Cập nhật mới

Dịch Full Không Ngờ Tôi Lại Là Vợ Thật Của “Đại Gia”

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Không Ngờ Tôi Lại Là Vợ Thật Của “Đại Gia”

Không Ngờ Tôi Lại Là Vợ Thật Của “Đại Gia”
Tác giả: Thiếu Nữ Nhứ Nhứ Niệm
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên truyện: Không ngờ tôi lại là vợ thật của “đại gia”

Tác giả: Thiếu Nữ Nhứ Nhứ Niệm

Thể loại: ngôn tình, hiện đại, truyện ngọt, 1v1, HE

Số chương: 06 chương

Chuyển ngữ: Thanh Ninh

- Edit: Miên Viễn

- Beta: Amin, Maria

Giới thiệu truyện

Tôi là con chim hoàng yến duy nhất bên cạnh thái tử gia Bắc Kinh.

Một ngày nọ, tôi vô tình nhìn thấy một tin nhắn mập mờ trên màn hình điện thoại của anh:

“Chồng ơi, tối nay chờ anh ở chỗ cũ nha~”

Tôi ngẩn ra, sau đó bình tĩnh lại, khóa màn hình điện thoại lại giúp anh.

Ngày nào anh cũng mệt mỏi như vậy, đi chơi qua đêm với em gái khác thì có gì đâu mà không được chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Không phải là tôi không biết ghen, nhưng tại sao tôi phải ghen?

Châu Đình có cơ bụng tám múi và vòng eo chó đực*, điều quan trọng nhất là khuôn mặt đẹp trai hơn cả các minh tinh trong showbiz.

*Eo chó đực chỉ vùng eo của người đàn ông có vòng ngực rộng hơn nhiều so với vòng eo, từ phần xương sườn đến phần xương hông vòng eo nhanh chóng thu lại thành một đường cong gợi cảm. Vì nó có phần giống đường cong eo của chó đực nên được đặt tên như vậy.

Người theo đuổi anh xếp hàng dài từ đây đến Pháp.

Với tư cách là chim hoàng yến ở bên cạnh anh, dù có hơi tủi thân nhưng một triệu tệ tiền tiêu vặt mỗi tháng là quá đủ để chấm dứt mọi mệt mỏi tôi.

Dưới lợi ích như vậy, tôi còn cần những thứ không thuộc về mình làm gì nữa?

Dù sao thì một người phụ nữ thông minh sẽ không bao giờ tự tìm rắc rối cho mình.

2.

Châu Đình sau khi ra khỏi phòng làm việc thì tiếp tục lười biếng ngồi xuống bên cạnh tôi.

Anh vừa xem bộ phim truyền hình não tàn với tôi vừa cầm điện thoại lên.

Đột nhiên, anh nhíu mày, đầu ngón tay gõ nhẹ mấy lần vào màn hình.

Tôi híp mắt nhìn trộm anh, thấy anh trả lời: “Biết rồi.”

Ồ hố, đêm nay thái tử gia sẽ đi cả đêm không về?

Vậy là tôi có thể bung xõa thỏa thích rồi?

Tôi kiềm chế sự phấn khích, giả vờ ân cần rót một cốc nước cho Châu Đình.

Châu Đình không uống mà vươn tay ra ôm tôi vào lòng, thoải mái và lười biếng tựa vào người tôi.

Lông mi anh rất dày, giọng nói mơ hồ:

“Tối nay anh có bữa tiệc, em muốn đi cùng anh không?”

A cái này…

Bữa tiệc tuyệt vời của anh với những chị gái chim hoàng yến xinh đẹp khác, tôi không cần đi góp vui đâu ha, làm như tôi cũng là một phần trong cuộc vui của mấy người vậy.

Dù trong lòng tôi khinh bỉ nhưng ngoài mặt vẫn mềm mại nói: “Anh đi đi, em không hợp đi những nơi như thế.”

Châu Đình “ừm” một tiếng, cũng không ép buộc tôi.

Anh chỉ ôm tôi vào lòng rồi như “hít” mèo một lúc lâu, sau đó mới cầm áo khoác uể oải rời đi.

Anh vừa đi, tôi lập tức rủ bạn thân đi thẳng đến hộp đêm.

Bạn thân trêu: “Sao vị kia nhà cậu đêm nay lại chịu để cậu ra ngoài chơi vậy?”

Tôi vừa ngắm anh chàng DJ mới tới với ánh mắt th ô tục vừa trả lời cô ấy:

“Tối nay Châu Đình không ở nhà cho nên tớ nhanh chân chạy đi bung xõa một tí.”

Bạn thân tôi rất vui, nhưng ngay sau đó cô ấy lại nói:

“Tớ nghe nói cậu với Châu Đình sắp đính hôn.”

Bàn tay đang cầm ly rượu của tôi lập tức siết chặt lại.

“Hả?”

“Là Hạo Tử nói đó, cậu ta nói gần đây Châu Đình đang chuẩn bị lễ đính hôn, làm khá là hoành tráng. Cậu vậy mà thật sự lấy được vị thái tử gia Bắc Kinh này, tin này mà truyền ra không biết sẽ làm bao người choáng váng đây.”

Tôi từ từ uống nốt giọt rượu cuối cùng trong ly, mãi mới trả lời cô ấy:

“Đừng nói là bọn họ, bây giờ tớ cũng đang rất shock.”

3.

Khi thấy bạn thân còn muốn nói tiếp, tôi giả vờ vô tư chuyển sang chủ đề khác nhưng suy nghĩ lại dần trở nên mơ hồ.

Tôi đã ký một bản hợp đồng với Châu Đình.

Trước mặt mọi người, chúng tôi là một cặp đôi hạnh phúc và yêu thương nhau, giúp anh đối phó với việc bố mẹ giục kết hôn và những cô gái lẳng lơ bên ngoài.

Sau lưng mọi người, tôi là chim hoàng yến mà anh ấy nuôi.

Nhưng mà bây giờ, Châu Đình lại muốn kết hôn?

Anh muốn kết hôn với ai?

Vậy bản hợp đồng kia còn hiệu lực nữa không?

Đầu tôi rối như tơ vò, trong lòng vô cùng hoang mang.

Sau khi chán nản uống xong hai ly rượu, tôi định đi nhảy một tí để xả stress.

Vừa xoay người, tôi đã thấy phía cửa quán bar rất ồn ào.

Tôi vô thức nhìn sang, thấy vài người trẻ tuổi đang đi vào.

Trong số đó, có một người đàn ông dáng người cao ráo, khí chất cao quý, lại thêm ánh đèn lập lòe của quán bar chiếu lên khuôn mặt như trúng vé số của anh, vô cùng bắt mắt.

Làm những người xung quanh đều bất giác vây quanh anh.

???

!!!

Đậu má, sao Châu Đình lại đến đây vậy, không phải anh đang đi hẹn hò đêm khuya với người khác à?

4.

Có lẽ là ánh mắt tôi nhìn anh quá chăm chú, Châu Đình đột nhiên nhìn về phía tôi.

Tôi giật mình, lập tức co rúm người vào trong ghế, không dám thở mạnh.

Toi rồi toi rồi, trước mặt anh tôi luôn giữ hình tượng là một cô gái ngây thơ nhỏ nhắn đáng yêu không hiểu sự đời.

Bây giờ nếu bị anh phát hiện tôi hút thuốc uống rượu trong quán bar, có lẽ anh sẽ đá bay tôi mất.

Nhìn bạn thân vẫn đang quẩy bung nóc trên sàn nhảy, tôi âm thầm xách túi lên, sẵn sàng chớp thời cơ phi thẳng vào nhà vệ sinh.

Đầu tiên thì cứ trốn trước đã, giữ mạng quan trọng hơn.

Nhóm thái tử gia kia chắc chắn sẽ vào phòng vip để uống rượu, đợi bọn họ vào trong rồi, tôi sẽ tranh thủ chuồn đi.

Nhưng không ngờ là bọn họ lại ngồi ở băng ghế lớn ngay bên cạnh tôi.

Họ cười đùa vui vẻ, náo nhiệt vô cùng, hấp dẫn không ít người đẹp nhìn qua.

Tôi rúc vào góc tối không dám nhúc nhích, nhân lúc phục vụ mang rượu cho bọn họ mới dám liếc trộm một cái.

Thật trùng hợp, vị trí ngồi của Châu Đình ở ngay đối diện với ghế của tôi, anh đang nghiêng đầu lắng nghe người phụ nữ bên cạnh nói chuyện, đường nét khuôn mặt rõ ràng.

Tôi lại vội vàng co người lại, trong lòng kêu gào không ngừng.

Bây giờ phải làm sao đây, giờ tôi mà đứng dậy là sẽ bị anh nhìn thấy liền!

Lúc tôi đang nghĩ cách để trốn thì tiếng trò chuyện ở ghế bên cạnh cũng vang lên:

“Anh Đình, anh không uống rượu à?”

“Không uống, mọi người cứ uống đi.”

“Em biết rồi, chị dâu không thích mùi rượu.”

“Biết rồi còn hỏi?”

Châu Đình lười biếng dựa vào ghế, tay nghịch điện thoại, môi nở nụ cười.

“Mọi người chơi đi, tôi đi gọi điện thoại cho cô ấy.”

“Ái chà chà…”

Trong những lời trêu ghẹo, tôi hơi ngây người.

Chị dâu nào? Tôi chưa từng nói mình ghét mùi rượu trước mặt Châu Đình mà?

Quả nhiên Châu Đình còn có chim hoàng yến khác.

Mẹ kiếp, đồ đàn ông chó má!

Lúc suy nghĩ của tôi đang ở trên mây, điện thoại trong túi tôi bỗng reo lên, tiếng chuông khá rõ ràng trong không gian của khu vực ghế ngồi.

Trời ơi, ai lại gọi cho tôi vào lúc này cơ chứ!

Tôi kêu gào trong lòng, vội lấy điện thoại ra chuyển sang chế độ im lặng rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Kết quả khi nhìn thấy tên người gọi, tôi như bị sét đánh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


5.

Châu Đình gọi điện cho tôi làm gì vậy?

Không thể bắt máy, cũng không thể bắt máy được.

Tôi chỉ có thể run rẩy chờ Châu Đình tự cúp điện thoại.

Thời gian này thường là lúc tôi đang tắm, Châu Đình chắc là sẽ hiểu.

Quả nhiên, Châu Đình không gọi lại nữa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm như thoát chết, trộm thò đầu ra nhìn thì thấy Châu Đình đang cúi đầu nhìn điện thoại.

Sắc mặt khó đoán.

Không có thời gian suy đoán anh đang nghĩ gì, tôi nhân cơ hội này thoát thân thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nam nhiệt tình mà lạ lẫm:

“Người đẹp, em uống nhiều quá nên ngã xuống đất à?”

“Để tôi đỡ em dậy nhé.”

Tôi núp ở đó vội vàng xua tay, nhỏ giọng từ chối:

“Không cần không cần, tôi tự làm được.”

Người đàn ông tiếp tục lớn tiếng: “Người đẹp, một mình em không được đâu, em nhìn xem em say đến mức mặt đỏ cả rồi.”

Mặt tôi là do gấp quá nên mới đỏ!

Tôi không muốn để ý tới người đàn ông bình thường này, chỉ muốn anh ta mau cút đi, nếu không anh ta nói to như thế sớm muộn gì cũng sẽ thu hút Châu Đình đến đây.

Thế là tôi lạnh lùng nhìn anh ta:

“Không cần anh bận tâm, mời đi cho.”

Anh ta cười ha hả.

“Này, chơi với tôi chút thì có làm sao? Giả vờ dè dặt làm gì?”

Nói xong, anh ta khom người muốn kéo tôi, hành động sàm sỡ này khiến không ít người để ý tới.

Tôi càng sốt ruột hơn.

Lúc này, sau lưng người đàn ông vang lên giọng nói lạnh lùng của Châu Đình:

“Không nghe thấy cô ấy kêu mày cút à?”

Tôi sững người, sau đó nhắm mắt lại một cách vô vọng.

Thôi xong, mọi chuyện loạn hết cả lên rồi.

6.

Lúc Châu Đình làm mặt lạnh thì cảm giác áp bức vô cùng lớn, đến mức trong bán kính 3km không có một ngọn cỏ nào mọc nổi.

Người đàn ông bình thường kia hậm hực sờ mũi rồi bỏ đi.

Anh ta đi rồi, tôi cũng xong đời luôn.

Lúc tôi đang vội vàng nghĩ nên giải thích thế nào thì Châu Đình chỉ nhìn tôi từ trên cao xuống với ánh mắt u ám.

Sau đó anh nghiêng đầu nói câu “có việc” với đám bạn đang ngồi ở bàn bên cạnh rồi quay lưng rời đi.

Tôi giật mình, không kịp nói gì với bạn thân đã vội vàng đuổi theo Châu Đình.

Cho đến khi ngồi vào trong xe, Châu Đình vẫn không đoái hoài gì đến tôi.

Sau khi tôi lúng túng tự thắt dây an toàn cho mình xong, anh lập tức đạp mạnh chân ga.

Bấy nhiêu cũng đủ làm tôi thấy choáng váng.

Tôi không dám hét lên, ước có thể quỳ xuống ngay tại chỗ ngoan ngoãn phục tùng anh.

Online chờ rất gấp, tôi phải làm gì để dỗ dành thùng thuốc nổ này đây?

Nói là vừa nãy em bị nhập hồn?

Hay là nói em chỉ đi ngang qua thôi?

Anh có giận tới mức đá tôi luôn không?

Lúc tôi đang sợ hãi run lẩy bẩy thì xe đã dừng lại, đến nhà rồi.

Châu Đình xuống xe, sải bước vòng qua đầu xe đến phía ghế phụ, một tay nhấc bổng tôi – người đang lén lút xuống xe.

Tôi: “Châu, Châu Đình…”

Tư thế này làm phần bụng bị vai anh cấn có hơi khó chịu, cho nên tôi khẽ ngọ nguậy một chút.

Kết quả là tôi bị anh đập nhẹ một cái vào lưng.

“Nếu em còn nhiều năng lượng như thế thì tối nay thức xuyên đêm với anh.”

Tôi: “…”

Vành tai tôi bỗng chốc đỏ bừng, cả người cứng ngắc trên vai anh không dám cựa quậy gì nữa.

7.

Có lúc tôi thật sự mệt đến nỗi muốn báo cảnh sát.

Nếu như không phải có lịch sử ghi chép, tôi còn nghi ngờ rằng Kim tự tháp Ai Cập là do tôi xây suốt đêm nay mà thành.

Tôi ôm gối, than ngắn thở dài báo bình an cho bạn thân.

Một lúc sau, một người nằm xuống sau lưng tôi.

Trên người anh mang theo hơi nước và thơm mùi sữa tắm giống như trên người tôi.

Tôi theo thói quen xoay người muốn chui vào lòng anh, nhưng trong đầu lại đột nhiên nhớ đến cảnh tượng xấu hổ ở trong quán bar.

Tôi nhất thời cứng đờ người, cử động không được mà không cử động cũng chẳng xong.

Ngón chân tôi lại bắt đầu hoạt động, ngoáy ngoáy trong không khí.

“Từ Uyển, quay qua đây.”

Giọng nói hờ hững của Châu Đình vang lên sau lưng tôi.

“Ò được…”

Tôi chậm rãi xoay người lại, nhìn Châu Đình với vẻ mặt nịnh nọt.

Tôi sợ anh lấy thắt lưng nhúng vào cồn, vừa đánh vừa khử trùng.

Tôi vốn tưởng sắc mặt Châu Đình chắc chắn sẽ khó coi lắm, ai ngờ anh lại cười mỉa nhìn tôi.

Xương quai hàm hoàn hảo, lúc liếc nhìn người khác thì rất giống nam hồ ly tinh, từ trong ra ngoài đều có thể trêu chọc trái tim người khác.

Anh nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, rồi duỗi tay ôm tôi vào lòng.

“Đi ngủ.”

???

Không tính sổ với tôi à?

Tôi không thể tin nổi, trộm nhìn Châu Đình.

“Nếu không ngủ được vậy thì em muốn tiếp tục làm?”

Châu Đình nhắm mắt lại, thong thả nói.

Tôi lập tức không nhìn nữa, nằm giả vờ chết, nhưng lòng hiếu kỳ mạnh mẽ thôi thúc, tôi vẫn dè dặt hỏi một câu.

“Châu Đình.”

“Hửm?”

Anh mở mắt, lạnh lùng liếc tôi.

Tôi uyển chuyển sửa lời:

“Chồng ơi, chuyện ở quán bar, anh không giận hả?”

Châu Đình chỉ ôm tôi chặt hơn, nói một câu đầy ẩn ý:

“Em nghĩ anh là đồ ngốc à?”

8.

Câu nói này của Châu Đình suýt chút nữa khiến CPU của tôi bốc khói.

Anh nói thế là có ý gì?

Lẽ nào anh biết tôi không phải là kiểu người tính cách yểu điệu ngây thơ trong sáng từ lâu rồi?

Nhưng tại sao anh lại không vạch trần tôi?

Lẽ nào lời bạn thân nói là đúng, những người giàu có như anh chỉ thích loại chim hoàng yến này?

Vậy sau này tôi nên tiếp tục giả vờ hay không giả vờ nữa?

Ầy, đúng là tiền thì khó kiếm còn shit thì khó ăn mà.

Nên xây dựng tính cách như thế nào đây?

Mang theo tâm trạng rối bời, tôi vẫn mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong mơ, tôi quay trở lại thời điểm mình gặp Châu Đình.

Khá là drama và Mary Sue.

Khi đó tôi vẫn là một sinh viên nghèo khổ của một trường đại học trọng điểm, kiếm sống bằng cách đi làm thêm.

Bất ngờ gặp vận may, tôi đến khu biệt thự của người giàu để làm gia sư cho một cậu bé.

Giữa chừng tôi khát nước, sau khi được sự đồng ý của cậu bé, tôi liền đi vào bếp rót nước uống.

Trên đường nhìn thấy bức tranh cổ giá tám chữ số, tôi ch ảy nước miếng ghen tị với người giàu.

Nếu bán bức tranh, tôi có thể thuê rất nhiều người mẫu nam đó.

Trong lúc đang gật gù đắc ý, tôi gặp Châu Đình.

Anh cầm một chiếc cốc, đứng đó với tư thế lười biếng, sườn mặt cực kỳ đẹp, giống như bước ra từ trong tranh.

Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh nhấc mí mắt lên nhìn tôi một cách lười biếng.

“Gia sư của em trai tôi?”

Tôi hoảng loạn nuốt lại nước dãi sắp chảy ra, vội vàng gật đầu.

“Đúng vậy thưa anh.”

Anh chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi cụp mắt xuống.

Cực kỳ cao ngạo lạnh lùng và thờ ơ.

Tôi hậm hực rót một cốc nước rồi không dám nói gì nữa.

Sau khi tôi dạy kèm cho em trai học sinh tiểu học xong, chuẩn bị đi ra khỏi khu biệt thự bắt xe về trường thì một chiếc xe sang đã dừng lại bên cạnh tôi.

Ánh mắt mơ màng của tôi rơi vào đôi mắt đen láy của Châu Đình ngồi ở ghế lái.

“Cô giáo Từ, để tôi đưa cô về.”

Tôi nhìn vào khuôn mặt đẹp trai kia, không hiểu sao tôi lại gật đầu đồng ý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


9.

Kể từ đó, mỗi lần tôi dạy thêm, Châu Đình đều ở nhà, sau đó anh lịch sự đưa tôi về trường.

Lâu dần, tôi bắt đầu cảm thấy Châu Đình hơi có bệnh.

Rảnh rỗi đến nỗi lần nào cũng đưa tôi về?

Tất nhiên tôi tự lượng sức mình nên hiển nhiên loại trừ khả năng vị thái tử gia này nhìn trúng mình.

Suy cho cùng, biết thân biết phận luôn là đức tính tốt đẹp nhất của một đứa không quyền không tiền như tôi.

Mãi cho đến hôm đó, trên đường anh đưa tôi về ký túc xá, vô tình đụng phải đám người đòi nợ.

Đó là chủ nợ của bố tôi trước khi bố qua đời, ngày nào bọn họ cũng ầm ĩ đòi bố mượn thì con trả.

Nếu chuyện này đặt trong truyện tranh Hàn Quốc thì chắc cũng phải kéo dài mấy trăm tập.

Mặc dù tôi vô tâm vô tư nhưng thật sự không muốn Châu Đình nhìn thấy mình trong tình cảnh khó xử như vậy, tôi hậm hực bảo anh rời đi trước.

Ai ngờ Châu Đình lại hất cằm nhìn đám lưu manh kia, ánh mắt lạnh lùng.

“Đến đây đòi nợ Từ Uyển?”

“Anh là ai? Có thể trả cho cô ta không? Nếu không thì cút đi, không thì anh cũng sẽ bị xử một trận.”

Tôi càng lo lắng hơn, vội vàng đẩy Châu Đình đi nhưng lại bị anh nắm chặt tay.

Bàn tay anh to và ấm áp.

“Bao nhiêu tiền, tôi trả cho cô ấy.”

Đêm đó, Châu Đình thản nhiên giúp tôi trả món nợ mấy trăm nghìn tệ.

Lúc tôi vẫn còn đang ngẩn người thì lũ giang hồ đó đã hài lòng bỏ đi.

Tôi nhìn Châu Đình với vẻ mặt phức tạp.

“Cảm ơn anh Châu.”

Châu Đình buông tay tôi ra, thong thả nói:

“Từ Uyển, mấy trăm nghìn tệ này cô không cần phải trả lại.”

“Tôi đương nhiên không phải tự dưng mà giúp cô, tôi muốn cô làm bạn gái tôi.”

“Đúng lúc mẹ tôi đang hối tôi mau kết hôn, nếu có cô, bà sẽ rất vui.”

Tôi nghe xong cứ thấy câu này còn có nghĩa khác.

Môi tôi mấp máy, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Dù nghèo nhưng tôi không thể đánh mất tôn nghiêm của mình nên nhất quyết đòi trả lại số tiền đó.

Châu Đình cũng không nói gì, chỉ đưa cho tôi một bản hợp đồng tình yêu.

Tôi mở ra xem lướt qua.

[…Trong khoảng thời gian cô Từ Uyển trả nợ, mối quan hệ của cô với anh Châu Đình không thể tùy tiện chấm dứt, không ảnh hưởng đến việc hẹn hò của bạn trai bạn gái…]

Tôi chưa đọc hết đã trực tiếp ký tên, từ đó bắt đầu cuộc sống của một con chim hoàng yến.

Châu Đình nhận tiền trả nợ của tôi nhưng mỗi tháng anh cho tôi một triệu tệ, nói là tiền tiêu vặt.

Trong mắt tôi, điều này không đứng đắn tí nào.

Dựa vào số tiền này, tôi đã từ mối quen của chợ đầu mối trở thành một quý bà giàu có, tự do về tài chính.

Đồng thời, tôi cũng giấu đi những tâm tư không nên có và tính ham chơi của mình, ngoan ngoãn làm bạn gái giả của thái tử gia Bắc Kinh.

Giúp anh đối phó với bố mẹ anh mỗi lần giục cưới, giúp anh tránh những cô gái lẳng lơ bên ngoài.

Không phá vỡ quy tắc, hiểu chuyện, nghe lời.

Làm việc năm năm rồi.

Có lúc thậm chí tôi thật sự nghĩ rằng mình là bạn gái thật, yêu thương sâu đậm của Châu Đình.

10.

Sau sự việc ở quán bar, phương thức sống chung của tôi với Châu Đình vẫn bình thường như trước.

Nhưng tôi cảm thấy hình như anh bắt đầu cợt nhả hơn.

Bình thường anh rất ít khi dẫn tôi đến những nơi như quán bar hay hộp đêm, nhưng từ sau lần đó, mỗi khi có tiệc là anh đều quang minh chính đại dắt tôi theo.

Bên ngoài là dáng vẻ điềm tĩnh lại lười biếng, nhưng dưới gầm bàn anh luôn vuốt v e tay tôi, vừa ngả ngớn vừa thân mật.

Số lần thức khuya đang tăng lên theo cấp số nhân, khiến tôi suýt chút nữa muốn mua một hộp thuốc bổ thận trên mạng.

Những hành động này của Châu Đình khiến tôi ngơ ngác, không biết phải làm gì.

Không phải anh sắp đính hôn à?

Sao ngày nào cũng dính lấy tôi thế?

Vợ sắp cưới hàng thật kia có thể nhẫn nhịn như thế à?

Tôi ôm gối, nghĩ mãi mà không ra.

Lúc Châu Đình nằm xuống và bắt đầu vuốt v e tôi, anh đột nhiên mập mờ nói với tôi chuyện này:

“Uyển Uyển, tháng sau cùng anh đi ra đảo chơi. Bọn Hạo Tử cũng đi cùng.”

Tôi: “Hả??”

Châu Đình xoa tai tôi: “Sao thế, không muốn đi à?”

Tôi nghe ra cảm xúc khó hiểu trong giọng điệu của anh, nghĩ rằng anh đang tức giận vì thế tôi vội vàng gật đầu.

“Muốn đi muốn đi, em lúc nào cũng rảnh.”

“Ừm, đi thì cứ thoải mái chơi.”

Tôi tưởng đó chỉ là một kỳ nghỉ tập thể bình thường với đám con nhà giàu nên không để ý quá nhiều.

Tôi ngoan ngoãn hôn Châu Đình một cái rồi ngủ thiếp đi vì kiệt sức.

Có điều trong lúc ngủ tôi luôn có cảm giác như có ai đó đang xoa ngón tay mình, nhột nhột, nhột đến nỗi tôi phải lầm bầm, lại dựa vào ngực của người bên cạnh.

Sau đó tôi được ôm thật chặt.

11.

Khi tôi đang chậm rãi thu dọn hành lý để chuẩn bị đi nghỉ dưỡng ở đảo thì xảy ra một chuyện bất ngờ.

Một ngày nọ, lúc tôi đang chờ Châu Đình ở nhà hàng đến ăn cơm, đột nhiên có một người phụ nữ xách chiếc túi Hermès phiên bản giới hạn ngồi xuống trước mặt tôi, vẻ mặt vô cùng kiêu căng.

Đúng lúc tôi mơ màng buồn ngủ, ngáp một cái.

Chị gái này là ai vậy?

Đi nhầm chỗ hả?

Tôi thấy cô gái này liếc nhìn khinh thường đánh giá tôi, sau đó cong môi, mi giả thiếu điều muốn rơi xuống.

“Cô Từ Uyển đúng không? Tôi là vợ sắp cưới của Châu Đình. Hôm nay tôi muốn nói chuyện với cô.”

Tôi ngẩn người.

Vợ chưa cưới… của Châu Đình?

“Cô muốn nói chuyện gì với tôi?”

Người phụ nữ cười khẩy.

“Rất đơn giản, rời khỏi Châu Đình. Cô muốn gì tôi cũng đáp ứng.”

“Tờ chi phiếu này cô cứ thoải mái điền, nhà thì tùy ý chọn, miễn là cô ngoan ngoãn rời đi, những chuyện đã xảy ra trước kia tôi không để bụng.”

Tôi đặt chiếc cốc trên tay xuống, thở dài.

Ai hiểu đây hỡi mấy chị em ơi.

Tôi đã chờ ngày xúc động lòng người này lâu lắm rồi.

Quy trình rút tiền mặt bằng chi phiếu tôi thuộc làu từ lâu rồi, cuối cùng Thần Tài cũng đến rồi.

Vì thế, tôi lập tức nở nụ cười nịnh nọt, niềm nở.

“Có thật là thoải mái điền, tùy ý chọn không?”

“Hả?”

Người phụ nữ bối rối trước sự thay đổi biểu cảm đột ngột của tôi, nhưng rất nhanh chóng phản ứng lại, vừa kiêu ngạo vừa khinh thường mà gật đầu.

“Tất nhiên rồi.”

Tôi vui mừng khôn xiết:

“Vậy tôi…”

“Vậy em muốn làm gì?”

Một giọng nói lạnh lùng và trầm thấp chậm rãi vang lên phía trước bàn, làm tôi xịt keo ngay tại chỗ.

12.

Tôi chịu thua luôn.

Tại sao mỗi khi tôi chuẩn bị làm chuyện xấu luôn bị Châu Đình bắt ngay tại trận thế nhỉ.

Độ chính xác cao đến nỗi như gắn GPS trên người tôi.

Ngay thời khắc sinh tử, khát vọng sống lập tức online.

Tôi lập tức thay đổi thái độ, nhìn người phụ nữ kia với ánh mắt kiên định và chính nghĩa: “Vậy thì tôi cũng không động lòng, dù có chết tôi cũng không rời xa Châu Đình.”

“Cô cũng đừng đến tìm tôi thêm một lần nào nữa, tôi không phải loại con gái đạo đức giả hám của như thế.”

“Tôi yêu Châu Đình, anh ấy là thần của tôi!”

Người phụ nữ bị những lời nói không biết xấu hổ của tôi làm ngớ người.

Bị đâm một nhát dao vào mông, tỉnh ngộ rồi.

Tôi lập tức ngoan ngoãn quay đầu nhìn Châu Đình, nếu như tôi có đuôi, tôi đoán nó đang lắc lắc như cánh quạt rồi.

Lộ rõ sự nịnh bợ luôn.

Châu Đình nhìn tôi, nhướng mày cười ruồi, không nhìn ra là vui hay là giận.

Tiếp đó anh vươn tay giữ gáy tôi, nhéo mặt tôi trước mặt người phụ nữ kia.

Sau đó anh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang ngơ ngác ở phía đối diện.

“Cô Vương, sao tôi không biết việc cô là vợ chưa cưới của tôi vậy?”

“Châu Đình, chẳng phải bố mẹ chúng ta đã bàn bạc xong rồi sao?”

“Bàn trong mơ à?”

Châu Đình cười mỉa mai.

Hả?

Cho nên chuyện đính hôn với người phụ nữ này là giả?

Nhưng sau khi Châu Đình kéo tôi ra khỏi trạng thái mơ màng, anh lại thong thả buông ra một câu:

“Nếu đã nóng lòng mong chờ lễ đính hôn của tôi như thế, vậy tháng sau tôi sẽ mời cô đến dự.”

Lông mi tôi run run.

Hóa ra cô vợ chưa cưới của anh thực sự tồn tại, nhưng mà là… một người khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


13.

Việc này làm lòng tôi nặng trĩu.

Giống như rượu vang chưa ủ xong, không đủ ngọt, vừa chua vừa chát.

Nhưng tôi không dám để lộ cảm xúc, vẫn ngoan ngoãn đi bên cạnh Châu Đình.

Không ngờ Châu Đình lại không vừa lòng.

Sau khi lên xe, anh không vội lái mà trầm mặt hỏi tôi:

“Từ Uyển, những lời lúc nãy cô ta nói, em không có gì muốn hỏi anh à?”

Trong đầu đang suy nghĩ miên man nhưng tôi chỉ dám lúng túng hỏi một câu:

“Chồng ơi, chúng ta không ăn cơm nữa ạ?”

Châu Đình: “…”

“Ha.” Châu Đình cười.

Hình như anh bị tôi chọc giận đến tức cười rồi, nụ cười chưa đến đáy mắt, dáng vẻ vô cùng bất lực.

“Mỗi ngày em chỉ biết ăn và ngủ thôi à? Người ta chạy đến ra oai với em mà em cũng không biết đánh trả lại à?”

“Anh biết thừa là em không dám mà.”

“Ngốc.”

Tôi cười hihi rồi ngoan ngoãn nhào qua hôn anh.

Châu Đình không tránh, lại còn dùng lực rất mạnh ôm lấy eo tôi, đau chết đi được.

Thật ra tôi biết anh đang chờ tôi hỏi điều gì, nhưng tôi không dám hỏi.

Tôi sợ rằng đáp án của câu hỏi đó sẽ là một bi kịch.

Nhất là tận một tháng nữa anh mới đính hôn, ít nhất tôi vẫn có thể lấy được một triệu tệ.

Nếu giờ ngả bài với anh, tôi sẽ không thể lấy được số tiền đó.

Ai mà không thích kiếm được nhiều tiền chứ.

Tôi lặng lẽ thở phào, tìm một lý do hoàn hảo cho sự do dự của bản thân.

14.

Sau đó, trong khoảng thời gian chờ đi nghỉ dưỡng, có lẽ Châu Đình vẫn để bụng chuyện kia.

Anh thấy hàng ngày tôi chẳng làm gì ngoài việc ăn với ngủ nên phũ phàng ra lệnh cho tôi là mỗi ngày chuẩn bị bữa trưa rồi mang đến cho anh.

Tôi ngơ luôn, run rẩy hỏi: “Em nấu cơm, đến lợn còn chê…”

Châu Đình vừa lạnh lùng liếc tôi vừa thắt cà vạt.

“Vậy thì học đi.”

“Chỉ cần là em làm, dù có như thế nào anh cũng ăn hết.”

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.

Tôi thật sự không nhìn ra hóa ra vị thái tử gia này lại là người có máu M.

Trước khi đi, Châu Đình còn dùng giọng điệu thần bí nói với tôi:

“Vài ngày nữa có một bữa tiệc gia đình cần em tham dự với anh, lát nữa sẽ có người đến đo kích cỡ cho em.”

Tôi gật đầu, ngoan ngoãn đồng ý.

Để làm hài lòng vị “đại gia” này, sau khi lấy số đo xong xuôi, tôi lật sách dạy nấu ăn, bắt đầu học.

Sau khi xém làm nổ phòng bếp, cuối cùng tôi cũng hoàn thành.

Tôi vui vẻ ôm “cục phân” lao tới công ty của Châu Đình.

Là thái tử gia Bắc Kinh, công ty của anh đương nhiên nằm ở khu vực sầm uất nhất.

Trước giờ ngoại trừ việc xuất hiện để giúp anh tránh những scandal, tôi rất ít khi làm phiền anh, ngoan ngoãn làm một người hiểu chuyện, thông minh không gây rắc rối.

Lễ tân công ty nhìn thấy tôi, lập tức cung kính mời tôi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.

Không phải nói phét đâu nhưng điều này làm tôi cảm thấy mình như kẻ có tiền hống hách vậy.

Sau khi ra khỏi thang máy, tôi phát hiện Châu Đình không có ở đây.

Thư ký nói anh đi họp rồi, bảo tôi đợi anh trong phòng làm việc.

Vì vậy tôi đành lặng lẽ ngồi đợi trên chiếc sofa nhỏ.

Khi vừa trở thành bạn gái giả của Châu Đình, tôi có đến đây một lần.

Nhưng có vài nhân viên nhìn tôi với ánh mắt đánh giá, thăm dò làm tôi cảm thấy rất xấu hổ và luống cuống.

Châu Đình cũng rất tốt tính nên không ép tôi đến nữa.

Nhưng hôm nay không biết anh bị chập dây thần kinh nào mà bắt tôi đi đưa cơm.

Haizz, lòng dạ đàn ông giống như mò kim đáy biển.

Chờ mãi đến chán nên tôi lén lút quan sát đồ đạc trong phòng làm việc của Châu Đình.

Bàn làm việc giá sáu chữ số, ghế sô pha giá năm chữ số và phong cách trang trí trung tính.

Tôi kiềm không nổi, nhìn qua bàn làm việc của anh một cái.

Máy tính, một chồng tài liệu, cốc nước, một khung ảnh xinh đẹp…

Tầm nhìn của tôi đột nhiên dừng lại.

Đợi đã!

Hình như trong khung ảnh là ảnh chụp chung của tôi và Châu Đình?!

15.

Tôi nhìn bức ảnh mà đầu óc quay cuồng.

Trong ảnh, tôi và Châu Đình đều trẻ hơn bây giờ vài tuổi, ngồi tựa đầu vào nhau, cánh tay anh đặt sau lưng tôi, thân mật ôm eo.

Dáng vẻ tôi hơi căng thẳng, vô thức dựa vào anh.

Đoán chừng anh có uống chút rượu, khuôn mặt đẹp như tạc tượng kia càng thêm nổi bật, đôi mắt sáng như sao, đôi môi mỏng hơi nhếch lên chứng tỏ tâm trạng đang rất tốt.

Bức ảnh này được chụp khi nào?

Tôi nhớ ra rồi.

Hình như là hồi anh dẫn tôi đến tham gia tiệc sinh nhật bạn anh – Hạo Tử.

Lúc đó tôi vừa đồng ý làm bạn gái giả của anh không lâu, cũng là lần đầu tiên gặp bạn bè của anh.

Sau đó có một nhóm người ồn ào gọi tôi là chị dâu, tiếp đó còn mơ màng bị chụp một đống ảnh.

Tôi nhớ là sau hôm đó tôi đã mạnh dạn xin Châu Đình bức ảnh này, lúc đó Châu Đình đã trả lời tôi như thế nào?

Anh khựng người, sau đó thuận miệng đáp:

“Bọn họ không đưa cho anh.”

Tôi cũng không tiện hỏi tiếp, sau đó cũng quên mất chuyện này.

Bây giờ bức ảnh này lại xuất hiện trên bàn làm việc của Châu Đình, thậm chí còn hơi ố vàng.

Tôi không nhịn được vươn tay chạm vào, thầm nghĩ.

Rốt cuộc Châu Đình có ý gì?

Đặt tấm hình chụp chung với chim hoàng yến tôi đây ở nơi dễ thấy như này, không sợ vợ sắp cưới của anh nhìn thấy rồi xé xác tôi hả?

Nhưng trong lòng tôi lại xuất hiện một ý nghĩ…

Có phải Châu Đình đối với tôi không giống những người khác không?

16.

Tôi nghĩ nát óc vẫn không tài nào hiểu được.

Cơn buồn ngủ vì phải thức đêm ập đến, tôi ngáp dài rồi ngủ quên trên chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng làm việc Châu Đình.

Vừa chợp mắt, tôi nghe thấy tiếng cửa văn phòng mở.

Thư ký vừa mang nước cho tôi đang lưu loát báo cáo gì đó, nhưng sau đó giọng cô ấy đột nhiên nhỏ lại.

Tôi mơ màng xoay người, cũng tỉnh táo hơn chút.

Chắc là Châu Đình quay lại rồi.

Ngay lúc tôi muốn mở mắt ra thì nghe thấy giọng nói cố tình hạ thấp của Châu Đình và tiếng lật hồ sơ.

“Hai ngày trước tôi đã đi đặt nhẫn cầu hôn, cô đi giục bọn họ làm nhanh chút, còn nữa, hôm nay cũng đã có size lễ phục rồi.”

“Vâng, sếp Châu.”

“Tiệc đính hôn trên đảo cũng cần phải theo dõi sát sao, cầu hôn xong, hôm sau chúng tôi sẽ đính hôn luôn.”

“Vâng.”

Thư ký cung kính trả lời.

Tôi nằm trên ghế sô pha, vừa nãy muốn mở mắt ra nhưng giờ lại nhắm chặt lại.

Hóa ra Châu Đình thích người đó đến vậy.

Thích đến nỗi nóng lòng muốn đính hôn ngay sau khi cầu hôn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


17.

Trước khi đến đảo nghỉ dưỡng, có vài hôm Châu Đình rất bận rộn.

Anh đi sớm về muộn, nhưng không giấu được niềm vui trên mặt.

Tôi nhìn Châu Đình đang nói chuyện điện thoại sau lưng tôi trên ban công, lặng lẽ nắm chặt tay.

Còn hai ngày nữa là đi nghỉ dưỡng rồi.

Thật ra tôi sớm đã đoán được là anh sẽ đính hôn với một cô gái nào đó trong lần đi này.

Tôi lặng lẽ thở dài, suy nghĩ xem nên ăn ké ở bữa tiệc thế nào để không xấu hổ.

Nhưng vấn đề này quá nan giải, tôi nghĩ mấy ngày cũng không ra.

Cuối cùng tôi ỉu xìu đi theo Châu Đình đến chỗ máy bay tư nhân của nhóm thái tử gia này.

Kết quả là vừa gặp được nhóm con nhà giàu đời thứ hai kia, một chàng trai tràn đầy sức sống như ánh mặt trời đã vô cùng phấn khích lao về phía Châu Đình, miệng sến sẩm hét lớn:

“Chồng ơiiii~”

Khoảnh khắc đó có thể hình dung như thế nào được nhỉ?

Tôi cảm thấy như mình đã phát hiện ra bí mật của Châu Đình, trong lòng tôi đang không ngừng gào thét.

Không thể nào… không thể nào…

Người lúc trước gửi tin nhắn hẹn Châu Đình ở “chỗ cũ” hóa ra lại là đàn ông?

Vì vậy Châu Đình mới tìm tôi giả làm bạn gái của anh để che mắt mọi người?

Bí mật động trời này làm tôi phải thốt lên mịa nó.

Đám đàn ông xảo quyệt các người…

Lúc tôi đang trố mắt đứng nhìn, Châu Đình đã đá anh ta ra, vô cùng ghét bỏ.

“Ngứa đòn à?”

Người bị đá kia không hề tức giận, cười hehe sáp lại.

“Anh Đình, mỗi lần em trêu chọc anh, phản ứng của anh đều thật buồn cười hahaha…”

“Lần trước em nhắn tin gọi anh là chồng, thế mà anh lại nhịn.”

“Cút, đó là do tôi không thèm để ý đến cậu.”

Châu Đình không kiên nhẫn trừng mắt nhìn anh ta, nhưng lại không quá khó chịu, hình như là đã quen rồi.

Ủa?

Tôi nhức nhức cái đầu.

Trêu chọc?

Lúc này, Châu Đình nghiêng đầu nhìn tôi, lông mày hơi nhíu lại, sau đó cười.

“Từ Uyển, sao sắc mặt của em lạ vậy?”

“Lẽ nào em tin lời cậu ta vừa nói là thật à?”

18.

Tôi rụt cổ lại, đi theo Châu Đình mặt hờ hững lên máy bay tư nhân.

Chàng trai hoạt bát kia đánh hơi ra có mùi gì đó sai sai, điên cuồng giải thích:

“Chị dâu! Vừa rồi em chỉ đùa thôi!”

“Em là Tiểu Khải, bạn từ thời thơ ấu của anh Đình, mới về nước gần đây thôi, bình thường em thích nói đùa, chị đừng hiểu lầm nhé.”

Tôi dè dặt liếc nhìn gương mặt đang đen như đít nồi của Châu Đình, gật đầu như gà mổ thóc:

“Tôi hiểu, tôi hiểu.”

Tiểu Khải thở phào nhẹ nhõm.

“Chị dâu, chị tha thứ cho em là tốt rồi, nếu không hai ngày nữa hai người đính…”

“Cậu nhiều chuyện để tâm sự thế à?”

Châu Đình ở bên cạnh đột nhiên nhấc chân đá Tiểu Khải, trực tiếp ngắt lời Tiểu Khải.

Tiểu Khải “úi da”, mờ mịt nhìn Châu Đình, rồi đột nhiên cười to.

“Em hiểu, em hiểu, hehe.”

Anh ta nói xong lập tức chạy đi tìm đám con nhà giàu tiếp tục chơi.

Tôi vẫn mơ hồ nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, đã phải vội vàng đi dỗ dành vị thái tử gia Châu Đình này.

Vẻ mặt sốc ngang lúc nãy của tôi chắc hẳn đã làm anh không vui.

Sắp phải chia tay rồi, không thể kết thúc trong cãi vã đúng không?

Dù thế nào đi nữa cũng phải đàng hoàng nói từ biệt.

Suy cho cùng, tôi cũng thích anh.

Ngay từ lần đầu nhìn thấy anh trong phòng bếp, người háo sắc như tôi đã phải lòng anh.

Vì thế khi bị bao nuôi, tôi đã không cự tuyệt.

Tôi cũng từng tưởng tượng ra một cái kết có hậu từ cô bạn gái giả thành một tình yêu đích thực như trong tiểu thuyết.

Nhưng với tình hình bây giờ thì có vẻ là do tôi nghĩ nhiều rồi.

Tôi rất đau lòng, hiếm khi đánh liều nắm lấy tay Châu Đình, mang theo những suy nghĩ thầm kín, mang theo hy vọng xa vời không bao giờ thành hiện thực.

Vẻ mặt không vui vừa rồi của Châu Đình dịu đi, thả lỏng mặt nhìn đầy dịu dàng.

Anh bó tay nghiêng đầu hôn tôi.

“Từ Uyển, em là đồ ngốc hả.”

Giọng điệu của anh quyến luyến đến mức khiến tôi càng buồn hơn.

Đúng vậy, tôi là một kẻ ngốc thầm thích “đại gia” của mình.

19.

Sau khi đến đảo, Châu Đình bận rộn đến mức không thấy bóng dáng đâu.

Tôi cũng chẳng đi rước họa vào thân làm gì, chán nản ở lì trong khách sạn.

Tôi tụt mood, thậm chí còn muốn khui hai chai rượu uống để tăng thêm dũng khí, đến lúc Châu Đình cầu hôn, tôi sẽ đi cướp hôn.

Nhưng tôi cũng chỉ nghĩ thế thôi.

Cho đến một tối nọ, tôi chờ mãi vẫn không thấy Châu Đình về.

Lúc nhìn ra ngoài qua cửa kính trong suốt của khách sạn, tôi thấy hình như có ai đang tổ chức một buổi lễ lãng mạn gì đó trên bãi biển.

Ồ, trông giống như muốn cầu hôn.

Dạo này người ta hay tụ tập trên đảo để bày tỏ hả?

Lúc này, điện thoại reo lên.

Châu Đình gửi cho tôi một tin nhắn: Từ Uyển, ra bãi biển đi.

Tôi hơi hoang mang nhưng vẫn nghe lời, xuống tầng, đi ra bờ biển.

Không biết hôm nay tôi gặp phải vận đào hoa gì mà dọc đường có hơn chục anh chàng đẹp trai tặng hoa hồng cho tôi.

Họ mỉm cười thân thiện, trêu chọc tôi.

Lúc đầu tôi thấy rất khó hiểu, nhưng sau đó tim của tôi dần đập mạnh hơn.

Việc này giống như đã được ai đó cố tình sắp xếp.

Tôi thường thấy cảnh này trong phim truyền hình, khi nữ chính được nam chính cầu hôn.

Trong chớp mắt, một suy nghĩ táo bạo xẹt qua đầu tôi…

Vô lý đến mức tôi thậm chí còn không dám nghĩ tới lần thứ hai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


20.

Tôi hốt hoảng đến bãi biển, thấy Châu Đình đang đứng chỗ lãng mạn mà lúc nãy tôi nhìn thấy qua cửa kính.

Người cao như hạc, đẹp trai không sao tả xiết.

Xung quanh là bạn bè thân thiết của anh.

Hóa ra Châu Đình thật sự muốn cầu hôn.

Lúc này, Châu Đình vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi bỗng vẫy tay với tôi giống như đang gọi chó con.

Anh nói: “Uyển Uyển, qua đây.”

Tôi mím môi rồi từ từ bước tới.

“Châu Đình…”

Châu Đình ngắt lời tôi, giọng nói ấp úng, ánh mắt sáng lên:

“Từ Uyển, anh nghĩ là em đã đoán được rồi.”

“Từ lần đầu tiên gặp em trong phòng bếp nhà anh, anh đã yêu em mất rồi, chúng ta quen nhau đã năm năm và yêu nhau cũng đã được năm năm. Mấy chục năm sau này, anh vẫn muốn ở bên em, cho nên đã đến lúc phải thay đổi danh phận của chúng ta rồi.”

Tôi bàng hoàng, ngỡ ngàng, anh quỳ một chân xuống, tay giơ lên một chiếc nhẫn kim cương lớn cỡ 10 carat.

Loé mù mắt chó của tôi luôn.

Sau đó anh nói: “Từ Uyển, lấy anh nhé.”

!!!

???

Tôi đơ luôn.

Tôi bị xịt keo cứng ngắc luôn.

Giống như bị một quả bom nguyên tử ném trúng đầu làm tôi ù tai, hoa mắt, đầu óc choáng váng như muốn nổ tung.

Châu Đình đang…

Cầu hôn tôi?!

Người anh cầu hôn thật sự là tôi hả??

Tim tôi đập thình thịch.

Nhìn ánh mắt nghiêm túc và lo lắng của Châu Đình và tiếng reo hò phấn khích của những người xung quanh, tôi phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại được.

Tôi lắp ba lắp bắp xúc động thốt lên:

“Thời buổi này rồi, câu chuyện chim hoàng yến trở thành tình yêu đích thực thế mà lại xảy ra trên người mình.”

Tôi vừa nói xong, tiếng reo hò xung quanh đột nhiên im bặt.

Tôi có thể dễ dàng nhìn thấy vẻ mặt của Châu Đình từ lo lắng đến ngơ ngác, bối rối rồi nghi ngờ, thay đổi nhanh như ngồi tên lửa vậy.

Cuối cùng, anh mỉm cười.

Cười giận dữ.

Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi.

“Câu chuyện chim hoàng yến là chuyện gì mà anh không biết thế?”

Tôi rụt rè nói: “Mối quan hệ của chúng ta hồi trước không phải là vậy hả? Còn ký hợp đồng với em nữa, bây giờ mà cầu hôn thành công thì em chính là chim hoàng yến lên ngôi đó.”

Châu Đình hít vào một hơi thật sâu, có vẻ như đang kìm nén để không lao vào kí đầu tôi.

Tôi cảm thấy có gì đó sai sai nên ngập ngừng hỏi:

“Không lẽ không đúng ạ?”

Châu Đình đứng dậy, không chút do dự đeo chiếc nhẫn kim cương lớn vào ngón tay tôi.

Anh không ngừng cười khẩy.

“Mấy suy nghĩ lung tung của em luôn khiến anh trở tay không kịp.”

“Anh chưa bao giờ xem em là chim hoàng yến gì đó cả.”

“Kể từ ngày đầu tiên hẹn hò, anh đã coi em là bạn gái của mình.”

“Hợp đồng kia là để bảo vệ danh dự của em, mục đích để ngăn khoản nợ không quan trọng đó ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta.”

Mặc dù Châu Đình tức giận nhưng anh vẫn nói rất rõ ràng.

Tôi tròn mắt ngạc nhiên.

Thì ra tôi coi anh như “đại gia” không dám bày tỏ tình cảm nhưng anh lại luôn xem tôi là bạn gái.

Trong tiếng cười ầm ĩ của mọi người, Châu Đình nghiêng người về trước ôm lấy tôi.

Anh cười khẽ, thì thầm bên tai tôi:

“Có điều nếu em thích kiểu quan hệ này, vậy thì chúng ta thử xem.”

Tôi giật mình, eo đau âm ỉ: “Chồng ơi, anh nghe em giải thích đã!”

“Giữ xưng hô lại, còn lý do bị bãi bỏ.”

Tôi bĩu môi nhưng lập tức vui vẻ sa vào lòng anh.

Hóa ra chỗ nào cũng có đầy dấu vết.

Một người lạnh lùng như Châu Đình lại từng chủ động đưa tôi về nhà, giúp tôi trả nợ, trên bàn làm việc có ảnh chụp của hai chúng tôi, anh âm thầm gọi điện thoại để sắp xếp cầu hôn, giả vờ bình tĩnh mời tôi đi đảo nghỉ dưỡng, anh biết trong lòng tôi lo lắng nhưng lại mỉm cười bao dung.

Tôi mỉm cười ôm lại Châu Đình, vô cùng hài lòng.

“Châu Đình, em nói nhỏ cho anh biết một chuyện.”

“Chuyện gì thế?”

“Thật ra hồi đó em cũng đã yêu anh ở phòng bếp nhà anh.”

Nói xong, trong đôi mắt thường ngày lạnh lùng của Châu Đình sáng bừng những tia pháo hoa lộng lẫy, đẹp không tả xiết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Hoàn


21. Ngoại truyện Châu Đình

Không biết tôi đã nhớ lại cảnh lần đầu tiên gặp Từ Uyển bao nhiêu lần.

Là ở phòng bếp nhà tôi.

Lúc đó tôi vì làm việc liên tục mà mệt mỏi không thôi, bỗng nghe phía sau có tiếng bước chân lạ.

Sau đó một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:

“Ôi, nếu mình mang bức tranh này đi bán, có khi trở thành VIP cấp cao nhất của White Horse Club luôn ấy nhỉ?”

Tôi: “…”

Tôi suýt nữa thì sặc nước.

Sau khi kìm nén cảm giác buồn cười trong lòng, tôi từ từ ngước mắt nhìn, phát hiện một cô gái dịu dàng đứng ở đó.

Cô ấy trắng trẻo xinh xắn, tóc đen mềm mại xõa trên vai.

Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, cô ấy rõ ràng đã bối rối.

Tôi nhớ lại chuyện hai ngày trước mẹ tôi có nói muốn tìm gia sư cho em trai tôi, tôi hỏi bừa:

“Cô là gia sư của em trai tôi?”

“Đúng vậy thưa anh.”

Cô ấy ngoan ngoãn gật đầu, tay run rẩy nắm chặt vạt áo, chẳng còn dáng vẻ muốn đi White Horse Club nữa.

Tôi ừ một tiếng, cúi đầu che đi nụ cười trong mắt.

Trời ơi, trông thì rất ngoan nhưng tính cách lại rất thú vị.

Thú vị đến nỗi khiến tôi muốn làm quen với cô ấy.

Sau đó, tôi chủ động đưa cô ấy về trường.

Một lần đưa về rồi nhiều lần sau đó cũng đưa về.

Cô ấy giống như cây xấu hổ, chỉ cần tôi trêu chọc cô ấy là cô ấy sẽ co rúm lại giả vờ ngoan ngoãn.

Thỉnh thoảng cô ấy lại thốt ra một vài câu nói gây sốc, rồi lại lo lắng che giấu.

Một lần nào đó vì muốn đưa cô ấy về, tôi lại cho bạn bè leo cây.

Bạn tôi gọi điện thoại cho tôi thì kinh ngạc hỏi tôi: “Anh Đình, dạo này bận gì thế? Sao không thấy đi chơi với bọn em nữa?”

“Bận đưa gia sư của em trai tôi về.”

“Sao anh lại rảnh rỗi thế, không phải là đã thích cô giáo nhỏ kia rồi đấy chứ?”

Tôi nhìn bóng dáng cô ấy đang lắc lư đi đến, từ tốn nói một câu:

“Có lẽ vậy.”

Có lẽ tôi đã yêu cô ấy.

Vì thế khi cô ấy bị người ta chặn lại đòi nợ, tôi liền giúp cô ấy trả tiền.

Cô ấy mắt đỏ hoe nhìn tôi.

Tôi hơi động lòng, không kìm được nói ra lời trong lòng:

“Từ Uyển, mấy trăm nghìn tệ này cô không cần phải trả lại.”

“Dĩ nhiên tôi không giúp cô miễn phí, tôi muốn cô làm bạn gái tôi.”

“Đúng lúc mẹ tôi đang giục tôi kết hôn, nếu có cô, bà sẽ rất vui.”

Dù sao cô ấy cũng rất ngoan, mẹ tôi nhìn thấy cô con dâu này chắc cũng thích lắm.

Cô ấy ngẩn ra, đồng ý nhưng vẫn cố chấp muốn trả tiền cho tôi.

Tôi để bảo vệ lòng tự trọng của cô ấy nên tùy tiện bảo trợ lý soạn một bản hợp đồng hẹn hò, không muốn để khoản nợ này ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng tôi.

Tôi không nhìn đã ký, cô ấy cũng ký.

Mọi người đều vui vẻ.

Sau đó cô ấy cũng từ từ trả tiền cho tôi, tôi lại đưa cho cô ấy nhiều hơn.

Tôi luôn nghĩ rằng chúng tôi đang yêu nhau say đắm.

Cho đến khi tôi âm thầm lên kế hoạch đi đảo nghỉ dưỡng cùng cô ấy, trước cầu hôn sau đính hôn, cô ấy hoang mang.

Cô ấy run rẩy nói một câu: “Thời buổi này rồi mà câu chuyện chim hoàng yến trở thành tình yêu đích thực thế mà còn xảy ra trên người mình.”

“…”

Tôi tức đến bật cười.

Hóa ra, tôi coi cô ấy là bạn gái, còn cô ấy trước thì coi tôi là người đồng tính, sau thì là người bao nuôi.

Mạch não của cô ấy làm tôi ngạc nhiên, không biết nên khóc hay cười.

Trong tiếng cười chế nhạo của bạn bè, tôi vừa tức vừa cười ôm chặt cô ấy đang giận và xấu hổ.

Ngày hôm sau tôi kéo cô ấy đi thẳng đến cục dân chính.

Thành công cho cô ấy thấy một thứ mà cô ấy không bao giờ ngờ được.

Đó là, tình yêu chân thành của tôi.

*

HOÀN
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom