Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 40: 40: Mập Ai Đánh Cậu





“Lưu Ba, đi theo tôi!”
Lâm Vân đi thẳng ra ngoài.

Lưu Ba nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, hắn nhanh chóng đi theo ra ngoài.

Cửa khách sạn.

Mập bị ném ra ngoài, lại quay lại đứng ở cửa.

Vị giám đốc tiền sảnh vẫn đứng ở cửa không rời đi.

“Nhóc con, con mẹ mày, sao cậu còn dám trờ lại? Còn muốn bị đánh nữa hả?” Giám đốc tiền sảnh chỉ vào Mập, kiêu ngạo hỏi.

“Câm miệng!”
Một tiếng hét dữ dội phát ra từ
khách sạn.

Giám đốc tiền sảnh quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Vân cùng Lưu Ba.


“Lâm tổng, Lưu tổng!” Giám đốc tiền sảnh giật mình.

Ngay sau đó, giám đốc tiền sảnh nhanh chóng nở một nụ cười nịnh nọt và nói: “Lâm tổng, Lưu tổng, sao đột nhiên hai người lại ờ đây?”
“Cút ngay cho tôi!”
Lâm Vân dùng tay đẩy giám đốc tiền sảnh ra, trực tiếp đi tới trước
mặt Mập.

“Lâm Vân, cuối cùng thì cậu cũng đến rồi!” Mập tỏ vẻ bực bội.

“Mập, ai đánh cậu?” Lâm Vân liếc mắt.

“Ông ta!”
Mập chỉ trực tiếp vào giám đốc tiền sảnh.

Lâm Vân quay đầu nhìn về phía giám đốc tiền sảnh, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng đáng sự.

Sau khi giám đốc tiền sảnh cảm
nhận được ánh mắt của Lâm Vân, sợ tới mức sắc mặt lập tức tái nhợt.

Giám đốc tiền sảnh không phải là kẻ ngốc, nhìn thấy cảnh này, ông ta đã hiểu Mập thực sự là bạn của chủ tịch mới của tập đoàn Hoa Đỉnh!

Nghĩ đến đây, trái tim ông ta đột nhiên rơi xuống vực sâu, ông ta đã đánh bạn của chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh rồi!
“Mẹ nó, ông cũng thật là to gan, một giám đốc nho nhỏ mà ngay cả bạn bè của tôi cũng dám
đánh! Có phải ông cũng muốn đánh tôi luôn hả?” Lâm Vân tức giận nắm lấy cổ áo giám đốc tiền sảnh.

“Lâm tổng, tha mạng!”
Giám đốc tiền sảnh rùng mình, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Hai nhân viên bảo vệ ở bên cạnh, bọn họ cũng sợ tới mức quỳ xuống đất, không ngờ Mập ăn mặc bình thường như vậy lại thực sự là bạn của chủ tịch mới tập đoàn Hoa Đỉnh!
Với thân phận của họ, hậu quả
của việc xúc phạm tập đoàn Hoa Đình, sao họ có thể kham nổi chứ?
Lâm Vân quay lại nhìn Mập, nheo mắt nói: “Mập, vừa rồi ông ta đánh cậu ra sao, cậu cứ trả lại gấp mười, gấp trăm lần cho mình!”
“Được!” Mập gật đầu lia lịa.

Mập vừa bị giám đốc tiền sảnh đánh, sớm đã tức giận rồi, giờ là lúc để trả thù.

Mập trực tiếp xắn tay áo, sau đó xông vào giám đốc tiền sảnh.

“Giám đốc, bây giờ ông đã tin tôi là bạn của chủ tịch chưa?” Mập nhìn giám đốc tiền sảnh đang quỳ trên mặt đất.

“Tôi tin! Tôi tin rồi! Đại ca, là tôi có mắt không tròng, anh tha cho tôi đi!” Giọng nói của giám đốc tiền sảnh run run.

“Tha cho ông? Nằm mơ đi!”
Mập nói xong liền tát thẳng vào mặt giám đốc tiền sảnh một bạt tai.

.

 
Chương 41: 41: Báo… Báo Cho Chủ Tịch





“Cái tát này là trả lại cho ông, tiếp theo sau là lãi suất!”
“Bốp!”
“Bốp!”
“Bốp!”
Mập không do dự mà tát mạnh giám đốc tiền sảnh mấy bạt tai.
Gương mặt của giám đốc tiền sảnh hằn lên dấu tay đỏ ửng, nhưng ông ta không dám phản kháng.
Sau vài cái tát ấy, cơn tức mà Mập đã kìm nén trong lòng cuối cùng cũng đã được xả ra.
Đánh nhau xong, Mập lại hét vào mặt giám đốc tiền sảnh: “Về sau nhớ kỹ, đừng có dùng mắt chó mà xem thường người khác! ông cho rằng ông mạnh lắm hả? Dựa vào cái gì mà xem thường người ta? Còn có nhiều người còn mạnh hơn ông nhiều đó!”
“Vâng, vâng, anh dạy rất đúng.”
Giám đốc tiền sảnh lau mồ hôi lạnh trên trán, gật đầu như gà mổ thóc.
Lâm Vân nhìn giám đốc tiền sảnh, lạnh lùng nói: “Chuyện ông đánh bạn của tôi, tôi sẽ nói cho chủ tịch ông.


về phần ông ta xử lý ông như thế nào, tôi nghĩ ông ta có quyết định của chính mình!”
Nói xong, Lâm Vân trực tiếp kêu Mập vào khách sạn.
“Báo… báo cho chủ tịch?”
Giám đốc tiền sảnh nghe thấy Lâm Vân muốn nói cho chủ tịch khách sạn biết, sợ tới mức ngã quỵ xuống đất, nếu để cho chủ tịch khách sạn biết được, công việc của ông ta nhất định sẽ không còn nữa!
Sau khi vào khách sạn.
“Lưu Ba, anh báo cáo vấn đề này với Chủ tịch của khách sạn Thanh Vân đi.” Lâm Vân nói với Lưu Ba.
“Vâng, Lâm tổng.” Lưu Ba gật đầu.
Lâm Vân lại nhìn Mập: “Mập, đã hết tức chưa?”
“Đương nhiên! Cảm ơn Lâm Vân, nếu không phải nhờ cậu giúp đỡ, mình cũng không thể trả thù được.

Nhìn ông ta sợ hãi cầu xin, mình cảm thấy rất hả dạ.” vẻ mặt Mập đầy kích động
Đối với Mập trước đây, nếu bị uất ức như vậy thì chỉ có thể nhịn thôi, ai bảo xuất thân của mình không bằng người ta chứ?
Nhưng bây giờ Lâm Vân đang chống lưng cho cậu ta, cậu ta không cần phải chịu uất ức nữa!
Ngay sau khi Lâm Vân trở lại phòng chờ VIp, chủ tịch của khách sạn đã chạy đến xin lỗi Lâm Vân và Mập, còn nói ông ta đã đuổi việc giám đốc tiền sảnh kia rồi.
Bên trong hội trường buổi tiệc.
Vào lúc này, còn khoảng hai mươi phút nữa là tiệc rượu bắt đầu.
Hơn bốn mươi người đã tập
trung tại địa điểm tồ chức tiệc rượu và hầu như tất cả những người được mời đều đã đến.


Quy mô của buổi tiệc rượu này ban đầu rất nhỏ và chỉ những công ty có quan hệ hợp tác với tập đoàn Thiên Đỉnh mới được mời.
Vì tiệc rượu chưa chính thức bắt đầu nên nhiều ông chủ tụ tập thành nhóm để trò chuyện.
Trên một bàn.
Một người đàn ông trung niên ngồi cùng một cô gái trẻ trang điểm đậm.
Nếu Lâm Vân ở đây, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh sẽ nhận ra cô gái trang điểm đậm này.
Vì cô gái trang điểm đậm này chính là cô gái mà Mập giới thiệu với Lâm Vân ở quán bar hôm trước, Quách Hiểu Hiểu!
Khi đó, Quách Hiểu Hiểu còn khoe với Lâm Vân rằng cô ta được tập đoàn Hoa Đỉnh mời.
Người đàn ông trung niên bên cạnh Quách Hiểu Hiểu chính là cha của cô ta.
“Hiểu Hiểu, nghe nói vị chủ tịch
mới này còn rất trẻ.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, ba sẽ tìm cơ hội gặp riêng cậu ấy.

Đến lúc đó con cố gắng lên, nếu con bám được vào chủ tịch mới này thỉ nhà chúng ta thật sự là phát lên rồi đó!” Cha của Quách Hiểu Hiểu khuyên nhủ.

Ý đồ của cha, Quách Hiểu Hiểu rất rõ ràng, đó là để con gái mình đi quyến rũ chủ nhân mới của Hoa Đỉnh.
“Ba, ba yên tâm đi, con nhất định sẽ dùng hết bản lĩnh của mình!” Quách Hiểu Hiểu vô cùng mong đợi.
Gia đình của Quách Hiểu Hiểu cũng chỉ là một công ty nhỏ rất bình thường ở địa phương, quy mô còn kém hơn công ty của Trương Hổ rất nhiều.
Hiểu Hiểu biết chắc chắn một khi cô ta có thể được chủ tịch của chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh để ý, thì gia đình cỏ ta có thể nhờ vào đó mà phất lên, tất nhiên là cô ta không biết rằng chủ tịch mới đó là Lâm Vân.
Bên trong phòng chờ VIR
“Lâm tổng, ông chủ của công ty vật liệu xây dựng Thiên Thành muốn gặp ngài.” Lưu Ba nói.
“ông ta có chuyện gì sao?” Lâm Vân hỏi.
“Lẽ ra vì muốn nói chuyện hợp tác với chúng ta, bây giờ đúng lúc chúng ta đang thiếu một đối tác cung cấp vật liệu xây dựng, nhưng công ty của họ có quy mô nhỏ, cũng không có lợi thế về giá cả.” Lưu Ba nói.
“Như vậy à, chuyện hợp tác, thì anh nói rõ với ông ta là được rồi, tôi không gặp ông ta đâu.” Lâm
Vân xua tay..

 
Chương 42: 42: Xem Ra Chúng Ta Đúng Là Có Duyên Với Cô Ấy!





“Vâng!” Lưu Ba gật đầu, sau đó bước ra ngoài.

Không lâu sau khi Lưu Ba đi ra ngoài, Mập lao vào phòng khách VIp thở không ra hơi.

“Lâm… Lâm Vân! Đoán xem tôi… tôi đã thấy ai trong sảnh tiệc rượu?” Mập thờ hổn hển, nhưng trông rất phấn khích.

“Nhìn cậu kích động kìa, cậu nhìn thấy ai?” Lâm Vân cười hỏi.

“Nhớ… nhớ cô gái đã trả tiền cho
chúng ta ở nhà hàng tối qua không?” Mập vẫn còn thở hổn hển.

“Cái gì? Chẳng lẽ cậu có thấy cô ấy trong tiệc rượu hả? Thật không?” Lâm Vân kinh ngạc đứng lên khỏi chỗ ngồi.

“Đúng vậy! ở đại sảnh tổ chức tiệc rượu! Tôi tận mắt nhìn thấy, không thể nào là giả được!” Mập cười gật đầu đắc ý.

“Xem ra chúng ta đúng là có duyên với cô ấy!” Khóe miệng Lâm Vân nở nụ cười.

Đêm qua Lâm Vân vẫn đang suy nghĩ, hi vọng có thể gặp lại cô gái này, để anh trả lại tiền bạc và ân tình cho cô.

Nhưng Lâm Vân cũng biết, gặp lại trong biển người bao la là khó khăn như thế nào.


Không ngờ hôm nay lại có tung tích của cô rồi?
“Đi thôi! Đi gặp cô ấy đi.

Đã đến lúc phải trả lại tiền ăn ngày hôm qua cho cô ấy rồi.

” Lâm Vân nói xong liền trực tiếp đi ra khỏi phòng.

Một góc trong hội trường tiệc rượu.

Một người phụ nữ xinh đẹp trong chiếc áo khoác trắng và quần jean, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, đang đứng ở đây.

Cô là cô gái đã trả tiền cho Lâm Vân ở nhà hàng Thịnh Diên tối hôm qua, Hoàng Mộng Di.

Hoàng Mộng Di thấy cha mình đến gần, cô vội hỏi: “Ba, thế nào rồi? Có gặp được chủ tịch mới của chi nhánh Hoa Đỉnh không? Anh ta có muốn hợp tác với chúng ta không?”
Người đàn ông trung niên gầy gò mờ mịt lắc đầu.

“Chưa gặp được.

Tổng giám đốc Lưu Ba đã nói chuyện với ba.

Mặc dù ba đã cô gắng hết sức nhưng Lưu tổng đã từ chối.



Sau khi Hoàng Mộng Di nghe vậy, vẻ thất vọng và buồn bã thoáng qua trên gương mặt xinh đẹp của cô.

“Ba, đừng buồn, giới kinh doanh là như vậy.

Tập đoàn Hoa Đỉnh kinh doanh kiếm tiền, bọn họ đương nhiên phải chọn nhà cung cấp vật tư tốt hơn, chúng ta quá
nhỏ bé, không có khả năng cạnh tranh.

” Hoàng Mộng Di an ủi cha.

“Ba hiểu.

” Người đàn ông trung niên gầy gò gật đầu, vẻ mặt đầy bất lực.

Mặc dù Hoàng Mộng Di không nói gì nhưng trong lòng đã âm thầm quyết định, sau khi tiệc rượu kết thúc, cô sẽ chặn chủ tịch mới của chinh nhánh Hoa Đỉnh lại để thuyết phục.

Bởi vì Hoàng Mộng Di hiểu, nếu không thể giành được khách hàng lớn như tập đoàn Hoa Đỉnh, thì với tình hình hiện tại của công
ty bọn họ, trong thời gian ngắn sẽ phải đóng cửa thôi, đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ rồi.

“Xin chào, chúng ta lại gặp lại!”
Đúng lúc này, sau lưng Hoàng Mộng Di vang lên một giọng nói.

Hoàng Mộng Di quay đầu lại thì thấy là Lâm Vân và Mập.

Bởi vì các ông chủ ở tiệc rượu hầu như chưa từng gặp Lâm Vân, nên cũng không biết Lâm Vân là chủ tịch mới của Hoa Đỉnh, cho nên khi Lâm Vân bước vào tiệc rượu cũng không gây ra
bất kỳ sự ồn ào nào.

“Là các anh sao?”.

 
Chương 43: 43: Tất Nhiên Tôi Đến Để Tham Gia Tiệc Rượu





Hoàng Mộng Di nhìn thoáng qua đã nhận ra Lâm Vân và Mập, cô hơi ngạc nhiên, không ngờ lại gặp nhau ở đây.
“Không ngờ đúng lại là cô, không ngờ chúng ta lại gặp nhau.

Xem ra ông trời an bài bắt tôi phải trả lại tiền cho cô rồi.” Lâm Vân cười nói.
“Tôi cũng không ngờ vân còn gặp được hai người.” Hoàng Mộng Di khẽ cười.
Không thể không nói, cô cười rất đẹp, nụ cười của cô có thể làm tan chảy trái tim của người khác.
“Có thể gặp lại cho thấy chúng ta còn có duyên, cho nên… lần này có thể nói cho tôi biết tên của cô được không?” Lâm Vân cũng cười đáp lại.
“ừm… được thôi, tôi tên là Hoàng Mộng Di.” Nghĩ xong, Hoàng Mộng Di liền báo lại tên của mình.
“Hoàng Mộng Di, a, tên hay!” Lâm Vân lẩm bẩm cái tên.
“Đúng rồi, Hoàng Mộng Di, cho tôi số tài khoản của cô.

Tôi sẽ chuyển tiền cho cô.

Tôi không có nhiều tiền mặt ở đây.

Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, tôi không phải kẻ dối trá.


Hôm qua tôi thật sự bị lấy trộm ví.” Lâm Vân nói.
“Thật sự không cần.

Tôi tin anh không phải là người nói dối.

Cứ xem như tôi mời anh bữa đó là được rồi.” Hoàng Mộng Di xua tay.
Ngay từ đầu Hoàng Mộng Di chưa từng nghĩ sẽ lấy lại được tiền.
“Mộng Di, ai vậy con?”
Cha của Hoàng Mộng Di đứng bên cạnh rốt cuộc cũng hỏi.
“Ba, anh ấy là người hôm qua ở nhà hàng.

Hôm qua anh ấy ở nhà hàng gặp phải chút rắc rối, nên con đã giúp anh ấy một tay.” Hoàng Mộng Di nói.
“Mộng Di, con vẫn thích lo chuyện bao đồng như vậy, con là con gái, nếu con xảy ra chuyện gì thì sao?” Cha Mộng Di nghiêm mặt.
“Dạ.” Hoàng Mộng Di chỉ có thể
cúi đầu, ngoan ngoãn nghe cha mình dạy dỗ.

Có thể thấy, việc dạy dỗ của nhà Hoàng Mộng Di rất nghiêm khắc.
“Chào bác, cháu tên là Lâm Vân, cháu rất vui được gặp bác và con gái.” Lâm Vân chìa tay ra với cha của Hoàng Mộng Di.
Cha Hoàng không từ chối, đưa tay bắt tay Lâm Vân, nhưng thái độ của ông ấy rất lạnh nhạt.
Lâm Vân lại nhìn Hoàng Mộng Di: “Đúng rồi, Hoàng Mộng Di, tại sao cô lại ờ chỗ này?”
“Tất nhiên tôi đến để tham gia tiệc rượu.” Hoàng Mộng Di nói.
“ò? nói như vậy, nhà cô cũng hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh sao? Không biết có thể tiết lộ một chút, là hợp tác ở phương diện nào không?” Lâm Vân tò mò hỏi.
“Chúng tôi rất muốn hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh, nhưng… công ty của chúng tôi quá nhỏ để lọt vào mắt xanh của tập đoàn Hoa Đình.” Sau khi Hoàng Mộng Di nói đến đây, đôi mắt trở nên ảm đạm.
Mập ờ bên không khỏi che miệng
cười khẩy, trong lòng đang nghĩ, nếu Hoàng Mộng Di biết Lâm Vân là chủ tịch mới của Hoa Đỉnh, không biết Hoàng Mộng Di sẽ phản ứng như thế nào?
Lâm Vân hỏi: “Hoàng Mộng Di, có tiện nói cho tôi biết tên công ty của các người tên là gì không?”
“Công ty trách nhiệm hữu hạn vật liệu xây dựng Thiên Thành.” Hoàng Mộng Di nói.
“Công ty trách nhiệm hữu hạn vật liệu xây dựng Thiên Thành?” Lâm Vân ngạc nhiên.
Bởi vì sau khi Lâm Vân nghe đến cái tên này, liền nhớ tới vừa rồi Lưu Ba đã báo cáo với mình, nói rằng ông chù cùa Thiên Thành muốn gặp mặt anh.
Hoàng Mộng Di lúc này mới tò mò hỏi Lâm Vân: “Đúng rồi, còn anh thì sao? Sao anh lại ờ đây? Nhà anh cũng là đối tác với tập đoàn Hoa Đỉnh sao?”
Lâm Vân suy nghĩ một chút, sau đó cười nói: “Tôi ở đây là bởi vì… ông trời biết cô ở đây, cho mới cho tôi đến đây để trả tiền cho
CỒ.
Lâm Vân suy nghĩ một chút, nhưng cũng không vội nói cho cô biết thân phận của anh.
Sau khi Hoàng Mộng Di nghe được lời của Lâm Vân, che miệng cười thầm.
Nhưng vẻ mặt của cha Hoàng có chút ảm đạm.
“Cậu nhóc này, cậu đây là muốn tán tỉnh con gái tôi ngay trước mặt tôi sao? Cậu coi vậy có được không?” Cha Hoàng nghiêm nghị.
“Ôi…”.

 
Chương 44: 44: Em Là Bạn Gái Tương Lai Của Anh Mà!





Nghe xong lời này, Lâm Vân đột nhiên lộ ra vẻ xấu hồ.

Hoàng Mộng Di cũng đỏ mặt: “Ba, ba nói bậy gì đó, chỉ nói chuyện vài câu thôi mà.


Lâm Vân cũng giải thích: “Bác Hoàng, cháu thật sự đến tìm con gái chú không có mục đích xấu, chỉ là hôm qua cô ấy đã giúp cháu nên cháu muốn trả lại tiền cho cô ấy.


“Nhưng con gái tôi mới nói rồi là không cần trả lại tiền, cho nên mời cậu rời đi cho.

” Cha Hoàng vẫy tay với Lâm Vân và ra hiệu cho Lâm Vân rời đi.

Cha Hoàng nghĩ rằng Lâm Vân muốn tán tỉnh con gái mình, là một người cha, ông ấy đương nhiên muốn ngăn cản giúp con gái mình, có quá nhiều người
muốn tán tỉnh con gái của ông ấy trong những năm này rồi.

“Uy thiếu!”
Vào lúc này.

“Mẹ nó, một đứa ăn mặc lôi thôi như vậy, lại dám tới tán tỉnh em Mộng Di!”

Một giọng nói kiêu ngạo đột nhiên vang lên từ phía sau.

Lâm Vân quay đầu lại, đạp vào mắt chính là một thanh niên mặc hàng hiệu, đeo đồng hồ Omega trên cổ tay, vẻ mặt kiêu ngạo.

“Uy thiếu!”
Sau khi Hoàng Mộng Di và cha Hoàng nhìn thấy người đàn ông này, sắc mặt của cả hai đều có chút thay đổi.

Lâm Vân khẽ cau mày, bởi vì những gì thiếu niên vừa nói rõ ràng là đang nói về Lâm Vân.

Người đàn ông tên Uy thiếu trong nháy mắt bước tới trước mặt Lâm Vân và Hoàng Mộng Di.

“Thằng nhóc này ở đâu ra, cút đi! Cái thứ rác rưởi này sao có thể xứng với em Mộng Di được.

” Uy
thiếu khinh bỉ nhìn Lâm Vân.

Ngay sau đó, Uy thiếu lại nhìn Hoàng Mộng Di.

“Em Mộng Di, nghe nói hôm nay em đến Hoa Đỉnh bàn chuyện hợp tác, không biết đã thương lượng xong chưa?” Uy thiếu đút tay vào túi quần, bộ dáng cà lơ phất phơ.


“Uy thiếu, chuyện này hình như không liên quan đến anh thì phải!” Sắc mặt Hoàng Mộng Di hơi thay đổi.

“Tại sao lại không liên quan đến
anh? Em là bạn gái tương lai của anh mà!” Uy thiếu nở một nụ cười đê tiện.

“Uy thiếu! Chú ý lời nói của cậu!” Cha của Hoàng Mộng Di cũng mờ miệng nói.

“Chú Hoàng, sao chú dữ vậy? Cháu đến đây để giúp gia đình chú mà.

” Uy thiếu cười nói.

Uy thiếu tiếp tục: “Nếu tôi đoán không sai thì tập đoàn Hoa Đỉnh nhất định sẽ không hợp tác với công ty của mấy người, kết quả công ty của mấy người chỉ có thể đứng trước nguy cơ phá sản mà
thôi, nhưng tôi có thể giúp mấy người.

Chỉ cần Hoàng Mộng Di, em đồng ý làm bạn gái của anh, anh sẽ nói ba anh giúp em.


Ngay khi Hoàng Mộng Di và cha Hoàng định nói không thì Lâm Vân đột nhiên lên tiếng: “Anh giúp sao? Khẩu khí vị thiếu gia này thật lớn nha! Cuồng vọng như thế sao?”
Uy thiếu nghe xong, quay đầu nhìn Lâm Vân với vẻ mặt lạnh lùng: “Con mẹ này, mày là thứ ngu ngốc ờ chỗ nào trồi lên hả? Mày có biết tao là ai không?”
“Lâm Vân, anh không chọc nổi anh ta đâu!”
Hoàng Mộng Di kéo tay áo Lâm Vân.

.

 
Chương 45: 45: Nếu Không Thì Nhà Em Tiêu Đời Rồi!





Mặc dù Hoàng Mộng Di không quen thân với Lâm Vân lắm, nhưng dù sao Lâm Vân cũng là giúp đỡ cô, cô đương nhiên không muốn nhìn thấy Lâm Vân gặp nạn.

“Chọc không nổi?” Lâm Vân nở nụ cười trêu đùa.

ở thành phố Thanh Dương này, e rằng không có ai mà Lâm Vân
chọc không nổi cả.

Thực lòng mà nói, Lâm Vân không quan tâm đến Uy thiếu là con nhà ai, dù sao cũng không thể mạnh hơn Lâm Vân, Lâm Vân là cháu của Lưu Chí Trung, người giàu nhất Tây Nam.

Cha Hoàng cũng vỗ vai Lâm Vân và nói: “Chàng trai, cậu ta là cổ đông của chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh, chúng ta không động vào cậu ta được đâu.


“Con trai cổ đông?” Lâm Vân khẽ nhíu mày.


Lâm Vân không ngờ người này lại là con của một cổ đông của công ty mình!
Con trai của cồ đông của nhà mình mà lại kiêu ngạo trước mặt mình? Đủng là thú vị.

Ngay sau đó, Lâm Vân cười lạnh: “Ha ha, con trai cổ đông, vậy mà dám kiêu ngạo như vậy, ai cho anh lá gan đó?”
Khi Uy thiếu nghe được những gì Lâm Vân nói, hắn lập tức nổi giận.

“Nhóc con, con mẹ mày, dám nói
chuyện với tao thế này à, tao thấy mày chán sống muốn bị đánh rồi!”
Uy thiếu trực tiếp giơ nắm đấm lên, làm tư thế như muốn đánh Lâm Vân.

Cha của Hoàng Mộng Di thấy vậy liền nhanh chóng trước mặt anh.

“Uy thiếu! Hôm nay là tiệc rượu do chủ tịch chi nhánh của Hoa Đỉnh tổ chức, nếu cậu dám ra tay đánh người ở đây, vậy thì không giữ thể diện cho chủ tịch chi nhánh Hoa Đỉnh rồi, nếu làm lớn chuyện thì ba của cậu cũng
không thể yên với chủ tịch chi nhánh Hoa Đỉnh đâu!”
Uy thiếu đã bình tĩnh lại sau khi nghe những lời này.


Tuy rằng kiêu căng ngạo mạn, nhưng hắn không phải là đồ ngốc.

Hắn ta biết rằng đây là tiệc rượu do chủ tịch mới tổ chức.

Nếu hắn thực sự gây chuyện trong tiệc rượu và làm cho chủ tịch mới nổi giận, có lẽ cha của hắn cũng không thể gánh nổi đâu.

“Nhóc con, xem như mày may
mắn, bây giờ tao không động vào mày đâu! Khi tiệc rượu kết thúc, tao sẽ cho mày thấy kết cục khi chọc giận tao!” Uy thiếu hằn hộc nói.

Ngay sau đó, Uy thiếu quay đầu nhìn Hoàng Mộng Di, lạnh lùng nói: “Hoàng Mộng Di, em và ba em suy nghĩ cho kỹ đi, vẫn là câu nói kia, nếu như em bằng lòng làm bạn gái của anh, anh liền nhờ cho ba của anh giúp em.

Nếu không, thì nhà em tiêu đời rồi!”
Nói xong câu này, Uy thiếu quay người rời đi.

Lâm Vân nhìn bỏng lưng Uy thiếu rời đi, cười lạnh: “Tôi cũng sẽ cho anh thấy kết cục khi chọc giận tôi!”
Chờ cho đến khi Uy thiếu đi.

.

 
Chương 46: 46: Chàng Trai Chuyện Này Đã Kết Thúc Rồi





“Lâm Vân, anh… anh quá kích động rồi, ba của anh ta là một trong những cổ đông của chi nhánh Thanh Dương tập đoàn Hoa Đỉnh, không phải người như chúng ta có thể chọc nổi đâu!” Hoàng Mộng Di lo lắng.

Thân phận là cổ đông chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh, hôm nay Lâm Vân có thể
không coi là gì, nhưng trong mắt Hoàng Mộng Di, đó tuyệt đối là một thứ vô cùng lợi hại.

Xét cho cùng, tập đoàn Hoa Đỉnh là tập đoàn siêu cấp hùng mạnh nhất Tây Nam, dù chỉ là cồ đông của một chi nhánh thì Hoàng Mộng Di cũng không thể so sánh được.

Cha Hoàng cũng nói: “Đúng vậy, Uy thiếu có thù tất báo, chàng trai, sau khi tiệc rượu kết thúc, cậu ta sẽ đến kiếm chuyện với cậu, nghe lời tôi, nhanh chóng, mau rời đi!”
“ừ, anh mau rời đi đi.

” Hoàng Mộng Di cũng lo lắng.

Hoàng Mộng Di biết Lâm Vân vừa mới ra mặt giúp cô, đương nhiên không muốn Lâm Vân vì chuyện này mà gặp rắc rối, như vậy thì lương tâm của cô sẽ không tha thử được cho mình.

“Đừng lo lắng, chỉ là một Uy thiếu nho nhỏ mà thôi, chẳng đáng cho tôi phải chú ý đâu.

” Lâm Vân cười nhẹ.

“Cậu nói cậu còn không thèm để ý đến Uy thiếu? Cậu nhóc, cậu quá kiêu ngạo rồi đó!” Cha Hoàng
không khỏi lắc đầu.


Mặc dù cha Hoàng không phải là người có mắt nhìn nhưng vẫn có khả năng đánh giá thân phận và địa vị của một người qua vẻ bề ngoài.

Theo phán đoán của ông, thân phận của Lâm Vân nhất định không khá hơn Uy thiếu.

“Đúng rồi, cô vừa nói muốn hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh, có lẽ tôi có thể giúp cô.

” Lâm Vân nói với cha Hoàng Mộng Di và cô.

“Cậu? Chàng trai, cậu đừng lừa
tôi nữa, chuyện này cậu cũng không giúp được đâu.

” Cha Hoàng lắc đầu.

“Bác Hoàng, chưa chắc đâu, cháu có giúp được hay không thì chút nữa bác sẽ biết thôi.

” Lâm Vân cười nhẹ.

Lúc này, Tổng giám đốc Lưu Ba đã bước lên sân khấu phía trước.


“Đã đến lúc bắc đầu bữa tiệc rượu rồi, mời mọi người hãy nhanh chóng ngồi vào chỗ.

” Lưu Ba tuyên bố trên sân khấu buổi lễ.

Ngay sau câu nói này, các ông chủ và con của họ đang có mặt lần lượt ngồi vào bàn.

“Chàng trai, chuyện này đã kết thúc rồi, nếu như cậu hiểu được tầm quan trọng của mối quan hệ thì tôi nghĩ cậu sẽ biết phải lựa chọn như thế nào.

” Cha Hoàng nói với Lâm Vân.

Nói xong cha Hoàng dắt con gái vào bàn.

“Boss, sao vừa rồi cậu không nói với bọn họ, cậu là chủ tịch mới của chi nhánh tập đoàn Hoa Đỉnh?” Mâp tò mò hỏi.

“Mình nói ra, bọn họ cũng không nhất định tin tưởng, đợi lúc nữa thời cơ chín muồi thì họ tự nhiên biết thôi.

” Lâm Vân cười.

Cách sắp đặt chỗ ngồi, từ trước tới giờ vẫn luôn được xem trọng, người có địa vị, địa vị cao hơn đương nhiên sẽ ngồi phía trước, ngược lại thân phận và địa vị không cao thì ngồi phía sau.

Những người như Uy thiếu ngồi gần về phía trước, hắn và cha hắn đang ngồi ở một bàn ở hàng thứ hai.

Một chỗ ngồi tương đối xa trong sảnh tiệc.

.

 
Chương 47: 47: Cuối Cùng Cũng Được Nhìn Thấy Mặt Thật Của Chù Tịch Mới Rồi





Hoàng Mộng Di và cha Hoàng đang ngồi chỗ này, trên bàn còn có những ông chủ khác, đều là những ông chủ cấp thấp nhất trong tiệc rượu, nên họ ngồi tương đối xa ờ phía sau.

Sau khi Hoàng Mộng Di ngồi xuống, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng không thấy Lâm Vân.

“Chắc anh ấy đã rời tiệc rượu rồi.

” Hoàng Mộng Di lẩm bẩm.

Nghĩ đến đây cô mới yên tâm, nếu như vì cô mà anh xảy ra chuyện, lương tâm cô nhất định sẽ cắn rứt!
Cha Hoàng cũng nói: “Chứng tỏ cậu ta vẫn còn chút thông minh, rời khỏi bữa tiệc là lựa chọn khôn ngoan nhất của cậu ta.


Ngay sau đó, cha Hoàng quay lại cười chua chát: “Con gái à, thật trớ trêu khi chúng ta không thể tự bảo vệ mình, bây giờ mà lại còn lo lắng cho sự an toàn của người khác.


Ngay lúc này.

Trên sân khấu.

Lưu Ba cầm micro: “Mọi người, tôi nghĩ mọi người đều rất mong chờ được nhìn thấy chủ tịch mới của Hoa Đỉnh chúng ta phải không?”

Mọi người dưới khán đài đều gật đầu.

Chín mươi chín phần trăm những người có mặt đều chưa từng nhìn thấy mặt thật của chủ tịch mới công ty nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh.

Mục đích chính của tiệc rượu
hôm nay là để họ làm quen với chủ tịch mới.

Tất nhiên, họ có thể đã nhìn thấy anh trên tiệc rượu vừa rồi, nhưng họ không biết rằng đó là chủ tịch mới của Hoa Đỉnh.

“Vì tất cả mọi người đều đang rất mong chờ, xin hãy dùng những tràng pháo tay nồng nhiệt để chào mừng chủ tịch mới của chúng ta lên sân khấu!”
Theo những lời phát biểu làm nóng sân khấu của Lưu Ba, khán giả phía dưới bắt đầu vỗ những tràng pháo tay như sấm.

Mọi người đều là vẻ mặt đầy chờ mong nhìn lên trên sân khấu.

“Chủ tịch mới Hoa Đỉnh, cuối cùng cũng lên sân khấu rồi!”
“Nghe nói chủ tịch mới này còn rất trẻ, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mặt thật của cậu ấy.


Dưới khán đài mọi người bàn luận sôi nổi.


Bàn tiệc ở hàng thứ hai.

Uy thiếu đặt điện thoại xuống và
hướng mắt lên sân khấu.

Cha của Uy thiếu nhìn lên sân khấu, nói với Uy thiếu: “Tiểu Uy, chút nữa khi chủ tịch mới phát biểu xong, nhất định sẽ bước xuống mời rượu.

Đến lúc đó con phải biểu hiện thái độ tốt nhất, nghe chưa? Không được chọc chủ tịch mới, hiểu chưa?”
Cha của Uy thiếu biết rất rõ rằng con trai mình rất ngang ngược, càn rỡ, thường xuyên xung đột với người khác.

“Ba, đừng lo lắng, cho con một trăm lán gan, con không dám
chọc chủ tịch mới.

” Uy thiếu cười nói.

Bàn cuối cùng ở phía sau.

Quách Hiểu Hiểu và cha của cô ta vừa vỗ tay hoan nghênh, trong khi mắt họ nhìn chằm chằm vào sân khấu.

“Cuối cùng cũng được nhìn thấy mặt thật của chù tịch mới rồi, thật mong đợi quá!” vẻ mặt của Quách Hiểu Hiểu đầy mong đợi.

ở một bàn khác, Hoàng Mộng Di và cha cô cũng dán mắt vào sân khấu.

Dưới sự chú ý và những tràng pháo tay nồng nhiệt, một bóng người từ từ bước lên bục.

Người đó đúng là Lâm Vân!.

 
Chương 48: 48: Tại Sao Lại Là Anh Ấy





“Chuyện gì thế này?”
Uy thiếu ở hàng ghế đầu, sau khi nhìn thấy Lâm Vân trên sân khấu, sắc mặt của hắn lập tức xám lại, nhìn thoáng qua đã nhận ra Lâm Vân, đây không phải là kẻ mà hắn đã nói là sẽ dạy dỗ sao?
Người nên đứng trên sân khấu lúc này phải là chủ tịch mới của tập đoàn Hoa Đỉnh mới đúng!
“Nhất định không phải cậu ta! Chắc là tên nhóc này đi nhầm lên sân khấu rồi!”
Uy thiếu nghiến răng nghiến lợi,
không tin đây là chủ tịch mới của tập đoàn Hoa Đỉnh.

Bàn sau cùng.

Sau khi Quách Hiểu Hiểu nhìn thấy Lâm Vân trên sân khấu, cô ta cũng vô cùng sửng sốt.

Đây không phải là người đã đi chơi với cô ta ở quán bar hôm trước sao?
Lúc đó cô ta xem thường Lâm Vân, sau đó Lâm Vân lại ngồi vào chiếc xe Lamborghini.


Sau này suy nghĩ kỹ càng, cho
rằng là Lâm Vân thuê chiếc Lamborghini đó, lúc đó cô ta thầm quyết định nếu gặp lại Lâm Vân, nhất định phải làm cho Lâm Vân đẹp mặt.

“Cậu ta là chủ tịch mới của Hoa Đỉnh sao? Không! Chuyện này không thể!” Quách Hiểu Hiểu lắc đầu nguầy nguậy, cô ta không tin!
ở một bàn khác.

“Tại sao lại là anh ấy?” Hoàng Mộng Di kinh ngạc trợn to hai mắt.

“Chẳng lẽ anh ấy là chủ tịch mới
của chi nhánh tập đoàn Hoa Đỉnh? Không có khả năng này đâu!” Cha Hoàng cũng lộ vẻ nghi ngờ.

Trên sân khấu.

Lâm Vân đã đi tới chính giữa khán đài, đến bên cạnh Lưu Ba.


“Tôi xin giới thiệu với tất cả các vị.

Đây là chủ tịch mới chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh chúng ta, ngài Lâm Vân.

Tiếp theo, tôi xin mời chủ tịch Lâm của chúng ta phát biểu!” Tổng giám đốc Lưu Ba lớn tiếng nói.

Sau khi Uy thiếu nghe xong lời này, trong đầu chỉ cảm thấy “bùm” một tiếng, linh hồn của cả người lập tức bị rút ra khỏi cơ thể!
Tổng giám đốc Lưu Ba đã thông báo rồi, vậy thì sao mà nhầm được?
“Cậu ta… hóa ra cậu ta là chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh! Xong rồi!” Uy thiếu mềm nhũn dựa vào ghế.

Hắn nghĩ đến những lời nói tàn nhẫn hắn đã nói và thái độ của hắn đối với Lâm Vân lúc trước,
hắn cảm thấy mình đã xong rồi!
Bàn phía sau
“Cậu ta… cậu ta… cậu ta…”
Quách Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm Lâm Vân trên sân khấu, lộ ra vẻ mơ hồ, cô ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng Lâm Vân hóa ra là chủ tịch mới của tập đoàn Hoa Đỉnh!
Một bàn khác.

.

 
Chương 49: 49: Chủ Tịch Ngài… Sao Ngài Lại Nói Như Vậy





“Hóa ra cậu ta là chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh!” Cha Hoàng không khỏi kinh ngạc thốt lên.

Cha Hoàng không ngờ Lâm Vân lúc trước nói chuyện với ông ấy và con gái lại là chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh, trước đó ông ấy đã tìm mọi cách để gặp được chủ tịch mới của Hoa Đỉnh!
Điều kịch tính nhất là người mà mình muốn gặp đang ở ngay trước mặt mình, nhưng mà mình lại không nhận ra…
Mặc dù Hoàng Mộng Di không nói, nhưng cũng che cái miệng nhỏ nhắn lại, nhìn Lâm Vân trên sân khấu với vẻ mặt khó tin.

Cô không thể ngờ rằng người mà
cô giúp đỡ tối hôm qua hóa ra lại là chủ tịch mới của tập đoàn Hoa Đỉnh?
Lúc này cô mới chợt hiểu tại sao trước đây Lâm Vân không sợ Uy thiếu, bởi vì Lâm Vân là chủ tịch mới của tập đoàn Hoa Đỉnh!
Lúc này, Lâm Vân đã phát biểu ngắn gọn xong, sau đó với tư cách là chủ nhân của buổi tiệc, bước xuống mời rượu mọi người để thể hiện sự chào đón của mình đối với các vị khách.

Lưu Ba đi theo Lâm Vân, giới thiệu cho Lâm Vân tên và thông
tin của những người này.

Mời rượu từ trên xuống dưới, mỗi khi Lâm Vân đến một bàn, ông chủ, các con trai và con gái trên bàn đều tỏ vẻ kính trọng ra mặt.

Khi mời rượu, tất cả những người này đều ngẩng đầu uống rượu, như thể chỉ bằng cách này, họ mới có thể thể hiện sự tôn trọng của mình đối với Lâm Vân.

Lâm Vân là chủ tịch chi nhánh công ty Thanh Dương thuộc tập đoàn Hoa Đỉnh, ai trong số họ không dám kính trọng chứ?
Lâm Vân nhanh chóng đi đến hàng thứ hai, đến bàn chỗ Uy thiếu, mọi người trong bàn nhanh chóng đứng lên.


“Chủ tịch Lâm, đây là Uy Minh, cổ đông của công ty chúng ta, còn phía bên tay trái là con trai Ngụy Tiểu Lượng của ngài ta.

” Tổng giám đốc Lưu Ba giới thiệu.

“Chào chủ tịch Lâm, tôi là Uy Minh, sau này nhờ chủ tịch Lâm quan tâm nhiều hơn.

” Uy Minh đưa hai tay cung kính nâng ly rượu lên.

Lâm Vân cười lạnh: “Uy Minh, thể
diện của ông lớn quá, tôi quan tâm không nổi đâu.


“Chủ tịch, ngài… sao ngài lại nói như vậy?” Uy Minh lúng túng cười, ông ta không hiểu tại sao Lâm Vân lại nói như vậy.

Lâm Vân không có trả lời ông ta, mà là nhìn thẳng vào Uy thiếu.

“Uy thiếu, nào, tôi mời anh một ly!” Trên mặt Lâm Vân mang theo ý cười.

Sau khi Uy thiếu nghe xong, toàn thân run lên, suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống đất.


“Lâm… chủ tịch Lâm, tôi… tôi…”
Sắc mặt Uy thiếu gia tái nhợt, miệng lắp bắp nói.

Khi Uy thiếu nghĩ tới lời nói thô lỗ hắn nói với Lâm Vân lúc trước, thậm chí còn dọa sẽ dạy dỗ Lâm Vân, trái tim liền run lên.

“Sao vậy? Tôi mời rượu anh, anh không nhận sao?” Lâm Vân cau mày.

“Không dám! Không dám!”
Uy thiếu nhanh chóng cầm ly rượu lên, nhưng tay không ngừng run rẩy khiến rất nhiều
rượu đổ ra bàn và trên người.

Sau đó Uy thiếu liền uống.

Cha của Uy thiếu đã thấy có điều không ổn, nhất thời không dám xen vào.

Lâm Vân cầm ly rượu chế nhạo: “Uy thiếu, lúc trước không phải dọa muốn tôi xong đời sao? Hiện tại tôi đang ờ ngay trước mặt anh.

Anh nói nghe xem, anh sẽ làm gì để tôi xong đời, tôi rửa tai nghiêng mình lắng nghe!”
“Chủ tịch Lâm! Tôi không biết anh là chủ tịch mới, cho nên… cho
nên tôi…” Uy thiếu run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

“Vậy anh tưởng là địa vị của tôi thua kém anh, là kẻ dễ bị bắt nạt, cho nên có thể tùy tiện bắt nạt tôi đúng không?” Lâm Vân cười hỏi.

Uy thiếu cứng rắn gật đầu.

.

 
Chương 50: 50: Chủ Tịch Lâm Tha Mạng!





“Những người có địa vị thấp cỏ đáng bị ức hiếp không? Anh có biết không, tôi đây ghét nhất chính là loại chó má ỷ mạnh hiếp yếu, cậy thế ức hiếp người khác như anh đó!”
Lâm Vân nói xong, trực tiếp hất
rượu trong ly lên mặt Uy thiếu một cái “xoạt”.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ khán đài chìm vào im lặng chết chóc, chỉ có giọng nói vang dội của Lâm Vân vang vọng khắp nơi.

Một khi Lâm Vân đã nổi giận, không ai trong phòng dám hé răng, vì sợ sẽ bị tên bay đạn lạc vào lúc này.

Mấy ông chủ trên bàn của Uy thiếu gia càng thêm sợ hãi, run rẩy, đều cúi đầu, có người hoảng sợ đến mức chân run.

“Chủ tịch Lâm tha mạng!”

Uy thiếu gia bị tạt rượu sợ tới mức quỳ rạp xuống đất cầu xin.

Lúc này Uy thiếu mới hoàn toàn hoảng sợ, hiện tại hắn hối hận chết đi được, sao hắn có thể xúc phạm đến chủ tịch Lâm chứ?
Cha của Uy thiếu cũng nhanh chóng quỳ trên mặt đất.

Bởi vì cha của Uy thiếu là cổ đông của công ty, nên ông ta biết rất rõ Lâm Vân không chỉ là chủ tịch mới của công ty, mà còn là cháu của Lưu Chí Trung!
Chỉ dựa vào điều này, Lâm Vân muốn bóp chết bọn họ, đơn giản như bóp chết con kiến!
“Chủ tịch Lâm, đứa nhỏ này không hiểu chuyện.

Nó có lỡ đụng chạm vào chủ tịch, tôi thay nó xin lỗi anh! Từ nay về sau, tôi sẽ nghiêm khắc dạy dỗ nó!”
Uy Minh, cha của Uy thiếu, không ngừng cầu xin cho con trai của mình.


Lâm Vân nhìn Uy Minh, cay nghiệt nói: “Từ nay về sau, nếu tôi mà còn nghe thấy anh ta ỷ mạnh hiếp yếu, cậy thế ức hiếp
người khác, thì tôi sẽ trừng trị luôn cả ông! Hiểu chưa?”
“Dạ, dạ, dạ!”
Uy Minh gật đầu như gà mổ thóc, phi thường khiêm tốn.

Lúc này Lâm Vân mới quay đầu lại, lớn tiếng nói với tất cả mọi người đang có mặt ở đây: “Từ hôm nay, tôi đặt ra một quy định.

Mặc kệ là ai hợp tác với công ty chúng ta, nếu để cho tôi biết được ai trong số các người ỷ mạnh hiếp yếu, đi ức hiếp những người dân khốn khó đó, tập đoàn Hoa Đỉnh của chúng tôi lập tức
sẽ cắt đứt mọi hợp tác, cũng sẽ kêu gọi cộng đồng doanh nghiệp của thành phố đóng băng luôn doanh nghiệp đó!”
Khi Lâm Vân còn là một đứa con nhà nghèo, bị người khác bắt nạt, nguyên nhân bị bắt nạt là vì nhà nghèo nên dễ bị bắt nạt.

Họ bắt nạt những người tội nghiệp như Lâm Vân mà không cần lý do gì cả, họ có thể dùng nó để mua vui, hoặc khoe khoang cho chính mình, chỉ vậy mà thôi.

Vì vậy, Lâm Vân rất ghét loại người ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ thế bắt
nạt người khác!.

 
Chương 51: 51: Ngay Cả Chủ Tịch Lâm Cũng Dám Đụng Vào!





Bây giờ Lâm Vân đã có được quyền lực, tất nhiên anh phải cố gắng hết sức để chuyện này ít xảy ra hơn.

Ngay khi lời của Lâm Vân nói ra, hiện trường im lặng.

“Sao vậy? Mọi người ở đây, chưa nghe rõ lời tôi nói sao? Trả lời tôi đi!” Lâm Vân lạnh lùng hỏi.

Giọng nói Lâm Vân không lớn, nhưng khí thế ngất trời!
“Nghe rõ! Nghe rõ!”
Các ông chủ, con trai và con gái của họ có mặt đều gật đầu đáp lại.

Khi những ông chủ này lần đầu gặp Lâm Vân, họ tường Lâm Vân còn trẻ như vậy nên chắc dễ đối phó, tùy ý nói hưu nói vượn thì liền có thể qua mắt được.

Nhưng mà, sau khi Lâm Vân vừa tỏ thái độ, không ai nghĩ Lâm Vân là một kẻ dễ bị lừa!
Sau khi nghe thấy mọi người đáp lại, Lâm Vân hài lòng gật đầu.


Ngay sau đó, Lâm Vân lại xoay
người, nhìn về phía Uy thiếu đang quỳ trên mặt đất.

“Uy thiếu, tôi hy vọng anh sẽ không lại quấy rối Hoàng Mộng Di, bằng không,tôi sẽ cho anh đẹp mặt!”
Sau khi nói xong, Lâm Vân híp mắt lại, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.

“Vâng, vâng, vâng! Sau này tôi sẽ không bao giờ quấy rối Hoàng Mộng Di nữa.

” Uy thiếu liên tục gật đầu, giống chó nhà có tang.

Lâm Vân nghe xong liền xoay người rời đi.

Sau khi Lâm Vân rời khỏi bàn.

“Đồ khốn nạn! Ngay cả chủ tịch Lâm cũng dám đụng vào!”

“Bốp!” Uy Minh, cha của Uy thiếu, tát vào mặt Uy thiếu một cái tát để trút giận.

9
“Mày nghe cho rõ đây, tao sẽ câm
cửa mày một năm, một năm không được ra ngoài, ở nhà mà hối lỗi đi!” Uy Minh chỉ vào Uy Tiểu lượng mắng chửi.

Khi Uy thiếu nghe nói mình bị cấm cửa một năm, trong lòng đau khổ nhưng không dám phản bác, ai biểu hắn lại đụng chạm vào chủ tịch mới của tập đoàn Hoa Đỉnh chứ?
Tất cả những gì vừa xảy ra đều được Hoàng Mộng Di và cha cô thu vào trong mắt.

Trong lòng hai cha con họ không chỉ có sự cảm kích.

Trước khi tiệc
rượu bắt đầu, hai cha con họ lo lắng cho sự an toàn của Lâm Vân còn thuyết phục Lâm Vân nhanh chóng rời khỏi tiệc rượu.

Kết quả thì sao chứ? Lâm Vân là chủ tịch mới của tập đoàn Hoa Đỉnh, có thể dễ dàng bóp chết Uy thiếu, chèn ép đến nổi Uy thiếu và cha hắn phải quỳ xuống cầu xin.

Tiếp theo, lại tiếp tục chuyện mời rượu.

.

 
Chương 52: 52: Tôi Lại Khó Xem Như Vậy Sao





Sau lần thể hiện mới nãy của Lâm Vân, thái độ của mọi người đối với Lâm Vân càng tôn trọng
hơn.

Nhiều ông chủ đã chủ động giới thiệu con gái của mình cho Lâm Vân, với mục đích đương nhiên là kết bạn với Lâm Vân.

Một bàn khác.

Cha cùa Quách Hiểu Hiểu nói với cô ta: “Hiểu Hiểu, chủ tịch Lâm sắp đến bàn chúng ta rồi.

Đến lúc đó con phải thể hiện thật tốt, cố gắng tạo ấn tượng ban đầu tốt đẹp với chủ tịch Lâm.

Nếu con có thể trực tiếp làm quen được với cậu ấy, thì thật tuyệt.


“Ba, con…”
Sắc mặt Quách Hiểu Hiểu có chút khó coi, cô ta biết ấn tượng ban đầu của Lâm Vân đối với cô ta đã rất không tốt, lần trước Lâm Vân đã từng nói với cô ta, cô ta là không xứng với anh.


Nhưng Quách Hiểu Hiểu không dám nói cho cha mình biết chuyện này.

Lúc này Lâm Vân đã đi tới bên bàn.

“Tôi mời mọi người một ly.

” Lâm Vân cầm ly rượu.

Mọi người đều đứng dậy với ly rượu trên tay, tất cả đều rất kính trọng anh.

Lâm Vân mới nhấp một ngụm, nhưng mọi người trên bàn đều ngửa cồ uống cạn, như thể đây là cách thể hiện sự tôn trọng với Lâm Vân.

Lúc này, cha của Quách Hiểu Hiểu cười nói: “Chù tịch Lâm, đây là con gái Quách Hiểu Hiểu của tôi, tuổi của nó cũng sấp xỉ với chủ tịch, Hiểu Hiểu rất hâm mộ và muốn kết bạn với chủ tịch đó.


Ngay sau đó, cha Quách nháy
mắt với Quách Hiểu Hiểu, ra hiệu đã đến lúc cô ta phải nói chuyện rồi.


Quách Hiểu Hiểu vừa định nói, Lâm Vân liếc mắt nhìn cô ta một cái, sau đó xoay người rời đi không cho cô ta cơ hội nói.

Nhìn thấy Lâm Vân bỏ đi, Quách Hiểu Hiểu liền ngớ ra đó.

Cô ta phát hiện Lâm Vân còn không thèm nhìn đến cô ta nữa, xem như là không khí vậy!
’Tôi… Tôi lại khó xem như vậy sao?”
vốn dĩ Quách Hiểu Hiểu tưởng Lâm Vân có thể lạnh lùng chế nhạo cô ta hoặc là răn dạy cô ta vài câu, chuyện này cũng không có gì ghê gớm cả, đáng sợ nhất chính là Lâm Vân không coi cô ta là gì cả!
Lúc này, Quách Hiểu Hiểu một lần nữa hồi tưởng lại cảnh gặp Lâm Vân trong quán bar đêm đó.

“Tại sao mình lại ngu ngốc như vậy? Mình đã bỏ lỡ tất cả những cơ hội tốt như vậy rồi.


Quách Hiểu Hiểu rất khó chịu, cô ta biết tối hôm đó ở quán bar
nhất định là cơ hội hoàn hảo để làm quen với Lâm Vân.

Nếu lúc đó cô ta thể hiện tốt, có lẽ cô ta đã có thể bám được vào chủ tịch mới của tập đoàn Hoa Đỉnh.

Thật tiếc khi ông trời đã cho cô ta một cơ hội tốt như vậy, nhưng cô ta đã lãng phí mất rồi.

Tất nhiên, trên thế giới không bán thuốc hối hận!
Lúc này Lâm Vân đã đến bàn của Hoàng Mộng Di.

.

 
Chương 53: 53: Mộng Di Chúng Ta Lại Gặp Nhau Rồi





Những người trong bàn đứng dậy bưng lỵ rượu bằng cả hai tay.
Vị trí của chiếc bàn này tương đối ờ tút đằng sau, mấy ông chủ ngồi trong bàn đều là những người có cấp bậc thấp nhất trong buổi tiệc.

Nên sau khi nhìn thấy Lâm Vân, họ tự nhiên cũng kính nể hơn vài phần.
Sau khi cụng ly với mọi người, Lâm Vân trực tiếp đi tới trước mặt Hoàng Mộng Di và cha Hoàng.
Lâm Vân chưa kịp nói thì cha Hoàng đã sợ hãi cúi chào Lâm
Vân và nói: “Chủ… chủ tịch Lâm, trước khi tiệc rượu bắt đầu, tôi đã thất lễ với ngài, mong ngài tha lỗi cho!”
Ồng ấy nghĩ tới thái độ không ra sao của mình đối với Lâm Vân lúc trước, trong lòng sợ hãi, ông ấy biết nếu Lâm Vân muốn làm gì ông ấy, thì là chuyện quá dễ dàng.
Lâm Vân đỡ cha Hoàng dậy rồi cười: “Bác Hoàng nghĩ nhiều rồi, cháu không giận bác đâu.

Bác bảo cháu tránh xa Mộng Di ra là muốn bảo vệ Mộng Di.

Đây là việc mà một người ba nên làm.

Còn về chuyện bảo cháu nhanh chóng rời khỏi tiệc rượu, đó cũng là vì muốn tốt cho cháu.”
Sau khi nhìn thấy cảnh này, những ông chủ khác đều cảm thấy ghen tị.
Bởi vì lúc nãy khi Lâm Vân mời rượu, anh không nói nhiều với bọn họ, nhưng lại rất nhiệt tình đối với cha Hoàng, thậm chí còn gọi là bác, bọn họ làm sao có thể không ghen tỵ cho được?
Cha Hoàng càng vui hơn khi nghe Lâm Vân gọi mình là “bác Hoàng”.
Xét cho cùng, ông ấy có xuất thân khác với Lâm Vân, Lâm Vân đường đường là chủ tịch mới của tập đoàn Hoa Đỉnh, còn ông ấy chỉ là một ông chủ của một công ty nhỏ mà thôi.
Vì vậy, Hoàng Phú nhanh chóng nói: “Chủ tịch Lâm, tôi không đáng để được gọi như vậy, cậu cứ gọi tôi là Tiểu Hoàng là được roi.
“Bác Hoàng, hôm qua Mộng Di đã giúp cháu.

Cháu xem cô ấy như một người bạn.

Ba của bạn ấy thì cũng là trưởng bối của cháu, nên phải được xưng hô
như vậy chứ.” Lâm Vân cười nói.
Sau đó, Lâm Vân lại nhìn Hoàng Mộng Di.

“Mộng Di, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lâm Vân vẫn giữ nụ cười.
“Chủ… chủ tịch Lâm, thật không ngờ anh lại là chủ tịch mới của tập đoàn Hoa Đỉnh.”
Cho tới bây giờ trên mặt Hoàng Mộng Di vẫn có chút kinh ngạc.
Khi Hoàng Mộng Di giúp Lâm Vân ở nhà hàng ngày hôm qua, cô có nằm mơ cũng không ngờ
rằng người này sẽ là chủ tịch mới của tập đoàn Hoa Đỉnh.
“Cô cứ gọi tôi là Lâm Vân đi, gọi là chủ tịch nghe xa lạ quá.” Lâm Vân cười nói.
“Lâm… Lâm Vân.”
Sau khi Hoàng Mộng Di do dự, cuối cùng vẫn gọi tên anh.
“Lâm Vân, cảm ơn, cảm ơn vì đã khiến Uy thiếu không quấy rầy tôi nữa.” Hoàng Mộng Di cắn môi đỏ mọng nói.
Từ trước đến nay, Hoàng Mộng
Di bị Uy thiếu quấy rầy, nhưng Uy thiếu lại có gia thế mạnh như vậy, cô cũng không biết phải làm sao cho tốt cả.
Khi nãy anh đã cảnh cáo Uy thiếu rồi, Uy thiếu sẽ không đến quấy rối cô nữa, cuối cùng sau này cô cũng có thể yên tĩnh rồi.
“Một cô gái như cô không nên bị loại khốn nạn đó quấy rối.

Đừng lo lắng, sau này nếu có người khác dám quấy rối cô, cứ nói cho tôi biết rồi tôi sẽ giúp cô giải quyết.” Lâm Vân cười.
Hoàng Mộng Di cắn môi đỏ mọng
gật đầu..

 
Chương 54: 54: Chẳng Lẽ Là Tôi Lại Đang Nói Đùa Sao





Mặc dù Hoàng Mộng Di không thân thiết với Lâm Vân lâu nhưng cô thấy Lâm Vân rất khác với đứa con nhà giàu khác, không kiêu ngạo hay ức hiếp người khác, ngược lại còn có thể bênh vực kẻ yếu.

“À đúng rồi, tôi nghe nói cô và ba cô đang muốn bàn chuyện hợp tác với tôi, đúng không?” Lâm Vân hỏi.

“Đúng vậy!”
Hoàng Mộng Di nhanh chóng
ngẩng đầu nhìn Lâm Vân, mạnh
mẽ gật đầu.

Cha Hoàng cũng nhìn Lâm Vân đầy mong đợi.

Vốn dĩ cha Hoàng cảm thấy không có cơ hội hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh, nhưng lúc này, đột nhiên lại nhen nhóm hy vọng.

“Về việc hợp tác, lúc trước tôi đã từng nói là có thể giúp mọi người, hiện tại mọi người thấy tôi có cái năng lực này hay không?” Lâm Vân cười hỏi.

“Đương nhiên có! Đương nhiên
ngẩng đầu nhìn Lâm Vân, mạnh
mẽ gật đầu.

Cha Hoàng cũng nhìn Lâm Vân đầy mong đợi.


Vốn dĩ cha Hoàng cảm thấy không có cơ hội hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh, nhưng lúc này, đột nhiên lại nhen nhóm hy vọng.

“Về việc hợp tác, lúc trước tôi đã từng nói là có thể giúp mọi người, hiện tại mọi người thấy tôi có cái năng lực này hay không?” Lâm Vân cười hỏi.

“Đương nhiên có! Đương nhiên
có! Cậu là chủ tịch của tập đoàn Hoa Đỉnh mà!” Cha Hoàng liên tục gật đầu.

“Vậy thì đợi tiệc rượu kết thúc, đến phòng chờ VIp, chúng ta nói chi tiết về việc hợp tác này đi.

” Lâm Vân nhẹ giọng nói.

“Được! Được!” Cha Hoàng hưng phấn gật đầu.

Sau khi mọi người có mặt nhìn thấy cảnh này, tất cả đều ghen tị, họ rất muốn thiết lập mối quan hệ với Lâm Vân, nhưng họ không thể làm được.

Nhưng mà Lâm Vân lại chủ động nói chuyện với hai cha con nhà họ Hoàng, còn mời hai cha con nhà họ Hoàng sau tiệc rượu đến nói chuyện nữa chứ, sao bọn họ có thể không ghen tị được?
Sau khi tiệc rượu kết thúc.

Bên trong phòng chờ VIp.


Lâm Vân ngồi bên trên, tổng giám đốc Lưu Bân đứng bên cạnh Lâm Vân, Hoàng Mộng Di và cha Hoàng ngồi bên dưới.

“Bác Hoàng, hôm nay công ty chúng tôi vừa chấm dứt hợp tác với công ty Vật liệu xây dựng Hồng Đạt nên hiện tại đang thiếu đối tác cung cấp vật liệu xây dựng, sau này hạng mục này sẽ để lại cho quý công ty, vừa đúng lấp vào chỗ trống này.

” Lâm Vân nói.

“Thật… thật sao?” Cha Hoàng vừa ngạc nhiên vừa vuỉ mừng.

Hoàng Mộng Di cũng kinh ngạc, nếu có thể hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh, công ty của bọn họ sẽ không phá sản, ngược lại còn có thể phát triền hơn!
“Chẳng lẽ là tôi lại đang nói đùa sao?” Lâm Vân cười hỏi.

“Nhưng… Quy mô của công ty chúng tôi nhỏ, còn không có lợi thế về giá cả.

Có nhiều công ty tốt hơn chúng tôi để anh lựa chọn.

Tại sao anh lạl chọn chúng tôi? Sẽ rất thiệt thòi cho anh.

” Hoàng Mộng Di cúi đầu nói.

“Đương nhiên là bởi vì… cô!” Lâm Vân cười nhìn Hoàng Mộng Di.

“Bởi vì tôi?”Hoàng Mộng Di đỏ mặt.

.

 
Chương 55: 55: Được Rồi Chuyện Hợp Tác Cứ Như Vậy Đi





“Đúng vậy, hôm qua cô đã giúp tôi ở nhà hàng.

Tôi nợ cô một ân tình.

Hôm nay tôi giúp cô xem như là trả nợ ân tình vậy.” Lâm Vân cười nói.
“Nhưng mà… ngày hôm qua tôi chỉ trả cho anh mấy ngàn tệ, nhưng bây giờ trị giá của lợi nhuận là đến hàng chục thậm chí là hàng trăm triệu.” Hoàng Mộng Di nói.
Mặc dù Hoàng Mộng Di muốn hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh,
nhưng cô không muốn vì cô mà làm cho Lâm Vân mất nhiều tiền, như vậy cô sẽ cảm thấy có lỗi.
“Không sao, đối với tôi thì đó chỉ là một số tiền nhỏ.” Lâm Vân cười.
“Nhưng mà, công ty của nhà tôi tương đối nhỏ và năng lực sản xuất có thể không theo kịp.” Hoàng Mộng Di lo lắng.
“Đơn giản thôi, tập đoàn Hoa Đỉnh chúng tôi sẽ đầu tư một trăm triệu vào công ty nhà cô để mở rộng năng lực sản xuất!” Lâm Vân nói.
“Đầu tư cho chúng tôi một trăm triệu?”
Cha Hoàng và Hoàng Mộng Di sửng sốt trước tin tức đột ngột này.
“ừng ực! ừng ực! Tôi… Tôi không có nằm mơ phải không?” Cha Hoàng nuốt nước bọt, ông ấy cảm giác như mình đang mơ.

Hoàng Mộng Di cũng mở to cái miệng nhỏ nhắn, ngây người nhìn Lâm Vân.
Nếu thực sự đầu tư một trăm triệu vào công ty cùa cô, sau đó
còn hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh, thì công ty nhà cô sẽ thực sự sẽ phất lên.
“Bác Hoàng, bác không phải nằm mơ đâu.

Chuyện đầu tư, cháu sẽ để tổng giám đốc Lưu Ba tiến hành càng sớm càng tốt.” Lâm Vân cười.
“Lâm Vân, anh có thể nói cho tôi biết một lý do được không? Anh làm vậy chỉ là vì tôi đã trả tiền ăn cơm cho anh sao?” Hoàng Mộng Di không khỏi ngẩng đầu hỏi.
Lâm Vân lắc đầu: “Không! Mà là bời vì tôi đã nhìn thấy lòng tốt
của cô và sự chính trực của ba cô.

Tôi cần những đối tác như nhà cô vậy.”
“Lâm Vân, cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã cho gia đình chúng tôi cơ hội này.

Tôi và ba tôi sẽ cố gắng làm việc tốt!” Hoàng Mộng Di nghiêm túc nói.

Cha Hoàng cũng liên tục gật đầu “Được! Chủ tịch Lâm, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ không để cho cậu thất vọng, chúng tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy khoản đầu tư của cậu là xứng đáng!”
Đối với cha Hoàng mà nói, ông
ấy luôn muốn thể hiện tham vọng của mình, nhưng ông ấy không có đủ tiền bạc và mối quan hệ, cuối cùng bây giờ ông ấy cũng có thể thoải mái mà thực hiện rồi.
Lâm Vân cười, rồi nói: “Bác Hoàng, bây giờ bác sẽ không bảo cháu tránh xa con gái bác phải không?”
“Ha ha, tất nhiên rồi!” Cha Hoàng xấu hỗ cười.
Cha Hoàng biết rất rõ, có bao nhiêu người muốn làm bạn với Lâm Vân nhưng không đủ tư
cách, có bao nhiêu người muốn bám lấy Lâm Vân mà không có cơ hội.
Hơn nữa Lâm Vân đã giúp ông ấy rất nhiều!
Khi Hoàng Mộng Di nghe những lời này của Lâm Vân, lập tức đỏ mặt.
Lúc này Lâm Vân mới đứng lên.
“Được rồi, chuyện hợp tác cứ như vậy đi.

về kế hoạch hợp tác cụ thể, tôi sẽ nhờ tổng giám đốc Lưu Ba bàn bạc với mọi người sau.”
“Vâng! Chủ tịch Lâm!” Lưu Ba bên cạnh gật đầu.
Bữa tiệc rượu đã kết thúc, đối với Lâm Vân mà nói, bữa tiệc rượu này không chỉ là triệt để xử lý Trương Hổ, mà quan trọng hơn, là anh đã gặp được Hoàng Mộng Di, cô gái mà đã giúp anh ngày hôm qua.
Bữa tiệc rượu vừa kết thúc, điện thoại di động của Lâm Vân vang lên, Lâm Vân lấy điện thoại ra thì thấy đó là ông ngoại Liễu Chí Trung gọi đến.
Đương nhiên, Lâm Vân không dám chậm trễ..

 
Chương 56: 56: Nhanh Ngồi Xuống Đi!





“A lô, ông.” Lâm Vân nhanh chóng trả lời điện thoại.
“Vân, bây giờ ông đang ở nhà cháu.

Cháu về nhà một chuyến.

Hai ông cháu mình gặp nhau, có một số chuyện cần phải nói!” Giọng của ông Liễu Chí Trung vang lên trên điện thoại.
“Bây giờ ông đang ở Thanh Dương ạ? ở nhà cháu sao?” Lâm Vân có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Liễu Chí Trung trả
lời.
“Được rồi, cháu sẽ về ngay.” Lâm Vân trực tiếp trả lời.
Theo như Lâm Vân thấy, đột nhiên ông tới Thanh Dương, lại sốt sắng gọi anh về, chắc chắn là có chuyện gì đó quan trọng!
Sau khi cúp máy, Lâm Vân vội vàng về nhà.
Khu ổ chuột, nhà Lâm Vân.

Sau khi ông đưa cho Lâm Vân một trăm triệu vào tuần trước, Lâm Vân dự định mua một căn
biệt thự để ở để cho mẹ thay đổi một môi trường sống tốt hơn.
Nhưng mẹ nói đã sống ở đây lâu nên có tình cảm, hơn nữa thì nhà này, còn có ký ức của cha Lâm Vân, cho nên vẫn tiếp tục ở đây mà không dời đi.
Mặc dù không đổi nhà, nhưng Lâm Vân lại bỗ sung thêm một số đồ đạc mới cho căn nhà, tạo cho một diện mạo mới cho tổng thể căn nhà.
Khi Lâm Vân về đến nhà, ông ngoại đã đợi sẵn ở nhà.
“Vân, tới đây đi! Nhanh ngồi xuống đi!”
Liễu Chí Trung nhìn thấy Lâm Vân bước vào cửa, nhanh chóng đứng dậy, nhiệt tình kéo Lâm Vân đến bên người, ngồi xuống.
“Vân, tuần này cháu thế nào? Có thoải mái không?” ông ngoại Liễu Chí Trung tỏ ra rất lương thiện.
Lâm Vân nở nụ cười: “ông, phải nói thật là cảm giác có tiền rất tốt, cháu đã có một tuần rất đẹp.”
Từ khi Liễu Chí Trung nhận lại Lâm Vân, tuần này của Lâm Vân
thật sự rất tuyệt.
Kẻ thù trước đây đã bị anh giẫm dưới chân, kẻ đã từng xem thường anh nay cũng phải nể anh, cuối cùng Lâm Vân cũng thoát khỏi kiếp cơ hàn rồi.
Đương nhiên, trong lòng Lâm Vân biết rất rõ, tất cả những điều này là do ông ngoại đem đến cho anh.

“Haha, vậy thì tốt! Vậy thì tốt!” Liễu Chí Trung bật cười sau khi nghe những lời của Lâm Vân.
Ngừng một chút, Liễu Chí Trung
lại nói: “Vậy thì cháu có biết, trên thực tế trong một tuần này, ông cũng đang bí mật quan sát cháu không?”
“Quan sát cháu?” Lâm Vân có chút kinh ngạc, kỳ thật Lâm Vân cũng không để ý.
“Đúng vậy, ông đã quan sát cháu trong tuần này.

Thành thật mà nói, những biểu hiện của cháu đã vượt quá những gì mà ông tường tượng.” Liễu Chí Trung nói.
“Là tệ lắm sao ạ?” Lâm Vân cười gượng.
“Không, thật tốt ngoài dự đoán của ông.

Lúc mới đến công ty, cháu có thể sử dụng thủ đoạn nhanh như chớp để trừ khử kẻ bất đồng với mình, đồng thời còn dùng những phương pháp khôn khéo để thu phục lòng người.

Những thứ này, có chút giống với phong cách thời trẻ của ông.” Liễu Chí Trung cười nhẹ nói.
“Vâng, vậy sao ạ?” Lâm Vân xấu hổ gãi đầu.
“Mà đúng rồi, Vân, ông có một chuyện muốn hỏi, lần trước cháu bị bắt cóc, cháu đã làm như thế nào để cho bọn bắt cóc thả cháu
ra vậy?” Liễu Chí Trung tò mò hỏi..

 
Chương 57: 57: Cảm Ơn Ông!





Liễu Chí Trung đã rất tò mò về chuyện này từ lâu rồi.
Thư ký của Liễu Chí Trung ờ một bên cũng nói: “Thiếu gia, hôm đó ông chủ tường cậu đã xảy ra chuyện rồi, đã chuẩn bị cho người âm thầm bảo vệ cậu, ra tay cứu cậu.

Kết quả là cậu chủ đã bình yên bước ra khỏi xe của kẻ bắt cóc, quả thực khiến tôi và ông chủ kinh ngạc.”
Chuyện mà Liễu Chí Trung đang nói là chuyện mà cha con nhà họ
Ngô đã thuê người giết Lâm Vân.
Lâm Vân nở nụ cười: “ông, có chuyện gì mà tiền không giải quyết được đâu? Nếu như không, chỉ có thể nói là tiền chưa đủ nhiều mà thôi! Cháu đưa cho bọn bắt cóc mười triệu, bọn họ tất nhiên là sẽ thả cháu đi, còn nói cho cháu biết là kẻ nào đứng đằng sau chuyện này nữa.”
“Haha, chính là như vậy, hay cho câu không có chuyện gì mà tiền không giải quyết được! Nói hay lắm!” Liễu Chí Trung chợt hiểu ra mà bật cười.
Liễu Chí Trung càng ngày càng phát hiện ra Lâm Vân giỏi hơn rất nhiều so với suy nghĩ của ông.
Ban đầu Liễu Chí Trung cũng không đặt kỳ vọng quá cao vào Lâm Vân, chỉ hy vọng Lâm Vân không phải là một kẻ con nhà giàu chỉ biết ăn chơi, chỉ cần có chút ý thức về sự nghiệp, sau này có thể duy trì công việc kinh doanh của gia đình là được.
Nhưng sự xuất sắc của Lâm Vân ngoài sức tưởng tượng của ông.
“Vân, dựa vào biểu hiện xuất sắc của con, ông sẽ cho con thêm
một tỷ tiền tiêu vặt nữa.”

“Ngoài ra, nếu con gặp phải chuyện gì cần ông giúp đỡ, thì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho ông.

Bình thường mà nói ờ trên đất ba tỉnh Tây Nam này, không có chuyện phiền phức gì mà Liễu Chí Trung không giải quyết được.” Liễu Chí Trung cười nói.
Ngay sau đó, Liễu Chí Trung lấy điện thoại di động ra, chuyển tiền cho Lâm Vân.
“Ting, tài khoản ngân hàng của bạn có số đuôi là 4527, đã nhận được một tỷ.”
một tỷ tiền tiêu vặt nữa.”
“Ngoài ra, nếu con gặp phải chuyện gì cần ông giúp đỡ, thì có thể trực tiếp gọi điện thoại cho ông.

Bình thường mà nói ờ trên đất ba tỉnh Tây Nam này, không có chuyện phiền phức gì mà Liễu Chí Trung không giải quyết được.” Liễu Chí Trung cười nói.
Ngay sau đó, Liễu Chí Trung lấy điện thoại di động ra, chuyển tiền cho Lâm Vân.
“Ting, tài khoản ngân hàng của bạn có số đuôi là 4527, đã nhận được một tỷ.”
Nhìn thấy nhiều số không như vậy, Lâm Vân không khỏi nuốt nước miếng, mới có một tuần, ông lại cho anh thêm một tỷ nữa?
Sau một tuần này, Lâm Vân đã hiểu được giá trị của đồng tiền là như thế nào, cho nên Lâm Vân cũng không từ chối.

“Cảm ơn ông!” vẻ mặt Lâm Vân tràn đầy ý cười.
“Ngoài ra, ông còn muốn giới thiệu một người quan trọng với cháu.” Liễu Chí Trung trở nên nghiêm túc.
Ngay sau đó, Liễu Chí Trung nhìn về phía ngoài cửa nói: “Cô Lang, vào đi!”
Tiếng nói vừa dứt, một bóng đen lóe lên, sau đó một người đàn ông gầy gò xuất hiện trước mặt Lâm Vân.
Người đàn ông có vóc người gầy gò, cực kỳ xấu xí, trên mặt có một vết sẹo gớm ghiếc, nhưng trong con mắt sâu hun hút kia lại toát ra vẻ lạnh lùng đáng sợ, làn người ta có cảm giác nghẹt thở!
Nói thật, lần đầu tiên Lâm Vân phát hiện ánh mắt của một người
có thề đáng sợ như vậy!
“Chủ nhân!” Cô Lang củi đầu chắp tay hành lễ với Liễu Chí Trung, giọng nói khàn khàn trầm thấp.
“Ông, đây là?” Lâm Vân muốn biết người này có lai lịch như thế nào.
ông, đây là?”Lâm Vân rất muốn biết lai lịch của người này.
“Cậu ấy tên là Cô Lang, hồi còn trẻ từng phục vụ trong bộ đội đặc chủng, sau khi giải ngũ thì trở thành võ sĩ ngầm, ông đã cứu mạng cậu ấy.

Kể từ đó, cậu ấy theo ông.

Tính từ đó đến nay, cậu ấy đã ờ bên cạnh ông được mười năm rồi.” Liễu Chí Trung nhớ lại.
“Là bộ đội đặc chùng đã giải ngũ? Võ sĩ ngầm?”.

 
Chương 58: 58: Cháu Ngoại Ông Cũng Có Một Yêu Cầu





Lâm Vân giật mình, trước giờ Lâm Vân chỉ là một cậu bé nhà nghèo, chưa từng chạm tới
chuyện này.
“Vân, nói thật với cháu vậy, trong đoạn thời gian này, ông đã sai Cô Lang bảo vệ cháu trong bóng tôi.

Ồng không muốn đứa cháu ngoại cục cưng của mình gặp chuyện.” Liễu Chí Trung cười nói.
“Vậy sao? Cảm ơn ông.” Lâm Vân đột nhiên gật đầu.
Lần trước Lâm Vân bị bắt cóc, Lâm Vân đã thấy được tính mạng của mình không được bảo vệ an toàn rồi.
Giờ nghĩ lại, hóa ra ông đã nghĩ
đến vấn đề an toàn cho bản thân anh, cho nên nếu bọn bắt cóc không thả anhra thì có lẽ Cô Lang đã cứu anh ra rồi.
“Nhưng mà ông, dù sao thì anh ta cũng chỉ có một mình, làm sao mà lấy ít thắng nhiều được, nếu thật sự gặp phải nhiều đối thủ, một mình anh ta phải bó tay mà thôi.” Lâm Vân lắc đầu.
“Tiểu thiếu gia, câu đang nghi ngờ năng lực của tôi sao?” Giọng nói Cô Lang khàn khàn.
“Đây không phải là nghi ngờ, mà tôi chỉ nói theo thực tế mà thôi.”
Lâm Vân khoát tay.

“Haha, Cô Lang, cậu hãy cho nó xem thử đi.” Liễu Chí Trung cười nói.
Cô Lang gật đầu, sau đó xoay người đấm vào tường.
“Rầm!”
Chỉ với một cú đấm, một vết nứt như mạng nhện xuất hiện tại chỗ mà nắm đấm đánh trúng!
“ừng ực! Chuyện này…”
Lâm Vân không khỏi nuốt nước
miếng.
Con mẹ nó chứ, quá ác liệt rồi, một cú đấm có thể làm nứt tường? Điều này đã vượt quá sự hiểu biết trước đây của Lâm Vân.
Nếu cú đấm này đánh vào người nào đó, chẳng phải sẽ trực tiếp giết chết người sao? Lâm Vân cảm thấy sợ khi nghĩ đến điều đó!
“Tuyệt vời!”
Lâm Vân giơ ngón tay cái lên.
Liễu Chí Trung thấy vậy liền cười
nói: “Lâm Vân, từ hôm nay, ông chính thức giao Cô Lang lại cho cháu.


Từ nay về sau, cậu ấy sẽ là vệ sĩ đảm bảo an toàn cho cháu.

Cô Lang tuyệt đối trung thành với ông nên cháu cứ yên tâm đi.”
“Vậy thì cám ơn ông.” Lâm Vân cười, không có từ chối.
Lần bị bắt cóc lần trước khiến Lâm Vân hiểu được cho dù giàu mà không có võ công, thì nếu thật sự gặp phải chuyện kẻ thù trả thù, thì điều quan trọng nhất là phải có vệ sĩ xung quanh.
“Cô Lang, chào hỏi tiểu thiếu gia
đi.” Liễu Chí Trung nói với Cô Lang.
Cô Lang gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Lâm Vân, cúi đầu chào: “Tiểu thiếu gia!”
“Cô Lang, anh yên tâm, đi theo tôi, tôi sẽ không bao giờ để anh phải chịu thiệt!” Lâm Vân cười nói.
Lúc này Liễu Chí Trung lại lên tiếng: “Cháu ngoại, ông cũng có một yêu cầu.

Cô Lang chỉ ra tay khi tính mạng nguy cấp.

Trong hoàn cảnh bình thường, Cô Lang cũng chỉ sẽ ở trong bóng tối thôi,
như vậy thì tốt hơn cho sự rèn luyện của cháu.”
“Không sao ạ!” Lâm Vân trực tiếp trả lời, ý của ông rất có lý..

 
Chương 59: 59: Chuyển Trường Rồi Hả





“Đúng rồi, cháu ngoại, còn một điều nữa, mẹ của cháu mấy năm nay làm việc quá sức, nên ông định đưa nó ra nước ngoài dưỡng sức một thời gian.

” Liễu Chí Trung nói.

“Dạ!” Lâm Vân gật đầu, vì tốt cho thân thể của mẹ, Lâm Vân đương nhiên giơ tay tán thành.

“Vân, trong thời gian mẹ đi văng,
cháu phải tự lo cho mình, có việc gì cứ gọi mẹ hoặc là ông của cháu cũng đươc.

” Mẹ quan tâm, dặn dò Lâm Vân.

Lâm Vân bước tới, nắm lấy bàn tay trải qua bao mùa sương gió của mẹ: “Mẹ, con sẽ tự lo liệu, mẹ cũng phải tự chăm sóc bản thân, đi nước ngoài thì mẹ cũng phải tự lo cho mình.


Cha cùa Lâm Vân mất sớm, những năm này do một mình mẹ nuôi nấng, Lâm Vân biết mẹ đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ.

Sau khi ăn tối ở nhà, đêm đó mẹ
rời Thanh Dương với ông.

Chiều hôm sau.


Đại học Thanh Dương, hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần của trường.

Trong lớp học.

“Này, cậu đã biết chưa, Trương Hổ đã chuyển trường rồi, chắc nó sợ gặp lại cậu quá nên bỏ chạy mất rồi.

” Mập tỏ vẻ phấn khích.

“Chuyển trường rồi hả?” Lâm
Vân cười cười, cũng không quá coi trọng.

“A, tiếc thật, hôm qua mình đi muộn quá, không kịp nhìn thấy cảnh Trương Hổ bị cậu dạy dỗ.

Mình nghĩ chắc là tuyệt lắm lắm.

” Mập lắc đầu.

Lúc này, các bạn trong lớp cũng không ngừng bàn tán.

“Nghe nói gì chưa? Trương Hổ làm thủ tục chuyển trường rồi.



“Sao lại đột nhiên chuyển trường?”
“Chắc không phải liên quan đến Lâm Vân chứ? Thứ sáu vừa rồi Trương Hổ còn nói Lâm Vân sẽ bị đuổi học.

Kết quả hiện tại Lâm Vân vẫn bình thường, vậy mà cậu ta đã chuyển trường rồi sao?”
Nhiều bạn cùng lớp không khỏi liên tưởng đến chuyện chuyển trường của Trương Hổ với Lâm Vân.

Trong mắt đám sinh viên này, chắc chắn không thể có chuyện Trương Hổ vô cớ chuyển trường.

“Chuyện này… Không có khả
năng? Thằng nhóc lâm Vân nhà nghèo rớt mồng tơi như vậy, làm sao có thể ép Trương Hổ chuyển trường được?”
”Đúng vậy, thằng con nhà nghèo kia đã xin hỗ trợ tiền học phí hai năm, làm sao có thể đấu lại được với Trương Hổ chứ? Chắc chuyện Trương Hổ chuyển đến trường khác là có nguyên nhân khác.


“Đúng, đúng, đúng!”
Mặc dù theo bằng chứng hiện có,
Trương Hổ đột nhiên chuyển trường, có vẻ như liên quan đến Lâm Vân rất lớn.

Nhưng không ai muốn tin, lý do rất đơn giản, gia đình Lâm Vân nghèo, đây là sự thật mà hầu hết sinh viên đều biết.

Còn buổi tiệc rượu tối hôm qua, chắc chắn là họ không biết!
Lớp trưởng Vương Tuyết nghe được tin đó, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống, bời vì Trương Hổ chuyển đến trường khác, đồng nghĩa với việc Trương Hổ sẽ không còn làm phiền Lâm Vân
nữa.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom