Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Giả Thiên Kim - Mộng Nam Sương

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Giả Thiên Kim - Mộng Nam Sương

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
915,343
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Giả Thiên Kim - Mộng Nam Sương

Giả Thiên Kim - Mộng Nam Sương
Tác giả: Mộng Nam Sương
Tình trạng: Đã hoàn thành




Kiếp trước, sau khi được đón về nhà họ Thẩm, tôi luôn sống dưới sự chèn ép và những mưu kế thâm độc của Thẩm Thiên Thiên, cô thiên kim giả khéo léo nhưng đầy thủ đoạn.

Cô ta nhanh mồm dẻo miệng, nghệ thuật trà xanh xuất sắc, khiến ai cũng khen ngợi.

Còn tôi thì chẳng thể tranh cãi lại, cuối cùng chỉ có thể ôm nỗi ấm ức mà chết oan.

Sau khi sống lại, tôi quyết định: thôi thì giả câm luôn cho khỏe.

Dù cô ta có nói gì, tôi cũng chỉ đáp: "A ba, a ba."

Nhưng không ngờ từ lúc đó, người bị cả thiên hạ chỉ trích lại là cô ta.

Mọi người đều cho rằng cô ta quá ác độc, đi bắt nạt một người câm.

Kể từ đó, Thẩm Thiên Thiên trở thành đối tượng bị cả xã hội phê phán, làm gì cũng bị đánh giá về đạo đức.

Còn tôi? Tôi chỉ ngồi một góc, cười đến đau cả bụng: "A ba, a ba."
 
Chương 1


Cô thiên kim giả luôn tìm cách hãm hại tôi và mỗi lần bị vạch trần, cô ta lại giả vờ đáng thương.

Hôm đó, cô ta vừa khóc vừa nói: "Mọi người đừng trách chị, chắc là chị không cố ý đẩy con đâu."

Rồi thêm câu nữa: "Chị đã có tình yêu của ba mẹ rồi, con chỉ muốn thân thiết với chị hơn thôi."

Vài câu thôi mà cô ta đã thành công đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi.

Tôi còn chưa kịp nói gì thì mẹ tôi - người luôn thiên vị một cách quá đáng, đã tiến tới đẩy mạnh tôi một cái, vừa khóc vừa nói rằng bà không chấp nhận một đứa con gái độc ác như tôi.

Cú đẩy làm tôi loạng choạng, chân trượt khỏi bậc thang. Tôi ngã xuống, đầu đập vào cạnh cầu thang, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Lúc ấy, tôi tức muốn phát điên. Trong lòng vốn đã rất khó chịu, giờ thì xong, trực tiếp về chầu ông bà luôn.

Trước khi chết, tôi cố gắng nhớ lại câu cuối cùng gia đình nói với tôi.

Là mẹ tôi, bà vừa ôm lấy cô thiên kim giả vừa chỉ tay vào mặt tôi mắng: "Mày nói gì đi, có phải mày làm tổn thương Thiên Thiên không? Giải thích một câu đi, hay mày câm rồi?"

… À đúng rồi, câm!

Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ chọn làm một người câm.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi nhận ra mình đã quay về thời điểm trước ngày được nhà họ Thẩm đón về.

Lúc này, tôi đang học lớp 12, cố gắng vừa học vừa làm để kiếm tiền đóng học phí đại học cho năm sau.

Ngày đó, tôi làm thêm ở một quán ăn, chân tay không ngừng nghỉ rửa chén bát trong bếp.



Còn Thẩm Thiên Thiên, cô ta đã biết sự tồn tại của tôi.

Hôm đó, cô ta thuê vài tên côn đồ đến quán quấy phá, nhân tiện "dạy dỗ" tôi một bài học.

Không hiểu chuyện gì xảy ra, mấy tên thanh niên tóc vàng xông thẳng vào bếp, dội cả xô nước lên người tôi, rồi ép đầu tôi xuống bồn nước mà dìm.

Kiếp trước, tôi chẳng có gì ngoài cơn giận dữ chất chứa trong lòng.

Vật lộn thoát ra được, tôi vớ lấy hai con d.a.o làm bếp, điên cuồng đuổi c.h.é.m đám côn đồ khắp quán.

Vừa lao ra đến sảnh chính, tôi đụng phải cặp vợ chồng già đang đến nhận con – chính là ba mẹ ruột mà tôi chưa hề biết mặt.

Và ấn tượng đầu tiên của họ về tôi?

Một người con gái với đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, tay cầm d.a.o bếp, điên cuồng đuổi c.h.é.m người như một kẻ mất trí.

Lúc đó, tôi nào biết họ là ba mẹ ruột của mình. Thấy họ chắn đường, tôi hét lên một tiếng đầy thô lỗ: "Tránh ra!"

Câu nói ấy làm mẹ tôi sợ đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.

Sau khi trở về nhà họ Thẩm, mẹ tôi lại càng yêu thương đứa con gái giả mạo kia, vì cô ta luôn nhẹ nhàng, dịu dàng, khéo léo đến từng lời ăn tiếng nói.

Từ đó, mỗi khi tôi và Thẩm Thiên Thiên xảy ra tranh chấp, mẹ luôn nghĩ rằng tôi chỉ đơn phương phát điên, còn " bảo bối Thiên Thiên" của bà thì lúc nào cũng là người chịu ấm ức.

Nhưng kiếp này, tôi đã có cơ hội được làm lại.



Tôi nhất định phải thay đổi cục diện!



Nghe tiếng ồn ào ở sảnh trước càng lúc càng lớn, tôi nhanh chóng khóa chặt cửa bếp lại.

Sau đó, tôi cầm chai nước rửa chén lớn, đổ ba lớp dày trên sàn gạch ngay cửa, rồi tưới thêm ít nước cho trơn trượt hơn.

Vừa xong thì tiếng chửi bới của đám côn đồ đã vang lên sát bên ngoài.

Chúng nhắm thẳng vào tôi, cố đập cửa bếp để xông vào. Tức tối đến mức vừa đạp cửa vừa chửi.

Ông bếp chính, người đã co rúm lại trốn dưới bàn từ lâu, ló đầu ra, giơ ngón cái biểu dương tôi. Nhưng còn chưa kịp khen một câu thì ông đã há hốc mồm nhìn thấy tôi kéo nhẹ chốt cửa.

Cửa bật mở.

Ba tên côn đồ đang đạp cửa ngoài kia không kịp phanh, trượt thẳng vào trong như mấy vận động viên trượt cỏ. Chúng ngã nhào, nằm sõng soài trên sàn trơn trượt.

Nhân lúc đó, tôi nhanh tay nhấc cái thau nhôm to để rửa rau, ụp thẳng lên đầu cả ba, rồi lấy cái vá to gõ mạnh vào thau liên tục.

"Rầm! Rầm! Rầm!"

Tiếng vang như sấm, đến khi tôi dừng tay, lật thau ra thì thấy cả ba tên tóc vàng mắt trợn trắng, sùi bọt mép, nằm bất tỉnh nhân sự.

Nhìn cảnh đó, tôi cảm thấy vô cùng hài lòng. Quay lại, tôi nói với ông bếp chính đang há hốc miệng:

"Tuổi trẻ đúng là sướng thật, ngã cái là ngủ luôn!"
 
Chương 2


Ông bếp chính đứng một góc, khóe miệng giật giật như muốn gượng cười với tôi, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Lúc này, mấy tên côn đồ đứng canh ngoài cửa nhận ra có điều gì đó không ổn.

Chúng xông vào bếp, vừa nhìn thấy ba đồng bọn đang nằm gục trên sàn, chúng nổi điên, cầm gậy định lao đến "dạy dỗ" tôi.

Tôi thầm tính thời gian, biết cơ hội đã tới, liền vớ lấy một chậu nước lớn bên cạnh.

Đám côn đồ tưởng tôi định tạt nước vào chúng, lập tức lùi lại một bước.

Nhưng tôi bất ngờ nghiến răng, dội toàn bộ chậu nước lên người mình.

Sau đó, tôi túm lấy tóc, tự tát hai cái thật mạnh.

Hai má trắng nõn lập tức hiện rõ dấu tay đỏ ửng, sưng phồng lên.

Đám côn đồ đứng hình, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Chưa kịp phản ứng, tôi đã bắt đầu vặn vẹo mặt mũi, bò rạp xuống sàn, trườn như con thằn lằn, lao thẳng về phía tên cầm đầu.

Tới nơi, tôi thò ngón tay, nhắm thẳng vào rốn hắn mà đâm.

"Má ơi! Cứu với!"

Tên đó hét toáng lên, ném gậy chạy thục mạng ra ngoài.

Những tên khác thấy vậy cũng bỏ của chạy lấy người.

Tôi vừa bò vừa đuổi, miệng lè lưỡi, tay chân phối hợp như thể một con quái vật.

Bọn chúng chỉ biết cắm đầu chạy, không hề nhận ra tôi đã "biến hình" lại thành người bình thường khi chạy tới sảnh trước.

Mái tóc tôi ướt nhẹp, xõa xuống ôm lấy gương mặt, đôi má vẫn đỏ bừng vì bị tát, mắt hơi sưng, vành mắt đỏ hoe, còn đọng nước như sắp khóc.



Tôi ôm lấy cánh tay mình, thân hình nhỏ bé khẽ run lên, dáng vẻ vừa yếu đuối vừa đáng thương.

Chính lúc này, tôi đ.â.m sầm vào cặp vợ chồng nhà họ Thẩm đến để nhận con.

Tôi cúi đầu, chạy chậm lại, miệng phát ra những tiếng nức nở khe khẽ.

Chưa để họ kịp hỏi han câu nào, tôi đã lật trắng mắt, ngất xỉu ngay tại chỗ.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong bệnh viện.

Vừa mở mắt, tôi đã nhìn thấy bà Thẩm ngồi cạnh giường, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, đôi mắt còn đỏ hoe như vừa khóc.

Bà dịu dàng nói: "Như Nhiên, con đã chịu khổ rồi. Từ nay, con là con gái của chúng ta, con sẽ không bao giờ phải đến những nơi nguy hiểm như vậy nữa."

Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đầy yêu thương và lo lắng của bà, định mở miệng nói gì đó.

Nhưng một lúc lâu sau, tôi chỉ có thể phát ra những âm thanh ngắt quãng, không thành lời: "A… a…"

Ánh mắt của bà Thẩm lập tức trở nên hoảng hốt, bà vội vàng gọi bác sĩ đến kiểm tra cho tôi.

Tất nhiên, bác sĩ không tìm ra vấn đề gì, vì tôi chỉ đang giả vờ.

Cuối cùng, ông ta chỉ có thể kết luận rằng do tôi bị quá sợ hãi, dẫn đến rối loạn chức năng ngôn ngữ. Nghỉ ngơi một thời gian, tránh để tôi bị kích động thêm là có thể hồi phục.

Nghe vậy, bà Thẩm lại càng đau lòng.

Bà ôm chặt lấy tôi, khóc nức nở, vẻ mặt tràn đầy hối hận: "Giá như mẹ đến sớm hơn, tất cả là lỗi của chúng ta!"

Ông Thẩm đứng bên cạnh cũng lặng lẽ lau mắt, ánh mắt đau xót của ông hoàn toàn không giống giả vờ.

Còn tôi, trong góc khuất mà họ không nhìn thấy, khẽ nhếch môi cười.

Thì ra, đôi khi im lặng lại hiệu quả hơn rất nhiều so với việc cố gắng giải thích.

Bạn chỉ cần đóng vai một người bị hại một cách đáng thương và để những người xung quanh tự tưởng tượng nốt phần còn lại.



Tôi bắt đầu mong chờ lần gặp mặt sắp tới với Thẩm Thiên Thiên.

Không biết kiếp này, cô ta liệu có còn đủ khả năng mà chỉ bằng vài câu nói đã khiến mọi người quay lưng với tôi, để tôi dù có trăm cái miệng cũng không thể biện minh hay không nhỉ?

Ngày tôi được đưa về nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Thiên đã chuẩn bị từ rất sớm.

Cô ta mặc một chiếc váy công chúa lộng lẫy, bất kỳ món phụ kiện nào trên người cũng đắt hơn toàn bộ chi phí tôi đã tiêu trong suốt 17 năm qua.

Vừa nhìn thấy tôi, cô ta lập tức tỏ vẻ nhiệt tình, dang tay ra như muốn ôm chầm lấy tôi.

Nhưng tôi lùi lại hai bước, né tránh.

Đôi tay Thẩm Thiên Thiên khựng lại giữa không trung, gương mặt tinh xảo lập tức phủ đầy vẻ buồn bã và ấm ức.

Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, trong mắt cô ta lại lóe lên sự hân hoan đầy thâm ý.

Phải rồi, gặp một đối thủ như tôi, kẻ chỉ vừa xuất hiện đã tự đưa điểm kinh nghiệm vào tay cô ta, sao cô ta có thể không vui được?

Nhất là khi thấy tôi lùi lại hai bước, cúi đầu, rồi bắt đầu nghịch điện thoại.

Vẻ ấm ức trên mặt Thẩm Thiên Thiên càng đậm hơn.

Mắt cô ta đỏ hoe, ngẩng lên nhìn ông bà Thẩm, vừa mở miệng đã nghẹn ngào:

"Như Nhiên có phải không thích con không? Cô ấy cũng không chịu nói chuyện với con. Nếu cô ấy nghĩ con đã chiếm mất vị trí của mình trong gia đình, con có thể rời đi, ba mẹ à, con không sao đâu."

Nói xong, cô ta hít mũi, giả vờ mạnh mẽ quay đầu đi.

Nhưng chính vì vậy, cô ta không nhìn thấy sắc mặt ông Thẩm lập tức trầm xuống.

Bởi ngay trước đó, trên màn hình điện thoại tôi đưa cho ông bà Thẩm xem, có sẵn một đoạn chữ:

[Con vẫn còn sốt chưa khỏi, sợ lây bệnh cho Thiên Thiên. Hơn nữa, quần áo của cô ấy quá đắt tiền, cô ấy lại quá đẹp, con sợ làm bẩn mất…]
 
Chương 3


Phải, từ lúc gặp lại ông bà Thẩm đến giờ, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột. Họ vội vã đưa tôi về nhà mà chưa kịp để tôi thay một bộ đồ sạch sẽ.

Tôi vẫn đang mặc chiếc áo bệnh nhân bên trong, khoác ngoài là chiếc áo dày dính đầy dầu mỡ từ lúc làm thêm ở bếp.

Còn Thẩm Thiên Thiên, người đứng trước mặt tôi, sáng rực trong vẻ ngoài lộng lẫy.

Cô ta có thể ấm ức vì cho rằng tôi không chấp nhận cô ta, trong khi tôi, vì lo làm bẩn bộ quần áo đắt đỏ của cô ta, thậm chí không dám đến gần.

Bà Thẩm không chịu nổi nữa, úp mặt vào hai tay, bật khóc nức nở.

Sự áy náy của ông bà Thẩm lại một lần nữa bị khơi dậy, tôi biết mục đích của mình đã đạt được, liền quay người chủ động kéo tay Thẩm Thiên Thiên.

Thẩm Thiên Thiên dường như hơi ngạc nhiên trước phản ứng hôm nay của bà Thẩm. Thay vì tức giận với tôi, bà lại chỉ ngồi đó khóc.

Tuy nhiên, cô ta cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, vì tôi đã nhanh tay nắm lấy cổ tay cô ta.

Có lẽ do vội vàng, tôi bất cẩn kéo mạnh, khiến cổ tay trắng nõn của cô ta hiện lên một vệt đỏ. Điều này hoàn toàn nằm trong dự tính của tôi.

Thẩm Thiên Thiên khẽ kêu lên một tiếng rồi bật khóc, giọng nghẹn ngào:

"Như Nhiên, tôi biết cô ghét tôi, hận tôi đã chiếm lấy cuộc sống của cô. Tôi sẽ rời đi ngay bây giờ, chỉ xin cô đừng trách ba mẹ…"

Cô ta tự biên tự diễn, ánh mắt liếc về phía ông Thẩm, nhận ra sắc mặt ông ngày càng tối lại.

Sự phấn khích trong đôi mắt cô ta gần như không thể che giấu.

"Đủ rồi!"

Cuối cùng, ông Thẩm không nhịn được mà quát lớn, sải bước tiến tới.

Theo hiểu biết của tôi về Thẩm Thiên Thiên, lúc này trong đầu cô ta chắc chắn đang hân hoan đếm ngược, chờ đợi giây phút ông ấy "xử lý" tôi.



Nhưng điều xảy ra ngay sau đó lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta.

Ông Thẩm đưa tay ra, nhưng lại kéo Thẩm Thiên Thiên qua một bên, ánh mắt không mấy thiện cảm, lớn tiếng nói:

"Con bé không thể nói được, con vội vàng đến mức nào mà lại tự suy diễn rồi trách nhầm nó như thế?"

Thẩm Thiên Thiên c.h.ế.t đứng tại chỗ, không thốt nổi lời nào.

Còn tôi, phối hợp hoàn hảo, đứng sau lưng ông Thẩm, làm vài động tác tay giả vờ như đang cố gắng diễn tả bằng "ngôn ngữ cơ thể tự chế."

Miệng tôi phát ra mấy tiếng "A ba, a ba," đồng thời nở một nụ cười đắc ý với Thẩm Thiên Thiên ở góc khuất chỉ cô ta nhìn thấy.

Làm sao bây giờ, Thẩm Thiên Thiên?

Có vẻ như hai người đã nuôi dưỡng cô suốt 17 năm qua không còn đứng về phía cô vô điều kiện nữa rồi.

Kiếp này, lần gặp mặt đầu tiên giữa tôi và Thẩm Thiên Thiên kết thúc với việc cô ta hoàn toàn thất bại.

Tối hôm đó, khi tôi về phòng, cô ta bất ngờ nắm chặt lấy cánh tay tôi, ghé sát tai thì thầm:

"Như Nhiên, cô chỉ là một con nhà quê bước ra từ khu ổ chuột, lại còn là một kẻ câm, làm sao xứng đáng ở lại nhà họ Thẩm? Nếu là tôi, tôi đã tự xách đồ rời khỏi đây rồi."

Tôi lườm cô ta một cái, bắt chước giọng điệu của cô ta:

"A ba ba a ba ba (Nếu là tôi, tôi đã tự xách đồ rời khỏi đây rồi)."

Vậy là lần đầu tiên trong đời Thẩm Thiên Thiên được trải nghiệm cảm giác bị một người câm mỉa mai.

Cô ta siết chặt nắm tay bên hông, nhưng vì nhớ lại cảnh bị tôi dồn ép đến mất mặt vào ban ngày, cuối cùng chỉ có thể nén giận mà không làm gì thêm.

Ngày hôm sau, anh trai tôi, Thẩm Minh Sơn, người đang du học ở nước ngoài, bất ngờ trở về.

Anh ấy là người duy nhất trong nhà họ Thẩm từng thật lòng đối xử tốt với tôi ở kiếp trước.



Nghĩ đến anh ấy, tôi không khỏi cảm thấy xúc động.

Ngay khi anh ấy bước vào cửa, một "con gấu đen" (là tôi) lập tức lao thẳng tới.

"Trời đất! Cái gì vậy?!"

Thẩm Minh Sơn hoảng hốt, ném luôn vali hành lý, vừa la hét vừa chạy vòng quanh phòng khách. Tay chân tôi phối hợp, đuổi sát theo phía sau.

Đến khi tôi đè được anh ấy xuống sàn, hai chúng tôi chạm mắt nhau, anh ấy buột miệng:

"Ôi trời, là Như Nhiên sao?!"

Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra, anh trai tôi cũng đã trọng sinh.

Thẩm Minh Sơn hỏi tại sao tôi lại trở thành người câm. Tôi thu lại nụ cười, cúi đầu nghĩ xem nên giải thích thế nào.

Chưa đợi tôi trả lời, anh ấy đã siết chặt nắm tay, giọng đầy phẫn nộ:

"Có phải lại là do con nhỏ tâm cơ Thẩm Thiên Thiên gây ra không? Đợi đó, để anh đi xử nó!"

Thẩm Minh Sơn vốn không ưa Thẩm Thiên Thiên từ lâu.

Hồi nhỏ, vì là anh trai, anh ấy luôn bị giao nhiệm vụ nhường nhịn em gái.

Thẩm Thiên Thiên thích làm công chúa, bắt anh ấy đóng vai hoàng tử.

Nhưng anh ấy chỉ muốn làm nhân vật "Hồ lô tiểu kim cang" (một nhân vật hoạt hình), vì vậy anh ấy không đồng ý, thế là cô ta khóc lóc, còn anh thì bị đánh.

Cô ta càng khóc lóc, anh ấy càng bị trách phạt, sau đó, anh ấy ngày càng mất thiện cảm với cô ta hơn.

Từ đó, mỗi lần nghe tên cô ta, anh trai tôi đã ghét cay ghét đắng.
 
Chương 4


Thậm chí anh ấy còn từng nói: "Nhà họ Thẩm không thể sinh ra loại người lắm mưu mô như vậy được."

Kiếp trước, mỗi lần tôi bị Thẩm Thiên Thiên hãm hại, chỉ có anh trai là đứng ra bênh vực tôi.

Nhưng ông bà Thẩm vốn luôn thiên vị cô ta, không bao giờ để tâm đến lời buộc tội của anh ấy, lại càng thương cô ta hơn vì nghĩ cô ta chịu nhiều ấm ức.

Hai anh em tôi, cả đời chỉ biết cứng đầu cãi lại, cả hai cộng lại cũng không đối phó nổi một Thẩm Thiên Thiên đầy mưu mẹo.

May mắn thay, lần này mọi chuyện đã khác.

Tôi và Thẩm Minh Sơn đều không còn là những con người ngây ngô của kiếp trước.

Anh ấy nói với tôi, anh ấy đã tự rèn luyện kỹ năng "cãi tay đôi" một cách bài bản và giờ đây anh là phiên bản nâng cấp: Thẩm Minh Sơn 2.0.

Bữa tối hôm đó, như thường lệ, Thẩm Thiên Thiên lại chen vào chỗ bên cạnh bà Thẩm, hất tôi ra một cách trơ trẽn. Cô ta còn không quên quay lại nhìn tôi, nháy mắt một cách đầy đắc ý.

Cô ta chưa kịp nói gì thì "Bốp!" – Thẩm Minh Sơn đã đập mạnh đũa xuống bàn, lớn giọng:

"Giành chỗ, giành ghế, giành cả ba mẹ, cô còn biết đến cái gọi là phép lịch sự không đấy?"

Bà Thẩm không vui, lập tức lên tiếng:

"Minh Sơn, sao con lại nói Thiên Thiên như thế? Cả nhà đang ăn cơm vui vẻ, con giận dữ với em gái làm gì?"

Thẩm Minh Sơn bĩu môi, kéo tôi từ chỗ ngồi đối diện qua, ôm chặt vào lòng, rồi làm bộ xót xa nói:

"Em gái đáng thương của anh! Em đã bị người ta hại đến mức không thể nói được, bây giờ ăn bữa cơm cũng bị người ta giành mất chỗ. Đến anh còn nhìn thấy được, em muốn ngồi cạnh mẹ đến mức đôi mắt cũng đỏ hoe rồi."

Thẩm Thiên Thiên vội phản bác, giọng đầy ấm ức:



"Nhưng anh ơi, từ trước đến giờ em vẫn luôn ngồi cạnh mẹ mà."

Thẩm Minh Sơn liếc cô ta một cái, lạnh lùng đáp:

"Anh? Ai là anh cô? Tôi không làm anh của một người chẳng có m.á.u mủ, cũng không biết lịch sự như cô."

Nói xong, anh ấy còn thừa cơ nhéo mạnh vào cánh tay tôi một cái.

Tôi lập tức dụi đầu vào lòng anh ấy, khóc nức nở:

"U hu hu hu hu!"

Bà Thẩm lúc này mới phản ứng lại, vội vỗ lên chỗ trống bên cạnh mình, dịu giọng gọi tôi qua ngồi.

Tôi vừa định đứng dậy thì bị Thẩm Minh Sơn kéo lại, nghiêm túc nói:

"Không cần chịu ấm ức đâu, em gái ngoan của anh. Nghe lời anh, chúng ta không cần phải chịu nhục. Em đã là chú chó nhỏ bị ướt mưa, là đáp án E, là hàng thứ năm cột thứ sáu, là cái cúc áo dự phòng của bộ vest. Chúng ta không cần làm phương án dự phòng cho ai cả!"

Câu nói của anh ấy làm bà Thẩm càng thêm áy náy, còn Thẩm Thiên Thiên thì như ngồi trên đống lửa.

Thấy tình hình đang thuận lợi, Thẩm Minh Sơn định nhân cơ hội đánh thêm một trận.

Nhưng đúng lúc đó, ông Thẩm đập bàn, lớn giọng:

"Được rồi, ăn cơm trước đã!"

Dù bữa cơm vẫn tiếp tục, nhưng tôi và Thẩm Minh Sơn đã quyết tâm không để mọi người yên ổn.

Cứ mỗi lần Thẩm Thiên Thiên gắp một món để lấy lòng ba mẹ, Thẩm Minh Sơn liền gắp một món khác bỏ vào bát tôi.

Anh ấy còn thở dài, giọng đầy thương cảm:



"Em gái khổ mệnh của anh, trước kia chịu bao nhiêu tủi nhục thay người khác, giờ khó khăn lắm mới được về nhà. Nào, ăn nhiều vào, bồi bổ đi."

Cả bữa cơm diễn ra trong bầu không khí ngột ngạt đến mức khó nuốt.

Bữa cơm mới được nửa chừng, mặt mày Thẩm Thiên Thiên đã tái xanh.

Cuối cùng, cô ta đặt đũa xuống, khẽ cất giọng yếu ớt với Thẩm Minh Sơn:

"Anh, có phải anh đang cố ý nhằm vào em vì Như Nhiên không?"

Nói xong, cô ta cúi đầu, bắt đầu tạo cảm xúc.

Tiếng nức nở vang lên… nhưng không phải từ cô ta, mà là từ tôi.

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi vừa lau nước mắt, vừa gõ chữ trên điện thoại:

[Hồi trước, mỗi lần con ăn nhiều hơn một miếng, ba nuôi sẽ đánh con. Hóa ra, cảm giác có người thân lại ấm áp như vậy.]

Thẩm Minh Sơn đọc xong, ôm tôi vào lòng, hét lên đầy phẫn nộ:

"Trời đất ơi! Em gái tôi, đường đường là thiên kim của nhà họ Thẩm, vậy mà trước đây không được ăn tử tế, còn bị đánh đập! Cô nhìn đi, con gái của kẻ đánh em gái tôi, được nuôi ở nhà tôi trắng trẻo, mũm mĩm, còn cả người của em gái tôi thì chẳng có nổi vài lạng thịt!"

Anh ấy vừa khóc vừa kể lể, khiến tiếng khóc của Thẩm Thiên Thiên nghẹn lại giữa cổ họng, muốn phát ra cũng không được.

Còn bà Thẩm thì nước mắt đã bắt đầu lăn dài.

Không khí trong bữa ăn trở nên nặng nề đến mức khó mà tiếp tục, cuối cùng ông Thẩm phải đứng ra hòa giải.

"Lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, Minh Sơn, hôm nay con nói hơi nhiều rồi. Trước giờ ba dạy thế nào? Ăn không nói, ngủ không nói."
 
Chương 5


Nhưng Thẩm Minh Sơn của kiếp này đâu còn là kẻ rụt rè, nghe lời như trước. Anh ấy ngẩng cổ, cứng cỏi đáp:

"Nói nhiều thì sao? Như Nhiên đã không thể nói được nữa, chẳng lẽ còn phải im lặng chịu ấm ức sao? Con chỉ đang giúp em bày tỏ suy nghĩ của mình thôi, ba thấy có gì sai à?"

Câu nói của anh ấy khiến ông Thẩm ngẩn người.

Ông ấy quay sang nhìn tôi, lúc này mới nhận ra mình chưa quen với việc tôi bị câm, vẫn luôn mặc định sự im lặng của tôi là đồng ý, là nhẫn nhịn.

"Như Nhiên, mấy ngày qua ở nhà, ba mẹ có làm gì khiến con thấy ấm ức không?"

Lần đầu tiên trong đời, ông ấy hỏi tôi một câu như vậy.

Kiếp trước, tôi và Thẩm Minh Sơn dù có hai miệng cũng không đối chọi lại được những màn khóc lóc kể khổ của Thẩm Thiên Thiên.

Kiếp này, tôi im lặng làm "người câm," họ lại bắt đầu tôn trọng cảm xúc của tôi.

Tình huống này thật nực cười. Tôi suýt nữa thì bật cười, nhưng bị Thẩm Minh Sơn dùng đũa gõ một cái sau gáy, liền vội vàng cúi đầu, giả vờ khóc tiếp.

Không khí trong phòng im lặng một lúc lâu, cuối cùng, ông Thẩm thở dài một tiếng.

Tôi biết, ông ấy đã bắt đầu d.a.o động.

Ông Thẩm khác với bà Thẩm, ông luôn xem trọng mối quan hệ huyết thống hơn.

Kiếp trước, thái độ của ông đối với tôi vẫn tốt hơn so với Thẩm Thiên Thiên, nhưng vì cô ta là đứa con được ông cưng chiều nuôi lớn, nên một số chuyện ông không thể dễ dàng đưa ra quyết định.

Tuy nhiên, bây giờ sự hiện diện của Thẩm Thiên Thiên khiến tôi, đứa con ruột mà họ đã nợ rất nhiều, cảm thấy ấm ức, ông Thẩm cũng bắt đầu cân nhắc lại vai trò của cô ta trong gia đình.

Tất nhiên Thẩm Thiên Thiên cũng nhận ra điều đó và cô ta bắt đầu cảm thấy bất an.



Sáng hôm sau, từ sớm tinh mơ, cô ta ôm một đống quần áo và túi xách hàng hiệu, gõ cửa phòng tôi.

Cô ta tỏ vẻ đau khổ, nói với tôi:

"Chị ơi, em trả lại cho chị tất cả những gì em đã chiếm lấy, xin chị đừng giành tình yêu của ba mẹ với em, được không?"

Thấy tôi không phản ứng, Thẩm Thiên Thiên có phần mất kiên nhẫn, tiến sát lại gần, hạ giọng nói vào tai tôi:

"Như Nhiên, đừng tưởng có Thẩm Minh Sơn giúp thì cô cảm thấy mình lợi hại. Tôi vẫn có thể khiến cô không thể ở lại căn nhà này."

Nói xong, cô ta quét ánh mắt khinh bỉ nhìn tôi từ trên xuống, buông lời đầy ác ý:

"Trông cô lẳng lơ thế này, có phải đã bị ba nuôi ngủ với cô rồi không... Á!"

Tiếng hét đột ngột của cô ta là vì tôi đang dùng tay cào mạnh vào rốn cô ta.

Là một người câm, tôi không thể cãi nhau với cô ta bằng lời, nên đành dùng hành động… hơi “đặc biệt” để chặn mồm cô ta lại.

Thẩm Thiên Thiên không chịu nổi kiểu hành xử kỳ quặc này, vung tay định tát tôi, nhưng bị tôi nhanh chóng bắt lấy tay, kéo cô ta nhảy một điệu vòng tròn đầy kỳ dị.

Ngay sau đó, tôi nhe răng cười với cô ta, ánh mắt như muốn nói:

“Đừng nói bậy, cô sắp gặp hạn lớn rồi.”

Tôi làm rối tóc mình, trợn trắng mắt, lùi lại, rồi bất ngờ nhảy lên, bò trườn như một con thú hoang, vừa kêu gào vừa lao thẳng vào cô ta.

Cô ta hoảng loạn hét lên khi tôi nắm lấy tóc cô ta, nhẹ nhàng giật một cái, nhưng điều đó đủ khiến một lọn tóc của cô ta bị kéo ra, để lộ một mảng da đầu bằng ngón tay cái.

Đau đến mức nước mắt cô ta trào ra, gương mặt đầy hoảng sợ nhìn tôi – người vẫn đang bò trên sàn như một con khỉ hoang phát điên.



Thẩm Thiên Thiên, lần này cô biết mùi chưa?

Thẩm Thiên Thiên giờ đã chẳng còn tâm trí đâu để nghĩ đến chuyện vu oan giá họa, cô ta quay người bỏ chạy ra ngoài.

Khi đến gần cầu thang, tôi bất ngờ nhảy phốc lên, bám chặt vào lưng cô ta. Thẩm Thiên Thiên theo phản xạ quay đầu lại, hốt hoảng đẩy tôi một cái.

Kết quả, tôi lăn xuống cầu thang.

Nhưng may mắn, Thẩm Minh Sơn, người vừa kéo ba mẹ đến hiện trường, đã nhanh tay đỡ lấy tôi.

Tôi thuận thế nằm gọn trong lòng anh trai, rên rỉ vài tiếng "ư ư," sau đó ngẩng đầu lên, gương mặt đã hóa thành dáng vẻ yếu đuối, đáng thương không gì sánh bằng.

"Thẩm Thiên Thiên!"

Thẩm Minh Sơn ôm chặt lấy tôi, quát lớn về phía cô ta:

"Cô ác độc quá mức rồi! Như Nhiên đã nhường hết mọi thứ cho cô, tại sao cô vẫn không buông tha cho em ấy?!"

Thẩm Thiên Thiên c.h.ế.t sững tại chỗ.

Những lời đó vốn dĩ là kịch bản cô ta chuẩn bị để biện minh cho bản thân, vậy mà giờ lại trở thành câu buộc tội nhắm thẳng vào cô ta.

"Không phải… không phải như vậy…"

Cô ta lắp bắp, ánh mắt trở nên kích động khi nhìn về phía tôi:

"Là cô ta! Vừa thấy tôi vào phòng, cô ta đã phát điên! Thẩm Như Nhiên đúng là một kẻ tâm thần! Cô ta…!"

"Đủ rồi!"
 
Chương 6


Tiếng quát giận dữ của ông Thẩm cắt ngang lời cô ta:

"Thẩm Thiên Thiên, xin lỗi chị con ngay!"

Lần này, không chỉ có Thẩm Minh Sơn nổi giận, mà ông Thẩm cũng đã hoàn toàn mất bình tĩnh.

Tiếng gầm của ông kéo lý trí của Thẩm Thiên Thiên – vốn đã sắp tan vỡ – trở lại.

Đúng là gan to bằng trời, ở nhà người ta mà dám mở miệng bảo con ruột người ta bị tâm thần. Cô ta không muốn sống nữa à?

Thẩm Thiên Thiên run lên bần bật, ánh mắt tuyệt vọng khi đối diện với ánh nhìn thất vọng từ ông bà Thẩm.

Ngày hôm đó, cô ta không dám bước ra khỏi nhà nửa bước. Cả ngày, cô ta quỳ ngay bậc thang trong nhà, không dám đứng lên.

Mà kiếp trước, người từng quỳ ở vị trí đó lại chính là tôi, vì tôi đã không kìm được mà tát cô ta một cái vì những lời nói công kích của cô ta.

Đến nửa đêm, sau khi làm xong bài tập, tôi ra bếp hâm nóng một ly sữa.

Khi đi ngang qua cửa phòng ông bà Thẩm, tôi nghe thấy tiếng họ đang thảo luận:

"Dù sao Thẩm Thiên Thiên cũng không phải con ruột của chúng ta. Chúng ta đã nuôi nấng nó bao nhiêu năm, vậy mà nó vẫn ôm hận với Như Nhiên. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thật không công bằng với Như Nhiên."

Đó là giọng của ông Thẩm.

"Chờ thêm một thời gian đi. Chỉ là nó chưa chấp nhận được thôi. Bị trao nhầm từ nhỏ cũng không phải lỗi của nó. Chúng ta đã nhìn đứa trẻ này lớn lên, nếu anh gửi nó đi, lòng em sẽ đau lắm."

Giọng bà Thẩm nghẹn ngào.

Tôi lặng lẽ quay người, cầm ly sữa trở về phòng.

Khi đi qua chỗ Thẩm Thiên Thiên đang tựa vào cầu thang thiếp đi, tôi không nhịn được mà đá cô ta một phát cho tỉnh.



Cô ta mở to đôi mắt ngái ngủ, quay đầu tìm xem ai đã đá mình.

Còn tôi thì đã leo lên giường, nằm nhìn trần nhà, càng nghĩ càng thấy nực cười.

Trợn mắt một lần, rồi lại trợn mắt một lần nữa, rồi lại thêm một lần… Trợn mắt cả đêm không ngủ!

Sáng hôm sau khi thức dậy, tôi nhìn ai cũng thấy giật giật mí mắt, không che giấu được vẻ bực dọc.

Thẩm Minh Sơn nhìn tôi, lập tức bày ra dáng vẻ đau lòng, ôm chặt tôi vào lòng rồi bắt đầu khóc:

"Trời đất ơi, em gái khổ mệnh của anh! Chắc chắn là hôm qua em đã tủi thân đến mức khóc cả đêm! Nhìn đi, mí mắt em giật hết cả rồi! Ôi Chúa ơi! Ai đó làm ơn cứu lấy cô gái nhỏ đáng thương này với! Không sao, ba mẹ không ra mặt cho em thì anh đây sẽ luôn là chỗ dựa cho em!"

Ông bà Thẩm bị tiếng khóc "thảm thiết" của anh ấy làm cho nổi cả da gà, vội vã ăn sáng thật nhanh rồi trốn ra khỏi nhà.

Vừa thấy họ đi, Thẩm Minh Sơn liền buông tay, quay lại dáng vẻ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Anh ấy nhanh chóng giải quyết bữa sáng trong vài miếng bánh, sau đó huých nhẹ vào lòng bàn tay tôi, ra hiệu. Tôi hiểu ý, lập tức theo anh ấy lẻn về phòng.

Trong phòng, Thẩm Minh Sơn hỏi tôi:

"Sau này em định tính toán thế nào?"

Tôi nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, rồi trả lời:

"Sinh nhật 80 tuổi của ba, em sẽ tổ chức lớn, em định thuê 50 người mẫu nam tới nhảy thoát y."

"Anh hỏi em chuyện trước mắt chứ không phải chuyện xa xôi… Khoan đã! Như Nhiên, em biết nói à?!"

Thẩm Minh Sơn ngay lập tức sững sờ, rồi phấn khích đến mức hét lên.



Tôi chợt nhớ ra mình đã diễn hơi quá trong ngày đầu tiên, quên mất không nói với anh chuyện mình chỉ giả vờ bị câm.

Không ngờ, thay vì trách mắng, anh ấy lại giơ ngón cái lên, cười khen:

"Giỏi đấy, thông minh ra rồi. Còn biết diễn trò, ngay cả anh trai ruột cũng không tha."

Nói xong, anh ấy đặt tay lên vai tôi, nghiêm túc nói:

"Nghe này, chúng ta nhất định phải tìm cách đẩy Thẩm Thiên Thiên ra khỏi nhà, nếu không, em sẽ chẳng còn đường sống."

Anh ấy thở dài, ánh mắt thoáng hiện nét buồn bã:

"Cơ hội lần này không dễ gì có được, Như Nhiên, kiếp này em tuyệt đối không được để người khác hại thêm lần nào nữa…"

Khoảnh khắc đó, tôi thấy ánh mắt anh ấy thoáng ngấn lệ, khiến lòng tôi khẽ se lại.

Kiếp trước, khi tôi trút hơi thở cuối cùng, Thẩm Minh Sơn còn đang ở nước ngoài du học, không kịp về nhìn tôi lần cuối.

Tôi không biết sau đó anh ấy đã trải qua những gì, chỉ biết rằng, dù là kiếp trước hay kiếp này, anh ấy vẫn luôn là người duy nhất trong gia đình chấp nhận tôi vô điều kiện.

Vì vậy, tôi sẵn lòng đặt hết lòng tin vào anh ấy.

Dù có điên, cũng phải điên cùng anh trai tôi!

Thẩm Minh Sơn nói, lần này anh ấy về là vì tôi.

Vì chuyện đó, anh ấy đã xin nghỉ học nửa năm ở trường bên nước ngoài, quyết tâm ở nhà để bảo vệ tôi.

Khi ông Thẩm biết chuyện, suýt chút nữa đã nổi giận, định lôi gia pháp ra xử anh ấy.

Tôi khuyên anh ấy nên quay lại trường, vì bây giờ tôi đã có thể tự bảo vệ mình, không muốn anh ấy vì tôi mà làm lỡ dở tương lai.
 
Chương 7


Nhưng Thẩm Minh Sơn chỉ cười, nói:

"Em có thể tự bảo vệ mình là một chuyện tốt, nhưng việc bảo vệ em gái là trách nhiệm của người làm anh trai."

Anh ấy nhìn tôi, hỏi:

"Như Nhiên, em có tin trên đời này có nhân quả báo ứng không?"

Tôi bị câu hỏi của anh làm sững người, còn chưa kịp trả lời, anh ấy đã chuyển sang chuyện khác.

"Có lẽ em không biết được đâu."

Nói rồi, anh mạnh tay xoa rối tóc tôi, giọng trầm xuống:

"Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã biết em là em gái ruột của mình. Ngay lúc đó, anh đã quyết định phải bảo vệ em. Máu mủ ruột thịt đôi khi kỳ diệu như vậy đấy."

Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt như chực trào ra.

Tôi nghĩ, cuối cùng số phận vẫn mỉm cười với tôi.

Dù cuộc đời có gập ghềnh trắc trở, ông trời vẫn ban cho tôi một người anh trai tốt như vậy.

Có Thẩm Minh Sơn ở nhà, Thẩm Thiên Thiên chẳng còn đất để giở trò.

Cô ta có khóc lóc thì không qua nổi Thẩm Minh Sơn, giả vờ yếu đuối thì lại không hơn được tôi.

Muốn vu oan giá họa cũng không xong, vì Thẩm Minh Sơn đã gắn tận 12 chiếc camera xung quanh phòng tôi, với mục tiêu duy nhất là không cho ai có sơ hở để lợi dụng.

Cuối cùng, cô ta chỉ còn cách chờ đợi.

Giống như kiếp trước, cô ta kiên nhẫn chờ đến khoảnh khắc mà cô ta cho rằng có thể hoàn toàn đẩy tôi xuống vực thẳm.



Trước ngày khai giảng lớp 12, ông bà Thẩm tổ chức một buổi tiệc nhận con cho tôi.

Buổi tiệc này mời gần như toàn bộ các gia đình giàu có ở Nam Thành, đồng nghĩa với việc nhóm bạn thân của Thẩm Thiên Thiên – toàn những cậu ấm cô chiêu – cũng sẽ tham dự.

Họ là bạn cùng lớn lên với Thẩm Thiên Thiên, sau này còn học cùng trường cấp ba.

Ý định của ông bà Thẩm là để tôi nhân cơ hội này làm quen với bạn mới, để khi chuyển đến trường Nhất Trung ở Nam Thành này, tôi có thể nhận được sự giúp đỡ từ họ.

Nhưng những người này, dưới danh nghĩa "làm quen," lại kéo tôi ra một góc để cười cợt, mỉa mai. Cuối cùng, họ xô tôi xuống bể bơi.

Bộ lễ phục trắng trên người tôi ướt sũng và khi tôi lên lầu thay đồ, Thẩm Thiên Thiên cùng nhóm bạn đã chờ sẵn.

Họ kéo tôi vào một căn phòng, quay video tôi trong tình trạng xấu hổ.

Sau sự việc, tôi báo cảnh sát, nhưng ba mẹ của bọn họ đã dùng quyền lực để dẹp yên mọi chuyện.

Thậm chí, việc này còn khiến việc làm ăn của nhà họ Thẩm bị ảnh hưởng, làm ông bà Thẩm càng thêm lạnh nhạt với tôi.

Kiếp này, buổi tiệc nhận con vẫn được tổ chức như trước.

Khi Thẩm Thiên Thiên dẫn theo nhóm bạn của cô ta bước vào, tôi không kìm được mà hít sâu một hơi.

Ngay lúc đó, Thẩm Minh Sơn bước tới, vòng tay qua vai tôi, kéo tôi đến trước mặt họ để giới thiệu.

"Anh Minh Sơn, sao anh lại có thời gian về đây thế?"

Người lên tiếng là một chàng trai tóc vàng, thái độ lấc cấc.

Hắn là Tần Viễn, lớp phó thể dục của lớp Thẩm Thiên Thiên.

Kiếp trước, Tần Viễn luôn tự nhận mình là "hiệp sĩ chính nghĩa," chỉ cần Thẩm Thiên Thiên kể khổ là hắn liền hăng hái "ra mặt."

Chính hắn đã quay video tôi, dùng nó để uy h.i.ế.p tôi.



Sau khi tôi chuyển đến Nhất Trung, hắn liên tục bắt nạt tôi: cô lập bằng lời nói, bày ra những trò đùa ác ý, thậm chí còn dùng bạo lực.

Tôi càng phản kháng, hắn và nhóm bạn càng bắt nạt tôi dữ dội hơn.

Đến khi không chịu nổi nữa, tôi giấu một con d.a.o trong cặp, dí vào cổ Tần Viễn, định c.h.ế.t cùng hắn. Lúc đó, họ mới chịu dừng lại.

Nhưng mọi chuyện đã quá muộn.

Việc học của tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Cuối cùng, Thẩm Thiên Thiên thi đỗ vào một trường đại học hàng đầu trong nước, trở thành niềm tự hào của nhà họ Thẩm.

Còn tôi phải học lại, bị ba mẹ và thầy cô chê bai.

Điều nực cười nhất là nhiều năm sau, khi đã thành công trong sự nghiệp, Tần Viễn gửi cho tôi một lá thư xin lỗi.

Hắn nói rằng khi còn trẻ, hắn bồng bột và nóng nảy, đã làm nhiều việc có lỗi với tôi, hy vọng tôi có thể tha thứ.

Tôi đã đọc đi đọc lại lá thư đó rất nhiều lần, nhưng không thể thấy được sự hối hận thật lòng của một kẻ gây ra nỗi đau cho nạn nhân.

Thứ duy nhất tôi cảm nhận được, là sự sốt ruột của một người thành đạt muốn xóa sạch vết nhơ duy nhất trong cuộc đời mình.

Thẩm Minh Sơn dẫn chúng tôi đến bên hồ bơi ngoài trời rồi bỏ đi.

Anh ấy vừa khuất bóng, đám cậu ấm cô chiêu kia lập tức bắt đầu tỏ ra không kiêng nể gì nữa.

Tần Viễn nhìn chằm chằm vào tôi, huýt sáo một tiếng, giọng điệu đầy châm chọc:

"Nghe nói trước đây cô làm bồi bàn ở khu Tín An, đúng không? Vậy sau này bọn này ra ngoài mà thiếu tiền, có thể gọi cô đến rửa bát trả nợ được chứ nhỉ?"

Lời hắn vừa dứt, cả nhóm người lập tức phá lên cười, tiếng cười đầy chế giễu.
 
Chương 8


Họ còn định tiếp tục buông lời mỉa mai, nhưng tôi không nói gì, chỉ bình tĩnh bước tới trước mặt Tần Viễn, dưới ánh mắt ngạc nhiên của họ.

Tôi tháo đôi giày đế thô trên chân ra, mặt vẫn không chút biểu cảm. Nhưng trong lòng, cảm giác hưng phấn khiến tôi không nhịn được mà trợn mắt ngược lên, thậm chí lỗ mũi cũng phồng lên theo.

Tôi lặng lẽ đếm ngược trong đầu:

Ba… Hai… Một…

"Hừaaahhh!"

Cơn điên chính thức bắt đầu!

Khu vực chính của buổi tiệc quá náo nhiệt, hoàn toàn che lấp tiếng la hét ở khu hồ bơi.

Khi Thẩm Minh Sơn kéo Thẩm Thiên Thiên tới, tôi đang ngồi trên người Tần Viễn, dùng gót giày đập liên tục vào đầu hắn.

Mấy cậu ấm cô chiêu khác thì đang nằm sõng soài trong hồ bơi, người nào người nấy ướt sũng, trông thảm hại vô cùng.

Vừa thấy Thẩm Minh Sơn, họ như nhìn thấy cứu tinh, lập tức khóc lóc, kêu gào, nước mắt chảy ròng ròng.

"Thẩm Thiên Thiên!"

Tần Viễn bò trên sàn, hét to:

"Sao cậu không nói trước với tôi chuyện chị cậu là quái vật, cậu chơi tôi à?!”

Thẩm Minh Sơn gây tiếng động quá lớn, đến mức trước khi người lớn chạy tới, tôi đã kịp vứt đôi giày sang một bên, giả vờ khóc nấc lên một tiếng, rồi chui ra sau lưng anh trai, trông như một đứa trẻ yếu đuối đáng thương.



Nhìn cảnh này, đám cậu ấm cô chiêu vừa từ hồ bơi chật vật bò lên không nhịn được mà giật giật khóe miệng, trông như vừa nuốt phải ruồi.

"Minh Sơn, con đang làm gì vậy? Mau thả em gái con ra!"

Bà Thẩm vội vàng chạy tới, liên tục gõ vào tay Thẩm Minh Sơn để anh ấy thả Thẩm Thiên Thiên ra.

"Thả cô ta ra sao?"

Thẩm Minh Sơn liếc quanh, giọng lạnh tanh:

"Mẹ muốn con thả cái con chim sẻ giả danh phượng hoàng này ra, để cô ta tiếp tục làm hại em gái con sao?"

Lời anh ấy nói khiến sắc mặt Thẩm Thiên Thiên lập tức trắng bệch, trong khi đám đông bắt đầu rì rầm bàn tán.

Nhà họ Thẩm trước giờ luôn tuyên bố với bên ngoài rằng tôi và Thẩm Thiên Thiên là chị em sinh đôi, chỉ vì lúc nhỏ tôi bị thất lạc.

Có lẽ Thẩm Thiên Thiên chưa bao giờ ngờ tới, thân phận thiên kim giả của cô ta lại bị phơi bày theo cách này.

"Con đang nói gì vậy?"

Bà Thẩm sững người, nhưng vẫn lo lắng cho Thẩm Thiên Thiên, cố gắng bảo Thẩm Minh Sơn thả cô ta ra.

Trong lúc hai người giằng co, ông Thẩm bước ra từ đám đông, không nói một lời, giơ tay định đánh mạnh vào mặt Thẩm Minh Sơn.

Ngay khi cái tát sắp giáng xuống, tôi từ sau lưng Thẩm Minh Sơn bước ra, dang tay chắn trước mặt anh ấy.

"Như Nhiên, tránh ra."



Ông Thẩm trầm giọng ra lệnh.

"Nghe… anh… ấy… giải… thích."

Tôi không nói ra tiếng, chỉ mấp máy môi, ánh mắt kiên định nhìn ông, như đang đối đầu với ông.

Cuối cùng, vẫn là ông Thẩm phải nhượng bộ.

Ông lùi lại một bước, bảo người xung quanh giải tán về khu vực chính, rồi mệt mỏi thở dài:

"Được rồi, nói xem, chuyện là thế nào."

Thẩm Minh Sơn không vội giải thích, chỉ lặng lẽ lấy điện thoại ra và mở một đoạn video.

Đó là cảnh anh ấy lén ghi lại từ tủ quần áo trên tầng hai, quay rõ mồn một Thẩm Thiên Thiên và đám cậu ấm cô chiêu đang đứng trước cửa phòng, cùng nhau bàn bạc cách xử lý tôi.

Trong video, một giọng nam vang lên:

"Phải lột sạch quần áo của con nhỏ đó, quay lại hết, mỗi người một bản. Xem sau này nó còn dám đối đầu với chị nữa không."

Một giọng khác tiếp lời:

"Đúng thế, một con gà rửa bát được nhặt từ khu ổ chuột về mà cũng dám tranh giành. Chị Thiên Thiên, lần này nhất định phải cho nó biết tay!"

Tiếng đồng thanh bày tỏ lòng trung thành vang lên không ngớt.

Cuối cùng, là giọng nói quen thuộc của Thẩm Thiên Thiên:



"Tôi chỉ muốn dạy nó một bài học thôi, mọi người đừng làm quá."

Cô ta thở dài, giọng điệu đầy vẻ bất đắc dĩ:

"Như Nhiên những năm qua sống bên ngoài đã học hư rồi, cần phải biết điều hơn một chút."

Cảnh quay cứ tiếp tục, mỗi giây trôi qua, sắc mặt của Thẩm Thiên Thiên lại càng tái nhợt thêm.

Khi video kết thúc, Thẩm Minh Sơn buông tay, Thẩm Thiên Thiên lập tức khuỵu xuống, quỳ gối trên sàn.

Cô ta run rẩy, môi mấp máy không thành lời, nước mắt tuôn như mưa.

"Ba, mẹ, con xin lỗi!"

Cô ta bắt gặp sắc mặt u ám của ông Thẩm, bèn lập tức bò đến bên cạnh bà Thẩm, ôm chặt lấy chân bà, khóc lóc thảm thiết:

"Chuyện này là do con dại dột, do con sợ mất đi ba mẹ. Từ khi Như Nhiên trở về, ba mẹ không còn nhìn đến con nữa. Ngoài ba mẹ ra, con chẳng còn gì cả!"

Ở khu vực chính của buổi tiệc, vài vị khách vẫn không ngừng ngoái lại nhìn về phía này, tò mò bàn tán.

Ông Thẩm xanh mặt, bà Thẩm cũng trông vô cùng khó xử.

Nhưng đối mặt với màn khóc lóc hối lỗi đầy nước mắt của Thẩm Thiên Thiên, họ vẫn không thể đưa ra quyết định dứt khoát.

Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng của Thẩm Minh Sơn vang lên:

“Tôi muốn báo cảnh sát."
 
Chương 9


Anh ấy chỉ vào đám cậu ấm cô chiêu đang có mặt:

"Không chỉ Thẩm Thiên Thiên, mà cả những kẻ đã cùng cô ta hợp mưu hãm hại em gái tôi. Không ai trong số họ được thoát."

"Không được."

"Không được.”

Câu nói của ông Thẩm và tiếng hét của Tần Viễn vang lên gần như đồng thời.

"K/h/ố/n k/i/ế/p!"

Tần Viễn, người vừa đứng dậy khỏi sàn nhà, tức tối chửi bậy:

"Chuyện này có liên quan gì đến tôi?!"

"Không liên quan?"

Thẩm Minh Sơn quét mắt nhìn hiện trường hỗn độn, kéo tôi từ sau lưng anh ấy ra, lớn giọng:

"Em gái tôi bị ướt sũng cả người, cậu định nói với tôi rằng vừa rồi là một mình em ấy bắt nạt cả đám đàn ông các cậu à?"

Tần Viễn cứng họng, không nói được lời nào. Một lúc lâu sau, hắn quay sang tôi, trừng mắt giận dữ:

"Thẩm Như Nhiên, cô nói đi! Tôi có bắt nạt cô không? Cô làm mà không dám nhận à? Cô câm rồi hả?!"

Dưới ánh mắt hung hăng của hắn, tôi chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó giơ tay làm vài động tác bằng ngôn ngữ ký hiệu:

“Đúng vậy, tôi là người câm.”



Tần Viễn đơ người, đám cậu ấm cô chiêu phía sau hắn cũng lặng thinh không dám nhúc nhích.

Thẩm Minh Sơn tháo áo khoác ngoài, choàng lên người tôi, cười lạnh rồi nói:

"Từ khi còn nhỏ, em gái tôi đã bị bế nhầm, đã phải chịu đựng sự bạo hành của ba ruột Thẩm Thiên Thiên. Từ nhỏ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, mới học hết lớp 11 đã phải đi làm thêm ở nhà hàng, rửa bát để tự dành dụm học phí đại học. Vậy mà vẫn có người không chịu buông tha cho em ấy."

Nói xong, anh ấy liếc mạnh một cái đầy khinh thường về phía Thẩm Thiên Thiên, khiến cô ta run lên, lặng lẽ rút lui núp sau lưng bà Thẩm.

Kéo tôi đứng lại phía sau mình, Thẩm Minh Sơn tiếp tục, giọng càng thêm sắc lạnh:

"Ngày em gái tôi được nhận lại gia đình, có người đã thuê một đám côn đồ đến nhà hàng nơi em ấy làm việc, hành hạ em ấy đến nỗi phải nhập viện Họ để lại vết thương không chỉ trên cơ thể, mà còn trong tâm lý, khiến em ấy từ đó không thể nói chuyện được nữa."

Anh trai tôi bước tới trước mặt Tần Viễn, ánh mắt sắc bén:

"Tần Viễn, cậu luôn tự nhận là người thích ra mặt vì lẽ phải. Nhưng những gì cậu đang làm, khác gì đám côn đồ kia? Cậu không sợ báo ứng sao?"

Tần Viễn không giữ nổi bình tĩnh nữa. Chuyện này hoàn toàn khác xa với câu chuyện hắn từng nghe từ Thẩm Thiên Thiên.

Theo lời cô ta, tôi chỉ là một đứa con gái lớn lên trong khu ổ chuột, đầy thói hư tật xấu, tay chân không sạch sẽ, được nhận về nhà họ Thẩm rồi ỷ vào sự áy náy của ba mẹ để ức h.i.ế.p em gái, ngông cuồng khoe khoang.

Ánh mắt Tần Viễn cứng lại, gần như vô thức nhìn về phía Thẩm Thiên Thiên.

Cô ta cúi gằm mặt, tránh ánh mắt hắn, rõ ràng không dám đối diện.

Khoảnh khắc ấy, hắn hiểu ra tất cả.

"Chết tiệt, hóa ra là thế. Nếu tôi thực sự bắt nạt cô ấy, nửa đêm chắc phải bật dậy mà tát mình rồi!"



Phía sau hắn, một người nhỏ giọng thì thầm:

"Vừa nãy người mắng to nhất chẳng phải là Tần Viễn sao? Chúng ta cũng chỉ nghe cậu ấy xúi rồi làm theo thôi… Thật đúng là một người chính nghĩa nhỉ, chắc tối nay cậu ta khỏi ngủ luôn."

Những ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Tần Viễn.

Hắn biết bản thân không còn đường lui, nghiến răng đi tới trước mặt Thẩm Minh Sơn, tự tát mình một cái thật mạnh, rồi cúi đầu xin lỗi:

"Anh Minh Sơn, chuyện hôm nay là em có lỗi với em gái anh. Từ nay về sau, an toàn của cô ấy ở trường sẽ do em đảm bảo. Ai muốn bắt nạt cô ấy, phải bước qua em trước tiên."

Lời đã nói đến mức này, Thẩm Minh Sơn cũng không tiếp tục làm căng nữa.

Điều quan trọng hơn là, lần này Thẩm Thiên Thiên đã khiến Tần Viễn bẽ mặt trước đám đông.

Từ nay, nơi nào có Thẩm Thiên Thiên, Tần Viễn cũng sẽ không tha cho cô ta.

Thay vì tự mình gánh lấy mối thù, Thẩm Minh Sơn thích nhìn cảnh "chó cắn chó" hơn.

Phải nói rằng, anh trai tôi thật sự quá "đáng sợ."

May thay, tôi cũng chẳng phải người tốt đẹp gì!

Vấn đề của Tần Viễn đã giải quyết xong, giờ chỉ còn lại chuyện của Thẩm Thiên Thiên.

Thẩm Minh Sơn nhất quyết muốn báo cảnh sát, nhưng ban đầu ông bà Thẩm kiên quyết phản đối.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của tôi, lập trường của họ bắt đầu d.a.o động.

Cuối cùng, hai bên đạt được thỏa thuận: họ chấp nhận đưa Thẩm Thiên Thiên rời khỏi nhà, với điều kiện Thẩm Minh Sơn từ bỏ việc tiếp tục đòi lại công bằng cho tôi.
 
Chương 10


"Như Nhiên, ba biết trong lòng con rất ấm ức. Những gì Thiên Thiên làm sai, nó nên trả giá."

Lần này, ông Thẩm cúi xuống trước mặt tôi, trông già đi rất nhiều, không còn giữ vẻ uy nghiêm như trước.

Ông kiên nhẫn giải thích:

"Nhưng đây dù sao cũng là chuyện bê bối của gia đình, nếu làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nhà họ Thẩm. Sau này, công ty cũng là của con và Minh Sơn. Khi nào con ở vị trí của ba, con sẽ hiểu."

Tôi cúi đầu, im lặng chấp nhận, xem như đồng ý với lời ông nói.

Dẫu sao, quyết định mà ông Thẩm đã đưa ra rất khó thay đổi.

Bà Thẩm thì đứng bên cạnh, hai tay ôm mặt khóc nức nở.

Bà nói với tôi rằng, bà không hề biết sự việc ở nhà hàng cũng do Thẩm Thiên Thiên giật dây.

Bà thề rằng lần này sẽ không tha thứ cho cô ta nữa.

Đợi đến khi Thẩm Thiên Thiên tốt nghiệp cấp ba, họ sẽ cắt đứt mọi quan hệ với cô ta hoàn toàn.

Hành động của ông bà Thẩm rất nhanh chóng. Họ tìm nơi ở mới cho Thẩm Thiên Thiên, rồi gấp rút đưa cô ta rời khỏi nhà họ Thẩm.

Nhưng không ngờ, ngay trong ngày đầu tiên dọn đến nơi ở mới, Thẩm Thiên Thiên lại uống thuốc ngủ tự tử.

Trước khi mất ý thức, cô ta gọi cuộc điện thoại cuối cùng cho bà Thẩm.

Trong điện thoại, cô ta khóc đến mức giọng nói đứt quãng, nhưng vẫn cố gửi lời yêu thương chân thành đến ông bà Thẩm:

"Trước đây, con sợ mất đi hai người quá nên đã làm nhiều chuyện sai trái. Giờ con sẽ lên thiên đường để chuộc tội."

Câu cuối cùng, cô ta nghẹn ngào nói:

"Ba, mẹ, con yêu hai người."



Tâm lý phòng thủ mà bà Thẩm vừa dựng lên lại lần nữa sụp đổ hoàn toàn.

Bà lao ngay đến nhà Thẩm Thiên Thiên, đưa cô ta vào bệnh viện cấp cứu.

Thực ra, lượng thuốc ngủ mà Thẩm Thiên Thiên uống không nhiều. Sau khi được rửa ruột, cô ta sớm tỉnh lại.

Vừa mở mắt, cô ta đã ôm chầm lấy bà Thẩm, khóc òa trong vòng tay bà.

Trong lòng bà Thẩm, dù thế nào thì Thẩm Thiên Thiên vẫn là đứa con gái bà đã nuôi dưỡng suốt bao năm.

Bà luôn tin rằng bản chất của Thẩm Thiên Thiên vẫn có thể cứu vãn và thật sự không nỡ nhìn cô ta chịu khổ.

Sau sự việc đó, bà Thẩm thường xuyên lén lút đến thăm Thẩm Thiên Thiên.

Vì màn tự tử gây náo loạn, Thẩm Thiên Thiên đã lỡ mất ngày khai giảng lớp 12.

Khi cô ta trở lại trường, tôi đã hòa nhập rất tốt với các bạn cùng lớp.

Ngày cô ta bước vào lớp, tôi đang đứng trên bục giảng, theo truyền thống của lớp, chia sẻ kinh nghiệm học tập với tư cách là người đứng đầu bài kiểm tra đầu vào.

Tôi: "A ba a ba ba a ba ba ba ba ba."

"Hay lắm!"

Tần Viễn là người đầu tiên đứng lên vỗ tay sau khi nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên bước vào.

Dưới bục giảng, các bạn cùng lớp nghe tôi chia sẻ mà cảm động đến rưng rưng nước mắt.

Còn Thẩm Thiên Thiên thì đứng ở cửa lớp, mặt mày tái nhợt, không ai để ý đến sự xuất hiện của cô ta.

Có thể là vì Tần Viễn đã thực sự nói gì đó với cả lớp.



Hoặc có lẽ tin đồn về buổi tiệc nhận con và thân phận thật giả của chúng tôi đã lan ra, khiến nhiều học sinh được ba mẹ dặn dò phải đặc biệt chú ý quan tâm đến tôi.

Dù thế nào đi nữa, cuộc sống của tôi ở Nhất Trung kiếp này rất thoải mái.

Thoải mái đến mức như vừa thay một chiếc quần lót mới sau ba ngày mặc quần bẩn.

Ít nhất, tôi cuối cùng cũng có thể tập trung tâm trí để chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Ngược lại, Thẩm Thiên Thiên gặp rất nhiều khó khăn.

Cô ta đắc tội với Tần Viễn, bị đá khỏi nhóm bạn cậu ấm cô chiêu.

Lại không biết ai đã tung tin đồn về việc cô ta là thiên kim giả và nhiều lần muốn mưu hại tôi, khiến cô ta đi đâu cũng bị người khác chỉ trỏ.

Những gì tôi phải chịu đựng ở kiếp trước, kiếp này, tất cả đều rơi lên người cô ta.

Sau kỳ thi giữa kỳ lần đầu tiên, tôi đạt được hạng 3 toàn khối của Nhất Trung – nếu tiếp tục duy trì thành tích này, sẽ đảm bảo vào được top 5 trường đại học hàng đầu.

Còn Thẩm Thiên Thiên thì rơi khỏi đỉnh cao, điểm số tụt xuống ngoài top 700.

Ngày bảng điểm được công bố, nhóm bạn thân kiếp trước của cô ta đứng trước bảng điểm, vừa cười vừa chế nhạo:

"Thật sự tưởng mình là tiểu thư danh giá sao? Gà rừng thì mãi là gà rừng thôi. Tương lai chắc chỉ đỗ vào trường gà thôi!"

Những tiếng cười chế nhạo vang lên không dứt.

Thẩm Thiên Thiên không hề phản bác.

Cô ta chỉ xoay người, ánh mắt xuyên qua đám đông, khóa chặt trên người tôi, môi khẽ nhếch, nở một nụ cười lạnh.

"Vẫn chưa kết thúc đâu."

Cô ta nói bằng khẩu hình miệng.
 
Chương 11


Hôm sau, vừa tan học bước ra cổng trường, tôi liền bị một nhóm thanh niên quen thuộc kéo vào con hẻm nhỏ bên cạnh trường.

Vẫn là kiểu dàn cảnh quen thuộc, vẫn là những tên tóc vàng như cũ.

Tôi kinh hãi nhìn đám thanh niên xã hội trước mặt, nhưng đằng sau họ, tôi còn thấy một đám đông lớn hơn: các chú bảo vệ của trường Nhất Trung… và cả một đám học sinh đang hóng hớt.

"Em gái à, đừng trách bọn anh, chỉ trách em đã đắc tội với người không nên đắc tội."

Tên tóc vàng đứng trước mặt, tự biên tự diễn mấy câu thoại quen thuộc.

Tôi ra sức lắc đầu, tỏ ý không đồng ý với màn kịch này.

Nhưng chúng lại cười phá lên:

"Giờ biết sợ rồi à? Lúc dùng chậu nhôm úp đầu người khác sao em mạnh mẽ thế?"

Hắn cúi xuống, vỗ nhẹ vào mặt tôi, rồi lấy điện thoại ra, cười nham hiểm:

"Yên tâm, anh chỉ quay video chút thôi, không làm gì quá đáng đâu. Ha ha ha… Aaa!"

Tiếng hét đột ngột vang lên, vì ngay sau đó, hắn đã bị đá một cú từ phía sau – chính là cú đá của một chú bảo vệ.

Đến lượt đám thanh niên quay lại với ánh mắt đầy sợ hãi.

Rồi bọn chúng nhìn thấy "binh đoàn bảo vệ" của trường tôi, mỗi người cầm một món vũ khí kỳ lạ như gậy điện, chổi, xẻng nấu ăn, chày, vợt muỗi, nắp nồi cơm điện, bàn chải toilet, một đoạn kem đánh răng, poster phiên bản giới hạn của Tigger, thuốc trị mắt cá chân và vé xem trước sự kiện CP30 Thượng Hải.

Đây gần như là một màn áp đảo hoàn toàn.

Khi bọn chúng bị áp giải vào phòng bảo vệ, các chú bảo vệ vẫn không quên khen tôi:

"Cô bé, phải nói là cháu lanh lợi lắm, báo trước cho chúng tôi kịp thời. Nhờ vậy mà chỉ tiêu tháng này của chúng tôi chắc chắn vượt mức rồi!"

Nhìn những khuôn mặt quen thuộc của đám thanh niên, lòng tôi vẫn cảm thấy bất an.



Cảm giác này không dứt cho đến khi chuông điện thoại reo lên.

Tôi nhận cuộc gọi và đầu dây bên kia là tiếng khóc xé lòng của bà Thẩm:

"Như Nhiên, mau đến bệnh viện! Minh Sơn xảy ra chuyện rồi!"

Chiếc điện thoại rơi xuống đất, màn hình chống nhìn trộm mua với giá 9 đồng 9 bị vỡ thành từng mảnh như mạng nhện.

Tôi hoảng hốt chạy về phía bệnh viện, lòng trống rỗng, ký ức về những ngày qua ở bên Thẩm Minh Sơn liên tục ùa về trên đường đi.

Trong đầu tôi ngập tràn hình ảnh nụ cười ngốc nghếch của anh ấy.

Dù đôi khi Thẩm Minh Sơn hơi thần thần bí bí, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi chưa bao giờ là giả dối.

Anh ấy từng nói:

"Như Nhiên, giữa anh em ruột thịt luôn có một sự ăn ý đặc biệt. Ở với em một tháng, anh thấy thoải mái hơn mười bảy năm sống cùng Thẩm Thiên Thiên."

Anh ấy còn nói:

"Trên đời này, em là người hiểu anh nhất. Sau này, khi anh tốt nghiệp đại học, gây dựng được sự nghiệp, anh sẽ chia cho em một nửa."

Và anh ấy cũng nói:

"Thế gian này làm gì có anh trai nào không bảo vệ em gái. Dù em có mạnh mẽ thế nào, trong mắt anh, em vẫn chỉ là một cô nhóc bé nhỏ như quả trứng thôi."

Vậy mà, trên đường đến để bảo vệ tôi theo lời nhắn của Tần Viễn, anh ấy đã gặp chuyện.

Phải thừa nhận, Thẩm Thiên Thiên rất hiểu tôi.

Cô ta biết chính xác phải làm gì để khiến tôi đau đớn nhất.

Nếu cô ta hủy hoại lòng tự trọng của tôi, tôi sẽ tự tìm con đường khác để đứng dậy.

Nếu cô ta hủy hoại sự nghiệp học hành của tôi, tôi sẽ buồn bã nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục cố gắng.



Thậm chí, nếu cô ta phá vỡ tình thân, tôi vẫn có thể dửng dưng vì tôi vốn không đặt nhiều tình cảm vào ông bà Thẩm.

Vậy nên, cô ta chọn cách hủy hoại anh trai tôi – người duy nhất trên đời không cần tôi phải trả bất kỳ cái giá nào mà vẫn yêu thương và bảo vệ tôi.

Người duy nhất đem lại hơi ấm cho cuộc đời tôi, kéo tôi ra khỏi sự u ám.

Người cùng tôi chia sẻ tình cảm m.á.u mủ ruột thịt, là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống vốn dĩ khắc nghiệt này.

Và khi anh ấy bị phá hủy, sẽ không còn ai khác thay thế được nữa.

Anh trai tôi, Thẩm Minh Sơn.

Thẩm Thiên Thiên đã lao xe đ.â.m vào anh ấy khi anh ấy đang trên đường đến gặp tôi.

Cô ta muốn cùng anh ấy c.h.ế.t chung.

Nhưng kết quả, cô ta chỉ bị thương nhẹ, còn xe của anh ấy thì lao khỏi cầu vượt, rơi xuống từ độ cao hàng chục mét.

Khi tôi đến bệnh viện, Thẩm Minh Sơn đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Bà Thẩm đang dựa vào ông Thẩm, khóc đến mức tưởng như ruột gan sắp đứt đoạn.

"Tại sao chứ? Tôi đối xử với nó chưa đủ tốt sao? Tại sao nó còn muốn trả thù con trai tôi?!"

Tôi vừa tiến lại gần, đã nghe tiếng bà nghẹn ngào đầy bi thương.

Nhưng thật đáng tiếc, Thẩm Thiên Thiên đã bị cảnh sát bắt, không ai có thể trả lời câu hỏi của bà.

Nhìn thấy tôi, bà Thẩm như nhìn thấy cứu tinh, lập tức nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, gần như quỳ xuống cầu xin:

"Như Nhiên, Như Nhiên, Minh Sơn gần gũi với con nhất. Con hãy vào gọi anh trai đi, gọi nhiều vào. Có khi nó sẽ tỉnh lại!"

Bà gần như khuỵu xuống sàn, gương mặt đầy tuyệt vọng.
 
Chương 12


Tôi đứng lặng một lúc, lạnh lùng nhìn bà, rồi bất ngờ hất tay bà ra, giọng nói khô khốc thoát ra từ cổ họng:

"Phiền."

Chỉ một chữ, nhưng đủ để diễn tả toàn bộ sự khinh thường của tôi.

Chính sự nuông chiều của bà đã nuôi lớn con rắn độc Thẩm Thiên Thiên, để giờ đây nó quay lại cắn người mà tôi yêu thương nhất.

Nói xong, tôi không bận tâm đến ánh mắt ngỡ ngàng của họ, quay lưng lại, tiến đến gần bức tường kính, nhìn vào trong.

Anh tôi, toàn thân cắm đầy ống dẫn và máy móc, đang nằm bất tỉnh, không biết sống c.h.ế.t ra sao.

Một cảm giác chóng mặt và không thực ập đến trong đầu tôi.

Chỉ mới hôm qua, Thẩm Minh Sơn còn cười nói với tôi, bảo khi tôi vào đại học, anh sẽ lấy gốc lan nhà ông Thẩm nướng lên ăn thử, xem ông ấy tức đến mức nào.

Vậy mà hôm nay, anh ấy đã nằm đó, bất động, không biết còn có thể nghe thấy tôi nói gì không.

Cả thế giới bỗng chốc quay cuồng. Trong cơn mê man, tôi nhìn thấy Thẩm Minh Sơn đang vẫy tay với mình.

Tôi bước một bước nhỏ về phía anh, rồi cả cơ thể ngã gục, chìm vào bóng tối.

Tôi mơ một giấc mơ rất dài và kỳ lạ.

Trong mơ, Thẩm Minh Sơn đang nói lời tạm biệt với tôi.

Anh ấy nói, lẽ ra anh ấy không nên đến đây.

Tôi lặng lẽ đồng ý trong lòng. Nếu anh ấy không đến, mọi chuyện đã không xảy ra.

Kết quả, anh ấy gõ một cái rõ đau lên đầu tôi.

"Như Nhiên, em nghĩ lại xem, tại sao em lại quay trở về đây?"

Cú gõ khiến đầu óc tôi bừng tỉnh.

Tôi đột nhiên nhớ ra, kiếp trước sau khi tôi chết, linh hồn tôi vẫn không chịu rời đi.

Tôi đã nán lại đủ lâu để thấy Thẩm Minh Sơn trở về.

Tôi nhớ rõ những gì anh ấy nói, điều khiến anh ấy tiếc nuối nhất trong đời là không làm tròn trách nhiệm của một người anh trai, đã để em gái mình bị người ta bắt nạt.

Nhưng ít nhất, anh ấy có thể trả thù cho tôi.

Vì vậy, anh ấy đã g.i.ế.c Thẩm Thiên Thiên, hy sinh sinh mạng của cô ta để đổi lấy cơ hội cho tôi làm lại từ đầu.

Còn bây giờ, anh ấy phải quay trở về.

Tôi hỏi anh ấy quay về làm gì, anh ấy nghiêm túc trả lời:

"Về ngồi tù chứ sao."

Tôi bị sự ý thức pháp luật mạnh mẽ của anh làm cho kinh ngạc đến nỗi không thốt nên lời.



Nhưng Thẩm Minh Sơn giải thích:

"Đây là nhân quả. Ở thế giới của anh, anh đã làm gì với Thẩm Thiên Thiên, thì ở thế giới này, anh cần phải trả lại bằng cách tương ứng. Còn em, anh đã bảo vệ em thoát khỏi vòng nhân quả."

"Đúng rồi."

Anh ấy đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn tôi và nói:

"Dù sao thì anh cũng đi trước đây, em gái."

Nói xong, anh ấy phủi phủi quần, đứng dậy, vẫy tay với tôi.

"Về sau, chúng ta sẽ sống ở hai không gian, hai thế giới khác nhau. Nhớ sống cho đàng hoàng, đừng để anh phải cười nhạo đấy."

Tôi vội vàng đứng dậy, muốn níu giữ anh lại.

Nhưng trước mắt tôi chỉ còn là một màu trắng xóa.

....

Cái c.h.ế.t của Thẩm Minh Sơn đã gây ra một cú sốc lớn cho ông bà Thẩm.

So với họ, tôi lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức, chính tôi – một cô em gái vừa tròn 18 tuổi – đã đứng ra lo liệu toàn bộ tang lễ của anh trai.

Trong suốt quá trình đó, không ít lời đàm tiếu vang lên, chê bai tôi là kẻ lạnh lùng, vô tình.

Nhưng tôi chẳng buồn để tâm.

Sau khi tang lễ kết thúc, tôi lao đầu vào việc học, như muốn trốn tránh mọi thứ.

Mãi đến khi nhận được giấy báo trúng tuyển từ trường đại học hàng đầu cả nước, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Quyết định rời khỏi Nam Thành, tôi ghé qua nhà tù để gặp Thẩm Thiên Thiên.

Cô ta bị kết án chung thân vì tội cố ý g.i.ế.c người.

Bà Thẩm từng đến thăm cô ta, muốn hỏi rõ lý do:

"Tôi đã đối xử không tốt với cô chỗ nào? Tại sao cô lại làm tổn thương con trai tôi?"

Nhưng Thẩm Thiên Thiên chỉ điên cuồng cười lớn, rồi gào lên:

"Tất cả là tại các người thiên vị! Mọi thứ đều là lỗi của các người! Đây là báo ứng mà các người đáng phải nhận vì đã ưu ái Thẩm Như Nhiên – con nhỏ chuyên giả vờ đáng thương đó! Các người đáng đời! Ha ha ha!"

Bà Thẩm tức đến phát điên, suýt nữa lao vào bóp cổ cô ta, nhưng bị cai ngục ngăn lại.

Từ đó về sau, bà không bao giờ đi thăm Thẩm Thiên Thiên nữa.

Cho dù bà có đến hay không, tôi cũng chẳng buồn quan tâm.

Kể từ khi Thẩm Minh Sơn xảy ra chuyện, tôi đã dọn ra khỏi nhà họ Thẩm.

Đến giờ, ông bà Thẩm chỉ còn lại mình tôi, họ bỗng trở nên sợ hãi, sợ rằng tôi cũng sẽ bỏ rơi họ.



Bà Thẩm ngày đêm gọi điện, khóc lóc cầu xin tôi lắng nghe bà nói, nhưng sau khi bị tôi chặn số, bà chỉ dám gửi lời nhắn hỏi han qua phần ghi chú mỗi lần ông Thẩm chuyển tiền sinh hoạt phí hàng tháng cho tôi.

Họ muốn bù đắp cho tôi bằng tất cả tình yêu đã thiếu suốt mười bảy năm, nhưng tôi từ chối.

Có lẽ trước đây tôi từng khao khát tình thân như vậy, nhưng giờ tôi không cần nữa.

Tôi đến nhà tù để gặp Thẩm Thiên Thiên.

Cô ta trông tiều tụy, già nua, hoàn toàn không giống một người cùng tuổi với tôi.

Khi vừa nghe tôi gọi tên, cô ta bắt đầu phát điên, đập vào tấm chắn, không ngừng gào lên:

"Quả nhiên là cô giả vờ! Con nhỏ giả tạo! Đồ tiện nhân!"

Tôi chỉ bình thản lấy giấy báo trúng tuyển ra, giơ lên trước mặt cô ta, nhẹ nhàng nói:

"Thẩm Thiên Thiên, tôi sắp bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp hơn rồi.”

“Từ nay, cuộc đời tôi sẽ ngập tràn hoa tươi, tri thức và vô số tương lai rực rỡ.”

“Những người tôi gặp đều sẽ đối xử tử tế và yêu thương tôi.”

“Những người bạn tôi kết giao sẽ cùng tôi chứng kiến sự trưởng thành của nhau.”

“Còn cô, hãy cứ mục nát trong nhà tù lạnh lẽo này đi."

Thẩm Thiên Thiên điên cuồng la hét, cuối cùng bị cai ngục kéo đi.

Sau này, tôi nghe nói cô ta đã cố gắng vượt ngục, nhưng trên đường bị Tần Viễn bắt gặp.

Trong cơn điên loạn, cô ta đ.â.m Tần Viễn thành kẻ tàn phế.

Kết quả, cô ta bị bắt lại và đưa về trại giam.

Gia đình Tần Viễn đã lo liệu mọi thứ trong tù, khiến mỗi ngày của cô ta đều là những chuỗi ngày được các bạn tù “chăm sóc đặc biệt”.

Không chịu nổi sự hành hạ, cuối cùng, cô ta dùng cán bàn chải mài nhọn để tự sát bằng cách đ.â.m vào cổ họng mình.

Còn tôi, sau khi tôi bước ra từ cánh cổng nhà tù ngày hôm đó, ánh mặt trời chiếu rọi lên người tôi.

Tôi như nhìn thấy Thẩm Minh Sơn, anh ấy giơ ngón tay cái lên, cười nói với tôi:

"Quả nhiên là em gái của anh, em gái anh lợi hại nhất thiên hạ."

Tôi khẽ mỉm cười.

Anh nói đúng, giữa anh em ruột thịt luôn có một sự ăn ý và cảm ứng.

Tôi biết giờ anh cũng đang rất vui.

Con đường phía trước còn rất dài, nhất định sẽ có một ngày thời gian giao nhau, chúng ta lại gặp nhau.

Còn trước ngày đó, cả hai chúng ta đều phải sống thật tốt, thật mạnh mẽ.
 
Chương 13: Ngoại truyện: Thẩm Minh Sơn – Hết!


Lần đầu tiên Thẩm Minh Sơn gặp Thẩm Như Nhiên là sau hơn hai tháng kể từ khi cô được đưa về nhà họ Thẩm.

 

Phải nói rằng, huyết thống thật sự kỳ diệu.

 

Chỉ cần nhìn vẻ bướng bỉnh trên gương mặt Thẩm Như Nhiên, anh lập tức nhớ đến chính mình hồi nhỏ.

 

Giữa anh em ruột thịt, luôn có một sự cảm ứng tâm linh đặc biệt.

 

Mỗi lần Thẩm Như Nhiên có ý định "giở trò," Thẩm Minh Sơn đều nhận ra ngay.

 

Anh ta cảm thấy cô em gái này vô cùng đáng yêu.

 

Nhưng bà Thẩm, khi nhắc đến cô, lại luôn tỏ vẻ chán ghét.

 

Bà thường nói:

 

"Con không biết đấy thôi, con bé lớn lên ở nơi như thế, học đầy đủ mọi thói hư tật xấu."

 

Thẩm Như Nhiên xấu xa sao?

 

Thẩm Minh Sơn không nghĩ vậy.

 

Dù có thế nào, cô cũng không thể tệ hơn Thẩm Thiên Thiên.

 

Hồi nhỏ, Thẩm Thiên Thiên muốn cậu bé hàng xóm chơi cùng mình.

 

Cậu bé không chịu, cô liền đập hỏng đồ chơi của cậu bé ấy, rồi còn giả vờ là người bị hại, nói rằng cậu bé đã bắt nạt mình.

 

Kết quả, cậu bé bị ba mẹ trách mắng, ăn một trận đòn oan.

 

Chứng kiến mọi việc từ đầu đến cuối, khi đó, Thẩm Minh Sơn đã không sao hiểu nổi, làm sao một người như vậy lại có thể là em gái mình?

 

Sau này, khi Thẩm Thiên Thiên bắt đầu mưu tính đến anh, anh không chiều theo ý cô, liền bị cô gài bẫy.

 

Từ nhỏ đến lớn, anh không biết đã bị những thủ đoạn của Thẩm Thiên Thiên đổ oan bao nhiêu lần.

 

Và giờ đây, cô ta lại dùng những chiêu trò ấy lên người Thẩm Như Nhiên.

 

Thẩm Minh Sơn đương nhiên muốn bảo vệ em gái mình.

 

Nhưng tiếc rằng, hai cái miệng của anh em họ không đấu nổi "nghệ thuật trà xanh" của Thẩm Thiên Thiên.

 

Hai người thẳng tính và cứng đầu, muốn phản bác cũng chẳng nói được bao nhiêu câu hoa mỹ.

 

Vậy nên, khi bay sang nước ngoài, Thẩm Minh Sơn đặc biệt mang theo một cuốn sách có tựa đề: "Làm sao để cãi nhau một cách điên cuồng nhưng vẫn hiệu quả."

 

Tất cả những chuyện đó đều là chuyện về sau.

 

Vào mùa hè trước khi Thẩm Như Nhiên lên lớp 12, Thẩm Minh Sơn từng chất vấn bà Thẩm, cho rằng bà không nên thiên vị Thẩm Thiên Thiên như vậy.

 

"Mẹ thiên vị lúc nào chứ? Hai đứa ăn mặc, dùng đồ đều như nhau, mẹ đâu có đối xử tệ với ai."

 



Đó là cách bà đáp lại.

 

"Thật sao?"

 

Thẩm Minh Sơn giận đến mức giọng nói run lên:

 

"Vậy tại sao suốt mấy ngày nay, quần áo của Như Nhiên là con mua, món ăn em ấy thích là con chọn, dụng cụ học tập mang đến trường cũng là con đưa em ấy đi mua?”

 

“Những chuyện này, mẹ đã làm hết cho Thẩm Thiên Thiên trước, con chỉ bắt chước mà làm cho Như Nhiên thôi.”

 

“Từ đầu đến cuối, chẳng có lần nào mẹ ưu tiên Như Nhiên cả. Đây chính là sự công bằng của mẹ sao?"

 

Có lẽ ánh mắt của Thẩm Minh Sơn quá nghiêm khắc, khiến bà Thẩm không chịu nổi, bà bộc phát hét lên:

 

"Con bé chỉ là một đứa lớn lên ở khu ổ chuột, đã học đủ thói hư tật xấu, làm sao so được với Thiên Thiên của mẹ? Mẹ quan tâm đến cảm xúc của Thiên Thiên hơn thì có gì là sai?"

 

"Không sánh được với Thiên Thiên của mẹ, đúng không?"

 

Thẩm Minh Sơn tức đến mức đập bàn, giọng đầy căm phẫn:

 

"Vậy thì chờ ngày con đủ lông đủ cánh, con sẽ cùng Như Nhiên đổi họ, rồi dẫn con bé đi thật xa.”

 

“Đến lúc đó, nếu Thiên Thiên của mẹ quay về với ba ruột của nó, nhà mình sẽ chẳng còn ai kế thừa, tuyệt tự tuyệt tôn, rồi mẹ sẽ phải chịu khổ đến già!"

 

Bà Thẩm tức giận, định cầm đồ đuổi theo đánh anh.

 

Thẩm Minh Sơn chạy trước, còn Thẩm Như Nhiên cũng nhanh chân chạy theo sau.

 

Anh biết cuộc đối thoại vừa rồi đã bị cô nghe thấy, trong lòng có chút áy náy.

 

Nhưng Thẩm Như Nhiên không hề tỏ ra bận tâm.

 

Cô nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh, lấp lánh như ánh sao.

 

Cô nói:

 

"Anh, em sẽ cố gắng học thật tốt. Anh nhất định phải sớm trở về đón em đi nhé."

 

Trái tim Thẩm Minh Sơn sôi trào một cảm giác ấm áp.

 

Anh gật đầu, nói chắc nịch:

 

"Được, nói là làm, anh nhất định sẽ sớm về đón em."

 

Lời hứa ấy đã trở thành một lời nói dối.

 

Bởi vì anh không thể thực hiện được nữa.

 

Thẩm Minh Sơn chỉ ở nước ngoài một năm, nhưng điều anh nghe được sau đó là tin tức về cái c.h.ế.t của Thẩm Như Nhiên.

 

Khi anh vội vàng trở về nước, em gái anh đã được chôn cất.



 

Anh cố gắng tìm hiểu xem cô đã c.h.ế.t như thế nào, nhưng câu trả lời anh nhận được chỉ là những lời lấp lửng, mơ hồ.

 

Sự mất mát này khiến Thẩm Minh Sơn hoàn toàn suy sụp.

 

Cuối cùng, vào một đêm mưa, anh nhìn thấy linh hồn của Thẩm Như Nhiên.

 

Giữa anh em ruột thịt, luôn có một sự cảm ứng đặc biệt.

 

Và anh luôn tin vào điều đó.

 

Lúc đó, Thẩm Thiên Thiên đã đính hôn với Tần Viễn.

 

Trên một khán đài cao, cả hai đứng như một cặp đôi hoàn hảo, nhận những lời chúc phúc từ mọi người.

 

Thẩm Minh Sơn, với con d.a.o giấu trong người, lặng lẽ bước lên.

 

Trong khoảnh khắc đó, anh nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu:

 

"Hôm nay cậu đối xử với cô ta thế nào, ngày mai nghiệp báo cũng sẽ trở lại với cậu. Cậu chắc chắn muốn làm vậy sao?"

 

Thẩm Minh Sơn bật cười:

 

"Tôi không biết giọng nói này là của ai và tại sao tôi lại nghe thấy nó, nhưng có một điều tôi muốn hỏi, chắc nhà cậu không có em gái, đúng không?"

 

Giọng nói đó im lặng.

 

Anh tiếp tục:

 

"Nếu cậu có em gái, cậu sẽ hiểu. Làm anh trai, không thể chịu nổi khi thấy em gái mình chịu bất kỳ ấm ức nào."

 

Huống chi, Như Nhiên đã chịu đựng biết bao bất công trên thế gian này, trong khi những kẻ xấu vẫn sống ung dung không chút trả giá.

 

Vậy thì để anh thay cô đòi lại công bằng.

 

Nếu có thể, anh thậm chí muốn giúp cô lấy lại một cuộc đời rực rỡ mà cô xứng đáng.

 

"Giờ anh cãi nhau giỏi lắm rồi, Thẩm Như Nhiên. Anh đến cứu em đây."

 

Trước khi bước lên với quyết tâm không hối hận, anh lại nghe thấy một tiếng thở dài từ giọng nói kia.

 

Nó nói với anh:

 

"Khi nhân quả được trả xong, mọi câu chuyện sai lệch sẽ được bắt đầu lại từ đầu."

 

Vậy nên, con đường phía trước vẫn còn rất dài.

 

Những không gian, thời gian khác nhau cuối cùng cũng sẽ giao nhau.

 

Đến khi đó, hai anh em vốn dĩ phải được lớn lên trong sự vô ưu vô lo sẽ lại một lần nữa đoàn tụ.

 

Hết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top