Cập nhật mới

Dịch Full Khâu Vá Lại Trăm Năm

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Chương 44:


Giữa không gian tối đen yên tĩnh, thời gian tựa như dừng lại, bầu không khí nóng bức khó chịu. Tim Yến Chân đập nhanh như trống đánh, cô ngoan ngoãn không động đậy.
Cô nghe được tiếng th ở dốc của anh, lồ ng ngực dán sát vào lưng cô cũng không ngừng phập phồng.
Không biết qua bao lâu, cũng có thể là không lâu lắm, Tư Tắc chậm chạp ngẩng đầu khỏi cổ cô, vòng tay cũng dần buông lỏng. Lúc này Yến Chân mới hô hấp bình thường được.
Trong bóng tối, Tư Tắc cầm lấy thẻ phòng trong tay cô.
Tay cô bỗng trống rỗng. Ngón tay bởi vì nắm chặt thẻ phòng quá mức mở tê cứng, không gập lại được.
"Tách" một tiếng, đèn phòng sáng lên. Không biết là đồ điện gì hoạt động phát ra tiếng "Vù vù".
Bóng đèn ở cửa phòng tản ra ánh sáng màu vàng cam, nhẹ nhàng chiếu l3n đỉnh đầu hai người.
Yến Chân híp mắt lại, bỗng nhiên tiếp xúc với ánh sáng sau một thời gian dài trong bóng tối làm cô choáng váng chưa kịp thích nghi.
Tiếp đó, người phía sau cô lùi ra, xoay người cô lại đối diện anh. Ánh mắt nhìn cô tĩnh mịch đầy dụ hoặc, mang theo chút mê người. Chiếc áo sơ mi trên người hơi xộc xệch, cùng với anh lúc nãy tựa như hai người khác nhau.
Ngay lúc Yến Chân bị anh làm cho thần hồn điên đảo không nghĩ được gì, Tư Tắc bỗng buông thõng tay xuống.
"Nghỉ sớm đi, anh về phòng trước." Nháy mắt khi anh nói chuyện, ngón tay nhẹ nhàng sượt qua cô.
"..." Yến Chân bất giác kéo anh lại.
Đợi cô lấy lại tinh thần, chỉ thấy Tư Tắc nhướng lông mày nhìn đôi tay giao nhau của hai người, khẽ cười một tiếng: "Ừm? Không muốn anh đi à?"
Nói xong liền im lặng như đang nghĩ có nên ở lại không.
Người này chắc chắn là cố ý!
Yến Chân vội hất tay anh ra, một tay mở cửa phòng, một tay dùng sức đẩy anh.
"Đi đi." Cửa "Rầm" một tiếng đóng lại trước mặt Tư Tắc.
Bạn gái anh thẹn quá hóa giận à?
Tư Tắc sờ mũi lùi về sau một bước, vốn dĩ anh chỉ muốn chọc cô một tí thôi, cuối cùng lại nhịn không được, phải dùng hết sự tự chủ một đời kiêu ngạo này mới kìm được.
Trong phòng, Yến Chân tức giận cởi giày, ngả người lên giường lớn.

Cô phát hiện Tư Tắc nhịn rất giỏi, còn mình lần nào cũng bị anh quyến rũ đến quên trời quên đất. Lần sau cô muốn nắm quyền chủ động, nhất định phải làm động tác ép anh vào tường, sau đó tiêu sái bỏ đi!
Phải để anh nếm thử mùi vị lên không được mà xuống cũng không xong!
Thời khắc đó, Yến Chân thực sự rất quyết tâm.
*
Thứ bảy Tư Tắc bận tham dự hội nghị. Yến Chân ngủ đến khi tự tỉnh, nhàn rỗi không có gì làm bỗng nảy ra ý tưởng đi chơi thăm thú. Huyện L có một ngôi chùa nổi tiếng cách đây không xa. Rất nhiều cặp đôi nghe danh đến đó trèo l3n đỉnh núi, sau đó cùng nhau treo khóa đồng tâm.
Ngoài ra còn có chợ đêm. Trong sách du lịch nói rất náo nhiệt, còn đặc biệt đánh dấu không thể bỏ qua. Thấy vậy cô cũng có mấy phần hứng thú.
Cuối cùng khi hội nghị vừa kết thúc, cô liền kéo Tư Tắc xuất phát du ngoạn.
Hai người bắt xe đi đến chân núi, phát hiện muốn lên ngôi chùa trên đỉnh núi có hai con đường, một là bậc thang phải từ mình đi lên, một là phía sau núi có thể đi lên bằng cáp treo.
Tư Tắc đang định đi mua phiếu ngồi cáp treo thì đã bị Yến Chân kéo lại, "Phải có thành tâm thì mới linh nghiệm được, chúng ta tự đi lên đó."
Nhìn lên bậc thang uốn lượn vòng quanh, còn không thấy điểm cuối. Tư Tắc nghiêng đầu nghi ngờ nhìn cô: "Chắc chưa?"
Yến Chân nhìn theo anh. Núi cao, đường dốc. Nhưng cô vẫn gật đầu chắc nịch: "Chắc chắn."
Nhưng cô cũng bị vả mặt rất nhanh, mới leo được nửa đường Yến Chân đã thở hổn hển. Ngược lại, Tư Tắc trông vẫn bình thản như cũ, thậm chí thỉnh thoảng còn ngắm phong cảnh hai bên đường.
Càng so sánh lại càng thấy bực bội.
Leo được hai phần ba đường, nửa người Yến Chân đã treo lên người Tư Tắc, bị anh kéo lê lết lên.
"Chúng ta nghỉ một lát đi." Yến Chân khóc không ra nước mắt. Bây giờ cô cực kỳ muốn đánh chết cái người vừa nãy không chịu đi cáp treo.
Tư Tắc ngừng lại, ra hiệu cho Yến Chân nhìn về phía trước.
Đó là một đôi vợ chồng già run run dìu nhau lên núi, trong tay ông lão còn cầm theo mấy nén nhang. Cả hai tuổi đều đã cao, tóc bạc, lưng còng, đi một bước lại nghỉ mấy giây, sau đó lại thở nhẹ đi tiếp.
Bỗng nhiên Yến Chân có chút xúc động. Phải có bao nhiêu bao dung, thấu hiểu và ủng hộ mới có thể bầu bạn với nhau đi đến già được chứ.
Cô đứng thẳng người lại, liếc qua nhìn Tư Tắc một cái, "Chúng ta giúp ông bà đi?"
Đoạn đường sau đó, Tư Tắc đỡ ông lão, tay kia giúp ông xách đồ, Yến Chân dìu bà lão, phối hợp với tốc độ của ông bà chậm rãi lên đến đỉnh núi.

Trên đỉnh gió lớn, hai ông bà chắp tay trước nói tiếng địa phương với họ. Tuy nghe không hiểu, nhưng dựa vào ngôn ngữ hình thể suy đoán một chút, có lẽ ông bà muốn nói cảm ơn. Yến Chân cũng chắp tay trước ngực đáp lại ông bà.
Trải qua mưa gió bão bùng, nhưng cuối cùng vẫn bên nhau lúc hoạn nạn, đó mới là dáng vẻ đẹp nhất của tình yêu.
Hai người đi mua khóa đồng tâm, viết tên của mình lên rồi treo trên dây thừng ở vách núi.
"Như vậy được chưa?" Yến Chân vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn của mình, nhìn chằm chằm hàng loạt ổ khóa phía trước, có lẽ là được sản xuất hàng loạt, vậy nên chẳng phân biệt được cái nào với cái nào, "Em vẫn thấy cần thêm một nghi thức đặc biệt nào đó mới linh nghiệm."
"Nghi thức gì?" Thỉnh thoảng bạn gái cũng sẽ nghĩ ra mấy ý nghĩ lạ kỳ, Tư Tắc sớm đã không còn kinh ngạc nữa.
Đại não Yến Chân hoạt động: "Ví dụ như nước mắt của hai người chẳng hạn?"
Tư Tắc: "..."
Dưới núi là chợ đêm, ánh đèn sáng chói, du khách tấp nập. Trên đường là hàng loạt đồ ăn, đồ thủ công. Mọi người từ khắp bốn phương tụ hội về đây, nào là giai điệu nhạc mới lạ, nào là ngôn ngữ vùng miền các chốn, náo nhiệt mà lại cực kỳ ấm áp.
Phần lớn thức ăn đều là thịt nướng, Yến Chân ăn một lát đã no, ném hết số còn lại cho Tư Tắc. Anh cũng không chê, tự nhiên nhận lấy ăn.
Bỗng Yến Chân hơi ngại ngùng, "Nếu mà dì Nhiếp biết con trai mình vậy mà ăn cẩu thặng* không biết có tức giận không?"
(*Thức ăn thừa của chó)
Động tác ăn của Tư Tắc ngừng lại một chút, ánh mắt một lời khó nói hết nhìn cô, "Sao lại tự nói mình như vậy?"
Yến Chân: "..."
Bạn trai à! Anh bắt nhầm trọng điểm rồi!
Lúc về, Yến Chân muốn mua một cái khăn choàng phong cách dân tộc cho Nhiếp Úy Nhiên, bèn tham khảo ý của Tư Tắc.
Cô cầm một chiếc màu xanh sẫm thêu đồ đằng* hươu cửu sắc.
(*Là động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có sự gần gũi máu thịt)
Tư Tắc gật đầu: "Được đó."
Yến Chân lại thấy màu sắc hơi tối, cầm một chiếc khác màu mận chín phối với hoa văn vàng nhạt nhìn anh.
Tư Tắc tiếp tục gật đầu: "Rất đẹp."

"Còn cái này?"
"Không tệ."
"Vậy cái này thì sao?"
"Cũng được."
Yến Chân: "..."
Phiền anh để tâm tí đi! Qua loa vừa thôi!
Bỗng nhiên Tư Tắc bật cười: "Cái nào cũng được mà. Chỉ cần là em tặng, bà ấy đều sẽ thích."
Cuối cùng Yến Chân vẫn lấy chiếc khăn choàng màu xanh sẫm đã chọn lúc đầu.
Tư Tắc cũng không lừa cô. Nhận được quà, Nhiếp Úy Nhiên rất mừng rỡ, "Vẫn là con gái tri kỉ hơn mà, cảm ơn con."
Tối đó, Nhiếp Úy Nhiên giữ Yến Chân lại, kể không ít chuyện lúc nhỏ của Tư Tắc, thỏa mãn ước mong được thủ thỉ nói chuyện với con gái của bà.
"Từ nhỏ Tư Tắc đã cực kỳ cố chấp, thích cái gì thì nhất định sẽ kiên trì, còn không thích thì ép kiểu gì cũng không được. Vợ chồng dì cũng chưa từng tham gia vào bất cứ quyết định nào của nó." Cuối cùng, Nhiếp Úy Nhiên lại nói với Yến Chân, "Sắp đến ngày mừng thọ của ông ngoại Tư Tắc rồi, con cũng đi đi."
Yến Chân hơi ngẩn ra, đây là đi chính thức ra mắt đúng không?
*
Chủ nhật trở về, Nhiếp Úy Nhiên không cùng điểm đến với họ nên đã về trước. Yến Chân, Tư Tắc và thầy của anh, Đái Khang An cùng về thành phố S.
Ba người ở phòng chờ đợi chuyến bay.
Yến Chân đã từng nghe danh Đái Khang An. Lưu truyền, ông rất nghiêm khắc với học sinh, cực kỳ không nể tình. Nhưng Tư Tắc lại là học trò cưng của ông, vậy nên đối xử với Yến Chân cũng "yêu ai yêu cả đường đi lối về", vô cùng thân thiện.
Có lẽ là thấy hơi buồn chán, nên Đái Khang An đứng dậy nói với hai người sẽ đi dạo một lát. Chưa được mấy bước ông đã bất ngờ ngã khụy xuống đất.
"A!" Những người xung quanh sợ hãi hô lên. Bên cạnh có mấy vị khách nhát gan bị dọa không dám lại gần ông.
Tư Tắc xông tới đầu tiên, vỗ nhẹ bả vai Đái Khang An, "Thầy Khang?" Anh gọi vài tiếng nhưng Đái Khang An vẫn không nhúc nhích phản ứng lại.
Yến Chân thấy anh nghiêng đầu ghé tai vào sát miệng Đái Khang An như đang lắng nghe gì đó.
Mấy giây sau, Tư Tắc bỗng quay đầu gọi cô: "Mau gọi 120, nói họ có bệnh nhân đột nhiên tim ngừng đập."
Đây là lần đầu tiên Yến Chân thấy anh lo lắng đến vậy, vội vàng lấy điện thoại gọi 120.
Sân bay ở huyện L không có trung tâm y tế, xe cấp cứu ở bệnh viện gần đây nhất muốn đến đây cũng cần ít nhất 10 phút.
Yến Chân biết "4 phút vàng" để cứu người. Nếu tim đột nhiên ngừng đập, sau 4 phút tế bào não sẽ bị tổn thương không thể hồi phục. Sau 10 phút, tỉ lệ người bệnh sống sót còn chưa tới 10%, tính mạng cực kì mong manh.

Ngay lúc đó, nhân viên công tác tại sân bay cũng chạy đến kiểm tra tình hình, Tư Tắc ngẩng đầu hỏi: "Máy AED* ở đâu?"
(*Máy sốc tim ngoài tự động)
Nhân viên công tác lập tức đáp: "Để tôi đi lấy."
Thời gian gấp rút, tựa như chạy đua cùng Tử thần.
Tư Tắc mở rộng áo khoác Đái Khang An, bắt đầu hồi sức tim phổi.
Ấn ngực như vậy rất phí thể lực. Nhân viên công tắc mang về một hộp đồ màu đỏ, chỉ mất mấy chục giây nhưng trán Tư Tắc đã lấm tấm mồ hôi.
Mở hộp ra, Tư Tắc nhanh chóng dán miếng điện cực lên bên ngoài ngực trái và dưới xương đòn Đái Khang An. Đồng thời, thực hiện các bước hồi sức tim phổi theo hướng dẫn lời nói do máy đưa ra.
Xung quanh không ai dám phát ra âm thanh, căng thẳng nhìn anh cứu người, chỉ có tiếng máy móc điện tử lặp lại vang lên.
"Phân tích xong, tiến hành khử rung..."
...
"Phân tích xong, tiến hành khử rung..."
Nhưng nhịp tim Đái Khang An vẫn không hồi phục.
Tư Tắc vẫn tiếp tục làm hồi sức tim phổi, mồ hôi ở thái dương rịn xuống.
Yến Chân bỗng hy vọng thời gian trôi chậm một chút, xe cứu thương có thể đến nhanh một chút.
Bỗng nhiên mí mắt Đái Khang An nhúc nhích, mơ hồ nói ra một chữ, hình như là "Đau".
"Á, tỉnh rồi." Cạnh đó có vị khách khẽ hô.
Tư Tắc dừng động tác ấn ngực lại, chỉnh quần áo Đái Khang An ngay ngắn lại, cũng không lập tức cởi máy sốc tim xuống.
Không lâu sau, xe cứu thương cuối cùng cũng đến. Tư Tắc nói tình huống cụ thể cho nhân viên y tế, sau đó Đái Khang An lập tức được đặt lên cáng cứu thương mang đi.
Hai người cũng leo lên xe cứu thương đi theo.
Tần suất ấn ngực là 80 đến 100 lần trên một phút. Vậy mà Tư Tắc vẫn kiên trì không từ bỏ. Thả lỏng lại mới cảm thấy cơ tay và bả vai đau nhức rã rời.
"Mệt không?" Yến Chân nhìn anh.
Tư Tắc hoạt động cánh tay một chút: "Trong tình huống đó thật ra cũng không thấy mệt lắm, một lượng lớn adrenaline tiết ra làm anh không cảm thấy gì cả."
Yến Chân phát hiện cả tóc gáy anh đều ướt đẫm. Tận mắt nhìn thấy cảnh sơ cứu thật sự rất khác với khi xem video hay ảnh chụp, khi nhìn thấy mới cảm thấy sốc đến thế nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Chương 45:


Đến bệnh viện, Tư Tắc đưa Đái Khang An đi làm các bước kiểm tra cơ bản, sau đó làm thủ tục nhập viện cho ông.
"...Bây giờ thầy Đái đã ổn hơn rồi ạ, dạ, phải nằm viện quan sát xem sao..."
Ngoài hành lang phòng bệnh, Tư Tắc dựa vào tường gọi điện cho người nhà Đái Khang An.
Yến Chân nghỉ chân trên ghế nhìn qua. Anh luôn mang theo một khí tức trầm ổn, trưởng thành hơn hẳn những người cùng tuổi, khiến người khác vô thức dựa dẫm vào, tựa như có anh bên cạnh thì chẳng cần lo lắng gì nữa.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu lại đối diện cô. Sau đó cười khẽ, giữa lông mày mang theo tia mỏi mệt nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời.
Mấy y tá qua lại thỉnh thoảng sẽ lén nhìn anh vài cái.
Cúp máy, Tư Tắc ngồi xuống cạnh cô, dựa vào ghế duỗi thẳng chân dài. Giãn người một lúc lại thu chân ngồi thẳng dậy.
Yến Chân đưa một chai nước khoáng qua, Tư Tắc nhận lấy một hơi uống hết nửa chai.
Thấy cô lâu lâu lại nhìn mình, Tư Tắc đóng chai nước, cúi người chống khuỷu tay lên chân, nghiêng đầu nhìn cô, "Muốn hỏi anh cái gì à?"
"Anh biết nhiều thật đó."
Tư Tắc cúi thấp đầu: "Là nhờ có bà ngoại."
Lúc anh còn học cấp hai, một sáng hôm nọ, bà anh đi bộ buổi sáng như mọi ngày, bỗng nhiên bất ngờ ngã khụy xuống đất. Chờ xe cứu thương tới cũng muộn rồi.
"Sau này bác cả anh bắt mọi người trong nhà đều phải học kỹ năng sơ cứu phòng trường hợp gặp phải thì cũng đỡ lo lắng hơn. Giống như khi ấy, nếu có người làm hồi sức tim phổi cho bà thì có lẽ bà đã không ra đi như vậy."
Yến Chân đưa tay qua cầm tay anh, nắm chặt ngón trỏ như đang an ủi.
Tư Tắc cũng nắm chặt tay cô, sau đó bỗng đứng dậy, "Người nhà của thầy Đái phải ngày mai mới đến kịp. Trước hết anh đặt phòng khách sạn cho em ở một đêm."
"Anh thì sao?"
"Anh ở đây canh."
Trước tiên cũng chỉ có thể làm vậy. Yến Chân nói tình huống hiện giờ cho Nhậm Khởi Phi, nhờ cô xin nghỉ giùm.
Tư Tắc đặt một phòng rất lớn, chỉ mình cô ở liền lộ ra sự trống vắng.
Tối đó Yến Chân bị khó ngủ, cứ nằm mơ mãi, ngủ không được bao lâu liền tỉnh dậy. Lúc thì mơ mình và Tư Tắc đã về thành phố S, khi lại mơ chuyện xảy ra lúc sáng. Cuối cùng, khi tỉnh dậy lúc 5 giờ, cô không thèm ngủ nữa mà rời giường đi tắm.

Giờ này đã có người ra ra vào vào ở bệnh viện. Yến Chân mang theo giỏ trái cây đi vào khu nội trú.
Đến phòng bệnh, Yến Chân mở cửa ra thấy bên trong ngoài trừ Tư Tắc còn có một người đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi. Đái Khang An đã tỉnh, sắc mặt cũng có vẻ tốt hơn nhiều.
Thấy Yến Chân tới, ông liền bảo Tư Tắc mau về nghỉ ngơi.
Con trai Đái Khang An tiễn hai người xuống lầu, trên đường đi không ngừng cảm ơn.
Trước khi tách ra, Tư Tắc bảo anh ta không cần tiễn nữa, "Thấy thầy ấy không sao tôi cũng rất vui."
Anh hy vọng không ai phải ra đi uất ức như bà ngoại khi đó.
*
Khách sạn cách đây không xa, đi một lúc đã đến.
"Sáng nay cứ nghỉ ngơi đã, chiều rồi hẵng về." Tư Tắc cầm quần áo đi tắm. Trong phòng tắm vang lên tiếng nước "Ào ào".
Yến Chân nghịch điện thoại nhưng một chữ cũng không đọc vào. Trong đầu không kiểm soát được nghĩ miên man ——
Trong không gian mù mịt hơi nước, dòng nước ấm áp chảy lên người anh. Giọt nước thuận theo sợi tóc đen nhánh nhỏ lên bả vai trượt xuống...
Dừng lại dừng lại! Xấu hổ quá, không được nghĩ cái đó. Cô che khuôn mặt đỏ bừng lại, ngã xuống giường kéo áo khoác che đầu lại.
Nhưng chỉ có một phòng thôi thì ngủ kiểu gì được? Đành nhường giường lại cho anh, cô nằm ở sô pha nghỉ một lát vậy.
Hôm qua căng thẳng cả sáng, đến tối lại ngủ không ngon. Bây giờ Yến Chân trùm áo khoác nằm trên sô pha nghĩ lung tung, không lâu sau đã thiếp đi.
Tiếng nước chảy dừng lại, sau đó là tiếng máy sấy không ngừng. Tư Tắc mở cửa phòng tắm ra.
Rèm cửa bị thả xuống ngăn ánh nắng chiếu vào phòng. Chỉ còn một chiếc đèn ngủ lóe lên mờ ảo, không biết ngày hay đêm.
Không thấy cô trên giường, ánh mắt Tư Tắc liền rơi vào ghế sô pha. Anh im lặng cười, đi qua nhấc nhẹ chiếc áo khoác cô trùm lên đầu ra
Người nằm trên ghế sô pha đã ngủ say, lông mi dài tạo thành cái bóng nhỏ phủ lên mắt.
Yên tĩnh, ngoan ngoãn, không chút đề phòng nào.
Tư Tắc ném cái điện thoại cô còn cầm trong tay qua một bên, cúi người, một tay để ở vai, tay kia luồn xuống dưới đầu gối, bế cô lên.
Thật ra ngay khoảnh khắc đó Yến Chân đã tỉnh lại rồi, sau đó cảm giác thấy thân thể mình di chuyển, cuối cùng được đặt lên giường đắp chăn bông.
Vị trí bên phải bỗng lõm xuống, bên cạnh có thêm một nguồn nhiệt, tản ra mùi hương sữa tắm mát mẻ quen thuộc.

Anh dùng sữa tắm của cô.
Yến Chân vốn quen dùng đồ của mình hơn. Buổi sáng cô để mấy chai lọ sữa tắm gì đó ở trong phòng tắm.
Vậy nên bây giờ mùi thơm trên người bọn họ giống nhau.
Yến Chân từ từ mở mắt, cả phòng đã rơi vào bóng tối, đèn ngủ cũng bị tắt rồi.
Người nằm bên cạnh sau khi tắt đèn liền bất động. Thời gian nhẹ trôi, hô hấp cũng nhẹ nhàng đều đều hơn.
Ngủ rồi à?
Yến Chân đợi một lát, sau đó chậm chạp nghiêng đầu qua. Trong bóng tối, chỉ có thể lờ mờ nhận ra một bóng người, khoảng cách giữa họ không gần cũng không xa.
Yến Chân hơi bất mãn, lặng lẽ nhấc chăn lên. Lật người một cái lắn đến cạnh anh, đầu dán vào bờ vai, ngực dán lên tay anh.
Tư thế ngủ của Tư Tắc rất ngay ngắn, tay chân đặt thẳng. Không giống cô thích cong người lại như con tôm.
Cô xấu xa thò tay vào áo anh sờ s0ạng.
Cảm nhận được làn da nhẵn nhụi ấm áp, phía dưới là cơ bụng rắn chắc.
Ngón tay Yến Chân chọt từng múi cơ bụng đếm đếm, bỗng nhiên bị anh túm tay lại.
"Đừng nghịch." Giọng anh có chút bất đắc dĩ, "Ngủ đi."
Ấy, chưa ngủ à?
Yến Chân trực tiếp bò lên ôm cổ anh, mặt cọ lên chỗ xương quai xanh, hài lòng nói: "Được rồi. Đi ngủ..."
Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, cô bị anh đè dưới thân.
"Không ngủ được..."
Bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn, vành tai bị anh dùng răng cắn nhẹ.
Tay anh luồn ra sau lưng cô chậm rãi dọc theo sống lưng đi xuống. Lòng bàn tay nóng hổi đặt bên eo cô, chạm vào mép áo thì dừng một lát, sau đó ngón tay mò mẫm chui vào, kế đó là cả bàn tay.
Tim Yến Chân đập nhanh liên hồi, lực chú ý tập trung hết lên bàn tay đang không ngừng di chuyển lên trên.

Một nụ hôn khẽ rơi lên mắt, mũi, cằm cô, cuối cùng là lên môi.
Yến Chân bám vào cổ anh, bất giác ưỡn người lên đáp lại.
Hơi thở hòa quyện vào nhau, răng môi quấn lấy không buông.
Ấm nóng mà ẩm ướt.
Khi đang mê mang, bỗng cô cảm giác được trước ngực lỏng ra.
Cả người như bị ấn nút tạm dừng.
"Lỏng mất rồi."
Yến Chân: "..."
Lỏng mất rồi.
Mất rồi.
Rồi.
Đương nhiên cô biết, nhưng có thể đừng nói được chứ?
Người nào đó lại mò tay ra sau lưng cô nghiên cứu: "Cài lại thế nào?"
"...Em tự cài." Yến Chân xấu hổ nghiêng người cài lại, sau đó quay lưng về phía anh trùm chăn che kín đầu, "Ngủ."
*
Ngủ một giấc dài đằng đẵng, khi Yến Chân tỉnh dậy thấy trong phòng vẫn tối mờ như cũ, mơ màng nhìn lên trần nhà một lát.
Sau đó ngồi bật dậy sờ s0ạng khắp nơi tìm điện thoại xem giờ. Mới mười giờ ba lăm phút, cô thở phào mội hơi.
Trước bàn, màn hình máy tính phát ra ánh sáng yếu ớt, còn Tư Tắc đang ngồi ở đó.
"Tỉnh rồi?" Nghe thấy tiếng động, anh quay người lại, "Anh đặt vé máy bay rồi, ba giờ bốn mươi chiều."
Sau đó đứng dậy bật đèn lên.
Yến Chân chớp chớp mắt nhìn anh, sau đó mơ màng xuống giường mò dép lê vào phòng tắm.
Nhưng lúc soi gương liền như bị dội một xô nước đá ngày đông, cơn buồn ngủ cũng bay đi mất.
Tóc tai rối bời, quần áo nhăn nhúm, đôi mắt còn chưa tỉnh ngủ. Khác hẳn với hình tượng tiên nữ nhỏ tỉnh dậy vẫn tươi mát thoát tục hay lười biếng quyến rũ trong phim truyền hình.
Bộ dáng mất hết hình tượng này của cô, lúc nãy, vậy mà, bạn trai cô thấy hết rồi...
Yến Chân mang theo vẻ mặt sống không còn luyến tiếc nữa rửa mặt xong. Nhìn thấy túi trang điểm gần đó liền thấy mình vẫn còn cứu được, trang điểm lại một chút, quyết định phải tẩy sạch trí nhớ bạn trai mình.

Cô thay quần áo xong đi ra, thấy Tư Tắc ngồi trên sô pha, hai mắt anh ngẩn ngơ hơi thất thần.
Yến Chân đi qua, tay quơ quơ trước mặt anh, "Bây giờ em có khác lúc nãy không?"
Lúc này Tư Tắc mới lấy lại tinh thần, nhìn cô rồi nói: "Không có."
Yến Chân hỏi lại: "Thật không?" Vậy là không có ấn tượng?
Tư Tắc cân nhắc lại một lát, bổ sung thêm một câu: "Nhìn có tinh thần hơn?"
Yến Chân quay người đi: "..." Chẳng thà không nói còn hơn.
Tư Tắc kêu cô lại: "Lúc nãy Y Hạo gọi đến, bác Yến có lẽ đã biết chuyện của chúng ta rồi."
Yến Chân: "!!!"
Vừa rồi cô chỉ rửa mặt một chút thôi mà điện thoại đã nhận thêm một cuộc gọi, phải nói là cực kỳ sốc luôn.
Tư Tắc đành đứng dậy, cầm điện thoại lên mở ghi âm.
Vừa nhấn nút nghe, đầu bên kia đã nối liên thanh: "Em gái! Báo cho em tin này. Chuyện bạn trai em huấn luyện viên đã biết rồi!"
"..." Tư Tắc lên tiếng, "Là tôi."
Y Hạo kinh ngạc mấy giây: "Em của tôi đâu?"
Tư Tắc: "Trong phòng tắm."
Em thì nói là em, còn thêm "của tôi" vào làm gì.
Y Hạo phản ứng lại: "Hai người..."
Tư Tắc nói xen vào: "Vừa nãy anh nói cái gì?"
Y Hạo kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Nguyên nhân là do anh lỡ lời khai ra. Sau đó mẹ Y Hạo gặp Diêu Hân Duyệt tám về chuyện đó, cứ nghĩ Yến Chân đã công khai cho cả nhà rồi. Kết quả... Như vậy đồng nghĩa với việc Yến Cẩm cũng biết rồi.
Tư Tắc: "Vậy thì sao?"
Y Hạo cười gian: "Theo hiểu biết của tôi về huấn luyện viên, chắc chắn ông ấy sẽ mang em gái về nhà. Sau đó còn thuận tiện kéo cậu đi chơi cầu lông cùng luôn. Chuẩn bị bị hành hạ chưa?"
Tư Tắc: "..."
Chuẩn bị thế nào cũng vô dụng, vốn dĩ không cùng đẳng cấp rồi.
Cúp máy anh liền rơi vào trầm tư, phải đi nhà bạn gái ư?
Hình như, anh có chút căng thẳng...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Chương 46:


Quả thực, Yến Chân không nghĩ tới sẽ bị phát hiện sớm như vậy. Bỗng rất muốn đánh chết tên mồm to Y Hạo. Vốn dĩ cô đã tính xong rồi, đợi khi khác nhất định sẽ giới thiệu người yêu cho gia đình, ví dụ như lúc tốt nghiệp đại học.
Nhà cô cũng không tỏ rõ có phản đối chuyện yêu đương lúc đại học hay không, vậy nên Yến Chân cũng chẳng đoán được thái độ của ba mẹ mình với Tư Tắc.
Đến tôi, hai người vừa trở lại thành phố S liền nhận được cuộc gọi của Yến Cẩm.
Đầu bên kia ba cô vẫn như thường, quan tâm hỏi han vấn đề sinh hoạt hằng ngày và tình hình học tập của cô. Cuối cùng mới nói đến trọng điểm.
Yến Cẩm: "Còn đủ tiền không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yến Chân: "Đủ ạ." Cô còn có một kho bạc nhỏ bên người đó.
Yến Cẩm: "Không đủ thì nói ba mẹ. Có bạn trai rồi chắc chắn sẽ tiêu xài nhiều hơn trước."
Yến Chân: "... Dạ." Đúng là nhiều hơn thật.
Yến Cẩm: "Cuối tháng dẫn bạn trai về."
Yến Chân: "... Dạ."
Gì nhanh thế, mới đó đã dẫn về nhà gặp phụ huynh luôn rồi à?
Yến Chân nhìn Tư Tắc, người phía sau cũng đang nhìn cô. Một tay Tư Tắc đang xách ba lô của cô, thấy cô cúp máy liền hỏi: "Bác ấy nói gì?"
"Ba em bảo cuối tháng dẫn anh về nhà." Yến Chân kéo tay còn lại của anh, hai người chậm rãi đi đến kí túc xá nữ, "Ba em khá nghiêm khắc, yêu cầu rất cao, đối với chuyện huấn luyện còn nghiêm hơn. Nhưng mà từ nhỏ đã rất chiều em, có yêu cầu gì cũng đồng ý. Thẩm mỹ của em với mẹ thì đều giống nhau, chắc chắn bà ấy cũng thích anh."
Khi còn nhỏ, lũ trẻ họ hàng thường đến nhà cô chơi. Bọn nó đều rất hâm mộ cô có người ba kiên nhẫn lại tốt tính, ba sẽ chải tóc thắt bím tóc nhỏ cho cô, bọn nó không ai được vậy cả.
Nhưng lúc ở trên sân huấn luyện ba như người khác vậy. Nghe Y Hạo kể, ba cô có tiếng là huấn luyện viên ma quỷ, cho dù là loại người gì gia nhập đội đều sẽ bị chỉnh đốn ngoan ngoãn lại.
Gió đêm thổi nhẹ, tiết trời lành lạnh. Giờ này mọi người đều đã ăn tối xong, thỉnh thoảng có mấy nhóm bạn học đạp xe đạp hoặc lướt ván trượt xong đang nhàn nhã vào lớp.
Yến Chân nghiêng đầu, giơ đôi tay đang giao nhau của hai người lên lạc quan nói: "Theo xác suất toán học của bọn anh, thì anh có hai phần ba tỉ lệ được nhà em ủng hộ đó."
Tư Tắc nghe bạn gái nói, nhớ tới lý luận Úc Thành từng nói trước kia "Ba vợ càng nhìn con rể càng tức tối", trầm mặc nhìn cô.
Yến Chân bị đôi mặt đẹp đẽ đó nhìn đến mềm lòng: "Yên tâm, em không nghĩ ra lý do gì khiến ba không thích anh cả."
Bạn trai của cô ưu tú như vậy mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tư Tắc nhịn không được nghiêng người qua hôn lên khóe miệng cô.
Thật ra loại tâm lý của ba Yến Chân cũng rất dễ hiểu. Nếu có con gái, anh cũng không tưởng tượng được loại người nào mới xứng với con bé, đương nhiên con bé xứng đáng có được người tốt nhất thế giới.
Lúc này hai người đã đi đến dưới lầu ký túc xá nữ. Dáng người xuất sắc dù trong màn đêm vẫn rất thu hút. Thỉnh thoảng có mấy nữ sinh lui tới chú ý đến họ.
Nháy mắt khi Tư Tắc hôn xuống, cô còn nghe được tiếng kích động hô lên khe khẽ của mấy nữ sinh.
Nụ hôn đột nhiên rơi xuống giữa chốn đông người làm cô không kịp chuẩn bị tâm lý, Yến Chân giật mình giành lại ba lô chạy nhanh về phòng.

Thình thịch thình thịch, tim cô đập nhanh như trống bỏi. Bỗng nhiên hy vọng trời quá tối nên mọi người không nhìn rõ cô.
Chạy về phòng mở cửa ra liền thấy bạn cùng phòng của mình đang ghé vào ban công nhìn xuống, nghe thấy tiếng mở cửa mới quay lại.
"Ấy, tớ không nhìn thấy gì cả." Nhậm Khởi Phi ôm lấy cây phơi đồ, "Không thấy được cảnh triền miên không dứt lúc ly biệt của ai đó nha."
Yến Chân: "..."
*
Hôm sau có tiết triết học Mác - Lênin. Trên bục giảng, thầy giáo nhiệt huyết giảng bài. Phía dưới học sinh mỗi người việc.
Bạn cùng phòng vốn đang chăm chú nghịch điện thoại bỗng nhiên giật tay áo cô, Yến Chân quay đầu nhìn. Nhậm Khởi Phi liếc mắt lên bục giảng thăm dò tình hình "quân địch" đang hăng say giảng bài, sau đó nhanh chóng đẩy điện thoại ra trước mặt cô, thấp giọng nói: "Cậu vào Weibo xem đi, đại lão nhà cậu lên hot search kìa."
Yến Chân hơi khó tin, chẳng lẽ là ảnh chụp dưới phòng ký túc xá hôm qua à? Bây giờ dễ lên hot search như vậy sao?
Chờ mở ra mới phát hiện là video Tư Tắc cứu người ở sân bay huyện L bị phát tán lên Weibo rồi. Thực ra video được đăng cách đây hai ngày rồi. Nhưng mãi đến đêm qua có một nick V lớn chia sẻ lại mới hot lên.
Độ phân giải của video khá kém, vả lại Tư Tắc chỉ lộ nửa mặt, nhưng vẫn có thể thấy được giá trị nhan sắc cực kỳ cao của anh. Video có lẽ là do một người nào đó vây xem quay lại. Toàn bộ quá trình cũng không khác người đó miêu tả lại lắm, hơn nữa còn nhắc tới anh trai nhỏ trong video là một sinh viên đại học, người được cứu chính là thầy của anh.
Lượng chia sẻ càng lúc càng cao, bình luận cũng hơn cả vạn.
Phía dưới là một dãy bình luận khâm phục anh trai nhỏ.
Yến Chân lướt tiếp xuống dưới, nhìn thấy một bình luận tỏ vẻ đã biết chân tướng: "Cái thao tác này cũng rõ ràng quá rồi. Đầu tiên là lăng xê một lượt, sau đó thuận thế debut luôn. Hiện tại mấy tiểu thịt tươi vì muốn nổi tiếng mà cũng liều mạng thật."
Lập tức có người trả lời: "Lấy giá trị nhan sắc đó debut chắc chắn còn nổi hơn mấy bình bông kia."
Không lâu sau, Weibo chính thức của trường học cũng bình luận dưới video, biểu thị anh trai nhỏ trong video chính là nghiên cứu sinh của trường họ.
Cộng đồng mạng liền chạy tới Weibo của trường vây xem. Thậm chí còn có người đào được ảnh chụp lúc Tư Tắc đi nhận thưởng. Ánh mắt anh lạnh nhạt đứng trên bục nhận thưởng, ăn mặc chỉnh tề, tay nâng cúp, đẹp trai đến mê người. Bối cảnh xung quanh đều là tiếng Anh, hẳn là anh ra nước ngoài thi đấu. Tấm hình này Yến Chân chưa thấy bao giờ.
Quần chúng ăn dưa cực kỳ hứng thú với anh trai nhỏ vừa đẹp trai vừa học giỏi này, liên lụy tới cả người làm bạn gái là Yến Chân cũng không thoát được.
Càng nhiều thông tin bị tuôn ra hơn. Bài viết liên quan đến Yến Chân năm ngoái cũng bị đào lên. Chỉ là Tư Tắc không dùng Weibo, Yến Chân cũng đã bỏ nick từ đời nào rồi. Vậy nên cuối cùng dân mạng cũng không đào được gì.
Điên cuồng đào bới tin tức trên mạng xong, họ lại bắt đầu đào tin ngoài đời thật. Dù gì thì loại người thích xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện này cũng rất nhiều.
Quả nhiên lúc tan học, đã có người tìm được chuyên ngành của hai người.
Yến Chân mơ hồ cảm thấy hướng đi của chuyện này đã không kiểm soát được nữa rồi.
Tiếng chuông tan học vang lên, Tư Tắc lập tức gọi điện đến.
"Chuyện trên mạng anh thấy rồi, sẽ xử lý ngay, không cần lo." Người bên kia như biết được tâm trạng cô lúc này, vừa nối máy đã an ủi.
Lúc đầu Yến Chân cũng định gọi điện qua cho anh, nhưng nghe được anh nói vậy liền nhẹ nhàng thở phào.
Nhậm Khởi Phi nhìn chằm chằm điện thoại: "Đáng sợ thật, tìm kiếm thông tin của người khác mà như ăn thịt người vậy."
Ngay sau đó, Yến Chân phát hiện hotsearch kia đã biến mất, Weibo chính thức kia cũng đóng bình luận, đám người đào tin kia cũng nhận được thư kiện của luật sư.

Thao tác này chưa tới nửa tiếng đã xong.
Nhậm Khởi Phi ngồi lại với Yến Chân vẫn chưa ra khỏi phòng học, bỗng nhiên giọng nói kinh ngạc có hơi run rẩy, "Ha, đại lão lợi hại, phía sau hẳn là có đội ngũ chuyên nghiệp xử lý cho? Lúc trước nghe đồn nhà đại lão nhiều tiền, giờ tớ tin rồi."
Nói xong liền quay qua Yến Chân: "Yến Yến, cậu có biết..."
Yến Chân đáp lại ngay: "Tớ không biết."
Nhậm Khởi Phi: "... Tớ còn chưa hỏi xong nữa."
Yến Chân: "Tớ không có hỏi anh ấy nhà anh ấy làm nghề gì."
Nhậm Khởi Phi: "... Được đó."
Bỗng nhiên Yến Chân nở nụ cười: "Nhưng mà rất nhanh sẽ biết."
Nhậm Khởi Phi: "???"
Hình như sắp có chuyện gì xảy ra mà cô không biết.
*
Sau phong ba bão táp trên Weibo, Yến Chân phát hiện gần đây Tư Tắc thường xuyên xem điện thoại hơn. Phải nhớ là người này đã từng không thèm xài điện thoại đó.
Lý do gì khiến một nam sinh chưa từng nghịch điện thoại bây giờ không rời điện thoại nửa bước?
Ngay lập tức trong đầu Yến Chân hiện ra n ý nghĩ.
Với tinh thần to gan kiểm tra, cô dùng tốc độ bàn thờ vươn tay đẩy đầu Tư Tắc ra nhìn vào điện thoại --
Là một giao diện tìm kiếm, từ khóa ở trên là: [Lần đầu đến nhà bạn gái phải chú ý cái gì?]
"..." Yến Chân một là không làm, nếu đã làm thì phải làm cho xong. Cô rút điện thoại ra khỏi tay anh, ấn mở lịch sử tìm kiếm.
Lịch sử tìm kiếm nhanh chóng hiện ra.
[Lần đầu ra mắt phụ huynh của bạn gái, phải chuẩn bị cái gì?]
[Trước mặt ba mẹ chồng tương lai, phải làm thế nào vừa đúng ý họ vừa không lộ vẻ cố tình?]
...
Ánh mắt Yến Chân dời từ màn hình điện thoại qua Tư Tắc, khuôn mặt cố giữ vẻ nghiêm túc, "Thật sự không nghĩ tới..."
"Ha ha ha!" Kết quả vẫn nhịn không được, "Căng thẳng đến vậy à!"
Tư Tắc khoanh tay trầm mặc nhìn cô, "Có tin anh có mấy trăm cách khiến em im miệng không?"
Yến Chân ngậm miệng lại, dùng ánh mắt hỏi anh, cách gì?

Tư Tắc liếc mắt nhìn lại cô, em nói thử?
Yến Chân trừng to mắt.
A, cái tên này, một lời không hợp liền động tay động chân!
Tư Tắc nhướn mày nhìn cô, nhịn không được sát lại ghẹo cô, "Muốn thử không?"
"..." Mặt Yến Chân nóng lên, ném điện thoại cho anh, lại ngồi xa anh một chút, "Anh vẫn nên xem mấy cái hướng dẫn của mình đi."
*
Ngày này cuối cùng cũng tới.
Khi hai người đến huyện Y cũng đã tối rồi. Yến Chân về nhà trước, Tư Tắc đặt khách sạn. Hôm sau mới chính thức đến ra mắt.
Mới rạng sáng hôm sau, Yến Chân đã bị Diêu Hân Duyệt gọi dậy.
"Mau dọn phòng lại đi. Không phải lát nữa bạn trai con sẽ đến à?"
Yến Chân uể oải cầm điện thoại lên, híp một mắt xem giờ, mới có sáu rưỡi.
"... Còn sớm mà mẹ?"
Tối qua cô căng thẳng quá nên ngủ không được. Bây giờ khó khăn lắm mới ngủ ngon thì lại bị gọi dậy...
Nhưng sao mẹ cô còn kích động hơn cô vậy?
"Vậy cũng nên chuẩn bị rồi. Trang điểm lại, thay đồ nữa, con gái sao lôi thôi lếch thếch như con được?"
Yến Chân: "..."
Cô lôi thôi lếch thếch? Sao mới về ngủ một đêm thôi đã bị chê rồi vậy?
Tắm rửa sạch sẽ xong, lại trang điểm thay đồ theo yêu cầu của mẹ mình. Đợi lúc cô xuống lầu thì người đã ngồi ở phòng khách.
Người phía dưới nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Dù đã bên nhau được một thời gian, nhưng hôm nay Yến Chân vẫn bị Tư Tắc làm choáng váng.
Hiển nhiên tóc của anh đã được tạo mẫu lại. Tóc mái không rủ xuống nữa mà chải ngược ra sau, lộ ra cái trán trơn bóng. Ít đi cảm giác thiếu niên, nhiều thêm cảm giác trưởng thành. Chiếc mũi cao thẳng, hình dáng thâm thúy rõ ràng.
Yến Chân đi xuống dưới lầu, vừa vặn gặp Diêu Hân Duyệt mang trái cây từ phòng bếp ra, thấy cô liền nói: "Bữa sáng mẹ có để phần cho con đó, vào ăn đi."
Nói xong liền mang trái cây đến trước mặt Tư Tắc, nhiệt tình chào hỏi: "Tư Tắc, ăn trái cây đi con. Lão Yến ra ngoài lát nữa sẽ về."
Tư Tắc vội vàng đứng dậy nhận lấy dĩa trái cây, cảm ơn Diêu Hân Duyệt.
Đang nói thì cửa mở ra, Yến Chân nhìn thấy ba mình từ ngoài trở về.
Nhìn thấy trong phòng đầy ắp hộp quà, cô dừng lại một chút, nhìn Tư Tắc đang đứng một bên chào hỏi ba mình.
Yến Chân cắn một miếng bánh mỳ, bất lực chửi bậy trong lòng, nhiều đồ vậy anh mang theo kiểu gì?
Yến Cẩm ngồi xuống đối diện Tư Tắc, ra hiệu anh cũng ngồi xuống đi.
"Bác trai uống trà không ạ?" Trước mắt có bộ ấm trà, Tư Tắc nhìn lên Yến Cẩm, thấy ông gật đầu liền bắt đầu pha trà.

Động tác như nước chảy mây trôi, rất có ý vị. Rõ ràng là nắm chắc rồi.
Ngay cả Yến Chân ngồi ngoài xem cũng thấy đây là cảnh đẹp ý vui.
Thần sắc Yến Cẩm khẽ giãn ra, hai người bắt đầu nói chuyện trà đạo, bầu không khí không còn gượng gạo như ban đầu nữa.
Trong lòng Yến Chân khẽ tán thưởng đại lão nhà mình.
Diêu Hân Duyệt ngồi bên cạnh cũng gật đầu, mỉm cười không ngớt.
Cuối cùng mới đến mục đích chính của ngày hôm nay.
Yến Cẩm hỏi nhà anh làm nghề gì, có những ai, sau này có dự định gì?
"..." Yến Chân đen mặt cố gắng ăn nốt bữa sáng.
Vấn đề này, cứ như chuẩn bị gả cô đi luôn không bằng ấy.
Kết quả Tư Tắc lại nghiêm túc trả lời: "Ông cháu chủ tịch tập đoàn năng lượng mới ASTE, còn bác cả giúp ông xử lý chuyện của công ty. Cha mẹ cháu hiện tại đều nghiên cứu trong phòng thí nghiệm ông cháu tài trợ."
"Cho nên áp lực của cháu cũng không lớn, có thể làm điều mình muốn, học chuyên ngành mình thích."
Cái tên ASTE này, trong nước không ai không biết tới, cho dù là trên quốc tế cũng rất nổi tiếng. Yến Cẩm và Diêu Hân Duyệt liếc nhau một cái, gia thế như vậy có hơi vượt quá dự liệu của họ, là quá tốt, quá tốt làm người khác không phải lo lắng thêm.
Tư Tắc nói, ánh mắt sáng rực nhìn Yến Chân: "Dự định sau này của cháu, hy vọng có thêm Chân Chân tham dự vào. Nếu được, cháu muốn đợi Chân Chân tốt nghiệp đại học, chúng cháu liền kết hôn."
Yến Chân ngây ngẩn cả người, như vậy cũng nhanh quá đi, mới đó mà liền kết hôn luôn?
Yến Chân hỏi ra lo lắng trong lòng: "Vậy ý người nhà cháu thế nào?"
Ánh mắt Tư Tắc thành khẩn: "Thật ra Chân Chân đã gặp mẹ cháu rồi ạ. Mẹ cháu và cô ấy đều rất hợp nhau, ba cháu cũng không có ý kiến."
"Vả lại, ba mẹ cháu đã đến gặp ông ngoại rồi ạ."
Yến Cẩm kinh ngạc nhìn con gái nhà mình, Yến Chân gật đầu liên tục.
Đúng là đã gặp mặt rồi.
Nói như vậy, thật ra cô cũng đã gặp phụ huynh bên đó rồi.
Xấu hổ quá...
Yến Cẩm trầm mặc một lúc, nhìn về hai người, cuối cùng ung dung thở dài, "Đã đến bên nhau thì phải biết thông cảm, bao dung đối phương. Nếu đã không hợp thì đừng miễn cưỡng, cũng đừng làm tổn thương nhau. Còn khi nào kết hôn, tự các con quyết định đi."
Yến Chân gật đầu, đột nhiên cảm thấy cánh mũi hơi chua xót.
Lại nói chuyện một lúc nữa, Yến Cẩm biểu thị đã thông qua cửa ải của ông và Diêu Hân Duyệt. Thế giới của hai người trẻ bọn họ, các ông không chen vào nữa.
Yến Chân dẫn anh lên lầu.
Vào phòng, anh nhìn quanh một vòng.
Không phải loại trang trí thiếu nữ mộng mơ, màu sắc căn phòng khá đơn giản, lại tươi sáng, ấm áp.
Trong ngăn tủ có ảnh của cô từ nhỏ đến lớn. Có ảnh chụp một người, có ảnh là chụp cùng người thân, bạn học.
Yến Chân thấy anh nhìn chằm chằm mấy bức ảnh nửa ngày không nhúc nhích, đành đi đến bên cạnh hỏi: "Đang nghĩ gì đó?"
Tư Tắc kéo cô qua, "Đang nghĩ, sau này ảnh của em sẽ có cả sự hiện diện của anh."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Chương 47:


Sắp tới lễ mừng thọ của Nhiếp Hòa Chính, mấy tiểu bối trong nhà đều bận rộn chuẩn bị, cố gắng tổ chức tiệc mừng thọ thật hoành tráng.
Nhưng ông vẫn thấy không vui.
Trong nhà chỉ có hai đứa cháu nên rất được quan tâm đ ến.
Không giống với lão già Lý gia sát vách, cháu trai đã kết hôn rồi, cháu dâu cũng đã sinh cháu chắt.
Mỗi lần mấy ông bạn già tụ tập lại đánh cờ đều nghe lão Lý khoe khoang.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nào là cháu chắt ông ta đáng yêu thế nào, lại nhìn cái ót của nó đi, vừa nhìn là biết người Lý gia bọn họ rồi.
Khi đứa cháu chắt nhỏ đó biết nói, sẽ gọi ông ta là ông cố nội, cách hai ngày lại gọi video đến một lần.
Mỗi lần như vậy, Nhiếp Hòa Chính cách xa tên cuồng cháu chắt này ba mét, ngửa đầu góc 45 độ nhìn trời thở dài.
Vốn dĩ cháu gái ông, Nhiếp Đình Đình cũng có bạn trai rồi, tên là Úc gì đó. Nhưng không biết sao lại chia tay mất. Sau đó cũng không thèm tìm bạn trai nữa, ở độc thân vậy mãi.
Còn cháu ngoại Tư Tắc càng không phải nói. Nó còn không thèm nhìn cô gái nhỏ nhà người ta, suốt ngày cứ ôm lấy giấy bút làm bài tập, chẳng biết khi nào mới thông suốt.
Nhiếp Hòa Chính thở dài, lo âu thật nha.

Ông sống đến từng tuổi này rồi, cả một đời tranh đấu vậy là đủ. Bây giờ chỉ còn lo lắng cho tương lai mấy tiểu bối trong nhà, mong sống lâu một chút nữa thôi.
Quả thật mấy đứa cháu của ông ai cũng tiền đồ rộng mở, nhưng ông vẫn hy vọng trước khi ra đi có thể nhìn thấy chúng nó thành gia lập nghiệp.
Tiệc mừng thọ sắp bắt đầu.
Nhiếp Hòa Chính ngồi ở chủ vị, nhìn xuống con trai, con dâu, con gái, con rể đều đã đông đủ, chỉ còn hai đứa cháu vẫn chưa tới.
Con trai ông, Nhiếp Ý Hồng lại gần nói: "Tư Tắc nó có bạn gái rồi."
"Thật không?" Nhiếp Hòa Chính kinh ngạc vui mừng.
Nhiếp Úy Nhiên đi sau gật đầu: "Đúng vậy ạ. Con có dặn Tư Tắc hôm nay dẫn cả bạn gái nó theo rồi."
Nhiếp Hòa Chính cực kỳ vui vẻ: "Tốt, tốt, tốt."
Dứt lời liền trông chờ nhìn ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không lâu sau chuông cổng vang lên, Nhiếp Ý Hồng ra mở cửa.
Ngoài cổng là Tư Tắc và Nhiếp Đình Đình. Trong tay hai người mang theo không ít quà.
Nhiếp Hòa Chính suýt thở không ra hơi, "Các con bảo là hai đứa này!!!??"
Nhiếp Đình Đình ngẩn ra: "Hai bọn cháu thì sao?"
Nhiếp Ý Hồng và Nhiếp Úy Nhiên vội vàng giải thích: "Không phải, không phải hai đứa nó."
Hiện trường có hơi loạn.
"Trên xe còn có đồ, con lại đó lấy." Tư Tắc nói xong liền đi ra ngoài.
"Bạn gái anh ấy còn ở ngoài ấy, lát nữa mới cùng vào." Nhiếp Đình Đình đặt mông xuống ghế sô pha, "Nặng chết con rồi. May là gặp Tư Tắc, không là không biết mang đến kiểu gì."
Ông Nhiếp hiểu ra, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đợi Tư Tắc đi cùng một cô gái tiến vào, Nhiếp Hòa Chính cực kỳ hài lòng. Bộ dáng đoan chính, ánh mắt khéo léo, rất xứng với cháu ngoại ông, còn tốt hơn cháu dâu lão Lý sát vách rất nhiều.

Khi cô lấy quà chúc thọ ra, mấy tiểu bối trong nhà đều trợn mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm con dấu trên bức tranh.
Cô gái nhỏ nói, tranh là mẹ cô vẽ, chữ là chính cô viết.
Nhiếp Hòa Chính ngắm tranh, Nam Sơn bách lão tùng*, vẽ không tệ.
(*Bắt nguồn từ câu "Thọ tỷ Nam Sơn" hay "Thọ tỷ Nam Sơn bách lão tùng", tức tuổi thọ nhiều như cây trúc ở núi Nam Sơn và sức khỏe bền bỉ, dẻo dai như hàng trăm cây tùng già trên núi Nam Sơn)
Lại nhìn chữ, "Như nguyệt chi hằng, như nhật chi thăng. Như Nam Sơn chi thọ, bất khiên bất băng. Như tùng bách chi mậu, vô bất nhĩ hoặc thừa*", chữ đẹp.
(*Như ánh trăng vĩnh cửu trên bầu trời, như ánh mặt trời mọc ở phía đông. Như Nam Sơn mãi mãi trường tồn, không lụi tàn, không suy sụp. Như cây tùng cây bách mãi mãi thịnh vượng, hưởng phúc ngàn đời.)
Rất tốt, ông cực kỳ hài lòng.
Nhiếp Hòa Chính nói với con rể Tư Triều: "Ba rất thích cô bé này. Con đừng có suốt ngày xụ mặt, dọa con gái nhà người ta chạy mất đó."
Tư Triều thường ngày không hay biểu lộ cảm xúc lúc này cũng mang theo ý cười, gật đầu nói dạ.
Lễ mừng thọ lần này Nhiếp Hòa Chính rất nhàn nhã, kéo theo mấy ngày sau vẫn sắc mặt hồng hào.
Lão Lý thấy ông như vậy, nhịn không được trêu chọc mấy câu: "Lão Nhiếp, gần đây có chuyện vui gì à?"
Nhiếp Hòa Chính còn đang được gì ông ta hỏi, "Cũng không phải. Chỉ là bạn gái cháu ngoại tôi đến thăm, còn tặng một bức tranh nên tâm tình khá tốt thôi."
Lão Lý nghe vậy liền nói: "Thế phải cho tôi xem với chứ?"
Nhiếp Hòa Chính hiển nhiên là cầu còn không được, "Còn cần ông nhắc à, đi thôi."

Lão Lý đi vào phòng ông, nhìn thấy bức tranh trên tường liền xuýt xoa: "Tranh đẹp, vận may của ông cũng tốt thật đó!"
Sau đó nhìn thấy cái tên trên bức tranh, bỗng thấy rất quen thuộc.
"Cái tên Diêu Hân Duyệt này, hình như tôi thường nghe cháu dâu nhắc đến." Lão Lý không chắc lắm.
Nhiếp Hòa Chính cũng không hiểu về giới này lắm, "Nổi tiếng lắm à?"
Lão Lý đột nhiên vỗ đùi cái đét: "Nào phải chỉ nổi tiếng bình thường thôi, là cực kỳ nổi tiếng đó. Bức tranh họa sĩ này vẽ được vợ cháu tôi bán đấu giá, thực sự rất khó cầu đó."
"Từ từ, ông nói đây là bạn gái cháu ngoại ông tặng cho ư?"
Nhiếp Hòa Chính "Ừ" một tiếng, "Không sai, tranh là mẹ con bé vẽ, chữ là do chính nó viết."
Ánh mắt lão Lý thoáng đổi: "Ôi trời lão Nhiếp, gia thế nhà bạn gái cháu ngoại ông cũng lớn lắm đó."
Nhiếp Hòa Chính bây giờ mới kịp phản ứng lại.
Ha, cuối cùng cũng không cần phải nghe lão Lý khoe khoang cả ngày nữa rồi. Bây giờ tới lượt ông.
Thật hài lòng mà
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Chương 48:


Hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi.
Công chúa nhỏ nhà anh họ Tư Tắc đang học mẫu giáo. Sáng đó ở trường mẫu giáo có tổ chức hoạt động, buổi chiều được nghỉ. Không may là cả hai vợ chồng anh họ đều bận đi nơi khác công tác, vậy nên nhờ Yến Chân thay họ đi tham gia hoạt động với cô bé.
Công chúa nhỏ này tên là Tư Tắc, nhũ danh là Nhu Nhu.
Người cũng như tên, dáng dấp cô bé mềm mềm mại mại, trắng nõn đáng yêu.
Yến Chân rất hợp với cô bé này, trở thành "bạn tốt" trong miệng bé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi hoạt động kết thúc, hai người tay trong tay đi ra sân trường.
"Cô nhỏ, con thích cô nhất. Buổi tối cũng muốn ngủ với cô." Bé đung đưa tay cô. "Được không ạ?"
Yến Chân luôn không kháng cự được cô bé đáng yêu mềm mại này, nhéo tay nhỏ của bé, không thèm nghĩ ngợi liền đồng ý, "Được, đương nhiên là được rồi. Lát nữa chúng ta gọi điện cho dì Chu nha."
Dì Chu là người chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của Tư Nặc do anh họ Tư Tắc mời về.
Xe Tư Tắc đã đến, đang đợi hai người. Thấy cả hai đi ra cổng trường liền bước xuống.
"Chú nhỏ ——" Nhìn thấy anh, bé liền giang tay phóng vào ngực anh như viên đạn nhỏ.
Tư Tắc ôm cô bé, thuận tay mở cửa xe cho Yến Chân.
"Lát nữa muốn ăn gì?" Tư Tắc vòng lên đầu xe, ngồi vào ghế lái.
"Muốn ăn bánh kem." Con bé lập tức giơ đôi tay múp míp lên.
Yến Chân bị bộ dáng chờ không nổi của bé chọc cười, "Vậy thì ăn bánh kem nha. Hôm nay con lớn nhất, chúng ta nghe con."

Đến nhà hàng, lúc đợi món lên Yến Chân rời đi vệ sinh.
Một lát sau bánh kem đã được đưa lên trước.
Đôi mắt bé sáng bừng lên, hào hứng lao vào ăn. Vừa ăn bé còn lén nhìn qua chỗ Yến Chân ngồi.
Bỗng cảm thấy miếng bánh kem của dì nhỏ còn ngon hơn là sao?
"Chú nhỏ..." Giọng nói mềm mại khe khẽ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hửm?" Giọng nam trầm thấp êm tai.
"Con cũng muốn ăn bánh kem của cô nhỏ." Đôi mắt to tròn của bé sáng lên, bắt đầu nũng nịu, "Có thể cho con không?"
A! Đáng yêu đến nội thương luôn rồi!
Nhân viên phục vụ cách đó không xa gào thét trong lòng.
Người bình thường chẳng ai có thể từ chối dáng vẻ vừa mềm mại vừa đáng yêu này được cả!
Cô thấy người được bé đáng yêu gọi là chú nhỏ kia khá lạnh lùng, anh cúi đầu cẩn thận lau kem dính trên mũi cô bé.
Yêu chết mất, là tương phản manh* à! Bên ngoài lạnh lùng, bên trong dịu dàng!
(*Chỉ tính cách một người biểu hiện ra khác với tính cách thật)
Sau đó cô nghe được người đàn ông dịu dàng đó không chút do dự từ chối: "Vốn là có thể, nhưng con ăn rồi thì cô nhỏ của con không có nữa. Cho nên tốt hơn là không nên ăn."
Nội tâm nhân viên phục vụ: O.O... Cuối cùng thì vẫn là vợ mình quan trọng nhất à?
Yến Chân từ nhà vệ sinh trở lại nhìn thấy bánh kem trên bàn, cực kỳ thỏa mãn múc một muỗng lớn đút vào miệng.
Ừm! Ăn ngon thật! Đúng là đồ ngọt có thể khiến người ta hạnh phúc!
Bởi vì cung không đủ cầu, cho nên đồ ngọt ở nhà hàng này luôn bán theo số lượng nhất định. Mấy lần trước cô và Tư Tắc tới mua thì đều đã hết sạch, không ngờ lần này may mắn vẫn còn hai miếng bánh.
Công chúa nhỏ đúng là ngôi sao may mắn mà.
Chỉ là không hiểu sao cảm thấy ánh mắt con bé nhìn mình hơi u oán ấy?
*
Tối đó, Tư Nặc được như mong muốn ở lại nhà cô nhỏ.
8:30.
"Cô nhỏ, cô có kể truyện trước khi ngủ cho con không?" Con bé lăn qua lăn lại trên giường lớn của cô và Tư Tắc, dùng ánh mắt mong chờ nhìn cô, "Ở nhà mẹ hay kể con nghe."
Ấy, kể truyện trước khi ngủ?
Công chúa Bạch Tuyết? Công chúa ngủ trong rừng? Nàng tiên cá? Cô bé lọ lem?

Hình như không thích hợp với độ tuổi của con bé cho lắm.
Yến Chân vò đầu: "...Cô kể con nghe truyện chú heo Peppa nha?"
Bé lắc đầu: "Không đâu, con muốn nghe truyện về quả trứng Bảo Bảo cơ."
"...Vậy, con chờ chút nha."
Yến Chân lấy điện thoại ra tìm kiếm.
"Trong bụi cỏ có một quả trứng tên Bảo Bảo, nó không biết mình đến từ đâu, cũng không biết mình trông như thế nào. Mỗi ngày, ánh mặt trời vàng ấm áp sẽ ủ ấm nó, quả trứng Bảo Bảo lóe lên ánh sáng vàng xinh đẹp..."
Âm thanh Yến Chân nhẹ nhàng vang lên, cô bé cũng dần yên tĩnh lại.
...
Tư Tắc xong việc ở phòng sách nên về phòng ngủ.
Vừa mở cửa ra liền thấy cô vợ nhà mình ngủ thiếp đi bên giường, điện thoại đặt bên cạnh đầu.
Còn cô bé vốn nên ngủ rồi lại đang chổng mông lăn lê bò toài trên giường.
"Chú nhỏ~" Tư Nặc thấy anh, chạy vụt từ giường qua ôm chân anh, ngón trỏ mập mạp để bên môi "Suỵt" khẽ một tiếng, "Cô nhỏ tự dỗ mình ngủ luôn rồi. Chúng ta không nên làm ổn khiến cô nhỏ tỉnh."
Tư Tắc ngồi xổm xuống nhìn bé: "Vậy sao con còn chưa ngủ đi?"
Con bé chọt chọt hai ngón tay, chu mỏ ra: "Con không mang Tiểu Cạc Cạc theo, ngủ không được."
Tiểu Cạc Cạc là một con vịt bông bằng nhung, ngày nào bé cũng ôm nó mới ngủ được.
Tư Tắc bất đắc dĩ đứng dậy nhẹ nhàng ôm Yến Chân qua phòng bên cạnh, đắp kín chăn cho cô.
Sau đó lại đưa Tư Nặc về nhà. Nhưng không có ghế an toàn cho trẻ em nên đành gọi xe taxi. Ngược lại con bé lại rất tốt, giữa đường còn ngủ mất.
Cứ như vậy cho đến khi anh tắm rửa xong, nằm dài trên giường đã là đêm khuya rồi.
Yến Chân mơ mơ màng màng, cảm giác được bên cạnh có ai đó lành lạnh, còn có hương thơm quen thuộc, nên ôm lấy theo thói quen, chân vắt ngang qua.

Tựa như nhớ ra chuyện gì.
Cô bỗng nhiên bừng tỉnh, hai mắt mở to ngồi bật dậy.
"Tư Nặc đâu?"
Yến Chân xốc chăn mền bên cạnh lên, sao không thấy con bé đâu nữa rồi?
"Đưa về rồi." Tư Tắc ôm cô lại.
"Dọa chết em." Yến Chân thở phào một hơi, làm ổ trong ngực anh, tay bắt đầu không thành thật, "Anh có thấy Tư Nặc đáng yêu không?"
"Ừm." Hô hấp Tư Tắc có phần không ổn định.
"Có vẻ sinh một đứa bé như vậy cũng không tệ." Tay Yến Chân di chuyển xuống dưới, "Một nửa giống anh, một nửa giống em."
Đầu Tư Tắc gục vào hõm cổ cô, hôn lên xương quai xanh có chút tê dại.
Yến Chân vươn tay ôm lấy tấm lưng trần của anh, "Anh thấy sao?"
Tư Tắc không lên tiếng, ngẩng đầu hôn cô, hô hấp hai người giao thoa, dịu dàng lại ngọt ngào tựa như trong mơ. Váy ngủ bị cởi ra, cô cảm thấy thân thể mát lạnh, sau đó bị bàn tay ấm nóng đặt lên. Ngón tay anh như có ma lực khiến cô trầm mê như mất đi ý thức, chỉ có thể hổn hển phát ra tiếng rên khe khẽ.
Cảm giác được anh đúng dậy mở ngăn tủ ra, Yến Chân ngăn anh lại: "Đừng, đừng đeo."
Tư Tắc không nghe cô nói, làm xong liền quay về công thành đoạt đất. Động tác cũng không nhẹ nhàng như ban đầu nữa mà trở nên tùy ý, phóng túng. Yến Chân bắt đầu cầu xin anh chậm lại chút nhưng cũng không có tác dụng gì, cường độ ra vào của anh không giảm chút nào.
Trong thoáng chốc, cô nghe anh thở dài bên tai: "Mấy năm nữa rồi tính được không, anh không nỡ để em đau."
Kh0ái cảm như thủy triều bao phủ lấy cô, khi đầu óc trống rỗng cô bỗng nhớ đến lúc anh cầu hôn cô đã nói: "Anh sẽ yêu em như ba mẹ anh yêu anh."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Chương 49:


Mấy ngày trước, có một nhà toán học trong nước tên Tư Tắc giành được giải SASTRA Ramanujan, giải thưởng này yêu cầu người tham gia phải dưới 32 tuổi.
Đúng lúc nhà nước đang chú trọng việc học phát triển đất nước, thông tin này vừa truyền ra đã có mấy phóng viên ở nhà đài lớn liên hệ anh ngỏ ý phỏng vấn. Không ngờ là đều bị từ chối.
Người phụ trách chuyên mục phỏng vấn của Kênh Công nghệ Giáo dục muốn tổ chức một buổi phỏng vấn với chủ đề thiết thực. Vừa hay lúc trước có lui tới văn phòng luật sư của Nhiếp Đình Đình mấy lần, định nhờ cô ở giữa làm trung gian.
Ai ngờ Nhiếp Đình Đình được nhờ vả lại cười hết nửa ngày, "Tôi nói cũng không được đâu. Tên em họ đó của tôi chỉ nghe lời vợ nó, mấy người mời được vợ nó thì chắc chắn nó cũng đi theo."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người phụ trách không vui lắm, chuyên mục của họ cũng coi là con át chủ bài trong đài, mấy năm nay cũng tích lũy được không ít danh tiếng và nhân khí, sao có thể tùy tiện mời người lạ vào chuyên mục được.
Nhưng mấy ngày sau vẫn không có tiến triển gì, chỉ đành cho người tìm tư liệu về Yến Chân đưa lên. Không ngờ vừa xem xong, người phụ trách vỗ bàn một cái nhanh chóng liên hệ Yến Chân. Lần này chắc chắn phải để hai người này cùng tham gia chuyên mục của họ.
Anh ta có dự cảm nếu mời được họ, chương trình của họ sẽ lập tức hot.
Lúc Yến Chân nhận được điện thoại, cô còn tưởng là điện thoại lừa đảo.
Chờ bên kia giới thiệu rõ ràng cô mới xác nhận là thật. Đối phương còn cường điệu bảo là không liên lạc được với Tư Tắc nên nhờ cô chuyển lời giùm, hy vọng cả hai có thể đến.
Tối đó Yến Chân nói chuyện này cho Tư Tắc nghe. Anh mới nhớ ra gần đây mình không thường dùng điện thoại, có khi còn ném qua một bên không đụng tới, đương nhiên không biết rồi.
Yến Chân còn nghĩ anh sẽ không hứng thú, kết quả anh vừa nghe bên kia cũng mời cô liền lập tức đồng ý.
"Không muốn bỏ lỡ cơ hội cùng xuất hiện với em." Nguyên văn lời nói của người nào đó.

Thời gian đối phương hẹn là một tuần sau.
Trước khi bắt đầu chương trình, hai người tới phòng trang điểm. Thợ trang điểm làm xong cho Yến Chân, sau đó định trang điểm cho Tư Tắc, Yến Chân mới ngạc nhiên: "Anh ấy cũng phải trang điểm ư?"
Thợ trang điểm trả lời: "Đúng vậy, mỗi một nam minh tinh nào đứng trước ống kính đều phải trang điểm mà."
Tư Tắc nhìn thoáng qua mấy chai chai lọ lọ trên bàn, cực kỳ kháng cự: "Tôi không cần trang điểm."
Thợ trang điểm nghe vậy, nhìn quanh đánh giá anh một vòng rồi kết luận: "Thực ra cũng không cần trang điểm cũng rất ăn ảnh rồi." Sau đó chỉ sửa sang lại kiểu tóc cho anh.
Lát sau nhân viên công tác đưa họ đến trường quay. Người dẫn chương trình là Toàn Chu, rất nổi tiếng trong nước. Trường quay cũng không lớn, phía dưới còn có khoảng ba mươi, bốn mươi khán giả.
Ánh đèn sáng lên, Toàn Chu giới thiệu cho khán giả hai vị khách quý kỳ này, sau đó mời họ ra sân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nháy mắt khi Yến Chân và Tư Tắc bước ra, không ít khán giả tại trường quay thét lên chói tai. Nam dáng người thẳng tắp như tùng, nữ dáng dấp tao nhã xinh đẹp, được camera quay đặc tả.
Toàn Chu chào hỏi hai người mấy câu rồi lại bắt đầu làm nóng không khí: "Đây là lần đầu tiên chúng ta chào đón khách mời vừa có tài vừa có sắc như vậy. Nhưng khán giả phía dưới cũng nên kiềm chế cảm xúc tí đi nha. Bọn họ đã kết hôn rồi, mấy người không có cơ hội đâu."
Phía dưới là một trận cười vang.
Sau đó mới chính thức bắt đầu.
Toàn Chu cười trêu chọc: "Hai người cũng khiêm tốn quá rồi. Nghe nói có rất nhiều truyền thông đã mời nhưng hai người không đến. Có phải là chương trình của chúng tôi xuất sắc đến vậy sao?"

Yến Chân ngượng ngùng cười: "Phải."
Toàn Chu lại nói tiếp: "Tư tiên sinh mới nhận được giải toán học và tin học quốc gia, đồng thời còn có giải SASTRA Ramanujan. Vậy xin hỏi ngài về con đường sự nghiệp của bản thân?"
"Lúc đầu là vì hứng thú, nhưng sau này du học học lên Tiến sĩ mới có trải nghiệm thực sự." Tư Tắc trầm mặc hai giây, "Thực ra tôi vẫn còn cách trình độ quốc tế một đoạn đường dài lắm."
Toàn Chu: "Ngài nghĩ tình hình hiện tại nên thay đổi như thế nào?"
Tư Tắc nghiêm túc đáp: "Tư tưởng truyền thống của chúng ta cho rằng việc học nghiên cứu là phải đức hạnh giản dị, dẫn đến kinh phí nghiên cứu chuyên sâu cực kỳ thiếu thốn. Rất nhiều nhà toán học du học cũng vì vậy mà không muốn về nước. Các ngành lý thuyết thuần túy muốn phát triển phải giữ chân và thu hút mọi người. Đến một độ tuổi nhất định, ai cũng đều sẽ cân nhắc lợi ích thực tế, chỉ dựa vào tình cảm mãi cũng không được. Hy vọng vấn đề này có thể sớm ngày cải thiện."
Lại cùng anh thảo luận mấy vấn đề chuyên nghiệp xong, Toàn Chu quay qua hỏi Yến Chân: "Thời gian trước ngài có mua một cuốn Vĩnh Lạc đại điển* từ nước ngoài, sau khi sửa xong thì tặng cho thư viện quốc gia. Không biết mọi chuyện là thế nào?"
(*Một bộ bách khoa toàn thư của Trung Quốc được biên soạn theo lệnh Minh Thành Tổ từ năm 1403 đến năm 1408, là một trong những bộ bách khoa toàn thư đầu tiên trên thế giới và cho đến nay đây vẫn là một trong những tác phẩm đồ sộ nhất của thể loại này)
Yến Chân: "Thật ra khá tình cờ. Mẹ tôi có quen một họa sĩ nước E, bà ấy nhờ tôi sửa chữa sách cổ truyền nhiều đời nhà bà. Trong đó có một quyển rất quý có niên đại hơn 300 năm trước Công nguyên. Sau đó phát hiện là viết bằng chữ Hán. Trải qua kiểm chứng liền xác định là từ Vĩnh Lạc đại điển.
Toàn Chu hiểu ra: "Tôi cũng biết đến Vĩnh Lạc đại điển. Cả bộ bao gồm hơn 11000 bản, nhưng bản gốc đã mất tích mấy thế kỷ rồi, bản thảo cũng bị lửa cháy hư mất. Hiện tại những bản còn lại được sưu tầm ở trong và ngoài nước đều là bản chép lại hoặc bản sao từ thời vua Gia Tĩnh. Qua năm tháng dài đằng đẵng, xảy ra biết bao thảm họa, bị mất hơn mười nghìn bản."
Yến Chân gật đầu: "Đúng vậy. Hiện giờ thư viện quốc gia còn giữ hơn 160 bản. Bởi vì lúc trước có cường quốc xâm lược nên có khoảng 400 bản lưu lạc khắp nơi. Mặc dù không biết khi nào mới tìm lại được đầy đủ, cũng không biết bản gốc mất tích bấy lâu khi nào mới tìm được, nhưng vẫn hy vọng dù ở đâu, tất cả đều có thể nguyên vẹn."
Toàn Chu: "Sinh hoạt hằng ngày của ngài có chuyện gì cảm động không?"

Yến Chân: "Hôm trước anh ấy tặng cho tôi giấy tơ tằm thời Tấn."
Toàn Chu: "Giấy tơ tằm thời Tấn?"
Yến Chân cúi đầu cười: "Đúng vậy. Tương truyền năm đó Vương Hi Chi viết Lan Đình tập tự* cũng dùng loại giấy này. Tôi không có duyên được thấy bản gốc. Nhưng không nghĩ tới lại nhận được món quà như vậy, rất kinh ngạc mà cũng rất vui mừng."
(*Là tác phẩm nổi tiếng nhất Vương Hi Chi để lại, Lan Đình tập tự được mệnh danh là "Thiên hạ đệ nhất hành thư", đến ngàn năm sau hậu thế vẫn thán phục, bản gốc hiện nay không còn nữa)
Tư Tắc nhìn cô: "Cô ấy thích sưu tầm giấy cổ ở khắp nơi. Nhìn thấy tất nhiên tôi không bỏ qua."
Phía dưới khán giả thét lên hâm mộ.
Toàn Chu: "Nghe nói Yến nữ sĩ có phòng nghiên cứu giấy cổ? Sưu tầm giấy cổ cũng là vì nghiên cứu ư?"
Yến Chân: "Đúng vậy. Hiện tại muốn sửa sách phải dùng loại giấy giống bản gốc nhất. Mong là một ngày nào đó có vượt qua rào cản quan ngại này."
Toàn Chu: "Điều gì đã khiến ngài chọn nghề này?"
Yến Chân: "Hẳn là do tâm tình."
...
Cuối chương trình.
Toàn Chu: "Khán giả ở trường quay đều thắc mắc một câu hỏi, không biết bình thường trong nhà ai là người quyết định?"
Tư Tắc mở miệng: "Cô ấy."
Yến Chân nhìn anh mỉm cười, nụ cười rạng rỡ mà yên bình.

*
Gần đây có một kênh chương trình phỏng vấn nào đó rất hot. Mới phát lên mạng mà đã có hơn mười triệu lượt xem.
Người được phỏng vấn là một đôi vợ chồng trẻ, cả hai vì giá trị nhan sắc quá cao mà hot.
Phía dưới có mấy cư dân mạng bình luận:
Lầu một: [Thế giới này làm sao vậy? Sao mà loại chương trình thăm hỏi thế này cũng rắc cẩu lương vậy?]
Lầu hai: [Nhìn ánh mắt anh đẹp trai kia nhìn vợ mình kìa, ngọt chết mất, đây là cặp đôi thần tiên trong truyền thuyết à!]
Lầu ba: [Chỉ có tôi chú ý tới giấy tơ tằm thời Tấn thôi à? Nhớ khi đó đấu giá, giá ban đầu cũng chỉ hơn hai trăm vạn thôi. Không ngờ cuối cùng phải đến gần ngàn vạn mới mua được.]
Lầu bốn: [Nhìn không nỗi nữa rồi, ghen tị chết mất, 1551*...]
(*Khóc)
Lầu bốn: [Vĩnh Lạc đại điển là bách khoa toàn thư lớn nhất thế giới từ trước đến nay, có một không hai, đáng kiêu ngạo thật!]
Lầu năm: [Thân là bạn học của hai người họ tôi phải phát biểu cái, lúc còn đại học hai người họ đã là một đôi rồi, sau khi tốt nghiệp liền kết hôn, ngược chết chó độc thân người ta rồi!!]
Lầu sáu: [Mẹ ơi! Tôi lại tin tưởng tình yêu rồi~]
...
 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Chương 50:


 
Bánh bao nhỏ sinh ra được sáu cân rưỡi, là cân nặng tiêu chuẩn, nhìn y như một viên thịt tròn tròn.
Diêu Hân Duyệt hỏi Yến Chân: "Con nghĩ ra tên chưa?"
Vẻ mặt người mẹ mới lên chức suy sụp: "Chưa nghĩ ra nữa, đặt tên khó quá."
Người ba đang ôm em bé: "..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rốt cuộc thì ai là người phản đối hết mấy cái tên anh nghĩ ra, thề thốt nói muốn cho con cái tên hay nhất vũ trụ vậy?
Cứ như vậy, dù đã sinh được một tháng nhưng bánh bao nhỏ vẫn không có tên, toàn gọi là Bảo Bảo. Mãi đến khi làm hộ khẩu mới có tên thật.
Tư Quân.
Cuối cùng Yến Chân vẫn chọn một trong mớ tên Tư Tắc nghĩ ra.
Trong lúc ở cữ, Bảo Bảo nhỏ bé hết ăn lại ngủ, ngoài ra còn đi bậy. Khiến cho cặp ba mẹ mới lên chức luống cuống hết tay chân.
Gần đây Tư Tắc hay xem mấy cái tài khoản nuôi dạy trẻ trên mạng, mỗi ngày đều nỗ lực học tập, còn chăm chỉ hơn cả Yến Chân.
Một hôm nọ, Tư Quân đang mơ màng ngủ đột nhiên "Oa" một tiếng khóc lớn. Khóc đến nỗi nọng cằm cũng run rẩy, trông cực kỳ đáng thương.
"Đói bụng hả con?"

Yến Chân chọt chọt vào miệng nhỏ của em bé, nhưng có vẻ nó không muốn uống sữa như mọi lần. Cô kéo tã ra xem, vẫn khô mà, đâu có đi bậy đâu mà khóc.
Vậy là đành ôm lấy đứa bé dỗ dành, nhưng mãi vẫn khóc bù lu bù loa.
Yến Chân luống cuống, nghĩ đến tình huống xấu nhất, "Có cần dẫn tới bệnh viện không đó? Hay là bị đau bụng rồi?"
Tư Tắc vỗ về con trai rồi lại trấn an bà xã, "Chắc không phải đâu, để anh thử."
Anh ôm lấy bánh bao nhỏ, chậm rãi vỗ về xoa xoa. Mấy phút sau, tiếng "Phụt phụt phụt" liên hoàn vang lên, đứa bé cũng  yên tĩnh lại, lẩm bẩm thiếp đi.
...Hóa ra là đánh rắm không được, khó chịu mới khóc lên.
Hết thời gian ở cữ, bạn nhỏ trong nhà lớn lên rất nhanh. Trước đó còn thấy đang nằm, chớp mắt cái đã lẫy được, tiếp theo lại bò lung tung, sau đó thì một tuổi rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi khi Yến Chân mong đứa bé mau mau lớn lên, lắm lúc lại không mong nó lớn nữa, cứ là Bảo Bảo bé nhỏ vậy cũng tốt.
Ngày đầu Tư Quân đi trường mẫu giáo làm bài kiểm tra nhập học, Yến Chân còn lo lắng hơn con trai. Trước khi đi cô hôn một cái cổ vũ nó, "Cố lên bảo bối, con là giỏi nhất!"
Đến trường bạn nhỏ Tư Quân ngẩng đầu nói với cô: "Mẹ, Bảo Bảo lớn rồi. Mẹ ngoan ngoãn ở ngoài chờ con, có ba vào với con rồi."
Nghe con trai nói như người lớn, Yến Chân xoa mặt nó, "Không được, đây là lần kiểm tra đầu tiên trong đời con, sao mẹ vắng mặt được?"
Nhưng cuối cùng khi Yến Chân điền hết thông tin cho con xong, Tư Tắc đã dẫn con trai vào phòng kiểm tra. Cô đành đứng ngoài cửa sổ nhìn hai người.
Biểu cảm hai người một lớn một nhỏ bây giờ rất giống nhau, cực kỳ nghiêm túc.
Mặc dù không nghe thấy tiếng, nhưng có vẻ con trai cô biểu hiện không tệ. Nhìn là biết, mấy bài thi nhận dạng, phân biệt lớn nhỏ, ca hát gì đó nó đều có thể thuận lợi làm xong, trông còn rất nhẹ nhàng nữa.
Trong lòng Yến Chân bỗng kiêu ngạo, con của cô và Tư Tắc quả nhiên là giỏi nhất.
Đúng như dự đoán, con cô thuận lợi nhập học.
Bạn nhỏ Tư Quân chính thức bắt đầu cuộc sống ngủ một mình một phòng.
Đêm đầu tiên, mẹ già Yến Chân ở trong phòng lo đông lo tây, "Bảo Bảo ngủ một mình có khóc không đó? Lo quá. Lỡ có chuyện gì thì sao?"
Tư Tắc cầm sách trên tay, lật sang trang tiếp theo, biểu cảm bình tĩnh, "Không đâu. Lớn bằng tuổi nó anh đã ngủ một mình rồi."
Yến Chân lườm anh: "Mấy người làm ba như anh đều vô tâm như vậy à?"
"Nếu lo lắng thì mai em kêu người lắp camera trong phòng nó đi." Tư Tắc khép cuốn sách lại, ánh mắt nhìn cô trở nên tĩnh mịch, "Đi ngủ."
Yến Chân không nhận được ánh mắt ra hiệu của anh, "Không được, em phải đi xem thử, không thì không ngủ được."
Còn chưa đi được mấy bước đã bị Tư Tắc kéo tay lôi về giường, sau đó "Tách" một tiếng tắt đèn đi.
"Con trai thì không thể chiều chuộng được." Người nào đó bắt đầu cởi cúc áo cô.

Yến Chân vừa định phản kháng lại thì bị anh hôn lên. Lúc đầu chỉ nhẹ nhàng mổ mấy cái, sau đó là dần xâm chiếm lấy. Thân thể Yến Chân cũng mềm nhũn ra phối hợp với anh.
"Anh có nghe tiếng con trai gõ cửa không?" Bỗng nhiên Yến Chân ngửa đầu lên rời khỏi miệng anh, thở hồng hộc.
Tư Tắc lại muốn hôn cô, "Em nghe lầm rồi."
"Mẹ, con muốn ngủ với mẹ." Ngoài cửa truyền tới tiếng gọi yếu ớt của Tư Quân.
Yến Chân đá văng Tư Tắc qua một bên, đứng lên một tay bật đèn, một tay cài lại quần áo, mở cửa ra.
Ngoài cửa, đứa bé ôm lấy gối của mình, méo miệng đáng thương nhìn cô.
Tâm Yến Chân lập tức mềm nhũn, cái gì cũng không quan tâm nữa, nhanh chóng ôm lấy con trai hôn má nó, "Ai da, vậy thì ngủ cùng mẹ nha."
Tư Tắc suýt nữa bị đạp rớt giường yên lặng nhìn bà xã mình ôm con trai lên giường, sau đó nhẹ nhàng lơ anh đi.
*
Trường mầm non tổ chức buổi họp phụ huynh lần thứ nhất.
Sáng sớm, Tư Tắc đã căn dặn Yến Chân: "Mẹ, hôm nay mẹ phải ăn mặc đẹp một chút nha. Con nói với bạn thân là mẹ rất đẹp rồi."
Bà mẹ già mở cờ trong bụng: "Không thành vấn đề!"
Chiều hôm đó, Yến Chân đặc biệt chỉnh trang từ đầu tới cuối một lượt, chân đeo một đôi giày cao gót không thường đeo đi tới trường mẫu giáo.
Quả nhiên, đa số đều là mẹ đến với con. Yến Chân nhìn một vòng, xác định mình đã đạt yêu cầu của con trai.
Đẹp thì đẹp, nhưng không ngờ còn có tiết mục chơi trò chơi phối hợp giữa cha mẹ và con.
Chờ họp phụ huynh xong, cô cũng cảm giác được gót chân mình bị tróc da luôn rồi. Tới giờ Tư Tắc đón, Yến Chân nắm tay con trai nhà mình, mặt không đổi sắc kiên cường đi ra cổng trường.
Vừa ngồi lên xe, Yến Chân liền đá giày ra. Quả nhiên, gót chân có cả tơ máu luôn rồi.

Tư Tắc thở dài chỉnh lại ghế cho cô, lấy băng dán cá nhân ra, nâng chân cô lên nhẹ nhàng dán vào.
Bạn nhỏ Tư Quân cũng lại gần, "Mẹ đau ạ? Con thổi thổi là hết đau ngay."
Yến Chân xoa đầu nó: "Cảm ơn bảo bối, mẹ hết đau rồi."
"Ngồi xuống." Tư Tắc đi vòng ra sau, xách con trai lên ghế thắt dây an toàn cho nó.
Không lâu sau, Tư Tắc dừng xe vào ga ra và lấy một đôi giày đế bằng từ hộp đằng sau cho Yến Chân.
Yến Chân kinh ngạc nhìn anh.
Tư Tắc bình tĩnh: "Biết em không quen đeo giày cao gót nên mang theo."
Yến Chân mang vào đi hai bước, vết thương vẫn rất đau.
Tư Tắc ôm con trai xuống xe đặt xuống, sau đó đi lại bế cô lên.
Yến Chân bị bất ngờ không kịp phản ứng lại, vội vàng ôm lấy cổ anh.
Tư Tắc nghiêng đầu nói với con trai :"Đi theo."
"Vâng ạ!" Đứa bé lanh lợi theo sát chạy lạch bạch lên trước, "Con sẽ mau mau lớn lên. Sau đó có thể bế mẹ như ba vậy!"
—— toàn văn xong ——
 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom