Cập nhật mới

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3814


Đối phương chỉ còn ba phần sức mạnh so với thời kỳ đỉnh cao mà sức chiến đấu đã kinh khủng như thế, nếu khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao thì sẽ kinh khủng đến mức nào nữa?

Diệp Quân hơi hưng phấn.

Thứ hắn thiếu nhất bây giờ chính là một trợ thủ mạnh mẽ, sức chiến đấu cao cấp nhất. Dẫu sao hắn không thể chỉ dựa vào bản thân mình để thống nhất toàn bộ vũ trụ được, vẫn phải phát triển một vài trợ thủ đắc lực của riêng mình.

Mà bây giờ hắn đã có một nhóm trợ thủ mạnh mẽ rồi!

Đội ngũ này đang chậm rãi có quy mô.

Lúc này Diệp Quân dẫn hai người vào trong Tiểu Tháp, sau khi tiến vào Tiểu Tháp, Lý Toại Phong lập tức ngây người.

Thiên Khải bật cười, đương nhiên ông ta hiểu sự ngạc nhiên của Lý Toại Phong, lúc trước khi đi vào, ông ta còn kinh ngạc hơn cả Lý Toại Phong nữa.

Lý Toại Phong đột nhiên quay đầu nghiêm túc nói với Diệp Quân: “Ta vẫn đánh giá thấp Diệp công tử quá”.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó hắn mở lòng bàn tay, một quả Đạo Linh bay đến trước mặt Lý Toại Phong: “Tiền bối, thứ này có thể giúp ông hồi phục tu vi”.

Lý Toại Phong nhìn thoáng qua quả Đạo Linh, hơi ngạc nhiên nói: “Thứ này rất tốt”.

Sau đó, ông ta chần chừ một lát rồi nói: “Vô công bất thụ lộc”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tiền bối, không giấu gì ông, ta có một kẻ thù rất mạnh, là Ác Đạo Minh, vì thế không lâu nữa, có lẽ còn cần tiền bối giúp đỡ nhiều”.

Lý Toại Phong hơi ngạc nhiên: “Ác Đạo Minh?”

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối cũng biết à?”

Lý Toại Phong gật đầu: “Đương nhiên là biết, lúc trước ta còn từng qua lại với bọn họ nữa”.

Diệp Quân chợt hỏi: “Tiền bối là người của thời đại nào vậy?”

Lý Toại Phong đáp: “Có lẽ thời đại của ta đã cách hiện tại mấy tỷ năm rồi”.

Sắc mặt Diệp Quân hơi kỳ lạ.

Lý Toại Phong mỉm cười: “Ngươi muốn nói dù là cao thủ cảnh giới Khai Đạo cũng không thể sống lâu như thế đúng không?”

Diệp Quân gật đầu.

Lý Toại Phong giải thích: “Có hai nguyên nhân, thứ nhất là khi tiếp xúc với bọn họ, ta còn chưa đạt đến cảnh giới Khai Đạo. Thứ hai, người nào bị Đại Đạo trấn áp, tuổi thọ đều sẽ trôi qua vô cùng chậm”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Lý Toại Phong nói: “Đây là sự trừng phạt của Đại Đạo với chúng ta, khiến chúng ta cả đời không thể chạy trốn. Đương nhiên dù tuổi thọ trôi qua rất chậm, nhưng cũng không phải chuyện tốt lành gì. Vì trong quá trình đó cơ thể và linh hồn của chúng ta cũng bắt đầu tan biến dần, nói một cách đơn giản hơn là cái chết mãn tính kết hợp với giày vò mãn tính, chúng ta biết rõ khi nào mình sẽ chết, nhưng lại không thể làm gì được”.

Diệp Quân nhẹ giọng đáp: “Thì ra là thế”.

Lý Toại Phong cất giọng nặng nề: “Nếu Ác Đạo Minh muốn giết cậu thì cậu sẽ rất nguy hiểm”.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối từng qua lại với Điện chủ nào vậy?”

Lý Toại Phong đáp: “Tam điện chủ, người này là một kiếm tu, hơn nữa còn là một Ác Đạo, sử dụng hàng vạn hàng nghìn ác niệm để tạo thành Đạo cho kiếm, Khai Đạo… Sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ”.

Diệp Quân im lặng.

Lý Toại Phong nghiêm túc nói: “Diệp công tử yên tâm, nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng, dù Tam điện chủ kia có đến, ta cũng liều mạng chiến đấu một trận, bảo vệ cậu chu đáo”.

Thiên Khải vốn cũng muốn bày tỏ gì đó, nhưng không biết ăn nói, chỉ có thể nói: “Ta cũng thế!”

Diệp Quân: “…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3815


Sau khi Lý Toại Phong gia nhập, bên phía Diệp Quân lại có thêm một cao thủ tuyệt thế, hơn nữa cao thủ tuyệt thế này còn là một vị kiếm tu, sức chiến đấu vượt xa cao thủ cảnh giới Khai Đạo bình thường.

Mà trong khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày Diệp Quân đều ở trong Tiểu Tháp chiến đấu với Lý Toại Phong, rèn luyện kiếm ý và thần tính của mình.

Tu luyện trong Tiểu Tháp đương nhiên sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian cho hắn.

Tuy Lý Toại Phong chỉ có chưa đến ba phần sức chiến đấu, nhưng thực lực vẫn rất đáng sợ, sau mấy lượt giao thủ, Diệp Quân hoàn toàn bị áp chế, gần như không có khả năng đánh trả, nhưng Diệp Quân lại rất thích cảm giác này, đây là lần đầu tiên hắn chiến đấu với kiếm thu mạnh mẽ từ sau khi đạt đến mười phần thần tính.

Càng đánh càng sảng khoái.

Ầm!

Trong một cánh đồng hoang vu, khi một tia kiếm quang vỡ tan tành, Diệp Quân liên tục lùi lại cả nghìn trượng. Hắn vừa mới dừng lại, một tia kiếm quang bỗng nhiên chém tới, chính là Lý Toại Phong. Khi kiếm của Lý Toại Phong còn cách giữa chân mày Diệp Quân chưa đến nửa trượng, ông ta đột nhiên xoay người chém một kiếm xuống.

Oanh!

Một thanh kiếm ý lập tức bị chém bay!

Nhưng lúc này, lại một thanh kiếm xuất hiện sau lưng Lý Toại Phong.

Diên Trì Nhất Kiếm!

Nét mặt Lý Toại Phong rất bình tĩnh, tay phải cầm kiếm liên tục vung lên, trong nháy mắt, tất cả kiếm ý của Diệp Quân đều bị ngăn chặn.

Thấy cảnh này, Diệp Quân sa sầm mặt.

Mà lúc này, Lý Toại Phong đột nhiên dừng lại, ông ta nhìn về phía Diệp Quân, khá là bất ngờ: “Kiếm kỹ này của cậu rất đặc biệt, chỉ tiếc là tốc độ và uy lực còn chưa đủ, nếu không thì sẽ rất đáng sợ”.

Diệp Quân vội khiêm tốn thỉnh giáo: “Tiền bối, làm cách nào để nâng cao tốc độ và uy lực ạ?”

Lý Toại Phong cười đáp: “Luyện tập”.

Diệp Quân lại hỏi: “Luyện tập như thế nào?”

Lý Toại Phong nói: “Liên tục sử dụng, liên tục đột phá”.

Diệp Quân im lặng.

Lúc này hắn chợt hiểu ra điều gì đó.

Dù là thuật Bạt Kiếm, Diên Trì Nhất Kiếm hay thời không Tuế Nguyệt chồng chéo, hắn đều rất ít khi sử dụng, nói đúng hơn là từ trước đến giờ hắn trải qua quá ít những cuộc chiến sinh tử.

Gặp phải người bình thường, hắn còn có thể chiếm chút lợi thế, nhưng nếu gặp cao thủ cao cấp chân chính, ví dụ như Lý Toại Phong trước mặt, những kiếm kỹ này của hắn lập tức lộ ra khuyết điểm.

Lúc này, hắn cảm nhận được sâu sắc sự khiếm khuyết của bản thân.

Vẫn là chưa chiến đấu đủ.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Lý Toại Phong: “Tiền bối, tiếp tục đi”.

Lý Toại Phong cười đáp: “Được”.

Dứt lời, phi kiếm trong tay ông ta đã nhanh chóng chém tới, chẳng mấy chốc đã bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân ở phía xa lập tức biến mất khỏi vị trí ban đầu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3816


Tiếng kiếm reo vang vọng, chấn động đất trời.

Khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày Diệp Quân đều điên cuồng đại chiến với Lý Toại Phong, mà trong quá trình đó Lý Toại Phong cũng dốc hết sức chỉ dạy, vì thế thực lực của hắn có thể nói là tăng mạnh vượt bậc.

Thật ra Lý Toại Phong cũng khá thích Diệp Quân, thiên phú và khả năng lĩnh ngộ thật sự rất tốt, chỉ cần dạy dỗ một chút là hiểu ngay, hơn nữa còn chịu được cực khổ, có lúc bị ông ta đánh đến mức thương tích đầy mình vẫn không hề lùi bước, hơn nữa còn càng đánh càng hăng.

Đúng là một hạt giống tốt!

Ông ta vốn có ý định nhận làm học trò, nhưng cuối cùng vẫn thôi, vì Diệp Quân đã có kiếm đạo của riêng mình, kiếm đạo cũng đã có ý chí riêng. Kiếm tu thế này có đạo của mình, cũng không phù hợp và không cần thiết đi theo con đường của người khác nữa.

Việc mà người như Diệp Quân cần làm là không ngừng học hỏi, tham khảo, mượn điều đó để hoàn thiện đạo của mình, chỉ không phải đi theo đạo của người khác.

Thời gian nhanh chóng thoi đưa.

Chẳng mấy chốc đã mười năm trôi qua.

Mười năm qua, mỗi ngày Diệp Quân đều chiến đấu với Lý Toại Phong, không ngại mưa gió.

Trải qua mười năm chiến đấu, lúc này thực lực của Diệp Quân đã tăng lên rất nhiều, đặc biệt là mấy kiếm khí của hắn, uy lực đã nâng cao hơn trước đây không biết bao nhiêu lần. Ngoài ra, thân thể và kiếm ý của hắn cũng được nâng cao.

Hơn nữa trong quá trình này thần tính của hắn cũng được tăng lên, ngày càng đến gần mức thuần tuý.

Tất cả mọi thứ đều nâng cao!

Trong một vùng đất hoang, một tiếng kiếm reo liên tục vang vọng, trong thiên địa có hai tia kiếm khí tung hoành khắp nơi, xé rách đất trời.

Ầm!

Lúc này, trong thiên địa chợt xuất hiện tiếng nổ vang, sau đó có hai tia kiếm quang đồng thời liên tục lùi lại.

Diệp Quân và Lý Toại Phong cũng gần như cùng dừng lại trong lúc đó.

Trên người Diệp Quân có mười mấy vết kiếm, mà Lý Toại Phong cũng giống như thế.

Lý Toại Phong nhìn vết kiếm trên người mình, sau đó cười nói: “Bây giờ ta đã không làm gì được cậu nữa rồi”.

Sau mười mấy năm chiến đấu, thực lực của Diệp Quân bây giờ đã tăng lên rất nhiều, ông ta đã hoàn toàn không làm gì được hắn nữa.

Hơn nữa nếu Diệp Quân sử dụng Nhất Giới Tuế Nguyệt bí ẩn kia, ông ta cũng không dám đỡ, chỉ có thể chạy trốn.

Kiếm kỹ đó quá kinh khủng, ông ta cũng rất kiêng dè, đương nhiên nếu thực lực của ông ta hoàn toàn khôi phục thì ông ta sẽ không sợ.

Ở phía xa, sau khi dừng lại, Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó cúi người chào Lý Toại Phong: “Mười năm qua, cảm ơn tiền bối hết lòng chỉ bảo”.

Mười năm qua hắn có thể tiến bộ nhanh chóng như thế không chỉ vì chiến đấu, mà còn nhờ tiền bối trước mặt dốc lòng chỉ bảo.

Thấy Diệp Quân vẫn khiêm tốn lễ độ, không có chút ngạo mạn nào, trong mắt Lý Toại Phong nhất thời lộ vẻ tán thưởng, ông ta cười nói: “So với ân tình của cậu, chút chỉ điểm này của tôi hoàn toàn chẳng đáng là bao, hơn nữa mười năm qua đối luyện với cậu, ta cũng có không ít thu hoạch, suy cho cùng thì ta mới là người được lợi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3817


Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, khoảng thời gian tiếp theo ông cứ ở trong tháp khôi phục tu vi đi, đợi sau khi tu vi của ông khôi phục hoàn toàn, ta sẽ lại tiếp tục thỉnh giáo”.

Lý Toại Phong gật đầu: “Được”.

Dường như nghĩ đến điều gì, ông ta lại nói: “Ta có thể cảm nhận được cậu hoàn toàn có thể đạt đến thần tính hoàn mỹ, nhưng cậu lại áp chế nó?”

Diệp Quân gật đầu.

Lý Toại Phong hơi tò mò: “Vì sao?”

Diệp Quân trầm giọng đáp: “Nếu bây giờ ta đạt đến thần tính hoàn mỹ thì với tâm cảnh và thực lực hiện tại, chắc chắn ta không thể nào điều khiển được nó…”

“Cậu muốn tu luyện nhân tính!”

Lý Toại Phong chợt thấy ngạc nhiên.

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Nét mặt Lý Toại Phong dần trở nên hơi nặng nề: “Chuyện này thật sự rất khó khăn”.

Diệp Quân mỉm cười: “Ta biết, đúng rồi, tiền bối cũng là thần tính hoàn mỹ đúng không?”

Lý Toại Phong gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối chưa từng nghĩ đến chuyện tu luyện nhân tính à?”

Lý Toại Phong cười nói: “Đã không còn khả năng này nữa rồi”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Lý Toại Phong giải thích: “Ngoài Đại Đạo, điều kiện tiên quyết để tu luyện nhân tính còn có nhu cầu của nhân tính, hơn nữa nhu cầu này còn cao hơn cả việc bản thân theo đuổi Đại Đạo, nhưng thế mới có thể dùng nhân tính áp chế thần tính. Mà trước khi ta theo đuổi thần tính, ngoài Đại Đạo thì ta cũng không còn nhu cầu gì khác. Sau khi Khai Đạo, ngoài Đại Đạo thì càng không còn gì có thể khiến ta để tâm nữa”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Thì ra là thế”.

Lý Toại Phong nói tiếp: “Thần tính hoàn mỹ đã khó, nhân tính càng khó hơn, vì sau khi đạt tới thần tính hoàn mỹ lại đi theo đuổi nhân tính cũng giống như một người sau khi nắm giữ được quyền lực lại phải buông bỏ nó, đây là một chuyện vô cùng vô cùng khó. Nhưng mà…”

Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Quân, mỉm cười nói: “Ta cảm thấy cậu có cơ hội làm được, thiên phú của cậu rất cao, tâm lý còn vững, nhưng tinh khí thì chưa đủ, rõ ràng cậu vẫn còn rất lưu luyến với phụ nữ”.

Diệp Quân: “…”

Lý Toại Phong lại nói: “Với thực lực của cậu bây giờ thì dù là vị kia ở Tam Trọng Thiên cũng không thể làm gì cậu. Nếu cậu không áp chế thần tính của mình mà trở thành thần tính hoàn mỹ, thì muốn đánh thắng vị kia của Tam Trọng Thiên chắc chắn không khó, dù sao bây giờ ông ta cũng không ở trong thời kỳ đỉnh cao. Nhưng nếu cậu muốn tu luyện nhân tính thì phải cẩn thận, bây giờ cậu có thể áp chế thần tính, nhưng nếu trở thành thần tính hoàn mỹ, muốn áp chế nó một lần nữa sẽ cực kỳ khó khăn”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.

Dứt lời, hắn lại lấy một quả Đạo Linh đưa cho Lý Toại Phong: “Tiền bối, khoảng thời gian này cảm ơn ông đã bồi dưỡng và dạy dỗ ta”.

Nhưng Lý Toại Phong lại lắc đầu: “Cậu giúp ta phá huỷ tù ấn Đại Đạo, ơn cứu mạng như thế còn tặng ta một quả Đạo Linh, ta đã được lợi lắm rồi, luyện tập và hướng dẫn này chỉ là chuyện vô cùng nhỏ nhặt so với việc cậu giúp ta, sao ta có thể nhận đồ của cậu nữa chứ?”

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3818


Diệp Quân còn muốn nói gì thêm, nhưng Lý Toại Phong lại nói: “Ta đi tu luyện đây”.

Dứt lời, ông ta biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.

Diệp Quân đứng tại chỗ lắc đầu cười khẽ, đây là lần đầu tiên hắn không tặng được quả Đạo Linh, không thể không nói khí phách của Lý tiền bối này thật sự khiến người ta rất kính nể.

Tiểu Tháp chợt nói: “Bây giờ mới ra dáng một kiếm tu đứng đắn này”.

Diệp Quân đen mặt: “Tháp gia, ý ngươi là ta không đứng đắn à?”

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Bản thân ngươi thấy sao?”

Diệp Quân cười to: “Ta cảm thấy làm chính mình là tốt nhất”.

Tiểu Tháp suy ngẫm, tuỳ tiện đáp: “Đúng là thế”.

Oanh!

Lúc này, cuối chân trời phía xa chợt truyền tới một hơi thở đáng sợ.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Thời không nơi đó rung động, một bóng người đi tới như sấm chớp chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn.

Người vừa đến không phải ai khác mà chính là Sậu Nguyên đã bế quan rất lâu.

Mà lúc này, Sậu Nguyên đã đạt tới cảnh giới Khai Đạo.

Sau khi nhìn thấy Diệp Quân, Sậu Nguyên lập tức cúi chào: “Bái kiến Diệp thiếu”.

Diệp Quân cười nói: “Chúc mừng”.

Sậu Nguyên vội đáp: “Đều là công lao của Diệp thiếu, nếu không nhờ Diệp thiếu giúp đỡ, e rằng cả đời ta cũng không thể Khai Đạo”.

Diệp Quân mỉm cười: “Nếu bản thân ông không có bản lĩnh thì dù ta có cho ông mười quả Đạo Linh, ông cũng không thể Khai Đạo”.

Sậu Nguyên vội lắc đầu: “Không không, đều là công lao của Diệp thiếu…”

Diệp Quân cười nói: “Được rồi, hai chúng ta đừng khách sáo với nhau thế”.

Nói xong, hắn nhìn về phía chân trời xa xa: “Mấy huynh đệ kia của ông đâu?”

Sậu Nguyên trầm giọng đáp: “Bọn họ có lẽ gặp chút khó khăn”.

Diệp Quân gật đầu: “Đó cũng là chuyện bình thường”.

Nếu dễ Khai Đạo như thế thì e rằng trên đời khắp nơi đều là cao thủ cảnh giới Khai Đạo rồi.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó xoay người biến mất khỏi Tiểu Tháp.

Đi tới Trọng Thiên tiếp theo!



Bên ngoài.

Ở Đăng Thiên Vực lúc này, tất cả mọi người đều đang chờ đợi, đợi tộc Vu Mã trả thù Diệp Quân, sau đó mọi người làm ngư ông đắc lợi.

Nhưng sau khi mấy cao thủ cảnh giới Khai Đạo của tộc Vu Mã rời khỏi tộc thì đều không có động tĩnh gì.

Theo tình huống bình thường, với thực lực của mấy người kia có lẽ đã đến Đăng Thiên Vực lâu rồi.

Chẳng lẽ là lạc đường?

Rất nhiều cao thủ muốn hóng hớt đều rất nghi ngờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3819


Ở một nơi khác.

Trong một tửu quán ở phố Đạo, có một thiếu niên ngồi tựa cửa sổ, uống rượu một mình.

Thiếu niên mặc áo choàng xanh, trên áo choàng thêu chín con rồng, trông chín con rồng rất sống động, mặt mũi dữ tợn, muốn cắn người khác.

Một người phụ nữ xinh đẹp nở nang ở sau quầy liên tục quan sát thiếu niên kia bằng ánh mắt tò mò, vì thiếu niên này rất lạ mặt, chưa từng thấy bao giờ, đương nhiên quan trọng nhất là cô ta không hề cảm nhận được hơi thở của hắn ta.

Điều này rất bất bình thường.

Lúc này, một người áo đen đột nhiên đi vào điện, người áo đen đi tới trước mặt người đàn ông, cung kính nói: “Ngũ điện chủ đã chết, bị tiêu diệt hoàn toàn, Cửu điện chủ từng tiếp xúc với Diệp Quân, tặng thần giáp của gia tộc mình cho Diệp Quân, mục đích không rõ, Bát điện chủ đã phục tùng Diệp Quân, hiện tại không biết tung tích. Ngoài ra, Cửu Kiếm Đạo Thiên đã đến, đang cầu kiến Điện chủ”.

Thiếu niên cầm ly rượu trước mặt lên uống một ngụm lớn, không nói gì.

Người áo đen lại nói: “Tứ Thánh Minh Quân và Bát Phật Mật Tàng vẫn đang trên đường đi, có lẽ ngày mai sẽ tới”.

Thiếu niên vẫn im lặng, chỉ gật nhẹ đầu: “Cho bọn họ vào đi!”

Người áo đen cung kính hành lễ, sau đó lặng lẽ lui xuống.

Lúc này, chín kiếm tu lưng đeo hộp đựng kiếm đi vào trong tửu quán, chín người đều mặc áo vải giày gai cùng một màu, lưng thẳng tắp, ai nấy đều như một thanh kiếm muốn ra khỏi vỏ, phong mang trên người cực kỳ sắc bén, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Thấy chín người này, con ngươi của người phụ nữ chợt co lại, thầm thấy hoảng hốt.

Chín kiếm tu cảnh giới Khai Đạo?

Còn nữa?

Điện chủ?

Thiếu niên trước mắt là một Điện chủ của Ác Đạo Điện ư?

Chín kiếm tu cung kính hành lễ với thiếu niên: “Bái kiến Đạo Đế”.

“Đạo Đế!”

Lúc này, người phụ nữ chợt nói với giọng điệu ngạc nhiên: “Ngươi… Ngươi là Chiêu Võ Đạo Đế, vô địch khắp chốn trong vũ trụ, đứng đầu thế giới Chiêu Võ Thập Phương”.

Hai thân phận!

Chiêu Võ Đạo Đế!

Tứ điện chủ Ác Đạo Điện!

Lúc ngày trong lòng người phụ nữ xinh đẹp đang rất kinh ngạc.

Chiêu Võ Đạo Đế!

Đa số người trên đời đều biết đến chín họ Chiêu Võ, nhưng rất ít ai biết đến Chiêu Võ Đạo Đế, thật ra Chiêu Võ Đạo Đế còn có trước cả chín họ Chiêu Võ.

Trước chín họ Chiêu Võ có một yêu nghiệt có một không hai, dựa vào bản lĩnh của mình nghịch thiên tiến lên, đột phá Khai Đạo, đạt đến trên Khai Đạo, sau đó sáng tạo ra nền văn minh huy hoàng trước giờ chưa từng có, chính là nền văn minh Chiêu Võ.

Người đó chính là Chiêu Võ Đạo Đế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3820


Lúc đó Chiêu Võ Đạo Đế được gọi là: Vô địch toàn bộ vũ trụ, đứng đầu Chiêu Võ Thập Phương.

Ở vũ trụ Chiêu Võ, Chiêu Võ Đạo Đế này thật sự là một nhân vật truyền kỳ.

Nhưng sau đó không biết vì lý do gì, nền văn minh Chiêu Võ do Chiêu Võ Đạo Đế thiết lập bỗng nhiên sa sút, Chiêu Võ Đạo Đế cũng không rõ tung tích.

Nghe đồn nền văn minh Chiêu Võ và nền văn minh Thiên Hành đấu với nhau, Chiêu Võ Đạo Đế đã chết.

Đương nhiên không ai biết được nguyên nhân thật sự cả.

Sau khi Chiêu Võ Đạo Đế biến mất, trải qua rất nhiều năm, nền văn minh Chiêu Võ hình thành chín tộc Chiêu Võ, mà rất nhiều tộc trong chín tộc Chiêu Võ có thể phát tài đều là nhờ vào một vài truyền thừa Chiêu Võ Đạo Đế để lại năm đó.

Người phụ nữ không ngờ cô ta lại gặp được nhân vật trong truyền thuyết này ở đây, hơn nữa Chiêu Võ Đạo Đế này còn trở thành Điện chủ của Ác Đạo Điện?

Còn trẻ tuổi như thế?

Chuyện gì thế này?

Người phụ nữ cảm thấy rất nghi ngờ.

Lúc này, người đàn ông áo đen quay đầu nhìn người phụ nữ, cười nói: “Tộc Thiên Võ à?”

Người phụ nữ không dám thờ ơ, vội vàng đi ra, cung kính hành lễ: “Cửu trưởng lão Thiên Võ Tân của tộc Thiên Võ xin chào Đạo Đế”.

Người đàn ông áo đen cầm ly rượu lên uống một ngụm, sau đó nói: “Thiên Võ Thế bây giờ thế nào rồi?”

Thiên Võ Thế!

Người phụ nữ thầm kinh ngạc, đây là tổ tông của tộc Thiên Võ bọn họ, cô ta vội nói: “Tiền bối biết tiên tổ sao?”

Người đàn ông bình tĩnh đáp: “Năm đó thấy thiên phú và ngộ tính của ông ta không tệ, có tiện tay chỉ bảo”.

Người phụ nữ hoảng sợ, càng cung kính hơn: “Bẩm Đạo Đế, tiên tổ đã chết trong trận chiến với nền văn minh Thiên Hành trước đây rồi”.

“Nền văn minh Thiên Hành!”

Trong mắt người đàn ông áo đen lộ ra cảm xúc phức tạp, nhưng chẳng mấy chốc đã bình thường trở lại, ông ta cầm ly rượu lên uống cạn.

Người phụ nữ thấy thế thì vội vàng đi tới bên cạnh người đàn ông, sau đó tự mình rót rượu cho hắn ta.

Người đàn ông cười nói: “Theo ta được biết thì dq kia cũng đã đến đây rồi?”

Người phụ nữ gật đầu: “Đúng vậy”.

Người đàn ông hỏi: “Cậu ta thế nào?”

Thiên Võ Tân chần chừ một lát mới nói: “Thật sự là một thiếu niên tài giỏi, sức chiến đấu không tầm thường, nhưng đương nhiên không thể bằng một phần vạn của Đạo Đến được”.

Người đàn ông cười nói: “Ngươi đánh giá hơi thấp Diệp công tử này rồi”.

Người phụ nữ cung kính đứng một bên không đáp.

Người đàn ông lại nói: “Trước đây Chiêu Võ Đại Thần Sư từng tính cho ta một quẻ, nói sau khi ta sống lại qua chín kiếp sẽ gặp một kiếp nạn. Nếu vượt qua được kiếp nạn này, ta sẽ tiến thêm một bước, trở thành người đứng đầu từ trước đến nay dưới nền văn minh Thiên Hành, nhưng nếu không vượt qua được thì đương nhiên sẽ phải chết. Sau đó ta lại nhờ ông ấy tính thêm cho ta một quẻ, muốn biết rốt cuộc là kiếp nạn gì, mà ông ấy chỉ nói với ta lúc ở kiếp thứ chín, ta sẽ gặp một thiếu niên…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3821


Nói đến đây, ông ta cười khẽ: “Kiếp này vừa khéo là kiếp thứ chín của ta, ta vốn cứ tưởng kiếp nạn của mình là thiên tài tuyệt thế tên là Trần Tuế Nguyệt đến từ Quang Âm Tuế Nguyệt Tông kia, bây giờ xem ra có lẽ là Diệp công tử này”.

Người phụ nữ trầm giọng đáp: “Không thể nào là Diệp công tử kia được”.

Người áo đen hỏi với vẻ hứng thú: “Sao lại thế?”

Người phụ nữ giải thích: “Diệp công tử kia đúng là khá có bản lĩnh, nhưng hắn chỉ có cảnh giới mười phần thần tính, cảnh giới quá thấp, đừng nói là so sánh với tiền bối, còn thua xa cả Trần Tuế Nguyệt kia. Dù sao Trần Tuế Nguyệt cũng được gọi là sống vì Đạo, thần thể Tuế Nguyệt trời sinh…”

Người đàn ông áo đen cười nói: “Vậy ta so sánh với Trần Tuế Nguyệt kia thì sao?”

Dứt lời, không đợi người phụ nữ đáp, ông ta lại cười nói: “Câu hỏi này của ta thật sự hơi mất phong độ, ta so sánh với người trẻ tuổi chẳng khác nào bắt nạt người khác cả”.

Người phụ nữ trầm giọng nói: “Nghe đồn cha của Diệp Quân là cao thủ trên Khai Đạo…”

Người áo đen cười nói: “Trên Khai Đạo à? Thật ra cũng chỉ có thế mà thôi”.

Người phụ nữ nheo mắt, không nói gì.

Người áo đen cầm ly rượu uống một ngụm, sau đó nói: “Tuy Diệp Quân này không bằng Trần Tuế Nguyệt kia, nhưng cũng không thể coi thường được”.

Người phụ nữ chợt cất lời, nếu tiền bối muốn giết Diệp Quân này, tộc Thiên Võ ta sẵn lòng ra sức giúp đỡ”.

Người đàn ông nhìn cô ta, trong đầu chợt dâng lên một suy nghĩ.

Nếu có thể khiến chín tộc Chiêu Võ này đều nghe theo mình thì chưa chắc không phải là chuyện tốt, dù sao bây giờ vì công pháp của mình mà thực lực của ông ta vẫn chưa lên đến thời kỳ đỉnh cao, nếu có thể thu nhận một vài cao thủ cho mình thì có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền phức, hơn nữa còn có thể giúp ông ta có nhiều quyền phát biểu hơn trong Ác Đạo Minh.

Đương nhiên nguyên nhất quan trọng nhất là ông ta hy vọng có nhiều người chứng kiến thời khắc huy hoàng nhất trong đời ông ta hơn.

Kiếp nạn?

Chiêu Võ Đại Thần Sư từng nói với ông ta kiếp thứ chín có thể tạm lánh nạn, chỉ cần thoát được kiếp này, ông ta sẽ có thể phát triển thêm một bậc, đạt đến một độ cao khác.

Nhưng ông ta không muốn lắm.

Kiếp nạn không phải để tránh mà là để vượt qua!

Chiêu Võ Đạo Đế ông ta phải nghênh đón khó khăn tiến lên, vượt qua tất cả kiếp nạn trên thế gian, đứng trên đỉnh thế gian bằng cách khí phách nhất!

Chiêu Võ Đạo Đế thôi suy nghĩ, ông ta cười nói với người phụ nữ xinh đẹp: “Cô có thể tự quyết định à?”

Người phụ nữ trầm giọng đáp: “Không thể, nhưng ta tin tưởng Gia chủ của mình sẽ đưa ra sự lựa chọn đúng đắn nhất”.

Chiêu Võ Đạo Đế gật đầu: “Bảo gia chủ của cô đến gặp ta, còn nữa, giúp ta liên lạc với tám họ còn lại, càng nhiều càng tốt”.

Người phụ nữ cúi chào, đang định rời đi thì Chiêu Võ Đạo Đế lại nói: “Nói với bọn họ nếu đồng ý giúp đỡ, ta sẵn lòng chia sẻ ‘Chiêu Võ Kinh’ với bọn họ, tu luyện quyển kinh này có thể đạt tới trên Khai Đạo”.

Nghe thấy thế, con ngươi người phụ nữ xinh đẹp co lại, sau đó lại cúi chào rồi xoay người rời đi.

Lúc này, kiếm tu dẫn đầu đứng sau lưng người đàn ông chợt cất lời: “Đạo Đế, muốn giết thiếu niên kia dễ như trở bàn tay, cần gì phải bảo bọn họ giúp chứ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3822


Người đàn ông áo đen rót cho mình một ly rượu, uống một ngụm rồi cười nói: “Nếu chỉ giết thiếu niên kia, ta cần gì ra lệnh cho các ngươi đi qua mấy chục nghìn tinh vực đến nơi này?”

Kiếm tu dẫn đầu khẽ nhíu mày: “Đạo Đế muốn giết người đứng sau ông ta ư?”

Người đàn ông cười nói: “Lần này không chỉ muốn giết người sau lưng ông ta mà còn muốn giết cả Chân Thần ở Chân vũ trụ kia nữa. Nếu không ngươi cho rằng một Diệp Quân đáng để ta tự mình ra mặt à?”

Kiếm tu dẫn đầu nói: “Ta nghe nói Chân Thần kia đã dùng nhân tính áp chế thần tính…”

Người đàn ông gật đầu, cười hỏi: “Đúng thế, sợ à?”

Kiếm tu bình tĩnh nói: “Chín sư huynh đệ ta chưa từng biết sợ là gì, khi nào ra tay? Đến lúc đó bảo chín sư huynh đệ ta ra tay xung phong, ta cũng muốn xem Chân Thần kia có bao nhiêu bản lĩnh”.

Người đàn ông áo đen cười nói: “Không vội, giải quyết Diệp Quân này trước đã”.

Kiếm tu gật đầu, sau đó lui về một bên.

Người đàn ông áo đen quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi nhếch môi: “Kiếp nạn của ta? Nói thật thì ta thấy hơi chờ mong đấy…”

….

Thiên Võ giới.

Sau khi về đến Thiên Võ giới, người phụ nữ xinh đẹp lập tức tìm đến tộc trưởng đương nhiệm của tộc Thiên Võ là Thiên Võ Lăng, mà sau khi cô ta nói dự tính của mình ra, Thiên Võ Lăng lập tức triệu tập tất cả cao thủ cao cấp của tộc Thiên Võ hiện giờ.

Trong Thiên Võ Điện tập trung hơn hai mươi người, đều là những trưởng lão cốt cán nhất của tộc Thiên Võ.

Thiên Võ Lăng nhìn thoáng qua mọi người, sau đó nói: “Mọi người thấy sao?”

Lúc này, bên trái đột nhiên có một ông lão áo đen bước ra, ông lão trầm giọng nói: “Tộc trưởng, chuyện này nhìn ngoài mặt là một cơ hội lớn của tộc Thiên Võ chúng ta, nhưng ta lại có một nỗi lo về Diệp Quân kia”.

Thiên Võ Lăng gật đầu: “Nói tiếp đi”.

Ông lão áo đen nói: “Diệp Quân này có thể khiến Ác Đạo Minh bỏ ra nhiều công sức như thế chắc chắn là không đơn giản, mà bây giờ chúng ta không biết gì về thế lực và thực lực của người sau lưng hắn, nếu tuỳ tiện chọn phe thật sự hơi mạo hiểm…”

Thiên Võ Tân ở bên cạnh đứng dậy: “Tam trưởng lão, lo lắng của ông hoàn toàn là dư thừa, ta đã điều tra rõ, việc cha của Diệp Quân là cao thủ trên Khai Đạo chỉ là một tin đồn nhảm do tộc Tức Mặc cố ý truyền ra ngoài để đánh lừa dư luận, mê muội người khác, để người khác phải kiêng dè”.

Ông lão áo đen trầm giọng nói: “Lửa Thiên Hành kia…”

Thiên Võ Tân cười nói: “Ta cũng đã điều tra về lửa Thiên Hành rồi, đóm lửa Thiên Hành đó là giả, do ông ta mô phỏng để lừa đối thủ. Không thì thử nghĩ xem, nếu là thật thì hắn ta ném thẳng về phía Ác Đạo Minh chẳng phải là xong chuyện rồi à?”

Ông lão áo đen nhìn Thiên Võ Tân: “Cửu trưởng lão, theo ta được biết Thập điện của Ác Đạo từng đi giết Diệp Quân, nhưng cuối cùng toàn quân đều chết hết… Cô giải thích thế nào về chuyện này?”

Người phụ nữ cười đáp: “Chuyện này chẳng phải rất dễ giải thích à? Ta không nói là sau lưng Diệp Quân không có ai, cũng không nói thực lực người đứng sau ông ta yếu, thực lực của người đứng sau ông ta chắc chắn là mạnh, nhưng chúng ta phải so sánh, Tam trưởng lão, ông cảm thấy người đứng sau ông ta mạnh hay Đạo Đế mạnh?”

Ông lão im lặng.

Đạo Đế!

Đây là một nhân vật truyền kỳ ở vũ trụ Chiêu Võ, năm đó cũng đã vô địch thiên hạ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3823


Thiên Võ Tân nói tiếp: “Còn một điều nữa là Đạo Đế có thực lực như thế mà chỉ có thể làm Tứ điện chủ của Ác Đạo Minh, thử nghĩ xem ba vị Điện chủ đứng trước ngài ấy sẽ đáng sợ như thế nào?”

Nghe thấy thế, sắc mặt mọi người trong điện đều trở nên nặng nề.

Đúng thế, bọn họ thật sự đã quên mất điều này.

Ác Đạo Minh!

Bọn họ không tiếp xúc nhiều với Ác Đạo Minh, vì thế cũng không biết rốt cuộc Ác Đạo Minh mạnh đến mức này, chỉ biết là thế lực này rất bí ẩn.

Nhưng lần này theo sự xuất hiện của Đạo Đế, bọn họ phát hiện Ác Đạo Minh này còn kinh khủng hơn trong tưởng tượng của bọn họ không biết bao nhiêu lần!

Năm đó vị Đạo Đế này từng được gọi là tồn tại vô địch vũ trụ, mà chỉ là Tứ điện chủ ở Ác Đạo Điện…

Thật khó tin!

Thiên Võ Tân quay đầu nhìn mọi người xung quanh, sau đó nói thêm: “Các vị, tộc Thiên Võ chúng ta muốn trở lại thời kỳ đỉnh cao, nếu không có quý nhân giúp đỡ thì gần như là chuyện không thể nào. Mà lần này Đạo Đế và Ác Đạo Minh chính là cơ hội của chúng ta, chúng ta phải nắm bắt cơ hội lần này, nếu không cả đời tộc Thiên Võ chúng ta cũng đừng hòng hy vọng trở về được thời kỳ đỉnh cao…”

Nói đến đây, cô ta nhìn Tộc trưởng Thiên Võ Lăng ở cách đó không xa.

Thiên Võ Lăng im lặng một lát rồi nói: “Lập tức triệu tập tất cả cao thủ cảnh giới Khai Đạo của gia tộc, một canh giờ sau xuất phát tới Đăng Thiên Vực”.

Tất cả cao thủ cảnh giới Khai Đạo!

Mọi người đều hơi khiếp sợ.

Thiên Võ Lăng híp mắt: “Không cược thì thôi, một khi cược thì phải cược hết!”

Cược hết!

Cược hết toàn bộ!

Vào lúc tộc Thiên Võ tập trung tất cả cao thủ đi tới Đăng Thiên Vực, Thiên Võ Tân cũng rời khỏi tộc Thiên Võ, nhưng cô ta không đi tới Đăng Thiên Vực mà đi tới tộc Vu Mã để làm thuyết khách.

Cũng không phải cô ta muốn làm thuyết khách, dù sao cơ duyên nghìn năm có một như thế, cô ta chỉ muốn tộc Thiên Võ độc chiếm nó mà thôi.

Nhưng cũng đành chịu, Đạo Đế ra lệnh cho cô ta liên hệ với chín tộc Chiêu Võ, cô ta không dám cãi lời.

Khi đi tới tộc Vu Mã, Tộc trưởng Vu Mã Lạc của tộc Vu Mã đích thân nghênh đón cô ta.

Trước đây giữa các tộc trong chín tộc Chiêu Võ thường có mâu thuẫn, thậm chí là không đội trời chung, nhưng tộc Vu Mã và tộc Thiên Võ vẫn khá là thân thiết, dù sau đó tộc Vu Mã sa cơ thất thế, giữa hai tộc vẫn luôn giữ liên lạc.

Khi người phụ nữ nói ra ý của mình, Vu Mã Lạc tỏ vẻ rất ngạc nhiên: “Tân trưởng lão, thật sự là Đạo Đế sao?”

Thiên Võ Tân gật đầu: “Chắc chắn không phải giả mạo”.

Vu Mã Lạc trầm giọng nói: “Không ngờ Đạo Đế vẫn chưa chết, càng không ngờ ngài ấy còn trở thành Tứ điện chủ của Ác Đạo Minh”.

Thiên Võ Tân bưng linh trà trên bàn lên nhấp nhẹ một ngụm, sau đó nói: “Lạc tộc trưởng, hôm nay Đạo Đế trở về rõ ràng là một cơ hội của chúng ta, ông hiểu ý ta chứ?”

Vu Mã Lạc im lặng.

Thiên Võ Tân cười nói với ông ta: “Ông đang lo lắng về Diệp Quân kia à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3824


Vu Mã Lạc gật đầu: “Người này có thể công khai đối đầu với Ác Đạo Minh, hơn nữa còn sống được đến bây giờ, chắc hẳn không phải là một người bình thường”.

Thiên Võ Tân cười nói: “Sau lưng người này thật sự có cao thủ, nhưng theo tình hình trước mắt, dù người đứng sau hắn ta có mạnh thì cũng không mạnh được bao nhiêu”.

Vu Mã Lạc hơi tò mò, vội hỏi: “Sao lại nói thế?”

Thiên Võ Tân không nhanh không chậm đáp: “Đoán”.

Vu Mã Lạc nhìn Thiên Võ Tân, mẹ kiếp, sao giống nói linh tinh quá vậy.

Thiên Võ Tân lại nói: “Lạc tộc trưởng, Đạo Đến xuất thế có thể nói là cơ hội nghìn năm có một với các gia tộc lớn chúng ta, nếu mất đi cơ hội này, sau này e rằng sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu”.

Vu Mã Lạc ngẫm nghĩ, sau đó hỏi: “Đạo Đế còn nói gì nữa không?”

Thiên Võ Tân đặt chung trà xuống, cười đáp: “Nếu đồng ý giúp đỡ ngài ấy, ngài ấy sẽ chia sẻ Chiêu Võ Kinh”.

“Chiêu Võ Kinh!”

Vu Mã Lạc lập tức không giữ được bình tĩnh, ông ta nhìn Thiên Võ Tân bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Thật ư?”

Thiên Võ Tân gật đầu: “Đương nhiên rồi”.

Vu Mã Lạc siết chặt tay, trong lòng như có sóng gió cuộn trào.

Chiêu Võ Kinh!

Đây là công pháp đứng đầu trong thời đại nền văn minh Chiêu Võ, có thể giúp người khác đạt tới trên Khai Đạo.

Ông ta biết, năm đó tổ tiên của chín họ Chiêu Vũ có thể đột phá trên Khai Đạo ít nhất có một nửa là vì Chiêu Võ Kinh không hoàn chỉnh.

Nhưng dù là Chiêu Võ Kinh không hoàn chỉnh thì nó cũng là bí mật không truyền ra ngoài trong các tộc, đây cũng là lý do vì sao năm đó sau khi thua trận, các tộc đã không còn ai có thể vượt qua Khai Đạo nữa.

Vì không có con đường tu luyện.

Mà bây giờ “Chiêu Võ Kinh” lại xuất hiện lần nữa, hơn nữa còn là bản hoàn chỉnh.

Vu Mã Lạc đè nén cảm giác kinh ngạc, sau đó lại nói: “Lời hứa của Đạo Đế có phải là thật không?”

Thiên Võ Tân nhìn về phía Vu Mã Lạc: “Ông cảm thấy với thân phận của Đạo Đế, ngài ấy cần nói dối à?”

Vu Mã Lạc gật đầu: “Đúng thế, là ta nông cạn quá”.

Thiên Võ Tân đứng dậy rồi nói: “Lạc tộc trưởng, dù hơi bất kính như ta vẫn muốn nói, Đạo Đế có thực lực và thân phận như thế mà chỉ là Tứ điện chủ ở Ác Đạo Điện, ông nghĩ xem Ác Đạo Minh này phải lợi hại đến mức nào?”

Vu Mã Lạc híp mắt.

Thiên Võ Tân cười khẽ, sau đó nói: “Ông tự suy xét đi”.

Dứt lời, cô ta đứng dậy rời đi.

Sau khi Thiên Võ Tân đi, một người đàn ông đi vào từ thiên điện, chính là Đại trưởng lão Vu Mã Tiêu của tộc Vu Mã.

Lão ta dẫn theo bốn cao thủ cảnh giới Khai Đạo đi dạo một vòng ở bên ngoài rồi trở về tộc Vu Mã luôn.

Vu Mã Lạc trầm giọng hỏi: “Ông thấy thế nào?”

Vu Mã Tiêu đáp: “Ta khá là ngạc nhiên, không ngờ Đạo Đế vẫn còn sống”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3825


Vu Mã Lạc gật đầu: “Ta cũng rất bất ngờ”.

Vu Mã Tiêu nhìn về phía Vu Mã Lạc: “Tộc trưởng đã có quyết định rồi sao?”

Vu Mã Lạc lại gật đầu lần nữa: “Đây đúng là một cơ hội tuyệt vời nghìn năm có một với tộc Vu Mã chúng ta, chúng ta không thể đánh mất nó được”.

Vu Mã Tiêu im lặng.

Vu Mã Lạc nhìn Vu Mã Tiêu: “Còn ông thì sao?”

Vu Mã Tiêu híp mắt: “Không giúp thì thôi, nếu muốn giúp thì phải điều động lực lượng cả tộc”.

Vu Mã Lạc cười nói: “Rất đúng ý ta…”

Dứt lời, ông ta đứng dậy: “Người đâu, lập tức triệu tập tất cả cao thủ cảnh giới Khai Đạo của tộc Vu Mã chúng ta, một canh giờ sau đi tới Đăng Thiên Vực”.

Không cược thì thôi, nếu đã cược thì phải cược lớn một chút.

Cược hết toàn bộ!



Sau khi rời khỏi tộc Vu Mã, người phụ nữ xinh đẹp đi tới tộc Tức Mặc, chuyến đi này cô ta đến hai nơi, thứ nhất là tộc Tức Mặc, thứ hai là Lệ tộc.

Vì trong chín tộc Chiêu Võ, chỉ có tộc Tức Mặc, tộc Thiên Võ, tộc Vu Mã và Lệ tộc là hoạt động khá sôi nổi.

Đa số các tộc khác đều khá kín tiếng, ví dụ như Thuỷ tộc, tộc Thiên Võ cũng không biết được tung tích của bọn họ.

Tộc trưởng Tức Mặc Phong của tộc Tức Mặc đích thân nghênh đón.

Trong đại điện.

Tức Mặc Phong ngồi ở vị trí đầu, bên cạnh ông ta là Thiên Võ Tân.

Ở bên dưới còn có một ông lão tóc bạc.

Sau khi Thiên Võ Tân nói rõ mục đích của mình, Tức Mặc Phong cũng rất ngạc nhiên, ông ta cũng không ngờ Chiêu Võ Đạo Đế trong truyền thuyết kia vẫn còn sống, hơn nữa còn là Tứ điện chủ của Ác Đạo Minh.

Điều này thật sự khiến người khác kinh ngạc.

Phải biết rằng dù ở thời đại đỉnh cao của chín tộc Chiêu Võ, Chiêu Võ Đạo Đế này cũng là một nhân vật như truyền thuyết.

Thiên Võ Tân chợt nói: “Phong tộc trưởng có suy nghĩ gì?”

Tức Mặc Phong ngẫm nghĩ rồi nói: “Đây là chuyện lớn, ta không thể không cẩn thận, vì thế ta còn cần bàn bạc với người trong tộc”.

Thiên Võ Tân nhìn thoáng qua Tức Mặc Phong, dù ngoài mặt vẫn giữ ý cười nhưng trong lòng lại hơi khinh bỉ, chẳng trách mấy năm qua, tộc Tức Mặc là sa sút nhanh nhất.

Sợ trước sợ sau như thế sao có thể làm nên chuyện lớn được?

Nên biết rằng phải tìm giàu sang trong nguy hiểm!

Hơn nữa đây còn không phải nguy hiểm gì, vừa nhìn đã biết chắc chắn sẽ thắng.

Còn cần suy xét cái gì chứ?

Thiên Võ Tân cười khẽ: “Được, nhưng ta muốn nhắc nhở Phong tộc trưởng một chút, theo ta được biết Tức Mặc Lan của tộc ông từng tiếp xúc với Diệp Quân kia ở Đăng Thiên Vực, hơn nữa còn đang giúp hắn ta tuyên truyền khắp nơi, lừa bịp giúp hắn ta… Phong tộc trưởng nên dạy dỗ đàng hoàng, đừng để cô ta gây ra hoạ lớn ngút trời cho tộc Tức Mặc, đến lúc đó có hối hận cũng muộn rồi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3826


Dứt lời, cô ta đứng dậy rời đi.

Sau khi Thiên Võ Tân đi, Tức Mặc Phong nhíu mày.

Lúc này, ông lão tóc bạc bên dưới trầm giọng hỏi: “Tộc trưởng đang lo lắng vì điều gì vậy?”

Tức Mặc Phong đáp: “Chuyện này nhìn từ ngoài mặt là một cơ duyên lớn, nhưng ta vẫn cảm thấy có gì đó khác thường, hơn nữa ông cũng hiểu tính Tiểu Lan đấy, con bé chắc chắn không phải người không có não. Nếu con bé đã chọn giúp đỡ Diệp công tử kia thì chắc chắn là có suy nghĩ của riêng mình… Ông lập tức gọi con bé về đây, ta muốn hỏi kỹ càng”.

Ông lão tóc bạc gật đầu: “Được!”

Dứt lời, ông ta đứng dậy rời đi.

Nửa canh giờ sau, Tức Mặc Lan trở về tộc Tức Mặc.

Tức Mặc Lan đứng trong điện, nhíu chặt mày: “Đạo Đế?”

Tức Mặc Phong gật đầu: “Đúng vậy”.

Tức Mặc Lan nhíu mày, không nói một lời.

Tức Mặc Phong lại hỏi: “Con từng tiếp xúc với Diệp công tử kia, hắn ta rốt cuộc là một người thế nào?”

Tức Mặc Lan lỡ miệng nói: “Anh tuấn…”

Nói đến đây, cô ta vội dừng lại.

Tức Mặc Phong sửng sốt.

Sắc mặt Tức Mặc Lan không thay đổi, cô ta nói tiếp: “Diệp công tử này cực kỳ không đơn giản”.

Tức Mặc Phong vội hỏi: “Sao lại nói thế?”

Tức Mặc Lan giải thích: “Con rất ít tiếp xúc với hắn ta, cũng không hiểu gì nhiều về thế lực sau lưng hắn ta, nhưng con có thể chắc chắn người đứng sau hắn ta không hề đơn giản”.

Tức Mặc Phong thắc mắc: “Không đơn giản thế nào?”

Tức Mặc Lan chần chừ một lúc rồi đáp: “Trực giác”.

Tức Mặc Phong nhất thời cạn lời.

Trực giác?

Cái này không thể thuyết phục người khác được.

Tức Mặc Lan cất lời: “Cha, người nghĩ xem, Ác Đạo Minh phái một vị Tứ điện chủ đến giết hắn ta có ý nghĩa thế nào?”

Tức Mặc Phong trầm giọng nói: “Nhưng đây là một cơ hội lớn với chúng ta, vì Đạo Đế kia sẵn lòng chia sẻ ‘Chiêu Võ Kinh’. Nếu tộc Tức Mặc chúng ta không tham gia, bỏ lỡ cơ hội này, thì thật sự không thể nào trở lại thời kỳ huy hoàng như năm đó nữa”.

Tức Mặc Lan chợt nói: “Không bằng chúng ta đi ngược đường đi”.

Tức Mặc Phong nhìn Tức Mặc Lan: “Đi ngược đường?”

Tức Mặc Lan gật đầu: “Chúng ta có thể cược, nhưng không cần cược lớn như thế, hơn nữa là không cược vào Ác Đạo Minh”.

Tức Mặc Lan trầm giọng nói: “Nói rõ đi”.

Tức Mặc Lan nhẹ nhàng vuốt tóc bên tai, sau đó nói: “Con và Diệp công tử kia coi như có chút quen biết, con có thể tiếp tục kết thân với hắn ta, cung cấp chút tin tức cho hắn ta, đương nhiên là lấy danh nghĩa cá nhân. Hơn nữa phải tiến hành lặng lẽ, dù sau này thật sự bại lộ, mọi người cũng có thể đuổi con khỏi gia tộc, phủi sạch quan hệ với con…”

Tức Mặc Phong hơi nghi ngờ: “Vì sao con muốn cược vào hắn ta?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3827


Tức Mặc Lan giải thích: “Có hai nguyên nhân, thứ nhất con tiếp xúc với Diệp công tử này, thấy hắn ta làm một người rất tốt, tuy là kiếm tu nhưng không hề kiêu căng ngạo mạn chút nào, còn rất hào phòng, đối xử chân thành với người khác, là một người rất thân thiện. Thứ hai, cha nghĩ xem, người ngoài không xem trọng Diệp công tử này, nhưng tộc Tức Mặc chúng ta lại xem trọng, nếu cược thắng… Con nói nếu như cược thắng, vậy thì chúng ta lãi to rồi”.

Tức Mặc Phong im lặng.

Đương nhiên ông ta hiểu đạo lý này, giống như đánh bạc vậy, tỉ lệ càng nhỏ bội số sẽ càng lớn, nếu cược thắng thì thật sự là lãi to.

Đương nhiên cũng sẽ càng mạo hiểm hơn.

Nhưng Tức Mặc Lan cũng đã nói chuyện này cô ta sẽ tự ra mặt, nếu sau này thật sự bại lộ, tộc Tức Mặc có thể đuổi cô ta khỏi gia tộc, phủi sạch quan hệ với cô ta.

Có thể nói tộc Tức Mặc hoàn toàn không phải trả giá quá nhiều.

Rất an toàn!

Trả giá thấp nhất để thử giành lấy phú quý lớn nhất.

Nghĩ vậy, Tức Mặc Phong không chần chừ nữa, nói ngay: “Được”.

Dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay, một lá bùa bí ẩn bay đến trước mặt Tức Mặc Lan: “Đây là bùa trấn tộc của tộc Tức Mặc ta, trong đó có một thần hồn tiên tổ để lại, con mang theo bên ngoài, đề phòng bất trắc”.

Tức Mặc Lan không từ chối, cô ta nhận lấy lá bùa.

Lúc này, Tức Mặc Phong chợt nói: “Tiểu Lan, con sẽ mãi mãi là người của tộc Tức Mặc chúng ta, đúng không?”

Tức Mặc Lan gật đầu: “Đương nhiên rồi”.

Tức Mặc Phong cũng gật đầu, không nói gì thêm.

Sau khi rời khỏi đại điện, Tức Mặc Lan ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nơi đó có mấy đám mây đang lơ lửng, trời xanh thẳm như ngọc bích.

Tức Mặc Lan chậm rãi nhắm mắt lại, lần này, cô ta không chỉ cược cho gia tộc mà còn cược cho bản thân mình nữa.

Nếu thắng, muốn giành được chức gia chủ là quá dễ dàng.

Đương nhiên bây giờ cô ta không chỉ cần chức Gia chủ, mà còn muốn nhiều hơn thế nữa…

Diệp Quân!

Tức Mặc Lan hơi nhếch môi, người đàn ông này rất chất phác, chỉ cần cô ta sử dụng chút thủ đoạn, chắc chắn có thể khiến hắn một lòng phục tùng cô ta, nghe theo lệnh cô ta…

Đàn ông đều dùng để chinh phục.

Lệ tộc.

Lệ tộc cực kỳ bí ẩn, rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, là gia tộc khiêm tốn trong chín tộc Chiêu Võ.

Khi Thiên Võ Tân đến Lệ tộc, tộc trưởng Lệ tộc đích thân đón tiếp.

Trong điện.

Thiên Võ Tân nhận lấy linh trà do người làm đã rót cho mình, nhấp một ngụm, sau đó ngạc nhiên nói: “Tộc trưởng Lệ Lăng, trà này thơm ngọt, ngon thật, uống vào cảm giác như có một dòng nước ấm chảy qua cổ, khí huyết dâng trào, một linh lực vô hình đi khắp cả người, sảng khoái vô cùng, tu vi tăng lên rất nhiều…”

Nói đến đây cô ta quay sang nhìn Lệ Lăng: “Đây là trà Tiên Linh của Lệ tộc à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3828


Lệ Lăng cười nói: “Nó đó”.

Trà Tiên Linh bắt nguồn từ Tiên Linh Thụ, nổi danh ngang ngửa Tiên Đạo Thụ của Thủy tộc, đều là thần vật bậc nhất của thế gian, tất nhiên nếu ở vào thời điểm đỉnh cao năm đó, thứ này chỉ là bình thường với hai tộc, nhưng bây giờ nó vô cùng quý giá.

Thiên Võ Tân ngợi khen: “Đúng là thần vật”.

Nói rồi cô ta đặt tách trà xuống, sau đó nói: “Lăng tộc trưởng, thời gian có hạn, ta nói thẳng vào vấn đề. Không giấu thì ông, lần này ta đến đây là muốn mang vận may cực lớn đến cho Lệ tộc”.

Lệ Lăng hơi tò mò: “Vận may cực lớn”.

Thiên Võ Tân khẽ gật đầu, sau đó nói lại chuyện Đạo Đế lại xuất hiện trên thế gian.

Sau khi nghe Thiên Võ Tân nói xong, Lệ Lăng cũng rất kinh ngạc, ông ta cũng không ngờ nhân vật như truyền thuyết trước kia – Đạo Đế lại xuất hiện trên thế gian, hơn nữa còn trở thành Tứ điện chủ của Ác Đạo Minh.

Thiên Võ Tân bỗng nói: “Lăng tộc trưởng, theo ta được biết thế tử Lệ Hàn từng tiếp xúc với Diệp Quân à?”

Lệ Lăng hơi ngạc nhiên: “Có à?”

Thiên Võ Tân nói: “Lăng tộc trưởng không biết ư?”

Lệ Lăng lắc đầu: “Ta không biết, nhưng tiếp xúc một chút chắc cũng không có gì nhỉ?”

Thiên Võ Tân cười nói: “Thế tử Lệ Hàn còn một thân phận nữa, chắc Lăng tộc trưởng biết nhỉ?”

Lệ Lăng hơi ngờ vực: “Còn một thân phận ư?”

Thiên Võ Tân nhíu mày: “Ông không biết à?”

Lệ Lăng cười khổ: “Từ nhỏ nó đã ra ngoài rèn luyện, ít khi liên hệ với bọn ta”.

Thiên Võ Tân trầm giọng nói: “Gã còn một thân phận nữa là Cửu điện chủ của Ác Đạo Minh”.

“Cái gì?”

Lệ Lăng đứng phắt dậy, đầy vẻ khó tin: “Nó còn gia nhập Ác Đạo Minh hả?”

Thiên Võ Tân nhìn Lệ Lặng, thấy vẻ mặt đầy khó tin của Lệ Lăng không phải là giả vờ, lúc này mới không khỏi cảm thấy khó hiểu, lẽ nào ông ta không biết thật?

Thiên Võ Tân không nghĩ nữa, nói tiếp: “Lăng tộc trưởng, Đạo Đế đã biết gã từng tiếp xúc với Diệp Quân, tất nhiên điều này không có nghĩa gì cả, dù sao tôi không tin thế tử Lệ Hàn sẽ phản bội Lệ tộc và Ác Đạo Minh…”

“Tất nhiên!”

Lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ ngoài điện, sau đó một thiếu niên bước vào.

Người đến là Lệ Hàn.

Lệ Hàn bước vào điện, sau đó mỉm cười nói: “Tân trưởng lão, mong cô về nói lại với Tứ điện chủ là lúc giết Diệp Quân, Lệ tộc ta chắc chắn sẽ toàn lực giúp sức”.

Nghe thế Thiên Võ Tân mỉm cười nói: “Ta nói mà, sao thế tử Hàn có thể thông đồng với Diệp Quân được chứ? Ta đợi các vị ở Đăng Thiên Vực”.

Nói rồi cô ta xoay người đi.

Sau khi Thiên Võ Tân rời đi, nụ cười trên môi Lệ Hàn dần biến mất.

Lệ Lăng bỗng nói: “Hàn Nhi, con từng tiếp xúc với Diệp Quân ư?”

Lệ Hàn gật đầu: “Ừ”.

Lệ Lăng nói: “Chuyện này có uẩn khúc à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3829


Lệ Hàn lắc đầu: “Lệ tộc ta không thể tham dự vào chuyện này”.

Lệ Lăng khó hiểu: “Tại sao?”, Lệ Hàn khẽ nói: “Lai lịch của Diệp Quân cực kỳ đáng sợ…”

Lệ Lăng hỏi: “Đáng sợ hơn Đạo Đế và Ác Đạo Minh à?”

Lệ Hàn khẽ nói: “Cha, Đạo Đế có thể trấn áp lửa Thiên Hành không?”

Lệ Lăng hơi do dự, sau đó nói: “Ta không biết”.

Lệ Hàn mỉm cười: “Người đằng sau Diệp Quân có thể”.

Lệ Lăng sửng sốt.

Vẻ mặt Lệ Hàn hơi phức tạp: “Nếu không phải ngày đó con tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn quan sát lửa Thiên Hành ở khoảng cách gần, con cũng không tin lửa Thiên Hành sẽ bị người trấn áp. Không nói những cái khác, chỉ riêng điều này thôi, Lệ tộc ta không có tư cách đối đầu với hắn”.

Năm đó tại sao Lệ tộc suy vong?

Bị nền văn minh Thiên Hành đánh.

Năm đó một ngọn lửa Thiên Hành rơi xuống, bao nhiêu cường giả Khai Đạo của Lệ tộc phải chết?

Mà người đằng sau Diệp Quân có thể trấn áp lửa Thiên Hành…

Huống chi bây giờ, ngay cả Lệ tộc ở thời kỳ cực thịnh cũng không có tư cách làm kẻ thù của người ta, nếu bây giờ đi đối đầu với người ta, thế có khác gì đâm đầu vào chỗ chết đâu?

Lệ Lăng trầm giọng nói: “Nhưng người kia là Đạo Đế, con biết đấy, ông ta là cường giả trên cảnh giới Khai Đạo hàng thật giá thật, năm đó tạo ra một nền văn minh Võ Đạo hoàn toàn mới. Sở dĩ vũ trụ Chiêu Võ chúng ta nổi tiếng Chư Thiên Vạn Giới không phải vì chín tộc Chiêu Võ chúng ta, mà là vì ông ta, hơn nữa nghe đồn ông ta đã từng đấu với nền văn minh Thiên Hành…”

Lệ Hàn lắc đầu: “Con không nghĩ ông ta sẽ mạnh hơn người đằng sau Diệp Quân đâu”.

Lệ Lăng nói: “Sao lại nghĩ thế?”

Lệ Hàn bình tĩnh nói: “Ông ta mạnh hơn thế, sao chưa thấy ông ta trấn áp một ngọn lửa Thiên Hành nào?”

Lệ Lăng: “…”

Lệ Hàn lại nói: “Con biết cha rất để tâm đ ến “Chiêu Võ Kinh”, nhưng cha phải biết rõ một khi Lệ tộc đưa ra lựa chọn, lại không chọn đúng thì sẽ vạn kiếp bất phục”.

Lệ Lăng lặng thinh hồi lâu rồi nói: “Lệ tộc ta không giúp sức à?”

Sau khi trầm tư một lát, Lệ Hàn nói: “Lệ tộc có ba lựa chọn, thứ nhất giúp Đạo Đế, đương nhiên đây là hạ sách cuối cùng, có thể bỏ qua luôn. Thứ hai, đánh cược một lần, khi Đạo Đế nhắm vào hắn, Lệ tộc chúng ta đứng ra giúp đỡ hắn, tất nhiên việc này rất mạo hiểm, bởi vì làm như vậy, không chỉ chống đối lại mấy đại tộc và Đạo Đế mà còn đối đầu với Ác Đạo Minh, hệ quả này quá lớn, Lệ tộc ta chưa chắc có thể trở mình, khôi phục lại đỉnh cao, thậm chí là đi xa hơn”.

Nói đến đây, gã dừng một chút, sau đó nói: “Lựa chọn thứ ba, chính là đánh cược một ván nhỏ, Lệ tộc án binh bất động, con đi giúp hắn, lấy nhỏ làm lớn, mặc dù cho ơn nghĩa và phân lượng có thể không lớn, nhưng lại khá an toàn với cả Lệ tộc ta”.

Lệ Lăng nhìn Lệ Hàn: “Con muốn đánh cược lớn hay nhỏ?”

Lệ Hàn không nói gì, gã chậm rãi bước đến cửa, gã nhìn bầu trời, một lúc sau gã nhắm mắt lại.

Lúc này trong đầu gã hiện lên rất nhiều cảnh tượng.

Lửa Thiên Hành bị trấn áp.

Thanh kiếm bí ẩn đó.

Còn có Tiểu Tháp bí ẩn kia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3830


Một lúc lâu sau, Lệ Hàn bỗng mở mắt ra: “Nếu cha không muốn đánh cược, vậy Lệ tộc cứ giả vờ không biết, ngồi xem hổ đấu nhau, dù là thắng hay thua, dù sao Lệ gia ta sẽ không thua, còn nếu cha muốn đánh cược thì cược lớn, hướng toàn bộ bên phía Diệp Quân, lấy nhỏ làm lớn”.

Lệ Lăng khẽ nói: “Thật ra con đã có lựa chọn rồi, con nói với ta những điều này là muốn thuyết phục ta, đúng chứ?”

Lệ Hàn khẽ gật đầu.

Lệ Lăng nhìn Lệ Hàn: “Con phải biết lần này là chuyện liên quan đến sống chết của Lệ tộc”.

Lệ Hàn gật đầu: “Con biết, nhưng mà cha à, Lệ gia chúng ta cần một cơ hội, một cơ hội có thể thật sự thay đổi vận mệnh, trực giác nói cho con biết, đây chính là cơ hội của Lệ tộc, nếu bỏ qua cơ hội này, Lệ tộc sẽ không bao giờ quay lại thời kỳ đỉnh cao”.

Quay lại thời kỳ đỉnh cao!

Mục tiêu cuối cùng đời này của Lệ Hàn là làm cho Lệ tộc quay lại đỉnh cao, huy hoàng năm đó, mà sở dĩ gã gia nhập Ác Đạo Minh cũng là vì thế.

Trước kia gã nghĩ mình có thể dựa vào bản thân để làm mọi thứ, thế nhưng hiện thực lại rất tàn nhẫn.

Bây giờ tài nguyên trong vũ trụ khan hiếm, Lệ tộc không thể đạt đến nền văn minh cấp năm, cho dù liều mạng leo lên nhưng đến cuối họ lại nhận ra phía trước không có con đường dành cho Lệ tộc, nền văn minh Thiên Hành – nền văn minh cấp năm duy nhất hiện nay lại không thể giúp Lệ tộc. Trong tình huống này, Lệ tộc có muốn quay lại đỉnh cao năm đó gần như là chuyện không thể.

Lệ tộc cần có người kéo lên.

Thật ra không chỉ là Lệ tộc, tất cả những người cố gắng và phấn đấu vì điều này trên thế gian đều cần có người kéo lên.

Nhưng sao người ta có thể giúp ngươi không công được?

Cơ hội phải do bản thân tạo ra.

Lệ Lăng bỗng nói: “U thống lĩnh”.

Ông ta vừa dứt lời, một hư ảnh bỗng bước ra từ trong bóng tối ở góc tường cách đó không xa.

Lệ Lăng nói: “Bắt đầu từ giờ, ngươi và người của ngươi nghe theo lời cậu chủ dặn dò, không được làm trái lệnh”.

U thống lĩnh hơi cúi người xuống.

Lệ Lăng nhìn Lệ Hàn: “Cha tin tưởng lựa chọn của con”.

Lệ Hàn trầm giọng nói: “Cha, con còn cần…”

Lệ Lăng bỗng xòe tay ra, một viên ngọc bội xuất hiện trong tay ông ta, ông ta đưa ngọc bội cho Lệ Hàn.

Nhìn ngọc bội trong tay, Lệ Hàn lại không nhận ngay vì gã biết đây có nghĩa là gì.

Lệ Lăng cười nói: “Cứ việc buông tay đi làm”.

Lệ Hàn nhận lấy ngọc bội, sau đó nói: “Cha, con không nắm chắc phần thắng”.

Lệ Lăng cười nói: “Nếu nắm chắc phần thắng, sao có thể đến lượt Lệ tộc ta? Năm đó sở dĩ tiên tổ tiên Lệ tộc có thể làm nên thành tựu lớn như vậy chẳng phải cũng nhờ vào đánh cược và liều mạng đó sao?”

Lệ Hàn gật đầu, cười nói: “Đúng thế”.

Nói rồi gã nhìn ngọc bội trong tay, sau đó nghiêm túc nói: “Diệp huynh có khó, sao ta có thể ngồi không nhìn được? Hắn là huynh đệ sinh tử của con”.

Lệ Lăng: “…”

Trọng Thiên thứ ba ở Đăng Thiên Vực.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3831


Khi Diệp Quân bước vào Trọng Thiên thứ ba, một đại điện vạn trượng xuất hiện trong tầm mắt hắn, đại điện này đứng sừng sững giữa không trung, mà ngoài đại điện này thì chẳng còn cái gì khác cả.

Có một bậc thềm bằng đá từ dưới đất nối thẳng đến lối chính vào đại điện như thể thang trời.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn tận cuối thang trời, xung quanh đại điện im lìm, chẳng có gì cả.

Diệp Quân thầm nói: “Lý tiền bối, cường giả Trọng Thiên này…”

Lý Toại Phong cười nói: “Cậu phải cẩn thận, lai lịch của người này không nhỏ, hơn nữa bản lĩnh không đoán được đâu…”

Diệp Quân gật đầu, dĩ nhiên hắn không dám xem thường cường giả trong này, cho dù là Thiên Khải hay Lý Toại Phong, thực lực đều rất đáng sợ.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn trên bậc thềm đá, một lúc sau hắn bỗng bật cười: “Cứ đánh trước rồi tính”.

Nói rồi hắn lao đến trước, một tia kiếm quang từ dưới đất bay lên chạy thẳng đến đại điện đó.

Ngay lúc Diệp Quân muốn xông lên đại điện đó, một tia sáng bỗng bay ra từ trong điện.

Vèo!

Kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân về lại mặt đất, vừa đáp xuống đất, mặt đất dưới chân sụp xuống.

Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, có một chiếc lá lơ lửng ở tận cuối bậc thềm.

Một chiếc lá.

Thấy thế Diệp Quân cảm thấy rất ngạc nhiên, vì vừa rồi hắn đã bị chiếc lá này đánh lùi.

Hơn nữa chiếc lá này còn làm vỡ kiếm ý của hắn.

Phải biết rằng kiếm ý của hắn đã được cải thiện rất nhiều trong trận chiến với Lý Toại Phong, ngay cả Lý Toại Phong cũng không thể dễ gì phá vỡ được kiếm ý của hắn, nhưng vào lúc này kiếm ý của hắn lại bị một chiếc lá nhỏ này nghiền nát.

Vẻ mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm trọng, cường giả trước mặt đã đáng sợ như vậy thì phía sau đó…

Diệp Quân không nghĩ nữa, hắn ngẩng đầu lên nhìn bậc thềm đó, ngay sau đó hắn ngự kiếm bay lên.

Gần như cùng một lúc, chiếc lá đó bỗng từ trên trời rơi xuống.

Diệp Quân tức giận gào lên, hai tay cầm kiếm chém mạnh về phía trước.

Vèo!

Thời không bị xé toạc.

Vụt!

Sau khi kiếm quang nổ tung, Diệp Quân lại từ trên trời rơi thẳng vào trong vực sâu bên dưới.

Nhưng sau đó một tia kiếm quang lao lên trời từ dưới vực sâu, sau đó chém mạnh vào chiếc lá đó.

Soạt!

Trời đất chấn động, nhưng chiếc lá đó vẫn bất động.

Thấy thế Diệp Quân cả kinh, lúc này chiếc lá đó bỗng dao động dữ dội, sức mạnh cực lớn lập tức đánh vào người Diệp Quân dọc theo ý kiếm.

Vù!

Diệp Quân liên tục lùi về sau cả ngàn trượng, vừa dừng lại ngực hắn nứt ra, máu chảy ra.

Lúc này chiếc lá đó bỗng biến mất.

Đồng tử Diệp Quân co lại, chém một nhát kiếm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3832


Nhất Giới Tuế Nguyệt!

Sau nhát kiếm này, trời đất trở lên mờ ảo, lúc chiếc lá đó đến trước mặt Diệp Quân đã biến thành chiếc lá khô, sau đó biến mất theo gió.

“Ủa?”

Lúc này một giọng nói tỏ vẻ ngạc nhiên vang lên từ trong điện, ngay sau đó một Nho giả xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Nho giả mặc một bộ áo bào tinh tươm, đầu đội buộc sợi dây, hai bên tóc mai điểm vài sợi bạc, tuy tuổi đã cao nhưng lại rất có tinh thần, khí phách siêu phàm.

Nho giả nhìn Diệp Quân, hơi ngạc nhiên: “Đạo thời gian Tuế Nguyệt… Ngươi còn trẻ thế mà sao có thể có được Đại Đạo này?”

Diệp Quân bình tĩnh lại, sau đó chắp tay nói: “Vãn bối chào tiền bối”.

Nho giả nhìn Diệp Quân đánh giá, sau đó nói: “Có thể giải thích cho ta không?”

Diệp Quân nói: “Giảm bớt thời không Tuế Nguyệt”.

Nho giả lắc đầu: “Không thể nào, giảm bớt thời không Tuế Nguyệt, chỉ có thể có được sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt nhưng lại không thể có hiệu quả được như ngươi, một nhát kiếm có thể khiến thời gian trôi qua nhanh gấp một ngàn lần”.

Diệp Quân muốn nói lại thôi.

Nho giả mỉm cười nói: “Nếu ngươi không tiện nói thì không cần nói”.

Diệp Quân cười nói: “Không có gì không tiện cả, ta dẫn tiền bối đến một nơi, đến đó rồi tiền bối sẽ biết mọi thứ”.

Nói rồi hắn dẫn Nho giả đi vào Tiểu Tháp.

Sau khi vào Tiểu Tháp, ánh mắt Nho giả lóe lên tia ngạc nhiên, sau đó vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.

Người càng mạnh mới biết nghịch chuyển thời gian này nghịch thiên thế nào.

Vì họ không làm được.

Một lúc sau, Nho giả nhìn Diệp Quân, nghiêm túc hỏi: “Ngươi đến từ nền văn minh vũ trụ cấp năm à?”

Diệp Quân lắc đầu.

Nho giả khẽ nói: “Vậy thì là đằng sau ngươi có người đến từ nền văn minh vũ trụ cấp năm…”

Lúc này Lý Toại Phong bỗng xuất hiện, ông ta nhìn Nho giả cười nói: “Nho Uyên, chưa từng nghĩ chúng ta vẫn có thể gặp nhau”.

Nho Uyên hơi ngạc nhiên: “Ngươi…”

Lý Toại Phong nói: “Ta đã cởi được trói buộc đều nhờ Diệp công tử giúp đỡ”.

Nho Uyên quay sang nhìn Diệp Quân: “Ngươi có thể phá được ấn giam cầm Đại Đạo à?”

Diệp Quân gật đầu.

Nho Uyên tiếp lời: “Cái giá là gì?”

Diệp Quân nói: “Không có cái giá nào cả”.

Nho Uyên cười nói: “Ý ta là nếu ta nhờ Diệp công tử giúp đỡ thì ta cần phải làm gì?”

Diệp Quân không ngờ là chuyện này, lập tức cười nói: “Đi theo ta một trăm năm giống mấy người Lý tiền bối, trong một trăm năm này phải chiến đấu vì ta”.

Nho Uyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Đánh ai?”

Diệp Quân nói: “Ác Đạo Minh”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3833


Nho Uyên hơi ngạc nhiên: “Là chúng”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối cũng biết chúng hả?”

Nho Uyên khẽ gật đầu: “Ai không biết Ác Đạo Minh này chứ? Năm đó chúng vẫn luôn âm thầm thao túng Ác Đạo, nghịch chuyển thiện ác, tự xưng là người trật tự… Chàng trai, ta hơi tò mò tại sao ngươi lại đối đầu với chúng?”

Diệp Quân nói ngắn gọn một vài ân oán giữa mình và Ác Đạo Minh, tiện thể nhắc đến Chân tỷ.

Nghe Diệp Quân nói xong, Nho Uyên khẽ nói: “Trấn áp Vũ Trụ Kiếp trăm vạn lần, thực lực này thật đáng sợ”.

Lý Toại Phong cũng gật đầu: “Đúng thế”.

Khi hai người ở thời kỳ đỉnh cao cũng đều là cường giả mạnh nhất của một thời đại kỷ nguyên, trấn áp một ngàn Vũ Trụ Kiếp thì không thành vấn đề, nhưng nếu cứ liên tục trấn áp thì tuyệt đối không thể.

Vũ Trụ Kiếp, trấn áp một lần thì nó sẽ càng mạnh, cứ luôn trấn áp thì nó sẽ cứ mạnh, đến mức độ nhất định sẽ bị phản phệ.

Vị Chân Thần này trấn áp lâu như vậy mà vẫn không bị phản phệ, có thể thấy cô ta mạnh thế nào.

Nho Uyên nhìn Diệp Quân: “Nếu ngươi có thể cởi bỏ trói buộc giúp ta thật thì ta sẵn lòng giúp ngươi một trăm năm”.

Diệp Quân thầm mừng rỡ, vội nói: “Được”.

Nói rồi hắn dẫn Nho Uyên ra ngoài.

Vừa đi ra ngoài, không biết tù ấn Đại Đạo đó đã xuất hiện trên đỉnh đầu họ từ bao giờ, rõ ràng là vì Nho Uyên đi vào Tiểu Tháp, nhưng lại không biết tại sao không có động tĩnh gì.

Diệp Quân nhìn tù ấn Đại Đạo đó, vừa lấy kiếm Thanh Huyên ra, tù ấn Đại Đạo bỗng lay động cực mạnh, sau đó biến thành tia sáng biến mất ở tận cuối bầu trời.

Chạy rồi!

Thấy thế, vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Nho Uyên nhìn chằm chằm Diệp Quân, lẽ nào chàng trai này thông đồng với Đại Đạo này?

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, ông tự do rồi”.

Nho Uyên lập tức cúi người thật thấp: “Không có gì để báo đáp, nhưng có gì cứ dặn dò, không làm trái”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Tiền bối, bây giờ thực lực của ông chỉ có mấy phần thời kỳ đỉnh cao vậy?”

Nho Uyên nói: “Khoảng ba phần”.

Ba phần!

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối, mặc dù các ông chỉ có khoảng ba phần thực lực so với thời kỳ đỉnh cao nhưng tại sao thực lực của các ông lại mạnh hơn cảnh giới Khai Đạo nhiều thế?”

Nho Uyên cười nói: “Ta cũng không thể trả lời chính xác điều này được, chỉ có thể nói có liên quan đến tu luyện và trải nghiệm cá nhân, mấy thứ này đều ảnh hưởng đến sức chiến đấu”.

Diệp Quân cười nói: “Ta cứ tưởng trong cảnh giới Khai Đạo cũng có phân chia ranh giới”.

Nho Uyên lắc đầu: “Vậy thì không có, nhưng ngươi ở thời đại bên ngoài các ngươi thích phân chia thực lực cảnh giới Khai Đạo bằng Đăng Thiên Cửu Trọng, thật ra đây cũng không phải là không thể, cường giả càng lên cao thì dĩ nhiên thực lực cũng càng mạnh”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Mấy năm nay, tiền bối có từng gặp người nào cực kỳ cực kỳ mạnh chưa?”

Nho Uyên gật đầu: “Đã từng gặp, hơn nữa trong đó còn có người của Ác Đạo Minh”.

Diệp Quân: “…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom