Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 320


Chương 320

“Lẽ nào cô Ôn thích bị Hoắc Minh chơi đùa?”



Ôn Noãn gần như nghẹt thở.

Trong chuyện tình cảm với Hoắc Minh, cô đã thật lòng, việc không được chấp nhận và không có kết quả cũng không phải lỗi của cô.

Tại sao mẹ của Cảnh Từ lại nói thế!

Đây là một nhà hàng cao cấp.

Ôn Noãn cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ tôi đã hiểu vì sao Cảnh Từ tới tuổi này mà vẫn chưa lập gia đình! Có một người mẹ như bà, chắc anh ấy thậm chí còn không có gan để theo đuổi con gái.”

Mà Ôn Noãn cô lại được anh ấy chọn trúng!

Cô lại nhìn Cảnh Từ, thực sự không muốn trở mặt thành thù nên gật đầu nhẹ rồi đi ra ngoài.

Khi rời đi, mắt cô hơi đỏ.

Dù sao thì cô đã rất nghiêm túc khi hẹn hò với Cảnh Từ.

Nhưng Ôn Noãn có giới hạn và nguyên tắc riêng của mình, không được thì không được, cô không muốn khiến mình phải chịu tủi thân.

Sau khi cô dứt khoát rời đi, Cảnh Từ đã cãi nhau lớn tiếng với mẹ mình.

Lời nói của bà Cảnh càng khó nghe hơn, mỗi chữ đều đâm vào trái tim của Ôn Noãn, có lẽ đối với bà Cảnh, việc Ôn Noãn không cần con trai mình khiến bà ấy cảm thấy còn đau lòng hơn cả chết!

Ôn Noãn đi thẳng ra ngoài.

Mở cửa xe, bước vào.

Cô không khởi động xe ngay mà lấy khăn giấy lau mắt, hơi đỏ và đau.

Cửa ghế phụ bị mở ra…

Hoắc Minh mang theo hơi lạnh ngồi bên cạnh cô.

Ôn Noãn nghiêng mặt: “Hoắc Minh, anh ra ngoài!”

Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của cô, nhẹ giọng hỏi: “Chia tay Cảnh Từ rồi sao? Tôi đã nói với em rồi, em với anh ấy có gì tốt chứ, nói dễ nghe thì là nho nhã dịu dàng, nói khó nghe chính là không có chính kiến!”

Ôn Noãn đang đau lòng, không muốn nghe những lời này chút nào.

Cô ném khăn giấy vào người anh.

“Anh xuống xe!”

Hoắc Minh không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Ôn Noãn không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ thảm hại như vậy của mình, đặc biệt người này còn là Hoắc Minh.

Anh không chịu đi, cô đá anh hai cái.

Hoắc Minh tóm lấy bắp chân đang đi tất da của cô, nhẹ nhàng vuốt ve hai lần, khàn giọng nói: “Ôn Noãn, em chỉ ngang bướng với mình tôi thôi!”

Cô trừng mắt nhìn anh, đôi mắt ươn ướt, động lòng khó tả.

Hoắc Minh thật sự muốn nương theo bắp chân mà làm chuyện này chuyện kia với cô…

Nhưng bây giờ không phải lúc.
 
Chương 321


Chương 321

Anh nghiêng người tới, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt thanh tú của cô, khẽ thở dài: “Em và Cảnh Từ đã chia tay, tôi nên vui mừng đốt pháo vài ngày, còn phải cảm ơn vị phu nhân kia! Nhưng phải làm sao đây…. Dáng vẻ muốn khóc nhưng lại nhịn khóc này của em khiến tôi rất đau lòng! Ôn Noãn… Ngoại trừ tôi ra, không ai có thể ức hiếp em.”

Nói xong, Hoắc Minh bước xuống xe.

Anh kéo Ôn Noãn xuống xe với mình.

Ôn Noãn vẫn còn ngơ ngác, chẳng lẽ anh đã nghe thấy hết những lời vừa rồi của bà Cảnh sao? Đến khi Ôn Noãn tỉnh táo lại, cô cố gắng giãy giụa: “Hoắc Minh, anh đang làm gì vậy?”

Hoắc Minh dùng sức giữ chặt vai cô.

Anh cúi đầu nhìn cô: “Trả thù cho em!”



Trong quán cà phê.

Hai mẹ con nhà họ Cảnh còn đang cãi nhau thì đột nhiên bà Cảnh nhìn thấy Hoắc Minh ôm Ôn Noãn đi vào.

Bà ấy tức giận đến mức chỉ tay vào bọn họ, nói với Cảnh Từ: “Con nhìn thấy chưa! Tuyệt đối không được kết hôn với cô gái này, cưới về sẽ phá hỏng truyền thống gia đình của chúng ta.”

Sắc mặt Cảnh Từ tái nhợt, nhìn Ôn Noãn.

Ôn Noãn định nói chuyện nhưng Hoắc Minh lại nhỏ giọng thì thầm vào tai cô: “Nếu em dám lên tiếng, tôi sẽ hôn em ngay lập tức.”

Ôn Noãn: …

Hoắc Minh đối mặt với bà Cảnh!

Anh khoác lên mình dáng vẻ ưu tú, vô cùng phong độ nói: “Xin chào, bác gái!”

Bà Cảnh hừ nhẹ: “Tôi không dám! Hoắc Minh, hãy mang cô Ôn này về đi! Nhà họ Cảnh của chúng tôi với không tới!”

Vốn dĩ bà ấy cho rằng Ôn Noãn cũng chỉ là người phụ nữ Hoắc Minh chơi đùa mà thôi.

Cho nên sự khinh thường trong lời nói sẽ không có vấn đề gì nhiều.

Hoắc Minh cười gằn.

Anh nói từng chữ một: “Nhà họ Cảnh của các người thật sự với không tới!”

Vẻ mặt bà Cảnh lập tức thay đổi.

“Hoắc Minh, cậu định trở mặt với bác vì một người phụ nữ không liên quan sao? Nếu bố mẹ cậu biết chuyện này, cậu sẽ giải thích thế nào?”

Hoắc Minh cười khanh khách.

“Bác gái, tôi đã hai mươi tám tuổi, nếu phải nhờ bố mẹ giải quyết chuyện tôi gây ra ở bên ngoài thì có gì khác thứ rác rưởi đâu! Hơn nữa… Thực ra tôi muốn nói với bác gái, quả thực Ôn Noãn là người phụ nữ được tôi hết mực nuông chiều, cô ấy đã từng ở bên tôi nên đối với nhà họ Cảnh các người mà nói như được mạ thêm một lớp vàng vậy… Hơn nữa là, tôi và Ôn Noãn xảy ra cãi vã, cô ấy tức giận mới đi hẹn hò với Cảnh Từ, mười ngày… Mười ngày này đã thật đã lợi cho các người rồi, xem như Hoắc Minh tôi tặng cho nhà họ Cảnh tấm thẻ trải nghiệm VIP có giới hạn!”

“Về phần người khác và về tương lai…”

Hoắc Minh nhẹ nhàng mỉm cười nhưng ý cười không hề chạm đến đáy mắt.

“Tôi không muốn ai biết chuyện giữa Ôn Noãn nhà tôi và Cảnh Từ trong mười ngày này, về sau chỉ cần bên ngoài có người nói chuyện bừa bãi, bàn tán về chuyện này của Cảnh Từ, tôi hứa với bác gái là tôi sẽ khiến cả nhà họ Cảnh phải phá sản, sau đó sẽ dùng số tiền thu được để bắn pháo hoa một tháng trong thành phố B.”
 
Chương 322


Chương 322

“Một tháng sau, sẽ không còn nhà họ Cảnh ở thành phố B nữa.”

Bà Cảnh chỉ tay vào Hoắc Minh, tức giận đến suýt ngất.

Bà ấy không dám tin, bà ấy không thể tin được!

Một người vai dưới mà dám uy hiếp bà ấy thế này!

“Cảnh Từ… con hãy nhanh chóng liên lạc với các chú các bác, mẹ phải dạy cho kẻ vô lễ, không biết tôn trọng bề trên này một bài học, mẹ phải… mẹ phải…”

Cảnh Từ không nhúc nhích.

Anh ấy nhìn Ôn Noãn với đôi mắt đỏ hoe.

Anh ấy thực sự thích cô!

Rất lâu sau, anh ấy mới nhỏ giọng nói: “Ôn Noãn, thật xin lỗi!”

Ôn Noãn nói đúng, bọn họ quả thực không thích hợp.

Anh ấy đã từng nỗ lực vì tương lai của họ, nhưng tất cả những gì anh ấy có thể làm chỉ là để Ôn Noãn phải cúi đầu trước mẹ mình… Ôn Noãn không cần điều đó!

Một màn hài kịch kết thúc.

Ôn Noãn bước nhanh ra khỏi quán cà phê.

Cô và Cảnh Từ kết thúc nhưng cô lại gặp rắc rối còn lớn hơn vậy nữa.

Hoắc Minh đi nhanh vài bước, bắt được cổ tay thon thả của cô: “Ôn Noãn.”

Ôn Noãn khẽ cắn môi: “Đồ thần kinh!”

Chuyện vừa rồi quá xấu hổ!

Anh quả thật quá …

Cô và Cảnh Từ không nhận nổi hai chữ vợ chồng nhưng vẫn có thể gánh được hai chữ bạn bè, nhưng chuyện này sẽ càng khiến bọn họ trở nên không được tự nhiên.

Hoắc Minh cũng bực mình.

Một tiếng “ầm” vang lên, anh đè Ôn Noãn trên thân xe.

Ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt của cô, anh dùng một tông giọng trầm có vẻ ung dung nhưng lại vô cùng nguy hiểm để hỏi cô: “Em đau lòng vì anh ta? Ôn Noãn… Mấy ngày nay tôi nhìn hai người qua lại, em cũng không đau lòng vì tôi được sao?”

Anh nói, anh thật rất ghen.

Anh nhẹ nhàng nhéo cằm cô, khó chịu hỏi: “Em đã hôn anh ta chưa?”

Ôn Noãn tức giận đến mức tát anh một cái.

Đánh xong, cô hơi ngẩng mặt, chờ anh đánh lại, cô biết tính tình của Hoắc Minh cũng chẳng tốt đẹp gì.

Quả thật Hoắc Minh rất tức giận, nhưng sao anh có thể đánh phụ nữ được?

Anh sờ mặt, thế mà còn có thể cười được.

“Ôn Noãn, anh đã nói từ lâu, em cũng chỉ có thể ngang ngược với mình anh thôi!”

Anh và cô đã tách ra khá lâu, lúc này lại có cọ xát thân thể, anh thật sự không nhịn được nhẹ nhàng trêu chọc cô một chút, bởi vì dục vọng mà giọng nói cũng trở nên khàn hơn.

“Ôn Noãn, chúng ta thử lần nữa đi!”

Anh nói xong rồi hôn lên phần phía sau tai non mịn của cô.
 
Chương 323


Chương 323

Mảng da trắng như tuyết, chỉ vừa chạm vào đã ửng đỏ, cực kỳ đẹp.

Cả người Ôn Noãn cứng đờ.

Mặc dù lần trước Hoắc Minh đã nói với cô nhưng cô vẫn không muốn nghĩ tới, thậm chí còn không dám nghĩ. Lúc này anh nhắc lại chuyện xưa, Ôn Noãn không thể không để tâm.

Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, lẩm bẩm: “Hoắc Minh, chúng ta không thể!”

Hoắc Minh lui ra phía sau một bước, sâu trong con ngươi đang thưởng thức trạng thái yếu ớt của cô.

“Vì sao lại không thể?”

“Không phải lúc chúng ta ở bên nhau rất vui vẻ sao?”

“Em thật sự thích Cảnh Từ sao?”

……

Ôn Noãn từ từ đứng dậy.

Cô nhìn thẳng vào trong mắt anh, kiên định nói: “Không có Cảnh Từ, cũng sẽ có người khác! Hoắc Minh, lúc trước là anh không cần tôi, bây giờ anh nói một câu thử lại là tôi phải mang ơn đội nghĩa quay trở lại bên cạnh anh sao? Đừng nói là anh, dù tôi là người nói vậy tôi cũng sẽ khinh thường chính tôi!”

Cô hít một hơi thật sâu.

“Chúng ta đã kết thúc! Sau này đừng tới tìm tôi, cũng không cần làm những chuyện kỳ quái đó nữa, nếu không…”

Hoắc Minh khẽ cười một tiếng.

Anh cúi đầu châm một điếu thuốc, hỏi lại mà chẳng hề xấu hổ.

“Nếu không thì thế nào? Tố cáo anh tội quấy rối hả?”

Ôn Noãn lại tức hơn nữa.

Cô mở cửa định bước lên xe lại bị anh bắt lấy cánh tay.

Hoắc Minh nhả một vòng khói vào mặt cô, cười như không cười: “Cô giáo Ôn, anh bận bịu vì em một ngày mà ngay cả một câu cảm ơn em cũng không có, đúng là vô tình!”

Ôn Noãn đã biết rõ dáng vẻ kia của anh.

Cô ném tay anh ra, lên xe, lái đi.

Hoắc Minh cũng không tức giận, anh đứng tại chỗ lặng lẽ hút thuốc, hút vào nhả khói ra, giữa khóe mắt và đuôi lông mày đều là dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành anh tuấn, quyến rũ, phong lưu…

Cảnh Từ đi ra, đứng trước mặt anh.

Hoắc Minh hơi híp mắt lại, sau đó cười nhạo một tiếng rồi cũng lên xe rời đi.



Ôn Noãn chia tay với Cảnh Từ.

Cô gọi điện thoại cho dì Nguyễn, nói cho bà ấy biết tình hình.

Dì Nguyễn im lặng trong chốc lát rồi: “Nếu không có duyên phận, vậy thì không cần miễn cưỡng.”

Ôn Noãn khẽ ừ một tiếng.

Bên kia, dì Nguyễn muốn nói lại thôi.

Bà ấy đã nhận được điện thoại của bà Cảnh, tất nhiên bà ấy muốn xả giận, còn lôi cả chuyện của Hoắc Minh ra, nhưng hiện tại Ôn Noãn không đề cập tới, dì Nguyễn cũng khó hỏi.
 
Chương 324


Chương 324

Ôn Noãn cúp điện thoại.

Cô chợt cảm thấy trống trải, dọn dẹp lại chung cư một lần rồi đốt một ít nến thơm.

Ban đêm yên tĩnh.

Cô nghĩ lại chặng đường tình cảm không bằng phẳng của mình, chỉ có thể rót cho bản thân một ly rượu vang đỏ.

Vốn dĩ chỉ uống qua loa.

Nhưng cô thật sự quá khổ sở nên không thể kiềm chế uống càng nhiều… Lúc mơ mơ màng màng, Cảnh Từ gọi điện thoại tới.

Ôn Noãn nghĩ ngợi rồi vẫn nhận.

Giọng nói của Cảnh Từ rất khàn: “Ôn Noãn…”

Có vẻ anh ấy phải đắn đo cả nửa ngày rồi mới hạ giọng nói: “Ôn Noãn, chúng ta thật sự không thể sao?”

Ôn Noãn không lên tiếng.

Cô biết Cảnh Từ cũng không dễ dàng…

Mặc dù cô và anh ấy sẽ không thể có kết quả tốt nhưng cô sẵn sàng dành một chút lòng tốt cho anh ấy.

Cảnh Từ cười chua xót, tiếp theo hạ giọng, hơi có chút thất hồn lạc phách mà nói: “Được rồi, Ôn Noãn, chắc là tôi phải đính hôn rồi, là một cô gái bên nhà mẹ đẻ của mẹ tôi.”

Ôn Noãn chưa từng nghĩ lại tốc độ như vậy.

Thế nhưng cô cũng không ngốc, cô có thể nhanh chóng đoán được có khả năng cô gái này vẫn luôn tồn tại. Trước đây Cảnh Từ kháng cự, sau khi trải qua việc này đã khiến anh ấy chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Cô rất có phong độ chúc mừng anh ấy.

Cảnh Từ không khỏi nghĩ, có lẽ Ôn Noãn chưa bao giờ thích anh ấy.

Anh ấy chỉ là kẻ tình cờ xuất hiện vào đúng lúc Ôn Noãn và Hoắc Minh chia tay, lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống của cô, Cảnh Từ chưa bao giờ đi vào trái tim cô…

Ôn Noãn cúp điện thoại.

Tâm trạng càng tệ đi, thật ra cũng không phải đau lòng mà ngay cả Cảnh Từ cũng đã có vợ chưa cưới, Ôn Noãn cô tính tình lẫn diện mạo đều không có vấn đề, vì sao vẫn còn độc thân?

Cái này không được, cái kia cũng không xong!

……

Dù sao ở trong nhà, uống say cũng không ảnh hưởng đến tác phong.

Đêm dài, Ôn Noãn say.

Cửa chung cư khẽ kêu hai tiếng “lách cách” rồi mở ra.

Hoắc Minh tao nhã bước vào bên trong, trong tay cầm một bộ chìa khóa mới cắt.

Căn hộ nho nhỏ.

Máy sưởi được bật hết cỡ, đốt nến thơm, trong nhà có một mùi thơm ngọt của cam rất dễ ngửi.

Ôn Noãn dựa vào trên sô pha ngủ, mặc bộ đồ ngủ bò sữa thuần khiết trên người, cô hơi ngửa đầu, hai mắt khẽ nhắm, môi đỏ mê người hơi hé mở …

Cả người Hoắc Minh hơi khựng lại.

Đã lâu rồi anh không được thư giãn, chỉ nhìn cảnh này thôi mà đã chịu không nổi.
 
Chương 326


Chương 326

Nói xong, anh đang định cởi áo sơ mi…

Trong căn phòng nhỏ vang lên tiếng nức nở khe khẽ…

Hoắc Minh sửng sốt.

Ôn Noãn cuộn tròn người lại dưới thân anh, nhỏ giọng nói không muốn, còn kêu đau.

Hoắc Minh cảm thấy rất hăng hái, anh hôn cô: “Tôi còn chưa bắt đầu làm gì mà, sao lại đau được?”

Ôn Noãn mở to hai mắt.

Đôi mắt mỹ lệ của cô bị hơi nước che mờ, tựa như ngâm trong nước…

Cô khẽ vuốt khuôn mặt tuấn tú của anh, vô thức nói: “Phẫu thuật đau! Lúc máy móc đi vào bên trong, đau muốn chết… Hoắc Minh, anh không ở đó, tôi chỉ có thể nắm lấy ga giường…”

Ôn Noãn nói rồi khóc òa lên.

Giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống…

“Tôi đau muốn chết, trong nửa tiếng đó không một giây phút nào mà tôi không nghĩ đến việc chấm dứt cơn đau… Thế nhưng nó không hề kết thúc, vẫn luôn đau… Hoắc Minh, rõ ràng anh đưa tôi tới bệnh viện, vì sao anh lại tới chỗ của Kiều An? Anh biết không, tôi nhìn thấy sắc mặt hồng hào vừa nói vừa cười của cô ta, tôi cảm thấy bản thân là trò cười… Đến cả thế thân tôi cũng chẳng phải…”

Ôn Noãn say, hoặc có lẽ không say.

Cô nhân lúc này nói cho anh nghe tất cả lời trong lòng, chỉ đơn giản là vì muốn từ chối.

“Hoắc Minh… Tôi không muốn chà đạp bản thân mình, tôi không muốn bị đau.”

Hoắc Minh nghe xong thì hoảng hốt, trái tim bỗng đau rút.

Ôn Noãn chưa từng nói với anh những chuyện này…

Có phải đêm đó đối với cô là chuyện không thể xóa nhòa được không? Thế nên bây giờ cô cũng không muốn làm chuyện đó?

Cô đã say chuếnh choáng, thật ra Hoắc Minh có thể dỗ cô.

Bằng kỹ xảo của mình, anh có thể khiến cô thả lỏng lại, sau đó anh sẽ có được một đêm tuyệt vời, thế nhưng vào lúc Ôn Noãn nói đau, anh lại do dự…

Dần dần, dục vọng của anh ổn định lại.

Anh không rời khỏi người Ôn Noãn mà từ từ ôm chặt lấy cô.

Anh dán sát vào mặt cô, dán lên cổ có những sợi lông tơ tinh tế, nhẹ giọng an ủi: “Sẽ không đau nữa! Ôn Noãn, sau này sẽ không đau nữa… Tôi sẽ chú ý, sau này cho dù có tới bệnh viện tôi cũng sẽ ở với em, được không?”

Ôn Noãn không đáp lại anh.

Cô nằm ở trong lồng ngực anh, khóc rồi ngủ thiếp đi…

Đêm khuya tĩnh lặng.

Lúc này là lúc mà lòng người trở nên mềm yếu nhất.

Hoắc Minh tự nhận bản thân là người cứng rắn vững lòng nhưng tất cả mọi ngoại lệ, mọi sự dịu dàng của anh đều dành cho Ôn Noãn.

Thế nhưng bạn nhỏ này lại cảm thấy không đủ.

Cô không cần anh, thà nhặt kho báu trong đống rác.

Hoắc Minh cười nhạo thành tiếng.

Rác rưởi… Ở đó thì có thể đào ra được báu vật gì chứ?
 
Chương 328


Chương 328

Ôn Noãn rất tức giận, anh không biết xấu hổ chút nào.

Hoắc Minh kéo khóa quần.

Anh đi tới, thưởng thức dáng vẻ xinh đẹp khi tức giận đỏ mặt của cô, anh nhìn cả đời cũng không chán.

“Ôn Noãn, chúng ta thử lại đi, được không?”

“Tôi không biết chúng ta có thể đi đến cuối cùng hay không, nhưng Cảnh Từ nguyện ý cho em, tôi cũng nguyện ý… Chúng ta thử lại, đi từ tình cảm tới hôn nhân.”



Anh nói xong, chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt sâu hun hút.

Thật ra Ôn Noãn vẫn có chút động lòng.

Dù sao cô vẫn thích anh, chỉ là… trái tim đã bị tổn thương một lần, miệng vết thương đâu phải nói lành là lành?

Sau một lúc lâu, cô nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, chúng ta vẫn nên kết thúc thôi!”

Hoắc Minh nhíu mày.

Anh đang định nói thêm thì di động vang lên, là điện thoại do Kiều Cảnh Niên gọi tới.

Ôn Noãn không muốn tiếp tục nói chuyện với anh, thuận thế nói: “Anh nghe điện thoại đi!”

Nói xong cô đứng dậy, đi vào phòng tắm.

Hoắc Minh không bắt được cô, đành ngồi ở mép giường tiếp nghe điện thoại.

Đầu bên kia, Kiều Cảnh Niên đang ở nước Anh, giọng nói rất sốt ruột: “Minh, Kiều An mất máu quá nhiều, cần phải có máu hiếm bổ sung, bệnh viện bên nước Anh đang trong đợt thiếu nhóm máu hiếm, trong chốc lát chưa thể có ngay! Minh… Nếu không vì bất đắc dĩ chú cũng sẽ không nhờ cháu hỗ trợ, cháu có thể đến nước Anh một chuyến hay không?”

…Hoắc Minh vô thức nhìn Ôn Noãn.

Ôn Noãn đang rửa mặt, hiển nhiên cũng nghe thấy.

Cô hơi dừng tay rồi tiếp tục đánh răng, chỉ là lực tay hơi mạnh.

Đánh răng xong, cô đi làm bữa sáng.

Ha ha, cô vừa nghe được gì thế này!

Hoắc Minh và Kiều An chẳng những là mối tình đầu của nhau, đã vậy còn có chung nhóm máu hiếm nữa, quý giá hi hữu biết bao, xứng đôi thế nào…

Chút tình cảm trong lòng Ôn Noãn bị đánh vỡ tan tành.

Cô quyết định phân rõ giới hạn với anh.

Chờ anh suy nghĩ cẩn thận, cũng sẽ đi tìm con gấu trúc quý hiếm khác thôi.

Hoắc Minh nhìn cô vào bếp.

Anh nhận ra cô không vui, cũng nhìn ra cô vẫn còn tình cảm với anh…

Kiều Cảnh Niên chờ rất lâu không được đáp lại, không khỏi vội vàng.

“Minh… Minh… Cháu không thể đi được sao? Chú mong cháu nể tình năm đó…”

Giọng nói của Hoắc Minh lạnh lùng.

“Cháu biết chú Kiều đã cứu mạng Minh Châu! Gần đây cháu hơi bận, thật sự không thể tới nước Anh, thế này nhé… cháu tới bệnh viện rút máu sau đó dùng chuyên cơ vận chuyển tới đó.”

Kiều Cảnh Niên vừa thất vọng lại vừa vui vẻ.

Thất vọng là bởi tình trạng của Kiều An không tốt, nếu Minh tới chẳng những được an ủi tâm lý, lại có thể rút máu bất kỳ lúc nào, tiện hơn nhiều so với việc ở trong nước…
 
Chương 329


Chương 329

Hoắc Minh trả lời xong rồi cúp điện thoại.

Anh nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.

Dưới ánh nắng sớm, góc nghiêng của Ôn Noãn vô cùng dịu dàng, cô đang làm bữa sáng.

Hoắc Minh ôm cô từ sau lưng: “Tức giận à?”

Ôn Noãn nhẹ nhàng tránh thoát khỏi anh.

Giọng nói của cô lạnh lùng: “Tôi không có tư cách tức giận, cũng không cần phải tức giận.”

“Vẫn đang tức giận!”

Hoắc Minh nhẹ nhàng nói một câu rồi lại kéo cô về lại vòng ôm.

Sáng sớm, hứng thú của đàn ông rất dễ dàng tăng vọt. Môi mỏng của anh chạm lên chiếc cổ non mềm của cô, nhẹ nhàng gặm cắn, ít nhiều cũng có ý khó nhịn muốn làm.

Ôn Noãn không thể nhịn được nữa: “Hoắc Minh, không phải anh muốn tới bệnh viện sao?”

“Dỗ em xong rồi đi!”

……

Ôn Noãn tức chết rồi.

Cô duỗi chân ra sau đá anh nhưng lại bị anh dùng chân kẹp lấy, sau đó toàn bộ người cô bị anh ấn ở trước bệ bếp nhỏ, tư thế vừa nhìn đã thấy ngượng.

Hoắc Minh giữ chặt cô, bình tĩnh nói chuyện.

“Mấy ngày này có nhớ tôi không?”

Trong lời anh nói có mang theo sự quyến rũ của đàn ông trưởng thành, thật sự rất thu hút phụ nữ.

Ôn Noãn mặc kệ anh.

Nhưng cô không đáp lại.

Hơn nữa, cô còn lạnh lùng đáp bằng hai chữ: “Không nhớ!”

Không nhớ?

Hoắc Minh không tin.

Quãng thời gian bọn họ ở bên nhau, anh nhớ rõ cô đã nhiệt tình thế nào, sung sướng biết bao nhiêu, nên khi đứng trong căn bếp nhỏ anh đã mạnh dạn tiến vào kiểm chứng, kết quả đúng như lời Ôn Noãn nói…

Cô chẳng nhớ một chút nào!

Trong nháy mắt, trong lòng Hoắc Minh dâng trào cảm giác cực kỳ thất bại.

Ôn Noãn lại lạnh lùng với anh!

Anh không nói gì thêm, chỉ ôm chặt cô rồi hôn: “Ôn Noãn, để tôi ở bên cạnh em.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng đẩy anh ra.

Cô nói với anh bằng ngữ điệu còn lạnh lùng hơn: “Không cần! Hoắc Minh, chúng ta đã kết thúc, làm chuyện như vậy cũng không thích hợp, tôi không muốn trở thành người phụ nữ chỉ để anh thỏa mãn.”

Hoắc Minh đứng thẳng người.

Anh sửa lại quần áo, nhẹ nhàng nhíu mày.
 
Chương 330


Chương 330

Ôn Noãn bỏ qua anh, tiếp tục nấu bữa sáng, cô nói: “Tôi không nấu bữa sáng cho anh! Lúc rời đi thì để chìa khóa lại.”

Hoắc Minh còn định nói thêm gì đó.

Điện thoại lại vang lên, lại là Kiều Cảnh Niên gọi tới.

Anh không muốn nghe điện thoại trước mặt Ôn Noãn khiến cô không vui, đành cầm di động ra ngoài.

……

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.

Ôn Noãn lại không có tâm trạng làm bữa sáng, cuộc sống của cô như bị Hoắc Minh đảo lộn.

Lúc này chuông cửa vang lên…

Ôn Noãn tưởng là Hoắc Minh nên không đi mở cửa.

Kết quả là Bạch Vi.

Bạch Vi kêu nửa ngày, Ôn Noãn mới hoàn hồn, vội vàng đi mở cửa.

Bạch Vi bày ra vẻ mặt đen đủi: “Tớ thấy Hoắc Minh ở dưới lầu, Ôn Noãn, cậu không quay lại với anh ta chứ?”

Ôn Noãn cười chua xót.

“Không quay lại! Nhưng mà tớ và Cảnh Từ đã chia tay.”

Bạch Vi sửng sốt nửa ngày, tự trách: “Ôn Noãn, là tớ liên lụy cậu sao?”

Ôn Noãn niết nhẹ khuôn mặt Bạch Vi.

“Cậu cho rằng cậu có sức mạnh lớn thế à? Không liên quan tới cậu, chỉ là không thích hợp thôi.”

Bạch Vi “ồ” một tiếng.

Bỗng nhiên cô ấy đến trước mặt Ôn Noãn, giọng nói kéo dài từ từ lớn dần: “Ôn Noãn, cậu nói thật cho tớ biết, tối hôm qua cậu có ngủ với Hoắc Minh không? Vừa rồi tớ thấy anh ta đứng dưới lầu hút thuốc, dáng vẻ đó còn rất gợi cảm đấy… Rất giống xong việc nên hút thuốc.”

Ôn Noãn không chịu nổi cô ấy nói như vậy.

Mặt cô đỏ bừng: “Không có! Tớ uống say!”

Cô lại nghĩ tới, lát nữa Hoắc Minh phải đi bệnh viện, rút nhóm máu hiếm trân quý của anh cho ánh trăng sáng… nghĩ lại thì thấy hơi nhói lòng.

Ánh trăng sáng, nhóm máu hiếm, không kết hôn…

Thấy thế nào Hoắc Minh cũng không phải chồng cô.

Ôn Noãn ăn sáng xong, chuẩn bị đi tới phòng nhạc, di động vang lên.

Là dì Nguyễn gọi tới, giọng nói vô cùng nôn nóng.

“Ôn Noãn… con mau tới bệnh viện nhanh.”

“Bố con dậy thì bị choáng, rồi khi tập thể dục buổi sáng thì té xỉu, bác sĩ nói là là do bệnh tim… Con mau đến đây, dì và bố con đang ở bệnh viện Nhân Ái thành phố B.”

Ôn Noãn lập tức xuống lầu, mở cửa lên xe.

“Dì Nguyễn dì đừng nóng vội, con lập tức tới liền.”

……

Nửa giờ sau, Ôn Noãn tới bệnh viện.

Ôn Bá Ngôn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
 
Chương 331


Chương 331

Mấy vị bác sĩ vây quanh giường bệnh, đang nghiên cứu phương án giải phẫu, dì Nguyễn ngồi ở bên cạnh giường bệnh nắm tay Ôn Bá Ngôn, không nhịn được mà rơi lệ.

Ôn Noãn nhìn mà lòng nặng trĩu.

Dì Nguyễn thấy cô tới tựa như tìm được ánh sáng.

“Ôn Noãn!”

Ôn Noãn vỗ nhẹ bả vai an ủi bà ấy, sau đó cô nhìn dáng vẻ Ôn Bá Ngôn nằm lẳng lặng ở đó, trong cổ họng hơi nghẹn ngào.

Nửa năm nay bố phải chịu đựng quá nhiều thứ!

Dì Nguyễn xúc động nói: “Ôn Noãn, đây là các vị bác sĩ có uy tín trong bệnh viện, con nói chuyện với bọn họ xem bệnh tình của bố con thế nào.”

Ôn Noãn gật đầu.

Cô khách sáo kèm chút lo sợ tới nói chuyện cùng bác sĩ.

[ Tình trạng của ông Ôn không được lạc quan cho lắm.]

[ Nếu như giải phẫu, xác suất thành công chỉ có 50%, hy vọng cũng có nhưng quá mạo hiểm.]

[ Trước mắt trình độ giải phẫu về mảng này trong nước chưa thật sự chuyên sâu, trừ phi…]

……

Ôn Noãn có hơi hoảng hốt.

Dì Nguyễn nhịn không được mà rơi lệ, bà ấy gần như phải quỳ xuống cầu xin bác sĩ, cầu xin bọn họ cứu mạng Ôn Bá Ngôn.

Bác sĩ thấy bà ấy như vậy cũng rất đồng tình.

Đúng lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hoắc Minh từ bên ngoài tiến vào, thư ký Trương đi theo phía sau.

Sắc mặt Hoắc Minh tái nhợt, hẳn là mới rút máu xong.

Thư ký Trương lên tiếng trước: “Lúc tôi tới có thấy cô Ôn, còn tưởng rằng cô tới cùng luật sư Hoắc, hóa ra là do sức khỏe của ông Ôn không tốt.”

Cô ấy làm việc vô cùng chuyên nghiệp, nhẹ nhàng đưa danh thiếp cho bác sĩ chủ trị.

“Ông Ôn là bề trên của luật sư Hoắc.”

Tất nhiên các vị bác sĩ biết Hoắc Minh.

Hoắc Minh không chỉ là luật sư số một trong nước, mà tập đoàn Hoắc Thị còn là nguồn kinh tế lớn nhất phía Bắc, nhà giàu số một thành phố B.

Có bao nhiêu người muốn nịnh bợ mà chẳng nịnh bợ được!

Thư ký Trương mỉm cười: “Tôi thấy không khí ở đây rất tốt, nhưng có vẻ không phù hợp cho bệnh nhân dưỡng bệnh lắm phải không? Chúng ta làm như vậy đi, trước tiên đổi sang một phòng VIP đơn thì sao nhỉ? Còn chuyện phẫu thuật, luật sư Hoắc có một vài mối quan hệ riêng, có thể mời được chuyên gia giỏi nhất trong và ngoài nước, chẳng qua yêu cầu các vị phối hợp.”

Cô ấy nói chuyện có vẻ khách sáo.

Nhà họ Hoắc có quyền thế, bệnh viện lập tức sắp xếp.

Từ đầu tới đuôi, Hoắc Minh còn không cần mở miệng.

Dì Nguyễn đã quên khóc.
 
Chương 332


Chương 332

Vừa rồi bệnh viện nói phòng bệnh VIP đầy, không còn trống, lúc này liền có? Vừa nảy thư ký Trương nói sẽ có chuyên gia trong và ngoài nước tới hội chẩn giải phẫu cho lão Ôn?

Đây không phải là mơ chứ!

Dì Nguyễn nhìn Hoắc Minh như đang nhìn chúa cứu thế, bà ấy lén lút túm góc áo của Ôn Noãn.

Con gái, con nói gì đi!

Ôn Noãn vô cùng mất tự nhiên.

Tối hôm qua lẫn sáng nay, cô vừa mới cự tuyệt yêu cầu của Hoắc Minh, thế mà bây giờ cô lại nhận ân huệ của người ta!

Sau này chắc chắn sẽ không rõ ràng được nữa.

Ôn Noãn có chút hối hận, nếu mà sớm biết thì không bằng sáng nay để anh làm một lần, coi như thanh toán xong, cũng không cần cảm thấy chột dạ, nợ anh cái gì!

Tính toán nhỏ của cô trốn không khỏi đôi mắt của Hoắc Minh.

Anh liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Ôn Noãn, ở trong lòng em tôi là một thằng đàn ông nông cạn như vậy sao?”

Anh muốn bắt đầu lại từ đầu với cô, anh theo đuổi cô.

Chẳng lẽ chỉ vì muốn lên giường thôi sao?

Ôn Noãn bị anh mắng một chút đã không còn tự tin cãi lại.

Bây giờ cô thật sự không thể nào làm theo ý mình được…

Chưa tới hai tiếng, bốn chuyên gia đã đáp xuống thành phố B.

Hoắc Minh tự mình đến sân bay tiếp họ.

Mấy vị chuyên gia đến bệnh viện, chưa kịp uống ngụm trà, đã bắt đầu hội chẩn.

Tới tới lui lui, Hoắc Minh đều đi cùng.

Sau một tiếng, phương án phẫu thuật được quyết định…

Dì Nguyễn vô cùng cảm kích, cầm tay thư ký Trương: “Lần này may nhờ có các cô.”

Thư ký Trương cười bí ẩn.

Cô ấy nhẹ giọng: “Người dì nên cảm ơn là luật sư Hoắc, mấy vị chuyên gia kia người bình thường khó mà mời được, luật sư Hoắc cũng ít khi sử dụng quan hệ riêng thế này.”

Dì Nguyễn gật đầu, đồng ý.

Thư ký Trương định nói thêm chút gì, nhưng nghĩ lại thì thấy chuyện tình cảm của sếp, cô ấy vẫn đừng xen vào.

Thời gian Ôn Bá Ngôn làm phẫu thuật rất dài, thư ký Trương về trước.

Hoắc Minh không đi.

Anh ngồi trên chiếc ghế dài tại lối đi của bệnh viện, dáng ngồi cao quý, đang dùng điện thoại làm việc.

Ôn Noãn đi đến ngồi cạnh anh.

Hoắc Minh dừng làm việc, nghiêng đầu nhìn cô không nói gì.

Ôn Noãn đưa cho anh một chén cháo huyết.

“Bổ máu.”

Có lẽ Hoắc Minh vẫn còn tức giận, không để ý tới cô, cũng không nhận chén cháo từ tay cô, để cô giữ vậy.
 
Chương 333


Chương 333

Ôn Noãn ngượng ngùng: “Hoắc Minh, cảm ơn anh.”

Hoắc Minh cất điện thoại, nhìn cô chằm chằm: “Cô giáo Ôn định cảm ơn tôi kiểu gì?”

Ôn Noãn biết anh muốn gì!

Đơn giản chỉ là trở về bên cạnh anh, bắt đầu lại từ đầu, cùng anh chơi trò tình ái.

Muốn kết thúc lúc nào, do anh định đoạt.

Đã nợ ân tình của anh, áp lực của Ôn Noãn rất lớn, cô biết ý đồ của anh, cũng biết nếu cô không trả giá chút gì thì không được..

Dù sao cô vẫn độc thân, bọn họ đã làm rất nhiều lần.

Trong lối đi nhỏ yên ắng ở bệnh viện, Ôn Noãn nghe thấy giọng nói của mình yếu ớt vang lên.

“Hoắc Minh, tôi rất biết ơn vì những gì anh làm! Nhưng tôi… Không thể dùng tình cảm mình đáp lại được.”



Giọng nói Hoắc Minh mang theo tia lạnh lùng: “Vậy cô giáo Ôn định trả như thế nào? Thân thể?”

Đột nhiên Ôn Noãn giương mắt nhìn anh.

Con ngươi cô trơn bóng, nhìn còn ẩm ướt hơn bình thường.

Hoắc Minh nhìn cô một cách cứng rắn, không định chiều theo ý cô.

Anh làm những việc này cho cô, cũng không muốn nhận lại cái gì, dù cho có đang theo đuổi Ôn Noãn hay không thì khi cô gặp chuyện anh vẫn sẽ giúp đỡ, nhưng Ôn Noãn lại cố ý hiểu lầm anh.

Hoắc Minh từ tốn đứng dậy.

Anh nói: “Không phải là không được! Đối với tôi mà nói cái này còn kích thích hơn.”

Khuôn mặt của Ôn Noãn tái đi.

Hoắc Minh xoay người, ghé sát tai cô: “Cô giáo Ôn không muốn bàn chuyện tình cảm, vậy chúng ta chỉ bàn chuyện cơ thể cũng được, nhưng mà… Đến lúc đó đừng khóc!”

Anh lại sờ mặt cô: “Tôi thực sự muốn nhìn dáng vẻ của em khi bị tôi làm phát khóc!”

Nói xong, Hoắc Minh tính ra ngoài hút điếu thuốc.

Một bàn tay nhẹ nhàng níu anh lại…

“Hoắc Minh.”

Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt toàn sự luống cuống.

Hoắc Minh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn cô chăm chú.

Lúc này Ôn Noãn rất khó xử, cô có chút nghẹn ngào: “Hoắc Minh, tôi thật sự rất biết ơn anh…”

Lòng Hoắc Minh như mềm ra.

Anh đưa tay ra sờ mái tóc dài màu trà, âm thanh nhỏ nhẹ trầm xuống: “Tôi chỉ là đi ra ngoài hút điếu thuốc thôi! Ôn Noãn, đêm qua tôi đã thức cả đêm, sáng nay lại rút 500ml máu, cho dù làm bằng sắt cũng không chịu được! Bây giờ em có cởi quần áo đứng trước mặt tôi, thì chưa chắc tôi đã có sức làm.”

Anh quá thẳng thắn, Ôn Noãn đỏ mặt.

Hoắc Minh đi ra ngoài, hút vài điếu thuốc .



Cuộc phẫu thuật của Ôn Bá Ngôn rất thành công.
 
Chương 334


Chương 334

Lúc ông ấy được đẩy từ phòng phẫu thuật ra, dì Nguyễn mừng đến bật khóc, Ôn Noãn nắm chặt tay của bố cô

Qua một đêm, bệnh tình của Ôn Bá Ngôn đã ổn định.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tháng sau có thể xuất viện.

Dì Nguyễn vui vẻ: “Vừa kịp lúc về nhà ăn Tết! Lần này may mà có Hoắc Minh, Bá Ngôn… ông không biết cậu ấy tài giỏi thế nào đâu.”

Khóe miệng Ôn Bá Ngôn mang theo nụ cười.

Đang nói chuyện, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.

Dì Nguyễn tưởng là Hoắc Minh, nhỏ giọng bảo Ôn Noãn đi mở cửa, thái độ giống như mẹ vợ đối với con rể.

Không ngờ tới cửa vừa mở, bên ngoài là Cố Trường Khanh.

Lúc này sắc mặt Ôn Noãn trầm xuống, cô không cho hắn tiến vào, lạnh lùng bảo: “Anh đến đây làm gì?”

Ánh mắt Cố Trường Khanh sâu thẳm.

“Anh đến thăm chú Ôn.”

Ôn Noãn sợ kích thích Ôn Bá Ngôn, bèn kiềm chế: “Cố Trường Khanh, anh hại nhà chúng tôi chưa đủ thảm sao? Chúng ta xóa bỏ tất cả đi được không? Tôi van anh đừng xuất hiện trước mặt bố tôi nữa.”

Cố Trường Khanh không làm được.

Hắn muốn gặp Ôn Noãn, rất muốn.

Hắn không kiềm được hỏi cô: “Em đã làm hòa với Hoắc Minh rồi sao? Anh biết chuyện bệnh của chú Ôn đều do anh ta dàn xếp.”

Ôn Noãn không muốn nói mấy việc này với hắn.

Lúc này, giọng nói yếu ớt của Ôn Bá Ngôn truyền tới: “Noãn Noãn, con để hắn ta vào đi!”

Ôn Noãn còn đang do dự.

“Để hắn ta vào, vừa lúc bố có chuyện muốn nói với hắn ta.”

Ôn Noãn đành nghiêng người, để Cố Trường Khanh tiến vào.

Cố Trường Khanh yên lặng vào phòng bệnh.

Hắn bỏ thuốc bổ trong tay xuống, sau đó bất ngờ quỳ xuống trước giường bệnh Ôn Bá Ngôn.

Nước mắt Ôn Bá Ngôn lấp lóe.

Dì Nguyễn dường như muốn khóc rống lên: Cái này là làm gì!

Ôn Noãn muốn nói chuyện, nhưng Ôn Bá Ngôn nhẹ giọng bảo: “Ôn Noãn, con và dì vào phòng trong đi, bố có chuyện muốn nói với Trường Khanh.”

Cố Trường Khanh nhẹ nhàng chớp mắt.

Hắn nói: “Chú Ôn vẫn nguyện ý gọi con là Trường Khanh, chứng tỏ vẫn còn tình cảm với con.”

Dì Nguyễn mắng chửi: “Cậu còn mặt mũi nói đến chuyện tình cảm sao?”

Ôn Bá Ngôn nhìn bà ấy một chút, dì Nguyễn cúi đầu, kéo Ôn Noãn vào phòng trong.

Đợi đến khi phòng bệnh an tĩnh lại.

Ôn Bá Ngôn nằm yên không tiếng động, ông ấy không nhìn người đang quỳ kia, mà nói thầm: “Giao tình của tôi và bố cậu mấy chục năm, trước kia Ôn Noãn còn thích cậu như vậy, tôi thật không thể ngờ cậu lại có thể làm thế với tôi! Trường Khanh… Cậu lúc đầu làm rất tốt, rất đúng, là đàn ông nên tàn nhẫn độc ác, không màng tình cảm… Nên dùng cả đời để nắm lấy cơ hội thăng tiến.”

Cố Trường Khanh không nói lời nào.
 
Chương 335


Chương 335

“Trường Khanh… Cậu không nên yêu Ôn Noãn! Cậu nhìn xem, quyền thế địa vị, tiền tài, còn có người tình, nhưng cậu cũng không vui vẻ gì nhỉ? Đêm đến khi giật mình tỉnh mộng, có phải cậu đang hối hận về lựa chọn của mình hay không?”

Giọng Cố Trường Khanh như nghẹn lại.

“Phải! Chú Ôn… đúng thế!”

“Xin chú Ôn tha thứ, xin hãy cho con thêm một cơ hội.”



Ôn Bá Ngôn nhẹ giọng thở dài: “Đã muộn rồi! Cố Trường Khanh, đã quá muộn… Trong lòng Ôn Noãn đã không còn cậu nữa! Chuyện đã qua, đừng làm con bé khó xử nữa!”

Toàn thân Cố Trường Khanh lạnh buốt.

Lúc hắn rời đi, hồn bay phách lạc.

Rõ ràng… Trước đây Ôn Noãn thích hắn, rõ ràng bọn họ đã bên nhau bốn năm, rõ ràng hắn có nhiều cơ hội để ở bên cô như vậy.

Thế nhưng tại sao hắn lại lần lượt bỏ qua!

Cửa phòng bệnh mở ra, Cố Trường Khanh và Hoắc Minh đối mặt nhau.

Hoắc Minh ăn mặc lịch sự, khiến Cố Trường Khanh trông vô cùng chật vật.

Hai người đàn ông lướt qua nhau.

Cố Trường Khanh dừng bước, giọng nói lạnh lùng: “Hoắc Minh, anh chưa chắc có được cô ấy đâu.”

Từ trước đến nay, Hoắc Minh không để hắn vào mắt.

Anh phủi áo sơ mi trắng như tuyết, ngạo mạn nói: “Tổng Giám đốc Cố, cậu nghĩ tôi cũng ngu xuẩn như cậu sao?”

Cố Trường Khanh hoảng sợ rời đi.

Hoắc Minh nhìn hắn rời đi, dáng vẻ tự tin không ai bằng bỗng chốc sụp đổ.

Cái gì vậy chứ…

Cảnh Từ vừa mới từ bỏ, Cố Trường Khanh đã trở về!

Trong lòng Hoắc Minh tức giận, vào phòng bệnh hỏi thăm, nhưng không để ý đến Ôn Noãn… Người lớn ở đây đều nhìn ra, giả vờ như không biết.

Thời gian nghỉ trưa.

Ôn Bá Ngôn ngủ say, dì Nguyễn dựa vào giường mà ngủ.

Ôn Noãn đi vệ sinh, vừa mới bước ra đã bị bóng dáng thon dài đẩy trở lại, kèm theo đó là tiếng khóa trái cửa…

Ôn Noãn còn chưa kịp phản ứng, cơ thể cô bị đè lên cánh cửa.

Hoắc Minh bóp lấy cằm cô, tiến quân thần tốc, tiến tới hôn cô.

“Hoắc Minh!”

Cơ thể mảnh khảnh của Ôn Noãn bị anh chặn lại, cô đưa tay dùng sức đánh vào vai anh.

Anh điên rồi!

Đây là phòng bệnh, bố và dì Nguyễn lúc nào cũng có thể tỉnh dậy…

Nụ hôn qua đi.

Hô hấp cả hai rối loạn…
 
Chương 336


Chương 336

Ôn Noãn mất sức tựa vào vách tường nhà vệ sinh, nếu không có anh đỡ thì cơ thể cô đã sớm ngã nhào ra đất, dù vậy đôi chân vẫn không có sức.

Hoắc Minh cũng không tốt hơn cô là bao.

Gương mặt anh tuấn đỏ lên, hô hấp rối loạn, dáng vẻ giống như đã đè nén dục vọng rất lâu.

“Ôn Noãn…”

Giọng nói anh khàn đến lạ: “Cố Trường Khanh đã nói gì?”

Ôn Noãn sợ làm phiền người lớn, cắn môi: “Tôi không biết.”

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, rất khó đoán.

Lát sau, giọng nói anh mang theo vài phần dịu dàng, lần nữa cúi người hôn cô.

“Không muốn nói, chỉ muốn tôi hôn em thôi đúng không?”

Ôn Noãn vừa xấu hổ vừa bực mình, nhẹ nhàng đá anh một cái.

“Hoắc Minh, anh chỉ biết chọc tôi!”

“Anh nói muốn bắt đầu lại từ đầu… Anh muốn ở nơi như thế bắt đầu lại từ đầu với tôi sao?”

“Anh là đồ khốn.”



Càng nói, khóe mắt cô đỏ lên.

Hoắc Minh không dừng lại, nhưng lại hôn nhẹ nhàng hơn.

Sau khi kết thúc, anh tựa vào trán cô thở dốc.

“Ôn Noãn, tôi rất nhớ em!”

“Đàn ông khi yêu, đều muốn làm chuyện đó với người con gái mình thích, nếu không thì đâu còn là đàn ông?… Em nói xem có đúng không?”

Ôn Noãn nhìn anh chằm chằm, anh đang cưỡng từ đoạt lý.

Hoắc Minh nhẹ nhàng cười.

Anh kéo tay cô, đặt lên gương mặt đẹp của mình.

Bàn tay Ôn Noãn chạm đến làn da ấm áp kia, lòng bàn tay như bị bỏng, cô vội vã muốn rút về.

Hoắc Minh không cho.

Anh ghi dáng vẻ lúng túng của cô vào trong mắt.

Không chỉ vậy, anh còn nhẹ nhàng đặt cô trên vách tường, dùng chiêu trò trêu chọc cô.

Ôn Noãn làm sao chịu được!

Cô cắn môi, gương mặt đỏ như máu.

Hoắc Minh cầm tay cô sờ soạng khuôn mặt của anh, ánh mắt chứa đầy vẻ phong lưu gợi cảm.

“Ôn Noãn… Tôi cho em chơi tôi!”

“Tôi để cho em trêu chọc, được không?”



Anh không cần mặt mũi nữa rồi!

Ôn Noãn đột nhiên đẩy anh ra.

Cô thở hổn hển, tim đập kịch liệt, nhìn anh chằm chằm.
 
Chương 338


Chương 338

Ôn Noãn:…

*

Hoắc Minh rời đi, thanh tĩnh hơn nhiều.

Ôn Noãn không biết chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh hôm ấy dì Nguyễn biết bao nhiêu, tóm lại sau chuyện đó mỗi lần nói đến Hoắc Minh, trong lời nói luôn lộ ra sự hài lòng đối với anh.

Ôn Noãn hiểu rõ ý định này, dù sao gia thế, vẻ ngoài, EQ của Hoắc Minh đều rất tốt.

Phụ nữ lớn tuổi, rất khó mà không thích anh.

Sau đó, Cố Trường Khanh có đến hai lần.

Ôn Bá Ngôn không gặp hắn, hắn cũng thức thời không xuất hiện nữa.

Bệnh tình Ôn Bá Ngôn ổn định, Ôn Noãn về lại phòng nhạc, sẵn tiện dạy bù cho mấy tiết cô nghỉ.

Hoắc Minh không có liên hệ cô.

Sau khi anh buông xuống những thứ mập mờ không rõ ràng kia, giống như biến mất khỏi thế giới của cô, thế nhưng Ôn Noãn vẫn có thể thấy tin tức của anh.

Anh đang ở thành phố H, thưa kiện thay nhà họ Chu.

Nhà họ Chu là xí nghiệp nổi danh tại thành phố H, phát triển rất lớn, nhưng trước kia không sạch sẽ cho nên có chút phiền phức.

Ước chừng hai tuần sau, Hoắc Minh đã lên trang nhất.

[Diêm Vương chính trị ngành Luật lại tạo nên kỳ tích.]

Ảnh chụp kèm theo là bức ảnh chụp chung của Hoắc Minh và Chu Truyền Nhân – người đứng đầu đương nhiệm của nhà họ Chu.

Hoắc Minh khí phách hăng hái!

Anh lạnh lùng tuấn tú, đứng cùng với nhân vật top năm mươi của giới kinh doanh nhưng khí thế không thua kém chút nào, điều này ngoại trừ năng lực của anh, còn bởi vì có nhà họ Hoắc đứng sau lưng.

Hai nhà Hoắc Chu, chiếm cứ Nam Bắc, cùng sóng vai.

Ôn Noãn nhìn ảnh chụp, trong lòng cô không phải không có cảm giác.

Cô có chút hoài nghi, lần này nhà họ Chu sẽ tổ chức tiệc mừng lớn, nghe nói đã mời rất nhiều nữ minh tinh và các vị tiểu thư danh giá đến, thế nhưng lại chưa thấy bất cứ ảnh chụp nào của Hoắc Minh và người phụ nữ khác truyền ra ngoài.

Đương nhiên, đây chỉ là một chút nghi vấn nhỏ của Ôn Noãn thôi.

Cô sẽ không hỏi anh, bày ra bộ dáng giống như cô rất để ý đến…

Trên thực tế, cũng có một sự cố nhỏ mà Ôn Noãn không biết đến, tất cả những bức ảnh lợi dụng góc máy để chụp, toàn bộ đều bị giữ lại, kể cả bức ảnh do cô nữ minh tinh Mạnh Thanh Dao không biết trời cao đất rộng kia.

Hoắc Minh độc thân, giá trị con người lên đến trăm tỷ.

Chỗ anh đến, nhất định sẽ có nhiều người phụ nữ xum xoe, thậm chí chủ động hiến thân.

Lúc bữa tiệc diễn ra được một nửa.

Sau khi uống vài ly rượu nhẹ, Hoắc Minh tìm cơ hội trốn thoát, để hai vị thư ký ứng phó.

Chu Truyền Nhân rất coi trọng anh.

Ông ấy kêu Chu Mộ Ngôn: “Con mau tiễn anh Hoắc Minh của con đi! Trên xe cũng có thể học thêm vài điều, đừng chỉ biết chơi xe cả ngày, làm mấy thứ vô dụng!”
 
Chương 337


Chương 337

Hoắc Minh giống như đang cười lại không phải cười.

Anh quá mạnh mẽ, muốn trêu đùa người con gái đều rất đơn giản, Ôn Noãn cô quá nhỏ bé.

Cô nào đâu phải đối thủ của anh!

Thế nhưng đối mặt sự dụ hoặc cấp cao này, Ôn Noãn không bị làm cho mê muội, đôi môi xinh đẹp của cô nhấp thành một đường thẳng, sau đó nói: “Luật sư Hoắc, tôi chờ điện thoại của anh!”

Cô nhìn ra, anh rất thích cơ thể cô.

Mà cô cũng chỉ có thể cho anh cái này!

Ôn Noãn không quên, cô đã từng khát vọng tình cảm của anh nhiều đến mức nào, nhưng khi mất đi sự kích thích của dục vọng, cô phát hiện một chút tình cảm mà anh dành cho cô không chống đỡ nổi một kích.

Cô không muốn khóc vì anh nữa.

Hoắc Minh nhìn sắc mặt cô, đoán được cô nghĩ gì.

Nhưng bất ngờ là, anh cũng không tức giận, ngược lại nói: “Tôi phải đi công tác nửa tháng.”

Ánh mắt Ôn Noãn như nước.

Anh cười cười: “Không phải Anh Quốc là ở thành phố H! Tập đoàn Chu Thị xảy ra tranh chấp, tôi phải đi giải quyết.”

Ôn Noãn có chút khó xử.

Xem, cô suy nghĩ gì, anh đều biết rõ.

Hoắc Minh không có giễu cợt cô.

Đi công tác nửa tháng, thật ra anh rất nhớ cô, nếu không phải Ôn Bá Ngôn bị bệnh, dù có dùng cách gì anh cũng muốn đưa cô đến thành phố H, lúc rảnh rỗi còn có thể đưa cô ra ngoài uống bia, ăn thịt nướng.

Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài màu trà kia, có chút không nỡ.

Ôn Noãn không phải không có cảm giác.

Một người đàn ông khi thật sự yêu ai sẽ không giấu được, lòng phòng bị của cô lặng lẽ sụp đổ một góc, thế nhưng cô không muốn nói ra.

Hoắc Minh sao lại không biết được?

Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, không làm bất cứ gì cả, chỉ là ôm cô.

Anh dịu dàng nói: “Tôi sẽ mang hai thư ký đi cùng, thư ký Trương sẽ ở lại thành phố B, bác trai có chuyện gì thì liên hệ cô ấy, nhớ chưa?”

Sự quan tâm săn sóc này, cái ân tình này.

Ôn Noãn biết bản thân không thể trả hết.

Hoắc Minh cười: “Một tiếng rưỡi nữa máy bay sẽ cất cánh!”

Ôn Noãn giương mắt, ánh mắt toát lên sự khó hiểu.

Hoắc Minh không nói tiếp, anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia rõ ràng là ánh mắt người nam nhìn người nữ.

Cuối cùng Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Lên đường bình an.”

“Chỉ đợi câu này của em!” Hoắc Minh nghiêng người hôn cô, sau đó quan tâm nói: “Tôi đi ra ngoài trước, em… đợi ở trong này một chút?”
 
Chương 339


Chương 339

Chu Mộ Ngôn mặc bộ trang phục quý giá, trông không đàng hoàng.

Chu Truyền Nhân ngại ngùng cười một tiếng: “Mẹ thằng bé qua đời quá sớm, tôi lại bận việc công ty! Để cậu Hoắc Minh chê cười rồi!”

Tất nhiên Hoắc Minh sẽ không so đo với một thằng nhóc.

Anh nhìn Chu Mộ Ngôn.

A! Mặt người dạ thú, tiểu chó săn trẻ tuổi!

Trên mặt, anh vẫn như gió xuân ấm áp: “Cậu Chu dáng vẻ bất phàm, ngày sau ắt làm chuyện lớn.”

Ông Chu như mở cờ trong bụng.

Ông ta thích nghe lời này nhất!

Chu Mộ Ngôn cảm thấy Hoắc Minh rất chướng mắt.

Người gì mới hai mươi tám tuổi lại suốt ngày ở cùng với một đám cáo già, trở nên khôn khéo lõi đời, một câu nói mười tám khúc quanh, tính tình nham hiểm đến phát ghét!

Nhưng mà bố cậu ta đã nói thế thì cậu ấy phải nghe lời.

Thái độ khinh thường, lười nhác giơ tay ra hiệu: “Luật sư Hoắc, mời.”

Sắc mặt ông Chu rất khó coi.

Hoắc Minh tỏ vẻ rộng lượng nói: “Mộ Ngôn còn trẻ, cần phải rèn luyện nhiều! Chẳng hạn như giảm bớt nguồn cung tài chính của cậu ấy, như vậy cậu ấy sẽ biết sinh hoạt gian nan thế nào, cũng hiểu được phải nỗ lực tiến tới.”

Lời này gãi đúng chỗ ngứa trong lòng ông Chu.

Chu Truyền Nhân lập tức quyết định: “Mộ Ngôn, anh Hoắc Minh của con nói đúng, phải để con nếm thử đau khổ mới được.”

Chu Mộ Ngôn:…

Cậu ấy giương đôi mắt đào hoa xinh đẹp của mình lên nhìn chằm chằm vào Hoắc Minh, lại còn âm thầm nghiến răng.

“Vậy cảm ơn anh Hoắc Minh!”

Hoắc Minh khẽ mỉm cười: “Không cần khách sáo!”

Hừ! Chó săn nhỏ, cậu còn non lắm!

Trên đường về khách sạn, chó săn nhỏ và Hoắc Minh không ai hé răng nửa lời, rõ ràng là không nể nang nhau.

Chỉ có lúc xuống xe, Chu Mộ Ngôn chống cửa xe, ân cần thân thiết nói: “Anh Hoắc Minh, đi chơi vui vẻ!”

Hoắc Minh là ai cơ chứ?

Chỉ nghe mấy chữ thì anh đã ngửi được mùi gì đó.

Thích hãm hại chứ gì!

Muốn làm cho anh thân bại danh liệt chứ gì!

Anh mặc một bộ tây trang, đứng dưới ánh đèn mù mờ, cúi đầu châm một điếu thuốc lá.

Chậm rãi hút một hơi, mới cười khẽ nói: “Tôi sẽ!”

Chu Mộ Ngôn khẽ cong môi.

Cậu ấy vừa lên xe đã gửi tin nhắn cho người khác: “Hầu hạ luật sư Hoắc cho tốt”
 
Chương 340


Chương 340



Hoắc Minh đứng ở cửa khách sạn, từ từ hút xong điếu thuốc lá.

Sau đó anh gọi điện cho cảnh sát, tố cáo chuyện phòng của mình bị xâm phạm bất hợp pháp.

Các chú cảnh sát nhanh chân chạy đến.

Vừa đến đã thấy đối phương là một người đàn ông anh tuấn quý phái, càng tỏ vẻ khách sáo hơn: “Anh Hoắc.”

Hoắc Minh dụi điếu thuốc, cười ra hiệu!

Mấy chú cảnh sát đi vào cùng anh.

Lễ tân nhìn thấy một đám người xông vào thì sợ chết khiếp, lập tức muốn gọi điện cho Giám đốc.

Hoắc Minh tiến lên rút dây cáp điện thoại của cô ta ra.

Con ngươi thâm thúy của anh nhìn chăm chú vào cô ta, chỉ một ánh mắt đã khiến cô gái đó mềm nhũn chân.

Đoàn người lên lầu.

Mấy chú cảnh sát cầm theo camera ghi chép, vừa mới mở cửa đã quay được một bất ngờ lớn.

Một nữ minh tinh hạng hai ăn mặc hở hang đang nằm trên giường trong phòng khách sạn của Hoắc Minh, nghe tiếng mở cửa còn tưởng là Hoắc Minh trở về, lại càng uốn éo người hơn…

Ai biết gặp đúng mấy chú cảnh sát!

“Á…” Người phụ nữ kia hét toáng lên!

Hoắc Minh nói với mấy người kia: “Tôi muốn tố cáo cô ta vào phòng quấy rối tôi, khiến cho tinh thần và danh dự của tôi chịu tổn hại, tôi hoài nghi cô ta là gián điệp thương mại! Ngoài ra, tôi còn muốn tố cáo khách sạn này!”

Vừa mới nói dứt câu, Giám đốc khách sạn chạy tới đây.

Ông ta liên tục xin lỗi!

Cô minh tinh kia cũng mặc quần áo vào, khóc lóc nhận lỗi!

Cuối cùng chuyện này được giải quyết riêng, Hoắc Minh nhận được hai triệu tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, anh đổi sang phòng tổng thống, bởi vì ghét bỏ chiếc giường đã bị người phụ nữ kia nằm lên.

Anh xuất thân cao quý, không phải là loại đàn ông chưa hiểu việc đời.

Anh sẽ không thèm thuồng mấy vị nữ minh tinh kia!

Ai mà biết trước khi cô ta đến đây có hôn qua với ông già nào hay không?

Hoắc Minh chỉ thèm thuồng người như Ôn Noãn thôi, sạch sẽ, trưng trong nhà nhìn đẹp mắt, lúc lên giường cũng sướng tê người, ngay cả dáng vẻ đỏ mặt của cô cũng làm anh nảy lòng tham muốn đùa giỡn một phen.

Nghĩ đến đây, anh liền nhớ cô…

Hoắc Minh tắm rửa xong, nằm trên giường gọi điện thoại cho Ôn Noãn.

Đêm khuya tĩnh lặng, di động đổ chuông mấy lần cô mới nghe máy, rõ ràng là đã ngủ.

“Đang ở bệnh viện hay ở nhà ?”

Một lúc sau Ôn Noãn mới trả lời anh: “Ở nhà.”

Hoắc Minh hỏi sơ qua về bệnh tình của Ôn Bá Ngôn, nghe nói không có việc gì thì không nói nữa.

Nửa tháng không gặp, dù gì anh cũng muốn nói mấy lời âu yếm với cô.

Hoắc Minh nhỏ giọng oán trách: “Nếu em cùng tôi đến thành phố H, tôi cũng không cần nửa đêm đi đổi phòng.”
 
Chương 341


Chương 341

Ôn Noãn đã chịu ân huệ của anh.

Ôn Noãn cố nhấc tinh thần lên trả lời anh, thuận miệng hỏi thăm.

Người đàn ông dùng giọng điệu bâng quơ kể cho cô biết chuyện mình cự tuyệt người phụ nữ khác thế nào, Ôn Noãn như bị nuốt mất đầu lưỡi, không biết nên nói cái gì cho phải. Nhưng đã là phụ nữ, trong lòng cô ít nhiều gì có dao động.

Hoắc Minh cực kỳ hiểu biết cách đắn đo lòng phụ nữ.

Giọng nói của anh khàn khàn:”Đã như vậy mà em còn nghi ngờ tôi chỉ muốn lên giường với em à? Ôn Noãn, tôi không thiếu cái này.”

Ôn Noãn bị anh gài vào bẫy.

Một lát thì cảm thấy anh nói đúng, một lát lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Hoắc Minh nhân cơ hội tán tỉnh cô.

“Ôn Noãn, em nói chuyện với tôi!”

“Tôi muốn nghe giọng em.”

“Em chỉ cần nói một chút, tôi đã…”

Câu nói kế tiếp mơ hồ không rõ, nhưng Ôn Noãn dùng đầu ngón chân cũng biết anh đang làm gì, mặt cô nóng đến mức muốn bốc cháy.

Anh quả thật không biết xấu hổ.

Cô nhỏ giọng mắng anh: “Hoắc Minh, anh thật bỉ ổi!”

Bên kia truyền đến tiếng cười khẽ…

Hoắc Minh nhẹ nhàng cười, lại giống như một luồng gió xuân thổi qua lòng Ôn Noãn, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói khó kìm nén của anh: “Muốn hôn em! Ôn Noãn, chiều mai tôi có chuyến bay, buổi tối đến chỗ tôi nhé?”

Anh biết không nên là lúc này.

Anh cũng biết hiện tại nói ra những lời này sẽ khiến cô hiểu lầm, nhưng anh đành phải làm vậy.

Anh rất muốn gặp cô, rất muốn…

Chờ không nổi nữa rồi!

Ôn Noãn nghe thấy âm thanh bên kia, không dám nghe tiếp, lập tức cúp máy.

Hoắc Minh không gọi lại.

Cô thở phào một cái, trở mình nằm ngủ, đến lúc đang mơ mơ màng màng thì di động lại reng.

Ôn Noãn cầm điện thoại lên.

Hoắc Minh gửi cho cô một tin nhắn thoại.

Cô không nghĩ gì mà phát luôn, sau đó trong căn phòng ngủ rộng người mấy mét vuông của cô vang lên tiếng khàn khàn khó kiềm chế của người đàn ông nào đó…

Ôn Noãn lập tức vất điện thoại ra xa như bị phỏng tay.

Cô vẫn biết nhu cầu về mặt ấy của Hoắc Minh rất mạnh, nhưng không ngờ được anh lại vô sỉ đến mức này, đồng thời cô tò mò không biết anh đã như vậy, tại sao còn từ chối người phụ nữ đó.

Tóm lại, buổi tối hôm nay cô không ngủ được.

Trời sáng, cô bò dậy xem điện thoại.

Anh đã nhắn thông tin chuyến bay cho cô, ý tứ rõ ràng là muốn cô đi đón anh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top