Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch F*ckBoi Tầng Trên

Chương 55: - Happily Never After


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] F*ckBoi Tầng Trên


Tôi nhìn số tầng thang máy nhảy từ 1 lên 2, thật lòng ước gì Janice chọn ở tầng nào đó cao hơn tầng 3. Thời gian quá ngắn để tôi kịp chuẩn bị tinh thần. Sure, tôi đã có cả tối hôm qua và ngày hôm nay để chuẩn bị tinh thần cho việc này, nhưng tôi không nghĩ thế là đủ, không có lượng thời gian nào chuẩn bị cho việc đi thông báo tin xấu là đủ cả. 

"Ding!" Nghĩ đến đấy thì thang máy đã kêu lên một tiếng báo hiệu dừng ở tầng 3. Khỉ thật. 

Tôi chầm chậm bước đến trước cửa phòng Janice, tiếp tục ước gì mình có thể đi chậm hơn nhưng tiếng cọt kẹt phát ra từ sàn lát gỗ ở nơi này chỉ càng tệ hơn nếu tôi không bước nhanh. Giống như bước đi trên băng mỏng và cứ  mỗi bước tôi chậm lại là vệt nứt xuống hồ sâu bên dưới lại kéo đến gần hơn. 

Mẹ nó, tôi biết là đầu tôi đang làm quá đến khó tưởng nhưng tôi không nghĩ phản ứng của mình là quá thể cả. 

Cửa phòng Janice mở đánh xạch một tiếng rất kêu làm khiến tôi giật mình suýt vấp. Ngẩng đầu nhìn lên, tôi đã nhìn ngay thấy mái đầu xoăn xù hoàn hảo của Janice xuất hiện trước mặt. Nụ cười bừng sáng trên đôi môi đỏ bóng đang phản chiếu ánh đèn trần làm cổ họng tôi nghẹt lại, dưới bụng quặn lên đầy nôn nao như thể mọi thứ tôi vừa cố nuốt vào ban nãy ở bữa tối đang muốn vọt hết ra ngoài. Sh*t, nhìn thấy Janice háo hức như thế kia chỉ càng làm cho trải nghiệm này tệ hơn.

"Hey girl, what's upppp" tôi không thể ngừng phản ứng tự động của miệng mình phát ra một câu nói nào đó như thể mọi chuyện vô cùng bình thường, vô cùng chill. Nhưng vừa ngắt tiếng tôi đã biết là nó KHÔNG HỀ bình thường tí nào cả.

"What? Hôm nay mày khó ở à?" Một bên chân mày của Janice nhướn lên vẻ khó hiểu.

Ah, shit. Khởi đầu tuyệt vời đấy, Ashley. Theo tình hình này tôi có thể sẽ tiếp tục buột miệng nói ra chuyện cần nói trong đúng cái lúc không nên nhất cho mà xem.

Tôi theo Janice đi vào căn hộ trông ngoài cửa thì nhỏ nhưng thật ra khá lớn của ả, với tương đối nhiều đồ đạc nhưng vẫn rất gọn gàng và sạch sẽ. Thật lòng mà nói thì tôi thừa biết cô ả cũng không phải là người gọn gàng nhất thế giới, công việc tài chính cũng bận rộn nữa nên tôi nghĩ là Janice thuê người đến giúp dọn dẹp, dù sao ả cũng thừa khả năng tài chính để thuê thêm các dịch vụ kiểu ấy.

Sau khi được mời ngồi xuống chiếc sofa bọc da nâu bóng bẩy và được ấn vào tay một cốc nước ép gì đó xanh lè như nước đầm lầy với lời giới thiệu rằng nó tốt gấp tỉ lần cà phê của tôi, Janice tiếp tục hào hứng hỏi.

"Rồi, thế hôm nay có chuyện gì? Mày đi họp hội phù dâu rồi chứ hả?"

"Ừ có đi rồi." Tôi cố thở ra câu trả lời của mình một cách tự nhiên nhất. Hai bàn tay bao quanh cốc nước đầm lầy dần dần rịn đầy mồ hôi.

Janice cười "So what's up? Heather có nhiều kế hoạch chứ hả?" 

Mặt nước xanh đùng đục trong cốc lờ nhờ phản chiếu lại ánh đèn trần nhà Janice, như là mặt gương nhìn qua một thế giới song song đầy tăm tối vậy. Tăm tối như tâm hồn tôi vào lúc này.

"Ừ, cũng nhiều.." tôi đáp lửng lơ, đưa ly nước lên miệng uống thử.

Và hối hận ngay lập tức. Thứ nước xanh đục kia có vị giống mấy món ăn nấu bằng gia vị thuốc Bắc mua ở khu phố Tàu, nhưng còn sống và lạnh ngắt chứ không nóng ấm bốc khói. Nó không quá kinh khủng, chỉ để lại hậu vị ngai ngái khó chịu trong họng. Và trong ấy có cái khỉ gì đó khiến lưỡi tôi có cảm giác tê tê như khi ăn quá nhiều dứa chín.

Thậtkhông thể hiểu nổi có cái niềm vui hay lợi ích nào về mặt tinh thần khi phải uống những thứ như thế này. Tôi hoàn toàn không hề có cảm giác sức sống tràn đầy như mấy cô nàng influencer hay tuyên truyền trên mấy bài post ảnh Instagram tí nào.

"Thế mày có chuyện gì muốn nói?"

Sh*t sh*t sh*t sh*t sh*t sh*sh*t sh*t, tôi không biết phải bắt đầu thế nào.

"À..ờm...hôm qua bọn tao đi họp, tao nghĩ là sẽ có cả mày nữa." Tôi nốc thêm một ngụm nước nữa với hi vọng là khi miệng lưỡi mình tê hết thì các giác quan khác cũng vậy, và tôi sẽ trải qua chuyện này thật đơn giản và không phải cảm thấy tội lỗi nữa.

"Ồ, hôm qua Armando đi công tác ở Lười nên tao về nhà làm việc, cũng hơi bận." Janice trả lời đầy từ tốn.

Còn dưới bụng tôi lại tụt xuống một cái, tê tái như thể thứ nước ép kia đã đủ sức ăn mòn xuyên qua dạ dày vậy. Dù đã dự đoán được, nhưng chính tai nghe Janice khẳng định lại những gì chúng tôi thấy hôm qua là đúng chẳng làm cho chuyện gì khá hơn cả.

Tôi liếc xuống đáy cốc nước ép đã gần cạn. Mẹ nó, tôi đoán là chuyện này đang xảy ra đây.

"Janice, hôm qua bọn tao đi họp ở một nhà hàng khách sạn ở phía Tây Kỳ Lân..." Tôi ngẩng lên, thở dài và nhìn thẳng vào mắt ả"..bọn tao nhìn thấy Armando ở đấy."

"Hả? Ý mày là sao?" Janice nhíu mày vẻ không hiểu.

"Bọn tao nhìn thấy Armando check-in vào một phòng nghỉ ở đó..." tôi không rõ là tông giọng của mình đủ nghiêm trọng hay chưa, nhưng tôi cảm thấy mình đang nói như thể bắn rap vậy.

"Gì-"

"..với một cô gái." Và thế là hết. Tôi nghĩ là tôi có thể chết đi được rồi.

Được rồi, thế chưa phải là hết, chỉ là sau khi thổ được hết nội dung câu nói kia thì tôi có cảm giác mình cần blackout như đoạn cuối cao trào trong một tập phim truyền hình kịch tính trên TV.

Nhưng cuộc đời thì không có thời gian nghỉ giữa các tập, mà phải là ngồi im ở đấy và hứng chịu. Trong tầm mắt tôi là khuôn mặt xinh đẹp của Janice chuyển từ bừng bừng vui vẻ sang trắng bệch, khó hiểu và không thể tin được vào tai mình chỉ trong vài tíc tắc sau khi nói chuyện.

"..mày đang nói chuyện gì thế, Ash?" Đôi môi đỏ hơi giật nhẹ, Janice hỏi tôi bằng giọng ngờ vực.

"Bọn tao đã hỏi lễ tân khách sạn, đấy không phải là lần đầu tiên họ check-in  phòng nghỉ." Tôi thấy tay mình siết quanh thành chiếc ly rỗng như muốn bóp vụn nó.

"Đây có phải là một trong mấy trò đùa trong kế hoạch của đội phù dâu không thế?" 

Janice vẫn tiếp tục gặng hỏi, từ chối không muốn tin những lời tôi vừa nói."Nếu như đấy là một trò đùa thì chúng mày đi hơi quá-"

"Janice, hắn ta đã lừa dối mày và chính mắt tao đã nhìn thấy, mày nghĩ là tao sẽ nói đùa mày về chuyện này ư?" tôi hỏi ả.

Sau khi vượt qua được cái cửa ải nói hết sự thật thì tôi không còn cảm thấy hồi hộp hay sợ hãi nữa. Giống như khi quá lo lắng đến cực điểm xong thì mọi thứ phải đi xuống vậy. 

Chúng tôi rơi vào một khoảng im lặng mà có trời biết nó đã kéo dài bao lâu. Trong suốt khoảng thời gian đó, chỉ có tôi và Janice nhìn nhau như thể đang chơi trò đấu trí vô hình như trong mấy cuốn truyện viễn tưởng. Đúng hơn là Janice cố gắng nghiên cứu biểu hiện của tôi để xem tôi có đang nói thật hay không; và tôi có thể nhìn thấy sự tự tin và chắc chắn trong đôi mắt nâu xinh đẹp của ả dần dần tan biến.

Nhưng cuối cùng thì ả vẫn lắc đầu "Không đúng. Ngày hôm qua Armando đã lên máy bay đi Lười, tao đã nhìn thấy giấy đặt vé!"

Ngoại trừ cái tính áp đặt và ưa thích cầu toàn kiểu xa xỉ ra thì Janice là mổ cô ả vô cùng thông minh, nếu không thì ả sẽ chẳng bao giờ đi làm được trong ngành tài chính cả. Tôi luôn cảm thấy những người thông minh như ả cũng sẽ xử sự trong chuyện tình cảm thông minh như vậy, nhưng có lẽ hôm nay tôi đã nhầm.

"Janice-" 

"Tao không tin, tao cần phải hỏi lại Armando."  Tiếp tục lắc đầu nguầy nguậy trong lúc vội vã đứng lên tìm điện thoại. Tôi thậm chí có thể nhìn thấy hai bàn tay cô ả đã bắt đầu run lên bần bật.

Tôi đặt ly nước xuống bàn, nhỏm dậy nhìn theo Janice đang sốt ruột lục lọi đồ đạc trong túi đặt trên mặt bàn cạnh tủ giầy "Tao nghĩ mày cần bình tĩnh lại trước khi quyết định làm gì đó."

"Không đúng, tao không tin!" Janice tiếp tục bỏ ngoài tai những lời tôi nói, gần như gắt lên.

Tôi biết là tôi có nói thêm cái quái gì nữa thì cũng sẽ không thay đổi được ý định trong đầu Janice cho dù tôi có lý hay không. Đây hẳn phải là cảm giác biết được ngày tận đến đã sập xuống đến đỉnh đầu rồi và chẳng thể làm thêm được cái gì khác. 

Janice đưa điện thoại lên và bật loa ngoài. Tràng tiếng tút dài vang lên, báo hiện điện thoại của Armando đã bắt đầu đổ chuông. 

Tút. 

Tút.

Tút. Mỗi một tiếng tút vang lên cứ như từng nhát búa đập chan chát vào hai bên tai tôi vậy. Không hiểu âm thanh này có gây tổn thương tai không nhỉ? 

Tút. Armando thật sự là biết chọn lúc để biến mất. 

Tút. 

"Tại sao anh ấy không nghe máy?" đôi mắt nâu của cô ả bắn tia nhìn đầy chất vấn về phía tôi.

Tút. Con mẹ, làm sao tôi biết được thằng cha ấy ở đâu cơ chứ! Nhưng tôi không dám nói câu ấy ra, tôi chỉ nhìn Janice, lắc đầu. 

Tút. Tôi không nghĩ việc gọi điện chất vấn ngay lúc này là ý hay. 

Tút. 

"Anh ấy đang làm cái quái gì thế không biết?"

Tút. 

Hự, thật ra thì Armando nên nhấc máy nghe điện thì hơn. Tôi cảm thấy mình không hề xứng đáng phải hứng chịu cơn điên khùng này của Janice tí nào. 

Tút. 

 [Odelman đây, vui lòng để lại tin nhắn sau tiếng bíp.] Cuộc điện thoại chuyển sang hòm thư thoại.

"TẠI SAO ANH KHÔNG NGHE ĐIỆN THOẠI???" Tôi đoán việc bị chuyển sang hộp thư thoại giống như việc cái chốt an toàn cuối cùng bị giật ra và giải thoát cho cơn giận dữ điên cuồng mà Janice đang kìm nén lại sau cuộc nói chuyện vô cùng khó hiểu của chúng tôi. 

"CÓ PHẢI ANH ĐANG Ở VỚI CON Đ* KHỐN NẠN ẤY KHÔNG? CẢ NGÀY HÔM QUA NỮA TÔI CŨNG ĐÃ NHÌN THẤY HẾT RỒI ĐỒ PHẢN BỘI!!!"

Cô ả gần như rít lên vào điện thoại. Và tôi xin thề có thần sấm sét trên cao là mình có thể nhìn thấy khói bốc lên từ mái đầu xoăn xù như con sư tử của Janice. 

 Tôi đã lường được cơn giận dữ này của Janice, nhưng tôi lại không thể đoán được việc sẽ diễn ra ngay sau đó, không hề. Nó giống như một cơn lốc xoáy, và tôi cũng không chắc là mình có vừa thấy được hết mọi sự việc đã xảy ra như thế nào hay không. 

Cãi nhau với hộp thư thoại của Armando xong, Janice ném bụp cái điện thoại vào một xó, đưa tay lên cào đầu, mấy lọn tóc xoăn xòa ra che hết nửa khuôn mặt xinh đẹp đang muốn bùng cháy. Tiếp đó, cô ả chống tay xuống một chiếc tủ ngang nhỏ nằm giữa nhà.  Cái tủ này vừa có tác dụng để đồ, vừa có tác dụng làm bàn bar nhỏ sát bếp, cạnh cánh cửa sổ nhìn ra ngoài trời đã tối hẳn. 

Janice ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, bấu hai bàn tay móng dũa hình coffin dài đỏ thẫm lên bên cạnh tủ. Trước khi tôi kịp nghĩ ra cô ả định làm gì thì Janice đã chùn người xuống, hai bàn tay chống vào cạnh tủ và đẩy mạnh về phía trước. Và trong cảm giác không thể hiểu nổi cái quái quỷ gì đang diễn râ của tôi, chiếc tủ gỗ trượt trên sàn gỗ mượt như thỏi bơ đang tan chảy, lao thẳng vào mặt kính cửa sổ.

Motherf*****-

Xoảng!

Lớp kính cửa sổ vỡ tan thành vô số mảnh nhỏ lóe sáng phản chiếu ánh đèn trong nhà hắt ra, và chiếc tủ xấu số lập tức biến mất khỏi tầm mắt của tôi, tuột thẳng xuống mặt đường dưới nhà với một tiếng va chạm rầm trời. 

Điên rồ, chuyện này thật điên rồ.

"Janice, MÀY VỪA LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ???" tôi quay sang Janice, lúc này đang thản nhiên đứng nhìn ô cửa sổ vỡ tan trước mặt. Gió lạnh bên ngoài lùa vào, làm mấy lọn tóc xoăn của cô ả bay bay lên.

Cô ả quay sang nhìn tôi, nói nhàn nhạt "Mày biết sao không, tao nghĩ là Armando bận gì đó thôi, không phải như mày nói đâu." 

"Hả?" Tôi tự thấy rùng mình trước ánh mắt kia.

Janice là một ả đàn bà điên rồ, tôi vẫn luôn biết thế. Trên đời này làm cóc có ai vừa tức giận nổi điên lên, đập phá đồ đạc rồi bình tĩnh trở lại chỉ trong vòng có vài phút đồng hồ như thế cơ chứ? Đã thế cô ả lại còn đi 1 vòng từ từ chối không tin, đến tức giận rồi quay vòng lại không tin tưởng thêm lần nữa, lại còn tỏ ra là mình vô cùng bình tĩnh và có thể kiểm soát được cảm xúc bản thân vậy. 

Sau khi đảm bảo không có gì rơi ra ngoài nữa, tôi dợm bước đến ô cửa sổ vỡ để nhìn xuống xem có gì xảy ra không. Cái tủ kia thì chắc chắn xong rồi, chỉ còn là một mớ gỗ vụn mà thôi. Nhưng trường hợp tệ hơn là chẳng may nó rơi vào ai đó hay cái gì đó như xe hơi hay đồ vật công cộng chẳng hạn. 

Vừa đến gần cửa sổ để nhìn xuống, tôi đã bắt gặp đôi mắt màu xanh xám đang trợn ngược lên đầy hằn học của khỉ đột ở bên dưới, gã đứng ngay bên cạnh đống đổ nát của chiếc tủ gỗ.

"ASHLEY WHAT THE F*CK???" gã lập tức gầm lên, chất giọng ồm ồm vang lên như con gấu đen bị chọc cho nổi điên lên.

"Bình tĩnh đi!" tôi gào lên đáp trả. 

Cơn tức giận của khỉ đột không hề nguội đi chút nào, gã tiếp tục rú lên"Chuyện quái gì đã xảy ra? Cô định giết người à?" 

"Không phải tôi! Là Janice-" 

"Thế thì cô ta cần đi trị liệu tâm lý đi rồi đấy!" 

"Shut up, Jack. Anh không bị thương còn gì nữa!" tôi không phải là thần thánh, tôi không xứng đáng phải đối mặt với cơn điên của nhiều hơn một người vào lúc này, mẹ nó. 

"Cô có nhìn thấy cỡ của thứ chó chết này không? Chỉ một xíu nữa là tôi bẹp đầu đi đời rồi đấy!" Jack Harte gào lên phản đối như thể gã thật sự vừa cận kề cái chết vậy. 

Chưa kịp cự lại người rừng thêm gì thì tiếng bài hát Titanium của Sia vang lên, kéo sự chú ý của tôi quay trở lại trong phòng. Đấy là tiếng chuông điện thoại của Janice, và cô ả đã bật dậy đi tìm điện thoại vào khoảnh khắc giai điệu đầu tiêng vang lên. 

"Là Armando!" Janice kêu lên, nhưng tôi chưa kịp cản thì cô ả đã bắt cuộc gọi, bật cả loa ngoài lên.

[Janice, em lại tức tối cái gì thế? Hôm qua anh đi công tác ở Lười tới tối cơ mà, em nhìn thấy booking vé của anh rồi đấy!] giọng nói của Armando qua điện thoại đầy ẩn ý trách móc. 

"Thế tối qua anh đã đi đâu?" Janice liếc nhìn tôi, hỏi tiếp.

[Chẳng đi đâu cả, mệt thế chỉ về ngủ thôi chứ còn gì nữa!] Armando tiếp tục nói với giọng chẳng làm cái gì có lỗi mà vẫn bị buộc tội.

 Tôi bước đến cạnh Janice, nói vào điện thoại "Oh, tức là anh về Palais du Duvin để ngủ đêm qua hả?"

[Ai đấy?] Armando ngạc nhiên hỏi.

"Ashley đây." 

[Tôi chẳng hiểu cô nói gì cả, Ashley. Palais du Duvin gì cơ?] tông giọng nói của Armando lập tức thay đổi.

 "À hôm qua chúng tôi nhìn thấy anh check-in vào đó, người nhà Odelman thật là biết hưởng thụ đấy. Mệt quá là phải vào khách sạn 5 sao nằm cho lại sức à?" 

Nếu là bình thường thì tôi khó mà tưởng tượng được mình lại có thể bình tĩnh thốt ra hết được câu nói kia. Cứ như thể trong lúc khó chịu nhất thì trong người tôi trỗi dậy một kiểu cơ chế tự vệ bằng cách trở nên không sợ cái mẹ gì nữa vậy.

[Tôi nghĩ là cô nhìn nhầm người rồi đấy, hôm qua tối đêm tôi mới hạ cánh ở Kỳ Lân cơ mà.] 

Sau đầu tôi lập tức nóng lên, tôi thật sự không hề muốn phải nói tới mức này chút nào nhưng tên đàn ông khốn nạn này đúng là chán sống rồi đấy!

"Ok, Armando. Nếu như anh không ở đấy đêm qua thì tôi nghi ngờ là đã có ai đấy mượn danh nghĩa của anh để đi đặt phòng nghỉ khácđấy! Mà hay nhất là ở chỗ tên giả mạo này có ngoại hình y hệt anh, lễ tân khách sạn cũng khẳng định đây không phải là lần đầu tiên anh rủ 'vị hôn thê' có mái tóc vàng chứ không phải Janice đến đó để 'thay đổi ngoại cảnh để tăng cảm giác tình thú' đâu!" 

[Tại sao cô-]

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau
 
Chương 56: - For Janice


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] F*ckBoi Tầng Trên


"Vì sao chúng ta lại phải làm cái việc dọn dẹp chết tiệt này?" Người rừng nhặt một mảnh gỗ vụn từ cái tủ lên, vứt vào bao rác, hậm hực nói.

Sau cuộc điện thoại sóng gió, Janice chui tuột vào phòng ngủ và khoá trái cửa lại. Còn tôi chưa kịp nghĩ ra mình sẽ làm gì để kéo cô ả ra ngoài thì chủ toà nhà đã xuất hiện ngoài cửa phòng ả. Ông anh đầu hói cứ đứng chửi um lên, không cần biết là có đúng người hay không và yêu cầu chúng tôi phải tự đi mà dọn hết đống hổ lốn dưới nhà trước sáng mai. Vì thế mà tôi phải bỏ Janice ở trên phòng, lật đật bò xuống năn nỉ con khỉ đột không lông đang nổi khùng cùng dọn với mình.

"Vì Janice không ở trong tình trạng ổn định để làm chuyện này." 

Tôi đáp, nhìn đống đổ nát vương vãi khắp trên nền bê tông, tới tít tận chân cột đèn ở đầu kia luống hoa vẫn thấy vụn thủy tinh lấp lánh phản chiếu ánh đèn. Thật là không hiểu dọn đến khi nào mới xong nữa đây, sao mà một cuộc gặp gỡ nói chuyện nó có thể diến biến thành cuộc tổng vệ sinh thế này cơ chứ?

"Cô có nghe câu ai làm thì người ấy tự chịu không?"Ném thêm mấy mảnh gỗ vào túi, miệng gã tiếp tục ngoạc ra.

"Janice vừa hủy hôn với người đã ở bên cạnh ả hơn 5 năm, lại còn vì lí do là hắn ta phản bội. Vậy theo anh thì cô ấy có thể có tâm trạng để đi lo những thứ như thế này không, Jack?" Tôi quay sang nhìn chỏm tóc nâu của khỉ đột, hỏi vẻ châm chọc.

Khỉ đột cũng quay đầu sang đối mặt với tôi "Tôi biết, nhưng rõ ràng là thứ này còn vừa suýt giết chết tôi đấy!"

Chân gã dẫm lên mấy mảnh kính vụn loạt soạt, tiếp tục nhặt mấy mảnh gỗ lớn, cái bóng cao lớn đổ dài lên nền bê tông xám phía sau lưng. Tôi biết là khỉ đột chỉ muốn than vãn cho sướng mồm là chính, ban nãy gã còn không cho tôi nhặt mảnh gỗ cùng, chỉ có thể đứng im một bên chờ quét nốt mấy mảnh vụn còn lại.

"Thi thoảng làm giúp người khác vài việc khi khó khăn cũng không khiến anh chết đâu." 

Người rừng nghe xong thì im lặng, tập trung bê mấy miếng gỗ lớn quá to để nhét vào túi ra, chất sang một bên để bỏ vào thùng rác chung của toà nhà. 

Lúc xếp xong mấy miếng gỗ to nhất thành một đống, gã mới lên tiếng "Vậy là cô cũng không cần phải làm phù dâu cho đám cưới thế kỉ nữa hả?"

"Ừ, nhưng tôi không nghĩ mọi chuyện đơn giản như thế,.." 

Tôi biết là chuyện hủy hôn là do Janice tự quyết định, nhưng còn nhiều người khác trong gia đình của cả cô ả và Armando dính vào chuyện này nữa "..có thể chút nữa Armando sẽ đến đây để làm phiền."

Khỉ đột nghoẹo một bên đầu, liếc mắt nhìn tôi ra vẻ khó hiểu"Gì cơ?"

"Chính là tên lừa đảo kia." tôi nhớ hình như mình đã kể tên Armando cho khỉ đột rồi cơ mà nhỉ "Armando, Armando Odelman."

"Oh sh*t, đấy chính là tên con trai duy nhất nhà Odelman hả?" người rừng ngạc nhiên hỏi.

Tôi xoay xoay cán chổi trên tay "Anh từng làm việc cùng hắn ta rồi hả?"

Thật lòng mà nói, với mớ gia sản kếch xù kia thì nhà Odelman có đi tìm chuyên viên tư vấn đầu tư là chuyện không hề kì lạ chút nào.

Khỉ đột khoanh tay, đứng ngửa đầu nhìn lên một khoảng không khí trước mặt như đang hồi tưởng lại.

"Không, tôi làm đầu tư công nghệ cơ mà, cô còn nhớ không? Tôi chỉ từng nghe khách hàng của mình than vãn về thằng cha đấy kha khá. Có vẻ cũng chỉ là một thằng điên lắm tiền thích hống hách."

"Ồ? Bình thường tôi gặp hắn đều thấy khá trầm tính ít nói, không ngờ là lại như vậy." đúng là ở trong chăn mới biết chăn có rận.

"À, công việc và đời tư khác nhau chứ. Tôi không thấy lạ cho lắm, tôi cảm thấy khi nào mình nhiều tiền thì cũng sẽ có cái thái độ như vậy." Jack Harte lắc đầu.

"Tôi không tin anh lại nghĩ là mình nghèo khổ đâu, JackJack."tôi chọc, có điên mới tin lời gã.

Con khỉ đột không lông này đi học trường tư dành cho nam sinh, giờ đi làm chuyên viên tài chính, lại còn vừa kí một cái hợp đồng mua condo ở khu đô thị mới; còn tôi chỉ là một đứa freelancer lươn khươn nay kiếm đủ mai kiếm ít, còn đang đánh cuộc vào một cuộc thi viết online. Thế nên trong trường hợp này tôi cảm thấy người cần than vãn về sự nghèo khổ phải là mình mới đúng.

"Chà tôi không biết, tôi chưa bao giờ cảm thấy mình giàu có cả." người rừng nhún vai.

"Ừ, gì cũng được." Tôi cúi xuống, bắt đầu quét mấy mảnh kính và vụn gỗ li ti vào xẻng. 

Chưa nghĩ ra thêm cái gì để chọc ngoáy thêm thì tiếng động cơ xe hơi từ đầu phố đã rồ lên ầm ĩ khiến cả hai chúng tôi đều phải ngoái lại. Con Tesla bóng loáng màu xanh điện tử lao vụt tới, dừng két ngay trước mặt tôi và khỉ đột chỉ trong chớp mắt, và Armando Odelman bật cửa xe lao ra ngoài như một đoạn phim quảng cáo thời trang trên tivi vậy. Mẹ nó, làm sao mà đi níu kéo tình yêu mà trông cũng có vẻ có thần thái vậy chứ?

Đương nhiên là Armando đã nhìn thấy tôi khi lao ra khỏi xe, hắn lớn tiếng nói "Cô đã làm cái quái quỷ gì thế, Ashley? Janice đâu?"

Tôi bước ra chắn trước lối lên nhà Janice "Tôi đã làm gì ấy hả? Sao anh không tự đi mà hỏi mình câu ấy đi!"

"Chuyện của chúng tôi không đến lượt cô xen vào, tránh ra đi!" Đôi mắt đen của Odelman nhìn như muốn xiên cho tôi một nhát thủng đầu.

"Oh really? Nhưng mà tôi thấy Janice cũng không có nhu cầu cưới một kẻ không ra gì là anh đâu!" tôi đưa tay lên chống nạnh, ngước lên nhìn tên đàn ông da nâu đầy vẻ hung dữ trước mặt.

Nói thật thì tôi cũng hơi sợ mình sẽ không đủ sức cản lại thằng cha điên rồ này đi lên trên phòng Janice. Nhưng tôi thật sự không biết mình để cho Armando đi lên trên đó có phải là ý hay hay không.

"Tôi cần phải nói chuyện với cô ấy! Tránh ra, Ashley!" Armando bắt đầu tỏ ra cáu gắt, không thể đứng im một chỗ.

"Còn tôi không nghĩ việc anh gây chuyện có lỗi rồi đi xin lỗi là có thể giải quyết được hết mọi thứ đâu!" chủ yếu là phải tỏ ra là mình không hề sợ hãi chút nào.

"Nếu như cô không chịu đứng sang một bên, tôi sẽ-" Armando lập tức gằn giọng, ngực phập phồng tức giận. Nhưng tôi chưa kịp nghe gã nói hết câu thì trước mặt tôi đã tối lại một màu, giọng nói của Jack Harte ồm ồm vang lên.

"Hey dude, đàn ông đừng có mà đụng chân đụng tay với phụ nữ." vừa nãy gã tiến lên đứng chen vào giữa, chắn trước mặt tôi. Thân hình cao lớn của gã đứng sừng sững như một bức tường vậy.

"Mày là thằng chó nào?" Armando không có vẻ gì là bị uy hiếp bởi vóc dáng của khỉ đột, tôi cảm thấy hắn ta cũng to xác không kém, chỉ thấp hơn khỉ đột chút thôi.

"Tôi ở trong đội trị an quận này, nếu như anh cố tình gây rối, tôi có quyền đưa anh về đồn cảnh sát khu vực." 

Khỉ đột họ Harte văng ra một câu nói xạo cứ như thể gã đã nói đi nói lại câu này rất nhiều lần rồi vậy. Tôi bỗng nhiên cảm thấy quyết định sống chết phải lôi gã đi theo thật sự không tồi chút nào.

Armando lập tức thu hồi vẻ mặt cau có của mình, nói"Tôi không nghĩ việc của tôi và vợ chưa cưới lại cần đến cảnh sát khu vực cả."

"Vợ chưa cưới CŨ." tôi không thể ngăn mình buột miệng sửa lời hắn.

"Cô không phải là người quyết định chuyện đấy!" Armando lập tức lườm tôi, gằn giọng,.

Khỉ đột giơ một tay lên không khí, tiếp tục làm ra vẻ người thi hành công vụ rất nghiêm chỉnh"Yo, tôi không quan tâm đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cô ả vừa đẩy nguyên một cái tủ xuống từ cửa sổ tầng 3 và nó có thể đã giết chết ai đó!"

Jack Harte vẫn sống chết không chịu dừng nhai đi nhai lại việc cái tủ đồ suýt rơi trúng đầu mình. Armando lúc này mới ngạc nhiên ngước lên trên để nhìn khung cửa sổ đã vỡ toác trên nhà Janice. Hắn lớn tiếng nói vọng lên.

"Janice, anh cần nói chuyện với em!"

Janice đã trốn tiệt vào trong phòng ngủ của cô ả rồi, tôi gọi thế nào cũng không thể lôi cô ả ra được. Tên điên kia có gào mấy cũng không thể nào khiến Janice nghe thấy được đâu.

"Không, cút đi!" 

Và trong sự ngạc nhiên của tôi thì Janice đã bằng cách thần kì nào đó ra khỏi phòng để đáp lời Armando. Tất cả chúng tôi đều ngước đầu lên và thấy Janice đang đứng ngay sát mép cửa sổ bị vỡ.

"Anh chỉ cần 5 phút thôi, em phải nghe anh giải thích-"

"Cô ấy không muốn nói chuyện với anh, không nghe rõ hả?" tôi đứng sang bên cạnh khỉ đột, lớn tiếng nói vào mặt Armando.

"Janice, chỉ 5 phút thôi! Em cần phải nghe đầy đủ câu chuyện. Please-" không thèm nhìn tôi, Armando tiếp tục gọi với lên phía trên lầu 3.

Do dự một hồi, Janice đồng ý. Armando quay đầu sang phía tôi, nói đầy vẻ khó chịu"Tôi luôn luôn nói với Janice cô là ảnh hưởng xấu, nhưng tôi không nghĩ cô lại có thể tới mức ngăn cản hạnh phúc của bạn mình đến vậy."

"Ý anh là hạnh phúc cái kiểu bỏ qua rồi cam chịu ấy hả?" tôi trợn mắt nhìn hắn ta.

Cái mẹ gì cơ? Tôi? Là ảnh hưởng xấu? Chỗ nào? Mẹ nó, bà đây còn chưa thèm nói về ảnh hưởng xấu của Janice lên cuộc đời tôi và những người bạn khác của cô ả đâu nhé. Thằng cha này nhiều tiền quá nên lú lẫn rồi chắc?

"Cô biết không, tôi quyết định điều đầu tiên tôi làm sau khi kết hôn sẽ là giữ Janice tránh xa khỏi cô càng sớm càng tốt!" 

Armando xốc xốc vạt áo blazer khoác ngoài của hắn, nói đầy vẻ miệt thị rồi đẩy cửa đi vào trong.

"Tên khốn nạn kia,-" đầu tôi nóng phừng lên, nhưng chưa kịp đuổi theo thì khỉ đột bên cạnh đã nắm cánh tay tôi giật trở lại.

"Bình tĩnh, 509!" đôi mắt xanh lơ của gã nhìn tôi vô cùng thản nhiên.

"Bỏ ra, tôi cần phải cho hắn ta một trận! Hắn ta là ai mà dám cho mình cái quyền cấm Janice không được gặp tôi cơ chứ?" tôi gầm ngược trở lại vào cái mặt đẹp trai của Jack Harte.

Sau khi nghe tôi xổ một tràng chửi rủa xong, gã mới nói "Đừng nổi nóng, hắn ta chỉ đang muốn chọc tức cô để cô làm chuyện gì đó quá giới hạn với Janice thôi."

"Gì cơ?" Cái gì cơ?

Người rừng thả tay tôi ra, nói "Trong giới kinh doanh, cái này không có gì lạ lẫm cả, đừng để bị lừa. Hắn ta dù sao cũng là con nhà tài phiệt, đương nhiên cũng đã được dạy về những thứ đòn tâm lý này rồi. Cô cứ bình tĩnh đứng im ở đây chờ họ nói chuyện xong đi."

"Tôi biết nhưng-" làm sao một người lại có thể lựa chọn tha thứ sau khi biết mình bị phản bội cơ? 

Tôi biết là có nhiều người có thể chịu được vì những trách nhiệm như con cái hay gia đình, nhưng Janice vẫn còn có cơ hội để đến với người khác xứng đáng hơn, cũng chẳng hề có sự ràng buộc chính thức nào cả ngoài chiếc nhẫn đính hôn kia.

Đôi mắt xanh xám của Jack Harte nhìn tôi chăm chú, khàn khàn nói"Tôi hiểu, nhưng cô không thể quyết định hộ bạn cô được. Cô có thể giúp đỡ và cho ý kiến từ bên ngoài, còn quyết định phải ở Janice. Mà đã quyết định như thế nào thì cũng phải tự chuẩn bị tâm lý sẵn sàng mà sống tiếp với nó thôi."

"Tôi không có ý quyết định hộ, tôi chỉ cảm thấy ở những lúc yếu lòng như vậy thì con người thường sẽ quyết định rất vội vàng và thiếu sáng suốt." tôi lắc đầu, tôi không thấy điều người rừng nói là sai. Nhưng tôi không cảm thấy trong tình hình hiện giờ thì Janice có thể thật sự dùng bộ não thông minh của cô ả để quyết định.

Tôi có thể hiểu được việc đau khổ mà mong muốn bấu víu và những điều tốt đẹp vẫn còn đang ở đó là như thế nào. Janice đang vô cùng đau khổ và tuyệt vọng, và lựa chọn quay lại với Armando thì đơn giản hơn việc rời bỏ tất cả và làm lại từ đầu rất nhiều. Tôi chắc chắn có không ít người đã lựa chọn việc quay lại với người cũ chỉ vì lí do là không cần phải cố gắng quá nhiều nữa. Giống như việc sợ phải độc thân mà cố tình ở lại trong một mối quan hệ độc hại vậy.

Tôi thở dài, nhìn người rừng đang cong lưng để buộc mấy cái bao rác đầy mảnh vụn gỗ và kính lỉa chỉa lại. 

"Tôi chưa khi nào cảm thấy việc tiếp tục chấp nhận và cam chịu là cách một người phụ nữ có thể đảm bảo hạnh phúc của mình. Mà tôi cũng không thấy như vậy là hạnh phúc, hạnh phúc chỉ là một cái vỏ thì thà tự ở một mình còn tốt hơn."

Cột đèn trắng sau lưng đổ vệt bóng của hai chúng tôi xuống lòng đường bê tông bên dưới, ngay cả khi chỉ là bóng thì bóng của tôi cũng còn chưa đến được quá vai của khỉ đột.

"Cuộc sống của một người phụ nữ bình thườngđã khó khăn hơn nhiều lần so với đàn ông rồi, vậy thì có cần thiết phải bó hẹp bản thân mình vào những thứ khiến cho mình khó chịu hơn nữa hay không?"

Không.

Jack Harte ngẩng lên nhìn tôi đầy vẻ suy tư ngẫm nghĩ. Cuối cùng, gã cũng gật đầu.

 "Ừ, không."

-----------

Không đùa đâu, chắc phải hơn 60 chap rồi chứ tôi muốn viết tiến triển kĩ hơn một chút. Cũng lâu rồi mới có cơ hội ngồi tập trung viết thế này. 

Dịch dã căng thẳng thật các cháu ạ, có cháu nào đã được thi HK online chưa? Lần này tôi update sớm kinh hồn không =))) 



 
Chương 57: - Kinh Dị


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] F*ckBoi Tầng Trên


Lúc Armando rời đi trên con xe bóng bẩy khó chịu kia, hắn vẫn không quên ném lại cho tôi một ánh nhìn khinh bỉ đầy ẩn ý. Nếu như không có họ Harte ở đấy giữ tôi lại, chắc tôi đã bổ nhào đến vặn đầu gã ra. Đúng là chỉ tới những lúc khó khăn mới nhìn ra được bản chất thật sự của ai đó.

Dọn dẹp nốt mớ mảnh vụn kính thì tôi đi lên phòng Janice, để cho khỉ đột ở dưới đem rác đi vứt vào thùng rác chung ở sau tòa nhà. Lúc lên đến nơi, tôi đã nhìn thấy cô ả đang nghiêm chỉnh ngồi trên ghế sofa với một cốc nước xanh lè khác trong tay, nhưng cốc nước này đang bốc khói nhè nhẹ, hẳn phải là nước trà chứ không phải thứ nước đầm lầy ban nãy. 

"Thế hắn ta đã nói gì?" tôi dợm ngồi xuống đối diện cô ả, lẩm bẩm hỏi. 

"Anh ta giải thích rằng không có chuyện gì hết." Janice nhấp môi vào cốc trà, nói nhàn nhạt. 

"Thế mày đã nói gì?" đúng như tôi dự đoán, tên đàn ông bẩn thỉu kia đương nhiên là chỉ đến để bịa ra một câu chuyện khác để lấp liếm sự thật mà thôi. Tuy nhiên tôi không thể đoán được Janice đang nghĩ gì.

"Tao không tin cho lắm. Hồi trước tao đã từng nghi ngờ rồi."Janice lắc đầu, tiếp tục uống thêm trà. 

"Mày có muốn tao xác nhận với bên khách sạn-" tôi biết là lời đề nghị của mình thật sự chẳng hề nhạy cảm với tình cảnh chút nào, nhưng đâu còn cách nào khác để xác nhận đâu.

Ả xua tay, nói nhàn nhạt"Khỏi, tao không có nhu cầu nghe thêm về những chuyện như thế."

"Thế bây giờ mày muốn làm gì?" tôi có nên cảm thấy ngạc nhiên trước phản ứng vô cùng bình tĩnh này của Janice không đây?

"Tao-"

"Này tôi đã dọn xong đống phế thải dưới nhà-" chưa nghe được ý gì thì cái đầu tóc nâu hạt dẻ của khỉ đột đã thò vào cửa nhà Janice.

"Anh có thể vui lòng chờ tôi dưới nhà không? Anh có thể thấy là chúng tôi đang bận nói chuyện mà?" tôi ngẩng lên, ném cho gã một cái lườm. Kể cả là khi đã tỏ ra vô cùng có ích thì Jack Harte vẫn luôn biết cách chọc tức điên người khác vậy.

"Urgh, fine." khỉ đột quay đầu đi ra, lầm bầm.

Janice nhìn chỏm đầu lòa xòa của người rừng biến mất khỏi cửa, nói thầm"Cần gì phải gay gắt vậy không, anh ấy vẫn là bạn trai mày mà?" 

Tôi chớp mắt, lắc đầu "Ừm, thật ra quan hệ của bọn tao không hẳn là yêu đương." 

Tôi quyết định thú nhận với Janice, chủ yếu vì tôi cảm thấy hôm nay tôi bị bắt phải biết hơi nhiều chuyện về ả và Armando, nên tôi cảm thấy mình cũng cần phải chia sẻ thứ gì đó. 

"Gì cơ?" ả ngạc nhiên hỏi. 

"Để khi khác tao kể cho. Quay lại chuyện Armando đi, mày định làm gì?" 

Nhưng Janice lại tiếp tục bị ngắt lời bởi tếng nhạc chuông Titanium. Từ bên kia bàn tôi có thể nhìn thấy được màn hình điện thoại của Janice. 

Chloe. 

"No sh*t." Tôi buột miệng, liếc nhìn Janice. Ả cũng sững sờ ngó tên trên điện thoại rồi nhìn tôi"Đấy có phải.."

"Ừ, chính là cô ta." Janice gật đầu, khẳng định sự nghi ngờ của tôi. 

"Cô ta gọi để làm gì? Xin lỗi thay tên điên kia à?" tôi hỏi. 

Armando vừa đi thì Chloe trong lời đồn cũng đã sốt sắng gọi điện đến, chuyện này mà bình thường thì tôi sẽ đi đầu xuống đất. Nếu như họ thật sự trong sáng, tôi nghĩ là cô nàng tên Chloe kia sẽ chẳng cần phải vội vàng liên lạc để giải thích làm gì cả, kể cả là trên danh nghĩa bạn bè. 

"Chịu." Janice lắc đầu.

"Tao cảm thấy việc này chẳng có cái mẹ gì là bình thường cả. Anh ta vừa rời khỏi thì cô này đã gọi đến, như thế nghe giống có tật giật mình hơn là thật sự quan tâm đến mày." tôi nói, nhìn chiếc điện thoại trên bàn vẫn chưa dừng rung sau khi Janice tắt chuông đi. 

"Tao không biết có nên nghe không." Janice ngó tôi, do dự nói.

"Nghe đi, xem cô ta muốn nói cái gì." trong bụng tôi lại có cảm giác hơi khó chịu về cô gái kia. Có một sự quen thuộc , nhưng không hề dễ chịu chút nào.

Sau một hồi phân vân, Janice cũng bắt máy và bật loa ngoài lên để tôi có thể nghe được "Hello?"

Giọng nữ hơi eo éo, cao hơn cả giọng Heather, văng qua từ đầu dây bên kia, ra vẻ rất vội vàng. 

[Janice? Chloe đây, tớ mới nghe về chuyện vừa xảy ra-]

Không hiểu sao trong đầu tôi lại có sự liên tưởng giữa Chloe này và cô em gái có bệnh Charlotte nhà Jack Harte. Có thể là tên của cả hai đều bắt đầu bằng cụm Ch? Hay là có gì khác?

"Cô gọi đến cho tôi làm gì? Armando đã kể với cô hả?" Janice lạnh lùng đáp lại.

[Nghe này, Janice. Tớ gọi đến không phải là để phủ nhận.] giọng nữ bên kia chầm chậm nói.

WHAT. THE. F*CK? 

"Gì cơ?" giọng Janice lập tức run rẩy đáp lại, mặt cô ả cũng tràn đầy vẻ không thể tin vào tai mình.

[Ý của tớ là tớ và Armando có qua lại với nhau, hôm qua không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra. Nhưng anh ấy cũng rất yêu cậu, tớ biết chắc chắn điều đó, thế nên cậu thử nghĩ xem, chúng ta hoàn toàn có cách để thỏa thuận việc này để vừa lòng cả đôi bên-]

Cái **** nó, tôi có vừa nghe nhầm không?

"CÔ BỊ ĐIÊN À?" Janice gào lên, và cả người tôi thì sởn đầy da gà. Sự liên hệ với Barbie tóc vàng thần kinh trong đầu tôi ngày càng rõ hơn, cảm giác này không thể nào nhầm được.

[Nghe này, với gia thế như vậy, cậu thật sự tin là Armando sẽ chịu để cho bản thân mình chỉ có đúng một người phụ nữ trong đời à? Tại sao cậu không nghĩ là cậu và tớ có thể hợp tác với nhau để giữ chặt anh ta?] 

Chloe bên kia vẫn tiếp tục thao thao bất tiệt như đang thuyết giảng thứ gì đó vô cùng thần thánh chứ không hề ghê tởm chút nào cả. Còn tôi thì cảm thấy hoặc thế giới mình đang sống chỉ ngày càng thêm những điều đen tối bẩn thỉu chứ chẳng có ánh sáng quái nào cuối đường hầm cả; hoặc là trong thứ nước xanh lè ban nãy Janice đã bỏ thứ chết tiệt gì đó vào và tất cả những điều tôi vừa chứng kiến cũng như mới nghe thấy đây đều là do đầu tôi ảo tưởng ra vậy.

"Không, cô có thể giữ lấy mà dùng. Nếu Armando mà ở đấy, bảo với anh ta đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!" 

Janice vứt toẹt cái điện thoại lên bàn, trên mặt không còn chút vẻ tan nát sụp đổ như khi nãy, thay vào đó là vô cùng khiếp sợ và ghê tởm. Cô ả nhìn tôi, tôi đoán là trên mặt tôi cũng đang biểu lộ ra sự khiếp đảm chẳng kém. Bụng tôi quặn lên, miệng đầy cảm giác dịch vị chua lòm đang đẩy lên. 

Câu chuyện phản bội này vừa có một cú đổ đèo khét lẹt thẳng xuống hướng đa ái đen tối mà không ai trong chúng tôi có thể ngờ đến được. Thậm chí, bản thân tôi còn có cảm giác là tất cả những chuyện kinh khủng ở vế trước về sự phản bội của Armando còn không nặng đô như thế này. 

.

"Cái gì cơ?" Jack Harte quay đầu sang trợn mắt nhìn tôi, mặt gã tràn đầy vẻ không tin được.

"Ừ, tôi cũng có phản ứng như thế khi nghe thấy mấy câu nói đó." tôi vớ lấy ly nước nóng trước mặt để tu một ngụm, cố gắng không nghĩ tới việc ban nãy mình suýt trào ngược lên bàn trà nhà Janice. 

Không hiểu buồn nôn vì bị khiếp sợ liên tục có ảnh hưởng đến tuổi thọ của con người không nhỉ. 

Đưa một tay lùa vào tóc, khỉ đột nói "Man, tôi nghĩ là mình đã chứng kiến kha khá chuyện điên rồ, nhưng mà cái này, wow-"

"Ừ, quá kinh khủng.." tôi đồng tình, tôi cũng nghĩ là mình đã được biết khá nhiều thứ mà tôi ước gì tôi không biết còn hơn, nhưng hôm nay lại có thêm một chuẩn mực nữa cho sự đen tối. 

Tôi và người rừng đang đứng bên ngoài cửa hàng tiện lợi trên đường đi từ bãi đỗ xe hơi về tòa nhà thuê. Ban nãy, sau khi tạm thời hoàn hồn, tôi gọi điện cho cô em họ của Janice, nhờ cô nàng đến đón Janice về ngủ tạm ở đấy qua đêm vì ả đương nhiên không thể nào ngủ trong căn nhà không có cửa sổ được. Hơn nữa, đội sửa chữa cũng không thể làm đêm được nên cô ả chỉ có thể đi ngủ nhờ. Nhà tôi khá xa, cũng không đủ rộng rãi để mà chứa cả hai người, sofa thì càng không phải là nơi dễ chịu để ngủ. Jack Harte khỉ đột làm được không có nghĩa là Janice có thể.

Tất nhiên là tôi đã phải tốn mất gần chục phút để giải thích thần tốc về mọi chuyện cho Lisa, ngoại trừ cái chi tiết đen tối kia. Cả tôi và Janice đều cư xử như thể cuộc điện thoại bị nguyền rủa kia chưa hề xảy ra vậy. Về Heather và Jeanne tôi đặc biệt không muốn đối phó thêm vào tầm đêm muộn này nữa vì nó chắc chắn không chỉ đơn giản là một cuộc gọi nhóm hay vài tin nhắn, mà tôi thì có quá đủ tương tác với con người trong một ngày rồi. 

Cuối cùng thì khỉ đột lại lái xe đưa tôi về, gió đêm tương đối lạnh nên tôi đã mò vào cửa hàng tiện lợi để lấy ít nước nóng. Bây giờ mới chỉ hơn 10 giờ tối, nhưng sau một loạt sự kiện hành hạ trí não ban nãy thì tôi lại có cảm giác rất muộn và rất mệt mỏi rồi.

"Mà không hiểu sao tôi cảm thấy cô gái kia có cái gì đó rất giống với em gái anh, Jack." uống thêm một ngụm nước nữa, tôi nói. 

Người rừng lúc này đang lọ mọ châm thuốc, gã lập tức nhăn mày khó chịu "Đừng điên, Charlotte không phải em gái tôi."

"Ý tôi là cái năng lượng mà cô nàng kia tỏa ra ấy, nó cũng điên rồ không cần coi luân thường đạo lý là cái gì ấy." tôi nói, vô cùng chắc chắn về sự liên hệ của hai cô gái này. 

"Well, cô có muốn tôi check xem Deidre có đứa con rơi nào khác không?" phì một hơi khói ra, gã hỏi tôi đầy châm chọc. "Có tìm ra được thì cũng chẳng thể giải quyết được chuyện này cho bạn của cô đâu, chỉ phức tạp thêm thôi."

"Urgh, tôi chỉ đang nói chuyện suy luận thôi, anh có cần phải giãy nảy lên thế không?" tôi bĩu môi.

Người rừng chẳng trả lời nữa, chỉ nhả khói thuốc ra làm vẻ mặt chống cự. Tôi cũng không rảnh để phản ứng lại, vì thế chúng tôi tiếp tục rơi vào im lặng. Vì gió tương đối mạnh nên làn khói thuốc mùi cherry cháy của gã không vấn vít quanh người rồi mới lờ đờ bay lên nữa mà tung xòe tán loạn theo hướng gió thổi.

Không hiểu sao cảm giác của tôi với thời gian phía trước bỗng trở nên vô cùng bất định, chơi vơi. Giống như ngày tốt nghiệp đại học ra trường mà không có lời mời làm việc nào trong tay vậy. Đáng lẽ ra khi tôi giải quyết được vấn đề to lớn là đưa tin cho Janice xong thì tôi phải cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng không. Tôi biết là tôi đang tưởng tượng hơi quá, vì người đáng lẽ phải cảm thấy chơi vơi bất định phải là Janice mới đúng. Nhưng tôi biết chuyện này cũng sẽ gây ảnh hưởng tới mình không ít thì nhiều, đơn giản chỉ là vì Janice vẫn là bạn tôi, những lúc khó khăn như thế này mới cần ở bên cạnh nhau. 

"Cám ơn, Jack" đi bộ lên đến trước cửa phòng mình tôi mới lên tiếng cảm ơn khỉ đột.

"..vì hôm nay."

Những việc gã đã chịu khó trải qua cùng tôi hôm nay nếu tính toán rõ ràng thì một lời cảm ơn không thể nào là đủ. Nhưng hôm nay muộn rồi, chút sức thừa của tôi cũng chỉ còn có vậy thôi.

Khỉ đột không nói gì cả, chỉ chăm chú nhìn xuống tôi. Vóc dáng cao lớn của gã chắn tối cả một khoảng không gian khỏi ánh đèn vàng nhờ nhờ. Nhưng không vì thế mà đôi tròng mắt nhạt màu kia bớt đi tí cảm giác muốn xuyên thủng đối phương chút nào. Đấu mắt mất một lúc thì tôi bắt đầu thấy mỏi cổ và khó hiểu. Liệu tên người tối cổ này có đột nhiên bị chập mạch hay không nữa, cứ đứng ngó mình nửa đăm chiêu nửa ngớ ngẩn là cái kiểu gì thế?

"Này, JackJack? Anh không sao chứ?" Lạy trời xin ông đừng bày thêm một kẻ điên lên cơn cho con dọn đêm nay nữa, Janice và Armando là đã quá mệt mỏi rồi.

"Nếu không có việc gì thì tôi vào trước đây-"  Không thể tiếp tục đấu mắt nữa, càng nhìn mắt người rừng tôi càng cảm thấy vô cùng quái lạ. Ẩn ẩn trong tia nhìn bình lặng của gã là thứ gì đó vô cùng mãnh liệt, cũng có thể nói là điên rồ đi. Và nó khiến tôi cảm thấy không hề thoải mái chút nào, nếu không phải là hơi sợ.

Con người trước hiểm nguy có hai xu hướng: một là chạy, hai là đánh. Tôi luôn cảm thấy chạy hay đánh tùy vào đối thủ như thế nào. Còn cảm giác của tôi bây giờ là tránh xa con khỉ đột này ra thì hơn.

Tôi vặn nắm đấm cửa phòng mình, đang chuẩn bị làm một màn lách người vào trong nhà thật nhanh và sập cửa lại thì giọng nói ồm ồm của khỉ đột đã vang lên.

"Cần tôi ngủ lại qua đêm cho khỏi gặp ác mộng không?" 

------

Thật lòng mà nói thì chị có không muốn thì cũng làm gì có cách nào đóng được cửa đâu, ổ khóa cùng 1 kiểu mà =)))))

Đoán xem anh trai định creep cái gì nào :v



 
Chương 58: - Bitching - Jack's POV


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] F*ckBoi Tầng Trên


Tôi luôn cảm thấy trên đời này không có giới hạn nào là cuối cùng cho những thứ tồi tệ, đang theo chiều hướng đi xuống hoặc vô cùng không phù hợp với thời điểm chút nào. Riêng trong buổi tối chó má ngày hôm nay đã xảy ra liền một lúc cả mấy trường hợp trên.

Đầu tiên là tôi suýt bị đè chết bởi cái tủ để đồ của bạn thân song sinh quỷ dữ. Nhắc lại, SUÝT CHẾT. Thế mà sau đó tôi vẫn phải đi dọn dẹp cái đống tàn tích kia. Tôi thật sự rất muốn hỏi Ashley xem trông mình có giống nhân viên lao công tạm thời hay không, nhưng tôi đếch thể làm thế được. Lí do là vì Ashley đã hỏi tôi bằng cách vô cùng lịch sự. Khi người khác đã nhờ vả đầy đủ và đàng hoàng thì làm thế đéo nào mà tôi có thể từ chối được. Đấy là còn chưa kể xung quanh làm đếch có ai khác ngoài tôi và cô nàng có thể làm được việc này. Mà như thế thì tôi càng không thể để cho cô nàng đi bê vác mấy miếng gỗ to đùng lởm chớm thế được. Tiêu chuẩn độc hại hay cái mẹ gì nữa không liên quan, nhưng với tư cách là một thằng đàn ông, tôi không thể đứng im nhìn Ashley tự đi dọn được, dù tôi có muốn hay không, mẹ nó.

Cho đến lúc tôi nghĩ là không thể nào còn việc gì có thể tệ hơn được nữa thì lại nhảy ra thêm một thằng điên. Chính là thằng con trai nhà Odelman. Nói một cách thật lòng thì tôi không muốn dính dáng nhiều đến giới quý tộc ở Kỳ Lân tí nào. Qua công việc thì khó tránh khỏi, nhưng tôi cũng chẳng có nhu cầu gây thù chuốc oán thêm làm gì, cho dù xác suất gặp phải nhà Odelman lần nữa là rất thấp vì tôi không làm đầu tư bất động sản.

Nhưng rồi sao? Đúng rồi đấy, Ashley thì không thể kiềm chế nổi sự nóng tính của cô nàng và gây gổ với thằng cha kia. Và tôi, ĐƯƠNG NHIÊN, là lại phải chen vào. Tên khùng kia to như con bò mộng vậy, và cho dù tôi có tập thể thao đi chăng nữa thì với cái kích cỡ kia tôi cũng không dám chắc chắn 100% có thể cản được hắn ta. Không phải là tôi có ý phân biệt chủng tộc, nhưng dân gốc Phi da màu về mặt di truyền sinh học vốn có sức hơn nhiều với một thằng da trắng sinh ra ở Thủ Đô như tôi đi. Đấy là một sự thật.

Và khi Ashley đang trên đà thêm dầu vào lửa kia còn tôi thì buộc phải đem mình ra làm lá chắn ở giữa hai kẻ điên, đúng, chính cái lúc rất không thích hợp đấy thì trong đầu tôi lại có thêm một ý nghĩ kì quái, gọi là bệnh hoạn đi.

Đấy là tôi muốn hôn Ashley.

Để làm cho cô nàng ĐỪNG nói thêm điều gì chọc điên con bò mộng kia nữa. Việc trốn tuột sau lưng tôi rồi liên tục thả thêm mấy câu nói chọc vào chuyện của Odelman và bạn thân cô nàng thật sự đéo giúp gì được tôi trong việc làm hạn chế thương vong trong đêm nay tí nào, mẹ kiếp!

Phần còn lại của buổi tối chết tiệt hôm nay trôi qua với cái ý nghĩ quái quỷ kia cứ lởn vởn trong đầu tôi. Suốt cho tới tận lúc về đến nhà, lên đến cửa phòng 509, tôi vẫn không có cách nào đẩy được nó ra khỏi đầu. Trong khoảnh khắc mà cô nàng quay lại để nói cái gì đó, lỗ tai tôi không còn nghe thấy gì nữa vì mắt tôi đã dán vào đôi môi đang mấp máy kia.

Trên đời này tôi đã được ngắm nhìn, thậm chí là thử tận hưởng rất nhiều đôi môi khác nhau. Tôi thích nhìn mấy cô nàng tô son đỏ hoặc màu có bóng, rất bắt mắt và ngon lành, hơn hẳn các màu son nhạt nhạt khác. Nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy đôi môi không đánh gì và còn có vẻ hơi khô kia lại quyến rũ đến thế. Không, nó không hề nhợt nhạt như khi tôi thức dậy vào buổi sáng hôm sau và mọi thứ ham muốn trần tục với người bên cạnh đều đã bay hơi hết, môi của Ashley vẫn có màu hồng phơn phớt, vô cùng hấp dẫn-

Lúc não tôi kịp xác nhận lại mấy trong đầu kia thì cái miệng chết tiệt đã tuôn một tràng linh tinh vô bổ.

"Cần tôi ngủ lại qua đêm cho khỏi gặp ác mộng không?"

Ashley lập tức nhăn mặt nhìn tôi, vẻ ghét bỏ tràn đầy trong đôi mắt nâu "Anh thật là biết cách phá hỏng ấn tượng tốt trong mắt người khác đấy, Jack."

Con mẹ, ý tôi không phải là như thế.

Nhưng lời nói ra thì không thể rút lại được, và 509 lập tức bật cửa chui vào phòng và sập thẳng cánh cửa vào mặt tôi.

Great interaction, Jack!

.

.

Phản ứng đầu tiên của tôi sau khi tỉnh dậy ngày hôm sau là không hiểu mình đã nghĩ cái mẹ gì vào đêm hôm trước vậy. Sau đó tiếp tục là khó hiểu, thật sự vô cùng khó hiểu.

"Tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu." tôi vẩy tàn thuốc, thở dài nhìn Harry lại đang xoáy khăn vào một chiếc cốc mới rửa.

Hôm nay, hơn 1 tuần sau buổi sáng kia, lại là một buổi tối ngày thường tương đối vắng vẻ nữa ở Vault, Và tôi không có việc gì khác để làm từ giờ cho tới khi nhậm chức mới cả nên tôi quyết định cố gắng trừ bớt mấy ngày nghỉ phép của mình đi, trong trường hợp mà tôi sẽ (chắc chắn) trở nên bận rộn trong vị trí mới và không có thời gian nghỉ ngơi mẹ gì nữa.

Hắn nhìn tôi, bày ra cái bộ mặt mày-đùa-tao-chắc, chán chường nói"Nghe này, Jack. Tôi chưa bao giờ nghĩ mô tả công việc bartender của mình lại bao gồm cả bác sĩ tâm lý tạm thời cho khách hàng của mình đâu."

"Tôi nghĩ nó nằm trong mục 'dịch vụ chăm sóc khách hàng' đấy. C'mon, cậu thử nói xem, vì sao con người lại cảm thấy như một người con người." tôi trả tiền cho ly cocktail này đấy, và tôi cần có ai đó nói chuyện với mình về thứ chết tiệt này.

Vấn đề của tôi với việc nghỉ ngơi, mẹ nó, chính là có quá nhiều thời gian rảnh rỗi và đầu óc tôi thì không thể ngừng hoạt động được, nếu không muốn nói là có khi còn hoạt động mạnh hơn hẳn khi bận rộn. Một trong những nguyên nhân tôi lựa chọn công việc mà tôi đang làm bây giờ, ngoại trừ lí do gia đình và cuộc sống thoái hóa chết giẫm ở Thủ Đô ra, thì còn là vì não tôi vốn đã căng thẳng hơn nhiều người từ nhỏ. Cứ cho là tôi tăng động đi cũng được, nhưng việc tôi học hành và làm việc hiệu quả hơn nhờ nó là chuyện vô cùng rõ ràng và có thể thấy được. Nói theo kiểu tỏ vẻ cao quý thì là thiên tài thì đầu óc cũng không thể như người bình thường được. Tôi nghĩ là đến cả sau khi nghỉ hưu tôi cũng sẽ không ngừng làm việc được.

"Sao cậu không tìm đến Ashley mà nói chuyện? Theo tôi thấy thì có vẻ như cô nàng mới là người gây cái sự 'khó hiểu' này của cậu còn gì nữa?" mắt Harry nheo lại đầy châm biếm khi nói tới chỗ "khó hiểu" với tôi.

À, Ashley. Có rất nhiều chuyện để nói về Ashley.

"Tôi không gặp cô ấy lâu rồi." tôi di phần còn lại của điếu thuốc vào cái gạt tàn, bỗng dưng cảm thấy miệng vô cùng nhạt nhẽo.

"Có vấn đề gì ở thiên đường à?" Harry tiếp tục dùng cái giọng châm chọc để nói với tôi.

"Không, cô ấy bận."tôi không còn từ nào khác để miêu tả trạng thái hiện tại của Ashley.

Kể từ sau hôm diễn ra thảm họa buổi đêm ở nhà Janice thì Ashley dường như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Ok, không phải là bốc hơi thật, mà là luôn luôn bận rộn làm cái gì đó liên quan đến cô bạn sư tử cái kia của cô nàng. Cứ lần nào tôi có ý định muốn rủ 509 đi ăn bagel hay uống cà phê thì cô nàng hoặc đã chạy tuốt ra ngoài đường hoặc sắp sửa phải đi để kịp gặp Janice.

Tôi hiểu, tôi đương nhiên là hiểu chuyện gì đã xảy ra. Janice vừa hủy hôn và cô ta sẽ cảm thấy cô đơn và lạc lõng và đéo biết phải làm cái gì với cuộc đời cô ả cả, cho nên cô ta cần phải bám víu vào thứ gì đó thân thiết gần gũi nhất trong thời điểm hiện tại. Có rất nhiều người khiến cho tôi thấy buồn cười, Janice hẳn phải là một trong những người như vậy. Chính là kiểu người khi bình thường thì luôn tỏ ra là mình vô địch, có thể có mọi thứ họ muốn và luôn luôn kiểm soát được mọi thứ trong đời mình. Nhưng chỉ cần 1 vấn đề nhỏ xíu trong cuộc đời họ xảy ra hoặc đi chệch hướng một tẹo là họ lập tức quay ra khóc lóc ăn vạ và làm như thể cuộc đời đến thế là kết thúc, không còn cái gì có ý nghĩa nữa cả.

Fine, chuyện của Janice không hề nhỏ xíu nào, nhưng thế đếch phải là lí do để buông lơi hết những thứ quan trọng còn lại trong đời cô ta, như công việc chẳng hạn.

"Vậy cậu cứ ngồi im một chỗ thế này chỉ vì Ashley nói là cổ bận hả?" Harry kéo cái gạt tàn trước mặt tôi để đổ đi sau khi nhìn tôi dí tắt điếu thuốc của mình.

"Nó không đơn giản như anh nghĩ đâu." tôi nhún vai, nếu như Ashley bận bịu công việc hay với ai đó mà tôi không biết là ai thì tôi đương nhiên sẽ có cách để gặp được cô nàng.

Nhưng bây giờ cô nàng lại bận rộn cùng Janice, người mà tôi bị buộc phải biết đến, nên tôi càng không có lí do để kéo cô nàng bùng kèo với cô ả kia để gặp tôi cả. Về lí mà nói, tôi đã là cái quái gì trong đời Ashley đâu để mà đem ra so sanh với Janice. Nhiều nhất thì chúng tôi có thể coi là bạn, mà đã là bạn thì phải biết thấu hiểu và thông cảm, mẹ nó.

Harry nghẹo một bên đầu, nheo mắt nhìn tôi như thể tôi vừa làm trò điên khùng gì đó vậy.

"Can you stop bitching around?" Cậu có thể ngừng phàn nàn như mấy con mẹ lắm lời không?

"What?"tên này cũng điên rồi chắc? Tôi cảm thấy mình cần phải tìm quán bar yêu thích mới mất.

Harry đặt chiếc ly đang lau giở xuống mặt bàn gỗ đánh cạch một tiếng, chống nạnh nhìn tôi"Cậu nên dừng việc phàn nàn ngớ ngẩn như mấy thằng điên diễn vai anh hùng trong phim điện ảnh đi, Jack. Từ bao giờ lại có thứ chó má gì đó có thể xen giữa cậu và điều gì đó cậu yêu thích vậy? Ở Kỳ Lân lâu quá khiến cậu trở nên ẻo lả à?"

Mấy câu nói cuối của hắn thật sự như vừa tát vào mặt tôi mấy phát vậy.

.
.

"Meat Eater và Americano của anh đây." cậu phục vụ trong chiếc tạp dề đỏ bưng khay đến, từ từ đặt những món đồ quen thuộc xuống bàn.

"Cám ơn." tôi gật đầu, nhìn đồng hồ điểm 9h sáng, lại là một buổi sáng thứ 7 đông đúc ở Sh'boys' Bagels, và tôi thì đang ngồi một mình. 

"Hôm nay bạn gái anh không đi cùng hả?" Đặt xong mọi thứ xuống bàn, cậu phục vụ lại hỏi tôi đầy tò mò.

"Hả?" Mấy ngày nay thế giới bị làm sao thế?

"Ashley, tóc đen, cao cao ấy."

"Không, cô ấy bận, mà từ từ đã, làm sao cậu lại biết tên cô ấy?" Chuyện quái gì đang xảy ra thế, từ khi nào mà tất cả mọi người xung quanh tôi lại biết đến Ashley vậy.

"Chúng tôi lấy tên khi mua đồ takeaway, dumbass." Cậu chàng nheo mày nhìn tôi ra điều chán nản, đứng thẳng người dậy "Anyway, tôi chỉ định hỏi vì chúng tôi vẫn còn bagel với cá hồi muối nếu anh muốn mua đem về cho cổ."

"Oh, okay."

Tôi mất mấy phút sau khi cậu phục vụ bỏ đi để tiêu hoá lượng thông tin quái quỷ mình vừa tiếp nhận. Tới lúc tôi thoát khỏi việc ngồi nhìn chăm chăm vào không khí thì cà phê trên bàn đã không còn bốc khói nhè nhẹ nữa.

Uống xong ngụm cà phê đầu tiên thì tôi có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Là một cô nàng tóc vàng ở cách 2 bàn, đang ngồi đối diện với một cô gái khác, tóc xoăn màu nâu. Cô ta vẫn tập trung nói chuyện với bạn mình, nhưng thi thoảng đôi mắt xanh của cô ta lại ném về phía tôi.

Tất nhiên là tôi không ngu, tôi biết điều đó có nghĩa là gì, tôi cũng biết bản thân mình có sức hút, nhưng tôi thật sự không có tâm trạng để đáp lại cái bật đèn xanh kia chút nào. Vì thế, tôi cúi xuống, tập trung vào chiếc bagel của mình. Nhưng ăn được đến nửa cái bánh thì tôi không thể chịu được nữa, một phần vì mấy tia nhìn gợi ý của cô ả tóc vàng càng ngày càng lộ liễu hơn, phần còn lại là vì không hiểu vì sao hôm nay chiếc bagel ăn thật nhạt nhẽo, chẳng có hương vị gì cả.

Mẹ nó, ok, tôi cần phải thôi cái trò dùng câu từ văn vở kệch cỡm như thế này.

Tóm lại là tôi không thể tin được, đây hẳn phải là lần đầu tiên tôi thấy khó chịu với việc nhận được sự chú ý của người khác phái vậy, và tôi vô cùng bực tức với việc không thể giải thích được cho việc này. Chẳng lẽ đây là dấu hiệu của tuổi già? Hay bệnh tâm thần? Cô nàng kia không tệ, nhưng tóc vàng không phải gu của tôi, nó làm tôi nhớ đến Charlotte và bà mẹ kinh khủng của cô ả.

Gu của tôi ư? Tóc màu tối, nếu có thể tối như đêm đen giống tóc của Ashle-

Mẹ nó.

Fine, let's face it.

Tôi nghĩ là tôi thích Ashley. Vì sao, như nào, từ bao giờ thì tôi không biết, bà nó.

----------
Chúc mừng anh đã bị con đũy tình yêu đến làm phiền. Theo quý bạn sắp tới sẽ có gì xảy ra nào :))))))
 
Chương 59: - Mọi Thứ Đều Tệ - Jack's POV


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] F*ckBoi Tầng Trên


Thông thường, trong một cuộc gặp gỡ với người khác phái và không có mục đích là làm việc thì chỉ cần từ 5-10 phút là tôi đã có thể quyết định được mình muốn làm gì với cô nàng kia. Nói thẳng thắn thì 90% những cuộc gặp mà không liên quan đến công việc ấy thì đều kết thúc trên giường cả, tôi làm quái có thời gian để hò hẹn dài lâu. Thế nên thật ra thì so với những tay lão luyện mà tôi biết thì từng ấy thời gian là quá dài, nhưng là một người làm việc tỉ mỉ, tôi cảm thấy không nên đánh giá người khác nhanh hơn 5 phút. Ít nhất thì cũng nên tìm hiểu xem cô ta có đi làm hay có ước mơ gì không chứ.

Tôi biết, nghe hơi buồn nôn vì chọn bạn ngủ cùng chứ chọn vợ đéo đâu mà cứ phải tỏ ra cái vẻ thượng lưu khó chiều làm mẹ gì cơ chứ. Nhưng tôi vẫn cảm thấy việc làm tình với một cá nhân hoàn chỉnh thì, hừm, đem lại khoái cảm tốt hơn là một cơ thể xinh đẹp không có não? Nghe giống một kiểu sở thích bệnh hoạn thì phải.

...Tóm lại, ý của tôi là tôi có thể quyết định mình có thích ai đó hay không (với tư cách là một con người) trong vòng từ 5-10 phút. Lần đầu tiên tôi gặp Ashley, tôi đã biết là mình thích cô nàng, dù cuộc trao đổi giữa chúng tôi không hề dài chút nào. Thích ở đây không có nghĩa là với ý định tình cảm mà là có thể tiếp tục nói chuyện với người đó và xem tiến triển đến đâu. Sau đó thì, ừm, những chuyện khác diễn ra chồng chéo lên nhau và thật lòng mà nói thì tôi thật sự không hề biết mình đã bặt đầu có ý định khác với 509 từ khi nào. 

Như vậy, tôi thích Ashley, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? 

...

Chả có gì hết. Tôi cảm thấy mình cần phải ngồi suy nghĩ kĩ càng hơn về việc này, nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy chuyện này vô cùng phiền phức và gần như không hề lường trước được. Mà thật ra điều đấy không làm tôi khó chịu bằng việc biết được nếu tôi quyết định làm gì đó theo cảm tính thì nó sẽ phá vỡ thế cân bằng hiện tại trong mối quan hệ của tôi và Ashley. Không cần phải nói, tôi hoàn toàn cảm thấy tốt với quan hệ hợp tác ăn ý giữa hai chúng tôi, việc này đã đang và có thể sẽ giúp tôi thoát được thật nhiều rắc rối khác trong cuộc sống. Và việc hiểu rằng chỉ bằng vài sai lầm nho nhỏ là nó có thể sụp đổ hoàn toàn làm tôi vô cùng bực mình. Có vẻ như bản thân tôi có quá ít tài nguyên và kinh nghiệm về việc xử lý khủng hoảng kiểu này, cần phải tìm hiểu thêm từ những người khác. 

Người khác ở đây, là Hashiguchi. 

Và Maarten, vì trong một nhóm thân thiết có ba thằng đực rựa thì không thể chỉ có 2 thằng mời nhau đi được. Tôi biết mời thêm Maarten cũng sẽ khiến tôi có nhiều khả năng cao hơn trong việc bị chế giếu và đem ra làm trò cười, nhưng thằng chả có khi còn là người có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này hơn cả Hashi. Thế nên tôi mới chấp nhận tỉ lệ rủi ro này.

Chúng tôi đang ngồi trong một quán bar xì gà chuyên dụng ở gần tòa nhà trụ sở RIDGE, là một nơi mà nhân viên RIDGE thường xuyên lui đến, chủ yếu là để tiếp khách chứ loại nào mà tải được xì gà hàng ngày cơ chứ! Tôi không thích xì gà cho lắm, mùi và vị khá nặng, hút lâu dễ chóng mặt, chưa kể giá cả còn không phù hợp với túi tiền cho lắm. Tôi không nghèo đến thế nhưng tôi cảm thấy chi phí chữa ung thư phổi sớm hơn nhiều năm so với dùng thuốc lá đến từ xì gà có vẻ còn cao hơn gấp bội. Tôi cũng không phụ thuộc thuốc lá đến thế, chủ yếu là để uống cà phê, thư giãn và diễn trò khi nào đi tiếp khách thôi. 

Nhưng đi hút xì gà cũng là một cái tốt, đấy là tôi có thể cắt Annabella ra khỏi cuộc gặp lần này, đơn giản chỉ là vì cô nàng không thể chịu nổi mùi xì gà. Bớt đi một người thích tận dụng mọi cơ hội để chế giễu mình cũng là một việc tốt, mặc kệ Hashi cuối cùng có đem chuyện ngày hôm nay ra kể lại với cô nàng vào cuối ngày hay không. 

"So, hôm nay bỗng dưng lại nổi hứng muốn hút xì gà là có ý gì vậy?" Hashi tắt bật lửa điếu xì gà của hắn, phà khói ra khoảng không trước mặt, hỏi tôi.

Maarten ngồi bên cạnh Hashi cũng vừa loay hoay clip đầu xì gà của mình để được đầu hút như mong muốn, vừa liếc sang phía tôi ý dò hỏi. 

Điếu xì gà rất to và có cách cuốn khác với thuốc lá nên không thể bửa ra rồi đốt như thuốc lá được mà phải cắt đầu hút để lộ ra độ rộng điếu mong muốn rồi mới châm lửa đầu lộ ra còn lại. Đồ cắt xì gà ở đây có hình quả trám, có hai khe trống ở hai đầu để đặt ngón tay lấy lực và một lỗ tròn ở giữa có lưỡi dao. Khi cắt, chỉ cần luồn 2 ngón tay ở hai đầu, kéo hai lưỡi dao ở giữa mở ra rồi đặt đầu xì gà cần cắt vào lỗ, chỉnh độ dài muốn cắt rồi thả lực kéo ngón tay để lưỡi dao tự làm việc của nó. Cắt xì gà cũng có nhiều kiểu, tùy thuộc vào kiểu cuốn thuốc và nhu cầu hút như thế nào nữa, nhưng tôi thật sự không có thời gian cho những chuyện này vào ngày hôm nay.

"À, tôi đang vướng mắc vài thứ." Tôi quyết định để cho đầu óc mình tỉnh táo nên đã không gọi xì gà mà chỉ châm một điếu thuốc bình thường. 

Nhíu mày, Hashiguchi xẵng giọng nói "Nếu cậu định nhử tôi khai ra mấy mã cổ phiếu đang lên hạng thì tem tém lại đi, một mình cậu ăn lời từ chỗ đầu tư công nghệ kia là đủ tham rồi đấy!"

Đã ai thèm nói gì đâu mà thằng điên này cứ phải xoắn hết cả lên. Tôi cũng đúng là muốn lấn sang chứng khoán đấy, nhưng không phải bây giờ. 

"Well, lòng tham thì làm gì có đáy cơ chứ, Hashi." tôi chép miệng, cố gắng dùng giọng nói mỉa mai nhất có thể "Nếu như việc tôi mời cậu đi hút xì gà liên tục mà có tác dụng thế này thì tôi sẽ cố gắng thêm vài lần nữa cho tới bến, nhưng vấn đề của tôi hôm nay không phải ở tiền của cậu."

Lần này đến lượt Hashi nhếch mép cười mỉa tôi trước khi đưa xì gà lên miệng lần nữa "Thế thì làm sao? Không phải cậu định nói là cậu sẽ rất nhớ chúng tôi sau khi chúng tôi đi chứ hả?"

Maarten bèn cất tiếng cười hùa theo khằng khặc bên cạnh, gõ cành cạch điếu xì gà của hắn lên gạt tàn. 

"Bậy nào..." bỏ ngoài tai tiếng cười của thằng điên bên kia bàn, tôi chỉ tập trung gẩy mảnh tàn thuốc rơi vào chính giữa tờ giấy lót ướt trong lòng chiếc gạt tàn thủy tinh trước mặt. 

Tôi đã dự định là mình sẽ cảm thấy vô cùng hồi hộp và khó nói, nhưng hôm nay, ở đây, ngay lúc này, tôi cảm thấy rất bình tĩnh, không hề có bất cứ cảm giác nôn nao quái đản nào như trước. Ban đầu tôi chọn nơi này với mục đích là hi vọng khói xì gà có thể làm tôi lơ đơ và sẽ không để ý quá đến chuyện mình đang rối trí lắm, nhưng giờ thì tôi vẫn hoàn toàn tỉnh táo, thậm chí là có một chút tự tin kiểu tự phụ. Tôi không chắc là do sự xuất hiện và khích bác của hai tên điên này hay là cả hoàn cảnh xung quanh nữa, dù có là gì thì nó cũng đang có ảnh hưởng tốt lên tôi nhiều hơn tôi tưởng. 

Vì thế mà chuyện này sẽ xảy ra.

"Này, cảm giác của cậu khi ở trong một mối quan hệ là như thế nào?" tôi quay sang, nhìn Hashi và phun ra với giọng điệu cùng nhẹ nhàng. 

Hắn lập tức sặc ngụm khói trong miệng đến ho khù khụ, cặp mắt đen trợn ngược nhìn về phía tôi. Maarten ở bên cạnh đánh rớt luôn điếu xì gà trên tay xuống mặt bàn, cũng trong trạng thái thô lố mắt nhìn tôi như vừa bị câu nói kia làm cho đông cứng lại thành một cục trên ghế. 

"Ý tôi là, ngoài những thứ chảy nhớt gớm ghiếc mà cậu và Anna vẫn thường đem ra đập vào mặt chúng tôi ra, và ừm, sex, thì có gì đặc biệt khác không?" 

Tiếp tục đáp lại tôi là hai ánh mắt trợn tròn đầy khó hiểu. Sao? Tôi cảm thấy câu hỏi của mình có tính kĩ thuật cao đấy chứ?

Mất thêm vài tíc tắc nữa, Hashiguchi mới kịp hồi phục sau cơn sặc và trận ho kia. Hắn cất giọng khàn khàn hỏi tôi, điệu bộ vô cùng từ chối muốn hiểu chuyện gì đang xảy ra "Cậu có nghe thấy mình nói gì không hả?" 

Tôi thấy sự phân tích của mình cũng không có gì sai lầm quá đáng chứ?

"Không phải quan hệ yêu đương chỉ có thế thôi à? Tôi nghĩ là ngoài sex ra thì cũng không khác tôi với các cậu cho lắm, đúng không?"

"KHÔNG." Hashiguchi lắc đầu rồi đưa hai ngón tay lên di hai bên thái dương hắn như thể mọi thứ vừa xảy ra đều chỉ là ảo ảnh.

"TẤT CẢ MỌI THỨ ĐỀU KHÁC, JACK." 

"Well, muốn giải thích thêm chứ?"câu trả lời của Hashi chẳng giúp ích được cái mẹ gì với những thứ tôi đang cần nắm được cả. 

"Tại sao cậu lại cần tìm hiểu chuyện này cơ chứ?" Hắn ngờ vực hỏi tôi. 

"Yeah, what the fuck, Jack?" Maarten bằng cách nào đó đã lấy lại giọng nói của mình và nhặt điếu xì gà lên, nhưng lời phát ra lại lên vài tông cao vút, với ngữ điệu giống như hắn vừa được thông báo là không được tăng lương cao như mong đợi vậy.

"Cậu trả lời câu hỏi của tôi trước đi." tôi lờ Maarten đi, tôi không có thời gian ngồi dài dòng, tôi cần thông tin, ngay bây giờ. 

"Jesus,-" Hashiguchi đặt điếu xì gà của mình lên cạnh gạt tàn, thở dài nhìn tôi "Nó không chỉ đơn giản là kiểu bạn bè hay đối tác như tôi và cậu, cũng không phải chỉ có sex. Cậu cần phải đầu tư cảm xúc nhiều hơn-"

"Từ từ, trông tôi có ngu như cậu nghĩ thật không, Hashi?" Tôi nheo mắt, cắt lời hắn. 

"Gì cơ?"

"Tôi không phải cái loại ngu ngốc đến mức chẳng biết hò hẹn yêu đương là cái chó gì hết, tôi ĐƯƠNG NHIÊN là hiểu việc cần phải đầu tư tình cảm và các thứ các thứ. Ý của tôi là cảm giác của cậu khi đặt chân vào một mối quan hệ nghiêm túc và lâu dài ấy, có những gì khác biệt, điểm mạnh điểm yếu ấy, đồ ngớ ngẩn."

Tôi thiếu kinh nghiệm và thông tin không có nghĩa tôi là thằng ngu, tôi cảm thấy thế giới cần phải tái định nghĩa lại những người không quan tâm và những người thật sự ngốc ngếch. Tôi chưa thật sự có mong muốn tìm hiểu chuyện quan hệ nghiêm túc không có nghĩa là tôi hoàn toàn không được biết và nhìn thấy nó như thế nào. 

Hashiguchi lại đực mặt ra nhìn tôi mất một lúc, đủ thời gian để Maarten chen vào và hỏi một câu hỏi khiến tôi vô cùng mất hứng.

"Wait, chuyện này có phải về Ashley không?"

"Cái gì?" Hashi lập tức quay phắt sang nhìn thằng khùng bên cạnh.

"Maarten, im đi. Cậu, trả lời đi." tôi gạt đi, cố gắng bày ra bộ mặt nghiêm trọng nhất của mình. 

Vẫn còn quá sớm để tôi thú thật về ý định của mình. Mà tôi cũng không chắc là mình 100% mong muốn làm cái chuyện chó chết này nữa. Bình tĩnh lại nào.

"Cậu thích Ashley hả?" bỏ ngoài tai yêu cầu của tôi, Hashiguchi vào hùa cùng bàn tra khảo của Maarten đầy hào hứng.

"Đấy không phải việc của các cậu." Bình tĩnh, Jack. Bình tĩnh, tất cả mọi thứ đều sẽ rơi vào trật tự của nó. 

"Oh shit, it's REAL!!! "

Bình tĩnh, bình tĩnh.

"Oh my god, tôi dám cá đây là lần đầu tiên trong đời hắn ta." 

It's cool. It's cool. Everything is cool.

"Từ từ, thế cậu có ý định gì với chị em tốt của tôi hả? Nếu cậu định chơi đùa một lúc rồi thôi thì tôi không đồng ý đâu nhé, mister."

"Đúng đấy, tôi cũng thấy Ashley xứng đáng-"

"SHUT THE FUCK UP, WILL YOU? Không thấy ông đây đang từ tốn giải thích cho bọn mày hả? Tôi không có thời gian tới đây nghe các cậu chế giễu cà khịa cả ngày đâu, không muốn giúp thì giải tán đi."

Tôi nghĩ đấy là lần đầu tiên tôi thật sự mất kiểm soát với tính khí của mình và nổi giận trước mặt bọn họ. Những lần mất hứng và nổi giận của tôi chủ yếu đều chỉ xảy ra khi tôi ở một mình và vừa làm việc ngu ngốc gì đó trong việc đầu tư cá nhân, hoặc phải về Thủ Đô để đấu khẩu với mẹ con Deidre. Không phải là tôi có vấn đề với việc kiểm soát cơn giận của mình, mà là sau từng ấy năm liên tục phải xòe vuốt ra để đấu trí với hai kẻ ăn bám kia khiến tôi trở nên khá xấu xí và tàn khốc khi bị chọc điên lên. 

Và có vẻ như lần này cơn giận của tôi tác dụng đàn áp hơi nhiều quá so với mong muốn của tôi vì chỉ nửa giây sau khi tôi tuôn xong câu nói kia, cả Maarten và Hashi đều không những không thể cười cợt được nữa mà còn có chút ngạc nhiên lẫn tái xám trên mặt. 

xxxxx

Hello các bạn, tôi biết là mình đã post preview từ lâu lẩu lầu lâu rồi mà hôm nay mới đăng được truyện tại sau đấy thì bị một nùi việc bay vào mặt, không thể nặn ra được tí thời gian nào. Thêm vào đó, việc viết tới đoạn thay đổi tình cảm này cũng yêu cầu tôi phải suy nghĩ tương đối nhiều để làm sao đảm bảo logic và giọng viết nhiều tính nam và không bị quá 'nữ giả giọng nam' hơn một vài chap trước đây.

Do đó trong thời gian này và thời gian sắp tới nữa tôi cũng có thể sẽ khá bận và tốn nhiều thời gian để viết nên hi vọng anh em có thể bình tĩnh chờ đợi, tận hưởng mùa hè đi nhé :)))

Chúc các cháu sang tuần thi tốt nghiệp THPT may mắn nhé!!!
 
Chương 60: - Just Kidding


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] F*ckBoi Tầng Trên


"Tối nay Heather tổ chức một buổi tiệc bể bơi ở nhà nó, mày muốn đi không?" Janice ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, hỏi.

Tôi nhìn lại ả, quấy cốc cà phê của mình thêm một lần nữa rồi liếc mắt ra ngoài khung cửa sổ mới, trong suốt ở căn hộ của ả.

"Không biết." Tiệc tùng và Heather chưa bao giờ là ý tưởng hay trong đầu tôi. Không phải là tôi không chịu được, mà là tôi biết là nó sẽ tràn đầy những thứ phô trương và những kẻ thích khoe mẽ. Tôi không ghét, chỉ là cảm thấy cuộc sống ấy không dành cho tôi. Sau này mà làm ra nhiều tiền hơn liệu tôi có thích những thứ như thế không thì chưa chắc, nhưng bây giờ thì không.

Thêm một lý do nữa để tôi trả lời nước đôi là vì tôi đã bắt đầu cảm thấy chán ngấy tình hình hiện tại rồi. Chán ngấy là chỉ việc phải tháp tùng Janice đi tất cả mọi nơi và làm tất cả mọi thứ cô ả muốn để cô ả cảm thấy tốt hơn. Tôi biết là nói chuyện này ra sẽ khiến mình trông như một đứa bạn tồi tệ không biết quan tâm chăm sóc gì hết cả, nhưng mà tôi đã vô cùng cố gắng, hết sức cố gắng rồi.

Nói chung, cái gì nhiều quá cũng không tốt, đặc biệt là con người. Tôi hoàn toàn có thể hiểu vì sao tỉ lệ ly hôn ở người trẻ hiện tại lại cao đến vậy. Chịu đựng Janice chưa đến nửa tháng tôi đã muốn điên chứ nói gì tới việc phải chịu đựng ai đó cả mấy chục năm trời cơ chứ? Mà đấy là tôi còn tự đánh giá sức chịu đựng của mình cũng tương đối cao rồi.

Hôn lễ của Janice và Armando đã bị hủy vào một ngày sau khi chuỗi sự việc phản bội điên loạn kia xảy ra, không nằm ngoài dự đoán của tôi. Việc không nằm trong dự đoán của tôi, lại là những câu chuyện lùm xum sau đó. Bởi chẳng có gì xảy ra hết, không có thông cáo báo chí, không có lộn xộn ầm ĩ, cả hai bên chỉ im lặng hủy bỏ mọi thứ. Đối với tôi, chuyện này thật sự là một bước đi vô cùng không thể ngờ đến từ Janice. Janice mà tôi biết đáng lẽ sẽ đem câu chuyện phản bội khủng khiếp đến điên rồ kia đi khắp nói cho thế giới mới đúng. Có khi sẽ phải có một cuộc họp báo phỏng vấn cô ả và cô ả sẽ diễn một tràng khóc lóc như mưa rào đầu mùa hè, và câu chuyện drama này sẽ phải tiếp diễn ít nhất là nửa tháng nữa cơ.

Tôi phải nói là tôi cảm thấy hơi hụt hẫng. Tôi không biết đấy có thể coi là việc tử tế cuối cùng Janice có thể dành cho tên đàn ông khốn nạn kia không, hay là vì cô ả cảm thấy không thể một mình đối chọi với nhà Odelman nữa. Nhìn đi nhìn lại, thì việc làm ầm ĩ lên hoàn toàn không tốt cho cả công việc và đời tư chút nào và tôi cảm thấy ít ra thì Janice cũng có thể nhận ra được điều ấy và không quyết định làm gì ngu ngốc.

Sau vài ngày ổn định, Janice đã chặn hết mọi phương tiện liên lạc với Armando, gọi điện hủy các dịch vụ đám cưới đã đăng kí để lấy lại tiền cọc và bắt đầu lên mạng đi tìm một chỗ ở mới. Tiếp đó thì là chuỗi ngày mà cô ả thức dậy, nghĩ ra mình muốn làm một cái gì đó và gọi điện lôi tôi đi. Và tôi, đương nhiên là PHẢI đi thôi. 

Nói đầy thật lòng, thì những ngày đầu tiên tôi còn thấy có chút vui vẻ kiểu được đổi gió đi ra ngoài và làm những việc mình không mấy khi làm. Còn từ ngày thứ 6 trở đi, tất cả mọi thứ đều dần có cảm giác hơi khó chịu, và cho đến hôm nay thì bất cứ ý định nào Janice nổ ra cũng khiến tôi cảm thấy như thể mình sắp sửa bị hành hạ vậy. Niềm an ủi duy nhất tôi có ấy là sau hôm xảy ra chuyện, mẹ Janice đã tức tốc đáp máy bay từ Thủ Đô về Kỳ Lân để chăm sóc con gái, và tôi có thể thở phào hất cô ả trả lại cho mẹ cổ vào mỗi buổi tối.

"Sao không? Tao nghĩ là mày sẽ gặp được ai đó hay ho ở đấy chẳng hạn?" Janice hấp háy mắt đầy gợi ý.

Không phải con người khi bị tổn thương thì nên chui vào nhà nằm bẹp một chỗ để dần dần hồi phục hả? Hay chỉ có mình tôi là cảm thấy như vậy khi chia tay Daniel? Tại sao Janice cứ phải liên tục nghĩ ra chuyện gì đó để làm vậy hả thần Zeus?

"Thật ra thì tao không chắc-" thật ra tất cả những gì tôi muốn làm là đi thẳng về nhà, chui lên giường và nằm bẹp trong chăn đến khi nào cảm thấy có thể tiếp xúc thêm với loài người nữa thì lại chui ra.

Việc tôi nỗ lực ở ngoài đường và cố tình tỏ ra hòa nhã cùng với việc để ý 100% đến cảm xúc của Janice trong những ngày qua thật sự là một điều phi thường, và tôi đã vô cùng cố gắng làm tốt mọi thứ. 

Nhưng cái quỷ gì nhiều quá cũng không tốt và tôi thì bắt đầu cảm thấy không thể nào chịu nổi và gần như phải kiềm chế bản thân lại để không nói không với cô ả trong tầm 2 ngày trở lại đây. Còn bây giờ thì tôi thật sự cần thêm lí do gì đó để thuyết phục cô ả ở lại nhà và nằm thư giãn như hiện tại thì tốt hơn. Hoặc nếu có lí do gì có thể giúp tôi rút lui và không phải đối phó với những thứ như thế này trong nửa ngày còn lại thì càng tốt.

"Không chắc cái gì?"

Tôi cần bịa ra một cái gì đó, thật nhanh.

"Đi quẩy ở nhà Heather thì tao sẽ phải về nhà thay đồ, không tiện lắm." 

Tôi mà dám mặc bộ đồ thoải mái này đến nhà Heather thì chắc chắn sẽ bị nhìn cho đủ. Tôi không còn để ý nhiều lắm tới việc sẽ bị bàn tán nữa, nhưng đi đâu làm gì cũng cần ăn mặc phù hợp với hoàn cảnh. Không tiện cũng đại ý là đã đi về thì tôi chẳng muốn phải bò ra đường lần nào nữa. Dù sao thì mình đã lông bông cả ngày rồi.

"Xì, mày có thể lấy đồ của tao cũng được." Janice xua tay, nguýt dài.

Chết tiệt, nghĩ ra cái gì đi, Ashley, mày là một người viết, mày đáng lẽ nên biết cách nói chuyện giả tạo nhất mới đúng-

Ding!

Nghĩ đến đó thì điện thoại tôi rung lên báo tin nhắn đến. Từ khỉ đột.

[Có nhiệm vụ mới, tối nay cô rảnh chứ?]

"..À, với cả chiều tối nay tao có hẹn rồi, giờ tao mới nhớ ra."

Có lẽ chưa có giây phút nào trong đời này tôi có thể cảm thấy biết ơn khỉ đột họ Harte đến thế. Thật sự là như vậy. Một đến hai tiếng đồng hồ đối phó với sự điên rồ của gã vào tai tôi lúc này hấp dẫn hơn nhiều so với việc phải đi tiệc tùng với đám bạn của Heather.

Đôi lông mày sắc sảo của Janice lập tức nheo lại khó chịu "Hẹn gì? Với ai?"

"Đối tác." tôi nói, tay lạch cạch bấm điện thoại để trả lời.

=> [Mấy giờ? Ở đâu?]

"Ý mày là Jack hả?" tất nhiên là Janice đã biết chuyện hợp tác giữa chúng tôi, và cô ả có vẻ như ngầm không hài lòng cho lắm.

"Ừ." tôi gật đầu, Janice cũng đã biết chuyện hợp tác giữa tôi và người rừng nên chẳng có lí do gì để giấu ả nữa.

==> [Idk, Vault? Hay là cô muốn ăn tối?]

Mình cần phải ăn tối chứ nhỉ?...

===>[Sure, anh chọn chỗ đi!]

Ừ, mình cần phải ăn tối và như thế thì mình có thể giảm thời gian phải nán lại đây với Janice.

Janice hất hất tóc, hờ hững nói"Mày thích anh ta hả?"

"What? Sao mày lại nghĩ thế?" Tôi thả điện thoại xuống, tự hỏi không hiểu nghĩ lố bịch ấy của ả từ đâu rơi ra vậy?

"Mặt mày mỗi khi nhận được tin nhắn của anh ta bật sáng lên như bóng đèn vậy."

"That's bullsh*t"

Thứ nhất, đây là lần đầu tiên tôi nhận tin nhắn của khỉ đột trước mặt Janice như thế này. Thứ hai, mặt tôi sáng lên vì nhận được cơ hội rời khỏi đây sớm hơn mới đúng "Jack chỉ là bạn làm ăn của tao, thế thôi."

"Mày chắc chứ, chắc chắn anh ta không có ý định gì khác với mày chứ?" Janice cũng thả điện thoại của ả xuống, ngồi thẳng dậy trên ghế sofa, nhìn tôi.

"...ví dụ như cố tình tìm cách ngủ cùng mày chẳng hạn?"

Oh yeah, đấy là một câu chuyện rất đỗi bình thường trong cuộc sống có Jack Harte là hàng xóm tầng trên.

"Không."

Tôi không nghĩ là Janice đủ hiểu những chuyện đã xảy ra trong thời gian vừa qua giữa tôi và người rừng, cũng không cảm thấy mình có đủ sức để giải thích thêm nữa. Nên tôi quyết định nói dối cả thể cho rồi.

"Anh ta đã bao giờ gợi ý nó chưa?" Janice tiếp tục vặn lại tôi, hoàn toàn không tin những điều tôi nói.

"Chưa, chẳng có gì hết." chắc trên, dưới, cộng lại, khoảng tầm 1 tỉ lần?

"Mày chắn chắn hả? Kể cả ám chỉ sâu xa cũng không à?"

Ồ, Jack Harte không phải là người theo phái trừu tượng liên tưởng cho lắm. Hầu hết những lần chuyện đó xảy ra tôi đều nôn hoặc suýt nôn hết mọi thứ trong bụng ra.

"Chắc chắn." tôi bắt đầu có ý nghĩ rằng mình nhất định sẽ không thể về nhà an toàn mà gặp khỉ đột vào tối nay.

Janica thả hai cẳng chân thon khỏe khoắn từ trên sô pha xuống sàn nhà lót thảm lông mềm, đổi tư thế ngồi quay sang bên kia một cách vô cùng uyển chuyển và quyến rũ, như ngồi trong một buổi tiệc trà hoàng gia chứ không phải tôi.

"Ash, tao nói thật này. Tao cũng có thể gọi là cùng ngành tài chính, tao có thể chứng thực là mấy tên đàn ông kiểu đấy chỉ thích chơi đùa mà thôi. Mày càng khó thì hắn càng thích, càng thích cảm giác chinh phục hơn, nhưng -"

"Janice, cuộc đời tao không phải bộ phim chính kịch để mày biên tập đâu!" tôi cắt lời ả, tôi không thấy ả nói sai nhưng có lẽ sau từng ấy thời gian biết Jack Harte thì tôi thấy những thứ kia hơi thừa thãi rồi.

"Mày không hiểu đâu, tao đi làm va chạm nhiều hơn mày, trong giới này chuyện lừa lọc không đơn giản như mày nghĩ đâu!"

Tôi cảm thấy người cần phải nói với câu ấy là tôi mới đúng. Nếu lục lại quá trình từ ra trường đến hôm nay của tôi và ả thì Janice được chọn vào một chương trình đào tạo thẳng tít đến vị trí hiện tại của ả mà không phải leo từng tí một, còn tôi thì chạy đi chạy lại mọi nơi, làm việc bất kể thời gian cho đến tận bây giờ. Nói về độ chật vật khó khăn, tôi rất muốn mở miệng phản biện lại Janice, nhưng bây giờ không phải là thời gian tốt chút nào.

"Tao không muốn so đo khó khăn với mày đâu, Janice. Nhưng thử nhìn xem cuộc sống của đứa nào hiện tại đang dễ dàng hơn?"

"Mày đâu có hiểu được tao gặp khó khăn gì hả Ash?" Đôi mắt xinh đẹp của ả lập tức long lên đầy bất bình. Tôi bắt đầu bắt được hình dáng của Janice mọi khi rồi đấy.

"Thế nên tao mới không muốn phải nghe mày so sánh, Janice. Quyết định hợp tác với Jack là của tao, người cần đối phó với anh ta cũng là tao, không phải là mày. Tao kể chuyện cho mày biết là để không phải giấu diếm nữa, chứ không phải để nghe mày phán xét rồi chỉ đạo." tôi phủi phủi gối quần bò của mình, dợm ngồi dậy.

"Tao chỉ đang cho mày lời khuyên thôi! Mày không thấy đã có chuyện gì xảy ra với tao dạo gần đây hả?"

Jesus, lại là chuyện lời khuyên chó chết. Mấy ngày hôm nay Janice rất thích lên giọng kiểu tao đang cho mày lời khuyên để sống tốt hơn tao đấy và câu nói vừa rồi thật sự là giọt nước làm tràn ly đối với tôi, sau chuỗi ngày vừa qua.

"Không, tao không nghĩ mày đang cho tao lời khuyên một cách khách quan, Janice. Tao chỉ thấy mày đang muốn phản chiếu mọi thứ của cuộc đời mày lên cuộc đời tao mới đúng." tôi nhìn thẳng vào mặt ả, nói một tràng dài trước khi kịp nhận ra là mình thực sự đang nói về chuyện này.

"What?" Janice mở to mắt, ngạc nhiên nhìn tôi.

Tôi đứng dậy, kéo chiếc túi tote bằng vải cói đang vắt ngang ghế sofa.

"Tao biết bây giờ không phải là lúc phù hợp để lớn tiếng cãi nhau và mày đang bị tổn thương, nhưng mày thi thoảng cũng nên nhớ là cuộc sống này không xoay quanh mỗi mình mày. Nếu như có ai đấy mày cần phải quan tâm nhiêù hơn thì đấy là mẹ mày ấy, không phải đám bạn bảnh choẹ của mày đâu."

Ok, câu cuối cùng kia đến tôi cũng cảm thấy hơi kệch cỡm bởi thật ra thì đến bản thân tôi cũng tương đối xa cách với gia đình mình hơn tôi nghĩ nhiều. Nhưng mà bà nó, tôi hết ý để nói rồi và tôi cần có một câu kết bài nghe vào tai một chút.

Bước ra khỏi cửa nhà Janice, tôi phải cố kìm nén lắm mới không làm động tác thở phào ra một tiếng thoải mái. Tôi hoàn toàn ý thức được mình vừa dành hơn 7 ngày để dỗ dành cô ả rồi đập tan tất cả trong 5 phút, nhưng mà tôi không phải là người tin vào kiểu yêu thương chiều chuộng quá đà. Đôi khi, việc cư xử cứng rắn lại là chuyện cần thiết để giúp đỡ ai đó.

Bầu trời phía trên đầu tôi bắt đầu đổ màu tím hồng phơn phớt, gió chiều hè cũng không còn nóng phực lên nữa mà dần dần chuyển mát. Đi bộ dưới hoàng hôn ở Kỳ Lân là một điều tôi cảm thâý mình cần trải nghiệm nhiều hơn. Nhưng tôi chẳng bao giờ nhớ ra nó như một việc cần làm, cho đến khi lại bắt gặp hoàng hôn vào một ngày khác.

Tôi không phải kiểu nhà văn thơ thẩn ngớ ngẩn, thích đi lang thang rong ruổi không mục đích. Nhưng những việc đơn giản như dùng giác quan của mình để cảm nhận một thứ gì đó, rồi một ngày nào đó có thể dùng con chữ để miêu tả lại cảm giác ấy cho người đọc có thể hiểu được là một điều tôi sẽ không bỏ qua.

Cũng thật lâu rồi tôi mới ngắm nhìn bầu trời của Kỳ Lân kĩ thế này. Gần đây có quá nhiều chuyện đã xảy ra, bao gồm cả những chuyện tôi thật sự không muốn tin là có thể xảy ra được ở một trung tâm đô thị nói nhỏ thì không hề nhỏ, nhưng nói là lớn thì chẳng quá lớn thế này.

Loáng thoáng trên nền trời tím có mấy vệt mây xám xanh nổi lên lợn gợn. Xanh như đôi tròng mắt của khỉ đột họ Harte vậy.

Mày đang nghĩ cái quái quỷ gì thế này!

------

Ỏoooo, chị gái cũng sắp sửa bị con đũy tình yêu đập vào mặt =)))

Quý dzị đoán xem sắp tới có nhiệm vụ gì dành cho chị gái nào :v Tôi gõ phần lớn của chapter này vào tuần trước, khi vừa đi tiêm vaccine Covid về được một lúc :))) Sau đó thì sốt ngáo vật vã cho hơn 1 tuần mới có thể viết tiếp được :v

Trước khi đăng chapter 60 tôi định làm một phần SPECIAL mới vì cũng lâu không làm, cơ mà cũng không nghĩ được cái gì đặc biệt để làm nên đành skip vậy. Hẹn gặp quý dzị trong lần update tiếp theo, hi vọng là vào một thời điểm tươi sáng hơn với tất cả chúng ta. 
 
Chương 61: - Tốt Nghiệp


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] F*ckBoi Tầng Trên


Tôi quẹt điện thoại, vừa quẹt vừa dỏng tai nghe ngóng xem đã có động tĩnh gì ở ngoài cửa hay chưa. Khó mà tin được là tôi lại có cảm giác mong ngóng tới cuộc gặp với Jack Harte vào tối nay đến thế. Sau khi lang thang một lúc quanh khu phố cổ trung tâm Kỳ Lân thì tôi cũng cảm thấy đủ sức nhảy lên tàu đi về nhà để chuẩn bị, dù sao cũng nên tắm qua một phát vì tôi đã ra ngoài từ sáng. Tôi cứ nghĩ mình sẽ tốn thời gian lắm, sau đó nhận ra là chỉ đi gặp khỉ đột thì đâu cần phải chưng diện, chỉ cần đừng tuềnh toàng quá là được. Kết cục là tôi xong hết mọi thứ trước giờ hẹn tận 30 phút và lại đang ngồi thù lù trên sofa. 

Quẳng điện thoại lên bàn, tôi đổi chân vắt chéo của mình sang bên còn lại, không hiểu con khỉ đột kia có đến đúng giờ hay không nữa. Bây giờ là 7h kém 15 phút, bầu trời bên ngoài cửa sổ phòng tôi đã hoàn toàn đổ tối, không còn vệt tím phớt nào cả. Văng vẳng phía xa tiếng xe cộ chen chúc đi lại giờ tan tầm nhiều hơn, văn hóa làm việc ở Kỳ Lân cũng tương đối muộn, theo như quan sát của tôi trên những người làm việc theo giờ hành chính mà tôi biết. Không phải kiểu làm bán mạng cho tới đêm mà chỉ muộn ở cái mức 7h, tức là khi trời nào đã tối hẳn thì mới tan làm thôi. Bù vào đó thì giờ làm việc buổi sáng nhìn chung cũng tương đối muộn, khoảng 9h30.

Tôi cúi đầu nhìn chiếc chân váy dáng bút chì dài đến trên đùi một xíu của mình, rồi nhìn chiếc blazer tay lỡ cùng màu đang vắt ngang lưng ghế bên cạnh, tự hỏi mình có lựa chọn trang phục hơi quá đà không. Ý tôi là có cái quái gì có thể xảy ra ở bữa tối cơ chứ, đâu phải đi nhận giải thưởng văn học quốc tế đâu nhỉ? Có thể mình sẽ không cần phải tròng thêm chiếc blazer kia làm gì cả.

...Well, nhưng khỉ đột nói đây là cuộc gặp về nhiệm vụ mới, tôi có nên-

Cộc! Cộc! Xạch!

Tôi chỉ kịp ngẩng lên đúng lúc cánh cửa phòng mình bật tung ra như bị ai đó đá lủng bản lề. 

"Ashley thân mến, tôi đã nhớ cô đến nhường nào" - khỉ đột thò đầu vào, cố tình rống lên với tôi bằng thứ âm điệu ồm ồm khàn khàn đến cùng khó chịu. 

"Đã lâu không gặp, Gollum." tôi đáp lại khỉ đột bằng ngữ điệu mỉa mai nhất mà mình có thể.

"Cô đùa tôi đấy à? Tôi sẽ bẻ gãy chân ai đó để được vào đóng trong Lords of the Ring, kể cả là vai Gollum" chẳng có vẻ gì là bị xúc phạm, Jack Harte nhăn nhở đáp lại tôi. 

Tới đây thì tôi nhận ra hôm nay khỉ đột mặc một chiếc sơ mi màu xanh nhạt, gần như giống hệt màu bộ đồ của tôi. Mái tóc nâu hạt dẻ chải lệch ra sau nhưng không vuốt keo, có mấy lọn lòa xòa trước mặt, ngang chẩm đôi lông mày sắc. 

"Hey, samesies~" Khỉ đột cũng đã nhận ra, đưa tay kéo vạt áo sơ mi của mình, nhếch méo cười. Trông gã như thể sắp sửa nhảy lên nhảy xuống như quả bóng cao su vì sung sướng được vậy.

"Urgh, năng lượng tích cực của anh làm tôi mệt mỏi, Jack." chỉ nhìn cái bộ dạng kia của gã được vài giây tôi đã phải đưa tay lên trán bóp vì cảm thấy hoa mắt. Rõ ràng là vài phút trước tôi còn có cảm giác hơi háo hức để gặp tên khỉ không lông này cơ. 

Jack Harte bĩu môi, tự thả mình ngồi đánh phịch xuống phần đệm ghế bên cạnh tôi "Cô có vừa lỡ nuốt phải con bọ xít nào trong không khí trong lúc chờ tôi đến không thế em sinh đôi?" 

 "Tôi ước gì được vậy, Jack. Ước gì." tôi bỏ tay xuống, quay sang đối diện với đôi mắt màu xanh xám của gã.

Khỉ đột lập tức quay đầu, không nhìn tôi nữa. Gã gõ hai ngón tay lên đầu gối "Hmm, để tôi đoán nhé. Janice?"

"Bingo." ý tôi là, đến một đứa trẻ con cũng có thể đoán được điều gì xảy ra.

"..đấy là khoảng thời gian 2 tuần mà tôi không bao giờ có thế lấy lại được nữa."Tôi thật lòng có ý nghĩ như vậy, tôi xin thề. 

Khỉ đột bỏ vài giây im lặng để quay sang nhìn tôi, rồi đưa tay lên lùa vào tóc, gãi gãi "Tôi vẫn không hiểu lắm. Nếu như Janice làm cho cô mệt mỏi đến thế thì làm sao mà cô và cô ả vẫn là bạn thân của nhau được?" 

Tôi chống tay xuống đệm, đẩy bản thân mình ngồi thẳng dậy, đáp "Janice không phải là người xấu, cô ả chỉ đang bị tổn thương thôi."

"Từ từ, tôi có cảm giác chuyện này đã xảy ra rồi." người rừng đột nhiên giơ một ngón tay ra trước mặt, nheo mắt lại như đang cố nhớ chuyện gì đó trong quá khứ.

"Gì cơ?" Gã đang muốn nói là gã đang có deja vu hay gì? Mà thế thì có liên quan gì tới chuyện mà chúng tôi đang nói cơ chứ.

"Tôi nhớ là cô đã từng nói câu 'Janice không phải là người xấu' trước đây rồi. Và kết quả của nó là tôi phải đến gặp gia đình cô, nghe quen không?" khoanh tay hay vào nhau, Jack Harte vừa tiếp tục lim dim mắt, vừa ồm ồm nói bằng vẻ suy tư.

"Hả?" tôi không nghĩ là mình nói chính xác câu nói ấy, gần giống thì có thể. 

Khỉ đột nghẹo một bên đầu, nhìn tôi "Cô có bao giờ nghĩ là nếu cô cứ liên tục phải tự biện giải cho hành động của một ai đó thì đấy là một mối quan hệ không hề lành mạnh tí nào không?" 

"Từ khi nào mà anh trở thành chuyên gia tư vấn tâm lý vậy?" Tôi có vừa nghe nhầm không?

"Nah, tôi chỉ nói từ kinh nghiệm của chính mình thôi..." gã lắc đầu, khóe miệng mèo tiếp tục nhếch lên đầy mỉa mai"...cô biết đấy, gia đình thoái hóa và các thứ." 

F*ck, đấy là luận điểm tôi không hề muốn cãi lại chút nào. Đổi chủ đề, đổi chủ đề ngay. 

"Anyway, tối nay chúng ta ăn gì?" tôi vuốt phẳng nếp váy của mình, làm như không hề nghe thấy câu nói vừa nãy của khỉ đột. 

.

.

"Vậy nhiệm vụ anh cần tôi giúp sắp tới là gì thế?" tôi đặt ly vang trắng của mình xuống, hỏi.

Khỉ đột lại dẫn tôi tới một nhà hàng Ý ở gần sát trung tâm Kỳ Lân để ăn Aperitivo - là một kiểu bữa ăn xế nhiều hơn là ăn tối, với các món nhẹ nhàng kiểu khai vị nhiều hơn là các món chính để no hẳn, cùng với mấy loại vang và cocktail kinh điển của Ý như Negroni và Apperol Spritz. Chúng tôi chọn một chỗ ngồi ở khuôn viên bên ngoài trời, sát vỉa hè đi bộ và nhìn sang một toà nhà thương mại kiểu cổ ở bên kia đường. Khu vực này không có phố lớn hay đường cao tốc nên xe cộ đi lại cũng thưa hơn, khiến cho không khí xung quanh khá thoáng mát và dễ chịu. Không thể nói cảm giác ngồi ở đây thơ mộng và lãng mạn như Cafe de Flores ở Paris được, nhưng biết được Kỳ Lân cũng có nơi như thế này khiến tôi hơi bất ngờ. Tất nhiên là theo nghĩa tốt đẹp.

"Hừm, về lý thuyết thì không khó, còn thực hành thì có thể khó." Jack Harte quay sang nhìn tôi, tay bốc một miếng xúc xích chorizo bỏ vào miệng.

"Hả? Anh đang nói cái khỉ gì thế?"

"Ý tôi là nhiệm vụ lần này ấy." Vừa nhai, khỉ đột vừa nói.

"Tức là sao cơ?" Tôi nhăn mặt, cố gắng nhớ lại xem mình có bỏ lỡ điều gì ban nãy hay không.

"Ok, chuyện là như này.." Người rừng đưa hai ngón tay mới bốc đồ ăn lên quẹt bừa vào chiếc khăn ăn đặt trên bàn, tóm lấy ly nước khoáng có ga bên cạnh tu một ngụm lớn.

"..tháng sau tôi và bọn Hashi sẽ bắt đầu nhận chức vụ mới ở RIDGE, tôi vẫn ở Kỳ Lân thôi. Nhưng tôi và bọn họ không phải là những người duy nhất được thăng tiến, chúng tôi là cả một đội hình đã qua được giai đoạn này."

"Là chương trình tập sự mà anh đã thi vào đúng không?" Tôi vẫn còn nhớ hôm đó ở nhà bố mẹ tôi bên Cầu Vồng.

Khỉ đột gật đầu"Chính xác, nhưng không phải ai cũng tồn tại được đến bây giờ như tôi. Cho tới giai đoạn đào tạo hiện tại thì chúng tôi cũng đã khác trước rất nhiều rồi."

"Chà tôi không biết anh có cố tình muốn khoe khoang về thành tích hay không nhưng Ok, chúc mừng anh." Tôi xiên một quả olive xanh vào dĩa, cười cười nhìn gã. Thật không khó để nhìn ra được sự kiêu hãnh của một kẻ như Jack Harte, nhưng tôi thấy gã cũng xứng đáng thôi, dựa trên những gì gã đã trải qua và cố gắng.

Khoé miệng khỉ đột nhướn nhướn lên đầy tinh quái "Có phải vì tôi sẽ trả tiền bữa tối nên cô bỗng dưng lại tỏ ra vô cùng dịu dàng không vậy?"

Tôi nhìn đôi mắt xám của gã vài giây, gật đầu trong lúc không thể kiềm bản thân mình cũng cười đểu đáp lại "Yes, và chuyện anh tạo cơ hội 'làm việc' cho tôi nữa."

"Hahaha, tôi biết mà" khỉ đột lập tức bật cười ha hả, nhón lấy một miếng khoai tây chiên"-anyway, ý của tôi là sẽ có một buổi tiệc ăn mừng cho những người đã hoàn thành chương trình do công ty tổ chức. Và tôi cần cô đi cùng."

"Ok, nhưng tiệc lớn tầm nào?" tôi không ngại đi ăn uống và chào hỏi lắm, tôi đã từng đi dự tiệc cùng Daniel khá nhiều rồi, nhưng nếu việc này yêu cầu tôi phải làm nhiều chuyện quá giới hạn như lần ở Thủ Đô thì tôi không chắc lắm. 

Người rừng gãi gãi cằm, suy tư nói"Khoảng 300 người, chủ yếu là quản lý cấp cao, đàn anh đi trước và những người vẫn còn trong chương trình." 

Khiếp hãi cái nơi ấy, tiệc tốt nghiệp chương trình đào tạo gì mà to thế?

"Thế thì anh có thể ngồi một chỗ chơi đến hết buổi chứ nhỉ?"Kinh nghiệm của tôi là tiệc càng đông thì càng ít người chú ý đến mình, càng đỡ tốn sức.

"Well, đấy là chuyện tôi cần phải nói với cô." Gần như lập tức, khỉ đột lại nhếch mép cười, bàn tay xoay xoay ly rượu đang đặt trên bàn. Thành ly của gã đọng đầy nước, chảy xuống thành một vũng tròn nhỏ bao lấy đáy ly trên mặt bàn đá hoa bông kiểu terrazzo.

"Chuyện gì?" tôi có linh cảm tôi sẽ không thích điều mà gã sắp nói. 

"Tôi sẽ phải đại diện cho cả đám lên phát biểu, kiểu valedictorian." gã nói, bỏ tay khỏi ly rượu, lại quẹt vào chiếc khăn ăn. 

"Thế thì có liên quan gì tới tôi? Chả lẽ bạn đi cùng anh còn phải lên đỡ mic hả? Hay anh định mặc một bộ suit có đuôi dài quét đất và tôi phải đi theo để đỡ?" tôi thật không hiểu việc khỉ đột được lên phát biểu sẽ ảnh hưởng thêm gì đến mình ngoại trừ bị nhìn nhiều hơn một chút hoặc bị hỏi nhiều hơn một chút. Chuyện đấy tuy cũng có phiền phức, nhưng không đến mức khó hiểu như cách gã đang nói chuyện với tôi tí nào. 

"Bậy nào, không ai cho cô lên sân khấu đâu. Chủ yếu tôi không thoải mái vì công việc mới của tôi cũng sẽ dính dáng một chút tới việc hướng dẫn người mới đang trong chương trình, và việc tôi phải lên phát biểu sẽ gây nhiều sự chú ý, nhất là từ mấy cô gái." đưa một tay lên gãi gãi mũi, Jack Harte vừa nói vừa cựa quậy trên ghế ra chiều không thoải mái. 

"Vì sao? Anh không thích thế à?" tôi cảm thấy ngạc nhiên đấy, thật sự ngạc nhiên. 

Người rừng lắc đầu, "No Ashley, chúng ta không trộn lẫn đời tư và công việc, đặc biệt là ở khía cạnh tình cảm. Quá phiền phức."

Tôi tu thêm một ngụm vang trắng nữa để nuốt trôi miếng thịt nguội đang dính trong họng, nhìn về chỏm tóc nâu hạt dẻ của Jack Harte qua thành ly mờ mờ. 

"Ok, như thế tức là anh cần tôi ra làm lá chắn chứ gì?" Tôi không thấy có gì có thể phản đối với cách làm của Jack Harte, việc yêu đương người cùng nghề chưa bao giờ là ý hay trong từ điển của tôi. 

"Chính xác," họ Harte tiếp tục nhếch mép miệng mèo cười đen tối "..và tôi nghĩ là cô nên kiếm một chiếc váy dạ hội màu đen, loại có cổ V xẻ sâu càng tốt." 

Và ánh mắt gã tối sầm lại, còn tôi chưa kịp đưa quả olive mới xiên lên miệng thì lại thấy cuống họng mình chua lòm.

"Jack, anh có nghĩ bị nhét cả quả olive vào lỗ mũi sẽ khó chịu thế nào không?"
------

Chapter này hơi ngắn, chủ yếu là để lót cho chapter tiếp theo khi có lễ tốt nghiệp :)))

Theo các cháu anh trai nói thật hay xạo chó về vụ bị chú ý nào =))))

Dịch dã ngoài HN khiếp quá nên tôi cũng hơi căng thẳng và bận xem Olympic nên cứ lần lữa mãi mới có thể viết xòn chapter này. Hi vọng các bạn/em/cháu ở nhà phòng dịch an toàn, hi vọng là lần update này cũng giúp các bạn cod thể bớt bận tâm đến các tin tức tiêu cực hơn một chút.

Hẹn gặp các bạn vào lần update tiếp theo xD!



 
Chương 62: - Đánh Úp


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] F*ckBoi Tầng Trên


Tuy nói khó chịu thế nhưng tôi vẫn cố kiếm một chiếc váy dạ tiệc màu đen để đi cùng người rừng đến buổi 'tốt nghiệp' chết tiệt kia. Tất nhiên không phải là kiểu váy xẻ ngực sâu tít tắp gã đòi (vì tôi đếch có ngực, ok?) mà là một chiếc váy lệch vai bằng lụa hơi bóng và có đường xẻ đùi vì tôi cảm thấy thà lộ một ít chân còn hơn là mặc đồ quá bó sát. Ít ra thì tôi còn có thể mặc bra quây không dây chứ không phải dùng mấy miếng dán pasties của Janice như lần trước khi đi dự sinh nhật bố Harte. 

Nói đến Janice, kể từ sau hôm tôi bỏ về từ nhà ả cũng không thấy ả liên lạc lại với tôi nữa, nhưng tôi vẫn thấy mình ở trong group chat của cả đám bạn phù dâu và thi thoảng vẫn đọc được update về mấy buổi tụ tập để cải thiện tinh thần cho Janice. Thế nên tôi đoán là bản thân mình cũng chưa đến mức bị tuyệt giao đâu, chỉ cần chờ cho cô ả bình tĩnh thêm lại một thời gian nữa. 

Còn một lí do nữa cũng khiến tôi đắn đo trong việc không biết nên tiếp tục mối quan hệ của mình và Janice như thế nào, đó là những lời nói của Jack Harte hôm trước. Tôi không thể phủ nhận rằng sau khi cẩn thận đánh giá những gì xảy ra gần đây với Janice cùng với những lời khỉ đột nói thật sự cũng có lí lẽ riêng của nó. Nói như nào nhỉ, có thể là người ngoài cuộc thì thường có cái nhìn khách quan hơn người trong cuộc? 

Hoặc cũng có thể nói là trong nội tâm tôi thật ra đã nhận ra được tất cả những dấu hiệu này nhưng vẫn quyết định lựa chọn lờ tịt nó đi, giống như cái cách mà tôi lờ đi việc Daniel vẫn luôn không vui vẻ cho lắm với những điều tôi muốn làm trước đây. Lờ nó đi, cho tất cả mọi thứ êm thấm, tôi vẫn luôn nghĩ như thế. Nhưng dạo gần đây mọi thứ thường xảy ra theo chiều hướng như thế này: tôi nhịn vào, tất cả mọi thứ đều có vẻ rất êm đẹp ở bên ngoài, còn bên trong thì giống như một quả bóng bay liên tục bị bơm thêm hydro vào, cho đến khi tôi không thể nào chịu nổi nữa và  nổ tung vào đúng phút chót. 

Tôi cảm thấy hơi khó chịu khi nhận ra chuyện này đã trở thành quy luật với rất nhiều sự kiện trong đời tôi, không chỉ với mỗi Daniel và Janice. Nó giống như việc tôi đi một đôi giày vừa vặn vào, bước được vài bước thì nhận ra có viên sỏi lọt vào trong một bên giày, liên tục miết vào gan bàn chân mình vừa đau, vừa khó chịu. Và tôi có hai lựa chọn: ngồi bệt xuống, làm bẩn quần áo để tháo giày ra giũ hoặc tiếp tục bước đi, nghiến chân mình lên viên sỏi kia. 

Ừ, tôi nghĩ là tôi vừa tạo ra một cách ẩn dụ hoàn hảo của câu hỏi mà lần trước tôi đã tự hỏi bản thân mình khi trước khi quyết định chia tay: Khi nhận ra được vấn đề rồi thì mình sẽ làm gì đây? Bắt đầu lại từ đầu hay tiếp tục dành nốt phần đời còn lại của mình với một người như thế này?

Và tôi vừa bực mình, vừa buồn cười trước cái sự thật là người có thể giúp tôi nhìn ra tình huống hiện tại lại là một tên khỉ đột không lông không hề có cái gì gọi là đời sống tinh thần lành mạnh kia. Có thể, chắc là, vì thế mà tôi mới đi tìm một chiếc váy dạ tiệc màu đen để mặc đi "lễ tốt nghiệp" của gã như một cách 'trả ơn' vậy. 

'trả ơn' là nói cao giá theo kiểu xoa dịu tinh thần dành cho bản thân tôi thôi, Jack Harte không cần phải biết điều đó, gã chỉ cần biết là tôi đã đồng ý mặc màu đen.  

Tôi chỉ vừa kịp mặc xong quần áo để trang điểm trong phòng ngủ thì Jack Harte đã tự nhiên bật cửa bay vào trong phòng tôi và gọi ầm lên đầy hào hứng.

"SẴN SÀNG CHƯA, SONG SINH QUỶ DỮ?"

"5 phút nữa." tôi vừa nhìn mặt mình trong gương vừa nói vọng ra. Thật ra tôi cũng không chắc là mình sẽ xong hết trong 5 phút được, tôi mới chỉ đánh nền và kẻ lông mày, với một bộ váy như thế này thì không thể trang điểm qua lóa quá được. 

Tiếng đế giày của người rừng gõ cộp cộp trên sàn phòng tôi nghe rất khác với kiểu giày mọi khi mà gã vẫn đi. Hôm nay tiếng đế giày của gã nghe rất tròn và, hừm, êm tai hơn mọi khi? Tôi không không phải chuyên gia về âm thanh đế giày, nhưng mọi khi tiếng giày của gã nghe khá lẹp bẹp và dễ khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn hôm nay thì phải.

"Wow, okay. Lần này không dùng miếng dán nữa hả?" Tiếng đế giày dừng lại và giọng nói ồm ồm của Jack Harte lập tức vang lên đầy tò mò. Đương nhiên là tên khỉ không lông kia sẽ không thể tha cho lựa chọn quần áo này của tôi rồi. 

"Anh có thể để ý đến những thứ khác không liên quan đến đồ lót của tôi không?" tôi cầm bút kẻ mắt lên, cố tình làm như mình không vừa ngăn bản thân quay lại phi thẳng cái bút vào mặt gã. 

"I am only a man, Ashley. I am only a man." gã tặc lưỡi sau lưng tôi. 

"Một người đàn ông bình thường cũng có thể không cần phải nghĩ đến những thứ như vậy đâu." tôi lẩm bẩm đáp lại. Vừa nói tôi vừa nghiêng đầu nhìn mình trong gương, cảm thấy vô cùng hài lòng với màu mắt có những vẩy nhũ li ti của mình ngày hôm nay. 

"Tôi không nghĩ cô hiểu được suy nghĩ của một thằng đàn ông nhiều hơn tôi đâu, 509" tiếng loạt xoạt của vải ga giường báo hiệukhỉ đột đã ngồi hoặc nằm soài ra trên giường  của tôi rồi. 

"Sure, whatever." còn tôi thì quá bận rộn với việc kẻ đường liner mắt thật chỉn chu trên nền phấn để phản bác lại gã.

Sau đó chúng tôi rơi vào im lặng, đúng hơn là tôi tập trung kẻ mắt và khỉ đột chẳng nói gì hết suốt vài phút. Cho tới khi tôi đóng nắp bút kẻ mắt lại đặt xuống mới lại nghe thấy giọng nói ồm ồm của gã ở sau lưng. 

"Ồ, thì ra đấy là cách mà các cô vẽ mắt hả?" 

"Gì? Anh chưa thấy ai kẻ mắt bao giờ hả?" tôi quay đầu lại, nhìn thấy khỉ đột đúng là đang nằm ườn ra trên giường của mình thật, 

Hôm nay gã cũng mặc một bộ suit màu đen như màu váy của tôi, với ve áo nhỏ hơn kiểu bình thường và cà vạt màu xanh bàng bạc như làm bằng lụa bóng, cắt may vừa khít với dáng người cao lớn của gã. Mái tóc màu hạt dẻ được chải lệch và vuốt kiểu ra sau khá cẩn thận, nhưng không quá nghiêm túc như những lần gã lôi tôi đi làm nhiệm vụ trước đó. 

"Thấy nhiều rồi, tôi chỉ chưa bao giờ thấy quá trình các cô vẽ ra nó thôi." gã lắc đầu, cười cười đáp. 

"Vậy lát nữa chúng ta đi bằng gì?" chắc khỉ đột cũng không định lái con Jeep đi dự tiệc trong cái bộ dạng này chứ?

"Taxi, tối nay tối sẽ phải uống kha khá nên việc tự lái xe đi chẳng có nghĩa lí gì cả. Khi nào cô xong thì tôi sẽ gọi xe." Khỉ đột chống tay ngồi dậy, rút điện thoại ra quẹt xem thứ gì đó. 

Tôi quay trở lại gương trang điểm, nói "Vậy công việc tối nay của tôi có bao gồm cả việc phải đỡ Jack Harte say xỉn về nhà không thế?"

Gã lập tức bật cười khùng khục "Tôi mới là người nên hỏi câu đó mới đúng, Ashley. Làm sao mà tôi có thể uống say ở một buổi tiệc xã giao được?"

"Tôi không biết, là một buổi 'tốt nghiệp' thì cũng cần thả lỏng bản thân chứ?" Tôi đoán là mình sẽ dùng son màu đỏ vào tối nay, không thể sai được với sự kết hợp như vậy. Tôi thường lười dùng son đỏ vì khi lem ra trông rất gớm và nó sẽ dây lên mọi thứ cốc tách bát đĩa mà tôi chạm vào, tương đối phiền phức. Tôi cũng không thích dùng kiểu son lì bám dính vào môi như một lớp sơn, nó khiến môi tôi khô quắt lại như đã sống thiếu nước cả tuần và sẽ phải tốn mấy ngày sau mới hồi phục lại được.  

"Well, không phải trong trường hợp tương lai của tôi sẽ bị liên lụy."  

"Okay." tôi gật đầu, hoàn thành việc đánh son "-tôi xong rồi." 

.

Nơi tổ chức buổi tốt nghiệp của khỉ đột không phải chỗ nào khác mà chính là Palais du divin, khách sạn lần trước mà tôi đã tới để họp hội phù dâu cho Janice. Nhưng theo như những gì mà Jack Harte kể thì RIDGE thuê hẳn một hội trường chuyên tổ chức sự kiện của khách sạn chứ không thuê nhà hàng. 

"Ey, Jack! Ashley!" vừa mở cửa xe đi xuống, tôi đã nghe thấy tiếng gọi tên khỉ đột và tôi từ phía xa.

Maarten cùng đội Hashi và Anna đang đứng cạnh cột gạt tàn thuốc dựng ở cửa vào bên trái của khách sạn, cách chỗ đậu xe taxi khá xa. Tôi đứng chờ khỉ đột trả tiền taxi xong mới cùng hắn đi bộ về phía họ. Phần lớn việc chờ đợi của tôi không phải là vì phải tỏ ra như một cặp với Jack Harte mà là vì tôi không dám chắc mình có thể lết đôi cao gót này trong bộ váy dài chấm gót để leo lên mấy bậc thang dẫn lên cửa vào kia một cách bình thường và không bị vấp. Còn Jack Harte là một tên đàn ông to khỏe bệ vệ có thừa, thế nên chẳng tội gì mà tôi không thể tận dụng cái 'tay vịn' chất lượng cao như thế này cả. Trên đời này phụ nữ mà phải đi làm hết tất cả mọi thứ trong khi cô ta hoàn toàn có thể khiến người khác giúp mới đáng đánh đòn. 

Chưa cần tôi phải bày tỏ, khỉ đột cũng đã tự giác đưa tay ra để tôi bám vào trước khi bắt đầu  bước lên mấy bậc thang mà không buông bất cứ lời trêu chọc nào, và nó khiến tôi cảm thấy hơi lạ. 

"Hi, Ash, cô mặc đen đẹp tuyệt vời nhà sista" Maarten người đầu tiên đi tới gần khi tôi và gã vừa leo hết mấy bậc thang với bộ mặt tươi cười xởi lởi. Anh chàng mặc một bộ suit màu tím đậm rất bảnh chọe.

"Cám ơn, trông cậu cũng rất tuyệt." tôi gật gù cười đáp lại trong lúc nhìn Annabella và Hashiguchi cũng bắt đầu bước về phía này. 

Anna mặc một chiếc váy hai dây bằng lụa bóng màu xanh olive với kiểu cắt khá bạo, lộ đường khe ngực rất sexy mà tôi không bao giờ có thể có được. Và tôi có thể nhìn thấy màu váy của cô nàng trùng màu với chiếc cà vạt trên bộ suit đen của Hashi bên cạnh. 

"Mọi người đến lâu chưa?" khỉ đột lên tiếng, buông cánh tay vừa cong lên cho tôi bám xuống. 

"Cũng mới được vài phút, cậu tập làm chính khách đến đâu rồi?" Hashiguchi đáp lại gã, vừa nói bằng giọng đầy trêu chọc, anh ta vừa ném một ánh nhìn vô cùng khó hiểu về phía tôi.

Hử?  

"Tin tôi đi, cậu sẽ phải bật khóc thút thít đấy." khỉ đột tiếp tục không có vẻ gì là bị kích thích, chỉ nhàn nhạt đáp lại trước khi quay sang Maarten "Bạn đi kèm của cậu đâu?"

Anh chàng lập tức phẩy tay một cái "À, tôi xù rồi, tối nay tôi cần tập trung vào việc gây ấn tượng với Hendricks hơn, đến khi đi làm việc mới cho dễ trôi." 

"Anh sẽ nhận việc mới ở đâu thế Maarten?" tôi buột miệng hỏi, bây giờ tôi mới nhớ ra là sau hôm nay thì bốn người bọn họ sẽ không ở cùng đội nữa. 

"À tôi sẽ chuyển tới Thủ Đô, tin được không?" mặt Maarten sáng bừng lên như bóng đèn,"Anna và Hashi cũng sẽ đi khỏi Kỳ Lân để về phía bắc Lười." 

"Anna là người miền bắc, chúng tôi đang tính sẽ dời hẳn về đó luôn." Hashiguchi chầm chậm nói, vòng một tay qua sau eo Anna, và họ cùng nhìn nhau cười. Trên một mặt nào đó, tôi thật sự phải công nhận việc thể hiện tình yêu của cặp đôi này rất có khả năng khiến cho thế giới tức muốn nổ mắt được.

"Vậy à?" tôi gật gù, thật sự là chia đường mỗi người mỗi ngả. Kể ra trừ Thủ Đô là phải bay thì, phía bắc Lười cũng không quá xa Kỳ Lân lắm. Tuy  không phải là người có nhiều kỉ niệm với họ nhưng tự nhiên tôi cũng cảm thấy vô cùng hụt hẫng. 

"Đúng rồi, trong số chúng tôi chỉ có Jack là ở lại Kỳ Lân thôi." Anna nghiêng một bên đầu, cười cười, và Hashi lập tức tiếp lời cô nàng, vẫn với vẻ mặt trêu chọc rất khó hiểu"Thật sự tôi vẫn không hiểu vì sao cậu lại từ chối lời đề nghị về Thủ Đô cơ?" 

Tôi quay sang nhìn khỉ đột, gã lúc này đã bắt đầu đeo lên vẻ mặt cứng đờ, lạnh lùng đáp lại "Khí hậu như cứt vậy, tôi không thích." 

Tôi đoán là chuyện ở quê nhà của gã không phải ai cũng được biết, ngoài lí do vô cùng phức tạp ấy ra thì làm gì còn lí do nào giữ gã ở lỳ Kỳ Lân và không muốn trở lại nữa cơ chứ. 

Hashi lại ném cho tôi một cái nhìn ẩn ý rất khó hiểu khác nữa rồi mới xuề xòa"Sure sure, đến giờ phải vào rồi đấy." 

Jack Harte quay sang nhìn tôi, một tay gã vòng ra đặt ở lưng dưới của tôi "Ready?"

"Ready." tôi gật đầu, không cảm thấy sự đụng chạm của gã có vấn đề gì hết, dù sao tôi cũng cảm thấy nền đá hoa lát sàn bóng loáng dưới gót giày của mình có chút đáng sợ.  

Ngoài cửa khách sạn đã đặt sẵn một biển chỉ dẫn đi tới sự kiện RIDGE vô cùng bắt mắt, và tôi có thể dễ dàng nhìn thấy được cánh cửa hội trường đang mở rộng ở góc bên kia sảnh với vô số đèn chiếu và đồ trang trí trùng tông màu với logo của RIDGE đang tóa sáng chói mắt. 

Chúng tôi bắt đầu chậm rãi bước vào trong sảnh lớn của Palais du Duvin, bỏ cách ba người kia một quãng. Đi được đến nửa sảnh, người rừng đột nhiên quay sang nhìn tôi "À, quên, còn việc này tôi chưa nhắc."

"Hả?" Tôi lại có dự cảm chẳng lành. 

"Bình tĩnh, không có gì to lớn đâu." mép miệng mèo của khỉ đột nhướn nhướn lên "Để đảm bảo câu chuyện bịa của chúng ta đạt hiệu quả 100%, tôi sẽ giới thiệu chúng ta đã đính hôn nhé Ashley." 

CÁI QUỶ GÌ THẾ, ĐỊNH GIẾT NGƯỜI À?

"What the f***, anh cố tình chờ đến tận sát nút thế này mới nói để đánh úp tôi à?" tôi lập tức đứng lại giữa sảnh, rít lên qua kẽ răng với gã. 

"Đừng lo, chỉ cần cô tươi cười chào hỏi như ở sinh nhật bố tôi là được." khỉ đột cũng không bước tiếp, chậm rãi đáp lời tôi.

"Thế thì cứ giới thiệu tôi là bạn gái lâu dài cũng đâu có chết ai được." Tôi nhíu mày, nếu chỉ là xã giao thì nói gì chả được. 

Giống như đã tập trước cả nghìn lần, gã lại chậm rãi giải thích"Trong công việc của tôi, có mục tiêu và thời gian rõ ràng để đạt được nó là điều được khuyến khích. Tôi cần phải thể hiện nó cả trong đời tư của mình nữa, cảm tình cộng thêm với năng lực càng có lợi." 

"Tôi không hiểu hôm trước có ai đó đã nói là không được trộn lẫn đời tư với công việc thế nhỉ?" tôi khoanh tay lại, nheo mắt nhìn trả gã. Muốn giả đò nhân phẩm tốt thì cứ nói, lại còn lấy chuyên môn ra để dọa người khác làm gì?

Khỉ đột cho tay vào túi quần, lảm nhảm"Cô làm như cô chưa từng chờ đến phút chót mới đánh úp tôi vậy, Ashley." 

"Dù sao thì tôi cũng đã đáp ứng anh hẳn một cái 'ân huệ' to đùng thế rồi còn gì?"tôi nhớ là mình đã không còn nợ nần gì với gã nữa.

Tiến đến một bước, Jack Harte nhìn thẳng vào mắt tôi"C'mon, 509. Vài tiếng thôi, cô chỉ cần vỗ tay như điên sau khi tôi phát biểu xong là được, dù sao cô cũng đã tới tận đây rồi."

Tôi nhìn trả gã, không nói gì.

"Thôi nào Ashley, chúng ta là đối tác đúng không? Đối tác không nên bỏ cuộc giữa chừng thế này." 

Đôi mắt xanh xám của gã lấp lánh phản chiếu mấy tia sáng ra vẻ vô cùng thành khẩn, do khoảng cách gần mà mùi nước hoa có gỗ và cỏ hương bài của gã cũng vờn vào mũi tôi như đang cố tình muốn dính vào vậy. 

...

..

"Urgh, fine. Nhưng có chết tôi cũng sẽ không làm cái trò cảm động khóc lóc đâu đấy!"

---------

Viết dài không, viết xong cái đăng liền nè cảm động chưa =))))))) Chapter sau maybe, có thể sẽ có bất ngờ :V

Tình hình phức tạp quá nhỉ, nghe nghỉ 2/9 đến 4 ngày mà thấy nó chán quá các cháu ạ. Đầu cầu SG các cháu ơi tsau thiết quân luật rồi bình tĩnh ở nhà nghe, tôi có mấy người bạn ở trong đó cũng rất sốt ruột. Hôm nay update cho anh em đọc để bớt stress, thực lòng mà nói thì tôi cảm thấy qua mùa hoa sữa cũng chưa chắc đã ổn để mọi thứ bình thường trở lại, nhưng mà có hi vọng thì mới có cố gắng được. 

Chúc anh em vui khỏe, bình an, hẹn gặp anh em vào chapter tiếp (hi vọng là sớm tầm 1-2 tuần tới =))))


 
Chương 63: - In The Mood For It


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] F*ckBoi Tầng Trên


"Này nhưng tôi có thể chỉ cần chào hỏi vài người rồi chui vào một góc đứng không?" chỉ còn vài bước chân nữa là chúng tôi sẽ tới cánh cửa hội trường tiệc đang sáng lóe lên, và tôi cần phải hỏi khỉ đột thêm một điều nữa. 

Tôi thừa biết là mình chưa đủ tuổi để đi xã giao với mấy bà mệnh phụ phu nhân vợ quản lý này hay giám đốc kia, tuy nhiên quy mô của buổi tiệc này có lẽ là chưa đến mức như thế. Nhưng theo lời tên khỉ không lông kia nói thì người dự tiệc là những người tầm Jack Harte cùng bạn mời thêm của họ nữa thì tôi cũng không chắc những người này sẽ làm những công việc hay ngành nghề mà tôi có thể bốc phét được cùng.

Không phải là tôi ngại mà là tôi đếch có sự chuẩn bị nào hết cả sau khi bị tên khùng kia đánh úp cho một vố như vậy. Thế nên chỉ có mỗi cái ý nghĩ về việc vừa phải ứng biến với vai trò là hôn thê, vừa phải oằn người ra trò chuyện kiểu đối phó với nhiều người lạ khác đã khiến tôi phát bệnh rồi. Tôi thật sự chỉ có nhu cầu đi vào chào hỏi lấy lệ mấy câu rồi đứng im một chỗ để ăn uống rượu vang cho đến hết ngày thôi. 

Người rừng liếc tôi, nhíu mày nói "Nah, cô bị dở à? Ít nhất cô cũng sẽ phải đi cùng tôi đi chào hỏi làm quen mấy người. Sau đó giả bộ vô cùng tự hào khi nhìn thấy tôi phát biểu ở trên, biết chưa?" 

"Urg, cho đến thời điểm cách đây 7 phút công việc mà tôi biết chỉ có nửa sau đó thôi." tôi lẩm bẩm.

"Lần trước ở tiệc sinh nhật ông già tôi cũng có thấy cô phản ứng quyết liệt thế này đâu nhỉ?" bây giờ thì gã đã bắt đầu tỏ ra hơi khó chịu khi phải trả lời tôi. 

"...việc đó khác lần này." khác như thế nào thì thật ra tôi cũng không rõ, chỉ là cảm giác bị động của tôi ngày hôm nay khiến tôi cảm thấy rất muốn bỏ chạy. 

"That's bulsh*t. " Khỉ đột quay sang nhìn tôi, làm ra vẻ vô cùng bị ép buộc"Thôi được, nếu cô cần thêm động lực để giả bộ khóc sau khi nghe tôi phát biểu thì sau khi tiệc tan chúng tôi có afterparty ở quầy bar trên tầng thượng, tôi sẽ trả tiền cho cả hai chúng ta."

"Lại còn có cả afterparty à?" tôi trố mắt nhìn gã.

"Hôm nay cô làm sao thế nhỉ, em song sinh? Cô nghĩ tất cả chúng tôi đến đây hôm nay chỉ ăn mừng bằng mỗi việc cụng vài ly vang với sếp lớn thôi à?" đưa một tay lên gãi gãi sau gáy, Jack Harte nói.

"Đấy là tự anh bảo với tôi vậy đấy chứ?" rõ ràng là gã có nói gì về tiệc muộn đâu?

"Tch, cô biết người ta vẫn nói cái gì rồi đấy, go big or go home."

.

.

"A, Jack! Cậu đây rồi!"

Tôi khó mà tưởng tượng được việc chỉ mới thò đầu lộ diện đã bị xướng tên là như thế nào, cho đến hôm nay. Tất nhiên người bị gọi không phải là tôi, nhưng đêm nay tôi hay là Jack Harte thì đều sẽ tính làm một hết.

Người bước đến trước mặt chúng tôi là một người đàn ông cao lớn, tóc vàng mắt xanh rất tiêu chuẩn. Tuy dáng người không bệ vệ hùng dũng như tên khổng lồ đang đứng cạnh tôi đây, nhưng thần thái quyền lực toát ra từ người này lại rất mạnh mẽ, khó có thể nhầm được với ai. Tôi đoán người đàn ông này ít cũng phải trên một cấp với khỉ đột. 

"Sếp tôi." khỉ đột thì thầm dưới lưỡi của gã với tôi trước khi lên tiếng chào lại người đàn ông kia "Good evening, Mr. Anders."

"Tôi thấy là cậu cuối cùng cũng chịu dẫn theo bạn đi kèm rồi đấy!" đôi môi mỏng của người đàn ông nhếch lên, đôi tròng mắt xanh đảo về phía tôi ra vẻ tò mò. 

"Yes, đây là Ashley Diaz, vợ chưa cưới của tôi." khỉ đột gật đầu, cười vẻ giả lả với người đàn ông trước khi quay sang tôi, nói vô cùng trôi chảy.

"Đây là quản lý chương trình RIDGE ở công ty anh, Mr. Kyle Anders." 

"Xin chào Mr. Anders, rất vui được gặp ông." tôi cố rặn ra một nụ cười khi nhìn sang sếp khỉ đột. 

Thật sự là tôi không hề dở vụ chào hỏi này chút nào đâu nếu như tôi được biết trước là mình sẽ cần làm gì, tôi thề. Dù sao thì tôi cũng đã đi chào hỏi đồng nghiệp của Daniel đến gần 3 năm cơ mà.

Người đàn ông cũng quay sang tôi, nở một nụ cười công nghiệp "Xin chào, rất hân hạnh được biết cô, cô Diaz"

Ngài Kyle Anders ngay sau đó ném cho tôi một câu hỏi khiến tôi đớ lưỡi.

"Trong suốt hơn 8 năm Jack làm việc ở RIDGE, cậu ta luôn nói là mình đã có bạn gái, nhưng lại luôn luôn dự mấy buổi tiệc công ty một mình. Cho đến hôm nay tôi mới được thấy cậu ta đưa ai đó đến, thì hóa ra hai người đã lại đính hôn rồi, cô Diaz, cô có biết gì về việc này không?"

The f***?? Làm sao tôi biết câu trả lời cho những lựa chọn cuộc đời của tên khỉ không lông kia trong từng ấy năm khi mà tôi chỉ mới quen gã chưa được nhõn 1 năm đây? 

May mắn là Jack Harte cũng không thần kinh tới mức mặc kệ tôi vào lúc này, gã nhanh nhảu tiếp lời sếp  mình "À vâng, sếp thấy đấy, tôi thích chuẩn bị chắc chắn rồi mới thông báo cho mọi người-"

"Chuẩn bị từng ấy năm luôn hả?"  

Con khỉ không lông kia vẫn ưỡn ngực ra trả lời vô cùng chắc cú "Yes, sir" 

Cái ***, hố đến thế rồi vẫn còn cố tình sĩ diện để làm gì nhỉ. 

"Chà, yêu đương kiểu ấy hẳn phải khiến cô Ashley gặp nhiều phiền toái nhỉ?" đôi mắt xanh của ông Kyle Anders liếc sang tôi đầy thông cảm. 

Miệng tôi tiếp tục tự động nhếch lên cứng đờ "Ha ha, ngài không tưởng tượng được đâu..." Tôi đoán là cho đến cuối đời, sẽ là một trong những giây phút nằm ở top đầu ngớ ngẩn và đáng rùng mình nhất khi phải nhớ lại cho xem. 

Chưa kịp ngó lại sếp khỉ đột sẽ có phản ứng gì hay nghĩ ra thêm cái gì để nói chèn thêm vào câu ban nãy thì cánh tay khỉ đột để vòng sau eo tôi bỗng siết lại, kéo người tôi tới sát người gã hơn. Và tôi chỉ kịp quay đầu sang đúng lúc gã chạm môi vào phía trên gò má bên trái của tôi đánh choét một tiếng. 

"Nhưng nhìn xem ai vẫn quyết định yêu anh kìa?" giọng nói ồm ồm của khỉ đột tràn vào tai tôi như một dòng nước nóng, hòa vào chỗ mà môi gã vừa chạm lên nửa giây trước đó, chảy ngược lên tràn khắp mặt tôi.  

Sau đó chỉ còn đôi tròng mắt màu xanh xám của gã choán hết tầm nhìn của tôi, và miệng tôi không thể nào tìm được âm thanh để phản kháng lại. Chỉ vài giây sau, tôi nghe thấy tiếng sếp khỉ đột bật cười.

"Hahaha, nào đi sang đây! Để tôi giới thiệu với hai người-"

.

"Hello? Trái Đất gọi Ashley, nghe rõ trả lời! Over." giọng nói eo éo của ai đó ở gần kéo tôi ra khỏi thế giới mông lung trong đầu, và tôi nhận ra mình đang ngồi ở một bàn tiệc  8 người, cùng đội của khỉ đột và một vài người nữa lạ hoắc mà tôi đoán là cũng cùng là nhân viên RIDGE thôi. 

Còn giọng nói eo éo kia là của Maarten.

"Wh..what?" tôi hắng giọng, liếc nhìn cậu chàng, cố gắng tỏ ra bình thường. 

"Trông cô như vừa đi du hành thời gian vậy, em gái." Maarten cười cười, đẩy ly champagne tới trước mặt tôi. 

Tay tôi lập tức tóm lấy ly flute đầy chất lỏng sủi bọt, lẩm bẩm "Ừ, lâu không xã giao khiến tôi thấy ngợp." 

Tôi không biết mình đã vượt qua việc chào hỏi một lố người khác ban nãy như thế nào, hình như chỉ toàn là cảm thán rằng không ngờ Jack Harte đã đính hôn sớm như vậy và các thứ về công việc. Còn bây giờ thì tôi đã được ngồi im ở bàn tiệc và không phải nói chuyện với ai đó mà mình không biết nữa, còn khỉ đột thì đã chui lên sân khấu chuẩn bị phát biểu.

"Tôi hiểu." Maarten nháy mắt với tôi, tiếp tục cười nhoẻn.

Tôi có thể nhìn ra được sự ẩn ý đến khó hiểu trong điệu cười của Maarten, nhưng trong đầu tôi còn đang bận một vấn đề khác quan trọng hơn, là nụ hôn má ban nãy của khỉ đột. Đây không phải là lần đầu tiên Jack Harte tự tiện hành động theo ý của gã, mà nói chung là chả có khi nào gã không tự tiện thích gì làm nấy cả, lại càng không phải lần đầu gã có mấy hành động động chạm hơi quá mức so với những gì chúng tôi đã thỏa thuận. Điều tôi cảm thấy không hề dễ chịu tí nào là phản ứng của tôi với những việc mà Jack Harte làm, đúng hơn là với nụ hôn kia. 

Ý tôi là, cái quái gì thế? Làm sao mà tôi có thể đỏ mặt được với một nụ hôn má của tên khỉ không lông kia cơ? Cái cơ thể này đúng là không quá hoàn hảo, nhưng tôi khá chắc chắn là mình vẫn còn có được nhiều phần kiểm soát với nó chứ? Hay là sắp đến kì sinh lý nên tôi mới nhạy cảm hơi quá mức? 

"Kìa, hôn phu của cô lên sàn rồi đấy." Giọng nói bên tai của Maarten tiếp tục làm tôi suýt giật mình lần nữa trước khi ngước mắt lên nhìn Jack Harte đang vô cùng đĩnh đạc bước từ trong cánh gà ra tới bục phát biểu. 

Tôi không tập trung cũng không quá để ý đến nội dung chi tiết của buổi lễ diễn ra phía trên sân khấu trước đó, chỉ có thể tạm tóm gọn lại là một buổi trình chiếu slideshow kèm video về những gì mà lứa này của chương trình tập sự của RIDGE đã đạt được trong những năm qua. Sau đó là một vài đại diện chương trình lên phát biểu thì phải, còn giờ thì đến lượt khỉ đột, đại diện cho cái gì,...chương trình DISPATCH 3?

Trong lúc tôi bận nghĩ ngợi thì người rừng đã bắt đầu cất giọng ở phía trên sân khấu"Xin chào, DISPATCH số 30, chúc mừng các bạn đã hoàn thành chặng cuối cùng của hành trình 5 năm, hoặc là 8 năm với tôi và 6 người khác..." 

Bộ suit đen tuyền thật sự khiến cho gã trở nên vô cùng nổi bật trên kiểu nền phông thả sân khấu màu trắng của RIDGE, lẫn màu ánh sáng đèn LED chiếu bàng bạc đang đổ từ phía trên xuống. Thật sự là trong suốt thời gian tôi biết đến sự tồn tại của khỉ đột, chưa có mấy lần tôi nhìn thấy gã ăn mặc xấu xí hay lệch tông cả. Phòng ở của gã vẫn lộn xộn và gã vẫn có những khi ăn ở bẩn thỉu thì đúng, nhưng nếu câu hỏi là gã có bao giờ xấu hay không thì tôi có thể đảm bảo ít nhất 90% là không. 

"Thi thoảng tôi cũng từng được hỏi là việc tham gia một quá trình đào tạo dài như học trường y như vậy thì có mệt không?-"

Hoặc có lẽ là vì tôi đang đứng ở khía cạnh phụ nữ đứng nhìn một tên đàn ông là Jack Harte nên sẽ khác với việc hai tên đàn ông cùng đánh giá nhau? Hay là vì mình thật ra cũng không phải chuyên gia thời trang hay phong cách gì cho cam nên chỉ cần không quá lôi thôi là được?

"Với các bạn không tham gia RIDGE Apprentice từ những ngày đầu tiên, tôi cảm thấy thật sự không có gì đáng lo sợ cả, bởi ngoài việc thông thạo hơn về những gì cần được giải quyết ở RIDGE thì những người tham gia đầu tiên cũng đều đang nỗ lực học hỏi như các bạn. Không có gì-"

Nói một cách trung thực thì tôi cũng không tập trung được cả vào bài diễn thuyết hơi có phần lặp lại của khỉ đột phía trên kia được. Có lẽ vì là một người viết cũng đã trải qua đào tạo về cả triết lý nên tôi cảm thấy khó mà nghe vào được kiểu phong cách văn nói tạo cảm hứng vô cùng phổ biến này. Tôi biết thừa đây chắc chắn không phải cái mà khỉ đột viết ra, gã chỉ có tài năng sắc sảo khi nói về chuyện kinh doanh thôi. Thêm nữa, Jack Harte mà tôi biết cũng không có cái nhã hứng đi tuyên truyền hiểu biết cho công chúng tí nào, gã chỉ có nhu cầu trát vàng lên hình tượng của chính mình thôi.

Nói chung, nếu để đánh giá Jack Harte một cách chân thực thì gã là một kẻ có khả năng và tầm nhìn, nhưng hoàn toàn không có đức tính nào khiến gã có thể trở nên vĩ đại được. Sự hào phóng của Jack Harte cũng thường chỉ dành cho những thứ cuối cùng sẽ đem lại lợi ích gì đó cho chính gã. Còn lí do cho danh tiếng tốt của gã, tôi đoán, chỉ là gã có thể kiểm soát và làm tốt những việc của mình, tránh liên quan đến người khác, còn lại là may mắn, và vì gã là một tên đàn ông. 

Đúng vậy, chỉ cần là đàn ông là cuộc chiến trên sự nghiệp của một người đã tự nhiên trở nên dễ dàng hơn nhiều. Tất nhiên tôi không nói đến những người thiếu kĩ năng, nhưng nếu nói cùng một xuất phát điểm thì phụ nữ luôn luôn gặp khó khăn hơn rất nhiều. Đơn giản chỉ cần nói những chuyện như nếu một người đàn ông tỏ ra cứng rắn trong công việc thì sẽ được mọi người cho là nghiêm túc, nhưng nếu một người phụ nữ cũng cư xử như vậy thì sẽ bị coi là nghiêm khắc, thậm chí là khó tính. Đấy là tôi còn chưa muốn nghĩ đến sự nhiệt tình trong công việc của phụ nữ đôi khi cũng thường bị đám đàn ông cấp cao nhầm tưởng thành mời gọi hay dễ dãi. Và còn rất nhiều việc khác nữa.

Tôi may mắn vì không phải bơi lội trong cuộc sống văn phòng liên tục để trải nghiệm điều đó, tuy nhiên giới báo cũng có nhiều sự thiên vị giới tính không mấy vui lắm.

.

.

Phần sau đó của bài diễn thuyết sáo rỗng kia trôi qua khá mờ nhạt với tôi. Sau đó thì tôi cũng đã vỗ tay bồm bộp với thái độ tự hào của một hôn thê đúng ý muốn của họ Harte, chắc chỉ còn thiếu điều muốn lăn ra khóc.

Còn bây giờ đã là hơn 9h tối, và cả 5 người chúng tôi đều đang ngồi ở quầy bar trên nóc khách sạn với vài người nữa cũng nằm trong đội hình đã đi theo RIDGE toàn bộ chương trình. Tất nhiên là khó mà có người mới toanh ở đây, tôi thấy cái khái niệm không có sự phân biệt ở đây là sai lè. Con người thích nhất là phân biệt sức mạnh mới là đúng.

Anna, Hashi và mấy người sau đó đã đứng lên đi tuốt ra sàn nhảy ở bên kia bể bơi, còn Maarten đã tìm được ai đó trong hội thực tập sinh để nói chuyện, chỉ còn mỗi tôi và Jack Harte ngồi lại trên chiếc bàn lớn có view nhìn ra cửa kính hướng về trung tâm Kỳ Lân lấp lánh ánh đèn bên dưới.

"So, cô thật sự nghĩ thế nào về bài phát biểu của tôi?" Khỉ đột quay sang, cúi xuống nói vào tai tôi vì tiếng nhạc xung quanh vẫn rất lớn.

"Nghe rõ là mẫu sao chép trên Google hay bộ phim nào đó vậy." Tôi chép miệng, đưa ly Manhattan lên miệng.

"Bingo, nhưng là ở video phát biểu trên Youtube thì đúng hơn." Gã búng ngón tay, gật đầu nhìn tôi.

Tầng chót của Palais du Duvin tên là Le Petit Bleu Bar, là một quán bar thiết kế khá nửa vời. Phần lớn khu có mái che được trang trí kiểu hoàng kim nhiều tiền và rườm rà, với mấy bình hoa hồng Plume loè loẹt như phần còn lại của khách sạn, còn phần bar có bàn ngồi ngoài ban công  và cạnh bể bơi thì lại tối giản và hiện đại hết mức với màu phối tương phản tông lạnh. Tôi không hiểu có sự liên quan gì giữa 2 phong cách này, hay là tôi đã đang tây tây say say quá mức cần thiết để nhìn ra điểm tương đồng.

"Quá lười để viết một bài phát biểu tử tế?" Tôi hỏi bâng quơ cho có chuyện để nói, cảm thấy mình thật sự đang mất dần sự kết nối với xung quanh.

Tôi nghĩ đấy là điều tốt, ít ra thì việc hơi chuếnh choáng làm tôi không còn đủ tập trung để nghĩ về vấn đề ban nãy nữa.

"Phần nhiều, yes. Nó chẳng đem lại giá trị thiết thực nào ngoài những sự chú ý không cần thiết." Jack Harte không hề che giấu cảm giác phiền phức trong câu trả lời của mình "Tôi thà tự làm xấu hổ mình ở trong một buổi hội chợ đầu tư còn hơn."

"Anh nghĩ tôi là đồ ngốc chắc, Jack? Anh mà dám tự hạ bệ bản thân ở nơi tác nghiệp thì mặt trời mọc ở đằng tây à?" Tôi quay sang nhìn gã, cười.

"Chà, tôi cũng không biết nữa. Dạo gần đây tôi cảm thấy mình làm khá nhiều việc nằm ngoài dự liệu của bản thân ra phết." Khỉ đột cũng quay sang nhìn tôi, tặc lưỡi.

"Anh cho rằng đấy là một điều xấu?" Tôi nhìn ly Manhattan của mình, tính nhẩm chắc còn 2-3 ngụm nữa là cạn ly.

"Không đến nỗi, tôi chỉ thấy đấy là một chuyện tôi không cần làm, nhưng nếu không làm thì tôi sẽ luôn nghĩ về nó, thế nên tôi không chắc là mình nên làm gì. " Gã lắc đầu, vẫn nhìn tôi.

"Hmm, nếu thế thì tôi nghĩ là anh nên làm nó đi, nếu không thì anh vẫn sẽ tiếp tục cái vòng lặp tự hỏi mình như vậy cho đến khi quá muộn." Tôi ngờ ngợ cảm thấy việc mình một ngày nào đó có thể cho Jack Harte lời khuyên là một điều không tưởng. Nhưng những vấn đề kiểu nếu như này tôi cảm thấy mình đủ khả năng cho ý kiến, nhất là sau những lần đi giải quyết drama không hồi kết với Janice, mẹ tôi hay là cả Daniel.

"Thật à?" Gã lại nhìn tôi.

"Sure, tất nhiên là trừ các việc phạm pháp hay lừa đảo, nhưng tôi nghĩ anh đủ trưởng thành để hiểu điều đó rồi." Tôi đưa ly của mình lên miệng.

Trong lúc tôi đang cố uống cạn những giọt cocktail cuối cùng của mình trong ly, khỉ đột lên tiếng"Ok, vậy thì có một chuyện mà tôi vẫn luôn muốn thử."

"Oh, việc gì?" Tôi đặt chiếc ly rỗng của mình xuống mặt bàn kính, quay sang hỏi.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau
 
Chương 64: - Một Trong Số Đấy - Jack's POV


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] F*ckBoi Tầng Trên


Tôi nghĩ là trong đời người hẳn sẽ có vài lần mà bản thân mình muốn làm một cái gì đó đến điên lên được nhưng luôn luôn tìm cách để nín nhịn bản thân lại được vì thời cuộc. Nếu như có thể kìm lại được thì chuyện này sẽ lại tái diễn, còn một khi đã không thể kìm lại được bản thân thì không còn đường quay lại nữa. Giống như nắp chai champagne bật ra rồi tuôn bọt ào ào không thể giữ lại được nữa. 

Giống như tôi, đêm hôm nay, vào lúc này. 

Đã là 1 giây sau khi tôi hoàn toàn mất kiểm soát với cơ cổ của mình và cúi xuống hôn Ashley. Suy nghĩ đầu tiên của tôi sau khi ngẩng đầu lên là ****, mình vừa phạm phải một lỗi hẳn phải tương đương với Adam và Eva trên vườn địa đàng. Và vấn đề của tôi không nằm ở chỗ tôi đã cảm thấy hối lỗi như thế nào, nó nằm ở chỗ tôi không biết phải tiếp tục như thế nào. 

Ý tôi là tiếp tục như thế nào khi mà tôi cảm thấy là tôi vẫn còn muốn hôn Ashley nữa, chết tiệt. Sự tiếp xúc đầy cám dỗ và thèm muốn xác thịt trần tục thật sự là một thứ gì đấy không ai tin có thể kiểm soát được bản thân cho đến khi trực tiếp bị nó tấn công. 

Lúc ngẩng lên tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần bị cho ăn vả hoặc bị chống trả bằng một cách bạo lực tương tự như cái lần bị cho ăn đấm sái quai hàm trước đây. Nhưng không có gì xảy ra hết, và tôi nhìn thấy đôi tròng mắt màu nâu đậm của Ashley. Dưới ánh đèn nửa lấp lóa nửa lờ nhờ trong quán bar, màu nâu trong đôi mắt của cô nàng giống màu tách cà phê đen vẩy thêm ít sữa, không quá đắng, cũng không quá ngậy, vừa đủ khiến cho lưỡi tôi bớt cái cảm giác như uống phải axit vì nhiệt độ cà phê quá nóng, và tôi thì không có thời gian để chờ. 

Chúng tôi nhìn nhau bao nhiêu lâu tôi không thể ước lượng được, chỉ biết khi tôi chuẩn bị định mở mồm ra để nói một thứ gì đó mà tôi cũng chưa có ý niệm gì cả thì khuôn mặt của Ashley đột nhiên zoom lại sát mặt tôi. Lúc tôi nhận ra rõ ràng đôi môi đánh son bóng của cô ấy lại chạm vào tôi cũng là lúc não tôi dừng hoạt con mẹ nó động. Giống như có một cái công tắc tắt nguồn mọi thứ của tôi được nối đâu đó ở mạng dây thần kinh quanh miệng vậy. 

Những việc diễn ra sau đó trôi vèo qua, vừa giống như việc kéo lướt qua mọi thứ ở bảng tin Facebook trên điện thoại, vừa giống như cảnh bom nguyên tử phát nổ trong mấy bộ phim điện ảnh và san phẳng mọi thứ xung quanh nó thành bình địa vậy. Tôi không thể nhớ nổi tất cả mọi thứ đã xảy ra một cách rõ ràng, nhưng lại có những đoạn hình ảnh vỡ vụn trong đầu tôi nét căng như thước phim HD. 

Và đấy là câu chuyện của sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, với những mảnh kí ức đứt đoạn và một cơn đau đầu không hiểu có phải do bản thân mình tưởng tượng ra hay không vì tôi biết chắc chắn là mình đã không uống nhiều như vậy để có thể bị hangover đến thế, hoặc có thể cái bar ấy phục vụ rượu dởm. Ít ra thì đấy là giả thuyết khả thi nhất cho đến khi tôi nhận ra mình đang trần như nhộng, và đang không nằm trên giường một mình. 

Có một thứ cảm giác gì vừa ấm áp, vừa nóng giãy khó chịu như nham thạch đổ vào trong khoang ngực tôi vào giây phút mắt tôi chạm vào mái tóc đen của Ashley xõa trên tấm drap giường màu xám nhạt của mình, tương phản với mọi thứ xung quanh nó. F*ck me.

Chúng tôi vừa ngủ cùng nhau, và đầu tôi nảy lên 1 đoạn hình ảnh sau khi mọi thứ đã rồi từ đêm hôm trước. Tôi nhớ mình đã quay sang nằm ngửa trên giường, nhìn lên trần nhà với một cảm giác vô cùng thỏa mãn căng tràn trong cơ thể như một cái khinh khí cầu bơm đầy khí nóng, chuẩn bị được cất cánh bay lên. Còn bây giờ ư?

Tôi luôn cảm thấy sau khi giải quyết một vấn đề khó nào của cuộc sống thì ít nhất cũng sẽ được bình yên một lúc trước khi phải đối mặt với một thứ khác. Nhưng như thường lệ, khi mà vấn đề không có tính chủ quan thì tôi không thể kiểm soát được. Và cũng như thường lệ, cuộc đời chẳng tha cho ai bao giờ, và tôi cảm thấy mình còn tiếp tục bị đẩy vào tình huống còn khó nhằn hơn nữa. Nếu Jack Harte tối qua cho rằng việc phải làm gì tiếp theo sau nụ hôn kia là một việc đi vào ngõ cụt thì tôi bây giờ cảm thấy mình đang đứng trong một đám cát lún vậy. Bây giờ thì sao? 

Chó chết, ý của tôi là tôi vẫn đang giữ luận điểm là tôi thích Ashley, nhưng đây không phải là hướng mà tôi muốn phát triển chuyện giữa hai chúng tôi. ĐƯƠNG NHIÊN, là tôi có nghĩ về chuyện lên giường cùng nhau, nhưng tôi không tưởng tượng nó có thể sớm như thế này. 

Ừ, nghe vô cùng giả tạo khi mà bình thường Jack Harte luôn có nhu cầu lên giường cùng đối phương càng sớm càng tốt. Nhưng việc tận hưởng tình một đêm định kỳ khác với việc thật sự nghiêm túc muốn tìm hiểu người khác với mục đích hẹn hò, và tôi cảm thấy mình cần cẩn thận hơn. 

.

.

"Caffe Latte và Americano của anh chị đây." cậu phục vụ ở Sh'boys' Bagels đặt hai ly cà phê xuống mặt bàn tròn giữa tôi và Ashley.

Việc gì đã xảy ra trước đấy à? Tôi đã bò dậy mặc quần áo, ngồi nghiêm chỉnh đốt thuốc chờ cô nàng tóc đen tỉnh dậy. Vừa rít thuốc, tôi vừa suy nghĩ đầy hoảng loạn về việc mình sẽ xử lý chuyện này như thế nào. Thậm chí, tôi đã thử bật máy lên định nhắn tin cho 2 thằng đực rựa kia để hỏi nhưng cuối cùng nhận ra với một đêm tiệc ăn mừng trác táng như tối qua thì không thằng nào có thể dậy sớm được.

Sau buổi hút xì gà ngu ngốc lần trước, đại khái tôi cũng đã tóm gọn được quá trình, hừm, chinh phục Ashley của mình nên như thế nào. Ít nhất cho đến trước nụ hôn môi kia xảy ra, mọi thứ vẫn còn đi đúng đường, đệt con mẹ. Chuyện đáng lẽ cần xảy ra tiếp theo là tôi đưa Ashley về nhà như bình thường và nhiều nhất, nhắc lại NHIỀU NHẤT, thì tôi có thể hôn lên má cô nàng một lần nữa. Và trong lúc cồn trong máu khiến cho lòng tự trọng của tôi mềm đi một ít thì tôi có thể cố gắng nói ra mong muốn được hẹn hò càng nhanh càng tốt mà không để cho nỗi sợ hãi bị từ chối đè bẹp.

Về lý thuyết, thì đấy là trường hợp lý tưởng nhất. Nhưng trong thế giới thực có khi nào là lúc lý tưởng để xử lý những vấn đề khó khăn trong tình cảm đâu cơ chứ? Never.

Ngay lúc đó, có một giọng nói vô cùng kì lạ vang lên phía sau đầu tôi: nếu mày đã biết như thế thì mày nên làm gì, Jack?

Nó khàn khàn đặc kịt như một thứ hiện thân đen tối nào đó vẫn luôn tồn tại mà tôi không hề biết. Và tôi ghét phải thừa nhận thật ra tôi hoàn toàn có thể bớt suy nghĩ quá nhiều về mọi thứ và hỏi thẳng Ashley. Ít nhất đấy vẫn luôn là dự định, nhưng cứ phải nhìn vào đôi mắt nâu kia của cô nàng là đầu tôi lập tức quên hết sạch mọi thứ nghiêm túc mà mình muốn làm và tiếp tục cư xử như một thằng khùng chớt nhả và không thể ngừng được. Tôi cũng đâu có định không muốn làm người tỉnh táo đâu, vấn đề là đéo làm được, Ok?

Không tin à?

Suy nghĩ tới đây thì Ashley tỉnh dậy và tôi lập tức không còn nhớ mình định làm gì nữa, còn miệng thì nói như một con robot về việc chúng tôi cần phải đi ăn bagel đã.

Đâu đó ở khoảng tôi ăn xong cái bánh của mình và uống được non nửa cốc Americano thì Ashley lên tiếng. 

"So, anh sẵn sàng nói chuyện về đêm qua chưa?" đôi mắt nâu của cô nàng hôm nay như phủ một màn sương mờ.

Oh man, tôi không nghĩ là mọi thứ lại có thể được đem ra bàn trực diện như thế này.

"Sure-" tôi uống thêm một ngụm cà phê nữa để đẩy cái cảm giác như bị bắt quả tang làm việc phi pháp xuống họng."-cô nói trước đi"

Trong một cuộc thương lượng, tôi luôn muốn là người nói điều kiện sau cùng để tự cho bản thân thời gian thay đổi chiến thuật nếu cần thiết. Tất nhiên việc phát biểu sau cũng không hoàn toàn đảm bảo điều gì, nhưng ít nhất tôi cũng sẽ có cái nhìn hoàn chỉnh hơn. 

Ashley đưa tay lên vuốt tóc "Tôi nghĩ cả hai chúng ta đều biết được chuyện xảy ra tối hôm qua không hề nằm trong thỏa thuận hợp tác,.."

"Right..."tôi gật đầu, liệu cô nàng có định bảo tôi phải quên chuyện này đi không, hay là chuyện này là một sai lầm lớn.

Tôi cũng sẽ nói rằng đây là một sai lầm lớn, nếu như tôi không có cảm giác gì với Ashley. Ý tôi là tôi hoàn toàn có thể làm thế, nhưng tôi không muốn làm thế.

"Mặc dù tôi rất muốn nói chuyện xảy ra không hề đúng chút nào,-"tiếp tục vuốt bên tóc bên kia, cô nàng nói"-nhưng tôi không muốn chối bỏ rằng tôi không hề tận hưởng chuyện tối qua chút nào."

"Gì cơ?" tai tôi nghe nhầm hả? Hay là cà phê có vấn đề?

"Ý của tôi là, có vẻ như tôi cũng cần sex giống như anh vậy, chỉ là nhu cầu của con người thôi."

"Oh.." tôi KHÔNG ngờ được mọi chuyện lại có thể diễn biến như thế, không có nhiều cô gái sẵn sàng tự thú nhận nhu cầu của bản thân trong những chuyện nhạy cảm thế này"..vậy-"

"Tôi không có nhu cầu trở thành một trong số nửa còn lại của Kỳ Lân mà anh đã ngủ cùng." Ashley đưa ly cà phê của cô nàng lên miệng "Nhưng mà nó đã xảy ra, thế nên nếu nói tôi có câu trả lời chính xác về chuyện gì nên làm tiếp theo thì tôi càng không có."

"Tôi hiểu," Đệch, tôi ước gì mình được quay trở lại giờ này của ngày hôm qua. Ít ra thì tôi cũng sẽ có một chút kí ức của chuyện cuối cùng mọi thứ sẽ rối bời như thế nào.

Ok, Jack, bình tĩnh. Mày vừa nuốt đủ protein cho nửa ngày xuống bụng và caffeine bắt đầu tuôn vào máu, đây là thời gian phù hợp để nói ra chuyện kia.

"Tôi nghĩ tốt nhất là chúng ta cần quên chuyện này đi và dừng lại không làm gì liên quan tới nhau một thời gian." Trước khi tôi kịp thổ ra thêm từ nào thì Ashley đã tiếp tục hắt một xô nước đá lên dự định của tôi.

"What?"

"Ý tôi là chúng ta nên dừng chuyện hợp tác lại, ít nhất là trong thời gian tới." Ashley chậm rãi nhắc lại, còn tôi thì không tin vào tai mình.

"Vì sao?" giải pháp là chúng ta tiếp tục hôn nhau, yes? Đơn giản mà nhỉ?

"Làm sao anh có thể hỏi tôi vì sao được? Chính anh là người nói không lẫn lộn công việc với đời tư còn gì? Tôi cũng không cho rằng việc ngủ cùng đối tác là bình thường đâu."

Lập tức, tôi cảm thấy cái thứ đen ngòm phía sau đầu mình bắt đầu sôi lục bục lên, và một cơn giận dữ vô cùng khó hiểu theo đó khắp não tôi, cộng hưởng với thứ cảm giác bị nham thạch thiêu đốt trong lồng ngực suốt từ sáng tới giờ. Thứ quái đản này, no không giống bất cứ cảm giác nào tôi đã từng trải qua.

"Kể cả khi tôi nói là tôi thích cô hả?"

Và tôi nghe thấy mình ồm ồm buông lời nói như trách cứ.

-------
Cuối cùng cũng có thể update được dù chap này hơi ngắn xíu. Cám ơn quý dzị đã chờ được tới hôm nay, phần khó nhất tạm thời đã qua rồi, còn chờ xem ý chị gái dư lào thôi =)))))

Quý dzị dạo này khoẻ không?








 
Chương 65: - Nữ Chính


Bình thường, nếu như đây là một bộ phim tình cảm - hài - lãng mạn kinh điển (nếu không muốn nói là đại trà), thì tôi, tạm thời mặc định là vai nữ đi, sẽ phải phản ứng theo kiểu ối-dồi-ôi-ngạc-nhiên-quá-làm-sao-người-ta-lại-thích-mình??? Hoặc là kiểu phải bật lên khóc thút thít abc gì đó. Nói chung, những kiểu phản ứng cổ lỗ sĩ và đầy ngớ ngẩn đến cùng cực. 

Nhưng mà cuộc đời của tôi, theo như quan sát và nhận định sau 26 năm cố gắng tồn tại trên thế giới này, tôi dám khẳng định nếu nó không phải là một bộ phim bi kịch có tính chất hài hước thì cũng phải là một cái prank-show nào đó. Tất nhiên không phải là tôi không mong ước cho đến cuối đời, ít ra nó cũng đã kể lại một câu chuyện về một người đã làm được cái gì đó, ừ, kiểu vượt qua khó khăn làm nên sự nghiệp vậy; hay là, đến một đoạn nào đó của cuộc đời, tôi không mong muốn gặp được ai đó khiến cho tôi cảm thấy cuộc đời dễ dàng chấp nhận hơn một chút. 

Vấn đề của tôi là, sau khi kết thúc với Daniel, và cái tai nạn rất cần thiết phải được xóa sổ khỏi trong đầu tôi với Ibrahim, tôi không có quá nhiều kì vọng về việc sẽ gặp được ai đó sớm. Lại càng không thể ngờ đối tượng lại có thể trở thành cái tên khỉ không lông tầng trên này. Trong suốt thời gian tôi biết gã, cho dù tôi cũng tự nhận rằng cảm nhận của mình về gã đã thay đổi rất nhiều, thế nhưng để thay đổi đủ tới mức có cảm giác theo chiều hướng đó thì tôi không biết là mình có hay không. Tôi thật sự không hiểu là mình có hay không.

Ok, tôi chấp nhận chuyện những khi bị người rừng động chạm quá đà thì cơ thể tôi cũng đã có những phản ứng đáng lẽ không nên có. Nhưng cơ thể và trí não chẳng bao giờ có thể hoạt động ăn ý với nhau 100% cả, không bao giờ, đặc biệt là sau chuyện đêm hôm qua khi mà hơi cồn bốc lên não và tôi tự mình phá vỡ ranh giới cuối cùng của mối quan hệ hợp tác vốn thật ra đã không còn quá chuyên nghiệp nữa này.

Đúng, là tôi tự làm, và tôi nhớ được gần như mọi thứ. Tôi cũng biết cồn thật ra không hoàn toàn là lí do khiến tôi quyết định làm điều đó. Tôi cũng biết thật ra trong lòng mình cũng muốn điều đó. Con người có nhu cầu sinh lý là chuyện bình thường, bất kể đàn ông hay đàn bà. Tôi mới không phải là kiểu phụ nữ không kiếm được người yêu thì ngồi im giữ mình cho đến chết, 2021 rồi, con người cần phải sống bớt gò bó đi. Nói thế cũng không phải là để biện hộ cho lối sống buông thả, như khỉ đột Jack Harte đang ngồi trước mặt tôi kia, một cuộc sống có lý tưởng hay tiêu chuẩn vẫn là một điều tốt. Nhưng cuộc sống có lên có xuống, việc thay đổi là bình thường và nên được chấp nhận một cách thoải mái hơn. 

Đó cũng là luận điểm về chuyện suy nghĩ của tôi về khỉ đột đã có sự thay đổi theo thời gian. Tất nhiên là chưa tới cái mức độ kia, thế nên phản ứng đầu tiên của tôi khi nghe thấy câu nói của gã mới là không hiểu cuộc đời đang định chơi mình tiếp một vố như thế nào nữa.

"Jack, tôi không nghĩ là anh thật sự thích tôi đâu." tôi nói, nhìn vào đôi mắt đang ánh màu xanh lơ của gã trong ánh nắng chớm trưa.

Tôi có cảm giác ngày hôm nay thật khó để nhìn thẳng liên tục vào măt skhir đột, không hiểu do trời nắng, do tôi đang hangover hay vì lí do gì nữa. 

"Vì sao cô lại cho rằng như vậy?" và gã cũng nhìn trả tôi bằng ánh mắt dò hỏi. 

"Vì tôi cảm thấy lí do duy nhất mà khiến anh hứng thú với tôi chỉ là vì tôi không thể hiện ra rằng tôi có hứng thú với anh như những người phụ nữ khác." tôi liếc nhìn đám bọt sữa latte dính lại trên thành cốc sau khi tôi tu bớt đi vài ngụm đang dần dần mỏng đi, rồi tan mất. 

"Con người là một loài sinh vật khó hiểu, sống trên đời này cứ là cái gì phải không có được thì mới có thể khiến cho bản thân thèm muốn, thậm chí là thèm muốn đến không thể nào chịu nổi. Chuyện này vô cùng bình thường." 

Tôi không biết là mình có thật sự muốn nói những lời này cho khỉ đột hay không, hay là tôi đang tự nhủ với bản thân mình nữa. Sau khi tất cả mọi thứ không nên đều đã xảy ra hết rồi thì chuyện gì cũng khó có thể giải quyết hay định nghĩa một cách rõ ràng. Và tôi cảm thấy vì tôi cũng là người cố tình mở lối cho chuyện không nên xảy ra để nó xảy ra, tôi cần phải có trách nhiệm trong việc cố gắng đưa ra một điểm nhìn có logic và thật sự khách quan trong chuyện này. Chủ yếu là vì tôi cho rằng kể cả suy nghĩ của tôi về Jack Harte có thay đổi như thế nào đi chăng nữa thì phần nhiều con người khi gặp những vấn đề như vậy cũng đều có nhu cầu muốn chạy trốn, hoặc chối bỏ. 

Vậy thì không cần thiết phải làm khó nhau làm gì. 

Lúc nói xong cũng là lúc tôi uống cạn ly latte của mình và không thể nào cố gắng nhìn thẳng vào khỉ đột hơn được nữa. Nhưng tôi vẫn cảm thấy đôi mắt xanh xám của gã chiếu thẳng vào mình không rời, và cảm giấc ấy không hề dễ chịu tí nào. Giống như tôi đang ngồi trong phòng thẩm tra của cảnh sát với bốn bức tường kín lạnh lẽo chứ không phải trong khuôn viên ngoài trời đầy nắng ấm áp của Sh'boys' Bagels.

Mất một lúc thật lâu sau đó, tôi cũng không tự mình dám chắc được là nó có lâu như tôi nghĩ hay không, nhưng cảm giác thì thật sự rất rất lâu, khỉ đột cất giọng ồm ồm.

"Ok, có thể là cô đúng. Nói thật thì tôi cũng không quá chắc chắn là mình thật sự có cảm xúc này, có thể mấy hôm nữa nó sẽ bay mất, tôi không biết, Ashley." gõ gõ hai ngón tay lên mặt bàn, khỉ đột đồng tình với ý kiến của tôi. 

"..Và thật sự thì, việc này cũng khiến tôi cảm thấy hơi bối rối, tôi không biết cần phải bắt đầu từ đâu. Nhưng điều mà tôi biết, là hiện tại tôi có thích cô, và đấy không phải là một điều tôi có thể dễ dàng nói ra như vậy,..ít nhất là cũng trong một khoảng thời gian tương đối lâu rồi."

Sh*t, câu nói này nghe vẫn vô cùng không thật ở lần thứ hai. 

"Jack, tôi-" tôi cũng không biết phải nói gì, hay phản ứng như thế nào.

Một ngón tay dài của khỉ đột tiếp tục gõ gõ nhẹ lên mặt bàn, không phát ra tiếng gì cả "Tôi biết là cô có nhiều nỗi nghi ngờ về tôi. Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ nghĩ như thế. Nhưng với tư cách là người có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này hơn tôi, tôi đoán là cô cũng hiểu được việc mình khó có thể kiểm soát được việc ai đó thích mình, hay là mình lại thích một người nào đó." 

Tiếp đó, bàn tay của Jack Harte trượt khỏi mặt bàn, trườn vào túi trong của chiếc blazer rộng rãi màu nâu mật ong trùm bên ngoài áo phông màu nhạt, rút bao thuốc lá vị cherry màu đen cùng chiếc bật lửa ra. Tất cả chuỗi hành động của gã đều trôi chảy thuần thục, chẳng hề cho thấy là gã đang lo lắng, sợ hãi hay chần chừ điều gì cả. 

"Tôi cảm thấy chúng ta khá giống nhau trong việc không thích những thứ phức tạp. Nhưng thực tế thì có những chuyện luôn phức tạp và nằm ngoài tầm kiểm soát của mình. Thế nên cách giải quyết đôi khi đơn giản chỉ là đi tới đâu hay tới đó. "

Ngón trỏ và ngón giữa của gã kéo điếu thuốc đen ra khỏi vỏ bao bọc giấy bóng kính, hai đầu ngón tay vê vê đầu lọc như để cảm nhận viên tinh dầu cherry trước khi bóp vỡ.

"Vậy thì sao cô không tự giải thoát mình khỏi nỗi lo sợ cần phải kiểm soát chuyện này và cho chúng ta một cuộc hẹn thử xem?"

Phả hơi khói mùi cherry cháy lên khoảng không phía trên đầu, khỉ đột ồm ồm kết thúc "It doesn't kill to try."

.

Tất nhiên là sau đó tôi đã hoãn binh để kéo cho mình thêm một chút thời gian dùng để suy nghĩ. Nói đầy thật lòng thì tôi đã 90% chắc chắn với quyết định muốn quên tiệt cái chuyện tối qua quách đi cho rồi. Khó ngờ nhất là sau khi nghe mấy câu nói của khỉ đột tôi lại cảm thấy không còn chắc chắn như thế nữa. 

Nó không đơn giản chỉ là nghe gã nói có vẻ có lý, mà là những gì gã nói khiến tôi nhận ra là chúng tôi đều đang ở trong cùng một tình trạng, chỉ là có vẻ như Jack Harte thì lại muốn đi hướng ngược lại với tôi, đấy cũng là một điều bất ngờ.

Và thế là sự lưỡng lự mà tôi vốn dĩ không có thì lại trở thành có, và sự nghi ngờ động cơ của khỉ đột lại chuyển thành tự nghi ngờ bản thân mình. Bởi sau mấy câu nói của gã, tôi thật sự đã quay lại tự hỏi vì sao và cái gì mà tôi đã làm có thể khiến cho gã có cái ý thích mình như vậy.

Không phải là kiểu tự hỏi ngây thơ giả bộ, mà là kiểu tự hỏi mang tính tự mãn nhiều hơn. Nói gì thì nói, dù có đang rối bời không biết làm thế nào đi chăng nữa thì việc bỗng dưng biết được có người thích mình cũng vẫn là một thứ trải nghiệm thổi phồng cái tôi khó chối cãi được, đặc biệt khi đối phương lại là người mà mình đánh giá cao. Thật sự là một cảm giác kiêu hãnh rất khác biệt so với việc được người mà mình chẳng quen biết thích.

Mày có thấy mày đang cảm thấy như thế là vì mày đã ngủ cùng gã không, Ashley?

Urgh, sh*t.

Tôi cần phải nghe thêm ý kiến thứ ba về chuyện này. Nhưng tôi không thích phải nói chuyện với Janice vì chúng tôi đang cãi nhau.

.

.

"Hey." Một bàn tay sơn móng đỏ bóng đặt chiếc clutch kim tuyến xuống mặt bàn bar gỗ cạnh tôi.

"Hey, xin lỗi vì tự dưng lại gọi cô ra ngoài đột xuất thế này, tôi biết là cô và Hashi đang cần chuẩn bị để chuyển đi-"

Đúng, trong cơn bối rối không biết phải tìm đến ai thì tôi đã gọi cho Annabella, tôi cũng không dám chắc là mình có thể thu hoạch được gì từ buổi gặp mặt này, chỉ có thể thử thôi.

"Vớ vẩn, tôi không phiền đâu!" Anna híp mắt cười, xua xua tay.

Lần gặp mặt này tôi cũng không hẹn ở Vault mà là một nơi gần trụ sở của RIDGE ở trung tâm Kỳ Lân. Sau khi lượt cocktail đầu tiên được đem ra và khi chúng tôi đã nói hết những câu chuyện trao đổi hỏi han thường lệ, Annabella mới hỏi.

"So, Ashley, Jack đã làm gì? Chúng tôi thấy hai người hôn nhau hôm trước mà nhỉ?"

Oh f*ck, đương nhiên là tất cả mọi người đều đã thấy cảnh ấy! Tại sao tôi lại có thể quên được cơ chứ?

"Ờm, thì đúng là tôi đang cảm thấy khó nghĩ về chuyện đó-"

Urgh, kế hoạch của tôi là không kể gì quá chi tiết cho Anna, chỉ lập lờ mượn cớ tìm hiểu một chút xem khỉ đột có nói gì hay không. Ừ, kế hoạch đầy lỗ hổng vì gã không phải người thích đem chuyện cá nhân tới chỗ làm việc, nhưng vì tôi cũng có thể tạm gọi là có chút liên quan đến công việc và đồng nghiệp của gã, tôi tự cho mình cái xác suất có thể có gì đó.

"Ý cô là sao?" Anna nhìn tôi bằng ánh mắt vừa tò mò vừa thích thú.

"Ừm, ý tôi là chúng tôi đã hôn nhau, đúng nhưng tôi cảm thấy nó xảy ra dưới ảnh hưởng của cồn, và nó không thật..." Tôi đưa tay lên chọc vào tóc mình, nửa lắp bắp, nửa lẩm bẩm"..và tôi không biết, sau đó Jack nói là Jack thích tôi, nhưng-"

"Wait, what?" Anna cắt ngang nhịp xả giật đùng đùng của tôi, lên giọng đầy ngạc nhiên"Jack nói rằng Jack thích cô?"

"Ừ" nếu như nó thật sự đã xảy ra.

"Wow, so its true." Và Annabella nhoẻn miệng cười, khoanh hai tay vào nhau.

Hở?

"Cô nói thì ra nó là sự thật là có ý gì?" Chuyện gì đang xảy ra? Có phải có gì đó tôi cần phải biết không đây?

"À, Jack cũng tìm đến Hashi và Maarten để nói về chuyện này trước buổi tiệc tốt nghiệp, Hashi đã kể với tôi. " Annabella từ tốn nói, vừa nói cô nàng vừa thả tay xuống mân mê chân đế của chiếc ly cocktail thủy tinh.

"Oh." Tôi cảm thấy lạ lạ. Vui lạ.

"Tôi cảm thấy điều đó rất đáng yêu. Jack dành gần như toàn bộ thời gian của anh ấy để làm việc trong suốt những năm qua, thế nên theo một cách nào đó thì tôi cũng có thể tự tin nói rằng chúng tôi hiểu khá nhiều về nhau. Và Jack chưa bao cư xử như thế về chuyện tình cảm, cô biết đấy, đàn ông thường lờ nó đi hoặc cố tình không muốn tỏ ra là mình cũng có thể yếu đuối như người khác." Nheo nheo mắt, cô nàng tiếp tục nói, mấy ngón tay thon dài vẫn miết quanh chân chiếc ly martini tam giác đã đọng đầy bọt nước.

Điêù đó thì đúng, tôi cũng có thể quan sát được điều đó ở bố và em trai mình.

"Nếu cô muốn nghe ý kiến của tôi, thì tôi nghĩ Jack thật sự thích cô." Và cô nàng quay sang chiếu tia nhìn vào tôi.

Nó khiến tôi cảm thấy vô cùng trần trụi, không thể che giấu, cũng khó mà nghĩ được điều gì, giống y hệt với tia nhìn hôm trước của khỉ đột.

"Tôi không dám chắc tôi có thể đại diện được hết cho tất cả đàn ông ở Kỳ Lân, nhưng những người mà tôi quen biết trong ngành này như Jack và Hashi có suy nghĩ đơn giản thôi. Công việc bận rộn khiến họ không có thời gian để suy luận linh tinh đâu. Do đó nếu cô cảm thấy nghi ngờ về sự chân thật của chuyện này thì đừng lo" 

Cha mẹ ơi, tôi không biết, giờ tôi thật sự cảm thấy mình đang biến thành cái vai nữ chính romcom đại trà rồi đấy!
--------
Hello các cháu, chúc mừng năm mới. Lần này tốn thời gian hơn hẳn để tôi hoàn toang chapter này chủ yếu là vì về cuối năm có nhiều dự án cùng dồn vào đuổi nên không thể  tìm được thời gian để nghĩ và viết. Thế nhưng hôm nay thì cũng xong được rồi.

Ban đầu tôi cũng dự định đây là chapter cho năm mới vì nó đem đến chiều sâu và nhiều cảm giác tươi mới cho năm 2022 (hi vọng thế), cũng giống như một phần mới của cuộc đời hai con người này đang lật sang trang mới, giai đoạn mới :)))

Hẹn gặp các cháu sớm trong thời gian tới, đang có đà nên có thể sẽ tốn ít thời gian hơn 🤣

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom