Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Phong Hồn

Phong Hồn
Tác giả: Nanga Bawa gặp Aden
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 南迦巴瓦遇见亚丁 - Nanga Bawa gặp Aden

Thể loại: Hiện đại, linh dị, vả mặt tra nam....

Dịch bởi: Gin

Beta: Coffee

Giới thiệu:

Dạo này, tôi cứ có cảm giác trong căn nhà này xuất hiện thêm một người.

Hoá ra chồng tôi đã cưới thêm một cô vợ trẻ.

Còn tôi thì bị phong hồn trong bức tường kín đã ba năm.

Bởi chính chồng tôi, Thẩm Đạc.
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


(1)

Tôi mơ màng tỉnh dậy, phát hiện trong căn nhà của mình bỗng xuất hiện một cô gái vô cùng xinh đẹp.

Cô gái khoác trên người bộ váy màu vàng nhạt, tựa như một chú bướm nhỏ bay lập lờ trong gian bếp.

Hơn nữa, trên má cô gái ấy còn ẩn hiện hai lúm đồng tiền, đến cả một người phụ nữ như tôi cũng rung động trước vẻ đẹp này.

Tôi im lặng nhìn cô ấy một lúc, xem bộ dạng lúng túng lật một bên cá mú còn rướm máu của cô ấy khiến cho chảo dầu bắn tung toé.

Nhìn qua là biết cô ấy thuộc dạng tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, tôi tò mò không biết chồng cô ấy phải là người như thế nào mới có thể khiến cô ấy cam tâm tình nguyện xắn tay vào bếp như thế.

Tôi nghĩ thầm trong bụng.

Người đàn ông ấy thật hạnh phúc.

Cửa mở ra, một người đàn ông có dáng người cao ráo bước vào.

Anh ta đặt cặp xuống, đi thẳng đến chỗ cô gái, ôm chầm cô ấy từ phía sau.

“Uyển Uyển, em có mệt không? Mấy chuyện này để anh làm được rồi.”

Giọng nói này.

Trong lòng tôi cảm nhận được một cảm giác quỷ dị nhưng vô cùng thân thuộc, sau đó liền thấy người đàn ông ấy cúi xuống tựa đầu vào vai cô gái.

Tim tôi hẫng đi một nhịp.

Chính là Thẩm Đạc.

Chúng tôi yêu nhau đã được năm năm, sau khi kết hôn tính đến nay cũng đã được ba năm.

(2)

Tôi bất giác phát hiện, không gian căn nhà này…tuy đã thay đổi đi nhiều, nhưng vẫn lưu giữ được sự xa hoa, tinh tế trong từng ngóc ngách.

Thiết kế căn nhà này rất giống với căn nhà tôi và Thẩm Đạc cùng nhau dọn vào lúc trước.

Và nữ chủ nhân căn nhà này chính là tôi.

Nơi đó chính là gian bếp quen thuộc mà tôi đã nấu ăn không biết bao nhiêu lần.

Nhưng hôm nay, tôi lại chứng kiến được cảnh chồng mình đứng trong gian bếp này ôm ấp một người phụ nữ khác.

Mắt tôi ửng đỏ, tôi chỉ muốn nhảy bổ vào cào nát mặt đôi cẩu nam nữ.

Nhưng dường như tôi lại bị thứ gì đó cản trở, một tiếng “boong” vang lên.

Không thấy đau, nhưng cảm giác như bị giam cầm.

Cô gái kia dường như phát giác được điều gì đó, đảo mắt nhìn quanh.

Tôi nhịn không nổi nữa liền chìa tay ra.

Phía trước có một kết giới vô hình.

Dường như thứ đó đã chia cắt tôi và cô ấy thành hai thế giới, kể cả Thẩm Đạc cũng thế.

Một cơn ác mộng kinh hoàng ập tới, rốt cuộc tôi…đang ở đâu?”

(3)

Tôi choáng váng hồi lâu, lúc ngước mắt nhìn thì trên bàn đã bày lên một bàn ăn thịnh soạn bốn năm món.

Thẩm Đạc giúp cô ấy cởi tạp dề, sau đó dịu dàng đặt lên môi cô ấy một nụ hôn.

Hắn nắm tay cô ấy đi đến trước mặt tôi.

Tôi dùng hết sức đập mạnh vào kết giới, hét đến khản cổ.

Nhưng sau đó cũng đành giương mắt làm ngơ, để mặc bọn họ tuỳ ý.

Bọn họ cúi người, lạy tôi một lạy.

Cô ấy quay qua nhìn Thẩm Đạc, ôm chặt lấy hắn.

“Anh đừng quá đau buồn.”

Giọng nói tỏ ra thương cảm.

“Mỗi ngày trước bữa cơm anh đều đến thắp nhang cho chị ấy.”

“Nếu như chị ấy dưới suối vàng biết được anh yêu chị ấy đến thế, nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.”

Thẩm Đạc cúi mặt, trong mắt chỉ còn lại nồng đậm bi thương.

“Anh xin lỗi, khiến em thiệt thòi rồi.”

Cô ấy dụi mặt vào lòng hắn.

“Em rất ngưỡng mộ chị ấy, thật sự nhiều lúc rất ghen tị, nhưng cũng vì thế em mới yêu anh.”

“Anh đối với chị ấy tình sâu nghĩa trọng, là người đàn ông đáng để nương tựa cả đời.”

Hai người bọn họ đang nói gì, tôi quả thật nghe không rõ.

Khoảnh khắc cô ấy tựa vào lòng, hắn hé ra một khoảng trống.

Tôi thông qua khoảng trống đó nhìn thấy tấm hình một cô gái được đặt trên một chiếc bàn bằng gỗ.

Một tấm hình trắng đen.

Cô gái ấy đang nở nụ cười.

Đằng sau ánh mắt vô hồn ấy ẩn chứa vực sâu không đáy khiến người khác lạnh lòng.

Người trong bức ảnh chính là tôi.

(4)

Đầu tôi sắp nổ tung.

Tôi cuối cùng cũng nhớ ra.

Tôi c.h.ế.t rồi.

C.h.ế.t trong một vụ tai nạn xe.

Tôi nhớ lại cú phanh gấp trên xe hôm đó, máu bắn ra tung toé.

Và…hình ảnh Thẩm Đạc bỏ rơi tôi tại hiện trường.

Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ.

Ngày 2 tháng 8 năm 2020.

Đã ba năm trôi qua.

Hiện tại Thẩm Đạc đã có gia đình mới.

Nữ chủ nhân mới của căn nhà này tên Bành Uyển, lớn lên ở Giang Nam.

Tôi nhớ lại cảm giác lần đầu gặp cô ấy, dáng vẻ ấy khiến người khác khó lòng không rung động.

Không giống như tôi, đến cả giọng nói cũng nhanh, không nghe rõ chữ, còn cô ấy lại ngọt ngào tựa mật.

Ngay cả trái dưa hấu giữa hè bổ làm đôi, cô ấy cũng dành phần ngọt nhất cho Thẩm Đạc.

Những điều ngọt ngào ấy…Thẩm Đạc đã từng dành riêng cho mỗi mình tôi.

Nhìn cặp nam nữ ân ái trên sofa như đôi uyên ương lội nước, mùi vị cay nồng xộc thẳng lên mũi, tôi cứ tưởng nước mắt sắp không giữ được mà tuôn trào.

Nhưng thật ra khoé mắt lại cạn khô.

Hoá ra…quỷ không có nước mắt.

Tôi nhìn Thẩm Đạc với ánh mắt hoài niệm.

Thời gian vô cùng ưu ái hắn, gương mặt ấy không hề hằn lên vết tích thời gian, ngược lại lại tỏa ra một luồng khí tức màu đỏ, so với ngày trước quả thật phong độ hơn nhiều.

Tôi dụi mắt, không sai, quả thực là màu đỏ.

Hoá ra sau khi hoá quỷ có thể nhìn thấy khí vận của con người sao?

Sau đó, tôi đưa mắt nhìn Bành Uyển, nhưng lại không thấy gì cả.

Tôi không kìm nổi bật cười, Thẩm Đạc năm xưa từng nói có người bảo hắn “một đời khốn khổ, tiền tài tuổi thọ mất cả đôi đường”. Đúng là mấy thứ miệng lưỡi đầu đường xó chợ mới nói ra những lời như thế, đây rõ ràng là người có mệnh cách phú quý, thịnh vượng.

Nhưng không biết vì sao, luồng khí tức màu đỏ này lại khiến tôi có cảm giác quen thuộc, giống như nó đã bị cưỡng chế ra khỏi cơ thể tôi vậy.

Từng giây từng phút, tôi có thể cảm nhận được nó đang réo gọi tôi.

Ngay lúc này, tôi tưởng rằng có lẽ do bản thân chung sống với Thẩm Đạc đã lâu nên luồng khí tức này đối với tôi có chút quen thuộc, vậy nên nhận nó mới nhận tôi làm chủ nhân chăng?

Nhưng không ngờ, thứ này quả thật có linh khí.

Nó đang réo gọi chủ nhân thật sự của mình.

(5)

Theo sự biến đổi của thời gian, luồng khí tức trên người Thẩm Đạc ngày càng mạnh mẽ.

Đôi mắt của hắn tỏ vẻ mệt mỏi do công việc bận rộn.

Sự nghiệp của Thẩm Đạc ngày càng thăng tiến, tôi biết tất.

Nhưng bất luận hắn có bận cỡ nào cũng sẽ trở về nhà.

Hơn nữa còn ôm chầm lấy Bành Uyển.

Hôm nay cũng như thế.

Tôi nhìn vào liền khó chịu trong lòng, lúc muốn quay mặt đi để bình ổn lại tâm trạng thì liền nhìn thấy Thẩm Đạc nhẹ nhàng buông Bành Uyển ra.

Không biết hắn đang có tâm tư gì.

Tôi ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường.

Kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ.

Tôi bất giác cau mày.

Đúng là mấy ngày này…Thẩm Đạc và Bành Uyển luôn quấn quýt đúng độ giữa đêm khuya.

Từ lúc nào mà Thẩm Đạc lại nuôi dưỡng thói quen kì lạ như vậy?

Ánh trăng lờ mờ rọi vào gương mặt trắng trẻo của Bành Uyển, trên khuôn mặt ấy lộ rõ sự dịu dàng, có vẻ cô ấy đang chìm sâu trong giấc ngủ.

Thẩm Đạc thì thầm bên tai Bành Uyển.

“Uyển Uyển.”

Cô ấy không phản ứng.

Thậm chí còn giật giật nhẹ môi, nhẹ tựa thú nhỏ đang say giấc.

Đến cả tôi nhìn thấy cũng mềm lòng, tôi vô thức nhìn Thẩm Đạc.

Có khi nào, hắn…đang thương hại cô ấy?

Trong lòng tôi có chút chua xót.

Nửa gương mặt của Thẩm Đạc chìm trong bóng tối, hắn dần dần ngẩng đầu.

Khoảnh khắc đó, biểu cảm của hắn…thậm chí có mấy phần u ám.

Hắn giương tay ra, với lấy một thứ hình dạng như chiếc hộp nằm trên sofa, mở ra.

Một giây sau đó, hắn lấy ra một vật nhỏ lấp lánh ánh sáng, là một cây…kim bạc.

Thẩm Đạc nhẹ nhàng cầm lấy ngón trỏ của Bành Uyển, sau đó không do dự mà châm vào.

Máu tươi ứa ra, phủ đầy trên ngón tay trắng nõn nà của Bành Uyển.

Màu đỏ tươi của máu như gai đâm thẳng vào nhãn cầu, tôi trừng to mắt…

(6)

Cây kim bạc đó…cũng từng châm vào ngón tay tôi.

Ba ngày trước khi tôi c.h.ế.t.

Cũng chính khoảnh khắc này, lúc tôi đang ngủ say.

Nhưng tôi là người nhạy cảm, lại rất sợ đau nên khi cây kim đó vừa châm vào đã khiến tôi tỉnh giấc.

Tôi mơ hồ hỏi hắn.

Trong đêm tối, dường như có ánh sáng lấp lánh lờ mờ của cây kim bạc.

“Anh đang làm gì vậy?”

Hắn đặt một nụ hôn lên trán.

Thẩm Đạc xoa đầu dỗ dành tôi.

“Ngoan, không có gì đâu. Ngủ thôi.”

Bây giờ trước mắt…

Tôi trơ mắt nhìn Thẩm Đạc châm kim vào ngón trỏ của Bành Uyển, sau đó lại lấy ra một thứ kỳ lạ.

Tôi mơ hồ nhìn một lúc lâu mới nhận ra đó là một chiếc gương đồng.

Trên đó dường như vẽ …một bức hình bát quái.

Thẩm Đạc cẩn thận lấy gương đồng ra, cầm lấy ngón trỏ của Bành Uyển, trích máu của cô ấy nhiễu vào điểm trắng nửa vùng màu đen.

Sau đó lại dùng máu từ ngón tay mình nhiễu vào điểm đen nửa vùng màu trắng.

Não tôi bị sự sợ hãi xâm chiếm.

Hắn đang làm gì vậy?

Thứ nghi thức tà đạo này vẫn chưa kết thúc.

Hắn lấy từ hộp ra một cây kéo nhỏ, ngay lúc hắn sắp ra tay thì bất giác tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tiếng chuông chói tai đập thẳng vào màng nhĩ khiến cho Bành Uyển đang ngủ say bật dậy.

Thẩm Đạc vội vàng thu mọi thứ lại vô cùng gọn gàng rồi nhét vào khe hở trên sofa.

Sau đó với lấy điện thoại.

Hắn trước giờ vẫn giữ thói quen khi nghe điện thoại phải ra ngoài đi vài bước.

Giống như bây giờ vậy.

Hắn đi đến trước mặt tôi rồi dừng lại, quay lưng hướng về Bành Uyển đang mơ hồ tỉnh dậy.

Giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng tôi đã nhìn ra toàn bộ mặt trái của hắn, con người tà môn quỷ dị.

Tôi bị cảnh tượng này dọa cho bất giác lùi về sau mấy bước.

Thẩm Đạc…rốt cuộc mục đích của hắn là gì?

(Còn tiếp) 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(7)

Từ sau khi bắt gặp Thẩm Đạc trích máu lên chiếc gương đồng âm dương, tôi bắt đầu cảm thấy sự việc không đơn giản.

Đầu óc tôi như lạc giữa đám sương mù, tìm mãi chẳng thấy lối ra.

Vài ngày sau, công việc của Thẩm Đạc vô cùng bận rộn.

Dường như hắn không trở về nhà liền mấy hôm.

Nhưng căn nhà này lại trở nên náo nhiệt hơn trước.

Tôi chỉ tay vào con quỷ đang tiến về phía Bành Uyển, đây đã là lần thứ 31 rồi.

“Này! Muốn làm gì? Không biết đang đặt chân đến địa bàn của ai hả?”

Lần này là một quỷ treo cổ, khi thấy tôi liền tỏ ra sợ sệt, chân cũng run rẩy không ngừng.

“Này đại ca, cả cái hơi thở của cô tôi còn không đánh hơi được thì làm sao biết nhà này là địa bàn của cô chứ.”

Tôi nhướng mày, hoá ra là quỷ vùng đông bắc.

“Được rồi, giờ biết rồi đó. Mau cút đi.”

Hắn ta chớp mắt đã biến mất.

Tôi chống cằm nhìn cô gái trẻ đang úp mặt lên bàn chăm chú vẽ vời, ánh sáng rọi vào nửa gương mặt cô ấy, đến cả từng sợi lông tơ cũng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.

Kể từ ngày Thẩm Đạc không trở về nhà, đám ma quỷ cứ réo nhau gọi tới không ngừng, bọn chúng đến đây đều cùng một mục tiêu, Bành Uyển.

Nói ra cũng thật trùng hợp, con quỷ đầu tiên mới bay vào cửa đã đụng mặt tôi.

Hắn toàn thân run sợ, run rẩy không ngừng.

“Không biết địa bàn này là của bà ngoại mày sao, có mắt như mù, dám động thổ trên đầu thái tuế.”

Nghe được mấy lời khai của hắn, tôi mới biết được hoá ra Bành Uyển thuộc mệnh cách bát tự tứ thuần âm. (sinh vào ngày âm, tháng âm, năm âm, giờ âm)

Người mang mệnh cách này được ví như thứ “cao lương mỹ vị” dụ dỗ vong hồn kéo tới.

Còn tôi là một lệ quỷ cực kì nguy hiểm, bao quanh bên ngoài là lớp lệ khí dày đặc.

Chúng quỷ khi gặp tôi đều bỏ chạy tứ phương.

Tôi cười khinh bọn chúng.

Tôi chỉ là gặp tai nạn ngoài ý muốn nên mới bỏ mạng thôi mà, cũng chẳng oán hận ai, sao lại trở thành lệ quỷ được chứ?

Nhưng kể ra cũng nhờ thế nên bọn quỷ khắp nơi kéo đến cũng không làm ăn được gì.

Cho đến một ngày…lão đầu đó xuất hiện.

(
[Diendantruyen.Com] Phong Hồn


Tôi vẫn như cũ giữ cái phong thái tâm cao khí ngạo dọa lão ta.

“Biết địa bàn của ai không, mau xéo đi.”

Lão đầu vuốt râu bật cười thành tiếng:

“Cô cũng chỉ là một con quỷ đáng thương bị giam cầm hồn phách, còn dám tỏ vẻ ngang hàng với tôi sao?”

“Tôi cũng chẳng phải đám tiểu quỷ hèn mọn kia, cô không có cửa dọa tôi đâu.”

Đầu tôi đơ cứng, giọng nói như chìm vào cát trong sa mạc.

“Hồn phách bị giam cầm…là sao?”

Lão chỉ tay vào linh vị đặt trên chiếc bàn bằng gỗ đào, sau đó lại chỉ vào hũ gốm trắng đặt bên cạnh tôi.

“Hũ tro cốt đối diện với linh vị trên bàn, thứ đó gọi là tỏa linh.”

“Không phải một bước cô cũng không thể rời khỏi bức tường đó sao? Bởi vì linh hồn của cô đã bị phong ấn trong chính bức tường đó rồi.”

Tay tôi nắm chặt đến nỗi móng tay cắm chặt vào da thịt nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn.

Mạch máu trong mắt dường như sắp vỡ tung ra đến nơi.

Lão tiến tới vài bước, đi đến phía trước linh vị của tôi, chần chừ một lúc.

“Thứ này được đóng từ gỗ trinh nam thượng hạng, hơn nữa còn được đúc vàng bốn góc.”

“Mộc chủ sinh, kim lại chủ tử. Vàng đóng bốn góc phong bế linh vị, cũng giam cầm luôn cả linh hồn người c.h.ế.t với đám tro cốt trong chiếc hũ kia.”

Lão liếc mắt nhìn dòng chữ viết trên linh vị, sau đó cười lên khúc khích.

“Tên nhóc đó, đúng là cao tay.”

“Đúng là vi diệu! Kẻ tạo ra được thứ này quả thật lòng dạ như rắn.”

Lão chỉ tay vào hàng chữ nhỏ bên dưới linh vị.

“Cô xem đi, “trọn đời mỗi em”, bốn chữ này được viết theo kiểu dọc cùng với tên cô đặt ở trung tâm.”

“Ai nhìn vào cũng tưởng hắn là kẻ chung tình, nhưng lại không biết được thứ tuyệt diệu ẩn sâu trong đó, hai chữ “trọn đời” được viết tách ra, hơn nữa còn dùng bột vàng để viết.”

“Phía trên đó còn thêm một nét vẽ chắn ngang qua, ý muốn cô cả đời này không được siêu sinh."

“Tuyệt! Tuyệt diệu vô cùng!”

Từng câu từng chữ của lão như từng nhát dao găm thẳng vào trái tim trống rỗng của tôi.

Rõ ràng không còn thân xác, chỉ lưu lại một linh hồn nhưng ruột gan lại đau như lửa đốt.

Lão ngoảnh mặt lại nhìn tôi.

“Tuy nói rằng người c.h.ế.t đi sẽ buông bỏ mọi chuyện tiền kiếp, nhưng hồn phách lại bị giam trong pháp trận tỏa hồn, cô gái trẻ à, món nợ này không nhỏ đâu.”

“Cô đã biết hắn là ai chưa?”

Thù hận lấn át tâm trí.

Tôi nghiến răng, nghiến lợi thốt ra từng chữ.

“Chồng…tôi…”

“Thẩm Đạc.”

(9)

Lão nói hăng say, sau đó bỗng lộ ra chút thương cảm.

“Tại sao hắn lại ra tay độc ác với cô như thế?”

Vừa nghe dứt câu hỏi, trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh đêm hôm đó, hắn dùng kim bạc trích máu Bành Uyển lên gương đồng.

Trong lòng tôi bỗng trỗi dậy thứ dự cảm mạnh mẽ.

…Nhất định chuyện này có liên quan đến tôi.

Quả nhiên, lão già đó nghe xong, dường như hiểu thấu mọi chuyện.

“Quả nhiên là vậy, cô nói như thế ta đã hiểu rồi.”

“Cô nói tới chiếc gương đồng kia chính là âm dương ngư. Màu trắng tượng trưng cho mặt trời, màu đen tượng trưng cho bóng tối.”

“Gương đồng vốn là vật hút âm tà, lấy nó làm gốc, lấy sinh thần bát tự làm dẫn, sau đó dùng máu và tóc của người thi pháp làm vật tế…”

Đôi mắt lão ta lóe lên một tia sáng.

“Trận pháp nghịch thiên cải mệnh.”

Trí nhớ trở nên mơ hồ, cuốn tôi trở về câu chuyện năm xưa.



Thẩm Đạc trước khi yêu tôi là một cô nhi, ăn cơm từ thiện mà trưởng thành, nhưng nghị lực quả thật không tầm thường.

Sau khi chúng tôi bắt đầu yêu nhau, hắn đối xử với tôi yêu chiều hết mực, trong mắt người khác lúc nào cũng là một anh bạn trai lý tưởng.

Sau khi tốt nghiệp, tôi vô cùng may mắn được nhận vào một công ty nước ngoài, đãi ngộ rất tốt, còn hắn lại không hề thuận lợi như mong muốn.

Những tháng ngày đó đối với hắn quả thật ngột ngạt đến khó thở.

Tôi rất hiểu Thẩm Đạc, từ nhỏ hắn đã tò mò mấy chuyện phong thuỷ, tâm linh, vì thế tôi đã cùng hắn đi đến một ngôi chùa để cầu bùa cải vận.

Nhưng chỉ mới đến trước cổng chùa đã bị một lão hòa thượng chặn lại.

Chuyện kỳ lạ hơn là việc lão ta đeo một chiếc kính đen, thân hình mập rõ, một chút khí khái của thế ngoại cao nhân cũng không có.

Lão ta tỏ vẻ điềm tĩnh lạ thường.

“Vị nữ thí chủ đây là người có mệnh cách cực kỳ phú quý.”

Tôi cười khinh nhìn ông ta.

Chẳng qua cũng chỉ là một lão tăng lừa người.

Nhưng có một việc kì lạ, sau khi lão ta dứt lời, mắt của Thẩm Đạc bừng sáng.

Tôi định kéo hắn đi thì thấy cặp mắt của hắn vui mừng sáng rỡ nhìn lão hòa thượng.

“Đại sư có thể xem giúp con một chút không?”

Hoà thượng không nói không rằng chỉ lườm hắn một cái rồi phủi tay áo, cau mày bỏ đi.

Thẩm Đạc từ lúc trở về tâm sự trùng trùng.

Tôi chọc hắn: “Anh sao thế? Lẽ nào mệnh cách của anh không tốt nên anh ghen tị với em hả?”

Điều tôi không ngờ là hắn lại cau mày, cả mặt toàn vẻ sầu muộn.

“Ngày anh ra đời, có một vị đạo nhân ghé qua thôn đã bói cho anh một quẻ.”

“Ông ta bảo anh một đời khốn khổ, tiền tài tuổi thọ mất cả đôi đường.”

Tôi bật cười.

“Mấy lời vô căn cứ như vậy anh cũng tin cho được.”

“Em thấy chúng ta vốn dĩ cùng chung mệnh cách. Mệnh của em tốt đương nhiên anh cũng sẽ tốt, không phải sao?”

Mắt Thẩm Đạc lóe lên một tia thâm độc.

Hắn nhìn thấy tôi xoay qua mới bắt đầu nở nụ cười ấm áp quen thuộc.

“Đương nhiên rồi. Em tốt thì anh cũng tốt.”

Một ngày nọ, trong lúc tôi đợi Thẩm Đạc đi vệ sinh, lão hòa thượng đó lại xuất hiện một lần nữa.

Tôi nhìn qua nhìn lại, đầy câu hỏi trong đầu, chỗ này chỉ có một con đường dẫn đến đây, nhưng mà vừa nãy làm gì có ai xuất hiện đâu chứ.

Tôi cảm giác lạnh sống lưng.

Lão ta chẳng màng đến sự nghi hoặc của tôi, thản nhiên cất lời.

“Mệnh của thí chủ tuy tốt, nhưng lại định sẵn phải gánh một tai kiếp, thí chủ cần phải…”

Lão ta dường như định nói thêm điều gì đó thì Thẩm Đạc đã bước ra tiến về chỗ tôi.

Hắn nhìn thấy tôi ở cùng với lão hòa thượng thì sắc mặt trở nên u ám.

Hòa thượng thở dài.

“Số trời đã định…số trời đã định..thí chủ hãy tự lo liệu lấy mình…”

Sau khi trở về, tôi không còn để tâm đến lời của lão hòa thượng nữa, nhưng có kẻ lại rất để tâm chuyện này.

Còn mưu tính giết người, đoạt mạng.

(10)

Tôi nhảy bổ vào kết giới, mạch máu não muốn nổ tung.

“Người bị đoạt đi mệnh cách…sẽ có kết cục như thế nào?”

“Người bị đoạt đi mệnh cách, nội trong ba ngày sẽ gặp phải tai kiếp, vận xui triền miên, tinh thần sa sút.”

“Mệnh cách của hai bên càng khác biệt, thì hậu quả càng nghiêm trọng.”

“Một lúc nào đó c.h.ế.t bất đắc kỳ tử…cũng là theo lẽ thường.”

C.h.ế.t bất đắc kỳ tử cũng là theo lẽ thường …Câu nói này khiến đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Mệnh cách của tôi và Thẩm Đạc…kỳ thực khác biệt rất lớn.

Lão già tiếp tục nói.

“Tuy nhiên, muốn trấn được hồn thì cần phải tranh thủ thời gian lúc hồn lìa khỏi xác, thu lại linh hồn, nếu không kịp thì kẻ đó sẽ bị phản phệ.”

Giây phút này, nếu tôi còn sống nhất định sẽ nghiến răng đến nỗi cắm sâu vào lợi, môi nhất định cũng sẽ bị xé toạc ra.

Hoá ra là như vậy…hoá ra là như vậy.

Vụ tai nạn lần trước, Thẩm Đạc vội vàng đến chỗ tôi như thế, hoá ra chỉ vì muốn thu lấy linh hồn của tôi.

Ba ngày trước khi vụ việc xảy ra, cảm xúc của tôi rất hỗn loạn, tinh thần cũng trở nên bất ổn.

Đêm hôm đó, hắn đã kéo tay tôi ra ngoài.

Đẩy tôi ra, trơ mắt nhìn tôi lạc giữa dòng xe tấp nập.

Hoá ra từ đầu đến cuối, hắn dày công sắp đặt mọi chuyện chỉ vì muốn tôi…c.h.ế.t!

Tôi hận hắn…

“Hắn đã lấy được mệnh cách sao còn…phong ấn linh hồn của tôi nữa chứ?”

“Phàm kẻ nào sử dụng tà thuật này ắt có ngày gặp báo ứng, hắn biết rõ mệnh cách của cô là thứ duy nhất có thể trấn được, bảo vệ hắn chu toàn.”

“Nhưng…thế thì đã sao, sau này con hắn sinh ra chắc gì đã có được mệnh cách tốt như cô để tránh khỏi nghiệp quả do hắn gây ra.”

“Vì thế, hắn đã dùng máu thịt lẫn linh hồn của cô để trấn lại phản phệ của tà thuật vĩnh viễn.”

Lão ta dừng lại một lúc rồi tiếp tục, giọng nói có chút không đành lòng.

“Để nuôi dưỡng con cháu của hắn đời đời thịnh vượng.”

Toàn thân tôi run rẩy, đầu đau ong ong kéo dài không dứt.

Hắn ta đúng là độc ác!

Mưu tính từng bước, đến khi tôi c.h.ế.t, lợi dụng đến tro cốt cũng không tha!

Ngày 14 tháng 7!

Tôi c.h.ế.t đúng vào thời gian âm khí mạnh mẽ nhất, cũng chính là vật tế hoàn hảo khiến cho con cháu hắn đời sau sẽ cải thời đổi vận, thịnh vượng đời đời!

Tay tôi nắm chặt, cơn thù hận dường như sắp nghiền nát cả xương tay.

(11)

Lão già đó bỗng dưng cau mày,

“Nói ra cũng thật kì lạ, theo lý mà nói, trận pháp trấn hồn sẽ được bày tại nơi mà linh hồn bị phong ấn thân thuộc lúc còn sống, chỉ có như thế mới có thể khiến cho hồn phách yên giấc ngủ say, trấn được vĩnh viễn.”

“Nhưng sao cô có thể tỉnh dậy được?”

Ai biết được chứ!

Tôi trừng mắt nhìn lão ta.

Lẽ nào sau này tôi mãi mãi vẫn sẽ bị phong ấn phía sau bức tường, đời đời kiếp kiếp làm một u linh không được siêu thoát sao?

Lão ta sờ sờ mũi, hai mắt liếc nhìn xung quanh.

“Cũng không hẳn là thế…cô đừng có nóng giận thế chứ!”

Bỗng dưng ánh mắt lão ta dừng lại, xoa xoa cằm.

“Hoá ra là như thế.”

Tôi nương theo ánh mắt lão hướng ra phía cửa sổ, chính là Bành Uyển.

Cô ấy đối với cuộc trò chuyện nãy giờ không hề hay biết, dường như đang say mê hưởng thụ giữa một khoảng không yên tĩnh.

Tôi trơ người, bất giác nói.

“Chính là cô ấy?”

Lão già gật đầu.

“Chồng cô đã sử dụng tà thuật đoạt đi mệnh cách, chính là đã bước một chân ra khỏi vòng luân hồi.”

“Cũng vì lý do đó, bây giờ hắn với chúng ta không khác biệt mấy.” Ông ta chỉ tay vào Bành Uyển: “Cô gái kia trên người sặc mùi âm khí, có thể nuôi dưỡng khí vận của hắn.”

Trong đầu tôi bỗng lóe lên cảnh tượng Thẩm Đạc ôm lấy Bành Uyển lúc nửa đêm.

Thì ra… là như thế.

Giữa đêm, âm khí cực nặng.

“Chồng cô kỳ thực là kẻ thông hiểu phong thuỷ.”

Lão ta gật gù tỏ vẻ đắc ý, cười khiêu khích.

“Nhưng hắn trăm phương ngàn kế cũng không ngờ một điều.”

“Hắn đã quên, cô là lệ quỷ, cũng mang mệnh cách tứ thuần âm, lại c.h.ế.t vào ngày âm khí nặng nhất trong năm.”

“Hắn ta giữ lấy cô gái kia bên người, nào ngờ lại dưỡng cho cô…lệ khí tăng lên trăm lần.”

Tôi sững người.

Gương mặt toát ra sự khẩn thiết.

“Đại sư, ngài nhìn xa trông rộng, có thể chỉ cho tôi một điểm sáng được không? Tôi…”

Lão ta cự tuyệt thẳng thừng.

“Cô đã là lệ quỷ, một khi phá bỏ kết giới, ắt sẽ gieo hoạ nhân gian. Ta sinh tiền vốn là âm dương sư, tuyệt đối không có chuyện giúp quỷ làm bừa.”

Tôi thét lên khủng hoảng:

“Thế tôi đã làm gì sai! Dựa vào đâu mà bắt tôi cam lòng sống trong cái tình cảnh khốn khổ này?”

“Tôi chỉ nhất thời mắt mù yêu phải tên khốn đó, sau đó bị giam trong cái lồng này, c.h.ế.t đi mãi mãi không được siêu sinh, thậm chí còn phải trơ mắt nhìn hắn lợi dụng tro cốt của tôi để bảo vệ vượng khí muôn đời của con cháu hắn hả?”

“Tôi không cam tâm!”

“Tôi không cam tâm!”

Tôi ra sức đập mạnh vào kết giới, hận không thể xé xác tên khốn đó ra.

Lão già khuôn mặt đau buồn, tỏ ra thương cảm.

“Cô gái à…tôi hiểu rõ những ấm ức cô phải chịu, nhưng đây là số trời đã định. Cô buộc phải nghe theo.”

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, bật cười thành tiếng, sau đó điên cuồng đâm vào kết giới.

“Số? Tôi không nghe!”

Bỗng dưng, tôi ngẩng đầu mơ hồ nhìn Bành Uyển.

Lần trước!

Lần trước tôi chạm vào kết giới, Bành Uyển có phản ứng!

Trong lòng tôi vui mừng khôn xiết.

Có phải cô ấy có thể nghe thấy không?

Có phải cô ấy có thể thấy tôi không?

Tôi trừng mắt nhìn cô ấy.

Bành Uyển vẫn giống thường ngày, cô ấy đảo mắt nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên bức tranh vẽ treo tường.

Tim tôi sắp vỡ.

Nỗi tuyệt vọng chiếm lấy thể xác.

Không được! Không được phép từ bỏ!

Tôi cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh, cố cưỡng chế suy nghĩ của mình.

Cuối cùng…

Tôi ngẩng mặt nhìn lão già một lần nữa.

“Ông nói số tôi đã định như vậy.”

Tôi chỉ tay vào Bành Uyển.

“Thế còn cô ấy!”

“Cô ấy rõ ràng là một người sống sờ sờ đấy! Ông đành lòng trơ mắt nhìn cô ấy rơi vào khốn cảnh như tôi sao? Bị đoạt đi mệnh cách! Vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Đúng thế, tôi đang đánh cược với lão ta.

Ngày hôm ấy nhìn thấy luồng khí tức màu đỏ, hoá ra thứ đó vốn dĩ thuộc về tôi.

Còn Bành Uyển thì sao? Cô ấy cũng mang trên mình mệnh cách tứ thuần âm, lẽ nào cũng sẽ nối bước tôi cung dưỡng khí vận cho con cháu Thẩm Đạc đời đời sao?

Đêm hôm ấy…rõ ràng tôi đã nhìn thấy cô ấy bị Thẩm Đạc đoạt mất mệnh cách!

Tôi cược, cược thứ mệnh cách đáng giá ngàn vàng của Bành Uyển để đổi lấy lòng thương hại của lão ta!

(12)

Mắt tôi nhìn lão già đăm đăm.

Tôi sợ rằng sẽ bỏ lỡ bất kỳ mấu chốt cảm xúc nào trên khuôn mặt lão.

Quả nhiên.

Quả nhiên lão ta từ tâm trạng kinh ngạc chuyển sang bi phẫn tột cùng.

“Mệnh cách của cô cũng được xếp trên hàng cực phẩm, có thể giúp hắn phú quý cả đời.”

“Thế mà hắn lại không biết đủ sao!”

Tôi cược trúng rồi!

Tôi đến gần kết giới, tiến đến bên cạnh lão ta.

“Tôi đã tận mắt chứng kiến Thẩm Đạc trích máu cô ấy nhỏ lên gương đồng âm dương thi pháp. Nếu như lúc ấy không có chuyện ngoài ý muốn khiến hắn không lường trước được thì cô ấy sớm đã bỏ mạng phơi thây!”

Tôi từng bước đánh vào đòn tâm lý, cởi bỏ từng lớp phòng vệ của lão.

“Nếu như cô ấy c.h.ế.t trước mặt ông, thì rõ ràng là ông thấy c.h.ế.t không cứu!”

Tôi nhìn vào gương mặt già khọm của lão, ra đòn chí mạng.

“Cô ấy mới 24 tuổi! Nếu như c.h.ế.t đi, ba mẹ của cô ấy…phải đau lòng đến mức nào cơ chứ?”

Quả nhiên có tác dụng, đã trúng vào điểm yếu.

Đôi mắt mờ đục của lão ta tràn ngập mớ cảm xúc hỗn loạn.

Tuy nhiên lão vẫn không có chút động tĩnh nào.

Ánh mắt tôi rưng rưng, những giọt nước mắt tưởng chừng sắp trào ra.

“Tôi xin ông…”

“Lúc tôi c.h.ế.t cũng chỉ mới 27 tuổi.”

“Ba tôi lúc đó cũng trạc tuổi ông…”

Dứt lời, tôi liền bật khóc nức nở.

Một thứ cảm giác kỳ lạ vừa ẩm vừa nóng bao trùm cả gương mặt.

Tay tôi lau qua, có chút kinh ngạc.

Là máu.

Đỏ đến gai cả mắt.

Hoá ra, lúc đau lòng, đến quỷ cũng có thể rơi nước mắt.

Sau một lúc trầm ngâm, lão ta thở dài.

“Được rồi. Cô muốn như thế nào?”

Ánh mắt tôi ngập tràn nỗi hận, nhưng vẫn gắng gượng kìm lại.

“Tôi có thể…giao tiếp với cô ấy không?”

Tôi chỉ tay về hướng Bành Uyển.

Lão ta sững sờ.

“Có vài lần…tôi va phải tường, cô ấy dường như có chút cảm giác…”

Lão ta vỗ vào đùi vang lên tiếng “bộp”.

“Đúng rồi!”

“Cô và cô ấy đều mang trên mình mệnh cách tứ thuần âm, chỉ cần đứng trong chỗ tối thì có thể cảm ứng được với nhau.”

“Cô mới nói, chồng cô đã lấy máu của cô gái ấy à?”

Tôi đối với hai chữ “chồng cô” dường như đã cận kề giới hạn tâm lý, tôi cau mày nhưng chẳng nói thêm lời nào.

“Đúng. Cô ấy và Thẩm Đạc đều đã trích máu lên gương đồng âm dương rồi.”

Lão ta cười rất khoái chí.

“Nếu như thế, tuy hắn không thi pháp thành công, nhưng cũng được xem như đã bước một chân vào âm gian.”

Lão ta nhìn lên đồng hồ đang treo trên tường.

Ngày mai chính là 14 tháng 7.

“Ngày mai chính là thời gian âm khí cao nhất trong năm, cũng chính là ngày giỗ của cô.”

“Nếu như lúc ấy cô ấy bái tế cô, có lẽ…cô ấy có thể nhìn thấy cô đấy.”

Trái tim rỗng toác của tôi bỗng run lên từng nhịp, nó đập mạnh đến nỗi tôi cứ tưởng tôi mắc bệnh tim giai đoạn cuối.

Nhất định…

…tôi phải gặp được cô ấy.

Cô ấy yêu đậm sâu tên cầm thú đó.

Lại là một cô gái tâm tính lương thiện đơn thuần.

Ngày mai, cô ấy sẽ bái tế người vợ “c.h.ế.t, oan, vô, cớ” của người đàn ông cô ấy yêu.

Ngày 14 tháng 7.

Còn 27 tiếng nữa.

Tôi đợi được.

Tôi nhìn đăm chiêu ra bên ngoài cửa sổ.

Trời đã tối sầm.

Hệt như vực sâu vạn trượng nuốt sống thứ ánh sáng tươi đẹp còn sót lại trên thế gian.

Thẩm Đạc, tốt nhất anh đừng quay về.

Khoảng thời gian này, anh hãy cố gắng sống thật tốt đi.

Tôi nhất định sẽ đến tìm anh…báo thù.

(13)

Thời gian chưa bao giờ trôi qua chậm như vậy.

Mỗi một giây trôi qua đều khiến lòng tôi như lửa đốt.

Nhưng tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Đồng hồ 12 giờ đêm đã điểm.

Thẩm Đạc vẫn chưa về.

Bây giờ đã quá 12 giờ trưa.

Thẩm Đạc…

Tiếng vặn cửa vang lên.

Cơn lửa hận trong lòng tôi chợt dịu xuống.

Thẩm Đạc…hắn đã trở về.

Nhưng một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, sau khi Thẩm Đạc bước vào cửa, hai bóng người lom khom quen thuộc cũng theo sau.

Tôi bất giác ngã khuỵu xuống.

Tóc họ bạc phơ, gương mặt hằn lên nét khốn khổ.

Hai người ấy chính là ba mẹ tôi.

Ba năm về trước, trước khi tôi rời đi, gương mặt của họ vẫn còn hồng hào, tràn đầy sức sống cơ mà.

Tôi gắng gượng bịt chặt miệng mình, không để bất kì tiếng thút thít nào vang lên.

Ba tôi đứng ngay bậc thềm lối vào, xoa xoa tay, tỏ ra ngượng ngùng.

“Tiểu Đạc. Cô chú đều biết con đối với Đồng Đồng…”

Trong lúc Bành Uyển đang lễ phép đưa dép mang trong nhà cho họ, hắn đưa mắt ra hiệu chẳng nói lời nào.

Cô ấy thấy thế cũng thuận theo ý hắn.

“Cô chú chắc là có nhiều chuyện cần nói với Thẩm Đạc, vậy cháu xin phép trước.”

Vừa dứt lời, cô ấy đã vội vàng vào phòng đóng cửa.

“Con đã hết lòng với nó rồi.”

“Ba năm nay, việc kinh doanh của con cũng tốt lên không ít, nhưng con vẫn không rời bỏ căn nhà này. Nơi đây chính là nơi Đồng Đồng từng sống.”

Ba tôi đưa mắt nhìn quanh căn nhà, đôi mắt vẫn không kìm nổi mà đỏ lên.

“Tuy bây giờ con cũng đã có gia đình riêng, có hạnh phúc mới, nhưng cô chú vẫn sẽ luôn bên cạnh ủng hộ con.”

“Hôm nay cô và chú đặc biệt đến đây… là muốn mang tro cốt của Đồng Đồng về.”

Tôi lấy tay lau nước mắt.

Mẹ tôi đứng bên cạnh sắp không kìm được nữa.

“Cô chú…cũng chỉ có một mình Đồng Đồng là con thôi.”

“Con nghe theo lời cô chú. Cho hai thân già này giữ lại chút kỉ niệm cuối cùng với con gái!”

Cái bóng sau lưng Thẩm Đạc bỗng cong cong vẹo vẹo.

Hắn lúng túng gật đầu.

“Cô chú đợi con thắp một nén nhang cho Đồng Đồng nhé.”

Giọng nói của hắn phát ra vô cùng gượng gạo.

“Hôm nay…là ngày giỗ của em ấy.”

Tôi say sưa xem hắn diễn kịch, diễn vô cùng đạt, từ việc đứng trước linh vị thắp hương đến việc bái lạy đều vô cùng cung kính.

Sau đó hắn cẩn thận mang hũ tro cốt đưa cho ba mẹ tôi.

Mẹ tôi vừa lau nước mắt vừa vỗ nhẹ vào tay hắn.

“Vất vả cho con rồi.”

Cơn giận trong tôi dường như nuốt chửng thể xác.

Nhưng nhìn ba mẹ, tôi lại đau lòng khôn nguôi.

Tôi cố ý tát vào mặt thật mạnh.

Đều tại mày! Ban đầu một mực cãi lại ba mẹ, đòi sống đòi c.h.ế.t phải gả cho tên cầm thú súc sinh Thẩm Đạc mới khiến bản thân đi đến bước đường hôm nay, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Mày thật đáng trách!

(Còn tiếp) 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
619,347
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


(14)

Mãi đến lúc ba mẹ tôi rời đi, Bành Uyển mới bước ra an ủi Thẩm Đạc.

Tôi chợt nhận ra.

Tro cốt của tôi được chôn kín trong tường.

Vậy thứ ba mẹ tôi cầm đi…là gì?

Bên tai bỗng vang lên giọng nói tức giận của lão ma đầu.

“Tên Thẩm Đạc này, làm người thật quá tàn nhẫn, quá tuyệt tình!”

Tôi có dự cảm không lành.

Tôi hỏi lão ta: “Ý ông là sao?”

Lão mặt đỏ bừng.

“Thứ tro trong hũ hắn đưa cho ba mẹ cô có lẽ là quần áo trước đây của cô.”

“Cô đã là lệ quỷ, phàm là những thứ trên người cô lúc còn sinh thời đều sinh ra tà khí cực mạnh.”

“Những thứ này đối với người sống mà nói có thể trực tiếp làm giảm đi tuổi thọ.”

“Hắn đem thứ đó cho ba mẹ cô, vậy dụng ý của hắn…”

Tiếp theo là gì lão ta không nói nữa.

Nhưng tôi hiểu.

Hắn biết rõ ba mẹ tôi thân thể suy nhược, lại cố ý đưa ba mẹ tôi thứ đó, rõ ràng là muốn mạng của họ!

Bàn tay tôi nắm chặt.

Hai mắt đỏ như xuất huyết nhìn chăm chăm tên khốn đó.

Thẩm, Đạc.

Tôi muốn anh…c.h.ế.t!

(15)

Thẩm Đạc trở về nhà chỉ vì ba mẹ tôi, giải quyết xong mọi chuyện không lâu lại vội vàng rời đi.

Tôi tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

Chín giờ.

Mười giờ.

Mười một giờ.

Cuối cùng, kim đồng hồ cũng chỉ mười hai giờ.

Còn tôi, cuối cùng cũng nhìn thấy được dáng dấp nhỏ bé của một cô gái đứng trước linh vị.

Bành Uyển thắp một nén nhang, thì thầm nói.

“Chị à, tuy có đôi lúc em ghen tị với chị, nhưng chị nhất định phải là một người con gái ấm áp dịu dàng mới khiến Thẩm Đạc yêu chị đến thế.”

“Trên trời chị phải sống thật tốt, phù hộ tụi em nhé.”

Tôi dường như nghe được câu chuyện cười hài hước nhất từ trước đến giờ.

Nhưng tôi lại không phản ứng gì cả, tiếp tục đợi…

Bành Uyển dứt lời, cúi người lạy ba lạy trước linh vị.

Tôi cuối cùng cũng chờ được ngày này.

Giọng nói của tôi vang lên dường như xé toạc màn đêm tĩnh mịch.

“Bành Uyển.”

Chỉ vài giây trôi qua thôi mà tôi cứ ngỡ tiếng gọi này kéo dài không dứt.

Đồng tử Bành Uyển co rút mãnh liệt, cô ấy từ từ quay đầu lại, ngã khuỵu xuống đất.

“Là ai?”

Cô ấy dứt lời mà miệng vẫn còn run rẩy.

“Chào cô! Bành Uyển. Tôi là Tạ Đồng.”

(16)

Không ngoài dự đoán, Bành Uyển không hề tin lời tôi.

Cô ấy cứ nghĩ bản thân đã gặp phải một vật thể sống âm tà.

“Cô có thể không tin tôi, nhưng cô có thể lại gần chiếc sofa bên kia xem xem, bên trong khe hở đang cất giấu thứ gì.”

Bành Uyển đưa bàn tay run rẩy của mình chạm vào khe hở trên sofa.

Ngay sau đó, cô ấy không còn tin vào mắt mình nữa.

Tôi hạ thấp giọng đầy mê hoặc.

“Cô xem thử đi, có phải máu của cô và Thẩm Đạc không.”

“Cô còn có thể đi tới chiếc bàn gỗ kia xem thử, có phải có một vật giống như thế này cất giấu phía bên dưới không. Trên đó ngoại trừ máu ra, e là còn có tóc của tôi và Thẩm Đạc nữa.”

Quả nhiên, sau một lúc lâu, cô ấy cũng tìm ra được thứ tà vật cất giấu trong ngăn bí mật.

Ngoài vết tích hai giọt máu đã khô, bên cạnh còn có hai sợi tóc.

Bành Uyển ngồi đơ ra trên sofa, cả người đờ đẫn.

Tôi quyết định đánh cược vào đòn tâm lý.

“Bành Uyển, ba mẹ cô trạc tuổi ba mẹ tôi, đúng chứ?”

“Nhưng mà hôm nay, cô đã gặp được họ rồi. Chắc cô cũng nghĩ họ rất đáng thương đúng không?”

Tôi nhìn cô ấy mắt không rời.

“Cô, chính, là, người, tiếp theo.”

“Nếu như cô c.h.ế.t đi, ba mẹ cô rồi cũng sẽ rơi vào tình cảnh giống ba mẹ tôi.”

Tôi cất lên tiếng cười quỷ dị.

“À đúng rồi, còn một chuyện quan trọng hơn, người chồng tốt của cô, hắn sẽ đem một hũ tro tỏa ra tà khí cực mạnh đưa cho họ, hắn muốn tiễn họ đến đoàn tụ với cô.”

Bành Uyển trơ mắt ra nhìn, cô ấy dường như nhớ lại điều gì đó, bỗng thất thần.

“Chị im đi!” Cô ấy quát to.

Nhưng tôi chẳng hề để tâm.

Tôi cười lớn hơn, quỷ dị hơn.

“Tôi quên mất, sao có thể đoàn tụ được.”

Ánh mắt tôi tỏ ra độc ác.

“Bởi vì cô sẽ như tôi, bị phong ấn vĩnh viễn trong chính bức tường này, mãi mãi không được siêu sinh, là thứ dinh dưỡng nuôi dưỡng giàu sang phú quý cho con cháu đời đời của tên súc sinh Thẩm Đạc.”

Bành Uyển ôm chặt lấy tai, cố gắng hét lên.

Tôi mặc kệ cô ấy hét lớn cỡ nào.

Càng lớn càng tốt.

Cuối cùng, Bành Uyển cũng ngẩng mặt nhìn tôi, đôi mắt trợn lên mạch máu đỏ sòng sọc, quả thật có hơi đáng sợ.

“Ngày mai, tôi sẽ kiểm chứng những lời chị nói.”

(17)

Buổi chiều ngày thứ hai, Bành Uyển mở cửa với bộ dạng thơ thẩn mất hồn.

Cô ấy đứng trước mặt tôi hồi lâu.

Một chữ cũng không nói.

Thời gian dường như kéo dài hàng thế kỷ.

Cô ấy bỗng cất lời.

“Chị muốn…như thế nào?”

Tôi nở nụ cười.

Nhìn vào đồng tử đen ngòm của cô ấy, tôi nhìn thấy bóng dáng mình vặn vẹo.

“Tôi muốn hắn c.h.ế.t.”

“Mãi mãi không được siêu sinh.”

(18)

Kế hoạch của tôi chính là muốn để Bành Uyển tháo gỡ mười tám cây đinh đóng trên linh vị.

Kể cả linh vị kia cũng phải đập cho nát.

Chỉ có như thế mới có thể phá giải trận trấn quỷ.

Một khi kết giới này bị phá, tôi liền có thể ngay lập tức ăn thịt sống, uống máu tươi của Thẩm Đạc.

Hắn giữ được mệnh cách của tôi đến bây giờ chính là nhờ vào gương đồng bát quái.

Chỉ cần tôi lấy được mạng hắn, ăn thịt uống máu hắn.

Linh hồn hắn sẽ bị tôi nuốt chửng.

Sau khi c.h.ế.t, tôi đã trở thành một lệ quỷ chốn âm ti.

Tôi muốn mang tên súc sinh đó thiêu rụi dưới ánh mặt trời, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Kế hoạch này rõ ràng đơn giản như vậy, chỉ cần nhân lúc Thẩm Đạc có mặt ở nhà ra tay bỏ thuốc khiến cho hắn hôn mê là được.

Nhưng Bành Uyển lại cứ muốn kéo dài thời gian.

Miệng cứ bảo là thời cơ chưa đến.

Tuy tôi nóng vội, nhưng cũng hết cách.

Công việc của Bành Uyển là hoạ sĩ, trước đây mỗi ngày đều nhốt mình trong nhà, cả tháng cũng không bước ra khỏi cửa.

Tuy nhiên, dạo gần đây, mỗi ngày cô ấy đều đợi Thẩm Đạc rời khỏi nhà liền vội rời đi, đến tối mới trở về nhà.

Hỏi tới cô ấy thì cũng phí công, cứ tỏ ra bí mật.

Khiến cho tôi cứ nghĩ có phải lại sắp xảy ra biến cố gì không.

Cũng may, Thẩm Đạc làm sao dễ buông bỏ kế hoạch của hắn lưng chừng vậy được.

Hắn mấy lần nhân lúc Bành Uyển ngủ say tiếp tục ra tay.

Nhưng đều công cốc, Bành Uyển sau này vô cùng cảnh giác với hắn.

Tôi đứng bên trong kết giới nhìn đôi mắt căm phẫn của Bành Uyển.

Rất đúng ý tôi.

Thế là tôi tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.

(19)

Tôi còn nhớ rất rõ sáng hôm ấy, Bành Uyển mặc một bộ váy màu trắng thêu hình hoa cúc dưới chân váy, quả thật vô cùng xinh đẹp.

Nửa gương mặt cô ấy đứng dưới ánh bình minh, những sợi lông tay dường như phát ra ánh sáng vàng.

Cô ấy chọc tôi bật cười.

“Chị này, chính là ngày hôm nay đấy.”

Cô ấy kéo Thẩm Đạc từ trong phòng ra, sau đó thong thả ngồi trên sofa, tay cầm ly trà mật ong nở nụ cười.

“Anh hôm qua uống say lắm đấy. Mau uống chút nước trà giải rượu đi.”

Thẩm Đạc nhìn cô ấy với ánh mắt dịu dàng, một hơi nốc cạn.

Bành Uyển trĩu mắt xuống, ngoan ngoãn chui vào lòng Thẩm Đạc.

“A Đạc, em từng nghe bạn anh nói, chị Tạ Đồng lúc sinh thời đã hết lòng vì anh.”

Nghe đến tên của tôi, Thẩm Đạc sững người.

Ánh mắt hắn có chút không tự nhiên.

“Sao tự nhiên…em lại nhắc đến cô ấy vậy?”

Bành Uyển không màng đến hắn, tiếp tục nói:

“Chị Tạ Đồng vì anh mà cam tâm tình nguyện từ bỏ công việc ổn định, một lòng muốn bên cạnh anh bắt đầu lại sự nghiệp. Để tiết kiệm tiền, đến những việc lao công, vặt vãnh cho dù dơ bẩn cũng tự tay làm.”

“Vì để phụ anh đồng ra đồng vào, chị ấy đôi lúc phải cắm mặt cực khổ trên bàn rượu, uống vào lại nôn thốc nôn tháo, bao tử gánh chịu cơn đau dai dẳng triền miên.”

Tay của Thẩm Đạc bất giác cuộn lại, ánh mắt toát ra sự hoài niệm.

Giọng nói của hắn trở nên dịu dàng: “Cô ấy là một người vợ tốt.”

Bành Uyển cũng dịu dàng nhìn hắn: “Đúng vậy, chị ấy và em đều giống nhau, trong nhà là con cưng được bảo bọc. Lúc ra đời lại vì anh mà bôn ba, bằng lòng gánh vác chuyện lớn nhỏ trong nhà, việc nấu ăn cũng thế, khiến cho cả người toát ra đầy mùi dầu mỡ bếp núc.”

“Chị ấy tốt như thế…vậy lúc anh g.i.ế.t chị ấy, anh nhẫn tâm sao?”

Thẩm Đạc bỗng bật dậy, ngồi ngẩn người trên sofa.

Bành Uyển lấy tay che miệng rồi phì cười, tiếp tục nói.

“Anh đem tro cốt chị ấy chôn trong tường, lương tâm không cảm thấy bứt rứt sao?”

Cô ấy vẫn giữ giọng điệu êm ái dịu dàng, nhưng miệng lưỡi lại như loài rắn rết, từng chữ thoát ra đều ngậm độc.

“A Đạc, có phải anh mất hết sức lực rồi không? Em đã bỏ thuốc vào trà đấy.”

Cô ấy lướt đầu ngón tay qua đôi mắt trợn trừng của Thẩm Đạc.

“A Đạc, đừng sợ. Suy cho cùng…” Gương mặt cô ấy nở nụ cười ngây thơ vô tội: “…trò vui chỉ mới mở màn thôi.”

Đến cả tôi cũng phải kinh ngạc khi chứng kiến bộ dạng này của cô ấy.

Nhưng thời gian không cho phép tôi suy nghĩ nhiều như thế, đôi mắt chất đầy dục vọng như thiêu đốt linh hồn tôi.

Tôi kích động thét lớn.

“Cô còn không chịu đi đến bàn thờ gỡ đinh, phá linh vị đi. Mau lên!”

Bành Uyển nhìn tôi với ánh mắt sâu không thấy đáy.

Sau đó liền đi đến lấy linh vị tới.

Trái tim tôi cũng thấp thỏm, đứng nhìn linh vị đang treo lơ lửng giữa không trung.

Bành Uyển không làm theo những gì tôi nói.

Cô ấy ngang nhiên mang linh vị đến trước mặt Thẩm Đạc.

“A Đạc, lúc nãy không phải anh nói rất nhớ chị ấy sao? Hay là anh tự nói với chị ấy đi?”

Thẩm Đạc nhìn thấy linh vị tôi như trông thấy quỷ, sợ hãi co người về phía sau.

Bành Uyển bật cười.

“Không phải mỗi ngày anh đều thắp nhang cho chị ấy sao. Sao hôm nay lại sợ sệt vậy?”

“Em biết rồi. Có phải là tư thế không đúng không?”

Dứt lời, cô ấy đẩy Thẩm Đạc ra đằng sau, còn hắn thân thể nhão ra như bùn quỳ dưới mặt đất.

Bành Uyển chỉnh lại linh vị của tôi đàng hoàng, đặt trước mặt hắn.

Cô ấy vừa vỗ tay vừa cười: “Anh yêu à, anh nói chuyện với chị ấy đi, chị ấy đang đợi anh kìa.”

(20)

Tôi vốn không muốn Thẩm Đạc sống thêm một giây phút nào nữa, chỉ muốn lập tức bổ vào xé toạc hắn ra.

“Bành Uyển, cô đang đang làm cái gì vậy hả? Sao còn chưa ra tay?”

Bảnh Uyển quay người lại nhìn tôi.

Cô ấy lắc đầu chậm rãi nhưng vô cùng kiên định.

“Không được đâu chị à, nếu giết hắn rồi, chị sẽ tạo nghiệp sát sinh đấy.”

“Chị sẽ đọa vào địa ngục âm ti, vĩnh viễn không được siêu sinh mất.”

Cô ấy nhìn tên đàn ông đang quỳ trên sàn, ánh mắt dâng lên ngọn sóng cuồn cuộn.

“Em tuyệt đối sẽ không để chị vì hắn mà bị tước đi cơ hội luân hồi.”

Tôi đứng trơ ra.

Nhưng Thẩm Đạc còn phản ứng nhanh hơn cả tôi.

Mắt của hắn trố ra vì kinh ngạc, cuối cùng tôi còn thấy cả sự hy vọng trong ánh mắt đó.

“Đồng Đồng…Đồng Đồng…là em sao?”

Bành Uyển tuyệt tình tát hắn một bạt tai trời giáng.

“Anh cũng xứng gọi tên chị ấy sao!”

Thẩm Đạc dường như không nghe thấy lời cô ấy, hắn loạng choạng, gắng gượng tiến đến chỗ tôi nhưng chẳng còn chút sức lực, mặt cắm xuống sàn như một con chó c.h.ế.t.

Hắn khóc vô cùng thảm, tay ôm lấy mặt chồm người về phía tôi, đôi mắt mệt mỏi cố gắng tìm kiếm bóng hình quen thuộc.

“Đồng Đồng, Đồng Đồng, em đang ở đây đúng không?”

“Đồng Đồng, anh sai rồi, là anh bị quỷ che mắt.”

“Ước nguyện ban đầu của anh chỉ muốn…chỉ muốn cho em cuộc sống tốt hơn thôi.”

“Anh không biết…anh không biết điều đó sẽ hại c.h.ế.t em.”

“Anh yêu em, anh thật sự rất yêu em.”

“Đồng Đồng, em tha cho anh đi, em còn kiếp sau…”

“Anh sẽ đốt tiền giấy cho em, cầu phúc cho em…”

“Chỉ cần em tha cho anh, chỉ cần em tha cho anh…”

Bành Uyển lấy chân đạp vào miệng hắn, đôi giày cao gót trên chân cô ấy khiến cho miệng hắn máu thịt lẫn lộn.

Hắn ú ớ không nói nên lời.

“Còn có kiếp sau?” Bành Uyển cười lạnh, mang linh vị đặt trước mặt hắn: “Kiếp sau của chị Tạ Đồng không phải bị anh đóng 18 cây đinh cứng ngắc ở đây rồi sao?”

Thẩm Đạc không tin vào mắt mình nữa, hắn mơ mơ hồ hồ, tại sao Bành Uyển lại biết những chuyện này.

Bành Uyển lấy gương đồng âm dương từ khe ghế sofa ra,

“Anh định biến tôi thành kẻ xấu số như chị Tạ Đồng, không phải vậy sao?”

Cổ họng của Thẩm Đạc như bị nghẹn khiến cho hắn không nói được lời nào.

Hắn lắc đầu, miệng lẩm bẩm gì đó.

Nước mắt nước mũi lấm lem đầy mặt.

Ánh mắt tuyệt vọng khẩn thiết van xin.

Tôi thành ra bộ dạng như hôm nay đều nhờ vào sự tàn nhẫn của hắn ban cho.

Năm xưa sao tôi lại phải lòng một kẻ khốn nạn như vậy.

Tôi ngoảnh mặt đi, có chút bất lực.

“Bành Uyển, rốt cuộc cô muốn như thế nào?”

(21)

Bành Uyển nhìn tôi, đôi mắt long lanh sắp rơi lệ.

“Chị à, chị bị tên cầm thú này huỷ cả một đời.”

“Em không thể để kiếp sau của chị cũng bị huỷ trong tay hắn nữa!”

Cô ấy hét lên, giọng nói kiệt sức khàn đi thấy rõ.

Tôi nhìn đôi mắt đỏ ửng của cô ấy, thứ màu đỏ ấy chói như kim đâm vào nhãn cầu.

Tôi bất lực dựa người vào tường.

“Cho nên mặc hắn tiêu diêu tự tại à?”

Tôi hét lớn.

“Hắn làm ra loại chuyện như vậy, lẽ nào tôi phải trơ mắt nhìn hắn sống yên ổn cả đời sao!”

“Hơn nữa, tôi làm gì còn kiếp sau nữa chứ.”

Tôi đấm mạnh vào tường: “Bành Uyển, tôi không cam tâm!”

“Tôi không cam tâm.”

Bành Uyển bỗng ngồi thẳng dậy.

Cô ấy lấy ra một chiếc khăn tay cẩn thận lau đi nước mắt rồi nở nụ tràn đầy ẩn ý.

“Chị yên tâm.”

Cô ấy lấy đế giày cao gót đạp lên người Thẩm Đạc sau đó dùng giọng điệu ngọt ngào cất tiếng.

“A Đạc, không phải anh thích nhất là trò hoán đổi mệnh cách sao?”

“Nếu anh đã hào hứng với trò này đến vậy…tôi sẽ cho anh biết mùi vị của kẻ bị đoạt đi mệnh cách là như thế nào.”

Cô ấy lấy một chiếc lồng từ phía sau.

Bên trong có một con mèo.

Một con mèo tàn tật, mù một mắt, mất một chân, trên bụng còn bị khoét một lỗ lớn.

Bộ lông của nó rất bẩn, hấp hối nằm trong chiếc lồng.

Đương nhiên có thể biết mạng sống của nó kéo dài không được lâu.

Bành Uyển mang chiếc lồng đặt trước mặt Thẩm Đạc.

“Anh yêu, anh xem đi, đây là em cố ý tìm về cho anh đấy, một chú mèo lang thang tội nghiệp.”

“Chuyện trùng hợp là em đã tìm được sinh thần bát tự chủ nhân mới phù hợp nhận nuôi chú mèo này rồi.”

“Anh xem, chú mèo tội nghiệp, mù một mắt, què một chân lại còn mắc bệnh nặng. Anh cảm thấy mệnh cách của nó có tốt không?”

Thẩm Đạc dường như hiểu ra, gắng gượng chồm dậy nhưng lại bị Bành Uyển tàn nhẫn đâm kim vào ngón tay, hắn tuyệt vọng hét lên, càng thảm thiết cô ấy càng ra sức đâm mạnh.

Bành Uyển vẫn giữ nguyên chất giọng dịu dàng giống như đang thì thầm nói lời yêu.

Cô ấy vừa trích lấy máu vừa nói nhỏ vào tai Thẩm Đạc:

“Sau khi đổi mệnh cách với nó, trong ba ngày ngắn ngủi thôi, anh sẽ trở thành một đứa trẻ ngu khờ.”

“Chẳng may lỡ như một ngày nào đó gặp phải tai nạn xe trên đường, bỏ mạng phơi xác không chừng.”

“Hoặc chẳng may ngu khờ sống hết phần đời còn lại.”

Cô ấy cười vô cùng đắc ý.

“Anh yêu à, trò chơi này có kích thích không?”

Thẩm Đạc im lặng không đáp.

Đứng trước cú sốc cực độ, hắn ta ngất lịm đi.

(22)

Tôi lặng nhìn Bành Uyển cẩn thận lấy ra chiếc gương đồng bát quái, không biết cô ấy lấy nó từ đâu ra nữa.

Cô ấy tập trung thi pháp.

Chẳng biết diễn tả thế nào, chỉ cảm thấy khung cảnh này có chút buồn cười.

Sau đó, quả nhiên tôi nhịn không được mà bật cười.

Bảnh Uyển xong việc, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi với đôi mắt to hai màu đen trắng rõ ràng.

“Hoá ra mấy ngày nay cô đi sớm về muộn là muốn đi tìm âm dương sư sao?”

Dáng vẻ nhỏ bé của cô ấy vô cùng tự hào.

“Đúng thế, Thẩm Đạc có thể tìm được âm dương sư giúp hắn. Đương nhiên em cũng có thể.”

Tôi thở một hơi dài.

“Nhưng mà cô làm nhiều như vậy có thể thay đổi được gì chứ. Tôi đã thành lệ quỷ, lệ quỷ vốn dĩ không được đầu thai.”

Cô ấy nhếch mép cười ranh mãnh.

“Không phải đâu~ em đã đi hỏi giúp chị, trận này không phải là không thể giải.”

Cô ấy chạy vào phòng ngủ lấy ra một chiếc bát lớn chứa một dịch thể màu đen, mùi hôi khó ngửi vô cùng nồng nặc khiến tôi muốn tránh xa ngay lập tức.

Bành Uyển lấy ra chiếc gương âm dương chứa máu của tôi và Thẩm Đạc, sau đó đổ toàn bộ thứ chất lỏng gớm ghiếc đó lên.

Trên mặt kính như toả ra nhiệt, bốc hơi nước lên không ngừng, khói bay lên không dứt, Bành Uyển lấy vải khô lau đi máu chó mực sạch sẽ, chiếc gương lại trở về hình dạng sáng loáng như lúc đầu.

Tôi kinh ngạc.

“Đây là…”

“Thẩm Đạc lòng tham không đáy, đã trở nên thịnh vượng còn muốn đổi thêm mệnh cách. Nếu như hắn không tham thì rõ ràng cái c.h.ế.t của chị sẽ chẳng ai biết, bí mật này sẽ được chôn vùi trong đám tro tàn.”

Cô ấy cười chế nhạo.

“Nhưng bản tính của hắn vốn tham lam, số đã định không cam lòng từ bỏ.”

“Em đã hỏi qua một vị đại sư, ông ấy bảo nếu như kẻ hoán đổi mệnh cách tiếp tục bày trận thi pháp thì sẽ khiến lớp phòng vệ của trận pháp trước yếu đi, dễ dàng phá bỏ.”

Cô ấy chỉ tay trong không trung.

“Thứ dịch này chính là vật dùng để phá trận, đơn giản nhưng hiệu quả.”

Hoá ra là máu chó mực.

“Sau khi trận pháp bị phá, lệ khí trên người chị theo đó cũng dần tiêu tan, không còn là lệ quỷ nữa, theo luật tự nhiên có thể luân hồi.”

Tôi bật cười.

Ánh mắt tôi hướng về cặp chân mày nhỏ bé, tôi bất giác nói.

“Không chắc thế đâu.”

Cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Không chắc gì chứ?”

Tôi lắc đầu, không nói tiếp.

Có lẽ mọi bóng tối cuối cùng cũng được ánh sáng xua tan, nhưng rồi vẫn còn lưu lại vết ố.

Tôi nghĩ thầm trong lòng.

(23)

Một ngày sau.

Bành Uyển cẩn thận mang tro cốt của tôi đến một ngôi chùa.

Một nhóm hòa thượng bao quanh hũ tro cốt cầu siêu cho tôi.

Thẩm Đạc sáng hôm sau tỉnh dậy thần trí bất ổn, có lẽ do mệnh cách giữa hắn và chú mèo khác biệt quá lớn.

Bành Uyển cố ý mở lớn cổng, Thẩm Đạc xông thẳng ra ngoài, biệt tăm biệt tích.

Bành Uyển đứng bên ngoài, giọng nói dịu dàng.

“Chị à, chị yên tâm, cơ hội được đầu thai sắp đến rồi. Em sẽ mang tro cốt của chị trả lại đàng hoàng cho cô chú để chị có thể ở bên cạnh họ phần đời còn lại.”

Tôi nhẹ giọng đáp: “Cảm ơn.”

Hòa thượng bắt đầu niệm vãng sinh chú.

Bành Uyển bỗng nhiên lớn tiếng hét to.

“Chị à, kiếp sau nhất định phải tìm được một người đàn ông thật tốt nhé!”

“Đương nhiên chị cũng có thể sống một cuộc sống độc thân, miễn hạnh phúc là được.”

“Đừng bao giờ, đừng bao giờ rơi vào tình cảnh này nữa nhé!”

Đứng dưới ánh mặt trời, tóc Bành Uyển ngả sang màu vàng rực rỡ, những bông hoa cúc trắng dưới chân váy dường như nhảy múa cùng cơn gió ghé ngang.

Giọt nước mắt nơi khóe mắt âm thầm rơi xuống.

Lần này là màu thuỷ tinh trong suốt.

Tôi nở nụ cười mãn nguyện.

“Bành Uyển, hẹn gặp lại.”

Cuối cùng cũng khổ tận cam lai, tôi không kìm nổi mối nghi ngờ nên đã hỏi Bành Uyển một câu.

“Tại sao cô lại tốn bao công sức giúp tôi như vậy?”

Bỗng nhiên tầm nhìn bị che phủ bởi một tầng mây, bên tai chỉ còn vang lại tiếng cười của một người thiếu nữ trong trẻo tựa tiếng chuông bạc.

“Girls help girls!”

Tôi mỉm cười, dần dần nhắm mắt lại.

HOÀN.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom