Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 500


Khô Vân đại sư cắn răng lấy một miếng ngọc bài ra: “Nếu đã vậy thì ta không làm khách khanh của Lâm Lang Các nữa!”  

Đường chủ Mạc ngẩn ra, sau đó cười bảo: “Không làm thì không làm, với tài lực của Lâm Lang Các, chúng ta cũng không thiếu Luyện Dược sư vẽ được Linh văn hai sao. Thêm ông không nhiều, mất ông cũng không ít. Ông đấy, đến từ đâu thì cút về nơi đó đi!”   

Nói xong, ông ta lạnh mặt, không chút khách sáo giật lại ngọc bài khách khanh trong tay đối phương.  

Ông ta xoay người lại cười bảo: “Phù Quang đại sư, Liễu Nguyệt tiểu thư, chúng ta không chấp nhặt với những kẻ vô dụng, mời vào trong!”  

Phù Quang và Liễu Nguyệt kiêu ngạo bước vào Lâm Lang Các, không thèm đếm xỉa tới Khô Vân.  

“Cút, đừng đứng trước cửa Lâm Lang Các làm trì trệ công việc buôn bán của chúng ta”.  

Hai tên hộ vệ trước cửa bước tới, tỏ ra hung dữ đuổi người.  

“Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!”  

Lý Vô Ưu lạnh mặt, mắng không chút khách sáo.  

“Muốn chết đúng không?”  

Hai tên hộ vệ Huyền Võ tầng thứ sáu ngoắc tay, một đám hộ vệ Lâm Lang Các nhanh chóng chạy tới từ chỗ tối.  

Lâm Nhất nhíu mày nhìn hai người họ, lạnh lùng hỏi: “Thú vị, ỷ có Lâm Lang Các chống lưng nên dám ra tay với đệ tử Lăng Tiêu Kiếm Các à?”  

Tên hộ vệ biến sắc, trong mắt thoáng qua vẻ kiêng dè, dù sao cũng là Lăng Tiêu Kiếm Các tiếng tăm lẫy lừng.  

Nói cho cùng Lâm Lang Các cũng chỉ là một thương hội, không thể so sánh với tứ đại tông môn ở Đại Tần đế quốc.  

“Lăng Tiêu Kiếm Các thì oai phong lắm, nhưng đừng làm trễ nải việc buôn bán của chúng ta, đừng đứng đây cản trở Lâm Lang Các chúng ta nữa!”  

Giọng điệu hai tên hộ vệ trở nên khách sáo hơn, không dám nói năng lỗ m ãng.  

“Cái nơi chết tiệt này, dù chỉ đứng một giây ta cũng không thèm, ai lạ đâu!”  

Lý Vô Ưu thực sự không ưa bộ dạng chân chó của hai tên hộ vệ, lập tức quay lưng rời đi.  

Lâm Nhất kéo Khô Vân đại sư đi theo sau.  

Trên đường đi cực kỳ im lặng, Khô Vân đại sư ủ rũ, đờ đẫn như cái xác không hồn.  

Chuyện tối nay là một cú sốc quá lớn đối với ông ta.  

Liên tục bị sỉ nhục, ngay cả đường chủ Mạc luôn khiêm tốn nhún nhường cũng bất kính với ông ta.  

Điều này thực sự khiến ông ta không thể chịu được.  

“Đại ca, ta tức quá! Không có cách nào dạy cho đám mắt chó coi thường người khác này một bài học sao? Ả tiện nhân kia làm ta cảm thấy khó chịu quá đi!”  

Lý Vô Ưu đột nhiên dừng bước, tức giận mắng.  

Lâm Nhất nhẹ giọng đáp: “Đương nhiên là có cách, nhưng với bộ dạng này của Khô Vân đại sư, dù ta có hàng nghìn mưu kế cũng chẳng ăn thua gì”.   

Khô Vân đại sư tự giễu: “Ta chỉ là một tên vô dụng, đâu có quan trọng như vậy...”  

“Cũng đúng, vậy sao ông không đi chết đi?”, Lâm Nhất cười lạnh lùng, mỉa mai ông ta.  

Khô Vân đại sư nghe vậy thì sững sờ, không ngờ Lâm Nhất lại nói vậy với ông ta, giận dữ đáp: “Ngay cả ngươi cũng khinh thường ta, vậy ta đi là được...”  

“Bớt làm ra vẻ này lại cho ta!”  

Vẻ tức giận loé qua trong mắt Lâm Nhất, hắn lạnh mặt: “Có chút ấm ức còn không chịu được, nếu ông khó chịu thì đi chết luôn cho rồi. Di nguyện của phụ thân ông bảo ông làm một kẻ vô dụng à? Lúc trước ở Đan Dược điện, dũng khí mắng ta là đồ chó đi đâu hết rồi?”  

Khô Vân đại sư bị mắng đến mức mặt mày đỏ bừng, nhưng không nghĩ ra lời nào để cãi lại.  
 
Chương 501


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lý Vô Ưu thở dài: “Đại sư, ông đừng cãi nữa. So với Lâm Nhất đại ca, chút ấm ức của ông chẳng là gì đâu. Lúc trước ở rừng rậm u ám, ông hoàn toàn không biết hai chúng ta đã khó khăn cỡ nào, nhưng huynh ấy vẫn cắn răng đi ra ngoài để giết thằng chó Vương Ninh đó”.  

Nghe vậy, Khô Vân đại sư ngây người, một lát sau mới lên tiếng: “Ngươi thật sự có cách đối phó Phù Quang à? Ông ta là Luyện Dược sư hai sao thâm niên, có tiếng tăm hiển hách ở Đan Dược điện, thậm chí còn rất nổi tiếng ở Đế Đô...”  

Lâm Nhất bình tĩnh trả lời: “Ta có cách, tất nhiên sẽ không lừa ông. Ông ngẩng đầu lên nhìn xem đây là đâu?”  

Khô Vân đại sư ngẩng đầu lên, nghẹn ngào đáp: “Vạn Bảo Các”.  

Trên con phố sầm uất nhất, Lâm Lang Các và Vạn Bảo Các, nơi đầu đường nơi cuối phố, thoạt nhìn đã thấy không được hoà hợp.  

Khô Vân đại sư nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc thốt lên: “Đừng nói là ngươi bảo ta đi làm khách khanh của Vạn Bảo Các đấy? Đây là đối thủ không đội trời chung với Lâm Lang Các”.  

“Sao nào? Ông thật sự cho rằng mình là kẻ vô dụng? Một người Luyện Dược sư một sao hàng thật giá thật như ông chủ động tới đây làm khách khanh, người ta sẽ đuổi ông đi à?”  

Lâm Nhất nói rồi đi thẳng về phía cửa Vạn Bảo Các.  

Hắn nhìn người gác cửa: “Sư tôn ta, Khô Vân, Luyện Dược sư của Lăng Tiêu Kiếm Các, muốn đến quý các xin chức vị khách khanh”.  

“Khô Vân đại sư? Hình như chưa nghe nói bao giờ...”  

Người gác cửa nghi ngờ nhìn Lâm Nhất, thời đại này làm gì có Luyện Dược sư chủ động xin làm khách khanh, hơn nữa còn là Luyện Dược sư đến từ Lăng Tiêu Kiếm Các?  

“Chưa nghe nói cũng không sao, nhưng chắc hẳn đã thấy Tiêu Vân lệnh rồi nhỉ?”  

Lâm Nhất cười nhẹ, quay đầu lại nhìn.  

Khô Vân bất chấp đi tới đưa Tiêu Vân lệnh cho đối phương. Tiêu Vân lệnh do Đan Dược điện rèn đúc không thể giả được và cũng không ai dám làm giả.  

Lăng Tiêu Kiếm Các tiếng tăm lừng lẫy, người gác cửa vẫn phải chút năng lực phân biệt này, hắn ta cười bảo: “Thì ra thật sự là Khô Vân đại sư, mời vào trong, mời vào trong”.  

Như Lâm Nhất đã đoán, Khô Vân chủ động đi xin chức vị khách khan vô cùng thuận lợi.  

Trong phòng luyện đan của Vạn Bảo Các, sau khi vị Đường chủ phụ trách tiếp khách rời đi.  

Khô Vân hơi mờ mịt hỏi: “Lâm Nhất, rốt cuộc kế hoạch của ngươi là gì?”  

“Đại sư, ông nói xem lượng lớn đan dược mà Lâm Lang Các dự trữ sẽ là loại đan dược gì?”, Lâm Nhất không trả lời mà hỏi ngược lại.  

Khô Vân suy nghĩ rồi đáp: “Vấn đề này ta vẫn có thể đoán được, đan dược có thể dự trữ chất đống sẽ không phải đan dược quý hiếm như Hoả Vân đan, khi nào cần đột phá bình cảnh công pháp mới dùng tới. Vậy chắc chắn bọn họ sẽ dự trữ loại cần sử dụng mỗi ngày, ngày nào cũng phải dùng mới có thể bán được số lượng lớn”.  

“Là loại đan dược gì?”, Lý Vô Ưu chưa dùng đan dược bao giờ nên thắc mắc hỏi.  

Khô Vân đại sư giải thích: “Cảnh giới Tiên Thiên là Tiên Thiên đan, cảnh giới Huyền Võ đương nhiên là Đại Huyền đan... Với địa vị của Lâm Lang Các, nếu trữ hàng chắc chắn sẽ trữ Đại Huyền đan, vì vậy loại đan dược mà đường chủ Mạc nói nhất định là Đại Huyền đan”.  

Lâm Nhất gật đầu: “Ông đoán xem họ dự trữ bao nhiêu?”  

Khô Vân đại sư không trả lời, giơ một ngón tay lên.  

“Một nghìn viên!”, Lý Vô Ưu nhanh chóng đáp.  

Khô Vân lắc đầu tỏ ý không đúng.  

Lý Vô Ưu mỉm cười, tự tin nói tiếp: “Vậy thì là mười nghìn viên”.  

“Sai, là một trăm nghìn viên! Quận Tần Thiên, đế đô của nước Đại Tần, là nơi tập trung các nhân tài kiệt xuất ưu tú của Đại Tần đế quốc. Với quy mô của Lâm Lang Các, nếu muốn trữ hàng thì ít nhất phải từ một trăm nghìn viên”.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 502


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 503


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 504


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 505


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 506


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 507


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 508


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 509


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 510


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn


Tâm trạng Lâm Nhất, Lý Vô Ưu và Khô Vân đại sư đều rất tốt.  

Mấy ngày nay luyện ra bao nhiêu Đại Huyền Đan đều bán được hết không thừa một viên, vậy nên ba người đều rất có động lực.  

Chín nghìn viên linh ngọc, dù Vạn Bảo Các giữ bảy phần thì Lâm Nhất cũng được nhận hai nghìn bảy trăm viên.  

Mới ba ngày thôi, Lâm Nhất ước chừng mười ngày nữa sẽ gom đủ mười nghìn viên linh ngọc, như vậy ngày Tử Diên Kiếm Quyết đột phá được tầng thứ bảy sẽ không còn xa, mở thêm một sợi huyền mạch cũng có khả năng.  

Võ giả tu luyện ngoài tư chất thiên phú, còn so sánh tài nguyên.  

Nếu công pháp của hắn không đột phá được tới tầng thứ bảy, cảnh giới không đến Huyền Võ tầng thứ hai thì kiếm pháp có mạnh đến đâu cũng không phải đối thủ của Diệp Lưu Vân.  

Chỉ riêng việc tu vi của đối phương ở Huyền Võ tầng thứ ba đã có thể chèn ép hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.  

“Đại sư!”  

Đúng lúc này, cửa phòng luyện đan bị đường chủ Nguỵ đẩy ra.  

Đường chủ Nguỵ cực kỳ kích động, đi thẳng đến chỗ Khô Vân đại sư cười bảo: “Đại sư, ngài giấu kỹ thật đấy, hại ta chịu thiệt lớn rồi. Tại hạ là Nguỵ Nhạc, chủ sự Tam điện của Vạn Bảo Các ở Đế Đô, trước kia đúng là có mắt không tròng, tiếp đón đại sư không chu đáo”.  

“Tiểu nữ Thanh Mai tham kiến đại sư”.  

Thanh Mai thấy Khô Vân thì cúi người mỉm cười, cung kính hành lễ, vẻ mặt nhún nhường, cực kỳ tôn trọng.  

Lâm Nhất và Lý Vô Ưu nhìn nhau, cảm thấy khó hiểu và kỳ lạ.  

Khô Vân cũng hơi bối rối, không biết tại sao thái độ của đường chủ Nguỵ lại đột nhiên thay đổi nhanh như thế, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?  

Ông ta quay đầu nhìn Lâm Nhất, thấy hắn ra hiệu bằng ánh mắt với mình bèn ngập ngừng hỏi dò: “Đường chủ tới đây có chuyện gì sao?”  

“Đừng, đừng gọi ta là đường chủ, gọi như vậy xa cách quá”.  

Nguỵ Nhạc cười đáp: “Ngài gọi ta Tiểu Nguỵ là được rồi, gọi ta đường chủ thật sự không thích hợp. Đại Huyền đan này do ngài luyện chế phải không? Ôi xem ta này, không phải ngài luyện chế thì còn ai nữa!”  

Có lẽ quá kích động nên Nguỵ Nhạc hơi căng thẳng, ông ta nghiêm túc lại rồi nói: “Là thế này, nếu Đại Huyền đan này là do đại sư luyện chế, chúng ta muốn công bố cho mọi người trong Đế Đô này biết ngài đang luyện đan ở Vạn Bảo Các chúng ta!”  

Khô Vân chợt hiểu ra, hoá ra là muốn lấy ông làm thương hiệu, giống như Lâm Lang Các lấy Phù Quang đại sư làm thương hiệu vậy.  

Không đúng, danh tiếng của ông và Phù Quang cách biệt một trời một vực, không tới lượt ông làm thương hiệu.  

Nhất thời, ông ta không biết phải trả lời thế nào.  

Quan trọng hơn là, đan dược này đúng là do ông ta luyện chế, nhưng Linh văn quan trọng nhất là do Lâm Nhất vẽ.  

Nhìn vẻ mặt khó xử của Khô Vân, trong lòng đường chủ Nguỵ chợt hiểu: “Hiểu rồi, đại sư yên tâm. Nếu đại sư không muốn để lại tên thì Vạn Bảo Các cũng không ép buộc. Đại sư, ngài có yêu cầu gì cứ nói, đây là Thanh Mai, sau này nàng ấy sẽ chỉ phục vụ mấy vị”.  

Một số luyện đan sư không thích nổi tiếng, sợ gây ra rắc rối.  

Nguỵ Nhạc thấy nhiều biết rộng, nhìn sắc mặt Khô Vân thì nghĩ ông ta cũng như vậy.  

“Vãn bối xin cáo từ trước, Thanh Mai sẽ ở lại đây nghe theo lệnh của Khô Vân đại sư”.
 
Chương 511


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường chủ Nguỵ chắp tay cáo từ, ông ta còn phải thương lượng với Các chủ cụ thể về việc bán Đại Huyền đan chín phần dược tính này thế nào.  

Lúc trước trong chủ điện có người hô giá cực cao, nhưng ông ta không dám đồng ý bừa bãi.  

Trong số đó có rất nhiều nhân vật có máu mặt, ông ta cũng không dám đắc tội, bán cho ai cũng không phải.  

Phải làm thế nào vẫn nên để Các chủ quyết định thì hơn.  

“Đại sư, lúc trước tiểu nữ không biết nên đã bán hết mấy lọ Đại Huyền đan chín phần dược tính, mong đại sư thứ lỗi”.  

Đường chủ Nguỵ vừa đi, Thanh Mai lập tức chủ động nhận lỗi.  

Chín phần dược tính!  

Lý Vô Ưu sờ mũi, không biết có ý gì, nhưng Khô Vân đại sư thì lại ngẩn người, vẻ mặt ngơ ngác.  

“Chút chuyện nhỏ thôi đại sư sẽ không để bụng đâu. Thanh Mai, ngươi cứ lui xuống trước đi, đại sư còn có việc phải làm”.  

Lâm Nhất bước lên một bước, bình tĩnh nói.  

Thanh Mai thở phào nhẹ nhõm, đảo mắt rồi cười quyến rũ: “Vậy ta lui xuống trước, nhưng ta chỉ ở gần đây thôi, mấy vị có chuyện gì có thể gọi ta bất cứ lúc nào”.  

“Nữ nhân này đúng là yêu tinh, nhưng so với Hân Nghiên sư tỷ thì còn kém xa lắm”.  

Đợi Thanh Mai đi, Lý Vô Ưu mới tặc lưỡi, cười hì hì bảo.  

“Trời ơi, chín phần dược tính!”  

Khô Vân đại sư ngã ngồi ra ghế, sợ hãi thất thần.  

Ông ta quay đầu nhìn Lâm Nhất thấy hắn vẫn bình tĩnh, không có nhiều dao động.  

Lý Vô Ưu cười bảo: “Đại sư, chín phần dược tính thôi mà, không cần khoa trương vậy đâu”.  

Khô Vân đại sư nghiêm mặt, hừ lạnh: “Tiểu tử ngươi thì biết cái gì! Nếu lời Thanh Mai nói là thật thì mấy ngày nữa, Đại Huyền đan ta luyện chế… Không đúng, Đại Huyền đan tiểu sư phó luyện chế chắc chắn sẽ gây chấn động Đế Đô!”  

Lâm Nhất cười bảo: “Đại sư không cần kiêng kỵ, Đại Huyền đan này vốn do ông luyện chế. Ta chỉ góp chút sức thôi, mấy ngày nữa ông ta hỏi lại, ông cứ nói ông tự luyện chế là được”.  

Khô Vân đại sư lắc đầu: “Như vậy không được đâu, đây là cơ hội tốt để nổi danh ở Đế Đô…”  

“Không sao, tạm thời ta không muốn gây quá nhiều phiền phức. Mấy ngày nay ông vẫn luôn nghiên cứu Linh văn ta vẽ, chắc cũng đã có chút kinh nghiệm rồi chứ?”  

“Ừm, đúng là cũng cảm khái. Nhưng ta cảm thấy khi tiểu sư phó vẽ Linh văn có một loại thần vận mà ta không thể bắt được. Ta cũng thấy rất kỳ lạ, cùng là Thuỷ Vân văn nhưng tại sao Đại Huyền đan do tiểu sư phó luyện chế lại có thể lên đến chín phần dược tính vậy?”  

Trong lòng Khô Vân đại sư cực kỳ khó hiểu.  

Ông ta ngồi ngay bên cạnh khi Lâm Nhất vẽ Linh văn, nếu nói đến thần vận thì quả thực có chỗ đặc biệt.  

Nhưng ngoài ra không còn chỗ nào đặc biệt nữa.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 512


Cùng là Thuỷ Vân văn nếu như không bằng được Phù Quang thì không khỏi có lỗi với việc được truyền thừa từ viễn cổ này rồi.  

Chỉ là lý lẽ trong đó khó có thể giải thích rõ cho Khô Vân hiểu.  

Còn may Khô Vân cũng không hỏi nhiều, ông ta biết đây là bí mật của người khác. Ông ta đi theo Lâm Nhất, trình độ Linh văn của mình có được sự tiến bộ thần tốc là ông ta đã mãn nguyện lắm rồi.  

Cùng lúc đó, trước cửa Vạn Bảo Các đang treo lên tấm biển tạm dừng kinh doanh một ngày.  

Bên ngoài cửa là một đoàn người đông đúc xếp hàng mãi không chịu rời đi.  

“Haiz, khi đó Đại Huyền Đan có chín phần dược tính bày trên kệ mà ta lại chẳng mua!”  

“Ta không phải cũng thế sao, ai mà đoán ra được, ai mà đoán được chứ… giờ có muốn mua cũng chẳng mua được nữa rồi”.  

“Ngày mai Vạn Bảo Các mở cửa cũng không biết sẽ có bao nhiêu người đến”.  

“Nhưng có lẽ sẽ bọn họ sẽ bán ra với cái giá trên trời”.  

Không ít người cảm thán tiếc nuối, trên mặt lộ vẻ tiếc rẻ.  

Khi tầm mắt rơi lên người Phong Giác, đột nhiên vẻ mặt trở nên phức tạp, có người cười khổ nói: “Đội trưởng Phong, ngươi lần này đúng là may mắn quá”.  

“Đội trưởng, còn Đại Huyền Đan thừa ra không, bán cho chúng ta chút đi?”  

Cũng có một số người nảy sinh ý đồ muốn nịnh nọt Phong Giác.  

“Các người đừng có mơ nữa, Đại Huyền Đan này ta đương nhiên đã dùng hết rồi. Cho dù còn thừa thì cũng sẽ chia cho huynh đệ trong đoàn chứ làm gì có chuyện mang bán?”  

Trong lòng Phong Giác trái lại cảm thấy vô cùng sung sướng, trầm giọng nói: “Ta đoán chừng ngày mai Đại Huyền Đan này sẽ được bán với phương thức đấu giá, đến lúc đó, ít nhất phải ba trăm viên Linh ngọc một viên”.  

Ba trăm viên!  

Mọi người ai nấy đều hít hà suýt xoa, tăng lên gấp ba lần, đến lúc đó bọ họ chắc gì đã có khả năng mua được.  

Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện này rất có khả năng sẽ xảy ra.  

Đại Huyền Đan chín phần dược tính, chỉ có duy nhất bọn họ bán, sau ngày hôm nay, việc này chắc chắn sẽ chấn động cả Đế Đô Hoàng Thành.  

Đến lúc đó, người đến mua sẽ không hẳn là chỉ có bọn họ, tất cả nhân tài cảnh giới Huyền võ ở Đế Đô chỉ e là đều sẽ nghe tiếng mà đến đây!  

Ở Đại Tần Đế Đô, hào môn hiển quý, nhân tài thế gia nhiều như mây.  

Tin tức Vạn Bảo Các có được cực phẩm Đại Huyền Đan dường như chỉ trong một đêm đã truyền ra khắp hang cùng ngõ hẻm, gây nên một làn sóng chấn động cực lớn.  

Đại Huyền Đan có ưu thế vượt trội hơn hẳn so với những loại đan dược khác trong việc mở Huyền mạch, đả thông khiếu huyệt.  

Tiến độ tu luyện khi có sử dụng Đại Huyền Đan và không sử dụng Đại Huyền Đan có sự khác biệt rất lớn về bản chất.  

Nhưng bất kỳ loại đan dược nào mà sử dụng trong một thời gian dài thì thể chất đều sẽ sản sinh ra loại phản ứng kháng thuốc.  

Nói một cách đơn giản, lần đầu tiên sử dụng Đại Huyền Đan sẽ có hiệu quả tốt nhất, sau hàng trăm lần sử dụng thì hiệu quả sẽ càng giảm dần. 
 
Chương 513


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đợi đến sau khi cảnh giới tăng đến Huyền võ tầng thứ 3 thì Đại Huyền Đan bình thường đã dường như không còn chút công hiệu nào nữa.  

Chỉ khi dùng những loại có phẩm chất cao hơn, ít nhất phải là Đại Huyền Đan có năm phần dược tính thì mới có tác dụng.  

Còn về Đại Huyền Đan có bảy phần dược tính thì hiệu quả càng khỏi phải nói.  

Thế thì Đại Huyền Đan có chín phần dược tính thì sẽ là khái niệm gì?  

Nó có thể khiến võ giả cảnh giới Huyền võ tầng thứ 6, thậm chí Huyền võ tầng thứ 7 sau khi sử dụng sẽ đạt được hiệu quả mạnh mẽ như lần đầu tiên luyện hoá Đại Huyền Đan.  

Có thể tưởng tượng được, đám võ giả trường kỳ luyện hoá Đại Huyền Đan mà hiệu quả bằng không kia.  

Sau khi biết được tin tức này chắc chắn sẽ như phát điên!  

Tu vi chững lại như nước đọng, khó mà tiến thêm bước nào sẽ tăng tiến ngay lập tức. Phong Giác của binh đoàn Huyết Lang chính là bằng chứng sống tốt nhất.  

Đúng như những gì Phong Giác dự đoán, ngày thứ hai Vạn Bảo Các quả nhiên dùng hình thức đấu giá để bán ra Đại Huyền Đan.  

Một bình ba viên, mỗi ngày chỉ bán bốn bình.  

Ngoài ra, mười tám viên Đại Huyền Đan còn lại sẽ đấu giá kèm với Đại Huyền Đan thông thường.  

Một viên Đại Huyền Đan chín phần dược tính đi kèm với một trăm viên Đại Huyền Đan thông thường.  

Muốn đấu giá được một viên Đại Huyền Đan chín phần dược tính thì bắt buộc phải mua một trăm viên Đại Huyền Đan thông thường.  

Không thể không nói, thủ đoạn này không phải nham hiểm ở mức bình thường.  

Cho dù như vậy, số người đến Vạn Bảo Các vẫn cực kỳ đông, khách khứa ra vào nườm nượp. Không gian tầng bốn của chủ điện gần như ngày nào cũng kín chỗ, đến cả những đan dược khác cũng bán chạy hơn ngày thường gấp mấy lần.  

Chủ sự Tam điện Nguỵ Nhạc hưng phấn cực kỳ.  

Những ngày trước đây, việc buôn bán của Vạn Bảo Các quả thực là chẳng ra đâu vào đâu. Mà chỉ vài ngày gần đây thôi đã đủ bằng lượng hàng bán ra trong một tháng.  

Số tiền hoa hồng trước đó nói chia cho Khô Vân cũng tăng hẳn lên năm phần.  

Đừng tưởng chỉ có một nửa, phải biết là dược liệu để luyện chế Đại Huyền Đan, phòng luyện đan, kênh bán hàng đều là do Vạn Bảo Các chi trả.  

Ba người Khô Vân chỉ phụ trách luyện chế thôi đã có thể nhận được một nửa là đã rất khách quan rồi.  

Đối với Lâm Nhất mà nói, đây chắc chắn là tin tức cực tốt.  

Tu luyện Tử Diên kiếm quyết cần nguồn tài nguyên rất lớn, đương nhiên càng nhiều Linh ngọc càng tốt.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 514


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khô Vân đại sư cũng khuyên hắn như vậy, bảo hắn đừng vội sử dụng đan dược.  

Đợi sau này khi tu vi gặp phải trở ngại thì mới là lúc tốt nhất để sử dụng Đại Huyền Đan.  

Tu luyện dựa vào Linh ngọc mặc dù hơi chậm một chút nhưng khi số lượng đạt đến một mức độ nhất định cũng sẽ không có sự chênh lệch nhiều.  

Bên nào nặng bên nào nhẹ, hắn vẫn có thể phân biệt được.  

Trong thời gian nhàn tản ở Vạn Bảo Các này, hắn cũng không hề lãng phí một giây một phút nào, mà đều dùng để mở Huyền mạch, nâng cao tu vi.  

Chớp mắt đã mười ngày trôi qua.  

Một phần ba thời gian giữa trận chiến sinh tử của Lâm Nhất đã âm thầm qua đi, dựa vào lượng Linh Ngọc nhiều đến khiến người ta khó lòng tưởng tượng được.  

Tu vi của hắn chỉ trong mười ngày ngắn ngủi đã tăng vọt, đạt đến thời điểm mấu chốt.  

Huyền mạch đã mở đến mức giới hạn, chỉ còn một chút nữa thôi là hắn đã có thể thăng cấp lên cảnh giới Huyền võ tầng thứ 2.  

Bên trong phòng luyện đan của Lâm Lang Các ở Đế Đô.  

Phù Quang và Liễu Nguyệt bận bịu vất vả suốt mười ngày nên thu hoạch không tệ.  

Chỉ tính riêng Đại Huyền Đan bảy phần dược tính đã luyện chế được bốn trăm viên.  

“Bốn trăm viên Đại Huyền Đan này chỉ e vừa xuất hiện trên thị trường thì sẽ gây ra một trận náo động lớn.  

Liễu Nguyệt nhìn bình ngọc đặt trên mặt bàn, trên gương mặt lạnh lùng xinh đẹp cũng thoáng qua vẻ nghiêm trọng.  

Ngoài thân phận là Luyện dược sư ra thì nàng ta cũng là một võ tu nên hiểu rất rõ Đại Huyền Đan bảy phần dược tính có sức hấp dẫn mạnh mẽ đến mức nào.  

Trong mắt Phù Quang cũng khó nén được vẻ vui mừng: “Lần này Lâm Lang Các có ý đồ lũng đoạn thị trường, giá cả của Đại Huyền Đan sẽ còn tăng nữa, bốn trăm viên Đại Huyền Đan này, ít nhất có thể bán giá với cái giá trên trời là năm mươi nghìn viên Linh ngọc! Trong đó cũng có một phần công lao của ngươi, nếu như không có sự giúp đỡ của ngươi thì tiến độ hoàn thành không thể nhanh được như vậy”.  

Liễu Nguyệt vội vàng nói: “Không dám không dám, Liễu Nguyệt chỉ là một học đồ nửa mùa, đi theo sư phụ làm việc vặt mà thôi, đâu có công lao gì”.  

Phù Quang khẽ gật đầu, nha đầu này là con gái cưng của Phi Long tướng quân nhưng ở trước mặt ông ta lại rất biết điều.  

Không khỏi khẽ cười nói: “Hôm nay là buổi lễ khai đan của vi sư, Luyện dược sư của cả thành Đế Đô này ắt sẽ đến tham dự. Ngươi cũng sắp học hết cách vẽ Linh văn cấp một sao rồi, vừa hay có thể đi cùng ta gặp mặt mọi người, để chuẩn bị trước đường đi cho ngươi sau này xuất sư”.  

Trong lòng Liễu Nguyệt mừng thầm, trong giới Luyện dược sư này, nếu như không có trình độ nhất định thì sẽ rất khó để có thể bước chân vào.  

Phù Quang bằng lòng dẫn theo nàng ta, chắc chắn đó là một cơ hội tốt!  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 515


Liễu Nguyệt cười nói: “Sư tôn không hổ là sư tôn, vậy Khô Vân còn muốn đấu với người, đúng là mộng tưởng hão huyền”.  

Nhắc đến Khô Vân, nét mặt Phù Quang thoáng vẻ âm u: “Tên ngu dốt đó, không những ăn hại còn suýt chút nữa đã hại ta mất hết mặt mũi ở Lâm Lang Các. Đợi sự việc lần này giải quyết xong, quay về Đan Dược Điện ta phải dạy dỗ hắn một trận mới được”.  

Trong lòng Liễu Nguyệt khẽ thoáng vẻ sung sướng, tên Khô Vân lần trước dám quở mắng nàng ta ngay trước đại sảnh Đan Dược Điện.  

Còn có quan hệ thân thiết với Lâm Nhất, nàng ta đã ngứa mắt ông ta từ lâu lắm rồi.  

“Đi thôi, đi cùng ta đến chủ điện”.  

Phù Quang thu lại Đại Huyền Đan trên mặt bàn, dẫn theo Liễu Nguyệt đi, nhưng mới ra đến ngoài cửa đã nhìn thấy đường chủ Mạc mặt ủ mày chau đứng trước cửa.  

“Đường chủ Mạc, hình như đã đợi rất lâu rồi, đi trước dẫn đường đi”.  

Phù Quang mỉm cười, nhẹ giọng nói.  

Đường chủ Mạc nghe vậy thì hơi bối rối, lời muốn nói ra lại thôi, ngập ngừng nửa ngày mới lắp ba lắp bắp nói: “Đại sư… buổi lễ khai đan, sợ là… sợ là phải huỷ rồi”.  

“Huỷ?”  

Phù Quang vừa nghe thì sắc mặt sa sầm, lạnh lùng nói: “Đường chủ Mạc, ông đang đùa ta à?”  

Đường chủ Mạc cười khổ nói: “Thật sự không dám, nhưng chẳng thấy nửa bóng người nào đến thì buổi lễ khai đan này tổ chức thế nào được nữa?”  

“Không thể nào!”  

Phù Quang trầm giọng nói: “Ông không nói có Phù Quang ở đây à? Ngoài ta ra còn có ai ở Đế Đô Hoàng Thành này luyện chế được Đại Huyền Đan mạnh hơn nữa!”  

Đường chủ Mạc nói sự thật: “Nói rồi, mười ngày trước ta đã bắt đầu tuyên truyền rồi. Nhưng… bây giờ trong điện chủ thực sự chẳng có một bóng người”.  

“Hừ, danh tiếng của Phù Quang ta lại tệ đến mức như vậy sao?”  

Mặt Phù Quang lạnh lùng đầy vẻ không tin, đẩy đường chủ Mạc sang một bên, bước nhanh về phía chủ điện.  

Nhưng khi ông ta đến nơi nhìn một lượt thì cả người ngây ra tại chỗ.  

Chủ điện rộng lớn trống không, ngoại trừ những người tiếp đón sắc mặt uể oải ra thì nửa cái bóng người cũng chẳng có.  

“Cái này…”.  

Sắc mặt Phù Quang thoáng cái trắng bệch, buổi lễ khai đan được báo trước mà lại hoang tàn lạnh lẽo thế này.  

Ông ta trước giờ luôn tự tin vô cùng nên hầu như không thể chấp nhận được sự thật này.  

“Rốt cuộc chuyện là làm sao?”, giọng nói Phù Quang khẽ run rẩy, gương mặt lạnh băng hỏi.  

Đường chủ Mạc mặt nhăn nhó nói: “Đại sư không xong rồi, lần này thực sự là thất sách, Vạn Bảo Các mời được một vị Luyện dược sư. Đại Huyền Đan mà họ luyện chế được thế mà lại phá vỡ kỷ lục, đạt đến chín phần dược tính, từ bảy ngày trước đã bắt đầu bán, việc kinh doanh của Lâm Lang Các mấy ngày gần đây càng lúc càng kém”.  

“Đến hôm nay thì người mua đã chạy hết sang bên đó rồi, nghe nói hôm nay là buổi đấu giá Đại Huyền Đan cực phẩm cuối cùng của Vạn Bảo Các”.  

Phù Quang nghe xong giật mình, sau đó cười lạnh lùng nói: “Chín phần dược tính? Làm sao có thể, Đại Huyền Đan này ta đã luyện đến giới hạn, đừng nói chín phần, cho dù là tám phần cũng không có khả năng!”
 
Chương 516


Đường chủ Mạc trong lòng muốn khóc ròng, ông hỏi ta ta đi hỏi ai…  

Trong tay ông ta bây giờ đang tích đến ba trăm nghìn viên Đại Huyền đan, hầu như không thể bán ra được, việc làm ăn đã bị Vạn Bảo Các cướp hết rồi.  

Các chủ hạ lệnh, ba trăm nghìn viên Đại Huyền Đan này phải xử lý hết trước ngày cuối tháng.  

Bảo ông ta phải chịu trách nhiệm, tất cả tổn thất đều tính hết lên đầu ông ta.  

Đó là con số mà ông ta làm trâu làm ngựa mấy đời cũng không thể trả hết được.  

“Liễu Nguyệt, đi theo ta đến Vạn Bảo Các xem sao”.  

Phù Quang mặt mày sa sầm, lạnh lùng nói: “Ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc là ai lại có bản lĩnh như thế!”  

Hai người chẳng để tâm được nhiều nữa, vội vội vàng vàng chạy đến Vạn Bảo Các.  

Còn chưa đến nơi thì đã giật mình kinh hãi.  

Bên ngoài cửa Vạn Bảo Các đang xếp từng hàng dài những người là người, ngoại trừ khách quý ra thì đều phải ngoan ngoãn xếp hàng.  

Hiện trường đông đúc náo nhiệt khác hẳn với vẻ lạnh lẽo ở Lâm Lang Các.  

“Nghe nói hôm nay còn là ngày mở buổi lễ khai đan của Phù Quang đại sư nữa đó? Sao ngươi không đi…”.  

“Đi cái rắm, ta đã âm thầm chạy qua đó xem rồi, chẳng có đến nửa cái bóng người, bóng quỷ cũng không thấy”.  

“He he, Lâm Lang Các kia cũng nham hiểu không kém. Đại Huyền Đan bảy phần dược tính lại tăng giá lên đến ba trăm viên Linh ngọc, Đại Huyền Đan mà Vạn Bảo Các đấu giá cao nhất cũng chỉ có bốn trăm mà thôi”.  

“Lại nói, hôm nay là ngày cuối cùng đấu giá Đại Huyền Đan cực phẩm rồi, còn không đến nữa thì sau này có muốn mua cũng chẳng mua được nữa rồi”.  

Đám người trong lúc đang xếp hàng đợi thì đứng nói chuyện phiếm.  

Khó tránh khỏi việc nhắc đến buổi lễ khai đan của Phù Quang, rồi đem ra so sánh với buổi đấu giá hôm nay của Vạn Bảo Các.  

Không so sánh thì sẽ không có tổn thương.  

Phù Quang đứng bên cạnh một lúc, cả gương mặt đều đen xì: “Giỏi cho một Vạn Bảo Các, họ cố ý đến vả mặt ta, cố ý chọn cùng ngày hôm nay để mở buổi đấu giá cuối cùng!”  

Sắc mặt Liễu Nguyệt cũng xám ngoét, tức đến tắc thở, trầm giọng nói: “Sư tôn, để ta gọi Thần Sách Doanh đến đây đóng cửa Vạn Bảo Các!”  

“Không vội”.  

Mặt Phù Quang đầy vẻ khó lường, nén giọng nói: “Đại Huyền Đan, tuyệt đối không thể luyện được đến chín phần dược tính, chắc chắn là dùng phương pháp bàng môn tà đạo nào đó. Đợi sau khi ta vạch trần hắn xong rồi lại đến dạy dỗ cũng không muộn, dám vả mặt ta, ta khiến hắn không thể tiếp tục ở sống ở Đế Đô này nữa, loại không biết sống chết là gì!”  

Bên ngoài Vạn Bảo Các có một đội ngũ dài như trường xà, không biết bao giờ mới đến lượt.  

Với danh tiếng của Liễu Nguyệt ở Đế Đô thì đương nhiên không cần xếp hàng.  

Ai mà không có mắt đi gây khó dễ cho nữ nhi của đại thống lĩnh Đế Đô chứ?  

Thần Sách Doanh, cấm vệ quân hoàng thành, thanh trường kiếm sắc bén nhất trong tay hoàng thất, nó là quyền uy của đế vương ở nhân gian.
 
Chương 517


Ở đế đô nước Đại Tần, người dám thách thức thế lực của Thần Sách Doanh chỉ có mấy vị hoàng tử, ngay cả tứ đại tông tộc cũng chưa đủ tư cách.  

Phù Quang cảm thấy mất mặt nên đội mũ trùm, ăn mặc kín mít mới đi vào Vạn Bảo Các cùng Liễu Nguyệt.  

Trong chủ điện, cả bốn tầng lầu đều không còn ghế trống.  

Lâm Nhất đã sớm ngồi trong đó, nói chuyện phiếm với Lý Vô Ưu.  

Hắn không thể ở lại Vạn Bảo Các mãi được, sau khi đổi đủ tài nguyên hắn sẽ rời đi.  

Cuộc chiến sinh tử với Diệp Lưu Vân mới là việc khẩn cấp trước mắt, mọi việc làm ở Vạn Bảo Các đều là cách để đạt được mục đích.  

“Đại ca, náo nhiệt thật đấy, lúc trước cứ ở trong phòng luyện đan đúng là hơi lãng phí thời gian”.  

Lý Vô Ưu nhìn đám đông ở xung quanh, háo hức nói.  

Buổi đấu giá cuối cùng hôm nay náo nhiệt hơn ngày thường gấp mấy lần, tất cả đều là nhân tài cảnh giới Huyền Võ, không có ngoại lệ!  

Còn có rất nhiều người nổi tiếng ẩn mình trong số đó vì không muốn tiết lộ thân phận.  

Đến đấu giá viên Đại Huyền đan cực phẩm này chứng tỏ tu vi đang gặp bình cảnh. Đối với một số người, đây là vấn đề làm tổn hại đến thanh danh của họ.  

Nhưng cũng có người thoải mái, không để ý lắm.  

Chẳng hạn như Lưu Thương công tử, hắn ta mặc chiếc áo cà sa giản dị, khuôn mặt tuấn tú nho nhã đi với đầu trọc trông khá nổi bật trong đám đông.   

Hắn ta tự rót tự uống, khá là tự tại.  

Những người nhìn thấy hắn ta đều sáng rực cả hai mắt, lần lượt tới gần chào hỏi.  

“Lưu Thương công tử, ngươi cũng muốn đấu giá viên Đại Huyền đan cực phẩm này sao?”’  

“Ta đến góp vui thôi”.  

Lưu Thương công tử cười nhẹ, không trả lời là có hay không.  

Mọi người cũng không hỏi tới cùng. Hắn ta là người hiền hoà, phong độ nhẹ nhàng, nhưng lại là một trong tám công tử của Đế Đô.  

Có thể bắt chuyện với hắn ta đã làm người ta cảm thấy vui vẻ.  

Lý Vô Ưu cười bảo: “Con lừa trọc này uống rượu ăn thịt bừa bãi, không kiêng kị chút nào, thoải mái thật”.   

Ai ngờ hắn ta vừa dứt lời đã thấy Lưu Thương công tử mỉm cười, nâng ly rượu lên nhìn qua.  

“Tiểu tử này, nói nhỏ thôi”.  

Lâm Nhất hơi xấu hổ, nâng ly rượu lên ra hiệu cho đối phương từ xa.  

Lý Vô Ưu cười vô tư: “Hì hì, lỗi của ta, lỗi của ta”.  

“Tiểu Kiếm Nô, không ngờ các ngươi cũng ở đây!”  

Liễu Nguyệt không ngờ lại gặp được Lâm Nhất và Lý Vô Ưu ở Vạn Bảo Các.  

Nàng ta nhất thời ngạc nhiên, tưởng mình đi nhầm chỗ.
 
Chương 518


Lý Vô Ưu không có chút thiện cảm nào với Liễu Nguyệt, cười tiếp lời: “Chúng ta ngồi ở đâu cần ngươi lo à? Có giỏi thì đuổi chúng ta đi đi!”  

Nhìn thấy thái độ khinh thường của Lý Vô Ưu, Liễu Nguyệt nhướng mày, lạnh lùng hỏi: “Ngươi nghĩ ta không dám sao?”   

Nàng ta đưa mắt nhìn về phía Thanh Mai, lạnh giọng bảo: “Gọi chủ sự của các ngươi lại đây, một tên Kiếm Nô mà được ngồi ghế khách quý giống chúng ta, Vạn Bảo Các đánh đồng chúng ta với Kiếm Nô à?”  

Liễu Nguyệt cũng được coi là người nổi tiếng ở Đế Đô, hầu hết các khách quý ở đây đều biết nàng ta.  

Phụ thân Liễu Long Phi có thực lực rất mạnh, địa vị hiển vinh. Ông ta là tướng quân được vua ban tử bào, thống lĩnh Thần Sách Doanh, tương đương với việc cầm kiếm của thiên tử để trấn giữ Đế Đô.  

Ở Lăng Tiêu Kiếm Các còn đỡ, dù sao thì theo thực lực và vai vế, nàng ta sẽ không có quyền lên tiếng quá lớn.  

Nhưng ở hoàng thành Đế Đô, người muốn nịnh bợ nàng ta nhiều vô số kể.  

“Liễu Nguyệt, Lâm Nhất là đồng môn của ngươi. Hơn nữa ở Lăng Tiêu Kiếm Các, ngươi cũng chưa chắc có thể so sánh được với hắn đâu!”  

Khi mọi người cảm thấy có gì đó không ổn, Lưu Thương công tử đột nhiên nhẹ giọng cười nói.  

Một câu dễ dàng xoá bỏ sự lúng túng của Lâm Nhất và Lý Vô Ưu.  

Không chỉ vậy, hắn ta còn ngầm mỉa mai Liễu Nguyệt, nói người ta là Kiếm Nô, nhưng ngươi thậm chí còn không bằng Kiếm Nô!  

Khu vực khách quý lập tức bàn tán sôi nổi, không ít người nhận ra, dời mắt về phía Lâm Nhất.  

“Hoá ra là hắn!”  

“Thiếu niên này là một kẻ tàn nhẫn. Trong Cửu Tinh Tranh Bá, hắn không chỉ càn quét người mới cùng đợt mà còn tự tay giết Vương Ninh”.  

“Dòng chính Vương Thị, nói giết là giết ngay, các trưởng bối Vương gia sắp tức điên rồi!”  

“Nhưng ta nghe nói gần đây hắn mới gặp rắc rối lớn, cuối tháng này phải đấu sinh tử với Diệp Lưu Vân, người xếp hạng ba mươi sáu bảng Nhân trong tông môn”.  

“Việc này hơi quá sức, e rằng hắn rất khó sống tiếp được”.  

“Không ngờ Lưu Thương công tử lại nói giúp cho hắn, lạ thật đấy...”  

Những lời bàn tán từ bốn phía khiến Liễu Nguyệt cực kỳ tức giận, khuôn mặt xinh đẹp lạnh như phủ sương.   

Nhưng nàng ta không thể nổi giận với Lưu Thương công tử, bất luận là thực lực, lai lịch hay thanh danh của đối phương, nàng ta đều không sánh bằng.  

Nàng ta trừng mắt nhìn Thanh Mai, giận dữ quát: “Đứng ngây ra đó làm gì, không nghe ta bảo ngươi gọi chủ sự đến à?”  

Thanh Mai thầm cười khổ, nếu đi bẩm báo chuyện này với Nguỵ Nhạc, nàng ta không bị mắng xối xả mới là lạ, người khác không biết nhưng nàng ta biết rất rõ.  

Đừng nói ngươi là ái nữ của đại tướng quân Phi Long, kể cả hoàng tử đến, Vạn Bảo Các cũng khó có thể đuổi Lâm Nhất và Lý Vô Ưu ra ngoài.  

Mở cửa buôn bán, ai lại đuổi tài nguyên của mình đi.  

Thanh Mai khó xử trả lời: “Liễu tiểu thư, hai vị này là khách quý của Vạn Bảo Các, Các chủ đã dặn không được thất lễ. Nếu Liễu tiểu thư cảm thấy khó chịu thì ta sắp xếp cho ngài lên tầng cao nhất được không?”  

“Ngươi muốn đuổi ta đi?”
 
Chương 519


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Liễu Nguyệt giận tái mặt, hay cho một ả tiện nhân, không dám đuổi Lâm Nhất thì thôi, còn muốn đuổi nàng ta đi.  

“Không dám, không dám”.  

Thanh Mai khổ không nói nên lời, nàng ta cũng suy nghĩ cho đối phương thôi. Ngươi không ưa Lâm Nhất nên ta mời ngươi lên hàng ghế khách quý trên tầng cao nhất, thế chẳng phải tốt hơn à?  

Nhưng trong mắt Liễu Nguyệt, câu này đã hoàn toàn biến thành một ý nghĩa khác.  

Vạn Bảo Các yêu cầu nàng ta nhượng bộ vì một tên Kiếm Nô.  

“Đồ nhi, ngồi xuống trước đã”.  

Sợ Liễu Nguyệt tiếp tục gây sự sẽ làm bại lộ thân phận của mình, Phù Quang ngồi ở bên cạnh lên tiếng khuyên can.  

Liễu Nguyệt nén giận, lạnh mặt ngồi xuống, nhưng vừa thấy Lý Vô Ưu cười với mình, nàng ta đã suýt tức phát điên.  

Bây giờ nàng ta rất hối hận vì đã vào Vạn Bảo Các, gặp phải người không muốn gặp nhất thì thôi không nói, còn phải chịu ấm ức.  

Lưu Thương công tử ngầm mỉa mai nàng ta thì thôi, hai người này có chút máu mặt gì ở Đế Đô đâu?  

“Sư phó, Lâm Nhất đi qua đây...”  

Bỗng nhiên thấy Lâm Nhất cầm ly rượu đi về phía bên này, Liễu Nguyệt khẽ biến sắc.  

“Kệ hắn đi”.  

Dưới lớp mũ trùm, Phù Quang giật nảy mình, vẻ mặt trở nên căng thẳng.  

Tiểu tử này muốn làm gì? Tiết lộ thân phận của ta sao?  

Nghĩ đến sự xấu hổ sau khi bị bại lộ thân phận, Phù Quang không khỏi cảm thấy sợ hãi.  

Khi thấy Lâm Nhất càng lúc càng gần, cuối cùng ông ta không kiềm chế được nữa.  

Không thể ngồi đây, nhất định phải đổi chỗ!  

Nhưng ai ngờ ông ta vừa đứng lên đã nghe Lâm Nhất cười hỏi: “Phù Quang đại sư, ông không ở Lâm Lang Các chủ trì buổi lễ Khai đan mà đến Vạn Bảo Các làm gì vậy?”  

Vù!  

Trên hàng ghế khách quý, vô số ánh mắt đổ dồn vào Phù Quang đang đội mũ trùm.  

Giọng Lâm Nhất không lớn nhưng rất vang dội, từng câu từng câu rõ ràng để tất cả mọi người đều nghe thấy.  

Trong mắt rất nhiều khách quý lộ vẻ kinh ngạc, có thật là Phù Quang đại sư không?  

Tên tuổi của Phù Quang khá nổi tiếng ở hoàng thành Đế Đô, ông ta luôn là khách quý của các phú hào quyền thế.  

Rất nhiều người ở đây quen thân với ông ta, thậm chí còn cầm trên tay lá thư mời tham gia buổi lễ Khai đan của ông ta.  

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên hơi xấu hổ.  

Hầu hết các khách quý ở đây đều đồng ý đến tham gia buổi lễ Khai đan của ông ta.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top