Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Hóa Ra Chó Con Là Chó Sói

Hóa Ra Chó Con Là Chó Sói

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,300
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Hóa Ra Chó Con Là Chó Sói

Hóa Ra Chó Con Là Chó Sói
Tác giả: Thất Cẩm Sắt
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Thất Cẩm Sắt

Trích đoạn:

Na Vi than thở bàn nhậu đã khiến cô chẳng còn tình yêu! Thử nghĩ mà xem, có ông chồng nào lại muốn cưới một cô vợ nghiện rượu làm dâu cơ chứ?

Với một người ba ngày chẳng rời rượu như Na Vi, gia đình vốn chẳng thể chứa nổi cô, nhưng thế giới phù hoa bên ngoài lại vô cùng ưu ái. Ngày nay, trên bàn tiệc, nếu có một người phụ nữ sắc sảo, quyến rũ, nói năng khéo léo và chẳng bao giờ rời ly rượu bên cạnh, thì ông chủ nào lại không nể vài phần, kẻ háo sắc nào mà chẳng nhỏ dãi thèm thuồng, chờ thời cơ hành động.
 
Chương 1


Dịch: Duật Vân Ngữ Yên

1.

"Nào, nào, uống đi, hôm nay không ai được phép rời đi cho đến khi buống hết rượu này."

Na Vi rõ ràng là đã say rồi, "Trương tổng, tôi kính anh. Tôi có thêm hai ý tưởng tổ chức sự kiện cho lễ khai trương Nam Thành. Tôi sẽ điền nội dung kế hoạch gửi đến email của anh vào ngày mai."

Tình bạn được thiết lập trên bàn rượu, việc làm ăn cũng có được bàn trên bàn rượu. Người này dành nửa tháng để trà trộn trong trong quán rượu, cũng đã tầm tuổi này rồi thì việc làm ăn sẽ không để việc uống rượu là một điều bất lợi.

May mắn thay, cô biết uống rượu và ít nhất có thể uống được, cô sẽ không dễ dàng bị đánh gục.

Na Vi than thở bàn nhậu đã khiến cô chẳng còn tình yêu! Thử nghĩ mà xem, có ông chồng nào lại muốn cưới một cô vợ nghiện rượu làm dâu cơ chứ?

Với một người ba ngày chẳng rời rượu như Na Vi, gia đình vốn chẳng thể chứa nổi cô, nhưng thế giới phù hoa bên ngoài lại vô cùng ưu ái. Ngày nay, trên bàn tiệc, nếu có một người phụ nữ sắc sảo, quyến rũ, nói năng khéo léo và chẳng bao giờ rời ly rượu bên cạnh, thì ông chủ nào lại không nể vài phần, kẻ háo sắc nào mà chẳng nhỏ dãi thèm thuồng, chờ thời cơ hành động.

Từ sau khi tốt nghiệp, Na Vi cùng cô bạn thân Mưu Lam Thiên mở một công ty tổ chức sự kiện. Na Vi phụ trách đối ngoại, còn Lam Thiên lo quản lý công việc hàng ngày của công ty.

Vì Na Vi thường xuyên đi tiếp khách, Lam Thiên muốn thuê cho cô một tài xế riêng để tiện đưa đón mỗi khi cô uống rượu. Nhưng Na Vi vốn quen sống tự lập, không thích có người lảng vảng xung quanh mình. Chiếc xe của cô, cô cũng không muốn ai động vào. Thế nên, cô không cần tài xế riêng, cũng không nghĩ đến việc thuê người lái xe hộ sau khi uống rượu.

Thường thì Na Vi tự lái xe đến nơi tổ chức tiệc, uống xong rồi bắt taxi về nhà. Nhưng từ khi cậu em ngoan ngoãn của Lam Thiên, Mưu Vũ Hàng, tốt nghiệp đại học trở về thành phố S, lịch trình tiệc tùng của Na Vi luôn bị cậu bắt gặp không trượt phát nào.

Na Vi giận đến nghiến răng, không những chiếc xe yêu quý bị ép phải để người khác lái, mà ngay cả hình tượng nữ anh hùng nghìn chén không say của cô cũng bị cậu "ngoan bảo" này mổ xẻ, cằn nhằn chẳng ngừng.

Mỗi khi ngồi trong xe, trong không gian yên tĩnh, nghe Mưu Vũ Hàng – người nhỏ hơn cô hai tuổi – với giọng điệu vừa như trách móc, vừa như quan tâm, Na Vi lại không nhịn được mà khẽ nheo đôi mắt mơ màng, phủ một lớp men say nhè nhẹ, buông lời đáp lại một cách lười biếng, còn tranh thủ đùa giỡn với cậu đôi câu.

"Em Mưu à, cậu đang xót chị đây sao? Hay là cậu coi chị như nụ hoa cần tưới tắm? Lời lẽ đạo lý của cậu tuôn ra như mây trôi nước chảy, thật đúng là "mưa xuân thấm đất, nhẹ nhàng mà sâu sắc"!"

Na Vi tinh nghịch buông lời trêu đùa Mưu Vũ Hàng, ánh mắt lả lơi như sợi tơ mỏng, tựa bầu trời đêm đầy sao rực rỡ, từng đốm sáng long lanh phản chiếu trên mặt hồ lăn tăn gợn sóng, vô tình gõ cửa trái tim cậu.

Mưu Vũ Hàng cố giữ vẻ bình tĩnh, hai tay vững vàng nắm tay lái, tiếp tục nói lý lẽ:

"Hiện giờ là mùa hè. Ngay cả mùa mà cũng không phân biệt được, thế mà còn uống rượu! Chị có biết rượu được ủ thế nào không?"

"Ủ thế nào thì có quan trọng đâu, quan trọng là biết uống thôi. Đâu như cậu, em Mưu à, thanh tâm quả dục, chẳng biết thưởng thức rượu ngon, cảnh đẹp, hay giai nhân."

Do sống một mình đã lâu, tính cách của Na Vi càng trở nên tùy hứng, việc chọc ghẹo cậu em cún con ngoan ngoãn này là thú vui không thể bỏ qua. Ai bảo cậu tự dâng mình lên cho cô đùa cợt? Cô mà không tranh thủ thì đúng là có lỗi với cơ hội. Nhưng thật ra, Na Vi cũng chỉ dừng lại ở việc đùa miệng.

Khi còn đi học, sống dưới sự giám sát chặt chẽ của người ba là hiệu trưởng, cô không dám "yêu sớm" công khai. Lên đại học, cô nghĩ sẽ tranh thủ yêu một lần cho đàng hoàng, nhưng cuối cùng lại chẳng thể rung động, không ai khiến cô cảm thấy hợp. Sau khi tốt nghiệp, cô bận rộn xây dựng công ty, mấy năm gần đây càng phải tập trung phát triển kinh doanh, chẳng có thời gian nghĩ đến chuyện tình cảm.

Lâu dần, Na Vi cảm thấy trái tim mình dường như đã đánh mất khả năng rung động vì tình yêu. Vì thế, cô tự tuyên bố: **"Thề độc thân đến cùng!"**

Lời tuyên ngôn nghiêm túc của cô lại khiến đám bạn bè thân thiết chú ý, ai nấy đều sốt sắng sắp xếp, giới thiệu đối tượng cho cô.

-

2.

Mới về nhà chưa đầy nửa tháng sau khi tốt nghiệp, Mưu Vũ Hàng đã nghe chị gái kể về thành tích "lẫy lừng" của Na Vi: liên tiếp chuốc say 10 đối tượng xem mắt, khiến cả 10 người đều gục ngã.

Nghe xong, Mưu Vũ Hàng không khỏi giật mình. Nghĩ đến... không đúng, phải nói là nhớ đến tình trạng dị ứng rượu khiến mình chẳng dám uống một giọt, cậu tự hỏi liệu mình có cửa thắng nào trước "nữ tửu thần" này hay không?

Sau một hồi suy nghĩ, cậu lên hẳn một "chiến lược chinh phục" dành cho cô chị hơn tuổi này, quyết tâm nếu kế hoạch không ổn, sẽ lập tức dùng chiêu sát thủ cuối cùng.

Mưu Vũ Hàng, thời đi học người từng được mệnh danh là "hoàng tử ấm áp", bắt đầu bằng bước đầu tiên quen thuộc: chiến thuật dịu dàng. Sáng nào cậu cũng mang bữa sáng yêu thương đến văn phòng của Na Vi để cùng ăn với cô.

Na Vi vốn có thói quen không ăn sáng, nên Mưu Vũ Hàng đành dắt cô đi kiểm tra sức khỏe, nhờ một người bạn làm bác sĩ giải thích tầm quan trọng của bữa sáng.

Khi chuẩn bị đi làm, Mưu Vũ Hàng tự cho mình vài ngày nghỉ ngơi, lấy cớ đã lâu không về thành phố S, giờ thấy xa lạ quá. Đây là bước thứ hai trong kế hoạch: nhờ Na Vi dẫn cậu đi dạo khắp nơi.

Na Vi không đồng ý, Mưu Vũ Hàng liền mặt dày bám trụ ở văn phòng cô mỗi ngày, ngồi đó cùng cô làm việc. Cuối cùng, Na Vi đành phải nhượng bộ, dẫn theo chú chó lớn ấm áp này đi khắp phố phường.

Đến bước thứ ba, Mưu Vũ Hàng nghĩ ra đủ lý do để mời Na Vi đi ăn tối dưới ánh nến. Nhưng lần nào Na Vi cũng viện lý do bận tiệc tùng để từ chối.

Nếu núi không chuyển, nước sẽ phải chảy. Mưu Vũ Hàng liền chờ sẵn ở địa điểm Na Vi tiếp khách, mang theo sách để giết thời gian, kiên nhẫn chờ cô xong việc rồi đưa cô về nhà.

Trong một lần dừng đèn đỏ, Mưu Vũ Hàng khẽ gọi: "Na Vi..."

Na Vi khẽ hừ một tiếng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, chìm trong cơn buồn ngủ.

Mưu Vũ Hàng đành bật nhạc trong xe, vừa lái vừa tăng âm lượng, cố gắng gọi Navi tỉnh lại trước khi cô hoàn toàn đắm chìm vào giấc mơ.

"Ơ?" Na Vi bị tiếng nhạc rock sôi động đánh thức, đôi mắt đẹp ánh lên sự giận dữ, gương mặt lạnh lùng như phủ một tầng sương giá. Giấc mộng đẹp của cô đã bị tiếng nhạc đột ngột làm tan tành.

Mưu Vũ Hàng nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt đầy ý cười, bắt đầu bâng quơ nói chuyện:

"Na Vi, em đã nhận lời về giảng dạy tại trường cũ rồi. Mấy hôm trước em gặp thầy hiệu trưởng."

"Ừ." Na Vi hờ hững đáp lại, chuyện này cô đã biết từ lâu.

"Bác trai bắt em ký một bản hợp đồng mang ý nghĩa rất đặc biệt." Mưu Vũ Hàng dừng xe tại một ngã tư, quay đầu nhìn Na Vi, nhẹ nhàng nói. Chờ đèn xanh, cậu lại tiếp tục lái xe.

"Hả?" Na Vi lơ mơ nhưng cuối cùng cũng hiểu được cậu nói gì. Trong lòng cô bất giác cảm thấy có chút bất an. Kể từ khi Mưu Vũ Hàng tốt nghiệp trở về, thái độ của cậu với cô dường như không còn như trước.

Trước đây, cô chỉ đơn giản là một "chị gái" của cậu, nhưng gần đây Na Vi phát hiện, sự tiếp cận của Mưu Vũ Hàng không hề đơn giản.

Hết mang bữa sáng đầy tình cảm đến mỗi ngày, mỗi khi đi chơi cậu lại tranh thủ kéo cô chơi những trò cảm giác mạnh như tàu lượn siêu tốc.

Hỗn loạn thật rồi! Na Vi hạ kính xe xuống, cơn gió đêm mạnh mẽ ùa vào, làm rối tung mái tóc dài của cô. Cô vén tóc ra sau, ánh mắt sáng rực nhìn qua gương chiếu hậu, phong cảnh về đêm vùn vụt trôi qua, phản chiếu phía sau xe.

Cô tỉnh táo nói:

"Mưu Vũ Hàng, chị là bạn thân của chị gái em, tính ra cũng là chị của em. Sau này đừng gọi thẳng tên chị nữa, không lễ phép chút nào. Còn bữa sáng, chị tự ăn được, em cứ yên tâm đi làm. Còn về bản hợp đồng đặc biệt kia, chẳng lẽ ba chị bắt em bán thân à?"

Mưu Vũ Hàng biết Na Vi đang cố ý giữ khoảng cách với mình. Cậu giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng chân đã đạp mạnh ga.

"Thằng nhóc này, em giận ai đấy? Chị hay là ba chị?" Na Vi bực mình, tay bám chặt vào tay nắm trên trần xe, lớn tiếng nhắc Mưu Vũ Hàng lái chậm lại. Cô vẫn chưa ngắm đủ thế giới phồn hoa này, không muốn vì một cơn bốc đồng mà chết trẻ.

Mưu Vũ Hàng mím môi không nói gì, nhưng chân đã giảm tốc độ xe.

Từ nhỏ, Na Vi đã biết thầy hiệu trưởng rất coi trọng Mưu Vũ Hàng. Chính vì vậy, thầy mới khuyến khích cậu theo học sư phạm, rồi sau này quay lại trường cũ giảng dạy, tốt nhất là có thể kế nhiệm vị trí hiệu trưởng khi đủ lông đủ cánh.

Hiện giờ, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Mưu Vũ Hàng trưởng thành vượt bậc, thầy hiệu trưởng có thể an tâm lui về hậu phương. Điều Na Vi không biết là ba cô, thầy hiệu trưởng ấy, từ lâu đã xem Mưu Vũ Hàng như con trai, phần vì bản thân ông không thể sắp đặt được cuộc đời của cô con gái bướng bỉnh này.

Na Vi vốn lớn hơn Mưu Vũ Hàng hai khóa, nhưng không ngờ cậu lại nhảy lớp, trực tiếp thi đại học từ năm lớp 11 thậm chí còn đạt thủ khoa khối tự nhiên. Thành tích đó đã mang lại vinh quang lớn cho ngôi trường quý tộc do nhà họ Na đầu tư toàn bộ, giúp bố Na Vi rạng rỡ suốt một tháng trời.

Trong một tháng đó, tiền sinh hoạt phí của Navi tăng thêm hẳn một con số không.

Xe chầm chậm tiến vào tầng hầm khu căn hộ ven sông mà Na Vi tự mình mua. Sau khi dừng xe ổn định, Mưu Vũ Hàng quay đầu nhìn sang bên cạnh. Đôi môi vốn mím chặt giờ đây mới nở một nụ cười nhẹ.

Na Vi không chút phòng bị đã ngủ thiếp đi, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhỏ, nhẹ nhàng như tiếng mèo kêu.

Mưu Vũ Hàng ngắm nhìn gương mặt ngọt ngào của Na Vi khi ngủ, bất giác nhớ lại một buổi sáng nhiều năm trước. Cũng là cô gái ấy, nằm bên cạnh cậu. Khi đó, vừa tỉnh dậy, cậu đã hoảng hốt đến không thốt nên lời.
 
Chương 2


Dịch: Duật Vân Ngữ Yên

3.

Mưu Vũ Hàng nhớ rất rõ ngày hôm đó là sinh nhật của chị gái mình. Nhóm bạn thân từ nhỏ của chị, toàn những người chuyên ăn chơi nhảy múa, đã tổ chức một buổi tiệc thâu đêm suốt sáng.

Nhìn lại bản thân, từ nhỏ Mưu Vũ Hàng chỉ thích đọc sách, thậm chí còn muốn vùi mình mãi trong những kệ sách cao ngất. Nơi cậu yêu thích nhất chính là thư viện. Dù cùng nằm trong một vòng bạn bè, cậu chưa bao giờ hứng thú với lối sống tiệc tùng của họ.

Nhưng sinh nhật chị gái thì không thể từ chối. Không muốn làm chị mất vui, Mưu Vũ Hàng đành đồng ý đến buổi tiệc. Cả nhóm kéo nhau rầm rộ đến căn biệt thự mới tậu của ba một người bạn trong nhóm để quậy tưng bừng.

Mưu Vũ Hàng không biết chơi bài, Na Vi ngồi bên cạnh hướng dẫn từng bước. Mưu Vũ Hàng không uống được rượu, Na Vi liền thay cậu uống hết mọi ly. Mưu Vũ Hàng chỉ muốn yên tĩnh đọc sách, Na Vi nhanh chóng giục Mưu Lam Thiên cắt bánh sinh nhật, ăn xong thì để cậu lên tầng hai về phòng đọc sách.

Cả đám chọc ghẹo Na Vi: "Nhóc Hàng đã có chị ruột, sao cậu còn làm bảo mẫu nữa thế?"

"Trái tim từ mẫu không được à?" Na Vi giơ một chai rượu lên, quay sang Linh công tử, kẻ đang cười trêu cô:

"Đừng lắm lời, uống hơn được tôi thì cứ việc cười ha hả!"

Tiếng cười nói vang dội cả tầng dưới. Mưu Vũ Hàng, ở tầng trên, lại như cách biệt thế giới. Cậu hoàn toàn không để tâm đến sự ồn ào bên dưới, say sưa đọc sách đến khuya rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Không ngờ, sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, bàn tay cậu lại chạm vào một thứ mềm mại, khiến cậu giật bắn mình. Định thần nhìn kỹ, hóa ra là khuôn mặt đang say ngủ của Na Vi.

Trái tim Mưu Vũ Hàng đập thình thịch. Cố trấn an bản thân, cậu nhìn lướt qua cả hai, quần áo vẫn chỉnh tề, không có gì bất thường, mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu định lay cô dậy, nhưng khi ngón tay vừa chạm vào gương mặt mịn màng, tươi tắn của cô, nhìn thấy đôi mày cô khẽ nhíu lại, cậu bỗng dưng không nỡ.

Thế là, Mưu Vũ Hàng nằm nghiêng, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của Na Vi suốt gần một tiếng đồng hồ. Đến khi cô khẽ mở mắt, chậm rãi tỉnh dậy, mới nhẹ nhàng nói:

"Chào buổi sáng." Na Vi bình thản chào cậu như chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Chào buổi sáng, ừm... chị không giải thích gì sao? Tại sao chị lại ở trên giường của em?"

Na Vi yếu ớt đảo mắt lên trời, rồi thở dài: "Em ra ngoài nhìn thử xem, đây là phòng 206 bên phải cầu thang."

"Nhưng em cũng được thông báo là phòng 206 mà?" Mưu Vũ Hàng ngơ ngác đáp lại, vẻ mặt đầy bối rối.

Nhìn dáng vẻ vừa ngây ngô vừa đáng yêu của cậu, Na Vi không nhịn được vươn tay vỗ nhẹ lên đầu cậu: "Cậu nhóc, phòng của chị ở bên phải, còn phòng của cậu là 206 bên trái. Nam trái, nữ phải, hiểu chưa?"

Na Vi chống trán, không khỏi cảm thán trong lòng: *Trời đất ơi, không lẽ học hành nhiều quá mà bị lú luôn rồi sao?*

Khuôn mặt trắng trẻo của Mưu Vũ Hàng thoáng chốc đỏ bừng, lúng túng phân trần: "Ai mà lại rảnh rỗi bày ra cái thiết kế kỳ quặc này cơ chứ!"

"Ngoài cái tên rỗi hơi Linh công tử kia, còn có thể là ai nữa? Đây là biệt thự ba cậu ấy tặng trước kỳ thi đại học, xem như động viên tinh thần, hy vọng cậu ta thi một phát thành công, làm chú ngựa ô vượt lên dẫn đầu."

Mưu Vũ Hàng vừa vội vàng xin lỗi vừa lo lắng hỏi Na Vi: "Giờ phải làm sao đây? Nếu em đi ra mà bị ai bắt gặp thì có ảnh hưởng gì đến chị không?"

Na Vi nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cậu nhóc trước mặt, không nhịn được mà phá lên cười. Đôi mắt lóe lên ý cười ranh mãnh, cô cẩn thận quan sát cậu từ trên xuống dưới, như đang đánh giá.

"Mưu Vũ Hàng, em dậy trước chị, nhìn thấy có người nằm bên cạnh mà không gọi dậy, là sao?" Na Vi tràn đầy tò mò hỏi, rồi như chợt nảy ra ý nghĩ tinh nghịch, cô chậm rãi nghiêng người, tiến sát lại gần cậu. Đôi môi đỏ mọng ghé sát bên tai cậu, khẽ thì thầm, hơi thở ấm áp phả vào tai: "Không lẽ chị không đủ hấp dẫn sao?"

Na Vi nhìn thấy đôi tai của Mưu Vũ Hàng lập tức đỏ ửng lên, như thể đang bốc hơi, đầu ngón tay cô chỉ muốn chạm vào để cảm nhận xem nó có nóng thật không.

Mưu Vũ Hàng như một chú thỏ nhỏ bị hoảng sợ, vội vàng đưa tay đẩy cô ra. Na Vi bị mất thăng bằng, suýt chút nữa thì lăn thẳng xuống mép giường.

Hốt hoảng, Mưu Vũ Hàng lập tức đưa tay kéo cô lại, giọng nói mềm mỏng hỏi: "Không sao chứ? Chị có bị trật chỗ nào không?"

Na Vi bĩu đôi môi đỏ mọng, nhưng tay thì chẳng nể nang gì, vươn tay nhéo mạnh vào tai cậu, khiến nó càng đỏ hơn: "Em dám đẩy chị hả? Chị nửa đêm về, thấy em ngủ ngon lành trên giường của chị, còn tốt bụng không đá em xuống đất, để em ngủ yên đến sáng. Thế mà bây giờ em trở mặt không nhận người quen, còn định đẩy chị xuống giường. Cậu nhóc, em muốn phản bội lại lòng tốt của chị sao?"

"Em nhận lỗi của mình...Em nhận lỗi của mình...Đừng giận, em chịu trách nhiệm không được sao?"Mưu Vũ Hàng chịu đựng cơn đau dữ dội ở lỗ tai xoa dịu cơn giận dữ của Na Vi.

Không ngờ Na Vi lại càng nhéo mạnh hơn, giọng nói đầy trêu chọc: "Em đòi chịu trách nhiệm cái gì mà chịu trách nhiệm? Chúng ta có làm gì đâu. Đồ nhóc con! Ngủ trên giường của chị thì thôi cũng được đi, mà còn muốn nhân cơ hội này để biến quan hệ thành thật à?"

Mưu Vũ Hàng nghe thấy câu này, không chỉ hai tai đỏ rực, mà cả mặt, cổ cũng đỏ bừng lên, giống hệt như đang khoác một chiếc khăn voan đỏ trên đầu.

Na Vi lúc này mới ý thức được câu nói vừa rồi của mình có phần quá đà, nhưng khi nhìn thấy phản ứng ngại ngùng đầy đáng yêu của cậu, lòng cô cũng không khỏi rung động. Trái tim đập liên hồi, eo nhỏ mảnh khảnh vẫn bị cậu chàng giữ chặt trong tay.

"Thả tay ra! Em còn chưa ôm đủ à?" Na Vi đỏ bừng mặt, cúi đầu gạt tay Mưu Vũ Hàng đang vòng qua eo mình, giọng nói pha chút hờn dỗi. "Nhanh ra ngoài đi, nếu không lát nữa mọi người dậy hết, cái tin đồn "ngoài ý muốn" này mà bị họ đồn đại thì không biết sẽ thế nào đâu."

Mưu Vũ Hàng lập tức thu tay về, động tác nhanh như thể vừa chạm phải bàn là nóng bỏng.

Na Vi nhìn cậu luống cuống bước xuống giường, thậm chí còn xỏ giày nhầm cả hai bên. Cậu chộp lấy áo khoác, định bước ra ngoài, nhưng ngay trước khi mở cửa lại ngoái đầu nhìn cô thật sâu.

Ánh mắt của chàng trai ấy, như ẩn chứa ngọn lửa, bùng lên mạnh mẽ bao trùm lấy toàn thân cô. Nó giống như ánh nắng ban mai, mang theo một sự ấm áp và sức sống mãnh liệt, khiến Na Vi đứng đó mà ngỡ như thời gian ngừng lại.
 
Chương 3


Dịch: Duật Vân Ngữ Yên

4.

Mưu Vũ Hàng thoát ra khỏi dòng ký ức, mở cửa xe rồi vòng qua bên ghế phụ, bế Na Vi ra ngoài. Khi cả hai bước vào thang máy, Na Vi tỉnh lại. Nhìn quanh nhận ra tình huống của mình, cô bối rối lên tiếng:

"Thả chị xuống, chị tự đi được rồi."

Nhưng Mưu Vũ Hàng làm như không nghe thấy, vẫn ôm chặt cô, bước đến tận cửa nhà. Cậu ra hiệu bảo cô mở cửa.

Lúc này Na Vi mới nhận ra chiếc túi xách nhỏ của mình đang đeo lủng lẳng trên cổ Mưu Vũ Hàng. Nhìn cảnh tượng ấy, cô không nhịn được bật cười, lôi chìa khóa ra từ túi nhưng vẫn cố ý không lấy túi xuống.

Vừa mở cửa, Na Vi vừa nghịch ngợm trêu: "Mưu tiểu đệ, đeo cái túi này trên cổ, trông cậu giống như bị dắt dây xích vậy. Hay là tặng luôn cho cậu nhé?"

Mưu Vũ Hàng nhướng mày, cười nhạt đầy ẩn ý. Đợi Na Vi mở cửa xong, cậu dùng chân khẽ khép cửa lại, đặt cô xuống rồi bất ngờ áp cô sát vào cánh cửa.

"Na Vi," cậu nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nghiêm túc, "em vẫn luôn muốn hỏi, từ sáng hôm đó, sau khi chúng ta rời khỏi giường, vì sao chị lại bắt đầu cố ý lảng tránh em?"

Làm sao Na Vi có thể quên buổi sáng mờ ám nhiều năm trước đó. Lần đầu tiên cô được một chàng trai trẻ đầy sức sống ôm vào lòng. Dù lúc ấy cố gắng không nghĩ nhiều, thậm chí còn nghiêm mặt mắng Mưu Vũ Hàng, nhưng lần chạm mặt thân mật ấy lại khiến trái tim cô rung động. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được chút dư vị của tình yêu tuổi trẻ, để rồi lòng thầm vấn vương mãi.

Na Vi không dám đối diện với cảm xúc thật của mình. Mưu Vũ Hàng là em trai của bạn thân cô! Làm sao cô có thể có những suy nghĩ như thế với cậu chứ? Chẳng lẽ do bị đám bạn xung quanh yêu đương làm ảnh hưởng mà mình cũng động lòng? Vì thế, kể từ sáng hôm đó, cô bắt đầu tránh cậu như tránh rắn rết, cố gắng che giấu trái tim, chạy trốn thật xa.

Bị Mưu Vũ Hàng nói trúng tim đen, Na Vi cố chấp phủ nhận: "Chị lảng tránh cậu hồi nào?"

Mưu Vũ Hàng khẽ cười, tiếng cười trầm thấp vang lên đầy quyến rũ:

"Ừ, tốt thôi. Nếu không tránh, vậy chúng ta hẹn hò đi."

"Gì cơ?" Na Vi sững người, sửng sốt hỏi lại. Cậu đang muốn đùa gì đây?

"Em nói, em muốn hẹn hò với chị." Mưu Vũ Hàng chăm chú nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, giam chặt lấy đôi mắt long lanh của Navi.

Na Vi kinh ngạc đến mức đưa tay lên sờ trán cậu: "Cậu cũng uống rượu à?"

Mưu Vũ Hàng nhẹ nhàng kéo tay cô xuống, thuận thế cúi đầu áp mặt vào hõm cổ trắng mịn của Na Vi. Giọng nói ấm áp vang lên bên tai cô: "Na Vi, chị không dũng cảm chút nào. Hãy tự hỏi trái tim mình xem, người đang ở trong đó... là ai?"

Mưu Vũ Hàng đã từng nghe chị gái vô tình nhắc đến chuyện Na Vi bao năm nay không hẹn hò vì trong lòng đã có một người. Cô ấy không biết người đó là ai, chỉ biết cậu ta có một biệt danh đặc biệt: *206*.

Mưu Vũ Hàng cảm thấy con số 206 chính là con số may mắn của cậu. Cuối cùng, cậu không cần phải thức trắng đêm âm thầm đoán xem tâm tư của Na Vi là gì nữa, bởi vì cậu chính là nam chính trong những suy nghĩ ấy của cô.

Cậu siết chặt vòng tay ôm lấy Na Vi, giọng nghẹn ngào: "Na Vi, anh nhớ em. Sau buổi sáng hôm ấy 60 ngày, em bước vào kỳ thi đại học. Thi xong, em lại đi chơi khắp nơi, hoàn toàn quên mất buổi sáng đó của chúng ta. "

"Ba em muốn em học sư phạm, em không chịu, nhưng lại ép anh học. Anh đã học sư phạm, không thể thi vào trường đại học của em. Dù anh tham gia thi đại học từ năm lớp 11, cuối cùng vẫn phải xa em suốt 5 năm trời."

Na Vi bất động, không biết phải phản ứng ra sao. Cô lặng im để mặc Mưu Vũ Hàng siết cô chặt hơn, chỉ biết nghe cậu thì thầm như đang làm nũng:

"Na Vi, em thật không có lương tâm. Anh nhớ em, nhớ em rất nhiều."

Những lời nói phả ra hơi nóng bỏng, thiêu đốt da thịt Na Vi, khiến cô rụt cổ lại, nghiêng đầu trốn tránh. Nhưng đôi tay nóng hổi của Mưu Vũ Hàng đã cố định eo cô, không cho cô có cơ hội thoát ra.

"Thả chị ra đi, chị mệt rồi. Hôm nay chị uống nhiều quá, giờ chỉ muốn nghỉ thôi."

"Anh về đây nửa tháng, đã đưa em về nhà 5 lần. Lần nào em cũng nói mệt, chặn họng anh trước khi anh kịp nói gì." Mưu Vũ Hàng, toàn thân toát ra sự phẫn uất, đột ngột gỡ chiếc túi nhỏ của Na Vi từ cổ mình, ném xuống đất. Một tay cậu kéo áo khoác của cô, ánh mắt tối lại đầy u ám: "Na Vi, em có muốn mệt hơn không? Anh có thể giúp em."

Tình huống bất ngờ xoay chuyển, Na Vi theo phản xạ lập tức đưa tay lên chắn.

Là người dạn dày kinh nghiệm nơi bàn tiệc, Na Vi không thiếu lần nghe những câu nói bóng gió ám chỉ. Tất nhiên, cô hiểu lời "mệt" của Mưu Vũ Hàng là có ý gì. Trong lòng cô toát mồ hôi lạnh, xem ra cậu bé năm nào đã trưởng thành, không còn là chàng trai ngoan ngoãn, dịu dàng, luôn theo sau chị gái và cô, mỉm cười hiền lành như ngày xưa nữa.

Lần đầu tiên trong đời, Na Vi thấy Mưu Vũ Hàng nổi giận. Cô nhanh chóng suy nghĩ đối sách, đồng thời cố hết sức giữ chặt chiếc áo khoác của mình.

Mặc dù trong lòng bừng bừng lửa giận, Mưu Vũ Hàng vẫn không nỡ và cũng không dám làm đau Na Vi. Cậu chỉ biết ngừng động tác, nhẹ nhàng chờ đợi, xem cô sẽ đối phó thế nào.

"Mưu tiểu đệ, cậu đối xử với chị như thế, chị cậu là Mưu Lam Thiên có biết không?" Na Vi dựa lưng vào cánh cửa, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mưu Vũ Hàng.

"Hừ... Na Vi, em nghĩ sao mà anh biết được lịch trình từng buổi tiệc của em? Trường của anh không nhàn hạ đến thế đâu."

Na Vi nghiến răng, cái tên Mưu Lam Thiên, đúng là kẻ phản bội. Không trách mỗi lần cô có buổi tiệc phải uống rượu, Mưu Vũ Hàng luôn xuất hiện đúng lúc ở nhà hàng nơi cô đang tiếp khách, ngồi trong đại sảnh gửi tin nhắn báo cho cô, nếu không rời đi trước mười giờ, cậu sẽ đến phòng riêng lôi cô đi ngay.

Mưu Vũ Hàng không quan tâm đến công việc của cô, có lần Na Vi không nghe theo lời cảnh báo của cậu, quá mười giờ vẫn chưa đến chỗ cậu, Mưu Vũ Hàng liền lên trực tiếp bắt cô đi, tùy ý mang cô đi ngay lập tức. Kết quả là giao dịch không thành, lại còn phải xin lỗi, giải quyết hậu quả sau đó.

Mưu Lam Thiên tức đến mức gào lên, còn Mưu Vũ Hàng bị chị mình một trận mắng cho tơi tả. Cuối cùng, Na Vi không đành lòng nhìn cảnh ấy, đành ra tay cứu cậu khỏi tay người chị "không nhận ai" của mình, lấy việc đảm bảo một hợp đồng lớn hơn làm điều kiện đổi lại.

Na Vi thở dài trong lòng, đôi mắt trong veo như nước nhìn vào ánh mắt kiên quyết của Mưu Vũ Hàng. Cô quyết định tạm thời làm dịu bầu không khí ngượng ngùng và mờ ám này, liền áp dụng chiến thuật "thủ sẵn" nói: "Tiểu Hàng, tối nay chị uống rượu chẳng ăn được bao nhiêu, giờ chị đói rồi. Em làm ơn đi, dù có kế hoạch gì cũng phải để chị ăn no trước đã chứ."

Mưu Vũ Hàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt Na Vi, đang giả vờ đau bụng, nhíu mày lại, thở dài, thua rồi! Cậu không nỡ để Na Vi có chút khó chịu, dù cô chỉ giả vờ thôi, cậu cũng không đành tiếp tục dò xét sự thật.
 
Chương 4


Dịch: Duật Vân Ngữ Yên

5.

Na Vi nằm trên sofa, buồn chán xem một bộ phim đêm khuya, ánh mắt liếc qua bóng dáng bận rộn trong bếp. Đây là người đàn ông đầu tiên nấu ăn cho cô, thậm chí ngay cả ba cô cũng chưa từng nấu một bữa cơm cho cô. 

Vừa ăn mì Mưu Vũ Hàng nấu cho mình, Navi vừa mỉm cười hài lòng. Cậu còn làm cho cô một chiếc bánh trứng hấp nữa. 

Mưu Vũ Hàng im lặng nhìn Na Vi ăn uống một cách vội vã, lông mày nhíu chặt lại. 

Ăn được một nửa, Na Vi bắt đầu no, liền tìm chuyện để nói: "Mưu Vũ Hàng, em lại đi làm tài xế thay cho người khác rồi, tay lái em giỏi thật đấy, không biết thì cứ tưởng em là giáo viên dạy lái xe, chứ không phải là giáo viên dạy học đâu." 

Mưu Vũ Hàng nhẹ nhàng đưa tay vén một lọn tóc rơi xuống mặt Na Vi, nói một cách nghiêm túc: "Anh không chỉ lái xe giỏi, thể lực anh cũng rất tốt, học gì cũng nhanh." 

Na Vi bị nghẹn, ho khan một tiếng. Mưu Vũ Hàng làm giáo viên thật sao? Liệu có dạy hư học sinh không đây? Cô thật sự phải nhìn cậu bằng con mắt khác rồi, câu nói trêu ghẹo này khiến cô không biết đáp lại thế nào. 

Na Vi ho nhẹ, rồi thay đổi cách nói: "À này, bố mẹ em đều là nhà nghiên cứu, nếu em có một đứa em trai thì có phải sẽ gọi là Mưu Vũ Hàng Không Gian không? Còn nếu Mưu Lam Thiên có thêm một em gái nữa thì sẽ gọi là Mưu Bạch Vân. Sau đó gia đình các em, có bầu trời xanh, có mây trắng, có không gian vũ trụ, ha ha, nhìn vào là biết ngay gia đình nghiên cứu khoa học, lúc nào cũng muốn bay lên trời rồi!" 

Mưu Vũ Hàng đưa tay chạm vào trán Na Vi, với ánh mắt "cô bị sao vậy?" nhìn cô. 

Na Vi cười gượng một tiếng: "Ý của chị là, bố mẹ em rất thoáng, chị em không theo nghiệp nghiên cứu mà học thiết kế đồ họa cũng thôi, em lại đi làm giáo viên, chẳng ai trong các em theo đuổi công việc nghiên cứu khoa học của ba mẹ. Ba chị thì ngược lại, nhỏ mọn vô cùng, bắt ép chị làm giáo viên, kết quả là cứ gặp chị là hai ba con lại cãi nhau." 

"Mẹ anh và bố anh không phải là người bảo thủ đâu, họ chỉ muốn dùng một công việc để đổi lấy một nàng dâu thôi." Mưu Vũ Hàng vui vẻ khi Na Vi vô tình đưa câu chuyện vào chủ đề này. 

"Cái gì cơ?" Na Vi hơi lúng túng, không theo kịp sự thay đổi của tình huống. 

"Rất đơn giản thôi, sau khi em thi đại học xong, ba em nhìn thấy anh là con của gia đình nghiên cứu khoa học, liền khuyên anh làm giáo viên, muốn anh sau này dạy nhiều học sinh có thể theo con đường nghiên cứu khoa học. Ba mẹ anh nghe xong thấy khả thi, lại còn có thể đổi lấy một nàng dâu." 

Mưu Vũ Hàng không biết học đâu ra chiêu thức chọc tức, khi lấy bát đĩa đã ăn xong của Na Vi, cậu nhẹ nhàng nói: "Mặc dù em là phần quà mà ba em tặng cho gia đình anh. Nhưng anh có thể coi em như bảo bối mà cưng chiều."

Na Vi tức đến mức cảm giác mì trong bụng muốn trào ra, cô hét lên: "Đây chính là hợp đồng đặc biệt mà em nói trong xe trước đó sao?" 

"Ừ." 

Na Vi cười lạnh: "chị cứ tưởng em ký hợp đồng bán thân của mình, ai ngờ lại là hợp đồng bán thân của chị à?! Các người đem chị làm vật trao đổi mà có hỏi qua ý kiến của người bị liên quan không?!" 

Mưu Vũ Hàng nghe càng lúc càng cảm thấy không đúng, chẳng lẽ Na Vi hiểu lầm gì rồi? Cảm giác của anh đối với cô là thật lòng.                            

6.

Đêm đó, Mưu Vũ Hàng bị Na Vi đuổi ra khỏi nhà khi cậu không chịu rời đi, Na Vi thực sự đã gọi cảnh sát.

Sáng hôm sau, Mưu Vũ Hàng đến nhà Na Vi đợi, nhưng lại chỉ nhận được sự thất vọng. Na Vi không có nhà, điện thoại tắt máy. 

Mưu Lan Thiên báo cho em trai biết, Na Vi đã bay sang Bali thư giãn, công ty đã tự lo liệu mọi thứ, còn cô ấy thì bận rộn với đủ thứ công việc. 

Mưu Lan Thiên bảo em trai, trong vòng một tuần phải theo đuổi được Na Vi, nếu không thì sẽ đập tan đầu cậu, cuối cùng còn mắng Mưu Vũ Hàng: "Còn lằng nhằng cái gì, đẩy ngã cô ấy đi!" 

Mưu Vũ Hàng vội vã đến Bali, khi tới khách sạn mà Mưu Lan Thiên tìm giúp, tim anh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. 

Ngày xưa chia tay năm năm, anh không cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp như vậy, chỉ là nỗi nhớ chất đầy trong lòng, ngày ngày tưởng tượng ra hình bóng xinh đẹp ấy, đi vào giấc ngủ với cái tên của cô. 

Nhưng từ cái đêm mà anh và Na Vi đã thổ lộ, tình cảm của anh dành cho cô đã phát triển nhanh chóng, chỉ vỏn vẹn năm ngày xa cách mà đã khiến anh ăn không ngon ngủ không yên. 

Mưu Vũ Hàng thừa nhận sự thất bại của mình, anh cảm thấy nếu không có Na Vi, anh chẳng thể sống nổi, trong đầu, trong lòng, trong mắt, trong miệng anh chỉ có một cái tên... Na Vi. 

Gõ cửa suốt nửa ngày mà không ai ra mở, Mưu Vũ Hàng gọi điện cho chị gái để hỏi có nhầm gì không? 

Mưu Lan Thiên muốn ném điện thoại qua bên kia để đập vào đầu cậu em, "Mưu Vũ Hàng, em chưa yêu mà IQ đã xuống đến mức này rồi. Nếu yêu thật thì không biết IQ sẽ âm đến mức nào!" 

Mưu Vũ Hàng xoa mũi, xấu hổ đi ra quầy lễ tân hỏi xem khách đang ở phòng 206 có phải là Na Vi không? 

Anh lẩm bẩm vài lần số 206, đây thật sự là một con số tuyệt vời, một con số khiến anh trong mơ cũng mỉm cười. 

Khi Na Vi quay về phòng khách sạn, cô phát hiện một con chó lớn đang ngồi ngoài cửa, nhìn cô với ánh mắt đáng thương. Cô vừa tức vừa muốn cười, chỉ im lặng không nói gì, lặng lẽ đứng đó.

Mưu Vũ Hàng muốn đứng dậy đi tới, nhưng chờ đợi gần bốn giờ, anh đột nhiên đứng dậy cảm thấy hơi choáng váng.

Na Vi thấy vậy, vội vàng chạy lại đỡ Mưu Vũ Hàng, trách móc: "em là con lợn à? Sao không ngồi chờ ở ghế sảnh?" 

Mưu Vũ Hàng uất ức nói: "Em sợ chị thấy em trước rồi bỏ chạy, trong sảnh rộng quá, khó mà tập trung tìm được chị, đành phải đứng đợi trước cửa phòng thôi." 

Na Vi vừa nhẹ nhàng đỡ Mưu Vũ Hàng, vừa bất đắc dĩ nói: "em đến làm gì?" nhưng không nhận được câu trả lời từ Mưu Vũ Hàng. 

Sau khi Na Vi lấy thẻ phòng mở cửa, cô đỡ Mưu Vũ Hàng ngồi xuống ghế, định quay người đi thì bị anh kéo lại, ép ngồi lên đùi anh. 

"Chân em vẫn còn tê, chị nặng lắm, không sợ đè hỏng chân sao?" Na Vi dùng hết sức mình vật lộn với cánh tay của Mưu Vũ Hàng đang giữ chặt cô. 

"Na Na, đừng giãy nữa, để anh ôm em một chút. Anh thật sự yêu em, anh nhớ em lắm. Nếu em không thích anh làm thầy giáo, anh sẽ không làm nữa. Em muốn anh làm gì, em cứ nói." Mưu Vũ Hàng như một chú chó con, vùi mặt vào cổ Na Vi, hít hà mùi hương của cô. 

"Em muốn anh cách xa em một chút." Na Vi dùng tay đẩy đầu Mưu Vũ Hàng, tránh né. 

"Không được, chuyện đó thì không thể." 

Na Vi khẽ hừ một tiếng, lời nói không có tác dụng gì. 

Mưu Vũ Hàng ôm chặt Na Vi, môi chạm vào vành tai cô, liếm nhẹ tai cô, giọng khàn khàn đầy quyến rũ: "Na Na, cả đời này anh không thể rời xa em, em đã lấy mất trái tim anh rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh." 

Chú cún con khi đã bám người quả thật khiến người ta cảm thấy thật ngán ngẩm, Na Vi rùng mình.
 
Chương 5: Hoàn


Dịch: Duật Vân Ngữ Yên

7.

Ngày hôm đó trong phòng khách sạn, tất cả những yêu cầu mà Na Vi đưa ra, Mưu Vũ Hàng đều không thể làm được.

Na Vi chất vấn Mưu Vũ Hàng có thể làm được gì?

"Yêu em thật lòng, yêu em mãi mãi." Mưu Vũ Hàng, sau khi chân đã hồi phục, bế Na Vi lên, ném cô lên giường đè lên người cô.

"Na Vi, em muốn anh yêu em, hay muốn anh rời xa em?" Mưu Vũ Hàng mỉm cười một cách nghịch ngợm, đôi mắt dịu dàng giờ đây trở nên tinh nghịch, một chàng trai ngoan của nhà hàng xóm giờ biến thành một tên du côn có vẻ ngoài đầy cuốn hút.

Na Vi nuốt nước bọt, dù có ngốc đến đâu cô cũng hiểu, nếu lúc này mà nói sai một câu, thì sẽ "không thể cứu vãn". Cô đưa tay nhẹ nhàng vẽ quanh đôi mắt dịu dàng ấy, thì thầm: "Hãy cùng em đi đến vách đá tình yêu nhé."

Vách đá tình yêu là một địa danh nổi tiếng ở Bali, nơi có thể ngắm hoàng hôn và cảnh biển tuyệt đẹp, rộng lớn và hùng vĩ.

Nơi đó là một vách đá gần như dựng đứng, từ trên nhìn xuống, sóng vỗ vào đá, từng đợt từng đợt, gió khắc vào những dấu ấn lâu dài, tiếng thời gian dội lại trong không gian.

Cả hai đứng bên nhau, ngắm hoàng hôn, nhìn nhau mỉm cười, hình ảnh tuổi trẻ trôi qua trong mắt. Mưu Vũ Hàng bước đến sau lưng Na Vi, ôm cô vào lòng, hỏi cô có còn nhớ chuyện "kẹo rượu" không?

"Muốn quên cũng khó, anh không nhận ra sao, chính vì chuyện đó mà em bắt đầu chăm sóc anh hơn, không để người khác ép anh uống rượu." Na Vi đứng trên vách đá tình yêu, cảm nhận được sự bao la của đất trời, tâm trạng bỗng nhẹ nhõm. Cô chợt nhận ra, mình đang trốn tránh cái gì? Cô thích anh, có sao đâu? Chỉ là em trai của bạn thân thôi mà, hai người yêu nhau là chuyện đẹp nhất trên đời.

Chuyện "kẹo rượu" xảy ra khi Mưu Vũ Hàng học lớp 9, còn Na Vi học lớp 11. Dù Na Vi đã là cô gái lớn, nhưng tính cách nghịch ngợm của cô vẫn không thay đổi.

Cô nghĩ Mưu Vũ Hàng chỉ là ngoan ngoãn, không uống rượu, không hút thuốc. Vậy là vào một cuối tuần, cô đến nhà Mưu Vũ Hàng chơi, mang theo một chai rượu vang ngon, nhưng Mưu Vũ Hàng nhất quyết không uống.

Mưu Lam Thiên từng nói hồi nhỏ Mưu Vũ Hàng bị dị ứng rượu, nhưng Navi không tin, cuối cùng chai rượu đó chỉ được Na Vi và Mưu Lam Thiên uống hết.

Tuy nhiên, Na Vi lại bỏ một viên kẹo rượu vào trong đồ uống nhìn Mưu Vũ Hàng uống hết.

Chỉ một lát sau, mặt và tay Mưu Vũ Hàng bắt đầu nổi mẩn đỏ, cuối cùng phải uống thuốc dị ứng mới đỡ. Na Vi hoảng hốt, nhất quyết đòi đưa anh đi bệnh viện kiểm tra, sợ sẽ có hậu quả không lường.

Mưu Vũ Hàng đương nhiên không chịu đến bệnh viện, lúc đó anh chỉ nói đùa, nếu sau này có di chứng gì thì Na Vi sẽ chịu trách nhiệm.

Mưu Vũ Hàng xoay người Navi lại, đối diện với anh, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, "Di chứng mà em để lại chính là, anh dần dần thích em, cho đến khi yêu em không thể cứu chữa, chỉ có em mới có thể giải thoát cho anh."

Mưu Vũ Hàng dùng mọi cách để theo đuổi chị gái, nhưng chẳng có chiêu nào mạnh mẽ như vậy.

Na Vi nhìn vào đôi mắt cháy bỏng của Mưu Vũ Hàng, khuôn mặt đỏ ửng, đẹp tựa như hoàng hôn rực rỡ.

Cả hai chạm trán, Mưu Vũ Hàng nhanh chóng nói: "anh muốn chúng ta bên nhau, em phải chịu trách nhiệm với anh." Nói xong, anh ôm chặt hôn Na Vi, nụ hôn cuồng nhiệt chiếm lấy môi cô.

Mưu Vũ Hàng từ trước đến giờ chẳng phải là người ngoan ngoãn, bộ mặt sói đã lộ ra rồi.

Sau đó, Na Vi tự chế giễu bản thân, "em đã nói mà, làm sao cô gái nóng tính như Mưu Lam Thiên lại có một cậu em trai ngây thơ như vậy chứ."

Sau khi yêu Mưu Vũ Hàng, Na Vi uống rượu ngày càng ít, mọi buổi tiệc đều giao lại cho Mưu Lam Thiên, cô chỉ tập trung vào chuyện yêu đương.

Na Vi nói với Mưu Lam Thiên, "Chị không phải muốn em yêu em trai chị sao? Thì em phải đầu tư vào mà yêu chứ!"

Mưu Lam Thiên nghiến răng nghiến lợi, ra lệnh cho Mưu Vũ Hàng, "Hoặc là chia tay, hoặc là cưới cô ấy ngay đi." Cô ấy thích làm người chị chồng khó tính trêu đùa Na Vi.

Mưu Vũ Hàng nhướn mày, hoàn toàn đứng về phía vợ mình, nghe lời Na Vi hết mực, chỉ cần Na Vi chịu giảm bớt uống rượu và xã giao, anh sẽ chiều chuộng cô đến tận trời cao, yêu thương cô đến tận xương tủy.

"Ý của anh là, em uống rượu thì anh không yêu em nữa à?" Na Vi trêu anh.

Mưu Vũ Hàng không giải thích, chỉ trực tiếp hôn cô, nụ hôn khiến Na Vi quên hết mọi thứ, quên cả câu hỏi vừa rồi.

Chuyện tình yêu trên đời thường vậy, khi có một cơ hội rung động, tình cảm sẽ dần nảy nở, những đóa hoa tình yêu sẽ từ từ vươn mình, dần dần nở rộ, trải dài như những cánh đồng cỏ xanh mướt, ngập tràn hương hoa trong lòng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top