Cập nhật mới

Dịch Full Đừng Quản Chuyện Vặt Của Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80


Editor: jena (wordpress minjena và wattpad miknao)

*

Rõ ràng đã quá muộn.

Tần Tử Quy nhìn vết thương trên trán cậu, bình tĩnh bảo: "Thịnh Tiểu Diễn, em xuống đây."

Mỗi lần Tần Tử Quy gọi Thịnh Tiểu Diễn một cách nghiêm túc, đó là lúc Thịnh Diễn sẽ được "dạy dỗ" đàng hoàng.

Khi trước, mỗi lần Tần Tử Quy dạy dỗ cậu, Thịnh Diễn luôn lấy quyền uy của 1 anh lớn trong trường để dùng mọi cách không cho phép Tần Tử Quy can thiệp vào chuyện riêng của mình. Tần Tử Quy cũng muốn kiềm chế, giữ cho mối quan hệ giữa mình và Thịnh Diễn không bị quá giới hạn.

Nhưng từ khi 2 người xác định mối quan hệ, Thịnh Diễn nhìn ra được thực lực bị Tần Tử Quy che đậy, cậu thấy trong tình huống này 36 kế chuồn là thượng sách.

Vì sức khoẻ sinh lí lẫn tâm lí của mình, Thịnh Diễn quay người định nhảy vào trong, quay lại con đường mình đã đi.

Cậu vừa di chuyển, Tần Tử Quy đã lợi dụng đôi chân dài lẫn ưu thế về chiều cao của mình để nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu xuống.

Thịnh Diễn ngồi xổm trên tường tự nhiên bị kéo xuống, còn chưa kịp nói gì thì đã bị Tần Tử Quy kiên quyết tóm lại đẩy vào tường, ôm cậu vào lòng: "Nhóc vô tâm, mới 2 tháng không gặp mà vừa nhìn thấy anh đã muốn bỏ chạy rồi?"

Anh mới vô tâm!

Thịnh Diễn giãy dụa một lúc nhưng không thoát ra được, đành phải lên án trước: "Có người 2 tháng không gặp, lúc về cũng không nói với em tiếng nào."

"Anh nói với em thì bắt được em chắc?" Tần Tử Quy nhìn vết thương trên trán cậu thì vừa đau lòng vừa tức giận, hắn kéo cổ áo cậu ra kiểm tra cẩn thận, phát hiện không có vết thương nào khác nữa thì mới bình tĩnh lại đôi chút.

Nhưng vẻ mặt hắn vẫn u ám, lông mày nhíu cả vào lại: "Thịnh Tiểu Diễn, trước khi anh đi, em đã hứa với anh những gì?"

"Em không đánh nhau." Thịnh Diễn kéo cổ áo cố gắng phản kháng, "Em chỉ dạy dỗ những đứa mồm mép bẩn thỉu, không tính là đánh nhau."

Thấy cậu còn ngụy biện, Tần Tử Quy đang định nói tiếp thì Thịnh Diễn vội bảo: "Mà em cũng không chịu được những đứa nói xấu anh, dù anh có làm gì em thì cũng em cũng không thay đổi đâu. Chuyện là như thế, đúng vậy, em là chủ nhà, em mới là người có tiếng nói!"

Cậu nâng cằm, vẻ mặt lẫn giọng điệu đều có vẻ không chịu nói lý.

Nhưng khoảnh khắc Tần Tử Quy cúi đầu nhìn cậu, toàn bộ hơi thở nơi hắn đều biến thành một dòng nước ấm lan ra khắp lồ.ng ngực.

Vốn dĩ hắn về sớm mà không nói với Thịnh Diễn biết là vì muốn tạo bất ngờ cho Thịnh Diễn, nhưng vừa quay lại trường đã bắt quả tang cậu đang làm trò, lo quá mất khôn nên không nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với cậu suốt hai tháng hắn không ở đây, hắn chỉ thấy mình đã sai lầm khi để lại mình Thịnh Tiểu Diễn ở trường.

Cho nên Thịnh Tiểu Diễn của hắn không phải tuỳ tiện đánh nhau, chỉ là em ấy không thể chịu được người khác nói xấu hắn thôi.

Tần Tử Quy chỉ thấy hắn đúng là một người bạn trai vô dụng, nhìn người trước mặt, nhất thời hắn không biết nên nói gì, chỉ muốn ôm lấy cậu thật chặt.

Thịnh Diễn mới đầu nhất quyết không chịu nhận thua trước mặt Tần Tử Quy, một lòng muốn làm nóc nhà, nhưng lúc thấy Tần Tử Quy chẳng nói gì, cậu tưởng hắn thật sự tức giận nên căng thẳng lắm: "Tần Tử Quy, đừng nói là anh giận thật nhé?"

Tần Tử Quy khẽ bảo: "Không giận."

Lúc nói lời này, nhìn hắn có vẻ không vui.

Dù Thịnh Diễn thấy mình rất có lý, nhưng cậu lại thấy mình cũng không hoàn toàn có lý.

Cậu không muốn cãi nhau với Tần Tử Quy.

Suy cho cùng, người làm chủ gia đình vẫn nên nhường nhịn bạn đời của mình thì hơn.

Thịnh Diễn nghĩ nghĩ, ngẩng mặt lên rồi sờ cằm Tần Tử Quy, đoạn cúi đầu, hơi lúng túng lẫn áy náy bảo: "Được rồi, em hôn anh, anh đừng giận nữa nhá."

Lúc cúi đầu, cậu mím môi lo lắng.

Còn Tần Tử Quy chỉ nghĩ sao bạn trai mình lại có thể tốt đến thế, dễ thương đến thế, mà cũng dễ bị bắt nạt đến thế.

Nên hắn bình tĩnh bảo: "Em hôn rồi, anh vẫn còn giận."

"Hả?"

Thịnh Diễn ngẩng đầu, chưa phản ứng kịp.

Tần Tử Quy ôm eo cậu, đẩy cậu vào góc tường rồi cúi đầu hôn cậu: "Phải hôn thật nhiều."

"Tần Tử Quy, đang ở trường mà... ứm.."

Lúc đầy Thịnh Diễn còn cố gắng đẩy Tần Tử Quy ra, nhưng sau khi bị bao bọc bởi cảm giác quen thuộc mà cậu đã lâu không cảm nhận được, cậu đã nhanh chóng mềm nhũn cả người, bàn tay đang đẩy Tần Tử Quy cũng đổi thành vòng qua cổ ôm lấy hắn.

Trong rừng tre nhỏ, nơi camera không quay đến được, chỉ có tiếng thở dốc và tiếng quần áo cọ xát xen lẫn những tiếng lá tre xào xạc.

Họ dùng cách thể hiện tình yêu đơn giản và trực tiếp nhất để trút bỏ những tâm tư sâu kín đã dồn nén bấy lâu.

Mãi đến khi Thịnh Diễn cảm thấy nếu hôn nữa thì xảy ra chuyện mấy, cậu đỏ mắt quay đầu sang, khàn giọng bảo: "Tần Tử Quy, đừng hôn nữa, em còn phải về lớp tự học buổi tối."

"Thì buổi tối chúng ta không học nữa." Tần Tử Quy dùng giọng điệu lạnh lùng nghiêm túc hôn lên khoé môi Thịnh Diễn, "Anh chỉ muốn về nhà thực hiện hình phạt với em thôi. Dù sao mai cũng là cuối tuần."

"Hả?" Thịnh Diễn sửng sốt, lúc nhận ra hàm ý thì vừa xấu hổ vừa tức giận bảo: "Tần Tử...ưm..."

Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, lời nói của cậu đã bị gió thổi lan đi trong rừng tre, cậu nắm chặt lấy vạt áo quanh eo Tần Tử Quy.

Đêm đó, Thịnh Diễn đã đau khổ nhận ra những nguy hiểm tiềm ẩn do ở quá gần trường học và có một người bạn trai hôn quá giỏi.

Đến khi nhận ra, cậu đã bị đưa về nhà và chịu trừng phạt nghiêm khắc.

Có thể là lòng tham sau lần đầu tiên nếm trái cấm, cũng có thể là sự khao khát và yêu thương không thể kiềm chế sau thời gian dài xa cách, cũng có thể là do Tần Tử Quy còn thực sự tức giận.

Nên Thịnh Diễn đã nhận ra, rằng đánh nhau với người ta sẽ phải trả một cái giá đắt như thế.

Đến ngày thứ ba, lúc tỉnh lại thì cậu chỉ thấy ba hộp bao cao su trong thùng rác cạnh giường, cậu vừa xấu hổ vừa tức giận muốn đá Tần Tử Quy khỏi giường: "Anh có còn là người không hả!"

Nhưng chiều cao 1m87 của Tần Tử Quy không phải là trưng cho có, cú đá của Tần Tử Quy không những không hạ được Tần Tử Quy mà còn động đến chỗ đau đớn trên cơ thể cậu, không khỏi hít sâu một hơi ôm chặt lấy Tần Tử Quy.

Tần Tử Quy ôm lấy cậu, hỏi: "Sau này còn dám đánh nhau nữa không?"

Thịnh Diễn nghiến răng nghiến lợi bảo: "Đánh! Phải đánh! Chỉ chọn những người nào họ Tần mà đánh! Nếu không đánh chết anh, em không xứng làm nóc cái nhà này!"

Tần Tử Quy không để ý lắm: "Vậy anh sẽ đổi họ theo họ của chồng anh."

"Tần Tử Quy!" Thịnh Diễn giận, "Sao anh lại là người như thế?"

Thịnh Diễn nói lớn đến mức gần như vỡ giọng, nghe giống như một đứa trẻ đang giận dỗi.

Tần Tử Quy cuối cùng cũng không trêu cậu nữa, ôm cậu thật chặt rồi cười: "Được rồi, từ giờ về sau em chỉ cần đánh với người họ Tần, không đánh nhau với người khác nữa."

"Anh bớt bớt đi! Sau này em làm cảnh sát, có nhiều người phải xử lý như thế, ai thèm đánh anh?" Thịnh Diễn bực bội đá Tần Tử Quy ra.

Tần Tử Quy cười bị cậu đá ra khỏi giường, đứng dậy nấu ăn.

Lúc đến bếp, hắn chợt khựng lại.

Hắn từng nghĩ đến sau 2 tháng hắn không ở nhà, có thể căn bếp sẽ lạnh lẽo, thậm chí còn có thể bám bụi.

Nhưng không.

Căn bếp bày đầy đồ hộp, đồ ăn nhanh, đồ nấu chín mà Thịnh Diễn thích cùng với những dụng cụ nhà bếp và các loại gia vị quen thuộc Tần Tử Quy hay dùng, trong tủ có rất nhiều bát đũa đẹp mắt, trên mặt bàn còn có một cái cốc lớn hoạ tiết hình con gà nhỏ màu vàng để đựng nước ấm. Chiếc cốc được dán đầy những ghi chú Thịnh Diễn viết để tự nhắc nhở bản thân phải ăn sáng.

Ngoài ra còn có một chậu cây mọng nước hình dáng kỳ lạ dưới mái hiên ngoài ban công, bên cạnh có một hoàng tử bé dễ thương.

Có hơi bừa bộn nhưng lại ấm áp và tràn ngập khói lửa, giống như một mái ấm thật sự.

Mái ấm mà Thịnh Diễn đã cho hắn.

Thịnh Diễn nghe thấy bên ngoài không có tiếng động gì thì tưởng có chuyện xảy ra, chạy chân trần mặc áo phông của Tần Tử Quy ra ngoài, hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì, anh chỉ thấy trong nhà ấm áp hơn trước khi anh đi." Tần Tử Quy cúi đầu nhìn Thịnh Diễn, hỏi: "Đồ trong nhà đều là em mua hết sao?"

"Không thì sao, anh có mua được đâu!" Thịnh Diễn giống như một đứa trẻ cuối cùng cũng tìm được người để khoe những đồ chơi mình cất giữ, mở tủ lấy bộ đồ ăn ra, "Để em nói anh nghe, ngày đó em với mẹ đang đi mua sắm, lúc nhìn thấy những cái đĩa này thì em đã nghĩ, một người lạnh lùng như Tần Tử Quy nhất định sẽ thích chúng, nhưng mà bộ này hơi đắt một chút, 1 bộ bát đũa mà có giá những mấy chục nghìn, nên em đã phải năn nỉ mẹ rất lâu thì mẹ mới đồng ý mua cho chúng ta. Mẹ nói đây coi như quà tặng chúng ta đính hôn."

"Còn đôi đũa hoạ tiết gà con này thì không đắt lắm. Đây là quà của Lâm Khiển. Cậu ấy bảo nó hợp với cốc giữ nhiệt gà con của bọn mình."

"À, anh thấy cái ghế sô pha đôi trong phòng khách chưa? Em tự mang nó từ IKEA về đấy. Nó không có chân đế đâu, mềm lắm. Anh thích làm gì cũng có thể nằm trên đấy được, nó sẽ bao lấy cả người bọn mình. Bọn mình cũng có thể cùng chơi game ở đó."

"Lúc đến IKEA thì em cũng thấy chậu cây này. Em thấy nó giống anh lắm, nên cũng mang về luôn."

Tần Tử Quy nhìn chậu cây có hình thù kỳ lạ trên bậu cửa sổ: "..."

Im lặng một chốc, hắn mới hỏi: "A Diễn, em có thể nói xem nó giống anh chỗ nào được không?"

"Giống lắm mà." Thịnh Diễn nhoài người ra cửa sổ nghịch chậu cây, "Nhìn này, những cây khác thì đều tròn trịa mập mạp nhiều hoa, nhưng cây này thì lại tự mọc thành một dải dài, đã thế còn có nhiều gai, mấy cái gai này còn mọc ngược xuống, trông có phải rất giống mặt xụ xuống không? Nhìn giống anh điên lên được. Nên em đành phải thương lòng mà mua nó về, nếu không nhất định người ta sẽ không bán được đâu."

Tần Tử Quy nhìn sang hoàng tử bé bên cạnh chậu cây kì lạ kia, trong mắt ánh lên ý cười: "Vậy em mua hết bao nhiêu?"

"19 tệ, gấp 6 lần anh đấy. Tốt nhất là anh ghi nhớ thật kỹ địa vị trong nhà của mình đi." Thịnh Diễn cảm thấy giọng điệu mình cực kỳ kiêu ngạo.

Tần Tử Quy thì chỉ cúi đầu cười: "Được, trong nhà mình địa vị của anh lúc nào cũng thấp nhất, em lúc nào cũng cao nhất."

Tai Thịnh Diễn hơi đỏ lúc nghe được Tần Tử Quy nhấn mạnh "trong nhà mình".

Tần Tử Quy ôm lấy eo cậu từ đằng sao, nhẹ hôn lên đỉnh đầu cậu: "A Diễn, ở nhà một mình có nhớ anh không?"

Chính vì rất nhớ hắn nên mỗi khi nhìn thấy những thứ gì mới lạ thú vị, cậu đều nghĩ đến Tần Tử Quy.

Đó cũng là lý do vì sao cậu lại ở nhà một mình, cố gắng giữ được cảm giác ấm áp như khi Tần Tử Quy ở bên.

Cho nên ngay cả khi nhìn thấy một chậu cây, cậu cũng cảm giác như đó chính là cái bóng của Tần Tử Quy.

Thịnh Diễn luôn nghĩ rằng mình và Tần Tử Quy yêu nhau sao mà khó khăn thế, có nhiều lúc cậu ấm ức chỉ muốn khóc thật lớn, nhưng cậu không muốn khiến mọi thứ trở nên nặng nề, không muốn để Tần Tử Quy khó chịu, không muốn Tần Tử Quy phiền lòng.

Nên cậu đã cố gắng dùng cách ồn ào và mấy lời tán tỉnh ra vẻ đó để che đi những thiếu sót, những ấm ức, những buồn bã, những khó khăn suốt 2 tháng qua.

Nhưng lúc Tần Tử Quy hỏi cậu, cậu chợt thấy mắt mình cay xè.

Cậu nhớ Tần Tử Quy lắm.

Cậu thật sự rất nhớ, cực kỳ nhớ.

Cậu muốn Tần Tử Quy ngày nào cũng ôm mình, cậu muốn có bất kỳ chuyện gì cũng phải nói ngay cho Tần Tử Q.uy đầu tiên, cậu muốn Tần Tử Quy sẽ là gối ôm hình người của cậu khi trời trở lạnh, cậu muốn nhìn thấy Tần Tử Quy giận dữ nghiêm túc dặn dò mình không được đánh nhau, không được ăn uống linh tinh, cậu muốn mỗi ngày nhắm mắt mở mắt đều nhìn thấy Tần Tử Quy.

2 tháng không gặp Tần Tử Quy, Thịnh Diễn thậm chí còn cảm thấy cuộc sống của Thịnh Diễn không còn là của Thịnh Diễn nữa, mà như là đang bắt chước cuộc sống của Tần Tử Quy.

Rồi cậu nhận ra rằng cậu và Tần Tử Quy không còn chỉ là bạn bè hay người yêu nữa, mà họ đã trở thành một phần của nhau theo năm tháng.

Nên cuối cùng, cậu cũng không mạnh miệng nói ra lời phủ nhận, chỉ cụp mi rồi bảo: "Tần Tử Quy, em không bao giờ muốn chúng mình xa nhau lâu như thế nữa đâu."

Tần Tử Quy ôm chặt lấy cậu: "Được, chúng mình sẽ không bao giờ xa nhau nữa."

"Nhưng mà em sợ mình không qua được kỳ thi ở Bắc Kinh."

"Không sao, em nhất định có thể làm được, còn có anh ở đây mà."

"Thật không?" Thịnh Diễn quay người lại hỏi Tần Tử Quy.

Tần Tử Quy chớp chớp đôi lông mi dài: "Ừm, thật chứ, bởi vì A Diễn của chúng ta sau này sẽ biến mọi mong muốn của em ấy thành hiện thực."

Chỉ cần đúng như ý nguyện của Thịnh Diễn, nhất định mọi thứ sẽ thành hiện thực.

Bởi vì hắn sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì Thịnh Diễn.

Giọng nói khẽ khàng và kiên định, đủ để lay động bất cứ người yêu nào.

Nhưng Thịnh Diễn nghe vào thì không troa cho Tần Tử Quy nụ hôn đẩy cảm động như mong đợi, trái lại, ánh mắt cậu sáng lên như nghĩ đến gì đấy, rồi vội vàng chạy về phòng ngủ, sau đó lại quay trở ra.

Sau đấy cậu trải bài tập trong tay ra, nằm xuống mép bàn rồi lấy bút chọc chọc vào 1 câu hỏi, nghiêm túc nói: "Vậy anh giảng em nghe câu này đi, Trần Du Bạch nói em chả hiểu gì."

Vở bài tập vốn dĩ còn mới tinh giờ đây đã đầy dấu bút, những hình vẽ chibi quả đào rồi mấy hình linh tinh giống như hình ảnh Thịnh Diễn đang cắn đầu bút nhíu mày không hiểu.

Ngay cả bàn tay từng có vết chai do bắn súng giờ cũng lắm vết chai do cầm bút lâu.

Còn bản thân Thịnh Diễn, dưới bầu không khí mờ ám và đầy cảm xúc này, cậu đi chân trần, người đầy dấu hôn nhưng lại đang nằm ườn ra bàn cầm bút, chọc chọc vào một đề bài rồi nhìn sang Tần Tử Quy, Tần Tử Quy chẳng còn biết gì khác ngoài bật cười.

Hoá ra Thịnh Diễn không cần một người bạn trai toàn năng.

Thịnh Diễn của hắn vốn là một cậu bé ngập tràn tình yêu thương, cậu luôn sẵn lòng cho đi mọi thứ tốt đẹp. Cho nên Thịnh Diễn của hắn cũng rất nỗ lực đi về phía hắn.

Không đời nào hắn có thể hết yêu một người bạn trai dễ thương như thế, hắn cũng không thể nào không làm người nữa.

Nên Tần Tử Quy đi đến, cầm lấy cây bút từ tay Thịnh Diễn, rồi ôm eo Thịnh Diễn bế cậu lên quầy bar.

Thịnh Diễn chớp chớp mắt: "Anh làm gì đó?"

Tần Tử Quy nhìn cậu: "Không phải em muốn anh giảng bài cho em sao?"

Thịnh Diễn lại chớp mắt: "À."

Sau đấy Tần Tử Quy mới cười: "Nhưng bây giờ anh đã là người đạt huy chương vàng, là học sinh dự bị của Trạng nguyên toàn tỉnh, cũng là học sinh được Đại học Bắc Kinh nhắm đến. Học phí dạy kèm rất đắt đấy."

Thịnh Diễn không hiểu lắm: "Thì sao?"

"Thì em nên trả tiền học phí trước cho anh đúng không?"

Vì thế, cả ngày hôm đó, Thịnh Diễn mới hiểu ra được một sự thật trên chiếc ghế sô pha do chính tay cậu mua.

Hoá ra không phải chỉ khi thi đấu mới phải trả giá đắt, học tập có khi còn đắt hơn.

*

Hết chương 80.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81


Editor: jena (wordpress minjena và wattpad miknao)

*

Kết quả mà Thịnh Diễn phải trả giá là sáng hôm sau Cuckoo bị đưa đến bệnh viện thú cưng, hoàn toàn mất đi tư cách làm bố.

Nhưng Thịnh Diễn lại nhận được nhiều sự dịu dàng hơn.

Tần Tử Quy ôm cậu, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu: "A Diễn, những tháng tới có thể sẽ khó khăn, nhưng chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."

Thịnh Diễn lười nhác ủn mình vào trong ngực Tần Tử Quy, xoa xoa hắn: "Ừm."

Thì ra sương mù đầu đông ở Nam Vụ lại ấm áp đến thế.

Những chiếc lá sung ngoài cửa sổ cuối cùng cũng rụng hẳn, những cành cây trơ trụi mang một vẻ đẹp đầy tiêu điều dưới tiết trời đông xám trắng.

Tần Tử Quy quay lại trường với vinh dự là người giành huy chương vàng trong cuộc thi cấp quốc gia, điểm số của Thịnh Diễn cũng tăng vọt, mẹ Hứa quyên tặng nhà trưởng một toà nhà đa năng, lãnh đạo nhà trường không nói gì về mối quan hệ của Tần Tử Quy và Thịnh Diễn nữa, chỉ nhắm mắt làm ngơ.

Vì sự công bằng với các bạn học khác, Thịnh Diễn cuối cùng đã quay về lớp 6. Và dưới sự ngạc nhiên của mọi người, Tần Tử Quy cũng chuyển đến lớp 6.

Theo lời Tần Tử Quy thì là, dù hắn có học ở lớp nào thì cũng đều đứng hạng nhất.

Theo lời Trần Du Bạch thì là, Tần Tử Quy dù không phải là học sinh tốt nhưng quả thực là một bạn trai tốt.

Hắn luôn cố gắng hết sức để hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn với Thịnh Diễn.

Vì đã nhận huy chương vàng nên hắn đã chắc suất vào được Đại học Bắc Kinh, thành thử hắn có thể tập trung nhiều hơn vào Thịnh Diễn.

Hắn sẽ giúp Thịnh Diễn điều chỉnh kế hoạch học tập, sắp xếp lại các vấn đề, giải thích những câu làm sai, tìm những đề tương tự cho Thịnh Diễn làm, rồi sẽ chữa lại từng câu một sau khi Thịnh Diễn làm xong.

Hắn cũng sẽ dậy sớm hơn Thịnh Diễn nửa tiếng để chuẩn bị bữa sáng cho cậu, thêm nước vào bình giữ nhiệt, quần áo để thay, rồi sẽ dỗ dành Thịnh Diễn dậy bằng một giọng nói đầy tình cảm kèm với một hai cái hôn, đó chính là phần thưởng quý giá nhất của hắn.

Dường như Thịnh Diễn cũng trở thành một con người hoàn toàn khác so với hồi lớp 11, học hành rất chăm chú.

Mỗi sáng, khi Tần Tử Quy dỗ cậu dậy thì cậu sẽ tắm rửa qua rồi đến lớp, sau khi ăn xong bữa sáng do Tần Tử Quy chuẩn bị, cậu bắt đầu căng mắt ra học bài.

Đến buổi trưa, cậu sẽ ăn cơm rồi ngủ luôn trên bàn học khoảng chừng nửa tiếng rồi sẽ dậy học tiếp. Nhưng Tần Tử Quy không bao giờ cho cậu thức khuya học bài, hắn nói làm như thế sẽ không tốt cho sức khoẻ, ngày hôm sau sẽ không học vào đầu được.

Nên mỗi ngày sau khi học bài trên trường về nhà xong, Thịnh Diễn sẽ tắm rửa, uống một cốc sữa nóng rồi chui vào chăn, ôm Tần Tử Quy ngủ thiếp đi.

Tần Tử Quy sợ cậu không nghỉ ngơi đầy đủ, cơ thể không chịu nổi nên chưa bao giờ bắt nạt cậu, phần lớn lúc nào xúc động lắm cũng chỉ động chạm chút đỉnh.

Với Thịnh Diễn, thời gian thư giãn nhất mỗi ngày chính là khi cậu được thu mình vào trong vòng tay của Tần Tử Quy, rồi nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ.

Khi đó cậu không phải suy nghĩ điều gì, không phải lo lắng điều gì, cậu chỉ ngửi được mùi hương quen thuộc nhất, thư thái nhất, an tâm như một bé mèo con chẳng vướng bận gì.

Chỉ là thỉnh thoảng cậu chợt giật mình tỉnh giấc vào ban đêm, cậu sẽ thấy bên cạnh gối mình không có ai, mà chỉ có một tia sánh sáng vàng chiếu qua khe cửa phòng làm việc. Đến hôm sau tỉnh dậy, những câu hỏi cậu làm sai đều được sửa lại, và được đặt gọn ghẽ trong cặp sách của cậu.

Tần Tử Quy chăm sóc tất cả mọi thứ từ ăn uống, trang phục và cuộc sống hàng ngày của Thịnh Diễn.

Theo lời Lâm Khiển thì là, hàm dưới của Tần Tử Quy còn rõ ràng hơn cả tương lai của Chu Bằng Cẩu Du.

Sở dĩ nói như vậy là vì trong kỳ thi cuối kỳ 1, kết quả của Thịnh Diễn hơn xa Chu Bằng Cẩu Du.

Nên hai tên ngày thường bị thồn cơm chó đã không thể chịu được nữa, bắt đầu cắm đầu vào học.

Thời gian vẫn dần trôi, những đợt tuyết dày cuối cùng của Nam Vụ cũng rơi.

Người ta nói đây là thời điểm Nam Vụ lạnh nhất, trước khi nghênh đón mùa xuân mới sang.

Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo thâm nhập vào tận xương, khiến người ta lạnh đến nhức nhối.

Việc Thịnh Diễn thích nhất chính là lén nghiêng người, đưa tay xuống gầm bàn rồi đút tay vào túi áo khoác của Tần Tử Quy, rồi tựa cằm lên bàn nghe Tần Tử Quy giảng bài.

Tối đến, Tần Tử Quy sẽ quấn chăn cho cậu từ nhà tắm lên giường.

Tần Tử Quy biết cậu sợ lạnh nên còn hỏi cậu có muốn về nhà ở không, dù sao trong biệt thự của mẹ Hứa có điều hoà 24/24 chứ không giống căn phòng thuê này, có những chỗ máy điều hoà không đến.

Nhưng Thịnh Diễn không chịu.

Cậu không muốn Tần Tử Quy ở đây một mình, càng không muốn Tần Tử Quy quay về nhìn mặt người khác, cậu chỉ muốn Tần Tử Quy được thoải mái ở bên mình.

Hai người cùng trải qua cả một mùa đông dài, Thịnh Tiểu Diễn, người luôn có khả năng miễn dịch kém, lần đầu tiên không bị cảm hay sốt, thậm chí còn tăng cân dưới bàn tay chăm sóc của Tần Tử Quy.

Đến khi đầu xuân sang, họ cùng chào đón một thành viên mới trong gia đình.

Em gái tên là Giang Tử Khâm, biệt danh là bé Nguyên Tiêu.

Tử Khâm được sinh ra vào đúng Rằm tháng Giêng.

Em bé nhỏ xíu, da hơi nhăn nheo đỏ hỏn, mềm mại đến không ngờ.

Thịnh Diễn nhìn em bé qua tấm kính, tự hỏi làm sao trên đời này lại có chuyện thần kỳ đến thế.

Cậu nói: "Tần Tử Quy, chúng mình có em gái này."

Tần Như nằm trên giường bệnh, cười khẽ: "Ừm, con có em gái rồi, vậy nên chú Giang của con đã mua một căn nhà mới có nhiều phòng hơn, để sau này bất cứ ai đến cũng đều có phòng, sẽ không bao giờ được ở trong phòng của một trong ba đứa các con được. Còn Tử Quy, con với A Diễn nên về nhà thường xuyên hơn, nếu không chú con cũng nhiều tuổi rồi, không trị được đám nhóc thối sau này theo đuổi em gái con đâu."

Ngôi nhà mà Thịnh Diễn nói là ngôi nhà nhỏ của hai người họ, còn nhà của cô và gb sẽ mãi là nhà của Tần Tử Quy.

Những đứa nhỏ nhạy cảm sẽ luôn có những người lớn hết lòng quan tâm.

Thịnh Diễn hiểu lời Tần Như nói, sự xuất hiện của bé Tử Khâm sẽ không khiến Tần Tử Quy bị bỏ rơi, hắn luôn là một thành viên trong gia đình.

Nên Thịnh Diễn nắm tay bé Tử Khâm cách một tấm kính, nói: "Dì Tần, dì yên tâm, bạn trai sau này của em Tử Khâm nhất định sẽ phải đẹp trai hơn con, cao hơn Tần Tử Quy, giỏi thể thao hơn con, cũng học giỏi hơn Tần Tử Quy, nếu không sẽ tuyệt đối không qua được cửa nhà mình."

Hứa Khinh Dung không khỏi nói đùa: "Vậy cứ để em gái con độc thân cả đời đi."

Thịnh Diễn suy nghĩ một chút: "Đúng thật, không có ai cao hơn, đẹp trai hơn, hay thành tích tốt hơn Tần Tử Quy được hết."

"Im đi, con đừng có mà khoe mẽ trước mặt mẹ con."

"A Diễn nói cũng đúng."

"Mẹ, sao mẹ lúc nào cũng về phía Tiểu Diễn với Tử Quy thế!"

"Vì thằng bé nói đúng."

Trong phòng sinh tràn ngập niềm vui, mọi thứ đều bắt đầu từ những hy vọng tốt đẹp như thế.

Đến khi trời dần ấm lên, cuộc sống học tập ngày càng trở nên bận rộn hơn bao giờ hết.

Dù Thịnh Diễn đã ổn định đủ điểm vào các trường hạng một, cũng đủ tiêu chuẩn đầu vào của trường Trugn Công Đại, nhưng cậu vẫn đắm chìm trong biển câu hỏi, không dám lơi lỏng một phút giây nào, vì cậu sợ nếu mình thả lòng thì sẽ không bao giờ theo kịp tốc độ của Tần Tử Quy.

Tháng 6 nóng nực cuối cùng cũng đến, Thịnh Diễn, người luôn không bao giờ sợ hãi khi ngồi trên chuyến xe chở cả lớp đến phòng thi, cậu đã lo lắng đến mức bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Có vẻ như cậu không phải là người duy nhất lo lắng.

Chu Bằng xoa tay vào quần 2 lần, rồi mới run rẩy chìa tay ra với Tần Tử Quy: "Anh Tần, anh có thể cho thằng em sờ tí được không? Thằng em này không đòi gì cả, chỉ cần 600 điểm vào được trường 211 là được."

Cẩu Du thì còn lố hơn, sau khi nghiêm túc lấy khăn giấy ướt lau sạch từng ngón tay, đứng dậy trịnh trọng trước mặt Tần Tử Quy, duỗi tay phải ra cúi đầu 90 độ tiêu chuẩn: "Bố, hôm nay con muốn thi được 620 điểm, bố xem xem có che chở cho con được không?"

"Không." Tần Tử Quy nói không chút do dự.

Chu Bằng Cẩu Du gào lên: "Bố!!!!!"

Bố của hai người lạnh lùng đến mức không thèm nhìn, chỉ cúi đầu sắp xếp lại thẻ dự thi vào hộp bút cho Thịnh Diễn: "Tôi theo thuyết vô thần, không mê tín."

Chu Bằng Cẩu Du lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Nhưng vừa dứt lời, Thịnh Diễn đang điên cuồng học thuộc các nguyên tố trong bảng tuần hoàn hoá học chợt quay đầu lại bảo: "Tần Tử Quy, em chạm vào anh cái được không?"

Tần Tử Quy, cả người từ đầu đến chân đã bị Thịnh Diễn sờ cả tám trăm lần: "..."

Hắn cảm thấy câu hỏi của Thịnh Diễn hơi thừa.

Thấy hắn không trả lời, Thịnh Diễn vội giải thích: "Em không có ý gì khác đâu, chủ yếu là muốn xin ít vía của học thần thôi. Nếu anh sợ em làm tiêu hao năng lượng của anh, ảnh hưởng đến việc anh đạt Trạng nguyên thì không chạm cũng không sao đâu."

"Tiêu hao năng lượng" của hắn là cái gì?

Tần Tử Quy phát hiện ra, dù sau 1 năm, điểm Hán ngữ của Thịnh Diễn đã tăng vọt nhưng cách chọn từ đặt câu của cậu vẫn rất ảo.

Hắn chỉ bình tĩnh không nói gì hết.

Thấy hắn thậm chí còn không chạm vào bạn trai mình, Chu Bằng Cẩu Du chợt thấy yên tâm hơn hẳn, đang định nói chuyện với Thịnh Diễn để tâm sự sâu về chính sách "vô thần" của Tần Tử Quy thì Tần Tử Quy đã chủ động đưa tay ra xoa đầu Thịnh Diễn: "Ừm, học thần phù hộ cho bạn học Thịnh Tiểu Diễn của chúng ta sẽ thể hiện thật tốt trong kỳ thi lần này, thậm chí còn tốt hơn thường ngày."

Giọng điệu của hắn cực kỳ chân thành, cực kỳ nhẹ nhàng, hoàn toàn khác với kẻ lạnh lùng tàn nhẫn vừa nãy.

Nói xong, hắn còn hôn lên trán Thịnh Diễn, hỏi nhỏ: "Thế này đủ chưa?"

"...?"

Đúng lúc đó, Chu Bằng Cẩu Du, người vẫn còn nhớ mấy chữ "Tôi theo thuyết vô thần" của Tần Tử Quy, chợt hiểu ra thế nào gọi là tiêu chuẩn kép trong truyền thuyết.

*

Hết chương 81.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: Hoàn chính văn


Editor: jena (wordpress minjena và wattpad miknao)

*

Thịnh Diễn được người ta hôn thì xấu hổ cúi đầu bảo: "Đủ rồi."

Tần Tử Quy nhìn vành tai đỏ bừng của người trước mặt, cười bổ sung: "Vận may đã được truyền sang cho em hết rồi, không có người khác đâu."

"?" "Người khác" trong lời Tần Tử Quy đâu ai ngoài Chu Bằng Cẩu Du, họ nhảy cồ cồ lên: "Không được, bố!!! Sao bố có thể như thế? Không thể tiêu chuẩn kép như thế được!"

Bố của hai người chỉ bình tĩnh hỏi lại: "Nếu không thì sao?"

Chu Bằng Cẩu Du: "?"

Thịnh Diễn mới đầu còn hơi xấu hổ, bây giờ đã mạnh mồm ủng hộ bạn trai mình: "Đúng đó, nếu không thì sao? Có bản lĩnh thì bọn mày cũng kiếm bạn trai đi!"

Chu Bằng Cẩu Du: "???"

Sao đi thi rồi mà họ vẫn bị thồn cơm chó?

Nhưng những người bên cạnh lại chẳng ai cảm thông cho họ hết.

Xe vừa đến điểm thi, Du Thần đi ngang qua họ rồi vỗ vỗ vai: "Nếu tớ mà là các cậu thì tôi sẽ không nói gì hết. Hai người này yêu nhau lâu vậy rồi, có ai trong trường này mà không biết đâu?"

Nói xong, cô quay sang làm động tác cổ vũ với Thịnh Diễn: "Anh đẹp trai cố lên nhá! Đừng để thần tượng của tớ phải cô đơn vò võ một mình trong căn phòng trống ở Bắc Kinh đấy. Dũng cảm cán đích Trung Công Đại của cậu nha!"

Hoàng Thư Lương đi theo xe cũng bảo: "Được rồi, mấy giờ rồi mà toàn nói mấy chuyện gì đây? Bình tĩnh chiến đấu với môn thi đầu tiên! 12 năm học chăm chỉ trong lớp học đầy khắc nghiệt của mấy đứa đã đến lúc đơm hoa rồi, tất cả chúng ta cùng nhau tiến lên!"

"Dạ thầyyyy!"

Mọi người trong xe đều bị khí thế của Hoàng Thư Lương làm cho kinh ngạc, rồi lần lượt xuống xe.

Cuối cùng chỉ còn lại Tần Tử Quy và Thịnh Diễn.

Hoàng Thư Lương nhìn hai người, muốn động viên vài lời nhưng vì tính cách của mình nên cuối cùng ông không nói ra được, chỉ bảo: "Hai đứa các em, một người không được Trạng nguyên, người kia không đỗ Trung Công Đại thì đừng đến gặp thầy nữa!"

Nói rồi ông vội xuống xe, tay chắp sau lưng.

Tần Tử Quy quay lại nhìn Thịnh Diễn: "Em còn khẩn trương không?"

Thịnh Diễn cụp mắt: "Còn chút."

Tần Tử Quy nhỏ giọng bảo: "Ước nhé?"

Thịnh Diễn không hiểu lắm: "Hả?"

Tần Tử Quy lắc lắc điện thoại: "App cầu được ước thấy, phục vụ trọn đời, cam đoan có thể thoả mãn ký chủ, gì cũng được hết."

Thật ra kể từ khi biết được sự thật đằng sau App cầu được ước thấy này, Thịnh Diễn hiếm khi nào dùng đến nó để ước những điều nghiêm túc, mà hầu hết chỉ dùng để đưa ra yêu cầu cho Tần Tử Quy, rồi người này sẽ lợi dụng nó để làm này làm kia với cậu.

Nhưng yêu cầu dù có thái quá, cố ý hay vụng về đến đâu, chỉ cần Tần Tử Quy chấp nhận thì nhất định sẽ thành hiện thực.

Thịnh Diễn cũng theo thuyết vô thần, nhưng cậu biết mình luôn có thể tin tưởng Tần Tử Quy.

Nên khi nhìn thấy thông báo từ App cầu được ước thấy [Đề xuất từ hệ thống: Ký chủ hãy ước "Kỳ thi đại học diễn ra suôn sẻ". Nhiệm vụ: Trao cho Tần Tử Quy một nụ hôn cổ vũ] thì cậu đã ấn [Đồng ý] không chút do dự.

Rồi cậu nghiêng đầu hôn lên môi Tần Tử Quy: "Bạn trai, đi thôi."

Khu vườn trong app của Thịnh Tiểu Diễn vốn đã ngập tràn hoa hồng, họ chắc chắn sẽ cùng nhau hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn.

*

Có lẽ là do vía của học thần thật sự có tác dụng, cũng có thể là Tần Tử Quy thật sự toàn năng, cũng có thể là do App cầu được ước thấy có một sức mạnh diệu kỳ nào đó. Nói tóm lại, Thịnh Diễn cảm thấy mình giống như được buff máu gà trong mấy ngày thi vậy, tâm trạng cậu cực kỳ tốt, trả lời mọi câu hỏi một cách trôi chảy. Sau khi làm xong cậu còn cẩn thận kiểm tra lại mọi thứ từ đầu đến cuối theo hướng dẫn của Tần Tử Quy.

Nhưng điều này không làm giảm đi sự lo lắng của Thịnh Diễn trong suốt nửa tháng đợi kết quả.

Hầu như mỗi sáng, việc đầu tiên Thịnh Diễn làm khi vừa thức dậy là đá Tần Tử Quy ra khỏi chăn, tức giận bảo: "Tần Tử Quy! Em nằm mơ thấy anh được 723 điểm, còn em chỉ được 327 thôi! Mẹ bắt em phải sang Anh một mình, mấy người tóc vàng mắt xanh kia đều muốn chơi gay với em!"

Mỗi lần Tần Tử Quy bị đá ra khỏi giường như thế, hắn đều muốn nói với Thịnh Diễn rằng nếu Thịnh Diễn nằm mơ như thế thì hắn mới là người tức giận.

Nhưng vì bạn trai đang trong giai đoạn đặc biệt nên mỗi lần Tần Tử Quy đều kiên nhẫn dỗ dành cậu: "Không sao đâu, đừng sợ, trong mơ đều ngược với hiện thực mà em."

Sau đó điều chờ đợi hắn chính là Thịnh Diễn đá hắn ra khỏi giường lần hai: "Không sao ư? Nếu em được 723 còn anh được 327, anh sẽ bị mấy người tóc vàng mắt xanh kia muốn bắt về chơi gay? Anh muốn chết đúng không?"

"..."

Những lúc đó, Tần Tử Quy hiểu rằng dù bạn trai của hắn có vô lý đến đâu thì cậu vẫn là bé khờ đáng yêu nhất trên đời.

Cho nên để chuyển hướng sự chú ý của Thịnh Diễn khỏi những căng thẳng sau thi, Tần Tử Quy đã đưa Thịnh Diễn đến Bắc Kinh.

Xuống máy bay, cảm nhận được không khi nơi đô thành không mấy trong lành, Thịnh Diễn ngã vào trong ngực Tần Tử Quy, ủ rũ bảo: "Tần Tử Quy, không khí ở thủ đô quý giá như thế, em thấy mình không xứng."

Tần Tử Quy không nhịn cười được, ôm bạn trai đang mềm nhũn của mình bảo: "Anh đưa em đến một nơi nhá."

Thịnh Diễn nhắm mắt lại, cúi đầu đi theo Tần Tử Quy.

Khi cậu mở mắt ra lần nữa, cậu phát hiện Tần Tử Quy đã đưa mình đến một nơi không rõ địa chỉ, sau đó cậu được đưa lên tầng, mở cửa, toàn bộ quá trình giống như lúc Tần Tử Quy dẫn cậu đến ngôi nhà nhỏ của họ ở gần trường Thực ngoại.

Ngôi nhà ở đây cũng giống hệt như thế.

Chỉ là ở đây mới hơn, rộng rãi hơn, sáng sủa hơn, nội thất cũng dần được hoàn thiện.

Thịnh Diễn sửng sốt: "Tần Tử Quy, sao anh lại có căn nhà khác rồi?"

"Lần trước đến Bắc Kinh huấn luyện là anh đã chấm căn này rồi. Anh nghĩ em sẽ thích nó. Phòng khách ở đây rất rộng, có thể chơi game, cũng có thể lắp máy chiếu xem phim, có ghế so pha lớn. Hơn nữa phòng ngủ chính cũng rất rộng, sau này chúng mình có thể lắp một bồn tắm trong đó. Ở đây cũng có ban công rất rộng, em thử qua xem đi." Tần Tử Quy đứng ở cửa nhìn cậu, nụ cười lấp lánh trong mắt như thể hắn chẳng giữ lại chút gì cho mình.

Thịnh Diễn bước đến, kéo tấm rèm dày trong phòng ngủ ra, rồi khựng lại.

Ngoài cửa sổ, cậu có thể nhìn thấy dòng chữ "Đại học Công an Nhân dân Trung Hoa" phía xa xa.

Cậu quay lại nhìn Tần Tử Quy.

Tần Tử Quy khẽ nói: "Bình thường sinh viên trường em phải ở trong trường, quản lý rất nghiêm ngặt nên anh muốn thuê một căn gần trường em, để mỗi cuối tuần có thể đến gặp em, nấu món em thích ăn. Em muốn chơi gì thì anh sẽ chơi với em, em không cần phải vất vả đi lại nhiều, tuần nào mình cũng có thể gặp được nhau."

Nhưng rõ ràng vào lúc đấy, thậm chí Thịnh Diễn còn không cả đủ điểm để vào những trường top đầu.

Thịnh Diễn nắm chặt rèm cửa, có hơi thất vọng: "Vẫn chưa phải là trường của em, có khi thuê nhà lại thành công cốc."

Tần Tử Quy xoa trán cậu: "Đây là trường của em, A Diễn, em nhất định có thể thi đỗ."

Không ai rõ ràng hơn hắn việc Thịnh Diễn đã nghiêm túc và nỗ lực như thế nào suốt thời gian qua.

Chính vì biết rõ nên hắn cũng có thể hiểu được những lo lắng và căng thẳng của Thịnh Diễn.

Vì quá coi trọng và quan tâm nên mới sợ hãi, mới lo được lo mất, thậm chí còn không thể chịu đựng được dù chỉ là một chút rủi ro.

Giống như hắn đã từng thích Thịnh Diễn đến mức hắn thà cách xa Thịnh Diễn.

Cái gọi là yêu thương, quan tâm lẫn nhau có nghĩa là can đảm tiến về phía trước, nhưng cũng vẫn còn đó những rụt rè và bất an.

"A Diễn, dù thế nào đi chăng nữa thì em đã làm rất tốt rồi, không ai có thể làm tốt hơn em. Đừng sợ. Chúng ta nhất định sẽ ngày một tốt hơn." Tần Tử Quy nhẹ nhàng ôm lấy Thịnh Diễn, nói những lời chắc nịch từ tận đáy lòng.

Có lẽ chỉ cần một người đủ tin tưởng vào điều gì đó thì nó nhất định sẽ thành hiện thực.

Thịnh Diễn cũng ôm lấy hắn: "Ừm, em cũng tin là chúng mình sẽ ngày một tốt hơn."

Dù mọi chuyện có thể không suôn sẻ nhưng cậu sẽ luôn kiên định tiến về phía Tần Tử Quy.

Vì cậu muốn trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình, xứng đáng với người mà cậu yêu.

Đến ngày tra điểm, tất cả những người cậu yêu mến đều chen chúc trong căn biệt thự mới của Tần Như.

Năm nay điểm của Nam Vụ sẽ được công bố lúc 4h chiều, và bữa tiệc tốt nghiệp sẽ được tổ chức lúc 6h cùng ngày, đại để mọi người có thể trút hết tất cả những cảm xúc của mình.

Và tất cả là một thử thách dài.

Bắt đầu từ việc sáng thức dậy, cả nhà thắp hương tắm rửa cầu nguyện, thậm chí bé Tử Khâm 4 tháng tuổi cũng đóng góp bằng cách thổi bong bóng sữa.

Sau bữa trưa, mọi người tập trung ở phòng khách.

Giữa phòng khách rộng lớn có đặt một bàn trà, trên bàn có 2 máy tính xách tay, Thịnh Diễn và Tần Tử Quy đang ngồi trước máy tính.

Đằng sau máy tính, bé Nguyên Tiêu đang nằm trong nôi phun bong bóng.

Sau bé Nguyên Tiêu là Tần Như đang căng thẳng giữ mép nôi, Giang Bình muốn hút thuốc nhưng không thể, thành ra ông chỉ có thể vớ lấy chiếc kẹo mút mà hành hạ.

Dau Thịnh Diễn và Tần Tử Quy là ông bà ngoại với Hứa Khinh Dung đang khẩn khoản cầu nguyện với bố của Thịnh Diễn, người đã hy sinh, cầu mong ông sẽ ban phước lành cho đứa con trai dễ thương đáng yêu của họ.

Tay Thịnh Diễn nắm chặt tay Tần Tử Quy dưới bàn trà, như thể chỉ cần nắm lấy tay hắn là cậu đã có thể được trấn an.

Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút, càng lúc càng gần 4h chiều.

Mọi người càng lúc càng căng thẳng, nhịp tim càng lúc càng nhanh, áp suất không khí trong nhà càng lúc càng nén lại, đến mức không ai dám nói một lời nào lớn tiếng.

Cho đến khi đột nhiên có một cái điện thoại rung chuông, phá tan bầu không khí lo lắng đang bao phủ.

Dưới ánh mắt của mọi người, Tần Tử Quy nhẹ nhàng ấn nghe: "Được, em hiểu rồi ạ. Cảm ơn thầy, lát em sẽ nhắn tin lại cho thầy."

Sau đó thì cúp máy.

Thịnh Diễn lo lắng hỏi: "Sao vậy anh?"

Tần Tử Quy bình tĩnh cất điện thoại đi: "Không có gì, là cán bộ bên phòng tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh gọi cho anh, nói kỳ thi lần này anh được 726 điểm, là người được điểm cao nhất ở Nam Vụ. Thầy hỏi anh có quan tâm đến chuyên ngành nào bên họ không."

"..."

Một sự im lặng ngắn ngủi bao trùm.

"Đệch! Tần Tử Quy! Anh thật sự là Trạng nguyên rồi kìa!!!"

Thịnh Diễn vốn đang căng thẳng cuối cùng cũng nở nụ cười rực rỡ nhất, ôm lấy cổ Tần Tử Quy hưng phấn gào lên: "Em biết bạn trai em là giỏi nhất! Lợi hại nhất! Tuyệt vời nhất!!!"

Tần Như cũng đang giữ chặt thành nôi cũng đỏ hoe mắt cúi đầu.

Giang Bình vội ôm lấy cô: "Vợ yêu, em khóc gì chứ! Tử Quy là Trạng nguyên, đây là chuyện tốt mà, sao em lại khóc!"

"Em không khóc." Tần Như nghẹn ngào nói, lau khoé mắt, "Em chỉ cảm thấy hồi nhỏ chúng ta không đủ quan tâm đến thằng bé, cuối cùng thằng bé cũng đã tốt nghiệp cấp ba rồi, đến năm cuối cấp thằng bé còn bị bắt nạt, nhưng vẫn thi rất tốt. Em chỉ nghĩ thằng bé ắt hẳn đã rất khó khăn, chắc chắn thằng bé phải chịu đựng rất nhiều mà chúng ta không biết."

Giang Bình nhanh chóng ôm lấy cô dỗ dành: "Không sao, không sao rồi. Không phải anh đã nhờ mẹ đưa Giang Phi về quê rồi sao? Sau này sẽ không có ai ức hiếp Tử Quy của chúng ta nữa đâu."

"Đúng đó, có anh lớn của chúng ta ở đây, ai dám ức hiếp Tần Tử Quy của cậu! Cậu quên lần trước Giang Phi bị Thịnh Diễn đánh trong toilet sao?" Mới đầu là Hứa Khinh Dung định an ủi Tần Như.

Nhưng cô vừa dứt lời, Thịnh Diễn đang vui sướng ôm Tần Tử Quy chợt khựng lại.

Tần Tử Quy nhìn cậu, từ tốn hỏi: "Chuyện xảy ra lúc nào, sao anh không biết?"

"..."

Thịnh Diễn chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ bị lộ tẩy vào lúc này.

Sau một hồi cứng người, cậu chỉ chán nản gục đầu vào vai Tần Tử Quy bảo: "Anh biết điểm của mình rồi nhưng em còn chưa biết, lỡ như em làm bài không tốt thì sao?"

Cố gắng làm nũng để qua bài.

Câu nói này, 30% cố ý, 70% sự thật.

Tần Tử Quy giỏi như thế, lỡ cậu đã nỗ lực vậy rồi mà vẫn không theo kịp thì sao?

Vừa dứt lời, bầu không khí vui vẻ trong phòng cũng lắng xuống đôi phần.

Tần Tử Quy xoa đầu cậu: "Không có đâu."

Nói xong, điện thoại của Giang Bình vang lên.

Lúc nhìn thấy tên người gọi, trông Giang Bình như thể gặp phải một đối thủ gớm ghiếc nào đó, sau đó ông hít một hơi thật sâu, rồi nghiêm túc ấn phím nghe, cả quá trình nghe đều rất trịnh trọng.

Cúp máy, ông nhìn Thịnh Diễn, nghiêm túc nói: "A Diễn, vừa nãy là bạn học cũ của chú gọi điện. Cậu ấy làm việc ở Phòng giáo dục nên có thể xem điểm trước cho con được."

Nhìn thấy vẻ mặt đó của ông, tim Thịnh Diễn thắt lại. Ngón tay đang ôm Tần Tử Quy cũng siết vào, lộ ra vẻ bất an.

Câu tiếp theo của Giang Bình quả nhiên là: "So với Tử Quy, điểm của con có lẽ kém hơn một chút."

Thịnh Diễn thất vọng cụp mi.

Quả nhiên, dù cậu có nỗ lực đến mức nào cũng không thể theo kịp Tần Tử Quy.

Cả người cậu giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, nằm trong vòng tay Tần Tử Quy.

Giang Bình thở dài: "Chỉ được 627 điểm thôi."

"Dạ." Thịnh Diễn chán chường đáp.

Cậu chỉ được 627 thôi, đó là tất cả nỗ lực của cậu rồi.

Từ đã.

627 điểm.

627 điểm?!

Thịnh Diễn mở to mắt, ngẩng đầu khỏi vòng tay Tần Tử Quy.

Giang Bình nhìn cậu, cười bảo: "627 điểm, so lần thi thử thứ 3 thì cao hơn 20 điểm, so với lần đầu tiên thì cao hơn 64 điểm."

"Đệch! Tần Tử Quy! Em thi đỗ rồi! Em thi đỗ rồi! Em vào được Trung Công Đại rồi! Em có thể đến Bắc Kinh rồi! Em có thể ở bên cạnh anh rồi!"

Lúc ấy, nom Thịnh Diễn như đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời, ôm lấy Tần Tử Quy hưng phấn quay vòng vòng, trong mắt là niềm vui thuần khiết nhất.

Cậu không giấu được, cũng chẳng cần giấu đi.

Vì nhìn vào đôi mắt ấy là tất cả mọi người đều cảm thấy hạnh phúc thay cậu.

Bầu không khí căng thẳng trong phòng cuối cùng cũng tan biến, ông bà ngoại thở phào nhẹ nhõm, Hứa Khinh Dung ôm lấy hai người, xoa đầu nói: "Đúng là không dễ dàng gì, Tử Quy, A Diễn, hai đứa đã vất vả nhiều rồi."

Ngay cả bé Tử Khâm trong nôi cũng phun bong bóng "bẹp bẹp".

Đến bữa tiệc tốt nghiệp, điểm thi của hai người đã được Hoàng Thư Lương báo cho tất cả, truyền khắp trường.

Hai người vừa xuất hiện ở cửa là một nhóm người đã ùa đến.

"Đúng là ông chủ Tần, tuyệt quá đi mất! Đúng là học giả số một! Nào, uống một ly!" Trần Du Bạch hiểu rõ Tần Tử Quy nhất, nên y chỉ quăng một lon bia đến trước mặt Tần Tử Quy.

Tần Tử Quy nhận lấy, bình tĩnh bảo: "Tôi đi thi lấy được hạng đầu, không phải là chuyện thường tình ư?"

"Đệch! Các anh em, ở đây có đứa giả ngầu, xử hắn!"

Chu Bằng Cẩu Du vẫn nhớ về cái tiêu chuẩn kép chết tiệt trước lúc vào phòng thi, lập tức lao vào như sói đói.

Tần Tử Quy chỉ cười, nâng lon uống cạn.

Hắn từng có rất ít bạn bè, và Chu Bằng Cẩu Du là những người mà hắn nghĩ cả đời này hắn sẽ chẳng bao giờ thân được.

Nhưng hắn luôn nhớ hôm đó, khi bố hắn tìm đến trường và yêu cầu hắn phải chuyển trường, chính Chu Bằng Cẩu Du là người đã cầm chổi chặn ông ta ở ngoài rồi nói: "Ông nằm mơ! Tần Tử Quy là của anh Diễn nhà bọn này rồi! Nếu không có sự đồng ý của anh Diễn, không ai có thể đưa cậu ấy đi hết!"

Khi Phó Uân và những người khác chế giễu hắn, Chu Bằng Cẩu Du đi đến rồi cũng khịa lại: "Ầy đang có chuyện gì thế này? Anh Diễn của bọn này giàu có, anh Tần của bọn này giỏi giang. Hai anh chàng đẹp trai trở thành một cặp lại đến lượt lũ khốn bọn mày ra mặt phản đối à?"

Khi đó, Tần Tử Quy, người đang đứng một mình trong văn phòng cảu Hoàng Thư Lương, đối mặt với sự chất vấn của phụ huynh, giáo viên và lãnh đạo trường, chợt nhận ra hắn không cô độc.

Cho dù sau này có gặp lại nhau hay không, những người bạn kỳ lạ và dễ thương này chính là người mà hắn sẽ nhớ suốt đời.

Tần Tử Quy vui vẻ uống, nhưng Thịnh Diễn lại đứng trước mặt hắn: "Ý bọn mày là gì, biết đây là bạn trai của ai không mà dám xử? Đệch, Chu Bằng Cẩu Du, bọn mày muốn chết đúng không?"

Còn chưa dứt lời, Chu Bằng Cẩu Du đã mượn rượu làm càn mà không biết sợ là gì, tóm lấy hai bên Thịnh Diễn rồi hét: "Trần Du Bạch! Nhanh lên! Ở đây còn có một người khác đang âm thầm phản bội chúng ta! Đi thôi!"

"Nào, nào, những người còn lại từng bị thồn cơm chó, tất cả hãy nổi dậy!!!" Trần Du Bạch, với tư cách là người nói nhiều nhất lớp, sôi nổi hưởng ứng.

Tất cả nưhngx người từng bị tổn thương bởi cơm chó của Tần Tử Quy và Thịnh Diễn cuối cùng đã nổi dậy vào ngày cuối cùng của sự nghiệp cấp 3, dựa vào cơn say điên cuồng của họ.

"Nhanh nào! Các anh em, xông lên! Hôm nay là lúc những người độc thân chúng ta báo thù!"

"Cũng là lúc những người bị phản bội báo thù!"

"Không đúng, Trần Du Bạch, sao mày lại tham gia cuộc vui? Không phải mày với Lâm Khiển đến Thanh Hoa cùng nhau à?"

"Ai cùng nhau với cậu ta? Một kẻ chỉ thi đại học được 703 điểm không xứng ở bên tôi. Tôi không muốn trả thù, tôi chỉ muốn uống rượu mừng. Chúc Tần Tử Quy và Thịnh Diễn trăm năm hạnh phúc!"

"Ơ vợ ơi, sao em lại nói thế? Không phải em đã nói chỉ cần anh đỗ Thanh Hoa là sẽ ở bên anh ư?"

"Vậy thì đợi đến khi nhận được giấy báo nhập học của Thanh Hoa đi, đừng cản trở tôi đu CP!"

"Đùa à? Cậu đang uống rượu mừng của Tần Tử Quy với Thịnh Diễn sao? Tôi cũng uống! Chúc anh Tần anh Diễn trăm năm hạnh phúc, bách niên giai lão!"

"Đúng rồi, cái người được Trạng nguyên kia, đằng sau chính là hoa và nến trong phòng tân hôn đấy. Từ đã, các cậu đứng im không được nhúc nhích, để tôi đi trộm nhãn với chà là về cho mấy cậu!"

"Mày ngu hả mạy? Chà là với nhãn để chúc sớm sinh quý tử, anh Diễn bọn này lại không thể sinh con, trộm cái đấy về có ích gì đâu?"

"Ừ nhỉ, thôi thì chúc anh Diễn sớm ngày trở thành một công an xuất sắc hết lòng vì nhân dân!"

"Ê, uống rượu mừng xong chưa? Để tôi gửi quà cưới, đây, tôi đã tự tay thêu một bức hôn lễ thế kỷ, cậu giữ làm kỉ niệm."

Toàn bộ sảnh lớn khách sạn đều ồn ào, Thịnh Diễn cười mắng vài tiếng nhưng cuối cùng cũng không từ chối ai.

Cậu nghĩ, có lẽ sau này cậu sẽ không bao giờ gặp lại những người như thế nữa. Có thể họ ngây ngô, đáng yêu, ồn ào, náo nhiệt, nỗ lực, và họ cũng chúc phúc cho bạn bè của mình không chút băn khoăn.

Vì họ đang trong độ tuổi hồn nhiên nhất.

Cũng là tuổi thanh xuân tuyệt vời nhất.

Hoàng Thư Lương nhìn những học sinh lố bịch này thì chỉ cười mắng vài câu rồi bỏ đi.

Mãi đến khi đại diện học sinh xuất sắc được yêu cầu lên phát biểu theo đúng quy trình thì mọi người mới tản ra.

Hoàng Thư Lương cầm micro nhìn những học sinh lớn dần năm này qua tháng nọ, trong lòng tràn ngập cảm xúc: "Hôm nay là ngày các em gây rắc rối nhưng sẽ không bị thầy nhắc nhở nữa. Thầy chỉ nói một câu, hãy nhớ rằng thầy hi vọng dù bao nhiêu năm trôi đi, các em vẫn sẽ mãi ghi nhớ những cảm xúc, hoài bão, ước mơ của mình ở thời khắc này để trở thành người tốt nhất có thể. Đừng sợ bị đàm tiếu, đừng sợ thất bại, đừng thấy bối rối, vì các em có tuổi trẻ. Các em sẽ có một tương lai không gò bó, nên hãy mạnh dạn tiến về phía trước, dẫu cho còn nhiều chông gai, nhưng chính những kiên trì của các em mới là điều quý giá, mới dẫn bước cho những hy vọng của sau này! Nhớ rằng, thầy cô luôn tự hào về các em!"

Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay đã vang lên như sấm.

Thịnh Diễn đã ngà ngà say, dựa vào lưng ghế nói: "Thật ra thì thầy Hoàng cũng khá tốt."

Dù tính tình nóng nảy, bộc trực, ăn nói hay làm tổn thương người khác, có hơi thiên vị và đủ loại tật xấu của người đàn ông gia trưởng nhưng ông luôn cố gắng đối xử tốt với học sinh.

Tần Tử Quy cũng nói: "Ừm, thầy quả thực là một giáo viên giỏi."

Thịnh Diễn quay sang nhìn hắn, hắn cười xoa đầu cậu: "Anh lên nói trước, có lẽ sau đó là em luôn, chuẩn bị sẵn sàng nhé."

Nói xong, hắn từ từ đứng dậy và bước lên sân khấu.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, chàng trai cao gầy bước lên sân khấu với niềm vinh dự ngất trời. Dưới ánh đèn, chàng trai ấy đầy bắt mắt, bình tĩnh mà kiêu hãnh.

Trong đám người bắt đầu có người la hét: "Tần Tử Quy đẹp trai quá!!!"

Ngay sau đó là đủ thứ tiếng kêu gào.

"Tần Tử Quy! Quá trâu bò!"

"Tần Tử Quy vừa có tài vừa có sắc! Vừa có đạo đức lại đầy phẩm hạnh! Cậu thật sự là nam thần của tôi đó! Cậu rất xứng đáng với danh hiệu này!"

"Tần Tử Quy! Cậu lợi hại quá đi mất!"

Có bạn nữ thậm chí còn gào lên: "Tần Tử Quy! Tôi thích cậu lâu lắm rồi! Nhưng tôi thấy cậu và Thịnh Diễn rất hợp nhau! Cho nên sau này hai người nhất định phải thật hạnh phúc đấy nhé!"

Thịnh Diễn không khỏi cong khoé môi, bạn trai cậu chính là người đẹp trai nhất trên đời này!

Trần Du Bạch ngồi bên cạnh khẽ thở dài: "Thật lòng mà nói, Thịnh Diễn, với lão Tần, nếu hắn không thích cậu thì nhất định hắn sẽ là người được khen đến tận trời, cho nên cậu phải trân trọng cậu ta vào đấy."

Thịnh Diễn nhìn Tần Tử Quy trên sân khấu, nói chẳng chút nghĩ ngợi: "Cậu đang nói vớ vẩn cái gì đấy?"

Trần Du Bạch lại lặng lẽ thở dài: "Tôi không nói láo đâu. Tần Tử Quy nhất định không nói cho cậu nhiều chuyện, cậu có biết vì sao bố Tần Tử Quy luôn kiên quyết muốn cậu ta trở về không?"

Thịnh Diễn ngoảnh đầu sang.

Trần Du Bạch nói: "Tôi cũng tình cờ đi qua văn phòng của Hoàng Thư Lương, nghe được bố Tần Tử Quy yêu cầu cậu ta quay về để hiến tuỷ cho đứa con trai út mắc bệnh bạch cầu của ông ta."

Ngón tay Thịnh Diễn siết chặt lại.

Giọng điệu Trần Du Bạch tràn ngập cảm xúc: "Bố cậu ta nói nếu Tần Tử Quy không đồng ý hiến tuỷ, ông ta sẽ làm lớn chuyện của hai người lên. Ông ta sẽ đến gây rắc rối mỗi ngày, đến khi nào cậu không thể đến trường hay không thể thi đỗ đại học được, không thể ngẩng cao đầu sống như một người bình thường được nữa, đến mức mà Hoàng Thư Lương còn động tay với ông ta mà. Nhưng cậu biết tính Tần Tử Quy đấy, cậu ta không quan tâm những thứ này, cậu ta chỉ không muốn cậu bị tổn thương nên đã đồng ý. Bố cậu ta đã hứa hẹn, nếu việc ghép tạng thành công thì ông ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu và làm phiền cuộc sống sau này của cậu nữa."

Đầu ngón tay Thịnh Diễn găm chặt vào lòng bàn tay cậu.

Trần Du Bạch nói tiếp: "Chứ không cậu nói xem sao lại có thể trùng hợp như thế, vừa xảy ra chuyện đã đi huấn luyện ngay, thời gian huấn luyện lại còn kéo dài những hai tháng? Nhưng hẳn là không có chuyện gì lớn xảy ra, vì không đủ điều kiện ghép tuỷ. Cuối cùng thì tôi cũng không biết chi tiết, nhưng vì cậu, Tần Tử Quy bằng lòng hiến tuỷ cho đứa con trai út của bố mình, chỉ riêng ý nghĩ ấy thôi đã quá đủ rồi, nhưng cậu cứ coi như tôi uống say nói loạn đi. Đừng để Tần Tử Quy biết, cậu ta hy vọng cả đời này cậu có thể vô lo vô nghĩ, nếu cậu thực hiện được ước nguyện của cậu ta thì tốt rồi."

Tần Tử Quy chắc hẳn đã rất hận bố mình vì đã bỏ rơi hắn.

Chắc hẳn cũng đã rất ghen tị với đứa con trai út được bố hắn cưng chiều.

Nhưng những cảm xúc này lại không là gì khi bảo vệ Thịnh Diễn.

Thịnh Diễn nhìn Tần Tử Quy vừa xuống bục vừa đi về chỗ mình, cậu thấy mình say rồi, nếu không sao mắt cậu lại cay xè thế.

Tần Tử Quy đứng trước mặt cậu, đầu ngón tay đặt nơi khoé mắt cậu, nhẹ giọng hỏi: "Lại say à em?"

"Ừm, em say rồi." Thịnh Diễn cảm thấy sở dĩ con người phát minh ra rượu là để tìm lý do chính đáng cho một số chuyện khó mở lời, nên cậu nói: "Tần Tử Quy, anh chạy có nhanh không?"

Tần Tử Quy hơi nhướng mày.

Thịnh Diễn cười với hắn: "Lát nữa nhớ phải chạy thật nhanh, nếu không là bị ăn đòn đấy."

Rồi thầy Hoàng nói trong mic: "Tiếp theo đây, chúng ta hãy cùng chào đón bạn học có sự tiến bộ vượt bậc, bạn học Thịnh Diễn sẽ lên sân khấu phát biểu."

Cậu bước lên sân khấu.

Cậu nhìn những nụ cười chân thật bên dưới, nghe những lời người khác cường điệu về mình, khoé môi cậu cong lên thành một nụ cười bất cần riêng của anh lớn: "Như mọi người đã biết, tôi từng là học sinh bị điểm thấp nhất khối, thấp đến mức ngày nào cũng bị thầy Hoàng mắng."

Phía dưới vang lên tiếng cười.

"Nhưng," Thịnh Diễn đổi chủ đề, "Tôi vẫn có thể đạt được số điểm cao hơn điểm trung bình những 50 điểm, mọi người biết vì sao không?"

Vừa dứt lời liền có người hét lên: "Vì Tần Tử Quy!"

Thịnh Diễn cười: "Đúng vậy, là vì Tần Tử Quy."

Đám người ở dưới lập tức ầm ĩ thét gào.

Thầy Hoàng đứng ở dưới, không ngừng khoa chân múa tay với Thịnh Diễn.

Nhưng Thịnh Diễn chỉ nhìn xuống rồi nghiêm túc đặt ánh mắt mình lên người Tần Tử Quy, nói: "Như mọi người đã biết, bạn trai của tôi, Tần Tử Quy là một học thần nổi tiếng, là một người cực kỳ cuồng học tập, cũng rất đẹp trai, có rất nhiều người theo đuổi anh ấy. Nhưng tôi rất biết ơn vì có lợi thế là quen Tần Tử Quy từ khi 3 tuổi, và tôi đã may mắn đánh bại được 50% tình địch là những cô gái ngoài kia, thành công biến anh ấy thành của riêng mình."

"Nhưng mọi người cũng biết, truyền thống tốt đẹp của dân tộc chúng ta xưa nay là tình yêu có thể là động lực để chúng ta vượt qua mọi thử thách. Sự thật là khi đó, anh ấy được 723 điểm, tôi được 327 điểm, vừa hay nhà tôi lại rất giàu có, nếu không học hành tử tế thì sẽ chỉ có nước bị đày ra nước ngoài, sẽ phải xa cách Tần Tử Quy."

"Cho nên để tránh bi kịch này xảy ra, tôi đã phải học tập chăm chỉ, thức khuya dậy sớm để theo kịp người bạn trai xuất sắc của mình. May mắn thay, người bạn trai lớn lên cùng tôi, quản tôi hơn 10 năm, kinh nghiệm đầy mình luôn giúp tôi mỗi khi có thể. Và nhờ có anh ấy, tôi mới có thể đạt được kết quả như ngày hôm nay. Tôi chỉ muốn nói rằng, Tần Tử Quy, Thịnh Diễn trưởng thành là nhờ có anh."

Lúc này, cả hội trường sôi sục đến mức mất kiểm soát.

Hoàng Thư Lương nghiến răng, xắn tay áo định lên bục đánh cho tên nhóc này một trận.

Thịnh Diễn vừa cầm muc vừa nhìn Tần Tử Quy, cười lớn: "Nếu phải nói thêm gì nữa, thì chính là chúng ta đều còn trẻ, hãy mạnh dạn tiến về người ấy, hãy trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình. Vì người kia, vì hướng đến một tương lai chung của cả hai người. Cho nên Tần Tử Quy, em yêu anh, anh có sẵn sàng bỏ trốn với em không?"

Tần Tử Quy nhìn chàng trai kiêu ngạo trên sân khấu, trong mắt là nụ cười sủng ái nhất, nói: "Anh sẵn sàng rồi."

"Được, vậy, 1, 2, 3, chạy!"

Thịnh Diễn nhảy xuống khỏi bục, nắm tay Tần Tử Quy rồi chạy vào đêm hè Nam Vụ đầy nóng nực với nụ cười rạng rỡ nhất.

Khi cơn gió nóng mang theo mùi cỏ cháy của Nam Vụ thổi qua mặt, những tháng ngày ồn ã của tuổi trẻ đã qua đi, đã trôi tuột xa cậu lắm rồi.

Trong mắt cậu chỉ nhìn thấy tương lai phía trước mà cậu và Tần Tử Quy cùng đi đến.

Đó không phải là tuổi trẻ bốc đồng, cũng không phải là yêu đương chóng vánh, mà là năm dài tháng rộng.

Tiếng ve sầu ríu rít trong đêm, bụi hồng ngoài sân vẫn rực rỡ như năm nào.

Giống như, trên đời này ngập tràn tình yêu thương.

Giống như hai đứa trẻ đã gặp nhau nơi vườn hồng nhiều năm về trước.

Và cuối cùng, họ sẽ đi đến một tương lai thật rạng ngời.

*

Hoàn chính văn.

Lời editor: Hê hê cuối cùng thì mình cũng xong trước Giao thừa rùi nè! Happi happi happi new year! Chúc mọi người năm mới vui vẻ, thật nhiều sức khoẻ và tình yêuuuuuuuuu

Hẹn mọi người ở 18 Ngoại truyện nhéeeeeeeee
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom