Cập nhật mới

Dịch Full Học Thần Trở Lại

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Học Thần Trở Lại

Học Thần Trở Lại
Tác giả: Nhất Điểm Điểm
Tình trạng: Đã hoàn thành




HỌC THẦN TRỞ LẠI
Tác giả: Nhất Điểm Điểm
Chuyển ngữ: Thiều Hoa Xuân Ý
Thể loại: Học đường, trọng sinh, báo thù, hệ thống, nữ cường, ngôn tình
_______________________________

Bạn cùng phòng có được hệ thống học tập.

Khi tôi trả lời câu hỏi bài tập, cô ấy sẽ tiếp thu toàn bộ kiến thức.

Và tôi sẽ ngày càng trở nên ngu ngốc hơn.

Đùa nhau sao, tôi đã được tuyển thẳng rồi.

Tôi sẽ phá nát trò chơi này ngay lập tức
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Khi về kí túc xá tôi thấy Chu Hân đang ngồi ở trên ghế bập bênh của tôi ăn nho.

Cô ta vừa nhìn thấy tôi liền vội vã chạy lại hỏi: "Thế nào rồi, Lạc Lạc, hôm nay ở thư viện có chăm chỉ học hành không? Tớ lại mua cho cậu một đống tài liệu ôn tập mới này."

Những người còn lại trong phòng cảm thán nói: "Chu Hân, cậu thật sự để tâm đ ến chuyện học tập của Lạc Lạc còn hơn cả với bản thân của chính mình đó nha.”

Cô ta cười cười: "Ai da, ai biểu bọn tớ là bạn tốt chứ."

Tôi cảm thấy rất châm chọc.

Chính là "người bạn tốt" này đã ràng buộc tôi vào một hệ thống học tập, mỗi khi tôi làm một đề, kiến thức đều sẽ tiến vào trong đầu cô ta, mà tôi thì sẽ càng ngày càng ngu đi.

Cũng là cô ta, ở một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, đã lừa tôi đến quán bar, hạ thuốc ở ly rượu của tôi, hại tôi bị người bạn quen qua mạng của cô ta làm nhục đến chết.

Cô ta biết tôi là một cô nhi, chỉ sống nương tựa với ông nội xa ở nông thôn, sau khi tôi chết một mình ông nội không thể nào giải oan cho tôi.

Ông nội tuổi già sức yếu mỗi ngày vui vẻ mà đi nhặt rác để cho tôi đi học, gặp ai cũng nói cháu gái của mình vừa hiểu chuyện vừa thông minh.

Nhưng ông không biết, tôi đã sớm bị người khác hại chết.

Sống lại một lần nữa, tôi không chỉ muốn khiến kẻ ác phải nhận báo ứng, tôi còn muốn vào được Thanh Bắc*, thực hiện ước mơ của tôi và ông nội.

*Hai trường đại học Thanh Hoa, Bắc Đại.

Chương 2:

Thấy tôi không nói lời nào, Chu Hân dùng cánh tay huých khuỷu tay tôi: "Lạc Lạc, hỏi cậu đó, hôm nay có học bài không?"

" Không học." Tôi kéo mạnh chiếc ghế bập bênh với vẻ mặt vô cảm: "Tôi chơi cả ngày."

"Hả?"

Chu Hân bất ngờ không kịp đề phòng thiếu chút nữa là té ngã khỏi ghế, cô ta sửng sốt một hồi, còn tưởng rằng tôi đang nói đùa: "Đừng làm loạn, ai mà không biết cậu, chứ cậu là người nổi tiếng nhất đấy."

Cô ta vỗ vỗ đống tư liệu thật dày kia: "Được rồi, nhanh chóng lại đây làm đề, đêm nay làm không xong thì không được ngủ. Còn nữa, những hoa văn trang trí* này tốn ba trăm tệ của tớ, lát nữa cậu nhớ chuyển cho tớ đó."

*Hình ảnh trang trí đầu đề sách, báo, tạp chí định kỳ.

Thế giới rộng lớn làm sao lại có một kẻ vô liêm sỉ như vậy nhỉ.

Sau tất cả những chuyện này cô ta vẫn còn có mặt mũi xin tôi tiền.

Tôi nở nụ cười.

"Cũng được, nhưng mà đống đề cậu mua về thì cậu tự giữ lại mà làm đi."

Tôi ôm lấy đống sách ném lên trên bàn cô ta.

"Ầm" một cái, tiếng động không nhỏ này khiến cho toàn bộ ký túc xá đều phải im lặng.

Một lát sau, Chu Hân bị hoảng sợ trực tiếp gào lên với tôi: "Lâm Lạc Lạc, cậu còn có mặt mũi mà xấu hổ không? Tớ có tâm mua tư liệu học tập cho cậu, thái độ này của cậu là sao? Mau giải thích cho tớ!"

Đổi lại nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ chịu thua để làm dịu đi không khí ở ký túc xá.

Cô ta hất cằm lên, chờ xem tôi lại hèn mọn lấy lòng giống như trước kia.

Nhưng mà lần này, tôi đập mạnh vào bàn, gào lên còn to hơn cả cô ta.

"Kêu cái gì mà kêu! Gào thêm lần nữa có tin tôi sẽ tát cô không? Câm mồm cho tôi!"

Chu Hân bị tôi dọa rồi.

Sắc mặt cô ta thay đổi, không rõ vì sao tôi đột nhiên nóng nảy như vậy.

Tôi ngồi vào chỗ của mình với khuôn mặt u ám, lấy mẫu đơn từ cặp sách của mình ra và bắt đầu điền vào.

Tôi viết rất nghiêm túc và chuyên chú.

Mặc dù đã cách một đời, nhưng mà khi viết lại những dòng chữ đã ghi ở kiếp trước, hốc mắt tôi không nhịn được trở nên cay cay.

Chiếc đơn này, chứa rất nhiều kỳ vọng và giấc mơ.

Một lát sau, khi tôi đang duỗi người liền tình cờ nhìn thấy qua chiếc gương trên bàn, Chu Hân đang cố gắng duỗi cổ xem tôi.

Cô ta muốn biết tôi đã điền cái gì.

Bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt chúng tôi va vào nhau ở trong gương.

Chu Hân: "..."

Cô ta lúng túng hắng giọng, lập tức xem như không có chuyện gì nói: "Đúng rồi, Lạc Lạc, hôm nay cô chủ nhiệm kêu cậu đi ra ngoài nói cái gì đó, tớ thấy hình như cô ấy đưa tờ giấy gì đó cho cậu?"

Cô ta vừa nói những lời này, đám bạn cùng phòng cũng đều tò mò hỏi tôi.

"Đúng đó, Lạc Lạc, cô chủ nhiệm tìm cậu có chuyện gì vậy?"

Tôi mỉm cười: "À, các cậu nói chuyện này á hả."

Tôi giơ chiếc đơn trong tay quơ quơ.

"Xin lỗi mọi người, tớ không tham kỳ thi tuyển sinh đại học. Bởi vì tớ được tuyển thẳng."

Toàn bộ ký túc xá nổ tung!

Ở kiếp trước, nhân lúc đêm khuya có người đã dùng máy tính của tôi để bấm nút từ chối nhập học vào Thanh Bắc, hại tôi chỉ có thể tham gia thi đại học.

Tôi đã báo cảnh sát nhưng dấu vân tay ở trên máy tính đã bị người xóa đi sạch, không để lại một chút dấu vết của hung thủ.

Tôi nói chậm rãi, quan sát vẻ mặt của Chu Hân.

Cô ta rõ ràng đều cười nói "chúc mừng" giống với những bạn cùng phòng khác.

Nhưng tôi nghe thấy được, hai chữ này như được thốt ra từ kẽ răng của cô ta.

Cô ta nhìn chằm chằm tôi hỏi: "Lạc Lạc, vậy là bắt đầu từ ngày mai, cậu không cần phải học nữa à?"

Chương 3:

Tôi mỉm cười nói: "Đương nhiên. Tớ sẽ không thi đại học với các cậu đâu, mọi người cố lên nhé."

"Ài, chúng ta cũng cứ như vậy thôi, có học hay không cũng không quan trọng."

Hai người cùng phòng còn lại hiện ra vẻ mặt đau khổ quay trở lại vị trí của mình.

Chỉ có Chu Hân là lồ ng ngực phập phồng rất mạnh, những sợi tơ máu hiện lên trong ánh mắt cô ta.

"Chu Hân, cậu còn ngây người làm gì? Nhanh học bài đi, cuối tuần sẽ thi giữa kỳ rồi, cậu quên vụ cá cược rồi à?"

Chu Hân vẫn luôn thầm mến hot boy lớp bên, nhưng chị gái của hot boy học cùng lớp với chúng tôi, cô ấy lại coi thường Chu Hân.

Vì thế Chu Hân liền tuyên bố cuộc thi lần này phải thi vào được top 5 của lớp.

Thi được, chị gái của hot boy sẽ phải đứng trước mặt mọi người xin lỗi và tác hợp cho cô ta và hot boy. Còn thi không được, cô ta sẽ phải chạy ba vòng sân thể dục và sủa tiếng chó.

Chu Hân tin rằng chính mình nhất định có thể nắm chắc được bàn thắng của ván cược này.

Mà phương thức cô ta cố gắng chính là ngày đêm thúc giục tôi học bài, nếu tôi uể oải muốn nghỉ ngơi, cô ta liền cố ý tạo ra tiếng động để đánh thức tôi.

Giờ phút này mặt cô ta tối sầm lại, vẻ mặt ngày càng khó nhìn: "Lạc Lạc, cho dù cậu có được tuyển thẳng thi cậu cũng nên trải nghiệm kỳ thi đại học, bằng không đó sẽ là tiếc nuối cả đời cậu."

"Không sao cả, tớ không tiếc nuối, học hành mới là tiếc nuối lớn nhất đời này của tớ."

"Nhưng mà..."

Chu Hân còn muốn nói chuyện, song tôi đã nắm lấy cặp sách đi ra khỏi ký túc xá.

Không cần phải thi tuyển sinh đại học, thời gian còn lại tôi muốn tìm một công việc bán thời gian để đóng học phí.

Đến lúc đó liền dẫn ông nội đến Bắc Kinh, chúng tôi sẽ cùng nhau sống ở đó.

Tôi không muốn nhìn thấy ông ấy làm lụng vất vả như thế nữa.

Trên đường nhìn thấy một ông lão nhặt ve chai, ông bước đi nhăn nhó dưới cái nắng chói chang, trên lưng đeo một chiếc giỏ trúc nhỏ.

Tôi như nhìn thấy được ông nội của tôi, chóp mũi đau xót, liền đưa hết số tiền chuẩn bị dùng để mua bữa tối trong túi cho ông ấy.

Đúng lúc này, một cái bóng cao lớn rơi xuống mặt đất, hoàn toàn bao phủ lấy tôi.

"Bạn học, chào cậu." Nam sinh chậm rãi nói, giọng nói trong trẻo: "Tớ là Hạ Sơ Tầm ở lớp bên cạnh."

Ánh sáng giữa hè chiếu vào người hắn, tôi giơ tay lên đặt trước lông mày, hình dáng của thiếu niên ngưng tụ lại rõ ràng.

Tôi sửng sốt một chút.

Hạ Sơ Tầm không phải là hot boy Chu Hân đang theo đuổi kia sao?

Tôi đang muốn xoay người lại thì phát hiện phía sau cách đó không xa, Chu Hân không biết từ khi nào đã đuổi theo tới.

Cô ta thấy chúng tôi đứng chung một chỗ, ánh mắt tối sầm lại.

"Lạc Lạc."

Chu Hân thẳng lưng, điều chỉnh ra một nụ cười vừa rồi đi tới gần tôi.

Cô ta dịu dàng nói: "Bạn học Hạ người ta bận rộn nhiều việc, cậu có chuyện thì để tớ giảng cho cậu, không cần làm phiền cậu ấy đâu, sẽ khiến người ta chán ghét đó."

Tay cô ta tự nhiên khoát lên trên vai của tôi, tôi ghét bỏ tránh đi, không chừa lại mặt mũi cho cô ta.

Tôi liếc mắt nhìn Hạ Sơ Tầm, nói đầy ẩn ý: "À, tớ sẽ không quấy rầy nữa, đi trước đây."

Chu Hân không kiềm chế được nội tâm vui sướng lao tới chỗ Hạ Sơ Tầm.

Nhưng mà nam sinh cũng vội vàng tiến lên hai bước chặn lại đường đi của tôi.

"Bạn học Lâm, tớ có việc muốn cậu giúp đỡ!"

Chương 4:

Nụ cười trên mặt Chu Hân cứng lại.

Lúc này, người mà cô ta cố gắng lấy lòng nhưng lại bị gạt ra lại đang nhìn tôi một cách sùng bái nói: "Cậu là bạn cùng lớp có thành tích học tập tốt nhất trong khối chúng ta, và cũng là người được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Bắc sao. Có thể kết bạn với tớ không?

Tôi chưa kịp trả lời thì anh ấy đã háo hức nói: “Đừng lo, tớ có thể học với cậu vào buổi tối. Điều kiện cậu muốn sao cũng được. Học phí là năm mươi nghìn một tháng…à không, một trăm nghìn, có được không?”

Một trăm nghìn!

Tôi choáng váng.

Tôi biết chị em nhà họ Hạ rất giàu, luôn được đưa đón đi học trên những chiếc xe sang trọng, nhìn từ đầu đến chân đều rất sang trọng, nhưng không ngờ lại giàu đến mức đó!

Tôi sửng sốt, Hạ Sơ Tầm cho rằng tôi không vừa lòng, gãi gãi đầu vẻ mặt buồn bã nói: “À, tớ biết đối với một học sinh như cậu thì như vậy là quá ít, nhưng lần trước tớ đã trượt môn toán và bị bố đánh vài trận, thẻ của tớ đã bị khóa, nếu cậu không đồng ý nữa thì tớ sẽ bỏ một bữa ăn mỗi ngày của mình trả phí cho cậu gấp ba lần như thế..."

"Không cần đâu!" Chu Hân hai mắt trợn tròn như muốn vọt khỏi ra ngoài, cô nuốt nước bọt nói: "Sơ Tầm, cậu có thể tìm tớ mà. Kỳ thật Lạc Lạc đã nhiều lần đều không đạt được hạng nhất trong những kỳ thi trước đó. Kỳ thi quan trọng vừa rồi chỉ là may mắn mà thôi. Sao cậu không nhờ tớ dạy kèm cho cậu…”

Kiếp trước, khi nhìn thấy mình liên tiếp bị điểm kém, tôi cho rằng là do mình quá kiêu ngạo và bỏ bê việc học nên đã học chăm chỉ hơn.

Nhưng đổi lại thứ tôi nhận được là cơ thể ngày càng mệt mỏi và điểm số ngày càng tồi tệ hơn, thậm chí tôi còn không thể trả lời những kiến thức cơ bản trên lớp.

Sắc mặt của tôi lúc này có chút u ám, có lẽ thật sự Chu Hân đã thuyết phục được Hạ Sơ Tầm.

Tuy nhiên…

"Cậu im đi."

Anh ấy tức giận nói với Chu Hân: "Cậu đang làm phiền tớ đây. Bớt nhiều lời đi? Tôi muốn Lâm Lạc Lạc!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Không hiểu tại sao tôi lại trở thành bạn học của Hạ Sơ Tầm nữa.

Đến tối, lớp trưởng bất ngờ bước vào và đưa ra một tin tức chấn động.

Kỳ thi giữa kỳ vốn dĩ còn mười ngày nữa, bỗng nhiên được dời lại một nửa thời gian, chỉ còn năm ngày nữa thôi.

Trong lớp có một số học sinh than khóc.

Hu hu hu hu, tiêu đời thật rồi, tớ còn chưa kịp ôn tập gì nhiều mà.

"Đột nhiên tớ quên sạch hết mọi thứ rồi. Câu đầu tiên của “Xuất Sư Biểu” là gì vậy? Ai có thể nhắc cho tớ biết không?"

"Tớ thật sự tiêu đời rồi! Bỏ đi, bỏ đi... Nhà trường thật là quá đáng, chúng ta còn chưa kịp ôn tập gì cả!"



Một số học sinh lập tức lấy tập đề ra để nhờ Chu Hân giải giúp, cô ta tuy vẫn cười nhưng ngón tay lại run run.

Để không cho Chu Hân bất kỳ cơ hội nào, tôi thậm chí còn không mở sách ra hay giải bất kỳ một câu hỏi nào trong lúc này.

Mỗi ngày cô ta đều lên mạng nói chuyện với bạn trai, nên từ lâu đã quên sạch hết kiến ​​thức rồi, thậm chí hai người còn đồng ý gặp nhau.

Khi nghĩ đến người bạn trai đang hẹn hò trên mạng với cô ta, trái tim tôi như chợt bị một bàn tay bóp chặt.

Bởi vì Chu Hân đã dùng ảnh của tôi để hẹn hò với người đó trên mạng.

Ở kiếp trước, khi bọn họ xuất hiện, tôi đã trở thành một kẻ ngốc vì "thành tích học tập" của Chu Hân.

Vì vậy tôi để cô ta đưa tôi đến quán bar, nơi tôi kết thúc cuộc đời đáng lẽ phải là vinh quang.



"Lạc Lạc?"

Giọng nói của Chu Hân đưa tôi trở về hiện thực.

Tôi ngước mắt lên phát hiện Chu Hân đã ngồi ở một chỗ nào đó, rõ ràng trông rất hốc hác.

Rõ ràng cô ta vẫn có thói quen như trước kia, nhưng tôi chỉ cảm thấy hôm nay làn da của Chu Hân xuề xòa hơn rất nhiều.

"Tớ đã làm một bộ đề nhưng có nhiều câu tớ vẫn không hiểu. Cậu có thể giải thích cho tớ hiểu với, được không?"

Cô ta nhìn trông có vẻ chân thành nhưng vẫn lộ rõ vẻ giả dối luôn suy toán trong đôi mắt kia.

Nếu tôi giảng bài cho cô ta thì tôi sẽ không thể nào học được!

Người phía sau tôi thấp giọng lẩm bẩm điều gì đó: "Chu Hân, cậu tìm Lâm Lạc Lạc thì làm được gì chứ? Gần đây cậu ấy thậm chí còn không nhớ nổi các công thức."

Tôi phớt lờ cô ấy, liếc nhìn tờ giấy và nói một cách đơn giản: "Chà, tôi không thể làm được."

Chu Hân tiếp tục hỏi: “Vậy cậu không thể nhìn vào sách giáo khoa mà dạy cho tớ sao?”

"Lười xem lắm."

Chu Hân ánh mắt đột nhiên tối sầm.

Cô ta cũng bắt đầu mặc kệ tôi.

Tôi bước ra ngoài và chẳng thèm nhìn cô ta.

Đến giờ hẹn với Hạ Sơ Tầm, tôi im lặng vài giây, giọng nói yếu ớt của Chu Hân vang lên từ phía sau: "Lâm Lạc Lạc, cậu phải nỗ lực nhiều hơn nữa. Gần đây thành tích của cậu không được tốt, cậu cần phải cố gắng học tập chăm chỉ hơn đấy.”

Thật biết đùa.

Qua những ngày mặc kệ tất cả này, tôi cảm thấy mình dường như đã lấy lại được rất nhiều năng lượng.

Việc dạy một số học sinh một vài câu hỏi cũng không phải là vấn đề.

Tôi quay lại, mỉm cười và nói: “Đương nhiên rồi.”

Chương 6:

Vừa đến lớp của Hạ Sơ Tầm, tôi đã nghe thấy những tiếng bàn luận xôn xao.

Là thần học của lớp Hỏa Tiễn, những học sinh của các lớp khác không biết tình trạng học tập của tôi dạo này đã tệ hơn rất nhiều nên họ vẫn nhìn tôi với một ánh mắt ngưỡng mộ.

Thấy tôi bước vào, mọi người đều lần lượt đặt bút xuống và nhìn tôi chăm chú.

Cứ mỗi lần tôi bước một bước, họ lại hít một hơi thật sâu, chọc vào cánh tay bạn cùng bàn và tỏ ra ngạc nhiên.

Hạ Sơ Tầm đang ngồi bên cửa sổ, lập tức thu dọn sách vở gọn gàng rồi đứng dậy.

Không biết có phải là do tôi tưởng tượng hay không, nhưng có vẻ như anh ấy đã cố tình chặn tôi khỏi ánh mắt của các bạn cùng lớp.

"Đi, đi, người bạn tốt của tôi ơi, đi tự học thôi."

"Ơ…"

Các bạn cùng lớp của anh thở dài với giọng điệu mệt mỏi.

Hạ Sơ Tầm liếc nhìn tôi và nói: "Đi thôi." Tôi đi theo anh ấy và nhận thấy d ái tai cô ấy chợt đỏ lên.

Để thuận tiện cho việc học, nam sinh đã mở một phòng học trống và ngồi cùng tôi.

Anh ấy cúi đầu tìm cuốn sách trong cặp, mái tóc đen hơi rung rung.

Những cành xum xuê bên ngoài cửa sổ thật xanh tươi, lá xào xạc trong gió đêm.

Gió thổi vào mang theo hơi thở của mùa hè.

Chúng tôi ngồi gần nhau đến mức khuỷu tay có thể vô tình chạm vào nhau.

"Cậu làm trước đi, sau khi cậu điền câu trả lời xong, tớ sẽ nói cho cậu biết câu nào sai."

Nói xong, tôi lấy từ trong cặp ra một cuốn sách và đọc nó.

Còn ba tiết tự học vào buổi tối, tôi vẫn phải tìm cách giết thời gian.

Hạ Sơ Tầm dịu dàng gật đầu, nhưng khi ánh mắt anh ấy nhìn vào cuốn sách trên bàn của tôi, anh ấy bỗng nhiên cứng đơ người như hóa đá vậy.

"Bá …bá chủ."

"Bá chủ tổng tài bị ép hôn."

Sau khi nói xong, tôi bắt đầu học thuộc toàn bộ cuốn sách một cách nghiêm túc.

“Này cậu cứ mãi nhìn tớ không chịu học thì chết với tớ nhé.”

Hạ Sơ Tầm kinh ngạc nhìn tôi và không dám nói gì.

Chương 7:

Cách tôi đọc tiểu thuyết như đang học thuộc một một quyển sách đã khiến Hạ Sơ Tầm bị sốc.

Cậu ấy thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi, trên tờ đề thi kia không có một dấu vết tính toán nào, cậu ấy đang cặm cụi điền vào các phương án như thể đang cố gắng tìm ra câu trả lời một cách mù quáng.

Rõ ràng là bị phân tâm.

Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, tôi đã lén xem đáp án trên bài thi của cậu ấy và phát hiện ra một điều đáng kinh ngạc…tất cả các câu đều hoàn toàn chính xác!

Chương 8:

Sau tiết học, Chu Hân đỏ mặt lao tới cửa lớp tôi.

Cô ấy run rẩy và chỉ vào tôi, không nói nên lời.

Tôi gấp cuốn sách lại.

Ôi trời, tôi vừa học thuộc lòng một điều gì đó mà không thể diễn tả nổi.

Đây không phải là điều chúng ta nên làm nếu muốn chống lại hệ thống học thuật sao?

Chu Hân nghiến răng chạy đến chỗ tôi:

"Lâm Lạc Lạc, cậu, cậu..."

"Tớ làm sao?"

Cô ấy muốn mắng tôi nhưng sợ sự thật bị bại lộ nên mặt cô ấy đỏ bừng.

Hạ Sơ Tầm ngồi cạnh tôi, nhìn cô ta với vẻ mặt giống như cô ta bị thiểu năng trí tuệ vậy.

Trong lúc chúng tôi đang bế tắc thì cửa phòng học gõ lên ba lần.

Một cô gái lạnh lùng với mái tóc dài quyến rũ đang đứng ở cửa, cô có mái tóc đen và đôi môi đỏ mọng, đôi mắt cực kỳ đẹp đang đứng khoanh tay.

Cô bước về phía trước như một bức tranh sơn dầu thời Trung cổ, mọi cử động đều không chê vào đâu được.

"Ơ chị!"

Hạ Sơ Tầm sửng sốt một lúc, vui vẻ nói: "Tại sao chị lại ở đây? Chị không tham gia trại huấn luyện dành cho học sinh ưu tú à?"

Tôi chợt nhận ra đây chính là Hạ Vi Nhiên, chị gái của Hạ Sơ Tầm.

Ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau, cô ấy khẽ mím môi và gật đầu với tôi.

Cứu tôi.

Tim tôi đập dữ dội.

Mỹ nhân ơi thơm quá! Người gì mà đẹp vậy nhỉ!

"Ôi, chị gái, ra khỏi trại huấn luyện làm gì? Mau về đi học đi! Gia đình chúng ta đang trông cậy vào chị đấy, sau này chị còn gánh vác việc kinh doanh của gia tộc, gia đình chúng ta chỉ cần một mình chị là đủ rồi”

Hạ Sơ Tầm đang mải lải nhải liền bị ánh mắt giết người của chị gái ngăn cản, không dám nói gì.

Hạ Vi Nhiên lạnh lùng nhìn Chu Hân, ánh mắt sắc bén: "Kỳ thi giữa kỳ còn chưa đến, cô đang cố tình hành hạ em tôi phải không?"

Chu Hân thường xuyên tác oai tác quái trong ký túc xá nhưng cũng phải lép vế khi gặp Hạ Vi Nhiên.

Tôi thường xuyên nghe nói rằng Hạ Vi Nhiên là một hoa khôi tiếng tăm lừng lẫy trong trường và có rất nhiều người theo đuổi, trong đó có kẻ bắt nạt học đường rất kiêu ngạo và độc đoán nhất trong trường.

Đối phương công khai đe dọa nếu ai dám chạm vào một sợi tóc của Hạ Vi Nhiên sẽ đánh gãy chân người đó.

Chu Hân môi run lên, Hạ Vi Nhiên cười lạnh: "Là con gái, cô cũng không có một chút liêm sỉ nào sao, không biết xấu hổ cũng đừng trách người khác nói nặng lời."

"Không phải tôi…" Chu Hân đột nhiên chỉ vào tôi: "Trong phòng này, là Lâm Lạc Lạc đang hành hạ Hạ Sơ Tầm, tôi là đang tới giúp đỡ!"

Hạ Sơ Tầm lập tức tức giận: "Cậu bị bệnh à?!"

Chu Hân bất đắc dĩ nói: "Đó là sự thật, nếu không tin thì hỏi Lâm Lạc Lạc đi, cô ấy đã dạy môn gì trong lớp này. Để tôi nói nhỏ cho cô biết, kỳ thật Lâm Lạc Lạc hiện tại học tập không tốt chút nào. Cô ấy luôn mắc lỗi trong lớp. Tất cả bạn bè trong lớp ai cũng biết cả."

"Rồi sao?"

Người chị cao quý lạnh lùng của Hạ Sơ Tầm thậm chí còn không thèm nhìn cô ta, đôi mắt cô ấy từ từ hướng về phía tôi, và cô ấy còn đang nở một nụ cười dịu dàng.

"Chỉ cần Lạc Lạc ngồi cạnh Sơ Tầm, dù em ấy có hướng dẫn hay không, tôi đều đồng ý tất."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Hạ Vi Nhiên sẽ tin tưởng tôi tuyệt đối như vậy.

Không biết có nên nói cho cô ấy biết hay không, kỳ thực em trai cô ấy mặc dù nhìn bề ngoài là một người không biết gì cả, nhưng bên trong rõ ràng lại là một thiên tài có chỉ số IQ cực kỳ cao.

Chương 10:

Tôi dành vài giờ tự học cho buổi tối tiếp theo để ghi nhớ đống tiểu thuyết, dần dà tôi còn thấy rằng tiểu thuyết dễ ghi nhớ hơn những bài văn trên lớp rất nhiều.

Về cơ bản tôi có thể nhớ nó chỉ sau một lần xem, nhưng ngày hôm sau tôi sẽ quên sạch hết, không có bất kỳ ấn tượng nào trong đầu cả.

Nhưng rõ ràng tất cả những điều ấy đều nằm trong đầu Chu Hân.

Theo đó, ngày qua ngày tôi trở nên sảng khoái và tràn đầy năng lượng, trong khi cô ta dần trở nên lo lắng và yếu đuối.

Cô ta cố gắng ghi nhớ và tự làm các câu hỏi nhưng một lúc sau cô ấy lại cáu kỉnh ném cuốn sách đi, gãi đầu và la hét.

Mọi người trong ký túc xá đều cho rằng Chu Hân phải chịu quá nhiều áp lực trong học tập, nhưng tôi là người duy nhất biết rằng đây là dấu hiệu cho thấy kết quả học tập của cô ấy đang dần sa sút.

Những gì đã xảy ra với tôi cuối cùng đã tái diễn với cô ta như một quả báo.

Tuy nhiên, trong giờ ra chơi ngày hôm đó tôi đang đi lấy nước thì đột nhiên có một người bạn cùng lớp vội vàng chạy tới: “Không xong rồi, Lạc Lạc, Chu Hân đã nói chuyện với chú của cô ta ở Phòng Giáo dục để gây áp lực với nhà trường, nói rằng kỳ thi trước đây của cậu chỉ là may mắn, yêu cầu lấy kỳ thi giữa kỳ này làm tiêu chuẩn để xem xét lại vấn đề đề cử!”

Quả nhiên, vào buổi chiều hôm ấy, trong buổi học đầu tiên hiệu trưởng và phó hiệu trưởng phụ trách giảng dạy đã đến lớp chúng tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

Sắc mặt của hiệu trưởng rất khó coi: “Thật xin lỗi, các em học sinh chúng ta phải rút lại chỉ tiêu tuyển sinh dựa trên bài kiểm tra giữa kỳ này.”

Kỳ thi sắp diễn ra trong bốn ngày nữa như các em có thể thấy thông báo của tôi cách đây không lâu.

Có người dần dần bắt đầu thì thầm trong lớp.

"Không, chuyện này xảy ra đột ngột. Lâm Lạc Lạc trước đây không ôn bài kỳ càng, chắc chắn là bỏ công vô ích rồi."

"Tớ muốn phát điên mất. Chuyện này có chút khó tin nhỉ."

"Này, không liên quan gì đến chúng ta, đều là cuộc chiến giữa những học sinh đứng đầu."



Chu Hân ngồi thẳng dậy và nhìn tôi hung dữ.

Tôi mỉm cười, đứng dậy và nói: “Thưa Thầy, con đồng ý với quyết định này”.

Chương 11:

Chu Hân, tôi đã sống lại cô thật sự cho rằng một cái hệ thống nhỏ nhoi đó có thể hoàn toàn tiêu giết tôi sao?

Học thần vẫn chính là học thần, tài năng và năng lực vẫn vượt trội hơn tất cả mọi người.

Tôi đã từng đã đứng đầu và hiện tại tôi vẫn có thể làm điều đó lại một lần nữa.

Chương 12:

Kí ức về kì thi giữa kỳ kiếp trước tôi vẫn còn nhớ như in, nó như là Waterloo trong kiếp sống học thần của tôi.

Hầu như mỗi câu hỏi tôi đều nhớ.

Chu Hân vốn tưởng rằng tôi sẽ cố gắng cải thiện để được cử đi học, nhưng lại không nghĩ tới tôi vì thế mà càng cố gắng thể hiện hành vi xấu xa của mình.

Mỗi ngày trong đầu cô ta chứa đầy tiểu thuyết tổng giám đốc, ánh mắt oán độc như muốn giế t chết tôi.

Nhưng đêm trước kì thi, tâm trạng cô ta đột nhiên tốt lên một cách khó hiểu.

Tôi có chút nghi hoặc, lúc leo lên giường thì một người bạn cùng phòng đột nhiên gửi cho tôi một tin wechat:

[Lạc Lạc, vừa rồi cậu không ở ký túc xá. Lúc đó, Chu Hân đã leo lên giường cậu và đặt một thứ gì đó dưới giường cậu đấy.]

[Không biết là cái gì nhỉ, bây giờ cậu ấy đang gọi điện thoại cho ai đó ở ban công, cậu nhớ đề phòng!]

Tôi nhìn về phía giường của người bạn cùng phòng này, cô ấy đưa lưng về phía tôi không nhúc nhích, nghiễm nhiên là một dáng vẻ ngủ say.

Nhưng mà vẫn có ánh sáng điện thoại di động chiếu vào mặt cô ấy.

[Ngàn vạn lần đừng nói cho ai biết nhé! Nhất định không được trực tiếp chất vấn Chu Hân!]

Lúc này Chu Hân đang ngâm nga đứng hát ở ban công, cầm micro cười tươi như hoa.

Tôi nhanh chóng cảnh giác, xốc chăn lên.

Một giây sau, tôi hít sâu một hơi khí lạnh.

Bên trong đặt một con búp bê gỗ giống hệt tôi, trên con búp bê buộc một miếng vải đỏ, trên đó viết:

[Thi đậu, đoạt lấy toàn bộ tri thức của người này, khiến cho cô ta mất đi tâm trí ngay tại chỗ.]



Vài phút sau, Chu Hân nói chuyện điện thoại xong cảm thấy mỹ mãn tiến vào ký túc xá.

Cô ta ý cố ý nhìn tôi, mà lúc này tôi đang giả vờ ngủ hai mắt nhắm nghiền.

Tôi nghe thấy tiếng cười khẩy của cô ta.

Tôi nhớ rõ, kiếp trước chính vào một lần sinh nhật của tôi, Chu Hân tặng tôi một con búp bê điêu khắc giống như đúc với dáng vẻ của tôi như vậy.

Mà cũng từ sau đó, tôi bắt đầu học tập càng ngày càng lực bất tòng tâm, vận xui nối gót tới.

Chính con búp bê này đã hủy hoại cuộc đời tôi.



Chu Hân chậm rãi leo lên giường.

Và cô ta không biết, chỉ một phút trước.

Trang wechat.

Tôi: [Sơ Tầm, cậu có biết thợ điêu khắc gỗ có tay nghề rất tốt không?]

Sơ Tầm: [Biết, làm sao vậy?]

Tôi: [Tớ muốn nhờ anh ấy giúp tớ thay đổi hình dáng bức tượng gỗ này.]
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Đầu tiên là tiếng Trung.

Tôi thi rất thuận lợi, môn này vốn là thế mạnh của tôi.

Những bài thơ truyền thống khắc sâu trong xương cốt càng là thứ tôi trân quý nhất.

Còn trong đầu Chu Hân đều là tiểu thuyết tổng giám đốc.

Chuông nộp bài thi vang lên, cô ta còn cầm bài thi không chịu nộp cho giáo viên, nhất quyết cho cô ta thêm một phút để nghĩ ra ý tưởng điền vào chỗ trống.

Cô giáo đương nhiên sẽ không đồng ý, không nhận bài thi của cô ta, còn phải điểm danh phê bình cô ta.

Chu Hân vừa nộp xong bài thi đã bắt đầu cúi xuống bàn khóc rống, có mấy bạn học đi qua an ủi cô ta.

Mọi người biết hai chúng tôi đang gặp khó khăn, nhao nhao khuyên giải an ủi:

“Ai nha, cậu đừng buồn quá, dựa vào trình độ hiện tại của Lâm Lạc Lạc, cậu ấy chắc chắn cũng sẽ không làm được, danh ngạch đề cử rất có thể là của cậu.”

“Hôm nay, trước khi thi Lâm Lạc Lạc còn học thuộc lòng đấy, có điều cậu đoán xem cậu ta đang học thuộc cái gì... tiểu thuyết tổng giám đốc đó! Hahaha, không tin nổi đúng không? Cậu nói xem có buồn cười hay không!”

Bạn học xung quanh cười ha ha.

Nhưng mà vẻ mặt của Chu Hân so với khóc còn khó coi hơn hết.

Hết lần này tới lần khác, còn có người chọc vào cánh tay cô ta hỏi: “Hân Hân, sao cậu không cười thế? Buồn cười biết bao mà.”

“...”

Cô ta còn đau đớn hơn.

Bởi vì những đoạn tôi học thuộc lòng đều tràn ngập trong đầu cô ta đấy!



Buổi chiều thi toán, một nửa thời gian trả lời tôi đều nằm sấp xuống ngủ.

Tôi ngủ như vậy, Chu Hân thiếu chút nữa vui đến phát điên.

Cô ta vui vẻ cho rằng hệ thống đã phát huy tác dụng.

Còn cố ý giơ tay tìm giáo viên xin thêm một tờ giấy nháp, chuẩn bị lợi dụng tri thức trong đầu tôi làm một trận lớn.

Nhưng mà, trong đầu cô ta chỉ vẫn như trước quanh quẩn: [Nữ nhân, không nên khiêu khích ta!]

Mà sở dĩ tôi dùng nửa tiết để ngủ, đó là bởi vì đề này đối với tôi mà nói quá đơn giản.

Kiếp trước những đề này đối với tôi mà nói cũng không thành vấn đề, nhưng khi tôi xem xong đề và chuẩn bị đặt bút lại đột nhiên phát hiện không biết nên viết cái gì.

Tôi càng nghĩ càng đau đầu, cuối cùng nhìn chữ viết cũng cảm thấy choáng váng.

Trước tiên cứ để trống câu hỏi này và chuyển sang câu hỏi tiếp theo, mà qua một vòng như vậy, tiếng chuông nộp bài vang lên khiến tôi hoảng sợ, dường như tôi cũng không thể viết nữa.

Hiện giờ, tình hình kiếp trước của tôi đã rơi trên người cô ta.

Thời gian giám thị ở bên cạnh cô ta cũng rất lâu.

Dù sao tất cả mọi người đều là học bá lớp tên lửa, các giáo viên cơ bản đều biết.

Giám thị vừa ra khỏi phòng thi đã đi thẳng đến phòng làm việc của giáo viên toán chúng tôi.



Mà cao trào thực sự là phần lý luận ngày hôm sau.

Lúc này, bức tượng gỗ bị đổi thành hình dáng của Chu Hân.

Cô ta thi được một nửa, đột nhiên nổi điên đứng lên xé bài thi của thí sinh bàn sau.

Thí sinh bàn sau vốn đã “bỏ bài thi” đang ngủ, bị cô ta làm như vậy liền hoảng sợ rồi nổi giận tát cô ta một cái.

“Mẹ nó! Phiếu đáp án mà đến ông đây không viết chữ nào mà cậu cũng xé được hả?”

Mà Chu Hân lại vừa khóc vừa cười như điên, nếu không phải các giáo viên mạnh mẽ ngăn cản, cô ta còn muốn c ởi sạch quần áo của mình tại chỗ.

Vừa nghĩ tới nếu tối hôm trước bạn cùng phòng không nhắc nhở tôi, hôm nay người làm những chuyện này sẽ là sẽ là tôi, vừa nghĩ tới thôi mà da đầu tôi đã lập tức tê dại.

Ngay vào lúc tôi thờ ơ lạnh nhạt, trong đầu của tôi vang lên một âm thanh máy móc điện tử: [Hỏng bét, trói sai kí chủ rồi!]

Âm thanh này chỉ vang lên trong nháy mắt đã biến mất.

Mà một giây sau, Chu Hân khôi phục bình thường.

Đầu tiên cô ta sửng sốt một chút rồi lập tức hoảng sợ quấn chặt quần áo của mình.

Trường thi hoàn toàn yên tĩnh, mọi người nhìn cô ta với đôi mắt khó hiểu.

Chu Hân cũng vậy, còn chưa kịp phản ứng lại tình huống, đã bị tổ tuần tra mời ra khỏi phòng thi.

Chương 14:

Tối hôm đó Chu Hân trở lại ký túc xá bắt đầu phát điên ném đồ.

Dù sao thành tích của cô bị hủy bỏ là chuyện ván đã đóng thuyền, đánh cược với Hạ Vi Nhiên cũng thất bại.

Ngồi chờ cô ta chính là ván cược vừa chạy vòng quanh sân thể dục vừa sủa tiếng chó.

Hiện tại làn da của cô ta ngày càng kém, một loại cảm giác già nua chảy xệ bắt đầu kéo đến.

Rõ ràng chỉ mới qua một ngày, protein collagen mà những cô thiếu nữ có trên mặt cô ta đều đang mất đi.

Chu Hân làm đập đồ một hồi rồi cũng mất sức ngồi nhoài ra.

Lúc này, điện thoại di động của cô ta vang lên.

Chu Hân nhắm mắt lại nhận điện thoại, tức giận “alo” một tiếng.

Trong microphone truyền đến một giọng nam.

“Bảo bối, anh chịu không nổi, anh đã mua vé xe rồi, tuần sau sẽ tới tìm em.”

Giọng nói chậm rãi này vừa truyền ra, tôi theo bản năng bắt đầu run rẩy.

Tiếng nhạc ồn ào của quán bar, tiếng cười của đàn ông, mùi thuốc lá và rượu nồng nặc, tiếng khóc tuyệt vọng...

Hồi ức trong nháy mắt toàn bộ xông lên đầu, ép tôi hít thở không thông.

Cơn ác mộng kiếp trước của tôi đã kết thúc.

Chu Hân mở to mắt, từ trên giường ngồi dậy.

Cô ôm micro bước nhanh ra ban công.

Trong nháy mắt đóng cửa, vừa vặn đối diện với tôi.

Thay vì né tránh ánh mắt của tôi, cô ta lại mỉm cười với tôi.

Chương 15:

Chúng tôi đã có kết quả thi giữa kỳ trước khi người đàn ông đó đến.

Bởi vì thành tích lần này liên quan đến chuyện được cử đi học, các bên đều rất coi trọng.

Ngay cả Chu Hân đến sân thể dục chạy vòng học cách chó sủa cũng không có chấn động lớn gì.

Bình thường lớp đặt cược thường là tôi hoặc người khác, mà lớp tên lửa lại đang chờ chê cười tôi.

Dù sao mấy lần trước tôi đi học, ngay cả từ tiếng anh đơn giản nhất tôi cũng có thể đánh vần sai.

Thầy giáo môn vật lý muốn tôi lên sân khấu giải đề làm gương, kết quả đề thi bình thường nhất tôi cũng không biết làm.

Giữa giờ học trước khi có thành tích, tất cả mọi người đang tích cực thảo luận.

“Tôi nghe nói cô ấy còn phụ đạo Hạ Sơ Tầm lớp bên cạnh, tuy rằng Hạ Sơ Tầm đẹp trai nhưng đầu óc không tốt, toàn thi lại. Đứng hạng chót, hai người bọn họ lần này thật sự là tuyệt.

“Ha ha ha nghĩ lại cũng thật xấu hổ, một người dám dạy một người dám học, lần này có thành tích của hai người bọn họ ư, Hạ Vi không được đánh người đâu đấy nhé.”

“Nghe nói tay Lâm Lạc Lạc rất đen, thu rất nhiều phí gia sư của người ta, kết quả lần này... Chậc chậc chậc, xong đời cậu ta rồi.”

“Cũng thật là làm người ta cảm thán mà, chỉ mấy tháng trước Lâm Lạc Lạc vẫn là học thần được vạn người chú ý, trong một đêm đã... Thôi không nói nữa.”

“Lão Bản đến rồi!”

Mọi người nhao nhao nhíu mày cầm sách làm bộ khổ đọc.

Khoảng thời gian khổ học không quên ngẩng đầu nhìn trộm sắc mặt lão Bản.

Có vẻ không ổn lắm.

Bình thường trước khi cô ấy nổi đóa sẽ là sắc mặt này.

Mọi người càng thêm chắc chắn lần này tôi xong đời rồi, nhao nhao quay đầu lại dùng một loại ánh mắt đồng tình nhìn tôi.

Ánh mắt oán hận của Chu Hân mơ hồ sáng lên, cô ta không tốt cũng không muốn để cho tôi được sống tốt.

“Bài thi lần này, thành tích tổng thể của lớp chúng tôi không lý tưởng lắm. Một bạn học nào đó, thật sự khiến tôi không ngờ tới, cũng cảm thấy vô cùng đau đớn trái tim.”

Lão Bản hắng giọng mở miệng.

Mọi người nghe được nửa câu đầu đều luống cuống, nghe được nửa câu sau, lại một câu “Trời sập xuống cái cao đỉnh lấy” thoải mái mà mô phỏng.

Mọi người đều ăn ý cho rằng người làm lão Bản đau lòng chính là tôi.

Nhưng mà, cô thở dài nói: “Bạn học Chu Hân, nhiều lời cũng vô ích, hi vọng em có thể điều chỉnh tốt trạng thái tâm lý, thật sự quá không ổn mà. Hãy nghỉ ngơi một thời gian đi nhé.”

Ngay sau đó, cô liên tiếp ném ra ba câu khiến cả lớp rung động.

“Thật bất ngờ, lần này lớp bên cạnh có một con ngựa đen, thi vào lớp thứ hai, cách lớp thứ nhất chỉ kém một điểm, à, tôi viết sai chính tả, lại viết ‘Lạc’ trong ‘Lạc Thủy’ thành ‘Vô biên lạc mộc tiêu tiêu hạ’. Người này tất cả mọi người đều biết, chính là Hạ Sơ ở lớp bên cạnh. Hạ Sơ là bạn học đứng thứ hai trong kì thi tuyển sinh chung.”

“Chẳng qua vẫn tốt, học sinh đứng đầu vẫn là lớp chúng ta, bạn học Lâm Lạc Lạc, 731 điểm!”



Giờ khắc này, bạn học trong lớp đều sợ ngây người.

Bọn họ không để ý lão Bản chỉnh đốn kỷ luật lại nhao nhao bắt đầu thảo luận.

Một khắc đồng hồ sau, bọn họ đưa ra một kết luận nghiêm cẩn: “Học thần Lâm Lạc Lạc đoạn thời gian trước giả heo ăn thịt hổ vả mặt Chu Hân, là cô ấy dựa vào sức mình bồi dưỡng thứ hai đếm ngược từ dưới lên thành thứ hai. Đây chính là mà lực của học thần!”

“Chúng tôi phải đi ôm một học thần, hấp thụ linh khí!”



Đầu tôi đầy vạch đen bị một bạn học lại một bạn học kích động ôm, chủ nhiệm lớp ngăn lại cũng vô dụng.

Ôi thôi.

Có một loại khả năng, Hạ Vi Nhiên lấy được danh ngạch trại hè Thanh Bắc, cha mẹ Hạ chính thức liệt cô vào danh sách người thừa kế, Hạ Sơ Tầm rốt cục có thể yên tâm lựa chọn đáp án chính xác rồi à?

Tôi vẫn còn một tin nhắn mà anh ấy đã gửi cho tôi trước kỳ thi trên tài khoản WeChat của tôi: [Cô giáo Lạc Lạc, yên tâm, học sinh mỗi ngày không học không nghề nghiệp đấy, lần này tuyệt đối sẽ không làm cô mất mặt.]

Chương 16:

Để chúc mừng việc giữ vững danh ngạch cử đi học, theo yêu cầu của mọi người, tôi mời các bạn cùng nhau vui chơi.

Chúng tôi đặt một phòng bao rất lớn, mọi người nhao nhao ca hát cuồng hoan để trút nỗi buồn của lần thi rớt này ra ngoài.

Thật ra, các bạn học thật sự rất đơn thuần và giản dị, yêu ghét rõ ràng cảm xúc tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Trên đường tôi rốt cuộc cũng tìm được thời gian đi ra ngoài gọi điện thoại cho ông nội, nói cho ông biết tin tức tốt này.

Một mình tôi đứng ở hành lang, hồi lâu không thể bình tĩnh được.

Ngay khi tôi cúp điện thoại chuẩn bị trở lại phòng bao, một bóng đen đứng ở góc rẽ cũng theo đó động đậy.

Tôi chỉ nhận ra rằng người đàn ông đứng đó đã nhìn chằm chằm vào tôi trong một thời gian dài.

Chỉ là vừa rồi tôi không phát hiện ra.

Trái tim tôi bắt đầu đập thình thịch.

Tôi theo bản năng bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng vòng qua hành lang quanh co khúc khuỷu này.

Vừa rồi chỉ lo tìm chỗ không có người, bất tri bất giác chuyển tới nơi này, tôi cũng không biết làm sao để đi ra ngoài.

Tôi đi thật nhanh, mà phía sau cũng truyền đến một chuỗi tiếng bước chân xông thẳng về phía tôi.

Người kia cũng dần dần bước nhanh hơn.

Dường như tôi có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của đàn ông.

Tôi bắt đầu chạy, bắt đầu khóc nức nở, sợ đến tái mặt, mà như vậy càng thêm k1ch thích người đàn ông phía sau.

Vừa rẽ vào một góc cua, anh ta lao về phía trước.



Anh ta đã tính toán sai rồi.

Kiếp trước tôi thê thảm mà tuyệt vọng chết đi, sao mà tôi lại không ngửi thấy trên người hắn là hỗn hợp của mùi thuốc lá, rượu và một loại dược vật vô cùng đặc trưng.

Trong mấy phút tôi và ông nội nói chuyện điện thoại xong, một mình ngây ngốc, tôi cũng đã liên lạc tìm Hạ Sơ Tầm sắp xếp mọi thứ đâu vào đó trên Wechat.

Giờ phút này tôi đã bị Hạ Sơ Tầm nhanh chóng kéo vào phòng bao và cửa cũng đã được cửa khóa trái lại, mà tại góc rẽ một người tê liệt nằm trên mặt đất say khướt bất tỉnh nhân sự, là Chu Hân.

Chu Hân uống nhiều mắng chửi đĩnh đạc đi ra tìm tôi, thấy Hạ Sơ Tầm thì đi theo một đường, cuối cùng thể lực chống đỡ hết nổi ngã gục ở cửa.

Ngoài cửa rất nhanh vang lên tiếng chửi rủa của đàn ông.

“Con mẹ nó, mày lừa ông đây! Ảnh chụp là giả thì thôi đi, chuyện đồng ý với ông đây cũng đổi ý là sao hả!”

“Người đâu? Sao lại là cô?! Cô đừng giả chết đấy nhé, tại sao phải tính kế ông đây vậy hả?”

“Được rồi, cô đã chủ động đưa tới cửa như vậy, vậy cô hãy thay cho cô ta đi!”



Trong phòng, tôi và nam sinh dựa vào nhau rất gần.

Đôi mắt hắn lấp lánh ánh sáng của những vì sao trong bóng tối.

Tôi trầm mặc một lúc lâu, hỏi: “Hạ Sơ Tầm, tại sao cậu chưa bao giờ hỏi tớ tại sao phải nhằm vào Chu Hân vậy?”

“Tớ không muốn hỏi. Nếu cậu muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho tớ biết.” Nam sinh cong môi cười: “Nhưng tớ tin tưởng, một cô gái mà bản thân không giàu có gì mấy lại còn phải trả tiền sinh hoạt phí cho những người già nhặt rác, nhất định không tệ đâu.”

Thật ra tôi nhìn ra được.

Ngay từ đầu hắn xuất phát từ sự đồng tình đối với học bá nghèo khó nổi tiếng toàn trường như tôi, tìm tôi làm gia sư cho hắn.

Nhưng dường như, sau khi chúng tôi tiếp xúc, trong ánh mắt hắn có thêm loại tình cảm khác...

Tôi không nghĩ tới, thế mà hắn lại tin tưởng tôi như thế.

“Chu Hân sẽ không sao đâu.”

Tôi mỉm cười, rũ mắt xuống: “Bởi vì tôi đã báo cảnh sát, bảo vệ KTV cũng đã tới tầng này rồi.”

Cho dù có hận cô ta đến thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không muốn để cho một cô gái khác lại phải chịu loại đau khổ cực đoan này.

Hạ Sơ Tầm hoàn toàn cười ha hả: “Tớ quả nhiên không nhìn lầm mà.”

Tôi mở cửa ra, một lượng lớn ánh sáng toàn bộ tràn vào phòng bao tối tăm.

Tôi hít sâu một hơi: “Hạ Sơ Tầm, cảm ơn cậu, chúng ta trở về thôi nào.”

Nhưng mà đối phương lại không đáp lại.

Tôi đi vài bước nhịn không được quay đầu lại nhìn, lại phát hiện mình chẳng biết từ lúc nào đã tiến vào căn phòng của Chu Hân.

Tôi đã chứng kiến cảnh tượng đáng sợ nhất trong cuộc đời này.

Nữ sinh đã chết, vô cùng đau khổ từ trên giường ngã xuống, hai tay chống trên mặt đất, dưới thân là mảng máu lớn chói mắt tươi mới.

Trên cổ cô ta là một vòng những dấu vết xanh tím vô cùng kinh khủng.

Tôi bịt miệng lại trong sợ hãi.

Chu Hân đã chết?

Không thể nào!

Tôi đã tính toán thời gian báo cảnh sát, bảo vệ cũng nói cho tôi biết ông đã thông qua camera tập trung vào nơi Chu Hân đang ở rồi mà!

“Rất thú vị. Đã đến lúc này rồi, cô lại lựa chọn báo cảnh sát.”

Một âm thanh máy móc giống như đã từng quen biết vang lên từ thi thể Chu Hân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Hoàn


Cùng lúc đó, một búp bê điêu khắc gỗ quỷ dị đến cực điểm từ trong ngực Chu Hân nhảy ra.

“Tự giới thiệu một chút, tên của tôi là hệ thống nữ phụ hắc hóa. Tên như ý nghĩa, tôi cần tuyển chọn một người sẽ trở thành nữ phụ, để cho cô ấy hoàn thành hắc hóa cuối cùng. Thật đáng tiếc, ký chủ tôi từng trói buộc đều rất vô dụng.”

Búp bê điêu khắc gỗ có khắc nụ cười quỷ dị lại lộ ra một biểu tình tiếc hận.

“D*c vọng và chấp niệm của những người đó chỉ có thể mua dây buộc mình. Tôi đột nhiên nghĩ, vì sao tôi không thể tự tay bồi dưỡng một người nhỉ?”

Nó phát ra tiếng cười vui vẻ như trẻ con, lời nói ra lại vô cùng chói tai: “Lạc Lạc, là lễ vật lần đầu gặp mặt. Tôi giúp cô gi ết chết Chu Hân! Cô không biết đó thôi, cô ta chết có bao nhiêu đau khổ, so với cô của kiếp trước còn đau khổ gấp trăm lần!”

“Bạn học Lâm Lạc Lạc, cô sống lại không phải là chuyện ngoài ý muốn, là một tay tôi thúc đẩy đấy. Tôi rất không rõ, hai đời vì sao cô đã trải qua nhiều đau khổ như vậy mà vẫn không lựa chọn hắc hóa vậy, hãy theo tôi cùng nhau làm cho những người đã tổn thương cô phải trả giá thật lớn đi nào?”

Lồ ng ngực tôi phập phồng thật sâu, chấn động của cái chết làm cho tôi nói không nên lời, tôi mất rất nhiều sức lực mới có thể bình tĩnh lại và lạnh lùng nhìn nó.

Tượng gỗ cười hì hì nói: “Thế giới này không công bằng như vậy, dựa vào cái gì có người vừa sinh ra đã cẩm y ngọc thực hưởng hết vinh quang chứ? Mà cô lại phải theo ông nội ở trong nhà tranh dột gió dột mưa, ngay cả bút chì viết chữ cũng là nhặt đầu bút mà người khác không cần, lúc nhỏ nửa đêm phát sốt bị lão ôm chạy khắp đường núi gõ cửa bác sĩ trong thôn...”

“Nhưng mọi người đều có sinh lão bệnh tử, làm ký chủ của tôi, chúng tôi cùng nhau lấy mạng người khác cho ông nội cô không tốt sao? Lão từng tuổi này cũng chưa từng hưởng qua một ngày hạnh phúc, cô lại không muốn vì lão suy nghĩ sao?”

“Lạc Lạc.” nó giống như con người, dùng một loại âm thanh cực kỳ mê hoặc hỏi tôi: “Tôi rất thích cô, làm kí chủ tiếp theo của tôi. Chúa ơi, con cho Ngài tất cả những thứ quý giá nhất trên đời này: sắc đẹp, của cải, tuổi thọ... được không?”

Trong mắt nó hiện ra ánh sáng u lam, giống như muốn hút người vào.

Tôi nhìn chằm chằm vào nó không chớp mắt, như thể tôi đã thấy tương lai của mình sẽ như thế nào sau khi có được những thứ này.

Những gì nó nói thực sự hấp dẫn.

Hệ thống này, thật sự có thể cho người ta tha thiết ước mơ hết thảy.

Tôi chậm rãi há miệng: “Không được.”

Có lẽ trong mắt nó, tôi một mực bị thương tổn, nhưng trong mắt tôi, tôi chiếm được thứ trân quý nhất toàn thế giới.

Tôi chưa bao giờ thiếu thốn bất cứ thứ gì, có lẽ vật chất của tôi không đủ giàu có, nhưng tôi đã nhận được tình yêu hoàn chỉnh nhất của ông nội.

Vậy là đủ rồi.

Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình thiếu cái gì, tôi chỉ cảm thấy, mình cho người khác không đủ nhiều.

Từ nhỏ ông nội đã dạy tôi làm người phải xứng đáng với lương tâm của mình, trộm mạng người khác cho ông, sợ là ông sẽ trực tiếp tức giận chết mất thôi.

Tôi chỉ muốn cho ông nội một tuổi già hạnh phúc nhất có thể.

“Hệ thống nữ phụ hắc hóa, ngươi vĩnh viễn sẽ không thành công.”

Tôi cười nhìn bức tượng gỗ này: “Con người sở dĩ làm người, đó chính là vì con người có được tình yêu mà máy móc không thể cảm nhận được.”

“Một ngày nào đó, sẽ có một kẻ hủy diệt ngươi hoàn toàn.”

Búp bê điêu khắc gỗ lại khôi phục nụ cười từ bi điêu khắc kia.

Vòng tròn ánh sáng xanh trên người nó dâng lên, cuối cùng hoàn toàn biến mất ở không trung.

Chương 18:

Cuối tuần này, ông nội đến thành phố thăm tôi.

Đứng ở cổng trường, nhìn tấm biển hồi lâu, nếp nhăn chồng chất giữa lông mày cũng dần giãn ra.

Giống như học sinh tiểu học lần đầu đeo khăn quàng đỏ, thành kính mà trang nghiêm.

Tôi chợt nhớ ra, cả đời ông chưa từng đến trường, nhưng ông đã dốc hết toàn lực ủng hộ tôi đi học.

Khi nhìn thấy tôi, phản ứng đầu tiên của ông là: “Tiểu Lạc Lạc lại gầy đi rồi!”

Ngay sau đó ông kiêu ngạo nói: “Ông nội có tiền! Đi, dẫn Tiểu Lạc Lạc của ông đi ăn một bữa thịnh soạn!”

Tôi tìm một quán cơm có lượt đánh giá rất cao bên ngoài trường học.

Đến nơi, ông nội đứng ở cửa, xấu hổ đến mức không dám bước vào.

Lúc này, tôi mới phát hiện, ông đang mặc cái áo sơ mi xám mà chỉ khi đến tết mới dám lấy ra mặc.

“Giày của ông có làm bẩn sàn của người ta không?”

Ông cúi đầu như một đứa trẻ phạm sai lầm.

Giày của ông nội rất cũ đã rách nát, nhưng trong lòng tôi, nó không bẩn chút nào.

“Ông nội, ông không hiểu đâu, phong cách cổ điển này đang rất thịnh hành đó! Ông chính là ông cụ đẹp trai nhất thiên hạ!”

Vành mắt tôi cay cay, ôm chặt cánh tay ông đi vào.

Thức ăn nhanh chóng được mang lên, ông nội ăn rất ít, chỉ cầm một miếng bánh ngô, ăn từng miếng nhỏ, nhai rất chậm.

Ông nói ông ăn không quen cơm ở đây.

Nhưng tôi biết, ông chỉ muốn để lại những thứ tốt nhất cho tôi.

“Ông nội, bây giờ con có rất nhiều tiền.” Tôi vỗ vỗ túi tiền không tồn tại của mình: “Gần đây con làm gia sư, kiếm được mấy chục vạn, hơn nữa không phải con được tuyển vào Thanh Bắc sao? Sau khi tốt nghiệp chúng ta cùng đi Bắc Kinh!”

“Bắc Kinh rất tốt, Bắc Kinh có Thiên An Môn!”

Nói đến Bắc Kinh, hai mắt ông nội đều sáng lên, ông nheo mắt lại, ánh mắt phảng phất đã vượt qua vạn dặm: “Có một bài hát cũ hình như là, tôi yêu Thiên An Môn ở Bắc Kinh, mặt trời mọc trên Thiên An Môn…”

Giờ phút này, tôi đột nhiên rất muốn khóc.

Tôi không dám tưởng tượng, kiếp trước sau khi tôi bị người khác hại chết, tâm trạng ông nội như thế nào khi ngồi xe một mình vào thành phố.

Cả đời ông chưa từng đi xa nhà, cả đoạn đường sẽ hỏi thế nào, hỏi cháu gái ông đang ở đâu.

Hỏi, Tiểu Lạc Lạc nhà ông khi nào trở về.

……

Thật ra từ nhỏ tôi đã biết.

Ông nội độc thân cả đời.

Mà tôi, là đứa trẻ ông nhặt được khi lụm ve chai.

……

Những người ăn trong quán đều là sinh viên.

Bọn họ nghe thấy âm thanh sôi nổi quay đầu lại nhìn, đều lớn tiếng vỗ tay khen hay.

Chương 19:

Chuyện Chu Hân chết không biết có phải do hệ thống hay không, nhưng rất nhanh đã bị các bạn cùng lớp lãng quên.

Trong những ngày tiếp theo, tôi vẫn cùng Sơ Tầm học tập như mọi khi.

Thay vì nói là học chẳng bằng nói là câu cá trả tiền, trình độ của tên kia không kém hơn tôi chút nào, tốc độ phản ứng cũng nhanh, cơ bản chỉ cần liếc mắt nhìn đề bài liền biết được đáp án.

Thời gian thoáng cái đã trôi qua.

Một ngày trước kỳ thi đại học, dòng chữ phấn đếm ngược trên bảng đen cuối cùng cũng được trịnh trọng viết lên một số 0.

Chủ nhiệm lớp vẫn xụ mặt đứng trên bục giảng phát biểu, nhưng vành mắt của cô ấy lại lặng lẽ đỏ lên.

Các bạn học cùng trường ba năm, rốt cục cũng khóc không thành tiếng ở tiết cuối cùng này.

Thời sinh viên thuộc về chúng ta, cuối cùng vẫn trôi qua.



Mùa hè này, là dưa hấu ướp lạnh, nước ngọt, kem, điện ảnh, chương trình giải trí, phim truyền hình trước đây chưa từng xem.

Mọi người đều phục thù bằng cách đền bù tất cả những thứ họ chưa xem trong ba năm qua.

Tôi thuê một căn phòng trong thành phố, không lớn nhưng rất ấm áp thoải mái, cũng đón ông nội vào.

Ông vất vả cả đời, cuối cùng cũng có thể thoải mái nghỉ ngơi.



Ngày có kết quả, tôi nhận được một lá thư của Hạ Sơ Tầm.

[Thật ra chúng ta đã sớm gặp nhau. Trong hoạt động vừa học vừa làm, những người khác ít nhiều cũng có chút ghét bỏ việc quét dọn vệ sinh duy chỉ có cậu, thuần thục tự nhiên đảm nhận toàn bộ công việc. Lúc đó tôi cảm thấy thật kỳ diệu, một cô bé gầy yếu trắng trẻo như vậy sao có thể làm những việc này đây? Sau đó tôi nhịn không được tìm hiểu cậu mới biết gia đình cậu có hơi đặc biệt. Cậu là cô gái ưu tú nhất, cố gắng nhất mà tôi từng gặp, cậu chưa bao giờ oán giận, chưa bao giờ từ bỏ, mỗi lần đi qua phòng học của cậu, mặc kệ người khác ầm ĩ thế nào, cậu đều yên tĩnh ngồi cạnh cửa sổ giải đề. Tôi đánh giá cao nỗ lực của cậu, cậu nghiêm túc sinh hoạt, cậu lương thiện giúp người, cậu ngoan cường cứng cỏi, cậu lạc quan cởi mở…Tôi thích cậu như thế này. Bạn học Lâm Lạc Lạc, tôi trân trọng mời cậu cùng nhau đến Bắc Kinh.]

Hai tờ thư thông báo trúng tuyển giống nhau, chính là lời tỏ tình long trọng nhất của tuổi thanh xuân.

Phiên ngoại:

Cuộc sống đại học.

Hạ Vi Nhiên cũng thi đậu Thanh Bắc, ba chúng tôi thường xuyên hẹn nhau ra ngoài ăn cơm.

Gia nghiệp nhà họ Hạ rất lớn, bất động sản ở khắp nơi, chị Vi Nhiên và Sơ Tầm giúp tôi đón ông nội đến một tiểu khu gần trường học, bên trong đều là người già về hưu sinh sống.

Họ đều là những người có tri thức và sâu sắc, rất nhanh đã tiếp nhận ông nội, còn dạy ông chơi cờ tướng.

Tiểu khu này có đầy đủ cơ sở vật chất, có thư viện, căn tin, câu lạc bộ dành cho người già…,ông nội không biết chữ, sẽ có tình nguyện viên kiên nhẫn dạy cho ông, đọc cho ông nghe.

Ông cụ nhiều tuổi học rất chăm chú, trạng thái tinh thần của ông càng ngày càng tốt, cơ thể cũng ngày càng tốt hơn.

Người già trong tiểu khu đều khâm phục, dồn dập đến hỏi ông làm thế nào mà nuôi xương cốt tốt như vậy.

Ông nội cũng rất xấu hổ.

Điều kiện sinh hoạt đã tốt hơn nhưng ông vẫn không chịu ngồi yên, chủ động xin đảm nhận công việc bảo vệ môi trường tiểu khu với tình nguyện viên.

Ông bà trong tiểu khu nhìn thấy tôi đều giơ ngón cái lên, nói: “Ông nội cháu rất giỏi!”



Hôm nay, anh lớn thời trung học kia đến trường tìm Hạ Vi Nhiên, chị Vi Nhiên lạnh lùng đáp: “Được.”

Nhưng mà lúc để điện thoại xuống, vành tai thiếu nữ đều đỏ lên.

Thật ra tôi cũng có thể đoán được, chị Vi Nhiên là người quả quyết dứt khoát, nếu không thích hắn ta, làm sao có thể cho phép hắn ta theo sau mình?

Chỉ là thời trung học, không phải là mùa kết quả tốt nhất của tình yêu mà thôi.

Tôi và Hạ Sơ Tầm như mọi ngày đến thư viện tìm tư liệu, hoàn thành nhiệm vụ học tập giáo viên giao cho.

Không thể không nói Thanh Bắc chính là nơi hội tụ những nhân tài hàng đầu, ai cũng có thiên phú dị bẩm lại vô cùng cố gắng, nếu không cẩn thận sẽ bị bỏ lại phía sau.

Sau khi tách khỏi hệ thống mang vỏ bọc học bá nhưng thực chất chính là hệ thống hắc hóa hại người kia, cuối cùng tôi cũng có thể an tâm đem toàn bộ thể xác và tinh thần tập trung vào việc học.

Không thể không nói, hít thở không khí trong lúc học tập thật sảng khoái, được trò chuyện chuyện với nhiều người trong lịch sử văn minh nhân loại cũng thật tuyệt.

So với chơi điện thoại, cái này đối với tôi hấp dẫn hơn nhiều.

Thư viện Thanh Bắc cũng rất xa hoa, cần sách gì cũng có đúng là một kho báu mênh mông.

Càng quan trọng hơn là, ở đây tôi đã thoát khỏi những ánh mắt âm u trong vũng bùn u tối kia.

Mỗi người ai cũng mạnh mẽ tự tin, đều tập trung vùi đầu làm chuyện của mình, dùng cách thức riêng của từng người góp một viên gạch xây dựng tổ quốc.

Tôi tìm được người cùng chung chí hướng, cũng càng thêm kiên định với lý tưởng của mình, đó chính là trở thành một nhà ngoại giao.

Trải qua một ngày học tập bận rộn, chúng tôi đến ngõ Nam La Cổ thưởng thức các món ăn ngon.

Ngày hôm đó, xa xa có pháo hoa bay lên, chúng tôi cùng nhau xem, tôi đột nhiên muốn hỏi Hạ Sơ Tầm: “Mong ước của cậu là gì?’

Anh ấy cười cười, xoa đầu tôi ôm tôi vào lòng: “Không có mong ước gì, chỉ muốn luôn ở cạnh cậu, chăm sóc cậu.”

“Chỉ muốn làm chú chó nhỏ trung thành nhất của cậu.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom