Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động
Chương 120


Tiêu Vân Chước khen ngợi thật tâm thật ý, đối mặt với “Lục biểu thúc đại nhân” này cũng trở nên cung kính hơn.

Hoắc lục thúc cũng không hiểu lắm, nhưng sau khi nghĩ kỹ về tiền căn hậu quả, hài tử vừa rồi mới bị kinh hãi, chính là thời điểm bối rối bất lực, lúc này đột nhiên xuất hiện một “thân nhân”, khó tránh khỏi sinh lòng ỷ lại.

Nghĩ như thế, Hoắc biểu thúc vui vẻ mỉm cười: “Đương nhiên là được, phía trước nha môn đều là chỗ làm việc, nếu như ngươi muốn đến thì cứ vào phía sau, ta cũng có một nữ nhi năm nay mười hai tuổi, tuổi tác các ngươi cũng không chênh lệch nhiều, có thể chơi cùng nhau được đấy.”

“Được, đa tạ Lục biểu thúc đại nhân.” Tiêu Vân Chước cố gắng ra vẻ một tiểu bối hiểu chuyện.

Nàng làm công việc này, những âm hồn oán quỷ mà nàng gặp phần lớn đều có trải nghiệm thê thảm, phải thường xuyên lui tới nha môn.

Hoắc lục thúc nhìn tiểu bối nho nhỏ ở trước mắt với ánh mắt hiền từ, mà Tam vương gia Nguyên Nghiêu đứng ở bên cạnh lại mang vẻ mặt phức tạp.

Lần trước khi hắn gặp Tiêu cô nương, đối phương không phải có thái độ này. Lúc đó khi đối mặt với Tam Lang Mạnh gia, nàng thậm chí còn cực kỳ kiêu ngạo, thậm chí còn không thèm nể mặt nhị ca nhà mình, toàn thân mang theo mấy phần dã khí, nhìn rất thú vị!

Lúc này mới có mấy ngày mà đã bị quy củ thuần hóa thành ra như vậy rồi?

Nguyên Nghiêu nhếch môi: “Lần trước ở Mạnh gia đi vội vàng, không làm quen được với Tiêu cô nương, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp nhau… Nếu như ngươi là cháu gái của Hoắc đại nhân thì cũng thật trùng hợp, ta và Hoắc đại nhân là bằng hữu thân thiết, hôm nay gặp tiểu bối là ngươi thì cũng phải ra dáng một chút, tặng cho ngươi một khối ngọc để chơi cũng được!”

Nói xong, hắn lấy từ trong tay ra một khối bạch ngọc, ném vào trong tay Tiêu Vân Chước.

“…” Huyệt thái dương của Hoắc Tuân đập thình thịch.

Ông ấy đã ngoài ba mươi tuổi, sao có thể làm bằng hữu với một thiếu niên mười bảy tuổi chứ?

Rõ ràng là Xương Vương điện hạ tự cho là quen thuộc, gặp ai cũng xưng huynh gọi đệ. Người này thân phận tôn quý, ngay cả bệ hạ cũng bảo ông ấy nhường nhịn một chút, không còn cách nào khác, ông ấy đành phải nhân nhượng, chỉ cho là dỗ dành hài tử chơi đùa mà thôi…

Ai có thể ngờ rằng người này thấy ông ấy lại không hề khách khí, thấy cháu gái của ông ấy lại bày ra dáng vẻ trưởng bối, đúng thật chẳng ra gì…Ôi!

Chẳng qua, đây không phải là lần đầu tiên điện hạ tặng ngọc cho người khác, số ngọc trong tay hắn cầm là ngọc chất lượng tốt, mà trong tay hộ vệ phía sau là ngọc có chất lượng kém hơn một chút. Khi quen biết người nào cũng thích tặng ngọc cho người ta, cũng may người này là hài tử của bệ hạ, nếu không thì gia tài có nhiều bao nhiêu cũng không đủ cho hắn tiêu!

Hoắc Tuân có chút đau đầu.

Tiêu Vân Chước sờ ngọc trong tay, cau mày nói: “Ta không cần cái này.”

“…” Hoắc Tuân giật mình: “Điện hạ đã cho ngươi thì ngươi cứ cầm đi.”

Tiêu Vân Chước cũng rất bất đắc dĩ, thứ này khá tốt, nhưng nàng thật sự không thể lấy.

Thứ nhất, khối ngọc này có chất lượng tốt, giá tiền rất cao, lại bởi đối phương là vương gia nên nàng cũng không dễ dàng đáp lễ, chẳng khác nào thiếu nhân tình. Thứ hai là ưu điểm của khối ngọc này chỉ là chất lượng tốt mà thôi.

Ngọc có linh hồn và có thể bảo vệ chủ nhân của nó, nhưng khối ngọc này lại xám xịt, có thể là phương thức khai thác không tốt hoặc là lai lịch có chút vấn đề.

Nếu nàng lấy thứ này về, còn phải mất công dưỡng nó nữa.

“Ngươi không thích khối này à? Khối này là hình con thỏ, bổn vương còn tưởng rằng mấy tiểu cô nương đều thích loại này, vậy thì…ngươi cứ chọn đi, thích khối nào thì lấy khối đó, bổn vương còn có rất nhiều.” Nguyên Nghiêu quả thực rất dễ nói chuyện như lời đồn, lấy ra mấy khối ngọc nữa.

Thật đúng là đủ kiểu đủ loại, ùn ùn không dứt.

“Mấy cái này là từ cùng một khối ngọc thạch phải không?” Tiêu Vân Chước liếc nhìn qua rồi hỏi.
 
Chương 121


“Ánh mắt của ngươi không tồi.” Nguyên Nghiêu nhướng mày, khuôn mặt lộ vẻ tán thưởng: “Năm ngoái có người đào được một khối ngọc thô cực phẩm ở đất Tây Nam, lại không quản xa xôi ngàn dặm vận chuyển đến bổn vương phủ ở kinh thành. Bổn vương lại sai thợ thủ công khoét rỗng toàn bộ khối ngọc, lại dùng hết làm thành từng miếng ngọc, kiểu dáng của mỗi miếng ngọc lại không giống nhau…”

Hoắc Tuân bất đắc dĩ thở dài, Tam vương gia ngây thơ phóng túng, lại không nghĩ tới, để vận chuyển một khối ngọc thô to như vậy từ nơi xa xôi về đây đã phải hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực.

Hơn nữa, đây còn là món quà mà một thương nhân buôn ngọc ở kinh thành tặng cho hắn.

Trong lòng hắn chỉ cho rằng người ta đang muốn kết giao bằng hữu với hắn, cũng không hề khách khí nhận lấy.

Đương nhiên, nghe nói sau đó hai bên vẫn giữ liên lạc qua lại.

“Đa tạ Tam vương gia, chỉ là vô công bất thụ lộc, thứ này ta không thể nhận được.” Tiêu Vân Chước vô cùng thức thời thu hồi ánh mắt, nàng dám khẳng định rằng, trước khi khối ngọc thô lớn kia được tạc ra, tất đã xảy ra sự cố liên quan đến mạng người.

Tuy nhiên, nếu đối phương là người bình thường, nàng sẽ nói thật mà không cần phải cố kị, nhưng đổi thành vương gia thì lại khác.

Người trong hoàng tộc, tốt nhất là không nên liên quan quá nhiều.

Nguyên Nghiêu khẽ kinh ngạc, chưa có ai dám từ chối nhận đồ mà hắn cho, vị cháu gái mới nhận trước mặt này rõ ràng là không biết nhìn hàng, chẳng trách Nhị Lang Tiêu gia nhìn thấy nàng lại có biểu hiện không muốn tỏ ra quen biết như vậy…

“Thôi, nếu ngươi đã không cần thì bổn vương cũng không ép!” Nguyên Nghiêu lập tức rộng lượng, bảo người cất đồ đi.

Tiêu Vân Chước vẫn bình tĩnh điềm đạm, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.

Bổn triều khai quốc cho tới bây giờ còn chưa đến trăm năm, những năm cuối của tiền triều có quá nhiều người chết. Vì vậy, để làm cho bách tính được an tâm, hoàng đế đương triều đã thi hành chính sách cai trị nhân từ, ít khi vì những chuyện nhỏ nhặt mà đại khai sát giới, bởi vậy nàng cũng không lo lắng thái độ của mình sẽ khiến Tam vương gia tức giận đến mức g.i.ế.c c.h.ế.t nàng.

Đương nhiên, tổ phụ của nàng…bị hoàng đế ban chết…cũng là đáng đời.

Lão nhân gia đã làm không ít chuyện vô đạo đức như vậy, hoàng gia cũng nể mặt tằng tổ phụ bỏ qua mấy lần, lại không ngờ rằng lá gan của tổ phụ càng lúc càng lớn, tìm tri kỉ ở bên ngoài chưa đủ, thế mà còn chạy vào trong hoàng cung để đại triển hùng uy, hoàng đế không tru di cửu tộc đã là nhân từ lắm rồi.

Hoắc Tuân là người khôn khéo, đương nhiên không thể lơ là Tam vương gia được nên lập tức mời hắn đi xem hồ sơ vụ án của Ngô Tam.

Nghe nói Tam vương gia thích nhất là những thứ mới mẻ này.

Sau khi Tiêu Vân Chước nhận thân thích xong, Hoắc Tuân liền gọi hai nha dịch đến hộ tống nàng về nhà.

Ở trong nhà, Tiêu Trấn Quan đã có chút c.h.ế.t lặng.

Chỉ có thể an ủi chính mình, ít ra lần này nữ nhi đi cả đêm không về còn biết sai người về nhà thông báo một tiếng.

“Ngươi còn dám quay về à!” Tiêu Văn Yến vừa nghe nói Tiêu Vân Chước đã trở về, lập tức xông tới, chỉ thẳng vào Tiêu Vân Chước, khí thế hừng hực mở miệng: “Phụ thân! Hôm nay con ra ngoài chơi, nghe nói trước đó nàng ở Mạnh gia có dây dưa không rõ với Mạnh gia thứ trưởng tử, ngài mau phạt nàng đi!”

“Con nói lại lần nữa xem! Là ai dám khua môi múa mép nói bậy hả?” Tiêu Trấn Quan giật mình.

Mạnh gia thứ trưởng tử? Ông ấy nghe Đại Lang nói qua, lão nhị và người của Mạnh gia qua lại rất thân thiết.

“Mặt ngươi đã bị đánh sưng lên rồi, thế mà còn không biết xấu hổ ra cửa hóng tin sao?” Tiêu Vân Chước ngạc nhiên nhìn cậu, rồi lại cúi đầu nhìn tay mình: “Có lẽ…là ta xuống tay quá nhẹ rồi…”

Tiêu Văn Yến đỏ mặt: “Ta chỉ nghe nói thôi! Ngươi còn không chịu thừa nhận à?!”

Hôm nay A Nguyên tỷ tỷ đi ra ngoài gặp bằng hữu, nghe người khác nhắc đến, trở về kể lại cho cậu, cậu lại tìm mấy bằng hữu thân thiết của mình hỏi thăm.

Chuyện đúng thật như thế!

Là có người nói Mạnh Bình Chương đang làm ầm lên đòi cưới nàng!

“Đi gọi Nhị Lang tới đây!” Tiêu Trấn Quan cau mày, cảm thấy chuyện này không phải là nhỏ.

Mà Mạnh Bình Chương kia chỉ là thứ trưởng tử thôi, làm sao có thể xứng đôi với nữ nhi ông ấy?

Chẳng lẽ là nhị nhi tử khốn kiếp kia kết bạn bừa bãi, hứa hẹn gì đó ở bên ngoài? Nếu không thì sao người của Mạnh gia lại dám nói bậy như thế?
 
Chương 122


Tiêu Trấn Quan vô cùng lo lắng chuyện của nữ nhi, càng lo lắng hơn là đứa nhỏ này thật sự đi lệch đường.

"Đứa nhỏ nhà Mạnh gia kia... cha chưa từng gặp, nhưng nghe đại ca con nói, phẩm chất bình thường, Chước Nhi, cha tất nhiên sẽ thay con lựa chọn một mối hôn sự cực tốt, con đừng tự suy nghĩ..." Giờ phút này Tiêu Trấn Quan đã có loại cảm giác làm cha mẹ vất vả rồi, nhẫn nhịn lạnh mặt nhiều năm như vậy, hiện tại cũng bất đắc dĩ tan ra rất nhiều.

Tiêu Vân Chước khẽ gãi đầu, chỉ cảm thấy đầu óc của hai cha con này không phải rất tỉnh táo.

Lớn thì quan tâm vớ vẩn, nhỏ thì nhảy nhót lung tung.

Tiêu Vân Chước mệt mỏi liếc nhìn bọn họ một cái, sau đó đi về phía Tiêu Văn Yến dùng lực vỗ lên đầu nó một cái: "Đây là lần thứ hai nha."

"..." Tiêu Văn Yến bị đau: "Cha! Cha thấy không, nàng lại đánh con, con chỉ nói thật, nàng dựa vào cái gì mà lại đánh con?"

"Ta còn phải trò chuyện với bằng hữu, các ngươi ra ngoài nói chuyện đi." Tiêu Vân Chước không khách khí tiễn khách.

Lúc Cần Nương hành hạ Ngô Tam đã tiêu hao quá lớn, nàng phải hỗ trợ nuôi dưỡng hồn phách một chút, lại niệm kinh loại trừ oán khí, chờ mấy ngày nữa vụ án của Ngô Tam được điều tra rõ ràng, chắc là có thể đưa Cần Nương đi luân hồi.

"Bằng hữu?" Tiêu Trấn Quan nhíu chặt mày.

Không phải đứa nhỏ này trở về một mình sao?

Ông ấy định mở miệng hỏi một chút, nhưng Tiêu Vân Chước lại đưa tay đẩy bọn họ ra ngoài, Tiêu Trấn Quan cũng không tiện cứ đứng ỳ ở viện tử của nữ nhi không đi, chỉ có thể đàng hoàng đi ra ngoài, cả một bụng bực tức cứ vậy không phát ra được câu nào.

Trong chốc lát, nhị nhi tử của ông ấy cũng mang theo vẻ mặt mất kiên nhẫn tới đây.

Nhìn thấy ông ấy và Tiêu Văn Yến đều đứng ở cửa viện tử, Tiêu Văn Việt nhịn không được bật cười một tiếng: "Cha, hai người đứng đây làm Môn Thần à?"

Chuyện trong nhà này thật sự là càng ngày càng lạ.

Cha hắn đã dám tiễn mẫu thân hắn ra ngoài dưỡng bệnh đã không thể tưởng tượng nổi, không nghĩ tới còn có lúc cha hắn ăn quả đắng, nhìn sắc mặt này, không giống như là làm cha, càng giống như con cháu hơn.

Đương nhiên, những lời này, Tiêu Văn Việt cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, biểu cảm trên mặt thì cũng không quá cung kính.

"Nhị Lang, vì sao bên ngoài lại có lời đồn về tiểu muội con và Mạnh Bình Chương?" Tiêu Trấn Quan thẳng thắn mở miệng, ánh mắt nghiêm túc lại áp bách.

Tiêu Văn Việt nghe vậy cũng không kinh ngạc, ngoan ngoãn cười nói: "Cha, chuyện này cha hỏi con làm gì?"

"Con còn giả vờ giả vịt! Đại ca con đã nói với ta rồi, con và Mạnh Bình Chương rất thân thiết! Trưởng tử của Mạnh gia bị hại không rõ, hơn phân nửa là các con làm hại." Tiêu Trấn Quan cả giận nói.

Tiêu Văn Việt nghe vậy, nhưng lại không hề sợ hãi: "Cha, người không hỏi thăm một chút à? Trưởng tử Mạnh gia còn là do con cứu đó. Con rảnh rỗi không có việc gì nên mới hại hắn rồi lại cứu hắn à? Tiểu muội tặng thuốc tốt cho Mạnh gia, đắc tội với Mạnh Bình Chương, bây giờ ngay cả con hắn ta cũng không để ý tới, người tới tìm con tính sổ, có phải là tìm nhầm người rồi hay không?"

Chuyện trưởng tử Mạnh gia bị bắt cóc, thật sự là hắn rõ ràng từ đầu đến đuôi.

Lúc ấy Mạnh Bình Chương là bạn tốt của hắn, dĩ nhiên hắn phải nghĩ cho tiền đồ của bạn mình, cho nên hắn dựa vào cái gì mà đi ngăn cản?

Về phần sau đó cứu người... Vốn dĩ cũng không nghĩ tới, vừa lúc gặp được Tam vương gia, mà hắn vừa vặn cũng thiếu một cơ hội để kết bạn với Tam hoàng tử, so sánh với lợi ích đưa tới cửa, tiền đồ của bạn tốt cũng không còn quan trọng như vậy nữa.

Nhưng hắn làm việc xấu sao?

Không có.

Không chỉ không có, mà hắn còn làm được chuyện tốt nữa.

Cho nên giờ phút này bị cha ruột chỉ trích, Tiêu Văn Việt càng không thể không biết xấu hổ và chột dạ, thậm chí vô cùng thản nhiên.

"Gần đây Mạnh tiểu công tử vui vẻ nhảy nhót khiến Mạnh Bình Chương bị chọc tức, nên muốn bêu xấu tiểu muội thôi, nếu như người thật sự để hắn ta cưới tiểu muội, chỉ sợ hắn ta cũng không vừa mắt ấy." Tiêu Văn Việt nói xong, lại cà lơ phất phơ nói tiếp: "Hơn nữa, một chút gió thổi cỏ lay mà thôi, có gì đâu mà cuống lên? Mạnh Hầu Gia cũng định tách Mạnh Bình Chương ra, không bao lâu nữa, Mạnh Bình Chương chỉ là con rơi của Hầu môn, hắn ta ồn ào có ai tin chứ?"

Tiêu Văn Việt vẻ mặt bình tĩnh, tựa như đã biết tất cả mọi chuyện.
 
Chương 123


Trong lòng Tiêu Trấn Quan như có sóng to gió lớn: "Mạnh Hầu Gia nói sẽ tách người ra lúc nào?"

"Tin tức của các người quả thực lạc hậu." Tiêu Văn Việt ghét bỏ nhìn Tiêu Văn Yến một chút: "Mạnh Bình Chương giấu cái yếm của quận chúa Đông Ngọc, Nam Nguyên Vương tìm Mạnh Hầu Gia nói rõ lí lẽ, sau khi hai nhà gặp mặt, đã thảo luận chuyện đính hôn, hôn sự nhanh nhất chắc là sau kỳ thi mùa xuân."

"???" Tiêu Trấn Quan và Tiêu Văn Yến vẻ mặt hồ đồ.

Quận chúa Đông Ngọc, tiếng xấu thiên hạ đều biết.

Vị quận chúa này là ấu nữ của Nam Nguyên Lão Vương, có phần được sủng ái, lúc lão Vương gia còn sống đã sắp xếp hai mối hôn sự cho nàng ta.

Lần đầu, quận chúa Đông Ngọc được gả cho nhi tử của quận thủ Đam Châu, trai tài gái sắc, cuộc sống coi như không tệ, nhưng không tiếp tục được bao lâu, quận chúa cầm roi đánh nhau với cha mẹ chồng, dẫn đến phu thê đoạn tuyệt, bị đưa trở về.

Có Nam Nguyên Vương giao thiệp, kết quả cuối cùng là hoà ly.

Lần hai, quận chúa lại gả cho tiến sĩ tân khoa nhiệm kỳ trước.

Nhưng cũng không được bao lâu phu thê mâu thuẫn không ngừng, vị tiến sĩ kia thậm chí còn hoá điên, mấy lần đến Nam Nguyên Vương phủ khóc lóc kể lể quận chúa ác độc, sau khi không có kết quả, lại ra tay với tiểu quận chúa, hai người đều bị tổn hại.

Vị tiến sĩ kia bị chọc mù mắt, tiểu quận chúa bị tiến sĩ chặt tay.

Chuyện này ầm ĩ vô cùng mất mặt, hai bên đều không chiếm được chỗ tốt, về sau lão Nam Nguyên Vương chết, đích huynh của quận chúa kế thừa vương vị, đối với người muội muội này vô cùng lạnh nhạt.

Bây giờ đã qua thời kỳ chịu tang, Nam Nguyên Vương căn bản không muốn giữ muội muội kiêu căng, thích gây chuyện lại còn bị cụt tay này ở trong phủ, quả thực cố ý lại chọn lựa hôn phu cho nàng ta, nhưng tiếng xấu của tiểu quận chúa, người ngoài kinh thành cũng biết, lại không thể tùy tiện chọn một người bình thường để đẩy đi, cho nên hôn sự vẫn luôn giằng co.

Trừ phi Mạnh Hầu Gia điên rồi mới có thể chịu đựng mà chấp nhận người con dâu như này vào cửa.

"Quận chúa Đông Ngọc và quận mã thứ hai vẫn như cũ bất hoà, tuổi tác của quận mã đã quá lớn, không chịu được trò vui của quận chúa... Có một lần quận chúa tằng tịu với người khác ở Ôn Tuyền Sơn Trang, bị Mạnh Bình Chương nhìn thấy, hắn ta trộm y phục của quận chúa." Tiêu Văn Việt không thèm để ý chút nào tự nói ra khiến người ta kinh ngạc biết bao.

Đây đã là chuyện của ba, bốn năm trước, lúc ấy Mạnh Bình Chương vẫn chưa tới 14, chỉ dám trộm cái yếm, nào dám làm gì khác?

"..." Tiêu Trấn Quan chỉ hận không kịp che tai của con trai út lại.

"Con nghe được ở đâu nhiều chuyện rợn người như vậy?" Tiêu Trấn Quan quả thực khiếp sợ không biết nên nói gì cho phải.

Tiêu Văn Việt vô cùng bình tĩnh: "Còn cần phải nghe nói à? Con tận mắt nhìn thấy."

Lúc hắn và Mạnh Bình Chương cùng nhìn thấy một màn kia, Mạnh Bình Chương háo sắc hơn hắn, còn nghển cổ nhìn, nhìn thấy cái yếm hai mắt toả sáng, cho nên hắn giúp Mạnh Bình Chương canh chừng, để hắn ta thuận lợi lấy được đồ, Mạnh Bình Chương giấu cho đến bây giờ cũng không nỡ vứt đi.

Tiêu Trấn Quan nghe vậy, mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, đột nhiên, sắc mặt ông ấy lạnh lẽo: "Con đi theo ta đến Từ Đường."

Tiêu Văn Việt cũng không sợ hãi, càng không phản kháng, bình tĩnh thuận theo lời phụ thân nói.

Giờ phút này còn có cái gì mà Tiêu Trấn Quan không hiểu?

Mạnh Bình Chương này không phải người ngu, sao có thể nói ra chuyện mình giấu yếm của quận chúa ra ngoài chứ? Vậy chuyện này cũng chỉ có thể là người biết rõ mọi chuyện, con của ông ấy làm.

Người đến Từ Đường, Tiêu Văn Việt theo thói quen quỳ xuống.

"Là con làm kẻ tiểu nhân chỉ đường, thúc đẩy hôn sự giữa hai nhà này đúng không?" Tiêu Trấn Quan trực tiếp cầm gia pháp.

"Có gì không được?" Tiêu Văn Việt nhẹ giọng, lại vô cùng có lý chẳng sợ.

Chuyện này là hắn cố ý nói cho phụ thân nghe, bởi vì Mạnh Bình Chương chắc chắn sẽ tìm hắn tính sổ, sớm muộn gì cũng bị đánh một trận, vậy thì không bằng cắn răng chịu đựng nhanh một chút sẽ qua.

Nếu Mạnh Bình Chương có thể vượt qua trưởng tử Mạnh gia, thay vào đó, hắn ta quả thực còn có chút tác dụng, nhưng hắn ta cần đầu óc thì không có đầu óc, còn xúc động như vậy, người này còn mưu đồ dùng thanh danh của muội muội để làm nhục hắn.

Hắn ta cũng xứng à?
 
Chương 124


Tiêu Trấn Quan nhìn dáng vẻ chết cũng không hối cải của nhi tử, trong lòng kinh hãi.

Cho tới nay, ông ấy cho rằng nhị nhi tử chỉ là tính cách mềm yếu, quần là áo lượt ham chơi không tiến bộ, chứ không nghĩ tới đứa nhỏ này lại có thể hại người mặt không đổi sắc như vậy.

"Mạnh Bình Chương này cho dù không phải người tốt gì, con cũng không nên dùng cách thức ti tiện như thế này để đối phó với người ta. Người người đều biết con với hắn ta từng có mối giao tình, nhưng con vừa quay đầu đã hại người ta đến chỗ không thể trở mình được, từ nay về sau, ai dám thổ lộ tâm tình với con? Có Nam Nguyên Vương tạo áp lực, Mạnh Hầu Gia không thể không bóp mũi nhận hôn sự này, nhưng nếu ông ấy biết là con ở phía sau giở trò, có thể tha cho con dễ dàng hay sao?" Tiêu Trấn Quan tận tình khuyên bảo, vô cùng lo lắng.

Ông ấy sai rồi, sai thật rồi.

Tiền đồ, vinh nhục của gia môn gì gì đó không thể so sánh được với việc giáo dục con cái.

Những năm này ông ấy chỉ bận lo công vụ, mỗi tháng khi về nhà chỉ ép bọn nó đọc sách, nhưng xưa nay chưa từng cẩn thận chú ý đến tính chân thật của bọn nhỏ.

Tiêu Văn Việt lại cảm thấy vô tội.

Phụ thân làm việc quá vướng chân vướng tay, âm mưu dương mưu chẳng qua đều chỉ là để đạt được mục đích mà thôi.

"Mạnh Bình Chương không nhân nghĩa, sao con phải nương tay với hắn ta?" Tiêu Văn Việt vẫn là dáng vẻ đó: "Nhưng phụ thân đã nói con sai, vậy thì là con sai rồi, về sau con không dám như vậy nữa."

"..." Tiêu Trấn Quan hoàn toàn không cảm nhận được thành ý của hắn.

Thậm chí, ông ấy cảm giác nhi tử không hề hiểu ý ông ấy nói.

Không phải ông ấy nói nhi tử không nên đối nghịch với Mạnh Bình Chương mà chính là kinh hãi vì tốc độ trở mặt và độc ác của hắn. Vừa ra tay đã đánh cho Mạnh Bình Chương không còn sức phản kháng.

"Con và Mạnh Bình Chương cũng thân thiết mấy năm, quan hệ này nói là huynh đệ ruột thịt cũng không quá đáng, con làm như thế.... trong lòng không khó chịu chút nào sao?" Tiêu Trấn Quan trầm giọng nói.

"Nhi tử rất đau khổ." Tiêu Trấn Quan vô cùng dứt khoát nói ra đáp án mà phụ thân muốn.

Hắn không ngốc, sẽ không bởi vì Mạnh Bình Chương mà liên luỵ đến tất cả thanh danh của mình.

Cho nên đợi phụ thân phạt hắn xong, tự hắn sẽ đi gặp Mạnh Bình Chương, trong tay hắn cũng không chỉ nắm mỗi nhược điểm là cái yếm, trước đó Mạnh Bình Chương tìm người lừa bán đệ đệ, hắn biết rõ hơn so với bất kỳ kẻ nào, nếu Mạnh Bình Chương không muốn chết, sẽ phải ngoan ngoãn, cung kính với hắn.

Gạt mấy người ngoài không biết rõ tình hình rất đơn giản.

Dáng vẻ ngoan ngoãn nhận sai của Tiêu Văn Việt càng khiến cho Tiêu Trấn Quan giận mà giận không có chỗ phát tiết.

"Con lúc nào thì có thể học được một chút của đại ca. Cha bảo con đọc sách nhiều là để con học được cách làm rõ sai trái, hiểu được đạo quân tử, chứ không phải để con học cách hại người." Tiêu Trấn Quan tức giận cầm gia pháp quật mạnh một cái lên lưng Tiêu Văn Việt.

Tiêu Văn Việt hít vào một hơi, đau đến mức mồ hôi lạnh đã chảy xuống.

"Nếu phụ thân tức giận, vậy thì đánh chết con đi, có phải gần đây con và mẫu thân đều trở ngại con đường của đại ca, cho nên người muốn xử lý toàn bộ chúng ta, để tránh ảnh hưởng đến tiền đồ gấm vóc của đại ca hay không? Bây giờ còn chưa thi đỗ đã như thế, chờ hắn vào con đường làm quan, chẳng phải là sẽ rải hài cốt của chúng ta để trải đường cho hắn hay không?" Tiêu Văn Việt châm chọc nói.

Tiêu Trấn Quan nghe vậy, nét mặt già nua run lên.

Không thể tin nổi nhìn đứa nhi tử này.

Ông ấy tức giận đến mức muốn ra tay đánh thêm một chút nữa, nhưng nhìn dáng vẻ thản nhiên, không để ý gì kia, cứ thế không xuống tay được, trực tiếp vứt gia pháp xuống đất: "Con ngoan ngoãn quỳ ở đó tự kiểm điểm cho cha."

Tiêu Trấn Quan thực sự bất đắc dĩ, ông ấy để ý đến sự sống chết của Mạnh Bình Chương sao? Con người khác, ông ấy không có suy nghĩ quản nhiều như vậy.

Ông ấy lo lắng cho con của mình, tại sao tâm tư lại nặng nề như vậy.

Nét mặt Tiêu Trấn Quan buồn rười rượi, thế mà bên ngoài Từ Đường còn có Tiêu Văn Yến không biết sống chết nghển cổ lên nhìn.
 
Chương 125


Vết bầm trên mặt cậu vẫn chưa tan hết, nhìn thấy phụ thân đi ra, còn nhỏ giọng thầm thì nói: "Cha, nếu mẹ còn ở đây, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho Tiêu Vân Chước như vậy. Nữ nhi nhà ai chưa xuất giá mà đã truyền ra tiếng tăm không rõ ràng với người ngoài chứ? Bây giờ công tử Mạnh gia sắp cưới quận chúa rồi, chẳng lẽ Tiêu Vân Chước phải đến Mạnh gia làm lẽ?"

Tiêu Trấn Quan vốn dĩ đang tức giận, vừa mới ra ngoài lại nghe thấy con trai út nói những lời không có não như vậy, tức giận tới mức đá một cái về phía Tiêu Văn Yến.

"Con cũng quỳ cho ta!" Tiêu Trấn Quan phẫn nộ mở miệng: "Đó là người thân của con, con cứ muốn thấy nàng không tốt vậy? Tại sao ta lại sinh ra một đứa không có đầu óc không tim không phổi như thế. Ta thấy đầu óc con là bị nhị ca ăn mất rồi nên mới ngu như thế!"

"..." Tiêu Văn Yến ôm bụng, đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng.

Không phải cậu chỉ nói thật thôi à?

Giờ khắc này, Tiêu Trấn Quan thật sự có hơi tuyệt vọng.

Hai đứa nhi tử này không có một đứa nào tốt sao?

Tiêu Trấn Quan cảm thấy lồng ngực buồn bực đến khó chịu, nhi tử không nghe lời, còn có thể đánh một trận cho hả giận, nhưng trong nhà còn có nữ nhi khiến ông ấy không xuống tay được...

Đứa nhỏ này ham chơi không thích về nhà như thế, về sau hôn sự lại càng là vấn đề khó khăn.

Ông ấy quả thực không làm được như lão Nam Nguyên Vương, nhét nữ nhi tai hoạ không quản được sang nhà khác...

"Hôm nay đại tiểu thư dẫn theo bằng hữu nào trở về?" Tiêu Trấn Quan càng lo lắng hơn là nữ nhi kết giao không cẩn thận, lập tức lại hỏi quản gia mới cất nhắc.

Quản gia cũng bối rối: "Đại tiểu thư vào cửa một mình... Có điều Hoắc đại nhân còn phái hai nha dịch hộ tống tiểu thư."

"Hoắc đại nhân? Lục biểu đệ kia của ta?" Tiêu Trấn Quan phản ứng cũng nhanh.

Người nhà họ Hoắc nhiều, trong đám con cháu trực hệ, có bốn người làm quan, trong đó có hai vị cử ra bên ngoài, còn lại hai vị, một người là cháu trai cả của lão thái thái, đại biểu huynh của ông ấy, bây giờ đã làm đến chức thượng thư, còn một vị là phủ doãn Hoắc Tuần, đứng thứ sáu, Hoắc đại nhân trong miệng quản gia kia, chắc hẳn là Hoắc Lục gia rồi.

"Người nhà họ Hoắc có tiếng là lạnh lùng không thích giao tiếp, không có lý gì lại đột nhiên đụng phải đại tiểu thư, ngươi nhanh đi điều tra xem đã có chuyện gì xảy ra." Tiêu Trấn Quan cau mày, lo lắng.

Người nhà họ Hoắc, đều không thích ông ấy.

Nguyên nhân là cảm thấy lúc lão thái thái đã phải chịu khổ, mà ông ấy dù sao cũng có dòng máu của phụ thân ông ấy, khó tránh khỏi có chút giận chó đánh mèo, mỗi lần gặp mặt, sẽ không nhìn thẳng vào ông ấy, hơn nữa, Hoắc gia đều là xuất thân quan văn, ông ấy lại thích võ, lại càng không có câu chuyện chung.

Nếu không phải vì lão thái thái, Hoắc gia không chỉ sẽ không hỗ trợ, nói không chừng còn giẫm cho ông ấy một cái.

Hôm nay lại đột nhiên phái người đưa nữ nhi ông ấy về nhà? Nơi này chắc chắn là có chuyện gì đó.

Tiêu Trấn Quan lại một lần nữa phát hiện, chuyện trong nhà này, thật sự là liên miên không dứt.

Bọn nhỏ đã trưởng thành, tâm tư cũng càng ngày càng nhiều, hơi không để ý một chút, bọn nó đã như con cá chạch lẩn mất không thấy bóng dáng, không nắm chắc được, tình hình này, lại càng cần một trưởng bối đoan chính đáng tin để dẫn dắt bọn họ, mà Khương thị...

Tiêu Trấn Quan thở dài.

Bất tri bất giác lại đi tới viện tử của Tiêu Vân Chước.

Phát hiện tiểu nha hoàn Đông Trì của nữ nhi đang ngồi xổm ở bên ngoài trông coi, nhìn có vẻ thần bí.

"Vì sao không đi vào chăm sóc đại tiểu thư?" Tiêu Trấn Quan ở trên cao nhìn xuống, không vui hỏi.

Đông Trì giật mình, vội vàng mở miệng: "Lão gia, đại tiểu thư đang niệm kinh, chúng ta quá ồn nên đã bảo chúng ta ra ngoài trông coi."

"..." Tiêu Trấn Quan há to miệng, không còn lời nào để nói.

Ông ấy bảo Đông Trì lui ra ngoài, Tiêu Trấn Quan không phát ra tiếng động nào, đi vào.

Nhưng một khắc sau, trong lòng Tiêu Trấn Quan chấn động, giống như ngọn núi lớn sắp sụp đổ.
 
Chương 126


Sắc trời có chút u ám, ngày lạnh rặng mây đỏ chiếu vào trong sân.

Chỉ thấy Tiêu Vân Chước dán một vòng lá bùa, mà người ngồi bên ngoài lá bùa, nói chuyện với nơi không người trống rỗng.

"Ta biết ngươi muốn khiến cho Ngô Tam ở trong lao cũng không thể sống yên ổn, nhưng sát khí trong lao quá nặng, sau khi ngươi vào đó, oán khí trên người sẽ chỉ lợi hại hơn, ngộ nhỡ không cẩn thận g.i.ế.t chết Ngô Tam, vậy thì cũng tiện thể huỷ đi chính mình."

"Bây giờ ta có thể đối xử với ngươi tốt, nhưng nếu ngươi làm quỷ oán niệm không có cách nào quay đầu lại, vậy ta cũng chỉ có thể thu phục ngươi, để tránh cho ngươi không khống chế nổi chính mình, hại người vô tội..."

"Ngươi phải tin biểu thúc đại nhân nhà ta kia, vừa rồi ta nhìn gương mặt ông ấy rồi, tinh thần ngay thẳng, hình thể xuất sắc, đoan chính uy nghiêm, tất nhiên là một quan tốt, nhất định sẽ tra ra chân tướng..."

"Ngươi nói nhìn ông ấy nho nhã không giống như là biết dùng hình á? Vậy thì ngược lại..."

"Nhưng âm khí trên người Ngô Tam nặng như vậy, vào lao ngục cũng sẽ vô cùng xúi quẩy, cho dù người của nha môn không dùng hình, gã ta cũng sẽ bị những phạm nhân khác bắt nạt, nếm mùi đau khổ."

"..."

Tiêu Vân Chước vừa nói, vừa cười.

Tiêu Trấn Quan thấy vậy, cũng cảm thấy sau lưng ớn lạnh.

Ông ấy bước nhanh lui ra ngoài, nhìn Đông Trì ngốc nghếch, Tiêu Trấn Quan hết sức nghiêm túc hỏi: "Bình thường đại tiểu thư vẫn như thế à? Nói một mình, thích ở một mình?"

"Đúng vậy." Đông Trì gật đầu.

Đại tiểu thư quả thật có hơi là lạ.

Trong lòng Tiêu Trấn Quan chìm xuống, lúc đứa nhỏ này lưu lạc bên ngoài nhất định là đã chịu khổ rất nhiều, cho nên thần trí mới không rõ ràng như vậy...

Mà ông ấy cũng nghe nói, nếu như một người bị đè nén quá lâu, cũng sẽ có những triệu chứng như này, trong quân doanh, thỉnh thoảng có chuyện bắt nạt, ông ấy đã từng gặp người có tình hình gần như nữ nhi ông ấy...

Nếu muốn tình hình chuyển biến tốt đẹp, nhất định phải quan tâm đầy đủ, càng phải dẫn nàng đi xem náo nhiệt nhiều, không thể để cho nàng có cảm giác bị lạnh nhạt...

Trong lòng Tiêu Trấn Quan rất sốt ruột.

Một lát sau, người mà quản gia phái đi tìm hiểu tình hình cũng đã quay về rồi.

"Hồi bẩm lão gia, hôm nay đại tiểu thư đi ra ngoài tản bộ, suýt nữa bị một kẻ xấu đập vào đầu, may mà người dân xung quanh kịp thời báo quan, bắt được kẻ xấu đi, cho nên mới được Hoắc đại nhân gặp." Quản gia mở miệng nói.

Sắc mặt Tiêu Trấn Quan thay đổi: "Thật sự là gặp lưu manh à?"

"Đúng vậy, nghe nói đối phương đuổi theo đại tiểu thư, hận không thể đập chết đại tiểu thư ngay tại chỗ, nếu như đại tiểu thư không chạy nhanh, chỉ sợ là bây giờ đã..." Quản gia mới cũng cảm thấy việc này vô cùng nguy hiểm.

Đại tiểu thư thật sự là quá xui xẻo.

"Kẻ xấu này dám ở bên đường tập kích gia quyến của quan viên! Quả thật đáng chết! Ngươi đi nói với Hoắc đại nhân, đợi án này kết thúc, mong rằng báo với ta một tiếng, ta nhất định phải tự tay chém tên chó chết không muốn mạng này!" Ác khí trong người Tiêu Trấn Quan cũng đã xông ra.

Thảo nào lúc nữ nhi trở về mất hồn mất vía, hoá ra là chịu sự kinh hãi lớn như vậy.

"Đi đưa cho đại tiểu thư chút trà định thần, đúng rồi... Ta nghe nói trước đó phu nhân lấy được hai chỗ trong Thăng Ba Lâu? Bây giờ phu nhân không ở đây, còn một chỗ, đưa cho Chước Nhi đi, ngươi lại chọn một nha đầu biết chút công phu đi theo bên cạnh nàng, phải bảo đảm chắc chắn an toàn cho đại tiểu thư!" Tiêu Trấn Quan lập tức nói.

Ông ấy cũng không biết Thăng Ba Lâu này làm gì.

Nhưng nếu Khương Nguyên đã thích, vậy chắc hẳn các tiểu cô nương đều thích đến.

Vậy nữ nhi ruột của ông ấy, lại càng không thể thua kém được.

Quản gia vội vàng đồng ý.

Tiêu Vân Chước tận tình khuyên bảo Cần Nương, ban đầu Cần Nương còn chấp niệm không thôi, nhưng dưới công lực càu nhàu của nàng và sự giam cầm mạnh mẽ, cũng chỉ có thể lựa chọn an phận, tiếp tục nghe nàng niệm kinh.
 
Chương 127


Hôm sau trời vừa sáng, trước mắt nàng đã có thêm một nha hoàn xa lạ.

Đối phương khoảng chừng 18 tuổi, nước da không tính là trắng, một đôi mắt vô cùng có thần, Tiêu Vân Chước chỉ nhìn một cái đã biết, đó là một người luyện võ.

"Đại tiểu thư, nô tỳ là Tùng Thuý, phụng mệnh tướng quân đến bảo vệ người, kể từ hôm nay, nô tỳ sẽ một tấc cũng không rời người." Tùng Thuý kiên định nói.

Mẫu thân của nàng ta lúc trước là nha hoàn tướng quân phái tới bảo vệ phu nhân, nhưng chỉ làm được hai tháng, đã bị phu nhân đuổi đi.

Phu nhân không thích hạ nhân do tướng quân tự chọn, phàm là nha hoàn đều phải qua mắt mình mới được, không còn cách nào khác, mẫu thân của nàng ta gả cho cha nàng ta ở thôn trang bên trên, sinh ra nàng ta, nàng ta từ nhỏ đã thích võ, nhưng cha mẹ luôn nói, nàng ta có học được cũng vô dụng, chủ tử không dùng đến nàng ta.

Nàng ta cũng rất buồn, cảm thấy đời này của mình sẽ phải giống như mẹ trông coi hoa màu sinh sống, thật không nghĩ đến bên cạnh đại tiểu thư thiếu người!

Thấy đại tiểu thư nhìn chằm chằm nàng ta, Tùng Thuý vội vàng nói: "Đại tiểu thư! Người cứ việc yên tâm, ta đã đi theo cha ta ở trên núi đánh cọp, về sau ta và Đông Trì cùng nhau chăm sóc người, cam đoan không có bất cứ người xấu nào có thể lại gần người nửa bước!"

"..." Tiêu Vân Chước kinh ngạc.

Rất có khí chất, thật sự là nghé con mới sinh không sợ cọp.

"Nhất định phải một tấc cũng không rời?" Tiêu Vân Chước có chút lo lắng: "Gan ngươi lớn chứ?"

"Lúc nô tỳ ra ngoài, đã chuẩn bị là sẽ dâng cả tính mạng cho người rồi! Cũng đã cáo biệt với cha mẹ!" Tùng Thuý vô cùng nhiệt tình.

Tướng quân nói rồi, đại tiểu thư có bệnh.

Nói nàng nhát gan, không chịu nổi kinh hãi, cho nên về sau phàm là có người làm hại đến sự an toàn của đại tiểu thư, nhất định phải lập tức diệt trừ, tuyệt đối không thể để cho đại tiểu thư rơi vào tình cảnh nguy hiểm!

Bây giờ nàng ta xem xét, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nà này của đại tiểu thư, thật sự là yếu đuối!

Đại tiểu thư đáng thương như thế, sau này sẽ là mệnh của nàng ta!

"Ngươi sợ quỷ không?" Tiêu Vân Chước chần chờ hỏi nàng ta: "Gặp quỷ sẽ không chạy chứ?"

"Cho dù Diêm Vương tới, nô tỳ cũng sẽ không bỏ đại tiểu thư lại!" Tùng Thuý vội vàng kêu một tiếng.

Đông Trì ở một bên thấy vậy, cũng lập tức tỏ thái độ: "Nô tỳ... Cũng thế..."

Tiêu Vân Chước khẽ gật đầu, Đông Trì thì thôi đi, nàng ấy chính là vì kiếm chút tiền nuôi gia đình, bình thường phụ trách chăm nom việc vặt trong nhà là được, không cần thiết để nha hoàn này vì chút bạc hàng tháng mà lo lắng hãi hùng.

Nhưng Tùng Thuý, khí thế hung mãnh, ý chí chiến đấu tràn đầy, khiến cho nàng cảm thấy nếu không để nàng ta xông pha phía trước thì cũng có chút xấu hổ...

Thấy Tiêu Vân Chước giữ nàng ta lại, tinh thần của Tùng Thuý càng dâng cao, lập tức đi ra phía sau lưng Tiêu Vân Chước đứng vững, Tiêu Vân Chước đi một bước, nàng ta sẽ đi một bước, cặp mắt kia nhìn chằm chằm xung quanh giống như chim ưng nhìn con mồi.

Tiêu Vân Chước cảm thấy nàng ta chơi rất vui.

"Đại tiểu thư, lão gia nói cho người chỗ ngồi ở Thăng Ba Lâu, ngày mai người có thể đi cùng biểu tiểu thư." Đông Trì truyền lời.

Thăng Ba Lâu? Tiêu Vân Chước nhớ trước đó Mạnh Vịnh Tư đã hẹn nàng.

"Ta đi cùng tiểu thư Mạnh gia rồi, ngươi nói cho Khương Nguyên, không cần chờ ta." Tiêu Vân Chước mở miệng nói.

Đông Trì vội vàng đáp lời.

Lúc này Khương Nguyên đang xem kịch với lão thái thái, thái độ nhu thuận hiểu chuyện, làm việc vừa đúng.

Lão thái thái vốn dĩ là người bao dung, đối với nàng ta càng không tìm ra sai lầm, chỉ là mỗi lần nhìn thấy Khương Nguyên luôn luôn cười nhu hòa thuận theo, lão thái thái có chút không quá an tâm, một đứa nhỏ mười sáu tuổi, không nên như vậy.

Khi Tiêu Vân Chước truyền lời đến Khương Nguyên ở chỗ lão thái thái, sắc mặt Khương Nguyên vẫn như cũ không thay đổi.

"Chước Nhi đã hẹn trước với người ta rồi, chứ không phải lạnh nhạt với con, nha đầu A Nguyên, con chớ có để ý." Lão thái thái nhìn nàng ta, nói.
 
Chương 128


Khương Nguyên biết, lão thái thái khác với cô mẫu, nàng ta không thể nói xấu Tiêu Vân Chước trước mặt lão thái thái.

Cho nên giờ khắc này, nàng ta vội vàng cười nói: "Biểu tỷ kết giao được bằng hữu nhanh như vậy, con cũng mừng thay cho nàng! Chúng ta đều muốn đến Thăng Ba Lâu, đến lúc đó biểu tỷ còn có Mạnh cô nương ngồi cùng một chỗ cũng được! Đúng rồi, lần này trong Thăng Ba Lâu sẽ có rất nhiều cầm sư và danh cầm xuất hiện, Nguyên Nhi cũng hiểu sơ mấy phần về cầm, cũng có thể giúp đỡ biểu tỷ mời một danh sư trở về..."

Nàng ta khoan dung hào phóng, nói chuyện làm việc không thấy nửa điểm không ổn.

"Con và Chước Nhi có tính cách khác biệt, nàng chơi với người của nàng, con nếu như gặp hảo hữu cũng cố gắng hết sức lo cho mình cho tốt, không cần đặc biệt quan tâm đến nàng." Lão thái thái mở miệng: "Nguyên Nhi nha đầu, con là biểu tiểu thư trong nhà này, thân phận so với Chước Nhi cũng chẳng kém gì, cứ coi như nhà của mình, không cần nịnh nọt ai, cũng không cần để ý đến ai, con hiểu chứ?"

Khương Nguyên ngơ ngác một chút, nhưng lập tức cười gật đầu: "A Nguyên hiểu rồi."

"Con và Chước Nhi mặc dù không phải tỷ muội ruột thịt, nhưng ở Tiêu gia, thì đều là những đứa trẻ ngoan trong nhà, ta lớn tuổi rồi, lúc còn sống cũng sẽ cố gắng hết sức trải đường tốt cho đám tiểu bối các con, về mặt tình cảm quả thực ta coi trọng Chước Nhi nhiều hơn, nhưng thứ có thể cho các con, ta chắc chắn đối xử như nhau..." Lão thái thái nhìn thật sâu vào nàng ta, hi vọng tiểu nha đầu này có thể hiểu.

Người một nhà thì không thể xuất hiện tình hình nội loạn.

Nếu như đã ở trong nhà, vậy sẽ phải dạy bảo cho tốt.

"Lão thái thái thương con, con biết, Nguyên Nhi nhất định sẽ không khiến cho người thất vọng!" Khương Nguyên lập tức trả lời.

Lão thái thái nghe lời này, nên nhẹ nhõm vui vẻ mới phải, nhưng chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy Khương Nguyên chưa chắc đã để lời bà ấy nói vào trong lòng.

Khương Nguyên ở cùng lão thái thái một lúc lâu, lão thái thái cảm thấy vẫn là không nên để cho một tiểu nha đầu tuổi còn quá trẻ như nàng ta cứ phải trông coi bộ xương già này, mới cưỡng ép bảo nàng ta trở về.

Từ trong viện tử của lão thái thái rời đi, sắc mặt Khương Nguyên cũng có chút mỏi mệt.

Nàng ta biết mình có thể không cần lấy lòng lão thái thái, nhưng càng hiểu hơn là, nàng ta chỉ có vui vẻ nghênh đón, làm cho bà hài lòng, lão thái thái mới càng không có lý do gì để đưa nàng ta đi!

Bọn họ nói thật dễ nghe, nàng ta và Tiêu Vân Chước giống nhau?

Làm sao lại giống nhau được chứ?

Lão thái thái xuất thân từ Hoắc gia, đồ tốt trong tay cũng không ít, nhưng hôm nay không phải cũng chỉ cho nàng ta một bộ trang sức mà thôi à? Nếu thật sự coi nàng ta như cháu gái ruột, vậy bây giờ việc cần phải làm là dẫn theo nàng ta đến Hoắc gia, kéo nhân mạch cho nàng ta mới đúng chứ!

Tâm trạng không vui này, mãi cho đến khi Khương Nguyên về viện tử của mình mới biểu lộ ra.

Nghĩ đến Tiêu Vân Chước cũng sẽ đến Thăng Ba Lâu, Khương Nguyên lại càng vô cùng bực bội.

Nàng ta vốn dĩ đã dự định đến Thăng Ba Lâu mời Oanh cầm sư về nhà dạy nàng ta cầm nghệ, Tiêu Vân Chước không thích nàng ta, đến lúc đó nếu như cố ý quấy rối khiến nàng mất mặt, vậy để xem nàng còn có thể bái sư như thế nào?

Một kẻ quê mùa, có thể nghe hiểu cầm khúc sao!

Tiêu Vân Chước lần đầu đến chỗ kia, chắc chắn sẽ ăn mặc trang điểm lộng lẫy, trước đó đã có y phục do phường vải Cao Thăng đưa tới, nàng ta làm sao hơn được chứ?

Trang phục ngày mai phải phí chút tâm tư hơn nữa.

Suy nghĩ xong y phục, Khương Nguyên nhìn sắc trời bên ngoài tối đen như mực, đột nhiên nhớ ra Tiêu Văn Yến lại không đến tìm nàng ta.

"Nhị biểu ca và biểu đệ lại quỳ ở Từ Đường rồi hả?" Khương Nguyên hỏi.

"Vâng, nghe nói lại là bởi vì đại tiểu thư." Nha hoàn của nàng ta là mang tới từ Khương gia, đối với nàng ta vô cùng trung thành.

Khương Nguyên vốn dĩ muốn nghỉ ngơi, lúc này lập tức tỉnh táo tinh thần: “Đến nhà bếp nhỏ bưng chút điểm tâm đến đi, đi xem bọn họ một chút."

Tiêu Vân Chước đắc tội với người khác mới tốt!

Nàng càng đắc tội lợi hại, biểu ca và biểu đệ mới có thể càng cảm thấy nàng ta tốt, Tiêu gia một ngày còn đích tiểu thư này, thì người khác sẽ không để ý đến biểu tiểu thư là nàng ta, cho nên bất luận thế nào, nàng ta cũng phải để cho Tiêu Vân Chước hiểu ra, trống chỗ đã vài chục năm, vậy thì không có tư cách tranh giành với nàng ta.
 
Chương 129


Trong từ đường, Tiêu Văn Việt và Tiêu Văn Yến vẫn quỳ như cũ.

Sắc mặt hai người cũng có chút không được tốt lắm, lần này bị phạt quả thực rất nặng, nhất là Tiêu Văn Việt, y phục sau lưng còn có dấu vết bị đánh đến rách cả ra.

"Vì sao lần này cô phụ lại tức giận như vậy? Lúc trước cho dù có phải quỳ, cũng cho ăn cơm? Biểu tỷ không giúp các ngươi cầu xin một chút à?" Khương Nguyên nhanh chóng đưa đồ đến trước mặt.

Lúc này Tiêu Văn Yến sắp không khóc nổi nữa rồi.

Hiện tại cậu rất hối hận, sớm biết vậy đã im lặng không nói xấu Tiêu Vân Chước!

Cha cậu quả thực là muốn mạng của bọn họ!

"Nàng còn lâu mới quan tâm sự sống chết của chúng ta!" Tiêu Văn Yến khóc không ra nước mắt: "Có cha làm chỗ dựa, về sau đệ chắc chắn đấu không lại nàng!"

"Hay là... Ta đi cầu xin nàng một chút? Sáng mai nàng sẽ đến Thăng Ba Lâu nghe đàn, ta nhớ tâm tình của nàng rất tốt..." Khương Nguyên nhỏ giọng nói.

"Nàng còn muốn đi nghe đàn?! Thật sự là không có lương tâm!" Tiêu Văn Yến nổi giận đùng đùng, thấy sắc mặt Khương Nguyên không đúng, lập tức lại nói: "A Nguyên tỷ, không phải đệ nói tỷ, đệ biết tỷ đã chuẩn bị để đi từ lâu rồi, tỷ và nàng không giống nhau, Tiêu Vân Chước biết cái gì chứ!"

"Nhưng như này cũng không tốt, cũng không thể cứ quỳ mãi như thế..." Khương Nguyên nói xong: "Ta và các ngươi cùng quỳ, ta cũng không tin cô phụ ngay cả ta cũng phạt! A Yến, ta đã nói sẽ chăm sóc đệ thật tốt, dĩ nhiên phải cùng tiến cùng lui với đệ!"

Tiêu Văn Yến cảm động: "A Nguyên tỷ, vẫn là tỷ đối với đệ tốt nhất! Mẫu thân không ở nhà, đệ cũng chỉ có tỷ thôi!"

Khương Nguyên khẽ vỗ lưng Tiêu Văn Yến.

"Biểu muội, chắc ngươi biết mẫu thân ta vì sao bị đưa ra ngoài chứ?" Lúc này, Tiêu Văn Việt đột nhiên mở miệng hỏi.

Từ ngày mẫu thân rời nhà đi, hắn có hơi nghi ngờ về chuyện này.

Tuyệt đối không có khả năng là bởi vì Điền quản gia.

Tay Khương Nguyên khẽ run lên, vội vàng nặn ra mấy phần ý cười: "Ta... Làm sao ta biết chứ? Cô phụ cũng không nói cho ta..."

“Ồ." Tiêu Văn Việt châm chọc cười một tiếng.

Khương Nguyên sao lại không biết chứ? Tin tức của nàng ta cho tới bây giờ đều là nhanh nhạy nhất, lúc trước hắn ở bên ngoài kết giao với vị bằng hữu nào, ở sau lưng mẫu thân đi đến nơi nào, Khương Nguyên đều có thể truyền đạt chuẩn xác không chút sai lầm đến trước mặt mẫu thân, nàng ta không muốn nói, vậy tất nhiên là bởi vì việc này là mẫu thân sai.

Mẫu thân phạm phải sai lầm lớn...

Tiêu Văn Việt căn bản không cần suy nghĩ nhiều, trong lòng đã có thể đoán ra mấy phần.

Chỉ là muốn chính tai nghe được sự thật mà thôi.

"Ngoan ngoãn quỳ đi, tham ăn như thế, cẩn thận nghẹn chết đệ." Tiêu Văn Việt khẽ lườm Tiêu Văn Yến một cái, tiện tay đập rơi điểm tâm trong tay cậu bé, sau đó lại lạnh nhạt nói với Khương Nguyên: "Nơi này là Từ Đường của Tiêu gia ta, biểu muội dù sao cũng là họ Khương, chớ có tùy ý đi vào."

Khương Nguyên hơi bối rối, trong mắt phủ sương, cẩn thận nói: "Vậy muội đi trước... A Yến, tỷ, sau này tỷ ở ngoài cửa trông đệ vậy."

"..." Tiêu Văn Yến càng tủi thân.

Như này là vì sao chứ!

Cha đã như này, nhị ca cũng như này, đều đến ức hiếp cậu!

Cậu đói bụng, chỉ là muốn ăn chút điểm tâm mà thôi! Thật sự chẳng lẽ phải để cậu chết đói sao!

Khương Nguyên nhanh chóng rời đi, trong lòng vẫn hoảng hốt, quay đầu lại nhìn thoáng qua nhị biểu ca đang bị phạt quỳ, chỉ cảm thấy những thứ mình nắm giữ đang từng chút một chạy về phía Tiêu Vân Chước...

Nàng ta nhất định phải nhanh chóng tìm được mục tiêu của mình, thu xếp tốt cho nửa đời sau của mình mới được!
 
Chương 130


Sáng sớm, Tiêu gia chuẩn bị xong hai chiếc xe ngựa.

Sau khi đến giờ, Tiêu Vân Chước ra khỏi cửa, Tùng Thuý ở sau lưng một tấc cũng không rời.

Khương Nguyên đã chuẩn bị xong từ lâu, chỉ là người ngồi ở trong xe ngựa đợi một chút, thấy Tiêu Vân Chước đi ra, lập tức vén rèm xe lên, trên dưới lướt qua y phục của nàng, lại phát hiện ra Tiêu Vân Chước hình như cũng không ăn mặc quá đặc biệt, trên người là y phục thêu màu vàng bán chạy nhất của phường vải Cao Thăng, hoa văn không tệ, nhưng cũng coi như phổ biến.

Không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.

"Không nghĩ tới biểu tỷ cũng sẽ đến Thăng Ba Lâu, lát nữa nếu tỷ nghe không hiểu, cứ gật đầu mỉm cười là được, người ta quen biết nhiều, cũng sẽ lên tiếng kêu gọi các bằng hữu từ trước, nếu có người chê cười tỷ, A Nguyên chắc chắn thay tỷ làm chủ!" Giọng điệu của Khương Nguyên dịu dàng và lo lắng, ánh mắt lại mang theo vài phần châm chọc.

Tiêu Vân Chước dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn nàng ta.

Người này ngồi ở trên xe ngựa nói chuyện, lại làm ra vẻ từ trên cao nhìn xuống, giống như là đang bố thí cho nàng vậy.

Lần trước gặp ở bên ngoài, nàng chỉ đánh Tiêu Văn Yến, đối với Khương Nguyên cũng chỉ là cảnh cáo một tiếng, suy cho cùng là mình không bị đau, cho nên Khương Nguyên mới có thể không nhớ lâu như vậy.

Sự chịu đựng của nàng là có mức độ, cho cơ hội còn không trân quý, vậy thì không thể trách nàng không nể mặt mũi rồi.

"Biểu tiểu thư đi ra ngoài, còn đến chỗ kế toán chi bạc à? Bao nhiêu?" Tiêu Vân Chước nhìn quản gia tự mình tiễn nàng đi, mở miệng hỏi.

Quản gia mới trong lòng giật mình, vội vàng cúi đầu nói: "Hôm nay Thăng Ba Lâu còn bán danh cầm hoặc là cầm phổ, lúc phu nhân chưa đi, đã nói là sẽ cho biểu tiểu thư một ngàn lượng ngân phiếu để hôm nay dùng."

"Một ngàn lượng à? Nhiều vậy. Đại ca một tháng tiền lương cũng chỉ mới năm mươi lượng, lần này ta đi ra ngoài, lại càng là một chút tiền xu cũng không lấy, biểu tiểu thư thân là khách nhân, sao lại có đạo lý dùng tiền bạc của chủ nhà? Mời biểu tiểu thư xuống xe trả tiền." Tiêu Vân Chước bình tĩnh nói.

Trong nhà có núi vàng núi bạc sao? Ra ngoài một chuyến lại lấy hơn một ngàn lượng.

Quản gia chỉ do dự một lát, lập tức gật đầu, bày tỏ rằng nghe lệnh.

Nếu nói trong nhà này người nào chi tiêu nhiều nhất, dĩ nhiên là Nhị thiếu gia và biểu tiểu thư rồi.

Đại thiếu gia luôn ở bên ngoài học tập, lão thái thái sẽ phụ cấp, bản thân đại thiếu gia lại là người vô cùng cần cù và tiết kiệm, mỗi tháng năm mươi lượng bạc cũng còn dư.

Mà biểu tiểu thư... lại là được phu nhân nuôi như bảo bối.

Chỉ nói tới bộ y phục trên người ngày hôm nay, đó là trước đó phu nhân đặc biệt đặt làm, năm mới quần áo mới, chế tác tinh xảo, giữ ấm nhưng lại uyển chuyển, bên trên thêu bướm trắng sống động như thật, trên người phối trang sức càng không đơn giản, ngà voi chạm rỗng huân hương cầu này là lão phu nhân tặng cho phu nhân, phu nhân lại giao cho biểu tiểu thư, viên hương bên trong, lại còn tìm điều hương sư nổi tiếng trong kinh để điều phối, mùi thơm độc nhất vô nhị.

Phu nhân thật sự thương biểu tiểu thư, nếu như biểu tiểu thư trở lại Khương gia, muốn nhiều đồ tốt như vậy, vậy thì nghĩ cùng đừng nghĩ tới.

Quản gia lập tức bảo xa phu của Khương Nguyên đứng sang bên.

"Đại tiểu thư đã có lệnh, xin biểu tiểu thư đừng làm khó chúng tiểu nhân." Quản gia yếu thế nói.

Sắc mặt Khương Nguyên thay đổi: "Đây là trước đó cô mẫu đã đồng ý với ta!"

Những năm này nàng ta cũng có tiền tiêu hàng tháng, nhưng mỗi tháng chỉ có ba mươi lượng, đều đã gom lại, ăn mặc ở, đi lại rõ ràng đều tính riêng...

"Ngươi cũng đã nói, đó là chuyện lúc trước rồi." Tiêu Vân Chước nhíu mày, vẻ mặt tùy ý: "Ngươi đã ở tại Tiêu gia, thì cũng nên suy nghĩ kế sinh nhai cho Tiêu gia một chút, Diệp quản gia, cách thức của xe ngựa này có phải cũng có chút quá phận hay không? Quá phồn hoa, nhà ta bây giờ lại không có tước vị, rêu rao như thế cũng không thỏa đáng, gỡ hết những đồ trang trí, đồ vật dư thừa bên trên cho ta."

Nói xong những lời này, Tiêu Vân Chước cũng cảm thấy tâm trạng rất thông thuận.

Diệp quản gia mới tới là người cực kỳ nghe lời.

Nếu như Diệp quản gia không nghe lời, vậy nàng sẽ phải tự mình đi làm, quá nóng nảy thô bạo.

Bên cạnh có người, quả thật bớt được rất nhiều việc, phụ thân sắp xếp cho nàng một Tùng Thuý quả thực là một chuyện tốt.
 
Chương 131


"Tỷ không thể làm như vậy!" Khương Nguyên bị hù dọa.

Nhưng Diệp quản gia đã bảo người bắt đầu động thủ, thậm chí cũng mười phần đồng ý với cách làm của đại tiểu thư.

Tiêu gia chỉ là bề ngoài thì vẻ vang, trong sổ sách vẫn rất túng thiếu.

Tước vị bị thu, ruộng công cũng mất, may mà nhân khẩu trong nhà không nhiều, cho nên không đến mức nhập không đủ xuất, thế nhưng không chịu nổi biểu tiểu thư tiêu như thế?

"Chỉ có ta có muốn hay không, chứ không phải là có thể hay không, Khương Nguyên, ta cho là ngươi nên hiểu, ta đã nhắc nhở ngươi rồi con đường phía trước là vực sâu, nhưng ngươi nhất định phải bước một chân vào, lựa chọn này, là cực kỳ ngu xuẩn." Tiêu Vân Chước nhíu mày nhìn nàng ta một cái, sau đó lên xe ngựa của mình rời đi.

Tiêu Vân Chước đi rồi, nhưng quản gia vẫn còn ở đó.

Khương Nguyên bị cưỡng ép mời xuống xe ngựa.

Nha hoàn bên cạnh cũng lộ vẻ hốt hoảng nhìn nàng ta, mặt Khương Nguyên đã đỏ lên, càng không có lựa chọn nào đành phải giao ngân phiếu ra, sau đó cắn răng nghiến lợi bảo nha hoàn về viện tử của mình lấy tiền riêng.

Cô mẫu không ở nhà, bọn họ đều nghe theo Tiêu Vân Chước!

Nàng ta là người ngoài chỉ có thể để mặc cho Tiêu Vân Chước bắt nạt!

Nhưng rõ ràng trước đó Tiêu Vân Chước đã bị vứt đi, những năm này ở bên cạnh cô mẫu tận hiếu chính là nàng ta, ở Tiêu gia cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt cũng là nàng ta, dựa vào cái gì Tiêu Vân Chước vừa đến, nàng ta đã phải lui về sau, nhường chỗ cho Tiêu Vân Chước!

Thấy tận mắt chiếc xe ngựa thuộc về riêng mình bị dỡ ra đến chán nản mộc mạc, chiếc khăn trong tay Khương Nguyên đã sắp bị xé nát rồi.

Nhưng ngay cả thời gian cũng không đồng tình với sự đáng thương của mình, nghe đàn ở Thăng Ba Lâu, là quá giờ sẽ không đợi!

Đến thời gian đã hẹn, Tiêu Vân Chước và Mạnh Vịnh Tư hẹn gặp nhau ở bên ngoài Thăng Ba Lâu, cùng nhau đi vào.

Chỗ ngồi bên hồ của Thăng Ba Lâu, cao ba tầng, vị trí cảnh sắc tốt nhất, có thể nghe thấy tiếng chim hót, nghe thấy âm thanh của rừng, xem cá nhảy vọt, như thể Tiên cảnh.

Chỉ là nơi này ở bên ngoài kinh thành, không thể về trong ngày, buổi tối phải tá túc lại sơn trang cách Thăng Ba Lâu không xa.

"Vị trí lần này cũng không dễ tranh." Mạnh Vinh Tư ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Vị Oanh cầm sư này vẫn chưa tới 30 tuổi, không chỉ có ngày thường xinh đẹp, mà cầm kỹ cũng cao siêu, rất có linh tính! Hôm nay nơi này có rất nhiều người tới là vì nàng ấy, phải rồi, trong tay nàng ấy còn có một cây đàn cổ, nói sẽ bán giá thấp cho một hậu bối có thiên phú."

"Là đàn cổ gì?" Tiêu Vân Chước tò mò hỏi.

"Cây đàn này tên Cửu Tiêu, nhưng nhiều năm rồi, nghe nói trước khi tiền triều lập quốc, thiên tai các nơi không ngừng, nhất là Tây Bắc đại hạn hán ba năm, một ẩn sĩ không đành lòng để dân chúng chịu khổ, gỡ Hoàng bảng cầu mưa, hắn dùng cây đàn này tấu bảy ngày, dường như đã mời bách tính lên trên chín tầng mây, sau bảy ngày, trời cho mưa rơi xuống, lại thật sự gỡ được nỗi khổ hạn hán! Chỉ tiếc người này không biết đã đi đâu, rất nhiều người nói sau khi cầu được mưa xong đã thổ huyết mà chết..."

"Cũng bởi vậy mà cây đàn Cửu Tiêu này đã trở thành cây đàn nổi tiếng nhất thiên hạ, nếu thật sự muốn bán, sợ là cũng không có mấy người có thể mua được!"

"Oanh cầm sư chỉ cần giá ngàn lượng bạc, chỉ muốn tìm một người, có thể tương hợp cầm ý với nàng ấy..." Mạnh Vịnh Tư biết thật không ít.

Tiêu Vân Chước nghe câu chuyện xưa này, cảm thấy rất quen.
 
Chương 132


"Tỷ không thể làm như vậy!" Khương Nguyên bị hù dọa.

Nhưng Diệp quản gia đã bảo người bắt đầu động thủ, thậm chí cũng mười phần đồng ý với cách làm của đại tiểu thư.

Tiêu gia chỉ là bề ngoài thì vẻ vang, trong sổ sách vẫn rất túng thiếu.

Tước vị bị thu, ruộng công cũng mất, may mà nhân khẩu trong nhà không nhiều, cho nên không đến mức nhập không đủ xuất, thế nhưng không chịu nổi biểu tiểu thư tiêu như thế?

"Chỉ có ta có muốn hay không, chứ không phải là có thể hay không, Khương Nguyên, ta cho là ngươi nên hiểu, ta đã nhắc nhở ngươi rồi con đường phía trước là vực sâu, nhưng ngươi nhất định phải bước một chân vào, lựa chọn này, là cực kỳ ngu xuẩn." Tiêu Vân Chước nhíu mày nhìn nàng ta một cái, sau đó lên xe ngựa của mình rời đi.

Tiêu Vân Chước đi rồi, nhưng quản gia vẫn còn ở đó.

Khương Nguyên bị cưỡng ép mời xuống xe ngựa.

Nha hoàn bên cạnh cũng lộ vẻ hốt hoảng nhìn nàng ta, mặt Khương Nguyên đã đỏ lên, càng không có lựa chọn nào đành phải giao ngân phiếu ra, sau đó cắn răng nghiến lợi bảo nha hoàn về viện tử của mình lấy tiền riêng.

Cô mẫu không ở nhà, bọn họ đều nghe theo Tiêu Vân Chước!

Nàng ta là người ngoài chỉ có thể để mặc cho Tiêu Vân Chước bắt nạt!

Nhưng rõ ràng trước đó Tiêu Vân Chước đã bị vứt đi, những năm này ở bên cạnh cô mẫu tận hiếu chính là nàng ta, ở Tiêu gia cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt cũng là nàng ta, dựa vào cái gì Tiêu Vân Chước vừa đến, nàng ta đã phải lui về sau, nhường chỗ cho Tiêu Vân Chước!

Thấy tận mắt chiếc xe ngựa thuộc về riêng mình bị dỡ ra đến chán nản mộc mạc, chiếc khăn trong tay Khương Nguyên đã sắp bị xé nát rồi.

Nhưng ngay cả thời gian cũng không đồng tình với sự đáng thương của mình, nghe đàn ở Thăng Ba Lâu, là quá giờ sẽ không đợi!

Đến thời gian đã hẹn, Tiêu Vân Chước và Mạnh Vịnh Tư hẹn gặp nhau ở bên ngoài Thăng Ba Lâu, cùng nhau đi vào.

Chỗ ngồi bên hồ của Thăng Ba Lâu, cao ba tầng, vị trí cảnh sắc tốt nhất, có thể nghe thấy tiếng chim hót, nghe thấy âm thanh của rừng, xem cá nhảy vọt, như thể Tiên cảnh.

Chỉ là nơi này ở bên ngoài kinh thành, không thể về trong ngày, buổi tối phải tá túc lại sơn trang cách Thăng Ba Lâu không xa.

"Vị trí lần này cũng không dễ tranh." Mạnh Vinh Tư ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Vị Oanh cầm sư này vẫn chưa tới 30 tuổi, không chỉ có ngày thường xinh đẹp, mà cầm kỹ cũng cao siêu, rất có linh tính! Hôm nay nơi này có rất nhiều người tới là vì nàng ấy, phải rồi, trong tay nàng ấy còn có một cây đàn cổ, nói sẽ bán giá thấp cho một hậu bối có thiên phú."

"Là đàn cổ gì?" Tiêu Vân Chước tò mò hỏi.

"Cây đàn này tên Cửu Tiêu, nhưng nhiều năm rồi, nghe nói trước khi tiền triều lập quốc, thiên tai các nơi không ngừng, nhất là Tây Bắc đại hạn hán ba năm, một ẩn sĩ không đành lòng để dân chúng chịu khổ, gỡ Hoàng bảng cầu mưa, hắn dùng cây đàn này tấu bảy ngày, dường như đã mời bách tính lên trên chín tầng mây, sau bảy ngày, trời cho mưa rơi xuống, lại thật sự gỡ được nỗi khổ hạn hán! Chỉ tiếc người này không biết đã đi đâu, rất nhiều người nói sau khi cầu được mưa xong đã thổ huyết mà chết..."

"Cũng bởi vậy mà cây đàn Cửu Tiêu này đã trở thành cây đàn nổi tiếng nhất thiên hạ, nếu thật sự muốn bán, sợ là cũng không có mấy người có thể mua được!"

"Oanh cầm sư chỉ cần giá ngàn lượng bạc, chỉ muốn tìm một người, có thể tương hợp cầm ý với nàng ấy..." Mạnh Vịnh Tư biết thật không ít.

Tiêu Vân Chước nghe câu chuyện xưa này, cảm thấy rất quen.
 
Chương 133


Mạnh Vịnh Tư không biết võ, chỉ có thể nghe thấy người khác nói loáng thoáng, nhưng nội dung thì hoàn toàn không biết, nhưng Tiêu Vân Chước lại nghe thấy rõ ràng.

Lúc này đám nha hoàn đều đứng bên ngoài nghe lệnh, cũng không thể tới gần, nếu không dù là Tùng Thuý, cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện huyên thuyên này.

Tiêu Vân Chước quay đầu nhìn sang.

Ánh mắt xéo qua cũng có thể nhìn thấy Khương Nguyên, nàng ta vừa mới tới, ngồi ở chỗ cách đây năm sáu hàng.

Khương Nguyên lại còn đổi một bộ y phục, bộ trang phục đẹp đẽ lúc ra khỏi cửa đã hoàn toàn biến mất, bây giờ vô cùng mộc mạc, hốc mắt còn đỏ, sau khi vào chỗ, bên cạnh lập tức có người tò mò lại quan tâm xông tới chỗ nàng ta nhìn, nàng ta cưỡng ép nhếch khóe miệng lên, dáng vẻ ủy khuất lại nhẫn nại.

"Tiêu cô nương, sao vậy?" Mạnh Vịnh Tư có chút không hiểu nhìn nàng.

Trong ánh mắt khó hiểu này, còn tồn tại sự ngưỡng mộ.

Lúc này trong mắt Mạnh Vịnh Tư ngoại trừ Thăng Ba Lâu, thì chỉ có người trước mắt!

Tiêu cô nương người đẹp tâm cũng thiện, bây giờ còn ngồi bên cạnh nàng ấy, hôm nay nàng ấy đặc biệt dùng cao hoa mai mà Tiêu cô nương tặng, mùi thơm của bọn họ giống nhau... Từ lúc gặp Tiêu cô nương, nàng ấy cảm thấy vận khí của mình cũng tốt lên rất nhiều, nàng ấy còn là lần đầu có được bằng hữu thần bí như vậy.

Tiêu Vân Chước nhìn hai người đang nói xấu nàng.

Đối phương cũng yên lặng một lát, lập tức chột dạ dời ánh mắt đi nơi khác.

Các nàng ấy cũng không sợ Tiêu Vân Chước, chỉ là nghe nói người này làm việc điên cuồng, chỉ sợ trong cơn tức giận sẽ làm ra chuyện kinh người gì đó, các nàng ấy vẫn cần thể diện.

"Ngươi là bởi vì chưa gả mà đã có con trước, cho nên oán khí mới nặng như vậy sao?" Tiêu Vân Chước nhìn cô nương đang hung hăng nói chuyện kia, không e dè mở miệng hỏi.

Cô nương kia sửng sốt một chút, sau đó lập tức tức giận nói: "Ngươi nói ai chứ?"

"Ngươi đó, vừa rồi không phải ngươi nói ta tính khí kém sao? Ta suy nghĩ một chút, cũng không nên để ngươi nói lời vô ích, tránh cho người ta cảm thấy ngươi đang đổ oan cho ta." Tiêu Vân Chước nghiêm túc trả lời nàng ta.

Mạnh Vịnh Tư kinh ngạc, vội vàng nhìn sang, giống như con nhím xù lông: "Tề Ngọc Nhi, ngươi nói xấu Tiêu cô nương hả?"

Tề Ngọc Nhi đỏ mặt, có chút không được tự nhiên.

Nàng ta chỉ lén lút nói, bây giờ bị vạch trần, cảm giác đó lại khác biệt rồi.

Nhưng mấy người ở gần đều đang nhìn nàng ta, nàng ta cũng không dễ nhận là mình sợ...

"Ta chỉ nói thật mà thôi... Ngươi nhìn Khương Nguyên đi, đã bị nàng ta hành hạ thành dạng gì rồi, cũng chỉ có ngươi ngốc, bị nàng ta lừa gạt, còn dẫn nàng ta tới chỗ như này..."

"Còn nữa, ngươi nghe thấy lời nàng ta vừa mới nói là tiếng người sao? Chúng ta đều là nữ nhi, vậy mà nàng ta nói ta, nói ta... Chưa gả đã có con trước... Ta... Ta phải xé nát miệng của nàng ta, đều là nàng ta đáng đời!" Tề Ngọc Nhi cắn răng cả giận nói.

Mạnh Vịnh Tư sắc mặt kinh ngạc kinh hãi.

Sau đó ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tề Ngọc Nhi.

"Tiêu cô nương nói chắc chắn đều là đúng." Mạnh Vịnh Tư mười phần tin tưởng Tiêu Vân Chước: "Tề Ngọc Nhi, ta nể mặt mối quan hệ của hai ta không tệ, ta thấy ngươi... Sau khi ngươi về nhà, vẫn nên bảo mẫu thân ngươi điều tra thêm đi, có phải vị hôn phu kia của ngươi có con rồi hay không..."

"Mạnh Vịnh Tư ngươi điên rồi sao!? Sao ngươi có thể! Sao có thể sỉ nhục ta như thế!" Tề Ngọc Nhi kinh ngạc: "Ta sớm đã nghe nói ngươi bị Tiêu Phán quan này mê hoặc tâm trí, ban đầu còn tưởng rằng là bọn họ phóng đại, nhưng bây giờ xem ra, ngươi đơn giản chính là trúng tà!"

Nàng ta và vị hôn phu, chính là thanh mai trúc mã!

Quan hệ giữa hai nhà vẫn luôn rất tốt, gia thế của đối phương không so được với nhà nàng ta, nhưng nhân phẩm quý giá, từ nhỏ đã thích vây quanh nàng ta, Tiêu Vân Chước lại cứ khăng khăng lấy chuyện này ra để bôi nhọ nàng ta, tâm tư này quả thực là ác độc!

"Không phải! Ngươi tin ta, Tiêu cô nương chắc chắn không đổ oan cho người khác!" Mạnh Vịnh Tư nghiêm túc: "Còn có, chúng ta và Khương Nguyên không quen, ngươi dựa vào cái gì mà nói chuyện thay nàng ta? Tiêu cô nương là ân nhân của ta, hảo bằng hữu, nếu ngươi không muốn trở mặt với ta, về sau tuyệt đối đừng bắt nạt Tiêu cô nương, nếu không sau này chúng ta tuyệt giao đi!"

"..." Tiêu Vân Chước yên lặng quay đầu.

Các nàng cãi nhau như này... rất là ấu trĩ.
 
Chương 134


Tề Ngọc Nhi bị Mạnh Vịnh Tư làm cho tức giận đến đỏ mắt.

Trước đó quan hệ của các nàng không tồi, còn thường xuyên ra ngoài tụ tập cùng nhau, lần trước đệ đệ của Mạnh Vịnh Tư bị bệnh, nàng còn thường xuyên viết thư an ủi!

Nhưng không nghĩ tới, nàng thế mà lại hướng về người ngoài!

Tề Ngọc Nhi cảm giác như thể mình bị bạn tốt phản bội, hốc mắt đỏ lên: “Ta thật không ngờ ngươi thế mà lại là người như vậy, vì nữ nhân xấu xa này mà lại muốn tuyệt giao với ta! Hừ!”

“Tề Ngọc Nhi, ngươi không được nói Tiêu cô nương là nữ nhân xấu xa!” Mạnh Vịnh Tư cũng tức giận ngăn cản.

“Còn không phải sao? Nàng vừa mở miệng đã muốn phá hủy thanh danh và hôn sự của ta, đó không phải là ác độc à? Còn có Khương Nguyên nữa…được rồi! Ngươi chờ đó mà xem!” Tề Ngọc Nhi đột nhiên đứng dậy, lao thẳng về phía Khương Nguyên.

Khương Nguyên bị nàng ta kéo lại đây, nhu nhược yếu đuối như lá rụng bay bay trong gió.

“Ngươi nhìn Khương Nguyên xem, có phải bị Tiêu phán quan này ức hiếp rồi không?” Tề Ngọc Nhi cũng tức giận đến mức quên mất xung quanh mình còn có rất nhiều người.

“Tề cô nương…… Cảm ơn ngươi, nhưng mà…… biểu tỷ thật sự không hề ức hiếp ta……” Vẻ mặt Khương Nguyên sợ hãi, vội vàng cẩn thận trả lời.

“Ta biết ngươi bị nàng làm cho sợ hãi! Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi, thấy ngươi cũng khóc sưng đỏ cả mắt. Nha hoàn của ngươi nói chuyện với nha hoàn của ta, chính miệng nàng ta nói rằng Tiêu Vân Chước không cho phép ngươi mặc xiêm y đẹp, sợ ngươi vượt mặt nàng ấy! Nha hoàn ngươi còn nói, sở dĩ ngươi vội vàng như vậy là vì nàng không muốn ngươi bỏ tiền ra cho ngươi mua đàn, còn lấy lại hết tiền bạc mà cô mẫu cho ngươi nữa!” Tề Ngọc Nhi vô cùng tức giận nói.

Khương Nguyên cắn môi: “Không…biểu tỷ không hề liên quan đến chuyện này. Đều là lỗi của ta cả, quả thật ta không nên tiêu xài số tiền đó, rốt cuộc thì cây đàn kia…cũng rất đắt.”

“Chỉ một ngàn lượng thôi! Nếu có thể mua được Cửu Tiêu thì dù đắt mấy cũng đáng giá! Trước đó ngươi được Tiêu phu nhân sủng ái biết bao nhiêu, bây giờ Tiêu Vân Chước trở về lại chèn ép ngươi thành như vậy, dù sao ta cũng không nhìn nổi! Mạnh Vịnh Tư, ngươi nhìn cho kỹ đi, người mà ngươi che chở lại không coi ai ra gì đến cỡ này đấy!”

Tiêu Vân Chước mím môi.

Nàng đến đây là để nghe đàn, không phải tới nghe chuyện thị phi.

Chỉ là câu chuyện đều xoay quanh nàng nên nàng không thể cứ giữ im lặng được.

Tiêu Vân Chước quay lại nhìn Tề Ngọc Nhi và Khương Nguyên: “Các ngươi cho rằng nàng ta bị ta ức hiếp, rất đáng thương sao?”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Tề Ngọc Nhi hơi ngẩng đầu lên.

“Ngươi nói rất đúng.” Tiêu Vân Chước nhìn Khương Nguyên, đột nhiên mỉm cười: “Ta không dung được người nên hôm nay Khương Nguyên không cần phải quay lại Tiêu gia nữa. Tề cô nương, ngươi có lòng bao dung với mọi người, ngươi mang nàng ta về được không?”

“Ngươi…” Tề Ngọc Nhi sửng sốt, có người cãi nhau như vậy sao?

Chẳng phải nên lập tức chứng minh mình không hề khắt khe Khương Nguyên à? Sao lại đuổi người ra khỏi nhà rồi?

“Khương Nguyên lại không phải là con chó con mèo… Nàng là biểu muội của ngươi, ngươi nên đối xử khách khí với nàng mới phải!” Tề Ngọc Nhi vội vàng nói.

Lại không chú ý tới sắc mặt kém đến cực điểm của Khương Nguyên.

Bị người lôi ra trước mặt công chúng đã đủ lắm rồi, hiện giờ Tiêu Vân Chước lại còn miệt thị nàng ta như vậy nữa!

Tề Ngọc Nhi nhìn như giúp đỡ nàng ta, nhưng cách giúp đỡ lại thực sự quá ngu xuẩn, làm cho nàng ta trong nháy mắt này mất hết tôn nghiêm, giống như một kẻ đáng thương không nhà để về, chịu người trêu chọc!

“Nàng chỉ là biểu muội của ta mà thôi, cũng không phải là tổ tông nhà ta, vì sao ta phải tôn kính khách khí với nàng cơ chứ?” Tiêu Vân Chước vẫn bình tĩnh, nói đến hợp lý hợp tình: “Không phải ngươi gọi ta là Tiêu phán quan sao? Nói vậy những người khác cũng nhìn ta như vậy, nếu như thế, ta dường như cũng không cần thiết phải vì một thanh danh hiền từ mà nhẫn nại với một người ngoài nhỉ?”

Ngay tại giờ phút này, Tiêu Vân Chước đột nhiên hiểu ra cái gì là không cần sợ hãi.

Trước đây nàng chưa bao giờ nghĩ rằng lão thái thái và phụ thân vì chuyện xưa của nàng mà trở mặt với mẫu thân.

Nàng không tin và cũng hoàn toàn không có chút chờ mong nào cả.

Nhưng sự thật là Khương thị đã bị đuổi ra ngoài, cho dù bọn họ không báo thù cho nàng, không để cho Khương thị cảm nhận được cảm xúc tuyệt vọng cùng thống khổ của nàng năm đó nhưng bọn họ vẫn tiến thêm một bước về phía nàng.

Đủ để cho nàng cảm thấy, mình vẫn còn quan trọng.

Cho nên giờ khắc này, nàng cũng vô thức cảm thấy đó chính là nhà của mình.
 
Chương 135


Bản thân Tiêu Vân Chước cũng có chút kinh ngạc, bởi từ trước đến nay nàng chưa bao giờ có loại cảm xúc nho nhỏ này.

Đây là lần đầu tiên nàng ỷ thế ức hiếp người.

Quả thật…không tồi.

Tiêu Vân Chước nhìn có vẻ vui vẻ, nhưng Tề Ngọc Nhi lại chẳng hiểu ra sao, nhìn dáng vẻ Khương Nguyên cúi đầu đáng thương, nàng càng nóng nảy hơn: “Ngươi…tại sao ngươi lại tàn nhẫn đến vậy? Khương Nguyên đã chăm sóc mẫu thân ngươi hơn mười năm rồi, ngươi lại đuổi nàng ra ngoài như vậy, ngươi có lương tâm không?”

“Không có.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói.

“…” Tề Ngọc Nhi không biết phải làm sao: “Ngươi, ngươi đúng là không biết xấu hổ.”

“Ừ.” Tiêu Vân Chước cũng không để ý đến thanh danh của mình ở phương diện này, dù sao thì…phán quan gì đó, cũng không hề dễ nghe.

“Biểu tỷ…” Nước mắt Khương Nguyên rơi lã chã, mở miệng.

Tiêu Vân Chước trầm ngâm nhìn nàng ta: “Hôm nay ngươi thay một thân xiêm y như vậy là do ta đã đoạt lại hết toàn bộ đồ đạc của ngươi rồi phải không? Một khi đã như vậy rồi chắc ngươi không cần phải về nhà thu dọn hành lý đâu nhỉ?”

“Không mà! Biểu tỷ, ta thật sự không nói mấy lời đó!” Khương Nguyên vội vàng khóc òa lên: “Ta…ta…Là chính ta suy nghĩ nhiều, ta sợ mình mặc đẹp quá sẽ giành lấy sự nổi bật của tỷ, cho nên mới tự thay đổi xiêm y thế này, đều là do ta suy nghĩ nhiều, biểu tỷ, thật xin lỗi, ta không phải cố ý!”

Tiêu Vân Chước quả thực điên cuồng, không hề để ý đến thể diện dù chỉ một chút.

Trước mặt nhiều người như vậy mà bức ép nàng ta, Tiêu Vân Chước sẽ được lợi gì?

Khương Nguyên cuống lên, căn bản không ngờ Tiêu Vân Chước sẽ liều mạng như thế, mang danh tiếng xấu như vậy, nàng không sợ mình không lấy chồng được sao?

Nhưng nàng ta lại không dám cứng rắn với Tiêu Vân Chước.

Bởi vì những thứ mà cô mẫu đã cho nàng ta…

Những cái đó đều là tự tin của nàng ta, là vật bảo đảm tương lai của nàng ta, nếu như bây giờ nàng ta dám cắn ngược lại Tiêu Vân Chước thì chỉ sợ kẻ điên này sẽ đoạt lại hết mọi thứ của mình!

“Ồ, thì ra là do ngươi suy đoán lung tung thôi à? Thế thì tại sao nha hoàn của ngươi lại nói nhiều với nha hoàn của Tề cô nương thế?” Tiêu Vân Chước tỏ vẻ khó hiểu hỏi.

“Là nha đầu kia suy nghĩ lung tung, cho rằng ta bị ngươi ức hiếp. Kỳ thật ta thật sự không hề như vậy…Sau khi quay về, ta sẽ xử trí nàng. Biểu tỷ, ta thật sự sai rồi, đều là lỗi của ta.” Đầu Khương Nguyên cúi gằm như sắp chạm thấu mặt đất.

Tề Ngọc Nhi có chút bối rối, trong đôi mắt to hiện lên vẻ nghi hoặc.

“Vậy thì nha hoàn này thật đúng là to gan lớn mật, thế mà lại nói với người khác là ta đoạt đồ vật của ngươi, thật đáng chết.” Tiêu Vân Chước lạnh lùng liếc mắt nhìn Khương Nguyên: “Chẳng qua nếu muốn chấm dứt hoàn toàn những lời đồn đại như vậy thì biện pháp tốt nhất là ta và ngươi sau này đừng nên gặp lại nữa, vì tình nghĩa của hai nhà chúng ta, biểu muội tiếp tục ở lại cũng không thích hợp, ngươi có nghĩ vậy không?”

“!!!” Dưới ống tay áo, bàn tay trắng nõn của Khương Nguyên siết lại thật chặt.

Nàng ta nghĩ tới việc cô phụ không giữ nàng ta lại, cũng nghĩ tới chuyện lão thái thái đưa nàng ta ra ngoài.

Chỉ là không nghĩ tới Tiêu Vân Chước lại có thể ở trong trường hợp này mở miệng đuổi nàng ta đi như vậy!

Thà để cho người khác nghĩ rằng mình tàn nhẫn vô tình chứ không cho nàng ta lối thoát, tàn nhẫn cỡ này là điều mà nàng ta chưa bao giờ nghĩ tới!

Cố tình, chỉ cần nàng có lòng tự tôn, nàng lúc này không thể không đáp ứng!

Còn nếu cứ mặt dày mày dạn ở lại Tiêu gia thì ngược lại sẽ bị người ta chê cười.

Nghĩ đến đây, Khương Nguyên chỉ có thể yên lặng đứng thẳng lưng, gạt đi ấm ức và nước mắt, nói nghiêm túc: “Biểu tỷ…Được rồi, vậy thì ngày mai sau khi trở về, ta sẽ dọn ra khỏi Tiêu gia, chỉ là trong lòng vẫn còn nhớ mong cô mẫu, đợi sau khi cô mẫu khỏi bệnh về nhà, ta lại đến thăm…Đến lúc đó, mong biểu tỷ thứ lỗi.”

Nàng tự tin vào khả năng chơi đàn của mình.

Hôm nay nếu có thể lấy được cây đàn của Oanh Cầm Sư, hoặc được Oanh Cầm Sư dạy dỗ thì tổn thất cũng sẽ không quá lớn, dù sao thì cô mẫu vẫn còn sống, Tiêu Vân Chước sẽ không cười cho đến cuối cùng
 
Chương 136


Khương Nguyên cúi thấp đầu, Tề Ngọc Nhi nhìn thấy dáng vẻ nhát gan của nàng ta cũng tức đến đau ruột.

Trong mắt nàng, nếu đã bị Tiêu Vân Chước ức hiếp thì phải có cốt khí một chút!

Khương Nguyên cũng không phải là cô nhi không cha không nương, mặc dù bị đuổi đi thì cũng có nhà để về, làm sao lại bị Tiêu Vân Chước bức lui hết lần này đến lần khác như thế!

“Được rồi, vậy là do nha hoàn kia gây sự lung tung, Khương Nguyên đã tự lên tiếng thừa nhận là hiểu lầm rồi, ngươi còn tức giận cái gì nữa?” Mạnh Vịnh Tư vừa thấy Khương Nguyên không hé răng, lập tức vui vẻ nói: “Tề Ngọc Nhi, Tiêu cô nương không phải là loại người như ngươi nghĩ đâu, tâm địa nàng ấy tốt lắm.”

Lúc này Khương Nguyên vẫn im lặng không lên tiếng, lập tức trở lại chỗ ngồi của mình.

Nhục nhã hôm nay, nhất định sẽ có một ngày nàng ta trả lại hết cho Tiêu Vân Chước!

Tề Ngọc Nhi hừ một tiếng, cũng thành thật ngồi xuống, nhưng Mạnh Vịnh Tư lại quay đầu thấp giọng nói thêm: “Ngươi cũng biết, gần đây mẫu thân của ta cũng đang xem xét việc chung thân đại sự cho ta, vẫn luôn cảm thấy biểu ca của a di ta không tồi. Nhưng Tiêu cô nương lại nói gần đây ta có đào hoa kiếp, ta suy nghĩ cẩn thận mới nghĩ nhất định là có quan hệ với biểu ca ta nên mới điều tra xem thử, mới phát hiện ra tên biểu ca khốn kiếp kia còn chưa đính hôn với ta mà đã …lén lút thông đồng với nha hoàn bên người ta rồi…”

Chuyện này làm sao nàng ta có thể nhẫn nhịn cho được?

Vì thế nha hoàn kia bị đuổi đi, mà biểu ca đến đây nhờ cậy ở tạm để chuẩn bị khoa khảo cũng bị mẫu thân nàng đuổi ra ngoài, phải ở lại khách điếm.

Thậm chí nàng còn muốn nói cho Tề Ngọc Nhi chuyện ánh mắt Tiêu Vân Chước lợi hại đến mức có thể nhìn ra được thể chất của nàng có vấn đề!

Nhưng chuyện nàng khó sinh dục cũng không tốt lắm, không tiện nói công khai ra ngoài.

“Ngươi còn dám nói…” Nhắc tới việc này, Tề Ngọc Nhi càng như pháo nổ: “Nàng ta nói cái gì cũng được, nhưng đụng tới Khâu ca ca của ta là không được!”

Tề Ngọc Nhi còn đang muốn cãi tiếp thì từ Thăng Ba Lâu mơ hồ có tiếng đàn truyền đến.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều im lặng, Tề Ngọc Nhi cũng chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Mạnh Vịnh Tư rồi ngậm miệng lại.

Tiêu Vân Chước theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên đài ngắm cảnh của Thăng Ba Lâu có không ít vị cầm sư ngồi đó, trong đó có một nữ tử đáng chú ý nhất, đôi tay kia đang đặt trên dây đàn, nhẹ nhàng gảy, phát ra những âm thanh tuyệt diệu, chắc hẳn vị này chính là cầm sư Oanh Nhứ mà mọi người nói đến.

Chỗ ngồi của Tiêu Vân Chước không cách quá xa nên cũng có thể nhìn rõ dung mạo nữ tử kia.

Vị Oanh cầm sư này dáng người mảnh khảnh, khí chất trong trẻo lạnh lùng, dung mạo lại càng tuyệt mỹ, khiến người ta vừa nhìn đã khó quên, chỉ là…

Trong mắt Tiêu Vân Chước, ấn tượng khắc sâu không phải là dáng vẻ khuynh thành của nàng mà là tinh thần sắp tàn lụi, người này giống như một ngọn đèn leo lét, tối tăm không rõ, tuổi thọ không dài.

Cây đàn trong tay Oanh cầm sư chắc hẳn chính là Cửu Tiêu.

Bảo vật truyền lại cho đời sau như vậy, chắc cũng sẽ không dễ dàng tặng lại cho người, trừ khi tự biết mình không còn sống được bao lâu nữa nên mới tìm một chủ nhân khác cho Cửu Tiêu.

“Vị Oanh cầm sư này chắc hẳn trước năm mười tám tuổi số mệnh rất cực khổ.” Tiêu Vân Chước nhìn mà không khỏi thở dài.

“Quả thực Oanh cầm sư là một người đáng thương, phụ thân từng là tri phủ An Châu, cũng từng sáng tác rất nhiều. Hơn nữa, Oanh đại nhân còn cho rằng nữ tử và nam tử là như nhau, không nên bị lễ giáo trói buộc, cũng từng xây dựng học đường dành riêng cho nữ tử ở địa phương. Thậm chí ngài ấy còn vô cùng thống hận chuyện các gia đình trong địa phương dìm chết các nữ hài của họ, nhiều lần dâng biểu lên tiên hoàng, hy vọng có thể sửa đổi luật pháp. Chỉ tiếc rằng tính cách Oanh đại nhân quá cứng rắn, đắc tội một vị tham quan, sau bị vu oan mưu phản, bị xử trảm. Mặc dù sau này có người lật lại bản án cho ngài ấy, nhưng rốt cuộc cũng đã quá muộn rồi.” Mạnh Vịnh Tư nhỏ giọng nói.
 
Chương 137


Sau khi Oanh đại nhân chết, thê tử cũng chết theo, để lại Oanh cầm sư lúc đó vẫn còn nhỏ tuổi.

Trước đó Oanh cầm sư được nhận vào nhạc tịch, sau khi bản án Oanh gia được lật lại, nàng có thể tự do, được một người bạn tốt của phụ thân nuôi dưỡng.

Nhưng người bạn này cũng chỉ muốn có thanh danh tốt mà thôi, trong lời nói cũng không đồng tình với tư tưởng và hành động của Oanh đại nhân năm đó, thậm chí còn khinh thường nữ tử, điều này khiến Oanh Nhứ khó có thể chấp nhận nên đã rời đi.

Kể từ đó, lang bạt kỳ hồ.

Cho nên tiếng đàn của Oanh Nhứ mới có thể có một loại cảm giác thấu hiểu, nếm trải hết mọi khổ đau thế tục.

“Mỗi lần nghe nửa sau mỗi cầm khúc của Oanh cầm sư đều có cảm giác khác nhau, thậm chí còn có thể khiến hàng trăm chim chóc nhảy múa, hình ảnh tuyệt mỹ, chỉ tiếc lúc này thời tiết còn lạnh nên không thể thấy được cảnh này.” Mạnh Vịnh Tư lại nhỏ giọng giới thiệu.

Tiêu Vân Chước gật đầu, tiếp tục lắng nghe.

Chỉ là sau khi nghe xong hết, nàng cũng hiểu tại sao Mạnh Vịnh Tư lại nói như vậy.

Bởi vì nửa sau của cầm khúc có phần giống với an thần khúc của Thần Ẩn Môn.

Có những cầm khúc có thể chiêu hồn, an hồn, cũng có cầm khúc có thể điều tiết ngũ hành chính khí, có lợi cho thể xác và tâm trí, tác dụng giống như bùa chú nhưng hình thức biểu hiện khác nhau mà thôi.

Khi Oanh Nhứ gảy đàn, ít nhiều có thể xua tan âm sát khí ở xung quanh. Nói một cách đơn giản, bên cạnh nàng giống như hình thành một động thiên phúc địa, mà các sinh vật sống là đối tượng cảm giác nhanh nhạy nhất, cho nên các loài chim chóc ở gần đó mới có thể bị hấp dẫn đến gần như vậy.

Sau khi khúc nhạc của Oanh cầm sư kết thúc, mọi người ngẩn ngơ hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

“Hôm nay xin chân thành cảm tạ chư vị đã đến, Nhứ vô cùng cảm kích, cây đàn ta vừa dùng chính là Cửu Tiêu, dưới cơ duyên xảo hợp mới có được. Ta đã từng đáp ứng với sư phụ là sẽ tìm cho Cửu Tiêu một chủ nhân có thể thấu hiểu được nó, cho nên nếu mọi người có ý thì cứ vào Lâu thử cầm ý một lần xem sao…” Sau khi nói xong, Oanh Nhứ hướng về phía mọi người hành lễ.

Khách nhân dưới Thăng Ba Lâu, ai nấy đều nóng lòng muôn thử.

Các nàng cũng không phải hoàn toàn vì Cửu Tiêu mà đến, danh sư ở Thăng Ba Lâu này cũng không phải là ít, những người này đều không thiếu tiền, phần lớn cũng có tính tình thanh cao, cho dù là thu đồ đệ để dạy dỗ thì cũng muốn chọn một người hợp mắt hợp duyên, đây cũng là mục đích của đa số mọi người khi tới đây.

Khương Nguyên không phải là người đầu tiên bước lên.

Bình thường người ta mua đồ cũng phải xem xét chọn lựa chứ huống chi là chọn đồ đệ, người đi đầu tiên sẽ chỉ là đá kê chân mà thôi.

“Cầm kỹ của biểu muội nhà ngươi không tồi, trước đó trong ngày sinh nhật của công chúa, mời rất nhiều tiều cô nương đến tham dự, nàng ta cũng được mời đến, ngay cả công chúa cũng khen nàng ta gảy đàn rất hay.” Mạnh Vịnh Tư nhắc nhở Tiêu Vân Chước: “Nếu nàng ta lấy được Cửu Tiêu, chỉ sợ đuôi của nàng ta sẽ vểnh lên đến tận trời!”

“Nếu nàng ta có thể làm được, ta sẽ kính nàng ta thêm mấy phần.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói.

Nàng hiểu Oanh cầm sư muốn loại cầm ý gì.

Đó là thứ mà Khương Nguyên không có, chẳng qua nếu nàng ta không khăng khăng muốn có Cửu Tiêu thì có lẽ hôm nay cũng sẽ nhận được một kết quả không tồi.

Lúc Tiêu Vân Chước đang nói chuyện, đã có người dũng cảm bước lên Thăng Ba Lâu.

Hôm nay mọi người tới đây đều có chuẩn bị, cho nên sau khi lên lầu liền bắt đầu đàn tấu, làn điệu cao vút, du dương êm tai.

“Ta tự nhận cầm kỹ của ta không xứng với cây đàn cổ như Cửu Tiêu, cho nên hôm nay ta đến chỉ để nghe một khúc đàn của Oanh cầm sư. Ta chính là nhị tiểu thư của Ninh Nghĩ Quốc Công phủ, nếu Oanh cầm sư nguyện ý, sau này ngài có thể đến Quốc Công phủ. Mẫu thân của ta cũng thích những nữ tử có tài học như ngài, sớm đã mong muốn được làm quen với ngài, mong rằng Oanh cầm sư suy xét.” Giọng điệu nói chuyện tự nhiên cởi mở, trên mặt nở nụ cười điềm tĩnh mà tự tin.

Nhìn thấy giọng điệu không hề kiêng nể gì của nàng ta, cũng có người không khỏi nhìn về phía Tiêu Vân Chước.

Nếu năm đó tổ phụ của Tiêu Vân Chước không phạm sai lầm lớn như vậy thì hiện giờ thân phận nàng cũng tôn quý như vị nhị tiểu thư ở trên kia.
 
Chương 138


Lợi ích mà tước vị mang đến không chỉ là ưu đãi bổng lộc ruộng đất, chẳng hạn như vị tiểu thư phủ Ninh Nghĩa Quốc Công này, tổ mẫu xuất thân danh môn, mẹ đẻ càng là vương nữ, tương lai cho dù nàng ta không gả vào hoàng thất thì cũng sẽ không gả vào mấy gia tộc nghèo túng bị đoạt lại tước vị như Tiêu gia.

Đời đời liên hôn, cường cường liên hợp, sau này gia tộc mới có thể thịnh vượng hơn, chỉ cần không xuất hiện những kẻ hồ đồ như tổ phụ Tiêu gia thì có thể bảo đảm mấy trăm năm hưng thịnh.

Không phải ai cũng đều có thể có gia thế kiêu ngạo như thế này.

Chỉ là bản thân Tiêu Vân Chước vốn có thể có, nhưng giờ lại chẳng có gì, thế mới khiến người ta thổn thức.

Lúc này, Oanh cầm sư cũng rất khách khí nhìn vị nhị tiểu thư kia: “Đa tạ cô nương đã xem trọng, cô nương là người sảng khoái, tiếng đàn cũng cao vút vui tươi, Oanh Nhứ hổ thẹn không bằng, nếu sau này có cơ hội, nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của cô nương.”

Oanh Nhứ nói như vậy, tức là có thể tới cửa chỉ điểm một hai, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi.

Ngay sau đó, lại lần lượt có thêm mấy cô nương nữa bước tới, tiếng đàn của mỗi người đều có nét đặc sắc riêng. Oanh Nhứ nghiêm túc lắng nghe, có thể thấy được nàng ấy rất am hiểu chuyện này, chỉ cần nghe thoáng qua liền có thể cảm nhận được đặc trưng riêng của mỗi người, thậm chí còn giới thiệu cho bọn họ cầm sư thích hợp, cảnh tượng vui vẻ thuận hòa.

Rất nhanh, Khương Nguyên đã đứng dậy.

Trong lòng Khương Nguyên hơi lo lắng, nhưng vừa rồi nàng ta đã cẩn thận quan sát, Oanh cầm sư đối xử với mọi người không hề quan tâm đến thân phận địa vị. Nàng ấy thưởng thức nhị tiểu thư Quốc Công phủ, nhưng khi đối mặt với thứ nữ của quan gia tiểu lục phẩm cũng rất hòa khí tôn trọng, hẳn là một nữ tử coi trọng tính cách phẩm tính…

Khương Nguyên đột nhiên cảm thấy may mắn, hôm nay nàng ta ăn mặc giản dị như vậy có lẽ là chuyện tốt!

Nàng ta ngẩng đầu ưỡn ngực, trong mắt như có ánh sáng, nhìn rất có tinh thần, không hề kiêu ngạo hay khiêm tốn gì.

Tiêu Vân Chước nhìn sự thay đổi đột ngột của người này, chỉ cảm thấy kinh ngạc.

Không thể không nói, Khương Nguyên rất nhanh nhạy trong việc nắm bắt sắc mặt người khác, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể nhìn ra được Oanh Nhứ thích cái gì, nếu như người này không có nhiều suy nghĩ méo mó như vậy thì nàng cũng rất thưởng thức vị biểu muội này.

Thật đáng tiếc.

“Vãn bối là Khương Nguyên, đã sớm nghe đến đại danh của Oanh cầm sư, nghe nói Oanh cầm sư tuyển đồ đệ, liền cả gan đến thử một lần.” Khương Nguyên nói rất kiên định.

Oanh cầm sư cũng rất kinh ngạc.

Người khác đều nói uyển chuyển, chỉ mời nàng ấy về nhà ngồi, cho dù có muốn Cửu Tiêu cũng không có ai dám nói thẳng ra, mà cô nương trước mắt này lại rất dũng cảm.

“Xin mời cô nương.” Oanh Nhứ nhìn nàng ta đầy vẻ tán thưởng.

Cuộc đời này của nàng ấy đã trải qua rất nhiều chuyện, cái chết của thân sinh phụ mẫu chỉ là điểm khởi đầu, sau này lúc ăn nhờ ở đậu, một nhà Thế thúc cũng chỉ muốn bồi dưỡng nàng thành một con rối gỗ biết nghe lời, chờ đến tuổi sẽ gả ra ngoài. Nàng ấy liều mạng phản kháng, không ngần ngại đấu tranh, chỉ vì để tìm một con đường thích hợp cho mình.

Phụ mẫu nàng ấy từng nói, nữ tử cũng là người, nam tử có thể làm thì nữ tử cũng có thể.

Nàng muốn theo đuổi con đường của chính mình giống như lời phụ mẫu mình đã nói.

Không cần dựa vào ai để sống, cho dù có gặp phải khó khăn cũng không bao giờ chà đạp tâm hồn mình, bởi vậy trong mấy năm qua, cho dù có khó khăn đến cỡ nào thì nàng cũng chưa bao giờ hối hận. Cho đến hôm nay, nàng đạt đến danh hiệu cầm sư này, mặc dù có xuất đầu lộ diện thì cũng sẽ không bị người chỉ trích.

Chỉ là kết quả nỗ lực nhiều năm qua của nàng chẳng qua cũng chỉ là sự tự do mà những nam tử bình thường đã có từ khi sinh ra…

Cho nên mỗi lần nhìn thấy nữ tử giống như ngọn lửa không sợ thứ gì, nàng cũng sẽ cảm thấy quan tâm hơn một chút.

Khương Nguyên ngồi xuống, đầu ngón tay đặt lên dây đàn, lập tức bắt đầu đàn tấu.

Chỉ là theo tiếng đàn vang lên, vẻ thưởng thức mà Oanh Như lộ ra vừa rồi cũng chậm rãi bình tĩnh lại.

Giai điệu khúc nhạc này rất phức tạp, rất réo rắt thảm thiết, trừ khi khổ luyện, nếu không thì khó có thể thể hiện được giai điệu này một cách trọn vẹn, nhưng Khương Nguyên lại có thể đàn tấu vô cùng trôi chảy, không hề mắc lỗi nào, có thể thấy được ngày thường nàng ta cũng rất chăm chỉ luyện tập, chỉ là…

Khúc nhạc này hoàn toàn khác với những gì mà nàng ta vừa mới biểu hiện ra.
 
Chương 139


Lúc này Oanh Nhứ cũng nhìn ra được, vị cô nương này dường như nóng lòng muốn thể hiện năng lực của mình nên chọn một khúc nhạc tương đối khó.

Nhưng giai điệu không phải càng khó càng tốt.

Những thứ không phù hợp với mình, cho dù có lặp lại mười lần trăm lần thì vẫn là không phù hợp. Một tiểu cô nương mới chỉ mười sáu tuổi, trẻ trung ngây thơ, chưa hề trải qua đau khổ thế tục thì căn bản không thể thấu hiểu được cầm ý.

Quá vội vàng rồi.

Oanh Nhứ cảm thấy hơi đáng tiếc, chỉ là trên mặt vẫn tỏ vẻ thong dong.

Sau khi khúc nhạc của Khương Nguyên kết thúc, nàng lại đứng ở trước mặt Oanh Nhứ, dáng vẻ điềm tĩnh không kiêu ngạo không tự ti: “Vãn bối đã từng nghe nói qua về cảnh ngộ cuộc đời của Oanh cầm sư, tự xét cũng thấy mình có vài phần tương tự. Mỗi lần cảm thấy có chút khó khăn hay nghi ngờ lại nghĩ đến tinh thần kiêu ngạo bất khất của Oanh cầm sư, liền sinh ra mấy phần động viên và cổ vũ, vậy nên đối với ta mà nói, Oanh cầm sư đã giống như lão sư của ta rồi…”

“…” Tiêu Vân Chước cau mày.

Có tham vọng là tốt, nhưng mấy lời này của biểu tỷ lại thật sự giống như thể ăn cây táo rào cây sung rồi.

“Cảnh ngộ của ngươi cũng giống ta sao?” Oanh Nhứ hơi ngạc nhiên, những người tới hôm nay phần lớn đều là các tiểu thư quan gia mà?

“Trước đó không phải Oanh cầm sư đã từng ăn nhờ ở đậu sao? Không dối gạt ngài, ta…mấy năm nay ta cũng phải sống cùng với cô mẫu, tuy rằng cô mẫu đối xử rất tốt với ta, chỉ là…cũng chỉ có thể dựa vào một mình cô mẫu mà thôi, đó cũng không phải gia đình thực sự của mình, ít nhiều cũng sẽ có chỗ phải khó xử…” Nàng ta nói như vậy, lại khiến người ta cảm thấy nàng ta ở Tiêu gia phải chịu đựng rất nhiều.

Đặc biệt là liên tưởng đến thái đội không hề khách khí vừa rồi của Tiêu Vân Chước, mọi người càng không khó để hình dung ra “nỗi bi ai” của Khương Nguyên.

“Thật đúng là quá đáng mà, cái này quả thực chính là …ăn cháo đá bát! Nàng ta cũng không nghĩ xem trước giờ Tiêu phu nhân đối xử với nàng ta thế nào, người không biết còn tưởng rằng nàng ta là nữ nhi thân sinh của Tiêu gia nữa đấy! Tại sao bây giờ lại bày ra dáng vẻ ấm ức như vậy, quá làm bộ làm tịch rồi!” Mạnh Vịnh Tư lập tức phẫn nộ.

“Nàng ta đã quyết định dọn ra khỏi Tiêu gia, đương nhiên bây giờ không cần phải cố kỵ gì nữa.” Tiêu Vân Chước nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Nói xong, nàng đứng dậy đi về phía Thăng Ba Lâu.

Khương Nguyên muốn mượn danh tiếng Oanh Nhứ để bò lên trên, đây là chí cầu tiến, vốn là điều tốt.

Nhưng không nên dẫm lên nàng.

Mạnh Vịnh Tư giật mình, vội vàng đi theo, nàng mời Tiêu Vân Chước cùng nàng tới đây nghe đàn, lại không nghĩ là Tiêu Vân Chước có thể chơi đàn, nếu lúc này mà không ngăn cản còn không phải sẽ làm ầm lên sao, nàng cũng không còn mặt mũi nào nữa!

“Mạnh Vịnh Tư ngươi điên rồi sao? Ngươi đi theo nàng làm cái gì?” Tề Ngọc Nhi ở phía sau nhìn thấy Mạnh Vịnh Tư đứng dậy, cũng vội vàng đuổi theo.

Tiêu phán quan này quả thật là người trong mắt không chứa nổi hạt cát, Khương Nguyên kia không phải chỉ nói vài câu vài lời nói thật thôi sao, nàng muốn làm cái gì?

Hay là còn muốn đi lên đánh người nữa!

“Ngươi đừng cản ta, ta muốn tiến lui cùng với Tiêu cô nương.” Mạnh Vịnh Tư hất tay Tề Ngọc Nhi ra.

“…” Tề Ngọc Nhi sửng sốt.

Giờ khắc này nàng ta cũng nghi ngờ Tiêu Vân Chước là nam nhân, nếu không tại sao lại có mị lực như vậy, dỗ dành Mạnh Vịnh Tư mặc kệ tất cả đi theo mình?

Tề Ngọc Nhi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo phía sau, khuôn mặt nóng bừng.

Nàng ta cũng không phải là muốn giúp đỡ Tiêu Vân Chước, nếu lỡ như bị ai đó hiểu lầm thì nàng ta cũng không còn mặt mũi nào ra ngoài gặp gỡ mọi người nữa.

“Không bằng ngươi thử lại khúc nhạc khác xem, khúc nhạc vừa nãy không thích hợp với ngươi lắm, ngươi thử “Thu Trường Nguyệt” đi, khúc này tuy chậm nhưng sẽ khiến tâm trạng mọi người thả lỏng hơn.” Oanh Nhứ lại cho Khương Nguyên một cơ hội khác.

Khương Nguyên vui mừng khôn xiết, vội vàng đáp ứng.

Khúc nhạc đơn giản này đương nhiên không thể làm khó được nàng ta!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top