Cập nhật mới

Dịch Full Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 760: C760: Giúp đỡ


Editor: demcodon

Bạch Mẫn Hoa mong chờ câu trả lời của Dịch Tình. Thậm chí có thể nghĩ đến sự oán hận và tức giận của Dịch Tình nên có.

“Chỗ Sở Từ... khá tốt.” Dịch Tình thật ra muốn nói Sở Từ không tốt. Nhưng bây giờ bảo cô nói dối, chỉ sợ cô sẽ không khỏi đỏ mặt.

Cho dù đang ở trong nhà mình, cô cũng chưa cảm thấy thoải mái như khi ở nhà Sở Từ. Ngoại trừ hơi bận rộn, cô cũng không có chút bất mãn nào.





Bạch Mẫn Hoa còn tưởng rằng mình nghe lầm, không thể tin được nói: “Chị Dịch Tình, em cảm thấy trong khoảng thời gian này chị đã thay đổi rất nhiều. Rốt cuộc là làm sao vậy? Trước đây chị cũng không phải đối xử với Sở Từ như vậy. Chị sẽ không phải bởi vì cô ta biến thành cháu gái của ông nội em nên mới chấp nhận chứ?”

Hiện tại không có người ngoài, Bạch Mẫn Hoa cũng không che giấu bất mãn của mình chút nào.

Dịch Tình bĩu môi: “Chúng ta quen nhau lâu như vậy. Nếu chị thực sự kiêng kỵ thân phận của Sở Từ thì trực tiếp lấy lòng là được, đáng giá tự mình đến bệnh viện của cô ta mở mang thêm kiến thức sao?”

“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chị Dịch Tình, em đã lâu rồi không gặp chị. Trước đó chúng ta đã thống nhất với nhau rồi, bên Sở Từ có động tĩnh gì thì chị phải nói cho em biết. Nhưng trong khoảng thời gian này chị cũng chưa gọi điện thoại cho em. Chị có phải chuẩn bị gây rắc rối cho Sở Từ hay không? Chuyện cô ta cướp Phó Tiểu đoàn trưởng Từ cứ thế bỏ qua hả? Chị cũng không nghĩ đến trong khoảng thời gian này chị đã bị xem thường bao nhiêu à?” Bạch Mẫn Hoa vội vàng hỏi tiếp.

Trong lòng Dịch Tình tự nhiên cũng không cam lòng. Nhưng bảo cô so sánh với kẻ điên Sở Từ? Nói thật, bây giờ cô thực sự không có dũng khí như vậy.

“Không phải chị không tìm em, là thực sự không có thời gian. Gần đây chị rất bận...” Dịch Tình lại nói.

“Chị Dịch Tình, chị đừng gạt em. Trước đó chị ở quân y cũng không thấy chị bận như vậy? Khi đó chúng ta còn có thời gian nói chuyện phiếm nữa. Sở Từ chỉ mở một bệnh viện nhỏ, có bao nhiêu việc phải làm chứ? Hơn nữa, cho dù chị không làm gì, chỉ sợ Sở Từ cũng không làm gì chị, đúng không?” Bạch Mẫn Hoa trực tiếp lắc đầu, vẻ mặt không tin tưởng.


Dịch Tình nghẹn trong long. Cô rất muốn nói cho Bạch Mẫn Hoa biết Sở Từ là người ngoan cố như thế nào. Cô đến chỗ Sở Từ thực là là gây rắc rối, nhưng quan trọng hơn là muốn biết Sở Từ rốt cuộc là người thế nào.

“Mẫn Hoa, em đến đây là muốn trách chị hả?” Dịch Tình cũng hơi bất mãn.

“Chị Dịch Tình... em thực sự không biết phải làm sao. Không phải chị không biết ông nội của em thiên vị ra sao, mới nhận cháu gái đã ra tay mở bệnh viện cho Sở Từ. Nếu Sở Từ mở miệng đuổi em đi, chị nghĩ ông nội của em có thể đồng ý không? Ngoài ra, gần đây hai đứa con riêng của ba em quậy rất dữ. Dù sao cũng là con trai, tiền của ba em nhất định đều phải cho hắn. Đến lúc đó em phải làm sao đây? Chỗ nào còn có địa vị của em chứ? Chị Dịch Tình, chị xem như thương hại em đi, giúp em được không?” Bạch Mẫn Hoa lại nói.

Nghĩ đến anh trai và chị gái cùng ba khác mẹ của mình, Bạch Mẫn Hoa cảm thấy tức giận, luôn cảm thấy hai người cũng không thoát được có quan hệ với Sở Từ.

Mẹ cô ta trực tiếp buông tay bỏ đi và không quan tâm đến bất cứ điều gì. Thậm chí còn bảo cô ta từ bỏ tất cả mọi thứ và quay về nhà họ Bùi. Nhưng tại sao chứ? Mặc dù nhà họ Bùi có danh tiếng, nhưng lại kém xa nhà họ Bạch về tài lực và quyền thế. Cô ta và ba làm người thật cẩn thận vì tương lai một ngày có thể thừa kế tất cả từ ông nội. Tại sao bây giờ lại tặng miễn phí cho Sở Từ?


“Em bảo chị phải giúp em như thế nào? Chị đã hứa với ba, không thể giở trò sau lưng. Nếu không ba chị cũng mặc kệ chị có phải là đứa con gái duy nhất của ông hay không, nhất định sẽ đuổi chị ra khỏi nhà.” Dịch Tình nói thẳng.

Bạch Mẫn Hoa nghe vậy hơi thất vọng. Cô ta vốn dĩ muốn xúi giục Dịch Tình động tay cho bệnh viện kia.





 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 761: C761: Không cam lòng


Editor: demcodon

Nhưng Bạch Mẫn Hoa nghĩ kỹ lại cảm thấy mình cũng may không quá mức sốt ruột nói ra suy nghĩ trong lòng. Dù sao Dịch Tình là người hơi giả thanh cao, một số việc có nguyên tắc tuyệt đối sẽ không chạm vào. Mặc dù đôi mắt hơi danh lợi, nhưng dù sao cũng là con gái của Sư đoàn trưởng Dịch, bảo cô hại người vẫn hơi khó khan. Nhiều nhất là khóc hai tiếng sau lưng trong phòng kính và làm một vài động tác nhỏ mà thôi.

“Vậy... chị cứ nói cho em biết Sở Từ ở chỗ nào là được, còn lại em sẽ tự nghĩ cách...” Bạch Mẫn Hoa suy nghĩ rồi hỏi.


Dịch Tình hơi do dự. Dù sao thì hiện tại mình cũng sống chung nhà Sở Từ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cho dù cô không nói, bản thân Bạch Mẫn Hoa cũng có thể biết được chuyện của Sở Từ. Lời nói của cô thực sự cũng không quan trọng.

“Nói cho em biết cũng được. Nhưng mà Mẫn Hoa à, chị cảm thấy em nên chấp nhận đi. Em không đấu lại Sở Từ.” Dịch Tình không nhịn được nói.

Bạch Mẫn Hoa làm sao có thể đối phó với một cô gái cực kỳ biến thái với bản thân chứ?

Thậm chí bây giờ cô cũng hơi hối hận và hơi hiểu được tại sao Từ Vân Liệt có thể thích Sở Từ. Bởi vì hai vợ chồng này hoàn toàn là một loại người, bọn họ tàn nhẫn với bản thân và cả người ngoài. Cả hai đều bình tĩnh như nhau, nồi nào úp vung nấy. Trên người Sở Từ cô đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Từ Vân Liệt. Nhớ trước đây cô thích Từ Vân Liệt cũng là bởi vì đặc điểm này.

Cho nên, cô cảm thấy hơi áy náy. Bởi vì cô biết đổi lại là cô, mặc dù có cố gắng đến đâu cũng không thể tiến bộ ngang hàng với Từ Vân Liệt và trong sự nghiệp...


Bạch Mẫn Hoa nhìn thấy phản ứng của Dịch Tình không khỏi trợn tròn mắt. Cô ta không hiểu, đầu Dịch Tình có phải bị hỏng hay không lại nói cô ta không đấu lại Sở Từ?

Một cô gái đến từ nông thôn nói là con gái của Bạch Phụ Bình. Nhưng Bạch Phụ Bình đã chết, ai biết được có phải hay không? Biết đâu là đứa con hoang của người đàn ông nào đó, đóng giả người nhà họ Bạch thôi!

Dịch Tình đã nói hết những gì nên nói, thấy cơn tức giận của Bạch Mẫn Hoa vẫn chưa giảm xuống cũng không tiếp tục khuyên bảo, nể tình trước đây hai người quả thực ngồi chung một con thuyền. Cô đều trả lời mọi câu hỏi của Bạch Mẫn Hoa. Nhưng cô lại không biết, câu trả lời của cô đối với Bạch Mẫn Hoa giống như một quả bom, làm cơn lửa giận tràn ngập đến một điểm cao khác.

Bệnh viện, nhà... Dưới cái nhìn của Bạch Mẫn Hoa, mấy thứ này tuyệt đối đều là Đại tá Bạch cho.


“Thật buồn cười, năm đó ông chú của em đã cứu mạng ông nội. Nhưng khi ông nội đưa cả gia đình ba em lên đây cũng chỉ cho một ngôi nhà dột nát để ở. Ngôi nhà đó còn không lớn bằng nhà của Sở Từ. Bây giờ đã cũ nát không ra hình dáng, trước giờ cũng chưa từng cho 1 xu để sửa chữa. Dù sao không phải người thân thực sự. Chị nhìn xem hiện tại ông nội đối xử với Sở Từ như thế nào? Tứ hợp viện có hai lối vào, nơi tốt như vậy nói cho thì cho? Còn để cho Sở Từ kéo cả gia đình vào ở? Tại sao lại như vậy? Sở Từ đã làm gì trong suốt những năm qua?!” Trong lòng Bạch Mẫn chua xót, uất ức mắng.

Dịch Tình vội vàng nhìn xung quanh: “Em điên rồi hả? Nói Sở Từ thì không sao, nói ông Bạch làm gì? Chị cảm thấy ông Bạch không có lỗi gì với cha con em. Em cũng nói không phải ruột thịt, tại sao phải moi tim móc phổi? Chị nói cho em biết, nếu chị nghe được những lời này lần thứ hai, chị sẽ trực tiếp nói cho ba chị biết. Dù sao ông Bạch cũng là người mà ba chị rất tôn trọng. Em cứ nói lung tung như vậy, sau đó truyền ra ngoài. Em xui xẻo thì thôi, còn làm hại chị vạ lây. Ngoài ra, ngôi nhà và bệnh viện của Sở Từ cũng không tiêu tiền của ông Bạch. Em cũng đừng trách ông Bạch không tốt.”

Bạch Mẫn Hoa lại khịt mũi, không phải ông nội cho tiền? Vậy làm sao Sở Từ có được ngôi nhà lớn như vậy? Dựa vào bản thân nàng? Trẻ tuổi như vậy kiếm tiền bằng cách nào? Chẳng lẽ là đi bán thân sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 762: C762: Đôi mắt danh lợi


Editor: demcodon

Nhìn thấy Bạch Mẫn Hoa cực đoan như vậy, Dịch Tình cũng hoảng sợ. Mặc dù cô khác với Bạch Mẫn Hoa, càng không có quan hệ huyết thống với Đại tá Bạch. Nhưng thế hệ ba mẹ đều là Đại tá Bạch nhìn thấy từ nhỏ đến lớn. Thậm chí còn là một tay đề bạt, gia đình nào mà không phải lòng tràn đầy kính sợ ông cụ? Cho dù cô không thích Sở Từ, thậm chí là chán ghét Sở Từ. Nhưng cũng sẽ không cảm thấy Đại tá Bạch có gì không đúng. Tại sao Bạch Mẫn Hoa lại dám trách lung tung vậy?

Đầu tiên không nói ngôi nhà và bệnh viện của Sở Từ không phải Đại tá Bạch cho tiền mua. Nếu cho thì sao? Những thứ của nhà họ Bạch vốn dĩ không thuộc về Bạch Mẫn Hoa cô ta. Ông cụ còn sống, muốn làm gì là tự do cá nhân của ông cụ, còn không đến lượt Bạch Mẫn Hoa ở đây nói lời cay đắng.

Dịch Tình hơi bất mãn trong lòng. Đột nhiên cảm thấy lời nói của ba không phải không có lý. Quả nhiên nên tránh xa Bạch Mẫn Hoa này mới tốt.

Trước kia Bạch Mẫn Hoa còn trẻ, xúc động kiêu căng. Nhưng thân phận ngang hàng, trong cuộc sống có thể qua lại với nhau. Nhưng bây giờ thì khác, sau khi thiếu đi tầng thân phận nhà họ Bạch, Bạch Mẫn Hoa trở nên không ngừng nhỏ đi, dường như hơi lấy oán trả ơn.

Cô có thể chịu đựng. Thậm chí có thể vui mừng khi thấy Bạch Mẫn Hoa chống đối với Sở Từ. Nhưng điều đó không có nghĩa là Bạch Mẫn Hoa có thể lướt qua Đại tá Bạch.


Giống như khi cô ở trong quân đội. Mặc dù hơi nổi cáu và tính kế. Nhưng cũng tuyệt đối sẽ không phản bội quân đội và lén làm điều gì xấu cho cả quân khu.

Lúc này Bạch Mẫn Hoa cũng ý thức được mình quá kích động, vội vàng muốn kiềm chế bản thân lại. Nhưng lúc này, Dịch Tình đã không muốn tiếp tục trò chuyện với cô ta nữa, đành kiếm cớ vội vàng rời đi.

Nhìn bóng lưng của cô, Bạch Mẫn Hoa càng cảm thấy buồn bực, nhỏ giọng lầm bầm: “Đôi mắt danh lợi, giả bộ cái gì chứ...”

* * *


Ngày hôm sau, trở về tứ hợp viện của Sở Từ, Dịch Tình cảm thấy hơi khó chịu. Sau khi suy nghĩ xong rũ mi nói: “Tôi đã nói chỗ cô ở cho Mẫn Hoa biết. Cô muốn mắng thì cứ mắng đi!”

“Mắng cô làm gì? Anh Thẩm đã nói với tôi từ đầu. Nếu cô làm điều gì có lỗi với tôi thì sẽ tính trên đầu anh ấy. Cho nên nhờ phúc của cô, anh Thẩm lại thiếu tôi một nhân tình, tùy tiện tôi ra điều kiện.” Sở Từ còn có thái độ không nhịn được.


Khi nàng dẫn Dịch Tình về nhà đã đoán được Bạch Mẫn Hoa cũng sẽ giống như con quỷ nhỏ âm hồn không tan quấn lấy nàng không buông.

“Cô muốn làm phiền anh Thẩm?!” Dịch Tình trừng mắt nói: “Liên quan gì đến anh ấy? Cô cũng là người không phân biệt được đúng sai.”

“Vậy thì có cách nào? Ai bảo Thẩm Dạng dẫn cô đến đây chứ.” Sở Từ bĩu môi nói.

Đang nói chuyện, ngoài cửa có một nam một nữ tiến vào, vừa thấy Sở Từ đã lập tức lấy lòng.

“Sở Từ, những gì cô dặn chúng tôi cũng đã làm. Nhưng tôi thấy Từ Phú Niên dường như bắt đầu nghi ngờ hai chúng tôi, công việc này không thể tiếp tục làm. Vậy khi nào chúng tôi có thể về quê?” Người nói chuyện chính là Sở Đại Bàn ở bên Từ Phú Niên.

Mấy ngày nay hắn và Nha Nha làm rất nhiều chuyện. Nhưng nhìn chung, chúng đều gây phiền phức cho Từ Phú Niên.

Cuộc sống ở thủ đô thoải mái hơn ở nông thôn nhiều, làm đứa con trai duy nhất của Từ Phú Niên, hắn mỗi ngày cũng quần áo đến duỗi tay, cơm đến há miệng. Trên dưới nhà họ Từ không có ai dám làm phiền hắn. Dù sao có bà cụ che chở, mặc dù Từ Phú Niên không hài lòng về hắn. Nhưng dù sao cũng là ‘hạt giống của ông’, nên chịu đựng được thì chịu đựng.

Nhưng có thể là gần đây cần nhiều tiền hơn, Từ Phú Niên bắt đầu nghi thần nghi quỷ, cảm thấy chị em bọn họ không có tính cách giống ông. Vì thế ông bắt đầu hỏi đông hỏi tây, hỏi nhiều khó tránh khỏi có chỗ bị lộ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 763: C763: Chỉ là đồng hương


Editor: demcodon

Sở Từ cũng không nghĩ đến việc để cho Sở Đại Bàn vẫn luôn đóng giả, chỉ là cũng không ngờ Từ Phú Niên cũng không quá ngu ngốc. Trong thời gian ngắn như vậy đã phát hiện ra.

“Sở Từ, bọn họ là ai vậy?” Dịch Tình vừa nghe, hơi kỳ quái hỏi.

Sở Đại Bàn liếc mắt nhìn Dịch Tình, đôi mắt sáng ngời. Nhưng ở trước mặt Sở Từ cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, vội vàng giữ dáng vẻ thành thật, chờ Sở Từ lên tiếng.

“Hiện tại, bọn họ là con trai con gái của Từ Phú Niên.” Sở Từ cũng không che giấu nói.

“Thực... thực sự có con riêng à? Tôi còn tưởng rằng chỉ là tin đồn... Nhưng, sao cô biết bọn họ? Sở Từ, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Dịch Tình hoa mắt choáng váng, nghe cuộc đối thoại của bọn họ vừa rồi luôn cảm thấy như có chuyện mờ ám. Chẳng lẽ... hai đứa con riêng này là do Sở Từ tìm ra? Nhưng nếu Từ Phú Niên hành động đứng đắn, tìm ra con riêng cũng vô ích.

Sở Từ nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Dịch Tình, cười toe toét.


“Trong khoảng thời gian này hai người cũng kiếm được rất nhiều tiền. Nếu muốn về quê, vậy thì về đi.” Sở Từ cười tủm tỉm lại nói.

Hai người từ chỗ Từ Phú Niên ít nhất cũng kiếm được mấy chục nghìn, cũng không phải là số tiền nhỏ. Sau khi về quê, xây nhà hay cưới vợ cũng đủ. Nhưng hai người vốn không phải là người thành thật, chỉ sợ tiêu xài mấy năm thì hết.

Nhưng nếu hai bên đã giao dịch, nàng cũng sẽ không đổi ý hoặc là giở trò sau lưng. Số tiền của phi nghĩa này cũng xem như cho bọn họ một cơ hội bắt đầu lại một lần nữa, còn tùy thuộc vào việc hai người có nắm bắt được hay không.

Thấy Sở Từ gật đầu, hai người vui mừng khôn xiết.

Đúng lúc này, Từ Phú Niên nhào ra, nổi giận đùng đùng, giống như núi lửa phun trào.

“Sở Từ!” Từ Phú Niên nổi giận hét lên một tiếng, phòng thuốc trống rỗng đều bị chấn động vang mấy tiếng.


Mấy ngày nay, ông sống chung với hai đứa con này ngày càng cảm thấy kỳ lạ. Hai đứa con này của ông đột nhiên xuất hiện, bất luận là ngoại hình hay là tính tình đều không giống ông một chút nào. Không chỉ vậy, ngay cả hai anh em này dường như không hiểu nhiều về nhau. Thỉnh thoảng còn sẽ lén lút nói một số lời kỳ lạ.

Nếu không phải trước đó tìm thôn trưởng kiểm chứng qua, ông sẽ không bao giờ tin tưởng mình và Sở Tú Hòa sẽ sinh ra hai đứa con như vậy.

Gần đây mỗi ngày đều bị hai đứa con này làm cho bực mình. Hôm nay lại tình cờ nhìn thấy hai đứa ra ngoài, ông nóng lòng đi theo sau cả đoạn đường, không ngờ hai người lại đến bệnh viện này. Mà ông biết bệnh viện này. Mẫn Hoa mới nói cho ông biết địa chỉ bệnh viện của Sở Từ, chính là chỗ này.

Quả nhiên, hai chị em này đang trò chuyện với Sở Từ thật vui. Ông nấp ở cửa nghe được mấy câu. Mặc dù không nghe rõ, không biết bọn họ đang nói gì. Nhưng ông vẫn có thể đoán ra được.

“Mày rốt cuộc có phải là con trai của tao không? Nói đi!” Từ Phú Niên nhìn chằm chằm Sở Đại Bàn, hung dữ hỏi.

Được sự đồng ý của Sở Từ, Sở Đại Bàn dứt khoát cũng không giả vờ nữa, nói thẳng: “Không phải, chúng ta nhiều nhất xem như là đồng hương. Nhưng chú Từ à, chú làm người cũng thật tệ, bản thân ở thủ đô ăn sung mặc sướng, bỏ dì Tú Hòa ở quê, biết rõ bà vì chú khó sinh mà chết. Chú cũng không chịu về quê thăm một lần. Sở Đại Bàn tôi mặc dù không đàng hoàng, nhưng cũng chưa từng làm qua loại hành vi súc sinh như chú! Hứ!”

“Đúng vậy, tất cả mọi người trong thôn Thiên Trì đều biết tên của Sở Tú Hòa. Mọi người đều nói dì không biết kiềm chế, còn không phải bị chú hại sao? Tại sao dì ấy chịu đau khổ và chết đi, còn chú lại sống tốt chứ?” Nha Nha cũng nói.

Ngay khi nghe được những lời này, mắt Từ Phú Niên gần như trợn trừng
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 764: C764: Sống hoang dã


Editor: demcodon

Quả nhiên, quả nhiên mà! Hai chị em này căn bản không phải là hạt giống của ông. Từ Phú Niên ông sao có thể sinh ra loại đồ chó này chứ.

Đáng giận chính là trong khoảng thời gian này ông hầu hạ hai chị em này ăn ngon uống tốt. Lúc trước khi ông ở quân đội, tiền lương cũng không cao. Mặc dù mang danh nhà họ Bạch, nhưng trên người lại không có nhiều tiền. Nhưng vì hai chị em này, ông và mẹ già gom góp mấy chục nghìn.

Hai chị em này ỷ vào chịu khổ từ nhỏ, một khóc hai quậy ba thắt cổ. Mặc dù ông không muốn cho, nhưng mẹ già dung túng, cảm thấy mắc nợ bọn nó. Cho nên tiền cho bọn nó giống như nước chảy. Hôm nay thì tốt rồi, cũng không phải con ruột của ông.

Từ Phú Niên hận đến nghiến răng. Sở Từ thậm chí có thể nhìn thấy lửa giận trong mắt ông.

“Sở Từ! Có phải mày và Từ Vân Liệt sai khiến bọn nó không?” Từ Phú Niên lại nói.


Ngoại trừ hai vợ chồng Sở Từ, không ai nhắm vào ông như vậy. Chỉ có bọn họ mới có thể biết nhiều chuyện về thôn Thiên Trì như vậy. Nếu không núi cao hoàng đế xa, ai sẽ chạy đến thôn nhỏ hỏi thăm chuyện của ông chứ?!

“Đúng vậy!” Sở Từ gật đầu, dáng vẻ thành thật càng làm cho Từ Phú Niên nghẹn muốn chết.

“Con nhỏ khốn kiếp!” Từ Phú Niên lập tức vung tay lên muốn cho Sở Từ một cái tát, động tác càng làm cho Dịch Tình đứng bên cạnh hoảng sợ. Chỉ là chưa kịp phản ứng lại, Sở Từ đã giơ tay lên trực tiếp giữ lại cổ tay của Từ Phú Niên, không biết vung như thế nào, tay của Từ Phú Niên tự đánh vào mặt mình.

Khóe miệng Dịch Tình co giật, hơi hoảng sợ nhìn Sở Từ. Cô ta mỗi ngày luyện những động tác đó... không phải chỉ để chơi thôi sao?

Bản thân Từ Phú Niên cũng không có phản ứng. Nhưng trong lòng tức giận làm ông không thể suy nghĩ nhiều, nhìn chằm chằm vào Sở Từ, xuyên qua gương mặt này đột nhiên nghĩ đến Sở Tú Hòa.

“Mày... mày là con gái của Tú Hòa?” Sau một lúc lâu, Từ Phú Niên mới nói.


“Đúng vậy!” Sở Từ nhếch miệng, trực tiếp thừa nhận.

Từ Phú Niên chỉ cảm thấy trong lòng bùng phát, nghiến răng nói: “Tao là ba ruột của mày!”

“Ông? Chỉ sợ còn không xứng.” Sở Từ khinh thường nhìn ông: “Tôi và em trai đã sửa lại hộ khẩu. Ba tôi là Bạch Phụ Bình, cũng không phải là tên cặn bã như ông.”

Biết được thân phận của Sở Từ, Từ Phú Niên vốn dĩ còn muốn đi tìm Đại tá Bạch làm chủ. Nhưng lúc này, ông lập tức hiểu ra mọi chuyện. Nếu không có sự đồng ý của Đại tá Bạch, sao Sở Từ có thể làm con gái của Bạch Phụ Bình chứ? Hèn chi... Đại tá Bạch trước giờ trọng tình nghĩa, trước đó có thể vì chú của ông đưa cả nhà họ Từ đến thủ đô. Theo lý mà nói, dù sao thì ông cụ cũng sẽ không đối xử tuyệt tình với ông như vậy. Thì ra là lót đường cho Sở Từ.

Sở Từ cũng có huyết mạch của nhà họ Từ. Dựa theo quan hệ huyết thống, nhân viên cảnh vệ lúc trước cứu Đại tá Bạch cũng là ông chú ruột của cô, chuyển ân tình cho cô cũng là báo đáp.

Nhưng ông đã làm người nhà họ Bạch hơn 20 năm. Bây giờ lại bị con gái ruột của mình cướp đi địa vị của ông. Làm sao ông có thể cam tâm được?!

Nếu đứa con gái này nghe lời thì không sao. Nhưng nó lại nhất quyết chống đối với ông, lại còn tìm hàng giả gạt người. Quả thực đáng giận!

“Sửa lại hộ khẩu thì tao cũng là ba của mày, chuyện huyết thống không phải một giờ giấy vụn là có thể phủ nhận. Mày là đồ con gái bất hiếu, con bé sống hoang dã chết tiệt kia, không bằng một nửa Tú Hòa!” Từ Phú Niên oán hận mắng nhiếc. Sau đó cố gắng bình tĩnh lại và nói: “Nếu mày kêu hai đứa hàng giả này trả tiền lại thì tao sẽ bỏ qua chuyện này. Bằng không tao sẽ đánh chết mày!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 765: C765: Không nhận người thân


Editor: demcodon

Biểu cảm của Từ Phú Niên rất dữ tợn. Nếu không phải vừa mới chịu thiệt, e rằng hiện tại đã ra tay dạy cho Sở Từ một bài học.

“Muốn đánh thì đánh, ông nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì? À đúng rồi, tôi suýt chút nữa quên mất. Mặc dù ông Từ ở trong quân đội nhiều năm, nhưng cũng chỉ là thùng cơm bao cỏ mà thôi, không có tư chất thực sự, tự nhiên cũng không có bản lĩnh và lòng dũng cảm của một người quân nhân. Với thân hình nhỏ bé của ông, e rằng chưa kịp ra tay thì bản thân đã bị phế đi.” Sở Từ cười mỉa mai nói.

“Con đĩ!” Từ Phú Niên nghiến răng, giả vờ muốn đánh lại.


Bệnh viện của Sở Từ mặc dù chưa khai trương, nhưng bên trong có đầy đủ mọi thứ, tự nhiên cũng phải tìm bảo vệ canh gác. Lúc này những nhân viên bảo vệ đó lập tức xông đến bao vây Từ Phú Niên. Googl𝑒 nga𝙮 t𝐫ang || t𝐫u𝓶t𝐫u𝙮𝑒n﹒𝚅n ||

Nói là bao cỏ quả thực không sai chút nào.

“Mày còn muốn đánh tao hả? Sở Từ, cho dù mày làm ông cụ hài lòng. Nhưng nếu ông cụ biết mày lén lút tìm người lừa tao, còn có thể thích mày sao? Tao khuyên mày nên thức thời một chút. Mày là người nhà họ Từ, là con gái của tao, chỉ cần mày ngoan ngoãn một chút, người làm ba như tao chẳng lẽ sẽ tra tấn mày sao? Còn nữa, em trai của mày đâu? Nếu mày đến thủ đô thì em trai của mày có lẽ cũng đi theo đúng không? Bản thân mày hư hỏng thì thôi, không được dạy hư em trai của mày!” Từ Phú Niên cắn răng nói tiếp.

Sở Từ không khỏi mỉm cười. Lúc có con trai con gái thì ông muốn thân phận và địa vị. Khi thân phận và địa vị không giữ nổi nữa thì ông lại muốn con trai con gái. Nhưng trên đời này làm sao có thể có thử rẻ tiền như vậy?

“Ông Từ muốn gặp em trai tôi phải không? Được, hôm nào tôi sẽ nói với Sở Đường một tiếng, để cho ông gặp mặt nó.” Sở Từ hào phóng nói.

Từ Phú Niên hơi sửng sốt, không ngờ Sở Từ lại dễ nói chuyện như vậy. Nhưng còn chưa kịp vui mừng lại nghe cô nói tiếp: “Tiểu Đường cũng nên biết kẻ thù giết mẹ là ông trông như thế nào.”


“Vớ vẩn! Cái gì mà kẻ thù giết mẹ? Tao nhiều năm không trở về, có thể làm gì Tú Hòa? Sở Từ, mày từ nhỏ đã chịu nhiều đau khổ, trong lòng không cân bằng nên không nghe lời, tao có thể thông cảm. Nhưng mày cũng phải thông cảm cho tâm trạng người làm ba là tao. Những năm gần đây, tao đang cố gắng kiếm tương lai ở bên ngoài. Vốn dĩ mọi thứ đều tốt đẹp, nhưng mày lại làm rối tung lên! Mai này mày hãy giải thích với Đại tá Bạch cho tốt để tao về quân đội. Nếu không, mày chờ tất cả mọi người trong quân khu biết Từ Vân Liệt cưới một người phụ nữ không nhận người thân đi!” Từ Phú Niên lại nói.

Trong quân đội, danh tiếng vẫn rất quan trọng. Ông cũng không tin một người đàn ông như Từ Vân Liệt có thể chịu đựng được người khác nói ra nói vào.

“Những lời ông nói, tôi sẽ không bỏ sót một chữ mà kể lại cho ông nội tôi nghe.” Sở Từ lại nói.

Từ Phú Niên giật mình, phải mất mấy giây sau mới phản ứng lại Sở Từ nói ông nội là ai. Ông ngay lập tức vô cùng tức giận.


Lúc này ông mới cảm thấy hơi hối hận. Mặc dù trước đây hàng giả không nghe lời, nhưng cũng chỉ là đòi tiền mà thôi, đâu giống như Sở Từ dầu muối không ăn.

Hiện tại Sở Từ không chịu nhường nửa bước, Từ Phú Niên không biết phải làm sao. Ông biết Sở Từ miệng lưỡi sắc bén, cũng biết con bé này rất gian xảo. Nên mặc dù trong lòng muốn lấy lại số tiền đã bị lừa bởi hàng giả, nhưng đồng thời ông cũng biết lúc này muốn làm được thật quá khó. Ngoại trừ chậm rãi làm Sở Từ giảm bớt sự căm hận với ông, sau đó mới từ từ tâm sự.

Nghĩ như vậy, cơn tức giận của Từ Phú Niên tan biến đi rất nhiều. Dù sao là ông có lỗi với Tú Hòa, cũng có lỗi với hai chị em nó, còn không phải là bù đắp sao? Ông sẽ cố gắng hết sức, nhìn con bé này cũng là người có triển vọng. Ông cũng không chịu thiệt.

“Tiểu Từ, là ba có lỗi với con. Con thích tức giận thì tức giận đi. Nhưng cũng đừng lấy tiền nhà mình ra vui đùa. Hai hàng giả này lừa trong nhà mấy chục nghìn, tiền quan tài của bà nội con cũng đắp vào trong đó. Nếu tùy ý thả bọn họ rời đi, bà nội của con không phải sẽ tức chết sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 766: C766: Thể diện vs tiền tài


Editor: demcodon

Thái độ của Từ Phú Niên trở nên quá đột ngột, trên gương mặt tức giận cố nặn ra một nụ cười lấy lòng. Sở Từ nhìn mà nổi da gà cả người. Không chỉ nàng, ngay cả Dịch Tình đứng bên cạnh cũng đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quái.

Trước đây khi Từ Phú Niên vẫn là người nhà họ Bạch, làm người và làm việc cũng không phải dáng vẻ này. Làm sao cô lại cảm thấy bất luận là Từ Phú Niên hay là Bạch Mẫn Hoa bởi vì thân phận thay đổi mà ngay cả tính cách cũng thay đổi chứ?

Theo lý thuyết, mặc dù Từ Phú Niên không phải người nhà họ Bạch, nhưng Bạch Mẫn Hoa vẫn là mà. Đại tá Bạch cũng không đuổi cô ta đi. Hơn nữa có tình cảm nhiều năm, tương lai nếu Từ Phú Niên có chuyện gì, Đại tá Bạch nhất định sẽ ra tay giúp đỡ. Huống chi ban đầu không phải là con ruột. Bất quá chỉ là tất cả làm lại từ đầu mà thôi. Tại sao phải ứng của hai cha con này lại mạnh như vậy?


Từ nhỏ Dịch Tình đã là một tiểu thư con nhà giàu, nên tự nhiên không hiểu được suy nghĩ của Từ Phú Niên.

Lúc này, Từ Phú Niên vừa mở miệng đã nhắc đến ‘bà nội’ của Sở Từ, chính là thêm mối quan hệ này cho nàng, như vậy càng làm cho người đột nghiên hơi phản cảm.

“Bà nội?” Sở Từ đột nhiên cười: “Tôi sẽ gọi điện thoại hỏi ông nội của tôi xem khi nào lại tìm một người khác?”

Sắc mặt Từ Phú Niên tái xanh: “Mày thực sự muốn như vậy sao? Giúp người ngoài lừa tiền người trong nhà?”

“Ông không hiểu những gì tôi nói hả? Từ Phú Niên, bớt lấy những lời ngụy biện rối loạn liên quan đến huyết thống để làm phiền tôi. Chính ông ngu bị lừa tiền, đâu có chuyện gì liên quan đến tôi? Hơn nữa, số tiền này chính là ông cam tâm tình nguyện cho. Nếu trong lòng ông không vui, vậy được thôi, báo công an đi. Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở ông, lúc báo công an đừng quên nói rõ cho công an biết quá khứ của ông, miễn cho công an nghe không hiểu.” Sở Từ lạnh lùng cười nói.

Khi hai chị em giả này vừa nghe báo công an, ban đầu còn hơi căng thẳng. Nhưng khi Sở Từ nói xong thì đột nhiên thả lỏng lại. Sau nhiều ngày sống chung, bọn họ vẫn có chút hiểu biết về Từ Phú Niên. Người này rất sĩ diện.


Trong nhà họ Từ, nếu có khách lạ đến, Từ Phú Niên nhất định sẽ thể hiện phong thái của chủ nhà. Dường như còn cảm thấy mình là người nhà họ Bạch vẻ vang kia, chi phí ăn mặc, mọi thứ đều phải chú ý, làm cho hai đứa em trai của ông đều nhìn không được.

Không những thế, trước đó hàng xóm bàn tán xôn xao về Từ Phú Niên mấy câu. Ông đã tức giận đến mức giống con cóc, bụng sắp nổ tung. Sau khi mẹ già ra ngoài mắng chửi bọn họ một trận để cho người khác không có gì để nói, sắc mặt của ông mới tốt hơn một chút.

Cho nên, Từ Phú Niên như vậy sẽ không bao bao giờ cúi gằm mặt mà gọi công an. Dù sao chờ công an đến, hỏi ông tại sao lại nhận sai con trai con gái, ông sẽ nói gì? Từ Phú Niên có thể không nói sự thật, nhưng bọn họ là đương sự sẽ không giấu giếm. Đến lúc đó Từ Phú Niên tất nhiên sẽ rất xấu hổ.

Mặc dù mấy chục nghìn là số tiền lớn, nhưng ở trong lòng Từ Phú Niên cũng không phải rất quan trọng. Bởi vì ông đã ở nhà họ Bạch 20 năm, tầm mắt của ông cũng sẽ không thấp như vậy. Thậm chí dưới cái nhìn của ông, thể diện còn quan trọng hơn tiền tài gấp nghìn lần.


Quả nhiên, những lời còn lại của Từ Phú Niên đột nhiên bị chặn lại trong lòng, nửa vời, cơn tức giận cũng không thể trút ra được.

“Nếu ông không có chuyện gì khác, mời ông cút đi. Sau này cũng đừng quanh quẩn trước mặt tôi. Cái thứ gì vậy?” Sở Từ khẽ khịt mũi, thuận miệng mắng một câu.

Từ Phú Niên tức giận đến mức suýt ngất xỉu. Nhưng ông thực sự không còn mặt mũi để mắng Sở Từ, nhìn vào tầng lớp thấp hơn. Ngay lập tức khắc giống như con heo rầm rì hai tiếng, tức giận bỏ đi.

“Sở Từ... cô không phải cháu gái ruột của Đại tá Bạch hả?” Người khác vừa đi, Dịch Tình không thể tin được hỏi. Nếu không phải, tại sao còn càn rỡ như vậy?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 767: C767: Huyết thống


Editor: demcodon

Tính tình bừa bãi của Sở Từ căn bản không phải giả vờ. Thậm chí cô có thể cảm nhận được sự kiêu ngạo trong tận xương tủy của cô ta. Ngược lại có đôi khi sự kiêu căng của các tiểu thư mà cô quen ở trước mặt Sở Từ căn bản chỉ là keo kiệt. Nếu cô ta là cháu gái của Đại tá Bạch, ngược lại cũng có thể hiểu được. Nhưng cô ta lại không phải?. Có gì hot? Chọt thử tra𝗻g — T𝗥𝑼MT𝗥𝑼YỆ N.𝚅𝗻 —

Mấy ngày nay ở chung, cô mới vừa cảm thấy Sở Từ và Đại tá Bạch rất giống.

“Có chung huyết thống với Đại tá Bạch hay không quan trọng như vậy sao? Những thứ trong tay Sở Từ tôi đều không phải xin xỏ người khác mà có được.” Sở Từ thản nhiên nói.


Khóe miệng Dịch Tình co giật, dáng vẻ này của Sở Từ thật là muốn ăn đòn. Chẳng trách mình lại chán ghét cô ta như vậy.

“Chúng ta nên đi khám bệnh rồi nhỉ?” Dịch Tình xem đồng hồ rồi nói.

“Không cần, hôm nay nghỉ đi khám. Nếu có người sốt ruột khám bệnh sẽ đến chỗ chúng ta.” Sở Từ nhìn ra bên ngoài và nói.

Mấy ngày nay lượng công việc của hai người rất lớn. Nhưng không thể nói đã xem như để lại ấn tượng rất sâu sắc cho một số dân cư gần đây. Đặc biệt là thuốc của nàng vừa rẻ vừa có hiệu quả, đối với một số gia đình nó vẫn có lực rất hấp dẫn.

“Cô có phải lo lắng có thể sẽ có người đến quấy rối không?” Dịch Tình suy nghĩ một chút, nhưng vẫn hỏi lại.

“Không phải có thể, là nhất định.” Sở Từ cười: “Từ Phú Niên là người nhát gan, chịu thiệt ở chỗ tôi, biết đâu về nhà sẽ khóc lóc với mẹ già. Bà cụ sắp xuống mồ kia vốn dĩ không phải là người hiền lành, biết cháu trai cháu gái là giả, lại bị lừa hết tiền, có thể tốt với tôi à? Nhưng chúng ta cũng không cần sợ bà, loại đàn bà đanh đá vô lại này cũng chỉ sẽ một khóc hai quậy ba thắt cổ mà thôi, có quậy như thế nào cũng không lật sóng gió gì. Hơn nữa bọn họ có quậy càng nhiều, tôi càng có cơ hội đuổi bọn họ ra khỏi thủ đô.”

Dịch Tình lạnh sống lưng: “Dù sao cũng là người thân của cô...”


“Cái gì mà của tôi? Cô Dịch, cô thích thì tự mình leo lên, đừng lấy chuyện huyết thống đó để làm tôi ghê tởm.” Sắc mặt Sở Từ lạnh lùng.

Dịch Tình ngẩn ra và hoảng sợ. Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy gương mặt lành lùng của Sở Từ. Đặc biệt là ánh mắt thâm độc kia, thật sự hơi đáng sợ. Hơn nữa, trước đó cô đã chèn ép Sở Từ rất nhiều, lời nói trong ngoài cũng đều không chút khách sáo. Nhưng cũng không thấy Sở Từ như vậy.

“Còn không phải là chút chuyện nhỏ sao, không nói thì không nói. Tôi cũng không phải coi thường cô. Dù sao, cho dù cô là cháu gái ruột của Đại tá Bạch hay là đồ quê mùa cũng không có gì khác nhau.” Dịch Tình bĩu môi.

Sở Từ trợn tròn mắt, đại tiểu thư này thiếu trừng trị. Nhưng nàng lại quá lười so đo với Dịch Tình. Một cô gái mỏng manh, chịu chút ấm ức đã khóc. Nếu Dịch Tình khóc xong có thể cút đi thì thật tốt. Nhưng cô gái này lại cố chấp với việc theo đuổi đàn ông, và cũng rất vướng víu khi quấy rối chuyện của nàng, vẫn nên mặc kệ cô mới tốt.


Mà nàng không đi khám cũng không hoàn toàn là vì Từ Phú Niên, chủ yếu vẫn là thuốc của nàng không đủ dùng.

Mặc dù Dịch Tình hơi phiền phức, nhưng tốt xấu vẫn có chút tác dụng. Đặc biệt là về mặt thuốc Tây, hiểu biết rất nhiều thứ. Hơn nữa dù sao cũng trải qua đào tạo trong chiến đấu thực tế nhiều năm, tốt hơn nhiều so với những bác sĩ và y tá được đào tạo ngắn hạn ở nông thôn.

Sở Từ tiếp tục bào chế thuốc, Dịch Tình cũng có thể giúp đỡ. Mặc dù cô không phải đặc biệt thành thạo một số thuốc bắc, nhưng cũng không tệ lắm. Điều này làm cho Sở Từ tương đối hài lòng, thái độ đối với cô cũng tốt hơn một chút.

Chỉ là điểm xuất phát của Dịch Tình cao, lại tốt nghiệp Đại học Quân y. Nếu như cố gắng thêm mấy phần chỉ sợ muốn thành tựu gì cũng có thể đạt được. Nhưng thật đáng tiếc là tính tình hơi ngốc, trong mắt chỉ có đàn ông, không có một chút động lực phát triển nào cả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 768: C768: Bác sĩ mới có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống


Editor: demcodon

Sở Từ và Dịch Tình, cộng thêm một Hoắc Hạnh Quả và mấy nhân viên y tá được thuê đều rất bận rộn. Cả buổi sáng Từ Phú Niên cũng không có động tĩnh gì.

Sắp đến giữa trưa, ngược lại có mấy người chạy đến. Một đám sắc mặt đều lo lắng, vừa vào cửa đã liên lục kêu người không ngừng.

“Bác sĩ ở đâu!? Bác sĩ đâu?”

Sở Từ vừa ra khỏi cửa đã nghe được giọng hơi quen thuộc. Sau khi tập trung nhìn thì thấy có năm người chạy đến. Trong đó có một người là ông cụ khoảng 7-80 tuổi, đi theo bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên. Sở Từ nhìn kỹ thì chính là người đàn ông đi với Từ Vân Viễn ở phố Đồ Cổ lúc trước. Mà lúc này, Từ Vân Viễn cũng có mặt, phía sau còn có cậu bé 6-7 tuổi. Mà người có vấn đề lại là cô gái đang được Từ Vân Viễn ôm trong ngực. Ông già hơi nóng ruột, trông rất căng thẳng.

Từ Vân Viễn nhìn thấy Sở Từ lập tức sửng sốt, nhưng bởi vì chuyện gấp nên không nghĩ nhiều, lập tức nói: “Sở Từ! Bác sĩ ở đâu? Phiền chị nhanh kêu bác sĩ đến cứu người! Giúp em!”

Sở Từ chỉ vào phòng ngăn cách bên cạnh: “Đưa người vào trong đó.”

Từ Vân Viễn cũng không nghĩ nhiều, vội vàng chạy vào, ôm cô gái trong ngực thả trên giường.


“Cô ấy bị làm sao vậy?” Sở Từ bước đến nhìn, lại bắt mạch thử, phát hiện cô gái này rất yếu. Lúc này hô hấp yếu ớt, hơn nữa hơi hỗn độn, có lẽ là bị cái gì kích thích. Không những vậy, tình huống của cô ta không phải đột nhiên biến thành như vậy, lại còn nhiều bệnh cũ.

“Cô là bác sĩ à?” Người đàn ông trung niên bên cạnh Từ Vân Viễn bất mãn hỏi.

Sở Từ liếc nhìn ông ta, không có ấn tượng gì tốt: “Không nói thì đi ra ngoài, đừng vây quanh cô ấy, chờ ở bên ngoài.”

“Cô có thái độ gì vậy? Vân Viễn, con biết người này hả?!” Người đàn ông trung niên không vui nói.

“Ba, chúng ta đi ra ngoài trước đi. Hiện tại Tiểu Ngọc quả thực cần sự yên tĩnh.” Sắc mặt của Từ Vân Viễn cũng không tốt lắm, lại nói.

Mà ông cụ kia nhìn Từ Vân Viễn, lại nhìn Sở Từ: “Cô có thể cứu không? Cô có thể cứu thì chúng tôi đi ra ngoài.”

“Hiện tại có thể. Nếu ông ta cứ nói lải nhải thì không thể.” Sở Từ chỉ vào người đàn ông trung niên bên cạnh Từ Vân Viễn nói thẳng.


Ông cụ nghe vậy mặc dù có điều nghi ngờ Sở Từ. Nhưng cũng không có cách nào, chỉ có một bệnh viện này ở gần đây. Cho dù dùng tốc độ nhanh nhất kêu bác sĩ gia đình đến hoặc là đưa người đến bệnh viện thì ít nhất cũng phải mất nửa tiếng, chưa kể trong khoảng thời gian đó bị dằn xóc. Chỉ trách ông hôm nay quá bất cẩn.

“Đi ra ngoài, đều đi ra ngoài!” Ông cụ nói với vẻ lạnh lùng.

Chỉ có bác sĩ mới có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, cũng may là một số thiết bị trong phòng này khá đầy đủ, hy vọng hai cô gái nhỏ này có thể giúp cứu người, tốt nhất là bác sĩ cũng nhanh đến...  

Ông cụ vừa mở miệng, mấy người nhỏ đều nghe lời.

Ngay khi cửa phòng đóng lại, Sở Từ trực tiếp lấy ra một viên thuốc nhỏ nhét vào trong miệng cô ta trước, tay ấn trên ngực cô ta một cái. Thuốc này không biết thế nào đã bị động nuốt xuống.

Phân tích về y thuật, mặc dù nàng không phải người thông thạo nhất. Nhưng phân tích về dược lý và đơn thuốc, nàng tuyệt đối có khả năng xoay chuyển trời đất.

Dịch Tình hơi sửng sốt, vừa định dùng kỹ thuật của mình cấp cứu. Nhưng lúc này, Sở Từ đã lấy ra một bộ kim châm bạc, hai ba động tác đã cởi áo ngoài của cô gái ra. Cô chưa kịp đến ngăn cản thì Sở Từ đã đâm kim châm đã khử trùng vào cơ thể cô gái.

Lúc này, Dịch Tình nóng lòng muốn quay đầu bỏ chạy. Sở Từ không phải là cảm thấy đau đớn sẽ làm bệnh nhân thức tỉnh chứ?

Nhưng, điều kỳ lạ chính là không có chảy máu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 769: C769: Quan hệ không rõ ràng


Editor: demcodon

Sở Từ ghim châm nhanh, chính xác và tàn nhẫn, khả năng tinh thông huyệt đạo chủ yếu là do đời trước nghiên cứ võ công. Mà phương pháp chữa bệnh này hoàn toàn không phải do Hoắc thần tiên dạy, một mặt có sách Phúc Duyên chỉ dạy, mặt khác là năng lực của tiểu hòa thượng trong không gian.

Con lừa trọc thật sự có bản lĩnh. Dù sao thì trong số mấy vị đại sư cao tăng ở đời trước cũng có nhiều người có y thuật siêu phàm. Những ký ức và năng lực đó hiện giờ vẫn còn lưu trong đầu Ngộ Trần. Lúc nàng học y, thỉnh thoảng vừa đe dọa vừa dụ dỗ. Nhưng nàng đã học được rất nhiều thứ tốt từ tiểu hòa thượng.

Dịch Tình nhìn thấy Sở Từ ghim châm cũng không dám nói một lời, sợ bị người nhà bệnh nhân bên ngoài biết được, sau đó lại có người gây sự. Lúc này tay cô vẫn cầm dụng cụ, bước chân như đeo chì, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Sở Từ.

Xử lý xong bệnh nhân này, cô tuyệt đối không đi theo Sở Từ tiếp tục làm bậy!


Đôi mắt Dịch Tình đều đỏ, trong lòng cầu nguyện cô gái trên giường đừng chết... Nếu cô ta thực sự chết, ba có thể sẽ giúp cho cô không phải ngồi tù. Nhưng sau này cô còn muốn làm nghề y tuyệt đối là khó khăn, thậm chí đời này sẽ phải ăn năn hối cải. Dù sao cũng là một mạng người.  

Dịch Tình suy nghĩ miên man, chỉ cảm thấy sống một ngày bằng một năm.

Trong khoảng 20 phút, động tác ghim châm của Sở Từ rất lưu loát.

“Sao... sao rồi?” Lúc này Dịch Tình đâu còn khôn khéo như trước nữa, trông vẻ mặt thật ngu ngốc.

Sở Từ vừa định nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài có âm thanh tạp nhạp. Nàng đặt đồ trên tay xuống, lại nhìn sắc mặt của bệnh nhân đã bớt tái xanh, nói với Dịch Tình: “Cô ở đây trông cô ấy. Khoảng 10 phút nữa cô ấy sẽ tỉnh lại. Cô không cần làm gì cả. Nếu không người chết thì tính cho cô.”

Khóe miệng Dịch Tình co giật. Chỉ nhìn thấy Sở Từ nghênh ngang đi ra ngoài, còn không quên khóa cửa lại.

“Cô gái, cháu gái của tôi thế nào?” Đôi tay của ông cụ đang run rẩy. Ngay cả Từ Vân Viễn cũng tương tự, trong mắt cũng hiện lên vẻ lo lắng.

“Mọi người cứ yên tâm, không có chuyện gì lớn. Nhưng phải chờ mấy phút nữa mới tỉnh lại.” Sở Từ nói thật.


“Cô có phải đang nói dối không? Nếu xảy ra chuyện gì, tôi muốn cô đền mạng!” Người đàn ông trung niên nhìn con bé này thì không biết tại sao không có chút thiện cảm nào. Về phần Tiểu Ngọc nằm trên giường bệnh, vẫn là... tốt nhất chết đi.

Sở Từ xoa tay, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên và nói thẳng: “Giọng của ông lớn nhất, ồn ào đến mức người sống đều sống không được yên ổn, càng đừng nói đến người suýt chút nữa mất mạng. Tôi nghĩ ông nhất định không phải là ba của cô gái bên trong phải không? Nếu có người ba ngu ngốc như vậy, vậy nhất định cũng không phải ruột thịt.”

Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt, ông ta quả thực không phải.

Nhưng ông ta còn chưa nói lời nào thì nhìn thấy Sở Từ nói với Từ Vân Viễn: “Nếu lần này gặp lại, lát nữa theo tôi về nhà một chuyến. Ba ruột của cậu đang chờ ở nhà đấy.”

Từ Vân Viễn liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, lại nhìn Sở Từ, qua mấy giây mới gật đầu.


“Mày dám!?” Người đàn ông trung niên lập tức hét lên: “Tao cho mày ăn, cho mày mặc. Bây giờ mày đã có tất cả, còn nghĩ trở về báo hiếu với người khác hả?”

Từ Vân Viễn không nói lời nào, nhưng khí thế mạnh hơn lúc trước nàng nhìn thấy y. Ngược lại là người đàn ông trung niên dường như không có cách gì đối phó Từ Vân Viễn. Chẳng lẽ chỉ trong mấy tháng ngắn ngủn này, thành tựu của Từ Vân Viễn đã cao lên? Nhưng, mặc kệ y có được gì đi nữa, nhìn dáng vẻ của người đàn ông trung niên này, nàng cũng biết nhất định dùng không phải thủ đoạn lương thiện.

Ngoài ra, mối quan hệ này thực sự rối loạn. Y làm con riêng của nhà người ta thì thôi, lại có quan hệ không rõ ràng với con gái nhà này. Thật đúng là đủ xuất sắc.

Nhưng nàng thật sự không quan tâm đến chuyện của Từ Vân Viễn. Huống chi, lúc này người nàng chờ đã đến.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 770: C770: Về nhà với bà


Editor: demcodon

Bà cụ dữ tợn mới vừa tiến vào từ ngoài cửa thì bảo vệ theo bản năng đã ngăn cản. Bởi vậy hiện tại hơi ồn ào.

“Tôi tìm cháu gái của tôi. Tại sao mấy người ngăn cản tôi? Bắt nạt bà già như tôi phải không?” Bà cụ mở miệng hú hét thu hút sự chú ý của nhiều người.

Ngay cả ánh mắt của đoàn người Từ Vân Viễn cũng bị thu hút qua, một đám ngạc nhiên nhìn Sở Từ. Dù sao bệnh viện này rất kỳ lạ, bên ngoài nhìn rất lớn. Nhưng khi tiến vào nhìn thấy lại là phòng khám và phòng thuốc. Mặc dù trang thiết bị và môi trường có vẻ tốt, nhưng không có nhiều hơi người. Người chủ của bệnh viện tư này dường như chính là cô bé trông trẻ tuổi này.

Bà cụ la hét ngoài cửa đã được mấy phút, đôi mắt láo liên như trộm không ngừng nhìn chằm chằm vào bên trong. Khi nhìn thấy Sở Từ, ánh mắt lập tức sáng lên.

Mặc dù cách xa nhau, bà cũng có thể nhìn ra con bé này có phần giống với Sở Tú Hòa, nhất định là cháu gái của bà!


“Cháu gái đáng thương của bà ơi, bà nội nhớ cháu muốn chết! Tiểu Từ, Tiểu Từ nhanh đến đây để bà nội nhìn một chút. Cháu ngoan của bà...” Nước mắt của bà cụ lập tức chảy xuống, kêu đến khàn giọng nói.

Từ Vân Viễn hoảng sợ nhìn Sở Từ, hơi khó hiểu. Từ nhỏ Sở Từ đã không có ba mẹ, điều này y biết rất rõ. Làm sao có thể đột nhiên xuất hiện bà nội chứ? Chẳng lẽ Từ Phú Niên xuất hiện?

Nhân viên bảo vệ vừa thấy bà cụ gọi Sở Từ là cháu gái, lập tức cũng không biết phải làm gì. May mắn Sở Từ phất tay ra hiệu với bọn họ, lúc này mới tránh cho bọn họ khó xử. Nhưng khi không ai ngăn cản, bà cụ chống gậy này gần như chỉ trong mấy giây đã xông đến trước mặt Sở Từ, giả vờ muốn sờ mặt Sở Từ. Sở Từ thuận tay kéo Từ Vân Viễn chặn trước mặt, đôi tay của bà cụ trực tiếp ấn lên người Từ Vân Viễn.

Bà dừng động tác, trong chớp mắt hiện lên một tia không vui. Trước đó bà nghe con trai nói Sở Từ này là người không biết tốt xấu. Hiện tại nhìn thấy quả nhiên là như thế. Bà là bà cụ lớn tuổi lại chạy đến nhận cháu gái, Sở Từ không tiếp đón thì thôi lại còn trốn. Hơn nữa vừa rồi còn để cho bà la hét ở bên ngoài lâu như vậy, giọng đều khàn.

“Bà là bà nội của cháu...” Bà cụ nói.

Sở Từ nhíu mày: “Bà cụ à, bà nhận nhầm người rồi. Bà nội của tôi đã qua đời.”


“Cháu là Sở Từ đúng không?” Bà cụ lại nói.

“Đúng vậy.” Sở Từ trực tiếp gật đầu.

“Vậy là đúng rồi! Sở Từ, bà là bà nội của cháu. Năm đó chúng ta không biết mẹ cháu có cháu và em trai cháu. Cho nên lúc này mới... cháu cũng đừng trách chúng ta. Sau khi bà biết tin có đứa cháu gái là cháu, không có lúc nào là không nhớ đến hai cháu. Bây giờ thì tốt rồi. Nếu gặp được cháu, vậy cháu về nhà với bà đi? Sau này, bà nội sẽ yêu thương cháu.” Bà cụ lại nói.

Sở Từ lập tức cảm thấy buồn nôn.

“Sở Từ?” Từ Vân Viễn hơi hồ đồ.

“Không sao đâu, tôi nghĩ bà cụ này lớn tuổi nên não có vấn đề, nhìn thấy ai cũng nghĩ đó là cháu gái nhà mình.” Sở Từ cười nói với những người đang xem cuộc vui, lại nói tiếp: “Bà cụ, mặc dù bà nội của tôi đã qua đời, nhưng ông nội vẫn còn khỏe mạnh. Nếu bây giờ tôi nhận người thân lung tung, ông nội của tôi sẽ tức đến mức ngất xỉu thôi. Cho nên, tôi không có cách nào phối hợp với bà. Nhưng cũng may chỗ tôi là phòng thuốc, tôi cũng là bác sĩ. Tôi nghĩ bà có lẽ mắc bệnh người già. Tôi có thuốc, đưa cho bà một hộp là được.”

Mặt bà cụ co giật: “Đứa nhỏ này... sao cháu lại nói chuyện như vậy?”

Bà lớn tuổi, không thích nhất là bị người khác nói bà già. Không được. Sở Từ này thật tốt, không ngừng nói chuyện còn bảo đưa cho bà thuốc? Con bé chết tiệt này là muốn đầu độc bà chết sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 771: C771: Đã phát bệnh


Editor: demcodon

Bà cụ trừng mắt nhìn, nhưng thấy Sở Từ căn bản không phải nói giỡn, trực tiếp đi đến quầy lấy ra một hộp thuốc, không nói một câu đã nhét vào trong tay bà.

Nếu ngay từ đầu Sở Từ đã cắn răng không thừa nhận thân phận của mình, được Đại tá Bạch làm hậu thuẫn thì ai cũng không làm gì được nàng. Thậm chí Từ Phú Niên cũng sẽ được giấu giếm cả đời. Nhưng đây không phải là điều nàng muốn. Lúc trước cả nhà của Từ Phú Niên biết đến sự tồn tại của nàng và Sở Đường nhưng không quan tâm. Vậy bây giờ nàng muốn cho ông cảm nhận trơ mắt nhìn con ruột của mình trở thành con cháu của gia đình khác.


Lúc trước ông xem thường, sau này để cho ông trơ mắt nhìn. Sau đó lại không thể trèo cao.

“Bà à, thuốc này bà nên uống đúng giờ. Nhưng bây giờ tốt nhất uống một viên, kẻo cho sau này bệnh ngày càng nặng. Ngay cả nhà ở đâu cũng không nhớ.” Sở Từ nói với vẻ mặt chân thành.

“Uống thuốc gì chứ? Tao không uống! Sở Từ, tao là bà nội của mày. Ba Từ Phú Niên của mày là con trai cả của tao. Mẹ Tú Hòa của mày lúc trước là tự tao đi xem mắt đấy!” Bà cụ nói đạo lý.

Sở Từ híp mắt lại, mấy giây sau mới cười phá lên: “Thì ra là đồng hương, chẳng trách nhận ra tôi. Bà à, về tình cảm tôi có thể tha thứ cho bà khi nghĩ rằng tôi là cháu gái của bà. Dù sao hồi đó mẹ tôi cũng là hoa khôi trong thôn, đàn ông theo đuổi bà có thể xếp hàng từ đầu thôn đến cuối thôn. Con trai của bà cũng chính là chú Từ là người không đáng tin cậy nhất, cả ngày quấy rầy làm mẹ tôi phiền không chịu nổi. Sau này có lẽ là thôn trưởng làm chủ đuổi cả nhà mấy người ra ngoài. Mấy người trong một đêm đã biến mất không có dấu vết. Lúc này mẹ tôi mới được sống yên.”

“Nhưng có thể bà không biết, năm đó có một thanh niên trí thứ rất có năng lực đã đến thôn chúng ta. Sau khi mấy người đi rồi, ông ấy đã tự do yêu đương với mẹ tôi, không bao lâu mẹ tôi đã sinh ra tôi và em trai. Đáng tiếc hồi đó ba tôi làm nghiên cứu khoa học xảy ra tai nạn mất đi. Nếu không cũng sẽ không làm tôi và em trai lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy. Tất nhiên, tôi cũng biết sau này chú Từ không cưới được mẹ tôi nên tinh thần có chút vấn đề. Nhưng bà là mẹ cũng không thể tùy ý mặc chú Từ suy nghĩ lung tung được. Lẽ ra bà phải sửa lại suy nghĩ của chú ấy từ lâu rồi. Bà thấy tôi có nói đúng không?”


Từng chữ từng câu Sở Từ nói đều giống như một nhát dao cứa vào tim bà cụ.

Tinh thần có vấn đề? Con bé này lại nói con trai mình có bệnh tâm thần?! Không những vậy, còn nói thân phận này đều là bà suy nghĩ lung tung? Đồ con hoang! Quả nhiên là con hoang, con bé ngang ngược không hiểu quy tắc gì cả, còn nói chuyện vớ vẩn như vậy trước mặt bà nội ruột của mình!. Truyện Đông Phương

Bà cụ thấy Sở Từ không chịu thừa nhận, lập tức ngồi bệt xuống đất, vỗ đùi rồi bắt đầu quỷ khóc sói gào lên: “Trời ơi! Đây là làm ra tội lỗi gì! Làm cháu gái mà không nhận bà nội là tao. Tao biết mày nhận một ông nội rất tài giỏi. Nhưng huyết thống ruột thịt làm sao giống nửa đường nhận nuôi chứ? Ba mày mới bị mày đuổi ra ngoài. Bây giờ mày lại đến tra tấn tao. Tao đến tuổi này chỉ muốn ngậm kẹo chơi với cháu. Mày không thể thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ của bà già này, tao vẫn nên đi chết đi! Cháu gái ruột của tao, đây là muốn ép chết tao mới bằng lòng...”

Chiêu này của bà cụ thật ra làm Sở Từ mở mắt, mà Dịch Tình trong phòng khám kia nghe thấy động tĩnh ước gì có thể đi ra xem. Nhưng còn phải trông bệnh nhân không biết tình trạng thế nào.


“Mấy người đứng im đó làm gì? Đến giữ bà ta lại, Hạnh Quả, lấy kim tiêm đến! Bà cụ đã phát bệnh, cần phải điều trị bằng thuốc an thần. Nếu không khóc xảy ra chuyện ai phụ trách!?” Sở Từ đột nhiên hét lên.

Ngay sau đó, chỉ thấy mấy người tạp vụ Sở Từ thuê đến đã vội vàng chạy đến.

Dáng vẻ của bà cụ này thật giống như phát bệnh. Nếu không khống chế tốt, lỡ như cắn lưỡi thì sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 772: C772: Tiêm một mũi là được


Editor: demcodon

Dáng vẻ bà cụ khóc lóc nhào xuống đất quá đáng sợ, cũng bởi vậy Sở Từ thốt ra lời này ngược lại có vẻ như phát bệnh thật. Mấy nhân viên vươn tay ấn mạnh giữ người nằm trên mặt đất. Vì tránh cho bà cụ cắn lưỡi nên trực tiếp tìm thứ gì đó nhét vào trong miệng bà.

Làm sao bà cụ có thể nằm yên được? Thân hình già nua bắt đầu giãy giụa, giống như con cá trê uốn éo mình muốn trườn đi.

Nhưng mà nhiều người sức lực lớn, làm sao dễ dàng chạy thoát như vậy?

Mà lúc này, Hoắc Hạnh Quả từ trong phòng thuốc lấy ra cây kim và thuốc an thần đến, tay nhỏ thành thạo bơm thuốc vào ống tiêm rồi đưa cho Sở Từ.

“Cô ơi, đây nè!” Giọng giòn vàng làm cho người thích.


Sở Từ nhận ống tiêm, khóe miệng nhếch lên nụ cười. Nàng đi từng bước đến chỗ bà cụ, túm chặt cánh tay của bà, nhìn chằm chằm đôi mắt bà cụ, quan tâm nói: “Bà cụ à, bà yên tâm đi! Chúng ta dù sao cũng là đồng hương, nên tiền thuốc này không cần bà thanh toán. Sau này nếu cảm thấy mình sắp phát bệnh thì cứ đến đây bất cứ lúc nào, tôi tiêm cho bà.”

Nói xong, ống tiêm trực tiếp đâm vào trong da thịt của bà cụ, nhìn chất lỏng bên trong đều bị Sở Từ tiêm vào mạch máu, bà cụ lập tức hôn mê bất tỉnh.

“Tác dụng của thuốc rất nhanh.” Sở Từ nhếch môi làm như không nhìn thấy, nói xong còn nói thêm: “Đưa bà cụ vào trong phòng đi, truyền hai chai nước biển để bổ sung thể lực. Nhưng nếu tỉnh lại còn làm ầm ĩ, vậy cũng không có cách nào, tiêm thêm một mũi nữa.”

Nàng nói xong trong mắt xẹt qua một tia vui vẻ. Nàng cũng không tin còn không làm gì được một bà cụ?

Ngoài cửa có mấy người xem náo nhiệt, bọn họ cũng không hiểu y thuật nên cũng không có phản ứng gì. Sở Từ nói với bọn họ: “Các vị hàng xóm, bệnh viện của tôi mới khai trương, nhưng mọi thứ đều đúng thủ tục quy định. Sau này mọi người có bệnh thì cứ việc đến đây, tôi hứa sẽ không thu phí lung tung. Đương nhiên, sau này mọi người nếu gặp lại bà cụ này thì hãy tránh xa một chút. Bởi vì... bà cụ này là đồng hương của tôi. Tôi đã từng nghe thế hệ trước kể qua, nói nhà ngoại của bà có tiền sử bệnh tâm thần. Mà bây giờ loại bệnh này xuất hiện trên người con trai của bà. Ngay cả bà, tôi thấy hiện tại cũng không bình thường... Loại bệnh này là bẩm sinh, không dế chữa trị. Lúc bình thường nhìn không có vấn đề gì, nhưng hành vi cử chỉ thỉnh thoảng sẽ hơi đặc biệt. Cho nên mọi người cẩn thận một chút. Tất nhiên, nếu nhìn thấy bà phát bệnh gây chuyện có thể đưa người đến đây, tiêm cho bà một mũi an thần là mọi chuyện sẽ ổn.”

Mọi người nghe vậy có muốn tin hay không cũng vội vàng gật đầu. Sau đó mới tản đi.


--- ---
Mà trong đại sảnh, Từ Vân Viễn bị Sở Từ làm cho sợ hãi lúc này mới hồi phục lại tinh thần... Sở Từ... quá đáng sợ.

Lúc này mới hơn 2 năm không gặp, làm sao thái độ xử sự còn đáng sợ hơn trước đây? Hơn nữa, nếu y đoán không nhầm, những gì cô vừa nói đều là giả. Vậy bà cụ kia thật sự là bà nội của cô, nhưng bị cô trực tiếp xem như không biết.

Tin rằng sau này, bà cụ nhất định sẽ tránh Sở Từ đi, miễn cho hỡ một chút bị tiêm một mũi.

Nhưng nếu là trước đây, y sẽ cảm thấy Sở Từ quá độc ác. Nhưng dưới cái nhìn hiện tại của y, cách làm dứt khoát của Sở Từ làm cho y muốn vỗ tay khâm phục.

Người sống một đời không phải chuyện gì cũng nên nhường nhịn. Thậm chí lúc nên đấu tranh cũng tuyệt đối không thể bỏ qua.

Nhớ năm đó, y rời khỏi thôn Thiên Trì và đi theo mẹ ruột đến thủ đô. Khi đó mẹ đã kết hôn với người đàn ông đứng bên cạnh y, Đường Vĩ.

Người làm chủ nhà họ Đường là ông cụ đi theo y hôm nay. Chỉ là cháu ruột của ông Đường chỉ có một người, đó là Đường Ngọc, Đường Vĩ và những người khác của nhà họ Đường đều là con nối dõi của anh em ông cụ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 773: C773: Cứu được rồi


Editor: demcodon

Từ Vân Viễn nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, dường như muốn nhìn thấu tình huống bên trong, vẻ mặt lo lắng cũng không hề che dấu.

Từ nhỏ sức khỏe của Đường Ngọc đã không tốt, hơn nữa là con gái nên những năm gần đây đấu pháp với mấy chú bác rất vất vả. Lúc trước y xuất hiện vì để giúp ba dượng tranh giành tài sản vốn không thuộc về y. Ba dượng làm người cũng không chính trực, thậm chí cố chấp đến đáng sợ. Lúc trước y ngay cả cơ hội đi học cũng không có, đã bị ba dượng dùng làm bia ngắm để đối phó với anh em ruột của ba dượng.

May mắn sau khi lần lượt tôi luyện, y đã học được rất nhiều điều. Y sợ mình mãi chỉ là bia ngắm nên không ngừng tiếp thu mọi thứ.

Y đi từng bước thay ba dượng tranh giành quyền lực trong công ty, hiệu quả cũng không tệ. Nhưng mà, mặc dù Đường Vĩ có quyền lợi lớn đến đâu cũng không thể vượt qua được cháu gái ruột của ông cụ. Cho nên y lại bị đẩy ra để dụ dỗ Đường Ngọc.

Nhưng Đường Ngọc... cô thì khác. Khi y ở nhà họ Đường bị người chế nhạo, người duy nhất mỉm cười với y là cô gái này. Khi y không biết phải tiếp tục kiên trì như thế nào cũng là cô cho y động lực để tiến về phía trước. Cho nên y thề, bất luận dùng thủ đoạn gì y đều sẽ cướp lại những gì thuộc về Đường Ngọc, những gì ba dượng và mẹ đã nợ y.


Lần đầu tiên khi gặp được Sở Từ, y chịu nhục để diễn kịch trước mặt Đường Vĩ. Lần này là khi y đã thành công được một nửa. Thậm chí đã đứng về phía đối lập với ba dượng và mẹ.

Nhưng hôm nay, vốn dĩ là sinh nhật của Tiểu Ngọc, y muốn dẫn cô ra ngoài đi dạo. Nhưng ba dượng lại lấy danh nghĩa gọi là bắt gian dẫn theo ông cụ tìm y. Sức khỏe của Tiểu Ngọc không tốt, sau khi bị vu oan mấy câu đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Nếu cô xảy ra chuyện gì, ba dượng của y sẽ là người được hưởng lợi lớn nhất.

Nhà họ Đường sẽ không có ai có thể tranh giành vị trí với ông ta. Cho nên, y gần như đặt tất cả mọi thứ của y và Tiểu Ngọc cho Sở Từ. Nhưng y căn bản không ngờ, cuối cùng có thể quyết định cuộc sống cả đời mình vẫn là Sở Từ.

Lúc trước y chạy trốn, bây giờ tự mình đưa đến tận cửa. Đáng tiếc cảnh còn người mất, Từ Vân Viễn bây giờ đã là người đàn ông da mặt dày không biết xấu hổ. Mà Sở Từ cô lại từng bước càng thêm chói mắt.

Đôi khi y cũng không nhịn được sẽ nghĩ: liệu lúc trước mình có làm gì sai không? Nếu khi đó y có một nửa kiên nhẫn và tính tình như bây giờ, chỉ sợ y sẽ hạnh phúc hơn bây giờ gấp nghìn lần. Nhưng cho dù như thế nào y cũng không thể quay lại. Cho dù có quay lại, vì Đường Ngọc, y cũng chỉ có một con đường.


Kim giây thời gian giống như một vòng búa tạ nặng trĩu, không ngừng gõ vào trái tim Từ Vân Viễn. Y nhìn 15 phút đã trôi qua mà trong phòng vẫn không có động tĩnh gì. Từ Vân Viễn nắm chặt đôi tay, mồi hôi trên trán chảy ròng. Mà ông cụ kia càng suy yếu hơn.

Cũng chỉ có trong mắt ba dượng Đường Vĩ này có thể nhìn thấy một tia mong đợi và vui vẻ.

“Cửa bị tôi khóa lại... chẳng trách không thấy gì.” Nhưng lúc này, Sở Từ nói một câu. Ngay sau đó cười gượng đi mở cửa, vừa mở cánh cửa thì lộ ra vẻ mặt bất lực của Dịch Tình.

“Bên ngoài không có việc gì chứ?” Dịch Tình hỏi một câu rồi nói tiếp: “Bệnh nhân đã tỉnh được một lúc rồi. Tôi thấy bên ngoài hơi ồn ào nên đã khám sơ cho cô ấy, tình hình sức khỏe là hơi yếu. Nhưng trước mắt không có nguy hiểm đến tính mạng.”

Nghe được những lời này, ông cụ suýt chút nữa ngất đi. Ngay sau đó mừng rỡ chạy đến, mà Từ Vân Viễn càng sợ hãi: “Sở Từ, cảm ơn... cảm ơn cô!”

“Hiện tại tôi là chị dâu của cậu. Anh trai của cậu là chồng của tôi.” Sở Từ liếc mắt nhìn y.

Mặc dù nàng không thích Từ nhị. Nhưng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của y, trong lòng nàng cũng xem như hài lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 774: C774: Vịn vào quan hệ


Editor: demcodon

Sở Từ nói một câu ngắn gọn lại làm trong lòng Từ Vân Viễn ngẩn ra, lập tức cứng họng nhìn cô, hơi không thể tin được.

Lần cuối cùng nhìn thấy Sở Từ thì cô không phải là vẫn chưa ở bên anh cả sao? Làm sao mới mấy tháng ngắn ngủn mà hai người đã kết hôn rồi?

Trong mắt Từ Vân Viễn hiện lên một tia thất vọng. Bây giờ y cũng không phản đối Sở Từ và anh yêu nhau. Nhưng hơi đáng tiếc là lúc đó mình không có mặt dự đám cưới, càng cảm thán về sự thay đổi của Sở Từ.

“Chị dâu.” Từ Vân Viễn vẫn gọi một tiếng, nhưng ngay sau đó đã đi theo ông Đường xông vào phòng, nhìn bệnh nhân trên giường rồi hỏi han mấy câu. Mà người ba dượng của Từ nhị trông có vẻ vui mừng, nhưng ông ta cũng không quan tâm, trong vui mừng còn trộn lẫn mấy phần ai oán.

“Vân Viễn, đây là chị dâu của mày hả? Vậy anh cả của mày đâu? Dù sao tao cũng xem như nửa trưởng bối. Hôm nào dẫn anh mày đến cho tao gặp mặt?” Ba Đường có phần kiêu căng nói.


“Anh cả của con họ Từ, anh ấy không giống con. Nhưng nếu ba muốn gặp, có cơ hội con sẽ nói với anh con một tiếng. Anh con là quân nhân, rất bận, có thời gian gặp hay không không phải con có thể quyết định.” Từ Vân Viễn cúi đầu, nhìn như cung kính nói.

Ba Đường hừ lạnh một tiếng: “Còn không phải là tên lính nghèo à, có gì đáng khoe khoang chứ? Anh trai của mày có tài giỏi cỡ nào thì một tháng cũng chỉ nhận 100 đồng tiền lương chết, còn không bằng đến tập đoàn Đường thị chúng ta làm bảo vệ. Tao và ông nội sẽ nể tình mặt mũi thân thích mà sắp xếp hai người cho cậu ta quản lý. Vậy còn không được sao?”

“Ông nói ai là tên lính nghèo hả?” Sở Từ nhíu mày, ánh mắt xẹt qua một tia sắc bén.

“Tôi nói sai sao? Cô bé à, tôi nghĩ trong lòng cô cũng nên hiểu rõ, mẹ chồng của cô hiện tại là vợ của tôi. Dù sao cô cũng phải gọi tôi một tiếng ‘ba’. Tôi thấy một người phụ nữ như cô kinh doanh một bệnh viện như vậy, hoang vắng không ra gì, có lòng tốt giúp một tay mà thôi.” Ba Đường lại nói.

Thằng nhóc Từ Vân Viễn này thật là đứa vong ân bội nghĩa nuôi không thân.


Ông ta cho rằng thằng nhóc này hiểu chuyện nên đặt nó bên cạnh để chăm sóc, cho nó vào công ty, nhiều lần nói tốt về nó trước mặt ông cụ. Mặc dù nó còn trẻ lại đi từng bước đến vị trí quan trọng nhất này, nhưng bản lĩnh thủ đoạn gian dối cũng không kém, được rất nhiều giám đốc Đường thị yêu thích, ngày càng được trọng dụng. Thậm chí còn nghiêng về phía Đường Ngọc, bắt đầu chống lại ông ta.

Đồ chó không lương tâm, nó cũng không nghĩ đến mẹ ruột của mình!

Vốn dĩ tâm trạng của ông ta đã không thoải mái. Lúc này Đường Ngọc lại được chị dâu của Từ Vân Viễn cứu về càng làm cho ông ta nổi giận.

Sở Từ cười nhạo, việc lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều. Ba ruột là Từ Phú Niên mới xuất hiện, lại đến ba dượng của chồng. Thứ chó mèo gì cũng đều muốn chiếm lợi của nàng? Tưởng bở?!

“Ông Đường, con cháu của ông chết hết rồi sao? Nhìn thấy ai cũng muốn vịn vào quan hệ, cái tật xấu gì vậy?” Sở Từ nói thẳng.

Nghe được những lời này, ba Đường lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn như muốn kiếm chuyện với Sở Từ, chỉ là mới tiến lên một bước đã bị Sở Từ đá thẳng vào ngực, dung sức rất lớn ngã xuống, trực tiếp từ trong phòng ngã ra cửa. Ngay cả bệnh nhân nữ trên giường bệnh cũng bị giật mình, theo bản năng cảm thấy mình sắp ngất đi. Nhưng điều kỳ lạ là cơ thể lại không có yếu ớt như bình thường. Thậm chí vẫn tỉnh táo như cũ.

Ba Đường làm sao có thể nghĩ đến Sở Từ lại dã man như vậy? Một người đàn ông trưởng thành bị một con bé đánh ngã xuống đất, bất luận như thế nào cũng không có khả năng cam tâm. Bởi vậy sau hai lần lảo đảo muốn đứng lên thì ông ta lập tức đứng dậy và lao đến, tức giận đến mức như muốn đánh chết Sở Từ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 775: C775: Thô tục


Editor: demcodon

Một cú đá vừa rồi của Sở Từ chỉ là một bài học cho ông ta đừng nói lung tung. Bây giờ nhìn thấy ba Đường đằng đằng sát ý, nàng sẽ không khách sáo với ông ta. Nàng duỗi tay ra giật mạnh, trở tay lại kéo một cái. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, trực tiếp ấn người quỳ xuống, vỗ mạnh vào sau đầu một, tiếp theo túm tóc nói: “Tên lính nghèo? Ông có giỏi thì nói thêm một câu nữa đi?”

Từ Vân Viễn hơi sửng sốt, Sở Từ tức giận là bởi vì những lời này? Y còn tưởng rằng Sở Từ chỉ là bởi vì có thêm họ hàng quăng tám sào cũng không tới chứ.

“Khốn kiếp! Mày dám đánh tao hả? Mày có biết tao là ai không?” Ba Đường giận dữ rú lên, làm cho những nhân viên bên ngoài giật mình. Nhưng bọn họ đã nhìn quen với dáng vẻ kỳ lại của Sở Từ, cũng không ai tiến vào can ngăn.


Sở Từ thấy ông ta không hiểu chuyện lại đấm vào mặt ông ta một cái. Chỉ nghe một tiếng ‘phốc’, ba Đường phun ra một họng máu. Ông ta mơ hồ cảm thấy trong miệng có cái gì lung lay, hơi không rắn chắc.

“Tôi hỏi ông, ai là tên lính nghèo? Không biết nói chuyện hả?” Sở Từ nhíu mày tỏ vẻ không vui, cứ như thể giây tiếp theo nếu ba Đường không trả lời đàng hoàng thì sẽ bóp cổ ông ta đến chết.

Ông cụ đứng bên cạnh cũng hoảng sợ, nhưng cũng không ngăn cản. Thậm chí... trong lòng còn dâng lên cảm giác vui sướng.

Ngoài cháu gái ruột của mình, những người thừa kế tài sản lớn của nhà họ Đường còn có Đường Vĩ trước mặt và hai đứa chái trai khác. Nhưng Đường Vĩ làm người hơi nham hiểm. Sau một hồi đấu tranh, nó càng thêm đắc thế. May mà ông nhìn thấy Từ Vân Viễn và Đường Vĩ không cùng một loại người nên mới giúp đỡ Từ Vân Viễn. Bề ngoài nhìn như giao hết quyền lợi cho Đường Vĩ, thậm chí còn để Đường Vĩ thuận lợi loại trừ hai người anh em khác. Nhưng trên thực tế, là đang đánh cuộc vào Từ Vân Viễn.

Ông đang đánh cuộc Từ Vân Viễn còn có phần lương tâm, càng đang ngăn cản Từ Vân Viễn oán hận Đường Vĩ. May mắn thay là ông đánh cuộc thắng. Bây giờ chỉ còn hai nhà đấu tranh, mà cháu gái của ông vẫn là một trong số đó.

Chỉ tiếc sức khỏe của cháu gái không tốt. Hôm nay cũng đều là Đường Vĩ dùng chút mưu mô làm cho ông tận mắt nhìn thấy Tiểu Ngọc suýt chút nữa mất mạng, cơn tức này làm sao ông có thể nuốt trôi chứ?

Cho nên lúc này nhìn thấy Đường Vĩ bị một cô gái đánh mắng té ngã, trong lòng sao có thể không thoải mái chứ?


Hơn nữa... cô gái này thực sự tài giỏi, nhìn như càn rỡ nhưng trên thực tế trong mắt lại có phần tự tin. Ông cảm thấy sau lưng cô gái này chưa chắc dễ dàng trêu chọc như vậy. Cộng thêm quan hệ giữa cô và Từ Vân Viễn, thật ra đáng giá qua lại...

Ba Đường bị đánh choáng váng. Nhưng làm một người đàn ông, làm sao ông có thể nhận lỗi với một cô gái chứ? Bởi vậy ông ta nghiến răng và nhịn thêm mấy lần. Nhưng sức lực của con bé ngang ngược này quá lớn, nắm tay đánh vào trên mặt giống như bị búa nặng đập vào. Ông ta thậm chí đều có thể cảm giác được da đầu bị cô kéo ra đau đớn!

“Đừng... đừng đánh...” Ba Đường ấp úng giãy giụa một câu.

Sở Từ nhếch khóe miệng nói: “Nói tôi thì được, nhưng nói người đàn ông của tôi, tôi không thích nghe! Quân nhân thì đã làm sao? Nhớ năm đó... người đàn ông của tôi đánh trận đẫm máu thì không biết thằng cháu là ông đang làm gì!”


Từ Vân Viễn âm thầm đỡ trán, đánh rất sảng khoái. Nhưng lời này nói ra quá thô tục, lâu rồi không gặp, tính tình của Sở Từ cũng không khác mấy, mạnh mẽ giống một con sư tử cái.

Y không khỏi hơi ghen tỵ với anh cả. Nếu lúc trước y không lùi lại một bước, chỉ sợ Sở Từ cũng sẽ bảo vệ y như cô đã bảo vệ anh cả, phải không?

Nhưng y nghĩ như vậy, Từ Vân Viễn lập tức lắc đầu trong lòng. Đáng tiếc hiện tại y đã có người muốn bảo vệ, chuyện cũ không có gì đáng hối hận.

“Bác sĩ...” Ông cụ suy nghĩ một lát vẫn là nói: “Đánh nữa... chỉ sợ sẽ xảy ra án mạng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 776: C776: Có thể chữa không


Editor: demcodon

Sở Từ liếc nhìn ông cụ, lại cúi đầu nhìn xuống người đàn ông trung niên bị đánh giống như cháu trai. Nàng hừ lạnh một tiếng đứng lên, xoa cổ tay của mình. Tiếp theo lại đá một cú, sau đó nhìn Dịch Tình và nói với cô: “Đừng thất thần, dẫn người đi bôi thuốc, thuận tiện để ông ta thanh toán hóa đơn tiền thuốc.”

“Hả?” Dịch Tình ngẩn ra: “Tiền thuốc... tính bình thường à?”. 𝘛ru𝒚ệ𝓃‎ cop‎ 𝘁ừ‎ 𝘁ra𝓃g‎ ⩵‎ 𝘛‎ 𝖱ÙM𝘛𝖱𝖴YỆN.VN‎ ⩵

“Sao có thể? Người bình thường thì tính bình thường, không phải người thì tính gấp mười lần, cầm thú thì tính gấp trăm lần, người không bằng cầm thú thì tính gấp nghìn lần. Cô nói ông ta nên tính như thế nào?” Sở Từ nhướng mày nói.

Còn không phải là gian thương sao? Nàng đã quyết định rồi!


Dịch Tình nghe vậy lập tức hiểu ý của Sở Từ. Mặc dù cô coi thường vẻ ngoài hung dữ của Sở Từ, nhưng không thể không nói là khá thích thú. Người đàn ông này còn không phải ỷ vào có chút đồng tiền dơ bẩn đã kiêu căng ngạo mạn sao? Thậm chí còn lấy quân nhân ra để nói. Ban đầu cũng không có gì. Nhưng ông nội và ba mẹ của cô, thậm chí kể cả cô trước đây đã từng làm việc trong quân đội. Lúc cô còn là quân y đương nhiên không thể làm những việc phạm pháp như vậy. Nhưng bây giờ thì không phải, trút giận một chút cũng là bình thường.

Dù sao cũng có Sở Từ ở phía trên.

Dịch Tình vội vàng kêu Hoắc Hạnh Quả đến quầy lấy thuốc, mở miệng nói ra tên mấy loại thuốc làm cho Sở Từ ngạc nhiên.

Lúc cô gái Dịch Tình này hiểu chuyện còn tạm được, những loại thuốc mà cô liệt kê ra đều rất đắt. Chuyện tính gấp trăm gấp nghìn lần, giá cả cũng không thấp.

Ba Đường cũng không dám trêu chọc cô gái điên như Sở Từ. Dù sao trước đó tận mắt ông ta nhìn thấy Sở Từ tiêm thuốc an thần cho bà cụ kia. Bây giờ bởi vì mình mói mấy câu đơn giản đã bị đánh một trận. Ai biết nếu không nghe lời thì tiếp theo mình sẽ chịu đựng cái gì đây? Tóm lại, trước tiên phối hợp, lát nữa ra ngoài ông ta tự nhiên sẽ tìm người đến xử lý cô.

Cô không phải thu phí lung tung sao? Có rất nhiều bộ môn liên quan, một giây là có thể làm cho cô đóng cửa.

Ba Đường không có nhiều tiền mặt, nhưng lại có thẻ. Bây giờ giao dịch thuận tiện hơn trước rất nhiều, nên không lo lắng không có tiền trả.


Không thể không nói, sau khi bị Sở Từ đánh như vậy, ba Đường đã dừng lại rất nhiều, nằm co quắp trên ghế chờ đợi. Con trai út của ông ta ngồi bên cạnh, trong tay còn cầm đồ chơi, trông cũng không phản ứng gì nhiều.

“Bác sĩ, cháu gái của tôi... tình hình sức khỏe của con bé đã ổn định chưa? Cần phải uống thuốc gì?” Ông cụ nói.

Ông cũng phát hiện cô bé này không đơn giản. Trước đây cháu gái của ông cũng từng phát bệnh, lần nào cũng nghiêm trọng như hôm nay, đều phải cấp cứu một hồi. Thậm chí không thể tỉnh lại nhanh như vậy. Mặc dù tỉnh, sắc mặt cũng rất tệ, mặt trắng như tờ giấy không nói, hơi thở đều hổn hển, có đôi khi còn phải hít oxy.

Nhưng bây giờ, cháu gái đang nằm trên giường, trên gương mặt trắng nõn lại hơi ửng đỏ. Không chỉ vậy, vừa rồi còn nói thì thầm bên tai ông mấy câu, cũng nói sức khỏe của mình bây giờ đã thoải mái hơn rất nhiều, khác hẳn so với trước kia.

Điều này chỉ có thể chứng minh, cách điều trị của Sở Từ khác với các bác sĩ khác, và tốt hơn cho cháu gái của ông.

“Tôi sẽ mở đơn thuốc cho cô ấy, mỗi ngày uống thuốc đúng giờ. Ngoài ra, mỗi tuần phải đến đây kiểm tra một lần.” Sở Từ thản nhiên nói.


“Vậy... bệnh của con bé có thể hoàn toàn chữa khỏi không?” Ông cụ hỏi thử.

“Bồi dưỡng sức khỏe đi! Nếu nhanh thì khoảng 1-2 năm, chậm hơn thì khoảng 2-3 năm.” Sở Từ lại nói.

Nàng không phải thần tiên, dù thuốc có tốt đến đâu cũng phải tùy vào tình huống. Tình hình sức khỏe của Đường Ngọc rất kém. Nhưng cũng may cô ta còn trẻ, tinh thần tràn đầy. Ngoài ra cô ta có xuất thân tốt, chưa từng chịu cực khổ, cung cấp đủ dinh dưỡng nên tình huống còn khả quan.

Nhưng nàng lại không biết, ông cụ vừa nghe được những lời nàng lời nói thì trái tim đã lỗi một nhịp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 777: C777: Đồng ý


Editor: demcodon

Chưa từng có bất cứ bác sĩ nào nói những lời tương tự. Thậm chí rất nhiều bác sĩ đều nói rằng tim và phổi con bé, còn có các cơ quan nội tạng đều có vấn đề nhưng không có vấn đề gì lớn cả. Bọn họ nói con bé trời sinh yếu ớt, khả năng miễn dịch thấp, cảm sốt đơn giản đều có thể lấy mạng con bé.

Mọi người đều nói với ông rằng bệnh này không dễ chữa. Thậm chí không có thuốc chữa, chỉ cần bảo vệ bệnh nhân tốt thì có thể sống thêm 10-20 năm cũng không thành vấn đề. Nhưng trên đời này làm sao có thể bảo vệ không lọt gió chứ?

“Thật không?” Ông cụ run rẩy hỏi lại.

Sở Từ nghiêm túc nhìn vào mắt ông cụ: “Thật, nhưng tiền đề là mấy người có kiên nhẫn chữa bệnh.”


“Có, có!” Sao có thể không được?

“Vậy là tốt rồi.” Sở Từ chỉ Dịch Tình: “Lát nữa nhờ cô ta lập hồ sơ cho mấy người. Tôi sẽ là bác sĩ điều trị của bệnh nhân. Dù sao bệnh viện cũng không có người khác.”

Cơ mặt của ông cụ co giật: “Vậy tiền thuốc...”

Có vết xe đổ từ Đường Vĩ, ông không thể không hỏi. Dù sao cũng không phải chỉ điều trị trong mấy ngày. Đương nhiên, chỉ cần cháu gái có thể khỏe lại, cho dù có tốn bao nhiêu tiền, phải trả giá lớn đến mức nào ông cũng sẵn sàng.

“Giá thị trường.” Sở Từ lập tức ít nói hẳn ra.

Giá cao cũng chỉ nhằm vào một vài người, không phải mỗi người đều có vinh hạnh bị nàng làm thịt. Dù sao nàng vẫn phải quan tâm đến đạo đức nghề nghiệp của mình, miễn cho ông cụ Hoắc chết không nhắm mắt đến gây chuyện với nàng.

Nhưng mà ông cụ lại không yên tâm: “Tiền bạc không thành vấn đề. Bác sĩ, cô chỉ cần cố gắng hết sức! Tôi chỉ có một đứa cháu gái này...”

Nói đến đây, đôi bàn tay nhăn nheo bắt đầu lục lọi trên người mình. Sau một hồi tìm kiếm mới tìm được mấy trăm đồng, thuận tiện tháo chiếc nhẫn ngọc cổ trên tay mình xuống, hơi khom người: “Làm phiền cô...”

“Tôi sẽ giảm thọ mất. Ông đừng khách sáo như vậy.” Sở Từ tránh sang một bên: “Ông lấy đồ về đi! Tôi cũng không phải loại người xem tiền bạc như mạng.”


Ông cụ nheo mắt, vội vàng nhìn thoáng qua Từ Vân Viễn. Mà Từ Vân Viễn cũng không khỏi hơi xấu hổ.

Không phải chứ? Nhìn thái độ của cô đối phó với Đường Vĩ rõ ràng chính là như vậy mà?

“Ông ơi, chị dâu của cháu quả thực không tham tiền, vừa rồi... là tình huống đặc biệt. Ba hơi làm càn, xem như ân oán cá nhân chứ không liên quan đến việc chữa bệnh cứu người.” Từ Vân Viễn cũng chỉ có thể cắn răng nói một câu.

“Đúng vậy!” Sở Từ chân thành gật đầu.

Lúc này ông cụ mới thở phào nhẹ nhõm.

Thật tốt khi vị bác sĩ này không tính Đường Vĩ và cháu gái của ông chung. Đương nhiên, có thể làm cho vị bác sĩ này khách sáo như vậy, ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng từ Từ Vân Viễn.


“Vân Viễn, sau này cháu phụ trách dẫn Tiểu Ngọc đến đây khám bệnh đi. Cháu hãy trò chuyện với con bé nhiều hơn, con bé cũng có thể hồi phục nhanh hơn. Nhưng sau này đi ra ngoài nhớ nói cho ông biết một tiếng. Ông đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi kích động.” Ông cụ nói.

Nghe được những lời này, mắt Từ Vân Viễn sáng ngời: “Ông nội, ý của ông là... đồng ý?”

“Người trẻ tuổi bọn cháu không phải đều thích yêu đương tự do sao? Ông còn có thể nói gì nữa. Nhưng hiện tại hộ khẩu của cháu vẫn còn ở nhà họ Đường, tương lai thực sự muốn tiến xa hơn vẫn nên khôi phục lại họ ban đầu đi, tách ra sạch sẽ, đỡ phải sau này bị người ta nói ra nói vào.” Ông cụ nói tiếp.

Ông có thể nhìn ra được cháu gái thích Từ Vân Viễn. Nếu người này là do cháu gái chọn, ông không có gì để nói.

Hơn nữa, Từ Vân Viễn là người thực sự tối tăm, thủ đoạn cũng không đơn giản. Nhưng dù sao vẫn một lòng một dạ với cháu gái của ông. Hơn nữa, tuy còn nhỏ nhưng năng lực học tập mạnh mẽ, giỏi giang. Tương lai mất đi, ông có thể yên tâm giao tài sản và công ty gia đình cho y và cháu gái.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 778: C778: Con gái ngoài giá thú


Editor: demcodon

Ông Đường gật đầu. Cho dù là Từ Vân Viễn hay là Đường Ngọc nằm trên giường bệnh sắc mặt đều thoáng yên lòng. Nhưng mà Đường Vĩ ngồi ở ngoài cửa phòng lại không vui, lập tức cảm thấy Sở Từ là tai họa.

Lúc trước mặc dù ông ta kêu Từ Vân Viễn cưa cẩm Đường Ngọc. Nhưng điều ông ta muốn là làm cho Đường Ngọc đi tìm cái chết. Ông ta cho rằng mẹ của Từ Vân Viễn ở trong tay mình thì thằng nhóc này có thể nghe lời. Ai ngờ nó có vợ đã quên mẹ!

Nhưng mà Đường Vĩ lại không biết Từ Vân Viễn ngoại trừ sự oán hận với mẹ ruột thì không có gì nữa. Dù sao mẹ ruột này nhiều năm không làm tròn trách nhiệm nuôi dưỡng với y. Thậm chí khi nghĩ đến y chỉ vì lợi dụng. Cái gọi là tình cảm huyết thống này đối với y tự nhiên không quan trọng. Chỉ là y cũng biết mình cần một nhược điểm. Bởi vậy chưa bao giờ che dấu sự ‘quan tâm’ và ‘kính trọng’ của mình đối với mẹ.


Lúc này trơ mắt nhìn Từ Vân Viễn và Đường Ngọc thành một đôi, Đường Vĩ gần như nghiến răng nghiến lợi.

Nếu hôm nay Đường Ngọc chết thì tốt rồi. Quả thực là gặp quỷ, bằng không thì làm sao cứu sống được người chứ?!

Lúc này, sức khỏe của Đường Ngọc cũng không có gì nghiêm trọng. Sở Từ trực tiếp kêu ông cụ dẫn người về. Ba ngày sau là ngày Từ Vân Liệt trở về, nên Sở Từ cũng dặn Từ nhị một tiếng. Y tự nhiên là vô cùng vui vẻ mà đồng ý.

--- ---
Nhưng cùng lúc đó, bà cụ phòng bên cạnh vẫn đang ngủ say. Liều thuốc an thần của Sở Từ không thấp, hôm nay đừng nghĩ sẽ tỉnh lại.

Chỉ là đến tối, Từ Phú Niên nhìn thấy mẹ già vẫn chưa trở về, vội vàng dẫn theo hai đứa em trai đến bệnh viện. Hai người vừa nghe bà cụ bị tiêm thuốc an thần thì mặt nặng mày nhẹ, ước gì có thể nhào đến tát cho Sở Từ một cái thật mạnh.

Đây chính là cháu gái ruột à? Lần đầu tiên gặp bà nội đã tiêm thuốc cho người mê mang?

“Với tính cách và nhân phẩm của mày, sớm muộn gì Đại tá Bạch cũng sẽ chán ghét. Đến lúc đó tao xem mày sẽ làm gì.” Từ Phú Niên cõng bà cụ trên lưng, trước khi rời đi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.


Sở Từ bĩu môi, không có phản ứng gì.

Chuyện bà Từ bị tiêm thuốc an thần ngủ lớn như vậy đủ để mọi người trong nhà họ Từ tụ họp bàn tính chuyện. Mặc dù Bạch Mẫn Hoa là sinh viên, thậm chí nội quy trường học rất nghiêm khắc. Nhưng cũng vẫn bị Từ Phú Niên kêu về. Cả gia đình xúm lại một chỗ, trường hợp rất náo nhiệt.

“Bà nội đi tìm Sở Từ làm gì?” Bạch Mẫn Hoa nói với vẻ khó hiểu. Chẳng lẽ bà nội đặt biệt đi trút giận thay ba sao?

“Sở Từ... là chị ruột của con. Trước đó chúng ta đều bị Sở Đại Bàn và Nha Nha lừa. Hai người kia là hàng giả do Sở Từ tìm đến... Ba nhất thời sơ ý. Thật sự làm cho ba tức chết mà! Đứa con gái bất hiếu kia biết rõ thân phận của bà, nhưng vẫn luôn không lễ phép và không tôn trọng ba. Ta thật sự ước gì chưa từng sinh ra nó!” Từ Phú Niên buồn bã tức giận.

Nghe được những lời này, mắt của Bạch Mẫn Hoa lập tức trừng đến tròn xoe: “Ba nói cái gì? Cô ta... là chị ruột của con? Nhưng cô ta không phải con cháu của nhà họ Bạch sao?”


“Ông nội cũng biết chuyện này? Ông cố ý đuổi ba ra ngoài là bởi vì đã biết thân phận của Sở Từ phải không?” Bạch Mẫn Hoa vội vàng nói tiếp.

Cô ta lập tức khắc như hiểu ra điều gì. Tại sao ông nội vẫn luôn rất bao dung với cô ta và ba lại đột nhiên trở mặt. Tại sao một người đã chết từ lâu lại xuất hiện một trai một gái. Hóa ra tất cả đều được tính toán trước!

Nực cười chính là, cô ta còn giống như đứa ngốc, cho rằng Sở Từ thật sự là huyết thống của nhà họ Bạch. Thậm chí có phần không dám ngẩng đầu trước mặt cô!

Rõ ràng bọn họ cùng huyết thống. Thậm chí, Sở Từ còn không phải là con trong giá thú. Cho dù cô lớn tuổi hơn mình, nhưng dù sao cô vẫn là con gái ngoài giá thú, thấp hèn hơn cô ta rất nhiều!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 779: C779: Tình hình thực tế


Editor: demcodon

Bạch Mẫn Hoa giận mất đi bình tĩnh. Cô ta không hiểu, một đứa con gái ngoài giá thú như vậy tại sao có thể sống tốt hơn cô ta? Các cô từ nhỏ rõ ràng đã tiếp thu giáo dục khác nhau. Tại sao trong lòng ông nội tình nguyện chọn đứa con gái ngoài giá thú là Sở Từ mà không chịu chọn cô ta?

“Sở Từ lòng dạ quá sâu, cũng quá tàn nhẫn...” Từ Phú Niên thở dài.

“Tất cả không phải là lỗi của ba sao? Nếu không phải trước đây ba làm bậy thì chúng ta cũng không đến mức bị cô ta ép buộc như bây giờ. Ba có biết trong trường học có rất nhiều người đã biết con không phải là cháu ruột của ông nội, thái độ của bọn họ đối với con đã thay đổi, còn trong khu nhà ở cũng vậy. Ngay cả chị Dịch Tình dường như cũng bị Sở Từ thu mua. Con nói bậy về Sở Từ mấy câu, chị ta đã có vẻ không vui và bắt đầu trốn tránh con.” Bạch Mẫn Hoa tức giận.


Nếu năm đó ba không xằng bậy, hiện tại bọn họ vẫn là người nhà họ Bạch. Người ngoài căn bản không biết được chuyện bên trong. Tiên Hiệp Hay

Có tôn nghiêm, cũng có quyền thế. Sau khi cô ta tốt nghiệp, thuận buồm xuôi gió, tương lai tươi sáng. Đâu giống như hiện tại phải lâm vào cảnh xấu hổ?!

Bị chính con gái của mình khiển trách, gương mặt già nua của Từ Phú Niên không nhịn được: “Làm sao năm đó ba biết được sẽ gặp mẹ con? Nếu như biết, cho dù cầm dao đặt lên trên cổ thì ba cũng coi thường Sở Tú Hòa. Nhưng bà nội của con rất hài lòng với Sở Tú Hòa...”

Nhắc đến vợ, trong lòng Từ Phú Niên đau xót, vợ là một người thấu tình đạt lý như vậy. Bây giờ vì những chuyện lùm xùm năm xưa mà ly hôn với ông. Ông nghĩ mọi cách đến nhà ba vợ, nhưng vẫn không được gặp mặt vợ. Thậm chí nghe nói vợ đã có ý muốn ra nước ngoài. Nếu vợ thật sự rời đi, ông thật sự không biết đời này còn có thể gặp lại cô ấy hay không.

Nhưng lúc này, những người xung quanh không hiểu nổi sự si tình của ông dành cho Bùi Phương. Đặc biệt là em đứa em trai của Từ Phú Niên, sau khi nghe được ông đánh giá về Sở Tú Hòa xong trong lòng không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.

Người khác không biết tình hình thực tế năm đó, chẳng lẽ bọn họ không biết sao? Sở Tú Hòa là mẹ già hỏi cưới cho anh cả là sự thật. Nhưng thực ra bọn họ là tự do yêu đương.


Năm đó Sở Tú Hòa là hoa khôi trong thôn, làm việc gọn gàng, dáng vẻ càng xuất sắc. Lúc kiếm điểm công có rất nhiều chàng trai đi theo giúp đỡ. Anh cả là một trong số đó, khác biệt chính là năm đó anh cả biết được mấy chữ, trổ hết tài năng với những chàng trai cùng tuổi. Hơn nữa có ông chú chu cấp tiền làm cho nhà bọn họ khá hơn những người khác. Sau khi trong nhà bỏ tiền ra, nhà họ Sở đồng ý cuộc hôn nhân giống như bán con gái.

Bọn họ còn nhớ rõ, khi cuộc hôn nhân vừa được tán thành, anh cả đã vui mừng đến phát điên. Ngày nào cũng chạy đến nhà họ Sở, nói lời hay ý tốt. Mỗi ngày đều phải dẫn Sở Tú Hòa đi ra ngoài nói chuyện yêu đương. Người nhà họ Sở cũng không quan tâm đến con gái, hơn nữa rất ủng hộ cuộc hôn nhân này nên cũng rất vui vì hai người dành nhiều thời gian ở bên nhau.

Sở Tú Hòa trao cho sự trong trắng lại càng làm cho anh cả móc ra lời hay ý tốt cưa cẩm.

Bọn họ nhớ rõ có một khoảng thời gian, Sở Tú Hòa cả ngày đỏ mắt, vừa thấy anh cả thì hai người cãi nhau. Khi đo hai anh em bọn họ còn nhỏ, không hiểu ý trong lời nói của hai người khi lỡ miệng nói. Nhưng sau đó mới biết khi đó anh cả tránh gặp Sở Tú Hòa. Nhưng Sở Tú Hòa không muốn, cũng không dám, nên anh cả mới thường nổi giận. Cho đến sau khi Sở Tú Hòa đi vào khuôn khổ thì thái độ của anh cả mới tốt lên.


Bởi vậy, lúc này nghe được anh cả giả vờ ghét bỏ Sở Tú Hòa, trong lòng quả thực hơi phức tạp.

Thực ra năm đó anh em bọn họ cũng không nghĩ sau khi giàu sang phú quý nhanh như vậy, anh cả lại không chịu thông báo cho Sở Tú Hòa...

Đối với người phụ nữ kia, trong lòng hai anh em bọn họ ít nhiều cũng có chút áy náy. Chẳng qua đương sự đều không thèm quan tâm, bọn họ cũng không để trong lòng mà thôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom