Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 286


Chương 286

Đúng là như vậy, Hoắc Minh đóng hồ sơ lại, sau đó bâng quơ nói:

“Hiện tại đã muộn rồi, để tôi mời cô giáo Ôn đi ăn một bữa nhé!”

Ôn Noãn lạnh nhạt từ chối: “Giữa chúng ta…”

“Tôi vẫn còn nhiều chi tiết quan trọng về vụ án muốn nói với em, chúng ta vừa ăn vừa bàn bạc.”

Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô, chờ cô trả lời.

Thật ra Ôn Noãn không thể từ chối được, chỉ cần anh không làm chuyện quá đáng thì vì vụ án của bố mình, Ôn Noãn vẫn nguyện ý nhượng bộ anh, nhưng ngay khi cô sắp đồng ý, ngoài cửa phòng họp lại truyền đến một tiếng gọi: “Hoắc Minh!”

Ôn Noãn ngước mắt lên nhìn.

Là Kiều An.

Trong tay Kiều An còn cầm theo một bộ hồ sơ, mặc đồ công sở gọn gàng.

Ôn Noãn thật lòng bội phục cô ta.

Rõ ràng đã có chồng sắp cưới rồi, sân sau cũng đang bốc cháy, thế mà Kiều An vẫn còn sức lực đuổi theo người đàn ông khác!

Đúng là tinh lực tràn trề!

Kiều An rõ ràng đã có chuẩn bị trước, cô nhỏ nhẹ nói: “Hoắc Minh, em đến đây để bàn bạc với anh về vụ án của em, em có đang quấy rầy đến hai người không?”

Ôn Noãn đứng dậy: “Luật sư Hoắc, hai người cứ trò chuyện!”

Cô vừa mới đi một bước đã bị Hoắc Minh giữ tay lại.

Anh nhìn chằm chằm vào cô.

Một lúc lâu sau, anh mới khàn giọng nói: “Vết thương trên trán tôi còn chưa lành hẳn, Ôn Noãn, em không muốn chịu trách nhiệm à?”

Anh bảo Ôn Noãn ở lại phòng khách chờ mình, còn anh thì dẫn Kiều An đi sang văn phòng.

Hoắc Minh đi trước, Kiều An bước sau lưng anh.

Ánh mắt cô ta bỗng nhiên dừng lại.

Kiều An nhìn thấy khung ảnh đang nằm trong sọt rác, đó là ảnh chụp lúc cô ta và Hoắc Minh đang trong thời kỳ ngọt ngào nhất, bây giờ nó lại bị ném vào thùng rác.

Kiều An nhìn về phía Ôn Noãn: “Cô ném?”

Ôn Noãn không trả lời trực diện: “Tôi sẽ không làm hỏng đồ của người khác.”

Sắc mặc Kiều An tái đi.

Vậy là Hoắc Minh ném?

Sao anh có thể, sao có thể ném ký ức của hai người bọn họ đi như vậy?

Đôi môi Kiều An run rẩy, như là không muốn tiếp nhận kết quả như thế, cô ta ngước mắt nhìn chằm chằm Ôn Noãn: “Cô Ôn, cô cho rằng làm như vậy là có thể có được Hoắc Minh sao? Trước kia chúng tôi…”

“Tôi không có hứng thú với chuyện trước kia của các người!”

“Nếu cô Kiều không thể quên được lại còn rất thích chuyện quá khứ, thế thì cứ lấy chăn bông mà quấn lại cho cẩn thận, nếu không lỡ tay một cái là chuyện quá khứ của các người sẽ trốn đi mất đấy!”

…”

Ôn Noãn là người rạch ròi.
 
Chương 287


Chương 287

Có lẽ cô vẫn để ý đến sự tồn tại của Kiều An, nhưng mà cô và Hoắc Minh đã thật sự kết thúc rồi, không nên tiếp tục so đo với Kiều An làm gì.

Ôn Noãn cầm túi xách và tài liệu trực tiếp rời khỏi đó.

Ôn Noãn ngồi vào xe, vừa mới nổ máy chuẩn bị đi, cửa xe lại bị kéo ra.

Hoắc Minh đứng ngoài cửa xe.

Anh nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng hỏi: “Em ghen à?”

“Không hề!”

Ánh mắt Hoắc Minh lại thâm thúy hơn một chút, anh châm chước tìm từ hỏi cô: “Phải làm thế nào thì em mới bằng lòng quay về với tôi, hay là tôi có làm gì thì em cũng không chịu?”

“Đúng thế!”

Hoắc Minh đột nhiên bật cười.

Anh nói: “Tôi đã chuyển giao vụ án của Kiều An sang cho luật sư Lý rồi, về sau chuyện công việc của cô ấy không còn liên quan đến tôi nữa. Ôn Noãn… Giữa tôi và cô ấy đã là quá khứ rồi!”

Ôn Noãn nhìn thẳng về phía trước.

Cô vô cảm nói: “Hoắc Minh, anh sẽ vĩnh viễn không biết được cảm giác của tôi khi nằm trên bàn phẫu thuật đêm hôm đó đâu! Ngoại trừ đau đớn ra, tôi còn cảm thấy cực kỳ nhục nhã!”

Cô liếc mắt nhìn về phía anh: “Tôi sợ hãi, không thích nổi!”

Nói xong, khóe mắt Ôn Noãn ngấn lệ.

Cô dẫm chân ga, chậm rãi rời khỏi chỗ Hoắc Minh.

Thật ra vấn đề giữa hai người bọn họ chưa bao giờ là Kiều An, mà là Hoắc Minh anh.

Bởi vì Hoắc Minh không yêu cô, cho nên mới có chuyện đêm hôm đó. Nếu như Ôn Noãn cô là người phụ nữ mà Hoắc Minh yêu, thì làm sao anh có thể vứt bỏ cô lại như thế được?

Ôn Noãn đã từng yêu Cố Trường Khanh, kết quả nhận đầy tổn thương!

Cho nên trong cuộc tình giữa cô và Hoắc Minh, cô lựa chọn tự bảo vệ chính mình…

Ôn Noãn sợ anh bám theo nên lái xe chạy về nhà.

Cô bỗng nhiên về nhà làm cho Ôn Bá Ngôn và dì Nguyễn vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.

Dì Nguyễn kéo cô vào trong nhà, cười nói: “Bố con vừa mới nhắc đến con xong thì con đã về đến nơi rồi, bố con hai người đúng là tâm linh tương thông!’

Ôn Noãn bỏ túi trái cây xuống, đi đến chỗ Ôn Bá Ngôn.

Hai bố con trò chuyện một lúc lâu.

Bỗng nhiên, trong phòng bếp vang lên tiếng gọi của dì Nguyễn: “Cô giáo Ôn, đến đây giúp dì một chút.”

Ôn Noãn mỉm cười nói dạ.

Nhưng cô vừa vào phòng bếp, dì Nguyễn đã đóng cửa phòng bếp lại.

“Làm sao vậy dì Nguyễn?” Ôn Noãn cảm thấy khó hiểu.

Dì Nguyễn kéo cô đến trước cửa sổ, chỉ xuống dưới nhà: “Đấy là xe của luật sư Hoắc đúng không, cậu ấy đậu ở đó một lúc rồi! Hai đứa làm sao vậy? Cãi nhau hay là chia tay à?”

Ôn Noãn không ngờ Hoắc Minh lại mặt dày đuổi đến tận đây.

Cô không thèm để ý, đứng đó rửa dâu tây.
 
Chương 288


Chương 288

“Bọn con chia tay rồi!”

Lúc này, Hoắc Minh xuống xe, trong tay còn cầm theo hộp quà nhìn như muốn lên đây chào hỏi.

Dì Nguyễn nhỏ giọng nói: “Dì thấy cậu ấy rất thích con đấy chứ! Ôn Noãn, con không muốn suy nghĩ lại một chút à.”

Ôn Noãn lắc đầu.

Lúc này, chuông cửa reo lên.

Dì Nguyễn che miệng cười: “Người ta đến tận cửa rồi.”

Ôn Noãn bực bội không thôi.

Nếu trước kia anh chủ động đến nhà, cô sẽ vui vẻ suốt mấy ngày, nhưng hiện tại bọn họ đã kết thúc mối quan hệ hoang đường đó rồi, anh đến đây như vậy là có ý gì?

Cô đi trước dì Nguyễn: “Để con nói với anh ta.”

Ôn Noãn đi mở cửa.

Hoắc Minh đang đứng ngoài cửa, xách theo túi trái cây nhập khẩu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Ôn Noãn.

Ôn Noãn đóng cửa đi ra ngoài, hạ giọng nói.

“Hoắc Minh, anh đến đây làm gì?”

“Đến xem chú với dì!”

Ôn Noãn khẽ cắn môi: “Chúng ta kết thúc rồi, anh đừng làm thế có được không.”

Lúc này…

Trong phòng truyền đến tiếng Ôn Bá Ngôn: “Noãn Noãn… Là ai đấy? Sao lại lén la lén lút nói chuyện ở ngoài đấy, không mời người ta vào trong nhà.”

Ôn Noãn thuận miệng trả lời: “Bán bảo hiểm thôi ạ!”

Ôn Bá Ngôn à một tiếng, hiển nhiên là tin tưởng lời cô nói.

Ôn Noãn đẩy Hoắc Minh đi: “Được rồi, anh về đi.”

Hoắc Minh chẳng những không đi, trái lại còn gân cổ kêu lên với người trong nhà: “Chú Ôn, cháu là bạn trai Ôn Noãn.”

Ôn Noãn tức điên.

“Hoắc Minh anh có biết xấu hổ không vậy!”

“Không biết! Ôn Noãn… Hiện tại em muốn tôi nói tôi là bạn trai em, hay là em muốn nói cho bố em biết chúng ta là bạn giường?”

Ôn Noãn đỏ bừng mặt.

Hoắc Minh giơ một bàn tay lên khẽ bẹo má cô.

Anh nói: “Em còn không để tôi đi vào, tôi sẽ tìm cách ăn vạ để ngủ lại nhà em.”

Ôn Noãn sao có thể chấp nhận được?

Nhưng Ôn Bá Ngôn đã đi ra mở cửa, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc đẹp đẽ đang dây dưa với con gái bảo bối nhà mình.

Ôn Bá Ngôn: “…”

Hoắc Minh nháy mắt chuyển qua hình thức tinh anh chuyên nghiệp.

Anh tỏ ra phong độ nhẹ nhàng nói: “Chào chú Ôn! Cháu là luật sư đại diện cho chú, Hoắc Minh, đồng thời là bạn trai của Ôn Noãn.”
 
Chương 289


Chương 289

Là luật sư Hoắc à…

Ôn Bá Ngôn lập tức có hảo cảm với anh!

Ông nhìn về phía Ôn Noãn: “Sao lại để luật sư Hoắc đứng ngoài thế?”

Ông lại cười cười xin lỗi: “Con bé nhà tôi không hiểu chuyện, luật sư Hoắc thông cảm.”

“Ôn Noãn rất tốt!”

“Cô ấy nghịch ngợm một chút thôi, cháu cảm thấy rất đáng yêu.”



Ôn Noãn đi theo đằng sau, nghe thấy anh nói những lời này, chỉ cảm thấy anh đúng là loại mặt dày không biết xấu hổ.

Hoắc Minh đi vào nhà Ôn Noãn cứ như đang ở nhà mình.

Anh rất biết ăn nói, muốn khiến người khác thích mình là chuyện cực kỳ dễ dàng, mở miệng một tiếng chú Ôn, ngậm miệng một câu khen dì Nguyễn nấu ăn ngon, khiến cho hai vợ chồng già vui vẻ vô cùng, chỉ thiếu điều đóng gói Ôn Noãn bán cho anh.

Ôn Bá Ngôn rất phấn khởi.

Ông cầm bộ cờ tướng ra: “Hoắc Minh, chúng ta chơi hai ván!”

Hoắc Minh cười nhạt: “Được, chú Ôn phải nhường cháu đấy.”

Nói xong anh cởi áo khoác màu đen ra, đưa cho Ôn Noãn, lại dùng một loại giọng điệu cực kỳ thân quen nói chuyện với cô: “Đi gọt một ít trái cây đến đây.”

Ôn Bá Ngôn và dì Nguyễn liếc mắt nhìn nhau.

Bọn họ rất vừa lòng.

Ôn Noãn âm thầm cắn răng, chỉ có thể đi gọt trái cây.

Nào ngờ cô mới cắt được một nửa, Hoắc Minh đã đi vào phòng bếp, còn đóng cửa phòng bếp lại.

“Hoắc Minh, anh muốn làm cái gì…”

Ôn Noãn mới dứt lời đã bị hôn.

Cô mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm anh.

Tiếng nói của Hoắc Minh hơi nghẹn lại: “Đến hôn cũng không biết cách hôn à? Ôn Noãn… Thả lỏng chút, để tôi hôn nào.”

Cơ bắp trên cổ Ôn Noãn siết chặt lại.

Cô đè tay lên vai anh.

“Hoắc Minh, anh là thằng khốn nạn!”

“Đừng lên tiếng! Thằng khốn nạn muốn hôn em…”



Cảm giác này đúng là kích thích.

Cách một lớp cửa là bố mẹ cô, chỉ cần cô phát ra một tí âm thanh là Ôn Bá Ngôn và dì Nguyễn sẽ biết bọn họ đang làm gì…

Ôn Noãn nắm tay lại, để lên vai anh.

Hoắc Minh ôm lấy em cô, vuốt ve lên xuống…

 
 
Chương 290


Chương 290

Kỹ thuật của anh đúng là rất tốt, Ôn Noãn bị anh vừa hôn vừa vuốt ve như vậy, cho dù địa điểm không đúng thì vẫn có cảm giác.

Nhưng cô cảm thấy xấu hổ.

Ngay khi Hoắc Minh đang muốn tiến thêm một bước, thân thể Ôn Noãn căng cứng lại.

Cô sợ hãi, anh vừa chạm vào chỗ đó của cô là cô lại sợ…

Đêm đó, trong ký ức của cô chỉ toàn cảm giác đau đớn.

“Không…”

Ôn Noãn ghé vào đầu vai anh, lẩm bẩm nói: “Hoắc Minh, anh buông tha cho tôi được không? Tôi thật sự không chịu nổi những trò chơi đó của anh đâu!”

Hoắc Minh nổi lên cảm giác rất mãnh liệt, dù sao anh đã phải ăn chay nhiều ngày rồi.

Nhưng anh cũng có cảm giác được Ôn Noãn đang rất bài xích anh, thân thể của cô khát vọng anh, nhưng tâm lý cô lại bài xích anh.

Anh nghiêng đầu, khẽ ngậm lấy vành tai cô.

“Ôn Noãn, tôi không định đùa cho vui đâu!”

Anh nghiêm túc, muốn theo đuổi cô, muốn yêu đương với cô.

Khoảng thời gian bọn họ ở bên nhau rất tốt đẹp, làm cho anh hoài niệm…

“Tôi không muốn!”

“Hoắc Minh, tôi thừa nhận tôi có cảm giác với anh…”

“Nhưng tôi không muốn tiếp tục nữa!”



Ôn Noãn nói xong, nhẹ nhàng đẩy anh ra, đồng thời lập tức mở cửa.

Hoắc Minh mất tự nhiên.

Anh và cô cọ xát với nhau một hồi, dù gì cũng nổi lên phản ứng rồi, lúc này đi ra ngoài chỉ cần Ôn Bá Ngôn để ý một tí là có thể phát hiện.

Nhưng Ôn Bá Ngôn còn cười ha ha.

“Hoắc Minh, cậu không ra ngoài à!”

Hoắc Minh giả vờ rửa tay, vừa liếc mắt lườm Ôn Noãn một cái, vừa trả lời: “Cháu ra ngay.”

Khuôn mặt Ôn Noãn đỏ ửng, bê đĩa trái cây ra phòng khách xong lập tức trốn về phòng.

Hoắc Minh ở lại nhà họ Ôn rất lâu, đến khi ra về đã là đêm khuya.

Anh đứng trước cửa phòng ngủ của Ôn Noãn: “Ôn Noãn, tôi đi đây!”

Ôn Noãn không muốn để ý đến anh.

Nhưng Ôn Bá Ngôn rất thích Hoắc Minh, ông đi lên tận nơi: “Noãn Noãn, không được bất lịch sự như thế, đi ra tiễn Hoắc Minh đi.”

Ôn Noãn cũng muốn nói rõ với anh.

Cô không muốn Hoắc Minh lại đến nhà cô lần nữa.

Cô yên lặng mặc áo khoác vào, đi theo Hoắc Minh xuống dưới nhà.

Hoắc Minh mở ghế phụ ra: “Lên xe nói chuyện.”

Ôn Noãn không nhúc nhích: “Nói luôn ở đây đi!”
 
Chương 291


Chương 291

Hoắc Minh cúi đầu rút một điếu thuốc lá, hút một hơi xong cười nói: “Em muốn nói chuyện gì với tôi? Bảo tôi lần sau đừng đến nhà em à?”

Ôn Noãn trợn mắt nhìn anh.

Hoắc Minh nắm chặt tay cô đè cô lên cửa xe, anh áp sát người vào nói nhỏ với cô: “Rõ ràng thân thể của em vẫn còn cảm giác với tôi, tại sao lại không muốn ở cạnh tôi?”

Anh nhẹ nhàng hôn cô, ý đồ khơi mào sự nhiệt tình của cô.

Ban đầu Ôn Noãn còn phản kháng, sau đó cô đứng im không động đậy, mặc kệ anh làm gì thì làm.

Lát sau…

Cô khẽ hỏi: “Hoắc Minh, anh có yêu tôi không?”

Ôn Noãn vừa hỏi xong.

Hoắc Minh ngẩn ra.

Anh chầm chậm buông Ôn Noãn ra, lẳng lặng đứng đó hút thuốc.

Ôn Noãn đã đoán được sẽ như vậy, nhưng cô vẫn thấy hơi tủi thân.

Cô nhẹ nhàng đứng dậy.

Sau một hồi im lặng, cô khẽ nói: “Hoắc Minh, thứ anh muốn là quan hệ xác thịt! Còn tôi lại mong cầu tình cảm, thậm chí còn muốn kết hôn. Cho nên anh nghĩ thử xem, chúng ta không hợp ở bên nhau đâu, sau những tình cảm mãnh liệt đó thì chỉ còn lại oán hận, cần gì phải vậy!”

Hoắc Minh ném tàn thuốc xuống rồi giẫm lên.

Anh đứng trong bóng tối, ngắm nhìn cô.

Gương mặt nhỏ nhắn của Ôn Noãn trắng bệch, đôi mắt lại hơi ửng hồng, hệt như con thỏ nhỏ khiến người khác thích thú.

Hoắc Minh đắn đo hồi lâu mới nói.

“Ôn Noãn, tôi thừa nhận đúng là tôi đã coi tình yêu và sự nghiệp ngang nhau! Cố gắng đầu tư tiền bạc và công sức để đổi lại kết quả xứng đáng… Tôi không nghĩ chuyện đó có gì sai!”

“Nhưng tôi không chỉ muốn cùng em lên giường.”

“Nếu không thì tôi đã không dây dưa với em mãi không buông rồi, đúng chứ?”

Ôn Noãn nhìn anh, cô biết anh vẫn chưa nói đến ý chính.

Quả nhiên, ánh mắt Hoắc Minh sâu hun hút.

Anh nhẹ giọng nói: “Ôn Noãn, tôi không biết chúng ta có thể đi xa đến đâu! Nhưng tình cảm tôi dành cho em rất nghiêm túc, tôi cũng chưa từng dây dưa với cô gái nào khác, duy chỉ có mình em thôi.”

Ôn Noãn cụp mắt.

Hoắc Minh không lừa cô, cũng không nói vậy chỉ để dỗ ngon dỗ ngọt.

Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô: “Ôn Noãn, tôi thích em.”

Nhưng chưa đến mức yêu.

Thời còn trẻ, anh đã yêu đến mãnh liệt điên cuồng, để đến bây giờ anh không còn tìm được cảm giác đứt ruột đứt gan vì một cô gái nữa.

Anh thích Ôn Noãn, vì vậy chẳng mấy vui vẻ vì lần cãi nhau này.

Nhưng sẽ không đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.

Và càng nhiều… Là khó chịu khi nhịp sống bị gián đoạn.
 
Chương 292


Chương 292

Anh vốn không định nói với cô những điều ấy, bởi bất cứ cô gái nào nếu nghe xong thì cũng không muốn làm hòa với anh. Thế nhưng Hoắc Minh lại cảm thấy đôi chút thương hại cho Ôn Noãn.

Anh không muốn lừa dối cô!

Hoắc Minh lùi lại một bước.

Gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ ung dung: “Xin lỗi, Ôn Noãn! Tôi không thể cho em thứ em muốn!”

Bao gồm cả kết hôn và con cái!

Gió đêm ác liệt…

Ôn Noãn thấy lạnh, nhẹ nhàng khoác áo khoác lên.

Cô đứng nhìn Hoắc Minh dưới ánh trăng.

Mọi bối rối và phẫn nộ trước đó đột ngột biến mất.

Cô thích Hoắc Minh, nhưng cô cảm thấy bọn họ đã gặp nhau sai thời điểm. Cả hai đều đã trải qua những tổn thương trong chuyện tình cảm và mất niềm tin vào đối phương.

Ôn Noãn bước sang một bên.

Cô nở nụ cười nhạt: “Luật sư Hoắc, lái xe về nhà cẩn thận nhé.”

Ánh mắt Hoắc Minh đầy ẩn ý.

Anh dè dặt gật đầu, mở cửa xe rồi ngồi vào trong.

Nhưng anh không đi ngay, mà lại châm một điếu thuốc lá, hút một hơi rồi ngước mắt nhìn Ôn Noãn vẫn đang đứng đó. Anh hất cằm: “Mau lên đi! Trời tối lạnh lắm.”

Ôn Noãn nhìn chằm chằm anh, một lần cuối cùng.

Bỗng nhiên cô xoay người rời đi.

Hoắc Minh chậm rãi lấy điếu thuốc bên môi ra, kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của cô…

Mấy năm nay, Ôn Noãn là cô gái duy nhất khiến anh chú ý.

Nếu không bất đồng quan điểm, anh cứ ngỡ bọn họ sẽ ở bên nhau thật lâu. Anh biết mối quan hệ của họ đi đến bước đường này là lỗi do anh.

Anh liếc mắt thôi cũng thừa biết Ôn Noãn thích mình.

Nhưng khi cô đỏ mắt hỏi anh, rằng anh có yêu cô không…

Anh đã bỏ qua mối tình ấy!

Anh không muốn tốn thời gian cho một cô gái, không muốn nếm mùi bị phản bội một lần nữa. Dẫu cho anh biết Ôn Noãn sẽ không làm vậy.

Hoắc Minh ngồi trong xe thật lâu.

Anh cần một chút thời gian để tiêu hóa, tiêu hóa di chứng mà mối tình này để lại.

*

Mới đó mà đã hai tháng trôi qua…

Trong hai tháng này có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Ôn Noãn và chị Lê thành công tiếp nhận trung tâm âm nhạc, trở thành trung tâm huấn luyện âm nhạc lớn nhất thành phố B, đường sự nghiệp đi lên rất tốt.

Vụ án của Ôn Bá Ngôn đã mở phiên tòa từ tháng trước.

Ôn Noãn có gặp Hoắc Minh một lần.

Bọn họ trò chuyện vài câu, nhưng đều là về công việc. Thái độ của anh lạnh nhạt xa cách như thể bọn họ chưa từng có những đêm nhiệt tình nảy lửa…
 
Chương 293


Chương 293

Ôn Noãn cũng vậy.

Sau đó nữa, tòa tuyên án Ôn Bá Ngôn vô tội.

Ôn Noãn do dự cả buổi, cuối cùng vẫn nhắn một tin nhắn Zalo.

[Cảm ơn anh, luật sư Hoắc.]



Đến ngày thứ ba Hoắc Minh mới trả lời một chữ.

[Ừ.]

Ôn Noãn nhìn dòng tin nhắn, chợt nhớ lại hồi mới quen biết Hoắc Minh.

Anh diễn rất giỏi, toàn giả vờ lạnh lùng.

Cô cười nhẹ, sau đó chẳng để chuyện này trong lòng…

Đầu tháng mười hai, Bạch Vi mời cô ăn cơm.

Ôn Noãn đến địa điểm hẹn, nhìn xung quanh, “Bây giờ cậu cải lão hoàn đồng, già rồi còn ăn đồ ăn của trẻ con à?”

Bạch Vi cười xùy một tiếng.

Cô ấy hạ giọng: “Ôn Noãn, dạo này tự dưng tớ muốn có con.”

Ôn Noãn biết chuyện của Bạch Vi…

Diêu Tử An chơi bời lêu lổng bên ngoài, chỉ là nể mặt Bạch Vi nên mới không dắt bồ nhí về nhà thôi.

Ôn Noãn nhẹ nhàng khuấy trà sữa.

Cả buổi sau mới hỏi: “Cậu chắc chứ?”

Bạch Vi thoáng hốt hoảng, vội nói: “Ôn Noãn, cậu biết đấy, sau khi cưới anh ta thì tớ không đi làm nữa, tớ không thể rời xa anh ta được… Tớ còn chẳng thèm quan tâm mấy cô tình nhân của anh ta nữa!”

Cô ấy nhìn xuống bụng: “Có lẽ nếu có con thì anh ta sẽ thay đổi.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy.

“Bạch Vi, cậu muốn đến làm ở chỗ tớ không?”

Bạch Vi mỉm cười lắc đầu: “Thôi, tớ không muốn làm hỏng lớp trẻ đâu.”

Ôn Noãn cũng không ép.

Bạch Vi đột nhiên ho nhẹ một tiếng: “Tối mai là kỷ niệm một năm kết hôn của tớ với Diêu Tử An. Ôn Noãn, cậu ghé chơi nhé!”

Ôn Noãn có hơi do dự.

Dù sao Diêu Tử An cũng trong giới với Hoắc Minh, lỡ đâu đến khi đó lại đụng mặt?

Bạch Vi đảm bảo: “Không đâu! Hai tháng nay Hoắc Minh chẳng tham gia buổi xã giao nào, tu tâm dưỡng tính cứ như hòa thượng ấy. Hơn nữa Diêu Tử An cũng không có tai to mặt lớn mà mời được anh ta.”

Nghe cô ấy nói thế, Ôn Noãn đồng ý ngay.

Bạch Vi lại tám chuyện.

“Ôn Noãn, cậu biết gì chưa? Kiều An quay về Anh Quốc rồi! Có lần Diêu Tử An lỡ miệng kể Kiều An và cô bồ nhí của chồng chưa cưới cô ta đánh nhau, nhưng cô bồ nhí kia ghê gớm lắm, đánh Kiều An nhập viện luôn.”
 
Chương 294


Chương 294

Ôn Noãn ngẩn người.

Mặt mày Bạch Vi trông sung sướng hẳn.

“Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!”

“Nghe nói cô bồ nhí kia còn là bảo mẫu nhỏ của nhà họ Kiều nữa.”

“Chắc là thoáng trong phương diện kia lắm nên đàn ông mới thích.”



Bạch Vi nói đến tận nửa đêm.

Ôn Noãn không dám nghe tiếp: “Lát nữa tớ còn có việc, đi trước nhé.”

Bạch Vi lo lắng: “Tối mai nhớ đến chơi nha, tớ sẽ gửi định vị chỗ hẹn qua Zalo cho cậu.”

Ôn Noãn xua xua tay.

Cô nhớ kỹ chuyện này, tối hôm sau cô quay về căn hộ cố ý thay váy.

Cô mặc một chiếc váy dài màu xám khói, khoác áo mỏng bên ngoài.

Ôn Noãn vén mái tóc màu trà lên, khí chất xuất trần tựa tiên nữ.

Thế nhưng cô đi vào phòng bao, mọi người lại trở nên im lặng, ánh mắt rất bất thường.

Ôn Noãn thấy lạ.

Đợi đến khi nhìn rõ thì cô mới thấy một người ngồi trong góc phòng…

Hoắc Minh!

Anh mặc quần tây màu da cùng chiếc áo sơ mi màu xanh đậm.

Rõ ràng là mới từ một trường hợp trang trọng nào đó đến đây.

Ôn Noãn căng da đầu, nhìn về phía Bạch Vi…

Không, phải, đã, bảo, là, anh, sẽ, không, đến, à?

Ôn Noãn nhìn sang.

Bạch Vi chỉ ước có thể bỏ chạy.

Sao cô ấy biết được vị Phật lớn này sẽ tự dưng xuất hiện chứ, rõ ràng là Hoắc Minh đâu có quan tâm Diêu Tử An.

Cũng vì áy náy nên Bạch Vi xếp cho Ôn Noãn một chỗ cách Hoắc Minh rất xa.

Nhưng không cản được tác phong khác người của Hoắc Minh…

Ôn Noãn vừa cởi áo khoác ngồi xuống, Hoắc Minh đã đi tới, hơi nâng cằm.

Người bên cạnh Ôn Noãn cũng rất thức thời nhường chỗ.

Hoắc Minh chẳng hề kiêng dè ngồi bên cạnh Ôn Noãn.

Hầu như tất cả mọi người trong phòng bao đều biết bọn họ đã từng hẹn hò, vì vậy đều câm như hến.

Hoắc Minh trông rất nhàn nhã.

Anh dựa vào ghế sô pha, ung dung hỏi Ôn Noãn: “Dạo này khỏe không?”

Ôn Noãn nhìn chằm chằm vào màn hình LCD, cố gắng nói chuyện với anh bằng giọng điệu thoải mái nhất. Cô không muốn tỏ ra mất tự nhiên, như vậy chỉ càng khiến anh nghĩ cô chưa buông bỏ được.

“Cũng tạm!”

Hoắc Minh cười nhạt.
 
Chương 295


Chương 295

Anh nói: “Cũng tạm là tốt rồi! Coi như chúng ta xa nhau là điều đúng đắn.”

Ôn Noãn không trả lời.

Lúc gặp lại Hoắc Minh, cô vẫn có cảm giác.

Cô không muốn nói chuyện nhiều với anh, bởi anh rất tinh mắt, cô sợ sẽ bị anh phát hiện gì đó…

Sau đó, mấy người trong giới tụ tập lại một chỗ.

Hoắc Minh chơi cùng bọn họ. Ôn Noãn ngồi chơi điện thoại, mơ hồ nghe thấy bọn họ chơi thật hay thách, còn có cô gái dũng cảm tỏ tình với Hoắc Minh.

Kết quả đương nhiên là bị từ chối.

Ôn Noãn ngồi đến chán, nhất là ngồi cạnh Hoắc Minh, khiến cô thấy rất mất tự nhiên.

Khi cô định vào nhà vệ sinh rửa tay thì trong phòng bao chợt vang lên tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của Diêu Tử An.

Đinh Tranh gọi tới.

Gọi hết lần này đến lần khác, đến khi Diêu Tử An chịu nghe máy mới thôi.

Ở trường hợp thế này, Bạch Vi không tiện phát tiết.

Ôn Noãn thấy cô ấy định nói gì đó thì khẽ thở dài, rủ cô ấy cùng đi vệ sinh.

Hai người sánh vai bước đi.

Ôn Noãn đắn đo một lúc, nhẹ hỏi: “Bọn họ vẫn còn qua lại à?”

Đôi mắt Bạch Vi ửng hồng.

Cô ấy rút một điếu thuốc lá dành cho phụ nữ từ ví da ra, hai tay run rẩy châm lửa.

Cô ấy hít một hơi dài rồi nhìn Ôn Noãn.

“Diêu Tử An thối nát từ rễ rồi.”

“Anh ta mua căn hộ bao nuôi Đinh Tranh. Tớ đã điều tra hóa đơn, mỗi tháng anh ta đều tiêu hai, ba triệu trên người cô ta.”



Ôn Noãn chẳng biết nói sao mới phải.

Bạch Vi không thèm để ý, mỉm cười.

“Tớ và Diêu Tử An tạm coi như ngầm hiểu ý nhau!”

“Tớ mặc kệ anh ta, nhưng bọn tớ sống chung cũng rất tốt, anh ta rất hào phóng với tớ… Ôn Noãn, cậu đừng học theo tớ, cậu xứng đáng với một người đàn ông yêu cậu hết lòng.”

Ôn Noãn nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy: “Dù thế nào đi chăng nữa, cứ tìm tớ.”

“Chắc chắn rồi.”

Bạch Vi mỉm cười, nắm bàn tay đang đặt trên vai mình.

Lúc này Diêu Tử An cầm điện thoại bước tới, sắc mặt mất tự nhiên.

Bạch Vi cười lạnh lùng: “Diêu Tử An, hôm nay là ngày kỷ niệm một năm chúng ta kết hôn, anh cũng đến chỗ cô ta sao? Cô ta quý giá đến thế à? Bộ dạng của cô ta khi quyến rũ Cố Trường Khanh, chắc anh chưa thấy qua đâu nhỉ”

Diêu Tử An bình tĩnh nhìn Bạch Vi.

Bạch Vi đúng là xinh đẹp, nhưng lại quá quý giá.

Kết hôn hai năm nhưng cô ấy lại không chịu sinh con, sợ bị mất dáng.
 
Chương 296


Chương 296

Đinh Tranh thì khác, cô ta đồng ý sinh con cho hắn…

Đinh Tranh nói cô ta mang thai rồi, muốn ăn chua.

Chắc chắn là con trai!

Hiện giờ cho dù có là ông trời hay dao rơi xuống đầu ngăn cản thì hắn phải đến chỗ cô ta.

Diêu Tử An không dám nói thật, viện cớ: “Công ty có việc, anh đi một chút rồi sẽ về.”

Đương nhiên Bạch Vi không tin lý do này.

Chính là cô ấy không giữ hắn lại được, ngày kỷ niệm kết hôn đều không muốn ở lại bên cô ấy, Bạch Vi rất thất vọng

Cô ấy nhìn chằm chằm chồng mình.

Cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Diêu Tử An, anh muốn đi thật sao?”

Diêu Tử An chột dạ “Ừ” một tiếng.

Bạch Vi bật cười, vén mái tóc dài: “Được! Anh đi đi!”

Diêu Tử An lập tức chạy vào thang máy, trông rất vội vàng.

Đợi anh ta đi rồi, bờ môi Bạch Vi run run, thậm chí là cả người cũng không kiềm được mà run lên.

“Ôn Noãn, sao anh ta lại trở nên như vậy chứ?”

Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi: “Muốn ly hôn không?”

Bạch Vi đỏ mắt lắc đầu.

Cô ấy lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

“Cảnh Sâm… Tôi đang ở câu lạc bộ!”

“Tôi uống say rồi, anh đưa tôi về nhà nhé?”

“Ừ, Tử An đi với người khác, chỉ có mình tôi…”



Da đầu Ôn Noãn tê dại.

Cô níu Bạch Vi lại: “Cậu làm gì vậy?”

Bạch Vi nhẹ nhàng vùng tay ra khỏi Ôn Noãn, gương mặt xinh đẹp tái nhợt nay lại đầy kiên quyết: “Ôn Noãn, tớ rất tỉnh táo và tớ biết mình đang làm gì! Cảnh Sâm thích tớ, thời đại học đã theo đuổi tớ rất lâu.”

“Nhưng hai người không thể.”

“Tớ biết chứ! Nhưng tớ có thể tìm thấy niềm vui từ trên người anh ấy.”



Ôn Noãn chẳng biết nên nói gì.

Cảnh Sâm đến rất nhanh. Bạch Vi dựa vào lòng Cảnh Sâm, xinh đẹp như hoa.

Nhưng Ôn Noãn biết trong lòng Bạch Vi đang thầm khóc.

Cô nghĩ thôi thì vậy đi, có lẽ chẳng thể tệ hơn được…

Bạch Vi còn rất hống hách.

Cô ấy quay lại phòng bao cùng Ôn Noãn, cầm lấy áo khoác, công khai rời đi cùng Cảnh Sâm.

Cả căn phòng lại lần nữa rơi vào im lặng.
 
Chương 297


Chương 297

Đến kẻ ngốc cũng nhận ra Diêu Tử An và Bạch Vi chấm dứt.

Ôn Noãn chẳng muốn ở lại thêm, cô cúi người quay về chỗ ngồi, cầm đồ định rời đi.

Bỗng dưng tay cô bị giữ lại.

Chất giọng khàn khàn của Hoắc Minh vang lên: “Ở lại chơi một lát.”

Giọng Ôn Noãn vẫn còn hơi nghẹn ngào vì chuyện của Bạch Vi: “Tôi muốn về.”

Một tay Hoắc Minh cầm điếu thuốc.

Còn tay kia thì đè mạnh Ôn Noãn ngồi xuống bên cạnh mình.

Không biết là ai lên tiếng.

“Hoắc Minh rút trúng nói thật, có thể hỏi bất cứ ai ba câu hỏi.”

Trái tim Ôn Noãn đập thình thịch.

Gương mặt tuấn tú của Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô: “Cô giáo Ôn, tôi muốn hỏi em.”

Ôn Noãn không đồng ý: “Tôi không tham gia trò chơi.”

Hoắc Minh hít một hơi thuốc, hai gò má hóp lại trông cực kỳ gợi cảm.

“Tôi có thể hỏi bất cứ ai trong phòng bao.”



Ôn Noãn hơi tức giận, nhưng không muốn làm lớn chuyện.

Cô nhẹ nhấp môi dưới, cuối cùng đành nhượng bộ.

Đôi mắt sâu hun hút của Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô, giọng nói từ tốn khàn khàn.

“Câu hỏi thứ nhất, có bạn trai chưa?”

“Chưa!”



“Câu hỏi thứ hai, trong lòng có người thầm thương không?”



Ôn Noãn từ chối trả lời.

Chẳng biết là ai giở giọng quái gở: “Ôn Noãn, không dám chơi à!”

Ôn Noãn tức giận cắn môi.

Cô nhìn về phía Hoắc Minh.

Không ngờ anh lại mỉm cười chứ không giả vờ lạnh nhạt như bình thường.

Ôn Noãn không cam lòng đáp: “Có.”



Xung quanh im ắng.

Hoắc Minh nhìn sườn mặt xinh đẹp của Ôn Noãn, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Câu hỏi thứ ba. Những đêm tối mà trong thời gian chúng ta xa nhau, em có nhớ tôi không?”



Ôn Noãn không nhịn được nữa: “Hoắc Minh, anh đừng vượt quá giới hạn.”

Cô tức giận trông rất sinh động.

Hoắc Minh nở nụ cười.
 
Chương 298


Chương 298

Anh dựa vào ghế sô pha, nhẹ nhàng cười: “Tức giận khá tốt, còn hơn là khóc.”

Ôn Noãn sửng sốt.

Hoắc Minh khẽ đè tay cô xuống, hạ giọng nói: “Đừng đi, đợi một lát.”

Ôn Noãn có chút ngờ vực…

Hoắc Minh buông cô ra, cầm cốc lên, lạnh nhạt nói: “Diêu Tử An sẽ quay lại.”

Như Hoắc Minh dự đoán.

Diêu Tử An muốn có con, nhưng hắn cũng muốn giữ thể diện.

Hắn đi trấn an Đinh Tranh, khoảng một tiếng lại trở về phòng bao.

“Bạch Vi đâu?”

Cả phòng bao yên tĩnh, chuyện này tất cả mọi người đều đứng về phía Bạch Vi, là do Diêu Tử An chơi quá trớn rồi.

Loại phụ nữ như Đinh Tranh mà hắn cũng nuốt được!

Diêu Tử An thấy sắc mặt mọi người không đúng lắm thì đanh giọng hỏi: “Bạch Vi đi rồi à?”

Hoắc Minh nhẹ nhàng bâng quơ.

“Cô ấy đi với Cảnh Sâm ”

Chuyện Cảnh Sâm theo đuổi Bạch Vi mọi người đều biết, lúc này Bạch Vi đang tức giận lại đi theo Cảnh Sâm, trai đơn gái chiếc, chẳng cần động não thì biết sẽ xảy ra chuyện gì!

Mặt Diêu Tử An xanh mét như tàu lá chuối.

Hắn điên cuồng gọi điện cho Bạch Vi.

Điện thoại của Bạch Vi tắt máy.

Hắn chửi đổng một cậu, lại bắt đầu gọi cho Cảnh Sâm, ấy thế mà lại nối máy được.

Có điều, tiếng nam nữ bên trong điện thoại lại…

Cực kỳ mờ ám.

Chỉ là nghe một chút là có thể biết đầu dây bên kia đang kịch liệt đến cỡ nào!

Diêu Tử An siết chặt ngón tay: “Cảnh Sâm, anh đưa điện thoại cho Bạch Vi nghe nhanh!”

Cảnh Sâm thở hổn hển, nghe ra có vẻ cực kỳ sung sướng, anh ta đưa điện thoại cho Bạch Vi: “Điện thoại của Diêu Tử An.”

Hơi thở của Bạch Vi mỏng nhẹ như tơ: “Tử An, có chuyện gì vậy?”

……

Mọi người ngồi trong phòng bao đều im thin thít…

Diêu Tử An quăng nát chiếc điện thoại!

Hắn hùng hổ chạy ra ngoài tìm Cảnh Sâm tính sổ.

Ôn Noãn muốn theo lại bị Hoắc Minh ngăn cản, anh nói với giọng điệu dửng dưng: “Có Cảnh Sâm ở đó thì em còn lo cái gì! Lại nói, chuyện thành ra thế này thì hai người họ ly hôn là cái chắc, không phải rất đúng ý em đó sao?”

Cuối cùng, Ôn Noãn không đuổi theo nữa.

Có lẽ Hoắc Minh nói đúng, Bạch Vi và Diêu Tử An đã hết duyên, làm to chuyện lên thế này hóa ra lại tốt.

Cô không ở lại lâu, cầm áo khoác ra khỏi phòng bao.

Lúc này thì Hoắc Minh không ngăn cản cô, mà lại đi theo, chặn ngang Ôn Noãn ở bãi đỗ xe.
 
Chương 299


Chương 299

Ôn Noãn đã ngồi vào trong xe.

Hoắc Minh khẽ gõ lên cửa sổ.

Cô kéo kính xe xuống, hỏi: “Luật sư Hoắc còn có việc gì ư?”

Hoắc Minh yên lặng nhìn cô.

Giọng nói của anh ám ách đến lợi hại: “Cô giáo Ôn, có thời gian thì cùng nhau uống một chén?”

Ôn Noãn nhìn chăm chú phía trước.

Một lát sau cô nghiêng đầu, thoáng mỉm cười: “Không muốn đi cho lắm! Luật sư Hoắc, ngủ ngon.”

Nói xong, cô kéo cửa sổ xe lên.

Lái xe rời đi trước mặt Hoắc Minh…

Hoắc Minh cũng không miễn cưỡng, không phải anh thật sự muốn tình một đêm với cô, mà là trông thấy cô khiến anh cảm thấy rất thú vị, lại rất muốn ôm lấy cô.

Tâm trạng này giống hệt như hồi anh mới quen biết cô.

Hứng thú và nhiệt tình không hề giảm bớt đi chút nào.

Vừa rồi ở phòng bao, anh có hỏi Ôn Noãn vào ban đêm có nhớ đến anh hay không, Ôn Noãn không trả lời.

Anh biết, chắc chắn là có.

Bởi vì anh… Cũng nhớ cô… Nhớ đến độ cơ thể đều đau nhức…



Ôn Noãn lái xe về nhà.

Ngừng xe, việc đầu tiên cô làm chính là gọi điện thoại cho Bạch Vi, lúc này thì Bạch Vi đã khởi động máy.

Bạch Vi chẳng hề để ý.

Diêu Tử An không biết lần mò kiểu gì mà lại tìm được đến tận khách sạn, hắn đánh nhau với Cảnh Sâm, còn tuyên bố phải giết chết Cảnh Sâm.

Nhưng nhà họ Cảnh nào phải dạng vừa, Diêu Tử An không làm gì được!

Tâm trạng Bạch Vi khá tốt: “Ôn Noãn, tớ sẽ không bao giờ quên được cái vẻ mặt đó của Diêu Tử An… Ha ha… Quá xuất sắc, thực sự vô cùng xuất sắc!”

Cô ấy nói rồi lại nghiến răng nghiến lợi.

“Chán cơm thèm phở, ai mà chẳng làm được!”

“Bạch Vi tớ đây không thiếu người theo đuổi.”

……

Ngoài miệng thì nói gay gắt thế nhưng Ôn Noãn biết trong lòng cô ấy đang rất đau.

Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Đang ở đâu? Tớ qua đón.”

Giọng Bạch Vi hơi khàn: “Ở Cục cảnh sát!”

Ôn Noãn:…

Cô lại khởi động xe, chạy đến Cục cảnh sát.

Cuối cùng Diêu Tử An và Cảnh Sâm đã trở mặt thành thù, đánh đến độ cả hai đều mặt mày bầm dập sưng tấy, Ôn Noãn thấy thì rất bội phục Cảnh Sâm, trận chiến này hơi bị tốn kém.

Diêu Tử An trông hệt như gà trống bại trận, không có vẻ gì là vui mừng khi nhận được tin vui là có con trai cả.
 
Chương 300


Chương 300

Hắn bị đánh bầm dập, ánh mắt hung ác nham hiểm đến đáng sợ.

Hắn nhìn Bạch Vi, nhưng không động đến cô ấy.

Cảnh Sâm còn đang khiêu khích hắn, Diêu Tử An cười lạnh: “Anh cũng chỉ huênh hoang được một lúc thôi, Bạch Vi của tôi thì vẫn là của tôi.”

Ôn Noãn rất bội phục.

Đến mức này mà Diêu Tử An vẫn còn nghĩ có thể sống yên ổn được.

Ôn Noãn nhìn về phía Bạch Vi.

Bạch Vi châm điếu thuốc, quyến rũ nhả khói, nháy mắt ra hiệu với Cảnh Sâm: “Anh về trước đi.”

Cảnh Sâm ngầm hiểu.

Hai người họ về sau sẽ có rất nhiều cơ hội hẹn hò…

Cảnh Sâm chỉnh lại quần áo rời đi trước.

Diêu Tử An tức đỏ mắt, chất vấn Bạch Vi: “Cô để tình cảm bao năm qua của chúng ta vào đâu chứ?”

Bạch Vi nhảy xuống bậc thang, bình tĩnh nói.

Cô ấy nhìn vào mắt Diêu Tử An, gằn từng chữ nói: “Tình cảm mấy năm nay của chúng ta đã bị chó tha đi mất! Diêu Tử An, anh đối xử như thế nào với tôi thì tôi đối xử với anh y như thế, rất công bằng.”

Diêu Tử An không nói nên lời…

Thật lâu sau, hắn đột nhiên nói: “Bạch Vi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.”

Cả người Bạch Vi thoáng cứng đờ.

Cô ấy cười khẽ: “Tiếp theo phải làm thế nào thì phải xem anh rồi, nhưng nếu anh bảo tôi phải yêu thương anh hết mực giống như trước đây thì không có khả năng đâu! Diêu Tử An, anh ép tôi ăn cứt chó một lần thì thôi, ấy thế mà bắt tôi phải chịu đựng ghê tởm nuốt vào hết lần này đến lần khác thì tôi đây cũng phải để anh cảm nhận mùi vị ấy thế nào.”

Cô ấy thoáng ngừng rồi chốt hạ một câu: “Kỹ năng của Cảnh Sâm khá ổn.”

Diêu Tử An thực chỉ muốn phát điên.

Hắn điên cuồng đập phá đồ ở Cục cảnh sát, bị giam giữ một đêm.

Ôn Noãn đưa Bạch Vi lên xe.

Sau khi ngồi xuống, cô đưa bình nước cho Bạch Vi: “Có ổn không?”

Lúc này ở bên trong xe đã bật đèn, có thể thấy được vẻ mặt tái nhợt của Bạch Vi.

Cô ấy và Cảnh Sâm chỉ muốn trả thù Diêu Tử An, thật ra là cả hai đều chịu tổn thất nhưng cô ấy không hề hối hận.

Bạch Vi nhẹ giọng nói: “Đã đến mức này rồi thì không còn đường quay lại nữa, nhưng tớ sẽ không chủ động ly hôn, tớ không thể để con khốn Đinh Tranh kia được hời.”

Vấn đề của họ quá phức tạp, Ôn Noãn không biết phải khuyên giải thế nào.

Cô nhẹ giọng hỏi: “Cảnh Sâm thì sao? Anh ấy nói thế nào?”

Mắt Bạch Vi ửng đỏ.

“Nếu là trước đây tớ còn có thể gả vào nhà họ Cảnh được, nhưng bây giờ tớ và anh ấy không thể được! Nhà họ Cảnh coi như là có căn cơ quyền thế, sao có thể cho phép Cảnh Sâm cưới người như tớ được chứ.”

Ôn Noãn xoa mặt cô ấy.

“Tớ cảm thấy cậu rất tốt! Ít nhất nghe cậu mắng chửi người rất là hăng hái.”

Bạch Vi cười rộ lên.
 
Chương 301


Chương 301

“Đồ quỷ!”

“Tớ nói cậu nghe, Cảnh Sâm rất khỏe ở phương diện kia, tớ thoải mái mấy lần liền.”

……

Cô ấy lại bắt đầu nói những chuyện đen tối , Ôn Noãn vội vàng đóng cửa sổ xe.

Bị người nghe thấy thì làm gì còn mặt mũi nào đi gặp người ta nữa chứ!

Đúng lúc này, ngoài cửa sổ xe vang lên một giọng nói trong trẻo tao nhã, hình như người nói còn đang cười.

“Là cô Ôn và cô Bạch đó sao? Tôi là Cảnh Từ, anh họ của Cảnh Sâm.”

Ôn Noãn liếc nhìn Bạch Vi một cái.

Xong rồi!

Cái ông anh họ tên Cảnh Từ này chắc chắn là đã nghe thấy hết cả rồi…

Cảnh Từ khoảng ngoài ba mươi tuổi, lịch thiệp và tao nhã, giảng dạy tại trường đại học và giữ chức Phó Viện trưởng.

Anh ấy nhìn chằm chằm Ôn Noãn bằng ánh mắt có chút kinh ngạc, giọng điệu ôn hòa nói: “Tôi nghe thấy hai người đang nói về Cảnh Sâm, cho nên muốn hỏi một chút xem thế nào.”

Mặt Ôn Noãn nóng như lửa đốt.

Cứ xấu hổ là mặt cô sẽ đỏ bừng lên, trông rất động lòng người.

Ánh mắt Cảnh Từ nhìn chằm chằm cô.

Ôn Noãn cố gắng bình tĩnh nhất có thể: “Cảnh Sâm về ƫrước rồi.”

Cảnh Từ gật đầu.

Anh ấy lại nhìn Ôn Noãn: “Xe của tôi đã đưa đi bảo trì, tôi vừa bắt taxi tới đây! Cô Ôn cho tôi đi nhờ đoạn thì có tiện không?”

Ôn Noãn có chút do dự.

Người đàn ông trước mặt có khí chất rất tốt, nhưng… Có phải anh ấy hơi tỏ vẻ quá thân thiết rồi không?

Lần đầu tiên gặp mặt mà anh ấy đã nhờ cô chở anh ấy về nhà.

Ôn Noãn đơn thuần, nhưng Bạch Vi lại ngửi thấy mùi mờ ám, chà, rõ ràng anh họ của Cảnh Sâm đang muốn theo đuổi Ôn Noãn.

Cô ấy đã nghe nói qua về Cảnh Từ.

Người nhà họ Cảnh có tiếng là chín chắn khẳng khái, ai trông cũng đẹp, bằng cấp lại cao, tất nhiên cũng có tầm nhìn cao.

Không thể tưởng được, anh ấy lại thích Noãn Noãn từ cái nhìn đầu tiên!

Bạch Vi đang phải trải qua một quãng thời gian khá là tồi tệ, nhưng cô ấy vẫn suy nghĩ cho Ôn Noãn.

Cô ấy dịch ra một chỗ, cười duyên dáng: “Ôn Noãn, anh ấy là anh họ của Cảnh Sâm, nếu tiện thì cậu chở anh ấy về coi như là nể mặt tớ vậy!”

Ôn Noãn không tiện từ chối.

Cô cười nhạt nói với Cảnh Từ: “Thôi được! Anh chia sẻ địa chỉ cho tôi đi.”

Cảnh Từ chưa bao giờ hẹn hò với ai, nhưng như vậy không có nghĩa là anh ấy không biết yêu đương, anh ấy dễ dàng có được Zalo của Ôn Noãn, gửi địa chỉ cho cô.
 
Chương 302


Chương 302

Ôn Noãn ngoài ý muốn, chỗ Cảnh Từ ở rất gần chỗ cô.

Cô ra hiệu cho Cảnh Từ lên xe, khởi động xe.

Suốt quãng đường đều là Bạch Vi nói chuyện.

Cảnh Từ chăm sóc rất tốt cho “người yêu” của Cảnh Sâm, trong lời nói không hề có ý thiếu tôn trọng, điều này khiến Ôn Noãn ít nhiều có cảm tình với anh ấy.

Xe tới nơi, Cảnh Từ bước xe.

anh ấy bước tới ghế lái và gõ nhẹ vào cửa sổ.

Ôn Noãn kéo kính xuống…

Cảnh Từ mỉm cười: “Cảm ơn cô Ôn, hôm nào tôi mời cô ăn cơm.”

anh ấy giơ chiếc di động lên.

Ôn Noãn mỉm cười nói được, cô cho rằng đây là lời mời lịch sự của Cảnh Từ, bọn họ tình cờ gặp mặt, sau này chưa chắc gặp lại nhau.

Cảnh Từ nhìn cô với ánh mắt sâu xa rồi rời đi.

Ôn Noãn khởi động xe đi tiếp thì Bạch Vi ngáp một cái: “Tớ buồn ngủ.”

Cô ấy nghiêng đầu lại phàn nàn: “Cảnh Sâm bị bỏ đói bao lâu vậy chứ, dằn vặt tớ suýt chết.”

Mặt Ôn Noãn nóng bừng.

Bạch Vi bộc trực quá…

*

Về sau, Diêu Tử An cuối cùng cũng nhượng bộ và gạt chuyện này sang một bên.

Bạch Vi ở chỗ Ôn Noãn được một tuần thì quay về.

Sau đó thì lúc có lúc không, Ôn Noãn biết Bạch Vi và Cảnh Sâm chưa cắt đứt quan hệ, vẫn luôn liên lạc với nhau, nghe nói còn đi Hồng Kông vui chơi một tuần mới về.

Bạch Vi nhìn rất vui vẻ, vẻ mặt rạng rỡ.

Ôn Noãn chỉ có thể thở dài.

Cô thì vẫn quanh quẩn ở căn hộ, phòng nhạc, với cả bên nhà nữa… Sinh hoạt rất nhạt nhẽo!

Ôn Noãn cũng từ từ quen với lối sống nhạt nhẽo này.

Đêm Giáng Sinh.

Ôn Noãn tan làm lúc sáu giờ, trên đường phố nơi nơi đều là không khí của lễ hội, các cặp đôi trẻ tuổi dắt tay nhau đi đầy ngoài đường.

Những lúc thế này, Ôn Noãn không khỏi suy nghĩ mông lung.

Đã đến lúc cô phải hẹn hò.

Dì Nguyễn biết cô và Hoắc Minh đã kết thúc, bà nhiều lần đề cập dù công khai hay ẩn ý rằng muốn giới thiệu con trai của một người bạn nhưng Ôn Noãn đều từ chối.

Vừa nhắc đến dì Nguyễn thì bà đã gọi điện tới.

Dì Nguyễn lại nhắc đến chuyện này trong điện thoại: “Ôn Noãn cháu đi gặp người ta một lần xem sao, phó viện trưởng trường đại học đấy, điều kiện rất tốt, dì đã gặp rồi, trông cũng đẹp trai sáng sủa! Sang năm là hai mươi lăm, chuyện này cháu phải suy nghĩ dần đi!”

Ôn Noãn ngửa đầu nhìn đèn Giáng Sinh…

Nhấp nha nhấp nháy thật đáng yêu.
 
Chương 303


Chương 303

Cô cười nhẹ: “Được rồi! Hôm nào cháu sẽ gặp anh ta.”

Dì Nguyễn cười khúc khích.

“Hôm nào cái gì! Người ta muốn mời con đi chơi đêm Giáng Sinh hôm nay.”

Ôn Noãn bất ngờ.

Hồi lâu sau, cuối cùng cô đồng ý: “ Dạ được, dì Nguyễn gửi Zalo của anh ấy cho cháu đi.”



“Không phải chứ!”

Ôn Noãn kinh ngạc, xoay người.

Cô trông thấy Cảnh Từ.

Vào đêm Giáng sinh, anh ấy mặc áo len trắng và áo khoác màu xám.

Cao một mét tám lăm, thanh lịch và đẹp trai.

Cực kỳ bắt mắt.

Ôn Noãn nhìn chăm chú vào anh ấy, sau đó thì thầm với dì Nguyễn: “Cháu đã gặp anh ấy rồi.”

Dì Nguyễn hài lòng cúp điện thoại.

Cậu con trai nhà họ Cảnh đó cực kỳ xứng đôi với Ôn Noãn!



Ôn Noãn cúp điện thoại.

Cô giơ điện thoại lên nói: “Giáo sư Cảnh, là anh à.”

Cảnh Từ mở miệng nói rất thoải mái: “Đúng vậy, là tôi! Về sau tôi gọi cô là… Ôn Noãn?”

Ôn Noãn không phản đối.

Cảnh Từ bước sóng vai với cô, giọng điệu rất hiền hoà: “Đằng trước có nhà hàng Mexico, món chân gà Tây và rượu Liqueur của họ rất được, cô không cần phải lo chuyện uống rượu lái xe, lúc về tôi gọi tài xế tới đón chúng ta.”

Ôn Noãn bỗng nhiên dừng bước.

“Cảnh Từ, lần trước ở Cục cảnh sát, thật ra là anh đã lái xe tới đó phải không?”

Cảnh Từ không phủ nhận.

Anh ấy mỉm cười nói: “Tôi thực sự không biết phải bắt chuyện với cô như thế nào nên mới nghĩ ra một lý do tồi tệ như vậy. Không ngờ cuối cùng vẫn bị cô vạch trần.”

Tính tình của anh ấy dịu dàng và rất quan tâm đến phụ nữ.

Ôn Noãn nói chuyện với anh ấy vài câu cũng cảm thấy thoải mái, cô nghĩ người như vậy hẳn là thích hợp với cô, cô đồng ý thử một lần, biết đâu hai người có thể đến được với nhau.

Ôn Mạn nhìn về phía trước, nói rất nhẹ nhàng.

“Vậy chúng ta … thử xem sao.”

Ánh mắt Cảnh Từ sâu thăm thẳm, anh không tỏ vẻ gì với cô nhưng trong mắt lại tràn ngập vui mừng.



Xe Bentley Continental màu vàng chậm rãi chạy qua.

Ôn Noãn không để ý tới.
 
Chương 304


Chương 304

Nhưng Hoắc Minh ngồi trong xe lại thấy Ôn Noãn, anh thấy Ôn Noãn đứng bên cạnh Cảnh Từ.

Cảnh Từ nhìn Ôn Noãn bằng ánh mắt dịu dàng.

Trời rất lạnh, khi Ôn Noãn xoa xoa tay thì Cảnh Từ còn cởi khăn quàng cổ của mình quàng cho Ôn Noãn.

Hoắc Minh đột nhiên dừng xe.

Anh quay xe lại, nhìn đôi nam nữ lặng lẽ đi cạnh nhau, dù có bất đắc dĩ đến đâu anh phải thừa nhận tình huống này…

Cảnh Từ và Ôn Noãn đang hẹn hò.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Hoắc Minh lạnh tanh!



Ôn Noãn và Cảnh Từ ăn cơm xong, Cảnh Từ đề nghị đi xem phim.

Nhưng Ôn Noãn cảm thấy tốc độ quá nhanh nên cuối cùng họ đi xem triển lãm nghệ thuật, không ngờ trung tâm triển lãm vào đêm Giáng Sinh lại đông đúc đến vậy, thân hình mảnh khảnh của Ôn Noãn suýt thì bị biến dạng vì chen chúc trong biển người.

Cảnh Từ mỉm cười vòng khuỷu tay bảo vệ cô…

Ôn Noãn ngẩn ra, nhưng cô không từ chối.

Lúc đi ra khỏi trung tâm triển lãm, tay Cảnh Từ đang nắm lấy tay Ôn Noãn, anh ấy tìm một chỗ vắng người.

Đêm nay là đêm Giáng Sinh, pháo hoa liên tục nở rộ trên thành phố B.

Cảnh Từ nhìn Ôn Noãn chăm chú.

Anh ấy thực rất thích cô, anh ấy đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Anh ấy muốn hôn cô nhưng sợ đột ngột quá nên kiềm chế lại, mà chỉ hôn lên trán cô.

“Ôn Noãn, đêm nay tôi rất hạnh phúc.”

Ôn Noãn cảm thấy khá ổn, buổi hẹn hò nhạt nhẽo như vậy có lẽ chưa đủ nồng nàn, nhưng đó chính là điều cô mong muốn… Khi đám đông tràn ra, Cảnh Từ nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Ôn Noãn khẽ tựa vào đầu vai anh ấy.

Trên người Cảnh Từ có mùi vị rất dễ chịu, thoang thoảng mùi mực in, không nồng như của người đó, có thể nuốt chửng cô bất cứ lúc nào…

Cô nghĩ, cứ như vậy đi!

Như vậy cũng rất tốt!

Cô nên quên hoàn toàn Hoắc Minh và bắt đầu lại lần nữa.

Bầu trời tràn ngập pháo hoa.

Ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy Cảnh Từ, cô chấp nhận sự theo đuổi của anh ấy…

Ở đằng xa.

Hoắc Minh đứng trong biển người.

Anh nhìn Ôn Noãn và Cảnh Từ ôm nhau, nhìn cô ngửa đầu cười nhạt, nhìn cô chủ động ôm lấy thắt lưng Cảnh Từ.

Những thứ này ban đầu vốn thuộc về anh.

Bây giờ cô muốn lấy lại tất cả và cho người người đàn ông khác?

Liệu cô có… kết hôn với Cảnh Từ hay không?
 
Chương 305-306


Chương 305

Có phải chẳng bao lâu nữa thì cô sẽ nhận tiền mừng của anh trong đám cưới, nói rằng: “Tôi và Cảnh Từ rất ƈảm ơn luật sư Hoắc đã đến chung vui.”

Nghĩ đến đây, Hoắc Minh không sao chấp nhận được.

Nhưng anh không còn là một thằng nhóc choai choai nữa, không thể vì Ôn Noãn hẹn hò với Cảnh Từ mà làm ra những chuyện thiếu lý trí.

Ví dụ như, bước lên rồi tách bọn họ ra.

Ví dụ như, hấp tấp thú nhận với Ôn Noãn, nói anh muốn cưới cô.

Là chính anh đã nói với Ôn Noãn, anh không thể cho cô thứ cô muốn

Anh cho rằng việc anh và Ôn Noãn chia tay là chuyện bình thường, mặc dù anh vẫn còn tình cảm với cô khi gặp lại nhau mấy ngày trước, nhưng anh không cảm thấy rằng anh không thể sống thiếu cô.

Tuy nhiên, lúc này anh lại nhận ra, cô có thể sẽ thuộc về người khác.

Đây là một sự k1ch thích lớn đối với anh!

Nội tâm Hoắc Minh trải qua những thay đổi dữ dội chưa bao giờ có, mà hiện giờ anh hoàn toàn không rõ mình thực sự muốn cái gì!

Nếu là cơ thể của Ôn Noãn thì vẫn có rất nhiều người có thân hình đẹp hơn cô.

Muốn nói làm bạn, Hoắc Minh anh đây cũng không bao giờ thiếu bạn, với gia thế lẫn vẻ ngoài của anh, bên cạnh có quá nhiều người xum xoe lấy lòng… Cũng chỉ có một mình Ôn Noãn, không kết hôn được thì lại bỏ của chạy lấy người.

Pháo hoa tràn ngập bầu trời…

Hoắc Minh ngước mắt lên, cảm thấy khó khăn vô cùng.

Mà hai người vừa ôm nhau thì đã không thấy đâu!

Bọn họ đi đâu rồi?

Không khí đêm nay đẹp như vậy, liệu bọn họ có đi thẳng đến khách sạn… làm chuyện đó hay không?

Trái tim Hoắc Minh đau đến tê dại, không sao thở được!

……

Sau khi Ôn Noãn xem xong triển lãm nghệ thuật thì Cảnh Từ chu đáo đưa cô về nhà.

Anh ấy thấy Ôn Noãn không thật sự đặt cảm tình vào lắm, quả thực là cô cũng có cảm tình với anh ấy, nhưng tất cả đều do điều kiện bên ngoài của anh ấy.

Ôn Noãn không hề động lòng.

Cảnh Từ không nhụt chí, anh ấy ân cần chu đáo đưa cô về nhà, cũng hẹn lần sau gặp mặt.

Bóng đêm dày đặc.

Ôn Noãn đứng dưới chung cư, tạm biệt Cảnh Từ.

Ánh đèn đường kéo dài bóng dáng của họ, có lẽ Cảnh Từ quá thích cô nên nói rất nhiều… Cuối cùng, anh ấy thậm chí còn phải bật cười: “Mau đi lên đi! Nếu không khéo tôi nói đến tận sáng mất. ”

Ôn Noãn gật đầu.

Cô tháo khăn quàng cổ xuống, trả lại cho anh ấy.

Cảnh Từ không nhận, gương mặt ôn tồn lễ độ của anh ấy tỏ vẻ ẩn ý.

“Không lâu nữa… Ôn Noãn, tôi hy vọng cô có thể mời tôi lên nhà ngồi.”

Chương 306

Nguồn thiếu chương.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top