Cập nhật mới

Dịch Full Giờ Này Anh Ở Đâu?

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60


Martha"s Vineyard cách Manhattan khoảng ba trăm dặm về hướng Đông bắc, và đang dần ấm lên. Vào sáng thứ Ba khi thức giấc, tôi nhìn qua cửa sổ thấy một ngày lạnh lẽo trong sáng. Cảm thấy thể chất và tinh thần mạnh mẽ hơn, tôi bước ra khỏi giường và xem cần mặc gì khi tôi đương đầu với Barbara Hanover Galbraith. Trời đủ lạnh để mặc bộ đồ chạy bộ mà tôi đã tống vào túi xách, nhưng đó lại không phải là bộ quần áo, giày mũ cần thiết mà tôi sẽ chọn cho buổi gặp mặt.

Tôi không muốn trông mình ăn mặc có vẻ quá trịnh trọng hoặc quá xuề xòa. Tôi không muốn có ý nghĩ rằng mình sẽ là cô em bé bỏng của Mack khi gặp Barbara. Cô ấy là một bác sĩ giải phẫu nhi khoa. Tôi là một tiến sĩ luật học, một luật sư, và vừa mới hoàn tất công việc làm thư ký với một thẩm phán tòa dân sự. Bộ đồ thay thế của tôi là bộ vét hàng cashmere màu xanh lá cây đậm, áo dây màu trắng phù hợp, và quần jean trắng mà tôi đã lấy tà trong tủ quần áo vào phút cuối. Bây giờ tôi vui mừng rằng mình đã chọn lựa mặc chúng.

Mặc dù lúc đó đã gần giờ ăn trưa, tôi vẫn gọi bộ phận phục vụ phòng để đặt một bữa điểm tâm kiểu lục địa, uống cà phê đen và gặm một miếng quế trong khi thay quần áo. Tôi nhận ra rằng tôi lo lắng quá mức đến nỗi những ngón tay tôi vụng về, loạng choạng khi gỡ bỏ những tấm thẻ của chỗ giặt ủi gắn vào quần áo.

Tôi hoàn toàn ý thức được rằng mình có thể đang làm công việc vớ vẩn của kẻ ngốc. Barbara và con cái của cô ấy có thể đã quay lại Manhattan lúc này rồi. Nhưng tôi không nghĩ rằng tình hình sẽ như thế. Tôi tin rằng cô ấy vẫn đang đến tận nơi này để trốn lánh việc bị chất vấn về Mack với tình trạng hiện hữu.

Tôi chắc chắn rằng nếu tôi gọi trước cô ấy sẽ cúp máy. Nhưng nếu tôi chỉ đơn giản xuất hiện mà không báo trước, hầu như cô ấy sẽ không có cách nào hơn là phải lịch sự chứ không thể đóng cửa trước mặt tôi, vì cô ấy đã từng là khách đến dùng cơm tối tại Sutton Place.

Ít ra tôi hy vọng sẽ không như thế.

Kiểm tra đồng hồ, tôi nhận ra rằng tôi cần phải đi nếu muốn gặp được Barbara ở nhà. Trong xe hơi, tôi đặt hệ thống định vị. Con đường nơi Richard Hanover sống cách đó khoảng sáu dặm. Kế hoạch của tồi là lái xe đến ngôi nhà và nhấn chuông. Nếu không có ai ở đó, tôi sẽ đi vào khu trung tâm của thị trấn và đi bộ loanh quanh một lúc, rồi quay lại ngôi nhà từng giờ một cho đến khi cô ấy có mặt trong đó.

Dường như đó là kế hoạch tốt, nhưng rõ ràng những sự kiện trong ngày đã không diễn ra như vậy. Tôi đến ngôi nhà vào khoảng 12 giờ 30. Chẳng có ai ở đó. Tôi quay lại sau mỗi giờ đến tận 5 giờ 30. Vào lúc ấy tôi đã cho rằng đó hoàn toàn là một chuyến đi vô ích, và cực kỳ chán nản như bất kỳ người nào khác có thể trải qua tâm trạng như vậy. Thế rồi khi tôi đang quẹo chữ U, một chiếc Jeep mang biển số New York băng ngang qua tôi và quẹo vào đường chạy xe. Tôi bắt gặp cái liếc nhìn của một phụ nữ ngồi sau tay lái, bên cạnh cô là một người đàn ông và ở băng sau có vài đứa nhỏ.

Tôi lái xe loanh quanh mười phút hay hơn, rồi quay trở lại ngôi nhà và nhấn chuông. Một người đàn ông ở lứa tuổi gần bảy mươi ra mở cửa. Rõ ràng là ông không có khái niệm tôi là ai nhưng nụ cười của ông rất thân ái. Tôi tự giới thiệu mình, và nói rằng Bruce đã bảo với tôi là gia đình anh ấy đang đi thăm ông. "Mời vào". Ông nói. "Cô hẳn là một người bạn của Barbara".

"Ông Hanover," tôi nói, bước qua ngưỡng cửa "cháu là em gái Mack MacKenzie. Cháu cần nói chuyện với cô ấy về anh Mack".

Nét mặt của ông đã thay đổi. "Tôi không nghĩ rằng đó là ý kiến hay". Ông nói.

"Vấn đề không phải đó là ý kiến hay hoặc dở". Tôi nói. "Cháu e rằng đó là điều cần thiết". Không cho ông có cơ hội đáp lại, tôi đi lướt qua ông bước vào phòng khách.

Ngôi nhà xây theo kiểu Cape Cod đã được cơi nới rộng hơn theo năm tháng. Phòng khách không lớn, nhưng thật quyến rũ, với đồ gỗ kiểu cổ và tấm thảm móc. Trên đầu, tôi có thể nghe thấy âm thanh những bước chân đang chạy và những tiếng cười hét to. Lũ trẻ có vẻ còn bé. Tôi nghĩ rằng mình đã từng nghe nói Barbara và Bruce Galbraith có một cậu con trai và hai đứa con gái song sinh.

Richard Hanover đã biến mất, có lẽ để nói cho con gái ông biết rằng tôi đang có mặt ở đây. Trong khi tôi ngồi chờ, ba cô con gái bé nhỏ dậm mạnh chân bước xuống cầu thang, đi theo sau là một cô bé chừng mười một tuổi. Những đứa nhỏ chạy ào về phía tôi. Hai trong số chúng rõ ràng là song sinh. Bọn trẻ tụ tập quanh tôi, vui thích vì đang đón chào một vị khách.

"Cháu tên gì?" Tôi chỉ một trong hai đứa bé song sinh.

"Samantha Jean Galbraith," cô bé nói đầy tự hào "mọi người gọi cháu là Sammy, và chúng cháu đón chuyến phà đi Cape Cod hôm nay".

Họ đã có chuyến dã ngoại suốt ngày đến Cape, tôi nghĩ. Tôi chỉ sang bé gái song sinh kia. "Cháu tên gì?"

"Margaret Hanover Galbraith. Cháu được dặt tên theo bà cháu, người hiện nay đang ở trên thiên đàng rồi, và mọi người gọi cháu là Maggie". Cả hai cô bé đều có mái tóc vàng của mẹ chúng, tôi tự nghĩ.

"Và đây là người bà con hay bạn của các cháu?" Tôi hỏi, chỉ tay vào cô gái nhỏ khác.

"Đây là Ava Grace Gregory, người bạn rất tốt của chúng cháu". Samantha giải thích. Ava Grace bước gần đến tôi hơn và tươi cười rạng rỡ. Samantha quay sang kéo tay cô bé lớn tuổi hơn "Và đây là Victoria Somers. Chị ấy đến đây thăm chúng cháu và thỉnh thoảng chúng cháu đến thăm chị ấy ở nông trại của chị ấy trong bang Colorado".

"Thỉnh thoảng cháu đi với các em ấy". Ava Grace sốt sắng nói với tôi. "Và cha cháu đưa tất cả chúng cháu đến Nhà Trắng nữa".

"Bản thân cô chưa bao giờ được đến đó". Tôi nói với cô bé. "Điều đó thật tuyệt diệu". Tôi yêu những đứa trẻ, tôi nói với chính mình. Một ngày nào đó, tôi sẽ có ít nhất bốn đứa cho mình, tôi hy vọng thế.

"Được rồi, các con. Đi lên lầu dọn dẹp sạch sẽ trước khi đến giờ đi ra ngoài ăn tối". Giọng nói nhẹ nhàng và những đứa trẻ đang đối diện với tôi nên chúng không thể trông thấy nét biểu cảm trên khuôn mặt Barbara Hanover Galbraith. Cô ấy nhìn tôi với vẻ không ưa, căng thẳng đến nỗi cảm xúc duy nhất tôi có thể có là sự sửng sốt.

Tôi đã gặp cô một lần tại bữa cơm tối khi tôi mười sáu tuổi. Tôi đã tan nát cõi lòng vì nhìn bên ngoài thì có vẻ như Nick đang phải lòng cô lúc đó, nhưng giờ đây anh ấy lại tuyên bố rằng chính cô mới là người đang phải lòng Mack. Bất chợt tôi tự hỏi không biết mình có đọc cảm xúc của cô đúng không. Có phải đó là sự khinh miệt mà tôi đang nhìn thấy trong cặp mắt nheo lại và thứ ngôn ngữ cơ thể đầy căng thẳng của cô ấy không hay còn điều gì đó khác?

Với tiếng chào tạm biệt đồng thanh, các cô bé cùng nhau đi lên lầu. Barbara nói: "Tôi muốn nói chuyện trong phòng làm việc".

Tôi đi theo cô xuôi xuống hành lang hẹp. Có một nhà bếp kiểu đồng quê lớn ở cuối dãy, dẫn đến một căn phòng dành cho gia đình. Phòng làm việc nhỏ nằm ở bên trái, phía trước nhà bếp. Nếu dự đoán thì tôi có thể nói rằng đây là nơi Richard Hanover trải qua những buổi chiều khi ông một mình. Căn phòng có giấy dán tường màu anh đào, thảm trải có họa tiết, một cái bàn giấy cỡ trung đi kèm với một cái ghế, một cái ghế dựa ngả ra đặt đối diện với tivi gắn lên tường. Có cái đèn đọc sách ở phía sau ghế dựa, và một giỏ sách báo, tạp chí nằm trong tầm với.

Tôi có thể hình dung ra cha mình trong căn phòng đó.

Barbara đóng cửa lại và ngồi vào phía sau bàn giấy, chỉ để lại cho tôi cái ghế dựa có thể ngả ra được, dường như quá lớn và quá sâu đối với tôi. Tôi biết cô ở lứa tuổi Mack, ba mươi mốt, nhưng cô là một trong những phụ nữ mà vẻ đẹp thời trẻ không kéo dài. Mặt cô, tôi nhớ trước kia chẳng chút tì vết, nay quá xương xẩu, cặp môi cô quá hẹp. Suối tóc vàng mà có lần tôi vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị thì nay được cột chặt thành một búi tóc. Nhưng cô ấy vẫn còn có dáng vẻ thon mảnh, độc đoán. Tôi tưởng tượng rằng sự hiện diện đầy vẻ oai vệ của cô hẳn là niềm an ủi cho cha mẹ những bệnh nhi của cô.

"Tại sao cô lại đến đây, Carolyn?" Cô hạch hỏi.

Tôi nhìn cô, cố gắng suy ngẫm về sự thù địch cùng kiểu như Bruce đang toát ra từ cô. "Barbara," tôi nói, "từ những gì tôi hiểu thì trong lúc chị và Mack đang hẹn hò với nhau cách đây mười năm thì anh ấy biến mất dạng. Thành thực mà nói, tôi đã được kể rằng chị khá say mê anh ấy. Nếu, như cảnh sát tin tưởng, và như chắc là chị cũng đã đọc trong báo chí, rằng Mack đang phạm các tội ác, thì chỉ có một lý do duy nhất cho điều đó, và đó là vì anh ấy bị suy sụp tinh thần hoàn toàn. Tôi cần biết xem chị có thấy bất kỳ dấu hiệu nào như thế không".

Cô chẳng nói gì.

Tôi nhìn chằm chằm lại cô. "Tôi đang nói với chị ngay bây giờ rằng khi tôi gặp chồng chị ở văn phòng anh ấy, anh cũng cho thấy sự thù địch như vậy về Mack, điều này khiến tôi bị rối trí. Mack đã từng làm gì với Bruce, và có phải điều đó có dính dấp gì đó đến việc anh ấy biến mất dạng không? Chị có lý do gì mà chạy ào đến đây để lẩn tránh việc bị chất vấn? Nếu chị nghĩ chị có thể che giấu tất cả ở đây thì chị lầm. Giới truyền thông đang cắm trại bên ngoài nhà chúng tôi trên phố Sutton Place. Mỗi lần tôi đi ra, đi vào, họ đều cố chĩa micro vào mặt tôi. Trừ phi tôi có thể có vài câu trả lời chân thực từ chị, và tôi thỏa mãn rằng chị không biết gì về lý do Mack biến mất, nếu không, lần sau khi tôi bị giới truyền thông săn đuổi, tôi sẽ nói cho họ biết rằng chị và chồng chị đang giữ lại những thông tin có thể hữu dụng cho việc tìm thấy Leesey Andrews".

Tôi nhìn khuôn mặt Barbara biến sắc. "Cô không dám làm thế!"

"Ồ, có chứ. Tôi sẽ làm". Tôi cam đoan với cô ấy. "Tôi sẽ làm bất kỳ điều gì để tìm ra Mack và chặn đứng anh ấy lại, nếu anh ấy đang phạm các tội ác, hoặc làm trong sạch tên tuổi anh ấy nếu anh ấy vô tội. Vì theo tất cả những gì tôi biết, anh ấy là nạn nhân của chứng quên tạm thời và có thể đang sống cách đày ba ngàn dặm".

"Tôi không biết anh ta đang ở đâu, nhưng tôi thực sự biết tại sao anh ấy ra đi". cằm Barbara Hanover Galbraith bắt đầu run rẩy. "Nếu tôi nói với cô, cô thề là sẽ để chúng tôi yên chứ? Bruce chẳng liên quan gì với việc anh ta biến mất cả. Bruce yêu tôi và đã cứu vớt cuộc đời tôi. Chính vì điều Mack đã làm với tôi mà anh ấy ghét hắn".

"Anh ấy đã làm gì với chi?" Tôi hầu như không thể thốt thành lời. Tôi đã sai lầm rồi. Tôi nhìn thấy không chỉ có sự thù ghét từ bác sĩ Barbara Hanover Galbraith. Tôi còn chứng kiến nỗi đau mà cô đang cố gắng kìm lại.

"Tôi đã say mê Mack. Chúng tôi đi chơi với nhau. Đối với anh ấy, đó là điều tự nhiên, không trách nhiệm, tôi biết điều đó. Nhưng rồi tôi có thai. Tồi hoảng loạn. Mẹ tôi lại bệnh nặng. Bảo hiểm y tể thì không đáng kể, và tất cả số tiền dành cho việc học ở trường y của tôi đã không còn. Tôi đã được chấp thuận cho nhập học ở Columbia Presbyterian và tôi biết tôi không thể đi. Tôi bảo cho Mack biết".

Cô nuốt nước bọt xuống để tránh không nức nở. "Anh ấy nói sẽ chăm sóc tôi. Anh ấy nói chúng tôi sẽ lấy nhau, và tôi có thể trì hoãn việc học một năm, rồi sau đó sẽ bắt đầu".

Nghe có vẻ giống Mack, tôi nghĩ.

"Tôi tin tưởng anh ấy. Tôi biết anh ấy không yêu tôi, nhưng tôi cũng chắc chắn có thể làm cho anh ấy yêu tôi. Thế rồi anh ấy biến mất tăm. Chỉ như thế thôi. Tôi không biết phải làm gì".

"Tại sao chị không đi đến gặp cha mẹ tôi?" Tôi căn vặn. "Họ hẳn sẽ chăm sóc chị".

"Có thể đưa tôi một chút của bố thí cho ăn mày để hỗ trợ con của con trai họ chăng? Không, cám ơn cô". Barbara cắn môi. "Tôi là một bác sĩ nhi khoa. Tôi hồi hộp được chạm tay vào một sinh linh bé bỏng và cứu vớt cuộc sống của nó. Tôi đã cứu sinh mạng những em bé còn quá nhỏ đến nỗi chúng chỉ vừa khít trong lòng bàn tay tôi. Tôi có khả năng thiên phú làm lành vết thương. Nhưng có một đứa bé mà tôi đã không cứu được. Đứa con của chính tôi. Tôi đã phá thai bởi vì tôi quá tuyệt vọng". Cô ấy ngoảnh cặp mắt đi chỗ khác và nói tiếp. "Cô biết điều đó không Carolyn? Đôi khi trong khu chăm sóc nhũ nhi, khi một đứa bé đang khóc, tôi đi đến và bê nó lên, rồi an ủi nó, và khi làm điều đó, tôi lại nghĩ đến đứa bé tôi đã phải nạo ra khỏi đáy huyệŧ của chính mình".

Cô đứng lên. "Anh cô không chắc chắn việc sẽ trở thành luật sư. Anh ấy bảo với tôi rằng anh sẽ lấy học vị đó để làm vừa lòng cha anh, nhưng thực ra anh ấy thích thử sức trong việc làm nghệ sĩ. Tôi không nghĩ anh ấy điên - tôi cho rằng anh ấy đi đâu đó và thậm chí có thể cũng biết điều để cảm thấy xâu hổ với chính mình lúc này. Tôi có nghĩ anh ấy đang phạm các tội ác không? Hoàn toàn không. Tôi ghê tởm anh ta vì những gì anh ta đã làm với tôi, nhưng anh ta không phải là kẻ gϊếŧ người hàng loạt. Tôi ngạc nhiên khi thậm chí cô còn nghĩ đến khả năng đó".

"Tôi sẽ đi và tôi hứa sẽ không bao giờ đề cập về cô trong bất kỳ cách thức nào với bất kỳ ai, cũng như không làm cô bận lòng nữa". Tôi lặng lẽ nói khi đứng lên. "Nhưng tôi vẫn có thêm một câu hỏi nữa. Tại sao Bruce lại ghét Mack đến thế?"

"Có một câu trả lời rất đơn giản. Bruce yêu tôi. Suốt thời gian ở Columbia, từ lúc chúng tôi đang là sinh viên năm thứ nhất, tôi biết điều đó. Sau khi phá thai, tôi đi đến một căn phòng trong khách sạn và nuốt những viên thuốc ngủ. Và sau đó tôi lại quyết định là tôi muốn sống. Tôi đã gọi cho Bruce. Anh ấy chạy ào đến với tôi. Anh ấy đã cứu tôi thoát chết. Anh ấy luôn luôn ở bên tôi, và tôi yêu anh ấy vì điều đó, và tôi đã yêu anh ấy vì chính anh ấy. Giờ đây, hãy ban cho tôi một ân huệ và xin hãy bước ra khỏi ngôi nhà này".

Dưới lầu trong phần còn lại của ngôi nhà thật yên ắng khi tôi bước qua hành lang đi đến cửa trước. Từ trên lầu tôi có thể nghe thấy tiếng lũ trẻ con, và tôi đoán là Richard Hanover đã giữ chúng ở đấy để chúng không thể nghe thấy chúng tôi đang nói những gì.

Nếu có thể mô tả những cảm xúc của mình, tôi sẽ nói tôi cảm thấy như trong một cơn lốc xoáy, bị quăng quật tới lui vào những bức tường đối diện. Cuối cùng tôi đã có câu trả lời tại sao anh tôi biến mất dạng. Mack ích kỷ không sao tả được; anh ấy không muốn đi học trường luật, cũng không yêu Barbara, và việc cô ấy có thai là điều khiến anh bỏ chạy. Thậm chí lời trích dẫn trong cuộn băng cũng có lý. "Khi không được số phận và cặp mắt mọi người sủng ái... Ta chỉ có một mình khóc lóc vì bị ruồng bỏ và quấy rầy thiên đường lặng câm bằng những tiếng kêu than vô vọng của ta".

Để phòng vệ, hẳn anh ấy đã phải tính đến việc Barbara đi đến gặp cha mẹ tôi để xin giúp đỡ cho đứa bé của anh ấy.

Lời phát biểu thẳng thừng của Barbara rằng Mack không phải chịu trách nhiệm về các tội ác đó, cơn chấn động của cô ấy khi thấy tôi thậm chí còn xem xét đến khả năng ấy, vừa là sự trách mắng lẫn nỗi an ủi làm dịu lòng tôi. Trong tâm trí mình, tôi đã cố hình dung ra sự phòng vệ cho chứng mất trí của anh. Giờ đây bất kỳ sự sợ hãi nào mà tôi có về việc cho rằng anh đang bắt cóc và gϊếŧ chết phụ nữ đã châm dứt. Tôi biết tôi sẽ đánh cược linh hồn bất tử của mình cho thực tế rằng anh ấy vô tội.

Thế thì ai đang làm việc này? Ai cơ chứ? Tôi tự hỏi mình khi bước vào trong xe. Dĩ nhiên, tôi chẳng có câu trả lời.

Tôi lái xe về lại khách sạn, giữ những ngón tay bắt chéo để cầu mong rằng tôi có thể gia hạn thêm thời gian ở lại. Nơi này thực ra giống một quán trọ nhiều hơn là một khách sạn, và chỉ có tám hay mười phòng ngủ thôi. Tôi đã dự định sẽ đi vào lúc sáu giờ chiều và đang bị tính tiền cho việc trả phòng muộn.

Tạ ơn Chúa, phòng tôi vẫn còn. Tôi không nghĩ có bất kỳ cách nào để tôi có thể chờ chuyến phà rồi sau đó lái xe về nhà trong tâm trạng như thế này. Lái xe về nhà làm gì? Tôi cay đắng tự hỏi mình. Giờ thì tôi chẳng thèm bận tâm tới giới truyền thông. Những cuộc gọi đầy bóng gió của Barrott. Một bà mẹ vắng mặt chẳng muốn ở cạnh tôi. Một "người bạn", Nick, có lẽ đang sử dụng tôi để giúp anh rửa sạch tên tuổi của mình.

Tôi đi lên lầu. Căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã để một cửa sổ mở mà người dọn phòng cũng chẳng đóng lại. Bây giờ tôi đóng nó lại và vặn máy sưởi, rồi nhìn mình trong gương. Trông tôi thật hốc hác, mệt mỏi. Mái tóc tôi đã để buông lơi dường như ủ rũ trên vai tôi.

Tôi chụp lấy cái áo choàng tắm của khách sạn trong tủ, đi vào nhà tắm, và bắt đầu vặn nước bồn tắm. Ba phút sau, tội cảm thấy hơi ấm của nước bắt đầu lấn át cái lạnh trong cơ thể tôi. Khi mặc lại quần áo, tôi đã chọn bộ đồ chạy bộ mà, thật may mắn, tôi đã mang theo. Thật dễ chịu khi mặc nó, có dây kéo cao đến cổ, chỉ có khuôn mặt và cái đầu tôi ló ra ngoài. Tôi cuốn tóc ra sau và kẹp nó lại, rồi trang điểm một chút để che giấu sự căng thẳng mà tôi thấy trong cặp mắt và vẻ mặt mình.

Những người nổi tiếng đeo kính đen ban đêm luôn làm tôi buồn cười. Tôi thường tự hỏi họ làm cách nào xoay xở để đọc thực đơn trong nhà hàng được. Tối nay, tôi cũng đeo cặp kính mà tôi đã đeo khi lái xe ngày hôm qua. Chúng che kín phân nửa khuôn mặt và khiến tôi có cảm giác được che chắn.

Tôi cầm lấy cái túi đeo vai và đi xuống lầu tới nhà hàng, rồi mất tinh thần khi thấy ngoài cái bàn lớn ở giữa đã có tấm bảng giữ chỗ trước trên đó, dường như chẳng còn chỗ nào còn trống cả. Nhưng người quản lý nhà hàng cảm thấy tội nghiệp tôi. "Còn một cái bàn nhỏ trong góc, gần cửa nhà bếp". Ông nói. "Tôi không thích dành nó cho khách, nhưng nếu cô không thấy phiền lòng..."

"Điều đó được mà". Tôi bảo ông.

Tôi được đưa vào ngồi ở chỗ đó đủ lâu để gọi một ly vang và xem kỹ thực đơn trước khi họ bước vào phòng ăn. Bác sĩ Barbara Hanover Galbraith, cha cô ấy, bốn đứa bé gái. Và một người khác nữa. Một cậu con trai khoảng chín hay mười tuổi, cậu con trai có mái tóc màu cát, mà khuôn mặt tôi nhận ra rõ ràng như tôi có thể thấy chính mình nếu nhìn vào gương.

Tôi nhìn thằng bé chằm chằm. Cặp mắt to, cái trán cao, nhúm tóc giữa trán, cái mũi thẳng. Nó đang mỉm cười. Nụ cười của Mack. Tôi đang nhìn khuôn mặt Mack. Lạy Chúa, tôi đang nhìn con trai Mack.

Bất chợt tôi cảm thấy cái đầu nhẹ hẫng khi sự nhận thức quật vào tâm trí tôi. Barbara đã nói dối. Cô ấy đã không phá thai. Cô ấy không hề đi đến khu chăm sóc nhũ nhi và nhớ về đứa bé mà cô ấy đã hủy hoại. Cô ấy đã sinh ra đứa bé ấy, và đang nuôi nâng nó như là con trai của Bruce Galbraith.

Có bao nhiêu phần còn lại trong câu chuyện của cô ấy là sự thực? Tôi tự hỏi mình.

Tôi phải đi ra khỏi đó. Tôi đứng lên và đi băng qua nhà bếp, mặc kệ ánh mắt nhìn chằm chằm của những nhân viên. Tôi băng vào tiền sảnh, nhảy bổ lên cầu thang, thu xếp hành lý cho vào túi, trả phòng và bắt chuyến phà cuối cùng từ Vineyard. Vào lúc hai giờ sáng tôi về đến Sutton Place.

Lần đầu tiên, không có xe tải của giới truyền thông ở khu phố.

Nhưng thám tử Barrott đang đứng trong garage. Rõ ràng ông hẳn đã biết tôi đang trên đường về nhà, và tôi nhận ra rằng tôi bị theo dõi. Tôi chóng mặt và mệt đừ. "Ông muốn gì?" Tôi hầu như gào thét lên.

"Carolyn, bác sĩ Andrews đã nhận được một lời nhắn nữa từ Leesey cách đây một tiếng. Những lời nói chính xác của cô ấy là: "Cha ơi, Mack nói rằng hắn sẽ gϊếŧ con bây giờ. Hắn không muốn phải chăm sóc con nữa. Tạm biệt cha. Con yêu cha, cha ơi"."

Giọng Barrott âm vang khắp garage khi ông thét lên. "Và rồi cô ấy gào rú lên, "Không, xin đừng..." Hắn ta đang bóp cổ cô ấy. Hắn ta đang bóp cổ cô ấy, Carolyn. Chúng tôi không thể cứu mạng cô ấy. Anh cô đang ở đâu hở Carolyn? Tôi biết là cô biết mà. Cái tên gϊếŧ người kinh tởm ấy đang ở đâu? Cô phải nói với chúng tôi. Hắn đang ở đâu?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61


Ba giờ sáng thứ Tư, khi đang lái xe quanh SoHo tìm kiếm một mục tiêu dễ tấn công thì điện thoại di động của hắn reo lên.

"Mày đang ở đâu?" Một giọng nói căng thẳng hỏi.

"Loanh quanh SoHo. Không có gì đặc biệt". Đây là khu vực hắn ưa thích nhất. Có nhiều phụ nữ trẻ say sưa bổ nhào về nhà vào giờ này.

"Những đường phố ấy đang đầy bọn cớm. Mày không cố làm bất cứ điều gì ngu ngốc đấy chứ?"

"Ngu ngốc thì không. Náo động, hồi hộp thì có đấy". Hắn nói, cặp mắt vẫn đang quét quanh. "Tôi cần thêm một con mồi nữa. Tôi không thể tránh được".

"Đi về nhà và ngủ đi. Ta có một kẻ khác cho mày rồi, và cô ta sẽ là những dòng tít lớn nhất của tất cả các loại báo chí".

"Tôi có biết cô ta không?"

"Mày biết cô ta".

"Cô ta là ai?"

Hắn lắng nghe cái tên. "Ồ, điều đó thực sự tốt đấy". Hắn kêu lên. "Tôi có bao giờ từng nói với ông rằng ông là người cậu mà tôi yêu mến nhất chưa?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62


Sự khủng khϊếp trong đoạn băng thu lời tạm biệt cuối cùng của Leesey với cha cô làm chấn động đến tận tâm can cả tổ công tác thám tử cứng rắn nhất. Việc bắt cho được tên gϊếŧ người hàng loạt ấy trước khi hắn có thể hành sự thêm lần nữa đã trở thành một nhu cầu cháy bỏng đối với từng người. Cả tổ công tác xét đi, xét lại mọi sự kiện dẫn đến ánh sáng trong suốt quá trình điều tra.

Vào sáng thứ Tư, họ lại tụ tập đầy văn phòng Ahearn.

Gaylor đang báo cáo về những gì ông phát hiện ra. Câu chuyện của Benny Seppini đã được kiểm tra. Ông đã đi gặp Anna Ryan, người vợ đang sống ly thân của Walter Ryan, một trung sĩ cảnh sát được mọi người biết đến vì thói nghiện rượu nặng và tính khí bất ổn. Anna Ryan khẳng định rằng bà ta đã nói chuyện với Benny vào đêm thứ Hai cách đây hai tuần và có bày tỏ nỗi sợ hãi ông chồng của bà với Benny. Khi được bảo cho biết rằng Benny tuyên bố hắn đã ngồi trong xe hơi bên ngoài tòa nhà chung cư của bà, bà đã mỉm cười và nói: "Đó là điều Benny sẽ làm!"

"Điều đó không có nghĩa là Benny không nhận một cú điện thoại khẩn cấp từ DeMarco tối hôm đó". Ahearn vạch ra. "Nhưng chúng ta sẽ chẳng bao giờ chứng minh được điều đó".

Ahearn bắt đầu đọc những ghi chú của mình. Trong vài ngày qua kể từ khi bị các thám tử chìm theo dõi, Nick DeMarco không làm gì khác thường. Các cuộc điện đàm bị ghi âm lại của hắn hầu như chỉ thiên về công việc. Vài cuộc từ một đại lý bất động sản xác nhận rằng căn hộ ở đại lộ Công Viên của hắn đang được rao bán. Thực ra, một bản chào giá đã được thực hiện mà hắn nói hắn sẽ xem xét. Hắn đã cố gọi điện cho Carolyn MacKenzie có đến sáu, bảy lần, nhưng rõ ràng là cô ấy đã khóa máy di động của mình. "Chúng ta biết cô ấy đang trên đường đi đến Martha"s Vineyard". Ahearn nói. "DeMarco không biết, và anh ta đang trở nên khá lo lắng về cô ta".

Ahearn nhìn lên để chắc chắn rằng anh vẫn được mọi người lắng nghe. "Carolyn đi gặp bạn gái cũ của anh trai cô ấy, bác sĩ Barbara Hanover Galbraith, nhưng cô ấy không ở lại lâu. Người chồng không đến đó. Sau đó, khi gia đình nọ đến khách sạn nơi Carolyn đang ở, cô ấy đứng bật dậy và lái xe về nhà. Carolyn không nhận bất kỳ cuộc điện thoại nào trong khách sạn cả. Cô ấy không sử dụng điện thoại di động của mình từ lúc cô ấy rời thành phố vào ngày thứ Hai, sau khi cô gặp gia đình Kramer, cho đến bây giờ".

"Cô ta khóc khi rời nhà gia đình Kramer vào sáng thứ Hai. Chúng tôi có tấm hình cô ấy rời khỏi tòa nhà đó. Rồi một gã chạy theo cô ấy đến tận xe hơi của cô. Đây là tấm hình chụp hắn với cô". Ahearn đặt những lời ghi chú của anh xuống và trao cho Barrott những tấm hình. "Chúng tôi đã kiểm tra hắn. Hắn tên là Howard Altman. Hắn làm việc cho Derek Olsen, người sở hữu hàng mớ tòa nhà chung cư nhỏ, kể cả cái mà Mack đã sống ở đó. Altman bắt đầu công việc khoảng hai tháng sau khi MacKenzie biến mất dạng".

Những tấm hình được chuyền tay nhau rồi quay trở về bàn giấy của Ahearn. "Người của chúng ta đã quay về để gặp gia đình Kramer trưa thứ Hai". Giọng Ahearn càng lúc càng trở nên mệt mỏi. Trong đầu mình, anh không thể đừng nghe tiếng kêu khóc của Leesey. "Không, xin đừng..." Anh tằng hắng. "Gus Kramer nói hắn bảo Carolyn răng vợ hắn đã trông thấy Mack tại buổi lễ Misa khi tên này để lại lá thư ngắn trong cái rổ đựng đồ quyên góp, rằng tên này là kẻ gϊếŧ người và cô ta phải để họ yên thân. Carolyn bật khóc rồi chạy ào ra".

"Lần đầu tiên khi chúng ta gặp bà," Gaylor nói, "bà Kramer đã không kể với chúng ta rằng bà ấy đã trông thấy Mack trong nhà thờ buổi sáng, lúc hắn để lại lá thư ngắn ấy, bởi vì bà không có mắt kính nhìn xa vì thế bà không chắc được đó có phải là hắn không. Rồi trưa thứ Hai bà lại nói rằng giờ đây bà tin chắc rằng đó chính là Mack. Chúng ta có tin được bà ta không?"

"Tôi không tin bất kỳ điều gì gia đình Kramer nói với chúng ta". Ahearn thẳng thừng đáp. "Nhưng tôi không nghĩ Gus Kramer là tên gϊếŧ người hàng loạt". Anh nhìn Barrott. "Hãy tóm tắt lại những gì Carolyn MacKenzie đã bảo anh khi anh gặp cô ta trong garage sáng nay đi".

Những quầng tròn đen sẫm dưới cặp mắt Roy Barrott đã biến thành những mọng mắt. "Chúng tôi đã nói chuyện trong garage. Cô ta thề rằng anh trai mình vô tội, rằng chỉ vì Leesey đã dùng tên anh ta không có nghĩa rằng cô ấy không bị buộc làm điều đó. Cô nói rằng cô sẽ xem xét kỹ lưỡng mọi phát biểu mà chúng ta làm hay đã làm và đọc từng lời đã được báo chí phát hành, và nếu cô ta tìm ra bất kỳ điều gì cho thấy anh cô là tên gϊếŧ người, cô ta sẽ kiện ra tòa cho đến khi lũ phụ nữ kia quay về nhà". Ông dừng lại, bóp trán. "Cô ta bảo tôi rằng cô ta là một luật sư và là một luật sư giỏi nữa đấy, và cô ta sẽ chứng tỏ điều đó cho tôi thấy. Cô nói rằng nếu anh trai mình có tội, cô ta sẽ là người đầu tiên giao nộp anh ta trước khi anh ta kết thúc mọi việc trong cuộc đấu súng, rồi cô ấy làm việc chết bỏ để tạo ra lời biện hộ về chứng mất trí cho hắn ta".

"Anh có tin cô ta không?" Chip Dailey, một trong những thám tử mới nhất hỏi.

Barrott nhún vai. "Ừm, tôi tin rằng cô ta tin hắn vô tội. Giờ đây tôi cũng tin rằng cô ta chẳng hề liên lạc với người anh trai. Nếu hắn là người dùng điện thoại di động của Leesey để gọi về căn hộ của bà mẹ, thì đó phải là một trong những trò chơi khác nữa của hắn".

Điện thoại Ahearn reo vang. Khi anh trả lời, nét mặt anh thay đổi, rồi anh nói. "Phải chắc chắn không có khả năng lầm lẫn nào đấy". Sau khi ngắt cuộc nói chuyện, anh nói. "Lil Kramer đã trải qua hai năm trong tù khi bà ta mới hai mươi bốn tuổi. Lúc đó bà ta làm việc cho một phụ nữ đứng tuổi. Khi người này chết, nhiều đồ nữ trang của bà ta bị biến mất. Lil bị kết án đã ăn cắp chúng".

"Bà ta có thừa nhận điều đó không?" Barrott hỏi.

"Không bao giờ. Cũng chẳng thành vấn đề. Bà ta bị kết án tại một phiên xét xử. Tôi muốn bà ta và Gus Kramer được đem đến đây ngay bây giờ". Anh nhìn quanh phòng. "Được rồi. Tất cả các bạn đều biết nhiệm vụ của mình". Mắt anh rơi vào Barrott, người hầu như đang đứng ngủ trên cặp chân mình. "Roy, về nhà ngủ đi. Anh có thực sự tin rằng Carolyn không liên lạc gì với anh trai cô ta không?"

"Có".

"Thế thì quên việc bám đuôi cô ta đi. Chúng ta biết không có đủ chứng cớ để tạm giữ gia đình Kramer, nhưng một khi họ rời đây, tôi muốn cả hai người đó phải bị theo dõi".

Khi tổ công tác quay trở lại nhận nhiệm vụ, Ahearn nói điều gì đó mà anh không chắc sẽ được chia sẻ. "Tôi đã nghe đoạn băng thu ít ra là một trăm lần. Điều này nghe có thể kỳ cục, nhưng chúng ta đang phải xử trí với một kẻ mất trí. Các anh nghe thấy Leesey gào thét lên và rồi có tiếng thở hổn hển, và âm thanh ùng ục, nhưng rồi hắn đã ngắt điện thoại di động của cô ấy. Chúng ta không thực sự nghe thấy là cô ấy đã chết".

"Anh có nghiêm túc nghĩ rằng cô ấy vẫn còn sống không?" Gaylor hỏi đầy vẻ ngờ vực.

"Tôi nghĩ cái gã mà chúng ta đang phải xử trí sẽ không đi ra ngoài trò chơi đó, vâng, đúng thế".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63


Sau khi gào thét tương xứng với thám tử Barrott, tôi leo lên lầu và thấy những lời nhắn lo âu từ cả Nick lẫn Elliott trong máy. "Em đang ở đâu hở Carolyn? Hãy gọi cho anh nhé. Anh lo lắng về em". Đó là từ Nick. Lời nhắn cuối cùng của anh đã để lại vào lúc nửa đêm. "Carolyn, máy điện thoại di động của em không mở. Khi về nhà, em hãy gọi cho anh nhé, không kể lúc đó là mấy giờ".

Elliott đã để lại ba lời nhắn, cái trễ nhất lúc 11 giờ 30 khuya. "Carolyn, điện thoại di động của cháu bị tắt. Hãy gọi cho ta. Ta rất lo lắng cho cháu. Ta đã gặp mẹ cháu chiều nay, và ta cảm thấy bà ấy mạnh mẽ về mặt tình cảm hơn nhiều, nhưng ta cảm thấy như thể khi ta lo lắng cho bà ấy được thì có lẽ ta lại thất bại với cháu. Cháu biết cháu quý giá ra sao với ta mà. Hãy gọi cho ta ngay khi cháu nhận được lời nhắn này nhé".

Lắng nghe tất cả các lời nhắn, sự lo âu trong giọng nói của cả hai người, tôi cảm thấy như được bổ nhào vào một căn phòng ấm áp sau trận bão giá băng. Tôi yêu cả hai người, nhưng tôi sẽ khó mà gọi cho bất kỳ người nào trong hai người ở thời khắc 3 giờ 30 sáng như thế này. Tôi đã chạy ào ra khỏi nhà hàng ở Martha"s Vineyard mà không ăn tối, và giờ đây tôi nhận ra rằng tôi đang chết đói. Tôi đi vào nhà bếp và dùng một ly sữa với nửa miếng bánh mì sandwich kẹp bơ đậu phộng. Tôi đã không ăn bơ đậu phộng trong nhiều năm, nhưng không hiểu sao lúc này tôi thấy thèm nó. Rồi tôi thay quần áo và ngả lưng xuống giường. Tôi căng thẳng đến độ không nghĩ rằng tôi sẽ ngủ, nhưng giây phút nhắm mắt lại thì tôi thϊếp đi luôn.

Chìm vào một mê cung với những giấc mộng sầu thảm cùng bóng tối đầy tiếng than khóc và một điều gì đó khác nữa. Nó là gì chứ? Tôi đang cố nhìn một khuôn mặt của ai đã trốn tránh tôi, đối xử cay độc với tôi? Đó không phải là Mack. Khi tôi mơ về anh ấy, tôi trông thấy một cậu bé con mười tuổi, với nhúm tóc trên trán và mái tóc màu cát cùng cặp mắt to. Con trai của Mack. Cháu trai của tôi. Tôi thức giấc khoảng tám giờ, mặc một cái áo choàng và vẫn còn choáng váng, tôi đi xuống nhà bếp.

Trong ánh sáng ban mai, căn bếp dường như quen thuộc một cách rõ nét hơn. Bất cứ khi nào mẹ đi đâu xa, bà ấy để người quản gia lâu năm của chúng tôi có kỳ nghỉ ngắn; Sue đến đây chỉ mỗi tuần một lần để giữ cho căn hộ sạch sẽ. Tất cả những dấu hiệu nho nhỏ cho thấy rằng hôm qua bà ấy đã đến trong khi tôi có mặt ở Vineyard. Có sữa tươi trong tủ lạnh, và thư từ tôi quăng đại vào cái bàn trong nhà bếp đã được xếp thành chồng gọn gàng. Tôi thật biết ơn rằng bà ấy đã đến đây vào đúng ngày tôi đi vắng. Tôi hẳn không thể nào chịu được lòng thương xót của bà đối với tôi về Mack.

Tôi chẳng có chút khát khao nhỏ nhất để ăn bất kỳ cái gì. Nhưng đầu óc tôi thật tỉnh táo và tôi phải có một số quyết định. Tôi cố nghĩ kỹ chúng trong lúc uống ba tách cà phê.

Thám tử Barrott. Tôi thành thực cho rằng mình đã thuyết phục được ông ấy nghĩ tôi không phải đang bảo vệ Mack, nhưng mặt khác, tôi đã không kể với ông ấy về điều có thể dính dấp đến việc Mack biến mất...

Barbara đã bảo tôi rằng việc Bruce tức giận Mack là vì cách Mack đối xử với cô ấy. Nhưng có lẽ còn có nhiều hơn điều đó. Bruce đã luôn yêu thương Barbara một cách tuyệt vọng. Rõ ràng anh ta đã cưới cô ấy theo điều kiện của cô - "Hãy làm cha của con em và gửi em đến học ở trường y khoa". Anh ta có làm bất kỳ điều gì để ép buộc Mack phải bỏ trốn không? Anh ta có đe dọa gì anh ấy không? Và nếu thế thì với lý do gì?

Đơn thuần điều này nghe chẳng có lý đối với tôi.

Con trai của Mack. Tôi đã bảo vệ nó. Barbara không biết rằng tôi đã trông thấy nó. Nó đang lớn lên như là con trai của một bác sĩ giải phẫu bệnh nhi và một nhà doanh nghiệp lãnh doanh bất động sản giàu có. Nó có hai người em gái. Tôi chưa bao giờ làm đảo lộn thế giới của nó; nhưng nếu tôi cố gắng ném sự ngờ vực vào Bruce, và Barrott bắt đầu đào bới mối quan hệ giữa Barbara và Mack trước khi Mack biến mất, điều đó có thể xảy ra.

Tôi cần ai đó để nói chuyện, ai đó mà tôi hoàn toàn có thể tin cậy được. Nick ư? Không. Người luật sư mà chúng tôi thuê ư? Thurston Carver? Không. Và rồi câu trả lời đã đến, nó quá sức đơn giản, tôi không thể tin rằng mình đã không nghĩ ra nó nhanh hơn: Lucas Reeves! Ông ấy đã có mặt trong cuộc điều tra ngay từ buổi đầu. Ông ấy đã phỏng vấn Nick, Barbara và Bruce cũng như gia đình Kramer. Tôi gọi cho văn phòng ông. Lúc đó chỉ mới 8 giờ 30, nhưng ông đã có mặt ở đó. Ông bảo tôi đến ngay khi có thể. Ông nói rằng ông và nhân viên không làm gì ngoài việc tìm cho ra kẻ bắt cóc Leesey thôi.

"Thậm chí nếu ngay cả đó là Mack ư?" Tôi nói.

"Dĩ nhiên, ngay cả nếu đó là Mack, nhưng tôi tuyệt đối không tin câu trả lời sẽ thuộc về cậu ấy".

Tôi tắm rửa, rồi bật tivi và nghe tin tức trong khi đang thay quần áo. Cảnh sát đưa tin cho giới truyền thông biết rằng đã nhận được một cuộc điện thoại khác nữa từ Leesey. "Nội dung không được tiết lộ, nhưng theo nguồn tin cảnh sát khẳng định thì rất có thể hiện giờ cô ấy đã chết", nguồn tin CNN nói như thế.

Khi tôi mặc chiếc quần jean và cái áo len cotton dài tay vào, tôi nghĩ rằng ít ra bằng cách không tiết lộ nội dung chính xác cuộc điện đàm, tên của Mack vẫn chưa bị nêu ra.

Tôi thích nữ trang nên luôn đeo hoa tai và một vật gì đó quanh cổ. Hôm nay tôi chọn sợi dây chuyền vàng có hạt ngọc trai mà cha đã tặng, rồi tôi lục lọi trong ngăn kéo để lấy ra đôi hoa tai mà Mack đã tặng nhân sinh nhật thứ mười sáu của tôi. Chúng có hình mặt trời lóe sáng bằng vàng với một viên kim cương bé tí xíu ở giữa. Tôi cảm thấy gần gũi với cả cha và Mack khi tôi vặn chốt đôi hoa tai.

Từ Sutton Place đến văn phòng Reeves khoảng cách chừng một dặm, nhưng tôi quyết định đi bộ. Sau quá nhiều thời gian ngồi trong xe vài ngày qua, tôi cần tập thể dục. Vấn đề là làm thế nào để tôi có thể né tránh giới truyền thông đây. Tôi đã làm điều đó bằng cách đi xuống garage và chờ vài phút cho đến khi một cư dân trong tòa nhà đi xuống. Rồi tôi xin đi nhờ. Ông ấy là một người lớn tuổi trông có vẻ đạo mạo, tử tế. Tôi chưa từng gặp ông. "Có thể cho tôi ẩn mình dưới sàn xe ở băng sau của ông cho đến khi chúng ta đi xa khoảng hai dãy phố được không ạ?" Tôi năn nỉ.

Ông nhìn tôi đầy thương cảm. "Cô MacKenzie, tôi chắc chắn hiểu được lý do tại sao cô muốn tránh né giới truyền thông, nhưng tôi e rằng mình không nên là người giúp cô. Tôi là một thẩm phán liên bang".

Tôi suýt cười phá lên không tin được. Nhưng rồi viên thẩm phán ra hiệu cho một người nào đó vừa mới bước ra khỏi thang máy. "Xin chào, David". Ông nói. "Người phụ nữ trẻ này cần giúp đỡ, và tôi biết anh sẽ giúp được". Cảm thấy gò má đỏ bừng lên vì bối rối, tôi cám ơn cả hai người.

David, cho dù là ai đi chăng nữa, đã thả tôi ở góc đại lộ Công Viên và đường số Năm Mươi Bảy. Tôi đi bộ phần đường còn lại; những ý nghĩ cứ tản mạn trong đầu tôi khi nhìn những mẩu báo bị cơn gió thoảng thổi tung lên và dính vào lề đường. Tháng năm hầu như đã kết thúc. Ô Đức Mẹ Mary, hôm nay chúng con đội vương miện cho Người với những bông hoa nở rộ, Nữ Hoàng của các Thiên Thần, Nữ Hoàng Tháng Năm. Chúng tôi vẫn thường hát bài đó mỗi tháng năm tại Viện Thánh Tâm, và có một năm khi tôi chỉ mới bảy tuổi, tôi đã được đội vương miện cho bức tượng Thánh Mẫu Đồng Trinh.

Quay nhanh trở lại khung cảnh hiện nay - tôi quỳ gối trên sàn xe để tránh né những cái micro và máy quay phim!

Khi tôi đến được văn phòng Lucas Reeves, bóng dáng người đàn ông nhỏ nhắn nhưng dáng vẻ mạnh mẽ với giọng nói đầy âm hưởng đã giúp tôi tập trung lại. Ông nắm tay tôi thật mạnh mẽ, như thể ông hiểu rằng tôi cần sự giao tiếp với con người. "Vào đây, Carolyn". Ông nói. "Tôi vừa mới bố trí lại nơi này". Ông dẫn tôi vào căn phòng hội họp lớn. Các bức tường được phủ đầy những tấm hình mà trong đó những khuôn mặt được phóng rõ ra. Một số tấm chụp trong nhà, những tấm khác rõ ràng được chụp bên ngoài. "Những tấm hình này được bắt đầu khi người phụ nữ trẻ thứ nhất biến mất dạng cách đây mười năm". Reeves giải thích. "Chúng tôi chọn lọc chúng từ các tấm hình đăng trên báo chí, các đoạn băng ghi trên truyền hình, trong các camera an ninh. Chúng được chụp ở bên trong và quanh các câu lạc bộ nơi bốn người phụ nữ trẻ ấy biến mất. Tôi đã mời tổ công tác các thám tử của văn phòng Chưởng lý quận đến đây và xem xét kỹ chúng để xem nếu, chỉ trong trường có thể thôi, có một khuôn mặt nào đó sẽ gây ra một kết nối mà cho đến nay đã bị bỏ qua chăng. Tại sao cô không thử nhìn chúng?"

Tôi đi quanh phòng, dừng lại khi nhìn thấy những khuôn mặt của Mack, Nick và vài người trong số bạn bè của họ tại câu lạc bộ thứ nhất. Trông họ quá trẻ, tôi nghĩ. Rồi tôi đi quanh tất cả bốn bức tường, từ tấm hình được cắt dán một cách có kỹ thuật này đến tấm khác, và rồi lại tấm khác, cặp mắt tôi tìm kiếm và tìm kiếm. Có lúc tôi dừng lại. Cái này trông giống... tôi nghĩ, rồi suýt cười phá lên. Ngu ngốc làm sao. Thậm chí tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông, chỉ cặp mắt và cái trán người đó.

"Có bất cứ điều gì không?" Lucas hỏi.

"Không. Chỉ những khuôn mặt rõ ràng là của Mack và Nick trong câu lạc bộ thứ nhất".

"Được rồi. Chúng ta hãy đi vào văn phòng tôi nhé".

Chúng tôi ngồi trong đó. Cà phê theo nghi thức được đưa ra, và rồi tôi kể cho Lucas Reeves nghe những gì tôi biết được tại Martha"s Vineyard. Ông lắng nghe, khuôn mặt càng lúc càng trở nên nghiêm trọng. "Thế thì giờ đây có vẻ như Mack có lý do chính đáng để biến mất. Một người phụ nữ cậu ta không yêu mang thai con của cậu ấy. Cậu không muốn cưới cô ấy. Cậu không muốn đi học trường luật. Vậy thì thay vì làm cha mẹ cô, đặc biệt là cha cô, thất vọng, cậu ấy thà chọn cách chạy trốn. Căn nguyên vấn đề của đa phần các tội ác là một trong hai yếu tố, tình yêu hay tiền bạc. Trong trường hợp của Mack, động cơ tiên quyết cho việc cậu ta biến mất là vì không có tình yêu với Barbara".

Reeves dựa lưng ra sau ghế. "Người ta bỏ chạy để nhẹ gánh. Nếu - và tôi lặp lại, nếu - Mack có liên quan đến cái chết của cô gái thứ nhất, điều đó cũng có thể giải thích vụ trộm các cuộn băng khỏi nhà người giáo viên trước đây của cậu ấy. Khi được phỏng vấn, bà ta không thể đưa ra bất kỳ giải thích nào về việc cậu biến mất, ngoại trừ việc nói rằng có thể cậu ấy đã làm một kịch sĩ tài tình ngoại hạng. Nhưng có lẽ cậu ấy đã thổ lộ quá nhiều với bà ấy, và cảm thấy là dẫu sao mình cũng cần phải lấy lại những cuộn băng. Tôi đã nghiên cứu kỹ các hồ sơ. Cái chết của bà ấy phần lớn không phải vì cú đấm vào đầu khiến bà bị bất tỉnh, mà là chính bởi việc té xuống lề đường. Việc té ngã đã gây ra chứng xuất huyết não cướp đi sinh mạng của bà".

Ông đứng lên, đi đến bên cửa sổ. "Carolyn, có những vấn đề ở đây mà chúng ta chưa có câu trả lời. Ngay cả nếu như anh trai cô là một phần của sự việc ấy, tôi không nghĩ cậu ấy là tất cả sự việc ấy". Ông dừng lại rồi nói thêm: "Khi tôi gọi cho đội trưởng Ahearn, ông ấy không tiết lộ toàn bộ nội dung lời nhắn Leesey để lại, nhưng ông nói rằng cô ấy có nói về Mack".

"Thám tử Barrott bảo với tôi điều cô ấy nói". cổ họng tôi thắt lại khi tôi dẫn lại những lời nói thống thiết của Leesey, và rồi tôi lặp lại những gì đã thét vào mặt Barrott.

"Và cô đã đúng. Cô ta có thể đã bị buộc phải dùng đến tên cậu ấy".

"Tôi sẽ tiếp tục quay trở lại thực tế rằng Bruce Galbraith căm ghét Mack". Tôi nói. "Hãy nghĩ xem anh ta hẳn đã căm ghét Mack nhiều như thế nào khi Mack quan hệ với Barbara. Giả sử Mack đã thực sự bỏ chạy". Tôi bắt đầu tự biện luận. "Giả sử Bruce vẫn sợ một ngày kia anh ấy sẽ xuất hiện và Barbara sẽ chạy lại với anh ấy. Cô tuyên bố rằng cô căm ghét Mack, nhưng tôi tự hỏi điều đó có thực không. Mack là một mẫu người quá sức đặc biệt. Anh ấy luôn nói rằng cá tính của Bruce thật rỗng tuếch. Khi tôi gặp Bruce hồi tuần trước, anh ấy đã bày tỏ thái độ thù địch công khai, vì vậy rõ ràng đó không phải là sự trao đổi xã giao bình thường. Nhưng anh ấy là một kẻ có vẻ bề ngoài thật đơn giản, và tuy anh ta cực kỳ thành công, tôi cá rằng trong cuộc sống hằng ngày, anh ta vẫn là cùng một con người đơn điệu và đáng chán thế thôi. Nick nói rằng họ đã gọi anh ta là "Kẻ Xa Lạ Đơn Độc" và anh ta cũng có mặt trong câu lạc bộ vào buổi tối cô gái đầu tiên biến mất". Tôi nhìn chằm chằm Reeves khi ông xem xét tất cả những chi tiết này.

"Tôi tự hỏi ông Galbraith đã được điều tra kỹ lưỡng ra sao cách đây mười năm". Reeves nói. "Tôi sẽ xem xét kỹ vấn đề này".

Tôi đứng lên. "Tôi sẽ không giữ ông lâu hơn, Lucas". Tôi nói. "Nhưng tôi vui mừng có ông ở phía tôi". Tôi sửa lại "Ở phía Mack nữa".

"Vâng, đúng thế". Ông đi cùng tôi qua khu vực tiếp tân đến cánh cửa. "Carolyn, tôi nói hơi có tính cách cá nhân, nhưng cô đang sống trong sự căng thẳng có thể bẻ gãy ngay cả những người đàn ông cứng rắn nhất. Có nơi chốn nào để cô có thể tránh đi, để được ở một mình, hay với một người bạn thân thiết nào đó không?" Ông nhìn tôi đầy vẻ lo âu.

"Tôi đang nghĩ về điều đó". Tôi nói. "Nhưng trước tiên tôi sẽ đi thăm mẹ mình đã, cho dù bà có muốn gặp tôi hay không. Như ông biết, bà ấy đang ở trong một viện điều dưỡng tư ở Connecticut, nơi Elliott đưa bà đến".

"Tôi có biết". Đứng ở cửa ra vào, Reeves cầm lấy tay tôi một lần nữa. "Carolyn, toàn bộ tổ công tác thám tử từ văn phòng Chưởng lý quận đến và đi khỏi đây mỗi buổi chiều. Có thể một người trong bọn họ sẽ phát hiện được một khuôn mặt trong cả biển những khuôn mặt và điều đó sẽ mở ra cho chúng ta một cánh cửa".

Tôi đi bộ về nhà. Lần này tôi chẳng cần phải trốn lén vào tòa nhà chung cư. Những cửa xe truyền thông vẫn cảnh giác mở tung ra, và các phóng viên chạy ào đến bên tôi khi tôi tiến đến tòa nhà.

"Carolyn... cô nghĩ gì?"

"Cô MacKenzie, cô có phát đi lời kêu gọi để anh trai cô tự nộp mình không?"

Tôi hướng mặt về phía micro. "Tôi sẽ phát đi lời kêu gọi tất cả mọi người nên nghĩ rằng anh trai tôi vô tội trong bất kỳ một tội ác nào. Hãy nhớ rằng cho đến nay chưa có bằng cớ cỏn con nào chống lại anh ấy. Mọi điều đều chỉ dựa trên những lời nói bóng gió và sự giả định. Và hãy để tôi nhắc tất cả các ông rằng có những đạo luật về tội phỉ báng và những hình phạt nghiêm trọng đối với việc vi phạm chúng đấy".

Tôi vội vã bước vào trong, không cho họ có cơ hội đối đáp lại. Tôi bước lên căn hộ và bắt đầu trả lời những cuộc điện thoại bị bỏ lỡ. Cuộc thứ nhất là của Nick. Sự khuây khỏa, bớt lo lắng của Nick khi nghe thấy tiếng tôi thật chân tình; khiến tôi phải để nó sang một góc trong tâm trí mình. Tôi cần phải có thời gian suy nghĩ về nó.

"Carolyn, đừng làm như thế này với anh. Anh đã bị sụp đổ. Thậm chí anh đã gọi cho đội trưởng Ahearn để xem có phải họ đang giữ em ở đó không. Ông ta nói họ không nghe thấy tin tức gì về em".

"Họ không nghe gì về em, nhưng họ biết em ở đâu". Tôi nói. "Hiển nhiên là em đang bị theo dõi".

Tôi kể với Nick rằng mình đã gặp Barbara ở Martha"s Vineyard, nhưng đó là một chuyến đi vô ích. Tôi chọn lọc cẩn thận thông tin đưa cho anh. "Em đồng ý với anh. Có lẽ cô ấy đã lấy Bruce để có tấm vé đi học trường y, nhưng dường như cô ấy vẫn đang giữ phần mình trong cuộc mặc cả". Tôi cũng không thể cưỡng lại được việc có cơ hội đả kích cô ấy kịch liệt. "Cô ta để em biết rằng cô ta là một bác sĩ giải phẫu nhi khoa yêu nghề và tận tụy đến đâu, rằng đôi khi cô ấy đi khắp khu săn sóc nhũ nhi, cô ấy đi đến với một em bé đang khóc và ẵm nó lên để vỗ về, an ủi nó".

"Barbara là như thế đó". Nick đồng ý. "Carolyn, em ổn chứ?"

"Chỉ tàm tạm thôi". Tôi có thể nghe thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của mình.

"Anh cũng thế. Bọn cớm đang bôi nhọ anh và Benny một lần nữa. Nghe thông tin tốt lành chứ?" Giọng anh hoạt bát lên. "Anh đã bán căn hộ ở đại lộ Công Viên của mình".

"Cái căn làm anh có cảm giác giống như Roy Rogers ấy à?" Tôi mỉm cười.

"Chính xác. Người môi giới bảo với anh rằng người mua dự định cào bằng nó để thiết kế lại. Chúc anh ta gặp may".

"Anh sẽ đi đâu?"

"Đến căn hộ cao cấp. Anh đang mong đến đó, nếu như có bất kỳ điều gì anh mong ngóng vào giờ phút này. Bọn anh đã bắt được một đứa mười chín tuổi có bằng lái xe giả trong câu lạc bộ tối qua. Nếu phục vụ con bé đó, bọn anh hẳn đã bị đóng cửa. Anh không ngạc nhiên nếu con bé được bọn cớm cài vào để tăng thêm áp lực đối với anh".

"Chẳng có gì khiến em ngạc nhiên lúc này cả". Tôi nói đầy hàm ý.

"Ăn cơm tối nay nhé? Anh muốn gặp em".

"Không, em không nghĩ thế. Em sắp lái xe đi thăm mẹ. Em cần đích thân nhìn thấy bà ra sao lúc này".

"Anh sẽ lái xe đưa em đi".

"Không, em phải đi một mình".

"Carolyn, hãy để anh hỏi em một điều. Nhiều năm trước đây, Mack bảo với anh rằng em đã say mê anh và rằng anh phải cẩn thận không khuyên khích điều đó bằng cách lợi dụng em". Anh ngừng lại, rõ ràng cố giữ cho giọng nói mình có vẻ khôi hài. "Có cách nào để anh có thể lấy lại niềm say mê đó, hay giờ đây nó chỉ còn ở phía bên anh không thôi?"

Tôi biết có tiếng cười trong giọng nói của mình. "Anh ấy thật tệ khi bảo anh như thế".

"Không, không phải". Giọng Nick lại trở nên nghiêm túc. "Được rồi, Carolyn. Anh sẽ để em đi. Nhưng cứ giữ lại ý nghĩ rằng chúng ta sẽ vượt qua mớ hỗn độn này nhé".

Tôi bắt đầu khóc. Tôi không muốn anh nghe thấy và tôi đã cúp máy, nhưng rồi ngay lập tức tôi tự hỏi không hiểu Nick có bắt đầu nói "cùng nhau" hay tôi chỉ tưởng tượng ra từ ngữ đó bởi vì tôi đã muốn vô cùng cho điều đó trở thành như vậy?

Rồi trong đầu tôi lần đầu tiên nảy ra ý nghĩ rằng rất có thể điện thoại di động của tôi và cả đường dây điện thoại trong căn hộ đều bị nghe lén. Dĩ nhiên họ phải làm thế, tôi nghĩ. Barrott đã chắc chắn rằng tôi có liên lạc với Mack. Họ sẽ không từ bỏ cơ hội nào để biết được anh ấy có gọi không.

Ngẫm nghĩ về cuộc nói chuyện giữa tôi với Nick, tôi tự hỏi không biết tai họ có nổ tung ra khi anh gợi ý rằng họ đã cố tĩnh tìm cách bẫy anh với một kẻ uống rượu dưới tuổi quy định tại Woodshed hay không.

Tôi hy vọng thế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64


Lil và Gus Kramer ngồi lo lắng, cứng ngắc người trong văn phòng của đội trưởng Larry Ahearn. Ahearn nhìn họ kỹ lưỡng, hình dung ra cách anh tiếp cận họ. Rõ ràng khi Gaylor đưa họ vào, Lil Kramer hầu như sắp sụp đổ. Đôi tay bà run lẩy bẩy. Hai bên mép bà giật giật thấy rõ. Bà sắp khóc. Nhẹ nhàng bắt đầu, hay cứ để bà ta như vậy? Anh quyết định chọn cách cứng rắn.

"Lil, bà đã không để chúng tôi biết bà đã trải qua hai năm trong tù vì trộm cắp nữ trang". Anh cộc cằn lên tiếng.

Cứ như thể anh vừa đấm vào miệng bà. Bà hổn hển thở, cặp mắt mở to, và bắt đầu rêи ɾỉ. Gus nhảy dựng lên. "Anh câm họng ngay". Hắn thét lên với Ahearn. "Hãy xem xét trường hợp đó. Bà ấy chỉ là cô gái trẻ đến từ Idaho, không gia đình, ngày đêm chăm sóc cho một bà già. Bà ấy chẳng hề bao giờ chạm tay đến mớ nữ trang ấy! Những người bà con của bà già ấy là những kẻ duy nhất có liên quan đến sự an toàn trong căn nhà bà ấy. Họ đã bày ra chuyện đó với Lil để không những có được mớ nữ trang ấy mà còn lãnh được khoản tiền bảo hiểm, cầu Chúa cho họ mục rữa dưới địa ngục đi".

"Tôi chưa hề gặp bất kỳ ai đi tù mà lại không nói rằng mình bị dàn dựng cả". Ahearn sống sượng nói. "Ngồi xuống, ông Kramer". Anh quay sang Lil. "Mack có từng bao giờ kết tội bà về việc ăn cắp bất kỳ thứ gì không?"

"Lil, đừng nói lời nào cả. Những người này đang cố dựng chuyện một lần nữa đấy".

Đôi vai Lil Kramer lún xuống. "Tôi không thể tránh được nếu họ nói. Chẳng ai sẽ tin tôi cả. Chỉ vì trước khi biến mất, Mack đã hỏi về chiếc đồng hồ mới của cậu ấy, xem tôi có trông thấy nó không. Tôi biết cậu ấy ám chỉ rằng tôi đã lấy nó. Tôi quá sức bực mình, tôi đã quát lên với cậu ấy. Tôi nói ba người các cậu trong căn hộ đó rất cẩu thả, rồi khi không tìm ra được vật gì đó thì các cậu lại đổ lỗi cho tôi".

"Ai khác còn đổ lỗi cho bà nữa?" Ahearn hạch sách.

"Cái gã Bruce Galbraith khó chịu nữa. Cậu ta không thể tìm thấy chiếc nhẫn có huy hiệu trường cao đẳng của cậu ấy, cứ như thể tôi đã làm điều gì để lấy nó đi vậy. Tôi đã làm gì với nó chứ? Thế rồi, sau đó một tuần, cậu ta nói rằng cậu đã tìm thấy nó trong túi quần mình. Không lời xin lỗi, dĩ nhiên. Không hề có câu "Tôi xin lỗi, bà Kramer"." Giờ đây bà ấy đang nức nở, những giọt nước mắt tuyệt vọng.

Ahearn và Gaylor nhìn nhau, biết rằng họ cùng nghĩ đến một điều: Việc này thật dễ kiểm tra.

"Thế rồi bà không biết Mack có tìm ra chiếc đồng hồ của anh ấy không trước khi anh ta biến mất dạng à?"

"Không, tôi không biết. Và đó là lý do tại sao tôi rất lo sợ khi cậu ấy quay về, cậu ấy sẽ lại kết tội tôi nữa". Lil Kramer bắt đầu rền rĩ. "Và đó là lý do tại sao khi tôi nghĩ tôi đã trông thấy cậu ấy trong nhà thờ ngày hôm nọ..."

"Bà nghĩ bà trông thấy anh ấy trong nhà thờ à!" Ahearn ngắt lời. "Bà bảo với chúng tôi bà chắc chắn đã trông thấy anh ấy ở đó mà".

"Tôi đã trông thấy một người nào đó có vóc người giống cậu ấy, rồi khi tôi nghe nói rằng cậu ấy đã để lại một lá thư ngắn, thì tôi chắc chắn, nhưng rồi tôi lại không chắc, và tôi đoán là giờ đây tôi chắc chắn, nhưng..."

"Nhưng tại sao bất thình lình bà lại quyết định dọn đi Pennsylvania?" Gaylor chen ngang.

"Bởi vì cháu trai của ông Olsen, Steve Hockney nghe thấy Mack hỏi tôi về cái đồng hồ, và giờ đây Steve đang ngồi trên đầu tôi". Bà ấy gào lên. "Bởi vì hắn ta muốn chúng tôi than phiền về Howie với cậu của hắn và làm cho tay kia bị sa thải và... và... tôi không thể... chịu đựng... điều đó... thêm nữa. Tôi chỉ muốn chết. Tôi chỉ muốn chết..."

Lil Kramer chồm lên phía trước và dùng hai tay che kín mặt.

Đôi vai gầy của bà run lên khi bà nức nở khóc. Gus quỳ xuống bên cạnh bà và đặt đôi tay ông qua vai bà. "Được rồi mà, Lil". Ông nói. "Được rồi mà. Chúng ta đi về nhà bây giờ".

Ông ta ngước nhìn lên, trước tiên là Ahearn, rồi sau đó là Gaylor. "Đây là điều tôi nghĩ về hai anh". Ông nói rồi nhổ toẹt xuống tấm thảm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65


Cuộc điện thoại khác, sau khi kết thúc câu chuyện với Nick, là của Jackie Reynolds, người bạn chuyên gia tâm lý của tôi; cô đã cố gắng gọi cho tôi và tôi thì lại hoãn gọi trả lời. Dĩ nhiên Jackie đã đọc báo chí, nhưng chúng tôi chẳng nói chuyện nhiều kể từ sau bữa cơm tối giữa tôi và cô ấy, khi tất cả mọi chuyện này mới bắt đầu. Ghi nhớ sự ngờ vực rằng điện thoại có thể bị nghe và thu băng lén, tôi đưa ra những câu trả lời rất chung chung cho những câu hỏi của cô ấy.

Tôi biết cô ấy nắm được vấn đề. "Carolyn, mình có hai cuộc hẹn bị hủy". Cô nói. "Cậu có bất kỳ dự định nào về việc ăn trưa chưa?"

"Chưa".

"Thế thì tại sao cậu không lại đây, chúng ta sẽ gọi bánh mì sandwich và cà phê chứ?"

Điều đó nghe thật hay đối với tôi. Văn phòng của Jackie kế bên căn hộ nơi cô ấy sống trên đường số Bảy Mươi Tư phía đông và đại lộ số Hai. Khi cúp máy, tôi nhận ra tôi rất muốn có được sự hướng dẫn của cô ấy về chuyến đi thăm mẹ mà tôi dự định làm. Điều này nhắc tôi nhớ rằng tôi chưa nói chuyện với Elliott.

Tôi quay số văn phòng ông, và được nối thẳng đến với ông. "Carolyn, ta không biết phải nghĩ gì khi ta không gọi được cho cháu".

Tôi nghe thấy có sự trách móc trong giọng nói của ông và tôi xin lỗi. Tôi biết tôi nợ ông điều đó. Tôi giải thích rằng tôi đã đi Martha"s Vineyard và đó là lý do. Rồi, ý thức một cách thận trọng việc có khả năng bị nghe lén, tôi nói rằng đó là một chuyến đi vô ích, và rằng chiều nay tôi sẽ lái xe lên để gặp mẹ. "Nếu bà từ chối gặp cháu, ít ra cháu đã cố gắng. Cháu sẽ có mặt ở đó từ khoảng bốn đến năm giờ". Tôi bảo ông.

"Ta nghĩ đó là giờ tốt đấy". Ông chậm rãi nói. "Ta hy vọng chính mình cũng sẽ có mặt ở đó khoảng năm giờ. Ta muốn cùng nói chuyện với cháu và Olivia".

Sau khi nói chuyện xong về điều này, chúng tôi cùng gác máy. Ông muốn nói chuyện gì với cả hai chúng tôi? Tôi tự hỏi. Chắc chắn trong tình trạng dễ tổn thương của mẹ, ông sẽ không rút lại sự hỗ trợ hiện đang có với bà. Xin đừng, Chúa ơi, không phải điều đó! Bà cần ông ấy. Tôi nghĩ về cái đêm chỉ cách đây vài tuần, sau khi Mack để lại lá thư ngắn đó và trong bữa cơm tối bà tuyên bố rằng bà đã quyết định để anh ấy sống cuộc đời mình. Tôi nghĩ về cách bà và Elliott nhìn nhau, và cách ông dự định cùng bà đến Hy Lạp. Tôi nghĩ về cách đôi vai họ chạm vào nhau khi họ cùng đi bách bộ xuôi xuống phố sau khi chúng tôi rời Le Cirque. Elliott có thể làm mẹ hạnh phúc. Mẹ đã sáu mươi hai tuổi rồi. Bà có mọi cơ hội để sống thêm hai mươi hay ba mươi năm khỏe mạnh nữa - trừ phi, dĩ nhiên, tôi đã hủy hoại nó bằng cách phạm lỗi lầm ngớ ngẩn khi đi đến căn phòng tổ công tác thám tử và gặp Barrott.

Tôi thay áo khoác và quần tây, rồi như tôi đã làm tối qua tại Martha"s Vineyard, cố dùng phấn nền để che các quầng thâm dưới mắt và trang điểm để che đậy hết mọi thứ ở vẻ bề ngoài của tôi với lớp mascara và son môi.

Tôi lái xe ra khỏi garage, lần này bằng chiếc xe của tôi, và... Ngạc nhiên chưa! Ngạc nhiên chưa!... Lúc này các xe truyền thông đã biến mất. Tôi cho rằng họ hình dung ra họ đã lấy được thông tin từ tôi nhiều như dự định.

Khi tôi đến đường Bảy Mươi Tư, tôi để xe hơi trong garage của Jackie và đi lên lầu. Khi cô ấy ra cửa đón, chúng tôi ôm ghì lấy nhau. "Có thật nhiều căng thẳng chẳng khác gì việc ăn kiêng vậy". Cô ấy bình luận. "Mình không gặp cậu trong hai tuần, và mình cá là cậu đã sụt ít nhất là hơn hai cân".

"Ít ra là như thế". Tôi đồng ý khi đi theo cô ấy vào văn phòng của cô. Đó là một căn phòng có kích cỡ trung bình, thoải mái với một cặp ghế bành bọc nệm đối diện bàn giấy. Tôi nhớ cô sưu tầm các bức hình những giống chó và ngựa của Anh thế kỷ thứ mười chín, và tôi say mê ngắm một số mẫu rất tuyệt vời được lộng khung treo trên tường. Tôi tưởng tượng những bệnh nhân mới sẽ chú ý về chúng trước khi bộc lộ vấn đề rắc rối đã đưa họ đến để tìm kiếm sự giúp đỡ của Jackie.

Chúng tôi đồng ý ăn món thịt jambon và phô-mai Thụy Sĩ trét trên bánh mì lúa mạch với xà lách, tương mù tạt, và uống cà phê đen. Cô ấy gọi điện đặt món ăn, rồi chúng tôi cùng ngồi xuống chuyện trò. Tôi kể cho cô ấy nghe về việc đã gặp Barbara, chỉ giữ lại thực tế là cô ấy đã sinh ra con trai Mack. Và vì vậy, cảm thấy nếu giữ lại thông tin này sẽ không chân thực, tôi đưa ra kịch bản của Barbara rằng cô ấy đã phá thai.

"Đó là lý do sống còn khiến Mack phải chạy trốn". Cô ấy đồng ý. "Nhưng chỉ giả định rằng anh ấy đi đến gặp cha hoặc mẹ cậu hoặc cả hai. Theo cậu nghĩ một trong hai người hoặc cả hai sẽ làm gì?"

"Ủng hộ họ trong việc họ quyết định lấy nhau và có đứa bé. Cho Mack vào học trường luật".

"Cho Barbara vào trường y chứ?"

"Mình không biết".

"Mình biết cha cậu rất rõ. Ông ấy chắc chắn sẽ không chịu thua việc Mack muốn tách ra để làm nghệ thuật".

"Vì rằng đó là điều chắc chắn, mình đồng ý". Rồi tôi kể cho Jackie nghe mình đã lo lắng rằng Elliott có thể xem xét lại việc muốn lấy mẹ trong tình trạng hiện tại khi Mack đang bị ngờ vực, hoặc anh ấy có thể sẽ bị bắt giữ và đưa ra xét xử.

"Mình cũng lo là như thế". Jackie thành thực nói. "Thể diện có ý nghĩa rất nhiều đối với những người như Elliott. Mình biết có người giống như vậy. Ông ta khoảng tuổi của Elliott, góa vợ, một trong những người dễ thương nhất mà cậu từng muốn biết, nhưng lại là một kẻ trưởng giả học làm sang. Mình đùa với ông ấy rằng ông ấy có thể bị chết trước khi hẹn hò được với người nào có vai vế trong xã hội, bất kể bà ta đẹp hay thành công thế nào".

"Ông ấy đã nói gì khi cậu bảo ông ta như thế?" Tôi hỏi Jackie.

"Ông ta cười phá lên, nhưng không bác bỏ điều đó".

Nhân viên lễ tân gọi lên nói rằng các món ăn đang được mang lên. Chúng tôi cùng ngồi ăn trưa, và Jackie bắt đầu nhắc tôi rằng tôi đang dự định nộp đơn xin việc ở văn phòng Chưởng lý quận. Thế rồi tôi biết cô ấy ước gì có thể nuốt mất lưỡi mình cho xong. Bạn có thể tưởng tượng được rằng Chưởng lý quận ở Manhattan sẽ tuyển em gái của một kẻ cướp của gϊếŧ người bị kết án chăng?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66


Suốt cả buổi chiều, hoặc một mình hoặc từng cặp một, các thành viên của tổ công tác thám tử đến văn phòng của Lucas Reeves và nghiên cứu những tấm hình mà ông ấy đã chuẩn bị cho họ điều tra. Đôi khi họ lẩn quẩn dừng lại ở một hay vài tấm hình. Họ nghiên cứu tấm của Mack MacKenzie được áp dụng kỹ thuật làm gia tăng tuổi với những đường nét mà diện mạo anh ta trông có thể như thế ngày nay. Một vài người trong số họ đưa nó ra so sánh với một tấm chụp rõ nét, nổi bật treo trên tường, nhưng sau cùng tất cả đều bỏ đi, nhún vai với sự thất vọng và thua cuộc.

Roy Barrott là một trong những người cuối cùng đến đó, vào lúc năm giờ kém mười lăm. Ông đã về nhà và đổ ập người xuống giường trong ba tiếng đồng hồ. Giờ đây, râu cạo sạch sẽ, tươi mát và tỉnh táo, ông cần cù xem qua hàng trăm bức ảnh trong khi Lucas Reeves kiên nhẫn ngồi chờ trong văn phòng mình.

Sau cùng, lúc bảy giờ mười lăm, khi Lucas đi vào để kiểm tra với ông, ông đã chào thua. "Tất cả số ảnh đó bắt đầu nhìn thấy quen quen rồi". Ông nói. "Tôi không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy như thể tôi đã bỏ lỡ cái gì đó ở đấy". Ông chỉ tay lên bức tường ở xa.

Lucas Reeves nhíu mày. "Kỳ cục, Carolyn MacKenzie cũng dừng lại ở khu vực đó. Tôi cảm giác rằng có điều gì đó khiến cô ấy chú ý, nhưng cô ấy hẳn cũng đã gạt bỏ đi khả năng đó. Nếu không, tôi chắc chắn là cô ấy hẳn đã nói điều gì đó".

Barrott đứng trước bức tường đó một lần nữa. "Nó chưa xảy ra, ít nhất là không phải tối nay".

Reeves thò tay vào túi và lôi ra một tấm danh thϊếp. "Tôi đã viết ra đây số điện thoại di động của tôi cho các anh. Nếu có nảy ra bất kỳ điều gì và các anh muốn quay trở lại đây bất kỳ giờ nào, hãy gọi cho tôi và tôi sẽ chỉ thị cho bảo vệ để các anh vào ngay lập tức".

"Tốt thật, xin cám ơn anh".

Barrott quay trở về phòng tổ công tác để tìm nguồn năng lực mới hầu có thể giải quyết rốt ráo vấn đề này. Ahearn, cà vạt kéo xộc xệch, khuôn mặt hốc hác và mệt mỏi, đang đếm bước trong văn phòng. "Có lẽ chúng ta đang bước vào điều gì đó". Anh nói. "Steve Hockney, cháu trai của chủ nhân tòa nhà chung cư mà MacKenzie đã sống ở đó, có hồ sơ vị thành niên bị đánh dấu. Chúng tôi đã xem qua nó, vụ việc khá nghiêm trọng, nhưng không có bạo hành. Từng mua bán marijuana 1, trộm cắp. Cậu hắn đã có thể thuê các luật sư giỏi để giữ hắn ở ngoài hai năm trong một trung tâm dành cho trẻ vị thành niên. Theo Lil Kramer, Hockney đang gây áp lực cho bà vì việc MacKenzie đã bị thất lạc chiếc đồng hồ. Điều đó xảy ra chỉ trước khi Mack biến mất một hay hai ngày. Chúng ta đang tìm kiếm Hockney. Ban nhạc của hắn có những hợp đồng biểu diễn thường xuyên trong khu SoHo - Làng, và hắn sử dụng nhiều cách thay đổi trang phục, thậm chí cả tóc giả và phụ liệu để thay đổi ngoại hình của hắn".

"Thế còn những gì còn lại mà gia đình Kramer đã kể cho anh nghe thì sao?"

"Chúng tôi đã nói chuyện với Bruce Galbraith. Hắn ta là kẻ rất lạnh lùng. Hắn thừa nhận rằng hắn thực sự có hỏi Lil Kramer về chiếc nhẫn của hắn, nhưng bà ta đã hiểu sai vấn đề. Hắn không kết tội bà. Hắn tuyên bố hắn chỉ hỏi bà xem bà có thấy nó không trong khi bà lau chùi, dọn dẹp. Bà ta đã nhảy dựng lên và nổi nóng. Khi biết về quá khứ của bà ta, anh có thể hiểu tại sao bà lại nhạy cảm quá mức trước một câu hỏi kiểu như thế".

Bob Gaylor đã đến trong khi Ahearn đang nói. "Người của chúng ta vừa mới tiếp cận được cậu của Hockney, Derek Olsen, lão chủ nhân các tòa nhà. Lão ta xác nhận có sự xung đột giữa trợ lý Howard Altman và cháu trai Steve Hockney. Lão nói lão phát ốm vì cả hai. Lão đã để lại lời nhắn trên điện thoại của họ rắng lão sẽ bán tất cả những bất động sản đó và rằng quả tạ phát lệnh công phá sẽ đâm vào tòa nhà dưới phố ở đường Số 104 vào sáng mai. Chúng tôi đã không để lộ ra rằng chúng ta đang săn lùng đứa cháu trai của lão. Chúng tôi bảo lão rằng chúng tôi đang xác minh câu chuyện kể của gia đình Kramer".

"Thế lão đã nói gì về họ?"

"Những người tốt tính, chăm chỉ. Lão tin cậy họ với tất cả những gì lão có".

"Chúng ta có bất kỳ tấm hình nào của Hockney không nhỉ?" Barrott hỏi. "Tôi muốn so sánh hắn với một khuôn mặt tôi đã trông thấy tại văn phòng Reeves mới vừa rồi. Tôi có cảm giác rằng mình đã để hụt một điều gì đó".

"Có một tấm trong những bức hình chụp để quảng bá hắn với ban nhạc của hắn trên bàn giấy của tôi". Ahearn bảo ông. "Chúng ta có hàng tá hình như vậy với người của chúng ta trên đường phố".

Barrott bắt đầu lục lọi cái đống hỗn độn chẳng gọn gàng tí nào trên bàn làm việc của Ahearn, rồi nhặt lên một tấm hình ông tìm thấy ở đó. "Đây chính là tấm đó", ông nói to lên.

Ahearn và Gaylor nhìn ông chằm chằm. "Anh đang nói về chuyện gì thế?" Ahearn căn vặn.

"Tôi đang nói về cái gã này". Ông nói, chỉ tay vào tấm hình. "Cái tấm hình khác của Leesey đang đứng tạo dáng cho bạn cô ấy chụp đâu rồi, cái tấm có Nick DeMarco ở hậu cảnh đấy?"

"Một trong những bản in lại của nó ở đâu đó trong cái chồng kia đấy".

Barrott lùng sục, rồi, với tiếng lẩm bẩm đầy vẻ hài lòng, ông nói: "Nó đây rồi". Ông đưa ra hai tấm hình, so sánh chúng. Chỉ một giây sau ông quay số gọi điện thoại di động cho Lucas Reeves.

Chú thích

1.Một loại cần sa
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67


Như tôi kỳ vọng, viện điều dưỡng nơi mẹ đang ở tạm có nội thất và vẻ ngoài sang trọng, xa xỉ như tôi có thể hình dung ra bất kỳ nơi nào Elliott sẽ chọn cho bà ở. Thảm trải sàn dày, đèn tỏa ánh sáng dịu dàng, những bức họa đẹp tuyệt treo trên tường. Tôi đến đó khoảng 4 giờ 30, và cô tiếp tân đã được dặn kỹ lưỡng rằng tôi đang trên đường đi đến đó.

"Mẹ cô đang chờ gặp cô đấy". Cô ta nói bằng giọng có kiểu âm điệu chuyên nghiệp mà đối với tôi dường như thật phù hợp với môi trường chung quanh đó. "Phòng của bà ở lầu bốn, có tầm nhìn tuyệt đẹp xuống khu đất chung quanh". Cô đứng lên và dẫn tôi ra thang máy, một vật được trang trí thật đẹp có nhân viên điều khiển và băng ghế ngồi bọc nhung bên trong.

Người đi cùng tôi thì thầm: "Xin vui lòng đưa cô đây đến căn hộ của bà Olivia, Mason nhé". Và tôi nhớ đã từng nghe nói rằng ở một số nơi điều dưỡng tâm thần đắt tiền như thế này những cái họ trong tên khách hàng không được tiết lộ ra với tất cả mọi người. Tôi nghĩ ở đây cũng như thế. Những người khách khác không cần biết bà Charles MacKenzie Sr. đang ở cùng với họ.

Trên lầu bốn, chúng tôi bước ra và đi xuôi theo hành lang đến căn hộ sang trọng nằm ở góc tòa nhà. Sau khi gõ nhẹ cửa, người dẫn đường cho tôi mở nó ra. "Bà Olivia", cô ấy gọi, giọng cao hơn một chút, nhưng vẫn ngân nga theo kiểu được huấn luyện ở các trường dành cho con nhà đài các. Tôi bước ra phía sau cô để đi vào căn phòng khách cực kỳ trang nhã. Tôi đã từng nhìn thấy hình ảnh những căn hộ sang trọng trong Plaza Athénée tại Paris, và tôi cảm thấy như thể mình đang bước vào một trong những căn đó. Rồi mẹ xuất hiện ở lối đi từ trong phòng ngủ. Không một lời nào khác, người dẫn đường bước đi, sau đó mẹ và tôi cùng nhìn nhau.

Tất cả những tình cảm xung đột, cơn thác đổ của những cảm xúc mà tôi đã trải qua vào tuần này khi mẹ tìm nơi ẩn náu trong căn hộ của Elliott ùa đến toàn thân tôi khi tôi nhìn bà. Tội lỗi. Tức giận. Cay đắng. Rồi tất cả bị cuốn trôi đi hết, chỉ còn lại điều duy nhất tôi cảm thấy, đó là lòng yêu thương. Đôi mắt đẹp của bà ngập tràn nỗi thống khổ. Bà nhìn tôi không chắc chắn như thể bà không biết sẽ kỳ vọng điều gì ở tôi.

Tôi bước đến chỗ bà và choàng tay qua vai bà. "Con xin lỗi" tôi nói. "Con thực sự vô cùng hối tiếc. Con cho rằng bất kể mình có tự nhủ bao nhiêu lần đi nữa, "Giá như con đừng cố đi tìm Mack", thì con cũng chỉ có thể nói với mẹ rằng con thà mất cả cuộc đời mình để sửa lại điều con không thể làm được".

Rồi đôi tay bà bắt đầu vuốt ve khắp mái tóc tôi theo cách mà bà vẫn làm khi tôi còn là một đứa trẻ. Đôi bàn tay mẹ tràn đầy yêu thương, an ủi, và tôi biết rằng bà đã có được sự bình yên trong tâm trí với những gì tôi đã làm.

"Carolyn, chúng ta cho qua việc đó đi nhé", bà nói. "Cho dù sự việc đó có xảy ra như thế nào chăng nữa. Nếu Mack làm mọi việc người ta nói nó đã làm, chỉ có một điều mẹ có thể chắc chắn: nó không trong tình trạng tâm trí khỏe mạnh".

"Họ nói bao nhiêu điều với mẹ?"

"Mẹ đoán mọi thứ như thế. Hôm qua mẹ đã nói chuyện với bác sĩ Abrams, chuyên gia tâm thần học của mẹ, rằng mẹ không còn muốn được bảo vệ nữa. Mẹ có thể tự ký giấy ra khỏi đây bất kỳ lúc nào, nhưng mẹ thà chấp nhận mọi thứ mà mẹ phải biết khi mẹ có thể nói hết với ông ấy".

Đây chính là người mẹ mà tôi nghĩ tôi đã bị mất, người đã giữ cho cha có được tâm trí bình ổn khi Mack biến mất, người dành ý nghĩ đầu tiên cho tôi khi bà biết cha đã qua đời trong biến cố 11/9. Tôi là sinh viên năm thứ ba ở Columbia lúc đó, tình cờ ngủ ở nhà và trong lúc vẫn còn ngủ say thì cái máy bay thứ nhất đâm vào tòa tháp. Kinh hoàng, chính mẹ đã quan sát thấy nó lúc đó. Văn phòng cha nằm ở tầng thứ 103 của Tháp Bắc, tòa tháp đầu tiên bị đâm phải. Bà đã cố gọi cho ông ấy và thực sự đã nối máy được với ông. "Liv, lửa đầy bên dưới bọn anh" ông nói. "Anh không nghĩ chúng ta còn gặp lại nhau".

Đường dây kết nối tắt ngấm, và vài phút sau đó bà trông thấy tòa tháp sụp đổ. Bà đã để tôi ngủ cho đến khi tôi thức giấc một cách tự nhiên, khoảng bốn mươi lăm phút sau đó. Tôi mở mắt ra và thấy bà ngồi trong phòng tôi, lệ tuôn thành dòng. Rồi bà vỗ về tôi trong đôi tay bà khi kể lại cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.

Đây là mẹ tôi trước đây cho đến khi năm này sang năm khác các cuộc gọi vào Ngày của Mẹ đã xé nát bà ra.

"Mẹ ơi, nếu mẹ cảm thấy thoải mái ở đây, con mong mẹ cứ ở lại lâu thêm một khoảng thời gian nữa". Tôi nói. "Mẹ không muốn có mặt ở Sutton Place theo cách nó hiện đang có, và một khi giới truyền thông có được thông tin mẹ quay trở lại căn hộ của Elliott, bọn họ sẽ lại săn lùng mẹ ở đó nữa".

"Mẹ hiểu điều đó, nhưng Carolyn ơi, còn con thì sao? Mẹ biết con sẽ không đến đây, nhưng chẳng có nơi nào con có thể chạy trốn khỏi bọn họ mà?"

Mẹ có thể chạy nhưng mẹ không thể lẩn trốn được, tôi nghĩ. "Mẹ ơi, con nghĩ con cần thiết phải có mặt quanh quẩn và để cho người ta nhìn thấy được". Tôi nói. "Bởi vì trừ phi chúng ta có bằng cớ xác thực chống lại, con sẽ cứ tin và thề một cách công khai rằng Mack vô tội".

"Đó chính xác là điều cha con sẽ làm". Giờ đây mẹ mỉm cười, nụ cười thực sự. "Thôi nào. Chúng ta hãy cùng ngồi xuống nhé. Mẹ ước gì chúng ta có thể có một ly cocktail nhưng điều đó sẽ không xảy ra ở đây". Bà nhìn tôi, có chút gì đó lo lắng. "Con có biết là Elliott có tới không?"

"Có ạ. Con đang mong gặp ông ấy".

"Ông ấy là một điểm tựa".

Tôi thừa nhận rằng mình cảm thấy có nỗi nhức nhối vì lòng ghen tuông, nhưng rồi lại cảm thấy có tội về việc đó. Elliott thực sự là một điểm tựa. Cách đây hai tuần, mẹ đã nói với tôi rằng tôi là điểm tựa và niềm an ủi của bà. Cảm giác có tội của tôi phai nhạt đi khi tôi nhớ rằng Elliott có thể sắp sửa tuyên bố rằng ông cần tách mình ra khỏi những vấn đề rắc rối của chúng tôi. Những lời nói của Jackie đang lặp lại trong tâm trí tôi. "Thể diện có ý nghĩa rất nhiều đối với những người như Elliott".

Nhưng khi ông đến, mọi thứ mà tôi e sợ đều hóa ra hoàn toàn sai lầm. Thực ra trong cách thức trịnh trọng, khiến người khác phải nể nang ông, ông đang tìm kiếm sự chúc tụng của tôi để cưới mẹ. Ông ngồi kế bên bà trên cái ghế sofa và nói với tôi một cách nghiêm túc, thiết tha:

"Carolyn, ta đoán là cháu biết ta đã luôn yêu thương mẹ cháu". Ông nói. "Ta luôn nghĩ bà ấy là vì sao sáng trên cao không nằm trong tầm với của ta. Nhưng giờ đây ta biết mình có thể bảo bọc bà với tư cách là một người chồng ở thời điểm khó khăn trong cuộc đời bà".

Tôi biết mình phải cảnh báo ông. "Elliott, nếu Mack có lúc bị xét xử như là một kẻ gϊếŧ người hàng loạt, chú sẽ phải ý thức được rằng tình trạng ai cũng biết về vấn đề đó sẽ rất kinh khủng. Khách hàng với tầm cỡ mà chú giao dịch có thể sẽ không hài lòng rằng vị cố vấn tài chính của họ lại đều đặn, thường xuyên xuất hiện trên những tờ báo lá cải".

Elliott nhìn mẹ tôi, rồi quay lại nhìn tôi. Với một vẻ gì đó lấp lánh trong cặp mắt mình, ông nói: "Carolyn, từng câu từng lời đó cũng là bài diễn văn ta nghe được từ mẹ cháu. Ta có thể hứa với cháu điều này: Ta thà nói với các khách hàng đáng kính của mình hãy xéo đi trước khi ta từ bỏ dù chỉ một ngày được ở bên cạnh mẹ cháu".

Chúng tôi dùng cơm tối ở một trong những phòng ăn riêng. Đó là một buổi kỷ niệm với tầm cỡ nhỏ. Tôi đồng ý với kế hoạch của họ rằng họ sẽ lấy nhau càng sớm và càng thầm lặng càng tốt. Tôi lái xe về nhà chiều hôm ấy và cảm thấy tốt hơn nhiều về mẹ, nhưng cũng vẫn có một cảm giác kỳ lạ rằng Mack đang cố gắng tiếp cận tôi. Tôi hầu như cảm nhận được sự hiện diện của anh ấy trong xe hơi. Tại sao thế nhỉ?

Một lần nữa, chẳng thấy dấu hiệu gì của giới truyền thông ở Sutton Place. Tôi lên giường nằm và nghe tin tức lúc mười một giờ. Đoạn băng ghi hình có một phần lời phát biểu của tôi với giới truyền thông được trình chiếu, và tôi nói với giọng nghe thật đinh tai nhức óc và đầy vẻ phòng vệ. Giờ đây thông tín đã rò rỉ hay được phép rò rỉ ra ngoài, rằng Leesey đã nêu tên Mack như kẻ bắt cóc cô ấy.

Tôi tắt tivi. Tình yêu hay tiền bạc, tôi suy nghĩ và nhắm mắt lại. Lucas Reeves nói đó là nguyên nhân cho đa phần các tội ác. Tình yêu hay tiền bạc. Hoặc tình trạng không có tình yêu, như trong trường hợp của Mack.

Vào lúc ba giờ sáng, tôi nghe thấy tiếng ù ù trong máy điện thoại nội bộ. Tôi bước ra khỏi giường và chạy ào xuống lầu để nhận điện. Đó là người chạy việc vặt. "Tôi xin lỗi, thưa cô MacKenzie" anh nói. "Nhưng có ai đó vừa trao một lá thư ngắn cho người gác cổng và nói rằng đây là vấn đề sống còn mà cô phải có nó ngay lập tức".

Anh ta ngần ngừ, rồi nói tiếp: "Với tất cả mọi điều ai cũng biết, đây có thể là ý tưởng đùa cợt khủng khϊếp của một kẻ nào đó, nhưng..."

"Đưa nó lên đi". Tôi ngắt lời anh ta.

Tôi đứng ngay cửa chờ cho đến lúc Manuel đi xuôi theo hành lang và trao cho tôi một phong bì màu trắng trơn. Lá thư ngắn nằm trong đó được viết trên giấy trơn.

Nội dung là: "Carolyn, ta gửi lá thư này qua người đưa thư bởi vì điện thoại của cháu bị nghe lén. Mack vừa gọi cho ta. Cậu ấy muốn gặp cả hai chúng ta. Cậu ấy đang chờ ở góc đường số 104 và Riverside. Gặp nhau ở đó nhé. Elliott".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68


Hắn kia rồi," Barrott kêu lên, "trên con đường phía trước mặt Woodshed trong đêm Leesey biến mất dạng. Nếu các anh nhìn từ góc quay máy camera an ninh chụp hắn, hắn có thể nhìn thấy cái bàn của DeMarco. Và hắn lại ở đằng kia kìa, trong cùng một khung hình như DeMarco, đang quan sát Leesey khi cô ấy tạo dáng cho người bạn cùng phòng chụp".

Cùng với bảo vệ, người đã được cho phép đưa họ vào trong, cả bọn đang có mặt trong văn phòng của Lucas Reeves. Họ đã nghiên cứu hàng trăm tấm hình được dựng trên các bức tường, cho đến khi có thể chỉ ra khuôn mặt họ đang tìm kiếm.

"Đây là một tấm nữa trông giống hắn ta, nhưng mái tóc để ngắn hơn" Gaylor nói, sự kích động có thể nhận thấy dl dàng trong giọng nói của ông.

Lúc đó là mười giờ ba mươi. Biết rằng họ sẽ còn phải có một đêm dài trước mặt, cả bọn vội vã quay về văn phòng để bắt đầu xử lý các thông tin về kẻ có nhiều khả năng bị tình nghi hơn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69


Lucas Reeves không ngủ ngon vào đêm thứ Tư. "Tình yêu hay tiền bạc" là nhóm từ cứ chạy quanh đầu ông theo kiểu bổng trầm. Vào lúc sáu giờ sáng, khi ông thức giấc, câu hỏi vẫn đang lẩn tránh bất thình lình bật ra trong đầu ông. Ai sẽ quan tâm hơn việc làm cho một con người đã chết dường như vẫn còn sống sót?

Tình yêu hay tiền bạc.

Tiền bạc, dĩ nhiên rồi. Nó đang bắt đầu rơi vào đúng chỗ như những miếng ghép hình. Như thế thì đơn giản đến mức độ phi lý, nếu ông ấy đúng. Lucas, một người khét tiếng luôn thức dậy sớm, chẳng bận lòng việc đánh thức người khác khi ông cần có câu trả lời cho một câu hỏi. Lần này, may mắn, cố vấn của ông, một luật sư thừa kế nổi tiếng, cũng là người thức dậy sớm.

"Có thể nào rút tiền từ một quỹ thừa kế không, hay nó luôn bất khả xâm phạm?" Lucas đột ngột hỏi.

"Không dễ dàng rút tiền bằng bất kỳ phương tiện gì nhưng nếu có một lý do chính đáng và có hiệu lực để nhúng tay vào nó, thì người điều hành quỹ sẽ thường phải tuân theo".

"Đó là điều tôi nghĩ. Tôi sẽ không làm phiền anh thêm nữa đâu. Cám ơn anh, người bạn của tôi ạ".

"Bất cứ khi nào, Lucas. Nhưng không trước bảy giờ lần tới nhé, được chứ? Tôi thức dậy sớm, nhưng vợ tôi vẫn thích ngủ đấy".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70


Tôi mặc quần tây, chuồi chân vào đôi sandal, túm lấy cái áo mưa dài để che kín phần áo ngủ bên trên, và chạy vội ra chỗ thang máy, dúi lá thư ngắn đó vào trong cái túi đeo vai khi tôi chạy ào xuôi theo hành lang. Trong khi vội vã đi gặp Mack trước khi anh ấy đổi ý về việc muốn gặp mặt, tôi quên mất là garage đã đóng cửa lúc ba giờ sáng. Manuel nhắc tôi về điều đó khi tôi yêu cầu nhấn nút thang máy xuống tầng garage.

Tôi đã làm điều duy nhất có thể - bước ra ngoài, đi xuống phố, và điên cuồng nhìn quanh để vẫy một chiếc taxi. Chẳng có chiếc nào trên đường Sutton Place cả, nhưng khi quẹo lên đường số Năm Mươi Bảy tôi trông thấy một chiếc xe đang đi đến. Tôi hẳn có vẻ bên ngoài rất hoang dại đối với ông ta khi tôi vẫy bằng cả hai tay để làm cho ông ta nhìn thấy tôi, và rồi ông ta dừng lại. Tôi bước lên, và ông ta quẹo chữ U đi về phía tây.

Khi chúng tôi đến góc đường số 104 và Riverside, chẳng có ai ở đó, tôi trả tiền taxi và bước ra khỏi xe. Rồi tôi chú ý thấy có chiếc xe van đậu xuôi theo dãy phố, và mặc dù ánh đèn đã tắt, tôi có linh cảm rằng Elliott và Mack có thể ở trong đó. Tôi đi gần lại để nhìn rõ hơn và giả vờ như đang lục tìm chìa khóa, như thể tôi đang đi đến gần tòa nhà chung cư. Khi băng qua đường, tôi có thể trông thấy một công trường xây dựng lớn kế bên tòa nhà bít kín đã cũ ngay ở góc đường.

Thế rồi một người đàn ông bước ra khỏi lối đi tối đen của tòa nhà kế bên. Trong khoảnh khắc tôi tưởng đó là Elliott, nhưng rồi tôi có thể nhìn thấy hắn ta còn trẻ hơn nhiều, một kẻ nào đó có khuôn mặt quen thuộc. Tôi nhận ra hắn là người đại diện cho chủ nhân của tòa nhà chung cư nơi Mack ở. Tôi đã gặp hắn lần đầu tiên khi ghé qua nhà gia đình Kramer, và hắn đã nói chuyện với tôi vào ngày thứ Hai sau khi tôi rời căn hộ của họ trong nước mắt.

Hắn đang làm cái quái gì ở đây lúc này vậy nhỉ, tôi tự hỏi mình, và Elliott ở đâu rồi?

"Cô MacKenzie," hắn vội vã nói "tôi không biết cô còn nhớ tôi không. Tôi là Howard Altman đây mà".

"Tôi nhớ ông. Ông Wallace đang ở đâu?"

"Ông ấy đang có mặt cùng với một gã nào đó mà tôi thấy đang đóng ở chỗ đó. Ông Olsen là chủ của nơi này. Thỉnh thoảng tôi ghé qua kiểm tra nó, mặc dù giờ đây nó đã bị đóng cửa". Hắn đang gật đầu về hướng tòa nhà nằm ở góc đường. "Cái gã tôi tìm thấy đã đưa tôi năm mươi đô nếu tôi viết một lời nhắn cho cô và giao nó cho cô".

"Họ đang ở bên trong tòa nhà đó à? Người đàn ông kia trông ra sao?"

"Hắn khoảng ba mươi, tôi cho là như thế. Hắn bắt đầu kêu lên khi ông Wallace bước vào. Cả hai người đều làm thế".

Mack đang ở đó, cố gắng ẩn mình trong đám tàn tích đổ vụn. Tôi theo Howard Altman băng qua đường và đi dọc theo hàng rào công trường đến cửa sau của ngôi nhà. Hắn ta mở nó ra và chỉ tay cho tôi vào, nhưng khi nhìn vào bên trong tối đen, tôi hoảng hốt và bước lùi lại Tôi biết có điều gì đó không ổn rồi. "Hãy yêu cầu ông Wallace ra ngoài này". Tôi nói với Howard.

Câu trả lời của hắn là túm ngay lấy tôi và kéo tôi vào bên trong ngôi nhà. Tôi quá sững sờ đến mức không cưỡng lại được. Hắn giật mạnh cho cánh cửa đóng lại sau lưng, và trước khi tôi có thể gào thét lên hay chiến đấu để tự giải thoát mình thì hắn đã đẩy tôi ngã xuống các bậc cầu thang. Một nơi nào đó theo chiều đi xuống, tôi đập bốp đầu xuống đất bất tỉnh. Tôi không biết mất đến bao lâu trước khi mở mắt ra. Chung quanh chỉ là bóng đen như mực. Bầu không khí tôi đang thở hôi tanh không chịu nổi. Mặt tôi đóng đầy máu. Đầu tôi nhức như búa bổ và có điều gì đó không ổn đã xảy ra với chân phải của tôi. Nó bị gấp lại dưới thân mình tôi và nhoi nhói đau.

Rồi tôi cảm thấy có vật gì đó đang chuyển động bên cạnh tôi, và một giọng nói thì thào, rêи ɾỉ. "Nước, xin cho tôi nước".

Tôi cố dịch chuyển mà không thể làm được. Tôi biết chân tôi đã bị gãy rồi. Tôi chỉ làm được điều duy nhất mà tôi nghĩ có thể làm được. Tôi dấp một ngón tay vào miệng, rồi dò dẫm trong bóng tối cho đến khi tôi có thể tìm ra cặp môi nứt nẻ của Leesey Andrews.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 71


Tới chứng thấp khớp ngày càng nặng, Derek Olsen thường thức giấc lúc nửa đêm, đau nhoi nhói ở hai bên hông và đầu gối. Vào đêm thứ Tư, khi những khớp xương đau nhức làm cho lão thức giấc, lão không thể ngủ lại được. Cú điện thoại từ cảnh sát về đứa cháu trai Steve của lão hiển nhiên có nghĩa là nó lại đang gặp kiểu rắc rối nào đó rồi. Quá nhiều đối với năm mươi ngàn mà ta sẽ để lại cho nó, Olsen nghĩ thế. Nó đừng hòng trông mong!

Một điểm sáng là chỉ sau vài tiếng nữa lão sẽ có niềm vui được trông thấy quả tạ phát lệnh công phá để đập tan tòa nhà dưới phố cũ kỹ, đổ nát đó thành những mảnh vụn. Mỗi mảnh vụn bay lên không khí đại diện cho tiền mà ta có được trong việc thỏa thuận, lão suy nghĩ đầy vẻ thỏa mãn. Ta sẽ không ngạc nhiên khi Doug Twining chính hắn sẽ điều hành vụ phá hủy. Hắn nổi khùng biết bao khi phải trả cho ta quá nhiều.

Ý nghĩ thật thích thú khiến lão cảm thấy thoải mái tới mức trước buổi bình minh, lão đã ngủ thϊếp thật sâu và bình thường giấc ngủ ấy sẽ kéo dài đến tận tám giờ sáng. Nhưng vào sáng thứ Năm, điện thoại của lão reo vang lúc sáu giờ. Đó là thám tử Barrott, ông muốn biết Howard Altman đang ở đâu. Hắn đã không trở về căn hộ của hắn suốt cả đêm.

"Tôi có phải người giữ trẻ của hắn không nhỉ?" Olsen cáu kỉnh hạch sách. "Ông đánh thức tôi dậy để hỏi tôi việc hắn ở đâu thôi à? Làm sao tôi biết được? Tôi đâu có xã giao với hắn. Hắn làm việc cho tôi mà".

"Howard lái loại xe nào vậy?" Barrott hỏi.

"Khi hắn lái cho tôi, hắn lái chiếc SUV của tôi. Tôi không nghĩ hắn có xe riêng. Tôi không bận tâm".

"Hắn có bao giờ lấy chiếc SUV của ông vào buổi chiều tối không?"

"Tôi làm sao biết được điều đó. Nhưng tốt hơn là hắn không được làm thế. Đó là một chiếc Mercedes đấy".

"Nó màu gì?"

"Màu đen. Ở tuổi tôi, ông nghĩ tôi muốn một cái màu đỏ ư?"

"Ông Olsen, chúng tôi thực sự cần nói chuyện về Howard" Barrott nói. "Ông biết gì về cuộc sống riêng của hắn không?"

"Tôi chẳng biết gì cả. Tôi muốn chẳng biết gì. Hắn làm việc cho tôi gần mười năm. Hắn đã làm tốt công việc".

"Ông có kiểm tra giấy tờ khi ông thuê mướn hắn không?"

"Hắn được nguồn giới thiệu không chê vào đâu được, cố vấn tài chính của tôi, Elliott Wallace".

"Cám ơn ông, ông Olsen. Chúc ông một ngày tốt lành".

"Ông đã làm hỏng gần hết ngày này của tôi rồi. Tôi sẽ bị mệt cả ngày". Derek Olsen ném mạnh cái ống nghe xuống. Nhưng không phải cả ngày, lão nghĩ khi hình dung quả tạ phát lệnh công phá đập vào điểm đen con heo đất tiết kiệm của lão.

Ở đầu dây bên kia, Barrott, không thể che giấu nỗi hân hoan, nói: "Elliott Wallace đã tiến cử hắn cho công việc đó".

"Nó gắn kết với giả thuyết của Lucas Reeves". Ahearn đồng ý. "Nhưng chúng ta phải làm mọi việc thật nhẹ nhàng. Wallace là một nhân vật lớn trên phố Wall đấy".

"Vâng, nhưng hắn sẽ không phải là người điều hành đầu tiên nhúng tay vào các quỹ của khách hàng hắn, nếu đó là cách sự việc diễn ra" Barrott nói. "Có bất kỳ kết quả nào về dấu vân tay không?"

"Chưa có. Chúng tôi không thể chắc những cái chúng ta lấy được từ cửa bên ngoài căn hộ của Howard thực sự là của hắn, nhưng dẫu sao chúng tôi cũng vẫn đang gạn lọc chúng. Tôi thề rằng gã đó có một hồ sơ trước kia". Gaylor nói.

Barrott kiểm tra đồng hồ của mình. "Bảo vệ ở tòa nhà của Wallace nói thông thường hắn thức dậy lúc tám giờ ba mươi. Chúng ta sẽ chờ hắn".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 72


Một lần nữa, Carolyn lại không trả lời điện thoại di động của cô. Nick đã gọi cho cô lúc tám giờ sáng thứ Năm với ý tưởng sẽ đưa cô ra ngoài ăn sáng. Anh muốn gặp cô. Tôi cần trông thấy em, anh nghĩ. Trong bản tin cuối cùng, anh đã ngắm nhìn đoạn băng ghi hình cô trên truyền hình, nồng nhiệt bảo vệ Mack.

Anh muốn biết cô đã thực hiện chuyến thăm mẹ cô như thế nào. Anh biết cô đã cảm thấy bị thương tổn ra sao vì mẹ cô đã từ chối gặp cô.

Ít ra thì điện thoại của cô cũng mở. Nó đang đổ chuông. Nó đã bị tắt trưa thứ Hai và cả ngày thứ Ba. Một cảm giác giày vò rằng có điều gì đó không ổn khiến Nick quyết định ghé qua Sutton Place, và kiểm tra cho chắc rằng cô ấy có ở nhà.

Người canh cửa buổi sáng chỉ vừa mới đến nhận nhiệm vụ. "Tôi không biết cô ấy đã quay trở về chưa" cậu ta nói khi Nick hỏi về Carolyn. "Theo như tôi hiểu thì cô ấy có một lời nhắn khẩn cấp vào khoảng ba giờ sáng và vội vã đi ra ngoài. Có ai đó đã trao lá thư ngắn cho người gác cửa của cô ấy nói rằng đó là một vấn đề sống chết. Tôi hy vọng mọi việc sẽ ổn thôi".

Mọi việc không ổn chút nào. Nick điên cuồng nghĩ. Anh bắt đầu gọi số điện thoại giờ đây đã trở thành quen thuộc của thám tử Barrott.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 73


Cám ơn ông vì đã gặp chúng tôi, ông Wallace". Barrott lịch sự nói.

"Điều đó được thôi. Có tin tức gì về Mack không?" Elliott hỏi.

"Không, tôi e rằng không, nhưng chúng tôi có vài vấn đề ông có thể giúp chúng tôi làm rõ".

"Dĩ nhiên rồi". Ông đưa tay ra hiệu cho những thám tử ngồi xuống.

"Ông biết Howard Altman chứ?"

"Vâng, tôi biết. Anh ta là nhân viên của khách hàng Derek Olsen của tôi".

"Không phải là ông đã thực sự tiến cử Altman với ông Olsen cách đây mười năm sao?"

"Tôi tin mình đã làm điều đó".

"Bằng cách nào ông đã ngẫu nhiên biết được ông Altman?"

"Tôi không thực sự chắc lắm. Nhưng nếu theo tôi nhớ thì một người khách hàng trước đây đã bán một bất động sản nào đó và muốn tìm cho anh ta một việc làm khác". Vẻ mặt của Elliott vô cảm.

"Người khách hàng đó là ai vậy?"

"Tôi thậm chí không chắc là mình có thể nhớ được. Tôi đã giao dịch rất ngắn ngủi với ông ta. Nhưng đó là một trong những điều trùng hợp. Olsen đã đến và đề cập rằng ông ấy đang có một thời gian khủng hoảng cần sự giúp đỡ hữu hiệu và tôi đã đưa tên của Altman cho ông ấy.

"Tôi hiểu. Chúng tôi chắc chắn cảm kích nếu có được tên của người khách hàng đấy, và tôi chắc rằng ông cũng muốn tìm ra ông ấy. Altman có thể là một kẻ bị tình nghi trong vụ bắt cóc Leesey Andrews, dĩ nhiên điều này làm trong sạch tên tuổi của Mack MacKenzie".

"Bất kỳ điều gì làm trong sạch tên tuổi của Mack sẽ là vô giá đối với tôi". Elliott bảo Barrott, giọng ông run lên đầy cảm xúc.

Barrott chăm chú nhìn ông, trong bộ đồ vét may ở tiệm tuyệt đẹp, cái áo sơ-mi màu trắng bảnh bao, cái cà vạt màu đỏ và xanh da trời đẹp đẽ. Ông chăm chú ngắm khi Wallace gỡ cặp mắt kính ra, chùi nó, rồi lại đeo vào. Có điều gì về gã này mà ta đang nhìn thấy nhỉ, ông tự hỏi mình. Đó là cặp mắt và cái trán. Chúng trông thật quen thuộc. Rồi ông tự hỏi: Điều đó có thể được không? Lạy Chúa tôi, hắn trông giống Altman. Ông ra hiệu cho Gaylor thay phiên chất vấn.

"Ông Wallace, ông thực sự là người điều hành bất động sản của MacKenzie chứ?"

"Tôi chính là người điều hành tất cả các quỹ ủy thác của gia đình MacKenzie".

"Người điều hành độc quyền à?"

"Vâng".

"Những điều khoản của quỹ ủy thác của Mack là gì?"

"Nó được ông của cậu ấy thiết lập. Cậu ấy sẽ không nhận được lợi tức của nó cho đến khi cậu ấy đến tuổi bốn mươi".

"Trong thời gian đó, dĩ nhiên, nó vẫn tiếp tục tăng trưởng".

"Chắc chắn rồi. Nó đã được đầu tư một cách cẩn thận".

"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Mack chết?"

Quỹ ủy thác đó sẽ thuộc về con cái của cậu ấy, và nếu cậu ấy không có con, thì nó sẽ thuộc về em gái của cậu ấy, Carolyn".

"Mack có thể yêu cầu một khoản tạm ứng trong quỹ của anh ta cho một điều mà ông, với tư cách là người điều hành, thấy rằng có lý do đáng túi cậy không?"

"Nó phải đáng tin cậy cực kỳ. Ông cậu ấy không muốn có những kẻ thừa kế chơi bời".

"Thế còn việc anh ta sắp sửa lập gia đình; rằng người vợ tương lai của anh ta đang mang thai đứa con của anh; rằng anh không còn muốn cha mẹ mình phải trả tiền cho anh nữa; rằng anh muốn chính mình thu xếp việc vào đại học và muốn trả tiền cho vợ anh đi học trường y thì sao? Phải chăng tất cả những điều đó đều là lý do đúng và đủ để rút tiền ra từ quỹ ủy thác?"

"Có thể, nhưng tình huống đó đã không xảy ra". Elliott Wallace đứng lên. "Như các anh có thể hiểu, tôi có lịch làm việc bận rộn và..."

Điện thoại di động của Barrott vang lên. Đó là DeMarco. Barrott lắng nghe, quyết định giữ một vẻ bề ngoài bí hiểm trên khuôn mặt. Carolyn MacKenzie đã mất tích. Một nạn nhân mới, ông nghĩ.

Wallace, đang giơ một cánh tay lên, cố gắng tiễn họ ra khỏi văn phòng ông. Lucas Reeves đã đúng, Barrott nghĩ. Mọi chuyện đều khớp vào đúng chỗ. Ông quyết định bẫy Wallace với thông tin giả.

"Không quá nhanh như vậy đâu ông Wallace" ông nói. "Chúng tôi sẽ không đi đâu hết. Chúng tôi đã bắt giữ Howard Altanan. Hắn đang khoác lác về những vụ bắt cóc. Hắn đang khoác lác về việc đang làm cho ông". Ông ngừng lại một chút. "Ông đã không nói với chúng tôi rằng ông có quan hệ họ hàng với hắn".

Sau cùng, vẻ bề ngoài điềm tĩnh của Elliott đã cho thấy có dấu hiệu căng thẳng. "Ô, Howie tội nghiệp", ông ta thở dài. Với một tay dựa trên bàn làm việc, và tay kia đưa vào trong ngăn kéo trên cùng. "Dĩ nhiên là hắn hoàn toàn bị chứng hoang tưởng rồi".

"Không, hắn không bị hoang tưởng". Barrott cắt ngang.

Elliott Wallace lại thở dài. "Đứa cháu trai thần kinh không ổn định của ta đã hứa sẽ chết theo kiểu cách khiến người khác phải nín thở và đem cả Carolyn lẫn Leesey theo cùng với hắn. Hắn thậm chí chẳng thể xử lý điều đó tốt được nữa".

Với một cử động nhanh chóng, dứt khoát, Elliott Wallace rút ra từ ngăn kéo bàn giấy một khẩu súng lục và hướng nó vào trước trán. "Như người bà con Franklin đã nói: "Những người Mỹ đồng hương của tôi ơi, xin vĩnh biệt"." Hắn nói, và kéo cò súng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 74


Harry Ahearn đang ở trong phòng tổ công tác khi nhận cuộc gọi đến từ Barrott. "Larry, chúng ta đã đúng về Wallace. Hắn vừa mới bắn bay óc ra ngoài xong. Trước khi làm điều đó, hắn nói với chúng tôi rằng Altman là cháu trai của hắn. Hắn nói rằng Altman đang có Carolyn và Leesey và gã này sẽ gϊếŧ họ rồi tự tử luôn. Nhưng hắn lại không nói với chúng tôi họ đang ở đâu".

Với sự trầm tĩnh lạnh băng, Ahearn tiếp thu những thông tin gây sốc ấy. "Kể từ vài giờ qua, không một máy theo dõi nào chúng ta gắn trong những điện thoại đó dẫn chúng ta đi đến bất kỳ điều gì". Anh nói. "Hoặc là các máy điện thoại bị tắt hoặc là chúng đang ở trong vùng mà chúng ta không nhận được tín hiệu. Còn Altman thì sao? Hắn phải có một cái điện thoại di động. Tôi sẽ gọi cho chủ của hắn, Olsen, trên đường dây khác. Thôi chờ vậy nhé".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 75


Derek Olsen, với chiếc ghế xếp trong tay, sắp sửa ra ngoài, đi bộ xuống khu phố để nhìn quả tạ công phá hủy hoại căn nhà dưới phố cũ kỹ của lão. Bực bội vì cú điện thoại thứ nhì từ các thám tử, lão thậm chí càng bực mình hơn vì lý do của cuộc gọi đó. "Chắc chắn Howie có điện thoại di động. Ai mà không có? Chắc chắn tôi biết số của hắn. Đó là 917-555-6262. Nhưng tôi nói với các người điều này. Đó chính là cái tôi trả tiền. Tôi nhận hóa đơn thanh toán. Tôi quan sát nó như chim diều hâu quan sát con mồi. Chỉ dành cho công việc thôi. Tôi đoán hắn còn có một cái nữa. Làm sao tôi có thể biết được chứ? Tôi đang trên đường đi ra ngoài xem một sự kiện đầy kích động. Tạm biệt nhé".

o O o

Khi Barrott đang chờ trên đường dây để Ahearn kiểm tra với Olsen, thám tử Gaylor nhanh chóng di chuyển để siết chặt an ninh trong khu nhà. Với một tay, ông khóa cửa văn phòng của Wallace lại và với tay kia, quay số 911 trên chiếc điện thoại di động.

Rồi ông nghe Barrott lớn tiếng phản ứng lại điều Ahearn đang nói với ông ấy. "Số của chiếc điện thoại di động dành cho công việc mà Olsen đưa cho Altman đã khóa máy! Nhưng chờ một phút. Dẫu sao Wallace hẳn là chẳng bao giờ ngốc nghếch gọi Altman trên đường dây đó. Phải còn có một số khác mà hắn thường sử dụng để tiếp cận gã này. Chờ một chút, Larry".

Bằng hai sải chân, Barrott băng qua căn phòng và quỳ gối bên cạnh thi thể Wallace, lục soát khắp các túi của hắn. "Nó đây rồi!" Ông rút mạnh ra một chiếc điện thoại di động nhỏ loại tối tân, mở nó ra và cuộn màn hình xem phần danh bạ. Hẳn phải có nó ở đó, ông nghĩ thế khi phát hiện ra các chữ tắt "H.A.". Ông nhấn số 5 rồi sau đó là nút gọi, và thở một chút để cầu nguyện, giữ chiếc điện thoại sát tai mình.

Nó đổ chuông hai hồi và sau đó có câu trả lời. "Cậu Elliott", một giọng nói có âm vực cao đầy cáu kỉnh, "chúng ta đã thực sự chào tạm biệt nhau tối qua rồi. Cháu không muốn nói chuyện nữa đâu. Chỉ còn lại vài phút thôi".

Đường dây kết nối bị ngắt. Trong vòng vài giây, Barrott quay trở lại với chiếc điện thoại của mình, đưa số của Howard Altman cho Ahearn, lúc này đang điên cuồng chờ chuyển nó cho những kỹ thuật viên điện thoại để truy tìm định vị số điện thoại đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 76


Hắn đi xuống tầng hầm ba lần trong suốt cái đêm dài lê thê đó. Khi tôi nằm kế bên Leesey trên sàn nhà dơ dáy, lạnh lẽo và ẩm ướt, cơn đau rung chuyển từ cái chân tôi, khuôn mặt tôi đóng cứng ngắc lớp vẩy máu khô, các ngón tay của tôi quắp lấy những ngón tay của Leesey, hắn cứ la hét, cười phá lên rồi rêи ɾỉ và gầm gừ. Tôi kinh khϊếp âm thanh những bước chân trên các bậc cầu thang, không biết có phải đã đến lúc hắn quyết định gϊếŧ chết chúng tôi chưa.

"Còn nhớ sát thủ Hoàng đạo không?" Hắn nức nở lần thứ nhất khi đi xuống. "Lão không muốn tiếp tục nữa. Ta cũng không. Lão viết thư cho một tờ báo mà lão biết có thể truy tìm ra lão. Ta cũng viết một cái, nhưng ta đã xé nát nó ra. Ta bị hành hạ ghê gớm, nhưng ta chẳng muốn vào tù. Vụ cô gái đầu tiên xảy ra khi ta mới mười sáu tuổi. Ta đã để vụ đó lại sau lưng. Rồi nó lại xảy ra. Ta là kẻ chăm sóc cho ngôi nhà đó, và con gái của lão quản gia quá xinh xắn. Khi người ta phát hiện ra tử thi cô gái ấy, họ đã ngờ vực ta. Mẹ ta bèn gửi ta đến New York để ở cùng với người anh trai yêu quý của bà, cậu của ta, Elliott Wallace..."

Elliott Wallace! Chú Elliott Wallace! Nhưng đó là điều không thể được, tôi nghĩ, không thể như thế.

Tôi cảm thấy hơi thở của hắn trên gò má mình. "Cô không tin ta, phải không? Cô phải tin đấy. Mẹ ta bảo với ông ấy rằng ông phải giúp đỡ ta hoặc nếu không bà ấy sẽ bóc trần sự gian trá của ông. Nhưng ngay cả trước khi ta gặp ông ấy, thì nó lại đã xảy ra rồi, ngay sau khi ta đến New York, cô gái thứ nhất trong cái hộp đêm đó. Ta vác thi thể cô ta ném xuống sông. Thế rồi ta gặp cậu Elliott, và ta kể cho ông ấy nghe và nói rằng ta hối hận, và rằng ông phải thu xếp cho ta có công việc hoặc ta sẽ đi đến đồn cảnh sát và tự nộp mình rồi kể cho báo chí nghe rằng ông là đồ lừa đảo".

Giọng Altman trở nên châm biếm. "Dĩ nhiên, ông nói sẽ tìm ra một công việc cho ta". Cặp môi hắn chạm vào trán tôi. "Giờ thì cô tin ta rồi chứ, Carolyn?"

Hơi thở của Leesey trở thành tiếng rêи ɾỉ yếu ớt, đầy vẻ kinh sợ. Tôi siết chặt tay cô. "Tôi tin anh". Tôi nói. "Tôi biết anh đang kể sự thực".

"Cô có biết rằng ta đang hối hận không?"

"Có, có. Tôi biết điều đó".

"Thế thì tốt".

Ở đây tối quá nên tôi không thể trông thấy hắn nhưng vẫn cảm nhận rằng hắn đã rời khỏi chúng tôi. Rồi tôi lại nghe thấy tiếng hắn đi lên cầu thang. Sẽ còn bao lâu nữa trước khi hắn quay trở lại nhỉ? Tôi điên cuồng tự hỏi mình. Tôi đã quá ngốc nghếch. Chẳng ai biết tôi đi đâu. Có lẽ nhiều giờ nữa mới có người đi tìm tôi. Nick, tôi nghĩ, Nick ơi, hãy lo lắng. Hãy biết rằng có điều gì đó không ổn rồi. Hãy đi tìm em. Hãy đi tìm chúng em.

Tôi nghĩ khoảng hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, rồi tôi gào thét lên. Hắn quá nhẹ nhàng đến nỗi tôi chẳng nghe thấy hắn quay trở lại. Tay hắn bịt kín miệng tôi.

"Chẳng ích gì mà kêu gào lên đâu, Carolyn". Hắn nói. "Leesey đã kêu gào hồi đầu. Ta đã đi xuống đây và bảo với cô ta về tấm hình cô ta đăng trên báo chí. Cô ta đã không muốn thu băng những lời nhắn cho cha cô ta, nhưng ta bảo rằng nếu làm thế, ta có thể thả cô ta ra. Nhưng ta đâu có ý định đó. Giờ đây đừng có mà gào thét lên nữa. Nếu cô làm, ta sẽ gϊếŧ cô đấy".

Hắn lại bỏ đi. Tim tôi đập thình thịch. Chân tôi đau đến mức không chịu nổi. Liệu Lucas Reeves hay thám tử Barrott có cố tìm cách liên lạc với tôi không nhỉ? Liệu họ và Nick có nhận ra rằng có điều gì đó không ổn rồi không?

Lần cuối hắn quay lại, tôi có cảm giác rằng trời đã sáng. Tôi có thể nhìn thấy bóng của hắn trên cầu thang. "Ta sẽ chẳng bao giờ còn phạm một tội ác nào khác nữa, Carolyn ạ". Hắn nói. "Ta thực sự thích thú công việc quản lý các tòa nhà, và ta yêu những người bạn ta quen trên internet. Ta vẫn nghĩ ta có thể dừng lại. Ta thực sự đã cố gắng. Thế rồi cậu Elliott lại nói bây giờ ta mắc nợ ông ấy một ân huệ. Ông ấy cần ta giũ bỏ anh trai cô. Mack đã tìm đến Elliott. Cậu ta muốn lấy vợ và trả tiền cho việc đi học của cậu và cả của cô vợ nữa. Nhưng cậu Elliott đã bòn rút hầu hết tiền bạc trong các khoản thu nhập từ cả hai quỹ ủy thác của các người. Ông ta đầu tư hàng đống tiền vào một khoản nào đó mà giờ đây đã tan thành mây khói. Ông cố gắng dẹp bỏ Mack, nhưng ông hiểu rằng Mack đã nghi ngờ. Ta phải gϊếŧ cậu ấy thôi".

Ta phải gϊếŧ cậu ấy thôi. Ta phải gϊếŧ cậu ấy thôi. Mack đã chết, tôi cay đắng nghĩ thế. Bọn chúng đã gϊếŧ chết anh ấy rồi.

"Elliott phải để cho mọi người nghĩ là Mack vẫn còn sống để các quỹ ủy thác không bị kiểm tra. Ta buộc Mack nói những lời mà cô đã nghe thấy trong cú phone vào Ngày của Mẹ trước khi ta bắn cậu ấy. Thế rồi một năm sau đó Elliott lại buộc ta phải gϊếŧ người giáo viên và ăn cắp những cuộn băng mà bà ấy có từ Mack để ông ta có thể ngụy tạo ra những cuộc gọi mới vào Ngày của Mẹ. Elliott là một thiên tài kỹ thuật. Trong nhiều năm ông đã hòa trộn những điều Mack nói trong những cuộn băng đó thành các cuộc gọi khác. Anh trai của cô đã được chôn ngay tại đây với những cô gái khác. Nhìn này, Carolyn".

Hắn chĩa tia đèn pin mỏng mảnh qua lại sàn tầng hầm. Tôi ngẩng đầu lên.

"Thấy những đường chéo ở đó chứ? Anh trai cô và những cô gái khác đã được chôn ở đó kế cận nhau".

Mack đã chết trong suốt những năm tháng qua mà chúng tôi vẫn cứ hy vọng và cầu nguyện cho anh ấy quay trở về với chúng tôi. Thực tế việc Mack đã bị chôn ở đây trong cái tầng hầm dơ dáy và khốn khổ này khiến lòng tôi tràn ngập nỗi thống khổ không sao ngăn được. Không hiểu sao tôi đã luôn tin rằng mình sẽ tìm ra anh ấy. Mack. Mack. Mack.

Altanan đang phá lên cười, cái âm thanh chát chúa, chói tai. "Chắc chắn là Elliott đã được sinh ra ở nước Anh. Mẹ ông ấy đến từ Kansas. Bà là cô hầu gái cho một gia đình người Mỹ thuyên chuyển đến nước Anh. Bà đã có thai ở Luân Đôn và được gửi về nhà sau khi đứa bé chào đời. Bà đã giúp ông ấy ngụy tạo tất cả những câu chuyện về việc là thân nhân của Tổng thống Roosevelt. Họ cùng nhau ngụy tạo ra những điều đó. Bà giúp ông ấy có được cách nhấn trọng âm theo kiểu Anh quốc đầy vẻ phô phang ấy. Cậu của ta rất giỏi trong việc bắt chước các kiểu giọng nói. Ba năm cuối cùng thậm chí chính ông ấy còn làm ra giọng của Mack cơ đấy. Ông ấy biết cô đã so sánh giọng thực của Mack với các cuộn phim ở nhà. Có phải cô đã bị ông ấy biến thành kẻ ngốc không nào?"

Giọng Altman càng lúc càng chát chúa hơn. "Chúng ta chỉ còn mười lăm phút nữa trước khi việc đó kết thúc. Họ sắp sửa giật sập tòa nhà này. Nhưng ta muốn bảo cho cô biết. Ta đã để lá thư ngắn đó trong cái rổ đựng đồ quyên góp đấy. Cậu Elliott lo lắng rằng cô sẽ bắt đầu việc tìm kiếm Mack. Elliott đã bảo ta để nó ở đó. Lil Kramer trông thấy ta ở nhà thờ. Ta thấy bà nhìn ta hai lần. Nhưng rồi bà cho rằng ta là Mack vì cô đã bảo với bà là cậu ta có mặt ở buổi lễ Misa đó. Vĩnh biệt, Carolyn. Vĩnh biệt Leesey".

Lần cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng bước chân hắn thoái lui. Mười lăm phút. Tòa nhà này sắp sửa bị giật sập trong mười lăm phút nữa. Mình sắp sửa chết, tôi nghĩ thế, và mẹ sắp sửa lấy Elliott...

Leesey đang run rẩy. Tôi chắc rằng cô hiểu điều hắn nói. Tôi giữ tay cô và làm ẩm ướt môi cô, nói chuyện với cô, xin cô hãy chờ đợi, rằng mọi người đang tìm kiếm chúng tôi. Nhưng giờ đây tôi thực sự chẳng còn tin vào điều tôi đang nói. Tôi tin rằng Leesey và tôi sẽ là những nạn nhân cuối cùng của gã khùng này và Elliott Wallace. Trong khoảnh khắc đó, tôi nghĩ rằng ít ra tôi sẽ sớm có mặt cùng với Mack và cha.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 77


Chúng tôi đã tìm được hắn. Hắn đang ở trên đường số 104 và đường Riverside". Larry Ahearn kêu thét lên.

Một tiếng chuông cảnh báo vang lên khắp những chiếc xe của tổ công tác trong khu vực chung quanh đó. Những tiếng còi báo động rền rỉ vang lên, họ chạy ào ra hiện trường.

Quả tạ công phá đã vào vị trí. Một Derek Olsen thật hài lòng nhìn thấy đối thủ kinh doanh của lão, Doug Twining đang ở bên trong buồng lái của cái cần cẩu.

"Một". Derek nhảy lên và bắt đầu đếm.

"Hai". Rồi sự khoái trá vì chiến thắng tắt ngấm trên đôi môi lão. Có ai đó đang đẩy để mở cửa sổ lót ván ở tầng hai của ngôi nhà cũ kỹ ấy. Có ai đó đang đong đưa cặp chân trên ngưỡng cửa sổ và vẫy vẫy. Altman. Đó chính là Howie Altman.

Quả tạ công phá đang lắc lư về phía ngôi nhà. Vào khoảnh khắc cuối cùng, Twining phát hiện ra Altman và đã ngoặt những bộ kiểm soát để quả tạ giáng hụt vào ngôi nhà vài centimét.

Những chiếc xe của tổ công tác, với các bánh xe kêu lên rin rít, đang vòng quanh góc nhà.

"Quay trở lại! Quay trở lại!" Một Howie Altman đang gào thét lên và chạy dọc theo mái cổng vòm, vẫy hai tay hướng về cái cần cẩu. Khi hắn bắt đầu nhảy lên, nhảy xuống, lớp gỗ mục nát bẹp dúm và ngôi nhà bắt đầu vỡ nát ra, từng lầu một ngã bổ nhào xuống. Nhìn thấy những gì đang xảy ra, Altman lao ngược trở lại qua cửa sổ kịp thời để cho hàng tấn xà bần đổ ào xuống người hắn.

Cảnh sát ào ra khỏi những chiếc xe tổ công tác. "Tầng hầm" một trong số những cảnh sát thét lên. "Tầng hầm. Nếu họ có ở đó, đấy là cơ hội duy nhất của họ".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 78


Trần nhà đang rơi xuống quanh chúng tôi. Tôi co người lại và cố gắng lao mình qua người Leesey lúc này đang hầu như không thở nổi. Tôi cảm thấy có một mảng vữa văng vào vai, rồi đầu và tay tôi. Quá muộn, quá muộn rồi, tôi nghĩ. Giống như Mack và những cô gái khác, Leesey và tôi đã bị đọa đày phải kết thúc cuộc đời ở đây rồi.

Thế rồi tôi nghe thấy âm thanh cánh cửa bên ngoài tầng hầm được kéo mở ra, và những tiếng la hét vọng đến chỗ tôi từ bên trên. Đó là khi tôi để mình chìm vào cơn mê sảng và thoát khỏi nỗi đau đớn ở thân thể. Tôi cho rằng người ta đã cho tôi uống thuốc an thần khá mạnh, bởi vì phải mất đến hai ngày sau tôi mới thực sự thức tỉnh. Mẹ ngồi trên cái ghế bên cạnh cửa sổ trong phòng bệnh viện, ngắm nhìn tôi như bà đã làm vào ngày 11/9. Cũng giống như ngày đó, chúng tôi đã cùng khóc trong tay nhau, lần này thì vì Mack, chàng trai trẻ, người con trai, người anh trai đáng trân trọng, đã chết chỉ vì anh ấy muốn nhận lấy trách nhiệm của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 79


Một năm sau.

Khi kiểm tra sổ sách, chúng tôi biết rằng Elliott đã cướp của chúng tôi cả một gia tài. Rõ ràng, như Altman đã huênh hoang, rằng Mack đã nhận ra có điều gì đó bất ổn với quỹ ủy thác của anh, và nhận thức đó đã phải trả giá bằng chính sinh mạng của anh.

Thật là một phép lạ khi Leesey vẫn còn sống sót. Cô ấy bị trói chặt trên cái sàn nhà dơ bẩn ấy trong mười sáu ngày đêm, không thể động đậy được. Altman cứ hết dọa dẫm sẽ gϊếŧ chết cô ấy rồi lại nhiếc móc cô về việc đã nhảy vào chiếc SUV bên ngoài Woodshed khi hắn bảo cô rằng Nick đã gửi hắn đến để lái xe đưa cô về nhà. Hắn chỉ cho cô một vài hớp nước mỗi ngày. Đói và bị mất nước, cô ấy ở trong tình trạng cực kỳ nguy kịch khi được đưa vào bệnh viện. Cũng giống như mẹ thức trắng đêm bên cạnh tôi, cha và anh của Leesey cũng thức trắng trong phòng bệnh của cô ấy, vỗ về và van xin cô ấy hãy quay trở lại với cuộc sống.

Gia đình Andrews đã trở thành những người bạn rất tốt của chúng tôi. Bác sĩ David Andrews, cha của Leesey, thường xuyên mời mẹ và tôi dùng cơm tôi ở câu lạc bộ của ông tại Greenwich. Tình bạn của họ là sự an ủi rất lớn khi mẹ và tôi phải chiến đấu với nỗi đau về cái chết của Mack. Tôi biết chúng tôi là nguồn giúp đỡ Leesey khi cô ấy phục hồi cảm xúc từ thử thách khủng khϊếp mà cô phải chịu đựng. Mẹ đã bán căn hộ ở Sutton Place và hiện đang sống trên đường Central Park West. Tôi chú ý thấy rằng bác sĩ David thường xuyên đến dùng cơm tốì và đi xem hát với bà.

Chúng tôi thu xếp để giữ kín không cho giới truyền thông biết toàn bộ câu chuyện về lý do Mack nghi ngờ quỹ ủy thác của anh ấy không hoạt động đúng đắn. Dĩ nhiên tôi kể cho mẹ nghe về con trai của Mack. Đó không phải là điều tôi có thể giấu không nói với bà. Bác sĩ Barbara Hanover Galbraith đến gặp chúng tôi và nói với chúng tôi rằng cô hối tiếc biết bao khi cho là Mack đã bỏ rơi cô. Thậm chí sau đó cô vẫn không hoàn toàn thành thật. Cô không thừa nhận rằng cô đã sinh ra con của Mack cho đến khi tôi căn vặn cô. Thế rồi cô van xin chúng tôi hãy chờ đến khi đứa bé lớn hơn để nói cho nó biết về sự thật đó, và chúng tôi phải đành lòng đồng ý như vậy. Mẹ và tôi ước ao với tất cả trái tim mình rằng chúng tôi có thể biết và ở cạnh con trai Mack. Chúng tôi lặng lẽ tham dự những vở kịch và các buổi hòa nhạc tại trường cậu bé, St. David"s và những lần đó lại khiến chúng tôi thấy giống như được nhìn thấy Mack vậy. Họ gọi cậu bé là Gary. Còn đối với mẹ và tôi, cậu bé sẽ luôn là Charles MacKenzie đời thứ ba.

Gia đình Kramer đang hưởng thụ cuộc sống ở Pennsylvania. Khi biết sự thật về việc Mack biến mất, họ đã đến để xin lỗi mẹ và tôi. Lil bảo với chứng tôi rằng vì bà đã đi tù do tội trộm cắp khi còn trẻ, nên bà đã quá mẫn cảm khi Mack hỏi bà về cái đồng hồ của anh ấy. Nó đã được tìm thấy trong căn hộ của Howard Altman. Chúng tôi chẳng bao giờ biết được rằng gã ấy đã ăn trộm nó từ trong căn hộ thời cao đẳng của Mack hay lấy nó sau khi gϊếŧ chết anh ấy.

Lil cũng giải thích về thứ bà tìm thấy trong căn phòng của Mack đã khiến cho Gus tức giận. "Đó là một lá thư ngắn ngớ ngẩn biến tôi thành trò đùa, nói rằng tôi muốn cậu ấy đưa tôi đi khiêu vũ, và điều đó làm tổn thương tình cảm của tôi", bà nói. Dĩ nhiên đó là lá thư ngắn mà Nick đã viết và sau đó quăng đi. Hiển nhiên anh đã đúng về sự kiện rằng Lil có hơi tò mò, thóc mách. Khi tôi hỏi anh về điều đó, anh bảo rằng anh đã vò nát nó và ném vào giỏ rác gần bàn giấy của Mack. Đó là lý do tại sao Lil nghĩ Mack đã viết nó.

Tôi hạnh phúc khi kể rằng tôi là một trong những trợ lý Chưởng lý quận của Manhattan thật bận rộn và thường xuyên làm việc với các thám tử ở đó, những người thoạt tiên đã ngờ vực tôi và giờ đây lại là những người bạn và đồng nghiệp thân thiết của tôi.

Nick và tôi đã lấy nhau cách đây ba tháng. Chúng tôi đã biến căn hộ tiện nghi trở thành một căn hộ New York thật quyến rũ. Woodshed đang vận hành tốt. Một trong những nơi ăn uống yêu thích của chúng tôi là cửa tiệm bán mì ống và pizza vừa mới mở cửa lại của cha anh ở Queens. Tôi đã luôn nói rằng tôi sẽ có bốn đứa con, và chúng tôi đang trông ngóng có đứa thứ nhất mà không phải chờ quá lâu. Tôi hy vọng rằng nó là con trai. Tên nó sẽ là Charles MacKenzie DeMarco.

Chúng tôi sẽ gọi thằng bé là Mack.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom