Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 480


Nhưng Diệp Lưu Vân khép hai ngón tay lại làm kiếm rồi đâm thẳng tới, thế mạnh áp đảo, ánh sáng vàng chắn trước mặt hắn ta bị chém rách.  

Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, hắn thi triển quyền kiếm hợp nhất, lao lên đỡ đòn.  

Bùm!  

Quyền chỉ chạm nhau, Lâm Nhất cảm nhận được một luồng kiếm quang mạnh mẽ sắc bén đánh tới khiến chân nguyên được ngưng tụ từ quyền kiếm hợp nhất của hắn bị vỡ tan.  

Advertisement

Phụt...  

Một vết máu tràn ra từ khoé miệng, Lâm Nhất bị đẩy lùi mười bước, Diệp Lưu Vân loạng choạng lùi lại một bước.  

Advertisement

Oành!  

Khí thế trên người hắn ta đột nhiên bùng nổ, ba sợi huyền mạch điên cuồng xao động, chân nguyên toàn thân sôi trào, nhất thời mang lại áp lực nặng nề như núi.  

“Huyền Võ tầng thứ ba!”  

Lâm Nhất nhíu này, nghĩ thầm người này không dễ đối phó.  

Cùng là cấp Huyền Vũ tầng thứ ba, Ngưu Bính Thuận của Thảo Mộc Phong trong mắt người khác còn chẳng xứng để xách dép.  

“Lâm Nhất cẩn thận, hắn chính là Diệp Lưu Vân đứng thứ 36 trong danh sách những người đứng đầu!”  

Hoàng Phủ Tịnh Hiên nhìn Lâm Nhất thế mà lại tiếp được một chiêu của Diệp Lưu Vân thì cực kỳ sợ hãi, vội vàng hét lên.  

Chẳng trách… hoá ra là đứng thứ 36!  

Đám đệ tử đang tu luyện ở xung quanh đài Vạn Kiếm cũng hoảng sợ không kém, tiếp được một chiêu của Diệp Lưu Vân mà chỉ bị đánh lui lại mười bước.  

“Một chỉ này, ta nhớ kỹ rồi”.  

Lâm Nhất nhìn dấu ngón tay in trên nắm đấm của mình, liếc mắt nhìn đối phương một cái, xoay người rời đi.  

“Huỷ đi kiếm ý của mười hai người trong Liên Minh Quân Tử ta, sao có thể để ngươi nói đi là đi!”  

Diệp Lưu Vân nổi giận, điên cuồng đuổi theo, hắn vốn không muốn cho Lâm Nhất cơ hội để rời đi.  

Một người đuổi, một người chạy.  

Hai người một trước một sau rời khỏi đài Vạn Kiếm, bất kể Lâm Nhất thi triển thân pháp thế nào cũng đều không thể cắt đuôi được đối phương.   

Thân pháp được tu luyện không cùng một đẳng cấp khiến Lâm Nhất thiệt thòi hơn nhiều.  

Nhưng nếu như dừng lại thì cũng chỉ có chết.  

Diệp Lưu Vân có tu vi cao hơn hắn hai tầng, còn nắm được kiếm ý Tứ Trùng Thiên, võ kỹ công pháp cũng không hề kém, hắn ta mạnh hơn hắn quá nhiều.  

Lâm Nhất bị truy đuổi đến mức thở hồng hộc, hắn chạy như điên, luồn lách khắp nơi trong Lăng Tiêu Kiếm Các rộng lớn.  

Bộ dáng của Diệp Lưu Vân lại chẳng vội vàng, sắc mặt âm u sa sầm.  

Kỳ thực với thân pháp của hắn thì đã có thể đuổi kịp Lâm Nhất từ lâu rồi, nhưng hắn lại không làm như vậy.  

Đuổi kịp thì cũng không thể thực sự làm được gì Lâm Nhất.  

Tông môn không cấm đánh nhau nhưng nghiêm cấm giết chóc và phế đi tu vi, hắn ta đuổi kịp Lâm Nhất thì cũng chỉ có thể đập cho Lâm Nhất một trận tơi tả mà thôi. 
 
Chương 481


Cơ hội tốt nhất thực ra là ở trong Vạn Kiếm Đồ, huỷ đi kiếm ý của Lâm Nhất.  

Việc đó so với phế bỏ tu vi của một người còn khó chịu hơn rất nhiều.  

Nhưng không chỉ không thành công mà ngược lại còn để Lâm Nhất phế đi kiếm ý của mười hai nhân tài trong Liên Minh Quân Tử.  

Kết quả như vậy khiến Diệp Lưu Vân cảm thấy ấm ức vô cùng.  

Advertisement

Hắn ta hiện giờ chỉ đang đùa giỡn Lâm Nhất để tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong Tông môn đều nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hắn.  

Đợi cho đến khi Lâm Nhất đã sức cùng lực kiệt rồi sẽ ra tay dẫm nát hắn dưới bàn chân của mình.  

Không làm như vậy thì sẽ không thể xả được cơn hận trong lòng hắn ta.  

Advertisement

Một hồi sau, khoảng thời gian một nén hương trôi qua, Lâm Nhất gần như đã chạy hết một vòng ngọn núi này rồi mà vẫn chưa thể cắt đuôi được Diệp Lưu Vân.  

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Nhất bỗng hiểu ra, hắn đã biết được suy nghĩ của đối phương.  

Chân hắn bỗng khựng lại.  

“Sao không chạy nữa?”  

Diệp Lưu Vân từ tốn hạ xuống, giọng nói khẽ mang vẻ châm biếm.  

Lâm Nhất xoay người, trên gương mặt thanh tú khôi ngô đầy vẻ mệt mỏi, bật cười nói: “Ngươi cảm thấy đùa như vậy hay lắm à? Một đệ tử có thâm niên tu luyện, đứng thứ 36 trong danh sách những người giỏi nhất lại đuổi theo ta chạy hết một vòng Tông môn”.  

Soạt!  

Bốn phía xung quanh có không ít đệ tử của Kiếm Các dừng chân lại, nhìn về phía Diệp Lưu Vân, sắc mặt bọn họ đều có chút kỳ lạ.  

Diệp Lưu Vân gia nhập Tông môn hai năm, thiên phú hiếm có, thực lực dũng mãnh, có thể đứng được ở vị trí thứ 36 trong danh sách thì đương nhiên là không phải kẻ yếu.  

Nhưng lại ra tay với một người mới vào Tông môn không đến hai tháng thì quả thực chẳng được coi là bản lĩnh.  

“Chút nữa ngươi quỳ xuống xin tha thì sẽ biết có thú vị hay không!”  

Nhìn đám người xung quanh chỉ chỏ, trong lòng Diệp Lưu Vân cảm thấy khó chịu, trường kiếm tuốt khỏi vỏ hung hãn đâm thẳng về phía Lâm Nhất.  

Lâm Nhất tự biết mình không đánh lại được đối phương, nhưng nếu muốn trêu đùa hắn, bắt hắn phải quỳ xuống xin tha.  

Thì hắn không làm được!  

Hôm nay cho dù có phải chết ở đây, hắn cũng phải bắt đối phương trả giá, tuyệt đối không nhượng bộ nữa.  

Phập!  

Một kiếm nhanh như thiểm điện cứ thế đâm thẳng vào trước ngực Lâm Nhất, máu tươi trào ra ào ạt.  

Tất cả mọi người vô cùng kinh hãi, Lâm Nhất vậy mà không hề né tránh!  

Diệp Lưu Vân cũng có chút hoảng hốt thất thần, một kiếm này rõ ràng không thể đâm trúng Lâm Nhất, với thực lực của đối phương ít nhất có thể tiếp được mười chiêu của hắn ta.  

Nhưng một kiếm vừa rồi, chỉ một kiếm đã đâm trúng Lâm Nhất.  

Đúng vào lúc hắn ta khẽ thất thần liền nhìn thấy một cảnh khiến hắn ta cả đời này cũng khó mà quên được, Lâm Nhất khẽ mỉm cười, nhấc tay lên đấm một quyền.  

Ầm!  

Hắn ta hầu như không thể tránh kịp, bị Lâm Nhất đánh cho một quyền, sống mũi cũng gãy nát, cả gương mặt sưng to như đầu lợn.  

Bóng quyền mạnh mẽ khiến cả người lẫn kiếm của hắn ta bị chấn động bay thẳng ra ngoài.  

Lâm Nhất ói ra một búng máu, cơ thể lắc lư ngã về phía sau. Vết thương nơi trước ngực chảy máu tươi không ngừng, kiếm ý hung mãnh rót vào khiến hắn đau đớn không thôi.  

“Ta gi3t chết ngươi!”  
 
Chương 482


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 483


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 484


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 485


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 486


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 487


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 488


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 489


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 490


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 491


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn


[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn


“Thật ra trong tầng ba không phải không có kiếm pháp có thể so sánh với cấp Huyền siêu phẩm, chẳng qua ngươi có dám chọn hay không thôi”.  

Chấp sự trung niên không đi lấy ba quyển kiếm pháp như Lâm Nhất dặn mà lấy một miếng ngọc bài khác.  

“Bá Kiếm!”  

Nhìn được một lát, Lâm Nhất nhíu mày, cảm thấy không hiểu cho lắm.  

“Bá Kiếm, tên kiếm pháp này gồm một chữ ‘Bá’, và nó cũng chỉ có một kiếm”, chấp sự trung niên giới thiệu.  

“Một chiêu?”  

Là kiếm pháp cấp Huyền thượng phẩm mà chỉ có một chiêu, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói kiếm pháp chỉ có một chiêu, thật kì lạ!  

“Không phải một chiêu, là một kiếm. Một kiếm cắt ngang trời đất, một kiếm chấn động tám hướng, một kiếm xuyên thủng chín tầng mây, một kiếm chặt đứt mây bay... Một kiếm này, bốn phương tám hướng, mây giăng chín tầng!”  

Sự kì diệu của Bá Kiếm được diễn giải từ giọng nói nhẹ nhàng của người chấp sự trung niên.  

Một bức tranh rộng lớn vô biên hiện ra trong đầu Lâm Nhất. Trong tranh, núi non hùng vĩ, sông dài vạn dặm, nhưng lại có một kiếm san bằng thiên hạ, tràn ngập bá khí không bị trói buộc phá vỡ bức tranh.  

Lâm Nhất thầm giật mình, hoảng sợ lùi lại mấy bước.  

Một lúc lâu sau hắn mới như tỉnh lại từ trong cơn mơ, sợ hãi tột độ.  

Chấp sự trung niên nhếch môi, giơ tay giật lấy ngọc bài trong tay hắn: “Kiếm pháp này cực kỳ bá đạo, mọi người trong tông môn đều muốn tu luyện nó. Nó vốn được đặt ở tầng chín, nhưng trong mấy nghìn năm qua có rất ít người tu luyện thành công kiếm pháp này. Nó được dời đi dời lại, cuối cùng dời xuống tầng ba”.   

“Kiếm pháp này bá đạo vô song, người có thể khống chế nó đã ít càng thêm ít, người có thể khống chế mà còn có thể tu luyện thành công thì càng ít hơn. Hiển nhiên ngươi cũng không thích hợp tu luyện một kiếm này”.  

Thấy Lâm Nhất vừa nhìn đã sợ tới mức liên tục lùi lại, trên mặt ông ta lộ vẻ giễu cợt.  

Lâm Nhất không cam lòng, nhưng những gì đối phương nói đều là sự thật, mấy nghìn năm qua có rất ít người có thể luyện thành kiếm pháp này.  

Nhất định phải có nguyên nhân, luồng bá khí phá vỡ bức tranh núi sông vạn dặm kia khiến hắn cảm thấy ngột ngạt và sợ hãi.   

Nhưng đi lại mấy vòng trên tầng ba xem những bản kiếm pháp khác, hắn đều cảm thấy tẻ nhạt, bực bội trong người.  

“Toàn mấy thứ rác rưởi gì đây...”  

Lâm Nhất cầm ngọc bài Bạo Lôi kiếm pháp ném mạnh, sau đó bước tới trước mặt chấp sự trung niên: “Ta sẽ chọn Bá Kiếm”.  

“Vì tu luyện kiếm pháp này mà đã có mấy trăm người chết, ngươi chọn loại kiếm pháp khác đi”.  

Người trung niên khuyên nhủ.  

“Không, ta sẽ lấy nó”.  

Cuối cùng chấp sự trung niên không khuyên được Lâm Nhất, đành phải đưa Bá Kiếm cho hắn.  

Soạt soạt soạt!  
 
Chương 492


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn nhanh chóng đi xuống đại sảnh Huyền Võ điện tìm trưởng lão thủ các.  

Trưởng lão thủ các canh giữ Huyền Võ điện.  

Khẩu quyết công pháp trong ngọc bài đều là bản thiếu, trộm ra ngoài cũng vô dụng. Để lấy cả bộ, chỉ có thể cầm Tiêu Vân lệnh đến gặp trưởng lão thủ các để giải trừ cấm chế trong ngọc bài.  

“Bá Kiếm?”  

Trưởng lão thủ các nhận lấy ngọc bài công pháp, vừa định giải trừ cấm chế thì thản nhiên đặt nó xuống.  

“Ai đưa ngươi kiếm pháp Bá Kiếm này?”  

Trưởng lão thủ các hờ hững hỏi.  

“Ta tự tìm, sao vậy, không thể chọn à?”  

Trưởng lão thủ các không thèm ngẩng đầu lên, lạnh lùng bảo: “Chọn ngọc bài khác đi, ta không thể cho ngươi cả bộ Bá Kiếm”.  

Lâm Nhất kiên định tiếp lời: “Ta chỉ chọn Bá Kiếm”.  

Trưởng lão thủ các ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhất: “Vậy ngươi lấy nó ở đâu thì trả về chỗ cũ đi”.  

Thấy Lâm Nhất chưa đi, trưởng lão thủ các khịt mũi: “Nghe không hiểu sao? Nói đơn giản hơn là bảo ngươi cút đi!”  

“Ta không đi. Nếu ông không cho ta cả bộ, ta sẽ không đi!”  

Lâm Nhất nhìn trưởng lão thủ các chằm chằm, không nói lời nào, cố chấp không chịu đi.  

“Vậy ngươi cứ đứng đó đi”.  

Trưởng lão thủ các cười khẩy, không để ý tới Lâm Nhất.  

Trong Huyền Võ điện, mọi người qua lại nhìn thấy cảnh này đều không ngạc nhiên.  

“Đây không phải Lâm Nhất sao?”  

“Cái tên này, có chuyện gì mà đứng ngây ra trước mặt trưởng lão thủ các vậy?”  

“Không phải đứng ngây người mà là bị mắng... Vừa rồi chính tai ta nghe thấy trưởng lão thủ các bảo hắn cút!”  

“Trưởng lão thủ các nổi tiếng là tốt tính thế mà lại mắng người, đừng nói tên này muốn được lên tầng cao hơn đấy?”  

“Có thể lắm, Diệp Lưu Vân được chọn kiếm pháp siêu phẩm, hắn không lên được tầng bốn, một tháng sau chắc chắn chỉ có một chữ chết!”  

“Dù có lên được thì sao? Trong vòng một tháng có thể tu luyện công pháp siêu phẩm được thành tựu gì chứ, lên hay không lên cũng chỉ có chết thôi”.  

Mọi người bàn tán xôn xao, nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt đồng tình.  

Trong vòng một đêm, chiến thư của hắn và Diệp Lưu Vân đã truyền ra khắp ngoại môn.  

Nguyên nhân trong chuyện này cũng đã bị người khác tìm hiểu ngọn nguồn.  

Lâm Nhất là một kẻ tàn nhẫn, phế bỏ kiếm ý của hơn mười người Liên Minh Quân Tử trong Vạn Kiếm Đồ, Lạc Già Sơn còn không ngại trở mặt với Liên Minh Quân Tử để bảo vệ hắn.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 493


Một uy áp lạnh lẽo bao trùm lấy Lâm Nhất, đây là tu vi cảnh giới Tử Phủ.  

Soạt soạt soạt soạt!  

Uy áp mạnh mẽ giáng xuống, ngay cả Lâm Nhất đã luyện thành Lôi Viêm Chiến Thể cũng không chịu nổi.  

Áp lực này khiến xương cốt Lâm Nhất liên tục phát ra âm thanh giòn giã, hắn cố gắng chịu đựng, mặt mày đỏ bừng.  

Chênh lệch lớn về tu vi tựa như con hào rộng, khó có thể vượt qua.  

Chỉ trong tích tắc, một vệt máu tràn ra từ khoé miệng, hắn quỳ một chân xuống, thất khiếu gồm miệng, tai, mắt và mũi chảy máu!  

Bộ dạng đó vô cùng thê thảm, khiến người ta phải tặc lưỡi hít hà.  

Nhưng Lâm Nhất cắn răng, không nói lời nào, hôm nay dù có quỳ chết ở đây hắn cũng không đi.  

Hắn đã hứa với Hân Nghiên sư tỷ rằng nhất định phải giết Diệp Lưu Vân, Bá Kiếm chính là hi vọng để hắn giết đối phương.  

Lời hứa của nam nhi...  

Một lời hứa, nghìn vàng khó mua!  

Một lời hứa, chết vạn lần cũng không chối từ!  

Một lời hứa, núi đao biển lửa!  

Một lời hứa, núi sông không dời!

Bùm!  

Lâm Nhất đang quỳ một gối trước mặt ông lão đột nhiên phát ra tiếng động lớn, đó là tiếng nứt xương.  

Là âm thanh xương nứt ra khi chịu một áp lực cực lớn.  

Cảnh tượng này khiến người ta nhìn mà thấy đau lòng.  

Có người không đành lòng lên tiếng: “Trưởng lão, ngài đồng ý phá lệ cho hắn một lần đi”.  

“Một tháng sau hắn phải lên đài sinh tử, không lên được tầng bốn là không có cơ hội sống đâu”.  

“Trưởng lão, nếu ngài không dừng tay, hắn thực sự sẽ chết trước mặt ngài”.  

Đủ mọi lời thuyết phục vang lên, nhưng sắc mặt trưởng lão vẫn không biến đổi, không hề có dấu hiệu nhượng bộ.  

Nhưng nhìn thấy vẻ cố chấp và kiên trì trong đôi mắt trên khuôn mặt máu me của Lâm Nhất, cuối cùng ông ta không tạo áp lực nữa.  

“Ngươi tên là gì?”, trưởng lão thủ các trầm giọng hỏi với vẻ mặt không cảm xúc.  

“Trưởng lão, hắn tên là Lâm Nhất. Trước đây hắn là Kiếm Nô, một người đến từ quận nhỏ, hoàn toàn không biết phép tắc là gì, ngài không thể phá lệ cho hắn lên tầng bốn!”  

Lâm Nhất còn chưa lên tiếng đã có một người từ trong đại điện bước tới, nhìn thấy hắn bị uy áp làm cho phải quỳ một chân xuống đất, hắn ta cười khẩy.  

Lãnh Mạch!  

Vừa nghe thấy giọng nói này, Lâm Nhất lập tức biết người đó là ai. Lãnh Mạch, tay sai của Vương Diễm, ngày đó từng bị hắn ghim trên sàn đấu võ như một con chó chết.  

“Lão phu cần ngươi dạy à?”  

Trưởng lão thủ các nhíu mày, nổi giận trừng mắt nhìn Lãnh Mạch.  

Bùm! 
 
Chương 494


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tu vi cảnh giới Tử Phủ hoá thành uy áp nặng như núi đánh úp tới.  

Lãnh Mạch còn đang cười nhạo Lâm Nhất, chưa kịp xin lỗi đã bị luồng uy áp này đánh hộc máu, văng ra ngoài.  

Rắc rắc rắc!  

Xương sườn trước ngực bị gãy, mặt mũi Lãnh Mạch tái nhợt, hắn ta đau đến mức không thể đứng dậy.  

Mọi người nhìn thấy cảnh này đều hít vào một hơi, lúc này mới biết Lâm Nhất phải chịu một áp lực lớn cỡ nào.  

“Tông môn có quy định, ta không thể phá lệ cho ngươi lên tầng bốn, cầm miếng ngọc bài này rồi cút đi!”  

Trưởng lão thủ các vung tay lên, ánh sáng lấp loé, ngọc bài Bá Kiếm b ắn ra, Lâm Nhất giơ tay bắt lấy.  

Thử cảm ứng thì thấy cấm chế đã được giải trừ, bên trong ghi chép cả bộ Bá Kiếm.  

“Đa tạ trưởng lão giúp đỡ!”  

Lâm Nhất đứng lên, ôm quyền nói cảm ơn.  

“Ngươi một lòng muốn chết, ta cần gì phải ngăn cản?”, trưởng lão thủ các xụ mặt, không nhìn hắn nữa.  

“Cáo từ”.  

Lâm Nhất không thể trả lời câu này, cầm chặt ngọc bài quay lưng rời đi.  

Vừa nhấc chân lên, trưởng lão thủ các đột nhiên gọi hắn lại bảo: “Lau sạch máu trên mặt rồi hẵng đi”.  

Trên bàn có thêm một chiếc khăn tay màu xám, Lâm Nhất nhẹ giọng cảm ơn rồi cầm lấy khăn tay.  

“Lâm Nhất, dù ngươi có lên tầng bốn Huyền Võ điện, khả năng ngươi có thể thắng Diệp Lưu Vân cũng chưa được một phần trăm. Bây giờ ngươi không lên được tầng bốn, một tháng sau ngươi chắc chắn sẽ chết, tên Kiếm Nô nhà ngươi hoàn toàn không biết hạng ba mươi sáu bảng Nhân đáng sợ cỡ nào!”  

Lãnh Mạch nằm dưới đất đau không đứng dậy nổi, trong mắt hắn ta tràn đầy thù hằn, hung ác nói.  

Lâm Nhất lau máu trên mặt, đạp một phát vào ngực hắn ta, xương sườn vốn đã bị gãy lập tức vỡ nát.  

Lãnh Mạch đau đớn hét lên, kêu rên như chết đi sống lại.  

“Này thì nói nhiều!”  

Lâm Nhất “hừ” một tiếng, không thèm để ý tới Lãnh Mạch đang hét thảm như lợn bị chọc tiết, lập tức rời đi.  

Những người khác trong đại điện nhìn Lãnh Mạch cũng không đồng tình chút nào.  

Ai bảo ngươi thích nói bậy, đáng đời!  

Khi họ dời mắt nhìn theo bóng lưng Lâm Nhất thì trở nên hơi phức tạp.  

Người thiếu niên đã giết Vương Ninh, thể hiện xuất sắc hơn những người mới cùng đợt trong Cửu Tinh Tranh Bá này như một ngôi sao mới nổi, có tiềm năng trở thành yêu nghiệt chân chính rất lớn.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 495


“Đại ca, sao huynh chọn lâu vậy? Huynh chọn võ kỹ gì thế, cho ta xem với”.  

“Lâm Nhất tiểu huynh đệ, lão hủ cũng tò mò lắm đây”.  

Hai người đều rất tò mò, rốt cuộc Lâm Nhất đã chọn loại võ kỹ nào mà lâu như thế.  

Trong lòng Lâm Nhất biết Bá Kiếm không chỉ đơn giản như vậy.  

Trưởng lão thủ các cố ngăn cản không phải vì cố ý chèn ép, chẳng qua không muốn để hắn bước lên con đường sai trái nên mới đành ra tay.  

Tạm thời không nên nói cho hai người biết vẫn tốt hơn.  

Lâm Nhất trả lời: “Một loại kiếm pháp bình thường thôi, chúng ta đi Đế Đô đi”.  

Vừa nghe sắp được đi Đế Đô, hai mắt Lý Vô Ưu và Khô Vân đại sư đều sáng rực lên.  

Lý Vô Ưu đã kìm nén quá lâu, muốn đến Đế Đô để đi dạo, còn Khô Vân đại sư thì biết cuối cùng cũng sắp bắt đầu làm chính sự, lòng tràn ngập mong chờ.  

Nơi ở của Hân Nghiên, Lạc Già Sơn.  

“Sư tỷ, Lâm sư đệ vừa từ Huyền Võ điện ra ngoài, chuẩn bị rời khỏi sơn môn”.  

Một đệ tử Lạc Già Sơn cao to vạm vỡ, mặt mũi thô kệch, đang đứng trước mặt Hân Nghiên, cung kính báo cáo.  

Người này tên là Mặc Thành, người cũng như tên, hắn ta đứng trước người khác trông như một toà thành trì vững chắc. Hắn ta có thực lực rất cao trong số các đệ tử Lạc Già Sơn, trung thành tuyệt đối với Hân Nghiên, đã đi theo cô ta nhiều năm.  

“Đi cùng ai?”  

“Vô Ưu sư đệ và Khô Vân đại sư của Đan Dược điện...”, Mặc Thành báo cáo chi tiết.  

Hân Nghiên gật đầu: “Vậy thì tốt, Khô Vân đại sư vừa thăng lên Luyện Dược sư hai sao. Có ông ta đi cùng, dù có ra khỏi sơn môn cũng không ai dám động vào Lâm sư đệ”.  

Cùng lúc đó, ở nơi Liên Minh Quân Tử đóng quân, Vương Diễm cũng biết được tin Lâm Nhất rời tông.  

Vẻ vui mừng thoáng qua trong mắt hắn ta, nhưng khi nghe nói Lâm Nhất đi cùng Khô Vân đại sư, trông hắn ta có vẻ thất vọng.  

Đan Dược điện có địa vị đặc biệt ở Lăng Tiêu Kiếm Các, nó tách biệt và độc lập, ngay cả hắn ta cũng không thể trêu vào.  

Nhưng khi nghe Lãnh Mạch kể lại tình hình mà hắn ta chứng kiến ở Huyền Võ điện, Vương Diễm cười nham hiểm: “Tiểu Kiếm Nô này đúng là mơ mộng hão huyền, không ngờ hắn còn đòi lên tầng bốn... Hiện tại biết quỳ gối cầu xin người khác thì đã muộn rồi! Bây giờ chỉ mới là bắt đầu thôi, một ngày nào đó ta sẽ khiến ngươi quỳ gối trước mặt ta như một con chó!”  

Trong thành Đế Đô.  

Nhóm Lâm Nhất gồm ba người cưỡi ngựa lên đường trong đêm.  

Thời gian quý báu nên họ không dám lãng phí, khi đến nơi ai cũng kiệt sức, ngựa hết hơi, cần phải nghỉ.  

Trong bóng đêm, gió lạnh rít gào, tuyết bay rợp trời.  

“Trận tuyết này lớn thật, quá lạnh, muốn tắm nước nóng quá đi”.  

Lý Vô Ưu run cầm cập, so với trận tuyết mịn một tháng trước, trận tuyết tối nay lớn hơn nhiều.
 
Chương 496


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khô Vân đại sư cười bảo: “Không gấp, ta là trưởng lão khách khanh ở Lâm Lang Các, giờ đã thăng lên thành Luyện Dược sư hai sao, đãi ngộ sẽ cao hơn. Đến lúc đó ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói, Lâm Lang Các đều có thể đáp ứng ngươi”  

Lâm Lang Các, một trong số các thương hội lớn nhất nội thành Đế Đô, hai chữ “Lâm Lang” có nghĩa là rực rỡ muôn màu.  

Đan dược luôn là mặt hàng quan trọng nhất trong bất kỳ cửa hàng nào.   

Luyện Dược sư vẽ được Linh văn đều có địa vị cao trong những cửa hàng này.  

Đan Dược điện ở Kiếm Các cũng không cấm Luyện Dược sư của mình qua lại với những thương hội này.  

Một là luyện chế đan dược rất tốn kém, chỉ dựa vào sự hỗ trợ của Đan Dược điện thì rất khó có thể duy trì được. Dù sao cũng phải có nguồn thu nhập khác mới có thể duy trì sự cân bằng thu chi, nhân tiện để các Luyện Dược sư tích góp của cải.  

Hai là Đan Dược điện của các tông môn đều có mối quan hệ hợp tác với những thương hội này. Những viên đan dược do đệ tử tông môn quy đổi bằng công đức cũng không đáng bao nhiêu tiền.  

Chỉ có cách dựa vào thương hội mới có thể bán với giá cao gấp mười, gấp trăm lần và thu được lợi nhuận kếch xù.   

Khi Lâm Nhất nói mình cần tài nguyên, Khô Vân đã nghĩ ra cách này cho hắn.  

Hai người hợp tác với nhau, Lâm Nhất sẽ vẽ Linh văn, còn Khô Vân thì chuyên tâm luyện chế đan dược, sau đó thông qua cuộc đấu giá của thương hội để bán lấy linh ngọc.  

Với trình độ vẽ Linh văn cực cao của Lâm Nhất, họ chắc chắn sẽ kiếm được một khoản linh ngọc lớn.  

Lý Vô Ưu cười: “Vậy thì lát nữa phải nhờ vào đại sư rồi. Ba ngày nay không được chợp mắt, cưỡi ngựa suốt mông cũng sắp lở loét luôn. Ta nghe nói Lâm Lang Các là thương hội đứng đầu Đế Đô, giàu nhất cả nước”.  

Khô Vân đại sư tiếp lời: “Không thể nói là giàu nhất cả nước, nhưng thương hội đứng đầu thì có thể chấp nhận”.  

Hiển nhiên ông ta vẫn khá kiêu ngạo, thương hội bình thường không thể lọt vào mắt ông ta.  

Nửa canh giờ sau, một toà cung điện nguy nga và tráng lệ xuất hiện trước mặt ba người.  

Trên biển hiệu có ba chữ Lâm Lang Các, nét chữ bay bướm nhưng rắn rỏi, mạnh mẽ. Trong màn đêm u tối, nhìn thoáng qua là có thể thấy nó, vô cùng loá mắt.  

Ba người bước tới trước cửa, Khô Vân đại sư tự tin lấy Tiêu Vân lệnh của mình ra.  

“Gọi đường chủ Mạc của các ngươi ra đây, bảo là có bạn cũ đến”.  

Luyện Dược sư của Đan Dược điện luôn cao cao tại thượng, có phong thái của riêng mình.  

Người gác cửa không dám thất lễ, nhận lấy Tiêu Vân lệnh rồi nhanh chóng đi vào trong.  

Một lát sau, một người trung niên có thân hình mập mạp, vừa nhìn liền biết là người sống thọ, cười bước ra.  

“Hoá ra là Khô Vân đại sư đến, xin lỗi vì đã không tiếp đón từ xa”.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 497


Khô Vân đại sư biến sắc, Lâm Nhất và Lý Vô Ưu cũng hơi khó hiểu.  

“Đường chủ Mạc, ông có ý gì?”  

Khô Vân kìm nén cơn giận, lạnh giọng hỏi: “Ta đường đường là Luyện Dược sư hai sao mà cũng không thể vào cửa Lâm Lang Các của ông sao?”  

Đường chủ Mạc cười xoà, không dám đắc tội, giải thích: “Khô Vân đại sư, thật xin lỗi, trong khoảng thời gian này Lâm Lang Các dự trữ khá nhiều đan dược, tạm thời không cần Luyện Dược sư đến ở. Tất nhiên nguồn thu nhập khách khanh của ông chắc chắn vẫn không thiếu một đồng”.  

Trong mắt Lâm Nhất không khỏi lộ vẻ thất vọng, không ngờ lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn thế này.  

Nhưng hắn cũng không muốn làm khó người khác, bèn lên tiếng: “Đại sư, chúng ta đến nơi khác đi. Mệt mỏi suốt ba ngày rồi, chúng ta cần nghỉ ngơi trước”.  

“Vậy thì tốt quá, vị tiểu huynh đệ này thật hiểu chuyện! Hôm nay Lâm Lang Các xin lỗi các vị”.  

Đường chủ Mạc tỏ ra khiêm tốn, lịch sự cười bảo.  

Nhưng Khô Vân đại sư cảm thấy vô cùng tức giận và khó chịu, đường chủ Mạc vốn là một kẻ khẩu Phật tâm xà.  

Ông trữ nhiều đan dược, không cần Luyện Dược sư thì cho người ta vào nghỉ chân một lát cũng được mà.  

Nhưng ông ta không nể mặt Khô Vân ông đây chút nào.  

Thế nhưng đường chủ Mạc tỏ ra khách sáo, lịch sự, thái độ khiếm tốn, thực sự khiến ông không thể nổi giận được.  

“Chúng ta đi!”  

Khô Vân đại sư xụ mặt, xoay người đi ngay.  

Ba người vừa dắt ngựa đi không bao xa thì có hai người đi tới. Trong bóng đêm, họ cưỡi Tuyết Long Câu đẹp còn hơn tuyết, cao cao tại thượng.  

Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt có vẻ ngạc nhiên.  

Hai người gồm một già một trẻ, già thì hắn không biết, trẻ là một nữ tử có diện mạo xinh đẹp lạnh lùng, Liễu Nguyệt!  

Lâm Nhất không biết ông lão này nhưng Khô Vân đại sư thì biết, ông ta ngạc nhiên thốt lên: “Phù Quang đại nhân!”  

Phù Quang, Luyện Dược sư hai sao thâm niên của Đan Dược điện, ông ta đã thành công vẽ được Linh văn hai sao từ rất nhiều năm trước.  

Khô Vân vừa thăng lên Luyện Dược sư hai sao, chưa thể thật sự vẽ được Linh văn hai sao, địa vị thua xa ông ta.  

Về danh tiếng cũng không thể so sánh được.  

Phù Quang cưỡi Tuyết Long Câu, không thèm xuống ngựa, lạnh giọng khiển trách: “Khô Vân, ngươi vừa mới thăng cấp, ngay cả Linh văn hai sao còn chưa vẽ được lưu loát đã chạy tới Đế Đô huênh hoang, còn ra thể thống gì!”  

Khô Vân đại sư cắn môi, khuôn mặt già nua trở nên cực kỳ khó coi vì bị răn dạy, cúi đầu đáp: “Phù Quang đại nhân dạy bảo rất đúng”.  

“Tránh ra đi, đừng chắn đường ta”.  

“Đại nhân đi thong thả”.  

Ba người nhường đường, Lâm Nhất thấy Liễu Nguyệt ngồi trên Tuyết Long Câu cười mỉa mai nhìn hắn.  

Họ đều rất uể oải, vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi nên không muốn nói.   

“Đại ca, huynh nhìn kìa!”  

Bỗng nhiên Lý Vô Ưu tức giận dừng lại, chỉ vào Lâm Lang Các cách đó không xa.  
 
Chương 498


Lão đường chủ Mạc vừa cự tuyệt họ khi nãy, lúc này đang khúm núm, mặt mày hớn hở, đích thân đỡ Phù Quang và Liễu Nguyệt xuống ngựa.  

Loáng thoáng có thể nghe được ông ta hào hứng nói: “Mau! Mau treo biển hiệu của Phù Quang đại sư lên, thông báo cho cả thành biết Phù Quang đại sư sẽ ở Lâm Lang Các một tháng, đây chính là vị đại sư có thể vẽ được Linh văn hai sao!”  

Bụp!   

Chiếc roi ngựa trong tay Khô Vân đại sư rơi xuống mặt đường Đế Đô phủ đầy tuyết, khuôn mặt già nua không còn chút máu, trắng bệch như tuyết, còn thê lương hơn cả đêm rét ở Đế Đô.    

Một tháng trước, Lý Vô Ưu nói rằng gió tuyết ở Đế Đô không bằng hoang nguyên Mạc Bắc.  

Nhưng Lâm Nhất bảo Đế Đô lạnh hơn, lúc đó hắn ta không hiểu nhưng bây giờ đã hiểu, thứ lạnh không phải là gió tuyết ở Đế Đô mà là lòng người...  

Trong làn gió tuyết lạnh lẽo, ba người đều cảm thấy lạnh buốt từ thể xác lẫn tinh thần, cực kỳ phẫn nộ.  

Lúc nãy đường chủ Mạc còn nói gì mà đan dược dự trữ quá nhiều, không cần Luyện Dược sư vào ở.  

Thậm chí không muốn mời họ vào nghỉ chân.  

Lời còn chưa nguội, vẫn còn văng vẳng bên tai.  

Nhưng ngay sau đó ông ta đã cung kính mời Liễu Nguyệt và Phù Quang vào trong, còn định thông báo cho cả thành về biển hiệu của Phù Quang.   

Điều này chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Khô Vân đại sư một bạt tai, một cái tát vang dội và tàn nhẫn.  

Ông đợi họ đi xa một chút rồi nói ra những lời này cũng được mà.  

Nhưng họ vừa đi không bao xa, ông ta đã đón Phù Quang đại sư vào, điều này khiến Khô Vân đại sư biết phải để mặt mũi ở đâu?  

Dù có muốn làm bẽ mặt cũng không cần phải tàn nhẫn như vậy chứ...   

Khô Vân đại sư vốn đã nén giận, nhìn thấy cảnh này, ông ta tức giận đến mức suýt ngất xỉu.  

Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông ta không còn chút máu, bờ môi liên tục run rẩy.  

“Không được! Ta phải hỏi ông ta cho rõ ràng...”  

Khô Vân đại sư không thể chịu nổi nữa vì bị sỉ nhục, lập tức chạy như điên.  

“Đại sư!”  

Hai người gọi lại nhưng Khô Vân đại sư làm lơ, không có ý định dừng lại.  

“Mau đuổi theo!”  

Lâm Nhất và Lý Vô Ưu biến sắc, thi triển thân pháp nhanh chóng đuổi theo.  

Trước cổng Lâm Lang Các lộng lẫy và tráng lệ, đường chủ Mạc khúm núm mời Liễu Nguyệt và Phù Quang vào trong.  

“Đường chủ Mạc!”  

Một tiếng gọi đầy tức giận nhưng cố kìm nén vang lên.  

Đường chủ Mạc ngoảnh đầu lại thì thấy Khô Vân bất lực đứng trong bóng đêm, sắc mặt trắng bệch.
 
Chương 499


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nụ cười trên mặt ông ta lập tức trở nên ngượng nghịu.  

Phù Quang xoay người lại, nhíu mày, trông có vẻ không được vui.  

“Đường chủ Mạc, chẳng phải khi nãy ông nói với ta Lâm Lang Các trữ quá nhiều đan dược, tạm thời không cần Luyện Dược sư vào ở sao?”  

Khô Vân đại sư không cam lòng hỏi, ông ta muốn hỏi cho rõ tại sao!  

Ông ta cũng là khách khanh của Lâm Lang Các, dù danh hiệu Luyện Dược sư hai sao chưa được vững nhưng cũng là Luyện Dược sư hai sao đứng đầu.  

Ông ta đã hợp tác với Lâm Lang Các nhiều năm, có lời gì không thể nói thẳng chứ, cớ sao lại sỉ nhục ông ta như vậy?  

Bị vạch trần ngay tại chỗ, đường chủ Mạc vô cùng lúng túng, cười ngượng ngùng: “Khô Vân đại sư đừng hiểu lầm, ta mời Phù Quang đại sư đến chỉ để ôn chuyện thôi, ông đừng suy nghĩ nhiều quá”.  

“Ông còn nói dối ta à? Coi ta là kẻ ngu sao? Rõ ràng vừa rồi ta nghe thấy...”  

Thấy đường chủ Mạc vẫn nói dối mình, cuối cùng Khô Vân không nhịn được nữa hét lên.  

“Nghe thấy cái gì?”  

Phù Quang đại sư sầm mặt ngắt lời đối phương: “Khô Vân, trình độ không cao thì lo mà về nâng cao trình độ đi, đừng ở đây làm mất mặt Đan Dược điện. Ngươi muốn nói gì, đừng bảo ngươi đòi đường chủ Mạc nói ngươi là một tên vô dụng không vẽ được Linh văn hai sao mới hài lòng à?”  

“Ông... Ông...”  

Hai chữ vô dụng khiến đầu óc Khô Vân như nổ tung, toàn thân run rẩy như rơi xuống hầm băng, ấm ức không nói nên lời.  

“Ông cái gì mà ông? Đồ xấc láo, ngươi nên biết ta là tiền bối! Nếu không nhờ may mắn luyện chế thành công ba viên Hoả Vân đan, thì ở trước mặt ta ngươi chẳng là cái thá gì cả. Bảo ngươi về Đan Dược điện tập trung tu hành không chịu nghe, cứ phải bắt ta bảo ngươi cút ngươi mới hài lòng sao?”  

Phù Quang đại sư nổi giận, lão Khô Vân này tưởng mình giỏi lắm hay sao?  

Không phục thì nhịn đi.  

Không ngờ ông ta dám dồn ông vào thế tiến thoái lưỡng nan ngay trước mặt đường chủ Mạc, quả thật không thể nói lý.  

Liễu Nguyệt lên tiếng: “Sư phó đừng nóng giận, có một số người thấp hèn từ trong xương, nói lời hay không nghe, chờ bị mắng mới chịu dừng. Ông ta thích tự rước lấy nhục y hệt tên đồ đệ của mình!”  

“Tiện nhân, ngươi nói ai đó?”  

Lâm Nhất vừa chạy tới nghe vậy thì nổi giận, mắng trả cô ta. Liễu Nguyệt nhướng mày, cười nhếch mép: “Đương nhiên là nói ngươi, cả lão sư phó vô dụng của ngươi nữa, chẳng phải hai sư đồ đều vô dụng như nhau à? Sư phó ngươi thích tự rước lấy nhục, ngươi cũng vậy thôi, dám thách đấu Diệp Lưu Vân, để ta xem một tháng sau ngươi sẽ chết như thế nào!”  

Lý Vô Ưu cười bảo: “Đại ca ta gọi ngươi là tiện nhân, ngươi trả lời ngay, quả là ti tiện”.  

Liễu Nguyệt tối sầm mặt: “Ngươi có gan thì nói lại xem? Đây là hoàng thành Đế Đô, ta có cả trăm cách khiến ngươi sống không bằng chết!”  

Lâm Nhất vươn tay ngăn cản Lý Vô Ưu nói tiếp, sau đó lườm Liễu Nguyệt: “Chuyện của tại hạ không cần Liễu tiểu thư lo lắng, một tháng sau sẽ tự có kết quả. Đại sư, chúng ta đi trước đi”.  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top