Cập nhật mới

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3854


Nói xong, ông ta biến thành một tia Phật quang xông về phía Diệp Quân.

Diệp Quân nhẹ nhàng vung kiếm lên, đất trời thoáng chốc trở nên hư ảo.

Sắc mặt bảy tên hoà thượng kia thoáng chốc thay đổi, bọn họ vội vàng lùi lại, cách xa Diệp Quân.

Vì chiêu kiếm của Diệp Quân đã chém bay năm trăm nghìn năm tuổi thọ của bọn họ.

Bảy hoà thượng vô cùng sợ hãi, không dám tiếp tục tiến lên.

Diệp Quân cười khẩy với bảy hoà thượng: “Không biết xấu hổ? Cảnh giới của lão hoà thượng kia cao hơn ta tận mấy cấp mà còn muốn đánh tay đôi với ta, cái này thì nói là biết xấu hổ à? Cả đám các người vừa xuất hiện đã đánh hội đồng ta, cái này cũng là biết xấu hổ đúng không?”

Hoà thượng dẫn đầu nói với nét mặt nặng nề: “Diệp Quân, hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi, cùng xông lên”.

Ông ta vừa dứt lời, bảy người đã đồng loạt ra tay đánh hội đồng, mà lúc này, chân trời phía xa chợt vang lên tiếng hét giận dữ: “Ai dám động vào người của Đại Chu ta đấy”.

Ầm!

Thời không phía chân trời rung động, có bốn người nhanh chóng xuất hiện ở nơi đó.

Người tới chính là Hoàng Đế Đại Chu và ba người nhóm Đạo Quân.

Thấy bốn người họ, Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đạo Quân tiền bối?”

Đạo Quân khẽ mỉm cười: “Cậu gặp nạn, sao chúng ta có thể không tới được?”

Từ Thiên chắp hai tay, cười nói: “Diệp công tử, cậu tu luyện Kim Cang Thể, nói sao cũng là một nửa người của chùa Phạn Thiên, cậu gặp nạn, đương nhiên chùa Phạn Thiên không thể ngồi yên mặc kệ rồi”.

Đạo Quân liên tục lắc đầu: “Từ Thiên, ta thấy ngươi không giống tu luyện Phật pháp chút nào, rõ ràng là tu luyện da mặt, mặt ngươi ngày càng dày hơn rồi”.

Nguyên Tướng nói: “Ông ta không phải mặt dày, mà là không biết xấu hổ”.

Từ Thiên: “…”

Diệp Quân bật cười, nhìn mấy người trước mặt, trong lòng hắn thấy rất ấm áp, hắn không ngờ bốn người họ lại chạy đến đây, rõ ràng đây không phải là một sự trùng hợp, Đại Chu vẫn luôn âm thầm chú ý đến hắn.

Trong tửu quán, Đạo Đế nhìn thoáng qua mấy người nhóm Hoàng Đế Đại Chu, sau đó cất lời: “Đại Chu?”

Ông ta đi đối phó với Diệp Quân cũng không điều tra quá nhiều, vì theo ông ta thấy, có điều tra hay không cũng không có ý nghĩa gì, dù sao kết quả cũng đều như nhau.

Thiên Võ Tân ở bên cạnh vội nói: “Là một nền văn minh vũ trụ cấp bốn, thực lực tiên tổ Thuỷ tổ của Đại Chu bọn họ không tệ, nhưng bây giờ Đại Chu này đã sa sút, thực lực thua xa năm đó, mà bọn họ đến giúp Diệp Quân này hình như là vì bây giờ Hoàng trữ Chu Phạn của Đại Chu đang hẹn hò với Diệp Quân”.

Đạo Đế cười khẽ, ông ta không nói gì mà bưng ly rượu lên uống một ngụm.

Thiên Võ Tân chợt nói: “Người của chúng ta cũng đã đến rồi”.

Cô ta vừa dứt lời, thời không ở chân trời phía Nam đột nhiên sôi trào, ngay sau đó, những khí thế mạnh mẽ mãnh liệt kéo tới như thuỷ triều, chín cao thủ chậm rãi bước ra.

Chín cao thủ cảnh giới Khai Đạo!

Người dẫn đầu chính là Tộc trưởng Vu Mã Lạc của tộc Vu Mã, khi thấy mấy người nhóm Đại Chu xuất hiện giúp đỡ, ông ta biết cơ hội để tộc Vu Mã thể hiện đã đến, vì thế ông ta dứt khoát dẫn mọi người xuất hiện.

Vu Mã Lạc dẫn một nhóm cao thủ của tộc Vu Mã đi tới bên cạnh đám hoà thượng Mật Tàng, thái độ đã rất rõ ràng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3855


Thấy thế, nhóm người Hoàng Đế Đại Chu lập tức sa sầm mặt, đồng thời cũng hơi nghi ngờ chín cao thủ cảnh giới Khai Đạo này thuộc thế lực nào?

Diệp Quân cũng thấy nghi ngờ, nhưng một giọng nói nhanh chóng vang lên từ trong đầu hắn: “Đây là chín tộc Chiêu Võ, bọn họ đã phục tùng Chiêu Võ Đạo Đế, ngoài tộc Vu Mã này, tộc Thiên Võ kia cũng không ngoại lệ, mà Tộc trưởng và một nhóm cao thủ của tộc Thiên Võ đang trốn trong bóng tối, ngươi phải cẩn thận…”

Người nói chuyện chính là Lệ Hàn.

Lệ Hàn vừa mới nói xong, thời không ở một nơi nào đó chợt rung động kịch liệt, sau đó thời không bỗng nứt ra, mười hai cao thủ chậm rãi bước tới.

Người dẫn đầu chính là Tộc trưởng Thiên Võ Lăng của tộc Thiên Võ.

Mười hai cao thủ cảnh giới Khai Đạo!

Khi thấy Vu Mã Lạc dẫn cao thủ của tộc Vu Mã xuất hiện tỏ thái độ, Thiên Võ Lăng cũng không chịu đi sau, lúc này chọn phe sớm càng có thể có được thiện cảm của Chiêu Võ Đạo Đế hơn, sau này cũng sẽ có được nhiều lợi ích hơn.

Bên phía Diệp Quân thấy mấy cao thủ của tộc Thiên Võ đi ra thì đều rất kinh ngạc, tại sao lại có thêm mười hai tên cao thủ cảnh giới Khai Đạo đến nữa rồi? Hơn nữa những cao thủ này đều rất có khí thế, hoàn toàn khác xa cao thủ cảnh giới Khai Đạo bình thường.

Những người này đến từ đâu vậy?

Mấy người nhóm Đạo Quân đều vô cùng khiếp sợ, phải biết rằng bình thường cao thủ cảnh giới Khai Đạo luôn rất hiếm thấy, nhưng bây giờ đã có hai mươi mấy người tới!

Đều đến để giết Diệp thiếu ư?

Lúc này, giọng nói của Lệ Hàn lại vang lên trong đầu Diệp Quân lần nữa: “Tộc Thiên Võ, dẫn đầu là Tộc trưởng Thiên Võ Lăng, thực lực rất mạnh, phải cẩn thận”.

Tộc Thiên Võ!

Một trong chín họ Chiêu Võ!

Diệp Quân thật sự khá ngạc nhiên, vì hắn không ngờ người của chín họ Chiêu Võ lại đứng về phía Đạo Đế.

Chỉ không biết là có Thuỷ tộc hay không, hắn mang ơn Thuỷ tộc, đương nhiên không muốn đối địch với họ.

Rất nhiều người trong bóng tối nhìn thấy xuất hiện của nhiều cao thủ cảnh giới Khai Đạo như thế thì lập tức xoay người rời đi không chút do dự.

Rời khỏi Đăng Thiên Vực!

Sợ bị vạ lây.

Vì bọn họ đã nhìn ra đây hoàn toàn không phải trận chiến bình thường, đây là một trận đại chiến có một không hai, ở lại đây hóng hớt dù rất thích, nhưng nói không chừng sẽ bị vạ lây, nếu thật sự bị thế thì đúng là chết quá oan.

Không lâu sau đó, cao thủ vây quanh Đăng Thiên Vực đã giải tán gần hết, chỉ còn một vài người ở lại, đều là những người khá tự tin vào thực lực của mình, đương nhiên là cũng có người muốn hóng hớn.

Tức Mặc Lan trong bóng tối nhìn chằm chằm đám người Thiên Võ Lăng ở phía xa, không nói một lời.

Cô ta chợt phát hiện cô ta đã đánh giá thấp Chiêu Võ Đạo Đế này quá rồi.

Chọn đứng về phía Diệp Quân?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3856


Tức Mặc Lan im lặng nhìn Diệp Quân, cô ta biết rõ nếu bây giờ đi ra đứng về phía Diệp Quân thì thật sự là giúp người khi gặp nạn.

Nhưng lúc này, cô ta hơi do dự.

Vì chuyện này không chỉ liên quan đến tộc Tức Mặc mà còn liên quan đến cả cô ta, hôm nay nếu đánh cược thua thì không còn khả năng sống sót nữa.

Vì thế, cô ta do dự.

Quan sát thêm một lúc nữa!

Mà lúc này, phía xa chợt vang lên một tiếng cười lớn, sau đó, thời không sau lưng Diệp Quân rung động, một thiếu niên áo đen chậm rãi bước ra, sau lưng thiếu niên này còn có tám cao thủ cảnh giới Khai Đạo đi theo.

Thiếu niên áo đen này chính là Lệ Hàn!

Thấy Lệ Hàn, Tức Mặc Lan nhất thời nhíu chặt mày, một lúc lâu sau đó, cô ta lắc đầu: “Lỗ m ãng!”

Lệ Hàn ở phía xa cười to đi tới trước mặt Diệp Quân: “Diệp huynh, đừng chê ta ít người nhé”.

Công khai chọn phe!

Diệp Quân cười nói với Lệ Hàn đang đi tới: “Sao có thể chứ?”

Lệ Hàn đi tới bên cạnh Diệp Quân, sau đó nhìn xuống một nơi nào đó bên dưới, cất lời: “Đạo Đế kia đang ở một tửu quán tại phố Đạo, mà trong tửu quán đó còn có một vài cao thủ cảnh giới Khai Đạo cao cấp. Không chỉ thế dường như còn có vài người chưa đến, cụ thể là bao nhiêu, rốt cuộc mạnh đến mức nào thì ta cũng không biết, không thể điều tra được, nhưng có thể chắc chắn là đều vô cùng mạnh”.

Diệp Quân cười nói với Lệ Hàn: “Vậy mà ngươi còn đi ra đứng về phía ta?”

Lệ Hàn nghiêm túc nói: “Chúng ta là huynh đệ vào sinh ra tử mà, đây là do ngươi nói, chẳng lẽ ngươi quên rồi?”

Diệp Quân cười to.

Trong tửu quán, Thiên Võ Tân trầm giọng nói “Đạo Đế, người đó là Cửu điện chủ của Ác Đạo Minh các người, cũng là Thế tử của Lệ tộc, tên là Lệ Hàn…”

Nói đến đây, sắc mặt cô ta trở nên u ám: “Không ngờ hắn ta và Lệ tộc lại chọn Diệp Quân này”.

Đạo Đế cười nói: “Không chỉ hắn ta mà Bát điện chủ của Ác Đạo Minh ta cũng đứng về phía Diệp Quân…”

Nói đến đây, ông ta bưng ly rượu trước mặt lên nhẹ nhàng uống một ngụm, sau đó cười nói: “Thú vị, đúng là ngày càng thú vị”.

Nghe thấy lời của Chiêu Võ Đạo Đế, Thiên Võ Tân kia nhất thời khiếp sợ vô cùng.

Hai vị điện chủ đều chọn đứng về phía Diệp Quân?

Làm sao có thể?

Thiên Võ Tân quay đầu nhìn chân trời phía xa, cô ta nhìn chằm chằm mấy người nhóm Lệ Hàn đang đứng bên cạnh Diệp Quân, nhíu chặt mày, đầu óc những người này có vấn đề à? Đặc biệt là Lệ tộc này, chắc chắn là một đám óc lợn, bên thắng chắc không chọn lại đi chọn Diệp Quân, đúng là tự tìm đường chết.

Thật ra Chiêu Võ Đạo Đế cũng khá bất ngờ vì sự lựa chọn của Lệ tộc, vì ông ta không ngờ rằng sau khi biết bản thân xuất thế, Lệ tộc vẫn lựa chọn Diệp Quân kia.

Thú vị đấy!

Chiêu Võ Đạo Đế cười khẽ, không quan tâm.

Thật ra nếu đều chọn ông ta thì hơi nhàm chán.

Trong bóng tối nào đó, Tức Mặc Lan vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Quân và Lệ Hàn, Lệ Hàn này làm như thế rõ ràng là không để lại bất cứ đường lui nào cho mình và Lệ tộc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3857


Lệ tộc đang cược một ván lớn!

Tức Mặc Lan nhìn chằm chằm Lệ Hàn, cô ta biết Lệ Hàn này cũng không phải một người ngu xuẩn không có não, đối phương có thể trở thành Thế tử của Lệ tộc thì sao có thể ngu ngốc được? Hơn nữa Lệ Hàn này còn là Cửu điện chủ của Ác Đạo Minh, vì thế phải có lý do gì khiến Lệ Hàn cho rằng Diệp Quân có thể thắng nên gã mới chọn dùng số phận toàn bộ gia tộc của mình ra đánh cược!

Bây giờ cô ta có nên đi ra ngoài không?

Tức Mặc Lan vẫn còn hơi do dự.

Phải biết rằng dệt hoa trên gấm cũng không bằng giúp người đang gặp nạn, mà bây giờ nếu cô ta ra ngoài công khai chọn phe thì chính là giúp người đang gặp nạn.

Mà vào lúc Tức Mặc Lan đang do dự, trong tửu quán bên dưới có chín tia kiếm quang bay lên cao, sau đó bên cạnh mấy người Thiên Võ Lăng lại có thêm chín kiếm tu lưng đeo hộp đựng kiếm, mặc áo choàng vải.

Chín kiếm tu Khai Đạo!

Thấy đội ngũ này, Tức Mặc Lan còn đang do dự lập tức sa sầm mặt, cô ta quay đầu nhìn xuống tửu quán bên dưới, nhưng nơi đó có sức mạnh bí ẩn ngăn cách, vì thế cô ta hoàn toàn không thể nhìn thấy bên trong đó có gì.

Tức Mặc Lan nắm chặt tay, nét mặt nặng nề.

Cô ta chợt phát hiện dường như cô ta đã đánh giá quá thấp Chiêu Võ Đạo Đế này rồi, không đúng, phải nói là cô ta đã đánh giá quá thấp Ác Đạo Minh.

Không thể bốc đồng được!

Tức Mặc Lan vội đè nén suy nghĩ muốn đi ra đứng về phía Diệp Quân, cô ta biết lúc này mình cần phải bình tĩnh, nếu bây giờ lựa chọn sai lầm thì sẽ không thể nào quay đầu được nữa.

Tiếp tục quan sát!



Chân trời.

Nhìn thấy chín kiếm tu kia, nét mặt Diệp Quân cũng rất nặng nề, chín kiếm tu này có khí thế dữ dội, chắc chắn không phải kiếm tu bình thường, hơn nữa cả chín người đều có cảnh giới Khai Đạo, sức chiến đấu vượt xa cao thủ cảnh giới Khai Đạo bình thường.

Lệ Hàn ở bên cạnh chợt trầm giọng nói: “Chín kiếm tu này đến từ một vũ trụ tên là Đạo Thiên, được gọi là Cửu Kiếm Đạo Thiên, sở trường phi kiếm và kiếm trận, không rõ sức chiến đấu chân chính, ta chỉ có thể điều tra được từng đấy mà thôi”.

Cửu Kiếm Đạo Thiên!

Diệp Quân cẩn thận quan sát chín tên kiếm tu kia, chín người đều mặc áo choàng vải và giày cỏ cùng một màu, lưng đeo hộp đựng kiếm, ai nấy đều đứng thẳng tắp như thương như kiếm, trên người tản ra uy áp kiếm thế dữ dội.

Không thể không nói, Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, không ngờ Tứ điện chủ này lại có thể kêu gọi nhiều cao thủ đến như thế.

Lúc này, Tộc trưởng Thiên Võ Lăng của tộc Thiên Võ chợt nói: “Lệ Hàn, ngươi có biết mình đang làm gì không?”

Lệ Hàn cười nói với Thiên Võ Lăng: “Đương nhiên rồi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3858


Thiên Võ Lăng lắc đầu: “Bây giờ nếu ngươi biết quay đầu là bờ thì còn chưa muộn, nếu tiếp tục u mê không tỉnh, dẫn đến bỏ mạng diệt tộc thì đã muộn rồi”.

Lệ Hàn cười khẽ: “Thật ra ta cũng khá bất ngờ vì tộc Thiên Võ sẽ nhúng tay vào trận chiến này”.

Thiên Võ Lăng bình tĩnh nói: “Đoán được khả năng chiến thắng, vì sao tộc Thiên Võ ta không đánh cược chứ?”

Lệ Hàn gật đầu, không nói gì thêm với Thiên Võ Lăng nữa mà quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Đánh kiểu gì đây?”

Diệp Quân nhìn về phía chín vị kiếm tu: “Giao chín người này cho ngươi được chứ?”

Lệ Hàn hỏi: “Một mình ta đánh với chín người á?”

Diệp Quân gật đầu.

Lệ Hàn nhíu mày: “Có phải ngươi hiểu lầm gì về thực lực của ta không?”

Diệp Quân: “…”

“Ha ha!”

Lúc này chợt có một tiếng cười lớn vang lên, sau đó mấy khí thế mạnh mẽ chợt xuất hiện.

Chính là mấy người nhóm Thiên Xích, Thiên Xích cười to nói: “Diệp thiếu, trường hợp thế này sao có thể không có chúng ta được?”

Lúc này, bên phía Diệp Quân cũng đã có hai mươi mấy cao thủ cảnh giới Khai Đạo, đương nhiên vẫn ít hơn bên phía Thiên Võ Lăng mọt chút.

Thiên Xích nhìn đám người Thiên Võ Lăng ở phía xa, nét mặt dần trở nên nặng nề: “Diệp thiếu, lần này Ác Đạo Minh làm thật rồi”.

Lúc này, Tu Pháp dẫn đầu Cửu Kiếm Đạo Thiên chậm rãi bước ra, gã ta nhìn thẳng về phía Diệp Quân: “Hai chúng ta đấu tay đôi, được chứ?”

Không đợi Diệp Quân đáp lời, gã ta đột nhiên giơ tay phải lên, sau đó nhẹ nhàng đ è xuống, ngay sau đó, cảnh giới của gã ta đã bị gã ta trấn áp xuống còn mười phần thần tính.

Tự đè ép cảnh giới.

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Dứt lời, hắn thu hồi kiếm Thanh Huyên.

Lệ Hàn trầm giọng nói: “Cẩn thận”.

Diệp Quân gật đầu.

Người của hai bên lùi về sau mấy trăm nghìn trượng, nhường chiến trường lại cho Diệp Quân và Tu Pháp.

Trong tửu quán, Chiêu Võ Đạo Đế cầm ly rượu lên nhẹ nhàng uống một hớp, sau đó cười nói: “Trận chiến giữa kiếm tu à? Thú vị đấy”.

Tiên Lão nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, không nhịn được nói: “Đạo Đế, cần ta ra tay không?”

Chiêu Võ Đạo Đế lắc đầu: “Không vội, để bọn họ vui đùa trước, vẫn còn mấy người bạn cũ chưa đến, đợi bọn họ đã”.

Tiên Lão gật đầu, không nói gì thêm.

Ở phía chân trời, Diệp Quân mở lòng bàn tay, một thanh ý kiếm ngưng tụ trong tay hắn.

Tu Pháp nhìn chằm chằm Diệp Quân, gã ta đột nhiên tiến một bước về phía trước.

Ong!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3859


Hộp đựng kiếm sau lưng gã ta rung động dữ dội, một tiếng kiếm reo phóng lên cao, ngay sau đó, một thanh kiếm đã chém tới trước người Diệp Quân.

Thời không rách ra!

Diệp Quân đâm tới một kiếm.

Oanh!

Hai tia kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân liên tục lùi lại, thời không nơi hắn đi qua đều bị sụp đổ.

Sau khi đánh lui Diệp Quân, Tu Pháp lại tiến lên một bước nữa, sau bước chân này, trong hộp đựng kiếm sau lưng gã ta lại có một thanh phi kiếm bay ra, thanh kiếm thoáng chốc chém tới trước mặt Diệp Quân, nhanh như tia chớp.

Ầm!

Diệp Quân lùi lại một lần nữa.

Mỗi khi Tu Pháp tiến lên một bước sẽ có một thanh phi kiếm bay ra, tốc độ nhanh đến mức khiến Diệp Quân hoàn toàn không thể né tránh, chỉ có thể phòng ngự bị động.

Mới giao chiến, Diệp Quân đã bị phi kiếm áp chế.

Thấy cảnh này, mấy người nhóm Đạo Quân nhất thời sa sầm mặt.

Mà sau khi Diệp Quân lùi lại khoảng mấy vạn trượng, Tu Pháp kia đột nhiên nhíu mày, sau đó gã ta xoay người, tay phải đ è xuống, một tấm chắn kiếm khí xuất hiện trước mặt hắn ta.

Oanh!

Không biết đã có một thanh phi kiếm chém tới từ bao giờ.

Khi Tu Pháp ngăn cản thanh phi kiếm này, sau lưng gã ta cũng gần như đồng thời xuất hiện một thanh phi kiếm, không chút tiếng động.

Tu Pháp cau mày, gã ta lật tay trái, sau đó đ è xuống.

Ầm!

Vô số kiếm quang bay ra từ trong cơ thể hắn ta, ngăn cản thanh phi kiếm này.

Mà lúc này, Diệp Quân ở cách đó mấy vạn trượng đột nhiên biến mất, sau đó một tiếng kiếm reo vang vọng đến tận trời xuất hiện.

Xoẹt!

Một tia kiếm quang thoáng chốc chém tới trước mặt Tu Pháp.

Ầm!

Thanh kiếm này chém Tu Pháp lùi lại hơn vạn trượng, khi gã ta dừng lại, có gần trăm thanh phi kiếm lặng lẽ giết tới.

Tu Pháp híp mắt, chắp hai ngón tay trái, sau đó nhẹ nhàng chỉ lên trên.

Ong!

Trong hộp đựng kiếm sau lưng Tu Pháp chợt có vô số tia kiếm quang bay ra, chằng chịt lướt qua chân trời như sao băng.

Ầm!

Trong nháy mắt, thời không ở chỗ Tu Pháp đã sụp đổ, vô số kiếm quang đan xen vào nhau, tiếng xé rách, tiếng nổ tung, tiếng vỡ vụn liên tục vang vọng.

Mà lúc này, Diệp Quân đột nhiên chém một kiếm nhằm vào Tu Pháp từ xa.

Kiếm không có tiếng động!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3860


Nhất Giới Tuế Nguyệt.

Không phải kiếm Thanh Huyên, vì thế chiêu kiếm này của hắn chỉ có thể chém mất mười vạn năm tuổi thọ của đối phương, nhưng Diệp Quân cũng không chỉ chém ra một kiếm, mà thoáng chốc đã chém ra gần trăm kiếm.

Nghìn vạn năm tuổi thọ biến mất trong nháy mắt!

Khi nhìn thấy cảnh này, tất cả cao thủ xung quanh đều không khỏi thay đổi sắc mặt.

Nghìn vạn năm tuổi thọ!

Cái giá phải trả quá đáng sợ.

Trong tửu quán, Chiêu Võ Đạo Đế hơi ngạc nhiên: “Tăng tốc độ trôi qua của thời gian Tuế Nguyệt… Kiếm kỹ này khá thú vị đấy”.

Ở chân trời, sau khi chém ra thêm một trăm chiêu kiếm Nhất Giới Tuế Nguyệt, Diệp Quân cũng cảm thấy hơi hoa mặt.

Thật sự quá tốn sức!

Cũng may hắn vẫn có thể đứng vững được.

Mà khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của Tu Pháp kia, tất cả mọi người không khỏi hoảng sợ.

Lúc này tóc của Tu Pháp đã bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn, trở nên vô cùng già nua.

Dù không thể nhìn thấy Tu Pháp còn bao nhiêu tuổi thọ, nhưng có thể chắc một điều là có lẽ tuổi thọ của Tu Pháp này không còn lại bao nhiêu.

Vì Tu Pháp không chỉ trở nên già nua mà trên người còn tản ra hơi thở chết chóc và vẩn đục.

Đây là dấu hiệu tuổi thọ sắp hết.

Tu Pháp chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân, nói với vẻ hơi khó tin: “Kiếm kỹ này của ngươi là gì đấy?”

Diệp Quân đáp: “Nhất Giới Tuế Nguyệt”.

Tu Pháp gật đầu: “Rất lợi hại”.

Dứt lời, gã ta chợt tiến lên một bước, sau động tác đó, hộp đựng kiếm sau lưng gã ta chợt phóng lên cao tới tận chân trời.

Tu Pháp chỉ vào giữa chân mày của mình, giữa chân mày gã ta lập tức nứt ra, một tia kiếm ý phóng lên cao, bay thẳng vào trong hộp đựng kiếm.

Oanh!

Trong hộp đựng kiếm chợt có vô số thanh phi kiếm bay ra, sau đó lao về phía Diệp Quân như mưa rền gió dữ.

Kiếm khí che khuất bầu trời.

Diệp Quân ở bên dưới nhìn thấy kiếm khí dày đặc chém tới thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo, hai tay hắn mở ra, trong nháy mắt, vô số kiếm ý vô địch phóng lên cao từ trong cơ thể hắn, những kiếm ý này lập tức hoá thành những thanh ý kiếm nghênh đón phi kiếm kia.

Đối đầu trực diện!

Ầm…

Trong thiên địa thoáng chốc có vô số thanh phi kiếm tung hoành khắp nơi, thời không chỗ hai người chiến đấu biến thành biển kiếm, vô số tiếng kiếm reo và tiếng xé rách liên tục vang lên như dây pháo, khiến màng nhĩ mọi người đau nhói, đầu óc mơ hồ.

Mấy người nhóm Đạo Quân và nhóm Thiên Võ Lăng liên tục lùi lại một lần nữa, cách xa khu vực trung tâm kia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3861


Cứ thế sau khi vô số phi kiếm so đấu gần nửa khác, hai tia kiếm quang đột nhiên xuất hiện, sau đó đồng thời lao về phía nhau như hai viên sao băng.

Ầm!

Một tia kiếm quang nổ tung trong thiên địa như pháo hoa, vô cùng sáng chói, cùng lúc đó có hai bóng người đồng thời liên tục lùi lại.

Khi Diệp Quân dừng lại, cổ họng hắn có cảm giác ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, trên người hắn có không dưới một trăm vết kiếm, vết kiếm sâu nhất nằm ở ngực, có thể xuyên qua vết thương này nhìn thấy cả ngũ tạng.

Tu Pháp ở phía xa cũng bị thương không nhẹ, trên người gã ta cũng có hơn trăm vết kiếm, tai trái của gã ta đã biến mất, trên mặt có một vết kiếm kéo dài từ tai trái đến má phải, vô cùng dữ tợn.

Thấy cảnh này, mọi người xung quanh đều vô cùng khiếp sợ, đương nhiên kinh ngạc nhất là thực lực của Diệp Quân.

Mọi người đều không ngờ thực lực của Diệp Quân này lại mạnh đến thế, dù Tu Pháp kia áp chế cảnh giới của mình nhưng gã ta cũng là cao thủ cảnh giới Khai Đạo!

Nếu Diệp Quân này đạt đến cảnh giới Khai Đạo thì trong những người cùng cấp bậc, ai có thể là đối thủ của hắn được?

Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, đang định ra tay một lần nữa thì Tu Pháp kia lại lắc đầu: “Ta không thể làm gì ngươi cả”.

Dứt lời, gã ta lùi lại bên cạnh mấy người nhóm Thiên Võ Lăng kia.

Chịu thua!

Mọi người im lặng.

Hành động này của Tu Pháp cũng tương đương với chịu thua.

Lúc này, Từ Thiên đột nhiên vung tay hô to: “Diệp thiếu lợi hại!”

Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Từ Thiên: “…”

Thấy mọi người chú ý, ông ta hơi chần chừ, sau đó chắp hai tay: “A Di Đà Phật…”

Lại trở về dáng vẻ cao tăng.

Đạo Đế trong tửu quán cười nói: “Tiên Lão, ông thử đi đấu với hắn ta xem?”

Tiên Lão lập tức nói: “Đợi ta mang đầu hắn ta về”.

Dứt lời, người ông ta khẽ rung lên, biến thành một tia hắc quang lao về phía Diệp Quân ở chân trời.

“Ỷ lớn hiếp nhỏ?”

Lúc này, một tiếng cười to chợt vang vọng trong thiên địa, sau đó, một khí thế đáng sợ kéo xuống từ chân trời, trấn áp Tiên Lão kia.

Mọi người hoảng hốt.

Người nào vừa ra tay đấy?

Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía đỉnh đầu Diệp Quân, thì thấy nơi đó có một người đàn ông trung niên.

Người ra tay chính là Thiên Khải.

Diệp Quân vừa kết thúc chiến đấu với Tu Pháp kia, đang trong thời kỳ suy yếu, đương nhiên không thể đấu tay đôi với người khác nữa. Vì thế khi thấy Tiên Lão kia ra tay, Thiên Khải cũng ra tay một cách quyết đoán.

Khi nhìn thấy Thiên Khải, những người đang có mặt đều sửng sốt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3862


Chương 3862

Bọn họ đều từng khiêu chiến Đăng Thiên Lộ, được nhiên biết đến Thiên Khải, sao người này có thể ra ngoài được?

Hơn nữa trông có vẻ còn đang giúp Diệp Quân.

Chuyện gì thế này?

Ngay cả Lệ Hàn cũng khá ngạc nhiên, gã cũng không ngờ Diệp Quân lại dẫn cả cao thủ Trọng Thiên thứ nhất này ra ngoài.

Phải biết rằng trong mỗi Trọng Thiên đều có tù ấn Đại Đạo.

Chẳng lẽ Diệp huynh này phá vỡ tù ấn Đại Đạo rồi?

Nghĩ thế, Lệ Hàn rất kinh ngạc, gã quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Quân, có phải gã đã đánh giá Diệp huynh này hơi thấp rồi không?

Diệp Quân tiến vào trong Tiểu Tháp, bắt đầu chữa thương.

Trong tửu quán bên dưới, Chiêu Võ Đạo Đế tỏ vẻ ngạc nhiên: “Không ngờ người này lại có thể ra ngoài”.

Ông ta biết trong mỗi Trọng Thiên đều có tù ấn Đại Đạo, mà người trước mắt lại có thể ra ngoài, rõ ràng tù ấn Đại Đạo đã biến mất.

Chẳng lẽ là Diệp Quân này phá?

Chiêu Võ Đạo Đế nhìn thoáng qua vị trí Diệp Quân biến mất, cười nói: “Đúng là ngày càng thú vị”.

Thiên Võ Tân ở bên cạnh ông ta cũng nhíu chặt mày, cô ta cũng không ngờ cao thủ Nhất Trọng Thiên này lại chạy ra ngoài được.

Đại Đạo hiện hữu làm ăn kiểu gì đấy?

Thiên Võ Tân không khỏi ngẩng đầu nhìn lên Cửu Trọng Thiên.

Ở chân trời, Thiên Khải cười nói với Tiên Lão: “Ông muốn đánh nhau thì để ta đánh với ông”.

Tiên Lão lạnh lùng cười khẩy: “Lên đi!”

Thiên Khải cười to: “Chỗ này quá nhỏ, không tiện thể hiện, đổi sang một nơi khác được không?”

Tiên Lão đáp: “Được”.

Thiên Khải vung tay áo, thời không nứt ra, ông ta lập tức đi vào bên trong.

Tiên Lão không thèm nhiều lời, cũng lập tức đi vào trong đó.

Hai người tiến vào dị thời không để đại chiến, chẳng mấy chốc, trong dị thời không đã vang lên những tiếng nổ đáng sợ.

Lúc này, Thiên Võ Lăng kia chợt lạnh lùng nói: “Lệ Hàn, chúng ta cũng đừng đứng xem nữa, đánh nhau đi?”

Lệ Hàn nhìn Thiên Võ Lăng và đám cao thủ sau lưng ông ta: “Được”.

Thiên Võ Lăng cười to: “Đi lên tinh không đánh”.

Dứt lời, ông ta dẫn theo cao thủ tộc Thiên Võ ở sau lưng bay lên cao.

Lệ Hàn dùng huyền khí truyền âm cho Diệp Quân: “Diệp huynh, ta chỉ có thể giữ chân tộc Thiên Võ, hơn nữa thực lực tổng thể của cao thủ Lệ tộc chúng ta không bằng bọn họ, không thể giữ chân được quá lâu, ngươi nhớ cẩn thận”.

Nói xong, gã dẫn theo một nhóm cao thủ của Lệ tộc bay lên cao.

Chạm trán với tộc Thiên Võ.

Trong tinh không nhanh chóng truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, hai bên đều là cao thủ cảnh giới Khai Đạo, vì thế trận chiến này thật sự là huỷ diệt đất trời, trong nháy mắt, toàn bộ tinh không đã hoàn toàn biến thành tro bụi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3863


Vô cùng kịch liệt!

Tu Pháp ở bên dưới nhìn về phía nhóm Hoàng Đế Đại Chu: “Xuất kiếm”.

Giọng nói vừa vang lên, chín người đồng loạt tiến tới, trong hộp đựng kiếm sau lưng bọn họ có những thanh phi kiếm chém về phía nhóm Hoàng Đế Đại Chu.

Thẳng thừng khai chiến!

Mấy người nhóm Hoàng Đế Đại Chu đang muốn ra tay thì chợt có một tiếng kiếm reo vang vọng trong đất trời, sau đó, một tia kiếm quang vạn trượng chợt chém xuống từ trên trời, nhắm thẳng vào Cửu Kiếm Đạo Thiên.

Ầm!

Vô số phi kiếm bị chiêu kiếm này chém vỡ, kiếm khí mạnh mẽ khiến Cửu Kiếm Đạo Thiên liên tục lùi lại gần nghìn trượng!

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía chân trời thì thấy có một kiếm tu đang đứng đó, trong lòng bàn tay ông ta có hai thanh phi kiếm lơ lửng.

Lý Toại Phong.

Khi nhìn thấy Lý Toại Phong, mọi người đều vô cùng khiếp sợ.

Cao thủ kiếm tiên tuyệt thế ở Trọng Thiên tầng hai!

Sao ông ta cũng ra đây rồi?

Chiêu Võ Đạo Đế trong tửu quán nhìn Lý Toại Phong, cười nói: “Không ngờ kiếm tu Trọng Thiên thứ hai cũng đã ra ngoài, thú vị, thú vị quá”.

Thiên Võ Tân nhìn chằm chằm Lý Toại Phong, sắc mặt vô cùng nặng nề, trong lòng không khỏi giận dữ mắng: Một lũ ngu xuẩn.

Lý Toại Phong ở chân trời nhìn Cửu Kiếm Đạo Thiên kia, cười nói: “Tiếp tục đi”.

Dứt lời, ông ta chợt biến thành một tia kiếm quang chém xuống.

Tu Pháp dẫn đầu thấy Lý Toại Phong thì không dám coi thường, lập tức tiến một bước về phía trước, cất lời: “Kiếm trận”.

Giọng nói vừa vang lên, chín người vỗ lên hộp đựng kiếm sau lưng mình, chín hộp kiếm phóng lên cao tận chân trời, trong nháy mắt, chín hộp kiếm hợp lại làm một, cùng lúc đó, một tia kiếm quang sáng chói b ắn ra từ trong hộp đựng kiếm kia, chém về phía Lý Toại Phong.

Ầm!

Kiếm quang nổ tung, Lý Toại Phong dừng lại, ông ta ngẩng đầu nhìn lên hộp đựng kiếm, lúc này hộp đựng kiếm chợt rung mạnh, sau đó một thanh thần kiếm thượng cổ bay ra từ bên trong, khi thanh phi kiếm thượng cổ này bay ra, toàn bộ thế giới đều như chậm lại.

Kiếm Cực Ý!

Thanh thần kiếm thượng cổ này bay thẳng tới trước mặt Lý Toại Phong, trong nháy mắt, một kiếm trận xuất hiện dưới chân ông ta, nhốt ông ta lại trong thời không đó, trong kiếm trận có vô số phi kiếm bay lên, tấn công Lý Toại Phong cùng với thanh thần kiếm thượng cổ này.

Vạn kiếm hợp nhất!

Sát trận Đạo Thiên!

Đây là kiếm trận mạnh nhất của Thiên Kiếm Tông, một khi kiếm trận khởi động thì dù là cao thủ cảnh giới Khai Đạo cũng có thể bị g iết chết dễ dàng.

Khi nhìn thấy Lý Toại Phong, chín người không dám khinh thường một chút nào, vì thế lập tức sử dụng lá bài tẩy của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3864


Trong kiếm trận, Lý Toại Phong chợt nhắm mắt lại, ông ta mở lòng bàn tay, hai thanh phi kiếm lơ lửng trong lòng bàn tay của ông ta.

Ông ta bất ngờ nắm chặt tay phải.

Oanh!

Kiếm Vực xuất hiện!

Kiếm Vực cấp bậc cao nhất.

Kiếm Vực này vừa xuất hiện, một luồng kiếm thế đáng sợ đã trấn áp được sát trận Đạo Thiên kia, cùng lúc đó, Lý Toại Phong hét to: “Kiếm bay lên”.

Hai thanh phi kiếm trong tay ông ta phát ra hai tiếng kiếm reo, sau đó cả hai biến thành hai tia kiếm quang vạn trượng bay lên cao.

Chỉ trong nháy mắt, kiếm trận Đạo Thiên kia đã bị hai thanh phi kiếm này phá vỡ.

Sắc mặt nhóm Tu Pháp lập tức thay đổi, chín người liên tục lùi lại như trúng một đòn nặng, trong miệng có máu tươi tuôn trào.

Sau khi dừng lại, chín người đều hoảng hốt, bọn họ không ngờ kiếm trận mình liên thủ bố trí cứ thế bị phá vỡ?

Nét mặt những người khác xung quanh cũng rất nặng nề.

Bọn họ không ngờ thực lực của Lý Toại Phong này lại kinh khủng đến thế, một mình đẩy lui chín kiếm tu cảnh giới Khai Đạo.

Khó tin!

Thật ra rất nhiều người quên mất một điều là những người có thể bị Đại Đạo hiện hữu nhốt lại ở đây đều là người mạnh nhất ở mỗi thời đại kỷ nguyên, cũng chỉ có người mạnh nhất mới có tư cách bị nhốt ở đây.

Mà biết bao năm qua, Lý Toại Phong canh giữ ở Nhị Trọng Thiên, từng giao thủ với biết bao cao thủ cao cấp, dưới tình huống đó, một người bình thường sao có thể có thực lực như ông ta được?

Quan trọng nhất là bây giờ thực lực của ông ta đã khôi phục tám chín phần, nếu tu vi của ông ta hoàn toàn khôi phục thì muốn giết những kiếm tu này thật sự dễ như trở bàn tay.

Lý Toại Phong ở phía xa chợt bật cười: “Cửu Kiếm Đạo Thiên à? Thật sự quá yếu”.

Dứt lời, ông ta vung tay áo, hai thanh phi kiếm như hai tia chớp chém ra ngoài.

Tu Pháp dẫn đầu lập tức giận dữ hô lên: “Xuất kiếm”.

Chín người đồng thời sử dụng phi kiếm, nhưng chín phi kiếm kia lại không thể chống lại hai thanh phi kiếm của Lý Toại Phong, cứ thế bị đánh vỡ, uy lực kiếm khí mạnh mẽ còn khiến chín người họ lùi lại mấy vạn trượng.

Áp đảo trực tiếp!

Thấy cảnh này, sắc mặt những người xung quanh đều thay đổi.

Thực lực này đúng là kinh khủng!

Mấy người Tu Pháp cũng hoảng hốt, chênh lệch thực lực thật sự quá xa.

Sau một hồi giao chiến, mấy người họ cũng bắt đầu thấy sợ hãi, một khi sợ hãi, đương nhiên sức chiến đấu cũng sẽ giảm đi một chút.

Sau khi chém lui mấy người Tu Pháp, Lý Toại Phong cũng không tiếp tục ra tay với bọn họ nữa mà chắp ngón tay chỉ về phía tửu quán ở phố Đạo kia. Hai thanh phi kiếm chợt thay đổi hình dáng, biến thành hai tia kiếm quang vạn trượng chém về phía tửu quán.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3865


Thiên Võ Tân trong tửu quán nhìn thấy hai thanh phi kiếm chém tới thì lập tức thay đổi sắc mặt, vội di chuyển đến sau lưng Chiêu Võ Đạo Đế.

Chiêu Võ Đạo Đế bật cười: “Muốn giết ta à?”

Khi hai thanh phi kiếm kia sắp đến gần phố Đạo, thời không đột nhiên nứt ra, sau đó một bàn tay gầy gò màu đỏ thò ra đánh tới một quyền, đánh bay hai thanh phi kiếm kia.

Lý Toại Phong mở lòng bàn tay, hai thanh phi kiếm bị đánh bay trở về trong tay ông ta, trên không trung của phố Đạo có một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra, người đàn ông mặc áo choàng đen như mực, giữa chân mày có một dấu ấn đỏ như máu, quanh người ông ta còn tản ra hơi thở tà ác rất kỳ lạ.

Trong tửu quán, Thiên Võ Tân cất lời: “Tiền bối, vị này là Tứ Thánh Minh Quân sao?”

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Tứ Thánh Minh Quân không chỉ có một người mà là bốn người, người này là Bắc Thánh Minh Quân, đến từ Minh Hải… Có lẽ cô không biết Minh Hải, nơi đó đã từng cầm cờ chống lại nền văn minh Thiên Hành, trận chiến giữa bọn họ và nền văn minh Thiên Hành năm đó khá là kịch liệt”.

Thiên Võ Tân vội hỏi: “Có thắng không?”

Chiêu Võ Đạo Đế lắc đầu: “Không”.

Thiên Võ Tân im lặng.

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Dù không thắng nhưng cũng đã lợi hại lắm rồi”.

Thiên Võ Tân nhìn Lý Toại Phong ở chân trời, trầm giọng nói: “Vì sao những người này lại giúp Diệp Quân kia?”

Chiêu Võ Đạo Đế cười khẽ, sau đó đáp: “Không cần quan tâm đ ến những việc này, dù sao thì kết quả vẫn là như thế, bây giờ có thêm chút thú vi cũng không có gì không tốt”.

Thiên Võ Tân nhìn chằm chằm người đàn ông vô cùng tự tin trước mặt, sau đó không nhịn được cung kính cúi người xuống.

Chiêu Võ Đạo Đế nhìn về phía chân trời, cười nói: “Năm đó Bắc Thánh Minh Quân này đã sống sót dưới bàn tay của nền văn minh Thiên Hành, không biết ông ta và kiếm tu kia ai mạnh hơn. Đương nhiên ta chờ mong người đứng sau Diệp Quân hơn, không biết sẽ còn xuất hiện cao thủ nào không, thật sự người khác mong đợi!”

Dứt lời, ông ta nâng ly rượu lên uống cạn, uống rượu xem trò vui, đúng là rất sảng khoái.

Ở chân trời, Lý Toại Phong và Bắc Thánh Minh Quân vừa xuất hiện kia đứng nhìn nhau từ xa.

Sau đó hai người đồng thời biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Hai cao thủ tuyệt thế đến từ vũ trụ khác nhau, không ai nhiều lời mà lập tức chiến đấu.

Ầm!

Thiên địa chợt nổ tung, những lực lượng sóng xung kích đáng sợ thoáng chốc lan ra khắp xung quanh.

Ngoài bia đá Đăng Thiên và bậc thang Đăng Thiên, lúc này toàn bộ Đăng Thiên Vực đều đổ sụp.

Đương nhiên là vẫn còn phố Đạo, dù lực lượng của hai người rất mạnh, nhưng lại không thể lay chuyển được bia đá Đăng Thiên và phố Đạo này, lực lượng của hai người chỉ cần di chuyển đến đó đều sẽ tự động tan biến trong vô hình.

Toàn bộ Đăng Thiên Vực trở thành một màu đen kịt, giơ tay không thấy được năm ngón.

Mà ở chân trời, hai người Lý Toại Phong và Bắc Thánh Minh Quân liên tục di chuyển nhanh như tia chớp, tốc độ của hai người cũng sắp đạt đến cấp bậc cao nhất, mọi người hoàn toàn không thể thấy rõ. Cùng lúc đó, trong thiên địa liên tục có những sức mạnh đáng sợ và uy áp Đại Đạo bí ẩn ngưng tụ, cực kỳ kinh khủng.

Đại chiến chấn động!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3866


Mấy người nhóm Đạo Quân nhìn khung cảnh phía xa với nét mặt rất nặng nề, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cao thủ tuyệt thế đại chiến.

Không thể không nói, tâm trạng của họ lúc này đều khá phức tạp.

Vì dù mọi người đều là cao thủ cảnh giới Khai Đạo, nhưng lúc này bọn họ mới phát hiện chênh lệch giữa mình và những cao thủ cảnh giới Khai Đạo cao cấp thật sự khá xa.

Lúc này, Diệp Quân xuất hiện, vết thương của hắn cũng đã gần như hồi phục, hắn nhíu mày nhìn khu vực chiến trường phía xa.

Dường như đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, Diệp Quân xoay người nhìn lại, cách đó không xa có một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đỏ đi tới, giữa chân mày ông ta cũng có một dấu ấn đỏ như máu, mà ở chỗ ngực trái của ông ta có một chữ “Nam” nho nhỏ.

Nam Thánh Minh Quân!

Nam Thánh Minh Quân nhìn chằm chằm Diệp Quân, khẽ mỉm cười: “Đừng sợ, ta không đánh ngươi, ta cho ngươi cơ hội gọi người”.

Dứt lời, ông ta còn ra hiệu mời.

Phong cách nhẹ nhàng, khiêm tốn lễ độ!

Gọi người!

Nghe Nam Thánh Minh Quân nói thế, Từ Thiên bên cạnh Diệp Quân nhất thời máu xông lên não, ông ta tiến lên một bước, ngay sau đó ông ta bỗng bừng tỉnh, không đúng, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của người này, thế là vội dùng huyền khí truyền âm cho Đạo Quân: “Đạo Quân, mau kéo ta lại”.

Đạo Quân nhắm mắt lại làm như không nghe thấy.

Vẻ mặt Từ Thiên cứng đờ, sau khi ông ta bước đến trước, mọi người đều đồng loạt nhìn ông ta.

Diệp Quân cũng khá ngạc nhiên nhìn Từ Thiên, phải nói là hắn cũng cực kỳ kinh ngạc, phương trượng Từ Thiên lại dám đối đầu thật.

Đều đã dám ra mặt rồi.

Mặc dù thực lực của Từ Thiên tăng lên rất nhiều sau khi dùng một quả Đạo Linh, nhưng so với người trước mặt này thì vẫn có cách biệt khá lớn.

Nhưng sự can đảm này của ông ta quả thật rất đáng khen.

Nam Thánh Minh Quân nhìn Từ Thiên cười nói: “Hòa thượng, ngươi muốn đánh với ta à?”

Từ Thiên chắp tay lại: “Thí chủ, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, nếu bây giờ ngươi đồng ý buông đao xuống, đầu hàng cậu Diệp, thì vẫn còn đường sống; nếu cứ tiếp tục chấp mê không dứt, giúp những kẻ bất lương, đến lúc đó có thể không chỉ chết một lần đâu”.

Diệp Quân: “…”

Mọi người: “…”

Nam Thánh Minh Quân cười nói: “Hòa thượng, hóa ra không phải ngươi muốn đánh với ta mà là khuyên ta đầu hàng… Ngươi thật là thú vị, ngươi có biết năm đó cho dù đối mặt với nền văn minh Thiên Hành thì Minh Hải bọn ta cũng chưa từng có suy nghĩ đầu hàng không?”

Từ Thiên gật đầu: “Không giấu gì ngươi, ta là người xuất gia, không biết đánh giết gì nhiều, nhưng ta có thể giới thiệu cho ngươi một người…”

Nói rồi ông ta quay đầu lại nhìn Đạo Quân: “Đạo Quân, ông đến đánh vài chiêu với vị thí chủ này nhé?”

Đạo Quân nhìn Từ Thiên: “Ngươi không có thực lực mà còn khoe mẽ thì ngươi đừng ra ngoài làm gì”.

Từ Thiên: “…”

Nam Thánh Minh Quân bỗng cười nói: “Diệp công tử, nếu ngươi không gọi người thì chúng ta cũng có thể đánh vài chiêu”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3867


“Ha ha!”

Diệp Quân vừa định bước lên, ngay lúc này một tiếng cười vang lên từ phía đằng xa, ngay sau đó một bóng người bỗng bay đến trước mặt Nam Thánh Minh Quân.

Người đến là Bát điện chủ.

Nhìn thấy Bát điện chủ, mấy người Đạo Quân đều sửng sốt.

Bát điện chủ cười nói: “Cậu Diệp, người này cứ giao cho ta”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ngươi đánh được không?”

Bát điện chủ sầm mặt: “Cậu Diệp, thực lực của ta rất mạnh”.

Diệp Quân: “…”

Trong quán rượu bên dưới, Chiêu Võ Đạo Đế bỗng cười nói: “Thú vị đấy, Bát điện chủ này còn đi nương nhờ Diệp công tử này thật”.

Mặt Thiên Võ Tân không cảm xúc: “Tự tìm đường chết”.

Chiêu Võ Đạo Đế khẽ cười, không nói gì.

Nam Thánh Minh Quân đó nhìn Bát điện chủ, sau đó cười nói: “Chỗ này nhỏ quá, chúng ta đổi chỗ khác nhé?”

Bát điện chủ cười nói: “Vừa hợp ý ta”.

Nói rồi gã tung ra một quyền, thời không trước mặt nứt ra, gã biến thành một tàn ảnh đi vào trong thời không bị nứt ra đó.

Nam Thánh Minh Quân cũng biến mất theo.

Đúng lúc này, tộc trưởng của tộc Vu Mã – Vu Mã Lạc ở phía xa chậm rãi bước ra, ông ta nhìn Diệp Quân dẫn đầu, cười nói: “Diệp công tử, tộc Vu Mã ta không thù không oán với ngươi, hôm nay đến đây là giúp Ác Đạo Minh, là…”

Diệp Quân cắt lời: “Ông đừng nói nhảm với ta, sau chuyện hôm nay ta nhất định sẽ giết sạch tộc Vu Mã”.

Vu Mã Lạc híp mắt, trong mắt hiện lên sát ý: “Vậy à? Ta muốn xem thử Diệp công tử có thực lực này không đấy”.

Nói rồi ông ta vung tay lên: “Giết”.

Vừa dứt lời, các cường giả cảnh giới Khai Đạo của tộc Vu Mã phía sau ông ta lao đến chỗ mấy người Diệp Quân.

Còn ông ta thì dẫn đầu chạy thẳng đến chỗ Diệp Quân.

Cửu Kiếm Đạo Thiên và Thất Phật Mật Tàng cũng đồng thời biến mất khỏi đó.

Đại chiến xảy ra.

Hơn hai mươi cường giả cảnh giới Khai Đạo đều ra tay, khủng khiếp đến mức nào?

Ngay khi họ ra tay, cả Đăng Thiên Vực đều bị phá vỡ thành từng mảnh, nhưng bia đá Đăng Thiên và bậc thềm Đăng Thiên lại không hề bị hư hại.

Diệp Quân bỗng tiến lên một bước.

Ầm ầm!

Sức mạnh hai loại huyết mạch bỗng lao ra từ trong cơ thể Diệp Quân, khí tức trên người hắn tăng lên.

Diệp Quân lại bước ra một bước.

Một tiếng rồng gầm vang lên khắp trời.

Dung hợp với Ngao Thiên Thiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3868


Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên trong tay lao về phía trước rồi chém mạnh vào Vu Mã Lạc, kiếm quang ánh đỏ như máu cuồn cuộn, ngay lập tức khiến cho Vu Mã Lạc lùi về sau cả ngàn trượng, sau đó hắn giơ kiếm xoẹt qua xung quanh.

Vèo…

Kiếm quang chém đứt mọi thứ.

Mấy cường giả cảnh giới Khai Đạo đứng gần Diệp Quân đều biến sắc, đồng loạt phóng sức mạnh của mình ra để chặn kiếm quang đó lại, có người còn dùng đến thần vật.

Ầm!

Khi tia kiếm quang bùng phát, vài cường giả cảnh giới Khai Đạo đã bị kiếm của Diệp Quân chém lùi về sau, có thần vật được phóng ra của cường giả cảnh giới Khai Đạo bị chém gãy thành từng mảnh.

Lúc này có cường giả cảnh giới Khai Đạo hãi hùng nói: “Thanh kiếm này không hề tầm thường, mọi người cẩn thận”.

Sau khi đánh với Diệp Quân, họ mới biết tại sao trước đó Ám Tăng lại bị Diệp Quân chém chết.

Lúc đầu họ cứ nghĩ Ám Tăng sơ suất quá, thế nên mới bị “lật thuyền”, lúc này họ mới hiểu, mẹ nó chứ, là do thanh kiếm trong tay Diệp Quân quá mức bi3n thái.

Người đứng đầu Vu Mã Lạc cũng bị kinh hoàng không thôi, ông ta vừa đánh trực diện với thanh kiếm của Diệp Quân, hai cánh tay ông ta bị nứt ra, nếu không nhờ ông ta phản ứng nhanh mà nhanh chóng lui về sau thì nhát kiếm đó có thể chém trúng vào thân xác ông ta.

Kiếm này đáng sợ thật.

Thật ra không chỉ có kiếm, mà sức mạnh huyết mạch đó của Diệp Quân cũng khiến ông ta kinh ngạc, ông ta là người thuộc cửu tộc Chiêu Võ, huyết mạch của họ cũng là huyết thống đặc biệt nhưng lại kém xa huyết mạch của Diệp Quân.

Huyết mạch mạnh tức là từng xuất hiện đại tài trong hàng tổ tiên của Diệp Quân.

Nghĩ đến đây Vu Mã Lạc sầm mặt, ông ta biết tộc Vu Mã đã đánh giá thấp thực lực của người đằng sau Diệp Quân rồi, nhưng lúc này đã hết cách, chỉ có thể đánh đến cùng.

Vu Mã Lạc bỗng xòe tay ra, một ngọn lửa bay lên trời từ lòng bàn tay ông ta, ngay sau đó ngọn lửa đó biến thành một thanh kiếm rực lửa chém mạnh về phía Diệp Quân.

Diệp Quân ở đằng xa bỗng ngẩng đầu, chân phải giậm nhẹ xuống đất, cả người biến thành kiếm quang phóng lên trời, một nhát kiếm xé tan ngọn lửa đó, hắn thuận thế lao về phía Vu Mã Lạc.

Nhát kiếm này khiến tất cả thời không bị tan tành.

Thấy Diệp Quân chém nhát kiếm đến, đồng tử Vu Mã Lạc co lại, hai tay ông ta siết chặt lại, một tia sáng màu đen lao ra từ trong người ông ta đánh thẳng về phía Diệp Quân.

Diệp Quân vung ra một nhát kiếm khiến tia sáng đó bị phá vỡ.

Nhưng lúc này Vu Mã Lạc đã lùi về sau cả mấy ngàn trượng, kéo giãn khoảng cách với hắn.

Đối mặt với thanh kiếm của Diệp Quân, Vu Mã Lạc không dám đánh trực diện.

Diệp Quân ở phía xa không đuổi theo Vu Mã Lạc mà quay đầu nhìn xung quanh, sắc mặt hắn sa sầm lại, bởi vì hắn phát hiện mấy người Đạo Quân đã ở thế bất lợi rồi, dù sao phe của họ cũng ít người hơn.

Phải giết mấy cảnh giới Khai Đạo này trước.

Diệp Quân quay đầu nhìn xung quanh, không lâu sau tầm mắt hắn nhìn đến một ông lão tóc bạc, hắn đứng cách một khoảng vung mạnh kiếm Thanh Huyền lên, ông lão tóc bạc ở phía xa kia như cảm nhận được gì đột nhiên quay lại nhìn Diệp Quân, chỉ trong chốc lát tuổi thọ của ông ta đã giảm gần ngàn vạn năm.

Ông lão hoảng sợ, vội vàng lùi về sau, thế nhưng Diệp Quân lại chém thêm một nhát nữa, ông lão trợn tròn mắt, sau đó biến mất hoàn toàn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3869


Tuổi thọ đã tận.

Thấy thế các cường giả cảnh giới Khai Đạo còn lại đều hãi hùng, nhao nhao giữ khoảng cách xa với Diệp Quân, sợ Diệp Quân chém họ bằng nhát kiếm như vậy.

Diệp Quân lướt nhìn các cường giả cảnh giới Khai Đạo, rất nhanh đã tìm được một ông lão. Thấy thế, ông lão biến sắc: “Ta vẫn còn mấy ngàn vạn tuổi thọ, ngươi giết ta không được, ngươi…”

Nói rồi ông ta chỉ vào một ông lão đồ đen cách đó không xa: “Ông ta chỉ còn chưa đến ngàn vạn năm, giết ông ta đi”.

Ông lão đồ đen: “?”

Diệp Quân nhìn sang ông lão đồ đen, hắn còn chưa kịp giơ kiếm lên, ông lão đồ đen đã xoay người rồi biến mất ở tận cuối chân trời.

Đúng là ông ta chỉ còn chưa đến ngàn vạn năm tuổi thọ.

Thấy cường giả cảnh giới Khai Đạo đó bỏ chạy, sắc mặt những người khác đều cực kỳ khó coi.

Lúc này Vu Mã Lạc bỗng trầm giọng nói: “Mọi người cùng lên đi”.

Nói rồi ông ta lao đến chỗ Diệp Quân, nhưng mới đi được nửa đường ông ta lại nhận ra không có ai đi cùng với ông ta.

Vu Mã Lạc vội lùi lại, ông ta nhìn Cửu Kiếm Đạo Thiên và Thất Phật Mật Tàng, tức giận nói: “Các ngươi làm gì thế?”

Một tăng nhân Bí Tàng lạnh lùng nhìn Vu Mã Lạc: “Ngươi là cái thứ gì mà cũng xứng vung tay chỉ này chỉ kia với bọn ta?”

Vu Mã Lạc: “…”

Lúc này, Diệp Quân bỗng biến thành một tia kiếm quang đẫm máu lao về phía Vu Mã Lạc, Vu Mã Lạc biến sắc, ông ta vung tay phải về phía trước, một tia sáng lửa lao ra nhưng bị Diệp Quân chém đứt bằng một nhát kiếm.

Sắc mặt Vu Mã Lạc tối sầm, ông ta không liều mạng mà vội vàng lùi về sau.

Trong quán rượu.

Chiêu Võ Đạo Đế khẽ lắc đầu: “Thật ra thực lực của ông ta mạnh hơn Diệp Quân rất nhiều, nhưng lại không có ý chí chiến đấu, tộc trưởng tộc Vu Mã đời này kém hơn tiên tổ của họ rất nhiều”.

Thiên Võ Tân nhìn Diệp Quân như huyết nhân ở đằng xa, sau đó nói: “Nếu người này không có thanh kiếm thần đó thì hắn không phải là đối thủ của Lạc tộc trưởng”.

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Thanh kiếm đó quả thật khá thú vị”.

Dứt lời, ông ta gõ nhẹ vào bàn rượu trước mặt: “Tây Thánh Minh Quân, ông đi xử lý Diệp công tử này nhé?”

“Được”.

Một giọng nói vang lên từ xa, ngay sau đó một tia thánh quang rơi từ trên trời xuống, thoáng chốc lao đến đỉnh đầu Diệp Quân.

Diệp Quân ngẩng phắt lên, biến thành tia kiếm quang lao lên trời.

Ầm!

Thánh quang đó vỡ tan, mà bản thân Diệp Quân cũng bị sức mạnh cực lớn của nó chấn động rơi thẳng xuống đất. Vừa rơi xuống đất, mặt đất sụp xuống biến thành một cái hố sâu không thấy đáy.

“Chết đi!”

Lúc này một bàn tay cực lớn bỗng lao xuống, rơi vào đáy hố sâu đó nghiền ép Diệp Quân.

Khi bàn tay khổng lồ rơi xuống hố sâu, toàn bộ khu vực đó đều bắt đầu dung hòa, một luồng uy lực đáng sợ cuốn qua trời đất như một cơn bão, giờ khắc này vô số Pháp Tắc Đại Đạo, Đại Đạo hiện hữu bắt đầu biến mất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3870


Keng!

Lúc này, đột nhiên có tiếng kiếm vang lên từ bên dưới vực thẳm, ngay sau đó, luồng kiếm quang bay thẳng lên trời.

Rắc!

Bàn tay khổng lồ nổ tung!

Trên trời, một luồng kiếm quang sừng sững.

Trong không trung, Diệp Quân đang cầm kiếm Thanh Huyên, sức mạnh huyết mạch đang cuồn cuộn tỏa ra từ trên cơ thể, không gian xung quanh chấn động kịch liệt.

Ở phía đối diện cách hắn ngàn trượng, có một người đàn ông trung niên đang đứng, người đó đang mặc trên người một bộ giáo bào, chắp tay sau lưng, trên người ông ta không ngừng tỏa ra uy lực vô hình, trấn áp trời đất.

Tây Thánh Minh Quân!

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, vẻ mặt dữ tợn, sức mạnh huyết mạch ở xung quanh cơ thể hắn tuôn ra không ngừng.

Tây Thánh Minh Quân nhìn Diệp Quân, bước lên một bước rồi duỗi tay phải ra, sau đó đột ngột lật lại.

Rầm!

Ở đằng xa, khu vực thời không Diệp Quân đang đứng đột nhiên bị lật lại, biến thành từng luồng uy lực đáng sợ tiến về phía Diệp Quân, trấn áp hắn.

Ánh mắt của Diệp Quân hiện lên vẻ dữ tợn, tay phải đang cầm kiếm Thanh Huyên của hắn đột nhiên vung lên, kiếm quang màu đỏ đáng sợ tản ra.

Xoẹt!

Thời không bị xé nát.

Thấy sức mạnh của mình bị một nhát kiếm của Diệp Quân đánh vỡ, ở phía xa, ánh mắt của Tây Thánh Minh Quân hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Có chút thực lực đấy!”

Dứt lời ông ta bước về phía trước một bước, bàn tay nắm lại thành quyền rồi tung cú đấm.

Khoảnh khắc cú đấm được tung ra, khu vực Diệp Quân đang đứng đột nhiên đổ sập, hàng loạt sức mạnh bí ẩn đáng sợ giống như những làn sóng từ bốn phương tám hướng lao về phía Diệp Quân.

Giờ phút này tựa như Diệp Quân đang tự đi vào giữa những làn sóng và gió bão, vô số sức mạnh đáng sợ đang cuồn cuộn lao tới chỗ hắn, nhằm nhấn chìm và nghiền nát hắn.

Diệp Quân bị sức mạnh này chèn ép đến mức không thở nổi, hai mắt hắn từ từ khép lại, thanh kiếm Thanh Huyền trong tay hắn rung lên dữ dội.

Đột nhiên.

Diệp Quân rút kiếm ra.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm chồng chéo!

Keng!

Tiếng kiếm xuyên bầu trời làm màng nhĩ của những người ở xung quanh nổ tung.

Lúc Diệp Quân xuất hiện, khu vực xung quanh hắn đều nổ tung, vô số sức mạnh vỡ vụn rồi bị chôn vùi.

Có Ngao Thiên Thiên, cộng thêm hai loại sức mạnh huyết mạch nên lần này hắn đã chồng chéo được cả chục nghìn nhát kiếm.

Bên cạnh đó còn có kiếm Thanh Huyên, cho nên có thể nói đây là nhát chém mạnh nhất từ trước tới nay của hắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3871


Phá tan chỉ bằng một nhát kiếm!

Ở đằng kia, Tây Thánh Minh Quân đã bị thanh kiếm của hắn đánh lùi về sau mấy vạn trượng, khi ông ta vừa dừng lại, thời không sau lưng ông ngay lập tức sụp đổ tạo thành một vùng thời không đen nhánh.

Sau khi dừng lại, đôi mắt của Tây Thánh Minh Quân hiện lên vẻ kinh ngạc, khen ngợi: “Kiếm kỹ không tệ”.

Dứt lời, ông ta biến thành một dải cầu vồng rồi biến mất.

Cùng lúc đó ở đằng xa, Diệp Quân cũng biến mất.

Xoẹt!

Bùm!

Hai người vừa chạm vào nhau, ánh sáng của cầu vồng và kiếm quang phát ra cùng một lúc, làn sóng xung kích vô hình ngay lập tức lan ra hàng vạn các tinh vực ở bên ngoài.

Tuy nhiên, khi làn sóng này đến gần bia đá Đăng Thiên đã biến mất không một dấu vết.

Trên trời, Diệp Quân và Tây Thánh Minh Quân cùng nhau lùi về sau vài ngàn trượng, sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn cầm kiếm đứng im một chỗ, cả người đỏ tươi như máu. Khu vực hắn đang đứng trở thành một biển máu, huyết mạch phàm nhân, huyết mạch phong ma và kiếm ý vô địch trong người hắn càng trở nên mạnh hơn.

Càng đánh, càng mạnh.

Không chỉ thế, nếu càng chiến đấu, hắn càng trở nên điên cuồng, lý trí càng ít hơn.

Tây Thánh Minh Quân nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, bây giờ ông ta đã không còn sự khinh thường, không những thế, ông ta còn cảm thấy hơi đau đầu.

Bởi vì sức mạnh đạo pháp của ông ta hoàn toàn không có tác dụng khi đối đầu với thanh kiếm của Diệp Quân.

Đánh vỡ chỉ bằng một nhát kiếm!

Nếu ông ta muốn giết kiếm tu trẻ tuổi trước mặt này, ông ta chỉ có thể sử dụng sức mạnh thuần túy nhất, hơn nữa ông ta cũng không dám liều mạng đối đầu với Diệp Quân.

Thanh kiếm của Diệp Quân quá sắc bén, cứng rắn đối đầu rất dễ bị tổn hại. Tây Thánh Minh Quân hít một hơi thật sâu rồi mở lòng bàn tay ra.

Rầm!

Trên không trung, Thần Lôi màu máu đánh thẳng xuống đất, lơ lửng trong lòng bàn tay của ông ta, ông ta nắm chặt bàn tay phải, Thần Lôi màu máu đó hóa thành một thanh huyết thương.

Trong quán rượu, Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Huyết Kiếp Thần Thương này thật thú vị, có lẽ Tây Thánh Minh Quân đã thu phục được hàng ngàn Huyết Kiếp của Minh Hải, sau đó rèn thành vũ khí của riêng mình”.

Thiên Võ Tân hơi hiếu kì: “Huyết Kiếp?”

Chiêu Võ Đạo Đế gật đầu, bưng ly rượu ở trước mặt lên nhấp từng ngụm nhỏ, sau đó mới giải thích: “Nó giống như Vũ Trụ Kiếp, nhưng Vũ Trụ Kiếp của Minh Hải lại mạnh hơn so với Vũ Trụ Kiếp bình thường rất nhiều, tóm lại, nếu ông ta sử dụng thanh thương này để chống lại kẻ thù, thì sức mạnh của nó có thể sánh ngang với sức mạnh của cường giả ở cảnh giới Khai Đạo”.

Nhìn thấy ly rượu ở trước mặt của Chiêu Võ Đạo Đế đã trống không, Thiên Võ Tân vội vàng đi tới, cầm ly lên cẩn thận rót đầy rượu cho Chiêu Võ Đạo Đế, sau đó cung kính đứng tới.

Chiêu Võ Đạo Đế quay đầu nhìn về phía chân trời, cười nói: “Tây Thánh thật sự đã đánh càng đánh càng hăng rồi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3872


Chương 387

Ở chân trời, Tây Thánh Minh Quân nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không nói những lời vô nghĩa nữa mà tiến về phía trước một bước, tung một nhát thương.

Xoẹt!

Khi nhát thương này đâm ra, vô số thanh thương khác xuất hiện đầy trời, một Vũ Trụ Kiếp đáng sợ ngay lập tức quét sạch bầu trời, toàn bộ Đăng Thiên Vực bắt đầu bốc cháy.

Sức mạnh quá kinh khủng!

Cường giả xung quanh nhìn thấy cảnh này đều hoảng loạn, rối rít rút lui, không dám tới gần khu vực chiến trường của Diệp Quân và Tây Thánh Minh Quân.

Ở phía xa, đôi mắt của Diệp Quân hiện lên ý thù địch, hắn đột ngột gầm lên giận dữ.

Đùng đùng!

Một tượng thần huyết mạch cao hàng ngàn trượng hiện lên sau lưng hắn.

Tượng thần của huyết mạch phong ma!

Tay của tượng thần huyết mạch phong ma đang cầm kiếm Thanh Huyên phiên bản phóng to.

Đột nhiên Diệp Quân hét lên: “Chém”.

Bức tượng thần huyết mạch phong ma cầm kiếm Thanh Huyên phiên bản phóng to đột ngột chém xuống, một luồng kiếm khí đỏ như máu dài ngàn trượng ngay lập tức bay về phía chân trời.

Khi thanh kiếm này chém ra, hàng vạn kiếp trên thế giới ngay lập tức bị nghiền nát và chôn vùi.

Kiếm khí đỏ như máu ngay lập tức đánh tới chỗ của Tây Thánh Minh Quân, Tây Thánh Minh Quân nheo mắt lại rồi xoay cổ tay đâm thêm một nhát thương.

Keng!

Kiếm khí đỏ như máu bị thanh thương đánh vỡ, nhưng vào lúc này, một luồng kiếm quang lại chém tới.

Đôi mắt của Tây Thánh Minh Quân lóe lên tia sáng lạnh lùng, lại đâm thêm một nhát thương.

Ầm!

Khi luồng kiếm quang phát nổ, Tây Thánh Minh Quân liên tục lùi về phía sau, lúc ông ta lui lại…

“Chém!”

Ở trong sân, giọng nói của Diệp Quân lại vang lên, ngay sau đó, một luồng kiếm khí đỏ như máu dài vạn trượng lại chém tới trước mặt của Tây Thánh Minh Quân.

Đôi mắt của Tây Thánh Minh Quân hiện lên vẻ hung dữ, ông ta bước lên phía trước một bước, vô số thương ý từ trong người ông ta bắ n ra như thủy triều, ngay sau đó Huyết Kiếp biến thành hàng ngàn thanh thương dài bay về phía Diệp Quân và tượng thần huyết mạch phong ma để giết hắn.

Đối chọi gay gắt!

Ầm!

Cùng với tiếng nổ đinh tai nhức óc vang dội khắp đất trời là những luồng kiếm khí đáng sợ và thương mang như sóng nước ở xung quanh đang không ngừng dao động.

Ngoại trừ phố Đạo và bia đá Đăng Thiên ở bên ngoài thì toàn bộ Đăng Thiên Vực đều sụp đổ và bị chôn vùi hoàn toàn.

Mặc dù sức mạnh của hai người đã bao trùm Đăng Thiên Vực nhưng cũng không có cách nào để tới gần khu vực này, điều này khiến cho một số người ở xung quanh thầm cảm thấy sợ hãi không thôi.

Bên trong khu vực thời không kiếm khí và thương mang vô tận đó, Diệp Quân và Tây Thánh Minh Quân liên tục lui về phía sau cùng lúc, hai người lùi lại khoảng mấy ngàn trượng.

Lúc Diệp Quân vừa dừng lại, bức tượng ở sau lưng hắn ngay lập tức vỡ tan, nhưng nó không biến mất mà thay vào đó lại biến thành rất nhiều huyết khí rồi chảy vào bên trong cơ thể của Diệp Quân.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3873


Ầm!

Khí tức của Diệp Quân đột nhiên tăng vọt, càng lúc càng mạnh hơn.

Nhìn thấy cảnh này, Thiên Võ Tân đang ngồi trong quán rượu ở bên dưới cau mày lại: “Huyết mạch này..”.

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Xem ra cha của Diệp công tử thật sự không phải là người tầm thường”.

Thiên Võ Tân cúi đầu xuống, vội vàng nói: “Nếu so với Đạo Đế thì hắn ta cũng chỉ là bọn tôm tép mà thôi”.

Chiêu Võ Đạo Đế cười phá lên nhưng cũng không bác bỏ bởi vì những gì cô ta nói đều là sự thật.

Thiên Võ Tân ngẩng đầu nhìn Diệp Quân đang ở phía chân trời, sau đó hai mắt của cô ta dần dần khép lại.

Ở trước mặt Chiêu Võ Đạo Đế thì mọi sự phản kháng của Diệp Quân đều giống như những trò nhảy nhót của mấy thằng hề, không có một chút ý nghĩa nào.



Phía chân trời, sau khi Tây Thánh Minh Quân dừng lại, ông ta nhìn vào thanh Huyết Kiếp Thần Thương đang cầm trong tay, Huyết Kiếp Thần Thương đã bị nứt.

Tây Thánh Minh Quân nhíu mày, ông ta ngẩng đầu lên nhìn vào kiếm Thanh Huyên mà Diệp Quân đang cầm ở phía xa, đôi mắt hiện lên sự khó tin, ngay cả thanh Huyết Kiếp Thần Thương ở cấp bậc Khai Đạo này cũng không thể chịu được một chiêu của thanh kiếm đó sao?

Chẳng lẽ cấp bậc của thanh kiếm đó còn cao hơn cả Khai Đạo?

Nghĩ tới đây, biểu cảm của Tây Thánh Minh Quân trở nên nghiêm túc hơn.

Sau trận chiến vừa nãy, ông ta không còn khinh thường Diệp Quân ở trước mặt nữa, sức mạnh của anh chàng kiếm tu này vượt xa dự đoán của ông ta, nhưng đáng sợ nhất là anh chàng kiếm tu này chỉ là cường giả cảnh giới mười phần thần tính, nếu hắn đạt đến cảnh giới Khai Đạo thì e rằng ông ta không phải là đối thủ của hắn nữa.

Yêu nghiệt!

Tây Thánh Minh Quân nhìn chằm chằm vào Diệp Quân.

Ở đằng xa, sau khi Diệp Quân chiến đấu với Tây Thánh Minh Quân, kiếm ý và sức mạnh huyết mạch của hắn càng trở nên mạnh hơn.

Chiến đấu!

Hắn khao khát được chiến đấu!

Tay phải của Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên, hắn ngẩng đầu nhìn Tây Thánh Minh Quân, không phí lời, cơ thể rung chuyển rồi dùng kiếm chém thẳng một nhát về phía Tây Thánh Minh Quân.

Nhìn thấy thanh kiếm của Diệp Quân đang chém tới, sắc mặt Tây Thánh Minh Quân đột nhiên tối sầm đi bởi vì ông ta nhận ra thực lực của Diệp Quân càng lúc càng tăng lên.

Theo ông ta thấy, Diệp Quân đã huy động hai loại sức mạnh huyết mạch thì chắc chắn càng đánh sẽ càng yếu. Suy cho cùng trong một khoảng thời gian ngắn mà thực lực tăng lên quá nhiều thì tương đương với việc sử dụng một loại bí pháp, chi nhiều hơn thu, nên càng về sau chắc chắn càng đánh sẽ càng yếu .

Nhưng Diệp Quân thì khác, tại sao càng đánh lại càng mạnh?

Ông ta không có thời gian để suy nghĩ nữa vì Diệp Quân đã chém giết tới trước mặt ông ta.

Tây Thánh Minh Quân thu lại suy nghĩ của mình, cơ thể ông ta rung chuyển biến thành một thanh thương chém giết ra ngoài.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom