Cập nhật mới

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 120


Chương 120

Ôn Noãn quấn khăn tắm đi vào phòng thay đồ, chọn một bộ váy màu cà phê đậm.

Kiểu dáng đơn giản.

Chỉ là kiểu ôm sát người được phủ lớp vải tuyn bên ngoài.

Màu cà phê đậm khiến da Ôn Noãn trông càng trắng hơn, lại thêm chút quyến rũ nữ tính, Ôn Noãn uốn tóc thành những lọn nhỏ, lại tốn thêm nửa tiếng đồng hồ trang điểm.

Làm xong hết, cô nhìn bản thân trong gương.

Đẹp ngoài mức tưởng tượng của cô!

Gương mặt Ôn Noãn khẽ ửng đỏ, cô tưởng tượng bản thân mặc bộ đồ này ôm hôn với Hoắc Minh… Chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã vô cùng mong chờ rồi!

Thời gian không còn sớm, Ôn Noãn chuẩn bị gọi xe đi.

Nhưng cô mới xuống lầu thì thấy một chiếc McLaren màu đen đậu trước cổng, có đôi chân dài tựa vào chiếc xe đắt tiền.

Bộ đồ vest kiểu Anh kinh điển.

Giày da sáng bóng, chưa kể đến gương mặt điển trai còn cuốn hút hơn thường ngày.

Ôn Noãn ngây người.

Hoắc Minh? Không phải anh nói anh sẽ đến thẳng khách sạn sao?

Hoắc Minh dựa vào xe, lười biết khẽ cười: “Nhìn ngốc rồi?”

Ôn Noãn vẫn không dời mắt.

Anh chói mắt thu hút như vậy, tùy ý đứng đây cũng có thể tạo thành ảnh chụp tạp chí.

Hoắc Minh đứng thẳng người, đi về phía cô, lúc cách cô chừng hai bước, anh từ trên cao nhìn cô chăm chú.

“Tối qua có thất vọng không?”

Giọng điệu anh nghiêm túc đến kỳ lạ, Ôn Noãn hiểu được ý anh mặt cũng đỏ ửng, cô cố gắng che giấu…

Hoắc Minh ôm lấy eo cô, kéo cô đến bên cạnh mình.

Thân thể va chạm, cả hai dễ dàng cảm nhận được lẫn nhau.

Hoăc Minh nghiêng người thì thầm vào tai cô: “Eo em nhỏ quá! Bộ đồ cũng rất đẹp.” Nói rồi, ánh mắt anh khẽ lướt qua đôi chân thon dài trắng nõn của cô.

Lúc ngồi vào xe, Ôn Noãn nhìn Hoắc Minh.

Bình thường anh đã đủ đẹp rồi, nhưng hôm nay trông lại càng xuất chúng.

Hoắc Minh nhận ra ánh mắt cô, nghiêng người nhìn cô, khóe miệng anh ngậm ý cười nhưng lại đứng đắn nói: “Cô giáo Ôn, kiềm chế chút đi!”

Ôn Noãn bị anh nói đến đỏ mặt.

Hoắc Minh lại nghiêng người, kề sát bên tai cô nói thầm: “Đừng làm váy bị bẩn, hửm?”

Anh thật vô lại!

Ôn Noãn quay mặt nhìn bên ngoài: “Anh lái xe đi.”

Hoắc Minh khẽ cười, đạp nhẹ chân ga…

Hai mươi phút sau, chiếc xe thể thao màu đen chạy đến khách sạn sáu sao duy nhất ở thành phố B.

Nhân viên gác cổng nhận ra Hoắc Minh, kính cẩn chào hỏi: “Luật sư Hoắc, đến dùng cơm sao?”

Hoắc Minh nghiêm túc gật đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 121


Chương 121

Chiếc xe chầm chậm đi vào, anh dừng xe trước cửa khách sạn, rồi cởi dây an toàn cho Ôn Noãn: “Xuống bãi đậu xe còn phải đi bộ một đoạn nữa, em ở đây đợi tôi!”

Ôn Noãn nhìn giày cao gót trên chân mình…

Luật sư Hoắc quan tâm, phụ nữ đều không chịu nổi.

Cô hơi rung động, chủ động nghiêng qua hôn anh.

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, giọng trầm thấp: “Vội vậy sao? Đây là trước cửa khách sạn đấy.”

Ôn Noãn có chút xấu hổ.

Cô xuống xe vứt lại một câu: “Tôi đi trước, lát nữa anh cứ vào thẳng sảnh tiệc tìm tôi.”

Hoắc Minh khẽ cười, cũng chẳng nói được hay không.

Ôn Noãn xuống xe nhìn anh lái xe đi, cô mới hơi hối hận, nhỡ đâu Hoắc Minh chạy đi thì phải làm sao?

Đang nghĩ thì Bạch Vi đi đến.

Bạch Vi không dẫn theo chồng mình đến, thấy có mỗi Ôn Noãn thì không kiềm được, thấp giọng nói: “Ôn Noãn à, đôi chân này của cậu, luật sư Hoắc có mất nửa cái mạng cũng sẽ chết trên người cậu!”

Ôn Noãn mới bị Hoắc Minh trêu chọc.

Bạch Vi trêu cô cũng ngại nói, trước mắt thì cô và luật sư Hoắc vẫn rất “đơn thuần”.

Mấy chuyện riêng tư này Bạch Vi không biết, cô ấy chỉ quan tâm một chuyện.

“Hoắc Minh đâu rồi?”

Ôn Noãn vén nhẹ mái tóc màu nâu của mình, hơi mất tự nhiên nói: “Đi đậu xe rồi, chúng ta lên trước đi.”

Bạch Vi trêu ghẹo: “Được đấy! Cũng ra vẻ vợ chồng nhỉ?” Cô ấy nóng lòng muốn thấy Đinh Tranh bị vả mặt, bèn kéo Ôn Noãn vào thang máy.

Trong thang máy không có người khác.

Bạch Vi không nhịn được muốn nhân cơ hội sờ cô: “Chân này đúng là không tệ đấy!”

Ôn Noãn đỏ mặt, tim đập nhanh liếc nhìn cô ấy.

Bạch Vi cười nheo mắt.

Thang máy dừng ở tầng sảnh tiệc, cửa mở ra thì thấy Đinh Tranh đang đứng trước cửa sảnh tiệc.

Tối nay cô ta mặc một bộ lễ phục màu đỏ bó sát, có chút long trọng.

Bạch Vi cười nói: “Cũng khá vui đấy!”

Cô liếc mắt đã thấy Cố Trường Khanh.

Hắn ngồi ở vị trí tốt nhất trong sảnh tiệc, rõ ràng hắn cũng nhìn thấy cô rồi.

Ánh mắt Cố Trường Khanh có chút kinh ngạc.

Trước giờ hắn vẫn biết Ôn Noãn rất xinh, nhưng tối nay cô không giống như trước, cả người đầy hương vị phụ nữ, là kiểu phong thái khiến đàn ông rất muốn ôm ấp, rất muốn “làm” chuyện kia với cô.

Bạch Vi kề tai nói nhỏ với Ôn Noãn: “Tớ đoán, Đinh Tranh chắc chắn đã sắp xếp bọn mình ngồi cạnh Cố Trường Khanh rồi! Cô ta không chết tâm nhỉ? Cứ muốn so với cậu.”

Ôn Noãn cũng cạn lời.

Cô và Cố Trường Khanh đã chẳng còn quan hệ gì, Đinh Tranh nhắm nhầm kẻ địch rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 122


Chương 122

Lại nói bản thân cô bỏ công sức trang điểm, căn bản không phải vì Cố Trường Khanh, ngược lại càng giống như đang hẹn hò với Hoắc Minh vậy.

Anh nói, tối nay muốn làm đến cùng…

Nghĩ đến Hoắc Minh, mắt Ôn Noãn ướt át.

Tuổi của cô nằm ở khoảng giữa con gái và phụ nữ, một khi đã cảm động thì vô cùng động lòng người.

Cố Trường Khanh ngồi đó.

Mấy cô gái kia cứ mở miệng ra là Tổng Giám đốc Cố, vừa cung kính vừa tâng bốc hắn, trong số đó cũng có không ít cô gái xinh đẹp lại biết lấy lòng người khác, nếu như là trước đây có lẽ hắn sẽ sẵn lòng chọn bừa một người rồi chơi cho vui, xong việc thì cho chút lợi ích!

Nhưng bây giờ Cố Trường Khanh chướng mắt với tất cả bọn họ.

Mấy cô gái này ai cũng kém Ôn Noãn.

Cố Trường Khanh cầm ly rượu lên, thỉnh thoảng nhấp một ngụm thưởng thức, anh ta nhìn chằm chằm Ôn Noãn.

Bên kia, Ôn Noãn và Bạch Vi ra trả phần tiền riêng của mình.

Đinh Tranh nhận lấy chẳng thèm khách sáo, giả cười: “Ngại quá Ôn Noãn, gia cảnh nhà cô sa sút rồi mà còn bắt cô trả phần này. Nếu không cứ để mọi người chia đều cho?”

Giọng nói của cô ta không nhỏ, đủ để tất cả mọi người nghe thấy, cô ta muốn khiến Ôn Noãn khó xử.

Ôn Noãn cười nhẹ: “Không cần, tôi vẫn trả được!”

Đinh Tranh đếm tiền, bất ngờ nhìn Ôn Noãn: “Cô trả tiền cho hai người hả? Ôn Noãn, chẳng lẽ cô thật sự muốn đưa ông già của cô tới tham gia họp lớp sao?”

Không đợi Ôn Noãn mở miệng, cô ta che miệng cười duyên: “Xem ra tính chiếm hữu của ông chú này cũng mạnh ghê!”

Cả phòng lặng ngắt như tờ.

Mấy người bạn học cũ đều tỏ vẻ hứng thú với chuyện này.

Trước kia Ôn Noãn là hoa khôi của học viện âm nhạc, gia cảnh tầm trung, không ngờ cũng sẽ lưu lạc đến nông nỗi này. Trước đây lúc thấy bài đăng trên trang web trường, bọn họ còn không tin, nhưng bây giờ là do Đinh Tranh tự mình nói ra…

Vậy chắc chắn là sự thật!

Trong bọn họ có người đồng tình, có người thì cười nhạo, còn có mấy người thể hiện xa cách rõ ràng! Mấy người ban đầu ngồi chung một bàn với Ôn Noãn đã lặng lẽ muốn đổi chỗ ngồi.

Lòng người nóng lạnh, mỏng manh đến thế!

Ngay cả mấy vị hiệu trưởng của học viện âm nhạc cũng âm thầm cảm thán, con người khi ra ngoài xã hội đã không còn đơn thuần như lúc còn đang đi học nữa.

Đinh Tranh quan sát không khí trong phòng, cười hài lòng.

Đây là điều mà cô ta muốn!

Ai bảo Ôn Noãn thật tìm một ông già cơ chứ?

Cố Trường Khanh khẽ nhíu mày: Đinh Tranh quá đáng rồi, ai cho cô ta sự tự tin đó, để cô ta cảm thấy cô ta có thể tùy ý bắt nạt Ôn Noãn?

Anh ta đang định đứng dậy, cửa thang máy từ từ mở ra…

Hoắc Minh từ bên trong bước ra.

Cao lớn anh tuấn, khí chất sang quý.

Phòng tiệc ồn ào, bọn họ không tin mình lại có thể thấy Hoắc Minh thật ở ngoài đời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 123


Chương 123

[Trời ạ! Còn đẹp trai hơn cả trên tạp chí!]

[Khí chất đó, đôi chân đó, còn có cái mũi cao thẳng kia!]

[… Hoắc Minh tới nơi này làm gì?]



Hiệu trưởng học viện âm nhạc và Đại học T đã đứng dậy, còn có những phụ huynh học sinh có thân phận cũng đồng loạt đứng dậy chào hỏi Hoắc Minh.

Ở thành phố B, ai có được mối quan hệ với nhà họ Hoắc, kẻ đó sẽ phát tài!

Tuy nói Hoắc Minh vốn lạnh lùng, nhưng lộ mặt nhiều một chút cũng có chỗ lợi, gặp mặt đã có ba phần tình cảm mà!

Không ngờ tới, hôm nay Hoắc Minh lại cực kỳ bình dị gần gũi.

Anh khiêm tốn đúng mực, uyển chuyển từ chối mấy điếu thuốc lá đưa qua: “Bạn gái không cho hút!”

Hả!

Bạn gái?

Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai ngọc của Ôn Noãn, mỉm cười: “Thật sự không cần khách đâu, tôi cũng giống như mọi người tới đây để ăn cơm! Ôn Noãn không thích tôi hút thuốc.”

Mọi người đều ngây ra!

Lượng tin tức từ lời nói của Hoắc Minh quá lớn.

Ôn Noãn?

Người vừa mới nói là đang đi theo một ông già, thế mà lại là bạn gái của Hoắc Minh!

Phòng tiệc lặng im không tiếng động, một lúc lâu trôi qua cũng không ai thốt nên lời.

Hoắc Minh nở nụ cười mê người, anh điểm danh Cố Trường Khanh: “Trường Khanh, tôi và Ôn Noãn yêu đương, mấy bạn học ở đây có vẻ rất bất ngờ!”

Cả người Cố Trường Khanh cứng đờ, anh ta gần như không thể cử động.

À! Anh ta cũng thật buồn cười!

Mới vừa rồi anh ta còn muốn giải vây cho Ôn Noãn, thế nhưng người ta đã mang theo kỵ sĩ bảo vệ tới rồi, lại còn là người đàn ông tôn quý có quyền thế nhất thành phố B nữa!

Cố Trường Khanh bưng chén rượu, một ngụm uống cạn.

Sau đó anh ta cười lạnh: “Trai tài gái sắc, đẹp đôi!”

Có một câu của anh ta, toàn bộ đàn ông ngồi ở đây đều dập thuốc, bởi vì bạn gái của luật sư Hoắc không thích người hút thuốc…

Tất cả mọi người dập thuốc, hành động chỉnh tề.

Trường hợp này khiến Ôn Noãn vừa thẹn lại vừa bực.

Cô có bao giờ cấm Hoắc Minh hút thuốc đâu, bình thường ở nhà anh chẳng có chút kiêng dè nào, thậm chí có khi còn dựa vào đầu giường hút, hứng lên lại còn muốn đè cô hôn môi.

Anh chẳng biết xấu hổ tí nào!

Thế nhưng được chứng kiến nhiều người có thân phận khi đứng trước mặt Hoắc Minh lại cư xử như con cháu thế này… Ít nhiều trong lòng Ôn Noãn cũng dâng lên chút hư vinh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 124


Chương 124

Hoắc Minh cong khóe miệng, nở nụ cười mê người: “Cô giáo Ôn đã có đủ thể diện hay chưa?”

Ôn Noãn biết, tất cả mọi lời đồn đãi không tốt đều đã bị đạp đổ, có rất nhiều người đã chủ động làm sáng tỏ thay cô chỉ vì để lấy lòng Hoắc Minh.

Thế nhưng những điều đó không quan trọng, hiện tại trong mắt cô chỉ có mỗi Hoắc Minh.

Hoắc Minh ôm Ôn Noãn đi vào trong.

Những người đó tinh ý nhường vị trí chủ trì trong phòng tiệc để Hoắc Minh và Ôn Noãn ngồi xuống, mấy vị lãnh đạo trong trường nhìn về phía Ôn Noãn với vẻ mặt từ ái: “Ôn Noãn, em phải chăm sóc luật sư Hoắc cho tốt.”

Ôn Noãn chỉ cười nhẹ!

Tiếp theo, hơn trăm người trong phòng tiệc không ngừng tiến tới kính rượu.

Hoắc Minh có thể uống rượu, nhưng rượu anh uống cũng phải tùy người mời.

Trong cái sảnh này cũng chẳng có ai để anh phải nể mặt, anh khiêm tốn mà cũng không thiếu lễ phép dùng nước thay rượu, tùy tiện nói vài câu xã giao.

Bình thường Ôn Noãn đã quen chăm sóc anh, bây giờ cũng tự nhiên chia thức ăn cho anh.

Bạch Vi ngồi ở đối diện cô, lúc này cô ấy hoàn toàn không định trêu đùa Ôn Noãn, mà đôi mắt đỏ bừng.

Đứa nhỏ xấu xa này! Cuối cùng cũng đã tới được bước này!

Đồ ngốc, phải hạnh phúc nhé!

Cô ấy tin với thái độ hiện giờ của Hoắc Minh, dù cho anh không kết hôn với Ôn Noãn, sau này cũng sẽ sắp xếp tốt cho cô.

Phòng tiệc rất náo nhiệt, Đinh Tranh vẫn đứng ở cửa vào.

Cô ta vẫn đang lạc trong khiếp sợ, chờ tới lúc hoàn hồn, trên mặt chỉ còn cảm giác cay nóng. Cô ta vẫn luôn muốn khiến Ôn Noãn mất mặt, nhưng không ngờ rằng đến cuối cùng thì kẻ nhục lại là mình, lúc này bộ váy sang quý đang mặc trên người mà cô ta đã cắn răng mua cũng biến thành trò cười.

Thế mà Ôn Noãn lại leo lên được Hoắc Minh!

Dựa vào cái gì chứ?

Đinh Tranh cô ta có chỗ nào kém hơn Ôn Noãn?

Sự ghen ghét khiến Đinh Tranh hoàn toàn thay đổi, cô ta bưng một ly rượu vang đỏ đi đến trước mặt Hoắc Minh và Ôn Noãn.

Cô ta nở nụ cười rạng rỡ, muốn mời rượu Hoắc Minh.

“Luật sư Hoắc, tôi là bạn đại học của Ôn Noãn, rất vui được làm quen với anh.”

Hoắc Minh đang hưởng thụ sự chăm sóc của Ôn Noãn, Đinh Tranh lại đi tới đây, anh giương mắt nhìn một cái là đã đoán được thân phận của đối phương, đây còn không phải là người tình của Cố Trường Khanh hay sao!

Hoắc Minh lấy khăn ăn thong thả ung dung lau tay. Xuất thân là cậu ấm của một gia tộc hiển hách đúng là không giống người thường, mỗi ngón tay đều giống hệt như một tác phẩm nghệ thuật.

Hoắc Minh ném khăn ăn xuống, bỗng nhiên nhìn về phía Ôn Noãn đang ngồi bên cạnh, dáng vẻ cực kỳ tôn trọng bạn gái.

“Anh làm quen với cô ta, có phải sẽ khiến em thấy không vui không?”

Lời này khiến Đinh Tranh có hơi khó xử.

Người ở bốn phía lia ánh mắt mập mờ tới, có không ít người biết mấy chuyện riêng tư của Đinh Tranh và Cố Trường Khanh, bởi vì lúc Cố Trường Khanh qua lại với cô ta cũng không tránh né gì, rõ ràng không đặt cô ta trong lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 125


Chương 125

Đinh Tranh cũng rất lợi hại, dám công khai dụ dỗ Hoắc Minh.

Ôn Noãn còn đang bên cạnh đấy!

Từ trước đến nay Ôn Noãn biết rõ tính tình ác liệt của Hoắc Minh, cô không mắc lừa: “Đây là quyền tự do của anh.”

Hoắc Minh nhéo mặt cô, xem như buông tha cho cô.

Sau đó anh lại đứng lên, lễ phép nói với Đinh Tranh: “Cô Đinh, ly rượu này tôi nhận.”

Ôi…

Tất cả mọi người đều rất bất ngờ, chẳng lẽ gu của luật sư Hoắc cũng kém như vậy sao?

Hoắc Minh nở nụ cười mê người, lái sang chuyện khác: “Thế nhưng tôi lại lái xe tới đây, lát nữa còn phải đưa Ôn Noãn trở về! Trường Khanh… Cậu có tài xế đi cùng! Hay cậu thay tôi nhận ly rượu này của cô Đinh đi.”

Hoắc Minh nói xong, cả phòng yên tĩnh…

Luật sư Hoắc chắc chắn đã biết mối quan hệ giữa Cố Trường Khanh và Đinh Tranh, lúc này rõ ràng đang dùng thân phận để áp chế!

Ôi!

Thật không hổ là Diêm Vương ngành luật!

Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Cố Trường Khanh đứng dậy…

Đừng nói dù hắn là con rể tương lai nhà họ Hoắc, chỉ bằng một câu của Hoắc Minh cũng đã có thể khiến Cố Thị chết đứng, dù thế nào thì hắn cũng phải cho Hoắc Minh phần mặt mũi này.

Cố Trường Khanh không chỉ tàn nhẫn, hắn còn có thể vừa co vừa duỗi.

Hắn bưng chén rượu, chạm nhẹ một cái với Đinh Tranh, ngửa đầu uống cạn.

Đinh Tranh còn chưa kịp phản ứng.

Cố Trường Khanh mặc kệ cô ta. Hắn thẳng lưng đứng ở bên cạnh Ôn Noãn, rót cho mình rồi rót cho Ôn Noãn một ly, sau đó nâng ly lên: “Anh rể phải lái xe, tôi mời chị dâu tương lai.”

Ôn Noãn không ngờ Cố Trường Khanh sẽ gây khó dễ với mình.

Hắn điên hay có bệnh trong người?

Bạch Vi không nhìn nổi, la lên: “Cố Trường Khanh anh muốn uống rượu đúng không, tôi uống với anh.”

Cố Trường Khanh đè đầu vai của cô ấy lại, không cho cô ấy đứng dậy.

“Cô Bạch! Tôi đang nói chuyện với Ôn Noãn!”

Hiện trường im ắng, ai cũng biết thời niên thiếu Ôn Noãn đã từng theo đuổi Cố Trường Khanh bốn năm, thái độ của Cố Trường Khanh bây giờ rõ ràng đang khiến người ta khó xử, ai cũng không dám nhiều lời.

Cả người Ôn Noãn cứng đờ!

Một tiếng cười khẽ vang lên…

Hoắc Minh nhẹ nhàng đặt một cánh tay lên lưng ghế Ôn Noãn, nở nụ cười vô cùng ưu nhã hiền hoà.

Anh dịu dàng hỏi cô: “Có biết lái xe không?”

Ôn Noãn không rõ nguyên do, gật đầu, sau đó cô bị anh nắm tay.

Hoắc Minh lại đứng dậy, cười với Cố Trường Khanh: “Ôn Noãn không khỏe, tôi uống thay cô ấy!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 126


Chương 126

Anh vừa dứt lời, những người khác đã nhỏ giọng xì xào.

Đinh Tranh kính rượu anh còn nói phải lái xe, lúc này thì uống được rồi hả?

Đúng là tiêu chuẩn kép!

Hoắc Minh chẳng hề thấy ngại với chuyện tiêu chuẩn kép này, anh nâng chén rượu của Ôn Noãn lên, ưu nhã uống hết ly rượu vang đỏ, còn Cố Trường Khanh lại nắm chặt chén rượu, xương ngón tay trắng bệch.

Hắn cười lạnh: Bọn họ đã tới mức nào rồi chứ!

Tâm trạng của Cố Trường Khanh không tốt, cũng uống một hơi cạn sạch.

Hắn uống xong, ánh mắt mang theo chút tình cảm lưu luyến xẹt qua Ôn Noãn, Ôn Noãn không dám đối diện với hắn, sợ Hoắc Minh quay về lại xử lý cô.

Hoắc Minh cười nhẹ.

Tướng mạo của anh vốn đã xuất chúng, lúc cười lên còn có lúm đồng tiền nhạt, rất mê người.

Mấy người phụ nữ ở đây bị anh mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo, ai cũng muốn nói chuyện đôi ba câu với luật sư Hoắc, đặc biệt là mấy vị phụ huynh học sinh, bọn họ cũng muốn tạo điều kiện cho chồng mình.

Thế nhưng Hoắc Minh chẳng để họ vào mắt, anh chỉ dịu dàng với mỗi mình Ôn Noãn, thái độ đối với người khác lại giống như trăng sáng trên trời cao, chỉ có thể nhìn từ xa.

Không khí lại bắt đầu sôi động, vẫn có người tới đây kính rượu, nhưng chẳng còn ai dám không biết tự lượng sức mình bắt Hoắc Minh uống rượu, lại không thể ngờ được Hoắc Minh lại phá lệ, sau đó cũng uống thêm mấy chén.

Ôn Noãn gắp đồ ăn cho anh: “Uống ít thôi.”

Hoắc Minh nhìn cô với ánh mắt sâu hun hút, có vẻ vì uống rượu nên Ôn Noãn cảm thấy ánh mắt anh cũng trở nên khác lạ, trên mặt cô phiếm hồng.

Hoắc Minh xoa nắn tay cô dưới bàn.

Giọng nói anh khàn ấm: “Chờ lát nữa chúng ta đi trước, nhé?”

Ôn Noãn nhìn thấu dục vọng ẩn sâu trong mắt anh, cô khẽ cắn môi dưới, không ngờ được ở nơi công cộng mà anh cũng có thể tán tỉnh cô, thế nhưng cô lại không từ chối được một Hoắc Minh như vậy.

Cô không đồng ý cũng không từ chối.

Hoắc Minh cười, anh đứng dậy chào tạm biệt với mấy vị hiệu trưởng của học viện âm nhạc, nói đôi lời khách sáo, khiến mấy vị lãnh đạo được sủng mà kinh sợ.

Ôn Noãn thấy dáng vẻ tự nhiên của anh.

Cô nghĩ: Đây rốt cuộc là buổi họp lớp của ai thế!

Đúng lúc này, Đinh Tranh tới đây, vẫn mặc bộ váy bó sát phác họa toàn bộ dáng người kia.

Mặt cô ta ửng hồng, giọng nói mềm mại như nước chảy.

“Luật sư Hoắc phải đi rồi sao?”

Ôn Noãn ở bên cạnh Hoắc Minh, tất nhiên có thể nghe thấy toàn bộ.

Cô rất bội phục Đinh Tranh.

Chẳng những có thể quăng hết thể diện, bản lĩnh quyến rũ đàn ông cũng rất mạnh, cô không khỏi nhìn về phía Hoắc Minh, muốn biết anh có bị Đinh Tranh hấp dẫn hay không…

Hoắc Minh không đáp lời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 127


Chương 127

Đinh Tranh không muốn từ bỏ một cơ hội như vậy, rất muốn thể hiện chút gì đó, cô ta nói chuyện với mấy vị hiệu trưởng bằng giọng điệu vô cùng thân quen: “Em có quen biết với Giám đốc của khách sạn này, bọn họ đồng ý chiết khấu cho chúng ta 5%.”

Mấy vị hiệu trưởng khen cô ta có năng lực.

Đinh Tranh lại nhìn Hoắc Minh, tiếp tục nói: “Đây là khách sạn sáu sao, trừ phi có mối quan hệ rất mạnh nếu không sẽ không cho giảm giá.”

Trong ánh mắt kinh ngạc, Đinh Tranh cảm thấy ít nhiều Hoắc Minh cũng phải nhìn cô ta bằng con mắt khác.

Cô ta không khỏi đắc ý.

Hừ! Ngoại trừ gương mặt kia, Ôn Noãn có điểm nào sánh được với cô ta chứ?

Đúng lúc này, cửa phòng tiệc bị đẩy ra, một giọng nói trung niên vang lên: “Hoắc Minh, hóa ra cậu ở đây!”

Người vừa bước vào chính là Tổng Giám đốc Lâm của khách sạn này.

Tổng Giám đốc Lâm nhiệt tình nắm lấy tay Hoắc Minh, trong giọng nói mang theo vẻ thân mật: “Vừa rồi nghe cấp dưới nói cậu tới đây ăn cơm, tôi còn không tin một Đại Phật Gia như cậu còn có thể tới cái miếu nhỏ này của tôi, tới đây xem thì đúng là cậu thật!”

Hoắc Minh cười nhẹ: “Tổng Giám đốc Lâm khiêm tốn quá!”

“Hoắc Minh, cậu gọi tôi là Tổng Giám đốc Lâm mới là khách sáo đấy! Chúng ta biết nhau đã bao năm rồi chứ.”

Tổng Giám đốc Lâm tinh mắt nhìn về phía Ôn Noãn.

Hoắc Minh giới thiệu với ông ấy: “Bạn gái của tôi, Ôn Noãn, tôi tới tham gia họp lớp cùng cô ấy.”

Tổng Giám đốc Lâm cúi người nhẹ bắt tay với Ôn Noãn.

Ông ấy làm kinh doanh, miệng như được quét mật: “Em dâu không chỉ xinh đẹp, khí chất cũng rất xuất chúng.”

Ôn Noãn không khỏi đắc ý.

Tổng Giám đốc Lâm cũng từng được Hoắc Minh giúp đỡ, sau một trận kiện tụng sinh tử đã cứu được tính mạng của cả nhà ông ấy, giờ vừa hay tìm được cớ để báo đáp ân tình, lấy Ôn Noãn làm điểm tựa: “Lần đầu tiên gặp em dâu, tôi cũng không chuẩn bị cái gì cả, đồ ăn và rượu ngày hôm nay miễn phí toàn bộ.”

Mấy trăm ngàn cứ miễn phí thế sao?

Ôn Noãn cảm thấy không ổn lắm, cô sợ Hoắc Minh nợ ân tình của người ta.

Nhưng Hoắc Minh lại thoải mái đồng ý, anh ôm lấy bờ vai ngọc của Ôn Noãn rồi mỉm cười: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Lâm đã chiêu đãi, để hôm nào tôi mời ông bữa cơm.”

Tổng Giám đốc Lâm thấy anh phải đi, ông ấy cũng là người từng trải, có thể thông cảm được.

Chà chà! Còn không phải là chuyện nam nữ đó sao!

Ông ấy tự mình đưa Hoắc Minh đến thang máy, mãi đến khi xuống dưới lầu mới thôi…

Trong phòng tiệc.

Không khí lặng im, đặc biệt là Đinh Tranh cực kỳ khó xử, thứ cô ta nỗ lực a dua lấy lòng, Ôn Noãn không cần tốn chút công sức đã có được, cô ta có cảm giác mình chẳng khác gì một thằng hề!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 128


Chương 128

Đinh Tranh cầm bình rượu, tự rót cho chính mình.

Cô ta miễn cưỡng cười: “Một chai mấy chục ngàn, nhờ mặt mũi của Ôn Noãn nên được uống miễn phí đấy!”

Cô ta vừa dứt lời, đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía Cố Trường Khanh.

Cố Trường Khanh quay đầu rời đi.

Đinh Tranh uống quá nhiều, đứng ở phía sau hắn hô to: “Cố Trường Khanh, anh là đồ khốn nạn… Em yêu anh, em yêu anh còn hơn cả Ôn Noãn nữa!”

Cố Trường Khanh xoay người cười lạnh: “Tình yêu của cô rẻ mạt quá!”

Đinh Tranh gào khóc.

Tình huống này vô cùng khó xử, những người tham gia họp lớp lần này có ai mà ngờ được chuyện sẽ kết thúc như thế.

……

Ôn Noãn đi theo Hoắc Minh xuống bãi đỗ xe tầng ngầm.

Cô ngồi vào ghế điều khiển, cởi giày cao gót ra, nhẹ giọng nói: “Sớm biết vậy đã mang đôi giày đế bằng tới đây rồi.”

Ôn Noãn có đôi chân đẹp, mu bàn chân cũng đẹp, hình dáng và màu da đều là cực phẩm.

Hoắc Minh tựa lưng vào ghế, ngồi nhìn cô. Ôn Noãn bị anh nhìn đến mặt đỏ tim đập.

Anh nói nhỏ: “Chân trần thì lái xe kiểu gì? Đi lên lầu thuê phòng nhé?”

Ôn Noãn chưa từng làm vậy với đàn ông bao giờ, tóm lại vẫn có hơi không thoải mái, vì thế cô nâng gương mặt anh tuấn kia lên rồi nhẹ nhàng nói: “Gọi người lái thay tới đi!”

Hoắc Minh không nói gì, đôi mắt đen sâu hun hút.

Một lát sau, anh dùng một tay nâng cả người cô lên rồi ôm lấy…

Ôn Noãn đấm nhẹ anh: “Đây là bãi đỗ xe.”

“Lần trước chúng ta cũng hôn môi ở bãi đỗ xe, em còn ôm tôi không buông đấy.” Cái mũi cao thẳng của anh chống lên mũi cô, hơi thở nóng bỏng, quẩn quanh hô hấp của cô.

Ôn Noãn thấy anh đã động tình lắm rồi, cũng đành ỡm ờ.

Đàn ông đã uống rượu vào, quả nhiên không giống với bình thường, rất… Phóng túng!

Anh có kỹ thuật tốt, mới vài lần mà Ôn Noãn đã gục ngã trong lòng ngực anh, đôi tay ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, hôn anh điên cuồng, nhiệt độ trong xe dần dần tăng lên…

Hoắc Minh thật sự động tình, anh dựa vào trán của Ôn Noãn, giọng nói khàn đặc: “Để anh nói Tổng Giám đốc Lâm điều người lái xe chở chúng ta về.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng cắn môi.

Hoắc Minh uống rượu vô thì đúng là cầm thú…

Tổng Giám đốc Lâm rất đáng tin cậy, nhanh chóng phái tài xế thân tín tới đưa bọn họ về tới chung cư an toàn.

Hoắc Minh nhẫn nại hồi lâu, vừa mới vào thang máy đã bắt đầu hôn Ôn Noãn. Tới trong nhà, lúc Ôn Noãn đổi dép lê, anh ôm lấy eo cô từ phía sau, cắn nhẹ vành tai của cô: “Mặc bộ đồ này cũng được.”

Ôn Noãn kinh ngạc.

Cô còn cho rằng ít nhiều gì cũng phải tắm rửa thoải mái đã chứ.

Hoắc Minh đã chặn ngang bế cô lên, vừa cúi đầu hôn cô vừa mạnh mẽ cởi giày cao gót của cô ra, anh động tình vừa thô bạo lại vừa quyến rũ, Ôn Noãn chẳng thể từ chối…

Cô ôm lấy cổ anh, ánh mắt dịu dàng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 129


Chương 129

“Hoắc Minh, anh nhẹ chút.”

Đối với chuyện giường chiếu, anh nhiệt tình như lửa, Ôn Noãn cũng rất phối hợp, vì thế anh chẳng thèm kiêng dè, buông thả hưởng thụ.

Mãi đến lúc …

Hoắc Minh có hơi kinh ngạc, đây lại là lần đầu tiên của Ôn Noãn.

Bốn năm ở bên Cố Trường Khanh, cô thật chưa từng làm chuyện đó sao?

Mặc dù Hoắc Minh không có chấp niệm về lần đầu, nhưng một người phụ nữ thân mình sạch sẽ đi theo anh vẫn khiến anh vui sướng, anh nhẹ nhàng ôm hôn Ôn Noãn, dịu dàng nói: “Tôi không biết, Ôn Noãn, em nên nói với tôi sớm hơn chứ!”

Nếu vậy, anh sẽ dịu dàng hơn nữa.

Mặt Ôn Noãn đỏ bừng, cô nhẹ nhàng quay đi.

Dáng vẻ trong sáng lại ngượng ngùng của cô khiến đàn ông thương tiếc vô cùng, Hoắc Minh quan tâm đây là lần đầu của cô, chỉ làm với cô hai lần…

*

Ngay vào khoảnh khắc bọn họ ôm hôn nhau triền miên trong bãi đỗ xe khách sạn, cách đó không xa đã có một chiếc xe màu đen đang đỗ, Cố Trường Khanh ngồi bên trong.

Cố Trường Khanh nhìn rất lâu.

Hắn như đang tự ngược đãi bản thân ngồi nhìn Ôn Noãn và Hoắc Minh hôn môi, hắn thậm chí có thể thấy Ôn Noãn chủ động hôn lên cằm người đàn ông kia… Mỗi thay đổi biểu cảm trên gương mặt cô, hắn đều thấy rõ ràng!

Ôn Noãn thích Hoắc Minh!

Biết được điều này khiến sắc mặt của Cố Trường Khanh trở nên tái nhợt.

Tài xế ngồi phía trước nắm chặt tay lái, không dám thở mạnh một hơi, mãi đến khi Cố Trường Khanh nhẹ giọng lên tiếng: “Đi thôi!”

Lúc này tài xế mới nhẹ nhàng thở ra, anh ta từ từ lái chiếc xe ra khỏi bãi đỗ xe, chạy được một đoạn đường rồi mới dám hỏi: “Ngài Cố đang chuẩn bị đi đâu vậy?”

Giọng điệu Cố Trường Khanh nhàn nhạt: “Tới câu lạc bộ đi!”

Tài xế là thân tín của hắn, biết rõ câu lạc bộ nào là nơi ngài Cố thường tới chơi, vì thế anh ta quay đầu xe lại…

Cố Trường Khanh vào câu lạc bộ gọi rượu uống.

Tới phòng riêng trong câu lạc bộ, hắn thừa dịp uống say, gọi Mạn Mạn tới ở cùng hắn.

Mạn Mạn rất thích Cố Trường Khanh, thử hỏi có ai mà không thích một người đàn ông đẹp trai lắm tiền lại còn hào phóng nữa chứ? Mạn Mạn dựa vào bên người hắn, uống rượu cùng hắn, còn hát thêm mấy bản tình ca. Nhưng Cố Trường Khanh không cần mấy thứ này, lúc này hắn chỉ cần một người phụ nữ dùng để giải quyết cơn phẫn hận đối với Ôn Noãn.

Đúng vậy, là phẫn hận!

Mạn Mạn ngồi trước mặt cực kỳ giống với Ôn Noãn, cô ta trở thành đối tượng để hắn xả cơn tức, hắn không hề dịu dàng một chút nào, hung hăng tra tấn cô gái trong lòng ngực, hắn nằm trên người cô ta, dựa vào bên cổ cô ta, giọng nói quyến rũ khàn đặc: “Anh có chỗ nào không bằng hắn? Thích của em đâu rồi, cho hắn hết rồi sao?… Ôn Noãn em nói đi! Em nói cho anh biết đi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 130


 

Chương 130

Dường như vì hắn đã quá cuồng si, cô gái sợ tới mức bật khóc.

Thân hình mỏng manh của cô ta run bần bật: “Anh Cố, tôi không phải Ôn Noãn… Tôi là Mạn Mạn.”

Cố Trường Khanh mở đôi mắt say mèm ra.

Trong mắt hắn đỏ bừng, nhìn có hơi khủng bố.

Khuôn mặt nhỏ trong lòng ngực yếu đuối động lòng người, quả thật không phải Ôn Noãn.

Người phụ nữ kia tự tin rực rỡ, nào có vẻ mặt thần thái đáng thương như vậy được! Cố Trường Khanh cắn chặt răng, hắn rất muốn tiếp tục, nhưng cho dù là sinh lý hay là tâm lý đều khiến hắn không thể tiếp nhận người phụ nữ khác.

Cho dù là một gương mặt cực giống với Ôn Noãn.

Cố Trường Khanh xoay người sang một bên, hắn nửa nằm nửa ngồi liệt trên sô pha, nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Cô đi ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.”

Cô gái nhìn Cố Trường Khanh.

Cố Trường Khanh dùng khuỷu tay che mắt lại, giọng nói khàn đặc: “Ra ngoài!”

Quá chật vật!

Thật sự quá chật vật!

Sao Cố Trường Khanh hắn lại rơi vào hoàn cảnh thế này?

Trên khuôn mặt nhỏ của Mạn Mạn còn vương nước mắt, cô ta chậm rãi kéo quần áo lại.

Lúc đứng dậy từ trên sô pha, chân cô ta còn đang run rẩy, không thể đứng nổi, nhưng cho dù vậy cô ta cũng không dám ở lại khiến hắn không vui, mạnh mẽ chống đỡ ra khỏi phòng riêng.

Vừa đóng cửa lại, bên trong đã vang lên tiếng thủy tinh bị ném vỡ vụn.

Còn có tiếng than khóc như một con thú bị thương!

Cô ta nghĩ, hóa ra một người đàn ông thô bạo như thế kia mà cũng thâm tình, cô gái tên Ôn Noãn kia nhất định rất hạnh phúc, được một người đàn ông như Tổng Giám đốc Cố yêu sâu đậm…

Giám đốc nghe thấy âm thanh nên chạy tới đây, vừa thấy cô ta như vậy thì mắng: “Chăm sóc Tổng Giám đốc Cố kiểu gì thế?”

Mạn Mạn cắn chặt môi sắp bật máu.

Cô ta đưa tay ôm lấy thân mình, tựa như làm vậy thì có thể bảo vệ được bản thân, giọng nói cô ta run rẩy: “Ngài Cố xem tôi thành người khác, tôi nói tôi không phải thì bỗng dưng anh ấy nổi giận.”

Giám đốc không kiên nhẫn.

Ông ta nhìn qua ván cửa, sau đó dạy dỗ lại Mạn Mạn: “Chỉ là chuyện cỏn con! Đừng nói Tổng Giám đốc Cố xem cô thành người khác, dù cho hắn có xem cô là một nhánh tỏi, cô cũng phải chịu, còn phải khen Tổng Giám đốc Cố có mắt nhìn nữa! Ở chỗ này kiếm tiền phải khiến khách hàng chơi thật vui vẻ!”

Mạn Mạn cúi đầu không dám phản kháng.

Ban đầu Giám đốc định bắt cô vào nhận lỗi với Cố Trường Khanh, nhưng đúng lúc này khách lại tới chỉ đích danh muốn Mạn Mạn phục vụ rượu. Giám đốc nghĩ ông lớn nào cũng không thể đắc tội nên để Mạn Mạn đi.

Chờ sắp xếp cho Mạn Mạn xong, Giám đốc đi tới xin lỗi Cố Trường Khanh.

Cửa vừa mở ra, mùi rượu bên trong xông nặc mũi!

Trên mặt đất toàn là mảnh vỡ thủy tinh, tất cả đều là loại rượu Tây tốt nhất … Giám đốc đau lòng!

Cố Trường Khanh lại mở thêm hai bình.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 131


Chương 131

Hắn thấy Giám đốc tới đây, chỉ xốc mí mắt rồi bưng ly rượu lên nốc một hơi cạn sạch, uống đến điên cuồng.

Giám đốc tựa như bảo vệ kho báu, rót rượu cho hắn, săn sóc khuyên bảo.

“Tổng Giám đốc Cố, vì phụ nữ mà hại thân mình cũng không đáng đâu!”

Cố Trường Khanh híp mắt: “Ai nói?”

Giám đốc mời hắn uống thêm một ly, lại nói: “Tổng Giám đốc Cố từ trước tới nay là người thẳng thắn!”

Cố Trường Khanh hoảng hồn.

Đúng vậy!

Trước giờ hắn chưa bao giờ hao phí tinh thần vì phụ nữ, cho dù là mấy năm ở bên Ôn Noãn, hắn cũng chưa bao giờ cắt đứt với những người phụ nữ bên ngoài, hắn đều giải quyết nhu cầu s1nh lý ở chỗ những người phụ nữ đó, rồi lại đi nói chuyện yêu đương với Ôn Noãn.

Một cái hôn nhẹ cũng có thể khiến cô vui vẻ hồi lâu.

Cố Trường Khanh cúi đầu châm thuốc.

Hắn phà một ngụm khói, hỏi Giám đốc: “Nếu cơ thể của một người phụ nữ bị chạm vào, có phải sẽ càng chung thủy hơn không? Cô ấy sẽ yêu lâu dài hơn chứ?”

Giám đốc cười mập mờ.

“Ôi Tổng Giám đốc Cố, đây đã là thời đại nào rồi, sao còn có người ngây thơ như cậu vậy? Giờ chuyện phụ nữ ngủ với đàn ông cũng đơn giản bình thường như chuyện ăn cơm uống cà phê vậy! Mấy chuyện này chủ yếu dựa vào cảm giác, có cảm giác là được rồi. Giống như Mạn Mạn, cô ấy vừa thuần khiết, tuổi lại nhỏ, không phải lần trước cậu cũng rất vừa lòng sao? Cậu là người lớn không chấp con nít, mong cậu bỏ qua cho cô ấy.”

Thật ra Cố Trường Khanh đã quên chuyện này, Giám đốc nhắc tới hắn mới thuận miệng hỏi: “Cô ấy đâu?”

Hắn nhớ rõ cô gái đó khóc rất khiến người ta thương xót!

Giám đốc thấy hắn có vẻ còn hứng thú, ho nhẹ một tiếng: “Cô ấy sang phòng khác rồi, nếu Tổng Giám đốc Cố thích, lần sau tôi sẽ để cô ấy phục vụ cậu.”

Cố Trường Khanh chưa nói gì thêm.

Tâm trạng hắn không tốt, tiếp tục uống rượu, uống cho đến khi đã say mèm.

Khi say, trong đầu hắn bây giờ đều là dáng vẻ lúc Ôn Noãn ngồi trên đùi Hoắc Minh hôn anh, dáng vẻ nhút nhát sợ sệt lại nhiệt tình kia khiến Cố Trường Khanh phát cuồng!

Hắn say rồi, trong cơ thể lại như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Thậm chí hắn còn muốn vọt tới nhà Hoắc Minh, kéo Ôn Noãn ra, hắn muốn nói với cô rằng hắn hối hận rồi, hắn có thể từ bỏ quyền thế nhà họ Hoắc mang tới, thậm chí hắn có thể không tìm những người phụ nữ khác…

Hắn chỉ muốn cầu xin cô thích hắn!

Hóa ra tới lúc say đến mức này, hắn mới bỗng nhiên bừng tỉnh, lúc được Ôn Noãn thích là mấy năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Cố Trường Khanh hắn…

Cố Trường Khanh uống rượu say mèm, loạng choạng bước ra ngoài.

Đúng lúc hắn đi ngang qua phòng riêng Mạn Mạn đang ngồi, cửa hé có thể thấy được bên trong.

Mạn Mạn ngồi trong lòng ngực của một cậu ấm, mềm mại mặc người đàn ông kia hôn, người nọ rất biết chơi, chỉ hôn thôi mà đã khiến cơ thể cô gái run rẩy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 132


Chương 132

Mặt bên của Mạn Mạn cực kỳ giống Ôn Noãn.

Cố tình Cố Trường Khanh lại uống say, đầu óc hắn không tỉnh táo lắm, nhìn nhầm Mạn Mạn thành Ôn Noãn.

Con ngươi hắn trở nên đỏ bừng…

Ôn Noãn đang hôn người đàn ông khác, có lẽ một lát nữa sẽ làm chuyện đó với người đàn ông kia. Cố Trường Khanh máu nóng dồn lên, trong lúc say rượu, dùng một chân đá văng cửa phòng riêng, bên trong có tiếng thét chói tai truyền ra…

Cố Trường Khanh xách cổ áo con gà yếu ớt kia, đánh hết quyền này sang quyền khác.

“Ai cho mày ôm Ôn Noãn!”

“Ôn Noãn là của tao.”

“Cô ấy là vợ của tao!”

……

Cậu ấm kia không hiểu sao lại bị đánh, ngây ra một hồi rồi nổi giận ầm ầm, cậu ta đá một cái về phía Cố Trường Khanh: “Mày bị điên hả! Ở chỗ này kiếm đâu ra vợ của mày? Mày có tiền đồ vậy thì sao lại để vợ mình đi kiếm loại tiền thế này để nuôi sống một kẻ ăn bám như mày?”

Cố Trường Khanh bị lời này k1ch thích, xách người nọ lên đấm liên tiếp.

Mạn Mạn sợ tới mức khóc toáng lên, vừa kêu vừa hét.

Giám đốc nghe thấy tiếng nên chạy lại đây, vừa nhìn đã trợn tròn mắt!

Vừa rồi khuyên cả một lúc lâu, sao vị Tổng Giám đốc Cố này còn chưa nghĩ thông nữa hả? Bệnh còn nặng hơn lúc nãy!

Giám đốc đi can ngăn cũng bị ăn vài đấm.

Rốt cuộc ông ta vẫn phải gọi bảo vệ tới mới ấn được Cố Trường Khanh đang phát điên xuống, cậu ấm kia lau vệt máu trên khóe miệng, lạnh lùng nói: “Ông đây gi ết chết mày!”

Cố Trường Khanh cười lạnh lùng.

“Tới đây nhóc con! Xem ai giết ai!”

Hai người lại nhào vào đánh nhau, đánh đến mức máu văng khắp nơi… Giám đốc bụm mặt kêu r3n.

Được! Để hai ông thần này cứ đánh cho vui rồi lại tính, chờ đến lúc bọn họ hết sức, ông ta cho người giải hòa.

Cậu ấm kia chưa bao giờ phải chịu cơn tức như bây giờ!

Hắn không chịu hòa giải.

Hắn cười lạnh lùng nhìn Cố Trường Khanh: “Thằng chó này chuẩn bị vào tù ngồi đi! Đánh ghen vì một đứa con gái trong câu lạc bộ cũng không biết nhục!”

Mặc kệ Giám đốc nói thế nào, cậu ấm vẫn báo cảnh sát.

Đêm khuya.

Cố Trường Khanh ngồi trên ghế dài ở Cục cảnh sát, Trưởng Cục cảnh sát ở đó cũng biết hắn.

Ôi trời!

Đây không phải là em rể của Diêm Vương ngành luật sao?

Lần trước cũng vì tranh giành tình cảm mới tới đây ngồi, lần này lại đánh nhau vì phụ nữ… Quả nhiên vị hôn thê gì đó cũng không trói được hắn, chỉ cần hắn còn một hơi thở cũng sẽ ăn chơi bên ngoài, chỉ có đóng lên tường mới thành thật được!

Trưởng Cục cảnh sát khá lịch sự, còn mời thuốc lá.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 133


Chương 133

“Tổng Giám đốc Cố, đây là lần thứ hai cậu tới đây nhỉ!”

Cố Trường Khanh bật lửa hút thuốc, đầu óc đã thanh tỉnh hơn một chút, hắn nhìn cậu ấm ngồi bên cạnh.

Vô cùng khinh thường!

Sao hắn có thể đánh nhau với thứ rác rưởi này chứ!

Trưởng Cục cảnh sát ngồi trước mặt hắn, lời nói ẩn ý: “Tổng Giám đốc Cố, người ta kết bạn văn minh, cậu xen vào làm gì? Thế này không phải đang kéo KPI của chúng tôi lên hay sao? Ha ha… Nếu tôi được gặp thêm vài người có cá tính như Tổng Giám đốc Cố đây, chúng tôi cũng đâu cần lên phố đi tuần nữa!”

Đều là người quen, quá trình xử lý rất đơn giản.

Trưởng Cục cảnh sát viết đơn, tốt bụng hỏi một câu: “Vẫn mời luật sư Hoắc tới nộp tiền bảo lãnh cho cậu hả?”

Vốn Cố Trường Khanh không cần suy nghĩ sẽ từ chối luôn, nhưng hắn bỗng nhớ tới lúc này Hoắc Minh đang ngủ chung với Ôn Noãn, gọi Hoắc Minh tới đây… chắc chắn anh sẽ rất khó chịu!

Cố Trường Khanh thở ra một vòng khói.

“Được thôi!”

Trưởng Cục cảnh sát lắc đầu cười: “Tổng Giám đốc Cố, không phải tôi cố ý nói cậu đâu, nhưng cậu làm rể hiền nhà họ Hoắc thì ít nhiều cũng phải quý trọng danh tiếng của mình một chút, mấy chuyện thế này không phải là loại chuyện có thể tha thứ nhiều lần.”

Quý trọng danh tiếng!?

Cố Trường Khanh hoảng hốt.

Cái hắn luôn muốn không phải là quyền thế sao, vì sao gần đây hắn lại mất lý trí, thậm chí còn muốn từ bỏ tất cả mọi thứ vì Ôn Noãn?

Thế nhưng tác dụng của cồn lúc này đã phá tan lý trí.

Hắn hút một ngụm thuốc: “Gọi điện thoại cho anh ta đi!”

Rốt cuộc cậu ấm ngồi bên cạnh cũng đoán được thân phận của hắn, vừa xâu chuỗi sự việc lại mắng thành tiếng: “Mẹ nó! Anh bị điên hả! Có hôn thê xinh đẹp tuyệt vời không lo ôm lại chạy đến câu lạc bộ nổi điên, anh bị cái gì k1ch thích à?”

Cố Trường Khanh mờ mịt.

Bị cái gì k1ch thích, chính hắn cũng không nói rõ…

Lúc Hoắc Minh và Ôn Noãn làm xong thì nhận được điện thoại.

Ôn Noãn rất mệt nhưng Hoắc Minh vẫn chưa thấy đủ, anh ôm eo cô nhẹ nhàng trêu chọc.

Ôn Noãn không chịu được, cô cắn môi: “Anh… Đừng làm nữa, tôi muốn đi tắm!”

Hoắc Minh cũng ân cần.

Anh dịu dàng ghé vào tai cô nói: “Tôi pha nước tắm cho em.”

Tai Ôn Noãn có màu hồng nhạt, lại có mấy sợi lông tơ, nhìn rất đáng yêu, Hoắc Minh không nhịn được mà đưa tay ra khẽ vuốt.

Ôn Noãn kéo chăn lên, chăn che kín mặt, không cho anh chạm vào.

“Xấu hổ? Vừa rồi là ai ôm tôi không chịu buông, hửm?” Hoắc Minh lập tức ôm cô rồi bế cô ra khỏi chăn.

Anh lại muốn bắt nạt cô…

Ôn Noãn nhẹ nhàng cầu xin: “Tôi cảm thấy không thoải mái, anh để tôi tắm một chút.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 134


Chương 134

Hoắc Minh khẽ cười: “Sao lại sợ như vậy?” Anh vén mái tóc dài đẫm mồ hôi của cô lên, hôn lên cái trán trơn bóng của cô, cuối cùng cũng buông tha để cô vén chăn, đứng dậy.

Dáng người Hoắc Minh rất đẹp, nhưng Ôn Noãn không dám nhìn.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy.

Khoảng chừng năm phút sau, Hoắc Minh ôm Ôn Noãn về phòng ngủ, Ôn Noãn trùm khăn tắm, người cô đỏ như tôm luộc: “Để tôi tự đi.”

Hoắc Minh cũng không ép buộc cô.

Cô tắm bồn, còn anh tắm rửa đơn giản ở gian ngoài.

Quay lại phòng ngủ, Hoắc Minh dựa vào đầu giường, thả lỏng người, châm một điếu thuốc lá, từ từ thở ra… Vụ án kia đã sắp giải quyết xong, anh cũng buông thả bản thân.

Lúc này, điện thoại trên tủ vang lên.

Hoắc Minh nhíu mày, giờ này còn ai gọi điện đến?

Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, ấn nút nghe, giọng nói mơ hồ: “Tôi là Hoắc Minh.”

Đầu bên kia là Đội trưởng Triệu của Cục cảnh sát.

Đội trưởng Triệu rất nhiệt tình: “Luật sư Hoắc còn chưa ngủ sao… Xin lỗi vì tôi vô tình quấy rầy cuộc sống về đêm của ngài… Là như vậy, chúng tôi đang có tranh chấp liên quan đến em rể của ngài… Ngài có tiện qua đây một chuyến không?”

Cố Trường Khanh?

Hoắc Minh từ từ nhả khói ra…

Giọng điệu của anh có chút lạnh lùng: “Biết tôi hoạt động về đêm, còn mời tôi đến? Tôi cũng không phải người giám hộ của Cố Trường Khanh!”

Đội trưởng Triệu cẩn thận: “Tổng giám đốc Cố vì ghen tuông mà đánh nhau ở trong câu lạc bộ, nếu ngài không đến chúng tôi phải mời cô Hoắc đến đây để xử lý?”

Hoắc Minh khẽ hừ một tiếng.

Anh tiếp tục từ từ hút thuốc, hai gò má hõm sâu lại vì dùng sức, trông đẹp mắt và gợi cảm vô cùng.

Đội trưởng Triệu ở đầu bên kia không xác định được thái độ của anh.

Anh ta nín thở chờ đợi, cũng không dám thúc giục.

Một lúc lâu, Hoắc Minh đột nhiên cười nhẹ một tiếng: “Là Tổng Giám đốc Cố bảo tôi tới sao?”

Đội trưởng Triệu ngây người.

Mẹ kiếp! Thần thánh phương nào?

Nhưng anh ta cũng không tiện xen vào chuyện của nhà người ta, chỉ cười ha ha.

“Được rồi, chút nữa tôi sẽ đến.”

Hoắc Minh tắt điện thoại, anh đứng dậy thay quần áo, gõ cửa kính phòng tắm: “Tôi ra ngoài xử lý chút chuyện, ngủ trước đi đừng chờ tôi.”

Ôn Noãn không khỏi có chút thất vọng.

Đêm rồi anh còn đi?

Hoắc Minh có thể đoán được tâm lý của cô, anh giẫm vào vết nước đọng, đi đến mép bồn tắm rồi ngồi xổm xuống, đôi bàn tay to lớn thò vào trong tìm kiếm… Ôn Noãn xấu hổ đỏ mặt, nắm lấy tay anh, không cho anh làm bậy.

“Là việc đứng đắn! Tôi sẽ quay về ngay.” Giọng nói anh khàn đặc khác thường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 135


Chương 135

Ôn Noãn không nỡ để anh đi.

Cô vòng qua cổ anh, hôn môi anh một cách táo bạo…

Hoắc Minh hôn cô một lúc, đôi môi đỏ mọng hạ xuống, anh khẽ nói: “Tôi đi thay quần áo, bị em làm cho ướt rồi…”

Mặt Ôn Noãn xấu hổ ửng đỏ.

Tâm trạng của Hoắc Minh rất tốt, sau khi thay quần áo xong thì anh lập tức ra cửa.

Anh đi đến Cục cảnh sát.

Tinh thần của Đội trưởng Triệu vô cùng phấn chấn như chào đón thần tài tới, chào hỏi thân mật: “Luật sư Hoắc, thật sự đã phiền sếp lớn phải bò từ chăn ra.”

Anh ta giơ ngón cái lên: “Đã hai giờ sáng, đúng là tuổi trẻ, tinh lực tràn đầy.”

Hoắc Minh dè dặt cười: “Tổng Giám đốc Cố đâu?”

Đội trưởng Triệu nâng cằm: “Yên tâm, chúng tôi đã tiếp đãi cậu ấy chu đáo.”

Hoắc Minh bước nhanh vào trong.

Bên trong Cục cảnh sát rất náo nhiệt, có vài người đang ngồi bên trong.

Cậu ấm đang cầm hộp mì gói, ăn một cách ngon lành.

Quản lý và Mạn Mạn im lặng ngồi đó, người con gái đeo thắt lưng màu đen, bên ngoài choàng áo vest, toàn thân run rẩy. Cô ta nghe thấy tiếng bước chân thì ngước mắt nhìn lên, sau đó ngẩn ra.

Cô ta chưa từng nhìn thấy người đàn nào điển trai và cao quý như vậy!

Khí chất hào hoa phong nhã làm bật lên vẻ lúng túng của cô ta, như thể một người phụ nữ như cô ta không xứng đáng xuất hiện trước mặt anh…

Ánh mắt Hoắc Minh rơi xuống khuôn mặt cô ta.

Khuôn mặt đó có vài phần giống với Ôn Noãn, Hoắc Minh lập tức đoán ra ngọn nguồn sự việc.

Anh nhìn Cố Trường Khanh rồi cười lạnh.

Cố Trường Khanh và Hoắc Minh đối mặt, trong đôi mắt đen nhánh của hắn có chút khiêu khích khó nhận thấy, có lẽ người khác không nhìn ra nhưng Hoắc Minh thấy rất rõ.

Anh khẽ cười khẩy, không thèm so đo.

“Đội trưởng Triệu.” Hoắc Minh nhẹ nhàng nói: “Tôi cần làm những thủ tục gì?”

Đội trưởng Triệu sớm đã chuẩn bị biên lai.

“Luật sư Hoắc chỉ cần ký tên và đóng tiền là được.”

Hoắc Minh liếc nhìn một cái sau đó lạnh nhạt nói: “Mấy người này tôi cũng sẽ nộp tiền bảo lãnh hết, ngoài ra vụ việc tối nay…”

Đội trưởng Triệu hiểu rõ.

Nhà giàu sợ nhất là tiếng xấu truyền ra, đặc biệt là chàng rể không quản được thân mình thật khiến người ta khổ tâm, anh ta lập tức mỉm cười: “Luật sư Hoắc hãy yên tâm, vấn đề này sẽ kết thúc ở đây.”

Hoắc Minh nhanh chóng hoàn tất thủ tục.

Cậu ấm la hét: “Ai cần anh xử lý, tôi không muốn nợ ân tình người khác.”

Đội trưởng Triệu muốn mắng người.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 136


Chương 136

Hoắc Minh nhẹ nhàng giơ tay, anh lấy điện thoại ra, không thèm để ý nói: “Cũng được! Tôi sẽ gọi điện cho Tổng Giám đốc Lý để đến nhận người! Để ông ấy biết đứa con trai tốt của mình bình thường hay làm gì!”

Cậu ấm đỏ bừng mặt.

Chết tiệc, thậm chí người này còn quen biết bố mình!

Hoắc Minh thấy cậu ta ngoan ngoãn, cũng không làm khó cậu ta, anh ra khỏi Cục cảnh sát.

Đội trưởng Triệu hôn lên tấm chi phiếu, vui vẻ vẫy tay: “Luật sư Hoắc, lần tới gặp nhé!

Hoắc Minh không để ý đến anh ta.

Anh đi thẳng lên xe, châm một điếu thuốc chậm rãi hút.

Cố Trường Khanh đi tới.

Hoắc Minh thản nhiên nói: “Lên xe.”

Cố Trường Khanh như đã biết trước, hắn hơi nhếch khóe môi, mở cửa lên xe.

Hắn vừa mới lên xe, Hoắc Minh liền khởi động, chiếc xe sang trọng này có hiệu suất tốt, tốc độ vô cùng nhanh. Lúc này Cố Trường Khanh đã uống rất nhiều rượu nên cảm thấy buồn nôn, hắn nghi ngờ Hoắc Minh cố ý.

Hoắc Minh lái xe với rất nhanh, để lại những ánh đèn phồn hoa phía sau.

Trong xe, không ai nói chuyện.

Nửa tiếng sau, Hoắc Minh dừng xe bên bờ biển. Xung quanh yên tĩnh, chỉ có mỗi âm thanh của sóng biển đập vào bờ…

“Xuống xe.” Giọng điệu của Hoắc Minh lạnh lùng.

Cố Trường Khanh cười lạnh, hắn theo Hoắc Minh xuống xe.

Ngay khi xuống xe, Hoắc Minh cởi áo khoác, cởi bỏ mấy nút áo sơ mi, không cần nói chuyện đã ra tay.

Một cú đấm đánh tới, Cố Trường Khanh bị đẩy lùi về sau vài bước.

Hắn giữ thăng bằng, lau đi vết máu ở khóe miệng.

Hoắc Minh lại đá một cú: “Cố Trường Khanh, trong mắt cậu thì nhà họ Hoắc không còn ai nữa đúng không? Nếu lúc trước cậu không thích Minh Châu thì đừng trêu ghẹo con bé, nhìn con bé thích cậu đến vậy, thích đến mức tự tử vì cậu, cậu mãn nguyện lắm phải không?”

Cố Trường Khanh bị đá ngã xuống đất.

Hắn ôm bụng, đau đớn không chịu nổi, nhưng vẫn cố mỉm cười.

“Tôi là thằng khốn! Tôi thật sự có lỗi với cô ấy!”

“Hoắc Minh, còn anh thì sao? Chẳng lẽ anh không biết tôi là người thế nào sao? Vậy mà anh còn gả em gái anh cho tôi? Anh tốt hơn ở điểm nào cơ chứ?”

“Anh biết rất rõ Ôn Noãn là bạn gái cũ của tôi mà sao vẫn trêu chọc cô ấy?”

Mắt Cố Trường Khanh đỏ rực.

Hoắc Minh cười lạnh: “Để tôi nói cho cậu biết tại sao.”

Anh đứng trong đêm gió rít.

Áo trắng tóc đen, ngũ quan anh tuấn hoàn mỹ như chạm khắc, hệt như một vị thần.

Hoắc Minh nhìn Cố Trường Khanh từ trên cao xuống, cười nhạo: “Bây giờ hối hận rồi? Ôn Noãn theo tôi thì cậu mới phát hiện mình yêu cô ấy, không thể rời bỏ cô ấy? Cố Trường Khanh… mọi chuyện đều do chính cậu lựa chọn, như việc cậu đã sớm giăng bẫy Ôn Bá Ngôn, như việc cố ý dụ dỗ Ôn Noãn… Cậu không phải không có cơ hội để đổi ý, mà vì cậu hết lần này đến lần khác đã lựa chọn quyền lực.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 137


Chương 137

Cố Trường Khanh lảo đảo đứng lên, mặt biến sắc.

Hoắc Minh cười lạnh: “Là chính cậu từ bỏ cô ấy! Là chính cậu tự tay đưa cô ấy đến bên tôi!”

Môi Cố Trường Khanh bắt đầu run rẩy, thậm chí cả người đều run rẩy, hắn muốn kiềm chế nhưng không làm được.

Hoắc Minh liếc nhìn hắn, lại cười lạnh: “Cố Trường Khanh, hãy thu hồi bộ dáng như bị phụ tình của cậu đi! Làm thế chi đâu?”

Cố Trường Khanh đột nhiên nhìn chằm chằm Hoắc Minh.

Một bên cổ Hoắc Minh có những vết hôn nhạt… khá nhiều, có thể thấy đã hôn khá lâu mới tạo ra được dấu này.

Yết hầu Cố Trường Khanh nhấp nhô.

Hắn không nhịn được tự hỏi, tối nay họ ‘làm’ bao nhiêu lần?

Hoắc Minh theo ánh mắt của hắn, cúi đầu nhìn xuống.

Tối nay, khi làm chuyện đó, Ôn Noãn vì không chịu được nên ghé vào vai anh nhẹ nhàng cắn … Lúc đó, cả hai đều thật sự đ ộng tình, không khí trong phòng ngủ đều mang hơi thở nóng rát.

Hoắc Minh không phải người đàn ông không biết tốt xấu, anh không nói rõ chi tiết.

Ôn Noãn với anh dù chỉ là quan hệ tạm thời, nhưng anh không có ý coi thường cô, nhất là ở một mức độ nào đó, anh thích cô… Tính tình, kỹ năng nấu nướng và thân hình, các mặt cũng thích!

Hoắc Minh dập tắt điếu thuốc.

Anh nói với Cố Trường Khanh: “Sự kiên nhẫn của con người có giới hạn! Cậu nên mừng vì Minh Châu vẫn thích cậu, nếu không những việc cậu đã làm sớm đã đưa cậu vào tù.”

Cố Trường Khanh nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hắn đột nhiên hiểu ra: “Cảm ơn anh đã chỉ dạy! Sau này em sẽ trở thành một người chồng tốt, sẽ không để Minh Châu rơi một giọt nước mắt nào.”

Hoắc Minh đã thấy đủ loại người tàn nhẫn, nhưng đối với Cố Trường Khanh, anh vẫn phải lau mắt mà nhìn.

Lúc này còn là dáng vẻ sống dở chết dở, bây giờ liền trở mặt.

Đủ tàn nhẫn! Đủ tuyệt tình!

Hoắc Minh không muốn dính líu với hắn nữa, đúng lúc này điện thoại đổ chuông, là Ôn Noãn gọi tới.

Anh nghe điện thoại trước mặt Cố Trường Khanh.

“Ừ, lát nữa sẽ quay về.”

“Sắp xong rồi … Không phải bảo em ngủ trước à? Sao lại đợi tôi nữa? Hay muốn làm thêm với tôi hiệp nữa?”

Hoắc Minh không che giấu h@m muốn của mình chút nào, ngay trước mặt Cố Trường Khanh mà giở trò tán tỉnh.

Giọng nói của Ôn Noãn mềm mại: “Hoắc Minh, tối mai chúng ta lại làm được không?”

Cả người Cố Trường Khanh cứng đờ, tay xiết chặt, xương ngón tay trắng bệch dùng sức đến mức như sắp gãy.

Hoắc Minh lái xe đi.

Cố Trường Khanh vẫn đứng lặng im bên bờ biển.

Gió biển thổi đến, thổi tiêu tan lời nói của Ôn Noãn, nhưng nó đã khắc sâu trong trái tim Cố Trường Khanh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 138


Chương 138

Cô nói, ‘Hoắc Minh, tối mai chúng ta lại làm …’

Lúc cô nói ra lời này không có chút miễn cưỡng nào, mà thay vào đó là sự ngọt ngào như mới được đàn ông yêu thương mãnh liệt sâu sắc.

Có thứ gì đó ấm áp trượt qua hai má.

Hắn vươn tay chạm vào mới nhận ra, là nước mắt…

Cố Trường Khanh hắn thế mà lại rơi nước mắt, đúng là một trò cười, một trò cười lớn.

Chỉ là phụ nữ mà thôi, dựa vào cái gì mà khiến hắn phải rơi nước mắt.

Thích thôi mà, ai lại không từng thích qua vài người.

Khi Hoắc Minh trở về nhà đã là ba giờ sáng.

Mở cửa ra, trong phòng ngủ tỏa ra ánh sáng vàng nhạt khiến không gian lạnh lẽo và xa hoa trở nên ấm áp hơn.

Hoắc Minh bước vào phòng ngủ.

Ôn Noãn ngủ chưa sâu, anh vừa đi vào thì cô liền tỉnh giấc. Cô ngồi dậy, tựa vào đầu giường, giọng nói mang một chút khàn khàn khi mới tỉnh:

“Anh có muốn ăn khuya không?”

“Muộn rồi, đừng làm nữa! Tôi đi tắm đây.”

Ôn Noãn cảm thấy lạ, khi anh đi ra ngoài không phải đã tắm rồi sao?

Chẳng lẽ…

Nhìn ánh mắt cực kỳ trong trẻo của cô, Hoắc Minh cúi xuống, hôn cô một cái: “Em đang nghĩ gì vậy? Em nghĩ tôi còn đủ sức để tìm người khác à? Trái tim của tôi đã bị em cuốn đi mất rồi.”

Ôn Noãn đỏ mặt, không muốn hỏi thêm.

Hoắc Minh cởi áo rồi bước vào phòng tắm, lơ đãng ném chiếc áo sơ mi trắng xuống sàn, Ôn Noãn nhặt lên, cho vào giỏ quần áo để hôm sau giặt…

Bỗng nhiên, ánh mắt của cô đông cứng.

Trên áo sơ mi có vết máu, Ôn Noãn thử ngửi, quả nhiên là mùi máu.

Cô nhìn về phía hướng phòng tắm, nhíu mày.

Hoắc Minh đi ra ngoài muộn như vậy, anh đã đánh nhau với ai đó chăng?

Ôn Noãn không ngốc, cô lập tức liên tưởng đến sự thất thố của Cố Trường Khanh tối nay, cô đoán người đó hẳn là Cố Trường Khanh.

Cô nhẹ nhàng đặt áo sơ mi xuống và trở lại trên giường nằm.

Khi Hoắc Minh ra khỏi phòng tắm, anh mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen, cả người ướt đẫm.

Anh ôm Ôn Noãn từ phía sau, chậm rãi vuốt v e cơ thể cô, một tay nâng đầu và hôn lên môi cô. Tư thế này khiến cổ của cô không được thoải mái, nhưng không biết có phải do cảm giác chột dạ hay không, Ôn Noãn đặc biệt dịu dàng và để anh hôn mình…

Cô cảm thấy tâm trạng anh không được tốt!

Khi sắp bùng cháy, Hoắc Minh đè chặt Ôn Noãn dưới thân mình, đôi mắt đen của anh đậm như mực.

Anh không làm gì ngoài việc nhìn chằm chằm vào cô.

Ôn Noãn mê mẩn nhìn chăm chú khuôn mặt anh tuấn của anh, vươn nhẹ ngón tay mảnh mai xẹt qua cái mũi cao, còn có chiếc cằm cá tính của anh, cô đỏ mặt.

Cô thì thầm: “Hoắc Minh, anh đẹp quá.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 139


Chương 139

Hoắc Minh sửng sốt.

Anh lập tức bật cười: “Phụ nữ sao có thể khen đàn ông như vậy, có biết xấu hổ không chứ?”

Ôn Noãn hơi cong người, chòm qua hôn lên môi anh, một cái chạm nhẹ nhưng cực kỳ gợi tình.

Đêm nay cô đã trở thành một người phụ nữ thực sự.

Những niềm vui này là Hoắc Minh mang đến cho cô.

Trong lòng Hoắc Minh rung động, cúi đầu hôn cô, sự dịu dàng này thật sự…

Sau khi hôn một lúc, anh nằm xuống rồi kéo cô vào lòng, khẽ thở dài: “Ngủ đi.”

Ôn Noãn nằm trong hõm vai anh, một tay ôm eo anh, nhắm mắt mơ màng… Hoắc Minh ở trong bóng tối nhìn cô hồi lâu.

Đẹp nhưng không quá diễm lệ, mặt mày như tranh vẽ.

Khó trách Cố Trường Khanh không thể buông tay, nếu là anh… Có lẽ cũng không thể nói từ bỏ một cách dễ dàng.

*

Sáng sớm, Ôn Noãn thức dậy.

Trên giường chỉ có mình cô, bên cạnh chiếc gối có một nhánh hoa hồng trắng, trên cánh hoa vẫn còn vương giọt sương sớm, Ôn Noãn nhìn thấy, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Cô nghiêng người, cầm hoa ngửi một hơi, lại ôm lăn qua lại trên giường vài vòng.

Ôn Noãn đỏ mặt vì nhớ lại tình huống tối qua.

Mặc dù cô không có kinh nghiệm với đàn ông, nhưng cô có cảm giác Hoắc Minh là người rất mạnh về phương diện đó, nhu cầu của anh cũng nhiều hơn so với người bình thường.

Tối qua, sau khi ‘làm’ hai lần, thậm chí anh không cần nghỉ ngơi mà muốn tiếp tục…

Ôn Noãn là một người phụ nữ trưởng thành, cô không sẽ giả vờ tỏ vẻ ‘làm’ với đàn ông là chịu tội.

Ngược lại, cô cũng rất hưởng thụ.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng ồn nhỏ, sau đó có tiếng gõ cửa, thím Lý nhiệt tình nói: “Cô Ôn, luật sư Hoắc đã tặng cho cô một món quà, cô hãy mau dậy xem.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng cắn môi.

Ồ, Hoắc Minh tặng quà?

Cô không đợi được, nóng lòng muốn xem nó.

Ôn Noãn để xõa mái tóc nâu dài, chân trần chạy ra ngoài.

Thím Lý cười nói: “Mau mang giày vào, lát nữa luật sư Hoắc sẽ đau lòng đấy.”

Ôn Noãn chẳng bận tâm, cô nhìn đàn dương cầm được đặt trước cửa sổ sát đất, trong lòng kinh ngạc.

Đàn dương cầm do Hoắc Minh tặng đương nhiên là đắt tiền rồi, cây đàn này trị giá gần hai mươi triệu, còn có lịch sử nữa, nói nôm na là có chút dòng máu hoàng gia.

Truyền thuyết kể rằng vị vua Louis II đã từng sử dụng nó.

Nó có một cái tên rất hay, được gọi là Morning dew – sương ban mai.

Ôn Noãn vô cùng yêu thích, không ngừng vuốt v e.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom