Bạch vẫy quạt gấp, dáng vẻ bình thản ung dung, tính sẵn trong lòng.

Biện luận là sở trường của hắn, đối phó với một người phụ nữ ng/u d/ốt như ta là quá dễ dàng rồi.

Nhưng ta mặc dù ngoan ngoãn nhưng cũng có sắc sảo, kiếp trước cô nhi quả mẫu Giang gia luôn có nhiều thị phi, luôn là ta ra mặt giúp bọn họ tránh không ít rắc rối. Tuy không thể nói có sách mách có chứng, nhưng ta cũng có thể phân rõ phải trái.

“Huynh nói thiên công địa mẫu, mà ta trước nay chỉ biết thiên tai không trái với đại đạo, không lẽ còn không phải do lòng bao dung nhân ái, lòng trắc ẩn nuôi dưỡng chúng sinh mà có được cái danh Mẫu đó sao?”

“Mà thiên công là hỉ nộ thất thường nhất, há chẳng phải chứng tỏ thiên tính của đám nam tử như huynh là nay Tần mai Sở, đứng núi này trông núi nọ sao?”

Từng chữ châu ngọc ta nói đều không chút lưu tình.

Kiếp trước, Giang Dũ Bạch tuy ở triều đình cao quý cũng chưa từng trọng nam khinh nữ mà coi thường ta. Dù cho hắn phụ tấm chân tình của ta nhưng cũng chưa từng coi rẻ nữ tử.

Vậy mà hôm nay, lời hắn nói ra đầy vẻ khinh miệt.

Rốt cuộc là cái gì đã thay đổi rồi?

Giang Dũ Bạch ở kiếp trước khi đó đã có danh tiếng ở Châu phủ, được học sĩ tán thưởng nhập học ví như cá gặp nước.

Có lẽ là hắn đã gặp được một bầu trời rộng lớn hơn, hắn có tham vọng lớn cho nên không câu nệ khác biệt giai cấp địa vị cao thấp, hắn biết chỉ cần hắn đứng đủ cao, sự ngưỡng mộ của người khác chính là sự tôn trọng tốt nhất.

Mà kiếp này, hắn tự đắm chìm trong tình ái ở cái trấn nhỏ bé này, mắt nhìn thấy quá ít, cho nên mới coi tôn ti là quan trọng nhất.

Chim sẻ làm sao hiểu được chí lớn của thiên nga.*

(*Nguyên văn câu là “Yến tước an tri hồng hộc chi chí tai”, ẩn ý những kẻ tầm thường làm sao biết được chí hướng của người mang hùng tâm tráng chí.)

Dẫu sao chim sẻ và thiên nga cũng không ở cùng một độ cao, chim sẻ không biết được bầu trời bao la rộng lớn.

Sắc mặt Giang Dũ Bạch tái mét, hắn không ngờ được ta chửi chó mắng mèo lại sắc bén như vậy.

Ta bèn đưa tay tiễn bọn họ ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


7.

Sau khi tiễn Giang Dũ Bạch và mẹ Giang rời đi, cha mẹ ta đã ngồi trong đại sảnh rất lâu. Chuyện ngày hôm nay tuy nhỏ, nhưng ngày mai hàng xóm với nhau sẽ truyền tai ta là đứa vô lễ.

Ta cũng không quan tâm. Kiếm đủ tiền rồi là lúc ta đi mở ra một trời đất mới.

Vừa hay sắp đến thi hương, Tạ Diễm sẽ đến Châu phủ, ta liền nhờ hắn tiện thể cho bọn ta đi nhờ. Hắn còn nói, hắn có một căn nhà cũ có thể cho ta thuê.

Chỉ là chuyến đi Kinh Châu lần này ta không biết phải mở lời như thế nào. Càng huống hồ cha mẹ ta vẫn luôn coi Giang Dũ Bạch là chàng rể hiền trong nhà.

Mặc dù gần đây ta hiếm khi qua lại với hắn, bọn họ vẫn nghĩ chung quy trong lòng ta vẫn còn thích Giang Dũ Bạch, còn hắn cũng sẽ nghe theo lời mẹ Giang, đợi đến khi lớn hơn chút hiểu được cách báo đáp công ơn.

Chuyện ngày hôm nay chỉ sợ bọn họ sẽ canh cánh trong lòng.

Cha nhấp một ngụm rượu hỏi mẹ ta, “Bà nghĩ con gái chúng ta có sai không?”

Mẹ lắc đầu, “Ta nghe vậy càng thấy mừng hơn, nhưng ngày mai mấy người trong thôn rảnh rỗi không làm gì sẽ lại bàn tán cho xem, như vậy mới khó chịu.”

“Thế phải làm thế nào?”

Mẹ ta quay người đi vào nhà, lấy ra một hộp trang điểm, bên trong là của hồi môn và số tiền tích góp được. “Nhà ta có bạc đi đâu mà không được, hà tất phải ở lại cái nơi mục nát này.”

Cha ta ngẩng đầu uống hết rượu trong chén, “Đúng! Dẫu sao đất nhà chúng ta cũng đã cho thuê, số gạo thu hoạch được không kể thuế má tiền công thì cũng đủ để nuôi sống ba người chúng ta, có tay có chân thì không đời nào ch/ết đói được.”

Mẹ ta cầm hộp trang điểm đến thăm dò ta, “Ta nghe nói, người dân Kinh Châu giản dị lương thiện, mỗi ngày còn có ca hát tạp kỹ, vô cùng náo nhiệt, ta chưa từng được thấy nên muốn đi xem để mở mang hiểu biết, hay là chúng ta chuyển đến Kinh Châu được không?”

Ta nhìn dáng vẻ cha mẹ ta cần thận kẻ xướng người hoạ, không nén nổi hai mắt đỏ hoe.

Kiếp trước bọn họ cũng vậy, nhìn thấu suy nghĩ của ta lại sợ làm khó ta, tự khuyên ta cùng Giang Dũ Bạch vào kinh, còn sợ ta chịu khổ mà lén nhét tiền tích góp được vào túi đồ của ta.

Vốn lo lắng bọn họ sẽ không nỡ rời xa quê, nên ta vẫn do dự chưa nói ra kế hoạch của ta.

Bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần bọn ta ở bên nhau thì đâu đâu cũng là nhà.

8.

Hôm rời đi trời nắng đẹp, ngay cả gió sông cũng trở nên ấm áp.

Khi lên thuyền ta mới phát hiện, trên thuyền đều là đồng môn của Tạ Diễm, nghe ngóng mới biết, đây là chiếc thuyền riêng mà Tạ phủ đặc biệt mua về để hắn đi thi.

Quản gia Tạ phủ đếm đi đếm lại ba lần, vẫn luôn thiếu một người.

Lúc này mới có người lên tiếng, “Giang Dũ Bạch vẫn chưa đến.”

Thì ra hắn cũng đi thuyền này. Ta nhớ lại lúc ra khỏi cửa, nhìn bóng dáng Chu Phù đứng trước cửa, nước mắt lưng tròng.

Nàng ta quả thật được nuôi dưỡng rất tốt, làn da trắng nõn, mặt tựa hoa đào, khó trách Giang Dũ Bạch lại động lòng. Hai người đúng lúc tình nồng, hoặc là không nỡ xa cách nên mới trễ giờ.

Lại đợi thêm một khắc, cuối cùng có người nóng giận, “Giang huynh đừng nói là ngủ say trong lòng mỹ nhân rồi, bản thân vui sướng lại khiến chúng ta lãng phí thời gian.”

“Đừng nói nhảm nữa.” Lý công tử đứng dậy, “Là nhà, nhà tẩu ta có chút chuyện, Dũ Bạch đi xử lý rồi, huynh ấy sẽ đến ngay thôi.”

Trên thuyền vang lên tiếng chế giễu.

Ta lặng lẽ đi ra hiên thuyền, muốn hít thở chút gió sông, tưởng không ai nhìn thấy, lại bắt gặp ánh mắt của Tạ Diễm.

Hắn lướt nhìn bèn lệnh người đi tìm Giang Dũ Bạch. Một lúc sau, người hầu quay lại bẩm báo, thuật lại cảnh tượng sinh động như thật vừa thấy được.

“Tìm thấy Giang công tử ở cửa sòng bạc, ngài ấy đang đối đầu với người gác cửa sòng bạc, có vẻ là đang tìm Chu đồ tể.”

“Người gác cửa đó không biết Giang công tử, Chu cô nương đứng một bên nói đây là thần đồng Giang Dũ Bạch.”

“Người gác cửa không tin, bảo Giang công tử vẽ ngay một bức hoạ để minh chứng, Giang công tử tức đến xanh mặt, không nói nên lời.”

Trên thuyền vang lên tiếng tấm tắc la ó.

Người trên thuyền có ai mà không biết, năm xưa Giang Dũ Bạch là thần đồng được đám quý tộc bỏ tiền rất nhiều, nhưng vì Chu Phù đã lập lời thề sẽ không vẽ tranh nữa.

Mũi tên b ắn ra một năm trước cuối cùng lại bắn vào hắn của một năm sau

Tạ Diễm liếc nhìn ta một cái, cắt lời người hầu, “Ngươi có báo cho huynh ấy biết là thuyền sắp rời đi không?”

“Bẩm, báo rồi ạ, Giang công tử bảo nô tài đi trước, ngài ấy tự có cách.”

“Không biết tốt xấu.” Có người cảm thán.

Sau đó bọn họ bàn tán sôi nổi. Có người nhìn về phía ta, giọng điệu tiếc nuối, “Đáng tiếc cho nương tử Ôn gia, tuy dung mạo không bằng Chu cô nương, nhưng lại có đức hạnh hơn, còn có chút kỹ nghệ bên người, nếu Giang Dũ Bạch cưới muội ấy, nhất định sẽ là một mối lương duyên.”

Mọi người đều đồng tình, cha ta tức giận muốn phản bác. Ta bèn kéo tay ông ấy, ra ý bảo ông ấy nhìn về phía bờ.

Thuyền vừa mới rời bến, một bóng người cô đơn xuất hiện trên bến bờ. Tay nải trên tay rơi xuống, đứng khuất trong bóng tối, mệt mỏi giống như có một dây leo quấn lấy hắn.

Ta đứng dậy đối mắt với hắn, hưởng thụ làn gió mát mẻ, cùng bầu trời xanh thẳm rộng lớn.

Từ nay núi cao sông xa, duyên phận của chúng ta đến đây là hết, không còn gặp lại.

9.

Việc đầu tiên khi đến Kinh Châu là tìm một vị tiên sinh dạy học. Yêu cầu của ta cũng không cao, chỉ cần dạy ta chữ và toán số là được rồi.

Sau khi lên lớp, ta chạy đông chạy tây hỏi dò, có tổng cộng mười cửa tiệm trong đó có tám tiệm là có thể mướn được. Mà hai tiệm ở phía đông gần cổng thành với nhà ngựa là vừa ý ta nhất.

Nhưng khi hỏi lại lần nữa, người trung gian cũng không chịu tiếp nhận việc mua bán này, “Trong nhà ngươi có nam tử không?”

Chủ nhà đi thẳng vào vấn đề, không muốn cho nữ tử mướn cửa tiệm.

Ta hỏi ông ta tại sao.

Bèn nói lời lẽ tầm thường, nữ tử nên ở nhà giúp lang quân nuôi nấng con cái. Hơn nữa ta là một nữ tử đi khắp nơi xuất đầu lộ diện, rất khó để lấy lòng tin của người khác. Cho dù ta có lấy ra khế ước làm tin, thì bọn họ cũng không nguyện ý tin, ngược lại bảo ta quay về chăm sóc cho gia chủ.

Ta lại quấy rầy mấy ngày, cuối cùng chủ nhà cho phép ta bày một quầy hàng nhỏ trước cửa trong một ngày.

Ông ấy đứng phía sau ta, nhìn ta bày dọn một cái bàn, một cái sọt lớn và một cái biển hiệu nhỏ. Rất nhiều người tụ tập quanh cửa tiệm.

“Mười cân nho, đổi lại 50 lượng bạc, trên này viết có đúng không?”

“Không sai.”

“Nếu như mang nho đến rồi, ngươi chạy rồi thì làm sao?”

“Ta ngồi ở đây, mọi người có thể gọi người đến trông ta, nếu như ta bỏ chạy thì cứ bắt lại dẫn đến nha môn.”

Đám người trước cửa thì thầm to nhỏ, nhưng vẫn không có ai đứng ra. 50 lượng bạc đó là số tiền mà người bình thường có thể tiêu trong một năm, ngay cả tiền thuê cửa tiệm này cũng chỉ có một lượng một tháng.

Không có ai tin trên đời lại có chuyện tốt rơi xuống như vậy.

Mãi đến khi mặt trời lặn, mới có một nam tử đến tháo biển hiệu xuống, “Hôm nay ta không làm việc, ngươi đợi đó, ta đi tìm nho cho ngươi.”

Khoảng nửa giờ sau, người đó quay lại đẩy theo một chiếc xe kéo, đằng sau còn có một nông phu. “Mười cân, ngươi cân thử xem.”

Ta cân lại, sau đó lấy ra một ngân phiếu 50 lượng bạc. Đôi mắt của nam tử và nông phu đó sáng lên, “Tiền thật sao?”

Ta mỉm cười ngồi xuống, “Hay là ta ngồi đây chờ các ngươi, tiền trang vẫn chưa đóng cửa, các ngươi đem đi kiểm tra thử xem?”

Có người xung quanh vội giơ tay, “Ta là chưởng quầy tiền trang, để ta xem xem.”

Ông ta lấy ngân phiếu xem xét tỉ mỉ, gật đầu, “Thật.”

Cả chợ trong phút chốc nháo nhào lên, có tiếc nuối, có ngưỡng mộ, mọi người đều truyền tai gọi ta là Ôn lão nương.

Vừa quay đầu, chủ nhà đã chìa tay ra mời ta. Ta mỉm cười đi theo ông ấy.

Trong sách có hàng ngàn châu báu, nếu thành thật thì ta sẽ không lừa dối. Khi ta sứt đầu mẻ trán, tiên sinh dạy học vừa hay dạy ta một điển cố “Thương Ương lập mộc”, ta liền bắt chước theo.

Chủ nhà không những dễ dàng cho ta thuê cửa tiệm, còn nói cho mọi người trong thành biết phía đông sắp mở có một tửu lâu, mà lão nương ở đó nhất ngôn cửu đỉnh, không lừa già dối trẻ, mua bán công bằng.

Sau khi mở cửa, tuy là vẫn chưa có lời, nhưng rượu hoa quả của ta phong phú đa dạng, dựa theo từng khẩu vị mà đề ra những mức giá khác nhau, bất luận là nam nữ môn đệ, đã bước vào sẽ có thể chọn ra một hương vị hài lòng.

Hơn nửa còn có thể uống thử trước khi bước vào, môn đình không hề vắng vẻ.

Sau kì thi hương, Tạ Diễm dẫn theo một đám đồng môn đến ủng hộ ta. Uống say rồi có thể lên lầu hai nghỉ ngơi.

Gió mát một bình rượu, say rượu ngắm trăng lên.

Cũng tạo cho tửu lâu của ta thêm chút phong lưu ý vị.

Hôm treo bảng vàng, môn đinh đánh đồng, công bố, hôm đó tửu lâu của ta cũng được Tạ phủ đặt gần 50 bàn.

Tạ Diễm đỗ đầu kì thi hương.

Ta cũng không quá ngạc nhiên, trường hắn học là một trường rất có tiếng, hắn theo Giang Dũ Bạch tiến kinh thi đình, nếu không phải Giang Dũ Bạch có cái danh thần đồng, có vi sư là học sĩ, người đứng đầu là ai cũng chưa biết được.

Điều khiến ta không ngờ tới, là rượu nhà ta trở thành Giải Nguyên Lộ danh xứng với thực. Nhất thời, ở thành Kinh Châu nước lên thì bèo nổi, một bình rất khó có.

Thậm chí có nhiều người còn giành nhau mua Hội Nguyên Nhưỡng và Trạng Nguyên Hồng. Ngay cả các bữa yến tiệc của quan phủ đại nhân đến phái người đến đặt mấy vò rượu.

10.

“Này, ngài vào sân làm gì vậy? Có thấy cái bàn đó không? Qua đấy đi!”

Khi mang rượu đến nhà quan phủ, quản gia đang dẫn một nam tử trẻ tuổi mặc y phục xám đến một góc của gian sảnh, lúc đi ra còn lẩm bẩm, “Thật không biết bản thân có thân phận gì, còn muốn đến sân trước gặp mặt các quan lão gia.”

“Bản thân thi không đỗ kì hương, còn muốn ra vẻ cử nhân cái gì chứ?”

Quản gia quay đầu nhìn thấy ta, lập tức nở nụ cười, “Ôn lão nương đến rồi à, Tạ trạng nguyên đang thưởng rượu ở sân trước, có cần ta vào bẩm báo một tiếng không?”

Ta không nói gì chỉ nhìn vào căn phòng mà nam tử vừa rồi đi vào, ta cứ cảm thấy bóng hình đó rất quen thuộc.

“Ôn lão nương biết hoạ sĩ đó ư?”

“Hoạ sĩ?” Ta lẩm bẩm liệu có phải là Giang Dũ Bạch không.

“Đúng vậy, là người mà đại nhân mời về yến tiệc, nghe nói là cùng quê với Tạ trạng nguyên, trước kia còn là thần đồng, chỉ là có tiếng mà không có miếng, thần đồng gì mà ngay cả cử nhân cũng không thi đỗ!”

“Bịch.”

Sảnh phụ truyền đến tiếng nghiên mực rớt xuống, một khuôn mặt gầy gò xanh xao xuất hiện trước cửa. Khuôn mặt hắn xen lẫn sự hốt hoảng, lúng túng, khó xử, xấu hổ.

Chỉ còn thiếu vẻ kiêu ngạo mà ta từng thân thuộc.

“Làm phiền báo với quan phủ đại nhân một tiếng, phụ tấm lòng ngài ấy rồi, bức hoạ này Giang mỗ ta không vẽ được.”

Hắn lướt nhanh qua như một cơn gió, bộ dạng luôn cúi đầu, không còn dáng vẻ kiêu ngạo như trước nữa.

Ta nhặt nghiên mực dưới đất lên, đặt bên cạnh bàn.

Sân trước truyền đến tiếng nói chuyện náo nhiệt.

Thì ra ở đây có thể xem rõ hết thảy sân trước, đúng là một nơi thích hợp để vẽ.

Đáng tiếc….ta nhìn những bức tranh còn dang dở trên bàn, lực đạo và nét vẽ cũng không còn như trước nữa.

Ta nhìn bóng hình Tạ Diễm từ xa, lại nhìn Giang Dũ Bạch, không có nửa điểm hào hoa phong nhã của kiếp trước.

Ta cáo từ quản gia, rồi đi ra cửa sau, lại nhìn thấy Giang Dũ Bạch vẫn chưa rời đi.

Hình như cũng không phải đang đợi ta.

Cánh tay của hắn bị một đôi bàn tay mềm mại quấn lấy, bám mãi không buông. Hai người họ nhìn thấy ta, nam tử thấy xấu hổ, nữ tử lại ngạc nhiên.

Còn ta nhìn thấy Chu Phù cũng ngộ ra được những thay đổi của Giang Dũ Bạch.

Hắn bảo lãnh thay cha của Chu Phù, Chu đồ tể hẳn là không trả được tiền. Mà Giang Dũ Bạch thi rớt, sòng bạc hẳn là thấy hi vọng mong manh, bắt đầu đến cửa đòi nợ.

Giang Dũ Bạch lạnh lùng kéo tay Chu Phù muốn rời đi, lại bị nàng ta mạnh mẽ hất ra. Bức hoạ trong tay rơi xuống, lăn trên mặt đất, để lộ một mỹ nhân phong thái yểu điệu, duyên dáng như nàng tiên.

Chu Phù quỳ xuống, cuộn bức tranh lại, khóc lóc nói, “Nếu huynh không vẽ, ta chỉ có thể đem nó bán để trả nợ.”

Ta tránh xa, cũng không phải chuyện ta nên quản, trong đầu nhớ đến rượu ta tặng cho Tạ Diễm vẫn chưa đóng gói, ta còn phải đánh xe để hắn mang đi kinh thành, bây giờ hắn chính là tấm bảng hiệu sống biết đi của rượu hoa quả nhà ta.

“Khoan đi.”

Chu Phù lại tóm lấy chân ta, “Chi bằng ngươi mua bức họa này về đi.”

“Phù Nhi!” Giang Dũ Bạch kéo tay nàng ta, lại bị nàng ta đẩy ra.

Chu Phù cúi thấp người, trực tiếp quỳ xuống trước mặt ta, “Ba trăm lượng, chỉ cần ba trăm lượng.”

Khi xưa bức họa này có người ra giá ngàn lượng, nhưng Giang Dũ Bạch nhất quyết không bán. Tiếc là Chu Phù đã hỏi sai người rồi, ta chỉ là một thương nhân, bán một bức hoạ là theo giá trị cất giữ, mà giá trị cất giữ lại có liên quan đến danh tiếng của hoạ sĩ đó.

Giang Dũ Bạch bây giờ không đáng cái giá đó. Ta sẽ không kinh doanh thua lỗ.

Chu Phù khóc thê lương, như một bông hoa mỏng manh bị gió và sương tàn phá, Giang Dũ Bạch cuối cùng không nhịn được, đứng trước mặt ta.

Hắn cúi đầu xuống, nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu, “A Nguyệt, giúp ta, chỉ có lần này, muốn ta làm gì cũng được.”

Ta giống như một quần chúng hồng trần, suy nghĩ ta có nên cảm động vì tình ý đồng cam cộng khổ, không rời không bỏ này hay không.

Nhưng ta là một thương nhân, đã quen việc xem xét giá trị.

“Huynh có thể làm gì? Huynh có bản lĩnh nấu rượu hay là sức lực vận chuyển rượu?”

“Giang Dũ Bạch, huynh chỉ có một cái não biết đọc sách, nhưng nó đã bị hoen rỉ rồi.”

Ta đẩy tay Chu Phù ra, ta chỉ là người ngoài trong câu chuyện của bọn họ.

Ta không ép buộc người khác, cũng không đóng vai người tốt trong lòng bọn họ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hoàn


11.

Cuối cùng vẫn bị hai người bọn họ dây dưa một canh giờ, sau khi đưa hai xe rượu đến Tạ phủ, ánh hoàng hôn đã bao phủ xung quanh rồi.

Tiếng vó ngựa cùng chàng trai thiếu niên chạy nhanh tới, mặt mày hớn hở, áo quần rúng rính, một thân ảnh hăng hái khí phách như nhuộm thành một bức tranh hào phóng.

Tạ Diễm xoay người xuống ngựa, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ phong lưu mang theo chút nồng say, “Cô nương này, muội không biết mệt à?”

Rõ ràng là đôi mắt đang cười, khoé miệng lại run nhẹ, không phải vì gió đêm lạnh lẽo, mà là căng thẳng.

Ta ở bên Giang Dũ Bạch hai mươi năm cũng không uổng phí, đã sớm hiểu được những thăm dò của những văn nhân này.

“Không mệt, khi dây leo lớn thành tùng bách, thì cơ thể và tâm hồn đều cảm thấy vui vẻ.”

Tạ Diễm hiểu, giống như ta cũng hiểu ý ngầm trong lời nói của hắn.

Hắn nhìn hai xe rượu, nói sang chuyện khác, giọng điệu giả vờ tức giận, “Đường đường là trạng nguyên, lại bị muội làm thành văn thư du nhập vào thị trường kinh thành.”

“Huynh quên ta là một nha đầu vô lễ lại yêu tiền sao?”

Bọn ta bật cười, nhớ đến ngày đầu tiên gặp nhau.

Ta chắn hắn ở con hẻm ở cửa sau thư đường, trên tay là số tiền cọc mới lấy từ người lái đò, nói với hắn, “Thẩm học sĩ về quê thăm người thân, sẽ ở Châu phủ mở yến tiệc cùng với đám văn nhân, huynh lên đường sớm một ngày còn có thể gặp ngài ấy, tin hay không tuỳ huynh.”

Khi đó thư đồng của hắn quở trách ta, “Nữ tử này thật vô lễ.”

Mà khi ta quay người rời đi, nghe thấy hắn nói, “Là một nha đầu yêu tiền.”

Hôm đó ai trong bọn ta đều không nghĩ đến, sau này bọn ta sẽ trở thành bạn bè của nhau.

Lúc này ta chắp tay lại, “Chúc Tạ huynh đi cung đình đoạt giải xướng tên bản vàng, giàu sang quyền quý xin chớ quên nhau.”

Tạ Diễm cũng đáp lễ lại, “Nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của Ôn muội.”

12.

Thay Tạ Diễm làm xong, ta cả ngày đều ở trong phòng ấm của tửu lâu. Bỏ tiền mời một vài sư phụ ủ rượu đến, từ men rượu, nhiệt độ và nước nguồn đều được thử nghiệm để chọn ra phương pháp nấu rượu hoa quả nhanh nhất và tốt nhất.

Ta cũng đến thăm các cửa tiệm đồ gốm sứ ở tỉnh và quận, đồng thời nghiên cứu với các sư phụ làm gốm sứ xem loại nào sẽ chịu nhiệt tốt, loại nào thích hợp để ngưng tụ, loại nào có thể chế tạo thành một bình chưng cất hoàn chỉnh.

Mẹ ta luôn hỏi ta bận rộn như vậy là vì cái gì vậy, tiền kiếm được sớm đã đủ cho ba người bọn ta sống cả đời này rồi.

Ta biết bà ấy cũng muốn ta dừng lại, để tìm một chốn để về.

Năm mới sắp đến, cha ta luôn mỉm cười khi nhìn đám trẻ chơi đùa trước cửa, tuy ông ấy không nói nhưng ta biết, con người khi già rồi sẽ muốn được con cháu phụng dưỡng.

Vào ngày đầu năm, trước cửa rất ồn ào náo nhiệt. Cha ta vừa mở cửa, một đám trẻ con đã ùa vào, vồ lấy ông ấy gọi, “Tổ phụ.”

Cha ta không đáp lại, mẹ ta cũng thấy bối rối.

Ta cầm một dĩa hoa quả đi ra nói với đám nhóc kia, “Hôm nay tổ phụ, tổ mẫu không đáp lại, các ngươi cùng đừng hòng ăn kẹo hoa quả của ta nhé!”

Đám nhóc đồng loạt xông lên, bám vào chân cha mẹ ta như con tắc kè, hai người họ cười không ngậm miệng lại được.

Nuôi hai đứa con suốt hai mươi năm, trước nay chưa từng nhìn thấy bầu không khí vui vẻ như vậy, ngược lại một nữ tử như ta lại khiến căn nhà rộn ràng như vậy, giận ta đến nỗi lăn ra giường.

Còn không bằng nuôi một đám nhóc đáng yêu này, dạy dỗ bọn chúng từ nhỏ.

Đám nhóc này là những cô nhi được ta nhận nuôi ở viện nhi, viện nhi này lấy danh nghĩa của Tạ Diễm để lập nên, cho nên cha mẹ ta đều không biết.

Tạ Diễm giúp đỡ ta quá nhiều rồi, bây giờ hắn cũng coi như bước được nửa chân vào con đường làm quan rồi, hắn cần danh tiếng, còn ta cần đám nhóc này để giúp hai người họ thêm gắn kết hơn.

Đám nhóc này chọc cha mẹ ta đến tức giận, một đứa nhóc trong đó bị đẩy ra, chạy đến bên ta, hỏi Tạ Đô Đô lần trước đi cùng ta đến đâu rồi.

Ta nói Tạ Đô Đô đã đến kinh thành làm quan rồi, quay về sẽ đem theo rất nhiều kẹo hồ lô.

Sau này, Tạ Diễm thật sự quay lại, thăng quan tiến chức, chỉ là đáng tiếc sứ đoàn cống nạp Gaul, chỉ sợ không còn cơ hội gặp lại người muốn gặp rồi.

13.

“Trạng Nguyên Hồng” tuy rằng không trở thành rượu cống, nhưng cũng nhận được hào quang của tân trạng nguyên, nên đã có tiếng tăm nhất định ở kinh thành. Người từ kinh thành đến Kinh Châu đều sẽ ghé tửu lâu của ta uống một bình rượu.

Một ngày nọ hai tháng sau, ta đang ở hậu viện thử rượu, lại nghe thấy một giọng nói to lớn, khàn khàn từ đại sảnh, “Bà chủ đâu, cho ta một bình rượu.”

Là một nữ nhân có chiếc mũi cao, lông mày rậm, bên cạnh còn có mấy người hầu đi theo nàng ta, đôi mắt xanh sâu thẳm như nàng ta.

Những người khách khác trong tiệm đưa mắt nhìn nhau, nàng ta rất tự nhiên hào phóng tìm một chỗ ngồi xuống. Ta vẫy tay, bảo tiểu nhị mang đến cho nàng ta một tách rượu để thử, chỉ nói là tiệm tặng.

Ta bí mật đứng sau bức bình phong, quan sát nàng ta nếm thử từng vì rượu từ nhẹ đến đậm, sau khi nếm xong nàng ta tấm tắc khen ngon.

“Gọi chưởng quầy các ngươi ra đây cho ta.”

“Chưởng quầy, chưởng quầy.” Tiểu nhị đón khách chạy đến trước mặt ta.

“Chưởng quầy, không hay rồi! Tứ thiếu gia Lưu gia vừa ném một người nửa sống nửa chết đến trước cửa tiệm chúng ta.”

Lưu gia là là nhà mẹ của phu nhân quan phủ, còn tên thiếu gia đó là một tên công tử đào hoa có tiếng ở kinh thành, nạp mười ba vị tiểu thiếp, ta với hắn xưa này đều không có ân oán, hắn là muốn cái gì?

Ta nhanh chóng đi đến trước cửa, tiểu nhị lật người m/áu me bê bết lại mới phát hiện là Giang Dũ Bạch.

Lúc này có một người hầu ném chiếc trâm cài tóc đính cườm xuống đất, “Thập tứ nương nhà ta nói rồi, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt, có trách thì trách số phận này.”

Giang Dũ Bạch trên mặt đất trợn mắt, bẽ gãy chiếc trâm cái tóc, đâm vào lòng bàn tay hắn chảy máu.

“Hắn là bạn của ngươi?”

Nữ nhân dị quốc tiến tới, bảo người mang Giang Dũ Bạch vào.

Vận mệnh đúng là huyền diệu, kiếp trước ta lén lút hỏi nàng ta cách nấu rượu trong yến tiệc, nàng ta cũng chỉ vào Giang Dũ Bạch hỏi ta.

Sau khi biết ý định của ta, nàng ta nhiệt tình vẽ tranh cho ta, còn thao thao bất duyệt dạy cho ta. Cuối cùng ta còn nhờ dịch quan bên cạnh viết lại giúp ta, còn bị ta vội vàng cắt ngang. Ta không biết chữ này. Dịch quan giải thích cho ta xong, nàng ta tức giận đến tím mặt.

“Nữ tử vô tài mới là đức? Ai nói chứ?”

Nàng ta nói một câu ta nghe không hiểu, phát hiện đã nói sai ngữ âm, bèn bổ sung thêm một câu, “Đồ vô dụng.”

Nàng ta nghiêm túc hỏi ta, “Nữ tử Trung Nguyên các ngươi thật sự là vật phụ kiện cho đám nam nhân?”

Ta không nói nên lời. Bởi vì ta của khi đó, thật sự là dựa vào Giang Dũ Bạch mà sống.

Ta là nương tử của hắn, là mẫu thân của con hắn, là nữ chủ nhân của phủ hắn, ngay cả khi qu/a đ/ời tên hắn cũng được viết trên bi/a m/ộ ta.

Nàng ta tức giận rời đi, trước khi đi còn nói một câu, “Là ngươi tự coi nhẹ bản thân.”

Câu nói đó ta khắc ghi rất lâu, cho đến trước khi m/ất mới thừa nhận nàng ta đúng.

Lời nói của nàng ta cắt ngang suy nghĩ của ta, “Đứng đó làm gì, mau gọi người đến cứu hắn.”

Người của nàng ta bèn khiêng Giang Dũ Bạch đến y quán.

14.

Vết thương của Giang Dũ Bạch chỉ là vết thương ngoài da, đại phu nói tịnh dưỡng mấy ngày là sẽ ổn.

Ta cũng không quản nhiều. Giang Dũ Bạch tỉnh lại ta liền rời đi, y quán phái người đến đưa giấy nợ mà hắn để lại cho ta, khi đó ta đang ở tư phòng nói chuyện thưởng rượu với nữ tử dị quốc kia.

Tiếng phổ thông của nàng ta trôi chảy hơn nhiều so với kiếp trước.

Nàng ta tên là Roman, là con gái của thương nhân giàu nhất xứ Gaul. Nàng ta không hứng thú kiếm tiến, thích đi chu du tứ hải và uống rượu, không có việc gì còn thích tự mình nấu rượu, phương pháp nấu rượu của nàng ta đã phổ biến rộng rãi khắp xứ Gaul.

Trong lần cống nạp này, nàng ta vô tình uống rượu ta nấu ở chợ, còn thơm và đậm đà hơn rượu nàng ta nấu nên mới đến xin thỉnh giáo một ít.

Ta đáp ứng, kéo nàng ta đến bên cửa sổ, chỉ vào khoảng sân bên bờ sông.

“Ngươi đáp ứng với ta, mỗi năm đến cống nạp, đều phải đến chỗ ta một lần, đến đó nói cho ta nghe những gì ngươi nghe được thấy được, ta sẽ tặng ngươi một nồi cất mới.”

Roman nhìn theo tay ta, hỏi đó là nơi nào.

Ta nói đó là thư đường của nữ tử, chia làm hai sân, sân ở phía đông dạy nữ tử đọc viết, sân ở phía tây dạy cách nấu rượu, thuật toán, văn học để bọn họ hiểu những đạo lý, kỹ năng mưu sinh. Bây giờ chỉ thiếu một tiên sinh hiểu biết sâu rộng nói cho họ biết thế giới ngoài kia rộng lớn nhường nào, nữ tử không nên bị bó buộc ở cái hậu viện.

Roman chống cằm hoit ta, “Tại sao lại xây một thư đồng như vậy?”

Ta trịnh trọng đáp lại, giống như đang đối diện với kiếp trước của ta.

“Ta muốn nói cho bọn họ biết, nữ tử chưa từng là vật phụ kiện của nam nhân, trên thế giới này vốn dĩ nam nữ đều mang nửa bầu trời, chúng ta dựa vào chính mình cũng có thể sống tốt.”

Roman vỗ tay hài lòng, uống một chén rượu, “Hay, hay, ta mỗi năm đều sẽ đến, ngươi mà không mời thì ta vẫn đến.”

Nàng ta rất nhiệt tình, kéo tay ta muốn đến thư đường xem xem.

Đi qua bờ sông, ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Gió sông vù vù, thân ảnh mong manh.

Không biết hắn lấy đâu ra thanh y đó, cắt thành một tấm biển vải. Bên trên viết, “Vẽ tranh, mười đồng một bức chân dung, năm đồng một bức cảnh.”

Roman cũng nhìn thấy hắn, cảm thấy rất đáng thương, hỏi ta có muốn giúp đỡ không.

Ta lắc đầu, cha ta từng nói, có tay có chân sẽ không ch/ết đói được.

15.

Sau này, ta cũng không thành thân. Cả ngày bận rộn kinh doanh, rảnh rỗi sẽ học thêm ngôn ngữ của nước khác.

Sau này nữa, cha mẹ ta trăm tuổi, ta bèn giao lại thư đường cho những đứa trẻ trước kia quản lí. Bản thân đến xứ Gaul tìm Roman.

Mùa đông bọn ta về phương Nam tránh lạnh, mùa hạ bọn ta về phía Bắc để tránh nóng, mùa xuân bọn ta sẽ quay về đất nước của mình để giải quyết việc riêng.

Có một năm ta đã thất hứa. Tạ Diễm từ kinh thành quay về rồi.

Ta với hắn cùng nhau ăn bữa cơm tất niên ở viện nhi. Uống đến chén thứ ba, hắn liền kể về người trong lòng của hắn.

Hắn nói: “Nàng ấy giống như một con chim hồng nhạn, tâm hồn luôn hướng về thế giới bao la rộng lớn, ta không đợi được nữa, ta phải thành thân rồi.”

Ta mỉm cười gật đầu, không tự chủ mà rơi nước mắt.

Nếu như hắn gặp cô nương ngốc nghếch của kiếp trước thì tốt biết bao.

Đáng tiếc người hắn gặp là ta.

Khoảng trống đã in sâu trong tim cho dù có ánh nắng vương xuống, cũng sẽ để lại bóng râm.

Ta sẽ không yêu ai khác được nữa, cũng không muốn ai sẽ đau khổ vì ta.

Cuộc đời có biển, có núi có sông.

Ta chỉ muốn đi gặp chúng sinh, gặp chính mình.

(Hoàn.)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom