Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Chương 20


Dưới bầu không khí này, nguyên chủ không thể nào chuyên tâm học tập, kỳ thi cuối kỳ của năm học đầu tiên vậy mà cô ấy xếp hạng thứ 35, thứ hạng này lại khiến cho bạn học cả lớp chế giễu cô ấy một cách tàn nhẫn.

Nguyên chủ chỉ là một học sinh mười lăm mười sáu tuổi, dù hiểu chuyện thế nào cũng không thể chịu nổi áp lực như này, cô ấy không cầm phiếu điểm về nhà mà trực tiếp nhảy xuống sông Hiểu Phụ cách Công viên Hành chính không xa.

Chính vào lúc đó Lâm Thanh Âm đã thức tỉnh.

Dù thế nào đi chăng nữa, quả thực giữa cô và nguyên chủ có một phần nhân quả, chuyện Lâm Thanh Âm có thể làm chính là thay cô ấy chăm sóc tốt cho cha mẹ, hoàn thành ước mơ thi đại học của cô ấy.


Cô quay về phòng lật lật quyển sách, những kiến thức này tuy đã được lưu trữ trong não cô nhưng dường như có chút ngăn cách với chính cô, nhìn qua thì có thể hiểu hết nhưng nghĩ lại một chút thì lại không quá rõ ràng.

Lâm Thanh Âm nhớ lại hệ thống kiến thức mà nguyên chủ đã nắm vững, cam chịu tìm mấy quyển sách các môn học chính.

Đừng nói gì cả, chỉ học thôi!——Sau hai ngày ở nhà đọc sách, sáng thứ năm khi Lâm Thanh Âm bước ra khỏi nhà cô cảm thấy tinh thần sảng khoái, so sánh với việc học thì cô vẫn nhiệt tình yêu quý cái công việc xem bói này.

Một mạch chạy lon ton đến Công viên Hành chính, Lâm Thanh Âm vẫn đến nơi bày quán lần trước, lấy tấm biển tràn đầy nếp gấp của cô đặt ra trước mặt.

Vừa mới ngồi xuống được một lúc, cô đã thấy Vương béo trong tay cầm cái gì đó nhìn nhìn xung quanh rồi từ xa bước đến đây, hắn nhìn thấy Lâm Thanh Âm là mắt sáng rỡ lên tung ta tung tăng chạy tới.


“Tôi biết ngay là ngài sẽ mang cái bìa cứng này theo, quả thực nhìn rất tổn hại khí phách cao nhân của ngài!”Vương béo vừa mở thứ trong tay ra, vừa kích động nói: “Đây mà bút pháp do bậc thầy thư pháp mà tôi tìm được viết, ngài đừng thấy chỉ có mấy chữ này mà xem thường, nó tốn của tôi 5000 tệ đấy!”Lâm Thanh Âm nhìn chằm chằm vào dòng chữ “bói toán” và “một nghìn nhân dân tệ một quẻ, chỉ lấy tiền mặt” trên cuộn giấy, cảm thấy mình đã tìm ra con đường có thể kiếm được nhiều tiền hơn so với coi bói, chữ cô viết còn đẹp hơn mấy chữ này nhiều!Nhìn khuôn mặt đắc ý dào dạt của Vương béo Lâm Thanh Âm cố nhịn lắm mới không giơ tay lên đánh hắn mấy cái.

Cái thứ phá của này, chính là dựa vào phúc khí của tổ tiên mới có ngày sống tốt được, nếu hắn phải dựa vào chính mình thì đã chết đói từ lâu rồi!Lâm Thanh Âm ngồi xếp bằng trên bãi cỏ dưới gốc cây cổ thụ, Vương béo vì béo quá nên không thể ngồi xếp bằng được, chỉ có thể ngồi duỗi thẳng hai chân ở bên cạnh, nhìn qua trông rất xấu hổ.

“Anh học quyển sách kia đến đâu rồi?” Lâm Thanh Âm di chuyển một viên sỏi nhỏ trong tay, sau khi cảm thấy nhiệt độ phù hợp cô mới nâng mắt liếc nhìn Vương béo một cái: “Đọc thuộc lòng lại cho tôi nghe.

”Vương béo mặt đỏ bừng xấu hổ, lần này hắn đúng là biểu hiện còn ra sức hơn hồi đi học, nhưng cái đầu này của hắn thật sự ngu ngốc, dùng thời gian hai ngày mới học được nửa trang.

Vương béo lau khuôn mặt già, lắp bắp đọc thuộc lòng nội dung trong sách, mới vừa đọc hai câu đã nghe thấy bên cạnh “Ngao” một tiếng thét chói tai vang lên, Vương béo bị hoảng sợ, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì suýt tí nữa đã khóc, câu phía sau là của thứ gì phát ra đấy?“Chính là cô bé này!”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Chương 21


Bác gái Lý- một người dân nhiệt tình phấn khích chạy qua đây: “Hôm đó chính con bé đã bói mệnh cho cảnh sát nhỏ!”Hôm đó Mã Minh Vũ cùng đồng nghiệp đến bệnh viện nội soi dạ dày, sau khi nội soi xong bác sĩ trực tiếp đưa cho cậu một tờ giấy, nói rằng sẽ lấy mẫu từ dạ dày của anh để làm sinh thiết(*) và kêu cậu đi bổ sung chi phí làm sinh thiết.

Mã Minh Vũ nghe vậy trong lòng lập tức trở nên căng thẳng, quả nhiên hai ngày sau khi lấy kết quả sinh thiết thì bị giữ lại làm thêm một loạt kiểm tra, cuối cùng bác sĩ tuyên bố là ung thư dạ dày giai đoạn đầu, trực tiếp cho cậu lệnh nhập viện.

Bác gái Lý vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, mỗi buổi sáng hàng ngày sau khi đi bộ trong công viên xong sẽ ghé qua đồn công an hỏi một chút tình hình của Mã Minh Vũ, vừa nghe nói đến cậu khám ra ung thư dạ dày phải nằm viện bà lập tức chạy nhanh về nhà hầm canh gà đi bệnh viện thăm Tiểu Mã, lúc trở về còn không quên cãi nhau một hồi với dì Trương, nói suýt tí nữa thì bà đã làm chậm trễ bệnh tình của Mã Minh Vũ.

Mẹ Trương Đại bị bác gái Lý chọc cho tức điên, cảm thấy bà đang nói hươu nói vượn, cái cậu cảnh sát nhỏ kia nhìn còn trẻ tuổi cơ thể lại cao to sao có thể bị ung thư dạ dày, nhất định là cùng một giuộc với con nhóc thầy bói kia bắt tay lừa gạt mọi người.

Thấy hai người sắp đánh nhau, người trong đồn cảnh sát lại bị quần chúng hóng hớt nhiệt tình kêu qua đây giải quyết tranh chấp.


Cũng may đồn cảnh sát đã quen giải quyết mấy chuyện lông gà vỏ tỏi như vầy trong nhiều năm rồi.

Chốc lát đã đến đây thuần thục kéo hai người tách ra.

Bác gái Lý vừa thấy người đến cũng là người của đồn công an trong công viên, bà lập tức kéo cậu đến trước mặt mình rồi cãi nhau với dì Trương: “Bà hỏi cậu ấy xem, có phải Tiểu Mã đã nhập viện rồi hay không?”“Tiểu Mã?” Cảnh sát sững sờ một lúc: “Ý là Mã Minh Vũ sao? À, mọi người , không cần phải lo lắng, người nhà cậu ấy đã đến chăm sóc cậu ấy rồi, tuần sau là có thể phẫu thuật rồi.

Bác sĩ nói là may mắn phát hiện sớm, chỉ cần cắt ổ bệnh là sẽ không có sao nữa, xác suất chữa khỏi 90% trở lên.

”Bác gái Lý nhìn những người vây quanh hóng hớt trợn mắt há mồm, dào dạt đắc ý hất cằm về phía dì Trương: “Thế nào, tôi không nói dối đúng chưa!”Trong phút chốc, bác gái Lý bị những cụ ông cụ bà chung quanh vây kín, thật ra trong lòng những người già này hoặc nhiều hoặc ít đều có niềm tin vào điều này, chỉ là thời bây giờ kẻ lừa đảo thì nhiều người có năng lực thật thì quá ít, tất nhiên bọn họ sẽ không đi lãng phí tiền vào đó.


Hiện tại lại xuất hiện một thầy bói linh nghiệm như vậy, phải hỏi thăm kỹ càng, nếu lỡ như sau này trong gia đình hoặc bạn bè thân thích gặp phải chuyện gì, cũng biết phải đi đâu tìm người.

Nghe thấy mọi người mồm năm miệng mười nhao nhao hỏi chỗ của thầy bói.

bác gái tức giận không chỗ trút chỉ tay về hướng dì Trương: “Bị bà ta dọa cho sợ rồi, cô bé kia hai ngày nay vẫn chưa đến.

”Dì Trương ôm cánh tay không nói một lời, cảnh sát nghe rõ đầu đuôi câu chuyện cảm thấy dở khóc dở cười sau đó khuyên bảo hai bên, dựa theo quy định vẫn dặn dò mọi người không nên tuyên truyền mê tín phong kiến rồi mới rời đi.

Khi dì Trương nhớ lại những sự việc xảy ra ngày hôm đó, trong lòng bà có chút âm u nhưng theo kinh nghiệm lâu năm chiến đấu với bác gái Lý nói cho bà biết, tuyệt đối không được hèn nhát, chờ lần sau khi cô bé thầy bói tới dù thế nào bà cũng phải vạch trần con bé.

Còn bác gái Lý lại nghĩ thầm trong đầu, chờ khi thầy bói nhỏ đến, dù thế nào tôi cũng sẽ làm cho cái mặt già của bà không biết trốn vào đâu!Chú thích:(*)Sinh thiết: là thủ thuật y tế xét nghiệm với độ chính xác cao giúp chẩn đoán hầu hết các bệnh ung thư.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Chương 22


Bác gái Lý vốn cho rằng cô bé bói toán kia bị dì Trương dọa sợ một thời gian sau mới dám đến đây nữa, không ngờ hôm nay vừa đến công viên đã nhìn thấy, kích động ngao một tiếng rồi lập tức chạy tới.

Mà những cụ ông cụ bà vừa rồi còn chậm rãi tập Thái Cực Quyền bên cạnh cũng chạy như bay theo đến đây, chớp mắt bao quanh gian hàng nho nhỏ khiến chỗ này chật như nêm cối.

Lâm Thanh Âm hất cằm về phía Vương béo vẫn đang trợn mắt há mồm, tôi đã nói rồi, hôm nay có chuyện làm ăn tới trước cửa!….

.

“Bỏ chân ra coi suýt tí nữa thì làm tôi bị vấp té rồi!” Bác gái Lý tỏ ra chán ghét đá đá cái chân đang duỗi ra của Vương béo, sau đó quay đầu lại nghênh đón mấy bác trai bác gái kia: “Mọi người im lặng đứng quanh chỗ này, đừng có cãi cọ ồn ào kẻo có người nhìn thấy lại không được vui.

”Nói xong hất cằm dùng lỗ mũi để nhìn dì Trương đang đứng xụ mặt ở bên cạnh, hừ lạnh một tiếng thật mạnh.


Vương béo nhìn thấy có nhiều người tới như vậy, lập tức đem chuyện đọc thuộc lòng quyển sách ra sau đầu, vui mừng khôn xiết đứng dậy hô to giữ trật tự: “Muốn xem bói thì tiến lên phía trước, muốn hóng hớt thì đứng sang hai bên, vậy thì sẽ không làm trễ nãi ai.

Một lần một ngàn, cao nhân chỉ thu tiền mặt, không có tiền mặt đi qua chỗ tôi quét mã đổi tiền cũng được.

” Hắn móc ra một xấp tờ tiền 100 tệ mới tinh đập đập trên tay hai ba cái: “Hôm qua mới đi ngân hàng rút xong, khà khà, mới tinh đấy nhé.

”Lâm Thanh Âm liếc mắt khen ngợi Vương béo một cái, tuy rằng hắn ta không thích hợp ăn chén cơm xem bói này nhưng trong vấn đề mời chào chuyện làm ăn thì đầu óc cũng khá tốt, có hắn ở đây giúp mình lo liệu cũng bớt phải lo nhiều.

Vốn dĩ đám bác trai bác gái này nhìn Lâm Thanh Âm nhỏ tuổi vậy đã có hơi do dự rồi, giờ lại nghe thấy xem bói phải mất tới một nghìn tệ thì lập tức không còn ai muốn bước lên nữa.


Trong suy nghĩ của bọn họ thì mấy cái thể loại này chỉ cần vài chục tệ là đủ rồi, một nghìn tệ là quá nhiều.

Nhưng mà cứ như vậy mà bỏ đi bọn họ lại thấy tiếc, dù sao bà Lý cũng nói là cô bé này rất kỳ diệu, bọn họ đều muốn xem thử rốt cuộc là thật hay giả.

Lâm Thanh Âm vẫn không vội vàng, không nóng nảy như cũ, cô đưa mắt nhìn chung quanh, quay đầu hướng về chàng thanh niên ngồi bên cạnh cách cô không xa mà chào hỏi: “Anh có muốn xem bói không?”Chàng trai đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của chính mình, đột nhiên một giọng nói thanh thúy làm phá vỡ thế giới khép kín của cậu, cậu nhìn qua theo giọng nói lúc này mới phát hiện bên cạnh mình không biết từ khi nào lại có nhiều người như vậy.

Thấy một đám bác trai bác gái hai mắt sốt ruột nhìn chằm chằm mình, chàng trai bị hù lùi ba bước suýt thì bỏ chạy luôn rồi.

“Đây không phải cháu trai nhà lão Khương sao!” Một bác gái thì thầm với người bên cạnh, vừa muốn nhận xét hai câu đã bị người bên cạnh bịt miệng bà lại, hướng về phía Lâm Thanh Âm ngồi dẩu miệng ý bảo đừng để thông tin của chàng trai trẻ lọt ra ngoài.

Vương béo thấy biểu cảm khiếp đảm và dáng vẻ muốn bỏ chạy của chàng trai thì nhanh chóng mở miệng hét to giúp Lâm Thanh Âm: “Nhìn vẻ mặt uể oải của cậu chắc chắn đã gặp phải chuyện gì khó khăn đúng không? Nếu có do dự gì thì cứ đến chỗ thầy này bói thử, nói không chừng lại có thêm cách nhìn mới thì sao.

”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Chương 23


Mấy câu này dường như đã chạm vào trái tim của chàng trai trẻ, cậu nhìn xem Lâm Thanh Âm đang ngồi xếp bằng trên cỏ, có chút nghi ngờ mà đi tới: “Cô ấy là thầy bói sao?” Cậu cúi đầu nhìn giá trên cuộn giấy, rồi quay đầu lại nhìn mấy bác trai bác gái người quen: “Cô ấy nhỏ tuổi như vậy mà cũng xem bói được sao?”Một bác lớn tuổi dùng tay làm động tác cố lên với cậu: “Cứ bói xem thử là biết được ngay không phải sao?”“Được rồi.” Chàng trai cười khổ móc điện thoại ra muốn chuyển khoản: “Dù sao tôi cũng chỉ có hơn một nghìn tệ, tiêu hết thì thôi.”Sau khi chuyển khoản cho Vương béo, Vương béo đếm đủ một nghìn rồi đặt vào trong túi Lâm Thanh Âm.

Đám người hóng hớt lùi ra sau nhường chỗ, để lại cho chàng trai một chỗ ngồi trên mặt đất.Đôi mắt của Lâm Thanh Âm nhìn thấy mây đen bao phủ số mệnh của chàng trai khiến cho trên mặt cậu toàn là vận rủi, cô hơi đồng cảm nhìn cậu: “Tên gọi như thế nào?”“Tôi tên là Khương Duy.”“Khương Duy!” Lâm Thanh Âm gật gật đầu: “Muốn xem mệnh hay xem chữ?”“Có cái gì khác nhau sao?” Khương Duy lau mặt, dáng vẻ sống không còn gì để luyến tiếc: “Cứ xem đại đi, dù sao tôi cũng không biết phải xem cái gì, nếu như cô tính ra tình hình của tôi thì tôi cũng chẳng biết bây giờ phải làm sao.”Lâm Thanh Âm đưa giấy bút qua: “Viết bát tự của anh vào đây đi.”Lúc Khương Duy sinh ra đã có giấy khai sinh, trên đó có giờ phút chính xác.


Hồi trước Khương Duy đã xem qua nên có thể nhớ kỹ giờ sinh của mình.Lâm Thanh Âm chỉ nhìn lướt qua bát tự của Khương Duy rồi vứt nó sang một bên, cô biết rằng trong thời đại này người ta không thích nghiền ngẫm từng chữ một, vì thế cô đã giải thích cho cậu theo kiểu ngắn gọn xúc tích nhất: “Mệnh của anh vốn là mệnh một bước lên mây, sau khi sinh ra anh công việc buôn bán của cha mẹ mọi thứ đều thuận lợi, dành dụm được một gia tài thật lớn để cho anh được sống một cuộc sống tốt nhất.

Phục tê cốt(*) nổi ụ lên ngay ấn đường, anh lại có vận ghi tên lên bảng vàng…”[Chú thích: (*) Phục tê cốt là một loại xương nổi ụ lên ngay nơi ấn đường hoặc cao hơn trông như con tê giác phủ phục, hoặc nó là một miếng vuông ở giữa vầng trán.]“Nói quá đúng!” Còn chưa chờ Lâm Thanh Âm nói xong, bác gái Lý nhịn không được mà phải cho một tràng pháo tay: “Sau khi cháu trai này sinh ra lão Khương mới bắt đầu phát đạt, hơn nữa năm đó cậu ấy còn là thủ khoa trong kỳ thi đại học ở chỗ chúng ta đấy.” Nói xong còn hất cằm về phía dì Trương, trên mặt biểu lộ rõ vẻ đắc ý.Dì Trương cũng hừ một tiếng đáp trả lại, trong miệng lẩm bẩm một câu: “Có khi là nghe ai nói cũng không chừng!” Nhưng rốt cuộc bà vẫn không bỏ đi, bà có mối quan hệ khá tốt với bà nội Khương Duy cho nên muốn đứng đây nhìn một lát xem cô bé này lúc sau có nói đúng hay không.


Nếu Khương Duy bị lừa, bà cũng có thể giúp đỡ khích lệ một chút.Lâm Thanh Âm nói tiếp: “Từ bát tự và tướng mạo có thể thấy, cho dù anh có làm bất cứ cái gì cũng sẽ ưu việt hơn người.

Chỉ là hiện tại ấn đường lại bị đen đủi che phủ, xem ra thời gian có vẻ như cũng được hai năm rồi, mấy năm nay trong gia đình anh làm ăn lụn bại, tiền tài tan biến, việc học của anh bị cản trở, tình yêu vô vọng, không có chuyện gì thành công.”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Chương 24


Khi Lâm Thanh Âm nói xong mấy câu này, tiếng hít vào liên tục vang lên hết đợt này đến đợt khác, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Âm của đám bác trai bác gái này đã thay đổi.

Bọn họ là hàng xóm cũ của ông nội bà nội Khương Duy, năm đó khi nhà họ Khương thịnh vượng, hai vợ chồng già không nỡ rời xa quê hương và hàng xóm xung quanh nên không chịu dọn đến chung cư cao cấp ở cùng con cháu mà vẫn ở lại khu chung cư cũ này như trước, cho nên mọi người chung quanh đều đã chứng kiến cảnh tượng nhà họ Khương từ thịnh vượng đến suy tàn.

Thấy Lâm Thanh Âm nói không sai chút nào, không chỉ có đám bác trai bác gái này phải khiếp sợ mà ngay cả Khương Duy cũng phải chấn động: “Ý của cô là việc nhà tôi lụn bại là liên quan đến tôi sao? Nếu như tôi chết thì nhà tôi có thể khá lên hay không?”“Nói bừa cái gì đấy?” Bác gái Lý nghe xong lập tức tát đầu cậu một cái, vội vàng cười tìm cách bàn bạc với Lâm Thanh Âm: “Thầy đừng nghe thằng này nó nói bậy bạ, tôi biết cao nhân như ngài đây chắc chắn có biện pháp hóa giải, ngài có thể chỉ bảo cho chúng tôi không.

”Lâm Thanh Âm nói: “Mệnh số của Khương Duy vốn cực kỳ tốt đẹp, trên lý thuyết sẽ không có những khúc mắc như vậy nhưng theo tình huống hiện tại có lẽ là bị người nào đó đứng trong tối động tay động chân, chỉ khi tìm được người đó đã ra tay ở chỗ nào thì tôi mới có thể giải trừ giúp anh đây.


”Khương Duy nghe được lời nói của Lâm Thanh Âm, cậu nhanh chóng tính toán, những lời nói lúc trước của cô bé này khá là chính xác nhưng chuyện của nhà cậu cũng không phải là chuyện mà trong khu này không ai biết, cậu cũng không thể chắc là cô bé đã từng nghe qua ai nói chưa.

Tuy nhiên với hoàn cảnh hiện tại của gia đình cậu, cũng không còn gì để bị lừa nữa dù cho có giả cũng không thể tệ hơn hoàn cảnh hiện tại được.

Trong lòng Khương Duy có hơi bị lay động, nhưng cậu cũng biết trên đời này không có bữa cơm nào là không phải trả tiền.

Một nghìn tệ ban nãy là trả tiền xem bói, còn muốn giải trừ vận đen thì nhất định là phải trả thêm tiền.

Trước kia khi nhà cậu còn phú quý, cậu tiêu một triệu tệ mà mắt cũng không chớp lấy một cái, nhưng còn bây giờ kêu cậu lấy ra mười nghìn tệ cũng có thể làm cho cậu khó xử chết mất.


Khương Duy ngồi phịch xuống đất ôm đầu bất lực, ngay lúc này một cái dây chuyền mặt ngọc trong quần áo bị văng ra đập lên trên cổ tay cậu.

Khương Duy buông tay ra nhìn sợi dây chuyền mặt ngọc trên cổ mình, đột nhiên dùng sức kéo nó xuống rồi cẩn thận đưa nó đến trước mặt Lâm Thanh Âm: “Thưa thầy, tôi không có tiền, cô xem lấy cái miếng ngọc bội(*) này coi có được không?”[Chú thích: (*) Ngọc bội là một miếng ngọc thường được treo trên dải thắt lưng của công tôn, quý tộc thời xưa.

]Mặt dây chuyền bằng ngọc đó là một miếng ngọc trắng mịn không tì vết, có vẻ như đã đeo nhiều năm rồi, nhìn qua vô cùng mịn màng.

Tuy nhiên đây không phải nguyên nhân chính khiến cho Lâm Thanh Âm bị hấp dẫn, cô nhìn trúng là do miếng ngọc bội này tràn đầy linh khí.

“Miếng ngọc bội này của anh chắc là có giá rất đắt đỏ đúng không?” Lâm Thanh Âm nhìn cậu: “Anh chắc chắn sẽ không hối hận chứ?”Khương Duy cười khổ đặt miếng ngọc bội trước mặt Lâm Thanh Âm: “Nếu thật sự có thể giải quyết vận rủi trên người tôi thì một miếng ngọc bội cũng không đáng giá gì hết, còn nếu không giải quyết được…”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Chương 25


Lâm Thanh Âm duỗi tay ra cất ngọc bội đi: “Nếu giải quyết không được thì tôi sẽ trả ngọc bội lại cho anh.

”Mấy bác gái đang đứng xung quanh thấy Lâm Thanh Âm cất quẻ bói vào chuẩn bị đứng dậy đi cùng Khương Duy thì mới hơi sốt ruột, vội vàng đi tới trước mặt hỏi: “Vậy ngày mai cháu có đến không? Các bác cũng muốn xem bói nữa!”Lâm Thanh Âm nghĩ một lúc: “Cháu cũng không chắc nữa, phải giải quyết xong xuôi chuyện của Khương Duy thì mới lại đến nữa.

”Mấy bác gái bực bội đấm ngực dậm chân, nếu biết trước bói chuẩn vậy thì đã không nghi ngờ, phải tranh được bói trước mới đúng chứ, bây giờ phải đợi thêm vài ngày nữa.

Cũng có một số người không nóng nảy mà chỉ muốn chờ xem thêm chút, tình thế khó khăn của nhà họ Khương mọi người đều thấy được, nếu cô bé này thật sự có thể giải quyết được giúp cho nhà họ Khương thịnh vượng lại lần nữa thì đúng thật là rất có bản lĩnh, đến lúc đó mới đến xem bói cũng còn kịp.

Vương Hổ quấn lại cuộn giấy ghi chữ rồi kẹp dưới cánh tay, vô cùng khéo léo lấy điện thoại ra: “Để cháu lập cái nhóm trực tuyến, nếu có chuyện gì sẽ thông báo trên đó đầu tiên, còn muốn tìm cao nhân xem bói cũng có thể tìm cháu hẹn lịch trước, cháu sẽ sắp xếp trước cho mọi người.


”Đừng nhìn đám bác trai bác gái này lớn tuổi nhưng đều dùng Wechat rất thành thạo, có thể dùng giọng nói đổi phông chữ mà không cần gõ, vô cùng tiện lợi.

Một lát sau đã lập một nhóm lớn đến hơn năm mươi người, khi Vương Hổ chuẩn bị phát một cái bao lì xì đỏ thì đã bị một đống đủ các loại phông chữ cùng biểu cảm sặc sỡ đủ mọi màu sắc quét qua, đủ loại hình ảnh màu mè thực sự khiến người khác không thể nhìn tiếp được.

Vương Hổ: Cảm thấy khách hàng kỳ này khá là khó dẫn dắt!****Căn nhà cũ của gia đình họ Khương nằm trong khu dân cư phía sau công viên, giờ cả gia đình năm người đang chen chúc trong căn hộ hai phòng ngủ cũ, còn Khương Duy thì ngủ trên chiếc giường gấp đơn giản trong phòng khách.

Vốn dĩ khi nhà họ Khương còn khá giả, căn nhà này của hai vợ chồng già ở, ngày nào căn nhà cũng tràn ngập ánh nắng, trồng hoa nhổ cỏ ấm áp miễn bàn.

Còn bây giờ trong nhà cả nhà chen lấn sống chung, chưa nói đến hoa cỏ, thậm chí người ta còn cảm thấy xót xa, hoảng sợ khi ở trong đó.


Nhà máy của cha Khương hiện tại vẫn đang kéo dài hơi tàn, ngoại trừ hai vợ chồng bọn họ chật vật chống đỡ thì không có một công nhân nào.

Bây giờ cũng không còn chuyện làm ăn nào, máy móc ngừng hoạt động, hai vợ chồng vào nhà máy cũng không có việc gì làm nên chỉ ở nhà suy nghĩ bàn tính.

“Không ấy mình bán luôn nhà máy đi.

” Khuôn mặt vốn đã từng được chăm sóc tốt của mẹ Khương giờ đây chỉ còn lại toàn là nếp nhăn và sự mệt mỏi: “Đất với máy móc cũng có thể đổi được ít tiền, trả vài khoản nợ còn lại của mình nếu còn dư thì để làm vốn kinh doanh nhỏ là được.

”Cha Khương thở một hơi dài, từ tiếng thở kia có thể nghe thấy sự miễn cưỡng của ông.

Bán biệt thự, bán dinh thự, bán siêu xe tất cả ông đều có thể chấp nhận, ngay cả khi bán công ty ông cũng có thể thản nhiên đối mặt, thế nhưng cái nhà máy này là năm đó ông xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng từng chút một xây nên, chính nhờ nhà máy này mà ông đã làm nên tài sản của mình, bây giờ kêu ông bán đi thì chẳng khác nào moi tim đào phổi ông ra.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Chương 26


Mẹ Khương thấy phản ứng của chồng thì thở dài thật sâu, hai vợ chồng ngồi đối diện nhau trong phòng ngủ không nói gì, hai vợ chồng già ngồi ở căn phòng bên cạnh cũng lắc đầu thở dài, trong nhà giống như có một ngọn núi cao vô hình đè nặng lên trái tim của mỗi người ở đây.

“Con về rồi.

” Cái cửa chống trộm cũ kỹ bị đẩy ra, một âm thanh chói tai vang lên đánh vỡ sự yên lặng của căn nhà, Khương Duy dẫn theo Lâm Thanh Âm và Vương Hổ đến nhà, có hơi không được tự nhiên mà gọi một tiếng: “Cha, mẹ, con có mời thầy pháp về nhà này.

”Cha Khương nghe thấy tiếng kêu thì từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Khương Duy dẫn hai người lạ về nhà, ông lập tức nhíu mày.

Trước đây ông cũng đã từng tiếp xúc qua mấy cái thể loại như xem bói hay xem phong thủy, cho dù là mở công ty hay xây dựng nhà máy thì ai cũng có thói quen tìm người đến tính toán, xin một lá bùa cầu may.

Thậm chí lúc trước còn ở trong phòng làm việc bày ra trận pháp tụ tài, có tác dụng hay không thì không biết nhưng dù sao cái bể cá kia nhìn cũng rất đẹp mắt.


Tuy nhiên, cha Khương là người xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mặc dù trước kia ông cũng chạy theo trào lưu bày ra một số trò để thu hút tiền bạc, nhưng thực chất trong lòng ông lại chưa từng tin qua mấy thứ này.

Lúc ấy ông làm ra tài sản là dựa vào sự cần cù chăm chỉ lại chịu khổ chịu cực, nếu mấy cái xem bói hay phong thủy này mà hữu dụng thì sự nghiệp của ông sẽ không thất bại thảm hại như vậy.

Nhưng mà cảnh ngộ của gia đình mình đều đã biến thành dáng vẻ này, cha Khương cũng không muốn làm mất lòng ai, hơn nữa phải cho con trai tí mặt mũi.

Có điều trong lòng cha Khương cũng đã chuẩn bị kế sách xong cả rồi, lát nữa pha trà mời nước rồi khéo léo nói về tình hình của gia đình mình, chỉ cần nói rõ là mình không có tiền thì mấy ông thầy bói này sẽ bỏ đi ngay thôi.

“Thầy bói, mời ngồi!” Cha Khương tươi cười đưa tay ra hướng Vương béo mời ngồi: “Trong nhà chật hẹp, hơi thất lễ, xin ngài thông cảm.

”Vương béo nhìn bàn tay duỗi đến trước mặt mình, hắn nhanh chóng lùi lại một bước, đẩy Lâm Thanh Âm lên trước mặt: “Đây mới là cao nhân của chúng ta, thầy bói Lâm, tên là Lâm Thanh Âm.


”Cha Khương nhìn cô bé chỉ cao đến cằm mình mà không khỏi sững sờ, cái thầy bói này cũng “trẻ” quá đi!Ông nhìn nhìn hai người Lâm Thanh Âm và Vương Hổ, có hơi không thể hiểu được tình hình này là sao, trong lòng không thể nhịn được tự hỏi: Không phải trước kia phổ biến việc lấy người lớn tuổi ra làm bình phong sao, giờ lại sửa kịch bản rồi hả? Mặc kệ ai mới là thầy bói, dù sao mình cũng không tính tiêu tiền cho bọn họ, cứ ứng phó qua loa là được.

Cha Khương mời hai người ngồi xuống ghế sô pha, còn mình thì lục tung khắp nơi đi tìm trà.

“Bác không cần vội đâu!” Lâm Thanh Âm nói: “Cháu biết trong lòng bác không tin cháu và cũng không định giữ chúng cháu ở đây lâu.

”Nụ cười tươi của cha Khương đông cứng trên mặt, ông thấy Lâm Thanh Âm nói toạc ra thì cũng không cần che giấu gì nữa, xấu hổ cười cười: “Nguyên nhân chính là trong nhà thật sự không còn tiền để mời thầy nữa, hai người phải về tay không rồi.

”“Con trai bác đã trả tiền rồi ạ.

” Lâm Thanh Âm móc miếng ngọc bội kia ra: “Đây là tiền thù lao của anh ấy.

”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Chương 27


Cha Khương nhìn thấy miếng ngọc bội kia đột nhiên trợn to hai mắt, vẻ mặt không dám tin nhìn Khương Duy.

Khương Duy hơi nghiêng đầu không dám đối diện với ánh mắt của cha Khương, mạnh miệng nói: “Nếu nhà mình còn cứ tiếp tục như vậy miếng ngọc này không sớm thì muộn cũng phải bán đi thôi, không bằng lấy ra liều một phen.

”Cha Khương nắm chặt tay tức giận, nhưng con trai đều đã tốt nghiệp đại học, dù tức giận đến cỡ nào cũng không thể đánh nó trước mặt người ngoài, chỉ có thể oán hận trừng mắt liếc cậu một cái: “Con biết cái miếng ngọc kia có thể bán được bao nhiêu tiền không?”Lâm Thanh Âm cũng không biết ngọc bội kia có giá bao nhiêu tiền, thế nhưng cô thích nó ở chỗ tràn đầy linh khí.

Quý trọng vuốt ve ngọc bội một chút, Lâm Thanh Âm nhìn cha Khương bằng đôi mắt sáng ngời: “Bác cứ yên tâm, nếu cháu không phải quyết được chuyện nhà của bác, cháu sẽ trả miếng ngọc bội này về cho chủ cũ.


”Nụ cười tươi trên mặt cha Khương không thể duy trì nổi nữa: “Muốn giải quyết như thế nào? Giúp tôi góp vốn hay tìm người cho tôi vay? Tôi không tin tôi đã đến nông nổi này rồi mà còn có thể dựa vào bói toán để giải quyết giúp.

”“Mệnh của Khương Duy mang phúc, trời sinh mang tài, mặc dù chuyện làm ăn của bác có liên quan đến sự phấn đấu, nhưng nếu không có Khương Duy mang đến may mắn thì căn bản bác sẽ không có được sự nghiệp lớn như vậy.

”Lâm Thanh Âm đứng lên, duỗi tay chỉ lên trán Khương Duy: “Có người đã dời hoa ghép cây(*), lấy đen đủi che giấu mệnh Quan của Khương Duy, dời đi vận may của anh ấy.

”[Chú thích: (*) Dời hoa ghép cây: ý chỉ việc làm xảo trá, đổi trắng thay đen.

]Cha Khương nghe vậy thì trợn mắt há mồm, nhìn Lâm Thanh Âm với ánh mắt như nhìn người điên: “Cô bé, con làm bài tập hè xong chưa? Có phải gần đây xem TV nhiều quá không?”Lâm Thanh Âm nhớ tới bài tập hè mà cô dành ra cả ngày trời mới viết được hai trang, sắc mặt tái mét, tức muốn hộc máu chống nạnh: “Nếu cháu giải quyết giúp bác chuyện của bác, thì bác phải cùng làm bài tập hè với cháu!”Cha Khương không nhịn được đập bàn với cô: “Được, bài tập nghỉ đông cũng làm cho cháu luôn!”Lâm Thanh Âm chỉ tay lên sợi tơ hồng mà ông cùng mẹ Khương đang đeo trên cổ: “Trước tiên hai người gỡ cái thứ trên cổ xuống đi.


”Cha Khương cảnh giác đưa tay ngăn cản, có chút hoài nghi nhìn Lâm Thanh Âm: “Để làm gì? Cầm ngọc bội của con trai tôi còn chưa đủ còn muốn lấy của vợ chồng tôi sao?”Mẹ Khương đi đến đẩy cha Khương một cái, cởi dây chuyền mặt ngọc xuống đưa cho Lâm Thanh Âm: “Cô bé, cha của Khương Duy có tính tình hơi cố chấp, con đừng chấp nhặt với ông ấy.

Sợi dây chuyền này là do cha nuôi của Khương Duy tặng làm quà kỷ niệm ngày kết hôn của hai vợ chồng bác, không đáng giá bao nhiêu tiền nhưng nói là đã thỉnh cao tăng khai quang qua, có thể phù hộ bình an, cho nên bác và cha Khương Duy luôn đeo trên người.

Haizz, mà cái này đúng là rất linh nghiệm, sau hai ngày đeo lên người nhà bác gặp phải một tai nạn xe cộ nhưng nhờ có miếng ngọc này phù hộ nên chỉ bị thương ngoài da, chứ không có bị gì nữa.

”Lâm Thanh Âm sờ sờ miếng ngọc bên trong có hoa văn đỏ, thương hại nhìn bà một cái: “Nếu mọi người không đeo mặt dây chuyền này thì sẽ không có tai nạn gì xảy ra, cũng sẽ không có những chuyện như hiện tại.

”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom