Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 640


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 641


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 642


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 643


Đừng thấy Lâm Nhất mới chỉ là Huyền Võ tầng thứ 3 nhưng dưới sự cô đọng của sức mạnh Tuế Nguyệt thì chân nguyên của hắn đã không hề kém Huyền Võ tầng thứ 4.  

Đợi Kiếm quyết thăng cấp lên tầng thứ 7 thì chỉ có mạnh hơn mà thôi.  

Thậm chí không cần tế ra Bá Kiếm cũng đã có thể dễ dàng hạ gục hai người kia.  

Ngước mắt nhìn qua, nhân tài của các Tông môn trên đài đấu võ người nào người nấy đều ngây ra như phỗng nhìn hắn, thần sắc trong mắt đầy kinh hoàng.  

“Hai tinh anh Huyền Võ tầng thứ tư của Tông môn thế mà lại không phải là đối thủ của hắn, hắn còn chưa rút cả kiếm ra nữa!”.  

“Đây là Hạ Đằng Phi và Lâm Lam đó, đám tinh anh nội môn cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 5 như chúng ta ở trước mặt hai người kia còn chẳng đáng để nhìn tới”.  

“Đáng sợ… từ lúc nào Lăng Tiêu Kiếm Các lại lòi ra một yêu nghiệt như thế này? Nếu như sau này thăng cấp lên nữa thì còn thế nào”.  

Trên đài còn có mấy đệ tử Hỗn Nguyên Môn và Tần Thiên học phủ khác, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất chứa đầy vẻ dè chừng.  

“Vẫn chưa đi à?”  

Lâm Nhất quét mắt nhìn về phía mấy người này, hờ hững nói.  

Hạ Đằng Phi và Lâm Lam đã bị hạ gục rồi, đám người này đương nhiên là không thể lưu lại.  

Nếu không sau này cùng nhau đi rừng già Huyết Cốt thì sẽ không tránh khỏi làm ra một số chuyện mờ ám.  

“Ngươi có tư cách gì mà bảo chúng ta đi?”  

Những đệ tử còn lại của Hỗn Nguyên Môn và Tần Thiên học phủ đầy vẻ không phục, nghiến răng trợn mắt nói.  

“Hừ!”  

Lâm Nhất lạnh lùng hừ một tiếng, nhấc tay lên, vận dụng sự ảo diệu của Long Phi Hổ Khiêu. Tung một quyền thật mạnh từ xa.  

Rầm!  

Người ban nãy mở miệng nói chuyện đã bị đánh cho thất khiếu chảy máu, bay thẳng ra ngoài. Mấy người còn lại bị doạ cho mặt trắng bệch không còn dám cãi lại nữa mà chán chường lui xuống.  

Trên đài đấu võ, Bộ Trần của Huyền Thiên Tông và Tiêu Nhiên của Ma Nguyệt sơn trang liếc mắt nhìn nhau.  

Đều thấy được trong mắt đối phương vẻ kinh ngạc khó giấu.  

“Bộ Trần, Long Hổ quyền của người này so với ngươi thì thế nào?”, Tiêu Nhiên liếc mắt nhìn Lâm Nhất, đè thấp giọng hỏi.  

Bộ Trần trầm ngâm đáp: “Chỉ có mạnh hơn chứ không kém… Long Hổ quyền của người này cực kỳ chính tông. Ta cũng không rõ hắn lấy từ đâu ra cuốn Long Hổ quyền hoàn chỉnh thế này, thực là khó tin”.  

Trên Diễn Võ Trường, Cao Dương Vũ trong lòng đầy khổ sở.  

Vội vàng sai người đỡ Hạ Đằng Phi và Lâm Lam dậy, phái người cứu chữa một hồi.  

Ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhất trên đài đấu võ, sắc mặt không khỏi có chút ngượng ngùng, giờ thì hay rồi, đắc tội hết các nhân tài của cả ba đại Tông môn luôn rồi.  

Hạ Đằng Phi và Lâm Lam bị đánh đến gần tàn phế ở ngay trong tầm mắt của ông ta, chắc chắn sẽ không tránh khỏi phiền phức.  

Một nhân tài yêu nghiệt thế này lại bị ông ta nhìn nhầm, lạnh lùng châm chọc, hậu quả chỉ e là còn nghiêm trọng hơn.  

“Đi thôi, số người được lựa chọn đã đủ rồi”.  
 
Chương 644


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thiếu nữ dịu dàng khẽ mỉm cười, dặn dò một tiếng sau đó dẫn theo Cao Dương Vũ đi thẳng về phía đài đấu võ.  

Trên đài đấu võ, không nhiều không ít vừa đúng tám người lưu lại.  

Cao Dương Vũ nhớ đến thái độ trước đó với Lâm Nhất, vẻ mặt khẽ cứng lại, nhưng vẫn cố kiên trì đi theo.  

Thiếu nữ dịu dàng cười tít mắt nói: “Lâm công tử thật bá đạo, nhưng lại giống hệt ngày xưa, chẳng thay đổi chút nào. Tiểu nữ tử khâm phục không thôi”.  

Lâm Nhất liếc mắt qua, nhìn thấy dung mạo của nữ từ này thì không khỏi khẽ ngẩn người.  

Thiếu nữ vậy mà lại là người quen, thành chủ Bạch Thuỷ thành của Thiên Thuỷ Quốc, Bạch Thu Thuỷ.  

Trước khi rời khỏi Thanh Vân Tông, từng có một cuộc đối thoại ngắn với người này.  

Nhưng mà lúc đó nữ tử này cảm thấy thiên phú và ngộ tính của bản thân mặc dù cao nhưng căn cốt không đủ, cần phải tiêu tốn một lượng lớn tài nguyên mới có thể bồi dưỡng được.  

Trước khi đi còn tặng cho mình một cuốn Võ Đạo Dị Văn Lục, thế mà lại giúp hắn mở mang không ít.  

Bối cảnh của nữ tử này rất thần bí, không ngờ được ở đây lại có thể gặp mặt lần nữa.  

Nếu nói như vậy, thì nhiệm vụ đi rừng già Huyết Cốt của Cao gia lần này thực ra là do nàng ta ban ra.  

“Hoá ra là Bạch cô nương, lâu rồi không gặp”.  

Lâm Nhất cúi đầu chào hỏi đối phương.  

“Bạch cô nương?”  

Bộ Trần của Huyền Thiên Tông và Tiêu Nhiên của Ma Nguyệt sơn trang lại lộ ra vẻ hơi nghi hoặc, bọn họ không hề quen biết nữ tử này.  

Nhưng khí chất của Bạch Thu Thuỷ trác tuyệt, dáng người lại nhỏ nhắn yêu kiều, có thể đoán ra được chắc chắn không phải người bình thường.  

Cao Dương Vũ đã xử lý xong chuyện của Hạ Đằng Phi và Lâm Lam, vội vàng chạy lại nói: “Vị này là Bạch tiểu thư, ngày mai sẽ dẫn đầu đưa mọi người đi vào rừng già Huyết Cốt, chư vị phải bảo vệ Bạch tiểu thư an toàn, nhớ đừng để xảy ra bất kỳ sai sót gì, nếu không nhiệm vụ sẽ coi như thất bại”.  

Bạch Thu Thuỷ cười lễ độ nói: “An nguy của tiểu nữ tử đều phải nhờ cả vào chư vị thiếu hiệp đây”.  

“Có bổn công tử ở đây, chắc chắn sẽ bảo vệ Bạch tiểu thư an toàn, đảm bảo không xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn”.  

“Đúng, Bạch tiểu cứ an tâm!”  

Trước mặt người đẹp, luôn sẽ có những người muốn thể hiện bản thân, đầy tự tin nói những lời khoác lác.  

Tiêu Nhiên và Bộ Trần lại chẳng nói thêm gì, trong lòng cười lạnh không thôi.  

Đám người này, đợi đến khi thực sự bước chân vào rừng già Huyết Cốt thì sẽ không khoác lác được như thế nữa đâu.  

Ánh mắt Cao Dương Vũ rơi lên

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 645


Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, không hề có chút dao động: “Không sao, nếu đã nhận nhiệm vụ của Tông môn, tại hạ đương nhiên sẽ dốc hết toàn lực”.  

Lời này vừa nói xong, Cao Dương Vũ coi như thở phào một hơi.  

Nhìn một lượt tám người trên đài đấu võ, Cao Dương Vũ chắp tay nói: “Rừng già Huyết Cốt vô cùng hung hiểm, tối nay xin mời chư vị nghỉ ngơi sớm, ngày mai an nguy của Bạch tiểu thư nhờ cả vào chư vị”.  

“Ắt sẽ dốc hết sức mình”.  

Rừng già Huyết Cốt, yêu thú rất nhiều, so với Ma Vân Sơn Mạch thậm chí còn nhiều hơn. Phần thưởng lần này mặc dù cao, nhưng nhiệm vụ của những người hộ tống Bạch Thu Thuỷ vào sâu trong rừng già Huyết Cốt, chắc chắn cũng sẽ không phải là công việc dễ dàng.  

Quay trở tại tiểu viện mà Cao Dương Vũ sắp xếp, Lâm Nhất sau khi tu luyện Tử Diên Kiếm Quyết nửa khắc thì lại bắt đầu diễn tập Thất Huyền Bộ.  

Hôm nay có thể đánh thắng Hạ Đằng Phi và Lâm Lam, ngoài việc kiếm quyết đã thăng cấp lên tầng thứ 7 ra thì chính là do dựa vào Thất Huyền Bộ.  

Thất Huyền Bộ của thân pháp Linh văn không hổ là được đặt tại tầng thứ 5 của Huyền Võ điện.  

Đáng tiếc, từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa thể ngưng kết được Kim Ô Ấn.  

Thất Huyền Bộ đạt đến đỉnh điểm là Huyền Ảnh Vô Tung, Đại Nhật Tại Thiên, luôn cảm thấy có chút tiếc nuối khiến hắn khó mà quên đi được.  

Trong mắt người bình thường, Thất Huyền Bộ đã vô cùng đáng sợ rồi, nhưng theo như Lâm Nhất thấy, nó còn lâu mới đủ.  

Soạt soạt soạt!  

Bên trong sân viện, tiếng gió xào xạc, bóng người thấp thoáng, quyền mang lấp loáng, kiếm ý dạt dào.  

Tung quyền như kiếm, ra kiếm như quyền.  

Thất Huyền Bộ phối với Long Hổ Quyền, lại thêm có kiếm ý dạt dào trợ lực, cả người Lâm Nhất lộ ra đầy sức mạnh chiến đấu.  

Một cú đấm, rồng ngâm hổ gầm, vô cùng cuồng bạo.  

Trong không khí, tiếng nổ vang lên không dứt, Lâm Nhất cảm thấy cả người cực kỳ thoải mái, sung sướng vô cùng.  

Không bao lâu sau liền quên mất bản thân, chìm đắm vào trong đó.  

Nửa khắc sau, phía sau lưng hắn bỗng ngưng tụ ra một đôi cánh lửa đang hừng hực cháy, ánh sáng vàng toả ra sán lạn, nhưng chưa kịp thành hình thì đã vỡ tan đi.  

Kim Ô Ấn vỡ tan hoá thành tàn lửa rơi xuống nền đất.  

“Lại thất bại à? Nhưng mà cũng coi như tiến bộ thêm một chút rồi, cứ tiếp tục như vậy, qua thêm khoảng nửa tháng nữa thì hẳn là sẽ ngưng tụ được Kim Ô Ấn”.  

Trong mắt Lâm Nhất thoáng qua tia sáng lấp lánh đầy vẻ mong đợi.  

Kim Ô Ấn thành hình, có thể sánh được, thậm chí còn vượt qua cả Thất Huyền Bộ của thân pháp Linh cấp, như vậy coi như đại thành rồi.  

Huyền Ảnh Vô Tung, Đại Nhật Tại Thiên, một khi thi triển sẽ có thể hoá Kim Ô thành mặt trời, thực sự trở thành vầng dương trên trời, Đại Nhật Tại Thiên.  

“Luyện kiếm thêm một lúc nữa vậy!”  

Đưa tay ra chiêu gọi, tường vi trong Cổ Kiếm hạp nở rộ, Táng Hoa Kiếm được hắn nắm trong tay.  

Keng! 
 
Chương 646


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lưu quang sáng rọi quanh thân kiếm, tựa như một dòng nước thu quét qua trước mắt hắn.  

Tàn hoa tung bay, chỉ có một kiếm Bá Kiếm đang không ngừng biến ảo trong tay hắn. Nói là một kiếm nhưng lại không chỉ có một chiêu, có thể quét bốn hướng, rung động tám phương, có thể chém mây bay, có thể chạm đến Cửu thiên.  

Theo sự chuyển động của kiếm chiêu, Bá khí liên miên không dứt, bao phủ trong kiếm ý khắp người của Lâm Nhất.  

Khi tỏ khi mờ, Bá khí và kiếm ý tựa như đang không ngừng hoà hợp vào nhau, pha trộn thành một loại kiếm ý bá chủ hoàn toàn mới.  

“Thu!”  

Lâm Nhất khẽ hét một tiếng, tán sạch Bá khí toàn thân sau đó thoải mái thở một hơi dài.  

Uy lực Bá kiếm mặc dù lớn, nhưng lại tiêu hao cực nhiều, hắn chỉ tuỳ tiện múa vài đường mà đã không chịu nổi nữa.  

Bá Kiếm như vậy khiến hắn luôn cảm thấy có chút khiếm khuyết, không thể một hơi luyện thành.  

“Cứ luyện trước đã”.  

Từ từ vuốt v e thân kiếm, hoa văn cổ xưa tự nhiên của Táng Hoa Kiếm đang phát ra ánh sáng linh động lấp lánh, như có một đạo vận ẩn giấu bên trong nhưng rất khó để phát hiện.  

“Táng Hoa Kiếm, thời gian ngưng trệ cũng hơi lâu rồi”.  

Thở dài một hơi, trong lòng Lâm Nhất có chút bất đắc dĩ, mùi hương của Bạch Tàn Hoa đã không thể thoả mãn được nhu cầu của Tán Hoa Kiếm.  

Từ khi thăng cấp nó lên Huyền binh trung phẩm đến nay, vẫn không thể tiến thêm bước nào.  

“Ai?”  

Lâm Nhất mặc trường sam đang vuốt v e thân kiếm khẽ nhíu mày. Nhướn mắt lên nhìn qua lại trông thấy Bạch Thu Thuỷ không biết đã đến đây từ lúc nào.  

Ngay lập tức thu kiếm vào vỏ, bước lên trước nói: “Bạch thành chủ âm thầm đến đây, e là đã phải đợi lâu rồi”.  

Sóng mắt Bạch Thu Thuỷ đong đưa, vừa đánh giá Lâm Nhất vừa nói: “Ta cũng mới đến, xem ngươi luyện kiếm một lúc”.  

Nàng ta rất bất ngờ, thiếu niên trước mắt này, không ngờ đã thực sự đi ra khỏi Thiên Thuỷ Quốc.  

Trong Đế Quốc Đại Tần này lại tìm được một chỗ đứng cho mình, vẫn phong thái đó, dường như chưa từng thay đổi. Nhưng một thân tu vi, quyền pháp và kiếm ý yêu nghiệt đến mức này, dường như hắn cũng đã thay đổi rất nhiều.  

Khiến Bạch Thu Thuỷ có chút đoán không ra, nhìn không thấu.  

Lâm Nhất cười nói: “Tài hèn sức mọn, trước mặt thành chủ vẫn rất kém cỏi vụng về”.  

Bạch Thu Thuỷ lắc đầu nói: “Hà tất phải nói kém cỏi vụng về, ở Đại Tần Đế Quốc bây giờ, đệ tử ngoại môn có thể dễ dàng hạ gục Hạ Đằng Phi và Lâm Lam như ngươi thực sự không nhiều. Ngươi hiện tại có lẽ được xếp vào hàng thứ tư trong bảng xếp hạng của Đế Quốc, hơn nữa còn có tiền đồ sáng lạn, sau này có thể đạt đến thành tựu gì vẫn chưa thể nói chắc được!”  

“Hàng gì? Cái gì là hàng?”, Lâm Nhất nghi hoặc hỏi.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 647


Trong cùng một cảnh giới, cho dù có một trăm người cùng lên thì cũng không phải là đối thủ của bọn họ.  

Lấy một địch trăm!  

Đây là đánh giá của Lâm Nhất về tám đại công tử của Đế Quốc, sau khi chứng kiến cuộc chiến giữa tứ công tử và Mạc La, đặt bọn họ xếp vào hàng thứ nhất là hoàn toàn phù hợp.  

“Hàng thứ hai, là đệ tử chân truyền của các đại Tông môn, Lăng Tiêu Kiếm Các của các ngươi được xưng là đệ tử bảng Thiên, là những người có độ tuổi và tu vi gần bằng với tám công tử. Nhưng trước sau vẫn kém một chút về phong thái, còn thực lực thì cũng cực kỳ bất phàm. Số lượng đại khái có khoảng tầm bốn mươi người, cảnh giới đều từ Huyền Võ tầng thứ 8 trở lên…”.  

“Hàng thứ ba, là những nhân tài nội môn của tứ đại Tông môn, cảnh giới đều ở Huyền Võ tầng thứ 6 trở lên, ít nhất tu luyện một môn công pháp Linh cấp. Ví như Vương Diễm và Hân Nghiên của Lăng Tiêu Kiếm Các ngươi, đều thuộc vào hàng thứ ba”.  

“Còn về hàng thứ tư, là mười người đứng đầu ngoại môn của các đại Tông môn, những người còn lại đều không được tính”.  

Bạch Thu Thuỷ rủ rỉ nói, đem hết nhân tài của Đế Quốc Đại Tần kể qua một lượt.  

Lâm Nhật tự ti cười nói: “Cũng tức là nói, ta mới miễn cưỡng được xếp vào danh sách mà thôi?”  

Bạch Thu Thuỷ khẽ chu môi nói: “Có thể nói như vậy, nhưng tuổi của ngươi còn trẻ, mới mười bảy. Giống như tám công tử bọn họ, tuổi đều đã qua hai mươi rồi, cho ngươi thêm ba năm thời gian nữa, ai biết được thế giới này sẽ thay đổi ra sao?”  

“Tám công tử bây giờ đều dừng chân tại cảnh giới Huyền Võ mà chưa thể thăng cấp, các đại Tông môn lại không ngừng có người mới gia nhập. Chỉ cần bọn họ không thể đột phá được cảnh giới Tử Phủ thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người phía sau thay thế!”  

Lời của Bạch Thu Thuỷ khiến Lâm Nhất cảm thấy vô cùng mới mẻ, mở mang tầm mắt.  

Nghĩ lại quả thực là như vậy, Tử Phủ là một cái ngưỡng, ai có thể đột phá cảnh giới Tử Phủ thì người đó chính là người đứng đầu lớp thanh niên của Đế Quốc Đại Tần.  

Nhưng nếu như không thể đột phá, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp.  

“Thành chủ cảm thấy, trong tám công tử, ai là người có khả năng sẽ đi đầu đột phá trước nhất?”  

Bạch Thu Thuỷ cười khẽ: “Đại hoàng tử công tử Phi Vũ, công tử Lưu Thương của Huyền Thiên Tông, công tử Thuỷ Nguyệt của Ma Nguyệt Sơn Trang, ba người này cũng được”.  

Lâm Nhất đọc thầm qua một lần, ngoại trừ đại hoàng tử công tử Phi Vũ, hắn đều đã gặp hai người còn lại.  

“Nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai tính mạng của bổn thành chủ sẽ giao cho ngươi bảo vệ”.  

Bạch Thu Thuỷ vội vã quay lại, nói xong rồi cười rời đi.  

“Hạng bốn?”  

Tính ra chỉ mới vào Kiếm Các được bốn tháng, có thể xếp hạng bốn đã không dễ dàng rồi.   

Những người có thể lọt vào bảng xếp hạng còn lại cũng vào tông ít nhất hơn một năm.
 
Chương 648


Sáng sớm hôm sau, tám người trong đó có Lâm Nhất, Tiêu Nhiên và Bộ Trần đi theo đội ngũ Cao gia hộ tống đám người Bạch Thu Thuỷ tiến thẳng về phía rừng già Huyết Cốt.  

So với cái tên âm u và đáng sợ, phong cảnh ở rừng già Huyết Cốt lại khiến người ta khá bất ngờ.  

Nơi đây không có máu đọng thành vũng hay xương chất thành đống, ngược lại tràn ngập linh khí, cây cối xanh tươi, tưởng chừng như một vùng đất phong thuỷ quý báu rộng lớn.  

Lâm Nhất cưỡi Huyết Long Mã đi theo phía sau đội ngũ, chịu trách nhiệm bảo vệ phía sau.   

Trong đội ngũ không phải anh tài tông môn thì là cao thủ của Cao gia, không một ai bị khung cảnh ở rừng già Huyết Cốt làm cho mê hoặc.  

Tất cả họ đều cảnh giác và thận trọng, thậm chí còn lặng lẽ thi triển công pháp, không dám sơ suất.  

“So với dãy núi Ma Vân, nơi đây có phong cảnh tuyệt thật”.  

Lâm Nhất ngắm nhìn rừng già Huyết Cốt dồi dào linh khí, ánh nắng chan hoà, cây cối xanh um, nhẹ giọng khen ngợi.  

Hai canh giờ trôi qua, mọi thứ vẫn êm đềm, sóng yên biển lặng.  

Thỉnh thoảng có vài con yêu thú không có mắt xuất hiện, không cần đám người Lâm Nhất ra tay, hộ vệ Cao gia đã dễ dàng giải quyết.  

“Có vẻ như rừng già Huyết Cốt cũng không nguy hiểm lắm nhỉ?”  

“Vẫn chưa đi sâu vào trong, cẩn thận một chút cũng không có hại gì”.  

Có hộ vệ Cao gia nhẹ giọng tán gẫu với nhau, trong lời nói đã giảm bớt cảnh giác.   

Nhưng ngay khi hai người này vừa dứt lời, phía trước đội ngũ lập tức trở nên hỗn loạn.  

“Có người chết!”  

Lâm Nhất cau mày, vỗ nhẹ vào cổ Huyết Long Mã, sau đó biến thành một tia chớp lao về phía trước.  

Có người chết!  

Chẳng ai ngờ được sau hai canh giờ đi đường sóng êm gió lặng lại đột ngột xảy ra biến cố, bảo chết người là chết người.  

Ngoài tám anh tài tông môn, đội hộ tống chỉ có hơn ba mươi cao thủ của Cao gia.  

Đường còn rất xa, còn lâu mới đi sâu vào bên trong rừng già Huyết Cốt, không thể để có người chết được.  

Khi Lâm Nhất thúc ngựa chạy đến thì thấy một người nằm dưới đất, Bộ Trần của Huyền Thiên Tông và Tiêu Nhiên của Ma Nguyệt Sơn Trang đang kiểm tra thi thể.  

Người chết là một cao thủ có tu vi Huyền Võ tầng ba của Cao gia.  

Với thực lực này, dù ở quận Tần Thiên cũng không hẳn là kẻ yếu.  

Thế mà nói chết là chết ngay.  

Bạch Thu Thuỷ nhíu mày, trong mắt lộ vẻ lo lắng, e rằng chuyến đi này sẽ không được thuận lợi lắm.  

Lâm Nhất xuống ngựa, bước tới trước thi thể, người nọ chết trong tình trạng cực kỳ thê thảm, mặt mũi đen thui, tay chân cứng ngắc, triệu chứng chết vì trúng độc rất rõ ràng, thi thể có vẻ hơi kì quái.  
 
Chương 649


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn vừa định tiếp tục quan sát, Bộ Trần đột nhiên hỏi: “Không biết Lâm công tử có cao kiến gì không?”  

Nghe vậy, Bạch Thu Thuỷ và Tiêu Nhiên đều bất giác nhìn sang Lâm Nhất.  

Cao kiến?  

Hắn chưa từng tới rừng già Huyết Cốt, chỉ có thể nhìn ra là chết vì trúng độc, chưa quan sát kĩ thì sao có thể có cao kiến gì?  

Trong lời nói của Bộ Trần có vẻ như đang nhằm vào hắn.  

Lâm Nhất lắc đầu: “Ngoài triệu chứng trúng độc, ta cũng không biết được gì”.  

Bạch Thu Thuỷ quay đầu lại hỏi: “Ta cũng không nhìn ra, không biết Bộ công tử có phát hiện gì không?”  

“Bạch tiểu thư, hung thủ là con vật này”.  

Bộ Trần xoè tay ra, một con nhện đen to bằng móng tay út xuất hiện, thoạt nhìn không có gì nổi bật.  

“Để ta xem”.  

Bạch Thu Thuỷ đi tới bảo.  

“Đừng, đây là Huyết Cốt Độc Chu, hãy nhìn tám chân của nó. Ở cuối mỗi chân đều có một vết máu cực độc, nếu dính phải sẽ chết ngay. Nếu gặp loại nhện độc này, về cơ bản cho thấy chúng ta đã sắp rời khỏi bìa rừng”.  

Bộ Trần đưa tay ngăn cản, nói xong, con nhện độc trên tay hắn ta lập tức biến thành bột phấn.  

“Không hổ là công tử Bộ Trần, quan sát kĩ càng và biết rất nhiều thứ”.   

“Ta đã từng nghe nói về Huyết Cốt Độc Chu, đừng thấy nó nhỏ mà nghĩ bình thường, thật ra nó rất độc. Nó hút máu người, thuỷ hoả bất xâm, không ngờ công tử Bộ Trần lại có thể nhẹ nhàng biến nó thành bột phấn, thật khó lường!”   

Các anh tài tông môn khác nhìn Bộ Trần, lên tiếng khen ngợi.  

Tiêu Nhiên của Ma Nguyệt Sơn Trang cười nhẹ: “Không đơn giản vậy đâu, tránh sang một bên hết đi, Bộ Trần huynh còn phát hiện khác nữa”.  

Bạch Thu Thuỷ nghi hoặc: “Chuyện gì vậy?”  

Vẻ tự tin thoáng qua trong mắt Bộ Trần, hắn ta cười bí ẩn: “Bạch tiểu thư đợi lát nữa sẽ biết ngay”.  

Lâm Nhất rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hơi khó hiểu, Bộ Trần phát hiện ra nhện độc trước hắn, đã vậy còn giấu trong tay mình, sau đó cố tình hỏi hắn có cao kiến gì không.  

Không biết hắn ta có ý gì.  

Mọi người nghe lời lùi về sau, sau khi lùi lại một trăm mét.  

Chân nguyên phun trào, phật uy tràn ngập trong không khí, khí tức cuồng bạo trên người hắn ta không ngừng xao động. Bộ Trần quát nhẹ một tiếng, đột nhiên tung một cú đấm từ xa về phía người chết.  

Mọi người hoảng sợ, vội vàng thốt lên: “Không được!”  

Người chết là lớn nhất, sao có thể phá huỷ thi thể?  

Bùm!  

Nhưng âm thanh kia chưa vang lên, thi thể đã bị cú đấm của hắn ta làm nổ tung. Trong tiếng nổ, vô số con nhện độc văng ra từ trong thi thể.  

Không ai ngờ trong thi thể lại chứa nhiều Huyết Cốt Độc Chu như vậy. Hàng trăm, hàng nghìn con, lít nha lít nhít, nhìn mà thấy sởn cả gai ốc.  

Các đệ tử Cao gia lập tức thoảng thốt kêu lên, sợ đến mức mặt không còn chút máu.  

“Trò mèo, nổ đi!”  

Bộ Trần “hừ” một tiếng, khi những con nhện độc sắp bò ra xung quanh, hai tay hắn ta kết ấn, toả ra vầng sáng óng ánh.  

Ánh sáng rực rỡ tụ lại giữa mười ngón tay.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 650


“Mạnh quá!”  

“Đây chính là Long Hổ Quyền sao? Hình như nó còn thuần tuý hơn so với Lâm công tử thi triển ngày hôm qua”.  

“Lâm công tử dùng kiếm ý hỗ trợ Long Hổ Quyền, chung quy vẫn không thể so sánh với phật uy hỗ trợ, chính tông cơ mà!”  

Trong mắt rất nhiều cao thủ Cao gia và các anh tài tông môn khác đều lộ vẻ chấn động.  

Bạch Thu Thuỷ dẫn dược đồng đi tới trước: “Đa tạ Bộ công tử đã ra tay giúp đỡ, nếu không đến khi nhện độc bò ra ngoài, hậu quả sẽ rất khó lường”.  

“Nhện độc này thật đáng sợ, không ngờ nó còn có thể chui vào thi thể, nghĩ thôi đã thấy sởn tóc gáy”.  

“Nếu chúng ta tiếp tục mang thi thể đi theo, chỉ sợ một nửa trong số chúng ta sẽ bị lây nhiễm”.  

“May mà nhờ Bộ công tử cẩn thận!”  

Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng sợ hãi, vội vàng đi tới nói cảm ơn.  

Bộ Trần xua tay: “Bạch tiểu thư không cần cảm ơn, nếu ta đã nhận nhiệm vụ thì đương nhiên phải bảo vệ chu toàn. Nếu không nhìn ra được gì, chỉ biết là trúng độc mà không biết cụ thể ra sao, như thế sao có thể tính là dốc hết toàn lực?”  

Bạch Thu Thuỷ dời mắt, như có như không nhìn về phía Lâm Nhất thì phát hiện hắn đã đi mất.  

Chẳng biết từ lúc nào hắn đã quay lại phía cuối đội ngũ, ngồi trên lưng Huyết Long Mã cầm ly rượu uống một mình.  

“Làm phiền hai vị rồi, tiếp tục đi thôi”.  

Bạch Thu Thuỷ chân thành thi lễ với Bộ Trần và Tiêu Nhiên, sau đó dẫn mọi người tiếp tục đi về trước.  

Tiêu Nhiên nhìn Bộ Trần: “Có vẻ như tối qua Bộ huynh đã có đột phá rất lớn, Long Hổ Quyền dường như đã tiến thêm một bước”.   

Bộ Trần chẳng nói đúng sai, chỉ đáp: “Cũng có chút tiến bộ”.  

Tiêu Nhiên liếc nhìn Lâm Nhất ở đằng sau, nhỏ giọng nói: “Hình như Lâm Nhất đang cố tình tránh huynh mỉa mai, không nói câu nào cả”.  

Bộ Trần hơi thất vọng: “Ta cũng hi vọng hắn sẽ ngông cuồng như hôm qua, để hắn được chứng kiến thực lực của ta và ngươi. Chúng ta khiêm tốn thì khiêm tốn, nhưng cũng không thể để một mình hắn độc chiếm sự nổi bật”.  

Tiêu Nhiên gật đầu: “Không sai. Bạch Thu Thuỷ này có vẻ khá bí ẩn, có bối cảnh thương hội rất lớn. Nếu có thể thu hút được nàng ta, việc này nhất định sẽ có lợi cho cả huynh và ta”.  

“Ta cũng nghĩ vậy, nhưng không cần phải gấp gáp. Đường còn rất xa, còn rất nhiều cơ hội để cho nàng ta biết cái gì mới thật sự là nhân tài tông môn!”  

Trong mắt Bộ Trần loé qua tia sáng, hắn ta hết sức tự tin.  

Hai người nhảy lên lưng ngựa, lại tới phía trước đội ngũ, đi song song với Bạch Thu Thuỷ để dẫn đường.  

Đúng như Bộ Trần đã nói, sau cuộc phong ba của Huyết Cốt Độc Chu, mọi người dần dần cách xa bìa rừng.   

Họ bắt đầu chính thức đi sâu vào trong rừng già Huyết Cốt, môi trường xung quanh đột nhiên thay đổi, trở nên lạnh lẽo u ám, tĩnh mịch ngột ngạt, tràn ngập hơi thở nguy hiểm và quỷ dị.  

Rừng già Huyết Cốt cũng bắt đầu thể hiện bộ mặt đáng sợ và dữ tợn của nó.  

Mới đi hơn một trăm dặm, đội ngũ Cao gia đã bị mấy đợt yêu thú tấn công.  
 
Chương 651


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mức độ nguy hiểm dần lên cao, dần dần cũng không thể tránh khỏi thương vong.   

May mà Bộ Trần và Tiêu Nhiên có thực lực rất mạnh, Long Hổ Quyền của Huyền Thiên Tông và Thuỷ Ảnh kiếm pháp của Ma Nguyệt Sơn Trang giảm mức độ thương vong xuống thấp nhất.  

Bạch Thu Thuỷ và các dược đồng của nàng ta không có ai chết, họ chỉ cảm thấy hơi sợ hãi.   

“Hoạ Long Điểm Tinh!”  

Đợt yêu thú thứ năm là một bầy Hoả Văn Báo, cảnh giới Huyền Võ tầng năm, số lượng gần hai mươi con.   

Tốc độ của chúng cực nhanh, lao nhanh qua trong khu rừng tĩnh mịch bí ẩn như một ngọn lửa.  

Chúng khiến đội hộ vệ Cao gia không trở tay kịp, đội hình lập tức bị phân tán.  

Khi thấy bốn, năm con Hoả Văn Báo đang lao về phía Bạch Thu Thuỷ đứng ở đầu đội ngũ.  

Bộ Trần giận dữ hét lên, bật nhảy lên không trung rồi bay ngang qua trên đầu mọi người.  

Hai tay hắn ta xoay tròn như cối xay, tựa như là lấy tay làm bút, lấy khí thế rồng hổ làm mực nước để vẽ ra hai bức tranh. Khí thế hỗn độn, mông lung xoay chuyển quanh người hắn ta, còn có một khí tức đáng sợ tích tụ trong bóng tối, lộ ra vẻ bí ẩn khó lường.  

Hoạ Long Điểm Tinh!  

Đến khi tiếp đất, hắn ta siết chặt năm ngón tay lại rồi tung một cú đấm.  

Khí thế hỗn độn tích tụ ở xung quanh hồi lâu, ngưng tụ thành luồng chân nguyên dồi dào, phát ra tiếng động rất lớn.  

Lại là một con long ảnh oai phong dũng mãnh có thân xác, khi quyền mang b ắn ra, tưởng chừng như hắn ta thật sự đang vẽ rồng điểm mắt.  

Khí thế khủng khiếp càn quét xung quanh, long ảnh ngưng tụ từ quyền mang vừa hét vừa lao đi.   

Bùm!  

Năm con Hoả Văn Báo đang nhào tới lập tức bị cú đấm của hắn ta làm cho sợ vỡ mật, cuối cùng không đứng dậy nổi.  

Những con Hoả Văn Báo còn lại nhìn thấy cảnh này đều sợ chết khiếp.  

Chúng không dám tấn công tiếp nữa, tức khắc giải tán, bỏ chạy tán loạn như ngọn lửa bùng cháy.  

Cả đội hộ vệ thở phào nhẹ nhõm, không có ý định đuổi theo.  

Ở phía cuối đội ngũ, Lâm Nhất thấy vậy thì phất tay bỏ đi Đạn Chỉ Thần Kiếm đang định thi triển.  

Long Hổ Quyền có tổng cộng chín thức, lần lượt là Long Hổ Sinh Uy, Long Hành Hổ Bộ, Long Phi Hổ Khiêu, Thần Long Bãi Vĩ, Hoạ Long Điểm Tinh, Tường Long Tại Thiên, Tàng Long Ngoạ Hổ, Bách Thú Lai Triều, thức thứ chín và cũng là thức cuối cùng, Hàng Long Phục Hổ.  

Mỗi thức đều vô cùng mạnh, nếu kết hợp với

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 652


Mặc dù cú đấm này có uy thế rất lớn, nhưng hình như hắn ta vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ hết ý nghĩa sâu xa của nó. Nếu gắng gượng thi triển, gặp kẻ yếu thì còn có thể thắng được, nhưng nếu gặp kẻ mạnh thì không được ổn lắm.   

Sơ hở vẫn còn hơi nhiều, Bộ Trần khá gấp gáp.  

Nhưng Bạch Thu Thuỷ đã an toàn, đương nhiên hắn sẽ không lo nhiều quá, bèn đưa tay ra kéo một đệ tử Cao gia bị cắn bị thương lên.   

“Không sao chứ, huynh đệ?”  

Đệ tử Cao gia này có một vết cắn ở bụng, vết thương trông rất đáng sợ, sau khi băng bó, vẻ mặt hắn ta vẫn rất đau đớn, nhưng lại cắn răng cố không kêu ra tiếng.  

Thấy Lâm Nhất đưa tay, người ấy hơi giật mình, hiển nhiên rất ngạc nhiên anh tài tông môn cao ngạo lại để ý đến con cháu gia tộc quyền thế ở những nơi này.  

“Đa tạ Lâm công tử”.  

Hắn ta nắm lấy tay Lâm Nhất, mượn lực để đứng lên.  

“Tên ngươi là gì?”  

“Tại hạ là Cao Du, con cháu dòng thứ của Cao gia”.  

“Lên ngựa của ta đi, vết thương của ngươi không nghiêm trọng, có thể tiếp tục lên đường. Nhưng nếu bước đi nhất định sẽ ảnh hưởng đến vết thương, sau này sẽ khó chữa lành”.  

“Thật sự có thể sao?”  

Cao Du hiển nhiên không dám tin.  

Lâm Nhất gọi Huyết Long Mã tới, duỗi tay cầm lấy dây dắt ngựa rồi đưa cho Cao Du: “Chuyện nhỏ thôi, con ngựa này hơi hung hăng, ngươi nhớ giữ chặt một chút”.  

Sau khi Cao Du ngồi vững, nhìn về phía trước thì thấy Bộ Trần và Tiêu Nhiên đang trò chuyện với Bạch Thu Thuỷ.  

Nhất là Bộ Trần, một tay hắn ta tạo Hoạ Long Điểm Tinh, đánh chết năm con Hoả Văn Báo khiến mọi người đều chấn động.  

Trong mắt hắn ta khó giấu được vẻ tự mãn.  

“Lâm công tử, tại hạ có lời này không biết nên nói hay không”.  

Do dự một lúc, Cao Du ngồi trên lưng Huyết Long Mã cắn răng hỏi.  

Lâm Nhất đáp: “Cứ nói đi”.  

“Trên đường đi, ta thấy Bộ Trần và Tiêu Nhiên luôn cố ý nhắm vào Lâm công tử, dường như nhất định phải phân cao thấp với Lâm công tử vậy. Lẽ nào công tử không cảm nhận được sao?”  

“Có cảm nhận được một chút”.  

Lâm Nhất không phải kẻ ngốc, tuy không biết nguyên nhân nhưng hắn cũng nhận ra được.  

“Lâm công tử có điều không biết, Bạch tiểu thư kia đến gia chủ nhà ta cũng không dám đắc tội, cực kỳ cung kính, vậy nên lai lịch của nàng ta chắc chắn không nhỏ, hôm qua nàng ta lại rất xem trọng Lâm công tử, đối xử cũng khác”.  

Cao Du hơi lo lắng, sau đó nói: “Hôm qua ta thấy lúc ở sàn diễn võ, Bạch tiểu thư khen ngợi Lâm công tử, Bộ Trần và Tiêu Nhiên lập tức biến sắc. Lẽ nào công tử không để ý à?”  

Đúng là không để ý thật.  

Nếu là người có cấp bậc như tám công tử đứng bên cạnh hắn, muốn không chú ý cũng khó. 
 
Chương 653


Nhưng chỉ là Tiêu Nhiên và Bộ Trần, hắn không suy nghĩ nhiều nên đương nhiên sẽ không chú ý.  

Hoá ra là vì Bạch Thu Thuỷ… Một vài thắc mắc trong lòng Lâm Nhất lúc này đã được giải đáp.  

Hai người đang trò chuyện thì ba người phía Bạch Thu Thuỷ, Bộ Trần và Tiêu Nhiên đi tới.  

“Lâm Nhất, công tử Bộ Trần và công tử Tiêu Nhiên đề nghị nghỉ ngơi tại chỗ một lát rồi lên đường, ý ngươi thế nào?”  

Sau khi ba người đến gần, Bạch Thu Thuỷ hỏi Lâm Nhất.  

Mấy đợt tấn công của những yêu thú trước đó vẫn còn ổn, nhưng đợt tập kích bất chợt của Hoả Văn Báo không chỉ khiến rất nhiều đệ tử của Cao gia bị thương và chết.  

Thậm chí dược đồng của Bạch Thu Thuỷ cũng bị thương khá nhiều, không nghỉ ngơi không được.  

Lâm Nhất gật đầu: “Đúng là cần phải nghỉ ngơi một lát, ta không có ý kiến”.  

Bộ Trần nhìn Cao Du đang ngồi trên lưng Huyết Long Mã, hơi cau mày: “Lâm Nhất, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ Bạch Thu Thuỷ tiểu thư và dược đồng của nàng ấy chứ không phải đệ tử Cao gia, ngươi đừng quên nhiệm vụ chính, vừa nãy Bạch tiểu thư suýt nữa bị thương đấy”.  

Tiêu Nhiên tiếp lời: “Chú ý một chút, lần sau đừng như vậy nữa”.  

Trước mặt Bạch Thu Thuỷ, hai tên như người dẫn đầu, dạy cho Lâm Nhất một bài học rồi đưa ra nhận xét.  

Lúc trước Lâm Nhất cũng không hiểu là chuyện gì lắm, bây giờ đã biết đương nhiên hắn cũng không so đo với hai người này.  

Hắn một lòng hướng tới võ học, khao khát đạt đến đỉnh phong trên con đường võ thuật, sao có thể ghen với người ta vì một nữ tử chứ?  

Lâm Nhất suy tư: “Vừa nãy quả thật rất nguy hiểm, không có Hoạ Long Điểm Tinh của Bộ Trần huynh thì đúng là hơi rắc rối”.  

“Chỉ là hơi rắc rối thôi sao?”  

Tiêu Nhiên không cho là vậy, cười nhẹ một tiếng, khẩu khí của Lâm Nhất này không nhỏ.  

Nếu không có Hoạ Long Điểm Tinh của Bộ Trần thì đâu chỉ là một chút rắc rối, năm con Hoả Văn Báo cùng xông tới thì Bạch Thu Thuỷ không chết cũng sẽ bị thương nặng.  

Bộ Trần vô cùng tự tin về Hoạ Long Điểm Tinh mà mình mới lĩnh ngộ đêm qua, bây giờ nghe Lâm Nhất nói vậy, đương nhiên trong lòng sẽ thấy hơi khó chịu.  

“Ta quên mất Lâm huynh cũng luyện Long Hổ Quyền, huynh cũng biết chiêu Hoạ Long Điểm Tinh này?”  

Trong mắt Bộ Trần loé lên tia sắc bén, hắn ta trầm giọng hỏi.  

Lâm Nhất lắc đầu: “Không biết”.  

Cả chín thức của Long Hổ Quyền hắn đều coi như miễn cưỡng thành thạo, nhưng nếu chiêu pháp chưa đạt đến Đại Thành, không hiểu được ý nghĩa sâu xa của chúng.  

Với tiêu chuẩn riêng của Lâm Nhất thì có nghĩ là không biết, hắn cũng sẽ không hấp tấp thi triển trong lúc chiến đấu.  

Tất cả đều còn sơ sót, một khi bất cẩn sẽ dẫn tới hoạ lớn.  

Hoạ Long Điểm Tinh của hắn mới chỉ đạt tiểu thành, so với sơ thành của đối phương thì mạnh hơn một chút, nhưng cũng không phải quá lợi hại.  

Hắn chỉ sử dụng bốn chiêu Long Hổ Sinh Uy, Long Hành Hổ Bộ, Phi Long Hổ Khiêu và Thần Long Bãi Vĩ để chiến đấu với kẻ khác. 
 
Chương 654


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bốn chiêu này của hắn đã đạt đến đại thành, thậm chí ba chiêu đầu có thể nói là đã đạt đến viên mãn đỉnh phong.  

Trong mắt Bộ Trần hiện lên vẻ ‘ta biết mà’, hắn ta dửng dưng nói: “Nếu không biết thì ít nói lại đi”.  

Hoạ Long Điểm Tinh đâu dễ tu luyện, hắn ta lĩnh ngộ hơn nửa năm, đến đêm qua mới miễn cưỡng đạt sơ thành.  

Đệ tử ngoại môn chỉ dựa vào một số bản thiếu để tu luyện, lại không được tiền bối chỉ dẫn, biết được mới lạ.  

Giọng của hai người không lớn, cũng không thể nói là gay gắt.  

Nhưng hầu hết mọi người trong đoàn đều nghe ra được ý của Bộ Trần, tiếng xì xào bàn tán truyền ra.  

“Phải dựa vào Bộ Trần và Tiêu Nhiên thôi, hôm qua hai người họ khiêm tốn, không ngờ thực lực lại mạnh đến vậy”.  

“Người thật sự có thực lực đều không huênh hoang đâu”.  

“Đúng vậy, hôm qua Lâm Nhất đánh Hạ Đằng Phi và Lâm Lam mà người toàn máu, hiển nhiên không bằng Tiêu Nhiên và Bộ Trần. Nhất là Bộ Trần, chiêu Hoạ Long Điểm Tinh vừa nãy ta nhìn mà trố mắt”.  

“Quá mạnh! Năm con Hoả Văn Báo mà một quyền đã giết hết, đúng là không thể tin được. Lâm Lam và Hạ Đằng Phi cộng lại cũng chẳng đủ cho một mình hắn ta đánh”.  

“Có Bộ Trần ở đây, nhiệm vụ lần này của chúng ta chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm, cho dù gặp phải tán tu cũng không cần sợ!”  

Bộ Trần nghe những lời bàn tán này mà lòng đắc ý, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện ra.  

Hắn ta liếc quanh một lượt rồi nhìn Bạch Thu Thuỷ: “Bạch tiểu thư, nếu Lâm công tử không phản đối thì chúng ta nghỉ ngơi một chút đi”.  

“Được”.  

Bạch Thu Thuỷ khẽ mỉm cười, tựa như đoá hoa thuỷ tiên nở rộ, tươi tắn tinh tế khiến người ta có ý nghĩ viển vông.  

Sau khi ba người đi, Cao Du nhịn một bụng tức mới chửi mắng: “Trong mắt hai tên này chỉ có nữ nhân, mạng của đệ tử Cao gia chúng ta không phải mạng à?”  

Khi nói chuyện, Tiêu Nhiên và Bộ Trần thậm chí còn chẳng thèm nhìn thẳng vào hắn ta, chỉ nhìn bằng đuôi mắt.  

Nói ngay trước mặt hắn ta mà cũng chẳng hề kiêng kỵ hay ngại ngùng.   

“Lâm công tử, ta thay công tử cảm thấy không đáng”.  

Cao Du buồn bực nói, vừa nãy khi Hoả Văn Báo tấn công, mọi người chỉ nhìn thấy Bộ Trần dùng một quyền đánh chết năm con.  

Nhưng lại không để ý đến Lâm Nhất bọc hậu đằng sau, không cho Hoả Văn Báo xông lên từ phía sau.  

Nhưng Cao Du ở sau nên nhìn thấy rất rõ.  

“Xứng hay không xứng đáng

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 655


Sau khi đi được hơn hai mươi dặm, Lâm Nhất chợt cảm nhận được linh khí thiên địa nồng đậm trong khu rừng sâm thẳm.  

“Sắp đến rồi à?”  

Quả nhiên Bạch Thu Thuỷ đi đầu chợt loé lên vẻ hưng phấn trong mắt, nàng ta nhẹ giọng nói: “Sắp đến rồi, mọi người cố gắng lên nhé”.  

Phù!  

Nhân tài tông môn và đệ tử Cao gia đều thở phào nhẹ nhõm, chặng đường này quả không dễ dàng chút nào.  

Thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng một chút.  

Khoảng năm phút sau.  

Trăm hoa đua nở, cả một thung lũng mênh mông tím đỏ rực rỡ, linh khí ngập tràn xuất hiện trước mặt mọi người.  

Thung lũng vô tận, gần như không nhìn thấy điểm cuối cùng, giống như một biển hoa, vô cùng chấn động.  

Dưới linh khí nồng đậm, trong rừng hoa mọc lên rất nhiều linh thảo. Cỏ Ngân Hoàn, quả Kim Tuyến, hoa Tử Tinh, quả Vô Hoa, cây Lưu Ly, số lượng nhiều đến mức khiến người ta hoa cả mắt.  

Linh khí dồi dào khoáng đạt hội tụ trên thung lũng tạo thành từng đám mây mù, giống như lụa mỏng, từng sợi thấp thoáng như ẩn như hiện, cảnh tượng đẹp dễ làm say lòng người.  

“Cuối cùng cũng đến”.  

Một tia vui mừng loé lên trong mắt Bạch Thu Thuỷ: “Hai vị công tử, chỉ sợ thung lũng này sẽ không được yên ổn, nhờ cậy vào hai vị nhé”.  

Tiêu Nhiên gật đầu: “Linh khí ở đây ôn hoà, chắc cũng không có quá nhiều yêu thú hung tợn”.  

Bộ Trần nhìn quanh một lượt, bình tĩnh nói: “Ta đi kiểm tra, nếu không có quá nhiều rắc rối, Bạch tiểu thư có thể cho dược đồng vào được”.  

“Vậy phiền công tử rồi”.  

“Chuyện nhỏ thôi”.  

Bộ Trần giả vờ điềm nhiên, cười thoải mái rồi thi triển thân pháp tinh diệu của Huyền Thiên Tông.  

Tựa như đi trên không, nhảy vài lần đã vào trong vườn hoa.  

Người hắn ta nhẹ như bướm lượn, thấp thoáng nhưng lại có khí thế rồng hổ, một nhành hoa cũng không bị nát.  

“Thân pháp tuyệt quá!”  

Những nhân tài tông môn và con cháu Cao gia đều sáng mắt, không kìm được lời khen ngợi.  

Bịch bịch bịch!  

Không lâu sau, Bộ Trần của Huyền Thiên Tông lại quay về chỗ cũ.  

Hắn ta nói với mọi người: “Hầu như không có gì nguy hiểm, nhưng trong thung lũng có rất nhiều ong độc, mọi người đừng xem nhẹ”.  

Bạch Thu Thuỷ trầm tư: “Vào đi”.  

Như Bộ Trần đã nói, yêu thú trong thung lũng không nhiều, ngoài ong độc ra thì hầu hết những loài vật khác đều hiền lành.  

Nếu không chủ động động đến chúng gì thì sẽ không có phiền phức.  

Dược đồng của Bạch Thu Thuỷ hứng khởi, thi thoảng lại truyền đến tiếng hô phấn khích.
 
Chương 656


Hiển nhiên linh cốc bí mật chưa ai đặt chân tới có rất nhiều linh dược, tuổi thọ rất lâu đời.  

Mặc dù chuyến đi này vất vả, thương vong rất nhiều, Bạch Thu Thuỷ phải trả cái giá không nhỏ nhưng cũng thu hoạch được rất nhiều.  

Phốc!  

Trong thung lũng, Lâm Nhất phất tay tuỳ ý, vài sợi kiếm khí Tử Diên bay qua không trung, bầy ong độc đang vo ve nhảy múa trên không trung bị kiếm mang nghiền nát thành bột.  

Đi dạo nhàn nhã trong linh cốc, trong lòng Lâm Nhất khá cảm khái.  

Lai lịch của Bạch Thu Thuỷ quả thật rất bí ẩn, bảo địa chưa từng có ai đặt chân đến mà nàng ta lại biết.  

Đảo mắt một lượt phát hiện dược đồng đều có tay nghề rất cao, không đơn thuần chỉ là hái thuốc.  

Họ cẩn thận nhổ cả gốc rễ, cho vào chậu hoa mình mang theo.  

Lâm Nhất ở Thảo Mộc đường cả tháng nên vừa nhìn là biết, bọn họ làm vậy là định mang về để trồng tiếp.  

Trồng linh dược hoang dã không phải chuyện dễ dàng.  

Càng là linh dược hoang dã trân quý càng kén môi trường sinh trưởng, muốn sao chép giống hệt trong môi trường khắc nghiệt là điều rất khó.  

“Hình như đây không phải điều mình cần lo lắng”.  

Lâm Nhất cười tự giễu, hắn ngắt một cánh hoa, đưa lên mũi khẽ ngửi.  

Trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ ôn hoà, thanh thản.  

Vút!  

Đột nhiên Lâm Nhất mở mắt, trong mắt loé lên tia sáng lạ thường.  

Táng Hoa kiếm trong hộp đựng kiếm trên lưng hơi rung lên, dường như có thứ gì đó thu hút nó ở chỗ sâu trong linh cốc này.  

Đây là điều chưa từng xảy ra.  

“Là hương hoa sao?”  

Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, hắn quay người đi về phía Bạch Thu Thuỷ.  

Bộ Trần và Tiêu Nhiên đứng cạnh Bạch Thu Thuỷ như hai tên thần giữ cửa.  

Có lẽ hai người họ đã coi mình là sứ giả hộ hoa, nhưng bên rìa thung lũng đều là yêu thú hiền lành, ôn hoà, không quá nguy hiểm.  

Hoàn toàn không cần phải làm quá lên thế này.  

Chi bằng quan tâm đ ến những dược đồng đang hái thuốc, sợ họ không cẩn thận sẽ gặp phải ong độc.  

Nếu bị đốt thì cũng rất phiền.  

“Lâm Nhất, huynh không đi bảo vệ dược đồng, chạy về đây làm gì?”  

Bộ Trần hơi cau mày, bất mãn nói.  

Tiêu Nhiên cười dửng dưng, nhẹ giọng bảo: “Bạch tiểu thư có hai chúng ta bảo vệ rồi, Lâm Nhất huynh không cần phải nghĩ nhiều”.  

Lâm Nhất không để ý đến hai người họ mà chỉ nói với Bạch Thu Thuỷ: “Ta muốn đi sâu vào trong linh cốc xem thế nào, mong Bạch tiểu thư đồng ý”.
 
Chương 657


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Thu Thuỷ cau mày, lo lắng nói: “Lâm Nhất, ta cũng không biết nhiều về nơi sâu trong thung lũng này, chỉ dám hái thuốc ở rìa thung lũng. Ngươi đi vào đó mà gặp nguy hiểm gì sẽ rắc rối to đấy”.  

“Nếu Lâm huynh muốn vào thì khẳng định cũng đã chắc chắn, Bạch tiểu thư không cần lo lắng”.  

Lâm Nhất còn chưa lên tiếng, Bộ Trần đã mỉm cười nói trước.  

Tốt nhất tiểu tử này hãy đi xa một chút, vừa nãy Bạch Thu Thuỷ lén nhìn Lâm Nhất mấy lần khiến Bộ Trần và Tiêu Nhiên đứng bên cạnh mà thấy hơi ngượng ngùng.  

Hai người đứng gần như vậy mà Bạch Thu Thuỷ cũng chẳng nghiêm túc nhìn bọn họ được mấy lần.  

Lâm Nhất đi qua đi lại chỗ dược đồng, thi thoảng ánh mắt Bạch Thu Thuỷ lại nhìn hắn.  

Tiêu Nhiên nói tiếp: “Nếu Lâm huynh muốn mạo hiểm thì để huynh ấy đi đi. Ở rìa thung lũng này có ta với Bộ huynh cũng đủ để bảo vệ Bạch tiểu thư chu toàn”.  

“Nhưng…”  

Bạch Thu Thuỷ còn muốn nói gì đó nhưng Lâm Nhất đã bước đi, không nhiều lời.  

Không lâu sau, bóng hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của ba người, biến mất trong thung lũng hoa.  

Giữa muôn ngàn đóa hoa, Lâm Nhất đi vào nơi sâu trong linh cốc, càng đi càng xa, hương thơm độc lạ của hoa thoảng qua chóp mũi, đi giữa rừng hoa lại càng ngửi thấy rõ hơn.  

“Xem ra đúng là hương hoa đã thu hút Táng Hoa kiếm!”  

Trong mắt Lâm Nhất loé lên một tia mong chờ, tốc độ của hắn không khỏi tăng nhanh hơn.  

Hắn rất tò mò là hương hoa gì có thể khiến cho Táng Hoa kiếm chủ động rung lên như thế?  

Lẽ nào là vua của các loài hoa?  

Táng Hoa kiếm có lai lịch phi thường, ngưng luyện từ thần thuật thượng cổ, khẳng định từng có huy hoàng của nó.  

Chỉ là trải qua thời gian dài, linh khí cạn kiệt, đạo vận không còn nên mới trở thành như bây giờ.  

Bây giờ Táng Hoa kiếm dưới sự nuôi dưỡng của hương hoa mới chỉ là binh khí cấp Huyền trung phẩm.  

Thanh kiếm này ở trong tay hắn đã lâu.  

Nhưng chưa bao giờ rung chuyển, bây giờ lại rung lên một cách khó hiểu trong linh cốc, chắc chắn phải có thứ thu hút nó.  

Vẻ mặt Lâm Nhất nghiêm nghị, không dám lơ là.  

Hắn tìm kiếm hương hoa sâu trong linh cốc, bất giác đã đi hơn hai mươi dặm.  

Quay đầu nhìn lại đã hoàn toàn không còn thấy bóng dáng phía Bạch Thu Thuỷ bên rìa

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 658


Rắc rối lớn nhất với Lâm Nhất là loài ong độc màu đen, nó to bằng nắm tay trẻ sơ sinh, toàn thân cứng như sắt, kiếm khí Tử Diên đã hoá thành thực thể cũng không thể tiêu diệt được nó trong một lần.  

Hắn buộc phải dồn toàn bộ kiếm ý vào đó, tiêu hao một lượng chân nguyên mới có thể tiêu diệt.  

Còn có một loài chim bay lượn phía trên linh cốc, chúng sà xuống với tốc độ rất nhanh.  

Thậm chí khi gần tới nơi Lâm Nhất cũng không thể nhìn rõ, hắn thi triển Thất Huyền bộ tới cực điểm cũng phải cẩn thận.  

Không được có một chút bất cẩn, suốt chặng đường hắn đều căng thẳng, còn không dám thở mạnh.  

Ngửi được hương hoa là hắn lại thả lỏng.  

Điều khiến Lâm Nhất thấy tò mò là rốt cuộc loài hoa nào có thể tản ra hương thơm tới nơi xa như thế?  

Giữa muôn ngàn bông hoa có thể rực rỡ toả hương, lấn át những loài hoa khác.  

Đột nhiên Lâm Nhất khựng lại, hắn cản nhận được một luồng khí tức rất nguy hiểm.  

Bốn mươi hai cánh Tử Diên Hoa ở đan điền lặng lẽ nở rộ, Tử Diên Kiếm Quyết lẳng lặng chuyển động trong cơ thể, hắn cảnh giác cao độ.  

Bầu không khí có gì đó không ổn, linh cốc nhìn như chỉ có hoa nhưng thực tế lại có rất nhiều yêu thú sinh sống.  

Không có chuyện yên bình như bây giờ.  

Soạt soạt soạt!  

Lâm Nhất thi triển Thất Huyền bộ rồi bay lên không, nhảy vài bước đã lên được một cây cổ thụ.  

Cây cổ thụ với tán lá tươi tốt, tràn ngập linh khí, tản ra ánh sáng yếu ớt.  

Ẩn mình dưới tán lá, Lâm Nhất nhìn về phía xa, tầm mắt tiếp tục phóng ra, ở cuối tầm mắt, cảnh tượng kỳ lạ khiến hắn sửng sốt.  

Cách đó mười dặm có ba con yêu thú khổng lồ.  

Một con mãng xà màu xanh lục to như cái thùng nước, dài hơn ba mươi trượng đang cuộn người như một ngọn núi nhỏ.  

Một con ma viên màu đen cao hai mươi trượng, cánh tay buông thõng xuống đầu gối, quanh thân được bao phủ ma vụ mờ nhạt.  

Một con cự hùng màu đỏ máu, toàn thân tản ra khí tức hung bạo, trên đỉnh đầu của nó có một ngọn lửa kỳ lạ.  

Ba con yêu thú, trên người mỗi con đều tản ra khí tức Huyền Võ tầng sáu đáng sợ khiến lòng người khiếp đảm.  

Trên người chúng đều có yêu sát vương giả, hiển nhiên không phải yêu thú bình thường.  

Yêu thú có thể ngưng luyện yêu sát vương giả đều là yêu thú cấp bá chủ, có thể gọi là vô địch trong những con cùng cấp.  

Nhưng đây không phải điều khiến Lâm Nhất ngạc nhiên nhất.  

Điều hắn ngạc nhiên là ba con yêu thú chung sống hoà hợp, mục tiêu thống nhất, tất cả đều đang nhìn chằm chằm về cùng một hướng.  

Nhưng lại không dám hấp tấp tiến lên, như thể rất sợ hãi.  

Tình huống này có vẻ rất kỳ lạ.  

Ba con yêu thú đã ngưng luyện được yêu sát vương giả cùng nhau liên thủ mà còn sợ hãi như vậy.  

Rốt cuộc chúng đang sợ thứ gì? 
 
Chương 659


Lâm Nhất dồn hết chân nguyên vào hai mắt, phóng tầm nhìn đến cực hạn, cuối cũng cũng thấy một cảnh khá rõ ràng.  

Đó là một con mãnh hổ lười biếng, có bộ lông mềm mại, nó đang nhắm mắt ngửi một đoá hoa tường vi rực rỡ như máu.  

Trông nó giống như con mèo chứ không phải khí tức mãnh hổ trên người, kết hợp hoàn hảo với trăm hoa xung quanh.  

Nó nhắm mắt ôn hoà an tĩnh, không hề thấy sự hung tợn và vương đạo của mãnh hổ.  

Nhưng ba con yêu thú đã ngưng luyện yêu sát vương giả lại chỉ nhìn nó chằm, không dám xông lên.  

“Huyết tường vi?”  

Hai mắt Lâm Nhất sáng lên, ánh mắt rơi vào tường vi màu đỏ, tường vi như vua của các loài hoa, phong thái kiêu ngạo của nó làm lu mờ những loài hoa khác.  

Mãnh hổ màu vàng đang nhắm mắt ngửi huyết tường vi chợt mở mắt.  

Vút!  

Khoảnh khắc nó mở mắt ra, yêu sát vương giả đáng sợ bùng lên từ người nó. Khí thế vương giả quét quanh tứ phía, phong vân biến sắc, Lâm Nhất cách đó hơn mười dặm cũng sửng sốt.  

Đó là đôi mắt mãnh mổ màu xanh lục, đôi mắt sáng như đuốc, con ngươi hình vuông lấp lánh có hồn, thần thái dồi dào tựa như bất cứ thứ gì trên đời đều không thể che giấu trước mắt nó.  

Mắt xanh, đồng tử vuông?  

Lâm Nhất hơi giật mình, cảm thấy con hổ này không còn là thú nữa mà giống yêu quái hơn.  

Đôi mắt này thật sự quá có linh tính, rõ ràng ba con yêu thú kia mạnh hơn nó rất nhiều, khí tức cũng cuồng bạo hơn nhưng trước đôi mắt của nó cũng tự thấy mình thấp hơn một bậc.  

Lâm Nhất còn chưa hoàn hồn thì ba con yêu thú không kiên nhẫn được nữa, lao về phía con hổ một cách hung tợn.  

Gầm!  

Thân hổ chấn động, khí tức bay lên.  

Mãnh hổ màu vàng lấy một địch ba, trận chiến gay cấn kịch liệt, những tiếng nổ đùng đoàng vang lên không ngớt.  

Mặt đất liên tục rung chuyển, cây cổ thụ Lâm Nhất đang ẩn náu cũng khẽ rung lên, lá rụng vô số.  

Mãng xà xanh lục, ma viên màu đen, cự hùng màu đỏ đều là yêu thú cấp bá chủ Huyền Võ tầng sáu, mà mãnh hổ mới chỉ ở Huyền Võ tầng năm.  

Nhưng một đấu ba, nó cũng không hề rơi vào thế yếu.  

Cuộc chiến giữa yêu thú vô cùng nguy hiểm và khốc liệt, còn đẫm máu và tàn khốc hơn cuộc chiến giữa các võ giả.  

Máu tuôn ra ào ạt như mưa, quyện với những cánh hoa, rải đầy trong không trung.  

Trong nháy mắt giống như vô số pháo hoa nở rộ, nhiều màu sắc, hoa rơi theo máu. Dưới sự chấn động không ngừng nổ tung rồi lại lặp lại, giống như pháo hoa bắn rồi lại hết, hết rồi lại bắn.  

Cảnh này tuy đẹp nhưng dưới cái đẹp lại không thể che giấu được cuộc chiến đẫm máu và hung ác của bầy yêu thú.  

“Là vì đoá huyết tường vi kia sao?”  

Lâm Nhất bất ngờ phát hiện bốn con yêu thú hỗn chiến, giẫm nát vô số bông hoa.  

Chỉ có đoá huyết tường vi kia vẫn bình an vô sự, không ảnh hưởng gì.  

Nó giống như vị khán giả lặng lẽ, không nói một lời, theo dõi cuộc hỗn chiến oanh liệt giữa bốn con yêu thú, lạnh lùng xa cách.  

Khán giả còn có một người nữa.  

Lâm Nhất ẩn náu trên cây cổ thụ đang nhìn chằm chằm trận hỗn chiến, không dám bỏ qua bất cứ chi tiết nào.  

Quá đặc sắc, trận chiến này khiến hắn thấy vô cùng kinh ngạc.  

Trận chiến một mất một còn giữa các loài yêu thú tưởng chừng như đơn giản nhưng thực tế lại không hề đơn giản. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top