Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Gả Cho Đại Lão Phản Diện

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Gả Cho Đại Lão Phản Diện

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
918,970
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Gả Cho Đại Lão Phản Diện

Gả Cho Đại Lão Phản Diện
Tác giả: Xuân Phong Ứng Ngộ Ngã
Tình trạng: Đã hoàn thành




Gả cho đại lão phản diện rồi mà chỉ số hắc hóa của anh ta mãi không giảm xuống được. Cho đến một ngày anh ta say rượu, tôi sờ sờ mặt anh ta.

Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện -10."

Tôi tưởng hệ thống bị lỗi, vội vàng rút tay về.

Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện +50."

Tôi: "Cái quỷ gì thế?!"

Đôi mắt của đại lão nhìn chằm chằm vào tôi: "Sao không sờ nữa?"
 
Chương 1


Gả cho đại lão phản diện rồi mà chỉ số hắc hóa của anh ta mãi không giảm xuống được. Cho đến một ngày anh ta say rượu, tôi sờ sờ mặt anh ta.

Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện -10."

Tôi tưởng hệ thống bị lỗi, vội vàng rút tay về.

Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện +50."

Tôi: "Cái quỷ gì thế?!"

Đôi mắt của đại lão nhìn chằm chằm vào tôi: "Sao không sờ nữa?"

1

Sau khi kết hôn với Lục Văn Cảnh, tôi luôn an phận thủ thường, làm một người vợ trên danh nghĩa của anh. Cho đến ngày hôm đó tôi gặp tai nạn xe, tỉnh dậy trong bệnh viện.

Trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng "oong", một giọng nói máy móc vang lên: "Chúc mừng ký chủ đã thức tỉnh 'Hệ thống công lược phản diện'. Tôi là hệ thống 052 độc quyền của cô."

Tôi nằm ườn trên giường bệnh, chẳng buồn lên tiếng.

Hệ thống: "Ký chủ, nếu thành công đưa chỉ số hắc hóa của phản diện về 0 sẽ nhận được phần thưởng một triệu tiền mặt."

Tôi vẫn không hề lay động.

Hệ thống: "Ký chủ, nếu lười biếng sẽ bị phạt bằng điện giật."

Tôi bật dậy như cá chép: "Phản diện đâu, tôi tới bắt ngay."



Hệ thống: "Người trước mặt cô chính là phản diện đó."

Tôi nhìn Lục Văn Cảnh đang lạnh lùng gõ bàn phím bên cửa sổ phòng bệnh, vẻ mặt kinh ngạc: "Anh nói hắn là đại phản diện?"

Hệ thống: "Đúng vậy, chồng cô đúng là một đại phản diện."

Tôi: "Đó là chồng anh."

Hệ thống: "Chồng cô."

Tôi: "Chồng anh."

Hệ thống: "Chồng cô."

Tôi: "Chồng anh."

Hệ thống: "Còn cãi nữa tôi giật điện cô đấy."

Tôi: "..."

Lục Văn Cảnh nhận thấy động tĩnh bên này, ngẩng đầu nhìn qua: "Sao vậy?"

Tôi nở nụ cười quen thuộc: "Không sao."

Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện +10."

Tôi: "???"
 
Chương 2


Sau khi xuất viện, hệ thống liên tục thúc giục tôi bắt đầu kế hoạch công lược phản diện.

Tôi nằm ườn trên ghế sofa: "Anh có bản lĩnh thì tự đi đi. Tôi chỉ cần xuất hiện trước mặt hắn là chỉ số hắc hóa của hắn lại tăng vùn vụt, chi bằng tôi tránh xa một chút."

Hệ thống muốn nói gì đó nhưng lại thấy không thể phản bác, đành im lặng.

Tôi liếc nhìn đồng hồ, đang định đứng dậy về phòng ngủ thì vừa lúc gặp Lục Văn Cảnh về nhà.

Tôi thầm giật mình, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Anh về rồi."

Anh không nói gì, vừa nới lỏng cà vạt vừa chậm rãi ngồi xuống ghế sofa cạnh tôi.

Mùi rượu thoang thoảng phả vào mặt.

Tôi nhìn gương mặt anh ửng đỏ bất thường, thử thăm dò: "Lục Văn Cảnh, anh say rồi à?"

Lục Văn Cảnh cụp mi, giọng khàn khàn: "Ừ."

Trời ạ, anh ta say rồi lại ngoan ngoãn thế này.

Như bị ma xui quỷ khiến, tôi sờ sờ mặt anh: "Em đi pha cho anh cốc nước mật ong nhé?"

Chưa đợi anh trả lời, giọng nói của hệ thống đã vang lên trong đầu tôi: "Chỉ số hắc hóa của phản diện -10."

Tay tôi run lên, vội vàng rụt về.

Tôi nghe nhầm rồi sao?

Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện +50."

Điên rồi à?!

Tôi thầm chửi rủa trong lòng, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt ươn ướt của Lục Văn Cảnh.

"Sao không sờ nữa?"

Tôi há hốc miệng: "Hả?"

Lục Văn Cảnh nhìn tôi, lặp lại: "Sao không sờ nữa?"



Hệ thống: "Hắn đang muốn được vuốt ve, ký chủ mau sờ hắn đi!"

Tôi do dự đưa tay chạm vào má anh.

Anh nhắm mắt lại, chủ động cọ cọ vào tay tôi.

Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện -10."

Một lúc lâu sau, anh mở mắt ra.

Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào tôi, Lục Văn Cảnh khàn giọng nói: "Chỗ khác, cũng muốn được sờ."

Tay tôi run lên: "Sờ đâu?"

Lục Văn Cảnh không nói, cầm tay tôi di chuyển xuống dưới, đặt lên yết hầu anh: "Ở đây?"

Lục Văn Cảnh không nói, lại kéo tay tôi chậm rãi đặt lên xương quai xanh của anh: "Đây?"

Lục Văn Cảnh vẫn không nói.

"Này, chồng yêu à, anh nói gì đi chứ!" Tôi không nhịn được mà thốt lên, "Muốn sờ chỗ nào thì anh nói một tiếng đi!"

Đôi mắt của Lục Văn Cảnh bỗng sáng lên, nhưng giọng nói vẫn chậm rãi: "Chỗ nào, cũng được sao?"

Ánh mắt tôi theo bản năng nhìn xuống dưới, rồi nhanh chóng thu hồi: "Cũng... cũng không phải chỗ nào cũng được đâu."

Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện +100."

Tôi tức đến bật cười: "Hệ thống, anh bị làm sao thế?"

Hệ thống có vẻ hơi tủi thân: "Ai bảo cô không đáp ứng yêu cầu của hắn, hắn đương nhiên hắc hóa rồi."

Được rồi, được rồi, đáp ứng hắn đúng không.

Tôi cười lạnh một tiếng, đưa tay ấn mạnh vào bụng anh, sờ soạng lung tung vài cái, mềm mềm, cảm giác cũng khá thích.

Đang định rút tay về thì bị Lục Văn Cảnh nắm lấy, ấn lại.



Khóe môi anh hơi nhếch lên, có vẻ rất vui: "Thích?"

Rồi anh dùng một chút lực, kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy tôi.

Lục Văn Cảnh vùi đầu vào cổ tôi, cọ cọ.

Lại cọ cọ.

Cọ cọ nữa.

Tôi thấy hơi bực: "Lục Văn Cảnh, cổ em ngứa lắm, anh đừng cọ nữa."

Lục Văn Cảnh rất nghe lời, lập tức dừng lại: "Ồ."

Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện +10."

Tôi: "&¥#"

Tôi đang định "phản kháng", mắng chửi tên đàn ông miệng nam mô bụng bồ d.a.o găm này. Thế mà hắn lại bắt đầu rên rỉ.

"Nóng..."

Lục Văn Cảnh bắt đầu cởi quần áo, đôi mắt ươn ướt nhìn tôi: "Nóng quá... Muốn cởi đồ..."

Tôi gật đầu: "Được rồi, anh tự... Hử?!"

"Anh đang sờ vào đâu đấy?"

"Dừng tay! Dừng tay!"

"Lục Văn Cảnh, anh nóng thì cởi đồ của anh, cởi đồ của em làm gì?!"

Tôi vội vàng kêu cứu hệ thống: "Hệ thống, cứu mạng, Lục Văn Cảnh nổi thú tính rồi!"

Hệ thống đang bận b.ắ.n pháo hoa, phớt lờ lời cầu cứu của tôi: "Chúc mừng ký chủ, chúc mừng ký chủ, chỉ số hắc hóa của phản diện đang tiếp tục giảm ~"

Chúc mừng cái đầu anh, cái hệ thống này đúng là đồ vô dụng!

 
 
Chương 3: Chương 2-2


Đúng lúc tôi đang mắng nhiếc ầm ĩ thì Lục Văn Cảnh đột nhiên dừng tay. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt tôi.

Tôi bị anh nhìn đến ngơ ngác, nuốt nước bọt một cách căng thẳng: "Nhìn em làm gì?"

Anh bỗng nhiên có vẻ ngại ngùng, nhỏ giọng hỏi tôi: "Có thể hôn em một cái được không?"

Hệ thống: "Ký chủ, nhanh lên! Mau hôn hắn đi, hôn mạnh vào!"

Tôi: "Anh có phải là hệ thống đứng đắn không vậy?"

Thấy tôi không trả lời, khóe miệng Lục Văn Cảnh trễ xuống, vẻ mặt đáng thương: "Thật sự, không được hôn sao?"

Tôi xin thề, tôi thật sự không bị dáng vẻ này của anh làm cho mê mẩn, tôi chỉ muốn đấu trí kéo dài với anh, xem bước tiếp theo anh muốn làm gì thôi!

Đưa tay che mắt Lục Văn Cảnh, tôi hôn mạnh lên môi anh.

Quả nhiên, dù là người đàn ông lạnh lùng đến đâu thì đôi môi vẫn mềm mại!

Lông mi dưới lòng bàn tay chớp chớp, tay tôi bị Lục Văn Cảnh dẫn dắt từ từ di chuyển xuống. Anh hơi cúi đầu, rất tập trung đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay tôi.



Tôi nín thở, tim đập thình thịch.

Sau đó, nụ hôn của anh bắt đầu lan xuống cánh tay.

Lần lượt.

Lần lượt?

Tôi không nhịn được nữa: "Lục Văn Cảnh, đủ rồi đấy."

Lục Văn Cảnh ngoan ngoãn buông tay tôi ra: "Được."

Giây tiếp theo, anh lại nâng tay kia của tôi lên rồi hôn.

"..."

Xin lỗi, tôi xin rút lại lời khen ngợi thoáng qua ban nãy.
 
Chương 4


Sau khi tay kia của tôi bị Lục Văn Cảnh hôn đủ, anh rất tự nhiên nắm tay tôi đi về phía thư phòng: "Đi theo anh."

Thư phòng nằm ở cuối tầng hai, là nơi tôi chưa từng bước chân vào kể từ khi kết hôn.

Thứ nhất là tôi không có hứng thú, thứ hai là tôi không có tư cách đó.

Khi Lục Văn Cảnh bắt đầu bấm mật khẩu két sắt, tôi rất biết điều quay lưng lại.

Âm thanh bấm phím đột ngột dừng lại, Lục Văn Cảnh cau mày xoay người tôi lại, vẻ mặt rất bất mãn.

Tôi đành phải nhìn anh bấm mật khẩu lại. Lục Văn Cảnh bấm rất chậm, mỗi lần bấm một số lại liếc nhìn tôi, như thể cố tình muốn tôi nhớ.

Nhìn những con số quen thuộc đó, môi tôi dần mím lại. Lục Văn Cảnh lấy ra một chiếc hộp đựng đồ trang sức tinh xảo từ trong két sắt, mở ra đưa cho tôi.

Bên trong là một chiếc vòng tay bằng bạc.

Mặt dây chuyền của vòng tay là một ngôi sao được ghép từ những viên kim cương nhỏ, nhìn hơi thô, chắc là đồ thủ công.

Ước chừng là do chính tay Lục Văn Cảnh làm.

"Thích không?" Lục Văn Cảnh hỏi tôi.

Khóe môi tôi khẽ cong lên: "Thích."

Ánh mắt anh tối sầm lại: "Em không thích."



Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện +10."

Chuyện gì vậy?

Tôi biểu hiện ra là không thích chỗ nào?

Tôi trừng mắt nhìn Lục Văn Cảnh, hung dữ ra lệnh: "Lục Văn Cảnh, em thích chiếc vòng tay này c.h.ế.t đi được, mau đeo vào cho em!"

Vừa dứt lời, ngón tay của Lục Văn Cảnh đã vội vàng móc chiếc vòng vào tay tôi, như sợ tôi đổi ý.

Sau khi đeo vòng tay xong, tôi túm lấy cổ áo anh, hôn chụt chụt lên mặt anh: "Chồng yêu yêu yêu."

Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện -10."

Hừ, tôi đoán không sai, tên đàn ông chó này thích người khác chủ động.

Dỗ Lục Văn Cảnh ngủ xong, tôi tháo chiếc vòng tay ra khỏi cổ tay, cất kỹ lại chỗ cũ.

Hệ thống nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao ký chủ lại cất vòng tay đi rồi? Không sợ chỉ số hắc hóa của phản diện tăng trở lại sao?"

Tôi lắc đầu: "Chiếc vòng tay này không phải dành cho tôi."

Hệ thống kinh ngạc: "Sao cô biết? Hắn có vẻ rất thích cô mà."

Tôi cười khẩy: "Người anh ta thích là người khác, ngay cả mật khẩu két sắt cũng là sinh nhật của người ta."
 
Chương 5


Sáng hôm sau khi ăn sáng, tôi giả vờ vô tình quan sát Lục Văn Cảnh đang ngồi đối diện. Anh vẫn lạnh lùng như vậy, có vẻ như không nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua khi say rượu.

"Tối nay, nhà họ Giang có một bữa tiệc." Lục Văn Cảnh đang ăn bỗng nhiên đặt d.a.o nĩa xuống, hỏi tôi, "Em muốn đi không?"

Bữa tiệc?

Bữa tiệc thì phải uống rượu chứ?

Lục Văn Cảnh uống rượu xong sẽ chạy đến cầu xin tôi vuốt ve chứ?

Vuốt ve anh ta, tôi có thể giảm chỉ số hắc hóa của anh ta chứ?

Suy nghĩ miên man, tôi gật đầu: "Muốn đi."

Hoàn toàn quên mất địa điểm bữa tiệc là nhà họ Giang.

Vì vậy, ngay khi tôi xuất hiện tại bữa tiệc, tôi đã nhanh chóng trở thành đối tượng bàn tán của mọi người.

"Từ khi Ngu Sanh kết hôn, tôi chưa từng thấy cô ta đến những dịp thế này, hôm nay lại thấy lạ."

"Hầy, chẳng phải là vẫn còn nhớ nhung cậu cả nhà họ Giang sao, tranh thủ cơ hội đến dây dưa thôi."



"Lúc trước cô ta bám theo Giang Tuân như đỉa đói, kết quả thì sao, người ta Giang Tuân thích là chị gái cô ta Ngu Liên Nguyệt."

"Ngu Sanh đều đã lấy chồng rồi mà còn nghĩ đến Giang Tuân sao?"

"Lấy chồng rồi thì sao? Cô xem người nhà họ Lục kia có vẻ gì là để cô ta trong lòng không?"

Tôi giả vờ chen vào: "Đúng đúng đúng, Ngu Sanh chỉ là con bé nhà quê, sao sánh bằng Ngu Liên Nguyệt được cưng chiều từ bé chứ."

Mọi người phụ họa.

"Lục Văn Cảnh vừa đẹp trai vừa giàu có, Ngu Sanh gả được cho anh ta đúng là phúc phận tám đời."

Mọi người gật đầu.

"Tôi thấy Ngu Sanh vẫn là thiếu chung tình, sao bám theo Giang Tuân được một nửa lại chạy đi lấy chồng chứ, mọi người mất bao nhiêu trò vui để xem."

Mọi người tán thưởng.

 
 
Chương 6: Chương 4-2


Tôi còn định nói thêm thì nghe thấy một giọng nam quen thuộc: "Ngu Sanh, em đang làm gì ở đây?"

Mọi người phát hiện ra sự tồn tại của tôi, nhìn nhau rồi tản ra.

Thôi xong, hết trò vui để xem rồi.

Tôi hờ hững liếc nhìn người nọ, quay người bỏ đi, nhưng cổ tay lại bị anh ta nắm chặt.

Tôi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn anh ta: "Giang Tuân, buông tay."

Giang Tuân không buông tay, ánh mắt trầm trầm nhìn tôi: "Tại sao lại kết hôn với Lục Văn Cảnh?"

Tôi cười nhạt nhìn anh ta: "Tôi không kết hôn với Lục Văn Cảnh, chẳng lẽ kết hôn với anh à? Giang đại thiếu gia?"

Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện +100."

Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện -100."

Sao chỉ số lại d.a.o động lớn vậy?

Lục Văn Cảnh lại làm sao nữa rồi?



Tôi cau mày nhìn xung quanh, vừa lúc thấy Ngu Liên Nguyệt đang cụng ly với Lục Văn Cảnh.

Lực ở cổ tay tăng lên, giọng Giang Tuân càng trầm hơn: "Ngu Sanh, ly hôn với hắn đi, em không cần phải vì giận dỗi với tôi mà tùy tiện tìm người lấy."

Tôi không nhịn được bật cười, giật mạnh tay ra: "Tùy tiện tìm người lấy là sao?"

"Lục Văn Cảnh cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, không dựa vào gia sản cũng giàu hơn anh."

"Anh là cái thá gì mà so sánh với anh ấy?"

Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện -100."

Hửm?

Tôi liếc nhìn Lục Văn Cảnh đang quay lưng về phía tôi ở đằng xa, dừng lại một chút, lại tăng âm lượng: "Giang Tuân, đừng nói với tôi bây giờ anh lại bắt đầu nhớ đến tôi nhé, thật buồn nôn."

"Tôi đã là phụ nữ có chồng rồi, trong lòng chỉ có chồng tôi thôi, phiền anh cút xa ra cho tôi."

Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện -100."
 
Chương 7


Bỏ rơi Giang Tuân, tôi tìm một góc yên tĩnh trong sân vườn để hít thở không khí trong lành.

Chưa được bao lâu thì Ngu Liên Nguyệt đã đi đôi giày cao gót của cô ta lại gần, giả vờ thân thiết: "Sanh, em cũng ở đây à, thật trùng hợp."

Tôi nghiêng người, cô ta lao vào khoảng không.

Cô ta loạng choạng, rõ ràng đứng vững rồi nhưng lại giả vờ sắp ngã vào bể bơi bên cạnh, đưa tay định kéo tôi.

Tôi đá một phát vào m.ô.n.g cô ta, giúp cô ta thuận lợi rơi xuống nước.

"Ùm" một tiếng, nước b.ắ.n tung tóe.

“Ký chủ!” Giọng nói của Hệ thống hiếm khi sắc bén đến vậy, “Cô đang làm gì thế?!”



Ồ, đã nóng nảy rồi à.

Tôi ấn Ngu Liên Nguyệt đang cố gắng bò lên bờ xuống nước: “Làm gì à? Chồng tôi chẳng phải là phản diện lớn sao? Tôi đang làm những việc mà một người vợ phản diện nên làm đấy thôi.”

Ngu Liên Nguyệt: “Ngu Sanh… buông… buông tay… sặc… sặc… cứu… sặc… sặc… cứu với…”

Hệ thống: “Ký chủ, nếu cô không dừng tay, tôi sẽ điện giật trừng phạt cô đấy.”

Tôi lại túm gáy Ngu Liên Nguyệt ấn xuống hồ nước: “Không sao, cứ giật đi, có thể c.h.ế.t chung với nữ chính cũng đáng.”

Trong đầu vang lên tiếng dòng điện xẹt xẹt, giọng Hệ thống có chút méo mó: “Ký chủ, ý cô là gì?”

Tôi buông tay, nhìn Ngu Liên Nguyệt vùng vẫy trong hồ nước: “Ý gì mà anh không hiểu? Ý là mấy cái Hệ thống rác rưởi các người cút hết đi, chị đây không hầu hạ nữa!”
 
Chương 8


“Hệ thống Công lược Phản diện” không phải là Hệ thống đầu tiên tôi thức tỉnh.

Hệ thống đầu tiên thức tỉnh trong tôi được gọi là “Hệ thống Nữ phụ Ác độc”.

Năm đó tôi vừa được nhận về Ngu gia, còn chưa kịp cảm nhận hơi ấm gia đình thì đã thấy Ngu Liên Nguyệt ủy khuất nhào vào lòng mẹ Ngu khóc lóc: “Mẹ, mẹ không cần con nữa sao?”

Mẹ Ngu kiên nhẫn dỗ dành cô ta, sau đó nắm tay tôi và Ngu Liên Nguyệt đặt cạnh nhau: “Sanh, chuyện trước kia đều qua rồi, sau này Liên Nguyệt chính là chị gái của con.”

Vậy là hơn mười năm tôi bị bảo mẫu tráo đổi, ngược đãi cứ thế bị bỏ qua.

Tôi còn có thêm một người chị không hề có quan hệ huyết thống.

Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu tôi vang lên một giọng máy móc xa lạ: “Chúc mừng ký chủ thức tỉnh Hệ thống Nữ phụ Ác độc.”

Hệ thống nói với tôi rằng, nữ chính của thế giới này là Ngu Liên Nguyệt, còn nhiệm vụ của tôi là không ngừng gây khó dễ cho cô ta.

Nếu từ chối hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ phải đối mặt với hình phạt điện giật.

Tất nhiên tôi không chấp nhận nhiệm vụ vô lý này.

Nhưng khi tôi không chọn phá hỏng đôi giày khiêu vũ Ngu Liên Nguyệt dùng để tham gia cuộc thi, mà cắn răng chịu đựng cơn đau do dòng điện chạy khắp người, thì Ngu Liên Nguyệt vẫn bị trật chân trên sân khấu.



Cô ta nén đau hoàn thành động tác vũ đạo khó, giành được giải quán quân.

Sau đó còn nói với mọi người rằng, chỉ có tôi từng chạm vào giày của cô ta, cô ta chọn tha thứ cho tôi vì ghen tị mà mất lý trí.

Bất kể tôi có làm hay không, tôi cũng phải gánh chịu hậu quả.

“Hệ thống Nữ phụ Ác độc” chỉ gắn bó với tôi một tháng.

Nhưng một tháng ngắn ngủi ấy cũng đủ để xóa sạch chút tình thân ít ỏi mà cha mẹ Ngu dành cho tôi.

Chẳng bao lâu sau, tôi lại thức tỉnh Hệ thống thứ hai.

Tên của Hệ thống lần này nghe hay hơn một chút, gọi là “Hệ thống Nữ phụ Si tình”.

Tôi không cần làm hại ai, chỉ cần trở thành “người ái mộ” trung thành nhất của nam chính Giang Tuân trong thế giới này, làm chất xúc tác cho tình cảm của anh ta và Ngu Liên Nguyệt.

Tôi không hề có hứng thú với Giang Tuân, nhưng tôi có thể diễn vai một người yêu anh ta đến c.h.ế.t đi sống lại, không thể sống thiếu anh ta.

Dù sao thì, làm một “kẻ bám đuôi” vẫn tốt hơn là làm một “con chó bị điện giật”.

 
 
Chương 9: Chương 6-2


Năm tôi bị “Hệ thống Nữ phụ Si tình” ràng buộc, cuộc sống của tôi rất phong phú.

Mỗi ngày đều hỏi thăm anh ta vào sáng sớm và tối muộn, tự tay làm bữa sáng tình yêu, tặng quà vào các dịp lễ tết chỉ là những nhiệm vụ cơ bản nhất.

Tôi còn phải sẵn sàng có mặt bất cứ lúc nào, đáp ứng những yêu cầu bất chợt của Giang Tuân.

Tôi nhớ có lần, tôi đội mưa to chạy đến đầu kia thành phố mua cháo hải sản “nhớ mãi không quên” cho anh ta.

Sau đó, tôi ướt sũng cả người, đón nhận sự phán xét của đám bạn thân của anh ta: “Giang thiếu gia, Ngu Sanh đúng là yêu cậu c.h.ế.t đi được.”

Còn số phận của món cháo hải sản ư?

Tất nhiên là bị ném vào thùng rác của câu lạc bộ rồi.

Nhưng tôi không thể tức giận chút nào, chỉ có thể mỉm cười nói: “Giang Tuân, uống ít rượu thôi, nghỉ ngơi sớm nhé.”

 
Chương 10


Tiếng động bên hồ bơi nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người trong phòng tiệc.

Sau khi Ngu Liên Nguyệt bò lên khỏi hồ bơi, cô ta khoác áo vest run run rẩy rẩy núp sau lưng Giang Tuân, nước mắt lưng tròng: “A Tuân, không phải lỗi của Sanh, anh đừng trách cô ấy.”

Những người xung quanh thấy vậy liền lên tiếng chỉ trích.

“Lại nữa rồi, lại nữa rồi. Tôi đã bảo rồi mà, Ngu Sanh vẫn còn nhớ nhung Giang Tuân.”

“Quá độc ác, vì ghen tị mà đẩy cả chị gái ruột xuống nước.”

“Cùng là con gái Ngu gia, sao phẩm chất lại khác biệt đến vậy.”

Trên mặt Giang Tuân lộ rõ vẻ quả nhiên là vậy: “Ngu Sanh, xin lỗi Liên Nguyệt đi.”

Tôi cười khẩy một tiếng, còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh đã vang lên giọng nói lạnh lùng của Lục Văn Cảnh: “Anh muốn vợ tôi xin lỗi chuyện gì?”

Hàm dưới Lục Văn Cảnh căng cứng, giữa hai hàng lông mày ẩn chứa tia giận dữ.

Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, nhìn Ngu Liên Nguyệt với vẻ cười như không cười: “Chỉ là tự vệ thôi, có thể xem camera giám sát.”



Nếu là bình thường, camera giám sát chắc chắn sẽ bị hỏng. Nhưng bây giờ có Lục Văn Cảnh ở đây, tôi nghĩ, camera giám sát sẽ không hỏng được đâu.

Đúng là tôi đã đá cô ta xuống nước, nhưng camera giám sát cũng sẽ ghi lại được cảnh cô ta ra tay kéo tôi trước.

Ai cũng biết, cô ta biết bơi.

Còn tôi thì không.

Sắc mặt Ngu Liên Nguyệt khẽ biến đổi.

Cô ta kéo áo Giang Tuân: “A Tuân, thôi bỏ đi.”

“Không được, sao có thể bỏ qua được.” Tôi nhìn cô ta với vẻ tươi cười, “Vẫn nên kiểm tra camera giám sát đi.”

Ngu Liên Nguyệt cắn môi: “Đúng là không liên quan đến Sanh, là do em tự trượt chân.”

Những người xung quanh lúc này lại im bặt.

“Ồ, trượt chân à,” Tôi nhìn cô ta với vẻ quan tâm, “Vậy chị có dịp thì nên đến bệnh viện khám chân đi, một người nhảy múa mà cứ trượt chân hoài thì không tốt đâu.”
 
Chương 11


Trên đường về nhà, tôi dựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hệ thống im lặng hồi lâu, dè dặt thương lượng với tôi: “Ký chủ, hay là chúng ta tiếp tục làm nhiệm vụ nhé?”

Tôi: “Tôi từ chối.”

Hệ thống: “Ký chủ, đây là lần đầu tiên tôi làm nhiệm vụ, cầu xin cô thương xót tôi!”

Tôi: “Vậy anh giải thích cho tôi tại sao Lục Văn Cảnh lại là phản diện đi? Chẳng lẽ chỉ vì cuối cùng anh ta sẽ tiêu diệt nam nữ chính?”

Hệ thống im lặng một lúc: “Đúng vậy.”

Tôi: “Vì tôi?”

Hệ thống lại im lặng một lát: “Vâng.”

Tôi đã nói rồi mà, tại sao hệ thống lần này lại không xoay quanh nam nữ chính.



Hóa ra là vì nam nữ chính sẽ bị phản diện đè bẹp.

Hơn nữa xem ra thân phận của Lục Văn Cảnh rất đặc biệt, mấy cái hệ thống này không có khả năng trực tiếp xóa sổ anh ta.

Tôi cười: “Vậy thì tôi càng không thể tiếp tục làm nhiệm vụ này nữa, tối nay tôi sẽ nói chuyện ly hôn với Lục Văn Cảnh, để anh ta hắc hóa triệt để.”

Lần này hệ thống thực sự hoảng sợ, vội vàng nói với tôi: “Ký chủ, nếu nam nữ chính xảy ra chuyện, thế giới này sẽ sụp đổ hoàn toàn.”

“Tôi đảm bảo với ký chủ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, cô sẽ không bao giờ bị bất kỳ Hệ thống nào ràng buộc nữa.”

“Hơn nữa ký chủ cũng sẽ nhận được phần thưởng cấp cao nhất.”

Tôi mở mắt ra, nhìn Lục Văn Cảnh đang ngồi ngay ngắn bên cạnh: “Thật sự sẽ không có Hệ thống nào ràng buộc tôi nữa sao?”

Hệ thống: “Đúng vậy. Sau khi ký chủ giảm chỉ số hắc hóa của Lục Văn Cảnh xuống 0, cô sẽ hoàn toàn tự do.”
 
Chương 12


Vừa về đến nhà, tôi liền vào phòng thu dọn đồ đạc, lục lọi một hồi, vali được nhét đầy ắp.

Chưa kịp đóng khóa, cửa phòng đang mở toang đã bị gõ. Tôi ngồi xổm trên mặt đất nghiêng đầu nhìn, là Lục Văn Cảnh đeo kính râm.

Tôi nhìn anh với vẻ mặt sững sờ: “Lục Văn Cảnh, sao tối muộn rồi anh còn đeo kính râm?”

Anh không nói gì, từng bước tiến về phía tôi, ngồi xổm xuống trước mặt tôi. Sau đó bắt đầu ném quần áo đã được tôi xếp gọn gàng trong vali lên giường.

Chuyện gì thế này?

Tôi giữ tay anh lại, ghé sát ngửi, lập tức hiểu ra: “Anh lại uống rượu sau khi về nhà đúng không?”



Anh khịt mũi, vẫn không nói gì.

Tôi kéo anh ngồi xuống giường, đưa tay định tháo kính râm của anh: “Anh không có việc gì thì uống nhiều rượu làm gì? Không phân biệt được ngày đêm, đến cả kính râm cũng đeo.”

Anh quay mặt đi ngăn cản hành động của tôi.

Ồ, còn cáu kỉnh nữa.

 
 
Chương 13: Chương 9-2


"Ôi chao, phải làm sao bây giờ?" Tôi giả vờ thở dài tiếc nuối bên tai anh, "Em vốn định hôn hôn chồng yêu quý, nhưng chồng cứ đeo kính râm mãi, thật sự là bất tiện quá. Thôi bỏ đi vậy."

Ngay sau đó, Lục Văn Cảnh tự tay gỡ chiếc kính râm trên mặt xuống, để lộ đôi mắt đỏ hoe phía dưới.

Tôi ngẩn người ra một lúc.

Đây là, khóc rồi à?

Lục Văn Cảnh bĩu môi nhìn tôi: "Hôn đâu?"

Tôi ôm lấy gương mặt anh, hôn nhẹ lên đuôi mắt anh: "Nói cho em biết, tại sao lại khóc?"

Anh vòng tay ôm eo tôi, cằm đặt lên vai tôi: "Em muốn ly hôn."

"Em không có."



"Em có." Giọng điệu anh vô cùng chắc chắn, "Em đang thu dọn hành lý."

Tôi bật cười: "Mạch não của anh kỳ lạ thật đấy? Thu dọn hành lý là muốn ly hôn à?"

Đáp lại tôi là cánh tay anh siết chặt hơn.

Tôi hôn nhẹ lên má anh, giọng điệu dỗ dành: "Hình như em cần phải nhắc anh một chút, chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi, có phải vẫn còn một việc chưa làm không?"

Mắt Lục Văn Cảnh chớp liên tục, suy nghĩ vài giây, vành tai lập tức đỏ bừng: "Cái đó... cái đó có phải hơi nhanh quá không? Anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng."

Nhưng tay anh vẫn rất thành thật bắt đầu cởi váy tôi ra.

Tôi mặt không cảm xúc hất tay anh ra, đồng thời nắm lấy tai anh kéo lên: "Lục Văn Cảnh, anh đang nghĩ gì thế? Em đang nói đến việc đi hưởng tuần trăng mật, hưởng tuần trăng mật đấy!"
 
Chương 14


Trước khi đi ngủ, Lục Văn Cảnh lại dẫn tôi vào thư phòng của anh. Chiếc vòng tay hình ngôi sao mà tôi đã để lại chỗ cũ lần trước lại được đeo lên cổ tay tôi.

"Em đã từng nói là em rất thích nó mà!" Anh nói một cách đương nhiên.

Tôi vừa cười vừa lắc lắc sợi dây chuyền bạc trên tay: "Vậy tại sao mặt dây chuyền lại được làm thành hình ngôi sao?"

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, hôn lên ngôi sao đó: "Bởi vì đêm hôm đó em đã nói, dù ngôi sao có vỡ vụn thì vẫn sẽ tỏa sáng."

Trong tích tắc, trong đầu tôi hiện lên những hình ảnh rời rạc.

Vào ngày sinh nhật thứ mười tám của Ngu Liên Nguyệt, tôi đã bị trừng phạt bằng sốc điện vì từ chối phá hỏng buổi lễ trưởng thành của cô ta.

Đêm đó, tôi cuộn tròn trên tấm thảm trong phòng, nhìn những ánh sao yếu ớt trên bầu trời qua cửa sổ sát đất, nói ra những lời mà ngay cả bản thân tôi cũng không nhớ rõ.

Nhưng lúc nói những lời đó, xung quanh tôi không có ai, vậy Lục Văn Cảnh biết được bằng cách nào?

Sáng hôm sau, tôi bị Lục Văn Cảnh cọ tỉnh.

Anh vùi đầu vào cổ tôi, cọ tới cọ lui như một con thú nhỏ, mái tóc mềm mại lướt qua da thịt khiến người ta ngứa ngáy.

Tôi nhắm mắt thở dài bất lực: "Lục Văn Cảnh, đừng cọ nữa."

Người đàn ông trên người khựng lại, như đột nhiên nhận ra điều gì đó, cơ thể dần dần căng cứng.



Tôi đột ngột mở mắt, khẽ cười: "Chào buổi sáng, chồng yêu."

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, hai chữ "chồng yêu" được tôi nói cực kỳ chậm rãi, kéo dài âm cuối.

Và đúng như dự đoán, tôi thấy gương mặt trắng nõn như ngọc của Lục Văn Cảnh lập tức đỏ bừng.

Môi anh run run: "Chào... chào buổi sáng."

"Ngủ một giấc rồi, rượu cũng nên tỉnh rồi chứ."

Ánh mắt anh đảo đi đảo lại, không dám nhìn tôi: "Ừm."

Tôi đưa tay ôm lấy cổ Lục Văn Cảnh, từ từ tiến lại gần. Hơi thở của tôi và anh dần quấn lấy nhau, bầu không khí trở nên ái muội.

Anh vội vàng nhắm mắt, lông mi run lên bần bật.

Vì tôi không có động tĩnh gì nên anh không nhịn được mở một mắt, cẩn thận nhìn về phía tôi, trông vừa căng thẳng vừa mong đợi.

Nhưng tôi lại đột nhiên buông tay ra lúc này: "Miễn cưỡng vậy sao? Không muốn hôn thì thôi."

Cổ tay bị giữ chặt, Lục Văn Cảnh cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng nói năng lại lắp bắp: "Không... không miễn cưỡng, muốn hôn."

 
 
Chương 15: Ngoại truyện: Lục Văn Cảnh


1.

Vợ chủ động sờ mặt tôi rồi.

Tuyệt vời!

Vợ có vẻ rất thích cơ bụng của tôi, cứ sờ tới sờ lui.

Hihi, may mà tôi có kiên trì tập thể dục.

Dính chặt, dính chặt, dính chặt!

Là vợ thơm tho mềm mại.

Sao nóng thế nhỉ, muốn cởi quần áo.

Vợ đang lầm bầm cái gì thế?

Không hiểu, nhưng muốn hôn.

Tôi đang mơ sao?

Vợ thực sự hôn tôi rồi!

Nhưng sao cô ấy lại dùng tay che mắt tôi?

À, tôi hiểu rồi!

Chắc là vợ ngại ngùng.

Tay vợ cũng đẹp lắm, hôn hôn.



Sao vợ có vẻ hơi buồn thế?

Có phải trách tôi không hôn tay kia không?

Vậy thì hôn cả tay kia luôn.

Cuối cùng cũng tặng được chiếc vòng tay tự làm cho vợ rồi. Cô ấy nói rất thích chiếc vòng này, còn hôn tôi mấy cái nữa.

Vui quá.

2.

Tỉnh dậy, trong tay ôm một cái gối.

Hả?

Vợ tôi đâu?

Vợ tôi to đùng thế kia đi đâu rồi?

Tối qua quả nhiên là tôi nằm mơ!

Buồn quá.

3.

Buổi sáng nói chuyện với vợ, hỏi cô ấy có muốn đi dự tiệc tối với tôi không.

Cô ấy nói muốn đi.



Trước đây cô ấy đều không đi, sao tôi vừa hỏi là cô ấy lại muốn đi?

Có phải cô ấy có ý với tôi không?

Vợ đang chen chúc trong đám đông.

Đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?

Lại gần nghe thử xem.

Khoan đã, tại sao thằng nhãi nhà họ Giang kia lại nắm tay vợ tôi?

Tránh ra, đừng động vào vợ tôi!

Cậu không có vợ à?

Vợ hình như nhìn qua đây rồi, không thể để cô ấy phát hiện ra tôi đang lén nhìn, cứ tìm đại một người cụng ly vậy.

Tôi nghe nhầm à?

Vợ tôi vừa khen tôi cao, đẹp trai, lại còn giàu có?

Không chắc chắn lắm, lại gần thêm chút nữa nghe thử xem.

Cái gì?!

Vợ tôi nói trong lòng cô ấy chỉ có một mình tôi thôi!

Cầu hôn, tối nay tôi phải cầu hôn cô ấy!

Ồ, tôi quên mất, chúng tôi đã kết hôn rồi.
 
Chương 16: NT4-11


4

Trên đường về nhà, tôi len lén dịch chuyển vị trí một chút, muốn ngồi gần vợ hơn.

Chờ đã, vợ đang nói chuyện với ai vậy?

Tối nay sẽ nói chuyện ly hôn với tôi là sao?

Hoàn toàn tự do là sao?

Tôi chỉ là nhiệm vụ của cô ấy thôi sao?

5

Vợ vừa về nhà đã thu dọn hành lý. Cô ấy thật sự định ly hôn với tôi.

Muốn khóc, phải nhịn.

Thật không nỡ để vợ đi.

Uống chút rượu lấy can đảm, đi chào tạm biệt vợ cho tử tế.

Càng uống càng muốn khóc, quá mất mặt, tôi phải tìm một cái kính râm che mắt lại.

Vợ muốn tháo kính râm của tôi xuống.

Không được, không thể để cô ấy phát hiện ra tôi đã khóc.

Cái gì?

Vợ muốn hôn tôi?

Tôi phải nhanh chóng tháo kính râm xuống.

6

Vợ thật sự hôn tôi rồi.

Nhân cơ hội này ôm vợ một cái.

Cô ấy nói sau khi kết hôn, chúng tôi còn một việc chưa làm.

Hả?

Việc đó sao?

Nhanh vậy sao?

Nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng nếu vợ đã lên tiếng, tôi phải chiều lòng cô ấy.

Dây buộc của chiếc váy này khó tháo quá, có thể xé ra luôn được không?

"Chát!"

Vợ tát tôi.

Hóa ra việc mà vợ nói chưa làm là đi hưởng tuần trăng mật.



Vợ ơi, xin lỗi, anh hình như có vấn đề về tư tưởng rồi.

7

Sáng sớm tỉnh dậy, thứ ôm trong lòng không phải là gối nữa.

Mà là vợ tôi!

Là cô vợ đáng yêu, thơm tho mềm mại của tôi!

Tranh thủ lúc cô ấy chưa tỉnh, cọ cọ một chút.

Thích ôm vợ quá đi.

Chết rồi, vợ bị tôi làm ồn tỉnh dậy rồi.

Cô ấy mỉm cười chào tôi.

Quan trọng là, cô ấy gọi tôi là "chồng"!

Vợ vòng tay qua cổ tôi rồi.

Cô ấy càng lúc càng tiến lại gần.

Cô ấy định hôn tôi sao?

Nhắm mắt lại chờ được hôn.

Hửm?

Sao vẫn chưa hôn?

Tôi lén nhìn một cái.

Tại sao vợ lại nói nếu không muốn hôn thì đừng miễn cưỡng.

Tôi trông rõ ràng rất muốn được hôn mà.

Nhanh chóng kéo cô ấy lại.

Muốn hôn, siêu muốn hôn vợ!

8

Đi hưởng tuần trăng mật với vợ thôi. Cầm tay vợ đi dạo trên bãi biển, tận hưởng gió biển, uống nước dừa chung với cô ấy bằng một ống hút.

Hehe, hôn gián tiếp.

Sao lại gặp phải tên nhóc nhà họ Giang và bạn gái của hắn ta thế này.

Xui xẻo.

Tên nhóc nhà họ Giang nói chuyện sao cứ ghét ghét thế nào ấy nhỉ.

Vợ bảo hắn ta cút đi.

Nói hay lắm!

Tôi búng tay một cái, gọi một đám vệ sĩ đến lôi hắn ta đi.



Vợ cũng học theo tôi búng tay một cái, gọi những vệ sĩ còn lại đến lôi bạn gái của hắn ta đi.

9

Lúc dạo chơi ở phố cổ, thấy có rất nhiều người đang buộc ruy băng đỏ lên cây cầu nguyện tình duyên. Đi ngang qua cổng chùa, tôi cứ lề mà lề mề không chịu đi tiếp.

Vợ hỏi tôi có muốn vào buộc một cái không?

Tôi do dự một chút, còn chưa kịp nói gì.

Vợ đã cười nói: "Không muốn buộc thì thôi vậy?"

Tôi vội vàng nói với cô ấy: "Muốn chứ!"

Tôi muốn viết tên vợ và tên tôi cùng nhau.

Bình an, mãi mãi bên nhau.

10

Hôm nay, ngắm bình minh cùng vợ. Bình minh rất đẹp, nhưng vợ tôi còn đẹp hơn. Cô ấy lặng lẽ dựa vào vai tôi ngủ thiếp đi. Có lẽ là vì tối qua đếm sao cùng tôi nên mệt rồi.

Nhưng cô ấy nói, những ngôi sao trên trời đều không đẹp bằng ngôi sao trên tay cô ấy.

Là đang khen tay nghề của tôi tốt sao?

Ánh nắng chiếu lên mặt cô ấy, tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ xíu.

Tôi không nhịn được, lén hôn lên má cô ấy một cái.

Sau đó nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy.

Giá mà có thể ở bên vợ mãi mãi như vậy thì tốt biết mấy.

Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy có người chúc mừng vợ, nói cô ấy đã thành công đưa chỉ số hắc hóa của phản diện về 0.

 

11

Buổi tối, vợ lại thu dọn hành lý. Sau khi tắm xong, tôi cố tình chỉ quấn một chiếc khăn tắm đi qua đi lại trước mặt cô ấy, cô ấy còn chẳng thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, còn bảo tôi đừng chắn đường.

Tôi vùi đầu vào trong chăn, âm thầm đau lòng.

Tôi biết mà, nhiệm vụ hoàn thành rồi, vợ cũng sẽ bỏ đi.

Chết tiệt, tôi sắp không còn vợ nữa rồi.

"Lục Văn Cảnh." Vợ đang gọi tôi.

Hay lắm, lúc làm nhiệm vụ thì gọi tôi là chồng, không làm nhiệm vụ nữa thì gọi thẳng tên tôi.

Tôi nhịn không trả lời cô ấy.

"Lục Văn Cảnh!" Vợ dùng sức một cái nhấc tung chăn của tôi lên, nắm lấy tai tôi hỏi: "Ngày mai phải về nhà rồi, anh còn chưa thu dọn hành lý của mình sao?"

Tôi như lấy lại được sức sống, bò dậy nhảy khỏi giường, bế bổng vợ lên cao.

“Vợ, vợ là nhất, anh yêu vợ.”
 
Chương 17: Phiên Ngoại: Hệ Thống


1

Mỗi thế giới tiểu thuyết đều có nhân vật chính của riêng mình. Chỉ khi nhân vật chính đi theo quỹ đạo đã định, hướng tới kết cục đã được lên kế hoạch, thế giới mới có thể vận hành bình thường.

Năng lượng được tạo ra khi thế giới vận hành sẽ được sử dụng để cung cấp cho hệ thống của thế giới chính.

Có nhân vật chính, thì sẽ có nhân vật phụ.

Nói chung, hệ thống sẽ chọn những nhân vật phụ phù hợp để thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện.

Trong thế giới tiểu thuyết "Thiên Kim Thật Giả" này, Ngu Sanh với tư cách là người có quan hệ mật thiết với nam nữ chính, việc hai lần được hệ thống lựa chọn là chuyện hết sức bình thường.

Nhưng ngay khi nam nữ chính của thế giới này vượt qua muôn vàn khó khăn, sắp bước vào cung điện hôn nhân.

Sảnh cưới nơi tổ chức hôn lễ đã phát nổ, nam nữ chính nguy kịch, thế giới sắp sụp đổ.

Kẻ đứng sau giật dây là Lục Văn Cảnh.

Người chồng chưa cưới trước đây của Ngu Sanh.

Sau khi điều tra kỹ lưỡng, hệ thống chính mới kinh ngạc phát hiện ra Lục Văn Cảnh căn bản không phải người thường, mà là hóa thân của ý chí thế giới.

Không ai biết thế giới này từ khi nào đã sản sinh ra ý chí của riêng mình.

Anh ta tạo ra thân phận một người bình thường là "Lục Văn Cảnh", ở bên cạnh Ngu Sanh.

Cho đến khi Ngu Sanh c.h.ế.t trong một vụ tai nạn xe hơi, chỉ số hắc hóa của ý chí thế giới đạt đến đỉnh điểm, xu hướng tự hủy diệt cũng theo đó xuất hiện.

Hệ thống chính nhận ra rằng, dưới sự lựa chọn của ý chí thế giới, nhân vật chính của thế giới này đã có thêm Ngu Sanh.



Nó chỉ có thể khẩn cấp điều động năng lượng, đưa thời gian của thế giới trở về thời điểm xảy ra tai nạn xe hơi của Ngu Sanh, dốc hết sức lực cứu sống cô.

2

Hệ thống công lược phản diện 052 lần đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vụ đã chọn trúng thế giới "Thiên Kim Thật Giả".

Trước khi lên đường, có tiền bối đã âm thầm nhắc nhở nó, ký chủ Ngu Sanh này có chút gì đó đặc biệt, bảo nó phải cẩn thận.

Lúc đầu 052 còn chưa hiểu.

Sau khi ràng buộc với Ngu Sanh, nó chỉ cảm thấy ký chủ này có tính cách hơi phóng túng, thích buông xuôi.

Trên lớp, giáo viên đã dạy, cách hiệu quả nhất để công lược phản diện là khiến phản diện yêu ký chủ.

Chỉ số tình yêu tăng lên, chỉ số hắc hóa tự nhiên sẽ giảm xuống.

Dựa vào kinh nghiệm học tập phong phú của mình, 052 nhanh chóng phán đoán ra phản diện Lục Văn Cảnh này thích ký chủ.

Hôn một cái, ôm một cái là có thể giảm bớt rất nhiều chỉ số hắc hóa của anh ta, việc công lược thành công quả thực dễ như trở bàn tay.

Ngay khi mọi thứ đi vào đúng hướng, tiến trình công lược đã quá nửa, thì phía ký chủ lại xảy ra vấn đề.

Khi 052 nhìn thấy Ngu Sanh đá nữ chính của thế giới này xuống nước, còn ấn cô ta, không cho cô ta lên khỏi bể bơi, nó cảm thấy mình đã nhận phải một vạn điểm bạo kích.

Đột nhiên nó nhớ đến câu nói mà tiền bối đã nhắc nhở mình, đồng thời hợp lý nghi ngờ rằng câu nói tiền bối nói lúc đó là "ký chủ Ngu Sanh này có chút gì đó không bình thường".

052 bị cơn điên đột ngột bùng phát của Ngu Sanh dọa sợ, mãi đến khi thấy cô bình tĩnh lại mới dám ra ngoài giao tiếp với cô.

Sau đó nó mới nhận ra, Ngu Sanh không phải đang phát điên, cô ấy chỉ đang thăm dò.



Dùng sự an toàn của nữ chính để thăm dò thái độ của hệ thống, thăm dò sức ảnh hưởng của Lục Văn Cảnh đối với thế giới này.

Cô ấy đã nhìn ra sự đặc biệt của Lục Văn Cảnh, cũng phán đoán ra mức độ quan trọng của mình đối với Lục Văn Cảnh.

Chỉ có cô ấy mới có thể công lược Lục Văn Cảnh, chỉ có cô ấy mới có thể bảo vệ thế giới này.

3

Bất kể Ngu Sanh vì lý do gì mà lựa chọn tiếp tục công lược Lục Văn Cảnh, 052 cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì thế giới này đã tiêu hao năng lượng để quay ngược thời gian một lần, một khi bị hủy diệt, ngay cả hệ thống chính cũng sẽ bị truy cứu trách nhiệm, chứ đừng nói đến một "nhân viên tạm thời" như nó, nói đi là đi ngay.

Những ngày sau đó, nó luôn ở trong trạng thái im lặng, âm thầm nhìn Ngu Sanh ở chung với Lục Văn Cảnh.

Ngày chỉ số hắc hóa của Lục Văn Cảnh về số 0, hệ thống 052 chân thành chúc mừng và cảm ơn Ngu Sanh.

Chúc mừng cô ấy vĩnh viễn thoát khỏi hệ thống, cảm ơn cô ấy đã lựa chọn hoàn thành nhiệm vụ.

Khi trao thưởng, Ngu Sanh hỏi nó: "Mạng của nhân vật chính là mạng, mạng của nhân vật phụ thì không phải mạng sao?"

052 sững người một chút, rồi lập tức trả lời: "Không biết nữa, giáo viên không dạy."

Ngu Sanh cười nói: "Không liên quan đến anh nữa, đi chơi đi."

Tuy nhiên, sau khi giải trừ ràng buộc thành công, 052 vẫn âm thầm tiết lộ với cô ấy: "Ký chủ, bên hệ thống chính đã bắt đầu thúc đẩy cải cách rồi."

Ngu Sanh dựa vào vai Lục Văn Cảnh nhìn mặt trời mới mọc, không nói gì nữa.

(Hết)
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top