Cập nhật mới

Dịch Hậu Duệ Kiếm Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3834


Nho Uyên nói: “Ngươi vẫn muốn đi lên nữa à?”

Diệp Quân gật đầu.

Nho Uyên lại lắc đầu: “Người ở Trọng Thiên thứ tư không dễ nói chuyện, mặc dù thực lực của ngươi cũng khá nhưng so với ông ta thì còn kém xa lắm, muốn lên nữa e là lo đến tính mạng đến”.

Diệp Quân: “Nếu ta cởi bỏ trói buộc giúp ông ta thì sao?”

Nho Uyên lại lắc đầu: “Không được”.

Diệp Quân cảm thấy khó hiểu.

Nho Uyên giải thích: “Bọn ta muốn ra ngoài nhưng Trọng Thiên thứ tư lại khác, ông ta tự mình giam cầm ở đây nên ngươi muốn cứu ông ta ra cũng không được”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tự mình giam cầm ở đây?”

Nho Uyên gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”

Nho Uyên lắc đầu: “Chuyện này thì ta không biết, vì lúc ta đến, ông ta đã ở đây rồi, hơn nữa người này không thích giao tiếp với người khác, cho nên mặc dù bọn ta là hàng xóm nhưng cũng chưa từng tiếp xúc với ông ta, ngược lại, Lý kiếm tu là một người khá dễ tính”.

Diệp Quân im lặng một hồi rồi nói: “Ta có thể bỏ qua Trọng Thiên thứ tư để đến Trọng Thiên thứ năm không?”

Nho Uyên lại lắc đầu: “Không được, quy tắc nơi này là đi lên từng cấp, hơn nữa, về sau ngươi làm việc gì cũng nên cẩn thận một chút, Tiểu Tháp trên người ngươi là bảo vật bậc nhất trong thiên hạ, nếu để vài người có ý đồ xấu nhìn thấy, e là sẽ chuốc lấy tai họa cho mình”.

Diệp Quân gật đầu: “Vãn bối hiểu rồi”.

Hắn để Nho Uyên đi vào Tiểu Tháp, dĩ nhiên vẫn rất tự tin, dù sao bây giờ trong tháp nhiều người như vậy, hơn nữa thực lực đều rất mạnh.

Hắn sẽ không dễ dàng tin người khác, trừ khi hắn có thực lực giế t chết đối phương.

Diệp Quân không suy nghĩ nữa, sau đó nói: “Tiền bối, mong được chỉ dạy”.

Nếu tạm thời không thể đến Trọng Thiên thứ tư thì trước tiên cứ tập luyện với tiền bối Nho Uyên, trước đó đánh chưa đã tay.

Nho Uyên cười nói: “Ngươi cần ta ra tay tàn nhẫn chút hay là đến lúc thì dừng?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ra tay tàn nhẫn chút”.

Nho Uyên gật đầu: “Được, vậy chúng ta bắt đầu nhé?”

Diệp Quân vừa định gật đầu thì lúc này Nho Uyên đã tung ra một quyền.

Bụp!

Diệp Quân không kịp chuẩn bị bị một quyền này đánh cho lùi về sau cả ngàn trượng, vừa dừng lại thì nôn ra một ngụm máu, nội tạng cực kỳ khó chịu như như bị áp bức.

Diệp Quân lau máu ở khóe môi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Nho Uyên: “Tiền bối, ông đánh lén”.

Nho Uyên chính trực nói: “Người tri thức sao có thể xem là đánh lén được? Đây gọi là quân cơ không hề dối trá”.

Diệp Quân chết lặng.

Vẫn là người tri thức biết cách nói chuyện đấy.

Diệp Quân lại biến thành tia kiếm quang rồi biến mất khỏi đó, Nho Uyên ở đằng xa bỗng chỉ về phía trước, sau đó một giọt mực hiện lên đầu ngón tay ông ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3835


Lúc này, kiếm của Diệp Quân vừa mới đâm vào giọt mực này, ý kiếm rung lên, sau đó cả thanh ý kiếm rung lên dữ dội, sau đó trực tiếp nổ tung.

Nho Uyên vừa định ra tay thì một thanh kiếm bỗng xuất hiện phía sau ông ta.

Ánh mắt Nho Uyên lóe lên tia ngạc nhiên, xoay người giơ ngón tay lên, thế nhưng ngay khi ông ta xoay người, lại có một thanh kiếm lặng lẽ xuất hiện sau gáy ông ta.

Nho Uyên cực kỳ kinh ngạc, tay phải siết chặt.

Rầm!

Một chính khí hạo nhiên lao ra từ trong người ông ta, nhưng ngay sau đó vô số kiếm quang nhấn chìm khu vực chỗ ông ta, cùng lúc đó Diệp Quân bỗng nhảy lên, chém mạnh một nhát kiếm.

Vèo!

Chính khí hạo nhiên đó nổ tung, Nho Uyên liên tục lùi về sau cả trăm trượng.

Sau khi dừng lại, Nho Uyên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Kiếm kỹ này khá đấy, suýt nữa chạm đến đạo của ngươi, lần nữa nào”.

Nói rồi ông ta bỗng tiến lên trước, biến mất khỏi đó.

Diệp Quân nhếch môi, ý chí chiến đấu hừng hực lao ra.



Trong quán rượu ở phố Đạo.

Chiêu Võ Đạo Đế ngồi tựa vào cửa sổ, một bình rượu và một cốc rượu được đặt trước mặt.

Phía sau ông ta là chín kiếm tu và một ông lão đồ đen.

Chiêu Võ Đạo Đế nhìn Cửu Trọng Thiên ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: “Diệp Quân đó vẫn còn đang tu luyện à?”

Ông lão đồ đen gật đầu: “Đúng thế”.

Chiêu Võ Đạo Đế bưng cốc rượu lên nhấp một ngụm, sau đó nói: “Có thể tra ra được tung tích của cha hắn không?”

Ông lão lắc đầu: “Không, hôm nay người này từng xuất hiện một lần, nhưng sau đó lại không biết tại sao đột nhiên biến mất, chắc là không muốn đối đầu trực diện với Ác Đạo Minh”.

Chiêu Võ Đạo Đế khẽ cười nói: “Không cần tra tiếp nữa đâu”.

Ông lão ngờ vực: “Tại sao?”

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Đánh con trai thì chắc chắn ông ta sẽ xuất hiện…”

Nói xong, ông ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Hy vọng ông ta thật sự là cường giả trên cảnh giới Khai Đạo, nếu không thì chán lắm. Dù sao giết kẻ yếu cũng không có cảm giác vui vẻ gì, nhưng nếu tự tay đánh chết ông ta trước mặt con trai thì càng thú vị, ha ha…”

Chín kiếm tu kia lặng lẽ đứng sau lưng Chiêu Võ Đạo Đế, không lên tiếng.

Ông lão áo đen cung kính dâng một chén rượu cho Chiêu Võ Đạo Đế, sau đó cung kính nói: “Đạo Đế, cho dù là tên Diệp Quân kia hay cha hắn, cả vị nữ kiếm tiên váy trắng phía sau lưng hắn đi chăng nữa thì đều không đáng để Đạo Đế ra tay, chỉ cần Đạo Đế ra lệnh một tiếng, ta sẽ lấy đầu của bọn chúng cho Đạo Đế”.

Chiêu Võ Đạo Đế một hơi uống cạn chén rượu, sau đó cười nói: “Tiên Lão, khinh địch không phải là một thói quen tốt, cần phải biết rằng từ cổ chí kim không biết đã có bao nhiêu người chết vì tính tự cao và khinh địch của mình rồi, bài học xương máu vẫn còn ngay trước mắt!”

Vẻ mặt Tiên Lão không thay đổi: “Bọn họ ngay cả tư cách khiến chúng ta khinh địch cũng không có”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3836


Chiêu Võ Đạo Đế cười ha hả: “Đã qua nhiều năm như vậy rồi, ngươi vẫn ngông cuồng như vậy, nhưng mà ta thích”.

Tiên Lão hành lễ, cung kính, khiêm tốn.

Ông ta chỉ cung kính và khiêm tốn với người trước mặt.

Đúng lúc này, một ảo ảnh đột nhiên xuất hiện trong quán rượu, ảo ảnh hành lễ thật sâu: “Đạo Đế, Bát Phật Mật Tàng đã đến, có tiếp kiến không?”

Chiêu Võ Đạo Đế bình tĩnh nói: “Truyền”.

Ảo ảnh yên lặng lui ra.

Sau đó, tám tên hòa thượng chậm rãi đi vào, tám tên hòa thượng này đều mặc áo cà sa màu đen, đầu đội mũ tăng nhân, trong tay cầm phật châu xương trắng, miệng niệm kinh văn cổ xưa không rõ tên.

Tên hòa thượng dẫn đầu tay trái nắm một cái đầu lâu, tay phải cầm một cái chùy bạch cốt, cứ đi hai bước là gõ một gõ.

Đến khi đi tới trước mặt Chiêu Võ Đạo Đế, tám tên hòa thượng mới đồng loạt dừng lại, sau đó hành lễ thật sâu với Chiêu Võ Đạo Đế: “Bái kiến Đạo Đế”.

Chiêu Võ Đạo Đế cười, nói: “Ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ không đến”.

Hòa thượng cầm đầu hơi hành lễ: “Năm đó sở dĩ chùa Ám Phật của ta có thể vượt qua Hỏa Kiếp đều nhờ Đạo Đế, hôm nay Đạo Đế có việc cần, sao chùa Ám Phật ta có thể không đến được chứ?”

Chiêu Võ Đạo Đế đánh giá hòa thượng đứng đầu, ông ta cười nói: “Ám Tăng, chúc mừng ngươi đã đạt đến cảnh giới Khai Đạo”.

Ám Tăng hành lễ, cung kính nói: “Cũng nhờ vào chỉ điểm ngày đó của Đạo Đế”.

Chiêu Võ Đạo Đế mỉm cười, nói: “Lần này mời các ngươi đến là muốn để các ngươi chứng kiến thời khắc huy hoàng nhất của ta”.

Dường như nghĩ đến gì đó, con ngươi của Ám Tăng đột nhiên co rút, ông ta hành lễ, nghẹn ngào: “Đây là may mắn ba đời của tiểu tăng”.

Chiêu Võ Đạo Đế cười ha ha, cầm chén uống một hơi cạn sạch.

Tiên Lão đứng bên cạnh nhanh chóng rót rượu.

Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp đ ẫy đà đi vào quán rượu, người đến chính là Thiên Võ Tân, khi cô ta nhìn thấy trong phòng có thêm tám cường giả cảnh giới Khai đạo, đôi mắt bỗng nhiên co rút, trong lòng gợn sóng như thủy triều.

Thật kinh khủng!

Người phụ nữ xinh đẹp đè nén sự chấn động trong lòng, giả vờ bình tĩnh, chậm rãi đi đến bên cạnh Chiêu Võ Đạo Đế, sau đó cúi người hành lễ: “Đạo Đế! Lệ tộc, tộc Vu Mã và cả tộc Thiên Võ của ta đều đã đồng ý đến trợ giúp, còn tộc Tức Mặc vẫn chưa cho ta câu trả lời rõ ràng. Những tộc khác thì ta chưa từng giao thiệp nên không liên hệ được”.

Chiêu Võ Đạo Đế cười, nói: “Phải sửa cho đúng, không phải muốn các ngươi đến trợ giúp, mà là muốn các ngươi đến chứng kiến lịch sử”.

Người phụ nữ đ ẫy đà ngẩn ngơ, không hiểu rõ ý của ông ta, nhưng cô ta bỗng như thông suốt gì đó, ánh mắt lập tức trở nên châm chọc, sau đó cúi đầu hành lễ, thầm vui mừng như điên.

Sắp chiếm hời rồi!

Mẹ ơi!

Món hời rồi!

Tộc Thiên Võ sắp bước lên tầm cao mới!

Tiên Lão đứng bên cạnh đột nhiên nói: “Đạo Đế, khi nào ra tay?”

Chiêu Võ Đạo Đế mỉm cười: “Không vội, Tây Thánh Minh Quân và một vài bạn cũ còn chưa đến”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3837


Tiên Lão quay đầu nhìn thoáng qua bia đá Đăng Thiên đang đứng sừng sững giữa trời đất: “Diệp Quân kia còn đang tu luyện…”

Chiêu Võ Đại Đế cười nói: “Cứ để hắn vùng vẫy, chẳng qua chỉ là một tên hề mà thôi”.



Trọng Thiên thứ ba trong Tiểu Tháp đã qua năm năm.

Năm năm này, mỗi ngày Diệp Quân không ngừng chiến đấu với Nho Uyên và Lý Toại Phong, lực chiến đấu liên tục tăng lên.

Uy lực mấy kiếm kỹ của hắn tăng hơn trước rất nhiều.

Hiện giờ hắn dốc hết sức lực, sử dụng kiếm Thanh Huyên, có thể dùng kiếm chém năm mươi vạn năm Tuế Nguyệt, cho dù không dùng kiếm Thanh Huyên, một nhát kiếm của hắn cũng có thể chém mười vạn năm Tuế Nguyệt.

Có thể nói, dưới cảnh giới Khai Đạo, hắn là vô địch.

Cho dù cường giả cảnh giới Khai Đạo bình thường cũng không chịu nổi kiếm kỹ này của hắn, bởi vì bây giờ hắn có thể tùy ý thi triển được mười nhát kiếm… Nếu dung hợp với Ngao Thiên Thiên thì còn nhiều hơn nữa, uy lực cũng lớn hơn.

Cho dù là Nho Uyên và Lý Toại Phong cũng vô cùng kiêng kỵ Nhất Giới Tuế Nguyệt này của hắn.

Ngoại trừ Nhất Giới Tuế Nguyệt thì Diên Trì Nhất Kiếm, thời không Tuế Nguyệt và thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm của Diệp Quân đều tiến bộ rất lớn.

Đặc biệt là Diên Trì Nhất Kiếm, tốc độ nhanh hơn, sức mạnh lớn hơn, xuất quỷ nhập thần, cho dù là Lý Toại Phong và Nho Uyên cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản.

Nếu như Diệp Quân dùng kiếm Thanh Huyên thì hai người kia phải tạm tránh nguy hiểm, kéo xa khoảng cách.

Phía chân trời, Nho Uyên đang đối diện với Diệp Quân, thời không xung quanh hơi rung chuyển.

Nho Uyên đột nhiên nói: “Ngươi đang hạ thấp cảnh giới của mình sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Nho Uyên hơi tò mò: “Vì sao phải hạ thấp cảnh giới của bản thân?”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Nước đầy sẽ tự tràn”.

Nho Uyên giật mình, nói tiếp: “Có khả năng”.

Ánh mắt ông ta có thêm sự tán thưởng, người trẻ tuổi trước mặt này không kiêu ngạo không nóng nảy, càng không tham lam, tâm tính này thật sự rất hiếm có.

Diệp Quân đột nhiên thu hồi ý kiếm trong tay, sau đó cúi người hành lễ với Nho Uyên, chân thành nói: “Trong khoảng thời gian này, đa tạ tiền bối đã cùng luyện tập và chỉ điểm”.

Khoảng thời gian này nếu không nhờ hai người họ chỉ điểm tận tình, hắn sẽ không thể nào tiến bộ nhanh như vậy được.

Nho Uyên cười nói: “Không cần như thế, ngươi có ơn với ta và Toại Phong, chúng ta dạy ngươi cũng như dạy cho chúng ta, thật sự nhỏ bé không đáng kể, ngươi khách sáo như vậy, ngược tại làm ta hơi xấu hổ”.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó mở lòng bàn tay ra, một quả Đạo Linh bay đến trước mặt Nho Uyên: “Tiền bối, vật này sẽ giúp ông nhanh chóng hồi phục”.

Nói xong, hắn lại lấy hai tinh thể Vĩnh Hằng ra đưa cho Nho Uyên.

Lúc này, Nho Uyên không từ chối nữa, bởi vì tiếp theo đây có lẽ Diệp Quân sẽ có một cuộc chiến ác liệt với Ác Đạo Minh, ông ta phải nhanh chóng hồi phục tu vi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3838


Đúng lúc này, truyền âm phù trong nhẫn không gian của Diệp Quân đột nhiên rung động.

Có người liên hệ!

Diệp Quân từ biệt Nho Uyên, rời khỏi Tiểu Tháp.

Sau khi Diệp Quân rời đi, Lý Toại Phong đột nhiên xuất hiện bên cạnh Nho Uyên, ông ta nói nhỏ: “Tên nhóc này không chỉ có thiên phú và khả năng lĩnh ngộ vô cùng cao, mà còn cực kỳ cố gắng và liều mạng, thật sự là một mầm non tốt, đáng tiếc, hắn đã có đạo của riêng mình, nếu không…”

Nho Uyên mỉm cười, nói: “Quả thật là một mầm non tốt, hơn nữa hắn còn thích đọc sách”.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Quân không chỉ tu luyện đối chiến với ông ta, mà còn thỉnh giáo nhiều về học vấn, đặc biệt là đạo trị quốc và cách cai trị chúng sinh.

So sánh với việc tu luyện với Diệp Quân thì ông ta càng thích thảo luận học vấn với Diệp Quân hơn.

Lý Toại Phong đột nhiên nói nhỏ: “Ta từng gặp vị Tam điện chủ kia…”

Nói đến đây, vẻ mặt ông ta trở nên nghiêm trọng hơn.

Nho Uyên yên lặng một lát, bỗng cười nói: “Quan tâm nhiều như vậy làm gì? Chịu ơn một giọt, báo ơn một dòng, ta với ngươi làm hết sức là được rồi”, Lý Toại Phong cười nói: “Cũng đúng”.



Ngoài Tiểu Tháp.

Diệp Quân vừa đến đã gặp Tức Mặc Lan, vẻ mặt Tức Mặc Lan căng thẳng, nói: “Có một tin cực kỳ xấu…”

Cô ta tóm tắt nói lại một lần chuyện của tộc Thiên Võ và Tứ điện chủ.

Sau khi nghe Tức Mặc Lan nói xong, Diệp Quân cau mày: “Tứ Điện Ác Đạo à?”

Tức Mặc Lan gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân gật đầu, yên lặng suy nghĩ.

Tức Mặc Lan lại nói: “Có thể ngươi không biết sự lợi hại của Chiêu Võ Đạo Đế này, người này từng là người đứng đầu vũ trụ Chiêu Võ, được xưng là vô địch trong vũ trụ, nói về thực lực, năm đó đã trên cảnh giới Khai Đạo, tuy rằng hiện giờ dáng vẻ vẫn là thiếu niên, không rõ cảnh giới, nhưng chắc chắn không yếu. Hơn nữa, năm đó ông ta còn có một vài người đi theo, người của ta điều tra được gần đây liên tục có cường giả đi vào phố Đạo, gặp mặt với nhau. Kẻ này có thực lực mạnh mẽ, người của ta không dám vào phố Đạo, chỉ có thể điều tra phía ngoài. Vì thế, không có cách nào điều tra được bây giờ bên cạnh ông ta có bao nhiêu cường giả…”

Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân, tiếp tục nói: “Ngươi phải tính toán sớm đi”.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Vì sao Lan cô nương chọn ta mà lại không chọn vị Đại Đế kia?”

Ngoài mặt Tức Mặc Lan làm ra vẻ rất ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, bởi vì cô ta đoán được người đàn ông trước mặt chắc chắn sẽ hỏi chuyện này, vì thế cô ta lập tức trả lời: “Ta và Diệp công tử là bạn”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Tức Mặc Lan: “Vì điều này sao?”

Tức Mặc Lan cười thản nhiên: “Nếu không thì sao?”

Diệp Quân mỉm cười, nói: “Cảm ơn cô nương đã xem ta là bạn”.

Bỗng nhiên Tức Mặc Lan hơi cúi đầu xuống, vẻ mặt u ám.

Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”

Tức Mặc Lan chỉ lắc đầu, không nói gì.

Diệp Quân hỏi thêm một câu, Tức Mặc Lan do dự một lát mới trả lời: “Vì giúp đỡ Diệp công tử, ta đã trộm ngọc của tổ tiên gia tộc ta, trong vật đó có chứa đựng một tia hồn phách của tổ tiên nhà họ Tức Mặc, đó là con cờ cuối cùng của nhà Tức Mặc, ta trộm vật này đã là tội nhân của cả gia tộc…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3839


Nói đến đây, vẻ mặt cô ta trở nên buồn bã, sắc mặt tái nhợt, trông rất đáng thương.

Diệp Quân thở dài: “Tức Mặc cô nương, ta có tài đức gì xứng đáng để cô đối xử như thế? Ta… không có gì để báo đáp!”

Tức Mặc khẽ lắc đầu: “Ta không cần ngươi báo đáp, ta đến giúp đỡ ngươi bởi vì xem ngươi là bạn bè, không có ý gì khác, ngươi… ngươi chớ nên nghĩ nhiều”.

Diệp Quân muốn nói tiếp, Tức Mặc Lan đã lên tiếng: “Ngươi phải chuẩn bị trước đi, không lâu nữa đâu, bọn họ chắc chắn sẽ ra tay…

Nói xong, cô ta nhìn Diệp Quân, trong mắt chứa đựng nhiều loại cảm xúc, giống như lo lắng, giống như âm thầm bộc lộ tình cảm, và cũng như oán giận…

Cô ta không nói gì nữa, xoay người đi thẳng.

Cô ta hiểu rõ cách đối xử với đàn ông, phải lúc gần lúc xa, không thể quá mức, nếu không chỉ nhận được phản ứng trái ngược.

Sau khi Tức Mặc Lan rời đi, Diệp Quân cười khẽ.

Tiếu Tháp bỗng nhiên hỏi: “Có phải ngươi không tin người phụ nữ này lắm không?”

Diệp Quân bĩnh tĩnh nói: “Sao lại nói vậy?”

Tiếp Tháp nói: “Trực giác”.

Diệp Quân gật đầu: “Là không tin”.

Tiểu Tháp nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”

Diệp Quân nói: “Thứ nhất, ta đã xem rất nhiều sách”.

Tiểu Tháp không hiểu: “Ta cũng đọc rất nhiều sách, nhưng ta đâu có nhìn ra cái gì”.

Diệp Quân nói tiếp: “Thứ hai, ta có rất nhiều phụ nữ”.

Tiểu Tháp yên lặng nữa ngày: “Mẹ kiếp”.

Nó không có phụ nữ.

Sở dĩ Diệp Quân không tin tưởng Tức Mặc Lan chủ yếu là vì đối phương quá nhiệt tình.

Vì hắn chỉ tiếp xúc với đối phương một hai lần, thế nhưng đối phương lại thể hiện có sự yêu thích với mình.

Diệp Quân nghĩ đây là điều vô nghĩa.

Hắn không nghĩ mình có sức hấp dẫn lớn đến thế, có thể khiến một người phụ nữ yêu mình trong thời gian ngắn, càng không nghĩ đối phó với cô ta về mặt tình cảm.

Sở dĩ hắn không vạch trần đối phương là vì hắn nghĩ chuyện này không cần làm lớn đến đó.

Đối phương đứng về phía mình không phải là vì tình, tất nhiên là vì lợi ích, nếu đã là vì lợi ích, nói dễ nghe một chút tức là hai bên thành đồng minh với nhau, thân thiện hợp tác với nhau, nói khó nghe một chút là lợi dụng lẫn nhau để có được những gì họ cần.

Dĩ nhiên cuối cùng lợi dụng lẫn nhau hay là đồng minh phụ thuộc vào đối phương.

Diệp Quân không suy nghĩ nữa, hắn quay đầu lại nhìn về phía phố Đạo, sau đó xoay người đi về phía bậc thềm đá.

Đến Trọng Thiên thứ tư.

Mặc dù người ở Trọng Thiên thứ tư hơi khó nhằn nhưng hắn vẫn muốn tranh thủ thời gian, nếu có thể được đối phương giúp thì hắn sẽ có thêm phần thắng.

Phải tìm thêm vài người giúp nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3840


Diệp Quân vừa bước Trọng Thiên thứ tư, một giọng nói vang lên trong đầu hắn: “Diệp công tử”.

Diệp Quân sửng sốt: “Lệ Hàn?”

Hắn vừa dứt lời, một hư ảnh xuất hiện trước mặt hắn.

Người đến chính là Lệ Hàn.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, sao tên này lại đến đây? Hắn vừa định hỏi thì Lệ Hàn bỗng nói: “Không tiện nói chuyện ở đây, chúng ta vào tháp đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nói rồi hắn dẫn Lệ Hàn vào Tiểu Tháp.

Sau khi vào Tiểu Tháp, Lệ Hàn trầm giọng nói: “Ngươi đã biết rồi chứ?”

Diệp Quân: “Ý ngươi là chuyện Đạo Đế đó đến giết ta à?”

Lệ Hàn gật đầu.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta vừa mới biết”.

Lệ Hàn trầm giọng nói: “Có lẽ ngươi không biết rõ về Đạo Đế này, người này là nhân vật vô địch ở thời đại Chiêu Võ, cũng là cường giả đạt đến trên cảnh giới Khai Đạo duy nhất của thời đại Chiêu Võ. Hơn nữa, ta nhận được tin lần này ông ta không đến một mình, mà còn gọi thêm một vài cường giả bí ẩn, mấy người này đều có thân phận, ngay cả ta cũng không thể tra được”.

Diệp Quân cười nói: “Lệ Hàn, hình như ngươi cũng là người của Ác Đạo Điện”.

Lệ Hàn nhíu mày: “Sao ngươi lại như thế chứ? Ta xem ngươi là huynh đệ sống chết có nhau mà ngươi lại nói với ta như vậy, đúng là chẳng thú vị”.

Diệp Quân cảm thấy cạn lời, mẹ nó chứ, ta và ngươi trở thành huynh đệ sống chết có nhau từ bao giờ?

Lệ Hàn bỗng nói: “Ngươi định thế nào?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Đi một bước, xem tình hình một bước”.

Lệ Hàn nhíu mày: “Chỉ thế thôi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Lệ Hàn cảm thấy cạn lời.

Diệp Quân cười nói: “Lệ Hàn, lần này ngươi đến tìm ta là để cùng sống cùng chết với ta sao?”

Lệ Hàn gật đầu: “Xem như là thế”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Tại sao?”

Lệ Hàn nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Vì ta nghĩ Diệp công tử sẽ thắng”.

Diệp Quân sửng sốt rồi nói: “Chỉ thế à?”

Lệ Hàn gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nhìn Lệ Hàn, không nói gì.

Lệ Hàn cười nói: “Mặc dù Lệ tộc ta không còn như trước nhưng vẫn có vài cường giả cảnh giới Khai Đạo, hơn nữa hệ thống tình báo của Lệ tộc ta cũng khá tốt, ta tin có thể giúp được Diệp công tử”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Lệ Hàn, ngươi phải biết kẻ thù của ta là Ác Đạo Minh”.

Lệ Hàn gật đầu: “Ta biết mà”.

Diệp Quân im lặng một lúc rồi cười nói: “Chào mừng ngươi gia nhập”.

Lệ Hàn gật đầu, sau đó nói: “Ta đi nghe ngóng tin tức cho ngươi, xem thử Tứ điện chủ đó gọi mấy cường giả nào đến, sau đó đưa ra biện pháp với ngươi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3841


Nói rồi gã xoay người rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước gã bỗng dừng lại, nói: “Diệp công tử, ta thật lòng đến giúp ngươi đấy”.

Nói rồi gã biến mất khỏi đó.

Diệp Quân lặng thinh đứng đó.

Tứ điện chủ!

Trên cảnh giới Khai Đạo.

Diệp Quân lắc đầu, không suy nghĩ nữa, đi về phía xa.

Không lâu sau, hắn đến trước một đại điện, cả đại điện này toàn là màu đen hệt như một cái lồ ng giam, xung quanh toát ra khí tức kỳ lạ như địa ngục.

Không chỉ thế, khi Diệp Quân đến gần khu vực này, ánh sáng trong khu vực này bỗng mờ đi, xung quanh có một luồng gió u ám, lạnh thấu xương. Ngoài ra, Diệp Quân còn phát hiện phía trên đại điện có một đám mây đen kỳ dị, có ngọn lửa lơ lửng trong đám mây đen, thỉnh thoảng có thể nghe thấy vài tiếng hét thảm thiết vang lên từ bên trong, thanh âm thật sự vô cùng đau đớn phảng phất bị lột da, lăng trì.

Diệp Quân nhíu mày, thầm nói: “Tiền bối Nho Uyên, rốt cuộc vị này có lai lịch thế nào vậy?”

Nho Uyên nói: “Ta cũng không biết, vì trước khi ta đến đây, ông ta đã ở đây rồi. Hơn nữa ông ta không thích tiếp xúc với người khác nên ta cũng không biết về ông ta”.

Nói đến đây, ông ta dừng một chút, sau đó lại nói: “Ngươi đừng đến gần đại điện đó, thực lực của người này cực kỳ đáng sợ, mặc dù bây giờ thực lực của ngươi tốt hơn trước rất nhiều nhưng chưa thể so được với ông ta”.

Diệp Quân gật đầu, đang định nói gì thì lúc này một khí tức đáng sợ đánh ập xuống từ trên trời.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy bầu trời như sôi trào, sau đó một người đàn ông to lớn thô kệch lao về phía đại điện tối đen đó như một viên đạn pháo.

“Cút!”

Lúc này giọng nói tức giận vang lên trong đại điện màu đen đó, sau đó năng lượng sóng âm vô hình thoáng chốc lan tràn ra.

Bụp!

Người đàn ông thô kệch kia bị văng ra xa cả mấy mươi vạn trượng, vừa dừng lại cả người ông ta và cả linh hồn biến mất như một tờ giấy bị đốt cháy.

Thần hồn tiêu tán!

Khi Diệp Quân nhìn thấy sóng âm đáng sợ kia, sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng phóng ra kiếm ý vô địch chặn ở phía trước, đồng thời vội lui về phía sau.

Khi sóng âm đó đánh vào trên kiếm ý của Diệp Quân, kiếm ý vô địch của hắn lập tức bị phá vỡ.

Đồng tử Diệp Quân co lại, vội nói: “Thiên Thiên”.

Rầm!

Khí tức Diệp Quân lập tức tăng lên, đồng thời hắn rút kiếm chém đến trước một nhát.

Kiếm ý lao ra như thủy triều.

Vèo!

Kiếm quang vụn vỡ, Diệp Quân bị chấn động văng ra xa, sóng âm đó thế mà vẫn chưa biến mất, Diệp Quân cảm thấy kinh ngạc, lấy kiếm Thanh Huyên vung ra một nhát.

Sóng âm vừa đến trước mặt hắn lại lặng lẽ biến mất.

Nhất Giới Tuế Nguyệt!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3842


Thấy sóng âm đó biến mất, Diệp Quân thở phào, hắn ngẩng đầu lên nhìn đại điện màu đen ở đằng xa đó, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.

Sóng âm đó mạnh quá.

Nếu không nhờ Nhất Giới Tuế Nguyệt và kiếm Thanh Huyên thì với cơ thể hiện tại của hắn có lẽ không thể chịu được, e là thần hồn đã tan nát.

Hơn nữa hình như đối phương vẫn chỉ đánh một đòn tùy ý, nếu đánh hết sức còn đáng sợ thế nào nữa?

Ngay khi còn đang chìm trong cảm giác kinh ngạc, Diệp Quân bỗng xoay người nhìn sang, chỉ thấy lúc này người đàn ông đó đã biến thành tro tàn.

Diệp Quân lặng thinh.

Một cường giả cảnh giới Khai Đạo cứ thế biến mất.

Lúc này hắn mới nhận ra Đăng Thiên Vực này đáng sợ đến thế nào.

Ở đây cho dù là cường giả cảnh giới Khai Đạo thì cũng có thể nói chết là chết.

“Ơ?”

Ngay lúc này, một giọng nói vang lên, Diệp Quân xoay người nhìn sang, cách đó không xa có một cô gái, cô ta mặc một bộ đồ màu đỏ, lưng đeo kiếm.

Nhìn thấy người đến, sắc mặt Diệp Quân đanh lại.

Người đến chính là Cơ Tiểu Kiếm.

Cơ Tiểu Kiếm nhìn Diệp Quân: “Là…”

Cô ta vừa dứt lời, một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta, đâm vào chính diện cô ta.

Diên Trì Nhất Kiếm!

Trực tiếp g iết chết.

Cơ Tiểu Kiếm phản ứng cũng không chậm, ngay khi thanh kiếm xuất hiện, cô ta lập tức rút thanh kiếm sau lưng đánh trả.

Vù!

Thanh ý kiếm đó bị văng ra xa, gần như cùng một lúc Cơ Tiểu Kiếm cầm kiếm vung mạnh một đường.

Vèo!

Một thanh ý kiếm không biết xuất hiện ở phía sau cô ta lúc nào bị chấn động văng ra xa.

Lúc này, phía sau cô ta vang lên âm thành phá tan không khí, khi cô ta xoay người lại, Diệp Quân đã xuất hiện ở trước mặt cô ta, đồng thời một tia kiếm quang sáng chói chém mạnh về phía cô ta.

Cơ Tiểu Kiếm cầm kiếm vung lên một đường.

Soạt!

Diệp Quân lập tức văng ra xa, nhưng Khoát Kiếm trong tay Cơ Tiểu Kiếm nổ tung.

Vì Diệp Quân đang dùng kiếm Thanh Huyên.

Thấy Khoát Kiếm nổ tung, Cơ Tiểu Kiếm sửng sốt, ngay sau đó đôi mắt cô ta hiện lên vẻ hung ác, một tay đè chặt phía trước.

Ầm!

Kiếm vực xuất hiện.

Kiếm vực vừa xuất hiện, một thanh kiếm đã bổ xuống sau gáy cô ta, nếu kiếm vực này xuất hiện chậm một chút, thanh kiếm kia đã giế t chết cô ta rồi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3843


Cơ Tiểu Kiếm hét lên một tiếng, chân phải giẫm mạnh xuống đất, vô số kiếm quang bỗng lao từ dưới đất lên.

Rầm!

Xung quanh Cơ Tiểu Kiếm trở thành một vùng kiếm hải, ý kiếm xung quanh Diệp QUân bị chấn động mà phá vỡ.

Diệp Quân đang định đánh trả, đột nhiên có một tia kiếm quang xé tan kiếm hải đó lao đến trước mặt hắn.

Diệp Quân rút kiếm chém một nhát.

Vèo!

Kiếm quang đó bị nổ tung.

Bây giờ trong tay hắn là kiếm Thanh Huyên.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, kiếm hải cách đó không xa đang tan biến, Cơ Tiểu Kiếm bước ra, trong tay cô ta có thêm một thanh ý kiếm được ngưng tụ từ kiếm ý.

Sau khi bước ra, Cơ Tiểu Kiếm nhìn Diệp Quân, sau đó lấy một cây mía ra cắn một miếng, nói: “Chậc chậc, trong thời gian ngắn mà thực lực của ngươi đã tiến bộ nhiều như vậy, thật là lợi hại”.

Diệp Quân không nhiều lời, tay cầm kiếm Thanh Huyên chém mạnh một nhát.

Nhất Giới Tuế Nguyệt.

Cơ Tiểu Kiếm ở phía xa bỗng nhíu mày, ngay sau đó cô ta như cảm nhận được gì lập tức biến sắc, ngạc nhiên nói: “Tuổi thọ”.

Nhát kiếm đó của Diệp Quân chém đứt mấy mười vạn năm tuổi thọ của cô ta.

Cơ Tiểu Kiếm vừa ngạc nhiên vừa tức giận, cô ta vung mạnh ý kiếm trong tay về phía Diệp Quân.

Tay phải Diệp Quân liên tục vung lên hai nhát kiếm.

Chỉ trong giây lát, thanh ý kiếm của Cơ Tiểu Kiếm bỗng biến mất, cùng lúc đó tuổi thọ của Cơ Tiểu Kiếm mất đi một trăm vạn.

Cơ Tiểu Kiếm nổi giận đùng đùng: “Mẹ kiếp!”

Nói rồi cô ta ném cây mía trong tay về phía Diệp Quân.

Diệp Quân đang định vung kiếm lên lần nữa, nhưng lúc này Cơ Tiểu Kiếm đứng nguyên tại đó chốc lát, dưới chân hiện lên tia kiếm quang, thoáng chốc cô ta đã biến mất vào ở cuối bầu trời.

Diệp Quân sửng sốt, cứ thế mà chạy à?

Chỉ thế thôi sao?

Diệp Quân cười nhạo.

Tháp gia bỗng nói: “Phía sau ngươi có người”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Phía sau có người!

Thoáng chốc Diệp Quân sởn cả tóc gáy, lòng nguội lạnh.

Ngay sau đó.

Diệp Quân quay phắt người lại chém một nhát.

Vèo!

Vừa xuất kiếm ra, Diệp Quân có cảm giác cả người như bị búa bổ, văng ra đằng xa, đồng thời cổ họng nếm được vị ngòn ngọt, một dòng máu phun trào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3844


Cũng không biết mình văng ra xa không lâu, Diệp Quân định thần lại, phóng vô số kiếm ý ra bảo vệ mình để dừng lại.

Hắn vừa dừng lại, không gian phía trước bỗng cuộn trào như thủy triều.

Đồng tử Diệp Quân co lại, sử dụng sức mạnh hai loại huyết mạch trong người chém mạnh một nhát kiếm.

Nhất Giới Tuế Nguyệt.

Lúc này cả trời đất đều trở nên hư ảo.

Tuế Nguyệt dần biến mất.

Sau khi sử dụng sức mạnh hai loại huyết mạch, nhát kiếm này của hắn chém vào Tuế Nguyệt bảy mươi vạn năm.

Sức mạnh bí ẩn trước mặt Diệp Quân dần biến mất.

Diệp Quân thở phào, hắn ngẩng đầu lên nhìn, có một người đàn ông mặc đồ đen đứng cách đó ngàn trượng, đang quan sát bên này, nhưng người đàn ông đồ đen lại bỗng đi tới trước mặt hắn, Diệp Quân cả kinh, định chuẩn bị rút kiếm ra…

Vù!

Diệp Quân văng ra xa cả mấy mươi vạn trượng.

Cả không gian rung chuyển dữ dội, không gian nơi Diệp Quân rơi xuống nứt ra như mạng nhện.

Diệp Quân hoa mắt váng đầu, cả người như đã nứt toạc ra, cực kỳ khó chịu.

Nhưng hắn mặc kệ, lúc này cơ thể động đậy, sử dụng kiếm Thanh Huyên biến mất khỏi đó, rời khỏi Trọng Thiên thứ tư.

Bên ngoài.

Diệp Quân vừa ra ngoài đã nằm phịch xuống đất.

Lúc này hắn cảm thấy cả người mình đã rã rời, cực kỳ khó chịu.

Miệng liên tục chảy máu.

Thê thảm!

Diệp Quân cười khổ, nếu không nhanh chân chạy thoát, e là sẽ bị đánh cho tàn phế mất.

Hiện giờ hắn đã biết tại sao rất nhiều người đều dừng lại ở Trọng Thiên thứ tư này rồi, Trọng Thiên thứ tư rất đáng sợ, phải biết rằng, vừa rồi hắn dung hợp với Ngao Thiên Thiên, đã như vậy, hắn còn có thêm Kim Cang Thể, có thể nói cơ thể hắn đang ở mức khủng khiếp, thế nhưng lại chẳng thể chịu được một đòn của cường giả bí ẩn đó.

Lần này bị đánh đến mức hắn hơi nghi ngờ nhân sinh.

Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nhắm mắt tĩnh tâm lại, để mặc cho cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh trong người hồi phục thân thể.

Không lâu sau, cơ thể hắn đã hồi phục bảy tám phần.

Diệp Quân đứng dậy, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Trọng Thiên thứ tư, vẻ mặt khá nghiêm trọng: “Nho tiền bối, thực lực của người kia cũng bị áp chế sao?”

Nho Uyên nói: “Đúng thế”.

Diệp Quân im lặng không nói.

Bị trấn áp mà vẫn còn mạnh như thế, nếu không bị trấn áp thì thực lực còn đáng sợ thế nào?

Nho Uyên bỗng nói: “Có người đang theo dõi cậu”.

Diệp Quân híp mắt, vừa định lên tiếng thì Nho Uyên lại nói: “Quanh đây có rất nhiều khí tức khá mạnh, hơn nữa đều theo dõi cậu bằng thần thức”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3845


Diệp Quân nói: “Tháp gia”.

Tiểu Tháp run lên, giấu khí tức của Diệp Quân đi.

“Ủa”.

Một giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên vang lên, như thể cảm thấy bất ngờ khi khí tức của Diệp Quân bỗng biến mất.

Diệp Quân rời khỏi đó, hắn đến Trọng Thiên thứ ba, lúc này Nho Uyên xuất hiện trước mặt hắn.

Nho Uyên trầm giọng nói: “Bên ngoài có rất nhiều cường giả nhìn chằm chằm theo cậu”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta phải đến Trọng Thiên thứ tư lần nữa”.

Nho Uyên nói: “Nếu cậu muốn nói chuyện với ông ta thì ta, Toại Phong và Thiên Khải đi với cậu mới được”.

Diệp Quân nói: “Ta cũng có ý này, đi thôi”.

Nói rồi hắn dùng kiếm Thanh Huyên xuyên qua để đến Trọng Thiên thứ tư.

Trong tầng mây, Diệp Quân nhìn đại điện màu đen ở cuối tầm nhìn, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Ba người Lý Toại Phong đều ở bên cạnh hắn, lúc này thực lực của ba người đã khôi phục sáu bảy phần.

Lý Toại Phong nhìn đại điện đó, hơi tò mò: “Không biết vị này đến từ thời đại nào”.

Thiên Khải khẽ nói: “Ta cũng rất tò mò, không biết tại sao ông ta lại tự nhốt mình ở đây”.

Nho Uyên nói: “Tự nhốt mình ở đây, có khi nào là vì có việc cần nhỉ?”

Mọi người đều nhìn Nho Uyên.

Nho Uyên trầm giọng nói: “Nếu muốn chết thì không đến nỗi làm thế, nếu đã không phải muốn chết thì ông ta đến đây dĩ nhiên là có việc cần khác”.

Diệp Quân nói: “Muốn Đại Đạo?”

Nho Uyên gật đầu: “Hẳn là thế”.

Nói đến đây ông ta nhìn đại điện màu đen đó: “Nếu ông ta muốn Đại Đạo thì rắc rối đấy”.

Lý Toại Phong khẽ gật đầu: “Đúng thế”.

Cầu Đại Đạo?

Đó chắc chắn không phải là điều mong muốn đơn giản.

Nếu Diệp Quân muốn mời đối phương về đội mình thì phải thỏa mãn yêu cầu của đối phương, nhưng chắc chắn rất khó.

Thiên Khải bỗng nói: “Hiện giờ chỉ là suy đoán của chúng ta, vẫn phải để cậu Diệp nói chuyện với ông ta trước, nếu có thể đàm phán được thì tốt, nhưng nếu không thể thì hết cách rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta sẽ nói chuyện với ông ta”.

Nói rồi hắn bước lên trước.

Nhưng lúc này Lý Toại Phong nói: “Để ta vậy”.

Ông ta tiến lên trước, sau đó chắp tay lại: “Các hạ, công tử nhà ta muốn nói chuyện với ngươi, không biết…”

“Cút!”

Hồi sinh.

Hắn đang nói đến cô cô váy trắng.

Khi người đàn ông áo đen quay lại, Diệp Quân chỉ nói: “Nhưng ta không đảm bảo chắc chắn đâu nhé”.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3846


Sở dĩ cô cô hồi sinh được là vì đám điện chủ của Ác Đạo Thập Điện vừa bị tiêu diệt, hơn nữa cũng không phải chuyển thế.

Nếu người này muốn hồi sinh một người đã chuyển thế hoặc người đã hoàn toàn bị xóa sổ.

Thế thì hồi cái gì được nữa?

Người đàn ông hỏi lại: “Người tạo kiếm kia?”

Diệp Quân gật đầu: “Chính xác”.

Người đàn ông: “Ta có thể gặp mặt được không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Cái này thì không”.

Người đàn ông: “Vì sao?”

Diệp Quân nhíu mày: “Thứ cho ta nói thẳng, bà ấy có lẽ không thèm gặp tiền bối đâu”.

Người đàn ông nhìn xoáy vào mắt hắn, hắn cũng không sợ sệt gì mà nhìn lại.

Muốn gặp cô cô váy trắng à?

Bà ấy rất tốt với hắn, nhưng hắn sẽ không lợi dụng lòng tốt này cũng như yêu cầu cô cô phải gặp ai đó.

Người đàn ông lại hỏi: “Ngươi có chắc người này có thể hồi sinh người khác?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không đảm bảo bà ấy có thể hồi sinh một người đã chết đi quá lâu, nhưng cho dù có thể thì ta cũng sẽ ngăn cản, bởi vì chuyện này không liên quan gì đến bà ấy”.

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Hắn không hề xem việc cô cô đối xử tốt với hắn là chuyện đương nhiên, càng sẽ không phung phí lòng tốt ấy.

Đây là chuyện của riêng hắn.

Nếu hắn có thể giúp đỡ thì đương nhiên sẽ giúp, nhưng nếu không thì thôi.

Đúng lúc hắn chuẩn bị rời khỏi đại điện, Người đàn ông lại lên tiếng: “Ngươi căn bản không muốn biết cảm giác hồi sinh một người, đi ngược Đại Đạo – lại còn là pháp tắc Đại Đạo tối cao – là như thế nào sao?”

Diệp Quân dừng bước, cong môi nói: “Ta biết tiền bối đang khích ta, nhưng thứ cho ta nói thẳng, pháp tắc Đại Đạo là cái thá gì với cô cô ta chứ?”

Rồi bước ra ngoài.

Đúng lúc ấy, thời không trước mặt hắn bỗng biến ảo, và hắn lại trở về trong đại điện.

Diệp Quân nhíu mày nhìn người đàn ông.

Ông ta chỉ đào hai củ khoai sọ ra từ trong bếp lò, thảy một củ sang cho hắn: “Thử xem”.

Diệp Quân không khách khí, lột vỏ nhấm nháp.

Người đàn ông: “Thế nào?”

Diệp Quân gật gù: “Ngon đấy”.

Nhưng không kịp để người đàn ông mở miệng, hắn lại nói: “Lần sau đừng nướng nữa”.

Người đàn ông nhìn hắn một hồi rồi phá ra cười: “Ngươi là người thứ hai dám nói vậy với ta sau ngần ấy năm”.

Diệp Quân: “Tiền bối muốn gì cứ nói thẳng”.

Người đàn ông cắn một miếng khoai, nói: “Ngươi muốn nghe câu chuyện của ta chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Được thôi”.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3847


Người đàn ông nhai nuốt một chập rồi mới kể: “Rất lâu trước kia, có một thiếu niên vốn là thiên chi kiêu tử, sở hữu tiên phách Thiên Đạo hiếm thấy. Mười hai tuổi, hắn gia nhập tông môn mạnh nhất vùng. Sư phụ đối đãi hắn rất tốt, xem hắn như tương lai cả tông. Nhưng năm hắn mười ba, tất cả thay đổi. Sư phụ dẫn hắn đến một gian phòng bí mật, rồi rút tiên phách Thiên Đạo của hắn”.

Nói đến đây, ông ta cười lên: “Cho đến lúc ấy, thiếu niên mới nhận ra lòng tốt của sư phụ là để đoạt lấy tiên phách mà thôi”.

Diệp Quân liếc sang: “Sau đó thì sao?”

Người đàn ông lại ăn một miếng khoai: “Nhưng sư phụ đã đánh giá thấp uy lực của tiên phách, bị phản phệ tại chỗ. Thiếu niên bỏ chạy, nhưng vì đã mất đi một phách, thiên phú tu luyện lẫn tu vi của hắn cũng mất đi. Chết người hơn nữa là thiếu một phách nên hắn trở nên vô tri vô giác, như một đứa trẻ ngờ nghệch. Tông môn chỉ có thể đưa hắn về thôn làng xưa…”

Ông ta nhặt một cây gỗ, ném vào bếp lò: “Thiếu niên cả ngày ngơ ngác, không thể tự sinh hoạt hằng ngày. May mắn làm sao, hắn có một tỷ tỷ lớn hơn vài tuổi quan tâm chăm sóc, cuộc sống xem như vẫn tốt, nhưng…”

Ông ta quay sang hỏi Diệp Quân: “Ngươi biết lòng người độc ác cỡ nào không?”

Diệp Quân im lặng.

Người đàn ông nói tiếp: “Thiếu niên từ thiên chi kiêu tử biến thành đứa trẻ si ngốc, người trong thôn thấy vậy thì hả hê cười nhạo. Con người là thế đó, giàu thì ghét, khó thì cười, yếu thì khinh… Ban đầu vẫn còn đỡ, nhưng khi họ nhận ra thiếu niên thật sự đã vô tri vô giác, thành một kẻ tàn phế hoàn toàn, bèn bắt đầu tranh giành tổ trạch và ruộng đất với hai tỷ đệ kia. Hai đứa trẻ con làm sao thắng được người lớn bây giờ? Không bao lâu sau, ngôi nhà và ruộng đồng bọn họ dựa vào để sinh sống đều bị người trong thôn chiếm mất…”

Đến đây, ông ta hung tợn ngoạm một miếng khoai to: “Không nhà không ruộng, biết sống làm sao bây giờ? Nhất là khi đệ đệ còn thiếu một phách, ngu ngơ không biết gì… Một tối nọ, hai tỷ đệ ngủ ngoài ruộng giữa đất trời đen nhánh. Tỷ tỷ ôm đệ đệ run rẩy vì sợ hãi…”

Diệp Quân lẳng lặng lắng nghe.

Người đàn ông: “Không có nhà còn có thể ngủ ngoài ruộng, nhưng không có thức ăn thì làm sao mà sống? Sau hai ngày nhịn đói, tỷ tỷ buộc đệ đệ vào một thân cây, một mình đi vào thôn… Đến sập tối mới trở về, mang theo thức ăn…”

Đôi mắt ông ta nhắm lại: “Kể từ đó, mỗi lần tỷ tỷ đi rồi về đều sẽ mang theo thức ăn, lại còn có đàn ông chủ động mang thức ăn đến tìm… Hơn nửa năm sau, thiếu niên dần khôi phục thần trí. Khi biết chuyện này, kẻ tâm cao khí ngạo như hắn làm sao chịu được những chuyện hắn cho là ‘bẩn thỉu’ ấy? Hắn tát tỷ tỷ, mắng nàng hạ lưu…”

Người đàn ông dừng lại, đầu rũ xuống.

Diệp Quân giữ im lặng.

Một hồi sau, ông ta lại lên tiếng: “Rồi tỷ tỷ chết. Chết trong tay lũ đàn bà trong thôn. Bọn chúng chửi nàng, đánh nàng đến mất mạng… Trước khi tắt thở, nàng còn nắm tay thiếu niên dặn dò: Nhất định phải thành công…”

Thành công sao?

Diệp Quân liếc nhìn người đàn ông, tiếp tục im lặng lắng nghe.

Ông ta im lặng một hồi lâu mới tiếp tục: “Thiếu niên mai táng tỷ tỷ rồi rời khỏi thôn, rất rất rất lâu sau mới trở lại, đào mộ lên rồi mang hài cốt tỷ tỷ đi…”

Ông ta đứng dậy, đi đến trước một chiếc giường rồi lật tấm chăn lên, để lộ một bộ hài cốt trong suốt như ngọc bên dưới.

Người đàn ông ôn tồn vuốt v e phần xương cổ tay trắng hếu với những ngón run run, khàn giọng nói: “Hắn mang hài cốt đi, bắt đầu bước lên con đường cầu đạo. Nhiều năm sau, thiếu niên đã vô địch thế gian nhưng vẫn không thể nghịch chuyển quy luật sinh tử của Đại Đạo. Hắn trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng tìm được Đại Đạo hiện hữu, cũng biết rằng chỉ khi đánh bại nó mới có thể đảo ngược thời gian, hồi sinh tỷ tỷ…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3848


Đôi mắt ông ta khép lại: “Nhưng Đại Đạo mạnh quá, thiếu niên có tu luyện đến đâu cũng không thể đột phá giới hạn để lay chuyển nó. Nhưng hắn không từ bỏ mà ở lại nơi Đại Đạo này, ngày nào còn chưa chiến thắng thì sẽ không rời đi…”

Diệp Quân âm thầm thở dài trong lòng.

Người đàn ông lại nói: “Ta sống không được bao lâu nữa”.

Diệp Quân ngạc nhiên nhìn sang.

Chỉ thấy ông ta vươn tay, để lộ những vết nứt đen kỳ lạ với một thứ sức mạnh không rõ đang chuyển động bên trong: “Nhiều năm qua ta vẫn luôn giao thủ với Đại Đạo nên bị nó trừng phạt, thọ mệnh đang không ngừng trôi qua…”

Rồi ông ta nhìn Diệp Quân: “Lúc mới gặp mặt, nếu ta không nương tay thì ngươi đã không đi được bằng chính thực lực của mình rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết. Tiền bối làm vậy là vì kiếm kỹ của ta?”

Người đàn ông: “Phải”.

Rồi ông ta thu bộ hài cốt vào một chiếc nhẫn không gian, đi đến đưa nó cho Diệp Quân.

Hắn không nhận.

Người đàn ông nói: “Ta chưa từng nghĩ đến việc hồi sinh tỷ ấy, chỉ muốn đi tìm xem tỷ ấy hiện đã chuyển thế hay bị Đại Đạo xóa bỏ rồi. Nếu là cái trước, thì muốn nhìn xem tỷ ấy có sống tốt hay không; nếu là cái sau… Hy vọng ngươi có thể giúp ta cầu xin người đứng sau mình, liệu có thể nghịch chuyển pháp tắc Đại Đạo, cho tỷ ấy một cơ hội sống lại…”

Sau một hồi im lặng, Diệp Quân mới nói: “Ta không dám hứa hẹn gì, nhưng nếu ta gặp cô cô thì sẽ xin thử xem”.

Người đàn ông gật đầu: “Cảm ơn”.

Diệp Quân đưa hai tay nhận chiếc nhẫn, hỏi: “Tiền bối xưng hô thế nào?”

Người đàn ông: “A tỷ từng gọi ta là Tiểu Ung, thế nhân gọi là Ung Đế”.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Ban nãy lúc đi vào ta nghe có tiếng thét vọng tới…”

Ung Đế: “Là người trong thôn năm đó”.

Diệp Quân gật gù, còn muốn nói nữa thì ông ta lại đưa một chiếc nhẫn khác sang: “Dạo gần đây có khá nhiều người bên ngoài tiến vào, đều bị ta giết. Đây là nhẫn của họ, còn thêm một ít của cải của ta, cho ngươi hết”.

Diệp Quân chần chừ một hồi rồi nói: “Đa tạ”.

Hắn thu nhẫn vào rồi lại hỏi: “Tiền bối định đi ngay sao?”

Người đàn ông lắc đầu: “Ta nán lại thêm một chút”.

Diệp Quân: “Được rồi”.

Rồi xoay người rời đi.

Lại nghe người đàn ông dặn dò phía sau: “Đừng lên trên nữa”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Người đàn ông: “Người nơi đó tâm thuật bất chính, nếu y biết về thần vật ngươi có thì sẽ nổi lòng th@m muốn chiếm lấy, khi ấy càng thêm phiền toái”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.

Rồi xoay người rời đi.

Lại nghe người đàn ông nói: “Để tên mạnh nhất lại cho ta”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3849


Diệp Quân gật đầu, ra khỏi đại điện.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, vẫn nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết trong tầng mây đen.

Hắn khẽ lắc đầu rồi rời khỏi Trọng Thiên thứ tư.

Ở bên ngoài.

Diệp Quân trở về Tiểu Tháp, nhìn vào chiếc nhẫn mà người đàn ông đưa cho, đếm được có gần mười nghìn Tổ Mạch bên trong.

Mười nghìn!

Diệp Quân đã hết hồn khi nhìn thấy con số này rồi, vậy mà bên trong còn có thêm mấy nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng.

Mấy nghìn viên!

Lời to!!!

Diệp Quân mừng rỡ. Đây là hai thứ hắn đang thiếu nhất trong công cuộc mời chào cường giả.

Có những thứ này trong tay, hắn có thể làm rất nhiều chuyện.

“Ấy?”

Bỗng hắn lấy ra một quyển sách cổ với dòng chữ Đạo Diệt Thần Quyền.

Hắn vừa mở ra, nó đã hóa thành một tia sáng chui vào đầu.

“Ác quyền đắc đạo, xuất quyền diệt đạo”.

Sắc mặt hắn dần đanh lại khi nhận ra đây là quyền pháp có uy lực và sát ý mạnh nhất hắn từng gặp qua.

Nó chỉ có một mục đích duy nhất: diệt đạo.

Tiêu diệt Đại Đạo hiện hữu.

Nhưng nó không hợp với hắn, mà hắn cũng không muốn luyện quyền đạo. Ôm đồm nhiều quá lại không trôi, bây giờ hắn chỉ muốn chú tâm luyện kiếm đạo mà thôi. Với lại quyền pháp này cũng yêu cầu rất cao về thần hồn, mà thân xác hẳn cũng đủ để gánh vác yêu cầu ấy.

Quả là một thứ quyền pháp cực đoan.

Thế là Diệp Quân đưa nó cho Ngao Thiên Thiên. Bản thân Long tộc đã có thân xác rắn rỏi, vô cùng thích hợp để tu luyện quyền pháp này, lại còn có thể đề cao uy lực.

Hắn thu hồi suy nghĩ, nhìn lên Trọng Thiên thứ năm. Vốn muốn lên nhìn thử xem, nhưng cuối cùng lại thôi.

Bởi vì đi bây giờ không khác gì chịu chết.

Trước mắt vẫn nên mời chào thêm cường giả thì hơn.

Đúng lúc Diệp Quân xoay người định đi, bỗng có tiếng bước chân vang lên sau lưng.

Hắn quay lại, thấy một tăng nhân khoác tăng bào màu đen chậm rãi bước tới.

Chính là Ám Tăng!

Ông ta chắp tay nói: “A di đà Phật”.

Theo đó là thần lực sóng âm tràn vào não Diệp Quân khiến hắn cảm thấy đầu mình như muốn nứt ra, vội vàng nắm hai tay lại.

Uỳnh!

Kiếm ý bùng nổ từ trong cơ thể hắn, đẩy sóng âm ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3850


Ám Tăng tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy thanh niên này có thể hóa giải Phật Âm Độ Thế Pháp của Ám Phật Tự.

Nhưng ông ta vẫn ôn hòa nói: “Diệp thí chủ, Đạo Đế mời ngươi đến một chuyến”.

“Mời con mẹ mi!”

Lửa giận bốc lên, Diệp Quân lập tức rút kiếm chém ra.

Ám Tăng nheo đôi mắt chứa sát ý lại: “Tội nghiệt”.

Uỳnh!

Phật quang màu đen lao ra từ trong cơ thể ông ta.

Nhưng nó vừa tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên thì đã vỡ nát. Kiếm khí cuồn cuộn ập đến đẩy Ám Tăng lui lại gần nghìn trượng.

Khi dừng lại, một thanh kiếm đã lặng lẽ xuất hiện sau lưng ông ta.

Ám Tăng nhíu mày, niệm thầm trong lòng: Phật Tí.

Uỳnh!

Phật quang đen tuyền bao trùm lấy ông ta, đẩy văng nhát chém kia đi.

Diệp Quân lại xuất hiện trước mặt ông ta, vung kiếm chém xuống.

Choang!

Phật quang bị kiếm Thanh Huyên chém nát, Ám Tăng lại bị đánh bay. Hàng chục thanh phi kiếm đuổi theo ông ta từ bốn phía.

Ám Tăng lộ vẻ giận dữ, vung tay lên làm động tác. Sau đó, một bàn tay Phật khổng lồ vươn ra từ trong cơ thể ông ta.

Rắc!

Vô số kiếm quang bể tan tành.

Đất trời bỗng nhòe đi.

Ám Tăng sửng sốt, sau đó biến sắc, hốt hoảng kêu lên: “Ngươi…”

Ông ta vừa nói vừa lùi lại khi nhận ra mình đã bị mất năm trăm nghìn năm thọ mệnh.

Năm trăm nghìn năm.

Cái quái gì đây?

Diệp Quân lại vung kiếm.

Đồng tử Ám Tăng rụt lại, tiếp tục mất đi năm trăm nghìn năm. Gương mặt ông ta già đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, hai hàng lông mày ngả sang màu trắng.

Ám Tăng hốt hoảng.

Diệp Quân lại vung kiếm, lần này có bảy giọng nói vang lên xung quanh: “A di đà Phật”.

Đồng tử hắn rụt lại, xoay người vung kiếm.

Xoẹt!

Mũi kiếm Thanh Huyên có sức mạnh bí ẩn hình ngọn lửa đang bốc cháy.

Uỳnh!

Diệp Quân bị thứ sức mạnh này đánh bay đi mấy nghìn trượng. Khi vừa dừng lại, một ấn chữ Vạn màu đen mang theo hàng loạt Phật quang giáng xuống với sức mạnh hủy thiên diệt địa.

Hắn ngẩng đầu, tung kiếm Thanh Huyên lên.

Rầm!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3851


Chữ Vạn vỡ nát thành vô số Phật quang bắn tung tóe khắp nơi.

Diệp Quân vươn tay phải, khép ngón tay làm động tác chém về phía bảy tăng nhân. Kiếm Thanh Huyên hóa thành kiếm quang vạn trượng lao tới che lấp bầu trời.

Các tăng nhân không dám xem thường, cùng bước tới trước, miệng niệm Phật hiệu. Phật quang đen dài vạn trượng xuất hiện che lấp bầu trời.

Kiếm Thanh Huyên và Phật quang va chạm.

Uỳnh!

Phật quang vỡ tan, nhưng Diệp Quân cũng bị đẩy lui mấy nghìn trượng. Khi vừa dừng lại, thời không phía sau hắn chấn động, một tăng nhân đánh úp từ sau lưng.

Chính là Ám Tăng!

Diệp Quân nắm tay lại, thả ra hàng loạt kiếm quang hình thành từ kiếm ý.

Đùng đoàng!

Tiếng nổ vang lên khắp nơi. Diệp Quân và Ám Tăng đồng thời lui lại.

Trận chiến hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều cường giả. Khi thấy một trong hai bên là Diệp Quân thì cũng hoảng hốt. Ai nấy đều biết hắn đang bị Ám Đạo Minh truy nã.

Nhưng không ngờ hắn lại mạnh đến vậy.

Sửng sốt nhất là Thiên Võ Tân đang nấp trong bóng tối. Cô ta không ngờ rằng một người chỉ có mười phần thần tính như Diệp Quân lại đáng sợ như vậy, bình thường thì vốn không phải là đối thủ của cảnh giới Khai Đạo mới đúng.

Vậy mà hắn đánh với tám người, còn có thể trụ lâu như vậy.

Chú ý đến kiếm Thanh Huyên trong tay hắn, Thiên Võ Tân cười mỉa: “Thì ra là nhờ thanh thần kiếm này…”

Trong quán rượu, Đạo Đế ngồi cạnh cửa sổ cười hỏi: “Tiên Lão thấy tên Diệp Quân này được chứ?”

Ông lão áo đen kế bên ông ta chỉ nói: “Nếu không có thanh kiếm đó thì hắn đã bỏ mạng từ lâu rồi”.

Đạo Đế cười: “Không có nó, hắn không thua Ám Tăng. Có nó, Ám Tăng một mình đánh với hắn, tám chín phần mười sẽ mất mạng”.

Ông ta liếc nhìn kiếm Thanh Huyên, lại nói: “Nó đúng là thú vị đấy”.

Ánh mắt Tiên Lão lóe lên: “Vậy ta đi?”

Đạo Đế lắc đầu, nhìn chín kiếm tu đang đứng ở một bên: “Tu Pháp, ngươi và hắn đều là kiếm tu, hay đi tỉ thí thử xem? Nếu giết được hắn, thanh thần kiếm đó là của ngươi”.

Kiếm tu tên Tu Pháp bước ra, ánh mắt nhìn kiếm Thanh Huyên đầy thèm khát. Nhưng khi gã định dùng phi kiếm trong hộp giết Diệp Quân, lại nghe Ám Tăng la lên ở trên cao: “Cấm các ngươi ra tay! Hôm nay lão nạp phải vặt đầu hắn xuống luyện thành cái mõ!”

Bắt đầu bùng nổ, cho mù mắt lũ các ngươi!

Trong tửu quán.

Nghe thấy lời của Ám Tăng, Đạo Đế cười to: “Xem ra Ám Tăng này xem trọng kiếm của Diệp Quân kia”.

Kiếm tu tên Tu Pháp ở bên cạnh nhíu mày không vui, vì hắn ta cũng để mắt tới thanh kiếm trong tay Diệp Quân. Nếu hắn ta ra tay, hắn ta chắc chắn rằng mình có thể gi ết chết Diệp Quân, chỉ cần g iết chết Diệp Quân, thanh kiếm kia của Diệp Quân đương nhiên sẽ là của hắn ta.

Nhưng hắn ta cũng không dám tự ý quyết định mà quay đầu dò hỏi Đạo Đế, đừng thấy Chiêu Võ Đạo Đế này có vẻ ôn hòa, hắn ta biết một khi Chiêu Võ Đạo Đế trở nên hung hăng thì sẽ rất đáng sợ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3852


Đạo Đế cười khẽ nâng ly rượu lên uống một ngụm: “Vậy để ông ta chơi đùa trước đi”.

Dù Tu Pháp thấy không vui nhưng cũng không nói gì, hắn ta gật nhẹ đầu, hắn ta nhìn thoáng qua kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân ở phía chân trời, sau đó lui sang một bên nhắm mắt dưỡng thần.

Chân trời.

Diệp Quân và Ám Tăng kia đứng cách nhau khá xa, Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên trong tay, quanh người tản ra kiếm ý vô địch đáng sợ, thời không xung quanh bị kiếm ý của hắn làm chấn động đến mức liên tục vỡ vụn, cực kỳ kinh khủng.

Còn Ám Tăng ở đối diện Diệp Quân thì chắp hai tay, quanh người liên tục có phật quang hắc ám tản ra, trông rất tà ác.

Sau lưng ông ta còn có bảy tên hoà thượng, trên người bảy hoà thượng này cũng đều tản ra ám quang đáng sợ, khí thế cực kỳ mạnh mẽ.

Ám Tăng nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt vô cùng nặng nề: “Diệp Quân, nếu ngươi không sử dụng thanh kiếm này thì ta sẽ đấu tay đôi với ngươi. Nếu không chúng ta cùng xông lên, ngươi sẽ không có khả năng chiến thắng đâu”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ông nói lời phải giữ lời đấy?”

Ám Tăng chắp hai tay: “Đương nhiên rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được, vậy ta sẽ đấu tay đôi với ông”.

Dứt lời, hắn cất kiếm Thanh Huyên đi.

Thấy Diệp Quân đã cất kiếm Thanh Huyên, Ám Tăng thầm cười khẩy, sau đó quay đầu nhìn một hoà thượng bên cạnh, cất lời: “Các ngươi lui xuống đi”.

Mấy hoà thượng kia lập tức lùi lại vạn trượng, nhường chiến trường lại cho hai người, nhưng khí thế của bọn họ vẫn luôn phong toả xung quanh, rõ ràng là sợ Diệp Quân chạy trốn.

Đợi sau khi mấy hoà thượng lùi lại, Ám Tăng quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, ánh mắt ông ta dần trở nên lạnh như băng, sở dĩ ông ta không cho người khác nhúng tay vào đương nhiên là vì có ý đồ riêng. Từ lần đầu tiên nếm trải sự lợi hại của thanh thần kiếm trong tay Diệp Quân, ông ta đã có suy nghĩ muốn chiếm nó làm của riêng. Lúc này sao ông ta có thể để người khác nhúng tay vào được?

Đương nhiên nếu đánh hội đồng như thế thì sẽ mất mặt lắm, nhưng nếu không đánh hội đồng thì kiếm của Diệp Quân thật sự quá sắc bén, ông ta không tự tin rằng mình có thể chiến thắng, cũng may Diệp Quân này dễ nói chuyện, đồng ý không sử dụng kiếm, nếu không nói không chừng hôm nay ông ta chỉ đành không cần thể diện nữa.

Đúng là ngu xuẩn!

Lúc thấy Diệp Quân cất kiếm Thanh Huyên đi, Ám Tăng không khỏi lén cười châm chọc, ông ta biết sở dĩ Diệp Quân đồng ý không sử dụng kiếm đều là vì sự kiêu ngạo của kiếm tu… Mà theo ông ta thì đó thật sự là một hành động rất ngu xuẩn.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói: “Đại sư, có thể bắt đầu rồi chứ?”

Ám Tăng thôi suy nghĩ, ông ta gật đầu: “Đương nhiên rồi”.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một thanh kiếm ý xuất hiện, người hắn run lên, biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Xoẹt!

Kiếm quang kia lướt qua, dù không phải kiếm Thanh Huyên nhưng uy lực kiếm đạo của Diệp Quân vẫn mạnh mẽ như trước.

Thấy cảnh này, Ám Tăng hơi ngạc nhiên, ông ta vốn cứ tưởng Diệp Quân nhờ có thanh thần kiếm nên thực lực mới kinh khủng đến thế, nhưng bây giờ xem ra hắn vẫn có chút bản lĩnh, nhưng cũng không nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,475
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3853


Ám Tăng thôi suy nghĩ, ông ta híp mắt lại, hai tay đang chắp lại của ông ta đột nhiên kết Phật ấn, sau đó đè về phía trước, hét to: “Phạn Âm Độ Thế!”

Oanh!

Một tia sáng âm u thoáng chốc càn quét trong thiên địa, toàn bộ đất trời như biến thành địa ngục, cùng lúc đó, những tiếng gào thét điên cuồng liên tục vang vọng khắp đất trời. Những âm thanh này như đến từ địa ngục, vừa xuất hiện đã khiến thiên địa vỡ nát.

Phạn Âm Độ Thế!

Đây là thần thông Phật pháp mạnh nhất của chùa Mật Tàng Ám Phật, một khi thi triển sẽ có năm loại lực lượng là tử vong, mục nát, suy bại, huỷ diệt, phá hư, cũng chính là thứ gọi là ngũ suy của người trời, có thể độ kiếp cho hàng vạn hàng nghìn sinh linh.

Ám Tăng vừa ra tay đã sử dụng tuyệt chiêu!

Vì ông ta không muốn cho thiếu niên trước mắt bất cứ cơ hội nào, lăn lộn nhiều năm như thế, đương nhiên ông ta hiểu sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết toàn lực. Phải biết rằng từ xưa đến nay có rất nhiều cao thủ đều bỏ mạng vì khinh địch.

Ám Tăng ông ta sẽ không mắc phải lỗi ngu xuẩn đó!

Lúc này, Diệp Quân vừa khéo tấn công tới trước mặt Ám Tăng, Ám Tăng lộ vẻ châm chọc, nhưng sau đó, nét mặt ông ta lập tức trở nên cứng đờ.

Vì ông ta phát hiện không biết thiếu niên này lại lấy ra một thanh thần kiếm từ bao giờ.

Sắc mặt Ám Tăng thoáng chốc thay đổi, nhưng đã không kịp thu tay và tránh né nữa rồi.

Kiếm quang vạn trượng chém xuống!

Xoẹt!

Chỉ trong nháy mắt, thiên địa đã nứt ra, tất cả âm quang vỡ tan thành, mà khi mọi người lấy lại tinh thần, Diệp Quân kia đã xuất hiện ở chỗ cách sau lưng Ám Tăng mấy trăm trượng.

Mọi thứ trong thiên địa đều bình thường trở lại!

Ám Tăng ngây ngốc nhìn về phía trước: “Ngươi… Không giữ chữ tín…”

Diệp Quân ở cách đó không xa nghiêm túc đáp: “Ta rất xin lỗi vì chuyện này, xin lỗi ông”.

“Phụt!”

Ám Tăng phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể và linh hồn thoáng chốc đồng thời biến mất.

Chết rồi!

Thật ra ông ta có thể chịu đựng thêm một lúc nữa, ông ta là bị câu nói kia của Diệp Quân làm tức chết.

“A!”

Lúc này, một hoà thượng Mật Tàng ở phía xa đột nhiên chạy tới, tức giận chỉ vào Diệp Quân: “Kiếm tu nhà ngươi đúng là vô sỉ, đã nói không sử dụng thần kiếm mà ngươi vẫn cứ dùng, người… người thật sự quá mặt dày”.

Diệp Quân nhíu mày: “Ta cũng đã nhận lỗi rồi, ông còn muốn sao nữa?”

Hoà thượng Mật Tàng kia giận dữ nói: “Người cũng đã chết rồi, ngươi nhận lỗi thì có tác dụng gì nữa hả?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Vậy ta đốt cho ông ta chút giấy tiền vàng bạc nhé?”

Mọi người: “…”

“A!”

Hoà thượng Mật Tàng kia lập tức hét to: “Kiếm tu vô liêm sỉ, kiếm tu vô liêm sỉ, ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ…”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom