Cập nhật mới

Dịch Full Hàng Xóm Mù Của Tôi Là Kẻ Sát Nhân

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Hàng Xóm Mù Của Tôi Là Kẻ Sát Nhân

Hàng Xóm Mù Của Tôi Là Kẻ Sát Nhân
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tên truyện: Hàng xóm mù của tôi là kẻ sát nhân
Tác giả: 叶小白
Edit: Hanayuzu
Ảnh: 喜欢ai绘画的飞

Lúc đó tôi mới p.h.a t.h.a.i xong, không nói với ai. Nằm trong ký túc xá, cảm thấy đau đớn đến mức chết đi được.

Cả về thể xác lẫn tinh thần.

Bạn cùng phòng của tôi đang gọi điện, nói cười rất vui vẻ, người ở đầu dây bên kia, là cha của đứa trẻ đã c.h.e.t của tôi.

Cô ấy cố ý gọi để tôi nghe....
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


Lúc đó tôi mới p.h.a t.h.a.i xong, không nói với ai. Nằm trong ký túc xá, cảm thấy đau đớn đến mức chết đi được.

Cả về thể xác lẫn tinh thần.

Bạn cùng phòng của tôi đang gọi điện, nói cười rất vui vẻ, người ở đầu dây bên kia, là cha của đứa trẻ đã c.h.e.t của tôi.

Cô ấy cố ý gọi để tôi nghe....

01.

Tôi đã phá th.ai vào năm thứ 3 đại học.

Sau khi phẫu thuật, tôi quyết định thuê một căn nhà ngoài trường để điều dưỡng cơ thể.

Mỗi ngày tôi vẫn đến lớp như bình thường nhưng chẳng thể nào tập trung được vào việc học hành. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi lại thấy hình ảnh của đứa trẻ chưa thành hình.

Bác sĩ an ủi tôi rằng ở giai đoạn này, nó chưa thực sự được coi là một sinh mạng.

Tôi không biết điều đó có đúng hay không.

Nhưng, chỉ là cảm giác.

Tôi đã từ bỏ đứa con của mình.

Cha của đứa trẻ, là đàn anh khoá trên của tôi.

Kể từ khi anh ấy và người phụ nữ khác ở bên nhau, anh chỉ còn là một người qua đường không mấy quan trọng đối với tôi.

Sau khi phẫu thuật, không ai dạy tôi cách chăm sóc bản thân. Tôi tải một số công thức nấu ăn từ mạng và đặt lịch tư vấn trực tuyến với bác sĩ tâm lý.

Nhưng, không có ích gì tôi vẫn mất ngủ suốt đêm. Mỗi khi nhắm mắt lại, tôi lại cảm thấy như trong bóng tối, có đôi mắt của một đứa trẻ đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Không phải sợ hãi, mà là cảm giác tự trách và bất lực.

Một đêm nọ, vào khoảng 2 giờ sáng. Tôi thấy đau dữ dội ở phần bụng dưới, vật lộn mãi tôi mới có thể ngồi dậy, muốn đi bệnh viện để kiểm tra.

Khi xuống lầu, tôi thấy một người đàn ông trung niên, đang cho mèo hoang ăn.

Anh ta là hàng xóm cạnh nhà tôi.

Tôi muốn nhờ anh ta giúp đỡ, nhưng, tôi lại chứng kiến một cảnh tượng khó tin.

Con mèo hoang kia, sau khi ăn thức ăn anh ta cho, đã lảo đảo một lúc rồi ngã xuống.

Nó nằm bên cạnh chân anh ta, dưới một chiếc bao tải.

Bên trong, có vài con mèo đã bất tỉnh.

Tôi chần chừ một lúc, không thể nói lên lời. Tôi cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội ở phần dưới bụng, lảo đảo rời khỏi đó.

Tôi nằm ở bệnh viện cả đêm.

Niêm mạc tử c ung bị bong ra, chảy rất nhiều máu, nhưng không có gì nguy hiểm, tôi uống một số thuốc và cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Khi trời sáng, tôi cầm theo thuốc bệnh viện đã kê, trở về khu dân cư.

Đi qua sảnh chờ, mọi người tụ tập lại rất đông đúc nhưng dường như mọi thứ không liên quan đến tôi.

Bất ngờ có tiếng 1 đứa trẻ hét lên chói tai còn người mẹ thì vội vã che mắt cho cậu bé.

Không lâu sau, đám đông tụ tập càng nhiều còn tôi lặng lẽ đứng nhìn từ xa.

Từ cái bao tải kia, máu rỉ ra.

Một nhân viên an ninh dùng cành cây để mở phần miệng của bao tải.

Bên trong, toàn là những mảnh vụn của mèo, không còn hình dạng, chỉ là những cục thịt máu me.

02.

Lúc ấy, tôi đã nghĩ đến chuyện phàn nàn về thói quen kỳ quái của người đàn ông trung niên kia.

Nhưng vào lúc này, tôi thậm chí không có sức để nghĩ về những chuyện đó.

Trở về nhà, tôi nằm xuống giường và gần như ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là, vào thời điểm đó tôi vẫn chưa biết, việc giết hại mèo hoang chỉ là cách anh ta luyện tập.

Cái mà hắn thực sự muốn giết hại, thật sự là con người.

Là phụ nữ.

03.

Tôi mới chuyển đến không lâu, và ngay lập tức tôi đã chú ý đến một người đàn ông trung niên ở đây.

Người này khoảng bốn mươi tuổi, có thân hình vạm vỡ và cơ bắp.

Thường ngày anh ta đeo một cặp kính râm, xuống nhà và đi ra ngoài, tay cầm một cây gậy kim loại, gõ gõ để phân biệt chướng ngại vật.

Anh ta là một người mù, nhưng là một người mù kỳ lạ.

Dù cầm gậy dẫn đường, tốc độ đi của anh ta nhanh hơn người bình thường.

Sau này tôi mới hiểu ra - anh ấy có lẽ đã sống trong tòa nhà này rất lâu, trong đầu đã hình thành một bản đồ chi tiết.

Nhưng điều thực sự làm tôi cảm thấy kinh hoàng, là việc tiếp theo mà tôi sẽ phải đối mặt.

04.

Khi tôi thức dậy, đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Tôi mệt mỏi xuống giường rồi chuẩn bị ra ngoài để đi học,

Khi đang định xuống cầu thang thì ở hành lang, có một đứa trẻ, đang cầm một hòn đá, nhìn quanh tìm cái gì đó.

"Tạch" - một tiếng động khi cửa mở.

Người đàn ông mù đã mở cửa nhà, gậy dẫn đường của anh ta đang gõ trên mặt đất khi anh ta cầm túi rác ra ngoài.

Đứa trẻ trên mặt đầy sự giận dữ, dùng hết sức lực, ném hòn đá về phía anh ta!

Hòn đá bay về phía đầu anh ta.

Với cái đà đó, dù là người bình thường cũng phải bị chảy máu đầu.

Tôi vừa định lên tiếng cảnh báo thì lại sửng sốt khi thấy anh ta tránh được!

Tôi gần như không tin vào mắt mình, nhưng rõ ràng anh ta đã nhanh chóng nghiêng đầu sang một bên, và hòn đá đập vào cánh cửa sắt phía sau.

Với 1 cú va chạm mạnh cánh cửa sắt lõm vào một chút.

Đứa trẻ cũng hoàn toàn sững sờ.

Ngay sau đó, tôi chứng kiến một cảnh tượng không thể tin được.

Anh ta nghiêng tai mình sang một bên, như thể đang phân biệt âm thanh nào đó.

Đứa trẻ đang hoảng loạn chạy qua tôi, như muốn trốn chạy.

Chỉ vài giây sau, người đàn ông mù lao vút đi không tiếng động như một con thú dữ.

Vận tốc nhanh đến nỗi tôi gần như không thể nhìn rõ động tác của anh ta.

Anh ta lao đến từ phía sau đứa trẻ, đứa trẻ mập mạp, nhưng bị ông ta dễ dàng bắt lấy chỉ với một tay.

Do quán tính, đứa trẻ vẫn còn lắc lư nhiều lần trong không trung.

Cơ thể anh ta toàn là cơ bắp, cực kỳ đáng sợ.

"Buông tôi ra! Ông đã giết mèo nhà tôi! Ông xứng đáng phải chết!" đứa trẻ vùng vẫy và chửi bới.

Anh ta nắm lấy cổ áo của đứa trẻ, treo nó lên không trung. Nghe những câu chửi, gương mặt anh ta càng trở nên ảm đạm, và bắt đầu nâng đứa trẻ cao hơn nữa. Đứa trẻ bị cổ áo quấn chặt quanh cổ, không thở được, không phát ra tiếng động nào.

Phía trước mặt anh ta là cửa sổ của hành lang. Nửa người của đứa trẻ đã treo lơ lửng bên ngoài cửa sổ.

Đây là tầng năm.

Chỉ cần anh ta buông tay, đứa trẻ có thể sẽ rơi xuống từ tầng năm!

"Đợi 1 chút..." Tôi không kìm lòng được mà lên tiếng ngăn cản.

Anh ta dừng lại một lúc, sau đó thu tay về và đặt đứa trẻ xuống.

Đứa trẻ bắt đầu ho khan, anh ta vỗ vỗ đầu nó.

"Nếu dám nghịch ngợm nữa, tôi sẽ nói với bố mẹ cháu đấy."

Đứa trẻ hồi phục tinh thần, nhìn anh ta sợ hãi, và hoảng loạn chạy đi.

Trong hành lang, chỉ còn tôi và người đàn ông mù.

Tiếng ve kêu trong ngày hè, inh ỏi vang trời.

05.

「Anh... vẫn nhìn thấy à?」 Tôi do dự, hỏi anh ta.

Anh ta im lặng một lúc, rồi tháo kính râm của mình ra.

Trước mắt tôi hiện ra, là một đôi mắt có phần tròng mắt màu hồng nhạt. Thực tế, là thủy tinh thể đã teo lại và biến dạng.

Giống như quả cầu thủy tinh bị vỡ.

Tôi đã nghe nói về loại biến dạng này. Cơ bản là, hoàn toàn mù lòa.

Tôi nói một tiếng xin lỗi, quay người chuẩn bị xuống lầu.

「Mèo, sẽ bỏ rơi con non của chúng.」 Bất chợt, anh ấy nói.

Tôi quay đầu lại, anh ta vẫn đứng đó, có vẻ như vừa đổ một túi rác.

Bên trong, có một số lông mèo dính máu.

「Anh phát hiện mỗi con mèo... đều như thế à?」

「Những con bỏ rơi, trên người sẽ có một mùi đặc biệt.」 Anh ta cười một cách kỳ lạ.

Những lời không đầu không đuôi, khiến tôi cảm thấy không yên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


06.

Lúc tôi xuống lầu, đứa trẻ đã chạy mất hút.

Giữa cái nóng của mùa hè, tôi chợt nhận ra một điều khiến lạnh sống lưng.

Anh ta biết rõ mọi ngóc ngách trong tòa nhà.

Anh ta đã giữ một đứa trẻ ở ngoài cửa sổ, có vẻ như thật sự định ném nó xuống.

Tôi đã chứng kiến cảnh tượng anh ta cố gắng giết người nhưng không thành

07.

Trong giờ giải lao, tôi đi trên hành lang và lấy điện thoại ra định bấm 110 để báo cảnh sát.

Đột nhiên, tôi bị ai đó đâm mạnh từ phía sau. Điện thoại rơi xuống đất, tạo ra tiếng động lớn.

Một nhóm nữ sinh cười đùa dần đi xa. Họ là bạn cùng phòng KTX của tôi. Trong nhóm nữ sinh đó có cô gái đã ngủ với cha của con tôi.

Họ nghe thấy tiếng đồ rơi vỡ nhưng không quay đầu lại nhìn. Không biết họ làm vô tình hay cố ý, nhưng tôi đã không còn muốn theo đuổi để hỏi cho ra nhẽ.

"Á!" Đột nhiên một trong những nữ sinh đó la lớn.

Một nam sinh với mái tóc rối bời, có vẻ như vẫn còn ngái ngủ đã đâm mạnh vào vai cô ấy.

Cô ấy xoa xoa cánh tay, tức giận nhìn chằm chằm vào nam sinh đó.

"Xin lỗi nhé," anh ta nói, "Tôi đi không nhìn đường."

Cô ấy muốn chửi mắng nhưng lại nuốt lời vào trong.

08.

Nam sinh ấy cúi xuống lấy điện thoại và đưa cho tôi. Tôi mở ra xem, màn hình hơi bị lỗi nhưng vẫn có thể sử dụng.

"Tôi thấy em ở trong khu dân cư," anh ta nhét tay vào túi, tỏ ra không mấy quan tâm.

Anh ta tên là Lục Vũ, là bạn cùng lớp với tôi. Anh ta hiếm khi tham gia các lớp học, luôn đi một mình.

Chúng tôi không có nhiều giao tiếp, chỉ là vào cuối kỳ, anh ta sẽ tìm tôi để trao đổi về những điểm quan trọng cần ôn tập.

Anh ta tự nhiên nói chuyện, và tôi mới biết, anh ấy cũng ở trong khu dân cư đó từ rất lâu rồi

"Bác sĩ nói rằng tôi có một số vấn đề trong đầu, loại chứng trầm cảm gì đó," anh ta chỉ vào đầu mình, "phải chuyển ra ngoài ở."

"Còn em?" anh ta hỏi tôi.

Tôi không thể trả lời.

Anh ta biết ý, không hỏi thêm nữa. Anh ta tựa tay lên lan can, lặng lẽ nhìn ra ngoài.

"Nếu không quay về ký túc xá, thì sớm chuyển nhà đi." Anh ta nói nghiêm túc, giọng lạnh lùng.

"Cái gì?" Tôi ngỡ ngàng.

"Người đàn ông mù ở bên cạnh nhà em, anh đã gặp ông ta vài lần, cơ thể ông ta có mùi rất lạ."

"Có lẽ nên nói là trực giác của người bệnh, ông ấy trong đầu..." anh ta chỉ vào đầu mình, "có vấn đề nghiêm trọng hơn em nhiều."

"Em ở đó cần phải cẩn thận hơn."

09.

Tối hôm đó, tôi trở về nhà.

Vừa mở cửa, tôi bất ngờ thấy cửa nhà hàng xóm mở toang, bên trong trống không.

Đó là lần cuối cùng tôi thấy người đàn ông mù.

Tôi lắng nghe những lời bàn tán của hàng xóm xung quanh.

Sau khi tìm hiểu tôi mới biết, vào ban ngày, bố mẹ của đứa trẻ đã đến cửa nhà anh ta để đòi một lời giải thích.

Nhưng cánh cửa nhà anh ta mở toang, không thấy bóng dáng ai cả.

Anh đã mất tích cả ngày.

Tôi trở về nhà mình.

Tôi đoán rằng anh ta có thể đang trốn tránh gia đình đứa bé. Hoặc có thể, anh ta đã chuyển đi.

Dù thế nào đi nữa, việc không cần phải gặp lại người mù kỳ lạ đó khiến tôi cảm thấy yên tâm không ít.

Bên ngoài gió lớn, tôi thu dọn quần áo trên ban công.

Mái che cửa sổ của nhà hàng xóm bị gió thổi phập phồng kêu vang.

Đêm mưa bão đã đến với tôi.

10.

Tôi nhớ lại những lời Lục Vũ nhắc nhở nên vội vàng khóa trái cửa phòng khách.

Đêm hôm đó, tôi đã có một giấc ngủ sâu sau một khoảng thời gian mệt mỏi.

Cơn bão sắp đến khiến cho không khí trở nên ngột ngạt, áp suất không khí rất thấp.

Giữa đêm khuya, tôi lại một lần nữa bị đánh thức bởi cơn đau dữ dội ở phần dưới bụng, đầu óc mơ màng, cả người mệt mỏi.

Tôi vật lộn để lật mình, thậm chí không có sức để xuống giường.

Trong bóng tối dày đặc, bất chợt, tôi nghe thấy tiếng động ding đang.

Tôi quay đầu lại, thấy chiếc cốc giữ nhiệt ở phòng khách rơi xuống đất, đang lăn đến trước cửa phòng ngủ.

Chiếc cốc giữ nhiệt màu bạc, phản chiếu ánh trăng đêm khuya.

Dựa vào ánh trăng, tôi thấy cảnh tượng kinh hoàng nhất trong đời tôi. Chỉ có một bàn tay, vươn ra từ cạnh cửa, nhặt lên cái cốc giữ nhiệt đó lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


11.

Đôi tay kia nhặt chiếc cốc giữ nhiệt lên, sau đó rụt lại, biến mất ở cạnh cửa.

Trong phòng khách tĩnh mịch và tối tăm, tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng đến tai tôi.

Chẳng mấy chốc, chiếc cốc giữ nhiệt lại được đặt trở lại trên bàn.

Tôi sởn tóc gáy.

Có ai đó, trong nhà tôi.

Đó là hình bóng, không thể nói chuyện được.

12.

Ai đó?!

Không quan trọng là ai, trong đầu tôi liên tục chớp lên suy nghĩ rằng: Tôi ở chỗ này rất nguy hiểm!

Tôi cẩn thận không phát ra bất kỳ âm thanh nào, lấy điện thoại ra, muốn gọi cảnh sát.

Nhưng khi tôi cầm điện thoại lên mới nhớ ra, có lẽ do chiều nay tôi đã làm rơi nên cho dù kể tôi bấm thế nào màn hình cũng không thể sáng lên.

Bỗng nhiên, phòng ngủ sáng bừng lên.

Lúc này, đám mây dông bị ứ đọng cả ngày nay đang bùng nổ với những tia chớp khổng lồ.

Tiếng sấm rền vang.

Tôi lập tức hiểu mình phải làm gì.

Tận dụng tiếng sấm để che giấu tiếng động của mình, tôi khóa cửa phòng ngủ thật nhanh!

Ít nhất, trong thời gian họ cố phá cửa, tôi đủ thời gian để hét ra ngoài cửa sổ kêu cứu!

Phải hành động nhanh!

13.

Tôi bật dậy khỏi giường, đi nhanh về phía cánh cửa mà tôi sắp chạm vào.

Trái tim tôi đập thình thịch.

Đó là lúc tôi nhận ra, tôi đã quên mất một điều gì đó.

Tiếng sấm không thể che giấu nổi tiếng bước chân.

Một tia chớp lóe ra ngoài cửa sổ.

Chiếu sáng toàn bộ căn phòng ngủ.

Tôi nhìn thấy một bóng dáng tái nhợt, đứng ngay cửa.

Đó là anh ta.

Người hàng xóm mù ở cạnh nhà tôi.

Tôi định đóng cửa, nhưng đã quá muộn.

Anh ta đã bước vào trong nhà, hiện ra ngay trước mắt tôi.

Anh ta dùng một tay sờ tường, men theo tường đi. Trong tay kia, anh ta cầm một con dao, trên lưỡi dao vẫn còn rỉ máu.

Tôi gần như ngừng thở, sự sợ hãi lớn đến nỗi khiến tôi đứng chết lặng ở đó.

Tiếng sấm vang lên nhỏ hơn.

Anh ta nghiêng tai, hướng về phía không gian của phòng ngủ.

Anh ta tiếp tục bước đi mà không phát ra tiếng động.

Tôi không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, thậm chí cả những động tác nhỏ nhất, tôi từ từ lùi dần.

Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi, dựa nhẹ vào tường.

Anh ta đã đi ngang qua mà không hề hay biết.

Tôi không dám thở mạnh, sợ rằng tiếng động sẽ khiến mình bị phát hiện.

Anh ta đi đến giường của tôi một cách yên lặng rồi dừng lại bên cạnh đầu giường của tôi.

Lúc này tôi mới chú ý đến điều kỳ lạ trong căn nhà này.

Anh ta dừng lại, nhấc chân, bước qua cái thùng rác nhỏ.

Thật kỳ lạ, anh ta rõ ràng là người mù.

Tại sao... anh ta biết rõ đồ đạc trong nhà của tôi?

Hơn nữa, tôi đã chốt cửa, làm thế nào anh ta lại vào được nhà tôi...

Bất chợt, tôi nhớ lại lời bàn tán của hàng xóm, anh ta đã mất tích cả ngày.

Trong khoảnh khắc đó, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Anh ta đã mất tích.

Anh ta đang ẩn náu trong nhà của tôi.

Tôi mở to mắt, hoảng sợ nhìn bóng dáng của anh ta.

Anh ta giơ con dao, cơ bắp trên tay căng lên, gân xanh nổi rõ ràng lên một cách quái dị.

Tiếng đập mạnh vang lên.

Đó là vị trí mà tôi vừa mới nằm. Con dao đó, mạnh mẽ đâm xuống.

Cả tấm ván sàn cũng dường như rung chuyển theo.

14

Anh ta bất ngờ dừng động tác khi nhận ra có điều gì đó khác lạ, con dao vẫn được giơ lên cao giữa không trung.

Anh ta ngẩng đầu lên một cách hoài nghi, nghiêng tai lắng nghe.

Anh ta đang lắng nghe.

Tôi dựa vào tường, trong đêm tối, không dám thực hiện bất kỳ động tác nào.

Trong đầu tôi nhớ rất rõ, đứa trẻ chưa chạy được vài bước thì anh ta đã theo dõi âm thanh và lao đến tức thì, như một con hổ dữ.

Nếu tôi phát ra tiếng động, tôi chắc chắn sẽ chết.

15.

Bao lâu rồi?

Thời gian không ngừng trôi qua từng phút từng giây. Trong bóng tối của phòng ngủ, mọi thứ yên lặng như tử thần.

Anh ta dùng tay mò mẫm trên giường một lúc, rồi ngồi dậy.

Bất ngờ, anh ta đặt mũi dao nhẹ nhàng vào tường.

Anh ta bắt đầu di chuyển dọc theo tường.

Anh ta đang tìm tôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


16.

Tôi không thể đứng vững, đôi chân trở nên mềm nhũn.

Tôi biết rằng trong tình huống này mình phải giữ bình tĩnh nhưng nỗi sợ đã chiến thắng mọi thứ, tâm trí tôi trở nên trống rỗng.

Bên ngoài cửa sổ, bất chợt một tia sáng trắng lớn loé lên.

Tiếp theo là một tiếng sấm sét lớn, vang dội như tiếng bom nổ.

Tiếng sét khiến tôi tỉnh táo một chút, đầu óc tôi lúc này như bắt lấy một chiếc phao cứu sinh.

Âm thanh!

Chỉ cần lắng nghe.

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra rằng ông ta vẫn là một người mù!

Tiếng sấm vẫn còn đang gầm rú.

Tôi không do dự, lập tức di chuyển cơ thể, bước lên đầu ngón chân, lùi ra khỏi phòng ngủ.

Lưỡi dao của anh ta vừa lướt qua bức tường mà tôi vừa tựa vào.

Tiếng sấm đã dần dần xa dần, tôi đứng đó, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Rất may mắn, đêm nay là một đêm có sấm sét.

17.

Tiếng sét hoàn toàn biến mất không còn nghe thấy nữa. Khoảng cách từ nơi tôi đứng đến phòng khách, vẫn còn một quãng.

Tôi biết chỉ cần chờ đợi một tiếng sét nữa. Lợi dụng tiếng sét để che giấu, tôi sẽ chạy thoát ra ngoài.

Tôi muốn chạy thoát thân!

Nhưng anh ta… anh ta cũng bất ngờ dừng lại.

Anh ta vươn tay, sờ lên bức tường.

Trên đó, dính đầy mồ hôi của tôi.

Đôi chân tôi cố gắng không run rẩy.

Những giọt mồ hôi từ trán tôi lăn dài nhưng tôi không còn tâm trí nào mà để ý tới, chỉ nghe thấy tiếng nó rơi xuống đất.

Trong đêm tĩnh lặng như tờ, tiếng rơi vô cùng rõ ràng.

Trong khoảnh khắc đó, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.

"Chạy!"

18.

Tôi chạy trần chân trên sàn, điên cuồng lao về phòng khách.

Cơn đau dữ dội ở phần dưới bụng dường như biến mất.

Tôi biết lúc này cơ thể tôi đang cố gắng hết sức để sống sót.

Mỗi cơ quan trên cơ thể, mỗi khối cơ, đều đang làm việc điên cuồng để tôi tiếp tục sống.

Tiếng bước chân đang đến gần.

Tôi gần như không còn sức để nghiêng mình sang một bên.

Con dao từ phía sau đâm vào, cạo xước qua áo tôi.

Tôi mất thăng bằng, ngã xuống sàn, lăn ra xa.

Bản năng tôi sờ xuống bụng, không có vết thương, chỉ là áo bị xước.

Hắn lại một lần nữa lao về phía tôi.

Tôi không có thời gian để thở, vội vàng bò dậy.

Cửa ở ngay trước mắt, cửa ngay trước mắt!

Tôi không bận tâm đ ến mọi thứ, kêu lên "có trộm!"

Lập tức lao về phía cửa.

Giống như cơn gió cuốn phăng tôi.

Tay tôi vừa chạm vào tay nắm cửa thì ngay lập tức cảm thấy một sức mạnh khổng lồ bóp chặt cổ họng tôi.

Cổ họng bị siết chặt, tôi không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Cảm giác ngạt thở.

Ý thức dần mờ đi.

Tôi bị kéo lê về phía sau, bất lực nhìn tay nắm cửa càng lúc càng xa.

19.

Tôi tỉnh dậy từ trạng thái bất tỉnh, trong bóng tối, nhìn thấy bóng lưng của hắn.

Tôi đang ở trong phòng tắm của nhà mình.

Chân tay tôi đều bị trói chặt. Một dải vải được thắt chặt quanh cằm, siết rất sâu vào miệng tôi, mùi máu tanh nồng nặc.

Tiếng động nhỏ bé vang lên.

Dần dần tôi thích ứng với bóng tối và lấy lại được thị giác.

Đó là người đàn ông mù, hắn ta đang trải một tấm nhựa lên sàn nhà, giống như tôi đã thấy trong phim, để tiện dọn dẹp máu.

Tôi hoảng sợ và vùng vẫy, miệng bị siết chặt, chỉ phát ra những tiếng ú ớ mơ hồ.

Hắn nghe thấy tôi tỉnh lại. Tiến lại gần tôi, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng ngửi cái gì đó.

"Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, tôi đã nhận ra mùi này." Hắn nói.

Cái gì?

"Cô đã mắc một sai lầm." Hắn thì thầm.

"Cô có mùi của kẻ bỏ rơi con non."

Tôi cố gắng lắc đầu, muốn lui về sau, nhưng không thể cử động.

Trong tay hắn có một con dao, chuẩn bị đâm vào bụng tôi qua lớp quần áo, một cảm giác đau nhức nhói.

"Cô chỉ là một con mèo, cô không thể làm gì được."

"Cô chỉ là một con mèo không đáng giá gì..."

Cứu mạng...

Cứu tôi với...

Tôi bất lực trong nước mắt.

Từ phòng khách, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

20.

"Đây là nhà của ai vậy?"Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, là của Lục Vũ.

Người mù bất giờ đứng im như tượng đá, chìm trong sự tịch mịch đến tuyệt đối.

Đồng tử của tôi co lại.

Tôi biết nếu muốn sống sót, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của tôi.

Tôi bắt đầu vùng vẫy điên cuồng, bất cứ tiếng động nào cũng có thể khiến Lục Vũ nghe thấy.

Nhưng người mù kia đã giữ chặt lấy cơ thể tôi.

Những nỗ lực yếu ớt của tôi để vùng vẫy, tiếng khóc mơ hồ vang qua cánh cửa, yếu ớt đến mức khó có thể nghe thấy.

Cuối cùng, trong lúc vùng vẫy, tôi cảm nhận được sự đau đớn ở phía sau hông khi đụng phải thành bồn cầu.

Tôi tìm điểm tựa để lấy sức mạnh.

Tôi đã dùng hết sức lực của mình, hất mạnh lên chạm vào chân anh ta.

Anh ta mất thăng bằng, dao động và ngã xuống phía bồn rửa tay.

Nhưng một tia sáng chói loà làm tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Tiếng sấm lớn, vang dội khắp bầu trời.

Anh ta va vào bồn rửa, kéo theo hàng loạt những đồ trang điểm trên đó rơi xuống.

Nhưng mọi tiếng động đó bị tiếng sấm đinh tai nhức óc che phủ hoàn toàn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


21.

Tiếng sấm rền vang đã dần xa.

Bên ngoài phòng khách, không còn nghe thấy tiếng bước chân của Lục Vũ nữa.

Người mù cố dựng thân hình của mình dậy.

Tôi nhìn thấy trên khuôn mặt anh ta, một nụ cười quái dị.

Không ai có thể cứu tôi.

22.

「Bùm!」

Đột nhiên, ở phía ngoài phòng khách, có tiếng đập cửa.

Là Lục Vũ đang dùng chân đá cửa một cách vô cùng giận dữ.

Chứng trầm cảm.

Tôi chưa bao giờ thích cái bệnh này như vậy.

Tiếng đá cửa vẫn tiếp tục.

Người mù không nói gì. Anh ta im lặng đứng dậy từ phía tôi đặt tay lên tường lần mò theo bức tường đi ra ngoài.

Anh ta đi về hướng phòng khách, mang theo một con dao.

23.

Lục Vũ

Tôi không có nhiều giao tiếp với Lục Vũ, ngoại trừ việc mỗi lần học kỳ cuối cùng anh ấy đều giúp tôi ôn tập các điểm quan trọng.

Tôi nghe nhiều tin đồn về anh ấy rằng anh ấy đã đánh bạn cùng phòng. Nguyên nhân là vì bạn cùng phòng đó đã kể một câu chuyện cười về một cô gái trong trường. Nghe xong Lục Vũ đã đánh gãy mũi người kia mà không giải thích điều gì.

Cô gái đó, tôi không biết. Câu chuyện đã cũ, tôi không nhớ rõ.

Nhưng tôi hy vọng anh ấy không làm những chuyện như vậy.

Tôi vật lộn, cố gắng di chuyển cơ thể mình. Tôi thở hổn hển giữa đêm dông, cuối cùng tôi đã vươn được đầu ra khỏi cửa.

Đôi giày ướt nước mưa dừng lại trước mặt tôi.

Tôi ngước nhìn và thấy Lục Vũ.

24.

Nhìn cơ thể của Lục Vũ không có dấu hiệu của một trận ẩu đả nào. Trên khuôn mặt anh ta chỉ có sự kinh ngạc và mơ hồ.

Hóa ra… kể từ khi người mù mở cửa cho anh ta, không hiểu vì sao, người mù ấy lại biến mất không dấu vết.

Tôi nhìn về phía trước, lông tơ dựng đứng.

Trong phòng khách, cánh cửa mở ra, dần dần khép lại.

Lộ ra bóng dáng người mù đứng thẳng đằng sau cửa.

Anh ta cố ý để Lục Vũ vào nhà tôi.

Tôi vùng vẫy điên cuồng, ra hiệu cho Lục Vũ.

Anh ấy lập tức phản ứng quay người lại.

Người mù đã lao về phía tôi, lưỡi dao mạnh mẽ đâm vào bụng Lục Vũ.

25.

Vết dao đã cắt vào bụng của Lục Vũ, sâu vài centimet.

Ngay lúc đó, tay của người mù bị Lục Vũ nắm chặt.

Tôi có thể nghe thấy tiếng cơ bắp của hai người họ, do căng thẳng mà run rẩy.

Đột nhiên, Lục Vũ ngửa đầu lên và sau đó, đập mạnh vào sống mũi của người mù. Cú đánh nặng nề cuối cùng đã khiến người mù buông tay.

Con dao rơi xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.

Lục Vũ không dừng lại, anh ta kéo người mù về phía mình, dùng đầu gối đập mạnh vào phần dưới bụng của người mù. Với khuôn mặt đầy hung bạo, Lục Vũ như một con thú dữ điên cuồng.

Anh ta liên tục lên gối, mỗi cú đánh đều phát ra tiếng động ầm ĩ. Nhưng đột nhiên, người mù vươn tay ra và nắm lấy cổ của Lục Vũ.

Lục Vũ mất thăng bằng, bị sức mạnh hung hãn của người mù đẩy, đầu anh ta đập mạnh vào tường.

Lục Vũ lảo đảo mấy bước, vừa đứng dậy đã lại bị nắm lấy đầu và liên tục bị đập.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


26.

Tôi bị máu bắn vào mặt, bắn cả lên trên tấm ván phía trước.

Tôi cuống cuồng vùng vẫy, cuối cùng, ngón tay chạm được vào lưỡi dao rơi trên sàn.

Tôi cố lấy lưỡi dao cứa vào sợi dây thừng, ma sát một cách khó khăn.

Sau vài động tác lưỡi dao làm trầy da, cảm giác đau xót như bị cứa lên da thịt.

Phải nhanh lên, nhanh hơn nữa!

Bất chợt, tôi cảm thấy cổ tay mình bỗng nhiên lỏng lẻo.

Tôi dùng sức kéo mạnh, cuối cùng giải thoát được sợi dây thừng trên tay.

Tôi ngồi dậy và cắt đứt dây thừng quanh mắt cá chân. Tôi loạng choạng đứng dậy, muốn chạy đến giúp đỡ.

Khi ngước nhìn, tôi chỉ thấy thân thể của Lục Vũ đã mất ý thức, lả đi và ngã xuống.

Còn người mù đứng đó, cả người đầy máu.

Anh ta đang lắng nghe bằng tai.

Khi tôi loạng choạng đứng dậy, anh ta nghe thấy.

Anh ta biết tôi ở đâu.

Tôi siết chặt lưỡi dao trong tay.

27/

Bất chợt, anh ta lao thẳng về phía tôi.

Trái tim tôi gần như đập mạnh đến nỗi sắp nổ tung, tôi đâm mạnh con dao trong tay mình về phía trước.

Hắn ta không hề né tránh.

Tôi nhìn thấy hắn ta giơ cao cánh tay, lưỡi dao sắc nhọn theo quán tính đâm xuyên qua cánh tay của hắn.

Cảm giác như tôi vừa bị một chiếc xe đâm trực diện, cả người tôi bay ra ngoài, lộn nhào trên đất.

Tai tôi vang lên tiếng ù ù.

Tôi vất vả ngẩng đầu lên, hắn ta rút con dao ra khỏi cánh tay, máu từ cánh tay chảy xuống rồi chầm chậm đi về phía tôi.

Từ xa, Lục Vũ nằm trên đất, máu chảy ra từ đầu, không một tiếng động.

Tôi tuyệt vọng nhìn người đàn ông mù ngày càng tiến lại gần.

28/

「Mẹ, mẹ hối hận không?」 đột nhiên, người đàn ông mù cất tiếng hỏi.

Cái gì?

Một tia sét lớn bất ngờ xé nát bầu trời.

Giống như nó đã hoàn toàn xé toạc đám mây đen chật vật, cơn mưa tầm tã nổi giận gầm rú và ào xuống.

Mái che cửa sổ tầng dưới, bị mưa gió đánh đập thành từng hồi vang dội.

Người mù rõ ràng đang sững sờ trong chốc lát.

Gần như cùng lúc đó, trái tim tôi cũng bắt đầu đập loạn lên.

Tiếng mưa.

Tôi có nghe thấy!

29.

Người mù cầm dao lao về phía tôi như điên cuồng. Tôi dùng hết sức lực đứng dậy, lăn mình tránh né.

Lưỡi dao cắm mạnh xuống nhưng chỉ chạm vào sàn nhà, làm vỡ ra một mảnh.

Anh ta không chút do dự, lập tức cầm dao, vung mạnh qua lại. Tuy nhiên, lưỡi dao chỉ chém vào không khí mà thôi.

Tôi toát mồ hôi hột, nhờ tiếng mưa đã lẻn tránh đi từ sớm.

Mưa vẫn cứ tuôn xối xả.

Tôi đi chân trần, nhón chân rời khỏi cánh cửa đó, vào phòng khách của mình.

30.

Người mù nghiêng tai lắng nghe. Cơn mưa xối xả trút xuống, chỉ làm tăng thêm tiếng ồn không ngớt.

Anh ta dùng sức vỗ vào tai mình, nhưng chỉ là vô ích mà thôi.

Anh ta không thể nghe thấy bất cứ điều gì. Nếu không có âm thanh, anh ta chỉ là một kẻ mù hoàn toàn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7


31.

Tôi nhìn ra cửa, chỉ cách tôi hai bước chân.

Chỉ cần tôi chạy ra được, tôi sẽ gõ cửa từng nhà, đánh thức từng người đang say giấc nồng.

Anh ta sẽ hoàn toàn xong đời.

32.

Tôi đặt tay lên tay nắm cửa.

"Mẹ ơi."

Bất chợt, anh ta nói.

"Tôi đếm ba tiếng." Anh ta nói.

Anh ta quỳ xuống đất, nắm chặt đầu của Lục Vũ, lưỡi dao đặt sẵn trên cổ Lục Vũ.

Anh ta nghiêng tai, lắng nghe.

"Hãy để tôi nghe thấy giọng của cô."

Đầu dao nhọn đâm vào làn da cổ của Lục Vũ, máu bắt đầu rỉ ra. Lục Vũ trong trạng thái hôn mê, ngón tay gần như không còn sức để rung động.

"Một."

"Hai."

33.

"Tôi ở đây", tôi nói.

Hắn cười khi nghe thấy tôi.

"Giọng cô có vẻ run rẩy," hắn nói.

"Tôi ở đây!" Tôi kêu lên.

Anh ta nghiêng tai, cố gắng phân biệt được vị trí của tôi.

"Hãy đi xa cửa một chút."

"Được."

Tôi đáp lại, bước nhanh vài bước.

"Trông có vẻ như cô chỉ đang đứng tại chỗ mà thôi."

Anh ta trở nên cảnh giác.

Từ khoảng cách này, tôi hoàn toàn có thể chạy ra cửa và thoát ra ngoài.

Nhưng, Lục Vũ...

Con dao trong tay hắn ta lại tiếp tục cắm sâu vào làn da của Lục Vũ.

Tôi cắn răng, lùi lại vài bước.

Cơn mưa tầm tã vẫn tiếp tục tuôn xối xả, tiếng ồn ào cuồng nộ, tràn ngập căn phòng.

"Mang giày vào."

"Cái gì?"

"Mang giày vào, gần khu vực giày dép, đôi giày cao gót đó."

Tôi hiểu ý của anh ta, anh ta muốn chắc chắn rằng anh ta có thể nghe thấy tiếng bước chân của tôi.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể cúi xuống nhặt giày lên và mang vào. Rồi lại bước đi vài bước, để anh ta nghe.

"Tôi đang ở xa cửa lắm, hãy thả anh ấy ra."

"Đủ rồi," anh ta nói, "Đẩy cái bàn."

"Cái gì?"

"Cái bàn trong phòng khách, đẩy nó ra cửa."

"Được..."

Tôi làm theo chỉ dẫn của anh ta, đẩy cái bàn đó với tiếng kêu cọt kẹt, chặn ngay lối ra.

Lối thoát duy nhất của căn phòng này, đã bị chặn lại.

Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ là cầu nguyện, hy vọng rằng tiếng ồn lớn đủ để đánh thức những người hàng xóm phía dưới.

34.

Hắn ta từ từ đứng dậy, cơ thể lảo đảo một chút. Hắn nhăn nhó, giữ lấy phần dưới bụng của mình.

Tôi thấy máu tràn ra từ khóe miệng nhưng hắn ta đã nuốt trở lại.

Có lẽ trước đó, những cú lên gối của Lục Vũ đã làm tổn thương một bộ phận nội tạng của hắn ta.

"Nếu cô kêu cứu, hắn sẽ không sống sót," người đàn ông mù nói.

Hắn ta nắm lấy một tay của Lục Vũ, kéo lê trên mặt đất, hướng về phía tôi.

Anh ta rất cẩn trọng.

Kéo lê một cơ thể nặng nề trong khi bị tổn thương nội tạng khiến bước đi của anh ta rất chậm.

Có lẽ anh ta đã xác định rằng tôi đã hoàn toàn không còn cách nào khác thoát khỏi đây.

Tôi nhìn Lục Vũ.

Mặt anh ta tái nhợt. Lục Vũ bị kéo lê trên mặt đất, phía sau để lại một vết máu kéo dài.

Tôi cắn vào móng tay, bấu vào thịt lòng bàn tay mình. Ép bản thân phải bình tĩnh.

Não tôi đang hoạt động hết công suất.

Tôi phải sống sót.

Tôi và Lục Vũ phải cùng nhau thoát ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Hoàn chính văn


35.

"Mẹ ơi." Đó là giọng của người mù.

"Tại sao mẹ lại bỏ rơi con?" Tôi sững sờ một lúc.

Anh ta vừa nói những lời kỳ lạ, ý nghĩa thực sự là gì?

Anh ta vừa đặt câu hỏi vừa kéo lê Lục Vũ, tiến về phía tôi.

"Tại sao mẹ lại dùng đầu điếu thuốc làm tổn thương mắt con."

Tại sao mẹ không nhìn con từ khi con trở về."

Dần dần, tôi hiểu ra. Anh ta, từng là đứa trẻ bị mẹ mình bỏ rơi.

"Thành công đi..."

"Con không muốn nghe mẹ nói thành công rồi, con muốn nghe tiếng kêu cứu của mẹ. Mẹ ơi."

Ánh sáng chói lóa lóe lên, tiếng sấm xé toạc bầu trời.

Anh ta biết rồi.

Tôi đang chờ đợi, một tiếng sấm!

36.

Đôi giày cao gót, tôi chưa kịp hoàn toàn xỏ vào, đã lẳng lặng cởi ra từ lúc nào.

Tiếng sấm ầm ĩ vang lên.

Tôi dùng sức đẩy mạnh từ phía sau, hướng về anh ta, lao đi một cách điên cuồng.

Tiếng sấm che lấp mọi âm thanh khác.

Anh ta cảm nhận được làn gió đối diện, theo bản năng muốn nâng tay lên, nhưng đã quá muộn.

"Ầm!"

Tôi cầm chặt cái cốc giữ nhiệt trong tay.

Gần như dùng hết sức lực của cả cơ thể, tôi nện mạnh vào vị trí dưới bụng của anh ta.

Đó là chỗ có cơ quan nội tạng bị thương.

Anh ta bị lực đẩy làm ngã về phía sau, ngã xuống rất mạnh.

Tôi cũng mất thăng bằng, đầu gối đập mạnh xuống mặt đất, cảm giác đau xuyên tận xương.

Anh ta vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng tôi lao tới, cầm chặt cái cốc giữ nhiệt, nhắm chính xác vị trí dưới bụng của anh ta, và lại một lần nữa dùng sức đập xuống;

Bóng tối dày đặc, như thể có đôi mắt của đứa trẻ, đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Rất kỳ lạ, trong cái khoảnh khắc này, tôi lại nhớ đến Lục Vũ.

[Chiều nay, điện thoại hỏng.]

[Anh ấy nói: Em chỉ cần ở lại và cẩn thận một chút.]

Cốc giữ nhiệt được nâng lên, rồi mạnh mẽ rơi xuống.

Lần này, hai lần;

[Trong hành lang chiều nay, Lục Vũ quay người đi, bất ngờ quay đầu lại.]

[Anh ấy nói: Đừng suy nghĩ lung tung, em sẽ mất ngủ đấy.]

[Anh làm sao biết...]

[Anh ấy chỉ tay vào đầu mình, cười và nói: Bệnh nhân có trực giác.]

Cuối cùng một cú đập, cả sàn nhà dường như cũng rung chuyển.

Cốc giữ nhiệt tuột khỏi tay, văng ra ngoài;

[Bên ngoài hành lang, mây đen cuộn trào. Lục Vũ đi một cách thong dong, tay đút trong túi.]

【Tôi khẽ nói với anh, khi tôi nhắm mắt, bóng tối bao trùm, lại thấy đôi mắt của đứa trẻ kia, đang nhìn chằm chằm vào tôi.】

[Ánh nhìn đó như thể xuyên thủng trái tim tôi.]

[Anh ấy im lặng một lúc lâu, sau đó nói: Đứa trẻ không trách em, chỉ là em tự trách mình.]

Trong đêm mưa bão, tôi hoàn toàn kiệt sức, lảo đảo, suýt ngã.

Dưới thân là người mù, không phát ra tiếng động nào, máu từ khóe miệng chảy ra từng dòng.

Đôi mắt b3nh hoạn kia, có lẽ từ rất nhiều năm trước, đã mất đi ánh sáng.

37.

Tôi cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức và thở hổn hển.

"Ầm."

Bất chợt, cổ tay tôi bị nắm lấy.

Đó là người mù, người đang nắm chặt lấy cổ tay tôi.

Tôi cố gắng giãy dụa, nhưng không còn sức lực nào để phản kháng.

Tôi bị hắn ta kéo lê, ngã phịch xuống bên cạnh hắn ta.

Cảm giác cổ bị một bàn tay siết chặt đến chết.

Dù như vậy tôi cũng không còn sức để phản kháng.

Nhưng bàn tay đó chỉ đơn giản là siết chặt cổ tôi đến đau đớn.

Sau một lúc, hắn buông lỏng tay.

Ngón tay hắn ta yếu ớt, không cam lòng, từ từ nâng lên, chạm nhẹ vào dưới mắt tôi.

Rất ẩm ướt.

Tôi nghe thấy hắn ta hỏi tôi bằng giọng yếu ớt.

"Mẹ... đó là mồ hôi của mẹ, hay mẹ đang khóc?"

"Là nước mắt." Tôi không phủ nhận.

Hắn ta từ từ hạ tay xuống, cả người mệt mỏi, rã rời nằm trải ra.

"Cảm ơn." Hắn ta nói.

38.

Tôi tìm trong túi xách của mình, lấy điện thoại ra và báo cảnh sát.

Cảnh sát đến ngay lập tức, cơn mưa đã nhỏ đi rất nhiều.

Lục Vũ được đưa vào xe cứu thương, anh ấy vẫn còn sống, chỉ là đã bị tổn thương nặng ở đầu, và không thể tỉnh lại ngay lập tức.

Tôi được đưa về đồn cảnh sát để làm biên bản.

Người mù đã trải qua ca phẫu thuật cấp cứu vì cơ quan nội tạng bị tổn thương nặng, và giữ được mạng sống. Nhưng còn rất nhiều cáo buộc đang chờ đợi hắn.

Một vài ngày sau, viên cảnh sát làm biên bản cho tôi đã thông báo kết quả điều tra cho tôi.

Người mù từ nhỏ đã có đôi mắt khỏe mạnh. Khi hắn còn nhỏ, mẹ của hắn đã đi theo một người đàn ông khác.

Hắn đã chạy theo, khóc lóc không ngừng.

Mẹ của hắn vô cùng tàn nhẫn, đã khóa hắn lại trong phòng và dùng đầu đốt thuốc lá mà cháy đỏ để làm mù mắt của con trai mình.

Người phụ nữ đó, chỉ là một bộ xác không nhận thức.

Bà ấy chỉ nghĩ rằng bằng cách đó, đứa bé sẽ không bao giờ quấn lấy bà nữa.

Bà ấy không biết rằng sau này, đứa trẻ đã cố gắng tìm kiếm nhưng không thể tìm ra dấu vết.

Có lẽ chính vì lý do đó, khi trưởng thành, hắn đã bắt đầu căm ghét những người phụ nữ bỏ rơi con cái của họ.

Còn có một điều, viên cảnh sát làm biên bản cho tôi đã nói.

Họ cũng đã lấy lời khai từ các hàng xóm.

Trong đêm có sấm sét, một vài hộ gia đình khác đã nghe thấy tiếng ồn từ nhà tôi. Nhưng tiếng mưa rào đập vào mái che đã che giấu đi những tiếng động sau đó, nên họ không chú ý nhiều.

Cũng có nghĩa là vào đêm đó nếu tôi không phản kháng, tôi đã không thể chờ đợi được sự giúp đỡ.

Nếu tôi không chống cự, có thể tôi đã không sống sót.

39.

Một vài tuần sau, tôi nhận được cuộc gọi từ Lục Vũ.

Anh ấy bảo tôi, chỉ là bị thương nặng trong một tháng nay nằm viện nên không liên lạc.

Tôi cũng nói rằng mình cũng không tốt, toàn thân mang thương tích.

Chúng tôi hỏi thăm tình hình của nhau.

Chúng tôi hỏi nhau về tình hình sức khỏe hiện tại.

"Ngày hôm đó, sao anh lại đột nhiên đến nhà tôi?" tôi hỏi một cách lạnh lùng.

"Vì tôi không khỏe, không ngủ được, và muốn tìm ai đó có thể nói chuyện." Anh ấy trả lời.

Thật lạ, anh ấy luôn nói với tôi rằng không ngủ được như một bản năng.

"Sau đó, anh bắt đầu đá cửa..." tôi tiếp tục hỏi.

"Rối loạn cảm xúc là một trong những triệu chứng, làm tôi dễ tưởng tượng ra những điều không tốt." Anh ấy giải thích.

"Những tưởng tượng như thế nào?"

"Anh tưởng tượng em đang gặp nguy hiểm." Tôi nghe thấy anh cười một cách tự giễu qua điện thoại, "Khi anh bước vào cửa, thấy em bị trói, vẫn nghĩ mình đang trong ảo tưởng."

"Chúc anh mau khỏe và chữa trị bệnh tốt nhé."

Tôi đi dọc hành lang, tiếp tục nói chuyện với Lục Vũ mà không chút chú ý.

Lan can đã được làm sạch bởi cơn mưa tầm tã, sạch sẽ hơn nhiều so với trước.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy một bước chân quen thuộc, quay đầu lại.

Đó là bạn cùng phòng và người đàn anh khoá trên. Anh ta vừa mới rời khỏi giường của người con gái ấy.

Họ nắm tay nhau.

Anh ta bị tôi làm cho giật mình khi đang quay đầu, và đau đớn xoa xoa cánh tay.

Vẻ mặt anh ta có chút hoang mang, cũng thấy khó hiểu vì sao tôi đột nhiên có sức mạnh như vậy.

"Xin lỗi nhé, tôi đi không để ý." Tôi vỗ vỗ vai anh ta, "Không sao đâu, sau này sẽ ổn thôi."

Tôi đi xa dần, hẹn Lục Vũ sau giờ học sẽ đến thăm anh ấy.

Kết thúc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Ngoại truyện (Hoàn toàn văn)


Phần ngoại truyện này là những câu chuyện khá vụn vặt.

- ---

Bí mật nhỏ: Trước và sau đêm giông bão.

1.

Tôi tới bệnh viện thăm Lục Vũ, nói với anh về nguyên nhân tôi đã chuyển ra ngoài sống một mình.

"Có lẽ là bị cô lập đúng không"

Trước khi tôi kịp mở lời, Lục Vũ đã đoán ra câu trả lời.

Anh ta ngồi ăn quả táo tôi gọt, dáng vẻ nằm trên giường bệnh, trông giống như một cậu chủ nhỏ. Mái tóc của anh giờ được cuốn băng trắng xoá.

"Làm sao anh biết được?"

"Chết tiệt, em chẳng phải đã chuyển đồ đạc ra khỏi ký túc xá sao, chỉ cần em đi ngang qua tôi cũng biết mà."

2.

Trước đêm giông bão đó, tôi đã làm xong một việc.

Tôi vừa mới phẫu thuật ph.a t.h.a.i, không hề nói với ai. Nằm trong ký túc xá, đau đớn đến nỗi gần như chết đi được. Cả thể xác lẫn tinh thần đều đau đớn.

Cô bạn cùng phòng đang nói chuyện điện thoại, nói cười vui vẻ, bên kia điện thoại là cha của đứa trẻ mà tôi vừa mất.

Cô ta cố ý gọi điện để tôi nghe thấy.

Tôi biết cô ta muốn đuổi tôi ra khỏi phòng.

Bạn hỏi tại sao ư? Có lẽ vì tôi không dám phản kháng từ trước đến nay. Sự ức hiếp có thể trở thành một thói quen nghiện ngập.

Trong khoảng thời gian đó, cô ta không ngừng tăng cường các biện pháp.

Vào ban đêm, khi tôi từ tầng trên xuống toilet công cộng rồi quay trở về, cửa phòng ký túc xá đã bị khóa từ bên trong, không vào được, đành phải ngồi trên ghế dài dưới lầu cho đến sáng;

Rồi trong ngăn kéo bất ngờ xuất hiện xác thằn lằn. Trong bình giữ nhiệt, sau khi uống hết nước nóng, dưới đáy có phần cơ thể thằn lằn đã bị cắt rời. Sau cơn nôn mửa, tôi cảm thấy sợ hãi từ tận sâu thẳm.

Tôi chuyển ra ngoài, nói rằng tôi cần một nơi yên tĩnh để điều dưỡng, nhưng thực tế là tôi đang trốn tránh.

Sâu trong tôi là sự nhút nhát, chỉ muốn tránh xa mọi chuyện.

3/

Đêm sấm sét!

Đó là một đêm mưa to, mưa xối xả từng cơn.

Tôi đã về nhà.

Trong nhà, trên tường, khắp mọi nơi đều có dấu vết máu. Lục Vũ nằm bất tỉnh nằm đó. Đó là một đêm mà ngay cả một kẻ mù cũng có thể cảm nhận được cái chết đang đến gần.

Chỉ có mình tôi vẫn tỉnh táo.

Cảnh sát cách tôi 1 cánh cửa. Sau cơn sóng gió, tôi ngồi bệt trên nền nhà, th ở dốc nhìn họ.

Sau đó, tôi nghe thấy có tiếng động từ phòng ngủ truyền đến. Quay lại phòng ngủ, trên giường, điện thoại bị rơi hỏng, màn hình vẫn sáng.

Cuối cùng nó cũng khởi động, hình ảnh hiển thị hỗn loạn, nhưng vẫn có thể nhìn rõ hình ảnh trên màn hình.

Chỉ vài phút trước đó, những thông báo tù tài khoản của người bạn cùng phòng của tôi.

Cô ấy tự đăng lên tài khoản mạng xã hội của mình, đăng tải những bức ảnh lưu luyến.

Bài viết hiển thị: "Anh ấy nói rằng cuối cùng đã gặp được người xứng đáng."

Còn có biểu tượng cười trộm nữa. Tag một số người, bao gồm cả tôi.

Tôi nghĩ, có lẽ cô ấy muốn một lần nữa làm tổn thương tôi, muốn làm tôi đau khổ, muốn làm tôi cảm thấy tự ti, muốn làm tôi đau đớn.

Chỉ là, vào đêm đó, tôi đứng giữa căn phòng đầy vết máu.

Nhìn những lời lẽ đầy toan tính, suy nghĩ một cách logic về mục đích phía sau những hành động của cô ấy.

Trong lòng, rất bình tĩnh.

Lần đầu tiên cảm thấy, thật là trẻ con và buồn cười.

4.

Tôi đang gọt táo cho Lục Vũ, anh nghe tôi kể lể.

"Thực ra, đó là nhà của em, em cứ ở đó đi." Anh nói.

"Ừm, tôi định chuyển trở lại ký túc xá."

Thời gian thăm bệnh nhân kết thúc, tôi đặt quả táo đã gọt xuống, chào Lục Vũ và rời đi.

"Ê." Anh đột ngột gọi tôi lại "Đến nhà tôi ở đi."

Tôi ngẩn người ra.

Anh đang lo lắng cho tôi à?

"Không sao đâu." Tôi cười mỉm trong lòng, "Thật ra, họ sợ tôi lắm."

"Tôi sẽ đi tìm người đàn ông đó nói chuyện...

"Ừm, khi cơn tự kỷ ám thị ập đến không chờ đợi...” Anh ta lẩm bẩm nói, “Nhưng bây giờ thì có lẽ cuối cùng tôi cảm thấy hạnh phúc khi ở trong môi trường này...”

"Anh là bệnh nhân mắc chứng lưỡng cực, thì đừng bảo tôi cách để cảm thấy hạnh phúc nhé?"

Tôi nhấc túi lên và bước đi. Anh ta không rời mắt, luôn dõi theo tôi.

Tôi nhặt túi lên và đi. Ánh mắt anh ấy dõi theo tôi không rời.

Tôi thở dài.

"...Khóa nhà anh để ở đâu thế?"

"Ở cửa ra vào, ở khe dưới cùng của tủ đựng đồ phòng cháy"

"Tôi sẽ ở với anh bao lâu?"

"Không biết nữa, có thể sẽ khá lâu đấy." Lục Vũ nói, "Đợi tôi xuất viện, tôi sẽ chăm sóc em."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom