Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (8)


??‍?Chương 120??‍?

??Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (8)??

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

"Vãn Nhan!" Một giọng nữ xa lạ ở bên cạnh Vô Dược hướng tới.

Vô Dược theo âm thanh, sau khi thấy cô ta, mi hơi hơi nhíu lại, trong ấn tượng tựa hồ không quen biết nữ sinh này. "Ân?"

Nữ sinh mở miệng: "Tớ cũng ở lớp A, tớ tên là Vương Tịnh, xin chào."

Vô Dược biết người tới không có ý tốt, cô ta khẳng định là có mục đích. Nhưng cô ta không mở miệng thì cô cũng không muốn hỏi tới, cho nên chỉ là làm bộ có lễ phép mà đáp trả một câu: "Xin chào."

Sau đó ai cũng không nói chuyện, cuối cùng vẫn là Vương Tịnh không nhịn được: "Cái kia... Cậu cùng Niên học trưởng đang quen nhau sao?"

Vô Dược dừng một chút, sau đó hướng cô ta cười một chút: "Không phải, nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tớ sẽ theo đuổi anh ấy."

Bởi vì di rời sân tập nên sân vận động hiện tại không ít người, đa số người kinh ngạc nhìn Vô Dược, tựa hồ không nghĩ tới một nữ hài tử văn nhã như vậy lại lớn mật đến thế. Liền cứ như vậy nói sẽ theo đuổi giáo thảo.

Sau đó cũng không biết là ai nói một câu: "A! Tuy rằng cô lớn lên cũng không tệ lắm, nhưng mà đến cả Văn Lan học tỷ đã thích học trưởng bốn năm, cũng không thể theo đuổi được, liền một cái tiểu tân sinh như cô?"

Vô Dược hơi hơi mỉm cười, sau đó âm thanh không lớn không nhỏ, nhưng cũng có thể để cái người nói chuyện kia nghe được: "Tôi thích anh ấy mười hai năm, cũng không tính toán muốn đổi người khác."

...

Thời điểm trên đường nghỉ ngơi, Mục Y đến bên cạnh cô, chậm rãi mở miệng: "Vãn Nhan cậu liền trước mặt mọi người thổ lộ với Niên học trưởng như vậy, cậu biết hay không có khả năng sẽ..."

"..."

Thời điểm cô ấy nói xong câu đó, nháy mắt Vô Dược bổ não rất nhiều kịch bản thanh xuân vườn trường trước kia đã xem. Hoàn cảnh là bởi vì theo đuổi giáo thảo hoặc có thù oán với giáo thảo, sau đó liền bị một đám nữ hoa si đuổi giết.

Vô Dược hơi hơi mong chờ câu môi, cô sống lâu như vậy còn chưa có thử qua đâu! Bất quá, cô cảm thấy thân là trường học quý tộc sẽ không có người não tàn như vậy đi?

Phi! Cô thiếu chút nữa đã quên, cô hiện tại đang ở trong kịch bản thanh xuân vườn trường. Kịch nữ chủ sắp tới quá cẩu huyết. Bất quá cô đối với việc thể nghiệm trước nữ chủ, cũng không có hứng thú quá lớn.

Vô Dược hướng Mục Y mỉm cười một cái, tựa hồ không để bụng vẫy vẫy tay: "Yên tâm đi! Không có việc gì. Cảm ơn cậu đã quan tâm!"

Cô kỳ thật còn rất chờ mong, xem đàn tiểu nữ sinh này có thể làm ra cái gì đa dạng.

Mục Y nhìn bộ dạng không để bụng của cô, tựa hồ nghĩ chút gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không có mở miệng.

Kỳ thật Mục Y chỉ là cảm thấy, tiểu công chúa Thư gia chính là từ nhỏ được che chở lớn lên. Cho dù là hiện tại, người trong nhà đương nhiên cũng sẽ không để cô bị thương.

——

Thời điểm tan học, Vô Dược nhìn thấy Niên Tứ Thần đang ở cửa sân vận động, vui vẻ hướng về phía anh chạy qua: "Tứ Thần ca ca."

Niên Tứ Thần vững vàng đem cô ôm trong lòng ngực, xoa nhẹ tóc cô, thấp giọng trách mắng, nhưng cũng không che dấu được vẻ cao hứng của anh: "Chạy nhanh như vậy làm gì? Cũng không sợ bị ngã!"

Vô Dược cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng của Thư Vãn Nhan hay không, dù sao Vô Dược cảm thấy cô hiện tại đặc biệt dính Niên Tứ Thần. Âm thanh ôn nhã nhẹ nhàng trả lời: "Sẽ không ngã, em chạy cũng không có nhanh nha."

Lúc này một ít học trưởng cao nhị tới, đến sân vận động thấy Niên Tứ Thần cùng Vô Dược thân mật như vậy không khỏi kinh ngạc một phen.

Niên Tứ Thần ôn hòa có lễ, là một khiêm khiêm quân tử, mọi người đều biết đến. Anh sẽ giúp đỡ nữ sinh, nhưng anh cũng sẽ không cùng nữ sinh có tứ chi tiếp xúc, ngoại trừ ngoài ý muốn đụng vào.

Một nam sinh có quan hệ tối với Niên Tứ Thần mở miệng: "A Thần, đây sẽ không chính là tiểu sư muội trước mặt mọi người nói thích cậu đi?"

24/12/2020 - 25/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121: TG5] Mộng hồi thanh xuân (9)


??‍?Chương 121??‍?

??Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (9)??

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

"Khụ khụ!" Mặt Vô Dược đỏ lên. Tuy rằng là việc mọi người đều biết, nhưng cứ nói ra trước mặt như vậy, cô vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng.

"Tứ Thần ca ca, em..." Vô Dược theo bản năng muốn giải thích gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Căn cứ vào giá trị yêu thích mà nói, nếu anh biết cô thích anh, anh hẳn là sẽ cao hứng đi?

"Ân? Muốn nói cái gì?" Niên Tứ Thần cúi đầu, hơi thở ấm áp rơi bên tai cô, nếu nghiêm túc nghe nhất định có thể nghe được trong âm thanh ôn nhu của anh có cả hưng phấn: "Anh rất vui!"

Cô đem mặt chôn trong lòng ngực anh, trong đầu Vô Dược sinh ra cảm giác thể nghiệm một phen. Cảm giác yêu đương, mặt thật đỏ, tâm thật hoảng không biết nên nói thêm cái gì.

Tay Niên Tứ Thần hướng mấy nam nhân vẫy vẫy sau đó đem tiểu công chúa thẹn thùng mang đi.

Thẳng đến khi Niên Tứ Thần mở miệng hỏi: "Về Lâm gia sao?"

Vô Dược mới đưa đầu nâng lên nhìn anh một cái, gật gật đầu ứng thanh: "Ân!"

Sau đó tiếp tục lôi kéo quần áo anh, đem đầu vùi trong lòng ngực anh.

Tiểu công chúa của anh vất vả lắm mới thừa nhận thích anh, anh làm sao có thể để đề tài này dễ dàng qua đi như vậy.

Anh đưa tay nâng cằm cô lên, để cô ngẩng đầu nhìn anh.

"Ân?" Mặt Vô Dược cũng không biết là nghẹn đỏ, hay là thẹn thùng đến đỏ.

Anh cắn lên đôi môi đỏ bừng của cô: "Em nói em thích anh mười hai năm, anh đã biết."

"Ngô..." Vô Dược còn chưa nói cái gì, đã bị anh hôn đến gắt gao.

Anh mới sẽ không để cô nói ra lời phản bác nào, mặc kệ lời cô nói có phải sự thật hay không. Dù sao là lời cô nói, cho dù giả cũng phải biến thành sự thật!

Thời điểm đến Lâm gia, Niên Tứ Thần mới buông tha môi hơi sưng của cô. Lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ xát kiệt tác của mình, ý cười ôn hòa càng ngày càng sâu.

Không biết vì cái gì, Vô Dược tổng nhìn ra bên trong nụ cười ôn hoà của anh mang theo một tia ác liệt.

Ảo giác! Vô Dược yên lặng ám chỉ chính mình, kia nhất định là ảo giác, nam thần ôn nhu như vậy, sao có thể có vẻ ác liệt!

Vô Dược không nghĩ tới bọn họ mới vừa xuống xe liền gặp Lâm Nghiên đang về nhà.

"..."

Cô cảm giác mình không nhịn được mắng thế giới này cẩu huyết. Tuy rằng là cái gì mà kịch cẩu huyết của thanh xuân vườn trường, nhưng xin không cần dùng trên người cô được không?

"Mẹ!" Vô Dược đem đầu cúi xuống hơi thấp xuống một chút, một bộ dạng nhận sai, nhưng trên thực tế cô chỉ là muốn che dấu bới đôi môi bị hôn đến sưng.

Niên Tứ Thần ôn hòa cười, lễ phép mở miệng: "Chào bác gái!"

Lâm Nghiên cũng không nghĩ tới gặp lại bọn họ, thời điểm nhìn thấy Niên Tứ Thần và nữ nhi nhà mình ở cùng nhau cũng rất kinh ngạc.

Nhưng cô thân là thượng vị giả nhiều năm, rất nhanh liền che dấu đi, gật gật đầu trở về câu: "Xin chào. Cảm ơn cậu đã đưa Nhan Nhan về, vào ngồi một chút đi."

Niên Tứ Thần lắc lắc đầu, trả lời: "Hôm nay cháu không quấy rầy nữa, lần sau lại đến thăm bác."

...

Lâm Nghiên nhìn Vô Dược yên lặng lên lầu, kêu một tiếng: "Nhan Nhan..."

"Ân?" Vô Dược quay đầu lại mang theo nghi hoặc.

Lâm Nghiên suy nghĩ một hồi lâu, mở miệng mấy lần cuối cùng vẫn nói ra: "Con có phải thích Niên gia Thái Tử gia kia hay không."

"..." Có thể không cần trực tiếp như vậy hay không.

Cuối cùng Vô Dược vẫn là gật gật đầu, dù sao bà sớm hay muộn cũng là phải biết.

Tuy rằng đoán được kết quả nhưng Lâm Nghiên vẫn là có chút không muốn tin tưởng. Cuối cùng thở dài: "Nhan Nhan về sau vẫn là hạn chế cùng hắn lui tới đi! Hắn... Đã từng nói qua hắn có người thích."

Bước chân Vô Dược dừng một chút, cũng chưa nói gì trực tiếp liền về phòng.

24/12/2020 - 25/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (10)


??‍?Chương 122??‍?

??Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (10)??

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Vô Dược một đầu chui vào gối, sau đó lại tự hỏi, lời nói vừa rồi của Lâm Nghiên.

Niên Tứ Thần nói qua có người thích. Vậy thì người kia là ai? Là cô sao? Hệ thống nói giá trị yêu thích trước kia của anh đối với cô là 89 vậy thì hẳn là cô không sai đi?

Vô Dược vỗ vỗ đầu, đột nhiên cảm thấy mình choáng váng. Không phải còn có 93 giá trị yêu thích kia ở đó sao? Dù sao mặc kệ anh trước kia thích ai, hiện tại thích cô là được.

Ở thời điểm Vô Dược tự hỏi, đột nhiên nghe được âm thanh hệ thống [Đinh! Giá trị yêu thích của nam thần Niên Tứ Thần +1, giá trị yêu thích hiện tại là 94!]

???

Đã xảy ra chuyện gì?

——

Lại nói về Niên gia bên kia, Niên Tứ Thần đi vào phòng khách, thời điểm thấy ba mẹ của mình, ôn hòa có lễ như cũ nói: "Ba, mẹ con đã về."

Niên Sương Hoa nhìn con trai nhà mình trên mặt treo vẻ tươi cười, nỗ lực khắc chế bản thân xé bỏ cái gương mặt giả dối kia của anh.

Vẻ ôn hoà có lễ, khiêm khiêm quân tử của anh. Bà cảm thấy còn không bằng con trai cao lãnh khó tiếp cận, lạnh nhạt không theo chân bọn họ kia.

Cũng không biết phát sinh chuyện gì, mười mấy năm trước sau sinh nhật anh, đột nhiên liền biến thành bộ dạng này.

Tất cả mọi người đều cảm thấy anh trở nên càng ngày càng tốt, nhưng là người thân của anh, chỉ cảm thấy anh càng ngày càng lạnh nhạt.

Đối với tất cả mọi người đều giống nhau, nguyên nhân chính là vì như thế cho nên không có người nào đặc biệt, không có người nào quan trọng nhất, bộ dạng này mới là lạnh nhạt nhất.

Đều cảm thấy anh đối với người khác hiền lành ôn nhu, chẳng sợ đối đãi với mình hay là đối thủ cũng đều giống nhau.

Nhưng Niên Sương Hoa biết hết thảy hành động của Niên Tứ Thần, biết con trai của mình có bao nhiêu tàn nhẫn. Để người ta thăng đến thiên đường, lại hung hăng đẩy ngã xuống địa ngục.

Khi đối thủ cho rằng mình đã thắng, anh nhìn những người kia giống như thằng hề đang nhảy nhót cho rằng mình là đối thủ của anh.

Những việc anh làm không bao giờ thoát khỏi sự khống chế của anh, tựa như một quốc vương cao cao tại thường, bụng dạ đầy dã tâm mà đùa bỡn người khác, còn để cho những người kia cho rằng mình là người thắng.

Niên Tứ Thần cởi áo trên, thân thân ngửi hương thơm của cô còn lưu lại trên quần áo anh.

Con ngươi màu đen tràn đầy mê luyến, khóe môi gợi lên, cười nhẹ: "Tiểu công chúa của anh em rốt cuộc đã trở lại."

Đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ qua môi, tựa hồ hương vị của cô còn lưu tại trên môi.

...

"Bang!" Vô Dược bực bội đem gối đầu trên giường hung hăng vứt xuống đất.

Cái quỷ gì! Rõ ràng thời điểm giữa trưa còn ngủ khá tốt, vì cái gì vừa đến buổi tối liền không ngủ được. Thật tức giận nga!

Lúc này Tĩnh Dạ yên lặng xuất hiện: Ký chủ muốn đổi thuốc ngủ hay không, không có bất luận tác dụng phụ gì. Bảo đảm an toàn, chỉ cần một tích phân.

... Vô Dược nghĩ nghĩ, một tích phân giống như cũng không quý, hơn nữa cô thấy tích phân giống như cũng không có gì dùng. Sau đó liền nói: Đổi... Đổi đổi!

Chỉ chốc lát, một viên thuốc liền xuất hiện trên tay cô. Vô Dược uống không đến một phút liền ngủ rồi.

Ngày hôm sau, Vô Dược mang theo tinh thần tràn đầy, bước vào Vân Thánh.

Thời điểm đang chuẩn bị trực tiếp qua đi sân huấn luyện, một nữ sinh thật xinh đẹp ngăn cản cô.

Nữ sinh nhìn thoáng qua dung mạo của cô, đáy mắt xẹt qua một tia âm lãnh.

Vô Dược nhìn một chút, Tĩnh Dạ nhắc nhở: Ký chủ, người này chính là Văn Lan học tỷ kia.

Sau khi nghe được Tĩnh Dạ nói, môi Vô Dược hơi hơi gợi lên, ngoại trừ nữ chủ cô còn chưa có sợ qua cái loại nữ xứng nào đâu. Không đúng, cho dù là nữ chủ cô cũng không sợ qua!

Những ngày công lược nhàm chán, có người có thể bồi cô chơi chơi cũng là không tồi: "Ân? Xin hỏi cậu có chuyện gì sao?"

24/12/2020 - 25/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (11)


??‍?Chương 123??‍?

??Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (11)??

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Nhìn bộ dạng vẻ mặt vô tri của cô, sắc mặt Văn Lan lạnh hơn: "Cách Tứ Thần xa một chút."

Khuôn mặt Vô Dược tựa hồ nháy mắt tái nhợt, cắn cắn môi, nhược nhược hỏi: "Là Tứ Thần ca ca bảo cậu tới sao?"

Nhìn bộ dạng thập phần ủy khuất của Vô Dược, Tĩnh Dạ yên lặng vì Văn Lan châm cây nến. Tâm bất giác nghĩ: Diễn tinh của ký chủ đã online, năng lượng cao báo động trước, xin chú ý an toàn.

Đương nhiên không phải! Văn Lan tự nhiên sẽ không mở miệng phủ nhận. Nhưng trong học viện mọi người đều biết tính cách của Niên Tứ Thần.

Không khỏi, không ít ánh mắt người nhìn Văn Lan liền thay đổi.

Cũng không biết là ai mở lời trước:

"Không phải nói Văn Lan học tỷ rất rộng lượng, rất thiện lương sao? Hiện tại là chuyện gì?"

"Đúng vậy! Đúng vậy! Cô ta còn không phải bạn gái của Niên học trưởng, hiện tại liền không cho người khác theo đuổi. Nếu cô ta thật sự là bạn gái của Niên học trưởng thì còn nói?"

...

"Cô cố ý!" Văn Lan hung hăng trừng mắt liếc mắt nhìn cô một cái, tức giận đến khuôn mặt đều vặn vẹo, trực tiếp vươn tay một cái tát qua.

"Bang!"

Một tiếng thanh của bàn tay vang lên, mọi người tựa hồ đều yên lặng, đôi mắt vẫn luôn nhìn hai người, thở cũng không dám thở mạnh.

Văn Lan sau khi thấy rõ ràng người mình đánh phải, hai mắt mở to nhìn, lui lại mấy bước.

Vô Dược ngẩng đầu, thời điểm thấy anh biểu tình cũng là thực kinh ngạc: "Tứ Thần ca ca..."

Đầu nhón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hồng lên của anh. Làn da của Niên Tứ Thần vốn dĩ tương đối trắng nõn, bàn tay màu đỏ lúc này càng thấy ghê người, cũng có thể nhìn ra lực đạo đến tột cùng có bao nhiêu mạnh.

"Cô... Cái nữ nhân điên này!" Cũng không biết là mình hay là Thư Vãn Nhan, tóm lại Vô Dược đặc biệt tức giận, cô cảm giác muốn điên lên.

Cái tiện nữ nhân này cũng dám đánh nam nhân của cô, trong đầu chỉ có một ý niệm: Cô muốn giết chết ả!

Niên Tứ Thần cảm giác được người trong lòng ngực mình đang run rẩy, dường như nhớ tới cái gì, ôm chặt cô, âm thanh ôn nhu dụ dỗ: "Nhan Nhan ngoan, không tức giận, vì người khác tức giận như vậy không đáng. Anh không có việc gì, thật sự!"

Nghe được âm thanh của anh, Vô Dược hơi bình tĩnh một chút. Ngoan ngoãn chôn trong lòng ngực anh.

Nháo một hồi lớn như vậy, Niên Tứ Thần cũng không muốn đi học, mang theo cô trực tiếp rời đi.

Đôi mắt âm lãnh, tựa hồ trong chốc lát là có thể đem người đông chết.

Thân thể Văn Lan run lên, dũng mãnh trong lòng đột nhiên rơi vào vô hạn sợ hãi. Cô chưa từng thấy ánh mắt của Niên Tứ Thần như vậy.

...

Vô Dược vốn đang muốn hỏi cảm xúc vừa mới không chịu khống chế là chuyện như thế nào, còn không có mở miệng liền nghe được âm thanh hệ thống.

[Đinh! Kích phát nhiệm vụ che giấu một: Xin tìm lại ký ức thiếu hụt của Thư Vãn Nhan. Biết nguyên nhân chân chính chứng mất ngủ của Thư Vãn Nhan.]

"..."

Như vậy cô hẳn là đã biết: Tiểu Dạ Dạ, cảm xúc không chịu khống chế vừa nãy cùng với cái ký ức thiếu hụt kia có quan hệ đi?

Tĩnh Dạ: Ký chủ! Tìm được chân tướng cô sẽ biết, cố lên a!

Vô Dược cho cô cái xem thường: Cô không thích tôi!

Tĩnh Dạ hơi hơi mỉm cười: Ân, bởi vì tôi đối với cô chính là yêu.

Vô Dược ha hả, sau đó mở miệng: Chứng mất ngủ là cái quỷ gì? Vì sao tôi không cảm giác được?

Tĩnh Dạ yên lặng mà lui đến góc: Đêm qua không phải cô đã trải qua rồi sao?

Vô Dược suy nghĩ một chút, sau đó khóe miệng giơ lên: Tiểu Dạ Dạ cô lại đây, ngoan, nghe lời, tôi sẽ không đánh cô.

Tĩnh Dạ xấu hổ khụ khụ: Ký chủ đừng kích động!

ĐMM đừng kích động, điểm tích phân của cô như vậy, có thể đổi được bao nhiêu thuốc ngủ?

Tĩnh Dạ nhược nhược nói: Ở bên cạnh nam thần, không phải cô có thể ngủ rồi sao?

Vô Dược nghĩ nghĩ, cảm thấy cô nói giống như cũng rất có đạo lý.

24/12/2020 - 25/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (12)


??‍?Chương 124??‍?

??Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (12)??

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Vô Dược nhìn ngoài cửa sổ, ngẩng đầu hỏi: "Tứ Thần ca ca, chúng ta hiện tại đi đâu vậy?"

Niên Tứ Thần hôn một cái lên gương mặt cô, dụ dỗ đến: "Tứ Thần ca ca mang em đến một nơi."

Mặt Vô Dược đầy nghi hoặc, nhẹ nhàng mở miệng: "Nhưng mà... Chúng ta không về trường học sao?"

Anh ôn nhu vuốt ve tóc của cô, trả lời: "Không vội, ngày mai đi học cũng được."

Vô Dược thấy mặt anh đã đỏ một khối, đau lòng nói: "Vậy mặt anh làm sao bây giờ? Chúng ta đi bệnh viện sao?"

Con ngươi anh ôn nhu tựa hồ sắp chảy nước ra, xoa khuôn mặt nhỏ đang quan tâm anh, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, anh về nhà đắp một chút là tốt rồi."

...

Niên Tứ Thần đem cô tới bờ biển, gió biển phất qua mặt cô, làm tâm bình táo bạo của cô an tĩnh đi rất nhiều.

Anh từ phía sau ôm lấy cô, cúi đầu âm thanh nhẹ vỗ về bên tai cô: "Anh nhớ rõ em đã nói em thích bờ biển nhất."

Cô ngẩng đầu con ngươi màu nâu trầm đối diện với đôi mắt đen óng ánh như sao trời của anh, có như vậy trong nháy mắt làm cô cảm thấy cô chính là cả thế giới của anh.

Cô xoay người vòng lên cổ anh, thâm tình gọi một tiếng: "Tứ Thần..."

Niên Tứ Thần tựa hồ bị bộ dạng của cô làm cho xúc động, cúi đầu ngậm lấy môi đỏ của cô, âm thanh khàn khàn động lòng người nhẹ nhàng mở miệng: "Nhan Nhan, cùng anh ở bên nhau đi! Làm người yêu của anh cả đời."

"Phụt!" Vô Dược cười một cái.

"Ân?" Tay Niên Tứ Thần ôm cô bất giác nắm thật chặt, sắc mặt khẩn trương.

Vô Dược dựa vào anh, môi đỏ nhẹ nói: "Em cho rằng chúng ta đã ở bên nhau, còn có em không cần làm người yêu của anh cả đời, kiếp sau, kiếp sau sau nữa anh đều là của em."

Mặc kệ bao nhiêu thế giới anh đều là của em, chỉ thuộc về em.

Niên Tứ Thần sửng sốt, ý cười trong con ngươi càng sâu, chiếm hữu đáy mắt cũng càng đậm.

Đúng vậy! Anh sao có thể chỉ cam tâm cả đời đâu? Nếu lúc trước cô đã xâm nhập vào thế giới của anh, vậy thì để bồi thường, cô nên vĩnh viễn thuộc về anh.

"Ân! Chúng ta kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều phải ở bên nhau." Nói xong anh lại cúi đầu hôn lên môi cô.

Nụ hôn qua đi, Vô Dược lại mở miệng: "Em nghe nói anh đã từng nói qua anh có người yêu. Vậy thì, người kia..."

"Là em!" Vô Dược còn chưa nói xong, Niên Tứ Thần vội vàng trả lời.

Anh nhìn cô, nghiêm túc nói: "Từ đầu đến cuối người anh thích cũng chỉ có em, giống như em nói anh cũng thích em mười hai năm, cả đời này cũng không tính toán muốn sửa."

Thời gian rất dài, anh bỏ lỡ em tám năm năm tháng, nhưng anh sẽ có được em trong 80 năm cuộc đời.

Âm thanh sóng biển rất lớn, nhưng lời anh nói lại rõ ràng vô cùng.

...

Sau khi Niên Tứ Thần bồi cô ở bờ biển chơi, liền đem cô mang về Niên gia.

Vô Dược nghĩ Niên Tứ Thần to gan mang cô về nhà như vậy, trong nhà hẳn là không có người đi! Kết quả vừa vào cửa liền nhìn thấy Niên phụ đang xem báo chí, còn có một bên Niên mẫu đang xem kịch.

Vô Dược trực tiếp hoá đá ngay tại chỗ, tuy rằng đây chỉ là thế giới nhiệm vụ nhưng đối với người không có ký ức là anh mà nói, đây chính là cha mẹ hắn.

Trải qua nhiều thế giới như vậy Vô Dược lần đầu tiên thấy khẩn trương, không nghĩ tới cô vậy mà cũng sẽ trải qua chuyện gặp gia trưởng này.

Niên Tứ Thần cảm thấy cô khẩn trương, sờ sờ tóc cô, ôn nhu mở miệng: "Đừng lo lắng, không cần khẩn trương."

Sau khi Niên mẫu nghe được âm thanh của con trai nhà mình, sửng sốt một hồi. Con trai của bà sao lại trở về sớm như vậy?

Càng nghĩ càng không thông, vội vàng đứng dậy, thấy con trai nhà mình bị sưng đỏ một nửa mặt, còn nắm tay nữ sinh, không khỏi bổ não một đợt kịch cẩu huyết.

24/12/2020 - 25/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 125: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (13)


??‍?Chương 125??‍?

??Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (13)??

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

"Mẹ!" Niên Tứ Thần biết mẫu thân nhà mình khẳng định lại bổ não một ít thứ. Ngữ khí rất là bất đắc dĩ: "Đừng nhìn như kiểu kịch cẩu huyết vậy."

"Khụ khụ!" Niên mẫu đình ngừng bổ não mình, đem lực chú ý chuyển đến Vô Dược, nhẹ nhàng hỏi: "Cô gái này là?"

Niên Tứ Thần đem Vô Dược ôm trong lòng ngực, sau đó nói: "Đây là bạn gái của con, Thư Vãn Nhan."

Sau khi nghe được lời anh nói, Niên phụ vốn dĩ đang thập phần bình tĩnh xem báo chí, báo chí đều phát ra âm thanh 'xoẹt xoẹt'.

Niên phụ nhanh tay đem báo chí ném sang một bên, đứng lên, nhìn về phía Niên Tứ Thần, kinh ngạc nói: "Con... Con nói cái gì? Nói... Nói lại lần nữa?"

Chân tay Vô Dược có chút luống cuống, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhàn nhạt đỏ ửng lên: "Xin chào bác trai bác gái, cháu là Tứ Thần ca... Bạn gái của Tứ Thần, cháu tên là Thư Vãn Nhan."

Niên phụ thấy anh không phủ nhận, còn đem người mang về nhà. Đương nhiên là biết anh đang nghiêm túc.

Khôi phục sắc mặt bình thường, nhàn nhạt nói: "Đứng ở chỗ này làm gì? Còn không nhanh mời người ta vào đi."

Sau khi Niên phụ mở miệng, Niên mẫu mới phản ứng lại đây, vội vàng tiếp đón Vô Dược vào: "Đúng đúng đúng, mau mau tới ngồi đi."

Niên gia phụ mẫu cũng không phản đối, cũng không hỏi tình huống gia đình của Vô Dược. Chỉ hỏi: "Vậy cha mẹ cháu biết bọn cháu ở bên nhau chưa?"

Vô Dược trả lời: "Hôm nay chúng cháu mới xác nhận quan hệ, cháu còn chưa kịp nói cho cha mẹ, bất quá cha cháu hẳn là sẽ không phản đối."

Niên mẫu ngây ngốc hỏi một câu: "Vậy mẹ cháu đâu?"

Sau đó Niên gia phụ tử, thập phần bất đắc dĩ nhìn cô một cái.

Vô Dược giải thích nói: "Từ lúc cháu tám tuổi sống cùng cha ở F quốc, gần đây mới trở về sống với mẹ, nhưng cháu cảm thấy chỉ cần là lựa chọn của cháu cha cũng sẽ tôn trọng."

"Nga!" Niên mẫu lên tiếng, sau khi hiểu quan hệ của bọn họ lại giống như nhớ tới cái gì, một cái xưng hô buột miệng nói: "Tiểu công chúa!"

"Ân?" Vô Dược khó hiểu nhìn bà một chút.

"Không... Không!" Niên mẫu lắc lắc đầu, ý cười trong đáy mắt càng sâu. Nhìn Vô Dược càng ngày càng vừa lòng.

Sau đó nhìn đến khuôn mặt của Niên Tứ Thần mới nhớ tới: "Con làm sao vậy? Vì sao đã quay về?"

Niên Tứ Thần lắc đầu, nhàn nhạt trả lời: "Chỉ là gặp phải cái nữ nhân bị điên. Ảnh hưởng tâm tình không muốn đi học."

Nghe được anh nói xong Niên mẫu cũng không hỏi thêm gì. Con trai của cô, từ nhỏ đến lớn có chuyện gì đều là chính mình giải quyết. Đương nhiên, trừ bỏ việc của ai đó.

Lúc này Niên phụ nói một câu: "Gọi bác sĩ lại xử lý một chút đi."

Niên Tứ Thần vẫy vẫy tay, tựa hồ có chút không thèm để ý mà nói: "Không có việc gì, tí nữa tìm thuốc đắp một lát là tốt rồi."

Vô Dược nhìn mặt anh, lại nghĩ tới việc buổi sáng, đau lòng mở miệng: "Em giúp anh đắp đi!"

Đáy mắt Niên Tứ Thần xẹt qua một tia đắc ý, nhưng vẻ tươi cười lại thực ôn hòa vô hại: "Được!"

Niên Tứ Thần mang cô về phòng của mình, sau đó đem thuốc tìm được đặt lên tay cô.

Vô Dược cẩn thận giúp anh bôi thuốc, tối tăm trong ánh mắt càng ngày càng thâm. Nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ mở miệng: "Tứ Thần... Về sau không cần như vậy. Em sẽ đau lòng."

Thân thể Niên Tứ Thần sửng sốt một chút, sau đó cười cười trả lời: "Được!"

Anh không nghĩ tới cô có thể nhìn ra anh là cố ý chịu một cái tát kia, bất quá cũng đúng, tiểu công chúa của anh thông minh như vậy, sao có thể không biết đâu?

Anh sở dĩ nhận một cái tát kia, chỉ vì để nói cho chính mình đến tột cùng có bao nhiêu vô năng. Nếu tới muộn một bước, một cái tát kia liền có thể rơi trên người cô.

24/12/2020 - 25/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 126: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (14)


??‍?Chương 126??‍?

??Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (14)??

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Nếu không phải Tĩnh Dạ nói cho cô biết anh ở gần đó. Sao cô có thể không làm gì để mặc cho Văn Lan làm càn như vậy?

Chính là cô không nghĩ tới, anh vậy mà lại dùng phương thức này,  để giải quyết chuyện này. Cho dù thế nào cô cũng sẽ không để chuyện như vậy phát sinh nữa.

Anh cũng nhận thấy được cô không cao hứng, hôn hôn gương mặt cô, nghiêm túc bảo đảm: "Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa."

Vô Dược nhìn anh một hồi lâu, cuối cùng mới gật gật đầu: "Em tin anh!"

Thấy anh làm thương chính mình, em sẽ đau lòng.

Không biết vì cái gì nhìn đến anh như vậy, liền nhớ tới Nhiễm Nguyệt đời trước, còn có Mộ Mộ. Đột nhiên sợ hãi anh có phải thật sự có thuộc tính bệnh kiều hay không, vạn nhất ngày nào đó luẩn quẩn trong lòng...

Cô một phen bổ nhào lên người anh, cắn một ngụm trên cổ anh. Lưu lại một dấu vết thật sâu, anh cũng không kêu đau.

Vô Dược cắn một hồi lâu, mới chậm rãi nhả ra, nghiêm túc nói: "Sau này nếu anh còn dám ngược chính mình, liền không phải là cắn một ngụm đơn giản như vậy."

"Vậy là cái gì?" Niên Tứ Thần nhìn đôi môi đỏ bừng của cô, hầu kết lăn lộn vài cái, tựa hồ cảm giác trong miệng có chút khô ráo.

Vô Dược cười một cái, sau đó trả lời: "Em sẽ đi một nơi rất xa rất xa, xa đến mức anh cũng tìm được nơi đó, sau đó em vĩnh viễn sẽ không thấy anh bị thương."

"Anh không muốn!" Niên Tứ Thần tựa hồ rốt cuộc không giữ gìn được bộ dạng ôn văn nho nhã kia nữa, cả người đều khói mù.

Sau khi ý thức được sai lầm của mình, mới lấy lại bộ dạng ôn văn nho nhã, bảo đảm nói: "Sẽ không, không bao giờ có lần sau."

Vô Dược đương nhiên là tin tưởng anh. Vẫn luôn mặc anh ôm, kết quả là nằm bò vào trong lòng ngực anh ngủ rồi.

Sau khi Niên Tứ Thần nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, sủng nịch cười cười, nhưng lại mang theo chút bất đắc dĩ. Anh đây là bị trở thành ôm gối sao?

Anh cẩn thận đem cô nằm lên giường, an tĩnh mà đánh giá dung nhan khi ngủ của cô.

Con ngươi ôn chu, tựa hồ mang theo chút gợn sóng. Câu nói kia của cô giống như ma thú trong đầu anh không vứt đi được.

Rời khỏi anh, tìm một nói anh không thể tìm thấy. Đó tuyệt đối là không có khả năng, anh sẽ không để việc này phát sinh.

Chính là... Đầu không khỏi nhớ tới tám năm trước.

Tám năm trước:

Anh trước sau như một thường đến dưới cây hoa anh đào đợi cô, nhưng một ngày kia anh đợi từ sáng sớm đến khi mặt trời lặn, nước chưa từng uống một ngụm, cơm chưa từng nhai một chút, mặc dù mồ hôi dính ướt quần áo, anh cũng từng động một bước, chấp nhất chờ cô đến. Chỉ là chờ được lại là tin tức cô rời đi.

Cô rời đi, không hề nói gì liền rời đi. Anh cảm giác mình giống như một thằng ngốc. Một ngày kia anh thề ngày nào đó anh sẽ tự mình đem cô trói về, không bao giờ có thể rời khỏi anh.

Thật vất vả lắm anh mới biến thành ánh mặt trời ấm áp, tựa hồ lại trở về trong bóng đêm vô biên. Vẫn luôn đem mình khóa ở trong phòng.

Thẳng đến khi thấy cô để lại tin cho anh, cô đem nó kẹp trong một quyển sách, đó là quyển sách anh thích xem nhất.

Chữ mảnh khảnh trên giấy tràn đấy quyến luyến, từng nét bút đều chứa đầy cảm tình của cô:

Tứ Thần ca ca em... Rất thích anh, thật sự rất thích rất thích.

Thật xin lỗi em không thể tiếp tục ở lại bên cạnh anh, nếu có thể em thật sự rất muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh.

Mong anh tha thứ cho sự ích kỷ của em, em không muốn nhìn đến bộ dạng khổ sở không tha của anh, bởi vì em cảm giác như vậy tâm anh sẽ rất đau.

Tứ Thần ca ca, nếu anh cũng thích em, vậy thì chờ em trưởng thành, anh tới cưới em được không?

24/12/2020 - 25/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 127: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (15)


??‍?Chương 127??‍?

??Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (15)??

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Anh nắm chặt lấy tay cô, sẽ không bao giờ xuất hiện sự việc như tám năm trước nữa. Anh sẽ không để mất đi cô.

Cái loại tương tư đau thấu tâm can, ngày đêm dày vò này, anh không bao giờ muốn nếm thử lại cảm giác thống khổ như vậy nữa.

Anh càng ôn hòa bình tĩnh, như vậy nói lên nội tâm của anh càng tối tăm lạnh nhạt. Chỉ có thời điểm đối mặt với cô, loại ôn nhu kia mới chân chính tồn tại rõ ràng. Trên thế giới này, chỉ có cô mới xứng có được sự ôn nhu chân chính của anh.

Anh nằm bên cạnh cô, đem cô ôm chặt, ôn nhu nói: "Nhan Nhan, tiểu công chúa của anh, anh sẽ không để em rời đi nữa. Tuyệt đối sẽ không!"

Thời điểm Vô Dược trở lại Lâm gia, được cho biết Lâm Nghiên đi công tác, phỏng chừng ít nhất cũng phải nửa tháng, nhiều thì hai tháng mới có thể trở về.

Vô Dược đối với việc này thật không có suy nghĩ nhiều, Lâm Nghiên đối với cô cũng không có ảnh hưởng quá lớn. Ngược lại Vô Dược cảm thấy bà không ở nhà cô càng có nhiều thời gian hơn cùng Niên Tứ Thần ở bên nhau.

——

Thời gian trôi qua thật sự nhanh bất tri bất giác quân huấn đã kết thúc, nếu cốt truyện không có lộn xộn, vậy thì nam chủ rất nhanh sẽ xuất hiện.

Vô Dược phá lệ trước tiên đến trường học, vốn dĩ chỉ là muốn đi vây xem cảnh tượng nữ chủ và nam chủ quen biết.

Chính là đột nhiên bị hệ thống thông báo:

[Đinh! Kích phát nhiệm vụ che giấu hai: Biến thế giới thành trở về thế giới chân chính, không để nam nữ chủ quen biết, biến nữ chủ thành hồi ức.]

Vô Dược:...

Yên lặng hỏi một câu: Tiểu Dạ Dạ... Cô đây là muốn hủy cp?

Tĩnh Dạ ngoan ngoãn trả lời: Nói đúng ra thì chính là cái dạng này không sai.

Vô Dược: Tôi làm như vậy có phải có chút không đạo đức hay không?

Tĩnh Dạ liếc mắt cô một cái, sau đó trả lời: Xin hỏi thế giới nào nam nữ chủ không bị cô chia rẽ?

... Một câu này Vô Dược thế nhưng không nói gì phản bác. Bởi vì, hình như đúng là có chuyện như vậy. Tuy rằng mấy cái thế giới cô cũng không có hủy, nhưng tổng hội bởi vì nhiệm vụ của cô mà ảnh hưởng.

Tĩnh Dạ tự giác mà bổ sung: Thế giới này nữ chủ cũng tan vỡ, đừng nhìn cô ta hiện tại bình thường như vậy, về sau cô sẽ biết. Tóm lại cô trước tiên đừng để cho nam chủ đối với nữ chủ sinh ra hảo cảm là được.

Vô Dược lắc lắc đầu, giống như vườn trường linh tinh. Sao có thể nói nam nữ chủ sẽ không bị hấp dẫn. Đây cũng không phải là thế giới cao cấp, khác với thế giới trước, cuối cùng nam nữ chủ còn không có gặp mặt. Bất quá, có thể làm cho bọn họ tan rã một chút thì liền một chút đi!

Nữ chủ chính là bởi vì không cẩn thận đụng phải xe của nam chủ, sau đó mới có thể chọc phải nam chủ. Chính là nếu Chúc Dao không có đụng phải xe của Tống Minh Tước, vậy thì kết cục sẽ như thế nào đây? Sau này bọn họ sẽ dùng phương thức gì nào kết thù?

Niên Tứ Thần tiến vào trường học đã thấy tiểu công chúa của mình đi theo một nữ sinh rồi.

Con ngươi tươi đẹp của Niên Tứ Thần nháy mắt tối sầm xuống, đi rồi! Cô vậy mà cùng với người khác đi rồi!

...

Niên Tứ Thần ngốc ngốc nhìn ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng đứng lên, làm lơ lão sư giảng trên bục, tiêu sái rời đi.

Lão sư chỉ là ngẩn người, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói tiếp tục giảng bài của mình.

Niên Tứ Thần lười biếng đi tới, cuối cùng an tĩnh nằm trên ghế dài bên giảng đường, nửa híp mắt, nhìn bầu trời trong xanh.

Đột nhiên một cái bóng chặn tầm mắt của anh, tay cô chống ở hai bên sườn anh, mái tóc đẹp từ trên mặt anh chảy xuống. Con ngươi màu nâu trầm không chớp mắt nhìn anh, môi đỏ hơi hơi mở ra: "Anh lại trốn học."

Anh cũng nhìn cô, không hề có một chút cảm xúc bị bắt tại trận, vẻ tươi cười giơ lên ôn nhuận nhẹ nhàng mở miệng nói: "Anh nhớ em."

24/12/2020 - 25/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 128: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (16)


??‍?Chương 128??‍?

??Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (16)??

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Vô Dược cúi đầu cọ gương mặt, sau đó lại hôn lên trán anh một cái: "Chúng ta bây giờ đi đâu?"

Gió đem lá cây thổi đến sàn sạt, quang cảnh chiếu lên người bọn họ thật khiến người ta rung động. Bởi vì đang trong giờ học, vườn trường ngoại trừ có âm thanh đọc sách thì không còn tiếng ồn ào náo nhiệt. Yên tĩnh mà tốt đẹp, đây là thanh xuân!

Anh tựa hồ nhìn cô đến ngây người, nửa phút mới mở miệng: "Chúng ta ở chỗ này ngồi một chút đi."

"Được!" Vô Dược ngoan ngoãn ngồi xuống, sau đó để đầu của anh nằm xuống đùi cô.

Ngón tay cô xuyên qua mái tóc mềm mại của anh, lẳng lặng nhìn khuôn mặt ôn nhuận như ngọc kia của anh, thói quen ở hai cái thế giới sủng anh, hiện giờ tựa hồ lại đổi về anh sủng cô.

Cô nhìn thoáng qua phương xa, mới mở miệng nói: "Em buổi sáng hôm nay gặp phải bạn học, bởi vì nguyên nhân đặc thù em mới cùng cô ấy đi trước."

Anh biết cô hướng anh giải thích, ý cười trên khóe môi càng sâu một chút: "Không sao, thật ra em không cần giải thích với anh."

Vô Dược lại một phen nhẹ xoa loạn tóc của anh, quỷ mới tin anh không ngại. "Em không hy vọng trong chúng ta có khoảng cách."

Anh không biết suy nghĩ gì, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, sau đó mới mở miệng: "Sẽ không, chúng ta sao lại có khoảng cách được?"

Cho dù tách ra tám năm, chúng ta cũng chưa từng tồn tại khoảng cách.

Tình yêu của chúng ta, từ khi còn nhỏ ngây thơ mờ mịt đến bây giờ rõ ràng chính xác, chưa từng có biến hoá, trước kia không có biến, hiện tại sẽ không thay đổi, về sau cũng sẽ không.

Chúng ta chưa bao giờ đọc hiểu tình yêu, nhưng vẫn quen thuộc với tình yêu, giống như em thích anh mười hai năm, anh nhớ em mười hai năm.

Cô vùi đầu hôn lên môi anh, nghiêm túc nói: "Đến thời điểm chúng ta tuổi đủ, chúng ta liền kết hôn đi."

Nghe thấy cái này, trong lòng anh tựa hồ có chút xúc động, biểu tình ôn hòa nhiều thêm phần tình cảm, hơi hơi hé miệng, cuối cùng vẫn chỉ có thể trả lời một từ: "Được!"

——

Nam nữ chủ cuối cùng vẫn đụng phải nhau, nữ chủ làm khóa đại biểu, thời điểm đi nộp bài tập, bị nam chủ đụng phải.

Tài liệu rơi đầy xuống đất, nam chủ chỉ nhìn thoáng qua nữ chủ, cũng không tính toán muốn xin lỗi.

Nữ chủ bị hắn làm cho tức rồi, nhất định phải khiến nam chủ xin lỗi, chính là nam chủ sao có thể xin lỗi đây? Tiếp theo theo lý thường hẳn là nữ chủ liền cùng hắn cãi nhau. Sau đó nam chủ liền đối với cô sinh ra hứng thú.

Vô Dược thấy nam chủ đi vào lớp của mình, ngồi tại vị trí của mình mới phát hiện.

Loại đồ vật gọi là nam chủ này, thế giới trước cô tựa hồ cũng chưa nhìn thấy. Khiến cô chút nữa thì quên.

Vô Dược gõ gõ cái bàn của mình, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi bạn học, đây là vị trí của tớ."

"Ngươi..." Tống Minh Tước vốn định nói một tiếng ngươi m* nó sao không đổi một chỗ đi. Nhưng khi thấy khuôn mặt điềm tĩnh mỹ lệ của cô, tức giận liền dừng lại.

Chậm rãi đứng dậy, đi tới bàn sau Vô Dược, nói với người ngồi ở đó một từ: "Lăn."

Đại thiếu gia Tống gia đương nhiên là không nhiều người dám đắc tội, bàn sau Vô Dược đương nhiên là xám xịt đổi một chỗ khác.

Tống Minh Tước nhẹ nhàng chọc chọc Vô Dược, Vô Dược quay đầu lại, nghi hoặc mở miệng: "Bạn học, cậu có chuyện gì sao?"

Âm thanh nhu nhu, nhẹ nhàng, thực êm tai thực dễ nghe, Tống Minh Tước cảm thấy đây mới là âm thanh một nữ hài tử nên có. Ngọt ngào hắn thực thích.

Nếu Vô Dược biết suy nghĩ của hắn, nhất định nói một câu: Hài tử, có bệnh nên chữa.

Cô bất quá chỉ hỏi một câu thực bình thường, âm thanh cũng thực bình thường, cũng không biết hắn nơi đó bổ não đến nhiều như vậy.

24/12/2020 - 25/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 129: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (17)


??‍?Chương 129??‍?

??Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (17)??

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

[Đinh! Đạt được 30 giá trị yêu thích của nam chủ, giá trị yêu thích hiện tại là 60.]

Vô Dược đen mặt đặt dấu chấm hỏi, đây là cái quỷ gì? Vì cái gì nam chủ cũng sẽ có giá trị yêu thích?

Tĩnh Dạ rốt cuộc nhảy nhót ra: Chúc mừng ký chủ, giá trị yêu thích hiện tại của nam chủ đối với cô nhiều hơn so với nữ chủ, tin tưởng ký chủ cô nhất định có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Mẹ nó, Vô Dược tỏ vẻ thập phần vô tội, cô xoát đủ giá trị yêu thích của nam thần là tốt rồi. Muốn của nam chủ làm cái gì?

Tĩnh Dạ giống như nghe được lời nói trong lòng của cô, hữu nghị giúp cô trả lời: Nếu giá trị yêu thích của nam chủ đối với cô nhiều hơn so nữ chủ, vậy thì hệ thống sẽ nhắc nhở cô. Nếu cô lấy đầy giá trị yêu thích của nam chủ, chúng ta sẽ xem tình huống cho cô thêm tích phân.

Vô Dược không chút suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt: Không cần.

Cô mới không có tâm tư đi công lược người khác, hơn nữa người kia còn không có đẹp bằng nam thần của cô.

...

Tống Minh Tước lộ ra một nụ cười xán lạn, hỏi: "Bạn học, cậu tên là gì?"

Thái độ này so với những người khác hoàn toàn không giống nhau. Người trong lớp không khỏi nhìn về phía bọn họ.

Ngay cả Chúc Dao cũng kinh ngạc nhìn Tống Minh Tước, rõ ràng thời điểm đối với cô ta không phải thái độ này. Nghĩ đến đây, sắc mặt không khỏi thay đổi.

Vô Dược lễ phép trả lời: "Tớ tên Thư Vãn Nhan."

Tống Minh Tước sửng sốt một chút, mày nhíu lại, sau đó mở miệng: "Cậu chính là nữ sinh đó... Chính là nữ sinh nói thích Niên Tứ Thần?"

"Ân!" Vô Dược không chút suy nghĩ liền gật đầu. Chẳng sợ giá trị yêu thích của nam chủ sẽ rớt, cô cũng không thèm để ý, nam thần của cô thế giới này lại không phải nam chủ, vậy thì cô liền không muốn xoát giá trị yêu thích của nam chủ, cô không có hứng thú làm pháo hôi.

"Vì sao?" Tống Minh Tước không hiểu hỏi. Vì sao nữ sinh giống như cô cũng sẽ thích cái người Niên Tứ Thần dối trá kia.

Nghĩ đến Niên Tứ Thần con ngươi Vô Dược không khỏi ôn hòa rất nhiều đáp: "Thích chính là thích, nào có nhiều cái vì sao như vậy?"

Thích anh là cảm giác đầu tiên của cô, thích anh che chở cô, thích cùng anh ở bên nhau, thích làm bạn lâu dài với anh, thích anh vô tận.

Cô cũng không tin tưởng nhất kiến chung tình, mãi đến khi gặp được anh. Cô mới biết được nhất kiến chung tình không chỉ là chuyện xưa mới có.

Anh cùng cô là nhất kiến chung tình thêm lâu ngày sinh tình.

[Đinh! Giá trị yêu thích của nam chủ +10, giá trị yêu thích hiện tại là 70]

Cái quỷ gì, Vô Dược không thể tưởng tượng nhìn hắn một cái. Hắn không tật xấu đi? Vậy mà còn tăng giá trị yêu thích.

Tống Minh Tước mở miệng nói: "Ân, tớ cảm thấy cậu nói rất có đạo lý. Tớ tên Tống Minh Tước, hôm nay tớ bắt đầu quyết định tớ muốn theo đuổi cậu."

Mẹ nó, sóng cẩu huyết này thật là đáng sợ. Vô Dược theo bản năng lui một chút, sau đó mở miệng: "Tớ đã cùng với Tứ Thần ở bên nhau."

Tống Minh Tước tựa hồ không sao cả mở miệng: "Việc đó có quan hệ gì đâu? Kết hôn còn có thể ly hôn, huống chi hai người còn không có kết hôn."

Hiện tại tiểu xanh miết đều đáng sợ như vậy sao? Hắn có độc đi. Vô Dược yên lặng cầu nguyện, lời hắn nói sẽ không bị Niên Tứ Thần nghe được.

Cô cũng không biết vì cái gì, dù sao theo bản năng không muốn cho anh biết. Tổng cảm thấy nếu anh biết sẽ rất đáng sợ.

Cuối cùng Vô Dược không hề quản hắn, để lại một câu: "Tớ khuyên cậu vẫn là từ bỏ đi, tớ sẽ không thích cậu."

Tống Minh Tước không có trả lời, mang theo ý cười nhìn cô, đồ hắn muốn trước nay liền không có thất thủ* qua.

*Thất thủ: Không giữ được, để rơi vào tay đối phương.

Nếu quyết định thích cô, vậy thì tuyệt đối sẽ không buông tay, cô nhất định sẽ là của hắn.

Hiện tại Tống Minh Tước tựa hồ đã quên mất, mục đích chân chính của hắn lúc trước vào cái lớp này.

24/12/2020 - 25/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 130: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (18)


??‍?Chương 130??‍?

??Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (18)??

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Sau khi tan học, Vô Dược liền trực tiếp đi rồi. Tống Minh Tước cũng không tính quá chán ghét, khi học không có làm ra cái động tác nhỏ gì. Vô Dược còn không có đối với hắn sinh ra cảm giác chán ghét, bất quá nếu nói muốn theo đuổi cô, cô nhất định phải cách xa hắn.

Niên Tứ Thần đã ở khu dạy học của bọn họ chờ cô trước.

Cô chạy chậm đến bên cạnh hắn, lộ ra một cái nụ cười ngọt ngào: "Tứ Thần!"

Niên Tứ Thần cười cười, xoa xoa trên đầu cô, ôn nhu hỏi: "Mệt không?"

Vô Dược chủ động cọ cọ chui vào trong lòng ngực anh trả lời: "Nếu em nói em mệt, anh sẽ ôm em đi sao?"

Vô Dược vừa mới nói xong Niên Tứ Thần liền trực tiếp đem cô bế lên, cười hỏi: "Như vậy vừa lòng không?"

"Ha ha ha!" Vô Dược cười cười trả lời: "Ân! Bổn cung cực kỳ vừa lòng."

Ngữ khí của Niên Tứ Thần có chút bất đắc dĩ, nhưng càng có thêm phần sủng nịch: "Công chúa điện hạ vừa lòng là tốt rồi, vậy thì giữa trưa công chúa điện hạ muốn ăn gì?"

Vô Dược vòng tay lên cổ anh, ở gương mặt anh hôn một cái: "Em muốn ăn anh... làm cơm*."

*Đoạn này ai học tiếng trung sẽ biết, ban đầu Vô Dược nói: "我想吃你" => "Em muốn ăn anh"
Sau đó nói thêm: "做饭" => "我想吃你...做饭" => "Em muốn ăn cơm anh làm".

"Em cái tiểu nghịch ngợm." Niên Tứ Thần tuy rằng là dùng câu nói trách cứ, nhưng lại không có một chút ngữ khí trách cứ nào.

Vô Dược cọ cọ cổ anh, sau đó nói: "Chúng ta nhanh trở về đi, em thật đói."

"Được!" Niên Tứ Thần ôm cô chậm rãi hướng ký túc xá hiện tại đến.

Thời điểm rời đi, còn cố ý hướng cách đó không xa nhìn một cái, khóe miệng hơi gợi lên, lộ ra một nụ cười đặc biệt đắc ý.

Tống Minh Tước nhìn thân ảnh bọn họ chậm rãi đi xa, đáy mắt xẹt qua một tia không cam lòng.

Cuối cùng hừ một tiếng, nói cho chính mình không cần cấp, chờ sau khi hắn đem da mặt hồ ly dối trá này của Niên Tứ Thần kéo xuống, cô nhất định sẽ không thích anh nữa.

Nghĩ đến đây, tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều. Sau đó chậm rãi rời đi.

...

Sau khi Vô Dược ăn xong cơm trưa, không dấu vết đánh giá anh.

Anh vẫn ưu nhã ăn bữa cơm như cũ, nhìn đến hành động của cô, hơi hơi nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì!" Vô Dược lắc lắc đầu.

Trong lòng nghĩ đến anh hẳn là không biết đâu? Hay là cảm thấy đối thủ quá yếu không cần để ý? Hay là đối với cô có tin tưởng?

Cô ngáp một cái, chậm rãi nói: "Em mệt mỏi, buồn ngủ quá."

Một đoạn thời gian này, cô không sai biệt lắm đều là buổi tối rất ít ngủ, đến ban ngày lại cọ đến trên người anh ngủ.

Niên Tứ Thần bất đắc dĩ thở dài, anh càng ngày càng hoài nghi có phải trên người mình mang theo cái đồ vật gì có thể yên giấc hay không? Bằng không vì cái gì mỗi lần cô vừa đến bên cạnh anh, cô liền kêu mệt.

Anh đem cô bế lên để cô ngồi trên đùi của mình, cọ cọ cái mũi của cô: "Vừa mới ăn xong liền nằm lên giường đối với thân thể không tốt."

Tay Vô Dược vòng lên eo anh, gối đầu trong lòng ngực hắn, nỉ non nói: "Vậy anh chờ một chút lại đem em để trên giường đi..."

Con ngươi anh ôn nhu rất nhiều, nhưng vẫn nhàn nhạt mở miệng: "Ngủ nhiều như vậy cũng không sợ buổi tối ngủ không được?"

Cô tựa hồ nghe được, sau đó trả lời: "Không có anh ở bên cạnh, em rất khó ngủ..."

Niên Tứ Thần sửng sốt, sau đó nhìn cô một cái thật sâu.

Nếu anh nhớ không lầm, sau khi sự kiện kia xảy ra, cô thường xuyên đến bên cạnh anh ngủ.

Kết hợp với lời cô vừa nói, có phải từ khi đó cô đã bắt đầu như vậy hay không? Rời khỏi anh nhiều năm như vậy, có phải cô không có một giấc ngủ ngon nào hay không?

Nghĩ đến đây con ngươi anh không khỏi âm trầm xuống, đáng chết, lúc trước anh không nên buông tha cho người nọ đơn giản như vậy.

Đau lòng hôn hôn mặt cô, sau đó chậm rãi ôm cô về phòng.

24/12/2020 - 25/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 131: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (19)


??‍?Chương 131??‍?

??Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (19)??

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Buổi chiều lên lớp xong, Vô Dược trước sau như một cùng Niên Tứ Thần ngốc đến 9 giờ qua mới về nhà.

Sau đó thấy Lâm Nghiên một bên từ trên xe xuống.

Vô Dược vô lực cảm thán, một màn này sao lại tổng cảm giác quen thuộc như vậy?

Bất quá, lần trước là anh không danh không phận, lúc này Lâm Nghiên là đã biết bọn họ ở bên nhau.

"Bác gái." Niên Tứ Thần lễ phép hướng Lâm Nghiên chào hỏi.

Lâm Nghiên gật gật đầu, cũng không có mặt lạnh, dù sao đó là người con gái nhà mình thích: "Tứ Thần đưa Nhan Nhan trở lại a, hai đứa ăn cơm chưa?"

Vô Dược gật gật đầu trả lời: "Mẹ, bọn con ăn rồi, hôm nay mẹ trở về sao lại không nói một tiếng nào? Để cho con cùng quản gia đến đón mẹ, mẹ còn chưa ăn cơm đi? Chúng ta mau nhanh trở về bảo dì Hứa làm bữa tối cho mẹ đi."

Sau đó hướng Niên Tứ Thần phất phất tay, cùng Lâm Nghiên cùng nhau đi vào.

Niên Tứ Thần cũng quay đầu lại lên xe, chuẩn bị về nhà.

Thời điểm trở lại Niên gia, nói với Niên gia phụ mẫu: "Chuẩn bị một chút đi, con muốn đem tiểu công chúa của con mang về nhà."

"Bang!" Điều khiển từ xa trong tay Niên mẫu không cầm chắc, liền như vậy lập tức lừng lẫy rớt trên mặt đất.

Năm mẫu chớp chớp mắt nghiêm túc mở miệng: "Con trai a! Tiểu Nhan Nhan còn chưa có thành niên đâu? Con... Con đừng có xằng bậy nha!"

Niên Tứ Thần cho cô một ánh mắt xem thường, sau đó mới giải thích: "Đừng nghĩ loạn, trước khi kết hôn con sẽ không để hai người có cháu đâu, cho nên đừng lo lắng nhiều như vậy."

"..." Niên mẫu còn nghĩ chuẩn bị giúp đi mua BCS. Lại bị một câu của con trai đánh vỡ ảo tưởng.

Sau đó giống như nghĩ tới cái gì yên lặng lui một bước mở miệng nói: "Con trai, con 18 tuổi..."

Niên Tứ Thần mi nhăn lại, tuy rằng không hiểu mẹ của anh có ý tứ gì, nhưng trực giác nói cho anh biết, khẳng định là không phải việc gì tốt: "Ân?"

Niên mẫu không chút nghĩ ngợi buột miệng thốt ra: "Con không phải là không được đi?"

"Phốc... khụ khụ!" Niên phụ vốn ở một bên bình tĩnh uống trà, bị lời nói của vợ nhà mình dọa tới rồi.

Niên Tứ Thần mặt đen xuống, anh thật không hiểu mạch não của mẹ anh là từ đâu tới? Một phút trước không phải còn lo lắng anh làm ra mạng người sao? Ngay sau đó liền hoài nghi anh không được?

Niên Tứ Thần khắc chế tính tình của mình, bình tĩnh trả lời một câu: "Mẹ yên tâm đi, con trai của mẹ vô cùng bình thường."

Sau đó liền quay đầu đi về phòng của mình.

Niên mẫu thực vô tội nhìn về phía Niên phụ, tựa hồ hoàn toàn không phát giác mình vừa nói sai cái gì. Là một tiểu thanh niên 18 tuổi tinh thần phấn chấn bồng bột, cùng một nữ sinh mỗi ngày ở cùng nhau cái gì cũng không làm, chẳng lẽ không phải là không bình thường sao?

Niên phụ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, buông đồ vật trong tay xuống, kéo tay vợ nhà mình, mở miệng: "Không còn sớm, chúng ta đi ngủ thôi."

Tránh cho bà lại doạ người, vẫn là đi ngủ đi. Bà ngủ rồi, thì sẽ không nói ra cái gì đó doạ đến ông.

——

Tới giữa trưa tan học, Vô Dược như cũ không có nhìn thấy Niên Tứ Thần.

Cô tràn đầy nghi hoặc tựa hồ không hiểu vì sao anh lại biến mất?

Thời điểm cô còn đang suy nghĩ gì đó, liền nhận được tin nhắn của anh.

Tin nhắn nội dung thật giản lược chỉ có một câu như này: Cơm trưa tìm một chỗ ăn tốt một chút, buổi chiều anh đến gặp em.

Vô Dược nhìn một lúc sau mới cảm thấy tốt hơn, sau đó yên lặng đem điện thoại cất đi. Mới đi được vài bước đã bị Tống Minh Tước chặn đường.

Tống Minh Tước lộ ra cái nụ cười tự nhận là soái khí, mở miệng nói: "Sao không đi cùng với hắn? Nếu vậy muốn cùng tớ ăn cơm chưa không."

24/12/2020 - 25/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 132: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (20)


??‍?Chương 132??‍?

??Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (20)??

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Vô Dược nhàn nhạt nhìn thoáng qua hắn, nam thần không ở bên cạnh, cô tỏ vẻ thật không vui, nhưng là một nữ sinh ưu nhã có lễ, cô vẫn lễ phép trả lời: "Cảm ơn đã mời, nhưng tớ cũng không tính toán đi ăn cơm."

Sau đó liền trực tiếp vòng qua hắn, Tống Minh Tước nhìn thân ảnh cô rời đi, đôi tay không khỏi nắm chặt, sắc mặt âm trầm xuống.

Nhưng nghĩ đến bọn họ có thể đang cãi nhau, tâm tình của hắn lại tốt hơn rất nhiều.

Mà nhất cử nhất động của hai người, bị Chúc Dao cách đó không xa nhìn thấy.

Chúc Dao cắn cắn môi, sắc mặt trắng bệch. Cô không biết sự tình vì sao lại là bộ dạng này, nhưng theo bản năng cô cảm thấy sự tình không nên phát triển thành cái dạng này.

Cô cũng không biết vì cái gì mạc danh liền đối với Tống Minh Tước nổi lên hảo cảm. Rõ ràng thời điểm ngày đầu tiên thấy hắn, cô vẫn là thực chán ghét hắn.

Nhưng mà trải qua việc mỗi ngày đều có thể thấy hắn, thấy hành động của hắn đối Thư Vãn Nhan. Cô chậm rãi liền ghen ghét.

Cô không hiểu dựa vào cái gì người hắn thích lại là Thư Vãn Nhan, rõ ràng bọn họ nhận thức trước.

Trực giác nói cho cô, hắn sở dĩ đến cái lớp kia, cũng là vì cô. Giống như vườn trường, không phải bọn họ mới là vai chính sao? Giống như Thư Vãn Nhan, hẳn là ác độc nữ xứng mới đúng, không phải sao? Vì cái gì? Kết quả lại thành như vậy? Hơn nữa Thư Vãn Nhan không phải đã cùng nam thần Niên Tứ Thần trong trường học công nhận ở bên nhau sao? Cho nên hai người căn bản không thích hợp ở bên nhau.

Chúc Dao càng nghĩ liền càng cảm thấy mình cùng với Tống Minh Tước hẳn là nên ở bên nhau, cuối cùng trừng mắt nhìn bóng dáng Vô Dược rời đi, cũng xoay người bước đi.

——

Mà mặt khác Niên Tứ Thần một bên, giờ này khắc này đang ngồi trong quán cà phê cao cấp. Mà đối diện với anh, chính là mẹ của Thư Vãn Nhan - Lâm Nghiên.

Lâm Nghiên nhìn anh nghi hoặc mở miệng: "Tứ Thần hôm nay tìm bác có chuyện gì sao?"

Niên Tứ Thần lễ phép mỉm cười một chút, sau đó mở miệng: "Chào bác gái, cháu hôm nay tìm bác là muốn cùng bác nói chuyện về việc của Nhan Nhan."

"Nhan Nhan?" Lâm Nghiên giống như đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng cảm giác kết quả nào cũng đều không đúng.

"Ân!" Niên Tứ Thần hơi hơi gật gật đầu mới mở miệng nói: "Bác gái nhớ rõ sự việc chín năm trước phát sinh trên người Nhan Nhan không?"

Lâm Nghiên không khỏi nắm chặt cái ly trong tay. Bà đương nhiên nhớ rõ! "Cháu... Sao cháu lại biết?"

"Chín năm trước người ở cùng em ấy là cháu." Niên Tứ Thần giải thích.

Lâm Nghiên mở to hai mắt nhìn, không nghĩ tiểu ca ca mà con gái mình vẫn luôn nhắc mãi chính là Niên gia Thái Tử gia. Cũng không nghĩ tới người cứu cô lúc trước cũng là anh.

Bất quá, việc này không hẳn quan trọng như vậy: "Cháu hôm nay đột nhiên nhắc tới là muốn nói gì?"

Niên Tứ Thần mở miệng: "Nhan Nhan có chứng mất ngủ, hai bác hẳn là biết được đi?"

Lâm Nghiên đương nhiên biết, lúc trước là bởi vì chuyện này, bọn họ cảm thấy sự kiện kia lưu lại cho cô bóng ma quá lớn, cho nên cha của cô mới mang cô rời khỏi thành phố này.

Tuy rằng trải qua thôi miên, cô đã không còn nhớ rõ chuyện này. Nhưng là, bọn họ vẫn có thể cảm giác được cô theo bản năng kháng cự thành phố này.

Lâm Nghiên đại khái cũng đã nghe hiểu, nói vậy Niên Tứ Thần chính là người lúc trước trợ giúp con gái mình: "Ân, cho nên?"

Niên Tứ Thần mở miệng: "Thời điểm Nhan Nhan ở bên cạnh cháu em ấy có thể ngủ rất tốt."

Lâm Nghiên ngẩn người, nhấp một ngụm nhỏ cà phê trong tay. Hương vị chua xót từ trong miệng bà tản ra.

Bà cũng đã biết đại khái, nhớ tới thời điểm lúc trước con gái của mình đi còn khóc gọi tiểu ca ca.

Cô sợ hãi thành phố này, nhưng thành phố này cũng đồng thời có người cô thích nhất.

24/12/2020 - 25/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 133: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (21)


??‍?Chương 133??‍?

??Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (21)??

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

"Cho nên cháu tính toán như thế nào?" Lâm Nghiên đi thẳng vào chủ đề.

Niên Tứ Thần cũng không chút kiêng kị nào mở miệng: "Cháu hy vọng Nhan Nhan có thể ở cùng với cháu."

"Không được!" Lâm Nghiên không chút suy nghĩ liền trực tiếp mở miệng cự tuyệt. Bà nghĩ chỉ cần là một người mẹ, hẳn là ai cũng sẽ làm như vậy.

Niên Tứ Thần lại mở miệng nói: "Cháu biết bác lo lắng điều gì, nhưng cháu thật sự yêu Nhan Nhan, từ lần đầu tiên cháu nhìn thấy ánh mắt của em ấy cháu đã biết, cháu cả đời này chỉ cần em ấy. Cháu đợi em ấy mười hai năm, cũng sẽ cùng em ấy cả đời."

Lâm Nghiên mở miệng: "Không được! Hai cháu hiện tại đều còn nhỏ, còn không hiểu tình cảm. Bác sao có thể bảo đảm về sau hai cháu sẽ không hối hận."

Niên Tứ Thần mở miệng: "Bác cho rằng cái gì mới có thể lý giải được tình cảm? Bác cảm thấy mình có thể lý giải chính xác sao?"

"Bác..." Lâm Nghiên á khẩu không trả lời được, bà chính xác không có lý giải qua. Nhưng mà...

Niên Tứ Thần mở miệng: "Nếu bác cảm thấy không có gì bảo đảm. Cháu nguyện ý viết một phần hợp đồng, chỉ cần về sau cháu làm ra việc gì có lỗi với Nhan Nhan, tài sản cháu sở hữu đều là của em ấy."

Niên Tứ Thần chưa bao giờ nghĩ tới phải dùng tiền tài để cân nhắc tình yêu của mình, nhưng đối với Lâm Nghiên, người từ nhỏ đã đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu mà nói, đây là phương thức nhanh nhất để bà chấp nhận.

Dường như là nghĩ tới cái gì anh lại bổ sung một câu: "Ngày cháu thành niên thì sẽ hoàn toàn có được 80% cổ phần của Niên thị."

Lâm Nghiên không nói gì, nhưng bà đã bị lời nói của anh đả động tới rồi.

Không khỏi nghĩ tới cha của mình trước kia nói qua một câu: "Nếu một người nam nhân, nguyện ý vì con từ bỏ gia sản sở hữu. Vậy thì nam nhân kia nhất định là thật sự yêu con."

Niên Tứ Thần cũng không có tiếp tục nói chuyện, anh có thể cho bà một chút thời gian tự nghĩ. Nhưng cũng không chấp nhận bà nghĩ quá lâu.

Bởi vì tiểu công chúa của anh, không thể lại tiếp tục xuống dốc như vậy. Mất ngủ nhiều ngày đã làm cho thân thể của cô càng ngày càng kém. Vỗn dĩ thân thể cô không tốt lắm, nếu về sau còn như vậy thì nên làm cái gì bây giờ?

Lâm Nghiên cuối cùng thở dài, trả lời: "Bác cho phép cháu cùng con gái bác ở cùng nhau, nhưng nếu cháu thật sự làm việc gì có lỗi với con gái của bác. Bác sẽ không bỏ qua cho cháu."

Niên Tứ Thần gật gật đầu, nghiêm túc bảo đảm: "Sẽ không, cháu sẽ không để khả năng như vậy tồn tại."

Lâm Nghiên nhìn thanh niên mới 18 tuổi trước mặt, trong lòng có chút phức tạp.

Một thanh niên như vậy, ở trước mặt bà bỏ đi nguỵ trang ôn văn nho nhã của mình. Là vì con gái của bà.

Anh tựa hồ không e dè, cũng không sợ bà cảm thấy anh chột dạ nguỵ trang thành một người hai mặt.

Bà nghĩ con gái của bà có một người yêu như vậy, tựa hồ cũng thực không tồi.

——

Buổi chiều tan học, Vô Dược rốt cuộc gặp được người mà mình nhớ một ngày.

Trực tiếp liền nhào vào trong lòng ngực anh, sau đó mở miệng: "Tứ Thần, em nhớ anh."

Cũng không biết có phải thói quen của mình hay không, anh bồi ở bên cạnh cô, là chấp nhất quyến luyến của Thư Vãn Nhan đối với Niên Tứ Thần, tóm lại một ngày không thấy mặt cô phát hiện mình rất nhớ anh.

Niên Tứ Thần ôn nhu cười, nhéo nhéo gương mặt cô: "Anh cũng rất nhớ em."

Tiểu công chúa của anh, nhanh lên lớn lên đi. Vậy thì chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau, không bao giờ tách ra.

...

Niên Tứ Thần không có trước sau như một đưa cô về Lâm gia, mà là đưa cô tới Niên gia.

"Ân?" Cô mặt đầy nghi hoặc nhìn anh.

Niên Tứ Thần nhẹ nhàng giải thích: "Mẹ của em đồng ý cho chúng ta ở cùng nhau. Sau này em có thể ở cùng anh, không bao giờ phiền não không ngủ được."

24/12/2020 - 25/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 134: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (22)


??‍?Chương 134??‍?

??Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (22)??

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

"A?" Vô Dược có chút ngây người, sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại. Chớp chớp mắt, hỏi: "Anh nói thật?"

Niên Tứ Thần gật gật đầu, sau đó hỏi: "Vui vẻ không?"

"Vui vẻ!" Vô Dược cũng không nghĩ nhiều liền trả lời.

Niên Tứ Thần không nghĩ tới cô trực tiếp trả lời như vậy, đột nhiên nghĩ cô cái gì cũng không biết? Hay là không để bụng?

Kỳ thật chỉ là anh suy nghĩ nhiều, Vô Dược cùng anh ở bên nhau nhiều thế giới như vậy, sớm đã thành thói quen có anh ở bên cạnh, cho nên càng cầu còn không được.

Trước đó còn kiêng dè thân phận của mình, còn ngại thân thiết. Hiện tại nếu anh giúp cô giải quyết phiền toái, vậy thì cô cũng không còn gì phải cố kỵ.

Niên Tứ Thần đem cô ôm vào trong ngực, hôn lên môi cô, sau đó mở miệng: "Nhan Nhan, em biết em trả lời như này khiến người ta có bao nhiêu hiểu lầm không?"

"..."

Vô Dược hậu tri hậu giác, cô thề cô cái gì cũng không biết! Vội vàng bày ra một ánh mắt nghi hoặc mê mang nhìn anh.

Niên Tứ Thần thở dài một hơi, tự trách mình suy nghĩ nhiều. Tiểu công chúa của anh sao có thể biết mấy thứ này đâu!

...

Khi Vô Dược nằm trong bồn tắm của anh, cảm giác mình vẫn thực ngốc. Đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ của mình có phải quá mức đơn giản hay không?

Mặc kệ trải qua bao nhiêu thế giới, chỉ cần người công lược là anh. Anh tổng hội không hề cố kỵ liền thích cô, che chở cô.

Mạc danh Vô Dược sinh ra một loại ảo giác vẫn luôn được anh bảo hộ.

Bất quá, nghiêm túc ngẫm lại tựa hồ cũng không có gì. Nếu anh là một người yếu thế kia, cô thật ra cũng rất vui lòng bảo hộ anh. Chỉ là hình như mỗi thế giới anh đều so với cô lợi hại hơn, cho nên không thể hiểu được cô liền biến thành bên yếu thế.

Được anh luôn bảo hộ như vậy, Vô Dược cảm thấy mình không sai biệt lắm muốn phế rồi.

Thời điểm Vô Dược mặc áo ngủ đi ra ngoài, anh còn đang xem gì đó.

Cô hướng tới gần anh, từ phía sau ôm lấy anh: "Đang xem cái gì? Ân?"

Niên Tứ Thần tựa hồ không chút cố kỵ nào cho cô xem, Vô Dược nhàn nhạt nhìn thoáng qua, sau đó phát hiện là một ít phương án hợp tác linh tinh của Niên thị.

Đầu tóc ướt sượt của cô đụng phải anh. Anh khép văn kiện trong tay lại, đứng dậy, ở một bên cầm lấy máy sấy giúp cô sấy khô tóc.

Hơi chút bất đắc dĩ nói: "Cũng không sợ cảm mạo? Ân?"

Vô Dược cười cười: "Ân, cảm mạo cũng khá tốt nha, vậy anh có thể chăm sóc em thật tốt nha."

Niên Tứ Thần nhéo nhéo vành tai cô: "Không sinh bệnh anh cũng sẽ chăm sóc em thật tốt."

Khuôn mặt nhỏ của Vô Dược đỏ lên: "Đừng... Đừng niết nơi đó?"

"Nơi nào?" Niên Tứ Thần sửng sốt một hồi, sau khi phản ứng lại ý cười càng sâu. Cúi đầu ngậm lấy vành tai cô: "Nơi này sao?"

"Ân..." Vô Dược tựa hồ có chút không khống chế được ngâm một tiếng.

Sau khi nghe được âm thanh của cô, sắc mặt anh liền đổi. Giúp cô sấy khô tóc xong, liền vội vàng đi tắm rửa.

Vô Dược nhìn anh bộ dạng vội vội vàng vàng, có chút nghi hoặc, trong lòng có chút lo lắng, sau khi đến gần phòng tắm liền nghe được âm thanh khác ngoài tiếng nước, nháy mắt khuôn mặt Vô Dược liền đỏ.

Nhiều thế giới như vậy, cô tựa hồ là lần đầu tiên nghe được anh...

Vô Dược chạy về trên giường, đem khuôn mặt của chui vào trong chăn, không ngừng nói với bản thân: Mình cái gì cũng không biết! Mình cái gì cũng không biết! Mình cái gì cũng không biết!

Nói mãi không thể hiểu được liền ngủ rồi.

Thời điểm Niên Tứ Thần tắm rửa xong ra tới, liền thấy cô ngoan ngoãn nằm trên giường ngủ. Bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

24/12/2020 - 25/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 135: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (23)


??‍?Chương 135??‍?

??Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (23)??

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Sau khi Niên Tứ Thần tắt đèn đi, liền quay lại nằm lên giường, đem cô ôm vào trong lòng ngực, an ổn đi vào giấc ngủ.

Mỏi mệt tựa hồ sau khi ngửi được hơi thở của cô liền biến mất hầu như không còn. Cảm giác tâm mười mấy năm trôi nổi không ngừng rốt cuộc cũng có nơi uỷ thác.

...

Vô Dược cảm giác mình ngủ đến đặc biệt tốt, so với thời điểm uống thuốc ngủ còn ngủ tốt hơn.

Quay đầu nhìn đến Niên Tứ Thần còn đang ngủ, đầu ngón tay bất giác vỗ lên. Lòng bàn tay xẹt qua hàng mi dài của anh, nhìn khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ của anh, đột nhiên hoài nghi anh có phải luôn biết cô là nhan khống hay không.

Cho nên mỗi cái thế giới đều tìm một túi da tốt như vậy, vì đời trước anh trở nên bình thường, cho nên cô không có nhận ra.

Cô hôn hôn gương mặt anh, trong lòng yên lặng nói với bản thân: Đời trước là ngoài ý muốn, sau này mặc kệ có thể đến bao nhiêu thế giới, em nhất định sẽ nhận ra anh.

Niên Tứ Thần bị cô hôn tỉnh, tựa hồ còn không có thói quen trên giường có thêm một người, thời điểm mở to mắt còn có chút mê mang.

Vô Dược bị anh manh tới rồi, không nghĩ tới tiểu ca ca ôn văn nho nhã. Cũng sẽ có một mặt đáng yêu như vậy.

Một hồi lâu Niên Tứ Thần mới phản ứng lại, duỗi tay chế trụ cái ót của cô, triền miên hôn lên môi đỏ của cô.

Trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu: "Chào buổi sáng, tiểu công chúa của anh."

Phụt ~ Vô Dược bị xưng hô của anh làm hoảng sợ rồi. Mang theo chút ý cười trả lời: "Chào buổi sáng, hoàng từ điện hạ của em."

Sau khi nghe được cô trả lời, Niên Tứ Thần mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, mình đang nói gì?

Hai má phiếm hồng, ho nhẹ thanh: "Khụ, chúng ta đi rửa mặt trước, đợi lát nữa liền đi học."

Thời điểm Vô Dược đi xuống dưới lầu, phát hiện Niên phụ Niên mẫu đã ở bàn ăn dưới nhà ăn trước.

Sau khi Niên mẫu thấy bọn họ xuống dưới, mới đem bữa sáng làm cho bọn họ mang ra.

Nhẹ giọng hỏi: "Nhan Nhan a! Cháu ngủ tốt không?"

Mặt Vô Dược đỏ lên, tựa hồ có chút thẹn thùng, tuy rằng cô cũng không biết thẹn thùng cái gì, ngoan ngoãn trả lời: "Cảm ơn bác gái quan tâm, cháu ngủ rất khá."

Niên mẫu cười cười, đáy mắt tựa hồ đối với con dâu ngoan ngoãn nghe lời như vậy thực vừa lòng.

...

Sau khi Vô Dược đi vào lớp, yên lặng về chỗ ngồi của mình.

Mới vừa ngồi xuống Chúc Dao liền mở miệng: "Vãn Nhan, tớ với cậu đổi vị trí đi!"

Vô Dược sửng sốt, tựa hồ có chút không hiểu vì sao cô ta đột nhiên nói như vậy. Đột nhiên một ý niệm xẹt qua trong đầu cô: Chúc Dao thích nam chủ!

Nhưng rất nhanh liền bị cô phủ định, bên trong nguyên kịch là nam chủ theo đuổi thật lâu nữ chủ mới đồng ý cùng hắn ở bên nhau.

Vậy thì bộ dạng hiện tại này của cô ta mà nói chỉ có một loại khả năng. Chính là tâm thánh mẫu của nữ chủ bạo phát, cảm thấy Tống Minh Tước quấy rầy cô, cho nên hảo tâm hỗ trợ cô.

Vô Dược không có cự tuyệt, dù sao hiện tại mà nói nam chủ đối với cô ta không có cảm tình gì.

Nhưng Vô Dược không nghĩ tới, bởi vì cô không có cự tuyệt. Cho nên không thể hiểu được liền hoàn thành nhiệm vụ.

Thời điểm Tống Minh Tước đi vào phòng học, sau khi nhìn đến Chúc Dao ngồi phía trước mình, khuôn mặt liền lạnh xuống. Thập phần không vui mở miệng: "Ai cho cô ngồi chỗ này? Quay trở về chỗ cũ mau."

Chúc Dao cũng bày ra một bộ dạng không cao hứng: "Dựa vào cái gì anh nói quay trở về thì phải ngồi trở về, tôi càng không."

Ánh mắt Tống Minh Tước nhìn cô tựa hồ thêm phần âm lãnh. Sau đó quay sang người bên cạnh mình nói: "Tránh ra!"

Bạn cùng bàn Tống Minh Tước ngoan ngoãn tránh ra. Sau đó, tự giác tìm một vị trí khác.

Sau khi Tống Minh Tước ngồi xuống, một tiểu đệ bên cạnh hắn mở miệng: "Tước thiếu, là nữ nhân này chủ động đổi vị trí với Thư tiểu thư."

24/12/2020 - 25/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 136: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (24)


??‍?Chương 136??‍?

??Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (24)??

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Sau khi nghe được tiểu đệ nói, ánh mắt Tống Minh Tước nhìn Chúc Dao càng chán ghét.

Tiếp theo Vô Dược liền nghe được âm thanh hệ thống: [Đinh! Giá trị yêu thích của nam chủ đối với nữ chủ là -10, chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ che giấu thứ hai.]

Vô Dược tuy rằng còn có chút mộng bức, nhưng là, ít nhất đã hoàn thành nhiệm vụ. Cô có thể thật mượt mà cút ngay.

...

Thời điểm buổi chiều Tống Minh Tước trở lại phòng học, liền nghe được tin tức Vô Dược nhảy lớp.

Hắn nắm quần áo một người, tức giận hỏi: "Rốt cuộc sao lại thế này?"

Người nọ bị hành động của hắn dọa tới rồi, thân thể còn có chút run rẩy, nơm nớp lo sợ trả lời: "Thư... Thư Vãn Nhan cậu... Cậu ấy thông qua kỳ thi nhảy lớp, cho nên... Cho nên liền lên..."

"Sao có thể!" Tống Minh Tước căn bản không tin, khai giảng lâu như vậy cũng chỉ có một hai người có thể hoàn thành kỳ thi nhảy lớp, cô sao có thể cũng hoàn thành?

Sau đó có người liền mở miệng: "Thư Vãn Nhan vốn dĩ chính là từ trường trung học phụ thuộc Will Đa Nạp ra, chỉ số thông minh khẳng định là siêu cao."

Sau khi nghe được câu đó, Tống Minh Tước buông lỏng tay ra, nhanh chân liền hướng cao nhị chạy tới.

Vô Dược lúc này ở bên cạnh Niên Tứ Thần, Niên Tứ Thần một bên hộ cô cầm sách, một bên cùng cô nói chuyện phiếm.

Ngữ khí rất là bất đắc dĩ: "Sao lại không nói cho anh một tiếng nào?"

Vô Dược lộ ra một nụ cười rạng rỡ, trả lời: "Bởi vì muốn cho anh một kinh hỉ a, anh vui vẻ không?"

Niên Tứ Thần trả lời: "Vui vẻ, thực vui vẻ. Không nghĩ tới Tiểu Nhan Nhan của anh vậy mà là học bá."

Nghĩ đến sau này bọn họ có thể sớm chiều ở chung, đôi mắt Niên Tứ Thần bất giác gia tăng ý cười. Bất cứ ai cũng đều có thể nhìn ra anh lúc này đang sung sướng.

Vô Dược thấy anh tươi cười, cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Sau đó nghe được âm thanh đã lâu của hệ thống: [Đinh! Giá trị yêu thích của nam thần Niên Tứ Thần +4, giá trị yêu thích hiện tại là 97!]

Vô Dược vui vẻ một hồi, sau đó vui vẻ đi theo Niên Tứ Thần vào cao nhị.

Mà ở cách đó không xa đôi mắt Tống Minh Tước đỏ lên, không nghĩ tới mối tình đầu của mình còn không có bắt đầu đã kết thúc.

——

Thanh xuân là một hành trình ngắn, bất quá chỉ nháy mắt Vô Dược và Niên Tứ Thần đã lên cao tam.

Hôm nay Niên Tứ Thần bởi vì có việc, trước tiên rời khỏi trường học. Sau khi Vô Dược tan học, thong thả ở trường học đi ra.

Không đi bao lâu, liền phát hiện mình bị người theo dõi. Vì thế, liền tìm một góc tương đối hẻo lánh.

Vô Dược dựa vào một bên, nhìn phía trước nhàn nhạt nói: "Xuất hiện đi."

Sau đó một nữ sinh mang theo mấy tên côn đồ từ một bên bước ra.

Vô Dược liếc nhìn cái nữ sinh kia một cái, khóe môi câu một chút, môi đỏ hé mở: "Đã lâu không thấy a, Văn Lan học tỷ."

Năm đó, thời điểm cô tính toán đi tìm cô ta. Cô ta lại mất tích. Cô vốn định liền cứ như vậy thôi, nhưng không nghĩ tới cô ta hiện giờ tự động đưa tới cửa.

Văn Lan hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô một cái, nếu không phải do cô, cô ta cũng sẽ không rơi vào kết quả thê lương như hiện giờ.

Xoay người đối mấy nam nhân đằng sao nói: "Chính là cô ta, nhanh tay lên."

Mấy nam nhân đằng sau, khi thấy khuôn mặt của Vô Dược kinh ngạc một hồi lâu, bọn họ ban đầu tưởng nữ sinh này vô cùng xấu xí, không nghĩ tới vậy mà lại xinh đẹp như vậy.

Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người xinh đẹp như vậy, nghĩ đến đây dục vọng đáy mắt liền càng mãnh liệt.

Vô Dược lạnh nhạt liếc mắt nhìn bọn họ một cái, không đợi Văn Lan phản ứng lại, Vô Dược đã đem những người đó giải quyết, sau đó trước mặt cô ta rồi.

Ý cười trên khóe môi càng sâu, tựa hồ còn có chút trào phúng: "Chơi vui không? Văn Lan học tỷ."

24/12/2020 - 25/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 137: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (25)


??‍?Chương 137??‍?

??Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (25)??

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Văn Lan lui một bước, kinh ngạc nhìn cô, tựa hồ không nghĩ tới cô lại lợi hại như vậy.

Vô Dược cũng không có động thủ đánh người, chỉ là dùng một ít thuốc. Để Văn Lan nếm thử hậu quả khi làm điều xấu.

Vô Dược cảm thấy đánh cô ta đối với chính mình là một loại làm bẩn, cảm giác thực dơ.

"Ai?" Vô Dược hướng bên sườn nhìn thoáng qua, sau đó từ bên đó một người đi ra.

Thời điểm Vô Dược thấy hắn còn có chút kinh ngạc, sau đó khuôn mặt kinh ngạc liền biến thành đạm nhiên, nếu hắn đều thấy vậy thì không có gì phải giả vờ nữa.

"Cậu..." Tống Minh Tước nhìn thẳng vào ánh mắt cô, tựa hồ mang theo chút tìm tòi nghiên cứu: "Cậu đã làm gì bọn họ?"

Vô Dược nhàn nhạt nói: "Cậu cảm thấy sao?"

Sau đó cũng không đợi hắn trả lời liền đi ra ngoài.

Tống Minh Tước đuổi theo, lấy tay đập lên vai cô, sau đó hỏi: "Cậu sao lại làm được?"

"Liên quan đến cậu..." Vô Dược nói còn chưa nói xong, liền cảm thấy một tia lạnh lẽo.

Quay theo hướng đó liền nhìn thấy Niên Tứ Thần mang theo nụ cười ôn nhu.

Niên Tứ Thần chậm rãi hướng cô bước tới, không dấu vết hất tay Tống Minh Tước ra. Sau đó ôn nhu nắm lấy tay cô, nhẹ giọng mở miệng nói: "Chúng ta về nhà đi."

Ngữ khí anh thực bình thường, tựa hồ giống như bình thường không có gì khác. Nhưng mà, Vô Dược tổng cảm thấy thực đáng sợ, cảm giác như là yên lặng trước khi bão táp đến.

...

Sự thật chứng minh, Vô Dược suy đoán không có sai.

Sáng sớm rời giường, liền cảm giác được hoàn cảnh xung quanh thực không thích hợp. Mở cửa sổ ra thứ nhìn thấy chính là bờ cát, còn có nước biển vô tận.

Cô chạy xuống lầu, anh đang bày bữa sáng.

Sau khi anh thấy cô, ôn nhu mở miệng nói: "Nhan Nhan, em tỉnh rồi. Đói bụng không? Có thể dùng cơm rồi."

Vô Dược nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, sau đó mở miệng: "Nơi này là chỗ nào nha?"

Niên Tứ Thần nhẹ giọng giải thích nói: "Đây là đảo nhỏ tư nhân của anh trong biển khu vực Á đảo."

"..." Cô ngửi được một loại âm mưu, nhưng vẫn làm bộ không biết hỏi: "Chúng ta tới nơi này làm gì?"

Niên Tứ Thần đem đồ vật trong tay bày ra, tiếp tục giải thích: "Sắp thi đại học, anh sợ em áp lực lớn, cho nên liền mang em tới nơi này chơi."

#%#%#%!

Áp lực lớn cái quỷ, phi! Thi đại học cái quỷ a! Bọn họ mới khai giảng được không? Nếu không có gì thay đổi thì nhiều lắm một năm sau mới thi đại học được không?

Nhìn anh nói nghiêm túc như vậy, cô thiếu chút nữa liền tin.

Đúng rồi, cô sao có thể bị anh đánh lừa. Cô có thể tin cái quỷ ấy, cái tính cách ôn văn nho nhã này.

Linh hồn này vốn là anh, sao có thể ôn văn nho nhã. Gặp anh ôn văn nho nhã biến tướng cầm tù có cái quỷ gì khác nhau?

Vô Dược làm bộ tin lời anh nói, sau đó thập phần vô tội mở miệng: "Chúng ta khi nào trở về?"

Niên Tứ Thần ôn hòa đáy mắt xẹt qua một mạt khói mù, tay cầm mâm đến gắt gao, nhưng mặt ngoài vẫn là bộ dạng ôn nhuận như ngọc như cũ: "Nhan Nhan muốn trở về sao? Chúng ta ở chỗ này chơi thêm chút thời gian không tốt sao?"

Không thể không nói, Vô Dược chứng minh là đúng. Cô mới vừa nghe anh trả lời xong, liền nghe được âm thanh hệ thống: [Đinh giá trị hắc hoá của nam thần Niên Tứ Thần +2, giá trị hắc hoá hiện tại là 99.]

Vô Dược liền ha hả, biểu thị quả nhiên là có thể đi gặp quỷ. Anh thế giới này ngụy trang quả thực. Mẹ nó đến cả hệ thống cũng lừa gạt cô.

Bất quá Vô Dược đương nhiên là chỉ có thể thuận theo: "Không có, em thích cùng Tứ Thần ở bên nhau. Chờ chúng ta khi nào chơi đủ rồi, lại trở về."

Sau đó chủ động đến bên cạnh anh, vòng lên cổ anh, ở trên môi anh lưu lại một nụ hôn.

24/12/2020 - 25/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 138: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (26)


??‍?Chương 138??‍?

??Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (26)??

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Nghe được lời cô nói, Niên Tứ Thần cười chân thật hơn rất nhiều, đem cô ôm vào trong lòng ngực hôn sâu.

Cảnh sắc bờ biển thật đẹp, biển rộng xanh thẳm vô ngần không có ở tinh tế, nơi đó chỉ có biển nhân tạo yên tĩnh giống như biển chết. Cho nên Vô Dược cũng đặc biệt thích biển rộng như vậy.

Cô ngoại trừ thích biển rộng như vậy, càng thích người cùng cô tới ngắm biển.

Niên Tứ Thần đem cô ôm vào trong lòng ngực, ôn nhu hỏi: "Lạnh không?"

Vô Dược lắc lắc đầu trả lời: "Không lạnh."

Ở trong lòng ngực anh sao có thể lạnh?

...

Bọn họ ở đảo nhỏ âu yếm gần một tháng, sau đó mới trở về.

Đại khái Vô Dược không nghĩ tới anh nhanh như vậy đã thả người, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.

Chương trình học cao tam khẩn trương, nhưng đối với trường học bọn họ mà nói tựa hồ cũng không có biến hóa quá lớn.

Thời điểm tan học, Vô Dược đột nhiên nghe được tin tức có người tới tìm cô.

Mang theo nghi hoặc, đi tới lớp, sau đó liền nhìn thấy Thư phụ.

Vô Dược kinh ngạc một lát, sau đó mỉm cười: "Ba, sao ba lại tới đây?"

Thư phụ sủng nịch xoa xoa đầu cô: "Muốn đến thăm con."

Vô Dược hỏi: "Lần này ba muốn ở bao lâu?"

Thư phụ bất đắc dĩ cười: "Buổi tối liền bay."

Vô Dược suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Vậy ba đợi lát nữa, con đi xin nghỉ, hôm nay bồi cha thật tốt."

"Được!" Thư phụ vừa lòng gật gật đầu.

Niên Tứ Thần nhìn chỗ ngồi bên cạnh mình, chuẩn bị đi ra ngoài tìm người, lại thấy được tin nhắn cô gửi cho anh: Ba của em tới, hôm nay em bồi ba một chút, buổi tối liền trở về.

Niên Tứ Thần nhìn chằm chằm cái tin nhắn kia một hồi lâu, không nghĩ tới chính mình cứ bị vứt bỏ như vậy. Nhưng cuối cùng anh vẫn nhắn trở về một từ: Được!

...

Thư phụ cùng Vô Dược đi tới một nhà ăn cao cấp hai mươi mấy tầng, Thư phụ nhấp một ngụm trà, nhìn thành phố phồn hoa dưới chân, nội tâm có chút phức tạp.

19 năm trước, ông lần đầu tiên đến thành phố này. Gặp được người mình yêu cà đời, đáng tiếc mình dùng sai phương thức, có được không lâu rồi lại mất đi.

Thư phụ nhìn thoáng qua Vô Dược, giống như nghĩ tới cái gì nhàn nhạt mở miệng: "Con nói trở về tìm người, tìm được rồi sao?"

Vô Dược không nghĩ tới ông sẽ đột nhiên hỏi cái này, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu: "Ân đúng, con tìm được rồi."

Không khí trầm mặc hồi lâu, Thư phụ lại đột nhiên mở miệng nói: "Mẫu thân con bà ấy... Có khỏe không?"

Nghe được ông nói, Vô Dược đột nhiên nhớ lại, thái độ của Thư phụ đối Lâm Nghiên trong trí nhớ của Thư Vãn Nhan.

Nếu cô không có đoán sai, Thư phụ vẫn luôn yêu Thư mẫu.

Vô Dược hơi hơi hé miệng, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ trả lời: "Mẹ khá tốt, không cần lo lắng."

"Ân!" Thư phụ gật gật đầu, sau đó liền đem đề tài dời đi.

Vô Dược bồi Thư phụ một ngày, thời điểm qua tám giờ mới bồi ông đến sân bay.

Vô Dược đưa ông đến cửa kiểm tra, nhìn thân ảnh ông chậm rãi đi xa, hô một câu: "Nếu vẫn thích, vậy không nên buông tay."

Bước chân Thư phụ dừng một chút, cuối cùng vẫn rời đi.

Vô Dược không nói cái gì, xoay người hướng bên ngoài sân bay đi.

Thời điểm đi tới cửa, thấy Niên Tứ Thần đang đợi ở một bên, môi sung sướng gợi lên, sau đó nhào vào trong lòng ngực anh.

Niên Tứ Thần đem cô ôm lấy, sủng nịch nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, mở miệng: "Chúng ta về nhà đi."

"Được!" Vô Dược nhẹ giọng đáp.

Cũng không biết vì sao, cô đột nhiên liền thốt ra một câu: "Em cảm thấy ba em vẫn thích mẹ em."

Âm thanh thực nhẹ, nhưng Niên Tứ Thần nghe được.

24/12/2020 - 25/12/2020
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 139: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (27)


??‍?Chương 139??‍?

??Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (27)??

Edit: Thuần An

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Niên Tứ Thần đi được vài bước, thập phần khẳng định mở miệng: "Mẹ em cũng còn thích ba em."

"Ân?" Vô Dược có chút không hiểu ý của anh, cô không cảm giác được Lâm Nghiên yêu Thư phụ.

Niên Tứ Thần mở miệng giải thích: "Một người như mẹ em, nếu là vì liên hôn thương nghiệp mới kết hôn, khi ly hôn có thể yêu cầu thêm rất nhiều thứ, hoặc có thể tiếp tục cùng người khác ở bên nhau. Nhưng bà ấy đều không có, bà ấy thích ba em, cái gì cũng đều không cần, chỉ là vì chứng minh, tình yêu của bà không phải thành lập dựa trên lợi ích."

Vô Dược hiểu ra, cũng nhận ra tình cảm của Lâm Nghiên với Thư phụ, hai người cũng thích đối phương chỉ là đều dùng sai phương thức thôi.

——

Thời gian lại gần một năm trôi qua, Vô Dược bọn họ rốt cuộc cũng thi đại học xong rồi.

Vốn tưởng rằng có thể có rất nhiều thời gian yêu đương, kết quả Niên Tứ Thần cơ hồ mỗi ngày đi sớm về trễ, ngoại trừ buổi tối cô hầu như không gặp được anh.

Thời điểm Vô Dược rời giường đi xuống lầu, thấy Niên Tứ Thần đang giúp Niên mẫu.

Vô Dược có chút kinh ngạc, không nghĩ tới anh hôm nay thế nhưng sẽ ở nhà, Niên mẫu phát hiện ra cô đầu tiên, ôn nhu mở miệng nói: "Nhan Nhan dậy rồi nha, ngồi xuống một lúc là có thể ăn bữa sáng rồi."

Vô Dược đi đến bên cạnh bà, mở miệng nói: "Bác gái cần cháu giúp đỡ không?"

Niên Tứ Thần đến bên cạnh cô, đem cô kéo đến bên cạnh cái bàn để cô ngồi xuống, sau đó mới mở miệng nói: "Không cần không cần, hôm nay trong chúng ta em là lớn nhất, em ngồi cho tốt là được."

Vô Dược nghe được anh nói mới phản ứng lại, cô đã quên hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Thư Vãn Nhan.

...

Vô Dược nhìn đèn nê ông không ngừng lùi lại ngoài cửa sổ, mở miệng nói: "Đã 7 giờ, chúng ta bây giờ đi đâu?"

Niên Tứ Thần cười thần bí, sau đó nói: "Tới rồi em sẽ biết."

Niên Tứ Thần đưa cô tới khách sạn cao cấp nhất thành phố này, hai bên khách sạn đều bày đầy hoa hồng đỏ tươi.

Vốn dĩ khách sạn đã thập phần xinh đẹp, giờ này khắc này bố trí bên trong nó càng làm người ta động tâm.

Vô Dược còn chưa có nhìn rõ, vừa mới liếc mắt một cái đã bị người ta lôi kéo đi thay quần áo.

...

Vô Dược mặc lễ phục cao quý ưu nhã, nhìn mọi người đang nói chuyện với nhau mặt đầy nghi hoặc.

Trong lòng yên lặng nghĩ, chẳng lẽ yến hội sinh nhật anh tổ chức cho cô?

Còn chưa nghĩ gì nhiều, ánh đèn liền dập tắt, sau đó một chùm ánh sáng chiếu trên cửa thang, nam nhân ăn mặc tây trang màu trắng cao quý ưu nhã, khuôn mặt ôn nhuận tuấn mỹ chậm rãi hướng cô bước tới.

Dường như một cái chớp mắt như vậy khiến Vô Dược sinh ra một loại cảm giác, hoàng tử tuấn mỹ trong truyện cổ tích mang theo tràn đầy tình yêu hướng đến công chúa mà anh yêu quý chậm rãi bước tới.

Niên Tứ Thần đi đến trước mặt cô, mở hộp nhẫn ra, quỳ một gối xuống đất, sau đó mở đầu: "Công chúa mỹ lệ của anh, anh nguyện ý dùng cả đời của anh để yêu em, che chở em, làm bạn em, vậy em nguyện ý cho anh cơ hội được làm chuyện này không?"

Tuy nói khuôn sáo có chút cũ, nhưng Vô Dược vẫn không khắc chế được mà cảm động rồi. Phương thức dù cũ rích nhưng người yêu cô lại là thật sự.

Nhiều thế giới như vậy, hình như đây là lần đầu tiên anh cầu hôn cô.

Vô Dược vươn tay, bàn tay xinh đẹp tựa hồ có chút run rẩy.

Niên Tứ Thần đem nhẫn đeo lên ngón giữa của cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, mở miệng nói: "Nhan nhan, anh rất vui."

Vô Dược hôn môi anh, mở miệng trả lời: "Em cũng rất vui."

Niên Tứ Thần đem cô ôm vào trong ngực, dùng âm thanh chỉ có cô có thể nghe được nói: "Vậy em tính khi nào đem cái nhẫn xấu xí kia gỡ xuống, để anh đổi nhẫn mới cho em?"

Vô Dược cúi đầu nhìn thoáng qua huyết thề trên ngón áp út của cô đột nhiên xấu hổ, hình như cô cũng không tháo xuống được.

24/12/2020 - 25/12/2020
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom