Cập nhật mới

Dịch Full Gia Đình "Chồng Hụt" Rách Nát Của Tôi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Gia Đình "Chồng Hụt" Rách Nát Của Tôi

Gia Đình "Chồng Hụt" Rách Nát Của Tôi
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên truyện: Gia đình "chồng hụt" rách nát của tôi
Tác giả: 贩卖故事的喵
Edit: Hanayuzu
- ---

Ngày kết hôn, bạn trai tôi yêu cầu tôi quỳ xuống để bày tỏ lòng tôn kính chị dâu của anh ta. Tôi vừa từ chối đã bị anh ta tát một cái vào mặt.

Anh ta nói nếu tôi không tôn trọng chị dâu thì đó là coi thường anh ta.

Tôi đã trả lại anh ta hai cái tát để chứng minh tôi thực sự coi thường anh ta.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Phần 1.

Khi Trâu Toại ôm tôi xuống khỏi xe hoa, tôi tưởng tượng mình sắp bước vào chân vào bến bờ hạnh phúc. Tuy nhiên, tôi lại không ngờ tới việc bị chị dâu Trâu Toại giữ ở ngoài cánh cửa nhà suốt nửa tiếng đồng hồ.

Chưa kịp bước vào cửa nhà Trâu Toại, tôi đã bị anh lạnh lùng đặt xuống đất. Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Trâu Toại đã bị chị dâu lôi vào nhà và đóng sập cửa lại.

"Theo tục lệ, cô dâu phải gọi cửa trước khi được phép bước vào nhà. Hãy bắt đầu thôi.” Tiếng chị dâu Tần Dung ngọt ngào vọng ra từ bên trong.

Tôi choáng váng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng người anh chụp ảnh giàu kinh nghiệm lại giải thích: “Ý là cô cần phải gõ cửa và kêu "mẹ ơi", càng to càng tốt.”

Không còn cách nào khác, tôi bắt đầu vừa kêu vừa gõ cửa: "Mẹ ơi, làm ơn mở cửa.”

Nhưng dù hét lớn thế nào, cánh cửa trước mặt vẫn không mở ra. Hơn mười phút trôi qua, giọng tôi đã bắt đầu rát nhẹ. Phù dâu phía sau và cũng là bạn bè thân thiết của tôi bắt đầu cảm thấy không hài lòng và giúp tôi gọi cùng.

Thậm chí người thợ chụp ảnh đi cùng cũng bày tỏ sự ngạc nhiên: “Lạ thật, thông thường chỉ cần gọi một vài tiếng là cửa đã mở, tại sao nhà chồng cô lại khắt khe thế?”

Tôi nhận ra sự thông cảm trong ánh mắt của anh ấy và cảm thấy càng thêm bất an trong lòng.

Tôi quyết định dừng lại và không gọi nữa. Ngay lúc đó, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống đất từ bên trong nhà.

Lo lắng không rõ chuyện gì xảy ra ở bên trong, nên tôi tiếp tục gõ cửa. Lần này sau khoảng mười phút gõ cửa miệt mài thì cánh cửa cũng mở ra, người xuất hiện là mẹ của Trâu Toại.

Bà ta nở một nụ cười hoan hỉ rồi đón tôi vào nhà, như thể những trò cố ý làm khó dễ vừa rồi không hề xảy ra.

Tôi dù không thoải mái trong lòng, nhưng dù sao đây cũng là ngày vui nên tôi cố kìm nén cơn giận và để bà ta dẫn tôi vào phòng khách.

Trong phòng khách, Trâu Toại ngồi trên sofa, bên cạnh anh là Tần Dung, người chị dâu "đáng mến" vừa mới giữ tôi ở ngoài cửa.

Khi thấy tôi bước vào, cả hai đều có vẻ mặt không mấy vui vẻ. Đặc biệt là Trâu Toại, anh ta hoàn toàn không có vẻ gì là hào hứng giống như vẻ nóng lòng muốn rước tôi vào nhà vài ngày trước.

"Con trai, còn ngồi đó làm gì? Sao không mau đứng lên cùng vợ con chúc rượu?" Mẹ Trâu Toại nhàng mắng yêu con trai. Trâu Toại này mới chậm rãi đứng dậy, đến bên tôi và cùng nâng ly chúc rượu.

Thực ra, tôi đã nhận ra mọi thứ không ổn.

Lúc này, bạn thân tôi đã kéo nhẹ tay áo hỏi rằng có chuyện gì xảy ra. Tôi lắc đầu, nghĩ rằng dù sao cũng phải hoàn thành nghi thức trước, mọi chuyện còn lại sẽ tính sau.

Tôi nhận lấy cốc trà mà nhân viên của công ty cưới hỏi đưa tới, đưa lên trước mặt bố chồng và nói: "Bố, con xin mời bố uống trà."

Bố chồng tôi vừa đáp lại, vừa vui vẻ đưa cho tôi một phong bao.

Tôi lại đưa cốc trà khác đến trước mặt mẹ chồng và nói: "Mẹ, con xin mời mẹ uống trà."

"Ồ,"Mẹ Trâu Toại tỏ ra hạnh phúc, nhận lấy cốc trà và nhét vào tay tôi một phong bao lớn.

Có thể thấy, bố mẹ anh ta không có thành kiến gì với tôi, vậy chuyện hôm nay rốt cuộc là thế nào.

Nhận xong phong bì mừng của bố mẹ chồng, tôi tưởng rằng lễ nghi đã kết thúc. Ai ngờ, Trâu Toại bất ngờ đưa tôi một cốc trà: "Chưa kính trà cho chị dâu đâu."

Trong khi bố mẹ đều ở đây, lại phải kính trà cho chị dâu sao? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến chuyện này. Ngay cả ở thời cổ đại, cũng không có tục lệ kính trà cho chị dâu trong ngày cưới. Vì vậy, tôi không nhận lấy cốc trà Trâu Toại đưa.

Thay vào đó, tôi quay nhìn Tần Dung. Hôm nay, cô ta mặc một bộ xường xám màu đỏ rực, ai không biết còn tưởng cô ta là cô dâu.

Thấy tôi không nhận cốc trà, Trâu Toại lại trực tiếp nhét vào tay tôi và kéo tôi đến trước mặt Tần Dung. Lúc này, cô ta nở nụ cười như thách thức với tôi, dáng vẻ chẳng giống chị dâu mà giống như vợ cả đang chờ đợi nàng tiểu thiếp kính trà.

Tôi cau mày, không định kính cốc trà này, nhưng chưa kịp mở lời đã nghe Tần Dung nói: "Kính trà thì phải quỳ mới đúng."

Quỳ? Ai cho cô ta mặt mũi lớn đến vậy? Vừa mới kính trà cho bố mẹ chồng không cần phải quỳ, cô ta lại dám đòi hỏi quỳ xuống.

Tôi tức giận đến nỗi muốn tạt cốc trà vào người cô ta, nhưng vẫn kìm chế và hỏi Trâu Toại ngồi bên cạnh: “Không cần đâu nhỉ?”

Ai ngờ Trâu Toại lại nói: “Chị dâu bảo cô quỳ thì cô cứ quỳ đi, đã vào cửa nhà tôi, thì phải nghe theo chị ấy.”

Tôi cười lạnh một tiếng và đặt cốc trà sang một bên: “Nếu tôi nói là tôi không kính trà thì sao?”

“Vậy thì cô đừng mong có đám cưới này nữa.” Anh ta cười khẩy một tiếng. Có vẻ như anh ta chắc chắn rằng tôi không thể từ bỏ hôn lễ vì sợ mất mặt.

Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

Khi mai mối, người mai mối nói rằng anh ta đẹp trai và tài giỏi, là người đàn ông tốt với trách nhiệm. Khi ấy, tôi đã tin, bây giờ nhìn lại chợt nhận ra thì ra tôi tin quá sớm.

“Đúng vậy, nếu cô muốn kết hôn thì mau chóng đến đây quỳ xuống và kính trà cho tôi.” Tần Dung bên cạnh cười một cách tự đắc, vẻ mặt khiêu khích không hề giấu giếm.

Bạn thân tôi đã thấy quá chướng mắt nên lớn tiếng quát: “Tôi chưa từng nghe thấy việc phải quỳ trước chị dâu trong ngày cưới, nhà họ Trâu có ngai vàng để kế thừa hay sao? Làm quá lắm rồi.”

“Quy tắc có lớn hay không không quan trọng, dù sao hôm nay Triệu Duyệt muốn vào nhà, nhất định phải quỳ xuống kính…”

Tần Dung chưa nói xong, tôi đã tạt cốc nước trà vào mặt cô ta: “Kính cô đấy.”

Tần Dung hét lên sau khi nhận ra toàn bộ nước trà nóng đã bị tạt lên mặt, và phản ứng đầu tiên là lao vào lòng Trâu Toại.

Trâu Toại cũng nhanh tay ôm lấy người phụ nữ kia rồi trực tiếp tát một cái vào mặt tôi: “Còn dám làm nhục chị dâu, tôi đã cho cô quá nhiều mặt mũi rồi đấy.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Phần 2/

Bị tát một cái, đầu óc tôi ù ù cả lên, bên tai vang lên tiếng hỏi han lo lắng của bạn thân và lời mắng chửi Trâu Toại.

Mẹ anh ta cũng lo lắng tiến lên đỡ tôi, nhưng bị tôi tránh mặt.

Tôi lắc lắc đầu, ổn định lại tầm nhìn rồi đi về phía Trâu Toại đang đứng. Anh ta đang bận rộn ôm chị dâu của mình và nhẹ nhàng an ủi.

"Ý của anh là gì thế Trâu Toại?" Tôi hỏi.

"Ý gì? Tôi đã nói với cô rằng cần phải tôn trọng chị dâu. Cô dám làm nhục chị ấy, tức là cô coi thường chị ấy. Tôi sẽ không lấy một người coi thường chị dâu làm vợ. Muốn tôi cưới thì quỳ xuống mà xin lỗi chị dâu và nâng chén trà tỏ lòng tôn kính đi."

Trâu Toại nhìn tôi một cách không kiên nhẫn, hoàn toàn không còn sự dịu dàng chu đáo của ba tháng trước.

"Tôi coi thường ư?" Tôi lạnh lùng hỏi một câu, tiến lên một bước, một cái giật chị dâu Tần Dung ra khỏi vòng tay hắn ta.

Sau đó nắm lấy cổ áo Trâu Toại và tát cho anh ta liên tiếp hai cái vào mặt. Vì tôi đã dùng hết sức, nên gương mặt của gã đàn ông khốn nạn kia ngay lập tức sưng lên.

"Con khốn này, cô dám đánh tôi, cô còn muốn cưới xin nữa không?" Trâu Toại muốn đánh trả nhưng bị vài cô phù dâu bạn thân của tôi giữ chặt lại.

Chúng tôi đều đã học qua võ đạo, không hề sợ anh ta. Ngược lại, Trâu Toại bị giữ chặt đến nỗi không thể cử động.

Tôi lấy điện thoại ra và gọi cho em trai mình. Theo phong tục, em trai và bố mẹ tôi sẽ đi thẳng đến khách sạn, vì vậy họ không hề biết chuyện gì đã xảy ra.

"Chị có sao không, em đến đón chị về nhà." Khi tôi gọi, em trai tôi có vẻ như đã biết chuyện gì xảy ra, nghe như em ấy đã trên đường đến rồi.

Vừa bị giữ ngoài cửa, vừa bị sỉ nhục bắt quỳ xuống nhưng tôi không rơi một giọt nước mắt. Nhưng khi nghe em trai nói sẽ đón về nhà, tôi suýt nữa đã không kìm được mà bật khóc.

"Duyệt Duyệt, con đang làm gì thế? Trâu Toại làm sai con muốn đánh hay phạt đều được, làm sao con có thể về nhà được? Hôm nay là ngày vui của hai đứa mà." Mẹ của Trâu Toại hoảng hốt tiến lên và nắm lấy tay tôi. Bà ấy nghe thấy tiếng em tôi trong điện thoại và rõ ràng đang rất lo lắng.

Nhưng mà...

Chính bà ấy cũng đã để mặc con trai và con dâu ức hiếp tôi phải không? Cả nhà này đúng là không bình thường. Trâu Toại bảo vệ chị dâu đến mức ấy, không biết đó là chị dâu hay vợ nữa.

Tôi nhanh chóng rút tay mình: "Dì à, tôi không dám gả vào nhà dì nữa, hãy hủy bỏ đám cưới đi."

"Cái này... làm sao có thể hủy bỏ đám cưới được?" Mẹ của Trâu Toại lo lắng đến mức nhảy dựng lên, kéo anh ta lại và nhắc xin lỗi tôi.

Còn Trâu Toại thì cứng đầu, cứng cổ không chịu nghe theo.

Ông Trâu lấy tay đấm lên ngực, tức giận mắng to: "Bất hiếu, đồ nghịch tử"

Khi thấy Trâu Toại bị mắng chửi, Tần Dung lập tức lao ra ngoài và nói với bà Trâu: "Mẹ, nếu không cưới thì thôi, hôm nay không cưới thì nhục nhã cũng là nhà họ Triệu, bây giờ cứ để cô ta về, xem ai mất mặt."

Nghe những lời này, mẹ Trâu Toại run rẩy vì tức giận và tát thẳng vào mặt Tần Dung: "Đủ rồi, cô đã làm loạn nhà tôi chưa đủ sao? Cô còn muốn gì nữa?"

Mẹ Trâu Toại gào khóc lên vô cùng chói tai. Sau đó có vẻ như ý thức được mình đã mất kiểm soát, cắn răng nói với người thân bên cạnh: "Đưa Tần Dung đi, đừng ở đây mà làm loạn nữa."

Bị tát một cái, Tần Dung giận dữ nhìn mẹ Trâu Toại, điên cuồng gào lên một tiếng: "Cả nhà các người đều nợ tôi"

Gào xong, cô quay người bỏ đi và kéo theo Trâu Toại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


Phần 3.

Em trai tôi đến rất nhanh, vừa bước vào cửa đã la lớn: "Thằng khốn Trâu Toại đâu rồi? Ra đây cho tao, dám đánh chị tao, mặt mũi mày lớn quá rồi".

Em trai tôi, với bản tính trẻ trung nóng nảy, dẫn theo một nhóm bạn bè chiếm lĩnh cả phòng khách.

Điều này khiến bố mẹ Trâu Toại run rẩy sợ hãi. "Này... Triệu Duyệt, con định làm gì thế, hãy nói đỡ với em trai con đi, chuyện gia đình mình cần gì phải làm ầm lên như vậy." Mẹ Trâu Toại vừa lùi về phía sau vừa đẩy tôi ra để can ngăn em trai tôi.

Em trai tôi lạnh lùng khinh bỉ: "Gia đình? Các người cũng xứng làm gia đình ư? Cả nhà các người mờ ám không biết xấu hổ đã đành, còn có dám đánh chị tôi nữa. Tôi nói này, nếu không gọi Trâu Toại ra mà xin lỗi chị tôi thì hôm nay tôi không đi đâu cả."

Em tôi ngồi phịch xuống ghế sofa một cách oai vệ, sau lưng là rất đông bạn bè, tạo nên khí thế lấn lướt.

Tất cả đều trẻ tuổi và cao to khoẻ mạnh nên nhanh chóng khiến bạn bè và họ hàng của nhà Trâu Toại đang định bước lên phía trước đều sợ hãi không dám lên tiếng.

Tôi quay đầu nhìn bạn thân Châu Châu: "Cậu nói với em trai tôi à?"

"Không thể để cậu bị ức hiếp mà không làm gì được." Châu Châu gật đầu.

Cô ấy là bạn thân của tôi, cũng là bạn gái của em trai tôi. Mối quan hệ của chúng tôi cực kỳ thân thiết.

Em trai tôi đến với thái độ rất cương quyết nên những người trong nhà Trâu Toại không còn cách nào khác phải lôi hắn ta ra khỏi phòng.

Anh ta nhíu mày khi nhìn thấy em trai tôi: "Còn chưa chính thức gả vào nhà, mà đã để em trai đến nhà chúng tôi lớn tiếng. Người phụ nữ như cô quả nhiên không đáng để cưới."

"Vậy thì tôi thực sự cảm ơn anh." Tôi lạnh lùng ngồi xuống cạnh em trai mình.

Thực ra, hôm nay anh ta nên cảm thấy may mắn vì em trai tôi đã đến, nếu không với tính nóng nảy của tôi, có lẽ tôi đã tát hỏng mặt anh ta rồi.

Dù em trai tôi ở ngoài trông có vẻ mạnh mẽ, nhưng ở nhà thì cũng thua dưới tay tôi.

"Trâu Toại, hôm nay anh đã đánh chị tôi à?" Em trai tôi chỉ vào mũi anh ta và hỏi.

Trâu Toại sợ hãi nuốt nước bọt và lùi lại một bước: "Là chị cậu đã đánh chị dâu tôi trước."

"Vậy ai là người bắt chị tôi phải quỳ xuống?" Ngay khi em trai tôi lên tiếng, Trâu Toại liền trở nên yếu thế.

Anh ta cắn môi và nhìn tôi với vẻ tức giận: "Chị cậu cũng đã đánh trả mà!" nói xong anh ta chỉ vào má mình đang sưng lên.

"Chẳng phải anh xứng đáng bị đánh sao?" Tôi xoa xoa cổ tay mình và đưa nó về phía em trai: "Tay tôi đánh đau hết cả rồi."

Em trai tôi giật giật khóe miệng, như là đang cố nín cười mà liếc mắt nhìn Trâu Toại rồi quát lớn: "Trâu Toại, anh có cho là nhà họ Triệu chúng tôi chết hết rồi sao?"

"Không không, Triệu Duệ, cháu đừng hiểu lầm. Hôm nay chỉ là một sự cố bất ngờ thôi, Duyệt Duyệt lấy vào nhà chúng ta, chúng ta sẽ đối xử tốt với con bé." Mẹ của Trâu Toại vội vã tiến lên can ngăn em trai tôi.

Em trai tôi vung tay lên không cho bà ta cơ hội tiếp cận: "Cưới xin cái gì mà cưới, một gia đình như thế này chị tôi không lấy. Khách sạn thì người nhà chúng tôi tự tiếp đãi, họ hàng nhà các người thì tự mình lo."

"Cái này... một đám cưới tốt lành làm sao lại có thể không tiến hành được chứ?" Mẹ Trâu Toại lo lắng tiến lên kéo tôi, nhưng bị Châu Châu và những người khác ngăn lại.

Nghe nói không cưới nữa, Tần Dung từ trong nhà bước ra. Trong khi mọi người đang vừa tức giận xen lẫn ngượng ngùng thì cô ta lại đứng bên cạnh Trâu Toại với nụ cười rạng rỡ: "Triệu Duyệt, hôm nay nếu cô bước ra khỏi cánh cửa này, cô sẽ trở thành người phụ nữ đã từng qua một lần đò, xem lúc đó còn ai dám cưới cô."

Tôi quay đầu lại cười với cô ta: "Có ai dám cưới tôi hay không không cần cô lo, chỉ là sau hôm nay tôi muốn xem ai còn dám bước chân vào nhà họ Trâu các người".

Khuôn mặt Tần Dung lập tức trở nên lạnh lẽo. Có vẻ như cô ta muốn lao đến và giằng co với tôi, nhưng lại e sợ em trai tôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


Phần 4/

Sau khi ra khỏi nhà họ Trâu, em trai đã dẫn tôi đến một cửa hàng quần áo gần đó. Tôi mua tạm một bộ quần áo rồi thay bộ đồ cưới trong xe rồi mới đến khách sạn.

Tại khách sạn, bố mẹ tôi đã sớm nghe nói về chuyện nhà họ Trâu. Dù rất tức giận nhưng họ vẫn giữ thái độ lịch sự để xin lỗi những người đến chúc mừng, đồng thời trả lại tiền mừng và mời họ ăn một bữa.

Đối với họ hàng nhà họ Trâu, chúng tôi trả lại tiền mừng nhưng không quan tâm đ ến phản ứng của họ.

Bố mẹ nhìn thấy tôi trở về mà xót xa không thôi, mẹ tôi ôm tôi khóc nức nở: “Lỗi tại mẹ, lỗi tại mẹ ngày trước nghĩ rằng Trâu Toại là người tốt, không ngờ hắn lại là thằng khốn nạn như vậy.”

Bố tôi cũng vỗ về vai tôi và nói rằng ông ấy không nên giục tôi lấy chồng.

“Bố, mẹ, chị gái trở về là tốt rồi, hôm nay chị ấy đã mệt lắm rồi, để chị ấy nghỉ ngơi trước đi.” Triệu Duệ biết tôi đang buồn nên đưa tôi lên tầng hai của khách sạn và thuê riêng một phòng để tôi nghỉ ngơi.

Cũng đỡ phải mất công về nhà.

Trước khi vào phòng, Triệu Duệ tiến lên ôm lấy tôi và vỗ về: "Chị yên tâm, mọi việc còn lại cứ giao cho em. Sau này chị cứ thoải mái ở nhà, chị và Châu Châu em đều nuôi được." Tôi vừa cảm động vừa buồn cười, vỗ nhẹ vào đầu em ấy rồi mới vào phòng nằm xuống.

Cảm giác ba tháng qua, thật sự như là mơ.

Khi bắt đầu ở bên Trâu Toại, quả thật tôi thấy anh ấy ở mọi mặt đều tốt. Trong ba tháng qua anh ấy cũng đối xử với tôi rất tốt, rất tôn trọng và không có hành động nào vượt quá giới hạn.

Chỉ là không ngờ rằng, mới chỉ là ngày đầu tiên kết hôn hắn đã làm như vậy. Liệu có phải muốn làm cho tôi một trận "hạ màn" đầy kinh hỉ không nhỉ?

Tôi hơi bối rối, quyết định không suy nghĩ nữa. Trực tiếp leo lên giường và ngủ một giấc thật sâu đến tận khi trời tối mịt.

Khi tỉnh dậy lần nữa, tiệc tùng ở tầng dưới đã tan từ lâu.

Tôi mở cửa phòng ngủ, nhìn thấy Châu Châu đang ngồi trên ghế sofa với khuôn mặt tái mét, cầm điện thoại ra vẻ căng thẳng. Tiếng cãi vã dữ dội vang lên từ điện thoại của cô ấy.

Tôi nhíu mày: "Cậu đang xem chửi nhau ngoài đường hả?"

Vừa quay đầu nhìn thấy tôi tỉnh dậy, Châu Châu nhìn tôi với ánh mắt đau lòng. Sau đó nhìn chiếc điện thoại với vẻ ấp úng khó nói.

Khi cô ấy định tắt màn hình điện thoại đi, tôi lại nhìn rõ mặt mình trong video - người đàn bà chanh chua đang chửi mắng là tôi.

Tôi nhanh chóng tiến lên hai bước, giật lấy điện thoại và xem rõ nội dung bên trong.

Không biết ai đã quay lại video hôm nay, trong đó tôi là một nàng dâu xấu xí không kính trên nhường dưới, không tôn trọng chị dâu. Tôi tạt chị dâu một tách trà nóng, tát chồng hai cái và còn gọi em trai mình đến nhà chồng gây chuyện, cuối cùng bị đuổi khỏi nhà.

Trong phần bình luận đều là những lời chỉ trích, nói rằng tôi là nàng dâu tham lam không biết chừng mực.

Tôi nhìn Chu Chu với vẻ hoang mang: "Tớ tham lam không biết chừng mực ư?"

"Người ta nói lý do cậu như vậy là bởi vì đột ngột đòi sính lễ lớn, khi về nhà chồng thì đòi một khoản tiền lớn mới chịu kính trà. Nhà Trâu Toại không chi trả được khoản tiền đó nên cậu liền nổi giận đánh người." Chu Chu cắn răng, tức giận nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trong tay tôi.

Dáng vẻ của cô ấy như thể muốn nuốt chửng chiếc điện thoại.

Tôi gật đầu và cười nhẹ một tiếng: "Thật là một câu chuyện hay đấy."

"Cậu còn cười được, bây giờ cả mạng xã hội đều đang chửi cậu đấy." Chu Chu giận dữ không thôi, tôi thấy trong phần bình luận đều là màn đối đáp của cô ấy với netizen.

Có vẻ như cô bạn nhỏ của tôi đã phải chịu không ít ấm ức trong lúc tôi đang ngủ.

"Chị yên tâm, ưm sẽ đi tìm Trâu Toại ngay bây giờ, chắc chắn là họ đã làm chuyện này." Nói xong, em trai tôi đứng dậy muốn đi nhưng tôi đã ngăn cản em ấy lại

"Thôi đi, em đừng đi nữa, tính tình nóng nảy của em, đi rồi cũng chỉ làm cho người ta có cớ cắn mình thôi"

"Nhưng cũng không thể kệ như vậy, bây giờ trên mạng họ chửi chị không ra cái gì cả". Em trai tôi tức giận.

Vào lúc này, điện thoại của em trai tôi reo lên.

"Cái gì?"

"Tại sao?"

"Mấy thứ trên mạng đều là giả, đó là họ vu khống."

"Được thôi."

Mỗi lần em trai tôi nói một câu, khuôn mặt cậu ấy lại càng thêm u ám.

"Chuyện gì vậy?" Tôi nhíu mày nhìn về phía Triệu Duệ.

Em trai tôi cắn răng nói với khuôn mặt tái đi: "Công ty bảo rằng ảnh hưởng của dư luận quá lớn, cái danh "em vợ độc ác" của em đã ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty. Hiện bắt em phải tự nguyện từ chức, hoặc là công ty sẽ sa thải".

Tôi tức đến nỗi suýt nữa không thở được, tức giận muốn cầm dao đi hỏi lãnh đạo của cậu ta đầu óc có vấn đề hay không.

Sự thật chứng minh, chúng tôi đúng là một gia đình, làm việc gì cũng nóng nảy. Nếu không thì hôm nay cũng chẳng để lại "bằng chứng" ở nhà Trâu Toại.

"Xin lỗi, là do chị ảnh hưởng đến em", Tôi vỗ nhẹ vào vai Triệu Duệ, cảm thấy một chút đau lòng xen lẫn oan ức.

"Chị ơi, chị nói gì vậy. Chuyện này từ đầu đến cuối cũng không phải lỗi của chị. Mà nói đi cũng phải nói lại việc từ chức cũng tốt, em từ lâu đã không muốn làm việc này nữa. Từ lâu tôi đã muốn tự mình ra ngoài khởi nghiệp. Trước đây em không tiện nghỉ việc, giờ đây cũng đúng lúc." Triệu Duệ vẫn luôn an ủi tôi.

Trong điện thoại, tin nhắn của ba mẹ cứ liên tục được gửi đến, họ an ủi tôi đừng suy nghĩ nhiều, nói rằng họ đều ổn nên tôi đừng lo lắng.

Nhưng càng nói như vậy, tôi càng chắc chắn rằng họ đã phải chịu không ít lời mắng chửi.

Cuộc hôn nhân kết thúc như thế này quả là lần đầu tiên trên đời.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


Phần 5/

Tôi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Triệu Duệ, trong lòng cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn mở wechat để trả lời tin nhắn từ bạn bè thân thiết.

Và tôi đã tìm được WeChat của nhiếp ảnh gia hôm nay.

"Anh trai, phiền anh gửi cho tôi bản video hôm nay được không?"

Người đàn ông kia trả lời rất nhanh: "Cô gái, chỉ đợi cô hỏi tôi thôi. Gia đình nhà trai thật sự không phải người tử tế, họ còn lên mạng phỉ báng cô. Tôi muốn lên tiếng bênh vực cô, nhưng... tôi sợ ảnh hưởng đến công việc của cửa hàng, thật sự xin lỗi."

Anh thợ ảnh vừa xin lỗi tôi vừa đồng thời gửi video hôm nay đã quay lại.

Nhìn những lời an ủi của người thợ ảnh, tôi tự nhủ: Đen không thể biến thành trắng, trắng cũng không thể bị làm cho đen đi được.

Tôi đang chuẩn bị chia sẻ đoạn video thì nghe thấy Châu Châu bên cạnh tức giận nói: "Cái ả Tần Dung này đúng là loại không biết xấu hổ."

Tôi nhướng mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Châu Châu đáp: "Nhà họ Trâu thật là nhanh nhẹn, Tần Dung đã đồng ý nhận lời phỏng vấn. Sự việc mới chỉ xảy ra chưa đầy một ngày mà đã sắp xếp được cuộc phỏng vấn rồi".

Tôi nhăn mày nhìn sang điện thoại của cô ấy. Trên màn hình, Tần Dung đã thay một bộ váy liền thân màu hồng, mặt trang điểm một lớp makeup tự nhiên tinh tế. Đôi mắt to tròn long lanh nước, vừa đẹp lại vừa đáng thương khi cố gắng kìm nén nước mắt.

Cô ta ngồi trên giường, vươn ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má: "Tôi đã về nhà họ Trâu năm sáu năm nay. Anh trai của Trâu Toại bận rộn làm việc bên ngoài suốt năm suốt tháng, không thể chăm sóc gia đình nên tôi mới là người quán xuyến tất cả mọi thứ trong nhà. Vì thế Trâu Toại luôn tôn trọng tôi. Lần này cưới xin, cậu ấy cũng vì tôn trọng mà để Triệu Duyệt cung kính dâng trà cho tôi, ai ngờ... ai ngờ lại làm cho Triệu Duyệt tức giận như vậy."

Giọng nói điệu đà của cô ta phát ra từ điện thoại, mỗi cử chỉ đều như được tính toán kỹ lưỡng, đẹp đẽ và cảm động.

"Ả đàn bà này thật sự biết cách nói dối mà không chớp mắt". Châu Châu tức giận nói. "Giọng của cô ta thật sự khó nghe, đây chính là giọng "trà xanh" đó."

Tôi hoàn toàn đồng tình và gật đầu.

"Bây giờ phải làm sao? Cứ để cô ả vu oan cho cậu sao?” Châu Châu tức giận ném điện thoại xuống ghế sofa, dường như vẫn chưa hết giận lại ném tiếp xuống thảm.

Tôi nghiêm túc nghi ngờ nếu không phải chiếc điện thoại là đồ mới mua chắc chắn cô ấy đã ném vỡ nó mất rồi.

Tôi vừa an ủi cô ấy vừa đăng ký một tài khoản Douyin, tải lên video do nhiếp ảnh gia ghi lại, video rất đầy đủ và rõ ràng.

Tôi chỉ tăng tốc độ cho từng đoạn video chứ không hề cắt ghép. Bắt đầu là video tôi gõ cửa nửa tiếng sau đó liên tục đăng tải một loạt video.

“Ôi, vẫn là Duyệt Duyệt thông minh, họ có thể đăng video, chúng ta cũng có thể mà!” Châu Châu thấy vậy phấn khích không thôi, thậm chí còn giúp tôi sửa lại phần mô tả.

【Dám đăng video thì dám đừng cắt ghép chứ.】

Xong còn liền tay chi 2000 tệ mua cho tôi gói VIP ngay tại chỗ.

Tôi cười nói cô ấy lãng phí tiền, nhưng cô nàng chỉ vào điện thoại của tôi và bảo: “Tiền này tớ tiêu thấy vui, cho tớ cái búa, đập chết hắn đi.”

Triệu Duệ thấy vậy cũng liền lấy điện thoại ra ngay tại chỗ mua cho tôi gói quảng cáo trị giá 2000 tệ.

Hai đứa ngốc này chắc là có quá nhiều tiền không biết tiêu vào đâu.

"Đủ rồi, chủ đề này đã đủ nóng rồi, không cần phải mua thêm quảng cáo nữa."

Nhưng em trai tôi vẫn nói: "Không được, em muốn nhiều người hơn nữa thấy được bộ mặt thật của nhà họ Trâu."

Sức mạnh của tiền bạc thật sự tuyệt vời, video tôi đăng rất nhanh đã thu hút sự chú ý của cư dân mạng. Họ xem từng cái một rồi xem hết tất cả những video chưa qua chỉnh sửa mà tôi đăng tải.

Khi thấy tôi đứng gõ cửa 30p đồng hồ thì đã có người tức giận mắng mỏ. "Để cô dâu ở ngoài cửa gọi nửa tiếng, nếu là tôi thì đã nổi điên từ lâu, cô gái này tính tình thật tốt."

"Đúng vậy, với một gia đình như thế, may mắn là chưa kết hôn."

"Nhưng điều này cũng không phải là lý do để tăng giá tiền thách cưới, hơn nữa còn có việc tạt nước trà vào người chị dâu, người phụ nữ này bản thân cũng có vấn đề."

"Cả gia đình đều là những người khó ưa, nhà trai lẫn nhà gái đều như nhau, đáng bị khóa chặt vào nhau"

Sau đó, khi đến video Tần Dung yêu cầu tôi quỳ gối dâng trà, Trâu Toại không những không ngăn cản mà còn yêu cầu tôi quỳ gối dâng trà cho chị dâu.

Đến đoạn bắt tôi quỳ xuống xin lỗi thì mọi người trên mạng đều tức giận. "Vừa mới xem video chị dâu phỏng vấn, lúc phỏng vấn chẳng nói rằng mình yêu cầu cô dâu quỳ gối dâng trà."

"Lúc phỏng vấn không hề nói rằng mình giữ cô dâu ra ngoài cửa nửa tiếng đồng hồ, còn diện đồ như là cô dâu vậy."

"Mối quan hệ giữa chị dâu và chú rể không bình thường đâu."

"Chú rể đánh người trước, sỉ nhục cô dâu như vậy, nếu tôi là cô dâu tôi đã dùng dao rồi, làm gì còn cho anh ta cơ hội để bôi nhọ tôi."

"Gia đình chú rể thật kinh tởm."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


Phần 6/

Dư luận nhanh chóng đổi chiều, chỉ sau nửa tiếng những người từng mắng tôi đã quay đầu đi mắng cả nhà Trâu Toại.

Tôi cười nhạt mà vẫy chiếc điện thoại trong tay nhìn em trai và Châu Châu nói: "Chỉ cần có sự thật trong tay thì không sợ họ bịa đặt."

Nói về việc bịa đặt, tôi hỏi Châu Châu: "Video bịa đặt trước đây là tài khoản nào đăng? Cậu có giữ bằng chứng không?"

Chu Chu nghe vậy cười nói: "Yên tâm đi, bằng chứng tớ đã giữ lại hết rồi."

Sáng hôm sau, tôi đã đến văn phòng luật sư do bạn bè giới thiệu, thuê luật sư giỏi nhất thành phố, chuẩn bị kiện đối phương về tội phỉ báng.

"Chuỗi bằng chứng của cô rất chặt chẽ, kiện là thắng chắc. Còn về chủ nhân của tài khoản kia, chúng ta khởi kiện sau đó có thể yêu cầu phía nền tảng Douyin cung cấp thông tin của đối phương." Luật sư rất chuyên nghiệp và cũng đưa ra cho tôi nhiều lời khuyên.

Yêu cầu của tôi rất đơn giản, tôi muốn kiện người phát tán tin đồn cho đến mức họ phải chịu trách nhiệm nặng nề.

Luật sư gật đầu cười: "Cô Triệu làm công tác thu thập chứng cứ ban đầu tốt như vậy, nếu không đạt được yêu cầu này thì đó là lỗi của tôi."

Vì thế, khi mạng xã hội đang dậy sóng, tôi đã đăng tải bài viết là thư luật sư kèm theo đó là dòng chú thích 【Hãy cẩn thận khi phát ngôn!】

Thư luật sư được gửi đi chưa đầy 20 phút thì tôi nhận được cuộc gọi của Trâu Toại.

Chuyện đám cưới đã qua vài ngày, anh ta chưa từng đến tìm cũng không hề xin lỗi tôi. Nghe nói bố mẹ anh ta đã yêu cầu đến xin lỗi và mời tôi quay trở lại, nhưng anh ta không chịu, nói rằng không bao giờ cưới một người đã làm tổn thương chị dâu của mình.

"Triệu Duyệt, cô nhất định phải làm đến mức này sao?" Trong điện thoại anh ta gần như đang nghiến răng nói. Tài khoản đăng video phỉ báng ban đầu là của em trai Tần Dung. Vì vậy, người tôi kiện chính là em trai của Tần Dung.

Anh ta rõ ràng đang vô cùng sốt ruột.

"Khi các người bịa đặt tin đồn, sao không nói xem mình đã làm những việc gì không thể tha thứ?" Tôi cười khẩy và đáp trả.

"Trước giờ tôi không nhận ra, hóa ra cô là người có lòng dạ đầy mưu mô. Cô đang ghen tỵ với tình cảm mà tôi dành cho chị dâu ư? Tôi nói cho cô biết, muốn bước vào cửa nhà tôi thì phải biết đối xử tốt với chị dâu. Cô rút lại đơn kiện ngay bây giờ, tôi sẽ cưới cô về nhà, nếu không thì thôi." Trâu Toại nói.

"Trâu Toại, anh đang cầu xin tôi rút đơn kiện đúng không?" Tôi hỏi.

Đầu dây bên kia lặng im, anh ta tưởng rằng chỉ cần nói sẽ cưới tôi là có thể nắm giữ được tôi, nhưng tôi muốn vạch trần mục đích thực sự rằng anh ta đang cầu xin tôi.

"Khi cầu xin người khác thì phải có thái độ như người cầu xin." Tôi lạnh lùng nói vào điện thoại.

Trâu Toại vẫn không nói gì. Không biết bao lâu sau, khi sự kiên nhẫn của tôi đã cạn kiệt và sắp cúp máy, thì bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ miễn cưỡng của Trâu Toại: "Tôi cầu cô đấy Triệu Duyệt, em trai Tần Dung đang chuẩn bị thi công chức, cậu ấy không thể có tiền án. Chỉ cần cô rút đơn kiện, tôi nhất định sẽ cưới cô."

Tôi thực sự không nhịn được mà trợn tròn mắt: "Xin lỗi nhé, nếu không có câu cuối cùng thì tôi còn có thể xem xét, nhưng với câu cuối cùng đó, xin lỗi tôi không xem xét nữa. Tôi chắc chắn sẽ kiện, đã dám bịa đặt thì hãy chuẩn bị đón nhận hậu quả đi."

Nói xong tôi liền cúp máy, không muốn nói thêm bất cứ điều gì với anh ta.

Sau đó, Tần Dung cũng bắt đầu gửi tin nhắn cho tôi. Ban đầu cô ta còn nói nhẹ nhàng xin lỗi, bảo rằng mình đã sai và muốn gửi lời xin lỗi đến tôi.

Nhưng khi tôi mặc kệ làm ngơ thì cô ta từ việc xin lỗi đã chuyển sang chửi mắng. Những lời chửi cô ta càng ngày càng tục tĩu và khó nghe.

Tôi vừa chụp màn hình để làm bằng chứng vừa nhắn tin trả lời cô ta: "Hình như cô cũng muốn trở thành bị cáo đấy nhỉ."

Sau đó cô ta mới không gửi tin nhắn nữa.

Vào đúng tối ngày tôi gửi thư luật sư, tôi nhận được một tin nhắn riêng trên douyin.

Lý do mà tin nhắn này nổi bật và tôi chú ý đến là vì cô gái này đã thẳng thắn nói ngay từ đầu rằng cô ấy là vợ cũ của Trâu Toại.

Điều này thực sự làm tôi ngạc nhiên.

Dù tôi và Trâu Toại chưa đăng ký kết hôn vì dự định sẽ đi làm thủ tục sau đám cưới, nhưng tôi đã tìm hiểu rõ và biết anh ta chưa từng kết hôn lần nào.

Lúc hủy hôn lễ, tôi còn mừng rỡ vì chúng tôi chưa kịp đăng ký kết hôn.

Tôi đã theo dõi tin nhắn và thêm WeChat của cô ấy.

[Tôi hỏi: "Cô là vợ cũ của Trâu Toại? Tôi chưa bao giờ nghe thấy chuyện anh ấy kết hôn mà!"]

Cô ấy trả lời rất nhanh: [Không nghe thấy là bình thường, chúng tôi kết hôn khi tôi mới 19 tuổi, chưa đủ tuổi đăng ký. Tôi chỉ ở nhà anh ta chưa đầy một tuần lễ rồi về nhà mình và sau đó ly hôn ]

Điều này thực sự làm tôi bất ngờ.

Cô ấy nói: [Người chị em, chị thật là mạnh mẽ, cuối cùng cũng khiến gia đình hắn ta phải nếm trải cảm giác đau khổ. Chị không biết đấy, bây giờ mỗi khi nhớ đến nhà họ tôi vẫn thấy buồn nôn.]

Hóa ra cách đây vài năm, nhà cô gái này gặp khó khăn, cha mẹ cô ấy đã quyết định tìm một gia đình cho cô ấy xuất giá để có thể nhận được một số tiền sính lễ.

Dù vậy, Trâu Toại cũng là người con rể được họ chọn lựa kỹ lưỡng, với mong muốn cô gái không phải chịu khổ sau khi kết hôn.

Nhưng không ai ngờ, cô gái này mới bước chân vào nhà đã phát hiện Trâu Toại chẳng hề muốn kết hôn, và càng không muốn lấy cô.

Từ đêm cô ấy bước vào nhà, Trâu Toại chưa từng ở cùng một phòng với cô.

Ban đầu cô ấy nghĩ rằng đối phương phản đối hôn nhân sắp đặt. Lúc đó cô cũng không quan tâm lắm và nghĩ rằng mình có thể từ từ làm cho Trâu Toại mềm lòng.

Nhưng rất nhanh cô ấy đã phát hiện ra rằng Trâu Toại không ngủ trong phòng tân hôn vào buổi tối, mà lại ngủ trong phòng của chị dâu.

Cô ấy mới biết rằng Trâu Toại đã có quan hệ lén lút với chị dâu của mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


Phần 7/

Cô gái này cũng rất nhanh nhẹn, không làm ầm ĩ mà lén lút điều tra, mất một tuần để tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện.

Hóa ra, anh trai của Trâu Toại mấy năm trước từ quân ngũ trở về, công việc ổn định rồi nên muốn kết hôn.

Gia đình liền giới thiệu anh ta cho Tần Dung. Tần Dung có thế mạnh ngoại hình, vì thế luôn tự cao tự đại và không coi ai ra gì.

Khi gặp anh trai Trâu Toại - một người lính xuất ngũ có khí chất mạnh mẽ, ngoại hình khôi ngô tuấn tú, gia cảnh tốt thì Tần Dung nhanh chóng rung động.

Sau khi được giới thiệu, Tần Dung đã quyết định nhắm đến người đàn ông này. Anh trai Trâu Toại cũng yêu thích nhan sắc của Tần Dung.

Hai người gần như là tình yêu sét đánh, chỉ sau một tháng quen biết thì đã đăng ký kết hôn.

Sau khi tổ chức tiệc cưới, Tần Dung đã chuyển đến sống cùng nhà họ Trâu. Chỉ là sau khi kết hôn, Tần Dung mới phát hiện ra anh trai Trâu Toại rất nóng tính, lại hay cáu kỉnh, lúc nổi giận còn đánh vợ.

Cô ta không chịu nổi nên hàng ngày cãi nhau với anh trai Trâu Toại. Nếu anh ta đánh cô ta thì cô ta lại sẽ đi kiện lên hội liên hiệp phụ nữ. Giằng co là vậy nhưng hai người kỳ lạ này không ly hôn, một người tính tình nóng nảy luôn đánh vợ, một người đủ tàn nhẫn để báo cảnh sát bắt chồng.

Cuối cùng hai người trở thành một đôi oan gia.

Sau đó anh trai Trâu Toại quyết định ra nước ngoài làm trong ngành hàng hải. Và kể từ khi anh ta đi, không hề liên lạc với gia đình, cũng không gửi tiền về nhà.

Nhà họ Trâu dường như hoàn toàn dựa vào một người phụ nữ là Tần Dung để duy trì, còn Trâu Toại thì sao?

Là người nhỏ nhất trong nhà, mọi chuyện đều được Tần Dung chăm sóc, từ đó dần dần phát sinh tình cảm với chị dâu.

Tần Dung cũng thấy Trâu Toại có ngoại hình đẹp trai, lại dịu dàng chu đáo hơn chồng mình nên nhanh chóng rung động. Không bao lâu sau hai người đã quấn quýt không rời.

Chỉ là… chuyện này rất nhanh cũng đã bị bố mẹ Trâu Toại biết được. Và vào lúc này, Tần Dung đã mang thai đứa con của Trâu Toại.

Bố mẹ anh ta thực sự không thể chấp nhận được sự ô nhục này trong gia đình, nên đã nghĩ ra một kế hoạch: Đứa bé của Tần Dung sinh ra sẽ dưới danh nghĩa là con của người anh trai.

Họ nghĩ rằng nếu Trâu Toại cưới vợ và có một gia đình riêng, có lẽ anh sẽ không còn dan díu với Tần Dung nữa.

Ai ngờ, Trâu Toại đã quyết tâm chỉ muốn lấy Tần Dung và hoàn toàn không đồng ý kết hôn.

Cô gái nói chuyện với tôi chính là người trong khoảng thời gian đó, bị cha mẹ Trâu Toại dùng cái chết để ép buộc, bắt Trâu Toại phải cưới về.

Sau khi biết được sự thật, cô vợ cũ không suy nghĩ mà quay ngay về nhà. Gia đình cô cũng hối hận vì không tìm hiểu kỹ mà đã gả cô đi, liền giữ cô lại ở nhà.

Khi gia đình nhà họ Trâu tới tìm, họ đã thẳng thắn nói ra mọi chuyện và ly hôn.

May mắn là chưa làm đám cưới chính thức, chưa sống chung, nên cô gái không mất mát gì nhiều.

Chỉ tiếc rằng dù ban đầu là lỗi của nhà họ Trâu, nhưng họ lại cưỡng chế lấy lại số tiền sính lễ và còn tung tin xấu về cô gái khắp nơi. Còn nói rằng cô tham tiền, đòi hỏi một số tiền sính lễ cao ngất ngưởng mới khiến hôn sự này không thành.

Cô ấy nói rằng, bây giờ đứa cháu gái của Trâu Toại thực ra là con gái ruột của anh ta.

Nghe câu chuyện của vợ cũ, tôi mới biết mình đã bị lừa thế nào.

Trước khi cưới, mỗi lần Trâu Toại đưa tôi về nhà, chị dâu và cháu gái của anh ta lại không bao giờ ở nhà.

Hoá ra là để tránh cho tôi phát hiện sự thật.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


Phần 8/

Tôi đã gửi những bản chụp ảnh cuộc trò chuyện với vợ cũ của Trâu Toại vào nhóm gia đình. Mẹ tôi tức giận đến mức lập tức gọi điện cho người đã mai mối cho tôi - bà cô Tam.

Bà cô Tam vốn đã không vui vì chuyện tôi hủy hôn nên khi nhận cuộc gọi của mẹ tôi đã nhanh miệng chế nhạo: “Cũng không biết con bé Duyệt Duyệt nhà các người là vàng mười hay thế nào mà được cưng chiều đến mức đánh chồng ngay trong đám cưới!”

“Con bé Duyệt Duyệt nhà chúng tôi chính là vàng mười đấy thì sao? Bà có khả năng thì cứ để cháu gái bà cưới vào nhà họ Trâu xem nào! Bà già, tôi tôn trọng bà là người lớn tuổi, nhưng bà lại đối xử với con gái nhà tôi như thế à?”

“Tần Dung đã sinh cho Trâu Toại một đứa con gái, nhà họ loạn luân à! Bà còn giới thiệu người như vậy cho Duyệt Duyệt, bà định làm cái gì chứ?" Mẹ tôi tức giận đến mức bật khóc.

Bà cô Tam ở đầu dây bên kia điện thoại nghe thấy lời này thì giật mình: "Cái này... mẹ của Duyệt Duyệt, cô nói thật à?"

"Thì có gì mà không thật? Vợ cũ của Trâu Toại đã nói ra hết rồi, bà có biết hắn ta có vợ cũ không?"

"Ôi chao, mẹ Duyệt Duyệt, tôi... tôi cũng chỉ là người bị lừa mà thôi. Cô yên tâm, nhà họ nếu dám làm như vậy với Duyệt Duyệt, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho họ đâu."

Sau khi cúp điện thoại, mẹ tôi cũng lau khô nước mắt và nhắn tin cho tôi: "Duyệt Duyệt yên tâm, nhà họ Trâu từ trên xuống dưới ba đời đừng hòng tìm được đối tượng ở đất này nữa."

Khi bố tôi kể lại cho tôi nghe chuyện này, tôi không thể không ngưỡng mộ mẹ mình, thực sự là cao tay quá mà!

Dù sao... chuyện này... một khi đã đến tai bà cô Tam thì cũng như đã lan truyền khắp nơi ở địa phương nhỏ bé này rồi!

Ba ngày sau, Trâu Toại cùng bố mẹ và Tần Dung chặn ngay trước cửa nhà tôi.

"Duyệt Duyệt, mày có phải là người đã bịa đặt cháu gái là con của tao không? Mày kiện em trai của Tần Dung về tội bịa đặt, chính mày cũng thế. Mày nghĩ rằng nhà tao không thể kiện mày à?" Trâu Toại chỉ vào mũi tôi mắng chửi.

Hôm nay em trai tôi không ở nhà, mẹ tôi bị họ làm cho sợ đến nỗi chân run rẩy.

Tôi vội vàng tiến lên đứng chắn trước mặt bố mẹ: "Kiện đi, anh nhất định phải kiện, đừng có mà không kiện, lúc đó hãy để cho quan toà cùng toàn thành phố này xem xét những chuyện ghê tởm của nhà anh. Việc tôi có bịa đặt hay không, chính anh biết rõ, nếu cảm thấy chuyện chưa được lan truyền rộng rãi thì xin mời cứ việc đưa ra tòa."

Có lẽ vì tôi tỏ ra quyết liệt, khiến cả nhà họ lúc đó có phần sợ hãi, thế nên khí thế của họ cũng giảm bớt đi.

"Dù sao thì việc lan truyền chuyện nhà tao ra ngoài như vậy cũng là phạm tội." Trâu Toại vẫn cố chấp và cãi lại tôi.

Tôi lạnh lùng cười một tiếng: "Vậy anh cứ đi báo cảnh sát đi, nếu báo được tôi sẽ xin lỗi bạn, tôi sẽ trước mặt toàn bộ người dân trong thành phố xin lỗi anh."

Có lẽ cách xin lỗi của tôi đã khiến họ cảm thấy bị đe dọa, chỉ thấy gia đình Trâu Toại đều im lặng

Tôi thậm chí còn nhìn thấy Tần Dung vì không có cách đối phó với tôi nên cắn chặt hàm răng tức giận, thái dương cũng nổi gân xanh.

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt đầy thù hận: "Nếu không cưới, thì số tiền sính lễ phải trả lại cho chúng tôi không?"

"Sính lễ?" Tôi bị tức cười: "Chỉ bấy nhiêu tiền sính lễ của nhà các người ấy à?"

Vẻ mặt Trâu Toại có chút ngượng ngùng, bởi vì ban đầu hắn nói gia đình gần đây có chút khó khăn, hỏi tôi số tiền sính lễ có thể ít một chút không.

Nhà tôi vốn không quan tâm đ ến chuyện sính lễ nên cũng chẳng để ý, chỉ cần họ đưa một ít tiền biểu tượng là được. Hơn nữa, số hồi môn mà tôi chuẩn bị còn không hề ít.

Căn nhà hiện tại họ đang ở nói là mua cho tôi và Trâu Toại làm nhà mới, nhưng sổ đỏ chỉ viết tên Trâu Toại.

Tôi không thèm khát tiền sính lễ của họ, tự nhiên càng không thèm khát cái nhà, thậm chí chủ động mua toàn bộ đồ nội thất làm hồi môn.

Sau khi nhà cửa được trang hoàng xong xuôi, mẹ của Trâu Toại lại nói không muốn rời xa con trai, muốn sống chung với nhau trong nhà mới.

Lúc đó, gia đình Trâu Toại đối xử với tôi rất tốt, khiến tôi cảm thấy mình đã hòa hợp với họ nên cũng không từ chối.

Nhà tân hôn của tôi nhưng cuối cùng họ là người đến ở trước một tháng. Nhưng mà đồ đạc và thiết bị điện tử đều là tôi mua, số tiền tôi chi ra chắc chắn không chỉ 3 vạn 6.

Trâu Toại với vẻ mặt lạnh lùng: "Dù là 3 vạn 6 thì cũng là tiền sính lễ mà nhà chúng tôi đã cho, cô không chịu cưới thì tất nhiên là phải trả lại cho chúng tôi."

"Được, 3 vạn 6 tôi trả, nhưng những đồ nội thất và thiết bị điện tử là nhà tôi mua, các người không nghĩ là cũng nên hoàn lại tiền cho tôi sao?"

Nghe nói tôi còn đòi tiền, mẹ của Trâu Toại vội vàng lên tiếng. Bà ta lùi lại một bước và chuẩn bị thế phòng thủ: "Làm sao có thể được, là cô không chịu cưới chứ không phải chúng tôi không muốn cưới, tại sao chúng tôi phải trả tiền cơ chứ."

"Tại sao tôi không cưới, trong lòng các người chắc cũng rõ ràng. Ban đầu tôi cũng đã nghĩ định coi như bị chó cắn, số tiền đó không cần nữa. Nhưng bây giờ các người lại chủ động đòi tiền sính lễ, tôi thực sự phải nói rõ ràng. Khi đó tôi mua những món đồ nội thất đó tốn không chỉ là 3 vạn 6. Tôi khuyên các người nên nhanh chóng trả lại cho tôi. Nếu không tôi sẽ kiện lên cùng." Tôi phủi hai bàn tay, lạnh lùng nhìn nhóm người này.

Vừa nghe thấy từ kiện, Tần Dung đã hoàn toàn bị k1ch thích. "Cô là một con đàn bà hèn hạ, chính cô ghen tị với tôi nên không chịu cưới. Tại sao cô phải hại chúng tôi, em trai tôi đã bị cô hủy hoại, cô biết không, con đàn bà hèn hạ này."

Cô ta như điên dại lao về phía tôi. Ba mẹ tôi thấy vậy, hết sức sợ hãi, vội vàng bảo vệ tôi đứng sau lưng họ. Còn nhà họ Trâu thấy Tần Dung động thủ tất cả lại cùng hợp sức giúp cô ta. Tôi vừa gọi điện cho bảo vệ tòa nhà, vừa cố gắng kiểm soát Tần Dung.

Còn mẹ của Trâu Toại thì thẳng tay nắm lấy tóc của mẹ tôi.

Mẹ tôi là người phụ nữ điển hình của vùng Giang Nam, lúc nào cũng dịu dàng, hiền lành, chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng như thế này. Một mặt bà cố gắng giải thoát mẹ Trâu Toại, một mặt cố gắng bảo vệ tôi.

Nhưng cuối cùng lại bị mẹ của Trâu Toại đẩy ngã xuống đất, ngã từ trên cầu thang xuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9


Phần 9/

Dù bậc thang không cao, nhưng cú ngã này vẫn khiến tôi và bố tôi hết hồn. Thấy mẹ tôi lăn xuống bậc thang, cả nhà họ cũng bị dọa sợ. Họ cũng không làm ầm ĩ nữa, tất cả đều lùi về một bên và nhìn mẹ tôi với vẻ mặt lo lắng.

Bố và tôi vội vàng chạy xuống xem, thấy trán mẹ tôi đã bị chảy máu, trong lòng tôi đau đớn chỉ muốn khóc.

"Chuyện này không liên quan gì đến tôi, bà ấy tự không đứng vững rồi ngã xuống thôi. Không liên quan gì đến tôi cả." Mẹ Trâu Toại vừa xua tay vừa cố gắng thoái thác trách nhiệm.

Tôi quay đầu, ánh mắt hung tợn chỉ vào cả nhà họ và nói: "Các người đợi đấy, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu."

Lúc này bảo vệ của tòa nhà cũng đã đến.

"Chị Triệu, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Thấy tình trạng của mẹ tôi, bảo vệ cũng giật mình.

Tôi chỉ vào nhà Trâu Toại nói: "Đừng để họ chạy mất, họ đã đánh người hãy hãy báo cảnh sát giúp tôi. Tôi sẽ kiện cho đến khi các người phải bán nhà bán cửa."

Có lẽ vì biểu hiện của tôi quá đáng sợ nên sắc mặt của gia đình họ tái mét trong nháy mắt. Nghe vậy, bảo vệ toà vừa ngăn cản gia đình họ bỏ trốn vừa giúp tôi gọi cảnh sát và xe cứu thương.

Lúc này, tôi không còn tâm trí để quan tâm đ ến gia đình họ nữa. Sau khi thốt ra lời hăm dọa thì quay lại kiểm tra tình hình của mẹ, đồng thời gọi điện cho em trai vì tài khoản camera giám sát ở cổng nhà do em tôi quản lý.

Nghe điện thoại, em trai tôi tức giận đến mức muốn về ngay để đánh người.

"Không cần phải quay lại, em đi thẳng đến đồn cảnh sát, chị sẽ đưa mẹ đi làm giám định thương tích trước." Tôi cố gắng bình tĩnh, bảo em trai mang theo video đến đồn cảnh sát ngay lập tức.

Nghe nói phải làm giám định thương tích, mẹ Trâu Toại tỏ ra hoảng hốt: "Chỉ là xước da một chút, có cần làm giám định thương tích không?"

Tôi đứng dậy, nhìn bà ta một cách lạnh lùng.

Cách đây vài ngày bà ta còn tỏ ra thân thiện với tôi. Tôi cũng đã từng nghĩ bà ta là một người mẹ chồng tốt, dễ chịu. Bây giờ tôi mới biết, những gì trước đây chỉ là bà ta giả vờ mà thôi.

Bất chợt tôi cảm thấy mình trước đây quá hiền lành, đến nỗi họ cả nhà thực sự nghĩ rằng tôi dễ bắt nạt.

Hóa ra những bức thư của luật sư với họ đã không còn tác dụng răn đe nữa.

Cảnh sát đến rất nhanh.

Khi cảnh sát đến, xe cứu thương cũng vừa tới.

Tôi vừa giúp nhân viên y tế đỡ mẹ lên xe cứu thương, vừa kể lại sự việc cho cảnh sát.

Mẹ Trâu Toại thấy cảnh sát tới, liền ngã lăn ra đất ngay trước mặt họ.

Tần Dung thấy vậy, la lên một tiếng: "Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ? Đừng làm con sợ!"

Cái cách cô ấy hét lên, người không biết còn tưởng mẹ cô ấy đã chết.

Cảnh sát hiểu rõ tình hình, nhìn bà ta cũng biết được bà ta đang làm trò gì, họ tỏ ra không quan tâm tới màn diễn xuất này.

Một cảnh sát tiến lại kiểm tra tình hình của mẹ Trâu Toại, rồi quay sang nhân viên y tế nói: "Tiện thể, đưa đi luôn đi, đến bệnh viện kiểm tra xem nếu là giả vờ thì đó là hành vi cản trở công vụ, có thể bị tạm giữ luôn đấy."

Mẹ Trâu Toại nghe nói có thể bị tạm giữ, mắt bà ta trừng lên, miệng la to: "Anh cảnh sát, anh không thể tạm giữ tôi được."

Nói xong, bà ta lật người ngồi dậy, Tần Dung lúc này ở bên cạnh đang diễn cảnh khóc đành ngượng ngùng hạ tay đang run rẩy xuống.

Cảnh sát thấy bà ta tự ngồi dậy thì cười nhẹ nói: "Được rồi, vậy nếu không sao thì cùng tôi về đồn để làm biên bản nhé."

Mẹ Trâu Toại liên tục lắc đầu: "Anh cảnh sát, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, bà ấy tự té xuống, bà ấy đang cố tình gây sự đấy, anh biết mà!"

Còn Trâu Toại thì với khuôn mặt tối đen, ánh mắt chăm chăm nhìn tôi: "Triệu Duyệt, cô thật sự muốn đưa mẹ tôi vào đồn cảnh sát sao? Cô quên rồi ư, mẹ tôi đã tốt với cô như thế nào?"

Hắn ta còn có mặt mũi nói sao?

Tôi giúp mẹ tôi lên xe và bảo bố đưa mẹ tới bệnh viện làm giám định thương tích, còn mình chuẩn bị đi cùng những người này đến đồn cảnh sát.

Tôi lạnh lùng quay lại: "Cứ yên tâm, không chỉ có mẹ anh, cả nhà anh ai cũng không thoát được."

Ở đồn cảnh sát, mẹ của Trâu Toại vẫn còn cãi cùn, nói rằng chuyện này không liên quan gì đến bà.

Tần Duyệt ngồi trong phòng hòa giải khóc lóc, bản lĩnh lúc nãy khi xông vào đánh người bỗng bay đi đâu mất. Cô ta thậm chí còn nắm lấy tay của viên cảnh sát trẻ phụ trách hòa giải, dùng đôi mắt đẫm lệ, đầy vẻ tội nghiệp, nói: "Anh cảnh sát, thực sự không phải lỗi của chúng tôi, là Triệu Duyệt bịa đặt chuyện về tôi, tôi không thể chịu đựng nổi mới đánh người."

Viên cảnh sát trẻ tỏ ra không kiên nhẫn, rút tay mình ra và hỏi: "Có nghĩa là cô thừa nhận mình là người đầu tiên động thủ, đúng không?"

Tần Dung sững sờ, không thể tin được nhìn sang viên cảnh sát trẻ bên cạnh, nói: "Nhưng cô ấy bịa chuyện về tôi mà!"

"Bịa đặt thì cô có thể kiện cô ấy, nhưng đó không phải là lý do để cô đánh người." Giọng của viên cảnh sát nghiêm túc và vang dội, ánh mắt đầy vẻ công bằng nhìn thẳng vào Tần Dung.

Trâu Toại thấy Tần Dung bị uy hiếp lập tức tỏ ra không hài lòng, anh ta ôm Tần Dung vào lòng: "Đồng chí cảnh sát, anh đã làm cô ấy sợ hãi, nếu anh tiếp tục thái độ như vậy, tôi sẽ khiếu nại anh đấy."

Viên cảnh sát cười khẩy vì thái độ ngờ nghệch của Trâu Toại, mạnh mẽ gõ bàn và quát: "Các người dừng lại đi, đồn cảnh sát là chỗ để làm gì? Quay lại nhìn xem, trên tường viết "phòng hòa giải" kìa, các người tưởng là chỗ nào? Ôm ấp nhau ở đây, nếu cảm thấy không hài lòng với dịch vụ ở đây thì chúng ta có thể chuyển sang phòng thẩm vấn ngay bây giờ."

Nhờ có sự kiên quyết của viên cảnh sát mà cuối cùng gia đình này cũng yên lặng.

Chỉ có mẹ Trâu Toại vẫn lẩm bẩm rằng mọi việc không liên quan gì đến bà ta.

Em trai tôi đến rất nhanh.

Nhìn thấy gia đình họ Trâu, em trai tôi đã lao tới, may mà viên cảnh sát bên cạnh kịp thời ngăn cản.

"Đồng chí cảnh sát xem này, đây là gia đình họ Triệu, họ cứ thô lỗ như vậy, ngay cả trong đồn cảnh sát cũng dám đánh người. Các anh phải minh oan cho chúng tôi." Mẹ Trâu Toại thấy thế liền khóc lóc, níu chặt tay áo của viên cảnh sát và chỉ tay vào em trai tôi mà vu khống.

Em trai tôi bị viên cảnh sát ngăn lại cũng dần lấy lại lý trí, đôi mắt đỏ ngầu tức giận nhìn chằm chằm vào nhà Trâu Toại: "Các người làm mẹ tôi bị thương, tôi sẽ không bỏ qua cho các người."

Nói xong, em tôi lấy điện thoại ra, tìm đến đoạn video giám sát của ngày hôm nay và trực tiếp giao nó cho cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, tôi muốn kiện họ vì cố ý gây thương tích."

Viên cảnh sát nhìn vào bản ghi giám sát đưa ra trước mặt, đôi mắt cũng trở nên sâu kín hơn, anh ta đưa chiếc điện thoại cho một nữ cảnh sát bên cạnh và nói: "Lấy bằng chứng xuống."

Gia đình nhà họ Trâu thấy có video giám sát liền hoảng sợ, hết hẳn thái độ hung hăng. Mẹ Trâu Toại và Tần Dung đều tái mét mặt ngồi xuống ghế.

Chỉ có Trâu Toại vẫn cố chấp tranh luận: "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi nhiều lắm chỉ là xô xát lẫn nhau, không phải là cố ý gây thương tích."

Viên cảnh sát trẻ lạnh lùng nhướng mày nhìn anh ta một cái: "Theo như hình ảnh giám sát, người phụ nữ bị thương không hề chủ động đánh người, chỉ đang cố gắng bảo vệ con gái mình."

Em trai tôi đã sử dụng hình ảnh từ camera giám sát trong điện thoại của mình, cùng với bản giám định thương tích mà bố tôi đã lấy từ bệnh viện, cuối cùng đã khiến mẹ của Trâu Toại phải vào tù 15 ngày và bồi thường 2000 NDT.

Ban đầu, em trai tôi không chịu bỏ qua và định kiện họ, nhưng đã bị tôi ngăn lại.

Rời khỏi đồn cảnh sát, em trai tôi tức giận nói: "Chị, tại sao không kiện họ, cả nhà họ đáng bị trừng phạt mới phải."

Tôi đáp: "Đúng vậy, họ cần phải trải qua khổ cực thì mới nhớ được. Nhưng chỉ kiện họ thôi thì sợ rằng họ sẽ không nhớ lâu đâu." Tôi lắc đầu.

"Ý chị là gì?" Em trai tôi nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu.

Tôi vỗ nhẹ vào đầu em và nói với ý sâu xa: "Em đã từng nghe câu "kẻ xấu sẽ có kẻ xấu trừng phạt chúng" chưa?"

Triệu Duệ vẫn chưa hiểu, em ấy hơi sốt ruột muốn hỏi tôi dự định gì, nhưng tôi không nói gì nữa, chỉ kéo em trai và bố về nhà.

Dù sao, mẹ tôi cũng đã bị thương vì tôi hôm nay, làm sao tôi có thể bỏ qua cho gia đình họ.

Về đến nhà, mẹ tôi đã nằm trên giường. Từ nhỏ, bà đã lớn lên trong sự yêu thương của cha mẹ, sau này trưởng thành luôn có chồng chăm sóc và giờ đây lại bị thương vì con gái mình.

Nhận thấy sự áy náy của tôi, mẹ tôi liên tục an ủi: "Duyệt Duyệt, chỉ cần con không sao là mẹ vui rồi."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
600,753
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Hoàn


Phần cuối.

Sau khi an ủi bố mẹ và em trai, tôi quay trở lại phòng và tìm thấy số điện thoại mà vợ cũ của Trâu Toại đã giúp tôi hỏi được.

Tôi gửi đi một vài bức ảnh chụp Trâu Toại và Tần Dung ôm nhau tại đám cưới qua tin nhắn MMS. Tất nhiên không phải từ số của tôi mà từ một số điện thoại vô chủ mua trên mạng.

Mất một lúc lâu mới nhận được hồi âm từ phía bên kia: "Bạn là ai?"

"Tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng là, Tần Dung có một con gái, và đó là con của Trâu Toại."

Sau khi xác nhận rằng người ở đầu dây điện thoại kia thực sự là anh trai của Trâu Toại, Trâu Vấn, tôi đã lấy SIM ra khỏi điện thoại.

Bởi có những điều nói càng nhiều càng trở nên không đáng tin.

Do mẹ của Trâu Toại bị tạm giam, cùng với việc em trai của Tần Dung bị kiện, gia đình họ Trâu bận rộn đến nỗi lộn xộn không kể xiết.

Họ cố gắng tìm mọi cách để giải thoát cho mẹ Trâu Toại. Họ cũng muốn tìm một luật sư giỏi để bào chữa cho em trai Tần Dung.

Nhưng với bằng chứng chắc chắn của vụ án em trai Tần Dung, cùng với danh tiếng rách nát của gia đình, rất ít luật sư sẵn lòng nhận lấy vụ án này.

Cuối cùng, Trâu Toại phải chi ra một số tiền lớn để thuê một luật sư bào chữa cho em trai Tần Dung.

Nhưng rốt cuộc cũng có ích gì?

Chỉ 5 ngày sau khi hai tin nhắn đó được gửi đi, nhà họ Trâu đã gặp sự cố.

Theo lời của bà cô Tam, Trâu Vấn - người không về nhà nhiều năm nay đã trở về và nhìn thấy Tần Dung ôm một cô bé bốn, năm tuổi. Cô bé ấy gọi Tần Dung là mẹ và gọi Trâu Toại là chú. Anh ta đỏ mắt tức giận khi chứng kiến cảnh tượng em trai ôm ấp vợ mình.

Chưa kịp về nhà, Trâu Vấn đã tát Tần Dung một cái ngay tại cổng khu dân cư.

"Đồ rẻ tiền, đứa bé này từ đâu mà có?" Trâu Vấn - người vốn không có tính tình dễ chịu, chỉ với 1 cái tát đã làm cho khuôn mặt của Tần Dung sưng húp lên.

Trâu Toại thấy người mình yêu bị đánh muốn đứng lên bảo vệ nhưng lại thấy đối phương chính là anh trai ruột thì không khỏi cảm thấy bất an: "Anh, anh mới về, anh đang làm gì vậy?"

"Phải, tao mới về, tao muốn hỏi xem đứa con hoang này từ đâu mà ra?" Nói đến đây, Trâu Vấn nhìn Trâu Toại với ánh mắt đầy hận thù, như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

Trâu Toại từ nhỏ đã sợ anh trai mình nên nhìn thấy tình hình này lập tức không dám nói gì.

Ai biết Tần Dung tính tình hung ác, nếu không cô ta cũng sẽ không chọc Trâu Vấn tức giận bỏ nhà đi nhiều năm như vậy.

Tần Dung không quan tâm đ ến việc mình đang ôm con, liền hét lên với Trâu Vấn: "Con hoang? Đúng vậy, nó cũng là con hoang của nhà họ Trâu. Tôi sẽ nói cho anh biết đây, đây là con gái của tôi và Trâu Toại, con bé còn phải gọi anh một tiếng bác đấy."

Lời nói của Tần Dung khiến Trâu Vấn tức giận đến đỏ mắt, anh ta không kiềm chế được và tiến lên đạp một cái vào Tần Dung.

Cô ta hét lên: "Đến đây mà đánh đi! Con cháu của anh, anh đánh chết chúng tôi đi."

Trâu Toại thấy Tần Dung đẩy con gái về phía trước, lập tức hoảng sợ và vội vã kéo con gái về phía sau mình, muốn tiến lên can ngăn: "Anh, anh. Chúng ta nói chuyện về nhà, về nhà rồi nói."

"Anh trai mày là ai? Tao không có một đứa em trai loạn luân như mày."

Khi nghĩ đến việc bị em trai mình cắm sừng, Trâu Vấn tức giận không thể kiềm chế: "Mày đợi đấy, tao sẽ giải quyết xong con đàn bà này rồi sẽ tìm mày tính sổ."

Nói xong, anh ta liền nhặt lấy vali của mình và ném về phía Tần Dung. Cái vali trông có vẻ chứa đựng khá nhiều đồ đạc.

Tần Dung bị ném đến chóng mặt, nhưng miệng vẫn còn mắng chửi không ngớt: "Tôi là đồ rẻ tiền, nhưng cũng được nhà họ Trâu nuôi. Anh ở ngoài chết không phải tốt hơn à? Sao lại trở về?"

Nghe Tần Dung tiếp tục nguyền rủa mình, Trâu Vấn không thể chịu đựng được nữa, anh ta tức giận nhìn chằm chằm và nói: "Hôm nay nếu tao không đánh chết mày, tao sẽ theo họ của mày."

Nói xong, anh ta nhặt lên một cây gậy bóng chày bằng gỗ từ đống hành lý rải rác trên đất và giơ cao cây gậy lên định đập xuống đầu Tần Dung.

Trâu Toại sợ rằng Tần Dung thực sự sẽ bị anh trai mình đánh chết nên đã tiến lên bảo vệ. Nhưng ai ngờ rằng việc này lại càng làm Trâu Vấn tức giận hơn.

Chỉ thấy Trâu Vấn cầm gậy bóng chày vung mạnh hơn, đập liên tục vào đầu Trâu Toại. Chỉ đến khi Trâu Toại bị đánh đến không dậy nổi, thì Trâu Vấn mới dừng tay lại.

Tần Dung ở bên cạnh, mặt toàn là vết máu đã lập tức hét lên thất thanh.

Ban đầu những người hàng xóm xung quanh không ai dám can thiệp vì nghĩ đây là chuyện riêng nhưng giờ thấy tình hình có thể dẫn đến chết người. Khi thấy ánh mắt đỏ ngầu của Trâu Vấn như ma nhập mọi người càng không ai dám tiến lên, chỉ có vài người can đảm đã gọi cảnh sát.

Khi nghe tin, bố của Trâu Toại vội vàng chạy ra ngoài, cảnh tượng đập vào mắt ông chính là người con trai cả đã lâu ngày không gặp, đang cầm gậy bóng chày đứng như một con quỷ dữ.

Còn trên mặt đất, Tần Dung đã ngất vì sợ hãi. Trâu Toại bên cạnh cô ta cũng đã bất tỉnh, đầu tổn thương nghiêm trọng.

Bà cô Tam của tôi là người giỏi kể chuyện, khi bà kể lại sự việc, thật sự tôi cũng giật mình.

Tôi đã từng nghe nói anh cả nhà họ Trâu có tính nóng nảy. Tôi cố ý nhắn anh ta về chỉ để anh "xử lý" cặp đôi không ra gì đó, nhưng không ngờ Trâu Vấn lại tàn nhẫn đến vậy.

"Trâu Vấn chưa kịp bước vào nhà thì cảnh sát đã dẫn đi, còn thằng Trâu Toại cũng được xe cứu thương đưa đi."

Bà cô Tam nói luôn miệng nhưng mắt không rời khỏi biểu cảm của tôi. Có vẻ như bà muốn xem tôi có phải đang khó chịu hay không. Bà luôn cảm thấy có lỗi vì đã giới thiệu gia đình ấy cho tôi.

"Cả nhà họ, xứng đáng với những gì họ đã làm." Tôi nói một cách bình thản và quay lưng bước vào phòng mình.

Sau đó, luật sư nói với tôi rằng vụ án của em trai Tần Dung cũng đã được phán quyết. Theo yêu cầu của tòa, anh ta phải trên Douyin xin lỗi tôi. Ngoài ra hành động phỉ báng, bôi nhọ của anh ta đã trở thành nguyên nhân khiến em trai tôi mất việc, tòa cũng yêu cầu anh ta bồi thường một số tiền nhất định cho tổn thất tinh thần.

Nhưng tôi đã không còn quan tâm đ ến những điều đó nữa, bởi vì gia đình nhà họ Trâu cùng nhà Tần Dung giờ đây đã nổi tiếng trong khu phố nhỏ của chúng tôi.

Mẹ của Trâu Toại sau khi ra khỏi trại giam phát hiện ra con trai út của mình đã bị con trai cả đánh thành tàn tật. Con trai cả hiện tại cũng đã bị bắt, tù tội là không tránh khỏi.

Bà ta cho rằng tất cả những điều này đều bắt nguồn từ Tần Dung. Lúc đó bà tức giận đến nỗi lao đến nhà ngoại của Tần Dung để tìm kiếm cô ả.

Tuy nhiên, mẹ của Trâu Toại cũng không phải là đèn cạn dầu. Khi đến nhà ngoại của Tần Dung, bà không chịu vào trong, chỉ đứng ở cửa nhà họ lớn tiếng làm ầm ĩ, đòi Tần Dung phải đến bệnh viện chăm sóc cho Trâu Toại đang tàn tật.

Tất nhiên Tần Dung đâu có chịu đi, đóng cửa không ra ngoài. Nhưng việc mẹ Trâu Toại làm ầm ĩ mỗi ngày khiến họ không thể chịu nổi, gia đình không có ngày nào yên ổn. Người dân trong khu phố cũng chỉ trỏ về nhà họ hàng ngày.

Hơn nữa, em trai của Tần Dung cũng bị chị gây họa khiến hắn ta vướng tiền án và không thể thi công chức. Vì việc này hắn tỏ ra oán hận với chị gái.

Chỉ vài ngày sau, Tần Dung bị gia đình đuổi ra khỏi nhà. Không còn cách nào khác, cô ta đành hàng ngày phải đến bệnh viện chăm sóc Trâu Toại.

Hai tháng sau, khi tôi đưa mẹ đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ đã gặp lại Trâu Toại. Mẹ tôi nói nhân tiện đến khoa nội thăm một người bạn cũ, và khi đi ngang qua một phòng bệnh, tiếng của Tần Dung vang lên chua chát: "Bảo bớt ăn mà không nghe, không biết mình tiểu tiện không tự chủ à? Biết tôi dọn vệ sinh mất bao nhiêu công sức không?"

"Thật là kiếp trước tôi nợ gia đình nhà họ Trâu các người rồi, gặp phải hai anh em nhà ngươi, toàn là loại khốn nạn."

"Còn có gan nhìn tôi với ánh mắt đấy à, nếu không phải mẹ anh nhất quyết bảo tôi đến chăm sóc anh, anh tưởng tôi muốn đến à?"

Tôi vô thức liếc nhìn vào phòng bệnh đó, quả nhiên là Tần Dung và Trâu Toại. Trâu Toại lúc này đang nằm trên giường với vẻ mặt tuyệt vọng, dáng vẻ tiều tuỵ, khuôn mặt không hề có chút hồng hào, rõ ràng là không được chăm sóc tử tế.

Còn Tần Dung đang đứng bên cạnh, mặt lạnh lùng mắng mỏ anh ta.

Có lẽ ánh mắt của tôi quá rõ ràng, cả hai người trong phòng đều nhìn về phía tôi. Khi nhìn thấy tôi, Tần Dung như con gà chọi, chỉ tay vào tôi muốn mắng chửi.

Tôi lạnh lùng cười một tiếng, và mở lời trước cô ấy: "Nghĩ kỹ trước khi nói, chỗ này có camera đấy."

Có lẽ những lần chạm trán trước đây đã khiến cô ấy có bóng ma tâm lý, tôi thấy cô ta cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng bước tới đóng cửa, mắt không thấy thì lòng không vướng bận.

Nhìn cánh cửa phòng bệnh đã đóng, tôi khinh bỉ cười một tiếng, nắm tay mẹ tôi và đi thẳng về phía trước.

Thực sự, trong khoảnh khắc cửa đóng lại, tôi đã thấy ánh mắt của Trâu Toại nhìn về phía tôi, một ánh mắt đầy tuyệt vọng. Tôi nghĩ vào khoảnh khắc đó, anh ấy chắc hẳn hối hận, hoặc có lẽ không chỉ có vậy.

Đi cùng mẹ đến thăm bạn, người bạn đó nhìn thấy tôi còn thở dài: "May mắn là trước đây cháu đã thấy rõ ràng không cố chấp làm dâu nhà họ. Nhìn nhà họ bây giờ xem, đâu còn giống một gia đình nữa."

Tôi mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy!"

"Nói cũng đúng, người có phúc không vào nhà vô phúc. Bây mgiờ nhìn nhà họ Trâu như thế lại nhìn em trai cháu, nghe nói khởi nghiệp làm ăn rất phát đạt, lúc trước bị sa thải cũng không hẳn là chuyện xấu."

Nói đến em trai, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Lúc trước em ấy bị sa thải, đã quyết định cùng bạn bè khởi nghiệp, và tận dụng đợt nổi tiếng của tôi để dẫn dắt sự quan tâm cho dự án của mình. Trong thời gian ngắn như vậy, công ty của em ấy làm ăn rất thành công.

Môi trường bệnh viện dẫu sao vẫn rất ngột ngạt, chúng tôi nói chuyện một lát rồi chuẩn bị về nhà.

Không biết hôm nay là ngày gì mà đến cổng bệnh viện, tôi liền thấy mọi người xúm lại thành một vòng tròn, bên trong là tiếng mắng chửi tức giận của một người phụ nữ: "Mặt dày không biết xấu hổ, cặp kè với chính em chồng của mình. Đã làm hại gia đình chồng như thế còn chưa đủ, còn đến quyến rũ cả chồng tao nữa."

"Hôm nay tao sẽ xé nát cái mặt này của mày, xem mày còn dám đi quyến rũ trai nữa không."

Tôi cứ có cảm giác lời này nghe không hợp luân thường đạo lý, đang chuẩn bị kéo mẹ tôi mau chóng rời đi thì đám người ấy đột nhiên tản ra, hóa ra là trung tâm đám đông đã bắt đầu đánh nhau.

Mọi người tản ra tôi mới thấy rõ, hóa ra người đó chính là Tần Dung.

Lúc này cô ta đang bị một người phụ nữ xé tóc và quần áo.

Người phụ nữ ấy sức lực rất mạnh, Tần Dung yếu đuối như thế không phải là đối thủ của cô ta. Trong chốc lát, quần áo của Tần Dung đã bị xé toạc.

Tần Dung đành ôm tay che ngực và khóc nức nở.

Bên cạnh có một người đàn ông thấp bé hơi hói đầu thấy thế liền vội vàng chạy đến can ngăn, nhưng không ngờ người phụ nữ ấy buông Tần Dung ra và cho người đàn ông này một cái tát nảy lửa vào mặt.

Cô ta đỏ mắt chỉ vào người đàn ông ấy và nói: "Chu Minh, ly hôn đi."

Lời nói này lập tức làm người đàn ông đó hoảng sợ không dám nói một lời nào.

Tôi và mẹ nhìn cảnh tượng này đều sững sờ, cái này... là chuyện gì vậy.

Đúng lúc ấy có một bệnh nhân đi dạo bên cạnh thấy chúng tôi trông mơ hồ, liền chủ động mở miệng giải thích cho chúng tôi.

"Các bạn nhận ra người phụ nữ trên mặt đất không? Cô ta từng nổi tiếng một thời gian trước đây, cái người có quan hệ loạn luân với em chồng, khiến gia đình chồng một người bị thương một người ngồi tù ấy. Em chồng bị liệt, cô ta thấy không vừa mắt nữa, liền lén lút qua lại với chồng của hiệu trưởng trường mẫu giáo của con gái cô ta, đây này... bị hiệu trưởng phát hiện ra".

Mẹ tôi và tôi đều mở to mắt, không ngờ tới mức này mà Tần Dung vẫn dám làm loạn.

Mẹ kéo tôi vội vàng đi nhanh: "Đi xa khỏi người này một chút, cẩn thận cô ta bị sét đánh còn rước họa lây sang mình."

【Kết】
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom