Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Giang Sơn Một Tay Nắm, Lòng Trẫm Một Nữ Nhi
Chương 20


20

 

Tấu chương trên bàn Tần Húc Kiêu ngày càng nhiều, thậm chí đã không còn chỗ để.

 

Tất cả đều là tấu chương vạch tội Phạm gia, Tần Húc Kiêu tức giận hất hết tấu chương xuống đất, thái giám bên cạnh không dám nói nửa lời.

 

"Tô Thần giỏi lắm, thật to gan, loại bỏ dị kỷ mà trắng trợn như vậy." Sự căm hận của Tần Húc Kiêu đối với Tô Thần từng chút một được phác họa rõ nét.

 

"Người đâu, đến Hiền phi cung." Tần Húc Kiêu muốn đến an ủi Phạm Tư Thuần, mặc dù có thể nàng không cần sự an ủi của mình.

 

Phạm Tư Thuần nghe được tin đồn bên ngoài, đương nhiên là do Tô Mộc Mộc cố ý, nhưng nỗi lo lắng của nàng cũng là thật.

 

Dù sao Phạm gia thật sự đã làm chuyện lừa dối vua, nếu truy cứu, ai cũng không thoát được, hiện tại nàng chỉ là nóng như lửa đốt.

 

"Nương nương, bệ hạ đến rồi, người mau sửa soạn lại đi." Cung nữ nhìn Phạm Tư Thuần có vẻ tiều tụy, lo lắng nói.

 

Phạm Tư Thuần chỉ búi tóc đơn giản nhất, quỳ ở cửa chờ Tần Húc Kiêu.

 

"Thần thiếp tham kiến bệ hạ." Tần Húc Kiêu rất muốn tiến lên đỡ Phạm Tư Thuần dậy, trong lòng hắn, Phạm Tư Thuần khác với những người khác, có thể không cần quỳ, nhưng bây giờ hắn không thể.

 

Thu tay về một cách không chút dấu vết, "Hiền phi đi theo trẫm, những người khác ở ngoài cửa chờ."

 

Phạm Tư Thuần theo Tần Húc Kiêu vào phòng, căn phòng yên tĩnh đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

 

"Hiền phi, nàng có biết tội không?" Tần Húc Kiêu nhìn Phạm Tư Thuần, khuôn mặt đã không còn vẻ kiêu ngạo như ở ngoài cung, trong lòng Tần Húc Kiêu chợt nhói đau.

 

Sau đó liền thấy Phạm Tư Thuần quỳ xuống đất, Tần Húc Kiêu không nói gì.

 

Phạm Tư Thuần không đoán được suy nghĩ của Tần Húc Kiêu, chỉ có thể chủ động nhận tội, "Bệ hạ, thần thiếp nhận tội, chỉ cầu bệ hạ tha cho phụ thân và huynh trưởng, tha cho Phạm gia. Thần thiếp tự ý thay huynh trưởng xuất chinh thực sự là bất đắc dĩ, thần thiếp không cố ý lừa gạt."

 

"Vậy nàng..." Lời vừa định nói ra khỏi miệng của Tần Húc Kiêu lại đột nhiên nuốt trở lại.

 

Hắn muốn hỏi nàng, rất nhiều lần nàng đều có thể nói cho hắn sự thật, nhưng lại vẫn không nói, có phải là không tin tưởng hắn hay không.

 

Nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng, bởi vì đáp án này, cũng là rõ ràng, bạn quân như bạn hổ, bọn họ không dám, cũng là lẽ thường tình.

 

Trong lòng Phạm Tư Thuần có chút bối rối, Tần Húc Kiêu kìm nén xúc động muốn thổ lộ tâm sự với Phạm Tư Thuần, lạnh lùng nhìn nàng.

 

Trong long Phạm Tư Thuần có chút lo lắng, không biết đây là ý gì, nhưng vẫn chờ đợi lời nói của Tần Húc Kiêu.

 

"Hiền phi, nàng thật giỏi." Giọng điệu của Tần Húc Kiêu có chút lạnh nhạt, Phạm Tư Thuần không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

 

Chỉ là hiện tại nàng không quản được nhiều như vậy, "Đã như vậy, vậy trẫm tha cho Phạm gia các nàng khỏi chết, từ ngày mai, nàng hãy đến lãnh cung ở đi."

 

Tần Húc Kiêu nhắm mắt lại, bỏ lỡ vẻ kinh ngạc trên mặt Phạm Tư Thuần khi ngẩng đầu lên.

 

"Đa tạ bệ hạ, đa tạ bệ hạ khai ân."

 

So với tính mạng của cha mẹ và huynh trưởng, cho dù cả đời không được gặp Tần Húc Kiêu, nàng cũng cam lòng.

 

Phạm Tư Thuần vào lãnh cung, từ đó cả thế giới đều yên tĩnh.

 

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, chỉ Phạm Tư Thuần rời đi, không có tác dụng gì, Tô Thần muốn không phải là Phạm Tư Thuần.

 

"Bệ hạ, Phạm gia lừa trên gạt dưới, thực sự là tội khi quân, xin bệ hạ nghiêm trị." Ngôn quan vẫn kịch liệt, thậm chí đối với Phạm gia từ lâu đã có chút bất mãn.

 

"Trẫm tự có cân nhắc, các khanh lui xuống đi." Đối với Phạm gia, Tần Húc Kiêu không nỡ, nhưng cũng không thể không sắp xếp những chuyện này xuống.

 

"Người đâu, truyền chỉ, Phạm gia Phạm Nhung lập tức lên đường, đến biên cương, cả đời không được về kinh, không được sai sót, những người khác trong Phạm gia thì ở yên trong phủ, không được ra khỏi kinh thành."

 

Một đạo thánh chỉ, có người vui có người buồn, nhưng chung quy vẫn là rất nhân từ với Phạm gia, tội khi quân, theo luật phải c.h.é.m đầu.

 

Phạm lão tướng quân và Phạm phu nhân biết tất cả những chuyện này đều là vì con gái mình.

 

Hai người nhìn về hướng hoàng cung, không biết con gái mình trong cung sống như thế nào, nghĩ đến cũng là bị hoàng thượng ghẻ lạnh rồi.

 

Phạm lão tướng quân vô cùng hối hận, ngay từ đầu đã không nên để Phạm Tư Thuần thay huynh trưởng xuất chinh, sau đó cũng sẽ không có những rắc rối này.

 

Nhưng bây giờ nói những điều này cũng vô ích, Phạm Tư Thuần bên này không được gặp mặt, con trai duy nhất sau này cũng không được gặp nữa.

 

Hai vợ chồng già trong nháy mắt như già đi mười tuổi, hoàn toàn không còn chỗ dựa tinh thần.

 

Phạm phu nhân càng ngày ngày khóc lóc, thậm chí còn ngất đi mấy lần.

 

Phạm gia chỉ sau một đêm đã suy tàn.

 

Trong cung, Tô Mộc Mộc đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này để sỉ nhục Phạm Tư Thuần.

 

"Ồ, Hiền phi lại còn có tâm tư này, tưới hoa sao?" Tô Mộc Mộc đứng ở cửa lãnh cung, nhìn Phạm Tư Thuần đang tưới hoa.

 

"Hiền phi thật là lạc quan, ngươi còn chưa biết sao, ca ca ngươi bị đày ra khỏi kinh thành, sau này không bao giờ được về kinh, cha mẹ ngươi bị giam lỏng trong phủ, thật đáng thương." Tô Mộc Mộc cười lạnh nói.

 

Phạm Tư Thuần trong lòng có chút bình tĩnh, thậm chí đối với Tần Húc Kiêu đã không còn bất kỳ yêu cầu nào nữa.

 

Kiếp này không gặp lại, có lẽ là kết cục tốt nhất của hai người.

 

Phạm Tư Thuần nhìn thấy Tô Mộc Mộc, vẫn thản nhiên, "Quý phi nương nương sao lại nỡ đến cái chỗ rách nát này, chẳng lẽ không sợ bẩn giày sao?"

 

Tô Mộc Mộc thấy sự bình tĩnh của Phạm Tư Thuần, lại không thấy thoải mái như vậy.

 

"Phạm Tư Thuần, ngươi còn vênh váo cái gì, chẳng qua chỉ là một kẻ giả mạo lừa gạt quân vương, đừng tưởng rằng ngươi được thị tẩm thì có thể vênh váo tự đắc."

 

Tô Mộc Mộc bị sự bình tĩnh của Phạm Tư Thuần chọc tức, lời nói có chút mất kiểm soát.

 

Phạm Tư Thuần chớp mắt, đây là chuyện gì?

 

Chẳng lẽ Tô Mộc Mộc chưa từng được thị tẩm sao?

 

Từ biểu cảm của Tô Mộc Mộc nhìn thấy sự ghen tị, Phạm Tư Thuần quyết định thăm dò, "Sao vậy, chẳng lẽ Quý phi nương nương ngay cả cơ hội thị tẩm cũng không có sao?"

 

Phạm Tư Thuần quả nhiên thấy sắc mặt Tô Mộc Mộc trở nên xanh mét, trong lòng càng khẳng định suy đoán này.

 

Nhưng dù có vui mừng thầm kín cũng vô ích, hắn cuối cùng cũng đã chán ghét nàng.

 

Tô Mộc Mộc nhân lúc Phạm Tư Thuần đang ngẩn ngơ, đạp nàng một cái, Phạm Tư Thuần cứ như vậy quỳ trên nền đất đầy sỏi đá.

 

"Hiền phi còn chưa biết lỗi của mình, vậy thì hãy quỳ ở đây cho tốt, khi nào biết lỗi của mình thì hãy đứng dậy." Tô Mộc Mộc nhìn khuôn mặt không chịu khuất phục của Phạm Tư Thuần, tâm trạng rất tốt.

 

"Hiền phi nên nhớ kỹ tâm trạng hiện tại, vạn nhất có ngày không chịu nổi nữa, có lẽ sẽ không còn được nhìn thấy cảnh tượng hiện tại nữa." Tô Mộc Mộc vênh váo đứng bên cạnh Phạm Tư Thuần.

 

"Phạm Tư Thuần, sau này ngươi chỉ là một con kiến hôi dưới chân ta, sẽ không còn ai nhớ đến hậu cung có một Hiền phi nương nương được thị tẩm lần đầu tiên."

 

Tô Mộc Mộc thẳng người dậy, nhìn Phạm Tư Thuần đang quỳ trên mặt đất không nói một lời, "Ngươi hãy ở đây tận hưởng cuộc sống lãnh cung của ngươi đi, nhớ kỹ lần sau gặp ta phải hành lễ quỳ lạy."

 

Phạm Tư Thuần chỉ cảm thấy có chút chán nản, rõ ràng lần trước nàng ta nói Tần Húc Kiêu và nàng ta lưỡng tình tương duyệt, bây giờ lại hành hạ mình như vậy.

 

Chỉ sợ những lời nàng ta nói cũng không phải là sự thật.
 
Chương 21


21

 

"Chúng ta đi." Tô Mộc Mộc chỉ cảm thấy có chút nhàm chán, Phạm Tư Thuần bây giờ thật sự không còn vẻ linh hoạt như trước nữa.

 

Những ngày ở lãnh cung, không khó khăn như trong tưởng tượng, ít nhất là tốt hơn nhiều so với những gì Phạm Tư Thuần tưởng tượng.

 

Thậm chí cơm canh đều là đồ tươi, nàng còn nhớ Tiểu Lạc trước kia từng nói, những phi tần bị đày vào lãnh cung, thậm chí còn phải ăn cơm thừa canh cặn, hoặc là đồ đã thiêu.

 

Ánh mắt Phạm Tư Thuần có chút sâu xa, trong lòng nghĩ đến Tần Húc Kiêu.

 

Liệu có phải Tần Húc Kiêu đã cố ý dặn dò...

 

Nghĩ đến đây, khóe miệng Phạm Tư Thuần nhếch lên, lãnh cung, nơi này quả thật đủ lạnh, nhưng lại xa hoa đến mức Phạm Tư Thuần không thể tưởng tượng nổi.

 

Chăn đệm đều là đồ mới, nhà cửa cũng không có chỗ nào dột nát, chỉ riêng ăn mặc dùng độ đã tốt hơn ở quân doanh gấp vạn lần.

 

Phạm Tư Thuần rất hài lòng, ít nhất những ngày tháng như vậy, nàng sẽ không vì Tần Húc Kiêu mà đau lòng.

 

Có lẽ sau lần này, Tần Húc Kiêu sẽ hoàn toàn quên mất người tên là Phạm Tư Thuần này, cũng sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.

 

Phạm Tư Thuần bình thản, thậm chí còn trồng hoa, nhìn thấy hoa, sẽ khiến nàng có tâm trạng tốt.

 

Tô Mộc Mộc từ lãnh cung trở về cung, trong lòng bức bối không chịu nổi.

 

Rõ ràng là mình đi chế nhạo Phạm Tư Thuần, không ngờ cuối cùng người bị chọc tức lại là mình.

 

"Nương nương, người đừng giận, bệ hạ đã nếm trải mùi đời, sau này còn lo không có cơ hội của người sao?" Cung nữ cẩn thận nói.

 

Tô Mộc Mộc liếc mắt nhìn, trong lòng đã có chủ ý, "Ngươi đến ngự thiện phòng, làm như vậy..."

 

Chủ tớ hai người thì thầm một hồi, mới thấy cung nữ của Tô Mộc Mộc đi ra khỏi tẩm điện.

 

Đương nhiên nàng ta không nghỉ ngơi, ngược lại đi đến ngự thiện phòng, lúc ra ngoài còn xách theo một hộp thức ăn.

 

Mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa, mới trở về tẩm cung của Tô quý phi.

 

"Nương nương đã làm xong xuôi rồi."

 

Tô Mộc Mộc tỉ mỉ trang điểm, "Hôm nay nhất định phải để bệ hạ nhìn ta bằng con mắt khác, sau này ta chính là hoàng hậu!"

 

Tỳ nữ bên cạnh Tô Mộc Mộc đều biết tính tình của nàng ta, lời hay ý đẹp nói ra không ngớt, Tô Mộc Mộc cũng được tâng bốc đến mức tâm hoa nộ phóng.

 

Hoàn toàn không nghĩ đến Tần Húc Kiêu căn bản không để Tô Mộc Mộc vào mắt.

 

Sau bữa tối, Tần Húc Kiêu vẫn đang phê duyệt tấu chương, lại cảm thấy người hơi nóng, thậm chí có chút bực bội.

 

Tô Mộc Mộc cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, một mình lặng lẽ ra khỏi cửa, đến ngự thư phòng.

 

"Bệ hạ, bệ hạ?" Tần Húc Kiêu đã nằm xuống, hôm nay hắn thật sự có chút khó chịu.

 

Tô Mộc Mộc nhìn bóng dáng trên long sàng, trong lòng mừng thầm, hôm nay, chính là hôm nay, bệ hạ chỉ thuộc về một mình Tô Mộc Mộc nàng.

 

Suy nghĩ như vậy, khiến toàn thân Tô Mộc Mộc có chút run rẩy, nhưng vẫn nhịn xuống, cẩn thận cởi bỏ áo khoác ngoài, từ cuối giường bò lên long sàng.

 

Người Tần Húc Kiêu nóng rực, thậm chí đã có chút bỏng tay, Tô Mộc Mộc mặt đỏ tim đập.

 

Chạm vào vai Tần Húc Kiêu, trong lòng Tô Mộc Mộc hưng phấn, bất ngờ không kịp đề phòng, bị Tần Húc Kiêu đá xuống.

 

Tô Mộc Mộc kêu lên một tiếng, "A!"

 

Tần Húc Kiêu mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Tô Mộc Mộc, ánh mắt không mang một tia cảm xúc.

 

"Tô quý phi, nàng thật to gan, dám hạ dược trẫm." Tần Húc Kiêu ngồi dậy, ánh mắt đã không còn một chút mê man, khiến người ta không biết hắn có thật sự trúng thuốc hay không.

 

Tô Mộc Mộc không thể tin được nhìn Tần Húc Kiêu, "Bệ hạ không trúng thuốc?"

 

Tần Húc Kiêu cười lạnh một tiếng, "Nàng nghĩ rằng, thủ đoạn của nàng, trẫm đều không nhận ra sao? Tô Mộc Mộc, nàng quá tự phụ rồi, lúc trước anh hùng cứu mỹ nhân, cũng chỉ là một màn kịch, chỉ có nàng còn tự mình đa tình, tưởng rằng trẫm thích nàng."

 

"Không, không thể nào." Tô Mộc Mộc căn bản không dám tin, hoàn toàn không muốn nghe Tần Húc Kiêu tiếp tục nói nữa.

 

"Không có gì là không thể, nàng cũng nên xem lại bản thân mình, hoàn toàn không có dáng vẻ của nữ nhân, nàng nghĩ trẫm thật sự sẽ thích nàng sao? Hơn nữa, những gì nàng làm với Hiền phi hôm nay, thật sự khiến trẫm rất thất vọng, sau này nàng cũng có thể nếm thử mùi vị cô độc ở lãnh cung."

 

"Không, bệ hạ, thần thiếp thật sự không biết, thần thiếp không phải cố ý." Tô Mộc Mộc hoảng sợ, hôm nay nàng ta vừa mới khoe khoang với Phạm Tư Thuần, lại trực tiếp bị Tần Húc Kiêu tước đoạt, tại sao Tần Húc Kiêu lại tàn nhẫn như vậy?

 

"Bệ hạ, người nhất định là yêu thần thiếp, người chỉ là cảm thấy thần thiếp đi tìm Hiền phi là làm sai, mới dạy dỗ thần thiếp, đúng không?" Tô Mộc Mộc căn bản không dám tin, trước kia đối với mình còn coi như tốt, thậm chí còn cưng chiều mình, Tần Húc Kiêu, sao trong nháy mắt lại như biến thành một người khác vậy.

 

Tần Húc Kiêu như vậy, dường như rất lạnh lùng.

 

Tô Mộc Mộc không dám nhìn vào mắt Tần Húc Kiêu, những việc mình làm dường như đều nằm trong tầm kiểm soát của Tần Húc Kiêu.

 

Tô Mộc Mộc bây giờ mới giật mình tỉnh giấc, nhìn Tần Húc Kiêu, ánh mắt có chút lảng tránh, "Vậy, tất cả những gì ta làm hôm nay, người đều biết, bao gồm cả việc ta mua chuộc thái giám hạ thuốc người?"

 

Tần Húc Kiêu không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái, Tô Mộc Mộc biết mình đoán đúng rồi.

 

Hóa ra người ngu ngốc nhất luôn là mình.

 

Vậy thì cũng không còn gì để nói, Tô Mộc Mộc hoàn toàn ngồi phịch xuống đất, cười ngây dại.

 

Cuối cùng nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn Tần Húc Kiêu, "Bệ hạ đã từng thích thần thiếp một chút nào chưa?"

 

Tần Húc Kiêu không muốn cho nàng ta bất kỳ ảo tưởng nào, nói thẳng, "Chưa từng."

 

Một câu chưa từng, khiến trái tim Tô Mộc Mộc lạnh buốt, thì ra từ trước đến nay đều là mình tự mình đa tình, tự mình đa tình tưởng rằng hai người là lưỡng tình tương duyệt.

 

"Bệ hạ thích người là Phạm Tư Thuần đúng không, Phạm tướng quân trước kia, cũng là Phạm Tư Thuần." Tô Mộc Mộc khẳng định nói.

 

Không đợi được bất kỳ câu trả lời nào từ Tần Húc Kiêu, Tô Mộc Mộc liền biết mình đoán đúng rồi, "Thì ra, thì ra từ trước đến nay đều là ta nhất tướng tình nguyện. Đáng tiếc, bệ hạ sẽ không bao giờ ở bên Phạm Tư Thuần."

 

Tô Mộc Mộc hung hăng nói, "Sẽ không bao giờ!"

 

Tần Húc Kiêu lại đá Tô Mộc Mộc một cái, hắn sẽ không cho phép chuyện này xảy ra, sẽ không bao giờ.

 

"Người đâu, Tô quý phi có ý định hạ độc mưu hại trẫm, lôi xuống, giam lỏng trong cung, không cho bất kỳ ai ra khỏi cung, cũng không cho bất kỳ ai đến thăm."

 

Ánh mắt Tần Húc Kiêu lạnh lẽo, hoàn toàn không có chút tình cảm nào, Tô Mộc Mộc giống như một miếng giẻ rách, bị lôi ra ngoài, lúc gần đi còn nghe thấy giọng nói của Tần Húc Kiêu, "Chuyện tối nay nếu có nửa lời lộ ra ngoài, các ngươi đều không sống được."

 

Những chuyện sau đó Tô Mộc Mộc không biết nữa, nàng ta chỉ biết, ảo tưởng của mình đã tan vỡ.

 

Từ sau khi Tô Mộc Mộc bị lôi đi, trong lòng Tần Húc Kiêu bồn chồn không yên, một mình đi dạo dưới trăng.

 

Hắn biết tất cả những gì Tô Mộc Mộc làm tối nay chẳng qua chỉ là kế trong kế.

 

Và bây giờ Tô Mộc Mộc đã không còn là mối đe dọa, nhưng hắn vẫn không vui.

 

Bước chân dừng lại, Tần Húc Kiêu ngẩng đầu lên, mới phát hiện mình lại đi đến lãnh cung.

 

Chỉ cách một bức tường, không biết nàng bây giờ thế nào?
 
Chương 22


22

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Trên triều đình, Tô Thần bước vào với dáng vẻ đắc ý. Phạm gia bại trận, giờ đã không còn quyền lực để kiềm chế lẫn nhau, quyền lực đã mất kiểm soát.

 

Quyền lực của thừa tướng hiện tại đã gần chạm đến hoàng quyền, cộng thêm binh quyền vẫn chưa thu hồi hết, lúc này nếu không hành động, người vào ngục sẽ là hắn.

 

Tần Húc Kiêu nhìn xuống những người này từ trên cao.

 

"Có việc gì tấu lên."

 

"Thần có tấu, bạo loạn ở vùng biên cương đã bắt đầu hành động, e rằng không bao lâu nữa sẽ tấn công nước ta, hiện tại cần phải chuẩn bị sẵn sàng." Thượng thư Hình bộ nghiêm nghị lên tiếng.

 

"Nói có lý, nhưng người bạo loạn xưa nay lực lưỡng, nhưng đầu óc lại đơn giản. Nay trẫm còn thiếu binh quyền, chỉ có thể điều một ít từ tay thừa tướng."

 

Tần Húc Kiêu nheo mắt, nhìn sắc mặt Tô Thần tái mét, uất khí trong lòng cũng tiêu tan phần nào.

 

"Hoàng thượng, việc này không bằng giao cho vi thần xử lý. Nếu lũ bạo loạn chỉ dùng sức mạnh, vậy thần có thể lấy mưu lược mà thắng bọn chúng."

 

Tô Thần mỉm cười, dường như không muốn giao ra binh quyền trong tay.

 

Nhưng Tần Húc Kiêu cũng không phải kẻ ngốc, bộ dạng quanh co của đối phương rõ ràng là không muốn giao binh quyền, vậy thì tiếp theo bị đe dọa sẽ là hắn.

 

"Dạo này thừa tướng cũng bận nhiều việc, mấy việc nhỏ này không cần phải làm phiền khanh, trẫm thấy Thượng thư Hình bộ dạo này làm việc rất tốt, việc này giao cho ông ta làm là được rồi."

 

"Việc này..." Thượng thư Hình bộ nhìn Tần Húc Kiêu, rõ ràng là có chút sợ hãi.

 

Tô Thần không ngờ có ngày hoàng thượng lại trở nên bức bách như vậy, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.

 

Vì hoàng thượng đã lên tiếng, gần đây Thượng thư Hình bộ cũng làm việc rất tốt, dù Tô Thần muốn từ chối cũng không tìm được lý do nào, bất đắc dĩ đành phải đồng ý, giao ra một phần binh quyền.

 

Nhìn Tô Thần giao ra một phần binh quyền, Tần Húc Kiêu mới phát hiện quyền lực trong tay đối phương còn lớn hơn hắn tưởng tượng.

 

Sau khi bãi triều, Tô Thần tức giận chạy về hướng hậu cung, chạy được nửa đường thì dường như nghĩ đến điều gì, cảm thấy không ổn nên quay về nhà.

 

Tỳ nữ thấy Tô Thần muốn chạy đến mách lẻo, nhưng nàng ta hiện tại bị thị vệ canh giữ nghiêm ngặt, căn bản không thể ra khỏi sân này, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Thần rời đi.

 

Đột nhiên, Tô Thần cảm thấy có tiếng chim hót từ hướng đông, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy có rất nhiều chim én bay lên.

 

"Chim én..." Tô Thần như nghĩ ra điều gì, bảo thị vệ bên cạnh rời khỏi đây một lát, còn mình thì đi đến một cái lỗ chó bên cạnh, phát hiện ở đó có một bức thư.

 

Không chút do dự nhét thư vào trong ngực, Tô Thần rời khỏi đó.

 

Vừa về phủ, hắn mở thư ra, nội dung bức thư khiến sắc mặt hắn trở nên u ám.

 

Nghìn tính vạn tính cũng không tính được Tần Húc Kiêu đã biết trước kế hoạch, nếu đã như vậy, thì chỉ có thể hành động sớm hơn, càng kéo dài, quyền lực của mình sẽ càng nhỏ, đến lúc đó mọi nỗ lực của mình sẽ đổ sông đổ bể.

 

Nhưng điều khiến hắn tò mò là làm thế nào Tần Húc Kiêu biết được kế hoạch, rõ ràng từ trước đến nay vẫn luôn rất thận trọng.

 

Trên trời bay tới mấy đám mây đen, dần dần trở nên âm u, như sắp mưa, trời cũng dần tối lại.

 

"Trời tối rồi." Phạm Tư Thuần không hiểu sao luôn cảm thấy như có chuyện gì lớn sắp xảy ra, trong lòng bất an.

 

Lúc này, đại điện trong hoàng cung đã rối loạn như nồi cháo, sắc mặt Tần Húc Kiêu vô cùng khó coi, không ngờ Tô Thần lại ra tay nhanh như vậy, thật sự khiến người ta không kịp phòng bị.

 

Binh quyền vẫn chưa thu hồi hết, hiện tại lực lượng của hắn trong kinh thành chưa đến một nửa của đối phương, nếu cứ liều lĩnh đối đầu với hắn như vậy, thì người thua chắc chắn sẽ là hắn.

 

"Bệ hạ, giờ phải làm sao? Tô Thần tên phản tặc đó đã tập hợp tất cả binh mã, giờ chỉ chờ tấn công thẳng vào cổng thành!" Thượng thư Hình bộ hoảng hốt hỏi, trong lòng đã nghĩ sẵn đường chạy trốn.

 

Tham vọng của Tô Thần từ trước đến nay rất lớn, phong cách làm việc độc đoán trên triều đình cũng khiến không ít người sợ hãi, vì vậy hắn vừa mưu phản, mọi người đều vội vàng nghĩ cách chạy trốn, chứ không nghĩ đến việc phản kháng.

 

"Chủ nhân, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần ngài ra lệnh, chúng ta có thể tấn công vào." Thước Ảnh đưa bản đồ đã chuẩn bị cho Tô Thần.

 

Trên bản đồ vẽ sơ đồ bố phòng, bên trong có trận pháp và kế hoạch tiếp theo.

 

"Dù sao cũng làm quan thần với nhau bấy lâu nay, bổn vương cũng không muốn tuyệt tình như vậy. Tìm người truyền lời cho hắn, chỉ cần hắn chịu đầu hàng, ta không ngại tha cho hắn một mạng."

 

Nói xong, Tô Thần liền cười ha hả, bộ dạng này khiến những người xung quanh cũng cười theo, như thể đã nhìn thấy cảnh thiên hạ về tay mình.

 

Người của Tô Thần giờ muốn tiến vào cổng thành này dễ như trở bàn tay, mọi người như đã nhìn thấy cảnh Tô Thần lên ngôi, không một ai dám cản.

 

Thước Ảnh lạnh lùng bước vào trong phòng, phát hiện bên trong vẫn còn vang lên tiếng nhạc.

 

"Hoàng thượng đúng là rộng lượng, đến nước này rồi mà vẫn còn nghĩ đến ca múa. Nên nói ngài biết hưởng thụ hay nên nói ngài hôn quân vô năng đây?"

 

"Tsk." Tần Húc Kiêu phẩy tay, các nữ tử đang múa hát liền lui xuống. "Ngươi hôm nay đến đây là để truyền lời cho Tô Thần?"

 

"Đúng vậy." Thước Ảnh không hề che giấu, như thể chắc chắn đối phương không dám làm gì mình. "Chủ nhân của ta bảo ta nói với ngài, chỉ cần đầu hàng, hắn sẽ nể mặt tình nghĩa bao năm mà tha cho ngài một mạng."

 

"Vậy sao?" Tần Húc Kiêu mím môi, nhìn Thước Ảnh. "Cho dù Tô Thần bây giờ có lợi thế, đối thủ của trẫm cũng chỉ là hắn, ngươi là cái thá gì mà dám ở trước mặt trẫm khoa tay múa chân?"

 

Khí chất đế vương lập tức tỏa ra xung quanh, sắc mặt Thước Ảnh trắng bệch, sau đó mới cảm thấy sợ hãi, kinh hoàng nhìn người đàn ông trước mặt.

 

"Ngươi dám động vào ta? Không sợ chủ nhân của ta g.i.ế.c ngươi sao?"

 

"Hừ, g.i.ế.c ta?" Tần Húc Kiêu cười lạnh. "Ngươi nghĩ là trẫm g.i.ế.c hắn hay hắn g.i.ế.c trẫm? Mọi chuyện còn chưa bắt đầu, người trẻ tuổi... đừng vội kết luận như vậy."

 

Nói xong, Tần Húc Kiêu bó chặt cổ đối phương, nhìn hắn giãy giụa trong tay mình, đáy mắt đầy tơ máu, bộ dạng vô cùng đáng sợ.

 

Ánh mắt Thước Ảnh tràn đầy kinh hãi, cho đến khi lấy lại được hơi thở, hắn quỳ trên mặt đất không ngừng run rẩy.
 
Chương 23


23

 

"Cút về nói với Tô Thần, có bản lĩnh thì tự mình đến lấy đầu trẫm, nếu không đầu hắn nhất định sẽ dưới chân trẫm." Tần Húc Kiêu nói xong liền đá hắn một cái. "Còn không mau cút!"

 

"Ngươi cứ chờ đấy." Sắc mặt Thước Ảnh u ám, tập tễnh bước ra khỏi hoàng cung.

 

Nửa tháng trôi qua, trong hoàng cung đầy tiếng la hét thảm thiết của cung nữ thị vệ, cuộc tàn sát đã bắt đầu, mùi m.á.u tanh nồng nặc khắp hoàng cung, vẻ nguy nga tráng lệ đã không còn, mất đi sự huy hoàng vốn có, châu báu bên trong bị cướp sạch.

 

Dù thần kinh Phạm Tư Thuần có lớn đến đâu, lúc này cũng nhận ra sự việc bắt đầu trở nên không ổn, lãnh cung nằm ở nơi hẻo lánh, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng hí của ngựa.

 

Trong không khí thoang thoảng mùi m.á.u tanh, khiến người ta buồn nôn.

 

Những cánh hoa đào rơi xuống từng mảnh, xuân đến rồi. Phạm Tư Thuần ôm cây thương, múa thương dưới gốc đào, động tác uyển chuyển, dứt khoát.

 

Những cánh hoa đào màu hồng trên mặt đất bị hất lên, tạo thành một cơn mưa hoa, rơi xuống vai. Phạm Tư Thuần tập trung kiểm soát từng tư thế và lực đạo của mình.

 

Đột nhiên, bên phải truyền đến một tiếng kêu đau, Phạm Tư Thuần quay đầu lại, thấy một tiểu nha đầu mặc đồ vải thô, ôm một đống châu báu, ngã xuống đất.

 

"Ngươi không sao chứ?" Phạm Tư Thuần vội vàng chạy tới, đỡ nàng ta dậy, khi nhìn thấy đống trang sức trên mặt đất, nàng sững sờ, một nha hoàn sao có thể có nhiều tiền tài như vậy, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì sao?

 

Càng nghĩ càng thấy hoảng loạn, nàng nắm chặt lấy cánh tay tiểu nha đầu.

 

Tiểu nha đầu giật mình, đưa tay ôm ngực, hung dữ nói: "Làm gì vậy?"

 

"Ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Nói cho ta biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?" Phạm Tư Thuần không kiểm soát được lực đạo của mình.

 

Tiểu nha đầu đau đến nhíu mày, cắn một cái vào tay nàng, nói: "Ngươi cứ cười đi, ta khuyên ngươi mau chạy đi, Tô Thần mưu phản rồi, chẳng bao lâu nữa hoàng thượng, cả hoàng cung này sẽ bị tắm máu, thiên hạ sắp đổi chủ rồi."

 

"Cái gì?" Sắc mặt Phạm Tư Thuần tái nhợt, không dám tin nhìn tiểu nha đầu. "Ngươi nói lại một lần nữa, đã xảy ra chuyện gì?"

 

"Ngươi có phải bị điên không? Ta đã nói là Tô Thần, cũng chính là thừa tướng mưu phản rồi, còn không chạy đi mà chờ c.h.ế.t ở đây à?"

 

Tiểu nha đầu nói xong, dường như không muốn dây dưa với nàng thêm nữa, nhặt số tiền tài trên đất rồi bỏ chạy.

 

"Mưu phản, bức cung..." Sắc mặt Phạm Tư Thuần tái nhợt. "Không thể nào, Tần Húc Kiêu, chàng không thể... xảy ra chuyện được."

 

Nói xong, nàng điên cuồng nhặt cây thương trên mặt đất, đạp cửa lãnh cung xông ra ngoài. Tiểu nha đầu không lừa nàng, cửa lãnh cung đã không còn ai, nói đúng hơn là cả hoàng cung sắp không còn ai.

 

Cửa cung điện vang lên tiếng hí của ngựa, Phạm Tư Thuần cắn răng, liều mạng chạy về phía cửa cung điện.

 

Sự chênh lệch về binh lực thật sự quá lớn, không phải kế hoạch và mưu lược có thể bù đắp được.

 

Long bào màu đen của Tần Húc Kiêu đã bị m.á.u nhuộm đỏ, cẩm bào đắt tiền cũng bị rạch từng đường, m.á.u không ngừng chảy, hao mòn thể lực của hắn.

 

Mắt hắn dần mờ đi, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày đen, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tô Thần.

 

"Hoàng thượng, không ngờ tới chứ? Có ngày ngươi lại rơi vào tay ta." Tô Thần bóp cằm hắn, đáy mắt đầy vẻ đắc ý và giễu cợt. "Từ hôm nay trở đi, tất cả của ngươi sẽ là của ta."

 

Tần Húc Kiêu há miệng, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng thể lực của hắn đã đến giới hạn, không còn sức lực.

 

"Chết đi, Tần Húc Kiêu." Tô Thần cười lớn không ngừng, giơ tay rút kiếm, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c đối phương.

 

Ngay khi kiếm sắp đ.â.m vào da thịt, lưỡi kiếm xé toạc quần áo, một cây thương dài phá không bay tới, kiếm và thương va chạm, thanh kiếm bị đánh bay ra xa mười mét.

 

Sắc mặt Tô Thần biến đổi.

 

"Ai?"

 

"Mạt tướng đến trễ, Phạm gia chi nữ Phạm Tư Thuần đến hộ giá."

 

Một chưởng đánh vào n.g.ự.c Tô Thần, Phạm Tư Thuần nhặt cây thương trên mặt đất, chĩa vào hắn.

 

Cơn đau như dự kiến không đến, đập vào mắt là nữ tử một thân hồng y, khí khái hiên ngang đứng trước mặt.

 

Mái tóc đen dài được buộc thành đuôi ngựa, trong chốc lát như trở về năm năm trước, những ngày tháng bọn họ ở trong quân doanh.

 

"A Thuần..." Ánh mắt Tần Húc Kiêu tràn đầy kinh ngạc, không dám tin nhìn nữ nhân trước mắt, chớp mắt mấy cái, sợ mình nhìn nhầm.

 

"Hoàng thượng..." Giọng nói Phạm Tư Thuần có chút nghẹn ngào.

 

Tô Thần đứng bên cạnh sắc mặt vô cùng khó coi, tức giận quát: "Việc này không liên quan đến ngươi, tốt nhất cút xa ra, còn có thể giữ lại cái mạng chó của ngươi."

 

Ánh mắt Phạm Tư Thuần tối sầm lại, khóe miệng nở nụ cười khát máu, siết chặt cây thương trong tay.

 

"Bọn chuột nhắt các ngươi, kẻ nào dám xâm phạm lãnh thổ Đại Ngọc, tất tru diệt."

 

"Hay cho một Phạm Tư Thuần, các ngươi Phạm gia quả thật là kẻ thù cả đời của ta, Tô Thần. Trên triều đình đối đầu với ta, giờ thành chó mất chủ rồi mà còn dám cản đường ta, thật sự không sợ c.h.ế.t sao?"

 

Nói xong, Thước Ảnh đứng bên cạnh bắt đầu rục rịch.

 

Phạm Tư Thuần dồn hết sự chú ý vào Tô Thần, đợi đến khi Thước Ảnh cầm d.a.o găm lao về phía Tần Húc Kiêu thì đã không kịp ngăn cản.

 

Tô Thần nở nụ cười đắc ý, trận chiến này chung quy là hắn thắng.

 

Trận chiến vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều sức lực, Tần Húc Kiêu lúc này đã không còn chút sức lực nào.

 

Long bào màu đen bị m.á.u nhuộm đỏ, vết sẹo ở chỗ rách trông dữ tợn đáng sợ.

 

Cơn đau như dự kiến đã không đến, trên mặt b.ắ.n lên m.á.u nóng hổi, khoảnh khắc mở mắt ra, đồng tử Tần Húc Kiêu co rút lại.

 

Nữ nhân chắn trước mặt hắn, d.a.o găm tuy chưa đ.â.m sâu vào hoàn toàn, nhưng cũng để lại vết thương không nhỏ.

 

Phạm Tư Thuần nắm lấy d.a.o găm, rút ra khỏi người, sau đó đá bay Thước Ảnh chưa kịp phản ứng.

 

"Phạm Tư Thuần!" Tần Húc Kiêu quát lớn. "Nàng điên rồi sao? Nàng điên rồi phải không? Ai cho phép nàng làm vậy?"

 

"Hoàng thượng... Phạm gia đời đời trung thành, bảo vệ người là trách nhiệm của thần." Như thể người vừa bị thương không phải là mình, Phạm Tư Thuần bình tĩnh băng bó vết thương, chuẩn bị chiến đấu.

 

Thước Ảnh vội vàng điều chỉnh trạng thái, nhặt thanh kiếm dài trên mặt đất đ.â.m về phía Phạm Tư Thuần.

 

Đột nhiên một cơn gió nhẹ thổi qua, hoa mai trên cây ào ào rơi xuống như mưa.

 

Nâng thương lên, thế như chẻ tre, đánh thẳng vào chỗ hiểm. Thương và kiếm va chạm, trong chốc lát lửa điện xẹt qua.

 

Thước Ảnh liên tục lùi về phía sau, vừa mới đứng vững, cây thương đã đ.â.m xuyên qua n.g.ự.c hắn, hắn há miệng, không nói nên lời.

 

Một ngụm m.á.u tươi phun ra từ miệng, hắn ngã xuống đất bất tỉnh.

 

Ánh mắt Tô Thần tràn đầy kinh ngạc, trong mắt toàn là sát khí.
 
Chương 24


24

 

"Giờ đại cục đã định, các ngươi đừng giãy giụa vô ích nữa."

 

"Chưa đến cuối cùng, hươu c.h.ế.t về tay ai còn chưa biết, Tô thừa tướng đừng quá tự tin vào bản thân." Phạm Tư Thuần chắn trước mặt Tần Húc Kiêu, tình thế hiện tại quả thật bất lợi cho nàng.

 

Sau một hồi ác chiến, binh mã bên ta đã tổn thất quá nhiều, không đến năm trăm người, nhưng quân số của đối phương vẫn còn hơn nghìn.

 

Nếu đối đầu trực diện, người thua chắc chắn sẽ là nàng, hiện tại chỉ có thể so xem ai mưu trí hơn, Phạm Tư Thuần cũng không phải chưa từng lật ngược tình thế.

 

Nhìn binh mã xung quanh bao vây mình, Phạm Tư Thuần cõng Tần Húc Kiêu lên lưng, sống sờ sờ mở ra một con đường máu.

 

"A Thuần, tại sao nàng phải làm vậy?" Tần Húc Kiêu nói xong, không nhịn được phun ra một ngụm máu.

 

"Hoàng thượng..." Phạm Tư Thuần thở hổn hển. "Thần tâm duyệt người."

 

Tiếng binh mã quá lớn, Tần Húc Kiêu không nghe rõ, chỉ cảm thấy ý thức của mình dần mơ hồ.

 

"Không được ngủ, hoàng thượng..." Phạm Tư Thuần chưa bao giờ thấy người đàn ông này yếu đuối như vậy, đợi đến khi hai người trốn vào đại điện.

 

Nàng vội vàng đặt hắn xuống đất, cởi y phục của hắn ra kiểm tra vết thương, khoảnh khắc y phục được cởi ra, Phạm Tư Thuần sững sờ.

 

Cả n.g.ự.c hắn chằng chịt những vết thương, thậm chí có vài chỗ là vết thương chí mạng.

 

"Sao lại bị thương nặng như vậy..." Bàn tay sờ lên n.g.ự.c hắn hơi run rẩy, hốc mắt Phạm Tư Thuần đỏ hoe. "Đừng chết."

 

Người con gái mình yêu thương khóc như mưa trước mặt mình, Tần Húc Kiêu vô cùng đau lòng.

 

Ép ra một nụ cười gượng gạo, hắn đưa tay xoa đầu nàng.

 

"Đồ ngốc, khóc cái gì chứ, ta còn chưa c.h.ế.t mà."

 

"Hu hu, Hoàng thượng..." Phạm Tư Thuần vội vàng lấy từ trong áo ra một viên thuốc, không chút do dự nhét vào miệng đối phương.

 

Vừa nhìn thấy viên thuốc, Tần Húc Kiêu đã biết đó là Hồi Xuân Hoàn, bảo vật trấn trạch của Phạm gia. Chưa kịp từ chối đã bị nhét vào miệng, nuốt xuống.

 

"Phạm Tư Thuần! Tại sao!" Tần Húc Kiêu nắm chặt cổ áo nàng, dường như muốn có được một câu trả lời.

 

"Người là Hoàng thượng, bảo vệ người là..." Phạm Tư Thuần chưa nói hết câu, cả người đã bị hắn giữ chặt cổ tay, cướp mất hơi thở.

 

Nụ hôn nồng nàn, khoảnh khắc êm đềm khiến cả hai đều vô cùng lưu luyến, cho đến khi tiếng động vang lên từ cửa mới khiến hai người thoát khỏi sự ngọt ngào này.

 

"Phạm Tư Thuần, nàng nghe cho rõ đây, trẫm không muốn nàng chết, hãy sống sót cho trẫm." Tần Húc Kiêu nói xong, cắn mạnh lên môi nàng một cái, sau đó đứng dậy chuẩn bị nghênh chiến.

 

Tình hình hiện tại vô cùng nghiêm trọng, không cho phép hai người tiếp tục ôn nhu. Phạm Tư Thuần nắm lấy tay hắn, nói: "Binh mã của chúng quá đông, chúng ta không thể liều lĩnh xông ra ngoài, nếu không chỉ có con đường chết."

 

"Vậy phải làm sao?"

 

"Ít người tuy là bất lợi, nhưng cũng là ưu thế." Phạm Tư Thuần thuận tay nhặt một hòn đá, vẽ sơ đồ bố phòng trên sàn.

 

"Ít người có thể thu hẹp phạm vi chú ý của chúng, sau đó chúng ta cần phân tán nhân mã, đánh úp bất ngờ." Trong mắt Phạm Tư Thuần như có ánh sao.

 

Tần Húc Kiêu nhìn nữ nhân trước mặt nghiêm túc, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp.

 

Hành động theo kế hoạch của Phạm Tư Thuần, dưới hai đợt tấn công của đối phương, không chỉ giữ vững được cổng điện, mà còn tiêu hao gần một nửa nhân mã của đối phương.

 

Tất cả mọi người đều vô cùng khâm phục Phạm Tư Thuần.

 

"Không ngờ một nữ nhi lại có mưu lược như vậy, Đại Ly quốc chúng ta đúng là nhân tài bối xuất."

 

Liên tục tấn công hai lần mà vẫn không vào được đại điện, sắc mặt Tô Thần trở nên vô cùng khó coi. Nếu tiếp tục kéo dài, tình hình sẽ bất lợi cho hắn.

 

Hắn có thể nhìn ra, đối phương muốn chơi trò tiêu hao và kéo dài chiến tranh với hắn, nhưng hắn đã hết kiên nhẫn rồi.

 

"Truyền lệnh của ta, dồn hỏa lực phá cửa điện cho ta." Tô Thần ra lệnh, tất cả mọi người đều xông tới phá cửa điện.

 

Cánh cửa dù kiên cố cũng không chịu nổi sự tàn phá như vậy, cuối cùng cũng sụp đổ ầm ầm, binh mã hai bên giao tranh.

 

Nhân mã của bên nàng chỉ còn lại mười mấy người, nhưng bên kia vẫn còn hơn nghìn binh mã, so sánh như vậy ai thắng ai thua đã rất rõ ràng.

 

Sắc mặt mọi người đều trở nên vô cùng tái nhợt, dường như đã chấp nhận thất bại cuối cùng. Trước sức mạnh tuyệt đối, tất cả mọi người đều mất đi ý chí chiến đấu.

 

Sắc mặt Phạm Tư Thuần cũng trở nên khó coi, nàng không cam tâm số phận của mình thật sự kết thúc ở đây sao? Còn có rất nhiều việc chưa làm, chưa được ở bên người mình yêu.

 

Không cam tâm!

 

"Huynh đệ, sống c.h.ế.t mặc bay, đây là trận chiến cuối cùng của chúng ta, tất cả mọi người hãy dùng hết khả năng của mình để chiến đấu với chúng." Phạm Tư Thuần rút trường thương, hét lớn.

 

Dường như cái c.h.ế.t đang đến gần đã khơi dậy ý chí chiến đấu của tất cả mọi người.

 

"Dù sao sớm muộn gì cũng chết, chi bằng liều mạng với chúng."

 

"Huynh đệ, xông lên!"

 

Trên không vang lên một tiếng sấm trầm bổng, sấm chớp nổi lên, trận quyết chiến chính thức bắt đầu.

 

Hai bên giằng co, Phạm Tư Thuần nghiến răng nghiến lợi xông lên, cả người áo đỏ lướt qua trong đám đông.

 

Mọi người đều dốc sức chiến đấu, nhưng sự chênh lệch về số lượng là không thể tránh khỏi, không phải ai cũng xuất thân võ tướng, lấy một địch ba chỉ là số ít.

 

Chưa đầy nửa canh giờ, số người của bên nàng chỉ còn lại mười mấy người, thắng bại đã phân.

 

Cả người Phạm Tư Thuần gần như kiệt sức, vết thương ở bụng bị xé toạc, m.á.u chảy không ngừng.

 

"Đủ rồi." Tần Húc Kiêu ôm nàng vào lòng, khóe mắt đỏ hoe, "A Thuần, nàng thật tuyệt vời, nhưng số mệnh của ta đã hết, hôm nay chính là kết cục cuối cùng rồi, nàng mau đi đi được không?"

 

Nước mắt Phạm Tư Thuần không kìm được tuôn rơi.

 

Cảm nhận được lòng bàn tay ướt át, Tần Húc Kiêu đau như cắt. Hai người đã mất năm năm để quen biết và thấu hiểu nhau, vậy mà vẫn chưa đi đến cuối cùng.

 

Ông trời tại sao lại trêu ngươi như vậy, Phạm Tư Thuần lần đầu tiên căm hận sự bất công của số phận.

 

"Ta không đi… Hoàng thượng…"

 

Nếu có kiếp sau, họ nhất định phải ở bên nhau.

 

Mười mấy người căn bản không thể ngăn cản sự vây đánh của hàng ngàn người, không mấy chốc đã toàn quân bị diệt.

 

Tô Thần cười khẩy, vươn tay vỗ tay.

 

"Quả không hổ danh là người của Phạm gia, thực lực quả nhiên không tầm thường, chỉ tiếc là tại sao ngươi lại thích Tần Húc Kiêu, tên phế vật này."

 

Trong mắt Phạm Tư Thuần tràn đầy sát khí, hận không thể đem người trước mắt băm thành trăm mảnh. "Ngươi chỉ là một tên loạn thần tặc tử, có tư cách gì nói người khác là phế vật, Tô Thần, ngươi mới là phế vật. Ngàn tinh binh hai lần công không vào được đại điện hoàng cung này."

 

"Chậc, Phạm cô nương, ngươi nói đúng, luận binh pháp ta quả thực không bằng ngươi, thêm vào đó ta cũng là người biết quý trọng nhân tài, chi bằng ngươi về dưới trướng của ta như thế nào?"

 

Tô Thần đưa tay ra.

 

Vẻ giả tạo của hắn khiến Phạm Tư Thuần cảm thấy vô cùng ghê tởm, dạ dày cuồn cuộn.
 
Chương 25


25

 

"Nghĩ kỹ chưa? So với việc c.h.ế.t ở đây cùng Tần Húc Kiêu, sống sót mới là quan trọng nhất." Tô Thần mỉm cười, "Chỉ cần ngươi đồng ý về dưới trướng của ta, gia đình ngươi, ta đều sẽ ban cho địa vị nhất định."

 

Phạm Tư Thuần cười khẩy, nói: "Ý tưởng rất hay, chỉ tiếc, cho dù ta đồng ý, tổ tiên nhà họ Phạm cũng sẽ không cho ta vào cửa."

 

Câu trả lời đã rất rõ ràng, Tô Thần không tiếp tục khuyên nữa, nhân tài có rất nhiều, hắn tuy thưởng thức Phạm Tư Thuần, nhưng đối phương không muốn, vậy hắn cũng sẽ không đeo bám.

 

"Nhưng có một việc ta nghĩ ta vẫn nên nói cho Phạm tiểu thư biết, nam nhân mà ngươi liều c.h.ế.t bảo vệ này, chính là người đã tự tay đày huynh trưởng của ngươi đi."

 

Sắc mặt Tần Húc Kiêu trắng bệch, nhìn Phạm Tư Thuần với ánh mắt có chút hoảng hốt. Hắn muốn mở miệng giải thích, nhưng lại không biết mình có thể giải thích cái gì.

 

Quả thực là hắn hạ chỉ, phái người đưa đi.

 

Tô Thần thấy phản ứng của đối phương, cười đắc ý. "Ta tin Phạm tiểu thư hẳn không phải là người bất hiếu, ta nhớ huynh trưởng của ngươi đối với ngươi vẫn rất tốt."

 

Phạm Tư Thuần im lặng, không nói gì, nhìn nam nhân trước mặt, không biết nghĩ đến điều gì, liền cười.

 

"Ngươi nói đúng, huynh trưởng của ta quả thực bị đày đi, nhưng việc này vốn là lỗi của chúng ta, tội khi quân là tội chết, Hoàng thượng tha cho người nhà ta một con đường sống, đã là ân huệ vô cùng." Phạm Tư Thuần cúi đầu.

 

"Sai chính là sai, ta nhận, nhưng ta tin Hoàng thượng, người tuyệt đối sẽ không hãm hại Phạm gia!"

 

Tô Thần không nhịn được vỗ tay, cười lớn: "Ngu muội."

 

Tần Húc Kiêu toàn thân run lên, không dám tin nhìn Phạm Tư Thuần, trong khoảnh khắc ấy, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ còn lại đối phương.

 

Đến nước này rồi, làm sao còn không hiểu rõ tâm ý của nhau.

 

"Xin lỗi, A Thuần, kiếp này không thể bạc đầu giai lão cùng nàng, kiếp sau nhất định bù đắp cho nàng." Nói xong, Tần Húc Kiêu kiên quyết bước lên trước, chắn trước người nàng.

 

"Nếu muốn giết, thì cứ đến đi."

 

"Kết thúc như vậy thì chán c.h.ế.t rồi, Phạm tiểu thư còn một chuyện cuối cùng, ta muốn nói với ngươi, hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt." Tô Thần vuốt ve thanh bảo kiếm trong tay, đôi mắt hẹp dài tràn đầy toan tính.

 

Phạm Tư Thuần lạnh lùng nhìn người trước mặt.

 

"Độc của huynh trưởng ngươi, là ta hạ, nhưng ta thật sự không ngờ huynh trưởng ngươi vẫn chưa chết, Phạm gia còn có bản lĩnh để ngươi thay huynh xuất chinh."

 

"Điều càng khiến ta bất ngờ hơn là, năm năm, ngươi lại kiên trì được, ta nên khen ngươi nhân tài xuất chúng, hay nên nói ngươi ngu xuẩn."

 

"Ta muốn g.i.ế.c ngươi." Phạm Tư Thuần tức giận đến toàn thân run rẩy, tay cầm thương cũng bắt đầu run lên, trận chiến trước đó đã tiêu hao quá nhiều sức lực, khiến nàng hiện tại kiệt sức nghiêm trọng.

 

"Chậc chậc chậc, ngươi g.i.ế.c được ta sao? Phạm tiểu thư." Nói xong, Tô Thần giơ tay lên, cầm trường kiếm, muốn đ.â.m vào n.g.ự.c đối phương.

 

Phạm Tư Thuần né được một kích này, giơ tay đ.â.m thương, dùng hết toàn bộ sức lực.

 

Xoang một tiếng, trường thương rơi xuống đất, Phạm Tư Thuần kiệt sức quỳ xuống đất, phun ra một ngụm máu. Trên mặt đã sớm phân biệt không rõ là nước mắt hay máu.

 

"Tô Thần, tên tiểu nhân nhà ngươi, ta muốn g.i.ế.c ngươi, g.i.ế.c ngươi..." Giọng nói càng nhỏ dần, ngay trước khi Phạm Tư Thuần hoàn toàn mất đi ý thức, đã có người đỡ lấy nàng.

 

"A Thuần, mệt rồi phải không, nghỉ ngơi một chút." Tần Húc Kiêu xoa đầu nàng, ôm nàng vào lòng.

 

Tô Thần thấy vậy không khỏi vỗ tay, cười ha hả.

 

"Thật là một đôi uyên ương khổ mệnh, thật cảm động, nếu đã vậy thì hai người cùng c.h.ế.t đi." Vừa dứt lời.

 

"Không xong rồi..." Một tiếng báo động vang lên, thị vệ toàn thân đầy m.á.u chạy vào.

 

Tô Thần bị bộ dạng này của hắn làm cho giật mình, sắc mặt lập tức trầm xuống.

 

"Hốt hoảng như vậy là làm gì?"

 

"Chủ thượng đại nhân, đại sự không hay, Phạm Nhung dẫn theo một vạn tinh binh đã đánh vào rồi!"

 

"Cái gì!" Sắc mặt Tô Thần lập tức thay đổi. "Sao có thể, hắn không phải bị đày sao?"

***

 

"Tướng quân, chúng ta thật sự vào sao? Liệu có đến muộn không? Dù sao cũng đã qua lâu như vậy rồi, toàn bộ hoàng cung chắc hẳn đã bị tàn sát gần hết rồi." Thuộc hạ lo lắng nhìn vẻ mặt âm trầm của tướng quân nhà mình.

 

Sắc mặt Phạm Nhung khó coi đến cực điểm.

"Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác, dù thế nào, hôm nay ta cũng phải mang muội muội về nhà."

 

Thị vệ ở cửa căn bản không cản được Phạm Nhung, chưa được hai chiêu đã bị chế ngự toàn bộ, sau đó không còn ai dám cản nữa.

 

Không đến nửa khắc đồng hồ, cửa thành bị phá, người đàn ông một thân nhung trang, cưỡi tuấn mã phi nước đại tới, trong tay cũng cầm một cây trường thương.

 

"Nghe lệnh ta, bắt loạn thần tặc tử." Vừa dứt lời của Phạm Nhung, mấy vạn tinh binh đã bao vây Tô Thần chặt chẽ.

 

"Sao ngươi lại ở đây?" Dù thế nào Tô Thần cũng không muốn tin, rõ ràng mình sắp thắng rồi, vậy mà lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào thời khắc mấu chốt này.

 

"Ngươi không cần phải biết." Ánh mắt Phạm Nhung tràn đầy sát khí, nhìn muội muội bị thương, lòng đau như cắt, xuống ngựa chạy tới.

 

"Sao muội lại bị thương nặng như vậy?" Phạm Nhung nhíu mày, lấy viên thuốc từ trong n.g.ự.c ra, cho nàng uống.

 

"Ca, sao huynh lại về rồi, muội nhớ huynh lắm." Phạm Tư Thuần nhào vào lòng ca ca. "Huynh mà không đến, muội thật sự không chịu nổi nữa."

 

"Được rồi, được rồi, huynh đến rồi." Phạm Nhung nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, sau đó liếc nhìn Tần Húc Kiêu, nói: "Hoàng thượng, phiền người chăm sóc muội muội của ta."

 

"Được." Tần Húc Kiêu gật đầu.

 

Phạm Nhung gia nhập cuộc chiến, thế như chẻ tre, binh mã của Tô Thần căn bản không đỡ nổi, cộng thêm kế hoạch đã định trước đó hoàn toàn bị phá vỡ.

 

Binh lính bây giờ như rắn mất đầu, không biết đi đâu về đâu, chỉ có thể đánh loạn xạ.

 

Xung quanh toàn là tiếng binh khí va chạm, tiếng kêu thảm thiết của binh lính. Nếu có thể, không ai muốn chiến tranh xảy ra.

 

Một khi chiến tranh xảy ra, thương vong đều rất thảm trọng, ai mà không muốn sống. Nửa canh giờ chưa đến, người của Tô Thần đã bị đánh bại, lập tức mất đi một nửa, đúng lúc này Phạm Nhung ngừng tấn công.

 

"Độc năm đó là ngươi hạ? Vậy thì vừa hay, hôm nay ta sẽ tự tay báo thù." Phạm Nhung lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, Tô Thần bị ánh mắt như sói đói của hắn dọa sợ.

 

"Ngươi làm ta phí mất năm năm, vậy thì dùng cả đời để trả đi." Phạm Nhung giơ tay c.h.é.m xuống, cánh tay của Tô Thần cứ như vậy bị chặt đứt.

 

Mặt Tô Thần tức giận đến méo mó, nhìn chằm chằm Phạm Tư Thuần, hận không thể lột da rút gân nàng ngay lúc này.

 

Nếu không phải vì nữ nhân này cứ kéo dài thời gian, hắn đã sớm thành công rồi, căn bản sẽ không rơi vào tình cảnh thê thảm như bây giờ.
 
Chương 26: Hoàn


26

 

Nghĩ đến đây, oán khí của Tô Thần càng thêm nồng đậm, ánh mắt nhìn chằm chằm Phạm Tư Thuần.

 

Tần Húc Kiêu ở bên cạnh nhận thấy cảm xúc của đối phương có chút không đúng, theo bản năng che Phạm Tư Thuần ra sau lưng mình.

 

Một đám người chen chúc nhau hỗn chiến, căn bản không ai có thể quan tâm đến an nguy của người khác.

 

Tô Thần đột nhiên như phát điên, nhặt thanh kiếm dưới đất đ.â.m về phía Phạm Tư Thuần.

 

Tần Húc Kiêu ở bên cạnh giật mình, thuận tay nhặt trường kiếm dưới đất, đỡ đòn.

 

Thực lực của Tô Thần không bằng Tần Húc Kiêu, nhưng hiện tại Tần Húc Kiêu bị thương, kiệt sức, khiến thực lực của hai người ngang nhau.

 

Tô Thần mất một cánh tay hoàn toàn mất hết lý trí.

"Nếu ta không có được thiên hạ này, thì ngươi cũng đừng hòng sống yên ổn."

 

Có lẽ không ngờ hắn lại ôm tâm lý cá c.h.ế.t lưới rách để liều mạng với mình, Tần Húc Kiêu cuối cùng sức cùng lực kiệt, liên tục lùi về sau.

 

Nhưng Tô Thần cũng đã đến lúc dầu hết đèn tắt, hắn bây giờ thực lực không bằng một binh sĩ bình thường.

 

Hắn liều mạng đứng dậy, cầm kiếm đ.â.m về phía Tần Húc Kiêu, Phạm Tư Thuần đột nhiên xông ra, trường thương quét ngang, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe.

 

Hai người đồng thời ngã xuống đất, Phạm Tư Thuần đã mất hết sức lực, sắc mặt trắng bệch. Đòn cuối cùng vừa rồi đã tổn thương đến căn cơ của nàng.

 

Tô Thần nằm trong vũng máu, trừng mắt không cam tâm, cứ như vậy tắt thở.

 

Tô Thần vừa chết, binh lính lập tức như rắn mất đầu, tan tác, trở thành tù binh.

 

Tần Húc Kiêu ôm Phạm Tư Thuần đang hôn mê, từng bước từng bước đi về đại điện.

 

Thời gian thấm thoắt trôi qua, nửa tháng vụt qua, kể từ sau khi Tô Thần mưu phản, hoàng cung nội bộ tổn thất nặng nề.

 

Hoa mai dần tàn, tiểu cung nữ cầm chổi ở góc tường ríu rít không biết đang bàn tán chuyện gì.

 

"Hôm nay Hoàng thượng lại đến Thư Nghi cung?"

 

"Đúng vậy, người sống ở đó chính là bảo bối trong lòng Hoàng thượng, không biết là mỹ nhân phương nào."

 

"Nghe nói là vì cứu Hoàng thượng mới bị thương, đến nay vẫn chưa tỉnh."

 

Cửa cung điện trồng đầy hoa mai, những nơi khác đều đã tàn hết, chỉ có nơi này nở rộ.

 

"Hoàng thượng..."

 

Người phụ nữ trong điện mặc một bộ váy sa trắng, mái tóc đen dài xõa trên vai, ngoái đầu cười một cái, nghiêng nước nghiêng thành.

 

"A Thuần..."

 

Tần Húc Kiêu đang cầm bánh ngọt sững sờ, đứng tại chỗ hồi lâu không phản ứng.

 

"Hoàng thượng... Người..." Phạm Tư Thuần chưa kịp nói xong, môi đã bị người ta chặn lại, hai người quấn quýt lấy nhau như muốn bù đắp lại nửa tháng xa cách.

 

Không biết qua bao lâu, cho đến khi người phụ nữ trong lòng thở hổn hển, Tần Húc Kiêu mới vội vàng buông nàng ra.

 

"Thế nào? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái không?"

 

Mặt Phạm Tư Thuần đỏ bừng, cúi đầu lắc lắc, tay nhỏ len lén nắm lấy vạt áo của đối phương.

 

Bên ngoài gió lớn, hai người trở về phòng ngồi xuống, Phạm Tư Thuần nói: "Hoàng thượng, thần thiếp có một việc muốn biết đáp án."

 

"Nói cứ nói." Đừng nói một câu hỏi, cho dù là m.ó.c t.i.m mình ra cho nàng cũng được, Tần Húc Kiêu ôm chặt nàng vào lòng.

 

"Huynh trưởng rõ ràng bị đày, tại sao lại đột nhiên quay về, lại có nhiều binh mã như vậy, những điều này..." Phạm Tư Thuần nghĩ mãi không thông.

 

Tần Húc Kiêu cúi đầu, bất đắc dĩ thở dài, nói.

 

“Chuyện này là trẫm đã bàn bạc kỹ với huynh trưởng của nàng rồi. Để huynh ấy rời khỏi kinh thành thực chất là cho huynh ấy đủ thời gian chuẩn bị binh lực. Trẫm sớm đã biết Tô Thần có ý đồ mưu phản, chỉ là không ngờ hắn lại ra tay sớm như vậy.”

 

“Trẫm hết mực tin tưởng nàng, sao có thể làm ra loại chuyện này với người nhà của nàng chứ? Hơn nữa, lòng trung thành của Phạm gia ra sao, trong lòng trẫm tự biết rõ.”

 

Phạm Tư Thuần hai má càng đỏ bừng, khẽ “ừm” một tiếng.

 

Tần Húc Kiêu dở khóc dở cười, sao da mặt tiểu nha đầu này lại ngày càng mỏng thế nhỉ?

 

“Chuyện trước đây đày nàng vào lãnh cung, nàng vẫn còn ghi hận trẫm sao?”

 

Phạm Tư Thuần giật mình, vội vàng lắc đầu, nói: “Thần thiếp biết Hoàng thượng làm vậy là vì muốn tốt cho thần thiếp, thần thiếp tin tưởng Hoàng thượng.”

 

“Lúc đó tình thế cấp bách, trẫm cũng thực sự không còn cách nào khác. Nếu không đưa nàng vào lãnh cung, rất có thể nàng đã… Trẫm không muốn nàng gặp nguy hiểm, lãnh cung khi đó là nơi an toàn nhất.”

 

“Thần thiếp biết, không trách Hoàng thượng.” Phạm Tư Thuần khẽ mỉm cười, tựa vào lòng hắn, đáy mắt đầy ý cười.

 

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã sang đầu hạ, các cô nương đều thay y phục mỏng nhẹ. Giữa tiết trời oi bức, Tần Húc Kiêu phát hiện ra một điều kỳ lạ, đó là A Thuần vẫn mặc y phục dày.

 

Mỗi lần đến tìm nàng, hắn đều thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng vì nóng, nhưng nàng nhất quyết không chịu thay đồ.

 

Hôm nay, Tần Húc Kiêu mang theo mận ngâm đá vào, thấy Phạm Tư Thuần vừa cởi bỏ lớp áo khoác dày, để lộ tấm lưng trắng nõn. Trên lưng chi chít những vết sẹo, trông thật đáng sợ.

 

Phạm Tư Thuần phát hiện ra hắn thì đã muộn, vội vàng mặc áo vào, nước mắt lưng tròng, trông vô cùng tủi thân.

 

“Sao vậy? Ai bắt nạt nàng?” Thấy nàng sắp khóc, Tần Húc Kiêu đau lòng vô cùng, vội vàng bước tới ôm nàng vào lòng.

 

“Sẹo… xấu xí…” Phạm Tư Thuần mím môi, “Chàng đừng ghét bỏ, thần thiếp sẽ tìm cách xóa hết những vết sẹo này.”

 

“Không ghét bỏ…” Tần Húc Kiêu rốt cuộc cũng hiểu vì sao giữa trời nóng bức nàng vẫn mặc y phục dày, hóa ra là vì những vết sẹo trên lưng.

 

Năm năm chinh chiến nơi sa trường đã khiến cơ thể nàng đầy thương tích.

 

“Không thể nào, những vết sẹo này thật sự rất xấu…ưm…” Chưa kịp nói hết câu, môi Phạm Tư Thuần đã bị chặn lại.

 

“Vậy để trẫm chứng minh cho nàng thấy.” Dứt lời, hắn liền hôn nàng say đắm, rồi bế thốc nàng vào phòng.

 

Đêm xuân nồng nàn, triền miên bất tận. Khi Phạm Tư Thuần tỉnh dậy thì đã là giữa trưa hôm sau. Nàng định ngồi dậy vận động một chút, nhưng vừa cử động đã thấy eo đau nhức, cả người ngã xuống giường, hai má ửng hồng.

 

Đợi đến khi cơ thể hoàn toàn hồi phục, nàng mới bước ra khỏi viện. Phạm Tư Thuần đi trên đường, thấy mọi người xung quanh đều hành lễ với mình.

 

“Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

 

Trong khoảng thời gian nàng dưỡng thương, Tần Húc Kiêu đã công khai sắc phong nàng làm Hoàng hậu trước mặt bá quan văn võ.

 

Còn những kẻ có liên quan đến Tô Thần và tàn dư của hắn đều bị bắt giam vào đại lao, người thân trực hệ bị tru di cửu tộc.

 

“Miễn lễ.” Phạm Tư Thuần mỉm cười.

 

Cung nữ xung quanh thấy Phạm Tư Thuần gần gũi như vậy, cũng không còn câu nệ như trước, chỉ là có chút tò mò không biết vì sao ngày nào Hoàng hậu nương nương cũng phải vịn eo mà đi.

 

Về sau, Tần Húc Kiêu dành cho nàng sự sủng ái vô bờ bến. Hậu cung chỉ có một Hoàng hậu, Hoàng đế cũng chỉ có một nữ nhân, cả đời một người, chẳng phải là như vậy sao?

 

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top