Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Chương 140


Chương 140

Trên nắp đàn dương cầm có đặt một nhánh hoa hồng đỏ, Ôn Noãn chợt nhớ tới tối qua sau khi “làm” xong Hoắc Minh đã ôm cô, thì thầm vào tai cô: “Em là Morning dew của tôi.”

Gương mặt cô ửng đỏ, có vẻ bị sự lãng mạn khiến cho cảm động rồi!

Thím thấy tâm trạng của cô cũng vui lây, háo hức nói: “Cô Ôn, hay cô đàn thử một bản đi, để người thô lỗ như thím có dịp được thưởng thức.”

Ôn Noãn khẽ “dạ.”

Cô ngồi xuống, mở nắp đàn dương cầm, những ngón tay thon dài đặt trên phím đàn đen trắng, nhẹ nhàng đàn tấu.

Cô đánh bài “Ánh trăng.”

Thím không hiểu nghệ thuật, nhưng bà ấy cảm thấy cô Ôn đàn nghe rất hay, đặc biệt là khi cô Ôn mặc một chiếc váy ngủ ren kiểu cổ điển, và mái tóc màu trà bồng bềnh xõa dài đến thắt lưng.

Nhìn cô ngồi đó như một bức tranh sơn dầu, đẹp không thể tả!

——Luật sư Hoắc thật may mắn!

Ôn Noãn đàn xong một bài.

Cô chạm vào những phím đàn ấm áp, thích thú không nỡ rời tay.

Điện thoại di động để trong phòng ngủ vang lên, là Hoắc Minh gọi đến, thím rất biết điều nên đã tránh đi chỗ khác.

Ôn Noãn nhấc điện thoại lên, trả lời.

“Nhận được quà chưa?” Hoắc Minh cười nhạt.

Không biết vì sao Ôn Noãn nghe được giọng nói của anh thì lập tức đỏ mặt, cô cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng: “Quá đắt rồi.”

“Em thích là được.”

“Có thích không, Ôn Noãn?”

Ôn Noãn trả lời thành thật: “Thích, tôi rất thích… Hoắc Minh, cảm ơn anh.”

Đợi cả buổi mà vẫn không nghe đầu dây bên kia lên tiếng đáp lại, ngay lúc Ôn Noãn có chút sốt ruột thì nghe giọng Hoắc Minh hơi khàn khàn: “Tối nay tôi đợi em cảm ơn.”

Ôn Noãn giờ đã không còn là cô bé ngây thơ nữa, cô biết ý anh là gì.

Không chỉ anh muốn mà cô cũng muốn.

Dù sao Ôn Noãn cũng là người mới, mặt cô cũng chưa dày đến mức nói về chuyện này với anh, hơn nữa ở nhà còn có thím nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn cửa sổ sát đất, nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, tôi muốn thay đổi một số vật dụng trang trí.”

Cô biết mình đang cậy được cưng mà sinh kiêu, nhưng con gái ở độ tuổi này nên được đàn ông chiều chuộng, hơn nữa cô hiểu khá rõ phạm vi chấp nhận của Hoắc Minh.

Quả nhiên, Hoắc Minh đã đồng ý.

Ôn Noãn rất phấn khởi, cô ước gì lúc này có thể ở bên cạnh anh, nếu vậy cô chắc chắn sẽ hôn anh một cái.

Tất nhiên Hoắc Minh cũng có ý này, lúc anh lên tiếng lần nữa thì giọng đã khàn đặc: “Tôi sắp vào họp rồi, buổi tối nói tiếp.”

Ôn Noãn nghe lời gật đầu.
 
Chương 141


Chương 141

Cô cúp điện thoại, nhịn không được lại chạm vào cây đàn dương cầm, lúc này Ôn Noãn đang đắm chìm trong niềm vui lớn trong đời nhưng chưa từng nghĩ tới, giờ anh tặng cô dương cầm, đợi đến lúc cô phải rời đi thì mang theo thế nào đây?

Tình cảm của cô rất đơn thuần, cô quên rằng kiểu chiều chuộng cực độ này là cách một người đàn ông có địa vị nuôi một người phụ nữ, khi thích thì chiều chuộng lên tận trời xanh, đến lúc chán rồi thì dứt ra rất dứt khoát.

Đến cuối cùng người ở lại chỉ là kẻ bị chiều hư.

Thím đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Bà ấy vui vẻ nói: “Hôm nay cô Ôn ăn món Tây nhé, nghe người lắp đặt nói cây đàn này tên là anh Ba Louis gì đó, nếu đã là đồ của người nước ngoài thì ăn sáng món nước ngoài mới thích hợp.”

Ôn Noãn bật cười.

Cô chạm vào lớp sơn đen bóng của cây đàn dương cầm, thì thầm: “Là vua Louis II.”

Thím bật cười lớn: “Xem tôi dốt không nào”.

Ôn Noãn trở về phòng ngủ, tắm rửa thay quần áo rồi ra ngoài ăn sáng, thím đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Phải rồi! Mới sáng sớm thì cô Lê đã đưa danh thiếp đến, nói muốn hẹn gặp mặt, mời cô dùng bữa.”

Cô Lê?

Ôn Noãn đoán chắc là giám đốc Lê của Trung tâm âm nhạc, trước đây giám đốc Lê đã quan tâm chăm sóc cô rất nhiều, Ôn Noãn không thể từ chối lời mời của cô ấy.

Ôn Noãn gọi điện thoại trả lời.

Trong điện thoại, giám đốc Lê không nói nhiều, chỉ cười: “Là chuyện tốt, buổi trưa chúng ta vừa ăn vừa nói nhé.”

Ôn Noãn có chút tò mò!

Thấy còn hai ba tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa, Ôn Noãn dứt khoát đi đo kích thước tấm rèm che cửa sổ sát đất trong phòng khách, còn chụp ảnh căn hộ, quyết định buổi chiều đến cửa hàng nội thất.

Buổi trưa, cô gặp giám đốc Lê ở một tiệm cá nướng, giám đốc Lê là người miền Nam thích ăn cay, Ôn Noãn cũng ăn chung, chẳng mấy chốc mặt cô đã đỏ cả lên.

Khi ăn gần xong, giám đốc Lê mới bắt đầu nói vào chủ đề chính.

“Chắc em đã biết, Đinh Tranh đã bị tập thể phụ huynh học sinh tẩy chay rồi.”

Ôn Noãn sửng sốt.

Cô bất giác nói: “Sao lại thế được? Mấy ngày trước em còn thấy cô ta rất thân với những phụ huynh đó, hình như còn rất được yêu thích.”

Giám đốc Lê cười đầy ẩn ý.

Cô ấy nói: “Ôn Noãn, em thật sự không biết hay giả vờ không biết thế?”

Mặt Ôn Noãn nghiêm túc, ngập ngừng hỏi: “Có liên quan đến em sao?”

Giám đốc Lê cũng không vòng vo với cô nữa mà nói thẳng: “Phải nói là có liên quan đến luật sư Hoắc nổi tiếng, anh ta đi cùng em đến tham dự buổi họp lớp, hiệu quả giống như bom nguyên tử vậy! Ôn Noãn… những bậc phụ huynh đó đều là những kẻ có đầu óc biết tính toán, bây giờ họ đều muốn thông qua em để lấy lòng Hoắc Minh.”

Cô ấy nhún vai: “Họ đang làm ầm ĩ đòi thay thế Đinh Tranh, muốn mời em về dạy con của họ.”

Tình người mỏng manh, Ôn Noãn cười nhạt.
 
Chương 142


Chương 142

Giám đốc Lê đoán được cô đang nghĩ gì, cũng thấu hiểu: “Em không muốn quay lại cũng được, nếu là chị thì chị cũng không muốn nghe lời than trách, phàn nàn! Dù thế nào đi nữa, Đinh Tranh cũng không thể tiếp tục ở lại Trung tâm âm nhạc, chị nghe nói có người không ưa cô ấy, cô ấy hiện đang khóc lóc van xin trong phòng làm việc của sếp lớn!”

Ôn Noãn đoán được là ai.

Cố Trường Khanh!

Cô và Cố Trường Khanh đã chia tay nhưng người đàn ông này lại dùng mọi thủ đoạn để xâm nhập vào thế giới của cô, tuy nhiên giờ đây trái tim Ôn Noãn đã nguội lạnh.

Giám đốc Lê sáng suốt không nói thêm gì nữa, càng không hỏi về mối quan hệ giữa Ôn Noãn và Hoắc Minh.

Xét đến cùng chỉ là mối quan hệ nam nữ mà thôi!

Sau bữa ăn, giám đốc Lê phải quay lại dọn dẹp mớ hỗn độn mà Đinh Tranh đã gây ra nên vội trở về.

Ôn Noãn ổn định lại tâm trạng.

Chuyện đã qua rồi, cô không muốn nghĩ lại mãi, dù trong lòng Cố Trường Khanh có nghĩ thế nào thì cô cũng không thể bị hắn ảnh hưởng nữa, cô muốn hoàn toàn quên đi người này.

Ôn Noãn bắt taxi tới cửa hàng nội thất.

Cô chọn loại vải đậm phong cách Baroque, đặt mua một tấm rèm dài, lại dựa trên màu này chọn ra hai chiếc bình hoa màu xanh lam, một lớn và một nhỏ.

Chỉ riêng vài món đồ này đã có giá ba trăm bốn mươi ngàn.

Ôn Noãn không hề đau lòng, cô cảm thấy cây đàn dương cầm xứng đáng được trang trí với thứ tốt nhất.

Người quản lý quẹt thẻ thanh toán xong, lịch sự tặng thêm một món quà nhỏ.

“Cô Ôn, chúng tôi sẽ đến giao hàng và lắp đặt trước bốn giờ chiều, cô hãy yên tâm nhé.”

Ôn Noãn mỉm cười.

Cô tiếp tục đi dạo xung quanh, mua thêm khăn trải bàn và đồ trang trí bằng ren khá đẹp, mua được thứ mình thích khiến tâm trạng cô rất tốt, cô còn gửi tin nhắn Zalo báo cho Hoắc Minh rằng có thể sáu giờ tối nay cô mới trở về nhà.

Hoắc Minh trả lời tin nhắn rất nhanh.

[Tuân lệnh, thưa cô giáo Ôn.]

Ôn Noãn đọc vài từ ngắn ngủi đó, trong lòng hơi rung động, cô nghĩ cô đã thật sự thích Hoắc Minh rồi.

Cô không cảm thấy xấu hổ chút nào.

Với một người đàn ông như Hoắc Minh, việc phụ nữ thích anh ấy là chuyện không thể bình thường hơn.

*

Sau khi trở về căn hộ, người thợ lắp đặt đã nhanh chóng đến lắp xong rèm cửa, kết quả còn tốt hơn trong tưởng tượng của Ôn Noãn.

Phối với Morning Dew, thật tuyệt vời.

Ôn Noãn cắm hoa tươi vào bình, trải những món đồ ren xinh đẹp kia vào nơi cần đặt… Cả căn hộ đã thay đổi rất nhiều, ấm áp hơn hẳn.

Tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên.

Ôn Noãn tưởng là thợ lắp đặt quay lại, lập tức đi mở cửa, không ngờ người đang đứng trước cửa chính là Hoắc Minh.

Ôn Noãn đỏ mặt: “Không phải có chìa khóa à, sao lại bấm chuông?”
 
Chương 143


Chương 143

Hoắc Minh vòng tay ôm lấy vòng eo thon của cô, ép người cô vào tủ cạnh cửa ra vào…

Hoắc Minh nghiêng người hôn cô, Ôn Noãn tức khắc bị kỹ năng thành thạo của anh chinh phục, cô ôm lấy cổ anh rồi ngoan ngoãn để anh hôn…

Hôn được một lúc lâu, Hoắc Minh trêu chọc: “Cô giáo Ôn không cho phép thì sao tôi vào được?”

Đây rõ ràng là một câu nói bình thường nhưng anh lại nói cực kỳ mập mờ.

Mặt Ôn Noãn đỏ bừng nhưng cô không muốn lộ ra.

Cô ôm anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”

Hoắc Minh cởi áo khoác ra bước vào nhìn, anh khá ngạc nhiên với thẩm mỹ của Ôn Noãn, đây đúng thật là một thiết kế thuộc trình độ chuyên nghiệp.

“Tự em chọn à?”

“Ừm… Anh thích không?”

Hoắc Minh bế cô lên rồi đi thẳng về phía Morning Dew.

Ôn Noãn được anh đặt xuống.

Phía dưới người cô là nắp đàn dương cầm lạnh lẽo còn phía trên là cơ thể nam tính nóng bỏng. Cô hơi lo lắng vì cô nghe nói vài người rất thích ‘chơi’ trên đàn dương cầm…

Hoắc Minh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.

“Thích… Sao lại không thích chứ? Morning Dew bé nhỏ của tôi đàn một bản nhạc cho tôi nghe đi.”

Ôn Noãn nhận ra mình đã hiểu lầm, cô hơi xấu hổ tự hỏi, chẳng lẽ trên phương diện tình yêu nam nữ, cô còn nóng vội hơn cả Hoắc Minh sao? Cô không muốn thừa nhận nên vội che giấu suy nghĩ.

Dáng vẻ chơi dương cầm của Ôn Noãn rất đẹp.

Cô mặc chiếc váy dài trắng ôm trọn vòng eo thon, dáng người rất chuẩn, rất thích hợp cho đàn ông ôm.

Hoắc Minh đứng phía sau lặng lẽ quan sát…

Khi Ôn Noãn đàn xong, cô quay đầu lại, đang định nói chuyện với anh thì Hoắc Minh bước về phía cô.

Anh cúi xuống hôn cô.

Ôn Noãn đỏ mặt tiếp nhận. Nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, cuối cùng cơ thể cô bị anh nhẹ ấn xuống đàn dương cầm… Morning Dew không chịu được sức nặng phát ra những tiếng trầm choáng ngợp.

Ôn Noãn chợt tỉnh lại.

Cô chống vào vai anh, cắn môi cầu xin: “Đừng ở đây!”

Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô với vẻ mặt chìm trong d*c vọng, khàn giọng nói: “Em không thích ở đây à? Hay là em không thích làm chuyện đó với tôi?”

Ôn Noãn không còn mặt mũi nào trả lời.

Cô cụp mắt xuống, ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên dây thắt lưng anh… Cô không biết cách sử dụng dây thắt lưng nam, loay hoay hồi lâu vẫn không tháo được.

Hoắc Minh nhìn cô bằng đôi mắt đen kịt, lòng bàn tay to lớn của anh phủ lên mu bàn tay cô.

“Để tôi dạy em!”

Mặt Ôn Noãn nóng bừng, sau đó, cô được anh bế vào phòng ngủ chính.

Đêm nay, Hoắc Minh dịu dàng lạ thường, tựa như anh đã dạy cô bằng tất cả sự cẩn thận và kiên nhẫn, Ôn Noãn được hưởng thụ niềm hạnh phúc tột cùng của một người phụ nữ…

 
 
Chương 144


Chương 144

Xong việc.

Ôn Noãn mệt đến mức không muốn động đậy. Cô tựa vào người anh, mái tóc dài màu trà ẩm ướt quấn lấy cơ thể cường tráng của anh làm tăng thêm phần ám muội.

Hoắc Minh tựa vào đầu giường hút thuốc.

Ôn Noãn cảm thấy dáng vẻ anh hút thuốc cực kỳ gợi cảm.

Hoắc Minh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Tối mai em cùng tôi dự một bữa tiệc! Là tiệc của một người chú, người mà lần trước đã đến nhà anh, nhạc sĩ người Hoa Kiều Cảnh Niên.”

Kiều Cảnh Niên?

Ôn Noãn ngồi dậy.

Cô nhìn Hoắc Minh: “Anh quen Kiều Cảnh Niên?”

Đôi mắt đen của Hoắc Minh tối sầm lại, sau đó anh tỏ ra rất thản nhiên: “Chú Kiều và bố tôi là bạn tốt. Sao vậy? Em hâm mộ chú ấy à?”

Ôn Noãn không dám nói thẳng nhưng ánh mắt lại trong trẻo lạ thường.

Hoắc Minh dập tàn thuốc rồi xoay người đè lên cô…

Đêm nay, anh không dễ dàng buông tha cô, anh hệt như cầm thú làm hết lần này tới lần khác, Ôn Noãn cảm thấy có lẽ cơ thể anh đã trống vắng rất lâu, nếu không anh sẽ không sung sức như vậy.



Sáng sớm.

Hoắc Minh lại đánh thức Ôn Noãn.

Ôn Noãn ngẩng đầu chăm chú nhìn những đường nét anh tuấn cùng chiếc cằm bén như dao của anh, dễ dàng nổi lên h@m muốn.

Đang lúc trầm mê, bên ngoài có tiếng động nhẹ, chắc là thím đến làm việc nhà.

Ôn Noãn xấu hổ từ chối.

Cô dựa vào vai Hoắc Minh: “Đừng… Thím ấy đang ở đây.”

Ánh mắt của Hoắc Minh sâu thẳm.

Anh áp vào tai cô, khàn giọng nói: “Vậy tôi cho thím ấy nghỉ phép nửa năm nhé? Khi đó, cả căn hộ chỉ còn lại hai chúng ta, bất cứ lúc nào làm cũng được! Ôn Noãn… Em nói xem được không?”

“Đừng gây chuyện, buổi tối chúng ta làm tiếp!” Ôn Noãn dỗ dành anh.

Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Ôn Noãn khẽ kêu một tiếng, tựa vào vai anh rồi im lặng.

Hoắc Minh trấn an cô, nhanh chóng để bản thân sảng khoái…

Ở bên ngoài, thím đang lặng lẽ làm việc nhà thì đột nhiên nghe thấy có tiếng động trong phòng ngủ chính. Bà ấy là người từng trải nên rất nhanh đoán được chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt già nua không khỏi đỏ bừng.

Lặng lẽ nghe được một lúc, thím thầm nghĩ, trong cuộc đời luật sư Hoắc chưa từng có phụ nữ, tiếng động lại lớn như vậy, một người dịu dàng như cô Ôn không nên bị khi dễ như thế chứ?!



Trong phòng ngủ.

Hoắc Minh kiêng dè về giờ làm việc, dù sao anh vẫn chưa thỏa mãn.

Anh vào phòng tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ, thắt cà vạt rồi đi về phía giường lớn.
 
Chương 145


Chương 145

Cả đêm chỉ lo ‘làm’ nên xém quên mất việc quan trọng.

Anh cúi xuống nhẹ nhàng sờ má Ôn Noãn: “Nếu sáng nay em có rảnh thì đi chọn vài bộ váy dự tiệc nhé?”

Ôn Noãn nửa quỳ, dịu dàng thắt cà vạt cho anh.

Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi nam mà anh đã cởi tối xuống qua, hiện tại cúi xuống tự động lộ ra không ít cảnh nóng bỏng. Hoắc Minh vốn đã nhiều d*c vọng, lúc này không nhịn được mà nheo mắt lại.

Anh nhẹ nhàng ôm cô, hơi thở có chút rối loạn.

Ôn Noãn đỏ mặt, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, cô nghĩ ngợi rồi nói: “Lần trước tôi đã mua mấy bộ váy, chắc có thể dùng được.”

Hoắc Minh cau mày, dường như hơi không vui.

Nhưng giọng điệu anh lại dịu dàng: “Tôi sẽ nhờ thư ký Trương mang đến!”

Ôn Noãn thấy sắc mặt anh không vui lắm, đoán rằng anh chê cô hiểu biết ít. Bản thân Ôn Noãn cũng biết điều này, vì dù sao gia đình cô cũng chỉ là tầng lớp trung lưu, còn lâu mới trở thành gia đình quyền thế.

Lúc này, cô không diễn tả được cảm giác trong lòng, từ chối cũng không ổn mà không từ chối lại càng tệ hơn.

Cô hiểu rõ rằng không phải lúc nào Hoắc Minh cũng nghĩ tới tâm trạng của cô.

Cô thắt cà vạt xong, nhẹ nhàng vuốt phẳng những nếp nhăn…

Bầu không khí ngưng đọng.

Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Em giận à? Tôi chỉ nhờ thư ký Trương mang đến cho em để em không phải lựa thôi. Nếu em không thích thì có thể gọi Bạch Vi đi xem cùng em.”

Ôn Noãn cảm thấy anh rất coi trọng bữa tiệc này, cô cũng biết đồ mình chọn sẽ không lọt vào mắt anh.

Nghĩ trước nghĩ sau, cô khẽ mỉm cười: “Để thư ký Trương mang đến đi, cô ấy rất có khiếu thẩm mỹ.”

Hoắc Minh không kiên trì nữa.

Anh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, dỗ dành: “Đừng giận tôi chỉ vì chút việc cỏn con thế này, được không?”

Ôn Noãn không phải là người không biết điều, nhưng câu nói vô ý của anh lại nhắc nhở cô mối quan hệ của họ dù sao vẫn không bình đẳng.

Hoắc Minh nắm quyền chủ động.

Anh muốn làm gì đều là lẽ chính đáng…

Giống như vừa nãy thím qua đây, cô không muốn tiếp tục làm nhưng Hoắc Minh lại muốn cô phục vụ anh… Anh chưa tận hứng nên tính tình không tốt, cô vẫn phải chịu đựng.

Tâm trạng Ôn Noãn thật phức tạp.

Cô cảm thấy hơi tủi thân nhưng lại không thể nói ra. Mối quan hệ này vốn là như vậy, cô sống ở đây chỉ để làm anh vui vẻ, làm sao cô có thể mong đợi anh luôn dỗ dành, nhường nhịn cô

Hoắc Minh biết cô thật sự không vui.

Gần đây, anh và cô sống chung rất ổn, hơn nữa anh rất thích làm chuyện đó với cô nên cố nhịn để dỗ dành cô: “Tối nay tôi mang cho em một sợi dây chuyền nhé? Trước đây trên cổ em hình như có đeo một sợi, sao giờ tôi không thấy em đeo nữa?”

Thật ra anh không nhớ kiểu dáng dây chuyền mà Ôn Noãn đeo, chỉ là bây giờ hai người họ không vui nên tìm chủ đề để nói chuyện.

 
 
Chương 131


Chương 131

Hắn thấy Giám đốc tới đây, chỉ xốc mí mắt rồi bưng ly rượu lên nốc một hơi cạn sạch, uống đến điên cuồng.

Giám đốc tựa như bảo vệ kho báu, rót rượu cho hắn, săn sóc khuyên bảo.

“Tổng Giám đốc Cố, vì phụ nữ mà hại thân mình cũng không đáng đâu!”

Cố Trường Khanh híp mắt: “Ai nói?”

Giám đốc mời hắn uống thêm một ly, lại nói: “Tổng Giám đốc Cố từ trước tới nay là người thẳng thắn!”

Cố Trường Khanh hoảng hồn.

Đúng vậy!

Trước giờ hắn chưa bao giờ hao phí tinh thần vì phụ nữ, cho dù là mấy năm ở bên Ôn Noãn, hắn cũng chưa bao giờ cắt đứt với những người phụ nữ bên ngoài, hắn đều giải quyết nhu cầu s1nh lý ở chỗ những người phụ nữ đó, rồi lại đi nói chuyện yêu đương với Ôn Noãn.

Một cái hôn nhẹ cũng có thể khiến cô vui vẻ hồi lâu.

Cố Trường Khanh cúi đầu châm thuốc.

Hắn phà một ngụm khói, hỏi Giám đốc: “Nếu cơ thể của một người phụ nữ bị chạm vào, có phải sẽ càng chung thủy hơn không? Cô ấy sẽ yêu lâu dài hơn chứ?”

Giám đốc cười mập mờ.

“Ôi Tổng Giám đốc Cố, đây đã là thời đại nào rồi, sao còn có người ngây thơ như cậu vậy? Giờ chuyện phụ nữ ngủ với đàn ông cũng đơn giản bình thường như chuyện ăn cơm uống cà phê vậy! Mấy chuyện này chủ yếu dựa vào cảm giác, có cảm giác là được rồi. Giống như Mạn Mạn, cô ấy vừa thuần khiết, tuổi lại nhỏ, không phải lần trước cậu cũng rất vừa lòng sao? Cậu là người lớn không chấp con nít, mong cậu bỏ qua cho cô ấy.”

Thật ra Cố Trường Khanh đã quên chuyện này, Giám đốc nhắc tới hắn mới thuận miệng hỏi: “Cô ấy đâu?”

Hắn nhớ rõ cô gái đó khóc rất khiến người ta thương xót!

Giám đốc thấy hắn có vẻ còn hứng thú, ho nhẹ một tiếng: “Cô ấy sang phòng khác rồi, nếu Tổng Giám đốc Cố thích, lần sau tôi sẽ để cô ấy phục vụ cậu.”

Cố Trường Khanh chưa nói gì thêm.

Tâm trạng hắn không tốt, tiếp tục uống rượu, uống cho đến khi đã say mèm.

Khi say, trong đầu hắn bây giờ đều là dáng vẻ lúc Ôn Noãn ngồi trên đùi Hoắc Minh hôn anh, dáng vẻ nhút nhát sợ sệt lại nhiệt tình kia khiến Cố Trường Khanh phát cuồng!

Hắn say rồi, trong cơ thể lại như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Thậm chí hắn còn muốn vọt tới nhà Hoắc Minh, kéo Ôn Noãn ra, hắn muốn nói với cô rằng hắn hối hận rồi, hắn có thể từ bỏ quyền thế nhà họ Hoắc mang tới, thậm chí hắn có thể không tìm những người phụ nữ khác…

Hắn chỉ muốn cầu xin cô thích hắn!

Hóa ra tới lúc say đến mức này, hắn mới bỗng nhiên bừng tỉnh, lúc được Ôn Noãn thích là mấy năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Cố Trường Khanh hắn…

Cố Trường Khanh uống rượu say mèm, loạng choạng bước ra ngoài.

Đúng lúc hắn đi ngang qua phòng riêng Mạn Mạn đang ngồi, cửa hé có thể thấy được bên trong.

Mạn Mạn ngồi trong lòng ngực của một cậu ấm, mềm mại mặc người đàn ông kia hôn, người nọ rất biết chơi, chỉ hôn thôi mà đã khiến cơ thể cô gái run rẩy.
 
Chương 132


Chương 132

Mặt bên của Mạn Mạn cực kỳ giống Ôn Noãn.

Cố tình Cố Trường Khanh lại uống say, đầu óc hắn không tỉnh táo lắm, nhìn nhầm Mạn Mạn thành Ôn Noãn.

Con ngươi hắn trở nên đỏ bừng…

Ôn Noãn đang hôn người đàn ông khác, có lẽ một lát nữa sẽ làm chuyện đó với người đàn ông kia. Cố Trường Khanh máu nóng dồn lên, trong lúc say rượu, dùng một chân đá văng cửa phòng riêng, bên trong có tiếng thét chói tai truyền ra…

Cố Trường Khanh xách cổ áo con gà yếu ớt kia, đánh hết quyền này sang quyền khác.

“Ai cho mày ôm Ôn Noãn!”

“Ôn Noãn là của tao.”

“Cô ấy là vợ của tao!”

……

Cậu ấm kia không hiểu sao lại bị đánh, ngây ra một hồi rồi nổi giận ầm ầm, cậu ta đá một cái về phía Cố Trường Khanh: “Mày bị điên hả! Ở chỗ này kiếm đâu ra vợ của mày? Mày có tiền đồ vậy thì sao lại để vợ mình đi kiếm loại tiền thế này để nuôi sống một kẻ ăn bám như mày?”

Cố Trường Khanh bị lời này k1ch thích, xách người nọ lên đấm liên tiếp.

Mạn Mạn sợ tới mức khóc toáng lên, vừa kêu vừa hét.

Giám đốc nghe thấy tiếng nên chạy lại đây, vừa nhìn đã trợn tròn mắt!

Vừa rồi khuyên cả một lúc lâu, sao vị Tổng Giám đốc Cố này còn chưa nghĩ thông nữa hả? Bệnh còn nặng hơn lúc nãy!

Giám đốc đi can ngăn cũng bị ăn vài đấm.

Rốt cuộc ông ta vẫn phải gọi bảo vệ tới mới ấn được Cố Trường Khanh đang phát điên xuống, cậu ấm kia lau vệt máu trên khóe miệng, lạnh lùng nói: “Ông đây gi ết chết mày!”

Cố Trường Khanh cười lạnh lùng.

“Tới đây nhóc con! Xem ai giết ai!”

Hai người lại nhào vào đánh nhau, đánh đến mức máu văng khắp nơi… Giám đốc bụm mặt kêu r3n.

Được! Để hai ông thần này cứ đánh cho vui rồi lại tính, chờ đến lúc bọn họ hết sức, ông ta cho người giải hòa.

Cậu ấm kia chưa bao giờ phải chịu cơn tức như bây giờ!

Hắn không chịu hòa giải.

Hắn cười lạnh lùng nhìn Cố Trường Khanh: “Thằng chó này chuẩn bị vào tù ngồi đi! Đánh ghen vì một đứa con gái trong câu lạc bộ cũng không biết nhục!”

Mặc kệ Giám đốc nói thế nào, cậu ấm vẫn báo cảnh sát.

Đêm khuya.

Cố Trường Khanh ngồi trên ghế dài ở Cục cảnh sát, Trưởng Cục cảnh sát ở đó cũng biết hắn.

Ôi trời!

Đây không phải là em rể của Diêm Vương ngành luật sao?

Lần trước cũng vì tranh giành tình cảm mới tới đây ngồi, lần này lại đánh nhau vì phụ nữ… Quả nhiên vị hôn thê gì đó cũng không trói được hắn, chỉ cần hắn còn một hơi thở cũng sẽ ăn chơi bên ngoài, chỉ có đóng lên tường mới thành thật được!

Trưởng Cục cảnh sát khá lịch sự, còn mời thuốc lá.
 
Chương 133


Chương 133

“Tổng Giám đốc Cố, đây là lần thứ hai cậu tới đây nhỉ!”

Cố Trường Khanh bật lửa hút thuốc, đầu óc đã thanh tỉnh hơn một chút, hắn nhìn cậu ấm ngồi bên cạnh.

Vô cùng khinh thường!

Sao hắn có thể đánh nhau với thứ rác rưởi này chứ!

Trưởng Cục cảnh sát ngồi trước mặt hắn, lời nói ẩn ý: “Tổng Giám đốc Cố, người ta kết bạn văn minh, cậu xen vào làm gì? Thế này không phải đang kéo KPI của chúng tôi lên hay sao? Ha ha… Nếu tôi được gặp thêm vài người có cá tính như Tổng Giám đốc Cố đây, chúng tôi cũng đâu cần lên phố đi tuần nữa!”

Đều là người quen, quá trình xử lý rất đơn giản.

Trưởng Cục cảnh sát viết đơn, tốt bụng hỏi một câu: “Vẫn mời luật sư Hoắc tới nộp tiền bảo lãnh cho cậu hả?”

Vốn Cố Trường Khanh không cần suy nghĩ sẽ từ chối luôn, nhưng hắn bỗng nhớ tới lúc này Hoắc Minh đang ngủ chung với Ôn Noãn, gọi Hoắc Minh tới đây… chắc chắn anh sẽ rất khó chịu!

Cố Trường Khanh thở ra một vòng khói.

“Được thôi!”

Trưởng Cục cảnh sát lắc đầu cười: “Tổng Giám đốc Cố, không phải tôi cố ý nói cậu đâu, nhưng cậu làm rể hiền nhà họ Hoắc thì ít nhiều cũng phải quý trọng danh tiếng của mình một chút, mấy chuyện thế này không phải là loại chuyện có thể tha thứ nhiều lần.”

Quý trọng danh tiếng!?

Cố Trường Khanh hoảng hốt.

Cái hắn luôn muốn không phải là quyền thế sao, vì sao gần đây hắn lại mất lý trí, thậm chí còn muốn từ bỏ tất cả mọi thứ vì Ôn Noãn?

Thế nhưng tác dụng của cồn lúc này đã phá tan lý trí.

Hắn hút một ngụm thuốc: “Gọi điện thoại cho anh ta đi!”

Rốt cuộc cậu ấm ngồi bên cạnh cũng đoán được thân phận của hắn, vừa xâu chuỗi sự việc lại mắng thành tiếng: “Mẹ nó! Anh bị điên hả! Có hôn thê xinh đẹp tuyệt vời không lo ôm lại chạy đến câu lạc bộ nổi điên, anh bị cái gì k1ch thích à?”

Cố Trường Khanh mờ mịt.

Bị cái gì k1ch thích, chính hắn cũng không nói rõ…

Lúc Hoắc Minh và Ôn Noãn làm xong thì nhận được điện thoại.

Ôn Noãn rất mệt nhưng Hoắc Minh vẫn chưa thấy đủ, anh ôm eo cô nhẹ nhàng trêu chọc.

Ôn Noãn không chịu được, cô cắn môi: “Anh… Đừng làm nữa, tôi muốn đi tắm!”

Hoắc Minh cũng ân cần.

Anh dịu dàng ghé vào tai cô nói: “Tôi pha nước tắm cho em.”

Tai Ôn Noãn có màu hồng nhạt, lại có mấy sợi lông tơ, nhìn rất đáng yêu, Hoắc Minh không nhịn được mà đưa tay ra khẽ vuốt.

Ôn Noãn kéo chăn lên, chăn che kín mặt, không cho anh chạm vào.

“Xấu hổ? Vừa rồi là ai ôm tôi không chịu buông, hửm?” Hoắc Minh lập tức ôm cô rồi bế cô ra khỏi chăn.

Anh lại muốn bắt nạt cô…

Ôn Noãn nhẹ nhàng cầu xin: “Tôi cảm thấy không thoải mái, anh để tôi tắm một chút.”
 
Chương 134


Chương 134

Hoắc Minh khẽ cười: “Sao lại sợ như vậy?” Anh vén mái tóc dài đẫm mồ hôi của cô lên, hôn lên cái trán trơn bóng của cô, cuối cùng cũng buông tha để cô vén chăn, đứng dậy.

Dáng người Hoắc Minh rất đẹp, nhưng Ôn Noãn không dám nhìn.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy.

Khoảng chừng năm phút sau, Hoắc Minh ôm Ôn Noãn về phòng ngủ, Ôn Noãn trùm khăn tắm, người cô đỏ như tôm luộc: “Để tôi tự đi.”

Hoắc Minh cũng không ép buộc cô.

Cô tắm bồn, còn anh tắm rửa đơn giản ở gian ngoài.

Quay lại phòng ngủ, Hoắc Minh dựa vào đầu giường, thả lỏng người, châm một điếu thuốc lá, từ từ thở ra… Vụ án kia đã sắp giải quyết xong, anh cũng buông thả bản thân.

Lúc này, điện thoại trên tủ vang lên.

Hoắc Minh nhíu mày, giờ này còn ai gọi điện đến?

Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, ấn nút nghe, giọng nói mơ hồ: “Tôi là Hoắc Minh.”

Đầu bên kia là Đội trưởng Triệu của Cục cảnh sát.

Đội trưởng Triệu rất nhiệt tình: “Luật sư Hoắc còn chưa ngủ sao… Xin lỗi vì tôi vô tình quấy rầy cuộc sống về đêm của ngài… Là như vậy, chúng tôi đang có tranh chấp liên quan đến em rể của ngài… Ngài có tiện qua đây một chuyến không?”

Cố Trường Khanh?

Hoắc Minh từ từ nhả khói ra…

Giọng điệu của anh có chút lạnh lùng: “Biết tôi hoạt động về đêm, còn mời tôi đến? Tôi cũng không phải người giám hộ của Cố Trường Khanh!”

Đội trưởng Triệu cẩn thận: “Tổng giám đốc Cố vì ghen tuông mà đánh nhau ở trong câu lạc bộ, nếu ngài không đến chúng tôi phải mời cô Hoắc đến đây để xử lý?”

Hoắc Minh khẽ hừ một tiếng.

Anh tiếp tục từ từ hút thuốc, hai gò má hõm sâu lại vì dùng sức, trông đẹp mắt và gợi cảm vô cùng.

Đội trưởng Triệu ở đầu bên kia không xác định được thái độ của anh.

Anh ta nín thở chờ đợi, cũng không dám thúc giục.

Một lúc lâu, Hoắc Minh đột nhiên cười nhẹ một tiếng: “Là Tổng Giám đốc Cố bảo tôi tới sao?”

Đội trưởng Triệu ngây người.

Mẹ kiếp! Thần thánh phương nào?

Nhưng anh ta cũng không tiện xen vào chuyện của nhà người ta, chỉ cười ha ha.

“Được rồi, chút nữa tôi sẽ đến.”

Hoắc Minh tắt điện thoại, anh đứng dậy thay quần áo, gõ cửa kính phòng tắm: “Tôi ra ngoài xử lý chút chuyện, ngủ trước đi đừng chờ tôi.”

Ôn Noãn không khỏi có chút thất vọng.

Đêm rồi anh còn đi?

Hoắc Minh có thể đoán được tâm lý của cô, anh giẫm vào vết nước đọng, đi đến mép bồn tắm rồi ngồi xổm xuống, đôi bàn tay to lớn thò vào trong tìm kiếm… Ôn Noãn xấu hổ đỏ mặt, nắm lấy tay anh, không cho anh làm bậy.

“Là việc đứng đắn! Tôi sẽ quay về ngay.” Giọng nói anh khàn đặc khác thường.
 
Chương 135


Chương 135

Ôn Noãn không nỡ để anh đi.

Cô vòng qua cổ anh, hôn môi anh một cách táo bạo…

Hoắc Minh hôn cô một lúc, đôi môi đỏ mọng hạ xuống, anh khẽ nói: “Tôi đi thay quần áo, bị em làm cho ướt rồi…”

Mặt Ôn Noãn xấu hổ ửng đỏ.

Tâm trạng của Hoắc Minh rất tốt, sau khi thay quần áo xong thì anh lập tức ra cửa.

Anh đi đến Cục cảnh sát.

Tinh thần của Đội trưởng Triệu vô cùng phấn chấn như chào đón thần tài tới, chào hỏi thân mật: “Luật sư Hoắc, thật sự đã phiền sếp lớn phải bò từ chăn ra.”

Anh ta giơ ngón cái lên: “Đã hai giờ sáng, đúng là tuổi trẻ, tinh lực tràn đầy.”

Hoắc Minh dè dặt cười: “Tổng Giám đốc Cố đâu?”

Đội trưởng Triệu nâng cằm: “Yên tâm, chúng tôi đã tiếp đãi cậu ấy chu đáo.”

Hoắc Minh bước nhanh vào trong.

Bên trong Cục cảnh sát rất náo nhiệt, có vài người đang ngồi bên trong.

Cậu ấm đang cầm hộp mì gói, ăn một cách ngon lành.

Quản lý và Mạn Mạn im lặng ngồi đó, người con gái đeo thắt lưng màu đen, bên ngoài choàng áo vest, toàn thân run rẩy. Cô ta nghe thấy tiếng bước chân thì ngước mắt nhìn lên, sau đó ngẩn ra.

Cô ta chưa từng nhìn thấy người đàn nào điển trai và cao quý như vậy!

Khí chất hào hoa phong nhã làm bật lên vẻ lúng túng của cô ta, như thể một người phụ nữ như cô ta không xứng đáng xuất hiện trước mặt anh…

Ánh mắt Hoắc Minh rơi xuống khuôn mặt cô ta.

Khuôn mặt đó có vài phần giống với Ôn Noãn, Hoắc Minh lập tức đoán ra ngọn nguồn sự việc.

Anh nhìn Cố Trường Khanh rồi cười lạnh.

Cố Trường Khanh và Hoắc Minh đối mặt, trong đôi mắt đen nhánh của hắn có chút khiêu khích khó nhận thấy, có lẽ người khác không nhìn ra nhưng Hoắc Minh thấy rất rõ.

Anh khẽ cười khẩy, không thèm so đo.

“Đội trưởng Triệu.” Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: “Tôi cần làm những thủ tục gì?”

Đội trưởng Triệu sớm đã chuẩn bị biên lai.

“Luật sư Hoắc chỉ cần ký tên và đóng tiền là được.”

Hoắc Minh liếc nhìn một cái sau đó lạnh nhạt nói: “Mấy người này tôi cũng sẽ nộp tiền bảo lãnh hết, ngoài ra vụ việc tối nay…”

Đội trưởng Triệu hiểu rõ.

Nhà giàu sợ nhất là tiếng xấu truyền ra, đặc biệt là chàng rể không quản được thân mình thật khiến người ta khổ tâm, anh ta lập tức mỉm cười: “Luật sư Hoắc hãy yên tâm, vấn đề này sẽ kết thúc ở đây.”

Hoắc Minh nhanh chóng hoàn tất thủ tục.

Cậu ấm la hét: “Ai cần anh xử lý, tôi không muốn nợ ân tình người khác.”

Đội trưởng Triệu muốn mắng người.
 
Chương 136


Chương 136

Hoắc Minh nhẹ nhàng giơ tay, anh lấy điện thoại ra, không thèm để ý nói: “Cũng được! Tôi sẽ gọi điện cho Tổng Giám đốc Lý để đến nhận người! Để ông ấy biết đứa con trai tốt của mình bình thường hay làm gì!”

Cậu ấm đỏ bừng mặt.

Chết tiệc, thậm chí người này còn quen biết bố mình!

Hoắc Minh thấy cậu ta ngoan ngoãn, cũng không làm khó cậu ta, anh ra khỏi Cục cảnh sát.

Đội trưởng Triệu hôn lên tấm chi phiếu, vui vẻ vẫy tay: “Luật sư Hoắc, lần tới gặp nhé!

Hoắc Minh không để ý đến anh ta.

Anh đi thẳng lên xe, châm một điếu thuốc chậm rãi hút.

Cố Trường Khanh đi tới.

Hoắc Minh thản nhiên nói: “Lên xe.”

Cố Trường Khanh như đã biết trước, hắn hơi nhếch khóe môi, mở cửa lên xe.

Hắn vừa mới lên xe, Hoắc Minh liền khởi động, chiếc xe sang trọng này có hiệu suất tốt, tốc độ vô cùng nhanh. Lúc này Cố Trường Khanh đã uống rất nhiều rượu nên cảm thấy buồn nôn, hắn nghi ngờ Hoắc Minh cố ý.

Hoắc Minh lái xe với rất nhanh, để lại những ánh đèn phồn hoa phía sau.

Trong xe, không ai nói chuyện.

Nửa tiếng sau, Hoắc Minh dừng xe bên bờ biển. Xung quanh yên tĩnh, chỉ có mỗi âm thanh của sóng biển đập vào bờ…

“Xuống xe.” Giọng điệu của Hoắc Minh lạnh lùng.

Cố Trường Khanh cười lạnh, hắn theo Hoắc Minh xuống xe.

Ngay khi xuống xe, Hoắc Minh cởi áo khoác, cởi bỏ mấy nút áo sơ mi, không cần nói chuyện đã ra tay.

Một cú đấm đánh tới, Cố Trường Khanh bị đẩy lùi về sau vài bước.

Hắn giữ thăng bằng, lau đi vết máu ở khóe miệng.

Hoắc Minh lại đá một cú: “Cố Trường Khanh, trong mắt cậu thì nhà họ Hoắc không còn ai nữa đúng không? Nếu lúc trước cậu không thích Minh Châu thì đừng trêu ghẹo con bé, nhìn con bé thích cậu đến vậy, thích đến mức tự tử vì cậu, cậu mãn nguyện lắm phải không?”

Cố Trường Khanh bị đá ngã xuống đất.

Hắn ôm bụng, đau đớn không chịu nổi, nhưng vẫn cố mỉm cười.

“Tôi là thằng khốn! Tôi thật sự có lỗi với cô ấy!”

“Hoắc Minh, còn anh thì sao? Chẳng lẽ anh không biết tôi là người thế nào sao? Vậy mà anh còn gả em gái anh cho tôi? Anh tốt hơn ở điểm nào cơ chứ?”

“Anh biết rất rõ Ôn Noãn là bạn gái cũ của tôi mà sao vẫn trêu chọc cô ấy?”

Mắt Cố Trường Khanh đỏ rực.

Hoắc Minh cười lạnh: “Để tôi nói cho cậu biết tại sao.”

Anh đứng trong đêm gió rít.

Áo trắng tóc đen, ngũ quan anh tuấn hoàn mỹ như chạm khắc, hệt như một vị thần.

Hoắc Minh nhìn Cố Trường Khanh từ trên cao xuống, cười nhạo: “Bây giờ hối hận rồi? Ôn Noãn theo tôi thì cậu mới phát hiện mình yêu cô ấy, không thể rời bỏ cô ấy? Cố Trường Khanh… mọi chuyện đều do chính cậu lựa chọn, như việc cậu đã sớm giăng bẫy Ôn Bá Ngôn, như việc cố ý dụ dỗ Ôn Noãn… Cậu không phải không có cơ hội để đổi ý, mà vì cậu hết lần này đến lần khác đã lựa chọn quyền lực.”
 
Chương 137


Chương 137

Cố Trường Khanh lảo đảo đứng lên, mặt biến sắc.

Hoắc Minh cười lạnh: “Là chính cậu từ bỏ cô ấy! Là chính cậu tự tay đưa cô ấy đến bên tôi!”

Môi Cố Trường Khanh bắt đầu run rẩy, thậm chí cả người đều run rẩy, hắn muốn kiềm chế nhưng không làm được.

Hoắc Minh liếc nhìn hắn, lại cười lạnh: “Cố Trường Khanh, hãy thu hồi bộ dáng như bị phụ tình của cậu đi! Làm thế chi đâu?”

Cố Trường Khanh đột nhiên nhìn chằm chằm Hoắc Minh.

Một bên cổ Hoắc Minh có những vết hôn nhạt… khá nhiều, có thể thấy đã hôn khá lâu mới tạo ra được dấu này.

Yết hầu Cố Trường Khanh nhấp nhô.

Hắn không nhịn được tự hỏi, tối nay họ ‘làm’ bao nhiêu lần?

Hoắc Minh theo ánh mắt của hắn, cúi đầu nhìn xuống.

Tối nay, khi làm chuyện đó, Ôn Noãn vì không chịu được nên ghé vào vai anh nhẹ nhàng cắn … Lúc đó, cả hai đều thật sự đ ộng tình, không khí trong phòng ngủ đều mang hơi thở nóng rát.

Hoắc Minh không phải người đàn ông không biết tốt xấu, anh không nói rõ chi tiết.

Ôn Noãn với anh dù chỉ là quan hệ tạm thời, nhưng anh không có ý coi thường cô, nhất là ở một mức độ nào đó, anh thích cô… Tính tình, kỹ năng nấu nướng và thân hình, các mặt cũng thích!

Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc.

Anh nói với Cố Trường Khanh: “Sự kiên nhẫn của con người có giới hạn! Cậu nên mừng vì Minh Châu vẫn thích cậu, nếu không những việc cậu đã làm sớm đã đưa cậu vào tù.”

Cố Trường Khanh nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hắn đột nhiên hiểu ra: “Cảm ơn anh đã chỉ dạy! Sau này em sẽ trở thành một người chồng tốt, sẽ không để Minh Châu rơi một giọt nước mắt nào.”

Hoắc Minh đã thấy đủ loại người tàn nhẫn, nhưng đối với Cố Trường Khanh, anh vẫn phải lau mắt mà nhìn.

Lúc này còn là dáng vẻ sống dở chết dở, bây giờ liền trở mặt.

Đủ tàn nhẫn! Đủ tuyệt tình!

Hoắc Minh không muốn dính líu với hắn nữa, đúng lúc này điện thoại đổ chuông, là Ôn Noãn gọi tới.

Anh nghe điện thoại trước mặt Cố Trường Khanh.

“Ừ, lát nữa sẽ quay về.”

“Sắp xong rồi … Không phải bảo em ngủ trước à? Sao lại đợi tôi nữa? Hay muốn làm thêm với tôi hiệp nữa?”

Hoắc Minh không che giấu h@m muốn của mình chút nào, ngay trước mặt Cố Trường Khanh mà giở trò tán tỉnh.

Giọng nói của Ôn Noãn mềm mại: “Hoắc Minh, tối mai chúng ta lại làm được không?”

Cả người Cố Trường Khanh cứng đờ, tay xiết chặt, xương ngón tay trắng bệch dùng sức đến mức như sắp gãy.

Hoắc Minh lái xe đi.

Cố Trường Khanh vẫn đứng lặng im bên bờ biển.

Gió biển thổi đến, thổi tiêu tan lời nói của Ôn Noãn, nhưng nó đã khắc sâu trong trái tim Cố Trường Khanh.
 
Chương 138


Chương 138

Cô nói, ‘Hoắc Minh, tối mai chúng ta lại làm …’

Lúc cô nói ra lời này không có chút miễn cưỡng nào, mà thay vào đó là sự ngọt ngào như mới được đàn ông yêu thương mãnh liệt sâu sắc.

Có thứ gì đó ấm áp trượt qua hai má.

Hắn vươn tay chạm vào mới nhận ra, là nước mắt…

Cố Trường Khanh hắn thế mà lại rơi nước mắt, đúng là một trò cười, một trò cười lớn.

Chỉ là phụ nữ mà thôi, dựa vào cái gì mà khiến hắn phải rơi nước mắt.

Thích thôi mà, ai lại không từng thích qua vài người.

Khi Hoắc Minh trở về nhà đã là ba giờ sáng.

Mở cửa ra, trong phòng ngủ tỏa ra ánh sáng vàng nhạt khiến không gian lạnh lẽo và xa hoa trở nên ấm áp hơn.

Hoắc Minh bước vào phòng ngủ.

Ôn Noãn ngủ chưa sâu, anh vừa đi vào thì cô liền tỉnh giấc. Cô ngồi dậy, tựa vào đầu giường, giọng nói mang một chút khàn khàn khi mới tỉnh:

“Anh có muốn ăn khuya không?”

“Muộn rồi, đừng làm nữa! Tôi đi tắm đây.”

Ôn Noãn cảm thấy lạ, khi anh đi ra ngoài không phải đã tắm rồi sao?

Chẳng lẽ…

Nhìn ánh mắt cực kỳ trong trẻo của cô, Hoắc Minh cúi xuống, hôn cô một cái: “Em đang nghĩ gì vậy? Em nghĩ tôi còn đủ sức để tìm người khác à? Trái tim của tôi đã bị em cuốn đi mất rồi.”

Ôn Noãn đỏ mặt, không muốn hỏi thêm.

Hoắc Minh cởi áo rồi bước vào phòng tắm, lơ đãng ném chiếc áo sơ mi trắng xuống sàn, Ôn Noãn nhặt lên, cho vào giỏ quần áo để hôm sau giặt…

Bỗng nhiên, ánh mắt của cô đông cứng.

Trên áo sơ mi có vết máu, Ôn Noãn thử ngửi, quả nhiên là mùi máu.

Cô nhìn về phía hướng phòng tắm, nhíu mày.

Hoắc Minh đi ra ngoài muộn như vậy, anh đã đánh nhau với ai đó chăng?

Ôn Noãn không ngốc, cô lập tức liên tưởng đến sự thất thố của Cố Trường Khanh tối nay, cô đoán người đó hẳn là Cố Trường Khanh.

Cô nhẹ nhàng đặt áo sơ mi xuống và trở lại trên giường nằm.

Khi Hoắc Minh ra khỏi phòng tắm, anh mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen, cả người ướt đẫm.

Anh ôm Ôn Noãn từ phía sau, chậm rãi vuốt v e cơ thể cô, một tay nâng đầu và hôn lên môi cô. Tư thế này khiến cổ của cô không được thoải mái, nhưng không biết có phải do cảm giác chột dạ hay không, Ôn Noãn đặc biệt dịu dàng và để anh hôn mình…

Cô cảm thấy tâm trạng anh không được tốt!

Khi sắp bùng cháy, Hoắc Minh đè chặt Ôn Noãn dưới thân mình, đôi mắt đen của anh đậm như mực.

Anh không làm gì ngoài việc nhìn chằm chằm vào cô.

Ôn Noãn mê mẩn nhìn chăm chú khuôn mặt anh tuấn của anh, vươn nhẹ ngón tay mảnh mai xẹt qua cái mũi cao, còn có chiếc cằm cá tính của anh, cô đỏ mặt.

Cô thì thầm: “Hoắc Minh, anh đẹp quá.”
 
Chương 139


Chương 139

Hoắc Minh sửng sốt.

Anh lập tức bật cười: “Phụ nữ sao có thể khen đàn ông như vậy, có biết xấu hổ không chứ?”

Ôn Noãn hơi cong người, chòm qua hôn lên môi anh, một cái chạm nhẹ nhưng cực kỳ gợi tình.

Đêm nay cô đã trở thành một người phụ nữ thực sự.

Những niềm vui này là Hoắc Minh mang đến cho cô.

Trong lòng Hoắc Minh rung động, cúi đầu hôn cô, sự dịu dàng này thật sự…

Sau khi hôn một lúc, anh nằm xuống rồi kéo cô vào lòng, khẽ thở dài: “Ngủ đi.”

Ôn Noãn nằm trong hõm vai anh, một tay ôm eo anh, nhắm mắt mơ màng… Hoắc Minh ở trong bóng tối nhìn cô hồi lâu.

Đẹp nhưng không quá diễm lệ, mặt mày như tranh vẽ.

Khó trách Cố Trường Khanh không thể buông tay, nếu là anh… Có lẽ cũng không thể nói từ bỏ một cách dễ dàng.

*

Sáng sớm, Ôn Noãn thức dậy.

Trên giường chỉ có mình cô, bên cạnh chiếc gối có một nhánh hoa hồng trắng, trên cánh hoa vẫn còn vương giọt sương sớm, Ôn Noãn nhìn thấy, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Cô nghiêng người, cầm hoa ngửi một hơi, lại ôm lăn qua lại trên giường vài vòng.

Ôn Noãn đỏ mặt vì nhớ lại tình huống tối qua.

Mặc dù cô không có kinh nghiệm với đàn ông, nhưng cô có cảm giác Hoắc Minh là người rất mạnh về phương diện đó, nhu cầu của anh cũng nhiều hơn so với người bình thường.

Tối qua, sau khi ‘làm’ hai lần, thậm chí anh không cần nghỉ ngơi mà muốn tiếp tục…

Ôn Noãn là một người phụ nữ trưởng thành, cô không sẽ giả vờ tỏ vẻ ‘làm’ với đàn ông là chịu tội.

Ngược lại, cô cũng rất hưởng thụ.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn nhỏ, sau đó có tiếng gõ cửa, thím Lý nhiệt tình nói: “Cô Ôn, luật sư Hoắc đã tặng cho cô một món quà, cô hãy mau dậy xem.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng cắn môi.

Ồ, Hoắc Minh tặng quà?

Cô không đợi được, nóng lòng muốn xem nó.

Ôn Noãn để xõa mái tóc nâu dài, chân trần chạy ra ngoài.

Thím Lý cười nói: “Mau mang giày vào, lát nữa luật sư Hoắc sẽ đau lòng đấy.”

Ôn Noãn chẳng bận tâm, cô nhìn đàn dương cầm được đặt trước cửa sổ sát đất, trong lòng kinh ngạc.

Đàn dương cầm do Hoắc Minh tặng đương nhiên là đắt tiền rồi, cây đàn này trị giá gần hai mươi triệu, còn có lịch sử nữa, nói nôm na là có chút dòng máu hoàng gia.

Truyền thuyết kể rằng vị vua Louis II đã từng sử dụng nó.

Nó có một cái tên rất hay, được gọi là Morning dew – sương ban mai.

Ôn Noãn vô cùng yêu thích, không ngừng vuốt v e.
 
Chương 140


Chương 140

Trên nắp đàn dương cầm có đặt một nhánh hoa hồng đỏ, Ôn Noãn chợt nhớ tới tối qua sau khi “làm” xong Hoắc Minh đã ôm cô, thì thầm vào tai cô: “Em là Morning dew của tôi.”

Gương mặt cô ửng đỏ, có vẻ bị sự lãng mạn khiến cho cảm động rồi!

Thím thấy tâm trạng của cô cũng vui lây, háo hức nói: “Cô Ôn, hay cô đàn thử một bản đi, để người thô lỗ như thím có dịp được thưởng thức.”

Ôn Noãn khẽ “dạ.”

Cô ngồi xuống, mở nắp đàn dương cầm, những ngón tay thon dài đặt trên phím đàn đen trắng, nhẹ nhàng đàn tấu.

Cô đánh bài “Ánh trăng.”

Thím không hiểu nghệ thuật, nhưng bà ấy cảm thấy cô Ôn đàn nghe rất hay, đặc biệt là khi cô Ôn mặc một chiếc váy ngủ ren kiểu cổ điển, và mái tóc màu trà bồng bềnh xõa dài đến thắt lưng.

Nhìn cô ngồi đó như một bức tranh sơn dầu, đẹp không thể tả!

——Luật sư Hoắc thật may mắn!

Ôn Noãn đàn xong một bài.

Cô chạm vào những phím đàn ấm áp, thích thú không nỡ rời tay.

Điện thoại di động để trong phòng ngủ vang lên, là Hoắc Minh gọi đến, thím rất biết điều nên đã tránh đi chỗ khác.

Ôn Noãn nhấc điện thoại lên, trả lời.

“Nhận được quà chưa?” Hoắc Minh cười nhạt.

Không biết vì sao Ôn Noãn nghe được giọng nói của anh thì lập tức đỏ mặt, cô cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng: “Quá đắt rồi.”

“Em thích là được.”

“Có thích không, Ôn Noãn?”

Ôn Noãn trả lời thành thật: “Thích, tôi rất thích… Hoắc Minh, cảm ơn anh.”

Đợi cả buổi mà vẫn không nghe đầu dây bên kia lên tiếng đáp lại, ngay lúc Ôn Noãn có chút sốt ruột thì nghe giọng Hoắc Minh hơi khàn khàn: “Tối nay tôi đợi em cảm ơn.”

Ôn Noãn giờ đã không còn là cô bé ngây thơ nữa, cô biết ý anh là gì.

Không chỉ anh muốn mà cô cũng muốn.

Dù sao Ôn Noãn cũng là người mới, mặt cô cũng chưa dày đến mức nói về chuyện này với anh, hơn nữa ở nhà còn có thím nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn cửa sổ sát đất, nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, tôi muốn thay đổi một số vật dụng trang trí.”

Cô biết mình đang cậy được cưng mà sinh kiêu, nhưng con gái ở độ tuổi này nên được đàn ông chiều chuộng, hơn nữa cô hiểu khá rõ phạm vi chấp nhận của Hoắc Minh.

Quả nhiên, Hoắc Minh đã đồng ý.

Ôn Noãn rất phấn khởi, cô ước gì lúc này có thể ở bên cạnh anh, nếu vậy cô chắc chắn sẽ hôn anh một cái.

Tất nhiên Hoắc Minh cũng có ý này, lúc anh lên tiếng lần nữa thì giọng đã khàn đặc: “Tôi sắp vào họp rồi, buổi tối nói tiếp.”

Ôn Noãn nghe lời gật đầu.
 
Chương 141


Chương 141

Cô cúp điện thoại, nhịn không được lại chạm vào cây đàn dương cầm, lúc này Ôn Noãn đang đắm chìm trong niềm vui lớn trong đời nhưng chưa từng nghĩ tới, giờ anh tặng cô dương cầm, đợi đến lúc cô phải rời đi thì mang theo thế nào đây?

Tình cảm của cô rất đơn thuần, cô quên rằng kiểu chiều chuộng cực độ này là cách một người đàn ông có địa vị nuôi một người phụ nữ, khi thích thì chiều chuộng lên tận trời xanh, đến lúc chán rồi thì dứt ra rất dứt khoát.

Đến cuối cùng người ở lại chỉ là kẻ bị chiều hư.

Thím đã chuẩn bị xong bữa sáng.

Bà ấy vui vẻ nói: “Hôm nay cô Ôn ăn món Tây nhé, nghe người lắp đặt nói cây đàn này tên là anh Ba Louis gì đó, nếu đã là đồ của người nước ngoài thì ăn sáng món nước ngoài mới thích hợp.”

Ôn Noãn bật cười.

Cô chạm vào lớp sơn đen bóng của cây đàn dương cầm, thì thầm: “Là vua Louis II.”

Thím bật cười lớn: “Xem tôi dốt không nào”.

Ôn Noãn trở về phòng ngủ, tắm rửa thay quần áo rồi ra ngoài ăn sáng, thím đưa cho cô một tấm danh thiếp: “Phải rồi! Mới sáng sớm thì cô Lê đã đưa danh thiếp đến, nói muốn hẹn gặp mặt, mời cô dùng bữa.”

Cô Lê?

Ôn Noãn đoán chắc là giám đốc Lê của Trung tâm âm nhạc, trước đây giám đốc Lê đã quan tâm chăm sóc cô rất nhiều, Ôn Noãn không thể từ chối lời mời của cô ấy.

Ôn Noãn gọi điện thoại trả lời.

Trong điện thoại, giám đốc Lê không nói nhiều, chỉ cười: “Là chuyện tốt, buổi trưa chúng ta vừa ăn vừa nói nhé.”

Ôn Noãn có chút tò mò!

Thấy còn hai ba tiếng nữa mới đến giờ ăn trưa, Ôn Noãn dứt khoát đi đo kích thước tấm rèm che cửa sổ sát đất trong phòng khách, còn chụp ảnh căn hộ, quyết định buổi chiều đến cửa hàng nội thất.

Buổi trưa, cô gặp giám đốc Lê ở một tiệm cá nướng, giám đốc Lê là người miền Nam thích ăn cay, Ôn Noãn cũng ăn chung, chẳng mấy chốc mặt cô đã đỏ cả lên.

Khi ăn gần xong, giám đốc Lê mới bắt đầu nói vào chủ đề chính.

“Chắc em đã biết, Đinh Tranh đã bị tập thể phụ huynh học sinh tẩy chay rồi.”

Ôn Noãn sửng sốt.

Cô bất giác nói: “Sao lại thế được? Mấy ngày trước em còn thấy cô ta rất thân với những phụ huynh đó, hình như còn rất được yêu thích.”

Giám đốc Lê cười đầy ẩn ý.

Cô ấy nói: “Ôn Noãn, em thật sự không biết hay giả vờ không biết thế?”

Mặt Ôn Noãn nghiêm túc, ngập ngừng hỏi: “Có liên quan đến em sao?”

Giám đốc Lê cũng không vòng vo với cô nữa mà nói thẳng: “Phải nói là có liên quan đến luật sư Hoắc nổi tiếng, anh ta đi cùng em đến tham dự buổi họp lớp, hiệu quả giống như bom nguyên tử vậy! Ôn Noãn… những bậc phụ huynh đó đều là những kẻ có đầu óc biết tính toán, bây giờ họ đều muốn thông qua em để lấy lòng Hoắc Minh.”

Cô ấy nhún vai: “Họ đang làm ầm ĩ đòi thay thế Đinh Tranh, muốn mời em về dạy con của họ.”

Tình người mỏng manh, Ôn Noãn cười nhạt.
 
Chương 142


Chương 142

Giám đốc Lê đoán được cô đang nghĩ gì, cũng thấu hiểu: “Em không muốn quay lại cũng được, nếu là chị thì chị cũng không muốn nghe lời than trách, phàn nàn! Dù thế nào đi nữa, Đinh Tranh cũng không thể tiếp tục ở lại Trung tâm âm nhạc, chị nghe nói có người không ưa cô ấy, cô ấy hiện đang khóc lóc van xin trong phòng làm việc của sếp lớn!”

Ôn Noãn đoán được là ai.

Cố Trường Khanh!

Cô và Cố Trường Khanh đã chia tay nhưng người đàn ông này lại dùng mọi thủ đoạn để xâm nhập vào thế giới của cô, tuy nhiên giờ đây trái tim Ôn Noãn đã nguội lạnh.

Giám đốc Lê sáng suốt không nói thêm gì nữa, càng không hỏi về mối quan hệ giữa Ôn Noãn và Hoắc Minh.

Xét đến cùng chỉ là mối quan hệ nam nữ mà thôi!

Sau bữa ăn, giám đốc Lê phải quay lại dọn dẹp mớ hỗn độn mà Đinh Tranh đã gây ra nên vội trở về.

Ôn Noãn ổn định lại tâm trạng.

Chuyện đã qua rồi, cô không muốn nghĩ lại mãi, dù trong lòng Cố Trường Khanh có nghĩ thế nào thì cô cũng không thể bị hắn ảnh hưởng nữa, cô muốn hoàn toàn quên đi người này.

Ôn Noãn bắt taxi tới cửa hàng nội thất.

Cô chọn loại vải đậm phong cách Baroque, đặt mua một tấm rèm dài, lại dựa trên màu này chọn ra hai chiếc bình hoa màu xanh lam, một lớn và một nhỏ.

Chỉ riêng vài món đồ này đã có giá ba trăm bốn mươi ngàn.

Ôn Noãn không hề đau lòng, cô cảm thấy cây đàn dương cầm xứng đáng được trang trí với thứ tốt nhất.

Người quản lý quẹt thẻ thanh toán xong, lịch sự tặng thêm một món quà nhỏ.

“Cô Ôn, chúng tôi sẽ đến giao hàng và lắp đặt trước bốn giờ chiều, cô hãy yên tâm nhé.”

Ôn Noãn mỉm cười.

Cô tiếp tục đi dạo xung quanh, mua thêm khăn trải bàn và đồ trang trí bằng ren khá đẹp, mua được thứ mình thích khiến tâm trạng cô rất tốt, cô còn gửi tin nhắn Zalo báo cho Hoắc Minh rằng có thể sáu giờ tối nay cô mới trở về nhà.

Hoắc Minh trả lời tin nhắn rất nhanh.

[Tuân lệnh, thưa cô giáo Ôn.]

Ôn Noãn đọc vài từ ngắn ngủi đó, trong lòng hơi rung động, cô nghĩ cô đã thật sự thích Hoắc Minh rồi.

Cô không cảm thấy xấu hổ chút nào.

Với một người đàn ông như Hoắc Minh, việc phụ nữ thích anh ấy là chuyện không thể bình thường hơn.

*

Sau khi trở về căn hộ, người thợ lắp đặt đã nhanh chóng đến lắp xong rèm cửa, kết quả còn tốt hơn trong tưởng tượng của Ôn Noãn.

Phối với Morning Dew, thật tuyệt vời.

Ôn Noãn cắm hoa tươi vào bình, trải những món đồ ren xinh đẹp kia vào nơi cần đặt… Cả căn hộ đã thay đổi rất nhiều, ấm áp hơn hẳn.

Tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên.

Ôn Noãn tưởng là thợ lắp đặt quay lại, lập tức đi mở cửa, không ngờ người đang đứng trước cửa chính là Hoắc Minh.

Ôn Noãn đỏ mặt: “Không phải có chìa khóa à, sao lại bấm chuông?”
 
Chương 143


Chương 143

Hoắc Minh vòng tay ôm lấy vòng eo thon của cô, ép người cô vào tủ cạnh cửa ra vào…

Hoắc Minh nghiêng người hôn cô, Ôn Noãn tức khắc bị kỹ năng thành thạo của anh chinh phục, cô ôm lấy cổ anh rồi ngoan ngoãn để anh hôn…

Hôn được một lúc lâu, Hoắc Minh trêu chọc: “Cô giáo Ôn không cho phép thì sao tôi vào được?”

Đây rõ ràng là một câu nói bình thường nhưng anh lại nói cực kỳ mập mờ.

Mặt Ôn Noãn đỏ bừng nhưng cô không muốn lộ ra.

Cô ôm anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”

Hoắc Minh cởi áo khoác ra bước vào nhìn, anh khá ngạc nhiên với thẩm mỹ của Ôn Noãn, đây đúng thật là một thiết kế thuộc trình độ chuyên nghiệp.

“Tự em chọn à?”

“Ừm… Anh thích không?”

Hoắc Minh bế cô lên rồi đi thẳng về phía Morning Dew.

Ôn Noãn được anh đặt xuống.

Phía dưới người cô là nắp đàn dương cầm lạnh lẽo còn phía trên là cơ thể nam tính nóng bỏng. Cô hơi lo lắng vì cô nghe nói vài người rất thích ‘chơi’ trên đàn dương cầm…

Hoắc Minh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.

“Thích… Sao lại không thích chứ? Morning Dew bé nhỏ của tôi đàn một bản nhạc cho tôi nghe đi.”

Ôn Noãn nhận ra mình đã hiểu lầm, cô hơi xấu hổ tự hỏi, chẳng lẽ trên phương diện tình yêu nam nữ, cô còn nóng vội hơn cả Hoắc Minh sao? Cô không muốn thừa nhận nên vội che giấu suy nghĩ.

Dáng vẻ chơi dương cầm của Ôn Noãn rất đẹp.

Cô mặc chiếc váy dài trắng ôm trọn vòng eo thon, dáng người rất chuẩn, rất thích hợp cho đàn ông ôm.

Hoắc Minh đứng phía sau lặng lẽ quan sát…

Khi Ôn Noãn đàn xong, cô quay đầu lại, đang định nói chuyện với anh thì Hoắc Minh bước về phía cô.

Anh cúi xuống hôn cô.

Ôn Noãn đỏ mặt tiếp nhận. Nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, cuối cùng cơ thể cô bị anh nhẹ ấn xuống đàn dương cầm… Morning Dew không chịu được sức nặng phát ra những tiếng trầm choáng ngợp.

Ôn Noãn chợt tỉnh lại.

Cô chống vào vai anh, cắn môi cầu xin: “Đừng ở đây!”

Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô với vẻ mặt chìm trong d*c vọng, khàn giọng nói: “Em không thích ở đây à? Hay là em không thích làm chuyện đó với tôi?”

Ôn Noãn không còn mặt mũi nào trả lời.

Cô cụp mắt xuống, ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên dây thắt lưng anh… Cô không biết cách sử dụng dây thắt lưng nam, loay hoay hồi lâu vẫn không tháo được.

Hoắc Minh nhìn cô bằng đôi mắt đen kịt, lòng bàn tay to lớn của anh phủ lên mu bàn tay cô.

“Để tôi dạy em!”

Mặt Ôn Noãn nóng bừng, sau đó, cô được anh bế vào phòng ngủ chính.

Đêm nay, Hoắc Minh dịu dàng lạ thường, tựa như anh đã dạy cô bằng tất cả sự cẩn thận và kiên nhẫn, Ôn Noãn được hưởng thụ niềm hạnh phúc tột cùng của một người phụ nữ…

 
 
Chương 144


Chương 144

Xong việc.

Ôn Noãn mệt đến mức không muốn động đậy. Cô tựa vào người anh, mái tóc dài màu trà ẩm ướt quấn lấy cơ thể cường tráng của anh làm tăng thêm phần ám muội.

Hoắc Minh tựa vào đầu giường hút thuốc.

Ôn Noãn cảm thấy dáng vẻ anh hút thuốc cực kỳ gợi cảm.

Hoắc Minh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Tối mai em cùng tôi dự một bữa tiệc! Là tiệc của một người chú, người mà lần trước đã đến nhà anh, nhạc sĩ người Hoa Kiều Cảnh Niên.”

Kiều Cảnh Niên?

Ôn Noãn ngồi dậy.

Cô nhìn Hoắc Minh: “Anh quen Kiều Cảnh Niên?”

Đôi mắt đen của Hoắc Minh tối sầm lại, sau đó anh tỏ ra rất thản nhiên: “Chú Kiều và bố tôi là bạn tốt. Sao vậy? Em hâm mộ chú ấy à?”

Ôn Noãn không dám nói thẳng nhưng ánh mắt lại trong trẻo lạ thường.

Hoắc Minh dập tàn thuốc rồi xoay người đè lên cô…

Đêm nay, anh không dễ dàng buông tha cô, anh hệt như cầm thú làm hết lần này tới lần khác, Ôn Noãn cảm thấy có lẽ cơ thể anh đã trống vắng rất lâu, nếu không anh sẽ không sung sức như vậy.



Sáng sớm.

Hoắc Minh lại đánh thức Ôn Noãn.

Ôn Noãn ngẩng đầu chăm chú nhìn những đường nét anh tuấn cùng chiếc cằm bén như dao của anh, dễ dàng nổi lên h@m muốn.

Đang lúc trầm mê, bên ngoài có tiếng động nhẹ, chắc là thím đến làm việc nhà.

Ôn Noãn xấu hổ từ chối.

Cô dựa vào vai Hoắc Minh: “Đừng… Thím ấy đang ở đây.”

Ánh mắt của Hoắc Minh sâu thẳm.

Anh áp vào tai cô, khàn giọng nói: “Vậy tôi cho thím ấy nghỉ phép nửa năm nhé? Khi đó, cả căn hộ chỉ còn lại hai chúng ta, bất cứ lúc nào làm cũng được! Ôn Noãn… Em nói xem được không?”

“Đừng gây chuyện, buổi tối chúng ta làm tiếp!” Ôn Noãn dỗ dành anh.

Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Ôn Noãn khẽ kêu một tiếng, tựa vào vai anh rồi im lặng.

Hoắc Minh trấn an cô, nhanh chóng để bản thân sảng khoái…

Ở bên ngoài, thím đang lặng lẽ làm việc nhà thì đột nhiên nghe thấy có tiếng động trong phòng ngủ chính. Bà ấy là người từng trải nên rất nhanh đoán được chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt già nua không khỏi đỏ bừng.

Lặng lẽ nghe được một lúc, thím thầm nghĩ, trong cuộc đời luật sư Hoắc chưa từng có phụ nữ, tiếng động lại lớn như vậy, một người dịu dàng như cô Ôn không nên bị khi dễ như thế chứ?!



Trong phòng ngủ.

Hoắc Minh kiêng dè về giờ làm việc, dù sao anh vẫn chưa thỏa mãn.

Anh vào phòng tắm rửa, thay bộ quần áo sạch sẽ, thắt cà vạt rồi đi về phía giường lớn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom