Cập nhật mới

Dịch Full Vợ Quân Nhân Đừng Xằng Bậy

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 800: C800: Sắp xếp


Editor: demcodon

Vẻ mặt của Sở Đường u oán, anh rể của cậu còn là quân nhân đó, có quân nhân gian xảo như vậy sao? Loại hành vi này quả thực là phản bội đồng đội.

Sở Từ sao có thể không biết hai người này vừa nói cái gì chứ? Chỉ là cố ý hỏi một câu mà thôi. Ngay cả mấy người Tần Trường Tố cũng biết rõ. Lúc này không khỏi bật cười.

“Anh Từ, hiện tại bệnh viện đã ổn định. Trong khoảng thời gian này em ở nhà dưỡng thai, thỉnh thoảng sẽ đi một chuyến. Nhưng... bây giờ em chưa đến ba tháng, không phải sắp sinh, đừng cẩn thận quá như vậy. Quá khó xử!” Sở Từ bất lực nói.





Mấy người đàn ông trong nhà nàng, bao gồm ba Từ và cả Từ Vân Viễn cứ nhắc đến đứa trẻ trong bụng nàng thì lập tức giống như lên chiến trường đánh nhau, căng thẳng hơi thái quá.

Đương nhiên, nàng hoàn toàn biết Từ Vân Viễn chỉ là xem náo nhiệt. Thằng nhóc này đột nhiên thích so sánh với Sở Đường. Sở Đường tặng đứa trẻ một chiếc vòng bạc thì Từ Vân Viễn lập tức có thể sai người tặng một chiếc vòng vàng đến. Sau khi cưới Đường Ngọc, quả thực hơi phô trương giàu có.

Nhưng không có gì lạ, thật sự là bây giờ Sở Đường coi thường y. Dù sao cách cư xử của Từ Vân Viễn rất khác so với trước đây. Lấy năm ngoái làm ví dụ: cậu ở nhà họ Đường đã đả kích Đường Vĩ đến hai bàn tay trắng, mẹ ruột của y đã quỳ gối trước mặt y cầu xin cũng chưa mềm lòng chút nào. Trên đời này, ngoài Đường Ngọc ra, cũng chỉ có lời nói của Từ Vân Liệt và nàng là y có thể nghe mấy câu.

Đương nhiên, nàng cũng không có ý nói Từ Vân Viễn làm sai. Nàng chỉ cảm thấy thủ đoạn mỗi lần của Từ Vân Viễn đều quá độc ác, chưa từng có ngay quang minh chính đại. May mắn y chỉ là vì bảo vệ Đường Ngọc và nhà họ Đường, cũng không mang tổn hại cho người vô tội. Nếu không dưới cái nhìn của nàng, cuộc sống tốt đẹp của Từ Vân Viễn chưa chắc có thể lâu dài.

Khi ở vị trí này sẽ bị bất đắc dĩ, hơn nữa cũng không liên quan gì đến nàng, có lúc nàng cũng nên mắt nhắm mắt mở. Nếu thực sự quá đáng, người làm chị dâu như nàng sẽ gõ hai cái cho tỉnh. Từ Vân Viễn cũng sẽ lui mấy bước.

Lúc này, Sở Từ vừa nói muốn ở nhà dưỡng thai thì Sở Đường lập tức vui mừng ra mặt. Biểu cảm trên mặt Từ Vân Liệt như muốn tan chảy trong tích tắc.

Hiện tại nhiệm vụ của hắn nặng nề, đôi khi hai ba tháng mới có thể về nhà một chuyến. Nếu Sở Từ có quá nhiều việc trong tay, hắn ở bên ngoài cũng không dám yên tâm.

“Chờ con chúng ta lớn hơn một chút, em muốn đi theo anh.” Buổi tối, Sở Từ nhìn thấy sự lo lắng của Từ Vân Liệt nên nói.

Hiện tại trong tay nàng có đủ vốn để lập một kế hoạch cho một sản nghiệp khổng lồ và ổn định. Khi nàng không còn lo lắng về tài chính và công đức. Sau khi con cái hiểu chuyện hơn thì nàng có thể tiếp tục làm những việc mà nàng muốn làm trong đời này. Thậm chí có Từ Vân Liệt ở bên cạnh, nàng càng vui vẻ chịu đựng.

Từ Vân Liệt mím môi, trong lòng cảm thấy nguy hiểm, tự nhiên không muốn Sở Từ đi nếm thử. Nhưng nghĩ đến tính tình của cô, cũng biết tứ hợp viện này không nhốt được cô. Hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn gật đầu, ôm người vào trong lòng, động tác rất cẩn thận.


Sở Từ nói được thì làm được. Mặc dù thời gian mang thai này quả thực không có làm việc quá mệt mỏi. Nhưng cũng không rãnh rỗi, nàng đã thuê rất nhiều người có năng lực ra tay mở nhà hàng Phúc Duyên Đài từ huyện Y Thủy đến thủ đô, trực tiếp mở mười chuỗi nhà hàng. Ngoại nhà hàng, còn có công ty quần áo trong tay Thôi Hương Như. Lúc trước Thôi Hương Như không có tiền, tất cả vốn đầu tư đều là của nàng. Thôi Hương Như cũng chỉ chiếm chút cổ phần mà thôi. Sở Từ cũng thuê một đội ngũ chuyên nghiệp đóng gói, tạo thành một thương hiệu ai cũng biết đến.

Gần như trong một thời gian ngắn, trong tay nàng có thêm mấy ngôi sao mới đang bắt đầu khởi động.

Bảy tháng nữa trôi qua, già trẻ lớn bé cũng như cả nam lẫn nữ trong nhà của Sở Từ gần như đều xếp thành hàng. Một đám đều nhìn nhau chằm chằm và nghe ngóng động tĩnh bên trong.





















 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 801: C801: Tác hợp


Editor: demcodon

Tính cách của Sở Từ xưa giờ dũng cảm, nhưng mà lần đầu tiên làm mẹ vẫn phải trải qua đau đớn khi sinh nở, âm thanh phát ra càng làm cho da đầu người tê dại. Từ Vân Liệt đứng ở cửa phòng, nắm chặt đôi tay, mồi hôi trên trán không ngừng chảy xuống, sự căng chặt cẩn thận càng làm cho người né xa ba mét không dám đến gần.

“Tại sao em lại cảm thấy sau này anh Từ sẽ không để cho Sở Từ sinh nữa...” Dịch Tình đứng bên cạnh Thẩm Dạng, không khỏi lầm bầm một câu.

Mấy ngày trước Sở Từ chuẩn bị sinh, Từ Vân Liệt đã xin nghỉ trở về. Mỗi ngày đều giống như kiến bò trên chảo nóng, ai nhìn thấy cũng căng thẳng theo.


Thẩm Dạng cũng biết được tin tức mới chạy đến. Trước đó y đang làm việc ở bên ngoài, căn bản không có thời gian trở về. Lần này nhìn thấy Dịch Tình trong lòng y đã rất sốc. Đây vẫn là cô Dịch nũng nịu kia sao? Nhìn qua bộ quần áo này không chỉ đơn giản, trông vẫn rất bình thường, gương mặt dường như đen đi rất nhiều, không còn xinh đẹp như trước. Nhưng khí chất trên người ngược lại càng thêm thân thiện.

Làm sao y biết được từ khi đi theo Sở Từ, cuộc sống tốt đẹp của Dịch Tình đã một đi không trở lại. Mặc dù bệnh viện chậm rãi đi vào quỹ đạo. Nhưng chủ nhật hàng tuần, Sở Từ đều sẽ dẫn theo cô đi khám bệnh tại nhà, mang theo hòm thuốc thật nặng, tiếp xúc với những bình thường và nghèo khổ nhất. Kể cả sau này Sở Từ mang thai, cô cũng tự mình dẫn theo con bé Hoắc Hạnh Quả đi khám bệnh tại nhà như trước. Chẳng qua khi gặp được những chứng bệnh không chắc chắn, cô đều sẽ ghi nhớ và hỏi lại Sở Từ. Thời gian dài, cô cũng đã quên mất dáng vẻ trước kia của mình.

“Tình à, em còn lớn hơn Sở Từ mấy tuổi đó, cũng nên tính đến chuyện lập gia đình đi. Trước khi anh đến, ba em còn gọi điện thoại cho anh lải nhải đấy, kêu anh hãy khuyên em.” Thẩm Dạng lại nói.

Dịch Tình bĩu môi: “Ba em chỉ lo lắng thôi. Công việc của em bận rộn như vậy, làm sao có thời gian nói chuyện yêu đương chứ? Hơn nữa, đàn ông bây giờ ngoài miệng nói nam nữ bình đẳng, nhưng anh nhìn xem có mấy ai có thể làm được như anh Từ và Sở Từ không? Sau khi em đi lấy chồng, lỡ như chỉ có thể ở nhà chăm sóc chồng con. Vậy còn không bằng sống một mình! Suy cho cùng, em cũng là một bác sĩ quân đội, chỉ có chữa bệnh cứu người mới có thể thể hiện được giá trị của em. Anh Thẩm, chẳng lẽ không phải sao?”

Thẩm Dạng nhếch khóe miệng, nhớ năm đó người muốn ở bên cạnh Từ Vân Liệt giúp chồng dạy con là ai? Nhưng, những gì Dịch Tình nói cũng không tệ. Người đàn ông giống như Từ Vân Liệt thật không có nhiều.


“Anh Thẩm, nói ra cũng trùng hợp. Ba em tìm anh giúp làm hòa, nhưng chú Thẩm lại tìm em, kêu em khuyên anh...” Dịch Tình đột nhiên lại cười nói.

Chỉ là nói xong, hai người đột nhiên ý thức được cái gì, liếc nhìn nhau một cái rồi lập tức im lặng.

Hai gia đình dường như có ý muốn cho hai người họ... ở bên nhau? Không thể nào? Trước đây cô có nghe nói qua anh Thẩm có thích một cô gái ở huyện Y Thủy. Cô gái kia dường như có chút quan hệ với Sở Từ, mà cô cũng vậy. Trước đây anh Thẩm cảm thấy cô chỗ nào cũng không tốt, càng không thể thích cô.

“Anh thấy, cùng với tìm người không biết rõ chi tiết, không bằng... Tình à, em thấy anh Thẩm của em thế nào?” Thẩm Dạng nhìn dáng vẻ tránh xa của Dịch Tình hơi ngạc nhiên, theo bản năng nói.


Trước đây Dịch Tình rất cố chấp với Từ Vân Liệt. Nhưng bây giờ cô lại nóng lòng muốn tránh xa y ra, Thẩm Dạng y có tệ như vậy không?

Dịch Tình nghe vậy thì trừng to mắt: “Anh Thẩm, anh đùa cái gì vậy? Lúc trước em thua Sở Từ, anh còn muốn em lại thua chị của Sở Từ sao? Hơn nữa, trước đây em họ của em rất yêu anh, nên biết rõ về chị Thôi kia, thỉnh thoảng khóc lóc kể lể với em. Nếu như bị cô ta phát hiện người cướp đàn ông của cô ta không phải là chị Thôi mà là em, còn không tức chết sao?”

Nhắc đến em họ Nghiêm Cầm, Dịch Tình hừ lạnh một tiếng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 802: C802: Hai đứa con trai


Editor: demcodon

Cô và em họ từ nhỏ chính là ngoài mặt nhìn qua hòa thuận mà thôi. Trên thực tế, cô chán ghét dáng vẻ em họ nịnh nọt mình. Em họ cũng chán ghét sự kiêu căng của cô. Trước kia cô không trải qua cuộc sống cực khổ, càng cảm thấy xuất thân của em họ căn bản là không xứng để so sánh với cô. Cho nên cũng không thiếu ỷ thế hiếp người.

Thậm chí, em họ từng bị cô đánh rất nhiều lần, trong lòng vốn dĩ là hận cô. Nếu thêm chuyện này, có lẽ là sau này hoặc là cả đời cũng không qua lại với nhau, hoặc là đánh nhau đến chết.

Đương nhiên, bất luận là kết quả nào cô đều không sao cả. Cô chỉ lo lắng lặp lại quá khứ mà thôi.

“Chị Thôi?” Khóe miệng Thẩm Dạng co giật: “Em nói chính là Thôi Hương Như phải không? Em họ của em nói cũng đúng, anh đối xử với cô ấy quả thực khác với những người khác.”


Dịch Tình nhướng mày.

“Nhưng anh chỉ là cảm thấy số phận của cô ấy tương tự với cô anh khi còn trẻ mà thôi. Hai người đều rất vất vả, nên bình thường chăm sóc nhiều một chút. Hơn nữa, em chưa gặp qua chị Thôi kia. Cô ấy trải qua một đời chồng, lại bị nhiều ong bướm dây dưa. Bây giờ cô ấy đang tập trung vào công việc, hơn nữa lại càng sợ mọt người đàn ông như anh. Em cứ yên tâm đi!” Thẩm Dạng nói tiếp.

Y từng có đồng tình với Thôi Hương Như, đã từng càng hận người không biết đấu tranh này. Sau đó chỉ còn lại thưởng thức.

Y không ngu ngốc, từ môn đăng hộ đối này cũng không phải xúc phạm xuất thân của đối phương, mà là thể hiện quan niệm giá trị của hai người.

Mặc dù Thôi Hương Như bây giờ đã có sự nghiệp riêng, nhưng vẫn còn rất nhiều điều mà hai người không thể nói về nhau. Ví dụ như: y thích đọc sách, những cuốn sách cổ và những văn học triết lý nước ngoài. Thôi Hương Như đều không hiểu được. Không chỉ vậy, y biết chơi cờ, trà đạo và võ thuật, cũng hy vọng bạn đời tương lai của mình có thể hiểu được những gì mình biết. Nhưng Thôi Hương Như không thể làm được trong thời gian ngắn ngủn. Bởi vậy, sau khi dừng lại ở thưởng thức cô ấy thì không có khả năng tiến thêm một bước. Hơn nữa, những gì Thôi Hương Như biết được đều là thứ kiên định. Dưới cái nhìn của cô ấy, mình theo đuổi những thứ về tinh thần biết đâu đều là những thứ đạo đức giả và kiêu ngạo.

Dịch Tình cụp mắt, trong lòng hơi rung động. Nhưng mà vẫn không vội vàng đồng ý.

Hiện tại cô biết mình trước đây là người như thế nào, cô không muốn có những cảm xúc dư thừa trước khi thay đổi hoàn toàn ấn tượng xấu mà cô có trong lòng Thẩm Dạng. Hơn nữa, nếu trước đây cô chỉ kiêu căng thì thôi, càng thêm chính là ích kỷ và ác độc. Bây giờ nghĩ lại, cô phải cảm ơn Sở Từ. Nếu không phải đi theo cô ta mở mang kiến thức về người dân mà ba thường nói, cô sẽ vĩnh viễn cũng không biết mình đã từng sai như thế nào.


“Oe... oe...”

Đang suy nghĩ lung tung, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng khóc của trẻ con.

Lập tức, tất cả mọi người thở dài nhẹ nhõm. Từ Vân Liệt trực tiếp xông vào, nhìn mấy bác sĩ sản phụ khoa bên trong: “Thế nào? Tiểu Từ thế nào rồi?”

Vốn dĩ nên sinh con ở bệnh viện, nhưng lớn nhỏ trong gia đình này lo lắng xảy ra việc ngoài ý muốn nên bố trí phòng sinh vô trùng ở nhà cho tiện. Trước khi sinh mấy ngày còn mời mấy bác sĩ sản phụ khoa có kinh nghiệm đến đây, mọi việc đều chuẩn bị chu đáo.

“Gấp cái gì, sinh đôi, trong bụng còn một đứa nữa!” Bác sĩ trợn mắt, vội vàng đuổi người đàn ông nghiêm túc và có phần đáng sợ này ra ngoài.


Kết quả Từ Vân Liệt mới bị đẩy ra cửa, lại một âm thanh giòn giã khác vang lên. Qua một hồi lâu, mới có người nói: “Sinh đôi, hai đứa con trai!”

Khóe miệng Từ Vân Liệt co giật, hắn muốn một đứa con gái.

“Tiểu Từ không sao chứ?” Từ Vân Liệt cũng không dám xông vào nữa, thật cẩn thận hỏi.

“Không sao, sức khỏe của bác sĩ Từ vẫn tốt, chỉ là bây giờ hơi mệt.” Bác sĩ lại nói.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 803: C803: Tiểu hòa thượng đã biến mất


Editor: demcodon

Từ Vân Liệt thở phào nhẹ nhõm, chờ đến khi bác sĩ cho phép mới vào phòng xem. Chỉ thấy Sở Từ sắc mặt khó coi nằm trên giường, biểu cảm hơi khó chịu. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ sơ sinh, thái độ thật sự hơi kỳ lạ.

“Làm sao vậy Tiểu Từ? Có phải có chỗ nào khó chịu hay không?” Từ Vân Liệt thót tim.

Sở Từ bĩu môi: “Em không sao...”

Chỉ là tiểu hòa thượng trong không gian đã biến mất. Vừa rồi nàng đã thử dùng ý thức, không gian vẫn còn, sách Phúc Duyên cũng còn. Thậm chí trong sách Phúc Duyên còn có rất nhiều thứ, trong đó có kỹ năng y học và thuật số học. Dường như đều là những thứ tiểu hòa thượng Ngộ Trần biết, nhưng con lừa hói đã biến mất!

Không chỉ vậy, điều quan trọng nhất chính là bàn tay một trong hai đứa trẻ có vết bớt hình Phật ấn nhỏ. Không phải là đầu thai thành con của nàng chứ?

Sở Từ khổ mà không nói nên lời, nàng biết rõ trong lòng, tiểu hòa thượng đã không còn. Nhưng ràng buộc vẫn còn, nàng còn phải tiếp tục kiếm công đức, chỉ là không có cậu bé càm ràm mà thôi.


“Con trai có vấn đề hả?” Từ Vân Liệt nhìn hai đứa trẻ lại hỏi.

Sở Từ nheo mắt, nghiến rang nói: “Em chỉ là cảm thấy con trai út của chúng ta tương lai sẽ không cưới được vợ!”

“Tại sao?” Từ Vân Liệt ngẩn ra, hai đứa nhỏ trông khác nhau. Đứa lớn có vẻ giống hắn hơn, đứa nhỏ trông giống Sở Từ, xinh đẹp. Mặc dù bây giờ làn da còn mềm mại ửng đỏ và nhăn nheo, nhưng càng nhìn càng thuận mắt. Tương lai nhất định sẽ giống như Sở Từ, dáng vẻ tốt như vậy làm sao không thể cưới được vợ?

Sở Từ khóc không ra nước mắt. Nếu nàng đoán không lầm thì con trai út có lẽ chính là hóa thân của tiểu hòa thượng. Một hòa thượng lòng trong trắng và không ham muốn, có thể cưới được vợ sao?

Nhưng nghĩ đến đây, Sở Từ lại mím môi: “Chờ khi nó 20 tuổi, chúng ta bắt đầu chọn vợ cho nó nha? Mềm không được thì dùng cứng. Anh Từ, từ hôm nay trở đi, anh biết cô bé nào vừa độ tuổi đều phải giúp đỡ chăm sóc thật tốt, biết đâu một trong số đó tương lai sẽ là con dâu của em.”

Từ Vân Liệt không biết nên khóc hay cười, làm gì có ai mới sinh con trai ngày đầu tiên đã bắt đầu nghĩ đến việc tìm con dâu chứ?

“Được rồi, em nói tìm thì tìm. Dù sao cũng rãnh rỗi.” Từ Vân Liệt bất lực nói.

Hắn vừa dứt lời thì nhìn thấy Sở Từ đánh đứa lớn: “Anh nhìn đi, thằng cả nhà chúng ta thật nhiều tóc, không giống như thằng út, như một con lừa hói...”

Khóe miệng Từ Vân Liệt lại co giật, trẻ con mới vừa sinh ra có thể mọc bao nhiêu tóc chứ? Rõ ràng là giống nhau... người phụ nữ này làm mẹ, thân thể cấu tạo sợ là đều không tốt lắm, nhìn ánh mắt của vợ hắn kém đi rất nhiều.

--- ---
Sở Từ sinh con xong có nhiều người đến thăm hơn.


Tên của hai nhóc đã nghĩ ra từ lâu. Nhưng bây giờ, Sở Từ lại thay đổi một chút. Tên của thằng cả là Sở Diệc Lan, con trai út vốn dĩ cũng họ Sở. Nhưng Sở Từ đột nhiên sửa họ lại thành Từ Diệc Trần.

Ba Từ vốn dĩ không trông cậy vào cháu nội có thể họ Từ. Nhưng bây giờ vừa nghe gần như mừng đến phát khóc, đều cảm thấy trên người Sở Từ lấp lánh ánh sáng. Quả thực là hiểu chuyện và lương thiện, bất mãn nho nhỏ trong quá khứ biến mất ngay lập tức mà không để lại dấu vết.

* * *
Ba tuổi đã thấy già, nhưng khi đứa trẻ mới ba tháng, Sở Từ đã đoán trước được tính cách của hai đứa trẻ.

Thằng cả hiện giờ có biệt danh là Lan cục đá, giống như Từ Vân Liệt, không thích khóc hay gây rối, trông tương đối chắc nịch. Từ Diệc Trần thì khác, ồn ào giống như Ngộ Trần. Lúc ngủ cũng ai ê a nói mớ, khi khóc càng như muốn lật tung cả mái nhà, ồn ào làm cho mọi người không được sống yên ổn.

Càng làm cho Sở Từ bất lực chính là, nếu thái độ của nàng có một chút thô lỗ thì thằng nhóc này sẽ bắt đầu khóc. Nếu không phải nhìn lớn nhỏ trong nhà xem nó thành bảo bối, nàng tuyệt đối không chút do dự đánh đứa nhỏ này một trận!

Trước kia là tiểu hòa thượng hư thể, đánh không được thì thôi. Bây giờ nếu đã thành con trai của nàng, vậy nàng làm mẹ còn không thể đá mấy cái hả?

“Con lừa hói!” Lúc Sở Từ thay tã cho con trai út nhìn thấy nó yên tĩnh nên lẩm bẩm một câu.


“Oa...” Nhưng mà lời nói vừa dứt lời thì nhóc lại hét lên.

“Khóc nữa mẹ sẽ đánh con đó!”

“Oa...”

“...”

Thật sự muốn nhét đứa con trai này trở lại mà!  

--- ---HOÀN CHÍNH VĂN--- ---
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 804: C804: Ngoại truyện 1


Editor: demcodon

Nghe thấy tiếng quân nhân kêu gào bên ngoài, Từ Diệc Trần đến 6 tuổi đi học thở dài. Làm một người lính thì có gì tốt chứ? Đàn ông đi lính thì thôi, còn có phụ nữ, vẫn là người phụ nữ đã sinh con nữa. Sao có thể bỏ mặc đứa con trai đáng yêu như cậu mà chạy đi làm nhiệm vụ chứ?

Quả thực rất thô lỗ và táo bạo. Xin lỗi con trai, xin lỗi Phật Tổ...

Chỉ là tại sao xin lỗi Phật Tổ, cậu cũng không biết. Cậu chỉ biết khi mình còn nhỏ mẹ thích hung dữ với cậu, bởi vì cậu thích khóc, và bởi vì cậu thông minh...

Anh trai cũng thông minh, nhưng anh rất nghiêm túc trong lúc học tập. Nhưng cậu thì khác, những thứ mẹ biết thì cậu giống như trời sinh đã hiểu. Chẳng hạn như những thuật ngữ trong y học, cậu nghe qua một lần gần như đã nhớ ngay. Mỗi khi như vậy, mẹ sẽ lẩm bẩm một mình. Một lần cậu quan sát cẩn thận, từ miệng mẹ nghe được ba chữ ‘con lừa hói’. Cậu càng không hiểu, tóc của cậu rất nhiều, không hề hói chút nào. Tại sao lại gọi cậu là con lừa hói chứ?





Ngoài ra, biệt danh của anh trai là Lan cục đá, nghe rất hợp. Nhưng cậu lại cảm thấy rất kỳ lạ, gọi là Ngộ Trần, giống như tên của hòa thượng.

Cậu thậm chí còn không hiểu rốt cuộc mẹ thích hòa thượng hay không. Lúc mẹ gọi mình là Ngộ Trần đôi khi rất yên tĩnh và dịu dàng, còn sẽ gãi đầu cậu. Nhưng đôi khi lại hung dữ giống cọp cái, còn thường xuyên nói với cậu trưởng thành phải cưới một cô vợ xinh đẹp, cũng không thể sống độc thân... Tóm lại là rất kỳ quái và hay thay đổi.

Khi mẹ đi lính là lúc cậu 4 tuổi, cậu nhớ rất rõ mọi chuyện về ‘thời thơ ấu’ của mình. Khi đó mẹ có một khoảng thời gian vắng nhà, ông cố (Đại tướng Bạch) đến thăm nói cho cậu biết rằng mẹ đi huấn luyện. Ông cố còn hỏi cậu hắn, nếu mẹ cậu có thể giành được vinh quang cho đất nước thì cậu có vui hay không.

Cậu nói không vui. Bởi vì không biết tại sao, cậu rất không thích dáng vẻ tức giận của mẹ. Cậu thích ăn những món mẹ nấu, thích mặc quần áo mà mẹ làm. Thậm chí thích nhìn mẹ làm nghề y cứu người. Nhưng duy nhất chính là không thích mẹ có dính líu gì đến quân đội. Thậm chí mặc dù cậu còn nhỏ, nhưng cậu biết nếu mẹ thuận lợi nhất định sẽ đi giết người, mẹ dính máu sẽ không đủ dịu dàng. Hơn nữa cậu luôn cảm thấy mình sẽ gặp xui xẻo...

Đáng tiếc, suy nghĩ của cậu không có tác dụng. Lần đó mẹ rất hiền hòa ôm cậu ngủ một đêm, nói cho cậu biết đó là sứ mệnh của mẹ, là dòng máu không sạch sẽ từ trong xương tủy của mẹ.

Mẹ nói mẹ cũng sẽ cố gắng kiếm tiền, để cho bản thân sống thật lâu, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì, còn nói sẽ làm cho những người thân trong quá khứ và những người thân hiện tại mỗi người đều sống tốt.

Lý do thoái thác phức tạp như vậy, cậu lại thực sự hơi hiểu. Sứ mệnh và bản chất thực sự là những thứ rất phức tạp.

Nếu không thể ngăn cản, cậu cũng không có cách gì, cũng không thể luôn khóc lóc ầm ĩ. Nếu làm như vậy mẹ sẽ bảo cả nhà Tiểu Bạch, Tiểu Hắc và Tiểu Kim bắt nạt cậu.

Con ngỗng là sinh vật đáng sợ nhất.

Mặc dù mẹ thường xuyên vắng nhà, nhưng gia đình rất náo nhiệt, có ông cố cuối cùng cũng về hưu, có ông nội hết mực cưng chiều cậu. Ngoài ra có cậu út, dì và chị đều xem cậu như cục cưng mà yêu thương.


Bọn họ đều nói rằng cậu trông giống mẹ. Khi mẹ còn nhỏ đã chịu quá nhiều đau khổ, nên bây giờ cậu thay thế mẹ nhận phần tình thân và tình yêu vốn dĩ nên có kia.

Nhưng cậu cảm thấy may mắn là mình thông minh. Nếu không mình sẽ quá đáng thương, nhất định sẽ bị cưng chiều đến sinh hư.

Người hạnh phúc nhất vẫn là Lan cục đá, rõ ràng là sinh ra cùng một ngày. Anh lại có vẻ hơn mình mấy tuổi, lúc nào cũng luôn ra vẻ người lớn. Nhưng đừng nhìn vẻ bề ngoài của anh thành thật, trên thực tế cũng chỉ là trông giống ba mà thôi. Trong xương cốt lại giống như mẹ, rất hung dữ và táo bạo.





















 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 805: C805: Ngoại truyện 2


Editor: demcodon

Từ Diệc Trần thở dài với gương mặt mũm mĩm. Mẹ nói sau khi hoàn thành nhiệm vụ này thì mẹ có thể trở thành lãnh đạo quân đội với ba. Như vậy, sau này mặc dù trách nhiệm lớn, nhưng thời gian ra ngoài thực hiện nhiệm vụ sẽ ít đi, sẽ tập trung vào việc dạy dỗ và quản lý người khác. Cậu thật hy vọng mẹ có thể thành công. Nếu không Lan cục đá sẽ lén nghiến chặt răng, mấy chiếc răng trắng nhỏ kia mọc lên khó khăn, gãy đi thật đáng tiếc.

Từ Diệc Trần mới nghĩ đến đây thì buổi tối đã nhận được tin vui từ ba mẹ.

Trong lòng không khỏi vui vẻ, ngoài việc muốn mẹ ở nhà hiền lành hòa thuận ra, những nguyện vọng của cậu vẫn luôn dễ dàng đạt được.

* * *



Sở Từ đã dành nhiều thời gian ở nhà. Nhưng cuộc sống đau khổ của Từ Diệc Trần lại càng nhiều hơn.

Cậu luôn thích lén lút nói mấy thứ lung tung. Chẳng hạn như tính tình duyên cho cậu út, nói cậu út đến 30 tuổi sẽ không lấy được vợ; còn nói Hoắc Hạnh Quả, nói chị ở ác gặp ác, tương lai nhất định sẽ gả cho một người có thể kiểm soát  được chị...

Bởi vì như vậy, người làm mẹ như Sở Từ thường xuyên muốn đánh Từ Diệc Trần một trận, nói cho nó biết không thể tiết lộ thiên cơ, nói nhiều sẽ bị giảm tuổi thọ.

Ví dụ mà Sở Từ hay nói đến nhất là có mấy vị đại sư cao tăng ở triều đại không biết tên, chỉ vì nói quá nhiều nên... chết rất thảm.

Nhưng ngay cả bản thân Từ Diệc Trần cũng không ngờ rằng khi cậu lên 8 tuổi, chị Hạnh Quả yêu quý của cậu lại trở thành mợ út, được cậu út Sở Đường cưới về nhà.

Cậu út có tầm nhìn xa, hơn nữa là người đàn ông thích làm việc điên cuồng, mới 30 tuổi đã đến một thành phố nhỏ làm chủ tịch, tương lai rực rỡ. Nhưng lúc đó, chị Hạnh Quả cũng mới 19 tuổi, tuổi như bông hoa nở đẹp. Hơn nữa còn là bác sĩ giỏi nhất trong số thế hệ trẻ ở thủ đô. Bởi vì đi theo cậu út ra ngoài rèn luyện mà đã bị cậu út xấu tính bắt cóc.  

Trâu già gặm cỏ non, chú Thẩm Dạng nói như vậy.

Cậu cũng cảm thấy rất có lý. Nhưng mẹ lại nói nước phù sa không chảy ra ngoài ruộng, mẹ nói chị Hạnh Quả xuất sắc như vậy cưới về nhà không có hại, bản thân đồng ý là được.


Cậu suy nghĩ kỹ lại cũng thấy đúng, cậu út đẹp trai, tính cách cũng tốt, rất chướng mắt những cô gái kém hơn mẹ; cũng chỉ có chị Hạnh Quả là người tài năng xuất sắc và biết từ nhỏ đến lớn như vậy mới có thể làm cậu út thích. Hơn nữa, nếu chị Hạnh Quả gả cho người khác, cậu sẽ càng đau lòng hơn.

Chỉ là cô gái xuất sắc nhất bên cạnh cậu đã bị cậu út cướp đi. Cậu cảm thấy mình thực sự sẽ giống như lời mẹ nói, sẽ không thể lấy được vợ.

Hay là làm hòa thượng đi... Nhưng mà cậu vừa nói một câu trước mặt mẹ thì đã bị ba con ngỗng to đuổi theo chạy mấy cây số.

Cậu thực sự không hiểu được làm thế nào mà mấy con ngỗng này lại sống lâu đến vậy. Khi cậu trưởng thành nhất định phải ăn thịt ba con ngỗng. A di đà Phật!

--- ---
Nhưng đến một ngày, cậu phát hiện bản thân đã thật sự trưởng thành.


||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||

Lan cục đá đã thi được vào quân đội, từng bước kế thừa nguyện vọng của ba mẹ, còn đính hôn với con gái của chú Thẩm. Lan cục đá có vóc người cao lớn, con gái của chú Thẩm thì trông rất yếu ớt nhỏ bé. Cậu cũng không dám tin Lan cục đá làm sao dám bắt nạt cô gái yếu đuối như vậy, còn thường xuyên chọc cho người ta tức đến mức vừa khóc vừa cười.

Ai cũng có một nửa kia, chỉ có cậu là không có.

Con gái chưa lập gia đình xung quanh cuối cùng cũng chỉ còn lại con gái của mấy chú, đáng tiếc là họ hàng gần không thể kết hôn.

Cậu không nhớ nổi mình đã bị mẹ lải nhải bao nhiêu lần. Nhưng mẹ cũng không có thúc giục cậu kết hôn, mà chỉ nói nói cậu rằng tuyệt đối không thể làm hòa thượng. Cậu không hiểu, tại sao từ nhỏ đến lớn mẹ thích chống đối với hòa thượng như vậy? Bóp chết ước mơ vĩ đại của cậu, như vậy thật sự tốt sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 806: C806: Ngoại truyện 3


Editor: demcon

Trong 30 năm đầu sau khi sinh con, nguyện vọng lớn nhất của Sở Từ thực ra không phải đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi; mà là bẻ thẳng con trai út, tuyệt đối không thể cạo đầu trọc làm hòa thượng.

Không phải nàng có thành kiến, mà là đứa con trai này không tầm thường. Chẳng hạn như nó từ nhỏ không thích ăn thịt, còn thích tất cả động vật ngoại trừ ngỗng ra, tình yêu rất nhiều và hơi tràn lan.

Làm hòa thượng thì có gì tốt chứ? Nhiều quy tắc, rượu và gái đẹp không được đụng đến. Huống chi tính cách trước đây của Ngộ Trần cũng hoàn toàn không ổn định. Nhưng bởi vì chuyện đời trước nên cam chịu mà thôi. Cho nên, nàng mới phải cải tạo con trai một cách đàng hoàng.

Khi nó 6 tuổi, nàng lén lừa nhóc uống rượu trái cây. Sau khi uống xong, mặt nhóc đỏ bừng rất đáng thương. Nhưng đôi mắt lại đầy tò mò với đồ vật trong tay nàng.


Khi nó 10 tuổi, nàng đã bắt nhóc đi đánh một tên lưu manh. Sau khi đánh xong, bé Ngộ Trần tủi thân đến sắp khóc. Những vẫn đá cho người xấu một cú. Truyện Võng Du

Khi nó 16 tuổi, nàng nói với nó đứa trẻ ngoan phải yêu sớm. Từ Diệc Trần nghẹn đến mức suýt chút nữa đọc ra A di đà Phật. Nhưng lại lén giấu bức thư tình người khác viết cho cậu ở trong cặp sách.

--- ---
Nhưng khi nó 25 tuổi vẫn chưa từng rung động với ai, nàng hơi nóng nảy đá người ra khỏi nhà tự lập, đến khi nào muốn lấy vợ hãy trở về.

Ba năm trời nàng không gặp con trai lần nào.

Anh Từ ước gì hai đứa con trai không ở bên cạnh, miễn cho nàng tức giận. Cho nên chưa bao giờ nói một câu.

May mắn thay, ba năm sau, nó dẫn mề một cô gái giống như một con sói con. Là nó nhặt được.

Thế giới này không hòa bình hơn so với vẻ bề ngoài, cô gái mà Từ Diệc Trần nhặt là một sát thủ do một tổ chức bạo lực nuôi.

Cô gái tên là Phạn Thập Thất, trông rất xinh đẹp, đôi mắt đen láy, gương mặt tròn xoe, tuổi ngoài hai mươi. Nhưng cái gì cũng không hiểu, chỉ biết giết người.

Phạn Thập Thất rất thành thạo với tất cả các loại vụ khí trên trên đời, đồng thời cũng là nguyên liệu tốt cho việc tập võ. Nhưng mà ngây thơ một cách kỳ cục, đôi mắt lúc nào cũng đầy đề phòng và nghi ngờ, đối với bất kỳ ai cũng như vậy. Nhưng với Từ Diệc Trần thì khác.


Từ Diệc Trần từng bước dạy dỗ cô, dạy cô phép xã giao, dạy cô tiếp xúc với thế giới người thường. Giống như bảo vệ bảo vật mình yêu quý nhất, không cho phép bất kỳ ai nhúng tay và chạm vào.

Nếu không phải có một ngày, người nó bảo vệ đột nhiên biến mất. Người làm mẹ như nàng đều sẽ cảm thấy con trai và Phạn Thập Thất chỉ đơn giản là thưởng thức lẫn nhau.

Ngày đó Phạn Thập Thất bị tổ chức ban đầu bắt đi, Từ Diệc Trần điên cuồng như một con sư tử, hoàn toàn mất đi lý trí.

Trước đây nó thích xem bói, tất cả mọi chuyện như thể chỉ cần vỗ tay là có thể khống chế. Nhưng mà ngay lúc đó, nó bối rối, không xem ra được một chút manh mối nào, đôi mắt đỏ hoe vì sốt ruột. Sau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu nàng nhìn thấy nhóc thối hoảng loạn như thế.

Cũng may vẫn điều tra ra được cô gái này.

Nói trước không sát sinh cũng đã quên, nó kéo Lan cục đá và dẫn theo một đám người tiến vào sào huyệt của đối phương. Đối phương người thì chết, người thì bị thương, thông tin hữu ích của đối phương đều bị mang về tất cả. Thủ lĩnh của đối phương càng không buông tha bất kỳ ai. Khi tìm thấy Phạn Thập Thất, Từ Diệc Trần đầy thương tích.


Cuối cùng, hai người được Lan cục đá khiêng về trong chóng váng. Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên khi tỉnh dậy, nói với nàng với vẻ mặt kiên định rằng nó có vợ rồi, bảo nàng đừng lo lắng về việc nó sẽ đi làm hòa thượng.

Nàng đã nói rồi, con trai của nàng đẹp trai vậy. Nếu thực sự làm hòa thượng sẽ rất đáng tiếc.

Mặc dù nàng và anh Từ đã tốn nhiều tâm tư. Nhưng dù sao cũng đã đầy đủ vẹn toàn. Giống như nàng vậy.

--- ---HẾT-- ---

Truyện được đêmcôđơn chỉnh ngữ đăng duy nhất trên Diễn đàn Lê Quý Đôn. Từ 4/12/2019 đến 23/8/2022. Chân thành cám ơn mọi người đã theo dõi truyện.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom