Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Giữa Ác Quỷ Và Thiên Thần, Cô Là Ai?

Chương 40


Linh mặt vẫn không biểu cảm, chẳng vui, chẳng buồn, chỉ thấy một bầu trời mùa thu quang đãng dù hơi hơi se lạnh nhưng lại xanh thẳm không gợn mây. Vậy mà bỗng nhiên cô thấy có chút mệt, sức lực có chút giảm, cô mau chóng về phòng, điều chỉnh lại vết thương rồi lập tức mệt mỏi, ngã xuống nhưng lại không phải chạm đầu xuống mặt đất rắn chắc mà là một thứ gì đó khá mềm mại, tựa như một chiếc gối, nói đúng hơn là chắc chắn là một chiếc gối. Cô bừng tỉnh, vội đứng dậy trên đôi chân loạng choạng bởi sức lực có đôi phần cạn dần do vết thương giữ lại và sự di chuyển trên không trung với đôi tai nghe ngóng. Thấy được người kia là Lưỡi, cô thở phào nhẹ nhõm, bước chậm lên giường. 

Cậu có chút ngạc nhiên nhưng phận hầu cận của cậu, có đáng để cô trả lời. Cậu run run cầm một túi máu tươi, bên trong còn lởm chởm thịt lọc không sạch, mùi máu tanh nồng lên, lan tỏa trong căn phòng toàn hương thuốc, cô bỗng chốc lấy lại được tinh thần, cầm bịch máu lên, nhấm vài ngụm rồi lạnh băng nói:

- Quá tệ!

- Thần xin lỗi...

Cậu tuy nghe lời mắng này của cô nhưng lại vô cùng vui mừng, cô có vẻ như đã lấy lại được tính cách thường ngày rồi, biết suy nghĩ trước sau, không nông nổi hành động, có phải cậu nên cảm ơn kẻ đã hại cô không? Cô thấy được biểu cảm khác thường của cậu thì quay lưng lại, nhìn ra phía cửa sổ, ngắm khu vườn buốt lạnh vào đêm tối:

- Cút!
 
Chương 41


Lưỡi có chút run run, bước chậm ra ngoài. Linh nhanh chóng nhìn xuống dưới mặt đất, nhếch mép ra hiệu cho ai đó hành động rồi bình thản đi ngủ. Căn phòng chìm vào màn đêm yên tĩnh. Còn kẻ dưới kia, hắn thấy cô đã thu mắt lại thì mau chóng gian xảo đi đâu đó. 

Trong lúc này, cậu đang vui vui vẻ vẻ với 2 bờ vai run cầm cập, về nhà (cô). Thế nhưng, trên đường đi, tai họa bất ngờ ập đến. Cậu bị bắt, toàn thân không thể nào tạo ra pháp lực, càng không thể sử dụng công lực. Vậy có nghĩa là cậu hiện đang ở trong túi nhốt ma. Chẳng lẽ... kẻ này là tiên? Thật sự là quá nguy hiểm. Tên này định bắt cậu làm gì? 

Hắn trèo lên trên tường, nhanh chóng lao vào một cửa sổ khiến nó mở toang rồi dừng lại, mở bao ra, đặt cậu xuống đất, cúi đầu cung kính:

- Bẩm chủ nhân, thần đã tìm được hắn. Mời người tra khảo.

- Tốt lắm... hahaha... 

Giọng điệu này vô cùng quen thuộc. Đúng vậy. Đó không phải ai khác mà chính là Leleka. Ả thích thú, vạch mái tóc trên trán ra, để lộ một con mắt to lớn, săm soi kĩ cậu rồi lên tiếng:

- Haiz... thật không ngờ rằng, vương tử ngài lại đi chống lại hoàng thượng... thật không trung thành gì cả, đúng là xấu xa, bội bạc... thật sự là một tội rất lớn... hay... ngài muốn lấy công chuộc tội không?

- Xấu xa? Là ác quỷ chẳng lẽ lại là phải sống tốt sao? Trung thành? Chẳng phải ta đang trung thành với kẻ đứng đầu thế giới này hay sao?

Cậu khinh bỉ, lạnh lùng nhìn ả, cất lên những lời nói khiến ả khó chịu, có chút không vui.
 
Chương 42


Bốp...

- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. 

Leneka đạp cho Lưỡi một cái thật mạnh khiến cậu ngã dúi xuống đất. Đầu cậu vì việc này mà có chút sứt mẻ, rơm rớm máu. Ả khẽ cười, định hỏi lại lần nữa nhưng cậu lập tức vùng dậy, húc đầu vào bụng chân ả. Giận dữ, ả mạnh tay nhấn đầu cậu xuống đất tạo thành một tiếng cốp lớn, máu văng tung tóe. Vậy mà cậu vẫn có thể chống trả, nhanh như cắt, cậu lùi về phía sau, mau chóng hút máu ở tay ả. Vết thương của cậu từ từ liền lại. Trong lúc ả đang xoa xoa bàn tay của bản thân một cách đau đớn, cậu dõng dạc, kiên định tuyên bố:

- Ta sẽ luôn là hầu cận của Linh, mãi mãi không bao giờ phản bội người. 

Kẻ mặc đồ đen mang cậu đến đây bỗng nhiên cười khoái chí, vang vọng cả căn phòng. Mọi hướng chú ý của người trong phòng lập tức hướng vào kẻ này. Tay cởi bỏ mũ và mặt nạ, đây là một cô ác quỷ kiêu sa, mạnh mẽ. Nó cười khẩy, hất tay một lực nhẹ, cậu được cởi trói ngay sau đấy, vội vàng đứng lên, không rõ sự tình, tỏ vẻ nghi hoặc. Nhỏ nháy mắt cho cậu rồi lao đến, tựa như sấm sét trên bầu trời, cầm con dao sắc bén, nhằm vào hướng ả. Tuy nhiên, một kẻ như ả thì làm sao mà nó có thể đấu lại được.  Ả nhanh nhẹn né sang một bên, nhếch mép nhưng không lâu sau đó, cậu cào một đường dài lên người ả bằng những chiếc móng đã được Linh tẩm độc. Ả rùng mình, lườm hai người, giận dữ.
 
Chương 43


- Các người...

Leneka ngã nhào xuống đất, mắt ả biến mất. Lưỡi lúc bấy giờ mới bình tĩnh lại, lao vào người cô gái bí ấn kia, mạnh mẽ, đạp nhỏ một cái, nhỏ lập tức tránh sang một bên, cậu tạo một cơn gió đau như lưỡi dao, tiến về phía nhỏ. Nhếch mép, nhỏ nhanh nhẹn dùng hai tay mình, đỡ lấy ngọn gió vô cùng đơn giản. Cậu cười, hiểu ra thứ gì đó vô cùng quan trọng:

- Vậy hóa ra ngươi cũng giống ta, kẻ mang hai sức mạnh. Ngươi là quỷ hóa trang, quỷ da giáp. Ta nói không sai chứ?

Bốp... bốp... bốp...

Linh từ bên ngoài, bước vào, vỗ tay, hai người kia thấy vậy, vội quỳ xuống:

- Tham kiến nữ vương!

Cậu thấy biểu hiện của nhỏ thì có chút ngạc nhiên, liếc nhìn cô. Biết câu hỏi của cậu, cô phẩy tay cho hai người đứng lên, giọng nói lạnh tựa màn đêm tê buốt ngoài kia:

- Ta nhờ Giáp Cứng đo sự trung thành của ngươi.

- Người không tin thần?

- Có lẽ.

Cô bình thản trả lời mà không sợ mất đi lòng của đối phương, xoay người, bước chầm chậm về phía phòng mình, trước khi đi không quên dặn 2 người kia:

- Dọn dẹp đi!

- Vâng!

Cả hai đồng thanh, đợi cô ra khỏi phòng, họ mới lườm nguýt nhau, đi dọn dẹp phòng mà không chịu yên ổn, cứ ồn ào. Cô ở bên cạnh, khó chịu đi sang, mặt lạnh tanh, giọng trầm trầm khiến cả hai giật bắn:

- Câm!

- Xin lỗi nữ vương!

Nói rồi, cô về phòng, hét lớn hoảng hốt khiến hai kẻ kia suýt chạy sang:

- Á... có ma... có kẻ rơi xuống...

Y tá khắp nơi sợ hãi, chạy đến, thấy cô nằm trên giường bệnh, run rẩy, chỉ tay xuống tầng dưới.


 
Chương 44


Đến nơi, thấy vẻ mặt ngốc ngếch, đầy thương tâm của Linh, y tá gần đấy cười khẩy, giễu cợt cô:

- Hừ, trên đời này làm gì có ma chứ, đồ thần kinh! Cho gọi bác sĩ khoa tâm lí đến.

Cô thấy vậy, vỗ tay vài cái, y tá không biết gì, tưởng cô điên nhưng ngay sau đó, hai người ăn mặc sang trọng, bước vào, cúi đầu trước cô, lịch thiệp lên tiếng:

- Thưa chủ nhân, người có gì căn dặn ạ?

- Ngoài... ngoài kia...

Cô run lên cầm cập, chỉ ra ngoài, đôi mắt đầy đau thương xen lẫn cái gì đó tà mị. Mấy cô y tá thấy người giàu là trố mắt lên, vội vã xuống dưới kiểm tra, không để cô nói thêm câu gì nữa. Tiếng cộp cộp của những bước chân nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút. Cô cười xảo quyệt, đứng dậy, nhìn ra cửa sổ, tia mắt nhanh chóng dừng lại ở một bụi cây nhuốm đầy máu. Bên trên đó là một con người rách rất nhiều thịt, cành cây gãy nát, đâm vào da thịt của kẻ đó, xương lòi hẳn ra bên ngoài. 

Cô cầm lấy bông hoa hồng trong chiếc lọ bên cạnh. Bông hoa nở rực rỡ nhưng lại có gai, nó đâm sâu vào trong tay của cô, máu trong tay cô nhẹ nhàng thấm vào bông hồng, nó lập tức đen lại. Từ thân cây đến lá, thậm chí là cả hoa, nó đã có ý thức. Cô cười, đưa bông hoa cho Lưỡi, bảo cậu:

- Trồng gần xác ả.

Cậu cúi đầu, lui ra, chạy vội xuống dưới, ngưng đọng thời gian ( không đủ mạnh để ngưng đọng quỷ), trồng bông hồng không rễ ở đấy, lập tức, nó lớn lên và mang màu đen ẩn chứa sự tuyệt vọng, âm u, đen tối. 

Cùng lúc đó, cô đưa cho Giáp Cứng một ít vụn bánh mì:

- Bông hoa.

Nhỏ gật đầu, bay xuống tầng trong lúc cậu ngưng đọng thời gian, rải vụn lên tán hoa, nó lập tức biến thành thịt người, máu ngấm đôi chút vào cánh hoa đen tuyền. Sau đó, cả hai lên phòng cô, chuẩn bị xem kịch.
 
Chương 45


Quả nhiên, kịch hay thì nhanh đến. Chỉ sau vài phút, cả bọn đã nghe thấy tiếng của mấy nữ y tá hét lên thảm thiết:

- Á... á... á... có ma...

Một vài cô gái ngất ngay tại chỗ, số còn lại thì nháo nhào chạy đi tìm bác sĩ, cảnh sát. Ai nấy đều tỏ ra kinh hãi. Còn ba người kia thì đứng từ trên cao nhìn xuống. Linh nở một nụ cười nhạt, tỏ vẻ khinh bỉ:

- Ngu xuẩn!

Tiếng ồn mỗi lúc một to, mọi người ai nấy đều run sợ. Việc này vô cùng khoa trương khiến cả phóng viên, nhà báo cũng tụ tập ở đó đông đúc. Chưa đầy nửa giờ đồng hồ, cả sân bệnh viện bị mọi người chiếm lấy, chen chúc, tranh nhau xem hiện trường vụ án. Vậy mà nhân vật quan trọng nhất lại là những kẻ đến muộn nhất. Sau đó vài chục phút, các bác sĩ pháp y mới đến nơi, xem xét, điều tra về vụ án. Họ cẩn thận đeo găng tay, đặt bông hoa vào túi của mình rồi để lại vài người ở lại khám xét hiện trường. Còn lại là đi phẫu thuật tử thi.

Trong cái khung cảnh hỗn loạn ấy, ở trên kia, cô đang bình thản uống trà trên chiếc giường, nhìn xuống dưới, xem phim full HD. Bỗng, một làn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc cô bay bay, đôi mắt khẽ chớp lại. Hai người kia đang đứng gần cô, thấy vậy, nhìn nhau, nói nhỏ:

- Dễ thương quá!

Cô nghe vậy định nói gì đó nhưng lại thôi, quay đầu đi, tiếp tục chiêm ngưỡng bộ phim do cô làm đạo diễn.
 
Chương 46


Mấy ngày sau... 

Cái vụ án này đã qua đi nhưng đối với một số người, họ đã bị ám ảnh. Một người bác sĩ già nua, đeo chiếc kính đen, kinh bỉ nói:

- Cô có thể xuất viện.

- Ừm.

Vỏn vẹn một câu, cô trả lời kẻ đối diện sau đó chậm chân đứng dậy, nói khẽ vào tai nó đầy đe dọa:

- MÀY CHƯA ĐỦ TƯ CÁCH LÀM QUỶ.

Nó giật mình, lùi lại phía sau vài bước, đôi mắt run sợ, không dám nhìn thẳng Linh. Cô đi ra ngoài, bỗng nhận ra... nó có chút ánh sáng. Cả người cô run rẩy và ngất đi. Một người lạ mặt đỡ cô dậy, mang cô đi đâu đó. 

Tỉnh lại, cô có chút nghi ngờ, cảnh giác:

- Đây là đâu? Ngươi là...

- Xin lỗi nữ vương vì đã mạo phạm đến người. Thần thấy người ngất đi nên thần đã đưa người về đây.

Hắn cúi đầu, tỏ vẻ thành kính nhưng điều này lại càng làm cô mất đi sự tin cậy của mình đối với hắn:

- Ta chưa từng gặp ngươi.

Hắn dường như biết trước được mọi chuyện, không hề nao núng mà trả lời:

- Thưa nữ vương đáng kính, thần vốn dĩ muốn tham gia vào câu lạc bộ nhưng sợ sức mình không đủ nên chỉ dám bảo vệ người từ xa.

- Không đáng tin.

Cô hừ lạnh rồi đứng dậy đi ra từ đường cửa sổ. Dưới sự tối tăm buốt lạnh của màn đêm, cô xòe đôi cánh đậm màu, khẽ đập, lông vũ nhẹ nhàng đậu lại trên thềm cửa. Hắn cầm sợi lông lên:

- Rồi có một ngày những sợi lông xinh xắn kia sẽ thuộc về ta, chỉ riêng ta.

Hắn đưa cặp mắt ấm áp nhưng lại băng giá lạ kì, nhìn cô vững vàng sải cánh trên bầu trời.


 
Chương 47


   Linh rùng mình, lạnh sống lưng, cảm giác tê buốt truyền từ đôi cánh xuống cơ thể. Cô nhíu đôi lông mày thanh tú, đôi môi khô khốc buốt giá của cô hừ lên khinh bỉ:

- Quá nham hiểm!

   Đôi cánh cô tiếp tục sải rộng trên bầu trời, đó là một hình ảnh đẹp đẽ vô cùng. Một lúc sau, mặt trăng rọi bóng hình cô mạnh mẽ đáp xuống căn nhà của mình, dùng chút phép thuật điều chỉnh suy nghĩ của bất cứ con người nào thấy cảnh tượng này. Tất nhiên, hai người kia lo lắng cho cô vô cùng,vừa thấy cô, ai nấy đều nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Nhưng cô chẳng những không để tâm đến họ mà còn đi bình thản lên phòng, giọng nói không chút lay chuyển:

- Dâng trà!

  Cả hai nghe thấy mà phì cười, có lẽ đó là câu đáp bình an của cô. Giáp Cứng chạy vào bếp, lấy dụng cụ ra, pha trà. Còn Lưỡi thì chỉ biết đứng bên cạnh, đợi nhỏ làm xong rồi bưng đồ lên. 

  Trong lúc đó, cô ở trong phòng, nhắm nghiền đôi mắt, đập nhẹ đôi cánh. Luồng sóng nhỏ nhanh chóng, liên tục phát ra. Mãi một lúc sau đó, chúng mới chịu quay lại nhưng... thay vì đưa cho cô lời giải thích, chúng khiến cô bị nội thương nghiêm trọng. Máu phun ra đẫm giường. Cô đau đớn, ngồi không vững, ngã xuống. Đúng lúc đó, cậu đi lên, thấy được mọi chuyện mà vội vã truyền thần giao cách cảm cho nhỏ rồi khi nhỏ vào phòng, cả hai cúi xuống xem vết thương của cô. Và điều này khiến họ nhận ra một chuyện hoàn toàn không đúng. Cô không hề chết mà đang bị vết thương dằn vặt. Nhỏ lập tức không chút do dự mà đánh mạnh vào người cô. Cậu thấy vậy cũng dùng sức mạnh của mình, dồn một lực lớn, tấn công vào cô.
 
Chương 48


Nhờ có họ, Linh mau chóng hộc máu ra, nằm im trên giường. Chỉ vài giây sau, cô từ từ mở mắt, ngồi dậy. Lưỡi và Giáp Cứng thở phào nhẹ nhõm. Cô chậm rãi nhìn xung quanh, căn phòng đầy máu tươi, tanh nồng. Lưỡi hiểu ý cô, mau chóng dọn dẹp, Giáp Cứng cũng muốn giúp cô nên cầm tách trà ra, đưa cô dùng. Linh mau chóng lên tiếng:

- Không cần. 

- Vậy... kẻ đó là ai thưa chủ nhân?

Giáp Cứng đặt tách trà xuống bên cạnh, giọng có chút lo lắng, hỏi. Cô lắc đầu:

- Hắn... nguy hiểm...

Giọng nói ngập ngừng của cô làm cho họ kinh ngạc vô cùng. Lưỡi làm việc thật nhanh rồi đến bên cạnh cô:

- Đó liệu có phải là...

- Không. 

- Nếu không phải anh trai người thì đó là ai?

- Không biết.

Cô lạnh lùng, khẳng định người đó không phải tên anh trai độc ác của mình. Bởi theo suy nghĩ của cô, anh trai cô sẽ chẳng bao giờ cứu cô mà thay vào đó, anh ta sẽ giết cô. Nhỏ ngạc nhiên:

- Vậy kẻ đó là ai mà người lại không điều tra được? Với lại... người cũng vì vậy mà bị thương nữa...

- Ta... không biết...

Cô ngập ngừng trả lời. Cậu lên tiếng, trấn tĩnh mọi người:

- Thôi, đừng để tâm đến việc này nữa. Dù sao thì có vẻ hắn không muốn nữ vương bị thương đúng không? Cho nên mọi người suy nghĩ ít thôi!

- Ừm.

Linh gật đầu rồi vén chăn sang 1 bên, chạm nhẹ đôi chân mỏng manh mà mạnh mẽ xuống nền đất lạnh. Cô đứng dậy, lại gần bàn học, cầm lấy chiếc lược, chải mái tóc một cách nhẹ nhàng. Nhỏ cầm lấy 2 chiếc cặp gần đó, theo cô xuống tầng. Cậu cũng nhanh chân, lấy chiếc ô đen tuyền đưa cho Giáp Cứng. Cô ra đến cửa, chậm rãi đi dép:

- Lưỡi, cẩn thận!

- Vâng thưa nữ vương thân yêu.

Cậu chậm rãi cúi người xuống, đáp trả. Linh bắt đầu bước ra ngoài. Nhỏ che dù cho cô:

- Nữ Vương, người thật sự... (muốn lên trường sao ạ?)

- Ừ.

Cả hai mau chóng đi qua con đường đất chật hẹp, vào trường. Thấy Linh, học sinh lại gần hỏi han:

- Bạn không sao chứ? Bạn khỏi rồi à?

- Ừ.

Cô chẳng quan tâm đến họ cho lắm, băng giá đáp trả. Thế nhưng họ lại hét lên sung sướng vì được nghe giọng của cô. Nhỏ thấy vậy thì hơi khó chịu nhưng không biểu hiện ra ngoài mà nói chuyện với cô khiến mấy kẻ kia ghen tị:

- Thưa chủ nhân, Luluka sẽ là giáo viên chủ nhiệm mới của người. Kẻ này rất hòa đồng, dễ bắt chuyện, được nhiều người yêu mến.

- Ừm. Tốt lắm.

Cô gật đầu rồi bước vào lớp, bỏ Giáp Cứng lại một mình. Nhỏ mau tay, cất chiếc dù rồi đuổi theo cô:

- Chủ nhân, chờ em!
 
Chương 49


   Linh bỗng nhiên cười nhẹ, khẽ cúi người khiến Giáp Cứng giật mình. Nhỏ nhìn lại thì nhận ra trước mặt cô là Luluka đang đi tới. Cô tỏ vẻ ngoan ngoãn:

- Em chào cô ạ! Cô là giáo viên mới lớp em phải không ạ? Trông cô thật xinh đẹp tựa như là sinh viên mới ra trường vậy ạ. 

- Hừ, em yên tâm, tôi không phải giáo viên mới ra trường. Kiến thức của tôi lớn lắm, sẽ không thiếu để dạy các em đâu.

   Ả ta cười hiền, khẽ nắm tay cô. Nhỏ thấy vậy thì muôn phần ghen tức, chạy lại gần, túm áo cô:

- ~~~Chị nuôi~~~sao chị không đợi em, em dỗi chị bây giờ.

- Ừ, vậy đi thôi.

   Cô gật đầu, bóp mạnh tay ả rồi đi theo nhỏ. Đợi cô đi vào lớp, ả mới khẽ vân vê tay mình đầy dâm tà:

-  A~~~ em học sinh này thật đáng yêu quá mà!

   Cô vào đến lớp học, đặt chiếc cặp đen tuyền xuống, chậm rãi nhìn xung quanh một cách cẩn thận. Nhỏ cũng không kém phần nghi hoặc, chạm nhẹ vào bức tường cứng rắn. Họ đoán không sai. Cái lớp học này có vấn đề. Cô giật thót khi cảm nhận được một luồng khí nóng bỏng đang tiến lại gần. Cái này... chẳng phải là sức mạnh của quỷ Mặt Trời sao? Nhỏ mau chóng lại gần, sờ trán cô. Nóng... rất nóng. Cô hình như sốt rồi. Nhỏ run sợ, đỡ cô dậy. Linh choáng váng đứng lên, mọi thứ cô thấy hiện tại chỉ là những hình ảnh mờ mờ ảo ảo. Giáp Cứng nhanh chóng đưa cô đi. 

   Nhỏ chầm chậm dìu cô lên cầu thang, cô thở dốc, mệt mỏi vô cùng. Thấy từng bước chân nặng trĩu của cô, nhỏ lo lắng vô cùng. Đầu cô dần dần dựa vào bờ vai mạnh mẽ của nhỏ. Nhỏ khẽ đỡ đầu cô, hận không thể bế thốc cô lên vì sợ người ngoài phát hiện danh tính của họ. Bỗng nhiên, nhỏ thấy vai mình có chút mát mát liền ngạc nhiên sờ vai mình. Đây... cô đã khóc. Nhỏ kinh ngạc vô cùng, cô đã khóc rồi sao? 
 
Chương 50


     Thấy vậy, Giáp Cứng xót xa vô cùng. Nhỏ cố đi thật nhanh, đỡ cô thật vững. Vào đến phòng y tế, giáo viên trực ở đấy nhìn thấy thì không ngần ngại giúp nhỏ dìu cô lên giường bệnh. Nhỏ lay vội bàn tay người cô:

 - Thưa cô, bạn ấy sốt cao quá, cô mau chóng làm gì đó đi!

 - Em bình tĩnh, chườm cho bạn một xíu. Cô đi ra ngoài lấy điện thoại gọi cấp cứu.

   Đợi cô đi hẳn, nhỏ lập tức "giết chết" Linh. Không phải do nhỏ vô tâm không cảm thấy gì khi làm vậy mà là nhỏ con với việc này rồi nên chẳng hề thương xót chút nào cả. Sau đó một vài giây, cô tỉnh lại, điên rồ nói:

 - A~~~ ta yêu ả mất rồi...

 - Người... người...

   Giáp Cứng sửng sốt, định hỏi cô gì đó, mấp máy môi nhưng rồi lại ngậm chặt. Cô thấy vậy thì bình tĩnh lại, ho nhẹ vài tiếng cảnh cáo rồi bảo nhỏ lấy túi chườm lại cho giáo viên khỏi nghi ngờ. Trong lúc đó, cô vò mái tóc đen mượt mà của mình làm nó rối tung. Sau đó, cô bấu nhẹ vào tay mình làm nó ứa máu. Cuối cùng, Linh làm mặt bản thân biến sắc. Trông vô cùng thảm thương! Lúc sau, nhỏ quay về. Cô nằm xuống giường, nhỏ đặt túi chườm lên trán cô:

 - Thưa nữ vương... thần... thần... 

 - Yên tâm, ta nói "yêu" nhưng không phải là "yêu" đâu.

   Thấy Giáp Cứng lắp bắp, cô xoa đầu, an ủi nhỏ. Tim nhỏ nóng dần lên (Tác giả:  *Ngạc nhiên* Hả? Ngươi... sắp chết cháy à? Giáp Cứng: *Lườm* Tác giả: *Im*), nhỏ đã yêu lại càng thêm yêu cô mất rồi...


 
Chương 51


   Rồi cô nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ. Có vẻ như cô đã mệt mỏi sau ngần ấy chuyện vừa xảy ra, cô cần nghỉ ngơi. Nhỏ thấy vậy cũng không dám làm phiền, đi lấy 1 chiếc ghế rồi đặt xuống, thật khẽ, thật khẽ xuống cạnh đầu giường tựa như sợ rằng chỉ một tiếng động nhỏ thôi cũng khiến cô thức giấc. Giáp Cứng ngồi xuống, im lặng, nhìn cô chằm chằm. Đôi mắt đỏ tựa máu của cô cuối cùng cũng đã khép lại rồi. Dạo gần đây lúc nào nhỏ cũng thấy cô mở to đôi mắt đó bận bịu giết quái vật, yêu ma (mặc dù chúng là đồng loại của cô). Đôi lúc nhỏ bảo cô nghỉ ngơi đi, còn lại để nhỏ giúp cho thì cô lại không nghe, luôn nói rằng bản thân ổn. Dù có là quỷ đi, dù có mạnh đi chăng nữa thì cô cũng cần chợp mắt hồi năng lượng nữa chứ. Vừa chiến đấu với Leneka xong đã đi đấu với mấy con quỷ lớn rồi, cơ thể của cô vẫn còn là cơ thể của con người cơ mà, chịu sao nổi. Muốn cơ thể là quỷ thì phải được sinh ra từ quỷ hoặc được chúa tể của quỷ ban cho xác của quỷ hoặc phải tiêu diệt chúa tể của quỷ để lấy xác của chúa quỷ mà dùng. Mà cô thì buộc phải chiến đấu với quỷ vương để lấy xác, mấy cái kia không làm được rồi, không giữ sức sao đấu lại được. 

   Cộp cộp, giáo viên y tế bước vào, tay cầm theo chút thuốc và cốc nước, lại gần chỗ nhỏ, kéo rèm ra, giật thót mình khi thấy cô. Bà lấy chiếc nhiệt kế, đo nhiệt độ của cô, sốt, sốt rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom