Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Giang Sầu Dư - Hạ Lạc

Giang Sầu Dư - Hạ Lạc
Chương 20


Máu tươi theo kẽ tay chảy xuống, rơi trên mí mắt, lăn trên gò má, hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi, vẻ mặt có chút si mê: "Quả nhiên ta không nhìn lầm người, trong lòng nàng vẫn có ta, dẫu có c.h.ế.t nàng cũng muốn ta, phải không?"

Ta vẫn không động lòng, giọng nói đầy oán độc: "Ta hận chàng. Chàng thà c.h.ế.t đi còn hơn, chàng rõ ràng là đang lừa ta..."

Nghe vậy, hắn có chút vội vàng khẽ cắn lên tai ta, giọng nói khe khẽ: "Ta nào có lừa nàng, rõ ràng là nàng đến quá sớm, suýt chút nữa làm hỏng việc lớn của ta!"

Ta đẩy hắn ra, khoác áo xuống giường, Mộ Dung Thùy vội vàng đuổi theo, nhặt lên chiếc giày thêu đỏ dưới đất: "Nhìn nàng kìa, giày cũng đánh rơi rồi."

Ta ngẩn người, hắn đã nửa quỳ trước mặt, một tay nâng bàn chân chỉ mang vớ trắng của ta, những ngón tay thon dài trắng muốt, khớp xương rõ ràng.

Ta lạnh lùng nói: "Dân gian đều là thê tử hầu hạ trượng phu xỏ giày, chàng đường đường là đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng, sao có thể hạ mình làm chuyện nhỏ mọn này?"

"Nàng là thê tử của ta, ta cam tâm tình nguyện."

Thấy ta không nói gì, hắn cụp mi xuống, che đi đôi mắt xanh biếc trong veo, giọng điệu có chút khẩn khoản: "Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để nàng phải làm quả phụ. Ta bất đắc dĩ mới phải dùng đến Quy tức hoàn, nếu không giả chết, làm sao qua mắt được người huynh trưởng lòng lang dạ sói kia chứ?"

Nghe vậy, nước mắt ta bỗng chực trào.

Thấy ta rơi nước mắt, Mộ Dung Thùy không hiểu sao lại cảm thấy khô khốc trong lòng, hai tay ôm chặt ta, ghì ta vào lòng, cúi xuống hôn lên mặt ta, nhẹ nhàng lau từng giọt nước mắt trên gương mặt ta, giọng nói thẳng thừng và có phần thô bạo:"Nàng đừng khóc nữa. Ta nghe nói, nếu thê tử cứ mãi khóc lóc, ắt hẳn là phu quân nàng ta vô dụng. Vừa thấy nàng rơi lệ, lòng ta đã rối bời không yên."

"Không phải chàng vô dụng, chẳng lẽ ta vô dụng sao?"

Mộ Dung Thùy thở dài: "Được rồi, được rồi, là ta vô dụng, là ta sai rồi."



"Sai ở đâu?"

"Chúng ta là phu thê, đã kết tóc se duyên, nguyện cùng nhau đầu bạc răng long, dù có xuống hoàng tuyền cũng làm bạn với nhau. Từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng nữa, dù tiên cảnh hay biển lửa, ta cũng nguyện cùng nàng đi đến cùng."

Nghe hắn nhận lỗi, ta lúc này mới buông bỏ phòng bị, nước mắt tuôn trào như suối, khóc đến nỗi hắn luống cuống tay chân, chỉ biết xoay vòng vòng rồi nói: "Nàng đừng khóc nữa, hay là ta cho nàng vàng, nàng đi mua thêm mấy bộ y phục mới nhé?"

"Không cần."

"Vậy ta đi mua điểm tâm cho nàng?"

"Không cần!"

"Hay là, ta dẫn nàng đi gặp người nhà ta?"

"... Được."

Chờ ta khóc đã rồi, Mộ Dung Thùy nắm tay ta đi dọc theo hành lang.

Lúc bấy giờ, trăng tròn treo trên ngọn cây, dường như vừa mới mưa xong, không khí ẩm ướt mà mát mẻ, sau khi mây tan mưa tạnh, cành cây in lên nền trời như vầng trăng non thanh tú.


Ta theo Mộ Dung Thùy đến tiền sảnh, chỉ thấy bên trong người đông nghìn nghịt, chật như nêm cối.

Nhìn vào giữa sảnh đường, quan tài vẫn còn đặt đó, hai bên vây quanh mười mấy nữ nhân trẻ tuổi, mặc áo tang, khóc lóc thảm thiết, còn náo nhiệt hơn cả ngày hắn giả chết.



Chỉ là hắn đâu có chết, vậy họ đang khóc ai?

Trước quan tài là một ông lão, tóc mai bạc trắng, dáng người cao lớn, cũng đang gào khóc thảm thiết.

Mộ Dung Thùy dẫn ta bước tới, nở nụ cười khó hiểu: "Cha mất đi đích tử duy nhất, giờ phải làm sao đây?"

Ông lão mặt mày tê dại, môi mấp máy: "Hắn cũng là huynh trưởng của ngươi đấy."

Mộ Dung Thùy nghe vậy, nụ cười vẫn không đổi: "Huynh trưởng dám đến trước mặt Hoàng thượng nhận vơ công lao, có kết cục hôm nay là đáng đời. Hơn nữa, huynh ấy c.h.ế.t dưới tay giặc Hồ, coi như là vì nước hi sinh, cha nên tự hào mới phải chứ."

Thấy ông lão nhắm mắt thở dài, nước mắt giàn giụa, ta lặng lẽ kéo vạt áo hắn.

"Ồ, suýt chút nữa quên mất."

Mộ Dung Thùy ôm lấy ta, vẻ mặt yêu thương: "Cha, đây là thê tử của con, Sầu Dư. Nàng xuất thân từ Giang gia ở Trừ Châu, nhà làm bánh đậu, rất xứng với con trai thứ xuất thân hàn vi này."

Hắn nói từng chữ từng câu, không hề khoa trương hay hạ thấp bản thân, ông lão nghe xong, tức đến nỗi mặt mày tím tái: "Mộ Dung gia chúng ta mấy đời hàn vi, nay ngươi đã là Long Tương tướng quân, sao có thể không cưới nữ tử dòng dõi trâm anh thế phiệt?"

Ta lo lắng nhìn Mộ Dung Thùy, chỉ thấy hắn vẫn tươi cười, nhưng giọng nói lại khiến người ta lạnh sống lưng: "Cha, hôm nay là ngày vui, người đừng nói những lời con không thích nghe."

Ông lão liên tục lắc đầu, râu mép run rẩy: "Thôi thôi thôi! Giờ ngươi đã cứng cánh rồi, ta chẳng quản được ngươi nữa!"

Nói xong, ông ta tức giận phất tay áo bỏ đi.
 
Chương 21


Mộ Dung Thùy không hề nao núng, tay nhẹ nhàng áp xuống, trong nháy mắt, cả sảnh đường im phăng phắc, như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Hắn nắm lấy tay ta, nhỏ nhẹ mà ẩn chứa uy hiếp: "Từ nay về sau, nàng ấy chính là nữ chủ nhân duy nhất của nơi này."

Cứ như vậy, ta với thân phận thê tử ở lại phủ tướng quân.

Là Long Tương tướng quân, Mộ Dung Thùy tuy không giao du rộng rãi nhưng công việc lại vô cùng bận rộn, thường phải đến nửa đêm mới về.

Ta từng nghi ngờ hắn cùng đồng liêu la cà quán rượu kỹ viện, nhưng y phục thay ra của hắn không hề có mùi phấn son, ngược lại thường xuyên thấy dính vết máu.

Kỳ lạ là, ban đêm ta thừa lúc ánh nến soi kỹ, lại chẳng tìm thấy vết thương nào trên người hắn.

Hôm nay ta dùng xong bữa tối, chờ mãi đến tối cũng không thấy hắn trở về, liền buồn chán đi dạo trong sân, thấy mấy nha hoàn đang gỡ vòng hoa trắng xuống, thay vào đó là chữ hỷ đỏ, ta nhịn không được tiến lên ngăn cản.

"Đại ca hôm qua còn đang để tang, sao hôm nay đã dán chữ hỷ đỏ rồi?"

Mấy nha hoàn vẻ mặt ngơ ngác: "Là tướng quân sai chúng ta làm vậy."

"Chàng sao lại làm vậy chứ?!"

Ta lấy tay xoa trán, đau đầu không thôi: "Treo vòng hoa trắng lại như cũ, còn chữ hỷ thì dán ở phòng ngủ là được rồi, không cần phô trương."

Mấy nha hoàn nhìn nhau, vẻ mặt khó xử.

Bỗng nhiên, ngoài cửa có tiếng người vọng vào: "Tướng quân đã dặn, mọi việc đều do phu nhân quyết định."

Ta nghe vậy liền nhìn ra cửa, thấy Sát Mặc và Sát Nghiên cùng hai mưu sĩ bước vào, không khỏi kinh ngạc: "Tướng quân đâu rồi?"



Hai người họ vẻ mặt lo lắng, cười khổ: "Mấy ngày nay tấu chương tố cáo tướng quân bay tới như tuyết, lại còn bị Ngự sử đại phu lấy cớ quân bị hao phí mà can gián thẳng với Hoàng thượng..."

"Hoàng thượng nổi trận lôi đình, e là không xong rồi."

Ta nghe vậy, nhạy bén hỏi lại: "Ngự sử đại phu?"

"Phải, chính là Quang Lộc đại phu Cù Hoảng!"

Nghe ta hỏi, Sát Mặc liền than thở: "Vì hắn ta không ngừng can gián, tám ngàn bộ thiết giáp mà tướng quân xin chế tạo đã bị đổi thành giáp mây, tấu chương mấy hôm nay đều bị Vương Tư đồ bác bỏ..."

Nghe vậy, ta im lặng không nói.

Đêm đã khuya, hai vị mưu sĩ cáo từ ra về, lại chờ thêm một lúc lâu, mới nghe thấy tiếng vó ngựa từ cổng lớn vọng vào.

Không bao lâu sau, Mộ Dung Thùy khoác áo choàng lông hạc màu đen, sải bước dưới ánh trăng tiến vào sân.

Thấy trên cửa vẫn còn treo vòng hoa trắng, sắc mặt hắn sa sầm: "Ta đã bảo các ngươi dỡ linh đường xuống, thay bằng lụa đỏ chữ hỷ, sao chẳng thấy động tĩnh gì?"

Trước khi hắn nổi giận, ta vội vàng tiến lên giải thích: "Là ta bảo họ dỡ xuống."

Giọng nói vừa dứt, không gian im phăng phắc.

Mộ Dung Thùy quay mặt đi, khẽ ho một tiếng: "Các ngươi làm rất tốt."

Uy nghiêm của hắn khiến người ta e sợ, thấy mấy nha hoàn cúi gằm mặt, ta liền nhỏ giọng hỏi: "Chàng cho rằng ta tự ý quyết định sao?"

Hắn khẽ cười: "Sao có thể."



Ta không đoán được suy nghĩ của hắn, chỉ đành chậm rãi nói: "Ta làm vậy không phải vì người khác, mà là vì chàng."

"Có câu 'Mẹ hiền thì con mới hiếu thảo, huynh đệ hòa thuận thì đệ muội mới cung kính', chàng làm vậy cũng không có gì là sai."

Nghe vậy, hắn nhìn ta chằm chằm bằng đôi mắt xanh trong veo, nhìn đến nỗi ta sởn cả gai ốc.

"Nhưng chàng vừa mới được thăng làm Long Tương tướng quân, biết bao nhiêu người đang ghen ghét, lúc này mà hành động theo ý mình, ngược lại sẽ rơi vào miệng lưỡi thế gian, khiến tình cảnh của bản thân càng thêm khó khăn."

Nói một hơi xong, ta không dám nhìn hắn.

Không ngờ hắn vẫn nhìn ta chằm chằm, bỗng nhiên mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch lên, một tay nắm lấy mu bàn tay ta, áp vào mặt mình mà vuốt ve: "Vì sao nàng nói lời nào cũng dễ nghe vậy? Sau này phải nói nhiều hơn, ta thích nghe."

Ta: "..."

Hôm nay, Mộ Dung Thùy cuối cùng cũng về nhà từ sớm.

Hôm nay hắn ăn mặc khác lạ, tóc mai đen nhánh, tóc dài tết thành nhiều b.í.m nhỏ buông xuống sau tai, càng tôn lên vẻ đẹp tà mị, lại có thêm vài phần sắc bén: "Hôm nay ta đã đưa thiếp mời cho Vương tư đồ, nàng cùng ta đi nhé?"

Thấy hắn ăn mặc long trọng, thần sắc nghiêm nghị, ta không khỏi kinh ngạc: "Vì sao phải dẫn ta theo?"

Hắn khẽ cười: "Ta mặt mũi xấu xí, lại miệng lưỡi vụng về, nào có tài ăn nóI bằng nàng, biết làm sao được?"

"... Được."

Chờ ta trang điểm xong, hai người cùng nhau lên xe ngựa, đi đến phủ Tư đồ.

Vừa đến cổng lớn, liền nghe thấy tiếng chuông chùa văng vẳng, xa xa truyền đến, cách một tầng bóng cây, chỉ nghe thấy tiếng đàn cầm, tiếng đàn du dương, từng tiếng từng tiếng lọt vào tai.
 
Chương 22


Rẽ vào một hành lang dài, bên hồ nước dựng lên một lầu ca vũ đài nguy nga tráng lệ, dựa núi bên sông, sáng sớm có sương mù bảng lảng, bao phủ đình đài lầu các trong làn sương mờ ảo.

Người gác cổng vừa vào bẩm báo, tiếng nhạc liền dừng lại.

Chúng ta bước vào sân, liền thấy một vị công tử trẻ tuổi ngồi trên chiếu, hai người đều mặc áo bào đen tay rộng, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

Nếu nói Mộ Dung Thùy rực rỡ như trăng rằm, lộng lẫy như cầu vồng, thì Vương Ngự chính là làn gió mát trong rừng, mang khí chất thoát tục, phóng khoáng.

Chỉ là sắc mặt y lạnh lùng như sương tuyết, dường như không quan tâm chúng ta.

Mộ Dung Thùy vung tay áo, thản nhiên nói: "Vị này chính là đương kim Tư đồ đại nhân, phu nhân có thể gọi là Vương lang quân."

Ta cung kính hành lễ, Vương tư đồ chỉ khẽ gật đầu, rồi quay sang nói với phu quân ta: "Huynh trưởng vừa mới qua đời, cớ sao ngươi lại vội vàng cưới thê tử vui chơi? Chẳng lẽ muốn ta hạ lệnh biếm truất hay sao?"

Vừa dứt lời, nha hoàn bưng trà bánh tới, trong đó có một chén nước đậu trong vắt.

Mộ Dung Thùy đưa tay chỉ vào chén nước, hỏi: "Nấu đậu làm canh, lọc đậu lấy nước, ngài có biết câu tiếp theo không?"

Dù ta không biết nhiều chữ nghĩa, nhưng cũng rõ câu tiếp theo là: "Vốn là cùng một gốc sinh ra, sao lại nỡ vội vàng bức hại lẫn nhau?"

Vương tư đồ cười khẩy, nhưng nét mặt lại chẳng rõ vui buồn: "Cần gì phải nói bóng gió?"

Ở Đại Yến, xưa nay là Vương gia và Mã gia cùng chia sẻ thiên hạ.

Người nhà Vương gia tham gia chính sự, trong triều đình có địa vị rất quan trọng.

Ta sợ hắn lại xúc phạm đến ngàI ấy, vội vàng khom người thưa: "Đại Tư đồ, ta có lời muốn nói."

Vương Tư đồ nghe vậy, liếc nhìn ta với ánh mắt khinh miệt.

Ta không lấy làm phiền lòng, nhẹ nhàng thưa: "Hiếu thuận lễ nghĩa, vốn nên như vậy. Nhưng phủ đệ của lang quân thân tình nhạt nhòa, huynh đệ tương tàn, sớm đã trở thành kẻ thù của nhau."



Vương Ngự nhàn nhạt nói: "Theo lời ngươi, hắn làm vậy là đúng rồi sao?"

Nghe vậy, ta vội vàng lắc đầu: "Tuyệt đối không phải vậy."

"Làm cha không ra cha, làm huynh không ra huynh, chẳng trách lang chủ nhà ta trong lòng buồn bực. Chỉ là dù có buồn bực, chàng cũng không nên làm khó Tư đồ trong triều."


Nghe ta nói, Mộ Dung Thùy im lặng không đáp.

"Tư đồ trách mắng riêng, tất là đã nể tình. Cũng bởi vậy, lang chủ tuy cưới ta, nhưng không làm lễ nạp thái, chính là để tránh điều tiếng."

Vương Ngự nghe đến đây, mới khẽ thở dài.

"Thôi vậy, lời ngươi nói cũng có lý."

Rồi quay sang Mộ Dung Thùy: "Nếu không phải hôm nay ngươi đến, ta đã dâng tấu chương lên bệ hạ rồi, khỏi phải phí công sức."

Ai ngờ Mộ Dung Thùy được đà lấn tới: "Vậy còn tám ngàn bộ giáp sắt ta nhờ chế tạo..."

"..."

Vương Ngự nghe xong, lửa giận bốc lên: "Móng ngựa, thuẫn sắt cho ngươi ta đều đã làm. Nếu không phải ta xin cho ngươi tòa nhà kia, ngươi cưới thê tử còn phải đi thuê nhà ở đấy!"

Mộ Dung Thùy nghe vậy mỉm cười, lộ ra vẻ tinh quái: "Ta xuất thân hàn môn, sao sánh được với nhà ngài giàu có?"

"Vậy ngươi tự mình đến Bộ Binh mà thương lượng!"


Họ lời qua tiếng lại, ta nghe đến choáng váng đầu óc, vừa bưng bát sữa đậu nành lên uống thì thấy hai nữ quan tiến lên hành lễ.

"Lang chủ, Quang lộc đại phu Cù Hoảng cầu kiến."

Ta nghe vậy, vội vàng đứng dậy.



Thấy hai người trên bàn lộ vẻ nghi hoặc, ta vội giải thích: "Ta là phận nữ nhi khuê các, không tiện gặp nam nhân bên ngoài."

Vương Ngự nghe vậy, khẽ gật đầu.

Hai nha hoàn lập tức mang tới một bức bình phong hoa điểu che cho ta.

Chẳng mấy chốc, đã nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

Tiếp đó, ngoài bình phong vang lên giọng nói rõ ràng của Cù Hoảng: "Tại hạ không biết Long Tương tướng quân cũng ở đây, thật thất lễ."

Mộ Dung Thùy chẳng buồn đáp lại.

Không khí có chút lúng túng, Vương Ngự cười nói: "Ồ, Huyện chủ cũng đến rồi."

"Chào Vương Tư đồ." Một giọng nữ xa lạ, nhẹ nhàng vang lên.

Ta bỗng cảm thấy cổ họng như bị kim châm.

Cù Hoảng lạnh lùng nói: "Hôm nay tướng quân có mặt, chi bằng nói rõ cho tại hạ, vì sao ngài lại c.h.é.m ba đốc công của ta?"

"Hừ, bọn chúng ăn không ngồi rồi, g.i.ế.c cũng làm bẩn đao của ta!"

"Tướng quân cẩn thận lời nói!"

Mộ Dung Thùy cười lạnh, ẩn chứa uy hiếp: "Cù đại phu, xông pha trận mạc là ta, ngồi mà nói đạo lý là ngươi, có phải không ổn lắm không?"

"Tướng quân, chẳng lẽ Đại Yến thiếu ngài thì không chống được giặc?"

"Hừ, đúng là không thiếu ta. Vậy chi bằng tháng sau Cù đại phu hãy ra trận, với tài ăn nói này, chắc chắn có thể cản được mười vạn quân Hồ Kiệt!"

"Ngươi!"
 
Chương 23


Thấy họ cãi vã, Vương Ngự kịp thời can thiệp: "Hồ Kiệt đã chiếm được mười thành phía Bắc, tướng quân Mộ Dung cũng là người nóng nảy, hơn nữa hoàng thượng đã giao cho ngươi giám sát, thì ngươi phải chịu trách nhiệm chính, sao có thể ngồi nhìn mà không làm gì?"

Cù Hoảng vội vàng đáp lời: "Nhưng mà đám người đó đều là do Phế quý phi cài cắm vào, hạ thần chỉ có thể từng bước trừ khử bọn chúng!"

Lời Cù Hoảng còn chưa dứt, Mộ Dung Thùy đã lạnh lùng lên tiếng: "Cù đại phu chớ quên, năm xưa ngài được vào Nội các chấp chưởng chính sự cũng là nhờ Quý phi tiến cử đấy."

"Hừ."

Một tiếng cười khẩy đã thể hiện rõ thái độ của Vương Ngự.

Cù Hoảng cất giọng: "Tư đồ sao có thể nghi ngờ lập trường của hạ thần?"

Ta có thể tưởng tượng ra, giờ phút này sắc mặt của hai người kia chắc hẳn là lạnh lùng và dửng dưng đến tột độ.

Bầu không khí sau đó trở nên ngưng trọng, chỉ nghe thấy tiếng leng keng thanh thúy, rồi bỗng nhiên ngoài bình phong vang lên một tiếng thét thảm thiết.

Ta giật mình kinh hãi, bình phong hoa điểu trước mặt đột nhiên đổ sập xuống.

Cù Hoảng tay cầm bảo kiếm, gắt gao khống chế một nữ tử nhỏ nhắn trước mặt.

Một đường kiếm sáng như tuyết lướt ngang cổ nàng ta, m.á.u tươi phun ra như thác đổ!

Chỉ trong chớp mắt, tiếng thét kinh hoàng của các nha hoàn đã vang vọng khắp cả sân đình.

Nhìn kỹ lại, vị huyện chủ trong tay Cù Hoảng tuy yết hầu đã bị cắt đứt, nhưng vẫn còn thoi thóp thở, nàng ta thều thào: "Cù lang, chàng... chàng sao có thể như vậy... đối với thiếp..."



Lời còn chưa dứt, Cù Hoảng đã buông tay.

Thân thể nhỏ bé của nàng ta lập tức đổ gục xuống đất, ngay dưới chân ta, tứ chi vẫn còn co giật.

Ta sững sờ đứng im tại chỗ, nhìn người cầm kiếm kia chỉ khẽ nhíu mày, trên gương mặt tuấn tú thoáng qua một tia hoảng hốt.


"Giang Sầu Dư, sao nàng lại ở đây?"

Thấy hắn tiến lại gần, ta liền lùi về phía sau.

"Cù đại phu xin hãy cẩn thận lời nói, ngươi nên gọi ta là Mộ Dung phu nhân."

"........."

Thấy ánh mắt u ám của Cù Hoảng cứ dáo dác trên mặt ta, Mộ Dung Thùy nhìn rồi nói: "Thì ra là nàng."

Hắn lại quay sang ta, gật đầu: "May mà nàng đã tái giá với ta, nhìn vị huyện chủ kia xem, kết cục hôm nay còn chẳng bằng loài chó lợn..."

Lời này nói ra thật khó hiểu, nhưng chỉ có ta mới hiểu được ẩn ý trong đó.

Lời hắn còn chưa dứt, đã bị Cù Hoảng cắt ngang: "Quý phi đã bị phế, giờ nàng ta không còn là huyện chủ nữa rồi. Năm xưa, nàng ta lấy tính mạng người Cù gia để uy h.i.ế.p ta, ép ta phải khuất phục. Nàng ta còn nhiều lần phái người truy sát thê tử của ta, khiến phu thê ta phải ly tán. Ta hận không thể ăn tươi nuốt sống ả!"

Nhìn sang phía bên kia, Vương Ngự đang vỗ tay mỉm cười, rõ ràng là vô cùng hài lòng.

"Tốt lắm, ta đã hiểu rõ tâm ý của Cù lang rồi."

Nhát đao kia của Cù Hoảng đã triệt để cắt đứt mọi ràng buộc với quá khứ.



Giờ phút này đây, nhìn nữ tử c.h.ế.t không nhắm mắt nằm trên đất, ta bỗng dâng lên một nỗi xót xa, giống như cảm giác "thỏ c.h.ế.t cáo buồn".

Đang ngẩn ngơ, ta thấy Cù Hoảng quay sang, giọng nói trầm thấp: "Sầu Dư, giờ người đã hại nàng không còn nữa, nàng còn không muốn quay về bên ta sao?"

Câu hỏi này khiến sắc mặt hai người kia lập tức thay đổi.

"Hửm? Đây là ý gì?" Vương Ngự lên tiếng.

"Cù đại phu, hãy cẩn thận lời nói!" Mộ Dung Thùy quát.

Thấy Vương Ngự vẻ mặt nghi hoặc, Cù Hoảng chỉ tay về phía ta, giọng điệu kiên quyết: "Vương Tư đồ, đây chính là thê tử của ta. Năm xưa, nàng ấy đã tận tâm chăm sóc mẹ ta suốt ba năm trời, không một lời oán thán. Dù là dung mạo, đức hạnh hay tài năng, nàng ấy đều hơn hẳn nữ tử độc ác kia. Nếu không phải bị dồn vào đường cùng, ta sao có thể hòa ly với nàng ấy chứ?"

Ta im lặng nghe hắn trình bày, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác hoang đường.

Mộ Dung Thùy thấy ta không nói gì, liền nhướng mày, cất giọng ngạo nghễ: "Ta tuy không phải công khanh quý tộc, cũng chẳng có gia sản bạc triệu, nhưng dù có phải đối mặt với núi đao biển lửa, ta cũng quyết không nhường thê tử của mình cho kẻ khác!"

Cù Hoảng định mở miệng tranh luận, nhưng đã bị Vương Ngự gạt đi: "Chuyện riêng của ba người các ngươi, không cần phải trình bày ở đây."

Vương Ngự lại quay sang Cù Hoảng, giọng nói thiếu kiên nhẫn: "Ngươi còn việc gì nữa không?"

Cù Hoảng mấp máy môi, cuối cùng đành nhẫn nhịn: "Không còn."

Sau đó, Vương Ngự quay sang Mộ Dung Thùy: "Còn ngươi? Ngươi còn có việc gì?"

"Ta thì nhiều việc lắm." Mộ Dung Thùy mặt không cảm xúc nói: "Quân phục, binh mã, lương thảo, ta lần này đến Nghiệp Bắc, đường xá xa xôi, mọi thứ quân nhu dọc đường đều cần ngài giải quyết."
 
Chương 24


Ai ngờ Vương Ngự nghe vậy liền hất tay áo: "Đi đi đi!"

"Xe ngựa và quân phục ta sẽ lo liệu cho ngươi, còn những thứ khác, ngươi tự tìm người khác mà xin đi!"

"Như vậy là đủ rồi." Mộ Dung Thùy gật đầu.

Hắn nhìn Cù Hoảng, rồi lại nhìn ta, bỗng nhiên khom người hành lễ: "Mộ Dung Thùy ta không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể báo đáp bằng một đao này."

Ta còn chưa kịp hoàn hồn, thì đã thấy hắn rút bảo đao bên hông, bên tai lập tức vang lên tiếng rồng ngâm vù vù.

Trong sân cây cối xanh tươi tỏa bóng mát, bầu trời trong xanh như được gột rửa, chàng trai mắt biếc múa đao tựa rồng bay, ánh đao sắc lạnh như tuyết lóe lên giữa bóng cây, khiến người ta nhất thời không phân biệt được là đao mạnh hơn hay vũ điệu đẹp hơn.

Một điệu múa vừa dứt, Mộ Dung Thùy tay cầm bảo đao đứng giữa sân, không thở dốc, không mồ hôi, hô hấp vẫn đều đặn như thường.

Vương Ngự nhẹ nhàng vỗ tay, rõ ràng là tâm trạng rất vui vẻ.

Nhìn sang người còn lại trong sân, sắc mặt hắn ta trắng bệch, hàm răng run cầm cập, chỉ trong chốc lát, ngọc quan trên đầu bỗng nhiên vỡ vụn rơi xuống đất, b.ắ.n tung tóe đầy bụi phấn!

Lúc này, trong đêm đầy sao nổi lên một làn gió nhẹ, cuốn đi cái nóng bức vào giữa sân.

Dưới gốc liễu xanh mướt rủ bóng, Mộ Dung Thùy nhìn ta từ xa, giữa mày mang theo một tia dịu dàng.

Ta hiểu, đây là lúc hắn muốn rời đi, cũng là muốn ta đưa ra một lựa chọn.

"Chờ ta một chút."

Trước khi rời đi, ta cởi áo choàng trên vai, đắp lên t.h.i t.h.ể của nữ nhân xấu số kia.

Thực ra, Văn Chiêu huyện chủ có dáng người nhỏ nhắn, dung mạo thanh tú, nhìn bề ngoài cũng chỉ là một cô nương bình thường như bao người khác mà thôi.

Sau đó, ta bước tới nắm lấy tay Mộ Dung Thùy: "Chúng ta đi thôi."



Trên xe ngựa, chúng ta ngồi đối diện nhau.

Mộ Dung Thùy không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng lau chuôi bảo đao, vẻ mặt vô cùng ung dung.

Ta vẫn còn chút sợ hãi: "Vừa rồi ở chỗ Vương Tư đồ, ta cứ tưởng chàng muốn g.i.ế.c Cù Hoảng."


Nghe vậy, hắn khẽ cười khẩy: "Nếu ta ngay mặt g.i.ế.c người cũ của nàng, thì ta với Cù Hoảng có gì khác biệt?"

Dừng một chút, hắn lại nói: "Nhưng mà, nếu nàng đi theo hắn, thì Cù Hoảng hôm nay đã là một cái xác rồi."

Thấy hắn nói năng nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, ta chỉ biết cười trừ.

Mộ Dung Thùy đặt bảo đao xuống, đưa tay ôm ta vào lòng: "Nàng có muốn cùng ta về Trần quận không?"

"Vì sao phải về?" Ta hỏi.

"Sang thu, ta phải lên phía Bắc. Nếu nàng không muốn ở lại Lạc Kinh, vậy chúng ta sẽ về Trần quận. Ta sẽ cưới hỏi nàng đàng hoàng, theo đúng tam thư lục lễ, để nàng được danh chính ngôn thuận."

Ta đã từng gả cho Cù Hoảng, tuy là cưới hỏi đàng hoàng nhưng lại bị ruồng bỏ, nên đối với những nghi lễ này, ta cũng không còn mong đợi gì nữa.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thành của hắn, không hiểu sao trong lòng ta lại dâng lên niềm vui.

Đầu thu, trời Lạc Kinh mưa tầm tã suốt ba ngày.

Vào mùa mưa, chúng ta trở về Trần quận.


Hai tháng không gặp, cha ta trông khỏe mạnh hơn nhiều, cả về tinh thần lẫn thể chất.

Ông còn đòi mở một tiệm bánh đậu ở Trần quận.

Ta lấy ra chút vốn riêng cuối cùng trong của hồi môn, thuê cho ông một cửa tiệm nhỏ, lại tìm thêm hai người làm công phụ giúp, cuối cùng cũng miễn cưỡng mở được tiệm bánh đậu.



Có lẽ vì biết đây là tiệm bánh của nhà Long Tương tướng quân, nên việc buôn bán rất thuận lợi.

Cũng nhờ tiệm bánh này mà ta quen biết được không ít phu nhân quyền quý trong quận.

Những lúc rảnh rỗi, họ thường hỏi ta những câu hỏi kỳ lạ.

"Giang nương tử, Long Tương tướng quân có phải là người mắt xanh râu quai nón, vai u thịt bắp không?"

"... Chàng ấy không để râu, cũng không to béo."

Mỗi khi ta trả lời như vậy, họ đều tròn mắt ngạc nhiên, miệng không ngừng thốt lên: "Sao có thể như vậy được?"

Cũng có người ngấm ngầm muốn đưa các cô nương trẻ tuổi đến cho hắn, đa phần là con cháu dòng thứ hoặc thứ nữ trong nhà.

Họ nói tướng quân bên cạnh cô đơn, muốn đưa người tới để chia sẻ gánh nặng cho ta.

Đối với những chuyện này, Mộ Dung Thùy luôn thẳng thừng từ chối.

Nếu họ cố tình đưa người đến, hắn thậm chí còn đích thân đến tận nhà để phản đối, khiến đôi bên đều mất mặt.

Lâu dần, cũng chẳng còn ai nhắc đến chuyện này nữa.

Hôm nay, khi đi ngang qua khu vườn hoang phế kia, ta bỗng nhớ đến nữ nhân đối diện với tường chải tóc.

Ta đến hỏi Mộ Dung Thùy, hắn bỗng nhiên sa sầm mặt mày, khiến ta càng thêm tò mò: "Phu quân, nàng ta là người trong phòng của chàng, cứ bỏ mặc nàng ta ở khu vườn hoang đó cũng không ổn."

Nào ngờ hắn nghe vậy lại cười lớn: "Người trong phòng ta ư? Há phải ai ai cũng có thể làm được!"

Ta ấp úng: "Nhưng, nhưng người ta đều nói đó là thiếp thất của chàng..."

Hắn nhướn mày: "Thế sao?"
 
Chương 25


Nói đoạn, ánh mắt xanh biếc của Mộ Dung Thùy ánh lên vẻ trêu chọc: "Nếu đã vậy, Sầu Ngư thân là chủ mẫu, việc thiếp thị đi ở, nàng tự có thể định đoạt."

Ta ngỡ ngàng: "A, ta ư?"

Chưa để ta kịp hoàn hồn, hắn đã gọi người mở khóa, rồi đích thân dẫn nữ nhân trong vườn đến trước mặt.

Chỉ thấy nữ tử kia đầu tóc rối bù, mặt mũi lấm lem, ánh mắt thất thần, miệng há hốc nhưng chẳng thể phát ra tiếng nào.

Mộ Dung Thùy sai người buông nàng ta ra, nàng ta liền nhào tới dưới chân hắn dập đầu lia lịa, m.á.u hòa lẫn nước mắt loang lổ khắp nền đất.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, ta không khỏi động lòng trắc ẩn, bèn muốn sai nha hoàn đỡ nàng ta dậy.

Nào ngờ nàng ta bỗng ngẩng đầu thét lên một tiếng hãi hùng, miệng há ra, bên trong lại là một mảng lưỡi cháy đen!

Ta kinh hãi hét lên, suýt nữa thì bỏ chạy khỏi chỗ ngồi!

Mộ Dung Thùy nhìn chằm chằm vào ta với vẻ mặt thản nhiên: "Chẳng lẽ nàng cho rằng, ta là kẻ đã hại nàng ta ra nông nỗi này?"

Ta ấp úng: "... Ta, ta không biết."

"Thế sao?"

"..."

Thấy ta toàn thân run rẩy không nói nên lời, Mộ Dung Thùy cởi thanh bảo đao bên hông xuống, nhẹ nhàng đặt vào tay ta: "Đao đây, nàng có thể g.i.ế.c ta bất cứ lúc nào, ta tuyệt đối không chống cự."

Ta dĩ nhiên không thể nào cầm lấy thanh đao ấy.

Mộ Dùng Thùy đợi một lát, rồi tự nói với chính mình: "Nàng sợ ta đến vậy, sao có thể thật lòng yêu ta?"

Nói đoạn, hắn hất tay áo, đứng dậy bỏ đi.



Hắn vừa đi khỏi, nha hoàn bên cạnh mới bước tới: "Phu nhân, người thật sự đã làm tổn thương trái tim lang chủ rồi. Nữ tử này quả thật là do lão lang chủ đưa tới hầu hạ, nhưng lại nghe lời xúi giục của kẻ khác, bỏ thuốc câm vào thức ăn của lang chủ..."

Ta kinh ngạc: "Thuốc câm?"

"Phải. Sau này sự việc bại lộ, nàng ta đã tự mình nuốt hết số thuốc độc còn lại, cho nên mới bị lang chủ giam lỏng ở đây."

Ta lúc này mới hiểu rõ, vì sao giọng nói của hắn trước kia lại khàn khàn khó nghe đến vậy.

Trong lòng ta dâng lên nỗi hối hận khôn nguôi.

Tiếc thay, Mộ Dung Thùy không hề cho ta một cơ hội để giãi bày.

Đêm đó, hắn lại rời phủ, chỉ để lại một bức thư tay, nói rằng hắn đã lấy lương thảo binh mã của Vương gia, cần phải thực hiện lời hứa cùng Vương Tư đồ đi về phương Bắc.

Chỉ là hắn đi vội vàng đến vậy, gấp gáp đến vậy, không biết là đang trốn tránh ta hay là hận ta.

Lúc này trời còn chưa sáng rõ, ta búi tóc theo kiểu nam nhi, lại lấy từ cửa hàng nhà mình mười mấy chiếc bánh đậu, rồi men theo vết xe ẩm ướt trên đường cái đuổi theo ra ngoài thành.

Xe ngựa Mộ Dung Thùy ngồi là loại tám ngựa kéo rộng rãi, chỉ có bậc thế gia mới được phép sử dụng, bởi vậy rất dễ phân biệt.

Ta dắt một con ngựa từ trong phủ, cứ thế đuổi theo, mãi cho đến khi trời tối đen.

Ra khỏi thành, phía trước dần dần hiện ra một đoàn xe dài ngoằn ngoèo, đội hình chỉnh tề, im lặng không một tiếng động.

Nhìn cách ăn mặc của mọi người, dường như là đoàn thương nhân.

Bỗng nhiên, trong đoàn xe chạy ra một con ngựa, người đánh xe hướng ta vẫy lá cờ đỏ.


Ta đang định tiến lên hỏi đường, lại thấy người nọ từ trong tay áo lấy ra một vật gì đó chĩa về phía ta, dường như đang nhắm bắn.

Ta giật mình kinh hãi, vội vàng ghìm ngựa lui lại, nào ngờ lại ngã nhào xuống vũng bùn, y phục xộc xệch, xiêm y lấm lem, trông thật chật vật.

Người đánh xe kia thúc ngựa tiến lại gần, khi nhìn rõ dung mạo của ta, thì vô cùng kinh hãi.



"Phu nhân, sao người lại ở đây?"

Người này chính là một trong số những binh sĩ đã hộ tống ta đến Trần Quận, hơn nữa còn từng được ta tận tình chỉ dạy cách bảo quản bánh đậu.

Ta nhất thời xấu hổ vô cùng.

May thay, đối phương cũng không hỏi thêm gì nữa, mà cung kính nghênh đón ta vào trong đội ngũ.

Lúc này trời đã tối đen như mực, đoàn xe dừng chân tại một ngôi làng hoang vắng.

Mọi người cởi bỏ lớp áo vải bên ngoài, bên trong lại là áo giáp sắt sáng loáng.

Ta thấy bọn họ chia làm hai nhóm, một nhóm nhóm lửa nấu cơm, một nhóm đốt lò ngay tại chỗ, không khỏi lấy làm lạ mà hỏi: "Các ngươi đang làm gì vậy?"

Người binh sĩ từng hộ tống ta giải thích: "Bẩm phu nhân, chúng ta đang sấy lương khô ạ."

"Lương khô?"

"Vâng. Chúng ta không phải là quân tiên phong, mà là quân hậu cần. Tướng quân còn đang chiêu binh mãi ở phía sau."

Ta: "..."

Binh mã chưa động, lương thảo đi trước.

Không ngờ con ngựa ta chọn lại nhanh như vậy, thế mà lại chạy đến trước cả đại quân.

Bây giờ nghĩ lại, vết xe kia, e rằng cũng là kế sách nghi binh của Mộ Dung thị.

Thấy ta buồn bã không vui, người binh sĩ kia liền an ủi: "Phu nhân cứ yên tâm, nhiều nhất là nửa ngày nữa thôi, tướng quân nhất định sẽ đến đây."

Ta khẽ gật đầu: "...Cũng được."
 
Chương 26


Người binh sĩ kia chắp tay thi lễ, rồi lui xuống làm việc.

Những binh lính khác cũng chia nhau ra làm việc, chẳng mấy chốc khói bếp đã bốc lên nghi ngút.

Ta bôi tro lên mặt, giả dạng làm một người lính, rồi lại gần xem, lại thấy bọn họ đem từng nắm bột đậu cán mỏng dính, không nhịn được nhỏ giọng nói: "Làm như vậy, bánh mỏng chắc chắn sẽ vỡ vụn thành bột trong quá trình hành quân xa."

Người bên cạnh tai rất thính, nghe vậy liền cười lạnh một tiếng: "Vậy ngươi nói phải làm thế nào?"

Ta đã làm bánh đậu mười mấy năm nay, tự nhiên không phục: "Các ngươi có thể thêm chút bột năng vào bột mì, làm thành bánh tròn dày một tấc, ở giữa để lỗ, rồi dùng than lửa nướng."

Hắn nhướn mày: "Vì sao phải để lỗ?"

"Ở giữa để lỗ, rồi dùng dây cỏ xâu chúng lại với nhau, như vậy binh lính có thể mang theo đi mấy chục dặm đường."

Người cầm đầu nghe vậy, bỗng nhiên không cười nữa, hắn chỉ vào một chậu lớn ướt sũng bên chân rồi hỏi ta: "Đây là thứ còn thừa sau khi làm thịt bò khô, ngươi nói xem nên tận dụng như thế nào?"

Ta liếc mắt một cái, liền nhận ra đó là đầy một chậu bong bóng bò, bèn nhỏ giọng nói: "Nếu có thịt khô, bánh mè, có thể đem bong bóng bò phơi khô làm túi da, nhét tất cả thức ăn vào trong đó, mỗi binh sĩ mang một, hoặc vài túi da là có thể xuất chinh rồi."

Mọi người nghe vậy, đều tấm tắc khen hay.

Người binh sĩ kia im lặng một lát, bỗng nhiên vỗ một cái vào lưng ta: "Tên nhóc này, mưu mẹo thật nhiều!"

Ngay khi hắn ta định vỗ thêm cái nữa, thì người binh sĩ phía sau vội vàng tiến lên ngăn cản: "Đốc quân không được!"



Nói xong, nhân lúc đối phương còn đang ngơ ngác, hắn vội vàng kéo ta đi.

Sau đó, người binh sĩ tìm cho ta một cái lều riêng để nghỉ ngơi, dặn dò ta không được tự ý đi lung tung nữa.

Hắn nói: "Nếu không, cho dù dân phong Đại Yến có phóng khoáng đến đâu, thì việc một nữ nhân trà trộn vào quân doanh, chỉ riêng lời đàm tiếu của dân chúng, cũng đủ khiến người c.h.ế.t đến trăm lần rồi."

Nghe hắn nói có lý, ta đành ngoan ngoãn đợi trong lều.

Chờ đợi một hồi, ta liền cảm thấy buồn ngủ ập đến.

Ngày hôm sau, ta vẫn đang ngủ mơ màng, bỗng nhiên tấm rèm trước mặt bị vén lên, hai tên lính chẳng nói chẳng rằng xông vào, một trái một phải lôi ta ra ngoài.

Ta đang kinh hãi vô cùng, nháy mắt đã bị lôi đến một cái lều lớn.

Người đốc công hôm qua đang đứng ở giữa, chỉ vào ta nói với một nam nhântrung niên: "Tư đồ đại nhân, chính là hắn!"

Ta lúc này mới nhìn rõ, trên vị trí chủ tướng phía trước, một người đứng một người ngồi, cả hai đều là những gương mặt quen thuộc với ta.

Người đang đứng chính là Vương Tư đồ, còn người ngồi trên ghế chủ tướng kia...


Vương Ngự đi tới, vẻ mặt hiền hòa hiếm thấy, khiến người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân: "Mưu kế hay như vậy, vậy mà lại do một tên lính quèn nghĩ ra ư? Ngươi đã có công lao, ta đề bạt ngươi làm Bách phu trưởng, thế nào?"

Ta không dám lên tiếng, bởi vì lúc này người ngồi trên ghế chủ tướng kia, cũng đang nhìn ta chằm chằm.



Đối phương đầu đội mũ trụ, mình mặc áo giáp Hải Long Bảo, trên vai khoác một con Thao Thiết bằng vàng đỏ, anh khí ngút trời, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng.

Sau khi nhìn rõ ta, sắc mặt hắn càng thêm biến đổi.

Ta vừa định mở miệng, liền thấy hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sải bước tiến đến gần, đưa tay hung hăng lau mạnh lên mặt ta, lập tức lộ ra làn da thật bên dưới lớp tro bụi!

Vương Ngự đứng bên cạnh xem náo nhiệt, khóe môi nở nụ cười nhạt: "Nói như vậy, không thể đề bạt nàng làm Bách phu trưởng rồi, nhưng có thể phong làm Hương quân."

Mộ Dung Thùy hừ lạnh một tiếng, dường như đang kìm nén cơn giận, bỗng nhiên quay đầu quát lớn mọi người: "Tất cả ra ngoài!"

Trong chốc lát, cái lều lớn đã trống không.

Ta không dám ngẩng đầu, chỉ thấy đôi giày ống màu tím vàng kia đi vòng quanh ta vài vòng.

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: "Dân thường xông vào quân doanh, đáng lẽ phải bị xử tử tại chỗ."

Ta nhỏ giọng nói: "...Ai bảo chàng bỏ đi không từ biệt."

"Nàng lại còn trách ta?"

Ta tự biết mình đuối lý, chỉ đành im lặng không nói.

Dừng lại một lúc, chủ nhân của đôi giày ống dừng lại phía sau ta, bộ giáp lạnh lẽo áp sát vào da thịt ta, mang đến một trận lạnh lẽo: "Nhưng nàng đã giải quyết cho ta một vấn đề nan giải, luận công thì nên thưởng, nàng nói xem, rốt cuộc ta nên thưởng nàng, hay là phạt nàng?"
 
Chương 27


Ta khẽ đáp: "Tùy chàng."

Mộ Dung Thùy dường như bị ta làm cho cứng họng, nghiến răng một hồi, rồi hung dữ nói: "Ta thấy nàng thật đáng ghét!"

Ta vừa định cãi lại, không ngờ bị hắn nhẹ nhàng cắn vào tai: "Nhưng cũng thật đáng yêu!"

"Đã đáng ghét rồi, sao lại đáng yêu được?"

Phía sau, Mộ Dung Thùy thở dài một tiếng: "Chính là vừa yêu vừa hận, rối ren không dứt!"

Hắn siết chặt vòng tay: "Nàng nói nàng một mình đến tìm ta, nếu gặp phải bọn cướp, chẳng may c.h.ế.t trên đường đi, chẳng phải ta sẽ thành người góa thê sao?"

Ta thấy mũi cay cay: "Nhưng ta thà đổ máu, chứ không muốn rơi lệ nữa!"

Đối phương nghe vậy, trong mắt dường như có thứ gì đó đang lóe sáng, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, dịu giọng dỗ dành: "Nhưng trên chiến trường đao kiếm vô tình, làm sao ta có thể mang nàng theo được?"

"Ta không cần chàng mang theo."

"Vậy..."

"Ta đến đây chỉ muốn hỏi chàng, chàng đi lần này, khi nào sẽ trở về?"

Ta hít sâu một hơi, cố gắng cười nói: "Một năm, hai năm, ba năm... ta đều đợi được, chỉ là đừng bắt ta đợi cả đời."

Bỗng nhiên, trên eo ta xuất hiện một bàn tay to lớn, còn chưa kịp phản ứng, ta đã bị hắn mạnh mẽ kéo vào lòng, dùng cằm đầy râu xanh cọ xát mạnh bạo: "Bất kể khi nào, chỉ cần nàng đợi ta, ta nhất định sẽ trở về."

Nghe hắn chậm rãi nói, ta bỗng nhiên nghẹn ngào, gần như không nói thành lời: "Vậy, nhỡ đâu chàng c.h.ế.t thì sao?"



Hắn dịu dàng đáp: "Nàng yên tâm, sống có người, c.h.ế.t có xác."

Nghe đến đây, ta không kìm được nước mắt tuôn trào!

Nói cho cùng, không ai biết đây có phải lần cuối chúng ta gặp nhau hay không, ta một mình đuổi theo đến tận đây, cũng chỉ là muốn được nhìn thấy hắn một lần nữa mà thôi!


Một lúc lâu sau.

Mộ Dung Thùy lặng lẽ lau khô nước mắt trên mặt ta, nhẹ giọng nói: "Đừng khóc nữa. Sẽ có một ngày, ta sẽ trả lại cho nàng một Đại Yến thái bình thịnh trị, vực sâu cuối cùng cũng sẽ trở thành đường bằng phẳng."

Thấy ta dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn mình, hắn bỗng nhiên đưa tay vuốt tóc mai, đầu ngón tay kéo mũ ngọc, nhẹ nhàng giật ra, mái tóc đen dài xõa xuống.

Sau đó, hắn rút đao cắt ngang, đưa một lọn tóc dài vào tay ta.

"Từ nay về sau, hồn mộng tương liên, nàng chính là nơi ta trở về."

Cho dù ta có không nỡ đến đâu, đại quân của Mộ Dung Thùy vẫn lên đường.

Còn ta thì được hắn giao phó cho Vương Ngự, đưa về quê nhà Trừ Châu.

Hay tin ta có mười mấy năm kinh nghiệm làm bánh đậu, ngài Vương Tư đồ bèn giao cho ta đứng ra lo liệu việc này, người Vương gia sẽ phụ giúp, phân công các hộ dân trong thành cùng làm bánh lương khô và dây thừng nồi niêu, rồi vận chuyển hết thảy tới phương Bắc.

Ta vâng mệnh.


Như vậy, dù hắn ở phương Bắc, ta nơi phương Nam, ta vẫn có thể góp chút sức mọn cho hắn.

Ngày tháng dần trôi, ta cứ thế bị cuốn vào guồng quay công việc, bận tối mắt tối mũi, cũng nhờ vậy mà nỗi đau cùng sự hoang mang trong lòng cũng dần nguôi ngoai.

Trong thời gian đó, hắn vẫn thường gửi thư về, tuy lời ít ý nhiều, nhưng mỗi bức thư đều có một chữ "an".



Lúc này ta mới biết, sở dĩ hắn được người đời gọi là "Quỷ tướng quân" là vì hắn rất am hiểu việc tập kích ban đêm.

Muốn đánh úp bất ngờ thì không thể để lộ dấu vết, binh sĩ thường phải mai phục trong hào sâu cỏ rậm, nhiều ngày không ăn không uống, lâu dần sẽ bị phù nề, dễ sinh bệnh tật.

Hay tin, ta lại tâu trình lên trên, Vương Ngự nghe vậy bèn triệu hai vị quan coi sóc việc muối đến để điều phối.

Sau đó, ta lấy cớ là tiệm bánh đậu phụ của nhà mình, bí mật chế tạo một loại bánh đậu muối.

Cứ ba đấu tương thì trộn với năm đấu muối, giã nhuyễn rồi ép thành bánh đem phơi khô. Khi ăn chỉ cần bẻ một miếng là có thể thay cho muối.

Thế là Trừ Châu trở thành nơi cung cấp quân lương chủ yếu, mỗi ngày đều phải sản xuất đủ số lượng bánh nướng, bánh mè, bánh bột, cơm nắm và muối tương để đưa ra tiền tuyến.

Vì thiếu người làm, ta bèn tìm thêm nhiều nữ nhân đến giúp đỡ.

Trong số đó có một cô nương dung mạo xinh đẹp thoát tục, nghe nàng tự giới thiệu mới biết, thì ra nàng là con gái của huyện lệnh Nam gia.

Nào ngờ Trừ Châu loạn lạc khắp nơi, đến con gái của huyện lệnh cũng phải lưu lạc tha phương, phải làm người ở để kiếm sống.

May mà ta có lệnh bài của triều đình, nhờ vậy mới có thể sống yên ổn qua ngày.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đông qua xuân tới, chớp mắt đã lại đến đầu hạ.

Mùa mưa đến, nước mưa dồi dào, cuối cùng cũng khiến cho Trừ Châu vốn chìm trong khói lửa có được một ngày nghỉ ngơi.

Mùa mơ chín, khắp thành lại bay đầy những cánh hoa liễu.

Không biết từ lúc nào, chiến sự ở phía bắc Yến đã đi đến hồi kết.
 
Chương 28: Hoàn


Gần đây, do thành lớn lân cận xảy ra nội loạn, Trừ Châu đón nhận không ít người tị nạn, trong số đó có vài người kể chuyện.

Chỉ có điều không giống Trần Quận, họ không kể chuyện "Quỷ tướng quân", mà lại hay kể những chuyện hoang đường, cùng những câu chuyện phong lưu của triều đình nhà Tư Mã.

Ta tuy không thích nghe, nhưng những lúc mệt mỏi, cũng đến nghe đôi chút cho khuây khỏa.

Hôm nay, đang nghe kể đến chuyện Tây quý phi bị phế, rồi lại được Tạ gia nâng đỡ thành Thái hậu, ta nghe thấy khá thú vị, thì A Nhị vội vã chạy đến tìm.

"Cô nương, có hai vị hoàng môn đến tìm, cô mau về nhà thôi!"

Ta nghe vậy, liền đứng dậy.

Vừa ra đến cửa, liền thấy một người không ngờ tới đang đứng trước mặt, đầu đội mũ cao, thắt đai rộng, sau lưng còn có hai nam tử ăn mặc như hoạn quan.

Người nọ im lặng nhìn ta, hai tên hoạn quan kia thì tay cầm lụa trắng, mặt mày tươi cười: "Vị này, chính là phu nhân của Long Tương tướng quân, Giang thị Sầu Dư phải không?"

Ta vội vàng hành lễ: "Vâng."

"Thánh thượng nghe tấu báo, rất cảm kích. Giang nương tử tuy là nữ nhi, nhưng lại có nhiều cống hiến cho quân sự, Mộ Dung tướng quân lần này đại thắng, được hỏi muốn thưởng gì, lại chỉ xin phong ấp cho phu nhân..."

Lời còn chưa dứt, đã bị người bên cạnh cắt ngang: "Chuyện nhàn rỗi đừng nói nữa, mau tuyên đọc thánh chỉ!"

"Vâng, vâng!"

Một tên hoạn quan vội vàng mở thánh chỉ, đọc nhấn nhá: "Phụng thiên chiếu mệnh, Giang thị Sầu Dư, phu nhân Long Tương tướng quân Mộ Dung Thùy, tính tình đoan chính, thục nữ, am hiểu lễ nghĩa, Hoàng thượng nghe nói rất vui mừng, nay phong làm Thục Tuệ Hương quân, thực ấp nghìn hộ..."

Hoạn quan đọc xong, người nọ liền ném thánh chỉ vào lòng ta một cách cẩu thả: "Phu quân vinh hiển thì thê tử được quý, quả nhiên không sai."

Ta: "..."



Hắn đang cười nhạo ta trèo cao đấy.

Ta không muốn tranh cãi với hắn, nhận thánh chỉ rồi ngồi xuống, tiếp tục nghe kể chuyện.

Nào ngờ hai tên hoạn quan rời đi, Cù Hoảng vẫn đứng yên tại chỗ, thần sắc ngơ ngẩn.

"Lúc đầu, nếu ta đi Bắc có thể mang nàng theo bên mình, cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay rồi."

Ta dứt khoát từ chối: "Nếu ngày đó ta không muốn bị hưu, mà làm lớn chuyện lên, e rằng người bị một đao kết liễu chính là ta."

Từ khi huyện chúa bị giết, ta không còn nằm mơ thấy mình bị treo cổ nữa, vết sẹo trên cổ cũng sớm đã không nhìn ra rồi.

Nhưng nửa đêm tỉnh giấc, nghĩ đến người trong mơ treo cổ ta trên cây, vẫn không khỏi rùng mình.

Thấy hắn im lặng không nói, ta lạnh lùng đáp: "Ta từng cho rằng phu quân là trời của thê tử, lại chưa từng có một ngày nghĩ đến, nếu trời sập rồi thì phải làm sao. Sau đó trời thật sự sập, ta mới hiểu rõ không có ai nên làm trời của ai."

Cù Hoảng cười nhạo: "Ta không làm được trời của nàng, chẳng lẽ Mộ Dung Thùy thì có thể?"

“Không cần hắn làm trời của ta, chỉ cần hắn coi ta là người."

"Chuyện này nói ra thì đơn giản."

"Chuyện nói ra đơn giản, thường làm thì khó."


Hắn như có điều suy nghĩ, hồi lâu sau thở dài ngao ngán: "Thực ra, ta tuy vinh dự nhận chức vị cao, nhưng tâm tình lại chẳng có ngày nào thoải mái vui vẻ. Nhớ lại ba năm qua khoảnh khắc vui mừng nhất, lại là ngày thành hôn với nàng. Giang Sầu Dư, ta nói ta hối hận rồi, nàng tin không?"

"Cù lang quân, ngươi hối hận cũng không phải vì mất ta, mà là vì không lừa được ta."



"..."

Lúc này, người kể chuyện đã đổi sang một đoạn khác, cuối cùng cũng kể đến Quỷ tướng quân mà ta thích nghe.

Ta bưng chén trà, liền chuyên tâm lắng nghe.

Đang nghe đến đoạn đại thắng ở phía bắc Yến quay đầu nhìn lại, phía sau đã không còn một ai.

Lại nghe trên đài, lão già kia đang kể đến đoạn cao trào.

"- Giang" nào ngờ, ông ta nói đến đây liền làm vẻ mặt cao thâm, rõ ràng là đang câu giờ.

Dưới đài lập tức vang lên tiếng la ó, ta miệng nhai quả khô, cũng nhịn không được gia nhập vào đội quân la ó.

Lúc này, ngoài đường dài truyền đến tiếng vó ngựa lộp cộp.

Nhìn ra ngoài, một người cưỡi trên ngựa, mặc áo choàng lông hạc màu vàng kim mềm mại, thắt lưng đeo tên và cung điêu khắc, chân đi giày ống màu tím, tay tung một viên ngọc vàng.

Chỉ từ xa tung ra, viên ngọc vàng kia liền được ném vào tay lão già.

"Mời tiên sinh tiếp tục kể."

Người này xuống ngựa nói xong, liền đi thẳng đến ngồi cạnh ta.

Thấy hàng mi dài rậm của hắn che khuất đôi mắt xanh biếc, lão già hắng giọng, tiếng hò reo nổi lên, trên đài dưới đài lập tức lại náo nhiệt.

Câu chuyện truyền kỳ của một thế hệ, cứ thế chậm rãi tiếp tục.

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top